Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 395: C395: Thấy vậy


“Cháu?”

Với mệnh lệnh này, Diệp Lâm gần như trục xuất hai phần ba người nhà Diệp, đồng thời tước bỏ mọi thứ họ có trong nhà Diệp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ông Diệp tức giận muốn chết, nhưng lại bất lực. "Tộc trưởng, chúng tôi biết sai rồi, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!"

"Đúng vậy, từ nay về sau, chúng tôi thề sẽ coi cậu là người đứng đầu gia tộc, không bao giờ dám phản bội cậu nữa."

"Nể tình chúng tôi vất vả nhiều năm, không góp công thì cũng góp sức, xin đừng đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, tước đoạt mọi thứ của chúng tôi..."

Hầu hết những người trong nhà họ Diệp đều không muốn từ bỏ tất cả những gì mình có, một lần nữa quỳ xuống cầu xin Diệp Lâm thu hồi mệnh lệnh.

Thấy vậy, Diệp Lâm cau mày, bất lực lắc đầu.


Nếu họ cứng rắn hơn một chút thì có lẽ anh vẫn sẽ chuẩn bị cho họ một số tiền để dưỡng già.

Tuy nhiên, kẻ hèn nhát vẫn mãi là kẻ hèn nhát, gặp người ai cũng quỳ, thật đáng hổ thẹn.

"“Cút!"

Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng ép tôi phải ra tay với các người!" "Nếu biết điều thì mau cút ra khỏi đây!"

Thấy Diệp Lâm kiên quyết không thay đổi.

Mọi người không khỏi mắng Diệp Lâm vì sự tàn nhẫn của anh.


Ngay cả ông nội của Diệp Lâm cũng không khỏi kêu lên: "Thằng nhóc khốn nạn này, mày thực sự không có chút nghĩa nào hay sao?”

"Được! Hôm nay nhà họ Diệp sẽ giao cho mày! Để rồi xem nhà họ Diệp có thể đi bao xa?"

"Bên ngoài khắp nơi đều là kẻ thù, gia tộc sớm muộn sẽ bị mày hủy diệt! Ai đồng ý ở lại ủng hộ nó, sẽ có một ngày phải hối hận!"

“Cứ chờ mà xeml"

Ông Diệp tức giận dẫn mọi người rời đi.

Họ có thể âm thầm an ủi mình rằng rời đi sớm thì sau này đỡ bị liên lụy. Lúc này, gia tộc Yến Kinh Diệp đã hoàn toàn bị Diệp Lâm kiểm soát.

Tất cả những người chống lại anh đều bị trục xuất khỏi gia tộc. Ngay cả ông nội của anh cũng không ngoại lệ.

Từ nay về sau, nhà họ Diệp sế thay đổi diện mạo, chính thức bước vào thời đại của Diệp Lâm.

"Chúc mừng cậu Diệp!" "Rất xứng đáng với vị trí gia chủ nhà họ Diệp!"
 
Chương 396: C396: Anh biết rằng


"Sau này, năm gia tộc lớn của chúng tôi cũng sẽ do cậu Diệp lãnh đạo! Cùng nhau tạo ra một tương lai rạng r:

Ngay lập tức, các vị khách có mặt và thành viên của năm đại gia tộc lần lượt chúc mừng Diệp Lâm.

Một lần nữa chúc mừng anh vì đã trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp.

Chỉ trong thời gian ngắn, Diệp Lâm đã hai lần trở lại nhà họ Diệp, nắm giữ toàn quyền.

Lúc này, Diệp Lâm liếc nhìn người của năm đại gia tộc. Họ sợ hãi đến mức run rẩy, nụ cười trên khuôn mặt đông cứng lại.

Diệp Lâm mỉm cười: "Đừng tưởng rằng tôi không biết vừa rồi các người đang nghĩ gì."

"Tôi đã niệm chú lên người các ông, các ông nghĩ gì tôi đều có thể cảm nhận được."

"Lần sau, nếu các ông dám có ý nghĩ phản loạn, đừng trách tôi không khách sáo!"

Những lời này vừa nói ra, mọi người trong năm đại gia tộc đều sợ hãi, liên tục xin lỗi.


“Cậu Diệp... Xin than mạng! Chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa!" "Chúng tôi cũng sợ bị gia tộc võ cổ đàn áp nên mới có suy nghĩ đó thôi."

"Bây giờ, cậu Diệp đã có thể ngang hàng với gia tộc võ cổ, chúng tôi không còn dám có suy nghĩ nào khác nữa!"

Lâm nhìn quanh hội trường, thấy mọi việc đã được giải quyết nên tuyên bố giải tán.

Sau khi tiếp quản toàn bộ nhà họ Diệp, anh vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.

"Cậu Diệp, vậy chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa." "Cậu Diệp, tạm biệt!" Mọi người cũng chào tạm biệt rồi dần dần giải tán.

Chẳng bao lâu, trong hội trường chỉ còn lại Diệp Lâm và một vài người trẻ tuổi trong gia tộc.

"Nếu các cậu cố gắng đi theo tôi, tôi đảm bảo các cậu sẽ có triển vọng hơn so với bây giời"

Diệp Lâm một lần nữa khuyến khích những người trẻ cùng trang lứa.

Mọi người đều cảm thấy vô cùng nhiệt huyết.


“Lâm Nhi!"

Lúc này, cha anh, Diệp Viễn Cát lại nhắc nhở: “Mặc dù con đã trở thành gia chủ, nhưng nhà họ Diệp của chúng ta có làm ăn lớn, cây đã bén rễ sâu, sẽ khó có thể hoàn toàn lấy lại được sức mạnh trong một thời gian ngắn."

Ví dụ như vốn sở hữu và vị trí của các công ty lớn thuộc nhà họ Diệp, quỹ tài chính của gia tộc, thậm chí cả quỹ dự trữ ở nước ngoài vẫn nằm trong tay ông Diệp.

Mặc dù bây giờ Diệp Lâm là người đứng đầu gia tộc, nắm giữ phần lớn tài sản của gia tộc, nhưng anh vẫn chưa có quá nhiều quyền lực, không thể một lúc lấy lại hết được.

Cho dù đã rời khỏi gia tộc, nhưng ông Diệp cũng mang theo hầu hết các trưởng lão trong gia tộc, và họ đều nắm giữ quyền lực to lớn. Nếu họ trở về công ty thì vẫn có thể hô mưa gọi gió.

"Ừm!" Diệp Lâm cũng đã cân nhắc tới điểm này.

Anh biết rằng việc lấy lại quyền lực không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu làm quá vội vàng sẽ gây ra xáo trộn trong và ngoài gia tộc.

Diệp Lâm giành lại gia tộc nhằm đưa gia tộc tiến thêm một bước, chứ không phải để khiến gia tộc lâm vào cảnh khốn cùng.

"Cha, chuyện này con giao lại cho chai!"

Diệp Lâm sắp xếp: “Con cho cha một tuần để làm công tác tư tưởng, thuyết phục ông nội giao lại quyền lực.”

“Nếu họ chịu hợp tác ủy quyền, hoàn thành việc chuyển giao giữa cái mới và cái cũ, con có thể khoan dung và cấp cho họ một số tiền dưỡng lão.”

"Còn nếu để con phải ra mặt thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu!"
 
Chương 367: C367: Gần như không cần nhiều lời


Vụ tai nạn xe năm năm trước? Nghe vậy, mọi người ở hiện trường lại ồ lên.

Gần như không cần nhiều lời, mọi người đều hiểu được vụ tai nạn xe kia là vụ tai nạn xe nào.

Trùng hợp là vừa rồi Diệp Lâm cũng đang ép hỏi Hứa Như Vân về vụ tai nạn xe năm xưa.

Vốn tưởng rằng tất cả đều là lời nói một bên của Diệp Lâm, không ngờ rằng đội cận vệ Yến Kinh cũng điều tra tới trên người Hứa Như Vân?

Sự tham gia của đội cận vệ Yến Kinh đại biểu cho lực lượng quyền uy.

Sự nghỉ ngờ vừa rồi của Diệp Lâm dường như khiến người ta tin tưởng hơn một chút.

“Chẳng lẽ... chuyện năm xưa còn có những bí ẩn khác? “Bà Hứa thật sự có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia?” “Không thể nào! Khó tin quá đi!”

“Nhưng mà đội cận vệ Yến Kinh đã điều tra đến tận đây rồi, chắc là đã năm giữ chứng cứ mấu chốt nào đó rồi?”


“Tôi nhớ ra rồi, Kim đại nhân chỉ huy sư đội cận vệ Yến Kinh chính là người bị hại trong vụ tai nạn xe năm ấy!”

Mọi người bàn tán xôn xao, càng thêm cảm thấy chuyện năm xưa không đơn giản.

Hơn nữa, những người trong cuộc chuyện năm xưa hiện giờ đều có thân phận cực kì cao.

Diệp Lâm thì không cần phải nói rồi, những chuyện vừa xảy ra đã chứng minh tất cả.

Còn Kim Lũ Y, người bị hại lớn nhất, cũng đã trở thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có quyền cao chức trọng.

“Hóa ra... Kim đại nhân cũng đang âm thầm điều tra chuyện năm xưa... Thảo

nào... Trong nhất thời, cán cân tin tưởng dường như nghiêng về phía Diệp Lâm. Mọi thứ đều trở nên bất lợi với Hứa Như Vân. “Sao có thể chứ?”


Thấy tình hình như vậy, Hứa Như Vân cũng bị dọa sợ, thậm chí có chút trở tay không kịp.

Vừa rồi Ân Hồng Trang cố ý che giấu thời gian phát hiện hai viên kim cương có sự chênh lệch là năm năm.

Vậy nên Hứa Như Vân mới hiểu lầm rồi cắn câu.

Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng năm xưa lúc làm việc, A Báo lại để sót một thứ quan trọng như vậy tại hiện trường.

Đáng giận hơn nữa là lúc xong việc, anh ta không chịu thẳng thắn với mình, khiến mình cho rằng viên kim cương đã bị anh ta bán đi đổi tiền mặt.

“Lâu lắm rồi...” Hứa Như Vân cười khổ nói: “Chắc là do tôi nhớ lầm rồi?”

“Nhớ lầm hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục lạnh lùng ép hỏi: “Vậy là bà làm mất hai viên kim cương này ít nhất năm năm rồi?”

“À..” Hứa Như Vân không biết nên trả lời như thế nào, sợ đối phương lại gài bẫy mình, chỉ có thể trả lời qua loa rồi thôi.

“Vậy bà có thể giải thích tại sao viên kim cương này lại xuất hiện trên chiếc xe kia hay không?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi tới.
 
Chương 396: C396: Anh biết rằng


"Sau này, năm gia tộc lớn của chúng tôi cũng sẽ do cậu Diệp lãnh đạo! Cùng nhau tạo ra một tương lai rạng r:

Ngay lập tức, các vị khách có mặt và thành viên của năm đại gia tộc lần lượt chúc mừng Diệp Lâm.

Một lần nữa chúc mừng anh vì đã trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp.

Chỉ trong thời gian ngắn, Diệp Lâm đã hai lần trở lại nhà họ Diệp, nắm giữ toàn quyền.

Lúc này, Diệp Lâm liếc nhìn người của năm đại gia tộc. Họ sợ hãi đến mức run rẩy, nụ cười trên khuôn mặt đông cứng lại.

Diệp Lâm mỉm cười: "Đừng tưởng rằng tôi không biết vừa rồi các người đang nghĩ gì."

"Tôi đã niệm chú lên người các ông, các ông nghĩ gì tôi đều có thể cảm nhận được."

"Lần sau, nếu các ông dám có ý nghĩ phản loạn, đừng trách tôi không khách sáo!"

Những lời này vừa nói ra, mọi người trong năm đại gia tộc đều sợ hãi, liên tục xin lỗi.


“Cậu Diệp... Xin than mạng! Chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa!" "Chúng tôi cũng sợ bị gia tộc võ cổ đàn áp nên mới có suy nghĩ đó thôi."

"Bây giờ, cậu Diệp đã có thể ngang hàng với gia tộc võ cổ, chúng tôi không còn dám có suy nghĩ nào khác nữa!"

Lâm nhìn quanh hội trường, thấy mọi việc đã được giải quyết nên tuyên bố giải tán.

Sau khi tiếp quản toàn bộ nhà họ Diệp, anh vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.

"Cậu Diệp, vậy chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa." "Cậu Diệp, tạm biệt!" Mọi người cũng chào tạm biệt rồi dần dần giải tán.

Chẳng bao lâu, trong hội trường chỉ còn lại Diệp Lâm và một vài người trẻ tuổi trong gia tộc.

"Nếu các cậu cố gắng đi theo tôi, tôi đảm bảo các cậu sẽ có triển vọng hơn so với bây giời"

Diệp Lâm một lần nữa khuyến khích những người trẻ cùng trang lứa.

Mọi người đều cảm thấy vô cùng nhiệt huyết.


“Lâm Nhi!"

Lúc này, cha anh, Diệp Viễn Cát lại nhắc nhở: “Mặc dù con đã trở thành gia chủ, nhưng nhà họ Diệp của chúng ta có làm ăn lớn, cây đã bén rễ sâu, sẽ khó có thể hoàn toàn lấy lại được sức mạnh trong một thời gian ngắn."

Ví dụ như vốn sở hữu và vị trí của các công ty lớn thuộc nhà họ Diệp, quỹ tài chính của gia tộc, thậm chí cả quỹ dự trữ ở nước ngoài vẫn nằm trong tay ông Diệp.

Mặc dù bây giờ Diệp Lâm là người đứng đầu gia tộc, nắm giữ phần lớn tài sản của gia tộc, nhưng anh vẫn chưa có quá nhiều quyền lực, không thể một lúc lấy lại hết được.

Cho dù đã rời khỏi gia tộc, nhưng ông Diệp cũng mang theo hầu hết các trưởng lão trong gia tộc, và họ đều nắm giữ quyền lực to lớn. Nếu họ trở về công ty thì vẫn có thể hô mưa gọi gió.

"Ừm!" Diệp Lâm cũng đã cân nhắc tới điểm này.

Anh biết rằng việc lấy lại quyền lực không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu làm quá vội vàng sẽ gây ra xáo trộn trong và ngoài gia tộc.

Diệp Lâm giành lại gia tộc nhằm đưa gia tộc tiến thêm một bước, chứ không phải để khiến gia tộc lâm vào cảnh khốn cùng.

"Cha, chuyện này con giao lại cho chai!"

Diệp Lâm sắp xếp: “Con cho cha một tuần để làm công tác tư tưởng, thuyết phục ông nội giao lại quyền lực.”

“Nếu họ chịu hợp tác ủy quyền, hoàn thành việc chuyển giao giữa cái mới và cái cũ, con có thể khoan dung và cấp cho họ một số tiền dưỡng lão.”

"Còn nếu để con phải ra mặt thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu!"
 
Chương 368: C368: Ân hồng trang vừa nói vậy


Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân lập tức nghẹn lời, ngây ngẩn cả người. Bà ta đương nhiên không thể trả lời vấn đề này được rồi.

Bởi vì bà ta không thể nói tất cả đều do bà ta ngầm sai người làm, và hai viên kim cương chính là khen thưởng cho A Báo, hoặc nói đúng hơn là tiền đặt cọc.

“Trong xe còn sót một viên kim cương?” Lúc nghe thấy tin tức này Diệp Lâm cũng giật nảy mình.

Không ngờ bên trong án kiện vẫn còn một tin tức quan trọng như thế chưa từng công bố.

Đây cũng là lý do tại sao trước đây Diệp Lâm muốn tìm đọc hồ sơ. Anh muốn nhân cơ hội điều tra một số tình tiết chưa từng công bố với bên ngoài.

Mà cái vật chứng quan trọng như thế, rất có khả năng là mấu chốt lật lại bản án của mình, thậm chí trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Hứa Như Vân.

“Là... là thằng bất hiếu Diệp Lâm trộm kim cương của tôi!”

Ngay sau đó, Hứa Như Vân giật mình tỉnh táo, vội vàng đổ bồn nước bẩn lên trên người Diệp Lâm.


“Đúng rồi, là nó, nó trộm kim cương của tôi, sau đó lái xe đâm chết người!” “Thằng bất hiếu trộm một viên! A Báo trộm một viên!” “Ừ... phải rồi, chắc chắn là vậy rồi!”

Hứa Như Vân nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một lý do trông có vẻ đáng tin.

“Thế hả?” Ân Hồng Trang lại không phải đứa trẻ ba tuổi, gần như nhìn một cái là biết Hứa Như Vân đang chột dạ và nói dối.

Thậm chí từ đầu đến đuôi, cô chưa từng tin tưởng một câu nào của bà ta. Nói dối hết câu này đến câu khác!

Chắc chắn là bà ta đang che giấu điều gì đó!

“Xin mời bà Hứa đi theo chúng tôi một chuyến để tiếp thu điều tra!”

“Kim đại nhân của chúng tôi cũng có chuyện muốn hỏi bài”


Ân Hồng Trang vừa nói vậy, Hứa Như Vân lập tức bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Người bị hại năm xưa cũng muốn tự mình ép hỏi bà ta hay sao?

Giờ phút này, Hứa Như Vân cực kì hối hận, cảm giác vận mệnh đang chơi một trò chơi lớn với mình.

Nếu bà ta biết người bị hại năm xưa có thể trưởng thành thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, thì cho bà ta mười lá gan, bà ta cũng không dám tính kế thế kia.

“Bà Hứa, xin mời!”

Ân Hồng Trang nói là mời, nhưng thị vệ hai bên lại bao vây lên, khiến bà ta dù có không muốn đi thì cũng phải đi.

“Đợi đã!"

Hứa Như Vân vừa định lùi ra vài bước, thì chợt quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Còn nó thì sao?”

“Thằng bất hiếu Diệp Lâm chính là người gây họa năm xưa! Sao các người không dẫn theo nó về điều tra?”
 
Chương 397: C397: Đương nhiên


“Ơ này.

Diệp Nguyên Cát nghe thấy con trai sắp xếp cho mình một nhiệm vụ lớn như thế thì cảm thấy có chút khó giải quyết.

Rốt cuộc thì một bên là cha mình, một bên là con trai mình. Ông kẹp ở giữa hai người, thật sự là hơi khó xử.

“Cha.” Diệp Lâm nói: “Chính vì cha có thể nói chuyện với hai bên nên con mới để cha làm người trung gian.”

“Đương nhiên, con cũng có thể tự mình xử lý chuyện này. Nhưng nếu để con làm thì sẽ không đẹp mặt đâu.”

Bởi vì Diệp Lâm anh là kiểu người làm việc quyết đoán lại cấp tiến.

Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát nhớ lại cách làm quyết đoán lúc nãy của con trai, ngay cả ông nội mình mà cũng nói đuổi là đuổi, không hề nể tình một chút nào.

“Được rồi, cứ để cha thử xem!”


Diệp Nguyên Cát đành phải căng da đầu mà nhận nhiệm vụ, để tránh Diệp Lâm tự mình ra tay, rồi máu chảy thành sông.

Sau đó, Diệp Lâm đi tìm người trẻ tuổi dẫn đầu không quỳ lúc nấy. “Cậu tên gì? Người nhà nào?” Diệp Lâm thấy người này hơi lạ. “Thưa tộc trưởng, tôi tên là Diệp Trường Ý.”

Diệp Trường Ý xuất thân từ dòng bên của gia tộc, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi vào công ty gia tộc làm việc.

Bởi vì năng lực xuất sắc cho nên chỉ mới có mấy năm ngắn ngủi mà đã thăng vài cấp, may mắn được tiến vào trong bổn tộc.

Anh ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, muốn làm một trận lớn từ lâu rồi. Tiếc là anh ta càng bò lên cao thì càng cảm thấy ranh giới rõ ràng, khó mà bày ra được bản lĩnh của mình.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm vinh quang trở về, anh ta rất hâm mộ, giống như là gặp được minh chủ vậy. T𝑟ang gì mà ha𝐲 ha𝐲 𝐭hế + T𝑟ùmT 𝑟u𝐲ện.vn +

Diệp Lâm tìm hiểu đôi điều về anh ta, cũng rất coi trọng anh ta.

Tuy rằng anh tạm thời chưa hiểu rõ năng lực cụ thể của anh ta thế nào, nhưng chỉ dựa vào sự kiên cường lúc nãy của anh ta khi đối mặt với nhà họ Ninh cổ võ, thì cũng đủ để anh coi trọng anh ta.


Năng lực của một người có mạnh có yếu, thậm chí có thể rèn luyện ra được.

Nhưng khí khái của một người nếu ất đi thì rất khó để tìm lại được.

Hơn nữa, Diệp Lâm có nhìn sơ tướng mạo của anh ta, đoán được là người làm chuyện lớn, có thành tựu trong tương lai.

Vậy nên, anh định đề bạt anh ta nhân tiện sắp xếp một nhiệm vụ quan trọng cho anh ta, để thử xem năng lực của anh ta thế nào.

“Trường Ý, để tôi sắp xếp một nhiệm vụ cho cậu.” Diệp Lâm nói.

“Một tuần sau, tôi muốn cho cả nhà họ Diệp và các nhân viên thuộc mọi sản nghiệp dưới trướng Diệp Thị đều trở thành người của tôi.”

“Cậu có thể làm tốt chuyện này không?”

Đây là một nhiệm vụ lớn, nếu là một người trẻ tuổi bình thường không có năng lực thì sẽ rất khó để tiến hành nhiệm vụ.

Đừng nói là loại người không có chỗ dựa như Diệp Trường Ý, cho dù là bảo cha mình Diệp Nguyên Cát đi làm, thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi hoàn thành.

Vậy nên có thể thấy được nhiệm vụ này khó đến mức nào.
 
Chương 397: C397: Đương nhiên


“Ơ này.

Diệp Nguyên Cát nghe thấy con trai sắp xếp cho mình một nhiệm vụ lớn như thế thì cảm thấy có chút khó giải quyết.

Rốt cuộc thì một bên là cha mình, một bên là con trai mình. Ông kẹp ở giữa hai người, thật sự là hơi khó xử.

“Cha.” Diệp Lâm nói: “Chính vì cha có thể nói chuyện với hai bên nên con mới để cha làm người trung gian.”

“Đương nhiên, con cũng có thể tự mình xử lý chuyện này. Nhưng nếu để con làm thì sẽ không đẹp mặt đâu.”

Bởi vì Diệp Lâm anh là kiểu người làm việc quyết đoán lại cấp tiến.

Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát nhớ lại cách làm quyết đoán lúc nãy của con trai, ngay cả ông nội mình mà cũng nói đuổi là đuổi, không hề nể tình một chút nào.

“Được rồi, cứ để cha thử xem!”


Diệp Nguyên Cát đành phải căng da đầu mà nhận nhiệm vụ, để tránh Diệp Lâm tự mình ra tay, rồi máu chảy thành sông.

Sau đó, Diệp Lâm đi tìm người trẻ tuổi dẫn đầu không quỳ lúc nấy. “Cậu tên gì? Người nhà nào?” Diệp Lâm thấy người này hơi lạ. “Thưa tộc trưởng, tôi tên là Diệp Trường Ý.”

Diệp Trường Ý xuất thân từ dòng bên của gia tộc, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi vào công ty gia tộc làm việc.

Bởi vì năng lực xuất sắc cho nên chỉ mới có mấy năm ngắn ngủi mà đã thăng vài cấp, may mắn được tiến vào trong bổn tộc.

Anh ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, muốn làm một trận lớn từ lâu rồi. Tiếc là anh ta càng bò lên cao thì càng cảm thấy ranh giới rõ ràng, khó mà bày ra được bản lĩnh của mình.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm vinh quang trở về, anh ta rất hâm mộ, giống như là gặp được minh chủ vậy. T𝑟ang gì mà ha𝐲 ha𝐲 𝐭hế + T𝑟ùmT 𝑟u𝐲ện.vn +

Diệp Lâm tìm hiểu đôi điều về anh ta, cũng rất coi trọng anh ta.

Tuy rằng anh tạm thời chưa hiểu rõ năng lực cụ thể của anh ta thế nào, nhưng chỉ dựa vào sự kiên cường lúc nãy của anh ta khi đối mặt với nhà họ Ninh cổ võ, thì cũng đủ để anh coi trọng anh ta.


Năng lực của một người có mạnh có yếu, thậm chí có thể rèn luyện ra được.

Nhưng khí khái của một người nếu ất đi thì rất khó để tìm lại được.

Hơn nữa, Diệp Lâm có nhìn sơ tướng mạo của anh ta, đoán được là người làm chuyện lớn, có thành tựu trong tương lai.

Vậy nên, anh định đề bạt anh ta nhân tiện sắp xếp một nhiệm vụ quan trọng cho anh ta, để thử xem năng lực của anh ta thế nào.

“Trường Ý, để tôi sắp xếp một nhiệm vụ cho cậu.” Diệp Lâm nói.

“Một tuần sau, tôi muốn cho cả nhà họ Diệp và các nhân viên thuộc mọi sản nghiệp dưới trướng Diệp Thị đều trở thành người của tôi.”

“Cậu có thể làm tốt chuyện này không?”

Đây là một nhiệm vụ lớn, nếu là một người trẻ tuổi bình thường không có năng lực thì sẽ rất khó để tiến hành nhiệm vụ.

Đừng nói là loại người không có chỗ dựa như Diệp Trường Ý, cho dù là bảo cha mình Diệp Nguyên Cát đi làm, thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi hoàn thành.

Vậy nên có thể thấy được nhiệm vụ này khó đến mức nào.
 
Chương 369: C369: Chúng tôi chỉ nhận lệnh gọi


Hứa Như Vân dù bị bắt thì cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng. Bà ta chỉ vào Diệp Lâm, nói: “Dẫn theo nó, dẫn nó đi thẩm vấn!”

Đối mặt với sự vô lý của Hứa Như Vân, Ân Hồng Trang tất nhiên sẽ không chiều theo ý bà ta.

“Chúng tôi chỉ nhận lệnh gọi bà đi hỏi chuyện, không liên quan gì đến người khác."

Ân Hồng Trang nhìn Diệp Lâm một cái. Tuy rằng Kim đại nhân cũng rất muốn bắt kẻ thù giết mẹ trở về, nhưng mà hiện nay có chứng cứ chỉ hướng Hứa Như:

Vân, thậm chí có khả năng rửa sạch một phần tội danh cho Diệp Lâm.

Vậy nên Kim Lũ Y tạm buông thù hận, chỉ gọi một mình Hứa Như Vân. Ân Hồng Trang cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi.

Đương nhiên, Ân Hồng Trang cảm thấy nếu Kim đại nhân biết Diệp Lâm cũng ở đây thì chắc là Kim đại nhân sẽ tự mình đến đây một chuyến.

“Đi thôi!” Ân Hồng Trang không nói thêm nữa, lôi kéo Hứa Như Vân đi.

Tuy rằng Hứa Như Vân không hề muốn đi, nhưng mà không thể không đi theo.

“Như Vân, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ mời luật sư giỏi nhất đi đón bà.” Diệp Nguyên Cát nói.


“Mẹ!” Diệp Trạch cũng cực kì lo lắng. “Không sao, mẹ sẽ nhanh chóng quay lại thôi.” Hứa Như Vân sửa sang quần

áo, sau đó nhìn về phía Diệp Lâm, hừ lạnh nói: “Hừ, mày đừng đắc ý, chúng ta cứ chờ xeml”

Hứa Như Vân không tin mình là đại tiểu thư nhà họ Hứa, chẳng lẽ đấu không lại một đứa trẻ tuổi như Diệp Lâm?

Hứa Như Vân nhanh chóng bị dẫn di. Hiện trường lại trở nên ồn ào xôn xao.

Cho dù là ai cũng không ngờ rằng chuyện năm xưa lại có một sự lật ngược như thế.

Chẳng lẽ vụ tai nạn xe kia thật sự có bí mật gì đó sao?

Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng dấy lên lòng nghi ngờ: Chẳng lẽ thật sự là vợ mình hãm hại con trai mình hay sao?

Không... không thể nào!

Diệp Nguyên Cát vội vàng lắc đầu xua đuổi suy nghĩ hoang đường kia, cho. rằng bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó.


Có điều, người trong năm đại gia tộc vẫn sôi nổi chúc mừng Diệp Lâm.

“Hóa ra là Diệp tiên sinh bị oan năm năm. Bây giờ vụ án có tiến triển m‹ đáng mừng quá đi!”

“Đúng vậy, tôi đã nói rồi mà, với nhân phẩm của Diệp tiên sinh, sao có thể phạm phải vụ án ác liệt kia, thế nào bên trong cũng có vấn đề... Tôi nói đúng rồi này!”

“Không ngờ người hãm hại Diệp tiên sinh lại chính là mẹ kế của Diệp tiên sinh, lại còn là người của nhà họ Hứa nữa, kiểu người ác độc như thế, sau này vẫn nên ít qua lại thì hơn.”

Sau khi hiện trường dần dần ổn định, Diệp Lâm dùng thân phận gia chủ nhà họ Diệp, tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên.

“Bắt đầu từ hôm nay, đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân và Diệp Trạch ra khỏi gia tộc, mãi mãi không tuyển dụng!”

Nghe vậy, hiện trường lại xôn xao lên. Không ngờ Diệp Lâm lại quyết đoán như vậy. Cho dù là ngay trước mặt cha mình, thì anh cũng không nể mặt một chút nào, đi đuổi hết vợ ông và con trai ông ra khỏi gia tộc.

“Phong Nhị, con...” Diệp Nguyên Cát tuyệt đối không ngờ rằng vợ mình đã bị dẫn đi điều tra rồi mà Diệp Lâm còn tuyệt tình như thế.

Kể cả khi Như Vân có xích mích với nó, thì Trạch Nhi cũng đâu có sai lầm gì, mà cần phải xử lý nặng như vậy.

“Tại sao hả?” Diệp Trạch la hét: “Tôi không làm sai bất cứ chuyện gì, cũng không làm gia tộc mất mặt, hoặc là lái xe đâm chết người, tại sao lại đuổi tôi ra khỏi gia tộc hả?”

Nếu anh ta không nhắc tới chuyện lái xe đâm chết người thì còn dễ nói.

Thấy anh ta nói không lựa lời như thế, Diệp Lâm sao có thể tha cho anh ta?
 
Chương 398: C398: Đừng lo lắng


Dù vậy, Diệp Trường Ý vẫn nói: “Vâng, tộc trưởng, tôi sẽ làm hết sức, khiến cho cả nhà họ Diệp chào cũ đón mới!”

“Hay lắm!” Diệp Lâm khen ngợi mà võ vỗ vai anh ta: “Tôi chờ tin tức tốt của

cậu. Cùng lúc đó...

Ông cụ Diệp và đám già trẻ bị đuổi ra khỏi tộc đã tìm được một nơi ở mới, chuẩn bị cho cơ hội phản công.

“Tộc trưởng, chẳng lế cứ để vậy luôn hả? Nhà họ Diệp chúng ta... cứ cho không thằng nhãi kia hả?”

Tuy rằng Diệp Lâm đã đoạt lại nhà họ Diệp, nhưng mà ở trong mắt đám đồ cổ, ông cụ Diệp vẫn là chủ một nhà và vẫn còn uy vọng.

Bọn họ tự giác tụ tập bên cạnh ông ta, đợi ông ta đưa ra suy nghĩ.

“Thật là không ngờ... Thằng nhãi kia thế mà học được một đống bản lĩnh ở trong tù? Lạ thật đấy.

Ông cụ Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khó tin.

Ông ta nhớ lại những chuyện mới xảy ra, đứa cháu trai năm năm không thấy kia trở nên lợi hại như thế...


Ngoài nhà tù ra, ông cụ Diệp thật sự không nghĩ ra được cách giải thích nào khác nữa.

“Thôi bỏ đi, tạm thời không nói mấy chuyện này.”

Hiện giờ nó đang lên, ngay cả thế gia cổ võ cũng thua trong tay nó, chúng ta chỉ có thể tạm thời ngủ đông, tránh đi mũi nhọn thôi.”

Nghe ông cụ Diệp nói, mọi người đều sôi nổi than thở, giống như là không còn đường xoay chuyển nữa.

“Ha ha...” Thấy vậy, ông cụ Diệp cười lạnh lùng: “Các vị đừng vội thở dài, tôi còn chưa nói xong mài”

Nghe vậy, mọi người sốt ruột hỏi: úp úp úp mở mở nữa vậy!”

Tộc trưởng, đã tới lúc nào rồi mà ông còn “Ông còn diệu kế gì nữa, mau nói cho chúng tôi biết đi! Chúng tôi thật sự không cam lòng, nuốt không trôi cơn tức này!” Ông cụ Diệp từ tốn nói: “Thằng nhãi kia muốn nhà họ Diệp, vậy cứ tạm thời giao cho nó đi. Chỉ là các vị đừng quên, quyền lực thật sự của nhà họ Diệp đang nằm trong tay tôi!”

“Thậm chí là tài chính gia tộc, chìa khóa, mật khẩu, tất cả đều ở chỗ tôi. Nhà họ Diệp mà nó đoạt được, chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi!”

Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh.


.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đúng rồi, tài chính còn đang ở trong tay bọn họ! Hơn nữa, đám quản lý cấp cao trong công ty gia tộc đều do bọn họ đề bạt.

Bọn họ còn đang nắm quyền lợi, còn ngang tài ngang sức với Diệp Lâm.

“Có điều...”

Có người hỏi: “Nếu nó muốn thu quyền của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Đừng lo lắng!”

Ông cụ Diệp bày ra vẻ đã tính toán xong rồi: “Chúng ta có thể dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi rồi đoạt lại tất cả!”

“Rút củi dưới đáy nồi?”

Mọi người còn chưa kịp hỏi rút củi dưới đáy nồi thế nào thì nghe Diệp Nguyên Hanh đến báo tin: “Cha, anh trai đến!”

“Là Nguyên Cát hả?”

Ông cụ Diệp nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Mấu chốt của chiêu rút củi dưới đáy nồi nằm trên người con trai cả của tôi!”

“Thằng bất hiếu Diệp Lâm kia chắc là không thể ngờ được cha nó đứng bên phía tôi!”
 
Chương 398: C398: Đừng lo lắng


Dù vậy, Diệp Trường Ý vẫn nói: “Vâng, tộc trưởng, tôi sẽ làm hết sức, khiến cho cả nhà họ Diệp chào cũ đón mới!”

“Hay lắm!” Diệp Lâm khen ngợi mà võ vỗ vai anh ta: “Tôi chờ tin tức tốt của

cậu. Cùng lúc đó...

Ông cụ Diệp và đám già trẻ bị đuổi ra khỏi tộc đã tìm được một nơi ở mới, chuẩn bị cho cơ hội phản công.

“Tộc trưởng, chẳng lế cứ để vậy luôn hả? Nhà họ Diệp chúng ta... cứ cho không thằng nhãi kia hả?”

Tuy rằng Diệp Lâm đã đoạt lại nhà họ Diệp, nhưng mà ở trong mắt đám đồ cổ, ông cụ Diệp vẫn là chủ một nhà và vẫn còn uy vọng.

Bọn họ tự giác tụ tập bên cạnh ông ta, đợi ông ta đưa ra suy nghĩ.

“Thật là không ngờ... Thằng nhãi kia thế mà học được một đống bản lĩnh ở trong tù? Lạ thật đấy.

Ông cụ Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khó tin.

Ông ta nhớ lại những chuyện mới xảy ra, đứa cháu trai năm năm không thấy kia trở nên lợi hại như thế...


Ngoài nhà tù ra, ông cụ Diệp thật sự không nghĩ ra được cách giải thích nào khác nữa.

“Thôi bỏ đi, tạm thời không nói mấy chuyện này.”

Hiện giờ nó đang lên, ngay cả thế gia cổ võ cũng thua trong tay nó, chúng ta chỉ có thể tạm thời ngủ đông, tránh đi mũi nhọn thôi.”

Nghe ông cụ Diệp nói, mọi người đều sôi nổi than thở, giống như là không còn đường xoay chuyển nữa.

“Ha ha...” Thấy vậy, ông cụ Diệp cười lạnh lùng: “Các vị đừng vội thở dài, tôi còn chưa nói xong mài”

Nghe vậy, mọi người sốt ruột hỏi: úp úp úp mở mở nữa vậy!”

Tộc trưởng, đã tới lúc nào rồi mà ông còn “Ông còn diệu kế gì nữa, mau nói cho chúng tôi biết đi! Chúng tôi thật sự không cam lòng, nuốt không trôi cơn tức này!” Ông cụ Diệp từ tốn nói: “Thằng nhãi kia muốn nhà họ Diệp, vậy cứ tạm thời giao cho nó đi. Chỉ là các vị đừng quên, quyền lực thật sự của nhà họ Diệp đang nằm trong tay tôi!”

“Thậm chí là tài chính gia tộc, chìa khóa, mật khẩu, tất cả đều ở chỗ tôi. Nhà họ Diệp mà nó đoạt được, chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi!”

Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh.


.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đúng rồi, tài chính còn đang ở trong tay bọn họ! Hơn nữa, đám quản lý cấp cao trong công ty gia tộc đều do bọn họ đề bạt.

Bọn họ còn đang nắm quyền lợi, còn ngang tài ngang sức với Diệp Lâm.

“Có điều...”

Có người hỏi: “Nếu nó muốn thu quyền của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Đừng lo lắng!”

Ông cụ Diệp bày ra vẻ đã tính toán xong rồi: “Chúng ta có thể dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi rồi đoạt lại tất cả!”

“Rút củi dưới đáy nồi?”

Mọi người còn chưa kịp hỏi rút củi dưới đáy nồi thế nào thì nghe Diệp Nguyên Hanh đến báo tin: “Cha, anh trai đến!”

“Là Nguyên Cát hả?”

Ông cụ Diệp nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Mấu chốt của chiêu rút củi dưới đáy nồi nằm trên người con trai cả của tôi!”

“Thằng bất hiếu Diệp Lâm kia chắc là không thể ngờ được cha nó đứng bên phía tôi!”
 
Chương 370: C370: Không quen


“Tại sao hả?” Diệp Lâm cười lạnh nói: “Tại vì tôi là chủ một nhà! Lý do này đủ chưa?”

Ơkìa...

Một câu nói này lập tức khiến cho Diệp Trạch nghẹn lời.

Anh ta đột nhiên nhận ra rằng nhà họ Diệp đã đổi chủ.

Anh ta nhìn về phía cha và ông nội, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của bọn họ. Hiển nhiên là không còn người nào trong nhà họ Diệp dám làm trái với bất cứ quyết định nào của Diệp Lâm nữa rồi.

“Tôi muốn đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân. Ai đồng ý? Ai phản đối?”

Diệp Lâm lớn tiếng hỏi mọi người trong nhà họ Diệp.

Sau vài giây im lặng...


“Xin nghe theo quyết định của tộc trưởng!”

Mọi người gần như là cùng lên tiếng quyết định đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân ra khỏi gia tộc, không có một chút do dự nào.

“Các người... Diệp Trạch khó tin mà nhìn đám chú bác xung quanh. Anh ta không ngờ rằng mẹ mình mới vừa bị bắt là đám người này lại đối xử lạnh nhạt như thế với mình.

'Thậm chí không có bất cứ người nào ra mặt nói chuyện thay mình.

Cái gọi là tình thân trong gia tộc mỏng manh thế này sao?

“Trạch Nhi.” Lúc này, Diệp Nguyên Cát cũng thở dài n¡ ngoại con trước đi!”

: “Con đi về chỗ ông Diệp Nguyên Cát thấy chuyện đã đến nước này rồi, đành phải làm con trai đi nhà họ Hứa tránh đầu sóng ngọn gió trước, chờ tới khi mẹ nó bị thả ra rồi nói sau.

Nhà họ Diệp của hiện tại đã thay đổi nhiều lắm rồi, không còn chỗ cho mẹ: con bọn họ nữa.

“Được rồi!" Diệp Trạch cắn răng, oán hận mà trừng Diệp Lâm một cái: “Ở đây không chứa tôi thì cũng có chỗ chứa tôi! Nhà họ Diệp do anh nắm quyền, tôi không ở đây cũng được thôi!”

Ngay lúc Diệp Trạch định kiên cường bỏ đi thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.

“Xuất sắc!” “Thật là xuất sắc!”

Theo tiếng vỗ tay vang lên, hai người đàn ông, một già một trẻ mặc đồ Đường nghênh ngang đi vào.

Ông già cầm đầu tóc trắng mặt trơn, khoanh tay bước đi, mỗi một bước đi dường như không chạm đất, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Theo sau ông ta là một người thanh niên đang cười lạnh. Bước chân của anh ta thì lại rất mạnh mẽ, rất có lực phá hoại, mỗi một bước đều dẫm nát một miếng


gạch dưới đất.

Mọi người thấy vậy thì hít sâu một hơi, thầm nghĩ đây chính là sàn cẩm thạch, còn có khả năng chống động đất nữa.

Nghe nói nó có thể chống trận động đất cấp tám mà không bị vỡ, hôm nay lại bị người thanh niên kia dễ dàng đạp vỡ như thế?

Anh ta còn tính là người không?

Hai người kỳ lạ kia vừa xuất hiện đã lập tức khiến mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi.

“Ai... ai vậy?”

“Không quen, nhìn lạ lắm!”

“Xem dáng vẻ đi đường của bọn họ, dường như là võ giả...”

“Chẳng lẽ là...”


Các khách khứa vừa nhỏ giọng bàn tán vừa sôi nổi tránh sang một bên.

Ông cụ Diệp thấy vậy thì đôi mắt không nhịn được sáng ngời, dường như thấy được chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.

Một người khôn khéo như ông ta, nhìn một cái là có thể nhận ra được hai người này không có ý tốt.

Nhà họ Diệp cơ bản là không có tư cách trêu chọc đến loại cao thủ như thế. Loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra ra, thì chân tướng chỉ còn có một. Một già một trẻ kia rất có thể là vì Diệp Lâm mà đến.

“Không biết hai vị cao nhân tên là gì? Hai vị có thể đến đây tham dự buổi tiệc của nhà họ Diệp chúng tôi, thật sự khiến chúng tôi cảm thấy vinh hạnh!”

Ông cụ Diệp vội vàng ôm quyền đi lên chào hỏi. Ông cụ dẫn đầu vẻ mặt lạnh nhạt, cơ bản là không hề nhìn ông cụ Diệp. Ông ta dùng đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Diệp Lâm.

Ông cụ Diệp thấy vậy, không chỉ không bực bội, ngược lại còn khẳng định được suy đoán của mình, mừng thầm trong lòng.

“Chúc mừng nhà họ Diệp đã có gia chủ mới!” Người thanh niên vẫn cứ nở nụ cười bất cần, nói móc nói méo: “Hôm nay nhà họ Ninh chúng tôi cũng tới đây chung vui!”
 
Chương 399: C399: Bệnh viện trung ương


Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Diệp, Diệp Lâm đi ra ngoài.

Có điều, anh vừa đi không được bao xa là đã bị một người đàn ông mặc áo blouse gọi lại: “Xin hỏi anh chính là Diệp thần y hả?”

“Ừ. Còn anh là?” Diệp Lâm nhìn anh ta, rất xa lạ, chưa từng gặp mặt.

“Tôi là bác sĩ ở bệnh viện trung ương” Anh ta giới thiệu một cách đơn giản: “Không biết Diệp thần y có rảnh hay không, giám đốc Khang chúng tôi muốn gặp anh một lần.”

Dứt lời, anh bác sĩ chỉ về phía cửa kính sát đất ven đường bên kia, một người đàn ông trung niên kiểu tóc vuốt ngược, đang ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái.

'Thấy Diệp Lâm nhìn về phía mình, ông ta gật đầu một cái, ý bảo anh đi vào. bên trong nói chuyện.

“Bệnh viện trung ương?”

Diệp Lâm chưa từng có qua lại với người của bệnh viện trung ương. Nhưng anh cũng biết bọn họ đều là bác sĩ ăn cơm nhà nước.

Bọn họ tìm đến mình rồi, vậy mình cũng đi xem bọn họ muốn nói cái gì. Vậy nên Diệp Lâm quay người đi vào trong tiệm trà kia. “Diệp thần y, nghe tiếng đã lâu, mời ngồi!”


Giám đốc bệnh viện trung ương Khang Thành Đan thấy Diệp Lâm đi vào thì khách sáo chào hỏi, dù vậy cũng không chịu đứng dậy chào hỏi.

Diệp Lâm không để ý mấy loại nghỉ lễ xã giao kia, nên cứ ngồi xuống ghế. “Không biết giám đốc Khang tìm tôi làm gì?”

Khang Thành Đan cười nói: “Diệp thần y đúng là người sảng khoái. Vậy được rồi, tôi cũng không nói vòng vo nữa, mà nói thẳng vào chuyện chính luôn.”

Dứt lời, Khang Thành Đan ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Viên thuốc có thể chữa mọi chứng bệnh mà bộ tài chính đưa đến chỗ chúng tôi trước đây là do cậu luyện chế hả?”

“Đúng vậy.” Diệp Lâm không giấu giếm, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

Nghe vậy, đôi mắt Khang Thành Đan lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi: “Luyện chế thế nào? Có đơn thuốc không?”

Diệp Lâm cười nói: “Nếu là thuốc thì tất nhiên phải có đơn thuốc rồi. Chứ chẳng lẽ tôi có thể luyện bừa là luyện ra hả?”

Nghe vậy, Khang Thành Đan cũng cười cười, rồi chớp mắt nói: “Vậy thì Diệp thần y, tôi cũng không giấu nữa, bệnh viện trung ương chúng tôi muốn mua đơn thuốc của cậu, cậu ra giá đi.”

Lúc nghe Khang Thành Đan hỏi về chuyện đan dược, Diệp Lâm liền mơ hồ đoán được mục đích của ông ta. Diệp Lâm lắc đầu nói: “Không bán!”.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
4. Không Thể Buông Tay Anh
=====================================

“Ø?” Khang Thành Đan không ngờ Diệp Lâm lại từ chối một cách dứt khoát như vậy. Ông ta vội vàng nói thêm: “Chúng ta có thể bàn thêm về giá. Bọn tôi là bệnh viện trung ương, bao nhiêu tiền cũng mua nổi.”

“Xin lỗi, đây không phải là vấn đề về tiền.” Diệp Lâm kiên quyết lắc đầu: “Đơn thuốc không thể truyền ra ngoài. Hơn nữa, tôi định tự mình mở xưởng đan dược để bán độc quyền.”

“ồ..” Khang Thành Đan hiểu ý của Diệp Lâm.

Thay vì bán đứt một lần, không bằng lũng đoạn thị trường đan dược.

Cái loại thần dược kia không sợ bán không được, chỉ sợ có bao nhiêu tiền cũng phải tranh giành đi mua.

Thậm chí rất có khả năng, một khi bán nó ra thị trường, thì nó sẽ trở nên rất khó mua được.

Rốt cuộc thì nó là cái thứ mà ngay cả bệnh viện trung ương bọn họ cũng mơ ước, thì làm sao còn là cái thứ bình thường được nữa? Người bình thường thế nào cũng đổ xô đi mua thôi.

“Hay là thế này đi...” Khang Thành Đan lại thay đổi góc độ nói: “Chúng ta hợp tác đi!"

Khang Thành Đan định mua đơn thuốc từ trong tay Diệp Lâm cũng là vì bán độc quyền.
 
Chương 399: C399: Bệnh viện trung ương


Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Diệp, Diệp Lâm đi ra ngoài.

Có điều, anh vừa đi không được bao xa là đã bị một người đàn ông mặc áo blouse gọi lại: “Xin hỏi anh chính là Diệp thần y hả?”

“Ừ. Còn anh là?” Diệp Lâm nhìn anh ta, rất xa lạ, chưa từng gặp mặt.

“Tôi là bác sĩ ở bệnh viện trung ương” Anh ta giới thiệu một cách đơn giản: “Không biết Diệp thần y có rảnh hay không, giám đốc Khang chúng tôi muốn gặp anh một lần.”

Dứt lời, anh bác sĩ chỉ về phía cửa kính sát đất ven đường bên kia, một người đàn ông trung niên kiểu tóc vuốt ngược, đang ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái.

'Thấy Diệp Lâm nhìn về phía mình, ông ta gật đầu một cái, ý bảo anh đi vào. bên trong nói chuyện.

“Bệnh viện trung ương?”

Diệp Lâm chưa từng có qua lại với người của bệnh viện trung ương. Nhưng anh cũng biết bọn họ đều là bác sĩ ăn cơm nhà nước.

Bọn họ tìm đến mình rồi, vậy mình cũng đi xem bọn họ muốn nói cái gì. Vậy nên Diệp Lâm quay người đi vào trong tiệm trà kia. “Diệp thần y, nghe tiếng đã lâu, mời ngồi!”


Giám đốc bệnh viện trung ương Khang Thành Đan thấy Diệp Lâm đi vào thì khách sáo chào hỏi, dù vậy cũng không chịu đứng dậy chào hỏi.

Diệp Lâm không để ý mấy loại nghỉ lễ xã giao kia, nên cứ ngồi xuống ghế. “Không biết giám đốc Khang tìm tôi làm gì?”

Khang Thành Đan cười nói: “Diệp thần y đúng là người sảng khoái. Vậy được rồi, tôi cũng không nói vòng vo nữa, mà nói thẳng vào chuyện chính luôn.”

Dứt lời, Khang Thành Đan ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Viên thuốc có thể chữa mọi chứng bệnh mà bộ tài chính đưa đến chỗ chúng tôi trước đây là do cậu luyện chế hả?”

“Đúng vậy.” Diệp Lâm không giấu giếm, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

Nghe vậy, đôi mắt Khang Thành Đan lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi: “Luyện chế thế nào? Có đơn thuốc không?”

Diệp Lâm cười nói: “Nếu là thuốc thì tất nhiên phải có đơn thuốc rồi. Chứ chẳng lẽ tôi có thể luyện bừa là luyện ra hả?”

Nghe vậy, Khang Thành Đan cũng cười cười, rồi chớp mắt nói: “Vậy thì Diệp thần y, tôi cũng không giấu nữa, bệnh viện trung ương chúng tôi muốn mua đơn thuốc của cậu, cậu ra giá đi.”

Lúc nghe Khang Thành Đan hỏi về chuyện đan dược, Diệp Lâm liền mơ hồ đoán được mục đích của ông ta. Diệp Lâm lắc đầu nói: “Không bán!”.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
4. Không Thể Buông Tay Anh
=====================================

“Ø?” Khang Thành Đan không ngờ Diệp Lâm lại từ chối một cách dứt khoát như vậy. Ông ta vội vàng nói thêm: “Chúng ta có thể bàn thêm về giá. Bọn tôi là bệnh viện trung ương, bao nhiêu tiền cũng mua nổi.”

“Xin lỗi, đây không phải là vấn đề về tiền.” Diệp Lâm kiên quyết lắc đầu: “Đơn thuốc không thể truyền ra ngoài. Hơn nữa, tôi định tự mình mở xưởng đan dược để bán độc quyền.”

“ồ..” Khang Thành Đan hiểu ý của Diệp Lâm.

Thay vì bán đứt một lần, không bằng lũng đoạn thị trường đan dược.

Cái loại thần dược kia không sợ bán không được, chỉ sợ có bao nhiêu tiền cũng phải tranh giành đi mua.

Thậm chí rất có khả năng, một khi bán nó ra thị trường, thì nó sẽ trở nên rất khó mua được.

Rốt cuộc thì nó là cái thứ mà ngay cả bệnh viện trung ương bọn họ cũng mơ ước, thì làm sao còn là cái thứ bình thường được nữa? Người bình thường thế nào cũng đổ xô đi mua thôi.

“Hay là thế này đi...” Khang Thành Đan lại thay đổi góc độ nói: “Chúng ta hợp tác đi!"

Khang Thành Đan định mua đơn thuốc từ trong tay Diệp Lâm cũng là vì bán độc quyền.
 
Chương 371: C371: Nhà họ ninh


Nhà họ Ninh.

Người kia lập tức đi thẳng vào vấn đề, thông báo thân phận của mình. Tuy nhiên, tên tuổi nhà họ Ninh vẫn còn ít được biết đến.

Suy cho cùng, một gia tộc bí ẩn như họ rất hiếm khi ra ngoài.

“Nhà họ Ninh? Yến Kinh chúng ta còn có thế lực như vậy sao?”

"Chưa từng nghe qua! Trong mười gia tộc giàu có nhất... Không có! Cũng không có quan chức cấp cao nào họ Ninh cải!"

"Nhìn trang phục của họ, rõ ràng họ không phải là người bình thường. Chẳng lẽ... Họ đến từ gia tộc võ cổ huyền thoại?"

Gia tộc võ cổi

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bị kết luận này làm cho sợ hãi. 'Thậm chí miệng cũng không khép lại được.


"Lễ nào..."

Lúc này, ông cụ nhà họ Tô, một trong ngũ đại gia tộc, chợt nhớ đến một số truyền thuyết về võ cổ.

“Nhà họ Ninh? Nhà họ Ninh?" "Lẽ nào là nhà họ Ninh, một gia tộc trong Tam Sơn, Ngũ Môn, Thất Thị sao?" Mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía hai người họ.

"Ha ha..."

Người thanh niên bình tĩnh cười nói: “Nếu các người đã đoán được lai lịch của chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa.”

"Đúng vậy, chúng tôi chính là nhà họ Ninh trong bảy gia tộc võ cổ” "Tôi tên Ninh Vũ Triết. Đây là chú của tôi, Ninh Tùng Sơn."

Dứt lời, hiện trường lập tức náo động!


"Trời ạ! Đúng là gia tộc võ cổ trong truyền thuyết sao?”

"Khó trách một bước nghiền nát cả sàn đá cẩm thạch!"

"Hôm nay là ngày gì mà tôi lại được tận mắt nhìn thấy võ cổ giả thế này? Đúng là mở rộng tầm mắt!"

Mọi người rất ngạc nhiên trước trải nghiệm kỳ lạ khi gặp gỡ hai võ cổ giả, tuy nhiên cũng không khỏi có phần nghỉ ngờ trong lòng.

Hai võ cổ giả này đang làm cái gì vậy?

Những biến cố của nhà họ Diệp có thể ảnh hưởng đến cả gia tộc võ cổ hay sao? Không thể nào?

Lúc này, sau khi biết được thân phận nổi bật của họ, ông Diệp cũng không dám khinh thường.

Đối mặt với hai người, ông ta kính cẩn cúi đầu, đến mức gần như không thể thẳng lưng được.

Suy cho cùng, võ cổ không thể bị xúc phạm! Đây là luật bất thành văn.

Trên thế giới này, ai mà không nể mặt võ cổ giả cơ chứ?
 
Chương 400: C400: Cậu thấy sao


Bán cho khách hàng có tiền trước, chờ khi dần dần nổi tiếng thì lại thả ra thị trường để tối đa hóa lợi nhuận.

Nếu Diệp Lâm cũng có tính toán này, Khang Thành Đan nghĩ hay là cùng nhau hợp tác để đôi bên cùng có lợi cũng được.

“Hợp tác?” Đây là chuyện mà Diệp Lâm chưa từng nghĩ đến: “Hợp tác thế nào?”

Khang Thành Đan cười ngạo nghễ: “Bệnh viện trung ương chúng tôi vốn có thế mạnh về luyện đan chế dược.”

“Dù là sản xuất hay là phân phối thì chúng tôi cũng có sẵn dây chuyền rồi. Bây giờ chúng tôi chỉ đang thiếu đơn thuốc của cậu thôi!”

Nghe vậy, Diệp Lâm cũng thấy những gì mà Khang Thành Đan có được đúng là những gì mình đang thiếu.

Mình ngoài đơn thuốc ra thì chẳng có cái gì cả, thậm chí ngay cả sản xuất với số lượng lớn cũng không làm được.

Đương nhiên, Diệp Lâm vốn định sau khi bận rộn chuyện bên này xong, anh sẽ đi Dược Vương Cốc của sư phụ một chuyến, có khi sẽ giải quyết được vấn đề này.


“Vậy thì sao?” Sau khi hiểu được ưu thế của bệnh viện trung ương, Diệp Lâm tò mò hỏi: “Hợp tác cụ thể thế nào?”

“Nếu cậu đồng ý hợp tác với bệnh viện trung ương chúng tôi, thì cậu chỉ cần ra đơn thuốc là được rồi, còn lại cứ giao cho chúng tôi.” Khang Thành Đan vỗ ngực đảm bảo: “Từ sản xuất đến bán hàng, cho đến các vấn đề sau bán hàng, bệnh viện chúng tôi sẽ bao hết!”

“Cậu chỉ cần nằm đếm tiền là được!”

Diệp Lâm hỏi: “Phân chia lợi nhuận thế nào?”

Đây mới là vấn đề mấu chốt.

Anh thấy đối phương cố ý tránh né vấn đề này nên dứt khoát hỏi thẳng ra luôn.

“À..” Đối với cái vấn đề mấu chốt này, Khang Thành Đan hơi khựng lại, sau đó lộ vẻ đau đớn, giống như là đã nhường ra một phần ích lợi rất lớn vậy, nói: “Nếu trong tình huống bình thường, thì chúng tôi nhiều lắm chỉ có thể phân cho cậu nửa phần lợi nhuận. Rốt cuộc thì mọi thứ đều do bệnh viện trung ương chúng tôi tự làm, thậm chí gánh vác cả nguy hiểm lỗ vốn. Còn cậu thì chỉ cung cấp một đơn thuốc, bảo đảm là sẽ có lời.”

“Nhưng vì đơn thuốc của cậu cực kì hiếm có lại vô cùng hiệu quả, để tỏ vẻ chân thành khi hợp tác, tôi có thể thuyết phục tầng lớp quản lý bệnh viện trung ương tính thêm nửa phần lợi nhuận cho cậu.”


“Nói cách khác là chia 9 - 1. Chúng tôi 9, cậu 1.”

“Cậu thấy sao?”

Chia 9 - 1?

Đối mặt với tỷ lệ này, Diệp Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng.

'Thấy vậy, Khang Thành Đan cũng cười theo, cho rằng Diệp Lâm vui vẻ tới mức cười to. Ngoài mặt thì vậy, chứ trong lòng ông ta đang cực kì đau đớn, sớm biết vậy thì không tính thêm nửa phần rồi, đúng là lãng phí.

Nhìn Diệp Lâm cười mà lòng Khang Thành Đan như rỉ máu.

“Giám đốc Khang...” Diệp Lâm cười nói: “Ông có biết cái gọi là bao hết của ông được thành lập trên đơn thuốc của tôi? Nếu không có đơn thuốc của tôi thì các ông chẳng làm được gì cả, huống chỉ là đòi phân 9 — 1.” gì?”

Lúc này Khang Thành Đan mới hiểu ý của Diệp Lâm: “Cậu không làm gì cả, mà đã lấy được một phần rồi, còn chưa đủ nữa hả?”

“Tôi có thể làm hết toàn bộ, sau đó lấy lợi nhuận toàn bộ, không cần chia cho các ông.” Diệp Lâm nhắc nhở: “Bây giờ là các ông cần đơn thuốc của tôi, không có tôi thì các ông không làm được gì cả. Còn tôi không có các ông, tôi vẫn có thể tự mình làm.”

“Vậy...” Khang Thành Đan hơi khựng lại, định cắn răng nhường thêm lợi nhuận, nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhường hai phần, không thể thêm được nữa: “Cậu muốn bao nhiêu?”

“Vẫn là 9 - 1.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Có điều là tôi 9, các ông 1.”
 
Chương 400: C400: Cậu thấy sao


Bán cho khách hàng có tiền trước, chờ khi dần dần nổi tiếng thì lại thả ra thị trường để tối đa hóa lợi nhuận.

Nếu Diệp Lâm cũng có tính toán này, Khang Thành Đan nghĩ hay là cùng nhau hợp tác để đôi bên cùng có lợi cũng được.

“Hợp tác?” Đây là chuyện mà Diệp Lâm chưa từng nghĩ đến: “Hợp tác thế nào?”

Khang Thành Đan cười ngạo nghễ: “Bệnh viện trung ương chúng tôi vốn có thế mạnh về luyện đan chế dược.”

“Dù là sản xuất hay là phân phối thì chúng tôi cũng có sẵn dây chuyền rồi. Bây giờ chúng tôi chỉ đang thiếu đơn thuốc của cậu thôi!”

Nghe vậy, Diệp Lâm cũng thấy những gì mà Khang Thành Đan có được đúng là những gì mình đang thiếu.

Mình ngoài đơn thuốc ra thì chẳng có cái gì cả, thậm chí ngay cả sản xuất với số lượng lớn cũng không làm được.

Đương nhiên, Diệp Lâm vốn định sau khi bận rộn chuyện bên này xong, anh sẽ đi Dược Vương Cốc của sư phụ một chuyến, có khi sẽ giải quyết được vấn đề này.


“Vậy thì sao?” Sau khi hiểu được ưu thế của bệnh viện trung ương, Diệp Lâm tò mò hỏi: “Hợp tác cụ thể thế nào?”

“Nếu cậu đồng ý hợp tác với bệnh viện trung ương chúng tôi, thì cậu chỉ cần ra đơn thuốc là được rồi, còn lại cứ giao cho chúng tôi.” Khang Thành Đan vỗ ngực đảm bảo: “Từ sản xuất đến bán hàng, cho đến các vấn đề sau bán hàng, bệnh viện chúng tôi sẽ bao hết!”

“Cậu chỉ cần nằm đếm tiền là được!”

Diệp Lâm hỏi: “Phân chia lợi nhuận thế nào?”

Đây mới là vấn đề mấu chốt.

Anh thấy đối phương cố ý tránh né vấn đề này nên dứt khoát hỏi thẳng ra luôn.

“À..” Đối với cái vấn đề mấu chốt này, Khang Thành Đan hơi khựng lại, sau đó lộ vẻ đau đớn, giống như là đã nhường ra một phần ích lợi rất lớn vậy, nói: “Nếu trong tình huống bình thường, thì chúng tôi nhiều lắm chỉ có thể phân cho cậu nửa phần lợi nhuận. Rốt cuộc thì mọi thứ đều do bệnh viện trung ương chúng tôi tự làm, thậm chí gánh vác cả nguy hiểm lỗ vốn. Còn cậu thì chỉ cung cấp một đơn thuốc, bảo đảm là sẽ có lời.”

“Nhưng vì đơn thuốc của cậu cực kì hiếm có lại vô cùng hiệu quả, để tỏ vẻ chân thành khi hợp tác, tôi có thể thuyết phục tầng lớp quản lý bệnh viện trung ương tính thêm nửa phần lợi nhuận cho cậu.”


“Nói cách khác là chia 9 - 1. Chúng tôi 9, cậu 1.”

“Cậu thấy sao?”

Chia 9 - 1?

Đối mặt với tỷ lệ này, Diệp Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng.

'Thấy vậy, Khang Thành Đan cũng cười theo, cho rằng Diệp Lâm vui vẻ tới mức cười to. Ngoài mặt thì vậy, chứ trong lòng ông ta đang cực kì đau đớn, sớm biết vậy thì không tính thêm nửa phần rồi, đúng là lãng phí.

Nhìn Diệp Lâm cười mà lòng Khang Thành Đan như rỉ máu.

“Giám đốc Khang...” Diệp Lâm cười nói: “Ông có biết cái gọi là bao hết của ông được thành lập trên đơn thuốc của tôi? Nếu không có đơn thuốc của tôi thì các ông chẳng làm được gì cả, huống chỉ là đòi phân 9 — 1.” gì?”

Lúc này Khang Thành Đan mới hiểu ý của Diệp Lâm: “Cậu không làm gì cả, mà đã lấy được một phần rồi, còn chưa đủ nữa hả?”

“Tôi có thể làm hết toàn bộ, sau đó lấy lợi nhuận toàn bộ, không cần chia cho các ông.” Diệp Lâm nhắc nhở: “Bây giờ là các ông cần đơn thuốc của tôi, không có tôi thì các ông không làm được gì cả. Còn tôi không có các ông, tôi vẫn có thể tự mình làm.”

“Vậy...” Khang Thành Đan hơi khựng lại, định cắn răng nhường thêm lợi nhuận, nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhường hai phần, không thể thêm được nữa: “Cậu muốn bao nhiêu?”

“Vẫn là 9 - 1.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Có điều là tôi 9, các ông 1.”
 
Chương 372: C372: Không ngờ


Hơn nữa, hiện giờ ông Diệp đã mất đi quyền lực, càng cần đến sự trợ giúp của hai vị võ cổ giả trước mặt để lấy lại tất cả.

“Thì ra là hai đại nhân của nhà họ Ninh!” Ông Diệp liên tục cúi đầu: “Thất lễ, thất lễ quá!”

"Không biết hai vị đại nhân đích thân tới đây có việc gì? Để hai vị chứng kiến chuyện nội bộ nho nhỏ này của nhà họ Diệp chúng tôi, thật ngại quá!"

Ông Diệp cố tình chỉ ra sự tranh đấu trong gia đình, muốn xem phản ứng của hai người này thế nào.

Thanh niên tên Ninh Vũ Triết phản ứng đúng như mong đợi, anh ta mỉm cười nói: "Chúc mừng anh Diệp! Có người nhờ chúng tôi đến chúc mừng anh."

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động.

Thật sự không hiểu nổi thái độ của hai võ cổ giả này đối với Diệp Lâm là bạn hay là thù?

Ngay cả ông Diệp cũng có chút bối rối. Lỡ như đây là người của tên nhóc Diệp Lâm kia thì họ sẽ càng mất mặt hơn.


Chẳng lẽ những hy vọng mà họ đang mong chờ sẽ tan thành mây khói hay sao?

"Ai?" Diệp Lâm cau mày, cảm thấy nghi ngờ hai người không mời mà đến này.

Ngoài gia tộc võ cổ nhà họ Tân mà anh từng gặp trước đây, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy võ cổ giả.

Nhà họ Ninh. Diệp Lâm chưa từng tiếp xúc với họ bao giờ. Là ai đã cử họ tới đây?

Trong đầu Diệp Lâm hiện lên mấy ý nghĩ: "Chẳng lẽ là họ Trương đến từ Phụng Thiên sao? Hay chợ đen ở Đông Hải? Hay là?”

"Nhà họ Chu!" Ninh Vũ Triết nói thẳng vào vấn đề: "Ông Chu nhờ chúng tôi tới đây gặp anhl"

"Nghe nói, anh là đại sư am hiểu về phong thủy. Ngay cả Tề đại sư nổi tiếng ở 'Yến Kinh cũng bại trận dưới tay anh?”

Nhà họ Chu! Thì ra là nhà họ Chu, một trong mười gia tộc giàu có nhất Yến Kinh! Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.


Đồng thời nhớ tới mâu thuẫn giữa nhà họ Bạch và nhà họ Chu, thậm chí trước đó còn có người mất mạng.

Không ngờ nhà họ Chu lại phản công nhanh như vậy, thậm chí còn mời các võ cổ giả đến lật lại tình thế.

Mọi người trong năm đại gia tộc đều sợ hãi, chuyện chẳng lành rồi. Không ngờ nhà họ Chu lại có thể nhờ người gia tộc võ cổ ra tay?

Cho dù biết Diệp Lâm có sức mạnh vượt trội thì sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội chiến thắng võ cổ giả?

Thậm chí có thể nói, người bình thường đối mặt với võ cổ giả cũng giống như kiến đối mặt với voi, bị nghiền nát hoàn toàn.

Diệp Lâm đã từng đánh bại võ cổ giả, nhưng đó chỉ là trong trận chiến với liên minh võ đạo, họ giao đấu trong bí mật nên rất ít người biết về điêu đó.

Hiện giờ, nhà họ Ninh đích thân đến đây, tất cả mọi người có mặt, thậm chí ngay cả ngũ đại gia tộc bên cạnh Diệp Lâm cũng không khỏi bi quan, không có niềm tin vào Diệp Lâm.

Sau khi biết được nguyên nhân câu chuyện, ông Diệp vui mừng khôn xiết, chợt thấy hy vọng quay trở lại.

Thì ra là nhà họ Ninh đến kiếm chuyện với Diệp Lâm! Chỉ cần mượn dao giết người, nhà họ Diệp vẫn sẽ là của ông ta.

"Diệp Lâm! Thằng nghịch tử! Dám đắc tội nhà họ Chu, để họ phải mời hai vị đại nhân nhà họ Ninh đích thân tới đây, cháu đáng tội gì hả?”

Ông Diệp lập tức khiển trách: “Thằng nhóc này, còn không mau quỳ xuống xin lỗi hai vị đại nhân đi!”
 
Chương 401: C401: Cái gì


Cái gì?

Nghe lời nói của Diệp Lâm, Khang Thành Đan lập tức thay đổi sắc mặt, cho. rằng mình vừa nghe lầm rồi.

Vẫn là 9 — 1, có điều 9 là của người ta!

Bọn họ bao hết mà chỉ nhận được 1!

Tại sao hả?

Bọn họ làm nhiều thế để làm gì?

€oi bệnh viện trung ương bọn họ là tổ chức làm từ thiện hả?

Đây không còn là ra giá trên trời nữa, mà là bảo bệnh viện trung ương bọn họ làm không công!

Nếu ông ta đồng ý với tỷ lệ phân chia này, thì khi trở về bệnh viện trung ương, ông ta chắc chắn sẽ thành kẻ có tội, thậm chí sẽ bị các bác sĩ khác một người một ngụm nước bọt làm cho chết đuối!

“Diệp thần y, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy!” Khang Thành Đan nói với vẻ không vui: “Cậu đừng nói đùa nữa.”


“Nói đùa hả?” Diệp Lâm cười khẽ: “Ai nói đùa với ông? Đây chính là tiền đề hợp tác mọi thứ. Nếu ông không chịu chia như vậy thì không cần phải bàn nữa!”

“Ơ kìa...” Khang Thành Đan có một chút sốc, còn có một chút giận dữ: “Cách phân chia của cậu không hề thích hợp!”

“Chúng tôi bao hết toàn bộ, còn cậu không cần làm gì, cũng không cần ra một đồng nào, vậy mà đòi lấy chín phần? Cậu làm chúng tôi đi uống gió Tây Bắc hả?”

Diệp Lâm nói: “Chính ông cũng biết rõ là mặc dù các ông chỉ lấy một phần thì vẫn có lời. Đan dược của tôi là độc quyền trên cả thế giới này. Một khi bán ra thì chỉ có cung không đủ cầu thôi.”

“Người nào cũng không thể tránh thoát bốn vấn đề sinh lão bệnh tử. Nhưng mà chỉ cần có một viên đan dược là có thể chữa khỏi đa số bệnh tật.”

“Giám đốc Khang, ông cũng là bác sĩ, chắc là ông cũng hiểu giá trị của viên đan dược kia.”

Nghe vậy, Khang Thành Đan im lặng. Ông ta tất nhiên biết những gì mà Diệp Lâm nói đều là sự thật.

Với cái loại thần dược này, cho dù chỉ lấy có nửa phần thì vẫn có lời.

Có điều, bọn họ là bệnh viện trung ương, sao có thể nhường nhiều lợi như thế cho người ta?

Ông ta không tự quyết định được, bởi vì sẽ không ai đồng ý cách phân chia này.

“Diệp thần y, tôi rất nghiêm túc mà nói cho cậu biết, tôi nhiều lắm chỉ có thể quyết định chia cho cậu hai phần, không thể nhiều hơn được nữa.” Khang Thành Đan nghiêm mặt nói: “Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà bệnh viện chúng tôi có thể làm được. Hy vọng Diệp thần y có thể xem tình hình thực tế, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định.”

Nói cách khác, Khang Thành Đan cho rằng Diệp Lâm nói có lý, nhưng lại không thực tế.

“Chia 9 = 1, không có gì để bàn thêm nữa.” Thái độ của Diệp Lâm rất kiên quyết: “Người phải suy nghĩ cho kỹ lại là ông, giám đốc Khang.”

Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ kiên quyết trong mắt đối phương.

“Diệp thần y, sao cậu làm khó người khác quá vậy?” Khang Thành Đan có chút bực bội nói.

“Nếu không đồng ý hợp tác thì không cần phải miễn cưỡng.” Dứt lời, Diệp Lâm đứng dậy định đi về.

“Đợi đã!” Khang Thành Đan lại hỏi: “Cậu không muốn hợp tác với bệnh viện trung y chúng tôi, là vì định tự mình sản xuất và mua bán hả?”


“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Tôi không có ý định hợp tác với ai cả. Tôi thấy ông cũng định như tôi nên mới nói hợp tác, chỉ là suy nghĩ của ông quá mức viển vông.”

Nghe vậy, Khang Thành Đan lại thay đổi sắc mặt, nói: “Cậu có dám chắc là nếu bỏ qua bệnh viện trung ương chúng tôi, thì cậu cũng có thể sản xuất hàng loạt và thành công đưa ra thì trường hay không? Đây không phải là một dự án nhỏ. Theo tôi được biết thì cậu ngay cả một dây chuyền sản xuất cũng không có!”

“Có khó gì chứ?” Diệp Lâm nói với giọng điệu tự tin: “Đơn thuốc đang ở trong tay tôi là được rồi, còn các vấn đề khác đều rất dễ giải quyết. Cho dù các người nắm giữ nhiều thứ, nhưng mà khi các người không có đơn thuốc, thì cũng chỉ là lâu đài trên không trung mà thôi.”

Dứt lời, Diệp Lâm đứng dậy vẫy tay bỏ đi.

.”“ Khang Thành Đan nhịn không được đuổi theo, cảnh cáo một lần cuối cùng: “Diệp thần y, tôi nhắc nhở cậu một lần cuối cùng.”

“Bệnh viện trung y chúng tôi nắm giữ lượng tài nguyên nhiều hơn sự tưởng tượng của cậu rất nhiều.”

“Nếu cậu cứ nhất quyết bỏ qua chúng tôi, thì tôi dám đảm bảo, dù là từ mặt mua sắm nguyên v: hay là sản xuất đan dược, thậm chí là khâu mua bán ở cuối cùng, đều sẽ không thuận lợi.”

Vừa nghe là hiểu ngay ý uy hiếp và cảnh cáo trong lời nói.

Có điều, Khang Thành Đan không hề nói mạnh miệng, không quá lời khi nói rằng bệnh viện trung ương của bọn họ nắm giữ toàn bộ giới trung y.

Bọn họ nắm giữ đa số nguồn cung cấp dược liệu. Huống chỉ, bọn họ còn có được dây chuyền sản xuất thuốc tiên tiến nhất.

Ngoài ra, bọn họ còn có cổ phần của các công ty dược phẩm trong nước và ngoài nước, các bệnh viện lớn nhỏ trong cả nước cũng năm dưới sự quản lý của bọn họ.


Thậm chí khi bạn muốn lấy được giấy chứng nhận sản xuất và mua bán thuốc, cũng cần phải trải qua sự phê duyệt đồng ý của bọn họ mới được.

Có thể nói bệnh viện trung ương chính là thái sơn bắc đẩu trong giới y học của Đại Hạ.

Lượng tài nguyên mà bọn họ nắm giữ vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường.

Ai bảo bọn họ là bệnh viện trung ương chứ!

“Cái vấn đề sinh lão bệnh tử mà cậu nói, thực tế thì đang nằm trong tay bệnh viện trung ương chúng tôi.” Khang Thành Đan cực kì tự tin nói.

“Ha ha..” Diệp Lâm dừng bước: “Ông đang uy hiếp tôi hả?”

“Tôi chỉ tốt bụng mà nhắc nhở cậu thôi.” Khang Thành Đan nói: “Hợp tác với chúng tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, đây chính là chuyện có lợi cho. nhân dân cho nước nhà. Chúng tôi sẽ đẩy cậu lên vị trí thần y quốc dân, khiến cậu thu cả danh lẫn lợi.”

“Nhưng nếu cậu không hợp tác với chúng tôi, thì dù cậu có đơn thuốc, một khi chúng tôi không đồng ý, cậu cũng không thể bán đi một viên đan dược nào.”

“Nói quá đáng hơn một chút là: Nếu dám không phối hợp với công việc của bệnh viện trung y chúng tôi, dù cậu có là Hoa Đà, thì chúng tôi cũng sẽ bóp ch ết cậu ở nôi!”

“Sinh lão bệnh tử đừng mong nhảy ra khỏi tầm tay bệnh viện trung ương chúng tôi!”
 
Chương 401: C401: Cái gì


Cái gì?

Nghe lời nói của Diệp Lâm, Khang Thành Đan lập tức thay đổi sắc mặt, cho. rằng mình vừa nghe lầm rồi.

Vẫn là 9 — 1, có điều 9 là của người ta!

Bọn họ bao hết mà chỉ nhận được 1!

Tại sao hả?

Bọn họ làm nhiều thế để làm gì?

€oi bệnh viện trung ương bọn họ là tổ chức làm từ thiện hả?

Đây không còn là ra giá trên trời nữa, mà là bảo bệnh viện trung ương bọn họ làm không công!

Nếu ông ta đồng ý với tỷ lệ phân chia này, thì khi trở về bệnh viện trung ương, ông ta chắc chắn sẽ thành kẻ có tội, thậm chí sẽ bị các bác sĩ khác một người một ngụm nước bọt làm cho chết đuối!

“Diệp thần y, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy!” Khang Thành Đan nói với vẻ không vui: “Cậu đừng nói đùa nữa.”


“Nói đùa hả?” Diệp Lâm cười khẽ: “Ai nói đùa với ông? Đây chính là tiền đề hợp tác mọi thứ. Nếu ông không chịu chia như vậy thì không cần phải bàn nữa!”

“Ơ kìa...” Khang Thành Đan có một chút sốc, còn có một chút giận dữ: “Cách phân chia của cậu không hề thích hợp!”

“Chúng tôi bao hết toàn bộ, còn cậu không cần làm gì, cũng không cần ra một đồng nào, vậy mà đòi lấy chín phần? Cậu làm chúng tôi đi uống gió Tây Bắc hả?”

Diệp Lâm nói: “Chính ông cũng biết rõ là mặc dù các ông chỉ lấy một phần thì vẫn có lời. Đan dược của tôi là độc quyền trên cả thế giới này. Một khi bán ra thì chỉ có cung không đủ cầu thôi.”

“Người nào cũng không thể tránh thoát bốn vấn đề sinh lão bệnh tử. Nhưng mà chỉ cần có một viên đan dược là có thể chữa khỏi đa số bệnh tật.”

“Giám đốc Khang, ông cũng là bác sĩ, chắc là ông cũng hiểu giá trị của viên đan dược kia.”

Nghe vậy, Khang Thành Đan im lặng. Ông ta tất nhiên biết những gì mà Diệp Lâm nói đều là sự thật.

Với cái loại thần dược này, cho dù chỉ lấy có nửa phần thì vẫn có lời.

Có điều, bọn họ là bệnh viện trung ương, sao có thể nhường nhiều lợi như thế cho người ta?

Ông ta không tự quyết định được, bởi vì sẽ không ai đồng ý cách phân chia này.

“Diệp thần y, tôi rất nghiêm túc mà nói cho cậu biết, tôi nhiều lắm chỉ có thể quyết định chia cho cậu hai phần, không thể nhiều hơn được nữa.” Khang Thành Đan nghiêm mặt nói: “Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà bệnh viện chúng tôi có thể làm được. Hy vọng Diệp thần y có thể xem tình hình thực tế, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định.”

Nói cách khác, Khang Thành Đan cho rằng Diệp Lâm nói có lý, nhưng lại không thực tế.

“Chia 9 = 1, không có gì để bàn thêm nữa.” Thái độ của Diệp Lâm rất kiên quyết: “Người phải suy nghĩ cho kỹ lại là ông, giám đốc Khang.”

Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ kiên quyết trong mắt đối phương.

“Diệp thần y, sao cậu làm khó người khác quá vậy?” Khang Thành Đan có chút bực bội nói.

“Nếu không đồng ý hợp tác thì không cần phải miễn cưỡng.” Dứt lời, Diệp Lâm đứng dậy định đi về.

“Đợi đã!” Khang Thành Đan lại hỏi: “Cậu không muốn hợp tác với bệnh viện trung y chúng tôi, là vì định tự mình sản xuất và mua bán hả?”


“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Tôi không có ý định hợp tác với ai cả. Tôi thấy ông cũng định như tôi nên mới nói hợp tác, chỉ là suy nghĩ của ông quá mức viển vông.”

Nghe vậy, Khang Thành Đan lại thay đổi sắc mặt, nói: “Cậu có dám chắc là nếu bỏ qua bệnh viện trung ương chúng tôi, thì cậu cũng có thể sản xuất hàng loạt và thành công đưa ra thì trường hay không? Đây không phải là một dự án nhỏ. Theo tôi được biết thì cậu ngay cả một dây chuyền sản xuất cũng không có!”

“Có khó gì chứ?” Diệp Lâm nói với giọng điệu tự tin: “Đơn thuốc đang ở trong tay tôi là được rồi, còn các vấn đề khác đều rất dễ giải quyết. Cho dù các người nắm giữ nhiều thứ, nhưng mà khi các người không có đơn thuốc, thì cũng chỉ là lâu đài trên không trung mà thôi.”

Dứt lời, Diệp Lâm đứng dậy vẫy tay bỏ đi.

.”“ Khang Thành Đan nhịn không được đuổi theo, cảnh cáo một lần cuối cùng: “Diệp thần y, tôi nhắc nhở cậu một lần cuối cùng.”

“Bệnh viện trung y chúng tôi nắm giữ lượng tài nguyên nhiều hơn sự tưởng tượng của cậu rất nhiều.”

“Nếu cậu cứ nhất quyết bỏ qua chúng tôi, thì tôi dám đảm bảo, dù là từ mặt mua sắm nguyên v: hay là sản xuất đan dược, thậm chí là khâu mua bán ở cuối cùng, đều sẽ không thuận lợi.”

Vừa nghe là hiểu ngay ý uy hiếp và cảnh cáo trong lời nói.

Có điều, Khang Thành Đan không hề nói mạnh miệng, không quá lời khi nói rằng bệnh viện trung ương của bọn họ nắm giữ toàn bộ giới trung y.

Bọn họ nắm giữ đa số nguồn cung cấp dược liệu. Huống chỉ, bọn họ còn có được dây chuyền sản xuất thuốc tiên tiến nhất.

Ngoài ra, bọn họ còn có cổ phần của các công ty dược phẩm trong nước và ngoài nước, các bệnh viện lớn nhỏ trong cả nước cũng năm dưới sự quản lý của bọn họ.


Thậm chí khi bạn muốn lấy được giấy chứng nhận sản xuất và mua bán thuốc, cũng cần phải trải qua sự phê duyệt đồng ý của bọn họ mới được.

Có thể nói bệnh viện trung ương chính là thái sơn bắc đẩu trong giới y học của Đại Hạ.

Lượng tài nguyên mà bọn họ nắm giữ vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường.

Ai bảo bọn họ là bệnh viện trung ương chứ!

“Cái vấn đề sinh lão bệnh tử mà cậu nói, thực tế thì đang nằm trong tay bệnh viện trung ương chúng tôi.” Khang Thành Đan cực kì tự tin nói.

“Ha ha..” Diệp Lâm dừng bước: “Ông đang uy hiếp tôi hả?”

“Tôi chỉ tốt bụng mà nhắc nhở cậu thôi.” Khang Thành Đan nói: “Hợp tác với chúng tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, đây chính là chuyện có lợi cho. nhân dân cho nước nhà. Chúng tôi sẽ đẩy cậu lên vị trí thần y quốc dân, khiến cậu thu cả danh lẫn lợi.”

“Nhưng nếu cậu không hợp tác với chúng tôi, thì dù cậu có đơn thuốc, một khi chúng tôi không đồng ý, cậu cũng không thể bán đi một viên đan dược nào.”

“Nói quá đáng hơn một chút là: Nếu dám không phối hợp với công việc của bệnh viện trung y chúng tôi, dù cậu có là Hoa Đà, thì chúng tôi cũng sẽ bóp ch ết cậu ở nôi!”

“Sinh lão bệnh tử đừng mong nhảy ra khỏi tầm tay bệnh viện trung ương chúng tôi!”
 
Chương 373: C373: Và sẽ càng tốt hơn


Lời nói của ông Diệp tưởng chừng như đang bảo vệ cháu trai nhưng thực chất lại đang thêm dầu vào lửa.

Nếu như Diệp Lâm thật sự quỳ xuống thì có lẽ người nhà họ Ninh anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.

Một khi Diệp Lâm bị thương nặng, mất hết mặt mũi, chẳng phải nhà họ Diệp vẫn sẽ do ông ta nắm giữ đại cục hay sao?

Và sẽ càng tốt hơn nếu Diệp Lâm liều mạng chiến đấu đến cùng với hai võ cổ giả này.

Vậy cũng có nghĩa là Diệp Lâm đang tự tìm đường chết.

Ông ta sẽ mượn tay của võ cổ giả để loại bỏ Diệp Lâm, diệt trừ hậu họa sau này!

Cho dù sau này nhà họ Diệp có phục tùng nhà họ Ninh, ông Diệp cũng sẽ chấp nhận.

€ó gia tộc võ cổ làm chỗ dựa, xem ra đây là một lựa chọn không tồi.

Chẳng phải cũng nhờ âm thầm qua lại với võ cổ giả mà nhà họ Chu mới có thể phất lên như diều gặp gió sao?


“Diệp Lâm, cháu đã biết lỗi của mình chưa?” Ông Diệp tiếp tục trách mắng Diệp Lâm.

Mọi người ở bên cạnh lúc này cũng đổ mồ hôi hột thay cho Diệp Lâm.

Đối mặt với hai võ cổ giả khí thế ngút trời, e rằng người mạnh như Diệp Lâm, lần này cũng sẽ phải thừa nhận thất bại?

"Cậu Diệp..." Mọi người trong ngũ đại gia tộc đều thấp giọng nhắc nhở, như muốn khuyên nhủ anh hãy cố gắng chịu đựng, đừng kích động.

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng hét lớn, sợ con trai mình không lý trí, làm ra quyết định không thể cứu vấn.

"Diệp Lâm..." Nhìn thấy tình huống này, Susan ở bên cạnh mặc dù không biết gì về võ cổ, nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt mọi người, cô không khỏi cảm

thấy sợ hãi, kéo góc áo của Diệp Lâm, không muốn anh hành động bốc đồng.

Còn Diệp Trạch, khi nhìn thấy Diệp Lâm sắp phải chịu nhục nhã thì lập tức ở lại, không vội rời đi nữa.

Cậu ta thầm nghĩ: “Có lẽ lát nữa mình sẽ không phải rời khỏi nhà họ Diệp nữa


rồi: Bởi vì mệnh lệnh của người chết không còn ý nghĩa gì nữa. Trong lòng Diệp Trạch thực sự hy vọng Diệp Lâm sẽ tiếp tục cứng rắn.

Và đúng như mong muốn của hai ông cháu họ, Diệp Lâm thậm chí không hề nhượng bộ chứ đừng nói đến việc quỳ xuống xin lỗi.

"Thì ra là nhà họ Chu?” Diệp Lâm chợt nhận ra, mỉm cười khinh thường: “Bọn họ không dám tự mình tới tìm tôi mà lại phái các người tới đây gây náo loạn sao?"

"Xem ra nhà họ Chu cũng chỉ đến vậy mà thôi, suy tàn cũng khó tránh khỏi!"

Nếu bây giờ nhà họ Chu dám đích thân đến đây tìm anh thì coi như có năng lực.

Nhưng hiện giờ bọn họ ẩn núp trong bóng tối, cho dù có võ cổ giả hậu thuẫn cũng không dám lộ mặt, có thể thấy bọn họ rất sợ bị anh đánh bại.

Vậy thì anh cần gì phải bận tâm nữa?

"Nhà họ Chu quả thực chẳng ra làm sao!" Ninh Vũ Triết cũng đồng tình với quan điểm của Diệp Lâm.

Suy cho cùng, để đối phó với một người bình thường mà nhà họ Chu còn phải nhờ đến các võ cổ giả như họ hỗ trợ.

Thực sự yếu đến mức không thể tin được. "Nhưng nhà họ Diệp các người cũng vậy!" Ninh Vũ Triết tiếp tục nói.

Trong mắt các võ cổ giả, nhà họ Chu, nhà họ Diệp và thậm chí cả mười gia tộc quyền lực nhất Yến Kinh đều giống như con kiến!

Họ có thể ủng hộ nhà họ Chu, nhưng cũng có thể dùng một chân đè bẹp nhà họ Diệp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom