Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 389: C389: Ông ta chỉ giả vờ đấm


Ngay sau đó, Ninh Tùng Sơn lại đấm về phía Diệp Lâm.

Ông ta chỉ giả vờ đấm về phía Diệp Lâm thôi, chứ mục tiêu thật sự của ông †a chính là hộp kiếm trong tay Diệp Lâm.

Bởi vì ông ta nhận ra được rằng hộp kiếm kia có chút không đơn giản.

Hộp kiếm ở trong tay Diệp Lâm giống như là hổ thêm cánh.

Vậy nên ông ta định đoạt hộp kiếm trước rồi giết Diệp Lâm sau.

Đáng tiếc, suy nghĩ là tốt đẹp, còn hiện thực thì là tàn nhẫn.

Hộp kiếm không đơn giản là vì hộp kiếm nằm trong tay Diệp Lâm.

Thật sự không đơn giản không phải là hộp kiếm, mà là người cầm hộp kiếm.

Lúc Ninh Tùng Sơn tới trước mặt Diệp Lâm, một tay đấm về phía gò má Diệp Lâm, một tay chụp về phía hộp kiếm.


Lúc này, Diệp Lâm cũng đã hiểu xong kiếm ý được sinh ra sau khi Cự Khuyết kiếm rơi vào trong hộp kiếm.

Anh chợt mở bừng hai mắt, ánh sáng đột nhiên lóe lên. “Hít hài”

Ninh Tùng Sơn mắt đối mắt với Diệp Lâm. Ông ta lập tức hít hà một hơi, cảm thấy hai mắt mình giống như bị kim đâm, không thể mở mắt ra nhìn được nữa.

“Đã bảo ông đi rồi, mà ông còn dám ở lại?” Dứt lời, Diệp Lâm ra tay vỗ lên hộp kiếm lần nữa.

Hộp kiếm lập tức mở ra. Oanh một tiếng, Cự Khuyết kiếm giống như bay xẹt ra như tên lửa, lơ lửng giữa không trung.

Diệp Lâm giơ tay cầm kiếm, vung kiếm.

Mũi kiếm qua qua lại lại, cuốn ra một trận gió mạnh. “Nếu ông muốn... thì tôi sẽ trả cho ông!”

Ầm!


Cự Khuyết kiếm thế mà lại đánh về phía Ninh Tùng Sơn. “Ơ... không xong rồi!”

Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì không nhịn được hoảng hốt.

Thực lực của ông ta không đủ để dùng thân thể đi đỡ lực chém từ một kiếm kia.

Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của Cự Khuyết kiếm, Ninh Tùng Sơn dùng hết mọi thủ đoạn, chạy qua chạy lại để tránh né.

Diệp Lâm chém ra một kiếm, không chém trúng đối thủ.

Anh thầm nghĩ: Không hổ là tông sư nhị phẩm, đúng là mạnh hơn bất cứ một đối thủ nào mình từng gặp.

Nhị phẩm là một sự tồn tại vô địch dưới nhất phẩm.

Còn Diệp Lâm, anh dựa vào Cự Khuyết kiếm để chiếm ưu thế trong cuộc chiến.

“Vũ Triết!”

Sau khi khó khăn lắm mới tránh né được một chiêu, sau lưng Ninh Tùng Sơn đã ướt đẫm mồ hôi.

Nếu lúc nãy sơ sẩy một chút thôi, thì có khi ông ta đã bị Cự Khuyết chém thành hai khúc rồi.
 
Chương 360: C360: Chỉ là cách làm này mang tính cấp tiến


Rốt cuộc thì người ta nắm trong tay hơn 30% cổ phần tập đoàn, trở thành cổ đông lớn nhất công ty.

Nhà họ Diệp chỉ có một đường là tuyên bố Diệp Lâm thắng, chứ không có bất cứ tư cách phản kháng nào hết.

“Không phải là tôi thắng.” Diệp Lâm chưa từng chờ những lời kia: “Bởi vì tôi chưa từng thua.”

Từ khoảnh khắc Diệp Lâm ra tù, liền không có một người nào có thể làm cho anh thua.

“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ nhậm chức gia chủ nhà họ Diệp, các người có phục không?” Diệp Lâm hỏi.

Nghe vậy, người trong nhà họ Diệp đều rất ngạc nhiên.

Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm lại trắng trợn như thế, vừa lên là phải đoạt quyền, trực tiếp lấy đi vị trí chủ một nhà!

“Ông còn chưa chết đâu!” Ông cụ Diệp cắn răng nói.


Ông ta vốn định nhường bước, để Diệp Lâm trở về gia tộc, giao cho địa vị và quyền lực nhất định, có quyền góp ý các chuyện lớn nhỏ trong tộc, từ đây trở thành một trong các thành viên trung tâm của gia tộc, có địa vị và đãi ngộ giống như cha nó.

Không ngờ rằng nó còn trẻ tuổi mà dã tâm lại lớn đến như vậy.

Vừa ra là phải thay thế?

Sao ông cụ Diệp có thể nhịn được nữa?

“Ha ha...” Diệp Lâm bình tĩnh cười nói: “Ông nội, ông lớn tuổi rồi, nên dưỡng lão đi thôi.”

“Hãy giao nhà họ Diệp cho cháu, cháu sẽ khiến nhà họ Diệp mạnh hơn khi ở trong tay ông!”

Hiện giờ, đứng sau lưng Diệp Lâm là năm đại gia tộc Yến Kinh.

Nếu dung hợp luồng sức mạnh này, tất nhiên sẽ khiến nhà họ Diệp một bước lên trời, thậm chí có khả năng trở thành gia tộc đứng đầu mười đại gia tộc.

Tất cả những thứ này là ông cụ Diệp có nằm mơ cũng không dám mơ, và tuyệt đối không làm được.

Đúng vậy, Diệp Lâm nói không hề sai. Nhưng mà ở trước mặt nhiều người, bị cháu trai mình buộc phải nhường chức... còn là đứa cháu trai mà chính miệng mình mắng là bất hiếu rồi đuổi ra khỏi nhà...

Sao ông cụ Diệp có thể tiếp thu được cái loại hiện thực tàn nhẫn này được chứ?

“Ông có thể ký di chúc lập cháu làm người thừa kế đời tiếp theo.”

Ông cụ Diệp khó khăn mà mở miệng. Đây đã là sự nhường bước và hứa hẹn lớn nhất mà ông ta có thể làm được.


Tuyên bố với bên ngoài, cộng thêm thế lực hiện giờ của Diệp Lâm, chắc là không bao lâu nữa nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn thay đổi.

Tuy nhiên, dù chỉ là một sự chuyển giao ổn định, một sự bàn giao có mặt mũi, thì Diệp Lâm cũng không đồng ý.

“Ông nội, ông không có lựa chọn khác.” Diệp Lâm cười nói: “Nếu nhà họ Diệp không nghe theo cháu, thì tưần sau, cháu sẽ dựa vào thân phận đại cổ đông mở cuộc họp hội đồng quản trị, tước bỏ tư cách giám đốc của các thành viên nhà họ Diệp, đồng thời đuổi ra khỏi hội đồng quản trị”

Đến lúc ấy, nhà họ Diệp cũng sẽ rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Chỉ là cách làm này mang tính cấp tiến, và tộc nhân nhà họ Diệp cũng sẽ mất đi mọi thứ đang có.

“Ông Diệp... hay là ông cứ nhường chỗ cho Diệp Lâm đi!”

“Đúng vậy, nếu cháu Diệp có tài thế này rồi, có thể dẫn dắt nhà họ Diệp chúng ta nâng cao một bước, thì sao lại không làm chứ?”

“Người có năng lực sẽ được làm chủ nhà họ Diệp. Tôi tán thành Diệp Lâm lập tức trở thành gia chủ!”

Trong nhất thời, các cổ đông lớn nhỏ trong nhà họ Diệp đều nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.


Bọn họ cần phải lựa chọn một phe.

Nếu đứng về phe ông cụ Diệp, thì khi mở cuộc họp cổ đông, bọn họ sẽ mất đi tất cả.

Ích lợi trước mắt khiến bọn họ không thể không cúi đầu xưng thần với Diệp. Lâm.

Ai bảo người ta mới là cổ đông lớn nhất hiện nay của Diệp Thị chứ? “Các người... các người..."

Ông cụ Diệp nhìn từng khuôn mặt quen thuộc kia, không ngờ bọn họ lại trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.

Bạn bè xa lánh, thói đời nóng lạnh, khiến ông cụ Diệp cực kì bưồn lòng.

Dưới cơn giận dữ, trong miệng chợt nóng lên, một ngụm máu tươi phún ra...
 
Chương 389: C389: Ông ta chỉ giả vờ đấm


Ngay sau đó, Ninh Tùng Sơn lại đấm về phía Diệp Lâm.

Ông ta chỉ giả vờ đấm về phía Diệp Lâm thôi, chứ mục tiêu thật sự của ông †a chính là hộp kiếm trong tay Diệp Lâm.

Bởi vì ông ta nhận ra được rằng hộp kiếm kia có chút không đơn giản.

Hộp kiếm ở trong tay Diệp Lâm giống như là hổ thêm cánh.

Vậy nên ông ta định đoạt hộp kiếm trước rồi giết Diệp Lâm sau.

Đáng tiếc, suy nghĩ là tốt đẹp, còn hiện thực thì là tàn nhẫn.

Hộp kiếm không đơn giản là vì hộp kiếm nằm trong tay Diệp Lâm.

Thật sự không đơn giản không phải là hộp kiếm, mà là người cầm hộp kiếm.

Lúc Ninh Tùng Sơn tới trước mặt Diệp Lâm, một tay đấm về phía gò má Diệp Lâm, một tay chụp về phía hộp kiếm.


Lúc này, Diệp Lâm cũng đã hiểu xong kiếm ý được sinh ra sau khi Cự Khuyết kiếm rơi vào trong hộp kiếm.

Anh chợt mở bừng hai mắt, ánh sáng đột nhiên lóe lên. “Hít hài”

Ninh Tùng Sơn mắt đối mắt với Diệp Lâm. Ông ta lập tức hít hà một hơi, cảm thấy hai mắt mình giống như bị kim đâm, không thể mở mắt ra nhìn được nữa.

“Đã bảo ông đi rồi, mà ông còn dám ở lại?” Dứt lời, Diệp Lâm ra tay vỗ lên hộp kiếm lần nữa.

Hộp kiếm lập tức mở ra. Oanh một tiếng, Cự Khuyết kiếm giống như bay xẹt ra như tên lửa, lơ lửng giữa không trung.

Diệp Lâm giơ tay cầm kiếm, vung kiếm.

Mũi kiếm qua qua lại lại, cuốn ra một trận gió mạnh. “Nếu ông muốn... thì tôi sẽ trả cho ông!”

Ầm!


Cự Khuyết kiếm thế mà lại đánh về phía Ninh Tùng Sơn. “Ơ... không xong rồi!”

Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì không nhịn được hoảng hốt.

Thực lực của ông ta không đủ để dùng thân thể đi đỡ lực chém từ một kiếm kia.

Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của Cự Khuyết kiếm, Ninh Tùng Sơn dùng hết mọi thủ đoạn, chạy qua chạy lại để tránh né.

Diệp Lâm chém ra một kiếm, không chém trúng đối thủ.

Anh thầm nghĩ: Không hổ là tông sư nhị phẩm, đúng là mạnh hơn bất cứ một đối thủ nào mình từng gặp.

Nhị phẩm là một sự tồn tại vô địch dưới nhất phẩm.

Còn Diệp Lâm, anh dựa vào Cự Khuyết kiếm để chiếm ưu thế trong cuộc chiến.

“Vũ Triết!”

Sau khi khó khăn lắm mới tránh né được một chiêu, sau lưng Ninh Tùng Sơn đã ướt đẫm mồ hôi.

Nếu lúc nãy sơ sẩy một chút thôi, thì có khi ông ta đã bị Cự Khuyết chém thành hai khúc rồi.
 
Chương 390: C390: Chết ngay tại chỗ


Ninh Tùng Sơn không dám dùng cơ thể xương thịt của mình đi đỡ Cự Khuyết nữa.

Ông ta vội vàng gọi Ninh Vũ Triết để mượn kiếm dùng. “Chú ơi, chụp này!” Ninh Vũ Triết vội vàng gỡ kiếm ném về phía Ninh Tùng Sơn.

Tuy rằng kiếm của anh ta không thể so được với Cự Khuyết kiếm, nhưng mà nó cũng được chế tạo từ huyền thiết, chém sắt như chém bùn.

Keng!

Ninh Tùng Sơn vừa chụp kiếm liền trở tay đâm về phía Diệp Lâm. Diệp Lâm cầm kiếm lên đỡ.

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau.

Kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn lập tức bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Ở trước mặt Diệp Lâm, thanh kiếm kia trở nên giống như thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ.

“Ơ... kiếm của tôi?” Thấy vậy, Ninh Vũ Triết vừa đau lòng lại vừa cực kì ngạc nhiên.

Không ngờ kiếm của mình lại chẳng chịu nổi một đòn trước danh kiếm thật sự!

“Sao có thể chứ?


Ninh Tùng Sơn ra chiêu không thành công, ngược lại còn làm hỏng thanh kiếm trong tay, đồng thời lòng bàn tay bị chấn đến mức tê dại, cả cánh tay đều mất hết sức lực.

Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn hoảng hốt.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Mình là tông sư nhị phẩm cơ đấy! Cho dù chỉ dùng một thanh kiếm bình thường thôi, thì cũng có thể dễ dàng đánh thắng được kẻ địch mới đúng!

Nào ngờ mình lại bị một kiếm của đối phương đánh cho cánh tay tê rần, suýt nữa mất đi sức chiến đấu!

Cho dù đối phương cầm Cự Khuyết kiếm của mình, thì cũng không thể nào dùng ra được lực đạo như vậy mới đúng.

Rốt cuộc thì cậu ta có tu vi gì vậy?

Chẳng lẽ còn cao hơn cả mình?

Ninh Tùng Sơn càng nghĩ càng chấn động, thậm chí là sợ hãi. Có điều, lúc này ông ta muốn lùi bước đã không còn kịp nữa rồi. Bởi vì chiêu kiếm thứ ba của Diệp Lâm đã vung lên.

Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm rơi xuống từ trên trời, giống như là nước tràn bờ đê, gần như chỉ trong chớp mắt đã bao phủ Ninh Tùng Sơn.


Dù ông ta có thực lực tông sư nhị phẩm, thì ông ta cũng chưa từng thấy cái loại kiếm ý mạnh mẽ như thế.

Thật sự là giống như đang ở trong sông Trường Giang, Hoàng Hà, chỉ có thể để mặc cho làn sóng cọ rửa, cuốn trôi theo dòng, không hề có sức đánh trả.

“Mạng tôi... nguy rồi!”

Ninh Tùng Sơn cũng nhận ra được chỗ đáng sợ của một kiếm kia, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, ngày chết đã đến.

OanhI Một giây sau, kiếm khí dày đặc ập đến.

Cả người Ninh Tùng Sơn trông có vẻ không hề bị thương, nhưng sự thật thì toàn thân ông ta đều là lỗ thủng.

Chết ngay tại chỗ!

Ninh Tùng Sơn dùng một chút sức lực cuối cùng chỉ về phía Diệp Lâm, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, lại không có cách nào mở miệng.

Hối hận? Sợ hãi? Giận dữ?

Đủ loại cảm xúc phức tạp lan tràn khi tử vong đến. Thình thịch...

Ninh Tùng Sơn buông tay, ngã mạnh xuống đất. Hiện trường lại trở nên yên tĩnh giống như chết. “Chú ơi?”

“Chú ơiI!I”

Nghe tiếng gào khóc của Ninh Vũ Triết, mọi người mới giật mình tỉnh táo lại từ trong cơn chấn động.

Bọn họ nhận ra rằng mọi thứ trước mắt đều là sự thật.

Diệp Lâm đã vung kiếm chém chết một vị cổ võ giả có thực lực tông sư nhị phẩm!
 
Chương 390: C390: Chết ngay tại chỗ


Ninh Tùng Sơn không dám dùng cơ thể xương thịt của mình đi đỡ Cự Khuyết nữa.

Ông ta vội vàng gọi Ninh Vũ Triết để mượn kiếm dùng. “Chú ơi, chụp này!” Ninh Vũ Triết vội vàng gỡ kiếm ném về phía Ninh Tùng Sơn.

Tuy rằng kiếm của anh ta không thể so được với Cự Khuyết kiếm, nhưng mà nó cũng được chế tạo từ huyền thiết, chém sắt như chém bùn.

Keng!

Ninh Tùng Sơn vừa chụp kiếm liền trở tay đâm về phía Diệp Lâm. Diệp Lâm cầm kiếm lên đỡ.

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau.

Kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn lập tức bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Ở trước mặt Diệp Lâm, thanh kiếm kia trở nên giống như thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ.

“Ơ... kiếm của tôi?” Thấy vậy, Ninh Vũ Triết vừa đau lòng lại vừa cực kì ngạc nhiên.

Không ngờ kiếm của mình lại chẳng chịu nổi một đòn trước danh kiếm thật sự!

“Sao có thể chứ?


Ninh Tùng Sơn ra chiêu không thành công, ngược lại còn làm hỏng thanh kiếm trong tay, đồng thời lòng bàn tay bị chấn đến mức tê dại, cả cánh tay đều mất hết sức lực.

Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn hoảng hốt.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Mình là tông sư nhị phẩm cơ đấy! Cho dù chỉ dùng một thanh kiếm bình thường thôi, thì cũng có thể dễ dàng đánh thắng được kẻ địch mới đúng!

Nào ngờ mình lại bị một kiếm của đối phương đánh cho cánh tay tê rần, suýt nữa mất đi sức chiến đấu!

Cho dù đối phương cầm Cự Khuyết kiếm của mình, thì cũng không thể nào dùng ra được lực đạo như vậy mới đúng.

Rốt cuộc thì cậu ta có tu vi gì vậy?

Chẳng lẽ còn cao hơn cả mình?

Ninh Tùng Sơn càng nghĩ càng chấn động, thậm chí là sợ hãi. Có điều, lúc này ông ta muốn lùi bước đã không còn kịp nữa rồi. Bởi vì chiêu kiếm thứ ba của Diệp Lâm đã vung lên.

Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm rơi xuống từ trên trời, giống như là nước tràn bờ đê, gần như chỉ trong chớp mắt đã bao phủ Ninh Tùng Sơn.


Dù ông ta có thực lực tông sư nhị phẩm, thì ông ta cũng chưa từng thấy cái loại kiếm ý mạnh mẽ như thế.

Thật sự là giống như đang ở trong sông Trường Giang, Hoàng Hà, chỉ có thể để mặc cho làn sóng cọ rửa, cuốn trôi theo dòng, không hề có sức đánh trả.

“Mạng tôi... nguy rồi!”

Ninh Tùng Sơn cũng nhận ra được chỗ đáng sợ của một kiếm kia, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, ngày chết đã đến.

OanhI Một giây sau, kiếm khí dày đặc ập đến.

Cả người Ninh Tùng Sơn trông có vẻ không hề bị thương, nhưng sự thật thì toàn thân ông ta đều là lỗ thủng.

Chết ngay tại chỗ!

Ninh Tùng Sơn dùng một chút sức lực cuối cùng chỉ về phía Diệp Lâm, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, lại không có cách nào mở miệng.

Hối hận? Sợ hãi? Giận dữ?

Đủ loại cảm xúc phức tạp lan tràn khi tử vong đến. Thình thịch...

Ninh Tùng Sơn buông tay, ngã mạnh xuống đất. Hiện trường lại trở nên yên tĩnh giống như chết. “Chú ơi?”

“Chú ơiI!I”

Nghe tiếng gào khóc của Ninh Vũ Triết, mọi người mới giật mình tỉnh táo lại từ trong cơn chấn động.

Bọn họ nhận ra rằng mọi thứ trước mắt đều là sự thật.

Diệp Lâm đã vung kiếm chém chết một vị cổ võ giả có thực lực tông sư nhị phẩm!
 
Chương 361: C361: Là ông nội


“Phụt!” Ông cụ Diệp giống như là bị đồn đến bên bờ vực thẳm, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.

“Ông nội!”

“Cha!”

Con cháu nhà họ Diệp thấy vậy thì sôi nổi đi lên đỡ ông cụ Diệp.

Một lát sau, ông cụ Diệp mới hồi hồn lại.

Gặp cú sốc thế này khiến cho ông cụ Diệp dường như già thêm mười mấy tuổi, không còn vẻ khí phách hăng hái khi nãy, ngay cả mái tóc vừa mới nhuộm đen cũng trắng hơn phân nữa.

“Cha!”

Diệp Nguyên Cát không nỡ làm người cha già của mình chịu cú sốc lớn như thế. “Phong Nhi, hôm nay tới đây được rồi.”

“Sức khỏe của ông nội con quan trọng hơn.”


“Dù sao thì chính miệng ông nội con đã hứa là sẽ lập con làm người thừa kế.”

Đối mặt với sự khuyên nhủ của cha mình, Diệp Lâm vẫn cứ hờ hững.

Tới đây được rồi hả? Năm xưa lúc anh bị oan ức, bị hãm hại, có ai từng nương tay với anh chứ?

Là ông nội?

Là cha?

Hay là những người khác trong tộc?

Nhìn lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trong nhà họ Diệp, không có một người nào có thể khiến cho Diệp Lâm nảy sinh ý định bỏ qua.

Năm năm mài sắc bén một kiếm!

Diệp Lâm ra tù, đợi cho đến bây giờ, chính là vì giây phút này! Nhà họ Diệp chỉ có thể do một mình Diệp Lâm quyết định! Không ai có thể thay đổi quyết định của anh!


“Ông nội, nếu sức khỏe không tốt thì đi về quê dưỡng lão đi.

Tĩnh cười nói.

Lâm bình Anh cười một cách phúc hậu và vô hại.

Nhưng mà ở trong mắt ông cụ Diệp, nụ cười của anh rét lạnh từ đầu đến chân, giống như là mùa đông lạnh giá.

“Đúng vậy... Nhà họ Diệp chúng ta vừa mới xây dựng một viện dưỡng lão lớn bên Yến Giao, để chuẩn bị cho xu thế dân số già trong tương lai.”

“Gia chủ... ông chăm chỉ làm việc cả đời rồi, cũng tới lúc hưởng thụ rồi.”

“Nên nhường quyên đi thôi.”

Các cổ đông lớn nhỏ có quyền thế trong nhà họ Diệp khuyên nhủ liên tục, ai cũng kiên quyết đứng bên phía Diệp Lâm.

Đối mặt với sự chèn ép của cháu trai và sự phản bội của các tộc nhân, ông cụ Diệp nặng nề nhắm mắt lại, thở dài ra một hơi.

Ông ta hiểu rằng mọi thứ đã kết thúc rồi.

Và mình đã không còn năng lực xoay chuyển cục diện nữa.

“Haizz..."
 
Chương 391: C391: Chắc chắn là hoa mắt rồi


"Hoa mắt! Chắc chắn là hoa mắt rồi!"

"Cậu nhóc... Cậu nhóc Diệp Lâm kia đã đánh bại một võ cổ giả?" Những vị khách có mặt đều náo động.

Không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Vừa rồi, việc Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ tay Ninh Tùng Sơn đã vô cùng khó tin rồi.

Khi đó, mọi người vẫn có thể tìm ra lý do chính đáng là do Ninh Tùng Sơn khinh địch.

Nhưng bây giờ, hai người giao chiến lần thứ hai.

Diệp Lâm thực sự đã hạ gục võ cổ giả Ninh Tùng Sơn bằng thanh kiếm của mình?

Điều này hoàn toàn không thể giải thích được bằng lẽ thường được. Lần này là do sức mạnh kiếm pháp khủng khiếp của Diệp Lâm? Hay là Ninh Tùng Sơn lại sơ suất lần nữa?

Nhưng dù thế nào đi nữa, Ninh Tùng Sơn quả thực đã chết trong tay Diệp Lâm.


Đồng thời, mọi người cũng nhận ra một sự thật đáng sợ. Đó là, thực lực của Diệp Lâm có lẽ đã vượt qua võ cổ giả?

Ngoài việc đó ra thì còn cách nào có thể giải thích cho việc anh đã giết võ cổ giả bằng thanh kiếm của mình cơ chứ?

Trong lúc nhất thời, mọi người lại nhìn về phía Diệp Lâm, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng kính sợ.

"Điều này..."

Mọi người trong nhà họ Diệp cũng chết lặng.

Nếu thời gian quay trở lại thời điểm lúc nấy, cho dù chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra thì cũng không ai trong nhà họ Diệp tin rằng một trưởng lão của nhà

họ Ninh lại bị chém chết cả.

Lúc này, ông Diệp không khỏi hít một hơi lạnh, nhận ra rằng nhà họ Diệp đang phải đối mặt với hai vấn đề lớn cùng một lúc.


Một là, Diệp Lâm đã lật lại tình thế và làm chủ mọi thứ. Nhà họ Diệp lại lần nữa rơi vào tay anh.

Thứ hai là anh đã g iết chết trưởng lão nhà họ Ninh, nhà họ Ninh sao có thể bỏ qua được?

Nhà họ Diệp có thể vẫn phải đối mặt với một tai họa!

Diệp Lâm mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó mà đối đầu được với toàn bộ nhà họ Ninh!

"Tôi liều mạng với anh!"

Lúc này, Ninh Vũ Triết mới thoát khỏi cơn đau buồn.

Sau vài lần cấp cứu, cuối cùng anh ta cũng phải chấp nhận sự thật tàn khốc rằng chú mình đã bị giết

Ninh Vũ Triết theo bản năng rút kiếm ra, nhưng cuối cùng lại chẳng rút được cái gì.

Sau đó, anh ta chợt nhớ ra thanh kiếm vừa rồi đưa cho chú mình đã bị vỡ tan rồi.

Ngay sau đó, Ninh Vũ Triết nhe nanh múa vuốt, tay không lao về phía Diệp. Lâm.

Đối mặt với kẻ địch đang tuyệt vọng như vậy, Diệp Lâm cũng lười nhìn lại.
 
Chương 362: C362: Giờ phút này


“Diệp Lâm... cháu thăng!”

“Nhà họ Diệp... là của cháu!”

Cuối cùng, ông cụ Diệp lựa chọn buông tay, nhường quyền ngay tại chỗ. Giờ phút này, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

Các khách khứa có nằm mơ cũng không ngờ rằng bữa tiệc hôm nay của nhà họ Diệp lại kết thúc bằng cái cách này!

Sự bàn giao giữa thành viên mới và cũ trong nhà họ Diệp lại qua loa nhanh chóng đến mức khiến người ta phải trầm trồ.

Đồng thời, mọi người không thể không khâm phục sự quyết đoán của Diệp Lâm.

Anh ngay cả ông nội ruột của mình cũng không hề nương tay, dồn ép đến cùng như thế kia.

Đúng là giống như một cỗ máy tàn nhãn khống chế mọi thứ trong nhà họ. Diệp.

“Nhà họ Diệp... đến cùng vẫn thay đổi...”

Vốn tưởng rằng Diệp Lâm mạnh mẽ trở về, ông cụ Diệp nhường chức chỉ là vấn đề thời gian.

Không một ai ngờ rằng mọi thứ lại xảy ra nhanh như vậy.


Mọi người có thể tưởng tượng tiêu đề trang đầu báo chí ngày mai, thậm chí là chiều nay, sẽ là một tin tức chấn động toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc.

Đứa con bị nhà họ Diệp vứt bỏ, mới ra tù một tuần, đã vinh quang quay lại!

E là tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy. Thế mà nó lại kỳ tích xảy ra trong hiện thực.

Quả nhiên, hiện thực mới là một sự tồn tại máu chó nhất. “Chúc mừng Diệp tiên sinh trở thành gia chủ nhà họ Diệp!” Người trong năm đại gia tộc sôi nổi đi lên chúc mừng. “Chào mừng tân tộc trưởng!”

Người trong nhà họ Diệp cũng thay đổi cách xưng hô với Diệp Lâm, gọi là “tộc trưởng”. truyện ngôn tình

“Ông cụ Diệp phẩm hạnh thanh cao, có gan đi ngược dòng, đúng là một câu chuyện hay!”

“Nhà họ Diệp có Diệp tiên sinh quản lý, chắc chắn sẽ có những bước tiến vượt bậc, tiến bộ thêm tiến bộ!”

“Chúc mừng Diệp tiên sinh, chúc mừng nhà họ Diệp, chỉ mong tương lai giúp đỡ nhiều hơn!”

Các tân khách rất thức thời mà đi lên chúc mừng nịnh nọt.

Đến tận đây, chức vị gia chủ nhà họ Diệp chính thức rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Không có một người nào không phục.


“Ơ kìa.."

Giờ phút này, ngoài ông cụ Diệp bị buộc phải nhường chức ra, thì chắc là hai mẹ con Hứa Như Vân là khó chịu nhất.

Bọn họ trơ mắt ra nhìn Diệp Lâm lội ngược dòng lấy được vị trí gia chủ nhà họ Diệp, với tư thế nhanh như chớp, khiến cho hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mọi chuyện đã xong rồi, cả nhà họ Diệp đã rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Hứa Như Vân sắc mặt trắng bệch, trong lòng có chút buồn rầu.

Còn Diệp Trạch thì bị dọa đến mức run rẩy cả người, không biết sau này phải đối mặt thế nào với người anh trai cùng cha khác mẹ kia nữa.

Bây giờ anh ta quỳ xuống đất cầu xin, khóc lóc nói tình anh em, có còn kịp nữa không?

Trong nhất thời, cả hai mẹ con bọn họ đều có chung một nhận thức rằng ngày lành của bọn họ ở nhà họ Diệp hết rồi!

Lúc này, Diệp Lâm đang trò chuyện với đám người đi lên chúc mừng mình. Cuối cùng, anh dừng tầm mắt trên người hai mẹ con Hứa Như Vân.

Đối mặt với ánh mắt bất thiện của Diệp Lâm, Hứa Như Vân giật nảy mình, trái tim đập thình thịch lên, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Nên tới thì vẫn tới! Có muốn trốn cũng trốn không được! Hứa Như Vân dứt khoát nổi điên lên, bày ra dáng vẻ bất chấp tất cả.

“Diệp Lâm, cái đồ bất hiếu mày, mày đừng tưởng rằng đoạt được chức gia chủ nhà họ Diệp là có thể làm cho bọn tao phục mày!”

“Tao không tin mày có thể thắng mãi được!”

“Mày thắng được nhất thời, chứ không thắng được một đời, sớm muộn gì mày. cũng sẽ thua sạch sẽ thôi!”
 
Chương 391: C391: Chắc chắn là hoa mắt rồi


"Hoa mắt! Chắc chắn là hoa mắt rồi!"

"Cậu nhóc... Cậu nhóc Diệp Lâm kia đã đánh bại một võ cổ giả?" Những vị khách có mặt đều náo động.

Không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Vừa rồi, việc Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ tay Ninh Tùng Sơn đã vô cùng khó tin rồi.

Khi đó, mọi người vẫn có thể tìm ra lý do chính đáng là do Ninh Tùng Sơn khinh địch.

Nhưng bây giờ, hai người giao chiến lần thứ hai.

Diệp Lâm thực sự đã hạ gục võ cổ giả Ninh Tùng Sơn bằng thanh kiếm của mình?

Điều này hoàn toàn không thể giải thích được bằng lẽ thường được. Lần này là do sức mạnh kiếm pháp khủng khiếp của Diệp Lâm? Hay là Ninh Tùng Sơn lại sơ suất lần nữa?

Nhưng dù thế nào đi nữa, Ninh Tùng Sơn quả thực đã chết trong tay Diệp Lâm.


Đồng thời, mọi người cũng nhận ra một sự thật đáng sợ. Đó là, thực lực của Diệp Lâm có lẽ đã vượt qua võ cổ giả?

Ngoài việc đó ra thì còn cách nào có thể giải thích cho việc anh đã giết võ cổ giả bằng thanh kiếm của mình cơ chứ?

Trong lúc nhất thời, mọi người lại nhìn về phía Diệp Lâm, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng kính sợ.

"Điều này..."

Mọi người trong nhà họ Diệp cũng chết lặng.

Nếu thời gian quay trở lại thời điểm lúc nấy, cho dù chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra thì cũng không ai trong nhà họ Diệp tin rằng một trưởng lão của nhà

họ Ninh lại bị chém chết cả.

Lúc này, ông Diệp không khỏi hít một hơi lạnh, nhận ra rằng nhà họ Diệp đang phải đối mặt với hai vấn đề lớn cùng một lúc.


Một là, Diệp Lâm đã lật lại tình thế và làm chủ mọi thứ. Nhà họ Diệp lại lần nữa rơi vào tay anh.

Thứ hai là anh đã g iết chết trưởng lão nhà họ Ninh, nhà họ Ninh sao có thể bỏ qua được?

Nhà họ Diệp có thể vẫn phải đối mặt với một tai họa!

Diệp Lâm mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó mà đối đầu được với toàn bộ nhà họ Ninh!

"Tôi liều mạng với anh!"

Lúc này, Ninh Vũ Triết mới thoát khỏi cơn đau buồn.

Sau vài lần cấp cứu, cuối cùng anh ta cũng phải chấp nhận sự thật tàn khốc rằng chú mình đã bị giết

Ninh Vũ Triết theo bản năng rút kiếm ra, nhưng cuối cùng lại chẳng rút được cái gì.

Sau đó, anh ta chợt nhớ ra thanh kiếm vừa rồi đưa cho chú mình đã bị vỡ tan rồi.

Ngay sau đó, Ninh Vũ Triết nhe nanh múa vuốt, tay không lao về phía Diệp. Lâm.

Đối mặt với kẻ địch đang tuyệt vọng như vậy, Diệp Lâm cũng lười nhìn lại.
 
Chương 392: C392: Tôi phải mang xác của chú tôi vì


Nếu anh ta xuất hiện trong phạm vi lưỡi kiếm của anh, máu của anh ta sẽ văng tung tóe ngay tại chỗ.

"Cẩn thận!"

Tần Tuyết Dung cảm thấy một kiếm trận mạnh mế đang trỗi dậy xung quanh Diệp Lâm.

Anh gần như không cần ra tay, cũng đủ khiến Ninh Vũ Triết đang lao về phía anh như thiêu thân, chết không có chỗ chôn!

Khoảnh khắc Ninh Vũ Triết đến gần, Tân Tuyết Dung cũng ra tay tóm lấy anh ta nhanh như chớp.

“Thả tôi rat" "Tôi phải giết anh ta!"

Ninh Vũ Triết đã không còn bình tĩnh như trước nữa, anh ta giống như một kẻ điên đang gào thét, nhe răng và móng vuốt về phía Diệp Lâm, hai mắt mở to.

“Anh định giết anh ta bằng cái gì?”

Tần Tuyết Dung xoay tay đẩy Ninh Vũ Triết về.

"Kiếm của anh đã gấy rồi!"

"Chú của anh cũng đã bị đánh bại!"


"Chẳng lẽ anh cũng muốn chết sao?"

Bùm!

Ninh Vũ Triết nặng nề đập nát cây cột phía sau.

Cơn đau dữ dội ở lưng khiến anh ta lấy lại được cảm giác. Anh ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chàng trai họ Diệp trước mặt mạnh hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.

Mà chú của anh ta chết trong tay đối thủ cũng chính bởi vì đánh giá thấp kẻ địch, thậm chí vũ khí cũng bị đối phương đoạt mất.

"Cho dù muốn chết thì anh cũng phải mang thi thể của chú anh về cho nhà họ Ninh đã."

"Nếu anh chết ở đây, ai sẽ đến nhặt xác của các anh? Chẳng lẽ hai chú cháu các anh định phơi xác ở nơi này sao?”

Lời nói sắc bén của Tần Tuyết Dung giống như một gáo nước lạnh, khiến Ninh Vũ Triết hoàn toàn tỉnh táo.

"Phải... Tôi chưa thể chết được..."


“Tôi phải mang xác của chú tôi vì..."

"Tôi phải thông báo cho nhà họ Ninh mọi chuyện đã xảy ra ở đây..."

Ninh Vũ Triết tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Lâm, gần lên từng chữ: "Tôi sẽ quay trở lại!"

Ninh Vũ Triết thầm lập thời thề, chờ người nhà họ Ninh đánh tới đây, chắc chăn họ sẽ bắt nhà họ Diệp phải chôn theo chú!

Ngay sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ninh Vũ Triết chịu đựng nhục nhã, khiêng thi thể của chú mình bước ra ngoài.

Tân Tuyết Dung nhìn thấy vậy, âm thầm lắc đầu, không ngờ nhà họ Ninh lại có kết cục bi thảm như vậy.

Đồng thời, cô ta cũng lo lắng Diệp Lâm sẽ đuổi cùng giết tận nên nói với Diệp Lâm: "Xin anh Diệp hạ thủ lưu tình, để anh ta quay trở lại."

"Ừm..." Diệp Lâm nhẹ nhàng gật đầu, anh vốn không để ý đến người này. Điều quan trọng là thanh kiếm kia.

Nếu vừa rồi Ninh Tùng Sơn không phản công, Diệp Lâm cũng sẽ không ra tay giết ông ta.

Sau khi giải quyết xong chuyện với nhà họ Ninh. Diệp Lâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tân Tuyết Dung với ánh mắt nghi ngờ. Cùng là gia tộc cổ võ, cùng bị anh giết một người và lấy đi thanh kiếm.

"Mặc dù tôi không biết vì sao vừa rồi cô lại cố gắng bảo vệ tôi trước mặt nhà họ Ninh..."

Diệp Lâm bình tĩnh nói.

“Nhưng bây giờ, nhà họ Ninh đã đi, chẳng phải đã đến lúc cô ra tay rồi sao?”
 
Chương 392: C392: Tôi phải mang xác của chú tôi vì


Nếu anh ta xuất hiện trong phạm vi lưỡi kiếm của anh, máu của anh ta sẽ văng tung tóe ngay tại chỗ.

"Cẩn thận!"

Tần Tuyết Dung cảm thấy một kiếm trận mạnh mế đang trỗi dậy xung quanh Diệp Lâm.

Anh gần như không cần ra tay, cũng đủ khiến Ninh Vũ Triết đang lao về phía anh như thiêu thân, chết không có chỗ chôn!

Khoảnh khắc Ninh Vũ Triết đến gần, Tân Tuyết Dung cũng ra tay tóm lấy anh ta nhanh như chớp.

“Thả tôi rat" "Tôi phải giết anh ta!"

Ninh Vũ Triết đã không còn bình tĩnh như trước nữa, anh ta giống như một kẻ điên đang gào thét, nhe răng và móng vuốt về phía Diệp Lâm, hai mắt mở to.

“Anh định giết anh ta bằng cái gì?”

Tần Tuyết Dung xoay tay đẩy Ninh Vũ Triết về.

"Kiếm của anh đã gấy rồi!"

"Chú của anh cũng đã bị đánh bại!"


"Chẳng lẽ anh cũng muốn chết sao?"

Bùm!

Ninh Vũ Triết nặng nề đập nát cây cột phía sau.

Cơn đau dữ dội ở lưng khiến anh ta lấy lại được cảm giác. Anh ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chàng trai họ Diệp trước mặt mạnh hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.

Mà chú của anh ta chết trong tay đối thủ cũng chính bởi vì đánh giá thấp kẻ địch, thậm chí vũ khí cũng bị đối phương đoạt mất.

"Cho dù muốn chết thì anh cũng phải mang thi thể của chú anh về cho nhà họ Ninh đã."

"Nếu anh chết ở đây, ai sẽ đến nhặt xác của các anh? Chẳng lẽ hai chú cháu các anh định phơi xác ở nơi này sao?”

Lời nói sắc bén của Tần Tuyết Dung giống như một gáo nước lạnh, khiến Ninh Vũ Triết hoàn toàn tỉnh táo.

"Phải... Tôi chưa thể chết được..."


“Tôi phải mang xác của chú tôi vì..."

"Tôi phải thông báo cho nhà họ Ninh mọi chuyện đã xảy ra ở đây..."

Ninh Vũ Triết tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Lâm, gần lên từng chữ: "Tôi sẽ quay trở lại!"

Ninh Vũ Triết thầm lập thời thề, chờ người nhà họ Ninh đánh tới đây, chắc chăn họ sẽ bắt nhà họ Diệp phải chôn theo chú!

Ngay sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ninh Vũ Triết chịu đựng nhục nhã, khiêng thi thể của chú mình bước ra ngoài.

Tân Tuyết Dung nhìn thấy vậy, âm thầm lắc đầu, không ngờ nhà họ Ninh lại có kết cục bi thảm như vậy.

Đồng thời, cô ta cũng lo lắng Diệp Lâm sẽ đuổi cùng giết tận nên nói với Diệp Lâm: "Xin anh Diệp hạ thủ lưu tình, để anh ta quay trở lại."

"Ừm..." Diệp Lâm nhẹ nhàng gật đầu, anh vốn không để ý đến người này. Điều quan trọng là thanh kiếm kia.

Nếu vừa rồi Ninh Tùng Sơn không phản công, Diệp Lâm cũng sẽ không ra tay giết ông ta.

Sau khi giải quyết xong chuyện với nhà họ Ninh. Diệp Lâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tân Tuyết Dung với ánh mắt nghi ngờ. Cùng là gia tộc cổ võ, cùng bị anh giết một người và lấy đi thanh kiếm.

"Mặc dù tôi không biết vì sao vừa rồi cô lại cố gắng bảo vệ tôi trước mặt nhà họ Ninh..."

Diệp Lâm bình tĩnh nói.

“Nhưng bây giờ, nhà họ Ninh đã đi, chẳng phải đã đến lúc cô ra tay rồi sao?”
 
Chương 363: C363: Bà muốn đi thì đi hả


Tuy rằng đã không còn đường xoay chuyển, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn không chịu cúi đầu.

Cho dù Diệp Lâm có thể đoạt lại nhà họ Diệp thì sao chứ? Chẳng lẽ nó còn có thể giết hai mẹ con bọn họ ngay tại chỗ nữa hả? Hơn nữa, mình tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà họ Hứa.

Mà nhà họ Hứa cũng nằm trong mười đại gia tộc ở Yến Kinh, địa vị và thực lực cao hơn cả nhà họ Diệp.

Mình hoàn toàn không cần phải lo lắng.

“Trạch Nhi, chúng ta đi thôi!” Hứa Như Vân gọi con trai.

Nếu nơi đây không chứa nổi mẹ con bọn họ, thì bà ta đi về nhà mẹ đẻ vậy. “Đứng lại!”

Diệp Lâm ra tiếng gọi Hứa Như Vân.

“Bà muốn đi thì đi hả?”

“Đâu có dễ dàng như vậy?”

Hứa Như Vân vừa quay người định đi, thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lâm, bước chân chợt khựng lại.


“Sao hả? Mày muốn sao nữa?” Hứa Như Vân quay người lại, dáng vẻ mày có thể làm gì được tao. “Phong Nhi! Bỏ đi!” Diệp Nguyên Cát đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Rốt cuộc thì một người là con trai của mình, còn một người là vợ mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông ta hi vọng hai bên có thể bắt tay làm hòa.

“Hừi” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.

“Nếu muốn đi thì hãy nói cho rõ ràng về việc bà đã làm sao để dựng vụ tai nạn xe cộ hãm hại tôi vào năm năm trước.”

“Nếu bà không nói thật thì đừng mong ra khỏi đây!” Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều xôn xao lên.

Vụ tai nạn xe cộ năm năm trước?

Chẳng lẽ bên trong còn có bí mật gì nữa sao?

Đa số khách khứa ở hiện trường đều có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp. Vậy nên không ai xa lạ gì về sự kiện năm năm trước.


Đương nhiên, những gì mà mọi người hiểu biết đều đến từ truyền thông.

Hôm nay nghe người trong cuộc nhắc đến, dường như còn có điều gì khác nữa.

Lúc này, cái lòng hóng chuyện của mọi người đều bị khơi dậy, ai cũng mang vẻ mặt mong chờ.

“Hãm hại mày cái gì?”

Hứa Như Vân giả vờ không biết gì cả, cố chấp mà nói: “Mày lái xe đâm chết người còn đi trách tao nữa hả?”

“Nếu không phải nhà họ Diệp bọn tao dùng tiền dùng quan hệ, thì với sự ảnh hưởng xấu mà mày gây ra vào năm xưa, mày đã bị bắn chết lâu rồi, làm gì chỉ có bị tù năm năm? Mày còn muốn thế nào nữa?”

Dứt lời, Hứa Như Vân cười lạnh, nói: “Vụ án năm xưa là do ba bộ cùng phán. Mày dám đổ oan cho tao cũng được, nhưng chắc mày dám nghỉ ngờ ba bộ hả?”

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lý.

Vụ án năm ấy chấn động toàn thành phố, gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu, mà lại không xử lý nặng, ít nhiều gì cũng có nhà họ Diệp ra tiền ra sức.

Lại thêm có sự tham gia của cả ba bộ, vậy nên sẽ không ai nghỉ ngờ tính công bằng bên trong.

Lúc này, Diệp Lâm còn muốn đổi trắng thay đen, thậm chí muốn lật lại bản án nữa hả?

Anh ta có tự tin quá không? “Tôi không hề lái xe! Người cũng không phải do tôi đâm chết!” Diệp Lâm giận dữ nói: “Rốt cuộc là ai đứng sau màn hại tôi hả?”

“Nếu hôm nay bà không nói rõ ràng, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với bà!”
 
Chương 393: C393: Nghe xong lời nói của diệp lâm


"Ờm.” Nghe xong lời nói của Diệp Lâm, Tân Tuyết Dung có hơi bất lực.

Cô ta đã thể hiện thành ý đến vậy rồi, chẳng lẽ trong suy nghĩ của Diệp Lâm, cô ta chỉ đến gây chuyện thôi sao?

"Anh Diệp, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi."

Tần Tuyết Dung cười nói: "Nhà họ Tần chúng tôi không có ý định trở thành kẻ thù của nhà họ Diệp. Lần này, ông nội phái tôi đến đây chỉ là để hóa giải mâu thuẫn với anh thị

“Tôi thực sự xin lỗi vì vừa rồi không thể giúp được gì nhiều.”

Nghe được lời Tân Tuyết Dung nói, mọi người có mặt đều âm thầm chấn động.

Tất cả bọn họ đều nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt khó tin. Trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc thanh niên này là thần thánh phương nào?

Vừa có thể gi ết chết trưởng lão của nhà họ Ninh, vừa khiến mỹ nhân xinh đẹp nhất nhà họ Tân phải nịnh nọt lấy lòng?

Chẳng lẽ anh là tông sư bậc một?

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều giật mình trước suy đoán táo bạo của mình.


Tông sư bậc một! Một sự tồn tại bất khả chiến bại! Diệp Lâm... Thật sự có thể đạt đến mức độ kh ủng bố như vậy sao?

Tuy nhiên, khi nghĩ lại, ngay cả tông sư bậc hai của nhà họ Ninh cũng vừa bị ba thanh kiếm của Diệp Lâm giế t chết.

Chuyện này cũng không phải là không thể. "Ừng ực..." Ông Diệp máy móc nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi.

Nếu biết mình có một đứa cháu trai ưu tú như vậy thì ông ta cũng đâu phải hạ mình trước nhà họ Ninh?

Đáng tiếc sự tình đã đến nước này, thân làm ông nội, e rằng giờ ông ta có muốn quy phục cháu trai cũng không được nữa rồi.

Chuyện này đúng là... Haiz! "Cậu Diệp tuyệt vời quá!”

Người của năm đại gia tộc đều ngạc nhiên trước thực lực khó lường và đáng sợ của Diệp Lâm, đồng thời cũng cảm tấy có phần may mắn, vì vừa rồi bọn họ

không ngả về phía nhà họ Ninh, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Còn Diệp Lâm, sau khi nghe những lời của Tân Tuyết Dung, anh lại càng bối rối hơn.


“Tôi đã giết người nhà họ Tần của các cô, các cô không tính toán gì sao?”. Đọc thêⅿ nhiều truyện ở ~ tru ⅿtruyen.𝗏n ~

Tân Tuyết Dung dừng lại một chút rồi nói: "Việc đó là do anh ta tự mình chuốc lấy, là do bản thân anh ta kém cỏi mà thôi."

“Vậy việc tôi lấy đi Kinh Hồng Kiếm của nhà họ Tần các cô thì sao?” Diệp Lâm lại hỏi: “Các cô cũng không cần nó nữa sao?”

Tần Tuyết Dung nói: "Hộp kiếm Vô Tẫãn nằm trong tay anh Diệp, Kinh Hồng Kiếm và hộp kiếm là một. Bây giờ thanh kiếm đã nằm trong hộp, cũng coi như đã trở về với khổ chủ. Nhà họ Trần sẽ không tranh giành nó nữa."

"Hả, cái này... " Nghe được lời này, Diệp Lâm không những không hết nghi ngờ mà càng cảm thấy khó hiểu.

Đến mức chẳng biết phải làm sao.

Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Tân uống nhầm thuốc rồi sao? Vậy là anh đã giết người và đoạt kiếm vô ích rồi ư?

Họ không có ý định truy đuổi hay trả thù gì cả?

Sao lúc đầu còn nói là không thể xúc phạm đến võ cổ?

Anh còn tưởng nhà họ Tần sẽ dốc hết chiến đấu với mình. Không ngờ lại họ lại phái một người đẹp đến hòa giải với anh? Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?

Hay họ muốn anh chìm đắm trong sự yên bình, sau đó quay lại cho anh một đòn chí mạng?

Tuy nhiên, lượng thông tin chứa đựng trong cuộc trò chuyện giữa hai người bùng nổ đến mức khiến mọi người xung quanh há hốc miệng.
 
Chương 364: C364: Mọi người thấy chưa


Hứa Như Vân vẫn cứ mạnh miệng nói: “Mày có chứng cứ không mà dám ngậm máu phun người?”

“Tôi không có chứng cứ!” Diệp Lâm là người trong cuộc, còn cần chứng cứ làm gì nữa? Chẳng lẽ bản thân anh cũng không biết mình có làm hay không hả?

“Ha ha, mày không có chứng cứ mà cũng dám đổ tội cho tao hả?” Hứa Như Vân cười lạnh: “Không phải là vì tao là mẹ kế nên mày muốn hãm hại tao đấy chứ?”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều có chút thất vọng.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm nắm được chứng cứ mang tính quyết định chứng minh mình trong sạch.

Nào ngờ chỉ là hãm hại! Đúng là buồn cười mài!

“Mọi người thấy chưa?” Hứa Như Vân được nước làm tới, cất cao giọng nói: “Đây chính là tính tình của thằng bất hiếu Diệp Lâm này!”

“Năm xưa nó mắc sai lầm lớn, lái xe đâm chết người, cả thiên hạ đều biết! Là nhà họ Diệp chúng tôi thay nó giải quyết hậu quả, bảo vệ cái mạng nhỏ của nó!”


“Bây giờ nó ra tù, không chỉ không biết hối hận, mà còn muốn trả đũa, đổ tội việc năm xưa lên người tôi! Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hại”

“Mày không thể vì tẩy trắng mình mà đổ nước bẩn lên người tao được!” “Giữa ban ngày ban mặt, đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy!” Hứa Như Vân đứng trên điểm đạo đức, chỉ trích Diệp Lâm liên tục.

Mấu chốt là mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, không lấy ra được một lỗi nào.

Rốt cuộc thì Diệp Lâm không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình.

Nếu không phải vì kiêng kị địa vị hiện giờ của Diệp Lâm, thì bọn họ đã cùng nhau chỉ trích Diệp Lâm với Hứa Như Vân rồi.

Hiện giờ Diệp Lâm nắm quyền nhà họ Diệp, sau lưng còn có các tộc trưởng của năm đại gia tộc, mọi người đành phải chửi thầm trong lòng, chứ không dám nói ra ngoài.

“Diệp tiên sinh..."

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

'Thấy tình hình không có lợi cho Diệp Lâm, mọi người trong năm đại gia tộc đều sôi nổi khuyên nhủ, muốn Diệp Lâm hôm nào lại nói nữa. Ít nhất cũng phải chờ khi có một vài chứng cứ đã.

“Phong Nhi.” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng cười khổ nói: “Cha biết con và Như Vân không thích nhau. Nhưng cái loại chuyện này, không thể tùy tiện nói đùa được. Dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của con, con đừng đổ oan cho bà ấy.”

Nghe vậy, Diệp Lâm nhìn về phía Diệp Nguyên Cát, nói: “Cha, nếu con nói là con không lái xe đâm chết người, tất cả đều do bà ta âm thầm hãm hại con, thì cha tin tưởng con hay tin tưởng bà ta?”

Ơ..


Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát lập tức nghẹn lời. Ông ta đương nhiên là rất khó lựa chọn trước vấn đề chọn một trong hai trên.

“Ông đừng nghe nó nói tôi vẫn luôn ở bên cạnh ông!”

ậy!” Hứa Như Vân lập tức nói: “Đêm xảy ra tai nạn xe,

Diệp Nguyên Cát nghe vậy thì nhớ lại cái đêm năm năm trước. Khi ấy, ông ta nhận được điện thoại, nói là con trai mình đua xe đâm chết người, ông ta còn cho rằng người ta nói đùa với mình.

Cho đến khi ông ta và Hứa Như Vân chạy đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, mới không thể không tin sự thật tàn nhẫn kia.

“Phong Nhi...” Diệp Nguyên Cát nói bằng giọng điệu chua xót: “Năm xưa xảy ra vụ án, cha và mẹ con đều đi đến hiện trường ngay. Con nói bà ấy hãm hại con? Nhưng bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh cha mài!”

Diệp Lâm nói: “Bà ta sai người khác làm!”

“Ha ha...” Nghe vậy, Hứa Như Vân cười lớn tiếng hơn nữa.

Bởi vì những người mà bà ta sai vào năm xưa đều đã chết rồi. Trùng hợp hơn nữa là tất cả đều chết vào cái ngày Diệp Lâm ra tù. Có thể nói là chết không đối chứng.


“Chứng cứ đâu?” Hứa Như Vân tiếp tục hùng hổ dọa người: “Nói đến nói đi, tất cả đều là lời nói một bên của mày!”

“Chứng cứ?” Diệp Lâm đi lên một bước: “Tôi đang tìm bà để hỏi cho rõ ràng!” _

“Chỉ cần bà nói hết ra thì nó chính là chứng cứi

'Thấy vậy, Hứa Như Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sao hả? Mày muốn đánh cho tao nhận tội hả?”

“Mọi người mau xem đi, cái thằng bất hiếu này vì tẩy trắng mình mà dùng bất cứ thủ đoạn nào kìa!”

Diệp Lâm lười nói nhiều với bà ta, định đi lên đánh bà ta thì... “Đội cận vệ Yến Kinh điều tra! Người không liên quan mau tránh ra!” Lúc nói chuyện, một đám thị vệ lục tục đi vào.

Hứa Như Vân thấy vậy thì giống như nhìn thấy chúa cứu thế, định đi lên nhờ giúp đỡ.

Kết quả là nghe thấy người dẫn đầu lạnh giọng hỏi: “Ai là Hứa Như Vân?”
 
Chương 393: C393: Nghe xong lời nói của diệp lâm


"Ờm.” Nghe xong lời nói của Diệp Lâm, Tân Tuyết Dung có hơi bất lực.

Cô ta đã thể hiện thành ý đến vậy rồi, chẳng lẽ trong suy nghĩ của Diệp Lâm, cô ta chỉ đến gây chuyện thôi sao?

"Anh Diệp, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi."

Tần Tuyết Dung cười nói: "Nhà họ Tần chúng tôi không có ý định trở thành kẻ thù của nhà họ Diệp. Lần này, ông nội phái tôi đến đây chỉ là để hóa giải mâu thuẫn với anh thị

“Tôi thực sự xin lỗi vì vừa rồi không thể giúp được gì nhiều.”

Nghe được lời Tân Tuyết Dung nói, mọi người có mặt đều âm thầm chấn động.

Tất cả bọn họ đều nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt khó tin. Trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc thanh niên này là thần thánh phương nào?

Vừa có thể gi ết chết trưởng lão của nhà họ Ninh, vừa khiến mỹ nhân xinh đẹp nhất nhà họ Tân phải nịnh nọt lấy lòng?

Chẳng lẽ anh là tông sư bậc một?

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều giật mình trước suy đoán táo bạo của mình.


Tông sư bậc một! Một sự tồn tại bất khả chiến bại! Diệp Lâm... Thật sự có thể đạt đến mức độ kh ủng bố như vậy sao?

Tuy nhiên, khi nghĩ lại, ngay cả tông sư bậc hai của nhà họ Ninh cũng vừa bị ba thanh kiếm của Diệp Lâm giế t chết.

Chuyện này cũng không phải là không thể. "Ừng ực..." Ông Diệp máy móc nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi.

Nếu biết mình có một đứa cháu trai ưu tú như vậy thì ông ta cũng đâu phải hạ mình trước nhà họ Ninh?

Đáng tiếc sự tình đã đến nước này, thân làm ông nội, e rằng giờ ông ta có muốn quy phục cháu trai cũng không được nữa rồi.

Chuyện này đúng là... Haiz! "Cậu Diệp tuyệt vời quá!”

Người của năm đại gia tộc đều ngạc nhiên trước thực lực khó lường và đáng sợ của Diệp Lâm, đồng thời cũng cảm tấy có phần may mắn, vì vừa rồi bọn họ

không ngả về phía nhà họ Ninh, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Còn Diệp Lâm, sau khi nghe những lời của Tân Tuyết Dung, anh lại càng bối rối hơn.


“Tôi đã giết người nhà họ Tần của các cô, các cô không tính toán gì sao?”. Đọc thêⅿ nhiều truyện ở ~ tru ⅿtruyen.𝗏n ~

Tân Tuyết Dung dừng lại một chút rồi nói: "Việc đó là do anh ta tự mình chuốc lấy, là do bản thân anh ta kém cỏi mà thôi."

“Vậy việc tôi lấy đi Kinh Hồng Kiếm của nhà họ Tần các cô thì sao?” Diệp Lâm lại hỏi: “Các cô cũng không cần nó nữa sao?”

Tần Tuyết Dung nói: "Hộp kiếm Vô Tẫãn nằm trong tay anh Diệp, Kinh Hồng Kiếm và hộp kiếm là một. Bây giờ thanh kiếm đã nằm trong hộp, cũng coi như đã trở về với khổ chủ. Nhà họ Trần sẽ không tranh giành nó nữa."

"Hả, cái này... " Nghe được lời này, Diệp Lâm không những không hết nghi ngờ mà càng cảm thấy khó hiểu.

Đến mức chẳng biết phải làm sao.

Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Tân uống nhầm thuốc rồi sao? Vậy là anh đã giết người và đoạt kiếm vô ích rồi ư?

Họ không có ý định truy đuổi hay trả thù gì cả?

Sao lúc đầu còn nói là không thể xúc phạm đến võ cổ?

Anh còn tưởng nhà họ Tần sẽ dốc hết chiến đấu với mình. Không ngờ lại họ lại phái một người đẹp đến hòa giải với anh? Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?

Hay họ muốn anh chìm đắm trong sự yên bình, sau đó quay lại cho anh một đòn chí mạng?

Tuy nhiên, lượng thông tin chứa đựng trong cuộc trò chuyện giữa hai người bùng nổ đến mức khiến mọi người xung quanh há hốc miệng.
 
Chương 394: C394: Cái gì


"Chết tiệt! Tôi có nghe nhầm không? Diệp Lâm thậm chí còn giết thành viên của nhà họ Tân? Và nhà họ Tần không có ý định truy cứu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Chẳng lẽ... Gia tộc võ cổ này cũng ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh? Nếu anh mạnh hơn bọn họ thì có thể tùy ý giết người, nhưng nếu yếu hơn bọn họ thì anh

thậm chí còn không bằng một con chó!"

"Những chuyện ngày hôm nay thực sự đã đảo lộn sự hiểu biết của tôi về gia tộc võ cổ rồi!"

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. "Được rồi." Bây giờ đối phương đã nói như vậy, Diệp Lâm cũng không còn hoài nghỉ nữa.

Dù sao bây giờ anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, đâu có thời gian vòng vo với nhà họ Tân?

"Vậy thì cảm ơn ý tốt của nhà họ Tần, Diệp Lâm xin nhận, từ nay về sau chúng ta sẽ biến thù thành bạn, xóa bỏ ân oán."

"Giờ tôi còn phải tiếp tục thanh lý môn hộ, không tiễn được, mời về cho!" Nghe vậy, Tân Tuyết Dung lại giật mình.

Anh ta cứ để mình đi như vậy sao?


Dù sao cô ta cũng là một mỹ nhân mài

Nghe thấy Diệp Lâm nhắc tới từ "thanh lý môn hộ”, mọi người trong nhà họ Diệp đều sợ hãi đến tái mặt.

"Vậy tôi không làm phiền anh nữa." Tân Tuyết Dung cười khổ nói lời tạm biệt: “Nếu hôm nay anh Diệp không tiện thì để hôm khác tôi sẽ đến thăm, tạm biệt!"

Nói xong, Tân Tuyết Dung xoay người rời đi.

Mặc dù không thể lấy được thông tin hữu ích nào từ Diệp Lâm.

Tuy nhiên, ba thanh kiếm của Diệp Lâm đã có thể g iết chết một trưởng lão tông sư cấp hai nhà họ Ninh, điều này cho thấy sức mạnh của anh rồi.

Cô ta đem tin tức này về, nhà họ Tân cũng có thể sớm đưa ra quyết định. Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Tần lần lượt rời đi. Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng.

Đặc biệt là mọi người trong nhà họ Diệp, ai nấy đều sợ hãi như sắp bị áp giải ra pháp trường, dự cảm về một cái chết sắp ập đến.

"Tôi vừa nói rồi đấy." Đột nhiên, Diệp Lâm lại lên tiếng.

"Trong tay tôi, nhà họ sẽ không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai. Cho dù là đối với gia tộc võ cổ thì cũng không thể đụng tới!"

"Bây giờ... Các người đã tin chưa?" Dứt lời, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động. Nếu những lời này được người khác nói ra, chắc chắn sẽ bị coi là khoác lác.

Bởi vì những gia tộc tuyệt vời như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, đâu đến lượt nhà họ Diệp bọn họ?

Nhưng vừa rồi, chứng kiến Diệp Lâm gi ết chết trưởng lão nhà họ Ninh, ngay cả nhà họ Tần cũng muốn hòa giải với bọn họ.

Với thực lực như vậy, Diệp Lâm thật sự có thể có thể lãnh đạo nhà họ Diệp, khiến nó hoàn toàn lột xác!

“TinI" “Tôi tin rồi!" "Cậu Diệp, chúng tôi tin tưởng cậu!"

Những vị khách xung quanh đều đồng thanh hô vang, bị thuyết phục từ tận đáy lòng.


"Tộc trưởng Diệp Lâm!”

"Xin hãy dẫn dắt gia tộc chúng ta cất cánh! Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu!"

Về phần những người trẻ nhà họ Diệp, bọn họ đều có hoài bão lớn, lý tưởng cao cả, từ lâu đã bất mãn trước sự cố chấp, không còn muốn tiến bộ, của các

trưởng bối trong nhà.

Bây giờ, Diệp Lâm trở lại, đã mang đến cho gia tộc cơ cấu và cơ hội chưa từng có, k1ch thích rất lớn nhiệt huyết và động lực của họ.

Đây mới là dáng vẻ của một vị tộc trưởng trong lòng họ. "Tốt!"

Diệp Lâm lớn tiếng nói tiếp: 'Là gia chủ của nhà họ Diệp, tôi sẽ ra mệnh lệnh thứ hai!"

“Vừa rồi, ai quỳ lạy nhà họ Ninh sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, tước bỏ mọi thứ của nhà họ Diệp!”

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, các trưởng lão trong tộc do ông Diệp đứng đầu đều vô cùng sửng sốt.

Không ngờ Diệp Lâm lại quả quyết ra lệnh như vậy?


Lệnh đầu tiên là trục xuất Diệp Trạch khỏi gia tộc. Chỉ có một mình Diệp Trạch bị trục xuất thì cũng có thể bỏ qua.

Nhưng mệnh lệnh thứ hai là trục xuất tất cả những người vừa mới quỳ xuống?

Lần này liên quan tới quá nhiều người.

Bởi vừa rồi, dưới áp lực của nhà họ Ninh, phần lớn người trong tộc đều quỳ xuống đầu hàng.

"Diệp Lâm, cháu đừng có mà quá đáng!" Ông Diệp không khỏi mắng. "Cháu định đuổi luôn cả ông nội ra khỏi nhà à?"

"Ông nội, ông vừa mới dẫn cả tộc quỳ lạy người ngoài, trước mặt mọi người lại nói muốn làm chó của người khác đấy! Ha..."

Diệp Lâm cười khổ: "Các người đã hủy hoại hoàn toàn thể diện của nhà họ Diệp rồi!"

"Chính các người mới là nỗi xấu hổ của gia tộc!" "Vậy mà các người vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại hay sao?"

"Nể tình ông là ông nội của cháu, cháu sẽ không làm khó các người! Các có thể tự mình rời đi được rồi!"
 
Chương 365: C365: Ai là hứa như vân


Ai là Hứa Như Vân?

Nghe vậy, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngay cả Hứa Như Vân cũng ngây người ra.

Bà ta thầm nói mình còn chưa nói chuyện nữa, sao mà bọn họ lại gọi đúng tên mình vậy?

Tra án? Tra án gì? Sao lại tra tới chỗ mình?

Hứa Như Vân khó hiểu, thầm nghĩ dạo này mình rất thành thật, đâu có làm sai chuyện gì.

Nhìn đám thị vệ mặc áo giáp sáng loáng cực kì uy phong đang đi về phía mình.

Người dẫn đầu là một nữ tướng cực kì kiêu ngạo đang nhìn xung quanh.

“Ơ kìa, người dẫn đội... chính là phó quan của Kim Lũ Y đội cận vệ Yến Kinh đây mà?”


“Ừ, tôi nhớ hình như cô ta tên là Ân Hồng Trang?” “Hóa ra Ân phó quan!”

Các khách khứa xung quanh thấy vậy đều sôi nổi đi lên chào hỏi.

Sau đó, bọn họ nghi ngờ mà nhìn về phía Hứa Như Vân, không biết bà ta đã làm chuyện gì mà bị Ân phó quan dẫn người tới ngay đây gọi tên hỏi tội?

“Ai là Hứa Như Vân?”

Ân Hồng Trang nhìn hết xung quanh, cũng thấy được Diệp Lâm, tầm mắt dừng lại trên người anh vài giây, dường như là không ngờ anh cũng ở đây.

Có điều, hôm nay cô ta đến đây không phải là vì anh.

Diệp Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ phó quan của Kim Lũ Y lại đột nhiên đến đây, còn gọi ngay tên Hứa Như Vân nữa.

Mình vừa định hỏi thăm tin tức từ trong miệng Hứa Như Vân, kết quả là bà ta đã bị đội cận vệ Yến Kinh theo dõi?

Không tới sớm, cũng không tới muộn, cứ đợi ngay lúc anh muốn hỏi chuyện thì chạy tới đoạt người với anh?


Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy có chút bất mãn. Anh đứng một bên chờ đợi, xem cô ta sẽ làm như thế nào.

Ân Hồng Trang nhìn một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Hứa Như Vân.

“Như Vân!” Diệp Nguyên Cát đẩy đẩy Hứa Như Vân, kéo Hứa Như Vân quay trở về hiện thực từ cơn khiếp sợ.

“Tôi... tôi là Hứa Như Vân!” Hứa Như Vân đi lên một bước: “Không biết Ân đại nhân...”

Hứa Như Vân vừa cố gượng ra nụ cười, định đi bắt chuyện với người ta.

Kết quả là bị Ân Hồng Trang lạnh giọng cắt ngang, chất vấn: “Bà có quen Thạch Thích, tên gọi thường ngày là A Báo hay không?”

A Báo?

Nghe thấy cách gọi này, không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Trạch đứng một bên cũng giật mình.

Hứa Như Vân còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Trạch đã giành trước một bước nói: “Chẳng lẽ các người đã điều tra ra hung thủ giết chú Báo?”

“Chú Báo làm việc ở nhà họ Diệp chúng tôi nhiều năm, các người nhất định phải điều tra rõ ràng báo thù thay chú ấy!”

Nghe vậy, Hứa Như Vân chỉ muốn bóp ch ết thằng con trai nhiều chuyện này của mình.
 
Chương 394: C394: Cái gì


"Chết tiệt! Tôi có nghe nhầm không? Diệp Lâm thậm chí còn giết thành viên của nhà họ Tân? Và nhà họ Tần không có ý định truy cứu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Chẳng lẽ... Gia tộc võ cổ này cũng ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh? Nếu anh mạnh hơn bọn họ thì có thể tùy ý giết người, nhưng nếu yếu hơn bọn họ thì anh

thậm chí còn không bằng một con chó!"

"Những chuyện ngày hôm nay thực sự đã đảo lộn sự hiểu biết của tôi về gia tộc võ cổ rồi!"

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. "Được rồi." Bây giờ đối phương đã nói như vậy, Diệp Lâm cũng không còn hoài nghỉ nữa.

Dù sao bây giờ anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, đâu có thời gian vòng vo với nhà họ Tân?

"Vậy thì cảm ơn ý tốt của nhà họ Tần, Diệp Lâm xin nhận, từ nay về sau chúng ta sẽ biến thù thành bạn, xóa bỏ ân oán."

"Giờ tôi còn phải tiếp tục thanh lý môn hộ, không tiễn được, mời về cho!" Nghe vậy, Tân Tuyết Dung lại giật mình.

Anh ta cứ để mình đi như vậy sao?


Dù sao cô ta cũng là một mỹ nhân mài

Nghe thấy Diệp Lâm nhắc tới từ "thanh lý môn hộ”, mọi người trong nhà họ Diệp đều sợ hãi đến tái mặt.

"Vậy tôi không làm phiền anh nữa." Tân Tuyết Dung cười khổ nói lời tạm biệt: “Nếu hôm nay anh Diệp không tiện thì để hôm khác tôi sẽ đến thăm, tạm biệt!"

Nói xong, Tân Tuyết Dung xoay người rời đi.

Mặc dù không thể lấy được thông tin hữu ích nào từ Diệp Lâm.

Tuy nhiên, ba thanh kiếm của Diệp Lâm đã có thể g iết chết một trưởng lão tông sư cấp hai nhà họ Ninh, điều này cho thấy sức mạnh của anh rồi.

Cô ta đem tin tức này về, nhà họ Tân cũng có thể sớm đưa ra quyết định. Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Tần lần lượt rời đi. Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng.

Đặc biệt là mọi người trong nhà họ Diệp, ai nấy đều sợ hãi như sắp bị áp giải ra pháp trường, dự cảm về một cái chết sắp ập đến.

"Tôi vừa nói rồi đấy." Đột nhiên, Diệp Lâm lại lên tiếng.

"Trong tay tôi, nhà họ sẽ không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai. Cho dù là đối với gia tộc võ cổ thì cũng không thể đụng tới!"

"Bây giờ... Các người đã tin chưa?" Dứt lời, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động. Nếu những lời này được người khác nói ra, chắc chắn sẽ bị coi là khoác lác.

Bởi vì những gia tộc tuyệt vời như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, đâu đến lượt nhà họ Diệp bọn họ?

Nhưng vừa rồi, chứng kiến Diệp Lâm gi ết chết trưởng lão nhà họ Ninh, ngay cả nhà họ Tần cũng muốn hòa giải với bọn họ.

Với thực lực như vậy, Diệp Lâm thật sự có thể có thể lãnh đạo nhà họ Diệp, khiến nó hoàn toàn lột xác!

“TinI" “Tôi tin rồi!" "Cậu Diệp, chúng tôi tin tưởng cậu!"

Những vị khách xung quanh đều đồng thanh hô vang, bị thuyết phục từ tận đáy lòng.


"Tộc trưởng Diệp Lâm!”

"Xin hãy dẫn dắt gia tộc chúng ta cất cánh! Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu!"

Về phần những người trẻ nhà họ Diệp, bọn họ đều có hoài bão lớn, lý tưởng cao cả, từ lâu đã bất mãn trước sự cố chấp, không còn muốn tiến bộ, của các

trưởng bối trong nhà.

Bây giờ, Diệp Lâm trở lại, đã mang đến cho gia tộc cơ cấu và cơ hội chưa từng có, k1ch thích rất lớn nhiệt huyết và động lực của họ.

Đây mới là dáng vẻ của một vị tộc trưởng trong lòng họ. "Tốt!"

Diệp Lâm lớn tiếng nói tiếp: 'Là gia chủ của nhà họ Diệp, tôi sẽ ra mệnh lệnh thứ hai!"

“Vừa rồi, ai quỳ lạy nhà họ Ninh sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, tước bỏ mọi thứ của nhà họ Diệp!”

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, các trưởng lão trong tộc do ông Diệp đứng đầu đều vô cùng sửng sốt.

Không ngờ Diệp Lâm lại quả quyết ra lệnh như vậy?


Lệnh đầu tiên là trục xuất Diệp Trạch khỏi gia tộc. Chỉ có một mình Diệp Trạch bị trục xuất thì cũng có thể bỏ qua.

Nhưng mệnh lệnh thứ hai là trục xuất tất cả những người vừa mới quỳ xuống?

Lần này liên quan tới quá nhiều người.

Bởi vừa rồi, dưới áp lực của nhà họ Ninh, phần lớn người trong tộc đều quỳ xuống đầu hàng.

"Diệp Lâm, cháu đừng có mà quá đáng!" Ông Diệp không khỏi mắng. "Cháu định đuổi luôn cả ông nội ra khỏi nhà à?"

"Ông nội, ông vừa mới dẫn cả tộc quỳ lạy người ngoài, trước mặt mọi người lại nói muốn làm chó của người khác đấy! Ha..."

Diệp Lâm cười khổ: "Các người đã hủy hoại hoàn toàn thể diện của nhà họ Diệp rồi!"

"Chính các người mới là nỗi xấu hổ của gia tộc!" "Vậy mà các người vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại hay sao?"

"Nể tình ông là ông nội của cháu, cháu sẽ không làm khó các người! Các có thể tự mình rời đi được rồi!"
 
Chương 366: C366: Tên khốn kiếp này


Người có mắt đều biết dưới loại tình huống này, tốt nhất là phủi sạch quan hệ, cho dù có quen biết, thì cũng phải nói là không thân.

Kết quả là Diệp Trạch làm ngược lại, trực tiếp gọi thân thiết là “chú Báo”, đúng là không đánh đã khai mà.

“Haizz..” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng bất đắc dĩ thở dài, dùng ánh mắt nhìn đứa con trai ngốc nhà địa chủ nhìn con trai mình, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Ơ...” Thấy vậy, Diệp Trạch chợt nhận ra rằng mình nói sai rồi.

Chủ yếu là vì A Báo rất trung thành với Diệp Trạch, ngầm làm rất nhiều chuyện xấu cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, tình cảm giống như là

chú cháu vậy.

Cái chết của A Báo khiến Diệp Trạch rất sốc. Anh ta hi vọng phía chính phủ có thể điều tra rõ ràng sự việc, bắt lấy hung thủ, báo thù cho chú Báo.

Vậy nên trong lúc sốt ruột, anh ta đã nói lỡ miệng.


“À... thật ra thì cũng bình thường thôi...” Diệp Trạch nói thêm: “Mẹ tôi và chú ấy không thân..."

Cái câu nói này càng có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.

Chắc là kẻ ngốc cũng không tin.

“Tôi quen ông ta.” Hứa Như Vân chỉ có thể nói thẳng: “Có điều thời gian qua chúng tôi không có liên lạc với nhau. Sao hả? Chẳng lế có manh mối mới về cái chết của ông ta?”

Tuy rằng biết rõ mục đích của đối phương không phải là vì cái chết của A Báo, mà là vì chuyện khác, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn cố kéo lên trên cái chết của A Báo.

“Vụ án còn đang trong quá trình điều tra.” Ân Hồng Trang nói xong, lại lấy ra một vật chứng: “Bà biết cái này không?”

Đó là hai viên kim cương màu hồng, viên nào cũng lớn, trông như là mắt rồng, rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi trong hiện trường, vừa nhìn là biết rất đắt tiền.

Sau khi nhìn thấy hai viên kim cương, cho dù Hứa Như Vân đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẻ mặt vẫn bán đứng bà ta.

“Đây là...” Không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng giật mình. Ông ta đương nhiên là biết hai viên kim màu hồng kia rồi.

Bởi vì nó chính là món quà kỷ niệm ngày kết hôn mà ông ta đã cùng vợ mình mua đấu giá ở nước ngoài.

Sau đó ông ta rất ít khi thấy vợ mang, hỏi thăm mới biết là làm mất. Khi ấy Diệp Nguyên Cát còn rất đau lòng, rốt cuộc thì phải tốn một số tiền lớn để mua.

Kết quả nào ngờ hai viên kim cương màu hồng ấy lại trở thành vật chứng xuất hiện trong tay đội cận vệ Yến Kinh.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ vợ mình có chuyện gì giấu mình? Kim cương không có mất?


Quả nhiên... Ân Hồng Trang tiếp tục nói: "Viên kim cương này được tìm thấy trên xe của A Báo lúc xảy ra chuyện!”

Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân trợn mắt há mồm.

Đồng thời, trong đầu bà ta lướt qua rất nhiều hình ảnh, lướt cực nhanh rồi biến mất.

Bà ta thầm hối hận, thăm hỏi mười tám đời tổ tông của A Báo đã chết một lần.

Bởi vì hai viên kim cương kia là do bà ta thưởng cho A Báo, còn bảo anh ta nhanh chóng bán đi, đừng mang theo bên mình.

Kết quả là anh ta không nghe lời mình nói, dám lén giữ lại, có lẽ là vì để đảm bảo giá trị tiền gửi?

Cũng chính vì vậy mới khiến cho Hứa Như Vân bị lộ.

“Tên khốn kiếp này!”

Hứa Như Vân hít sâu một hơi, vội vàng giải thích: “Chắc. chắn là bọn họ trộm rồi, trộm viên kim cương kỷ niệm ngày kết hôn của tôi!”


“Chồng ơi, ông còn nhớ tôi đã nói với ông là làm mất hai viên kim cương không?”

Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, hóa ra là bọn họ trộm, làm hại chúng tôi tìm rất lâu luôn.”

Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, phụ trợ lẫn nhau, cực kì ăn ý.

“Ồ, thế hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi: “Vậy bà còn nhớ hai viên kim cương mất lúc nào không?”

“Chắc là... một hai năm rồi.” Hứa Như Vân thuận miệng nói.

“Vậy thì lạ ghê!”

Ân Hồng Trang nói với ý ngầm khác, rồi lại trở tay đánh một cái bất ngờ: “Lúc xảy ra vụ án, trong xe chỉ có một viên kim cương thôi.”

“Còn một viên kim cương khác thì được phát hiện... trong vụ tai nạn xe năm. năm trước!”
 
Chương 395: C395: Thấy vậy


“Cháu?”

Với mệnh lệnh này, Diệp Lâm gần như trục xuất hai phần ba người nhà Diệp, đồng thời tước bỏ mọi thứ họ có trong nhà Diệp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ông Diệp tức giận muốn chết, nhưng lại bất lực. "Tộc trưởng, chúng tôi biết sai rồi, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!"

"Đúng vậy, từ nay về sau, chúng tôi thề sẽ coi cậu là người đứng đầu gia tộc, không bao giờ dám phản bội cậu nữa."

"Nể tình chúng tôi vất vả nhiều năm, không góp công thì cũng góp sức, xin đừng đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, tước đoạt mọi thứ của chúng tôi..."

Hầu hết những người trong nhà họ Diệp đều không muốn từ bỏ tất cả những gì mình có, một lần nữa quỳ xuống cầu xin Diệp Lâm thu hồi mệnh lệnh.

Thấy vậy, Diệp Lâm cau mày, bất lực lắc đầu.


Nếu họ cứng rắn hơn một chút thì có lẽ anh vẫn sẽ chuẩn bị cho họ một số tiền để dưỡng già.

Tuy nhiên, kẻ hèn nhát vẫn mãi là kẻ hèn nhát, gặp người ai cũng quỳ, thật đáng hổ thẹn.

"“Cút!"

Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng ép tôi phải ra tay với các người!" "Nếu biết điều thì mau cút ra khỏi đây!"

Thấy Diệp Lâm kiên quyết không thay đổi.

Mọi người không khỏi mắng Diệp Lâm vì sự tàn nhẫn của anh.


Ngay cả ông nội của Diệp Lâm cũng không khỏi kêu lên: "Thằng nhóc khốn nạn này, mày thực sự không có chút nghĩa nào hay sao?”

"Được! Hôm nay nhà họ Diệp sẽ giao cho mày! Để rồi xem nhà họ Diệp có thể đi bao xa?"

"Bên ngoài khắp nơi đều là kẻ thù, gia tộc sớm muộn sẽ bị mày hủy diệt! Ai đồng ý ở lại ủng hộ nó, sẽ có một ngày phải hối hận!"

“Cứ chờ mà xeml"

Ông Diệp tức giận dẫn mọi người rời đi.

Họ có thể âm thầm an ủi mình rằng rời đi sớm thì sau này đỡ bị liên lụy. Lúc này, gia tộc Yến Kinh Diệp đã hoàn toàn bị Diệp Lâm kiểm soát.

Tất cả những người chống lại anh đều bị trục xuất khỏi gia tộc. Ngay cả ông nội của anh cũng không ngoại lệ.

Từ nay về sau, nhà họ Diệp sế thay đổi diện mạo, chính thức bước vào thời đại của Diệp Lâm.

"Chúc mừng cậu Diệp!" "Rất xứng đáng với vị trí gia chủ nhà họ Diệp!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom