Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 382: C382: Ai cho các người đi vậy


“Diệp Lâm...” Ninh Vũ Triết lạnh lùng liếc Diệp Lâm một cái: “Hôm nay xem như anh may mắn tránh được một kiếp.”

Ninh Vũ Triết nói vậy có nghĩa là đồng ý nể mặt nhà họ Tần tha cho Diệp Lâm.

Hiện trường lập tức trở nên xôn xao.

Mọi người không ngờ Diệp Lâm lại may mắn đến như vậy, thế mà lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết ngay lúc này.

Chẳng lẽ Diệp Lâm dám nói mạnh miệng là vì có nhà họ Tân chống lưng cho anh ta hay sao?

Nếu nghĩ như vậy thì dường như mọi cách làm khác thường lúc nãy của Diệp Lâm đều có thể hiểu được.

“Hừ! Tên kia đúng là may mắn!”

Diệp Trạch thấy Diệp Lâm có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thì nảy sinh lòng ghen ghét, cực kì tức giận.

“Haizz... thằng bất hiếu kia đúng là may mắn tận trời!”

Ngay cả ông cụ Diệp cũng không thể không khâm phục vận may của Diệp Lâm.


Chỉ kém một chút nữa thôi là có thể giết sạch tai họa rồi. Đám người một lòng với ông cụ Diệp đều cảm thấy đáng tiếc.

Hiện giờ có nhà họ Tần chống lưng cho Diệp Lâm, sau này sẽ càng thêm khó khăn khi muốn vặn ngã Diệp Lâm.

“Phù...”

Người trong năm đại gia tộc đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay cho Diệp Lâm.

Bọn họ không hề ngờ rằng Diệp Lâm còn có một con át chủ bài như thế.

Diệp tiên sinh đúng là một sự tồn tại không thể đo lường được mà!

Trong nhất thời, người trong năm đại gia tộc càng thêm kính sợ Diệp Lâm.

“Cổ võ?”

Thấy Tần Tuyết Dung dù là ngoại hình hay là khí chất đều vượt xa chính mình, Susan tự cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa, khi nhìn thấy Tân Tuyết Dung chỉ nói vài câu là có thể giúp đỡ Diệp Lâm, Susan càng thêm xấu hổ hơn nữa.

Cô chợt cảm thấy mình chỉ có thể kéo chân sau Diệp Lâm, còn cái loại người như Tần Tuyết Dung mới có thể xứng đôi với Diệp Lâm.

Susan cực kì hâm mộ, cũng hi vọng có một ngày mình có thể giống như Tân Tuyết Dung, cho dù chỉ có thể giúp đỡ Diệp Lâm một chút thôi, cũng vẫn tốt hơn là đứng bên cạnh xem như hiện giờ.

“Hừ, nhãi ranh, ai cho cháu tự mình quyết định hả?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ninh Tùng Sơn mắng một câu rồi nói: “Có điều, người họ Ninh tôi nói lời giữ lời. Nếu nhãi ranh này đã tự quyết định đồng ý rồi thì hôm nay chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Tần một lần.”


“Cô nhóc, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến ông nội cô.”

Ninh Tùng Sơn nói một câu với Tân Tuyết Dung rồi định quay người đi.

“Vâng, cảm ơn Ninh tiền bối!”

Tân Tuyết Dung xin lỗi.

“Em Tuyết Dung, chúng tôi đi trước đây.”

Ninh Vũ Triết nói với giọng điệu lấy lòng, lưu luyến mà chào tạm biệt.

“Vâng, anh cứ đi thong thả.” Tần Tuyết Dung lại ôm quyền tiễn hai người đi. Lúc hai người quay người đi...

“Đứng lại!”

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Ai cho các người đi vậy?”

“Đây là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả?”


Ai nói vậy?

Nghe vậy, hai người nhà họ Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, dừng bước chân lại.

“Nhãi ranh, mày còn muốn gì nữa?” Ninh Tùng Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.

“Mày đừng tưởng rằng có nhà họ Tân chống lưng cho mày, thì mày có thể cáo mượn oai hùm ngay trước mặt tao!” . Đam Mỹ Cổ Đại

“Mày muốn giữ tao lại hả?”

Ninh Tùng Sơn nói chuyện không lớn, nhưng lời nói lại truyền đến tai từng người, khiến người nghe cực kì sợ hãi.

Đừng nói người thường bị vài câu nói của Ninh Tùng Sơn làm cho choáng váng, ngay cả Tần Tuyết Dung nghe thấy thì nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lâm, không biết anh còn muốn sao nữa?

Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh như lúc đầu, lạnh nhạt nói: “Muốn đi cũng được. thôi. Để thanh kiếm trên người của ông lại, tôi có thể tha cho các ông!”
 
Chương 382: C382: Ai cho các người đi vậy


“Diệp Lâm...” Ninh Vũ Triết lạnh lùng liếc Diệp Lâm một cái: “Hôm nay xem như anh may mắn tránh được một kiếp.”

Ninh Vũ Triết nói vậy có nghĩa là đồng ý nể mặt nhà họ Tần tha cho Diệp Lâm.

Hiện trường lập tức trở nên xôn xao.

Mọi người không ngờ Diệp Lâm lại may mắn đến như vậy, thế mà lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết ngay lúc này.

Chẳng lẽ Diệp Lâm dám nói mạnh miệng là vì có nhà họ Tân chống lưng cho anh ta hay sao?

Nếu nghĩ như vậy thì dường như mọi cách làm khác thường lúc nãy của Diệp Lâm đều có thể hiểu được.

“Hừ! Tên kia đúng là may mắn!”

Diệp Trạch thấy Diệp Lâm có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thì nảy sinh lòng ghen ghét, cực kì tức giận.

“Haizz... thằng bất hiếu kia đúng là may mắn tận trời!”

Ngay cả ông cụ Diệp cũng không thể không khâm phục vận may của Diệp Lâm.


Chỉ kém một chút nữa thôi là có thể giết sạch tai họa rồi. Đám người một lòng với ông cụ Diệp đều cảm thấy đáng tiếc.

Hiện giờ có nhà họ Tần chống lưng cho Diệp Lâm, sau này sẽ càng thêm khó khăn khi muốn vặn ngã Diệp Lâm.

“Phù...”

Người trong năm đại gia tộc đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay cho Diệp Lâm.

Bọn họ không hề ngờ rằng Diệp Lâm còn có một con át chủ bài như thế.

Diệp tiên sinh đúng là một sự tồn tại không thể đo lường được mà!

Trong nhất thời, người trong năm đại gia tộc càng thêm kính sợ Diệp Lâm.

“Cổ võ?”

Thấy Tần Tuyết Dung dù là ngoại hình hay là khí chất đều vượt xa chính mình, Susan tự cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa, khi nhìn thấy Tân Tuyết Dung chỉ nói vài câu là có thể giúp đỡ Diệp Lâm, Susan càng thêm xấu hổ hơn nữa.

Cô chợt cảm thấy mình chỉ có thể kéo chân sau Diệp Lâm, còn cái loại người như Tần Tuyết Dung mới có thể xứng đôi với Diệp Lâm.

Susan cực kì hâm mộ, cũng hi vọng có một ngày mình có thể giống như Tân Tuyết Dung, cho dù chỉ có thể giúp đỡ Diệp Lâm một chút thôi, cũng vẫn tốt hơn là đứng bên cạnh xem như hiện giờ.

“Hừ, nhãi ranh, ai cho cháu tự mình quyết định hả?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ninh Tùng Sơn mắng một câu rồi nói: “Có điều, người họ Ninh tôi nói lời giữ lời. Nếu nhãi ranh này đã tự quyết định đồng ý rồi thì hôm nay chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Tần một lần.”


“Cô nhóc, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến ông nội cô.”

Ninh Tùng Sơn nói một câu với Tân Tuyết Dung rồi định quay người đi.

“Vâng, cảm ơn Ninh tiền bối!”

Tân Tuyết Dung xin lỗi.

“Em Tuyết Dung, chúng tôi đi trước đây.”

Ninh Vũ Triết nói với giọng điệu lấy lòng, lưu luyến mà chào tạm biệt.

“Vâng, anh cứ đi thong thả.” Tần Tuyết Dung lại ôm quyền tiễn hai người đi. Lúc hai người quay người đi...

“Đứng lại!”

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Ai cho các người đi vậy?”

“Đây là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả?”


Ai nói vậy?

Nghe vậy, hai người nhà họ Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, dừng bước chân lại.

“Nhãi ranh, mày còn muốn gì nữa?” Ninh Tùng Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.

“Mày đừng tưởng rằng có nhà họ Tân chống lưng cho mày, thì mày có thể cáo mượn oai hùm ngay trước mặt tao!” . Đam Mỹ Cổ Đại

“Mày muốn giữ tao lại hả?”

Ninh Tùng Sơn nói chuyện không lớn, nhưng lời nói lại truyền đến tai từng người, khiến người nghe cực kì sợ hãi.

Đừng nói người thường bị vài câu nói của Ninh Tùng Sơn làm cho choáng váng, ngay cả Tần Tuyết Dung nghe thấy thì nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lâm, không biết anh còn muốn sao nữa?

Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh như lúc đầu, lạnh nhạt nói: “Muốn đi cũng được. thôi. Để thanh kiếm trên người của ông lại, tôi có thể tha cho các ông!”
 
Chương 354: C354: Nhân viên bảo vệ


"Cha, con nói rồi mà, thằng nghịch tử này không coi ai ra gì đâu."

Hứa Như Vân nhún vai, thêm mắm thêm muối: "Nó đánh con thì thôi đi, bây giờ còn không dám nghe lời của cha nữa.”

"Mọi người nói xem, trong mắt nó còn có thể nhìn thấy ai nữa? Đúng là ngỗ ngược!"

“Nhà họ Diệp chúng tôi sao có thể dung túng đứa loại nghịch tử như vậy?” Mọi người cũng gật đầu đồng tình, cho rằng Diệp Lâm thật là quá đáng.

Sau năm năm ở tù, tưởng rằng anh sẽ thành thật hơn, nhưng kết quả lại càng trở nên kiêu ngạo?

Đúng là ngông cuồng mà! Làm gì có ai như vậy chứ? "Lâm Nhi, mau giải thích với ông nội đi!" Diệp Nguyên Cát lo lắng nói.

"Không có gì để giải thích hết." Diệp Lâm lắc đầu, kiên định nói: "Thứ nhất, dưới đầu gối của tôi có vàng, tôi sẽ không quỳ xuống xin lỗi bất cứ ai."


"Thứ hai, Hứa Như Vân hại tôi nhiều năm như vậy, bà ta mới là người phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ. Muốn tôi xin lỗi bà ta ư? Bà ta không xứng!"

"Thứ ba, hôm nay tôi trở về nhà họ Diệp, không cần bất kỳ ai đồng ý, bởi vì từ nay nhà họ Diệp phải nghe lời tôi!"

Cái gì? Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa sôi trào. "Điên rồi! Thằng nhóc này điên thật rồi!"

"Xem ra năm năm ngồi tù thật sự khiến cậu ta mất trí rồi, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo!"

"Haha, cậu ta còn nói sẽ làm chủ nhà họ Diệp? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Khách khứa tỏ ra khinh thường, trách Diệp Lâm không biết tốt xấu.

Mọi người trong nhà họ Diệp nghe thấy những gì Diệp Lâm nói thì cũng bật cười, như thể họ đã nghe thấy một trò đùa bưồn cười nhất trên thế giới.

"Lâm Nhi! Con... Diệp Nguyên Cát không giấu được sự thất vọng trong mắt.

Ông ta tự hỏi liệu năm ngồi năm tù này thật sự đã khiến con trai mình mất trí rồi sao?

Rốt cuộc thằng bé đã phải chịu đựng điều gì trong tù chứ? "Cậu làm chủ?” Ông Diệp bật cười giận dữ.

Lập tức tuyên bố: "Hôm nay, tôi vốn dĩ mở cửa cho cậu trở về. Nhưng cậu lại không biết tốt xấu, dám nói những lời ngông cuồng đó trước mặt tôi?"

"Được rồi! Từ giờ trở đi, chỉ cần tôi còn sống thì cậu đừng hòng quay trở lại!"


Những lời này vừa nói ra, chẳng khác nào công khai tuyên án tử hình với Diệp Lâm, cắt đứt mọi con đường để anh trở về.

"Cha..." Diệp Nguyên Cát nghe xong thì thở dài, nghĩ rằng sự việc bây giờ đã kết thúc thật rồi, Lâm Nhi có thể sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

"Cha thật anh minh!" Hứa Như Vân ở bên cạnh võ tay, cảm thấy đắc ý vô cùng.

Với lời nói của ông cụ Diệp, con đường trở về của Diệp Lâm đã hoàn toàn bị cắt đứt. Bây giờ, hai mẹ con họ có thể ung dung tự tại, không còn phải lo lắng Diệp Lâm trở về tranh đoạt tài sản của gia tộc nữa.

"Tôi có trở về hay không, e là không do ông quyết định!" Diệp Lâm vô cùng bình tĩnh.

Hiện giờ, anh kiểm soát hơn 30% cổ phần của Diệp Thị, tương đương với việc nắm giữ sinh tử của nhà họ Diệp.

Anh có quay lại hay không thì có gì khác biệt cơ chứ?

Hơn nữa, sau này, chỉ cần anh mở một cuộc họp hội đồng quản trị và đuổi người ra khỏi nhà họ Diệp ra ngoài, e rằng họ sẽ khóc lóc cầu xin anh quay lại.

Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Diệp vẫn chưa nhận ra điều này. "Bảo vệ đâu?" Lúc này, Hứa Như Vân bắt đầu lớn tiếng gọi bảo vệ với thái độ của kẻ thắng cuộc: “Đuổi tên nghịch tử này ra ngoài! Sau này không được phép cho nó bước vào nhà họ Diệp nữa!"


Nhân viên bảo vệ ở cửa vừa định bước vào.

"Người đứng đầu của năm đại gia tộc đã đến Diệp Trạch chạy vào trước, hổn hển báo tin. "Năm đại gia tộc đến rồi sao?"

Nghe xong lời này, mọi người trong nhà họ Diệp đều nín thở tập trung, chỉnh đốn lại tư trang, chuẩn bị chào đón những vị khách quý của đêm nay.

Những vị khách có mặt tại hiện trường cũng xì xào với nhau, họ biết rõ vị thế của năm đại gia tộc này.

Lúc này, ngay cả Hứa Như Vân cũng không có thời gian nhắm vào Diệp Lâm nữa mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa.

"Khụ, khụ!"

Ông cụ Diệp khế ho một tiếng, nói với người nhà họ Diệp: "Đi thôi! Theo tôi đón khách quý nào!"
 
Chương 383: C383: Người có thể đi


Nhà họ Ninh cũng được, nhà họ Tân cũng được. Diệp Lâm không có hứng thú nhiều với các thế gia cổ võ.

Nhưng mà, khoảnh khắc vừa rồi Ninh Tùng Sơn muốn động kiếm, Diệp Lâm cảm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng.

Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy hứng thú hơn với thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn.

Nếu không phải vì Tần Tuyết Dung đột nhiên xuất hiện, thì chắc là hiện tại Diệp Lâm đã lấy được kiếm.

Dù thế nào đi nữa, Diệp Lâm đều phải có được thanh kiếm kia.

Người có thể đi...

Nhưng kiếm phải ở lại!

Cái gì?

Nghe vậy, toàn trường đều chấn động.

Mọi người trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ vậy. Bọn họ không thể tin được rằng lời nói kia lại được thốt ra từ trong miệng của Diệp Lâm.


Trong mắt mọi người thì hành vi của Diệp Lâm chẳng khác gì điên cuồng thử tìm đường chết!

“Diệp Lâm... điên rồi hả? Anh ta còn dám quát tháo nhà họ Ninh nữa?”

“Đúng vậy, nhà họ Ninh đã nể mặt nhà họ Tần lựa chọn nhường bước rồi, mà anh ta còn dám làm vậy nữa!”

“Anh ta dám nói như thế, cho dù là nhà họ Tân cũng không bảo vệ được anh tai"

Cổ võ không thể chịu nhục!

Huống chỉ là trước mắt bao người, Diệp Lâm năm lần bảy lượt xúc phạm nhà họ Ninh cổ võ.

Nếu hôm nay nhà họ Ninh lại lựa chọn nhường bước thì sau này làm gì còn mặt mũi với người ta nữa?

Cho dù là khi trở lại giới cổ võ, cũng sẽ bị cười nhạo.

“Tần Tuyết Dung.” Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Không phải là tôi không nể mặt nhà họ Tần các cô, mà cô cũng thấy rồi đấy, là thằng nhãi này không coi tôi, coi nhà họ Ninh tôi ra gì cả!”


“Nếu hôm nay tôi không giết cậu ta thì tôi làm gì còn mặt mũi quay lại nhà họ Ninh nữa?”

“Nếu tôi không giết được cậu ta thì tôi thề không làm người!”

Lúc nói chuyện, quanh thân Ninh Tùng Sơn tràn đầy sát khí, cực kì đáng sợ.

Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi lên ý định giết người, Tân Tuyết Dung cũng không dám nói thêm gì nữa.

Rốt cuộc thì là do Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích.

Nếu anh ta khiêu khích Ninh Vũ Triết thì cũng được đi. Anh ta tuyệt đối không nên chủ động đi khiêu khích trưởng lão nhà họ Ninh là Ninh Tùng Sơn, còn muốn đoạt vũ khí của Ninh Tùng Sơn nữa chứ!

Vậy nên nhà họ Ninh không thể nào tha thứ cho anh ta được!

“Ha ha...”

Giờ phút này, chỉ có hai ông cháu nhà họ Diệp và đám người phản đối Diệp. Lâm lên làm gia chủ là vui vẻ.

Diệp Lâm nổi điên lên tìm đường chết thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn đối với bọn họ.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm may mắn dựa vào nhà họ Tần tránh được một kiếp. Nào ngờ anh ta lại chủ động đi tìm chết, sao nhà họ Ninh có thể nhịn được nữa?

Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi giận, ông cụ Diệp tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
 
Chương 383: C383: Người có thể đi


Nhà họ Ninh cũng được, nhà họ Tân cũng được. Diệp Lâm không có hứng thú nhiều với các thế gia cổ võ.

Nhưng mà, khoảnh khắc vừa rồi Ninh Tùng Sơn muốn động kiếm, Diệp Lâm cảm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng.

Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy hứng thú hơn với thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn.

Nếu không phải vì Tần Tuyết Dung đột nhiên xuất hiện, thì chắc là hiện tại Diệp Lâm đã lấy được kiếm.

Dù thế nào đi nữa, Diệp Lâm đều phải có được thanh kiếm kia.

Người có thể đi...

Nhưng kiếm phải ở lại!

Cái gì?

Nghe vậy, toàn trường đều chấn động.

Mọi người trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ vậy. Bọn họ không thể tin được rằng lời nói kia lại được thốt ra từ trong miệng của Diệp Lâm.


Trong mắt mọi người thì hành vi của Diệp Lâm chẳng khác gì điên cuồng thử tìm đường chết!

“Diệp Lâm... điên rồi hả? Anh ta còn dám quát tháo nhà họ Ninh nữa?”

“Đúng vậy, nhà họ Ninh đã nể mặt nhà họ Tần lựa chọn nhường bước rồi, mà anh ta còn dám làm vậy nữa!”

“Anh ta dám nói như thế, cho dù là nhà họ Tân cũng không bảo vệ được anh tai"

Cổ võ không thể chịu nhục!

Huống chỉ là trước mắt bao người, Diệp Lâm năm lần bảy lượt xúc phạm nhà họ Ninh cổ võ.

Nếu hôm nay nhà họ Ninh lại lựa chọn nhường bước thì sau này làm gì còn mặt mũi với người ta nữa?

Cho dù là khi trở lại giới cổ võ, cũng sẽ bị cười nhạo.

“Tần Tuyết Dung.” Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Không phải là tôi không nể mặt nhà họ Tần các cô, mà cô cũng thấy rồi đấy, là thằng nhãi này không coi tôi, coi nhà họ Ninh tôi ra gì cả!”


“Nếu hôm nay tôi không giết cậu ta thì tôi làm gì còn mặt mũi quay lại nhà họ Ninh nữa?”

“Nếu tôi không giết được cậu ta thì tôi thề không làm người!”

Lúc nói chuyện, quanh thân Ninh Tùng Sơn tràn đầy sát khí, cực kì đáng sợ.

Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi lên ý định giết người, Tân Tuyết Dung cũng không dám nói thêm gì nữa.

Rốt cuộc thì là do Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích.

Nếu anh ta khiêu khích Ninh Vũ Triết thì cũng được đi. Anh ta tuyệt đối không nên chủ động đi khiêu khích trưởng lão nhà họ Ninh là Ninh Tùng Sơn, còn muốn đoạt vũ khí của Ninh Tùng Sơn nữa chứ!

Vậy nên nhà họ Ninh không thể nào tha thứ cho anh ta được!

“Ha ha...”

Giờ phút này, chỉ có hai ông cháu nhà họ Diệp và đám người phản đối Diệp. Lâm lên làm gia chủ là vui vẻ.

Diệp Lâm nổi điên lên tìm đường chết thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn đối với bọn họ.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm may mắn dựa vào nhà họ Tần tránh được một kiếp. Nào ngờ anh ta lại chủ động đi tìm chết, sao nhà họ Ninh có thể nhịn được nữa?

Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi giận, ông cụ Diệp tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
 
Chương 384: C384: Nhãi ranh


“Lần này anh ta chết chắc rồi!”

Diệp Trạch nhìn về phía người anh cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt như nhìn người chết.

“Hầy... Diệp Lâm, lần này tôi không cứu được anh rồi!”

Tân Tuyết Dung thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu cô ta dùng tên tuổi của ông nội hoặc cha mình đi nhờ vả ông cụ Ninh thì chắc là còn một chút hi vọng.

Có điều, cô ta không định làm nhu vậy.

Cô ta muốn nhìn xem Diệp Lâm rốt cuộc là đang phô trương hay là thật sự có vốn liếng để làm vậy?

Ông nội mình bảo mình đi tiếp cận anh ta, tìm hiểu anh ta, điều tra anh ta.

Và cái trận chiến trước mắt này chính là một cơ hội để điều tra gốc gác của anh ta.

Rốt cuộc thì người trẻ tuổi trong giới người thường có thể làm cho ông nội bất chấp tất cả cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng là thần thánh phương nào? Và anh ta có bao nhiêu cân lượng?

Tất cả đều sắp có câu trả lời rồi.


Tân Tuyết Dung nhìn chằm chằm Diệp Lâm, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ tò mò.

“Chú ơi, để cho cháu lên đi!”

Ninh Vũ Triết muốn đánh nhau thay chú mình.

Lúc nấy anh ta không thể ra tay, bây giờ có thể bày ra thân thủ của mình được rồi.

“Không cần!”

Lần này Ninh Tùng Sơn từ chối.

Lần này không giống lần trước.

Lần trước Ninh Tùng Sơn đồng ý để cho Ninh Vũ Triết lên là vì cả hai chú cháu bọn họ đều không coi trọng Diệp Lâm, cho rằng ai ra tay cũng giống nhau.

Còn lần này thì khác.

Diệp Lâm dám nói năng mạnh miệng, còn chủ động đi khiêu khích ông ta, muốn đoạt thanh kiếm trên lưng ông ta.

Sao Ninh Tùng Sơn ông ta có thể nhịn được nữa?


Ông ta quyết định tự mình ra tay giết Diệp Lâm.

“Vâng!”

Ninh Vũ Triết thấy vậy thì ngoan ngoãn lùi sang một bên, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người chết.

“Chú tao tự mình ra tay, chắc là mày ngay cả một chiêu cũng không đỡ được!”

Thực lực của Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm, một sự tồn tại vô địch ở dưới nhất phẩm.

Đừng nói là ở thế giới người thường, cho dù là ở thế giới cổ võ, thì chỉ có số ít người đếm trên đầu ngón tay mới có thể đánh lại cái loại cao thủ cấp bậc như: Ninh Tùng Sơn.

Một Diệp Lâm nhỏ nhoi mà dám quát tháo một vị tông sư nhị phẩm, e là có đến chết thì anh ta cũng không biết mình chết thế nào.

Ong!

Lúc nói chuyện, Ninh Tùng Sơn đi lên một bước, đồng thời rút thanh kiếm khổng lồ trên lưng ra.

Thanh kiếm cao rộng khoảng nửa người, chỉ cần vung nhẹ lên là có thể phát ra tiếng nổ vang trời, vừa nhìn là biết cực kì nặng kí.

Người bình thường dù có cầm cũng cầm không nổi.

Vậy mà thanh kiếm khi ở trong tay Ninh Tùng Sơn, lại nhẹ nhàng uyển chuyển giống như tờ giấy.

“Nhãi ranh, thích bảo kiếm của tao hả?”

“Vậy phải xem mày có bản lĩnh lấy hay không?”

“Nếu mày có thể đỡ được ba kiếm của tao, thì tao sẵn lòng tặng nó cho mày!”
 
Chương 355: C355: Nếu chỉ chọn ra một gia tộc


Năm gia tộc mới của Yến Kinh, Triệu, Thôi, Cát, Đàm, Thường.

Họ cũng nổi lên theo sự trỗi dậy của nhà họ Bạch, chỉ trong một đêm đã có thể theo kịp năm đại gia tộc cũ, sau đó được gọi chung là mười đại gia tộc đứng đầu Yến Kinh.

Nếu chỉ chọn ra một gia tộc, có lẽ nhà họ Diệp sẽ không quan tâm.

Nhưng nếu năm gia tộc này gộp lại, ngay cả một gia tộc lâu đời như nhà họ Diệp cũng không thể coi thường.

Hơn nữa, hiện giờ năm gia tộc này đã hợp tác với nhà họ Bạch để mua lại cổ phiếu của nhà họ Diệp, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Diệp Thị.

Nhà họ Diệp càng không dám lơ là. Yến tiệc hôm nay cũng chủ yếu là để chiêu đãi năm đại gia tộc này. Hy vọng rằng cả hai bên có thể biến thù thành bạn.

"Hoành tráng thật! Năm đại gia tộc đều có mặt! Xem ra họ cũng rất nể mặt nhà họ Diệp đấy chứ!"

"Đương nhiên rồi! Lạc đà dù gầy những vẫn lớn hơn ngựa! Mặc dù nhà họ. Diệp gần đây gặp khó khăn vì vấn đề thuế má, nhưng sau khi phục hồi vẫn sẽ nằm trong mười gia giàu có nhất! Nếu năm gia tộc này thông minh thì cũng nên nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích, không cần thiết phải đắc tội với nhà họ Diệp!”


"Hình như người đứng đầu của năm gia tộc đều rất coi trọng cuộc gặp gỡ này. Nếu đúng như dự đoán thì nhà họ Diệp sẽ hình thành mối quan hệ tốt đẹp với năm gia tộc lớn, đạt được thỏa thuận đôi bên cùng có lợi."

Các vị khách phân tích tình hình hiện tại, tất cả đều kết luận rằng tộc trưởng của năm gia tộc lớn đang đích thân ra mặt vì coi trọng nhà họ Diệp, mặt khác là

đang cố gắng đàm phán hòa bình với nhà họ Diệp để thu được nhiều lợi ích hơn.

"Ồ2 Cuối cùng họ cũng đến rồi à?" Diệp Lâm đang bị mọi người nhắm tới, cuối cùng cũng nhìn thấy người của mình đến.

Anh đứng chắp tay sau lưng, kiên nhẫn chờ đợi họ đến gặp mình.

"Ông Triệu, ông Thôi, ông Cát, ông Đàm, ông Thường!"

"Các ông khỏe chứ!”

Ông Diệp đích thân đón tiếp và chắp tay chào hỏi.


"Ông Diệp, không cần khách khít"

Tộc trưởng của ngũ đại gia tộc cũng chắp tay đáp lại.

Cùng lúc đó, họ cũng đang tìm kiếm Diệp Lâm ở trong đám người.

Tuy nhiên, ông Diệp đã dẫn đầu đám đông và tiến về phía trước, chặn mất †ầm nhìn của họ.

Trong lúc nhất thời, mọi người chen chúc ở cửa, không thấy Diệp Lâm đâu. "Mời vào, mời vào! Hôm nay các vị đến đây, hân hạnh cho tôi quá!” Ông Diệp bước vào hội trường cùng với tộc trưởng của năm gia tộc.

"Trạch Nhi!" Lúc này, Hứa Như Vân thấp giọng hỏi: "Thế nào? Con đã làm quen với người của năm đại gia tộc chưa?”

Mục đích sắp xếp Diệp Trạch đón khách ở bên ngoài là để cậu ta có cơ hội ra mặt trước những nhân vật lớn này, tạo mối quan hệ.

"Dạ..." Diệp Trạch xấu hổ gãi đầu, cậu ta không thể nói những người này đều không thèm nhìn mình được: "Rồi.. ạ..."

Diệp Trạch đáp lại một cách chiếu lệ, sau đó lại hỏi mẹ mình. “Mọi người xử lý tên kia thế nào rồi?”

Nghe vậy, Hứa Như Vân mỉm cười đắc ý: "Yên tâm, ông nội của con đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi, sẽ không bao giờ cho nó bước vào cửa nữa!"
 
Chương 384: C384: Nhãi ranh


“Lần này anh ta chết chắc rồi!”

Diệp Trạch nhìn về phía người anh cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt như nhìn người chết.

“Hầy... Diệp Lâm, lần này tôi không cứu được anh rồi!”

Tân Tuyết Dung thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu cô ta dùng tên tuổi của ông nội hoặc cha mình đi nhờ vả ông cụ Ninh thì chắc là còn một chút hi vọng.

Có điều, cô ta không định làm nhu vậy.

Cô ta muốn nhìn xem Diệp Lâm rốt cuộc là đang phô trương hay là thật sự có vốn liếng để làm vậy?

Ông nội mình bảo mình đi tiếp cận anh ta, tìm hiểu anh ta, điều tra anh ta.

Và cái trận chiến trước mắt này chính là một cơ hội để điều tra gốc gác của anh ta.

Rốt cuộc thì người trẻ tuổi trong giới người thường có thể làm cho ông nội bất chấp tất cả cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng là thần thánh phương nào? Và anh ta có bao nhiêu cân lượng?

Tất cả đều sắp có câu trả lời rồi.


Tân Tuyết Dung nhìn chằm chằm Diệp Lâm, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ tò mò.

“Chú ơi, để cho cháu lên đi!”

Ninh Vũ Triết muốn đánh nhau thay chú mình.

Lúc nấy anh ta không thể ra tay, bây giờ có thể bày ra thân thủ của mình được rồi.

“Không cần!”

Lần này Ninh Tùng Sơn từ chối.

Lần này không giống lần trước.

Lần trước Ninh Tùng Sơn đồng ý để cho Ninh Vũ Triết lên là vì cả hai chú cháu bọn họ đều không coi trọng Diệp Lâm, cho rằng ai ra tay cũng giống nhau.

Còn lần này thì khác.

Diệp Lâm dám nói năng mạnh miệng, còn chủ động đi khiêu khích ông ta, muốn đoạt thanh kiếm trên lưng ông ta.

Sao Ninh Tùng Sơn ông ta có thể nhịn được nữa?


Ông ta quyết định tự mình ra tay giết Diệp Lâm.

“Vâng!”

Ninh Vũ Triết thấy vậy thì ngoan ngoãn lùi sang một bên, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người chết.

“Chú tao tự mình ra tay, chắc là mày ngay cả một chiêu cũng không đỡ được!”

Thực lực của Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm, một sự tồn tại vô địch ở dưới nhất phẩm.

Đừng nói là ở thế giới người thường, cho dù là ở thế giới cổ võ, thì chỉ có số ít người đếm trên đầu ngón tay mới có thể đánh lại cái loại cao thủ cấp bậc như: Ninh Tùng Sơn.

Một Diệp Lâm nhỏ nhoi mà dám quát tháo một vị tông sư nhị phẩm, e là có đến chết thì anh ta cũng không biết mình chết thế nào.

Ong!

Lúc nói chuyện, Ninh Tùng Sơn đi lên một bước, đồng thời rút thanh kiếm khổng lồ trên lưng ra.

Thanh kiếm cao rộng khoảng nửa người, chỉ cần vung nhẹ lên là có thể phát ra tiếng nổ vang trời, vừa nhìn là biết cực kì nặng kí.

Người bình thường dù có cầm cũng cầm không nổi.

Vậy mà thanh kiếm khi ở trong tay Ninh Tùng Sơn, lại nhẹ nhàng uyển chuyển giống như tờ giấy.

“Nhãi ranh, thích bảo kiếm của tao hả?”

“Vậy phải xem mày có bản lĩnh lấy hay không?”

“Nếu mày có thể đỡ được ba kiếm của tao, thì tao sẵn lòng tặng nó cho mày!”
 
Chương 385: C385: Ba chiêu


Ba chiêu!

Trong mắt Ninh Tùng Sơn, đối phương chưa chắc gì đỡ được một chiêu của mình.

Ba chiêu chỉ là một cách nói có lệ thôi.

Mọi người xung quanh đều không tin rằng Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ trong tay Ninh Tùng Sơn.

Đừng nói là đoạt kiếm, Diệp Lâm chỉ cần giữ được mạng của mình trong vòng ba chiêu đã là một thắng lợi lớn rồi.

Có điều, Diệp Lâm nghe xong lại yên lặng gật đầu.

“Được!”

Diệp Lâm nói.

“Nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ lấy bảo kiếm của ông trong vòng ba chiêu!”

“Nếu trong vòng ba chiêu, tôi không lấy được kiếm trong tay ông, ông muốn xử lý tôi thế nào cũng được!”

Cái gì? Nghe vậy, mọi người đều rất chấn động.

Bọn họ không biết nên khóc thay Diệp Lâm hay là nên cười thay nhà họ Ninh nữa?. Truyện Điền Văn

Rõ ràng là anh ta đã chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói vớ vẩn?


Rốt cuộc là anh ta lấy tự tin từ đâu ra?

Người nhà họ Tần đã khoanh tay đứng nhìn rồi, anh ta còn dám mơ tưởng đoạt kiếm trong ba chiêu?

Đúng là trong đầu chứa nước, cực kì ngu xuẩn!

“Ha ha... thằng nhãi này... đúng là biết nói đùa...”

Ninh Vũ Triết ôm bụng cười ha ha, giống như là nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười.

Đừng nói là anh ta, cho dù là toàn bộ nhà họ Ninh, hay là giới cổ võ, thì cũng không có ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng có thể đoạt kiếm từ trong tay cao thủ cấp bậc như Ninh Tùng Sơn.

“Em Tuyết Dung, rốt cuộc thì nhà họ Tân các em có mối quan hệ gì với thằng nhãi kia vậy?”

“Sao tôi cứ cảm thấy đầu óc anh ta không được bình thường?”

“Em xác định nhà họ Tần các em quen biết anh ta?”

Nghe vậy, sắc mặt Tân Tuyết Dung trở nên cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.

Cái cách ăn nói mạnh miệng của Diệp Lâm cũng khiến Tần Tuyết Dung cảm thấy khó hiểu.

Đoạt kiếm trong ba chiêu? Sao có thể chứ?


“Hừ!”

Ninh Tùng Sơn hừ lạnh một tiếng, dường như đã nảy sinh miễn dịch với cách ăn nói lung tung của Diệp Lâm, không còn phản ứng tức giận nữa.

“Muốn đoạt kiếm của tao hả?”

“Mày vẫn nên nghĩ cách làm sao để đỡ một kiếm của tao trước đi!”

Lúc nói chuyện, kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn đã động.

Ầm!

Ngay sau đó, mặt đất xung quanh chấn động, giống như là có động đất.

Một là vì tông sư nhị phẩm có lực lượng kh ủng bố, mỗi một chiêu thức đều gây ra ảnh hưởng mạnh.

Hai là vì thanh kiếm khổng lồ trong tay Ninh Tùng Sơn, nặng như là Thái Sơn, mỗi một lần vung lên đều có thể khuấy động mây gió, chấn động tứ phương.

“Kiếm tên là Cự Khuyết!”

“Hôm nay, mày sẽ trở thành vong hồn thứ ba mươi tám dưới Cự Khuyết kiếm của tao!”

“Cùng là vong hồn đầu tiên của thế giới bình thường!”

Nói cách khác, Cự Khuyết kiếm ở trong tay Ninh Tùng Sơn đã giết ba mươi bảy người, người nào cũng là cao thủ cổ võ giả.

Còn Diệp Lâm, anh không chỉ sẽ trở thành người chết thứ ba mươi tám, mà còn trở thành một người bình thường duy nhất chết dưới Cự Khuyết kiếm.

Ở trong mắt người ngoài, dùng thanh kiếm này đi giết một thằng nhãi vô danh thế giới bình thường chẳng khác gì dùng dao mổ trâu đi giết gà.

Nhưng mà Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích Ninh Tùng Sơn, đã chạm đến điểm mấu chốt của Ninh Tùng Sơn.

Kiếm vốn dĩ chính là một vũ khí sắc bén để giết người, mặc kệ người chết có thân phận gì.
 
Chương 356: C356: Nhà họ bạch đang nghe lệnh của ai


"Thật sao?" Nghe được lời này, Diệp Trạch sung sướng vô cùng: "Anh ta đang ở đâu? Đã bắt được anh và dạy cho anh một bài học chưa?"

Nghĩ đến cái tát ngoài cửa vừa rồi, Diệp Trạch vẫn còn tức, chỉ mong có thể đánh trả ngay lập tức để trút giận.

Hứa Như Vân thấp giọng nói: "Được rồi, bây giờ chúng tôi phải làm ăn. Tên nhóc kia, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để xử lý!"

Lúc này, ông Diệp cũng đang làm quen với tộc trưởng của năm đại gia tộc. Mặc dù không biết là họ đang nói gì nhưng trông có vẻ vui vẻ. "Ông Diệp, không cần khách sáo quá."

Thấy ông Diệp tiếp đãi mình với những tiêu chuẩn cao nhất, thậm chí còn không ngần ngại hạ mình làm mọi việc.

Các tộc trưởng của năm đại gia tộc cảm thấy có phần xấu hổ.

"Haha..." Ông Diệp đích thân rót rượu cho năm tộc trưởng, cười khổ: "Không khách sáo sao được."

"Năm đại gia tộc các ông nắm giữ huyết mạch của nhà họ Diệp chúng tôi. Nếu tôi không tiếp đãi các ông tử tế, một ngày nào đó các ông tổ chức họp hội đồng quản trị, đuổi tôi ra ngoài, chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?"

Ông Diệp quả thực là một con cáo già, lời lẽ đi trước binh pháp đi sau, đưa ra yêu cầu của mình thông qua một lời nói đùa, hy vọng có thể nhìn thấy phản ứng của năm vị tộc trưởng.

“Haha...” Quả nhiên, tộc trưởng của năm đại gia tộc đều bật cười, không biết phải giải thích hành vi trước đây của họ như thế nào.


Trên thực tế, giữa năm đại gia tộc và nhà họ Diệp không hề có hiềm khích gì. Sở dĩ họ muốn mua cổ phiếu của nhà họ Diệp, chiếm lấy ghế cổ đông lớn đều là do lệnh của Diệp Lâm.

"Các vị!" Ông Diệp giơ chén lên: “Nếu trước đây nhà họ Diệp của chúng tôi đã xúc phạm đến các vị thì bây giờ tôi sẽ xin lỗi." "Tôi cũng hy vọng sau khi uống ly rượu này, từ nay chúng ta có thể biến thù

thành bạn!"

"Nhà họ minh, không biết các ông nghĩ thế nào?"

và năm đại gia tộc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn thành lập liên

Không đợi sự đồng ý của mọi người, ông Diệp đã uống cạn ba ly rượu. Có thể nói là tràn đầy sự chân thành.

Khi những vị khách xung quanh nhìn thấy vậy cũng reo hò, bày tỏ sự ủng hộ trước lời nói của nhà họ Diệp.

Lần này, tộc trưởng của năm đại gia tộc vô cùng khó xử.

Nếu tiếp tục từ chối nhà họ Diệp thì có vẻ không tốt chút nào.


"Ông Diệp, tôi nói thật với ông!" Lúc này, ông Cát nói: "Chúng tôi không có thù oán gì với nhà họ Diệp. Chúng tôi mua lại cổ phiếu của ông không phải vì của cải hay quyền lực, mà chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi!”

"Ð?" Ông Diệp âm thầm gật đầu, đúng như ông ta dự đoán: "Chẳng lẽ là nhà họ Bạch sao?"

Ông Diệp đã lờ mờ đoán được hành động của năm đại gia tộc là đang theo chân nhà họ Bạch.

Nhưng điều mà ông Diệp không thể hiểu được là ông ta không hề đắc tội với nhà học Bạch, vậy tại sao sau khi quay trở lại, nhà họ Bạch lại là nhắm vào nhà họ Diệp đầu tiên?

Bắt nạt kẻ yếu ư, nhà họ Diệp cũng không yếu đến mức bị bắt nạt, phải không?

"Nửa đúng, nửa không!"

Ông Cát lắc đầu cười khổ: “Ngay cả nhà họ Bạch cũng làm theo lệnh mà thôi!"

"? Nhà họ Bạch đang nghe lệnh của ai?" Đây là điều mà Ông Diệp không ngờ tới, tự hỏi, chẳng lẽ ông ta đã đắc tội thần thánh phương nào sao?

Nghĩ lại thì ngay cả ông Khổng của Bộ Tài Chính cũng đã cắt đứt quan hệ với ông ta.

Rốt cuộc là ai đang đối đầu với nhà họ Diệp của họ đây?

"Ấy? Ông Diệp, ông vẫn chưa biết sao?"

Lúc này, năm người kia cũng rất bối rối, ngó nghiêng xung quanh: “Chẳng lẽ hai người vẫn chưa gặp mặt à?”
 
Chương 385: C385: Ba chiêu


Ba chiêu!

Trong mắt Ninh Tùng Sơn, đối phương chưa chắc gì đỡ được một chiêu của mình.

Ba chiêu chỉ là một cách nói có lệ thôi.

Mọi người xung quanh đều không tin rằng Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ trong tay Ninh Tùng Sơn.

Đừng nói là đoạt kiếm, Diệp Lâm chỉ cần giữ được mạng của mình trong vòng ba chiêu đã là một thắng lợi lớn rồi.

Có điều, Diệp Lâm nghe xong lại yên lặng gật đầu.

“Được!”

Diệp Lâm nói.

“Nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ lấy bảo kiếm của ông trong vòng ba chiêu!”

“Nếu trong vòng ba chiêu, tôi không lấy được kiếm trong tay ông, ông muốn xử lý tôi thế nào cũng được!”

Cái gì? Nghe vậy, mọi người đều rất chấn động.

Bọn họ không biết nên khóc thay Diệp Lâm hay là nên cười thay nhà họ Ninh nữa?. Truyện Điền Văn

Rõ ràng là anh ta đã chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói vớ vẩn?


Rốt cuộc là anh ta lấy tự tin từ đâu ra?

Người nhà họ Tần đã khoanh tay đứng nhìn rồi, anh ta còn dám mơ tưởng đoạt kiếm trong ba chiêu?

Đúng là trong đầu chứa nước, cực kì ngu xuẩn!

“Ha ha... thằng nhãi này... đúng là biết nói đùa...”

Ninh Vũ Triết ôm bụng cười ha ha, giống như là nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười.

Đừng nói là anh ta, cho dù là toàn bộ nhà họ Ninh, hay là giới cổ võ, thì cũng không có ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng có thể đoạt kiếm từ trong tay cao thủ cấp bậc như Ninh Tùng Sơn.

“Em Tuyết Dung, rốt cuộc thì nhà họ Tân các em có mối quan hệ gì với thằng nhãi kia vậy?”

“Sao tôi cứ cảm thấy đầu óc anh ta không được bình thường?”

“Em xác định nhà họ Tần các em quen biết anh ta?”

Nghe vậy, sắc mặt Tân Tuyết Dung trở nên cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.

Cái cách ăn nói mạnh miệng của Diệp Lâm cũng khiến Tần Tuyết Dung cảm thấy khó hiểu.

Đoạt kiếm trong ba chiêu? Sao có thể chứ?


“Hừ!”

Ninh Tùng Sơn hừ lạnh một tiếng, dường như đã nảy sinh miễn dịch với cách ăn nói lung tung của Diệp Lâm, không còn phản ứng tức giận nữa.

“Muốn đoạt kiếm của tao hả?”

“Mày vẫn nên nghĩ cách làm sao để đỡ một kiếm của tao trước đi!”

Lúc nói chuyện, kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn đã động.

Ầm!

Ngay sau đó, mặt đất xung quanh chấn động, giống như là có động đất.

Một là vì tông sư nhị phẩm có lực lượng kh ủng bố, mỗi một chiêu thức đều gây ra ảnh hưởng mạnh.

Hai là vì thanh kiếm khổng lồ trong tay Ninh Tùng Sơn, nặng như là Thái Sơn, mỗi một lần vung lên đều có thể khuấy động mây gió, chấn động tứ phương.

“Kiếm tên là Cự Khuyết!”

“Hôm nay, mày sẽ trở thành vong hồn thứ ba mươi tám dưới Cự Khuyết kiếm của tao!”

“Cùng là vong hồn đầu tiên của thế giới bình thường!”

Nói cách khác, Cự Khuyết kiếm ở trong tay Ninh Tùng Sơn đã giết ba mươi bảy người, người nào cũng là cao thủ cổ võ giả.

Còn Diệp Lâm, anh không chỉ sẽ trở thành người chết thứ ba mươi tám, mà còn trở thành một người bình thường duy nhất chết dưới Cự Khuyết kiếm.

Ở trong mắt người ngoài, dùng thanh kiếm này đi giết một thằng nhãi vô danh thế giới bình thường chẳng khác gì dùng dao mổ trâu đi giết gà.

Nhưng mà Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích Ninh Tùng Sơn, đã chạm đến điểm mấu chốt của Ninh Tùng Sơn.

Kiếm vốn dĩ chính là một vũ khí sắc bén để giết người, mặc kệ người chết có thân phận gì.
 
Chương 386: C386: Kinh hồng kiếm


Ninh Tùng Sơn sẵn lòng phá lệ một lần, đi giết một thằng nhãi vô danh.

“Chết đi!”

Cự Khuyết kiếm vung lên, giống như là lưỡi hái Tử Thần.

Cái luồng khí thế kinh khủng ấy khiến mọi người xung quanh đều nín thở lùi ra sau, cảm thấy nổi da gà, như là cảm nhận được Tử Thần buông xuống.

“Kiếm tốt!” Diệp Lâm nhắm mắt lại đón lấy kiếm phong thổi đến từ Cự Khuyết kiếm.

Cho dù là thân thể của Diệp Lâm hiện giờ, thì chắc là cũng sẽ bị chặt đứt nếu bị chém trúng.

Ngay sau đó, Diệp Lâm chạm nhẹ lên giữa không trung một cái.

Một hộp kiếm lớn xuất hiện dưới lòng bàn tay anh.

Anh vỗ mạnh một cái, hộp kiếm liền mở ra, giống như khổng tước xòe đuôi, để lộ bảo kiếm rực rỡ bên trong.

“Hộp kiếm Vô Tẫn?”

'Thấy vậy, Tần Tuyết Dung trợn to mắt lên nhìn.


Đây chính là cái hộp kiếm không mà cả nhà họ Tần bọn họ đều rất coi trọng?

Lúc này, cái hộp kiếm vốn không có kiếm kia, lại có một thanh kiếm mà Tần Tuyết Dung rất quen thuộc.

Đó là thanh kiếm mà nhà họ Tần bọn họ từng có được... Kinh Hồng kiếm!

Đáng tiếc là nó đã bị người anh họ phá của của cô làm rơi vào trong tay Diệp Lâm.

OanhI

Ngay sau đó, Kinh Hồng kiếm bắn mạnh ra ngoài giống như là bị triệu hoán, rồi rơi vào trong tay Diệp Lâm.

“Hả?”

Ninh Tùng Sơn ở đối diện thấy thanh kiếm kia cũng giật mình.

“Kinh Hồng kiếm?”

Ninh Tùng Sơn nhìn thoáng qua Tân Tuyết Dung, cảm thấy rất khó hiểu.

Vì sao Kinh Hồng kiếm của nhà họ Tần lại rơi vào trong tay thằng nhãi kia?

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Rốt cuộc nhà họ Tân đang làm cái quỷ gì vậy? Bọn họ tặng cái loại kiếm tốt có một không hai kia cho một người trong thế giới bình thường hả?

€ó điều, cái thứ khiến cho Ninh Tùng Sơn để ý hơn là cái hộp kiếm kia.

“Đây là...”

Ninh Tùng Sơn có chút không thể tin nổi.

Hộp kiếm Vô Tẵn không ai có thể sử dụng đã từng xuất hiện trong giới cổ võ, lúc này lại xuất hiện ở trong tay Diệp Lâm, giống như là đã nhận Diệp Lâm làm chủ vậy.

“Sao có thể chứ?”


“Chắc chắn là mình nhìn lầm rồi!”

Ninh Tùng Sơn cảm thấy hộp kiếm kia chỉ là trùng hợp mà giống với hộp kiếm Vô Tân thôi.

“Mày đừng mong dùng một hộp kiếm giả đi dọa tao!” Ninh Tùng Sơn giận dữ nói.

Có lẽ hộp kiếm là giả, nhưng mà Kinh Hồng kiếm lại là hàng thật giá thật. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn nhảy lên đâm thẳng về phía Diệp Lâm.

Còn Kinh Hồng kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bay nhanh ra giống như là sao băng.

Hai thanh kiếm đều thuộc loại có một không hai va chạm với nhau, đối chọi gay gắt, không phân thắng thua.

Keng!

Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, Cự Khuyết kiếm đã dùng sức mạnh tuyệt đối đánh gãy Kinh Hồng kiếm.

Giống như là một con thú khổng lồ phá tan mọi thứ chặn đường nó. Sau đó, nó điên cuồng lao về phía Diệp Lâm.

“Ha hai” Ninh Vũ Triết thấy vậy thì rất vui mừng.

“Dù trong tay mày có bảo kiếm nhà họ Tân thì sao chứ?”

“Với thực lực của mày, cơ bản là không thể nào phát huy ra được thực lực thật sự của bảo kiếm!"


“Sự chênh lệch giữa mày và chú tao là rất lớn. Dù mày có dùng vũ khí cùng cấp bậc thì cũng chẳng thể thêm một phần thắng!”

Chuyện Kinh Hồng kiếm đánh với Cự Khuyết kiếm rồi bị đánh gấy không hề ngoài ý muốn của Diệp Lâm.

Cự Khuyết kiếm thích hợp với lối đánh chính diện. Còn Kinh Hồng kiếm thì thích hợp với lối đánh mưu tính từ một bên.

Cự Khuyết kiếm đâm thẳng về phía đầu của Diệp Lâm, ai nhìn cũng cho rằng Diệp Lâm sắp chết rồi.

Có điều, Diệp Lâm vẫn thong thả mà mở hộp kiếm Vô Tãn ra lần nữa.

Ngay sau đó, ba thanh kiếm ngắn bắn nhanh ra giống như là ám khí.

Với khoảng cách rất ngắn, nó lập tức bay đến chỗ cổ tay của Ninh Tùng Sơn.

Người ta có câu: dài một tấc, mạnh một tấc; ngắn một tấc, âm một tấc.

Ninh Tùng Sơn lợi dụng ưu thế của thanh kiếm khổng lồ đánh tới với thế tấn công mạnh mẽ.

Còn Diệp Lâm thì lợi dụng kiếm ngắn đi đường tắt để thắng hiểm.

Kiếm đâm thẳng về phía cổ tay đối phương...
 
Chương 357: C357: Là ai vậy


“Hả? Là ai vậy? Ở ngay đây sao?”

Ông cụ Diệp mặt mày chứa vẻ mờ mịt.

Ông ta thầm nghĩ mình chưa thấy có nhân vật lớn nào đến đây mà? Nếu có thì cả hội trường đã ầm ï lên từ lâu rồi.

“Con có thấy là ai không?” Hứa Như Vân hỏi con trai Diệp Trạch.

Bảo anh ta ở bên ngoài tiếp khách, chính là vì quan sát khách khứa qua lại, nếu có nhân vật lớn đến thì phải nhanh chóng báo tin.

“Không có... Diệp Trạch cũng mờ mịt mà lắc đầu.

Hứa Như Vân tức giận trừng con trai một cái, dường như đang trách móc con ở bên ngoài làm gì không biết nữa.

Diệp Trạch cũng rất vô tội. Bởi vì ngoài người của năm đại gia tộc ra, thì anh ta không gặp một vị đại lão nào cả.

“Còn chưa tới nữa hả?” Lúc này, đám người ông Tô cũng nhìn quanh tìm kiếm.

Đám khách khứa cũng nhìn trái nhìn phải, xem bên cạnh mình có vị đại lão nào không.


“Hay là chúng ta đi ra ngoài chờ?”

Lúc ông Cát đề nghị đi ra ngoài, ông Tô lại cười chỉ về phía Diệp Lâm đang đứng: “Diệp tiên sinh đang ở bên kia kìa!”

Diệp tiên sinh?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ngạc nhiên. Bởi vì chủ nhà hôm nay là nhà họ Diệp.

Bây giờ lại có một vị Diệp tiên sinh đến nữa?

Trùng hợp vậy sao?

€ó điều... ở Yến Kinh, ngoài người nhà họ Diệp ra, thì còn có nhà họ Diệp quan to chức lớn nào nữa hả?

Bọn họ chưa từng nghe nói mà! Hơn nữa, mọi người nhìn theo hướng mà ông Tô chỉ, cũng không thấy có gì lạ. Diệp tiên sinh gì chứ?

Thậm chí, những người ở hướng bên đó đều sôi nổi tránh ra. Bởi vì bọn họ tự hiểu lấy mình, biết không phải là mình.


Một ngón tay của ông Tô khiến mọi người tản ra. Bên đó chỉ còn lại một mình Diệp Lâm đứng thẳng người tại chỗ.

“Tên bất hiếu kia còn đứng ngây ra đó làm gì? Đúng là chướng mắt!” Hứa Như Vân thấy vậy thì lập tức quát lớn: “Còn không mau cút qua chỗ khác đi!”

Các khách khứa xung quanh đều lộ vẻ mặt khinh thường, thầm nghĩ người ta gọi Diệp tiên sinh, anh còn đứng ngây người ra đó làm gì?

Không phải người họ Diệp nào cũng có thể được gọi một tiếng tiên sinh.

Huống chỉ tiếng tiên sinh ấy còn được thốt ra từ miệng của các tộc trưởng năm đại gia tộc. Vậy nên tiếng tiên sinh ấy rất có sức nặng.

Có điều, lúc này, các tộc trưởng của năm đại gia tộc nhìn thấy Diệp Lâm liền đi lên chào hỏi.

“Diệp tiên sinh!”

“Diệp tiên sinh, ngài tới sớm vậy sao?”

“Diệp tiên sinh, chúng tôi tới hơi muộn, trên đường bị kẹt xe...” Các tộc trưởng năm đại gia tộc lần lượt đi về phía Diệp Lâm. Xung quanh lập tức trở nên ồn ào.

“Ơ... chuyện gì thế này? Không phải là tôi bị hoa mắt đấy chứ?”

“Đại công tử nhà họ Diệp, thế mà lại là Diệp tiên sinh trong miệng các tộc trưởng của năm đại gia tộc? Không phải là nhận lầm người đấy chứ?”

“Lạ thật đấy! Chắc chắn là có chỗ nào sai rồi! Nếu không... Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Các khách khứa ở hiện trường nói sao cũng không muốn tin mọi thứ xảy ra trước mắt.
 
Chương 386: C386: Kinh hồng kiếm


Ninh Tùng Sơn sẵn lòng phá lệ một lần, đi giết một thằng nhãi vô danh.

“Chết đi!”

Cự Khuyết kiếm vung lên, giống như là lưỡi hái Tử Thần.

Cái luồng khí thế kinh khủng ấy khiến mọi người xung quanh đều nín thở lùi ra sau, cảm thấy nổi da gà, như là cảm nhận được Tử Thần buông xuống.

“Kiếm tốt!” Diệp Lâm nhắm mắt lại đón lấy kiếm phong thổi đến từ Cự Khuyết kiếm.

Cho dù là thân thể của Diệp Lâm hiện giờ, thì chắc là cũng sẽ bị chặt đứt nếu bị chém trúng.

Ngay sau đó, Diệp Lâm chạm nhẹ lên giữa không trung một cái.

Một hộp kiếm lớn xuất hiện dưới lòng bàn tay anh.

Anh vỗ mạnh một cái, hộp kiếm liền mở ra, giống như khổng tước xòe đuôi, để lộ bảo kiếm rực rỡ bên trong.

“Hộp kiếm Vô Tẫn?”

'Thấy vậy, Tần Tuyết Dung trợn to mắt lên nhìn.


Đây chính là cái hộp kiếm không mà cả nhà họ Tần bọn họ đều rất coi trọng?

Lúc này, cái hộp kiếm vốn không có kiếm kia, lại có một thanh kiếm mà Tần Tuyết Dung rất quen thuộc.

Đó là thanh kiếm mà nhà họ Tần bọn họ từng có được... Kinh Hồng kiếm!

Đáng tiếc là nó đã bị người anh họ phá của của cô làm rơi vào trong tay Diệp Lâm.

OanhI

Ngay sau đó, Kinh Hồng kiếm bắn mạnh ra ngoài giống như là bị triệu hoán, rồi rơi vào trong tay Diệp Lâm.

“Hả?”

Ninh Tùng Sơn ở đối diện thấy thanh kiếm kia cũng giật mình.

“Kinh Hồng kiếm?”

Ninh Tùng Sơn nhìn thoáng qua Tân Tuyết Dung, cảm thấy rất khó hiểu.

Vì sao Kinh Hồng kiếm của nhà họ Tần lại rơi vào trong tay thằng nhãi kia?

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Rốt cuộc nhà họ Tân đang làm cái quỷ gì vậy? Bọn họ tặng cái loại kiếm tốt có một không hai kia cho một người trong thế giới bình thường hả?

€ó điều, cái thứ khiến cho Ninh Tùng Sơn để ý hơn là cái hộp kiếm kia.

“Đây là...”

Ninh Tùng Sơn có chút không thể tin nổi.

Hộp kiếm Vô Tẵn không ai có thể sử dụng đã từng xuất hiện trong giới cổ võ, lúc này lại xuất hiện ở trong tay Diệp Lâm, giống như là đã nhận Diệp Lâm làm chủ vậy.

“Sao có thể chứ?”


“Chắc chắn là mình nhìn lầm rồi!”

Ninh Tùng Sơn cảm thấy hộp kiếm kia chỉ là trùng hợp mà giống với hộp kiếm Vô Tân thôi.

“Mày đừng mong dùng một hộp kiếm giả đi dọa tao!” Ninh Tùng Sơn giận dữ nói.

Có lẽ hộp kiếm là giả, nhưng mà Kinh Hồng kiếm lại là hàng thật giá thật. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn nhảy lên đâm thẳng về phía Diệp Lâm.

Còn Kinh Hồng kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bay nhanh ra giống như là sao băng.

Hai thanh kiếm đều thuộc loại có một không hai va chạm với nhau, đối chọi gay gắt, không phân thắng thua.

Keng!

Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, Cự Khuyết kiếm đã dùng sức mạnh tuyệt đối đánh gãy Kinh Hồng kiếm.

Giống như là một con thú khổng lồ phá tan mọi thứ chặn đường nó. Sau đó, nó điên cuồng lao về phía Diệp Lâm.

“Ha hai” Ninh Vũ Triết thấy vậy thì rất vui mừng.

“Dù trong tay mày có bảo kiếm nhà họ Tân thì sao chứ?”

“Với thực lực của mày, cơ bản là không thể nào phát huy ra được thực lực thật sự của bảo kiếm!"


“Sự chênh lệch giữa mày và chú tao là rất lớn. Dù mày có dùng vũ khí cùng cấp bậc thì cũng chẳng thể thêm một phần thắng!”

Chuyện Kinh Hồng kiếm đánh với Cự Khuyết kiếm rồi bị đánh gấy không hề ngoài ý muốn của Diệp Lâm.

Cự Khuyết kiếm thích hợp với lối đánh chính diện. Còn Kinh Hồng kiếm thì thích hợp với lối đánh mưu tính từ một bên.

Cự Khuyết kiếm đâm thẳng về phía đầu của Diệp Lâm, ai nhìn cũng cho rằng Diệp Lâm sắp chết rồi.

Có điều, Diệp Lâm vẫn thong thả mà mở hộp kiếm Vô Tãn ra lần nữa.

Ngay sau đó, ba thanh kiếm ngắn bắn nhanh ra giống như là ám khí.

Với khoảng cách rất ngắn, nó lập tức bay đến chỗ cổ tay của Ninh Tùng Sơn.

Người ta có câu: dài một tấc, mạnh một tấc; ngắn một tấc, âm một tấc.

Ninh Tùng Sơn lợi dụng ưu thế của thanh kiếm khổng lồ đánh tới với thế tấn công mạnh mẽ.

Còn Diệp Lâm thì lợi dụng kiếm ngắn đi đường tắt để thắng hiểm.

Kiếm đâm thẳng về phía cổ tay đối phương...
 
Chương 387: C387: Nói thì chậm xảy ra thì nhanh


“Hít hà!”

Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì giật nảy mình.

Ông ta không ngờ Diệp Lâm còn có chiêu khác, lại thêm đột nhiên đánh lén khiến ông ta khó mà đề phòng.

Ba thanh kiếm ngắn kia vừa nhìn là biết không bình thường.

Ngay cả Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm cũng không dám coi thường ba thanh kiếm ngắn kia.

Huống chỉ, kiếm còn được b ắn ra từ hộp kiếm Vô Tân, nó càng không bình thường hơn nữa.

Chỉ là Cự Khuyết kiếm đã lao ra rồi, rất khó có thể thu chiêu lại được nữa. Nếu nhất quyết thu chiêu, một là sẽ khiến cho mình bị động, trận chiến nghiêng về phía đối phương, hai là phải chịu sự phản phệ đến từ Cự Khuyết kiếm.

Ninh Tùng Sơn cắn răng một cái, dứt khoát không tránh không đỡ, tiếp tục tấn công cho xong.

“Hừi”

Một kiếm chém ra, có lẽ cổ tay mình sẽ bị thương nhẹ, nhưng mà đầu đối phương sẽ rơi xuống đất.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.


Lúc Cự Khuyết kiếm sắp đâm trúng cổ Diệp Lâm, thì ba thanh kiếm ngắn đã đâm trúng cổ tay Ninh Tùng Sơn.

Gổ tay Ninh Tùng Sơn lập tức tê rần, giống như là bị muỗi đốt.

Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm hoàn toàn mất khống chế mà rơi ra khỏi tay ông ta.

Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn giật nảy mình.

Khoảnh khắc mới vừa rồi, cổ tay ông ta thế mà lại không còn tri giác, thậm chí không cầm nổi kiếm.

May là thế kiếm vẫn cứ tiếp tục, Cự Khuyết kiếm theo đà đâm thẳng ra trước.

Lúc Ninh Tùng Sơn cho răng giây phút tiếp theo, Cự Khuyết kiếm sẽ đâm thủng cổ họng Diệp Lâm, khiến đầu Diệp Lâm rơi xuống đất thì...

Diệp Lâm lùi ra sau một bước, dùng hộp kiếm Vô Tẫn che trước người mình. “Ơ?” Ninh Tùng Sơn lại giật mình.

Ông ta không ngờ rằng Diệp Lâm lại lấy hộp kiếm làm vũ khí đỡ Cự Khuyết kiếm của mình!

“Hừ, chỉ là bọ ngựa đấu xe thôi!” Ninh Tùng Sơn cười lạnh, không cho là đúng.


Ông ta cho rằng kết quả sẽ là hộp kiếm lập tức vỡ ra rồi bay đi giống như Kinh Hồng kiếm lúc nãy.

Có điều, ngay sau đó, một màn khó tin đã xuất hiện.

Hộp kiếm tự động mở ra, khoảnh khắc kiếm và hộp kiếm va chạm, hộp kiếm giống như có một sức hút cực kì mạnh, khiến Cự Khuyết kiếm buộc phải thay đổi quỹ đạo.

“Thu kiếm!” Diệp Lâm quát lên.

Hộp kiếm thế mà lại nhắm đúng chỗ trống trong hộp kiếm về phía Cự Khuyết kiếm.

Và Cự Khuyết kiếm cũng giống như là chim về tổ, vững vàng mà rơi vào trong chỗ trống kia.

Giống như kiếm vào vỏ, không có một chút khác thường nào. Keng!

Giây tiếp theo, ba thanh kiếm ngắn cũng bay hết về trong hộp kiếm. Diệp Lâm giơ tay lên, thu lại Kinh Hồng kiếm bị rơi xuống đất.

Cuối cùng, Diệp Lâm nhẹ nhàng khép hộp kiếm Vô Tẵẫn lại.

Cự Khuyết kiếm cứ thế mà rơi vào trong tay Diệp Lâm.

“Ông... có thể đi rồi!”

Sau khoảnh khắc im lặng, Diệp Lâm nói với Ninh Tùng Sơn.

Đối với Diệp Lâm mà nói, có thể lấy được thanh kiếm kia là đủ rồi. Hai người già trẻ nhà họ Ninh muốn đi thì đi thôi.
 
Chương 358: C358: Rốt cuộc là có chuyện gì vậy


“Các vị... nó chỉ là cháu trai Diệp Lâm của tôi... không phải Diệp tiên sinh gì hết...

Ông cụ Diệp tất nhiên cũng không tin tưởng, đứa cháu trai bị đuổi ra khỏi nhà lại là Diệp tiên sinh trong miệng các tộc trưởng năm đại gia tộc.

Phản ứng đầu tiên của ông ta là các tộc trưởng lớn tuổi rồi, nhìn không rõ, nhận lầm người.

“Ơ, thằng bất hiếu kia là tiên sinh hả? Nói đùa cái gì vậy?” Hứa Như Vân liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói thầm.

Vốn tưởng rằng được sự nhắc nhở của người nhà họ Diệp, các tộc trưởng năm đại gia tộc sẽ phát hiện là mình nhận lầm người.

Nào ngờ người trong năm đại gia tộc dường như là không nghe thấy, tiếp tục tụ tập bên cạnh Diệp Lâm, hỏi han ân cần, thái độ cung kính.

Khiêm tốn như là tôi tớ gặp chủ nhân vậy. Trong nhất thời, Diệp Lâm trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường. Cái cảnh này lại khiến cho mọi người chấn động.

Nhất là người nhà họ Diệp, bọn họ giật mình, ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.


Cho dù không thể hiểu nổi, nhưng mà sự thật chính là sự thật, không phải cứ không tin là được... Diệp Lâm bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, lại là Diệp tiên sinh trong miệng năm đại gia tộc.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

“Sao đại công tử nhà họ Diệp lại trở thành Diệp tiên sinh trong miệng năm đại gia tộc vậy?”

“Rốt cuộc là chúng ta đã bỏ lỡ cái gì? Sao chưa từng nghe ai nói tới vậy?” “Anh ta mới ra tù mà?” Các khách khứa vẻ mặt nghi ngờ, khó hiểu.

Còn người nhà họ Diệp cũng không hiểu ra sao, ai nấy đều có rất nhiều điều muốn hỏi.

Chỉ là, mọi người ở đây chợt bừng tỉnh, nhận ra rằng...

“Thảo nào lúc nãy Diệp Lâm... nói mạnh miệng như vậy... Hóa ra là người ta có vốn liếng để nói mạnh miệng!”

“Nếu nói mọi chuyện đều do Diệp Lâm đứng sau tính toán, hiện nay năm đại gia tộc đang nghe theo lệnh của Diệp Lâm, thì chẳng phải là Diệp Lâm đã trở

thành cổ đông lớn nhất nhà họ Diệp hay sao?

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Cái câu nói sau này anh ta sẽ làm chủ nhà nhà họ Diệp... dường như không phải là nói đùa!”

Sau khi nhận ra điều này, mọi người lại cảm thán liên tục.


Không ai ngờ rằng lời nói mạnh miệng mới vừa rồi của Diệp Lâm lại trở thành sự thật.

Lúc nãy mọi người còn đang cười Diệp Lâm điên rồi, kết quả vai hề lại là chính mình?

Vả mặt tới một cách nhanh chóng, khiến người ta thật sự bất ngờ. “Nó...nó... nó là..." Lúc này, sắc mặt ông cụ Diệp cũng thay đổi thất thường.

Ngay cả mình cũng phải nịnh bợ lấy lòng các tộc trưởng năm đại gia tộc, lúc này lại tụ tập bên cạnh Diệp Lâm với dáng vẻ cung kính.

Cái khuôn mặt già của ông cụ Diệp thật sự là không biết giấu đi đâu cho ổn. Đến tận bây giờ, ông ta mới hiểu được tại sao Diệp Lâm lại tự tin như vậy, và tại sao Diệp Lâm lại dám nói ra cái lời cực kì mạnh miệng là sau này nhà họ Diệp.

phải nghe theo lời Diệp Lâm.

“Ha ha... hóa ra là vậy..” Ông cụ Diệp nặng nề thở dài: “Hay lắm nhóc con... giấu đủ sâu...”

Có điều, với tuổi tác và kinh nghiệm của ông, ông không thể nào tưởng tượng nổi đứa cháu trai mới vừa ra tù của mình, rốt cuộc đã làm loại chuyện chấn động đất trời thế nào, mà có thể khiến cho năm đại gia tộc phải nghe theo lời nó.

“Sao có thể chứ?” Hứa Như Vân cắn chặt răng, hoảng sợ mà trừng Diệp Lâm.


Bà ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm đã không còn đường sống, không đáng phải lo lắng, nào ngờ đối phương lại đánh cho bà ta một cái không kịp trở tay.

“Tên bất hiếu kia... sao có thể là Diệp tiên sinh... Năm đại gia tộc kia... có phải là già lú lẩn rồi không...”

Cho đến tận bây giờ, Hứa Như Vân vẫn không cam lòng, không muốn tin tưởng mọi thứ trước mắt.

“Mẹ... làm sao bây giờ?” Thấy cái cảnh này, Diệp Trạch hoảng hốt.

Anh ta nhớ đến hôm qua, ngay cả đám nhị đại đứng đầu như Hoa Quốc Đống và Hàn Anh cũng gọi Diệp Lâm là Diệp tiên sinh.

Lúc này, anh ta chợt nhận ra được một sự thật đáng sợ.

Đó là Diệp Lâm của hiện tại, đã đứng ở một độ cao mà bọn họ không thể tưởng tượng được.

Và trở thành kẻ địch với anh, chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
 
Chương 387: C387: Nói thì chậm xảy ra thì nhanh


“Hít hà!”

Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì giật nảy mình.

Ông ta không ngờ Diệp Lâm còn có chiêu khác, lại thêm đột nhiên đánh lén khiến ông ta khó mà đề phòng.

Ba thanh kiếm ngắn kia vừa nhìn là biết không bình thường.

Ngay cả Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm cũng không dám coi thường ba thanh kiếm ngắn kia.

Huống chỉ, kiếm còn được b ắn ra từ hộp kiếm Vô Tân, nó càng không bình thường hơn nữa.

Chỉ là Cự Khuyết kiếm đã lao ra rồi, rất khó có thể thu chiêu lại được nữa. Nếu nhất quyết thu chiêu, một là sẽ khiến cho mình bị động, trận chiến nghiêng về phía đối phương, hai là phải chịu sự phản phệ đến từ Cự Khuyết kiếm.

Ninh Tùng Sơn cắn răng một cái, dứt khoát không tránh không đỡ, tiếp tục tấn công cho xong.

“Hừi”

Một kiếm chém ra, có lẽ cổ tay mình sẽ bị thương nhẹ, nhưng mà đầu đối phương sẽ rơi xuống đất.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.


Lúc Cự Khuyết kiếm sắp đâm trúng cổ Diệp Lâm, thì ba thanh kiếm ngắn đã đâm trúng cổ tay Ninh Tùng Sơn.

Gổ tay Ninh Tùng Sơn lập tức tê rần, giống như là bị muỗi đốt.

Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm hoàn toàn mất khống chế mà rơi ra khỏi tay ông ta.

Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn giật nảy mình.

Khoảnh khắc mới vừa rồi, cổ tay ông ta thế mà lại không còn tri giác, thậm chí không cầm nổi kiếm.

May là thế kiếm vẫn cứ tiếp tục, Cự Khuyết kiếm theo đà đâm thẳng ra trước.

Lúc Ninh Tùng Sơn cho răng giây phút tiếp theo, Cự Khuyết kiếm sẽ đâm thủng cổ họng Diệp Lâm, khiến đầu Diệp Lâm rơi xuống đất thì...

Diệp Lâm lùi ra sau một bước, dùng hộp kiếm Vô Tẫn che trước người mình. “Ơ?” Ninh Tùng Sơn lại giật mình.

Ông ta không ngờ rằng Diệp Lâm lại lấy hộp kiếm làm vũ khí đỡ Cự Khuyết kiếm của mình!

“Hừ, chỉ là bọ ngựa đấu xe thôi!” Ninh Tùng Sơn cười lạnh, không cho là đúng.


Ông ta cho rằng kết quả sẽ là hộp kiếm lập tức vỡ ra rồi bay đi giống như Kinh Hồng kiếm lúc nãy.

Có điều, ngay sau đó, một màn khó tin đã xuất hiện.

Hộp kiếm tự động mở ra, khoảnh khắc kiếm và hộp kiếm va chạm, hộp kiếm giống như có một sức hút cực kì mạnh, khiến Cự Khuyết kiếm buộc phải thay đổi quỹ đạo.

“Thu kiếm!” Diệp Lâm quát lên.

Hộp kiếm thế mà lại nhắm đúng chỗ trống trong hộp kiếm về phía Cự Khuyết kiếm.

Và Cự Khuyết kiếm cũng giống như là chim về tổ, vững vàng mà rơi vào trong chỗ trống kia.

Giống như kiếm vào vỏ, không có một chút khác thường nào. Keng!

Giây tiếp theo, ba thanh kiếm ngắn cũng bay hết về trong hộp kiếm. Diệp Lâm giơ tay lên, thu lại Kinh Hồng kiếm bị rơi xuống đất.

Cuối cùng, Diệp Lâm nhẹ nhàng khép hộp kiếm Vô Tẵẫn lại.

Cự Khuyết kiếm cứ thế mà rơi vào trong tay Diệp Lâm.

“Ông... có thể đi rồi!”

Sau khoảnh khắc im lặng, Diệp Lâm nói với Ninh Tùng Sơn.

Đối với Diệp Lâm mà nói, có thể lấy được thanh kiếm kia là đủ rồi. Hai người già trẻ nhà họ Ninh muốn đi thì đi thôi.
 
Chương 388: C388: Nhãi ranh


Lúc Cự Khuyết kiếm về chỗ, bên trong hộp kiếm xảy ra thay đổi rất lớn.

Một luồng kiếm ý vô tẫn lan tràn, truyền qua bàn tay, hòa vào trong cơ thể mình.

Lần này không còn chịu phản phệ như lần đầu, thân thể rất dễ dàng mà tiếp thu được.

Lúc Diệp Lâm đang đè tay lên hộp kiếm, lẳng lặng cảm nhận một luồng kiếm ý hoàn toàn mới...

Hiện trường lại trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh giống như chết.

Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mọi người trợn to mắt ra nhìn.

Bọn họ không thể tin nổi những gì vừa xảy ra.


“Trời ạ! Chuyện này là sao vậy? Không phải là tôi nhìn lầm rồi chứ?” “Tên cổ võ giả kia thế mà bị Diệp Lâm... đoạt vũ khí? Mất kiếm luôn rồi?”

“Cái hộp trong tay Diệp Lâm là gì vậy? Sao nó có thể nuốt kiếm của cổ võ giả được?”

Mọi người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi. Rốt cuộc thì đối thủ của anh chính là cổ võ giả có thực lực mạnh mẽ.

Không ngờ lúc hai bên đánh nhau, Diệp Lâm không chỉ không bị thương, mà còn cướp được vũ khí trong tay cổ võ giả nữa?

Thật sự là khó tin mà!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai tin chứ?

“Sao có thể?”

Mọi người trong nhà họ Diệp đều trợn mắt há mồm, giống như là gặp quỷ. Vậy.

Bọn họ chỉ là người bình thường, nào dám suy nghĩ đến chuyện trong tộc mình có người có thể đánh ngang sức ngang tài với cổ võ giả, thậm chí còn mạnh hơn đối phương nữa?

Diệp Lâm này thật sự là Diệp Lâm mà bọn họ quen biết hả?

Sao mà mới đi tù có năm năm, lúc ra tù lại như thay đổi thành người khác vậy?

Ngay cả người làm cha là Diệp Nguyên Cát cũng chưa từng nghĩ rằng con trai mình lại trở nên xa lạ như thế, khiến ông suýt nữa không dám nhận con trai.

“Mạnh quá đi!”

Tần Tuyết Dung thấy Diệp Lâm chỉ dùng một chiêu là đoạt được Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Sau cơn chấn động, cô ta cũng hiểu được vì sao ông nội mình lại coi trọng anh ta đến như vậy, thậm chí không tiếc phái mình đi tiếp cận anh ta, điều tra anh ta.

Còn người anh họ của mình chết trong tay anh ta, còn bị đoạt Kinh Hồng kiếm nữa, thật sự là không oan chút nào.


Ngay cả trưởng lão nhà họ Ninh cũng thua trong tay Diệp Lâm, huống chỉ là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp nhà họ Tân!

Lần thử này của Tần Tuyết Dung xem như là rất thành công. Rốt cuộc thì cô †a cũng thấy được thực lực của Diệp Lâm, và thái độ của cô ta cũng theo đó mà trở nên tôn kính.

Lúc tới đây, Tân Tuyết Dung không hề coi trọng người trẻ tuổi ở thế giới bình thường kia.

Nhưng mà bây giờ, cô ta không thể không coi trọng. “Chú ơi!” Ninh Vũ Triết cũng thấy chấn động.

Anh ta không ngờ một người mạnh mẽ như chú mình lại không thể đánh thắng được đối phương trong vòng một chiêu!

Không thể nào!

Điều khiến Ninh Vũ Triết khó có thể tiếp thu hơn nữa là Cự Khuyết kiếm của nhà họ Ninh bọn họ thế mà lại bị Diệp Lâm đoạt đi rồi!

Thật sự là thua người còn thua trận, cực kì nhục nhất! Rốt cuộc thì chú đang làm gì vậy?

Ninh Vũ Triết không hiểu nổi. Anh ta cảm thấy dù là anh ta lên đánh, thì cũng không đến mức lật thuyền trong mương như vậy.

Giờ phút này, cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ tay kéo Ninh Tùng Sơn về tới hiện thực từ trong cơn chấn động vừa rồi.

Ông ta nhìn Diệp Lâm, thấy anh sau khi đoạt kiếm của mình xong thì nhắm mắt lại, dáng vẻ không coi ai ra gì...


Anh như vậy khiến Ninh Tùng Sơn tức giận hơn nữa.

“Nhãi ranh!!!”

“Mày đừng kiêu ngạo! Vừa rồi tao chỉ là sơ ý thôi...”

Ninh Tùng Sơn không ngờ hộp kiếm Vô Tãn ở trong tay Diệp Lâm lại có thể phát huy ra uy lực lớn đến như thế, chỉ trong chớp mắt thôi mà đã đoạt kiếm ở trong tay mình rồi.

Nếu biết trước thì lúc nãy ông ta sẽ không dễ dàng buông tay! “Được rồi!”

Ninh Tùng Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía hộp kiếm Vô Tẫn. “Tao đây đoạt lại cả kiếm lần hộp luôn vậy!”

Ninh Tùng Sơn rút kinh nghiệm xương máu, quyết định ra tay thêm lần nữa để đoạt lại tất cả, rửa sạch nhục nhã.

“Xem chiêu!”

Lời còn chưa dứt, Ninh Tùng Sơn đã vung đôi quyền lên, đấm về phía Diệp. Lâm.
 
Chương 388: C388: Nhãi ranh


Lúc Cự Khuyết kiếm về chỗ, bên trong hộp kiếm xảy ra thay đổi rất lớn.

Một luồng kiếm ý vô tẫn lan tràn, truyền qua bàn tay, hòa vào trong cơ thể mình.

Lần này không còn chịu phản phệ như lần đầu, thân thể rất dễ dàng mà tiếp thu được.

Lúc Diệp Lâm đang đè tay lên hộp kiếm, lẳng lặng cảm nhận một luồng kiếm ý hoàn toàn mới...

Hiện trường lại trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh giống như chết.

Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mọi người trợn to mắt ra nhìn.

Bọn họ không thể tin nổi những gì vừa xảy ra.


“Trời ạ! Chuyện này là sao vậy? Không phải là tôi nhìn lầm rồi chứ?” “Tên cổ võ giả kia thế mà bị Diệp Lâm... đoạt vũ khí? Mất kiếm luôn rồi?”

“Cái hộp trong tay Diệp Lâm là gì vậy? Sao nó có thể nuốt kiếm của cổ võ giả được?”

Mọi người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi. Rốt cuộc thì đối thủ của anh chính là cổ võ giả có thực lực mạnh mẽ.

Không ngờ lúc hai bên đánh nhau, Diệp Lâm không chỉ không bị thương, mà còn cướp được vũ khí trong tay cổ võ giả nữa?

Thật sự là khó tin mà!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai tin chứ?

“Sao có thể?”

Mọi người trong nhà họ Diệp đều trợn mắt há mồm, giống như là gặp quỷ. Vậy.

Bọn họ chỉ là người bình thường, nào dám suy nghĩ đến chuyện trong tộc mình có người có thể đánh ngang sức ngang tài với cổ võ giả, thậm chí còn mạnh hơn đối phương nữa?

Diệp Lâm này thật sự là Diệp Lâm mà bọn họ quen biết hả?

Sao mà mới đi tù có năm năm, lúc ra tù lại như thay đổi thành người khác vậy?

Ngay cả người làm cha là Diệp Nguyên Cát cũng chưa từng nghĩ rằng con trai mình lại trở nên xa lạ như thế, khiến ông suýt nữa không dám nhận con trai.

“Mạnh quá đi!”

Tần Tuyết Dung thấy Diệp Lâm chỉ dùng một chiêu là đoạt được Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Sau cơn chấn động, cô ta cũng hiểu được vì sao ông nội mình lại coi trọng anh ta đến như vậy, thậm chí không tiếc phái mình đi tiếp cận anh ta, điều tra anh ta.

Còn người anh họ của mình chết trong tay anh ta, còn bị đoạt Kinh Hồng kiếm nữa, thật sự là không oan chút nào.


Ngay cả trưởng lão nhà họ Ninh cũng thua trong tay Diệp Lâm, huống chỉ là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp nhà họ Tân!

Lần thử này của Tần Tuyết Dung xem như là rất thành công. Rốt cuộc thì cô †a cũng thấy được thực lực của Diệp Lâm, và thái độ của cô ta cũng theo đó mà trở nên tôn kính.

Lúc tới đây, Tân Tuyết Dung không hề coi trọng người trẻ tuổi ở thế giới bình thường kia.

Nhưng mà bây giờ, cô ta không thể không coi trọng. “Chú ơi!” Ninh Vũ Triết cũng thấy chấn động.

Anh ta không ngờ một người mạnh mẽ như chú mình lại không thể đánh thắng được đối phương trong vòng một chiêu!

Không thể nào!

Điều khiến Ninh Vũ Triết khó có thể tiếp thu hơn nữa là Cự Khuyết kiếm của nhà họ Ninh bọn họ thế mà lại bị Diệp Lâm đoạt đi rồi!

Thật sự là thua người còn thua trận, cực kì nhục nhất! Rốt cuộc thì chú đang làm gì vậy?

Ninh Vũ Triết không hiểu nổi. Anh ta cảm thấy dù là anh ta lên đánh, thì cũng không đến mức lật thuyền trong mương như vậy.

Giờ phút này, cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ tay kéo Ninh Tùng Sơn về tới hiện thực từ trong cơn chấn động vừa rồi.

Ông ta nhìn Diệp Lâm, thấy anh sau khi đoạt kiếm của mình xong thì nhắm mắt lại, dáng vẻ không coi ai ra gì...


Anh như vậy khiến Ninh Tùng Sơn tức giận hơn nữa.

“Nhãi ranh!!!”

“Mày đừng kiêu ngạo! Vừa rồi tao chỉ là sơ ý thôi...”

Ninh Tùng Sơn không ngờ hộp kiếm Vô Tãn ở trong tay Diệp Lâm lại có thể phát huy ra uy lực lớn đến như thế, chỉ trong chớp mắt thôi mà đã đoạt kiếm ở trong tay mình rồi.

Nếu biết trước thì lúc nãy ông ta sẽ không dễ dàng buông tay! “Được rồi!”

Ninh Tùng Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía hộp kiếm Vô Tẫn. “Tao đây đoạt lại cả kiếm lần hộp luôn vậy!”

Ninh Tùng Sơn rút kinh nghiệm xương máu, quyết định ra tay thêm lần nữa để đoạt lại tất cả, rửa sạch nhục nhã.

“Xem chiêu!”

Lời còn chưa dứt, Ninh Tùng Sơn đã vung đôi quyền lên, đấm về phía Diệp. Lâm.
 
Chương 359: C359: Chẳng lẽ


“Phong nhi... con..." Lúc này, Diệp Nguyên Cát hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.

Ông ta vẫn còn một chút không tin nổi khi thân phận của con trai mình thay đổi lớn như vậy.

Thằng nhóc này... sao đột nhiên lại biến thành Diệp tiên sinh trong miệng đám đại lão vậy?

“Chẳng lẽ..”

Diệp Nguyên Cát nghĩ tới một khả năng không thể nào xảy ra liền thay đổi sắc mặt.

Có điều, ngay sau đó, ông ta liền lắc đầu, cho rằng không thể nào. Đám người kia chết hết rồi, không ai có thể biết chuyện kia được. Giờ phút này, trong năm đại gia tộc, chỉ có nhà họ Tô là nhảy nhót nhất.

Bởi vì thư ký Susan đi theo bên cạnh Diệp Lâm chính là người nhà họ Tô bọn họ.

“San San, chúc mừng con trở thành thư ký của Diệp tiên sinh, sau này con phải làm việc thật tốt cho Diệp tiên sinh, rồi học thêm một số thứ hữu dụng nữa.”

“Không phải ai cũng có loại cơ hội này đâu.”


Ông Tô nói bằng giọng điệu người lớn trong nhà, thân thiết bắt chuyện với Susan, thậm chí ám chỉ cô tranh thủ nắm bắt cơ hội đi cao hơn nữa.

Đồng thời còn mời một nhà bọn họ cuối tuần về bổn tộc chơi, qua lại nhiều hơn, dù sao cũng là người một nhà.

Đúng là nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm có khách tìm.

Hiện giờ Susan may mắn được đi theo bên cạnh Diệp Lâm, trở thành người của Diệp Lâm, khiến cho cả nhà họ Tô dần dần coi trọng một nhà Susan.

Bốn nhà khác thấy vậy thì hâm mộ ghen ghét nhà họ Tô tóm được vận may, trong tộc lại có con cháu là bạn học của Diệp tiên sinh, đoạt được một vị trí thân thiết như là thư ký của Diệp Lâm.

Giờ phút này, năm đại gia tộc đã tụ tập chào hỏi xong.

Bọn họ đi theo Diệp Lâm, cùng nhìn về phía người nhà họ Diệp. Diệp Lâm không còn cô đơn một mình, bên cạnh anh là mấy chục người ăn mặc trang trọng

của năm đại gia tộc.


Nếu cộng hết sức nặng và giá trị con người của bọn họ thì cũng đủ để nghiền áp hết tất cả mọi người ở đây.

Trong nhất thời, dường như không cần nói cũng biết là ai mạnh ai yếu.

Đám khách khứa lại nhìn về phía Diệp Lâm, chỉ là lần này trong mắt đã không còn vẻ khinh thường nữa, mà ngược lại có vẻ sợ hãi tôn sùng, không dám qua loa một chút nào.

Diệp Lâm dẫn đám người đi lên.

Mọi người xung quanh đều tự giác mà nhường ra đường đi.

Lại một lần nữa đối mặt với người nhà họ Diệp, Diệp Lâm không chỉ có thể cùng ăn cùng ngồi, mà còn có thể đè lên bọn họ một đầu.

Cho dù là ông cụ Diệp, khi gặp lại Diệp Lâm lần nữa, cũng cảm nhận được một loại áp lực khó nói thành lời, khiến ông ta hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên.

Còn hai mẹ con Hứa Như Vân thì không dám mặt đối mặt với Diệp Lâm, trong lòng sợ hãi, chột dạ mà quay sang chỗ khác.

Bọn họ chỉ muốn trở thành người vô hình, để tránh Diệp Lâm chủ động gây chuyện với hai mẹ con bọn họ.

Hai bên giằng co một lát, ông cụ Diệp rốt cuộc khó khăn mà mở miệng: “Haizz... cháu thắng!”

Cục diện hiện nay không còn là nhà họ Diệp đuổi Diệp Lâm đi nữa, mà là không thể không chấp nhận sự vinh quang trở về của Diệp Lâm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom