Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 362: C362: Giờ phút này


“Diệp Lâm... cháu thăng!”

“Nhà họ Diệp... là của cháu!”

Cuối cùng, ông cụ Diệp lựa chọn buông tay, nhường quyền ngay tại chỗ. Giờ phút này, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

Các khách khứa có nằm mơ cũng không ngờ rằng bữa tiệc hôm nay của nhà họ Diệp lại kết thúc bằng cái cách này!

Sự bàn giao giữa thành viên mới và cũ trong nhà họ Diệp lại qua loa nhanh chóng đến mức khiến người ta phải trầm trồ.

Đồng thời, mọi người không thể không khâm phục sự quyết đoán của Diệp Lâm.

Anh ngay cả ông nội ruột của mình cũng không hề nương tay, dồn ép đến cùng như thế kia.

Đúng là giống như một cỗ máy tàn nhãn khống chế mọi thứ trong nhà họ. Diệp.

“Nhà họ Diệp... đến cùng vẫn thay đổi...”

Vốn tưởng rằng Diệp Lâm mạnh mẽ trở về, ông cụ Diệp nhường chức chỉ là vấn đề thời gian.

Không một ai ngờ rằng mọi thứ lại xảy ra nhanh như vậy.


Mọi người có thể tưởng tượng tiêu đề trang đầu báo chí ngày mai, thậm chí là chiều nay, sẽ là một tin tức chấn động toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc.

Đứa con bị nhà họ Diệp vứt bỏ, mới ra tù một tuần, đã vinh quang quay lại!

E là tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy. Thế mà nó lại kỳ tích xảy ra trong hiện thực.

Quả nhiên, hiện thực mới là một sự tồn tại máu chó nhất. “Chúc mừng Diệp tiên sinh trở thành gia chủ nhà họ Diệp!” Người trong năm đại gia tộc sôi nổi đi lên chúc mừng. “Chào mừng tân tộc trưởng!”

Người trong nhà họ Diệp cũng thay đổi cách xưng hô với Diệp Lâm, gọi là “tộc trưởng”. truyện ngôn tình

“Ông cụ Diệp phẩm hạnh thanh cao, có gan đi ngược dòng, đúng là một câu chuyện hay!”

“Nhà họ Diệp có Diệp tiên sinh quản lý, chắc chắn sẽ có những bước tiến vượt bậc, tiến bộ thêm tiến bộ!”

“Chúc mừng Diệp tiên sinh, chúc mừng nhà họ Diệp, chỉ mong tương lai giúp đỡ nhiều hơn!”

Các tân khách rất thức thời mà đi lên chúc mừng nịnh nọt.

Đến tận đây, chức vị gia chủ nhà họ Diệp chính thức rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Không có một người nào không phục.


“Ơ kìa.."

Giờ phút này, ngoài ông cụ Diệp bị buộc phải nhường chức ra, thì chắc là hai mẹ con Hứa Như Vân là khó chịu nhất.

Bọn họ trơ mắt ra nhìn Diệp Lâm lội ngược dòng lấy được vị trí gia chủ nhà họ Diệp, với tư thế nhanh như chớp, khiến cho hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mọi chuyện đã xong rồi, cả nhà họ Diệp đã rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Hứa Như Vân sắc mặt trắng bệch, trong lòng có chút buồn rầu.

Còn Diệp Trạch thì bị dọa đến mức run rẩy cả người, không biết sau này phải đối mặt thế nào với người anh trai cùng cha khác mẹ kia nữa.

Bây giờ anh ta quỳ xuống đất cầu xin, khóc lóc nói tình anh em, có còn kịp nữa không?

Trong nhất thời, cả hai mẹ con bọn họ đều có chung một nhận thức rằng ngày lành của bọn họ ở nhà họ Diệp hết rồi!

Lúc này, Diệp Lâm đang trò chuyện với đám người đi lên chúc mừng mình. Cuối cùng, anh dừng tầm mắt trên người hai mẹ con Hứa Như Vân.

Đối mặt với ánh mắt bất thiện của Diệp Lâm, Hứa Như Vân giật nảy mình, trái tim đập thình thịch lên, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Nên tới thì vẫn tới! Có muốn trốn cũng trốn không được! Hứa Như Vân dứt khoát nổi điên lên, bày ra dáng vẻ bất chấp tất cả.

“Diệp Lâm, cái đồ bất hiếu mày, mày đừng tưởng rằng đoạt được chức gia chủ nhà họ Diệp là có thể làm cho bọn tao phục mày!”

“Tao không tin mày có thể thắng mãi được!”

“Mày thắng được nhất thời, chứ không thắng được một đời, sớm muộn gì mày. cũng sẽ thua sạch sẽ thôi!”
 
Chương 362: C362: Giờ phút này


“Diệp Lâm... cháu thăng!”

“Nhà họ Diệp... là của cháu!”

Cuối cùng, ông cụ Diệp lựa chọn buông tay, nhường quyền ngay tại chỗ. Giờ phút này, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

Các khách khứa có nằm mơ cũng không ngờ rằng bữa tiệc hôm nay của nhà họ Diệp lại kết thúc bằng cái cách này!

Sự bàn giao giữa thành viên mới và cũ trong nhà họ Diệp lại qua loa nhanh chóng đến mức khiến người ta phải trầm trồ.

Đồng thời, mọi người không thể không khâm phục sự quyết đoán của Diệp Lâm.

Anh ngay cả ông nội ruột của mình cũng không hề nương tay, dồn ép đến cùng như thế kia.

Đúng là giống như một cỗ máy tàn nhãn khống chế mọi thứ trong nhà họ. Diệp.

“Nhà họ Diệp... đến cùng vẫn thay đổi...”

Vốn tưởng rằng Diệp Lâm mạnh mẽ trở về, ông cụ Diệp nhường chức chỉ là vấn đề thời gian.

Không một ai ngờ rằng mọi thứ lại xảy ra nhanh như vậy.


Mọi người có thể tưởng tượng tiêu đề trang đầu báo chí ngày mai, thậm chí là chiều nay, sẽ là một tin tức chấn động toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc.

Đứa con bị nhà họ Diệp vứt bỏ, mới ra tù một tuần, đã vinh quang quay lại!

E là tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy. Thế mà nó lại kỳ tích xảy ra trong hiện thực.

Quả nhiên, hiện thực mới là một sự tồn tại máu chó nhất. “Chúc mừng Diệp tiên sinh trở thành gia chủ nhà họ Diệp!” Người trong năm đại gia tộc sôi nổi đi lên chúc mừng. “Chào mừng tân tộc trưởng!”

Người trong nhà họ Diệp cũng thay đổi cách xưng hô với Diệp Lâm, gọi là “tộc trưởng”. truyện ngôn tình

“Ông cụ Diệp phẩm hạnh thanh cao, có gan đi ngược dòng, đúng là một câu chuyện hay!”

“Nhà họ Diệp có Diệp tiên sinh quản lý, chắc chắn sẽ có những bước tiến vượt bậc, tiến bộ thêm tiến bộ!”

“Chúc mừng Diệp tiên sinh, chúc mừng nhà họ Diệp, chỉ mong tương lai giúp đỡ nhiều hơn!”

Các tân khách rất thức thời mà đi lên chúc mừng nịnh nọt.

Đến tận đây, chức vị gia chủ nhà họ Diệp chính thức rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Không có một người nào không phục.


“Ơ kìa.."

Giờ phút này, ngoài ông cụ Diệp bị buộc phải nhường chức ra, thì chắc là hai mẹ con Hứa Như Vân là khó chịu nhất.

Bọn họ trơ mắt ra nhìn Diệp Lâm lội ngược dòng lấy được vị trí gia chủ nhà họ Diệp, với tư thế nhanh như chớp, khiến cho hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mọi chuyện đã xong rồi, cả nhà họ Diệp đã rơi vào trong tay Diệp Lâm.

Hứa Như Vân sắc mặt trắng bệch, trong lòng có chút buồn rầu.

Còn Diệp Trạch thì bị dọa đến mức run rẩy cả người, không biết sau này phải đối mặt thế nào với người anh trai cùng cha khác mẹ kia nữa.

Bây giờ anh ta quỳ xuống đất cầu xin, khóc lóc nói tình anh em, có còn kịp nữa không?

Trong nhất thời, cả hai mẹ con bọn họ đều có chung một nhận thức rằng ngày lành của bọn họ ở nhà họ Diệp hết rồi!

Lúc này, Diệp Lâm đang trò chuyện với đám người đi lên chúc mừng mình. Cuối cùng, anh dừng tầm mắt trên người hai mẹ con Hứa Như Vân.

Đối mặt với ánh mắt bất thiện của Diệp Lâm, Hứa Như Vân giật nảy mình, trái tim đập thình thịch lên, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Nên tới thì vẫn tới! Có muốn trốn cũng trốn không được! Hứa Như Vân dứt khoát nổi điên lên, bày ra dáng vẻ bất chấp tất cả.

“Diệp Lâm, cái đồ bất hiếu mày, mày đừng tưởng rằng đoạt được chức gia chủ nhà họ Diệp là có thể làm cho bọn tao phục mày!”

“Tao không tin mày có thể thắng mãi được!”

“Mày thắng được nhất thời, chứ không thắng được một đời, sớm muộn gì mày. cũng sẽ thua sạch sẽ thôi!”
 
Chương 334: C334: Chúng ta nên làm gì đây


Đương nhiên, Tê Phong Bình không biết, cho dù ông ta có chuẩn bị trước thì với thực lực của ông ta cũng khó có thể ngăn cản Diệp Lâm.

Chỉ là bản thân ông ta chưa nhận ra điều này mà thôi.

"Không đúng!"

Tê Phong Bình lại lắc đầu.

"Thằng nhóc đó làm sao có đủ sức lực để chiến đấu với tôi từ xa được?” "Chắc chắn là sư phụ của cậu ta tới hỗ trợ!"

"Ừm... Người từ đánh với tôi chắc hẳn phải là một cao thủ trong giới phong thủy!"

Chu Chính Hào nghe vậy thì lập tức hoảng sợ, ngạc nhiên nói: "Thằng nhóc đó đã mời sư phụ đến rồi à?"

"Chúng ta nên làm gì đây?"

Tề Phượng Bình hừ lạnh một tiếng: "Ông sợ cái gì? Chẳng phải còn có tôi sao?"


Là một thầy phong thủy nổi tiếng ở Yến Kinh, Tê Phong Bình đương nhiên sẽ không thừa nhận thất bại chứ đừng nói đến việc thừa nhận kỹ năng của mình kém hơn người khác.

"Tổng giám đốc Chu, ông nói rất đúng."

"Cần phải diệt trừ nhà tận gốc họ Bạch!"

Bây giờ, sau khi trúng chiêu này, Tê Phong Bình mới phát hiện thuật pháp. phong thủy của đối phương cũng rất cao siêu.

Tục ngữ có câu, hai hổ đánh nhau, ắt có một con sẽ bị thương. Rõ ràng là không thể đơn phương đè bẹp đối thủ được. Vậy thì kết quả cuối cùng sẽ là một sống một còn!

Thấy Tề Phong Bình nói như vậy, Chu Chính Hào vô cùng vui sướng, đây chính là điều ông ta mong muốn.

Chu Chính Hào hứa hẹn: "Nhà họ Chu chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ! Nếu có thể hoàn toàn loại bỏ nhà họ Bạch, chúng tôi sẽ tăng gấp đôi lợi ích đã hứa với ông, Tề đại sư! ”

Chu Chính Hào nghiến răng nghiến lợi, để giải quyết triệt để kẻ thù, ông ta sẽ không tiếc tiền.

"Tốt!" Thấy thái độ của nhà họ Chu, Tê Phượng Bình lại càng có thêm động lực.

"Ngày mai, tôi sẽ kích hoạt Tam Dương Tụ Âm Trận, dốc toàn lực tiêu diệt nhà họ Bạch, không để lại hậu họa về sau!"

Đêm đó.

Nhà họ Diệp.

"Mẹt! Tất cả những gì con nói đều là sự thật!"

Diệp Trạch kể cho mẹ là Hứa Như Vân mọi chuyện xảy ra trong quán bar.


"Chỉ là không biết sau đó Hàn tiểu thư có phát hiện mình nhận nhầm người hay không?”

Đáng tiếc, sau đó Hàn Anh đã dọn dẹp quán bar nên Diệp Trạch không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Nhưng trong lòng mơ hồ có một tia chờ mong, hy vọng Hàn tiểu thư sẽ nhận ra mình đã nhận nhầm người, đồng thời dạy cho Diệp Lâm một bài học.

"Con nói tên vô dụng Diệp Lâm đó quen biết con trai của thống đốc phủ Thuận Thiên và con gái của chiến thần Thanh Châu sao?”

"Con đang đùa mẹ sao?”

Tất nhiên Hứa Như Vân không tin.

Đến bà ta còn không có tư cách để kết giao với con cái của các ông lớn đó chứ đừng nói là Diệp Lâm, một tên vô dụng bị đuổi ra khỏi nhà?

"Chắc họ say rượu nên nhận nhầm người thôi."

Hứa Như Vân tin rằng, ở một nơi như quán bar, việc uống say nhầm người là điều bình thường.

Có lần, khi đang vui vẻ trong quán bar, bà ta cũng nhận nhầm chồng, suýt nữa thì xảy ra chuyện.

"Nhưng mà... Diệp Trạch còn muốn nói thêm điều gì.


Theo cậu ta thấy, Hàn tiểu thư thì có thể nhận nhầm người, nhưng Hoa cảnh vệ thì không giống không nhận nhầm người chút nào.

"Được rồi!"

Hứa Như Vân ngắt lời con trai.

Bây giờ, bà ta không có thời gian quan tâm đ ến tên vô dụng đó.

"Ngày mai, yến tiệc của nhà họ Diệp chúng ta sẽ mời những tên tuổi lớn từ mọi tầng lớp đến tham dự. Mẹ phải kiểm tra danh sách những người tham dự, không có thời gian để nghe con nói đâu."

"Chuyện ngày mai có liên quan đến tương lai nhà họ Diệp chúng ta! Con cũng phải cư xử cho tốt!".

"Ông nội con muốn cử con ra ngoài đón khách, đây là cơ hội để làm quen với ông chủ giàu có, con nhất định phải nắm bắt cơ hội, không được gây phiền toái!"

Diệp Trạch nghe vậy, lập tức cười nói: "Mẹ yên tâm! Mọi việc cứ giao cho con! Đảm bảo sẽ không có vấn đề gì!"
 
Chương 363: C363: Bà muốn đi thì đi hả


Tuy rằng đã không còn đường xoay chuyển, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn không chịu cúi đầu.

Cho dù Diệp Lâm có thể đoạt lại nhà họ Diệp thì sao chứ? Chẳng lẽ nó còn có thể giết hai mẹ con bọn họ ngay tại chỗ nữa hả? Hơn nữa, mình tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà họ Hứa.

Mà nhà họ Hứa cũng nằm trong mười đại gia tộc ở Yến Kinh, địa vị và thực lực cao hơn cả nhà họ Diệp.

Mình hoàn toàn không cần phải lo lắng.

“Trạch Nhi, chúng ta đi thôi!” Hứa Như Vân gọi con trai.

Nếu nơi đây không chứa nổi mẹ con bọn họ, thì bà ta đi về nhà mẹ đẻ vậy. “Đứng lại!”

Diệp Lâm ra tiếng gọi Hứa Như Vân.

“Bà muốn đi thì đi hả?”

“Đâu có dễ dàng như vậy?”

Hứa Như Vân vừa quay người định đi, thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lâm, bước chân chợt khựng lại.


“Sao hả? Mày muốn sao nữa?” Hứa Như Vân quay người lại, dáng vẻ mày có thể làm gì được tao. “Phong Nhi! Bỏ đi!” Diệp Nguyên Cát đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Rốt cuộc thì một người là con trai của mình, còn một người là vợ mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông ta hi vọng hai bên có thể bắt tay làm hòa.

“Hừi” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.

“Nếu muốn đi thì hãy nói cho rõ ràng về việc bà đã làm sao để dựng vụ tai nạn xe cộ hãm hại tôi vào năm năm trước.”

“Nếu bà không nói thật thì đừng mong ra khỏi đây!” Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều xôn xao lên.

Vụ tai nạn xe cộ năm năm trước?

Chẳng lẽ bên trong còn có bí mật gì nữa sao?

Đa số khách khứa ở hiện trường đều có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp. Vậy nên không ai xa lạ gì về sự kiện năm năm trước.


Đương nhiên, những gì mà mọi người hiểu biết đều đến từ truyền thông.

Hôm nay nghe người trong cuộc nhắc đến, dường như còn có điều gì khác nữa.

Lúc này, cái lòng hóng chuyện của mọi người đều bị khơi dậy, ai cũng mang vẻ mặt mong chờ.

“Hãm hại mày cái gì?”

Hứa Như Vân giả vờ không biết gì cả, cố chấp mà nói: “Mày lái xe đâm chết người còn đi trách tao nữa hả?”

“Nếu không phải nhà họ Diệp bọn tao dùng tiền dùng quan hệ, thì với sự ảnh hưởng xấu mà mày gây ra vào năm xưa, mày đã bị bắn chết lâu rồi, làm gì chỉ có bị tù năm năm? Mày còn muốn thế nào nữa?”

Dứt lời, Hứa Như Vân cười lạnh, nói: “Vụ án năm xưa là do ba bộ cùng phán. Mày dám đổ oan cho tao cũng được, nhưng chắc mày dám nghỉ ngờ ba bộ hả?”

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lý.

Vụ án năm ấy chấn động toàn thành phố, gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu, mà lại không xử lý nặng, ít nhiều gì cũng có nhà họ Diệp ra tiền ra sức.

Lại thêm có sự tham gia của cả ba bộ, vậy nên sẽ không ai nghỉ ngờ tính công bằng bên trong.

Lúc này, Diệp Lâm còn muốn đổi trắng thay đen, thậm chí muốn lật lại bản án nữa hả?

Anh ta có tự tin quá không? “Tôi không hề lái xe! Người cũng không phải do tôi đâm chết!” Diệp Lâm giận dữ nói: “Rốt cuộc là ai đứng sau màn hại tôi hả?”

“Nếu hôm nay bà không nói rõ ràng, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với bà!”
 
Chương 363: C363: Bà muốn đi thì đi hả


Tuy rằng đã không còn đường xoay chuyển, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn không chịu cúi đầu.

Cho dù Diệp Lâm có thể đoạt lại nhà họ Diệp thì sao chứ? Chẳng lẽ nó còn có thể giết hai mẹ con bọn họ ngay tại chỗ nữa hả? Hơn nữa, mình tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà họ Hứa.

Mà nhà họ Hứa cũng nằm trong mười đại gia tộc ở Yến Kinh, địa vị và thực lực cao hơn cả nhà họ Diệp.

Mình hoàn toàn không cần phải lo lắng.

“Trạch Nhi, chúng ta đi thôi!” Hứa Như Vân gọi con trai.

Nếu nơi đây không chứa nổi mẹ con bọn họ, thì bà ta đi về nhà mẹ đẻ vậy. “Đứng lại!”

Diệp Lâm ra tiếng gọi Hứa Như Vân.

“Bà muốn đi thì đi hả?”

“Đâu có dễ dàng như vậy?”

Hứa Như Vân vừa quay người định đi, thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lâm, bước chân chợt khựng lại.


“Sao hả? Mày muốn sao nữa?” Hứa Như Vân quay người lại, dáng vẻ mày có thể làm gì được tao. “Phong Nhi! Bỏ đi!” Diệp Nguyên Cát đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Rốt cuộc thì một người là con trai của mình, còn một người là vợ mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông ta hi vọng hai bên có thể bắt tay làm hòa.

“Hừi” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.

“Nếu muốn đi thì hãy nói cho rõ ràng về việc bà đã làm sao để dựng vụ tai nạn xe cộ hãm hại tôi vào năm năm trước.”

“Nếu bà không nói thật thì đừng mong ra khỏi đây!” Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều xôn xao lên.

Vụ tai nạn xe cộ năm năm trước?

Chẳng lẽ bên trong còn có bí mật gì nữa sao?

Đa số khách khứa ở hiện trường đều có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp. Vậy nên không ai xa lạ gì về sự kiện năm năm trước.


Đương nhiên, những gì mà mọi người hiểu biết đều đến từ truyền thông.

Hôm nay nghe người trong cuộc nhắc đến, dường như còn có điều gì khác nữa.

Lúc này, cái lòng hóng chuyện của mọi người đều bị khơi dậy, ai cũng mang vẻ mặt mong chờ.

“Hãm hại mày cái gì?”

Hứa Như Vân giả vờ không biết gì cả, cố chấp mà nói: “Mày lái xe đâm chết người còn đi trách tao nữa hả?”

“Nếu không phải nhà họ Diệp bọn tao dùng tiền dùng quan hệ, thì với sự ảnh hưởng xấu mà mày gây ra vào năm xưa, mày đã bị bắn chết lâu rồi, làm gì chỉ có bị tù năm năm? Mày còn muốn thế nào nữa?”

Dứt lời, Hứa Như Vân cười lạnh, nói: “Vụ án năm xưa là do ba bộ cùng phán. Mày dám đổ oan cho tao cũng được, nhưng chắc mày dám nghỉ ngờ ba bộ hả?”

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lý.

Vụ án năm ấy chấn động toàn thành phố, gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu, mà lại không xử lý nặng, ít nhiều gì cũng có nhà họ Diệp ra tiền ra sức.

Lại thêm có sự tham gia của cả ba bộ, vậy nên sẽ không ai nghỉ ngờ tính công bằng bên trong.

Lúc này, Diệp Lâm còn muốn đổi trắng thay đen, thậm chí muốn lật lại bản án nữa hả?

Anh ta có tự tin quá không? “Tôi không hề lái xe! Người cũng không phải do tôi đâm chết!” Diệp Lâm giận dữ nói: “Rốt cuộc là ai đứng sau màn hại tôi hả?”

“Nếu hôm nay bà không nói rõ ràng, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với bà!”
 
Chương 335: C335: Làm sao có thể


Tại thời điểm này.

Đông Hải.

Ông chủ của chợ đen, một người đàn ông mặc đồ sang trọng đang xem báo cáo hoạt động ngày hôm nay.

Mặc dù Mạnh Chu Huyền đã bị ám sát, cái miệng của ông ta đã bị phong ấn thành công, không cần phải lo lắng ông ta tiết lộ điều gì nữa.

Tuy nhiên, không có tin tức gì về các thành viên của Thiên Phạt được phái đến ám sát Kim Lũ Y, mọi liên lạc đều bị mất.

Bước đầu xác định rằng nhóm người đó đã bị xóa sổ.

Thậm chí đến thi thể cũng không còn.

"Làm sao có thể!". Truyện Quan Trường

Người đàn ông mặc đồ sang trọng vừa ngạc nhiên, vừa tức giận.

Đó chính là tổ chức Thiên Phạt, một đội sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu.

Cho dù họ được yêu cầu ám sát một cao thủ cấp chiến thần, nếu không giết được thì cũng có thể khiến chiến thần đó bị thương nhẹ và trốn thoát thành công.

Nhưng bây giờ, chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh chỉ là một người phụ nữ, vậy mà cả đội lại bị tiêu diệt hoàn toàn?


Theo điều tra của họ về Kim Lũ Y thì đáng lẽ cô không phải là đối thủ của tổ chức Thiên Phạt mới phải.

"Đại nhân, ngài muốn phái sát thủ mạnh hơn của Thiên Phạt đi tiếp tục nhiệm vụ không?" Một ông già ở một bên cúi đầu nói: "Hay là để tôi đích thân ra tay?"

Trên danh nghĩa, ông già này là quản gia riêng của ông chủ.

Nhưng đẳng sau, ông ta còn có một thân phận nổi bật hơn, đó là một trong những người sáng lập ra Thien Phạt.

Ngày xưa, ông ta cũng là một sát thủ đẳng cấp thế giới, khiến vô số người khiếp sợ.

Bây giờ lớn tuổi hơn, ông ta đã lui về phía sau, trở thành một quản gia kiêm vệ sĩ kín bên cạnh ông chủ chợ đen.

"Không!" Người đàn ông kia lập tức lắc đầu từ chối, không muốn mạo hiểm nữa.

Bởi vì các thành viên của Thiên Phạt cũng là một khối tài sản khổng lồ, không thể lãng phí một cách không rõ ràng như vậy được.

Chết thêm một người cũng sẽ là một tổn thất lớn cho chợ đen của họ.

"Tôi nghi ngờ... Chính chiến thần U Châu, Lý Úc Bạch đã bố trí cao thủ bên cạnh con gái nuôi của mình để bí mật bảo vệ cô ta!"

"Ừm! Chắc chắn là như vậy!"


Ngoài ra, người đàn ông kia không thể nghĩ ra khả năng nào khác.

"Đi! Tiếp tục điều tra về Kim Lũ Y và mọi người xung quanh cô ta!”

"Biết địch biết ta, trăm trận thắng! Lần sau ra tay, không được phạm sai lầm ngu ngốc như vậy nữa!"

"Vâng!"

Ông già vâng lệnh, lập tức cho nhóm tình báo tiếp tục phái người đi điều tra.

Ở bên kia, Phụng Thiên.

Nhà họ Trương.

Nhìn Hồ Đại Tiên một mình trốn thoát.

Trương Văn Viễn, người giàu nhất Phụng Thiên rất tức giận. "Sao lại như vậy được?”

"Bọn chúng đúng là to gan!"

Bốn gia tộc được gửi đến đó, kẻ thì chết, kẻ thì đầu hàng.

Bây giờ chỉ còn lại nhà họ Hồ trốn thoát trở về.

Làm sao Trương Văn Viễn có thể chấp nhận kết quả này được?

Mà càng đáng phẫn nộ hơn là đối phương thậm chí còn muốn lợi dụng nhà họ Bạch và nhà họ Hoàng để chĩa súng vào mình?

"Nhà họ Khôi tự ý hành động, chết cũng đáng. Nhưng nhà họ Bạch và họ Hoàng lại dám công khai làm phản, tội không thể tha thứ!"
 
Chương 364: C364: Mọi người thấy chưa


Hứa Như Vân vẫn cứ mạnh miệng nói: “Mày có chứng cứ không mà dám ngậm máu phun người?”

“Tôi không có chứng cứ!” Diệp Lâm là người trong cuộc, còn cần chứng cứ làm gì nữa? Chẳng lẽ bản thân anh cũng không biết mình có làm hay không hả?

“Ha ha, mày không có chứng cứ mà cũng dám đổ tội cho tao hả?” Hứa Như Vân cười lạnh: “Không phải là vì tao là mẹ kế nên mày muốn hãm hại tao đấy chứ?”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều có chút thất vọng.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm nắm được chứng cứ mang tính quyết định chứng minh mình trong sạch.

Nào ngờ chỉ là hãm hại! Đúng là buồn cười mài!

“Mọi người thấy chưa?” Hứa Như Vân được nước làm tới, cất cao giọng nói: “Đây chính là tính tình của thằng bất hiếu Diệp Lâm này!”

“Năm xưa nó mắc sai lầm lớn, lái xe đâm chết người, cả thiên hạ đều biết! Là nhà họ Diệp chúng tôi thay nó giải quyết hậu quả, bảo vệ cái mạng nhỏ của nó!”


“Bây giờ nó ra tù, không chỉ không biết hối hận, mà còn muốn trả đũa, đổ tội việc năm xưa lên người tôi! Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hại”

“Mày không thể vì tẩy trắng mình mà đổ nước bẩn lên người tao được!” “Giữa ban ngày ban mặt, đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy!” Hứa Như Vân đứng trên điểm đạo đức, chỉ trích Diệp Lâm liên tục.

Mấu chốt là mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, không lấy ra được một lỗi nào.

Rốt cuộc thì Diệp Lâm không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình.

Nếu không phải vì kiêng kị địa vị hiện giờ của Diệp Lâm, thì bọn họ đã cùng nhau chỉ trích Diệp Lâm với Hứa Như Vân rồi.

Hiện giờ Diệp Lâm nắm quyền nhà họ Diệp, sau lưng còn có các tộc trưởng của năm đại gia tộc, mọi người đành phải chửi thầm trong lòng, chứ không dám nói ra ngoài.

“Diệp tiên sinh..."

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

'Thấy tình hình không có lợi cho Diệp Lâm, mọi người trong năm đại gia tộc đều sôi nổi khuyên nhủ, muốn Diệp Lâm hôm nào lại nói nữa. Ít nhất cũng phải chờ khi có một vài chứng cứ đã.

“Phong Nhi.” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng cười khổ nói: “Cha biết con và Như Vân không thích nhau. Nhưng cái loại chuyện này, không thể tùy tiện nói đùa được. Dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của con, con đừng đổ oan cho bà ấy.”

Nghe vậy, Diệp Lâm nhìn về phía Diệp Nguyên Cát, nói: “Cha, nếu con nói là con không lái xe đâm chết người, tất cả đều do bà ta âm thầm hãm hại con, thì cha tin tưởng con hay tin tưởng bà ta?”

Ơ..


Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát lập tức nghẹn lời. Ông ta đương nhiên là rất khó lựa chọn trước vấn đề chọn một trong hai trên.

“Ông đừng nghe nó nói tôi vẫn luôn ở bên cạnh ông!”

ậy!” Hứa Như Vân lập tức nói: “Đêm xảy ra tai nạn xe,

Diệp Nguyên Cát nghe vậy thì nhớ lại cái đêm năm năm trước. Khi ấy, ông ta nhận được điện thoại, nói là con trai mình đua xe đâm chết người, ông ta còn cho rằng người ta nói đùa với mình.

Cho đến khi ông ta và Hứa Như Vân chạy đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, mới không thể không tin sự thật tàn nhẫn kia.

“Phong Nhi...” Diệp Nguyên Cát nói bằng giọng điệu chua xót: “Năm xưa xảy ra vụ án, cha và mẹ con đều đi đến hiện trường ngay. Con nói bà ấy hãm hại con? Nhưng bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh cha mài!”

Diệp Lâm nói: “Bà ta sai người khác làm!”

“Ha ha...” Nghe vậy, Hứa Như Vân cười lớn tiếng hơn nữa.

Bởi vì những người mà bà ta sai vào năm xưa đều đã chết rồi. Trùng hợp hơn nữa là tất cả đều chết vào cái ngày Diệp Lâm ra tù. Có thể nói là chết không đối chứng.


“Chứng cứ đâu?” Hứa Như Vân tiếp tục hùng hổ dọa người: “Nói đến nói đi, tất cả đều là lời nói một bên của mày!”

“Chứng cứ?” Diệp Lâm đi lên một bước: “Tôi đang tìm bà để hỏi cho rõ ràng!” _

“Chỉ cần bà nói hết ra thì nó chính là chứng cứi

'Thấy vậy, Hứa Như Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sao hả? Mày muốn đánh cho tao nhận tội hả?”

“Mọi người mau xem đi, cái thằng bất hiếu này vì tẩy trắng mình mà dùng bất cứ thủ đoạn nào kìa!”

Diệp Lâm lười nói nhiều với bà ta, định đi lên đánh bà ta thì... “Đội cận vệ Yến Kinh điều tra! Người không liên quan mau tránh ra!” Lúc nói chuyện, một đám thị vệ lục tục đi vào.

Hứa Như Vân thấy vậy thì giống như nhìn thấy chúa cứu thế, định đi lên nhờ giúp đỡ.

Kết quả là nghe thấy người dẫn đầu lạnh giọng hỏi: “Ai là Hứa Như Vân?”
 
Chương 364: C364: Mọi người thấy chưa


Hứa Như Vân vẫn cứ mạnh miệng nói: “Mày có chứng cứ không mà dám ngậm máu phun người?”

“Tôi không có chứng cứ!” Diệp Lâm là người trong cuộc, còn cần chứng cứ làm gì nữa? Chẳng lẽ bản thân anh cũng không biết mình có làm hay không hả?

“Ha ha, mày không có chứng cứ mà cũng dám đổ tội cho tao hả?” Hứa Như Vân cười lạnh: “Không phải là vì tao là mẹ kế nên mày muốn hãm hại tao đấy chứ?”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều có chút thất vọng.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm nắm được chứng cứ mang tính quyết định chứng minh mình trong sạch.

Nào ngờ chỉ là hãm hại! Đúng là buồn cười mài!

“Mọi người thấy chưa?” Hứa Như Vân được nước làm tới, cất cao giọng nói: “Đây chính là tính tình của thằng bất hiếu Diệp Lâm này!”

“Năm xưa nó mắc sai lầm lớn, lái xe đâm chết người, cả thiên hạ đều biết! Là nhà họ Diệp chúng tôi thay nó giải quyết hậu quả, bảo vệ cái mạng nhỏ của nó!”


“Bây giờ nó ra tù, không chỉ không biết hối hận, mà còn muốn trả đũa, đổ tội việc năm xưa lên người tôi! Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hại”

“Mày không thể vì tẩy trắng mình mà đổ nước bẩn lên người tao được!” “Giữa ban ngày ban mặt, đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy!” Hứa Như Vân đứng trên điểm đạo đức, chỉ trích Diệp Lâm liên tục.

Mấu chốt là mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, không lấy ra được một lỗi nào.

Rốt cuộc thì Diệp Lâm không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình.

Nếu không phải vì kiêng kị địa vị hiện giờ của Diệp Lâm, thì bọn họ đã cùng nhau chỉ trích Diệp Lâm với Hứa Như Vân rồi.

Hiện giờ Diệp Lâm nắm quyền nhà họ Diệp, sau lưng còn có các tộc trưởng của năm đại gia tộc, mọi người đành phải chửi thầm trong lòng, chứ không dám nói ra ngoài.

“Diệp tiên sinh..."

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

'Thấy tình hình không có lợi cho Diệp Lâm, mọi người trong năm đại gia tộc đều sôi nổi khuyên nhủ, muốn Diệp Lâm hôm nào lại nói nữa. Ít nhất cũng phải chờ khi có một vài chứng cứ đã.

“Phong Nhi.” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng cười khổ nói: “Cha biết con và Như Vân không thích nhau. Nhưng cái loại chuyện này, không thể tùy tiện nói đùa được. Dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của con, con đừng đổ oan cho bà ấy.”

Nghe vậy, Diệp Lâm nhìn về phía Diệp Nguyên Cát, nói: “Cha, nếu con nói là con không lái xe đâm chết người, tất cả đều do bà ta âm thầm hãm hại con, thì cha tin tưởng con hay tin tưởng bà ta?”

Ơ..


Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát lập tức nghẹn lời. Ông ta đương nhiên là rất khó lựa chọn trước vấn đề chọn một trong hai trên.

“Ông đừng nghe nó nói tôi vẫn luôn ở bên cạnh ông!”

ậy!” Hứa Như Vân lập tức nói: “Đêm xảy ra tai nạn xe,

Diệp Nguyên Cát nghe vậy thì nhớ lại cái đêm năm năm trước. Khi ấy, ông ta nhận được điện thoại, nói là con trai mình đua xe đâm chết người, ông ta còn cho rằng người ta nói đùa với mình.

Cho đến khi ông ta và Hứa Như Vân chạy đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, mới không thể không tin sự thật tàn nhẫn kia.

“Phong Nhi...” Diệp Nguyên Cát nói bằng giọng điệu chua xót: “Năm xưa xảy ra vụ án, cha và mẹ con đều đi đến hiện trường ngay. Con nói bà ấy hãm hại con? Nhưng bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh cha mài!”

Diệp Lâm nói: “Bà ta sai người khác làm!”

“Ha ha...” Nghe vậy, Hứa Như Vân cười lớn tiếng hơn nữa.

Bởi vì những người mà bà ta sai vào năm xưa đều đã chết rồi. Trùng hợp hơn nữa là tất cả đều chết vào cái ngày Diệp Lâm ra tù. Có thể nói là chết không đối chứng.


“Chứng cứ đâu?” Hứa Như Vân tiếp tục hùng hổ dọa người: “Nói đến nói đi, tất cả đều là lời nói một bên của mày!”

“Chứng cứ?” Diệp Lâm đi lên một bước: “Tôi đang tìm bà để hỏi cho rõ ràng!” _

“Chỉ cần bà nói hết ra thì nó chính là chứng cứi

'Thấy vậy, Hứa Như Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sao hả? Mày muốn đánh cho tao nhận tội hả?”

“Mọi người mau xem đi, cái thằng bất hiếu này vì tẩy trắng mình mà dùng bất cứ thủ đoạn nào kìa!”

Diệp Lâm lười nói nhiều với bà ta, định đi lên đánh bà ta thì... “Đội cận vệ Yến Kinh điều tra! Người không liên quan mau tránh ra!” Lúc nói chuyện, một đám thị vệ lục tục đi vào.

Hứa Như Vân thấy vậy thì giống như nhìn thấy chúa cứu thế, định đi lên nhờ giúp đỡ.

Kết quả là nghe thấy người dẫn đầu lạnh giọng hỏi: “Ai là Hứa Như Vân?”
 
Chương 336: C336: Ông là võ cổ giả ư


Trương Văn Nguyên lập tức quyết định: "Đi khống chế hai gia tộc này trước, đề phòng bọn họ liên thủ đối phó tôi!"

Nhà họ Trương quyết định ra tay trước. "Vâng!" Hồ Đại Tiên lập tức nhận mệnh, muốn lấy công chuộc tội.

Ông ta không thể chiến lại tên nhóc họ Diệp kia, chẳng lẽ đến nhà họ Bạch và họ Hoàng cũng không đấu lại sao?. Truyện Đô Thị

Nhân lúc tộc trưởng của hai gia tộc này vẫn chưa trở về, ông ta sẽ đi trước. một bước, một lưới bắt gọn tất cả.

Hồ Đại Tiên đứng lên, chuẩn bị hành động.

Nhưng vào lúc này, Hồ Đại Tiên lại loạng choạng ngã xuống đất. "Độc?"

"Ai đó đã hạ độc trong không khí?"

Hồ Đại Tiên có linh cảm gì đó, vẻ mặt chợt thay đổi.

Người có thể hạ độc mà thần không biết quỷ không hay, ngoại trừ bà già chết tiệt nhà họ Bạch ra thì còn ai vào đây?


"Là ai?" Trương Văn Nguyên thấy vật thì sợ hãi đứng dậy, nhưng hai chân đã yếu ớt ngã xuống ghế.

"Ha ha ha... " Ngoài cửa vang lên một tràng cười điên cuồng. "Bà Bạch, kỹ thuật hạ độc của bà càng ngày càng tỉnh vil"

"Cách xa hàng trăm mét cũng có thể ra tay chuẩn xác! Nhìn xem, con cáo già đó trúng chiêu rồi kìa, haha...".

Hồ Đại Tiên thấy vậy, vừa ngạc nhiên, vừa tức giận: "Quả nhiên là các người! Đám ăn cháo đá bát!"

Lúc này, hai ông bà già trông như bóng ma đột nhiên xuất hiện.

Hồ Đại Tiên cho rằng mình trốn thoát trong đêm đã nhanh lắm rồi, nhưng không ngờ hai người này lại quay lại nhanh như vậy.

"Bà Bạch!" Trương Văn Nguyên không thể tin vào mắt mình: “Bà thật sự muốn phản bội nhà họ Trương sao?"

Bà Bạch chậm rãi thở dài: “Tôi không còn cách nào khác.”

"Không ngờ đối phương lại là đệ tử của một đại vu, mạng sống của cả tộc tôi đều nằm trong tay đối phương, tấn công nhà họ Trương là biện pháp cuối cùng!"

Trương Văn Viễn tức giận nói: “Vậy bà không sợ chúng ta nhà họ Trương báo thù sao?”

Sợi Tất nhiên là bà Bạch sợ.

Nhưng so với sự trả thù trong tương lai, mối đe dọa đến tính mạng bây giờ mới là điều bà ta nên cân nhắc hơn.

"Khà khà, ông Trương! Bây giờ, ông đang nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi: Lúc này, Hoàng Tam Gia lạnh lùng chế nhạo.

"Đợi tuần sau cậu Diệp đến Phụng Thiên, chúng tôi sẽ giao ông cho cậu ấy xử lý"

"Chúng ta sẽ không đợi nhà họ Trương các ông báo thù đâu, sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi sẽ cao chạy xa bay!"


"“Hừ!" Trương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Không hổ danh là người giàu nhất, cũng từng là nhân vật quyền lực một thời. Nếu có chuyện xảy ra, tất nhiên ông ta sẽ có phương án dự phòng.

"Các người thật sự cho rằng chỉ với chút năng lực của mình thì có thể đấu với nhà họ Trương chúng tôi sao?”

“Nếu tên nhóc họ Diệp kia dám tới, tôi sẽ cho cậu ta không có đường quay trở lại!”

Nói xong, Trương Văn Viễn hét lớn: "Ông Đoan Mộc! Xin hãy ra tay đi!"

Chưa kịp nói xong, một bóng đen từ không trung hiện ra như một vị thần giáng thế.

Hai chưởng liên tiếp, dễ dàng đánh ngã bà Bạch và ông Hoàng xuống đất. “Sao có thể như vậy được!”

Bà nội Bạch mặt mày tái mét: “Ông là ai?”

Chất độc của bà ta không có tác dụng với người này sao?

"Ông... Ông là võ cổ giả ư?"

Hoàng tiên sinh bị đánh hộc máu, cho dù có chồn tiên nhập hồn cũng bị thương nặng.


Sức mạnh đáng sợ như vậy chỉ có thể là võ cổ giả mà thôi!

"Hừ"

Ông lão được nhà họ Trương kính trọng gọi là Đoan Mộc hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.

Hiển nhiên, đám tôm tép này không có tư cách để biết thân phận của ông ta.

Ngay lập tức, Trương Văn Viễn lấy lại quyền kiểm soát tình hình.

Qua câu hỏi của anh, ông ta biết được rằng tuần tới Diệp Lâm sẽ đích thân đến đây.

"Được rồi! Tôi không có đi tìm cậu ta thì thôi, cậu ta còn dám tới chỗ tôi để tính sổ?"

Trương Văn Nguyên trợn mắt, chuẩn bị tương kế tựu kế.

"Hai người hãy thông báo cho Diệp Lâm biết tôi đã bị các người giam lỏng, bảo cậu ta nhanh tới đây!"
 
Chương 365: C365: Ai là hứa như vân


Ai là Hứa Như Vân?

Nghe vậy, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngay cả Hứa Như Vân cũng ngây người ra.

Bà ta thầm nói mình còn chưa nói chuyện nữa, sao mà bọn họ lại gọi đúng tên mình vậy?

Tra án? Tra án gì? Sao lại tra tới chỗ mình?

Hứa Như Vân khó hiểu, thầm nghĩ dạo này mình rất thành thật, đâu có làm sai chuyện gì.

Nhìn đám thị vệ mặc áo giáp sáng loáng cực kì uy phong đang đi về phía mình.

Người dẫn đầu là một nữ tướng cực kì kiêu ngạo đang nhìn xung quanh.

“Ơ kìa, người dẫn đội... chính là phó quan của Kim Lũ Y đội cận vệ Yến Kinh đây mà?”


“Ừ, tôi nhớ hình như cô ta tên là Ân Hồng Trang?” “Hóa ra Ân phó quan!”

Các khách khứa xung quanh thấy vậy đều sôi nổi đi lên chào hỏi.

Sau đó, bọn họ nghi ngờ mà nhìn về phía Hứa Như Vân, không biết bà ta đã làm chuyện gì mà bị Ân phó quan dẫn người tới ngay đây gọi tên hỏi tội?

“Ai là Hứa Như Vân?”

Ân Hồng Trang nhìn hết xung quanh, cũng thấy được Diệp Lâm, tầm mắt dừng lại trên người anh vài giây, dường như là không ngờ anh cũng ở đây.

Có điều, hôm nay cô ta đến đây không phải là vì anh.

Diệp Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ phó quan của Kim Lũ Y lại đột nhiên đến đây, còn gọi ngay tên Hứa Như Vân nữa.

Mình vừa định hỏi thăm tin tức từ trong miệng Hứa Như Vân, kết quả là bà ta đã bị đội cận vệ Yến Kinh theo dõi?

Không tới sớm, cũng không tới muộn, cứ đợi ngay lúc anh muốn hỏi chuyện thì chạy tới đoạt người với anh?


Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy có chút bất mãn. Anh đứng một bên chờ đợi, xem cô ta sẽ làm như thế nào.

Ân Hồng Trang nhìn một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Hứa Như Vân.

“Như Vân!” Diệp Nguyên Cát đẩy đẩy Hứa Như Vân, kéo Hứa Như Vân quay trở về hiện thực từ cơn khiếp sợ.

“Tôi... tôi là Hứa Như Vân!” Hứa Như Vân đi lên một bước: “Không biết Ân đại nhân...”

Hứa Như Vân vừa cố gượng ra nụ cười, định đi bắt chuyện với người ta.

Kết quả là bị Ân Hồng Trang lạnh giọng cắt ngang, chất vấn: “Bà có quen Thạch Thích, tên gọi thường ngày là A Báo hay không?”

A Báo?

Nghe thấy cách gọi này, không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Trạch đứng một bên cũng giật mình.

Hứa Như Vân còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Trạch đã giành trước một bước nói: “Chẳng lẽ các người đã điều tra ra hung thủ giết chú Báo?”

“Chú Báo làm việc ở nhà họ Diệp chúng tôi nhiều năm, các người nhất định phải điều tra rõ ràng báo thù thay chú ấy!”

Nghe vậy, Hứa Như Vân chỉ muốn bóp ch ết thằng con trai nhiều chuyện này của mình.
 
Chương 365: C365: Ai là hứa như vân


Ai là Hứa Như Vân?

Nghe vậy, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngay cả Hứa Như Vân cũng ngây người ra.

Bà ta thầm nói mình còn chưa nói chuyện nữa, sao mà bọn họ lại gọi đúng tên mình vậy?

Tra án? Tra án gì? Sao lại tra tới chỗ mình?

Hứa Như Vân khó hiểu, thầm nghĩ dạo này mình rất thành thật, đâu có làm sai chuyện gì.

Nhìn đám thị vệ mặc áo giáp sáng loáng cực kì uy phong đang đi về phía mình.

Người dẫn đầu là một nữ tướng cực kì kiêu ngạo đang nhìn xung quanh.

“Ơ kìa, người dẫn đội... chính là phó quan của Kim Lũ Y đội cận vệ Yến Kinh đây mà?”


“Ừ, tôi nhớ hình như cô ta tên là Ân Hồng Trang?” “Hóa ra Ân phó quan!”

Các khách khứa xung quanh thấy vậy đều sôi nổi đi lên chào hỏi.

Sau đó, bọn họ nghi ngờ mà nhìn về phía Hứa Như Vân, không biết bà ta đã làm chuyện gì mà bị Ân phó quan dẫn người tới ngay đây gọi tên hỏi tội?

“Ai là Hứa Như Vân?”

Ân Hồng Trang nhìn hết xung quanh, cũng thấy được Diệp Lâm, tầm mắt dừng lại trên người anh vài giây, dường như là không ngờ anh cũng ở đây.

Có điều, hôm nay cô ta đến đây không phải là vì anh.

Diệp Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ phó quan của Kim Lũ Y lại đột nhiên đến đây, còn gọi ngay tên Hứa Như Vân nữa.

Mình vừa định hỏi thăm tin tức từ trong miệng Hứa Như Vân, kết quả là bà ta đã bị đội cận vệ Yến Kinh theo dõi?

Không tới sớm, cũng không tới muộn, cứ đợi ngay lúc anh muốn hỏi chuyện thì chạy tới đoạt người với anh?


Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy có chút bất mãn. Anh đứng một bên chờ đợi, xem cô ta sẽ làm như thế nào.

Ân Hồng Trang nhìn một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Hứa Như Vân.

“Như Vân!” Diệp Nguyên Cát đẩy đẩy Hứa Như Vân, kéo Hứa Như Vân quay trở về hiện thực từ cơn khiếp sợ.

“Tôi... tôi là Hứa Như Vân!” Hứa Như Vân đi lên một bước: “Không biết Ân đại nhân...”

Hứa Như Vân vừa cố gượng ra nụ cười, định đi bắt chuyện với người ta.

Kết quả là bị Ân Hồng Trang lạnh giọng cắt ngang, chất vấn: “Bà có quen Thạch Thích, tên gọi thường ngày là A Báo hay không?”

A Báo?

Nghe thấy cách gọi này, không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Trạch đứng một bên cũng giật mình.

Hứa Như Vân còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Trạch đã giành trước một bước nói: “Chẳng lẽ các người đã điều tra ra hung thủ giết chú Báo?”

“Chú Báo làm việc ở nhà họ Diệp chúng tôi nhiều năm, các người nhất định phải điều tra rõ ràng báo thù thay chú ấy!”

Nghe vậy, Hứa Như Vân chỉ muốn bóp ch ết thằng con trai nhiều chuyện này của mình.
 
Chương 337: C337: Có kịch hay để xem rồi


Khi Diệp Lâm theo Diệp Nguyên Cát vào hội trường.

Ngay lập tức, tất cả khách mời nhìn thấy cảnh này đều không khỏi bàn tán.

"Này, thanh niên đi theo tổng giám đốc Diệp là ai vậy?"

"Hình như là cậu cả Diệp Lâm bị đuổi ra khỏi nhà phải không?"

"Sao cậu tôi lại quay lại? Chẳng lẽ nhà họ Diệp lại tiếp nhận cậu tôi rồi sao?”

Tất cả các vị khách đều nhìn Diệp Lâm, người đã trưởng thành sau năm năm xa nhà họ Diệp, với ánh mắt nghỉ ngờ.

Mọi người đều cho rằng Diệp Lâm phải cầu xin ông nội mới mới có thể trở về.

Nhưng ai có thể ngờ rằng nhân vật chính thực sự của đêm nay lại ở ngay trước mặt họ.

"Lâm Nhị, lát nữa cha sẽ dẫn con đi gặp ông nội, con phải nhận lỗi đàng hoàng, biết đâu đêm nay ông vui vẻ, sẽ cho con trở về."

Diệp Nguyên Cát dặn dò.


Diệp Lâm còn chưa kịp trả lời.

Đã nghe thấy một giọng nói gay gắt và quen thuộc phát ra từ phía sau.

"Thằng súc sinh này, sao mày còn mặt mũi quay lại hả?"

Diệp Lâm không cần quay đầu cũng biết là ai đang nói.

Nhìn thấy tình huống này, xung quanh lại trở nên im lặng.

"Mẹ kế của cậu cả kìa."

"Có kịch hay để xem rồi."

Mọi người trông như đang chờ xem một vở kịch hay.

"Như Vân, bà bớt nói vài câu đi."


Diệp Nguyên Cát quay người, bất lực khuyên nhủ.

"Thằng súc sinh này đâu có coi tôi ra gì, sao tôi phải im lặng chứ?"

Hứa Như Vân chẳng những không kiềm chế bản thân mà ngược lại còn cao giọng hơn, hấp

dẫn càng nhiều người đến xem.

Nhìn thấy đối phương cứ một thằng súc sinh hai thằng súc sinh ở giữa chốn đông người, Diệp Lâm đương nhiên cũng sẽ không để yên.

"Súc sinh đang nói ai đấy?"

Diệp Lâm nói. “Nói mày chứ nói ai!” Hứa Như Vân lập tức đáp trả.

...' Im lặng trong chốc lát, Hứa Như Vân chợt ý thức được có gì đó không đúng.

Bà ta mắc bẫy rồi!

Nếu nói như vậy, chẳng phải bà ta mới chính là súc sinh hay sao? "Phụt, haha..."

Khách khứa xung quanh đều bật cười.

"Thằng súc sinh, mày muốn chết hả!" Hứa Như Vân tức giận, lập tức tiến lên đánh Diệp Lâm.
 
Chương 366: C366: Tên khốn kiếp này


Người có mắt đều biết dưới loại tình huống này, tốt nhất là phủi sạch quan hệ, cho dù có quen biết, thì cũng phải nói là không thân.

Kết quả là Diệp Trạch làm ngược lại, trực tiếp gọi thân thiết là “chú Báo”, đúng là không đánh đã khai mà.

“Haizz..” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng bất đắc dĩ thở dài, dùng ánh mắt nhìn đứa con trai ngốc nhà địa chủ nhìn con trai mình, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Ơ...” Thấy vậy, Diệp Trạch chợt nhận ra rằng mình nói sai rồi.

Chủ yếu là vì A Báo rất trung thành với Diệp Trạch, ngầm làm rất nhiều chuyện xấu cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, tình cảm giống như là

chú cháu vậy.

Cái chết của A Báo khiến Diệp Trạch rất sốc. Anh ta hi vọng phía chính phủ có thể điều tra rõ ràng sự việc, bắt lấy hung thủ, báo thù cho chú Báo.

Vậy nên trong lúc sốt ruột, anh ta đã nói lỡ miệng.


“À... thật ra thì cũng bình thường thôi...” Diệp Trạch nói thêm: “Mẹ tôi và chú ấy không thân..."

Cái câu nói này càng có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.

Chắc là kẻ ngốc cũng không tin.

“Tôi quen ông ta.” Hứa Như Vân chỉ có thể nói thẳng: “Có điều thời gian qua chúng tôi không có liên lạc với nhau. Sao hả? Chẳng lế có manh mối mới về cái chết của ông ta?”

Tuy rằng biết rõ mục đích của đối phương không phải là vì cái chết của A Báo, mà là vì chuyện khác, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn cố kéo lên trên cái chết của A Báo.

“Vụ án còn đang trong quá trình điều tra.” Ân Hồng Trang nói xong, lại lấy ra một vật chứng: “Bà biết cái này không?”

Đó là hai viên kim cương màu hồng, viên nào cũng lớn, trông như là mắt rồng, rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi trong hiện trường, vừa nhìn là biết rất đắt tiền.

Sau khi nhìn thấy hai viên kim cương, cho dù Hứa Như Vân đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẻ mặt vẫn bán đứng bà ta.

“Đây là...” Không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng giật mình. Ông ta đương nhiên là biết hai viên kim màu hồng kia rồi.

Bởi vì nó chính là món quà kỷ niệm ngày kết hôn mà ông ta đã cùng vợ mình mua đấu giá ở nước ngoài.

Sau đó ông ta rất ít khi thấy vợ mang, hỏi thăm mới biết là làm mất. Khi ấy Diệp Nguyên Cát còn rất đau lòng, rốt cuộc thì phải tốn một số tiền lớn để mua.

Kết quả nào ngờ hai viên kim cương màu hồng ấy lại trở thành vật chứng xuất hiện trong tay đội cận vệ Yến Kinh.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ vợ mình có chuyện gì giấu mình? Kim cương không có mất?


Quả nhiên... Ân Hồng Trang tiếp tục nói: "Viên kim cương này được tìm thấy trên xe của A Báo lúc xảy ra chuyện!”

Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân trợn mắt há mồm.

Đồng thời, trong đầu bà ta lướt qua rất nhiều hình ảnh, lướt cực nhanh rồi biến mất.

Bà ta thầm hối hận, thăm hỏi mười tám đời tổ tông của A Báo đã chết một lần.

Bởi vì hai viên kim cương kia là do bà ta thưởng cho A Báo, còn bảo anh ta nhanh chóng bán đi, đừng mang theo bên mình.

Kết quả là anh ta không nghe lời mình nói, dám lén giữ lại, có lẽ là vì để đảm bảo giá trị tiền gửi?

Cũng chính vì vậy mới khiến cho Hứa Như Vân bị lộ.

“Tên khốn kiếp này!”

Hứa Như Vân hít sâu một hơi, vội vàng giải thích: “Chắc. chắn là bọn họ trộm rồi, trộm viên kim cương kỷ niệm ngày kết hôn của tôi!”


“Chồng ơi, ông còn nhớ tôi đã nói với ông là làm mất hai viên kim cương không?”

Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, hóa ra là bọn họ trộm, làm hại chúng tôi tìm rất lâu luôn.”

Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, phụ trợ lẫn nhau, cực kì ăn ý.

“Ồ, thế hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi: “Vậy bà còn nhớ hai viên kim cương mất lúc nào không?”

“Chắc là... một hai năm rồi.” Hứa Như Vân thuận miệng nói.

“Vậy thì lạ ghê!”

Ân Hồng Trang nói với ý ngầm khác, rồi lại trở tay đánh một cái bất ngờ: “Lúc xảy ra vụ án, trong xe chỉ có một viên kim cương thôi.”

“Còn một viên kim cương khác thì được phát hiện... trong vụ tai nạn xe năm. năm trước!”
 
Chương 366: C366: Tên khốn kiếp này


Người có mắt đều biết dưới loại tình huống này, tốt nhất là phủi sạch quan hệ, cho dù có quen biết, thì cũng phải nói là không thân.

Kết quả là Diệp Trạch làm ngược lại, trực tiếp gọi thân thiết là “chú Báo”, đúng là không đánh đã khai mà.

“Haizz..” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng bất đắc dĩ thở dài, dùng ánh mắt nhìn đứa con trai ngốc nhà địa chủ nhìn con trai mình, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Ơ...” Thấy vậy, Diệp Trạch chợt nhận ra rằng mình nói sai rồi.

Chủ yếu là vì A Báo rất trung thành với Diệp Trạch, ngầm làm rất nhiều chuyện xấu cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, tình cảm giống như là

chú cháu vậy.

Cái chết của A Báo khiến Diệp Trạch rất sốc. Anh ta hi vọng phía chính phủ có thể điều tra rõ ràng sự việc, bắt lấy hung thủ, báo thù cho chú Báo.

Vậy nên trong lúc sốt ruột, anh ta đã nói lỡ miệng.


“À... thật ra thì cũng bình thường thôi...” Diệp Trạch nói thêm: “Mẹ tôi và chú ấy không thân..."

Cái câu nói này càng có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.

Chắc là kẻ ngốc cũng không tin.

“Tôi quen ông ta.” Hứa Như Vân chỉ có thể nói thẳng: “Có điều thời gian qua chúng tôi không có liên lạc với nhau. Sao hả? Chẳng lế có manh mối mới về cái chết của ông ta?”

Tuy rằng biết rõ mục đích của đối phương không phải là vì cái chết của A Báo, mà là vì chuyện khác, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn cố kéo lên trên cái chết của A Báo.

“Vụ án còn đang trong quá trình điều tra.” Ân Hồng Trang nói xong, lại lấy ra một vật chứng: “Bà biết cái này không?”

Đó là hai viên kim cương màu hồng, viên nào cũng lớn, trông như là mắt rồng, rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi trong hiện trường, vừa nhìn là biết rất đắt tiền.

Sau khi nhìn thấy hai viên kim cương, cho dù Hứa Như Vân đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẻ mặt vẫn bán đứng bà ta.

“Đây là...” Không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng giật mình. Ông ta đương nhiên là biết hai viên kim màu hồng kia rồi.

Bởi vì nó chính là món quà kỷ niệm ngày kết hôn mà ông ta đã cùng vợ mình mua đấu giá ở nước ngoài.

Sau đó ông ta rất ít khi thấy vợ mang, hỏi thăm mới biết là làm mất. Khi ấy Diệp Nguyên Cát còn rất đau lòng, rốt cuộc thì phải tốn một số tiền lớn để mua.

Kết quả nào ngờ hai viên kim cương màu hồng ấy lại trở thành vật chứng xuất hiện trong tay đội cận vệ Yến Kinh.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ vợ mình có chuyện gì giấu mình? Kim cương không có mất?


Quả nhiên... Ân Hồng Trang tiếp tục nói: "Viên kim cương này được tìm thấy trên xe của A Báo lúc xảy ra chuyện!”

Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân trợn mắt há mồm.

Đồng thời, trong đầu bà ta lướt qua rất nhiều hình ảnh, lướt cực nhanh rồi biến mất.

Bà ta thầm hối hận, thăm hỏi mười tám đời tổ tông của A Báo đã chết một lần.

Bởi vì hai viên kim cương kia là do bà ta thưởng cho A Báo, còn bảo anh ta nhanh chóng bán đi, đừng mang theo bên mình.

Kết quả là anh ta không nghe lời mình nói, dám lén giữ lại, có lẽ là vì để đảm bảo giá trị tiền gửi?

Cũng chính vì vậy mới khiến cho Hứa Như Vân bị lộ.

“Tên khốn kiếp này!”

Hứa Như Vân hít sâu một hơi, vội vàng giải thích: “Chắc. chắn là bọn họ trộm rồi, trộm viên kim cương kỷ niệm ngày kết hôn của tôi!”


“Chồng ơi, ông còn nhớ tôi đã nói với ông là làm mất hai viên kim cương không?”

Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, hóa ra là bọn họ trộm, làm hại chúng tôi tìm rất lâu luôn.”

Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, phụ trợ lẫn nhau, cực kì ăn ý.

“Ồ, thế hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi: “Vậy bà còn nhớ hai viên kim cương mất lúc nào không?”

“Chắc là... một hai năm rồi.” Hứa Như Vân thuận miệng nói.

“Vậy thì lạ ghê!”

Ân Hồng Trang nói với ý ngầm khác, rồi lại trở tay đánh một cái bất ngờ: “Lúc xảy ra vụ án, trong xe chỉ có một viên kim cương thôi.”

“Còn một viên kim cương khác thì được phát hiện... trong vụ tai nạn xe năm. năm trước!”
 
Chương 338: C338: Ông diệp khịt mũi lạnh lùng


Diệp Nguyên Cát bị kẹp giữa hai người, cố gắng ngăn chặn cuộc chiến.

Khung cảnh lại rơi vào tình trạng hỗn loạn ngắn ngủi.

"Đủ rồi!"

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền đến.

"Đánh cãi chửi nhau ở trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa?”

"Hai mẹ con các người không cảm thấy xấu hổ sao?"

Lúc này, ông Diệp đột nhiên bước tới.

"Ông Diệp!"

Thấy vậy, những vị khách xung quanh đều ngạc nhiên và lần lượt chào hỏi. Ông Diệp khế gật đầu với mọi người, đánh giá một vòng những người có mặt. Nhìn thấy năm đại gia tộc đều không ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện đáng xấu hổ như vậy, nếu để năm đại gia tộc thấy được, chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?

"Cha." Hứa Như Vân tức giận nói: "Thằng... Thằng nhóc này vẫn luôn đối đầu với con. Lần trước nó vừa ra tù đã dám đánh con. Con nghe nói vừa rồi nó còn đánh Trạch Nhi ở bên ngoài nữa, đúng là ngỗ ngược mài"

Ông Diệp nhìn Diệp Lâm, đã năm năm không gặp, trong lòng có chút xa lạ.


"Sao nào? Cháu không mẹ kế thì thôi đi, chẳng lẽ đến ông nội cháu cũng không nhận hay sao?"

Ông Diệp thấy Diệp Lâm mãi không lên tiếng chào mình, trong lòng không khỏi có chút tức giận, thầm nghĩ răng đứa trẻ này ngày càng chẳng ra làm sao.

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát khế huých con trai, sau đó mỉm cười giải thích: "Thằng nhỏ này đã lâu không về, chắc hẳn nhìn thấy ông kích động đến không nói nên lời thôi ạ."

"Ông nội..." Diệp Lâm khó khăn mở miệng.

Công bằng mà nói, anh và họ đều là máu mủ ruột thịt nên vẫn có chút tình cảm gắn bó.

Nhưng không hiểu vì sao, năm năm sau khi rời khỏi nhà, Diệp Lâm lại càng cảm thấy vô cùng thờ ơ với gia đình này.

Như thể anh là một người xa lạ vậy.

Cho dù nhà họ Diệp không đuổi anh ra khỏi nhà thì dường như Diệp Lâm cũng đã càng ngày càng rời xa căn nhà này rồi.

"Hừ!" Ông Diệp khịt mũi lạnh lùng.

Trước mặt nhiều khách như vậy, ông ta khó mà đuổi cháu trai ra ngoài ngay tại chỗ được, như vậy thì vô tình quá.

Vì vậy, ông Diệp đã cho đứa cháu bất hiếu này một cơ hội để thể hiện sự khoan dung độ lượng của mình.


“Diệp Lâm.” Ông Diệp tiếp tục nói: “Nếu hôm nay cháu chủ động trở về, ông sẽ cho cháu một cơ hội để trở về với gia tộc.”

“Thứ nhất, cháu phải thành tâm sám hối, quỳ xuống và thề sẽ không bao giờ gây chuyện nữa."

..

 
"Thứ hai, Hứa Như Vân dù sao cũng là mẹ của cháu, thân là con trai, cháu không thể ngỗ ngược như vậy được, phải thành tâm xin lỗi nó và thề sẽ đối xử với nó như một người mẹ, không bao giờ vô lễ nữa."

"Chỉ cần cháu có thể làm được hai việc này, ông sẽ cho phép cháu trở về nhà họ Diệp."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Diệp đều cảm thấy như vậy là quá dễ dàng đối với đứa trẻ này.

Chỉ là một lời thề đơn giản và một lời xin lỗi có lệ, không có hình phạt nào cả, vậy là quá nhẹ nhàng rồi.

“Ông cụ này miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng trong lòng vẫn thương cháu trai.”

Thấy vậy, những vị khách xung quanh cũng khen ngợi tấm lòng rộng lượng của ông Diệp.

Họ thậm chí còn bắt đầu chúc mừng cháu trai lớn của nhà họ Diệp đã trở về, gia đình đoàn tụ vui vẻ.

Tuy nhiên, Hứa Như Vân nghe xong lại không chịu để yên: "Mày phải quỳ xuống xin lỗi mới được!"

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát cũng lập tức nháy mắt với Diệp Lâm, thúc giục anh nhanh lên, kẻo ông nội lại đổi ý.

Đúng lúc mọi người nghĩ rằng nếu ông Diệp đưa ra điều kiện đơn giản như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ đồng ý và trở về gia đình.

Tuy nhiên, Diệp Lâm lại cười nhạo. Một lời nói đánh tan ảo tưởng của mọi người.

"Nằm mơ!"
 
Chương 367: C367: Gần như không cần nhiều lời


Vụ tai nạn xe năm năm trước? Nghe vậy, mọi người ở hiện trường lại ồ lên.

Gần như không cần nhiều lời, mọi người đều hiểu được vụ tai nạn xe kia là vụ tai nạn xe nào.

Trùng hợp là vừa rồi Diệp Lâm cũng đang ép hỏi Hứa Như Vân về vụ tai nạn xe năm xưa.

Vốn tưởng rằng tất cả đều là lời nói một bên của Diệp Lâm, không ngờ rằng đội cận vệ Yến Kinh cũng điều tra tới trên người Hứa Như Vân?

Sự tham gia của đội cận vệ Yến Kinh đại biểu cho lực lượng quyền uy.

Sự nghỉ ngờ vừa rồi của Diệp Lâm dường như khiến người ta tin tưởng hơn một chút.

“Chẳng lẽ... chuyện năm xưa còn có những bí ẩn khác? “Bà Hứa thật sự có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia?” “Không thể nào! Khó tin quá đi!”

“Nhưng mà đội cận vệ Yến Kinh đã điều tra đến tận đây rồi, chắc là đã năm giữ chứng cứ mấu chốt nào đó rồi?”


“Tôi nhớ ra rồi, Kim đại nhân chỉ huy sư đội cận vệ Yến Kinh chính là người bị hại trong vụ tai nạn xe năm ấy!”

Mọi người bàn tán xôn xao, càng thêm cảm thấy chuyện năm xưa không đơn giản.

Hơn nữa, những người trong cuộc chuyện năm xưa hiện giờ đều có thân phận cực kì cao.

Diệp Lâm thì không cần phải nói rồi, những chuyện vừa xảy ra đã chứng minh tất cả.

Còn Kim Lũ Y, người bị hại lớn nhất, cũng đã trở thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có quyền cao chức trọng.

“Hóa ra... Kim đại nhân cũng đang âm thầm điều tra chuyện năm xưa... Thảo

nào... Trong nhất thời, cán cân tin tưởng dường như nghiêng về phía Diệp Lâm. Mọi thứ đều trở nên bất lợi với Hứa Như Vân. “Sao có thể chứ?”


Thấy tình hình như vậy, Hứa Như Vân cũng bị dọa sợ, thậm chí có chút trở tay không kịp.

Vừa rồi Ân Hồng Trang cố ý che giấu thời gian phát hiện hai viên kim cương có sự chênh lệch là năm năm.

Vậy nên Hứa Như Vân mới hiểu lầm rồi cắn câu.

Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng năm xưa lúc làm việc, A Báo lại để sót một thứ quan trọng như vậy tại hiện trường.

Đáng giận hơn nữa là lúc xong việc, anh ta không chịu thẳng thắn với mình, khiến mình cho rằng viên kim cương đã bị anh ta bán đi đổi tiền mặt.

“Lâu lắm rồi...” Hứa Như Vân cười khổ nói: “Chắc là do tôi nhớ lầm rồi?”

“Nhớ lầm hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục lạnh lùng ép hỏi: “Vậy là bà làm mất hai viên kim cương này ít nhất năm năm rồi?”

“À..” Hứa Như Vân không biết nên trả lời như thế nào, sợ đối phương lại gài bẫy mình, chỉ có thể trả lời qua loa rồi thôi.

“Vậy bà có thể giải thích tại sao viên kim cương này lại xuất hiện trên chiếc xe kia hay không?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi tới.
 
Chương 367: C367: Gần như không cần nhiều lời


Vụ tai nạn xe năm năm trước? Nghe vậy, mọi người ở hiện trường lại ồ lên.

Gần như không cần nhiều lời, mọi người đều hiểu được vụ tai nạn xe kia là vụ tai nạn xe nào.

Trùng hợp là vừa rồi Diệp Lâm cũng đang ép hỏi Hứa Như Vân về vụ tai nạn xe năm xưa.

Vốn tưởng rằng tất cả đều là lời nói một bên của Diệp Lâm, không ngờ rằng đội cận vệ Yến Kinh cũng điều tra tới trên người Hứa Như Vân?

Sự tham gia của đội cận vệ Yến Kinh đại biểu cho lực lượng quyền uy.

Sự nghỉ ngờ vừa rồi của Diệp Lâm dường như khiến người ta tin tưởng hơn một chút.

“Chẳng lẽ... chuyện năm xưa còn có những bí ẩn khác? “Bà Hứa thật sự có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia?” “Không thể nào! Khó tin quá đi!”

“Nhưng mà đội cận vệ Yến Kinh đã điều tra đến tận đây rồi, chắc là đã năm giữ chứng cứ mấu chốt nào đó rồi?”


“Tôi nhớ ra rồi, Kim đại nhân chỉ huy sư đội cận vệ Yến Kinh chính là người bị hại trong vụ tai nạn xe năm ấy!”

Mọi người bàn tán xôn xao, càng thêm cảm thấy chuyện năm xưa không đơn giản.

Hơn nữa, những người trong cuộc chuyện năm xưa hiện giờ đều có thân phận cực kì cao.

Diệp Lâm thì không cần phải nói rồi, những chuyện vừa xảy ra đã chứng minh tất cả.

Còn Kim Lũ Y, người bị hại lớn nhất, cũng đã trở thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có quyền cao chức trọng.

“Hóa ra... Kim đại nhân cũng đang âm thầm điều tra chuyện năm xưa... Thảo

nào... Trong nhất thời, cán cân tin tưởng dường như nghiêng về phía Diệp Lâm. Mọi thứ đều trở nên bất lợi với Hứa Như Vân. “Sao có thể chứ?”


Thấy tình hình như vậy, Hứa Như Vân cũng bị dọa sợ, thậm chí có chút trở tay không kịp.

Vừa rồi Ân Hồng Trang cố ý che giấu thời gian phát hiện hai viên kim cương có sự chênh lệch là năm năm.

Vậy nên Hứa Như Vân mới hiểu lầm rồi cắn câu.

Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng năm xưa lúc làm việc, A Báo lại để sót một thứ quan trọng như vậy tại hiện trường.

Đáng giận hơn nữa là lúc xong việc, anh ta không chịu thẳng thắn với mình, khiến mình cho rằng viên kim cương đã bị anh ta bán đi đổi tiền mặt.

“Lâu lắm rồi...” Hứa Như Vân cười khổ nói: “Chắc là do tôi nhớ lầm rồi?”

“Nhớ lầm hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục lạnh lùng ép hỏi: “Vậy là bà làm mất hai viên kim cương này ít nhất năm năm rồi?”

“À..” Hứa Như Vân không biết nên trả lời như thế nào, sợ đối phương lại gài bẫy mình, chỉ có thể trả lời qua loa rồi thôi.

“Vậy bà có thể giải thích tại sao viên kim cương này lại xuất hiện trên chiếc xe kia hay không?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi tới.
 
Chương 339: C339: Nằm mơ


"Nằm mơ!"

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức im lặng như tờ. Mọi người ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là họ thậm chí còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm?

"Cháu... Cháu nói gì vậy?" Ông Diệp hỏi lại, vừa sốc vừa tức giận.

Ông ta cũng cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, sao thằng nhóc này dám nói chuyện với ông ta như vậy?

"Cháu nói là, nằm mơi"

Diệp Lâm không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lặp lại lần nữa.


ồ!

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức trở nên náo động!

Mọi người nhìn Diệp Lâm như nhìn thấy ma, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. "Thằng nhóc này điên rồi sao mà dám nói như vậy?”

"Rõ ràng ông cụ đã nhường một bước, vậy mà cậu ta lại từ chối?”

"Đúng là ngồi tù hại não mà! Không biết tốt xấu!"

Nhìn thấy cảnh này, tất cả khách khứa đều lắc đầu, cho rằng Diệp Lâm điên rồi.

"Cháu!" Ông Diệp cũng không nói nên lời, hoàn toàn thất vọng với đứa cháu trai này.


Dám làm trái lời của ông ta, đây chẳng phải là không giữ thể diện cho ông ta Sao sao?

Rõ ràng ông ta đã cho anh một cơ hội, nhưng đáng tiếc anh lại không trân trọng nó.

Từ nay về sau, nhà họ Diệp sẽ coi như không có người này! "Lâm Nhi, con đang nói điều gì ngu xuẩn vậy hả?”

Nghe được lời này, Diệp Nguyên Cát cũng là sợ hãi, nhanh chóng thay Diệp. Lâm giải thích.

"Cha! Lâm Nhi chỉ lỡ lời thôi. Lâm Nhi, mau xin lỗi ông nội đi! Nói là con không có ý đó!"

Ông Diệp lạnh lùng mỉm cười: "Lỡ lời? Tôi già rồi, nhưng tôi không điếc. Nó còn lặp lại lần nữa! Chẳng lẽ cũng là lỡ lời sao?"

Lúc này, trong số tất cả mọi người có mặt, có lẽ chỉ có Hứa Như Vân là người cảm thấy vui vẻ.

Tuy rằng không nhìn thấy Diệp Lâm quỳ xuống xin lỗi mình, bà ta có hơi thất vọng.

Tuy nhiên, thấy Diệp Lâm từ chối ngay lập tức, không cho ông nội mặt mũi, hoàn toàn chặn hết con đường trở về, bà ta lại vui mừng nhìn thấy.
 
Chương 368: C368: Ân hồng trang vừa nói vậy


Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân lập tức nghẹn lời, ngây ngẩn cả người. Bà ta đương nhiên không thể trả lời vấn đề này được rồi.

Bởi vì bà ta không thể nói tất cả đều do bà ta ngầm sai người làm, và hai viên kim cương chính là khen thưởng cho A Báo, hoặc nói đúng hơn là tiền đặt cọc.

“Trong xe còn sót một viên kim cương?” Lúc nghe thấy tin tức này Diệp Lâm cũng giật nảy mình.

Không ngờ bên trong án kiện vẫn còn một tin tức quan trọng như thế chưa từng công bố.

Đây cũng là lý do tại sao trước đây Diệp Lâm muốn tìm đọc hồ sơ. Anh muốn nhân cơ hội điều tra một số tình tiết chưa từng công bố với bên ngoài.

Mà cái vật chứng quan trọng như thế, rất có khả năng là mấu chốt lật lại bản án của mình, thậm chí trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Hứa Như Vân.

“Là... là thằng bất hiếu Diệp Lâm trộm kim cương của tôi!”

Ngay sau đó, Hứa Như Vân giật mình tỉnh táo, vội vàng đổ bồn nước bẩn lên trên người Diệp Lâm.


“Đúng rồi, là nó, nó trộm kim cương của tôi, sau đó lái xe đâm chết người!” “Thằng bất hiếu trộm một viên! A Báo trộm một viên!” “Ừ... phải rồi, chắc chắn là vậy rồi!”

Hứa Như Vân nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một lý do trông có vẻ đáng tin.

“Thế hả?” Ân Hồng Trang lại không phải đứa trẻ ba tuổi, gần như nhìn một cái là biết Hứa Như Vân đang chột dạ và nói dối.

Thậm chí từ đầu đến đuôi, cô chưa từng tin tưởng một câu nào của bà ta. Nói dối hết câu này đến câu khác!

Chắc chắn là bà ta đang che giấu điều gì đó!

“Xin mời bà Hứa đi theo chúng tôi một chuyến để tiếp thu điều tra!”

“Kim đại nhân của chúng tôi cũng có chuyện muốn hỏi bài”


Ân Hồng Trang vừa nói vậy, Hứa Như Vân lập tức bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Người bị hại năm xưa cũng muốn tự mình ép hỏi bà ta hay sao?

Giờ phút này, Hứa Như Vân cực kì hối hận, cảm giác vận mệnh đang chơi một trò chơi lớn với mình.

Nếu bà ta biết người bị hại năm xưa có thể trưởng thành thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, thì cho bà ta mười lá gan, bà ta cũng không dám tính kế thế kia.

“Bà Hứa, xin mời!”

Ân Hồng Trang nói là mời, nhưng thị vệ hai bên lại bao vây lên, khiến bà ta dù có không muốn đi thì cũng phải đi.

“Đợi đã!"

Hứa Như Vân vừa định lùi ra vài bước, thì chợt quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Còn nó thì sao?”

“Thằng bất hiếu Diệp Lâm chính là người gây họa năm xưa! Sao các người không dẫn theo nó về điều tra?”
 
Chương 368: C368: Ân hồng trang vừa nói vậy


Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân lập tức nghẹn lời, ngây ngẩn cả người. Bà ta đương nhiên không thể trả lời vấn đề này được rồi.

Bởi vì bà ta không thể nói tất cả đều do bà ta ngầm sai người làm, và hai viên kim cương chính là khen thưởng cho A Báo, hoặc nói đúng hơn là tiền đặt cọc.

“Trong xe còn sót một viên kim cương?” Lúc nghe thấy tin tức này Diệp Lâm cũng giật nảy mình.

Không ngờ bên trong án kiện vẫn còn một tin tức quan trọng như thế chưa từng công bố.

Đây cũng là lý do tại sao trước đây Diệp Lâm muốn tìm đọc hồ sơ. Anh muốn nhân cơ hội điều tra một số tình tiết chưa từng công bố với bên ngoài.

Mà cái vật chứng quan trọng như thế, rất có khả năng là mấu chốt lật lại bản án của mình, thậm chí trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Hứa Như Vân.

“Là... là thằng bất hiếu Diệp Lâm trộm kim cương của tôi!”

Ngay sau đó, Hứa Như Vân giật mình tỉnh táo, vội vàng đổ bồn nước bẩn lên trên người Diệp Lâm.


“Đúng rồi, là nó, nó trộm kim cương của tôi, sau đó lái xe đâm chết người!” “Thằng bất hiếu trộm một viên! A Báo trộm một viên!” “Ừ... phải rồi, chắc chắn là vậy rồi!”

Hứa Như Vân nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một lý do trông có vẻ đáng tin.

“Thế hả?” Ân Hồng Trang lại không phải đứa trẻ ba tuổi, gần như nhìn một cái là biết Hứa Như Vân đang chột dạ và nói dối.

Thậm chí từ đầu đến đuôi, cô chưa từng tin tưởng một câu nào của bà ta. Nói dối hết câu này đến câu khác!

Chắc chắn là bà ta đang che giấu điều gì đó!

“Xin mời bà Hứa đi theo chúng tôi một chuyến để tiếp thu điều tra!”

“Kim đại nhân của chúng tôi cũng có chuyện muốn hỏi bài”


Ân Hồng Trang vừa nói vậy, Hứa Như Vân lập tức bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Người bị hại năm xưa cũng muốn tự mình ép hỏi bà ta hay sao?

Giờ phút này, Hứa Như Vân cực kì hối hận, cảm giác vận mệnh đang chơi một trò chơi lớn với mình.

Nếu bà ta biết người bị hại năm xưa có thể trưởng thành thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, thì cho bà ta mười lá gan, bà ta cũng không dám tính kế thế kia.

“Bà Hứa, xin mời!”

Ân Hồng Trang nói là mời, nhưng thị vệ hai bên lại bao vây lên, khiến bà ta dù có không muốn đi thì cũng phải đi.

“Đợi đã!"

Hứa Như Vân vừa định lùi ra vài bước, thì chợt quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Còn nó thì sao?”

“Thằng bất hiếu Diệp Lâm chính là người gây họa năm xưa! Sao các người không dẫn theo nó về điều tra?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom