Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 335: C335: Làm sao có thể


Tại thời điểm này.

Đông Hải.

Ông chủ của chợ đen, một người đàn ông mặc đồ sang trọng đang xem báo cáo hoạt động ngày hôm nay.

Mặc dù Mạnh Chu Huyền đã bị ám sát, cái miệng của ông ta đã bị phong ấn thành công, không cần phải lo lắng ông ta tiết lộ điều gì nữa.

Tuy nhiên, không có tin tức gì về các thành viên của Thiên Phạt được phái đến ám sát Kim Lũ Y, mọi liên lạc đều bị mất.

Bước đầu xác định rằng nhóm người đó đã bị xóa sổ.

Thậm chí đến thi thể cũng không còn.

"Làm sao có thể!". Truyện Quan Trường

Người đàn ông mặc đồ sang trọng vừa ngạc nhiên, vừa tức giận.

Đó chính là tổ chức Thiên Phạt, một đội sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu.

Cho dù họ được yêu cầu ám sát một cao thủ cấp chiến thần, nếu không giết được thì cũng có thể khiến chiến thần đó bị thương nhẹ và trốn thoát thành công.

Nhưng bây giờ, chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh chỉ là một người phụ nữ, vậy mà cả đội lại bị tiêu diệt hoàn toàn?


Theo điều tra của họ về Kim Lũ Y thì đáng lẽ cô không phải là đối thủ của tổ chức Thiên Phạt mới phải.

"Đại nhân, ngài muốn phái sát thủ mạnh hơn của Thiên Phạt đi tiếp tục nhiệm vụ không?" Một ông già ở một bên cúi đầu nói: "Hay là để tôi đích thân ra tay?"

Trên danh nghĩa, ông già này là quản gia riêng của ông chủ.

Nhưng đẳng sau, ông ta còn có một thân phận nổi bật hơn, đó là một trong những người sáng lập ra Thien Phạt.

Ngày xưa, ông ta cũng là một sát thủ đẳng cấp thế giới, khiến vô số người khiếp sợ.

Bây giờ lớn tuổi hơn, ông ta đã lui về phía sau, trở thành một quản gia kiêm vệ sĩ kín bên cạnh ông chủ chợ đen.

"Không!" Người đàn ông kia lập tức lắc đầu từ chối, không muốn mạo hiểm nữa.

Bởi vì các thành viên của Thiên Phạt cũng là một khối tài sản khổng lồ, không thể lãng phí một cách không rõ ràng như vậy được.

Chết thêm một người cũng sẽ là một tổn thất lớn cho chợ đen của họ.

"Tôi nghi ngờ... Chính chiến thần U Châu, Lý Úc Bạch đã bố trí cao thủ bên cạnh con gái nuôi của mình để bí mật bảo vệ cô ta!"

"Ừm! Chắc chắn là như vậy!"


Ngoài ra, người đàn ông kia không thể nghĩ ra khả năng nào khác.

"Đi! Tiếp tục điều tra về Kim Lũ Y và mọi người xung quanh cô ta!”

"Biết địch biết ta, trăm trận thắng! Lần sau ra tay, không được phạm sai lầm ngu ngốc như vậy nữa!"

"Vâng!"

Ông già vâng lệnh, lập tức cho nhóm tình báo tiếp tục phái người đi điều tra.

Ở bên kia, Phụng Thiên.

Nhà họ Trương.

Nhìn Hồ Đại Tiên một mình trốn thoát.

Trương Văn Viễn, người giàu nhất Phụng Thiên rất tức giận. "Sao lại như vậy được?”

"Bọn chúng đúng là to gan!"

Bốn gia tộc được gửi đến đó, kẻ thì chết, kẻ thì đầu hàng.

Bây giờ chỉ còn lại nhà họ Hồ trốn thoát trở về.

Làm sao Trương Văn Viễn có thể chấp nhận kết quả này được?

Mà càng đáng phẫn nộ hơn là đối phương thậm chí còn muốn lợi dụng nhà họ Bạch và nhà họ Hoàng để chĩa súng vào mình?

"Nhà họ Khôi tự ý hành động, chết cũng đáng. Nhưng nhà họ Bạch và họ Hoàng lại dám công khai làm phản, tội không thể tha thứ!"
 
Chương 336: C336: Ông là võ cổ giả ư


Trương Văn Nguyên lập tức quyết định: "Đi khống chế hai gia tộc này trước, đề phòng bọn họ liên thủ đối phó tôi!"

Nhà họ Trương quyết định ra tay trước. "Vâng!" Hồ Đại Tiên lập tức nhận mệnh, muốn lấy công chuộc tội.

Ông ta không thể chiến lại tên nhóc họ Diệp kia, chẳng lẽ đến nhà họ Bạch và họ Hoàng cũng không đấu lại sao?. Truyện Đô Thị

Nhân lúc tộc trưởng của hai gia tộc này vẫn chưa trở về, ông ta sẽ đi trước. một bước, một lưới bắt gọn tất cả.

Hồ Đại Tiên đứng lên, chuẩn bị hành động.

Nhưng vào lúc này, Hồ Đại Tiên lại loạng choạng ngã xuống đất. "Độc?"

"Ai đó đã hạ độc trong không khí?"

Hồ Đại Tiên có linh cảm gì đó, vẻ mặt chợt thay đổi.

Người có thể hạ độc mà thần không biết quỷ không hay, ngoại trừ bà già chết tiệt nhà họ Bạch ra thì còn ai vào đây?


"Là ai?" Trương Văn Nguyên thấy vật thì sợ hãi đứng dậy, nhưng hai chân đã yếu ớt ngã xuống ghế.

"Ha ha ha... " Ngoài cửa vang lên một tràng cười điên cuồng. "Bà Bạch, kỹ thuật hạ độc của bà càng ngày càng tỉnh vil"

"Cách xa hàng trăm mét cũng có thể ra tay chuẩn xác! Nhìn xem, con cáo già đó trúng chiêu rồi kìa, haha...".

Hồ Đại Tiên thấy vậy, vừa ngạc nhiên, vừa tức giận: "Quả nhiên là các người! Đám ăn cháo đá bát!"

Lúc này, hai ông bà già trông như bóng ma đột nhiên xuất hiện.

Hồ Đại Tiên cho rằng mình trốn thoát trong đêm đã nhanh lắm rồi, nhưng không ngờ hai người này lại quay lại nhanh như vậy.

"Bà Bạch!" Trương Văn Nguyên không thể tin vào mắt mình: “Bà thật sự muốn phản bội nhà họ Trương sao?"

Bà Bạch chậm rãi thở dài: “Tôi không còn cách nào khác.”

"Không ngờ đối phương lại là đệ tử của một đại vu, mạng sống của cả tộc tôi đều nằm trong tay đối phương, tấn công nhà họ Trương là biện pháp cuối cùng!"

Trương Văn Viễn tức giận nói: “Vậy bà không sợ chúng ta nhà họ Trương báo thù sao?”

Sợi Tất nhiên là bà Bạch sợ.

Nhưng so với sự trả thù trong tương lai, mối đe dọa đến tính mạng bây giờ mới là điều bà ta nên cân nhắc hơn.

"Khà khà, ông Trương! Bây giờ, ông đang nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi: Lúc này, Hoàng Tam Gia lạnh lùng chế nhạo.

"Đợi tuần sau cậu Diệp đến Phụng Thiên, chúng tôi sẽ giao ông cho cậu ấy xử lý"

"Chúng ta sẽ không đợi nhà họ Trương các ông báo thù đâu, sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi sẽ cao chạy xa bay!"


"“Hừ!" Trương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Không hổ danh là người giàu nhất, cũng từng là nhân vật quyền lực một thời. Nếu có chuyện xảy ra, tất nhiên ông ta sẽ có phương án dự phòng.

"Các người thật sự cho rằng chỉ với chút năng lực của mình thì có thể đấu với nhà họ Trương chúng tôi sao?”

“Nếu tên nhóc họ Diệp kia dám tới, tôi sẽ cho cậu ta không có đường quay trở lại!”

Nói xong, Trương Văn Viễn hét lớn: "Ông Đoan Mộc! Xin hãy ra tay đi!"

Chưa kịp nói xong, một bóng đen từ không trung hiện ra như một vị thần giáng thế.

Hai chưởng liên tiếp, dễ dàng đánh ngã bà Bạch và ông Hoàng xuống đất. “Sao có thể như vậy được!”

Bà nội Bạch mặt mày tái mét: “Ông là ai?”

Chất độc của bà ta không có tác dụng với người này sao?

"Ông... Ông là võ cổ giả ư?"

Hoàng tiên sinh bị đánh hộc máu, cho dù có chồn tiên nhập hồn cũng bị thương nặng.


Sức mạnh đáng sợ như vậy chỉ có thể là võ cổ giả mà thôi!

"Hừ"

Ông lão được nhà họ Trương kính trọng gọi là Đoan Mộc hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.

Hiển nhiên, đám tôm tép này không có tư cách để biết thân phận của ông ta.

Ngay lập tức, Trương Văn Viễn lấy lại quyền kiểm soát tình hình.

Qua câu hỏi của anh, ông ta biết được rằng tuần tới Diệp Lâm sẽ đích thân đến đây.

"Được rồi! Tôi không có đi tìm cậu ta thì thôi, cậu ta còn dám tới chỗ tôi để tính sổ?"

Trương Văn Nguyên trợn mắt, chuẩn bị tương kế tựu kế.

"Hai người hãy thông báo cho Diệp Lâm biết tôi đã bị các người giam lỏng, bảo cậu ta nhanh tới đây!"
 
Chương 336: C336: Ông là võ cổ giả ư


Trương Văn Nguyên lập tức quyết định: "Đi khống chế hai gia tộc này trước, đề phòng bọn họ liên thủ đối phó tôi!"

Nhà họ Trương quyết định ra tay trước. "Vâng!" Hồ Đại Tiên lập tức nhận mệnh, muốn lấy công chuộc tội.

Ông ta không thể chiến lại tên nhóc họ Diệp kia, chẳng lẽ đến nhà họ Bạch và họ Hoàng cũng không đấu lại sao?. Truyện Đô Thị

Nhân lúc tộc trưởng của hai gia tộc này vẫn chưa trở về, ông ta sẽ đi trước. một bước, một lưới bắt gọn tất cả.

Hồ Đại Tiên đứng lên, chuẩn bị hành động.

Nhưng vào lúc này, Hồ Đại Tiên lại loạng choạng ngã xuống đất. "Độc?"

"Ai đó đã hạ độc trong không khí?"

Hồ Đại Tiên có linh cảm gì đó, vẻ mặt chợt thay đổi.

Người có thể hạ độc mà thần không biết quỷ không hay, ngoại trừ bà già chết tiệt nhà họ Bạch ra thì còn ai vào đây?


"Là ai?" Trương Văn Nguyên thấy vật thì sợ hãi đứng dậy, nhưng hai chân đã yếu ớt ngã xuống ghế.

"Ha ha ha... " Ngoài cửa vang lên một tràng cười điên cuồng. "Bà Bạch, kỹ thuật hạ độc của bà càng ngày càng tỉnh vil"

"Cách xa hàng trăm mét cũng có thể ra tay chuẩn xác! Nhìn xem, con cáo già đó trúng chiêu rồi kìa, haha...".

Hồ Đại Tiên thấy vậy, vừa ngạc nhiên, vừa tức giận: "Quả nhiên là các người! Đám ăn cháo đá bát!"

Lúc này, hai ông bà già trông như bóng ma đột nhiên xuất hiện.

Hồ Đại Tiên cho rằng mình trốn thoát trong đêm đã nhanh lắm rồi, nhưng không ngờ hai người này lại quay lại nhanh như vậy.

"Bà Bạch!" Trương Văn Nguyên không thể tin vào mắt mình: “Bà thật sự muốn phản bội nhà họ Trương sao?"

Bà Bạch chậm rãi thở dài: “Tôi không còn cách nào khác.”

"Không ngờ đối phương lại là đệ tử của một đại vu, mạng sống của cả tộc tôi đều nằm trong tay đối phương, tấn công nhà họ Trương là biện pháp cuối cùng!"

Trương Văn Viễn tức giận nói: “Vậy bà không sợ chúng ta nhà họ Trương báo thù sao?”

Sợi Tất nhiên là bà Bạch sợ.

Nhưng so với sự trả thù trong tương lai, mối đe dọa đến tính mạng bây giờ mới là điều bà ta nên cân nhắc hơn.

"Khà khà, ông Trương! Bây giờ, ông đang nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi: Lúc này, Hoàng Tam Gia lạnh lùng chế nhạo.

"Đợi tuần sau cậu Diệp đến Phụng Thiên, chúng tôi sẽ giao ông cho cậu ấy xử lý"

"Chúng ta sẽ không đợi nhà họ Trương các ông báo thù đâu, sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi sẽ cao chạy xa bay!"


"“Hừ!" Trương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Không hổ danh là người giàu nhất, cũng từng là nhân vật quyền lực một thời. Nếu có chuyện xảy ra, tất nhiên ông ta sẽ có phương án dự phòng.

"Các người thật sự cho rằng chỉ với chút năng lực của mình thì có thể đấu với nhà họ Trương chúng tôi sao?”

“Nếu tên nhóc họ Diệp kia dám tới, tôi sẽ cho cậu ta không có đường quay trở lại!”

Nói xong, Trương Văn Viễn hét lớn: "Ông Đoan Mộc! Xin hãy ra tay đi!"

Chưa kịp nói xong, một bóng đen từ không trung hiện ra như một vị thần giáng thế.

Hai chưởng liên tiếp, dễ dàng đánh ngã bà Bạch và ông Hoàng xuống đất. “Sao có thể như vậy được!”

Bà nội Bạch mặt mày tái mét: “Ông là ai?”

Chất độc của bà ta không có tác dụng với người này sao?

"Ông... Ông là võ cổ giả ư?"

Hoàng tiên sinh bị đánh hộc máu, cho dù có chồn tiên nhập hồn cũng bị thương nặng.


Sức mạnh đáng sợ như vậy chỉ có thể là võ cổ giả mà thôi!

"Hừ"

Ông lão được nhà họ Trương kính trọng gọi là Đoan Mộc hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.

Hiển nhiên, đám tôm tép này không có tư cách để biết thân phận của ông ta.

Ngay lập tức, Trương Văn Viễn lấy lại quyền kiểm soát tình hình.

Qua câu hỏi của anh, ông ta biết được rằng tuần tới Diệp Lâm sẽ đích thân đến đây.

"Được rồi! Tôi không có đi tìm cậu ta thì thôi, cậu ta còn dám tới chỗ tôi để tính sổ?"

Trương Văn Nguyên trợn mắt, chuẩn bị tương kế tựu kế.

"Hai người hãy thông báo cho Diệp Lâm biết tôi đã bị các người giam lỏng, bảo cậu ta nhanh tới đây!"
 
Chương 337: C337: Có kịch hay để xem rồi


Khi Diệp Lâm theo Diệp Nguyên Cát vào hội trường.

Ngay lập tức, tất cả khách mời nhìn thấy cảnh này đều không khỏi bàn tán.

"Này, thanh niên đi theo tổng giám đốc Diệp là ai vậy?"

"Hình như là cậu cả Diệp Lâm bị đuổi ra khỏi nhà phải không?"

"Sao cậu tôi lại quay lại? Chẳng lẽ nhà họ Diệp lại tiếp nhận cậu tôi rồi sao?”

Tất cả các vị khách đều nhìn Diệp Lâm, người đã trưởng thành sau năm năm xa nhà họ Diệp, với ánh mắt nghỉ ngờ.

Mọi người đều cho rằng Diệp Lâm phải cầu xin ông nội mới mới có thể trở về.

Nhưng ai có thể ngờ rằng nhân vật chính thực sự của đêm nay lại ở ngay trước mặt họ.

"Lâm Nhị, lát nữa cha sẽ dẫn con đi gặp ông nội, con phải nhận lỗi đàng hoàng, biết đâu đêm nay ông vui vẻ, sẽ cho con trở về."

Diệp Nguyên Cát dặn dò.


Diệp Lâm còn chưa kịp trả lời.

Đã nghe thấy một giọng nói gay gắt và quen thuộc phát ra từ phía sau.

"Thằng súc sinh này, sao mày còn mặt mũi quay lại hả?"

Diệp Lâm không cần quay đầu cũng biết là ai đang nói.

Nhìn thấy tình huống này, xung quanh lại trở nên im lặng.

"Mẹ kế của cậu cả kìa."

"Có kịch hay để xem rồi."

Mọi người trông như đang chờ xem một vở kịch hay.

"Như Vân, bà bớt nói vài câu đi."


Diệp Nguyên Cát quay người, bất lực khuyên nhủ.

"Thằng súc sinh này đâu có coi tôi ra gì, sao tôi phải im lặng chứ?"

Hứa Như Vân chẳng những không kiềm chế bản thân mà ngược lại còn cao giọng hơn, hấp

dẫn càng nhiều người đến xem.

Nhìn thấy đối phương cứ một thằng súc sinh hai thằng súc sinh ở giữa chốn đông người, Diệp Lâm đương nhiên cũng sẽ không để yên.

"Súc sinh đang nói ai đấy?"

Diệp Lâm nói. “Nói mày chứ nói ai!” Hứa Như Vân lập tức đáp trả.

...' Im lặng trong chốc lát, Hứa Như Vân chợt ý thức được có gì đó không đúng.

Bà ta mắc bẫy rồi!

Nếu nói như vậy, chẳng phải bà ta mới chính là súc sinh hay sao? "Phụt, haha..."

Khách khứa xung quanh đều bật cười.

"Thằng súc sinh, mày muốn chết hả!" Hứa Như Vân tức giận, lập tức tiến lên đánh Diệp Lâm.
 
Chương 337: C337: Có kịch hay để xem rồi


Khi Diệp Lâm theo Diệp Nguyên Cát vào hội trường.

Ngay lập tức, tất cả khách mời nhìn thấy cảnh này đều không khỏi bàn tán.

"Này, thanh niên đi theo tổng giám đốc Diệp là ai vậy?"

"Hình như là cậu cả Diệp Lâm bị đuổi ra khỏi nhà phải không?"

"Sao cậu tôi lại quay lại? Chẳng lẽ nhà họ Diệp lại tiếp nhận cậu tôi rồi sao?”

Tất cả các vị khách đều nhìn Diệp Lâm, người đã trưởng thành sau năm năm xa nhà họ Diệp, với ánh mắt nghỉ ngờ.

Mọi người đều cho rằng Diệp Lâm phải cầu xin ông nội mới mới có thể trở về.

Nhưng ai có thể ngờ rằng nhân vật chính thực sự của đêm nay lại ở ngay trước mặt họ.

"Lâm Nhị, lát nữa cha sẽ dẫn con đi gặp ông nội, con phải nhận lỗi đàng hoàng, biết đâu đêm nay ông vui vẻ, sẽ cho con trở về."

Diệp Nguyên Cát dặn dò.


Diệp Lâm còn chưa kịp trả lời.

Đã nghe thấy một giọng nói gay gắt và quen thuộc phát ra từ phía sau.

"Thằng súc sinh này, sao mày còn mặt mũi quay lại hả?"

Diệp Lâm không cần quay đầu cũng biết là ai đang nói.

Nhìn thấy tình huống này, xung quanh lại trở nên im lặng.

"Mẹ kế của cậu cả kìa."

"Có kịch hay để xem rồi."

Mọi người trông như đang chờ xem một vở kịch hay.

"Như Vân, bà bớt nói vài câu đi."


Diệp Nguyên Cát quay người, bất lực khuyên nhủ.

"Thằng súc sinh này đâu có coi tôi ra gì, sao tôi phải im lặng chứ?"

Hứa Như Vân chẳng những không kiềm chế bản thân mà ngược lại còn cao giọng hơn, hấp

dẫn càng nhiều người đến xem.

Nhìn thấy đối phương cứ một thằng súc sinh hai thằng súc sinh ở giữa chốn đông người, Diệp Lâm đương nhiên cũng sẽ không để yên.

"Súc sinh đang nói ai đấy?"

Diệp Lâm nói. “Nói mày chứ nói ai!” Hứa Như Vân lập tức đáp trả.

...' Im lặng trong chốc lát, Hứa Như Vân chợt ý thức được có gì đó không đúng.

Bà ta mắc bẫy rồi!

Nếu nói như vậy, chẳng phải bà ta mới chính là súc sinh hay sao? "Phụt, haha..."

Khách khứa xung quanh đều bật cười.

"Thằng súc sinh, mày muốn chết hả!" Hứa Như Vân tức giận, lập tức tiến lên đánh Diệp Lâm.
 
Chương 338: C338: Ông diệp khịt mũi lạnh lùng


Diệp Nguyên Cát bị kẹp giữa hai người, cố gắng ngăn chặn cuộc chiến.

Khung cảnh lại rơi vào tình trạng hỗn loạn ngắn ngủi.

"Đủ rồi!"

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền đến.

"Đánh cãi chửi nhau ở trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa?”

"Hai mẹ con các người không cảm thấy xấu hổ sao?"

Lúc này, ông Diệp đột nhiên bước tới.

"Ông Diệp!"

Thấy vậy, những vị khách xung quanh đều ngạc nhiên và lần lượt chào hỏi. Ông Diệp khế gật đầu với mọi người, đánh giá một vòng những người có mặt. Nhìn thấy năm đại gia tộc đều không ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện đáng xấu hổ như vậy, nếu để năm đại gia tộc thấy được, chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?

"Cha." Hứa Như Vân tức giận nói: "Thằng... Thằng nhóc này vẫn luôn đối đầu với con. Lần trước nó vừa ra tù đã dám đánh con. Con nghe nói vừa rồi nó còn đánh Trạch Nhi ở bên ngoài nữa, đúng là ngỗ ngược mài"

Ông Diệp nhìn Diệp Lâm, đã năm năm không gặp, trong lòng có chút xa lạ.


"Sao nào? Cháu không mẹ kế thì thôi đi, chẳng lẽ đến ông nội cháu cũng không nhận hay sao?"

Ông Diệp thấy Diệp Lâm mãi không lên tiếng chào mình, trong lòng không khỏi có chút tức giận, thầm nghĩ răng đứa trẻ này ngày càng chẳng ra làm sao.

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát khế huých con trai, sau đó mỉm cười giải thích: "Thằng nhỏ này đã lâu không về, chắc hẳn nhìn thấy ông kích động đến không nói nên lời thôi ạ."

"Ông nội..." Diệp Lâm khó khăn mở miệng.

Công bằng mà nói, anh và họ đều là máu mủ ruột thịt nên vẫn có chút tình cảm gắn bó.

Nhưng không hiểu vì sao, năm năm sau khi rời khỏi nhà, Diệp Lâm lại càng cảm thấy vô cùng thờ ơ với gia đình này.

Như thể anh là một người xa lạ vậy.

Cho dù nhà họ Diệp không đuổi anh ra khỏi nhà thì dường như Diệp Lâm cũng đã càng ngày càng rời xa căn nhà này rồi.

"Hừ!" Ông Diệp khịt mũi lạnh lùng.

Trước mặt nhiều khách như vậy, ông ta khó mà đuổi cháu trai ra ngoài ngay tại chỗ được, như vậy thì vô tình quá.

Vì vậy, ông Diệp đã cho đứa cháu bất hiếu này một cơ hội để thể hiện sự khoan dung độ lượng của mình.


“Diệp Lâm.” Ông Diệp tiếp tục nói: “Nếu hôm nay cháu chủ động trở về, ông sẽ cho cháu một cơ hội để trở về với gia tộc.”

“Thứ nhất, cháu phải thành tâm sám hối, quỳ xuống và thề sẽ không bao giờ gây chuyện nữa."

..

 
"Thứ hai, Hứa Như Vân dù sao cũng là mẹ của cháu, thân là con trai, cháu không thể ngỗ ngược như vậy được, phải thành tâm xin lỗi nó và thề sẽ đối xử với nó như một người mẹ, không bao giờ vô lễ nữa."

"Chỉ cần cháu có thể làm được hai việc này, ông sẽ cho phép cháu trở về nhà họ Diệp."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Diệp đều cảm thấy như vậy là quá dễ dàng đối với đứa trẻ này.

Chỉ là một lời thề đơn giản và một lời xin lỗi có lệ, không có hình phạt nào cả, vậy là quá nhẹ nhàng rồi.

“Ông cụ này miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng trong lòng vẫn thương cháu trai.”

Thấy vậy, những vị khách xung quanh cũng khen ngợi tấm lòng rộng lượng của ông Diệp.

Họ thậm chí còn bắt đầu chúc mừng cháu trai lớn của nhà họ Diệp đã trở về, gia đình đoàn tụ vui vẻ.

Tuy nhiên, Hứa Như Vân nghe xong lại không chịu để yên: "Mày phải quỳ xuống xin lỗi mới được!"

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát cũng lập tức nháy mắt với Diệp Lâm, thúc giục anh nhanh lên, kẻo ông nội lại đổi ý.

Đúng lúc mọi người nghĩ rằng nếu ông Diệp đưa ra điều kiện đơn giản như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ đồng ý và trở về gia đình.

Tuy nhiên, Diệp Lâm lại cười nhạo. Một lời nói đánh tan ảo tưởng của mọi người.

"Nằm mơ!"
 
Chương 338: C338: Ông diệp khịt mũi lạnh lùng


Diệp Nguyên Cát bị kẹp giữa hai người, cố gắng ngăn chặn cuộc chiến.

Khung cảnh lại rơi vào tình trạng hỗn loạn ngắn ngủi.

"Đủ rồi!"

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền đến.

"Đánh cãi chửi nhau ở trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa?”

"Hai mẹ con các người không cảm thấy xấu hổ sao?"

Lúc này, ông Diệp đột nhiên bước tới.

"Ông Diệp!"

Thấy vậy, những vị khách xung quanh đều ngạc nhiên và lần lượt chào hỏi. Ông Diệp khế gật đầu với mọi người, đánh giá một vòng những người có mặt. Nhìn thấy năm đại gia tộc đều không ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện đáng xấu hổ như vậy, nếu để năm đại gia tộc thấy được, chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?

"Cha." Hứa Như Vân tức giận nói: "Thằng... Thằng nhóc này vẫn luôn đối đầu với con. Lần trước nó vừa ra tù đã dám đánh con. Con nghe nói vừa rồi nó còn đánh Trạch Nhi ở bên ngoài nữa, đúng là ngỗ ngược mài"

Ông Diệp nhìn Diệp Lâm, đã năm năm không gặp, trong lòng có chút xa lạ.


"Sao nào? Cháu không mẹ kế thì thôi đi, chẳng lẽ đến ông nội cháu cũng không nhận hay sao?"

Ông Diệp thấy Diệp Lâm mãi không lên tiếng chào mình, trong lòng không khỏi có chút tức giận, thầm nghĩ răng đứa trẻ này ngày càng chẳng ra làm sao.

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát khế huých con trai, sau đó mỉm cười giải thích: "Thằng nhỏ này đã lâu không về, chắc hẳn nhìn thấy ông kích động đến không nói nên lời thôi ạ."

"Ông nội..." Diệp Lâm khó khăn mở miệng.

Công bằng mà nói, anh và họ đều là máu mủ ruột thịt nên vẫn có chút tình cảm gắn bó.

Nhưng không hiểu vì sao, năm năm sau khi rời khỏi nhà, Diệp Lâm lại càng cảm thấy vô cùng thờ ơ với gia đình này.

Như thể anh là một người xa lạ vậy.

Cho dù nhà họ Diệp không đuổi anh ra khỏi nhà thì dường như Diệp Lâm cũng đã càng ngày càng rời xa căn nhà này rồi.

"Hừ!" Ông Diệp khịt mũi lạnh lùng.

Trước mặt nhiều khách như vậy, ông ta khó mà đuổi cháu trai ra ngoài ngay tại chỗ được, như vậy thì vô tình quá.

Vì vậy, ông Diệp đã cho đứa cháu bất hiếu này một cơ hội để thể hiện sự khoan dung độ lượng của mình.


“Diệp Lâm.” Ông Diệp tiếp tục nói: “Nếu hôm nay cháu chủ động trở về, ông sẽ cho cháu một cơ hội để trở về với gia tộc.”

“Thứ nhất, cháu phải thành tâm sám hối, quỳ xuống và thề sẽ không bao giờ gây chuyện nữa."

..

 
"Thứ hai, Hứa Như Vân dù sao cũng là mẹ của cháu, thân là con trai, cháu không thể ngỗ ngược như vậy được, phải thành tâm xin lỗi nó và thề sẽ đối xử với nó như một người mẹ, không bao giờ vô lễ nữa."

"Chỉ cần cháu có thể làm được hai việc này, ông sẽ cho phép cháu trở về nhà họ Diệp."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Diệp đều cảm thấy như vậy là quá dễ dàng đối với đứa trẻ này.

Chỉ là một lời thề đơn giản và một lời xin lỗi có lệ, không có hình phạt nào cả, vậy là quá nhẹ nhàng rồi.

“Ông cụ này miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng trong lòng vẫn thương cháu trai.”

Thấy vậy, những vị khách xung quanh cũng khen ngợi tấm lòng rộng lượng của ông Diệp.

Họ thậm chí còn bắt đầu chúc mừng cháu trai lớn của nhà họ Diệp đã trở về, gia đình đoàn tụ vui vẻ.

Tuy nhiên, Hứa Như Vân nghe xong lại không chịu để yên: "Mày phải quỳ xuống xin lỗi mới được!"

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát cũng lập tức nháy mắt với Diệp Lâm, thúc giục anh nhanh lên, kẻo ông nội lại đổi ý.

Đúng lúc mọi người nghĩ rằng nếu ông Diệp đưa ra điều kiện đơn giản như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ đồng ý và trở về gia đình.

Tuy nhiên, Diệp Lâm lại cười nhạo. Một lời nói đánh tan ảo tưởng của mọi người.

"Nằm mơ!"
 
Chương 339: C339: Nằm mơ


"Nằm mơ!"

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức im lặng như tờ. Mọi người ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là họ thậm chí còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm?

"Cháu... Cháu nói gì vậy?" Ông Diệp hỏi lại, vừa sốc vừa tức giận.

Ông ta cũng cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, sao thằng nhóc này dám nói chuyện với ông ta như vậy?

"Cháu nói là, nằm mơi"

Diệp Lâm không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lặp lại lần nữa.


ồ!

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức trở nên náo động!

Mọi người nhìn Diệp Lâm như nhìn thấy ma, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. "Thằng nhóc này điên rồi sao mà dám nói như vậy?”

"Rõ ràng ông cụ đã nhường một bước, vậy mà cậu ta lại từ chối?”

"Đúng là ngồi tù hại não mà! Không biết tốt xấu!"

Nhìn thấy cảnh này, tất cả khách khứa đều lắc đầu, cho rằng Diệp Lâm điên rồi.

"Cháu!" Ông Diệp cũng không nói nên lời, hoàn toàn thất vọng với đứa cháu trai này.


Dám làm trái lời của ông ta, đây chẳng phải là không giữ thể diện cho ông ta Sao sao?

Rõ ràng ông ta đã cho anh một cơ hội, nhưng đáng tiếc anh lại không trân trọng nó.

Từ nay về sau, nhà họ Diệp sẽ coi như không có người này! "Lâm Nhi, con đang nói điều gì ngu xuẩn vậy hả?”

Nghe được lời này, Diệp Nguyên Cát cũng là sợ hãi, nhanh chóng thay Diệp. Lâm giải thích.

"Cha! Lâm Nhi chỉ lỡ lời thôi. Lâm Nhi, mau xin lỗi ông nội đi! Nói là con không có ý đó!"

Ông Diệp lạnh lùng mỉm cười: "Lỡ lời? Tôi già rồi, nhưng tôi không điếc. Nó còn lặp lại lần nữa! Chẳng lẽ cũng là lỡ lời sao?"

Lúc này, trong số tất cả mọi người có mặt, có lẽ chỉ có Hứa Như Vân là người cảm thấy vui vẻ.

Tuy rằng không nhìn thấy Diệp Lâm quỳ xuống xin lỗi mình, bà ta có hơi thất vọng.

Tuy nhiên, thấy Diệp Lâm từ chối ngay lập tức, không cho ông nội mặt mũi, hoàn toàn chặn hết con đường trở về, bà ta lại vui mừng nhìn thấy.
 
Chương 339: C339: Nằm mơ


"Nằm mơ!"

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức im lặng như tờ. Mọi người ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là họ thậm chí còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm?

"Cháu... Cháu nói gì vậy?" Ông Diệp hỏi lại, vừa sốc vừa tức giận.

Ông ta cũng cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, sao thằng nhóc này dám nói chuyện với ông ta như vậy?

"Cháu nói là, nằm mơi"

Diệp Lâm không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lặp lại lần nữa.


ồ!

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức trở nên náo động!

Mọi người nhìn Diệp Lâm như nhìn thấy ma, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. "Thằng nhóc này điên rồi sao mà dám nói như vậy?”

"Rõ ràng ông cụ đã nhường một bước, vậy mà cậu ta lại từ chối?”

"Đúng là ngồi tù hại não mà! Không biết tốt xấu!"

Nhìn thấy cảnh này, tất cả khách khứa đều lắc đầu, cho rằng Diệp Lâm điên rồi.

"Cháu!" Ông Diệp cũng không nói nên lời, hoàn toàn thất vọng với đứa cháu trai này.


Dám làm trái lời của ông ta, đây chẳng phải là không giữ thể diện cho ông ta Sao sao?

Rõ ràng ông ta đã cho anh một cơ hội, nhưng đáng tiếc anh lại không trân trọng nó.

Từ nay về sau, nhà họ Diệp sẽ coi như không có người này! "Lâm Nhi, con đang nói điều gì ngu xuẩn vậy hả?”

Nghe được lời này, Diệp Nguyên Cát cũng là sợ hãi, nhanh chóng thay Diệp. Lâm giải thích.

"Cha! Lâm Nhi chỉ lỡ lời thôi. Lâm Nhi, mau xin lỗi ông nội đi! Nói là con không có ý đó!"

Ông Diệp lạnh lùng mỉm cười: "Lỡ lời? Tôi già rồi, nhưng tôi không điếc. Nó còn lặp lại lần nữa! Chẳng lẽ cũng là lỡ lời sao?"

Lúc này, trong số tất cả mọi người có mặt, có lẽ chỉ có Hứa Như Vân là người cảm thấy vui vẻ.

Tuy rằng không nhìn thấy Diệp Lâm quỳ xuống xin lỗi mình, bà ta có hơi thất vọng.

Tuy nhiên, thấy Diệp Lâm từ chối ngay lập tức, không cho ông nội mặt mũi, hoàn toàn chặn hết con đường trở về, bà ta lại vui mừng nhìn thấy.
 
Chương 340: C340: Nhân viên bảo vệ


"Cha, con nói rồi mà, thằng nghịch tử này không coi ai ra gì đâu."

Hứa Như Vân nhún vai, thêm mắm thêm muối: "Nó đánh con thì thôi đi, bây giờ còn không dám nghe lời của cha nữa.”

"Mọi người nói xem, trong mắt nó còn có thể nhìn thấy ai nữa? Đúng là ngỗ ngược!"

“Nhà họ Diệp chúng tôi sao có thể dung túng đứa loại nghịch tử như vậy?” Mọi người cũng gật đầu đồng tình, cho rằng Diệp Lâm thật là quá đáng.

Sau năm năm ở tù, tưởng rằng anh sẽ thành thật hơn, nhưng kết quả lại càng trở nên kiêu ngạo?

Đúng là ngông cuồng mà! Làm gì có ai như vậy chứ? "Lâm Nhi, mau giải thích với ông nội đi!" Diệp Nguyên Cát lo lắng nói.

"Không có gì để giải thích hết." Diệp Lâm lắc đầu, kiên định nói: "Thứ nhất, dưới đầu gối của tôi có vàng, tôi sẽ không quỳ xuống xin lỗi bất cứ ai."


"Thứ hai, Hứa Như Vân hại tôi nhiều năm như vậy, bà ta mới là người phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ. Muốn tôi xin lỗi bà ta ư? Bà ta không xứng!"

"Thứ ba, hôm nay tôi trở về nhà họ Diệp, không cần bất kỳ ai đồng ý, bởi vì từ nay nhà họ Diệp phải nghe lời tôi!"

Cái gì? Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa sôi trào. "Điên rồi! Thằng nhóc này điên thật rồi!"

"Xem ra năm năm ngồi tù thật sự khiến cậu ta mất trí rồi, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo!"

"Haha, cậu ta còn nói sẽ làm chủ nhà họ Diệp? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Khách khứa tỏ ra khinh thường, trách Diệp Lâm không biết tốt xấu.

Mọi người trong nhà họ Diệp nghe thấy những gì Diệp Lâm nói thì cũng bật cười, như thể họ đã nghe thấy một trò đùa bưồn cười nhất trên thế giới.

"Lâm Nhi! Con... Diệp Nguyên Cát không giấu được sự thất vọng trong mắt.

Ông ta tự hỏi liệu năm ngồi năm tù này thật sự đã khiến con trai mình mất trí rồi sao?

Rốt cuộc thằng bé đã phải chịu đựng điều gì trong tù chứ? "Cậu làm chủ?” Ông Diệp bật cười giận dữ.

Lập tức tuyên bố: "Hôm nay, tôi vốn dĩ mở cửa cho cậu trở về. Nhưng cậu lại không biết tốt xấu, dám nói những lời ngông cuồng đó trước mặt tôi?"

"Được rồi! Từ giờ trở đi, chỉ cần tôi còn sống thì cậu đừng hòng quay trở lại!"


Những lời này vừa nói ra, chẳng khác nào công khai tuyên án tử hình với Diệp Lâm, cắt đứt mọi con đường để anh trở về.

"Cha..." Diệp Nguyên Cát nghe xong thì thở dài, nghĩ rằng sự việc bây giờ đã kết thúc thật rồi, Lâm Nhi có thể sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

"Cha thật anh minh!" Hứa Như Vân ở bên cạnh võ tay, cảm thấy đắc ý vô cùng.

Với lời nói của ông cụ Diệp, con đường trở về của Diệp Lâm đã hoàn toàn bị cắt đứt. Bây giờ, hai mẹ con họ có thể ung dung tự tại, không còn phải lo lắng Diệp Lâm trở về tranh đoạt tài sản của gia tộc nữa.

"Tôi có trở về hay không, e là không do ông quyết định!" Diệp Lâm vô cùng bình tĩnh.

Hiện giờ, anh kiểm soát hơn 30% cổ phần của Diệp Thị, tương đương với việc nắm giữ sinh tử của nhà họ Diệp.

Anh có quay lại hay không thì có gì khác biệt cơ chứ?

Hơn nữa, sau này, chỉ cần anh mở một cuộc họp hội đồng quản trị và đuổi người ra khỏi nhà họ Diệp ra ngoài, e rằng họ sẽ khóc lóc cầu xin anh quay lại.

Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Diệp vẫn chưa nhận ra điều này. "Bảo vệ đâu?" Lúc này, Hứa Như Vân bắt đầu lớn tiếng gọi bảo vệ với thái độ của kẻ thắng cuộc: “Đuổi tên nghịch tử này ra ngoài! Sau này không được phép cho nó bước vào nhà họ Diệp nữa!"


Nhân viên bảo vệ ở cửa vừa định bước vào.

"Người đứng đầu của năm đại gia tộc đã đến Diệp Trạch chạy vào trước, hổn hển báo tin. "Năm đại gia tộc đến rồi sao?"

Nghe xong lời này, mọi người trong nhà họ Diệp đều nín thở tập trung, chỉnh đốn lại tư trang, chuẩn bị chào đón những vị khách quý của đêm nay.

Những vị khách có mặt tại hiện trường cũng xì xào với nhau, họ biết rõ vị thế của năm đại gia tộc này.

Lúc này, ngay cả Hứa Như Vân cũng không có thời gian nhắm vào Diệp Lâm nữa mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa.

"Khụ, khụ!"

Ông cụ Diệp khế ho một tiếng, nói với người nhà họ Diệp: "Đi thôi! Theo tôi đón khách quý nào!"
 
Chương 340: C340: Nhân viên bảo vệ


"Cha, con nói rồi mà, thằng nghịch tử này không coi ai ra gì đâu."

Hứa Như Vân nhún vai, thêm mắm thêm muối: "Nó đánh con thì thôi đi, bây giờ còn không dám nghe lời của cha nữa.”

"Mọi người nói xem, trong mắt nó còn có thể nhìn thấy ai nữa? Đúng là ngỗ ngược!"

“Nhà họ Diệp chúng tôi sao có thể dung túng đứa loại nghịch tử như vậy?” Mọi người cũng gật đầu đồng tình, cho rằng Diệp Lâm thật là quá đáng.

Sau năm năm ở tù, tưởng rằng anh sẽ thành thật hơn, nhưng kết quả lại càng trở nên kiêu ngạo?

Đúng là ngông cuồng mà! Làm gì có ai như vậy chứ? "Lâm Nhi, mau giải thích với ông nội đi!" Diệp Nguyên Cát lo lắng nói.

"Không có gì để giải thích hết." Diệp Lâm lắc đầu, kiên định nói: "Thứ nhất, dưới đầu gối của tôi có vàng, tôi sẽ không quỳ xuống xin lỗi bất cứ ai."


"Thứ hai, Hứa Như Vân hại tôi nhiều năm như vậy, bà ta mới là người phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ. Muốn tôi xin lỗi bà ta ư? Bà ta không xứng!"

"Thứ ba, hôm nay tôi trở về nhà họ Diệp, không cần bất kỳ ai đồng ý, bởi vì từ nay nhà họ Diệp phải nghe lời tôi!"

Cái gì? Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa sôi trào. "Điên rồi! Thằng nhóc này điên thật rồi!"

"Xem ra năm năm ngồi tù thật sự khiến cậu ta mất trí rồi, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo!"

"Haha, cậu ta còn nói sẽ làm chủ nhà họ Diệp? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Khách khứa tỏ ra khinh thường, trách Diệp Lâm không biết tốt xấu.

Mọi người trong nhà họ Diệp nghe thấy những gì Diệp Lâm nói thì cũng bật cười, như thể họ đã nghe thấy một trò đùa bưồn cười nhất trên thế giới.

"Lâm Nhi! Con... Diệp Nguyên Cát không giấu được sự thất vọng trong mắt.

Ông ta tự hỏi liệu năm ngồi năm tù này thật sự đã khiến con trai mình mất trí rồi sao?

Rốt cuộc thằng bé đã phải chịu đựng điều gì trong tù chứ? "Cậu làm chủ?” Ông Diệp bật cười giận dữ.

Lập tức tuyên bố: "Hôm nay, tôi vốn dĩ mở cửa cho cậu trở về. Nhưng cậu lại không biết tốt xấu, dám nói những lời ngông cuồng đó trước mặt tôi?"

"Được rồi! Từ giờ trở đi, chỉ cần tôi còn sống thì cậu đừng hòng quay trở lại!"


Những lời này vừa nói ra, chẳng khác nào công khai tuyên án tử hình với Diệp Lâm, cắt đứt mọi con đường để anh trở về.

"Cha..." Diệp Nguyên Cát nghe xong thì thở dài, nghĩ rằng sự việc bây giờ đã kết thúc thật rồi, Lâm Nhi có thể sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

"Cha thật anh minh!" Hứa Như Vân ở bên cạnh võ tay, cảm thấy đắc ý vô cùng.

Với lời nói của ông cụ Diệp, con đường trở về của Diệp Lâm đã hoàn toàn bị cắt đứt. Bây giờ, hai mẹ con họ có thể ung dung tự tại, không còn phải lo lắng Diệp Lâm trở về tranh đoạt tài sản của gia tộc nữa.

"Tôi có trở về hay không, e là không do ông quyết định!" Diệp Lâm vô cùng bình tĩnh.

Hiện giờ, anh kiểm soát hơn 30% cổ phần của Diệp Thị, tương đương với việc nắm giữ sinh tử của nhà họ Diệp.

Anh có quay lại hay không thì có gì khác biệt cơ chứ?

Hơn nữa, sau này, chỉ cần anh mở một cuộc họp hội đồng quản trị và đuổi người ra khỏi nhà họ Diệp ra ngoài, e rằng họ sẽ khóc lóc cầu xin anh quay lại.

Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Diệp vẫn chưa nhận ra điều này. "Bảo vệ đâu?" Lúc này, Hứa Như Vân bắt đầu lớn tiếng gọi bảo vệ với thái độ của kẻ thắng cuộc: “Đuổi tên nghịch tử này ra ngoài! Sau này không được phép cho nó bước vào nhà họ Diệp nữa!"


Nhân viên bảo vệ ở cửa vừa định bước vào.

"Người đứng đầu của năm đại gia tộc đã đến Diệp Trạch chạy vào trước, hổn hển báo tin. "Năm đại gia tộc đến rồi sao?"

Nghe xong lời này, mọi người trong nhà họ Diệp đều nín thở tập trung, chỉnh đốn lại tư trang, chuẩn bị chào đón những vị khách quý của đêm nay.

Những vị khách có mặt tại hiện trường cũng xì xào với nhau, họ biết rõ vị thế của năm đại gia tộc này.

Lúc này, ngay cả Hứa Như Vân cũng không có thời gian nhắm vào Diệp Lâm nữa mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa.

"Khụ, khụ!"

Ông cụ Diệp khế ho một tiếng, nói với người nhà họ Diệp: "Đi thôi! Theo tôi đón khách quý nào!"
 
Chương 341: C341: Nếu chỉ chọn ra một gia tộc


Năm gia tộc mới của Yến Kinh, Triệu, Thôi, Cát, Đàm, Thường.

Họ cũng nổi lên theo sự trỗi dậy của nhà họ Bạch, chỉ trong một đêm đã có thể theo kịp năm đại gia tộc cũ, sau đó được gọi chung là mười đại gia tộc đứng đầu Yến Kinh.

Nếu chỉ chọn ra một gia tộc, có lẽ nhà họ Diệp sẽ không quan tâm.

Nhưng nếu năm gia tộc này gộp lại, ngay cả một gia tộc lâu đời như nhà họ Diệp cũng không thể coi thường.

Hơn nữa, hiện giờ năm gia tộc này đã hợp tác với nhà họ Bạch để mua lại cổ phiếu của nhà họ Diệp, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Diệp Thị.

Nhà họ Diệp càng không dám lơ là. Yến tiệc hôm nay cũng chủ yếu là để chiêu đãi năm đại gia tộc này. Hy vọng rằng cả hai bên có thể biến thù thành bạn.

"Hoành tráng thật! Năm đại gia tộc đều có mặt! Xem ra họ cũng rất nể mặt nhà họ Diệp đấy chứ!"

"Đương nhiên rồi! Lạc đà dù gầy những vẫn lớn hơn ngựa! Mặc dù nhà họ. Diệp gần đây gặp khó khăn vì vấn đề thuế má, nhưng sau khi phục hồi vẫn sẽ nằm trong mười gia giàu có nhất! Nếu năm gia tộc này thông minh thì cũng nên nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích, không cần thiết phải đắc tội với nhà họ Diệp!”


"Hình như người đứng đầu của năm gia tộc đều rất coi trọng cuộc gặp gỡ này. Nếu đúng như dự đoán thì nhà họ Diệp sẽ hình thành mối quan hệ tốt đẹp với năm gia tộc lớn, đạt được thỏa thuận đôi bên cùng có lợi."

Các vị khách phân tích tình hình hiện tại, tất cả đều kết luận rằng tộc trưởng của năm gia tộc lớn đang đích thân ra mặt vì coi trọng nhà họ Diệp, mặt khác là

đang cố gắng đàm phán hòa bình với nhà họ Diệp để thu được nhiều lợi ích hơn.

"Ồ2 Cuối cùng họ cũng đến rồi à?" Diệp Lâm đang bị mọi người nhắm tới, cuối cùng cũng nhìn thấy người của mình đến.

Anh đứng chắp tay sau lưng, kiên nhẫn chờ đợi họ đến gặp mình.

"Ông Triệu, ông Thôi, ông Cát, ông Đàm, ông Thường!"

"Các ông khỏe chứ!”

Ông Diệp đích thân đón tiếp và chắp tay chào hỏi.


"Ông Diệp, không cần khách khít"

Tộc trưởng của ngũ đại gia tộc cũng chắp tay đáp lại.

Cùng lúc đó, họ cũng đang tìm kiếm Diệp Lâm ở trong đám người.

Tuy nhiên, ông Diệp đã dẫn đầu đám đông và tiến về phía trước, chặn mất †ầm nhìn của họ.

Trong lúc nhất thời, mọi người chen chúc ở cửa, không thấy Diệp Lâm đâu. "Mời vào, mời vào! Hôm nay các vị đến đây, hân hạnh cho tôi quá!” Ông Diệp bước vào hội trường cùng với tộc trưởng của năm gia tộc.

"Trạch Nhi!" Lúc này, Hứa Như Vân thấp giọng hỏi: "Thế nào? Con đã làm quen với người của năm đại gia tộc chưa?”

Mục đích sắp xếp Diệp Trạch đón khách ở bên ngoài là để cậu ta có cơ hội ra mặt trước những nhân vật lớn này, tạo mối quan hệ.

"Dạ..." Diệp Trạch xấu hổ gãi đầu, cậu ta không thể nói những người này đều không thèm nhìn mình được: "Rồi.. ạ..."

Diệp Trạch đáp lại một cách chiếu lệ, sau đó lại hỏi mẹ mình. “Mọi người xử lý tên kia thế nào rồi?”

Nghe vậy, Hứa Như Vân mỉm cười đắc ý: "Yên tâm, ông nội của con đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi, sẽ không bao giờ cho nó bước vào cửa nữa!"
 
Chương 341: C341: Nếu chỉ chọn ra một gia tộc


Năm gia tộc mới của Yến Kinh, Triệu, Thôi, Cát, Đàm, Thường.

Họ cũng nổi lên theo sự trỗi dậy của nhà họ Bạch, chỉ trong một đêm đã có thể theo kịp năm đại gia tộc cũ, sau đó được gọi chung là mười đại gia tộc đứng đầu Yến Kinh.

Nếu chỉ chọn ra một gia tộc, có lẽ nhà họ Diệp sẽ không quan tâm.

Nhưng nếu năm gia tộc này gộp lại, ngay cả một gia tộc lâu đời như nhà họ Diệp cũng không thể coi thường.

Hơn nữa, hiện giờ năm gia tộc này đã hợp tác với nhà họ Bạch để mua lại cổ phiếu của nhà họ Diệp, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Diệp Thị.

Nhà họ Diệp càng không dám lơ là. Yến tiệc hôm nay cũng chủ yếu là để chiêu đãi năm đại gia tộc này. Hy vọng rằng cả hai bên có thể biến thù thành bạn.

"Hoành tráng thật! Năm đại gia tộc đều có mặt! Xem ra họ cũng rất nể mặt nhà họ Diệp đấy chứ!"

"Đương nhiên rồi! Lạc đà dù gầy những vẫn lớn hơn ngựa! Mặc dù nhà họ. Diệp gần đây gặp khó khăn vì vấn đề thuế má, nhưng sau khi phục hồi vẫn sẽ nằm trong mười gia giàu có nhất! Nếu năm gia tộc này thông minh thì cũng nên nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích, không cần thiết phải đắc tội với nhà họ Diệp!”


"Hình như người đứng đầu của năm gia tộc đều rất coi trọng cuộc gặp gỡ này. Nếu đúng như dự đoán thì nhà họ Diệp sẽ hình thành mối quan hệ tốt đẹp với năm gia tộc lớn, đạt được thỏa thuận đôi bên cùng có lợi."

Các vị khách phân tích tình hình hiện tại, tất cả đều kết luận rằng tộc trưởng của năm gia tộc lớn đang đích thân ra mặt vì coi trọng nhà họ Diệp, mặt khác là

đang cố gắng đàm phán hòa bình với nhà họ Diệp để thu được nhiều lợi ích hơn.

"Ồ2 Cuối cùng họ cũng đến rồi à?" Diệp Lâm đang bị mọi người nhắm tới, cuối cùng cũng nhìn thấy người của mình đến.

Anh đứng chắp tay sau lưng, kiên nhẫn chờ đợi họ đến gặp mình.

"Ông Triệu, ông Thôi, ông Cát, ông Đàm, ông Thường!"

"Các ông khỏe chứ!”

Ông Diệp đích thân đón tiếp và chắp tay chào hỏi.


"Ông Diệp, không cần khách khít"

Tộc trưởng của ngũ đại gia tộc cũng chắp tay đáp lại.

Cùng lúc đó, họ cũng đang tìm kiếm Diệp Lâm ở trong đám người.

Tuy nhiên, ông Diệp đã dẫn đầu đám đông và tiến về phía trước, chặn mất †ầm nhìn của họ.

Trong lúc nhất thời, mọi người chen chúc ở cửa, không thấy Diệp Lâm đâu. "Mời vào, mời vào! Hôm nay các vị đến đây, hân hạnh cho tôi quá!” Ông Diệp bước vào hội trường cùng với tộc trưởng của năm gia tộc.

"Trạch Nhi!" Lúc này, Hứa Như Vân thấp giọng hỏi: "Thế nào? Con đã làm quen với người của năm đại gia tộc chưa?”

Mục đích sắp xếp Diệp Trạch đón khách ở bên ngoài là để cậu ta có cơ hội ra mặt trước những nhân vật lớn này, tạo mối quan hệ.

"Dạ..." Diệp Trạch xấu hổ gãi đầu, cậu ta không thể nói những người này đều không thèm nhìn mình được: "Rồi.. ạ..."

Diệp Trạch đáp lại một cách chiếu lệ, sau đó lại hỏi mẹ mình. “Mọi người xử lý tên kia thế nào rồi?”

Nghe vậy, Hứa Như Vân mỉm cười đắc ý: "Yên tâm, ông nội của con đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi, sẽ không bao giờ cho nó bước vào cửa nữa!"
 
Chương 342: C342: Nhà họ bạch đang nghe lệnh của ai


"Thật sao?" Nghe được lời này, Diệp Trạch sung sướng vô cùng: "Anh ta đang ở đâu? Đã bắt được anh và dạy cho anh một bài học chưa?"

Nghĩ đến cái tát ngoài cửa vừa rồi, Diệp Trạch vẫn còn tức, chỉ mong có thể đánh trả ngay lập tức để trút giận.

Hứa Như Vân thấp giọng nói: "Được rồi, bây giờ chúng tôi phải làm ăn. Tên nhóc kia, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để xử lý!"

Lúc này, ông Diệp cũng đang làm quen với tộc trưởng của năm đại gia tộc. Mặc dù không biết là họ đang nói gì nhưng trông có vẻ vui vẻ. "Ông Diệp, không cần khách sáo quá."

Thấy ông Diệp tiếp đãi mình với những tiêu chuẩn cao nhất, thậm chí còn không ngần ngại hạ mình làm mọi việc.

Các tộc trưởng của năm đại gia tộc cảm thấy có phần xấu hổ.

"Haha..." Ông Diệp đích thân rót rượu cho năm tộc trưởng, cười khổ: "Không khách sáo sao được."

"Năm đại gia tộc các ông nắm giữ huyết mạch của nhà họ Diệp chúng tôi. Nếu tôi không tiếp đãi các ông tử tế, một ngày nào đó các ông tổ chức họp hội đồng quản trị, đuổi tôi ra ngoài, chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?"

Ông Diệp quả thực là một con cáo già, lời lẽ đi trước binh pháp đi sau, đưa ra yêu cầu của mình thông qua một lời nói đùa, hy vọng có thể nhìn thấy phản ứng của năm vị tộc trưởng.

“Haha...” Quả nhiên, tộc trưởng của năm đại gia tộc đều bật cười, không biết phải giải thích hành vi trước đây của họ như thế nào.


Trên thực tế, giữa năm đại gia tộc và nhà họ Diệp không hề có hiềm khích gì. Sở dĩ họ muốn mua cổ phiếu của nhà họ Diệp, chiếm lấy ghế cổ đông lớn đều là do lệnh của Diệp Lâm.

"Các vị!" Ông Diệp giơ chén lên: “Nếu trước đây nhà họ Diệp của chúng tôi đã xúc phạm đến các vị thì bây giờ tôi sẽ xin lỗi." "Tôi cũng hy vọng sau khi uống ly rượu này, từ nay chúng ta có thể biến thù

thành bạn!"

"Nhà họ minh, không biết các ông nghĩ thế nào?"

và năm đại gia tộc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn thành lập liên

Không đợi sự đồng ý của mọi người, ông Diệp đã uống cạn ba ly rượu. Có thể nói là tràn đầy sự chân thành.

Khi những vị khách xung quanh nhìn thấy vậy cũng reo hò, bày tỏ sự ủng hộ trước lời nói của nhà họ Diệp.

Lần này, tộc trưởng của năm đại gia tộc vô cùng khó xử.

Nếu tiếp tục từ chối nhà họ Diệp thì có vẻ không tốt chút nào.


"Ông Diệp, tôi nói thật với ông!" Lúc này, ông Cát nói: "Chúng tôi không có thù oán gì với nhà họ Diệp. Chúng tôi mua lại cổ phiếu của ông không phải vì của cải hay quyền lực, mà chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi!”

"Ð?" Ông Diệp âm thầm gật đầu, đúng như ông ta dự đoán: "Chẳng lẽ là nhà họ Bạch sao?"

Ông Diệp đã lờ mờ đoán được hành động của năm đại gia tộc là đang theo chân nhà họ Bạch.

Nhưng điều mà ông Diệp không thể hiểu được là ông ta không hề đắc tội với nhà học Bạch, vậy tại sao sau khi quay trở lại, nhà họ Bạch lại là nhắm vào nhà họ Diệp đầu tiên?

Bắt nạt kẻ yếu ư, nhà họ Diệp cũng không yếu đến mức bị bắt nạt, phải không?

"Nửa đúng, nửa không!"

Ông Cát lắc đầu cười khổ: “Ngay cả nhà họ Bạch cũng làm theo lệnh mà thôi!"

"? Nhà họ Bạch đang nghe lệnh của ai?" Đây là điều mà Ông Diệp không ngờ tới, tự hỏi, chẳng lẽ ông ta đã đắc tội thần thánh phương nào sao?

Nghĩ lại thì ngay cả ông Khổng của Bộ Tài Chính cũng đã cắt đứt quan hệ với ông ta.

Rốt cuộc là ai đang đối đầu với nhà họ Diệp của họ đây?

"Ấy? Ông Diệp, ông vẫn chưa biết sao?"

Lúc này, năm người kia cũng rất bối rối, ngó nghiêng xung quanh: “Chẳng lẽ hai người vẫn chưa gặp mặt à?”
 
Chương 342: C342: Nhà họ bạch đang nghe lệnh của ai


"Thật sao?" Nghe được lời này, Diệp Trạch sung sướng vô cùng: "Anh ta đang ở đâu? Đã bắt được anh và dạy cho anh một bài học chưa?"

Nghĩ đến cái tát ngoài cửa vừa rồi, Diệp Trạch vẫn còn tức, chỉ mong có thể đánh trả ngay lập tức để trút giận.

Hứa Như Vân thấp giọng nói: "Được rồi, bây giờ chúng tôi phải làm ăn. Tên nhóc kia, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để xử lý!"

Lúc này, ông Diệp cũng đang làm quen với tộc trưởng của năm đại gia tộc. Mặc dù không biết là họ đang nói gì nhưng trông có vẻ vui vẻ. "Ông Diệp, không cần khách sáo quá."

Thấy ông Diệp tiếp đãi mình với những tiêu chuẩn cao nhất, thậm chí còn không ngần ngại hạ mình làm mọi việc.

Các tộc trưởng của năm đại gia tộc cảm thấy có phần xấu hổ.

"Haha..." Ông Diệp đích thân rót rượu cho năm tộc trưởng, cười khổ: "Không khách sáo sao được."

"Năm đại gia tộc các ông nắm giữ huyết mạch của nhà họ Diệp chúng tôi. Nếu tôi không tiếp đãi các ông tử tế, một ngày nào đó các ông tổ chức họp hội đồng quản trị, đuổi tôi ra ngoài, chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?"

Ông Diệp quả thực là một con cáo già, lời lẽ đi trước binh pháp đi sau, đưa ra yêu cầu của mình thông qua một lời nói đùa, hy vọng có thể nhìn thấy phản ứng của năm vị tộc trưởng.

“Haha...” Quả nhiên, tộc trưởng của năm đại gia tộc đều bật cười, không biết phải giải thích hành vi trước đây của họ như thế nào.


Trên thực tế, giữa năm đại gia tộc và nhà họ Diệp không hề có hiềm khích gì. Sở dĩ họ muốn mua cổ phiếu của nhà họ Diệp, chiếm lấy ghế cổ đông lớn đều là do lệnh của Diệp Lâm.

"Các vị!" Ông Diệp giơ chén lên: “Nếu trước đây nhà họ Diệp của chúng tôi đã xúc phạm đến các vị thì bây giờ tôi sẽ xin lỗi." "Tôi cũng hy vọng sau khi uống ly rượu này, từ nay chúng ta có thể biến thù

thành bạn!"

"Nhà họ minh, không biết các ông nghĩ thế nào?"

và năm đại gia tộc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn thành lập liên

Không đợi sự đồng ý của mọi người, ông Diệp đã uống cạn ba ly rượu. Có thể nói là tràn đầy sự chân thành.

Khi những vị khách xung quanh nhìn thấy vậy cũng reo hò, bày tỏ sự ủng hộ trước lời nói của nhà họ Diệp.

Lần này, tộc trưởng của năm đại gia tộc vô cùng khó xử.

Nếu tiếp tục từ chối nhà họ Diệp thì có vẻ không tốt chút nào.


"Ông Diệp, tôi nói thật với ông!" Lúc này, ông Cát nói: "Chúng tôi không có thù oán gì với nhà họ Diệp. Chúng tôi mua lại cổ phiếu của ông không phải vì của cải hay quyền lực, mà chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi!”

"Ð?" Ông Diệp âm thầm gật đầu, đúng như ông ta dự đoán: "Chẳng lẽ là nhà họ Bạch sao?"

Ông Diệp đã lờ mờ đoán được hành động của năm đại gia tộc là đang theo chân nhà họ Bạch.

Nhưng điều mà ông Diệp không thể hiểu được là ông ta không hề đắc tội với nhà học Bạch, vậy tại sao sau khi quay trở lại, nhà họ Bạch lại là nhắm vào nhà họ Diệp đầu tiên?

Bắt nạt kẻ yếu ư, nhà họ Diệp cũng không yếu đến mức bị bắt nạt, phải không?

"Nửa đúng, nửa không!"

Ông Cát lắc đầu cười khổ: “Ngay cả nhà họ Bạch cũng làm theo lệnh mà thôi!"

"? Nhà họ Bạch đang nghe lệnh của ai?" Đây là điều mà Ông Diệp không ngờ tới, tự hỏi, chẳng lẽ ông ta đã đắc tội thần thánh phương nào sao?

Nghĩ lại thì ngay cả ông Khổng của Bộ Tài Chính cũng đã cắt đứt quan hệ với ông ta.

Rốt cuộc là ai đang đối đầu với nhà họ Diệp của họ đây?

"Ấy? Ông Diệp, ông vẫn chưa biết sao?"

Lúc này, năm người kia cũng rất bối rối, ngó nghiêng xung quanh: “Chẳng lẽ hai người vẫn chưa gặp mặt à?”
 
Chương 343: C343: Chết người rồi


“Nhảy lầu!”

“Chết người rồi!”

“Tòa nhà nhà họ Chu ở đối diện có người nhảy xuống từ sân thượng tầng cao nhất!”

Tin tức nhanh chóng được lan truyền.

Các tập đoàn xung quanh đều ồn ào lên.

Bên phía tập đoàn Bạch Thị cũng cực kì khiếp sợ.

“Anh Phong, chẳng lẽ là...” Bạch Vi Vi nghe thấy tin tức cũng rất giật mình. “Hừi Ác giả ác báo!” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.

Bởi vì có hiệu quả phản quang, cho nên dù đối diện làm bất cứ động tác gì thì cũng sẽ bị bắn ngược lại.

Diệp Lâm biết rõ đối phương chết nhanh như vậy là vì mới vừa bày cục đồn Bạch Vĩ Vi vào chỗ chết.

Vậy nên cuối cùng mới trả hết lên người chính mình.


Cơ bản là không cần đồng tình về cái chết của đối phương, tất cả chỉ là gieo gió gặt bão thôi, chết thì cứ chết đi.

“Đi thôi, chúng ta đi nhìn xeml”

Diệp Lâm dẫn Bạch Vi Vi và Susan cùng đi ra ngoài, đi về phía địa điểm xảy ra sự kiện.

Anh dẫn Susan đi xem cái cảnh máu tanh kia, là vì để cô có một quá trình thích ứng.

Rốt cuộc nếu ngay cả loại trường hợp nhỏ này cũng không chịu nổi, thì sau này sao có thể chịu nổi sóng gió lớn hơn nữa?

“Cậu đã nói là không sợ, thì lát nữa cũng đừng sợ hét to lên.”

Diệp Lâm nhắc nhở.

Ba chữ “tôi không sợ” nói ra thì dễ, làm được thì lại rất khó.

Đây chính là đạo lý nói dễ hơn làm.


“Tôi không sợ!” Susan hít sâu một hơi, thầm cổ vũ cho mình.

Cô biết đây là một lần thử thách của Diệp Lâm dành cho mình.

Nếu mình không chịu nổi, thì chẳng cần Diệp Lâm nói gì, cô cũng sẽ tự giác bỏ đi.

Ba người đi xuyên qua đám người, đến bên cạnh hiện trường.

Bọn họ nhìn kỹ thì thấy là T& Phong Bình, nằm úp mặt xuống đất, tai mắt mũi miệng chảy máu, dưới thân loang lỗ máu tươi, dáng vẻ thê thảm chết không nhằm mắt.

“AI” Rất nhiều người không nhìn được cái cảnh máu me đó, sôi nổi quay đầu sang chỗ khác, thậm chí có người còn bị dọa đến mức hét ầm lên.

“Ông ta là người ngầm hại tôi bấy lâu nay hả?”

Bạch Vi Vi cực kì bình tĩnh: “Đầu sỏ hại nhà họ Bạch chúng tôi?”

“Có thể nói là vậy.” Diệp Lâm gật đầu.

Dù là đại trận khốn long trước đây hay là trận tụ âm hiện giờ thì đều đến từ tay của ông ta.

Bạch Vi Vi thấy đầu sỏ gây tội đã chết thì có loại cảm giác sung sướng khi báo được thù.

“Anh, anh thấy chưa? Kẻ luôn hại nhà họ Bạch chúng ta đã chết rồi!” “Thiên Đạo tuần hoàn, có lẽ đây chính là báo ứng dành cho ông tai”
 
Chương 343: C343: Chết người rồi


“Nhảy lầu!”

“Chết người rồi!”

“Tòa nhà nhà họ Chu ở đối diện có người nhảy xuống từ sân thượng tầng cao nhất!”

Tin tức nhanh chóng được lan truyền.

Các tập đoàn xung quanh đều ồn ào lên.

Bên phía tập đoàn Bạch Thị cũng cực kì khiếp sợ.

“Anh Phong, chẳng lẽ là...” Bạch Vi Vi nghe thấy tin tức cũng rất giật mình. “Hừi Ác giả ác báo!” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.

Bởi vì có hiệu quả phản quang, cho nên dù đối diện làm bất cứ động tác gì thì cũng sẽ bị bắn ngược lại.

Diệp Lâm biết rõ đối phương chết nhanh như vậy là vì mới vừa bày cục đồn Bạch Vĩ Vi vào chỗ chết.

Vậy nên cuối cùng mới trả hết lên người chính mình.


Cơ bản là không cần đồng tình về cái chết của đối phương, tất cả chỉ là gieo gió gặt bão thôi, chết thì cứ chết đi.

“Đi thôi, chúng ta đi nhìn xeml”

Diệp Lâm dẫn Bạch Vi Vi và Susan cùng đi ra ngoài, đi về phía địa điểm xảy ra sự kiện.

Anh dẫn Susan đi xem cái cảnh máu tanh kia, là vì để cô có một quá trình thích ứng.

Rốt cuộc nếu ngay cả loại trường hợp nhỏ này cũng không chịu nổi, thì sau này sao có thể chịu nổi sóng gió lớn hơn nữa?

“Cậu đã nói là không sợ, thì lát nữa cũng đừng sợ hét to lên.”

Diệp Lâm nhắc nhở.

Ba chữ “tôi không sợ” nói ra thì dễ, làm được thì lại rất khó.

Đây chính là đạo lý nói dễ hơn làm.


“Tôi không sợ!” Susan hít sâu một hơi, thầm cổ vũ cho mình.

Cô biết đây là một lần thử thách của Diệp Lâm dành cho mình.

Nếu mình không chịu nổi, thì chẳng cần Diệp Lâm nói gì, cô cũng sẽ tự giác bỏ đi.

Ba người đi xuyên qua đám người, đến bên cạnh hiện trường.

Bọn họ nhìn kỹ thì thấy là T& Phong Bình, nằm úp mặt xuống đất, tai mắt mũi miệng chảy máu, dưới thân loang lỗ máu tươi, dáng vẻ thê thảm chết không nhằm mắt.

“AI” Rất nhiều người không nhìn được cái cảnh máu me đó, sôi nổi quay đầu sang chỗ khác, thậm chí có người còn bị dọa đến mức hét ầm lên.

“Ông ta là người ngầm hại tôi bấy lâu nay hả?”

Bạch Vi Vi cực kì bình tĩnh: “Đầu sỏ hại nhà họ Bạch chúng tôi?”

“Có thể nói là vậy.” Diệp Lâm gật đầu.

Dù là đại trận khốn long trước đây hay là trận tụ âm hiện giờ thì đều đến từ tay của ông ta.

Bạch Vi Vi thấy đầu sỏ gây tội đã chết thì có loại cảm giác sung sướng khi báo được thù.

“Anh, anh thấy chưa? Kẻ luôn hại nhà họ Bạch chúng ta đã chết rồi!” “Thiên Đạo tuần hoàn, có lẽ đây chính là báo ứng dành cho ông tai”
 
Chương 344: C344: Đầu do bọn mày


Diệp Lâm lại nhìn về phía Susan, thấy cô sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng kiềm nén lòng sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh người chết, còn chết với dáng vẻ thê thảm... Dù là ai nhìn thấy thì cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn bị ám ảnh.

Bạch Vi Vi mang theo thù hận đi nhìn mọi thứ trước mắt, tất nhiên là có thể chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng.

Còn Susan là người ngoài cuộc. Cô không may mắn như vậy, chỉ có thể đối mặt với sợ hãi trước mắt.

“Nhìn vài lần là quen rồi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói.

Rốt cuộc thì sau này cô muốn đi theo bên cạnh mình, tử vong cũng sẽ như bóng với hình.

“Ừ..” Susan hít sâu một hơi, khó khăn mà gật đầu.

Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đứng ở đối diện, đang nhìn Diệp Lâm và Bạch Vi Vi bằng ánh mắt thù hận.


“Là các người ngầm giở trò quỷ hả?”

Chu Chính Hào nghiến răng nghiến lợi nói: “Là các người hại chết Tê đại sư!”

Ông ta vốn định xem nhà họ Bạch gà chó không yên, nào ngờ chỉ chưa đến một tiếng, mọi chuyện đã thay đổi bất ngờ, Tề đại sư lại chết thảm ngay trước mặt mình.

Chu Chính Hào là nhân chứng đầu tiên, thấy rõ ràng các loại phản ứng kỳ lạ của Tề đại sư trước khi chết.

Tuy rằng ông ta không biết lý do cụ thể, nhưng mà cũng không khó đoán là có liên quan đến hai người trước mắt.

“Chắc chắn là các người rồi!” Chu Chính Hào tức giận đến run rẩy cả người. Mất đi Tề đại sư, giống như khiến ông ta mất đi một cánh tay, không còn người đáng tin, trong nhất thời không biết phải làm sao.

“Nếu ông ta không có lòng hại người thì sao lại rơi vào kết cục như thế?” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Tất cả đều do các người tự tìm thôi!”

“Tiếp theo, tất cả hiệu quả đến từ trận tụ âm do các người bày ra, đều sẽ bắn ngược lên nhà họ Chu các người!”

“Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Chu các người sẽ rơi vào vòng xoáy suy thoái, mãi cho đến khi hoàn toàn suy vong.”

“Nếu ông không muốn chết thảm giống như ông ta, thì tôi khuyên ông tốt nhất là nhanh chóng xử lý ba tòa nhà kia. Bằng không thì trận tụ âm sẽ làm nhà họ Chu các ông cửa nát nhà tan!”

Diệp Lâm không phải nói quá lên, mà là đang nói sự thật. Chu Chính Hào. cũng từng nghe Tề đại sư nói về hiệu quả đáng sợ của trận tụ âm.

“Cái gì? Không...” Chu Chính Hào bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh.

Ông ta biết rõ điểm lợi hại bên trong. Nhưng mà bây giờ, Tề đại sư bày ra trận đã chết rồi.


Ông ta thậm chí không biết Tề đại sư bố trí trận pháp ở đâu, muốn cho tạm dừng cũng không được.

Chu Chính Hào nhìn mọi thứ trước mắt, chợt nhận ra rằng đối phương nói không sai.

Cái chết của Tề đại sư mới chỉ là bắt đầu. Kế tiếp là đến toàn bộ nhà họ Chu bọn họ.

Rốt cuộc thì trong cuộc đối đầu thẳng mặt, đại sư phong thủy bên mình thua xa người ta, bị nghiền áp chết thảm.

Không khó để tưởng tượng trong thời gian sắp tới, đối phương chỉ cần tùy tiện bố cục, cũng có thể khiến cho nhà họ Chu bọn họ bị bắt chẹt, không có một chút sức phản kháng.

“Tổng giám đốc Chu, không xong rồi!” Lúc này, có nhân viên đến báo tin.

“Có lẽ là bị sự kiện nhảy lầu ảnh hưởng, có rất nhiều nhân viên trong công ty bắt đầu chóng mặt, buồn nôn, sôi nổi xin nghỉ, thậm chí nộp đơn từ chức, trong đó có khá nhiều nhân viên nòng cốt của công ty.”

Cái gì?

Chu Chính Hào nghe vậy thì giật mình.


Hiệu quả tiêu cực của trận tụ âm dường như đã bắt đầu hiện ra.

Chẳng lẽ nhà họ Chu bọn họ không thể thoát khỏi số kiếp suy bại hay sao?

“Đầu do bọn mày!”

“Đầu do bọn mày làm hại!”

Chu Chính Hào hồi hồn lại, giận dữ nhìn về phía Diệp Lâm và Bạch Vi Vi.

“Bọn mày muốn nhà họ Chu tao chết, tao đây liền chết cùng bọn mày trước!”

Dứt lời, Chu Chính Hào giống như phát điên, bất chấp tất cả, lao về phía Diệp Lâm.
 
Chương 344: C344: Đầu do bọn mày


Diệp Lâm lại nhìn về phía Susan, thấy cô sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng kiềm nén lòng sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh người chết, còn chết với dáng vẻ thê thảm... Dù là ai nhìn thấy thì cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn bị ám ảnh.

Bạch Vi Vi mang theo thù hận đi nhìn mọi thứ trước mắt, tất nhiên là có thể chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng.

Còn Susan là người ngoài cuộc. Cô không may mắn như vậy, chỉ có thể đối mặt với sợ hãi trước mắt.

“Nhìn vài lần là quen rồi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói.

Rốt cuộc thì sau này cô muốn đi theo bên cạnh mình, tử vong cũng sẽ như bóng với hình.

“Ừ..” Susan hít sâu một hơi, khó khăn mà gật đầu.

Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đứng ở đối diện, đang nhìn Diệp Lâm và Bạch Vi Vi bằng ánh mắt thù hận.


“Là các người ngầm giở trò quỷ hả?”

Chu Chính Hào nghiến răng nghiến lợi nói: “Là các người hại chết Tê đại sư!”

Ông ta vốn định xem nhà họ Bạch gà chó không yên, nào ngờ chỉ chưa đến một tiếng, mọi chuyện đã thay đổi bất ngờ, Tề đại sư lại chết thảm ngay trước mặt mình.

Chu Chính Hào là nhân chứng đầu tiên, thấy rõ ràng các loại phản ứng kỳ lạ của Tề đại sư trước khi chết.

Tuy rằng ông ta không biết lý do cụ thể, nhưng mà cũng không khó đoán là có liên quan đến hai người trước mắt.

“Chắc chắn là các người rồi!” Chu Chính Hào tức giận đến run rẩy cả người. Mất đi Tề đại sư, giống như khiến ông ta mất đi một cánh tay, không còn người đáng tin, trong nhất thời không biết phải làm sao.

“Nếu ông ta không có lòng hại người thì sao lại rơi vào kết cục như thế?” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Tất cả đều do các người tự tìm thôi!”

“Tiếp theo, tất cả hiệu quả đến từ trận tụ âm do các người bày ra, đều sẽ bắn ngược lên nhà họ Chu các người!”

“Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Chu các người sẽ rơi vào vòng xoáy suy thoái, mãi cho đến khi hoàn toàn suy vong.”

“Nếu ông không muốn chết thảm giống như ông ta, thì tôi khuyên ông tốt nhất là nhanh chóng xử lý ba tòa nhà kia. Bằng không thì trận tụ âm sẽ làm nhà họ Chu các ông cửa nát nhà tan!”

Diệp Lâm không phải nói quá lên, mà là đang nói sự thật. Chu Chính Hào. cũng từng nghe Tề đại sư nói về hiệu quả đáng sợ của trận tụ âm.

“Cái gì? Không...” Chu Chính Hào bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh.

Ông ta biết rõ điểm lợi hại bên trong. Nhưng mà bây giờ, Tề đại sư bày ra trận đã chết rồi.


Ông ta thậm chí không biết Tề đại sư bố trí trận pháp ở đâu, muốn cho tạm dừng cũng không được.

Chu Chính Hào nhìn mọi thứ trước mắt, chợt nhận ra rằng đối phương nói không sai.

Cái chết của Tề đại sư mới chỉ là bắt đầu. Kế tiếp là đến toàn bộ nhà họ Chu bọn họ.

Rốt cuộc thì trong cuộc đối đầu thẳng mặt, đại sư phong thủy bên mình thua xa người ta, bị nghiền áp chết thảm.

Không khó để tưởng tượng trong thời gian sắp tới, đối phương chỉ cần tùy tiện bố cục, cũng có thể khiến cho nhà họ Chu bọn họ bị bắt chẹt, không có một chút sức phản kháng.

“Tổng giám đốc Chu, không xong rồi!” Lúc này, có nhân viên đến báo tin.

“Có lẽ là bị sự kiện nhảy lầu ảnh hưởng, có rất nhiều nhân viên trong công ty bắt đầu chóng mặt, buồn nôn, sôi nổi xin nghỉ, thậm chí nộp đơn từ chức, trong đó có khá nhiều nhân viên nòng cốt của công ty.”

Cái gì?

Chu Chính Hào nghe vậy thì giật mình.


Hiệu quả tiêu cực của trận tụ âm dường như đã bắt đầu hiện ra.

Chẳng lẽ nhà họ Chu bọn họ không thể thoát khỏi số kiếp suy bại hay sao?

“Đầu do bọn mày!”

“Đầu do bọn mày làm hại!”

Chu Chính Hào hồi hồn lại, giận dữ nhìn về phía Diệp Lâm và Bạch Vi Vi.

“Bọn mày muốn nhà họ Chu tao chết, tao đây liền chết cùng bọn mày trước!”

Dứt lời, Chu Chính Hào giống như phát điên, bất chấp tất cả, lao về phía Diệp Lâm.
 
Chương 345: C345: Sao cha lại tới đây


Khoảnh khắc Chu Chính Hào nổi điên lao lên liều mạng...

“Đủ rồi!"

Lúc này, bên ngoài đám người truyền đến một giọng nói uy nghiêm.

“Con thấy chưa đủ mất mặt hả? Còn không mau cút về cho cha?”

Mọi người nghe vậy đều sôi nổi quay đầu lại nhìn, thì thấy một ông cụ mặc tây. trang, cả người nghiêm nghị, mặt mày lạnh lếo, giọng nói như chuông đồng, đứng ngay cửa tòa nhà nhà họ Chu.

“Cha?”

Chu Chính Hào thấy ông ta thì cũng giật mình.


“Sao cha lại tới đây?”

Nhìn thấy cha mình, Chu Chính Hào đột nhiên cảm thấy sợ hãi, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh từ trong cơn thất thố và điên cuồng lúc nãy.

“Hừi” Chu Di Kiên hừ lạnh một tiếng: “Nếu cha không tới thì công ty bị con làm sụp đổ luôn rồi!”

Đám nhân viên tập đoàn Chu Thị nhìn ra thì thấy là lão chủ tịch đến. Cục diện vốn dĩ có chút hỗn loạn lập tức ổn định lại.

Rốt cuộc thì ở trong nhận thức của đa số nhân viên, lão chủ tịch giống như là trụ cột khiến người ta tin cậy.

Hiện giờ mọi thứ hỗn loạn, sự xuất hiện kịp thời của lão chủ tịch có tác dụng ổn định nhân tâm.

“Còn không mau quay lại?” Chu Di Kiên lại quát lớn một câu, gọi con trai trở về. Chu Chính Hào không dám nhiều lời, ủ rũ quay trở về.


Cuối cùng, Chu Di Kiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Lâm, nói: “Nhãi ranh họ Diệp, đúng là lợi hại mà!”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin nổi một thằng nhóc mới vừa ra tù lại có thể buộc nhà họ Chu bọn họ lên bước đường cùng?

Sau khi nói xong, Chu Di Kiên ra lệnh cho tất cả nhân viên đi làm việc, mọi thứ đều khôi phục bình thường.

“Ông ta là ai vậy?” Diệp Lâm tò mò hỏi.

“Là lão chủ tịch nhà họ Chu.” Bạch Vi Vi giới thiệu một cách đơn giản: “Chu Di Kiên - cha của Chu Chính Hào. Nhà họ Chu xem như là một tay ông ta chế tạo thành, hiện nay đã rút về phía sau, rất ít khi đến công ty.”

“Xem ra phiền phức đợt này của nhà họ Chu đã tới tai lão chủ tịch!”

Nghe vậy, Diệp Lâm không chút để ý gật đầu.

Dù sao thì nhà họ Chu suy bại đã là chuyện ván đóng thuyền. Đừng nói là lão chủ tịch quay lại, cho dù là lão tổ tông sống lại, thì cũng không thể nào thay đổi được.

“Cha!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom