Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 920: 920: không Sai Cô Ấy Mạnh Hơn Các Người 9





Kiều Duy cùng Uông Tư Minh và Lý Kiêu nhìn nhau, biết ngay người Kha Lỗ nói là ai.

Nhưng với dáng vẻ của cô bây giờ, chưa chắc sẽ chịu giúp chuyện này.

Hà Giai Ngọc chậm hơn bọn họ nửa nhịp, nghĩ ra rồi lập tức hưng phấn nhảy lên, “Tôi biết anh muốn tìm ai rồi, tôi đi tìm chị ấy qua đây cho anh!”
Nghiêm Hoài Vũ và Cổ Lâm cũng đi theo, “Tôi cũng đi!”
Mấy người Hà Giai Ngọc chạy nhanh ra sau núi, thấy Nhiếp Nhiên đang ngồi ở cửa nhà, dùng con dao quân dụng gọt cành cây.

Cô định dùng thân cây làm thành một vòng tròn, sau đó để mấy con thỏ chơi đùa, thuận tiện đói còn có thể ăn.

“Chị Nhiên, chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, lập tức kích động, chạy tới trước mặt cô, kéo cô ra ngoài, “Mau, mau đi theo em! Có một người quen cũ muốn gặp chị, mau lên!”
“Người quen cũ?”

“Mau lên, chị cứ đi theo em là được rồi, mau lên đi, tình hình khẩn cấp lắm, còn không đi sẽ chết người!”
“Cái gì mà chết người, này!”
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp hỏi rõ đã bị ba người bọn họ vừa đẩy vừa kéo đến sân huấn luyện.

Nhiếp Thành Thắng đứng ở trên sân huấn luyện thấy bọn họ đưa Nhiếp Nhiên tới, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Nhiếp Nhiên bị ép lôi vào sân huấn luyện, thấy một đám người đều nhìn mình thì cau mày lại.

“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì!”
“Cho chị gặp một người quen cũ!” Hà Giai Ngọc kéo Kha Lỗ đến trước mặt cô, “Chị xem, có phải là người quen cũ không!”
Cô ta lại hào hứng giới thiệu với Kha Lỗ lần nữa, “Nhớ lấy, chị ấy tên là Nhiếp Nhiên, nếu không lần sau anh lại không tìm được người.


“A a, Nhiếp Nhiên, tôi nhớ rồi!” Kha Lỗ gật đầu như gà con mổ thóc, hoàn toàn giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

“Thế nào, ngạc nhiên không?” Hà Giai Ngọc hưng phấn hỏi.

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hờ hững, “Chuyện này có gì mà ngạc nhiên, tôi đã sớm gặp rồi.


Hà Giai Ngọc giống như bị hắt một chậu nước lạnh, nói: “Cái gì? Chị gặp lúc nào?”
“Mấy ngày trước, gặp ở sau núi.


Được rồi, nếu đã gặp rồi, vậy tôi đi đây.


“Đừng!” Kha Lỗ vội vàng chạy tới trước mặt cô, khẩn cầu: “Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên! Tôi cầu xin cô, cô mau cứu đám người tộc trưởng đi, tôi cầu xin cô! Đã nhiều ngày như vậy rồi, tôi sợ bọn họ sẽ không chịu nổi mà chết mất!”
“Bọn họ vẫn chưa được cứu à?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày.

Không thể nào, đã bao nhiêu ngày rồi, không có lý nào biết rõ chuyện này rồi mà Lý Tông Dũng lại vẫn giả vờ như không biết.

Đây không phải là phong cách làm việc của ông ta.

Nói đến đây, Kha Lỗ hung ác trừng Nhiếp Thành Thắng đứng ở đó, “Bọn họ nói cái chó gì mà bàn tính kĩ hơn, kéo dài mấy ngày rồi, không có một chút động tĩnh nào cả!”
Lúc này Lý Tông Dũng cũng biết tình hình ở đây, đi vào sân huấn luyện.

Nhưng Kha Lỗ đã tìm được Nhiếp Nhiên rồi, đương nhiên sẽ không quan tâm đến Lý Tông Dũng nữa.


Dù sao ban đầu người giải quyết nhiều cướp biển như vậy cho bọn họ là Nhiếp Nhiên chứ không phải ông ta.

Anh ta chắp tay khẩn cầu: “Tôi cầu xin cô mau cứu những người dân đảo đó đi!”
Lâm Hoài thấy bọn họ làm ảnh hưởng đến huấn luyện đã khoảng hai mươi phút rồi, vì vậy đi tới trước mặt Kha Lỗ, lạnh giọng nói: “Chuyện này anh có cầu xin cô ấy cũng vô dụng, bây giờ cô ấy là người quản kho, cầu xin cô ấy thì chẳng bằng anh kiên nhẫn chờ cứu viện của đơn vị chúng tôi.


“Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, tôi chỉ cầu xin cô ấy!” Kha Lỗ không nghe lời anh ta, dùng sức hất anh ta ra.

Suýt nữa thì Lâm Hoài ngã sấp mặt ở trước mặt mấy binh lính, lửa giận của anh ta lập tức bốc lên, anh ta chỉ Nhiếp Nhiên, tức giận nói với Kha Lỗ, “Anh cầu xin cô ấy có tác dụng gì, chẳng lẽ một mình cô ấy còn có thể mạnh bằng cả đơn vị à!”
“Không sai! Cô ấy mạnh hơn các người!”.

 
Chương 921: Chương 921





Tiếng trả lời của anh ta rất lớn, gần như bao phủ toàn bộ sân huấn luyện, làm các binh lính chấn động, tức giận đến nỗi ánh mắt bắt đầu thay đổi.

Cả đơn vị của bọn họ không bằng một mình Nhiếp Nhiên?
“Đúng là trò cười, Nhiếp Nhiên có ba đầu sáu tay hay là bảy mươi hai phép thần thông biến hóa mà có thể so sánh với cả đơn vị?” Trương Nhất Ngải mỉa mai nói.

Lần này trong đơn vị dự bị trừ mấy người Nghiêm Hoài Vũ phạm lỗi ra, Trương Nhất Ngải cũng ở trong đó.

Nguyên nhân là An Viễn Đạo cảm thấy lần trước biểu hiện của cô ta ở trong phòng ăn quá tệ, dứt khoát ra lệnh cho cô ta tạm thời ở lại đơn vị.

Vì thế mà Trương Nhất Ngải vô cùng uất ức, cô ta nhân cơ hội này châm chọc.


“Này, anh có biết bây giờ cô ta là người trông kho, còn không bằng được lính cấp dưỡng không? Nói thật, anh cầu xin cô ta còn không bằng cầu xin tôi.

” Cô ta khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nói.

Kha Lỗ tính khí ngay thẳng, cau mày khinh thường nói: “Cầu xin cô? Cô là cái thá gì? Cô còn không bằng cái đinh gỉ!”
Trương Nhất Ngải bước nhanh ra khỏi đám người, vô cùng tức giận chỉ Nhiếp Nhiên nói: “Sao tôi lại không bằng cô ta, tôi là người lớp 1 ở đơn vị dự bị, cô ta là cái gì, một lính tạp vụ ở tầng thấp nhất trong đơn vị bình thường! Tôi không bằng cô ta! Ha, đúng là nực cười!”
Kha Lỗ cau mày, anh ta không hiểu lớp 1 lớp 2 gì hết, anh ta chỉ biết là ở trong lòng của dân đảo bọn họ, Nhiếp Nhiên lợi hại hơn bất cứ ai.

Hà Giai Ngọc nói chen vào, “Chị Nhiên không cần đánh nhau với cô, chỉ cần dùng khẩu thuật đã có thể đánh bại cô, điều này còn chưa đủ à?”
Sự châm biếm đâm trúng vết sẹo của Trương Nhất Ngải, làm cô ta tái mặt đi.

Lần đánh nhau đó là nỗi sỉ nhục duy nhất trong cuộc đời này của cô ta.


Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trừ đánh nhau ra thì sao? Còn có gì khác không? Hừ, có lẽ cũng chỉ có đánh nhau thôi! Dù sao những thứ khác đều không dám.


Trương Nhất Ngải ám chỉ việc Nhiếp Nhiên không dám cầm súng khiến đám người Nghiêm Hoài Vũ bất bình.

Anh ta đang định phản bác, nhưng không ngờ lúc này Kha Lỗ lại đứng ra.

“Nếu như trên thế giới này còn có chuyện gì cô ấy không dám làm, tôi tin người khác cũng sẽ không dám!”
“Thế thì chưa chắc.

” Trương Nhất Ngải đắc ý châm biếm.

.

 
Chương 922: Chương 922





Kha Lỗ thấy cô ta cười lạnh cay nghiệt, lửa giận trong lòng hoàn toàn bùng nổ.

Dám làm nhục anh hùng trong lòng bọn họ, không thể tha thứ được!
Anh ta bước tới trước mặt cô ta: “Chưa chắc? Cô có dám tay không gỡ mìn khi không có bất cứ biện pháp bảo hộ nào không? Cô có dám vì dụ địch đi sâu vào mà đứng trong bãi mìn không? Cô có dám vì chiến hữu của mình mà bị thương nặng nhưng vẫn ở lại đảo, giết hơn một trăm tên cướp biển khi không có bất cứ vũ khí trang bị và cứu viện gì không?”
Giọng Kha Lỗ tiếng này vang hơn tiếng kia, tiếng này chấn động lòng người hơn tiếng kia.

Trương Nhất Ngải bị đôi mắt nóng rực và khí thế kinh người của anh ta làm sợ hãi, không nhịn được lui về phía sau một bước, lại ngẩn người ra, im lặng há miệng.

“Ai… ai có thể chứng minh chứ?” Trương Nhất Ngải nhụt chí nói.

Kha Lỗ vỗ mạnh vào ngực mình, “Tôi còn sống, chính là minh chứng tốt nhất!”
Trương Nhất Ngải đã hoàn hồn lại từ lời nói vừa rồi, khinh thường bật cười, “Anh? Anh là ai?”

“Tôi chính là một người dân đảo trên đảo!”
Trương Nhất Ngải cười lạnh, “Anh nói thì tôi sẽ tin à? Có ai có thể chứng minh cho anh?”
Hà Giai Ngọc đứng ở bên cạnh cũng vinh quang hào sảng vỗ ngực mình, “Chúng tôi, tất cả lớp 6 chúng tôi đều có thể chứng minh!”
“Lần này trừ mấy người các người ra, những người lớp 6 còn lại ngay cả tư cách tới cũng không có! Ai biết có phải các người liên hiệp lại dọa người không?”
“Tôi có thể chứng minh!” Một giọng nói cách đó không xa vang lên.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn qua đó.

Lý Tông Dũng bình tĩnh lặp lại: “Tôi có thể chứng minh.


Ầm…
Những binh lính đứng ở đây đều ồ lên.


Tiểu đoàn trưởng của đơn vị dự bị lại đích thân đứng ra chứng minh chuyện này.

Vậy chắc chắn chuyện này là thật rồi!
Trời ơi! Vừa rồi bọn họ không nghe nhầm chứ?
Tay không gỡ mìn?
Dụ địch vào bãi mìn?.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Bị thương nặng vẫn giết cướp biển?
Các binh lính vốn bất mãn với Nhiếp Nhiên đều kinh hãi trong lòng, sự kính nể với đơn vị dự bị lại tăng thêm một phần.

“Tôi… tôi không nghe nhầm chứ, người mà người đàn ông đó nói là Nhiếp Nhiên không phản bác một câu cho mình trong phòng ăn của chúng ta sao?” Lưu Hồng Văn đứng ở trong đám người kinh hãi cảm thán.

.

 
Chương 923: Chương 923





“Tôi đang nằm mơ đúng không, nhất định là đang nằm mơ rồi!” Ngô Sướng đã bị chấn động đến nỗi ngẩn ngơ, “Người trâu bò như vậy, tôi lại… lại không biết sống chết cười cô ấy.


Lưu Hồng Văn nhìn dáng vẻ choáng váng của Ngô Sướng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu như cậu không biết sống chết, vậy Dương Thụ làm thế nào?”
Ngô Sướng lập tức tỉnh táo lại, “Đúng thế, Dương Thụ không chỉ trêu đùa cô ấy, còn cãi nhau với cô ấy! Ôi mẹ ơi, Nhiếp Nhiên không đánh chết cậu ta đã là khoan dung với cậu ta rồi.


Ngô Sướng dịch đến gần, dùng giọng cực nhỏ bày mưu tính kế với Dương Thụ: “Dương Thụ, hay là lát nữa cậu tranh thủ thời gian đi xin lỗi cô ấy đi, tranh thủ để được khoan hồng.


Nhưng Dương Thụ không hề có phản ứng, anh ta đắm chìm trong thế giới của mình, lẩm bẩm nói: “Từng giết cướp biển…”
Cô ấy từng giết người.


Hơn một trăm tên cướp biển…
Mình và cô ấy đều là quân nhân, cứ tạm bỏ qua vấn đề cấp bậc của đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2, chỉ riêng một điểm từng giết người hay chưa đã kém cỏi hơn rồi.

Người ta đều nói, làm lính mà chưa từng giết người, vậy thì không thể coi là lính thật sự được!
Cho nên, cô ấy và mình khác nhau.

Nghĩ tới điều này, Dương Thụ không tự chủ được siết chặt nắm đấm, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của Nhiếp Nhiên.

Mà trừ Dương Thụ không dám tin tưởng ra, còn có một người cũng đã ngẩn ra không nói lên lời.

Đó chính là Nhiếp Thành Thắng đứng ở bên cạnh Lý Tông Dũng.


Lời nói của Lý Tông Dũng y như một quả mìn nổ ở bên tai ông ta, khiến tai ông ta ong ong.

Sao ông ta lại không biết chuyện đánh cướp biển trên hải đảo?
Tại sao Nhiếp Nhiên lại không nói với ông ta?
Tay không đào mìn? Giết cướp biển?
Bạn đang
Thật sự là con gái ông ta sao?
Là Nhiếp Nhiên bị mình đánh cũng không dám cầm súng đó sao?
Là Nhiếp Nhiên bị mình gọi là đồ bỏ đi đó sao?
Ông ta ngơ ngác nhìn Nhiếp Nhiên, giống như đang nhìn một người xa lạ không quen biết.

“Cho… cho dù cô ta có lợi hại hơn nữa, vậy cũng không bằng được binh lực của cả đơn vị!” Trương Nhất Ngải vẫn không cam lòng mạnh miệng nói.

.

 
Chương 924: Chương 924





Cô ta không tin mình nói như vậy mà Lý Tông Dũng vẫn phản bác.

Làm như vậy là tự vả vào mặt mình!
Kha Lỗ nghe xong tức giận nói: “Sao lại không bằng? Cô nói đơn vị các người lợi hại, nhưng đã bao nhiêu ngày rồi, đến bây giờ vẫn không có một chút động tĩnh nào cả! Chỉ biết kéo dài với tôi, nói cái gì mà làm quân nhân, mệnh lệnh cũng là tính mạng! Cô ấy thì sao? Hồi đó cô ấy đi dạo ở trên đảo một vòng là lập tức vạch ra kế hoạch tác chiến, hơn nữa còn dẫn dắt dân đảo chúng tôi bắt đầu gỡ mìn đào hào làm bẫy!”
“Tình hình lúc đó còn tồi tệ hơn bây giờ gấp trăm lần! Không có nhiều người quy mô lớn như các người, cũng không có bất cứ vũ khí trang bị gì cả.

Chỉ có mìn lũ cướp biển vì đề phòng chúng tôi chạy trốn mà chôn ở dưới đất.

Vì đánh thắng trận chiến đó, cô ấy đã dùng tay không để đào!”
“Sao hả, chẳng lẽ mạng của cô ấy không phải là mạng à? Mạng của các người quý giá, chẳng lẽ mạng của cô ấy thấp hèn à?” Kha Lỗ càng nói vẻ mặt càng kích động, nói xong lời cuối cùng, anh ta đã chuyển ánh mắt từ Trương Nhất Ngải lên người Nhiếp Thành Thắng.

Rõ ràng anh ta đang chỉ trích câu nói mười mấy phút trước của Nhiếp Thành Thắng.
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng đột nhiên thay đổi, nhưng vững vàng không nói gì.
“Cô xứng so sánh với cô ấy à? Cô không sợ mất mặt à!” Kha Lỗ chán ghét trừng Trương Nhất Ngải.
“Đúng vậy, dám so sánh với chị Nhiên, không sợ mất mặt!” Hà Giai Ngọc mượn cơ hội cũng bổ thêm một dao, làm Trương Nhất Ngải tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
Nhiếp Nhiên nghe giống như người ngoài cuộc nhìn, nhưng trong lòng lại vì lời cả vú lấp miệng em của Kha Lỗ mà khóe miệng khẽ cong lên một ý cười châm biếm.
Người này đúng là giỏi chém gió.
Hồi đó sở dĩ cô liều mạng đào như vậy không phải là vì đám người này uy hiếp cô hay sao?
Bây giờ lời anh ta nói ra lại hoàn toàn là cô vì đám dân đảo này mà giúp đỡ không màng đến sống chết của mình, hoàn toàn hóa thân thành chúa cứu thế.
Lấy lòng trá hình à?
Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn anh ta.

Kha Lỗ dạy dỗ Trương Nhất Ngải xong, quay người lại đi đến trước mặt cô, “Nhiếp Nhiên, tôi cầu xin cô, cô giúp chúng tôi một lần nữa đi!”
Anh ta chắp hai tay thỉnh cầu.
Nhiếp Nhiên không lên tiếng, xung quanh lặng ngắt như tờ, nhưng mọi người đều đang nhìn cô.

w๖ebtruy๖enonlin๖e
Thời gian chậm rãi trôi qua.
“Cô ấy đã không dám cầm súng nữa rồi, cho dù muốn cứu cũng có lòng mà bất lực.” Lý Kiêu đột nhiên nói.
“Không dám cầm súng? Tại sao?” Kha Lỗ vô cùng kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên gật đầu nói theo lời Lý Kiêu: “Đúng vậy, tôi đã không cầm súng được nữa rồi, bây giờ tôi là một người trông kho, còn không bằng một người lính cấp dưỡng.

Anh đi tìm tiểu đoàn trưởng giải quyết chuyện này đi, tôi về đây.”
Sau khi nói xong, cô đi ra khỏi sân huấn luyện ngay trước mắt mọi người.
Lần này nhiều người tác chiến như vậy, rõ ràng quy mô tiêu diệt cướp biển rất lớn, một mình cô chạy vào cứu hơn một trăm người không biết sống chết kia, cô điên chắc?.

 
Chương 925: Chương 925





Huống hồ, bây giờ cô đã quá đau đầu rồi.

Lời Kha Lỗ nói chắc chắn đã kích thích đến Nhiếp Thành Thắng, nói không chừng chiều nay cô sẽ lại bị ông ta kéo vào phòng huấn luyện cầm súng lần nữa.

Đám người này, thật sự là chỉ giỏi phá hỏng chuyện!
Lúc cô bước nhanh ra ngoài, sau lưng lại truyền tới tiếng hô to của Kha Lỗ, “Rốt cuộc phải làm thế nào thì cô mới có thể chịu cứu bọn họ! Có phải cô vẫn đang tức giận lần trước chúng tôi giữ cô lại không, tôi có thể xin lỗi cô, tôi có thể quỳ xuống với cô!”
Nói xong, anh ta lập tức quỳ thụp xuống khiến mọi người há hốc mồm.

Nhiếp Nhiên dừng bước, nhưng không quay người lại.


Kha Lỗ tưởng là có hi vọng rồi, vội vàng chạy tới trước mặt Nhiếp Nhiên, lại quỳ xuống, “Vừa rồi tôi quỳ xuống cầu xin cô tha thứ, còn bây giờ tôi quỳ xuống cầu xin cô cứu bọn họ! Cầu xin cô! Tôi cầu xin cô!”
Lâm Hoài bị lời vừa rồi của Kha Lỗ làm kinh hãi mãi mà chưa thể hoàn hồn lại, bây giờ thấy Kha Lỗ lại vì thế mà quỳ xuống đất, vội bước nhanh đến đỡ anh ta dậy, “Anh mau đứng lên đi, nơi này là quân đội, đừng có làm như vậy! Đơn vị sẽ cứu người của các anh, anh yên tâm!”.

Truyện Khác
Nhưng Kha Lỗ không hề phản ứng, vẫn quỳ ở đó, lẩm bẩm: “Tôi cầu xin cô! Cô cứu bọn họ đi!”
Đám người Nghiêm Hoài Vũ cũng ra mặt nói giúp cho anh ta.

Để biểu hiện thành ý Kha Lỗ còn dập đầu liên tục ba cái với Nhiếp Nhiên, nhưng cô chỉ khẽ cau mày rồi lập tức tránh ra.

Những người có mặt chứng kiến cảnh này đều chăm chú dõi theo từng biểu cảm của Nhiếp Nhiên.


Cô không hề bị thành ý của anh ta làm cảm động mà chỉ nói: “Anh cầu xin tôi cũng vô dụng, đứng lên đi.


“Có tác dụng, có tác dụng! Nhất định là có tác dụng!” Kha Lỗ nhất quyết không chịu đứng lên.

Nhiếp Nhiên đi vòng qua anh ta, bước ra ngoài.

Mọi người đều nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, Lý Tông Dũng âm thầm lắc đầu.

Lúc này, Lâm Hoài cảm thấy thật sự là quá mất mặt, cứng rắn đỡ Kha Lỗ dậy, “Anh cầu xin cô ấy cũng không có bất cứ tác dụng gì cả! Hơn nữa đơn vị đã xuất phát, sắp đến đỉnh núi chỉ định chuẩn bị tập kích rồi, sẽ nhanh chóng cứu được bọn họ.

”.

 
Chương 926: Chương 926





Nhiếp Nhiên nghe thấy hai chữ “đỉnh núi” thì dừng bước lại một chút, khẽ cau mày.

Đỉnh núi?
Trong đầu cô nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ.

Không, chắc sẽ không đâu!
Chỗ đó rõ ràng là dùng để diễn tập, không thể nào!
Nhiếp Nhiên cảm thấy nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi, khẽ lắc đầu đang muốn bước ra ngoài.

Kha Lỗ đã giãy ra khỏi Lâm Hoài, chạy đến trước mặt Nhiếp Nhiên, chặn ở cổng dây kẽm gai của sân huấn luyện.


“Tôi cầu xin cô! Tôi cầu xin cô, tôi xin lỗi cô được không? Tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô!”
Thấy Kha Lỗ khẩn thiết như vậy, Nhiếp Nhiên chỉ có thể nói: “Sĩ quan huấn luyện Lâm nói đang cứu viện rồi, anh còn cầu tôi làm gì? Tôi có lợi hại thế nào cũng không phải là thần, xin lỗi.


Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.

Dưới tình thế cấp bách, Kha Lỗ lại muốn quỳ xuống, chỉ có điều lần này bị Lâm Hoài nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, nghiêm túc khuyên: “Anh yên tâm, người của đơn vị chúng tôi nhất định sẽ cứu mọi người an toàn ra ngoài! Kế hoạch lần này chúng tôi làm rất cẩn thận, cũng tính cả biến đổi của sương mù và hướng gió trong núi, sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu.


Nhiếp Nhiên nghe được mấy chữ then chốt, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.


Cô ngẩn người ra.

Đỉnh núi, sương mù, hướng gió! mấy chữ này nối tiếp nhau trong đầu cô.

Một chuyện khiến cô vừa mới cảm thấy không thể nào, hình như bây giờ biến thành sự thật rồi.

Có vẻ Lâm Hoài đã nói ý tưởng của mình với Nhiếp Thành Thắng, sau đó vận dụng vào lần tác chiến này.

Không, không đúng!
Trên tờ bản đồ đó rõ ràng là diễn tập!
Chẳng lẽ là Nhiếp Thành Thắng đề phòng bị lộ nên làm phòng bị à?
Đó không phải là dùng cho hai bên Xanh - Đỏ diễn tập, mà là… dùng cho lần tác chiến này!.

 
Chương 927: Chương 927





Lúc điều này lướt qua đầu cô, vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm trọng.

Lúc đó cô cố ý đợi Lâm Hoài ở phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng là để đưa phương án nhìn có vẻ như hoàn mỹ nhưng thật ra có sơ hở cực lớn này cho anh ta, để anh ta nói với Nhiếp Thành Thắng.

Đến lúc đó chỉ cần khi diễn tập, Nhiếp Thành Thắng thất bại thì chức vị của ông ta cũng sẽ chấm dứt.

Nhưng không ngờ truyền đạt thành công kế hoạch tác chiến rồi, nhưng bản đồ này lại là bản đồ tác chiến!
Có nghĩa là một khi những binh lính kia lên ngọn núi đó, toàn quân sẽ bị tiêu diệt.

Nhiếp Nhiên siết chặt tay khiến đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Cứu - không cứu, hai suy nghĩ này đang đấu tranh trong lòng cô.

Cuối cùng, cô nghiến răng quyết định từ bỏ.

Người chết rồi, nói không chừng tội danh của Nhiếp Thành Thắng sẽ lớn hơn, đừng nói chức vị, có khi phải vào tòa án quân sự.


Cô vốn không phải là người tốt, chết người mà thôi, hơn nữa những binh lính kia cũng không phải nghe lệnh của cô mà lên núi, hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì tới cô.

Sau khi quyết định xong, Nhiếp Nhiên đi về sau núi.

Kha Lỗ đứng ở cửa sân huấn luyện vẫn chưa từ bỏ ý định, hét lên với bóng lưng Nhiếp Nhiên: “Cho dù cô không cứu người khác, vậy cô cứu Khắc Lý đi, nó vẫn còn nhỏ như vậy, trẻ em là vô tội!”
Mấy chữ cuối cùng khiến Nhiếp Nhiên như bị ấn nút tạm ngừng, làm cô dừng lại ngay.

Vô tội… vô tội… vô tội…
Mỗi lần mặc niệm trong lòng một lần, tay Nhiếp Nhiên lại không tự chủ được siết chặt hơn.

Nếu như quay lại, vậy sự chịu đựng những ngày qua của cô đều uổng phí rồi.

“Tôi cầu xin cô, chỉ có cô là có thể giúp tôi thôi, chỉ có cô…” Kha Lỗ nói đến phía sau lại thất thanh đau đớn khóc lên.

Đúng vậy, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp đám binh lính vô tội kia, bởi vì chỉ có cô biết chỗ sơ hở của địa hình.


Nhiếp Nhiên nghiến răng, cau chặt mày lại.

Một giây, hai giây, ba giây… mười giây! hai mươi giây…
Cuối cùng…
Cô nghiến răng nghiến lợi quay lại.

Mẹ kiếp, nếu đám người kia vì cô mà vô tội chết oan, cô phải nợ bao nhiêu cái mạng chứ!
Người lớp 6 thấy Nhiếp Nhiên vòng lại, vừa mừng vừa vui trợn to hai mắt.

Nhưng Nhiếp Nhiên không đi tới trước mặt Kha Lỗ mà đứng ở trước mặt Lâm Hoài, lạnh giọng hỏi: “Là ngọn núi đó?”
Một câu không đầu không đuôi như vậy có lẽ người khác không hiểu, nhưng Lâm Hoài khẽ cau mày, “Cơ mật quân sự, cô không nên hỏi.


Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, im lặng ba giây, đột nhiên gồng người lên, túm lấy cổ áo lấy Lâm Hoài, ấn anh ta lên cổng dây kẽm gai.

Sức cô quá lớn, khiến dây kẽm gai phát ra tiếng vang cực lớn.

Đám binh lính huấn luyện đều kinh ngạc há hốc mồm.

.

 
Chương 928: Chương 928





Trời ơi, Nhiếp Nhiên dám chống đối lại sĩ quan huấn luyện!
Đáy mắt Nhiếp Nhiên lạnh như băng, cô túm lấy cổ áo anh ta, hỏi: “Có phải không!”
Lâm Hoài bị biến cố bất ngờ này làm ngẩn ra, dưới khí thế của cô, anh ta không tự chủ được gật đầu nói: “Đúng.


“Đơn vị lên đường từ lúc nào?”
“Rạng sáng hôm nay.


“Đã liên lạc qua bộ đàm với bọn họ chưa?”
“Tôi không biết.


“Người của đơn vị dự bị cũng ở trong đó à?”
“Không phải, người của đơn vị dự bị ở một điểm phục kích khác.


“Ở đâu?” Lần này cô hỏi Lý Tông Dũng.


Cô nhất định phải biết đơn vị dự bị có lên ngọn núi kia không, nếu như người của đơn vị dự bị ở trên đó có lẽ còn có thể cứu được, dù sao người An Viễn Đạo huấn luyện ra vẫn rất có trình độ, cộng thêm lần này là An Viễn Đạo dẫn đội, nói không chừng lúc bọn họ tự cứu mình, đồng thời còn có thể dẫn cả người Quân khu 2 theo.

Nhưng! nếu như hai đơn vị chia nhau ra tiến hành, vậy thì xong rồi!
Lúc cô đang suy nghĩ đối sách thì nghe thấy Lý Tông Dũng trả lời: “Ở phía Tây điểm mục tiêu số 4.


Lần này các binh lính suýt nữa rơi cả con ngươi ra ngoài.

Ban đầu bọn họ tưởng là tiểu đoàn trưởng Lý sẽ không phản ứng với cô, bởi vì đây là phương án tác chiến, không phải là người trong kế hoạch tác chiến thì không thể biết.

Nhưng không ngờ tiểu đoàn trưởng Lý không chỉ nói, còn nói vô cùng cặn kẽ.

Cô gái tên Nhiếp Nhiên này rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến tiểu đoàn trưởng Lý coi trọng như vậy?
Bọn họ thật tình không biết Nhiếp Nhiên khiến Lý Tông Dũng rất yêu thích.

Trừ trận đánh trên đảo khiến Lý Tông Dũng rất tán thưởng ra, thành tích nằm vùng của cô khi ở đội tân binh cũng rất tốt, hơn nữa có Hoắc Hành ở sau lưng bao bọc, có tầng quan hệ là vợ tương lai của tên nhóc kia, đương nhiên là điều kiện vô hạn rộng lớn rồi.

Có câu một ngày là thầy cả đời là cha, Lý Tông Dũng rất mong uống được ly trà của cô con dâu này.


Lý Tông Dũng đang có ảo tưởng tốt đẹp, còn Nhiếp Nhiên thì đang vô cùng căng thẳng khi nghe đến việc người của hai đơn vị chia nhau hành động.

Cô buông cổ áo Lâm Hoài ra, dặn dò bọn họ: “Lập tức liên lạc với bộ đàm của đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2!”
Nhưng cô chỉ là nhân viên kho, không có quyền ra lệnh cho những người này đi làm việc.

Người bên cạnh Nhiếp Thành Thắng và người bên cạnh Lý Tông Dũng đều đưa mắt nhìn nhau, không dám tùy ý tự tiện hành động.

Lý Tông Dũng thu hồi suy nghĩ, ra lệnh cho cấp dưới: “Đi đi.


“Rõ!” Người kia lập tức chạy vào trong tòa văn phòng.

Bầu không khí ngột ngạt lại lan ra.

Một tầng mây đen vừa dày vừa nặng kéo từ phía chân trời đến, khiến người ở đây đều thấy nặng nề.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Tất cả mọi người đều đang đợi.

Qua khoảng mười phút, cấp dưới của Lý Tông Dũng vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Không biết vì sao mà không thể kết nối được với bộ đàm của bọn họ!”
Tin tức này lập tức khiến mọi người kinh hãi.

.

 
Chương 929: Chương 929





Tại sao có thể như vậy!
“Rõ ràng lúc sáng sớm vẫn còn liên lạc được, sao mới bốn tiếng ngắn ngủi đã mất liên lạc rồi!”
“Chuyện này...!tôi cũng không biết.”
Quả nhiên mất liên lạc rồi!
Nhiếp Nhiên lập tức quay người đi ra ngoài, mấy người lớp 6 bị phạt đều lập tức đi theo.
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp mở miệng từ chối thì đã nghe thấy tiếng quở trách của Lâm Hoài vang lên, “Các người làm gì thế, tạo phản à? Còn kỷ luật quân đội không hả!”
Nhưng bọn họ đều không phản ứng với anh ta.
Đối với bọn họ, trừ sĩ quan huấn luyện của đội dự bị ra, sĩ quan huấn luyện của những đơn vị khác không có tư cách để quản bọn họ.


truyện teen hay
Kha Lỗ như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy tới trước mặt Nhiếp Nhiên chặn cô lại: “Có phải cô định đi cứu đám người tộc trưởng không?”
Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời: “Không phải, tôi phải đi cứu binh lính Quân khu 2 bị lạc ở trong núi.”
Kha Lỗ nghe thấy thế lập tức xụ mặt xuống, khó chịu bất an hỏi: “Vậy...!vậy cô có thể thuận tiện cứu đám người tộc trưởng không? Tôi cầu xin cô! Tôi thật sự cầu xin cô!”
Nói rồi anh ta lại định quỳ xuống.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta làm như vậy thì không biết phải làm sao, “Người của anh bị cướp biển bắt đi quá lâu rồi, tỉ lệ còn sống không lớn.”
Cô nói rất thẳng thắn, thẳng thắn hơn so với Lý Tông Dũng và An Viễn Đạo.
“Cái gì?” Quả nhiên, câu này của Nhiếp Nhiên khiến sắc mặt Kha Lỗ trở nên tái nhợt.


Thậm chí anh ta còn không chấp nhận nổi lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ bị đả kích tới cực điểm của anh ta, lại nể tình anh ta quỳ xuống dập đầu với mình nên bồi thêm một câu, “Tôi sẽ cố hết sức.”
Kha Lỗ hơi ngẩng đầu lên, “Cô...!không phải cô nói bọn họ...!đã chết rồi sao?”
“Chỉ cần bọn họ còn sống, tôi nhất định sẽ đưa bọn họ về.”
Lần này cô tới đó chắc chắn phải gặp đám cướp biển, không giết hết bọn chúng thì cô sẽ không còn sống mà về được.
“Thật không? Cảm ơn, cảm ơn cô!”
Nhiếp Nhiên không nói gì nữa, tiếp tục đi ra ngoài.

Cô còn chưa ra khỏi sân huấn luyện đã nghe thấy một tiếng quát to sau lưng, “Nhiếp Nhiên, cô đứng lại cho tôi!”.

 
Chương 930: Chương 930





Nhiếp Nhiên cau mày, lạnh lùng nhìn Lâm Hoài đang cất bước đi về phía mình.

“Ai cho phép cô tự tiện hành động! Bây giờ chỉ là bộ đàm tạm thời không liên lạc được mà thôi, không có nghĩa là bọn họ có chuyện! Cho dù có vấn đề gì cũng không tới lượt cô xông pha chiến đấu!” Lâm Hoài khiển trách
Vừa rồi anh ta bị Nhiếp Nhiên túm cổ áo ở trước mặt nhiều binh lính như vậy, thậm chí còn bất giác phải trả lời khi bị cô đe dọa, thật sự là quá mất mặt!
Hà Giai Ngọc nghe thấy thế, lập tức không vui.

“Này, anh làm sĩ quan huấn luyện mà buồn cười thật đấy, chị Nhiên tìm người giúp mọi người, anh không cảm ơn cũng thôi đi, còn nói như vậy.

Cái gì gọi là không tới lượt chị ấy xông pha chiến đấu?”

Lâm Hoài nghiêm túc nói: “Cô ấy chỉ là một lính giữ kho, không có kinh nghiệm tác chiến, cũng không có mệnh lệnh của cấp trên, cô ấy không thể đi!”
“Tai anh không có vấn đề chứ, không có kinh nghiệm tác chiến? Lời anh ta vừa nói anh không nghe được à?” Hà Giai Ngọc chỉ Kha Lỗ đứng ở bên cạnh, sau đó lại nói: “So với mọi người, kinh nghiệm đối phó với cướp biển của chị Nhiên nhiều hơn! Chị ấy là người đánh thắng trận!”
“Không sai, không sai!” Kha Lỗ liên tục gật đầu tán thành.

Nhưng Lâm Hoài không hề thay đổi quyết định của mình, “Lần này chưa chắc, cô ấy không biết kế hoạch tác chiến của chúng tôi, xông vào rất dễ bị ngộ thương!” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Kha Lỗ thấy anh ta cái này không được, cái kia cũng không được, lập tức nóng nảy, “Này cái anh sĩ quan huấn luyện kia, anh làm sao thế hả? Đơn vị các anh trì hoãn không chịu cứu người, bây giờ còn ngăn cản người khác? Rốt cuộc các người muốn thế nào!”
“Chúng tôi không nói không đi cứu người, mà là phải phục tùng sắp xếp của cấp trên.

Nếu như binh lính nào cũng không kỷ luật như cô ấy thì không phải là quân đội nữa rồi.



“Sắp xếp, sắp xếp, sắp xếp, đợi các người sắp xếp xong thì người ta chết hết rồi! Còn không bằng để Nhiếp Nhiên xông vào cứu người!”
“Anh tưởng cô ấy xông vào cứu đám người kia là xong à? Anh có biết cô ấy đi như vậy rất dễ làm loạn tất cả kế hoạch tác chiến không? Một khi bọn cướp biển trốn thoát, đến lúc đó sẽ có nhiều người vô tội bị giết hại giống mọi người hơn!”
Nhiếp Nhiên thấy phiền, đứng ra nói: “Được, tôi có thể không đi, nhưng tôi nói cho anh biết, chỉ có cơ hội lần này thôi, nếu như đến lúc đó toàn bộ binh lính của các người bị lạc ở trong núi thì đừng có quỳ xuống cầu xin tôi giống như anh ta!”
Giọng cô giống như đang trần thuật một sự thật, nhưng như vậy lại khiến Lâm Hoài cảm thấy nữ binh này quá kiêu căng.

Rốt cuộc làm sao kiểu lính này lại tồn tại được ở đơn vị dự bị?
“Dù cô đã từng đánh cướp biển thì đã sao? Tình hình mỗi lần tác chiến đều khác nhau, cô có gì để chắc chắn là mình có thể cứu được người ra.

” Lâm Hoài lớn tiếng chất vấn.

.

 
Chương 931: Chương 931





TRANH CHẤP KHÔNG NGỪNG - DẪN ĐỘI CỨU VIỆN (2)
So sánh với sự tức giận của anh ta, Nhiếp Nhiên vô cùng bình tĩnh, “Bởi vì lớp 6 đã từng trải qua hoàn cảnh huấn luyện giống như vậy.


Cô nói xong, đám người Nghiêm Hoài Vũ đều kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Cô nói giống sương mù và lần chúng ta bị lạc trong núi ở nơi đó sao?”
“Ừ, hoàn cảnh địa lý không khác nhau lắm.


“Cô có thể khẳng định không?” Sắc mặt Kiều Duy thay đổi: “Bởi vì nếu quả thật là như vậy thì khi trời mưa rất có thể sẽ sạt lở.


Mọi người gật đầu phụ họa.

Nhiếp Nhiên khẽ thở dài, quay sang nói với Lý Kiêu, “May mà có cậu nhắc nhở.



Hôm đó Lý Kiêu cầm bia đứng ở cửa ký túc xá của cô nói sương mù nơi này làm cô ấy nhớ lại hải đảo, vừa rồi đột nhiên cô đã nghĩ ra.

Đây cũng là nguyên nhân lớn khiến cô đổi ý.

“Nếu có sự nhắc nhở của tôi, vậy lần cứu viện này tôi nhất định phải tham gia.

” Lý Kiêu lạnh lùng nói.

Nhiếp Nhiên không nhịn được khẽ cau mày lại.

“Còn em nữa, em cũng đi!” Hà Giai Ngọc giơ tay.

“Anh đây cũng phải đi!” Nghiêm Hoài Vũ cũng lên tiếng.


“Còn tôi nữa.


“Tôi cũng đi!”
Kiều Duy và Thi Sảnh cũng trước sau lên tiếng.

Chỉ có Uông Tư Minh không nói gì, im lặng giống như đang suy nghĩ.

Nhiếp Nhiên quét mắt qua Uông Tư Minh, còn chưa đợi anh ta mở miệng đã nói: “Tôi không cần mọi người đi theo, mọi người sẽ liên lụy đến tôi.


“Tại sao chứ, chị Nhiên, em! ”
Nhiếp Nhiên ngắt lời: “Tôi chỉ cần dẫn bọn họ ra khỏi ngọn núi đó là được rồi, nhưng mọi người đi theo tôi nhiều như vậy, mục tiêu quá lớn, rất dễ bại lộ.


Lâm Hoài bị lạnh nhạt, thấy bọn họ chỉ mải nói chuyện với nhau thì lại nói với Nhiếp Nhiên: “Không được! Cô là lính của Quân khu 2, không có mệnh lệnh thì tuyệt đối không thể tự tiện hành động!”
Nhiếp Nhiên đã mất hết kiên nhẫn với với anh ta: “Chỉ có lúc tôi muốn, tôi mới là binh lính của Quân khu 2.


Lâm Hoài ngẩn ra, “Trong mắt cô còn có sư đoàn trưởng, còn có đơn vị không hả? Đúng là vô tổ chức!”.

 
Chương 932: Chương 932





TRANH CHẤP KHÔNG NGỪNG - DẪN ĐỘI CỨU VIỆN (3)
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Rốt cuộc anh có tư cách gì khiển trách tôi, đề xuất lên núi lần này là anh nộp lên, nếu như đám người này chết hết ở trên ngọn núi kia, anh tưởng là anh còn có thể làm sĩ quan huấn luyện nữa à?”
Cô nói xong, Nhiếp Thành Thắng đã hơi lảo đảo.

Đợt tác chiến này mặc dù có đề nghị của Lâm Hoài, nhưng không có sự đồng ý của ông ta, phần kế hoạch tác chiến cũng sẽ không được thực hiện.

Nếu như đám người kia thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì chức sư đoàn trưởng của ông ta cũng chấm dứt!
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng tái đi, lòng bàn tay vì căng thẳng mà toát mồ hôi.

Nhiếp Nhiên hờ hững quét mắt qua ông ta.

Hừ! Kế hoạch này mặc dù thất bại, nhưng cũng không thể bỏ qua tất cả cơ hội khiến Nhiếp Thành Thắng sợ hãi.

Tốt nhất có thể dọa chết ông ta!
Lâm Hoài vẫn bình tĩnh, nói năng mạnh mẽ: “Cô yên tâm, chuyện này nếu là do tôi làm, tôi sẽ chủ động yêu cầu sư đoàn trưởng để tôi đi cứu.


Nhưng cô không thể đi.

Binh lính Quân khu 2 chúng tôi không cần được cứu bởi một nữ binh không dám cầm súng.


Nhiếp Nhiên cười chế giễu, “Yên tâm, cho dù tôi không cầm súng cũng có thể cứu bọn họ.


“Cuồng vọng!” Lâm Hoài hiển nhiên không tin lời cô.

“Tôi chỉ đưa đám binh lính kia xuống núi, còn những điều khác tôi sẽ không quan tâm.


“Cô tưởng cô mặc kệ là được à? Một khi bị cướp biển phát hiện, đến lúc đó cô sẽ không thể không bị cuốn vào trong đó! Cô không thể cầm súng, cô lấy cái gì bảo đảm an toàn tính mạng của mình!”

“Được rồi, mọi người cứ cãi nhau như vậy cũng không phải là cách.

” Lý Tông Dũng xem kịch đủ lâu rồi mới lên tiếng.

“Cô muốn đi cứu à?” Lý Tông Dũng đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, nghiêm túc hỏi, trong ánh mắt ông dường như có ý tứ khác.

Nhiếp Nhiên biết chuyện cầm súng không thể lừa ông ta được.

Nhưng biết rõ mà ông ta không vạch trần, hơn nữa còn có thể hỏi cô như vậy, hiển nhiên là ông ta hi vọng cô có thể suy nghĩ kĩ càng, ngộ nhỡ bị Nhiếp Thành Thắng phát hiện, cô có thể không chống đỡ được hậu quả.

“Vâng.

” Cô gật đầu.

“Được, tôi đồng ý để cô đi.

Nhưng ba người Uông Tư Minh, Lý Kiêu và Phương Lượng phải đi cùng cô.

”.

 
Chương 933: Chương 933





TRANH CHẤP KHÔNG NGỪNG - DẪN ĐỘI CỨU VIỆN (4)
Ba người đi cùng cô?
Vậy há chẳng phải là cô dẫn theo ba phiền toái à?
Nhiếp Nhiên cau mày lại, hiển nhiên là không muốn đồng ý.

Lý Tông Dũng giải thích: “Hai người bọn họ, một người đã từng kề vai chiến đấu với cô, một người là lính mũi nhọn lớp 1, còn một người chính là sĩ quan huấn luyện cũ của cô, có ba người bọn họ đi cùng, tôi tương đối yên tâm.


Yên tâm?

Nhiếp Nhiên không hiểu, ông ta đang nghi ngờ năng lực của mình sao?
Lý Tông Dũng thấy cô không vui thì thấp giọng, nói chỉ đủ để hai người nghe được: “Cô quá tự phụ, lúc gặp phải chuyện sẽ không từ một thủ đoạn nào, thậm chí không tiếc khiến mình thương tích khắp người.

Nếu như tên nhóc kia biết tôi ném cô vào chỗ nguy hiểm như vậy, cậu ta sẽ lật tung đơn vị dự bị lên.

Một mình Lý Kiêu không áp chế được cô, nhưng tôi nghĩ thêm hai người nữa sẽ có thể áp chế được.


Sắc mặt Nhiếp Nhiên tối sầm lại.


Thì ra không phải giúp cô, mà là đi giám sát cô.

Con cáo già này!
Nhưng đúng lúc này, Lâm Hoài lại đột nhiên nói: “Tôi không đồng ý!” Anh ta đi tới trước mặt Nhiếp Thành Thắng, nói dõng dạc: “Sư đoàn trưởng, lần này là lỗi của tôi mới khiến binh lính Quân khu 2 mất liên lạc, cho nên tôi muốn tôi và lớp 2 đi cứu bọn họ!”
Nhiếp Thành Thắng nặng nề nói: “Không sai! Lần này mất liên lạc là do chúng ta làm không tốt, nên do chúng ta tự giải quyết, tạm thời chưa phiền đến đơn vị dự bị.

Nhưng trước lúc này! ” Ông ta dừng một chút, chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên, “Có phải hai người nên giải thích với tôi không?”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, chỉ cảm thấy hình như có điều không ổn.

Lâm Hoài lớn tiếng nói: “Sư đoàn trưởng, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi,! Là tôi không tính chính xác được hướng gió và thời tiết, khiến binh lính Quân khu 2 bị lạc phương hướng, tiến vào góc chết, khiến thiết bị xảy ra vấn đề.

”.

 
Chương 934: Chương 934





TRANH CHẤP KHÔNG NGỪNG - DẪN ĐỘI CỨU VIỆN (5)
“Chuyện này tôi sẽ tính sổ với cậu sau.

” Nhiếp Thành Thắng nói xong, không hề chớp mắt nhìn Nhiếp Nhiên, giọng nói u ám, “Sao cô biết lần này chúng tôi tập kích ở trên núi? Tôi không nhớ tôi đã nói kế hoạch tác chiến với cô.


Nhiếp Nhiên hít một hơi thật sâu, chưa kịp nói thì Lâm Hoài đã cướp lời: “Là do tôi! Lần trước tôi vào phòng làm việc của sư đoàn trưởng xem bản đồ địa hình bị Nhiếp Nhiên bắt gặp.

Khi đó cô ấy bảo tôi mau rời đi, tôi vì muốn xem bản đồ địa hình thêm một lúc nên cố ý nói chuyện với cô ấy, rồi không tự chủ được mà thảo luận.


Nhiếp Nhiên kinh ngạc.

Anh ta làm gì thế?
Tại sao phải ôm lỗi lên người mình, hơn nữa lại còn dùng lí do tệ như vậy?
Rốt cuộc anh ta có biết lén vào phòng làm việc của sư đoàn trưởng không chỉ đơn giản là cách chức ghi lỗi thôi không?

“Cuối cùng là bàn ra phương án này!” Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng trở nên xanh mét.

Lâm Hoài nói dõng dạc: “Là lỗi của tôi, xin sư đoàn trưởng trách phạt!”
“Trách phạt? Lần này tổng cộng có bốn lớp, tính mạng của binh lính bốn lớp là thứ một câu trách phạt có thể xong sao! Hai người nhất định phải giải quyết chuyện này!”
“Rõ!” Lâm Hoài đứng thẳng người, lớn tiếng đáp, sau đó nói với lớp 2 trong sân huấn luyện: “Lớp 2 bước ra khỏi hàng! Bây giờ tất cả mọi người lập tức cùng tôi lên đường!”
Lâm Hoài nói xong, dẫn đầu nhanh chóng chạy ra khỏi sân huấn luyện.

Nhiếp Nhiên vô cùng đau đầu.

Mẹ kiếp, cô vốn định đi một mình, sau đó dẫn đám người kia từ trên núi xuống là xong, lần này làm lớn như vậy, thật sự nghĩ cướp biển bị mù à?
“Chúng tôi cũng phải đi!” Nghiêm Hoài Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhiếp Thành Thắng uy nghiêm nhìn bóng lưng các binh lính của mình, nói: “Tôi nói rồi, đây là chuyện của Quân khu 2.


Lần này Quân khu 2 xảy ra sơ suất lớn như vậy, nếu như bọn họ không sửa chữa lỗi lầm này mà để cho đơn vị dự bị giúp, vậy thì mặt mũi ông ta để ở đâu?
“Nhưng bây giờ đơn vị dự bị chúng tôi cũng bị mất liên lạc.


” Kiều Duy đút hai tay trong túi quần, dây dưa không chịu buông.

“Đó là chuyện của đơn vị các cậu, các cậu nên tìm tiểu đoàn trưởng Lý.


Tất cả mọi người đều phóng tầm mắt lên người Lý Tông Dũng.

Lý Tông Dũng nhìn bọn họ, dừng lại mấy giây rồi mới lên tiếng: “Lần này là đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2 cùng tác chiến, không phân biệt bên nào với bên nào.

Tôi thấy sư đoàn trưởng Nhiếp để mấy binh lính này cùng đi đi, dù sao bọn họ cũng từng trải qua hoàn cảnh huấn luyện tương tự, dễ hiểu rõ tình hình hơn binh lính Quân khu 2.


Nhiếp Thành Thắng vốn chỉ muốn dùng Lý Tông Dũng làm bia đỡ đạn, nhưng không ngờ Lý Tông Dũng lại nói như vậy.

Ông ta lập tức cảm thấy không vui.

Lý Tông Dũng nói tiếp, “Anh cũng không hi vọng lính của mình xảy ra chuyện đúng không?”
Nhiếp Thành Thắng suy nghĩ một lát, giữa mạng người và thể diện, ông ta vẫn chọn mạng người, ông ta gật đầu nói: “Được rồi, hi vọng mọi người có thể thuận lợi quay trở về.

”.

 
Chương 935: Chương 935





AI LÀM NGƯỜI ĐẤY CHỊU - KHÔNG LÀM LÍNH ĐÀO NGŨ (1)
“Cổ Lâm đừng đi.

” Trước khi đội ngũ rời đi, Nhiếp Nhiên đột nhiên nói với Cổ Lâm ở phía sau.

“Tại sao?” Cổ Lâm không hiểu.

“Cậu đã từng gặp sạt lở, với tính cách của cậu, nhất định là có biến chứng sau khi bị thương.



Bây giờ Nhiếp Nhiên chỉ muốn đá hết đám người này đi.

“Tiểu đoàn trưởng, tôi thì sao? Tôi là binh lính của đơn vị dự bị, thầy không thể thiên vị như vậy được, tôi mạnh hơn bọn họ nhiều như vậy, tại sao không cho tôi đi.


Lý Tông Dũng nghiêm túc nói: “Cô nên nghĩ sao lần này sĩ quan huấn luyện An không cho cô đi thì hơn.



w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Tại sao?”
Trương Nhất Ngải cũng không hiểu chuyện này, lần này trừ đám người Nghiêm Hoài Vũ làm sai chuyện bị ở lại đơn vị ra, những người còn lại đều đi hết.

Nhưng cô ta không làm sai cái gì, tại sao cũng phải ở lại?
“Không nghĩ ra thì tiếp tục nghĩ, nghĩ đến khi hiểu mới thôi!”
Lý Tông Dũng cảm thấy có lẽ những lính mũi nhọn của lớp 1 rất xuất sắc ở mặt huấn luyện thể năng, nhưng đã quên mất một số điều đối nhân xử thế cơ bản nhất.

.

 
Chương 936: Chương 936





AI LÀM NGƯỜI ĐẤY CHỊU - KHÔNG LÀM LÍNH ĐÀO NGŨ (2)
Lý Tông Dũng rời đi, Hà Giai Ngọc đắc ý nói với Trương Nhất Ngải mấy câu rồi cũng lập tức đi theo đơn vị.

Tất cả mọi người nai nịt gọn gàng rồi di chuyển đến bến tàu, lên thuyền.

Vị trí căn cứ của bọn họ là một hòn đảo nhỏ cách chỗ cướp biển không xa, cho nên nhất định phải đi thuyền tới.

Đây cũng là nguyên nhân Nhiếp Nhiên không đợi đến tối mới hành động đơn độc.


Cô không biết đường biển, lại trộm thuyền ở căn cứ, ngộ nhỡ gây ra ngộ thương không cần thiết sẽ không hay.

Cô không muốn chết trước khi xuất quân đâu.

“Tốt quá rồi chị Nhiên, chúng ta lại có thể cùng nhau kề vai chiến đấu rồi!” Hà Giai Ngọc vừa lên thuyền đã chạy tới trước mặt Nhiếp Nhiên, vui vẻ nói.

Nhiếp Nhiên cau mày lại, nhìn biển cả vô tận, “Mỗi lần tác chiến đều sẽ có người bị thương và mất mạng, đây không phải là chuyện đáng để vui.


“Chỗ cô chọn lần này rất nguy hiểm à?” Kiều Duy dựa vào thành thuyền, hỏi.


“Đúng là hơi phức tạp.

” Nhiếp Nhiên thở dài một hơi, nhức đầu day trán.

Lý Kiêu nhìn cô chằm chằm: “Có nguy hiểm hơn lần trước không?”
“Hoàn cảnh địa lý mặc dù như nhau, nhưng đỉnh núi nhiều gấp đôi.

” Nhiếp Nhiên nói thẳng.

.

 
Chương 937: Chương 937





AI LÀM NGƯỜI ĐẤY CHỊU - KHÔNG LÀM LÍNH ĐÀO NGŨ (3)
Lý Kiêu khẽ cau mày, dừng lại hai giây rồi mới nói: “Tôi hỏi là có nguy hiểm hơn lần trước không?”
Nhiếp Nhiên: “Cướp biển cộng thêm sương mù và khả năng sạt lở, anh nói xem có nguy hiểm không?”
“! ”
Mọi người lập tức im lặng.

Đúng lúc này, Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn đi tới.

Hai người cười xoa xoa tay, lúng túng nói: “Chị Nhiên! trước kia mấy người chúng tôi không hiểu chuyện, chị đừng để ý nhé, đùa thôi chị đừng coi là thật.


Hà Giai Ngọc nhảy lên, “Chị Nhiên cái gì, chị Nhiên là tôi gọi, anh không được gọi!”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không để ý.



“Vậy lần trước Dương Thụ nổi giận với cô, cô cũng đừng để ý nhé.

” Ngô Sướng vội vàng bồi thêm.

Nhiếp Nhiên cảm thấy bây giờ đã rất phiền rồi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với bọn họ: “Không đâu.


Ngô Sướng lập tức thở phào nhẹ nhõm, gào lên về một phía: “Dương Thụ, Dương Thụ, chị Nhiên nói không để ý, cậu mau qua đây đi!”
Quả nhiên Dương Thụ đang đứng ở đó, lúc thấy Nhiếp Nhiên nhìn mình, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cô ấy có để ý không đâu.


Nhiếp Nhiên cảm thấy đám người này thật ồn ào nên cô dứt khoát đi vào bên trong khoang thuyền.


“Cô đi đâu thế, Tiểu Nhiên Tử?”
“Đi sửa chữa sai lầm!”
Bên trong khoang thuyền, tất cả lớp 2 đều ngồi im ở đó.

Nhiếp Nhiên đi vào thấy Lâm Hoài đang đứng ở trước bàn xem một tấm bản đồ địa hình.

“Cô ngồi đây chứ?” Mấy người Ngô Sướng đi theo sau nhìn thấy tình hình trong khoang thuyền, chủ động mời Nhiếp Nhiên ngồi với bọn họ.

“Ai muốn ngồi với mấy người!” Hà Giai Ngọc đi vào theo nghe thấy lời Ngô Sướng thì lẩm bẩm, sau đó nói với Nhiếp Nhiên: “Chị Nhiên, chúng ta ngồi bên đó đi.


“Không cần, mọi người ngồi đi.

” Nhiếp Nhiên từ chối, đi tới trước mặt Lâm Hoài ngay trước mắt mọi người.

.

 
Chương 938: Chương 938





AI LÀM NGƯỜI ĐẤY CHỊU - KHÔNG LÀM LÍNH ĐÀO NGŨ (4)
Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ sợ Nhiếp Nhiên bị thua thiệt nên lập tức đi theo cô.

Lâm Hoài thấy bọn họ xem bản đồ địa hình, tưởng là bọn họ lo lắng cho đơn vị dự bị nên nói: “Nếu sư đoàn trưởng đã nói lần tác chiến này không phân biệt bên nào với bên nào thì mọi người yên tâm, sau khi cứu đơn vị Quân khu 2 thành công, tôi sẽ lập tức phái người đi cứu người của đội dự bị.


Nghiêm Hoài Vũ hừ mũi, cúi đầu nhìn khu vực mục tiêu số 4, nói: “Đơn vị dự bị không cần cứu đâu, nếu ngay cả chuyện nhỏ như mất liên lạc mà An Viễn Đạo không làm được thì chức sĩ quan huấn luyện này coi như chấm dứt rồi.


“Không sai.

” Hà Giai Ngọc cũng gật đầu.


Lâm Hoài sầm mặt lại: “Các người có phải là lính của đơn vị dự bị không hả? Không lo lắng đơn vị mất liên lạc mà còn mong đợi, sao đơn vị dự bị lại dạy ra loại lính như các người hả?”
“Điểm mục tiêu số 4 sẽ không có vấn đề, chỗ bọn họ chọn không tới hai tiếng nữa là sương mù sẽ tan đi, anh cứ lo cho Quân khu 2 của anh đi.

” Nhiếp Nhiên nhìn bản đồ địa hình trên bàn, nói.

“Sao cô có thể khẳng định như vậy?”
“Nhìn hướng gió.

” Nhiếp Nhiên vẫn giống như lần trước, gõ lên mấy mũi tên kí hiệu hướng gió trên bản đồ.

Lần này Lâm Hoài sẽ không mắc lừa nữa, lần trước chính cái dáng vẻ này của cô làm anh ta tin tưởng lời cô, biến cục diện thành như bây giờ.

“Nếu như nhìn hướng gió, vậy sương mù ở chỗ Quân khu 2 chúng tôi phải tan nhanh hơn mới đúng!”

Nhiếp Nhiên chỉ ba ngọn núi lớn trên bản đồ, “Lợi dụng hướng gió làm tan sương mù thì đúng, nhưng anh chưa nhìn rõ địa hình của nơi này, bốn bề là núi, sương mù theo hướng gió chỉ lượn vòng trong này, không tan đi được.


Lâm Hoài nhìn kỹ, đúng là như vậy!
“Vậy tại sao lúc ấy cô không nói với tôi?” Anh ta tức giận chất vấn.

Tiếng quát mắng của anh ta thu hút ánh mắt của tất cả các binh lính cách đó không xa, cả khoang thuyền đều yên tĩnh.

Ánh mắt Nhiếp Nhiên sầm xuống.

Ha, cuối cùng đề tài chính cũng đến rồi!
Cô khẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra chút lạnh lùng, “Tôi nhớ lúc đó tôi cũng nói mình chỉ tùy tiện nói thế mà thôi, là anh lấy lời nói tùy tiện của tôi làm thành phương án khả thi.

Nếu không có năng lực, sao còn vơ vào mình?”
Lời nói của cô giống như gáo nước lạnh dập tắt cơn giận của anh ta.

.

 
Chương 939: Chương 939





AI LÀM NGƯỜI ĐẤY CHỊU - KHÔNG LÀM LÍNH ĐÀO NGŨ (5)
Lâm Hoài im lặng.
Nhiếp Nhiên cố ý thăm dò: “Có điều, anh hoàn toàn có thể đẩy chuyện này cho tôi, cần gì phải ôm vào mình đi mạo hiểm? Tình hình bên đó rất phức tạp, thời tiết xấu cộng thêm cướp biển xuất quỷ nhập thần, rất dễ bỏ mạng.”
Lâm Hoài hừ lạnh, “Tôi không có thói quen để nữ binh chịu trận thay.

Đàn ông dám làm dám chịu, là lỗi của tôi thì là lỗi của tôi.

Còn nữa, tôi là quân nhân, vì quân trang mà bỏ mạng là vinh quang của tôi!”
Anh ta nói vô cùng hùng hồn.
Nhiếp Thành Thắng lại còn có thể dạy ra một người lính chính trực như vậy đúng là hiếm lạ.
Cô vốn tưởng là Lâm Hoài nói lời đó ở trước mặt Nhiếp Thành Thắng là che giấu cho mình, sau đó tính sổ sau, không ngờ là cô đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

“Lần này tổng cộng phái ra ngoài bao nhiêu người?”
“Bốn lớp, một trăm hai mươi người.”
“Lần này người của đơn vị Quân khu 2 đóng vai trò gì trong chiến dịch này?”
“Tiêu diệt cướp biển ở các khu vực rải rác xung quanh cho đơn vị dự bị.” Anh ta lấy bút vạch ra khu vực phạm vi hoạt động của cướp biển cho cô, nói một số tình hình của lần tác chiến này.
“Số lượng cướp biển thì sao?” Nhiếp Nhiên nhìn kĩ kí hiệu trên bản đồ địa hình, tiếp tục hỏi.
“Cộng lại cũng hơn một trăm tên.”
“Hơn một trăm tên? Bút trong tay Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, cô liếc anh ta, “Mọi người thật là công bằng.”
Tập kích còn phải dùng hơn một trăm binh lính, đúng là quá sức chịu đựng mà!
Nhiếp Nhiên cúi đầu vẽ vẽ viết viết lên bản đồ.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ đứng ở cạnh bàn nhìn cái bản đồ địa hình dầy di dầy dít kia đã sớm hoa mắt rồi, trừ Lý Kiêu và Uông Tư Minh còn có thể thỉnh thoảng nói chen vào vài câu ra, những người khác không hề cơ cơ hội mở miệng.
“Bây giờ tốt nhất anh hãy cầu nguyện bọn họ vẫn chưa nổ súng về phía đám cướp biển kia đi.” Sau khi nghiên cứu, Nhiếp Nhiên đặt bút trong tay xuống, nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì ở hoàn cảnh này, mọi người không thể đánh lại bọn chúng.”
Lâm Hoài lắc đầu, phản bác: “Không thể nào, dù hoàn cảnh bất lợi với chúng tôi nhưng lúc đầu cô đã nói địa thế của chúng ta cao, cộng thêm khả năng ẩn nấp tốt, sẽ dễ đánh hơn.”
“Vậy nếu như bọn chúng không đánh thì sao?”
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười với anh ta, Lâm Hoài ngẩn ra, “Cô có ý gì?”
Lúc này ngay cả Lý Kiêu và Uông Tư Minh cũng không hiểu lời cô.
Làm sao có thể sẽ không đánh?
Nhiếp Nhiên lại cầm bút lên khoanh mấy điểm núi, cùng với tất cả kí hiệu nguồn nước màu xanh da trời, “Tất cả binh lực của mọi người đều tập trung ở trên núi, bọn chúng chỉ cần chặn mấy cửa khẩu lại và cả nguồn nước nữa thì không cần đánh, bọn chúng cũng thắng.”
“...”

Hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới điều này.
Cắt nguồn nước, chặn cửa khẩu, giam bọn họ ở trong đó, không có đồ ăn còn miễn cưỡng, nhưng không có nước uống, không quá ba ngày, chắc chắn đám người này sẽ phải đầu hàng.
Đến lúc đó cướp biển không phí một viên đạn nào cũng có thể dễ dàng bắt người.
Nghĩ tới đây, Lâm Hoài chỉ cảm thấy sống lưng mình rét lạnh.
Chuyện này còn kinh khủng hơn bị lạc ở trong núi!
“Không thể nào, cướp biển sẽ thông minh biết dùng chiêu này à?” Nghiêm Hoài Vũ hỏi.
“Không thể? Cướp biển xảo quyệt hơn chúng ta nhiều.

Trong khi bao vây, thậm chí chúng còn lợi dụng bọn họ làm mồi dụ để chúng ta cứu viện, sau đó phục kích chúng ta.” Nhiếp Nhiên nhìn bản đồ, giọng nói nặng nề, “Cho nên, bị lạc đường sạt lở đều không phải chuyện tồi tệ nhất, tồi tệ nhất là gặp phải cướp biển trong tình hình này.

Vậy thì xác suất sống sót của bọn họ là năm mươi phần trăm, chúng ta là hai mươi lăm phần trăm.”
“Tại sao chúng ta lại thấp hơn bọn họ?” Thi Sảnh cau mày hỏi.
“Bởi vì bọn chúng sẽ không lập tức giết chết mồi nhử, nhưng chúng ta là cứu viện, hết nhóm này đến nhóm khác, liên tục không ngừng, phải lập tức giết chết ngay.” Kiều Duy giải thích thay Nhiếp Nhiên.
“Tôi đã nói hết tất cả các khả năng rồi, nếu như không muốn tham gia, bây giờ rút khỏi vẫn còn kịp.” Nhiếp Nhiên cảm thấy đã đạt được hiệu quả, đến lúc để đám người này biết khó mà lui rồi.
Nhưng mà...!chẳng có tác dụng gì!

“Tôi không rút lui đâu! Cùng lắm thì đánh nhau chính diện, gần đây kỹ thuật bắn súng của tôi không tệ.

Tiểu Nhiên Tử cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho cô đâu!” Nghiêm Hoài Vũ tự tin nói.
“Chị Nhiên, em cũng chắc chắn không gây cản trở cho chị, chị đã từng nói làm lính không thể đào ngũ rồi!”
Những người còn lại cũng đồng loạt vung cánh tay lên đáp lại.
“Đúng, không làm lính đào ngũ!”
“Không sai, làm gì cũng không thể làm lính đào ngũ!”
Nghe bọn họ hò hét, lúc này Nhiếp Nhiên thật sự muốn ném hai người này xuống biển nuôi cá mập.
“Bây giờ tất cả mọi người kiểm tra trang bị, lập tức ẩn nấp lên bờ!” Lâm Hoài quát, trong nháy mắt tất cả binh lính đều đứng lên.
“Rõ!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom