Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 720: Nụ cười có thể xóa nhòa thù hận (4)


Lý Kiều nhíu chặt mày, nói: “K3ế hoạch hiện giờ đều do tôi t2hay cậu làm, vốn đã lệch với 7kế hoạch ban đầu thì có cái g3ì không thể nói.”

Nhi2ếp Nhiên đung đưa túi rượu trong tay, “Cậu để cho tôi nói ra cũng là vì muốn nghiệm chứng ý nghĩ trong lòng cậu thôi, với IQ của cậu thì không có khả năng không nghĩ ra được.” Lý Kiêu đành phải thừa nhận: “Tôi đã xem qua kết cấu ở gần chỗ ngọn núi mà cậu chôn mìn, đất khá xốp, lần nổ mìn đầu tiên đã khiến ngọn núi kia hơi rời ra, lần nổ thứ hai chắc chắn sẽ tạo thành lở núi, nửa hòn đảo này sẽ bởi vì vậy mà gặp phải động đất

Địa chất dịch chuyển rất dễ dàng gây nên sự chú ý của đám nhân viên cứu hộ

Cậu muốn sử dụng mạn như đạn tín hiệu.” “Xem đi, không phải cậu đều biết hết cả rồi à?” Nhiếp Nhiên nhếch miệng

“Cậu không sợ toàn bộ hòn đảo này sẽ sụp sao?” “Cậu có biện pháp khác tốt hơn sao?” Nhiếp Nhiên liếc Lý Kiêu

Lý Kiêu có thể tìm được mìn chôn trong rừng cây nhanh như vậy, khẳng định là lúc trước cũng đã từng có ý nghĩ này, nhưng cô cảm thấy tính nguy hiểm của nó quá lớn nên mới bất đắc dĩ từ bỏ

Nhưng đối với Nhiếp Nhiên, nguy cơ và cơ hội chỉ cách nhau một đường, hoặc thắng, hoặc thua

Tên thủ lĩnh cướp biển đã từng nói trên biển có thuyền của quân đội, chắc chắn Hoắc Hoành đang dốc toàn lực tìm kiếm bọn họ

Chấn động này chắc chắn sẽ khiến họ chú ý

Nhưng đúng là tiếc, cuối cùng nhóm mìn này lại được chôn ở đây, dùng để giết nhóm cướp biển thứ hai

Đúng là người tính không bằng trời tính

“Chiếc thuyền kia có thể đưa chúng ta ra biển, vì sao cậu lại không cần?” Lý Kiểu hỏi

Nhiếp Nhiên cười hỏi lại: “Cậu biết lái sao?” “Những tên cướp biển kia có thể” “Đây chính là nguyên nhân vì sao tôi lại hứa hẹn tha cho gã cướp biển kia một lần.” Ý nghĩ tự lái thuyền này không phải trước kia cô không nghĩ tới, nhưng cướp biển được gọi là cướp biển là vì khả năng của chúng trên biển người thường không thể so sánh được

Đám người bọn họ không có kinh nghiệm đi thuyền ở trên biển, cũng không hiểu thời tiết biển

Nếu những tên cướp biển kia lừa gạt họ, hay nhảy xuống biển chạy trốn thì bọn họ sẽ kẹt giữa đại dương mênh mông bao la, khi đó thì đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không linh thật rồi

Chẳng bằng ở lại đây, chí ít còn có mìn có thể coi như đạn tín hiệu cầu cứu

Nhưng bây giờ không trông mong được vào mìn nữa rồi, nên thuyền trở thành cọng cỏ cứu mạng duy nhất của bọn họ, vì thể lúc đó cô mới không thể không thả cho gã cướp biển kia một đường sống.

Không có đại ca gã uy hiếp, chắc gã sẽ vì tự do của mình mà ngoan ngoãn đưa bọn họ trở về đất liền

Lý Kiêu thầm thở dài, “Quả nhiên là cậu đã nghỉ hết mọi phương án rồi.”
 
Chương 721: Nụ cười có thể xóa nhòa thù hận (5)


“Thật ra tôi có tính sát một chuyện.” Nhiếp Nhiên dựa vào tảng đá sau lưng, cô3 ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không một ánh sao.

“Cái gì?” Nhiếp Nhiên2 chỉ vào mình, “Là cái cơ thể này.” “Cơ thể?” Lông mày Lý Kiêu lại cau chặt h7ơn, hiển nhiên là không hiểu ý

Nhiếp Nhiên gật nhẹ, “Đúng vậy, cơ thể3 này quá yếu, chỉ cảm lạnh một chút mà chân đã nhũn ra.” “Cảm lạnh một chút? 2Chắc không cần tôi phải nhắc lại cho cậu biết cậu đã mê man bao nhiêu ngày chứ hả?” Trong đôi mắt Nhiếp Nhiên đảo qua nét cười nhẹ, “Hôm nay cậu nói nhiều nhỉ? Không giống Lý Kiệu thường ngày chút nào.” Lý Kiêu nhìn cái túi rượu trong tay Nhiếp Nhiên: “Người ta nói uống rượu hỏng việc, đúng là chẳng sai tí nào.” “Đợi ngày mai kết thúc, quay trở lại đơn vị, cậu có muốn uống cũng không có mà uống đâu

Lần này cậu có công giết cướp biển, hẳn là rất nhanh có thể vào lớp 1 rồi.” Nụ cười ranh mãnh xuất hiện ở trên môi Nhiếp Nhiên

Nhiếp Nhiên cười trêu chọc: “Cậu đã nói đang bị thương không thể uống rượu.” Nhưng lúc này Lý Kiều lại giơ túi rượu lên, trông dáng vẻ như nhất quyết phải ép Nhiếp Nhiên uống vậy.

Nhiếp Nhiên biết Lý Kiêu làm thế là muốn mình hứa hẹn

Chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhận túi rượu bia và uống một ngụm

“Cậu ngây thơ thật đấy.” Nhiếp Nhiên liếc Lý Kiêu

Không biết có phải là do uống quá nhiều rượu không mà Lý Kiêu nói đùa, “Không phải cậu cũng ấu trĩ theo tôi đấy à?” Bầu không khí trong nháy mắt trở nên dễ chịu hơn.

Sau khi nhìn thấy, sắc mặt Lý Kiêu lập tức trầm xuống, “Cướp biển là do tất cả mọi người cùng giết.” Nhiếp Nhiên nhướng mày, không ngờ cô nàng này lại công bằng liêm chính như vậy

Chỉ có điều, mặc cho đám cướp biển này là cô ấy giết, hay là cùng bọn họ giết, thì trên hồ sơ của cô ấy vẫn được ghi chép lại

Là một học viên hạt giống sắp tiến vào lớp 1, có thêm phần công lao này, chắc một thời gian ngắn nữa sẽ được lên lớp 1 thôi

Tóm lại chúc mừng cậu, sắp đạt được ước muốn rồi.” Nhiếp Nhiên lại giơ túi rượu trong tay lên

“Vậy còn cậu? Với năng lực của cậu, muốn vào lớp 1 cũng là dễ như trở bàn tay.” “Quên đi thôi, vất vả lắm tôi mới tiễn được cậu đi, không có ai mỗi ngày nhìn tôi chằm chằm, tôi nhẹ nhõm tự tại biết bao nhiêu.” “Mục đích của việc cậu vào quân đội không phải là làm tổn thương họ, phải không?” Nhiếp Nhiên thu lại nụ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy.” “Tốt, tôi tin tưởng cậu.” Nói xong, Lý Kiêu lại uống mấy ngụm
 
Chương 722: Nguy hiểm liên tục - Cứu viện (1)


Một lúc sau, Nghiêm Hoài Vũ cầm bó đuốc chạy t3ừ cổng thôn đến.

“Quả nhiên là hai ng2ười ở chỗ đây.” “Có chuyện gì à?” Lý Kiều cau7 mày

“Không có việc gì, tiệc tan rồi 3mà không thấy các cổ đâu nên tôi ra ngoài này2 xem thử.” Anh ta vừa làu bàu vừa gãi mũi

Ban nãy lúc Kiều Duy nói thế, anh ta cảm thấy Kiểu Duy nói không đúng, nào có ai đếm hôm khuya khoắt không ngồi sưởi ấm bên cạnh đống lửa mà ra ngồi vệ đường hóng gió lạnh chứ

“Nhưng nếu ngày mai mà cậu sốt cao trở lại, tôi sẽ không đồng ý để cậu đi ám sát nữa đâu.” “Tôi biết rồi.” Nghiêm Hoài Vũ đi theo Lý Kiêu trở về

Đám Hà Giai Ngọc, Thi Sảnh đang ở trong sân nói chuyện, nhìn thấy anh ta ủ rũ cúi đầu, Kiều Duy đắc ý đi tới, “Thế nào, đừng quên năm ngày giặt quần áo đấy nhé.” Nghiêm Hoài Vũ gật đầu qua loa, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của Lý Kiêu

Kiều Duy: “Cậu sao thế?” Nghiêm Hoài Vũ hoàn hồn kêu a lên một tiếng, sau đó nói: “Không có gì, vừa rồi lúc tôi đến nhìn thấy hai cô ấy đang ngồi uống rượu cùng nhau, cuối cùng Lý Kiêu còn nói giúp cho Tiểu Nhiên Tử nữa, cậu bảo có lạ không cơ chứ? Bình thường hai người bọn họ hình như không thân quen đến mức có thể uống rượu, tán chuyện trời đất với nhau đâu nhỉ?” Kiều Duy nở nụ cười.

Không ngờ Kiều Duy lại mượn cơ hội này mà cá cược với anh ta, cược người thua phải giặt quần áo năm ngày

Với loại người thẳng tính như anh ta thì làm sao là đối thủ của Kiều Duy được, anh ta lập tức bị cắn câu, đồng ý luôn

Nghiêm Hoài Vũ nhìn hai người kia im lặng ngồi ở trong màn đêm yên tĩnh, mà hỏi với giọng hơi u oán: “Bao giờ các cố định về đi ngủ?” Lý Kiêu ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt rồi cô đứng lên

Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ, khóe môi hơi cong lên cười hờ hững, “Hai người về đi, lúc chiều tối ngủ nhiều quá, giờ tạm thời còn chưa ngủ được.” “Không được, gió đêm mạnh lắm, cô lại vừa hạ sốt xong, về đi.” Nghiêm Hoài Vũ khuyên

Lý Kiêu nói: “Kệ cậu ấy đi, anh đưa cậu ấy về, lát nữa cậu ấy vẫn sẽ lén chạy ra ngoài thôi.” “Thật là hiểu tôi đấy.” Nhiếp Nhiên nhướng mày, cười thích thú
 
Chương 723: Nguy hiểm trùng trùng - Cứu viện (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Không ngờ chuyến bay chết tiệt này lại lùi giờ bay!”

“Đúng vậy đó, buổi chiều tôi họp đã mệt muốn chết rồi, bây giờ lại lệnh cho tôi đi công tác, công ty đúng là không có nhân tính!”

Giọng của hai cô gái vang lên càng lúc càng gần trên hành lang phía xa, Phương Lượng còn chưa kịp thu tay về thì đã thấy Nhiếp Nhiên quỳ xuống đất, hơn nữa còn run rẩy gào khóc, “Hu hu hu… Anh đừng đánh em, đừng đánh em!”

Chuyện gì đây?

Phương Lượng nhìn bộ dạng xin tha của cô, hơi đơ người.

Nhiếp Nhiên quỳ dưới đất, dáng vẻ cầu xin, “Em xin anh hãy tha cho em đi! Rốt cuộc anh muốn bám lấy em tới lúc nào chứ? Em đã nói rồi, em thích người khác rồi!”

“Cái gì?” Phương Lượng nhìn cô khó hiểu, đầu óc đờ đẫn.

“Anh đừng bám lấy em nữa! Em thật sự không biết anh thích em ở điểm nào, em thay đổi là được chứ gì?” Trong giọng nói của Nhiếp Nhiên tràn ngập sự đáng thương.

Chuyện này lập tức lọt vào tai của hai cô gái cách đó không xa đang đi tới. Sau khi nghe thấy Nhiếp Nhiên nói, lại nhìn thấy bộ dạng giơ tay định xông lên trước của Phương Lượng thì bọn họ lập tức hiểu ra.

Giữa ban ngày ban mặt mà lại có một tên thần kinh bám riết lấy một cô gái, hơn nữa còn ở nơi nhiều người như sân bay thế này, rõ ràng là không coi trời đất ra gì nữa rồi!

“Này! Anh làm gì vậy?” Một trong hai cô gái tiến lên trước, quát mắng.

Phương Lượng bị giọng nói đó dọa cho bừng tỉnh, “Tôi…”

“Một người đàn ông bám riết không tha con gái nhà người ta, anh không thấy xấu hổ à?” Cô gái còn lại chạy lên đỡ Nhiếp Nhiên dậy, “Em gái đừng sợ, loại đàn ông này, em càng xin tha thì anh ta sẽ càng ngang ngược!”

“Anh có đi không, không đi tôi gọi người đó!”

“Anh bị điên à? Biến thái cuồng theo dõi hả?”

Hai người trút một trận mắng chửi ra, không để Phương Lượng có bất cứ lời giải thích nào.

“Đi, đừng sợ, bọn chị dẫn em đi!”

Hai cô gái bảo vệ Nhiếp Nhiên đi ra khỏi hành lang. Nhân lúc hai người không để ý, Nhiếp Nhiên lén ném cho Phương Lượng một nụ cười đắc ý.

Phương Lượng đơ ra một lúc, lúc này mới bừng tỉnh.

Cái con bé này, cái con ranh con này lại dám cố ý làm thế!

Chẳng trách, vừa nãy lúc anh ta phản kháng, cô lại lùi về phía sau, cô sớm nghe thấy có người từ xa tới nên đã tính kế trước.

Phương Lượng vội vàng chắn đường bọn họ, nói: “Cô ấy là đối tượng tình nghi, cảnh sát đang thụ lý án.”

Nhiếp Nhiên nhìn anh ta như cười như không, cảnh sát ư?

Bộ dạng ban nãy của Phương Lượng, có quỷ mới tin anh ta là cảnh sát!

Quả nhiên, hai cô gái kia dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta, “Cảnh sát? Tôi còn là Cục trưởng Cục Cảnh sát đây! Đồ hoang tưởng!”

“Tôi…” Phương Lượng bị chẹn họng, không biết làm gì mới phải.

Hai cô gái an ủi Nhiếp Nhiên nói: “Em đừng sợ, chị dẫn em ra ngoài.”

Phương Lượng cứ đứng tại chỗ giương mắt nhìn như vậy.

Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng đần thối ra, trong lòng cười thầm không ngớt, trên mặt lại giả bộ đau khổ, “Cảm… cảm ơn hai chị… Hai chị là người tốt, rất tốt!”

Hai cô gái đưa cô tới sảnh chờ máy bay, giúp cô rót nước, “Yên tâm, bọn chị ở bên em, chị muốn xem hắn ta có dám tới bám lấy em nữa không.”

Nhiếp Nhiên ôm cốc nước nóng, gật đầu.

Thời gian trôi qua.

Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện Phương Lượng ngồi ở phòng chờ máy bay cách đó không xa đang yên lặng chờ đợi với bộ dạng bình thản.
 
Chương 724: Nguy hiểm trùng trùng - Cứu viện (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Mọi người bắt đầu lục tục bắn đạn tín hiệu trên bầu trời

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Mẩy phát đạn tín hiệu liên tiếp khiến Lý Kiêu phải chau mày

Vừa rồi vang lên mười hai âm thanh, gần như đi một nửa số người

Nhiếp Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cách của ngọn núi, cô lạnh lùng nói: “Tạm thời sẽ không có ai tới cứu các cậu đâu, tiết trời này không thích hợp cho hoạt động bay cứu hộ.” Ở khu vực có sấm sét dày đặc thế này, máy bay trực thăng không thể nào tới được

Sẽ không có người tới cứu bọn họ ư? Tại sao có thể như vậy! Trái tim tất cả mọi người lập tức hoảng loạn

“Các cậu đừng lộn xộn, thế này sẽ rất dễ tạo thành lần sạt lở thứ hai đấy!” Lý Kiêu nói với đám người lo nghĩ bất an kia xong thì quay ra nói với Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, “Cậu đừng làm họ khủng hoảng nữa.” “Tôi chỉ nói sự thật thối.” Nhiếp Nhiên cau mày nhìn ngọn núi kia

Qua một lúc lâu sau, vẻ mặt cô mới thoáng thả lỏng ra một chút, cô nói: “Chỉ cần các cậu đừng vùng vẫy lung tung thì hẳn là sẽ không tiếp tục xuất hiện tình trạng sạt lở lần thứ hai đầu, các cậu cứ yên lặng ở đây chờ cứu hộ đi.” Đám người kia nghe thế đều nhẹ nhàng thở ra

Chỉ cần không tiếp tục lở núi nữa là được rồi

“Nhưng tốt nhất là các cậu nên hi vọng sét sẽ không bổ xuống gốc cây mà các cậu đang ôm, nếu không đội cứu hộ tới cũng chỉ có thể mang xác của các cậu về thôi.” Đúng vậy, ngoại trừ lở núi ra thì còn có cả sấm sét nữa đấy

Sao bọn họ lại quên mất cái này nhỉ?

Nhiếp Nhiên nói xong bèn cõng bọc hành lý đi vào sâu bên trong

“Cậu đi đâu vậy?” Lý Kiêu lại bắt lấy tay cô

Nhiếp Nhiên chỉ vào trong rừng, “Đương nhiên là tiếp tục hoàn thành khảo hạch

Bọn họ đều đã thả đạn tín hiệu, đến lúc đó có thể được đưa đi, nhưng tôi thì không.” “Cô còn muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa à? Bây giờ mưa to lại thêm sạt lở núi, chắc chắn là không thể tiếp tục lần khảo hạch này nữa rồi!” Nghiêm Hoài Vũ cũng chạy tới ngăn cản Nhiếp Nhiên

“Đúng vậy, dưới thời tiết ác liệt này không thể tiếp tục được đâu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.” “Đúng đúng đúng, chúng ta đều ở lại đây chờ cứu hộ đi.” “Sợ nguy hiểm đến tính mạng thì sao có thể làm lính?” Nhiếp Nhiên nhìn bọn họ, “Mới có sạt lở đất thôi mà đã làm các cậu sợ đến mức này, nếu như xảy ra chiến tranh, các cậu định làm kẻ phản bội hết à?”

Kẻ phản bội..

Đám người kia nghe được mấy chữ này thì sững sờ

Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ đến có một ngày mình có thể ra chiến trường

Trong những lời nói sục sôi lần đó của chính trị viên, bọn họ chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi danh hiệu của lớp 6

Nếu quả thật đến ngày đó, ở trên chiến trường, bọn họ sẽ trở thành kẻ phản bội sao? Phản bội người thân, phản bội quân đội, phản bội tổ quốc đã sinh ra và nuôi lớn bọn họ..

Nhiếp Nhiên nhìn đám người im lặng không nói gì kia, sau đó cô tiếp tục đi vào rừng cây

Bóng lưng nhỏ bé của cô đi xa dần trong màn mưa, nương theo tiếng sấm sét định tại nhức óc cùng ánh chớp chói lòa, có thể thấy mỗi một bước đi của cô đều kiên định không thay đổi như thế, để cho mọi người không thể không cảm thấy kính sợ.
 
Chương 725: Nguy hiểm trùng trùng - Cứu viện (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Nhiếp Thành Thắng quả thực hết chỗ nói: “Hết xương thì bà không biết bảo người làm đi mua thêm à?” Ty Diệp Trân vội vàng gật đầu: “Ồ, vâng, tôi sẽ đi ngay đây...” Nói xong liền vội vàng đi vào bếp chỉ đạo.

“Ba, ngày nào cũng phải uống canh xương hầm, liệu có phiến dị Diệp lắm không?” Nhiếp Nhiên cố ý nhìn thoáng qua phòng bếp, giọng nói không nặng không nhẹ, vừa vặn đủ để Diệp Trần nghe thấy, khiến cho bà ta nghiến răng nghiến lợi vì tức tối.

Nhiếp Thành Thắng làm sao biết được tâm tư phụ nữ, chỉ quyết đoán nói: “Không đâu, trong nhà có người giúp việc nấu nướng mà, bà ấy thì phiền cái gì chứ.” Nhiếp Nhiên nghe vậy thì trong lòng quả thực đã cười nghiêng ngả rồi.

Không biết Diệp Trần nghe thấy Nhiếp Thành Thắng nói vậy thì có tức điên lên không nhỉ? “Vậy thì cảm ơn dì nhiều lắm!” Nhiếp Nhiên còn tốt bụng nói một câu về phía phòng bếp.

Cô muốn Diệp Trận rõ ràng trong lòng tức hộc máu nhưng bề ngoài vẫn cứ phải bày ra vẻ mặt tươi cười.

Quả nhiên, Diệp Trân từ trong bếp đi ra, mang theo nụ cười méo mó: “Có gì mà phải cảm ơn chứ? Ba con nói đúng đấy, con bị thương thì phải tẩm bổ cho tốt vào.” Nhiếp Thành Thắng cảm thấy Diệp Trần nói có lí nên cũng gật gù: “Đúng thế.

Lần này về nhà con cứ yên tâm nghỉ ngơi, chuyện quay về đội dự bị không cần vội.” Dù sao cũng đã có lời cam đoan của tiểu đoàn trưởng là Lý Tông Dũng nên ông ta thấy rất yên tâm.

Hơn nữa vừa rồi còn nghe thấy Lý Tông Dũng nói kết quả huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã lần này của Nhiếp Nhiên rất tốt, điều này khiến ông ta vừa bất ngờ lại vừa đắc ý.

Mấy tháng qua, ông ta vẫn luôn chú ý biểu hiện của Nhiếp Dập ở quân đội và liên tục nhận được điện thoại thông báo thành tích của nó kém đến mức nào, làm cho một sĩ quan huấn luyện như ông ta luôn không ngẩng đầu lên được.

Lúc này, quả thực Nhiếp Nhiên đã làm cho ông ta nở mày nở mặt.

“Lần này con bị thương có năng không?” Nhiếp Thành Thắng đang vui vẻ nên cũng hỏi thăm một hai câu.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, ba đừng lo lắng.” Nhiếp Nhiên mỉm cười trả lời.

Nhiếp Thành Thắng nhíu mày, nghiêm túc nói: “Sao ba lại không lo lắng được cơ chứ? Gần đây con không gọi điện thoại về nhà, đêm nào ba cũng gần như mất ngủ cả đêm đấy.” Đây là thời cơ tốt để hàn gắn quan hệ cha con, đương nhiên Nhiếp Thành Thắng sẽ không bỏ qua rồi.

“Suýt chút nữa ba đã tới đội dự bị tìm con rồi đấy.”

“Thể ạ?” Nhiếp Nhiên cười, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ châm chọc.

Gần như mất ngủ cả đêm ư? Tưởng cô ngu chắc? Nhiếp Thành Thắng không phát hiện ra sự khác thường trong lời nói của cô, tưởng cô chỉ hỏi lại một câu rất đơn thuần nên ra sức gật đầu: “Đương nhiên rồi, con không biết chứ, dạo này ba còn chẳng có tâm tình làm việc nữa...” Trình độ vô sỉ này khiến Nhiếp Nhiên cũng phải chào thua, nhìn dáng vẻ chân tình thắm thiết của ông ta, cô có cảm giác muốn nôn hết bát cháo vừa mới ăn xong ra ngoài.
 
Chương 726: Nguy hiểm trùng trùng - Cứu viện (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Trái tim tất cả mọi người lập tức dâng lên tận cổ họng.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng

Nghiêm Hoài Vũ thấy hắn sắp bóp cò thì vội vàng đồng ý, “Được, tôi bỏ, chúng tôi bỏ, anh đừng kích động, đừng kích động!” Tên cướp biển đắc ý hừ lạnh, “Đừng có giở trò với tao, nếu không tao sẽ bắn chết nó!” Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt súng xuống đất

“Lui về phía sau!” Tên cướp biển lại ra lệnh

Bọn họ lại bất đắc dĩ lui về phía sau mấy bước

“Lui về phía sau tiếp!” Liên tục lui ba lần, sau khi thấy bọn họ đã cách khẩu súng một đoạn, lúc này tên cướp biển mới phách lối cười, “Dám rút súng với ông đây, chúng mày hông nhìn xem ông đây là ai! Chúng mày chán sống rồi à, các anh em, lấy súng bắn chết bọn chúng...” Đoàng! Sau tiếng cười của tên cướp biển là một tiếng súng vang lên, mặt hắn lập tức cứng ngắc, trợn to mắt không thể tưởng tượng nổi

Sau đó, gã ngã thẳng xuống đất

Tất cả mọi người đều bị tiếng súng bất ngờ dọa cho ngây ngẩn

Nhiếp Nhiên đi ra từ trong rừng cây rậm rạp cách đó không xa, nhìn thấy tên cướp biển ngoài lỗ máu trên thái dương ra còn có một lỗ máu trên mu bàn tay cầm súng nữa

Nhiếp Nhiên nhướng mày nhìn Lý Kiêu bùn đất đầy người ngồi xổm dưới đất

Tốc độ rất tốt, khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhào tới súng

Có điều suy cho cùng vẫn chưa từng giết người, chỉ bắn vào tay tên cướp biển

May mà mình bắn kịp thời, nếu không cho dù bắn vào tay tên cướp biển, dây thần kinh trên ngón tay vẫn sẽ theo bản năng co lại mà bóp cò, tạo thành cái chết không cần thiết

“Cậu lãng phí một viên đạn rồi.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói với Lý Kiêu.

Sắc mặt Lý Kiêu nặng nề nhìn tên cướp biển đã ngã xuống đất, máu đang chảy từ lỗ máu chỗ thái dương ra ngoài

Đây là lần đầu tiên có chính mắt nhìn thấy Nhiếp Nhiên giết người

Thời gian huấn luyện ở đơn vị của cô vượt xa Nhiếp Nhiên, nếu muốn bắn súng vào bia, không phải cô không làm được

Nhưng vấn đề là trước mắt không phải một cái bia, mà là một người..

Cô chưa từng chiến đấu thực tế, dĩ nhiên cũng sẽ không có sự quyết đoán đó, cho nên vào giây cuối cùng, cô vẫn đổi hướng mục tiêu, bắn vào tay tên cướp biển

Nhưng Nhiếp Nhiên thì lại lưu loát dùng một phát súng bắn chết kẻ địch, không để lại bất cứ đường sống nào, cũng cắt đứt mọi khả năng bất ngờ

Cô không nhịn được nhớ đến vấn đề mình hỏi trong hành lang sáng sớm hôm đó

..

Rốt cuộc cậu là ai? Bây giờ vấn đề này lại quay lại đầu cô, hơn nữa càng mãnh liệt hơn

Tác phong quả quyết tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không giống một tân binh, rốt cuộc cô ta là ai? Ánh mắt Lý Kiêu u ám nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên rất lâu.

“Tiểu Nhiên Tử, sao cô lại đến đây?” Nghiêm Hoài Vũ thấy Nhiếp Nhiên kịp thời xuất hiện thì vô cùng vui vẻ, vội vàng chạy tới.
 
Chương 727: Mối nguy (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Em con gái một thân một mình nhìn thấy nhà có trộm, sợ đến nỗi phải tự vệ là điều đương nhiên rồi.” Cô bình thản vừa nói vừa cười, cầm con dao trên tay nghịch tùy tiện.

Người đứng ở góc tường kia bưng lấy đầu mình, nổi trận lôi đình nói: “Em là sợ mà tự vệ ư? Tôi thấy giống như muốn giết người cho hả dạ hơn!” “Thì em vẫn là học trò của thầy, nào dám lỗ mãng như thế ạ, đúng không giáo quan?”

Vừa dứt lời thì “tách” một tiếng, đèn bật sáng.

Người đang đứng nổi giận lôi đình ở góc không phải ai khác chính là giáo quan của cô, Phương Lượng

Phương Lượng giận dữ ngồi bên cạnh cô: “Em bớt lôi kéo tôi lại đi, tôi đâu có dạy em đi cãi nhau với cấp trên, em đừng có mà đổ đống shit này lên người tôi.” Nhiếp Nhiên liếc nhìn Phương Lượng một cái, cố tình cười giễu cợt trêu chọc: “Sao thế giáo quan? Cảnh sát Lệ lại mách lẻo à? Trông giáo quan vội vàng hấp tấp tới đây, không ngại việc bỏ lại bao nhiêu học viên.” “Em vẫn còn mặt mũi nói sao? Em có biết không, nếu Lệ Xuyên Lâm đem việc này nói với cấp trên, em nhất định sẽ bị phạt rất nặng đấy!”

Khi Lệ Xuyên Lâm nói chuyện này với Phương Lượng, Phương Lượng không thể ngờ rằng Nhiếp Nhiên lại có thể nói những lời ngang bướng, kiêu ngạo đến thế

Tất nhiên trong lòng anh ta cũng có chút đắc ý, Lệ Xuyên Lâm từ xưa đến giờ vẫn chưa bị ai làm cho nghẹn họng như thế

Lần này bị Nhiếp Nhiên chọc cho tức xì ra khói, cuối cùng vẫn phải nhờ mình ra mặt! Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Nhiếp Nhiên..

“Xử phạt gì chứ? Em sắp tìm ra manh mối rồi, mà anh ta lại có thể bắt em dừng ư? Nếu như có báo cáo chuyện này lên cấp trên, người bị phạt cũng không phải là em.” Cô cười một tiếng như chẳng có chuyện gì cả

Phương Lượng nhìn thấy thái độ của cô lúc này thì nhíu mày lại: “Cấp trên yêu cầu dừng, em nhất định phải dừng! Không liên quan gì đến chuyện này nữa!”

Nhiếp Nhiên thấy anh ta nghiêm túc như vậy, nhất thời trầm mặt lại một chút, sắc mặt khó chịu: “Ý gì vậy? Bảo em tiếp nhận là mấy người, bây giờ bảo em dừng cũng là mấy người, không dừng lại bị phạt, mấy người đang định đùa giỡn em như con khỉ đấy à?”

“Nhiếp Nhiên, quân nhân phải phục vụ vô điều kiện, bất luận là tiến hay lùi!” “Lẽ nào bảo em đi chết em cũng phải chết sao?” Nhiếp Nhiên châm biếm anh ta một câu

Nhưng không ngờ Phương Lượng kiên quyết trả lời một chữ: “Đúng!”

Nhiếp Nhiên tức đến nỗi đứng phắt dậy, nói: “Điên rồi sao?”

“Quân nhân chính là vật dâng hiến và hy sinh, ngay khi vào quân đội đáng nhẽ em phải biết chứ!” Phương Lượng cũng đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.

“...” Sao cô lại phải biết chứ? Không phải là cô tự nguyện vào doanh trại quân nhân.

Vẻ mặt Phương Lượng vô cùng nghiêm túc, anh ta nói: “Nhiếp Nhiên, tôi hi vọng em có thể dùng nhiệm vụ này ở đây.”

“Không được!” Nhiếp Nhiên dứt khoát từ chối khiến giọng Phương Lượng không kìm được mà cao lên mấy lần, “Nếu em vẫn nhận thấy rằng mình là quân nhân thì bắt buộc phải dừng hẳn nhiệm vụ này lại!” “Em đã là quân nhân thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!” Phương Lượng nhìn Nhiếp Nhiên khăng khăng như vậy, mặt lạnh tanh nói: “Em muốn tôi trói em mang về đúng không?” Nhiếp Nhiên cũng không kém phần lạnh lùng, mắt khẽ nheo lại: “Nếu giáo quan không sợ mất thêm một mảng da đầu nữa thì anh cứ thử thôi.”

“Em!”

Phương Lượng trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên trước mặt, tự nhiên cảm thấy nhiệt độ toàn thân cô đang giảm dần đi, trong lòng không khỏi kinh ngạc

Cô ấy chỉ là một tân binh thôi, sao lại có khí thể áp bức như thế chứ? Lúc này, không khí trở nên bế tắc cực độ

Mà ngay lúc này, Nhiếp Nhiên cũng nhạy bén thấy rằng sau cửa có gì đó khác lạ

Cô quay ngoắt về phía sau thì thấy Lệ Xuyên Lâm đã đứng yên ở cửa rồi

Hai người một trước một sau bao vây lấy Nhiếp Nhiên

“Nhiếp Nhiên, tôi yêu cầu cô dừng nhiệm vụ ngay lập tức.”

Nhiếp Nhiên đối diện với mệnh lệnh của Phương Lượng, lại vừa nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm ở phía sau, thể là có ý cưỡng chế sao?

Nhưng tại sao vậy? Rõ ràng là mọi chuyện đang phát triển tốt cơ mà, tại sao lại dừng? Tại sao?

Cô thật sự không thể hiểu nổi trong đầu họ đang tính toán cái gì nữa

Cũng không thể liều mạng với hai người họ được, mặc dù là có thể đánh thắng nhưng động đến hai người bọn họ cô nhất định sẽ bị trục xuất mất, vậy thì sau đó lấy gì ra để gặp lại vị phu nhân kia?

Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Nhiếp Nhiên nói bằng giọng thỏa hiệp: “Hôm nay tôi nhìn thấy trong kết bảo hiểm của Về Vi có hợp đồng hợp tác với Lương thị

Lương Phỉ đã chết rồi, cô ta vẫn cất bản hợp đồng hợp tác vào két bảo hiểm, ở đây nhất định có vấn đề: Nói không chừng ở bên trong vẫn còn để đơn hàng giao dịch nữa

Hơn nữa từ sau sự việc gặp sát thủ lần trước tới giờ cô ta đã bắt đầu uống thuốc an thần, tôi tin rằng không lâu nữa thôi cô ta sẽ phải tìm người giúp đỡ.”

Nhiếp Nhiên vô cùng chân thành nói với hai người kia: “Các anh cho tôi thêm chút thời gian đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này.”

Tiếc là Lệ Xuyên Lâm lại một mực từ chối: “Không được, tôi phải tính toán lại từ đầu vì hành vi của cô đã bị Hoắc Hoành nghi ngờ rồi.”

“Anh ta chẳng tìm thấy bất kì một chứng cớ gì từ tôi đúng không? Chỉ hoài nghi về thân phận của tôi thôi.”

Nhiếp Nhiên vô cùng tức giận nói một cách mạnh mẽ tỏ rõ sự bức xúc của mình

“Chỉ cần có bất kì nghi ngờ gì tôi đều cho dừng lại, điều này ảnh hưởng đến mạng sống của rất nhiều người.” Nhìn vẻ mặt nhất định không nhượng bộ của Lệ Xuyên Lâm, trong lòng Nhiếp Nhiên như có một tiếng nổ lớn, lửa giận như thiêu như đốt

Cô nghiến răng, cười chế giễu nói: “Vừa nãy không phải chính giác quan nói để hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng mà phải hiến dâng sinh mệnh cao quý của bản thân, đây chính là điều mà một quân nhân nên làm đúng không? Vậy thì để cho họ đi làm vật hy sinh đi.” Phương Lượng biết Nhiếp Nhiên vô cùng ngông cuồng, nhưng anh ta không thể ngờ cô lại có thể nói ra những lời như thế, thật sự làm cho anh ta kinh hãi

Anh ta cau mày tức giận nói: “Vì nhiệm vụ của chính mình mà hy sinh toàn bộ mạng sống của mọi người trong đường dây, em thấy đây là việc mà quân nhân nên làm sao? Nhiếp Nhiên, em tốt nhất là nên biết mình là ai? Những lời vừa rồi tôi không mong là có thể được nói ra từ chính miệng học trò của mình.”

Nhiếp Nhiên cuối cùng chỉ có thể tức mà không làm gì được, buông ra một câu: “Các anh nhất định sẽ hối hận khi làm như thế này.”

Nói xong, cô cáu kỉnh quay người đi ra ngoài.
 
Chương 728: Mối nguy (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Mắt Hoắc Hoành sầm lại, lúc này anh đã hoàn toàn hiểu rõ.

Cô nói nhớ mình, yêu mình..

đều là lừa bịp! Từ đầu tới cuối đều là một trò lừa được cô dày công lập ra! Có lẽ từ trận hỏa hoạn, tất cả hành động của cô đều chỉ là biểu hiện giả dối cố ý tạo ra khiến mình tin tưởng mà thôi

Nghĩ đến sự đau khổ chột dạ của cô lúc cầm điện thoại, lại giả vờ bình tĩnh ở trước mặt mình, hóa ra là cô đã tính toán vạch kế hoạch hết cả, anh lại thấy tức giận

“Được, được!” Trong đôi mắt dịu dàng như ngọc của anh lúc này tràn đầy sự tàn bạo, “Cô lừa tôi, cô lại lừa tôi!” “Như nhau cả thôi.” Nhiếp Nhiên cong khóe môi lên thành nụ cười ranh mãnh, rút khẩu súng màu bạc lạnh lẽo ở bên hông ra, nhắm họng súng đen ngòm vào ngực Hoắc Hoành

“Tạm biệt.” Cô nhẹ nhàng nói xong hai chữ này rồi dứt khoát bóp cò

“Bụp...”Đ Họng súng gắn ống giảm thanh phát ra tiếng vang nhỏ xíu, người đàn ông trên xe lăn run lên, sau đó ngã xuống

Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn Hoắc Hoành

Cô tháo cái dây chuyền trên cổ mình xuống, ném xuống chân anh

“Trả lại cái máy nghe lén này cho anh.” Hạt ngọc trên dây chuyền phát ra ánh sáng êm dịu dưới ánh nến

Cô nhìn đồng hồ

Mặc dù A Hổ được Hoắc Hoành ra lệnh trở về, nhưng ai biết anh ta có trốn ở góc nào dưới tầng yên tĩnh chờ đợi không

Vì vậy cô nhanh chóng thay quần áo đã chuẩn bị từ trước vào, sau đó mở cửa đi thẳng xuống tầng

Lúc này cô không thể không mừng vì lúc đó nhắm chuẩn thời gian hồn Hoắc Hoành, vừa vặn để A Hổ nhìn thấy, nếu không vừa rồi cũng không có cớ gì bảo A Hổ rời đi cả

Nhiếp Nhiên bước nhanh xuống dưới tầng, nhưng đúng lúc này, lại có tiếng bước chân rất nhỏ truyền từ dưới tầng đến

Có người đang đi lên đây! Hơn nữa đây là tiếng bước chân của đàn ông, vững vàng nhanh chóng, nghe hình như không phải người bình thường.

Chẳng lẽ là A Hổ?

Sau khi nghĩ đến khả năng này, Nhiếp Nhiên lập tức dừng bước

Cô nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh, không có bất cứ đường nào có thể chạy trốn, đáng chết! Chỉ có thể đối mặt thôi! Nhiếp Nhiên nấp trong bóng tối ở đoạn rẽ, đợi tiếng bước chân tới gần

Cô rút con dao quân dụng bên hông ra, tập trung nín thở, chờ đợi thời cơ

Trong hành lang chật hẹp, bầu không khí vô cùng căng thẳng

Sau mấy giây, người kia đi đến bậc thang cuối cùng, Nhiếp Nhiên nhảy bổ ra, con dao quân dụng sắc bén trong tay lóe lên ép người kia lui lại

Hình như người kia cũng cảm nhận được sự tàn bạo của cô, vội vàng lui đến cửa thang bộ, sau đó rút khẩu súng trong tay ra nhắm vào Nhiếp Nhiên, bóp cò

Hành lang tối đen làm cô không nhìn thấy bất cứ cái gì trước mắt, nhưng cũng vì thế mà thính giác của cô lại càng nhạy bén hơn

Nhiếp Nhiên vội vàng nghiêng đầu tránh ra phía sau, cảm thấy có tiếng xé gió nhanh mạnh xẹt qua tai

Đối phương lại dám nổ súng! Mắt cô lóe lên ánh sáng rét lạnh, mượn cơ hội này chống hai tay vào tay vịn cầu thang, hai chân bay lên không đạp bay khẩu súng trong tay người kia

Cô vững vàng tiếp đất, sau khi xoay người, dùng năm ngón tay chụp lấy cổ họng người kia, nhưng lại nghe được một tiếng...
 
Chương 729: Mối nguy (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Cô gái này rốt cuộc có lai lịch thế nào, thật sự khiến người ta tò mò

- Hơn nữa kỳ quái nhất là cô ta lại không nhận được thông báo bị giáng chức, tại sao Hoắc Hoành phải giấu cô ta? Đúng lúc cô đang ngẩn ra, Hoắc Hoành đi từ trong phòng họp ra nhìn thấy cảnh này trên hành lang, thản nhiên nói: “Không cần đâu, sau này để cô ấy đích thân giao cho tôi.” Sau khi nghe xong, Hạ Na dùng giọng nói không thể tưởng tượng nổi gọi một tiếng, “Hoắc tổng!” Nhưng Hoắc Hoành không để ý, chỉ bảo A Hổ đẩy anh vào trong phòng làm việc

“Rốt cuộc cô là ai?” Không được Hoắc Hoành chú ý đến, Hạ Na lập tức chuyển ánh mắt lên Nhiếp Nhiên, trong mắt tràn đầy thái độ thù địch

Lúc này Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, “Tôi nghĩ cô là cô Hạ đúng không? Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thay thế công việc của cô.” Sau đó, cô giơ tay muốn lấy phần tài liệu cô thư ký vừa rồi mới đưa cho cô ta, đáng tiếc lại bị phản kháng

“Cái gì! Cô dựa vào cái gì thay thế tôi!” Hạ Na cau mày, dùng ánh mắt gần như ghét bỏ và khinh thường đánh giá Nhiếp Nhiên từ đầu tới chân

Nhiếp Nhiên không để ý, cầm lấy tài liệu kia, nhưng Hạ Na vẫn không chịu buông tay

Hai người lập tức giằng co tại chỗ

Nhưng Nhiếp Nhiên là ai cơ chứ, so với những thành phần trí thức yểu điệu yếu ớt này mà nói, cô chỉ cần hơi dùng sức cổ tay là tài liệu dễ dàng rơi vào tay cô

“Dựa vào bây giờ tôi là thư ký riêng, mà cô là cấp dưới của tôi.” Giọng cô không lớn không nhỏ, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh ung dung, nhưng lời nói ra có thể làm một người tức chết

“Cô, cô!” Hạ Na run tay chỉ vào mặt cô, nhưng mãi mà không nói được gì khác

“Bây giờ mời cô quay về dọn đồ đạc khỏi căn phòng làm việc kia đi.” Nhiếp Nhiên cầm đồ lên đi tới phòng làm việc của Hoắc Hoành

Cô biết bây giờ ở trong mắt đám thư ký này, cô là tiểu nhân đắc chí thế nào, nhưng thế thì đã sao, cô vốn không phải người hiền lành gì

“Không, tôi muốn tìm Hoắc tổng hỏi rõ, chuyện này là không thể nào, không thể nào!” Hạ Na đi đến cửa phòng làm việc của Hoắc tổng trước

Nhiếp Nhiên không ngăn cản cô ta, chỉ đứng sau lưng cô ta nhẹ nhàng nói một câu, “Nếu như bây giờ cô đi vào, có thể không chỉ là ôm đồ đạc cá nhân của cô đổi sang một phòng làm việc khác đâu.” Bàn tay vừa cầm lấy nắm cửa kim loại lập tức dừng lại.

Nhiếp Nhiên làm như không thấy đi qua Hạ Na, vặn cửa ra cho cô ta, nhưng thấy Hạ Na theo bản năng lui về phía sau, giống như chỉ cần cô ta tiến về phía trước một bước sẽ rơi vào vực sâu muôn trượng

Nhiếp Nhiên vui vẻ đi vào, sau đó đóng cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc lại

“Tôi còn tưởng em lợi hại thế nào, cuối cùng vẫn phải để tôi ra tay.” Chắc Hoắc Hoành đang đợi cô, anh ngồi ở trên ghế nhưng chưa hề động đến tài liệu trong tay

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi còn tưởng cấp dưới của ngài Hoắc sẽ ôn hòa lễ độ như anh, hóa ra giữa người với người vẫn có chênh lệch.” Hoắc Hoành ngẩn ra ba giây, nhanh chóng hiểu ý cô, cau mày lại, “Em lại so sánh tôi với đám con gái kia?” “Không phải anh tự động gia nhập cuộc chiến sao?” Đây là trách tội à? Hoắc Hoành không ngờ mình tốt bụng giải cứu, thế mà cô gái này không chỉ không cảm kích, còn bị cô chế giễu mình tự hạ thấp thân phận, dây dưa với đám thư ký của phòng thư ký

Hoắc Hoành dựa lưng vào ghế, cong ngón trỏ lên gõ khẽ lên bàn, vẻ mặt nghiền ngẫm, “Sau khi bị ốm, hình như em càng ngày càng to gan hơn, biết tranh cãi rồi.”
 
Chương 730: Mối nguy (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Nhiếp Nhiên nghe hai bọn họ tranh cãi phân cao thấp thì tai ong ong, rất nhức đầu.

Cổ Lâm phát hiện ra sự khác thường của cô, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ơ mà...

chính trị viên đi đâu rồi?” “Đúng vậy, chính trị viên đi đâu rồi?” Được Cổ Lâm nhắc nhở, mấy người ở đây đều kinh ngạc vì không thấy chính trị viên đâu cả.

Lúc này Nghiêm Hoài Vũ mới ngừng chiến trả lời: “À, tối hôm qua chính trị viên đi rồi.” “Đi rồi?” Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.

Vậy người tối hôm qua đứng ở cạnh giường cô lúc cô nửa tỉnh nửa mê nhất định là Hoắc Hành rồi.

Nghiêm Hoài Vũ gật đầu, “Ừm, tôi tận mắt thấy thầy ấy vội vội vàng vàng lên máy bay.” “Chẳng lẽ đơn vị có chuyện gì cần thầy ấy về à?” Thi Sảnh tò mò hỏi.

Kiều Duy phủ định: “Không thể nào, đơn vị có chuyện thì cũng nên là tiểu đoàn trưởng về.” Nhiếp Nhiên biết nhất định là Hoắc thị đã xảy ra chuyện gì đó.

“Chị Nhiên, chỉ biết chính trị viên đi đâu không?” Hà Giai Ngọc hỏi.

Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không biết.” Thân phận của Hoắc Hành quá đặc biệt, không thích hợp lộ ra, huống hồ từ trước đến giờ cô không để ý đến chuyện của người khác, cần gì phải tìm phiền phức cho mình.

Cô sợ đám người kia tiếp tục hỏi chuyện liên quan tới Hoắc Hành nên dứt khoát đổi đề tài: “Đúng rồi, tôi đã tỉnh lại rồi, lúc nào có thể về?” Nghiêm Hoài Vũ: “Quân y nói cơ thể cô quá suy nhược, cố gắng tránh gió hết mức, cho nên để cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.” Nhiếp Nhiên gật đầu.

Điều Nhiếp Nhiên không ngờ là lần nghỉ ngơi này lại kéo dài hơn một tuần.

Rõ ràng cô có thể xuống giường đi lại rồi nhưng những quân y kia vẫn ngăn cản cô, bảo cô ở trên giường yên tâm dưỡng bệnh.

Đặc biệt là cái người lần trước băng bó vết thương cho cô như cái móng heo trong đơn vị.

Nhiếp Nhiên nhìn quân y vừa kiểm tra vết thương cho mình hỏi: “Bác sĩ, bây giờ tôi cảm thấy cơ thể đã khôi phục rồi, có thể về chưa?” “Chuyện này...

cứ dưỡng thương thêm đi.” Anh ta trả lời qua loa lấy lệ.

“Từ khi tôi mê man đến bây giờ đã dưỡng hơn nửa tháng rồi, vẫn phải dưỡng nữa à? Anh điều trị quá mức như vậy, tôi có nên tìm tiểu đoàn trưởng nói chuyện không?” Nhiếp Nhiên lạnh giọng.
 
Chương 731: Mối nguy (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Nhiếp Nhiên nghe hai bọn họ tranh cãi phân cao thấp thì tai ong ong, rất nhức đầu.

Cổ Lâm phát hiện ra sự khác thường của cô, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ơ mà...

chính trị viên đi đâu rồi?” “Đúng vậy, chính trị viên đi đâu rồi?” Được Cổ Lâm nhắc nhở, mấy người ở đây đều kinh ngạc vì không thấy chính trị viên đâu cả.

Lúc này Nghiêm Hoài Vũ mới ngừng chiến trả lời: “À, tối hôm qua chính trị viên đi rồi.” “Đi rồi?” Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.

Vậy người tối hôm qua đứng ở cạnh giường cô lúc cô nửa tỉnh nửa mê nhất định là Hoắc Hành rồi.

Nghiêm Hoài Vũ gật đầu, “Ừm, tôi tận mắt thấy thầy ấy vội vội vàng vàng lên máy bay.” “Chẳng lẽ đơn vị có chuyện gì cần thầy ấy về à?” Thi Sảnh tò mò hỏi.

Kiều Duy phủ định: “Không thể nào, đơn vị có chuyện thì cũng nên là tiểu đoàn trưởng về.” Nhiếp Nhiên biết nhất định là Hoắc thị đã xảy ra chuyện gì đó.

“Chị Nhiên, chỉ biết chính trị viên đi đâu không?” Hà Giai Ngọc hỏi.

Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không biết.” Thân phận của Hoắc Hành quá đặc biệt, không thích hợp lộ ra, huống hồ từ trước đến giờ cô không để ý đến chuyện của người khác, cần gì phải tìm phiền phức cho mình.

Cô sợ đám người kia tiếp tục hỏi chuyện liên quan tới Hoắc Hành nên dứt khoát đổi đề tài: “Đúng rồi, tôi đã tỉnh lại rồi, lúc nào có thể về?” Nghiêm Hoài Vũ: “Quân y nói cơ thể cô quá suy nhược, cố gắng tránh gió hết mức, cho nên để cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.” Nhiếp Nhiên gật đầu.

Điều Nhiếp Nhiên không ngờ là lần nghỉ ngơi này lại kéo dài hơn một tuần.

Rõ ràng cô có thể xuống giường đi lại rồi nhưng những quân y kia vẫn ngăn cản cô, bảo cô ở trên giường yên tâm dưỡng bệnh.

Đặc biệt là cái người lần trước băng bó vết thương cho cô như cái móng heo trong đơn vị.

Nhiếp Nhiên nhìn quân y vừa kiểm tra vết thương cho mình hỏi: “Bác sĩ, bây giờ tôi cảm thấy cơ thể đã khôi phục rồi, có thể về chưa?” “Chuyện này...

cứ dưỡng thương thêm đi.” Anh ta trả lời qua loa lấy lệ.

“Từ khi tôi mê man đến bây giờ đã dưỡng hơn nửa tháng rồi, vẫn phải dưỡng nữa à? Anh điều trị quá mức như vậy, tôi có nên tìm tiểu đoàn trưởng nói chuyện không?” Nhiếp Nhiên lạnh giọng.
 
Chương 732: Bị thương nặng - Bị bao v y (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Hàng ngủ bị dòng nước ngầm tách ra hoàn toàn

Vào giây phút nguy cấp cuối cùng, Nhiếp Nhiên chỉ có thể bảo vệ đầu mình để đề phòng đã bị cuốn theo dòng nước mạnh đập vào đầu

Ở trong nước sông lạnh như băng, nếu như mãi không tỉnh táo lại được thì sẽ vĩnh viễn ngủ say

Lưng cô bị đá đập vào nên vô cùng đau rát

Nhưng cơn đau này đã khiến cô không bị nước sông lạnh giá làm mất đi tri giác

Không có ai trói buộc, cô ngụp đầu xuống dưới nước, lại lặn đến chỗ sâu hơn

Càng xuống dưới, số lượng đá càng ít đi, cũng dễ tránh hơn, nhưng điểm bất lợi là càng bơi xuống càng lạnh, nhiệt độ cơ thể cũng sẽ nhanh chóng mất đi

Một lúc sau, bên cạnh cô đã không còn tung tích người lớp 6 nữa

Dưới dòng nước chảy xiết, những tảng đá vẫn đang không ngừng trào lên từ phía sau, cô bơi lội qua lại, nhanh nhẹn tránh né

Nhưng một lúc sau, Nhiếp Nhiên cảm thấy mình không thể chống đỡ nổi nữa

Cô áp chặt hai tay vào hai bên hông, dựa vào hai chân để di chuyển, giống như một mỹ nhân ngư nhanh chóng bơi nhanh lên trên

Cuối cùng, khi không chịu được nữa, Nhiếp Nhiên mới trồi lên khỏi mặt nước

Cô hít thở thật sâu, lúc này lồng ngực khó chịu mới thoải mái hơn nhiều

Nhưng cô còn chưa kịp lặn xuống nước thì một bóng mờ trên đỉnh đầu trong nháy mắt bao phủ lấy cô, đồng thời đi kèm với âm thanh va đập quen thuộc

Mẹ kiếp, nơi này cũng bắt đầu sạt lở rồi! Nhiếp Nhiên không có cả thời gian ngẩng đầu lên nhìn, cô hít sâu một hơi rồi lập tức lao vào trong nước, dùng tốc độ nhanh nhất bơi xuống dưới hạ lưu

Nhưng cùng lúc đó, đá cuốn theo dòng nước chảy xiết cũng lao đến

Trái tim Nhiếp Nhiên giật thót, nếu như tiếp tục bơi xuống hạ lưu nhất định sẽ bị đá đập vào, nhưng nếu như đứng im, với trọng lượng của đá trên đỉnh đầu thì cũng rất nguy hiểm

Cô lập tức rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường

Bóng mờ trên mặt nước càng lúc càng lớn, thời gian càng trở nên cấp bách hơn

Nhiếp Nhiên nhìn mình đang ở trong thế gọng kìm, nhanh chóng tính toán chọn hướng thoát thân, sắc mặt tái nhợt nặng nề

Đến cuối cùng, cô nghiến răng, tiếp tục ra sức bơi xuống dưới

Ấm! Tảng đá phía trên rơi từ trên cao xuống

Vì di chuyển kịp thời nên Nhiếp Nhiên đã tránh được dòng nước mãnh liệt từ phía trên, nhưng tảng đá vẫn nhanh chóng rơi xuống dưới với tốc độ không thể ngăn cản

Nhiếp Nhiên cau mày lại, tốc độ bơi nhanh hơn.

Lúc hai bên sắp va vào nhau, tảng đá sau lưng vốn đang theo dòng nước chảy xiết lại lao cực nhanh về phía Nhiếp Nhiên.
 
Chương 733: Bị thương nặng - Bị bao v y (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Nghe đám người kia cãi cọ ngay trước cửa, binh lính Quân khu 2 đều đã choáng váng đầu óc.

Nếu không biết bọn họ là người của đội dự bị, có khi người ta còn nghĩ họ là đám người đầu đường xó chợ mất.

Hoàn toàn không có kỷ luật gì thì thôi, vậy mà mấy binh lính kia còn dám tranh luận với sĩ quan huấn luyện của mình, đây là chuyện chưa từng có nếu ở trong đội quân bình thường.

“Không phải bọn họ tìm Nhiếp Nhiên đấy chứ?” Một cậu lính của Quân khu 2 nghe thấy cái tên quen thuộc kia thì chọc người bên cạnh mình.

“Hình như thế, trong quân khu chúng ta chỉ có mình Nhiếp Nhiên đó là có liên quan tới đội dự bị thôi mà.” “Vừa rồi cậu có nghe họ nói không, họ cố ý tới đây tìm Nhiếp Nhiên đấy, xem ra Nhiếp Nhiên có quan hệ rất tốt với đội dự bị, còn có cả vị sĩ quan kia nữa chứ? Sao nghe nói là Nhiếp Nhiên bị đuổi ra khỏi đó?” “Quan hệ tốt đâu bằng thực lực mạnh, một kẻ ngay cả súng còn chẳng cầm nổi thì cho dù sĩ quan có lòng ưu ái thì cũng đâu có tài cán gì dùng được đâu.” “Đúng, cậu nói rất có lý.” Hai người kia đang nhỏ giọng tán chuyện vui vẻ thì bị Dương Thụ ngồi ở bàn bên cạnh nghe được.

Dương Thụ tức điện đứng lên, quăng mạnh đôi đũa, chỉ tay vào hai người kia, tức giận mắng: “Các cậu nói gì thế hả? Có phải muốn đánh nhau đúng không?” Tiếng quát của anh ta vô cùng vang dội khiến cho Lâm Hoài ngồi cách đó không xa cũng nghe thấy.

“Dương Thụ, cậu đang làm cái gì thế hả? Có biết kỷ luật là gì nữa không?” Anh ta quát lên với Dương Thụ.

Có bao nhiêu người ngoài ở đây, không ngại mất mặt hay sao? Nhưng may mắn là câu này của anh ta cũng làm cho mấy người An Viễn Đạo đang chí chóe vui vẻ ở bên kia hồi tỉnh lại.

An Viễn Đạo cũng lặp lại câu nói của Lâm Hoài, khiển trách mấy người Nghiêm Hoài Vũ: “Nghe thấy chưa, trước mặt bao nhiêu người ngoài như thế, ầm ĩ lên không sợ mất mặt à?” Nghiêm Hoài Vũ nhún vai vô vị: “Mất mặt cũng là người lớp thầy mất mặt thôi, liên quan gì tới chúng em chứ? Bọn em có phải ở lớp 1 đâu.” An Viễn Đạo bị lời nói của anh ta làm cho tức xì khói: “Hừ! Cậu đúng là lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa! Nếu không có tôi, mấy người các cậu có thể tham gia lần hành động này sao?” “Không có thầy, bọn này vẫn đến được nhá, lần trước bọn em xếp hạng đầu trong huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã đấy!” Nghiêm Hoài Vũ nhơn nhơn không sợ.

An Viễn Đạo khinh bỉ: “Hừ! Nhìn cậu đắc ý gớm, nếu không có Nhiếp Nhiên nắm toàn bộ cục diện trong tay, chỉ bằng cậu ấy à, sợ là còn chẳng dám gài mìn!” Nghiêm Hoài Vũ tự đắc nói: “Ai bảo em không dám động chứ? Một nửa số mìn đó là do em gái đấy nhé!” “Vậy thì chỉ có thể chứng minh là đội dự bị dạy dỗ tốt!”

“An Viễn Đạo, thầy đúng là đồ mặt dày!” “Được rồi, mục đích chúng ta tới đây là tìm chị Nhiên, anh ẩmĩvới thầy ấy thì có tác dụng quái gì chứ?” Hà Giai Ngọc hiểm khi giữ được tỉnh táo, vội vàng ngăn chặn hai người đấu võ mồm.

“Cũng đúng, không thèm lãng phí thời gian với thầy nữa.” Nghiêm Hoài Vũ được Hà Giai Ngọc nhắc nhở liền bừng tỉnh, chợt nhớ ra chính sự, lại gào lên trong nhà ăn, “Tiểu Nhiên Tử! Tiểu Nhiên Tử, cô ở đâu?” “Nhiếp Nhiên!” “Chị Nhiên à!”

Mấy người tôi một câu, anh một cầu, hoàn toàn coi người của Quân khu 2 như không khí.
 
Chương 734: Bị thương nặng - Bị bao v y (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Đường Hưng bị vạch trần thì tức giận: “Bọn chúng không có súng, tạo có sủng, thế nào, có phải là muốn nếm thử mùi vị của đạn không!”

Cái gì? Không phải Nhiếp Nhiên nói bọn chúng hết đạn rồi sao?! Sao lại...

Bầu không khí lập tức đông cứng lại.

“Biết sợ rồi chứ! Biết sợ cũng vô ích, dám giết đại ca và nhị ca, còn cả năm mươi anh em kia của tao nữa, hôm nay ông đây muốn chúng mày nợ máu trả bằng máu!” Nhiếp Nhiên bị thương ở vai cho nên luôn được bọn họ vây vào giữa, tạo thành một vòng bảo vệ.

Lúc nhìn thấy Đường Hưng giơ súng lên, tại cô khẽ nhúc nhích, đáy mắt thoáng qua một tia khác thường.

“Một ván định thắng bại đi, thế nào?” Cô đề nghị.

Đường Hưng cau mày, “Một ván định thắng bại?” “Tao và mày đầu riêng với nhau.” Nhiếp Nhiên đẩy Nghiêm Hoài Vũ ở phía trước ra, đi ra khỏi vòng người.

“Dựa vào cái gì tao phải đánh với mày? Tao có súng! Một phát bắn gục mày, đơn giản thuận tiện!” “Đúng vậy, trong nòng súng của mày còn một viên đạn, đúng là có thể dùng để giết tao hoặc là bất cứ ai ở đây.

Nhưng mày thắng như vậy không anh hùng, sau này làm sao mà làm đại ca được.

Mười mấy đàn em của máy làm sao còn tin tưởng và nghe theo mày? À, hay là mày định giết hết bọn họ rồi tìm một nhóm khác?” Đúng thế, cách làm của Đường Hưng không anh hùng, nhưng bọn chúng là cướp biển, cần gì đạo nghĩa, chỉ cần có mạng sống, có thịt có rượu uống, có đàn bà và tiền để dùng là được.

Nhưng vấn đề là nếu như Đường Hưng cảm thấy mất thể diện âm thầm muốn giết bọn chúng thì làm thế nào? Ánh mắt mười mấy người kia nhìn Đường Hưng lập tức trở nên khác thường.

Đường Hưng thấy ánh mắt quái dị của đám đàn em thì vội vàng tỏ thái độ, “Mày đừng hòng khiêu khích ly gián đi! Đây đều là anh em vào sinh ra tử với tao, sao tao có thể giết bọn họ được!” “Được, coi như chúng mày đồng tâm, vậy bây giờ tao hạ chiến thư đầu với một mình mày, mày có dám nhận không?”
 
Chương 735: Bị thương nặng - Bị bao v y (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Không đạp cửa thì sao nhìn thấy cảnh cô bị tắm thế này?” Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn cô ta.

Cổ Lâm bị dọa run lên, sau đó lại thấy chậu nước dưới đất và Hà Giai Ngọc ướt đẫm người thì hiểu mọi chuyện

Có thể cô ta nghĩ chiêu này tuyệt đối không có vấn đề nên không đứng xa, nhưng không ngờ lại Nhiếp Nhiên phát hiện ra, cuối cùng tự mình hại mình, “Ái chà, tân binh này thật ngang ngược! Nào, đánh một trận đi!” Hà Giai Ngọc nổi lên hứng thú, không quan tâm đến bộ đồ rằn ri ướt nhẹp dính trên người, siết hai tay lại đặt ở ngực, bày ra tư thể tấn công

Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong phòng, “A! Giường của tôi!” Sau đó, một bóng người màu đen lao từ hành lang vào

“Thi Sảnh, cậu có thể bé mồm chút không hả?” “Hà Giai Ngọc, cậu cách xa giường tôi ra! Búp bê của tôi ướt hết rồi!” Cô gái tên Thi Sảnh kia ôm một con búp bê trên giường lên, vẻ mặt tức giận

Hà Giai Ngọc khinh thường hừ một tiếng, “Ướt càng tốt, tôi nhìn con búp bê đó không vừa mắt từ lâu rồi

Đã trở thành quân nhân rồi mà còn ôm búp bê đi ngủ, cậu có thể yếu ớt thêm nữa không?” “Mẹ kiếp, bà đây ôm búp bê ngủ liên quan gì đến cậu!” Thi Sảnh ôm con búp bê ướt nửa người của mình, trừng cô ta một cái

“Chướng mắt tôi!” “Vậy cậu móc mắt ra đi!” Hà Giai Ngọc hưng phấn, bày thế xong, chỉ mắt mình nói: “Nào nào nào, cậu đến móc đi, chỉ cần câu móc được.” “Được, cậu đừng hối hận, có gan thì lên sân thượng đấu tay đôi đi!” Hai người đi lên sân thượng gào thét đấu tay đôi

Nhiếp Nhiên bị lãng quên đi vào phòng ngủ, chỉ giường số năm hỏi: “Cái giường này là của tôi đúng không?” Nhưng mãi không nghe thấy câu trả lời, Nhiếp Nhiên không nhịn được nhìn về phía cửa, thấy Cổ Lâm đang ngây ra nhìn mình

Cổ Lâm nhìn cô bằng vẻ mặt đầy phức tạp

Chỉ dựa vào một đạp vừa rồi, cô ấy có thể kết luận Nhiếp Nhiên này cũng không phải một người hiền lành

“Lớp trưởng?” Nhiếp Nhiên thấy cô vừa phiền muộn vừa lắc đầu, không nhịn được nhắc nhở, lúc này Cổ Lâm mới hoàn hồn lại

“Đúng đúng đúng, giường số năm là của cậu.”

Nhiếp Nhiên đặt đồ dùng hằng ngày, chăn nệm vừa được phát cùng hành lý của mình lên giường ngủ, bắt đầu dọn dẹp

“.

Cậu có cần tôi giúp không?” Cổ Lâm cẩn thận hỏi

“Không cần đâu, tôi tự làm được.” Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên, nhanh chóng trải xong chăn nệm, sau đó đặt hành lý của mình vào trong tủ

Thu dọn xong xuôi, cô nhìn thời gian biểu trên bàn, còn nửa tiếng nữa là đến giờ tắt đèn, vì vậy cô cầm chậu rửa mặt và quần áo định đi đến phòng tắm tắm rửa.
 
Chương 736: Bị thương nặng - Bị bao v y (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Đám vệ sĩ nhận được lệnh lập tức chạy vào phòng Tài vụ, không bao lâu sau đã xách ra một bao tiền.

Hoắc Hoành cũng đẩy bao tiền đó qua, “Chìa khóa, tiền đều ở đây cả, chủ có thể đi rồi.” Lão Tứ nhìn hai thứ này thì hừ lạnh một tiếng, “Tao cầm mấy thứ này thì sao có thể tám Lão Lục theo được chứ? Chúng mày bỏ tiền vào xe, sau đó cắm chìa khóa vào ổ, nhanh lên! Còn nữa, chúng mày, mau tránh đường cho tao! Tất cả đều tránh ra!”

Ông ta huơ súng trong tay, mọi người sợ bị ngộ thương nên đành phải ngoan ngoãn nghe theo lời ông ta

Lão Tứ túm chặt lấy Lão Lục, nhích từng bước ra khỏi phòng họp

Mà Nhiếp Nhiên vẫn luôn ngồi chờ bên ngoài sau khi thấy một màn như vậy thì cũng giật mình tới ngày người.

Đây thật sự là đang diễn nội chiến cho cô xem đấy ư? Đúng lúc cô còn đang nghi hoặc và khó hiểu, hai bên vốn còn đang giằng co với nhau, đột nhiên có một bóng đèn thoáng hiện qua trước mắt.

“Pằng” một tiếng, tiếng kêu rên của người bị bắn trúng vang lên

Sau khi Lão Tứ bị A Hổ đụng vào thì cũng chỉ không giữ được Lão Lục mà thôi, súng vẫn nắm chắc trong tay, đang vật lộn với A Hổ.

Bởi vì trong tay Lão Tứ có súng nên tất cả mọi người đều không dám tùy tiện tới gần, chỉ sợ lỡ đâu mình sẽ bị thương

“Giỏi lắm, tao biết ngay là chúng mày không có ý tốt mà! Cùng lắm thì hôm nay ông đây đồng quy vu tận với các người!” Lão Tứ và A Hổ đều lăn lộn trên mặt đất, sau khi bị ép cho luống cuống chân tay, ông ta lập tức muốn cướp cò

“Ông ta định bắn đấy, mọi người cẩn thận!” Không biết ai là người kêu lên, lập tức, tất cả mọi người đều tìm chỗ trốn

A Hổ nhanh tay lẹ mắt chèn ngón tay vào khe hở sau cò súng, làm cho Lão Tứ không bóp cò được

Trong lúc hai người tranh đoạt với nhau, đột nhiên súng bị đánh văng ra ngoài, hơn nữa còn vừa vặn trượt đến bên chân Nhiếp Nhiên.

Mọi người nhất thời thở phào, không còn súng là tốt rồi.

Nhưng ai ngờ, họ vừa mới thở phào thì lập tức thấy Lão Tứ dùng hai chân kiềm chế người A Hổ, thuận thể rút từ bên hông ra một khẩu súng khác

Nhất thời, tiếng hít khí lạnh lại vang lên.

“Dám cướp súng của tao, hôm nay ông tiễn mày về Tây Thiên!” Nói xong, Lão Tứ giơ súng trong tay lên, cực kỳ gian nan nhắm về phía A Hổ ở dưới người mình.

Hoắc Hoành vẫn luôn đứng ở cửa phòng họp hơi híp mắt, lập tức nói với Nhiếp Nhiên đang đứng cạnh cửa sổ, “Diệp Lan, bắn đi!”

Nhiếp Nhiên bị gọi tên, ngẩng phắt đầu nhìn anh ta.

Cái gì, cái gì cơ? Bảo cô bắn ư?

Vẻ mặt của Nhiếp Nhiên khi nhìn anh ta là sự mê man, nhưng đầu óc lại đang xoay chuyển một cách cực kỳ nhanh

Nếu cô bắn, liệu có làm cho Hoắc Hoành nghi ngờ gì không? Liệu đây có phải là một cái bẫy nữa không? Nhưng lúc này, một tiếng “pằng” nữa lại vang lên, Lão Tử bắn một nhát, may mà A Hổ đã tránh được, viên đạn bắn xuống nền nhà, lập tức tạo ra một cái lỗ màu đen

Người xung quanh vội vàng trốn đi, chỉ sợ bị ngộ thương.

“Cô Diệp, mau bắn đi!” A Hổ túm chặt tay Lão Tứ, sắc mặt đỏ bừng

Hoắc Hoành ngồi ở đó, lạnh lùng ra lệnh, “Bắn đi!”

“Nhưng mà..

nhưng mà..

tôi không dám.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ rất sợ hãi, nhặt súng ở dưới chân lên.

Những ánh mắt lại không ngừng quan sát tình hình xung quanh

Không được, nếu bắn súng, hệ số nguy hiểm sẽ rất cao, lỡ như là cái bẫy thì cô xong đời luôn.

Càng huống chi, cho dù có không phải bẫy, nếu cô mà bắn, lại còn bắn tầng lớp lãnh đạo, lỡ như bọn họ truy cứu trách nhiệm cho cô thì cũng khó bảo vệ bản thân mình.

“Mau bắn đi!” Có người hét lên.

Tay Nhiếp Nhiên run rẩy, hướng súng về phía Lão Tứ đầy kháng cự, miệng lắp ba lắp bắp, “Không..

không được..

tôi không thể giết người..

không được...”

“Bắn đi!”

“Bắn!”.

“Mau bắn đi!”

Những tiếng thúc giục của đám người kia lọt vào tai, trong đầu cô là đủ mọi tính toán hơn thua đang không ngừng lắc qua lắc lại, chậm rãi trở thành những tiếng gầm rú nhức đầu

“Cô chỉ là đang tự vệ, chúng tôi sẽ làm chứng cho cô

Cô cũng không muốn thấy người vô tội phải chết đúng không?” Một giọng nói dịu dàng, ôn hòa vang lên trong những tiếng gào thét ồn ào, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, “Diệp Lan, bắn đi.” Nháy mắt, mọi âm thanh trong đầu đều biến mất

“Pằng!”
 
Chương 737: Ngàn cân treo sợi tóc - Anh đến rồi (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía “người bị hại” Nhiếp Dập.

Đối mặt với ánh mắt của các sĩ quan huấn luyện và dáng vẻ nữa cười nửa không của Nhiếp Nhiên, Nhiếp Dập sợ hãi, chột dạ, nhưng trên gương mặt nhỏ vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Ba em...

Gần đây ba em bận chuyện ở quân khu, không gọi được...

Chuyện này em xác nhận là được rồi mà.

Chị ta chính là kẻ bắt cóc, các thầy mau đưa chị ta tới Cục Cảnh sát đi, màu bắt chị ta đi!” Bộ dạng trẻ con xấu tính của nó chỉ khiến Nhiếp Nhiên thấy buồn cười.

Cô chống cằm, cười thờ ơ, “Em có biết hậu quả nếu chị bị đưa đi là gì không? Đương nhiên chị sẽ chẳng sao cả, đến lúc đó cùng lắm gọi ba tới nộp tiền bảo lãnh cho chị, nhưng chị sợ đến khi ấy ba sẽ không chỉ dùng roi da đánh em đơn giản như thế nữa đâu.“.

Quả nhiên sắc mặt Nhiếp Dập thay đổi, lời nói cũng bắt đầu lắp bắp: “Chị...

đừng có...

đừng có lừa tôi, tôi không tin chị!” Nhiếp Nhiên thấy nó đã bắt đầu sợ hãi nhưng vẫn cứ cố tỏ ra bình thường thì thấy vừa buồn cười lại vừa thích thú.

Nhiếp Nhiên tiếp tục hù dọa: “Em không tin chứ gì? Em tưởng chị và em tới Cục Cảnh sát rồi thì chỉ kinh động tới mỗi ba thôi sao? Chị là lính trong đội dự bị, làm gì bên kia cũng biết hết, em có biết điều đó có nghĩa là gì không? Lính của đội dự bị lại bị bắt vào Cục Cảnh sát, còn bị chính em trai mình hãm hại, đây chẳng phải em tự bôi tro trát trấu vào mặt ba hay sao? Em nghĩ xem, liệu tới lúc đó ba sẽ lấy gì đánh em nhỉ? Roi sắt hay là gây đánh bóng chày?” Cô càng nói càng đáng sợ.

Trong lòng Nhiếp Dập bắt đầu sợ hãi, do dự một lát, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tươi đắc ý trên mặt Nhiếp Nhiên thì nó quyết định đâm lao phải theo lao, liều chết nói dối đến cùng.

“Hừ! Đội dự bị mà bị bắt vào Cục Cảnh sát thì cũng bị xử phạt thôi!” Nhiếp Nhiên gật đầu, tầm mắt chuyển về trên người Đàm Chí Hào, “Giáo quan Đàm, anh nghe thấy rồi chứ, cậu ta đã thừa nhận tôi là lính trong đội dự bị” Lúc đầu khi Đàm Chí Hào thấy Nhiếp Dập hoang mang, hoảng hốt không cho gọi điện thoại thì đã sinh nghỉ rồi.

Giờ nghe thấy mấy câu này, trong lòng đã hoàn toàn khẳng định là Nhiếp Dập đang nói dối.

“Nhiếp Dập, dựa theo quy định của trường học, đứng phạt hai tiếng và chạy năm vòng sân!” Đàm Chí Hào lạnh lùng ra lệnh cho Nhiếp Dập.

Nhiếp Dập choáng váng mặt mày.

Con khốn chết tiệt này! Chị ta đã tính toán hết cả rồi! Nói một đống lời lẽ hù dọa để lừa nó vào tròng.

“Em không thích!” Nhiếp Dập từ chối theo bản năng.

“Đây là nội quy của trường, em phải hoàn thành!” Đàm Chí Hào nghiêm nghị quát lên.

Lúc này, Nhiếp Nhiên còn hờ hững bồi thêm một câu: “Chị đã nói với em rồi, đừng có nói đùa, vậy mà em không chịu nghe.

Xem đi, cuối cùng phải đứng hai tiếng và chạy năm vòng sân.

Thôi bỏ đi, em cứ ở đây chịu phạt đi, chị ra ngoài ăn cơm đã, cố lên.”
 
Chương 738: Ngàn cân treo sợi tóc - Anh đến rồi (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Mày cứ ngồi đây quan sát là được rồi, coi như là lời cảm ơn của tao dành cho mày” Nhiếp Nhiên vỗ vai gã, sau đó lại nói với người xung quanh, “Tranh thủ thời gian gỡ mìn đi.”

Nói xong, cô dẫn những người khác rời đi

Gã cướp biển kia ngồi trên vách núi, xung quanh tối đen không nhìn rõ cái gì, chỉ thấy gió lớn gào thét lạnh run hòa với tiếng sóng biển rì rào, điều này làm cho lòng gã dâng lên từng cơn sợ hãi

Trước là vách đá tối đen cao vời vợi, sau lại là bãi mìn

Cho dù nhảy xuống hay ở lại thì đều chết cả

Chết, hay không chết? Nói, hay không nói? Sự mâu thuẫn trong lòng làm cho gã cảm thấy phát điên

Thấy đám người sắp rời đi, gã ta nghiến răng, hét lên với Nhiếp Nhiên, “Có...” Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười lạnh, chậm rãi xoay người, giả vờ hỏi: “Có cái gì cơ?” Gã tả kinh hoàng nuốt nước bọt, “Có mìn bẫy, vẫn còn..

mìn bẫy.” Những người đang định chuẩn bị gỡ mìn nghe thấy gã ta nói như thế thì cứng người lại, không dám tiếp tục động đậy

Cái gì, vẫn còn mìn bẫy ư? Nhiếp Nhiên cười, “Chẳng phải vừa rồi mày nói là đã hết rồi sao?” “Tao..

tao..

tạo lừa..

lừa mày đấy.” Gã ta nhìn nụ cười lạnh như băng của cô thì sợ đến mức cả người run rẩy

“Vậy sao giờ lại không lừa nữa thế?” “Bởi vì, bởi vì...” Gã ta đang muốn bịa một lý do gì để cho qua thì trên tay Nhiếp Nhiên đã có thêm một con dao găm, hơn nữa còn đặt lên cổ gã

“Bởi vì mày biết mày cũng sẽ bị nổ chết, đúng không?” Gã cướp biển trừng mắt lên

Cô ta biết, thì ra cô ta đã sớm biết!

Nhìn nụ cười lạnh lùng, tàn khốc của Nhiếp Nhiên và lưỡi dao sắc bén gần như đã kề sát vào cổ, rốt cuộc gã cướp biển cũng không chịu nổi nữa, “Đúng thế..

Xin lỗi, tao sai rồi, tạo không nên giấu giếm..

Lần sau tao không dám nữa, tạo thật sự không dám...” Nhiếp Nhấc hơi động dao trên cổ gã một chút, “Mày lừa tạo nhiều lần như thế, tạo nên trừng phạt mày thế nào mới tốt đây?” “Không! Không cần! Tao thực sự biết sai rồi, thật đấy!” Gã ta cảm nhận được cơn đau khi dao cứa vào da cổ mình, sợ tới mức không ngừng run lẩy bẩy thề thốt

“Lần đầu lúc mày lừa tạo, hình như mày cũng nói như thế đấy.” Dường như Nhiếp Nhiên khá lơ đễnh, ánh mắt quét khắp người gã một lượt, cuối cùng dừng lại ở trên hai chân gã

Gã cướp biển sợ tới mức mặt mũi biến sắc, “Không, không, không, lần này tạo chắc chắn không lừa mày, chắc chắn không lừa mày! Nếu còn lừa mày nữa, tao sẽ..

sẽ chết!” Gã cắn răng buông lời thề độc, cuối cùng cũng khiến Nhiếp Nhiên dời ánh mắt đi

“Chỉ là thề thốt thôi, có phải hơi thiếu thành ý rồi không?” Cô dùng dao vỗ nhẹ lên mặt gã ta

“Tao..

tao..

tao sẽ chỉ những chỗ có mìn bẫy cho mày xem, sau đó giúp mày gỡ mìn.” “Được, nếu mày nói sai, tao sẽ...” Nhiếp Nhiên mỉm cười, bỗng nhiên giơ dao trong tay lên, đâm mạnh xuống.
 
Chương 739: Ngàn cân treo sợi tóc - Anh đến rồi (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chiều hôm qua chuyện đồn cảnh sát gọi điện thoại đến đơn vị đã lan truyền khắp nơi, nhưng tất cả mọi người đều biết là mấy người Nghiêm Hoài Vũ, sao lại kéo đến Nhiếp Nhiên rồi?

“Đúng vậy, ha ha! Các cậu không nhìn thấy cảnh tối hôm qua An Viễn Đạo bị Nhiếp Nhiên làm tức chết đâu, đúng là quá tuyệt vời! Tôi nói với các cậu này.” Nghiêm Hoài Vũ đang định nói tiếp thì nghe thấy Nhiếp Nhiên dửng dưng: “Còn tám phút.” Câu này lập tức khiến mọi người hoàn hồn lại

Đám người vội vàng tản ra

Lúc trở lại phòng ngủ, bọn họ thấy Lý Kiêu đã gấp chăn vuông vức, đang định đi đánh răng rửa mặt rồi

“Mẹ kiếp, chị Kiêu, chị nhanh quá rồi!” Hà Giai Ngọc không nhịn được than thở một câu

Lý Kiêu không hoạt bát bằng Nhiếp Nhiên, từ trước đến giờ cô luôn đơn độc cho nên không trả lời cô ta, mà trầm mặc nhìn Nhiếp Nhiên một cái rồi đi đến phòng rửa mặt ở cuối hành lang

“Đừng ngẩn ra nữa, chị Kiều nhà cậu đi đánh răng rồi, ngay cả chặn cậu còn chưa gấp đấy.” Thi Sảnh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Hà Giai Ngọc, không nhịn được vỗ lên trán cô ta, cho cô ta hoàn hồn lại

“Mẹ kiếp, đừng đánh vào đầu tôi, sẽ ngu đi đấy!” “Cậu vốn không thông minh!” Lúc hai người trêu đùa qua lại, Nhiếp Nhiên cũng đã nhanh chóng gấp xong chăn màn, đi đến cuối hành lang rửa mặt, lại chạm mặt Lý Kiêu một lần nữa

Sau mười phút ngắn ngủi, một trăm năm mươi người lính đã đứng ở cửa phòng ăn, có lẽ là thể dục buổi sáng quá mệt, đã sớm đói đến nỗi bụng dính vào lưng cho nên không có ai đến muộn

Trong phòng ăn yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng xoong nồi bát đũa va vào nhau, mười phút sau, dưới tiếng hô tập hợp của An Viễn Đạo, tất cả mọi người lập tức đặt đũa xuống

Nhiếp Nhiên nhìn miếng bánh bao dở trong tay mình, bất đắc dĩ để xuống

Chưa ăn no, khốn kiếp! An Viễn Đạo này đúng là không có tính người, chỉ cho có mười phút, thể nào cũng phải cho mười lăm phút chứ! Sau khi kết thúc bữa sáng, ca trực ra thao trường của An Viễn Đạo cũng tạm dừng, sĩ quan huấn luyện các lớp dẫn người đi bố trí huấn luyện

“Tất cả, nghỉ!” Sĩ quan huấn luyện Quý Chính Hổ của lớp 6 đi từ cửa phòng ăn ra, đứng ở trên bậc thang nhìn học viên trong lớp mình

“Tôi nghe nói sáng nay lớp trưởng lớp chúng ta và một nữ binh chống đối lại sĩ quan huấn luyện An tại chỗ?” Không phải chứ, lại nữa à? Chuyện này định mãi không xong hả? “Lớp trưởng và nữ binh kia, bước ra khỏi hàng!”

Sau tiếng ra lệnh của anh ta, Nhiếp Nhiên và Cổ Lâm đứng dậy

Quý Chính Hổ nhìn khuôn mặt xa lạ bên cạnh Cổ Lâm, nghĩ đến chuyện tối hôm qua tiểu đoàn trưởng đích thân gọi điện thoại cho anh ta nói có một tân binh vào lớp 6

Lớp 6 nổi tiếng là kém nhất ở đơn vị dự bị, thể năng không đạt tiêu chuẩn, tính cách của ai cũng kỳ quặc, nhìn là biết không hợp làm lính, thậm chí còn có người đi cửa sau

Ban đầu Quý Chính Hổ nhất định không đồng ý làm sĩ quan huấn luyện của lớp này, anh ta cảm thấy không nên mở cái lớp này, đơn giản là làm nhục hai chữ quân nhân

Nhưng sau đó tiểu đoàn trưởng lại coi đây là công việc giao cho anh ta, bảo anh ta mài giũa những viên ngọc thô này

Anh ta lớp 6 đã hai năm rồi, ngọc thô chưa thấy đâu, còn bùn nát thì lại rất nhiều

Bây giờ lại thêm một người, mới huấn luyện một ngày đã chống đối sĩ quan huấn luyện lớp 1, Quý Chính Hổ cảm thấy chắc chắn lại là con gái nhà nào ỷ vào bối cảnh nhà mình diễu võ dương oai ở đây rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom