Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 700: Cô ấy không có người thân phản bội (5)


“Đến người sống tôi còn không tin, huống gì là một người định tìm cái chế3t.” Nói xong, Nhiếp Nhiên đi vào trong thôn.

Nhưng Y An Đức vẫn 2chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo, ông ta nói: “Tôi thế đấy, tôi thật...” Ô7ng ta còn chưa nói hết đã thấy Nhiếp Nhiên quay đầu lại, cặp mắt của cô 3dưới hoàng hôn sắc bén dị thường, “Tôi không muốn nói thêm lần thứ hai!”2 Bóng để bắt đầu bao trùm xuống, Nhiếp Nhiên đi xuyên qua mấy căn nhà rồi đi thẳng đến trước của một căn phòng nhỏ khác

Ngoài cửa có hai người dân đảo có trách nhiệm đứng canh gác

Bọn họ vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đến thì khẽ gật đầu

Nhiếp Nhiên mở cửa ra, bên trong là tên cướp biển đang ngồi xổm thay bọn họ tận tâm tận lực gỡ mìn

Gã được Nhiếp Nhiên chiếu cố cho riêng một căn phòng nhỏ, một ngày được một bữa cháo loãng, theo như cô nói thì dù sao không để gã đói chết là được

“Nghỉ ngơi tốt rồi chứ?” Nhiếp Nhiên đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống phía đối diện, tiện tay châm ngọn đèn bên cạnh lên

Tên cướp biển kia thấy Nhiếp Nhiên mỉm cười với mình thì bắt đầu thấy ớn lạnh, gã run rẩy nói: “Tốt..

tốt rồi...” “Còn muốn chơi trò gì nữa không?” Nhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế, thấy gã không hiểu ý mình, cô nhếch miệng nói: “Ví dụ như..

chạy trốn chẳng hạn.” Tim gã cướp biển đập thình thịch

Xem đi xem đi, gã biết mà, gã biết tất cả những tâm tư của mình đều bị con nhóc này nhìn thấu mà! Gã lắc đầu nguầy nguậy, “Không không không, không chơi, tao..

tao không chơi.” Nhiếp Nhiên hơi suy nghĩ rồi gật đầu, “Cũng đúng, ngày mai đại ca của mày trở về rồi, đương nhiên không cần chạy trốn nữa, hắn sẽ làm chỗ dựa cho mày nhỉ?” Gã cướp biển nghe được tiếng cười quái dị của cô thì thầm giật mình trong lòng

Đúng là gã đã ôm ý nghĩ này

Gã nghĩ sẽ dùng hết sức kéo dài đến lúc đại ca trở về, có đại ca cùng các anh em khác làm chỗ dựa, lại thêm việc gã biết rõ chỗ chôn của những quả mìn này, đến lúc đó hoàn toàn có thể bắt được toàn bộ bọn họ

“Mày..

mày..

mày muốn làm gì? Có phải mày muốn giết..

giết tao?” Giọng gã run như cầy sấy

“Giết mày?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc, “Tại sao tao lại muốn giết mày chứ, mày là đại công thần, sao tao lại giết đại công thần được?” Gà ta nghe cô nói thể mới nhẹ nhàng thở ra.

mày..

mày muốn làm gì? Có phải mày muốn giết..

giết tao?” Giọng gã run như cầy sấy

“Giết mày?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc, “Tại sao tao lại muốn giết mày chứ, mày là đại công thần, sao tao lại giết đại công thần được?” Gà ta nghe cô nói thể mới nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng nếu như đại ca của mày biết đàn em mình tham sống sợ chết, thay kẻ địch vô hiệu hóa toàn bộ mìn trong bãi thì hắn có giết mày không nhỉ?” Nhiếp Nhiên híp mắt mỉm cười, giống như một con hồ ly giảo hoạt

“Tao rất tò mò đấy

Không biết là hắn ta sẽ dùng thủ đoạn gì để giết mày đây?” Nhiếp Nhiên vừa dứt lời, gã ta quỳ bịch xuống đất, “Không, không..

Mày đừng nói, tao sẽ chết mất! Nhất định tao sẽ chết mất! Mày thả cho tao một con đường sống đi có được không? Chị đại ơi, tạo cầu xin mày, tạo cầu xin mày đấy!” Mặc dù thủ đoạn của đại ca vẫn kém con nhóc này, nhưng nếu bị chặt đứt tứ chi rồi ném xuống biển thì chắc chắn là mất mạng

“Ôi trời, làm cái gì vậy! Mày lớn tuổi hơn tao, tao không chịu đựng nổi đâu

Chắc chắn tạo sẽ không giết mày, nhưng hắn ta nhất định sẽ giết mày đấy, mày dự tính như thế nào?” Gã cướp biển giật mình kinh hãi, “Mày..

mày muốn tạo phản bội...” Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên lạnh đi, đôi mắt trong đêm tối tràn đầy mỉa mai, “Phản bội? Không phải từ lúc mày nói cho tao biết thông tin về min thì đã phản bội rồi à?” Thấy sắc mặt gã ta trắng bệch, lông mày nhíu chặt, trong mắt đầy sự do dự và chần chừ, Nhiếp Nhiên giả vờ đứng lên đi ra ngoài, “Thật ra tao cũng không bắt buộc phải dùng mày, vẫn còn có những người khác ở bên kia đang chờ

Nhưng nếu mày không đồng ý, độc của mày...” Gã cướp biển kia nghe cô nói thế thì cuống lên, bật thốt ra: “Tao đồng ý! Tao đồng ý!” Tính mạng còn không giữ nổi thì sao còn có thể quan tâm chuyện phản bội hay không nữa chứ! Vả lại, về đến chỗ đại ca chưa chắc gã đã được sống, thể chẳng bằng đánh cược một lần

Nhiếp Nhiên nghe được câu trả lời này của gã, cô cười thỏa mãn, “Tốt, mày đã đồng ý, vậy thì đứng có giở trò với tao, rõ chưa?” Gã ta vội gật đầu lia lịa, “Rõ, rõ...” Bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng sâu, dường như tất cả đều đang dồn sức chờ đợi bình minh đến.
 
Chương 701: Cướp biển trở về, kế hoạch không theo kịp biến hóa (1)


Nói chuyện với gã cướp biển kia xong, Nhiếp Nhiên đi ra thì thấy Lý Kiêu đã đứng ở ngoài3 cửa.

“Cậu không cần tộc trưởng mà dùng cướp biển, điều này quá mạo hiểm.” “Vậy2 cậu cảm thấY An Đức thích hợp sao? Chỉ bằng vào cái dáng vẻ không dằn nổi muốn báo thù7 kia của ông ta hả?” Sắc mặt Lý Kiêu hơi thay đổi

Đúng là cảm xúc của ông Y An 3Đức hơi mất kiểm soát, nhưng ông ta vẫn còn đáng tin cậy hơn gấp nhiều lần so với tên c2ướp biển kia

“Chí ít thì tộc trưởng sẽ không phản bội chúng ta!” Lý Kiêu nhíu chặt lông mày, rõ ràng còn muốn nói đỡ cho Y An Đức

Nhiếp Nhiên nói tiếp: “Nếu như cậu không sợ đồng đội của cậu và người dân trên đảo đều chết ở trong tay ông ta, vậy ngày mai cậu có thể để ông ta tiếp tục ra mặt.” Câu nói này tốt hơn nghìn vạn lần so với bất kì câu tranh chấp nào khác

Lý Kiêu xuất thân từ quân đội chính thống, từ nhỏ cho đến lớn cô được dạy dỗ phải có tinh thần đồng đội, vì thế mà cô ấy nhất định sẽ vì bọn Nghiêm Hoài Vũ và những người dân vô tội trên đảo kia mà thỏa hiệp

Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Nhưng ông ta sẽ hại chúng ta.” Phản bội? A, cô chưa từng tin tưởng bất cứ người nào, sao có thể dùng hai chữ phản bội này được? Còn về chuyện gã cướp biển có thể phản bội lần nữa thì..

Cô chắc chắn gã sẽ không làm như vậy

Còn Y An Đức thì không được

Hiện tại ông ta không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, nếu đúng lúc đang đối mặt với đám cướp biển mà cảm xúc của ông ta có vấn đề, để chúng phát hiện ra thì đám mìn này chẳng phải đều chôn tốn công vô ích rồi à? Không có đám mìn dưới đất kia, mấy người bọn họ chỉ dựa vào mười mấy khẩu súng rách nát lấy được trong tay cướp biển, không có cách nào chống cự được, đến lúc đó phải thật sự chờ chết rồi

Dính đến vấn đề sinh tử của mình, cô tuyệt đối sẽ không qua loa cẩu thả
 
Chương 702: Cướp biển trở về, kế hoạch không theo kịp biến hóa (2) quả nhiên, sắc mặt lý kiêu dần dần nghiêm lại


Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Cậu chắc chắn gã c3ướp biển kia còn đáng tin hơn tộc trưởng?” “Đương nh2iên, trừ phi gã không muốn mạng của mình nữa.”

“Hi vọng quyết định của cậu không phải là sai lầm3.”

Ngày hôm sau, người dân trên đảo theo sự 2dặn dò của Nhiếp Nhiên mà vẫn bận rộn làm việc như thường ngày

Còn đám Nhiếp Nhiên thì dẫn theo gã cướp biển kia đi tới đài canh gác ở cổng, nơi đó dùng để thăm dò tình trạng trên biển

Bọn họ nhìn chằm chằm vào mặt biển từ sáng, nhưng mãi cho tới tận giữa trưa mà trên biển vẫn gió êm sóng lặng, không có bất cứ bóng dáng của chiếc thuyền nào

khả năng là bị trễ giờ...” Gã ta lập tức cuống cả lên, nói xong lời cuối cùng mà có cảm giác như sắp khóc đến nơi vậy, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Nhiếp Nhiên

Trên biển vốn luôn dễ dàng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhiều khi nói là hôm nay có thể về, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng thôi, nhỡ đầu xuất hiện sóng to gió lớn gì thì việc trễ hai, ba ngày cũng là rất bình thường

Nhiếp Nhiên cũng biết điều này, cô liếc mắt sang Kiều Duy, ra hiệu bảo Nghiêm Hoài Vũ buông tay

Kiều Duy nhận được ánh mắt của Nhiếp Nhiên, bèn đi tới kéo tay Nghiêm Hoài Vũ ra, cười bảo: “Cậu đừng giận chó đánh mèo

Chúng ta cùng lắm chỉ là đợi uổng công mà thôi, nhưng còn gã bị trúng độc, chỉ sợ lúc này còn cuống hơn cả chúng ta ấy.”

không lừa chúng mày!” “Vậy tại sao hắn còn chưa tới!” “Phí lời với tên này làm gì, trước hết cứ đánh một trận rồi nói tiếp! Bà đây nhất định phải đánh cho mày đến cha mẹ cũng không nhận ra luôn.” Hà Giai Ngọc vừa nói vừa xắn tay áo lên

“Tao..

tạo thật sự không..

không biết mà..

Có khả năng..

“Này, tên khốn kia, có phải mày lừa chúng tạo không! Đã nói là buổi sáng, giờ đến giữa trưa rồi mà ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy!” Nghiêm Hoài Vũ túm chặt lấy gã cướp biển

“Không, không phải..

Tao không lừa chúng mày, hôm đó đại ca bảo là hôm nay về mà..

Tao thật..

không..

Trên biển vốn luôn dễ dàng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhiều khi nói là hôm nay có thể về, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng thôi, nhỡ đầu xuất hiện sóng to gió lớn gì thì việc trễ hai, ba ngày cũng là rất bình thường

Nhiếp Nhiên cũng biết điều này, cô liếc mắt sang Kiều Duy, ra hiệu bảo Nghiêm Hoài Vũ buông tay

Kiều Duy nhận được ánh mắt của Nhiếp Nhiên, bèn đi tới kéo tay Nghiêm Hoài Vũ ra, cười bảo: “Cậu đừng giận chó đánh mèo

Chúng ta cùng lắm chỉ là đợi uổng công mà thôi, nhưng còn gã bị trúng độc, chỉ sợ lúc này còn cuống hơn cả chúng ta ấy.”
 
Chương 703: Cướp biển trở về, kế hoạch không theo kịp biến hóa (2)


Quả nhiên, sắc mặt Lý Kiêu dần dần nghiêm lại.

Một3 lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Cậu chắc chắn gã cướp biể2n kia còn đáng tin hơn tộc trưởng?” “Đương nhiên, trừ phi7 gã không muốn mạng của mình nữa.” “Hi vọng quyết định củ3a cậu không phải là sai lầm”

Ngày hôm sau, người 2dân trên đảo theo sự dặn dò của Nhiếp Nhiên mà vẫn bận rộn làm việc như thường ngày

Còn đám Nhiếp Nhiên thì dẫn theo gã cướp biển kia đi tới đài canh gác ở cổng, nơi đó dùng để thăm dò tình trạng trên biển

Có khả năng..

khả năng là bị trễ giờ..” Gã ta lập tức cuống cả lên, nói xong lời cuối cùng mà có cảm giác như sắp khóc đến nơi vậy, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Nhiếp Nhiên

Trên biển vốn luôn dễ dàng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhiều khi nói là hôm nay có thể về, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng thôi, nhỡ đâu xuất hiện sóng to gió lớn gì thì việc trễ hai, ba ngày cũng là rất bình thường

Nhiếp Nhiên cũng biết điều này, cô liếc mắt sang Kiều Duy, ra hiệu bảo Nghiêm Hoài Vũ buông tay

Kiều Duy nhận được ánh mắt của Nhiếp Nhiên, bèn đi tới kéo tay Nghiêm Hoài Vũ ra, cười bảo: “Cậu đừng giận chó đánh mèo

không..

không lừa chúng mày!” “Vậy tại sao hắn còn chưa tới!” “Phí lời với tên này làm gì, trước hết cứ đánh một trận rồi nói tiếp! Bà đây nhất định phải đánh cho mày đến cha mẹ cũng không nhận ra luôn.” Hà Giai Ngọc vừa nói vừa xắn tay áo lên

“Tao..

tao thật sự không..

không biết mà..

Bọn họ nhìn chằm chằm vào mặt biển từ sáng, nhưng mãi cho tới tận giữa trưa mà trên biển vẫn gió êm sóng lặng, không có bất cứ bóng dáng của chiếc thuyền nào

“Này, tên khốn kia, có phải mày lừa chúng tao không? Đã nói là buổi sáng, giờ đến giữa trưa rồi mà ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy!” Nghiêm Hoài Vũ túm chặt lấy gã cướp biển

“Không, không phải..

Tao không lừa chúng mày, hôm đó đại ca bảo là hôm nay về mà..

Tao thật..

khả năng là bị trễ giờ..” Gã ta lập tức cuống cả lên, nói xong lời cuối cùng mà có cảm giác như sắp khóc đến nơi vậy, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Nhiếp Nhiên

Trên biển vốn luôn dễ dàng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhiều khi nói là hôm nay có thể về, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng thôi, nhỡ đâu xuất hiện sóng to gió lớn gì thì việc trễ hai, ba ngày cũng là rất bình thường

Nhiếp Nhiên cũng biết điều này, cô liếc mắt sang Kiều Duy, ra hiệu bảo Nghiêm Hoài Vũ buông tay

Kiều Duy nhận được ánh mắt của Nhiếp Nhiên, bèn đi tới kéo tay Nghiêm Hoài Vũ ra, cười bảo: “Cậu đừng giận chó đánh mèo

Chúng ta cùng lắm chỉ là đợi uổng công mà thôi, nhưng còn gã bị trúng độc, chỉ sợ lúc này còn cuống hơn cả chúng ta ấy.”
 
Chương 704: Cướp biển trở về, kế hoạch không theo kịp biến hóa (3)


Lúc này, Nghiêm Hoài Vũ mới buông lỏng tay ra.

Nhưng gã cướp biển kia nghe xong, dây cung trong lòn2g lại căng lên lần nữa

Gã rất hoảng loạn

7

Lại thêm hai giờ nữa trôi qua

Cuối cùng, 3trên mặt biển yên lặng có một chiếc thuyền đang tiến 2tới

Nhiếp Nhiên là người đầu tiên phát hiện ra, cô vội vàng bảo gã cướp biển kia tiến lên xem thử có phải là người của gã hay không

tao chẳng nghĩ gì hết, tao nhất định sẽ giúp chúng mày, nhất định!”

Gã xem đi xem lại một lúc, miệng lẩm bẩm: “Lạ vậy nhỉ?” Hà Giai Ngọc ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Thế nào?” Gã cướp biển tỏ vẻ không hiểu: “Khi đại ca trở về hẳn là phải có hai thuyền, sao bây giờ chỉ có một chiếc?”

Một chiếc

Nhiếp Nhiên bước nhanh tới giành lại chiếc kính viễn vọng trong tay gã rồi nhìn về phía xa

Quả thật chỉ có một chiếc thuyền

“Phải làm sao bây giờ, nếu hai nhóm người đi vào riêng thì cho nổ mìn thế nào?” Nghiêm Hoài Vũ lo lắng

“Hay là chúng ta trốn đi trước, chờ cướp biển về hết rồi mới tiến hành kế hoạch?” Mã Tường từ trước đến nay không hay lên tiếng cũng đề ra một ý kiến hỏng bét, rõ ràng là cũng hoảng loạn rồi

Nhưng Kiều Duy lại khá bình tĩnh, “Các cậu đừng hoảng, cứ nhìn kĩ đi đã rồi hẵng nói.” Nói rồi anh ta chuyển mắt nhìn sang Nhiếp Nhiên từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào, mặt không hề lộ ra cảm xúc nào

Gã cướp biển bắt đầu suy tính

Thế này có nghĩa là bọn chúng không nắm chắc sẽ giết chết được đại ca phải không nhỉ? Nếu vậy thì gã chỉ cần cắn ngược lại bọn chúng rồi giết chết hết thì còn sợ Y Xá không giao một nửa phương thuốc giải độc ra nữa hay sao? “Tao biết mày đang nghĩ gì” Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên ngay sát bên tai gã, khiến gã không nhịn được mà rùng mình

“Chỉ cần mày dám mang mạng của mình ra đánh cược một lần thì mày có thể thử xem.” Gã ta thấy Nhiếp Nhiên hoàn toàn bình tĩnh thì nghĩ: Chẳng lẽ cô ta có kế hoạch khác nữa? Thế là gã bỗng nhiên đổi sắc mặt, gã lắc đầu liên tục để thể hiện lòng trung thành của mình, “Tao..
 
Chương 705: Cướp biển trở về, kế hoạch không theo kịp biến hóa (4)


“Mày xuống đi tiếp đón đi, những gì nên hỏi thì th3ay tao hỏi, không thì...” Nửa cầu sau Nhiếp Nhiên2 không nói hết, nhưng ý tứ trong lời nói lại rõ r7ành rành.

Gã cướp biển kia gật đầu như gà3 mổ thóc, “Tao hiểu tao hiểu!” Sau đó nhanh chóng2 chạy xuống dưới đi đón những tên cướp biển khác

Đám người Nhiếp Nhiên cũng xuống lầu, núp ở hơi hẻo lánh cách đó không xa, lẳng lặng chờ đợi đám cướp biển trở về

Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân từ đằng xa chậm rãi vang lên

“Nhiếp Nhiên vẫn còn giữ lại một phần mìn, chúng ta sẽ giải quyết từng nhóm một.” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Lý Kiêu

Rõ ràng cô đã giấu đám mìn kia ở một nơi rất bí mật, sao cô ta lại phát hiện ra được? “Chị Nhiên, chị vẫn còn giữ lại một phần? Chị giữ lại lúc nào vậy, sao bọn em không biết?” “Đúng đấy, cô giữ lại lúc nào? Sao chúng tôi không thấy.” Nhiếp Nhiên không trực tiếp trả lời mà bàn giao việc cẩn thận, “Mấy người các cậu đều chờ ở vòng ngoài, thấy con cá nào lọt lướt thì trực tiếp cầm súng quét, không được chừa lại một tên nào, rõ chưa?” “Cô muốn đi một mình?” Kiều Duy nghe ra được ngụ ý của cô.

Gã cướp biển kia vừa nhìn thấy người, bèn vội vàng chạy lên, gọi: “Nhị ca, cuối cùng anh cũng về rồi!” Tên được gọi là nhị ca tên là Mạc Lực, lúc này sắc mặt hắn không được tốt lắm, chỉ lạnh nhạt gật đầu, “Ừm.” “Sao vậy nhị ca, có phải chuyến đi lần này không thành công không?” “Sử Tử, trong đầu mày toàn phần hả! Tao đã ra tay thì làm sao lại không thành công được!” Sử Tử xoa cái mông bị đạp đau của mình, gã lấy làm lạ mà hỏi dò: “Thế tại sao trông nhị ca chẳng vui vẻ gì vậy?” “Lúc bọn tao trở về gặp phải mấy chiếc thuyền của quân đội, còn may là nhị ca mày đây nhanh nhẹn lập tức quay đầu, nếu không suýt chút nữa là đã bị bắt rồi.” Sử Tử nghe xong, vội vàng dùng một loại ngữ điệu sùng bái mà nói câu khen ngợi: “Nhị ca em lợi hại quá!” Được khen ngợi như thế, sắc mặt Mạc Lực mới hơi khá hơn một chút, hắn đắc ý, “Chứ còn gì nữa! Tốt xấu gì tao cũng lăn lộn trên cái biển này nhiều năm như vậy rồi.” “Đúng rồi, có cái gì mà nhị ca chưa từng trải qua đâu.” “Đúng thế, chỉ là vài chiếc thuyền con, tao vốn chẳng thèm quan tâm đâu.” Cả đám cướp biển sau lưng cùng khen tới tấp, bầu không khí lúc này mới sôi nổi hẳn lên

Sử Tử quay đầu nhìn quanh rồi hỏi: “Nhưng..

đại ca đâu ạ?” Mạc Lực nói: “Từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn là người cẩn thận mà, cho nên chúng tao tách ra hành động rồi, chắc sẽ về chậm một ngày đấy.” Cổ Lâm ở trong góc nghe được đoạn đối thoại này thì nóng nảy, “Làm sao bây giờ, bọn chúng tách ra thật rồi, một nhóm khác ngày mai mới trở về.” “Hay là chúng ta đợi đến ngày mai?” Hà Giai Ngọc chần chừ nhìn Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên

“Không, chúng ta cũng tách ra hành động.” Lý Kiều bình tĩnh trả lời

Nghiêm Hoài Vũ nghi hoặc hỏi: “Làm sao để chia ra hành động?”
 
Chương 706: Cướp biển trở về, kế hoạch không theo kịp biến hóa (5)


“Không được! Như thế quá nguy hiểm!” Nghiêm Hoài Vũ phản đối.

“Đúng vậy, chị Nhiên, em cũng 3muốn đi chung với chị.” Hà Giai Ngọc quấn lấy tay Nhiếp Nhiên, không cho cô đi

“Tôi không m2uốn bị các người làm liên lụy.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hất tay Hà Giai Ngọc ra rồi đi ra bên ngoài n7hư mèo

Ai ngờ lúc này Lý Kiều lại đi theo sau cô

Hơn nửa tháng ở trên thuyền, ông mày đây cũng sắp thành hòa thượng đến nơi rồi, nhất định phải vui vẻ một phen mới được!” Sử Tử nhìn hắn sắp đi vào trong thôn thì lập tức tiến lên chặn đường, “Nhị ca..

Có một chuyện em phải báo cáo cho anh biết.” “Có chuyện gì ghê gớm thì cứ chờ anh mày vui vẻ xong rồi nói tiếp.” Mạc Lực bị quấy rầy nhã hứng nên cau mày nói với vẻ không kiên nhẫn

Sử Tử lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Có người ngoài đến đảo của chúng ta ạ.” Nghe thấy thế, vẻ mặt Mạc Lực thay đổi ngay, “Người ngoài? Ai?” “Nhị ca đừng vội, họ nói là đi cắm trại dã ngoại, gặp sạt lở núi nên rơi xuống nước và bị trôi đến đây, đều là mấy cô gái trẻ cả.” Lông mày Mạc Lực nhíu chặt: “Mày chắc chắn chứ?” Sử Tử gật mạnh, “Vâng, em đã kiểm tra túi hành lý của mấy cô gái đó rồi, bên trong có một chiếc đèn pin và cả một cái bản đồ ngấm nước, những thứ khác đều bị bước sông cuốn đi cả

Em nghĩ, đại ca và nhị ca đều không có ở nhà, em cũng không tự tiện quyết định được nên mới trói vào chỗ rừng cây nhỏ bên kia, không để bọn họ vào thôn.” “Buộc vào chỗ ấy làm gì, sao không bắn chết luôn cho xong?”

Sử Tử chà xát tay vào với nhau, cười ngượng ngùng, nói: “Lúc đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy mấy cô gái trẻ tươi non mọng nước kia, còn không phải là..

Nhiếp Nhiên nhíu mày, im lặng liếc3 Lý Kiều lạnh như băng

Lý Kiêu nhìn ra Nhiếp Nhiên không vui, bèn lạnh lùng kiêu ngạo nói: 2“Tôi không muốn bỗng dưng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.” Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Lý Kiêu bước nhanh về phía rừng cây nhỏ, cuối cùng cũng bước nhanh đi theo

Cùng lúc đó, Sử Tử vẫn đang nói chuyện với bọn Mạc Lực, trong lòng gã luôn để ý người ở chỗ khóc hẻo lánh, thỉnh thoảng con mắt sẽ trong lúc lơ đãng mà nhìn về phía ấy vài lần

Đúng vào lúc này, Mạc Lực lại hỏi, “Đúng rồi, những đứa khác đâu? Sao chúng nó còn chưa chạy xuống.” Sử Tử giật thót, gã miễn cưỡng cười và nói: “Biết đại ca nhị ca sắp trở về, nên sáng sớm nay chúng nó đã vào trong thôn bắt người hỗ trợ làm việc rồi, nói là muốn chuẩn bị một bàn tiệc ngon cho đại ca và nhị ca đấy ạ.” Mạc Lực thỏa mãn gật đầu nở nụ cười, “Mấy thằng nhóc thối này coi như có lương tâm

Đi, chúng ta cũng vào thôn đi

nghĩ để lại cho đại ca và nhị ca nếm thử hàng tươi sao ạ? Dù sao mấy cô ở bên trong thôn này cũng hưởng qua hết rồi.” Cô gái trẻ, tươi non mọng nước? Mắt Mạc Lực liền sáng lên, “Hừ! Thằng nhóc thối này đúng là suy nghĩ cẩn thận đấy

Đi! Đi xem thử mấy đứa con gái kia, nếu mà không đẹp là tao đạp chết mày đấy.” “Vâng, vâng! Nhị ca, đi bên này ạ!” Sử Tử dẫn gần năm mươi người này đi về phía rừng cây nhỏ bên kia.

Đi! Đi xem thử mấy đứa con gái kia, nếu mà không đẹp là tao đạp chết mày đấy.” “Vâng, vâng! Nhị ca, đi bên này ạ!” Sử Tử dẫn gần năm mươi người này đi về phía rừng cây nhỏ bên kia.
 
Chương 707: Dụ địch xâm nhập để tiêu diệt (1)


Mới tiến vào lối vào rừng cây nhỏ, Mạc Lực đã trông thấy cách đó không xa có hai3 người bị trói lên cây.

Hắn chỉ về phía đó và hỏi: “Hai đứa kia hả?” Sử2 Tử thấy Nhiếp Nhiên bị trói ở nơi đó thì tim gã đập thình thịch, gã thấy lần n7ày Mạc Lực chết chắc rồi

Thế là gã càng ân cần hơn, liên tục gật đầu, “3Đúng ạ, chính là hai đứa này.” “Đến mấy ngày rồi?” “Chắc khoảng bốn, năm ngày.”2 Mạc Lực vừa muốn đi lên, vừa nghe thể thì lại lập tức dừng chân

Sử Tử thấy hắn đột nhiên dừng lại thì đứng tim, vẻ mặt cũng biến thành khẩn trương, nhưng vì sợ bị phát hiện nên chỉ có thể cưỡng chế sự bối rối trong lòng, gã hỏi: “Sao..

Còn không phải là em..

nghe lời đại ca và nhị ca là không cho phép người ngoài tiến vào thôn mà.” Mạc Lực lại đạp gã thêm một cú nữa, bực tức nói: “Con mẹ mày chứ! Nói thể là để cho chúng mày không đưa những đứa khả nghi vào, rất nguy hiểm

Đây chỉ là hai đứa con gái tay không tấc sắt, lấy đâu ra nguy hiểm hả!” sử Tử vội vàng xin tha, “Vâng, vâng..

nhị ca nói đúng lắm ạ..

Là em không đúng..

sao thể ạ?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, bàn tay giấu phía sau thân cây lặng lẽ rút con dao quân dụng ở trong tay áo ra

Cô không nghe rõ Sư Tử nói gì với đám cướp biển kia, nhưng nếu như gã thực sự có can đảm phản bội thì nhất đầu tiên cô sẽ giết chết gã

Ngay tại thời điểm Nhiếp Nhiên nắm con dao ở trong tay, cô lại nghe được cách đó không xa Sử Tử kêu ổi lên một tiếng

Mạc Lực bỗng nhiên đá một cú vào mông Sử Tử, hùng hùng hổ hổ nói: “Bốn năm này bị trói vào như thể còn tươi non mọng nước cái rắm!” Lúc này Nhiếp Nhiên mới thoáng buông lỏng một chút

Sử Tử cũng nhẹ nhàng thở ra, gã xoa mông mình, cười xấu hổ, “Em..

Nhưng anh nể tình em cũng vì an toàn của đảo mà đừng đạp em nữa..

Mạc Lực hừ lạnh, lúc này mới buông tha cho gã

Hắn bước nhanh tới, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, chọn lựa rất lâu, ra vẻ rất khó xử: “Nhưng chỉ có hai đứa, không đủ cho đám anh em chúng ta nếm rồi.” sử Tử vội vàng cười bảo: “Đại ca không ở đây thì đương nhiên là phải để nhị ca nếm trước rồi

Bọn em là đàn em nên hiểu đạo lý này chứ ạ.”

Mạc Lực hừ lạnh, lúc này mới buông tha cho gã

Hắn bước nhanh tới, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, chọn lựa rất lâu, ra vẻ rất khó xử: “Nhưng chỉ có hai đứa, không đủ cho đám anh em chúng ta nếm rồi.” sử Tử vội vàng cười bảo: “Đại ca không ở đây thì đương nhiên là phải để nhị ca nếm trước rồi

Bọn em là đàn em nên hiểu đạo lý này chứ ạ.”
 
Chương 708: Dụ địch xâm nhập để tiêu diệt (2)


Mấy tên cướp biển đằng sau cũng gật đầu nói phải.

Mạc Lực lập tức phá lên cười, hắn nắm 3lấy bả vai của Sư Tử, “Ha ha, tao thích nghe lời này! Thằng nhóc thối nhà mày nữa chứ, đúng là 2khéo ăn khéo nói lắm!” Sử Tử cười ngượng: “Em nói thật lòng đấy chứ.” Mạc Lực vui vẻ đồng ý, “Đ7ược thôi, để lại một đứa cho đại ca nếm đồ tươi, còn lại đứa kia...” Hắn xoa tay vào với nhau, 3khuôn mặt hung ác của hắn vì nở nụ cười mà đặc biệt dữ tợn

Ánh mắt của Mạc Lực lượn qua2 lượn lại giữa Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu rất lâu, giống như đang chọn hàng vậy, cuối cùng hắn chỉ vào một người và nói: “Tao thích con bé này, xinh xắn lanh lợi, giọng nhất định rất mất hồn.” “A!” Sử Tử nhìn theo bàn tay của Mạc Lực, khi nhìn thấy hướng hắn chỉ đến chính là Nhiếp Nhiên thì tim gã hoàn toàn chìm xuống

Nhưng trên mặt gã lại giả vờ vui mừng thay cho Mạc Lực, “Nhị ca thật có ánh mắt, ha ha..

Đau đớn khiến Mạc Lực trở nên hoảng sợ, hắn có cảm giác cô gái này không chỉ đơn thuần là uy hiếp thôi đâu, “Nhanh, nhanh nhanh lùi về sau đi!” Đám cướp biển kia nghe được mệnh lệnh của Mạc Lực thì quay ra nhìn nhau

Mạc Lực nổi giận rống lên, “Chúng mày điếc hết à, nhanh lùi về sau đi!” “Tiếp tục lùi!”

Đôi mắt lạnh lùng của Nhiếp Nhiên híp lại, tay lại ấn mạnh hơn nữa

“Tao thấy chúng mày muốn lấy mạng của nó phải không?” Đau đớn bị nhân lên khiến Mạc Lực kiệt sức, “Lùi, tiếp tục lùi, nhanh nhanh lùi về sau đi!” Lần này tất cả bọn chúng đều lùi về sau vài mét, rời khỏi khu vực bãi mìn, lúc này Nhiếp Nhiên mới thỏa mãn nới lỏng dao trên tay

Nhưng hành động của cô lại khiến Lý Kiêu ở bên cạnh phải nhíu mày

Ha ha ha..

Ha ha ha ha ha...” “Nói nhảm, anh mày duyệt đàn bà vô số, đứa nào như thế nào tao chỉ cần nhìn một cái là ra!” Mạc Lực nói xong hắn đi về phía Nhiếp Nhiên, miệng còn lẩm bẩm mấy lời không sạch sẽ: “Nào nào, người đẹp, để anh đây cởi trói cho cưng nhé, anh sẽ dẫn cưng đi tới một nơi rất thú vị.” Nhiếp Nhiên vẫn cúi thấp đầu, nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, khi một đôi giày xuất hiện ở trước mắt, cô ngẩng phắt đầu lên, cười tà và nói: “Không ổn đâu, tạo cảm thấy buộc chặt vào chơi càng có sức hơn đấy.” Mạc Lực lập tức sững sờ

Trong khoảnh khắc, Nhiếp Nhiên đã buông lỏng dây thừng, nhào tới khống chế bả vai và dí dao vào họng hắn

Lưỡi dao lạnh kia làm Mạc Lực cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn nổi giận, “Mày! Mày làm gì, mày muốn làm gì?” Tiếng hô to của hắn khiến đám cướp biển đàn em đứng cách đó không xa cũng lấy lại được tinh thần, vội giơ súng ống trong tay lên

Nhiếp Nhiên mạnh mẽ khống chế Mạc Lực ở trước người mình rồi hô to: “Tất cả đứng im không được nhúc nhích! Lùi về sau, nếu không tao sẽ giết hắn ngay lập tức!” Cô nói xong, con dao kia lại ép chặt thêm mấy lần, lưỡi dao sắc bén nhanh chóng làm rách cổ của Mạc Lực, tạo thành một vết máu mờ

Hiển nhiên là Lý Kiêu không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại muốn bọn chúng rời khỏi bãi mìn

Làm như thế này, đợi lát nữa khởi động kíp nổ thì chỉ nổ một khoảng đất trống mà thôi.

Làm như thế này, đợi lát nữa khởi động kíp nổ thì chỉ nổ một khoảng đất trống mà thôi.
 
Chương 709: Dụ địch xâm nhập để tiêu diệt (3)


Lý Kiều im lặng nhìn Nhiếp Nhiên, nhưng cuối cùng vẫn quyết địn3h tin tưởng cô.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳ2ng

Nhiếp Nhiên chụp lấy Mạc Lực, trong tay nắm một con7 dao quân dụng

Mà ở bãi đất trống phía trước lại có nă3m mươi tên cướp biển đang giơ súng lên ngắm bắn, chỉ riêng nhâ2n số và khí thế thôi, bên Nhiếp Nhiên thua hơn rất nhiều

“Rốt cuộc thì chúng mày là người của ai!” Mạc Lực tin chắc rằng chỉ với hai người thì không thể bắt hết được mười mấy anh em của hắn, sau lưng hai đứa này chắc chắn còn có kẻ khác

Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Vấn đề này để đến lúc trên đường xuống Hoàng Tuyền hẵng hỏi lại đi.” Vừa dứt lời, trên tay Nhiếp Nhiên dùng sức vạch một đường, một dòng máu đỏ tươi nháy mắt đột ngột xuất hiện ở trên cổ Mạc Lực

Hiển nhiên Mạc Lực không thể ngờ được rằng cô ta sẽ độc ác giết mình như vậy, trên gương mặt hắn đều là vẻ không thể tin nổi, cổ họng bị cắt đứt ho ra máu tươi

Ngay sau đó, Nhiếp Nhiên xoay người chạy vào trong rừng cây

Cô vừa hành động, đám cướp biển sau lưng lúc này mới tỉnh hồn lại

Cô ta..

cô ta còn giết ba người anh em của chúng ta, bọn họ..

bọn họ đều chết rất thảm...” Gã nghĩ tới những thủ đoạn cực kì tàn ác kia mà chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy

Sắc mặt Mạc Lực lập tức trở nên khó coi

Chẳng trách vừa rồi mấy đứa khác không xuất hiện, thì ra đều bị bắt cả rồi

Nhưng thần sắc của Nhiếp Nhiên vẫn rất bình tĩnh, thậm chí khóe miệng cô còn cong lên mỉm cười, rồi cô nói với Sử Tử đứng cách đó không xa: “Cảm ơn nhé.” Trong lòng Sử Tử giật thót

Quả nhiên Mạc Lực bị nổi giận quát sử Tử: “Mày dám phản bội tao!” Sử Tử run rẩy, lắp bắp: “Em..

em..

nhị ca, em cũng không muốn đâu, là cô ta..

cô ta uy hiếp em

Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Vấn đề này để đến lúc trên đường xuống Hoàng Tuyền hẵng hỏi lại đi.” Vừa dứt lời, trên tay Nhiếp Nhiên dùng sức vạch một đường, một dòng máu đỏ tươi nháy mắt đột ngột xuất hiện ở trên cổ Mạc Lực

Hiển nhiên Mạc Lực không thể ngờ được rằng cô ta sẽ độc ác giết mình như vậy, trên gương mặt hắn đều là vẻ không thể tin nổi, cổ họng bị cắt đứt ho ra máu tươi

Ngay sau đó, Nhiếp Nhiên xoay người chạy vào trong rừng cây

Cô vừa hành động, đám cướp biển sau lưng lúc này mới tỉnh hồn lại

Thấy nhị ca nhà mình bị cắt đứt cuống họng ngã trên mặt đất, đã không còn hơi thở, lúc này tất cả bọn chúng mới giơ súng về phía Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu mà liên tục bắn

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đạn sượt qua bên tai cô, mang theo mùi khói thuốc súng nồng đậm

Nhiếp Nhiên lăn người, khó khăn lắm mới tránh thoát được mấy viên đạn kia

Nhưng ngay tại lúc cô muốn đứng lên đi mở chốt thì bỗng nhiên cảm thấy mắt minh họa lên.

Đáng chết! Không phải cái cơ thể này lại cản trở cô ngay tại thời khắc quan trọng này đấy chứ! Hôm qua lúc nói chuyện trong kho, đúng là cô cảm thấy cơ thể mình nóng lên, thấy không thoải mái, nhưng đối với người thường xuyên sống ở ranh giới sống chết như cô thì chuyện này vô cùng nhỏ nhặt, cho nên cô cũng không để tâm lắm.

Cô nắm chặt con dao quân dụng, ra sức chạy về phía trước

Vì phòng ngừa bị thủ lĩnh của đám cướp biển nhìn ra mà cô đã cố ý kéo dài kíp nổ của mìn ra rất nhiều

Lý Kiêu vẫn luôn theo sát phía sau là người đầu tiên thấy được Nhiếp Nhiên có dấu hiệu bất thường, đúng lúc này lại có một viên đạn bay thẳng tới từ đằng sau lưng

Lý Kiều thầm giật mình, thấy Nhiếp Nhiên không tránh né bèn vội vàng phi thân nhào tới, “Cẩn thận!” Nhiếp Nhiên vừa định tránh thì cảm thấy một bóng đen lao đến, ép cô trên mặt đất

Hai người lập tức cùng nhau nhanh chóng lăn về phía chiến hào.
 
Chương 710: Dụ địch xâm nhập để tiêu diệt (4)


Thấy họ sắp bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với kíp nổ, Nhiếp Nhiên đang muốn đẩy Lý Kiêu 3ra thì lại bị Lý Kiêu đoạt mất con dao quân dụng trong tay.

“Để tôi!” N2ương theo tiếng “vùng đùng” rất lớn cách đó không xa, Nhiếp Nhiên cùng Lý Kiêu 7lăn xuống chiến hào

Chấn động to lớn khiến mảnh đất này rung chuyển liê3n tục giống như bị động đất, bùn đất phía trên hào đổ rào rào xuống, suýt nữa đ2ã chôn sống hai người bọn họ ở bên trong

Tiếng nổ đinh tai nhức óc của mìn liên tiếp vang lên, mang theo từng trận gió mạnh sau vụ nổ cùng tiếng kêu thét của đám cướp biển

Một phút..

Hai phút..

Ba phút..

Đám mìn mà bọn họ đã bỏ ra ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ để cải tạo kết thúc sau ba phút ngắn ngủi

Đương nhiên, đối với đám cướp biển kia mà nói, ba phút này chẳng khác gì địa ngục

Bỗng nhiên có một bóng người từ đỉnh đầu bay qua rơi ngay xuống trước mặt Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu

Một tên cướp biển bị lực công phá của vụ nổ làm văng đến, hắn ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ rồi kinh ngạc chỉ tay, “Chúng mày, chúng mày...” Nhưng không đợi tên đó nói xong, “phập” một tiếng, một con dao quân dụng lạnh lẽo đã cắm vào cổ họng của hắn, làm hắn tắt thở ngay lập tức

Lý Kiêu vô thức nhìn về phía Nhiếp Nhiên, thấy cô đang thu lại bàn tay vừa bắn con dao ra

“Hai chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai.” Sắc mặt Nhiếp Nhiên lúc này cũng không dễ nhìn, lúc nói chuyện hơi thở gấp, nhưng đáy mắt lại vô cùng lạnh lùng

Phút chốc, giọng Lý Kiêu lạnh đi, “Bọn chúng tới!” Nhiếp Nhiên nắm thật chặt con dao quân dụng trong tay, nhìn mảnh đất bằng cách đó không xa, sau đó cô đứng dậy định lao ra chiến một trận sống mới với mấy tên kia

Lý Kiêu bắt lấy tay cô, “Đừng nhúc nhích” Sau đó cô giật mạnh một sợi dây thừng ở bên cạnh xuống

Nhiếp Nhiên thấy được động tác này của Lý Kiêu thì nhíu mày lại

Cô ấy muốn làm gì vậy? Ngay tại lúc cô không kiểu hành động này của Lý Kiêu thì phía trên hào bỗng truyền đến từng đợt kêu thét chói tai, “A!” Sau đó liên tiếp có âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Cạm bẫy?! Dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Lý Kiêu lắc đầu, giải thích, “Là bọn họ thiết kế trong đêm đấy.” Bọn họ? Nghiêm Hoài Vũ? Lần này đúng là Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc thật

Cô biết đám người kia có giấu mình mà vụng trộm làm một số việc, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại vụng trộm làm cạm bẫy

Cô có thể nhìn ra được hiệu quả của cạm bẫy này cũng không tệ lắm

Thật xui xẻo, vất vả lắm mới trả hết, lần này lại thiếu mấy người bọn họ một món nợ ân tình rồi

Tiếng mìn nổ cùng tiếng kêu thảm thiết của bọn cướp biển đã hoàn toàn biến mất, ở khoảng đất trống trải phía trước rừng cây chỉ nghe được tiếng gió hoang vu

Chẳng bao lâu sau, mấy người Nghiêm Hoài Vũ xuyên qua bãi mìn mà chạy về phía rừng cây nhỏ này.
 
Chương 711: Dụ địch xâm nhập để tiêu diệt (5)


“Tiểu Nhiên Tử!”

“Chị Nhiên!” Giọng nói lo lắng của mấy người bọn họ v3ang lên, khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu an toàn ở dưới hào, họ mới cùng2 nhau thở phào

“Hai người không sao chứ?” Cổ Lâm hô lên, “Nhiếp Nhiên7, cậu bị chảy máu rồi!” “Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.” “Có phả3i cậu thấy không thoải mái không.” Lý Kiêu không quên chuyện vừa rồi Nhiếp Nh2iên đang chạy về phía chiến hào thì đột nhiên giảm tốc độ, quên cả tránh đạn

“Tôi không sao

Đám người kia giải quyết được hết không?” Nghiêm Hoài Vũ gật đầu, “Đương nhiên, vụ nổ kia mạnh như vậy, cả đám đều nát bét hết.” “Vậy là tốt rồi.” Nhiếp Nhiên đứng lên, cố nén cảm giác choáng váng, lảo đảo bò lên khỏi hào, sau đó đi ra phía bên ngoài

Trong không khí bốc lên khói đen cuồn cuộn rồi theo gió tản đi hết, tất cả chỉ có thể dùng bốn chữ “tàn phá tan hoang” để hình dung

Sau đó Lý Kiêu cũng leo lên, thấy cảnh tượng trước mắt, cô mới hiểu ra vì sao vừa rồi Nhiếp Nhiên lại muốn để bọn cướp biển lùi khỏi bãi mìn

Nếu đám người này không lùi khỏi bãi mìn thì khi các cô chạy về phía rừng cây, chắc chắn phần lớn đám người ở đằng sau lưng sẽ chạy xuyên qua bãi mìn mà đuổi theo

Chờ đến lúc đó cô dẫn nổ mìn thì chỉ có thể làm nổ được một phần nhỏ thôi

Phải công nhận Nhiếp Nhiên tính toán quá tốt

Khi Nhiếp Nhiên đi ra khỏi rừng cây nhỏ, nhìn thấy mảnh đất chỗ mình đứng thình lình xuất hiện một cái hào khác, bên trong có mười mấy tên cướp biển đã chết, cả đám đều bị đám cây trúc sắc nhọn đâm thủng thân thể

“Không ngờ cạm bẫy chúng ta tạo nên đúng là có tác dụng thật.” Hà Giai Ngọc rất vui vẻ

Thi Sảnh gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, tôi còn tưởng là không có tác dụng ấy.” Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh cũng vỗ vai Kiều Duy, “Cái này là nhờ công Kiều Duy, thằng nhóc này luôn thích nghĩ ra mấy chiêu khủng khiếp.” Ai ngờ Thi Sảnh lại không vui, “Cái gì mà chiêu khủng khiếp, có biện pháp giải quyết được thì chính là chiều tốt.”

“Ôi ôi ôi, xem cô nàng nhà cậu bảo vệ cậu chưa này, đúng là một câu cũng không được nói ấy.” Nghiêm Hoài Vũ cười trêu ghẹo

Kiều Duy mỉm cười, im lặng nhìn Thi Sảnh

Thi Sảnh bị anh ta nhìn mà thầm chột dạ, bèn giả vờ tức giận, “Cái gì mà nhà anh ta! Nghiêm Hoài Vũ, anh nói bậy bạ gì đó!” Vào lúc đám người này đang đùa giỡn với nhau, Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng nề, chân mềm nhũn, may mắn có được Lý Kiêu ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy

Nghiệm Hoài Vũ thấy thế vội vàng chạy tới, “Tiểu Nhiên Tử, cô không sao gì chứ? Hay là để thầy thuốc trong thôn kiểm tra cho cô một chút? Sắc mặt của cô tệ lắm.” Mặt Nhiếp Nhiên tái nhợt, cô nghiêm mặt, xua tay nói: “Tôi không sao...” Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã ngã xuống đất.

Thi Sảnh bị anh ta nhìn mà thầm chột dạ, bèn giả vờ tức giận, “Cái gì mà nhà anh ta! Nghiêm Hoài Vũ, anh nói bậy bạ gì đó!” Vào lúc đám người này đang đùa giỡn với nhau, Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng nề, chân mềm nhũn, may mắn có được Lý Kiêu ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy

Nghiệm Hoài Vũ thấy thế vội vàng chạy tới, “Tiểu Nhiên Tử, cô không sao gì chứ? Hay là để thầy thuốc trong thôn kiểm tra cho cô một chút? Sắc mặt của cô tệ lắm.” Mặt Nhiếp Nhiên tái nhợt, cô nghiêm mặt, xua tay nói: “Tôi không sao...” Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã ngã xuống đất.
 
Chương 712: Làm lính có khác (1)


“Nhiếp Nhiên!”

“Tiểu Nhiên Tử!” “Chị Nhiên!” Mọi người cùng nhau bước nhanh tới chỗ cổ3

Kiều Duy nhìn cô nhíu chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt nhưng lại có vệt đỏ kỳ lạ, tro2ng lòng anh ta cảm thấy có vấn đề

Anh ta bắt lấy tay của Nhiếp Nhiên, nhiệt độ cơ thể7 cô khác hẳn với nhiệt độ của người bình thường làm anh ta thầm giật mình.

Ba giây..

Nhiếp Nhiên đã hết kiên nhẫn

Cô vuốt con dao quân dụng trong tay áo, lạnh lùng nói: “Còn không ra tao sẽ giết luôn.” Bên trong đống lá cây phát ra âm thanh xào xạc càng ngày càng lớn, một cái đầu nhô ra, ngay sau đó là một gương mặt đen thùi lùi xuất hiện, “Không không không, là tao..

là..

là..

Còn cả chiếc thuyền kia cũng phải...” Chữ lục soát còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên lỗ tai Nhiếp Nhiên hơi nhúc nhích, cô quay đầu nhìn về một hướng, lạnh giọng quát, “Ai!” Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều chuyển tới hướng đó

Nhưng trước mắt họ chỉ có đám cây cối đất đá ngổn ngang mà thôi

Gió lạnh thổi qua, đám lá cây phát ra âm thanh xào xạc khiến cảnh càng thêm đìu hiu lạnh lẽo

Một giây..

Hai giây..

“Mau đưa c3ô ấy về thôn!”

Ai ngờ Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, hất tay anh ta ra và lảo đảo đứng lên,2 “Tôi không sao.” Kiều Duy nổi giận: “Lúc này rồi mà cô lại còn bướng bỉnh nữa! Đừng quên ngày mai còn một trận chiến phải đánh đấy!” Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Kiều Duy nghiêm nghị như thế, trong lúc nhất thời cũng hơi sửng sốt

Nhiếp Nhiên liếc nhìn Kiều Duy

Anh ta nói rất đúng, ngày mai còn có một nhóm cướp biển nữa sẽ về, cô không thể gục ngã vào lúc này được

Im lặng một lúc, cô mới nói: “Chỗ này rất có khả năng vẫn còn mìn chưa nổ, mấy người nhất định phải kiểm tra kĩ từng chỗ một, rồi thu gom súng và còn sử dụng được

Nhiếp Nhiên đã hết kiên nhẫn

Cô vuốt con dao quân dụng trong tay áo, lạnh lùng nói: “Còn không ra tao sẽ giết luôn.” Bên trong đống lá cây phát ra âm thanh xào xạc càng ngày càng lớn, một cái đầu nhô ra, ngay sau đó là một gương mặt đen thùi lùi xuất hiện, “Không không không, là tao..

là..

là..

tao mà...” Là tên cướp biển tên sư Tử kia.

“Mày vẫn còn sống?” Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc nhìn gã ta

Nhiếp Nhiên cố nén cảm giác choáng váng: “Còn lại bao nhiêu người?” Sử Tử run rẩy nói: “Có..

cũng khoảng khoảng như thế này...” Lúc này Nhiếp Nhiên mới nói với Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ, “Trói gã lại, ném vào nhà kho!” Sử Tử giãy giụa cố nói: “Không, không phải chứ..

Tao..

Tao đã thay chúng mày hoàn thành chuyện đó rồi, chúng..

chúng mày có bắt tao lại cũng vô dụng thôi...”
 
Chương 713: Làm lính có khác (2)


Nhiếp Nhiên nở nụ cười, “Ai nói là đã hoàn thành, ngày mai lúc đại ca 3của mày quay trở về, chúng tao vẫn còn cần sự hỗ trợ của mày kia mà.”2 Tủ sắc mặt Sử Tử cứng đờ, giống như bị cắt mất đầu lưỡi vậy, gã im l7ặng không nói gì

“Bây giờ mày đã giết nhị ca và nhiều anh em 3của mày như vậy thì không còn đường quay về nữa rồi

Đừng quên2, còn cả mấy tên cướp biển ở trong thôn kia nữa đấy.” Nhiếp Nhiên nói như vậy khiến sắc mặt Sử Tử bỗng nhiên tái đi, cuối cùng gã cúi thấp đầu xuống

Nghiêm Hoài Vũ lập tức đá gã một phát, mắng to: “Còn dám suy nghĩ lung tung thì tao sẽ là người đầu tiên làm thịt mày!” “Không, không dám...” Nhiếp Nhiên nhìn gã rồi lạnh lùng nói: “Ngày mai là trận cuối cùng, nếu thắng, tao sẽ thả mày ra.” Sử Tử ngẩng phắt đầu lên, gã cứ nghĩ là mình nghe nhầm rồi nên kinh ngạc lặp lại, “Mày..

thả tao?” “Điều kiện tiên quyết là, trận ngày mai nhất định phải thắng, nếu không tất cả đều chỉ là lời nói suông.” Sử Tử có cảm giác như mình vừa từ địa ngục nhảy vọt lên thiên đường vậy, niềm vui mừng to lớn ập đến khiến gã nào còn có suy nghĩ khác, gã vội gật đầu liên tục, “Được, được! Tao nhất định sẽ làm thật tốt!” “Dẫn gã đi.” Nhiếp Nhiên nói với Mã Tường

Mã Tường gật đầu, dẫn Sử Tử đi về phía thôn.
 
Chương 714: Làm lính có khác (3)


Vừa tiến vào cổng thôn, Y An Đức là người đầu tiên xông ra: “Thế nào thể nào, có phả3i là..

có phải là...” Vì quá kích động mà ông ta bắt đầu cà lăm

V L2ý Kiêu thấy ông ta kích động như vậy thì nói: “Chỉ giải quyết được một nửa.” Đám dâ7n đảo như bị giới một chậu nước lạnh

Y An Đức nhíu chặt mày, “Cái..

cái gì..

“Trời ạ, tay của cô đang chảy máu kìa!” Tất cả bỗng yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào cánh tay Nhiếp Nhiên

Y An Đức thúc giục: “Nhanh nhanh vào trong phòng đi, con mau băng bó cho cô ấy đi!”

gọi là chỉ giải quyết được một nửa?” “Lần này bọn chúng trở về th2ành từng nhóm, chúng tôi chỉ diệt được hơn năm mươi người, còn một nhóm nữa ngày mai mới trở về.” Nghiêm Hoài Vũ giải thích

“Vậy à...” Y An Đức nghĩ một lúc rồi vỗ đùi, bảo: “Diệt được năm mươi tên cũng tốt lắm rồi

Dù sao chúng tôi đã nhịn chúng lâu như vậy rồi, cố gắng nhịn thêm một ngày nữa cũng không sao.” Đám dân đảo nghe thấy Y An Đức nói như thế cũng vội hưởng ứng, “Đúng vậy, cố gắng nhịn thêm một ngày nữa, chúng tôi chịu nổi!” Nghe đám người hô hào, Nhiếp Nhiên giống như một người ngoài cuộc đi thẳng vào trong sân nhà mình

Kiều Duy vòng qua đám người huyên náo, đi tới gần Y Xá và nói nhỏ: “Nhiếp Nhiên bị thương, cô nhanh đi giúp cô ấy một chút.” “A..

Vâng...”Y Xá vội vàng bước nhanh đến, lúc đến gần cô ta nhìn thấy trên tay áo của Nhiếp Nhiên bị nhuốm một mảng màu đỏ tươi
 
Chương 715: Làm lính có khác (4)


Y Xá vội đưa Nhiếp Nhiên vào trong phòng, nhó3m Nghiêm Hoài Vũ cùng mấy người dân trên đảo2 cũng vào theo

Mọi người vây chặt bê7n trong bên ngoài ngôi nhà đến mức nước chảy3 cũng không lọt.

Y Xá cẩn thận cắt t2oàn bộ tay áo của Nhiếp Nhiên ra, thấy cánh tay trắng nõn lúc này toàn màu đỏ, mảnh vỡ của mìn cắm vào thịt trông vô cùng ghê sợ

Cảnh tượng thê thảm này khiến mọi người phải hít vào một hơi

Bị thương nặng như vậy mà không kêu, có phải là con gái không vậy? “Lúc đầu có thể sẽ rất đau, nhưng cô phải cố chịu đựng nhé.” Xá hơ chiếc kẹp trên lửa rồi cẩn thận dặn dò

Cổ Lâm nghĩ Nhiếp Nhiên sẽ sợ nên chủ động đứng ở bên cô, “Để tôi giúp cậu che mắt, che mắt rồi cậu sẽ không sợ nữa.” Lúc này Nghiêm Hoài Vũ cũng xía vào, “Tìm mảnh vải cho Tiểu Nhiên Tử cắn đi!” Hà Giai Ngọc gật đầu phụ họa, “Đúng đúng đúng, trên TV đều diễn như vậy.” Cả đám người léo nhéo bên cạnh khiến Nhiếp Nhiên vô cùng đau đầu, còn YXá cũng bị mỗi người một câu làm cho bối rối

Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên lại cầm chiếc kẹp trong tay Y Xá, động tác cô cầm chiếc kẹp rất thành thạo, nhẹ nhàng kẹp lấy mảnh vỡ màu đen, sau đó rút mạnh ra

Động tác vô cùng gọn gàng dứt khoát khiến tất cả trợn tròn mắt, “Cô!” Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn dùng tay xoa thuốc chống viêm lên vết thương, cảm giác đau đớn khiến tay cô hơi dừng lại

Mấy người ở đây dù không trải qua nhưng cũng có thể cảm nhận được cơn đau của Nhiếp Nhiên lúc này

chúng tôi

Chúng tôi ra ngoài làm việc bây giờ

Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Sau khi nói xong, lúc này họ mới tập hợp đám dân đảo rồi chia làm hai nhóm, một nhóm đi về phía rừng cây còn một nhóm đi tới chỗ thuyền cướp biển

Nhiếp Nhiên ở lại trong thôn một mình, trước tiên cô húp ít cháo dằn bụng, sau đó mới uống hết chỗ thuốc vừa nấu xong

Chỉ một lát sau thuốc có tác dụng, cô cảm thấy đầu mình mê man nên quay trở lại căn phòng nhỏ của mình, trùm kín chăn rồi vùi đầu ngủ

Tự xử lý vết thương, tự xoa thuốc, đồng thời không hề kêu đau

Quả nhiên, làm lính có khác! Đám người đó thầm nghĩ

Sau khi đã bôi xong thuốc rồi dùng bằng vải sạch buộc lại, Nhiếp Nhiên vừa dùng răng cắn vừa dùng tay cuốn từng vòng từng vòng, chỉ vài giây sau vết thương đã được băng bó xong

Nhiếp Nhiên thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cả đám người đang choáng váng, cô lạnh lùng hỏi: “Mấy người còn đứng đây làm gì?” Mấy người Nghiêm Hoài Vũ lúc này mới tỉnh táo lại, “A..

A..

Chúng tôi ra ngoài làm việc bây giờ

Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Sau khi nói xong, lúc này họ mới tập hợp đám dân đảo rồi chia làm hai nhóm, một nhóm đi về phía rừng cây còn một nhóm đi tới chỗ thuyền cướp biển

Nhiếp Nhiên ở lại trong thôn một mình, trước tiên cô húp ít cháo dằn bụng, sau đó mới uống hết chỗ thuốc vừa nấu xong

Chỉ một lát sau thuốc có tác dụng, cô cảm thấy đầu mình mê man nên quay trở lại căn phòng nhỏ của mình, trùm kín chăn rồi vùi đầu ngủ

Bóng đêm dần buông xuống

Đến khi Nhiếp Nhiên tỉnh hẳn, bầu trời đã tối đen.
 
Chương 716: Làm lính có khác (5)


Cô mò mẫm trong bóng tối để xuống g3iường, mở cửa phòng ra, khóe mắt l2iếc nhìn thấy một bóng đen đang ng7ồi xổm ở bên ngoài.

Nhiếp 3Nhiên định đá một cước theo phản x2ạ tự nhiên thì lại nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình

“A, chị tỉnh rồi à?” Khắc Lý vuốt mắt rồi đứng dậy, trông có vẻ như vừa tỉnh ngủ

Nhiếp Nhiên cố thu chân về, sau đó lạnh lùng hỏi: “Mấy người bọn họ đâu?” “A, bọn họ đều ở ngoài cổng thôn

Ngay sau đó nó quay ra cười ngọt ngào với Nhiếp Nhiên, trong mắt tràn đầy sự sùng bái, “Nhưng em vẫn muốn cảm ơn chị, nhờ chị mà tộc trưởng mới có thể bình an vô sự.”

“Đi ăn cơm đi.” Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là mình không thích hợp nói chuyện với trẻ con, tốt nhất nên đổi đề tài.

“Vậy còn chị?” Nhiếp Nhiên hơi động lòng, bật thốt ra: “Chị cũng đi.” “Tốt quá ạ! Bụng em đã đói đến mức sôi lên ùng ục rồi này, em vừa nhìn thấy tộc trưởng cầm theo rất nhiều thịt lợn đấy, không biết họ đã ăn hết sạch chưa nữa

Chúng ta đi nhanh một chút đi!” Khắc Lý vui mừng đập tay, kéo cô chạy về phía đầu thôn.

Nhiếp Nhiên bị một bàn tay nho nhỏ mềm lại nắm lấy khiến đáy lòng cô tràn ra một loại cảm giác khác thường

Cô giống như bị rắn cắn, gần như vô thức hất cái tay kia ra

“Chị ơi?” Bất thình lình bị hất mạnh tay nên suýt chút nữa Khắc Lý đã ngã sấp xuống đất, thằng bé hoang mang nhìn về phía Nhiếp Nhiên

Chẳng biết tại sao Nhiếp Nhiên lại không muốn nhìn vào ánh mắt của thằng bé, cô mất tự nhiên quay đầu đi: “Trên tay chị có vết thương.” Khắc Lý chợt hiểu ra, thằng bé ảo não, nói: “Em xin lỗi chị, em nhất thời vui quá nên quên mất, chị..

chị đừng giận nhé...” Nhiếp Nhiên nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của thằng bé mà trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ, thế là cô bèn để mặc nó đi một mình về phía trước

Khắc Lý trông thấy Nhiếp Nhiên cứ đi luôn như vậy thì cho rằng cô thật sự tức giận rồi, nó cũng không dám nói lời nào mà chỉ lẽo đẽo theo sau, nhưng trên đường đi, thỉnh thoảng nó lại liếc trộm Nhiếp Nhiên

Tộc trưởng nói mấy anh chị đánh bại bọn cướp biển nên làm một ít thức ăn ngon mời các anh chị, coi như ăn mừng.” Lúc nhắc đến thức ăn ngon, cặp mắt tròn của Khắc Lý tỏa sáng, hoàn toàn không còn dáng vẻ buồn ngủ vừa rồi nữa.

“Vậy sao em còn ngồi đây làm gì?” “Em chờ chị đó.” Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Chờ chị?”

Khắc Lý gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy, bọn họ đều đang bận ở bên kia, chỉ còn một mình chị ở đây chắc rất cô đơn, nên em ở lại đây chờ chị.” Thằng bé như nghĩ đến điều gì đó, thể là nhếch miệng cười và bảo: “Đúng rồi, còn một điều nữa..

Cảm ơn chị.” “Cảm ơn?” “Cảm ơn chị đã bảo vệ tộc trưởng.” Nhiếp Nhiên nói với vẻ lạnh lùng: “Em sai rồi, chị không bảo vệ ông ta.” “Không bảo vệ? Vậy tại sao chị lại muốn đổi người?” “Bởi vì ông ta sẽ hại chị” Nhiếp Nhiên nói mà mặc kệ thằng bé có hiểu không

Làm hại chị? Tại sao tộc trưởng lại muốn hại chị? Khắc Lý nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, nhưng thằng bé luôn có cảm giác những gì Nhiếp Nhiên nói đều là đúng, cho nên nó lơ mơ gật đầu

“Chị ơi?” Bất thình lình bị hất mạnh tay nên suýt chút nữa Khắc Lý đã ngã sấp xuống đất, thằng bé hoang mang nhìn về phía Nhiếp Nhiên

Chẳng biết tại sao Nhiếp Nhiên lại không muốn nhìn vào ánh mắt của thằng bé, cô mất tự nhiên quay đầu đi: “Trên tay chị có vết thương.” Khắc Lý chợt hiểu ra, thằng bé ảo não, nói: “Em xin lỗi chị, em nhất thời vui quá nên quên mất, chị..

chị đừng giận nhé...” Nhiếp Nhiên nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của thằng bé mà trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ, thế là cô bèn để mặc nó đi một mình về phía trước

Khắc Lý trông thấy Nhiếp Nhiên cứ đi luôn như vậy thì cho rằng cô thật sự tức giận rồi, nó cũng không dám nói lời nào mà chỉ lẽo đẽo theo sau, nhưng trên đường đi, thỉnh thoảng nó lại liếc trộm Nhiếp Nhiên

Đến khi Nhiếp Nhiên bị thằng bé dùng ánh mắt thận trọng kia nhìn lần thứ mười hai, cô mới dừng bước

“Chị ơi, chị đừng giận mà, em thật sự không cố ý đâu..

Em chỉ vui mừng quá thôi, cho nên..

không phải em cố ý kéo chị bị đau đầu.” Khắc Lý rụt cổ lại, lí nhí xin lỗi

“..

Chị không giận.” Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ trả lời

Mắt Khắc Lý bỗng sáng lên, “Thật sao? Chị không giận em? Vậy thì tốt quá! Vậy chúng ta đi nhanh đi!” Lúc này thằng bé cũng không dám kéo tay Nhiếp Nhiên nữa, nó chỉ không ngừng nhảy nhót vòng quanh cô

“Ừ.” Nhiếp Nhiên đành thỏa hiệp gật đầu

Trong gió lạnh, hai bóng dáng một lớn một nhỏ cứ bước từng bước đi về phía cổng thôn.
 
Chương 717: Nụ cười có thể xóa nhòa thù hận (1)


Dưới màn đêm u tối, ở cổng thôn đáng lẽ phải im lặng vào 3lúc này đang lập lòe ánh lửa, mơ hồ còn có thể nghe thấy2 được tiếng nói chuyện của Nghiêm Hoài Vũ cùng người dân7 đảo.

“Oa, thơm quá, là mùi thịt đấy! Chị, có th3ịt có thịt!” Khắc Lý đi theo bên cạnh Nhiếp Nhiên ngửi t2hấy mùi thịt, hai mắt trợn tròn lên

Nhiếp Nhiên vẫn giữ dáng vẻ bình thản

Đương nhiên là có thịt rồi, chiếc thuyền cướp biển kia vừa làm xong một chuyến cướp bóc trở về, chắc chắn là có rất nhiều đồ ăn và tiền bạc

Nghiêm Hoài Vũ vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đứng cách đó không xa thì vui mừng đứng lên, chạy tới, “Tiểu Nhiên Tử, cổ tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?” Hà Giai Ngọc cầm một cái đùi dê vừa nướng xong cũng vội vàng chạy tới hỏi han: “Chị Nhiên, chị mau tới đây ăn đi, mấy thứ này đều lấy từ chỗ thuyền của bọn cướp biển đấy

Vài ngày không được ăn thịt rồi, thịt này quá con mẹ nó thơm ấy!” Cổ Lâm cũng đi tới, lo âu hỏi: “Nhiếp Nhiên, cậu thấy khá hơn chút nào không? Tôi định trông cậu nhưng Y Xá nói để cậu ngủ một giấc, giảm sốt là sẽ ổn thôi

Tôi có để lại một phần cho cậu đấy.” Khắc Lý cười ngọt ngào, “Không sao ạ, có em ở cạnh chị ấy rồi, cũng giống như nhau thôi đúng không chị?” “Không phải muốn ăn thịt à, còn không mau đi ăn đi.” “Vậy chị cũng đi cùng chứ?” Khắc Lý nắm lấy góc áo Nhiếp Nhiên, ánh mắt lại nhìn đám thịt dê và thịt lợn đang được nướng trên vỉ, miệng nuốt nước bọt ừng ực.

Nhiếp Nhiên bước đi trước

Tất cả mọi người theo sát sau lưng cô

Khi tất cả mọi người cùng ngồi xuống, Khắc Lý không để ý thịt nóng mà đưa một miếng thịt dê vừa nướng xong cho cô, bề ngoài của miếng thịt vàng óng, mùi thơm bay khắp nơi

“Chị, chị ăn đi.” Nhiếp Nhiên nhận miếng thịt rồi cắn một miếng

“Thế nào ạ, thịt em chọn cho chị ngon không?” Nhiếp Nhiên nhìn thằng bé, nhét một nửa miếng thịt vào trong miệng nó, “Em tự nếm thử đi.” “Ô..

ừ, ngon..

ngon quá...” Nhiếp Nhiên hỏi Lý Kiêu: “Cậu lấy được đám mìn kia chưa?” Mặc dù Lý Kiểu biết cô tự giữ lại một phần mềm nhưng cô cũng không nói địa điểm giấu chúng

Ở trong rừng mà muốn tìm một đống mìn như vậy sẽ rất tốn thời gian

Hà Giai Ngọc cướp lời, “Đương nhiên, chị Kiều đã tìm ra được ngay rồi.”

Tìm ra được ngay? Nhiếp Nhiên nhìn Lý Kiêu bằng ánh mắt đầy thâm ý, “Để chúng ở đâu rồi?” “Chị Kiêu bảo bọn em chôn ở trên đường vào thôn rồi.” Hà Giai Ngọc lại cắn một miếng thịt đùi, miệng trả lời lúng búng, “Chị yên tâm đi chị Nhiên, lần này chị Kiều nhất định sẽ để cho đám cướp biển kia có đến mà không có về”
 
Chương 718: Nụ cười có thể xóa nhòa thù hận (2)


Yên tâm? Trận ngày mai cực kì qu3an trọng, sao có thể yên tâm đư2ợc?

Tìm được bao nhiêu 7đạn và súng ống?” “Tất cả đều b3ị nổ tan, nhưng bên trong thuyề2n của bọn chúng lục ra được hơn hai mươi khẩu súng và ba mươi viên đạn.” Hơn hai mươi khẩu súng và ba mươi viên đạn..

Nhiếp Nhiên trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Đủ rồi.” Nếu âm thần ám sát Phất Lôi thì bọn chúng sẽ như rắn mất đầu, lũ còn lại chẳng đáng ngại

Từ trước đến nay cô vẫn luôn dùng một chiêu lấy mạng, ba mươi viên đạn là đủ rồi

“Được rồi, cô vừa đỡ sốt, ăn một chút gì trước đi đã.” Kiều Duy nhìn thấy ngoài miếng thịt nếm thử vừa rồi, Nhiếp Nhiên chưa ăn thêm gì cả bèn cắt một một miếng đưa cho cô

“Đúng đúng, chị Nhiên đừng lo lắng nữa, mau ăn đi, chăm sóc cho sức khỏe tốt mới là quan trọng nhất.” Mặc dù trong lòng Nhiếp Nhiên vẫn còn tính toán, nhưng sau đó cũng để sang một bên mà ăn như gió cuốn

Mọi người ngồi vây xung quanh đống lửa, uống rượu trái cây và ăn thịt nướng lấy được từ trên thuyền của bọn cướp biển, sung sướng vô cùng

Nhiếp Nhiên không thể nào thích được bầu không khí ồn ào náo nhiệt này, ăn no lưng lửng rồi, thừa dịp mọi người còn đang cười đùa, cô cầm một túi rượu trái cây rồi lặng lẽ đi tới chỗ đầu đường lớn, nơi chôn mìn

Đứng nơi cuối đường, một mình cô yên lặng trầm tư nhìn cảnh trước mắt

“Chỗ này tối đen như vậy, cậu nhìn thấy được à?” Chẳng biết Lý Kiêu đi tới từ lúc nào, đứng ở bên cạnh cô

“Không phải là tôi đang dùng tâm để cảm thụ kết tinh trí tuệ của cậu đấy à? Nhìn chỗ chốn mìn này mà đến cả tôi cũng không tìm ra bất kì dấu vết gì, càng đừng nói tới đám cướp biển.” Nhiếp Nhiên nói đùa với Lý Kiều, ánh mắt lại chăm chú quan sát xung quanh

“Cần tôi chỉ cho cậu từng cái không?” “Tôi không có hứng thú, tôi tin cậu vẫn có năng lực chôn đám mìn đó.” Nhiếp Nhiên mỉm cười, tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống

Bóng đêm tĩnh mịch lạnh lẽo, ban đêm không có ánh lửa, gió lạnh thấu xương

Nhiếp Nhiên uống một hớp rượu để làm nóng cơ thể

“Cậu bị thương, không thể uống.” Lý Kiêu nhíu mày nhắc nhở

Nhiếp Nhiên giơ túi rượu ra.

Mi tâm Lý Kiêu khẽ nhíu, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên rồi uống một ngụm

Nhiếp Nhiên đắc ý nở nụ cười, nhìn xuống đùi Lý Kiều, “Không phải cậu cũng giống vậy à?” “Chỉ trầy ít da, không nghiêm trọng như cậu.” Nhiếp Nhiên cầm lại túi rượu trong tay Lý Kiêu rồi uống thêm một ngụm, lúc này cô mới lên tiếng: “Vốn dĩ cậu có thể an toàn mà không bị thương gì.”

Nhiếp Nhiên giơ túi rượu ra.

Mi tâm Lý Kiêu khẽ nhíu, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên rồi uống một ngụm

Nhiếp Nhiên đắc ý nở nụ cười, nhìn xuống đùi Lý Kiều, “Không phải cậu cũng giống vậy à?” “Chỉ trầy ít da, không nghiêm trọng như cậu.” Nhiếp Nhiên cầm lại túi rượu trong tay Lý Kiêu rồi uống thêm một ngụm, lúc này cô mới lên tiếng: “Vốn dĩ cậu có thể an toàn mà không bị thương gì.”
 
Chương 719: Nụ cười có thể xóa nhòa thù hận (3)


“Tại sao lại muốn cứu tôi? Chúng ta mặc dù không trong tình trạng đối chọi 3như nước với lửa, nhưng cũng chưa tới mức xả thân cứu giúp người kia đâu n2hỉ?”

Lý Kiều lạnh giọng: “Chúng ta là chiến hữu.” Nhiếp Nhiên cười7 lắc đầu, “Nhưng cậu không thích tôi.” Cho dù là chiến hữu thì hai người b3ọn họ cũng là chiến hữu không hợp nhau

Mấy ngày nay, bởi vì đám cư2ớp biển nên bọn họ mới miễn cưỡng cùng lên kế hoạch với nhau, còn dưới tình huống bình thường thì chắc chắn Lý Kiêu sẽ không chủ động tới nói chuyện với cô

Có thân phận chiến hữu, nhưng lại không có tình chiến hữu

Thế mà cô ta vẫn phát hiện ra mục đích cô tới đây để quan sát địa hình tìm chỗ ẩn nấp

Trước kia sao cô không phát hiện ra người này có sức quan sát nhạy bén như thế nhỉ?

Lý Kiều lạnh nhạt hỏi lại: “Cậu có hoàn toàn nắm chắc không?” Nhiếp Nhiên gật đầu, khóe miệng cong lên, nhưng đôi con người như thủy tinh trong suốt của cô lại mang theo một ánh nhìn quyết liệt, “Đương nhiên, tôi rất tiếc mạng sống của mình đấy.” “Nhưng cậu cũng liều mạng hơn bất kì ai

Phần mìn còn lại kia, cậu muốn chôn ở đâu?” Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt, “Dùng để bảo vệ mạng sống thôi.”

Sắc mặt Lý Kiêu khá lạnh, cô lại cầm túi rượu về, uống một ngụm, sau đó mới nói: “Không phải tôi không thích cậu, mà là cảm thấy cậu rất kỳ quái

Trước kia lúc ở doanh trại tân binh cậu là người mềm yếu vô dụng, nhưng chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi mà giống như là biển thành người khác vậy

Trước kia tôi chỉ cho là cậu bị dồn ép quá nên mới như vậy, nhưng về sau tôi phát hiện ra không đúng, cậu giết Phùng Anh Anh, còn thường xuyên rời khỏi doanh trại

Tôi cảm thấy cậu dường như mang theo một mục đích nào đó không muốn người khác biệt

Nhiếp Nhiên khẽ nở nụ cười, “Cậu cảm thấy tôi là gian tế trà trộn vào bộ đội? Vậy cậu càng không nên cứu tôi mới đúng.” Lý Kiêu quay đầu lại, đôi mắt của cô cực kì lạnh lẽo trong đêm tối, “Cậu là gian tế sao?” “Tôi nói cậu sẽ tin à?” “Không biết, nhưng tôi hi vọng hôm nay không cứu lầm người, cũng hi vọng tương lai chúng ta không đứng ở phía đối lập.” “Tại sao? Vì không đánh lại tôi à?” “Bởi vì tôi hi vọng cậu là chiến hữu thực sự của tôi.” “Thế nếu là kẻ địch thì sao?” “Tôi sẽ không hề do dự mà giết chết cậu.” Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Thật là vinh hạnh cho tôi.” Đúng là một người lính tốt vì nước vì dân vì chiến hữu nhỉ? “Ngày mai, nhiệm vụ ám sát để tôi làm.” Đôi mắt sắc của Nhiếp Nhiên trở nên lạnh lẽo, nụ cười cũng biến mất, “Không cần, tôi có thể làm được.” Lý Kiêu đúng là không tầm thường
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom