Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cực Phẩm Chiến Long

Chương 589: Ba mươi triệu sao?


Vẻ đẹp của phụ nữ là món quà trời ban, được đàn ông theo đuổi, trong lòng tự nhiên luôn có sự kiêu ngạo.

Từ những nữ sinh xinh đẹp mà Lý Quân nhìn thấy trong trường học, anh đã cảm nhận được điều đó.

Ở câu lạc bộ Taekwondo, khi Mạnh Thanh Thiển giới thiệu Lý Quân, Lý Quân cũng cảm nhận được một chút cao ngạo từ trên người Dương Tịnh Du.

Nhưng ngay giây phút Lý Quân nói ra "ba mươi triệu" và "Tập đoàn Quân Lâm", sự kiêu hãnh ấy lập tức tan biến không còn dấu vết.

Không còn cách nào khác, ba mươi triệu dù ở đâu cũng là một khoản tiền khổng lồ.

Đung nghĩ la nhung sinh vien cua Đại hoc So Chau nay co học van cao thì việc kiếm được con số đó sẽ dễ dàng.

Huống hồ là tập đoàn Quân Lâm - công ty hàng đầu của Sở Châu, mà ai cũng biết đến.

"Ba mươi triệu sao?"

Mạnh Thanh Thiển nhìn chiếc thẻ ngân hàng mà Lý Quân đưa tới, có vẻ không dám nhận lấy.

“Chúc mừng cô, từ giờ cô đã là cổ đông của tập đoàn Quân Lâm."

Lý Quân đưa chiếc thẻ vào tay Mạnh Thanh Thiển và giải thích: "Hiện tại sản phẩm chính của tập đoàn Quân Lâm là Cao Trường Thọ, được nghiên cứu từ khối cao đen mà lần trước cô đã đưa cho tôi."

"Ba mươi triệu chỉ là một phần rất nhỏ, nếu quy đổi hết cổ phần của cô thành tiền thì đã vượt ngàn tỷ, từ nay về sau cô chính là một trong những người giàu có nhất sở hữu cả trăm tỷ rồi."

Những lời nói nhẹ nhàng của Lý Quân như sấm sét giữa trời quang, khiến mọi người xung quanh hóa đá.

Lúc này, Nhạc Tịnh Du bên cạnh dường như sực nhớ ra điều gì, tròn mắt nhìn Lý Quân và thốt lên: "Anh chính là Chủ tịch tập đoàn Quân Lâm sao?"

Câu nói này lập tức làm cả hội trường xôn xao.

"Anh ấy chính là bạn trai giàu có nổi tiếng của Mạnh Thanh Thiển trong tin đồn sao?"

"Thì ra là Chủ tịch tập đoàn Quân Lâm."

“Trời ơi!"

Mọi người nhìn Lý Quân như đang nhìn sinh vật quý hiếm.

Đặc biệt là những nữ sinh, ánh mắt bọn họ gần như sáng rực lên.

Ngay cả các nam sinh cũng không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.

Theo lẽ thường, với thân phận như Lý Quân mà đến trường học thì ngay cả Hiệu trưởng của Đại học Sở Châu cũng phải đích thân ra đón tiếp. Đối với bọn họ, Lý Quân là một nhân vật lớn, cao cao tại thượng.

“Lần này tôi đến đây đặc biệt để tìm Thanh Thiển, mong mọi người đừng làm ầm lên."

Lý Quân vừa nói một câu, mọi người lập tức dần dần im lặng.

Bởi vì Lý Quân không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của một ông chủ, mọi người dần dần không cảm thấy câu nệ nữa.


Mọi người cũng không tiếp tục luyện tập, mà đều tụ lại xung quanh Lý Quân.

Có người chủ động xin chụp ảnh chung với Lý Quân.

Lý Quân cũng không từ chối bất kỳ ai.

"Đúng rồi, Thanh Thiển, sao cô lại nghĩ đến việc học Taekwondo vậy?" Lý Quân hỏi.

"Còn không phải vì quen biết Tịnh Du sao, chị ấy nói tôi nên học chút võ thuật, không có hại gì cả. Đúng rồi, Tịnh Du không chỉ biết Taekwondo đâu, gia đình chị ấy còn là gia tộc võ thuật đấy."

“Lý Quân, anh giỏi võ như vậy, chẳng lẽ cũng là truyền nhân của võ thuật sao?" Mạnh Thanh Thiển hỏi.

“Võ thuật ... cũng có thể coi là vậy."

Lý Quân cười nhẹ, ngoài việc tu luyện Thương Long Quyết, anh quả thực đã học rất nhiều quyền pháp từ lão đầu.

“Lý Quân, anh cũng biết võ sao?"

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, ánh mắt Nhạc Tịnh Du sáng lên.

“Hay là so tài một chút đi?"

"Taekwondo chỉ là môn tôi học qua loa thôi, cái tôi thực sự giỏi là Vô Ảnh Cước, chỉ tiếc là vẫn chưa tìm được đối thủ trong câu lạc bộ Taekwondo."

Nhạc Tinh Du to ra hao huc muon thử.

"Được thôi."

Lý Quân mỉm cười.

 
Chương 590: Xem chiêu đây!


Các sinh viên xung quanh lập tức tản ra, tạo thành một vòng tròn.

Lý Quân rất thích bầu không khí ở đây, hàng ngày phải đối mặt với những thế lực tranh đấu khác nhau, nhưng tại nơi này, dường như anh được quay lại thời sinh viên, cả cơ thể và tinh thần đều thư thái.

"Lý Quân, anh đã chuẩn bị xong chưa? Tôi sẽ không nương tay chỉ vì anh là ông chủ tập đoàn Quân Lâm đâu nhé."

Nhạc Tịnh Du nói.

Đồng thời cô ấy tạo ra tư thế võ tiêu chuẩn, hai tay nắm lại, bảo vệ đường trung tuyến cơ thể, tư thế hiên ngang, dáng vẻ oai hùng.

"Đàn chị Tịnh Du lại muốn tàn ác với người khác rồi, nhưng lần này lại muốn hành hạ ông chủ của tập đoàn Quân Lâm đấy."

“May mà không có phóng viên, nếu không ngày mai truyền ra tin tức ông chủ tập đoàn Quân Lâm bị một nữ sinh viên đánh bại, chắc chắn sẽ lên trang nhất."


Nhạc Tịnh Du là nhân vật nổi tiếng ở Đại học Sở Châu, trước khi gia nhập câu lạc bộ Taekwondo, cô ấy đã “đá bay" hết các câu lạc bộ võ thuật trong trường.

Nào là Judo, Karate, Quyền Anh, Tán Thủ, các chủ tịch câu lạc bộ đều bị cô ấy đánh cho mặt mũi bầm dập.

Chỉ tiếc là trong trường học không có câu lạc bộ võ thuật truyền thống, nếu không thì Nhạc Tịnh Du đã trở thành chủ tịch câu lạc bộ võ thuật truyền thống rồi, chứ không gia nhập câu lạc bộ Taekwondo.

"Xem chiêu đây!"

Nhạc Tịnh Du hét lên, chân đạp mạnh, chân như roi quất về phía Lý Quân.

“Có chút thú vị đấy, mặc dù chưa đạt tới Minh Kình, nhưng cũng gần đến rồi."

Lý Quân khẽ gật đầu.

Một sinh viên mà có thực lực như vậy đã là rất khá rồi.

Anh nhẹ nhàng nghiêng người tránh đòn tấn công của Nhạc Tịnh Du, sau đó nắm lấy cổ chân của Nhạc Tịnh Du rồi nhẹ nhàng vung ra.

“Bụp!"

Cơ thể Nhạc Tịnh Du lộn vòng trên không, ngã xuống đất, sau đó lùi lại vài bước mới đứng vững.

“Tuyệt vời!"

Mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều mở to mắt nhìn.

So với Nhạc Tịnh Du, biểu hiện của Lý Quân giống như một bậc thầy, chỉ cần nhẹ nhàng một cái đã khiến Nhạc Tịnh Du bay ra ngoài.


"Chị Tịnh Du, không phải chị cố tình nương tay đấy chứ?"

"Đúng vậy, ngày thường Nhạc Tịnh Du hung hăng lắm, sao hôm nay lại có vẻ không chịu nổi vài chiêu thế này?"

Nghe thấy những lời nói xung quanh, sắc mặt Nhạc Tịnh Du hơi đỏ lên, không dám xem thường Lý Quân nữa.

Nhưng cô ấy vẫn không phục lắm, lại hét lên một tiếng, cơ thể cô ấy bay lên, hai chân như bánh xe gió quạt về phía Lý Quân.

Lý Quân chỉ nhẹ nhàng di chuyển, đã tránh được toàn bộ các đòn tấn công của cô ấy.

Một phút đồng hồ sau, Nhạc Tịnh Du quỳ một gối trên mặt đất, thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa.

Còn Lý Quân thì vẫn điềm nhiên tự tại, lập tức phân rõ cao thấp.

Cho dù là người không hiểu võ thuật cũng có thể nhìn ra hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Nhạc Tịnh Du thở phì phò đứng lên, vừa bội phục thân thủ của Lý Quân, vừa không phục, nói: "Anh đúng là rất giỏi, nhưng điều đó không có nghĩa là Vô Ảnh Cước của nhà tôi kém cỏi, tôi chỉ mới học được phần da lông thôi, nếu là anh trai tôi ra tay thì chắc chắn anh không phải đối thủ."

"Thì ra cô còn có anh trai, vậy anh trai cô lợi hại lắm sao?"

Lý Quân mỉm cười hỏi.

Mặc dù hai người không chênh lệch bao nhiêu tuổi, nhưng so với tính cách trẻ con của Nhạc Tịnh Du thì Lý Quân rõ ràng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

"Anh trai tôi đương nhiên rất lợi hại, anh ấy đã tu luyện đến Minh Kình, cũng rất nổi tiếng trong giới võ lâm, hơn nữa anh ấy còn tự mở công ty, giá trị thị trường cả trăm triệu đấy ... "

 
Chương 591: Đúng là thầy ruột có khác


Nói đến đây, Nhạc Tịnh Du đột nhiên im bặt.

Anh trai giá trị cả trăm triệu đúng là niềm tự hào của cô ấy, nhưng người trước mắt lại là ông chủ của tập đoàn Quân Lâm.

Nói về tài sản thì anh trai thật sự so ra vẫn kém người ta.

Sau đó Lý Quân cùng Mạnh Thanh Thiển và Nhạc Tịnh Du đi đến một quán ăn ngoài trường, ăn cơm xong rồi mới rời khỏi.

Sau khi Lý Quân rời khỏi, Nhạc Tịnh Du và Mạnh Thanh Thiển quay trở lại trường học.

Trên đường đi, Nhạc Tịnh Du thần bí nói: "Thanh Thiển, tối nay chị sẽ dẫn em đi mở mang tầm mắt!"

"Mở mang tầm mắt cái gì?"

Mạnh Thanh Thien nghi hoac hỏi, trong long co vẫn con ngap tran sự ngạc nhiên khi biết mình vừa trở thành tỷ phú.

"Đến nơi rồi em sẽ biết!"


Lý Quân ngồi taxi trở về biệt thự, vừa mới đến nhà thì tiếng chuông điện thoại di động reo lên.

“Quân nhi, là thầy đây."

Trong điện thoại vang lên một giọng nói già nua.

Trên mặt Lý Quân lộ vẻ kích động.

Thì ra là lão đầu gọi đến.

"Lão đầu, có phải con giết Chung Ly Văn có gây rắc rối gì cho thầy không?"

Lý Quân hơi lo lắng hỏi.

"Một kẻ như Chung Ly Văn, giết thì giết thôi, Lý Quân, con nhớ kỹ, con là đệ tử của thầy, không ai có thể uy hiếp con được. Bất kể con có gây ra chuyện lớn đến đâu, đắc tội với thế lực nào, thầy cũng sẽ đứng ra chống lưng cho con."

Nghe thấy lời nói của Nạp Lan Long Hiên, trong lòng Lý Quân tràn đầy cảm động, đồng thời cũng cảm thấy yên tâm hơn.

“Thầy gọi điện cho con là vì có một việc quan trọng khác muốn nói với con. Lý Quân, con có biết tại sao con chỉ tu luyện ba năm mà đã vượt xa người khác cả nửa đời tu luyện không?"

"Vì là nhờ Thương Long Quyết."

Lý Quân trả lời.

“Đúng, chính là nhờ Thương Long Quyết, chắc là con đã biết đến sự tồn tại của những người tu luyện rồi nhỉ, mà Thương Long Quyết chính là công pháp của người tu luyện, hơn nữa còn là một trong những công pháp đỉnh cao. Con có muốn tiếp xúc với thế giới của những người tu luyện không?"

Nghe vậy, ánh mắt Lý Quân sáng lên.

Anh thật sự cảm thấy rất tò mò về thế giới của người tu luyện.

"Tối hôm nay, tại nui Vân Hàn, nơi giao nhau giữa Sở Châu và Thanh Châu sẽ có dị tượng xảy ra. Con chỉ cần đến đó là sẽ có thể bước vào thế giới của người tu luyện."

"Vị trí cụ thể thì lát nữa thầy sẽ gửi cho con. Lý Quân, Thương Long Quyết của con chắc đã tu luyện đến tầng thứ tư rồi đúng không? Nhưng so với những người đó, con vẫn còn hơi yếu, lần này đến núi Vân Hàn, hãy khiêm tốn một chút."


Lão đầu dặn dò.

Ông biết là việc khiêm tốn không phù hợp với tính cách của người tu luyện Thương Long Quyết, nhưng lần này, những người xuất hiện đều là nhân vật từ "nơi đó"

"Thực ra con đã tu luyện Thương Long Quyết đến tầng thứ sáu rồi."

Lý Quân trả lời.

Thực ra anh đã muốn báo tin này cho lão đầu từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội.

"Cái gì?"

Bên đầu dây bên kia, giọng của lão đầu gần như vỡ ra, tiếp theo là tiếng cười lớn vang lên.

"Không ngờ con lại nâng cao cảnh giới nhanh như vậy, không hổ danh là đệ tử của Nạp Lan Long Hiên ta."

“Con đã đạt đến tầng sáu rồi thì cần khiêm tốn làm gì nữa, đến lúc đó gặp ai không vừa mắt thì cứ thẳng tay xử lý, với thực lực của con hiện tại, ở nơi đó cũng có thể tung hoành được rồi."

Đúng là thầy ruột có khác.

“Lão đầu, không phải thầy từng nói có mấy lão già là kẻ thù của thầy sao? Hay là để con giúp thầy xử lý bọn họ luôn?"

“Ha ha, không cần vội. Thật ra thầy rất muốn sớm vặn cổ bọn họ, nhưng đệ tử của thầy lợi hại như vậy thì thầy không cần vội nữa. Đợi thầy tìm một thời điểm thích hợp, dụ tất cả bọn họ tụ tập lại, sau đó con xuất hiện lộng lẫy. Đến lúc đó, biểu cảm của bọn họ chắc chắn sẽ rất thú vị."

"Ha ha ha."

Nạp Lan Long Hiên vô cùng đắc ý.

Sau khi cúp máy, rất nhanh một địa chỉ đã được gửi tới.

Lý Quân lập tức gọi điện cho công ty yêu cầu điều một tài xế đến đưa mình đi.

 
Chương 592: Hoàng hôn buông xuống


Hoàng hôn buông xuống.

Một chiếc xe hơi dừng lại dưới chân núi Vân Hàn.

Lý Quân mở cửa xe bước xuống.

Luc này, anh chiều tà đang dần khuất bóng, cả ngọn nui Vân Hàn được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng xám.

Đường mòn ngoan ngoèo dẫn lên núi, cây cối rậm rạp đan xen thành tầng lớp.

Lý Quân bảo tài xế chờ dưới chân nui, còn mình thì thảnh thơi bước bộ lên nui.

Theo lời lão đầu nói, dị tượng sẽ xảy ra vào buổi tối, bây giờ vẫn còn khá nhiều thời gian.

Khi đi trên đường mòn, Lý Quân nghe thấy những tiếng thì thầm phía trước, xen lẫn tiếng bước chân từ chân núi vọng lại.

Núi Vân Hàn không phải là một danh thắng nổi tiếng, giờ này vẫn có người đến, e rằng cũng là vì dị tượng.

Xem ra chuyện dị tượng không chỉ mỗi lão đầu của mình biết.

“Lý Quân, sao anh cũng ở đây?"

Đúng lúc này, một giọng nói nữ mang theo chút bất ngờ và vui mừng vang lên từ sau lưng Lý Quân.

Lý Quan quay đầu lại thì thay hai co gai là Mạnh Thanh Thiển và Nhạc Tịnh Du đang cùng nhau bước tới.

Buổi trưa vừa chia tay, buổi chiều lại gặp nhau, hơn nữa còn ở nui Vân Hàn cách Sở Châu hai trăm cây số, không thể không nói là duyên phận.

Mạnh Thanh Thiển chạy tới trước mặt Lý Quân với vẻ mặt ngạc nhiên.

Trong khi Nhạc Tịnh Du bên cạnh thì cau mày nhìn Lý Quân: “Lý Quân, chẳng lẽ anh cũng đến đây vì dị tượng?"

Cô ấy vốn tưởng là chỉ những gia tộc võ đạo bản địa như nhà mình mới biết chuyện dị tượng này, không ngờ Lý Quân cũng có mặt.

“Đúng vậy."

Lý Quân cũng không có gì phải giấu giếm, bèn gật đầu.

Trong lòng Nhạc Tịnh Du không khỏi có chút kinh ngạc.

Phải biết rằng, cô ấy cũng chỉ biết tin này từ miệng anh trai mình.

Xem ra, Lý Quân cũng có mối liên hệ với người của giới võ lâm bản địa.

“Lý Quân, nếu anh cũng đến vì dị tượng, chi bằng chúng ta đi cùng nhau đi."

Mạnh Thanh Thiển chủ động mời, tất nhiên Lý Quân thì chẳng có lý do gì từ chối, thế là cả ba cùng đi lên.

Lúc đến đỉnh núi, bọn họ thấy đã có không ít người tụ tập.

Mạnh Thanh Thiển nhìn quanh đám đông tìm tòi một phen, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, kéo tay Nhạc Tịnh Du tiến đến gần một người đàn ông.

“Anh."

Cô ấy vui vẻ gọi.

Người đàn ông nghe tiếng thì quay đầu lại.

“Tịnh Du, em tới rồi à."

Sau khi người đàn ông nhìn thấy Nhạc Tịnh Du thì thản nhiên nói.

Nhưng khi ánh mắt lướt qua Mạnh Thanh Thiển và Lý Quân bên cạnh, chân mày anh ta thoáng cau lại với vẻ khó chịu.

“Tịnh Du, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, chuyện tối hôm nay rất quan trọng, bảo em đến để học hỏi thôi, vậy mà em không nghe lời anh, còn dẫn theo hai người tới, đúng là hồ đồ."

Chuyện dị tượng tối nay, ngay cả anh ta cũng chỉ biết nhờ một vị tiền bối nhắc nhở.

Dẫn theo em gái đã sợ làm vì tiền bối kia không vui rồi, bây giờ em gái lại dẫn theo hai người khác tới.

Nhạc Tịnh Du vội giải thích: "Thanh Thiển là bạn thân của em, anh cũng biết mà. Đi xa thế này, người ta cần có bạn đồng hành chứ, không thì sợ lắm. Còn về anh Lý Quân, anh ấy không phải do em dẫn đến, mà là tự anh ấy tự mình tới."

Nhạc Hạng Phi hu lạnh, hoan toàn không tin tưởng lý do thoái thác của em gái.

Chuyện dị tượng này chỉ có rất ít người biết được, làm sao một người như thẳng nhóc này lại tình cờ biết được, còn trùng hợp là có quen biết em gái mình, lời nói dối này quá phi lý rồi.

"Nếu đã đến rồi thì tôi cũng không thể đuổi các người xuống núi được, nhưng tôi cảnh cáo các người, những người có mặt ở đây đều là nhân vật lớn, nói năng hành xử đều phải cẩn thận, không khéo mất mạng đấy."

Nhạc Hạng Phi nói.

Nhạc Tịnh Du vội vã ngoan ngoãn gật đầu.

 
Chương 593: Muốn chết à!


Còn Lý Quân thì không nói gì.

Trong mắt Nhạc Hạng Phi, đó là biểu hiện của sự biết điều nên sắc mặt anh ta mới thoáng dịu đi.

Vì thời gian còn sớm nên bọn họ tìm một tảng đá ngồi xuống.

Nhạc Hạng Phi thì đi vào đám đông, chủ động bắt chuyện với vài nhân vật nổi danh.

Nửa tiếng sau, Nhạc Hạng Phi quay lại, vẻ mặt vui mừng nói: "Chuyến đi hôm nay thật không uổng công, anh lại vừa kết giao thêm vài nhân vật lớn trong giới võ đạo.”

"Em biết ngay anh trai là giỏi nhất mà, mon Vô Anh Cước của nhà họ Nhạc chúng ta chắc chắn phải nhờ anh trai phát dương quang đại rồi."

Nhạc Tịnh Du nhìn anh trai mình đầy vẻ sùng bái, đồng thời ánh mắt đắc ý liếc qua Lý Quân, như muốn nói, anh thấy anh trai của tôi lợi hại chưa?

Lý Quân chỉ nhếch miệng cười nhạt.

Trong mắt anh, những gia tộc võ đạo nhỏ bé như thế này chẳng đáng để kết giao, vả lại anh cũng không bao giờ cố gắng làm mấy chuyện như kết giao này.

Đúng lúc này, đám đông bỗng yên lặng.


Chỉ thấy một người đàn ông ngông cuồng, được một đám người vây quanh đang tiến tới.

Khí thế của hắn ta cực mạnh, mỗi chỗ hắn ta đi qua, mọi người đều dạt ra nhường đường.

Là Diêm Đằng.

Ngay giây phút nhìn thấy đối phương, ánh mắt Nhạc Hạng Phi lóe lên chút sợ

hãi.

Nhạc Tịnh Du nói khẽ với Mạnh Thanh Thiển và Lý Quân: “Mau cúi đầu xuống."

Giọng nói của anh ta tràn đầy lo lắng.

Diêm Đằng - biệt hiệu Diêm Vương, nổi danh tàn nhẫn trong giới võ đạo, hắn ta cực kỳ bạo lực, nghiện giết chóc, một câu nói không vừa ý là bẻ cổ người ta ngay.

Trước đây, mỗi nơi hắn ta xuất hiện đều không tránh khỏi xảy ra chuyện đổ máu

Hơn nữa, thực lực của hắn ta vô cùng cường hãn, trước đây từng có người không ưa hắn ta nên đã ra tay đối đầu với hắn ta, nhưng kết cục cuối cùng đều bị hắn ta giết sạch.

Lúc này, Diêm Đằng xuất hiện, tất cả mọi người đều tránh né rất xa.

Một người đàn ông né tránh không kịp vì lý do trời quá tối mà đã bị Diêm Đằng túm lấy, ném văng ra ngoài.

Mọi người tưởng là người đó chỉ bị hất đi nên không sao, nhưng ai ngờ người ta vừa mới ngã xuống đất, Diêm Đằng đã lao tới, tung một cú đấm, đập gãy cổ họng của người ta ngay lập tức, máu me hung tàn.

Ai nấy đều cảm thấy lạnh người trước tên hung thần ác sát này.

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh giết chóc, Mạnh Thanh Thiển hoảng sợ hét lên thành tiếng.

"A ... '

"Đừng lên tiếng!"

Nhạc Tịnh Du vội vàng giơ tay bịt miệng Mạnh Thanh Thiển, nhưng vẫn chậm một bước.

Chỉ thấy ánh mắt Diêm Đằng đã quét qua, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Giờ khắc nay, cơ thể Mạnh Thanh Thien không khỏi run ray, cô ý thức được mình đã gây ra họa rồi.


Quả nhiên, Diêm Đằng đã bước nhanh về phía cô.

“Xong rồi.”

Sắc mặt của hai anh em Nhạc Hạng Phi và Nhạc Tịnh Du đều trắng bệch.

“Cô sợ tôi lắm à?"

Diêm Đang dung anh mắt tan bạo nhìn cham cham Mạnh Thanh Thiển.

Mạnh Thanh Thiển sợ hãi đến mức vội vàng lắc đầu.

Nhưng Diêm Đằng chỉ cười lạnh, đưa bàn tay còn dính vết máu sờ vào cổ Mạnh Thanh Thiển như một ác ma khát máu.

Hai anh em Nhạc Hạng Phi và Nhạc Tịnh Du đã không đành lòng nhìn nữa mà quay đầu sang chỗ khác.

Bọn họ muốn giúp Mạnh Thanh Thiển nhưng lại không dám.

Cả cơ thể mềm mại của Mạnh Thanh Thiển đang run rẩy, cô sợ hãi đến tột cùng.

Cô chỉ là một cô gái bình thường, làm sao từng trải qua chuyen kinh khủng như thế này.

Ngay khi bàn tay sắp chạm vào cổ của Mạnh Thanh Thiển, đột nhiên một bàn tay khác xuất hiện từ hư không, nắm chặt lấy cổ tay của Diêm Đằng.

Bàn tay của Diêm Đằng lập tức bị khựng lại giữa không trung.

Là Lý Quân đã ra tay.

Khoảnh khắc này, bất kể là Nhạc Tịnh Du hay Nhạc Hạng Phi, cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc.

Không ngờ Lý Quân lại dám ra tay ngăn cản.

“Muốn chết à!"

Diêm Đằng lập tức nổi giận, trực tiếp tung một cước về phía Lý Quân.

Trong không khí vang lên tiếng rít gió, sức mạnh khủng khiếp vô cùng dữ dội.

 
Chương 594: Hắn ta đau khổ hét lên


Cú đá của Diêm Đằng phát ra tiếng nổ lớn.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào Lý Quân thì đã trúng chân của anh.

“Âm!"

Hai chân đụng phải giữa không trung.

"Rắc!"

Tiếng gãy xương vang lên.

Diêm Đằng cảm thấy mình đá phải cục đá lớn, xương cốt đứt gãy, cả chân phải trở nên vặn vẹo.

“A.'

Hắn ta đau khổ hét lên.

Ngay sau đó Lý Quân đã bẻ gãy tay hắn ta, lộ ra cả xương cốt.

Một tay một chân đã bị Lý Quân phế bỏ.

Giờ phút này trong mắt Diêm Đằng chỉ còn sự sợ hãi.

Hắn ta đã quen kiêu ngạp nên không ngờ hôm nay sẽ đá phải tấm ván sắt.

Nhưng giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Tiếp đó năm ngón tay của Lý Quân đặt trên đầu hắn ta.

“Rắc!"

Xương sọ vỡ vụn.

Diêm Đằng trợn tròn mắt, hơi thở biến mất.

Lý Quân thu tay lại, tiện chân đá thi thể của Diêm Đằng sang một bên.

Từ lúc ra tay đến giờ còn chưa đến hai giây.

Cảnh này khiến anh em Nhạc Tịnh D sợ hãi.

Diêm Đằng vô cùng hung ác lại bị Lý Quân giết chết.

Người xung quanh cũng trợn mắt há mồm nhìn anh.

Không ai ngờ Lý Quân lại là người giấu nghề.

Lúc này bầu trời đêm dần xuất hiện ánh sáng, tấm màn đen bị một màu đỏ rực thay thế.

Màu đỏ tươi giống như màu máu che kín không trung.

"Dị tượng xuất hiện."

Mọi người ngước nhìn lên bầu trời.

Cùng lúc đó trên sơn đạo xuất hiện một hơi thở cuồng bạo đang xông đến.

Lý Quân quay đầu lại nhìn, anh cảm nhận được hơi thở của người tu đạo.

Một người cao to xuất hiện, ánh mắt sắc bén, trên người mang theo hơi thở khủng bố.

Ông ta đứng đó nhìn chằm chằm Lý Quân.

Lý Quân xác định bản thân không quen biết đối phương, tại sao địch ý của đối phương lại nặng như vậy?

Trong lúc anh đang thắc mắc thì đối phương đã lên tiếng:

"Mày cho rằng giết Chung Ly Văn xong thì mọi chuyện sẽ yên ổn? Còn dám chạy đến núi Vân Hàn, không biết sống chết."

“Ông là người chiến bộ Trung Vực?”

Lý Quân lạnh lùng nó.

"Nghe nói có rất nhiều người của chiến bộ Trung Vực muốn giết tôi, thật ra tôi cũng muốn giết các người."

Chân khí trên người Lý Quân bung nổ, anh không hề che giấu sát khí của mình.

“Ngông cuồng!"

Người đàn ông trung niên tức giận gầm lên.

Đúng lúc này, cả không trung bị chiếu sáng.

Một luồng sáng đỏ cắt ngang chân trời, khiến cả núi Vân Hàn sáng như ban ngày.

Trên mặt mỗi người đều là màu đỏ tươi.

Lý Quân chạy như điên về phía luồng sáng.

"Đứng lại."

 
Chương 595: Lý Thương?


Người đàn ông kia thấy Lý Quân chạy thì chặn đường anh.

"Tìm chết!"

Ánh mắt Lý Quân lộ ra sự điên cuồng.

Hội tụ chân khí rồi đánh về phía ông ta.

Trong mắt người đàn ông kia cũng hiện lên sự tức giận:

"Thằng nhóc này không thèm coi mình ra gì."

Ông ta vừa mới nâng tay lên thì bị chân khí khủng bố lao đến đánh trúng.

“Âm!"

Ngay sau đó thân thể bay vụt ra ngoài, đâm gãy một thân cây thành hai nửa.

Lý Quân không dừng bước, tiếp tục chạy về phía trước.

Sau khi rơi xuống đất, người đàn ông che lại ngực, trong mắt tràn ngập sự kiêng kị và hoảng sợ.

Vừa rồi đối mặt với bàn tay của Lý Quân, ông ta lại nảy sinh cảm giác mình cực kỳ nhỏ bé, giống như có thể bị xé nát bất cứ lúc nào.

"Không ngờ thực lực của người này lại mạnh như vậy!"

Nếu không phải Lý Quân sốt ruột truy tìm bảo vật, chỉ sợ ông ta đã mất mạng.

Bên kia, hai người Mạnh Thanh Thiển đã ngây người trước cảnh tượng này.

Đang định xông lên trước thì bị Nhạc Hạng Phi cản lại:

"Đừng qua đó, chắc chắn lần cướp đoạt bảo vật này sẽ nổi lên mưa gió máu tanh, chúng ta đứng xa xem là được."

Lý Quân chạy như điên đến đó.

Một quả cầu lửa khổng lồ rơi xuống, hơi thở cực nóng lan ra làm Lý Quân vô thức lùi lại mấy bước

Tiếp đó, kèm theo một tiếng nổ lớn là quả cầu lửa rơi xuống đất.

Cả ngọn núi rung chuyển mạnh.

“Chẳng lẽ là thiên thạch?"

Lý Quân nhìn chẳm chằm đằng trước.

Chờ dòng khí yếu bớt, anh lao đến nơi thiên thạch rơi xuống.

Vừa mới đến gần thì phát hiện nơi đó đã có vài người mặc áo đạo bào đứng

đó

Và ở đó xuất hiện một cửa động đen nhánh.

“Trời giáng thiên thạch, phá vỡ trận pháp, di tích xuất hiện, giống hệt ghi chép trong sách."

Đạo sĩ nhìn chằm chẳm vị trí cửa động, nói.

"Ý ông là thiên thạch rơi xuống bầu trời chỉ vì mở ra cửa động này?"

Lý Quân ngạc nhiên.

Đạo sĩ kia lẩm bẩm: "Chủ nhân của di tích suy đoan ngàn năm sau sẽ có thiên thạch rơi xuống nên đã phong ấn truyền thừa của mình ở đây. Chờ ngàn năm sau mượn uy lực của thiên thạch phá vỡ trận pháp, làm di tích xuất hiện, đây mới là bút tích của Luyện Khí sĩ.”

Nghe vậy, Lý Quân hít sâu một hơi.

Nếu đúng như vậy thì chủ nhân của di tích cũng quá lợi hại.

Chuyện ngàn năm sau mà tính chuẩn không cần chỉnh, anh còn tưởng rằng sư phụ bảo mình đến cướp thiên thạch, giờ thì có vẻ thiên thạch chỉ là chìa khóa.

“Hùng Tùy Phong, ông đến rất nhanh."

Một giọng nói vang lên.

Có một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đi ra từ sau gốc cây.

Sắc mặt của đối phương như đao tước rìu phách, con ngươi cực kỳ lạnh lùng.

Nhìn thấy người đàn ông này, ngay cả đạo sĩ kia cũng lộ ra sự kiêng kị.

“Long Nham, không ngờ ông cũng đến."

"Ha hả."

Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói:

"Gia chủ nhà ta hiểu biết thiên văn địa lý, kỳ môn độn giáp, phong thủy kham dư, không gì không biết, có gì mà không tính được. Với chút bản lĩnh của Đạo gia các người thì ngài ấy đã là cấp tổ sư."

“Lý Thương thật là một thiên tài, năm đó ngay cả sư phụ ta cũng khen ông ta không dứt miệng."

“Lý Thương?"

Trong mắt Lý Quân lóe lên sát ý.

Người đàn ông này lại là thuộc hạ của Lý Thương.

Lúc này người đàn ông kia cùng nhìn về phía Lý Quân.

“Nghe đủ chưa, nghe đủ thì nhanh cút đi. Tuy trên người mày có chút bóng dáng của gia chủ nhưng lại không kịp một phần vạn của ngài ấy."

“Ngay cả bí văn bậc này cũng dám nghe, nếu không phải trên người mày có chút huyết mạch của gia chủ thì tao đã lấy mạng chó của mày rồi. Thứ không biết sống chết."

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom