Dịch Cực Phẩm Chiến Long

Chương 563: Trong mắt Trần Nhượng


“Nhà họ Trần đứng vững ở Kim Lăng đã 200 năm, cao thủ nhiều như mây, có địa vị vô cùng quan trọng trong giới võ đạo, hơn nữa còn có một cường giả cảnh giới Kiến Thần Bất Hoại tọa trấn."

"Trần Nhượng bất tài, nhưng một mình đấu với ba Đại Tông Sư cũng không thành vấn đề."

Lúc này, Trần Nhượng vô cùng tự tin, ánh mắt lão nhìn Lý Quân như đang nhìn ba ba mắc kẹt trong chum.

“Lý Quân, nếu bây giờ mày ngoan ngoãn cúi đầu, chịu để tang cho vị Tông Sư đã chết của nhà họ Trần, tao còn có thể tha cho mày một mạng, chỉ phế võ công của mày, nếu không, một khi tao ra tay, hôm nay mày đừng hòng sống mà xuống khỏi võ đài."

Khí thế của Trần Nhượng đã hoàn toàn khóa chặt Lý Quân, không ngừng cuồn cuộn dâng trào, bá đạo vô song, mang theo sự tự tin mãnh liệt, khinh miệt nhìn Lý Quân.

“Tôi đã nói rồi, dù nhà họ Trần mấy người có thủ đoạn gì, tôi đều tiếp hết, cần gì phải dài dòng nữa." Lý Quân mỉm cười.

"Thằng nhãi, xem ra mày thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã như vậy, tao sẽ đánh gục mày trước, để mày biết sự lợi hại của nhà họ Trần ở Kim Lăng."

Vừa dứt lời, Trần Nhượng đạp mạnh một cước lên võ đài, cả võ đài phát ra một tiếng ầm vang, thân hình lão lập tức lao về phía Lý Quân, khí thế rất kinh khủng.

Trong mắt Trần Nhượng, Lý Quân đã là người chết.

Lão là một luyen thể Đại Tông Sư, nếu còn không xử lý được một người trẻ tuổi như Lý Quân, thì làm sao lão có thể đặt chân trong giới võ đạo.

Hơn nữa, nếu đánh cận chiến, luyện thể Đại Tông Sư như lão luôn có lợi thế hơn.

Đám người nhà họ Trần ngồi trên khán đài đồng loạt cười lạnh.

"Gia chủ ra tay, Lý Quân chắc chắn phải chết."

Những người khác thì đều khẽ thở dài.

Lý Quân tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, thành tựu tương lai chắc chắn không thể đo lường được, bây giờ lại phải bỏ mạng trên võ đài, thật đáng tiếc.

Nhưng điều khiến bọn họ thấy khó hiểu là, Lý Quân là người trợ giúp của nhà họ Đường, nhưng đám người nhà họ Đường lại trơ mắt nhìn Trần Nhượng ra tay với anh mà không ngăn cản, bọn họ bị làm sao vậy chứ?

Theo lẽ thường, dù Trần Nhượng là luyện thể Đại Tông Sư đi chăng nữa, nhà họ Đường cũng không nên sợ nhà họ Trần mới đúng.

Lúc này, Trần Nhượng đã đến gần Lý Quân, lão nhanh chóng tung một quyền, tiếng nổ lớn vang lên trong không khí khiến mọi người ù cả tai.

Uy lực của cú đấm này, thật sự kinh người.

ʻÂm."

Xung quanh võ đài vang lên âm thanh như tiếng đại bác nổ.

Mọi người có thể thấy sóng khí từ nắm đấm đó như mang theo cuồng phong cuộn trào, bao phủ lấy Lý Quân.

Những nơi Trần Nhượng bước qua, xuất hiện một chuỗi vết nứt.

Võ đài này được làm bằng xi măng, vô cùng cứng chắc, vậy mà lại bị giẫm nứt.

Chỉ là, khi nắm đấm sắp đánh trúng người, Lý Quân lại nhẹ nhàng nghiêng người, né tránh được cú đánh chí mạng này.


Trần Nhượng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Không ngờ trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Lý Quân lại né được.

Nhưng nhớ lại màn khinh công tuyệt vời mà Lý Quân thể hiện khi lên võ đài, lão cũng không lấy làm lạ.

Rất nhanh, lão lại cười lạnh.

Khí thế trên người lão dâng lên cuồn cuộn, tiếp tục đánh về phía Lý Quân.

Nắm đấm của lão được khí kình bao quanh, trông như thể một con rồng đang gầm thét.

Nhưng mỗi lần đánh xuống, đều bị Lý Quân né tránh.

"Lý Quân, không phải lúc nãy mày nói hay lắm sao? Bây giờ chỉ biết chạy trốn thôi à? Chỉ với chút thực lực đó mà cũng dám nói lời ngông cuồng."

Trần Nhượng khinh thường quát lớn.

"Mày có thể né được mười chiêu, tám chiêu, nhưng có thể né được trăm chiêu, ngàn chiêu không?"

Lúc này, khí thế trên người Trần Nhượng càng lúc càng mạnh, tốc độ ra đòn cũng càng lúc càng nhanh.

Đây chính là sự đáng sợ của luyện thể Đại Tông Sư, khi tiềm năng cơ thể của bọn họ được hoàn toàn kích phát, ở cự ly gần, bọn họ chính là khủng long bạo chúa hình người.

“Ba sắp ra chiêu cuối rồi, Lý Quân này chắc chắn phải chết."

Trần Bắc Thần lộ vẻ mặt hung ác.

Người của các võ đạo thế gia ngồi trên khán đài cũng đều cho rằng Lý Quân chắc chắn sẽ thua, đồng loạt lắc đầu thở dài.

 
Chương 564: Sao có thể chứ?


"Nếu không có bản lĩnh đối đầu với luyện thể Đại Tông Sư, lúc đó cần gì phải mạnh miệng chứ? Nếu cậu ta im lặng cho qua, nhà họ Trần dù sao cũng là võ đạo thế gia, chắc chắn sẽ giữ thể diện, sẽ không ra tay với cậu ta một cách trắng trợn như bây giờ."

"Người trẻ tuổi đương nhiên không nhịn được chứ sao, tự chôn vùi chính mình.”

Có người cảm thán nói.

Trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ thương hại.

Thiên tài không trưởng thành được thì sao có thể gọi là thiên tài.

"Tôi chỉ muốn xem thử, cái gọi là luyện thể Đại Tông Sư mạnh đến mức nào, bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy."

Khóe miệng Lý Quân nhếch lên, không chút kiêng nể chế giễu Trần Nhượng.

Anh chưa có cơ hội đoi đau với luyen the Đại Tong Sư, vì vậy mới định quan sát thêm một chút.


Chứ trước mặt anh, một Đại Tông Sư nho nhỏ cũng chẳng khác gì con kiến hôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Quân không né tránh nữa, mà trực tiếp giơ nắm đấm lên, tung một quyền.

Thế quyền bá đạo lập tức bùng nổ.

“Bùm!"

Không khí trước mặt dường như đều bị cú đấm đó đánh ra một lỗ hổng, trong hư không nổi lên vô số cuồng phong, thậm chí có thể nhìn thấy từng vệt trắng đang không ngừng xoay tròn.

Trần Nhượng đương nhiên không cho rằng lão sẽ thua Lý Quân trong cận chiến, cũng tung một quyền để đấu lại quyền của anh.

Nắm đấm mang theo tiếng nổ ầm ầm, nghênh đón nắm đấm của Lý Quân.

“Trời ơi, tôi vừa nhìn thấy gì vậy?"

"Lý Quân muốn đối đầu trực diện với Trần Nhượng sao? luyện thể Đại Tông Sư có thân thể cứng rắn chẳng khác gì kim cương !! Lý Quân xong đời rồi !! "

"Người của nha họ Đuờng đen gio vẫn chua lên tiếng, chẳng lẽ bị dọa sợ rồi

à?"

Thấy Lý Quân chủ động ra tay, rất nhiều người đều kinh ngạc hô lên.

“Âm!"

Trên võ đài, hai nắm đấm đã va chạm, phát ra tiếng nổ chói tai.

Vẻ đắc ý trong mắt Trần Nhượng lập tức biến thành kinh hãi.

Lão cảm thấy như vừa đấm vào núi sắt, một lực lượng khủng khiếp ập đến, khiến lão không nhịn được hít sâu một hơi.


"Sao có thể? Dù mình là luyện thể Đại Tông Sư, cũng không thể tung ra một quyền mạnh được như vậy .... "

Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn đau đủ khiến người ta ngất xỉu truyền từ nắm đấm đến khuỷu tay, rồi đến vai, sau đó lan ra khắp nửa người lão.

Thậm chí, lão còn cảm thấy vô số vết nứt lan ra từ xương cánh tay, vô số sợi cơ bắp bắt đầu rách toạc.

"Sao có thể chứ?"

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người Trần Nhượng bị hất văng ra ngoài, ngã xuống dưới võ đài.

Giây phút này, xung quanh rơi vào một mảng yên tĩnh chết chóc.

Trong mắt tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ khó tin.

Lý Quân đối đầu trực diện, một quyền đánh bay luyện thể Đại Tông Sư Trần Nhượng.

Trần Bắc Thần cũng ngây người.

Sắc mặt của đám người nhà họ Trần đều trở nên tái nhợt.

Còn bên phía nhà họ Đường, ai nấy đều lộ ra vẻ đắc ý.

Lý Quân là người có thể khiến cả thủ đô run sợ, sao có thể bị nhà họ Trần nhỏ bé đó lay chuyển được.

Sau vài giây im ắng, hội trường bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán sôi nổi.

Chiêu này của Lý Quân đã làm mới nhận thức của bọn họ về anh.

Cuối cùng, bọn họ cũng hiểu tại sao nhà họ Đường lại im lặng nãy giờ, bởi vì bọn họ đã sớm biết Trần Nhượng không phải là đối thủ của Lý Quân.

 
Chương 565: Nhãi ranh


Trần Nhượng rơi xuống lôi đài, hộc máu, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Không chỉ bị thương trên thân thể, tâm lý cũng bị chấn động mạnh.

Lão là Luyện Thể Đại Tông Sư, là cao thủ tuyệt đỉnh trong giới võ lâm, nhưng không ngờ sẽ có ngày bị một người trẻ tuổi như Lý Quân đánh bại.

“Nhãi ranh, uy danh của nhà họ Trần không cho phép ngươi dẫm đạp, tuy ta không muốn nhưng cũng không thể không dùng chiêu thức đó."

Trần Nhượng che ngực, từ từ đứng dậy.

Cùng lúc đó, một luồng hơi thở chết chóc bùng lên trên người lão.

Mọi người đều cảm nhận được sự biến hóa trong hơi thở của lão.


Rất nhiều người nhà họ Trần đều nghiêm mặt lại.

Không ngờ gia chủ lại lựa chọn dùng bộ công phu kia.

Ngay cả trong mắt Lý Quân cũng có chút áp lực.

Lúc này hơi thở trên người Trần Nhượng vô cùng thô bạo, thích giết chóc, tàn nhẫn giống như một con dã thú. Thứ này giống với chân khí nhưng lại không phải chân khí, càng giống sản vật hỗn hợp từ chân khí và nội kình.

Lý Quân chợt nhớ đến cảm giác mà mình cảm nhận được từ Trần Bắc Thần, hơi thở lúc đó cũng giống như lúc này, chỉ là không dày đặc như của Trần Nhượng.

"Xem ra người nhà họ Trần cũng có bí mật."

"Xem chiêu!"

Trần Nhượng quát lớn, sau đó nhay lên lao về phía Lý Quân như một con ma

vật.

Lý Quân nhìn Trần Nhượng, nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng.

"Chiêu này mạnh hơn chiêu lúc trước của ông, nhưng ở trước mặt tôi thì không là gì cả."

Ngay sau đó Lý Quân ngưng tụ chân khí trên lòng bàn tay rồi đánh ra.

Công kích của hai người va chạm vào nhau.

Lôi đài lấy Lý Quân làm trung tâm, vỡ ra một cái khe khoảng 10 cm, đại địa chấn động.

Ai mới là người thắng?

Tất cả mọi người nhìn chầm chằm vào lôi đài.

“Âm!"

Một bóng người bay ra ngoài như diều đứt dây, đập mạnh xuống mặt đất dưới lôi đài.

Trên lôi đài, Lý Quân kiêu ngạo khoanh tay đứng đó.

Nếu Lý Quân đứng trên lôi đài, vậy người bay ra ngoai chính là Trần Nhượng.

Tất cả đều vô cùng chấn động, khí thế vừa rồi của Trần Nhượng khủng bố đến vậy nhưng vẫn bị Lý Quân nghiền áp.

Lý Quân quá mạnh.

Sắc mặt người nhà họ Trần đều thay đổi.

Lúc này bọn họ mới cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng.

Trên mặt đất, lồng ngực Trần Nhượng lõm lại, hộc máu.

Lão vừa mới lung lay đứng lên, còn chưa kịp bước đã lại ngã xuống.

 
Chương 566: Dựa vào cái gì?


Người nhà họ Trần đang định tiến lên đỡ thì thấy Lý Quân bước đến bên cạnh lôi đài, đứng cách hơn 10 m, ngưng tụ chân khí ở đầu ngón tay.

"Ngài Lý, xin nương tay."

Đúng lúc này, một giọng nói vang dội truyền đến.

Một ông lão đầu bạc xuất hiện trên hội trường giao lưu.

Ông ta mặc bộ luyện công màu trắng, dáng người gầy ốm, nhưng đứng đó lại mang theo một khí thế đáng tin, trông rất uy nghiêm.

Nhìn thấy ông ta, mọi người bàn tán xôn xao.

Đặc biệt là người nhà họ Trần, tất cả đều đứng dậy hành lễ:

"Bái kiến lão gia chủ."

Trần Bắc Thần thì gọi “ông nội".

"Là gia chủ thế hệ trước của nhà họ Trần, Trần Thiên Tuyệt."

Có người nói ra thân phận của ông lão.

Mọi người ồ lên, đều lộ ra sự kính sợ.

Dù là nhà họ Trần hay họ Đường đều là thế gia võ đạo đỉnh cấp, bởi vì bọn họ có một cao thủ trấn giữ.

Trần Thiên Tuyệt chính là vị cao thủ kia của nhà họ Trần, là người cùng thời đại với Đường Chính Giang nhà họ Đường.

“Đây là nhân vật đỉnh cấp trong võ đạo."

Có người run rẩy nói.

“Trần Nhượng, các ngươi đã làm sai. Dù gì nhà họ Trần chúng ta cũng là thế gia võ lâm, sao lại làm ra loại chuyện ám toán thế này?"

"Kể cả là hồ đồ nhất thời, nhưng xong việc, mà ngươi làm gia chủ thì cũng nên kịp sửa lại chứ không phải đâm đầu theo."

"Vâng ạ."

Trần Nhượng đứng lên, lần này không ngã xuống. Lão cúi đầu cung kính nói.

Lúc này Trần Thiên Tuyệt đã bước đến lôi đài, ngẩng đầu nhìn Lý Quân, chắp tay nói: "Ngài Lý, lần này nhà họ Trần đã làm sai, xin ngài tha cho Trần Nhượng một mạng."

Nghe vậy, rất nhiều người đều tỏ ra kinh ngạc.

Bọn họ còn cho rằng Trần Thiên Tuyệt sẽ ra tay với Lý Quân để trả thù cho con trai mình, lấy lại mặt mũi của nhà họ Trần.

Nhưng không ngờ Trần Thiên Tuyệt lại xin lỗi Lý Quân.

Có người lại nghĩ đến một hàm nghĩa khác.

Trong võ lâm, thực lực làm chủ tất cả, cho dù lòng dạ Trần Thiên Tuyệt rộng lớn đến đâu cũng không có khả năng ăn nói khép nép xin lỗi như vậy.

Hơn nữa nghe giọng điệu này của Trần Thiên Tuyệt, rõ ràng đang cầu xin Lý Quân nương tay.

Tức là Trần Thiên Tuyệt cho rằng Lý Quân có thực lực sánh vai với ông ta.

Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Quân, chờ câu trả lời của anh.

Lý Quân: “Dựa vào cái gì?"

Mọi người trợn tròn mắt.

Một cao thủ như Trần Thiên Tuyệt đã chủ động mở miệng cầu xin mà tên này lại mở miệng hỏi dựa vào cái gì?

Tất cả người nhà họ Trần đều cảm thấy vô cùng tức giận.

Trần Thiên Tuyệt chính là huyền thoại giới võ lâm.

Ai ngờ thái độ của Trần Thiên Tuyệt lại thay đổi sự hiểu biết của mọi người.

Ông ta không tức giận, ngược lại cúi đầu khom lưng: "Nhà họ Trần chúng tôi nguyện ý trả giả đại giới để cầu xin ngài tha thứ."

 
Chương 567: Trả giá đại giới


Tất cả mọi người đều khiếp sợ trước cảnh tượng này.

Không ngo Trần Thiên Tuyet lại có lúc hèn mọn như vậy.

"Trả giá đại giới, không biết ông muốn trả cái giá như nào?"

Lý Quân cười nói.

Trần Thiên Tuyệt có thể ăn nói khép nép như vậy, chắc là đã biết gì đó.

Nếu đã vậy chắc đối phương nên hiểu muốn để anh động tâm thì lợi ích bình thường không có tác dụng.

Hơn nữa mạng của Trần Nhượng không phải thứ bình thường có thể mua được.


Trần Thiên Tuyệt thấy có cơ hội cứu vãn, thở phào nhẹ nhõm: "Ngài Lý có thể theo ta đến nhà họ Trần được không?"

Nói đến đây, Trần Thiên Tuyệt không nói nữa, chờ câu trả lời của Lý Quân.

Đến nhà họ Trần, khả năng cao sẽ bày bẫy ở đó, chỉ xem Lý Quân có lá gan này hay không.

Trần Thiên Tuyệt cũng có suy đoán về thực lực của Lý Quân, nhưng cũng không chắc chắn, này cũng là một phép thử.

Lý Quân cười nói: “Có thể, chỉ là tôi hy vọng ông có đủ thành ý, nếu không tính tình của tôi không tốt cho lắm."

Trong lời nói tràn ngập cảnh cáo.

“Ngài Lý yên tâm, tôi đâu dám. Nếu ngài đã đồng ý, không bằng đến nhà họ Trần ngay bây giờ với tôi."

"Cái danh hiệu ngưoi đứng đầu thế hệ trẻ đâu có tác dụng gì với ngài, thực lực của mình ngài có thể sánh ngang với một thế gia đỉnh cấp."

Trần Thiên Tuyệt nói.

Tất cả những ai có mặt ở đây đều chấn động, càng nghĩ càng thấy ớn.

Một người đại diện cho một thế gia, tức là Lý Quân cũng là Kiến Thần Bất Hoại.

Hai mươi mấy tuổi đã là Kiến Thần Bất Hoại, khả nang còn mạnh hơn cả Trần Thiên Tuyệt, chuyện này quá khó tin.

"Ta chỉ đến để trợ quyền cho nhà họ Đường thôi, còn cái danh hiệu người đứng đầu thế hệ trẻ có hay không cũng không quan trọng."

Nói xong, Lý Quân xuống đài.

Trần Thiên Tuyệt dẫn Lý Quân và người nhà họ Trần đi ra ngoài.

Tâm trạng của người nhà họ Trần rất phức tạp, vừa rồi còn đánh sống đánh chết, bây giờ lại còn phải mời Lý Quân về làm khách.

Chờ đám người Lý Quân rời đi, trong sân bắt đầu ồn ào xôn xao.

Đại hội giao lưu võ đạo năm nay chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán.

Nhà họ Trần ở gần đại hội giao lưu võ đạo, đi hơn 10 phút thì đến trang viên nhà họ Trần.

Trần Nhượng đã bị đỡ xuống chữa thương, nhà họ Trần có cao nhân y đạo riêng của mình, nhưng khi nhìn thấy vết thương của Trần Nhượng cũng phải hít hà

Thân là Luyện Thể Đại Tông Sư, thân thể mạnh mẽ mà lại bị đánh thành như

vậy.

Nếu lại thêm một đòn nữa, chỉ sợ Trần Nhượng sẽ bị phế.

Bên kia, Trần Thiên Tuyệt dẫn Lý Quân đi vào sâu trong biệt thự của nhà họ Trần, bên cạnh cũng chỉ mang theo Trần Bắc Thần.

Tuy Trần Bắc Thần vẫn còn chứa địch ý với Lý Quân, nhưng dọc đường đi thấy ông nội cung kính với Lý Quân như vậy cũng đâu dám tỏ ra không vui.

Khoảnh khắc bước vào biệt thự, Lý Quân dừng chân, nhíu mày.

 
Chương 568: Giết chết cảnh giới Thiên Nhân?


"Ngài Lý, sao vậy? Ngài sợ bên trong có mai phục sao?"

Trần Bắc Thần lên tiếng.

Nếu Lý Quân sợ hãi, chứng tỏ Lý Quân chột dạ.

Bây giờ han vẫn chưa thể chấp nhận chuyện Lý Quân còn mạnh hơn cả ông nôi.

Lý Quân lắc đầu: "Dưới biệt thự này có một hơi thở cực kỳ thô bạo, chắc hắn ở dưới có một thứ gì đó vô cùng hung tàn, đúng không?"

Từ lúc bước vào biệt thự, Lý Quân đã nhận ra sự khác thường.

Không chỉ tự động vận chuyển Thương Long Quyết, ngay cả Huyết Ngọc Châu trong túi cũng có phản ứng.

Quả nhiên nhà họ Trần không đơn giản như mặt ngoài.


Trần Bắc Thần tỏ ra khiếp sợ, sự nhạy bén này cũng quá khủng bố.

Thứ kia ở tận sâu trong lòng đất, cách xa cả trăm mét mà vừa bước vào biệt thự, Lý Quân đã nhận ra.

Trần Thiên Tuyệt cười nói: "Ngài Lý thật lợi hại, nếu ta đoán không sai thì chắc hẳn ngài Lý cũng là một người tu luyện đúng không?"

Nghe vậy, Trần Bắc Thần càng thêm chấn động, nhìn chẳm chẳm vào Lý Quân.

Và đây cũng là lý do Trần Thiên Tuyệt tỏ ra thấp hèn trước mặt Lý Quân.

Ông ta đoán Lý Quân là một người tu luyện, không phải loại gà mờ như Vân Lam Thanh mà là một người tu luyện chân chính.

Và dù là bản thân hay thế lực sau lưng một người tu luyện đều không phải thứ mà nhà họ Trần có thể chọc vào.

Chỉ có nịnh bợ mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

Nhà họ Trần có thể tồn tại hơn 200 năm, một là dựa vào các cao thủ, hai là biết nhìn nhận thời thế.

Rất nhiều gia tộc võ đạo lợi hại hơn nhà họ Trần đã biến mất trong dòng sông lịch sử, chỉ có nhà họ Trần vẫn luôn huy hoàng.

“Ông rất thông minh."

Lý Quân gật đầu, không cần phải giấu giếm.

Anh có thể dễ dàng đánh bại Trần Nhượng, chỉ cần biết được sự tồn tại của người tu luyện thì rất dễ đoán.

"Vậy không biết ngài Lý đã Đăng Đường Nhập Thất chưa?"

Đăng Đường Nhập Thất chính là cảnh giới Thiên Nhân, chưa hoàn toàn Đăng Đường Nhập Thất là Bán Bộ Thiên Nhân.

Điểm xuất phát của người tu luyện cao hơn võ giả bình thường nhưng không phải người tu luyện nào cũng lợi hại hơn võ giả. Chỉ có chân chính Đăng Đường Nhập Thất mới có thể hoàn toàn nghiền áp võ giả bình thường.

Thực lực của Lý Quân rất mạnh, nhưng chuyện mà bọn họ phải làm tiếp theo càng nguy hiểm hơn, vậy thì ông ta chỉ có thể đổi thứ khác để cầu xin sự tha thứ của Lý Quân.

Lý Quân cười nói: "Nói cho ông cũng không sao, tôi có thể giết chế cảnh giới Thiên Nhân."

“Cái gì?"

Trần Thiên Tuyệt giật mình hoảng sợ, cảm thấy rất khó tin.

Giết chết cảnh giới Thiên Nhân?

Ông ta chỉ nghĩ Lý Quân có thể đạt đến cảnh giới Thiên Nhân đã đủ khủng bố rồi, nhưng không ngờ Lý Quân lại nói mình có thể giết chết cảnh giới Thiên Nhân.

Lý Quân mới bao nhiêu tuổi?

Cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có khả nang mạnh như vậy.

“Ngài Lý, ngài nói thật chứ? Ngài từng chiến đấu với Thiên Nhân cảnh chưa?"

Lý Quân lắc đầu: "Chưa, nhưng Thiên Nhân cảnh không phải đối thủ của tôi."

"Chuyện này ... "

Trần Thiên Tuyệt cảm thấy Lý Quân đang nói phét.

Chưa từng chiến đau ma lại dam nói có thể giết chết Thiên Nhân?

Suy nghĩ một lúc, Trần Thiên Tuyệt nói: "Mời ngài đi theo tôi, tôi dẫn ngài đi thí nghiệm. Nếu ngài Lý thật sự có thực lực giết chết Thiên Nhân, tôi sẽ tặng ngài Lý một món quà lớn."

 
Chương 569: Từ nhiều dấu hiệu khác nhau


Thực ra Lý Quân chưa từng giao đấu với một cao thủ ở cảnh giới Thiên Nhân thật sự, nhưng lần trước anh đã từng giao đấu với Tề Đông Xông là một võ giả nửa bước Thiên Nhân, đối phương đã bị anh đàn áp dễ dàng.

Từ nhiều dấu hiệu khác nhau, Lý Quân khẳng định mình đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân. Hơn nữa, có Thương Long Quyết trong tay, anh là vô địch trong phạm vi cùng cảnh giới, anh thật sự có khả năng giết chết Thiên Nhân, không hề nói dối.

Tuy nhiên, đối với võ giả bình thường, Thiên Nhân được xem như thần linh, cũng khó trách Trần Thiên Tuyệt lại hoài nghi.

Sau khi Trần Thiên Tuyệt đi đến một căn phòng của biệt thự, chỉ thấy Trần Thiên Tuyệt gõ vài cái lên vách tường, một cánh cửa mật thất mở ra.

Đi theo lối đi xuống khoảng mười mấy mét thì đến một mật thất rộng hơn 200 mét vuông.

Trong căn phòng này, một chiếc lồng sắt khổng lồ đang nhốt một con mãng xà dài hơn 30 mét.

Con mãng xà này có dáng vẻ dữ tợn, toàn thân đen nhánh, lớp vảy lóe lên ánh sáng sắc lạnh, ngay lúc đám người Lý Quân vừa bước vào, đầu nó lập tức ngẩng lên thật cao, một luồng sát khí tàn bạo lan tỏa khắp nơi.

Luồng khí tức này khiến Lý Quân cảm thấy quen thuộc, giống hệt loại khí tức ma anh từng cảm nhan được tren ngưoi Tran Bac Than va Trần Nhượng trước đây.

Xem ra su tang tien suc mạnh cua bon ho co lien quan lon đen con mang xà này.

Nhận thấy nghi hoặc của Lý Quân, Trần Thiên Tuyệt chủ động giải thích: "Con mãng xà này đã sống hơn hai trăm năm, từ khi nhà họ Trần chúng tôi định cư tại đây, nó đã tồn tại, được nhà họ Trần chúng tôi chứng kiến từng bước nó lớn lên."

"Bình thường, con cháu nhà họ Trần đều dựa vào việc chiến đấu với mãng xà để tăng cường thực lực."

"Con cháu nhà họ Trần chúng tôi đều tường cường thực lực thông qua chiến đấu, vì vậy, dù ở cùng cảnh giới thì cũng rất ít người có thể là đối thủ của con cháu nhà họ Trần tôi.”

Khi noi đen đay, khuon mat Tran Thien Tuyet tỏ ra vẻ kiêu ngạo.

Nghe noi như thế, Lý Quan mới hiểu ra tại sao trước đay Trần Bắc Thần lại mang đến cho anh cảm giác giống như vừa mới đột phá, hẳn là đã đạt được bước đột phá trong quá trình trận chiến với con mãng xà này.

"Bản than con mang xà nay so hữu thực lực nửa bước Thiên Nhân, nhưng vì nó luôn bị bỏ đói nên hiện giờ chỉ có thể phát huy một phần mười sức mạnh."

"Từ hơn hai tram năm trước, luc nó vẫn còn nhỏ yếu, nhà họ Trần đã định cư ở đây, đến khi thực lực của nó đạt gần đến cấp bậc Tông Sư, chúng tôi mới nhốt nó vào lồng, dùng cơn đói để khống chế thực lực của nó, phục vụ việc rèn luyện cho con cháu trong gia tộc."

"Đừng nhìn vẻ ngoai hung du hiện tại của nó đánh lừa, thực ra nó chỉ là hư trương thanh thế, nó đã vài năm không được ăn uống rồi."

"Nhưng chỉ cần cho nó đủ thức an, nó sẽ lập tức khôi phục thực lực nửa bước Thiên Nhân vốn có của nó."

Nói rồi, Trần Thiên Tuyệt nhìn về phía Lý Quân.

"Ngài Lý, nếu ngài đã nói mình có khả năng giết chết Thiên Nhân thì chỉ cần ngài có thể giết được con mãng xà này, tôi sẽ tin tưởng ngài."

"Trước khi ra tay, chúng tôi sẽ cho con mãng xà này ăn uống đầy đủ để thực lực của nó đạt đến trạng thái đỉnh phong. Sau đó, chúng tôi sẽ hoàn toàn phong tỏa mật thất, nghĩa là, cho dù ngài gặp nguy hiểm, chúng tôi cũng sẽ không ra tay cứu giúp.”

"Con mãng xà này đã bị nhà họ Trần chúng tôi chèn ép nhiều năm nên có nảy sinh nỗi oán hận chúng tôi đến tận xương tủy, nếu để nó thoát ra, cả nhà họ Trần tôi sẽ đối mặt với thảm họa diệt vong."

Lý Quân gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

"Nếu đã vậy, tôi sẽ lập tức cho nó ăn. Nửa tiếng sau, thể lực của nó chắc là sẽ khôi phục trạng thái đỉnh phong thôi."

Nói rồi, Trần Thiên Tuyệt nháy mắt ra hiệu cho cháu trai Trần Bắc Thần.


Trần Bắc Than bước vao phòng điều khiển bên cạnh và thực hiện một loạt thao tác.

Trần nhà của mật thất mở ra một khe hở, hàng chục con cừu nguyên con rơi xuống.

Con mãng xà há miệng to như chậu máu nuốt chửng tất cả chỉ trong vài ngụm, đồng thời có thể nhìn thấy cơ thể của nó bắt đầu co giật, khí tức trên người càng ngày càng mạnh mẽ.

Lúc này, Trần Thiên Tuyệt và Trần Bắc Thần đã rời khỏi mật thất, phong ấn hoàn toàn mọi cánh cửa.

Lý Quân thì ngồi trên ghế dựa, nhắm mắt lặng lẽ chờ đợi.

Hai mươi phút sau, con mãng xà đã tràn đầy sinh lực, thân thể khổng lồ liên tục va vào lồng sắt, phát ra những tiếng gầm rung trời.

Ngay lúc đó, chỉ nghe một tiếng "cạch", khóa điện của lồng sắt mở ra, xích sắt trên lồng bắt đầu từ từ kéo lên, chiếc lồng sắt cứ thế được mở ra.

Ngay khoảnh khắc lồng vừa mở, con mãng xà mang theo khí tức hung hãn lao thẳng ra, vọt thẳng về phía Lý Quân.

"Ngươi đúng là không chờ kịp chờ đợi muốn tìm đến cái chết à."

Lý Quân cười lạnh.

Lúc con mãng xà lao tới, anh vung một chưởng đập thẳng vào đầu mãng xà.

“Âm ầm!"

Một tiếng nổ vang trời.

Con mãng xà dài tới mười trượng lại bị một chưởng của Lý Quân đánh bay ngang ra ngoài, đập mạnh vào phía xa.

Âm thanh chấn động vang vọng khắp mật thất.

 
Chương 570: Nhưng không để nó kịp lao tới


Trong phòng giám sát, nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Trần Thiên Tuyệt và Trần Bắc Thần không khỏi kinh ngạc, ánh mắt dán chặt vào màn hình.

"Lực va chạm của con mãng xà này ít nhất cũng vài ngàn cân, vậy mà lại bị một chưởng đánh bay, cậu ta chắc chắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân, may là nhà họ Trần ta không chọn đối đầu với cậu ta."

Trần Thiên Tuyệt kinh hô, đây là lần đầu tiên một người luôn luôn nghiêm nghị như ông ta lại tỏ ra thất thố như vậy.

Bên cạnh, tinh thần của Trần Bắc Thần cũng bị chấn động.

Lần trước, hắn đột phá cảnh giới chính là nhờ trận chiến với con mãng xà này, nhưng khi đó con mãng xà đã bị bỏ đói nhiều năm, vậy mà suýt chút nữa hắn đã mất mạng trong miệng nó, cho nên hắn hiểu rất rõ sức mạnh của con mãng xà này.

Tiếng ầm ầm vang lên, sau khi rơi xuống đất, con mãng xà không những không giảm bớt hung tính mà ngược lại càng thêm dữ tợn.

Nhưng không để nó kịp lao tới, Lý Quân đã chủ động ra tay.

Bước chân liên tiếp, chân khí hội tụ trên đôi tay, năm ngón hóa thành trảo, bất ngờ chộp tới, tóm lấy đầu mãng xà rồi bùng nổ sức mạnh.

"Rắc!"


Toàn bộ đầu mang xà bị năm ngón tay của Lý Quân chọc ra năm lỗ thủng, sau đó anh quật mạnh mãng xà xuống đất, đập liên tiếp mấy lần.

Đến khi dừng tay, con mãng xà đã nằm rũ rượi trên đất hấp hối.

Do thần kinh của loài mãng xà phân bố khắp cơ thể, cho nên nó chưa chết hoàn toàn nhưng đã mất hết khả năng chiến đấu.

Trong phòng giám sát, Trần Thiên Tuyệt và Trần Bắc Thần không khỏi nuốt nước bọt, cảm giác như đang mơ.

Mãng xà bị hạ gục nhanh như vậy sao?

Chẳng bao lâu, cánh cửa mật thất lại mở, hai ông cháu nhà họ Trần một lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Quân, ánh mắt đã tràn đầy kính nể giống như học trò đứng trước thầy giáo.

Bọn họ kiểm tra thương thế của mãng xà, xác nhận con mãng xà nửa bước Thiên Nhân này đã chết hoàn toàn.

Hai ông cháu nhìn vào mắt nhau, ai nấy đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương.

"Thế nào? Giờ các người không còn nghi ngờ gì nữa chứ?”

"Đương nhiên không, thực lực của ngài Lý khiến lão phu bái phục sát đất, toàn thân con mãng xà này đều là báu vật, đến lúc đó tôi sẽ dâng một nửa số đồ vật trên người nó cho ngài Lý để tỏ lòng tạ lỗi với ngài."

Trần Thiên Tuyệt cung kính nói.

"Bây giờ có thể nói cho tôi biết, món quà lớn mà các người định tặng tôi là gì chưa?

Lý Quân hỏi.

Vừa rồi lúc cánh cửa mật thất đóng lại, thực ra Lý Quân luôn đề phòng nhà họ Trần khóa chặt cửa mật thất và nhốt hắn bên trong.

Nhưng nhà họ Trần không làm như vậy, điều này khiến Lý Quân buông lỏng cảnh giác với bọn họ.

Nếu khi đó nhà họ Trần làm vậy, Lý Quân chắc chắn bọn họ sẽ phải hối hận.

Lúc bước vào cửa, Lý Quân đã quan sát độ dày của cánh cửa và tự tin là mình có thể phá vỡ nó bằng một chưởng.


"Đương nhiên rồi."

Trần Thiên Tuyệt bắt đầu giải thích.

"Thực ra bên dưới biệt thự có một hang động khổng lồ thông đến thế giới dưới lòng đất."

"Năm xưa, tổ tiên của chúng tôi đã phát hiện ra cặp mãng xà này dưới thế giới dưới lòng đất, thực ra chúng là một đôi đực và cái, con này là mãng xà cái, còn thực lực của mãng xà đực thì mạnh hơn nhiều."

"Sáu mươi năm trước, nhận thấy thực lực của hai con mãng xà càng ngày càng lớn, gia chủ hà họ Trần lúc bấy giờ cũng chính là cụ cố của tôi đã quyết định bắt chúng lại."

"Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại để mãng xà đực trốn thoát, chỉ có mãng xà cái bị nhốt vào lồng và dùng để rèn luyện con cháu nhà họ Trần, tạo nên vô số cao thủ cho nhà họ Trần."

“Sau khi trốn thoát, thực lực của mãng xà đực ngày càng mạnh mẽ. Chỉ vài ngày trước, chúng tôi lại phát hiện dấu vết của nó."

"Theo suy đoan, có thể thực lực của nó đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân của con người, mà ở cấp độ này, trong cơ thể của mãng xà chắc chắn đã hình thành nội đan.”

"Nếu có thể đoạt được và nuốt nội đan này, đó sẽ là một kỳ ngộ lớn."

“Đây chính là món quà lớn mà ông nói sao?"

Nói thật, Lý Quân có chút động tâm, nhưng món quà này thực chất chỉ là một tin tức mà thôi, dù sao nhà họ Trần cũng không đủ khả năng chế ngự mãng xà.

Trần Thiên Tuyệt gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù cái này chỉ là một tin tức, nhưng nếu tin tức này tung ra ngoai, chắc chắn sẽ khiến tất cả người tu luyện trong toàn bộ Long quốc động lòng."

Mặc dù nhà họ Trần không có khả năng chế ngự được mãng xà, nhưng đổi tin tức này lấy tiền thì chắc chắn sẽ thu về một khoản kếch xù.

Bây giờ đưa tin tức này cho ngài Lý mà không tính toán gì, chẳng phải là một món quà lớn sao?

"Xem như là một món quà lớn, nếu có thể chế ngự được mãng xà, tôi sẽ ghi nhớ ân tình của nhà họ Trần." Lý Quân trả lời.

Mấy người rời khỏi mật thất và đi đến một căn phòng khác trong biệt thự, vừa nhấn một nút, chỉ thấy trên sàn nhà mở ra một lối vào hình vuông.

 
Chương 571: Nhưng ngay lúc đó


Băng qua hơn chục cánh cửa, lại đi thêm trăm mét, một thế giới dưới lòng đất khổng lồ hiện ra trước mắt mọi người.

Cũng không biết nơi này hình thành như thế nào, toàn bộ thế giới dưới lòng đất đầy rẫy các hang động đan xen.

Cung luc đo, khí tuc hung bạo ma Ly Quan cam nhan được trước đó lại xuất hiện lần nữa.

“Mãng xà đực và cái tình cảm sâu đậm, từ khi bắt được mãng xà cái, mãng xà đực thường xuyên lảng vảng quanh biệt thự."

“Chỉ là chúng tôi đã thiết lập hơn chục cánh cửa, mãng xà đực không thể phá vỡ để lên mặt đất, nếu không, người nhà họ Trần chung toi đã trở thành thức ăn trong bụng nó từ lâu rồi."

“Ngài Lý, mãng xà đực có thực lực rất mạnh, chúng tôi không chịu nổi sức tấn công của nó, nơi này giao lại cho ngài."

"Ngài chỉ cần chờ ở đây nửa ngày, một khi mãng xà đực ngửi được hơi thở của người sống, nó sẽ tìm đến ngài."

Nói xong, Trần Thiên Tuyệt chuẩn bị rời đi.

Nhưng Lý Quân lắc đầu: "E là hai người không rời đi được rồi."

“Ý ngài là gì?”

Sắc mặt Trần Thiên Tuyệt thay đổi, còn tưởng là Lý Quân định giết người diệt khẩu.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, một mùi tanh hôi xộc vào mũi.

Chỉ thấy trong bóng tối phía trước, một đôi mắt đỏ như máu, to như đèn lồng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Mãng xà đực đang ở ngay gần đó.

Sắc mặt Trần Thiên Tuyệt và Trần Bắc Thần đã vô cùng tái nhợt.

Lý Quân cũng không khỏi lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Trần Thiên Tuyệt nói thực lực của mãng xà này ngang với Thiên Nhân, câu này quả nhiên không sai, nhưng ông ta đã quên tính tới một điểm: thân thể của mãng xà.

Bộ vảy dày đặc trên thân con mãng xà, e rằng ngay cả cường giả Thiên Nhân cũng rất khó phá vỡ được phòng ngự của nó, ngay cả Lý Quân cũng cảm thấy có chút khó nhằn.

"Xem ra phải có một trận chiến khó khăn rồi đây."

Lý Quân nghĩ thầm trong lòng.

Đúng lúc này, Huyết Ngọc Châu trong túi anh đột nhiên trở nên nóng rực.

Lý Quân cảm nhận được một dòng năng lượng từ Huyết Ngọc Châu trào ra, dũng mãnh tuôn vào cơ thể anh.

Huyết Ngọc Châu dường như có linh tính, đang giúp Lý Quân gia tăng thực

lực.

Thậm chí Lý Quân còn cảm nhận được khát vọng của Huyết Ngọc Châu, nó muốn hấp thụ nội đan trong cơ thể con mãng xà.

“Chẳng lẽ Huyết Ngọc Châu sở hữu ý chí của riêng minh ư?"

Từ khi có được Huyết Ngọc Châu đến nay, đây là lần đầu tiên Lý Quân phát hiện ra bí mật này.

Nhưng hiện tại không phải lúc để tìm hiểu, nếu Huyết Ngọc Châu đã ban tặng sức mạnh cho anh, vậy thì tội gì không nhận?

Lý Quân lập tức vận hành Thương Long Quyết, năng lượng từ Huyết Ngọc Châu nhanh chóng dung nhập vào cơ thể anh, ngay giây phút năng lượng được Thương Long Quyết luyện hóa, ánh mắt của Lý Quân lập tức biến thành màu đỏ rực, giống như một hung thần cổ đại thức tỉnh.

Trước đây, khi sử dụng Thương Long Quyết, Lý Quân thường rơi vào trạng thái cuồng bạo, nhưng cùng với sự gia tăng tu vi, anh đã có thể kiểm soát được trạng thái này.

Không ngờ là năng lượng từ Huyết Ngọc Châu lại giống như dầu đổ vào lửa, khiến Lý Quân ngay lập tức chạm đến ranh giới mất kiểm soát.


Cùng với quá trình luyện hóa năng lượng từ Huyết Ngọc Châu, một luồng khí tức kinh khủng từ cơ thể Lý Quân bùng phát.

Hai ông cháu Trần Thiên Tuyệt và Trần Bắc Thần vốn đang khổ sở suy nghĩ cách làm sao để thoát thân an toàn khỏi con mãng xà thì bỗng cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức xung quanh.

Khi anh mắt bọn họ dừng lại trên người Lý Quân, ngay lap tức tâm thần rung động.

Lúc này, Lý Quân như hóa thân thành một hung ma viễn cổ, khí thế trên người anh còn điên cuồng và đẫm máu hơn cả mãng xà.

“Hai người lùi lại đi."

Giọng nói lạnh lùng của Lý Quân vang lên.

Hai ông cháu Trần Thiên Tuyệt lập tức gật đầu, vội vàng lùi ra sau.

Nhận ra hai người định chạy trốn, mãng xà lập tức há cái miệng lớn đầy dữ tợn, lao tới.

Nó đã sớm khóa chặt những con mồi này, đương nhiên không để chúng thoát khỏi nanh vuốt của mình.

Khoảnh khắc này, trái tim của Trần Thiên Tuyệt và Trần Bắc Thần như nhảy lên đến cổ họng.

Thực lực của con mãng xà này còn mạnh hơn cả dự đoán của bọn họ.

Nhưng ngay lúc đó, Lý Quân bước lên một bước, chắn trước mặt hai người.

Trong ánh mắt kinh hãi của ông cháu Trần Thiên Tuyệt, Lý Quân bỗng nhiên nhảy vọt lên, năm ngón tay mở ra, chụp thẳng xuống đầu mãng xà.

ʻÂm!"

Một chưởng này đánh xuống, sau lưng Lý Quân lại xuất hiện một bóng rồng đỏ rực như máu.

Bóng rồng gầm thét, xoay chuyển rồi dung nhập vào cơ thể Lý Quân, khiến khí thế của anh đạt đến đỉnh phong.

Đồng thời, bàn tay của Lý Quân đã chụp xuống đầu mãng xà.

“Âm!"

Tiếng nổ vang dội, mặt đất rung chuyển, vô số đá vụn từ trên trần rơi xuống, giống như ngày tận thế.

 
Chương 572: Có động đất sao?


“Âm ầm ầm."

Âm thanh ầm vang như sấm.

Trong trang viên của nhà họ Trần, vô số người nhìn những căn nhà đang rung chuyển, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.

"Có động đất sao?"

Nhưng họ biết rõ không phải động đất, bởi lúc này có một luồng khí tức đáng sợ đang bốc lên, xuyên thấu mặt đất, hiện ra trên không trung nhà họ Trần. Dị tượng sát khí ngút trời ấy mơ hồ lộ ra bóng dáng một con rồng đang cuộn mình, lượn vòng.

"Rốt cuộc dưới lòng đất đã xảy ra chuyện gì?"

Người nhà họ Trần biết rõ, lão gia chủ đang dẫn theo Lý Quân xuống dưới lòng đất, vậy nên tất cả những điều này chắc chắn có liên quan đến họ.

Dị tượng thế này, quả thực giống trong truyền thuyết.

Cùng lúc đó, tại một đạo quán bên ngoài thành Kim Lăng, một lão đạo sĩ đang nhắm mắt tu luyện.

Kim Lăng từ xưa đến nay luôn có long khí, ngoài những gia tộc võ đạo như nhà họ Trần, nơi đây còn có rất nhiều cao nhân ẩn thế từ xa xưa đến đây hấp thụ long khí để tu luyện.

Mà vị đạo sĩ này chính là một trong những người hiếm hoi trên đời có thể tu luyện bằng cách hấp thụ long khí.

Nhung neu noi ve thuc luc, ngay ca gia chu nha ho Tran la Tran Thien Tuyet đứng trước mặt ông ta, cũng không phải đối thủ.

Lúc này, lão đạo đang tu luyện bỗng nhiên mở mắt, ánh nhìn sắc lẹm lóe lên.

Sau đó, trên gương mặt ông ta hiện rõ vẻ kinh hoàng.

Ông ta bước ra khỏi đạo quán, nhìn về phía nhà họ Trần, trong mắt tràn ngập sự khó tin.

“Khí tức đáng sợ thế này, rốt cuộc nhà họ Trần đã xảy ra chuyện gì?"

Dưới lòng đất.

Trần Thiên Tuyệt và Trần Bắc Thần sợ đến mức run rẩy không ngừng.

Chỉ thấy cả người Lý Quân được bao phủ bởi ánh sáng đỏ, như một ác thần sống dậy. Khí tức đáng sợ từ người anh dù cách xa mấy chục mét vẫn khiến bọn họ run lên bần bật.

Đường đường là cường giả "kiến thần bất hoại", thế mà đến khí thế của Lý Quân cũng không thể chịu đựng nổi.

Trần Thiên Tuyệt với tư cách là gia chủ đời trước của nhà họ Trần, cũng từng trải qua không ít chuyện lớn.

Nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy mình chẳng khác gì con kiến hôi.

Lý Quân căn bản không thèm bận tâm đến tâm trạng của ông cháu nhà họ Trần. Lúc này, trong mắt anh chỉ toàn ánh sáng đỏ rực. Lòng bàn tay bùng phát khí tức cuồng bạo, vung mạnh xuống.

ʻÂm!"

Uy lực như nghìn cân.

Con trăn khổng lồ bị đập bay ra xa, va mạnh vào một tảng đá lớn phía sau.

Tảng đá to bằng cả căn nhà bị đâm vỡ vụn thành từng mảnh.

Con trăn bị chọc giận, há to miệng, hàng loạt răng nanh sắc như dao hiện ra, muốn xé nát Lý Quân.

Lý Quân khẽ hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường.

Một luồng khí mạnh mẽ bùng phát từ bàn tay anh.

Lý Quân xòe năm ngón tay, trực tiếp tóm lấy đầu con trăn.

Thân hình khổng lồ của con trăn quẫy đạp không ngừng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay Lý Quân.

Đột nhiên, cánh tay của Lý Quân vung mạnh.

“Âm!"

Thân hình khổng lồ của con trăn bị nhấc lên, quật mạnh xuống xung quanh.

“Bùm bùm bùm bùm ... "

 
Chương 539: Không phải nói đùa.


Điện thoại được kết nối rất nhanh.

Phùng Bác giống như đã sớm đoán được Tân Minh sẽ gọi điện thoại cho ông ta, lập tức mở miệng nói:

“Tần tổng, tôi biết ông muốn hỏi điều gì, nghe tôi đi, đánh gãy chân con ông thì sẽ có thể xoa dịu được lửa giận của vị kia.”

Nghe nói như thế, Tân Minh lập tức cảm thấy có chút ngạt thở, sắc mặt âm tình bất định.

Thực lực của đối phương thật sự lớn như vậy sao?

Ông ta hơi do dự một chút mới nói tiếp: “Phùng Tổng, để cho tôi phải đánh gãy chân của con trai tôi, có phải là có chút khoa trương rồi hay không?”

“Hơn nữa tôi vừa mới cùng Lư tổng - Lư Khải Minh đạt thành hợp tác, hẳn ra mặt thì chắc là sẽ có thể giải quyết vấn đề đúng không?

Phùng Bác nghe được ba chữ “Lư Khải Minh” thì cũng có chút kinh ngạc.

Ông ta cũng biết Tần Minh đưa Lư Khải Minh ra chính là trông cậy vào Lư Khải Minh có thể giúp hòa giải.

Chỉ là Tân Minh còn không biết con trai mình đã đắc tội một nhân vật như thế nào nha!

Phùng Bác thở dài một hơi: “Tăn tổng, tôi thật lòng khuyên ông, đừng nói bây giờ Vạn gia đã ngã xuống, cho dù Vạn gia chưa ngã thì Lư Khải Minh cũng không thể trêu vào vị kia đâu”

Hô hấp của Tân Minh trở nên gấp gáp.

Phùng Bác đương nhiên là có biết về Lư Khải Minh nhưng ông ta vẫn nói như vậy.

Nghe ý tứ trong lời của Phùng Bác thì lần này con trai ông đã chọc phải một nhân vật cực lớn rồi.

Tần Minh không tin, hoặc là nói ông có chút không thể tin được.

“Phùng Tổng, cảm tạ ông đã nhắc nhở, thế nhưng chuyện như đánh gãy chân của con trai, tôi thật sự khó có thể làm được. Làm phiền ông nói cho tôi biết lần này con trai tôi đến tột cùng đã đắc tội với người có thân phận gì vậy?"

“Tôi nói ra, ông cũng cũng đừng bị dọa đến run chân đi." Phùng Bác gắn từng chữ: “Hắn tên là Lý Quân” 

“Lý Quân?"

Tân Minh cau mày, luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được, đành phải hỏi: “Là Lý Quân nào?”


"Lý Quân của tập đoàn Quân Lâm, Lý Quân đã diệt Vạn gia!”

Giọng nói trong điện thoại truyền ra, chén trà trong tay của Lư Khải Minh đang ngồi ở bên cạnh liền lạch cạch một tiếng, rơi trên mặt đất.

Bàn tay nắm điện thoại của Tân Minh cũng lập tức run rẩy.

Với địa vị của Lư Khải Minh thì Tần Minh vốn sẽ không có cơ hội gặp gỡ. Chính là bởi vì Vạn Gia bị diệt, Lư Khải Minh mới sa sút đến phải tìm ông hợp tác.

Thử nghĩ một chút nào, một người có thể đem Vạn gia diệt sạch thì Lư Khải Minh làm thế nào có thể đắc tội nổi

“Cám ơn ông, Phùng tổng”

Tân Minh cúp điện thoại, nhìn về phía Lư Khải Minh.

Mặt mũi Lư Khải Minh lúc này tràn ngập sợ hãi.

Chuyện dính đến vị kia, hắn nào dám quản. 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website



 
Chương 540: Không chỉ có việc này


Người thanh niên kia đến tột cùng là có thân phận gì?

“Nếu Tân tổng đã nói như vậy, vậy tôi liền làm người ác một lần vậy” Lư Khải Minh nói.

Tần Xuyên lập tức sợ hãi vội vàng chạy ra hướng bên ngoài. Thế nhưng hắn chưa chạy được hai bước thì đã bị túm lấy cổ lôi lại vẽ.

Rất nhanh trong đại sảnh liền truyền đến tiếng gào thét thảm thiết như mổ heo...

Lý Quân cùng đám Nghiêm Phó uống rất nhiều rượu, sau khi ra khỏi nhà hàng, ngoại trừ Lý Quân ra thì tất cả đều say.

Từng người lần lượt được đỡ lên xe taxi rời đi.

Chiếc BMW của Nghiêm Phó đương nhiên không thể lái được rồi


Lý Quân tìm giúp người kéo chiếc BMW đến một cửa hàng sửa chữa gần đó.

cho hắn tìm cái chở dùm, đem Bảo Mã đưa đến phụ cận trạm sửa chữa.

Tạm biệt xong, Lý Quân bắt một chiếc xe trở về biệt thự.

Nửa đường thì lại nhận được cuộc gọi video của Giang Mi.

Kể từ lần trước khi Giang gia lôi kéo hẳn không thành, Lý Quân cùng Giang Mi cũng không có liên lạc gì.

Cuộc gọi video được kết nối.

Lý Quân nhìn thấy Giang Mi đang ngồi ở trên ghế sa lon, mặc đồ ngủ, chỉ là nút áo hàng thứ ba không biết bị bung từ lúc nào, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

Thế nhưng Lý Quân cũng không có nhắc nhở cô nàng.

“Có chuyện gì à?” Lý Quân hỏi.

“Nghe nói Trịnh Văn Cung bị cậu giết, tớ chỉ muốn biết là cậu là người tu tiên đúng không?”

Giang Mi hỏi một cách trịnh trọng ở bên kia màn hình, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của Lý Quân

“Đúng vậy” Lý Quân gật đầu.

Không có gì phải giấu diếm, khi tin tức hắn chém giết Trịnh Văn Cung, đánh bại Tê Đông truyền ra ngoài, các thế lực lớn đều sẽ đoán được.

Nghe Lý Quân thừa nhận, Giang Mi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. 


Suy đoán và được chứng thực là hai chuyện khác. nhau.

Lý Quân vậy mà thật sự là một người tu tiên.

“Cậu gọi video cho tớ chỉ để hỏi việc này sao?” Lý Quân hỏi.

“Không chỉ có việc này”

Giang Mi tiếp tục nói: “Tứ trưởng lão của Chiến bộ Trung Vực đối với cái chết của Trịnh Văn Cung cực kỳ phẫn nộ, e là rất nhanh sẽ phái người đến đối phó cậu”

“Ngày mai cậu đến nhà tớ một chuyến đi, có người muốn gặp cậu."

“Ai?” Lý Quân hỏi.

“Cha tớ, với thiên phú của cậu thì đáng giá Giang gia ra tay giúp đỡ”

“Không cần, chuyện của tớ thì chính tớ sẽ xử lý Nếu không có việc gì thì cúp đây. À đúng rồi, cài lại nút áo đi kìa”

Lý Quân nói xong thì liền cúp xong điện thoại

Ở biệt thự Giang gia. 

Giang Mi đưa tay che ngực, lại phát hiện cuộc gọi video đã kết thúc, cô tức giận đến mức nghiến răng.



 
Chương 541: Không xứng


“Anh lại là ai nữa?”

Lý Quân cau mày, trong ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo.

Hắn cảm nhận được địch ý từ trên người đối phương, người này là không có ý tốt mà đến

Nghe Lý Quân hỏi, Long Tiểu Phong cười ha hả.

“Tôi chỉ là hiếu kỳ, người được xưng là Đệ Nhất Kinh Thành Võ Đạo - Lý Quân đến cuối cùng là có chỗ nào đặc biệt hơn người? Hiện tại xem ra thì cũng chỉ: như vậy mà thôi”

Vẻ mặt của Lý Quân lạnh nhạt: “Anh là người của Chiến bộ Trung Vực?”

Long Tiểu Phong lắc đầu, ánh mắt vẫn như cũ, trịch thượng mà nhìn Lý Quân.

“Chiến Bộ Trung Vực quá phế, mấy lần phái người ra tay đều không giết cậu thành công. Nếu là tôi thì đã đem cậu xóa sổ từ sớm rồi”


"Lý Quân, tôi không thể không thừa nhận, cậu thật sự có một ít thực lực, nhưng chút thực lực ấy cũng vẻn vẹn chỉ có thể để cho cậu tung hoành ở Thủ Đô mà thôi” 

“Cậu lại không biết kiềm chế, không biết che giấu mà phô trương thực lực của mình. Cậu ở Thủ Đô có thể tung hoành, nhưng so với toàn bộ Long quốc nơi có vô số người tu tiên thì cậu thì là một con kiến mà thôi”

Lý Quân thản nhiên nói: “Tôi là con kiến, vậy anh thì có thể khinh thường toàn bộ Long quốc à?”

Long Tiểu Phong lắc đầu, chấp một tay sau lưng.

“Thực lực của tôi đương nhiên cũng không thể khinh thường cả Long quốc, nhưng đối với cậu mà nói thì tôi chính là Thần Long cao cao tại thượng!”

“Có 100 cậu cộng lại cũng không thể bằng được tôi. Nếu không phải cậu là con trai của Lý Thương thì cậu hoàn toàn không có tư cách gặp tôi.

Lý Quân ngay lập tức đã hiểu ra.

Người trước mắt này chắc là anh trai Long Tiểu Đóa, thiếu chủ của Long gia - Long Tiểu Phong.

Hắn không nghĩ tới đối phương vậy mà lại tìm đến mình.

“Anh đến tìm tôi rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Lý Quân trầm mặt hỏi

Long Tiểu Phong cười ha ha. 

chủ của Long gia đáng ra phải là cha của tôi, nhưng lại bị Lý Thương tiếp nhận, Lý Thương là một nhân tài, mưu lược to lớn. Ông ta chính là người sinh ra để làm vua”

“Thiếu chủ Long gia tôi xem ông ta như thần tượng, là mục tiêu sống, thậm chí xem ông như cha ruột.”

“Cho nên tôi tuyệt đối không cho phép có ngư thay thế vị trí của tôi trong lòng Lý Thương”

“Mà cậu lại là con trai ruột của Lý Thương”

“Thế nhưng... cậu không xứng!"

Mấy chữ cuối cùng, Long Tiểu Phong nói ra từng chữ một ẩn chứa khí thế cường đại.

Nghe nói như vậy, Lý Quân bỗng cười ra thành tiếng.

“Long Tiểu Phong, đây chỉ là suy nghĩ riêng của mình anh thôi."

“Lý Thương bỏ rơi tôi, trong mắt tôi,ông ta hoàn toàn không xứng đáng là cha của tôi. Thậm chí nếu tôi mà tra ra được những gì ông ta đã làm năm đó, tôi sẽ tự tay lấy mạng ông ta!"

Vẻ mặt của Lý Quân bình thản, giọng nói cũng là tràn đầy đạm mạc.

Lý Thương cùng Long gia, đối với hẳn mà nói cũng chỉ là người không liên quan mà thôi

“Lấy mạng của Lý Thương, với chỉ mình cậu á?" Long Tiểu Phong cười lạnh.

Hắn ta nói nhiều như vậy chính là hỉ vọng tên nhóc trước mặt ý thức được sự chênh lệch, sau đó tuyệt vọng mà chết đi, lại không nghĩ tới Lý Quân vậy mà cuồng ngạo như thế.

“Long gia là gia tộc đứng đầu ở Giang Nam, có vô số cao thủ."

“Lý Thương là gia chủ của Long gia, lại là người tu tiên đỉnh cấp, thực lực kinh thiên động địa. Loại người như cậu thì chỉ căn đầu ngón tay của ông cũng có thể bóp chết rồi.”

Long Tiểu Phong lạnh lùng nói.

“Thực lực của những người như ông ta thì cậu không thể nào tưởng tượng được đâu. Cậu cũng chị một thanh niên vừa bước vào con đường tu tiên thôi. Năng lực của cậu ở trước mặt Long gia đúng là không đáng nhắc tới”

Long Tiểu Phong nói đến đây, không khỏi ưỡn ngực lên, hắn ta nhất định phải để tên nhãi trước mặt hiểu rõ sự chênh lệch đối với Long gia.



 
Chương 542: Người thứ hai!


Bàn tay như sắt, mang theo gió lốc gào thét.

Khí thế này e là có thể đạp dẹp được cả một chiếc xe hơi. Nếu như đập vào thân thể của một người thì sẽ đánh cho xương cốt vỡ nát bấy mất.

“Tự tìm đường chết”

Lý Quân hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo lên, đánh ra một quyền nghênh đón nó.

“Ầm ầm!"

Hai cỗ lực lượng kinh khủng va chạm, lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Thân thể Lý Quân lui nhẹ về sau nửa bước.

Còn Long Tiểu Phong lại như diều đứt dây mà bay ra ngoài, đáp xuống đất thì liền phải lùi lại bảy, tám bước mới có thể đứng vững, khí huyết toàn thân quay cuồng.

“Làm sao có thể? Tên nhóc này làm sao có thể, mạnh như vậy?"

Chí là không đợi hắn ta từ kịp phản ứng trong khiếp sợ, Lý Quân đã chủ động vọt lên, năm ngón tay mở ra, đánh về gáy của hắn ta.

Có thế nhìn thấy năm ngón tay của Lý Quân quanh quấn chân khí, phảng phất như biến thành vuốt rồng, khuấy động không khí quay cuồng.

“Tên phế vật này đã tu luyện như thế nào?”

Long Tiểu Phong vô cùng chấn động.

Hắn ta đưa tay bản năm mũi phí tiêu về phía Lý Quân.

Chỉ là sau một khắc, năm cái phí tiêu kia đã bị kình khí bên ngoài Lý Quân nghiền nát thành bột phấn.

Mà giờ khắc này Long Tiểu Phong thừa dịp phi tiêu ngăn cản Lý Quân đột nhiên xuất chiêu.

Quyền thế như rồng, như trường thương giống như đánh úp về phía Lý Quân, đồng thời, lại xuất ra thêm năm phi tiêu kẹp ở ngón tay, chuẩn bị tùy thời quấy nhiễu Lý Quân.

Thế nhưng một quyền của hắn ta đánh ra khi đến trước mặt Lý Quân lại không còn bóng dáng

“Oanh”

Ngay sau đó, gió lốc gào thét, tiếng nổ đùng đoàng vang lên.

Chỉ thấy Lý Quân từ trên trời giáng xuống, bàn tay chụp xuống bả vai của Long Tiểu Phong.

Trong lúc cấp bách nguy hiểm, Long Tiểu Phong lăn người về phía trước một cái, miễn cưỡng né tránh đòn công kích của Lý Quân.

Mà một đòn của Lý Quân thì đánh trúng hòn núi giả.

“Răng rắc”

Hồn non bộ to lớn bể nát, bụi đất bay mịt mù.

Tiếp theo đó, thân thể Lý Quân từ trong vô số đá vụn cùng bụi đất xông ra.

Long Tiểu Phong lúc này đã sợ đến mặt mũi tái mét, bước chân đạp ở mặt đất muốn chạy trốn nhưng lại bị một chưởng của Lý Quân đánh trúng lưng.

“Ầm!”

Ngay sau đó, miệng hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay về phía trước năm mét rồi đập. thắng xuống đất.

“Rầm."

Lý Quân đạp một cước xuống đất, trên đất đá liền xuất hiện một cái hố sâu.

Tiếp theo đó, cả người hắn như đạn pháo bay Bàn tay nhằm đến đầu Long Tiểu Phong mà đánh tới

Sắc mặt của Long Tiểu Phong đã hoàn toàn thay đổi, biết rõ nếu như bị Lý Quân đánh trúng thì chắc chắn phải chết.

Sự sợ hãi lan tràn khắp trong lòng ngực hắn.

Đúng lúc này,một tiếng động lớn từ trên trời truyền đến, một viên đạn pháo bản về người Lý Quân.

Cũng đồng thời có mấy thân ảnh bay lượn mà đến.

Trong mắt Long Tiểu Phong lộ ra sự vui mừng, là cao thủ của Long gia tới.

Lý Quân thấy viên đạn bản đến, bất đắc đĩ bước chân đạp ở trên mặt đất, đổi hướng

Mà vị trí hắn vừa đứng khi nãy lập tức bị tàn phá thành một hố sâu. Cùng lúc đó có năm thân người nhảy vào sân, bao vây xung quanh Lý Quân.

Rồi lại có hai bóng người chạy đến bên Long Tiểu Phong.

“Thiếu chủ không sao chứ, chúng tôi mang người rời đi”

“Muốn đi?”

Lý Quân đánh ra một chưởng, nhào đến.

Năm người kia lập tức ngăn cản đường đi của hắn. 

Bọn họ cũng đánh ra mấy chưởng, như muốn xé rách không khí, phát ra từng tiếng gầm kinh người.

Năm chưởng kia như phong tỏa toàn bộ đường đi của Lý Quân, đều là đỉnh cấp cao thủ.

Ánh mắt Lý Quân thêm mấy phần lạnh lẽo, nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu biến đổi

Trên người hẳn nhấc lên chân khí cuồn cuộn, tiện tay bắt lấy cánh tay của một người.

“Xoẹt”





 
Chương 543: Thủ đô sắp không an toàn rồi


“Ba con chó của nhà họ Long cút ngay đi, nếu không tôi sẽ giết sạch đấy”

Trên người Lý Quân nhuốm máu, giống như tử thần, tràn đầy lạnh lẽo và hung tợn, như thể vừa từ địa ngục bò ra.

Ba cao thủ còn lại của nhà họ Long nhìn nhau, trong lòng không khỏi rét run, nhưng sống chết không chịu nhường đường.

“Chết đi!”

Lý Quân nhìn về phía Long Tiểu Phong đang ngày càng xa, cánh tay xé rách không khí, võ lấy vai một người, phát ra âm thanh sắc nhọn.

Đối phương giơ tay lên muốn ngăn cản, nhưng chỉ chụp được bóng tay Lý Quân.

“Rắc”

Cả một cánh tay đã bị Lý Quân xé nát.

Ngay sau đó, Lý Quân đưa chân, quét ngang người hai tên cao thủ nhà họ Long.

Khuôn mặt của người còn lại bị quật trúng, ngã lăn ra xa hơn chục mét. 

Hai cao thủ trong chớp mắt đã bị giải quyết.

Người còn lại khó tin nhìn chằm chằm Lý Quân.

“Người này thật sự quá đáng sợ, phải mau chạy trốn!"

Khoảnh khắc tiếp theo, hẳn không chút do dự quay người bỏ chạy, bởi vì hẳn biết mình không thể ngăn cản Lý Quân.

"Lúc nãy đã cho cho mấy người cơ hội được sống, là tự mấy người không biết quý trọng.”

Trong nháy mắt. Lý Quân biến mất tại chỗ, khoảnh khắc tiếp theo đã xuất hiện ngay sau lưng đối phương, vươn tay túm lấy cổ hắn.

“Rắc”

Trực tiếp bóp nát cổ.

Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lùng của Lý Quân nhìn về hướng Long Tiểu Phong đang bỏ chạy, trong mắt tràn đầy sát ý.

“Long Tiểu Phong, hôm nay mày có thể may mắn thoát được, đợi đến ngày tao tìm đến nhà họ Long, giẫm lên đầu nhà họ Long, mày vẫn phải chết thôi."

Nói xong, Lý Quân quay người đi về phía biệt thự. 

Nhà họ Long dùng năm cao thủ cản Lý Quân, hai người tách ra đi cứu Long Tiểu Phong.

Hơn nữa trong vòng một phút đã biến mất không còn tăm tích, có thể thấy đã sớm thiết kế xong đường rút lui.

Long Tiểu Phong tuy kiêu ngạo, nhưng dưới tay chắc có cao thủ hỗ trợ.

“Lý Quân, vừa rồi là ai vậy?”

Chờ Lý Quân đi vào biệt thự, Tống Chân đứng ở cửa, nhịn không được hỏi.

Rõ ràng cô đã biết Long Tiểu Phong đến, nhưng vẫn cổ gắng nấp trong biệt thự, không xuất hiện hỏi han, tránh lộ mặt.

Đối với cách làm này, Lý Quân đồng ý cả hai tay hai chân.

Nếu Tống Chân rơi vào tay Long Tiểu Phong, Lý Quân khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.

“Là người nhà họ Long ở Giang Nam, Tống Chân, cô đã quyết định gia nhập Chiến Long Điện, ngày mai tôi sẽ cho người đưa cô đến chỗ Cửu trưởng lão, thủ đô sắp không an toàn rồi”

Nghe được lời của Lý Quân, Tống Chân gật đầu. 

Cô đương nhiên hiểu Lý Quân là vì muốn tốt cho. mình, kẻ thù của Lý Quân quá mạnh mẽ, cô rất dễ bị liên lụy.

....

Thủ đô, trong biệt thự xa hoa.

Long Tiểu Phong năm trên giường, sắc mặt tái nhợt.

Lúc chạy trốn bị Lý Quân đánh trúng lưng, anh ta cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình như bị đập vỡ.

Bên cạnh là quản gia nhà họ Long, vẻ mặt lo lắng nhìn Long Tiểu Phong.

“Thiếu gia, cậu bị thương khá nặng, tôi lập tức sắp xếp máy bay riêng, đưa cậu trở vẽ Giang Nam."

Nghe được lời của quản gia, trong mắt Long Tiểu Phong lóe lên một tia không cam lòng.

Anh ta siết chặt nắm đấm, thần sắc dữ tợn.

“Tên súc sinh đó, tôi nhất định phải băm vằm nó ra."

...

Buổi tối, Lý Quân nhận được điện thoại của Đường Trúc. 

“Đại hội giao lưu võ đạo sẽ được tổ chức sau ba ngày nữa, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đến Kim Lăng, đến sớm chút sẽ có lợi hơn, trước khi lên đường, ông nội tớ muốn gặp cậu, cảm ơn cậu lần này đã thay mặt nhà họ Đường tham dự đại hội giao lưu võ đạo.”

“Được, không thành vấn đề”



 
Chương 544: Hăng máu rồi chứ gì


Dòng dõi nhà họ Đường từ đời ông cố của Đường Trúc, đã là một ngọn núi lớn trong quân đội, trải qua vài đời kinh doanh, nhân tài có thể xem là nhiều như mây.

Ngoài dòng chính ở thủ đô, còn có con cháu từ các nơi khác cũng lần lượt về tụ họp.

"Ầm!"

Nắm đấm của hai người đàn ông va chạm vào nhau trên không trung, mỗi người lùi lại hai bước, viên gạch xanh dưới chân bị dẫm nát tạo thành hai hố sâu, xung quanh vang lên tiếng reo hò.

Hai người này là con cháu của nhà họ Đường, đang so tài quyền cước.

Thanh niên mặc áo ngắn tay màu trắng ngạo nghễ nói: "Anh Thanh, anh làm vậy không được, nếu lúc nãy em không chọn đối đầu trực diện, mà né tránh cú đấm của anh, đánh vào sườn anh, bây giờ anh đã ngã rồi."

"Đường Lâm, đừng có ba hoa, em tưởng anh không phòng bị sao? Nếu em không đỡ cú đấm này của anh, chân anh nhất định sẽ đá bay em, trước khi em đánh vào sườn anh." 


Thanh niên tên Đường Lâm tỏ vẻ không phục: "Xi, nói thì sao chả được, lúc đánh nhau thật anh đá trúng em mới lạ."

"Được rồi, hai đứa chỉ biết võ mồm, nếu đối đầu với anh, chỉ cần một tay là có thể nghiền nát hai đứa."

Một thanh niên cao lớn bước ra, trông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, mang theo khí thế mạnh mẽ.

"Đường Lâm, Đường Thanh, hai đứa rảnh quá đấy, nếu như giống anh, đến chiến trường rèn luyện một phen, sẽ biết lúc nãy hai đứa tấn công quá chú trọng vào kỹ thuật, trên võ đài là trận đấu sinh tử, phải dùng cách nhanh nhất giết chết địch mới được.”

Đường Lâm, Đường Thanh, Đường Thừa, đều là những người nổi bật trong thế hệ trẻ nhà họ Đường.

Tuổi còn trẻ nhưng trên vai đều đã gắn một sao.

Đặc biệt là Đường Thừa, không chọn phục vụ cho Chiến bộ Trung Vực, mà bắt đầu từ cấp thấp nhất ở Chiến Bộ Nam Vực, từng bước từng bước, dùng quân công thăng tiến đến vị trí hiện tại, là nhân vật nổi bật nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Đường.

"Anh Thừa, anh đừng có chê bọn em, sao bọn em có thể so sánh với anh được? Nhưng lần này anh có thể trở về, quả thực là điều chúng em không ngờ tớ anh, trong đại hội giao lưu võ đạo lần này, nhà họ Đường chúng ta nhất định sẽ không bị người ta coi thường nữa."

Đường Thanh nói.

Đại hội giao lưu võ đạo năm nào cũng sẽ tổ chức, vào năm ngoái, người giỏi nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Đường là Đường Thừa không có mặt, Đường Lâm và Đường Thanh đại diện lên sàn đấu, kết quả bị thiên tài võ đạo của Kim Lăng đánh bại, sỉ nhục một phen, chọc cho đám người nhà họ Đường tức giận bốc khói.

"Năm nay có anh Thừa, chúng ta nhất định có thể rửa sạch nỗi nhục năm ngoái, nhưng em nghe nói ngoài anh Thừa ra, gia chủ còn mời người khác đến trợ giúp” Đường Lâm nói.

"Đại hội giao lưu võ đạo đều là người trẻ tuổi ra tay, yêu cầu dưới ba mươi lãm tuổi, người nào dưới ba mươi lăm tuổi có thể so với anh Thừa nhà chúng ta được? Em thấy trợ giúp này hoàn toàn không cần thiết" Đường Thanh lắc đầu.

"Chuyện này cả hai không biết cũng đúng, hai người không ở thường xuyên có mặt ở thủ đô, không biết gần đây thủ đô xuất hiện một cao thủ, lần này gia chủ đã mời cao thủ đó đến giúp đỡ."

"Cao thủ gì?"

Đường Thanh và Đường Thừa đồng thanh hỏi.

Xung quanh, những người trẻ tuổi của nhà họ Đường cũng đều lộ ra vẻ tò mò.

"Người này tên Lý Quân, cũng mới đến thủ đô được vài tháng thôi, nhưng vừa đặt chân đến chưa được bao lâu, Lý Quân đã khuấy động cả thủ đô đến mức trời long đất lở.”

"Nhiều gia tộc lớn ở thủ đô đều bị Lý quân dẫm dưới chân, thiên tài võ đạo của nhà họ Vạn là Vạn Tử Khang cũng bị Lý Quân đánh chết”

Đường Lâm vẫn hay ghé thủ đô, nên cũng có đôi va lần nghe nói về chiến tích của Lý Quân.

"Vạn Tử Khang của nhà họ Vạn á? Tên đó đã là cảnh giới Tông Sư đấy!"

Lúc này, sắc mặt của những người trẻ tuổi nhà họ. Đường đều thay đối.

"Hơn nữa...."

Đường Lâm đang định tiếp tục mở miệng, thì lúc này, một chiếc xe hơi việt dã dừng lại trước cửa biệt thự.

"Là xe của Đường Trúc, chắc chẵn Lý Quân cũng đến rồi”





 
Chương 545: Khí tức ẩn giấu


Lý Quân và Đường Trúc cùng bước vào sân lớn của nhà họ Đường.

Trong khoảnh khắc, vô số ánh mắt đều tập trung vào người Lý Quân.

Những người không ở thủ đô có thể không biết đến danh tiếng của Lý Quân, nhưng các con cháu của nhà họ Đường tại thủ đô gần đây không ít lần nghe về

truyền thuyết của Lý Quân.

Cộng thêm lời nói của Đường Lâm lúc nấy, mọi người đều trở nên tò mò về thanh niên này.

"Đường Trúc, em đã về rồi à?"

Trong đám đông, Đường Lâm là người đầu tiên lên tiếng.

"Chào anh Lâm, anh Thừa và anh Thanh nữa... Đường Trúc lần lượt chào hỏi. Còn Lý Quân thì cũng đang quan sát ba người này.

Khí tức ẩn giấu, ánh mắt như điện.

Hai người có lẽ đã đạt đến mức Hóa Kình.

Còn người cao nhất trên người có sát khí, chắc hẳn đã trải qua chiến trận, sắp gần đạt đến mức Tông Sư rồi.

Lý Quân chỉ liếc mắt một cái, liền nắm bắt được đại khái thực lực của ba người.

"Đường Trúc, đây chính là Lý Quân tiên sinh, người giúp đỡ cho nhà họ Đường chúng ta phải không?”

Đường Thừa là người đầu tiên bước ra, chặn ngay đường đi của Đường Trúc và Lý Quân, khiến hai người phải dừng lại.

"Tôi là Đường Thừa của nhà họ Đường." Đường Thừa chắp tay chào Lý Quân.

Hành động này hoàn toàn là lễ gặp mặt của người trong võ lâm, Lý Quân lập tức hiểu được ý tứ của anh ta là đang muốn thử thực lực với mình.

Bên cạnh, Đường Lâm vốn định ngăn cản, nhưng thấy Đường Thừa đã lên tiếng, cũng không tiện nói gì nữa, trong lòng ngược lại có chút mong đợi.

Gần đây danh tiếng của Lý Quân lan rộng nhưng dù sao cũng chỉ là nghe nói, chưa từng có cơ hội trực tiếp chứng kiến thực lực của vị cao thủ đứng đầu thủ đô

này.

Thanh niên vốn không dễ phục tùng người khác, huống hồ Đường Thừa thuộc hàng thiên tài trẻ tuổi.

Đã bước ra rồi, nếu Lý Quân không ra tay, cũng không hợp lý.

Ngay lập tức, anh nói một cách thoải mái: "Anh trai, anh muốn thử đánh với tôi à? Vậy thì xin mời."

Nghe Lý Quân nói như vậy, trên mặt Đường Thừa lộ ra vẻ vui mừng, anh ta thật sự sợ Lý Quân từ chối.

Dù sao Lý Quân cũng là khách, nếu từ chối thì anh ta cũng không tiện ép buộc Lý Quân tỉ thí.

"Vậy thì đắc tội rồi." Nói xong, Đường Thừa bày ra một thế võ.


Dù là người của Chiến Bộ, nhưng lại là thế võ tiêu chuẩn của Quốc Thuật.

Mọi người xung quanh tự động giãn ra một vòng tròn. Đường Trúc cũng lùi về sau. "Lý Quân tiên sinh, đắc tội rồi."

Trong khi nói, Đường Thừa nắm chặt nắm đấm, cơ bắp toàn thân căng lên, trên người càng bộc lộ sự tự tin mạnh mẽ.

Dù đã nghe Đường Lâm kể về sự tích của Lý Quân, nhưng sau vô số lần đứng giữa sống và chết, anh ta đã sớm hình thành niềm tin võ đạo không lùi bước.

Lời Đường Thừa vừa dứt, chân trước đạp một cái, đôi chân như cung tên bắn ra, trong nháy mắt đã lao ra hơn ba mét.

Nhắm thẳng vào Lý Quân mà đấm tới, cánh tay kéo theo không khí, phát ra những tiếng bùm bùm, như roi quất trong không trung.

Không hổ là nhân tài trẻ tuổi của nhà họ Đường, một đòn ra tay như sấm sét.

Tất cả mọi người trong sân đều nín thở, Lý Quân chỉ cười nhạt, bước lên một bước.

Khí lực bùng phát, không khí nổ tung. "Bùm!"

Chỉ một đấm đã khiến Đường Thừa bị chấn động bay ra, lùi lại liên tục, sắc mặt hơi biến đổi.

Vừa rồi khi Lý Quân đấm tới, anh ta cảm nhận được một cảm giác không thể kháng cự.

Nhưng anh ta không chịu thua, lại bước tới lao về phía Lý Quân.

Cách Lý Quân ba mét, bất ngờ nhảy lên, xoay eo chuyển thân, sử dụng lực kéo. của cơ thể trước, đánh mạnh vào đầu Lý Quân.

Một cước này như bão táp cuốn qua, khí thế kinh hoàng.

"Thật là cứng đầu."

 
Chương 546: Tâm phục khẩu phục


Lý Quân cười nhẹ, giơ cánh tay phải lên đỡ lấy cú đá đang tới.

"Bùm!"

Đồng thời bàn tay kia vung ra, mang theo luồng khí mạnh.

Không đánh trúng thân thể Đường Thừa, nhưng luồng khí kinh khủng ập tới, Đường Thừa chỉ cảm thấy như bị cơn sóng khổng lồ đánh trúng, bay lên như trên

mây, rơi xuống đất.

Anh ta đứng dậy ngay lập tức, trong mắt mặc dù có chút sợ hãi, nhưng không chịu thua.

"Tên này muốn ép mình dùng bản lĩnh thật sự." Lý Quân thở dài.

Lý Quân muốn Đường Thừa biết khó mà lui, nhưng đối phương không hiểu ý của anh.

Anh nhìn quanh sân, phát hiện ở góc sân có một chiếc cối xay lớn. Anh bước tới bên cối xay, giơ tay chụp lấy năm ngón.

"Cạch!"

Năm ngón tay như thép, nắm chặt cối xay.

Ngay sau đó, chiếc cối xay nặng hơn một tấn bị anh dùng một tay từ từ nâng lên.

Lúc này, Đường Thừa đã tới gần. Lý Quân giơ cối xay lên.

Đồng thời, anh bước mạnh lên phía trước, quần áo trên người phấp phới, cối xay khổng lồ bị anh vung lên, ném xuống Đường Thừa.

"Bùm bùm." Như búa lớn đập vào chuông, cối xay trong không khí phát ra tiếng vang. Không khí vang lên tiếng gió lớn, âm thanh trầm đục như sấm vang rền.

Luồng khí lớn làm nhiều người xung quanh cảm thấy đau rát mặt, hô hấp trở nên khó khăn.

Đường Thừa vừa tới gần, lập tức dừng bước, nhưng đã muộn. Cối xay tạo thành bóng đen lớn, từ trên trời giáng xuống. Chiếc cối xay lớn như vậy, chỉ một đập cũng đủ nghiền nát người ta.

Đường Thừa từng trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, nhưng lúc này lại sững sờ tại chỗ, trong lòng dấy lên tuyệt vọng.

"Xong rồi."

Đó là ý nghĩ lóe lên trong đầu anh ta.

Chỉ là cối xay cách đầu anh ta chưa tới nửa mét thì đột ngột dừng lại. Cánh tay của Lý Quân như rồng cuộn, giữ chặt cối xay giữa không trung. Mọi người xung quanh đều ngây ra.

Đường Thừa ngước lên, nhìn cối xay gần trong gang tấc, không khỏi nuốt khan.

"Thế nào, còn muốn đấu nữa không?”

Lý Quân nhẹ nhàng nói

lện tay ném cối xay xuống đất. "Bùm!" Mặt đất bị đập ra một cái hố sâu, đất đá rung chuyển.


Đường Lâm là người đầu tiên chạy tới kiểm tra cối xay, phát hiện vị trí tay Lý Quân nắm có in năm dấu tay rõ ràng.

Còn Đường Thanh và các đệ tử nhà họ Đường, tất cả đều khô miệng lưỡi. Chiếc cối xay nặng hơn một tấn lại bị Lý Quân nhấc lên.

Hơn nữa khi ném xuống, lực rơi mạnh như vậy, Lý Quân lại có thể kiểm soát cối xay không rơi xuống, sức mạnh này thật khủng khiếp.

"Tôi phục rồi."

Đường Thừa lúc này mới từ nỗi sợ hãi tỉnh lại, cười khổ, chắp tay chào Lý Quân.

'Tâm phục khẩu phục.

Đường Thanh và những người khác cũng xúm lại. Đường Lâm càng giơ ngón cái.

"Không hổ danh là võ đạo số một thủ đô, quá trâu bò."

"Giờ thì các cậu nhóc biết thế nào là người ngoài người, trời ngoài trời chưa?”

Một giọng nói sang sảng vang lên.

Một ông lão tóc bạc, được nhiều người nhà họ Đường hộ tống bước ra, chính là ông nội của Đường Trúc, Đường Chính Giang.

"Lý tiên sinh danh chấn thủ đô, đến nhà họ Đường ta, thật là làm cho nhà họ Đường thêm phần rạng rỡ."

Đường Chính Giang bước tới, nắm chặt tay Lý Quân, nhiệt tình và thân thiết.

Chỉ là trong lòng Lý Quân rõ như gương, ông lão này tuyệt đối là một con cáo già. Lần này Đường Trúc nhờ anh đại diện cho nhà họ Đường tham gia hội giao lưu võ đạo, chín phần mười thì chắc là ý tưởng của lão già này.

Hiện tại, trong Chiến bộ Trung Vực, Tứ trưởng lão và anh không đội trời chung, nhà họ Đường lại chọn lúc này tiếp cận anh, không biết rốt cuộc có ý đồ gì.

 
Chương 547: Mặc dù nhà họ Đường


Lý Quân được chào đón rất nồng nhiệt.

Mặc dù nhà họ Đường là gia tộc võ thuật danh giá, địa vị phi phàm, nhưng mọi người đều rất cung kính với Lý Quân.

Đặc biệt là thế hệ con cháu trẻ tuổi, sau khi chứng kiến thực lực của Lý Quân, ánh mắt bọn họ nhìn anh thậm chí còn có chút cưồng nhiệt.

Dù là võ lâm hay quân đội, kẻ mạnh luôn được tôn trọng, Lý Quân đã thể hiện được thực lực của mình, xứng đáng được bọn họ kính trọng.

Đường Chính Giang mời Lý Quân ngồi xuống, cười nói: 'Lý tiên sinh, tôi đã nghe danh cậu từ lâu, nhiều lần từ chối lời mời của Ngũ trưởng lão, thậm chí còn can đảm đắc tội với Tứ trưởng lão."

"Thực ra hôm nay mời Lý tiên sinh đến đây, một là để Lý tiên sinh đại diện cho. nhà họ Đường tham gia đại hội giao lưu võ thuật, bày tỏ lòng cảm ơn đối với Lý tiên sinh, hai là để vì nhận lời nhờ vả của người khác, muốn thuyết phục Lý tiên sinh một phen."

Nghe Đường Chính Giang nói, Lý Quân không khỏi nhíu mày. "Là vì Ngũ trưởng lão sao?"


Đường Chính Giang gật đầu, vội vàng bổ sung: "Lý tiên sinh, cậu đừng vội từ chối, tôi biết tính cách của cậu sẽ không muốn làm thuộc hạ cho bất kỳ ai."

"Nhưng Ngũ trưởng lão rất có thành ý, ngài ấy muốn hợp tác, cậu gia nhập Chiến bộ Trung Vực với tư cách là huấn luyện viên đặc biệt, không cần nghe lệnh của bất kỳ ai, còn Ngũ trưởng lão sẽ giúp cậu đối phó với áp lực từ phía Tứ trưởng lão”

Lý Quân vẫn lắc đầu. "Nếu tôi nhớ không nhầm, Ngũ trưởng lão cũng không thiếu huấn luyện viên, vì tôi mà Ngũ trưởng lão sẵn sàng trở mặt với Tứ trưởng lão thật sao? Cái này.

không phù hợp với lợi ích quan điểm của Ngũ trưởng lão lắm đâu.”

Lý Quân không ngốc, tuy thực lực anh rất mạnh nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ dạy được võ thuật cho người khác.

Đối với Ngũ trưởng lão, vì một huấn luyện viên không có kinh nghiệm giảng dạy như anh mà đối đầu với Tứ trưởng lão, nghe sao cũng thấy không đáng.

"Lý tiên sinh đúng là thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất sự việc."

Đường Chính Giang cười ha hả: "Đã như vậy, tôi cũng không giấu giếm nữa."

"Theo tôi được biết, trước khi vào nhà tù số 4, Lý tiên sinh chỉ là một người bình thường, nhưng ba năm sau lại trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, sau lưng chắc chắn có cao nhân chỉ điểm."

"Người có thể dạy dỗ ra được cao thủ như Lý tiên sinh, sao có thể là người thường, người mà Ngũ trưởng lão thật sự muốn kết làm đồng minh, chính là người đứng sau Lý tiên sinh."

"Lão đầu?"

Lý Quân lập tức hiểu được ý đồ của đối phương.

"Mấy người chỉ dựa vào một suy đoán, mà đã muốn đối đầu với Tứ trưởng lão? Biết đâu người đúng sau lưng tôi chả có chút thế lực nào thì sao?"

"Đương nhiên là xứng đáng, bởi vì chúng tôi đã điều tra được một số thông tin về người đứng sau lưng cậu." Đường Chính Giang cười nói.

"Mấy người đã điều tra được gì?"

Ánh mắt Lý Quân đột nhiên trở nên sắc bén, khí thế vô hình từ trên người anh bốc lên.

Lão đầu có ơn tái tạo với Lý Quân, nếu như vì anh mà liên lụy đến lão đầu, Lý Quân sẽ không yên lòng, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hại đến lão đầu.

Cảm nhận được lửa giận của Lý Quân, Đường Chính Giang mỉm cười.

"Lý Quân, bây giờ cậu đã lộ diện, thu hút sự chú ý của các thế lực, quá khứ của cậu rất khó để không bị người khác điều tra."

"Thực ra muốn điều tra người sau lưng cậu rất đơn giản, chỉ cần tìm được danh sách những người cùng cùng ở nhà tù số 4 với cậu trong ba năm đó, là có thể đoán ra."

"Cậu trăm phương nghìn kế từ chối gia nhập Chiến bộ Trung Vực, nhưng cậu có từng nghĩ tới, người truyền thụ công phu cho cậu chính là người của Chiến Bộ Trung Vực không?”

"Gái gì?"

Lý Quân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sắc bén.

Tin tức mà Đường Chính Giang nói ra không khỏi khiến Lý Quân chấn động.

"Mấy người rốt cuộc đã điều tra được gì?"

Lý Quân cũng có chút căng thẳng.

 
Chương 548: Cái gì?


Lão đầu từng nói, Chiến Long Điện chỉ là một trong số ít thế lực mà lão đầu sáng lập, vậy chắc chắn lão đầu còn có thân phận khác.

Đường Chính Giang lắc đầu.

"Cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ, danh sách đã bị tiêu hủy, nhưng Ngũ trưởng lão đã biết."

"Có thể khiến Ngũ trưởng lão trăm phương nghìn kế lôi kéo, lực lượng của đối phương tuyệt đối rất khủng bố, có khả năng là cấp phó trưởng lão, thậm chí là cấp

trưởng lão."

"Được rồi, tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, tiếp theo cũng nên dùng cơm rồi, tôi muốn cùng Lý tiên sinh uống một ly."

Đường Chính Giang cười ha hả.

Tuổi tác của ông ta đủ để làm ông nội của Lý Quân, nhưng lại đỗi xử với Lý Quân như bạn bè.


Đây chính là địa vị mà thực lực mang lại. Ăn cơm trưa xong, buổi chiều bọn họ chính thức lên đường đến Kim Lăng.

Cùng đi có Đường Trúc, Đường Thanh, Đường Lâm và một đám con cháu nhà họ Đường.

Đường Chính Thanh sẽ không đi, nhưng chú hai của Đường Trúc là Đường Nguyên Hoa sẽ cùng đi.

Giang Nam, nhà họ Long. Gia chủ Lý Thương vừa trở về gia tộc, đã lập tức đến gặp Long Tiểu Phong.

Lúc này, Long Tiểu Phong đang mặc một bộ đồ thể thao, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Con bị thương sao?"

Lý Thương nhìn thấy Long Tiểu Phong như vậy, lập tức cau mày.

Long Tiểu Phong vốn định lừa gạt Lý Thương, không ngờ lại bị Lý Thương liếc mắt một cái đã nhìn thấu, nhất thời lộ ra nụ cười khổ.

"Con đi gặp Lý Quân, kết quả tổn thất năm cao thủ võ đạo đỉnh phong của nhà chúng ta."

Long Tiểu Phong biết những điều này không thể giấu diếm, chỉ cần Lý Thương hỏi quản gia, thì có chuyện gì của cái nhà này qua mặt hắn được, chỉ bằng khai báo hết.

Bầu không khí trở nên im lặng trong vài giây.

Ánh mắt Lý Thương tối sầm lại.

"Con có biết muốn bồi dưỡng năm cao thủ võ đạo đỉnh phong tốn kém bao nhiêu tài nguyên của nhà họ Long không? Vậy mà cứ thế chết sach, con đúng là

đồ vô dụng."

Nghe Lý Thương nói, Long Tiểu Phong vội vàng cúi đầu.


Giọng nói Lý Thương mang theo tức giận: "Nói, là ai ra tay cứu thằng con hoang đó, với thực lực của con, ở thủ đô làm gì có ai đánh bị thương con thế này được hả?”

"Là Lý Quân, con bị Lý Quân đánh trọng thương, năm cao thủ võ đạo đỉnh phong cũng chết trong tay Lý Quân."

"Cái gì?"

Lý Thương trừng mắt nhìn Long Tiểu Phong, hiển nhiên tin tức này khiến hắn có chút khó chấp nhận.

"Gia chủ, Lý Quân không những có thể tu luyện, hơn nữa thực lực còn cực kỳ mạnh..."

"Được rồi, đừng nhắc đến thăng con hoang đó nữa, sinh ra nó là một sai lầm, cậu không có đứa con trai nào như vậy."

Long Tiểu Phong thăm dò nói: "Nhưng gia chủ, thiên phú của Lý Quân thật sự rất mạnh, cậu có thể cân nhắc..."

"Âm!"

Lý Thương vỗ một chưởng lên bàn đá: "Cho dù thiên phú của nó có cao đến đâu, trong mắt cậu vẫn không đáng nhắc tới, nó thừa hưởng một chút thiên phú của cậu, mới có được thực lực như ngày hôm nay, nhưng vẫn không bằng một phần vạn của cậu."

"Tiểu Phong, những năm qua con sống quá an nhàn rồi, con đến Cấm địa rèn luyện đi, đợi con từ Cấm địa trở về, sẽ biết Lý Quân kia chỉ là con kiến hôi mà thôi."

Giọng nói của Lý Thương vô cùng lạnh lùng, thậm chí có chút tức giận.

Trong mắt Long Tiểu Phong lại lóe lên một tia vui mừng, vừa rồi anh ta nói như vậy, chính là muốn thăm dò thái độ của Lý Thương, bây giờ có thể yên tâm rồi.

Lý Thương đối với đứa con trai đó, chỉ có hận, không có nửa điểm mong đợi.

Nghĩ lại cũng đúng, Lý Thương là người kiêu ngạo như vậy, năm đó hắn đã vứt bỏ Lý Quân, làm sao có thể thừa nhận mình đã làm sai, trừ phi thực lực của Lý Quân có thể sánh vai với Lý Thương, tát vào mặt Lý Thương, nhưng sao có thể!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom