Chương 1168


Chương 1168

“Phải, nể tình cô thật lòng thật dạ đối xử với con gái của tôi, tôi sẽ khiến cô chết không đau đớn, nếu cô đã là con dâu của nhà họ Diệp, vậy thì chết ở đây đi. Cô yên tâm, đợi sau khi cô chết rồi, tôi sẽ cho người chôn chung thi thể của cô và Diệp Ân Tuấn ở phần mộ tổ tiên của nhà họ Diệp. Ở điểm này, tôi vẫn rất nhân từ.”

Vu Linh nói với vẻ giả tạo.

Lưu Nghệ vội vàng bày ra tư thế công kích, bảo vệ Thẩm Hạ Lan ở đằng sau.

“Các người muốn động với mợ chủ nhà tôi thì phải bước qua xác tôi.”

Mắt của Vu Lạnh lạnh đi vài phần.

“Còn đợi cái gì? Ra tay.”

Bà ta hạ lệnh, lính đánh thuê đằng sau lập tức hướng về phía Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ.

Thẩm Hạ Lan tuy nhận mệnh, nhưng cũng không dễ giơ tay chịu trói, càng không thể nhìn nhiều người như vậy công kích một mình Lưu Nghệ.

Cô nhanh chóng gia nhập chiến đấu, chỉ đáng tiếc vết thương trên người cô cũng vì thế rách ra.

Hai người bọn họ đối đầu với mười lính đánh thuê, nhìn thế nào cũng sẽ thua. Lưu Nghệ không lâu sau đã bị thương, nhưng càng chiến càng hăng, giống như căn bản không biết đau.

Lưng của Thẩm Hạ Lan đau rát vô cùng, cô có thể cảm nhận được vết thương đã cháy máu rồi, nhưng Lưu Nghệ vì cô mà liều mạng như vậy, cô không thể để Lưu Nghệ chết ở đây.

Lúc này cô mới phát hiện mình cách con đường trở thành một người thượng vị đủ tiêu chuẩn còn xa lắm, đáng tiếc cô không còn cơ hội nữa rồi.

Khi Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ khả năng không chống đỡ được nữa thì bên ngoài đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh của động cơ xe hơi.

Vu Linh hơi nhíu mày.

Còn chưa đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, một nhóm người đeo mặt nạ phòng độc xông vào, tiến vào chính là một quả lựu đạn khói, khiến tất cả mọi người họ sặc sụa, căn bản không màng đến đánh nhau nữa.

Lưu Nghệ nhanh tay nhanh mắt lập tức lao đến trước mặt Vu Linh, túm chặt Vu Linh sắp chạy trốn lại.

“Bắt tất cả cho tôi, một người cũng không được phép bỏ qua!”

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy cơ thể bị người khác kéo, lập tức nhảy ra phạm vi của lựu đạn khói, mà giọng nói bên cạnh có hơi quen thuộc, quen thuộc tới mức cô hơi nhoẻn miệng.

“Trương Vũ, cậu cuối cùng đã đến rồi. Còn không đến nữa tôi thật sự bị người ta đem gói sủi cảo rồi.”

Thẩm Hạ Lan đánh anh ta một quyền, cả người có hơi an ủi.

Trương Vũ mắc cỡ sờ lồng ngực, cười rồi nói: “Mợ chủ chuyện chị căn dặn tôi sao có thể không để trong lòng chứ? Nói thật, mới đầu khi Sếp Diệp đưa tôi đến căn cứ huấn luyện tôi còn sợ bệnh tim của mình sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện, là anh Tống đã dạy tôi một cách đặc biệt, khiến tôi có thể sống được ở căn cứ.”

Nghe thấy Trương Vũ nói tới Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan vô thức hỏi: “Dạo này có còn liên lạc với Tống Dật Hiên không?”

“Có, mấy ngày trước anh Tống còn gửi tin nhắn cho tôi, nói đang chơi ở Na-uy.”

Nghe thấy Trương Vũ nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực.

Giỏi cho một Tống Dật Hiên!

Anh ta có thể gửi tin nhắn cho em trai của Trương Mẫn, cũng không biết gửi cho cô một tin nhắn, thật sự quá đáng ghét rồi.

“Mợ chủ, chị trước tiên đứng ở bên ngoài, tôi xử lý chỗ này.”

Dáng vẻ của Trương Vũ ở trước mặt Thẩm Hạ Lan chung quy không khác gì so với lần gặp mặt đầu tiên.

Còn nhớ khi ở nhà họ Trương gặp được anh ta, thiếu niên e thẹn này si mê với y học, không ngờ bây giờ cũng có thể một mặt riêng, trở thành một tiểu đội trưởng của căn cứ huấn luyện của Diệp Ân Tuấn.

Nếu như Trương Mẫn vẫn còn, nhìn thấy em trai có thành tựu như vậy chắc sẽ vui mừng lắm.

Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng rồi thu hồi tâm thần.

Sau khi lựu đạn khói được xử lý, người của Vu Linh đều bị chế ngự rồi, người nhân lúc hỗn loạn chạy ra cũng bị người bên ngoài vây bắt rồi.

Lưu Nghệ thấy Trương Vũ ẻo lả tới thì không khỏi nhíu mày. Cô ta thế nào cũng không thừa nhận mình là được thanh niên yếu ớt này cứu. Nhưng nhìn thấy Trương Vũ rất bình tĩnh chỉ huy, cô ta lại cảm thấy người này rất có tài chỉ huy.

“Mợ chủ, đây là chuyện gì thế.”
 
Chương 1169


Chương 1169

Thẩm Hạ Lan chỉ mỉm cười, nhìn Vu Linh đang giãy giụa không ngừng trong tay Lưu Nghệ, thấp giọng nói: “Không bằng dì đoán thử xem là sao đi?”

“Thẩm Hạ Lan, là tôi đã đánh giá thấp cô, không ngờ cô vậy mà còn có chiêu sau? Nhưng người của tôi căn bản không nhìn thấy cô từng liên lạc với người này. Cậu ta là ai?”

Vu Linh không biết Trương Vũ, có thể nói cả nhà họ Diệp không có ai biết Trương Vũ, cho dù Tử và Triệu Ninh ở đây, cũng không biết Trương Vũ.”

Trương Vũ là em trai của Trương Mẫn, tất cả những chuyện mà Trương Mẫn làm đối với Tống Dật Hiên đủ để khiến mọi người cảm thấy nhà họ Diệp sẽ không thu giữ người thân của Trương Mẫn nữa, càng huống chi còn là em trai song sinh. Cho nên ở một điểm này, thân phận của Trương Vũ rất thần bí.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vu Linh, Thẩm Hạ Lan có lòng tốt giải thích.

“Bà thật sự cho rằng IQ của bà có thể hơn Diệp Ân Tuấn sao?”

“Đây là sự sắp xếp của Diệp Ân Tuấn?”

Vu Linh có chút ảo não. Bà ta biết trước khi Thẩm Hạ Lan về Hải Thành từng đi gặp Diệp Ân Tuấn, lúc đó cảm thấy Diệp Ân Tuấn đã bị tóm rồi, cho dù hiến chiêu cho Thẩm Hạ Lan, bà ta cũng đủ năng lực đối phó với Thẩm Hạ Lan, nhưng không ngờ bà ta vẫn thua.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Bà thật sự cho rằng vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Diệp chỉ có một nhánh sao?

Bà cũng đã nói, nhà họ Diệp có căn cứ huấn luyện, mà mảng này không do bất kỳ ai trong nhà họ Diệp quản, ngoài Diệp Ân Tuấn ra không có ai có thể điều động đội ngũ này. Nhưng bà khả năng không điều tra rõ, tôi là chủ mẫu của Ám Dạ! Tuy Diệp Ân Tuấn đã giải tán Ám Dạ, nhưng về sau những người trung thành với nhà họ Diệp kia lại lần nữa hợp lại, mà Ám Dạ chỉ trung thành với một mình tôi. Trước khi quay về tôi còn cược một ván với Diệp Ân Tuấn, cược tôi liệu có thua trong tay bà hay không, thật sự là suýt chút nữa tôi đã thua. Nếu như không có ván cược này với Diệp Ân Tuấn, tôi khả năng thật sự sẽ không sử dụng đến tiểu đội dự bị này của Trương Vũ để phòng ngừa ngộ nhỡ đâu.”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói những lời này, mắt của Vu Linh ảm đạm mất đi màu sắc.

“Không suy nghĩ đến điểm này, là sai sót của tôi.”

“Thắng làm vua thua làm giặc, Vu Linh, bà nhận thua đi.”

Lời của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, Trương Vũ đã dọn dẹp xong phòng khách.

“Mợ chủ, mọi thứ ở đây đã xử lý sạch hết rồi, người này xử lý thế nào?”

Trương Vũ nhìn Vu Linh, tuy anh ta nhìn trông gầy gầy mảnh mảnh, nhưng đôi mắt sắc bén đó vẫn khiến Vu Linh không kìm được mà nhìn hai lần.

“Thẩm Hạ Lan, cho dù cô bắt tôi, cô cũng không thể làm gì được tôi. Tôi biết cô đã đi gặp Diệp Tri Thu, Diệp Tri Thu chắc chắn cũng nói cho cô biết quan hệ giữa tôi và Vu Phong. Cô cảm thấy cô sau khi bắt tôi Vu Phong sẽ mặc kệ tôi sao? Hoặc nói cô muốn giao tôi cho bên cảnh sát, nhưng tội danh đâu? Cô lấy tội danh gì để bên cảnh sát bắt giữ tôi? Mặc kệ là Tử hay là Triệu Ninh, cô tìm được chứng cứ chưa? Dựa vào đâu nói những chuyện đó là do tôi làm? Chỉ cần tôi không thừa nhận, cô có thể làm gì được tôi.”

Vu Linh rất ngang ngược nói.

Thẩm Hạ Lan có hơi đau đầu.

Đúng thế, bắt Vu Linh thật sự không thể làm gì được bà ta cả.

Bây giờ bà ta ngược lại trở thành củ khoai nóng phỏng tay, có điều để mặc Vu Linh tiếp tục ở nhà họ Diệp gây ra sóng gió, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không cho phép.

“Trước tiến nhốt lại, nhốt ở trong đại lao của Ám Dạ, không có mệnh lệnh của tôi ai cũng không thể gặp.”

“Được.”

Trương Vũ mang Vu Linh đi.

Trong phòng khách của nhà tổ nhà họ Diệp bỗng trở nên yên ắng.

Lưu Nghệ kêu người quét dọn phòng khách, có vài chỗ không hiểu lắm.

“Mợ chủ, Trương Vũ đó thật sự là người của cô sao?”

“Sao vậy? Cô có suy nghĩ gì?”

Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười.

Ván này cô coi như là giành chiến thắng trong gang tấc.

Nếu không phải trước khi quay về Diệp Ân Tuấn nhắc nhở cô, nói Vu Linh không đơn giản như vẻ bề ngoài, nếu nói chuyện với Vu Linh thì kêu cô lưu tâm nhiều hơn, cô cũng sẽ không nghĩ tới dùng lực lượng của Ám Dạ tới làm lá chắn bảo vệ cuối cùng.”

Thực tế chứng minh, Diệp Ân Tuấn thật sự đoán đúng rồi.

Bây giờ cô không thể không bội phục đầu óc của Diệp Ân Tuấn, đồng thời cũng thật sự nhớ anh rồi.
 
Chương 1170


Chương 1170

Cô bắt buộc phải nhanh chóng xử lý xong chuyện ở bên này, để Diệp Ân Tuấn được ra ngoài sớm mới được.

Lưu Nghệ thấy khóe miệng của Thẩm Hạ Lan hơi nhếch lên, ánh mắt lại có hơi mê ly thì biết Thẩm Hạ Lan thả hồn bay đi rồi.

Cô ta ho một tiếng, kéo dòng suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan về.

“Mợ chủ, tôi muốn hỏi, tôi cả ngày ở bên cạnh cô, cũng chưa từng thấy cô gặp Trương Vũ gì gì này hoặc từng gọi điện cho cho cậu ta? Cô liên lạc bằng cách nào? Ngay cả tôi cũng không phát giác.”

Lưu Nghệ đau lòng rồi.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười rồi nói: “Tôi không định giấu cô, nhưng con người của Vu Linh quá gian xảo, hơn nữa tai vách mạch rừng, chúng ta cũng không biết ai là tai mắt của bà ta, cho nên tôi kêu Phi làm người trung gian. Trương Vũ là tôi kêu Phi đi sắp xếp. Cho dù anh ta tạm thời bị vây khốn, không thoát thân được, cũng sẽ có Trương Vũ đến cứu viện.”

“Nhưng cô vừa rồi không phải nói Ám Dạ ngoài cô ra không có ai có thể điều động được người hay sao?”

“Phải, cho nên Phi mang theo tín vật của tôi.”

Thẩm Hạ Lan nói đến đây, Lưu Nghệ mới coi như là hiểu hoàn toàn.

Cô ta luôn cảm thấy Thẩm Hạ Lan quá lương thiện, còn sợ cô chịu thiệt thòi, không ngờ Thẩm Hạ Lan vẫn là có đầu óc, vậy mà giữ lại một chiêu.

“Mợ chủ, vừa rồi thật là quá nguy hiểm rồi. Là lỗi của tôi, tôi không suy nghĩ chu toàn. Có điều Vu Linh nếu cái gì cũng tính đến, vậy thì vị trí của phía Tử có phải cũng bị lộ rồi không? Chúng ta có cần đổi nơi khác cho bọn họ không?”

Lưu Nghệ bỗng nghĩ đến điểm này.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không cần, nơi đó là của chú út tôi, chắc chắn bí mật. Tôi đoán chú út của tôi bị vây khốn rồi, rất có khả năng có liên quan đến chuyện giúp tôi sắp xếp viện điều dưỡng cho Tử. Lát nữa tôi gọi điện hỏi thử, đừng để chú út xảy ra chuyện gì mới tốt.”

Đang nói thì điện thoại của Thẩm Hạ Lan bỗng đổ chuông.

Nhìn số điện thoại trên màn hình, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi thay đổi.

Là Phương Nguyên!

Thẩm Hạ Lan thu liễm lại cảm xúc trong đáy mắt, ấn nút nghe.

“Thẩm Niệm Niệm đã lên máy bay rồi sao?”

“Vẫn chưa, tôi nghe nói em đã bắt được Vu Linh?”

Tin tức của Phương Nguyên rất nhanh nhạy.

Thẩm Hạ Lan bên này vừa khống chế được Vu Linh thì anh ta bên kia đã nhận được tin, Thẩm Hạ Lan cũng nghi ngờ anh ta có phải lắp thiết bị theo dõi trên người cô không đấy.

“Anh muốn Vu Linh để làm cái gì?”

Tuy Vu Linh đối với Thẩm Hạ Lan mà nói có hơi bó tay, cũng tạm thời không biết nên làm sao mới tốt, nhưng Phương Nguyên đột nhiên xin Vu Linh như vậy ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ.

Phương Nguyên cũng không giấu cô, thấp giọng nói: “Vu Phong có quan hệ mật thiết với lão tam, tôi nghe nói người sai khiến phía sau giết hại Thành Lâm là Vu Linh, cho nên người này tôi buộc phải có được. Chỉ cần bà ta khai ra, Diệp Ân Tuấn tự nhiên sẽ vô tội được phóng thích.”

“Diệp Ân Tuấn vốn không giết người, cho dù không có Vu Linh, bên kia cũng sẽ không định tội.”

Thẩm Hạ Lan biết ý nghĩa của Thành Lâm đối với Phương Nguyên.

Thành Lâm chết rồi, Vu Linh là người sai khiến đằng sau, Phương Nguyên muốn giết bà ta cũng không có gì là lạ, có điều Thẩm Hạ Lan vẫn biện bạch thay cho Diệp Ân Tuấn.

Phương Nguyên khựng lại, giọng điệu dịu lại.

“Coi như tôi xin em có được không? Mối thù này của Thành Lâm tôi nếu như không thể chính tay báo, tôi ăn ngủ không yên.”

Thẩm Hạ Lan lại thở dài một tiếng rồi nói: “Anh định đối với bà ta như thế nào?”
 
Chương 1171


Chương 1171

“Những chuyện này em đừng nhọc lòng, dù sao tôi sẽ bảo đảm sau này em không nhìn thấy Vu Linh nữa, bà ta cũng sẽ không gây ra sóng gió gì nữa là được.”

Thật ra giữ Vu Linh lại đối với Thẩm Hạ Lan mà nói cũng không có tác dụng gì, điều quan trọng nhất là trong này còn liên quan đến quan hệ của Tử và Vu Linh, cô mạnh tay nhẹ tay đối với Vu Linh dường như đều không thích hợp, không thể không nói, giao Vu Linh cho Phương Nguyên quả thật là một sự lựa chọn không tệ.

“Được.”

“Cảm ơn em, Hạ Lan.”

Phương Nguyên nói xong thì cúp máy.

Ảnh tử đứng đằng sau Phương Nguyên, sau khi nhìn thấy Phương Nguyên cúp máy mới nói: “Đã giao Thẩm Niệm Niệm cho người của nhà họ Diệp rồi, tối nay lên máy bay, có điều phía tam điện hạ hình như đã nhận được tin. Anh xem chúng ta có cần ra tay không?”

“Không cần, Diệp Ân Tuấn nếu như ngay cả chút chuyện này cũng không làm được, anh ta cũng không xứng làm tứ thiếu Hải Thành.”

Phương Nguyên từ sau khi Thành Lâm chết thì không có nở nụ cười nữa rồi.

Cả người anh cực kỳ đè nén.

Ảnh tử có hơi lo lắng nói: “Nhưng Diệp Ân Tuấn dù sao cũng ở trong cục cảnh sát, có chút không tiện.”

“Không tiện sao? Anh cũng quá xem thường anh ta rồi. Tuy cái bẫy lần này Vu Phong thiết kế cho anh ta có hơi bó tay, nhưng vẫn không đủ khiến cho Diệp Ân Tuấn phải ném chuột sợ vỡ bình đâu. Chúng ta không thể động, vừa động sẽ lộ ngay, tuy bây giờ lão tam nghi ngờ tôi, nhưng không có chứng cứ cậu ta cái gì cũng không làm được, đối với sự thăm dò trong thời gian gần đây của cậu ta, nói với người bên dưới, tiếp tục câm như hến, không được hành động, tận khả năng bảo tồn thực lực.”

“Được.”

Ảnh tử lui xuống.

Phương Nguyên dựa vào trước cửa sổ sát sàn, nhìn mặt biển trước mắt, mắt hơi nheo lại, không biết đang nghĩ cái gì.

Thẩm Hạ Lan sau khi cúp máy thì nói với Lưu Nghệ: “Tối phái người sắp xếp trực thăng, đưa Vu Linh đi.”

“Đưa đi đâu?”

Lưu Nghệ biết Thẩm Hạ Lan vừa mới nghe điện thoại, nhưng không biết là của ai, đối phương muốn Vũ Linh để làm cái gì?

Thẩm Hạ Lan không có nói chuyện, nhấc chân rời khỏi nhà tổ nhà họ Diệp.

Không có Diệp Ân Tuấn ở đây, cô cảm thấy ngôi nhà tổ này vô cùng trống trải, trống tới mức khiến người ta cảm thấy cô đơn.

Về đến đại viện quân khu, ông cụ Tiêu ở trong phòng sách không biết làm cái gì, Thẩm Hạ Lan cũng không đi quấy rầy.

Cô kêu Lưu Nghệ tìm Tiêu Niệm Vi tới để xử lý vết thương trên người.

Tiêu Niệm Vi có hơi thở dài nói: “Vết thương này của cậu là không định khỏi nữa phải không? Một ngày rách hai lần, cậu muốn làm cái gì? Thẩm Hạ Lan, xin cậu có chút tự giác của người bệnh có được không hả? Cậu nếu như còn như vậy nữa, tớ sẽ trói cậu ở trên giường.”

Đối với uy hiếp của Tiêu Niệm Vi, Thẩm Hạ Lan chỉ cười trừ.

“Đợi chuyện này kết thúc thì tớ sẽ cố gắng tĩnh dưỡng.”

“Tớ tin cái quỷ ấy.”

Tiêu Niệm Vi trực tiếp trợn ngược mắt lên.

Thẩm Hạ Lan nằm bò trên giường, cảm thấy vết thương được Tiêu Niệm Vi xử lý có hơi đau.

Cô cắn môi dưới hỏi: “Phía Ân Tuấn có tin tức gì không? Bệnh thần kinh của anh ấy như thế nào rồi?”

“Chắc là thuyên giảm rồi, cậu yên tâm đi, một người đàn ông như anh ta đau không chết được.”

Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực rồi.

“Cậu cũng nói chuyện với Lương Thiệu Cảnh như vậy sao?”

“Nếu không thì sao? Tớ còn phải chiều anh ta à?”

Tiêu Niệm Vi nói rất là đương nhiên.

Cô ta tuy chê bai, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nghe ra được tình cảm mà cô ta dành cho Lương Thiệu Cảnh.

Có chồng ở bên, thật tốt.

Không giống như cô, cô đơn một mình, buổi tối ngay cả một người làm ấm giường cũng không có.
 
Chương 1172


Chương 1172

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm nhận được sự thê lương của mình rồi.

“Ân Tuấn nhà tớ khi nào mới quay về?”

“Vụ án được phá thì sẽ quay về thôi. Có điều tớ nghe nói Phương Nguyên không định truy cứu nguyên nhân cái chết của Thành Lâm nữa.”

Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

“Không truy cứu sao? Thành Lâm chỉ là người quản lý của anh ta, anh ta có thể nói là được sao?”

“Cậu sợ là không biết thân phận thật của Phương Nguyên nhỉ?”

Nghe thấy Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi sững ra.

“Không phải chỉ là một ngôi sao điện ảnh tuyến đầu sao? Có thể có thân phận gì?”

“Anh ta là nhị điện hạ của nước T, cậu đừng nói cậu không biết.”

Thẩm Hạ Lan ngây ra, hình như từng nghe ai nói, lại giống như chưa từng nghe, gần đây có quá nhiều chuyện đã xảy ra rồi, đầu óc của cô đều muốn loạn cả lên rồi.

Bây giờ nghe Tiêu Niệm Vi nói như vậy, cô lập tức có hơi được khai thông.

“Ý của cậu là Phương Nguyên đã sử dụng quan hệ ngoại giao sao?”

“Là như thế, không sai. Hơn nữa Thành Lâm là một cô nhi, Phương Nguyên xem như là người liên hệ trực tiếp của anh ta. Anh ta nói không truy cứu, Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng sẽ không sao rồi. Có điều Bộ ngoại giao nước ta vẫn hy vọng có thể tra rõ vụ này, cho nên phía trên có người vào cuộc rồi.”

Nghe thấy tin này, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất không tốt.

“Rốt cuộc là ai đáng ghét như vậy? Phương Nguyên cũng không truy cứu rồi, còn tra cái gì mà tra.”

“Hết cách, liên quan đến quan hệ hữu nghị quốc tế, vụ án này nghe nói nhất định phải làm rõ ràng. Cho nên cậu vất vả bắt được Vu Linh, đến cuối cùng cũng vẫn phải giao ra.”

Thẩm Hạ Lan lại sững ra.

“Cậu cũng biết tớ đã bắt được Vu Linh sao? Đừng nói với tớ cả Hải Thành đều biết rồi nha.”

Tiêu Niệm Vi mỉm cười nói: “Không tới mức đó, cậu quên rồi sao, chồng của tớ là Lương Thiệu Cảnh, anh ta coi rất sát bên này. Nếu không phải cậu dùng Trương Vũ, không chừng anh ta sẽ ra tay. Tớ cũng nghe là anh ta nói, cho nên cậu không cần căng thẳng. Có điều trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, cũng là Lương Thiệu Cảnh bảo tớ nói với cậu, nếu cậu định tự mình thẩm tra Vu Linh, tốt nhất bóp tin tức này lại, nếu không phía trên sẽ có người xuống điều tra, Vu Linh không giao ra là không được đâu.”

Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

Lương Thiệu Cảnh sẽ không vô duyên vô cớ bảo Tiêu Niệm Vi nói những điều này với cô, Tiêu Niệm Vi nói với cô Diệp Ân Tuấn vốn nên được phóng thích rồi, lại bởi vì người của phía trên muốn tra rõ ràng vụ án này mà không thể không nhốt tiếp, điểm này có hơi nhạy cảm.

Huống chi cô ta cũng nói rồi, phía trên còn có khả năng sẽ muốn Vu Linh?

Sao lại vừa khéo như vậy chứ?

Hay là nói người phía trên cũng có người của bên Vu Phong?

Khi Vu Linh bị bắt đã nói rất rõ ràng cô bắt bà ta cũng vô dụng, Vu Phong sẽ không mặc kệ bà ta.

Thẩm Hạ Lan không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, giao Vu Linh cho Phương Nguyên là sự lựa chọn tốt nhất.

“Nghĩ cái gì thế? Một phụ nữ mà cả ngày dính đến mấy cái âm mưu quỷ kế đó, cậu có mệt không? Lương Thiệu Cảnh nói rồi, cậu nếu như không biết nên làm như nào thì giao người cho anh ta là được, anh ta là Tu La của đế quốc hắc ám, muốn im hơi lặng tiếng xử lý một người vẫn là được.”

Tiêu Niệm Vi nói đơn giản, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không muốn liên lụy đến Lương Thiệu Cảnh.

Quan hệ của Lương Thiệu Cảnh và Diệp Ân Tuấn ai ai cũng biết, nếu như giao vào trong tay của Lương Thiện Cảnh, khó tránh khiến người có tâm tư nói ra gì đó.

“Không cần, tớ tự có tính toán.”

“Vậy được, cậu tự suy nghĩ, tớ đi trước đây. Thật sự không thích quản mấy chuyện của nợ này của các cậu, nếu không phải là sợ cô đơn khó ngủ, tớ thèm vào làm ống truyền lời này.”

Tiêu Niệm Vi nói xong thì thu dọn rời đi.
 
Chương 1173


Chương 1173

Thẩm Hạ Lan cảm thấy quá mệt rồi.

Cô thật sự rất muốn cùng Diệp Ân Tuấn ra ngoài đi dạo.

Nhưng tiền đề là Diệp Ân Tuấn nhà cô bao giờ mới quay về?

Thật là trắc trở mà.

Thẩm Hạ Lan nằm bò trên giường ngủ một lúc, mở mắt ra đã là hơn 4 giờ chiều rồi.

Cô dậy tắm rửa, xuống lầu, nhìn thấy ông cụ Tiêu ngồi trên sô pha đọc báo.

“Ông ngoại, bây giờ đã là thời đại nào rồi, mọi người đều dùng điện thoại đọc tin tức, sao ông vẫn đọc báo giấy?”

Thẩm Hạ Lan lúc nói chuyện đã đi xuống rồi.

Ông cụ Tiêu hừ một tiếng, gấp tờ báo lại.

“Ông thích đọc báo giấy, thì sao hả? Cháu có ý kiến?”

“Cháu đâu dám có ý kiến. Ông là ông ngoại của cháu, ông nói cái gì thì là cái đó.”

Thẩm Hạ Lan rất thức thời mà vội vàng lấy lòng.

“Cháu nói xem cháu giống ai thế? Ba mẹ của cháu đều là người kiệm lời, sao đến lượt cháu thì biết nói chuyện nhem nhẻm như vậy? Miệng bôi mật sao?”

Ông cụ Tiêu tuy ngoài miệng chê bai, có điều đáy mắt lại tràn ngập sự cưng chiều.

Thẩm Hạ Lan nũng nịu ôm lấy cánh tay của ông ta mà nói: “Ông ngoại, cháu cũng chỉ đối với ông mới như này, cháu đối với người khác thì rất lạnh lùng nha.”

“Ha ha, ông tin cháu?!”

Ông cụ Tiêu cũng không tranh luận những điều này với cô, nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”

“Cũng tạm, nếu như có thể ăn xong cơm cháu còn có thể ngủ thêm.”

Thẩm Hạ Lan nói là lời thật lòng.

Sau khi sảy thai cô cứ cảm thấy cơ thể suy nhược, đi hai bước cũng thấy rất mệt, sáng nay còn động thủ ở nhà họ Diệp.

Cô ngáp một cái, cầm lấy một quả táo lên gọt.

“Ông ngoại, giờ cũng sắp tết rồi, quả táo này của ông vẫn tươi như vậy? Mua ở siêu thị sao?”

“Người khác tặng.”

Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, có hơi ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Sao vậy ạ? Ông ngoại muốn nói gì với cháu? Cháu sao cảm thấy ánh mắt ông nhìn cháu khiến cháu có hơi hoảng nhỉ.”

Thẩm Hạ Lan cười tinh nghịch.

Ông cụ Tiêu lại thở dài một tiếng nói: “Thân thể này của cháu tốt nhất phải cố gắng bồi bổ, đừng có không có chuyện gì thì cứ chạy ra ngoài. Có chuyện gì cháu bảo hai thằng nhóc nhà họ Hoắc kia đi làm. Cháu là con gái, không cần chuyện gì cũng phải tự mình dốc sức đâu. Diệp Ân Tuấn này định khi nào trở về đây?”

Thẩm Hạ Lan vừa nghe, lập tức xụ mặt.

“Cháu đâu có biết.”

“Bớt lại, bác sĩ Tiêu vừa nãy chính là vợ của Lương Thiệu Cảnh nhỉ? Lương Thiệu Cảnh và Diệp Ân Tuấn có quan hệ gì ai không biết chứ? Cô bé đó đến không thể không nói gì với cháu được? Vu Linh cũng bắt được rồi, cháu định làm như nào? Không giao cho bên cảnh sát sao? Hay là cháu muốn tự mình thẩm vấn? Thẩm Hạ Lan, ông phải cảnh cáo cháu, thẩm vấn riêng là phạm pháp đấy! Ở nhà chúng ta, chuyện phạm pháp tuyệt đối không thể làm.”

Ông cụ Tiêu nói lời này, Thẩm Hạ Lan bỗng rầu rĩ.
 
Chương 1174


CHƯƠNG 1174

“Ông ngoại, cháu đâu dám làm chuyện phạm pháp chứ? Với lại, ông sao biết cháu bắt được Vu Linh rồi?”

Sau khi Thẩm Hạ Lan nói xong thì đột nhiên ý thức được, Lưu Nghệ không phải chính là vệ sĩ mà ông cụ Tiêu tìm cho cô hay sao?

Được rồi, phía ông cụ Tiêu không giấu được rồi, cô lại khó xử rồi.

Nghe ý này của ông cụ, là muốn kêu cô giao Vu Linh cho bên cảnh sát, nhưng giao cho bên cảnh sát cũng chưa chắc có thể cậy được miệng Vu Linh, huống chi còn tồn tại yếu tố không chắc, ngộ nhỡ để bà ta chạy mất, sau này muốn bắt bà ta lại cũng khó rồi.

Nếu như không giao cho bên cảnh sát, phía ông cụ khả năng không vượt qua được.

Cô quá khó có được không hả?

“Ông ngoại, ông đừng nhọc lòng những chuyện này có được không? Đúng rồi, ông còn chưa nói cho cháu biết đôi giày đầu hổ mà bà ngoại để lại là sao? Của mẹ cháu?”

Thẩm Hạ Lan vội chuyển chủ đề.

Vẻ mặt của ông cụ Tiêu bỗng khựng lại.

“Sao lại hỏi chuyện này rồi?”

“Tò mò. Cái hộp nhỏ này là để trong phòng ngủ của cháu, không đúng, nên nói là trong phòng ngủ của mẹ cháu, không phải là của mẹ cháu thì còn có thể là của ai? Nhưng nếu là của mẹ cháu, bà ngoại việc gì phải khóa lại? Còn nữa, bà ngoại rốt cuộc là người như thế nào? Rất ít khi nghe ông ngoại nói tới.”

Thẩm Hạ Lan hỏi liên tiếp mấy câu hỏi.

Ông cụ Tiêu có chút dở khóc dở cười.

“Cháu hỏi nhiều như vậy, kêu ông trả lại câu nào trước?”

“Ông muốn trả lời câu nào thì trả lời câu đó.”

Thẩm Hạ Lan đưa quả táo đã gọt sạch cho ông cụ Tiêu.

Trong lòng ông cụ Tiêu rất vui, ăn táo nhiều năm như vậy, cảm thấy quả táo ngày hôm nay là ngọt nhất.

“Con bé khôn lanh này, Nghê Nghê hoàn toàn giống hệt cháu.”

“Đương nhiên, con gái của cháu mà.”

Thẩm Hạ Lan rất là tự hào.

Ông cụ Tiêu thở dài một tiếng, mắt có hơi mê ly.

Ông ta thấp giọng nói: “Đôi giày đầu hổ đó quả thật không phải là của mẹ cháu.”

“Đó là của ai?”

“Dì lớn của cháu.”

“Hả?”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ra.

“Ông không phải chỉ có một dì út thôi sao? Là Lưu Mai mẹ của Tống Dật Hiên, sao bây giờ còn xuất hiện một dì lớn rồi?”

Ông cụ Tiêu để quả táo lên bàn trà, đáy mắt vụt qua một tia bi thương.

“Năm đó bà ngoại của cháu mang một cặp song thai, khi vừa sinh xong dì lớn, phần tử khủng bố tìm được bọn họ, bắt đứa trẻ đến uy hiếp ông thả thủ lĩnh của bọn họ. Lúc đó ông thật sự khó xử. Ông là một người ba, đó là đứa con đầu tiên của ông, trong lòng ông rất không nỡ để con bé có bất kỳ sự tổn hại nào, nhưng ông lại là một quân nhân. Ở trước lợi ích của đất nước, ông không thể vì con của mình mà làm tổn hại lợi ích của đất nước được. Chính lúc ông do dự, phần tử khủng bố đã nổ súng với một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời.”

Khi nói đến đây, mắt của ông cụ Tiêu đã ươn ướt.

“Con bé còn nhỏ như vậy, giống như một con mèo con, ông còn chưa kịp nhìn con bé, sương máu ngập trời tràn trong mắt của ông. Bà ngoại của cháu lúc đó đã ngất đi. Tay bắn tỉa của bên ông nhân cơ hội bắn lén tên phần tử khủng bố đó. Bác sĩ bắt đầu thực hiện cấp cứu. Bà ngoại của ông vào 15 phút sau thì sinh ra mẹ của cháu, mà đứa trẻ đó luôn ở trong phòng phẫu thuật.”

“Bác sĩ nói khả năng đứa trẻ được cứu sống là rất nhỏ, nhưng bọn họ đều đang cố hết sức cứu chữa.

Cuộc phẫu thuật diễn ra trong 11 tiếng, khi đứa trẻ được đẩy ra, gương mặt trắng bệch. Bác sĩ nói nếu như có thể vượt qua được đêm đó thì đứa trẻ sẽ có hy vọng. Ông ngồi ở trước mặt con bé. Con bé không biết khóc, không biết cười, thậm chí hô hấp cũng rất yếu ớt, bé bé một cục, mềm mềm, nhưng lại tái nhợt suy yếu. Đến nửa đêm bà ngoại của cháu xuất huyết nhiều, không thể không đưa vào phòng cấp cứu cứu chữa lần này, ông sau khi nghe tin này thì vội vàng chạy qua, ông thề chính là muốn nhìn bà ngoại của cháu một cái thôi, chỉ nhìn một cái thôi, nhưng thời gian một cái nhìn này, con gái lớn của ông đã không thấy nữa.”

Ông cụ Tiêu đau đớn cắn môi dưới, tận khả năng kìm nén sự đau thương của mình.

Cho dù trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng chuyện này vẫn đè nén trong lồng ngực của ông ta, khiến ông ta không thở nổi.
 
Chương 1175


Chương 1175

Thẩm Hạ Lan vội ra tay, khẽ vỗ vỗ lưng của ông cụ Tiêu, an ủi: “Ông ngoại, ông đừng buồn nữa.”

Ông cụ Tiêu xua tay rồi tiếp tục nói: “Có lẽ vết nứt tình cảm giữa ông và bà ngoại của cháu chính là bắt đầu từ lúc đó. Bà ấy liều cả tính mạng sinh ra đứa trẻ, lại bị ông làm mất. Con gái lớn của ông không có chết ở trong tay phần tử khủng bố, lại mất ở trong tay của ông. Ông không biết con bé sống hay chết, không biết con bé đang ở đâu. Khoảng thời gian đó bà ngoại của cháu giống như phát điên vậy, chỉ cần cơ thể khỏe lên một chút thì muốn ra ngoài tìm con gái lớn, nhưng đứa trẻ này giống như bốc khói khỏi nhân gian vậy, cũng không có bất kỳ dấu vết nào để lại, bọn ông thậm chí tìm một lượt tất cả những đứa trẻ sơ sinh đã chết trong bệnh viện nhưng vẫn không có tin của con bé. Cứ như vậy một năm trôi qua, khi Tiêu Ái đón sinh nhật một tuổi, bà ngoại của cháu làm hai đôi giày đầu hổ, khóa một đôi này trong tủ, từ đó về sau, bà ấy cũng không có nhắc đến con gái lớn đã mất đó nữa. Giống như bà ấy trước giờ chưa từng sinh ra đứa trẻ này vậy. Ông tưởng bà ấy sẽ từ từ khôi phục lại, nhưng rõ ràng, là ông sai rồi.”

Nghĩ đến khi mình nghỉ phép về nhà, vợ lần nào cũng đối xử lạnh lùng với ông như vậy, ông cụ Tiêu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đứa trẻ mất rồi ông ta cũng buồn, nhưng lúc đó ông ta còn trẻ, cảm thấy vợ có hơi quá đáng, chỉ trưng ra một vẻ mặt đó cho ông ta nhìn, khiến ông ta càng lúc càng không muốn về nhà, cho nên khi có nhiệm vụ, rõ ràng không phải là của ông ta, ông ta cũng tự động xin nhận để rời khỏi ngôi nhà này.

Đợi đến khi ông ta biết được tin vợ mang thai lần nữa, ông ta mới ý thức được mình bị vợ đội nón xanh rồi, mà ông ta lại không có bất cứ lập trường gì để đi oán trách vợ cả.

Nghĩ lại chuyện khi đó, ông cụ Tiêu cảm thấy trái tim đều sắp vỡ tan.

Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không ngờ nghe được chuyện như này từ trong miệng ông cụ Tiêu.

Cô an ủi ông cụ Tiêu, hỏi: “Những năm này đều không tìm được dì lớn sao?”

“Từng tìm rồi, nhưng biển người mênh mông, đi đâu tìm đây! Điều kiện năm đó có hạn, không giống bây giờ có camera, có hệ thống giám sát, năm đó cái gì cũng không có. Bọn ông ngay cả đứa trẻ bị ai bế đi cũng không biết. Lúc đó tình trạng của con bé nguy hiểm như vậy, có thể sống được hay không cũng là một ẩn số. Ông sử dụng rất nhiều mối quan hệ, nhưng lại không có được một chút tin tức nào. Ông nghĩ bà ngoại của cháu cuối cùng cũng tuyệt vọng rồi, mới tuyệt nhiên không nhắc đến đứa trẻ này nữa. Còn mẹ của cháu cũng không biết mình còn có một người chị song sinh.”

Ông cụ Tiêu dường như lập tức già đi mười tuổi.

Trước kia khi còn trẻ có thể chống đỡ được, bây giờ tuổi tác lớn rồi, mỗi lần ông ta nghĩ đến đều cảm thấy đau thấu tim gan.

Thẩm Hạ Lan không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể rót một ly nước cho ông cụ Tiêu.

Cô cũng là một phụ nữ, tự nhiên biết sự đau đớn khi phụ nữ sinh con.

Mang thai mười tháng sinh ra đứa con, không có chết ở trong tay phần tử khủng bố, lại mất trong bệnh viện, nói không hận là giả.

Bà ngoại khi đó khả năng hận chết thân phận quân nhân của ông ngoại.

Nhưng bà đã gả rồi, oán không được, chỉ có thể hy vọng tìm lại được đứa trẻ, nhưng thất vọng chồng chất từng ngày, cuối cùng biến thành tuyệt vọng, có lẽ cũng tuyệt vọng đối với người đàn ông như ông ngoại rồi.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi đau lòng cho bà ngoại.

Cô trước giờ chưa từng gặp bà ngoại, cũng không biết bà có dáng vẻ như nào, lúc này cô ngược lại rất muốn nhìn thấy người bà ngoại này.

“Ông ngoại, trong nhà có ảnh của bà ngoại không?”

“Không có, bà ấy năm đó khi mang Lưu Mai đi thì cũng mang tất cả đồ đạc và ảnh liên quan đến bà ấy đi rồi, ngay cả ảnh kết hôn của ông bà cũng xé một nửa rồi cầm đi. Bà ấy lúc đó đi thì đã cắt đứt hoàn toàn với ông, khả năng cả đời này đều không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ông nữa.”

Trước kia cứ cảm thấy là do vợ có lỗi ông ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại là ông ta có lỗi với vợ.

Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi thất vọng, có điều cũng không có cưỡng cầu.

Tình thân cũng là phải theo duyên phận, không cưỡng cầu được.

Thẩm Hạ Lan và ông cụ Tiêu đều có hơi trầm mặc.

Bởi vì chuyện ngày xưa này, ông cụ Tiêu có hơi hết sức, được Dũng đỡ về phòng nghỉ ngơi, mà Thẩm Hạ Lan ngồi trong phòng khách không khỏi có hơi thổn thức và thấy may mắn.

May mắn sau khi Diệp Ân Tuấn giải ngũ cô mới gả cho anh, nếu không cô có phải cũng phải gánh chịu sự lựa chọn như bà ngoại không?

Vừa nghĩ đến việc con của mình bị phần tử khủng bố bắt làm con tin, cả người Thẩm Hạ Lan đều không tốt rồi.

Cô nghĩ đến Diệp Minh Triết.

Thằng nhóc thối đó một lòng muốn phát triển trong quân đội, mai sau có một ngày có phải cũng sẽ gặp phải vấn đề như này không?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện cô nhọc lòng có quá nhiều, cô vội lắc đầu, ném mấy chuyện vớ vẩn này ra khỏi đầu.
 
Chương 1176


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1176

Khi Lưu Nghệ đi vào thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngồi trên sô pha, mặt mày rầu rĩ, không khỏi hỏi: “Mợ chủ, cô làm sao thế?”

Thẩm Hạ Lan hơi sững người, lúc này mới dường như nghĩ đến cái gì đó, nói: “Sau này chuyện của tôi không được phép nói với ông ngoại của tôi.”

“Nhưng ông cụ là lão thủ trưởng của tôi.”

“Tôi bây giờ mới là cấp trên trực thuộc của cô.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy người làm lính có phải là đều cứng đầu như vậy không?

Lưu Nghệ có hơi khó xử, có điều dưới ánh mắt bức người của Thẩm Hạ Lan thì vẫn gật đầu.

“Tôi cảnh cáo cô đó, bên cạnh tôi không thiếu người, tôi giữ cô lại là vì cô là người mà ông ngoại tôi giới thiệu cho tôi, tôi sợ ông ngoại lo lắng nên mới đồng ý, nhưng đi theo bên cạnh tôi nếu như vẫn là một dạ hai lòng, vậy tôi không cần. Cô nghĩ kỹ đi, muốn ở bên cạnh tôi thì phải làm được những gì tôi nói, hoặc cô có thể kêu ông ngoại của tôi giới thiệu một phần công việc khác cho cô, tôi không dám giữ người không trung thành với tôi.”

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu


của cô, tự nhiên sẽ không làm khó cô nữa.”

“Được.”

Lưu Nghệ gật đầu.

“Cô vừa rồi muốn nói với tôi chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan day day huyệt thái dương, mở miệng hỏi.

Lưu Nghệ lúc này mới nghĩ ra.

“Ồ, phải rồi, Phi đã gọi điện tới, nói bên phía nước T đã đưa Thẩm Niệm Niệm lên máy bay, kêu người của bọn họ đi đón, có điều tôi cảm thấy đoạn đường này sẽ không quá thuận lợi.”

Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng.

Hết chuyện này đến chuyện khác, thật là phiền người mà.

Cô bây giờ thật sự không muốn quản cái gì cả, chỉ muốn trải qua thế giới của hai người với Diệp Ân Tuấn.

“Trương Vũ có đó chứ?”

“Có, có điều cậu ta phụ trách áp tải Vu Linh, nghe Phi nói đã sắp xếp trực thăng buổi tối lát nữa sẽ đưa Vu Linh lên máy bay.”

Lưu Nghệ báo cáo rất tận trách chức.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Nói với Trương Vũ, bảo cậu ta cùng Phi đến nước T, phía Phương Nguyên cho mấy thị thực của bên đó, có thể dẫn mấy người qua. Thuận tiện liên lạc với người của Ân Tuấn ở nước T, hai nhà trao nhận, đừng để xảy ra sơ sót. Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể để Vu Linh có cơ hội bị người khác cướp đi.”

“Được, tôi bây giờ đi sắp xếp.”

Sau khi Lưu Nghệ rời khỏi, Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi lên lầu.

Cơm tối nay đã định sẵn là ăn không ngon rồi.

Cô thay một bộ quần áo, tự mình gọi điện cho Phương Nguyên, nói với anh ta tốt nhất tìm người lẫn trong người của Diệp Ân Tuấn đi đón Vu Linh.

Phương Nguyên đối với sự sắp xếp của cô không có dị nghị gì.

Sau khi sắp xếp những chuyện này xong, Thẩm Hạ Lan định đi nghỉ, sau đó sẽ đích thân đi đón Thẩm Niệm Niệm.

Người phụ nữ này, cô nói cái gì cũng sẽ không bỏ qua.

Vào lúc này, điện thoại của Thẩm Hạ Lan kêu lên.

Cô liếc nhìn, vậy mà là một mời lời mời video call.

Thẩm Hạ Lan vội vàng chỉnh trang lại bản thân, sau đó ấn nút nghe.

“Tranh!”

“Mẹ!”
 
Chương 1177


Chương 1177

Diệp Tranh đen hơn trước đây, có điều nhìn trông rất khỏe mạnh, cũng rất hoạt bát, không hề có dáng vẻ của người mắc chứng tự kỷ.

Một điểm này khiến Thẩm Hạ Lan rất là an ủi.

“Như thế nào rồi? Bây giờ đang ở đâu? Mẹ thấy mặt của con đều rám nắng rồi.”

Thẩm Hạ Lan rất là đau lòng.

Diệp Tranh cười rồi nói: “Con bây giờ ở Châu Phi với cô giáo.”

“Châu Phi?”

Thẩm Hạ Lan bỗng bị dọa giật mình.

“Sao lại tới đó rồi?”

“Cô giáo nói điều kiện chữa trị của bên này có hạn, muốn qua giúp đỡ cộng đồng, hơn nữa bệnh tật bên này phức tạp, thích hợp để con học tập.”

Diệp Tranh lúc mới đầu không có thích y học, nhưng bây giờ đi theo Trương Linh, nhìn quen nhiều gian khổ như vậy, đột nhiên cảm thấy học y khá tốt.

“Mẹ, con nghe nói bệnh thần kinh của ba lại tái phát phải không?”

Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

Chuyện này rất bảo mật, cũng chỉ có vài người biết, nhưng Diệp Tranh bây giờ lại biết rồi, đủ để nói rõ Trương Linh luôn quan tâm chuyện bên này.

Trương Linh quan tâm bên này có lẽ là vì Diệp Tranh, có lẽ là vì cái khác, Thẩm Hạ Lan không muốn nghĩ người ta phức tạp như vậy, mỗi một người đều có câu chuyện của bản thân, việc bồi dưỡng ra một vài lực lượng để bảo vệ bản thân cũng là điều không chê trách được.

Cho nên cô mỉm cười rồi hỏi: “Con nghe được từ chỗ sư phụ của con sao?”

“Ừm, cô giáo nói bệnh thần kinh của ba thuộc chứng bệnh khó và phức tạp, không dễ chữa khỏi. Có điều cô giáo cũng nói rồi, trong từ đường của Trương Gia Trại có một quyển sách cổ, trong đó khả năng có cách chữa trị bệnh thần kinh của ba. Mẹ, mẹ phái người qua đó tìm thử, con nghĩ chú Tô Nam sau khi xem được có lẽ sẽ có cách.”

Diệp Tranh vừa nói như vậy, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan trở nên mừng rỡ.

Cô cũng nhớ mang máng thím Trương trước đây từng nói chuyện này, có điều lúc đó khi bọn họ tu sửa lại từ đường không có tìm được quyển sách này.

“Quyển sách đó chúng ta không có tìm thấy.”

“Sao lại vậy chứ? Cô giáo nói có mà.”

Diệp Tranh mặt mày ngưng trọng.

Rõ ràng tuổi tác hiện nay của cậu bé vẫn không hiểu được chuyện cô giáo nói có tại sao lại không có.

Thẩm Hạ Lan thấy gương mặt nhỏ của cậu bé nhăn lại, không khỏi đau lòng nói: “Mẹ sẽ nghĩ cách tìm lại, con cũng đừng vất vả quá, nếu như nhớ nhà thì trở về.”

“Dạ. Mẹ, con sẽ mang đặc sản của Châu Phi về cho mẹ.”

“Là nạn dân Châu Phi sao?”

Thẩm Hạ Lan nói đùa, nhưng không ngờ khi Diệp Tranh trở về thật sự dẫn về một nạn dân Châu Phi, đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Hai người lại nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy.

Lần này quay về đã gặp Minh Triết, còn video call với Diệp Tranh, trước mắt chỉ còn Nghê Nghê là chưa có gặp được.

Thẩm Hạ Lan bây giờ nôn nóng muốn gọi điện cho Nghê Nghê.

Cô nghĩ là làm, vội gọi điện cho Nghê Nghê, nhưng đầu bên kia lại không có ai bắt máy.

Thẩm Hạ Lan gọi liên tiếp ba bốn cuộc, đều không có ai nghe máy, trong lòng cô không khỏi có hơi thấp thỏm.

Con bé này cho dù ra ngoài vẽ phác họa, cũng sẽ không không mang điện thoại chứ?

Hay là Nghê Nghê đã xảy ra chuyện gì rồi?

Vừa nghĩ đến khả năng này, cả người Thẩm Hạ Lan đều không tốt.

Cô thật sự không hy vọng suy đoán của mình thành sự thật.

Thẩm Hạ Lan lại gọi điện cho cô giáo của Diệp Nghê Nghê, nhưng đầu bên kia trong trạng thái không có tin hiệu.

Không liên lạc được với Diệp Nghê Nghê đã khiến tính khí của Thẩm Hạ Lan có hơi cáu kỉnh.
 
Chương 1178


Chương 1178

“Cô chủ, lão thủ trưởng bảo cô xuống ăn cơm.”

Giọng nói của Dũng từ bên ngoài truyền vào.

Thẩm Hạ Lan bây giờ đâu còn tâm trạng ăn cơm nữa chứ?

“Tôi ra ngoài ăn, đừng đợi tôi.”

Thẩm Hạ Lan cầm áo khoác vội vàng ra ngoài, Lưu Nghệ nhìn thấy cô ra ngoài, trực tiếp lái xe tới.

“Mợ chủ, đi đâu vậy?”

“Trường mầm non Tân Hà.”

Thẩm Hạ Lan bây giờ hận không thể mọc cánh bay đi.

Lưu Nghệ khá là quen đường cho nên đã search một đường tắt rồi lái xe đến trước cổng của trường mầm non Tân Hà.

Thẩm Hạ Lan lập tức đi tới văn phòng của hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng, tôi là mẹ của Diệp Nghê Nghê, tôi muốn biết con gái của tôi ra ngoài vẽ phác họa, bây giờ tại sao lại không liên lạc được? Bọn họ đi đâu? Có thể cho tôi một địa chỉ chi tiết không?”

Thẩm Hạ Lan nói ra thân phận.

Hiệu trưởng lập tức đứng dậy nói: “Bà Diệp, cô đừng nôn nóng, tôi liên lạc với bọn họ thử, nơi bọn họ đi cũng không xa, ở gần đây, nếu như cô nhớ con, tôi có thể sắp xếp xe đi đón em ấy về, giờ này chắc cũng sắp về rồi.”

“Không cần, cho tôi địa chỉ, tôi đi đón con bé là được, ngài nói một tiếng với cô giáo của bọn chúng được không?”

Thẩm Hạ Lan bình thường sẽ không làm như vậy, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cô thật sự sợ Diệp Nghê Nghê lại xảy ra chuyện gì đó.

Hiệu trưởng thấy sắc mặt không quá dễ coi của Thẩm Hạ Lan thì vội đưa địa chỉ cho cô.

Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ lập tức đi tới nơi vẽ phác họa.

Đây là một công viên, cách thành phố chỉ mấy chục km.

Thẩm Hạ Lan suốt cả quặng đường thì cứ thấp thỏm không yên.

Lưu Nghệ liếc nhìn cô rồi nói: “Mợ chủ, có phải là cô chủ xảy ra chuyện gì không?”

“Không biết, tôi bây giờ thật sự sợ, Vu Phong còn đang tiêu diêu tự tại bên ngoài, hiện nay tin tức Vu Linh bị tôi bắt tuy được giữ kín, nhưng tôi nghĩ Vu Phong sớm muộn gì cũng sẽ biết, tôi sợ anh ta bắt Nghê Nghê để uy hiếp tôi thả người, đến lúc đó tôi thật sự không dám nghĩa. Nếu Nghê Nghê nghe điện thoại của tôi còn tốt, nhưng điện thoại của con bé mãi không có ai nghe, cô giáo cũng không có nghe máy, cho nên tôi không bình tĩnh được.”

Lúc nói chuyện, Thẩm Hạ Lan lại gọi mấy cuộc cho Diệp Nghê Nghê, nhưng đều không gọi được.

Sắc mặt của cô có hơi khó coi rồi.

Lưu Nghệ biết con đối với Thẩm Hạ Lan mà nói có ý nghĩa gì, cô ta vội đạp mạnh chân ga.

Khi xe đến nơi, Thẩm Hạ Lan lập tức tìm thấy giáo viên dẫn nhóm.

“Cô giáo Đinh, tôi là mẹ của Diệp Nghê Nghê, tôi đến đón con gái tôi về nhà. Rất xin lỗi, buổi vẽ phác họa lần này chúng tôi chỉ có thể dừng tại đây.”

Thẩm Hạ Lan nói với vẻ rất xin lỗi.

Cô giáo Đinh rõ ràng có bất ngờ khi Thẩm Hạ Lan đến, có điều lại có hơi buồn bực nói: “Mẹ của Nghê Nghê, tôi cũng đang muốn gọi điện cho cô. Nghê Nghê nhà cô…”

“Con gái của tôi sao rồi? Có phải là có ai đến tìm con bé không? Hay là con bé xảy ra chuyện gì rồi?”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức vọt lên cổ họng.

Cô giáo Đinh lại lắc đầu nói: “Đều không phải, là Diệp Nghê Nghê đánh bạn nam trong lớp chúng tôi, hơn nữa đã đánh vỡ đầu người ta, bây giờ được cô giáo Trương đưa đến bệnh viện rồi, Nghê Nghê cũng đi theo rồi. Tôi vừa cầm điện thoại, định gọi cho phụ huynh các cô, xem xem giải quyết chuyện này như thế nào.”

Thẩm Hạ Lan lập tức bị sốc.

“Cô giáo Đinh, cô có phải nhầm rồi không? Là người khác đánh Nghê Nghê nhà chúng tôi chứ?”

Cô thế nào cũng không dám tin, Diệp Nghê Nghê nhà bọn họ vậy mà đánh vỡ đầu của người ta?

Diệp Nghê Nghê là một cô bé nhát cáy, từ khi nào trở nên nữ chiến sĩ rồi?

Trực giác của Thẩm Hạ Lan nói rằng đó không phải là đứa trẻ của nhà bọn họ.

Cô giáo Đinh có hơi khóc dở mếu dở.

“Mẹ Nghê Nghê, tôi thật sự không nói đùa, quả thật là Nghê Nghê động thủ.”

“Tại sao?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu bắt đầu đau rồi.
 
Chương 1179


Chương 1179

Cô giáo Đinh lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết tại sao, chuyện này vẫn phải đi hỏi sau. Bây giờ chúng ta có phải nên đến bệnh viện xem bọn họ trước không?”

“Ồ, phải, chúng ta đến bệnh viện. Ngồi xe của tôi đi đi…”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp để Lưu Nghệ lái xe qua.

Cô giáo Đinh nói: “Tôi không thể đi, bên đó có cô giáo Trương rồi, bên này còn có tụi nhỏ, tôi không để tụi nhỏ lại được. Mẹ Nghê Nghê, tôi đã liên lạc với phụ huynh của em kia đến, các cô cố gắng giải quyết.”

Khả năng là vì Diệp Nghê Nghê biểu hiện quá dũng mãnh, khiến cô giáo Đinh cảm thấy mẹ của cô bé cũng rất dũng mãnh, tuy nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không giống, nhưng vẫn rất có lòng mà nhắc nhở.

Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan có hơi giật giật.

Cô từ bé đến lớn chưa từng vì đánh nhau mà bị mời phụ huynh, Diệp Nghê Nghê này, khoảng thời gian có bản lĩnh rồi sao?

Có điều Thẩm Hạ Lan chỉ gật đầu, bèn căn cứ theo địa chỉ mà cô giáo Đinh cho đi đến bệnh viện nhân dân.

Thẩm Hạ Lan gần như nhìn thấy ngay Diệp Nghê Nghê đứng trong góc.

Cô bé cả người đều là bùn, đứng ở đó giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ vậy.

Mà cô giáo Trương lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng còn quát Diệp Nghê Nghê.

“Em nhìn chuyện tốt mà em làm đi! Từ Cường nếu như xảy ra chút vấn đề gì, cô làm sao ăn nói với phụ huynh nhà người ta? Em nói em đó, một cô bé, có chuyện gì không thể từ từ nói? Thật sự không được thì bị em ấy đánh hai cái thì làm sao chứ? Em ngược lại thì giỏi rồi, trực tiếp đánh người ta. Em đứng yên cho cô! Đợi phụ huynh của em đến, cô sẽ nói chuyện đàng hoàng với phụ huynh của em. Em mau chóng gọi điện cho phụ huynh của em đến đây cho cô!”

Mắt của Thẩm Hạ Lan lập tức nheo lại.

Hai ống quần của Diệp Nghê Nghê nhỏ tí tách, nhìn trông giống như vớt từ dưới nước lên vậy.

Cô giáo Trương này không biết thay quần cho trẻ con sao, bây giờ còn phạt Nghê Nghê đứng?

Lửa giận của cô bùng lên dữ dội.

Diệp Nghê Nghê tuy bị phạt, nhưng vẫn cứng cổ ương ngạnh nói: “Là cậu ấy đánh em trước, là cậu ấy mắng em. Em chỉ là tự vệ.”

“Tự vệ cái rắm chó! Em tự vệ mà đánh người ta nhập viện, em còn có lý?”

Cô giáo Trương thật sự sắp bị tức chết rồi.

Diệp Nghê Nghê cũng không phục mà nói: “Kỹ năng không bằng người oán trách ai được.”

“Em còn nói!”

Cô giáo Trương tức đến nỗi trực tiếp bóp Diệp Nghê Nghê.

Sự phẫn nộ của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc đạt tới đỉnh điểm.

“Cô làm cái gì đó?”

Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì ngây ra một chút, sau đó nhanh chóng chạy về phía Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ!”

“Con đứng lại cho cô!”

Cô giáo Trương nhìn thấy Diệp Nghê Nghê rời khỏi vị trí ban đầu, trực tiếp kéo Diệp Nghê Nghê lại, bởi vì dùng sức quá mạnh, đứa nhỏ ngã nhào trên mặt đất, đột nhiên kêu lên.

“Mẹ.”

Trái tim Thẩm Hạ Lan chợt thắt lại.

Cục cưng mà cô nâng niu trên tay sao có thể bị đối xử như thế này?

Thẩm Hạ Lan liếc mắt nhìn, Lưu Nghệ liền bước tới, đá cô giáo Trương nằm xuống đất.

“Cha mẹ của đứa nhỏ đến rồi, còn muốn tạo uy phong nữa sao?”

Cú đá của Lưu Nghệ không hề nhẹ, trực tiếp khiến cô giáo Trương ngồi bệt xuống đất không dậy nổi.

“Ai ui, cái mông của tôi!”

Cô giáo Trương than thở, ánh mắt hung ác nói: “Cô dám đánh giáo viên? Có ba mẹ như cô, chẳng trách lại dạy dỗ ra đứa con gái hung hãn như Diệp Nghê Nghê.”

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan chợt lạnh đi mấy phần.

“Con gái của tôi có thế nào đương nhiên có tôi giáo dục, cô dùng cách phạt đứng thế này là giáo dục kiểu gì?

“Nó làm sai thì phải phạt, nếu không chẳng nhớ nổi đâu.”

Cô giáo Trương hùng hồn đầy lý lẽ nhìn Thẩm Hạ Lan, không hề rụt rè chút nào.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên tức đến buồn cười nói.
 
Chương 1180


Chương 1180

“Nếu làm sai chuyện gì thì sẽ bị trừng phạt? Vậy cho hỏi, con gái tôi đã làm gì sai?”

“Con bé làm vỡ đầu bạn nhỏ Từ Cường, đây không phải là làm sai sao?”

Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Nghê Nghê từ trên mặt đất dậy, nói với Lưu Nghệ ở bên cạnh: “Cô quay video chưa?”

“Quay rồi.”

“Chụp thêm vài tấm ảnh, đặc biệt là quần áo ướt của con gái tôi, còn có những bức ảnh bị phạt đứng chụp rõ hết cho tôi chưa?

“Đều chụp rõ rồi.”

Thẩm Hạ Lan trầm giọng nói: “Đem cho Nghê Nghê một bộ quần áo đến đây, con gái tôi có lỗi lớn cỡ nào, cô với tư cách là một giáo viên, không có lý do gì để đứa trẻ bốn tuổi mặc quần áo ướt mà phạt đứng chứ.”

Cô giáo Trương liếc nhìn Diệp Nghê Nghê, lãnh đạm nói: “Mới đứng chưa đến nửa tiếng, có thể phát sốt sao?”

Đang nói chuyện, Diệp Nghê Nghê đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, nói: “Mẹ, con khó chịu quá.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng sờ lên trán Diệp Nghê Nghê, nóng đến phát sợ.

Trái tim cô chợt thắt lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Con nít bình thường có sốt không tôi không biết, nhưng con tôi đảm bảo có! Con bé vừa được ghép tạng, sức đề kháng của bản thân không ổn, Trương Nhu phải không? Con gái tôi không sao thì tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô cứ chờ đó cho tôi.”

Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê lên, đợi Lưu Nghệ mang quần áo quay lại thay xong liền đưa đứa nhỏ đi cấp cứu.

“Bác sĩ, mau lên! Con gái tôi bị sốt. Nó vừa được ghép tạng nửa năm trước.”

Thẩm Hạ Lan lo lắng hét lên, nhưng không có bác sĩ đi ra, chỉ có một y tá uể oải liếc cô một cái rồi nói: “Bác sĩ đang mổ, chờ đó đi.”

“Phát sốt có thể chờ không?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung.

Đây là loại bệnh viện kiểu gì vậy?

Cô y tá nhàn nhạt nói: “Không được, chúng tôi không có nhiều bác sĩ ở đây, còn có hai bác sĩ đang nghỉ ngơi. Tôi chỉ là y tá, không thể chữa trị cho con bé. Chi bằng tôi hạ sốt cho con bé giúp cô, chỉ là cảm sốt, không có gì đâu, trẻ con hay bị sốt mà.”

“Con gái tôi vừa làm phẫu thuật ghép tạng, cô không hiểu sao? Vào lúc này mà phát sốt là chết người đó!”

Giọng nói Thẩm Hạ Lan không khỏi tăng lên.

Mặt Diệp Nghê Nghê đã đỏ đến phát tím rồi.

Con bé kéo cánh tay Thẩm Hạ Lan, nói nhỏ: “Mẹ, con không sao, đừng lo lắng.”

Thẩm Hạ Lan làm sao có thể không vội được chứ?

Cô tức giận nghĩ muốn gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, mới phát hiện không liên lạc được với Diệp Ân Tuấn, vẫn còn bị nhốt trong cục.

Thẩm Hạ Lan sờ cái trán nóng rực của con gái, trực tiếp gọi điện cho Hoắc Chấn Đình.

“chú út, có thể cho máy bay riêng đến đón Nghê Nghê và cháu được không? Nghê Nghê bị sốt, bác sĩ và y tá ở đây đều không nhận, cháu có chút sợ.”

Thẩm Hạ Lan giọng nói run run.

Hoắc Chấn Đình lập tức nói: “Gửi vị trí cho chú, chú sẽ liên hệ với phi công đến đón cháu ngay, khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi, cháu thu dọn đồ đạc một chút.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan nghe Hoắc Chấn Đình nói như vậy thì an tâm hẳn.
 
Chương 1181


Chương 1181

Lưu Nghệ cầm quần áo trở lại, nhưng Thẩm Hạ Lan đã đi ra ngoài ôm Diệp Nghê Nghê.

“Cô ở lại đi, cô giáo Trương Nhu, còn có giám đốc bệnh viện này đều khống chế hết lại cho tôi, thằng nhóc Từ Cường kia tại sao lại bị Nghê Nghê đánh tôi không biết, nếu là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta chịu, nhưng cô giáo, và bác sĩ xử lý chuyện này, tôi phải đòi lại công bằng cho Nghê Nghê.”

“Được rồi, nhưng mà cô tính cứ thế cùng cô chủ rời đi như vậy sao? Người cũng ướt rồi.”

Lưu Nghệ nhìn bộ dạng nhếch nhác của Thẩm Hạ Lan, không khỏi nhắc nhở.

Từ đây đến nội thành mất hơn một tiếng đó.

Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Tôi đã liên hệ với chú tôi cho bay máy bay riêng đến đón chúng tôi rồi, Nghê Nghê phát sốt, không đợi được nữa.”

Nói xong cô nhấc chân bỏ đi.

Diệp Nghê Nghê nóng đến mức ôm chặt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: “Mẹ, con lại phải vào phòng mổ sao?”

Từng rất nhiều ngày đêm, Diệp Nghê Nghê đều dựa vào bệnh viện để chống đỡ mạng sống, hiện tại đã thành bóng ma tâm lý.

“Mẹ, con có thể không đến bệnh viện được không?”

Đôi mắt Thẩm Hạ Lan nhất thời ngập nước.

“Mẹ sẽ liên lạc với dì Bạch hoặc Tiêu Niệm Vi và hỏi xem họ có thể điều trị mà không đến bệnh viện hay không, có được không?”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói lời này, Diệp Nghê Nghê đột nhiên nở nụ cười.

“Được.”

Mí mắt cô bé có chút nặng trĩu, áp mặt vào trong ngực Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con lạnh.”

“Mẹ đang ôm con đây.”

Thẩm Hạ Lan ôm chặt Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê uất ức nói: “Mẹ, con không cố ý, Từ Cường gọi con là đồ con hoang, nói con không có Mẹ và Ba. Con nói con có Mẹ và Ba, bạn ấy bảo con nói dối. Nếu con có Mẹ và Ba, sao chưa bao giờ thấy hai người đến đón con tan học? Đều là bảo mẫu và quản gia đến đón. Con tức quá nên đẩy bạn ấy ra, là bạn ấy bị rơi xuống hồ đầu bị đá đập trúng mới chảy máu, thực sự không phải con đánh.”

Trái tim Thẩm Hạ Lan gần như tan nát.

Cô và Diệp Ân Tuấn luôn rất bận rộn, sau khi về nhà họ Diệp, thật sự chưa từng tự mình đi đón con, không ngờ bên ngoài lại gặp chuyện uất ức đến như vậy.

“Xin lỗi, Nghê Nghê, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của Mẹ, sau này Mẹ nhất định sẽ đón con về.”

“Không cần đâu, con biết rằng Mẹ và Ba rất bận rộn, con lớn rồi có thể tự chăm sóc bản thân. Con chỉ không thích nghe mấy bạn nói rằng con là một đứa con hoang thôi.”

Giọng của Diệp Nghê Nghê càng ngày càng nhỏ.

Thẩm Hạ Lan nhìn một cái, mới nhận ra Diệp Nghê Nghê đã ngủ mất rồi.

Chuyện này có thể khiến con bé sợ hãi, dù sao cũng là một đứa trẻ đã bị giáo viên bắt nạt, có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng rất đau lòng.

Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê lên sân thượng của bệnh viện, máy bay riêng của Hoắc Chấn Đình đã đến.

“Mợ Diệp, sếp Hoắc bảo chúng tôi tới đón.”

Phi công hô lên, đồng thời hạ thang xuống.

Thẩm Hạ Lan một tay ôm Diệp Nghê Nghê, một tay leo lên thang.

Cô lên đến nơi có chút thở gấp, nhưng cô không quan tâm đến bản thân mình nữa.

Phi công vội vàng nói: “sếp Hoắc đã chuẩn bị xong một bộ quần áo, không biết cô Nghê Nghê có mặc được không, cô xem thử đi. Còn nữa, sếp Hoắc đã sắp xếp bệnh viện quân khu, bác sĩ cũng đã tìm được rồi.”

“Nghê Nghê không thích mùi của bệnh viện, nên về nhà cũ nhà họ Diệp trước đi. Tôi nhớ Ân Tuấn đã chuẩn bị sẵn một căn nhà, bên trong có trang thiết bị y tế.”

“Vâng.”

Phi công xác nhận hướng bay rồi lái đi.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Niệm Vi.
 
Chương 1182


Chương 1182

“Cô có thời gian không? Đang ở Hải Thành sao? Con gái tôi sốt cao, cô đến nhà xem cho tôi được không?”

“Sốt cao cũng tìm tôi sao? Thẩm Hạ Lan, cô thật sự coi tôi là bác sĩ tổng quát sao? Tôi là quốc tế nhất đao, chỉ tiếp nhận những ca phẫu thuật đầy tính thử thách.”

Tiêu Niệm Vi vừa nói xong, Thẩm Hạ Lan bật khóc.

“Niệm Vi, đừng đùa nữa, con gái tôi vừa ghép tạng sáu tháng trước.”

“Mẹ nó, sao cô không nói sớm hơn, tôi qua ngay.”

Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nghê Nghê đang ôm trong lòng, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô thực sự hy vọng bây giờ Diệp Ân Tuấn có thể ở bên cạnh cô, cho dù không nói gì, chỉ cần đứng ở bên cạnh cô thôi.

Cô nhớ Diệp Ân Tuấn rất nhiều.

Nước mắt chực trào ra ngoài, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan kìm lại.

Con bé thành ra thế này, cô cũng có trách nhiệm, không thể khóc.

Máy bay nhanh chóng hạ cánh, Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê trở lại nhà cũ nhà họ Diệp, Tiêu Niệm Vi cũng vừa tới.

“Cô đi ra ngoài trước, tôi đi kiểm tra cho con bé, đừng lo lắng, tôi đảm bảo trả cho cô một đứa nhỏ nhảy nhót tưng bừng.”

Tiêu Niệm Vi đuổi Thẩm Hạ Lan ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan cuộn mình trên sô pha, cắn chặt môi dưới.

Lưu Nghệ gọi điện nói rằng ba mẹ Từ Cường đã đến, nghe tin con mình đang phẫu thuật thì ồn ào hẳn lên, cô giáo Trương còn đổ thêm dầu vào lửa nói Diệp Nghê Nghê là đứa nhỏ ác độc vô cùng, thậm chí còn nói Diệp Nghê Nghê cố ý.

Ba mẹ Từ Cường bây giờ hoàn toàn không kiểm soát được, bắt đầu động tay động chân rồi.

Lưu Nghệ không được chỉ thị nên buộc phải phòng thủ, lại không dám tấn công quá mạnh, tránh gây ra tình thế không thể cứu vãn.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng ồn ào ở đằng kia thì cau mày.

“Đứa bé vẫn chưa ra khỏi phòng mổ?”

“Tạm thời còn chưa, cho nên phụ huynh mới càng kích động. Mợ chủ, tốt hơn chúng ta nên cho bọn họ một ít tiền, để cho bọn họ yên tĩnh một lát.”

Lưu Nghệ nói nhỏ.

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Cần bỏ ra chúng ta nhất định sẽ bỏ ra, nhưng không phải bây giờ. Tôi tìm một bác sĩ giỏi đi qua xem thử, trình độ bác sĩ bên kia thật sự không thể khen ngợi nổi.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi cho Bạch Tử Đồng, cô nói ngắn gọn vấn đề, hy vọng Bạch Tử Đồng có thể cho người qua xem.

Bạch Tử Đồng đương nhiên không có ý kiến, điều bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, vội vàng chạy tới.

Tiêu Niệm Vi còn chưa kết thúc, Thẩm Hạ Lan cũng đang hồi hộp chờ đợi, nhưng đầu óc vẫn không ngừng chuyển động.

Lần trước xảy ra tai nạn ở nhà trẻ, Diệp Ân Tuấn chuyển Nghê Nghê và Diệp Tranh đến nhà trẻ hiện tại.

Thẩm Hạ Lan đến thăm, nhà trẻ này có thể coi là nhà trẻ quý tộc. Mấy đứa nhỏ ở đây không giàu thì quý, giáo viên đương nhiên nghiêm ngặt, nhưng giáo viên như Trương Nhu làm sao có thể lăn lộn trong này chứ?

Còn nếu Trương Nhu biết thân phận của Nghê Nghê, sao lại dám đối xử với Nghê Nghê như vậy?

Những câu hỏi như vậy cứ lởn vởn trong đầu Thẩm Hạ Lan, lại không tìm ra được lời giải thích hợp lý.
 
Chương 1183


CHƯƠNG 1183

Lúc đầu Diệp Ân Tuấn chuyển nhà trẻ cho Diệp Nghê Nghê rốt cuộc có nhắc đến gia cảnh của mình không? Cho dù không nói, Hải Thành có ai mà không biết Diệp Ân Tuấn chứ?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy không thể nào!

Nếu hiệu trưởng biết Diệp Ân Tuấn, đương nhiên sẽ dặn dò cho giáo viên phía dưới, nhưng giáo viên như Trương Nhu, hiển nhiên không có tư chất làm giáo viên.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi điện thoại cho Phi.

“Kiểm tra cho tôi thông tin chi tiết về giáo viên Trương Nhu ở Trường Mẫu giáo Tân Hà.”

“Vâng, Mợ chủ.”

Phi không hỏi lý do, lại rất nhanh chóng làm theo.

Thẩm Hạ Lan chưa đợi được tin tức của Diệp Nghê Nghê, ngược lại Lưu Nghệ đã gọi điện tới.

“Mợ chủ, Từ Cường ra khỏi phòng mổ, khâu mười hai mũi, hiện tại không có nhiều nguy hiểm, cũng may cô đã cho bác sĩ ở bệnh viện quân khu đến. Nếu không, với trình độ lang băm ở đây, không chết người là tốt lắm rồi.”

Lời nói của Lưu Nghệ khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảnh giác.

“Bác sĩ kia có vấn đề? Còn có, bác sĩ từ bệnh viện quân khu qua đó rồi?

“Vâng, bác sĩ Lưu ở bệnh viện quân khu tình cờ ở phòng khám gần đây, nghe bệnh viện gọi thì vội chạy đến. Lang băm ở đây vẫn nói là sẽ mổ sọ não cho cháu bé. Bác sĩ Lưu sau khi xem phim nói chỉ là tắc nghẽn nhẹ, không cần phải mổ sọ, huống hồ một đứa trẻ nhỏ như vậy thì việc mổ sọ là rất rủi ro, cũng không biết bác sĩ này có giấy phép hành nghề hay không.”

Nghe Lưu Nghệ nói thế, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo nheo mắt.

“Kiểm tra bác sĩ này cho tôi, còn nữa, kiểm tra xem cô ta và Trương Nhu có quan hệ gì không.”

“Mợ chủ, cô nghi ngờ là Trương Nhu chỉ thị bác sĩ làm việc này sao?”

Lưu Nghệ có chút khó hiểu hỏi.

“Cũng khó nói, tôi chỉ là đoán thôi, có chuyện hay không điều tra mới biết.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại xong, sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút sa sầm.

Một chuyện đơn giản là xô đẩy giữa bọn trẻ bị nâng lên độ cao như vậy, nếu Trương Nhu kia thực sự có vấn đề, nhất định sẽ mở rộng thêm tầm ảnh hưởng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi điện thoại cho Phi.

“Bảo bộ phận quan hệ công chúng của Tập đoàn Hoàn Trí kiểm tra xem có phóng viên nào ra vào thôn Mã Gia Trại không. Đồng thời cũng thông qua các mối quan hệ kiểm tra xem phóng viên thành phố có đổ xô đến đó không. Nếu có thì cố hết sức ngăn cản.”

“Ngăn cản? Mợ chủ có ý định cưỡng ép ngăn cản sao?”

Phi có hơi kinh ngạc.

Nếu làm ra động tĩnh lớn như vậy, chuyện thực sự có chút lớn rồi.

Thẩm Hạ Lan không muốn cưỡng ép ngăn cản, nhưng nếu cô không làm vậy, hiện tại cô không có mối quan hệ nào khác, cũng không biết trong thời gian ngắn nhất nên giải quyết chuyện này như thế nào đây.

Nếu có Diệp Ân Tuấn ở đây thì tốt rồi.

Trái tim cô lại một giây nữa nhớ đến Diệp Ân Tuấn.

“Cưỡng ép ngăn cản đi.”

Thẩm Hạ Lan giọng nói có chút mệt mỏi.

Phi thấp giọng: “Mợ chủ, tôi có một đề nghị, cô thấy có được không?”

“Nói đi.”

“Để thủ trưởng Trạm ra mặt.”

Thẩm Hạ Lan không khỏi sửng sốt.

“Trạm Dực?”

“Đúng vậy, thủ trưởng Trạm có cả trăm cách giải quyết vấn đề, còn chưa đến nỗi cô bị đẩy ra đầu ngọn sóng. Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu Mợ chủ đã yêu cầu tôi kiểm tra cô giáo Trương Nhu, vậy chắc chắn có liên quan gì đến cô Nghê Nghê. Cô Nghê Nghê là con gái của cô, cô ra mặt, cho dù có làm gì đi chăng nữa, nếu ai đó thực sự muốn bày ra chuyện, họ sẽ lợi dụng chuyện này để đẩy cô và cô Nghê Nghê ra đứng mũi chịu sào. Vì vậy cách tốt nhất là cô đừng ra mặt, nhà họ Diệp cũng đừng ra mặt.”

Phi thấp giọng nói.

Thẩm Hạ Lan công nhận, lời anh ta nói là đúng, nhưng cô và Trạm Dực chưa từng tiếp xúc qua, người đó sẽ giúp mình sao?

Diệp Ân Tuấn bây giờ không có ở đây, cô chỉ là Mợ Diệp, tuy rằng hai người họ có quan hệ tốt, nhưng Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng không nghĩ đến.
 
Chương 1184


Chương 1184

“Tôi không quen biết thủ trưởng Trạm, huống hồ anh ta ở quân khu, tôi cũng không gặp được.”

“Mợ chủ, sao cô hồ đồ vậy? Không gặp thủ trưởng Trạm thì gặp mợ Trạm. Cô ấy là hàng xóm ông cụ Tiêu. Mà huống hồ nghe nói con trai họ cậu Trạm Dương rất thích cô Nghê Nghê.”

Lời nói của Phi khiến cho Thẩm Hạ Lan như được khai sáng.

“Tôi biết rồi.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô nhìn về phía Diệp Nghê Nghê, nghiến răng nghiến lợi, vẫn là nhanh chóng lái xe đến nhà họ Trạm.

Thẩm Hạ Lan không biết rằng dọc đường cô đã vượt mấy cái đèn giao thông, lúc đến nhà họ Trạm, lưng cô đã ướt sũng.

Mồ hôi thấm vào vết thương, như có muối rắc lên, từng trận đau nhói truyền đến.

Thẩm Hạ Lan trên trán đầy mồ hôi, lại không dám dừng lại, đi thẳng vào nhà họ Trạm.

Nhà họ Trạm có người bảo vệ, anh ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì cản lại.

“Xin lỗi, xin xuất trình giấy tờ tùy thân.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đưa qua chứng minh thư qua.

“Tôi đang tìm mợ Trạm, An Nhiên. Tôi là cháu gái của ông cụ Tiêu, vợ của Diệp Ân Tuấn, tôi tìm cô ấy có chuyện gấp.”

“Chờ một chút, tôi đi vào báo cáo.”

Cảnh vệ đi vào không lâu sau, có một thiếu phụ xinh đẹp đi ra.

“Mợ Diệp? Tôi là An Nhiên!”

“Mợ Trạm, tôi có chuyện muốn tìm cô.”

Thẩm Hạ Lan không ngờ An Nhiên còn trẻ như vậy.

Trạm Dực là người lớn tuổi nhất, không ngờ rằng lại tìm được người vợ trẻ như vậy.

An Nhiên cười nói: “Vào nhà nói chuyện đi.”

“Tôi không vào đâu. Con gái tôi vẫn đang cấp cứu, tôi không thể ở đây quá lâu.”

Nhìn mồ hôi lạnh trên mặt Thẩm Hạ Lan, An Nhiên có chút sáng tỏ.

Đều là mẹ, đương nhiên hiểu rõ.

“Cô nói đi.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng giải thích sự việc rồi giải thích ý định tới đây.

An Nhiên nghe xong, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Trạm Dực.

“Cậu nhỏ, có việc nhờ giúp.”

Lúc An Nhiên nói, Thẩm Hạ Lan sửng sốt.

Không phải gọi cho thủ trưởng Trạm à?

Sao lại gọi là cậu nhỏ?

Đột nhiên ở đầu kia truyền đến tiếng gầm nhẹ.

“An Nhiên, em nói chuyện đàng hoàng cho anh! Gọi anh là cậu một lần nữa, xem lúc anh về sẽ giải quyết em như thế nào.”

An Nhiên lè lưỡi.

“Gọi quen rồi, nhất thời không sửa được, không cãi cọ với anh nữa, Mợ Diệp tìm anh có việc.”

“Mợ Diệp nào?”

“Vợ của Diệp Ân Tuấn.”

Trạm Dực đột nhiên nói: “Vợ của thằng hai? Làm sao vậy? Nói đi, anh bây giờ vừa hay có chút thời gian.”

An Nhiên kể cho anh ta nghe chuyện của Thẩm Hạ Lan.

Trạm Dực nhàn nhạt nói: “Không sao, anh sẽ trực tiếp phát lệnh, nói quân khu tập trận, ngoại thành giới nghiêm toàn bộ. Như thế đám phóng viên cho dù muốn cũng không thể ra ngoài. Còn những ai ra ngoài rồi thì anh cũng sẽ cho người đưa về đầy đủ, yên tâm đi.”

“Được rồi.”

An Nhiên cúp điện thoại, cười nói: “Mợ Diệp, xong rồi.”

Thẩm Hạ Lan không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, thậm chí cô con chưa kịp phản ứng lại.

“Cảm ơn, cứ gọi tôi là Thẩm Hạ Lan được rồi.”

“Được, chị Hạ Lan, sau này mời chị đến nhà làm khách, chị bây giờ chắc rất lo lắng cho con gái mình đúng không? Chị về trước đi, hôm khác nói chuyện.”

An Nhiên hào phóng khéo léo cười, ngược lại Thẩm Hạ Lan bị gọi đến ngơ ra.
 
Chương 1185


Chương 1185

Cô ấy là vợ của Trạm Dực, theo lý mà nói Diệp Ân Tuấn thì cũng nên gọi là chị dâu, nhưng bây giờ lại gọi mình là chị Hạ Lan, khiến Thẩm Hạ Lan băn khoăn không biết có nên đồng ý không.

Thẩm Hạ Lan mơ màng mà trở về nhà cũ của họ.

Tiêu Niệm Vi đã đi ra, cũng thu dọn đồ đạc của bản thân.

“Ra ngoài làm gì thế?”

“Làm chút chuyện, Nghê Nghê sao rồi?”

“Không sao đâu. Tôi ra tay thì cô đừng lo, ngủ rồi, gần đây chắc là hơi mệt, tôi nghĩ con bé thiếu ngủ trầm trọng, đây là đi huấn luyện quân sự sao?

Lời nói của Tiêu Niệm Vi khiến trong mắt Thẩm Hạ Lan lóe lên tia tức giận.

“Đi vẽ phác họa.”

“Phác họa? Vẽ phác họa mà vẽ thành thế này? Tôi thấy con bé không nghỉ ngơi ít nhất mười tiếng rồi.”

Trái tim Thẩm Hạ Lan lần nữa thắt lại đau đớn.

Cũng là nói đứa nhỏ này khoảng thời gian này bên ngoài đã phải chịu đựng những gì, cô là cha mẹ thậm chí còn không biết!

“Tôi có thể vào nhìn con bé không?”

“Nhỏ tiếng thôi, vừa mới ngủ.”

Tiêu Niệm Vi thu dọn đồ đạc rời đi.

Thẩm Hạ Lan đến phòng của Diệp Nghê Nghê, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê hít thở đều đặn, trong lòng không khỏi thả lỏng.

Chỉ là nhìn một cái mới thấy Diệp Nghê Nghê gầy đi.

Đứa nhỏ này là nhóc ăn hàng điển hình, khi còn bé, Diệp Nghê Nghê còn có hai cằm, nhưng bây giờ phát hiện cằm đều nhọn đi rồi.

Trái tim Thẩm Hạ Lan bị siết đến đau nhói.

Cô nắm bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Nghê Nghê, Diệp Nghê Nghê khẽ kêu một tiếng, trong tiềm thức rụt tay lại.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xắn tay áo Diệp Nghê Nghê lên, phát hiện trên cánh tay con bé có một vết bầm tím, nhìn thấy hình như là bị véo.

Công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay lại bị đối xử như vậy, phổi của Thẩm Hạ Lan như muốn nổ tung.

Đúng lúc này, Phi gọi đến.

Thẩm Hạ Lan sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diệp Nghê Nghê nên vội vàng ra khỏi phòng.

“Mợ chủ, cô đoán đúng rồi, quả nhiên rất nhiều phóng viên từ thành phố chạy về phía nam Mã Gia Trại.

May mà thủ trưởng Trạm đã phát lệnh khóa thành tập trận, lúc này không ai có thể ra ngoài được. Một số ít bí mật chạy ra ngoài đã được đưa trở lại rồi.”

Lời nói của Phi khiến lòng Thẩm Hạ Lan dịu đi phần nào.

“Lúc Nghê Nghê đi học mẫu giáo anh có ở đó không?”

“Mợ chủ, lúc đó là do Tống Đình, trợ lý Tống sắp xếp.”

Thẩm Hạ Lan chợt hiểu ra.

“Được rồi, biết rồi, Trương Nhu có tin tức gì không?”

“Có rồi, chẳng qua kỳ lạ là Trương Nhu không phải là giáo viên mẫu giáo, cô ta cũng không có giấy phép giảng dạy. Cô ta tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật, hiện tại cũng không có nghề nghiệp gì.”

Lời nói của Phi đột nhiên làm cho Thẩm Hạ Lan nheo mắt.

“Không có tư cách làm giáo viên mà dám đối xử với con gái tôi như thế này! Đi kiểm tra xem, ai cho cô ta lá gan đó!”

Thẩm Hạ Lan bây giờ tức giận đến mức, hận không thể tự tay mình làm thịt Trương Nhu này.

Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan đi vào phòng bếp.

Không biết mấy ngày nay Nghê Nghê ăn có ngon không, bây giờ phát sốt cũng không được ăn đồ nhiều dầu mỡ, cô muốn làm chút cháo kê cho Nghê Nghê.

Thẩm Hạ Lan nấu cháo kê xong, Diệp Nghê Nghê vẫn còn chưa tỉnh.

Cô cũng không muốn quấy rầy con bé, bản thân một chút cũng không có cảm giác thèm ăn.

Lưu Nghệ gọi điện nói, ba mẹ Từ Cường thấy con mình ổn, cũng bớt ý thù địch đi nhiều, nhưng Trương Nhu kia lại kích động ba mẹ Từ Cường tố cáo họ, may mà ba mẹ Từ Cường không phải là người không hiểu chuyện, hơn nữa Thẩm Hạ Lan nhờ bác sĩ của bệnh viện quân khu thành phố chữa bệnh cho đứa nhỏ, chi phí cũng không ít, người ta cũng có ý định bỏ qua chuyện này.

Khi Thẩm Hạ Lan nghe Lưu Nghệ nói lời này, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.

Trương Nhu này thật sự không tiếc công sức đẩy cô và Diệp Nghê Nghê ra đầu ngọn sóng.
 
Chương 1186


Chương 1186

Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?

Thẩm Hạ Lan nghĩ thế nào cũng thấy Trương Nhu này có vấn đề, nhưng không sao, cô có cách khiến cô ta phải trả giá.

Nếu là bình thường giáo dục một đứa trẻ, cô bảo đảm sẽ không nói gì, nhưng rõ ràng đối với Diệp Nghê Nghê, Trương Nhu quá khắc nghiệt, quá manh động rồi.

Thẩm Hạ Lan bảo Lưu Nghệ đăng những đoạn phim đó lên mạng, đồng thời nói Phi sử dụng bộ phận quan hệ công chúng của công ty để trực tiếp mua hot search.

Trong một thời gian, Trương Nhu này đã hoàn toàn nổi tiếng trên mạng.

Rất nhiều bà mẹ nhìn thấy cảnh tượng này không thể chịu đựng được, bắt đầu lên án, thậm chí có người còn bắt đầu tìm kiếm thông tin trên mạng.

Không bao lâu, tất cả thông tin của Trương Nhu đều được phanh phui hoàn toàn.

Thì ra tổ tiên Trương Nhu là nông dân từ bao đời nay.

Kỳ thật nông dân không xấu hổ, thậm chí còn vẻ vang, nhưng là Trương Nhu vốn là ở nông thôn lúc đi học đi làm lại phủ nhận chuyện này, căn bản muốn quên mất tổ tiên của mình. Để tránh người khác phát hiện ra cô ta là người ở quê, cô ta không bao giờ để bố mẹ lên thành phố thăm mình, cũng không được phép gọi video cho cô. Cô ta chỉ thỉnh thoảng về nhà một chuyến, Tết nhất cô ta chạy ra ngoài đi du lịch, mạng xã hội tràn ngập ảnh cô ta đi du lịch.

Trương Nhu sau khi tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật, không có công việc nghiêm túc lại tiêu tiền như nước, nói với bên ngoài cô ta có cha mẹ giàu có, lại là con nhà giàu đời thứ hai, đương nhiên không ai đi hỏi để xác nhận về vấn đề này.

Nhưng bởi vì sự cố này, nội tình bên trong của Trương Nhu hoàn toàn bị phơi bày ra ánh mặt trời.

Khỏi phải nói, khả năng của cư dân mạng rất mạnh mẽ, thậm chí họ còn tìm ra bằng chứng Trương Nhu làm tình nhân cho người ta.

Hóa ra Trương Nhu vì để thỏa mãn thói tiêu tiền như nước của bản thân mà làm bồ nhí cho người ta.

Trước sau thay đổi ba người đàn ông, thậm chí có lần còn bị vợ của người ta trực tiếp lôi ra đánh một trận, vì thế còn gây xôn xao trên Facebook, chẳng qua bị người ta dùng tiền ém xuống.

Bây giờ bởi vì chuyện này lên men, những chuyện không hay trước đây của cô ta bị lật tẩy, nhanh chóng nhảy vọt lên thành hotsearch.

Thẩm Hạ Lan thật sự không biết uy lực của internet lớn như vậy, so với điều tra của Phi rõ ràng hơn rất nhiều.

Cô không để ý đến những lời bàn tán, chỉ nhìn những người đàn ông mà Trương Nhu qua lại.

Ba người đều xuất thân từ giới thượng lưu Hải Thành. Một người nổi tiếng trong ngành xây dựng, một người nổi tiếng trong ngành du lịch, còn lại một danh nhân gần đây trong giới giáo dục.

Dư Sinh!

Thẩm Hạ Lan chắc chắn rằng mình không biết người này, chỉ là không biết Diệp Ân Tuấn có đắc tội với ông ta hay không.

Trương Nhu vô cớ đối phó với cô và Nghê Nghê, cô cũng không đắc tội với người phụ nữ này, cho nên hiện tại chỉ có thể đi tìm lối ra từ Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan gửi tên Dư Sinh cho Phi.

“Tập trung kiểm tra người này. Một danh nhân trong giới giáo dục.”

Không lâu sau tin nhắn của Thẩm Hạ Lan được gửi đi, Phi đã trả lời lại.

“Mợ chủ, tôi đã kiểm tra Dư Sinh này, không có chuyện gì liên quan đến cô và sếp Diệp, độc nhất có một chuyện, ông ta có một người anh ở nước ngoài, tên là Dư Dương.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, cô híp mắt suy nghĩ, sau đó chợt nhớ ra.

Dư Dương!

Ba của Dư Khinh Hồng!

Người đàn ông tình một đêm ở nước ngoài của Tiêu Ái!

Nói như vậy, mọi thứ coi như liên kết được rồi.

Dư Dương yêu Tiêu Ái, Tiêu Ái đã trở chấp niệm cả đời của ông ta.

Mà Tiêu Ái sau khi cùng Thẩm Hạ Lan ra đảo thì chết, mà Thẩm Hạ Lan cô lại nguyên vẹn mà trở ra.

Cho nên Dư Dương hận mình?

Hay là Dư Khinh Hồng chỉ thị?

Cô ta vẫn không chết tâm?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu cũng muốn lớn rồi.

Khi nào những thứ lộn xộn xung quanh mới có thể được dọn dẹp hoàn toàn đây?

Nếu Dư Dương muốn đối phó với mình, có thể trực tiếp tới chỗ cô, đối phó một đứa trẻ bốn tuổi là như thế nào?
 
Chương 1187


Chương 1187

Thẩm Hạ Lan trước kia từng cảm thấy có chút áy náy với Dư Dương, nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy như vậy nữa.

Người đàn ông này không đáng để mẹ cô yêu!

Một người đàn ông có thể đối phó với một đứa trẻ bốn tuổi có thể yêu đến mức nào?

Thẩm Hạ Lan lạnh giọng nói: “Không cần dạy anh làm thế nào chứ. Dư Sinh là danh nhân trong giới giáo dục, sau khi sự việc của Trương Nhu nổ ra, ông ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp khắc phục, thậm chí không tiếc bỏ rơi quân cờ Trương Nhu này, cho nên nhiệm vụ của anh là tìm xem ông ta có những trò xấu gì, vạch trần tất cả, nếu không kéo được Dư Sinh này xuống nước, anh cũng đừng làm nữa.”

“Được, Mợ chủ.”

Phi cảm hơi thấy áp lực như núi.

Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại xong có chút không thoải mái.

Cô cũng sẽ nhớ Tiêu Ái.

Cuộc đời của Tiêu Ái thật sự rất thăng trầm, có lẽ mẹ cô cũng không ngờ rằng sau khi bà qua đời lại có những hỗn loạn như vậy.

Thẩm Hạ Lan thở dài, đi tới phòng của Diệp Nghê Nghê canh chừng.

Diệp Nghê Nghê vẫn chưa tỉnh lại.

Thẩm Hạ Lan canh một hồi lại ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Diệp Nghê Nghê bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối om, con bé không ngừng gọi Mẹ, gọi đến mức tim cô đau nhói.

Cô muốn ôm Diệp Nghê Nghê vào trong lòng, nhưng tay lại xuyên qua người Diệp Nghê Nghê, không chạm tới được con bé.

Cô chỉ có thể nhìn Diệp Nghê Nghê khóc, sợ hãi, cuối cùng cuộn mình trong góc, chậm rãi nhắm mắt lại.

Không! Nghê Nghê!

Thẩm Hạ Lan chợt tỉnh dậy.

Mồ hôi lạnh thấm vào lưng, vết thương tuy đau nhưng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Thẩm Hạ Lan cúi đầu, nhìn thấy quần áo trên người đã thay thành đồ ngủ, mà cô lại đang nằm trên giường.

Tình huống gì thế này?

Ai đưa cô lên giường?

Cô không phải ở phòng Nghê Nghê sao?

Thẩm Hạ Lan đầu óc có chút không hiểu được.

Cô nhanh chóng rời khỏi giường, một suy đoán thoáng qua trong đầu cô.

Thẩm Hạ Lan không thèm đi giày, trực tiếp chạy ra ngoài.

Cô đến phòng của Nghê Nghê nhìn một lượt.

Nghê Nghê còn đang ngủ say, chẳng qua cái bát trên bàn còn thừa lại cháo kê, rõ ràng đã nguội lạnh.

Nói cách khác, Nghê Nghê ăn xong lại đi ngủ.

Là má Hoàng sao?

Thẩm Hạ Lan không cảm thấy má Hoàng có đủ sức mà ôm mình trở về phòng ngủ.

Đôi mắt cô hơi ươn ướt, gần như điên cuồng chạy về phía phòng làm việc.

Đèn trong phòng làm việc đang sáng.

Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ cảm thấy ánh sáng này ấm áp đến vậy, toàn bộ tế bào, máu của cô như đang sôi sục trong hơi ấm.

Cô nhanh chóng chạy tới, mạnh mẽ mở cửa, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngồi trên ghế, đang họp video.

Thẩm Hạ Lan không dám chớp mắt, sợ là mình đang nằm mơ, Diệp Ân Tuấn trong nháy mắt biến mất.

Tiếng mở cửa vang lên khiến Diệp Ân Tuấn hơi quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang đứng ở cửa, trong đôi mắt kích động ngấn lệ.

Anh khẽ mỉm cười, nhưng giây tiếp theo lại cau mày.

Diệp Ân Tuấn đột ngột đứng dậy, nhanh chóng đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, trực tiếp ôm ngang cô lên.

“Sao không đi giày mà ra ngoài rồi? Khí lạnh không tốt cho phụ nữ, thân thể em còn chưa hồi phục, không biết trân trọng bản thân chút nào, em nói em xem, nếu anh không ở bên cạnh em thì phải làm sao?”

“Diệp Ân Tuấn?”

Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy có chút mơ màng.

Cô đưa tay sờ ngực Diệp Ân Tuấn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom