Dịch Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 241


Chương 241

Mặc Hi cũng đã chơi rất là vui rồi, vừa nghe mẹ gọi mình thì cậu bé liền lập tức leo xuống.

Sau đó là Diệp Minh Thành cũng đưa em gái mình cùng nhau trở lại chỗ cô rồi.

*“Mommy ơi mommy,hôm nay Ninh Dương vui quá đi mất, anh Minh Thành lúc nào cũng bảo vệ Ninh Dương hết đó”

Ninh Dương bé nhỏ sau khi leo khỏi xe ngựa, vừa nhìn thấy mẹ của mình liền vô cùng vui vẻ chạy sang chỗ cô.

Mộc Vân liền ôm chặt lấy cô bé: “Vậy sao, anh Minh Thành giỏi như vậy sao, vậy thì chúng ta phải có phần thưởng thật lớn cho anh Minh Thành rồi, Minh Thành ơi, con qua đây,mommy ôm con một lát”

Mộc Vân cười híp mắt lại, kéo tay đứa con trai lớn, ôm thắng bé vào lòng.

Diệp Minh Thành được mẹ mình khen ngợi còn đỏ hết cả mặt, lập tức ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống không để mọi người nhìn.

Đứa nhỏ này quả đúng là khác biệt hoàn toàn so với Mặc Hi, Mặc.

Hi từ nhỏ luôn sống với Mộc Vân, tính tình cũng như vậy trở nên rất hoạt bát vui vẻ, tuy rằng cậu bé vẫn biết chăm sóc cho em gái mình, nhưng so ra thì vẫn thiếu chín chắn hơn Diệp Minh Thành nhiều lắm.

Có lẽ, thật sự là do môi trường mà thẳng bé phải sống từ bé đến giờ đi.

Mộc Vân nhìn về phía bầu trời đang tối dần, suy nghĩ trong lòng.

“Mặc Hi, mau xuống đây, một lát.

“Mặc Hi, Minh Thành, hai đứa ăn xong mấy cái này trước đã rồi chúng ta về nhà có được không nè? Bây giờ đã rất muộn rồi”

“Được thôi mommy”

“Vâng ạ”

Hai đứa nhỏ đồng thanh nói.

Ninh Dương bé nhỏ đang ngồi uống từng ngụm trà sữa, nghe mommy nói là sẽ trở về nhà liền giương cặp mắt long lanh của mình lên.

“Mommy, vậy chúng ta về đâu vậy ạ? Là chỗ ở bên daddy sao?”

Tất cả mọi người đều không có nói cho đứa nhỏ ngây thơ này là, cô bé đã bị daddy đuổi ra khỏi nhà rồi.

“Không phải đâu, bây giờ mommy đã khỏe lại rồi, nên chúng ta sẽ trở về nhà của mình thôi, ở cùng với các anh, có được không?”

“Được thôi”

Tâm tình của cô bé có chút buồn bã, trong lòng của cô bé thì vẫn là thích căn nhà rộng lớn hơn.

Hơn nữa, điều quan trọng hơn là ở đó có daddy nữa kìa.

Thế là, bốn mẹ con bọn họ lên đường trở về nhà.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống.

Đến giờ này rồi thì tất nhiên là phải chuẩn bị nấu đồ ăn tối thôi, đám nhóc này tuy đã ăn một buổi ở khu vui chơi rồi, nhưng đó cũng chỉ là ăn lót dạ mà thôi, buổi tối vẫn phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn.

Sau khi Mộc Vân đưa đám nhóc trở về đến khu nhà cũ liền đi đến siêu thị mua ít thức ăn, sau đó mới cùng nhau trở về phòng thuê của cô.

“Các con thân yêu ơi, buổi tối nay mấy đứa muốn ăn gì nè?”

“Con muốn ăn mì trộn tương của mommy làm!”
 
Chương 242


Chương 242

“Con cũng vậy, anh Minh Thành, em nói cho anh nghe nè, mì trộn tương của mommy làm cực kì ngon luôn, đến chú Kiều ăn rồi cũng cứ nhớ mãi không quên đấy”

Ninh Dương quả thực là một chiếc áo bông đầy ấm áp, vừa nghe đến ăn mì trộn tương liền không nhịn được giới thiệu với người anh trai mới đến nhà mình lần đầu này.

Nhưng mà, cô bé nhắc đến người tên chú Kiều đó…

Mộc Vân liền vội vàng ngất lời con gái mình: “Được rồi, vậy chúng †a sẽ ăn mì trộn tương nhé, Mặc Hi, con đưa anh trai đi rửa mặt trước đi, Ninh Dương, con bật bếp lên giúp mommy đi, mommy làm cho tụi con ăn liền đây”

“Vâng ạ”

“Dạ con biết rồi mommy”

Ba đứa nhỏ ngoan ngoấn nhanh chóng đáp lời.

Mộc Vân lúc này mới đem đồ ăn vừa mua ban nãy vào phòng bếp, sau đó bắt đầu bận rộn nấu ăn.

Sau một tiếng đồng hồ, mì trộn tương cuối cùng cũng nấu xong rồi, cả đám nhóc ở trong nhà sớm đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn, đều đang đứng sẵn ở bên cạnh phòng bếp rồi, ba cái đầu nhỏ nhìn chấm chẵm vào bên trong phòng bếp nhìn mẹ mình Đến cả Diệp Minh Thành vẫn luôn rất dè dặt cũng lén đi theo em trai và em gái, chạy đi chạy lại mấy vòng.

Một lúc sau, mommy cuối cùng cũng bắt đầu bưng đồ ăn ra ngoài rồi.

“Mau đến đây, đ ĩa này là của bé con Ninh Dương nè”

“Wow, cảm ơn mommy ạ!”Nhóc con chạy vội đến, nước miếng cũng ứa hết cả ra.

Mộc Vân cười, lại tiếp tục bưng hai đ ĩa đồ ăn của hai đứa con trai, bất quá trong nhà chỉ có hai cái đ ĩa của trẻ con thôi, nên lần này cô dùng luôn cái đ ĩa lớn của người lớn đựng thức ăn luôn.

“Không sao cả, đ ĩa này là của anh trai nha”

Mặc Hi cũng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhìn thấy cảnh này liền chủ động đưa chiếc đ ĩa trẻ con cho anh Minh Thành.

Mộc Vân thấy thế cũng cảm thấy rất an ủi.

Đây chính là những đứa con của cô, đứa nào cũng rất hiểu chuyện, đứa nào cũng vô cùng ngoan ngoãn, cô còn có cái gì mà cảm thấy không đủ nữa cơ chứ.

Cô lặng lẽ nhìn về phía mấy đứa con đang bắt đầu ăn uống của mình, sau đó cô đứng lên đi về phía phòng ngủ.

“Rung… rung rung…

Trong khoảnh khắc cô nghe thấy tiếng điện thoại mình rung lên, trong lòng cô hơi lo lắng hồi hộp, dù sao thì lần này, trò đùa của cô cũng rất lớn.

Quả nhiên, sau khi cô bát máy thì một tiếng thét như bom nổ sét đánh từ đầu dây bên truyền đến: “Mộc Vân, tôi nhất định sẽ gi3t chết cô!”

Mộc Vân: *..* Hừ, có thể đừng có hở chút mở miệng ra là đòi đánh đòi giết có được không vậy? Anh ta có biết anh ta cứ như vậy sẽ dạy hư đám nhỏ không?

Mộc Vân thở dài một tiếng: “Được rồi, hôm nay đến đây là có thể dừng lại rồi, anh có thể tới rước con anh rồi đấy”

“Cô nói cái gì?”

Diệp Diệp Sâm đang lượn vòng trên bầu trời Nacow đang tức giận muốn chết bỗng dưng khựng lại.
 
Chương 243


Chương 243

Đến đón con?

Thuận lợi đến vậy sao?

Anh cúi đầu nhìn xuống thành phố ở dưới chân, cũng bắt đầu hạ cánh rồi.

Mộc Vân chờ một lúc lâu, mãi vẫn không nghe thấy anh trả lời, tưởng ra anh ta vẫn không hiểu cô đang nói gì, có chút mất kiên nhấn.

Rốt cục là anh có đến hay không? Nếu như anh không đến, vậy thì tối nay để cho tụi nó ngủ ở đây đấy, anh đừng có để đến mai rồi lại bảo cái nhà thuê tồi tàn rách nát này nuôi hỏng con cái của anh”

Lần này thì ở trong máy bay trực thăng không còn một tí âm thanh nào nữa.

Căn nhà thuê?

Còn muốn anh đến chỗ đó để rước con mình?

‘Vậy là, người phụ nữ chết tiệt này vốn dĩ không hề rời khỏi thành phố A, mà là đưa mấy đứa nhỏ đến chỗ ở của cô ta sao?

Diệp Sâm tức đến phát rồ, thiếu chút nữa đã bị tức chết ngay “Tổng giám đốc, chúng ta chuẩn bị đáp xuống rồi, ở bên dưới chính ệnh viện Nacow, chúng ta có thể trực tiếp đáp ở trên nóc của tòa nhà bệnh viện”

Vào thời khắc quan trọng này, bảo vệ ngồi bên cạnh anh lại còn nói ra một câu như thế.

Thế là, Mộc Vân ở đầu dây bên kia đã nghe thấy được, anh mắt trợn tròn kinh ngạc: “Ôi trời ạ, Diệp Sâm, anh… Anh thế mà đi đến cả Nacow rồi?”

“Cô câm miệng lại cho tôi! Mộc Vân, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu, cô đợi ở đấy cho tôi!”

Sau đó thì người đàn ông này liền lập tức dập máy.

Đây đúng là một điều nhục nhã mà!

Anh ta đã sống hơn ba mươi năm, trước giờ chưa từng bị chơi xỏ như thế này!

Mộc Vân cực kì căng thẳng.

Cô cảm thấy tên đàn ông thối đó nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, vốn dĩ chỉ muốn đùa anh ta một chút, để anh ta biết được cảm giác bị người ta xỏ lá là thế nào.

Nhưng cô không ngờ rẳng, cô chỉ không để ý một lát thôi, hắn ta lại phóng đến tận Nacow rồi.

Thôi xong rồi!

Lần này thì cô thật sự thảm rồi!

Mộc Vân căn bản không dám đi ngủ, thế là sau khi dỗ cho đám nhóc ngủ xong rồi, cô liền ở lại phòng khách, vừa cố gắng mở cặp mắt đang díp lại của mình vừa chờ đợi.

Quả nhiên, đợi đến khoảng ba giờ sáng, ở bên ngoài truyền đến một tiếng “rânï, là tiếng đóng cửa xe, cô ngay lập tức liền tỉnh táo trở lại rồi.

Đó đúng là một dáng người đáng sợ mà.

Cô nắm bò lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn tối tăm đến như thế, nhưng cô vẫn cảm nhận được sát khí đẳng đẳng từ người đàn ông ở trong xe đi ra, đợi đến lúc anh ta từng bước từng bước tiến lại gần, cô phát hiện ra rằng cả tòa nhà dường như cũng chìm vào u ám luôn rồi.

Đúng là quá đáng sợ!

Mộc Vân vì không muốn làm ồn ào đến mấy đứa nhỏ, vội đi vào trong khóa cửa phòng của bọn trẻ lại, sau đó mới đi ra cửa.

“A…
 
Chương 244


Chương 244

‘Vừa ra đến cửa, liền nhìn thấy một ánh mắt toàn là tia máu, lập tức dọa Mộc Vân đến hét lên một tiếng, thiếu chút nữa đã đột tử tại đó rồi.

Mẹ kiếp!

Tên điên này!

Cô cũng tức điên rồi: “Diệp Sâm! Anh bị bệnh có phải không?

Nửa đêm rồi đó, anh rốt cục muốn làm cái gì? Muốn dọa chết tôi sao?”

Người đàn ông bên ngoài cười lạnh một tiếng, giơ chân đạp thẳng vào cửa, cánh cửa cứ như vậy bị anh đạp mở ra rồi.

“Ha ha, dọa chết cô? Mẹ kiếp! Tôi chưa bản chết cô ngay tại chỗ đã là tốt lắm rồi!”

Mộc Vân đã hoàn toàn không muốn nói chuyện với tên này nữa rồi, ngay cả tia áy náy bất an trong lòng ban nãy đối với anh ta cũng lập tức biến mất không còn tung tích.

“Mấy đứa nhỏ đâu?”

“Ng “Bế ra đây!”

“Anh không biết tự đi vào trong bế ra sao? Sao lại bắt tôi bế chứ?”

Mộc Vân không chịu hợp tác, đặt mông ngồi xuống tấm thảm điện ấm áp, sau đó thuận tay với lấy bịch snack khoai tây ngồi nhai rộp rộp.

Thái độ, cũng vô cùng lạnh lùng bình tĩnh.

Trong lòng Diệp Sâm lại một lần nữa dâng lên ngọn lửa giận.

Nhưng vào lúc này anh nhìn thấy cô ngồi ăn đồ ăn, trong không khí tràn ngập mùi của đồ ăn vặt nào đó, khiến cho một con người đã mười mấy tiếng đồng hồ chưa có gì trong bụng như anh không nhịn được phải nuốt vài ngụm nước bọt.

“Tổng giám đốc, hay là để chúng tôi đi vào trong bế cô cậu chủ nhỏ ra…”

“Các anh đừng có động vào, Diệp Sâm tôi nói cho anh biết, con trai tôi đã ngủ rồi thì đừng có để bất cứ người lạ nào động vào nó cả, nếu như để nó bị dọa sợ rồi thì tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”

Sau khi Mộc Vân nghe được câu nói của vệ sĩ cuối cùng cũng phãn nộ lên tiếng.

Cô trợn mắt tức giận nói, không để cho vệ sĩ đi vào trong bế con ra.

Vốn dĩ là trẻ con rất kị để cho người lạ lại gần vào lúc ngủ, còn bị người lạ bế như thế, cho dù là đứa trẻ có thông minh đến đâu cũng sẽ bị dọa sợ thôi, chưa kể tụi nhỏ vẫn còn là mấy đứa nhỏ năm tuổi.

Còn nữa, ở ngoài kia đang lạnh như vậy, bọn họ không sợ tụi nhỏ lạnh chết sao?

Diệp Sâm tất nhiên cũng biết những điều này, thế là anh phất tay bảo vệ sĩ đi ra ngoài “Chuyện hôm nay là như thế nào? Các cô đã thông đồng với nhau từ khi nào?”

“Anh Diệp, anh đừng có cứ nghĩ người khác là người xấu như thế có được không? Cái gì gọi là thông đồng với nhau chứ? Là con trai lớn của anh không nhịn được anh cứ ức hiếp tối nên mới giúp đỡ tôi đó chứ?

Ôm Mộc Vân cố gắng tranh đấu, dù sao thì cũng cố gắng cải chính cho con trai mình.

Hoặc Diệp Sâm nghe đến đây thì tức đến mức bật cười: “Bọn nó giúp cô? Vậy chuyện vé máy bay là sao? Cô đừng nói với tôi cũng là do bọn nó đặt vé nhé?”

“Bất kì là sao? Con trai tôi biết các | tư liệu của tôi rõ như lòng bàn tay, hơn nữa còn biết lên mạng làm ID cho tôi, đặt vé máy bay thì rất khó khăn sao?” “À đúng rồi, Minh Thành cũng tham gia nữa, tiền là thằng bé bỏ ra đó”
 
Chương 245


Chương 245

Mộc Vân cắn một miếng snack khoai tây, hừm, hương vị này, khỏi phải nói là nó ngon đến mức độ nào.

Sau khi Diệp Sâm nghe được đến đây, càng thêm tức giận, từ hai bên thái dương lại bắt đầu phát ra một cơn đau quen thuộc…

Có thể là tay đang cầm khoai tây chiên của Mộc Vân cuối cùng cũng dừng lại khi thấy sắc mặt của người đàn ông này đột nhiên không tốt.

“Anh làm sao vậy? Anh không sao chứ?”

Một lúc sau, người đàn ông bị đau dạ dày trong bụng có chút buồn nôn, đau đến mức sắc mặt tái mét đứng ở nơi đó, nói: “Cút qua đây một chút”

Mộc Vân: “..

Nhìn anh một cái thật khó có thể tin được, cuối cùng, cô cũng do dự một chút mới đi đến.

Kết quả, ngay khi cô vừa đi đến, người đàn ông đã nặng nề ngồi xuống bên cạnh cô, không khí lạnh lẽo toàn thân hòa vào hơi thở của người đàn ông này đột nhiên xông tới, khiến cô cứng đờ không tự chủ được!

Anh thật đúng là không kiêng ky?

Chính là đang thấy hoảng loạn, nhìn người đàn ông chói mắt đang nhằm mắt dựa vào ghế sô pha, lại không dn lòng được nói một câu: “Nhìn đủ chưa? Đi rót cho tôi ly nước!”

Mộc Vân đột nhiên nghẹn lại một tiếng!

Chịu thua, hai mắt còn không có mở ra, thế mà cũng biết là cô đang nhìn anh?

Một trận đỏ mặt nổi lên, rốt cuộc cô cũng phải vội vàng đặt túi khoai tây chiên trong tay xuống, sau đó đi lấy nước cho chó đàn ông kia.

Mấy phút sau, có lẽ là do cốc nước nóng được đưa xuống dạ dày hoặc là do bếp điện dưới chân cuối cùng cũng làm cho Diệp Sâm ấm lên một chút, cuối cùng sắc mặt của anh cũng không tệ lắm.

Mộc Vân nhìn thấy, do dự một chút, mới hỏi một câu: “Nếu không thì? Trước tiên đêm nay tôi sẽ không đưa bọn trẻ trở về? Anh xem bây giờ cũng đã là bốn giờ rồi, trời sắp hừng đông, còn sức khỏe của anh có vẻ cũng không được tốt lắm”

Mới nói có một câu như vậy, thế mà hai con mắt sắc lạnh đã quét qua đây.

Mộc Vân thấy da đầu tê dại một hồi, thức thời quay đầu lại, không định nói nữa.

Thành thật mà nói, sau khoảng thời gian hòa hợp này, cô đã cảm nhận được phần nào tính khí của người này, anh là một cái mông hổ điển hình không thể đụng vào, cho dù anh là người sai đi chăng nữa.

Hừ, ai cũng không thể nói về anh, càng không thể thay anh quyết định.

Mộc Vân đang im lặng suy nghĩ, chính mình có phải là muốn đi vào trước để mang quần áo cho các con hay không.

Bằng cách này, họ không phải lo lắng về việc bị lạnh khi đi ra ngoài.

“Có cái gì ăn không?”

“Hả?”

Mộc Vân đột nhiên nghe được câu này, còn tưởng rằng mình nghe lầm, lập tức quay đầu nhìn chäm chằm người đàn ông, hồi lâu mới nghe được chính mình hỏi một câu: “Anh… Muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được!”

Diệp Sâm sốt ruột đáp lại.

Vào lúc này anh đang thực sự rất khó chịu, đã hơn mười mấy tiếng đồng hồ không có bất cứ cái gì nhét vào dạ dày rồi, cộng với thời tiết lạnh, chính mình lại còn phát bệnh đau đầu nữa chứ.

Đúng vậy, đến lúc này anh thật sự rất nóng nảy, cũng không muốn nói lời nào.
 
Chương 246


Chương 246

Sau khi Mộc Vân nhìn anh một hồi, cuối cùng cô cũng đứng dậy.

Cũng đến giờ này rồi, chắc ở nhà không còn gì ăn nữa nên không nấu lại được, Mộc Vân vào bếp nghĩ đến món mì xào mà buổi tối mấy mẹ con còn chưa ăn xong.

Khoảng mười phút sau, Diệp Diệp Sâm đang nhắm mắt dựa vào sô pha, trong mũi bỗng ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ.

“Tất cả chỉ có nhiêu đây thôi, ngoài ra không còn gì nữa, đây là mì tương đen. Tối nay tôi cùng bọn trẻ ăn rồi, nên anh cứ thoải mái ăn nhiều một chút là được”

Mộc Vân lấy mì ra, đặt trước mặt người đàn ông.

Mì, tuy rắng là buổi tối chỉ còn lại có thứ này, nhưng có thể nhìn ra rằng đó là dụng tâm của cô ấy.

Bởi vì còn có trứng chiên vàng giòn bên trên cùng với chút hành lá thái nhỏ nên thoạt nhìn đã cảm thấy rất ngon miệng rồi.

Diệp Sâm cầm đôi đũa đặt gần đó lên.

Mộc Vân: “..”

Không hiểu lý do gì, trong lòng như thắt lại.

Đây là lần đầu tiên anh ăn món do cô làm, lần trước ở Vịnh nước cạn, mặc dù anh cũng ăn bánh sủi cảo nhưng bánh sủi cảo đó là do cô và chị Vương cùng làm.

Mà bây giờ, tô mì này là món ăn lần đầu tiên, cô thực sự làm đồ ăn cho anh.

Mộc Vân cúi đầu, giả bộ thu dọn sô pha, không để ý tới chuyện này.

“Xi xụp..”

Có một âm thanh hút mì rất nhỏ, người đàn ông này được huấn luyện rất tốt căn bản sẽ không phát ra bất cứ động tĩnh gì khi ăn.

Nhưng vào lúc này, đôi tai sắc bén của Mộc Vân nghe được âm thanh này.

Đột nhiên, động tác trên tay cô cũng đang chậm lại, nín thở tập trung tư tưởng, cô chờ anh ném đũa hoặc đẩy bát vào giây phút tiếp theo.

Bởi vì anh là người đã quen ăn những món sơn hào hải vị, bát mỳ đơn giản như vậy, cô cảm thấy răng không nên để vào mắt.

Nhưng điều làm cô thấy ngạc nhiên đấy là cô ngồi đó đợi một lúc, đều không thấy người bên cạnh động đậy, nhìn lại cô mới nhận ra người này lại đang nhìn điện thoại.

Mộc Vân: *..”

Quên đi, tùy anh ta vậy.

Mộc Vân cũng không quan tâm đ ến nữa, toàn thân thoải mái, ấm áp ngồi ở chỗ đó, một lúc sau không kìm được liền ngủ thiếp đi.

Cô cũng đã thức trắng cả đêm rồi.

Diệp Diệp Sâm cuối cùng cũng ăn xong bát mì, cảm thấy thực sự khá là ngon.

Tuy nhiên, khi anh ăn xong và muốn gọi người phụ nữ này đi bế con thì anh mới phát hiện ra cô đã ngủ say bên cạnh rồi.

“Tổng giám đốc?”

“Biết rồi, xuống ngay đây”

Anh nhìn tin nhắn nhận được trên điện thoại, ngón tay thon dài trả lời tin nhắn trên màn hình, anh chuẩn bị xong và tự mình đi đón con.
 
Chương 247


Chương 247

Nhưng chung quy lại, không biết có phải bởi vì hơi ấm biến mất sau khi người bên cạnh đột nhiên rời đi hay không, Mộc Vân đang năm trên sô pha ngủ say thế nhưng lại cuộn mình lại.

Bước chân của Diệp Sâm cũng theo đó mà dừng lại.

Lúc này chính là lúc sáng sớm nhiệt độ đang ở mức thấp nhất, nếu anh không quan tâm đ ến cô, có phải cô sẽ chết vì lạnh không?

Anh cau mày, cuối cùng, vẫn đi tới bế người phụ nữ này lên.

“Ưm..”

Sau khi chìm vào giấc ngủ, người phụ nữ vốn luôn dương nanh múa vuốt giờ đã bỏ hết gai nhọn trên người mình xuống, nép vào trong vòng tay anh, trầm lặng và ngoan ngoãn, hệt như một con mèo nhỏ nghe lời.

Thậm chí, vào lúc anh ôm lấy kia, có thể là do cô cảm nhận được hơi ấm trên người anh, liền rúc đầu vào ngực anh cọ cọ. Hành động vừa rồi thật giống như hành động của một đứa trẻ.

Diệp Sâm thân thể cứng đờ, anh không muốn thừa nhận rằng khoảnh khắc vừa rồi trong lòng anh đột nhiên mềm nhũn.

Người phụ nữ đáng chết này!

Tại sao anh lại có loại cảm giác này cơ chứ?

Lẽ nào không phải anh nên cảm thấy tức giận hay sao? Hôm nay cô đã lén sắp đặt một cuộc gặp cùng các con lớn như vậy với anh!

Anh thu hồi ánh mắt, cố ý không nhìn cô, rồi ôm cô vào lòng đi vào phòng ngủ.

“Tạch”

Khi bật đèn lên, nhìn thoáng qua thì thấy đây là một căn phòng rất đơn sơ với những bức tường loang lổ nhiều đồ đạc hỏng hóc, thoạt nhìn thì thật là tồi tàn.

Vì thế, bao năm qua, cô đều sống trong môi trường như vậy cùng hai con?

Rốt cuộc, ánh mắt của anh cũng dịu đi, bởi vì anh nhớ tới năm năm trước, cô rõ ràng là một thiên kim tiểu thư ăn mặc đẹp đế, tay không nhúng nước.

Nhưng năm năm sau, cái gì cô cũng đều đã học được.

Diệp Sâm bế Mộc Vân lên giường, chuẩn bị đặt cô xuống rồi rời đi.

Trong giấc ngủ của mình sau khi người phụ nữ này cảm thấy tay anh buông lỏng ra, cô không biết mình có phải là không muốn mất đi sự ấm áp như vậy không? Cô đột nhiên vòng đôi tay mảnh khảnh của mình ra hướng về phía cổ anh.

“Này, con yêu, để mẹ ôm con một lúc ”Cô lẩm bẩm trong giấc mơ, kéo người đàn ông cô đang ôm ngực xuống nằm cùng mình.

Hai mắt Diệp Sâm đột nhiên mở lớn!

Anh chưa kịp phản ứng thì đã loạng choạng, lăn lộn trên chiếc giường này với cô, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đã tìm đến môi anh một cách cực kỳ chính xác.

Sau đó hôn hôn lên môi một chút.

Diệp Diệp Sâm đột nhiên sửng sốt!

Đây hẳn là điều mà người phụ nữ này thường làm khi dỗ dành con trai.

Cho nên, hiện tại cô coi anh là con trai mình?

Thật quá xấu hổ!
 
Chương 248


Chương 248

Diệp Sâm muốn nổi giận, nhưng lại đụng chạm phải sự mềm mại, nóng ẩm phát ra từ bờ môi giống như mộ ốc độ xương, sau khi đã nếm thử, trong đầu anh không thể có phản ứng gì khác nữa.

Nhịp tim của anh tăng nhanh, bộ não của anh tạm thời ngừng suy nghĩ, như thể trong tích tắc vừa có một luồng điện chạy qua vậy.

Chỉ trong một giây, hơi thở của anh trở nên nặng nhọc.

“Mộc Vân, cô xem xem tôi là ai?”

Anh đột nhiên có chút tức giận, trịch thượng nhìn chằm chảm người phụ nữ còn đang ngủ say dưới người anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Mộc Vân nhíu mày.

Có lẽ, cô cũng cảm nhận được sự tức giận xung quanh mình trong giấc ngủ, vì vậy cô có chút bất lực lấm bẩm: “Được rồi, đừng giận nữa, ngoan”

Đôi môi mỏng manh và mềm mại lại cúi xuống hôn người đàn ông một lần nữa.

Diệp Sâm: “!

Lúc này máu nóng thật sự dồn hết l3n đỉnh đầu.

Nhìn thấy người phụ nữ này hôn chính mình, cuối cùng ánh mắt của anh cũng đã bắt đầu hiện lên một màu đỏ sâm, bàn tay còn chưa có buông ra đã dùng sức kéo thật chặt lấy vòng eo thon thả của cô.

Kéo mạnh!

“Đau!” Eo và môi Mộc Vân đột nhiên đau nhức, cuối cùng, hàng mi mảnh mai của cô run rẩy mở ra.

Vừa mở ra, cô liền nhìn thấy sắc. của người đàn ông đột nhiên phóng đại trước mắt, môi hai người kề sát vào nhau, trong phút chốc, cơn buồn ngủ của cô biến mất sau một âm thanh vù vù trong não.

Ôi trời ơi!

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Lẽ nào… Cô không ôm con trai của mình sao?

Đồng tử của cô run lên, gần như ngất xỉu tại chỗ.

“Nhìn rõ chưa? Còn muốn hôn nữa không?”

Nhìn thấy cô rốt cục cũng tỉnh ngủ, người đàn ông tuy rằng dính lấy nhau mà môi và răng chạm vào nhau, cuối cùng cũng trầm giọng nói Mắt Biếc Mộc Vân đột nhiên trợn tròn đen nhánh!

“Tôi không biết là anh, tôi cho rằng…… Tôi cho rằng là con trai..“Cô hoảng sợ muốn đẩy anh ra ngay lập tức chạy trốn.

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa cử động, bàn tay đang ôm cô sau lưng lập tức siết chặt trở lại!

Diệp Sâm bóp chặt quai hàm của người phụ nữ, buộc cô phải đối mặt với chính mình.

Giọng anh vừa mờ ám lại vừa gợi cảm, có chút nguy hiểm chết người, giống như một con sói đang nhìn chằm chắm vào con mồi của nó.

Mộc Vân nhất thời không dám nhúc nhích, nhìn người đàn ông với khuôn mặt đỏ bừng, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Anh… Cũng không tránh cô sao?

Không phải là anh rất ghét cô à?

Cô ngây người nhìn người đàn ông.
 
Chương 249


Chương 249

Đặc biệt khi cô ấy thấy khoảng cách giữa hai người, nếu cô ấy di chuyển một chút, rất có thể cô sế cọ môi người ta…

“Reng…Reng…”

May mắn thay, đúng lúc này, điện thoại di động của người đàn ông đột nhiên rung lên.

Mộc Vân: Trong khoảnh khắc như vậy, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô cuối cùng cũng đã thả ra, dường như anh đột nhiên bừng tỉnh, sau khi ném Mộc Vân xuống giường, anh lập tức đứng dậy.

Thân thể mảnh mai của Mộc Vân lập tức lăn vào trong chăn bông.

‘Vừa nằm xuống, cô không còn tâm trí để quan sát những người khác nữa, đêm nay cô đã bị làm cho kinh hãi tột cùng rồi nên ngay lập tức vùi đầu vào trong chăn.

Thật sự quá kinh khủng!

Cô đã làm ra những chuyện gì rồi!

€ô vùi đầu trong chăn, mặt mày hoảng sợ đến mức nóng như thiêu đốt, sức lực toàn thân giống như bị rút hết sạch, đầu ngón tay bắt đầu run lên.

Diệp Diệp Sâm cúi đầu nhìn đám người này, khuôn mặt tuấn tú của anh ta tỉnh táo hẳn lên, lập tức lộ ra vẻ phấn khích.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn là không nói gì, cứng ngắc nhấc chân đi ra ngoài.

Ngày hôm sau.

Lúc bọn trẻ thức dậy, chúng ngạc nhiên khi thấy mẹ không dậy muộn, không nấu bữa sáng, cũng không giúp chúng làm ấm lò sưởi.

Lạ thật, mẹ bị sao vậy nhỉ?

Có phải hôm qua mẹ bị mệt quá không?

Mặc Hi mặc quần áo xong đứng dậy: “Em đi xem mẹ thế nào, mọi người chờ ở đây nhé.”

Sau đó, chàng trai nhỏ rón ra rón rén qua chỗ mẹ.

Quả nhiên, khi cậu bé mở cửa phòng, thoáng nhìn thấy mẹ vẫn đang nằm trên giường, lại còn đang trùm chăn kín đầu.

“Mẹ vẫn chưa dậy”

Không biết Diệp Minh Thành đã ở đó từ lúc nào.

Cậu bé đang mặc bộ đồ ngủ trên người, chân cũng không mang tất nên nhẹ nhàng rón rén bước đến bên cạnh em trai.

Mặc Hi lập tức quay đầu nói: “Anh dậy rồi à? Chân còn chưa đi tất?

Coi chừng ốm đấy, anh quay về đi”

Cậu bé tỏ ra lo lắng, vội vàng đưa anh trai quay về phòng.

‘Về điểm này, Mặc Hi hiểu.

Xét cho cùng, người anh trai này được sống trong sự bảo bọc, cơm bưng nước rót từ khi còn nhỏ, không giống như cậu, từ bé đã sống cùng mẹ nên tự học cách chăm sóc bản thân mình.

Vì vậy, Mặc Hi đã quay về phòng để giúp anh trai đi tất.

Diệp Minh Thành: ”…”

Nhìn em trai đang giúp mình chuẩn bị quần áo, cậu bé thầm hứa sau khi trở về nhất định sẽ học cách làm những việc này.
 
Chương 250


Chương 250

Hai anh em đều đã mặc quần áo xong xuôi, Ninh Dương vẫn chưa thức dậy nên hai cậu bé nhẹ nhàng đi ra.

“Mẹ chắc là mệt lắm vì hôm qua đã dẫn chúng mình đi chơi cả ngày. Hay là chúng mình xuống dưới mua đồ ăn sáng để mẹ không phải nấu nữa, như vậy mẹ sẽ được ngủ một giấc thật ngon!”

“Ừm”

Diệp Minh Thành lập tức gật đầu đồng ý.

Vì thế, sau khi hai bạn nhỏ lấy tiền đã cùng nhau tay nắm tay đi ra ngoài.

Nơi này thực sự khá thuận đi xuống dưới lầu là đường phố cổ, muốn mua thứ gì cũng có, lúc trước Mộc Vân quyết định dọn đến đây chính là vì lí do này.

Mặc Hi dẫn anh trai đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng.

“Minh Thành, anh muốn ăn gì?”

Diệp Minh Thành cúi đầu nhìn xuống sàn nhà bẩn thỉu phía dưới chân.

Cậu bé chưa từng đến một nơi như vậy bao giờ, đối với một cậu bé từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa thì khó thích ứng với nơi này là điều không tránh được.

Haizz!

Mặc Hi thở dài rồi tự mình đi vào.

“Ông chủ, cháu muốn mua bánh bao, bánh quẩy và sữa ạ”

“Được, Mặc Hi bé bỏng, cháu lại đến mua đồ ăn sáng đấy à, thế mẹ cháu và em gái đâu?”

Những người ở khu phố này đều biết Mặc Hi, nhìn thấy cậu bé đẹp trai đến mua đồ ăn sáng sẽ vừa mang đồ ra cho cậu vừa trò chuyện vui vẻ.

Mặc Hi cũng đáp chuyện với các cô chú.

Vài phút sau, khi bước ra, hai đôi tay nhỏ đã xách một túi lớn đầy ấp đồ.

“Chúng mình về thôi”

“Ừm”

Diệp Minh Thành gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên từ cuối đường chạy tới, nhìn thấy hai cậu bé, người ngồi trong xe ngay lập tức đạp ga tiến lại gần.

“Chú Lâm?”

Diệp Minh Thành rất tinh mắt, vừa nhìn thấy chiếc xe liền nhận ra ngay.

Đúng vậy, người này chính là Lâm Tử Khang!

“Tại sao hai cháu lại ở đây? Mới sáng ra, mẹ của hai đứa đâu?”

Ngay sau khi nhìn thấy hai cậu nhóc, Lâm Tử Khang lập tức xuống xe và hỏi rốt cuộc có chuyện gì?”

Chuyện này quả thực làm người khác có chút lo lắng, trời lạnh thế này mà hai đứa còn mới sáng sớm đã lang thang trên phố, ai mà yên tâm được chứ.

Mặc Hi nhanh chóng giải thích: “Chú Lâm, mẹ cháu còn đang ngủ.

Tối hôm qua mẹ cháu mệt quá”

Lâm Tử Khang: “..”

Mệt mỏi?
 
Chương 251


Chương 251

Chuyện quái gì đây? Chẳng lẽ vì vậy mà tối hôm qua tổng giám đốc mới về muộn, thực sự đúng như phỏng đoán của mình?

Lâm Tử Khang nghĩ đến những lời mấy tên vệ sĩ nói với mình sáng nay, rằng tối hôm qua tổng giám đốc đã ở trên lầu rất lâu, anh ta đột nhiên đỏ mặt.

“Vậy thì… Hai đứa xuống đây làm gì? Đi mua đồ ăn sáng à?

“Vâng ạ, cháu mua về cho mẹ và em gái”

Mắt Biếc sáng như trăng non của Mặc Hi chớp chớp, thành thật trả lời chú Lâm.

Lâm Tử Khang thấy vậy nên cho xe đậu sang một bên.

“Vậy thì bây giờ chú Lâm sẽ đưa hai đứa lên trên nhà. Ba bọn cháu vừa gọi cho chú và bảo cháu đưa mấy đứa đến nhà trẻ. Hai đứa mau lên đó nói với mẹ một tiếng”

Lâm Tử Khang liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, muốn nhanh chóng đưa hai cậu bé này đi.

Tuy nhiên, Mặc Hi vừa nghe thấy chú đến để đón mình đến trường mẫu giáo là cậu bé liên không muốn đi.

“Không được ạ, mẹ của cháu vẫn chưa dậy, chúng cháu cũng chưa nói với mẹ, em gái không đi thì tụi cháu sẽ không đi, phải không, Minh Thành!”

Cậu bé nhìn sang anh mình đang đứng bên cạnh.

Diệp Minh Thành cũng không chút do dự gật đầu: Lâm Tử Khang: “..”

Anh ta không có tiếng nói trong chuyện này. Cũng không hiểu tại sao hai cậu bé lại tức giận với mình như vậy?

Ngây người ra mất một lúc đã thấy hai cậu nhóc nắm tay nhau, xách túi đồ ăn sáng quay đầu chạy thật nhanh.

“Này! Hai cháu đợi chú một chút, đừng chạy, có việc gì đều có thể thương lượng mà”

Lâm Tử Khang lo lắng đạp chân ga.

Lúc Diệp Sâm nghe được tin tức là vừa tới công ty.

Cả đêm qua dường như anh ta cũng không được ngủ, từ căn nhà cho thuê đổ nát đó trở về cũng đã gần sáng, nên anh mới chỉ chợp mắt được một lát đã phải thức dậy đi làm.

Lúc nghe tin không đón được hai đứa con, anh ta đang ngồi trước bàn làm việc, đầu đã đau sẵn bây giờ còn khó chịu hơn.

“Hai đứa tại sao lại không chịu quay về chứ?”

“Hai cậu nói là phải về cùng với em gái mới chịu.

Lâm Tử Khang nói qua điện thoại bằng giọng dè dặt.

Diệp Diệp Sâm nghe vậy, đầu anh ta càng đau hơn: “Chúng nó dám cãi lời tôi sao? Còn dám ra điều kiện với ba nó? Chuyện ngày hôm qua đúng là do tôi dạy dỗ chúng nó chưa đến nơi đến chốn!”

Lâm Tử Khang: ”..

Nghe thấy giọng nói tức giận trên điện thoại, anh ta nhất thời không biết nên nói gì?

Thật sự người bị kẹp ở giữa như anh ta không biết phải làm thế nào.

Đang đứng chôn chân tại chỗ khoanh tay bất lực, lúc này bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo chạm vào anh ta: “Chú đưa điện thoại cho cháu được không ạ?”

“Hả? Đưa cho… Cháu?”

Lâm Tử Khang ngơ ngác nhìn cậu bé Diệp Minh Thành đi tới, do dự hồi lâu.
 
Chương 252


Chương 252

Kết quả là thấy anh ta quá lề mề nên Minh Thành liền kiễng chân lên giật lấy điện thoại từ trong tay Lâm Tử Khang.

“Ba, con là Minh Thành!”

“Sao thế?”

Diệp Diệp Sâm đã quen với việc đột nhiên nghe thấy giọng nói của con trai trong điện thoại.

“Con muốn nói là hiện tại ba làm như vậy không giống một người đàn ông”

“Phải mất ít nhất năm giây, Diệp Diệp Sâm mới nghe rõ được, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Không giống một người đàn ông?

Diệp Minh Thành vẫn thờ ơ: “Đúng vậy, hôm qua tụi con đã muốn đi rồi”

“Sau đó?”

“Là mẹ bảo chúng con về”

“Chúng con định sẽ đi nước ngoài, mẹ nói không nên làm cho ba đau lòng nên đã đưa chúng con trở về, nhưng ba… Ba lúc nào cũng như thế này, ba thật không đúng với mẹ!”

Thắng bé này nói như ông cụ non!

Có thể do cậu bé hiếm khi được nói nhiều như vậy nên lúc này những câu nói dài từ khuôn miệng nhỏ nhản của cậu bé thốt ra như thể cứ bật từng chữ, từng chữ một.

Không trôi chảy, lưu loát chút nào.

Tuy nhiên, cậu bé vẫn rất cố gắng để thể hiện ý mình muốn nói.

Diệp Sâm nghe những lời con trai nói xong khá sửng sốt.

Trong miệng anh ta đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn mắng mỏ thằng nhóc này nhưng lại đột nhiên không nói ra được.

Hôm qua các con muốn đi, là người phụ nữ đó đưa chúng về?

Làm sao có thể như thế được?

Chẳng phải cô không dám rời đi vì sợ anh, vậy mà cuối cùng lại chọn cách đưa bọn trẻ về sao?

Cầm điện thoại trong tay, anh ta không tin vào những gì mình nghe thấy.

Nhất là khi nghe thắng bé nói rằng mục đích người phụ nữ đó đưa chúng về là vì không muốn thấy anh buồn, anh càng cảm thấy không thể nào có chuyện đó.

“Không phải là con đang nói dối ba chứ? Vì muốn cho em gái cùng đi học mẫu giáo với hai đứa?”

“Ba kiểm tra camera giám sát ở sân bay mà xem!”

Cậu bé thẳng thắn nói.

Sau đó cậu bé cúp máy.

Khí Lâm Tử Khang tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện này, đầu anh ta tủa đầy mồ hôi lạnh, chỉ có thể bái phục cậu chủ nhỏ.

Tuy nhiên, mặt khác, anh ta nghĩ cũng không có gì sai, đối với loại người như ba thằng bé, phải để chọn con trai anh ta ra ta mới được, dù sao chỉ có thằng bé mới biết được tử huyệt của anh ta.

Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau khi cúp máy, anh ấy đã nhận được tin nhắn của Diệp Sâm.

“Đưa cả con bé đi đi!”

Chậc chậc!

Cậu chủ, cậu thật lợi hại!
 
Chương 253


Chương 253

Cuối cùng Ninh Dương cũng phải cùng đi đến nhà trẻ.

Đối với việc này, Mộc Vân ngủ đến mơ mơ màng màng mãi đến khi hai đứa con trai mang người đi cô mới tỉnh lại.

Mãi cho đến khi con gái được mang đi cô mới nhìn vào căn phòng trống rỗng vỗ võ đầu: “Không đúng, học phí không phải là chưa gom đủ sao? Sao có thể đi được?”

Cô không thể giải thích được.

Nhưng mà nếu đã đi rồi, vậy thời gian còn lại của cô vẫn là nghĩ làm thế nào để tích góp tiền.

Mộc Vân bật máy tính chuẩn bị lên mạng xem có nơi nào tuyển dụng bác sĩ không?

Đúng lúc này Kiều Thế Khiêm gọi tới.

“Maris, hôm qua cô không sao chứ?”

“Không sao đâu”

Mộc Vân thản nhiên trả lời điện thoại.

Bây giờ cô cảm thấy rằng cô nên giữ khoảng cách với người đàn ông này, bởi vì ngày hôm qua anh ta đã đâm thủng tờ giấy ngăn giữa tầng quan hệ của cô với anh ta.

Thế nhưng Kiều Thế Khiêm hiển nhiên không muốn như vậy, sau khi nhìn thấy cô nguyện ý nhận điện thoại của mình, anh ta cực kỳ kích động.

“Vậy thì tốt, vậy hôm nay cô có đi phỏng vấn không? Tôi đã nói với người bạn của tôi rồi, cô có thế đến đó làm luôn”

“Không cần đâu, tôi đã tìm được công việc ở đây rồi, là bệnh viện thành phố”

Mộc Vân ở trong trang web mở ra vừa vặn nhìn thấy một bệnh viện tuyển dụng y tá lại không muốn làm phiền anh ta nữa, cô không nghĩ gì cả lập tức điểm sơ yếu lý lịch của mình vào.

Kiều Thế Khiêm: “..”

Bệnh viện thành phố sao?

Điều đó là không thể, đây là trong nước, không phải ở nước ngoài.

Các bác sĩ trong nước nộp đơn đăng ký bác sĩ tối thiểu phải tốt nghiệp thạc sĩ, bác sĩ bình thường cũng phải có bằng đại học!

Kiều Thế Khiêm cảm thấy thất vọng.

Với khả năng và trình độ của cô, việc đi đến một bệnh viện như vậy chắc chẳn là dễ dàng.

kiều Thế Khiêm không thể không cúp máy.

Tại sao cô luôn luôn không nghe lời như vậy? Cô không thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh ta sao?

Sơ yếu lý lịch của Mộc Vân thật ra chính là tùy tiện gửi đi.

Cô không bao giờ nghĩ đến việc làm việc ở đây, cô còn phải quay lại Corlin.

Cô quyết định trước khi trở về, cô phải tìm được công việc phụ làm trước để kiếm được học phí cho Ninh Dương, vì vậy cô lật tung các.

hộp trong nhà để tìm kiếm.

“Thật kỳ lạ, đồ của mình đâu? Không biết đi đâu rồi?”

Cô tìm đến đầu đầy mồ hôi, gần như lật tung tủ quần áo trong cả hai phòng nhưng vẫn không tìm thấy.

Không còn cách nào khác cuối cùng cô ấy chỉ có thế gọi cho cậu mình.
 
Chương 254


Chương 254

“Cậu, cháu là Mộc Vân đây, cháu muốn hỏi một chút, lúc trước đưa Mặc Hi cùng Ninh Dương tới đây câu có thấy một cái túi máy tính nhỏ của cháu không?”

“Túi máy tính sao? Túi máy tính nào?”

Cậu ở đầu bên kia của điện thoại không hiểu chuyện gì đang xảy ra mơ hồ hỏi lại Mộc Vân Chỉ có thể mô tả chỉ tiết với ông ta: “Là một túi máy tính nhỏ, lúc trước cháu đựng máy tính xách tay, bên trong có vài cuốn sách của cháu, tất cả đều là những cuốn sách cháu đã viết trước đây, cháu muốn lấy một cuốn sách trong số đó”

“A?”Cuối cùng thì sách của cháu cũng bán được rồi sao?”

Đỗ Hoa Sênh nghe được cực kỳ khiếp sợ!

Điều này không thể trách ông ta được bởi vì lúc trước sách của cháu gái ông ta nổi tiếng trên diễn đàn văn học, rất nhiều nhà xuất bản tranh giành muốn ký hợp đồng bán bản quyền nhưng cô không bán.

Ông ta nhớ lúc đó cô có một cuốn sách tên “Bí mật phía sau”, lúc đó còn được một công ty điện ảnh và truyền hình nhìn trúng.

Đáng tiếc cô không bán cất dưới đáy hộp!

Nhưng bây giờ cô chủ động nói muốn bán.

Đỗ Hoa Sênh hoài nghỉ mình có nghe lâm không?

“Cháu đùa cậu đấy à?”

“Không có, cháu phải bán sách để đóng học phí cho hai anh em Mặc Hi cùng Ninh Dương, nhà trẻ này học phí hơi cao mà cháu còn thiếu một ít tiền cho nên định bán một quyển”

Mộc Vân giải thích.

Kết quả là khi cậu nghe được lý do này lập tức mảng: “Vì con bé đó à? Tại sao? Ba nó chết rồi sao? Lại còn muốn cháu đóng học cho sao?

Hay là hai đứa con trai thì là con của Diệp Sâm, con gái thì không phải sao?”

“Không phải không phải, anh ấy còn không biết Ninh Dương là con gái của anh ấy mà, hiện tại anh ấy đã biết Mặc Hi còn đang muốn tranh giành với cháu, cháu làm sao còn có thể cho anh ấy biết Ninh Dương cũng là con anh ấy được?”

Tai Mộc Vân gần như bị điếc chỉ có thể nhanh chóng an ủi người cậu tính tình nóng nảy này.

May mắn thay sau khi nghe cô giải thích xong ông ta hơi bình tĩnh lại “Nhưng cháu cũng không cần phải bán những cuốn sách đó.

Những quyển sách đó đều là bảo bối của cháu nhiều năm, năm đó người ta trả bao nhiêu tiền cũng không bán giờ cháu lại bán, cháu bỏ được sao?”

“Không sao đâu, chỉ là sách mà thôi, bán rồi lại viết”

Mộc Vân ra vẻ thoải mái nói.

Nhưng trên thực tế những cuốn sách của cô, trong suốt cuộc đời của mình cô thực sự không muốn bán, bởi vì nó không chỉ là cuốn sách cô đã viết mà còn là ký ức của cô, cuộc sống của cô.

Cuối cùng cậu cũng cho cô một vài manh mối.

May mắn thay sau khi nghe lời nhắc nhở của ông ta, Mộc Vân lại tìm kiếm một lần nữa, rốt cục cô ở trong một cái vali dưới gầm giường phát hiện túi máy tính của mình.

“Cuối cùng cũng tìm thấy mà Cô mừng rỡ, ngay lập tức lấy USB bên trong ra sau đó đi đến máy tính.

Tìm thấy cuốn sách “Bí mật phía sau”.
 
Chương 255


 

Chương 255

“Bí mật phía sau”quả thật là một quyển sách rất hot trên mạng năm đó, nó chủ yếu kể về một thiếu niên mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, sau đó vào một ngày tình cờ một cô bé theo dõi bí mật của cậu, giữa hai người xảy ra chuyện.

Tình tiết câu chuyện coi như khá thỏa đáng.

Tuy nhiên bởi vì phong cách tinh tế của tác giả vào thời điểm đó cộng thêm những cảm xúc mạnh mế của cô bé, một khi xuất bản ngay lập tức sẽ cháy hàng.

Thậm chí tác giả sẽ càng nổi tiếng hơn!

Nhưng thật không may, cuối cùng nó lại biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng.

Mộc Vân mở tài liệu ra nhìn văn tự năm đó mình từng chữ từng chữ đánh lên, nhịn không được trong mũi cảm thấy chua xót.

Quên đi, đóng học phí cho con cái cũng đáng giá.

Mộc Vân đăng nhập vào QQ đã không đăng nhập năm năm, sau đó cô tùy tiện ở trong thanh chỉnh sửa của hộp thoại bật lên không ngừng tìm một người.

“Xin chào, tôi đang ở đây, nếu bây giờ ông vẫn muốn tôi sẽ quyết định ký hợp đồng cuốn sách này cho ông”

Sau khi gửi đoạn tin nhắn xong cô chờ đợi.

Bởi vì cũng không chắc chắn sau 5 năm không biết đối phương còn “sống” hay không?

Trung tâm thành phố, Tòa nhà Tập đoàn Diệp Thị.

Lâm Tử Khang mất cả buổi sáng để điều tra rõ ràng người tên Kiều Thế Khiêm.

“Tổng giám đốc, tôi đã điều tra rõ ràng người này quả thật là luật sư trưởng, nhưng mà anh ta còn có một thân phận khác chính là cổ đông thứ hai của công ty đó!”

Anh ta đặt thông tin lên bàn của tổng giám đốc.

Diệp Sâm hơi nhíu mày một chút.

“Cổ đông thứ hai sao?”

“Đúng vậy, công ty đó tổng cộng có năm cổ đông, cổ đông thứ hai trước giờ vẫn rất thần bí không lộ diện, không ngờ chính là Kiều Thế Khiêm này”

Lâm Tử Khang chỉ chỉ vào những tư liệu đó.

Đây thực sự là một tin tức bất ngờ,

không ai nghĩ rằng một luật sư | bình thường tưởng như không có gì lại là cổ đông thứ hai của công ty.

Hoặc Diệp Sâm lật qua tư liệu trước mặt, ánh mắt bắt đầu có chút Lâm u cũng không phải bởi vì anh | ta là cổ đông thứ hai mà là trên tư | Liệu điều tra thấy thông tin khác.

| “Anh ta cũng ở Corlin à?”.

“Vâng, nhưng anh ta vốn là người

đây, sau khi tốt nghiệp đại học anh ta đã đi du học ở Anh, năm |

năm sau anh ta đến Corlin với tư cách là luật sư trưởng cho một công ty ở đó.”

“Lại trùng hợp như vậy sao?”

Nghe được lời này, giọng điệu anh càng thêm châm chọc.

Lâm Tử Khang: “..”

Quả thật là có chút trùng hợp, xét về thời gian, xét từ góc độ thì giống cố ý.

Hơn nữa, công ty của anh ta làm rất gần với Bệnh viện Nacow.
 
Chương 256


Chương 256

“Tiếp tục điều tra, anh ta tuyệt đối không chỉ có thế này!”

Diệp Sâm mặt mày mang theo hàn khí đem tư liệu ném về, ánh mắt lạnh lùng nói.

Lâm Tử Khang lập tức cầm tư liệu chuẩn bị đi ra ngoài.

“Trợ lý Lâm, vừa rồi bên bệnh viện gọi điện thoại tới nói vị bác sĩ mà tổng giám đốc trước đó muốn tìm hình như bây giờ đã nộp hồ sơ cho bệnh viện bọn họ”

“Bác sĩ nào?”

Bác sĩ Maris từ bệnh viện Nacow”

Xong!

Lâm Tử Khang tâm tình phức tạp đứng trong văn phòng tổng giám đốc.

Mà ở phía trước anh ta, vị tống giám đốc này đang nhìn sơ yếu lý lịch truyền đến trên màn hình máy tính, anh ta cũng không đành lòng nhìn thẳng.

“À đúng rồi tống giám đốc, tôi quên chưa nói cho ngài biết, hình như Kiều Thế Khiêm còn có một người bạn đang điều hành phòng khám, hai ngày nay vừa mở cửa nghe nói đang tuyển bác sĩ”

Lâm Tử Khang nói xong bầu không khí trong văn phòng này lập tức trở nên kỳ lạ.

“Cậu đang đe dọa tôi à?”

“Không không không, tống giám đốc, ngài đừng hiếu lầm, tôi chỉ muốn nói với ngài rằng ngài đột nhiên thu của người ta học phí ba trăm triệu thực sự là có chút khó khăn…”

“Cút!”

Một câu còn chưa nói xong đầu bút lập tức đập tới, Lâm Tử Khang nhất thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại vội vàng ôm đầu đi ra ngoài.

Đùa sao, chỉ cho phép mình bắt nạt người khác nhưng không cho người khác chống lại sao?

Mộc Vân cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của biên tập viên kia.

Biên tập viên: “ Mắt Biếc, cuốn sách của cô không phải đã được xuất bản rồi sao? Rất nhanh sẽ được chuyển thể thành phim tuyền hình rồi tại sao còn đến tìm tôi?”

Mộc Vân: “?

Được xuất bản rồi sao?

Sao có thể thế được? Bản thảo của cô vẫn còn ở đây mà? Làm sao đã xuất bản được?

Còn phim truyền hình gì nữa.

Mộc Vân cảm thấy biên tập viên này nhất định đang nói đùa, vì thế lại giải thích một câu: “Ông có nhầm với ai không? Tôi là tác giả Mắt Biếc của “Bí mật phía sau” lăm năm trước đây”

Biên tập viên: “Đúng vậy, bây giờ tên xuất bản không phải là “Anh là bí mật phía sau của em sao?”“

Sau đó biên tập viên gửi một liên kết của cuốn sách.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Mộc Vân bị sốc!

Tại sao lại có chuyện này?

Đây rõ ràng là sách của cô vì sao đột nhiên xuất bản rồi? Cô một chút cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
 
Chương 257-258


Chương 257

Đầu óc cô bắt đầu có chút rối loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đâu giải quyết chuyện này, sao lại trùng hợp như vậy. Đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên.

“Alo?”

“Đây có phải là bác sĩ Maris không?”

“Là tôi đây, ai vậy?”

“Xin chào, tôi gọi cho cô từ bệnh viện thành phố, sơ yếu lý lịch của cô chúng tôi đã nhận được, cô rất phù hợp với yêu cầu của bệnh viện của chúng tôi, cô có thuận tiện đến phỏng vấn không?”

“A? Phỏng vấn sao?

Đầu óc Mộc Vân lúc này đang rối loạn thiếu chút nữa quên chuyện mình đã điền sơ yếu lý lịch.

Cho đến khi cuộc điện thoại này gọi tới, nhân viên bệnh viện nhẹ nhàng nhắc nhở cô một câu: “Bác sĩ Maris, khi nào cô có thể đến được? Viện trưởng của chúng tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô”

Thật đúng là trời không tuyệt đường ai, cánh cửa này khép lại bây giờ có cánh cửa khác mở ra.

Quên đi, mặc dù không phải là công việc mình muốn nhưng vì con gái vẫn nên đi làm trước.

Mộc Vân cuối cùng vẫn đồng ý.

Đây là thời điểm cô cần tiền nhất, về phần chuyện sách bên kia chờ cô rảnh rõi sẽ chậm rãi điều tra, đã nhiều năm trôi qua như vậy thêm vài ngày cũng không sao.

Vì vậy buổi chiều hôm đó, Mộc Vân đã đi đến bệnh viện thành phố để phỏng vấn, cuối cùng có được vị trí giám đốc nội khoa, cũng được tạm ứng trước nửa năm tiền lương.

Không nhiều, chỉ hai tỷ một trăm triệu mà thôi!

‘Tên khốn kiếp này bây giờ sẽ không có lý do gì để đuối con gái cô ra khỏi nhà trẻ nữa.

Mộc Vân lấy được tiền trước tiên gọi điện thoại cho người đàn khốn kiếp đó.

“Alo?”

“Diệp Sâm, đưa tôi số tài khoản của anh, tôi sẽ trả tiền cho anh!”

Mộc Vân có Diệp Sâm: Nhìn lướt qua các giám đốc điều hành công ty trong phòng họp bỗng nhiên nhìn mình, mặt anh không chút thay đối đứng lên cầm điện thoại di động đi ra ngoài. Các giám đốc điều hành cấp cao: Thật kỳ lạ, tống giám đốc sẽ trả lời điện thoại trong cuộc họp.

Hơn nữa còn đi ra ngoài để nhận!

Hai phút sau, trong văn phòng.

Người đàn ông có tâm trạng rất tốt đến trước ghế sofa đặt điện thoại di động của mình trên bàn trà, sau đó anh chậm chạp đi pha cho mình một tách cà phê.

Nói trong điện thoại nói vô cùng khí phách.

“Thế nào? Mượn được tiền nhanh như vậy sao?”

“Cái gì mà mượn? Tôi dựa vào sức của tôi để kiếm tiền, tôi nói cho anh biết tôi đã tìm được việc làm, là bác sĩ nội khoa trong bệnh viện thành phố, mức lương một năm là ba tỷ năm trăm triệu”

Mới đầu Mộc Vân trong điện thoại còn tức giận một chút, sau đó giọng nói của cô còn lộ ra vẻ tự hào.

Đúng vậy, cô thực sự rất đáng tự hào, bởi vì nhiều năm trôi qua như vậy cô từ một người chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, từng chút một đến bây giờ trở thành một bác sĩ nổi tiếng quốc tế.

Không phải ai cũng có thể làm điều đó.

Diệp Diệp Sâm khẽ gật đầu, hiếm khi tỏ vẻ tán thành.

Chương 258

Nguồn thiếu chương
 
Chương 259


Chương 259

Viện điều dưỡng sao?

Trong bệnh viện này có viện điều dưỡng sao?

Mộc VânMộchòa nhìn về phía nữ y tá da trằng nõn cao gầy này: “Đó là nơi nào? Đó có phải là người trong bệnh viện của chúng ta không?”

Mộc Vân cũng là một người rất thông minh, sau năm năm cô đã học được cách nói chuyện khiến người nghe thích thú.

Quả nhiên nghe được cô còn chưa nhậm chức đã gọi là “Bệnh viện chúng ta”khiến những y tá nội khoa lân các bác sĩ lập tức líu ríu giới thiệu với cô.

“Đúng vậy, chính là bệnh viện của chúng ta, nhưng mà ở bên trong đều là người giàu có.”

“Đúng vậy bác sĩ Maris, nếu chúng ta điều trị bệnh nhân ở đó bệnh viện sẽ cho nội khoa chúng ta rất nhiều tiền thưởng”

Câu nói cuối cùng thành công thu hút sự chú ý của Mộc Vân.

Tạm ứng một hai tỷ một trăm triệt ộng với một tỷ bốn trăm triệu tiền gửi ban đầu của cô chuyển cho người đàn ông khốn kiếp đó về cơ bản cô đã không có tiền.

Vì vậy tiền thưởng hoặc bất cứ điều gì đều cám dỗ cô rất nhiều.

“Thật sao? Hay là ngày mai cô đưa tôi qua đó được không?”

“Được được bác sĩ Maris, tay nghề của cô rất tốt chắc chắn có thể chữa khỏi cho những người ở đó.”

Các bác sĩ và y tá rất vui mừng khi nghe cô nói vậy.

Mộc Vân cũng cười.

Hai giờ sau, đến giờ đón bọn trẻ.

Bên trong tòa nhà Tập đoàn Diệp Thị, Diệp Diệp Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay không thể không tạm thời đình chỉ công việc sau đó cầm chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.

“Tổng giám đốc, ngài muốn đi đón hai cậu chủ nhỏ sao?”

“Vậy sau đó ngài có trở lại không?”

Lâm Tử Khang cầm một đống tài liệu hỏi.

Thật ra trước khi Mặc Hi xảy ra chuyện, Diệp Sâm vẫn chưa tự mình đi đón mấy đứa nhỏ bao giờ vì anh quá bận rộn, thời gian tan học ở trường mẫu giáo lại hơn bốn giờ chiều.

Cho nên anh đều sắp xếp vệ sĩ đi đón.

Thế nhưng sau khi Mặc Hi xảy ra chuyện.

Tuy rằng lúc đó ba con bọn họ còn chưa nhận nhau nhưng trải qua lần đó, người đàn ông này ý thức được thì ra cũng sẽ có người dám ra tay với con trai của Diệp Sâm anh.

Sau lần đó ngày nào anh cũng đi đón con.

Ngoài ra còn phải có dấu vân tay.

“Ừ, có trở lại”

Nghe được vấn đề này, người đàn ông rất tự nhiên lại nhìn đồng hồ trên cổ tay trả lời một câu.

Bây giờ là bốn giờ rưỡi, đưa đứa bé về nhà đại khái là năm giờ rưỡi, lúc đó người phụ nữ đáng chết kia hẳn là cũng đã về nhà, đến lúc đó ta chăm sóc mấy đứa bé, còn anh tự nhiên sẽ có thời gian trở về tiếp tục làm việc.

Diệp Sâm nhanh chóng rời khỏi công ty.
 
Chương 260


Chương 260

Mà chính anh cũng không phát hiện ra một loạt sắp xếp vừa rồi của anh cũng đã hoàn toàn sắp xếp người phụ nữ đó vào trong cuộc sống của mình.

Diệp Diệp Sâm đã đi đến trường mẫu giáo.

“Anh Diệp, chào buổi chiều”

“Anh Diệp, hai bảo bối nhà anh đã chờ sẵn ở bên trong rồi, để tôi gọi hai đứa bé ra”

Sau sự việc lần trước người ở trường mẫu giáo này đều đã biết ba của Diệp Minh Thành là ai, vì vậy mỗi khi Diệp Sâm đ ến đây các giáo viên đều rất ân cần chào hỏi anh.

Diệp Diệp Sâm không nóng không lạnh nhìn đối phương, sau đó đóng cửa xe lại sải bước chân dài đi thẳng vào trong trường mẫu giáo.

“Ba, ba tới đón chúng ta rồi”

Vừa bước vào, anh đã thấy hai đứa nhỏ trông giống nhau như đúc đang tay năm tay đi ra.

Bên cạnh còn dắt theo bé gái mũm mĩm hồng hào.

Diệp Sâm nhìn thấy vậy hàng lông mày lạnh lùng không nhịn được lại nhíu vào.

Thật ra cô gái nhỏ này trông rất xinh đẹp, trắng trẻo hồng hào như: búp bê sứ, đôi mắt to như hai trái nho đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, còn có cả lúm đồng tiền nhỏ hiện lên mỗi khi cười.

Có phải đứa bé này trông giống ba nó không?

Bởi vì ba cô bé trông rất đẹp trai nên người phụ nữ đáng chết kia mới coi trọng anh ta? Cuối cùng còn sinh ra cô bé này.

Đúng là người phụ nữ khiến người ta chán ghét!

Diệp Diệp Sâm đột nhiên cảm thấy trong lòng như có cái gai đâm vào.

“Ba? Ba làm sao vậy? Đi thôi ba”

Ba bạn nhỏ đi qua thấy ba mình vẫn đứng yên tại chỗ không động, Mặc Hi liền đi tới phía trước nằm lấy bàn tay to của anh lắc qua lắc lại.

Lúc này Diệp Sâm mới hồi phục tinh thần, lập tức nhìn chằm chằm vào mấy cái bánh pudding nhỏ bên chân mình, anh không chút do dự đưa tay ra dắt hai cậu con trai, mỗi người một bên.

Mặc Hi: “…”

Diệp Minh Thành: “…”

Ninh Dương bị bỏ lại trơ trọi một mình, vừa rồi trong đôi mắt to tròn của cô bé còn tràn ngập nụ cười giờ đã lập tức đỏ ửng lên.

Quả nhiên ba không thích cô bé, nhìn xem, ba tới trường mẫu giáo chỉ cần các anh trai mà không cần bảo bối Ninh Dương. Mẹ đâu rồi?

Ninh Dương muốn mẹ cơ.

Cô gái nhỏ rất nhạy cảm, sau khi bị ba bỏ rơi cái miệng nhỏ lập tức méo xẹo, đôi mắt đen ngấn lệ, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng mẹ ở khắp nơi.

Mặc Hi thấy cảnh như vậy thì cuối cùng cậu bé cũng hồi phục tinh thần, lập tức rút bàn tay nhỏ bé của mình ra: “Ba, em gái là con gái, ba phải dắt em gái chứ”

Diệp Diệp Sâm nhìn từ trên cao xuống: “Không phải ba đang cầm tay các con rồi à?”

“Huhuhu..”
 
Chương 261


Chương 261

Lời này vừa nói ra Ninh Dương đã không thể nhịn được nữa, ấm ức đứng tại chỗ khóc lớn lên.

Mặc Hi thấy vậy liền vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy em gái: “Không khóc, không khóc, Ninh Dương ngoan nha, chúng ta không khóc, anh trai cũng không để cho ba dắt tay nữa, anh trai dắt tay Ninh Dương nhé”

Diệp Minh Thành cũng thấy tức giận!

Cậu bé ngấng khuôn mặt nhỏ nhản lên, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chắm vào ba mình: “Ba, ba nên dắt tay em gái”

“Con là con ba, đương nhiên ba phải dắt tay con chứ”

“…Nhưng em ấy là con gái”

Diệp Minh Thành dùng lí lẽ biện luận, cả cái cổ nhỏ nhän cũng trở nên đỏ bừng.

Diệp Hạc Hị Thấy người vây xem bốn phía càng ngày càng nhiều cuối cùng anh vẫn phải mang theo gương mặt tuấn tú u ám của mình đi tới bên cạnh cô gái nhỏ: “Được rồi, trước tiên cứ đi ra ngoài với ba đã”

Anh đưa tay ra định dắt tay cô bé.

Nhưng cô bé bị anh làm tổn thương lòng đã không còn muốn đến gần anh nữa.

Cô bé nép vào bờ vai nhỏ bé của anh trai, giọng nói rưng rưng mang theo nước mắt: “Anh ơi, vì sao ba không thích Ninh Dương?”

Mặc Hi: “Không phải ba không thích em, mà là vì ba còn chưa biết Ninh Dương cũng là bảo bối của ba, Ninh Dương ngoan nhé, chúng ta đừng tức giận được không? Coi như là vì mẹ nhé “

Vì mẹ.

Câu nói này rốt cuộc cũng đã chạm tới đáy lòng cô gái nhỏ.

Vì vậy cuối cùng là Ninh Dương đi ra cùng anh trai. Nhưng cô bé không còn biểu hiện thái độ gần gũi với ba mình nữa, càng đừng nói đến việc nhìn anh.

Nửa giờ sau, tại số 1 Hoàng Đình ở Vịnh nước Cạn.

“Được rồi, đến nơi rồi, mấy đứa đi xuống đi, ba còn có việc nữa”

Diệp Diệp Sâm dừng xe trước cửa nhà, có lẽ là vì lúc này ngọn lửa phừng phừng trong lòng anh cũng đã dập tắt.

Vì vậy khi bước xuống xe, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhản của cô bé ngồi phía sau vẫn lộ ra một vẻ hết sức buồn rầu, anh lại vươn tay ra định ôm cô bé xuống.

Nhưng ngay khi cô bé nhìn thấy anh tới thì lập tức liền tránh anh, sau đó nằm tay anh trai đi xuống xe.

“Anh ơi, khi nào chúng ta về nhà? Anh có thể gọi điện hỏi mẹ được không? Xem xem khi nào thì mẹ đến?”

Cô bé đi xuống, đôi mắt đầy lệ, dùng giọng nói còn sữa non hỏi anh trai ngay trước mặt Diệp Sâm.

Đứa bé này, cho con bé mặt mũi mà còn không muốn à?

Diệp Diệp Sâm không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

May mắn thay, lúc này Mặc Hi lại dỗ dành cô bé: “Mommy tan làm sẽ về đây, Ninh Dương đừng gấp nhé”

Lúc này cô gái nhỏ mới rưng rưng khóc gật Sau đó lại đi theo anh trai vào trong.

Từ đầu đến cuối không hề nhìn qua ba mình một lần nào.

Hoặc Diệp Sâm ở sau lưng thấy vậy đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái.

Lúc trước thật ra anh cũng thường để ý tới cô nhóc này, tuy cô bé rất sợ anh nhưng vẫn luôn canh lúc anh không chú ý lén lút nhìn anh bằng đôi mắt vừa to vừa tròn đó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom