Dịch Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 221


Chương 221

Cố Cẩn Mai cũng chẳng có phản ứng gì, cô ta chỉ bình tĩnh nở nụ cười, sau đó đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Diệp Sâm, em tới đây để nói lời tạm biệt với anh đó”

“Cô nói cái gì? Tạm biệt?”

Diệp Sâm đang làm việc bận rộn trong phòng làm việc, ngay từ đầu khi anh vừa nhìn thấy người phụ nữ này đi vào, ban đầu anh định không để ý đến cô ta.

Anh hết sức chăm chú vào làm việc, đến khi Cố Cẩn Mai đã đi đến bên cạnh bàn làm việc của anh, cặp mắt nóng bỏng lại thâm tình vẫn một mực ngóng trông nhìn vào anh, anh cũng chảng hề có chút phản ứng gì.

Thắng đến lúc Cố Cẩn Mai đột nhiên nói ra câu này.

*Cô có ý gì?

Nhìn thấy đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông này cuối cùng cũng cau lại, có giây phút trong chốc lát đó, cô ta đột nhiên lại muốn đổi ý, muốn nói với anh rằng cô ta chỉ đang nói đùa với anh mà thôi.

Nhưng rất nhanh sau đó, trong đầu cô ta lại vang lên những lời nói của cô ruột cô ta.

Còn nữa, vừa nấy lúc cô ta đi lên đây, mặc dù không phải là người bại trận, nhưng cũng đã hình thành lên cục diện thành công có ảnh hưởng nho nhỏ rồi.

Cuối cùng thì vẫn là cô ta có thể khoác lên người dáng vẻ mà anh ấy yêu thích nhất!

“Là như thế này, trước đây không phải em nói với anh là em đã nộp bản thảo cho một tạp chí ở nước ngoài sao? Gần đây bọn họ đã liên hệ với em rồi, họ bảo muốn em đi bàn bạc về chuyện này, nói là muốn bàn hợp đồng”

“Thế sao?”

Nghe thấy là lí do này, quả nhiên sắc mặt của Diệp Diệp Sâm hòa hoãn đi rất nhiều.

Qủa thực là anh thích những thứ này ở trên người cô ta.

Lời nói của cô ta, hơi thở của cô ta, mười năm như một bị mài mòn dưới gốc cây mộc lan trắng kia rồi, cũng không biết lúc đó cô ta đã tiếp tục kiên trì như thế nào, sau khi cuối cùng đã bước ra được từ trong nơi địa ngục đáng sợ kia ra, thế nhưng đã thu lượm về được đầy cả hộp rồi.

“Nếu như là chuyện này, vậy cô có thể đi thử xem, muốn tôi đặt vé máy bay giúp cô không?”Anh thế mà lại bắt đầu chủ động muốn giúp cô ta đặt vé máy bay, đã lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên.

Cố Cẩn Mai nhất thời bị kích động đến mức đầu óc khó mà chống chế được.

Quả nhiên giống như lời cô ruột của cô ta đã nói!

“Không, không cần đâu, em đã đặt xong xuôi hết rồi, chỉ là… Nếu như anh có thời gian rảnh, anh có thể dành chút thời gian tiễn em đến sân bay hay không?”

Cố Cẩn Mai vẫn không thể chống lại sự mê hoặc của anh, đề xuất ý kiến muốn người đàn ông này đưa mình đến sân bay.

Giữa đôi lông mày của Diệp Sâm tức khắc nhíu lại.

Nhưng cuối cùng anh lại nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, vẫn đồng ý với cô ta: “Được, Tôi xong việc thì sẽ qua đón cô”

“Vâng vâng”

Người phụ nữ này cuối cùng cũng hoàn toàn mãn nguyện.

Đối với đàn ông, quả đúng như lời của Cố Thanh Liên nói giống y như việc thả diều, nếu như bạn nằm nó quá chặt, sẽ chỉ khiến nó cảm thấy khó thở ràng buộc, rồi sau đó sẽ càng ngày càng rời xa bạn mà thôi.
 
Chương 222


Chương 222

Nếu như muốn nắm chặt anh ta trong lòng bàn tay.

Vậy thì, nhất định phải học cách thả lỏng lòng bàn tay vừa phải, chỉ có như vậy mới khiến anh ta mãi mãi thuộc về mình.

Cuối cùng Mộc Vân cũng gặp được Kiều Thế Khiêm ở trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.

“Thế Khiêm, thật là ngại quá, gọi anh ra gấp gáp thế này, không làm ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?”

Lúc Mộc Vân gọi xe đến nơi này rồi, cô nhìn thấy vị trí bên cạnh cửa sổ của quán cà phê đã có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng khí chất nho nhã đang kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi.

Ngay lúc đó bỗng chốc cô có chút hơi xấu hổ.

Người này đương nhiên là Kiều Thế Khiêm.

“Không sao, cứ coi như đây là thời gian nghỉ ngơi của hai chúng ta đi.” Kiều Thế Khiêm rất bình thản đánh giá lên xuống người phụ nữ cuối cùng cũng đã đến này.

€ó thể là do lo lắng anh ta nhìn ra trạng thái cô vừa mới xuất viện, nên hôm nay cô mới trang điểm nhẹ nhàng một chút dù rất hiếm khi làm vậy, dùng phấn má hồng nhạt đánh nhẹ trên gương mặt thanh tú trắng nõn, đôi môi căng mọng cũng được tô son lên, nhìn thoáng qua có thể thấy sáng bừng rực rỡ sức sống.

“Đúng nhỉ, vậy thì tốt”

Mộc Vân vừa chạy vội vào giữa trán còn có một tầng mồ hôi mỏng nghe thấy vậy, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi.

Ngồi xuống vị trí đối diện với anh ta, cô đang muốn gọi nhân viên phục vụ tới dó.

Lúc này, Kiều Thế Khiêm lại mở miệng nói: “Tôi đã gọi xong rồi, một cốc cappuccino nóng, một cốc Blue Mountain, cốc cappuccino là của cô, thêm đường thêm sữa vào đúng không”

“Hả? À, đúng… Anh xem cái người đòi mời khách như tôi này, thật ngại quá”

Mộc Vân nghĩ vậy, chỉ có thế cười gượng xấu hổ.

Đúng là cô uống loại cà phê đó, vừa nóng vừa thêm đường thêm sữa, loại thói quen này, nếu như cô muốn uống nó ở quán cà phê hàng đầu như vậy, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo thối mũi Cảm thấy cô thấp kém, làm hỏng một thứ đồ uống tốt đẹp như vậy!

Nhưng mà thế thì có sao chứ?

Cô thích thế, đương nhiên sẽ theo khẩu vị của bản thân cô mà uống rồi, cuộc sống đã đủ khổ với cô rồi, tại sao cô lại phải ép buộc chính mình uống một thứ đồ đăng ngắt như thế nữa chứ?

“Cái đó… Anh Thế Khiêm này, hôm nay tôi hẹn anh ra đây là muốn hỏi anh một chuyện, chính là chuyện trước đây anh nói anh có một người bạn mở phòng khám. Muốn để tôi đến đó làm việc, không biết là bây giờ anh ấy có còn cần tuyển người nữa không?

“Cô chuẩn bị đi làm à?”

Kiều Thế Khiêm có chút kinh ngạc.

Mộc Vân tránh né tầm mắt của anh ta: “Đúng thế, có thể vẫn sẽ tiếp tục phải ở chỗ này một khoảng thời gian nữa, cho nên cứ tìm một công việc trước, chỉ là, không biết chỗ của anh ấy có thể cho tôi lương của một năm là bao nhiêu ạ?”

Mộc Vân tùy tiện tìm một cái cớ, đương nhiên chính là vì không muốn để anh ta hỏi nhiều.

Còn may, đây cũng là một người rất tùy hứng.

“Lương một năm, trước tiên tôi sẽ nói qua với anh ta về tình hình của cô ở Bệnh viện Nacow, hẳn là sẽ không thấp hơn nơi đó đâu”

“Thật thế sao?”
 
Chương 223


Chương 223

Mộc Vân nghe vậy, lập tức hai mắt cô phát sáng lung linh.

Cô là một bác sĩ nổi tiếng ở Bệnh viện Nacow, tiền lương một năm cũng vượt qua ba tỷ rồi, nếu như được như thế, vậy cô sẽ đi đến chỗ của bạn anh ta làm, có lẽ còn có thể bàn bạc một chút về việc ứng trước lương của nửa năm…

Cuối cùng Mộc Vân cũng nhìn thấy được chút tia sáng hy vọng.

“Vậy Thế Khiêm, bây giờ tôi có thể đi phỏng vấn luôn được không?”

“Bây giờ sao?”

“Đúng, À, đúng đúng rồi, anh không cần đi cùng tôi đâu, anh cứ đưa địa chỉ cùng phương thức liên lạc cho tôi, để tôi tự đi quá đó là được rồi”

Mộc Vân sợ sẽ bị trì hoãn phần công việc của người bạn tốt này, cô mau chóng giải thích với anh ta, cô có thể tự mình đi đến đó được.

Nhưng sau khi Kiều Thế Khiêm nhìn cô một lát, bỗng nhiên anh lại lại cầm chiếc áo khoác bên cạnh lên rồi đứng dậy.

“Cô vân chưa từng gặp cậu ta, đi rồi thì có lẽ sẽ không tìm thấy cậu ta được đâu, để tôi đưa cô qua đó đi, vừa hay bây giờ phòng khám của cậu ta không có nhiều người, đến đó vừa đúng lúc”

“Được thôi”

“Hả?” Mộc Vân nghe thấy anh ta nói vậy, cô cũng không nói thêm điều gì nữa, đương nhiên, hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.

Đây quả thực chính là biện pháp cuối cùng mà Mộc Vân có thể nghĩ ra được rồi Cô dự định tìm trước một công việc làm đã, sau đó sẽ đề xuất việc ứng lương, dưới tình hình này, trước đây lúc cô vừa đến Bệnh viện Nacow, bởi vì còn phải nuôi hai đứa con nên cũng đã từng làm qua rồi Mộc Vân lên xe của Kiều Thế Khiêm.

Vốn dĩ trước đó anh ta còn nghĩ sẽ lập tức đưa cô đi gặp người bạn kia của anh ta, nhưng qua mấy phút suy nghĩ, Mộc Vân thình lình phát hiện, anh ta thế mà lại dẫn cô đi đến quảng trường trung tâm thành phố vô cùng phồn hoa tráng lệ trước tiên.

“Đây là..”

“Tôi cảm thấy có lẽ cô nên đi đối một bộ quần áo khác trước đi, người bạn kia của tôi có chứng sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên cô biết mà…”

Người đàn ông lái xe ghé mặt quá nói, đôi lông mày anh tuấn hàm chứa ý cười đảo qua quần áo trên người của Mộc Vân.

Mộc Vân: “…”

Cứ như vậy trong nháy mắt, cô cúi đầu nhìn vào cái áo khoác ngoài mình đang mặc trên người, khuôn mặt nhỏ nhản đỏ lên.

Cái áo khoác này, đúng thật là có chút bẩn.

Từ sau khi cô chuyển đến Hoàng Đình số một, những quần áo trước đây vẫn chưa được chuyển sang căn hộ cô mới thuê kia, mấy ngày nay vẫn luôn mặc đúng cái áo khoác mà con trai Mặc Hi đã giúp cô mang tới lúc đầu khi còn đang ở trong bệnh viện nữa.

Cuối cùng cô cũng gật gật đầu.

Nhưng mà, cô không biết răng, vào đúng lúc xe của hai người bọn họ dừng lại ở chỗ quảng trường này, ngay phía sau có một chiếc xe.

Bentley màu đen cũng đi tới đây…
 
Chương 224


Chương 224

Cố Cẩn Mai tạm thời sinh ra ý định muốn đến trung tâm thương mại mua đồ.

Từ sau khi cô ta theo Diệp Sâm cuộc sống của cô ta vẫn rất xa hoa, ăn mặc đều dùng đồ tốt nhất, lần này muốn ra nước ngoài ở lại lâu như vậy, cô ta đột nhiên nhớ tới túi xách không đủ dùng.

Vậy là cô ta quyết định đi mua thêm vài chiếc.

“Diệp Sâm, vậy anh đợi em một chút, em sẽ xuống ngay”

“Ừm”

Diệp Sâm nhìn cũng không nhìn cô ta, sau khi xe dừng lại anh lập tức lấy điện thoại di động ra kiểm tra xem có việc gấp nào cần xử lý không.

Cố Cẩn Mai nhìn thấy thế không dám quấy rầy nữa, sau khi mặc xong áo khoác dày của mình, cô ta lập tức ra khỏi cửa xe.

“Có muốn lên trên không?”

“Không cần, chỉ là tùy tiện thay áo khoác thôi, chúng ta ở dưới lầu tìm một chỗ mua một cái là được”

“Cũng được, vậy đi xuống lầu đi, cô có lạnh không?”

“Không lạnh, không lạnh, đi thôi”

Tiếng nói đứt quãng bởi vì chỗ đỗ xe lớn như vậy, trong nháy mắt Cố Cẩn Mai mở cửa xe ra có cơn gió lạnh theo đó thổi vào..

Diệp Diệp Sâm ngón tay đang bấm điện thoại di động dừng lại trong nháy mắt.

Cơ hồ là theo bản năng sau khi nghe được giọng nói quen thuộc kia, tâm mắt của anh lập tức quét về phía bên này.

Thật đúng là người phụ nữ đáng chết kia!

Hàn khí trên người anh trong nháy mắt dâng lên từng tầng một, giống như hàn băng ngưng kết ngàn năm, chỉ trong ngắn ngủi mấy giây ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra nó kinh người đến cực điểm.

Đặc biệt là khi anh nhìn thấy người đàn ông bên ngoài đã cởi áo của mình quấn trên bóng dáng nhỏ nhắn đó.

Mộc Vân!

Mộc Vân cuối cùng cũng đi đến một cửa hàng ở tầng một đang định tùy tiện chọn một món sau đó vội vàng đi phỏng vấn.

“Xin chào quý khách, thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi muốn mua một chiếc áo khoác giá cả phải chăng”

Mộc Vân ở trong cửa hàng tùy tiện nhìn lướt qua hai cái, bộ dáng hào phóng nói.

Cô đã là người từ trên đỉnh ngã xuống, đối với những loại vật chất này cô căn bản sẽ không để ý nữa, càng không có cái gì để theo đuổi.

Tuy nhiên, nhân viên bán hàng nghe xong đột nhiên không còn sự nhiệt tình như trước.

“Maris, vẫn không thể quá tùy tiện, tôi thấy cái này là rất được, cô đi thử cái này đi”

Kiều Thế Khiêm liếc mắt nhìn nhân viên bán hàng này sau đó tiện tay lấy được một món mới nhất.

Nhân viên bán hàng lập tức vui vẻ, nở một nụ cười chuyên nghiệp nói: “Đúng vậy thưa cô, khí chất của cô rất phù hợp mặc cái này, đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý”

“Thật sao?”

Mộc Vân nghi ngờ nhìn chiếc váy này một chút.

Kiều Thế Khiêm: “Đúng vậy, cô thử lên xem, thử xong rồi mới quyết định có nên mua nó không?”
 
Chương 225


Chương 225

Nói xong anh ta trực tiếp tiến đến nắm lấy tay cô, cầm chiếc áo đó đưa cô đến phòng thay đồ.

Mộc Vân: “…”

Thật sự là có chút không quen, vì thế cuối cùng Mộc Vân vẫn cầm chiếc áo này đi vào.

Ngay sau khi cô đi vào phòng thay đồ, nhân viên bán hàng bên ngoài bắt đầu trò chuyện với Kiều Thế Khiêm.

“Thưa anh, mắt chọn đồ của anh thật tốt, cái này là mâu mới nhất vừa ra của chúng tôi, trong nước vẫn chưa bán được mấy chiếc, đợi đến khi bạn gái anh đi ra nhất định rất xinh đẹp”

Kiều Thế Khiêm cười cười không nói lời nào.

Vài phút sau, Mộc Vân cuối cùng cũng mặc chiếc áo đó ra ngoài.

Quả thật rất đẹp, giống như dựa theo số đo của cô may ra vậy, cổ áo màu xanh ghi cộng thêm thiết kế đường khâu lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn, sau khi đi ra cả người sáng lên rất nhiều, ngay cả khuôn mặt cũng càng thêm tươi sáng động người.

“Cô xem, tôi đã bảo sẽ rất đẹp mài”

Nhân viên bán hàng trong cửa hàng nhìn thấy tất cả đều khen ngợi Ánh mắt Kiều Thế Khiêm cũng sáng lên.

Trước kia anh ta biết cô xinh đẹp, nhưng không ngờ sau khi ăn mặc cẩn thận một chút sẽ khiến người ta không thể rời mắt như vậy.

“Được, vậy lấy chiếc áo này đi, gói cho cô ấy…”

“Cái áo này thật đẹp, Diệp Sâm anh xem, em muốn cái này, chúng ta mua cái này được không?

Ngay khi Kiều Thế Khiêm chuẩn bị thanh toán để nhân viên bán hàng gói lại, bỗng nhiên bên ngoài có người nhìn thấy bóng lưng Mộc Vân, lập tức ở đó cùng người đàn ông đi cùng cô ta làm nũng.

Diệp Sâm?

Diệp Diệp Sâm sao?

Mộc Vân Đứng trước gương nghe được, thoáng chốc sắc mặt cô biến đổi, cả người cứng đờ ở đó.

Sẽ không trùng hợp như thế chứ? Vậy mà còn có thể gặp được ở chỗ này sao?

Mộc Vân không khỏi hoảng hốt muốn chạy vào phòng thay đồ trốn, nhưng lúc này Cố Cẩn Mai bên ngoài đã bước nhanh vào.

“Nhân viên cửa hàng, tôi sẽ lấy cái áo này, gói nó lại cho tôi”

Cô ta thật sự rất càn rỡ, sau khi tiến vào căn bản cũng không để ý. Ôm Mộc Vân là người đang thử chiếc váy này mà bảo nhân viên bán hàng lập tức đóng gói cho cô ta.

Nhân viên bán hàng: …”

Đến Kiều Thế Khiêm vốn có khuôn mặtMộchòa cũng lập tức xuất hiện một tủa tức giận: “Cô này, chiếc áo này bạn tôi đang thử, hành động này của cô không được hay ẩm?”

“Có gì không hay chứ? Tôi nhìn trúng món gì thì tất nhiên phải thuộc về tối rồi.” Dựa vào cái gì? “Chỉ vì cô ta là người phụ nữ của tôi. Lý do này có đủ không?” Hoặc Diệp Sâm rốt cục tiến vào, thân hình cao lớn, ngũ quan đường nét rõ ràng, tuy trời lạnh nhưng anh ăn mặc tất ít, âu phục màu đen nửa đóng nửa mở lộ ra áo sơ mi mỏng bên trong, nhìn thoáng qua đều cảm thấy hàn ý thấu xương.

Người phụ nữ của anh sao?

Trong lòng Mộc Vân Cuối có những cảm xúc bối rối, khẩn trương hay cứng ngắc tất cả đều biến mất Thay vào đó trong lòng cô lúc này chỉ còn sự lạnh lùng và không chút gợn sóng.
 
Chương 226


Chương 226

“Vậy nếu tôi không cho phép thì sao?”

Cố Cẩn Mai rốt cục trợn to hai mắt, cô ta không thể tưởng tượng nổi quay lại nhìn, cả người đều ngây dại mất mấy giây.

“Mộc Vân? Tại sao lại là cô? Sao cô lại ở đây?”

“Câu hỏi này của cô Cố thật kỳ lạ, tôi muốn tới thì tới, chẳng lẽ tới nơi này còn phải báo cáo với cô một tiếng sao?”

Mộc Vân vẻ mặt châm chọc nhìn chäm chẩm người phụ nữ này.

Đối với cô, cô khinh thường việc phải giả vờ, nên hận, nên ghét thì đều thể hiện rõ trên mặt cô.

Cố Cẩn Mai quả nhiên bị chọc tức giận: “CôI”

Mộc Vân ngay cả nhìn cũng lười nhìn cô ta, ánh mắt nhìn về phía người bạn tốt đứng đối diện, cô có chút áy nất nói: “Xin lỗi anh Khiêm, phiền anh đưa túi cho tôi, chúng ta thanh toán xong sẽ đi”

“Được”

Kiều Thế Khiêm lúc này rất thức thời, vẫn yên tĩnh ở bên cạnh.

Tuy nhiên, khi nghe đến việc cô bảo anh ta đưa túi xách cho cô.

Anh ta lập tức đưa túi xách nhỏ của phụ nữ vẫn đeo trên người.

Trong mắt Diệp Diệp Sâm âm u càng nặng hơn!

Một người phụ nữ bảo một người đàn ông ở nơi công cộng cầm túi xách của mình thì chắc chắn sẽ có mối quan hệ rất thân mật, ví dụ như: Cố Cẩn Mai, cô ta cũng thường xuyên để anh làm vậy khi đi chơi với cô ta.

Giúp cô cầm túi xách.

Thông thường anh đều từ chối.

Lửa giận trong lòng Diệp Sâm càng ngày càng lớn, anh vốn định mang Cố Cẩn Mai tới đây nhục nhã người phụ nữ này.

Nhưng bây giờ phát hiện ra anh dường như không cảm thấy thoải mái chút nào!

Ngược lại càng hận không thể bóp cổ cô!

Đúng lúc này, Mộc Vân đang quẹt thẻ thanh toán ở đó đột nhiên xuất hiện vấn đề.

Thưa cô, số dư thẻ này của cô không đủ, chiếc váy này có giá là sáu trăm ba mươi triệu, trong thẻ cô chỉ có ba trăm triệu”

“Cô nói gì? Sáu trăm ba mươi triệu?”

Mộc Vân khiếp sợ, ngay cả sau lưng còn có hai người đang chờ xem vở kịch hay cô cũng quên mất, cô thất thanh kêu lên ngay tại chỗ.

Sáu trăm ba mươi triệu.

Đó là gần một nửa số tiền gửi của cô bây giờ, cô đã phải đi gom tiền học phí để đóng cho con gái mình, sao có thể tiêu lãng phí như thế này được?

Ruột gan Mộc Vân đều hối hận.

Hối hận mình không nên vì mặt mũi nhất thời làm ra chuyện không có đầu óc như vậy.

Hai người đứng sau thấy một màn này không cần nói cũng biết bọn họ vui vẻ đến thế nào.

Đặc biệt là Diệp Sâm, sau khi nghe thấy điều này khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên tạo thành một vòng cung lạnh lùng, ngay cả biểu tình cũng sung sướng hơn nhiều, tiện tay kéo qua một cái ghế ngồi xuống hai chân vắt chéo lên nhau.
 
Chương 227


Chương 227

Tiếp tục tìm đi!

Một người đàn ông cô tìm được trả tiền không đủ thì có thể gọi nhiều người hơn nữa tới!

“Mộc Vân, cô không đủ tiền sao? Tôi sẽ trả tiền cho cô, cô hi: tôi rồi, vừa nãy tôi không có ý đó, này”

Cố Cẩn Mai lúc này cũng lên sân khấu.

Cô ta đảo ngược tình huống tranh giành vừa rồi Mộc Vân đột nhiên muốn chủ động giúp cô trả tiền.

Cô ta muốn làm gì?

Cô ta muốn thể hiện mình là một người phụ nữ hiền lành, bao dung trước mặt anh sao?

Mộc Vân nắm chặt bàn tay lại.

Đang muốn cố nén sự xấu hổ trả lại chiếc áo trực tiếp rời đi thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bàn tay sạch sẽ thon dài đưa một tấm thẻ vàng tới đây.

“Xin lỗi, bạn gái tôi không cần ý định tốt của cô, nhân viên bán hàng, quẹt thẻ của tôi đi, giúp tôi gói lại cho cô ấy”

Giọng nói của anh ta rất dễ nghe, dịu dàng và trang nhã giống như rượu mận được ủ trong nhiều năm vậy.

Cả cửa hàng im lặng.

Giờ khắc này, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía người này, bốn phía yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy!

Nhiệt độ càng thấp đến mức đáng sợi Kết quả này không ai có thể nghĩ tới.

Bao gồm cả Mộc Vân!

Cuối cùng Mộc Vân không biết kết thúc như thế nào cứ ngây ngốc nhìn nhân viên bán hàng này thu tiền sau đó đem quần áo gói lại, người đàn ông bên cạnh nảm tay cô.

“Xin lỗi, chúng tôi đi trước, các người từ từ đi dạo”

Kiều Thế Khiêm vẫn rất lễ phép, sau khi năm tay người phụ nữ bên cạnh, anh dẫn cô đi ra còn không quên chào hỏi hai người hôm nay có duyên gặp ở cửa hàng này.

Cố Cẩn Mai: ”…”

Áp suất không khí càng ngày càng thấp đến mức đáng sợ, mãi cho đến khi bóng dáng hai người đó rời khỏi cửa hàng thật lâu nhưng không khí trong cửa hàng vẫn im lặng chết người!

Không khí vô cùng căng thắng!

Cố Cẩn Mai không dám nói chuyện càng không dám làm loạn.

Cô ta chưa bao giờ thấy người đàn ông này trông đáng sợ như vậy, anh yên lặng ngồi đó nhưng toàn bộ khuôn mặt tuấn tú đều bị mây đen dày đặc giống như đêm đen tối nhất sắp tới che phủ Sâu trong Mắt Biếc anh là sự nguy hiểm và khát máu.

“Diệp Sâm.. “

“Rầm!”

Anh đứng dậy đá đổ chiếc ghế dưới chân.

Sau đó anh ra khỏi cửa hàng nhanh như một cơn gió.

Cố Cẩn Ma Cô ta vội vàng đuổi theo, cô ta muốn gọi anh lại.

Nhưng tốc độ của người đàn ông này rất nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn đã không thấy bóng dáng của anh.

Đợi đến khi cô ta chạy ra ngoài tìm chiếc Bentley màu đen thì chỉ nghe một tiếng “rồ”vang lên, chiếc xe đã chạy ra ngoài, trong nháy mắt không còn bóng dáng.

Nhìn thấy vợ cũ đi cùng bạn trai mới thôi mà, anh có cần đến tức giận đến mức như vậy không?

Cố Cẩn Mai gắt gao cần môi mình, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
 
Chương 228


Chương 228

Nhưng thực tế phản ứng của Hoäắc Diệp Sâm trong chuyện này như một con dao hung hăng đâm vào trái tim cô ta, cô ta không muốn thừa nhận nhưng lần này cô ta thật sự đã thua người phụ nữ kia.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng phải anh không yêu người phụ nữ đó sao?

Lúc trước khi người phụ nữ đó bụng to, cô ta cũng không nhìn thấy anh có chút thương hại nào, vì sao năm năm sau anh trở thành như thế này?

Cố Cẩn Mai cuối cùng như người mất hồn trở về…

Mộc Vân cũng luôn luôn trong trạng thái hoảng hốt.

Thẳng đến khi Kiều Thế Khiêm dẫn cô ra khỏi trung tâm thành phố rất xa, sắp đến phòng khám của bạn anh thì lúc này cô mới chậm rãi tỉnh táo lại “Đừng xe lại, Thế Khiêm, dừng xe lại!”

Khi tỉnh táo, cô lập tức bảo người đàn ông dừng xe, trong giọng nói có thể nghe thấy một tia tức giận.

Kiều Thế Khiêm lập tức dừng xe lại.

“Maris, tôi…”

“Được rồi, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì, hôm nay tôi còn có chút chuyện không thể đi đến chỗ bạn anh được, xin lỗi!”

Mộc Vân ngắt lời anh ta, tiện tay mở cửa xe ra muốn rời đi.

Kiều Thế Khiêm thấy cô như vậy vội vàng giữ cô lại.

“Maris, nghe tôi nói này, tôi thực sự không cố ý, tôi chỉ không chịu được khi nhìn thấy họ làm nhục cô như vậy, tôi thực sự không chịu được nên mới có thể nói ra câu đó, Maris”

Anh ta không dám nắm tay cô nữa, sau khi nhìn thấy cô xuống xe, anh ta cũng theo sát từ chỗ ghế lái xe đi xuống, tiến tới ngăn cản cô.

Vừa rồi quả thực là không có cách nào khác.

Anh thật sự không nhìn nổi mới tùy tiện nói cô là bạn gái của anh ta.

Nhưng biểu tình của Mộc Vân lại không thích như vậy.

Thậm chí bởi vì những lời này của anh ta mà ánh mắt cô càng thêm ảm đạm, nhiều năm như vậy, cô hiếm khi có bộ dáng này đối với anh ta.

Kiều Thế Khiêm bắt đầu có chút hoảng hốt…

“Maris?”

“Có phải anh đã sớm biết chuyện của tôi rồi phải không? Anh cũng biết Diệp Sâm có phải không?”

Rốt cục ánh mắt Mộc Vân nhìn thẳng về phía anh ta nhưng giọng nói lại lạnh lùng trước giờ chưa từng có.

Câu nói này của cô quả nhiên khiến sắc mặt anh ta trắng bệch.

“Cô nghe tôi giải thích đã…”

“không cần, thật ra biết cũng không sao, đúng vậy, tôi chính là vợ cũ của Diệp Sâm, hai đứa con của tôi đều là của anh ta, cho nên Thế Khiêm, anh cách xa tôi ra một chút, vì tôi không muốn anh ta làm tổn thương anh, nên tốt nhất sau này anh hãy coi như không biết tôi đi!”

Mộc Vân rốt cục bình tĩnh lại, từng chữ từng chữ nhắc nhở anh ta.

Nhưng Kiều Thế Khiêm nghe xong lại cực kỳ tức giận!

“Tại sao tôi phải tránh xa cô một chút? Các người đã không còn quan hệ gì nữa, anh ta còn có tư cách gì đối với cô như vậy? Maris, cô không cần phải sợ, sau này tôi có thế bảo vệ cô.”
 
Chương 229


Chương 229

Anh ta đột nhiên vô cùng thâm tình tiến tới Mộc Vân.

Mộc Vân nhất thời cứng đờ một chút.

Lập tức lui về phía sau vài bước, cô nhìn chằm chằm anh ta bỗng nhiên cảm thấy loại cảm giác chán ghét chưa từng có xuất hiện.

Không để ý đến anh ta nữa, cô bước nhanh đến lề đường để bắt một chiếc taxi.

Chẳng bao lâu cô đã rời khỏi đây.

Thật ra không phải cô không biết tâm tư của anh ta đối với mình, nhưng cô đã sớm nói rồi, bọn họ chỉ có thể là bạn, cả đời này cô sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Sẽ không bao giờ ở bên bất kỳ người đàn ông nào nữa!

Mộc Vân lên xe trực tiếp báo địa chỉ nhà cho tài xế định về ngủ một giấc.

Nhưng không ngờ điện thoại lại reo.

“Alo?”

“Mộc Vân, cháu đang ở đâu vậy? Tại sao Ninh Dương đột nhiên quay trở lại? Không phải con bé sống với cháu sao?”

Là giọng nói của cậu Đỗ Hoa Sênh, nói Ninh Dương đột nhiên bị đưa đến đó.

Sao có thể thế được?

Ninh Dương không phải đang ở nhà trẻ sao?

Mộc Vân cảm thấy hơi kỳ lạ: “Cháu đang ở ngoài đường, cháu không biết Ninh Dương được gửi về, ai gửi con bé về vậy ạ? Còn Mặc Hi thì sao? Không ở cùng nhau sao?”

“Không thấy Mặc Hi, có mấy thanh niên mặc âu phục, cháu không biết chuyện này sao?”

Mộc Vân: “…”

Đầu cô lộp bộp một chút, có một loại ý nghĩ rất đáng sợ lóe lên, trong nháy mắt một loại dự cảm rất xấu tăng lên.

“Được rồi, cháu biết rồi chú, cháu lập tức đi tìm hiểu một chút”

Mộc Vân nói có lệ một câu, sau đó cúp điện thoại liền gọi cho nhà trẻ.

Quả nhiên, khi nghe cô nói mình là mẹ của Ninh Dương, giáo viên ngay lập tức nói với cô rắng đứa bé đã được đón đi.

“Là một người tên là Lâm Tử Khang đón đi”

“Anh đang nói về cái gì vậy? Lâm Tử Khang sao?”

“Đúng vậy, anh ta còn đem hai anh trai của cô bé là Diệp Minh Thành cùng Diệp Mặc Hi cùng nhau đón đi”

Giáo viên còn nói gì đó nhưng Mộc Vân không nghe thấy gì cả.

Một nỗi sợ hãi bao trùm cả người cô, cô run rẩy đến mức làm rơi điện thoại di động của mình trên xe.

Không, điều này là không thể.

Anh sẽ không làm như vậy, chỉ là âm ï một chút mà thôi, anh sẽ không đến mức làm ra chuyện nhẫn tâm như vậy.

Mộc Vân không ngừng an ủi bản thân.

 
 
Chương 230


Chương 230

Thế nhưng khi cô nhặt điện thoại lên gọi cho Lâm Tử Khang, sự thật tàn khốc lại một lần nữa đẩy cô vào vực sâu.

“Cô à, cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Tôi vẫn còn cảm thấy bối rối đây. Tại sao cô lại bảo tôi đón bọn trẻ rồi đưa con gái cô về nhà cậu cô chứ?”

Rất lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Mộc Vân: “Còn đứa bé thì sao? Đứa bé đâu?”

“Cô nói cậu chủ nhỏ Mặc Hi sao, cậu ấy cùng cậu chủ nhỏ Minh Thành được đón về, tổng giám đốc bảo tôi đặt vé máy bay đến Malaysia!”

Mộc Vân nghe được rốt cục không chống đỡ nối nữa cả người xui lơ trong xe.

Tại sao?

Tại sao người đàn ông đáng ghét này lại đối xử với cô như thế?

Còn mang con đến Malaysia, anh muốn sau này không cho cô gặp con sao?

Điều cô lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra sao?

Tên cặn bã này, đồ cầm thú!

Mộc Vân tức giận đến mức cả người run rẩy, trong lòng nghĩ đến không bao giờ gặp lại đứa nhỏ nữa lại càng đau đớn giống như có thứ gì đó bị cắt từ trên người cô vậy.

Hô hấp của cô dần trở nên khó khăn.

“Cô gái, cô không sao chứ?”

Người lái xe từ gương chiếu hậu nhìn thấy bộ dáng đau đớn của cô, sợ hãi vội vàng hỏi một câu.

Mộc Vân lúc này mới nhặt được một ít thần trí!

“Không sao đâu bác tài, làm phiền bác rồi, tôi không muốn đi đến khu phố cổ nữa, hãy đến tòa nhà của Tập đoàn Diệp Thị ở trung tâm thành phố”

Cô cố gắng ngồi thắng người dậy, Mắt Biếc đỏ hoe ướt đẫm nhìn chẳm chằm phía trước, nói từng chữ từng chữ một.

Người lái xe sợ hãi vội vã lái về phía trung tâm thành phố.

Mười phút sau, Tòa nhà Tập đoàn Diệp Thị, Mộc Vân cuối cùng cũng đến nơi này, sau khi xe dừng lại cô lập tức xuống xe, nhanh chóng chạy đến trước cửa tòa nhà này chuẩn bị trực tiếp lên tầng trên cùng tìm người đàn ông đáng chết kia.

Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mới đến cửa tòa nhà này, trước kia chưa bao giờ bị ngăn cản hôm nay đột nhiên xuất hiện một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đưa tay ra ngăn cô lại.

“Cô không được phép vào!”

“Tại sao?”

“Bởi vì tổng giám đốc đã nói, từ bây giờ trở đi cô không được tiến vào”

Nhân viên bảo vệ lạnh lùng nhìn chãm chẵm vào cô nói một câu như vậy.

Mộc Vân nghe được nhất thời đứng tại chỗ sắp nổ tung!

Tên khốn kiếp!

Anh dĩ nhiên còn để cho người ngăn cản cô ở chỗ này? Anh có bị bệnh không? Anh nghĩ vậy có thể ngăn cản cô gặp con sao? Đúng là mơ tưởng!
 
Chương 231


Chương 231

Mộc Vân hung hăng nhìn chằm chằm tầng cao nhất của tòa nhà, sau đó xoay người rời đi Nửa giờ sau, một người phụ nữ khác đến trước cổng tòa nhà.

Chẳng qua người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài mùa đông màu xanh ghi đến mắt cá chân, khiến cô càng trở nên cao quý và xinh đẹp hơn, cô đeo kính râm, trong tay còn mang theo một cái túi được thiết kế riêng, sau khi xuất hiện, cử chỉ đây cao quý tao nhã của cô làm cho mỗi người thấy cũng không tự chủ được sẽ sinh ra một loại cảm giác xấu hổ.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô.

Trời ơi, người phụ nữ này là ai vậy?

Thật sự rất xinh đẹp, rất có khí chất…

Bên trong tòa nhà đã có không ít người bị hấp dẫn càng đừng nói đến cái tên bảo vệ vừa mới ngăn cản Mộc Vân cách đây không lâu, bộ dáng ngốc nghếch nhìn chằm chằm kia.

“Thưa cô, xin hỏi cô là…”

“Dừng!”

Căn bản khinh thường nói chuyện với anh ta, cô gái đẹp xinh đẹp này khiến người ta không dám nhìn thẳng, lạnh lùng nhìn anh ta một cái giơ chân lên lập tức đi vào.

Không phải ai cũng xứng đáng nói chuyện với cô.

Người phụ nữ đi vào đại sảnh, thư ký nhìn thấy cũng lập tức cung kính nghênh đón.

*Xin chào, thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi đang tìm tổng giám đốc của cô”

Lần này, người phụ nữ này ngược lại trả lời.

Hơn nữa, khi cô nói ra ý định của mình, cô cũng thuận tiện tháo kính râm trên mặt mình ra.

“Cái này”

Trong nháy mắt đại sảnh lại là những tiếng kinh ngạc!

Đây quả thật là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, cô có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan nếu nhìn riêng thì có thể thấy không có gì lạ nhưng kết hợp lại với nhau giống như mẫu đơn nở rộ, dưới lớp trang điểm tinh xảo quả thực khiến người ta căn bản không thế dời mắt.

Đặc biệt là Mắt Biếc của cô như rực rỡ đá quý.

Bộ dáng xinh đẹp như vậy, lại mang theo túi xách thiết kế…

Thư ký ngay lập tức thông báo cho tổng giám đốc, sau đó đưa cô đến thang máy.

“Thưa cô, tổng giám đốc của chúng tôi đang làm việc trên tâng cao nhất, cô có thể tự đi lên gặp anh ấy”

“Được rồi, cảm ơn cô”

Cô gái xinh đẹp gia giáo cũng rí xong lúc này mới đi vào thang máy.

Chẳng qua sau khi đi vào, cửa thang máy đóng lại, cô lập tức thu liễm bộ dáng tao nhã đoan trang kia lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm con số đang không ngừng nhảy lên tầng cao nhất.

“Chơi với tôi sao? Lúc tôi còn là thiên kim đại tiểu thư, các người còn không biết ở chỗ nào uống gió Tây Bắc! Diệp Sâm, mẹ kiếp, anh chờ đó cho tôi!”

Không sai, người phụ nữ này chính là Mộc Vân!

Diệp Sâm ở trong văn phòng nhận được điện thoại bên ngoài nói có một cô gái trẻ tuổi thoạt nhìn rất xinh đẹp đến tìm anh, đầu óc anh lúc này còn đang nghi hoặc.
 
Chương 232


Chương 232

Một người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp?

Là ai vậy? Anh không nhớ.

Nhưng bởi vì hành trình bình | thường của anh vốn đặc biệt nhiều, người hẹn gặp mặt cũng không ít, nếu đã tìm tới anh cho rằng có thể là không cẩn thận quên mất. Vì vậy anh đồng ý đề thư ký cho người đó tiến vào.

Khi bước vào, quả nhiên có tiếng giày cao gót đang đi đến, theo tầm mắt của một đám nhân viên, Diệp Sâm thấy cửa văn phòng của

mình bị mở ra.

Trong nháy mắt, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô gái tiến vào này cũng sửng sốt một chút, hơi thất thần.

Cô đeo chiếc kính râm bản to che gần hết khuôn mặt mình đang tiến vào.

Nhưng mà, đó chỉ là một khoảnh khắc.

Bởi vì trong giây tiếp theo, người phụ nữ đã tháo kính râm của mình xuống, sau đó nắm nó cùng với cái túi trong tay ném về phía anhI!

“Không để cho tôi lên có đúng không? Nghĩ rằng tôi dễ bị ăn hiếp như vậy có đúng không? Diệp Sâm, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh phải trả con trai lại cho tôi, không thì tôi sẽ gây náo ở đây cho gà chó đều không được yên!”

“Đùng!”

Đồng tử của Diệp Diệp Sâm co rút dữ dội Ngay lập tức anh bật ra khỏi ghế, chiếc túi cùng cái kính râm đó lên trên bàn làm việc của anh, máy tính còn có tài liệu của anh đều bị đập nát, rơi khắp mọi nơi.

Diệp Sâm kinh ngạc!

Nhìn máy tính và tư liệu trên mặt đất bị đập nát ở trước mặt, còn có hòn đá lớn lăn ra khỏi túi bên cạnh chân, anh tức giận đến mức cực điểm, trong vài giây không thốt ra được chữ nào.

Mộc Vân: *..* Xong rồi, có phải cô quá hung hãn rồi không? Chắc có rất nhiều thứ trong máy tính của anh phải không? Đập hư rồi có phải là càng không có chỗ để thương lượng nữa đúng không?

Trời ơi, sớm biết như vậy thì đã tìm một hòn đá nhỏ hơn một chút.

Mộc Vân có chút hối hận.

Cũng chính vào lúc này, cuối cùng một tiếng gầm thét kinh thiên động địa từ phòng làm việc truyền ra: “Mộc Vân! Cô muốn chết sao?

Muốn chết thì ông đây thành toàn cho cô!”

Mộc Vân ngay lập tức lùi lại một bước lớn.

“Đây… Đây là do anh ép buộc tôi, ai bảo anh bắt cóc con trai tôi đi, còn đưa nó sang Malaysia, anh muốn làm cái gì? Muốn để sau này tôi không gặp được nó nữa phải không? Diệp Sâm, tôi nói cho anh biết, nếu anh tiếp tục như vậy, chuyện điên khùng hơn nữa tôi cũng có thể làm rai”

Mộc Vân tìm lại được sự tự tin, bắt đầu đấu lý.

Hơn nữa, cô cũng bắt đầu cảnh cáo người đàn ông này.

Diệp Sâm nghe được, càng thêm tức giận: “Cô còn dám uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, đó là con của Hắc Diệp Sâm tôi, tôi muốn đưa bọn nó đi đâu thì đi!”

“Nhưng đó cũng do tôi sinh ra, tôi là mẹ của bọn nó!”

“Cô đã không còn tư cách làm mẹ của bọn nó nữa rồi, Mộc Vân, từ khi cô không biết xấu hổ ở bên ngoài dụ dỗ buông thả với người đàn ông khác, cô đã không xứng làm mẹ của bọn nó nữa, cô còn không xứng chạm vào bọn nó!”
 
Chương 233


Chương 233

Bất kể như thế nào cũng không ngờ được rẵng, người đàn ông này lại có thể chửi ra những lời như vậy.

Mộc Vân lại muốn tìm hòn đá.

Lần này, cô sẽ không đập máy tính của anh, mà cô sẽ đập thẳng vào đầu anh!

Chỉ cần đập anh nát nhừ ra, sau đó ném nó vào lò để tái tạo lại!

“Diệp Sâm, anh làm rõ cho tôi, tôi ở bên ngoài dụ dỗ buông thả với đàn ông khi nào? Đó chỉ là người khác không chịu nổi những việc mà anh làm, mới cố ý giúp tôi, anh cho rằng tôi giống như anh, đói khát đến mức tôi còn đang mang thai, vẫn đưa phụ nữ về nhà sao?”

“Hơn nữa, ngay cả khi tôi tìm được bạn trai, vậy thì sao? Có phạm pháp không? Chúng ta đã không còn bất kỳ mối quan hệ gì, anh cũng đã để cho con hồ ly tinh đó đường đường chính chính là phu nhân tổng tài của anh rồi đấy thôi? Tại sao đến chỗ tôi, thì biến thành dụ dỗ đàn ông ở bên ngoài? Anh không cảm thấy điều này rất buồn cười sao?”

Câu cuối cùng này, thực sự không cần quá tàn nhãn!

Gần như ngay lập tức, người đàn ông đang tức giận kia giống như bị người ta tát vào mặt, toàn bộ khuôn mặt của anh đều trở nên xanh mét.

Đối phó với một người đàn ông thối tha như vậy, quả thật cần phải như vậy, nếu không thì, anh ta sẽ không bao giờ biết bản thân là ai, chứ đừng nói là nhớ rằng anh ta đã không có bất kì quan hệ gì với cô.

Bầu không khí trong văn phòng cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.

Lúc này, trong phòng làm việc dày đặc khói thuốc súng, tất cả âm thanh đều tạm thời ngừng lại, im lặng đến mức một mũi kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, khiến cho người ta sợ hãi.

Mộc Vân không khỏi siết chặt ngón tay của mình.

“Cút!”

“Cái gì?”

Mộc Vân đột nhiên nhướng mi, hoài nghỉ bản thân có phải là nghe lầm hay không?

Nhưng rất rõ ràng, cô không có nghe nhầm.

Bởi vì lúc này, người đàn ông đã bấm điện thoại ở trên bàn: “Gọi nhân viên bảo vệ lên đây, ngay lập tức cho tôi!”

Anh hoàn toàn thay đối sang một biểu cảm khác, rõ ràng vừa nãy còn có thể nhìn ra được sự tức giận, hung dữ, thậm chí là sát khí của anh.

Nhưng bây giờ, không biết tại sao? Sau khi bị Mộc Vân mắng một trận, sau khi anh hồi phục lại, ngoại trừ sự thờ ơ, thì trên khuôn mặt đó không nhìn ra được gì khác nữa.

Mộc Vân: …”

Lòng như lửa đốt, đang định tiến tới tranh luận với người đàn ông này.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người từ bên ngoài xông vào: “Không ổn rồi, chủ tịch, hai cậu chủ ở sân bay không nhìn thấy nữa!”

“Cậu nói cái gì?!”

Lời này vừa nói ra, lập tức, ở trong lòng làm việc bất luận là Mộc Vân hay Diệp Sâm, đều nhìn chằm chảm về hướng người này, vẻ mặt đều mất đi sự bình tĩnh.

Người này chính là vệ sĩ được Diệp Sâm cử đi đưa hai đứa con trai lên máy bay cách đây không lâu.

“Thực sự xin lỗi chủ tịch, là chúng tôi không trông coi tốt hai cậu chủ, nhưng mà… nhưng mà hai cậu chủ quá thông minh, sau khi vừa tới sân bay, chúng tôi đã bị… Bị hai cậu chủ bỏ mặc rồi”
 
Chương 234


Chương 234

Người vệ sĩ thực sự là sắp khóc rồi.

Không có cách nào a, hai cậu chủ nhỏ nhà bọn họ, thật sự là có chút không phải con người Vốn dĩ, sau khi Diệp Sâm quyết định đưa bọn nó đến Malaysia, anh biết con trai mình cũng không phải người dễ lừa như vậy, nên đã đặt biệt phái bảy tám vệ sĩ đi theo suốt chặng đường.

Mà cũng không ngờ được rằng, sau khi vừa đến sân bay, hai tên nhóc con này, một đứa lấy cớ vào nhà vệ sinh, đánh lạc hướng vệ sĩ, sau đó đứa còn lại dùng máy tính bảng, lập tức hack hết toàn bộ điện thoại của bọn họ…

Thật sự, Diệp Sâm và Mộc Vân không hề nhìn thấy dáng vẻ người ngã ngựa nào của bọn họ lúc đó ở trong sảnh đợi của sân bay.

Đó chính là một thảm họa!

“Thật là một lũ bỏ đi không giúp ích được gì!”

Diệp Sâm hung hăng mắng người vệ sĩ này một câu, ngay lập tức bước ra khỏi bàn làm việc.

Mộc Vân nhìn thấy, cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Diệp Diệp Sâm: “Cô đi theo tôi làm cái gì? Tôi bảo cô cút đi cô không nghe thấy sao?”

Mộc Vân mở miệng đi tới: “Không nghe thấy, Diệp Sâm, lúc này rồi, chúng ta trước tiên tạm thời đừng cãi nhau nữa, tìm được con trai trước rồi hằng nói, có được không?”

Cô bắt đầu đứng sau lưng anh đáng thương mà khẩn cầu.

Không có cách nào, cô chính là như vậy, con trai là yếu điểm của cô, lúc này đừng nói bảo cô hèn, cho dù là bảo cô nhận sai, nói những lời bản thân nói vừa rồi đều là…!

Cô cũng sẽ làm mà không hề do dự.

Diệp Diệp Sâm hung hăng nhìn cô chăm chằm.

Nhưng cuối cùng, anh cũng vẫn là chọn con trai mình, sau đó, cả hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Các nhân viên ở văn phòng chủ tịch vẫn đang chuyện phiếm ở bên ngoài: ”…”

Tiết tấu gì đây?

Chủ tịch vậy mà cùng người phụ nữ trẻ tuổi này đi ra ngoài? Cô ta cuối cùng là có lai lịch gì vậy?

Không đúng, người phụ nữ này… Có phải là nhìn trông có chút quen mắt không?

Mắt Biếc ấy, đôi môi nhợt nhạt đó…

“Mẹ nó, đó không phải là… Vợ cũ của tổng giám đốc sao”

Có một trận động đất xảy ra trong toàn bộ văn phòng chủ tịch…

Mặc Hi và Diệp Minh Thành quả thật đã chuồn mất.

Tuy nhiên, bọn họ không có chạy xa, vẫn ở trong sân bay, vì bọn họ đang thương lượng một chuyện đại sự cực kỳ quan trọng!

“Em nghĩ ba và mẹ nhất định là lại xảy ra vấn đề rồi”

“ừ”

Diệp Minh Thành ngồi trên sô pha trong quán cà phê, bàn tay nhỏ nhắn cầm một cốc sữa nóng, rất buồn phiền đồng ý với cách nghĩ của em trai.

Quả thật, đột nhiên đón bọn họ từ nhà trẻ đưa ra sân bay, sau đó lại không đưa em gái đến cùng, không cần phải nghĩ thì cũng biết là đã có chuyện xảy ra, hơn nữa đó còn là chuyện gì đó rất tệ Vậy thì bây giờ phải làm như thế nào?
 
Chương 235


Chương 235

Diệp Minh Thành rất khó chịu, bởi vì cậu bé có một loại trực giác, lần này nhất định lại là vấn đề của ba.

Nếu đúng là như vậy, vậy thì sợ rằng Mặc Hi sẽ mất kiên nhân, không còn muốn để mẹ ở cùng với ba nữa thì phải làm thế nào? Em ấy và em gái có phải sau này sẽ lại đi theo mẹ không?

Đôi tay nhỏ nhắn của Diệp Minh Thành dùng lực nắm chặt lấy con rô bốt đại chiến của cậu bé.

“Diệp Minh Thành, em cảm thấy như thế này không phải là cách, chúng ta phải nghĩ cách dạy dô lại ba”

Quả nhiên, Mặc Hi cũng nghĩ đến việc này, bắt đầu nói ra một câu như vậy.

Diệp Minh Thành sắc mặt lại càng trở nên tái nhợt, cậu bé cúi đầu, không nói gì.

“Diệp Minh Thành?”

“… Em nói đi”

Diệp Minh Thành cuối cùng yếu ớt gật gật cái đầu nhỏ.

Thế là Mặc Hi ngồi ở đối diện với cậu bé lên kế hoạch kĩ càng tỉ mỉ.

“Anh xem, ba đã bảo người đưa chúng ta tới sân bay, nhất định là muốn đưa chúng ta đến một nơi, để cho mẹ không thể gặp được, đã như vậy thì, chúng ta dứt khoát lấy gậy ông đập lưng ông”

“Cái gì?

Diệp Minh Thành ngay lập tức ngẩng đầu lên, Mắt Biếc xinh đẹp chăm chú nhìn về phía đứa em trai này.

Cậu bé bắt lấy nó một cách nhạy cảm, em ấy nói không phải là em ấy, mà là bọn họ.

Mặc Hi không để ý tới chuyện này, nghe thấy anh trai hỏi mình, còn nghĩ rằng là anh trai không hiểu, thế là giải thích cặn kế một lần nữa.

“Vì ba không để cho mẹ gặp chúng ta, vậy chúng ta dứt khoát cũng kết hợp với mẹ, để cho ba không tìm được ba người chúng ta, hừ, không đúng, phải là bốn người chúng ta, còn có em gái, chúng ta hãy để cho ông ấy nếm thử mùi vị không tìm được chúng ta là như thế nào, anh nói xem có được không?”

“Được”

Lần này Diệp Minh Thành rất vui vẻ đồng ý.

Bởi vì, cậu bé cũng cảm thấy rằng người ba này thực sự nên biết lỗi lầm mà bản thân đã phạm phải.

Thế là hai anh em ra khỏi quán cà phê, trong nháy mắt đi đến phòng bán vé của sân bay.

Sau vài phút, Mộc Vân ngồi ở trên xe của Diệp Diệp Sâm, hai người cùng nhau đi về hướng sân bay, đột nhiên điện thoại của cô nhận được một tin nhắn.

“Kính thưa bà Maris, bà vừa mua bốn vé máy bay đến Clear Lake là một xã thuộc quận Steuben, tiểu bang Indiana, Hoa Kỳ, thời gian là 14:35 chiều…”

“Hả..”

Mộc Vân kinh ngạc đến mức hét lên tại chỗ!

Diệp Sâm đang lái xe phía trước nghe vậy, ngay lập tức quay đầu lại chửi một câu: “Cô hét cái quỷ gì vậy? Có bệnh à?”

Mộc Vân không nói gì.

Điều này thật quá kinh ngạc rồi!

Cô vậy mà vô duyên vô cớ đặt bốn vé máy bay, hơn nữa ba trong số đó còn là vé trẻ em…

Đáy lòng Mộc Vân sinh ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường.

Cũng chính lúc này, điện thoại di động của cô lại nhận được một tin nhắn khác, mà tin nhắn này, là tin nhắn văn tự bình thường.
 
Chương 236


Chương 236

“Mẹ ơi, mẹ có nhận được thông tin vé máy bay không? Con là Mặc Hi, mẹ nghe con nói, con vừa cùng với Diệp Minh Thành đặt bốn vé máy bay cho bốn người chúng ta, chúng ta trở về Clear Lake, mặc kệ ba”

“Khụ khụ khụ khu…”

Mộc Vân nhận được, vừa chấn động và kinh ngạc, lập tức lại ho một trận dữ dội Diệp Sâm: ”..”

Chân đạp phanh gấp, cuối cùng, người đàn ông vốn vì con trai thất lạc mà tâm tình buồn bực đến cực điểm, đã dừng xe giữa đường.

“Xuống xe ngay cho tôi!”

“Hả?”Mộc Vân lập tức lại lộ ra ánh mắt nhỏ đáng thương.

“Đừng, tôi sẽ không ho nữa, tôi vừa nãy chính là sặc một chút gió lạnh, tôi đảm bảo với anh, tôi…..”

: “Đừng để cho tôi nói lần thứ hai!”

Người đàn ông này từng chữ từng câu, tựa như là hận không thể cần chết Mộc Vân!

Mộc Vân im lặng Được thôi, vậy thì cô sẽ cút đi Ngay sau đó, cô xuống xe một cách nhanh gọn không dấu vết, kết quả, vừa đóng cửa, người đàn ông khốn kiếp này cũng lập tức nhấn ga, chiếc xe lao đi như tên lửa.

Chết tiệt!

Mộc Vân nhìn thấy, liền nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số gọi đi.

“Alo? Mặc Hi?”

“Mẹ, vâng, là con Mặc Hi đây, mẹ nhận được tin nhắn của con rồi chứ?”

Mặc Hi đã dùng máy tính bảng đăng nhập vào phần mềm hacker của mình để liên hệ với mẹ, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của mẹ, hai anh em nhất thời vô cùng vui mừng.

Nhưng, trước sự ngạc nhiên của bọn họ, sau khi mẹ nghe thấy giọng nói của bọn họ, lại không vui giống như bọn họ nghĩ.

“Mặc Hi, sao các con có thể làm được điều này? Các con có biết điều này sẽ khiến cho mẹ và bố các con lo lắng không? Tất cả mọi chuyện trong tay bố còn đều dừng lại hết, chỉ vì đi tìm các con”

“Nhưng mà mẹ ơi, chúng con đều là vì muốn giúp mẹ”

Hai bé nghe thấy lời này của mẹ, khuôn mặt tròn trịa của chúng lập tức trở lên tủi thân.

Mộc Vân: “…”

Quên đi, lúc này vẫn là không nói với bọn trẻ trước, đợi gặp được người rồi nói sau.

Vì vậy, Mộc Vân đã hỏi kỹ càng hai cậu bé, sau khi chắc chắn rằng họ đang ở một khách sạn gần sân bay, cô nhanh chóng bắt một taxi.

Sau đó vội vàng đi đến.

Bọn nhóc đã biết làm như vậy, thực sự khiến cho cô vừa cảm động vừa kinh ngạc.

Cảm động, đương nhiên là con trai vẫn nhớ đến mình, bất luận khi nào đều muốn bảo vệ mẹ, vì mẹ mà giúp đỡ.

Còn kinh ngạc?

Đó là bởi vì bọn trẻ đã vì cô mà đến ý tưởng như vậy đều có thể nghĩ ra.

Điều này thật sự quá táo bạo, cũng quá nguy hiểm!
 
Chương 237


Chương 237

Mộc Vân cả đường vô cùng lo lắng, sau hơn hai mươi phút, cuối cùng cô cũng đến khách sạn mà hai đứa nhóc kia nói.

“Mặc Hi, Minh Thành…”

Khi cửa phòng vừa được mở ra, Mộc Vân nhìn thấy người đàn ông nhỏ bé của mình mở cửa, lập tức kinh ngạc kêu lên.

Nhưng Mặc Hi mở cửa không quan tâm đ ến cô, sau khi cậu bé đứng ở cửa cả bộ dáng tủi thân nhìn cậu, miệng nhỏ xì một tiếng rồi đi vào.

Mộc Vân: “…”

Lại quay sang một bên nhìn, phát hiện cùng đi ra với đứa con trai ặc dù không có biểu cảm giống với em trai Nhưng cậu bé không nói chuyện.

“Minh Thành?”

Mộc Vân trong lòng cảm thấy có lỗi, bước vào phòng, cô ngồi xổm trước mặt con trai cả: “Mẹ thực sự xin lỗi, Minh Thành, Mặc Hi, là lỗi của mẹ, mẹ không nên trách các con”

Diệp Mặc Hi chu cái miệng nhỏ nhắn.

Sau đó, Mắt Biếc đẹp của cậu bé nhìn mẹ rất bình tĩnh nói: “Không có gì”

Quả là, con trai cả lớn lên cùng Diệp Sâm.

Bất luận ở cách làm việc, hay là suy nghĩ của cậu bé, cậu bé với Mặc Hi đều không giống nhau, cậu bé càng quan tâm đ ến tình hình tổng thể, cũng có thể càng điềm tĩnh.

Trái tim Mộc Vân buông lỏng, nhanh chóng bắt lấy bàn tay bé nhỏ của cậu bé, hai mẹ con cùng nhau đi vào phòng dỗ cậu nhóc khác.

“Mặc Hi?”

“Hừ!”

Nhóc con này vẫn không quan tâm người khác, nhìn về phía cửa sổ với vẻ giận dữ.

Mộc Vân vừa tức giận vừa buồn cười, không có cách nào khác, chỉ có thể lôi ra đòn sát thủ của cô.

“Được rồi, hôm nay vốn dĩ mẹ còn tính đưa hai con trở về, nhưng Mặc Hi vẫn đang giận mẹ, vậy phải làm thế nào đây?”

Nhóc con vẫn luôn đang hờn dỗi, cuối cùng cũng động Mắt Biếc trăng lưỡi liềm một chút.

Diệp Minh Thành cũng bị lời nói của mẹ thu hút rồi.

‘Vì vậy, cậu bé dựa vào ngữ điệu anh trai lập tức nói câu: “Không được tức giận mẹ nữa, điều đó là không đúng”

Cậu nhóc vì để dạy dỗ em trai, lại nói ra một câu dài như vậy.

Bị quyến rũ bởi mẹ, lại bị anh trai dạy dỗ.

Cuối cùng, Mặc Hi cũng quay người lại: “Vậy không phải mẹ đã nói là bọn con không nên làm sao? Tại sao còn đưa bọn con trở về?”

“Đó là hai chuyện khác nhau, hai cục cưng của mẹ yêu mẹ nhiều như vậy, mẹ đương nhiên là phải đem hai đứa trở về”

Mộc Vân ôm lấy đứa nhỏ này, nhẹ nhàng giải thích cho cậu bé nghe.

Mộc Vân trên đường đi, thật sự có nghĩ như vậy, lần này, cho dù hai đứa con của cô dùng sai cách đi nữa, nhưng cô nhất định sẽ đưa bọn chúng trở về nhà.

Bởi vì cô tuyệt đối không thể phụ lòng tốt của bọn chúng.
 
Chương 238


Chương 238

Mặc Hi sau khi nghe xong, cuối cùng lại nở nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhần.

“Diệp Minh Thành, anh nhìn xem, mẹ đồng ý rồi, đưa chúng ta trở về Nacow”

Cậu nhóc vui vẻ nhìn về phía anh trai mình.

Diệp Minh Thành liếc nhìn vẻ mặt của mẹ, không nói gì.

Quả nhiên, không lâu sau, Mộc Vân lại lên tiếng: “Cục cưng, con hiểu lầm rồi, mẹ không phải đưa các con về Nacow, mà đưa các con về nhà mà chúng ta thuê”

“Tại sao?”

Mặc Hi hoảng hốt!

Mộc Vân nhìn thấy, lại nhanh chóng giải thích: “Bởi vì chúng ta không thể làm như vậy, Mặc Hi,

mặc dù bố Lâm sai, nhưng ông ấy rốt cuộc cũng là bố của các con. Bố quan tâm các con, yêu các con, nếu như chúng ta mất tích như vậy, bố sẽ rất lo lắng và buồn bã”

| Hơn nữa, chúng ta làm như vậy, cũng là vô cùng thiếu trách nhiệm cho hành động như vậy” Mộc Vân giải thích cho con trai mình càng chi tiết càng tốt. tài vừa hồi xa, hai đứa con trai tiền giật mình.

Mẹ lại có thể nghĩ như vậy sao?

Hai đứa trẻ đều không ngờ rằng, mẹ của bọn chúng bị bắt nạt đến mức này, cuối cùng còn biết nói ra những lời này

Cũng đúng, cứ cho là lúc này Diệp Sâm có ở đây, anh cũng không ngờ tớirồi.

Bởi vì, sau sự cố ở cửa hàng quần áo, điều đầu tiên anh nghĩ đến là đưa con trai đi, không bao giờ để người phụ nữ kia gặp mặt lần nữa.

Nhưng hiện tại, người phụ nữ này lại nói với hai đứa bé rằng không thể làm như vậy.

Đây có lẽ là vấn đề nuôi dưỡng.

Mộc Vân, năm năm trước, vốn dĩ là cô gái nổi tiếng được yêu thích nhất ở đây.

“Xin lỗi mẹ, con sai rồi”

Mộc Vân xoa đầu nhỏ của cậu bé: “Không sao, mẹ biết nhà chúng ta không phải cố ý, mà đều là vì mẹ”

“Vâng!”

“Vì vật sự cũng muốn nói với các con một tiếng, mẹ thực sự đồng ý với ý của các con”

Ôn Giai Kì đột nhiên khen ngợi hai cục cưng một lần nữa.

Cô lại đồng ý?

Hai cục cưng ngay lập tức mở to Mắt Biếc nhỏ xinh đẹp, bối rối nhìn mẹ.

Mộc Vân mỉm cười: “Đó là ý kiến, là bố bắt nạt mẹ, mẹ thấy nhất định nên cho bố biết chút tội lỗi”

Hai cậu bé: “…”

“Chi bằng, hôm nay chúng ta trở về trước, sau đó mẹ đem ba anh em các con ra ngoài chơi, không nói cho ông bố thối của các con biết, để cho bố phải lo lắng, có được không?”

“Được!”

Hai đứa nhỏ cùng đồng thanh lên tiếng đồng ý!

Vậy là vài phút sau, ba mẹ con ra khỏi cửa…

Sau khi Diệp Sâm đ ến sân bay, lập tức sắp xếp người bắt đầu tìm kiếm.

 
 
Chương 239


Chương 239

Nhưng rất đáng tiếc, hai đứa con trai của anh quá thông minh rồi, nhưng phàm làm nơi mà bọn trẻ xuất hiện, anh muốn xem camera, đều có thể phát hiện ra bị nhiễu sóng.

Nhưng mà tìm kiếm cả một buổi chiều, vẫn không có bất kì kết quả nào.

Hai tên nhóc con này!!

Hai mắt Diệp Diệp Sâm đều đã có chút đỏ ngầu rồi, nhìn thấy vẫn chưa thấy người đâu, anh tức giận hung hăng đạp lên xe.

“Đi tìm cho tôi, cho dù phải lật cả thành phố A này lên, cũng phải tìm ra cho tôi!”

“Vâng, thưa tổng giám đốt “Còn nữa, tôi bảo các người tìm hacker nữa đâu? Tại sao vẫn chưa tìm ra? Đều là một đống phế vật sao? Tìm một người cần nhiều thời gian như vậy?”

Cổ họng anh đều có chút khàn, nhưng vẫn luôn tức giận gầm lên, bởi vì lo lắng mà hoảng sợ trong lòng, ngay cả xương ngón tay anh cũng nắm đến kêu răng rắc.

Mộc Vân nói không sai, làm một người bố, anh có tư cách.

Người vệ sĩ run rẩy, lập tức thúc giục người đi tìm hacker.

Nhưng không bao lâu, tin tức truyền tới, không phải bọn họ không tìm được, mà người tìm kiếm đều không lấy được video giám sát bị hai tên nhóc kia làm hỏng!

“Tổng… Tổng giám đốc, hai cậu chủ nhỏ quá thông minh rồi, người bình thường… Vốn dĩ không có biện pháp bẻ khóa thứ mà bọn họ động qua”

“Binh…”

Lại là một âm thanh lớn!

Lần này, người đàn ông này đã chịu đựng đến giới hạn, lại trực tiếp dùng một chân liền đá người vệ sĩ ra ngoài, thậm chí di chuyển tại chỗ cũng không có.

Thật đáng sợ!

Hiếm khi thấy vị tổng giám đốc lớn này đích thân ra tay với bọn vệ sĩ, lập tức tất cả mọi người đều hóa đá, nửa tiếng động cũng không dám phát ra.

May mắn thay, vào lúc này, người điều tra trong nội bộ sân bay cuối cùng cũng đến.

“Tổng giám đốc, điều tra ra một chút manh mối, chiều hôm nay lúc bốn giờ ba mươi năm phút, có một cửa bán bốn vé máy bay đi Nacow, mà người đặt vé này, chính là… Maris.”

“Anh nói ai?”

Đã quá lâu không nghe đến cái tên này, Diệp Sâm nhất thời không nhớ ra.

Vệ sĩ nhìn thấy, chỉ có thể căng da đầu nói lại lần nữa: “Chính là…Chính là cô Ôn….”

Không có một tiếng động, thời khắc này, khung cảnh cuối cùng.

hoàn toàn bị nhấn chìm bởi một bầu không khí còn kinh khủng hơn cả bão tốt Nacow?

Vì vậy hai đứa trẻ, thực ra sớm đã bị người phụ nữ kia đưa đi rồi?

Chuyện này xảy ra khi nào? Rõ ràng là anh và cô cùng nhau đi ra ngoài, khi bảo vệ đến thông báo, cô cũng là một bộ dáng hoàn toàn không biết gì Vậy thì tại sao bây giờ cô lại đưa hai đứa trẻ đi?

Lẽ nào, bọn họ đã sớm thông đồng với nhau?

Anh đột nhiên nhớ lại trên đường đi tới sân bay, người phụ nữ kia ngồi trong xe của anh phát lên tiếng kêu kì quái, còn nữa, cô bị đuổi khỏi xe, căn bản không có dáng vẻ chật vật nào cả.

Vì vậy, anh muốn đưa hai đứa trẻ đi, kết quả, ngược lại đứa trẻ bị cô cướp đi?
 
Chương 240


Chương 240

Cuối cùng trong não Diệp Sâm toàn là tiếng “vo ve”

“Tổng giám đốc? Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?”

Vệ sĩ nhìn thấy anh ôm đầu bản thân bước đi loạng choạng, bị dọa sợ tới mức lập tức tiến lên đỡ lấy anh.

Một hồi thật lâu sau, Diệp Sâm mới ổn định dáng vẻ, sau đó, Mắt Biếc anh đỏ như máu nhìn chăm chằm về phía trước: “Chuẩn bị máy bay trực thăng cho tôi, lập tức đến Nacow!”

“Vâng thưa tổng giám đốc!”

“Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một khẩu súng! Ông đây muốn bản người phụ nữ kial”

Mộc Vân hôm nay đem ba đứa trẻ đi ra ngoài chơi cả một buổi chiều.

Trước bọn họ đến khu vui chơi, trẻ con mà, đều thích khu vui chơi, đặc biệt là Diệp Minh Thành, sức khỏe cậu bé không tốt, luôn bị cấm chơi những trò chơi này.

Đến nơi này, chắc chắn là điều hạnh phúc nhất đối với cậu bé.

“Anh Minh Thành, để em nói cho anh nghe, con tàu hải tặc đó rất đáng sợ, chúng ta vẫn là không nên đi chơi nó có được hay không?

Chúng ta đi chơi đu quay”

Ninh Dương rốt cuộc cũng là con gái, khá nhút nhát, sau khi nhìn thấy những trò chơi k1ch thích kia liền bắt đầu thu mình lại.

Cô bé muốn Diệp Minh Thành chơi đu quay cùng mình.

Diệp Minh Thành thực ra giống nhưMộcMặc Hi, đung đưa trên con tàu hải tặc cao như vậy, xa như vậy, nhìn có vẻ rất k1ch thích.

Nhưng em gái đang cầu xin cậu bé…

“Được”

Cuối cùng Diệp Minh Thành vẫn giống như một người lớn trong bộ dạng trẻ con, nắm tay em gái, cùng đi chơi đu quay.

Mộc Vân không dám ngồi chơi mấy trò chơi mạo hiếm như thế, trên người cô vẫn còn vết thương đó.

Thế là cô liền đi mua đồ ăn cho mấy đứa nhỏ ăn.

“Làm phiền cô lấy cho tôi ba ly trà sữa nóng, với cả ba phần cánh gà nướng, ba phần cá viên chiên”

“Được”

Tất cả mọi thứ đều lấy luôn ba phần, khỏi phải nói bà chủ vui mừng muốn chết, nhanh chóng chuẩn bị đây đủ một đống thức ăn.

Mộc Vân sau khi cầm được đến tay rồi thì liền cầm mang đến chỗ mấy đứa nhỏ đang chơi ‘Vào mùa này thì ở trong khu vui chơi cũng không có mấy người đến chơi, thế nhưng chỉ cần là mấy đứa trẻ được đến đây chơi thì tụi nó đều vui muốn chết, làm gì có để ý đến thời tiết có lạnh hay không chứ.

Mộc Vân cũng đang tận hưởng cảm giác vui vẻ đó, rất nhanh đã tìm thấy đứa con trai nhỏ đang ngồi chơi rất vui vẻ trên thuyền hải tặc.

Còn có đứa con trai lớn đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ với em gái mình.

Cái cảm giác này, thật sự rất là tốt.

Mộc Vân lên tiếng gọi con mìni mommy đã mua xong đồ ăn về rồi nè?

“Dạ, con biết rồi”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom