Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1876


Chương 1876

“Căn bản không thể nhìn ra được cái gì, có mở bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Lão đại, còn không bằng để người của chúng ta đi tìm.” Tính tình của Mạnh Thành tương đối nóng nảy, anh ta cảm thấy đây chính là đang lãng phí thời gian.

“Cậu có biết đi đâu mà tìm không?” Nguyễn Hạo Thần quét mắt nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt mang theo chất vấn nhưng mà cũng có cảnh cáo.

“Dù vậy thì cũng vẫn tốt hơn là ở đây xem video vô dụng như thế này.” Mạnh Thành không phục, anh ta thật sự không tin là còn có thể nhìn ra cái gì từ trong những đoạn video này.

Tô Khiết đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, nhanh chóng nói ra một địa điểm.

“Hả, có ý gì?” Mạnh Thành giật mình: “Chị dâu, chỗ mà chị nói chính là một nơi gần với căn cứ điểm của chúng em, sao vậy?”

“Người đang ở chỗ đó…” Nguyễn Hạo Thần nhìn qua Tô Khiết, mặc dù là câu nghi vấn nhưng mà cũng không có quá nhiều giọng nghi vấn, những điều cô nói anh luôn tin tưởng.

“Đúng vậy.” Tô Khiết chậm rãi gật đầu, cực kì chắc chắn, không có do dự và chần chờ.

“Mạnh Thành, phái người đến đây, nhất định phải cứu người ra.” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng ra lệnh cho Mạnh Thành.

“Lão đại, anh nói đùa hả?” Mạnh Thành ngơ ngác, bình thường anh ta sẽ không chất vấn lại mệnh lệnh của Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà hiện tại…

Bây giờ lại vì một câu nói của chị dâu, nếu như chị dâu có căn cứ thì cũng thôi đi, nhưng mà sau khi chị dâu xem mấy đoạn video vô dụng đó mà có thể nhìn ra được người đang bị nhốt ở đâu.

Chuyện này sao có thể được chứ!

“Còn không mau đi đi.” Nguyễn Hạo Thần thấy Mạnh Thành vẫn còn đứng đó bất động, lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu như không cứu được người thì tôi sẽ bắt cậu hỏi tội đó.”

“Hả, hiện tại em đi ngay đây.” Mạnh Thành lấy lại tinh thần, mặc dù là trong lòng cũng không tin cho lắm, nhưng mà lão đại đã ra lệnh rồi anh ta cũng không dám không đi.

“Để tôi đi chung với anh.” Nhạc Hồng Linh cũng nhanh chóng đứng dậy, cô ta đã đợi mấy ngày rồi hiện tại rốt cuộc cũng đã có tin tức, cô ta không thể nào cứ ngồi ở đây chờ đợi được.

“Chị Hồng Linh, tốt nhất là chị đừng xuất hiện, em sợ là chị vừa mới đến gần chỗ của bọn họ thì bọn họ sẽ phát hiện ra.” Tô Khiết ngăn cản Nhạc Hồng Linh lại.

“Vậy thì em cũng không ra mặt được, em cũng là người có thân phận ở nước M, nếu như đột nhiên em xuất hiện thì chắc chắn sẽ làm kinh động đến bọn họ. Để em kêu Lục Thâm đ ến đó, căn cứ điểm ở bên đó là do Lục Thâm phụ trách.” Mạnh Thành cũng dừng lại, hiển nhiên là anh ta vẫn còn chưa tin lời nói của Tô Khiết, cho nên cũng không phải là coi trọng cho lắm.

“Cũng được.” Trái lại là Tô Khiết dứt khoát đồng ý, nếu như cô nói không sai chắc chắn là chỗ đó không có quá nhiều người phòng thủ, cứu người cũng không khó, để cho người ở bên đó trực tiếp đi qua, miễn cho đánh rắn động cỏ, đây cũng là một ý định không tồi.

“Được rồi, bây giờ em sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lục Thâm ngay.” Thấy Tô Khiết đã đồng ý rồi, Mạnh Thành lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

Người ở phía bên kia hiển nhiên cũng ngơ ngác, nhưng mà cho dù Mạnh Thành không tin lời nói của Tô Khiết, nhưng dựa vào mặt mũi của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết, anh ta vẫn nói chuyện này rất nghiêm trọng, giao phó rất trịnh trọng.

Lục Thâm ở đầu dây bên kia mặc dù là không hiểu đến nỗi không thể phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng mà khi để điện thoại xuống thì vẫn trực tiếp triệu tập người dựa theo lời dặn dò của Mạnh Thành mà đi cứu người.
 
Chương 1877


Chương 1877

Trong tầng hầm trở nên yên tĩnh vô cùng, mấy người bọn họ đều đang lo lắng chờ đợi kết quả.

Nhạc Hồng Linh là người lo lắng nhất, mặc dù là cô ta tin tưởng năng lực của Tô Khiết, nhưng mà cô ta sợ trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, em gái của cô ta sẽ…

Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết không nhìn ra được có gì khác thường.

Mạnh Thành là người buông lỏng nhất, anh ta vẫn xem thường như cũ, bởi vì anh ta căn bản không tin tưởng rằng nơi mà Tô Khiết nói có thể tìm ra người.

Nửa tiếng đồng hồ sau điện thoại của Mạnh Thành đột nhiên vang lên.

Mấy người bọn họ gần như là lập tức nhìn về phía Mạnh Thành, Nhạc Hồng Linh là người vội vàng nhất, nhanh chóng chạy vội đến trước mặt của Mạnh Thành.

Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, sau đó nhận điện thoại.

“Anh Mạnh, người đã được cứu ra rồi. Cô gái nhỏ bị thương, nhưng mà cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, người cũng tỉnh táo.” Nhiệm vụ của Lục Thâm hoàn thành rất thuận lợi, cho nên giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ: “anh Mạnh, cô bé này ở đâu vậy? Trong khá xinh đó nhưng mà vẫn còn rất nhỏ, vẫn còn chưa trưởng thành đâu. anh Mạnh, làm như vậy là không tốt lắm đâu.”

“Hỏi xem cô ta tên là gì?” Mạnh Thành thở ra một hơi, lý trí đã trở về nhưng mà hiển nhiên vẫn không quá tin tưởng.

“Má ơi! anh Mạnh, không phải đó chứ! Ngay cả tên của cô gái nhà người ta là cái gì mà anh cũng không biết, vậy mà kêu bọn tôi liều chết đi cứu?” Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp kinh ngạc kêu lên tiếng, lúc nãy anh Mạnh dặn dò bọn họ nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, anh ta còn tưởng là một người vô cùng quan trọng đối với anh Mạnh.

“Lúc nãy cô bé đã tự mình nói cô ta tên là Nhạc Hồng Trân.” Sau đó Lục Thâm bổ sung thêm một câu rất nhanh.

Sau đó Mạnh Thành trực tiếp cúp điện thoại, Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại lại rơi vào khoảng không một lần nữa.

Tình huống gì vậy chứ?

“Chị dâu, sau này em có thể đi theo chị được không?” Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Thành nhìn về phía Tô Khiết, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Nghe thấy lời nói này của Mạnh Thành, mấy người bọn họ biết là chuyện này đã thuận lợi rồi.

“Cậu có thể cút rồi đó.” Nguyễn Hạo Thần không thèm lưu tình chút nào mà bắt đầu đuổi người, lúc nãy để Mạnh Thành ở lại là bởi vì Tô Khiết đã đồng ý, bây giờ anh càng nhìn Mạnh Thành lại càng cảm thấy chướng mắt.

“Lão đại, anh đây là đang qua…” Mạnh Thành muốn kháng nghị, chỉ là khi đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Nguyễn Hạo Thần, anh ta vẫn cố gắng nén xuống.

“Tô Khiết, cảm ơn em.” Giọng nói của Nhạc Hồng Linh kích động, có hơi run rẩy.

“Giữa chúng ta cần gì phải cảm ơn chứ, chị Hồng Linh, em không thể đi cùng với chị được, em còn có chút việc nữa, em phải trở về ngay.” Chuyện bên này đã được giải quyết thuận lợi rồi, nhưng mà cô vẫn còn nhớ đến chuyện lúc nãy Phạm My đã nói với cô.

Bây giờ chuyện bên đây đã được giải quyết, đương nhiên là cô phải nhanh chóng chạy qua kia.

Nguyễn Hạo Thần dùng máy bay tư nhân, cho nên Tô Khiết cũng không cần phải đợi chuyến bay, vậy thì đã có thể tiết kiệm thêm chút thời gian.
 
Chương 1878


Chương 1878

Nhưng mà hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, từ chỗ này đến Hải Thành nhanh nhất thì cũng phải hết sáu bảy tiếng tiếng đồng hồ, đến Hải Thành chắc cũng là tới nửa đêm, hi vọng là bên phía Đường Vân Thành không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mí mắt của Tô Khiết giật giật, trong lòng của cô có một loại dự cảm xấu.

Hiện tại xem ra chuyện của Nhạc Hồng Linh hình như là cũng không có âm mưu khác, nhưng mà thời gian thật sự quá trùng hợp, lần này cô vừa mới đến nước M thì Đường Vân Thành lại bị phái đi đến Hải Thành, cho dù cô có chạy về với tốc độ nhanh nhất thì ít nhất cũng phải chênh lệch một ngày.

Trong khoảng thời gian một ngày có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Mặc dù là Tô Khiết không biểu hiện trên mặt nhưng mà trong lòng của cô đang rất gấp gáp, cô cảm giác một vài chuyện gần đây dường như không phải là nhằm vào nhà họ Đường, là đang nhằm vào cô.

Nếu là như vậy chắc chắn là những người đó sẽ không cho cô có cơ hội để hít thở, cho nên xác suất Đường Vân Thành xảy ra chuyện trong khoảng thời gian đó rất là cao.

Cô dẫn theo hai bé con trở lại nhà họ Đường, những người ở nhà họ Đường đối xử với cô cùng với hai bé cưng đều thật lòng thật ý, không hề có chút tư lợi

Nếu thật sự là bởi vì chuyện của cô mà làm liên lụy đến Đường Vân Thành, liên lụy đến nhà họ Đường, vậy thì Tô Khiết không dám nghĩ đến hậu quả đó.

“Đừng lo lắng quá, nhà họ Cố mà muốn đối phó với Đường Vân Thành cũng không đơn giản như vậy.” Tuy là không nói gì thêm, nhưng mà Nguyễn Hạo Thần vẫn hiểu được nỗi lo của cô.

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần lại không lo lắng giống như cô, Đường Vân Thành có thể đi đến vị trí ngày hôm nay là dựa vào bản lĩnh thực sự, ở nhà họ Cố không có người nào là đối thủ của Đường Vân Thành.

Nếu không thì những năm này Đường Vân Thành cũng không có khả năng thăng chức nhanh như vậy.

“Em không lo lắng về nhà họ Cố, em lo lắng là người của Quỷ Vực Chi Thành.” Tô Khiết nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, biểu cảm của cô đông cứng mấy phần, bây giờ cô đang ở trước mặt của Nguyễn Hạo Thần, cô đã hình thành thói quen không cần phải che giấu nữa.

Trong lòng của cô suy nghĩ cái gì thì cô trực tiếp nói cho Nguyễn Hạo Thần nghe.

“Người của Quỷ Vực Chi Thành à? Em nói là người của Quỷ Vực Chi Thành để mắt đến nhà họ Đường?” Đương nhiên là Nguyễn Hạo Thần cũng đã biết chuyện lần trước của Đường Lăng là do người của Quỷ Vực Chi Thành gây ra, nhưng mà người của Quỷ Vực Chi Thành hiển nhiên không có lý do gì để đối phó với Đường Vân Thành, trừ phi là bọn họ để mắt đến nhà họ Đường.

“Em nghi ngờ là bọn họ không phải để mắt đến nhà họ Đường, mà là để mắt đến em.” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, cô cũng không hi vọng là kết quả như vậy, nhưng mà cô có một loại dự cảm, mà loại dự cảm đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

“Để mắt tới em? Tại sao vậy?” Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần thay đổi, anh hiểu quá rõ thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, tầm nhìn phóng đến toàn cầu, không có người nào muốn trở thành kẻ thù với Quỷ Vực Chi Thành, cho dù là anh thì cũng không có năng lực chống lại Quỷ Vực Chi Thành.

Hai mươi lăm năm trước, Trương Minh Hoàng, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã khuyếch trương thế lực của Quỷ Vực Chi Thành mạnh đến nỗi không có một người thường nào có thể tưởng tượng ra được.

Nhìn mà phát khiếp? Nghe tin đã sợ mất mật? Những lời này căn bản không thể hình dung ra được Trương Minh Hoàng và Quỷ Vực Chi Thành.
 
Chương 1879


Chương 1879

Nhưng mà Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn có quy định vô cùng nghiêm ngặt, cho dù những năm gần đây Trương Minh Hoàng không quan tâm đ ến chuyện trong thành nhưng mà quy định ở trong thành vẫn không có khả năng loạn lạc hoàn toàn.

Tại sao bọn họ lại muốn đối phó với Tô Khiết?

“Em cũng không biết là tại sao nữa, nhưng mà em có loại dự cảm như thế này.” Ánh mắt của Tô Khiết nhìn về phía trước, không biết là nghĩ đến cái gì đó: “Dự cảm này của em chắc là không sai đâu.”

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng không nói ra cái gì nữa, anh hiểu rất rõ năng lực của cô, mặc dù cô nói là dự cảm chỉ sợ là cô đã chắc tám chín phần mười rồi.

“Muốn điều tra ra nguyên nhân thì cũng chỉ có một cách, đó chính là xâm nhập vào nội bộ Quỷ Vực Chi Thành, nhưng mà lần trước em đã nhờ Mộ Dung Tri liên lạc với người của Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, bọn họ lại không hề đáp lời lại.” Ánh mắt của Tô Khiết chìm xuống: “Đây vốn dĩ là một chuyện rất kỳ quái.”

Những năm gần đây Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn nhận đủ loại nhiệm vụ, không có lý do gì cô tìm đến cửa mà đối phương lại không chịu nhận.

“Vấn đề chắc là xuất hiện ở thành phố A, chắc chắn là người ở phân bộ A đang giở trò quỷ.” Nguyễn Hạo Thần là một người khôn khéo đến cỡ nào, anh lập tức đoán được nguồn gốc của vấn đề.

“Đúng vậy, vấn đề xuất hiện ở thành phố A. Nhưng mà em lo lắng là chuyện này càng lớn hơn thì nó sẽ không chỉ dừng ở thành phố A.” Sắc mặt của Tô Khiết lại càng đông cứng hơn nữa, một phân bộ Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, Nguyễn Hạo Thần và nhà họ Đường cũng sẽ không sợ, nhưng mà cô lo lắng là chuyện này càng làm lớn hơn thì các thế lực của Quỷ Vực Chi Thành ở những nơi khác cũng sẽ nhúng tay vào, dù sao thì bọn họ là một cá thể hoàn chỉnh.

Chỉ cần là người của phân bộ ở thành phố A làm việc thỏa đáng, vậy thì sẽ có thể lợi dụng các thế lực khác của Quỷ Vực Chi Thành.

Mà từ chuyện của Đường Lăng đã có thể nhìn ra được người đứng phía sau là một người có đầu óc.

Kế hoạch của người ở phía sau rất chu đáo, chặt chẽ, hơn nữa ra tay chuẩn xác lại ác độc, không thể không phòng bị.

Mà Quỷ Vực Chi Thành thì lại quá mức cường đại.

“Cậu em đang ở Hải Thành, nếu như người của Quỷ Vực Chi Thành nhúng tay vào thì cậu sẽ khó có thể phòng bị được.” Tô Khiết thở ra một hơi, thành phố A là địa bàn của Nguyễn Hạo Thần và nhà họ Đường, lần trước Đường Lăng ở thành phố A mà lại xảy ra một chuyện nghiêm trọng như vậy.

Huống hồ chi hiện tại một mình Đường Vân Thành lại tứ cố vô thân ở Hải Thành.

“Đường Vân Thành có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay, vậy thì năng lực cũng phi phàm, rất xuất sắc, sẽ không trúng kế đơn giản như vậy đâu.” Hiện tại Nguyễn Hạo Thần cũng chỉ có thể hi vọng Đường Vân Thành có khả năng trụ lại, ít nhất là trụ lại qua ngày hôm nay, đợi đến ba giờ sáng anh và Tô Khiết đã có thể đến Hải Thành.

“Chỉ mong là vậy.” Tô Khiết không nói gì thêm nữa, nhưng mà cô không lạc quan như vậy, nếu là đối phương ngoài ánh sáng thì Đường Vân Thành không sợ, nếu như đối phương dùng chiêu xấu bình thường thì Đường Vân Thành cũng có thể phòng bị.

Bây giờ điều mà cô đang lo lắng nhất đó chính là đối phương dùng mưu kế âm hiểm, đánh vào nhược điểm của Đường Vân Thành.

Nhược điểm của Đường Vân Thành là cái gì? Đường Vân Thành dựa vào chính mình phấn đấu có được ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không để cho người ta tùy tiện tìm ra được nhược điểm của mình.

Nhưng mà Đường Vân Thành chính trực, chính nghĩa, suy nghĩ cho dân.

Đây đều là ưu điểm của Đường Vân Thành, nhưng mà lại có thể trở thành lý do để kẻ thù công kích Đường Vân Thành…
 
Chương 1880


Chương 1880

Hiện tại Tô Khiết cũng chỉ có thể hi vọng người đứng phía sau không có âm mưu thâm sâu như vậy, hi vọng là do cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

Giờ phút này, phân bộ Quỷ Vực Chi Thành ở Hải Thành.

“Trịnh Hùng, nghe nói là lần trước kế hoạch đối phó với Đường Lăng đã thất bại thảm hại.” Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang ngồi trong một góc hơi tối, ánh mắt đang nhìn về phía Trịnh Hùng, một ánh mắt trông có vẻ như là lạnh nhạt nhưng mà có một loại sắc bén dường như có thể xuyên thấu lòng người.

Đối với Bùi Doanh đang đứng ở bên cạnh Trịnh Hùng, người đàn ông cũng không thèm nhìn một cái nào.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Thành thiếu chủ, lần trước là do sai lầm của chúng tôi, nhưng mà nhà họ Đường và Nguyễn Hạo Thần căn bản cũng không đặt Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta vào trong mắt, bọn họ…” Trịnh Hùng biết là chuyện này không thể lừa gạt được, lúc đầu cũng muốn lợi dụng thành thiếu chủ để đối phó với Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần.

“Thế nào? Cậu đã ra tay với bọn họ, bọn họ còn phải ngoan ngoãn đứng đấy mặc cho cậu xâm lược không đánh lại à?” Thành thiếu chủ đã quản lý Quỷ Vực Chi Thành nhiều năm như vậy, quản lý Quỷ Vực Chi Thành có thể coi như là không tệ, ít nhất là thế lực của Quỷ Vực Chi Thành chưa từng giảm sút.

Người như thế này đương nhiên là có năng lực, sao có thể để mấy câu của Trịnh Hùng châm ngòi được?

“Thành thiếu chủ, hiện tại Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần chính là kẻ thù của chúng ta, nếu như bọn họ ra tay với phân bộ Thành phố A chỉ sợ chúng ta không ngăn cản nổi.” Trịnh Hùng rất rõ thế lực của nhà họ Đường.

Nếu như kế hoạch lúc trước của anh ta thành công, Đường Lăng bị hủy hoại, chắc chắn là nhà họ Đường sẽ hao tốn rất nhiều sức lực, cộng thêm nhà họ Cố, đương nhiên là nhà họ Đường đã không có gì đáng ngại.

Nhưng mà hiện tại kế hoạch của anh ta đã bị thất bại, nếu như để cho bọn họ đều tra ra được là người của Quỷ Vực Chi Thành động tay động chân, nếu như Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần liên thủ lại đối phó với bọn họ, một phân bộ nho nhỏ ở thành phố A tuyệt đối không phải là đối thủ của Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần.

“Lúc mà cậu ra tay với bọn họ thì cậu nên nghĩ tới điểm này.” Khóe môi của thành thiếu chủ ngoắc ngoắc lên, trong giọng nói lạnh lùng còn mang theo mấy phần trào phúng.

“Thành thiếu chủ, người không nên không quan tâm tôi…” Trịnh Hùng ngẩn người, trán bắt đầu rịn ra mồ hôi, ý của thành thiếu chủ là đang định mặc kệ sống chết của anh ta à?

“Thành thiếu chủ, hôm nay trưởng phân khu Trịnh cũng đã đến rồi, không phải là bởi vì chuyện lần trước mà là có một chuyện quan trọng hơn.” Bùi Doanh nhìn Trịnh Hùng một chút, cuối cùng cũng nhìn không được mà mở miệng nói.

Ánh mắt của thành thiếu chủ hơi đổi liếc mắt qua nhìn Bùi Doanh một chút, đôi mắt cực kỳ bình thường, một người phụ nữ mà cũng muốn khoa tay múa chân, thật sự là buồn cười mà.

Anh ta cũng không phải là hoàn toàn xem thường phụ nữ, chỉ là một người phụ nữ đi theo bên cạnh Trịnh Hùng, anh ta đúng là xem thường.

“Bây giờ thành chủ đang ở thành phố A.” Đương nhiên là Bùi Doanh nhìn ra được sự khinh thường của thành thiếu chủ đối với cô ta, nhưng mà cô ta có thể đi theo bên cạnh Trịnh Hùng nhiều năm như vậy rồi, có đôi khi nhẫn nhịn rất giỏi, hơn nữa cô ta cũng biết chuyện tiếp theo cô ta nói chắc chắn sẽ gây hứng thú cho thành thiếu chủ.
 
Chương 1881


Chương 1881

“Thành chủ đang tìm con gái ở thành phố A.” Bùi Doanh sợ là thành thiếu chủ không có kiên nhẫn và trực tiếp đuổi cô ta ra bên ngoài, cho nên cô ta lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

“Cắt.” Thành thiếu chủ trực tiếp cười nhạo lên tiếng nói: “Lần này thành chủ đến thành phố A tìm con gái cũng không phải là chuyện khiêm tốn, chẳng lẽ là tôi bị mù mà lại không biết?”

“Thành thiếu chủ biết rồi?” Trịnh Hùng ngẩn người, hiển nhiên cũng không ngờ đến là thành thiếu chủ đã biết từ lâu, tin tức này là do ông ta biết được từ trong miệng của người bên cạnh là Lương, vậy mà thành thiếu chủ đã biết rồi?

Có điều là cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng không khó hiểu, thành thiếu chủ đã quản lý Quỷ Vực Chi Thành nhiều năm rồi, chắc chắn đã rãi thế lực của mình vào mỗi một khu vực của Quỷ Vực Chi Thành, người bên cạnh Lương chắc chắn là cũng có người của thành thiếu chủ.

“Tôi còn biết là Lương còn có người nằm trong diện hoài nghi nữa kìa.” Thành thiếu chủ chậm rãi đứng dậy bước ra từ trong một chỗ tối tăm, đôi mắt quét nhìn về phía Trịnh Hùng: “Trịnh Hùng, trong đầu óc của cậu toàn là phân không à?”

Lúc này Bùi Doanh rốt cuộc mới nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông, trong lúc nhất thời cô ta nhìn đến ngây người, cô ta tự nhận là mình đã gặp qua không ít người đàn ông đẹp trai, người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm nhất ở trong lòng cũng có dáng dấp vô cùng đẹp trai.

Nhưng mà lúc này cô ta nhìn thấy người đàn ông trước mắt đúng là vừa nhìn liền có một loại cảm giác kinh diễm, dung mạo của người này thật sự làm cho thiên hạ phải kinh ngạc.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô ta cũng không tin là một người đàn ông lại có thể đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả phụ nữ, đẹp hơn nhiều so với người phụ nữ đẹp nhất mà cô ta đã từng nhìn thấy.

Khuôn mặt đẹp như thế nhưng mà lại không hề nữ tính chút nào, nó có một loại tà mị lưu manh khiến cho phụ nữ phải mê đắm.

Một người đàn ông như vậy lại là người khống chế toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành?

Ông trời cũng quá ưu đãi cho anh ta rồi, cho anh ta những thứ tốt nhất.

“Thành thiếu chủ, lời nói này của anh là có ý gì hả?” Trịnh Hùng âm thầm thở ra một hơi, bị người ta mắng như vậy Trịnh Hùng rất bất mãn, nhưng mà nhìn thấy thành thiếu chủ đang đi về phía của anh ta, trong lúc nhất thời anh ta bị dọa sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Có biết người mà Lương đang hoài nghi là ai không?” Thành thiếu chủ đi đến bên cạnh Trịnh Hùng, bước chân hơi dừng lại, ý trào phúng nơi khóe môi lại càng rõ ràng hơn.

Đối với Bùi Doanh đang đứng ở một bên nhìn đến ngây người, thành thiếu chủ hoàn toàn xem cô ta như là không khí, không thèm nhìn một cái nào.

“Chẳng lẽ là thành thiếu chủ cũng đã biết chuyện này?” Trịnh Hùng hoảng sợ đưa tay ra xoa xoa mồ hôi trên trán theo bản năng, đối với người mà Lương đang nghi ngờ, Trịnh Hùng vẫn còn chưa điều tra ra được, nghe cách nói chuyện của thành thiếu chủ là đã biết rồi.

Bùi Doanh cũng hoàn toàn kinh sợ, vừa hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc, cô ta rõ ràng ý thức được cái đẹp này không thể nhìn nhiều hơn, là một người đàn ông có sự tà mị lưu manh, nhưng mà lại là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

Lúc Bùi Doanh đến đây vốn dĩ là muốn lợi dụng thành thiếu chủ, nhưng mà hiện tại cô ta cũng không dám có tâm tư như vậy.

“Thành thiếu chủ, người mà Lương hoài nghi là ai?” Hiện tại Trịnh Hùng càng muốn biết người đó là ai, mặc dù là vẫn còn chưa xác định được nhưng mà nếu như là người Lương để mắt tới thì sợ là có điểm chắc chắn rồi.

Ánh mắt của Bùi Doanh lóe lên, cô ta cũng rất muốn biết người đó là ai, đương nhiên là cô ta càng muốn biết thành thiếu chủ sẽ có dự định gì.

“Người của nhà họ Đường.” Thành thiếu chủ cũng không giấu giếm, khóe môi hơi cong lên: “Đường Thấm Nhi, là cô cả nhà họ Đường.”
 
Chương 1882


Chương 1882

Nghe nói là cô cả nhà họ Đường rất lợi hại, ít nhất là lợi hại hơn so với những người phụ nữ bình thường.

Anh ta vẫn không tin tưởng vào năng lực của phụ nữ, nhưng mà nếu như thật sự là con gái của ông già, vậy thì thân phận này cũng đã đủ để cho người khác nhìn bằng một con mắt khác.

Anh ta hiểu quá rõ ông già là người như thế nào, nếu con gái của ông già quá kém, vậy thì thiên lý bất dung.

Thật sự là con gái của ông già, vậy đó chính là em gái của anh ta, em gái của anh ta nếu như quá kém cỏi?

Vậy thì anh ta không nhận!

Nói thật thì anh ta cũng muốn nhìn cô cả nhà họ Đường này một chút.

“Không, không có khả năng, không thể nào là cô ta, tuyệt đối không thể nào là cô ta.” Bùi Doanh nghe thấy lời nói của thành thiếu chủ thì trái tim như muốn nhảy ra ngoài, trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được, trực tiếp kêu lên một tiếng.

Rốt cuộc lúc này ánh mắt của thành thiếu chủ đã nhìn về phía Bùi Doanh, có điều là trong đôi mắt lại ẩn chứa một cổ sát ý, chỉ là sát ý này chỉ thoáng qua mà thôi, trong nháy mắt liền khôi phục lại sự bình thản.

“Ý của thành thiếu chủ là cô cả nhà họ Đường chính là con gái của thành chủ?” Lúc này Trịnh Hùng kinh ngạc đổ mồ hôi cả người.

Cô Đường là con gái của thành chủ, mà lúc trước bọn họ còn đối phó với người nhà họ Đường.

Nếu như để cho thành chủ biết được, vậy chẳng phải là chết chắc rồi à?

“Đây là ý của Lương, rốt cuộc có phải hay không thì đúng là vẫn chưa biết được.” Khóe môi của thành thiếu chủ chậm rãi cong lên một lần nữa, tia sáng trong đôi mắt của anh ta liếc nhìn về phía Bùi Doanh.

Có vẻ là người phụ nữ này đến đây vì chuyện con gái của thành chủ, lúc cô ta đến đây thì có dáng vẻ đã tính trước kế hoạch, không biết là muốn làm cái gì?

“Thành thiếu chủ, nếu như thành chủ thật sự tìm con gái về rồi, chỉ sợ ảnh hưởng đối với thành thiếu chủ rất lớn.” Bùi Doanh âm thầm hít vào một hơi, cố gắng để cho mình lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.

“Tô Khiết thực sự là con gái của thành chủ, vậy thì cô ta phải ngăn cản Lương, tuyệt đối không thể để thành chủ nhận Tô Khiết.

Giờ phút này cô ta đã ý thức rõ ràng được vị thành thiếu chủ trước mắt không hề đơn giản, cô ta biết thành thiếu chủ này tuyệt đối không giống như Trịnh Hùng, để mặc cho cô ta nắm mũi dắt đi.

Nhưng mà có mấy lời cô ta nhất định phải nói, kế hoạch của cô ta không thể bị phá hỏng như vậy được.

Cô ta cũng không tin là thành thiếu chủ này không quan tâm đ ến quyền lực trong tay anh ta!

“Sẽ có ảnh hưởng gì đối với tôi?” Khóe môi khẽ nhếch của Thành thiếu chủ mang máng có vài phần cong cười khẽ, anh ta lại nhìn sang Bùi Doanh, như có thêm vài phần hứng thú.

“Nếu Thành chủ tìm được con gái của mình về, chuyện của Qủy Vực Chi Thành chắc chắn sẽ giao cho con gái của mình quản lý, đến lúc đó chỉ e Thành thiếu chủ…” Lời của Bùi Doanh còn chưa nói xong, nhưng ý đó đã quá rõ ràng.

“Ý của cô là, tôi cần phải sợ một người phụ nữ?” Thành thiếu chủ khẽ cười ra tiếng, tiếng cười tà mị, nghe như có mang theo một sự lôi cuốn kỳ lạ.
 
Chương 1883


Chương 1883

Người đàn ông như vậy đối với bất kỳ một người phụ nữ nào mà nói thì cũng đều là một loại độc, chỉ cần anh ta muốn thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể thoát khỏi sự mê hoặc của anh ta.

Bùi Doanh lại ngây người, cô ta nhìn nụ cười nơi khóe miệng của anh ta, nhất thời ngẩn ngơ, hoàn toàn không thể hồi thần lại được.

Thành thiếu chủ nhìn thấy Bùi Doanh nhìn thẳng vào anh ta, bộ dạng hoa si, đáy mắt anh ta lóe qua một ý lạnh, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra một chút nào.

Mục đích của người phụ nữ này quả nhiên như anh ta đoán, chỉ là không biết cô ta có chủ ý gì?

“Cô ngây ngốc gì vậy? Mau nói chính sự đi.” Trịnh Hùng nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc nhìn Thành thiếu chủ mà không nói gì của Bùi Doanh, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần tức giận, người phụ nữ này hoa si gì vậy chứ?

Bất kể thế nào, cô ta cũng là người phụ nữ của anh ta, vậy mà bây giờ cô ta lại hoa si với Thành thiếu chủ ở ngay trước mặt anh ta? Người phụ nữ này thật đáng đánh đòn, đợi về rồi dạy dỗ cô ta đàng hoàng mới được.

“Nếu con gái của Thành chủ thật sự là Đường Thấm Nhi, thì với năng lực của Đường Thấm Nhi, Thành thiếu chủ chỉ e là không thể không phòng, không thể không lo lắng.” Cậu nói này Bùi Doanh không phải là đe dọa, cô ta hận Tô Khiết, nhưng cũng biết rõ năng lực của Tô Khiết.

“Vậy sao? Lợi hại như vậy à?” Khóe mày Thành thiếu chủ khẽ nhướng lên, anh ta đã cho người điều tra một chút, nghe nói cô chủ Đường đó là chuyên gia tâm lý học tội phạm gì đó.

Ừm, nghe cũng rất đáng sợ à nha!!

Còn có tác dụng gì hay không? Thì anh ta phải nhìn thấy rồi mới biết được.

“Vụ án trong tay Đường Vân Thành đã đ è xuống mấy năm không có ai phá được, mà Đường Thấm Nhi chỉ dùng chưa tới bốn ngày đã phá được rồi, lần trước chuyện của Đường Lăng, kế hoạch của chúng ta có thể nói là không có chút sơ hở nào, nhưng bị Đường Thấm Nhi phá tại chỗ rồi.” Bùi Doanh hít sâu một hơi, mấy cái này đều là Tô Khiết làm, cô ta đố kỵ chết đi được, nhưng bây giờ không thể không nói ra.

“Lúc trước khi Đường Thấm Nhi ở nước M, cũng tiếp nhận không ít vụ án, chưa một lần thất bại.” Bùi Doanh ngừng lại một hồi, rồi lại tiếp một câu, liên quan đến những vụ án Tô Khiết đã nhận qua ở nước M, cô ta không rõ cho lắm.

Cô ta tuy có thể lợi dụng sức mạnh của Qủy Vực Chi Thành để đi tra một số chuyện, nhưng cũng chỉ giới hạn ở bên thành phố A thôi, bên nước M không tra được nhiều lắm.

“Lợi hại như vậy à?” Khóe mày Thành thiếu chủ nhướng lên, cái sự mê hoặc đó càng thêm sinh động: “Cũng thật khiến người ta bất ngờ.”

Ừm, rất khiến người ta bất ngờ, anh ta cũng mới nhận được tin tức, cho nên vẫn chưa tra được nhiều chuyện về cô chủ nhà họ Đường này cho lắm.

Không ngờ sự tích của cô chủ cả nhà họ Đường này lại đặc sắc như vậy?

Khá thú vị đó.

“Phải, cái tôi nói là vẫn còn ít chứ chưa nhiều, cho nên năng lực của Đường Thấm Nhi không thể xem nhẹ được, Thành thiếu chủ không thể không phòng.” Bùi Doanh tưởng Thành thiếu chủ bắt đầu xao động rồi, lại nhanh chóng bổ sung một câu.

“Nếu đã lợi hại như vậy…” âm của Thành thiếu chủ chậm rãi truyền tới, lời nói lại ngừng lại một hồi, mi tâm anh ta nhíu chặt lại, như đang suy nghĩ gì đó.

Bùi Doanh nhìn bộ dạng của anh ta, trái tim thót lên dữ dội, có chút lo lắng, nhưng nhiều hơn là sự kích động, cô ta tin đối diện với quyền lực, Thành thiếu chủ chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ cho bản thân mình.
 
Chương 1843


Chương 1843

Không phải anh ta không muốn đăng ký kết hôn với Lạc Kiều, chỉ là hôm nay cảm xúc của cô có vẻ càng nhiều là bốc đồng, hoàn toàn không giống lúc trước cô nói cho cô một chút thời gian thích ứng.

“Nè, chú Hình Uy, có phải là chú không muốn không thế?” Lạc Kiều thấy Hình Uy không tỏ vẻ gì, thì nhíu nhíu mày, nói: “Xem ra những việc lúc trước chú làm đều là để gạt tôi, đến thời điểm quyết định lại bỏ dở giữa chừng chứ gì. Đứa nhỏ này tôi không cần nữa !”

Lạc Kiều nói nói liền giơ tay muốn đánh vào bụng mình, lúc này phải nói phản ứng của Hình Uy đúng là nhanh thật, anh ta lập tức túm lấy tay Lạc Kiều, thuận thế kéo cô lại, ôm vào lòng.

Vẻ mặt anh ta cực kỳ nghiêm túc, chân thành, nói: “Tôi chưa bao giờ lừa gạt em hết, bây giờ không, sau này cũng sẽ không. Tôi rất muốn được sống cùng em, được chăm lo cho con của chúng ta. Tôi chỉ lo em quyết định quá vội vàng, chưa suy nghĩ cẩn thận, về sau lại hối hận thôi.”

Cố Tịch Dao cùng Anna nghe được lời này của Hình Uy, cũng nhịn không được gật đầu với anh ta.

Tuy tầng giấy cửa sổ này đã bị chọc thủng, nhưng đối mặt với mong muốn sắp trở thành hiện thực, Hình Uy lại vẫn bình tĩnh dị thường.

Anh ta không những không ích kỷ nhân cơ hội giữ lấy Lạc Kiều cho riêng mình. Mà lập tức đứng ở góc độ của Lạc Kiều, suy nghĩ cho cô.

Tâm tình kích động của Lạc Kiều lúc này cũng dần dần hòa hoãn lại.

Cô nhìn Hình Uy đang đứng trước mặt mình, có thể nói trước giờ cô chưa từng tỉ mỉ nhìn Hình Uy như vậy bao giờ.

Người đàn ông từ vẻ ngoài cho đến cốt cách đều tỏa ra khí chất cương nghị này, lúc này sau lưng dường như phát ra vẫng sáng chói mắt.

Cô vươn tay, nhẹ vuốt v e gò má có chút góc cạnh của Hình Uy, ấm áp không ngừng trào dâng trong lòng.

Cuối cùng, cô chủ động hôn Hình Uy một cái.

“Yah ~” Cố Tịch Dao hô lên một tiếng, vội vàng lấy tay che lại mắt Trình Trình.

Nhưng lúc này, cả cô và Anna đều vui mừng cho Lạc Kiều đã tìm được một bến đỗ tốt đẹp, cũng vì cô mà rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

Một lát sau, Trình Trình dùng bàn tay nhỏ của mình gỡ tay mẹ ra: “Mẹ, mẹ cản tầm mắt của con rồi.”

“Nhóc con, mau vào phòng đi. Đây là chuyện không phù hợp với con nít biết chưa hả?” Cố Tịch Dao nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt.

“Này thì có là gì chứ, trên ti vi không phải vẫn chiếu đầy đấy à. Con cảm thấy đây mới là phương thức biểu đạt tình cảm tốt nhất giữa người với người đấy.” Trình Trình lúc này lại nói đến đúng lý hợp tình.

Mới đầu, Hình Uy được Lạc Kiều hôn mà ngây ngẩn cả người, đầu óc đều trống rỗng hết cả. Nhưng sau đó, anh ta cũng bị lây nhiễm bởi tình cảm chân thành Lạc Kiều dành cho mình.

“Đủ rồi, đủ rồi đấy, đợi hai người đăng ký xong, vào phòng đóng cửa thì muốn làm gì cũng được hết. Còn bây giờ, phải chú ý còn có trẻ con ở đây chứ.” Cố Tịch Dao cười nói.

Đến lúc này Hình Uy và Lạc Kiều mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, đúng là không thích hợp làm ở đây.

Hình Uy vội vàng đỡ Lạc Kiều thẳng người dậy, sau đó cả mặt hồng thấu vò vò tóc, tay chân đều không biết phải đặt ở đâu.

Mãi mới nặn ra được một câu: “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”

Lạc Kiều cũng không giữ anh ta lại, mà phất phất tay với anh ta: “Trên đường chú ý an toàn.”

***

Bắc Minh Quân đang ngồi trong thư phòng đọc sách, đã lâu lắm rồi anh không yên lặng ngồi đọc sách một mình như thế.
 
Chương 1844


Chương 1844

Lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Hình Uy từ ngoài bước vào.

Bác Minh Quân vốn có hơi tức giận, bởi vì anh rất không thích bị làm phiền lúc đang đọc sách.

Anh ngẩng đầu nhìn Hình Uy đang đi đến trước mặt mình, hếch mũi lên ngửi ngửi, nhịn không được cau mày, nói: “Cậu uống rượu đấy à? Hửm, mặt cậu sao thế kia, sao lại có vết son môi thế?”

Hình Uy không nói gì.

“Có phải Lạc Kiều lại gây khó dễ cho cậu, nên cậu mượn rượu giải sầu, rồi tìm phụ nữ bên ngoài không?” Bắc Minh Quân để sách sang một bên, hỏi Hình Uy.

Hình Uy vội vàng xua tay: “Ông chủ, không phải như vậy đâu ạ, cô ấy kêu tôi ngày mai cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn.” Sau đó chỉ chỉ vết son trên mặt mình: “Đây là cô ấy lưu lại.”

Bắc Minh Quân nghe xong, khuôn mặt nghiêm nghị nhất thời hiện lên ý cười: “Cô ấy muốn cùng cậu đăng ký kết hôn, cậu còn đi uống rượu làm gì, phải ăn mừng mới đúng chứ hả.”

“Ông chủ, thật ra trong lòng tôi rất mâu thuẫn. Tôi rất muốn cùng cô ấy xây dựng một gia đình. Nhưng tôi cứ cảm thấy đây chỉ là quyết định trong lúc nhất thời xúc động của cô ấy thôi.” Cho dù lúc ở biệt thự, Lạc Kiều đã chủ động hôn mình, nhưng Hình Uy vẫn không buông bỏ được lo lắng trong lòng.

Trên đường trở về đây, anh ta cứ cảm thấy mọi chuyện đều không phải là thật. Thế nên lúc sắp về đến nhà cũ của nhà Bắc Minh, mới dừng ở một cửa hàng tiện lợi ven đường, mua một chai rượu, uống hết rồi mới trở lại.

Bắc Minh Quân nhíu mày nhìn anh ta, nhẹ lắc lắc đầu, nói: “Có phải cậu mắc chứng cuồng ngược đãi không thế, người khác đối tốt với cậu một chút cậu liền chịu không nổi, chỉ có mỗi ngày hết đánh lại mắng, hoặc là nghiêm mặt nhìn cậu, cậu mới thoải mái, có phải vậy không?”

“Ông chủ, ý của anh là ngày mai tôi nên cùng Lạc Kiều đi đăng ký kết hôn, đúng không?” Hình Uy nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên rồi, ngày mai cậu nhất định phải đi. Không phải tôi muốn dọa cậu đâu, nhưng mà đêm dài lắm mộng đấy.” Bắc Minh Quân nhẹ vỗ vỗ vai Hình Uy: “Cẩn thận ngẫm lại mà xem.”

Sau đó anh nhìn nhìn đồng hồ, vươn vai đi ra khỏi phòng sách.

Một đêm này Hình Uy xem như thức trắng, anh ta suy nghĩ rất lâu.

*

Ngày hôm sau, Bắc Minh Quân ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.

“Cậu còn ở đây làm gì? Ăn sáng xong thì mau đi giải quyết chuyện lớn của đời mình đi chứ.” Anh thấy Hình Uy vẫn như mọi ngày, đứng phía sau ghế của anh trong phòng khách.

“Cái gì mà chuyện lớn của đời người cơ?” Giang Tuệ Tâm ngạc nhiên hỏi.

Phòng khách lúc này chỉ có Giang Tuệ Tâm cùng Dương Dương, Bắc Minh Đông vẫn còn nằm ườn trên giường ngủ nướng.

Bắc Minh Quân vỗ vỗ vai Hình Uy: “Hôm nay là ngày cậu ấy đi đăng ký kết hôn. Lát nữa cậu ấy sẽ cùng Lạc Kiều đi.”

“Hóa ra là thế à, chúc mừng cậu nhé.” Giang Tuệ Tâm nói xong thì gọi một người hầu lại gần, nhỏ giọng nói với cô hai câu, sau đó người hầu liền rời đi.

Dương Dương dùng đũa gõ vào bát, hoan hô nói: “Chú Uy với dì Kiều Kiều cuối cùng cũng kết hôn rồi. Về sau ngoài Ngô Tiểu Nhị, cháu lại có thêm một đồng bọn nhỏ rồi.”

Hình Uy nghe xong, trên trán rớt xuống mấy đường hắc tuyến.

Một lát sau, người hầu khi nãy quay lại, đưa cho Giang Tuệ Tâm một hộp quà bọc nhung màu đỏ.
 
Chương 1845


Chương 1845

Giang Tuệ Tâm đứng lên, đi đến gần Hình Uy: “Hình Uy, tôi cũng đã nhìn cậu ở nhà chúng tôi từ nhỏ tới lớn, hơn nữa cậu vẫn luôn trung thành, tận tâm đi theo Quân. Hôm nay là ngày vui của cậu, tôi thay mặt nhà Bắc Minh tặng cậu một chút quà mừng.”

“Bà Bắc Minh, như vậy sao được ạ. Nhà Bắc Minh với tôi ân trọng như núi. Tôi tận tâm với ông chủ, âu cũng là việc nên làm thôi. Sao có thể nhận quà của bà được chứ.” Hình Uy vội vàng xua tay.

“Thứ này cậu nhất định phải nhất, cứ xem như là tôi thay mặt mẹ cậu tặng cho cậu chút quà mừng đi.” Giang Tuệ Tâm nói xong, nhẹ nhàng mở họp ra, bên trong là một đôi vòng long phượng vàng rực rỡ.

***

“Bà Bắc Minh, ý tốt của bà tôi xin ghi nhận. Nhưng mà, thứ này thật sự quá quý giá, tôi sao có thể nhận được.” Hình Uy khẽ xua tay, người cũng hơi hơi lùi về phía sau.

Bắc Minh Quân vỗ vai Hình Uy, nói: “Thứ này cậu nhất định phải nhận. Dì Tâm đã tặng nó cho cậu, nghĩa là đã xem cậu như người một nhà rồi. Nếu như cậu không nhận, sau này có lẽ khó mà bước chân được vào cái nhà này đấy.”

“Đúng đó, cậu mà không nhận thì sau này đừng bước vào nhà Bắc Minh chúng tôi nữa. Ha ha.” Giang Tuệ Tâm mỉm cười, nói.

Hình Uy cảm động trong lòng, dùng hai tay đón lấy đôi vòng long phượng: “Bà Bắc Minh, cảm ơn ý tốt của bà, tôi thay mặt Lạc Kiều cùng đứa nhỏ sắp ra đời của chúng tôi cảm ơn bà.”

“Được rồi, cảm ơn thì để sau hãy nói, còn không mau tới đón cô dâu của cậu đi à.” Bắc Minh Quân xua xua tay với Hình Uy.

“Ông chủ, hôm nay tôi……”

“Giải quyết tốt chuyện của cậu đi, những thứ khác không cần quan tâm.” Bắc Minh Quân nói xong, ngồi xuống ghế của mình, bắt đầu thong thả chậm rãi dùng bữa sáng.

*

Cố Tịch Dao ngày hôm nay cũng dậy từ rất sớm, tuy không phải đi làm, nhưng cô dậy sớm đã thành thói quen rồi.

Lúc này, Trình Trình cùng Cửu Cửu hãy còn đang ngọt ngào chìm trong mộng.

Cô khẽ khàng bước vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Không bao lâu sau, đã nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.

“Tịch Dao, chào buổi sáng.”

Người tới là Anna.

Cố Tịch Dao quay đầu chào cô một tiếng: “Chào buổi sáng, Anna. Cô nói xem mấy lời Kiều Kiều nói tối qua có phải là thật không nhỉ?”

Anna mỉm cười nhún nhún vai: “Chắc là vậy, ai lại lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra để đùa chứ, với lại tôi cũng cảm thấy cái anh Hình Uy kia không tồi chút nào. Kiều Kiều mà ở bên anh ta thì nhất định sẽ rất hạnh phúc đó.”

Cố Tịch Dao cũng gật gật đầu tán đồng.

Đúng lúc này, lại nghe được tiếng chuông cửa.

“Để tôi ra mở cửa.” Anna nói xong quay người đi ra ngoài. Cô mở máy theo dõi bên cạnh cửa lên xem, thấy là Hình Uy đang đứng ngoài cửa.

Anna nhẹ nhàng mở cửa ra: “Ồ, chú rể của ngày hôm nay tới rồi đó à. Mau vào, mau vào đi.”
 
Chương 1846


Chương 1846

Hình Uy bị lời trêu đùa Quân ý của Anna chọc cho có chút xấu hổ. Anh ta vươn tay gãi gãi sau gáy.

Anh ta theo sau Anna đi vào phòng khách, liền nghe được từ trong bếp truyền ra tiếng người đang làm cơm.

Anna đi vào bếp, để Cố Tịch Dao thay mình ra ngoài.

“Anh đến rồi à, đã ăn sáng chưa?”

Hình Uy vừa mới ngồi xuống sô pha, trông thấy Cố Tịch Dao đi đến thì lại vội vàng đứng dậy: “Cô chủ, tôi đã ăn rồi.”

Cố Tịch Dao gật gật đầu: “Vậy anh đợi một chút nhé, để tôi gọi Kiều Kiều xuống.”

“Cô chủ, không cần đâu, cứ để cô ấy nghỉ ngơi thêm một chút đi, tôi ngồi đây đợi là được, không sao đâu.” Hình Uy vội vàng ngăn lại, anh ta nói vậy cũng không phải là vì khách khí gì cả, mà chỉ đơn thuần là nghĩ cho Lạc Kiều thôi.

Thời điểm này, phụ nữ càng cần phải chú trọng nghỉ ngơi.

Cố Tịch Dao hơi hơi mỉm cười: “Xem ra Kiều Kiều không chọn sai ha. Được rồi, vậy anh ngồi đây đợi cô ấy nhé. Tôi đi gọi Trình Trình dậy.”

Thật ra cô đi lên không phải chỉ để gọi Trình Trình, mà còn để trông Cửu Cửu, không cho con bé ra ngoài nữa.

Có lẽ cũng nên tìm biện pháp, để cho Cửu Cửu xuất hiện trước mặt mọi người đi thôi, không thể cứ có người đến là lại trốn mãi như vậy được. Đặc biệt sau này Hình Uy với Kiều Kiều thành người một nhà rồi, đâu thể để cho hai người họ phải mỗi người ở một nơi chứ.

Vậy không khỏi quá tàn nhẫn rồi đó.

Trình Trình bị gọi dậy, cậu nhóc sau khi duỗi eo lười nhác thì nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, mẹ có tâm sự gì sao?”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Phải, Hình Uy đến đây chuẩn bị đón Kiều Kiều đi đăng ký kết hôn. Sau này bọn họ là người một nhà rồi, cho nên chắc sẽ sống ở đây. Nhưng Cửu Cửu phải làm sao?”

Cái đầu nhỏ của Trình Trình nhanh chóng vận chuyển, rất nhanh thì nghĩ được một cách hay.

***

Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, con nghĩ để em gái giả thành con của dì Anna. Như thế em ấy có thể quang minh chính đại ra vào nơi này, hơn nữa cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”

Thấy con trai nói như thế, Cố Tịch Dao đột nhiên nghĩ đến trước đây Cửu Cửu khi gọi điện thoại cho cô, thỉnh thoảng bị Bắc Minh Quân nghe thấy. Khi đó cô đã nói chuyện Anna có con.

Để Cửu Cửu dùng thân phận con gái của Anna xuất hiện ở đây, chỉ cần Cửu Cửu và Anna phối hợp tốt, chuyện khác sẽ dễ dàng giải quyết rồi.

Cố Tịch Dao gật đầu, sau đó quay về phòng ngủ của mình, Cửu Cửu giờ vừa mới tỉnh dậy.

Cô bé đang ngồi trên giường, bàn tay nhỏ dụi mắt: “Mama, bụng con đói, hôm nay ăn gì?”

“Hôm nay có bánh cuộn.” Cố Tịch Dao ngồi bên cạnh giường, cầm quần áo nhỏ của cô bé, giúp cô ta bé một từng cái vào.

Cửu Cửu còn đang mơ mơ hồ hồ hàm hồ hỏi: “Bánh cuộn là gì? Giống như pizza không?”

“Hai loại bánh giống cũng không giống. Lát nữa con xuống dưới thì có thể nhìn thấy. Có điều trước lúc đó, mẹ muốn nói với con chuyện này, con phải ngoan ngoãn làm theo có biết không.” Biểu cảm của Cố Tịch Dao trở nên nghiêm nghị hơn nữa còn rất nghiêm túc.

Cửu Cửu chớp đôi mắt to long lanh , mặc dù không biết mama muốn nói cái gì, nhưng cũng có dáng vẻ rất nghiêm túc gật đầu.

“Sau này khi có người ngoài ở đây, con không thể gọi mẹ là mama.”
 
Chương 1847


Chương 1847

Cố Tịch Dao vừa dứt lời, Cửu Cửu sững ra, một lúc sau, trong đôi mắt to long lanh của cô bé ngập ánh nước: “Mama không cần Cửu Cửu rồi sao…”

Khi Cố Tịch Dao thấy cô bé sắp khóc thành tiếng thì vội dùng khăn giấy của mình lau nước mắt của cục cưng nhỏ: “Đứa trẻ ngốc, mama sao lại không cần con được chứ. Chỉ có điều ở trước mặt người ngoài con phải gọi dì Anna là mama. Những lúc khác con vẫn gọi mẹ là mama. Đã biết chưa?”

Cửu Cửu mím môi, thút thít từng trận từng trận: “Mama, tại sao ạ?”

“Ừm… mama có suy nghĩ của mình con hiểu chứ, hơn nữa như thế cũng là vì bảo vệ con có biết không? Con cứ coi đây là một trò chơi là được rồi.” Cố Tịch Dao khẽ vuốt tóc của Cửu Cửu, rất nhẫn nại giảng cho cô bé hiểu.

Cuối cùng Cửu Cửu gật đầu: “Mama, con biết rồi.”

“Ừm, bảo bối ngoan của mama. Đi, chúng ta đi xuống ăn sáng nào.” Cố Tịch Dao bế Cửu Cửu xuống giường, sau khi vệ sinh cá nhân của cô bé xong thì nắm tay của cô bé cùng Trình Trình đi xuống lầu.

Lúc này Anna đã bày đồ ăn và bánh mà Cố Tịch Dao đã làm lên trên bàn ăn rồi.

Hình Uy mặt mày căng thẳng ngồi ở sô pha trong phòng khách.

Nghe thấy cầu thang truyền đến tiếng bước chân, anh ta ngoảnh đầu liếc nhìn, trong tay Cố Tịch Dao nắm tay một cô bé, đi xuống.

Trình Trình đi theo đằng sau bọn họ.

Hình Uy rất ngạc nhiên: “Cô Cố, đây là…”

“Ồ, đây là con của Anna. Luôn sống ở Sabah tối qua vừa xuống máy bay.” Cố Tịch Dao nói rất tự nhiên.

Lúc này Anna từ trong phòng ăn đi ra, gọi bọn họ vào ăn. Khi cô ta nhìn thấy Cố Tịch Dao nắm bàn tay nhỏ của Cửu Cửu xuất hiện ở trước mặt Hình Uy thì cũng sững ra.

Cô ta hiểu trong lòng, trước đây luôn giấu Cửu Cửu đi, không phải chính vì tránh Bắc Minh Quân sao.

Hình Uy là cấp dưới của anh, lẽ nào định lật bài với Bắc Minh Quân?

Nhưng đang lúc lo lắng, Cửu Cửu gọi Anna một tiếng: “Mama.” Khiến cô ta cảm thấy càng bàng hoàng.

Cố Tịch Dao sợ Anna lỡ miệng, vội đi đến bên cạnh cô ta, quay lưng với Hình Uy khẽ nháy mắt với cô ta.

Anna lập tức hiểu ra.

***

Anna rất tự nhiên vẫy tay với Cửu Cửu: “Cục cưng nhỏ, sao không nghỉ ngơi hả?” Nói rồi thì đi đến trước mặt Cửu Cửu khuỵu xuống bế cô bé lên.

Sau đó chỉ vào Hình Uy nói với cô bé: “Mau gọi chú Hình Uy.”

Cửu Cửu nhìn thấy bộ dạng của Hình Uy, ngũ quan góc cạnh đó, dáng vẻ nghiêm nghị, thật sự còn đáng sợ hơn Thần Toilet.

Nhưng có mẹ và anh trai ở đây, lá gan của Cửu Cửu cũng lớn hơn không ít.

Cô bé dùng giọng nói rất bé, rất phối hợp nhìn Hình Uy gọi một tiếng: “Chú Hình Uy.” Sau đó ôm chặt cổ của Anna.

Hình Uy nhìn ra được dáng vẻ của mình nhất định đã dọa cô bé này.

Anh ta có hơi ngại ngùng nói: “Xin lỗi, đã dọa con gái của cô rồi.”

Cố Tịch Dao nhân cơ hội nói với Anna: “Chúng ta đi ăn thôi, vừa rồi con gái nhà cô đã kêu đói từ ở trên lầu rồi.”
 
Chương 1848


 

Chương 1848

Sau đó nói với Hình Uy: “Kiều Kiều bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi, anh cùng chúng ta vào phòng ăn đi, cho dù sáng sớm anh đã ăn rồi, cũng phải nếm thử tay nghề của tôi.”

Cung kính không bằng tuân lệnh, Hình Uy cùng bọn họ đến phòng ăn.

Bây giờ cục cưng nhỏ có thể công trai lộ mặt rồi, rất nhiều chuyện tự nhiên đều dễ làm rồi.

Đặc biệt là Anna đều luôn trông nom Cửu Cửu, sự phối hợp của bọn họ, ở trong mắt người ngoài không biết chuyện, nghiễm nhiên chính là một đôi mẹ con.

Cửu Cửu nhìn trên bàn, có đủ món màu sắc, còn có một đ ĩa chỉ để vỏ mắt bên trên không có gì cả, từng cái từng cái xếp lên nhau, tản ra mùi thơm đặc trưng của bột.

Cố Tịch Dao cần một cái vỏ bánh, trước tiên quét lên trên một chút sốt chua ngọt, sau đó cho thêm một ít sốt hoa quế. Rồi để các loại đồ ăn kèm lên, xếp thành hình ngang, cuối cùng dùng vỏ bánh cuộn lại.

“Cục cưng nhỏ, nào, cái này cho cháu.” Cố Tịch Dao đưa cái bánh đã cuộn xong cho Cửu Cửu.

Cửu Cửu đưa tay nhỏ ra cầm: “Không giống pizza một chút nào cả. Đồ ăn đều ở bên trong.” Nói rồi Tiểu Tiểu ăn một miếng, nhai nhai một lúc mới lẩm bẩm nói: “Thật sự rất ngon.”

Cố Tịch Dao khẽ mỉm cười: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”

Khi mọi người đang cùng nhau ăn sáng, Lạc Kiều mặc quần áo ngủ đi vào phòng ăn.

“Chào buổi sáng mọi người… Hử? Ông chú Hỏa Thần cũng ở đây à, anh đến đây từ khi nào?” Lạc Kiều nhìn thấy Hình Uy ngồi ở đây, bỗng có hơi ngạc nhiên.

Sau đó nhìn thấy Cửu Cửu ngồi trên đùi của Anna, bàn tay nhỏ đang cầm cái bánh cuộn ăn ngon lành.

Từ trong bầu không khí nhìn ra được, hình như không có gì không ổn cả.

Lẽ nào là mình nằm mơ?

Cố Tịch Dao lo lắng cô ấy sẽ lỡ mồm, vội nói: “Kiều Kiều, cậu lại mơ hồ rồi à. Hình Uy người ta hôm nay đặc biệt đến đón cậu đi đăng ký.”

“Đăng ký? Đăng ký gì?” Lạc Kiều mặt mày mờ mịt.

Hình Uy nghe xong, sắc mặt bỗng trở nên rất ngượng ngập.

Cố Tịch Dao và Anna cũng có hơi bất ngờ.

Cố Tịch Dao đứng dậy đi đến bên cạnh Lạc Kiều, nhỏ tiếng nói với cô ấy: “Kiều Kiều, không có ai trêu đùa người ta như cậu đâu. Chuyện hôm qua cậu đều quên rồi, là cậu chủ động muốn anh ta cùng cậu đi đăng ký, sao ngủ một giấc dậy cậu lại hối lời rồi?”

Lạc Kiều thật ra còn đang trong trạng thái ngại ngủ mơ mơ hồ hồ, đầu óc căn bản không có hoạt động.

Cô ấy mở đôi mắt ngái ngủ ra, đưa tay túm túm mái tóc có hơi rối chưa được chải.

Cố Tịch Dao vừa nhìn là biết cô ấy chưa có tỉnh ngủ. Cô ngại ngùng mỉm cười nói với Hình Uy: “Hình Uy, anh đừng để trong lòng, con nhỏ này xem ra còn chưa có tỉnh ngủ, tôi dẫn cô ấy đi rửa mặt rồi sẽ quay lại.”

Hình Uy chỉ biết gật đầu.

***

Cố Tịch Dao đỡ Kiều Lạc đến phòng vệ sinh ở tầng 1.

Sau đó cô dùng khăn lông thấm ướt, lau mặt cho Lạc Kiều.

Sau khi nước hơi lạnh chạm vào da, bỗng Lạc Kiều tỉnh táo không ít. Cô ấy nhìn Cố Tịch Dao hỏi: “Tớ vừa rồi ở phòng ăn hình như nhìn thấy Hình Uy. Hình như tớ còn nói cái gì đó.”

“Phải, lời cậu nói với anh ta còn khá tổn thương người nữa.” Cố Tịch Dao mặt mày rất nghiêm túc.
 
Chương 1849


Chương 1849

“Aiya…” Lạc Kiều có hơi buồn bực dùng tay đánh vào đầu của mình. Cô ấy vội vàng từ trong tay của Cố Tịch Dao cầm lấy chiếc khăn lông, lại làm ướt rồi lau mặt mình.

“Cậu đừng dùng khăn lông quá lạnh để lau, không tốt cho cơ thể. Cậu có phải bây giờ khá hối hận, mau chóng ra ngoài giải thích với anh ta đi.”

“Đúng rồi Dao, tớ sao thấy Cửu Cửu cũng ở đó. Lẽ nào cậu nói cho anh ta rồi?” Lạc Kiều hỏi.

“Không có, chỉ là tớ tiếp thu ý kiến của Trình Trình, để Cửu Cửu khi có người ngoài ở đó thì gọi Anna là mẹ. Như thế con bé là con của Anna, người khác sẽ không nghĩ nhiều nữa.” Cố Tịch Dao giải thích đơn giản.

Không lâu sau, Cố Tịch Dao dẫn Lạc Kiều trở lại.

Lạc Kiều nhìn Hình Uy, biểu cảm trên mặt có hơi áy náy.

Cố Tịch Dao buông tay ra, Lạc Kiều đi đến trước mặt Hình Uy, nhỏ tiếng nói một câu: “Tôi vừa ngủ dậy nên còn mơ hồ, không biết đã nói với anh cái gì, anh sẽ không trách tôi chứ.” Nói rồi, còn chớp đôi mắt có hàng mi dài với Hình Uy.

Người Hình Uy bỗng run lên, anh đâu từng chịu đãi ngộ ‘k1ch thích’ như này chứ.

Có điều trên gương mặt căng thẳng của anh lại lộ ra nụ cười: “Không sao, thật ra tôi có thể đợi.”

Cố Tịch Dao lúc này cũng bắt đầu chêm vào: “Tục ngữ nói rất hay, sinh con ngốc ba năm, lúc đầu khi tôi mang thai Trình Trình và Dương Dương, so với Lạc Kiều còn làm ra chuyện nực cười hơn đó. Được rồi được rồi, nếu đã là hiểu lầm thì không cần tính toán nữa. Hai người ăn sáng xong thì dắt tay nhau đi đăng ký đi.”

Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Hôm nay sao thế, cứ có người đến. Nhưng bọn họ sống ở đây chắc không có mấy người biết, hơn nữa ở thành phố A cũng không có bạn gì cả.

Cố Tịch Dao bảo Lạc Kiều bọn họ cứ ăn đi, cô đi ra mở cửa, thông qua camera giám sát nhìn, không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Người đứng ở bên ngoài chính là Bắc Minh Quân.

Anh hôm nay sao lại đến đây? Cô không có nghĩ nhiều, mở cửa ra.

“Anh sao lại đến rồi?” Cố Tịch Dao hỏi.

Bắc Minh Quân không nói chuyện, đưa tay đẩy cửa ra tự mình đi vào trong.

Anh đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha: “Các em vừa ăn sáng?”

Cố Tịch Dao gật đầu.

Lúc này Hình Uy ở trong phòng ăn cũng nghe thấy giọng của Bắc Minh Quân, vội đi ra: “Ông chủ.”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Hai người sao còn chưa đi, có phải Lạc Kiều đổi ý?”

Trán của Hình Uy bỗng xuất hiện vài vạch đen, tuy là hiểu lầm, nhưng cũng tính là bị anh đoán được vài phần.

Trình Trình ở trong phòng ăn cũng nghe thấy tiếng của ba, vội chạy ra: “Ba.”

Bắc Minh Quân ngoảnh đầu nói với Cố Tịch Dao: “Lát nữa em cùng tôi ra ngoài một chuyến, chúng ta có vài chuyện cần làm.”

Cố Tịch Dao nghe thì có hơi kinh ngạc, bọn họ lúc này đang nói chuyện Hình Uy và Lạc Kiều đi đăng ký.

Nghe thấy Bắc Minh Quân kêu cô và anh ra ngoài làm việc thì không tự chủ đỏ ửng mặt, không phải tên này cũng muốn học theo bọn Hình Uy, trực tiếp dẫn cô đi đăng ký đấy chứ?

“Chuyện này có phải nhanh rồi không?” Cố Tịch Dao vô thức nói một câu.

 
 
Chương 1850


Chương 1850

“Nhanh cái gì, bữa tiệc tối nay nếu như bây giờ không đi chọn lễ phục thì không có bao nhiêu thời gian rồi.” Bắc Minh Quân nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.

***

Bắc Minh Quân thì ra là dẫn cô đi chọn quần áo để tham gia bữa tiệc.

Không biết thế nào, trong lòng Cố Tịch Dao ít nhiều cũng có hơi không tự nhiên.

Lúc này Anna bế Cửu Cửu từ trong phòng ăn đi ra, cô ta nghe ra là Bắc Minh Quân đến rồi.

Nhưng có sự sắp xếp trước đó của Cố Tịch Dao, cô ta cũng không sợ Cửu Cửu bị Bắc Minh Quân nhận ra.

Ra khỏi cửa phòng ăn, Cửu Cửu nhìn thấy trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi quay lưng với cô bé.

Hơn nữa chỉ có người đàn ông này ngồi trên sô pha, nhưng người khác đều đứng ở một bên.

Cửu Cửu cảm thấy kỳ lạ, khẽ hỏi một câu: “Mama, đây là ai?”

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn thấy Anna bế Cửu Cửu đi ra rồi, trái tim bỗng cũng vọt lên cổ họng.

Thành hay bại chính là xem lúc này.

Không chỉ có Cố Tịch Dao, Anna, Lạc Kiều với Trình Trình mặt mày đều có hơi căng thẳng.

Bắc Minh Quân nghe thấy tiếng của Cửu Cửu, cảm thấy âm thanh này rất quen tai, anh đứng dậy, từ từ xoay người lại.

Khi Cửu Cửu nhìn thấy gương mặt của Bắc Minh Quân, sắc mặt trên gương mặt nhỏ nhắn không khỏi hơi thay đổi: “Mẹ, toilet… toilet….” Cơ thể nhỏ bé cũng không ngừng giãy giụa.

Anna ngại ngùng gật đầu với Bắc Minh Quân: “Xin lỗi, con gái tôi hôm nay có khả năng không được thoải mái lắm.” Nói rồi cô ta xoay người bế Cửu Cửu vội vã đi lên lầu.

Trái tim đã vọt lên cổ họng của Cố Tịch Dao coi như hạ xuống được rồi. Cô thầm thấy may mắn, sau khi để Cửu Cửu thấy ảnh của Bắc Minh Quân, bây giờ sinh ra phản xạ có điều kiện.

Như thế này, cũng có thể tránh được không ít khả năng tiếp xúc với Bắc Minh Quân trong thời gian dài.

Đặc biệt là Bắc Minh Quân, anh hơi nhíu mày, tuy chỉ nhìn thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng anh đã nhìn thấy cô bé được Anna bế trong lòng đó.

Hơn nữa thấy vô cùng đáng yêu, giọng nói cũng không hề xa lạ.

Bắc Minh Quân quay đầu hỏi Cố Tịch Dao: “Đứa trẻ này là?”

Lời nói dối sớm đã soạn xong rồi, Cố Tịch Dao thấy Bắc Minh Quân hỏi, bèn nói: “Con bé là con gái của Anna, Anna khi đến đây không có dẫn theo con bé, con bé đã được nuôi dưỡng ở trong nhà trẻ nội trú suốt. Mãi đến tối qua, con bé mới từ Sabah đến đây. Khả năng là lần đầu con bé đến đây có hơi lạ môi trường.”

Bắc Minh Quân gật đầu, anh rất nhanh nghĩ đến lúc đầu khi anh gọi điện cho Cố Tịch Dao, chắc là cô bé này đã nghe điện thoại.

Anna bế Cửu Cửu rất nhanh đã lên tầng hai, cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu lúc này không khỏi run rẩy, cô bé vừa rồi thật sự bị Bắc Minh Quân dọa sợ rồi.

“Cửu Cửu không sợ không sợ.” Anna an ủi cô bé.

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao: “Đứa trẻ này khá thú vị, xem dáng vẻ của nó chắc bị tôi dọa sợ rồi.”

“Không sao, trẻ con khó tránh có chuyện như này. Anh không phải muốn dẫn tôi đi chọn lễ bọn cho bữa tiệc khiêu vũ sao, vậy chúng ta bây giờ xuất phát.” Cố Tịch Dao lúc này vội

Bắc Minh Quân cũng thuận nước đẩy thuyền, rất tự nhiên nắm tay của Cố Tịch Dao muốn đi ra ngoài.
 
Chương 1851


Chương 1851

“Anh chờ đã, tôi có vài thứ để trên lầu tôi phải lên lấy đã.” Cố Tịch Dao khẽ giằng ra khỏi tay của Bắc Minh Quân, xoay người vội vã chạy lên cầu thang.

Cô đâu có muốn lấy đồ, chẳng qua mượn cớ đi xem cục cưng nhỏ thế nào.

Đây là lần thứ hai cô bé nhìn thấy Bắc Minh Quân, hơn nữa nhìn thấy ở khoảng cách gần như thế. Cô bé nhất định bị dọa không nhẹ.

Quả nhiên, khi Cố Tịch Dao vội vàng lên đến tầng hai thì từ hành lang đã nghe thấy tiếng khóc thấp thoáng của Cửu Cửu, còn cả tiếng dỗ dành của Anna.

Cố Tịch Dao bước nhanh đến phòng ngủ của mình: “Cục cưng nhỏ đừng sợ, mama đến rồi.”

***

Thấy mặt mày Cửu Cửu đều nước mắt, Cố Tịch Dao cảm thấy có hơi đau lòng.

Trước đây vì cô hận Bắc Minh Quân, cho nên mới nhồi nhét những tư tưởng này vào đầu Cửu Cửu.

Bây giờ tuy thái độ của cô đối với Bắc Minh Quân, sau khi trải qua thời gian và những kinh nghiệm đúc kết ra trong cuộc sống, đã nhạt đi không ít rồi.

Hơn nữa khoảng thời gian này cô cũng nhìn ra Bắc Minh Quân có một chút thay đổi, có hơi khác với anh của trước kia rồi.

“Cục cưng nhỏ, mama đến rồi. Có phải bị dọa sợ rồi không?” Cố Tịch Dao vội ôm Cửu Cửu vào lòng.

Cửu Cửu nức nở nói: “Mama, chú đó sao lại đến đây. Có phải đến bắt mama không?”

Cố Tịch Dao hôn lên gương mặt tròn trĩnh của cô bé, sau đó dịu dàng nói: “Yên tâm đi, chú ấy không phải đến bắt mama. Cục cưng nhỏ đừng sợ. Mama bây giờ ra ngoài làm việc, con với dì Anna với cả anh Trình Trình ở nhà chơi có được hay không.”

Cửu Cửu nhìn mẹ, rất ngoan ngoãn gật đầu: “Mama phải về sớm nha.”

Cố Tịch Dao gật đầu.

Sau khi Cố Tịch Dao xuống lầu, chỉ thấy Bắc Minh Quân ngồi ở sô pha của phòng khách, Trình Trình ngồi ở bên cạnh anh.

Hình Uy ngồi ở sô pha bên hông Bắc Minh Quân, Lạc Kiều như chú chim nhỏ dựa vào bên cạnh anh ta.

Hình như dường như vẫn có hơi khẩn trương, cơ thể thẳng tắp.

Ba con nhà họ Bắc Minh lúc này đang ngồi nói chuyện như chốn không người.

“Con gần đây học hành ở trường như thế nào?” Bắc Minh Quân xoay đầu nhìn con trai ngồi bên cạnh.

“Con vẫn tốt, quá trình học không quá khó. Gần đây con đang ở học về làm app, con định làm vài cái phần mềm ứng dụng để dùng.” Trình Trình khi ở bên cạnh ba, không có căng thẳng giống như trước đây nữa, rõ ràng đã thả lỏng hơn.

Có lẽ cậu nhóc cảm thấy ba của bây giờ có hơi không giống như trước kia, trở nên thân thiết hơn, mặc dù bình thường vẫn bày ra bộ mặt lạnh băng.

Bắc Minh Quân khẽ xoa cái đầu nhỏ của Trình Trình: “Có cần gì cứ nói với ba, ba sẽ giúp con. Con cũng phải chú ý nghỉ ngơi đúng giờ. Việc không làm xong để lại ngày hôm sau làm cũng như nhau.”

Trình Trình nhìn ba, dùng sức gật đầu. Trước đây, ba căn bản sẽ không nói với cậu nhóc những điều này. Chỉ cần vừa mở miệng thì hỏi cậu nhóc hoàn thành được bao nhiêu bài tập rồi, sau đó đưa bài mới cho cậu nhóc.

Cố Tịch Dao ở cách đó không xa nhìn hai ba con, trong lòng không khỏi có hơi ấm áp.

 
 
Chương 1852


Chương 1852

Bắc Minh Quân lại nói chuyện một lúc với Trình Trình, chủ đề đều là những điều trước kia không có nói đến.

Xem ta Bắc Minh Quân đang cải Quân vấn đề quan hệ ba con, anh bình thường tốn không ít công phu.

Từ những lời bướng bỉnh mà Dương Dương nói hôm qua, Bắc Minh Quân đã học được cách khắc chế cần có đối với con trai.

“Em xuống rồi.” Bắc Minh Quân vô tình nhìn thấy Cố Tịch Dao.

Trình Trình cũng ngoảnh đầu nhìn mẹ.

Hình Uy thấy Cố Tịch Dao đến rồi, mặt mày có hơi ửng đỏ.

Cố Tịch Dao khẽ mỉm cười: “Sao đều ngồi ở đây?”

Hình Uy đỡ Lạc Kiều đứng dậy: “Cô Cố, tôi cùng cô ấy lên trên thay quần áo.” Bọn họ thức thời nhường lại phòng khách cho một nhà ba người bọn họ.

Bắc Minh Quân trầm giọng nói: “Tôi và Trình lâu rồi chưa có cùng nhau nói chuyện, chúng tôi tùy tiện nói vài câu. Sao rồi chuyện phía trên đều xử lý xong rồi chứ, vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”

Anh nói rồi, chỉnh lại quần áo của mình rồi đứng dậy. Sau đó cúi đầu nói với Trình Trình cũng đứng dậy theo: “Con bây giờ đã lớn rồi, rất nhiều chuyện đã không cần ba đến nhắc con nữa. Con là anh, phải làm tấm gương tốt cho Dương. Hai anh em các con nhất định phải đoàn kết với nhau. Nhà Bắc Minh sau này phải dựa vào hai đứa rồi.”

***

Trình Trình nhìn ba, không ngờ ba sẽ nói ra lời như vậy. Có điều cậu nhóc đối với trọng trách phải gánh vác trong tương lai của mình mà bắt đầu xây dựng sự chuẩn bị trong lòng.

“Chuyện xa lắc xa lơ như vậy anh nói những điều này với con làm cái gì. Anh không phải tìm tôi ra ngoài sao. Chúng ta bây giờ đi thôi.” Cố Tịch Dao xách túi đi đến trước mặt Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân nhìn cô, sau đó xoay người đi ra cửa.

“Bảo bối, ba mẹ đi đây, con ở nhà cố gắng giúp đỡ dì Anna chăm sóc em gái.” Cố Tịch Dao sau khi dặn Trình Trình, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi cô đi ra biệt thự, chỉ thấy Bắc Minh Quân vừa hay mở cửa ở ghế lái phụ ra.

“Cảm ơn.” Cố Tịch Dao nói một tiếng, sau đó cúi đầu ngồi vào trong.

Nhưng không có ngờ, Bắc Minh Quân đưa tay cản cô, sau đó nói: “Chỗ này là tôi ngồi, chỗ của em ở bên đó.”

Ngồi ở chỗ kia, đó không phải là muốn cô lái xe sao. Cố Tịch Dao lườm Bắc Minh Quân.

Đây là một âm mưu.

Một âm mưu đã lên từ lâu, từ lúc anh tặng xe cho cô đã bắt đầu.

“Anh lúc đầu lấy danh nghĩa để tôi đưa đón Trình Trình mà tặng xe cho tôi, trên thực tế chính là bắt tôi thuần thục kỹ năng lái xe để lái xe cho anh chứ gì.” Cố Tịch Dao nói rồi còn trừng mắt với Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân nhún vai: “Đây là em nói, không đại biểu ý của tôi, có điều đề nghị này của em tôi có thể suy nghĩ, sau này có phải khi Hình Uy không có thì em làm tài xế của tôi.”

Nói rồi anh cũng không hề khách khí, giữ cửa cúi đầu chui vào trong xe sau đó đóng cửa lại.

Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng này của Bắc Minh Quân, bé giọng mắng một câu ‘vô sỉ’ sau đó vòng qua đầu xe sang bên kia, chui vào ghế lái.

“Đây là chìa khóa xe.” Bắc Minh Quân nói rồi ném chìa khóa cho Cố Tịch Dao: “Chiếc chìa khóa này sau này em mang theo người.”
 
Chương 1853


Chương 1853

“Này, anh không phải thật sự muốn tôi làm tài xế của anh đâu nhỉ. Bản tiểu thư không có nhiều thời gian mà phục vụ anh. Thời gian của tôi là để chăm sóc con trai.” Câu nói này của Cố Tịch Dao đang ám chỉ với anh, muốn sai cô được chỉ có con trai cô.

“Em theo Vân Chi Lâm học được không ít bản lĩnh đấy, mắng người cũng nói đến mức gió yên biển lặng như vậy. Tôi cho em chẳng qua chỉ là chìa dự phòng. Kỹ năng lái xe của em còn phải kiểm tra.” Bắc Minh Quân nói rồi, từ trên người lấy ra chiếc chìa khóa khác.

Anh rất nhanh khởi động xe: “Lái xe.” Sau đó anh hạ lưng ghế ngả ra sau một chút, thoải mái dựa vào.

“Đi đâu?” Cố Tịch Dao thắt dây an toàn, tuy cáu anh, nhưng khi cô nắm chặt vô lăng thì trở nên chuyên tâm.

“Bách hóa số 1, đến đó thì em gọi tôi.” Bắc Minh Quân sau khi nói một câu, nghiêng đầu nhắm mắt lại.

Chiếc xe từ từ chuyển động.

Trên đường, Cố Tịch Dao lái xe đều rất ổn định, ổn định đến mức bên cạnh không khỏi có mấy chiếc xe ấn còi inh ỏi vượt qua bọn họ.

Lúc này, Cố Tịch Dao nghe thấy Bắc Minh Quân giống như nói mớ, lại giống đang nói với mình: “Em không thể nhanh lên sao, tốc độ này đến đó người ta cũng phải đóng cửa rồi.”

“Anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi, đừng làm phiền tôi.” Cố Tịch Dao cũng không khách sáo đáp một câu.

Cô cũng thừa nhận tốc độ xe cô lái có chậm một chút, ít nhất cũng lái chậm hơn lúc bình thường.

Điều này còn không phải vì cô đang bực bội Bắc Minh Quân sao, muốn kêu cô làm tài xế của anh, đâu có chuyện tốt như thế.

Hơn một tiếng sau, Cố Tịch Dao lái xe cuối cùng ‘vất vả’ đến trước cửa bách hóa số 1.

Cố Tịch Dao dừng xe tắt máy, sau đó không tình nguyện vỗ vỗ vai của anh: “Đừng giả bộ ngủ nữa, đến nơi rồi.”

***

Bắc Minh Quân lúc này mở mắt ngồi dậy.

Sau khi xuống xe, Bắc Minh Quân không có vội đi vào bên trong, mà quay đầu nhìn Cố Tịch Dao, sau đó chỉ tay sang bên cạnh bách hóa số 1.

Cố Tịch Dao thuận theo hướng tay anh chỉ nhìn qua, chỉ thấy nơi anh chỉ là một tiệm trang sức nổi tiếng nhất thành phố.

“Đồ của chỗ đó không phải thứ mà những người thuộc tầng lớp lao động như chúng ta có thể đến. Tôi thấy chỗ đó càng thích hợp hơn.” Nói rồi cô thuận tay chỉ về cửa hàng trang sức cách đó không xa, chỗ đó cũng là tiệm trang sức nổi tiếng nhất của thành phố, có điều chỗ đó bán đều là một số đồ làm giả như thật từ hợp kim. Giá cửa rẻ lại có thể đánh lừa người khác.

Cố Tịch Dao cho rằng chỗ này mới là nơi bọn họ nên vào.

Bắc Minh Quân nhìn chỗ Cố Tịch Dao chỉ, ngay mặt tiền cũng lừa tu sửa, chỉ có mấy chữ ‘thế giới trang sức’.

“Chỗ đó có thể có thứ gì tốt chứ.” Nói rồi, khóe miệng của anh hơi cong lên, lộ ra vẻ mặt khinh thường, chỗ này sao có thể lọt vào mắt anh.

Cố Tịch Dao nhìn không quan biểu cảm khinh khỉnh này của Bắc Minh Quân, anh xem thường nơi đó, giống như cảm thấy anh xem thường cô vậy.

“Chỉ cần khí chất của bản thân đủ lớn, cho dù mặc đồ giả trên người, người khác cũng sẽ cho rằng là đồ thật. Nhưng ngược lại, cho dù bản thân mặc vàng đeo bạc, người khác cũng sẽ cho rằng là đồ giả.”
 
Chương 1854


Chương 1854

Bắc Minh Quân đối với câu nói này của Cố Tịch Dao rất hứng thú, anh mang theo nụ cười nói: “Câu này của em muốn biểu đại điều gì? Là muốn nói rõ em là người có khí chất mạnh mẽ đó, hay là người không có khí chất mạnh mẽ đó?”

Câu nói này hỏi Cố Tịch Dao ngược lại khiến cô không biết nói sao. Cô tự nhận khí chất của mình không thuộc loại cao quý đó, nhưng cũng không phải không mạnh mẽ.

Sau một thoáng suy nghĩ trong đầu, cô cho ra một câu: “Tôi chẳng qua chỉ là người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Chọn đến đó chẳng qua là vì tiền tôi đem trên người chỉ đủ tiêu ở đây.”

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao đúng một phút, thấy đến mức trong lòng Cố Tịch Dao có hơi sởn gai ốc: “Này, anh nhìn tôi như thế để làm gì.”

Tháng này thời tiết rất ấm áp, nhưng mỗi một tấc thịt của Cố Tịch Dao đều co lại.

Bắc Minh Quân không nói chuyện, đưa tay kéo Cố Tịch Dao đi về phía ‘thế giới trang sức’ mà Cố Tịch Dao chỉ.

Điều này ngược lại có hơi vượt ngoài dự liệu của Cố Tịch Dao. Cô tưởng lấy tính khí của Bắc Minh Quân sẽ không đến một cửa hàng nhỏ không dám bán đồ quá 600 nghìn.

Lúc đó lý do cô chỉ chỗ này, hoàn toàn là vì cô không muốn đến cửa hàng trang sức nổi tiếng kia.

Đồ trong đó quá chói lọi, nhưng cô xấu hổ với túi tiền của mình, lại tuyệt đối không thể chấp nhận cái gọi là quà của Bắc Minh Quân được.

Quà của anh không phải dễ dàng lấy được, cái đó phải trả bằng máu thịt, cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Hai người đi vào trong tiệm, giống như thể đang ở trong một biển đồ phụ kiện nhỏ, cứ hai ba mét vuông sẽ dùng tấm vải trắng ngăn cách các ô, bên trong treo các loại khuyên tai, dây chuyền cùng vô số phụ kiện đi kèm khác.

Người bên trong cũng giống như đồ ở đây, nhiều đến nỗi không nhìn thấy đường dưới chân.

Người trong này đa số đều vào đây mua, trong tay ai cũng là túi nilon đen đựng đầy đồ.

Bắc Minh Quân cũng coi như lần đầu tiên đến loại địa phương này, lông mày của anh hơi nhíu lại, thật sự có hơi không chịu được cảnh đông đúc bên trong, còn cả các loại mùi.

Cho dù như thế, anh cúi đầu liếc nhìn Cố Tịch Dao. Chỉ thấy cô vui vẻ dùng cơ thể hơi gầy đó của cô chui vào trong đám đông.

***Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bọn họ dừng ở một cửa hàng trang sức lớn hơn một chút. Việc kinh doanh của cửa hàng này có thể nói cũng là tốt nhất trong thế giới trang sức.

Cố Tịch Dao chen vào trong, chăm chú chọn ở từng hàng quầy một.

Chỉ để lại Bắc Minh Quân đứng ở cửa giống như tấm bảng hiệu.

Không thể phủ nhận, anh quả thật có hơi đẹp. Trong vài phút ngắn ngủi, bên cạnh anh vây lại không ít người.

Rất nhiều người đều vì xem tin tức mấy ngày trước có phát trên TV liên quan đến Bắc Minh Thị và GT hợp tác mà nhận ra anh.

Bắc Minh Quân bây giờ giống như là cảnh điểm du lịch vậy, mặc kệ anh có bằng lòng hay không, mọi người muốn chụp chung với anh kéo dài bất tận.

Đối với sự huyên náo ở bên ngoài cửa hàng, Cố Tịch Dao không có tâm tư gì mà đi xem náo nhiệt.

Hơn nửa tiếng sau, cô cuối cùng cũng hài lòng xách một túi nhỏ từ trong cửa hàng đi ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom