Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1487


Chương 1487

Phòng thiết kế vẫn bình tĩnh như thường ngày, hôm qua lão Dư đã đưa tất cả bản thiết kế của cả phòng cho Bắc Minh Quân.

Bây giờ những người trong phòng thiết kế đều đang trong tâm trạng thấp thỏm, ai cũng muốn dùng thiết kế của mình đại diện cho công ty đi tham gia đấu thầu nhưng lại trong lòng lại không có lòng tin.

Trong số đó, chỉ có Khởi Hiên là tỏ ra rất thoải mái và tự nhiên, trên bàn làm việc của anh ta đặt một tách cà phê mua ở Starbucks.

Mặc dù cà phê ở đó không phải là loại thượng hạng, nhưng nó ngon hơn nhiều so với cà phê hòa tan được pha chế trong phòng trà nước.

Lúc này, cửa phòng thiết kế bị mở ra, Hình Uy ôm theo một cái rương xoay người bước vào phòng làm việc của trưởng phòng.

Chủ quản Dư vội vàng đứng lên, cười rạng rỡ: “Trợ lý Hình anh đến rồi.”

Hình Uy gật đầu, đi tới trước bàn làm việc của ông ta đặt cái rương lên bàn làm việc của ông ta.

“Trợ lý Hình, đây là gì vậy? Sao đích thân anh lại mang thứ đồ nặng như vậy đến đây? Chỉ cần anh gọi điện, tôi sẽ lên lấy.” Chủ quản Dư nhanh chóng đứng lên, cười rạng rỡ dùng hai tay nhận lấy cái rương.

Mặc dù trước đây, khi nhìn thấy Hình Uy ông ta cũng gật đầu chào hỏi nhưng bây giờ thì khác, anh ta đã trở thành trợ lý đặc biệt của Bắc Minh Quân rồi.

Đừng nhìn tên gọi chức vụ này không dễ nghe như chủ quản nhưng thực quyền trong tay và mức độ thân thiết với chủ tịch còn hơn cả chủ quản.

Hình Uy vẫn là không quen với thái độ lấy lòng như vậy: “Chủ quản Dư không cần khách sáo như vậy.”

Trong lúc nói anh ta chỉ vào cái rương nói: “Bản vẽ thiết kế mà phòng anh đưa đến đã được th ẩm duyệt vào hôm qua rồi. Chủ tịch Bắc Minh lựa từ trong đó ra một bản, sáng sớm nay tôi đã sai người giao tới tập đoàn Gia Thịnh rồi. Những bản vẽ thiết kế còn lại đều ở chỗ này, lát nữa bảo các đồng nghiệp đến đây lấy thiết kế của mình đem về đi.”

Chủ quản Dư gật đầu: “Trợ lý Hình xin phép cho tôi mạo muội hỏi một câu, có phải chủ tịch Bắc Minh đã lựa chọn phương án thiết kế của cậu chủ Bắc Minh không?”

Hình Uy liếc mắt nhìn ông ta: “Thiết kế của cậu chủ Long không được chọn mà là chọn của ông.”

Câu trả lời này khiến chủ quản Dư cảm thấy bất ngờ. Khởi Hiên là cháu trai của chủ tịch Bắc Minh, sao có thể không chọn của cậu ta chứ? Tuy trong lòng ông ta nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi.

Hình Uy nhìn dáng vẻ của ông ta liền biết ông ta đang suy nghĩ gì, anh ta chỉ hờ hững nói: “Trong số những phương án thiết kế chỉ có thiết kế của ông là có vẻ ổn thỏa. Thiết kế của cậu chủ Long đương nhiên rất tốt nhưng lại ít một phần trầm tĩnh, nhiều thêm một phần nóng nảy.” Nói tới đây, Hình Uy còn quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh của phòng làm việc, nhìn chỗ ngồi của Khởi Hiên cách đó không xa.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện nữa. Tôi còn việc khác phải làm, đi trước đây.” Sau khi nói xong Hình Uy quay người rời khỏi văn phòng.

Hình Uy đến phòng làm việc, Khởi Hiên ngồi ở chỗ của anh ta cũng đã nhìn thấy. Nhìn thấy cái rương trong tay Hình Uy, anh ta cũng đoán được tám chín phần rồi.

Anh ta hơi mỉm cười. Anh ta tràn ngập tự tin với mẫu thiết kế của mình, được chọn trúng là điều chắc chắn.

Sau khi tiễn trợ lý Hình đi, chủ quản Dư nhìn chiếc rương đựng bản vẽ thiết kế trên bàn, nhất là bản vẽ đặt trên cùng của Khởi Hiên, ông ta không khỏi âm thầm thở dài.

Nếu nói chủ tịch Bắc Minh chọn dùng thiết kế của cậu chủ Khởi Hiên thì còn dễ nói, đằng này bây giờ lại không chọn của anh ta. Đây không phải là tưới thêm một thùng dầu lên mối quan hệ vốn đã chẳng ra sao của bọn họ sao?
 
Chương 1488


Chương 1488

Chủ quản Dư bị kẹt giữa hai chú cháu bọn họ đúng là cảm thấy cực kỳ áp lực. Làm không tốt lại giống như mấy lần trước nữa, cậu chủ Khởi Hiên sẽ làm ầm ĩ đến phòng họp.

“Cốc cốc…”

Trong lúc chủ quản Dư vẫn còn rầu rĩ thì cửa phòng làm việc của ông vang lên tiếng gõ cửa.

Thật ra lúc Hình Uy đi ra ngoài, anh ta vẫn chưa đóng cửa.

Chủ quản Dư ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Khởi Hiên đang cầm ly cà phê đứng ở cửa.

Ông ta khẽ cau mày, đúng là lo sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó mà.

“Ha ha, cậu chủ Khởi Hiên đến rồi à? Không biết cậu đến đây có việc gì không?” Vẻ mặt chủ quản Dư mỉm cười cứng ngắc.

Khởi Hiên liên tục dùng thìa khuấy cốc cà phê: “Tôi chỉ là tới để hỏi không biết chủ quản Dư đã nộp thiết kế hôm qua chưa?”

Quả nhiên, cậu ta vẫn là đến để hỏi việc này.

Chủ quản Dư gật đầu nói: “Cậu chủ Khởi Hiên, hôm qua tôi đã nộp rồi, nếu không thì trợ lý Hình mới sáng sớm sẽ không giao đồ về tận cửa đâu?”

“Trợ lý Hình?” Khởi Hiên cũng cảm thấy bất ngờ, lúc nào thì Hình Uy lại có thêm chức vụ này rồi?

“Ồ, chính là như vậy. Hôm nay, chủ tịch Bắc Minh đã thông báo trong cuộc họp.” Chủ quản Dư dè dặt nói. Bởi vì tuy Khởi Hiên là một trong những cổ đông nhưng lại không thông báo cho cậu ta biết.

Khởi Hiên gật đầu: “Là thế à? Vậy thiết kế của ai có vinh hạnh được chủ tịch Bắc Minh chọn trúng vậy?”

“Cậu chủ Khởi Hiên, chủ tịch Bắc Minh đã chọn thiết kế của tôi hơn nữa đã giao đến tập đoàn Gia Thịnh rồi.” Chủ quản Dư vừa nói vừa hồi hộp lo sợ.

Khởi Hiên vừa nghe đã nhíu mày nhưng anh lại hoàn toàn không nổi nóng: “Ha ha, xem ra tay nghề của chủ quản Dư đúng là hơn tôi một bậc rồi.”

Chủ quản Dư nhìn nụ cười trên mặt Khởi Hiên không hiểu tại sao sống lưng anh ta lại cảm thấy ớn lạnh: “Cậu chủ Khởi Hiên quá khen rồi. Hôm qua tôi đã xem qua thiết kế của cậu, thật ra người càng thích hợp được lựa chọn nên là cậu chủ mới đúng.”

“Chọn ai hay không chọn còn không phải dựa vào sở thích của chủ tịch Bắc Minh sao? Bỏ đi, nếu không được lựa chọn vậy tôi sẽ lấy thiết kế của tôi về.” Khởi Hiên cũng không đợi chủ quản Dư đồng ý đã lấy thiết kế ra, sau đó xoay người rời đi.

Khi anh ta ra tới cửa thì quay đầu lại nói một câu: “Tôi có việc đi ra ngoài, buổi sáng coi như tôi xin nghỉ phép.”

Chủ quản Dư ước gì có thể đuổi ông ôn thần này đi ngay lập tức ấy chứ: “Được, được. Cậu chủ Bắc Minh, cậu cứ lo nghỉ đi, không cần phải xin phép với tôi.”

Khởi Hiên bĩu môi, cười khinh bỉ. Ở nơi này còn có ai dám ngăn cản đường đi của anh ta.

Anh ta mang theo bản vẽ, lái xe rời khỏi tập đoàn Bắc Minh thị, chạy về phía công ty Gia Mậu.

Khởi Hiên rất không phục cách làm của Bắc Minh Quân. Anh ta cho rằng thiết kế của mình chưa nói đến chất lượng như thế nào nhưng có thể ngang ngửa với thiết kế của chủ quản Dư.

Nếu Bắc Minh Quân đã muốn gạt anh ta ra, vậy thì đích thân anh ta sẽ mang thiết kế đến đó. Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì muốn để cho Bắc Minh Quân đừng xem thường anh ta.
 
Chương 1489


Chương 1489

Khởi Hiên vừa rời đi thì điện thoại trên bàn làm việc của Hình Uy đã vang lên.

“A lô, có chuyện gì không?”

Bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng nói của chủ quản Dư: “Trợ lý Hình, cậu chủ Khởi Hiên đã mang bản vẽ thiết kế của cậu ta rời đi rồi.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Hình Uy nói xong thì cúp điện thoại.

Hình Uy nhìn Bắc Minh Quân đang cúi đầu phê duyệt hồ sơ nói: “Chủ nhân, cậu chủ Khởi Hiên mang theo bản vẽ rời đi rồi.”

Bắc Minh Quân dừng bút trong tay lại, khóe miệng hơi cong lên: “Thằng nhóc này không thay đổi tính tình. Bỏ đi, cứ để nó đi đi.”

Diệp Phong lái xe qua lại ở phố lớn ngõ nhỏ, rất nhanh đã đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Gia Mậu.

Anh ta vội vàng bước vào đại sảnh, đến quầy lễ tân nói: “Xin chào, tôi đến từ tập đoàn Bắc Minh thị. Ở đây tôi có một bản vẽ muốn đưa cho chủ tịch La xem qua.”

Lúc này nhân viên lễ tân đang cúi đầu chơi điện thoại.

Nghe được có người nói chuyện, cô ta căng mặt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy có một người đàn ông cao ráo tuấn tú đang đứng trước mặt cô ta.

Vốn dĩ cô ta ôm một bụng lửa giận nhưng khi nhìn thấy Khởi Hiên, lập tức tâm trạng của cô ta tốt hơn không ít. Cô ta hơi mỉm cười nói: “Anh à, xin hỏi anh có chuyện gì không?”

Khởi Hiên cũng mỉm cười, khẽ nói với cô ta: “Chào cô, tôi ở tập đoàn Bắc Minh thị. Lần này tôi đến đây là để gửi bản vẽ thiết kế cho chủ tịch La.”

Nhân viên lễ tân nhíu mày: “Sáng nay tập đoàn Bắc Minh thị đã gửi đến một bản, chủ tịch La đã nhận lấy và đem theo đi họp rồi. Phỏng chừng bây giờ bọn họ đang thảo luận về nó đấy.”

“Cô à, cô có thể giúp tôi thông báo cho ông ấy biết một tiếng được không? Bản thiết kế này đối với tôi rất quan trọng.”

Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn vẻ mặt sốt ruột của người đàn ông trước mặt, dù muốn giúp anh ta nhưng rốt cuộc chức vụ của cô ta quá thấp không thể giúp gì được: “Anh à, rất xin lỗi, tôi không thể giúp anh được.”

“Cảm ơn.” Khởi Hiên nghe vậy nhất thời trong lòng đã nguội đi phân nửa.

Anh ta xoay người cầm bản vẽ rời khỏi quầy lễ tân, vừa đi vừa nghĩ. Ngay lúc anh ta định bước ra khỏi cửa tập đoàn Gia Mậu, đột nhiên anh ta muốn đánh cược một lần, xông thẳng vào phòng họp.

Nghĩ tới đây, anh ta xoay người lại trở lại, sau khi ngẩng đầu liếc nhìn sơ đồ phân bố tầng lầu xong, anh ta liền đi về phía thang máy, sau đó bước vào thang máy đi lên phòng họp trên lầu tám.

Vừa ra khỏi thang máy anh ta liền thấy cửa phòng họp đóng chặt, có hai người đứng ở hai bên cửa, vươn tay chặn đường của Khởi Hiên.

“Anh à, nơi này đang họp. Nếu không có chuyện gì thì xin mời anh hãy trở về đi.”

Khởi Hiên cũng gật đầu với bọn họ: “Xin chào, tôi từ tập đoàn Bắc Minh thị đưa bản thiết kế tới. Tôi muốn gặp tổng giám đốc La.”

Người đàn ông đứng ở cửa nghe xong liền nhíu mày: “Mời anh chờ một lát, tôi vào thông báo với tổng giám đốc La một tiếng.”

Khởi Hiên nghe vậy cũng thấy có tia hi vọng, vội vàng nói cảm ơn.

Một lát sau, người đàn ông kia đi ra, lắc đầu nói với Khởi Hiên: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc La đã từ chối yêu cầu của anh, với lại cũng bảo tôi đưa cái này ra cho anh mang về.”

Nói xong, ông ta liền đưa bản thiết kế của chủ quản Dư mang đến vào buổi sáng đưa cho Khởi Hiên.

Ý rất rõ ràng, tập đoàn Bắc Minh thị đã bị loại.
 
Chương 1490


Chương 1490

Khởi Hiên cầm bản thiết kế, bản của chủ quản Dư đã không được thông qua, vậy nói rõ mình vẫn còn một tia hi vọng, anh nhất định phải tự mình đưa vào.

Nếu tổng giám đốc La không bằng lòng gặp anh, xem ra anh phải xông vào.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở, một người đi từ bên trong ra.

Khởi Hiên cũng lợi dụng khoảng cách hai người đi về phía người kia, vội vàng xông vào phòng họp.

“Thưa anh, anh không thể vào!” Hai người đàn ông kia tính ngăn cản anh nhưng đã chậm.

Khi Khởi Hiên xông vào phòng họp, chỉ thấy có mười mấy người ngồi trong phòng lớn, ai cũng đang cúi đầu xem bản thiết kế của các công ty gửi tới.

Tổng giám đốc La ngồi chính giữa bàn hội nghị, nhìn thấy có người xông vào phòng họp thì lông mày hơi nhíu lại.

“Anh là ai, không thấy chúng tôi đang họp sao, nhanh đi ra ngoài cho tôi!”

Mười mấy người trong phòng họp nghe tổng giám đốc La quát lớn thì lập tức buông công việc trong tay xuống, quay đầu nhìn ra cửa.

Khởi Hiên cũng không đoái hoài tới tiếng quát của tổng giám đốc La, đi tới trước mặt ông ta: “Tổng giám đốc La, xin thứ lỗi cho tôi tùy tiện xông vào, có điều trong tay tôi có một bản thiết kế, hi vọng ông có thể xem một chút.”

Tổng giám đốc La cau mày nhìn gương mặt chân thành của chàng trai trẻ lạ lẫm trước mặt, sự tức giận tiêu đi không ít.

Lúc này cửa phòng họp lại mở, hai người bảo vệ bên ngoài liền đi vào.

“Xin lỗi tổng giám đốc La, chúng tôi không giữ cửa tốt, để người ngoài xông vào quấy rầy ông làm việc.” Nói xong, bọn họ tóm lấy bả vai của Khởi Hiên.

“Tổng giám đốc La, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của ông đâu, chỉ muốn ông có thể xem bản vẽ một chút.” Khởi Hiên lo lắng nhìn tổng giám đốc La.

Tổng giám đốc La ngẫm nghĩ một chút: “Hai người cứ buông anh ta ra trước, tôi có câu muốn hỏi anh ta.”

Khi thấy hai người đàn ông buông Khởi Hiên ra, ông ta liền hỏi: “Anh đến từ công ty nào?”

Khởi Hiên sửa sang lại trang phục của mình một chút: “Tổng giám đốc La, tôi đến từ tập đoàn Bắc Minh thị, họ của tôi là Bắc Minh.”

Tổng giám đốc La không khỏi nhìn kỹ lại khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ tuổi trước mặt.

Một lúc sau ông ta nói tiếp: “Vừa rồi tôi đã trả lại bản thiết kế của công ty các người rồi mà, sao anh còn tới?”

Khởi Hiên cũng đưa bản thiết kế của mình ra cho tổng giám đốc La xem: “Bản mà ông loại là của một đồng nghiệp trong công ty chúng tôi, bản này là của tôi, mong ông có thể xem qua.”

Tổng giám đốc La nhận bản thiết kế trong tay Khởi Hiên, mở ra xem xét, một lúc sau đầu lông mày đang nhíu lại cũng chậm rãi giãn ra.

Xem xong, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Khởi Hiên, nói: “Anh họ Bắc Minh? Có quan hệ thế nào với tổng giám đốc Bắc Minh Quân?”

Khởi Hiên thấy vẻ mặt ông ta thay đổi, xem ra là có cửa nên vội vàng trả lời: “Bắc Minh Chính là ông của tôi, tôi là cháu trai trưởng của ông ấy.”

Anh không nhắc tới quan hệ với Bắc Minh Quân mà trực tiếp báo cáo quan hệ với ông cụ Bắc Minh.

 
 
Chương 1491


Chương 1491

“Thì ra là cậu chủ nhà Bắc Minh, đúng là thất lễ thất lễ.” Nói xong, tổng giám đốc La liền dùng một ngón tay chỉ vào một cái bảng dùng để viết chữ trước bàn hội nghị: “Tôi vừa xem qua bản thiết kế của anh, hoàn toàn khác với bản thiết kế hồi sáng đưa tới, anh có thể ở đây nói cho tôi nghe về ý tưởng và đặc điểm trong bản thiết kế của anh không?”

Sau đó ông ta liền tìm một vị trí trống rồi ngồi xuống.

Khởi Hiên mỉm cười gật đầu: “Tổng giám đốc La, đương nhiên là được rồi. Cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội này.”

Nói xong, anh cầm bản thiết kế của mình đi tới trước tấm bảng, nhìn người ngồi trong phòng họp, hắng giọng nói: “Xin chào mọi người, bây giờ tôi sẽ báo cáo kế hoạch và ý tưởng thiết kế của mình cho mọi người…”

Hai tiếng sau, Khởi Hiên thu lại bản thiết kế của mình: “Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn nghe tôi giới thiệu.”

Tổng giám đốc La mỉm cười gật đầu, là người vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ tay theo.

Ông ta đứng dậy, đi tới trước mặt Khởi Hiên: “Ha ha, không hổ là thiết kế của cậu chủ nhà họ Bắc Minh, tôi cứ tưởng là chỉ có tổng giám đốc Bắc Minh mới có tài năng này, có điều, anh ấy quản lý tập đoàn lớn như vậy nên không có cách nào phân thân được. Loại bỏ bản thiết kế của các người, thật ra tôi cũng lấy làm tiếc, nhưng hết cách rồi, vì bản thiết kế kia thật sự có một chút không hợp với chúng tôi. Có điều, bản của anh thì rất phù hợp với suy nghĩ của chúng tôi.”

Nói xong, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, anh cứ về trước, chúng tôi thảo luận một chút, đến lúc đó sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn, được chứ?”

Khởi Hiên nghe vậy cũng có chút mở cờ trong bụng: “Cảm ơn tổng giám đốc La đã cho tôi cơ hội, có vấn đề gì cứ tìm tôi, tôi sẽ cố hết sức đạt tới yêu cầu của mọi người.”

Dứt lời, anh thu dọn đồ đạc của mình: “Hôm nay tôi có hơi thô lỗ, vẫn mong tổng giám đốc La tha thứ. Bây giờ tôi không quấy rấy mọi người nữa.”

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao làm tới trưa, cũng chuẩn bị xong tất cả tài liệu cho phiên tòa ngày mai.

“Tịch Dao, tôi thấy chúng ta tới chỗ này đi.” Vân Chi Lâm nói, dọn dẹp tài liệu trên bàn của mình: “Buổi chiều cho em nghỉ nửa ngày, về nghỉ ngơi, chơi với bọn nhỏ đi.”

“Vậy còn anh? Buổi chiều định làm gì?” Cố Tịch Dao vừa dọn dẹp đồ của mình, vừa quay đầu nhìn Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm giả bộ buồn khổ: “Đương nhiên là anh vẫn trấn thủ ở chỗ này, làm lãnh đạo đâu dễ dàng gì.”

Buổi chiều, Cố Tịch Dao cũng không ở nhà với bọn nhỏ, mà tự tay hầm canh đưa đến bệnh viện.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh của Lục Lộ.

“Cô Cố, cô đến rồi. Tinh thần của bà Lục hôm nay không tệ, cô đến trò chuyện với bà ấy đi.” Bác sĩ trực ban gật đầu lên tiếng chào hỏi cô.

“Mọi người vất vả rồi.” Cố Tịch Dao nhẹ nhàng nói rồi đi vào phòng bệnh.

“Mẹ, con tới thăm mẹ đây.” Cố Tịch Dao đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên tủ đầu giường.

“Con đến rồi à…” Sau một trận bệnh dài, mặc dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng khi nhìn thấy con gái tới, tinh thần liền tốt hơn rất nhiều, với lại bây giờ cũng có thể nói đơn giản mấy câu với cô.

“Mẹ, đây là canh con nấu bồi bổ cho mẹ, con lấy cho mẹ ăn nhé.” Nói xong, cô mở hộp giữ nhiệt, đưa tới bên cạnh Lục Lộ.

Sau đó, Cố Tịch Dao cầm lấy một cái thìa nhỏ, múc từng thìa cho Lục Lộ ăn.
 
Chương 1492


Chương 1492

“Mẹ, con thấy rất vui khi sức khỏe của mẹ ngày một tốt hơn. Chờ tinh thần mẹ tôi thêm chút nữa, con sẽ dẫn bọn nhỏ tới thăm mẹ có được không.”

Lục Lộ uống từng ngụm canh, nghe lời con gái nói mà cười híp mắt, không ngừng gật đầu.

Chỉ chốc lát sau là uống xong canh, Cố Tịch Dao cầm khăn giấy cẩn thận lau nước canh còn dính ở ngoài miệng cho mẹ.

“Mẹ, thật ra con vẫn luôn muốn biết rốt cuộc hôm xảy ra chuyện mẹ đã nhìn thấy gì mà ra nông nỗi này.” Cố Tịch Dao nhìn Lục Lộ hỏi.

Lục Lộ nghe con gái hỏi thì nụ cười dần tắt đi. Sau hôm va chạm đó và hôn mê sâu, bà đã không nhớ được nhiều.

“Mẹ, mẹ chỉ nhớ có người đang đuổi mẹ.” Bà nhíu mày trả lời đứt quãng.

“Không sao đâu mẹ, mẹ có thể nhớ được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.” Cố Tịch Dao cầm tay mẹ, kiên nhẫn an ủi bà.

Lúc hai mẹ con đang nói chuyện, cửa phòng bệnh lại mở ra, Vân Chi Lâm đi từ ngoài vào, cầm trong tay một bó hoa tươi.

Anh thấy Cố Tịch Dao ngồi bên trong thì không khỏi có hơi sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: “Tịch Dao, không ngờ em lại ở đây, sức khỏe của dì sao rồi?”

Nói xong, anh liền đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lục Lộ đã tỉnh, vội vàng lên tiếng chào hỏi bà: “Biết dì tỉnh, con đã mang đồ ăn tới cho dì rồi.”

Lục Lộ cũng biết Vân Chi Lâm: “Cậu Vân, mời ngồi.”

Lúc này, Cố Tịch Dao đưa cho anh một cái ghế.

Vân Chi Lâm cũng không khách khí, nói chuyện với Lục Lộ một lúc, hỏi thăm bệnh tình của bà, tóm lại mọi thứ đều có chuyển biến tốt.

Một lát sau, bác sĩ trực ban tới: “Cô Cố, hai người nói chuyện với bệnh nhân cũng lâu rồi, bây giờ bà ấy cần nghỉ ngơi.”

“Được, vậy chúng tôi đi đây.” Cố Tịch Dao nghe bác sĩ nói xong thì quay lại nhìn Lục Lộ: “Mẹ, bọn con về đây, mẹ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai con có vụ án cần ra tòa, xong việc con sẽ tới thăm mẹ.”

Lục Lộ gật đầu với cô, sau đó nói với Vân Chi Lâm: “Cậu Vân, nhờ cậu chăm sóc cho Tịch Dao.”

Vân Chi Lâm cười: “Dì cứ yên tâm đi, cô ấy và bọn trẻ đều ổn, trong công việc cô ấy cũng rất cố gắng, với lại cô ấy cũng sẽ nhanh chóng trở thành luật sư thôi.”

“Cảm ơn cậu Vân đã giúp đỡ con gái tôi, cậu có ơn to nghĩa lớn đối với mẹ con chúng tôi, đời này của chúng tôi đều không thể báo đáp hết.”

“Mẹ đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Cố Tịch Dao nói, đỡ Lục Lộ nằm xuống, đắp chăn cho bà.

Ra khỏi bệnh viện, Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao: “Sao em không ở nhà trông bọn trẻ?”

“Mai phải lên tòa, cho nên em tới thăm mẹ, mẹ có thể cho em sức mạnh.” Cố Tịch Dao nói, khóe miệng lộ ra nụ cười.

“Còn anh, sao anh lại tới thăm mẹ em?” Cô quay lại hỏi Vân Chi Lâm đi cạnh.

“Anh…” Vân Chi Lâm ngẫm nghĩ, rồi nói: “Có lẽ là lâu không gặp, anh và dì cũng khá có duyên, trước kia có gặp bà ấy, sau đó bà nhờ anh tìm em, bây giờ cuối cùng hai mẹ con em cũng được đoàn tụ.”

“Vâng, cuối cùng cũng đoàn tụ rồi. Mẹ em nói anh là ân nhân của chúng em quả không sai, có điều bây giờ em không thể báo đáp cho anh được.” Cố Tịch Dao cảm khái nói.
 
Chương 1493


Chương 1493

“Ha ha, ban ơn không mong báo đáp, anh cũng chỉ tiện tay mà thôi. Nếu như em muốn báo đáp thì cũng dễ, làm một luật sư liêm chính giữ gìn lợi ích chung, vui vẻ sống cùng dì và bọn trẻ.” Vân Chi Lâm mỉm cười nói.

“Ừm, em sẽ. Ban nãy em hỏi bà ấy sao lại xảy ra chuyện, nhưng dường như bà ấy không thể nhớ ra được điều gì, chỉ nói là có người đang đuổi theo bà ấy. Theo em biết, mẹ em ở bên kia sinh sống dựa vào ca hát, sẽ không đắc tội đến ai cả. Mục đích mà người kia đuổi theo bà ấy rốt cuộc là gì chứ?” Cố Tịch Dao thu lại nụ cười, rơi vào trầm tư.

Vân Chi Lâm cũng nhíu mày: “Việc dì xảy ra chuyện quả thực rất kì lạ, có điều bây giờ chúng ta cũng không cần quá sốt ruột, chờ dì hồi phục lại, nói không chừng có thể nhớ ra được gì đó, đến lúc đó chúng ta tìm hiểu ngọn ngành là được rồi.”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Xem ra, cũng chỉ có thể như vậy.”

Nói đến đây bọn họ đi đến bên cạnh xe của Vân Chi Lâm: “Tịch Dao lên xe, anh đưa em về.”

“Không cần đâu, xe em ở bên kia.” Nói xong, cô chỉ vào một chiếc BMW dừng ở cách đó không xa.

Chú Khôn không chỉ có kĩ thuật lái xe giỏi, trình độ truyền đạt cũng rất tốt. Mặc dù mấy ngày nay Cố Tịch Dao chỉ đi xe lúc đi làm rồi tan làm, nhưng trong khoảng thời gian này, chú Khôn cũng đã dạy cô không ít thứ.

Rất nhanh Cố Tịch Dao cũng đã nắm giữ được một ít kĩ thuật cơ bản, bây giờ cô cũng có thể lái xe trên đường lớn đông đúc, chỉ là có hơi chậm một chút mà thôi.

Vân Chi Lâm gật đầu: “Vậy được thôi, em lái xe cẩn thận chút. Ngày mai cũng đừng quên dậy sớm.”

Vân Chi Lâm nói xong quay người lên xe, rất nhanh đã lái xe rời đi.

Cố Tịch Dao nhìn anh lái xe đi xa mới quay lại đi lên xe mình. Khi cô mới khởi động xe, lại thấy một người phụ nữ xuống một chiếc taxi cách đó không xa, vội vã đi vào trong bệnh viện.

Cô nhìn bóng lưng vội vàng của người phụ nữ đó cảm thấy hết sức quen thuộc, giống như là Lạc Kiều.

Đã trễ vậy rồi cô ấy còn vội vã tới nơi này làm gì? Điều này khiến Cố Tịch Dao không thể hiểu nổi, vì vậy cô vội tắt máy xe rồi đuổi theo.

“Kiều Kiều.” Lúc Cố Tịch Dao tiến đến gần người phụ nữ kia, gọi một tiếng phía sau lưng cô.

Chỉ thấy bước chân của người kia dừng lại một chút, rồi lại tăng nhanh tốc độ bước vào trong bệnh viện.

Qua phản ứng của người phụ nữ trước mặt, Cố Tịch Dao chắc chắn cô chính là Lạc Kiều.

Để nhìn cho rõ, cô cũng bước nhanh hơn để đuổi theo.

Cho đến khi cô đuổi theo đến tầng hai, lại không thấy bóng dáng của Lạc Kiều đâu nữa.

Cố Tịch Dao vội vàng tìm kiếm khắp nơi trên tầng hai, cho đến khi đi qua một phòng khám, cửa phòng đó không đóng chặt, cô vô thức nhìn vào trong, Lạc Kiều đang ngồi trong đó.

Cô ngẩng đầu lên nhìn tên của phòng khám này – Khoa phụ sản.

Hỏng rồi, không phải cô ấy muốn bỏ đứa trẻ đi đấy chứ!

Đây không phải một chuyện nhỏ, nghĩ đến đây, cô vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, nhanh chóng gọi cho Hình Uy.

Lúc này Hình Uy đang ngồi trên chỗ của mình, nhìn cậu chủ Bắc Minh Quân.

Chuyện mới xảy ra, thật sự khiến anh có chút chút lo lắng cho cậu chủ.

Lúc Bắc Minh Quân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, chỉ thấy cửa phòng làm việc mở ra, Bắc Minh Khởi Hiên đi vào.

Hình Uy đứng lên gật đầu với anh ta: “Cậu Khởi Hiên.”
 
Chương 1494


Chương 1494

Bắc Minh Khởi Hiên cũng nhìn Hình Uy: “Nghe nói cậu lên chức, trước mắt tôi có chút bận rộn, không có thời gian chuẩn bị quà tặng, vài ngày nữa sẽ bù cho cậu.”

Hình Uy vội vàng xua tay: “Cậu Khởi Hiên khách sáo rồi. Không biết hôm nay anh đến tìm cậu chủ là có việc gì?”

Bắc Minh Khởi Hiên nhìn Cố Tịch Dao cười lạnh một tiếng: “Lần này tôi đến đây để nói một tin tốt và một tin xấu.”

Chỉ là Cố Tịch Dao dường như không chút hứng thú với lời của anh ta, thu dọn đống tài liệu trong tay, rồi châm một điếu thuốc trên bàn, vắt chân lên nhìn xem Bắc Minh Khởi Hiên diễn vở kịch này như thế nào.

Bắc Minh Khởi Hiên cầm bản vẽ lấy về từ tập đoàn Gia Mậu ra, đặt lên bàn Bắc Minh Quân: “Thật không ngờ thứ gọi là tinh phẩm được chú hai lựa chọn, lại bị người khác coi là rác mà ném đi, đúng là khiến cho tập đoàn Bắc Minh thị phải xấu hổ mà.”

Hình Uy đi đến trước bàn, cầm bản vẽ trong tay lên nhìn, đúng là bản vẽ của chủ quản Dư: “Cậu Khởi Hiên, bản vẽ này chúng tôi đã gửi đi từ sáng sớm, sao lại ở trong tay anh?”

“Là cổ đông lớn thứ hai của Bắc Minh thị, có vài chuyện tuy không nói với tôi, nhưng tôi cũng không thể không để tâm. Trước kia tôi vẫn công nhận ánh mắt của chú hai, nhưng lần này lại khiến tôi cảm thấy có chút thất vọng. Để Bắc Minh thị không bị mất mặt, tôi đành phải tự ra tay, đưa bản thiết kế của mình qua đó rồi.”

Bắc Minh Khởi Hiên nói xong, cũng không quan tâm Bắc Minh Quân có đồng ý hay không, đưa tay ra lấy hộp thuốc mà Bắc Minh Quân vừa mới ném thuốc bàn, lấy ra một điếu rồi hút.

Hình Uy nhíu mày nhìn Bắc Minh Khởi Hiên nói: “Chẳng lẽ bọn họ đã giữ lại bản thiết kế của cậu Khởi Hiên rồi.”

Bắc Minh Khởi Hiên ngậm điếu thuốc khẽ cười: “Đương nhiên rồi. Không chỉ như vậy, tôi còn lấy về được hợp đồng giữa tập đoàn Gia Mậu và Bắc Minh thị.”

Bắc Minh Khởi Hiên nói xong, lấy ra hợp đồng có con dấu của tập đoàn Gia Mậu từ trong túi xách.

Rồi tùy tiện ném lên bàn làm việc.

Bắc Minh Quân nhìn hợp đồng trên bàn, đưa tay ra cầm lấy.

“Cậu chủ, đừng!” Hình Uy thấy Bắc Minh Quân muốn xé bản hợp đồng trong tay, vội đưa tay ra ngăn cản anh.

Bắc Minh Khởi Hiên nhìn anh cười lạnh: “Bản hợp đồng này tôi nghĩ anh còn biết rõ nó quan trọng với Bắc Minh thị như thế nào hơn tôi đấy. Nếu như tôi nhớ không lầm, khoảng thời gian này Bắc Minh thị của chúng ta đã không còn công trình lớn nào đang làm nữa. Nếu anh mà xé đi, e là sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.”

Nói xong, anh ta thong thả đi về phía cửa phòng làm việc.

“Được rồi, nên nói tôi đều đã nói, những chuyện khác mấy người cứ xem mà làm, tôi cũng nên về nhà rồi, chuyện này cũng khiến tôi tốn không ít công sức đấy.” Nói xong kéo cửa ra rồi đi ra ngoài.

Hình Uy nhìn tấm lưng đang rời đi của Bắc Minh Khởi Hiên, không biết nên nói điều gì, anh thở dài một hơi rồi ngồi lại vị trí của mình.

Lúc này điện thoại của anh reo lên, anh cúi đầu xuống nhìn, là Cố Tịch Dao gọi đến.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Quân, sau đó nghe máy.
 
Chương 1495


Chương 1495

Anh chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Cố Tịch Dao vang lên: “Anh đang ở đâu, mau đến bệnh viện một chuyến, càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ thật sự gây ra mạng người đó!”

Hình Uy nhíu mày: “Cô Cố, rốt cuộc là chuyện gì? Tôi vẫn đang ở phòng làm việc, bây giờ còn có chút chuyện không thể rời đi được.”

Bắc Minh Quân vừa nghe thấy là Cố Tịch Dao gọi đến, không khỏi nhướng mày lên.

Cố Tịch Dao nghe thấy vậy: “Tôi nhìn thấy Kiều Kiều ở bệnh viện, tôi sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch, anh vẫn nên đến nhanh chút đi, ở khoa phụ sản.”

Hình Uy đặt điện thoại xuống, sắc mặt trở nên bất an.

“Cậu có việc thì đi làm đi, để người ta đợi ở đó không tốt.” Bắc Minh Quân nói xong, dập điếu thuốc trong miệng đi, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, không nhìn đến bản hợp đồng kia.

Hình Uy thấy cậu chủ đã rời đi, anh cũng không cần đợi gì nữa.

Đến hầm để xe, anh đưa chìa khóa cho Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, tôi có chút việc rất quan trọng cần làm, không thể đưa anh về được.” Nói xong lập tức chạy đi.

Nhìn dáng vẻ chạy đi của Hình Uy, khóe miệng Bắc Minh Quân khẽ cong lên.

Sau khi Cố Tịch Dao gọi điện cho Hình Uy, cô sợ Lạc Kiều làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch, bèn vội đẩy cửa phòng khoa phụ sản: “Kiều Kiều, cậu không được làm chuyện ngớ ngẩn đâu đấy!”

Lạc Kiều quay đầu lại thấy Cố Tịch Dao đã đến, liền cảm thấy có chút không ổn.

Hôm nay cô đến đây không thông báo cho ai cả, cô chỉ sợ có người sẽ ngăn cản mình.

Mấy ngày nay ở nhà cùng ba mẹ, cô đã nghĩ rất rõ ràng rồi, đứa trẻ này đối với cô mà nói là một sự cố, hơn nữa còn là một sự cố với người đàn ông mà cô không để vào mắt.

Nhưng không ngờ, như vậy rồi mà cô vẫn đụng phải người mà cô sợ gặp nhất.

Cô cầm túi xách rồi đứng dậy, gương mặt bất lực nhìn Cố Tịch Dao: “Dao, chuyện có muốn con hay không này, mấy ngày nay ở nhà tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi. Nhưng thực sự là tớ không nghĩ ra lí do gì để sinh nó ra.”

Cố Tịch Dao kéo Lạc Kiều ra khỏi phòng khám, đứng ngoài hành lang: “Kiều Kiều, cậu làm như vậy cậu nhất định sẽ hối hận đấy cậu có biết hay không! Chẳng lẽ những lời tớ nói với cậu ở nhà đều vô dụng sau?”

Lạc Kiều nhìn dáng vẻ sốt ruột của Cố Tịch Dao, giống như còn căng thẳng và đau lòng hơn chính bản thân cô.

Lạc Kiều nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, sau đó rất nghiêm túc nói với Cố Tịch Dao: “Dao, tớ đã nghĩ rất kĩ rồi, tớ và đứa bé này không có duyên với nhau, cho dù có sinh nó ra, nó cũng sẽ không vui đâu.”

“Kiều Kiều, đứa bé là của cả cậu và Hình Uy, cậu không thể tự ý đưa ra quyết định được.” Cố Tịch Dao càng nói càng tức.

Lạc Kiều thật sự bị ép đến điên luôn rồi: “Dao, xin cậu đừng nói nữa có được hay không, đừng có nhắc đến tên kia nữa có được hay không, tớ thật sự không muốn nói chuyện với anh ta, càng không muốn gặp mặt anh ta.” Nói xong cô lập tức muốn rời khỏi bệnh viện.

“Kiều Kiều, cậu không thể trốn tránh vấn đề này được, biết chứ, không thể trốn tránh!” Cố Tịch Dao đuổi theo cô.

Bây giờ rất nhiều bệnh viện có thể phá thai, ai biết được liệu cô ấy có rời khỏi nơi này rồi lại chạy đến một bệnh viện khác hay không chứ.

Lạc Kiều dừng bước lại, quay sang nhìn Cố Tịch Dao: “Cậu luôn bảo tớ không được trốn tránh, phải dũng cảm đối diện. Nhưng cậu thì sao, không phải vẫn đang trốn tránh anh ta sao.”
 
Chương 1496


Chương 1496

Cố Tịch Dao nghe xong, không ngờ Kiều Kiều lại nói ra những lời như vậy.

Cô nhìn Lạc Kiều, khẽ lắc đầu: “Kiều Kiều, cậu sai rồi. Tớ trốn tránh, vì đó thật sự là một sai lầm, hơn nữa tớ không may mắn và hạnh phúc như cậu. Nhưng cho dù có như thế nào, cho dù có là một sai lầm, tớ vẫn sẽ sinh đứa bé ra, bởi vì đứa bé vô tội, tớ có thể cảm nhận được nhịp tim của đứa bé trong bụng tớ, cái cảm giác tồn tại đó, khiến tớ có thể kiên trì tiếp cho dù hoàn cảnh có khó khăn như thế nào đi chăng nữa.”

Nói xong cô bước đến trước mặt Lạc Kiều, kéo tay của cô ấy: “Kiều Kiều, tớ không muốn cậu phạm phải một lỗi sai mà có thể cả đời này cậu cũng không cứu vớt được, cậu hiểu chứ?”

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Hình Uy hồn bay phách lạc bước ra khỏi thang máy, anh không ngừng tìm kiếm hai bóng người quen thuộc trong đám đông.

Rất nhanh anh đã tìm thấy Cố Tịch Dao và Lạc Kiều.

“Cô Cố, cô Lạc cô ấy…” Hình Uy căng thẳng nhìn Lạc Kiều.

Cố Tịch Dao thấy Hình Uy cũng đến rồi, nhiệm vụ của cô cũng xem như đã hoàn thành.

Cô bước đến trước mặt Hình Uy, cố ý lớn tiếng nói, cũng để cho Lạc Kiều nghe thấy: “Tôi giao Lạc Kiều cho anh đấy, nhiệm vụ của tôi cũng xem như hoàn thành rồi. Còn về đứa bé trong bụng cô ấy, hai người tự thương lượng đi. Cũng không còn sớm nữa, tôi nên về chăm sóc cho cục cưng của tôi rồi.”

Nói xong cô hướng về phía thang máy rời đi.

Cố Tịch Dao lái xe về nhà, trong lòng vẫn đang lo lắng cho Hình Uy và Lạc Kiều, hi vọng bọn họ có thể nghiêm túc đối diện với chuyện này, sau đó thuận lợi giải quyết.

Về đến nhà, vừa bước vào đã thấy Anna đang ôm Cửu Cửu trong lòng. Cô nhóc đã ngủ rồi. Anna ra hiệu cho cô im lặng.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Anna, đưa tay ra cẩn thận đón Cửu Cửu.

Nhìn dáng vẻ say ngủ của Cửu Cửu, Cố Tịch Dao đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con bé.

Thời gian này cô vì vụ án của Bắc Minh Quân mà bận rộn đến mức không phân biệt nổi thời gian nữa. Cô cũng rất ít hỏi thăm chuyện của con cái.

Cứ như vậy, Cố Tịch Dao ôm lấy cục cưng bé nhỏ rất lâu rồi mới nhẹ nhàng đặt cô bé trở lại giường.

Khi cô bước ra khỏi phòng, chỉ nhìn thấy Trình Trình đang ngồi trên sô pha nhìn cô.

Cố Tịch Dao mỉm cười bước đến trước mặt thằng bé: “Con yêu, có chuyện gì sao?”

“Mẹ, chiều nay Dương Dương nói với con, ngày kia phải chôn cất ông nội rồi.” Tinh thần của Trình Trình rõ ràng đang rất suy sụp.

Ngày kia, ông Bắc Minh phải hạ huyệt rồi, đúng là nhanh thật.

Cố Tịch Dao đặt Trình Trình vào lòng mình: “Ngày kia con đi đi, hai ngày này mẹ lơ là con và em gái con quá, mấy đứa không trách mẹ chứ?”

Trình Trình lắc lắc đầu: “Mấy hôm nay công việc của mẹ bận mà, cũng là vì để con và em có cuộc sống tốt hơn thôi. Sao bọn con lại trách mẹ được? Đúng rồi, hôm chôn cất ông mẹ và em có đi không? Con thấy, trong thời gian ông nội nằm viện, đặc biệt là lần cuối cùng mẹ đưa con đến thăm ông, thái độ của ông với mẹ đã không còn thấy ghét như trước nữa rồi, không phải sao?”

Cố Tịch Dao nhìn Trình Trình, gật đầu: “Những chuyện này mẹ đều biết mà, chỉ là trong thế giới của người lớn không chỉ có ghét và không ghét đâu. Mẹ và em không đến đó, cũng là vì chỉ có như vậy mới không dẫn đến nhiều rắc rối hơn.”
 
Chương 1497


Chương 1497

Trình Trình gật đầu: “Mẹ, con hiểu rồi. Con sẽ nói trong lòng với ông nội là con thay mẹ và em đến tiễn ông. Như vậy linh hồn ông nội ở trên trời cũng sẽ thấy rất vui đó.”

Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Hôm nay là ngày mở phiên toài.

Ăn xong bữa sáng, Cố Hạnh Nguyện bắt đầu chuẩn bị vật dụng mình cần dùng để ra tòa.

Khi cô đứng trước gương, nhìn vào chính mình, trên người cô mặc một bộ đồ tây công sở màu đen, trông rất chững chạc.

Nhưng cô cứ nhìn mãi nhìn mãi, trong ánh mắt lại xuất hiện chút ngẩn ngơ.

Thấy Cố Tịch Dao cứ đứng im trước gương, Anna nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô, nhìn thấy biểu cảm của cô liền khẽ cau mày: “Tịch Dao, cháu sao thế, không khỏe à?”

“À, không.” Cố Tịch Dao định thần lại, đưa tay lên liên tục chỉnh lại tóc.

“Tịch Dao, bộ đồ này mặc lên người cháu hợp thật đấy, đúng là một OL chính hiệu. Cháu nhất định có thể trở thành điểm sáng nhất trong phiên tòa hôm nay. Nếu dì mà là đàn ông thì chắc chắn sẽ mê cháu mất thôi.” Anna cố gắng chọc cho Cố Tịch Dao vui vẻ.

Cố Tịch Dao đương nhiên biết thừa ý tứ của cô: “Ha, lại còn OL nữa, thế rốt cuộc là Office Lady hay Old Lady đây?”

Anna vội vàng xua tay, giả vờ bày ra dáng vẻ hoảng hốt: “Đương nhiên là Office Lady rồi, Tịch Dao của chúng ta bây giờ vẫn là một bông hoa chớm nở đấy.”

“Hehe, có bông hoa nào từng sinh ba đứa con như cháu sao?” Nói đến đây, Cố Tịch Dao lại thu lại nụ cười trên gương mặt.

Cô nhìn Anna, khuôn mặt hiện lên một chút lo lắng: “Anna, cháu thấy hơi căng thẳng, cứ nghĩ đến phiên tòa là cháu lại nhớ lại cảnh tượng cháu và anh ấy đứng song song trên phiên tòa năm đó.”

Anna hiểu rõ cảm giác này của cô, liền đưa đưa tay vỗ vai Cố Tịch Dao: “Phải, từ lần trước đến lần này, việc đổi vai đúng là hơi khó thích ứng thật. Nhưng Tịch Dao này, cháu đã không còn như trước nữa rồi, đây đều là những chuyện cháu phải đối mặt, hãy tin tưởng bản thân mình nhé.”

“Vâng, Anna, dì yên tâm đi.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa mỉm cười.

Cố Tịch Dao cẩn thận đỗ xe dưới bãi đậu xe của tập đoàn Bắc Minh.

Cô vừa khóa cửa xe liền nhìn thấy Vân Chi Lâm lái xe 911 đến.

“Tịch Dao, em đến sớm thật đấy, còn một lúc nữa mới đến lúc mở phiên tòa mà.” Vân Chi Lâm đỗ xe xong, cầm tập tài liệu đi đến trước mặt cô.

“Không phải anh cũng đến rất sớm đó sao?” Cố Tịch Dao vừa nói vừa mỉm cười với Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm nhướng mày: “Anh không thể không đến sớm được, hôm nay anh đóng vai chính mà.”

“Cốc cốc…”

Có tiếng gõ cửa phòng làm việc.

Hình Uy vội vã ra mở cửa, nhìn thấy Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao đứng trước cửa.

“Mời cô chủ và anh Vân vào đây.” Hình Uy mời hai người họ vào phòng.

Bắc Minh Quân ngước mắt lên nhìn hai người, không mời họ ngồi xuống, mà tự mình đứng lên.

Anh đưa tay chỉnh đốn lại quần áo của mình, sau đó trực tiếp đi ra khỏi văn phòng.

Thấy ông chủ không nói gì mà đã ra ngoài, khuôn mặt Hình Uy lộ ra vẻ ngại ngùng, dù gì thì họ cũng đến để giúp ông chủ thưa kiện mà, không ngờ bây giờ anh ấy lại đối xử với họ như thế.
 
Chương 1498


Chương 1498

Nhưng cũng khó trách anh, từ khi chỉ định luật sư đến khi lấy lời khai, không có chuyện nào là thuận theo ý ông chủ cả. Vì vậy mà cho đến bây giờ, vụ kiện này được xử lý một cách rất khó xử, hơn nữa còn phải đối diện với khả năng sẽ thua kiện.

“Xin lỗi, mấy hôm nay tâm trạng của ông chủ không được tốt lắm, mong hai vị bỏ qua cho.”

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ gượng gạo của Hình Uy liền mỉm cười với anh ta: “Không sao, anh cứ làm việc của anh đi. Phải rồi, chuyện giữa anh và Lạc Kiều thế nào rồi?”

Hình Uy nhìn cô, khẽ thở dài: “Cô chủ, chuyện hôm qua không biết tôi phải nói thế nào đây, nói chung là khó nói lắm.”

Cố Tịch Dao căng thẳng nhìn Hình Uy: “Chẳng nhẽ Kiều Kiều vẫn quyết định bỏ đứa bé sao?”

Hình Uy lắc đầu: “Cô chủ, hôm qua cô Lạc nghe cô nói xong thì quyết định không bỏ đứa bé nữa, nhưng cô ấy có một điều kiện với tôi.”

Đứa bé rốt cuộc cũng được giữ lại, Cố Tịch Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Nói đi, Kiều Kiều đòi hỏi cậu điều kiện gì?”

Hình Uy liếc qua Vân Chi Lâm đang đứng cạnh Cố Tịch Dao, anh ngậm chặt miệng không nói gì.

Vân Chi Lâm thấy ánh mắt của anh ta thì cũng biết là anh ta ngại nói vì có mình ở đây.

“Tịch Dao, bây giờ anh ra khởi động xe, hai người mau ra theo đi nhé.” Nói xong Vân Chi Lâm liền bước vội mấy bước đi theo Bắc Minh Quân.

Hình Uy thấy Vân Chi Lâm đi khỏi rồi mới quay sang nói với Cố Tịch Dao: “Điều kiện duy nhất mà cô Lạc muốn chính là muốn tôi tránh xa cô ấy.”

“Tránh ra cô ấy?” Cố Tịch Dao không hiểu rốt cuộc cô gái này đang nghĩ cái gì nữa: “Vậy anh định làm thế nào?”

Hình Uy nhíu mày: “Thực ra tôi cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng để cô Lạc không tức giận, tôi đành phải nghe theo cô ấy thôi.”

Cố Tịch Dao nhìn Hình Uy, gật đầu: “Anh đã quyết như vậy rồi thì cứ làm như anh muốn đi. Có điều đừng trách tôi chưa nhắc nhở anh, cô ấy một thân một mình, mà hai tháng nữa là sẽ lộ bụng thôi, chuyện này cô ấy cũng chưa hề nói cho bố mẹ biết. Nói cách khác là đợi bụng cô ấy to rồi sẽ chuyển ra ngoài ở. Anh nghĩ xem, người phụ nữ một mình ôm bụng bầu, xung quanh cũng chẳng có ai chăm sóc. Nếu anh thực sự thích cô ấy, hơn nữa nếu anh là người đàn ông có trách nhiệm, liệu anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy mang thai 10 tháng như thế không? Không chỉ vậy, đợi đến lúc con của anh và Kiều Kiều ra đời, cô ấy sẽ không cho anh được quyền làm bố đâu.”

Hình Uy nghe vậy thì hoang mang tột độ: “Mấy ngày nay tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện giữa tôi và cô Lạc. Đương nhiên là tôi không muốn để cô ấy chịu tủi thân mà sinh đứa bé ra như thế, nhưng tôi còn có cách nào nữa chứ, cô ấy không hề muốn nhìn thấy tôi.”

“Cô ấy bảo anh không gặp là anh không gặp thật à? Tâm tính của Kiều Kiều bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ cả, đột nhiên gặp phải chuyện thế này cô ấy vẫn còn chưa thích ứng kịp, việc anh cần làm bây giờ là nghĩ cách ở bên cạnh cô ấy. Dần dần rồi cô ấy sẽ chấp nhận anh thôi.” Cố Tịch Dao nhìn Hình Uy, cái tên này IQ cao bao nhiêu cô không rõ, nhưng cô đoán chắc được EQ của anh ta thấp thế nào.

Nếu cô không giúp phá bỏ lớp ngăn cách mỏng manh này giữa hai người họ thì chắc mãi mãi anh ta cũng không hiểu ra được.

Cố Tịch Dao nhìn Hình Uy với đôi lông mày đang nhíu chặt lại: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Chủ anh đang đợi anh ở ngoài xe đấy.”

Bốn người họ ngồi trên ba chiếc xe, rời khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị với tốc độ rất nhanh, hướng thẳng đến tòa án.
 
Chương 1499


Chương 1499

Hôm nay là ngày mở phiên tòa vụ kiện giữa Bắc Minh Quân và công ty giải trí mới, hôm nay lực lượng bên công ty giải trí mới rất đông đủ, hắn biết cho dù Bắc Minh Quân có là người có sức mạnh đến mấy thì cũng không thể thay đổi cái kết sẽ thua kiện này.

Thế là liền dựa vào ưu thế bẩm sinh của truyền thông, bắt đầu gây tiếng vang lớn ngay trước cửa tòa án.

Vì vụ án này có liên quan đến người nổi tiếng, nên tòa án quyết định không thẩm tra công khai. Vì vậy phóng viên của các cơ quan truyền thông lớn chỉ đành chờ trực bên ngoài cửa tòa án.

Trước khi Bắc Minh Quân đến: “người bị hại” Tam Hỗn đã đến nơi từ rất sớm.

Bây giờ anh ta đang muốn dốc toàn lực để than vãn kể lể chuyện Bắc Minh Quân đã đập hỏng máy móc của anh ta như thế nào trước mặt đám nhà báo.

Từ đó cố gắng để tạo thành cục diện một chiều.

Đúng lúc Tam Hỗn đang bắn mưa xuân tung tóe thì có tiếng cả dàn xe vang lên, xe của Bắc Minh Quân xuất hiện trước cửa tòa án, đám phóng viên liền vây kín như ong trước xe anh.

“Anh Bắc Minh, anh có nắm chắc được phần thắng hay thua trong vụ án ngày hôm nay không?”

“Anh Bắc Minh, về việc công ty giải trí mới phía người đến công khai chửi bới ác ý trước cửa tập đoàn Bắc Minh Thị, liệu anh có định kháng án sau khi tình tiết vụ án này kết thúc không?”

Hình Uy thấy một đám nhà báo chặn đứng trước đầu xe liền cau mày.

“Tránh ra, tránh ra…”

Đúng lúc đó, Vân Chi Lâm đi đằng sau cũng đỗ xe tại chỗ đỗ ngay trước cửa, sau đó xông thẳng vào đám đông xua các phóng viên ra.

Sau đó Cố Tịch Dao cũng dừng xe lại trước cửa tòa án, rồi đến giúp Vân Chi Lâm.

Bắc Minh Quân ngồi trong xe nhìn thấy cảnh này, hai đầu mày liền hơi nhăn lại, thực sự không ngờ hai người họ lại làm thế.

Phải biết khi mình là luật sư của Bắc Minh Quân, thì không thể hạ thấp bản thân đi làm một chuyện mà chỉ bảo vệ mới làm thế này được.

Tam Hỗn đứng một bên vừa nhìn thấy Cố Tịch Dao, hai mắt liền hơi nheo lại.

Chính là người phụ nữ này đã cố ý tiếp cận anh ta để điều tra sự việc, may mà sau này đã có người giúp anh ta giải quyết chuyện này rồi.

Cũng chính là người phụ nữ này, ngày đó hại anh ta bị Bắc Minh Quân đánh cho một trận bầm dập, đến tận bây giờ vết bầm trên mặt vẫn chưa tan.

Quả đúng là đồ lưu manh, chẳng có chút khí chất phù hợp làm chuyện lớn gì cả, anh ta càng nghĩ càng tức, mà càng tức thì lại bị kích động.

Anh ta chen lấn qua đám người đi đến trước mặt Cố Tịch Dao, hung dữ lên tiếng: “Con đàn bà đáng ghét này, chuyện hôm đó tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!”

Cố Tịch Dao cùng lúc đó cũng nhìn thấy Tam Hỗn đi về phía mình, cô liền vô thức lùi chân về phía sau.

Vân Chi Lâm đang đuổi các phóng viên thì nhìn thấy một cái đầu hói hung tợn đi về phía này, anh liền theo bản năng nâng cao cảnh giác, đến khi anh biết cái đầu hói đó muốn đến tìm Cố Tịch Dao gây sự, anh không ngần ngại lấy thân mình đứng chắn phía trước Cố Tịch Dao: “Anh muốn làm gì, ở đây là tòa án, không phải chỗ để cho mấy người như anh đến đây làm loạn!”

Đi phía sau Tam Hỗn ngoài Tiểu Thiến còn có cả luật sư của anh ta đang vội vã chạy đến.

Tiểu Thiến đi đến bên cạnh Tam Hỗn, đưa tay nhéo anh ta một cái: “Anh có thể đừng gây chuyện ở đây được không?”

Câu nói này cũng đã nhắc nhở Tam Hỗn, cái tên này cũng thầm kêu lên một câu, sao lại không biết kiềm chế tính khí của bản thân như thế, suýt nữa thì làm hỏng việc lớn.
 
Chương 1500


Chương 1500

Mặc dù vậy, anh ta vẫn hướng ánh mắt hung dữ về phía Cố Tịch Dao.

Vân Chi Lâm chỉ thẳng vào Tam Hỗn nói: “Dựa vào hành động vừa rồi của anh, tôi có thể tố cáo anh đe dọa người khác đấy biết không? Còn không mau dẫn người của anh cút đi!”

Mặc dù Tam Hỗn đã được kéo lại, nhưng anh ta vẫn không nuốt trôi cơn giận này, mà trừng mắt chỉ vào mặt Vân Chi Lâm: “Thằng nhóc này là cái thá gì, cậu đợi đó, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa!”

Nói xong anh ta bị người khác kéo vào trong cổng tòa án.

Vân Chi Lâm nhìn anh ta cười khẩy, rồi xoay người nói với phóng viên: “Mọi người thấy rồi đó, một người không khác gì tên lưu manh thế này, mà lại trở thành nguyên cáo, trước tiên không nói đến chuyện ai thắng ai thua trong vụ án, mà chỉ dựa vào nhân phẩm của anh ta, ai sẽ tin anh ta là người bị hại chứ?”

Nói xong, anh đẩy phóng viên qua hai bên: “Mong các bạn phóng viên nhường đường cho bạn tôi đi một lát, cảm ơn các bạn.”

Sau khi chứng kiến cảnh tượng lúc nãy, mọi người vốn đang nghiêng về phía Tam Hỗn, bỗng bị Vân Chi Lâm kéo về phía mình.

Sau khi mọi người đã nhường đường, Hình Uy từ từ lái xe vào trong cổng tòa án, rồi Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao cũng lái vào theo.

Khi mọi người đã có mặt ở tòa án, Vân Chi Lâm vội dẫn mấy người Bắc Minh Quân đi tới cửa phòng hội nghị công cộng: “Mọi người ngồi đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi tới chỗ thẩm phán một chút.”

Với những vụ án thế này, thì trước khi mở phiên tòa sẽ tiến hành hòa giải dân sự lần cuối, chỉ khi nào hòa giải vô hiệu mới tiến hành trình tự kế tiếp.

Hình Uy mở cửa ra, đi vào phòng trước, rồi tới Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao ôm xấp tài liệu đi sau cùng.

Bọn họ vừa đi vào, đã nhìn thấy nhóm người Tam Hỗn đang ngồi ở bên trong.

Hai bên liền nhìn thấy nhau, nhất là lúc nãy ở trước cổng tòa án còn xảy ra cảnh tượng kia, càng làm hai bên nổi nóng hơn.

Nhưng giờ mấy người Tam Hỗn không dám manh động nữa, lúc nãy trên đường đi từ cổng tòa án vào đây, luật sư của anh đã nhắc nhở anh không được gây chuyện nữa, bằng không rất có thể bọn họ vốn đang nắm giữ phần thắng sẽ bị thua.

Nên trong lòng anh luôn ghi nhớ câu này rất rõ ràng.

So với bọn họ, rõ ràng Bắc Minh Quân và Hình Uy bình tĩnh hơn nhiều.

Chỉ có Cố Tịch Dao vừa nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Tam Hỗn khi nhìn về phía mình, thì trong lòng hơi bất an. Dù cô cố gắng bình tĩnh thế nào, thì cô cũng là phụ nữ, nên năng lực vẫn có hạn khi đối mặt với hạng người xấu như này.

Bầu không khí yên tĩnh cứ duy trì như thế, năm phút sau, Vân Chi Lâm dẫn thẩm phán đi vào.

“Mọi người, trước khi mở phiên tòa tôi muốn hỏi lại mọi người lần nữa, rốt cuộc mọi người có muốn tiếp tục vụ kiện này không? Tôi đã xem qua toàn bộ vụ kiện rồi, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần hai bên đều nhường nhịn, thì sẽ biến thành chuyện nhỏ thôi.” Thẩm phán nói xong thì nhìn hai bên, đợi ý kiến của mọi người.

Nhưng năm phút đã trôi qua, hai bên vẫn không có động tĩnh gì.

Thẩm phán nhìn Tam Hỗn trước, thấy nguyên cáo này ăn mặc như một tên lưu manh, thì thầm nhíu mày, không ngờ người thế này cũng có thể trở thành nguyên cáo, thật không còn gì để nói.
 
Chương 1501


Chương 1501

Ông nói với Tam Hỗn: “Nguyên cáo, có phải cậu vẫn muốn tiếp tục vụ kiện này đúng không?”

Tam Hỗn nhìn thẩm phán, rồi lưu manh nói: “Ngài thẩm phán, thật ra tôi không phải người không nói lý lẽ, nhưng tổng giám đốc Bắc Minh này nắm giữ sản nghiệp lớn như vậy, lại quá keo kiệt, chúng tôi chỉ muốn anh ta bồi thường tổn thất cho chúng tôi thôi, chứ đâu có ý gì khác. Nếu anh Bắc Minh đồng ý thì chúng tôi có thể rút đơn kiện.”

Thẩm phán gật đầu, rồi nhìn Bắc Minh Quân nhẹ nhàng nói: “Cậu Bắc Minh, cậu cũng là người nổi tiếng trong thành phố A chúng ta, đâu cần phải đặt nặng chuyện nhỏ nhoi này, tôi thấy cậu cứ bồi thường cho họ một ít tiền là được.”

Không đợi Bắc Minh Quân đáp lại, Hình Uy đã lên tiếng ngay: “Ngài thẩm phán, lúc nãy ông không nhìn thấy cảnh tượng trước cổng tòa án đâu, anh ta mà là người bị hại à, anh ta hoàn toàn là tên ăn vạ.”

Thẩm phán nghe vậy thì nói: “Hóa ra cậu Bắc Minh cũng không đồng ý hòa giải à?”

Nói xong, ông lật hai tờ tài liệu do luật sư hai bên gửi tới ở trong tay ra, rồi nhìn Bắc Minh Quân nói: “Cậu Bắc Minh, chúng tôi đã xem qua tình huống cụ thể của vụ kiện này rồi.”

Dứt lời, tất cả những người có mặt tại đây đều nhìn về phía Bắc Minh Quân.

Phòng hội nghị lại chìm trong sự im lặng lần nữa, một lúc sau, Bắc Minh Quân gật đầu, rồi nhìn thẩm phán nói: “Trợ lý tôi nói rất đúng, dù tôi có tiền, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý chịu thiệt, nhất là với một người như vậy.”

“Xem ra cậu Bắc Minh cũng không hề muốn nhường nhịn. Nếu đã như vậy thì năm phút sau vụ kiện này sẽ được mở phiên tòa, mời hai bên làm tốt công tác chuẩn bị.” Nói xong, ông thu dọn tài liệu trong tay, rồi đứng dậy ra khỏi phòng hội nghị.

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao nhìn nhau, rồi nói với Bắc Minh Quân: “Cậu Bắc Minh, chúng ta chuẩn bị ra tòa thôi.”

Tam Hỗn đang ngồi ở phía đối diện, đắc ý cười lạnh với Bắc Minh Quân: “Cậu Bắc Minh, nếu anh muốn ra tòa với tôi, vậy thì anh mau chuẩn bị tiền đi, tôi không có nhiều thời gian đâu.”

Hình Uy thấy Tam Hỗn hống hách như thế thì siết chặt nắm đấm, anh thật sự rất muốn đánh anh ta một trận.

Năm phút sau…

Tam Hỗn và Bắc Minh Quân lần lượt ngồi vào vị trí của nguyên cáo và bị cáo.

Vân Chi Lâm ngồi cạnh Bắc Minh Quân, còn Hình Uy và Cố Tịch Dao thì lần lượt ngồi bên cạnh hai người.

Thẩm phán thấy người hai bên đều tới đông đủ, thì gõ búa.

“Bắt đầu khai mạc phiên tòa.”

Luật sư đại diện cho nguyên cáo Tam Hỗn cầm tài liệu lên, rồi đứng dậy gật đầu với thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, tôi đại diện cho nguyên cáo bên Công ty giải trí mới đệ đơn kiện bồi thường dân sự với anh Bắc Minh Quân bên tập đoàn Bắc Minh thị.”

Rồi anh ta tường thuật lại mọi chuyện đã xảy ra vào hôm đó, cuối cùng anh ta nói: “Thưa ngài thẩm phán, giờ tôi xin mời thân chủ của tôi, cũng chính là người bị hại đưa ra lời khai trước tòa.”

Tam Hỗn chỉnh lại quần áo trên người mình, cũng thu liễm lại vẻ mặt lưu manh rồi nói: “Thưa ngài thẩm phán, tôi vốn là một phóng viên, tất nhiên ở đâu có tin tức thì tôi sẽ chạy tới đó, đây là đặc thù công việc của chúng tôi. Nhưng tôi không ngờ anh Bắc Minh không chịu tiếp nhận phỏng vấn thì thôi đi, anh ta hoàn toàn có thể tránh đi đường khác, hoặc bảo vệ sĩ mở đường cho anh ta cũng được. Tôi thật sự không ngờ anh Bắc Minh vốn là một người nổi tiếng, nhưng lại thô lỗ cướp máy quay của tôi, rồi ném xuống đất, không những thế, anh ta còn giẫm lên nó nữa. Hành động này của anh ta đã phá hủy rất nhiều tài liệu quan trọng của tôi.”
 
Chương 1502


Chương 1502

Nói đến đây, Tam Hỗn còn hơi khiêu khích nhìn Bắc Minh Quân.

Nhưng Bắc Minh Quân không hề nhìn anh ta, mà dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, có điều khóe miệng anh lại nở nụ cười khẩy.

Đúng lúc này, Vân Chi Lâm đứng dậy nói: “Thưa ngài thẩm phán, tôi có câu hỏi muốn hỏi nguyên cáo.”

Thẩm phán gật đầu: “Luật sư có vấn đề gì thì cứ hỏi đi.”

Vân Chi Lâm nhìn Tam Hỗn rồi hỏi: “Lúc nãy anh nói rất dễ nghe, hoàn toàn xem mình là người bị hại vô tội. Nhưng tôi có vấn đề này muốn nói cho mọi người biết, sở dĩ anh Bắc Minh ném máy quay xuống đất là vì nguyên cáo đã làm ra một số hành động quá kích, chọc tức đương sự Bắc Minh của tôi, nên anh ấy mới phản ứng quá khích như thế.”

Tam Hỗn vừa nghe thấy thế thì căng thẳng, trừng mắt chỉ vào mặt Vân Chi Lâm: “Anh nói rõ ra cho tôi, tại sao tôi lại quá khích, chẳng lẽ anh nói việc tôi quay anh ta là quá khích à, thật nực cười, lúc đó có rất nhiều người có mặt ở đó, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi.”

Vân Chi Lâm nhìn anh ta khẽ cười: “Anh nói rất đúng, lúc đó có rất nhiều phóng viên, cũng có không ít người có hành động quá trớn, nhưng tại sao đương sự Bắc Minh của tôi không đập máy quay người khác, mà cứ nhất quyết đập một mình anh, anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”

“Chuyện này…” Tam Hỗn bị hỏi thế thì cứng họng, sau đó ánh mắt anh ta hiện lên vẻ hơi căng thẳng: “Có lẽ là do tôi xui xẻo.”

“Hay cho câu xui xẻo, tôi có một số chứng cứ muốn cho mọi người xem thử, rốt cuộc vị đương sự này xui xẻo đến cỡ nào?” Vân Chi Lâm nói xong thì lấy mấy bức ảnh trong tay ra.

“Mấy bức ảnh này đều được chụp vào ngày hôm đó, đương sự Bắc Minh Quân của tôi đang đi ra từ trong bệnh viện. Tại sao anh ấy lại đi ra từ trong đó, là bởi vì vào buổi sáng lúc anh ấy chuẩn bị kết hôn, đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, làm bà cụ Bắc Minh phải nhập viện, lúc đó anh ấy hoàn toàn không có tâm trạng để tiếp nhận bất kỳ bài phỏng vấn nào. Rất nhiều phóng viên đã ngừng hành động này lại, nhưng nguyên cáo không những không dừng tay, mà còn đuổi theo anh ấy, cố ý hỏi những câu hỏi làm đương sự tôi cảm thấy khó chịu trong lòng. Thưa ngài thẩm phán, ngài nói xem dưới tình huống đó, ai sẽ không tức giận chứ?”

Tam Hỗn định nói gì đó, nhưng bị luật sư của anh ta vươn tay ngăn cản, sợ anh ta sẽ nói lỡ miệng.

Rồi luật sư của anh ta đứng dậy nói: “Thưa ngài thẩm phán, đương sự của tôi là một phóng viên, tất nhiên phải đào ra chân tướng sự thật, bình thường sẽ làm việc quên mình, đây là tinh thần tận tâm với công việc, sao có thể nói là làm những hành động quá khích với bị cáo chứ?”

Anh ta nói đến đây thì nhìn Vân Chi Lâm khẽ cười hỏi: “Xin hỏi luật sư đối phương, anh lấy chứng cứ này ở đâu ra?”

Vừa nhắc đến chứng cứ, Vân Chi Lâm liền cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, rồi thản nhiên nói: “Tôi vốn có một bằng chứng, do trợ lý của tôi lấy được từ chỗ nguyên cáo, đó là một đoạn ghi âm do chính miệng anh ta thừa nhận. Nhưng sau đó bỗng xảy ra một số chuyện nên bằng chứng này đã bị tiêu hủy.”

“Đúng vậy, tôi có thể chứng minh chuyện này.” Cố Tịch Dao không thể nhẫn nhịn được nữa, nên nghiêm mặt đứng dậy.

Bắc Minh Quân thấy Cố Tịch Dao tức giận đứng dậy thì khẽ nhíu mày, cô đứng dậy vào lúc này thật sự không đúng lúc, rất dễ trở thành mục tiêu để luật sư đối phương công kích.

Vân Chi Lâm nghiêng đầu nhìn Cố Tịch Dao đang đứng bên cạnh, rồi nói nhỏ với cô: “Ai bảo em nhiều chuyện, mau ngồi xuống đi!”

Thẩm phán nhìn cô gái mới đứng dậy rồi hỏi: “Cô gái này, xin hỏi cô là ai?”
 
Chương 1503


Chương 1503

Vân Chi Lâm vội đáp lại: “Thưa ngài thẩm phán, đây là trợ lý của tôi. Chứng cứ mà tôi đưa lên lúc nãy cũng là do cô ấy lấy được.”

Thẩm phán gật đầu.

Đúng lúc này, luật sư đối phương bỗng cười to: “Ha ha, chứng cứ bị tiêu hủy rồi. Các anh đang song kiếm hợp bích hay đang bịa chuyện thế, đúng là hai con người không có nhân tính.”

Nói đến đây, anh ta bỗng thu hồi vẻ mặt tươi cười rồi nhìn thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, quả thật cô gái mới đứng dậy lúc nãy đã từng xuất hiện trong Công ty giải trí mới của nguyên cáo, nhưng lúc đó cô ta lấy danh nghĩa tới xin việc, cố ý tiếp cận đương sự của tôi, hơn nữa còn có ý định dụ dỗ anh ấy. Nhưng sau đó không thực hiện được, nên mới trả đũa lại.”

Tam Hỗn nghe vậy thì nhìn Cố Tịch Dao, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Cố Tịch Dao tức đến đỏ mặt: “Anh nói bậy, sao tôi lại đi dụ dỗ anh ta, tôi làm vậy là vì muốn điều tra ra chân tướng.”

“Cô đi thu thập chứng cứ điều tra chân tướng? Nói vậy là vì muốn lấy được chứng cứ, cô có thể một mình đi bar cùng một tốp đàn ông, hơn nữa còn uống không ít rượu, tôi thật sự không biết cô dùng cách gì để lấy được chứng cứ?”

“Anh…” Cố Tịch Dao chỉ tay về phía luật sư đối phương, tức đến mức không nói nên lời.

Vân Chi Lâm vội kéo cô ngồi xuống ghế, không ngờ luật sư đối phương lại gian xảo di chuyển mục tiêu, chĩa hết mũi nhọn về phía Cố Tịch Dao, vì muốn thu thập chứng cứ mà không từ một thủ đoạn, nếu cứ thế này, dù cô có đưa ra lời khai cũng sẽ bị chất vấn không đáng tin.

Vân Chi Lâm nhìn luật sư đối phương rồi nói: “Cảm ơn luật sư đối phương đã nhắc đến điểm mấu chốt này, đó chính là uống rượu. Tôi muốn hỏi luật sư đối phương một lát, rốt cuộc Công ty giải trí mới là công ty gì? Theo những gì tôi điều tra thì bọn họ không hề có danh tiếng nào trong ngành, ngay cả quảng cáo tuyển người cũng nghèo túng đến mức nằm trong một góc rất nhỏ trên tạp chí.” Nói xong, anh đặt tờ tạp chí có đăng quảng cáo tuyển người của bọn họ mà anh bảo Cố Tịch Dao mua lên trên bàn.

“Hơn nữa không chỉ có thế, mà quản lý nội bộ của bọn họ cũng rất hỗn loạn, một công ty như vậy thì có thể có nhiều tài liệu quan trọng ư, đồng thời sau khi trợ lý của tôi vào xin việc, thì căn bản không hề có công việc nào, mà mỗi buổi tối, bị đương sự đối phương và các nhân viên khác cùng tới quán bar. Sở dĩ trợ lý của tôi đồng ý làm chuyện này, hoàn toàn là vì cô ấy cho rằng chỉ có làm như vậy, thì bọn họ mới có thể buông lỏng cảnh giác.” Vân Chi Lâm nói đến đây thì lấy một chiếc USB ra, bên trong là đoạn ghi âm đã được khôi phục lại: “Đoạn ghi âm này có thể chứng minh trợ lý của tôi chỉ là vì công việc, chứ không có mục đích gì khác.”

Thẩm phán nhìn chiếc USB rồi nói: “Vậy cậu mở chứng cứ này ra để mọi người cùng nghe đi.”

Vân Chi Lâm gật đầu, rồi cắm USB vào trong máy tính, một lát sau, trên phiên tòa bỗng vang lên đoạn đối thoại giữa Tam Hỗn và Cố Tịch Dao vào buổi tối hôm đó.

Trong đoạn ghi âm, lúc Tam Hỗn sắp nói ra chân tướng thì Vân Chi Lâm bấm nút tắt: “Thưa ngài thẩm phán, không biết ngài có suy nghĩ gì khi nghe thấy đoạn ghi âm này, còn tôi khi vừa nghe nó xong, đầu tiên là trong lòng rất cảm động khi trợ lý của tôi đã đặt mình vào tình thế nguy hiểm nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, sau đó là thấy e ngại về cách làm người của nguyên cáo.”

Lúc này, tay chân Tam Hỗn đã bắt đầu toát mồ hôi, luật sư của anh vội vươn tay vỗ vai anh, bảo anh đừng lo lắng.

Rồi anh ta hỏi Vân Chi Lâm: “Luật sư đối phương, tại sao anh không cho mọi người nghe hết khúc quan trọng kia?”

Vân Chi Lâm cũng không giấu giếm, mà quay đầu nói với thẩm phán: “Phần sau đoạn ghi âm này đã bị tiêu hủy, nên tôi không thể bấm cho mọi người nghe được. Nhưng dù là vậy cũng có thể chứng minh một số vấn đề.”
 
Chương 1504


Chương 1504

“Ha ha, đoạn ghi âm mà anh đưa ra không có chứng cứ xác thực nào cả.” Luật sư đối phương cười lạnh, rồi nhìn thẩm phán nói: “Thưa ngài thẩm phán, thật ra chứng cứ mà luật sư đối phương đưa ra, hoàn toàn không có tác dụng trong việc thúc đẩy vụ kiện. Mà trọng điểm trong vụ kiện này là bị cáo ác ý phá hoại thiết bị của đương sự tôi, gây nên tổn thất rất lớn cho công ty anh ấy. Còn những vấn đề khác, tôi nghĩ ngài không cần phải để tâm làm gì.”

Vân Chi Lâm đứng dậy nói: “Thưa ngài thẩm phán, tôi phản đối. Tôi cho rằng nhân phẩm của nguyên cáo mới là điểm mấu chốt trong vụ kiện, con người làm chuyện tốt hay xấu đều phụ thuộc vào nhân phẩm. Đoạn ghi âm lúc nãy không những chứng minh sự trong sạch cho trợ lý tôi, mà còn có thể chứng minh nhân phẩm đương sự đối phương không hề tốt đẹp.”

Bắc Minh Quân thấy vậy thì lấy một chiếc USB trong túi ra đưa cho Hình Uy.

Hình Uy liền đứng dậy đưa chiếc USB này cho Vân Chi Lâm, rồi gật đầu với anh ta.

“Thưa ngài thẩm phán, tôi vẫn còn một chứng cứ, hy vọng có thể đưa lên phiên tòa.”

Thẩm phán gật đầu nói: “Nhân viên công tác, mau mở đoạn video trong USB ra.”

Nhân viên công tác đi tới trước mặt Vân Chi Lâm, rồi nhận lấy USB, c ắm vào máy chiếu.

Một lát sau, ánh đèn trong phiên tòa đều tối lại, chỉ thấy hình ảnh trong một phòng bao ở quán bar dần hiện ra.

Đây chính là đoạn video mà Hình Uy chiếu trên màn hình lớn ở quảng trường Bắc Minh thị.

Luật sư đối phương vừa nhìn thấy hình ảnh này thì hơi bất ngờ.

Còn nhóm người Tam Hỗn lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Rất nhanh, đoạn video này đã kết thúc, Hình Uy có thể nhìn ra hình ảnh lúc cậu chủ đánh Tam Hỗn đã bị cắt mất.

Nhưng mấy người Vân Chi Lâm chưa từng xem qua đoạn video này, nên không cảm thấy vấn đề gì.

Đèn trong phiên tòa được bật sáng, Vân Chi Lâm cười khẩy liếc nhìn luật sư đối phương, rồi nói với thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, đoạn video khi nãy và đoạn ghi âm mà tôi đề lên đều được quay cùng một lúc. Chúng ta có thể nhìn thấy biểu hiện cực kỳ tồi tệ của đương sự đối phương, cũng vì thế mà tôi càng nghi ngờ, vì muốn công ty tiến lên mà đương sự đối phương tự biên tự diễn cảnh tượng đập máy quay, đồng thời những tài liệu quan trọng mà anh ta nói hoàn toàn không tồn tại.”

Thẩm phán xem xong đoạn video thì rơi vào trầm tư.

Luật sư đối phương liếc nhìn thẩm phán, rồi đứng dậy ngay: “Thưa ngài thẩm phán, đoạn video này hoàn toàn không thể chứng minh được điều gì, tôi thấy trên bàn có rất nhiều rượu, một người sau khi đã uống nhiều rượu, thì không hề biết mình đang làm gì nói gì. Cho dù đương sự của tôi có nhắc đến chuyện liên quan đến vụ kiện, thì cũng có thể là do say rồi nên nói lung tung, còn hành động của anh ấy, có thể nói là do tác dụng của rượu nên không khống chế được bản thân, giống như rất nhiều người uống rượu say rồi thích ca hát, hoặc làm mặt quỷ chẳng hạn.”

Thẩm phán gật đầu nói: “Luật sư nguyên cáo nói cũng có lý, tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng vấn đề này. Được rồi luật sư hai bên còn chứng cứ nào mới chưa lấy ra không?”

Vân Chi Lâm lắc đầu, vốn tưởng rằng đoạn video này có thể xoay chuyển tình thế, nhưng xem ra mọi chuyện như muối bỏ biển rồi.

Luật sư đối phương cũng lắc đầu, anh vừa ngồi xuống đã nhìn Tam Hỗn cười, rồi nói nhỏ với anh ta: “Anh yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Tam Hỗn vừa nghe anh ta nói thế thì trong lòng bỗng trở nên nhẹ nhõm.
 
Chương 1505


Chương 1505

“Nếu bây giờ hai bên không còn gì để nói nữa, vậy thì mời mọi người tiến hành phần trình bày kết án cuối cùng.”

Luật sư đại diện cho Tam Hỗn đứng lên trước, rồi hơi cúi người chào thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, hôm nay tôi có mặt tại đây, là để đòi lại lý lẽ cho đương sự của tôi, anh ấy là một phóng viên tận tâm với công việc, nhưng lại gặp phải sự cố khi đang làm việc. Bị cáo lấy tư cách là người nổi tiếng nghĩ mình cao cao tại thượng, không nói câu nào đã dùng cách thức rất thô lỗ đập vỡ thiết bị làm việc của đương sự tôi, dẫn đến việc những tài liệu quan trọng đều mất hết. Điều này đã gây ra tổn thất không thể cứu vãn cho công ty và bản thân anh ấy. Nên tôi đứng đây khẩn cầu ngài thẩm phán phán quyết bị cáo ngoài việc phải bồi thường tổn thất về hành động phá hủy tài liệu, anh ta còn phải bồi thường những tổn thương về mặt tinh thần mà đương sự tôi đã hứng chịu.”

Nói đến đây, anh ta ngửa mặt lên nhìn trần nhà, rồi thở dài: “Thật ra, chúng tôi cũng không quan tâm đ ến chút tiền này, nhưng chúng tôi không thể nuốt trôi cơn giận này được, như thể bị cáo là người cậy quyền thế nên đèn ép những người dân nghèo khổ yếu ớt vô tội như chúng tôi. Tôi hy vọng quan tòa có thể cho chúng tôi một phán quyết công bằng, để an ủi trái tim những người dân nhỏ bé, những công nhân viên đang khổ sở ngồi phỏng vấn tin tức như chúng tôi.”

Luật sư biện hộ cho Tam Hỗn đã trình bày xong, thẩm phán gật đầu nói: “Giờ mời luật sư bị cáo trình bày phần kết án.”

Sau khi nghe luật sư đối phương nói nhăng nói cuội, âm thầm đổi khái niệm, tranh thủ sự đồng tình của mọi người trong phiên tòa, thì bất kể là Cố Tịch Dao hay Hình Uy cũng kiềm nén một bụng lửa giận.

Nhưng đối với Bắc Minh Quân người từng trải qua sóng to gió lớn, thì hoàn toàn chẳng là cái thá gì, anh chỉ cần một kết luận thôi.

Vân Chi Lâm vội đứng dậy, rồi gật đầu với thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, sau khi nghe phần kết án của luật sư đối phương, tôi cảm thấy anh ta đang dẫn dắt dư luận. Tòa án không phải là nơi hận thù nhà giàu, mà là nơi bảo vệ công lý. Bất luận là người có tiền hay không có tiền thì đều có thể nhận được phán quyết công bằng nhất. Bình thường đương sự Bắc Minh của tôi là người khiêm tốn, hơn nữa còn hay làm từ Quân, nhiệt tình làm chuyện công ích, tôi nghĩ ngài thẩm phán cũng tai nghe mắt thấy mấy chuyện này rồi. Nhưng một người được mọi người thừa nhận là người tốt như vậy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào ngày tân hôn.”

Nói đến đây, anh chỉ tay về phía Tam Hỗn đang ngồi ở ghế đối diện: “Còn nguyên cáo, anh ta không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Đặt mình ở trên cao, không tiếc chọc tức đương sự của tôi, tôi nghĩ cho dù là người khác, cũng sẽ có phản ứng quá khích như vậy. Hơn nữa không những thế, mọi người đều nhìn thấy rất rõ hành động của nguyên cáo trong đoạn video lúc nãy, luật sư đối phương nói mỗi người đều có dáng vẻ khác nhau sau khi uống say, nên không thể xem đó là tiêu chuẩn để phán quyết, nhưng tôi muốn nói rằng, dáng vẻ sau khi uống say của mỗi người mới là bộ mặt chân thật nhất. Tôi vẫn giữ nguyên sự e ngại về động cơ không trong sáng của nguyên cáo với đương sự của tôi.”

Vân Chi Lâm nói xong thì gật đầu với thẩm phán, rồi ngồi xuống.

Thẩm phán cầm tài liệu trong tay, cũng hơi nhíu mày, quan điểm của hai bên đều khá đầy đủ.

Thật ra có đôi lúc để đưa ra quyết định những vụ án nhỏ như thế này, còn khó hơn các vụ án lớn, bởi vì chứng cứ trong vụ kiện đều bị luật sư hai bên đào ra hết, không hề để sót bất cứ tình tiết nào, nên bọn họ sẽ đưa ra nhiều lý lẽ hơn trong vụ kiện.

“Bây giờ phiên tòa sẽ tiến hành nghị án, nửa tiếng sau sẽ nghe phán quyết.” Thẩm phán nói xong thì rời khỏi phiên tòa.

“Chi Lâm, phần trình bày kết án của anh rất tốt, em nghĩ thẩm phán cũng vì thế mới quyết định nghị án.” Cố Tịch Dao nói xong thì đưa cho Vân Chi Lâm một ly nước.

Bắc Minh Quân đang ngồi bên cạnh, khẽ híp mắt lại liếc nhìn Cố Tịch Dao. Sao cô dám đưa nước cho người đàn ông khác trước mặt anh chứ?

Thật ra Cố Tịch Dao cũng nhìn thấy ánh mắt này của anh, nhưng cô không để tâm cho lắm. Giờ cô đã là người tự do rồi, cô muốn làm gì cũng đâu liên quan đến Bắc Minh Quân.

“Cậu chủ, chúng ta ra phía sau nghỉ ngơi một lát đi.” Hình Uy vội lên tiếng giải vây.

Nhưng Bắc Minh Quân lại trầm giọng nói: “Không cần đâu, tôi ngồi ở đây là được.”
 
Chương 1506


Chương 1506

Đúng lúc này, Tam Hỗn lại đắc ý đi tới trước mặt bọn họ: “Anh Bắc Minh, lúc nãy khi chưa ra tòa, tôi đã nói với anh rồi, chỉ cần anh có thể bồi thường một khoản tiền, tôi sẽ rút đơn kiện, nhưng không ngờ anh lại không nghe, vẫn nhất quyết phải ra tòa. Giờ xem ra chúng tôi sẽ nắm phần thắng cao hơn, anh cứ đợi viết chi phiếu đi.”

“Tôi cảnh cáo cậu đừng đứng trước mặt cậu chủ nhà tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!” Lúc này, Hình Uy đã tức đến đỏ mắt rồi.

Tam Hỗn từng bị Hình Uy đánh cho một trận, nên thấy anh ta đang nhìn mình thì thu hồi vẻ mặt hung hăng lại, nhưng vẫn không chịu thua nói: “Các người cứ mạnh miệng đi, lát nữa sau khi tòa phán quyết thì các người sẽ đẹp mặt thôi.”

Qua nửa tiếng nghị án, hai bên đã có mặt đông đủ.

“Mời hai bên về đứng dậy.”

Thẩm phán nhìn hai bên, rồi bắt đầu đọc phán quyết: “Về vụ kiện liên quan đến việc Bắc Minh Quân ác ý làm hỏng máy quay phim của Công ty giải trí mới, dẫn đến việc mất hết các tài liệu quan trọng, sẽ được phán quyết như sau: Mặc dù bị cáo chịu sự tác động của các yếu tố bên ngoài mới dẫn đến hành động đập máy quay phim của nguyên cáo, nhưng không thể vì thế mà chối bỏ trách nhiệm bồi thường được.”

Tam Hỗn nghe đến đây thì mỉm cười với Bắc Minh Quân đang đứng ở phía đối diện, rồi nói bằng khẩu hình “Anh thua chắc rồi” với anh.

Nhưng Bắc Minh Quân vẫn mang vẻ mặt bình thản, dù gì anh cũng đã sớm dự đoán phán quyết này rồi, nên không hề cảm thấy bất ngờ.

Thẩm phán đọc tiếp bản án: “Xét thấy Công ty giải trí mới nói có tài liệu quan trọng bị mất, nhưng không đưa ra được chứng cứ liên quan đến thông tin này, nên bác bỏ yêu cầu bồi thường. Nhưng bị cáo phải bồi thường thích đáng về những tổn thương tinh thần mà đương sự đã hứng chịu. Giờ bản tọa sẽ phán quyết như sau, bị cáo phải bồi thường cho nguyên cáo các chi phí về thiết bị, tổn thương tinh thần, mất dữ liệu và việc kháng cáo, tổng cộng là một tỷ hai trăm triệu.”

Đọc xong phán quyết, thẩm phán lại gõ búa lần nữa.

“Cạch…”

Phán quyết xong, Tam Hỗn là người đầu tiên không nhịn được lên tiếng: “Thẩm phán, chẳng lẽ chi phí về tài liệu quan trọng của tôi không được tính sao?”

Thẩm phán đang cúi đầu thu dọn tài liệu trong tay mình.

Nghe thấy có người không hài lòng về phán quyết thì ngẩng đầu lên nhìn Tam Hỗn nói: “Cậu này, bản tọa đã tuyên bố kết quả phán quyết rồi. Nếu cậu không phục thì có thể gửi đơn kháng cáo.” Nói xong, ông ôm tài liệu xoay người rời đi.

Tam Hỗn quay đầu nhìn luật sư của mình: “Mất cả nửa ngày chỉ được chút bồi thường đó, tôi phải kháng cáo.”

Luật sư liếc nhìn anh ta, thật ra trong lòng anh hiểu rất rõ, bên anh có thể nhận được số tiền bồi thường là một tỷ hai trăm triệu đã là cực hạn rồi, nên nói nhỏ với anh ta: “Bỏ đi, anh đừng tham lam quá. Nếu không phải lúc trước có người đưa chứng cứ bên đó qua đây, chỉ sợ ngay cả chút tiền này cũng khó mà nhận được.”

“Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như thế, vậy thì bọn họ thật sự quá hời rồi.” Tam Hỗn khó mà nuốt trôi cơn giận này.

Bắc Minh Quân lấy một cây bút và tấm séc ra, viết thẳng vào đó một tỷ hai trăm triệu, rồi đưa cho Hình Uy.

Hình Uy nghiêm mặt đi tới trước mặt Tam Hỗn, nói thật anh hơi bất mãn với phán quyết này, với hạng người này, hoàn toàn không nên cho một xu nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom