Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1406


Chương 1406

Bắc Minh Quân thấy Hình Uy như vậy, liền biết anh ta nghĩ gì: “Cậu không cần đi, ở đây được rồi.”

Hình Uy vừa nghe, cũng chỉ đành ở lại bên cạnh ông chủ.

Lúc này, cửa văn phòng Bắc Minh Quân vừa mở ra, Bắc Mịnh Khởi Hiên vẻ mặt thoải mái phóng khoáng đi vào.

Không đợi Bắc Minh Quân lên tiếng, anh ta đi đến trước bàn công tác, kéo ra một cái ghế dựa ngồi xuống.

Bắc Minh Quân thấy Bắc Mịnh Khởi Hiên cũng không hề tức giận, chỉ thuận miệng nói một câu: “Sao lại không mang vệ sĩ của cậu đi lên?”

Bắc Mịnh Khởi Hiên ngả ngớn cười: “Mọi người trong tập đoàn đều biết tôi đến đây, tôi hà cớ gì phải dẫn theo người đến gặp chú Hai chứ.”

Nói xong anh ta lại nhìn lướt qua Hình Uy đứng bên cạnh Bắc Minh Quân, sau đó cười lạnh lùng với Bắc Minh Quân: “Xem ra chuyện vừa rồi ở dưới, chú đều biết rồi.”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Gan của cậu, tôi rất thưởng thức, nhưng tôi muốn nghe cách nghĩ của cậu như thế nào.”

“Ha ha, được Chú Hai khen một câu, tôi thật sự vừa mừng vừa lo. Cách nghĩ thì tôi không dám nói, tôi chỉ là không muốn tập đoàn tổn thất bất cứ thứ gì. Về phần chuyện là do ai gây ra, vậy người đó tự mình giải quyết, đừng ảnh hưởng công việc thường ngày của Bắc Minh thị.” Từng lời nói Bắc Mịnh Khởi Hiên chữ nào cũng có ý đâm chọt.

Đừng nói là Bắc Minh Quân, chính Hình Uy nghe cũng cau mày. Anh ta không ngờ, cậu Tử Du trước kia là người ôn hòa ra sao, mà bây giờ lại giống như thay đổi thành người khác vậy.

Bắc Minh Quân lạnh lùng nhìn Bắc Mịnh Khởi Hiên hồi lâu không nói gì.

Bắc Mịnh Khởi Hiên cũng không yếu thế nhìn chằm chằm Bắc Minh Quân.

Chú cháu hai người cứ đấu như vậy, bầu không khí trong văn phòng căng thẳng lên.

Sau nửa tiếng, điện thoại cạnh bàn công tác vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc.

Bắc Minh Quân nhắc điện thoại, chợt nghe trợ lý nói: “Bắc Minh tổng, đã có phóng viên tự nhận là bị anh phá hư camera đến tòa án kiện anh rồi. Anh xem chuyện này nên làm gì bây giờ?”

Bắc Minh Quân hơi chau mày: “Tôi biết rồi.” Nói xong cúp điện thoại.

Bắc Mịnh Khởi Hiên vô cùng thoải mái đứng lên, nhìn anh lạnh lùng cười: “Chú Hai, xem ra này mấy ngày này chú sẽ vội lắm, tôi sẽ không ở trong này quấy rầy chú, chúc chú có thể thắng vụ kiện này.”

Bắc Minh Quân nhìn Bắc Mịnh Khởi Hiên, nói một câu: “Làm tốt chuyện của cậu, chuyện khác đừng nhúng tay vào, tốt nhất đừng nhiều chuyện, liên lụy bản thân. Không tiễn.”

Hình Uy thấy bộ dạng đáng đánh đòn của Bắc Mịnh Khởi Hiên lúc rời đi, thật sự hận không thể dạy dỗ anh ta một chút, nhưng lại ngại anh ta là người nhà Bắc Minh.

Anh ta xoay người nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, chuyện đã nháo tới mức này, chúng ta có phải cũng nên bàn bạc đối sáchvới luật sư của chúng ta?”

Bắc Minh Quân nghĩ nghĩ: “Cậu đi tìm Vân Chi Lâm, để họ nhận vụ kiện này, hơn nữa Cố Tịch Dao phải theo từ đầu đến cuối.”

Lúc Hình Uy xoay người đi ra ngoài, Bắc Minh Quân lại nhớ ra một chuyện, gọi anh ta trở lại: “Đúng rồi, cho Cố Tịch Dao một chiếc xe, còn có tài xế nữa. Xe liền lấy tạm một chiếc trong gara của tôi đi, qua mấy ngày lại đi tìm cho cô ấy một chiếc phù hợp.”

Hình Uy nhăn mặt, một là không hiểu rõ ý của ông chủ, hai là anh cũng biết chút ít tính tình của Cố Tịch Dao, cô sẽ không nhận chịu đồ người khác tặng, nhất là ông chủ: “Ông chủ, nếu cô ấy không nhận thì làm sao?”
 
Chương 1407


Chương 1407

Bắc Minh Quân nghĩ nghĩ nói: “Cậu nói với cô ấy, chiếc xe này là để cô ấy tiện đưa đón hai đứa con. Nhưng tôi nhớ kĩ năng lái xe của cô ấy không tốt lắm, vì để an toàn nên cố ý tìm một tài xế có kinh nghiệm lái xe.”

Hình Uy gật đầu: “Ông chủ nếu không có việc khác, em đi đây.”

Bắc Minh Quân gật đầu.

Từ miệng hai đứa nhỏ biết ông cụ Bắc Minh ngoài ý muốn qua đời, trong lòng Cố Tịch Dao rất buồn.

Mặc kệ trước đây ông đối xử với cô thế nào, nhưng cuối cùng ông vẫn đối xử tốt với cô.

Buổi tối cô ôm Cửu Cửu ở trong phòng ngủ, nhưng nói thật cô hơi khó ngủ, nhớ lại ông cụ Bắc Minh từng uy phong khắp nơi, đến cuối cùng lấy phương thức như vậy rời đi. Không thể không cảm thán cuộc sống biến đổi vô thường.

Trình Trình và Dương Dương đều ở trong phòng ngủ, may mà ghế của cô có thể gắp thành giường cho hai người, vừa đủ hai đứa nhóc kia ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Tịch Dao dậy sớm chuẩn bị xong bữa sáng cho mọi người. Tiếp theo Vân Chi Lâm liền lái xe tới đón Cố Tịch Dao đi làm.

Lên xe, Vân Chi Lâm tiện tay đưa tờ báo cho Cố Tịch Dao: “Em xem cái này.”

Cố Tịch Dao nhận tờ báo mở ra đọc, tiêu đề lớn khiến cô cau mày.

Vân Chi Lâm lái xe, cười lạnh nói: “Truyền thông cũng thật biết mượn đề tài để phát huy.”

Cố Tịch Dao nhìn tấm hình trên báo, hình ảnh Bắc Minh Quân phá camera và xe hoa. Trong lòng cô rất hiểu cảm giác của anh lúc đó.

Cô đóng tờ báo lại, tùy ý để nó ở một bên, cũng không nói gì.

Dọc đường đi, ngày thường đi làm, họ không ngừng cười nói, nhưng một đường ngày hôm nay lại luôn im lặng.

Xe Vân Chi Lâm dừng ở chỗ đậu xe ven đường ở bên ngoài công ty luật, hai người vừa xuống xe, chợt nghe phía sau có người gọi họ.

“Anh Vân, cô Cố, hai người chờ một chút.” Hai người nhìn lại, Hình Uy từ chiếc BMW M6 Grand Coupe màu đỏ mới nhất chạy đến.

Vân Chi Lâm hơi nghi ngờ nói: “Anh ta tới này làm gì?”

Sau khi Hình Uy nói mấy câu với người trên xe, anh ta đi đến trước mặt Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao, lễ phép gật đầu: “Anh Vân, cô Cố. Có một đơn kiện muốn bàn với hai người.”

Vân Chi Lâm gật gật đầu: “Chỗ này nói chuyện không tiện, mời anh Hình đi lên rồi nói.”

Nói xong ba người lên lầu, đi tới công ty luật của Vân Chi Lâm.

Đi vào văn phòng Vân Chi Lâm, Vân Chi Lâm đặt túi của mình trên bàn công tác, ngồi lên ghế làm việc của anh ta, sau đó chỉ vào hai chiếc ghế trước bàn công tác nói với Hình Uy: “Anh tự nhiên ngồi đi.”

Sau khi Cố Tịch Dao và Hình Uy ngồi xuống, Hình Uy nói: “Anh Vân, không biết anh có nghe chuyện của ông chủ tôi ở bệnh viện hôm qua không?”

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao nhìn nhau một cái, sau đó nói: “Tôi cũng là sáng sớm hôm nay mới biết.”

Hình Uy hơi chần chờ, nói tiếp: “Là như vậy, hiện tại phóng viên bị ông chủ phá hư thiết bị đã kiện ông chủ. Ý của chúng tôi là muốn nhờ mọi người nhận vụ kiện này.”
 
Chương 1408


Chương 1408

Vân Chi Lâm mỉm cười: “Anh Hình, các anh đây là nói giỡn đi. Theo tôi được biết dưới tay Bắc Minh tổng có rất nhiều luật sư giỏi có thể giúp anh ấy, cần gì đến tìm chúng tôi.”

Nói tới đây sắc mặt anh ta thay đổi: “Hay là nói, vụ án này của các anh không đáng dùng những luật sư kia, giao cho chúng tôi là được rồi?”

Vân Chi Lâm nói chuyện thật đúng là đủ độc, Hình Uy liên tục xua tay: “Anh Vân anh đừng hiểu lầm, chỉ là ông chủ cảm thấy án kiện này là việc cá nhân, không thuộc về phục vụ của luật sư công ty.”

“A, ông chủ của anh khá là công tư phân minh à. Nếu như vậy, chúng tôi liền nhận.” Vân Chi Lâm xem như đáp ứng rồi.

“Cám ơn.” Hình Uy cảm ơn liên hồi, sau đó nói nói: “Ông chủ còn có một điều kiện, cô Cố phải theo vụ án này từ đầu đến cuối.”

Cố Tịch Dao nghe thì thấy rất bất ngờ, cô kinh ngạc nhìn Hình Uy.

Vân Chi Lâm nhưng thật ra cười: “Dao Dao, em không cần hỏi vì sao, dù sao em đã muốn đi vào ngành luật, cần tiếp xúc với nhiều án kiện hơn. Nếu Bắc Minh tổng nguyện ý làm chuột bạch, vậy em cũng đừng từ chối. Cứ quyết định như vậy, anh giao luật sư Vương nhận vụ án này, em làm trợ lý của anh ta.”

Cố Tịch Dao đành phải gật đầu.

Vân Chi Lâm cầm điện thoại nội bộ lên: “Mời luật sư Vương đến văn phòng tôi một chút.”

Không đến hai phút sau, cửa văn phòng Vân Chi Lâm bị đẩy nhẹ ra, một người đàn ông nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi đi đến: “Anh Vân, anh tìm tôi có việc?”

Vân Chi Lâm gật đầu, đưa tay về hướng Hình Uy giới thiệu: “Anh Hình, đây là chúng tôi an bài cho anh Bắc Minh luật sư Vương. Anh ấy mới vừa gia nhập đội ngũ luật sư của chúng tôi không lâu.”

Sau đó anh ta lại nói với luật sư Vương: “Hiện tại tôi ủy nhiệm anh vì luật sư trong vụ kiện này của anh Bắc Minh Quân, cô Cố Tịch Dao làm trợ lý của anh. Cụ thể công việc, anh người đi xuống nói với anh Hình đi.”

Luật sư Vương vừa nghe chính mình phụ trách vụ kiện của Bắc Minh Quân, lập tức ngây người.

Bắc Minh Quân chính là người nổi tiếng ở thành phố A, vụ kiện của anh ta lại do mình phụ trách, thật khó tin mà.

Thật không biết anh ta đây là sợ hãi vẫn là được coi trọng mà lo lắng, người cũng run cả lên.

Vân Chi Lâm phất tay: “Được rồi, anh đi xuống trước chuẩn bị đi.”

Luật sư Vương đơ cứng xoay người đi về phía cửa, anh ta cũng không biết chính mình làm sao đi ra khỏi văn phòng.

Hình Uy thấy luật sư Vương như vậy, không khỏi hơi hơi cau mày: “Anh Vân, thật ra ông chủ muốn anh làm luật sư của anh ấy.”

Vân Chi Lâm mỉm cười: ” Anh Hình vụ án trong tay tôi rất nhiều, căn bản rút không ra thời gian. Không bằng anh đi về trước cấp anh Bắc Minh nói một chút. Nếu anh ấy không đồng ý, thì coi như hôm nay anh không có tới.”

Hình Uy biết tính tình ông chủ, vội vàng khoát tay áo: “Anh Vân, anh an bài luật sư này cũng được, cứ quyết định như vậy. Nhưng trước đó phải ký kết một phần thoả thuận, nếu ra tòa thua, các anh phải bồi thường cho đương sự, cũng chính là ông chủ của tôi anh Bắc Minh Quân.”

Nói xong, Hình Uy lấy từ trong túi mình ra một phần thỏa thuận, đặt lên trên bàn công tác của Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm tiện tay cầm lấy lật vài tờ trong thỏa thuận, khóe miệng hơi nhếch lên.

Sáng sớm hôm nay sau khi Vân Chi Lâm nhìn thấy tin tức này, liền phân tích sự việc.
 
Chương 1409


Chương 1409

Thật ra vụ kiện của Bắc Minh Quân, không phải không thể thắng, liền xem vấn đề theo góc độ nào phát sinh.

“Được rồi, cứ như vậy đi.” Nói xong anh ta vươn tay lấy một cây bút trong ống đựng bút, ký tên lên thỏa thuận.

“Chi Lâm, khoan đã.” Cố Tịch Dao ở một bên cuối cùng không thể ngồi yên.

“Có vấn đề gì sao?” Vân Chi Lâm dừng bút, nhìn Cố Tịch Dao.

Mạc Hạnh chần chờ: “Chi Lâm, anh giao vụ kiện này cho bọn em, nhưng lại đồng ý điều kiện hà khắc như vậy. Có nắm chắc như vậy sao?”

Vân Chi Lâm mỉm cười: “Hai người dũng cảm làm đi, có việc gì anh gánh: ” Nói xong, anh ta cầm bút ký tên mình.

Thỏa thuận ký xong, Vân Chi Lâm đưa thỏa thuận cho Hình Uy.

Hình Uy bỏ thỏa thuận vào túi cá nhân mang theo của mình, sau đó đứng lên vươn tay: “Anh Vân, chúc cho hợp tác lần này của chúng ta thành công.”

Vân Chi Lâm không có vươn tay, tuy anh ta và Bắc Minh Quân có quan hệ thân thích, nhưng luôn dè dặt Bắc Minh Quân, nhất là chuyện của Cố Tịch Dao.

“Được rồi, anh Hình nếu không việc gì nữa, nơi này của tôi còn rất nhiều việc phải làm. Không có thời gian tiếp đãi anh nữa.”

Vân Chi Lâm đây là đang đuổi khách đi.

Hình Uy gật đầu: “Anh Vân, anh cứ vội chuyện của anh, tôi có chuyện muốn nói với cô Cố, chúng tôi đi ra ngoài đây.”

Cố Tịch Dao vừa nghe còn có chuyện của cô, cô đã phân rõ giới hạn với Bắc Minh Quân rồi mà, còn có gì để nói nữa.

Nhưng nếu Hình Uy đã nói, không ngại nghe một chút rốt cuộc lần này Bắc Minh Quân lại giở trò gì.

Suy nghĩ, cô đi ra khỏi văn phòng Vân Chi Lâm với Hình Uy: “Được rồi có chuyện gì nói ở đây đi, ông chủ của anh còn có lời gì muốn anh chuyển đến cho tôi?”

Hình Uy nhìn xung quanh, người ở đây không ít: “Cô Cố, chỗ này của các cô có chỗ nào có thể nói chuyện riêng không.”

Cố Tịch Dao xoay người mang Hình Uy đi tới phòng họp, cùng lúc đó, người đến cùng với Hình Uy cũng đi theo vào phòng họp.

Cố Tịch Dao đóng cửa: “Nơi này yên tĩnh rồi, nói đi có chuyện gì?”

Hình Uy đặt chìa khóa xe lên bàn: “Đây là ông chủ bảo tôi đưa cho cô.”

Cố Tịch Dao mặt nhăn nhíu mày, lập tức nghiêm túc nhìn Hình Uy: “Đây là có ý gì? Anh cũng nên biết rõ, lúc đầu anh ta cho tôi một căn biệt thự tôi cũng không lấy, chiếc xe này tôi sẽ lấy sao.”

“Cô Cố, cô hiểu lầm. Xe này là ông chủ đưa cho cô để đưa đón hai đứa con trai. Biệt thự cô không nhận ông chủ hiểu, nhưng xe nhất định phải nhận lấy. Dù sao ông chủ cũng là ba của hai đứa bé, ba vì con làm chút chuyện, cô không thể không nhận à.”

Hình Uy nói như vậy Cố Tịch Dao không thể nào từ chối, nhưng cô lại thấy người đứng bên cạnh Hình Uy.

Chỉ thấy người này có vẻ hơn năm mươi tuổi, nhưng đôi mắt lại rất có tinh thần.

Cố Tịch Dao hỏi Hình Uy: “Người này là?”

 
 
Chương 1410


Chương 1410

“Người này là tài xế của ông cụ Bắc Minh, chú Khôn, ông ấy mười mấy tuổi thì đã đi theo ông cụ.” Hình Uy nói.

“Tôi biết lái xe mà, thật ra anh ấy không cần phái tài xế tới.” Cố Tịch Dao nghĩ nhà mình nhỏ như vậy, tiền lương bây giờ cũng chỉ đủ dùng, làm sao thuê nổi tài xế.

Hình Uy cũng hiểu băn khoăn của Cố Tịch Dao: “Cô Cố, cô không cần lo, tiền thuê tài xế do ông chủ trả. Chính vì anh ấy biết kĩ năng lái xe của cô không tốt, nên vì an toàn của mọi vẫn nên để chú Khôn lái. Kỹ thuật lái xe của ông ấy rất giỏi, ông chủ học lái xe cũng là do ông ấy dạy.”

Chú Khôn lúc này cũng tiếp lời nói: “Đúng vậy, cô Cố. Từ sau khi ông cụ Bắc Minh qua đời, tôi cũng không muốn làm phiền cậu chủ. Nhưng cậu chủ không đành lòng để tôi đi, vì vậy mới phái tôi đến chăm sóc con trai cậu ấy.”

Cố Tịch Dao buồn rầu: “Chú Khôn, không phải tôi không muốn nhận chú, chỉ là nhà tôi rất nhỏ, không có chỗ ở.”

Hình Uy vội vàng nói: “Cô Cố, chuyện đó cô không cần lo, chú Khôn mỗi ngày phụ trách đưa đón cô và hai đứa bé, bình thường còn có thể dạy cô lái xe, đến lúc cô học được rồi ông ấy sẽ không ở lại nữa. Trong khoảng thời gian này, chú Khôn vẫn sẽ ở nhà cũ của nhà Bắc Minh.”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Đã như vậy, liền làm phiền chú Khôn. Trong khoảng thời gian này chú chờ ở phòng trà nước đi.”

Chú Khôn mỉm cười: “Không sao.”

“Cô Cố, nếu mọi chuyện đã nói xong tôi đi về trước nói với ông chủ, sắp xếp thời gian cho cô và luật sư Vương đi gặp ông chủ, bàn cụ thể về tình huống của vụ kiện.” Hình Uy nói xong xoay người rời khỏi công ty luật của Vân Chi Lâm.

Bắc Mịnh Khởi Hiên đi ra từ văn phòng của Bắc Minh Quân. Anh không về bộ phận thiết kế, mà lái xe đi tới một quán cà phê.

Phục vụ bưng một ly cà phê cho anh ta: “Mời thiếu gia Bắc Minh uống từ từ.”

Anh ta cầm lấy điện thoại gọi cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

“Thiếu gia Bắc Minh, có việc làm sao?” Người đàn ông đội nón lưỡi trai đang ngồi trong phòng ở tòa nhà đối mặt Bắc Minh Thị.

Bắc Mịnh Khởi Hiên đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện phá camera và bao vây tập đoàn Bắc Minh thị sáng nay, đều do ông làm phải không?”

Người đàn ông đội nón lưỡi trai cười ha hả: “Thiếu gia Bắc Minh, cậu chỉ nói đúng một nửa. Ta chỉ kích động phóng viên đi bao vây tập đoàn Bắc Minh thị. Nhưng biểu hiện của cậu cũng rất tốt ạ, biết lợi dụng cơ hội đả kích Bắc Minh Quân.”

Bắc Mịnh Khởi Hiên nghiêm mặt: “Tôi nói cho ông biết, tôi muốn tiến hành một trận đấu công bằng với anh ta, không phải dựa vào những thủ đoạn nhỏ đó. Hơn nữa như vậy căn bản không thể lung lay địa vị của anh ta.”

“Hiểu rồi, những chuyện còn lại để tôi lo, cậu cứ chờ cơ hội quyết đấu công bằng với anh ta đi.” Người đàn ông đội nón lưỡi trai nói xong liền cúp điện thoại.

Hình Uy về tới văn phòng của Bắc Minh Quân rất nhanh, anh kể lại mọi chuyện ở côn ty luật Vân Chi Lâm cho Bắc Minh Quân nghe.

Bắc Minh Quân ngồi trên ghế, nhìn ngắm cây bút trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười.

“Vân Chi Lâm người này, không ngoài dự đoán muốn làm khó tôi.”

Hình Uy vội vàng nói theo: “May mà ông chủ đưa tôi thỏa thuận này để ước thúc anh ta. Chẳng qua anh luật sư anh ta phái thật sự là. ..” Nói tới đây, Hình Uy nhíu mày.

Bắc Minh Quân nhìn ra Hình Uy đang lo lắng cái gì.

Nhưng anh không để ý này đó: “Cậu nhanh chóng sắp xếp thời gian, báo cho họ đến đây bàn về vụ kiện là được rồi.”
 
Chương 1411


Chương 1411

Hình Uy đành phải gật đầu.

Một lát sau, anh ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Ông chủ, về hậu sự của ông cụ Bắc Minh, đã chuẩn bị đưa linh cữu của ông ấy đặt ở phần mộ gia tộc, bên cạnh cô Phương. Anh thấy an bài như thế nào?”

Bắc Minh Quân gật đầu: “An bài như vậy cũng tốt, hai anh em họ tuy không qua lại, nhưng luôn có liên hệ máu mủ và tình nghĩa. Hiện giờ họ đều đã qua đời, hết thảy xem như có thể hiểu.”

“Kia chúng tôi sẽ an bài qua bốn mươi chín ngày của ông cụ mới an táng.” Hình Uy nhìn ông chủ nói.

Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó anh nói với Hình Uy: “Chúng ta đi bệnh viện trước đi, thăm dì Tâm.”

Bênh viện ở trung tâm thành phố A, Hình Uy đậu xe, xuống xe mở cửa cho Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân xuống xe, hai người đi tới phòng bệnh VIP của Giang Tuệ Tâm.

Bắc Minh Đông đẩy hết toàn bộ công việc của mình, toàn tâm toàn ý chiếu cố mẹ.

Lúc Bắc Minh Quân tới đây, Giang Tuệ Tâm vừa mới ngủ.

Bắc Minh Đông nhẹ nhàng đi ra phòng bệnh, đi vào phòng quan sát.

“Sức khỏe dì Tâm như thế nào?” Bắc Minh Quân nhìn Giang Tuệ Tâm trong phòng, bà ngủ rất bình yên.

“Sức khỏe của mẹ em không có gì đáng ngại, nhưng có lúc tinh thần hoảng loạn.” Bắc Minh Đông nói xong nhíu mày.

“Bác sĩ nói như thế nào?”

Bắc Minh Đông thở dài một hơi: “Bác sĩ nói bởi vì tinh thần đã chịu kích động nên mới bị như vậy, uống thuốc trước xem sao.”

Bắc Minh Quân xoay người nói với Hình Uy: “Cậu đi tìm chuyên gia giỏi nhất về phương diện này tới nhất định phải trị khỏi cho dì Tâm.”

Hình Uy trả lời rồi xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.

Bắc Minh Đông nhìn Bắc Minh Quân, tay vỗ vỗ bờ vai của anh, cảm kích nói: “Cám ơn.”

“Đều là người trong nhà khách sáo gì chứ.”

Một lát sau Hình Uy cầm điện thoại đi đến: “Ông chủ, đã liên hệ với chuyên gia, mấy ngày nữa họ sẽ hội chẩn cho bà Bắc Minh.”

Bắc Minh Quân gật đầu, nhìn đồng hò của mình, sau đó nói với Bắc Minh Đông: “Em ở đây chăm sóc dì Tâm thật tốt, người hầu sẽ đưa đồ ăn và canh bổ cho hai người. Anh có chút chuyện, đi trước.”

Bắc Minh Đông gật đầu, nhìn họ rời khỏi phòng bệnh.

Bắc Minh Quân và Hình Uy chậm rãi đi trên hành lang, Hình Uy hỏi: “Ông chủ, chúng ta chuẩn bị đi đâu?”

Bắc Minh Quân suy tư một chút: “Tôi muốn đi thăm ba tôi.”

Nói xong, hai người xoay người đi về hướng nhà xác.

Hai tầng dưới cùng, Bắc Minh Quân và Hình Uy vừa ra thang máy, lập tức có một cơn gió lạnh thổi tới.

Một hành lang thẳng tắp đi tới nhà xác, nơi này không có ai cả, im lặng đến mức họ có thể nghe tiếng bước chân của mình.

Trước khi Hình Uy đi đến nhà xác, đã muốn gọi điện thoại sắp xếp ổn thỏa.

Khi họ đẩy cửa ra đi vào, đã có bác sĩ chờ ở đây.
 
Chương 1412


Chương 1412

Bác sĩ này dáng người cũng không cao, mặc quần áo màu lam nhạt, trên đầu dội nón và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt.

Anh ta gật đầu với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh tổng, mời theo tôi qua đây.”

Nói xong, anh ta dẫn đầu đi về phía trước, đi qua mấy căn phòng, họ đi tới một căn phòng ở trong cùng.

“Bắc Minh tổng, ông cụ Bắc Minh ở đây.” Anh ta nói xong đi tới trước một loạt tủ lạnh, thuận tay kéo ra một cái ngăn lạnh đánh số 99.

Theo ngăn lạnh kéo ra, một thi thể lạnh lẽo trùm khăn trắng, hiện ra trước mắt Bắc Minh Quân và Hình Uy.

Bắc Minh Quân nhếch miệng, vươn tay kéo vải trắng trên mặt ông cụ Bắc Minh ra.

Đây là lần thứ hai từ khi ba Bắc Minh mất mà anh gặp ông.

“Bắc Minh tổng, hai người trước ở đây đi, tôi đi ra ngoài, có chuyện gì lại đến tìm tôi.” Bác sĩ nói xong xoay người đi ra ngoài.

Bắc Minh Quân nhìn ba: “Ba, con đến thăm ba.”

Hình Uy cũng nói theo: “Lão gia, tôi cũng đến thăm ông. Gần đây Bắc Minh Thị xảy ra không ít chuyện, cậu Khởi Hiên đã thay đổi, không ngờ lại hợp tác với người ngoài đối phó chủ nhân. Lão gia, ông có linh thiêng trên trời thì nhất định phải phù hộ cho ông chủ.”

Bắc Minh Quân khẽ cau mày, quay đầu nhìn Hình Uy: “Cậu đừng nói chuyện này nữa!”

Anh quát lớn như thế làm cho Hình Uy không lên tiếng, nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng.

Bắc Minh Quân nhìn ông cụ Bắc Minh: “Ba, ba không cần lo lắng, chỉ với chút bản lĩnh đó của bọn họ thì con có thể đối phó được. Không chỉ như thế, con còn phải tìm được người hại chết ba, báo thù cho ba.”

Một ngày trôi qua rất nhanh, Vân Chi Lâm sắp xếp công việc trong tay rồi đi ra văn phòng.

Anh ta thấy luật sư Vương và Cố Tịch Dao đang bận rộn.

Vân Chi Lâm đi tới: “Hai người đang bận rộn gì vậy, bây giờ đã tan làm rồi.”

Luật sư Vương còn chưa nói chuyện thì Cố Tịch Dao đã nói: “Vừa rồi nhận được điện thoại của bên Bắc Minh Thị, thông báo sáng mai bọn họ sẽ qua đây thảo luận chuyện vụ kiện.”

“Ngày mai thảo luận thì hôm nay không cần bận rộn.” Vẻ mặt Vân Chi Lâm nhẹ nhõm.

Lúc này luật sư Vương nói: “Tuy rằng tôi đã xử lý mấy vụ án như vậy, nhưng người có thân phận lớn như Bắc Minh Tổng tới tìm tôi kiện tụng cho anh ta thì nói thật trong lòng tôi có áp lực rất lớn. Tuy rằng vụ án cũng không phức tạp, nhưng tôi vẫn muốn chuẩn bị đầy đủ.”

Vân Chi Lâm gật đầu nhìn Cố Tịch Dao nói: “Em có cần anh qua chỗ con nuôi trước không?”

Cố Tịch Dao xua tay: “Không cần đâu, có Anna ở nhà rồi. Anh về trước đi.”

“Anh đi về thì ai đưa em về chứ?” Vân Chi Lâm nói xong thì tiện tay kéo một chiếc ghế từ phòng làm việc bên cạnh ngồi xuống.

Cô đang bận rộn thì nghe Vân Chi Lâm nói như vậy, đột nhiên nhớ tới chuyện của chú Khôn.

Cô gọi chú Khôn trong phòng nghỉ ngơi lên giới thiệu cho Vân Chi Lâm: “Chi Lâm, đây là chú Khôn, lúc trước vẫn luôn đi theo ông cụ Bắc Minh. Hiện tại Bắc Minh Quân phái ông ấy tới phụ trách đưa đón em và bọn nhỏ.”

Vân Chi Lâm nghe xong thì hiểu rõ. Tên Bắc Minh Quân đúng là gian xảo, còn sắp xếp người thân cận ở bên cạnh Tịch Dao Tịch Dao.

Bên ngoài nói làm tài xế đón đưa, trên thực tế không phải là chú ý động tĩnh của cô hay sao.

“Được rồi, mọi người cứ làm việc đi, tôi đi về trước.” Vân Chi Lâm đương nhiên không vạch trần ý đồ của Bắc Minh Quân.
 
Chương 1413


Chương 1413

Sau đó anh ta vỗ vai luật sư Vương: “Bận rộn nhưng đừng để bản thân đói. Buổi tối gọi cơm hộp ăn, tính vào tài khoản của tôi là được. Đúng rồi, Cố Tịch Dao vẫn là người mới, anh còn phải hướng dẫn nhiều cho cô ấy.”

Mặc dù Luật sư Vương vừa tới, nhưng anh ta nghe được từ những đồng nghiệp xung quanh về mối quan hệ của Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao.

Trong lòng anh ta cũng biết rõ Vân Chi Lâm muốn đào tạo Cố Tịch Dao. Cho nên dùng sức gật đầu: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ nói hết những gì mình biết cho cô Cố.”

Vân Chi Lâm nghe vậy thì hài lòng gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng luật sư.

Cố Tịch Dao và luật sư Vương bận rộn đến khuya mới trở về, trong lúc đó bọn họ có ăn cơm hộp. Khi chú Khôn lái xe chở cô về nhà thì đã mười giờ tối.

Sau khi cô xuống xe thì chú Khôn lái xe quay về nhà cũ họ Bắc Minh

Cô vừa vào nhà thì thấy Anna nhẹ nhàng đi ra từ phòng ngủ của cô, cũng ra hiệu im lặng với cô.

Trình Trình và Dương Dương cũng chen chúc nằm ngáy khò khò trên sô pha.

Hai người lặng lẽ đi đến nhà ăn, Anna mới nhỏ giọng nói: “Bọn nhỏ vẫn luôn chờ cô, vừa rồi tôi mới dỗ bọn nó đi ngủ.”

Cố Tịch Dao biết ơn nhìn Anna: “Cảm ơn cô, Anna.”

Anna mỉm cười lắc đầu: “Không có gì. Đúng rồi, hôm nay cô đi làm có cảm giác thế nào?”

Nhắc tới đi làm thì Cố Tịch Dao không khỏi nghĩ đến vụ kiện của Bắc Minh Quân.

Cô lấy hai cái ly từ trên kệ, sau đó bỏ sữa bột vào, đổ thêm nước nóng thành hai ly sữa bò nóng hổi.

Cô đưa một ly cho Anna, một ly khác đặt ở trước mặt mình.

Cô dùng muỗng nhẹ nhàng quấy, mùi sữa thoang thoảng bay lên.

Anna ngồi đối điện Cố Tịch Dao nhìn thấy trên mặt cô hiện ra vẻ mệt mỏi: “Sao vậy Tịch Dao, có phải đi làm chưa kịp thích ứng hay không?”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Hôm nay tôi nhận một vụ kiện liên quan đến Bắc Minh Quân.”

Anna tập tức giật mình, cô ta thấp giọng hỏi: “Anh ta thế nào, vì sao lại tìm cậu kiện tụng giúp anh ta chứ. Không phải anh ta có một đống luật sư à.”

So với việc khách sạn Daredevil xảy ra chuyện thì tin tức Bắc Minh Quân tức giận ném camera đã ồn ào khắp nơi.

Dù sao cho đến bây giờ, chuyện ông cụ Bắc Minh bất ngờ chết trong thang máy vẫn chưa công khai với bên ngoài.

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ của Anna, xem ra hôm nay cô ta cũng chưa xem tivi hoặc là báo chí.

Đương nhiên, cô vẫn chưa nhắc đến chuyện xảy ra vào đêm đó với Anna, bởi vì khi đó tâm trạng của cô cũng hoàn toàn không tốt lắm.

Cố Tịch Dao cầm túi xách lấy ra mấy bài báo đăng tin về khách sạn Daredevil đưa cho Anna.

Sở dĩ cô mua báo cũng là vì muốn hiểu rõ vụ án. Buổi tối trên đường về nhà đã dừng lại mua.

Anna cầm tờ báo cẩn thận nhìn xem, trên mặt lập tức lộ vẻ giật mình.

Không ngờ tới cô ta ở nhà nhưng lại không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Cố Tịch Dao uống một ngụm sữa bò nói: “Anh ta không chỉ tìm tôi nhờ kiện tụng mà còn tặng cho tôi một chiếc xe.”
 
Chương 1414


Chương 1414

Anna vừa nghe càng không nghĩ ra được: “Cô nhận sao?”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Anh ta nói tôi dùng nó để đưa đón bọn nhỏ. Dù sao anh ta cũng là ba ruột bọn trẻ, đó là nghĩa vụ nên làm, tôi cũng tùy theo anh ta.”

Anna khẽ thở dài, quan tâm nhìn Cố Tịch Dao: “Cô định giải quyết vụ kiện của anh ta thế nào?”

Hai tay Cố Tịch Dao ôm ly sữa: “Hiện tại tôi chưa có giấy phép luật sư, cho nên toàn bộ quá trình vụ kiện chỉ đi theo làm trợ lý mà thôi.”

Anna gật đầu: “Vậy luật sự đại diện cho anh ta là Vân Chi Lâm?”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Là một luật sư mới đến, nhìn có vẻ cũng khoảng ba mươi tuổi.”

Cô nói xong thì trong mắt lóe lên sự lo lắng: “Không hiểu hai người họ nghĩ thế nào, một người muốn tôi theo vụ kiện, một người khác mời luật sư mới. Càng quá đáng hơn là Bắc Minh Quân còn muốn Vân Chi Lâm ký thỏa thuận phải thắng.”

Anna quan tâm hỏi: “Anh ta ký sao?”

Cố Tịch Dao không nói gì, chỉ gật đầu.

Anna cẩn thận suy nghĩ thì bật cười.

Cố Tịch Dao không thể hiểu được nhìn Anna: “Phần trăm thắng của vụ kiện này không lớn, tôi còn đang lo lắng vì chuyện này, cô vui vẻ gì chứ?”

Anna nhìn Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, cô ngốc thật hay là giả ngốc thế, hai người đàn ông tranh giành tình cảm vì cô đó, cô ngốc đến mức không nhận ra sao?”

Cố Tịch Dao liếc mắt nhìn Anna một cái: “Cô đó, chuyện khác thì không hiểu, chỉ có thông minh nhất về chuyện này. Hai người bọn họ và tôi không có gì cả, một người là ông chủ và bạn tốt, một người là ba ruột của con tôi, nhưng tôi và anh ta không hề dây dưa bất cứ chuyện gì. Cho nên, mong cô đừng đoán mò nữa.”

Anna nhìn Cố Tịch Dao xụ mặt: “Được rồi, tôi không nói. Tuy rằng vụ kiện này có vẻ khó giải quyết, nhưng Tịch Dao, cô cũng không thể quá vội vàng. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, cô uống sữa xong thì ngủ một giấc, có lẽ ngày mai lại có một cách khác.”

Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu: “Anna, mấy ngày nay có lẽ tôi sẽ rất bận rộn, bọn nhỏ đành nhờ vào cô rồi.”

Anna ngửa đầu uống hết ly sữa: “Đừng nói vậy, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì sau khi chuyện này kết thúc, mời tôi đi ra ngoài ăn một bữa lớn là được.”

Lúc này Bắc Minh Quân đang ở trong phòng sách của mình, trong tay anh cầm một bức ảnh cũ.

Đây là ảnh chụp chung của anh và ba mẹ.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hình Uy đi tới mở cửa thì thấy Phỉ Nhi cầm chén đứng ở cửa.

“Cô Phỉ Nhi, xin chào.”

Bắc Minh Quân tiện tay đặt ảnh chụp lên bàn.

Phỉ Nhi mỉm cười gật đầu với Hình Uy, sau đó thật cẩn thận cầm chén đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Quân rồi đặt xuống.

“Quân, hai ngày này anh đã làm việc vất vả, em đã tự tay làm canh gà, anh uống nó đi.”

“Ừ, em để đó đi.” Bắc Minh Quân ngước mắt nhìn Phỉ Nhi: “Hình như hai ngày nay em cũng không nghỉ ngơi tốt, hay là em uống canh đi.”
 
Chương 1415


Chương 1415

Phỉ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: “Chẳng qua em hơi khó chịu thôi, không có gì cả. Đúng rồi, bệnh tình của bà Bắc Minh thế nào?”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Hiện tại bà ấy có thể đi đứng, có Bắc Minh Đông chăm sóc bà ấy rồi. Nếu em không có chuyện gì khác thì quay về nghỉ ngơi đi. Anh còn có một số việc phải làm.”

Phỉ Nhi nhìn Bắc Minh Quân không nóng không lạnh với mình thì trong lòng đau xót. Nhưng trên mặt cô ta vẫn mỉm cười: “Được, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để bản thân mình mệt lả đi. Anh còn phải chống đỡ cả nhà Bắc Minh.”

Cô ta nói xong thì chậm rãi xoay người đi đến cửa.

Khi tay cô ta vừa chạm vào khóa cửa thì nghe Bắc Minh Quân ở phía sau nói một câu: “Hiện tại xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng không muốn kết hôn vào lúc này. Chuyện này sẽ đẩy ra phía sau.”

Phỉ Nhi nghe vậy thì cơ thể không khỏi run lên. Cô do dự một lúc, cuối cùng mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này trong mắt cô ta đã tràn ngập nước mắt. Vì sao mỗi lần cô ta sắp chạm đến hạnh phúc thì nó lại biến mất.

Cô chậm rãi đi lên lầu, định mở cửa phòng mình thì nghe có tiếng người nói chuyện ở tầng một.

Đây là cuộc nói chuyện của chú Khôn và Hình Uy: “Cậu báo với cậu Bắc Minh là tôi đã đưa cô Cố về nhà.”

Hình Uy nói: “Chú Khôn, vất vả cho chú rồi, chú lớn tuổi như vậy còn phải thường xuyên đưa đón cô Cố và hai cậu chủ nhỏ.”

“Này, có gì vất vả chứ. Ông cụ Bắc Minh đi rồi nhưng cậu chủ không ghét bỏ tôi, còn nói tôi tiếp tục đưa đón hai cậu chủ nhỏ thì tôi đã thấy thỏa mãn. Anh Hình, cậu báo với cậu chủ để cậu ấy yên tâm, tôi nhất định có thể bảo đảm sự an toàn cho hai cậu chủ nhỏ và cô Cố. Ôi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải đưa cô Cố đi làm.”

Sau đó dưới lầu không còn tiếng động.

Phỉ Nhi mở cửa phòng mình đi vào. Lúc này rốt cuộc nước mắt của cô ta không kiềm chế được rơi xuống. Không nghĩ tới Bắc Minh Quân vừa tuyên bố tạm thời không kết hôn với mình, sau lưng đã sắp xếp người đưa đón Cố Tịch Dao đi làm.

Bên ngoài Cố Tịch Dao ra vẻ không để ý đến Bắc Minh Quân, thì ra hai người bọn họ vẫn luôn âm thầm qua lại sau lưng cô ta.

Phỉ Nhi nhất thời đau đớn đan xen tức giận, bởi vì sự tồn tại của Cố Tịch Dao nên mới phá hủy tình cảm của cô ta và Bắc Minh Quân.

Cô ta nghĩ đến đây thì cắn răng, nếu cô ta không sống tốt thì cũng sẽ không để cô sống tốt được!

Phỉ Nhi nghĩ vậy thì cầm điện thoại gọi cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Lúc này người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang gọi điện thoại cho sư phụ của anh ta, cũng chính là người hút tẩu thuốc lá.

“Sư phụ, Bắc Minh Chính bất ngờ chết đi.”

Người hút tẩu thuốc lá gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Tôi đã biết chuyện này. Nhưng tôi muốn biết có phải cậu đã làm chuyện này hay không?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hơi mỉm cười: “Sư phụ, con vẫn luôn nghe theo lời dạy dỗ của sư phụ, con tuyệt đối sẽ không làm những chuyện giết người cướp của.”

“Ừ, vậy là tốt rồi. Đúng rồi, có tin tức của tên nhóc Bắc Mịnh Khởi Hiên kia không.” Người hút tẩu thuốc lá vừa nói vừa cúi đầu duyệt một số tài liệu.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười cười: “Anh ta đã thành công tiến vào bộ phận thiết kế của Bắc Minh Thị, nhưng hiện tại anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ, tạm thời chưa có năng lực chống lại Bắc Minh Quân.”
 
Chương 1416


Chương 1416

Người hút tẩu thuốc lá nhướng mày: “Ồ? Vậy cậu nghĩ cách cho anh ta có năng lực chống lại Bắc Minh Quân. Còn có cậu điều tra người bên cạnh Bắc Minh Quân có tiến triển gì không?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai suy nghĩ nói: “Không có nhiều tiến triển, anh ta và người phụ nữ tên là Cố Tịch Dao đã chia tay. Nhưng khi tôi điều tra thì hình như anh ta còn liên lạc với người phụ nữ kia. Hơn nữa cô ta và Bắc Minh Quân có hai đứa nhỏ.”

“Có hai đứa nhỏ…” Người hút tẩu thuốc lá suy nghĩ một chút nói.

“Vậy cậu tiếp tục điều tra rốt cuộc người phụ nữ Cố Tịch Dao có bối cảnh gì. Được rồi, tôi không nói nữa, cậu cứ xem rồi xử lý những chuyện còn lại đi. Cậu nhớ kỹ, hiện tại đừng gây ra chuyện gì cả.” Người hút tẩu thuốc lá nói xong thì cúp điện thoại.

Lúc này Phỉ Nhi đã gọi điện thoại mấy lần, nhưng lần nào cũng thông báo máy bận.

Khi cô ta quyết định gọi một lần cuối cùng, nếu không được thì sẽ không liên lạc với anh ta nữa.

Sau một loạt tiếng tút tút thì bên kia bắt máy, tiếng cười làm cho cô ta nghe thấy thì không nhịn được run lên truyền đến: “Ha ha, cô Phỉ Nhi, không phải cô nói sau này không muốn nghe giọng của tôi sao? Sao vậy, mới một ngày đã nhớ tôi à.”

Phỉ Nhi nhíu mày, ổn định cảm xúc nói: “Anh đừng để lời nói của tôi ở trong lòng, khi đó tôi vừa biết ông cụ Bắc Minh xảy ra chuyện. Tôi sợ chuyện này sẽ liên lụy đến mình. Cho nên tôi mới nói với anh như vậy.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười lạnh: “Yên tâm đi, tôi sẽ không quan tâm mấy lời nói của người không quan trọng. Lần này cô chủ động tìm tôi sợ là không chỉ xin lỗi tôi thôi đúng không.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói xong làm cho Phỉ Nhi không thoải mái, nhưng hiện tại cô ta có việc cần người ta nên thái độ đành phải nhẹ nhàng hơn: “Tôi muốn anh giúp tôi đối phó một người.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hơi nhíu mày: “À, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi. Cô nói đi, cô muốn tôi đối phó ai? Cô cũng biết muốn tôi giúp đỡ thì phải trả giá rất lớn.”

Phỉ Nhi nghe vậy thì hơi run lên, cô ta hiểu ý của người nọ là gì, nếu có thể giải quyết Cố Tịch Dao thì còn có điều kiện gì không thể đồng ý chứ.

Cô cắn răng gật đầu: “Được, sau này anh sắp xếp thế nào thì tôi sẽ làm theo.”

“Ha ha, thành giao. Cô muốn tôi đối phó với ai?”

Lúc này Phỉ Nhi hơi nhíu mắt lại, lập tức hiện ra sự tàn nhẫn: “Tôi muốn đối phó một người phụ nữ tên là Cố Tịch Dao.”

“Cố Tịch Dao?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nghe vậy thì lập tức lên tinh thần. Sao lại là cô?

Sư phụ vừa dặn dò anh ta điều tra chi tiết người phụ nữ này, Phỉ Nhi lại muốn anh ta giúp cô ta xử lý người phụ nữ này.

Xem ra người phụ nữ này đúng là không đơn giản. Nhưng anh ta suy nghĩ một chút thì biết vì sao Phỉ Nhi làm như vậy: “Không lẽ bởi vì cô ta là mẹ của con trai Bắc Minh Quân nên cô nảy sinh ghen tỵ chứ.”

Phỉ Nhi nghe người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói vậy thì lập tức kể lể: “Lần trước tôi và Bắc Minh Quân đính hôn, cô ta đưa con trai đến gây chuyện. Hiện tại chuyện này đã trôi qua nhưng Bắc Minh Quân lại quyết định hoãn hôn lễ vô thời hạn. Hơn nữa anh ta lại sắp người đưa đón người phụ nữ kia đi làm mỗi ngày ở sau lưng tôi.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói: “Tôi thấy cô không nuốt trôi cơn tức này, nếu cô ta biến mất thì Bắc Minh Quân sẽ quay về bên cạnh cô đúng không?”

Phỉ Nhi dùng sức gật đầu: “Đúng vậy. Rốt cuộc anh có thể giúp tôi giải quyết chuyện này hay không?”

“Có thể, chẳng qua tôi cần một ít thời gian, tôi còn có phải tìm hiểu một số chuyện. Nếu chuyện đã như thế thì cô cũng không cần nóng vội. Càng không thể tự mình ra tay. Nếu cô làm hỏng chuyện của tôi thì tôi nghĩ trong lòng cô đã biết rõ kết cục của mình thế nào!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói xong thì cúp điện thoại.
 
Chương 1417


Chương 1417

Anh ta có ý gì, chẳng lẽ tên kia có ý gì với Cố Tịch Dao? Nếu không thì vì sao lại cảnh cáo cô ta.

Đúng là đáng ghét, vì sao cô ta muốn đối phó Cố Tịch Dao, nhưng luôn có người đứng ra ngăn cản chứ.

Ngày hôm sau, Cố Tịch Dao thức dậy rất sớm, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng ở phòng bếp. Một lát sau Anna cũng thức dậy.

“Có phải tôi đã đánh thức cô đúng không?” Cố Tịch Dao vừa chiên trứng vừa nói với Anna.

Anna lắc đầu: “Không đâu, mỗi ngày tôi cũng dậy vào giờ này.”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện trong phòng bếp, lúc này Trình Trình và Dương Dương cũng thức dậy. Hai đứa nghe thấy trong phòng bếp có tiếng nói nên đi vào xem.

Hai cậu bé nhìn thấy mẹ thì lập tức tỉnh táo. Ngày hôm qua không được gặp mẹ cả ngày nên có hơi nhớ.

“Mẹ, mẹ về lúc nào?” Trình Trình chơi kịp mở miệng thì Dương Dương giành hỏi trước.

Cố Tịch Dao lấy trứng gà trong chảo vào đ ĩa.

Lúc này Anna nói tiếp: “Hôm qua mẹ hai đứa trở về thì hai con đã ngáy khò khò.”

Cố Tịch Dao xoay người mỉm cười: “Đúng vậy, tiếng ngáy của hai đứa không nhỏ, à, sao hôm nay các con dậy sớm như vậy?”

Hai tay Dương Dương chống nạnh: “Hiện tại con luôn dậy sớm như vậy.”

“Ồ? Hiện tại chúa ngủ nướng của chúng ta lại dậy sớm, đúng là mặt trời mọc ở đằng tây.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa đưa tay véo nhẹ vào mũi Dương Dương.

Dương Dương ngửa đầu, kiêu căng nói: “Thầy Lạc nói con làm như vậy.”

“Thầy Lạc?” Cố Tịch Dao có chút khó hiểu, cô đã gặp mấy giáo viên ở trường của Dương Dương, cũng không có ai họ Lạc.

Lúc này Trình Trình nói chuyện: “Mẹ, ba mời gia sư đặc biệt dạy kèm cho em ấy.”

Lúc này Cố Tịch Dao mới bừng tỉnh, không nghĩ tới Bắc Minh Quân vẫn rất quan tâm đ ến con trai.

Nhắc tới thầy Lạc, Dương Dương lập tức lên tinh thần: “Năng lực của thầy Lạc rất lớn, thầy ấy dạy con thứ gì đó thì con lập tức hiểu được, giáo viên trường con không thể so sánh được.”

Vốn dĩ Dương Dương còn muốn nói thầy Lạc là cao thủ trò chơi, nhưng cậu thấy mẹ nên đành nuốt nửa câu sau vào bụng.

Không nghĩ tới Dương Dương có thể khen ngợi thầy giáo, đúng là hiếm thấy.

Cô rất muốn xem thầy Lạc trong miệng Dương Dương là người thế nào lại có bản lĩnh làm cho tên nhóc quậy phá như Dương Dương khen không dứt miệng.

Chẳng qua hiện tại cô còn phải kiện tụng cho lão ba chim chết của cậu nhóc.

Cố Tịch Dao bày bữa sáng lên bàn.

Sữa đậu nành, trứng chiên, sandwich thịt xông khói.

Dương Dương ăn không chán những món này.

Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng ô tô.

Dương Dương đang ăn sandwich thì khẽ cau mày: “Đây không phải là tiếng ô tô của ba Chi Lâm.”

Chỗ ở của Cố Tịch Dao rất ít có xe bên ngoài chạy vào, cũng chỉ có xe của Bắc Minh Quân và Vân Chi Lâm.
 
Chương 1418


Chương 1418

Một lát sau tiếng gõ cửa vang lên.

Trình Trình nhảy xuống ghế chạy đi mở cửa.

“Là ai vậy, gõ cửa sớm như vậy.” Dương Dương nhíu mày nói.

Trình Trình mở cửa, lập tức ngây người: “Ông Khôn…”

Người đứng ở cửa là chú Khôn, trong tay ông ấy cầm một hộp đồ ăn, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình.”

Lúc này Cố Tịch Dao cũng đã đi tới, cô nhìn thấy chú Khôn thì lập tức nghĩ tới chuyện ông ấy chuẩn bị đưa đón mình và bọn nhỏ.

Từ hôm nay trở đi, cô và luật sư Vương bắt đầu chính thức xử lý vụ kiện của Bắc Minh Quân, hôm nay bọn nhỏ cũng bắt đầu đi học.

Ngày hôm qua Cố Tịch Dao bận rộn nên quên mất chuyện này.

Cô vội vàng mời Chú Khôn vào: “Chú Khôn, chúng tôi đang ăn sáng, chú cũng đến ăn chung nhé?”

Chú Khôn mỉm cười xua tay: “Cô Cố, tôi đã ăn rồi.” Ông ấy nói xong lại đưa hộp đồ ăn cho Cố Tịch Dao: “Cô Cố, cậu chủ nói người hầu chuẩn bị một chút đồ ăn để tôi đưa tới cho mọi người.”

Trình Trình đưa tay nhận hộp đồ ăn, rất lễ phép nói: “Cảm ơn ông Khôn.” Sau đó cậu xoay người đi tới phòng ăn.

Một lát sau tiếng của Dương Dương vang lên: “Wow, lão ba chim chết đúng là đưa tới không ít đồ ăn.”

Cố Tịch Dao lo lắng Dương Dương lớn tiếng sẽ đánh thức Cửu Cửu, đến lúc đó con bé lên tiếng bị chú Khôn nghe thấy thì xong đời.

Cô mời Chú Khôn ngồi xuống sô pha trong phòng khách, chạy nhanh đi tới nhà ăn, nhỏ giọng đối Dương Dương nói: “Đừng đánh thức em gái. Con ăn nhanh lên, hôm nay hai đứa phải đi học.”

Lúc này Anna đã ăn xong rồi, cô ta nói với Cố Tịch Dao: “Mọi người ăn nhanh lên, tôi vào phòng ngủ xem Cửu Cửu đã dậy chưa. Đến lúc đó mọi người đóng cửa lại là được.”

Ăn sáng xong, Trình Trình và Dương Dương đeo cặp sách trên lưng đi theo Cố Tịch Dao ra cửa.

May là trong lúc ăn cơm không xảy ra chuyện gì cả.

Dương Dương vừa ra khỏi cửa thì thấy chiếc xe BMW M6 màu đỏ đậu ở đó.

Dương Dương nhìn thấy xe thì hưng phấn, đi mấy vòng xung quanh xe. Sau đó mở ghế phụ leo lên.

Cố Tịch Dao và Trình Trình ngồi phía sau.

“Mời cô Cố và hai cậu chủ nhỏ thắt dây an toàn.” Chú Khôn nhìn qua kính chiếu hậu thấy bọn họ đã chuẩn bị xong thì mới khởi động xe, chậm rãi chạy ra ngoài.

Chú Khôn lái xe đưa Trình Trình và Dương Dương đến trường học trước, sau đó mới đưa Cố Tịch Dao đi tới văn phòng luật sư của Vân Chi Lâm.

Lúc Cố Tịch Dao tới thì Vân Chi Lâm đã ở trong văn phòng.

Luật sư Vương cũng đang ở trong văn phòng của anh ta, báo cáo kết quả tìm hiểu về vụ kiện của mình và Cố Tịch Dao ngày hôm qua.

Cố Tịch Dao đặt túi xách xuống, nhanh chóng vào văn phòng của Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm nhíu mày, nghiêm túc lắng nghe.

Luật sư Vương nói: “Theo như chúng tôi phân tích, vấn đề quan trọng nhất của vụ kiện này là: Thứ nhất, dữ liệu trong camera đã hỏng có đáng giá hay không. Thứ hai, công ty sở hữu camera này có phải là một công ty paparazzi chuyên săn tin nóng hay không. Nếu chúng ta có thể chứng minh được chuyện này thì có thể dùng lý do Bắc Minh luôn bị anh ta quấy rầy nên dưới tình huống bất đắc dĩ mới phản ứng quá kích động như vậy.”
 
Chương 1419


Chương 1419

Vân Chi Lâm nghe xong thì gật đầu, sau đó nhìn bọn họ nói: “Vậy hai người định chứng minh chuyện này thế nào?”

Luật sư Vương nhíu chặt mày, vẫn chưa nghĩ ra được cách gì.

Vân Chi Lâm khép lại tài liệu phân tích vụ án của họ: “Mọi người trước đến chỗ của tổng giám đốc Bắc Minh hỏi thử tình huống lúc đó của anh ta, sau đó rồi trở về tiến hành phân tích kĩ càng.”

Bắc Minh Quân đêm qua cũng là bận tới khuya, không phải bởi vì cái gì khác. Mà là vì Hình Uy phái người điều tra sự cố thang máy ngoài ý muốn ở Khách sạn Daredevil Empire, theo như tin tức và camera ghi hình ngày hôm đó mà họ phản hồi lại, không phát hiện bất kì ai khác thường xuất hiện cả.

Hơn nữa, 2 người lạ đưa ông cụ Bắc Minh tới, cũng tra không ra bất kì manh mối nào. Nhãn hiệu xe mà họ ngồi, qua điều tra cũng là một cái biển số giả.

Cả cục diện đều lâm vào tình trạng bế tắc.

Anh liền dứt khoát ngủ ở trong phòng sách một đêm.

Hôm nay rất sớm anh đã dậy rồi, bởi vì Vân Chi Lâm sẽ cử luật sư và Cố Tịch Dao đến tập đoàn tiến hành phân tích và bàn bạc về vụ án với anh.

Bắc Minh Quân ngồi ở trong văn phòng, Hình Uy khoanh tay đứng ở bên người của anh.

Chỉ chốc lát, liền nghe thấy điện thoại nội bộ ở trên bàn của anh vang lên.

“Tổng giám đốc Bắc Minh, luật sư Vương và trợ lý Cố của văn phòng luật sư Chi Lâm đã đến rồi ạ. Có phải là mời họ vào hay không?”

“Ừ, cho họ vào đi.”

Một lát sau, văn phòng của anh vang lên tiếng gõ cửa.

Hình Uy đi qua mở cửa: “Chào cô, mọi người tới rồi.”

Luật sư Vương và Cố Tịch Dao đều gật nhẹ đầu với Hình Uy.

Sau đó dưới sự hướng dẫn của anh ta tới trước mặt cửa Bắc Minh Quân.

Này vẫn là lần đầu tiên gặp mặt sau khi tách ra từ biệt thự.

“2 người ngồi đi.” Bắc Minh Quân vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như trước.

Họ liền ngồi xuống 2 cái ghế trước bàn làm việc của Bắc Minh Quân, luật sư Vương từ trong túi lấy ra phần tài liệu lúc sáng sớm cho Vân Chi Lâm xem.

“Mời tổng giám đốc Bắc Minh xem.”

Bắc Minh Quân vươn tay cầm lấy tài liệu, nghiêm túc lật từng trang xem. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên hỏi luật sư Vương: “Dựa theo những gì được viết ở trên, mọi người hiện tại có nắm chắc rằng có thể thay tôi thắng kiện không?”

Sau khi luật sư Vương và Cố Tịch Dao nhìn lẫn nhau, anh ta dè dặt nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, điểm ấy hiện tại chúng tôi cũng rất khó bảo đảm. Nhưng mà chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực. Cho nên còn cần ngài tỉ mỉ mà nói lại tình huống lúc đó một lần.”

Hình Uy lúc này đi tới nói với luật sư Vương: “Tôi đã nói với mọi người rồi, lúc ấy tôi cũng ở hiện trường. Tổng giám đốc Bắc Minh còn bận việc khác, chúng ta đến bên này nói.”

Hình Uy nói xong, dẫn luật sư Vương và Cố Tịch Dao đi tới trong phòng hội nghị bên cạnh.

Sau khi Bắc Minh Quân nhìn thấy họ rời đi, khẽ cau mày. Sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trên bàn.

Mấy giờ sau, Hình Uy dẫn luật sư Vương và Cố Tịch Dao từ trong phòng hội nghị đi tới.
 
Chương 1420


Chương 1420

Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã trưa rồi.

“Anh Hình, cám ơn tư liệu mà anh cung cấp. Chúng tôi trở về sẽ nghiên cứu vụ án cẩn thận một chút.” Luật sư Vương nói xong, cung kính mà gật đầu với Bắc Minh Quân: “Tổng giám đốc Bắc Minh, chúng tôi đi đây.”

Ngay lúc họ chuẩn bị đi ra ngoài, Hình Uy ở phía sau họ lại nói: “Luật sư Vương, cô Cố, bây giờ đã tới giờ ăn cơm, không bằng chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.”

Cố Tịch Dao đương nhiên biết đây là chủ ý của Bắc Minh Quân, nếu đã chia tay với anh, vẫn là cố hết sức có thể không gặp thì không gặp vẫn tốt hơn.

Cô quay đầu lại nhìn Hình Uy, vẫn là tỏ ra khá khách sáo nói: “Thực xin lỗi, bây giờ là thời gian làm việc, công ty quy định cấm ăn cơm với khách hàng. Nhưng mà tôi vẫn muốn cám ơn thịnh tình của anh và Tổng giám đốc Bắc Minh. Nếu như không có việc gì khác, thì chúng tôi đi đây.” Cố Tịch Dao nói xong, không đợi Hình Uy nói tiếp, cô lập tức đi ra khỏi văn phòng.

Luật sư Vương cũng vội vàng cười ngượng Hình Uy và Bắc Minh Quân ở phía sau anh ta: “Này thật sự là quy định của công ty, chuyện ăn cơm vẫn là ngày khác đi.”

Nói xong anh ta xoay người bước nhanh đuổi theo Cố Tịch Dao đã đi đến cửa thang máy.

Thẳng đến lúc họ đi ra khỏi cao ốc Bắc Minh Thị, ngồi trên xe quay về công ty.

Luật sư Vương lúc này mới thở ra một hơi dài, lấy ra khăn tay tùy thân xoa xoa mồ hôi trên trán.

Anh ta hoàn toàn không biết quan hệ của Cố Tịch Dao và Bắc Minh Quân là gì, anh ta sợ Cố Tịch Dao trực tiếp từ chối lời mời như vậy, sẽ có phiền phức gì hay không.

Anh ta có chút oán trách Cố Tịch Dao: “Cô Cố, tuy rằng quan hệ của cô và luật sư Vân rất tốt. Nhưng mà cũng không thể cho rằng có anh ta chống lưng, liền cái gì cũng không chú ý đến. Vừa rồi Tổng giám đốc Bắc Minh mời chúng ta ăn cơm, đó chính là nể mặt chúng ta. Cô thì hay rồi, liền từ chối luôn, cô làm cho công việc của chúng ta sau này làm sao mở rộng?”

Cố Tịch Dao cũng nghe ra sự hờn giận của luật sư Vương, cô nhìn luật sư Vương: “Điều tôi nói cũng là sự thật, công ty quả thật có quy định như vậy. Tôi chỉ là dựa theo quy định làm mà thôi, có cái gì không đúng.”

“Cô Cố, trong vụ án này cô chẳng qua chỉ là trợ lý của tôi, có chuyện gì đều phải nghe lời của tôi mới đúng. Như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác.” Luật sư Vương bắt đầu lấy thân phận của mình áp chế cô.

Cố Tịch Dao đương nhiên có thể nghe ra ý trong lời nói của anh ta, quay đầu lạnh lùng cười với anh ta: “Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm, anh có cái gì phải sợ chứ.”

Luật sư Vương vừa nghe cũng cười lạnh với cô: “Cô chịu trách nhiệm, cô cho rằng cô là ai hả, đến lúc đó ngay cả luật sư Vân chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được cô.”

Giữa luật sư Vương và Cố Tịch Dao, dần dần tràn ngập mùi thuốc súng.

Hình Uy trơ mắt nhìn 2 người Cố Tịch Dao rời khỏi, có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn nhìn Bắc Minh Quân.

Chỉ thấy anh trái lại vẫn xị mặt như cũ, cũng không có hiện ra hờn giận gì. Tựa hồ việc bị từ chối anh đã sớm đoán trước được.

Anh thu dọn một chút tài liệu trong tay, đơn giản nói một câu: “Ăn cơm.”

Lúc Cố Tịch Dao và luật sư Vương ngồi xe về tới văn phòng luật sư, Vân Chi Lâm cũng là mới làm xong việc trong tay.

Quay người đem tài liệu đã làm xong bỏ vào trong tủ tài liệu. Sau đó quay người lại lấy đồ ăn gọi bên ngoài vừa được đem đến, vội vàng bắt đầu ăn.

Mỗi khi án kiện dày đặc, Vân Chi Lâm đều là như vậy, anh ta cũng sớm đã quen như cuộc sống như vậy.

Chẳng qua bây giờ anh vừa ăn cơm, trong đầu còn nghĩ đến hai người khác.
 
Chương 1421


Chương 1421

Đó chính là luật sư Vương và Cố Tịch Dao.

Không biết họ đến chỗ của Bắc Minh Quân rồi, anh có làm khó họ không, hoặc là họ căn bản cũng tìm không thấy bằng chứng nào mạnh hơn.

Ngay lúc Vân Chi Lâm miên man suy nghĩ, cửa lớn bên ngoài của văn phòng luật sư truyền đến tiếng động.

Cửa sổ trong văn phòng của Vân Chi Lâm vừa vặn đối diện với cửa lớn, anh ta quay đầu vừa nhìn, luật sư Vương và Cố Tịch Dao từ bên ngoài đi đến, sắc mặt của hai người đều cực kì tệ.

Anh ta vội vàng buông camen xuống, tiện tay rút một tờ giấy từ trong hộp khăn giấy kế bên người, chùi miệng sơ qua rồi đi ra ngoài.

“2 người như thế nào lúc này đã trở về rồi, tôi còn tưởng rằng Tổng giám đốc Bắc Minh sẽ mời 2 người ăn cơm chứ.” Vân Chi Lâm nói xong đem khăn tay ném vào sọt rác.

Luật sư Vương đem túi tùy thân để lên trên bàn: “Vốn dĩ tổng giám đốc Bắc Minh mời chúng tôi ăn cơm, chẳng qua cô Cố rất có nguyên tắc, không có nể mặt Tổng giám đốc Bắc Minh.”

Vân Chi Lâm gật gật đầu, anh ta hiểu được luật sư Vương đây là có ý gì, vươn tay vỗ vỗ vai của anh ta, vẻ mặt ôn hoà nói: “Luật sư Vương, 2 người vất vả rồi. 2 người đi ra ngoài ăn cơm đi, đến lúc đó ghi sổ cho tôi là được rồi.”

Luật sư Vương lúc này đang tức giận, cũng ăn không vô cái gì: “Luật sư Vân, theo lý thuyết tôi mới tới chỗ này của các anh, không rõ quy định ở chỗ này. Nhưng điều mà tôi biết là, nếu làm cho khách hàng không vui, như vậy việc làm ăn của văn phòng luật sư chúng ta khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng.”

Vân Chi Lâm mỉm cười: “Luật sư Vương, tôi hiểu anh cũng là vì muốn tốt cho văn phòng luật sư của chúng ta, chẳng qua cô Cố cũng là dựa theo điều lệ làm việc. Bắt đầu từ một điểm nào đó, mục đích của 2 người đều là giống nhau. Mới hợp tác hiển nhiên cần phải có đoạn thời gian làm việc cọ xát với nhau, mọi người nhân nhượng lẫn nhau một chút liền ổn cả, được rồi việc này dừng tại đây đi, 2 người trước đi ăn cơm đi.”

Buổi chiều, Vân Chi Lâm nhận được điện thoại của tòa án, không khỏi nhướng mày.

Anh ta đi đến trước bàn làm việc của luật sư Vương: “Luật sư Vương, tài liệu của các anh chuẩn bị thế nào rồi?”

Luật sư Vương lật lật tài liệu hiện đang có trong tay: “Trên cơ bản xem như là đủ rồi, nhưng mà cần hoàn Quân.”

Vân Chi Lâm khẽ gật đầu.

Cố Tịch Dao ngồi ở chỗ cách vách của luật sư Vương, nhìn bộ dáng tâm sự nặng nề của anh ta liền hỏi: “Có chuyện gì không?”

Vân Chi Lâm vội vàng lắc đầu: “Không có gì, vừa rồi nhận được thông báo của tòa án. Bởi vì kì hạn sắp xếp của họ, vụ án của ông Bắc Minh bị sắp xếp mở phiên toà vào 4 ngày sau. 2 người chuẩn bị cẩn thận một chút đi.”

Luật sư Vương hơi hơi chau mày: “Tòa án như thế nào vội mở phiên toà như vậy, này có chút không phù hợp lẽ thường đó.”

“Chủ yếu là chuyện này liên quan tới tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị. Tòa án nghĩ đến anh ta là người có tiếng tăm ở thành phố A, phương diện ảnh hưởng khá lớn. Cho nên quyết định trước thời hạn mở phiên toà.” Vân Chi Lâm nói đến đây, ẩn ẩn cảm thấy sự việc có chút không ổn .

Luật sư Vương gật gật đầu: “Được rồi, chúng tôi cố hết sức làm đủ chuẩn bị.”

 
 
Chương 1422


Chương 1422

Vân Chi Lâm nhìn nhìn luật sư Vương và Cố Tịch Dao: “Hy vọng 2 người tạm thời buông xuống sự bất đồng, toàn lực làm tốt vụ án này. Mấy ngày nay cần 2 người cực khổ chút.”

Buổi chiều, chú Khôn lái xe đón Trình Trình và Dương Dương từ trường học về nhà của Cố Tịch Dao.

Một đường này Dương Dương ngồi ở ghế phó lái, không ngừng hỏi chú Khôn những việc liên quan tới xe.

Cũng may chú Khôn có kiên nhẫn, đối với những câu hỏi của Dương Dương có thể coi như là không ngại bị hỏi nhiều. Trình Trình ngồi ở hàng sau xem Ipad mình, nhưng mà đối với sự lải nhải của Dương Dương cậu cũng không nhịn được có chút nhíu mày.

Một lát sau về đến nhà, vừa vào cửa Trình Trình liền bắt đầu quở trách Dương Dương:

“Bắc Minh Tư Dương, lúc em ở trên xe tựa như giống như ruồi bọ vậy, em không thấy phiền anh cũng thấy phiền.”

Anna chăm sóc cho Cửu Cử đang ngồi ở trên sô pha chơi búp bê Barbie, đây là quà ngày hôm qua Cố Tịch Dao mua cho Cửu Cửu.

Lúc Cửu Cửu sáng sớm tỉnh lại vừa mở mắt liền thấy được, vui vẻ cầm ở trong tay, mặc kệ là bữa sáng hay là bữa trưa con bé đều không chịu buông một phút, thật sự là yêu thích đến không nỡ buông tay.

“Ha ha, Dương Dương con rốt cuộc ở trên xe đã làm gì?” Anna mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm của Trình Trình.

Dương Dương quăng cặp lên tường, chẳng hề để ý mà nói: “Con ở trên xe không có làm gì hết, chẳng qua là hỏi chú Khôn một vài câu hỏi liên quan đến xe mà thôi.”

“Ồ, Dương Dương hỏi mấy cái này không có gì xấu cả, nhiều them một sở thích cũng rất tốt.”

Dương Dương vừa nghe càng thêm đắc ý, đầu nhỏ giương lên: “Anh nhìn thấy chưa, dì Anna cũng ủng hộ sở thích của em.”

Lúc này, Cửu Cửu cũng vẫy búp bê trong tay, mềm mại nói: “Anh Dương Dương, em cũng ủng hộ anh.”

Dương Dương cười hì hì ngồi xuống kế bên Cửu Cửu, một tay kéo con bé đến bên người mình: “Em Cửu, đến lúc đó anh cho em ăn phao câu gà.”

Cửu Cửu vừa nghe đến phao câu gà, liền vặn vẹo cơ thể nhỏ từ trong lòng của Dương Dương giãy ra. Nhướng mày lên nhìn Dương Dương: “Anh Dương Dương, nếu như anh cho em ăn phao câu gà, em sẽ cho anh ăn bánh.”

Dương Dương khó tin mà nhìn Cửu Cửu: “Phao câu gà ăn ngon như vậy, anh mới nhịn đau bỏ những thứ yêu thích cho em ăn. Quên đi, em không ăn anh liền cho em ăn cánh gà.

Sau khi Trình Trình cất cặp của mình vào trong phòng ngủ của Cố Tịch Dao rồi đi ra nói với Anna:

“Dì Anna, dì không biết, Bắc Minh Tư Dương chính là hứng thú nhất thời mà thôi. Hơn nữa điểm số học tập bây giờ của em ấy còn kém như thế, nếu cả ngày suy nghĩ đều đặt ở trên cái này, đến lúc đó sau khi thi cuối kỳ, con thấy mông của em ấy sẽ nở hoa rồi.”

Dương Dương quay đầu nhìn thoáng qua Trình Trình, nếu trước kia Trình Trình nói cậu như vậy, cậu có lẽ sẽ không có lời nào để nói. Nhưng mà hiện giờ sức mạnh của cậu xem như là đủ rồi.

“Em chính là thích ô tô thì làm sao, đây là sở thích của em. Hơn nữa hôm nay đi học, em đều làm cho thầy giáo và bạn học chấn kinh rồi.”

Anna và Cửu Cửu đều tò mò nhìn Dương Dương, các cô rất muốn nghe thử rốt cuộc cậu lại làm hành động khinh người gì.

Trình Trình bĩu môi: “Em có thể có thể làm họ khiếp sợ, chẳng qua chính là lúc học thì ngủ lại còn nói mớ. Nếu không chính là thầy giáo gọi em đứng lên trả lời câu hỏi, em có thể trong tiết ngữ văn đọc thuộc bài vè phép nhân, trong tiết toán tốn mấy ngày trời học thuộc lòng thơ Đường.”

Mấy lời Trình Trình nói nhưng thật ra không sai, mấy việc này Dương Dương lúc vào học thường xuyên làm.
 
Chương 1423


Chương 1423

Tuy rằng Trình Trình và Dương Dương không phải là cùng lớp học, nhưng mà tên tuổi của Dương Dương đã ở trong trường học này có chút nổi rồi.

Dương Dương có hơi tức giận: “Bắc Minh Tư Trình, anh đừng vạch trần chuyện xấu của em được không. Trước mặt Dì Anna và em Cửu, cũng nể mặt em chút đi. Hơn nữa, đó là chuyện trước kia. Bây giờ em đã không giống lúc trước rồi.”

Trình Trình liếc nhìn Dương Dương, vẻ mặt khinh thường.

“Hôm nay trong tiết toán, đề toán thầy giáo viết trên bảng đen, hỏi toàn bộ lớp ai biết làm. Kết quả không có ai giơ tay, Triệu Tĩnh Di cũng dùng sách che mặt lại. Em vừa thấy đề này, đúng là đề mà thầy Lạc đã từng giảng cho em. Em đi lên một chút liền đã làm được. Lúc ấy toàn bộ bạn học và thầy giáo đều ngây người ra.”

Dáng vẻ đó của Dương Dương, chính là oai cực kì.

“Đó có cái gì, chẳng qua là đề của năm 1 mà thôi. Hơn nữa đó là phần mà thầy đã từng giảng qua cho em, mèo mù vớ cá rán mà thôi. Được rồi, không nói chuyện với em nữa, anh trở về phòng làm bài đây.” Trình Trình xoay người đi vào phòng ngủ của Cố Tịch Dao, đóng cửa lại.

Anna nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Dương Dương, an ủi cậu nói: “Dì Anna biết con rất giỏi. Nhưng mà cũng đừng kiêu ngạo.”

Lúc này cửa nhà bị gõ vang.

Anna hiện tại chỉ cần là gõ cửa, đều sẽ ôm Cửu Cửu vào trong phòng, chỉ sợ Bắc Minh Quân đột nhiên đến mà không có bất kì chuẩn bị gì.

Cô rất nhanh liền ôm Cửu Cửu vào phòng ngủ của mình, Cửu Cửu cũng rất nhu thuận ở trong phòng không lên tiếng.

Sau khi Anna đi ra khỏi phòng ngủ đóng của lại, đi tới trước cửa lớn, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn thấy người đứng bên ngoài là người cô không quen.

Sau khi cô xích kĩ cửa lại, mở ra một khe cửa hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”

“Nơi này là nhà của cô Cố Tịch Dao phải không, Bắc Minh Tư Dương có phải là ở đây không?” người đàn ông đó cầm trong tay một phiếu hỏi.

Dương Dương đang ngồi trên sô pha giận dỗi vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức tinh thần tỉnh táo. Cậu nhảy xuống sô pha vội vàng đi tới cửa, chỉ thấy Lạc Hàn đang đứng ở cửa.

“Hi, thầy Lạc, làm sao thầy biết em ở đây ạ?” Dương Dương cười hì hì xuyên qua khe cửa chào hỏi Lạc Hàn.

Anna vừa nghe Dương Dương kêu người đó là thầy Lạc, chắc hẳn anh ta chính là gia sư mà trong miệng Dương Dương khen ngợi.

Cô vội vàng mở dây xích cửa ra, mời Lạc Hàn vào nhà “Thầy Lạc ngại quá, tôi thất lễ rồi.”

Lạc Hàn mỉm cười lắc lắc đầu: “Một người phụ nữ chăm sóc đứa nhỏ ở nhà, cần chú ý an toàn nhiều một chút.” Nói xong, anh ta đánh giá Anna một chút, sau đó thăm dò hỏi một câu: “Cô chính là mẹ của Bắc Minh Tư Dương, Cố Tịch Dao hả?”

Dương Dương vội vàng sửa lại nói: “Đây là Dì Anna, là bạn thân của mẹ con. Mẹ con đi làm rồi, liền do dì tới chăm sóc tụi con.”

Lạc Hàn ngồi trên sô pha, Dương Dương cũng đi theo ngồi ở bên người của anh ta.

Sau khi Anna rót cho Lạc Hàn ly trà liền đi vào phòng ngủ chơi với Cửu Cửu.
 
Chương 1424


 

Chương 1424

“Dương Dương, hai ngày nay có ngoan ngoãn ôn tập bài học không.” Lạc Hàn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về cái đầu nhỏ của Dương Dương hỏi.

Dương Dương dùng sức gật gật đầu: “Đương nhiên là có ạ. Hơn nữa hôm nay con còn khiến cho cả lớp kinh ngạc nữa.” Tiếp theo Dương Dương lại kể lại một lần sự oai phong của cậu trong tiết toán.

Lạc Hàn nghe xong mỉm cười: “Con đừng có kiêu ngạo đó, trình độ bây giờ chẳng qua là thuộc trình độ bình thường. Nếu muốn vượt qua người khác, con vẫn phải càng thêm cố gắng mới được.”

Nói xong, anh ta từ trong túi lấy sách ra, bắt đầu bổ túc bài học cho Dương Dương.

Dương Dương cũng rất nhu thuận mà lấy cái cặp ở trên tường qua, lấy cuốn tập ra bắt đầu làm bài tập thầy giáo giao.

Rất nhanh, một buổi chiều cứ như vậy trôi qua.

Mặt trời chiều ngã về tây, Lạc Hàn nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, thu dọn xong đồ vậy tùy thân của mình chuẩn bị rời đi.

Từ trong phòng ngủ đi tới: “Anh Lạc vất vả rồi, không ở đây ăn chút cơm rồi hẳn về nha.”

Dương Dương cũng đi theo sau Lạc Hàn, vẻ mặt luyến tiếc nhìn anh: “Thầy Lạc, thầy hay là trước ăn cơm xong rồi hẳng đi.”

Lạc Hàn cúi đầu nhìn nhìn Dương Dương, sau đó lại khoát tay với Anna, mỉm cười nói: “Không cần, tôi còn có việc khác, chờ sau này có cơ hội rồi nói sau.”

Dương Dương thấy thầy Lạc không thể giữ lại, chỉ đành nói: “Vậy thầy sau này nhất định phải tới ăn cơm nha.”

Anna tiễn Lạc Hàn đến cửa, ngay lúc cô chuẩn bị mở cửa, cửa đột nhiên bị gõ vang.

Âm thanh cũng không tính là lớn, hơn nữa tựa hồ mang theo tiết tấu nhẹ nhàng, khác với âm thanh gõ cửa của người khác.

Anna vội vàng mở cửa, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người thon thả đứng bên ngoài, một mái tóc màu vàng kim, trên cái mũi cao thẳng của khuôn mặt trái xoan có đeo một cái kính râm.

Bên chân của cô có đặt một cái vali du lịch của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.

Cô thấy cửa mở ra rồi, vội vàng giương hai cái lông mày lên, mỉm cười vẫy tay gọi người trong nhà: “Hi, mọi người có nhớ tôi không…A!”

Nhưng vào giờ phút này, sau khi cô nhìn thấy Lạc Hàn đứng ở phía sau Anna, dường như ngây ngẩn cả người.

Nhưng sau vài giây ngắn ngủi, lại ngay sau đó nói một câu: “Thật xin lỗi tôi đi nhầm rồi!” Cô nói xong khom lưng nhấc vali du lịch lên, xoay người nâng chân lên liền muốn rời đi.

Anna vô cùng kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ ở ngoài cửa, thật sự là một người kì lạ.

Nhưng mà đúng lúc này, Lạc Hàn đứng ở phía sau cô lên tiếng: “Đứng lại, quay đầu qua đây.”

Anna quay đầu lại nhìn Lạc Hàn, lẽ nào anh ta quen biết người phụ nữ ở ngoài cửa này?

Người phụ nữ đó đưa lưng về phía Lạc Hàn, nhíu mày.

Điều làm cho cô cảm thấy bất ngờ chính là cư nhiên có thể ở chỗ này nhìn thấy anh ta, thật sự là càng sợ nhìn thấy ai lại càng có thể nhìn thấy người đó.

Xem ra chính mình hôm nay là chạy không thoát rồi, cô đành phải bỏ vali du lịch trong tay xuống. Chậm rãi xoay người lại, cùng lúc đó cũng đổi thành một khuôn mặt tươi cười nhìn Lạc Hàn: “Anh…”

Anh?! Cô đây là đang gọi ai, lẽ nào là Lạc Hàn sao? Anna có chút không thể tin nhìn nhìn Lạc Hàn.

Lúc này Dương Dương từ phía sau Lạc Hàn ló ra, cậu vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người phụ nữ ngoài cửa, vui vẻ mà hô to một tiếng: “Dì Lạc Kiều!”
 
Chương 1425


Chương 1425

Lạc Kiều vẫy vẫy tay với Dương Dương.

Lần này lại làm cho Lạc Hàn và Anna đồng thời đều lắp bắp kinh hãi, vốn cho rằng cô là đi nhầm nhà, rất ngẫu nhiên mà gặp được Lạc Hàn, không nghĩ tới Dương Dương lại cũng quen biết cô.

“Ơ? Dì Kiều Kiều, dì là em gái của thầy Lạc hả! Mau vào đi, lần trước dì không nói không rằng chạy đi đâu vậy?” Dương Dương bộ dáng giống như cậu chủ nhỏ, chào hỏi với Lạc Kiều.

Lạc Kiều xách vali đi vào, lúc này Trình Trình cũng làm xong bài tập đi ra, cậu vừa thấy Lạc Kiều đến đây, cũng ngọt ngào kêu một tiếng: “Dì Kiều Kiều.”

“Ừa.” Lạc Kiều cũng vội vàng mỉm cười nâng tay lên, chào hỏi với Trình Trình.

Anna đóng cửa lại lần nữa, xoay người cười nói: “Ha ha, thế giới này thật sự là quá nhỏ, không nghĩ tới tất cả mọi người đều là người quen.”

Nói xong cô đi tới trước mặt Lạc Kiều tự giới thiệu nói: “Tôi tên là Anna, là bạn của Tịch Dao, tôi cũng nghe Tịch Dao thường xuyên nhắc tới cô, không nghĩ tới chúng ta sẽ ở tình huống như vậy mà quen biết.”

Lạc Kiều gật gật đầu với Anna: “Tôi cũng thường xuyên nghe Tịch Dao nhắc tới cô.”

Nói xong, cô nhìn trái nhìn phải: “Ơ? Sao chỉ có mấy người ở nhà, Tịch Dao đi đâu rồi?”

Không đợi Anna trả lời, lúc này Lạc Hàn vươn tay giữ chặt tay của Lạc Kiều.

Anh ta nói với Anna: “Thật ngại quá, tôi muốn nói mấy câu với em gái tôi.” Nói xong anh ta liền dẫn Lạc Kiều đi đến nhà ăn.

Dương Dương rất tò mò cũng muốn đi theo, nhưng mà bị Anna ngăn lại.

Lạc Hàn dẫn Lạc Kiều đi vào nhà ăn, mặt lập tức liền trầm xuống.

Lạc Kiều ngẩng đầu nhìn thấy mặt của anh trai âm trầm, cô cố ý trêu ghẹo nói: “Anh có thể sang sủa một chút hay không, mặt âm trầm, cẩn thận dọa Dương Dương sợ đó. Ai, anh lúc nào lại bắt đầu làm thầy của người ta rồi, đừng có làm hại con cháu của người ta đó.”

Vừa rồi cô cũng đã biết anh trai tới nơi này, hoàn toàn chính là bởi vì anh ta là thầy giáo của Dương Dương.

Lạc Hàn phụng phịu nhìn em gái: “Anh chưa có hỏi em, em ngược lại hỏi anh trước rồi. Em trước cởi mắt kính ra. Nói chuyện với anh trai có bộ dáng không lễ phép như vậy sao.”

Lạc Kiều chép miệng, cuối cùng vẫn là vươn tay cài mắt kính lên đ ỉnh đầu.

“Em đây là từ chỗ nào vừa trở về, sao không về nhà đi. Em có biết hay không, em vừa đi ba mẹ đau lòng biết bao nhiêu.” Lạc Hàn nhìn chằm chằm vào mắt của em gái, trong giọng nói tràn ngập trách cứ.

Lạc Kiều không phục: “Ba mẹ dựa vào cái gì không cho phép em làm việc em muốn làm, cứ bắt em học pháp luật gì đó. Được thôi, em nghe lời ba mẹ đi học, cũng học xong rồi, nhưng mà tại sao còn muốn can thiệp em làm cái gì.”

“Ba mẹ đều là vì tốt cho em, sao em lại không thể hiểu vậy? Thật sự là lúc bình thường quá mức nuông chiều em rồi.” Lạc Hàn thật là có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ba mẹ vì tốt cho em, trong lòng em rất rõ, cũng rất cảm kích ba mẹ. Nhưng mà em đã lớn rồi, không phải đứa bé có thể tùy ý cho ba mẹ sắp đặt như ngày xưa. Em có dường đời của em.” Lạc Kiều nói xong, thật sự là càng ngày càng kích động.

Cô nói tiếp: “Sao anh không nói bản thân mình đi, ba mẹ không phải cũng bắt anh làm luật sư sao, như thế nào sau này không phải cũng trở thành người dạy học. Anh làm như vậy chẳng phải cũng là làm cho ba mẹ đau lòng sao.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom