Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1082


Chương 1082

Đâm thẳng vào tim!

Cô chỉ cảm thấy cả người chấn động.

Trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Nhưng mà cũng chính vì câu nói này của Bắc Minh Quân mà đã nhanh chóng xoa dịu tâm trạng của ông cụ Bắc Minh.

Ông cụ dần dần bình tĩnh lại nhưng vẫn luôn nắm chặt tay Bắc Minh Quân!

“Chặc…” Nhìn thấy ánh mắt hơi buồn bã của con trai, sắc mặt của ông cụ lộ rõ vẻ phiền muộn.

Chỉ một thoáng, trong phòng bệnh lại yên tĩnh lại.

Yên tĩnh đến nỗi có phần cô đơn.

Ba người đều im lặng không lên tiếng.

Ai cũng có tâm sự riêng.

Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm mu bàn tay gầy guộc của ba mình, im lặng hồi lâu cuối cùng anh cũng rút tay ra khỏi tay ông cụ, khẽ động viên nói: “Ba hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe.”

Vẫn là lạnh lùng đến mức không có cảm xúc. Nhưng giọng điệu đó lại khiến vành mắt ông cụ đỏ hỏe.

Trước đây, người con trai này chỉ có thể khiến ông tức giận nhảy dựng lên, bây giờ tuy anh vẫn lạnh nhạt thờ ơ như vậy nhưng ông cụ hiểu được anh.

“Ạch ạch…” Ông cụ chớp mắt, không đành lòng để con trai thấy được dáng vẻ thất thố của mình, nên vội vàng khép mắt lại.

Bắc Minh Quân xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Cố Tịch Dao nhanh chóng đi theo.

Trong hành lang bệnh viện dài hun hút, anh vẫn không dừng lại.

Cố Tịch Dao nhìn bóng lưng cao ngất, toát ra vẻ tịch mịch của anh.

Anh nói với ba anh rằng, xin ông cụ hãy yên tâm, anh sẽ không cưới cô.

Tuy cô đã biết điều đó từ lâu, tuy cô chưa bao giờ ảo tưởng nhưng không ngờ khi chính tai nghe anh nói vậy, cô vẫn cảm thấy khó chịu như bị đâm vào tim.

“Bắc Minh Quân…” Cô nghẹn ngào gọi anh.

Bước chân anh vẫn không ngừng lại.

“Tại sao anh muốn dẫn em tới gặp ba anh?” Cô không nhịn được hỏi ra.

Anh vẫn tao nhã bước đi, không quay đầu lại.

“Bắc Minh Quân! Đồ ngốc này!” Cô dừng bước lại, thừa nhận bản thân mình đã bị tổn thương.

Anh phảng phất như không nghe thấy, bước đi càng lúc càng xa.

Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của anh, tầm nhìn của cô mờ đi.

“Em nói anh là một người ngu ngốc. Anh có nghe thấy không? Bắc Minh Thiên, đồ ngốc nhà anh!”

Lần này, cô không mắng anh là đồ vô lại nữa.

Bởi vì cô không muốn thừa nhận lời nói của anh đã khiến cô bị tổn thương sâu sắc.

Cô chỉ là đang cười anh, cười anh là đồ ngốc, đã làm một chuyện ngu ngốc nhất!

Cô càng gọi, anh bước đi càng nhanh!

Bước chân không dừng lại dù chỉ một giây.
 
Chương 1083


Chương 1083

Cô đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn anh ngày càng rời xa tầm mắt của mình.

Nước mắt vô thức lăn dài trên má.

Cô nếm được mùi vị mặn chát.

“Bắc Minh Quân… Anh đúng là đồ ngốc! Anh nên đưa Phỉ Nhi của mình đến gặp ba anh. Anh nên hứa với ông ấy là anh sẽ kết hôn với Phỉ Nhi. Anh đã làm ngược lại hết rồi, anh biết không? Anh là kẻ ngốc nhất thế giới này! Em xem thường anh…”

Cô hét lớn với bóng lưng của anh.

Nước mắt rơi từng giọt như sợi chuỗi đứt dây.

Trên đời này còn ai nực cười hơn anh nữa không?

Anh ta lại nắm tay một người phụ nữ mà mình sẽ không cưới đến gặp ba mình, và hứa với ông ấy rằng anh sẽ không kết hôn với người phụ nữ này!

Đồ đần!

Bắc Minh Quân anh chính là một kẻ đần!

“Đồ đần…ha ha ha.” Cô cười to lên.

Trơ mắt nhìn theo Bắc Minh Quân biến mất ở ngã rẽ.

Cả người cô vô lực tựa lên vách tường.

Cười đến nước mắt loang lổ.

Cô mới sẽ không thừa nhận mình là kẻ ngốc nhất trên đời…

Cố Tịch Dao không biết cô đã đứng trên hành lang của bệnh viện bao lâu mãi cho đến khi bóng dáng của Bắc Minh Quân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Từng tiếng cười vang vọng trong hành lang vắng lặng nhưng vẫn không che lấp được nỗi đau đang ập tới.

Cuối cùng cô ngã xuống ghế trong hành lang bệnh viện, ngồi co chân lại.

Dần dần cô không còn tức giận nữa…

Nhưng ai có thể nhìn thấy, ở chỗ rẽ của hành lang Bắc Minh Quân đã dừng lại.

Ở chỗ Cố Tịch Dao không nhìn thấy, anh dựa lưng vào vách tường, đốt ngón tay trắng bệch.

Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên tơ máu.

Trên khuôn mặt tuấn tú của anh, lạnh lẽo đến cực điểm.

Anh khẽ thở ra một hơi, điện thoại trong túi vang lên.

“A lô? Chủ nhân, không xong rồi. Công ty đã xảy ra chuyện.” Người gọi đến là Hình Uy: “Chỉ số chứng khoán của Bắc Minh Thị sáng nay rớt xuống 16 điểm. Bây giờ ban giám đốc đang yêu cầu anh giải thích, xin anh hãy đến công ty ngay lập tức!”

“Ừm. Tôi sẽ tới ngay.” Anh vẫn bình tĩnh như mọi khi.

“…” Hình Uy im lặng một lúc rồi nói: “Chủ nhân… Tôi đã đã cử người chuyển mẹ của cô Cố về thành phố A rồi. Dấu hiệu sinh tồn của bà ấy vẫn bình thường. Anh cứ yên tâm.”

“Lát nữa cậu hãy gọi điện bảo người của bệnh viện bên này dẫn cô ấy đi gặp mẹ của mình.” Bắc Minh Quân ra lệnh nói.

“Vâng.” Hình Uy đáp, ú a ú ớ một lúc vẫn không chịu cúp điện thoại: “Vậy, tối qua chủ nhân anh…”
 
Chương 1084


Chương 1084

Ý của Hình Uy là đang nói đến chuyện tối qua Bắc Minh Quân cố ý tách khỏi anh ta.

“Tôi không sao!” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối mục tiêu của anh ta là tôi! Cậu phải nhớ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ người nhà… của tôi.”

Hai chữ “người nhà” anh nói ra có phần khó khăn.

Bắc Minh Quân cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.

Anh không dám xoay người cũng không dám quay đầu lại.

Có lẽ là sợ hãi đối mặt với người phụ nữ mà anh không cưới, cho nên môt lần nữa anh lại cất bước, dứt khoát rời khỏi nơi đó.

“Xin chào, cho hỏi cô là cô Cố Tịch Dao phải không?”

Một giọng nữ truyền vào tai Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao sững người một lúc, sau đó ngước đôi mắt ướt nhòe nhìn người phụ nữ mặc đồ y tá đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng đáp: “Ừ…”

“Xin chào cô Cố, có một quý ông tên là Hình Uy đã thông báo với tôi, bảo tôi đưa cô đến gặp mẹ cô, bà Lục.”

“Mẹ tôi…” Cô gật đầu, cuống quít lau đôi mắt ướt nhèm: “Cảm ơn cô, tôi sẽ đi theo cô.”

Cố Tịch Dao đứng dậy, cười thầm lúc nãy tại sao mình lại chật vật như vậy?

Vậy mà cô còn tưởng bản thân đã học được kiên cường?

Còn tưởng rằng có thể hoàn toàn buông tay người đàn ông này rồi.

Nhưng cô lại không ngờ câu nói dửng dưng nhưng cực kỳ tàn nhẫn của anh lại đánh cô trở lại nguyên hình một cách không thương tiếc!

Cố Tịch Dao đi theo y tá qua một vài hành lang, sau đó đến một phòng bệnh VIP khác.

Phòng bệnh của mẹ cô và ông cụ Bắc Minh về cơ bản không khác nhau là mấy.

Lục Lộ vẫn mang theo máy thở lẳng lặng nằm trên giường bệnh. Tiếng máy tích tắc tích tắc ghi lại nhịp tim ổn định của bà.

“Cô Cố, nơi này của chúng tôi đều có bác sĩ trực 24/24, cho nên cô không cần lo lắng. Nếu không có chuyện gì tôi xin phép ra ngoài trước.”

Y tá nói xong thì lui ra khỏi phòng.

Trong phòng bệnh, lại trở nên yên ắng, lạnh lẽo.

Cố Tịch Dao đi đến bên giường mẹ cô, đầu ngón tay run run, nắm lấy bàn tay đang quấn băng gạt của bà…

“Mẹ… có phải nơi này ở rất thoải không?” Cô nói rất khẽ.

“… Mẹ, mẹ đoán xem vừa nãy con đã gặp ai? A… Là ông cụ Bắc Minh đấy. Mẹ biết ông ấy không? Ồ… Chắc chắn mẹ sẽ không biết ông ấy đâu. Ông ấy là ba của Bắc Minh Quân…Ồ đúng rồi, mẹ cũng không biết Bắc Minh Quân, ha ha nhưng không sao đâu. Dù sao sau này mẹ cũng không cần biết anh ấy… Không ngờ ông cụ lại bị đột quỵ. Từ một ông cụ oai phong trước đây vậy mà hôm nay ở trước mặt con lại không nói ra lời… Sinh mạng quả thật rất mong manh. Mẹ ơi con rất luyến tiếc mẹ… Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi? Mau tỉnh lại nhìn con, nhìn cháu ngoại của mẹ… Mẹ ơi…”

Cô nghẹn họng, gọi mẹ hết lần này đến lần khác, nước mắt ướt đẫm tấm ga trải giường trắng như tuyết …

Cố Tịch Dao không biết khóc bao lâu, đột nhiên “rầm” một tiếng, cánh cửa bị mở ra.

“A, người bạn nhỏ, cháu không thể vào trong…”
 
Chương 1085


Chương 1085

Cố Tịch Dao hơi sững sờ, vô thức đảo mắt nhìn ra cửa. Mặc dù đôi mắt mơ hồ nhìn không rõ nhưng cô vẫn nhìn thấy cậu bé đang lao vào phòng kia, cơ thể cô không khỏi run lên.

Cô y tá chặn cậu bé lại bên cửa và gật đầu xin lỗi với Cố Tịch Dao: “Tôi xin lỗi, cô Cố, đứa nhỏ này nhất định đòi xông vào, tôi không thể ngăn cản được …”

“…” Bé trai đứng ở cạnh cửa, dừng bước, thở hổn hển.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, mang theo hơi thở lạnh lùng, giống hệt ba cậu.

Từ lúc sinh ra đã mang theo khí chất kiêu ngạo, khiến cho cậu thoạt nhìn giống như một quý ông nhỏ.

Đôi mắt sáng long lanh của cậu nhìn Cố Tịch Dao không chớp.

“Bạn nhỏ, có phải con tìm nhầm chỗ rồi không? Nào, để dì đưa con ra ngoài…” Y tá muốn kéo cậu bé ra khỏi phòng.

“Đừng…” Cố Tịch Dao vội vàng đi tới, gượng cười nói: “Nó là con trai của tôi.”

“A…” Hộ sĩ vừa nghe vậy, thì vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết…Vậy, tôi không làm phiền các người nữa…”

Cửa phòng đóng lại, nhất thời căn phòng lại chìm trong yên lặng.

Bé trai cứ đứng lẳng lặng ở cửa như thế.

Dường như cậu đang đợi Cố Tịch Dao tới gần.

Nhưng mặc kệ cậu giả vờ bình tĩnh thế nào, đôi mắt gợn sóng kia vẫn lộ ra những suy nghĩ của cậu.

“Trình Trình…” Cố Tịch Dao lau nước mắt, đi tới trước mặt cậu, dịu dàng ngồi xổm xuống, nắm tay cậu mỉm cười hỏi: “Sao con lại đến đây?”

Hoặc là cô muốn hỏi tại sao cậu bé biết cô ở đây?

Nhưng không ngờ cậu bé lại không trả lời cô. Đôi mắt màu hổ phách nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Tại sao mẹ lại khóc?”

“À? À…” Cố Tịch Dao sững sờ, đầu ngón tay vội vàng lau nước mắt: “Ha ha, vừa nãy mẹ nói chuyện với bà ngoại, nói một hồi rồi khóc… Mẹ dọa con sợ rồi, đúng không?”

“Chú Hình Uy nói, ba đã đón mẹ về rồi, tại sao mẹ lại khóc?” Đôi mắt sáng ngời của Trình Trình phản chiếu ra sự trưởng thành lớn hơn với lứa tuổi của cậu.

Cậu ôm chặt Cố Tịch Dao bằng đôi tay nhỏ dịu dàng của mình, ngẩng đầu lên dùng giọng nói non nớt nhưng cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”

Câu nói này chứa đựng quá nhiều nghi ngờ và lo lắng của một đứa bé…

Một tuần nay, ba ở thành phố A, mẹ ở thành phố S, mỗi người ai nấy đều có cuộc sống riêng của mình, Trình Trình đều nhìn thấy cả.

Vất vả lắm cậu mới biết được từ chỗ chú Hình Uy là ba đã đón mẹ về rồi.

Cậu phấn khích đến nỗi trốn học và hỏi địa chỉ từ chỗ chú Hình Uy sau đó vội vàng chạy tới…

Nhưng cậu không bao giờ nghĩ tới khoảnh khắc khi cậu xông vào, hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, hình ảnh đó nhất thời khiến cậu hoảng sợ không biết nên phản ứng thế nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu tràn ngập sầu lo.

Đầu tóc vốn dĩ được người làm chải chuốt tỉ mỉ của cậu vì chạy vội đến mà trở nên rối tung.

Vài sợi tóc mềm mại rủ xuống hai bên thái dương, làm lộ rõ vẻ ngây thơ vốn có ở độ tuổi này của cậu.
 
Chương 1086


Chương 1086

Nhưng giữa hai hàng mày mạnh mẽ kiên cường giống hệt ba cậu lại vô thức nhăn lại thành một vết hằn sâu.

Đôi môi giống hệt ba cậu hơi mím lại. Vành môi hoàn mỹ cho dù không nói bất kỳ lời nào nhưng cũng khiến người khác không khỏi bị hấp dẫn.

Không thể phủ nhận, đứa nhỏ này cực kỳ giống Bắc Minh Quân!

Đặc biệt là vẻ bình tĩnh tao nhã toát ra trong xương cốt kia, quả thực giống đến không còn chỗ nào để soi mói!

Khí chất đó hoàn toàn khác với Dương Dương.

“Trình Trình…” Trong phút chốc trái tim Cố Tịch Dao gần như sụp đổ.

Nhìn thấy Trình Trình cũng giống như nhìn thấy Bắc Minh Quân, tất cả những bất bình mà cô cố kìm nén trong lòng bỗng nhiên tuôn ra như sông.

Nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì, thậm chí cô càng không thể nói với con trai rằng ba và mẹ nó sẽ không bao giờ trở thành người một nhà…

Cho dù cô đã quen từ lâu, nhưng Bắc Minh Quân đã hoàn toàn làm tan vỡ hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng cô.

“Mẹ khóc… À, mẹ khóc là bởi vì mẹ rất vui, cuối cùng mẹ đã tìm được bà ngoại của các con rồi… Nhưng mẹ khóc cũng là vì đau lòng cho bà ngoại. Tại sao bà còn chưa chịu tỉnh lại, mẹ rất nhớ mẹ của mẹ, Trình Trình có hiểu không…? Mẹ vẫn luôn chờ bà ngoại con tỉnh lại, cứ đợi như vậy, nhưng đợi thật lâu đợi đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt…”

Cố Tịch Dao vừa lau nước mắt vừa khóc vừa cười nói.

Tha thứ cho cô vì đã nói dối vào lúc này, mặc dù cô đã thực sự khóc vì mẹ nhiều lần, nhưng lần này của hôm nay đã khác.

Bắc Minh Quân nắm chặt tay ông cụ Bắc Minh, mỗi một biểu hiện, mỗi một câu chữ, cô đều nhớ rất rõ ràng!

Nước mắt một khi đã trào ra thì dù có thế nào cũng không thể dừng lại.

Hơn nữa, cô đang phải đối mặt với một phiên bản thu nhỏ trông giống hệt Bắc Minh Quân.

“Mẹ…” Giọng nói của Trình Trình hơi run run. Sao cậu có thể không hiểu được cảm nhận của mẹ cậu chứ?

Trong cuộc đời hơn bảy năm của cậu, hai chữ “chờ đợi” dường như đã trở thành định mệnh của cậu…

Trước năm tuổi, cậu chờ đợi ba cậu sẽ nhìn đến mình, chờ mẹ sẽ đáp xuống bên cạnh mình như một thiên thần.

Sau năm tuổi, ba cậu thực sự bắt đầu để ý đến cậu, mẹ cậu cũng bay đến bên cậu như một thiên thần. Lúc đó cậu nghĩ cuộc đời mình ngập tràn hy vọng nhưng cuối cùng mọi thứ lại quay về vẻ đau buồn thuở ban đầu. Cuối cùng mẹ cậu vẫn ra đi. Bây giờ… cậu chỉ có một người anh em sinh đôi ngây thơ, không lo không nghĩ.

Trước bảy tuổi trước, cậu lại bắt đầu mỏi mòn chờ đợi, chờ đợi mẹ cậu trở về.

Sau bảy tuổi, cuối cùng mẹ cậu cũng trở về, cậu lại bắt đầu chờ đợi. Chờ đợi một ngày nào đó, ba cậu sẽ kết hôn với mẹ cậu, và gia đình cậu sẽ ở bên nhau, bảo vệ lẫn nhau …

Nhưng sự thật đã nhiều lần chứng minh cho cậu thấy, thế giới người lớn không phải là thứ mà cậu có thể đoán trước hoặc kiểm soát được.

Đến lúc này cậu mới dần hiểu rằng chờ đợi đã trở thành một định mệnh không thể thay đổi trong cuộc đời cậu.

“Mẹ…” Trình Trình run rẩy gọi, sau đó giơ bàn tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Cố Tịch Dao: “Cô giáo nói đứa bé mạnh mẽ, kiên cường sẽ không khóc…”
 
Chương 1087


Chương 1087

“Đúng đấy. Con yêu hãy tha thứ cho mẹ …” Cô cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Cô thừa nhận bản thân đã không làm gương cho con trai mình: “Cô giáo của Trình Trình nói đúng lắm, ừm, mẹ không khóc, mẹ phải mạnh mẽ lên…”

Nhưng cô lại không ngờ con trai mình lại nói tiếp.

“Nhưng chú ba nói…sở dĩ người ta khóc, là vì người ta có tình cảm, có tình cảm mới sẽ rơi nước mắt. Cho nên, không phải là mẹ không đủ mạnh mẽ là vì tình cảm của mẹ quá sâu nặng.”

Câu nói “có tình cảm mới rơi nước mắt” này nói trúng tâm sự trong lòng Cố Tịch Dao.

Cô mở to mắt nhìn con trai còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện trước mặt này.

Thoáng chốc nước mắt rơi như mưa…

Cô xấu hổ né tránh ánh mắt trong veo của con tra. Cô làm sao dám thừa nhận mình có tình cảm với Bắc Minh Quân, cho nên mới rơi nước mắt…

Yêu một người quá mức sâu sắc nên mới sẽ cho người ta cơ hội làm tổn thương mình.

Từ xưa đến nay yếu đuối và mạnh mẽ luôn đi đôi với nhau như hình với bóng.

Nó chỉ phụ thuộc vào việc bạn chọn cái nào làm bóng và cái nào làm thực thể mà thôi.

Đôi tay nhỏ bé của Trình Trình khẽ lau nước mắt cho Cố Tịch Dao, sau khi im lặng một hồi, cậu mới dè dặt hỏi: “Mẹ, con cũng muốn khóc nữa, có được không?”

Cố Tịch Dao sững sờ.

Hơi nước tràn ngập hốc mắt, cô khó tin nhìn Trình Trình.

Cổ họng chợt nghẹn lại.

Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không giải thích được.

“Trình Trình…” Giọng nói khàn đặc, suýt chút nữa cô đã không thể đối mặt với đứa con trai khôn ngoan nhưng lại hiền lành này.

Cậu có một trái tim tinh tế, trong sáng và nhạy cảm hơn Dương Dương. Cậu là một người tỉ mỉ, ân cần và dịu dàng.

Nhưng cũng phải chịu quá nhiều phiền muộn và đau thương…

Trong tích tắc, cô đã hiểu con trai mình, hiểu được cậu bé sợ cái gì, hiểu được cậu muốn khóc vì chuyện gì…

Cô kích động ôm Trình Trình vào lòng.

Rất chặt.

Cô dùng sức, mạnh mẽ ngửi mùi thơm toát ra từ trên người cậu ta, mùi sữa thơm nhàn nhạt.

Nước mắt rơi vào cổ áo đứa trẻ, cô ôm đứa bé, khóc không thành tiếng.

“Khóc đi! Cục cưng… Ở trong lòng mẹ tha hồ khóc…”

Cô nói giọng khàn khàn, xấu hổ không ngừng: “Mẹ xin lỗi con, bao năm qua mẹ đã bỏ qua tình cảm của con, mẹ đã không chăm sóc tốt cho con …”

Cô cảm thấy cơ thể nhỏ bé đang được ôm vào lòng kia hơi run lên.

Cô biết đó là do con trai cô đang âm thầm rơi nước mắt.

Ngay cả lúc khóc cậu bé cũng lặng lẽ kìm chế như vậy.

Trình Trình và Dương Dương hoàn toàn khác nhau.
 
Chương 1088


Chương 1088

Không thể phủ nhận, nhà họ Bắc Minh đúng là dạy dỗ Trình Trình rất tốt.

Tốt đến hoàn mỹ không tỳ vết tựa như một khối ngọc hoàn hảo.

Sao cậu lại còn đa sầu đa cảm còn hơn Dương Dương nữa chứ?

Thậm chí còn trưởng thành sớm, hiểu chuyện, tao nhã, bình tĩnh hơn không giống một đứa bé bình thường.

“Cục cưng…Nếu con muốn khóc thì cứ thoải mái khóc lớn lên, đừng giấu ở trong lòng, con vẫn chỉ là một cậu bé hơn bảy tuổi mà thôi…”

Nhưng từ đầu tới cuối Trình Trình vẫn không bật ra tiếng khóc.

Chỉ vùi vào cổ và vai mẹ, thở mạnh.

Đó là cách khóc đặc biệt nhất của cậu.

Dù có bị oan ức và đau buồn cỡ nào, chàng trai bé nhỏ cũng sẽ không bao giờ để mình bật khóc.

Sự nuôi dạy tốt đẹp của nhà họ Bắc Minh đã vô hình ngấm sâu vào trong xương tủy của cậu.

Đời này, sợ rằng cậu sẽ không thể làm được những điều mình muốn như Dương Dương.

Cậu vẫn còn nhớ khoảng thời gian buồn nhất của mình vào hai năm trước, cái đêm mà mẹ cậu bỏ đi, khi đó cả cậu và Dương Dương đều trở thành hai cậu bé mau nước mắt.

Trình Trình rất sợ, thậm chí, trong tuần này không được nhìn thấy mẹ, cậu đã đếm từng phút từng giây.

Cậu sợ mọi chuyện lại như cũ, mẹ cậu sẽ không quay lại nữa.

“Mẹ… Mẹ… Mẹ sẽ rời khỏi con sao?” Trình Trình khàn giọng, khó thở hỏi.

Ngón tay Cố Tịch Dao run lên.

Cô nhớ tới sáu ngày sau, kỳ hạn hôn nhân giữa cô và Bắc Minh Quân sẽ chấm dứt.

Bắc Minh Quân đã hứa trả lại một đứa con trai cho cô.

Điều đó cũng có nghĩa là cô vẫn phải bỏ một đứa ở lại.

Nghe Trình Trình hỏi như vậy, cô đau khổ nhắm mắt lại.

Môi hở răng lạnh, cắt thịt trên người, cho dù cắt chỗ nào cũng đau thấu xương.

“…” Khoảnh khắc này cô lại không trả lời được.

Tòa nhà của Bắc Minh thị.

Cửa vào của tòa nhà vàng son lộng lẫy, lúc này chật ních người, tiếng nói chuyện ầm ĩ.

Bởi vì sáng nay chỉ số chứng khoán của Bắc Minh thị giảm mạnh 16 điểm, cho nên nó đã nhanh chóng gây ra một cú sốc trong ngành!

Trước hết, là một doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố A, tầm ảnh hưởng của Bắc Minh lớn đến mức chính phủ cũng rất coi trọng. Thứ hai, là người đi đầu trong ngành xây dựng, sóng gió của Bắc Minh thị chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mạch máu kinh tế của rất nhiều người. !

Vì thế hôm nay phần nhiều vẫn là nôn nóng.

Vô số ống kính, máy quay của phóng viên dồn dập nhắm vào tòa nhà Bắc Minh thị.

Các phóng viên của kênh Kinh tế Tài chính, kênh Kinh tế Chính trị, Kênh Đời sống, ngay cả cả kênh Giải trí đều đến góp vui.

Không vì cái gì khác, chỉ vì họ muốn phỏng vấn vị chủ tịch cao nhất đã lâu chưa xuất hiện của Bắc Minh thị- Bắc Minh Quân.

Đề tài hot đây.
 
Chương 1089


Chương 1089

Nhưng mà hôm nay, điều khác biệt so với mọi khi là ngoài các phóng viên báo đài đang vây đuổi chặn đường ra thì rất đông nhà đầu tư cũng đã tập trung tới đây.

Trong lúc nhất thời, cảnh tường trước mắt có thể nói là đám đông đang hoành hành!

Bắc Minh thị đã phái gần như tất cả các nhân viên bảo vệ để ngăn chặn những kẻ đang cố gắng gây rối ở cổng.

Ngay cả bãi đậu xe tầng hầm của Bắc Minh thị bọn họ cũng không bỏ qua, xung quanh tập trung rất nhiều người.

Lúc này, cách tòa nhà Bắc Minh trăm mét là một chiếc xe màu đen sang trọng chậm rãi dừng ở ven đường.

“Cậu hai, cậu xem tình hình phía trước kìa, chúng ta có nên vào không?” Chú Lý tài xế của nhà họ Bắc Minh khó xử hỏi.

Chú Lý liếc mắt nhìn kính chiếu hậu. Cậu hai ngồi ở ghế sau, trên khuôn mặt lạnh lẽo mang cặp kính râm, cả người vẫn bình tĩnh như mọi khi, hoàn toàn không đoán ra được anh đang suy nghĩ gì.

“Không cần.” Bắc Minh Quân lạnh nhạt nói: “Chú gọi điện thoại cho Hình Hỏa, thông báo cho lãnh đạo cấp cao lập tức tới khách sạn Daredevil Empire họp!”

“Vâng, cậu hai.”

Chú Lý gật đầu, bây giờ là lúc đang trên đầu sóng ngọn gió, cậu hai không cần điên cuồng theo đám phóng viên truyền thông này.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Lập tức, chiếc xe màu đen lặng lẽ quay đầu, hầu như không ai phát hiện ra, sau đó nhanh chóng biến mất trên con phố dài vô tận, đi về hướng ngược lại.

Một giờ sau.

Khách sạn Daredevil Empire.

Tên như ý nghĩa, đế quốc của Mặc.

Trong phòng họp trên tầng ba mươi hai của khách sạn, có một người đàn ông cao lớn và đẹp trai đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt sát đất.

Một điếu xì gà được kẹp giữa những đốt ngón tay thon dài, điếu thuốc hơi cháy, trên môi thoang thoảng mùi thuốc lá quyến rũ.

Bên ngoài chiếc áo sơ mi màu xám bạc nổi tiếng là chiếc áo ghi lê kiểu Anh mẫu mới nhất, được ủi vô cùng phẳng phiu.

Áo khoác bị anh tiện tay vứt trên ghế dựa.

Tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng này nằm ngay trung tâm phồn hoa nhất của thành phố A. Không có gì ngạc nhiên khi kiến trúc này được thiết kế bởi bàn tay của kiến trúc sư tài ba Vicent Q.

Không giống với Bắc Minh thị, nơi này là lãnh địa của anh.

Tất nhiên, các tác phẩm của anh được lan truyền khắp thế giới, nhưng chỉ với hai chữ “Daredevil Empire” mới là tác phẩm riêng của anh!

Trong phòng họp, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Trên bàn hội nghị dài, các lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“…”

Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, ai nấy đều nghiêng mắt dè dặt nhìn về phía chủ tịch đang đứng đối diện với cửa sổ.

Trong đó còn có một số lãnh đạo quá sợ hãi đến độ lén lấy khăn giấy ra lau mồ hôi.
 
Chương 1090


Chương 1090

Bóng lưng của chủ tịch sâu hiểm khó dò.

Không ai có thể đoán được chủ tịch đang nghĩ gì.

Đầu tiên là công trình “Ánh” của công ty dưới trướng Bắc Minh thị ở thành phố S bốc cháy đã khiến Bắc Minh thị dấy lên làn sóng dư luận lớn trong xã hội.

Vụ kiện vẫn chưa bắt đầu, phía cảnh sát còn chưa đưa ra kết luận điều tra thực sự thì trụ sở Bắc Minh thị lại xảy ra chuyện.

Mà ai cũng biết lần này, sự việc có hơi ầm ĩ …

Mọi người ngồi đó mồ hôi rơi như mưa.

“Chủ, chủ tịch… Công ty xảy ra chuyện hôm nay, tôi khó mà thoái thác sai lầm!” Một vị lãnh đạo cấp cao trong công ty đột nhiên đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, hùng hổ nói, phá vỡ sự im lặng trong phòng họp: “Tôi…Tôi quyết định nhận lỗi và từ chức!”

Một tiếng từ chức này đáng sợ đến nỗi khiến các vị lãnh đạo cấp cao khác đang ngồi họp im như thóc.

Suy cho cùng, được làm việc ở Bắc Minh Thị là mơ ước của nhiều người, chưa kể để leo lên vị trí cấp cao thì không phải chuyện một sớm một chiều có thể đạt được!

Đặc biệt tập đoàn Bắc Minh thị nổi tiếng đối xử tốt với nhân viên của mình!

Nhưng một khi một nhân viên dính líu đến việc nhận lỗi và từ chức thì điều đó tương đương với việc bị loại khỏi Bắc Minh thị, và không ai trong ngành dám nhận những nhân viên mà Bắc Minh thị không cần!

Việc ra đi này tương đương với việc tự phá hủy tương lai của mình. Hơn nữa sau này sẽ không có cách nào đứng vững trong ngành này nữa!

“Bốp, bốp, bốp!”

Ba tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên như gõ mạnh vào lòng người.

Mọi người run lên, tất cả đều nhìn về phía chủ tịch đang đứng trước cửa sổ.

Tiếng vỗ tay này của chủ tịch khiến người khác kinh hồn bạt vía…

Bắc Minh Quân thản nhiên xoay người lại, trên khóe môi ngậm điếu xì gà, toát ra ý cười lạnh lẽo.

“Rất tốt! Dám đứng ra gánh chịu sai lầm, không tệ, có can đảm!” Giọng nói trầm thấp của anh phát ra từ kẽ răng, mang theo khói thuốc, tuy không rõ ràng nhưng chữ nào chữ nấy vang xa.

Đột nhiên, vị lãnh đạo cấp cao kia sợ hãi, chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã trên ghế sô pha, sắc mặt trắng bệch: “Chủ, chủ tịch…Tôi thừa nhận là tôi sơ sót…”

“Sơ sót? ” Bắc Minh Quân lấy điếu xì gà trên khóe miệng xuống, đi từng bước tới bên cạnh vị lãnh đạo cấp cao kia, tư thế tao nhã nhưng giống như con báo khiến người ta không rét mà run.

Vị lãnh đạo cấp cao sợ hãi, hai chân run rẩy, mồ hôi nhễ nhại nhìn Bắc Minh Quân đang tiến đến …

“Nói đến sơ sót quả thực đungs là như vậy! Có điều người sơ sót kia…” Bắc Minh Quân cười khẩy. Anh đứng trước mặt vị lãnh đạo cấp cao kia, hơi híp đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng kia, trầm giọng nói: “Hẳn là tôi mới phải!”

Anh vừa dứt lời, lập tức châm đầu thuốc của điếu xì gà còn cháy trong tay mình xuống…

“A a…” vị lãnh đạo cấp cao kia đột nhiên hét lên! Sau đó nhìn xuống mu bàn tay bị chủ tịch châm đầu thuốc vào…

Nóng đến bốc khói, đó là mùi da thịt bị bỏng cháy khét…

“A… chủ, chủ tịch…”

Sắc mặt của những người trong phòng họp đều tái nhợt!
 
Chương 1091


Chương 1091

Bọn họ nhìn chằm chằm bàn tay thon dài của Bắc Minh Quân đang kẹp điếu xì gà, dụi tới dụi lui trên mu bàn tay của vị lãnh đạo cấp cao kia.

Không khác gì hành động dập tắt thuốc lá trong gạt tàn!

Chỉ là… Đó là tay người!

Sợ rằng sẽ cháy ra một lỗ nhỏ…

Máu đỏ truyền ra, nhìn mà phát hoảng.

Không ai nghĩ rằng dưới gương mặt tuấn tú và đẹp trai kia của chủ tịch lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy…

Nhưng mặc cho vị lãnh đạo cấp cao kia có gào khóc thế nào thì cũng không có ai dám lên tiếng.

“Chủ, chủ tịch…xin lỗi… xin lỗi…”

Vị lãnh đạo cấp cao kia kêu khóc thảm thiết như sói tru chó gào, anh ta quỳ xuống trước mặt Bắc Minh Quân: “Chính là cậu cả Bắc Minh đã yêu cầu tôi làm việc này…Chủ tịch… chính là cậu cả Bắc Minh đã yêu cầu tôi làm như vậy…”

Lúc này ngón tay kẹp tàn thuốc của Bắc Minh Quân mới thả lỏng ra.

“Thật không?” Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng trong mắt lại lóe lên một tia khinh thường.

“Chủ tịch, thật xin lỗi vì đã phụ công bồi dưỡng của anh! Tôi thật có lỗi với anh…” Vị lãnh đạo cấp cao bị dọa sợ thiếu điều dập đầu tạ tội: “Tôi không phải là người… Tôi hổ thẹn với sự bồi dưỡng bao nhiêu năm của chủ tịch, tôi không phải là người…Bốp! Bốp!… ”

Vị lãnh đạo cấp cao kia liên tục tát vào mặt mình.

Nhưng điều đó chỉ khiến Bắc Minh Quân chế nhạo. Anh giơ tay lên và ném tàn thuốc đã tắt vào gạt tàn trên bàn họp.

Động tác cực kỳ tao nhã như thể cảnh tàn nhẫn đốt người bằng điếu thuốc vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi!

Mọi người tái mặt, ai cũng còn sợ hãi về hình ảnh tàn thuốc vừa rồi!

“Cậu cả Bắc Minh?” Bắc Minh Quân lạnh lùng quát lên.

Tiếp đó anh quay trở lại chỗ ngồi chính của bàn họp, đầu ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn bằng gỗ sồi, phát ra tiếng kêu cộp cộp! “Trong Bắc Minh thị, đến bây giờ vẫn còn dư nghiệt của anh ta sao?”

Âm thanh này nghe nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng lạnh lùng và khát máu.

“…” Vị lãnh đạo cấp cao quỳ trên mặt đất khóc lóc, lắp bắp, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói: “Ồ… Chủ tịch …Anh có điều không biết, hai năm trước, anh đã đá cả nhà cậu cả Bắc Minh ra khỏi Bắc Minh thị, phỏng chừng bọn họ không cam lòng…thế là đến tìm tôi…Chủ tịch, xin anh hãy tin tưởng tấm lòng trung thành tuyệt đối của tôi dành cho anh. Nếu không phải bọn họ dùng đứa con gái đang học ở Cannada ra uy hiếp tôi, thì tôi…chắc chắn không dám phản bội anh đâu…”

“Xì!” Bắc Minh Quân cười khẩy, con ngươi như đóng băng.

Từ đầu đến cuối Hình Uy lặng lẽ đứng trong góc phòng họp, là người làm và là vệ sĩ trung thành nhất của Bắc Minh Quân, anh ta không bao giờ can thiệp vào công việc của chủ nhân nhưng anh ta không bao giờ cho phép bất cứ ai chống đối lại chủ nhân!

Đúng lúc này, bên ngoài phòng họp vang lên tiếng ầm ĩ.

Mọi người còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên “ầm” một tiếng, cửa phòng họp đang đóng chặt bị người khác đẩy ra, xông vào.

“Xin lỗi, anh, các người không thể đi vào!” Hai nhân viên bảo vệ ngăn ở bên ngoài.

Nhưng không thể nào ngăn được một nhóm năm người phá cửa mà vào!

Ngay lập tức một khuôn mặt điển trai của một người đàn ông dẫn đầu xông vào. Đi theo sau anh ta là bốn người đàn ông đeo kính râm.
 
Chương 1092


Chương 1092

Hình Uy ngay lập tức chặn trước mặt Bắc Minh Quân, bảo vệ chủ nhân.

Người đàn ông xông vào, giơ tay giũ vạt áo phẳng phiu của bộ đồ vest rồi liếc nhìn Hình Uy, sau đó là liếc nhìn Bắc Minh Quân đang ngồi trên ghế chủ vị, nhếch miệng cười: “Chú hai, đã lâu không gặp, dạo này chú có khỏe không?”

Sau hai năm, lần nữa gặp lại gương mặt này, ánh mắt âm u của Bắc Minh Quân lóe lên ánh sáng lạnh.

Hình Uy hơi kinh ngạc, lập tức lễ phép gật đầu với người đàn ông kia: “Cậu chủ Khởi Hiên, đã lâu không gặp.”

“Ha ha ha …” Bắc Minh Khởi Hiên cười thành tiếng:”Chặc, chặc, hai năm rồi không gặp, chú hai thân yêu của tôi đúng là không thay đổi chút nào! Nhìn thấy ai cũng đều là bộ dáng thây ma! Hình Uy, mấy năm anh vất vả rồi, ha, ha, ha. ”

Hình Uy thấy dáng vẻ mỉm cười của Khởi Hiên thì hơi kinh ngạc.

Cậu chủ Khởi Hiên khí chất u buồn, nho nhã lễ độ trước đây sao bây giờ lại trở thành như vậy?

“Hình Uy không cực khổ. Không biết cậu chủ Khởi Hiên đột nhiên đến thăm là có chuyện gì không?” Hình Uy biết tính tình của chủ nhân, không đợi Bắc Minh Quân lên tiếng anh ta đã thay mặt hỏi trước.

Rốt cuộc người đến cũng là Bắc Minh Khởi Hiên, người đàn ông này có muôn vàn mối quan hệ với cô Cố Tịch Dao, dù thế nào chủ nhân cũng cảm thấy rất chói mắt.

“Có chuyện thì không dám. Ha ha, chỉ là hai năm rồi tôi không gặp chú hai, cho nên rất nhớ chú ấy, vì thề lần này không phải trở về thăm chú ấy sao…” Bắc Minh khẽ nheo mắt cười gian: “Ôi! suýt nữa thì quên mất… Dường như chú hai đã đuổi tôi ra khỏi cửa lớn của gia tộc Bắc Minh rồi…Hình Uy, sao anh vẫn còn gọi tôi là cậu Khởi Hiên nhỉ? Ha ha, tôi không có phúc được làm cậu chủ nhỏ của nhà họ Bắc Minh đâu. ”

Trong lời nói của Diệp Phongmỗi từ mỗi câu đều như đang cất giấu gai nhọn vô hình.

Trên gương mặt tuấn tú của Khởi Hiên mang theo vẻ ngả ngớn của cậu ấm con nhà giàu, hoàn toàn khác xa với thiếu niên yên tĩnh dưới ánh mặt trời năm đó.

Hai năm!

Sợ là ngay cả Hình Uy cũng đã quên, hai năm trước xảy ra quá nhiều chuyện.

Hai năm trước, chủ nhân biết được thì ra cô Cố chính là người phụ nữ mang thai hộ năm đó.

Hai năm trước chủ nhân biết cô Cố chính là người yêu thời đại học của cậu chủ Khởi Hiên.

Hai năm trước cậu chủ càng biết cô Cố còn giấu một cậu chủ nhỏ khác nữa.

Hai năm trước một vụ kiện giành con đã khiến quan hệ của chủ nhân và cô Cố hoàn toàn tan vỡ.

Hai năm trước chủ Khởi Hiên không chỉ hủy bỏ hôn ước với Bùi Huyền Kim con gái của chủ tịch thành phố nhiệm kỳ trước, lại còn dẫn theo cô Cố bỏ trốn.

Hành động này, không thể nghi ngờ đã giẫm trúng chỗ đau của Bắc Minh Quân gây lên một trận gió tanh mưa máu!

Trong cơn tức giận, Bắc Minh Quân đã đuổi cậu chủ Khởi Hiên ra khỏi nhà họ Bắc Minh. Đóng băng tất cả tài sản của cậu chủ Khởi Hiên, đã vậy còn xóa bỏ tên của cậu chủ Khởi Hiên ra khỏi nhà họ Bắc Minh.

Một cậu chủ sinh ra trong gia đình giàu có, hơn nữa ba ruột lại là cậu cả nhà họ Bắc Minh, bản thân lại là cháu trai trưởng của nhà họ Bắc Minh lại lưu lạc tới hoàn cảnh bị cậu hai nhà họ Bắc Minh đuổi khỏi nhà, thử hỏi ai có thể chịu nổi đả kích này?

Cũng chỉ có người như Bắc Minh Quân, mới dám dùng thủ đoạn này làm ra chuyện như vậy.

Hình Uy âm thầm thở dài. Rốt cuộc hai năm qua cậu chủ Khởi Hiên đã thay đổi thành dạng gì rồi?

 
 
Chương 1093


Chương 1093

“Hình Uy chỉ là một người ở, cậu chủ Khởi Hiên cần gì phải tính toán với một người ở chuyện năm đó chứ? Chỉ là Hình Uy không hiểu, cậu chủ Khởi Hiên cố ý xông vào đây, cắt ngang cuộc họp của mọi người là vì sao?” Hình Uy nói rất đúng mực, lần này anh ta trở về rõ ràng là không có ý tốt.

“Ha ha! Hỏi rất hay!” Bắc Minh Khởi Hiên bật cười, liếc nhìn Bắc Minh Quân đang sa sầm mặt ngồi yên lặng trên ghế, sau đó anh ta bước đến giữa phòng họp, đứng trước mặt tất cả mọi người, mỉm cười…

“Xin chào các vị, thật xin lỗi đã làm phiền các vị! Tôi tin rằng trong số các vị tinh anh của Bắc Minh thị ngồi đây, có thể vẫn còn có người chưa biết đến tôi. Trước tiên tôi xin giới thiệu bản thân một chút, tôi họ…ha ha, suýt nữa lại quên, tôi không còn là họ Bắc Minh nữa rồi. Chỉ có điều tôi tin các vị đều biết ba của tôi. Ông ấy chính là cậu hai nhà họ Bắc Minh, ông Bắc Minh Triều Lâm. Tôi chính là con trai duy nhất của ông ấy – Khởi Hiên.”

Khởi Hiên nói tới đây thì mọi người đều nín thở, hít một hơi thật sâu.

Ai có thể ngờ, lần này cháu trai trưởng của nhà họ Bắc Minh lại xông vào.

Hóa ra đây chính là trình diễn tiết mục nhà giàu giành tài sản cũ rích kia sao?

Khởi Hiên hơi dừng lại, sau đó tiếp tục cười nói: “Hôm nay tôi tới đây, cũng không có ý gì. Chỉ là tôi vừa từ nước ngoài trở về, tình cờ lại ở khách sạn NightDemon Empire. Nghe nói các người hẹn nhau ở đây nên tôi tới đây ra mắt các vị lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị trước, để tránh cho sau này khi tôi chính thức bước vào làm chủ Bắc Minh thị mọi người sẽ không nhận ra tôi! Ha ha, sau này còn nhờ mọi người quan tâm đến tôi nhiều hơn! ”

Khi lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng.

Đương nhiên, trừ Bắc Minh Quân ra.

Bắc Minh Quân vẫn khẽ mím môi, vẻ mặt lạnh lẽo, lạnh giọng quở trách: “Vào làm chủ Bắc Minh thị? Sợ là cậu không đủ tư cách đó đâu!”

“Ha ha, chú hai có cho tôi vào làm chủ Bắc Minh thị hay không đó là khí phách của chú. Còn việc tôi có thể vào làm chủ của Bắc Minh thị hay không đó lại là bản lĩnh của tôi!”

Khởi Hiên nói xong thì ánh mắt sắc bén của anh ta liếc nhìn vị lãnh đạo cấp cao vẫn còn quỳ trên mặt đất khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:”Ồ, sao vậy? Tay kia bị làm sao vậy? Sao anh ta đổ nhiều máu như vậy… Chú hai, người không biết chuyện còn tưởng chú đây là đang mở cuộc họp xã hội đen nữa đó…”

Sắc mặt của mọi người trắng bệch.

Nếu mọi người nhớ không lầm thì vị lãnh đạo cấp cao này vừa nãy đã bị tàn thuốc châm vào mu bàn tay, nhưng người kia lại là vì bị cậu chủ Bắc Minh sai khiến mà…

Vị lãnh đạo cấp cao kia vừa thấy Bắc Minh Khởi Hiên thì lập tức giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, quỳ bò qua đó, vừa bò vừa khóc hét lên: “Diệp, cậu chủ Khởi Hiên, cầu xin anh bỏ qua…bỏ qua cho con gái tôi đi…”

“Ai ôi, anh này, sao anh lại cầu xin tôi? Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?” Khởi Hiên vẫn mỉm cười.

“Cậu Khởi Hiên, mọi chuyện đều do cậu cả nhà Bắc Minh ba cậu lấy tính mạng con gái tôi để uy hiếp, bảo tôi làm chuyện đó… Cậu Khởi Hiên, xin cậu mau giải thích với tổng giám đốc, tôi cũng chỉ vạn bất đắc dĩ thôi…”

Khởi Hiên cúi đầu liếc nhìn người đang dập đầu xin tha dưới chân mình, không khỏi lắc đầu cười nói: “Chậc, tôi nói này, trước đây ba tôi quá nhu nhược, thậm chí cho tới bây giờ, vẫn có người vừa xảy ra chuyện đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông ấy!”

Trong lúc mọi người vẫn chưa hiểu vì sao Khởi Hiên lại nói như vậy, thì lại nghe anh nói tiếp: “Ba tôi sai bảo ông cái gì? Nếu có thì lấy bằng chứng ra đây! Chứ đừng vu khống, rồi hãm hại ba tôi!”

Khởi Hiên rất nhấn mạnh hai chữ ‘hãm hại’ này, ánh mắt sắc bén như dao găm.
 
Chương 1094


Chương 1094

“Tôi…” Nhân viên cấp cao đang quỳ dưới sàn bị dọa đến giật mình, sợ hãi trợn tròn mắt nói: “Không, không phải cậu cả Bắc Minh? Nhưng, nhưng đối phương nói mình là người của cậu cả Bắc Minh mà…”

“Đồ ngu như heo! Ông đúng là đồ óc lợn! Đối phương nói gì thì ông tin nấy à? Thật ngu xuẩn đến mức không phân biệt phải trái!” Khởi Hiên thấp giọng mắng, rồi quay đầu cười nói với Bắc Minh Quân: “Chú hai, sao người óc lợn thế này cũng có thể ngồi lên vị trí cấp cao của Bắc Minh thị thế? Có phải lúc trước khi chú tuyển người, chú đã nhìn nhầm rồi không?”

Những lời nói móc này làm cho mấy người có mặt tại đây đều hoảng sợ.

Nghĩ tới chuyện bọn họ đều là tinh anh của Bắc Minh thị, ai cũng là sinh viên tài cao tốt nghiệp từ trường danh tiếng? Có ai không phải là người lão làng trong thương trường với kinh nghiệm phong phú? Đâu có ai không phải là nhà lãnh đạo tinh anh với năng lực siêu việt?

Khởi Hiên vừa nói như vậy, ai mà không xấu hổ?

“Không không không! Cậu Khởi Hiên, đây không phải lỗi của tổng giám đốc…” Nhân viên cấp cao kia khóc lóc: “Là do tôi không có con, vợ lại thường xuyên đau bệnh, chỉ có một đứa con gái này… Cả đời vinh quang của tôi chỉ vì muốn đứa con gái này có thể nổi trội hơn người, con bé còn trẻ như thế… Dưới tình huống lúc đó, đổi thành là ai cũng bị hoảng loạn tay chân thôi… Hôm nay tôi mặc kệ có phải do cậu cả Bắc Minh chỉ bảo hay không, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, cho dù phải liều cái mạng già này, tôi cũng phải cứu con gái tôi ra… Hu hu hu… Tổng giám đốc, tôi xin lỗi anh, tôi sợ lần này tôi không bồi thường nổi tổn thất của Bắc Minh thị… Anh muốn chém giết tôi thế nào cũng được, nhưng xin anh hãy bảo vệ con gái tôi…”

Nhân viên cấp cao đó khóc rất thảm thương.

Ông ta cũng chỉ là một người ba vì bảo vệ con gái mới làm chuyện ngu ngốc thôi.

Nhưng ông ta không nên động vào Bắc Minh thị!

Cũng đừng bao giờ nhổ tóc trên đầu ác ma máu lạnh!

Nhất thời, bầu không khí trong phòng hội nghị rơi vào tĩnh lặng.

Trong mắt Khởi Hiên thoáng quá tia mất kiên nhẫn, rồi biến mất ngay, sau đó đổi thành vẻ mặt trào phúng: “Hôm nay vừa khéo chứng kiến trò hay! Thật xin lỗi, tôi đã bất cẩn nhìn thấy chuyện xấu trong nội bộ Bắc Minh thị rồi, ha ha… Nhưng chú hai, đây cũng là lỗi của chú, cấp dưới xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà chú lại không biết! Có lẽ bình thường chú quá uy nghiêm, nên mới làm bọn họ dối trên gạt dưới, ai cũng sợ chú, ha ha ha…”

Bắc Minh Quân khẽ híp mắt, nhướng mày kiếm, trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng hiện lên vẻ tàn bạo, lạnh lùng liếc nhìn Khởi Hiên, rồi nói với bảo vệ ngay: “Những người không liên quan đến Bắc Minh thị thì mời hết ra ngoài đi!”

“Vâng, tổng giám đốc Bắc Minh!” Mấy bảo vệ tiến lên đứng trước mặt Khởi Hiên và bốn người mặc đồ đen đi cùng anh ngay: “Mời các anh ra ngoài!”

“Chú hai, không cần chú mời tôi đâu, tôi tự có chân để đi!” Khởi Hiên cười chế giễu rồi phủi áo, xoay người rời đi ngay…

Lúc đi qua Bắc Minh Quân, Khởi Hiên nhếch miệng nói: “À, đúng rồi, nghe nói tuần sau chú hai kết hôn rồi! Vậy chú thay cháu hỏi thăm thím hai nhé, nghe nói thím hai ‘xinh đẹp như hoa’, khẩu vị của chú hai đúng là ngày càng nặng, ha ha ha…”

Bốn chữ xinh đẹp như hoa này chắc chắn đã đâm vào tử huyệt của Bắc Minh Quân.

Ai mà không biết vợ chưa cưới của tổng giám đốc Bắc Minh thị là… là cô gái từng bị phỏng chứ.

Rõ ràng anh đang châm biếm Bắc Minh Quân mà?

Mọi người không khỏi thầm nghiến răng, rốt cuộc giữa cháu trai và cậu hai nhà Bắc Minh đã có bao nhiêu thù hận?

 
 
Chương 1095


Chương 1095

Sau khi nhóm người Bắc Minh Khởi Hiên được bảo vệ ‘mời’ ra ngoài, lúc này cả phòng hội nghị mới khôi phục lại sự yên tĩnh!

Không, là sự yên tĩnh chết chóc!

Không ai có thể nghe thấy tiếng hít thở, nhưng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Mọi người đều toát mồ hôi hột, bị Bắc Minh Khởi Hiên ầm ĩ như vậy, mọi người lại rơi vào sương mù.

Rốt cuộc người sai bảo là Bắc Minh Triều Lâm hay ai khác?

Reng reng reng…

Một tiếng chuông điện thoại chói tai bỗng vang lên!

Dọa mọi người giật mình!

Người có điện thoại reo run rẩy lo sợ nghe máy: “A lô…”

Một lúc sau, ông ta ngắt máy nói: “Tổng, tổng giám đốc… lúc nãy người gọi tới nói, cổ phiếu vẫn đang sụt giảm! Hơn nữa… chúng tôi nghi ngờ rằng, có người đang nhân cơ hội giảm giá này để thu mua một lượng lớn…”

“Hít…” Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh!

“Trời ơi! Quả nhiên có người có ác ý bán tháo cổ phần trước, tạo nên sự khủng hoảng cho dân thu mua cổ phiếu, khiến mọi người cùng nhau bán tháo, dẫn đến việc giá cổ phiếu sụt giảm mạnh… Hơn nữa họ sẽ nhân cơ hội này để thu mua nhiều cổ phần của Bắc Minh thị!” Có người kinh hô.

“Nếu đối phương nắm được một lượng cổ phiếu nhất định, có thể đường đường chính chính đi vào Hội đồng quản trị, sau đó…” Uy hiếp vị trí của tổng giám đốc!

“Nói vậy là… có người âm mưu dùng cách thức đê tiện này để làm chiếm đoạt Bắc Minh thị?”

“Rốt cuộc người đó là ai vậy?”

Mọi người đều đang suy đoán, rốt cuộc ai là người có bản lĩnh lớn như vậy, lặng lẽ làm chuyện này đến mức thần không biết quỷ không hay?

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Hơn nữa thủ đoạn rất mạnh mẽ vang dội, quả thật giết Bắc Minh thị nhanh tới mức không trở tay kịp!

Nếu không có bối cảnh hùng hậu thì không thể làm được chuyện này!

Rốt cuộc ai là người đang rung chuyển đế quốc của mình?

Bắc Minh Quân vẫn lạnh lùng như cũ, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ thâm sâu khó đoán.

Anh lạnh lùng nhìn lướt qua mấy nhân viên cấp cao đang ngồi trong phòng.

“Rốt cuộc người này là ai?!” Anh hừ lạnh một tiếng rồi cười mỉa mai: “Tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc người này đã mua chuộc bao nhiêu người các ông? Nếu không có mức thù lao tương đối, ai trong số các ông dám làm chuyện phản bội Bắc Minh thị như ông ta?!!!”

Dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông đang ôm cánh tay đầy máu của mình khóc lóc.

Quả thật, Bắc Minh thị đối xử không tệ bạc với họ.

Nếu không có khoản mức thù lao khổng lồ, ai sẽ lấy tiền đồ của mình ra đặt cược?

Xem ra đối thủ này còn khó đối phó hơn Bắc Minh Quân nghĩ.

Nhưng cuộc đời anh chưa từng gặp chữ ‘sợ’, chỉ là không ngờ trận này lại tới sớm hơn dự đoán của anh nhiều như vậy!

Anh vươn tay xoa huyệt Thái dương hơi đau nhức của mình, bỗng cảm thấy chán nản với cục diện này…

“Hôm nay kết thúc cuộc họp tại đây đi! Tuyệt đối đừng để tôi bắt được, ai là nội gián trong số các ông! Bằng không…”

Mấy chữ cuối cùng gần như biến mất trong đôi môi mỏng của anh.
 
Chương 1096


Chương 1096

Không cần anh nói ra cũng làm mọi người kinh sợ rồi!

Mấy nhân viên cấp cao sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy rời khỏi phòng hội nghị.

Lần này, phòng hội nghị rộng lớn sang trọng mới khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó.

Bắc Minh Quân tới trước cửa sổ sát đất, rồi châm một điếu xì gà, ngắm nhìn phong cảnh độc nhất vô nhị trong thành phố A.

Bóng lưng của anh càng cô độc hơn lúc trước…

Chính anh cũng thừa nhận, lần này là do anh sơ sót!

Trong một tháng này, anh luôn đắm chìm trong cái được gọi là hợp đồng hôn nhân, nên khó mà tự kiềm chế…

Nếu không có nó, anh sẽ không bỏ bê Bắc Minh thị…

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, kéo dài chiếc bóng của anh.

Anh gượng cười.

Quả nhiên là hồng nhan họa thủy. Sớm muộn gì người phụ nữ Cố Tịch Dao này cũng lấy mạng anh…

Ánh nắng ấm áp đầu xuân dịu dàng chiếu xuống mặt đất, xua tan đi mùa đông lạnh giá.

Cố Tịch Dao dẫn Trình Trình ra khỏi bệnh viện trung tâm thành phố A, đây là lần đầu tiên hai mẹ con nắm tay nhau đi trên đường lớn.

Người mẹ xinh đẹp trẻ trung, con thì đẹp trai ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ thu hút nhiều sự hâm mộ từ người đi đường.

Cô đã gạt hết đi tâm trạng u ám lúc trước, rồi nhìn đỉnh đầu con trai với ánh mắt ấm áp.

“Trình Trình, giờ mẹ đưa con về trường, rồi chúng ta cùng đợi Dương Dương tan học được không?” Cố Tịch Dao dịu dàng hỏi.

Trình Trình ngẩng đầu lên, nhìn cô với đôi mắt đen láy như đá đen, rồi lắc đầu đáp: “Mẹ, con không quay về trường đâu. Hơn nữa chúng ta không cần đợi Dương Dương, gần đây em ấy đang tập vở kịch không phù hợp với độ tuổi của tụi con.”

“Hả? Kịch không phù hợp với độ tuổi?” Cố Tịch Dao sáng mắt, nghĩ tới cậu nhóc tinh nghịch Dương Dương, cô lại mím môi cười.

“Vâng ạ.” Trình Trình khẽ nhíu mày, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng toàn thân đã toát ra phong thái nhìn xa trông rộng: “Em ấy nói em ấy đang diễn vai nam chính đẹp trai nho nhã, phong lưu phóng khoáng, làm nhiều cô gái say đắm.”

“Hả? Kịch trẻ em cũng có vai nam chính máu chó thế sao?” Cố Tịch Dao không dám tin hỏi.

Trình Trình bày ra vẻ mặt không thể chịu đựng nổi, rồi lắc đầu nói: “Con đoán em ấy đã bị chú ba nhập rồi!”

“Xì”, Cố Tịch Dao bật cười thành tiếng.

Ai mà không biết cậu ba nhà Bắc Minh là ngôi sao Bắc Minh Đông nổi tiếng khắp thế giới chứ?

Nhưng chỉ dựa vào vai nam chính chán ngán với mấy em gái trong mấy bộ phim máu chó, mới làm anh ta nổi tiếng như vậy!

Trình Trình liếc nhìn con đường đối diện, bỗng lên tiếng nói: “Mẹ, mẹ đợi con một lát…”

Rồi cậu bé buông tay Cố Tịch Dao ra, chạy qua đường đối diện…
 
Chương 1097


Chương 1097

“Này, Trình Trình, cẩn thận con…”

Cố Tịch Dao lo lắng cho con trai, đang định đuổi theo thì bị một chiếc xe bỗng chạy tới chặn lại…

Kít…

Tiếng phanh xe chói tai vang lên!

Cô sửng sốt, dừng bước ngẩng đầu lên nhìn, một khuôn mặt điển trai trong cửa kính xe đập vào mắt cô.

“…” Cô ngẩn người một giây.

Cô tiếp tục tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ của Trình Trình, đến khi con trai an toàn đi qua con đường đối diện, rồi đi vào một tiệm đồ ngọt, cô mới thu hồi tầm mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông bước xuống xe, bộ đồ vest được ủi thẳng tắp, tóc chải ngược ra sau, hiện rõ phong thái thành thục cao quý, mái tóc vuốt keo bóng loáng.

“Chào Tịch Dao.” Anh mỉm cười, giọng nói dịu dàng này vẫn ấm áp như ánh mặt mặt trời năm đó.

“Chào…” Cô hơi cứng nhắc đáp lại: “Khởi Hiên…”

Dưới ánh nắng mặt trời, tóc của Khởi Hiên càng bóng bẩy hơn.

Thấy Khởi Hiên ăn mặc thế này, Cố Tịch Dao cảm thấy, hình như thiếu niên trong sáng năm đó đã biến mất rồi.

Người đàn ông này đã trưởng thành sau mấy năm trải nghiệm.

“Ha, sao thế? Em thấy anh nên vui quá à? Hay không quen với bộ dạng này của anh?” Khởi Hiên thấp giọng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng thẳng tắp, trên khuôn mặt điển trai toát lên sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

Anh vẫn ấm áp vui vẻ như trước.

“Không, không phải…” Cố Tịch Dao nhất thời không thích ứng kịp: “Hai năm nay… anh sống tốt chứ?”

Cô nhớ, hai năm trước, nếu không phải Bắc Minh Quân hiểu lầm cô và Khởi Hiên lén lút hẹn hò với nhau, anh sẽ không lưu lạc đến mức bị đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh, vì chuyện này mà cô luôn cảm thấy áy náy với anh.

“Ha ha, nhờ phúc của em mà giờ anh được mặc quần áo tươm tất, ngồi xe sang, đầy người đẹp bao quanh, đâu có chỗ nào sống không tốt?” Khởi Hiên nhún vai, dưới ánh mặt trời nụ cười của anh cực kỳ xán lạn.

Vẻ mặt đó như nói với Cố Tịch Dao rằng, hai năm nay, anh không hề cùng đường như người khác suy đoán, mà ngược lại rời khỏi nhà Bắc Minh, anh càng sống đúng với phong cách của mình!

Nhưng không hiểu sao trong cái nhìn của Cố Tịch Dao lại có sự chua xót.

Khởi Hiên trong ký ức của cô không phải thế này.

Cho dù anh cười tỏa nắng thế nào thì anh vẫn bị cô nhìn thấy sự trống trải trong đáy mắt.

Anh không vui!

Khởi Hiên không hề vui vẻ!

Cô bỗng nghẹn ngào nói: “Xin lỗi anh Khởi Hiên…”

Em xin lỗi!

Trong mắt Cố Tịch Dao dâng lên một tầng sương mù, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh của Bắc Minh Khởi Hiên lúc trước.

Một thiếu niên từng sưởi ấm những năm tháng tối tăm của cô, nhưng giờ lại trở thành một chiếc bóng dưới ánh mặt trời.

Mắt cô đong đầy nước mắt.
 
Chương 1098


Chương 1098

“…” Sắc mặt Bắc Minh Khởi Hiên tái nhợt.

Lúc này, nụ cười xốc nổi đó nhất thời cứng ngắc trên khuôn mặt điển trai.

Không hiểu sao tim anh dần lan ra một nỗi đau.

Anh nói: “Tịch Dao, trước giờ giữa hai chúng ta chưa từng có đúng sai, mà chỉ có duyên sâu duyên cạn thôi…”

Nếu duyên sâu, liệu anh và cô có liên tục bỏ qua nhau không?

Khởi Hiên vẫn cười như cũ, nhưng đã tháo vẻ mặt giả dối kia xuống, anh nhận ra rằng trước mặt Tịch Dao, ngay cả sự che giấu cơ bản nhất anh cũng không làm được…

Cô dùng ánh mắt của mình để phác họa người đàn ông đã trở nên thành thục này, với trái tim phẳng lặng như nước…

“Mẹ ơi…”

Đúng lúc này, một giọng trẻ con trong trẻo bỗng vang lên.

Trình Trình xách một hộp bánh kem nhỏ được bọc trong một chiếc túi tinh xảo.

Cố Tịch Dao dời mắt, vội đi tới nắm lấy tay con trai, rồi ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Cục cưng, lúc nãy con suýt dọa mẹ sợ rồi. Lần sau con không được tự ý buông tay người lớn ra, rồi tự chạy lung tung biết chưa?”

“Vâng ạ, con biết rồi mẹ.” Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu: “Đây là bánh kem con mua cho mẹ… Dương Dương nói mẹ thích ăn vị việt quất, con đã hỏi nhân viên trong tiệm rồi, đây là bánh họ vừa làm ra đó!”

Cố Tịch Dao thấy con trai đưa bánh kem cho mình thì tim không khỏi mềm nhũn.

“Lúc nãy con chạy qua đó là vì mua bánh kem cho mẹ à?”

Sáng sớm, cô đã ngồi lên xe Bắc Minh Quân vội vã từ thành phố S trở về thành phố A, rồi tới thẳng bệnh viện, nên tới giờ cô vẫn chưa ăn được một miếng cơm.

Không ngờ đứa nhỏ Trình Trình này lại tinh tế như vậy.

Tinh tế đến mức làm người khác không khỏi đau lòng.

“Vâng ạ!” Trình Trình khẽ mím môi.

Cố Tịch Dao kích động ôm chặt con trai vào lòng, miệng thì nghẹn ngào lẩm bẩm:

“Cục cưng ngoan, lần sau con không được làm như vậy… Ngộ nhỡ con bị xe đụng hay bị người xấu bắt đi thì sao… Mẹ thà không ăn bánh kem cũng không thể mất con được…”

“Trình Trình biết rồi ạ…” Cậu bé được mẹ ôm vào lòng, trên khuôn mặt trắng nõn khẽ nở một nụ cười xấu hổ.

Rõ ràng trong lòng cậu bé vẫn đang thích ứng với hành động ôm ấp này.

Mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn điển trai vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Bắc Minh Khởi Hiên đang đứng trước mặt.

“Anh Khởi Hiên!” Trình Trình rất nhấn mạnh chữ “anh” này.

“…” Khởi Hiên há miệng, cuối cùng vẫn gật đầu, cười hơi miễn cưỡng: “Trình Trình.”

“Anh Khởi Hiên về rồi ạ, anh đang định đi thăm ông nội ạ?” Trình Trình hỏi.

Dù gì nơi này cũng khá gần bệnh viện trung tâm thành phố A, cậu bé và mẹ cũng vừa ra khỏi đó không lâu.

“Ừm.” Khởi Hiên gật đầu đáp.

Trong con ngươi đen láy che giấu vẻ mất mát nồng đậm.
 
Chương 1099


Chương 1099

Lúc này, Cố Tịch Dao mới buông con trai ra, cầm lấy bánh kem trong tay cậu bé, rồi đứng dậy, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Trình Trình, sau đó nói với Khởi Hiên: “Khởi Hiên, vậy bọn em không làm phiền anh nữa. Anh mau đi đi, em nghĩ ông nội anh sẽ rất vui khi nhìn thấy anh đó.”

Nghĩ tới cảnh tượng Bắc Minh Quân dẫn cô đi gặp ông cụ Bắc Minh hồi sáng, Cố Tịch Dao chỉ gượng cười.

Thế mà mình lại vì câu nói [Ba, ba yên tâm đi, con sẽ không cưới cô ấy đâu.] của Bắc Minh Quân mà đau lòng khóc lóc như vậy…

Cố Tịch Dao, mày đúng là người không có khí phách!

“Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt anh.” Cô khẽ gật đầu với Khởi Hiên, rồi dắt Trình Trình đi qua người anh.

Những lời Khởi Hiên định nói đang mắc kẹt trong cuống họng, thấy cô sắp rời đi anh mới kích động bật thốt: “Tịch Dao, em đừng quan tâm đến ánh mắt người đời, mặc kệ duyên phận sâu hay cạn, nếu có thể bắt đầu lại, chúng ta… có thể quay về với nhau không?”

Cố Tịch Dao nhất thời sửng sốt.

Cô chưa kịp mở miệng thì Trình Trình đã giành nói trước: “Anh Khởi Hiên, em và Dương Dương sẽ gọi anh là anh Khởi Hiên cả đời!”

Nói xong, cậu bé nắm chặt tay mẹ, rồi xoay người đi về phía trước.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai mẹ con đã biến mất trong dòng người qua lại.

Khởi Hiên đứng đó nở nụ cười đau khổ, một chữ anh của Trình Trình đã cho anh một đáp án tàn nhẫn nhất…

Người phụ nữ anh yêu nhất lại sinh con cho chú hai mình.

Trên đời này làm gì có chuyện nào mỉa mai hơn anh?

Rõ ràng anh quen biết Tịch Dao trước chú hai, nhưng tiếc là anh lại tới chậm một bước, rồi cứ thế từng bước thất bại.

Tình thâm như biển, cớ sao duyên cạn…

Trong công viên ven đường.

“Mẹ… mẹ ăn đi… con không thích ăn vị chua ngọt…” Trình Trình thấy Cố Tịch Dao đưa cho mình một muỗng bánh kem thì không khỏi nhíu mày.

Hai mẹ con vừa mới đi mệt nên ngồi nghỉ trên ghế đá công viên ven đường.

Đúng lúc Cố Tịch Dao đang bụng đói cồn cào, nên tiện thể mở bánh kem mà con trai mới mua cho mình ra ăn.

“Kỳ lạ, thằng nhóc Dương Dương và mẹ đều thích ăn vị chua ngọt mà…” Cố Tịch Dao múc một muỗng bánh kem nhét đầy miệng, rồi lẩm bẩm: “Con đó, giống hệt ba con. Ăn món Bắc thì không được bỏ nước tương, ăn món cay Tứ Xuyên thì không được bỏ ớt, ăn hải sản thì không được bỏ đường, ăn món Quảng Đông thì không được bỏ súp! Con có thấy người nào bắt bẻ như ba con không? Không bằng dùng nước lọc trộn cơm ăn đi cho nhanh!”

“…” Trình Trình mở to đôi mắt như con nai tơ, nghiêm túc nhìn mẹ mình ăn bánh kem, lặng lẽ lắng nghe những lời mẹ càm ràm về ba, cậu bé thích khoảng thời gian này.

“Mẹ nhớ trước đây lúc mẹ làm thư ký cho ba con, ba con thật sự rất khó hầu hạ!” Cố Tịch Dao vừa ăn vừa nhìn con trai. Từ trong ánh mắt mong đợi của cậu bé, cô biết cậu bé rất muốn biết nhiều chuyện liên quan đến ba mình: “Ba con đó, ngày nào cũng ép mẹ làm trâu làm ngựa, không chỉ vượt quá trách nhiệm công việc, mà còn cùng ba con đi ăn, đi xã giao các kiểu… Lúc đó, mẹ cảm thấy ba con đúng là nhà tư bản độc ác, hận không thể viết một tờ giấy ghi dòng chữ ‘Đánh tư bản chủ nghĩa’, rồi dán lên trán ba con…”

Nghĩ tới những ngày mới quen biết Bắc Minh Quân, khóe miệng Cố Tịch Dao liền nở nụ cười nhạt.
 
Chương 1100


Chương 1100

Lúc đó, cô còn tưởng có thể thẳng thắn đối diện với anh.

Lúc đó, cô giương nanh múa vuốt như một chiến binh vậy, muốn cắn chết nhà tư bản hút máu người này.

“Mẹ, rõ ràng trông ba có vẻ rất đáng ghét, nhưng lại làm người khác không nhịn được yêu thích ba đúng không ạ?” Trình Trình chớp đôi mắt xán lạn.

“…” Cố Tịch Dao đừng động tác mũ bánh kem, rồi cụp mắt nhìn cậu bé ngồi bên cạnh mình: “Đúng vậy.”

Cô không muốn lừa dối con trai nên cho cậu bé một đáp án chắc chắn.

“Con cũng thích ba…” Đôi mắt trong suốt của Trình Trình tỏa ra ánh sáng trong trẻo, rồi trở nên ảm đạm ngay: “Mặc dù ba không thích con…”

Vẻ mặt cô đơn này của Trình Trình đã làm Cố Tịch Dao đau lòng.

Cố Tịch Dao đặt muỗng xuống, rồi vươn tay ôm cơ thể nhỏ bé của con trai vào lòng.

Cô cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu con trai.

Ngón tay mảnh khảnh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của con trai: “Cục cưng, con biết không… ba con không phải không thích con, có lẽ là do ba con không biết cách thể hiện sự yêu thích của mình dành cho con thôi. Dù gì con cũng là con trai ba con, con hãy cho ba con chút thời gian, để ba con đối xử tốt với con được không?”

Cô cũng biết chút ít về bóng ma thuở nhỏ của Bắc Minh Quân.

Cho dù giữa bọn họ xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng cô vẫn thông cảm cho anh.

Cô đoán, có lẽ anh cần phải tốn nhiều thời gian, mới từ từ học được cách chung sống, và đối mặt thế nào với con cái.

Trong ba đứa con, thời gian Trình Trình chung sống với Bắc Minh Quân là lâu nhất, nên cậu bé cũng là người có tình cảm sâu đậm nhất.

“Vậy mẹ cũng có thể cho ba chút thời gian được không ạ?” Trình Trình tựa vào ngực cô, bỗng ngẩng đầu lên rồi hỏi.

“Tại sao?” Cô nhíu mày.

“Mẹ cho ba chút thời gian, để khi nào ba quay đầu lại sẽ nhận ra điểm tốt của mẹ…” Trong đôi mắt trong sáng của Trình Trình phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao.

Nhưng Trình Trình đâu biết rằng, ba cậu bé đã quyết tâm muốn kết hôn Phỉ Nhi

Cậu bé luôn nhớ kỹ lời ba đã nói mình tối hôm đó: [Trình, con phải nhớ kỹ, sau này con lớn lên, nếu con không yêu cô gái đó thì con không được cưới cô ấy.]

Cậu bé hỏi ngược lại [Tại sao ạ?]

Nhưng không ngờ ba lại nói: [Bởi vì ba không làm được nên hy vọng con làm được!]

Cố Tịch Dao hơi kiềm chế lại cảm xúc.

Trong mắt Trình Trình thoáng qua tia gấp gáp, khẽ nhíu mày nói: “Mẹ, con nói thật đó, xin mẹ hãy cho ba chút thời gian…”

“Trình Trình…” Cô thở dài, càng ôm chặt cậu bé hơn: “Vấn đề ở đây không phải là mẹ có cho ba thời gian hay không, mà là giữa ba và mẹ luôn đứng trên hai đường thẳng song song… Con hiểu không?”

Nên mặc kệ cô cho anh bao nhiêu thời gian, cho dù Bắc Minh Quân có quay đầu lại đi chăng nữa, thì tầm mắt giữa hai người cũng không bao giờ bắt gặp nhau.

“Con không hiểu!” Trình Trình vùi đầu vào trong vạt áo của mẹ, cố nén giọng mũi, cuối cùng không nhịn được bật thốt: “Ba thật sự không muốn cưới dì Phỉ Nhi, ba cũng không yêu dì ấy…”
 
Chương 1101


Chương 1101

“…” Cố Tịch Dao sửng sốt một lát rồi dịu dàng vỗ lưng con trai: “Ha ha, con trai ngốc, đó chỉ là suy nghĩ của riêng con thôi. Còn thế giới của người lớn không giống như con nghĩ đâu…”

“Con nói thật đó! Ba từng nói với con rằng, nếu không yêu cô ấy thì đừng nên cưới…”

“Vậy à…” Cố Tịch Dao gật đầu, kiềm nén sự chua xót rồi nói: “Con cũng nghe ba nói rồi đó, nên chúng ta hãy chúc phúc cho ba được không…”

“Không phải như vậy, mẹ ơi…”

Reng reng reng…

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang lời nói của Trình Trình.

Ngón tay Cố Tịch Dao dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Trình Trình, rồi lấy điện thoại ra, khi thấy cái tên hiện trên màn hình thì nhíu mày…

“A lô…”

“Em đang ở đâu?” Đầu bên kia vẫn vang lên giọng nói lạnh lẽo.

“Tôi đang ở bên ngoài.”

“Vị trí cụ thể?” Anh hỏi ngắn gọn.

Nhưng lại làm cô không vui: “Bắc Minh Quân, rốt cuộc anh muốn làm gì? Có phải ngay cả chút thời gian tự do tôi cũng không có đúng không?”

“…” Anh im lặng một lúc.

Cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh.

“Em cứ đứng ở đó đừng đi đâu cả, tôi sẽ tới đón em.”

“Không cần đâu, tôi…” Tít tít tít.

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn màn hình điện thoại: “Trình Trình, con xem ba con này!”

“Ba con gọi tới ạ? Ba nói gì ạ?”

“… Ba con nói sẽ tới đây đón… chúng ta!”

“Ồ, vậy thì tốt.”

“… Nhưng mẹ vẫn chưa nói cho ba con biết, giờ chúng ta đang ở đâu?”

“Dạ.”

“Dạ? Con không cảm thấy ba con rất kỳ lạ à?”

“Không ạ!”

“Ba con không biết chúng ta đang ở đây, vậy mà lại nói sẽ tới đây đón chúng ta.”

“… Hả, mẹ không biết ạ? Mấy ngày gần đây, toàn bộ hành tung của con và Dương Dương đều bị ba nắm bắt… Con nghĩ có lẽ ba cũng biết hành tung của mẹ rồi.”

“Theo dõi? Vậy mà ba con lại theo dõi mẹ…” Anh theo dõi cô ở thành phố S thì thôi đi, giờ cô về thành phố A rồi mà người này vẫn muốn theo dõi cô!

Nghĩ đến đây, Cố Tịch Dao toát mồ hôi lạnh, cũng may lúc này cô không đón Cửu Cửu về nước.

Trình Trình ngước mắt lên, ánh mắt tràn đầy vẻ tri thức: “Mẹ, đây không phải là theo dõi, mà là bảo vệ.”

Mười phút sau.

Một chiếc xe Rolls-Royce Phantom sang trọng chạy tới.

Ngang ngược dừng ngay trước mặt Cố Tịch Dao, cô trợn tròn mắt, coi như mở mang tầm mắt thế nào là theo dõi sát sao!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom