Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1259


Chương 1259

Sau khi cô Lý thu xếp ổn thỏa xong thì vỗ tay một cái, hội trường vốn hơi ồn ào lập tức yên tĩnh hơn hẳn.

Cô Lý đi băng qua chỗ ngồi, đi tới phía dưới sân khấu, nhìn các học sinh ở trên: “Các em không cần phải khẩn trương, hôm nay tất cả cứ biểu diễn trong trạng thái tốt nhất nhé.”

Cô giáo nói xong, các bạn học lên sân khấu theo thứ tự ra sân trước sau, lúc đầu cũng tiến hành rất thuận lợi.

Nhưng sau đó, sau khi Triệu Tịnh Di và Dương Dương ra sân, tình hình lập tức thay đổi.

Một Dương Dương khỏe như vâm, không sợ trời không sợ đất, không biết tại sao mà khi lên sân khấu lại như biến thành một người khác.

Thực tế là Triệu Tịnh Di nói lời thoại khá lưu loát, nhưng chuyện rắc rối lại cứ nằm trên người Dương Dương.

Sau khi Triệu Tịnh Di nói xong một lời thoại, Dương Dương tiếp lời rất gượng gạo, hơn nữa còn hơi cà lăm.

Cô Lý đứng dưới sân khấu làm động tác tay ra hiệu dừng lại, sau đó nói với Dương Dương: “Bạn học Cố Dương Dương, em đừng khẩn trương, nói chuyện như bình thường là được rồi. Lí Hiểu Lượng, em cần tự nhiên hơn một chút. Vương Nhạc Nhạc, em đọc lời thoại nhanh quá rồi, chậm lại một chút nhé.”

Cô Lý phê bình kĩ năng diễn xuất của các bạn học một lần, sau đó cô nói: “Bây giờ chúng ta diễn thêm một lần nữa.”

Mỗi một bạn học được chỉ điểm diễn xuất, lần biểu diễn này càng lưu loát hơn, cô Lý đứng bên dưới xem liên tục gật đầu, trên môi mỉm cười.

Chỉ tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, lại đến phiên Dương Dương và Triệu Tịnh Di đồng diễn.

Lần này không chỉ còn tồn tại vấn đề của lần trước, mà lần này còn thêm cả việc đi bộ cũng mất tự nhiên, thậm chí còn cả quên từ và nói sai lời thoại, khiến cho phụ huynh ở bên dưới sân khấu liên tục cười.

Nhìn con trai biểu diễn, Cố Tịch Dao ngồi ở hàng ghế sau mà vẫn muốn tìm lỗ để chui xuống. Cố Dương Dương ơi là Cố Dương Dương. Trước khi tới con thổi phồng khoác lác, lúc này lại lực bất tòng tâm thế rồi.

Cô Lý đứng dưới sân khấu cũng nhíu mày, có lẽ bây giờ cô ấy đang hối hận vì đã chọn Dương Dương làm nam chính rồi. Nhưng giờ đã đến giờ phút quan trọng, tạm thời đổi người, thứ nhất là khó, thứ hai là cũng khó mà nhớ lời thoại nhanh thế được.

Cô Lý lại tạm dừng buổi biểu diễn trên sân khấu: “Các bạn học khác đã diễn tốt lắm rồi, ngày mai cứ diễn theo buổi diễn tập hôm nay là không thành vấn đề. Bây giờ các em có thể về nhà rồi.”

Vừa nghe đến về nhà, Dương Dương lập tức vui vẻ, hô to lên: “Về nhà thôi.” Rồi chuẩn bị nhảy xuống sân khấu.

Không ngờ cô Lý nói: “Những bạn học khác có thể về nhà, còn hai bạn Cố Dương Dương và Triệu Tịnh Di ở lại tiếp tục luyện tập.”

Dương Dương lập tức ủ rũ.

Đợi đến lúc mọi người đi cả rồi, trong hội trường lớn như thế cũng chỉ còn còn cô Lí, Dương Dương và Triệu Tịnh Di ở trên sân khấu, và Cố Tịch Dao ở dưới sân khấu.

Cô Lý kiên nhẫn nói với Dương Dương: “Bạn học Cố Dương Dương, em là một học sinh rất thông minh, thật ra đối với em có lẽ biểu diễn không phải là một chuyện khó. Chỉ cần nghiêm túc biểu diễn thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Em hiểu chứ?”

Dương Dương cúi đầu dẩu môi.

Cố Tịch Dao cũng không nhìn nổi, đi lên sân khấu, ngồi xổm xuống nhìn Dương Dương: “Cục cưng à, con đừng nản, con có thể biểu diễn tốt mà.”
 
Chương 1260


Chương 1260

Cô Lý nhìn đồng hồ: “Bạn học Cố Dương Dương, bạn học Triệu Tịnh Di, hai em chuẩn bị bắt đầu biểu diễn. Đây là lẫn diễn tập cuối cùng, mong hai em chú ý một chút.”

Sau khi Cố Tịch Dao đi khỏi sân khẩu, biểu diễn bắt đầu.

Nhưng có vẻ những lời nói khích lệ Dương Dương lúc trước cũng không có hiệu quả xíu nào, Dương Dương biểu diễn vẫn lắp bắp như cũ, có lúc Triệu Tịnh Di còn nhỏ giọng nhắc nhở vài câu.

Đến cuối thì Triệu Tịnh Di nói gì cậu bèn nói theo nấy, đến nỗi câu nói mà cô bé an ủi Dương Dương, Dương Dương cũng nói lại theo.

“Dừng! Dừng!” Cô Lý hô hai tiếng, sau đó thì đi lên sân khấu, sắc mặt cũng không dịu dàng như trước.

Cô trở nên rất nghiêm túc: “Bạn học Cố Dương Dương, ngày mai chúng ta phải biểu diễn chính thức rồi.” Sau đó chỉ tay xuống dưới khán đài: “Đến lúc đó mọi người sẽ ngồi kín chỗ này.”

Bị lời nói của cô Lý hù dọa, gương mặt nhỏ nhắn của cậu cứng lại.

Cô Lý nói tiếp: “Có lẽ làm một đứa bé, em sẽ không sợ người khác cười mình. Nhưng em sẽ khiến mọi người cười nhạo cô, còn có cả người nhà của em nữa.”

Một lúc sau, cô Lý lại cúi người xuống, hai tay nắm lấy bả vai của Dương Dương, nhìn cậu.

Giọng điệu đã hoà hoãn một chút: “Bạn Cố Dương Dương, vừa nãy cô hơi nặng lời với em, không làm em sợ chứ. Thật ra cô và em giống nhau, trong lòng đều đang căng thẳng, có lẽ cả hai cô trò mình đều căng thẳng.”

Dương Dương ngước đầu nhìn cô Lý: “Cô giáo, cô còn căng thẳng hơn cả em ạ?

Cô Lý gật đầu: “Đây là vở kịch thiếu nhi đầu tiên cô làm đạo diễn kể từ khi cô vào trường. Giống như em vậy, vở kịch này đều là lần đầu tiên của cô trò mình. Nên cô hy vọng, cô trò mình cùng nhau cố gắng nhé.”

Cố Dương Dương nghe lời cô gật nhẹ đầu.

Nhận được phản hồi của Dương Dương, cô Lý đứng ra: “Vậy buổi tập hôm nay dừng tại đây, bạn Cố Dương Dương, Triệu Tịnh Di trở về nghỉ ngơi cho tốt, bảo đảm có một tinh thần tốt cho buổi ngày mai.”

Cố Tịch Dao bước lên khán đài, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi cô giáo, Dương Dương đã làm kịch thiếu nhi thành như vậy, người làm phụ huynh như tôi xin chân thành xin lỗi cô.”

Cô Lý cười gượng, xua xua tay: “Cô Cố, cô không cần nói vậy đâu, cũng giống như vừa rồi tôi và bạn Cố Dương Dương vậy, chúng tôi đều là lần đầu tiên tiếp xúc kịch thiếu nhi. Tôi nghĩ mình về sau sẽ tiếp tục tổ chức để tích luỹ thêm kinh nghiệm.”

Cố Tịch Dao đương nhiên biết “Kinh nghiệm” trong miệng cô Lý ám chỉ cái gì, cô chỉ đành cười lúng túng cho qua.

Triệu Tịnh Di đối với biểu hiện này của Cố Dương Dương có vẻ không hài lòng, bé kéo tay Dương Dương rồi nói: “Dương Dương, không cần quá lo lắng, cậu luôn là người cừ nhất trong lòng tớ, cố lên!”

Trên đường trở về nhà Vân Chi Lâm, trong xe taxi bao trùm bởi sự tĩnh mịch, tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn cặp mẹ con cúi đầu không nói tiếng nào, trên người họ, toát lên từng luồng khí lạnh, khiến anh ta không kìm được run cầm cập.

“Tinh tong…”

Chuông cửa nhà Vân Chi Lâm vang lên lần nữa.

Vân Chi Lâm nhanh lẹ chạy ra mở cổng, mở cổng kèm theo ý cười rạng rỡ trên mặt, hô to: “Chào mừng mẹ con minh tinh đến tệ xá.”

Âm thanh vừa dứt, chỉ thấy hai người Cố Tịch Dao và Dương Dương giống như cà tím đông lạnh, một tiếng cũng không thốt ra, cắm cúi đi vào.
 
Chương 1261


Chương 1261

Điều đó khiến vẻ mặt đang treo ý cười của Vân Chi Lâm cứng ngắc ngay tại chỗ.

Lúc này, Trình Trình từ trong phòng sách chạy ra thì đập vào mắt là bộ dạng thất thểu của Cố Tịch Dao cùng Dương Dương, trong lòng lập tức thông suốt là chuyện gì, cậu nhóc thở phào một hơi, lắc lắc đầu.

Bước đến chỗ Cố Tịch Dao, duỗi tay kéo kéo vạt áo của cô: “Mẹ, đừng buồn mà, kết quả này không phải sớm đã nằm trong dự liệu rồi sao.”

Đúng là một câu đánh thức người trong mộng, Cố Tịch Dao ngay lập tức hoàn hồn. Đúng vậy, Dương Dương vốn không thích diễn kịch, lần này hoàn toàn là động cơ không trong sáng, có lẽ nhóc bây giờ cũng coi như nhận được một bài học thích đáng.

Thất bại này đối với Dương Dương mà nói, cũng có thể coi là một chuyện tốt.

Vân Chi Lâm vì muốn phá vỡ cục diện khiến người khác lúng túng này, bèn nói: “Tiều Tiều, anh đã chuẩn bị những gì này.”

Đang nói, anh ta vội vàng vào phòng bếp sắp đồ ăn tối đã chuẩn bị sẵn ra, vốn là chuẩn bị để chúc mừng Dương Dương thuận lợi hoàn thành bài diễn tập.

Giờ xem ra, phải chuyển thành buổi tiệc an ủi rồi.

Trước bàn ăn.

Hôm nay, Dương Dương dường như phải chịu một loại cú sốc nào đó, cậu nhóc ngồi trên ghế, nhìn những món mà bình thường mình thích ăn nhất đang bày trước mặt, nhưng một chút khẩu vị cũng không gợn nổi.

Cố Tịch Dao cũng tương tự.

Vân Chi Lâm cùng Trình Trình nhìn bọn họ, xong lại nhìn nhau, rồi cúi đầu tuỳ ý ăn gì đó.

Đến tối, Cố Tịch Dao đưa bọn trẻ về nhà.

Cô thả mình lên giường, thì bỗng nhận được hai mẩu tin nhắn.

NO.1:

Vân Chi Lâm: Dao Dao, ngày mai anh có một vụ án cần phải xử lí, nên buổi biểu diễn ngày mai của Trình Trình và Dương Dương anh không đi được rồi. Xin thứ lỗi.

NO.2:

Bắc Minh Quân: Dao, nay ở tập đoàn có chút việc, mai là buổi biểu diễn của tụi nhỏ, sáng sớm mai tôi đến đón em với con nhé.

Khoá điện thoại lại, trong đầu cứ liên tưởng đến buổi biểu diễn ngày mai của Dương Dương, xong lại nhớ lại buổi diễn tập chiều hôm nay…

Cố Tịch Dao cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Dương Dương lúc này trở nên mất bình tĩnh lạ thường, nhóc trưng ra biểu cảm buồn bực, đi đi lại lại trước phòng ngủ của nhóc và Trình Trình.

Trình Trình ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, tay cầm một chiếc IPAD.

“Bắc Minh Tư Dương, em có thể đừng lắc lư trước mặt anh được không. Bây giờ biết sốt ruột rồi, sao mấy hôm trước còn mải chơi như điên.”

Dương Dương không thèm để ý , bước chân vẫn tiếp tục…

“Đúng rồi!” Dương Dương dường như nghĩ ra một cách hay, cậu nhảy tung tăng lên giường Trình Trình: “Này, hay là anh thay em diễn nam chính số một, em diễn cô bé bán báo, thế nào?”
 
Chương 1262


Chương 1262

Trình Trình quay đầu: “Anh mới không thay emh diễn nam chính số một đâu, mặc dù dễ thuộc thoại, nhưng anh không muốn Triệu Tịnh Di nhìn mình bằng kiểu ánh mắt đó…” Nói đến đây, cơ thể nhỏ bé của cậu run rẩy, lông tơ tóc gáy dựng ngược lên.

Đầu mày Dương Dương cau lại, tay nhỏ không ngừng vò đầu bứt tóc: “Nhưng có thể bị hỏng làm thế nào…”

Nghĩ một hồi, cậu bắt đầu lục tung ngóc ngách. Khiến phòng ngủ bừa bộn cả lên, Trình Trình cau mày: “Em lại nghĩ ra cái trò mèo gì rồi?”

Một lát sau, cậu lục được một chiếc IPOD: “Hi, chính là nó. Đến lúc đó em sẽ ghi âm những gì em cần nói vào đây, lúc nào mà quên lời thì mở cái này ra.”

Trình Trình nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ: “Dù em có ghi âm lời thoại cũng vô dụng thôi, anh khuyên em hay là thôi đi.”

Dương Dương nhìn Trình Trình: “Tại sao?”

Trình Trình để IPAD sang một bên: “Lời thoại của em là cuộc đối thoại cùng Triệu Tịnh Di , em ghi âm lại thì cũng không biết nên ngừng ở đâu, chỗ nào phát lại. Hơn nữa, hội trường ngồi kín người, đều chăm chăm theo dõi khán đài, em chỉ cần dùng cái này là sẽ bị phát hiện ngay.”

Dương Dương ngồi phịch xuống đất, ném IPOD qua một bên, nhăn mày.

Một lúc sau, nhóc hí hửng chạy qua phòng ngủ của Cố Tịch Dao.

Đến trước cửa phòng, tay nhỏ che bụng, mặt mày nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn. Nhóc nhích người mở cửa: “Mẹ, bụng con đau quá, không tham gia được buổi biểu diễn ngày mai, con thấy tiếc quá…”

Cố Tịch Dao chỉ lườm nhóc một cái, cũng không có ý định kiểm tra cho nhóc: “Đau bụng phải không, thế là bị đói rồi đấy. Định dùng cách bịp bợm này để qua cửa, không tham gia buổi biểu diễn ngày mai hả, con nghĩ cũng đừng nghĩ. Bản thân gây ra chuyện, nếu con không tiếp thu chút giáo huấn, thì sẽ không tiến bộ được.”

Dương Dương thấy mưu kế của mình bị lật tẩy, cũng không giả bệnh nữa. Nhưng vẫn trề môi nhìn Cố Tịch Dao.

“Sao thế, mưu kế bị vạch trần rồi, còn đứng ỳ ở đây làm gì?”

Dương Dương trèo lên giường Cố Tịch Dao, giống như chú chó nhỏ cọ cọ chân cô: “Mẹ, con đói bụng…”

Bộ dạng này của Dương Dương, khiến Cố Tịch Dao vừa tức vừa buồn cười, nhưng dù sao con nít đói cũng không thể không cho ăn được: “Trong tủ bát chỗ kệ bếp có mì ăn đó, con đi ăn đi. À, nay Trình Trình cũng ăn ít lắm, chắc cũng đói rồi, lấy cho anh một gói nữa.”

“Biết rồi ạ…” Dương Dương mất hứng ra khỏi phòng ngủ Cố Tịch Dao.

Đêm nay, định sẵn là sẽ có người không ngủ được rồi…

Mặt trời đúng giờ nhô lên ở phía chân trời, những tia nắng vàng óng bao trùm muôn nơi, đánh thức thành phố im lìm say sưa.

Không khí trong lành lúc ban mai vô cùng dễ chịu, khiến người ta hít thở đặc biệt thoải mái.

Tại thành phố bị bao phủ bởi khói bụi quanh năm này, cũng coi như là ngày đẹp trời hiếm có.

Nhưng thời tiết đẹp như vậy, là đem đến điềm báo tốt chăng?

Chí ít đối với Cố Tịch Dao và Dương Dương, cũng là một ẩn số rất lớn.

Bắc Minh Quân từ rất sớm đã có mặt tại phòng ăn nhà Cố Tịch Dao, ưu nhã dùng bữa sáng.

“Cố Dương Dương, con mau lăn ra đây cho mẹ, hôm nay là ngày gì mà còn đòi ngủ nướng!” Tiếng hét của Cố Tịch Dao khiến hai chú chim sẻ đang đậu trên bệ cửa sổ nghỉ ngơi cũng phải hốt hoảng bay tán loạn.
 
Chương 1263


Chương 1263

Bắc Minh Quân đang chuyên tâm cắt bít tết, đầu dao hơi động, lông mày cũng theo đó nhăn lại.

Trình Trình đánh răng súc miệng xong thì từ nhà vệ sinh chui ra, đi thẳng đến phòng ăn.

Nhóc đã quá quen với đãi ngộ phục vụ gọi dậy vào lúc sáng sớm của mẹ dành cho Dương Dương.

Nhóc nhìn thấy Bắc Minh Quân đã ngồi trước bàn ăn, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba, chào buổi sáng, chú Hình Uy, buổi sáng tốt lành.” Sau đó kéo ghế ngồi đối diện với Bắc Minh Quân.

Một lát sau, phòng ngủ truyền ra một trận hỗn loạn: “Mẹ, con dậy rồi mà, mẹ đừng đánh mông con, chỗ đau lần trước còn chưa lành đâu, đánh hỏng rồi thì không tham gia được buổi biểu diễn hôm nay đâu ạ…”

“Dương Dương, con bớt tìm lí do đi, không phải con luôn muốn tìm lí do không tham gia buổi biểu diễn sao, đánh hỏng rồi vừa hay con không phải tham gia nữa.”

“Ấy, đúng nha! Thế mẹ đánh con đi, nhưng ra tay nhẹ nhẹ một xíu nha…”

“Cố Dương Dương!”

Hai ba con đang ở phòng ăn dùng bữa, nghe đến đây không hẹn mà cùng lắc đầu, sau đó vùi đầu ăn sáng tiếp.

Hình Uy đứng sau Bắc Minh Quân, cũng xuất hiện mấy vạch đen trên mặt.

Khoảng năm phút sau, Cố Tịch Dao tóm Dương Dương vào nhà vệ sinh.

Đợi đến khi bọn họ ngồi xuống dùng bữa, Bắc Minh Quân cùng Trình Trình đã bắt đầu dùng khăn giấy lau miệng.

Hôm nay là buổi biểu diễn nghệ thuật một năm diễn ra một lần ở trường.

Sáng sớm tinh mơ, trong trường đã tụ tập kín người, vô cùng nhộn nhịp.

Mặc dù đây được gọi là trường quý tộc số một ở thành phố A, nhưng những học sinh ở đây không chỉ là ở thành phố A, các con em nhà có tiền trên mọi miền đất nước đều lấy việc vào trường làm vinh quang.

Những nhân vật có máu mặt ở các nơi, chỉ cần trong nhà có con em học tại đây, về cơ bản đều đến.

Hàng loạt phóng viên báo đài đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội nắm bắt tin tức ở đây.

Cũng có rất nhiều danh môn vui vẻ lấy cơ hội này để lên trang nhất. Phải biết rằng dạo gần đây đa phần toàn là các minh tinh giới giải trí lên tốp, căn bản không đến lượt bọn họ.

Buổi sáng, lúc chín giờ kém mười phút, chiếc Rolls-Royce chở Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao, Trình Trình và Dương Dương đã xuất hiện trước cổng trường quý tộc số một thành phố A.

Bắc Minh Quân là nhân vật lừng danh ở thành phố A, sự xuất hiện của anh ngược lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Các nhà mạng lớn, phóng viên báo chí thấy Bắc Minh Quân đến đây đều dừng lại những cuộc phỏng vấn hiện tại, chen chúc vây quanh xe của Bắc Minh Quân.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Những chiếc ống kính dài ngắn liều lĩnh nhắm đúng lúc anh mở cửa.

Cục diện như vậy, nhất thời làm cổng trường tắc nghẽn không thể lưu thông.

Hiệu trưởng trường quý tộc số một nhận được tin Bắc Minh Quân đến, càng thêm thụ sủng nhược kinh.

Hiệu trưởng dẫn theo đoàn tổ chức buổi biểu diễn cùng một lượng lớn lực lượng an ninh xông vào đám đông, đến trước xe của Bắc Minh Quân nhiệt liệt nghênh đón.

Vệ sĩ xếp thành hai hàng ở quanh xe, giải tán đám phóng viên và các nhân viên khác, hình thành một con đường dài từ cổng trường đến rạp hát.

Có người thích, đương nhiên cũng có người ghét.
 
Chương 1265


Chương 1265

“Ngài Bắc Minh, ngài có chờ mong gì về lần đầu lên sân khấu của cậu chủ nhỏ không?”

Những câu hỏi nối tiếp không ngừng vang lên bên tai Bắc Minh Quân, khiến anh không nhịn được khẽ nhíu mày, kéo Cố Tịch Dao bước nhanh vào rạp hát nhỏ.

Có một số người chính là như vậy, không muốn lên trang nhất cũng là điều khó khăn, mà đổi thành một số người khác, muốn lên trang nhất cũng là một việc vô cùng khó khăn.

Chờ sau khi Bắc Minh Quân dẫn Cố Tịch Dao đi vào trong rạp hát , nhóm vệ sĩ đeo kính râm ‘đen nhánh’ canh giữ ở trước cửa chính, không cho bất kỳ tên phóng viên nào lọt vào.

Hình Uy nhân lúc đám phóng viên đều bao vây ông chủ, quyết đoán hộ tống Dương Dương và Trình Trình đi vào rạp hát nhỏ bằng cửa sau, đi thẳng đến sau cánh gà.

Mặc dù gọi là rạp hát nhỏ, nhưng trên thực tế hai tầng của nơi này cũng có thể chứa sáu nghìn người.

Trong rạp hát mở âm nhạc nhẹ nhàng du dương, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Cách thời gian biểu diễn còn hai phút, cơ bản bên trong đã không thể tìm được vị trí trống. Khắp nơi đều là học sinh và người lớn trong nhà họ ngồi.

Sau khi Bắc Minh Quân dẫn Cố Tịch Dao đi vào rạp hát nhỏ, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.

Người nào mà không biết tên tuổi của Bắc Minh Quân chứ, nhưng anh lại là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, người bình thường rất khó gặp mặt anh. Nếu đã có cơ hội tuyệt vời thế này, tất nhiên đều thi nhau nhìn về phía bóng dáng anh chắn trước cửa ra vào kia.

Cố Tịch Dao vội vàng rút tay mình ra, cô cũng không thích tỏ vẻ thân mật với Bắc Minh Quân trong trường hợp này, dù sao qua đêm nay bọn họ sẽ đường ai nấy đi.

“Ha ha, ngưỡng mộ tên tuổi của Tổng giám đốc Bắc Minh đã lâu, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, ngài xem cũng không còn vị trí nào, nơi này của tôi còn có mấy chỗ, hay là cứ ngồi ở chỗ này của tôi đi.”

Cố Tịch Dao len lén liếc nhìn, được đấy, một tên béo lùn ăn mặc giống như nhà giàu mới nổi, cười hì hì lộ ra bộ răng ố vàng đứng dậy rời khỏi chỗ của mình, bước đến lối đi nhỏ khom lưng cúi chào Bắc Minh Quân.

Cô nhìn thấy không nhịn được nhíu mày, bĩu môi ghét bỏ.

Đương nhiên Bắc Minh Quân cũng khinh thường không thèm giữ thể diện cho loại người này, vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, hiệu trưởng và thầy Lý cũng rất vất vả chen vào trong rạp hát , thở hổn hển đuổi kịp Bắc Minh Quân, tỏ vẻ xin lỗi nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, trong lúc vội vàng bối rối không biết hôm nay ngài đi đến trường của tôi, vì vậy không sắp xếp vị trí cho ngài, mong ngài thứ lỗi. Nhưng mà, bây giờ ngài tạm thời ngồi ở ghế hàng thứ nhất đi. Mời đến bên này.”

Nói là tạm thời, nhưng thực tế hàng thứ nhất vốn chính là chuẩn bị cho khách quý và lãnh đạo trong trường.

Hiệu trưởng dẫn Bắc Minh Quân đi đến ghế ngồi của lãnh đạo ở hàng thứ nhất, nơi này đã có không ít cán bộ của các bộ môn liên quan và lãnh đạo quan trọng trong trường ngồi.

Chỉ là bọn họ vừa thấy Bắc Minh Quân đi đến, rất tự giác cúi người rời ghế nhường chỗ cho anh.

Cuối cùng, Bắc Minh Quân không chút khách khí ngồi ở vị trí của hiệu trưởng, Cố Tịch Dao cũng coi như được hưởng ké, ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh.

Hiệu trưởng niềm nở ngồi ở bên tay phải của anh.

Lúc này Hình Uy đi ra từ sau cánh gà, liếc mắt là có thể nhìn thấy cậu chủ nhà mình.

Anh ta nhanh chóng đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, khẽ nói với anh: “Cậu chủ, đã thuận lợi đưa hai cậu chủ nhỏ đến sau cánh gà rồi, cậu chủ cứ yên tâm.”
 
Chương 1266


Chương 1266

Bắc Minh Quân gật đầu: “Cậu tìm một chỗ ngồi đi.”

Có câu ‘giữ cửa nhà Tể tướng ngang với quan tam phẩm’, lời này không sai chút nào, Bắc Minh Quân vừa lên tiếng, các lãnh đạo vừa mới ngồi xuống lại lần nữa cúi người nhường chỗ cho Hình Uy.

Hình Uy chỉ xua xua tay với bọn họ, ý bảo bọn họ không cần nhường. Sau đó nói với Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, tôi canh giữ ở sau cánh gà, đề phòng lỡ như có chuyện gì.”

“Ừ, cứ làm như vậy đi.” Bắc Minh Quân đồng ý.

Chín giờ sáng, biểu diễn văn nghệ của trường học quý tộc đứng đầu thành phố A chính thức bắt đầu.

Nương theo tiếng âm nhạc dần dần nhỏ lại, ánh đèn xung quanh cũng dần dần mờ đi, mãi đến cuối cùng, toàn bộ rạp hát đã hoàn toàn tối đen như mực, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.

Trong rạp hát chợt yên tĩnh.

Ngay tại khi khán giả không biết vì sao, hết ngó ngang lại ngó dọc.

Đột nhiên, tiếng sấm rền vang, khiến cho rất nhiều người đang ngồi đều không nhịn được khẽ run rẩy. Ngay sau đó những luồng sáng trắng chiếu lên sân khấu, giống như tia chớp giữa bầu trời đêm, chiếu sáng toàn bộ rạp hát .

Cùng với những tia chớp lóe và tiếng sấm ầm ầm, trên sân khấu bắt đầu phủ đầy khói mờ màu trắng.

Xuyên qua làn khói mờ, có thể loáng thoáng nhìn thấy một người mặc quần áo màu bạc lấp lánh, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu trắng đang dần dần nổi lên ở giữa sân khấu.

Sau khi cậu đứng trên sân khấu, tia chớp biến mất, tiếng sấm cũng không còn.

Hai bên góc sân khấu chợt lóe lên ánh sáng màu xanh thăm thẳm, ánh sáng này vừa vặn chỉ chiếu ra bóng dáng của người trên sân khấu.

Âm nhạc lại vang lên lần nữa, dưới chân người kia đột nhiên bắn ra một chùm ánh sáng màu xanh lục, nối thẳng lên đỉnh đầu.

Cậu chìa tay tỏ vẻ gắng sức ấn ánh sáng màu xanh lục xuống.

Sau đó lại là một chùm sáng từ phía sau cậu bắn ra, cậu lại vội vàng xoay người đè nó xuống.

Tiết tấu âm nhạc ngày càng tăng nhanh, người biểu diễn động tác này và tia sáng màu xanh lục kia cũng ngày càng nhanh hơn.

Chùm ánh sáng màu xanh lục này rất ngoan ngoãn biến đổi hình dáng của mình trong tay người biểu diễn.

Khi thì người biểu diễn kéo nó thành một bức tường ánh sáng màu xanh lục, khi thì lại bao bọc chính mình vào trong hình hộp bốn phía đều là bức tường ánh sáng.

Ánh sáng màu xanh lục khi thì xoay tròn khi thì biến mất, lúc lại cắt thành hai đoạn, lúc lại biến thành một cây gậy Kim Cô. Bị người biểu diễn cầm trong tay, tùy ý vung vẩy.

Đây là tiết mục phối hợp hoàn mỹ giữa ánh sáng và con người.

Cố Tịch Dao và những khán giả khác đều xem vô cùng say mê.

Người biểu diễn dường như đã dẫn bọn họ xuyên qua thời không, đi đến một không gian khác.

Rất nhiều người đều không tự chủ đứng dậy khua tay theo tiết tấu âm nhạc cùng người biểu diễn.

Loại biểu diễn vô cùng lóa mắt thế này thật sự quá hoàn mỹ rồi.

Khi âm nhạc kết thúc, người biểu diễn lại dần dần biến mất khỏi sân khấu.
 
Chương 1267


Chương 1267

Ngay trong giây phút cậu biến mất, ánh đèn xung quanh đồng thời sáng lên, mọi người không hề tiếc rẻ đáp lại bằng một tràng pháo tay như sấm.

Cũng thi nhau gật đầu, thì thầm khen ngợi không dứt tiết mục mở màn này.

Cố Tịch Dao quay đầu liếc nhìn Bắc Minh Quân ngồi cạnh đó, chỉ thấy anh bắt chéo hai chân, cơ thể nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay rất tự nhiên khoác lên lan can, nét mặt lạnh lùng không thay đổi vẫn đeo kính râm.

Trái tim cô lập tức run rẩy: Đây là đang xem biểu diễn, Bắc Minh ngốc nhà anh có cần phải như vậy không? Người biết thì nghĩ là anh đang tỏ vẻ lạnh lùng, không biết thì nghĩ chỉ cần đặt một chiếc đàn nhị vào trong ngực anh, anh có thể đàn một khúc ‘Nhị Tuyền Ánh Nguyệt’ rồi. Tạo hình này, đi ngang qua chắc chắn có thể cho thêm hai nghìn.

Trên ghế trước mặt mỗi lãnh đạo đều đặt một tờ danh sách tiết mục biểu diễn được thiết kế vô cùng xinh đẹp, còn có một chén trà, không biết rốt cuộc bên trong pha Mao Tiêm hay là Long Tĩnh.

Cố Tịch Dao thật sự không nhìn nổi dáng vẻ ngốc nghếch này của Bắc Minh Quân, chìa tay ra cầm danh sách tiết mục xem.

Ôi chà, quả thật không hề ít tiết mục, lên đến hai chữ số, mà tiết mục của bảo bối lại xếp ở cuối cùng, lẽ nào đây chính là tiết mục then chốt trong truyền thuyết?

Trên trán Cố Tịch Dao bắt đầu thấm ra mấy giọt mồ hôi, ngẩng đầu thoáng nhìn biểu diễn đang diễn ra.

Bốn thiên nga nhỏ trên sân khấu đang nhón chân lướt bước, gập người, đá chân, nhảy vọt, xoay tròn…

Nhìn mức độ trôi chảy của động tác này, không tập luyện mấy năm quả thật không thể làm được.

Những tiết mục ở đây thật sự là ngày càng đặc sắc, ngày càng tuyệt vời.

Nhớ lại diễn tập ‘rầm rộ’ ở nơi này vào hôm qua, Cố Tịch Dao không nhịn được thở dài một hơi.

Bảo bối Dương Dương à, ngoại trừ thiên tai nhân họa, ai cũng không cách nào cứu con, thôi con tự giải quyết cho tốt đi.

Sau cánh gà, những diễn viên nhí biểu diễn kịch nhi đồng đều đến đông đủ, có người đang hồi hộp cầm kịch bản đi qua đi lại, đọc lại lời kịch một lần cuối cùng.

Có người thì đang luyện tập đi luyện tập lại động tác, để cho mình biểu diễn trông tự nhiên hơn chút.

Tiếng âm nhạc trên sân khấu không ngừng truyền ra sau cánh gà, sau khi kết thúc dưới sân khấu vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt, khiến cho những diễn viên nhí lần đầu lên sân khấu này cảm nhận được căng thẳng chưa bao giờ có.

So với bọn họ, toàn bộ người trong vở kịch này cũng chỉ có mấy người không bối rối.

Một người là Trình Trình ngồi trên hòm đồ dùng biểu diễn chơi máy tính bảng, một người khác chính là Dương Dương đảm nhiệm nam chính trong vở kịch này.

Hai tay của cậu đút vào trong túi quần, hai chân nhỏ vắt chéo nghiêng người dựa vào Trình Trình ngồi trên hòm đựng đồ dùng biểu diễn, dáng vẻ thong dong tự tại.

Nhưng cậu không giống Trình Trình, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm nút bấm màu đỏ có nắp ở trên tường phía đối diện.

Thật sự, đến giờ phút này, đầu óc nhỏ bé của cậu vẫn đang tính toán làm sao có thể không cần lên sân khấu đối mặt với nhiều người, nhất là người mẹ xinh đẹp và ba chim chết lạnh lùng.

Lát sau, Dương Dương nghiêng người, dùng một cánh tay nhỏ bé chạm vào đạo cụ, cánh tay còn lại túm lấy ống quần Trình Trình, quay đầu nhìn cái nút màu đỏ: “Trình Trình, anh nói xem, nếu có người nhấn cái nút màu đỏ kia, thì kết quả sẽ như thế nào nhỉ?”

Trình Trình cúi đầu nhìn máy tính bảng, không biết cậu đang nói gì.

Khi cậu nhóc ngẩng đầu lên thì thấy trên trán xuất hiện vài vệt đen trên trán, cậu nhóc thật muốn bổ đầu Dương Dương xem trong đó có cái gì.
 
Chương 1268-1269


Chương 1268

Người khác đều đang khẩn trương học thuộc kịch bản, luyện tập biểu diễn, giống như đang lâm trận.

Còn cậu em trai này được lắm: không đi mài giũa, ngược lại còn nảy ra ý tưởng báo cháy giả.

Trình Trình nhìn xuống đồng hồ trên máy tính bảng, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi họ biểu diễn. Vì vậy cất máy tính bảng đi, nhảy xuống khỏi hộp đạo cụ, tiến tới bên người Dương Dương, đặt tay lên bờ vai cậu: “Phải biết rằng làm vậy sẽ gây hậu quả lớn, em thử xem sẽ biết. Cùng lắm, có một số việc phải nhắc nhở em: đến lúc đó đừng phiền mẹ hoặc ba đem cơm cho em ở trại giam.”

Trình Trình nói xong, buông tay quay đầu lại khẩn trương luyện tập cùng nhóm diễn viên nhỏ, sau đó đi đến phòng hóa trang.

“Nghiêm trọng như vậy sao, hay anh ấy nói dối mình…” Dương Dương nhìn Trình Trình rời đi, tự lẩm bẩm.

Hàng lông mày nhỏ của cậu nhíu chặt, sau khi cân nhắc cậu quyết định buông bỏ kế hoạch “trộm gà mất gạo” này, cậu chẳng qua là không muốn biểu diễn trước nhiều người, sao lại khó như vậy…

Nhớ lại lần trước, chính đôi mắt cậu bị cô gái mê hoặc, nhất thời kích động chạy lên sân khấu, thay Trình Trình nhận giải, còn nói năng lộn xộn.

Nhưng lần này không giống… Không đúng, động cơ vẫn giống nhau: vì cô gái xinh đẹp. Chẳng qua lần này quá trớn, phải biểu diễn! Phải học thuộc kịch bản!

Nếu lỡ nói bậy thì thật sự không tốt…

Thật ra, Trình Trình nói như vậy với Dương Dương chẳng qua là hù dọa cậu mà thôi, nhằm nhắc nhở cậu chú ý xem kịch bản, đừng suy nghĩ lung tung. Gần đây, đâu có trẻ vị thành niên nào bị đưa vào trại giam.

Xem ra, Dương Dương cũng hiểu lúc này mình nên làm gì, thò tay vào túi quần lấy kịch bản ra đọc.

Cửa ải này, nói kiểu gì hôm nay cũng khó mà qua được, đành phải liều một lần, từ sau đừng để cô gái xinh đẹp mê hoặc nữa.

“A… Dương Dương, thì ra cậu ở trong này.” Ngay khi Dương Dương hạ quyết tâm xem lại kịch bản thì Triệu Tịnh Di nhẹ nhàng chạy tới trước mặt Dương Dương.

Dương Dương ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cậu chẳng phải là cô gái xinh đẹp Triệu Tịnh Di sao?

Cậu không tin vào mắt mình, dụi mắt nhìn lại xem có phải chính là cô bé.

Triệu Tịnh Di tuy là hoa khôi, nhưng bình thường đến trường vẫn mặc đồng phục học sinh, so ra với các nữ sinh khác cũng khong khác biệt nhiều.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt: bởi vì có biểu diễn, cô bé chú ý đến cách ăn mặc.

Lúc này Dương Dương đối với cô bé có chút thay đổi, nhưng thay đổi thì thay đổi, vẫn là không thể trỗi dậy tiếng lòng.

Triệu Tịnh Di nghiêng đầu nhìn Dương Dương, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Hì hì, Dương Dương hôm nay sao thế? Tự dưng lại chăm chỉ, đây là lần đầu tiên tôi thấy đó nha.”

Dương Dương cất kịch bản nhìn cô bé: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Triệu Tịnh Di nhìn xung quanh một chút, thấy không có Trình Trình ở đây, cô bé có chút không tự nhiên hỏi: “Bắc Minh Tư Trình đâu rồi?”

Thì ra là cô bé đi tìm Trình Trình, xem bộ dạng không yên của cô bé, có vẻ như muốn nói gì đó với cậu nhóc.

Cậu chỉ tay về phía phòng hóa trang: “Anh ấy vừa đến đằng kia, cậu có chuyện gì tìm anh ấy hả?”

Chương 1269

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 1270


Chương 1270

Là chính mình xuất hiện ảo giác sao? Cô quay đầu thật nhanh, dụi dụi mắt rồi quay đầu lại rất cẩn thận.

Quả nhiên là anh, người này khi nào mới học được cách nháy mắt di chuyển vị trí chứ?

Không đúng, Cố Tịch Dao cau mày cẩn thận nhớ lại, lần trước thấy anh, cô đã cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Ồ! Nghĩ lại, giữa thầy hiệu trưởng và anh ta còn cách nhau một người, tính ra vẫn có một số tiết mục chen giữa…

Ai ya, cái tên Bắc Minh Quân ngu ngốc này, anh đây là đang hành động đầy toan tính, mỗi tiết mục lại sáp lại gần cô, anh không thấy phiền sao.

Người này rốt cuộc có ý định gì?

Nhìn vào mặt anh, thật sự là kỳ tích xuất hiện, tên ngốc này rốt cuộc cũng chịu bỏ kính râm ra để xem biểu diễn.

Cô có thể rõ ràng nhìn thấy dấu mắt kính hơi ửng hồng ở phía huyệt thái dương của anh.

Đáng đời, đây là tại anh ra vẻ cool ngầu.

Bắc Minh Quân đột nhiên quay mặt lại, nhìn vào Cố Tịch Dao với ánh mắt thâm thúy: “Em xem đủ chưa?”

Vừa dứt lời, Cố Tịch Dao kinh ngạc quay mặt đi.

Bắc Minh Quân thấy phản ứng của cô, khóe miệng cong cong, anh chậm rãi ghé miệng lại gần tai Cố Tịch Dao: “Nếu không có, chờ lát nữa trở về tôi cho em nhìn một cái.”

Hơi thở phả ra từ miệng anh khiến lỗ tai Cố Tịch Dao muốn bỏng rát.

Cố Tịch Dao bất giác lại run lên, cũng không xem ở đây là đâu, bản thân mình có thân phận gì, lại cùng cô như thế.

Sau khi ổn định cảm xúc, mặt cô hiện lên sự căng thẳng: “Anh tham gia hoạt động này với tư cách là ba của đứa nhỏ, không phải dưới thân phận người nổi tiếng hay doanh nhân. Anh nhìn anh xem, không chừng cũng bị người ta “vuốt mông ngựa” quen rồi, lúc xem biểu diễn cũng phải đeo kính râm, hơn nữa thời điểm đáng vỗ tay lại không vỗ tay, một chút lễ tiết cũng không có. Trưng cái mặt ra không nhúc nhích, xem chừng không giống xem biểu diễn.”

Xem ra, nội tâm Cố Tịch Dao lúc này đang như sư tử rống giận, Bắc Minh Quân nhăn mặt mày: “Anh không giống như đang xem biểu diễn, vậy giống cái gì?”

“Tôi xem thấy anh giống như đang tham dự đám ma, hướng về di thể cáo biệt!”

Bắc Minh Quân lần đầu nghe được có người hình dung bộ dạng mình giống như hướng di thể cáo biệt.

Hai má hơi giật giật.

Thật sự mới mẻ, nghe Cố Tịch Dao đánh giá mình xong, anh chẳng lấy gì làm tức giận.

Đương nhiên, cũng chỉ có Cố Tịch Dao mới dám nói thẳng mặt anh, và cũng chỉ có cô mới có lá gan này.

“Thật sự không nhìn ra, đi theo Vân Chi Lâm học được cái nhanh mồm nhanh miệng, tôi thật sự không biết nên vui hay buồn.” Trong lời nói của Bắc Minh Quân cảm giác lạnh như băng.

“Hừ, anh vui hay buồn có liên quan gì đến tôi. Anh cũng đừng quên hôm nay là ngày gì, sau đêm nay, hiệp ước của chúng ta bị hủy bỏ. Đến lúc đó anh và tôi đường ai nấy đi, nước giếng không phạm nước sông.” Lời nói đanh thép của Cố Tịch Dao khiến trong lòng Bắc Minh Quân như đeo tảng đá lớn.

Đúng vậy, chỉ còn mười hai giờ nữa, thời hạn tháng này trôi quá nhanh khiến anh bắt đầu nhớ lại nhiều chuyện trong một tháng qua. Vì vậy anh không thể chấp nhận một kết thúc sắp đến.

Bắc Minh Quân bắt đầu trầm tư.

Lúc này, phía sau tấm màn sân khấu, nhân viên công tác đã sắp xếp xong chỗ biểu diễn và các loại đạo cụ.

Nhóm diễn viên nhỏ cũng đã lên sân khấu theo sự sắp xếp. Bọn họ lúc này chỉ chờ tấm màn sân khấu được mở ra.

Khi ánh đèn sân khấu dần mờ đi, mọi âm thanh ồn ào lập tức biến mất.

Một chùm ánh sáng trắng chiếu vào tấm màn đen tối.
 
Chương 1271


Chương 1271

Lúc này, một cô bé mặc váy lụa dài màu trắng đi từ bên trong ra.

Cô bé chào các khán giả phía dưới sân khấu xong, cầm micro bắt đầu lời kể: “Đây là một câu chuyện ở thời kỳ dân quốc, địa điểm lại xảy ra trong một thành phố nào đó trên tổ quốc rộng lớn, mặt trời mới vừa mọc lên từ phía chân trời.”

Cô bé nói xong cầm micro đi tới sát mép sân khấu, màn sân khấu từ từ được mở ra.

Đây là cảnh trước cổng lớn của một gia đình giàu có trong khu phố chợ.

Trên phố xá trước cổng lớn được sơn đỏ bắt đầu có người qua lại, dưới bức tường thấp màu xám loang lổ, có mấy người với dáng vẻ như nông dân đang ngồi xổm dưới đất, bày mẹt bán rau.

Trong đó, Triệu Tịnh Di đóng vai một Tây Thi đậu phụ đang bán đậu phụ. Cô bé vừa trông cửa hàng của mình, vừa rao hàng: “Ai tới mua đậu phụ đi, đậu phụ…”

“Cậu cả nhà họ Lý ra khỏi cửa đây…” Ngay sau đó có một tiếng hét to vang lên.

Từ bên trong cổng lớn sơn đỏ ở chính giữa sân khấu được chậm rãi mở ra.

Chỉ thấy Dương Dương ở trong cổng tò vò lười biếng duỗi lưng, sau đó hất cằm lên, bước một bước lắc ba cái đi ra.

Tóc cậu ‘chia hai tám’, không biết bôi bao nhiêu dầu bóng mà ánh đèn chiếu lên cũng có vẻ lập lòe phát sáng.

Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn có đeo kính gọng tròn màu đen.

Trên người mặc một bộ trường bào* không cổ kiểu Trung Quốc màu cà phê.

Trong tay cậu cầm một cái quạt còn chưa mở ra, một tay khác cầm một lồng chim.

Phía sau Dương Dương lại có hai người đi ra. Cả hai đều mặc áo mã quái** màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần ống túm. Tóc xẻ ngôi giữa, trên trán còn dán một miếng thuốc cao da chó.

*Trường Bào, **Mã Quái đều là một dạng áo khoác bên ngoài, hai loại trang phục này đều là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp. Mã Quái thường xẻ giữa, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U, còn Trường Bào thường là xẻ bên.

Phải nói là Dương Dương mặc đồ này, khí chất này, diễn xuất này vẫn xem như giống hệt với cậu chủ con nhà giàu thời kỳ dân quốc.

Chỉ có điều… sao nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống với một người tốt vậy?

Cố Tịch Dao nhìn lén Bắc Minh Quân. Người này nhìn Dương Dương, dây thần kinh trên mặt không khỏi giật khẽ.

Phải nói là Dương Dương mặc bộ quần áo này thật sự có dáng vẻ của một cậu chủ.

Cậu ưỡn ngực, ưỡn bụng vui vẻ dẫn theo hai người hầu phía sau nhìn đông nhìn tây trên con phố.

Cậu hết cầm đồ chơi của ông cụ bày hàng bên này chơi một lát, lại cầm hoa của bà cụ bên kia trong tay ngửi một chút. Khán giả ngồi phía dưới căn bản không nhìn ra cậu diễn có vấn đề gì.

Thậm chí giáo viên Lý ngồi bên cạnh sân khấu vẫn lau mồ hôi vì Dương Dương cũng không nhìn ra cậu có chỗ nào không thích hợp. Cô ấy thấy hơi bất ngờ, sao cảm giác Dương Dương ở trên sân khấu khác hẳn với lúc cậu diễn tập hôm qua vậy?

Lúc này, cô bé đứng ở bên cạnh sân khấu kia cầm micro lên, bắt đầu tiếp tục đọc lời dẫn:

Nhà họ Lý là nhà giàu có nhất trong thành nhỏ này, cũng là người lương Quân nhất. Nhưng cậu cả nhà họ Lý lại không phải vậy, không cả ngày ở nhà chẳng làm gì thì ra ngoài bắt nạt, ức hiếp nam nữ, không chuyện ác nào không làm. Hành vi của anh ta làm dân chúng trong thành phố phải kêu than dậy đất…
 
Chương 1272


Chương 1272

Dương Dương đang biểu diễn trên sân khấu, vừa nghe vậy không khỏi nhíu mày. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng à. Cậu nhớ trên kịch bản nói cậu là cậu cả nhà họ Lý, là người thân thiết dễ gần, dân chúng đều thích cậu cơ mà.

Sau khi cậu gặp được Tây Thi đậu phụ trong thành phố, hai người vừa gặp đã yêu.

Nhưng bởi vì chênh lệch gia thế quá lớn, người trong nhà họ Lý không đồng ý.

Hai người bọn họ cố gắng vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đến được với nhau.

Sao vậy? Chẳng lẽ đã sửa lại kịch bản à? Sao không ai nói với cậu chứ… Bảo tôi diễn một thiếu niên hư hỏng đúng không? Cũng được! Muốn gây khó dễ cho tôi à, không dễ thế đâu.

Không chỉ Dương Dương nghĩ vậy, ngay cả giáo viên Lý cũng sửng sốt, lại nhìn những khán giả và cả lãnh đạo ngồi phía dưới sân khấu tối tăm. Nếu bây giờ mìnha hô ngừng thì xong rồi, cuộc đời giáo viên của mình có thể phải dừng lại ở đây.

Thôi quên đi, cứ xem thử chúng rốt cuộc diễn thế nào.Dù sao thì cuối cùng cũng là chết. Lúc này trong lòng giáo viên Lý bi thương như vậy, dường như cô ta đã bắt đầu tính toán sẽ phải làm gì sau khi rời khỏi sự nghiệp giáo dục vào ngày mai. Có lẽ có thể thấy được bóng dáng của mình bày hàng rong trên một con đường nào đó…

Lúc này, Cố Tịch Dao đang chờ ở dưới sân khấu đã lập tức ngẩn người, không nói được lời nào. Dương Dương vốn diễn theo kịch bản còn chẳng tốt lắm, lần này mới tốt một chút, ngay cả kịch bản cũng sửa lại, vậy bảo cậu còn diễn thế nào chứ?

Cô lén liếc nhìn Bắc Minh Quân bên cạnh. Mặt anh vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Dương Dương. Có lẽ bây giờ anh dáng tính chờ vở kịch diễn xong, về đến nhà nên phạt cậu thế nào đấy.

Đầu óc Dương Dương nhất thời hoạt động. Khi cậu đi tới trước một quầy bán bánh nướng, ban đầu phải là cậu bỏ tiền ra mua. Nếu bây giờ muốn làm kẻ xấu xa, vậy cậu sẽ làm cho bọn họ xem.

Dương Dương nghĩ xong, tiện tay lấy qua một cái và cắn một miếng lớn. Ừ! Ăn cũng không tệ lắm. Không ngờ đạo cụ này là thật đấy. Nói thật, bây giờ cậu có hơi đói bụng.

Diễn viên nhỏ bán bánh nướng không bỏ qua, vừa thấy cậu không diễn theo kịch bản, cậu ta lại muốn nhắc nhở Dương Dương một chút, giơ tay ra: “Ôi ôi… cậu cả Lý, sao cậu ăn xong mà không trả tiền vậy?”

Dương Dương đảo tròng mắt, ném mạnh cái bánh đã bị gặm mất một nửa xuống đất, còn dùng chân giẫm lên.

Cậu ngang ngược trừng mắt nói: “Đừng thấy tôi ăn một bánh nướng nát của cậu, cho dù ông đây có đập quán của cậu cũng không trả tiền cho cậu!” Cậu nói xong lại giơ chân đá đổ mẹt bánh nướng, sau đó vung hai tay lên, hai “người theo dõi” sau lưng cậu xông tới, ấn diễn viên nhỏ kia xuống đất.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Ôi! Các người…” Cậu ta vốn muốn nói ‘Sao các người không diễn theo kịch bản vậy’

Nhưng còn không chờ cậu ta nói ra, Dương Dương đã nói thêm một câu: Tôi không muốn nghe thấy giọng cậu ta, bịt miệng cậu ta lại, đánh một trận thật đau cho tôi!

Sau đó màn sân khấu được hạ xuống, mọi người dưới sân khấu đều vỗ tay nhiệt liệt.

Cô bé bên cạnh sân khấu cầm micro lên: “Mời mọi người nghỉ ngơi năm phút, màn diễn xuất đặc sắc sắp bắt đầu.”

Nghe được tiếng vỗ tay của khán giả, trái tim đang bất an của cô giáo Lý cuối cùng cũng được thả lỏng một chút. Xem ra kịch bản nhất định phải bị bóp méo rồi.

Nhưng dưới hiệu quả sửa đổi, phản ứng dưới khán đài vẫn rất tốt, tám phần là do Dương Dương tự mình sửa, nếu không cậu làm sao có thể diễn thuận buồm xuôi gió như vậy được.

Cô giáo không đến hậu trường truy cứu trách nhiệm mà có phần hứng thú muốn xem thử tiếp theo chúng sẽ diễn thế nào, không chừng ngôi sao mới của giới diễn xuất sẽ xuất hiện ở đây.
 
Chương 1273


Chương 1273

Bắc Minh Quân nhìn màn sân khấu, lạnh lùng nói: “Em có từng quan tâm xem mỗi ngày nó xem gì không? Không thấy nó học tập tốt hơn, ngược lại diễn cảnh dưa vẹo táo nứt này rất thuận buồm xuôi gió đấy.”

Cố Tịch Dao nghe ra được anh đang châm chọc mình sơ suất trong việc dạy dỗ Dương Dương.

Cô cũng học theo giọng điệu của anh, lạnh lùng nói: “Từ đó có thể đoán được xung quanh nó có thể có người thế nào…”

Bắc Minh Quân khẽ nhíu mày: “Xem ra, tôi vẫn nên bảo nó cách xa thằng ba một chút.”

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân. Cái đó chẳng có liên quan quái gì tới Bắc Minh Đông cả. Đồ ngốc Bắc Minh anh đang giả vờ ngu ngốc để tìm người chịu tội thay sao?

Năm phút trôi qua rất nhanh.

Màn sân khấu lại được từ từ kéo ra. Dương Dương vẫn dẫn theo hai “người theo dõi” đi rêu rao khắp nơi trên đường.

“Đậu phụ, đậu phụ mới làm đây, ai tới mua đậu phụ…” Những tiếng rao hàng thu hút Dương Dương đến trước một quầy đậu phụ.

Khi cậu đi tới trước mặt Triệu Tịnh Di đóng vai Tây Thi đậu phụ.

Cơ thể nhỏ bé của cậu không ngừng lắc qua lắc lại, cười xấu xa nói: “Hi… Cô bán đậu phụ thế nào vậy?”

Triệu Tịnh Di nhìn dáng vẻ đắc ý của Dương Dương mà thầm nhíu mày.

Nhưng cô bé vẫn giả vờ khủng hoảng khi thấy người xấu, cúi đầu không dám nhìn Dương Dương, hai tay nắm chặt lấy góc áo: “Cậu… cậu cả Lý, tôi không dám lấy tiền của cậu, đậu phụ này lại tặng cho cậu.”

Dương Dương chống tay vào thắt lưng, quay đầu nhìn ‘người theo dõi’ bên cạnh, cùng cười, sau đó chậm rãi tới gần Triệu Tịnh Di : “Cô bé, tốt xấu gì tôi cũng là nhân vật có thể diện ở đây, sao có thể lấy không đậu phụ của cô được. Tôi đã sớm nghe nói ở đây có một Tây Thi đậu phụ, hôm nay trông thấy, quả thật rất xinh đẹp.”

Triệu Tịnh Di hoảng sợ nhìn Dương Dương, lùi lại từng bước một: “Cậu cả Lý, tôi, tôi không bán đậu phụ này nữa, cậu tha cho tôi đi. Tôi còn phải về chăm sóc cho mẹ tôi đang bị ốm.”

“Ha ha, cô bé, tôi nhất định phải mua đậu phụ này, về phần chăm sóc mẹ cô à… vẫn là theo tôi về, cố gắng hầu hạ tôi đi…” Dương Dương vừa dứt lời, hai “người theo dõi” bên cạnh lại xông qua, nhấc Triệu Tịnh Di lên, mang vào trong cổng chính sơn đỏ.

Triệu Tịnh Di la lên: “Cứu tôi với… Ai tới cứu tôi với…”

Dương Dương vui sướng mở cái quạt trong tay ra, vừa nhàn nhã quạt vừa đi theo phía sau: “Cô kêu đi, cho dù cô có la rách cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu cô đâu.Ở đây là do tôi quyết định.”

“Bán báo đây, ai tới mua báo đi…”

Đúng lúc này, trên sân khấu lại có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo hoa nhỏ màu hồng đi tới. Cô bé đeo một túi vải nhỏ màu xám ở một bên, bên trong có mấy tờ báo, trên bàn tay trắng mịn còn cầm một tờ để rao hàng.

Cô bé vừa đi ra, Dương Dương cũng không nhịn được mà kinh sợ. Cho dù cậu biết đây là do Trình Trình đóng vai, nhưng thật sự không nhìn ra được cậu nhóc giả gái, mình đúng là không thể so sánh được.

Dù thế nào, mình cũng chỉ có thể giả làm em gái da đen từ Châu Phi tới. Mà cậu nhóc lại giả gái tới mức ngay cả Triệu Tịnh Di cũng thấy mặc cảm.

Sao cùng là một mẹ sinh ra, cũng cùng một ba, quan trọng nhất, bọn họ là song sinh mà chuyện giả nữ lại có chênh lệch lớn như vậy chứ…
 
Chương 1274


Chương 1274

Trình Trình vừa ra sân, trên mặt Cố Tịch Dao và Bắc Minh Quân không hẹn đều cùng giật giật.

Bây giờ Dương Dương đã đủ bất chấp mọi giá, không ngờ Trình Trình càng bấp chấp hơn cả cậu. Đặc biệt là Cố Tịch Dao. Thật ra cô biết Trình Trình giả gái, vốn tưởng dựa vào tính cách của Trình Trình, cậu nhóc tuyệt đối sẽ không muốn giả gái.

Nếu nhận lời diễn, nhiều lắm chỉ là tùy tiện trang điểm một chút, ý tứ một chút là được. Không ngờ cậu nhóc lại trang điểm tới mức thậm chí ngay cả con gái thật sự cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái khen ngợi.

Bắc Minh Quân tuyệt đối không ngờ tới đứa con trai do mình một tay bồi dưỡng ra lại có thể “điên” theo Dương Dương thành như vậy.

Vở kịch vẫn đang tiếp tục. Dương Dương vừa thấy Trình Trình đi ra, ban đầu cậu nhóc chẳng qua là một vai diễn đi ngang qua sân khấu, nhưng nếu đã không chơi bài theo cách cũ, vậy cũng không cần theo cách cũ nữa.

Đúng lúc này, hai ‘người theo dõi’ lại từ trong cổng sơn đỏ đi ra.

Dương Dương thấy người giúp đỡ tới rồi, quyết định thực hiện với cách tương tự. Trong vở kịch này đừng bảo chỉ mình cậu gánh tội, những người khác cũng không ai chạy thoát được.

“Cô bé, chờ đã.” Dương Dương nói, cậu vừa quạt vừa đi quanh Trình Trình hết vòng này tới vòng khác, không ngừng quan sát từ trên xuống dưới.

Sau đó cậu chợt dừng lại, hất cằm về phía các‘người theo dõi’: “Bắt cả cô ta lại cho tôi!” Dương Dương vừa nói vậy, các người theo dõi đều cảm thây khó hiểu: “Cậu cả, chúng ta vừa bắt Tây Thi đậu phụ về phủ, vậy…” Ý của bọn họ là đã bắt một người, còn cần bắt người này làm gì nữa.

Dương Dương đương nhiên có thể hiểu được ý này, nhưng vở kịch này vẫn phải tiếp tục.

Cậu quyết định trừng mắt lên: “Đám nô tài chó các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt cả người này về. Tây Thi đậu phụ làm cả, Tây Thi báo chí làm thiếp!”

Trong lúc hai ‘người theo dõi’này tập diễn, cô giáo Lý đã từng dặn dò bọn họ, không quan tâm người diễn thế nào, bọn họ chỉ phải chịu trách nhiệm nghe lời là được.

Thật ra, ngoài Dương Dương, Triệu Tịnh Di và cả Trình Trình, cô giáo Lý đều dặn tất cả mọi người như vậy.

Cho nên chúng diễn đến lúc này, mới không xảy ra bất kỳ nhầm lẫn nào.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cô giáo Lý yên tâm nhìn ba đứa tự do phát duy trên sân khấu như vậy.

Các ‘người theo dõi’ nghe Dương Dương nói vậỵ, lại làm theo.

Chúng cũng kéo cả Trình Trình đóng vai cô gái bán báo vào trong cổng lớn sơn đỏ.

Dương Dương vừa thấy hai người đều không chỉnh mình, âm thầm đắc ý, đứng ở trên sân khấu cười to: “Tối hôm nay lại bái hoa đường với các cô ấy.”

Cậu còn quay người phe phẩy cái quạt hát khẽ: “Động phòng, động phòng, gió xuân thổi qua màn che…”

Cậu đi vào cổng lớn sơn đỏ theo.

Màn sân khấu theo đó hạ xuống.

Bản thân cô giáo Lý vẫn mơ phát hiện ra ngôi sao điện ảnh mới xem đến đây cũng thấy khó hiểu.

Rốt cuộc đang diễn gì vậy? Vốn là câu chuyện cậu chủ lương Quân và Tây Thi đậu phụ phá tan rào cản của gia đình cùng nhau cao chạy xa bay, lại bị miễn cưỡng diễn thành câu chuyện cậu chủ ác bá cưỡng đoạt dân nữ.

Thật ra trước khi cô giáo Lý tập kịch bản này đã kể cho hiệu trưởng nghe đại khái tình tiết, cũng xem như để lãnh đạo kiểm tra trước. Nhưng xem đến bây giờ, rõ ràng chẳng liên quan gì với những lời đã nói trước đó.
 
Chương 1275


Chương 1275

Ông ta vẫy tay, gọi cô giáo Lýtới trước mặt khẽ nói: “Tiểu Lý à, trước giờ cô luôn làm việc tương đối nghiêm khắc, thận trọng, tôi cũng rất coi trọng cô, mới buông tay, để cho cô làm vở kịch này. Nhưng sao bây giờ xem ra lại khác với những lời cô nói nhiều như vậy? Ngồi ở đây đều là nhân vật có máu mặt, nếu nhỡ vở kịch mà hỏng, tôi và cô đều không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Cô giáo Lý lộ vẻ oan ức: “Hiệu trưởng, tôi cũng rất bất ngờ. Hôm qua lúc tập diễn còn dựa theo kịch bản ban đầu, nhưng bây giờ lại khác hẳn trước đây. Xem ra là bị đám trẻ sửa lại.”

Hiệu trưởng cười lạnh: “Chúng có thể tùy tiện sửa loạn kịch bản sao?”

Cô giáo Lý lắc đầu, nhưng vẫn có chút nghi ngờ: “Người khác thì tôi không dám cam đoan, nhưng hai cậu con trai của tổng giám đốc Bắc Minh…” Cô ta nói đến đây lại nhìn lén Bắc Minh Quân ngồi với Cố Tịch Dao ở chỗ ghế khách quý bên cạnh.

Hiệu trưởng vừa nghe, lập tức hít sâu một hơi. Ông ta cũng biết hai cậu con trai của Bắc Minh Quân tham gia diễn. Nếu chỉ là do hai đứa con trai của anh động tay động chân, vậy ông ta thật sự không dám làm gì.

Ông ta cắn răng hạ quyết tâm, thôi xem như dỗ cho hai cậu con trai của tổng giám đốc Bắc Minh chơi đùa một chút vậy.

Ông ta khẽ nói: “Tiểu Lý, chúng ta cứ xem chúng diễn trước, nhỡ xảy ra rối loạn gì thì phải lập tức kéo màn sân khấu xuống.”

Cô giáo Lý nhíu mày, khẽ gật đầu giống như gặp phải kẻ địch lớn vậy: “Hiệu trưởng, ngài cứ yên tâm đi.”

Khi Cố Tịch Dao đang xem kịch, thỉnh thoảng cũng nhìn sắc mặt của Bắc Minh Quân. Anh lúc thì nhíu mày, lúc thì hai tay nắm chặt lấy tay vịn.

Chẳng qua đến tận bây giờ, cô vẫn đầy thưởng thức cách diễn của Dương Dương, không hề vượt quá phạm vi, hơn nữa có thể diễn ra cậu cả Lý cũng đủ ác, điều này xem như đã thành công rồi.

Lúc này, có một tin nhắn được gửi tới điện thoại của cô. Cô mở ra xem mới biết là Vân Chi Lâm gửi đến:

Dao Dao, đám trẻ diễn thế nào, Dương Dương không làm hỏng vở kịch chứ?

Cố Tịch Dao thở dài, trả lời: Bây giờ đang diễn. Về phần Dương Dương có làm hỏng vở kịch hay không à? Bây giờ em cũng không tiện nói, chẳng qua chúng diễn thoát khỏi kịch bản rồi.

Một lát sau Vân Chi Lâm lại gửi tin nhắn tới: Thoát khỏi kịch bản còn chưa phá hỏng vở kịch, chứng Dương Dươngvẫn thật sự có tài đấy, không tệ tới mức như em nói hôm qua. Vậy lát nữa anh làm xong việc sẽ qua đón bọn em.

Cố Tịch Dao cẩn thận dùng khóe mắtliếc trộm về phía Bắc Minh Quân, thấy anh vẫn trước sau duy trì một tư thế, không hề nhúc nhích. Cô vội vàng gõ mấy chữ: Em đang ở cùng với Bắc Minh Quân, hôm nay anh không cần qua đón bọn em đâu.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô nhét điện thoại vào trong túi.

“Các người gửi tin nhắn xong rồi à? Bao giờ anh ta tới đón em thế?” Bắc Minh Quân trầm giọng lạnh lùng nói.

Cố Tịch Dao ngoảnh đầu nhìn gò má điển trai của Bắc Minh Quân: “Anh nhìn lén tôi nhắn tin.”

Bắc Minh Quân cười lạnh: “Tôi còn cần phải nhìn sao? Nghĩ cũng có thể nghĩ ra được. Không ngờ thằng nhóc Vân Chi Lâm kia còn chưa bỏ suy nghĩ xấu xa.”

Cố Tịch Dao bị anh nói cho đỏ cả mặt: “Cái gì mà chưa bỏ suy nghĩ xấu xa chứ? Cái này chẳng qua là bạn bè quan tâm lẫn nhau mà thôi. Hơn nữa anh ấy là ba nuôi của đám trẻ, quan tâm con một chút thì có gì không đúng chứ? Anh cứ xem kịch, bớt ở đây mà đoán mò đi. Thật không biết anh bắt đầu hóng chuyện như vậy từ khi nào nữa.”

 
 
Chương 1276


Chương 1276

Cô vừa dứt lời, màn sân khấu lại được kéo lên kèm theo tiếng kèn Xô-na vui nhộn.

Lúc này cảnh tượng đã thay đổi thành phòng cưới màu đỏ.

Ở chính giữa có đặt một bàn thờ màu đỏ, chính giữa bàn thờ đặt một lư hương, hai cây nến đỏ được đặt ở hai bên. Tiếp đó là đĩa trái cây và điểm tâm.

Tiếng lời kể vang lên: Cậu cả nhà họ Lý sắp bái đường…

Dương Dương đắc ý đi lên sân khấu, toàn thân mặc áo dài màu đen có điểm những hoa văn nguyên mẫu màu đỏ, trên người còn mặc một bộ mã quái màu đỏ viền vàng, trên ngực có một bông hoa đỏ thẫm. Trên đầu đội mũ quả dưa có hoa văn màu đỏ và xanh giao nhau.

Cố Tịch Dao nhìn cách ăn mặc này của cậu mà không khỏi phì cười. Cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ đám trẻ làm loạn trong lễ đính hôn của Bắc Minh Quân.

Cố Tịch Dao nhìn cách ăn mặc của Dương Dương, nhớ tới cảnh tượng đám trẻ làm loạn trong lễ đính hôn của Bắc Minh Quân.

Cùng lúc đó, cũng không chỉ có mình cô nhớ tới cảnh tượng ngày đó. Còn có một người khác chính là Bắc Minh Quân. Anh khẽ nhíu mày.

Dương Dương đi lên sân khấu, trong tay vẫn nắm hai sợi dây đỏ.

Cậu vui vẻ đi tới giữa sân khấu, đối diện với khán giả dưới sân khấu tối đen nói: “Hôm nay là một ngày lành, chuyện vui đều có thể thành. Ban ngày tôi cướp được hai cô gái, buổi tối lại tới bái đường với các cô ấy, ngày mai có thể con cháu đầy đàn…”

Dương Dương bịa ra lời thoại này rất thú vị, cậu mới nói ra khỏi miệng, đã làm cho mọi người trong rạp đều mỉm cười, bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi hơn hai cảnh trước nhiều.

Dương Dương nói xong, xoay người nhìn theo sợi dây đỏ và kéo mạnh sợi dây trong tay.

Hết lần này tới lần khác…

Chỉ trong giây lát, một cô gái mặc sườn xám màu đỏ, đầu phủ khăn voan đỏ bị kéo ra.Đây là Tây Thi đậu phụ. So với nói là bị kéo ra, trên thực tế là đang chống lại đám‘người theo dõi’ cứng rắn đẩy lên.

“Một bà xã đã tới tay, tôi lại kéo người thứ hai.”

Dương Dương nói xong, bắt đầu kéo sợi dây đỏ thứ hai, rất nhanh lại kéo lên được một người, đây là cô gái bán báo.

Dương Dương nhìn hai người phủ khăn voan đỏ trước mặt, đắc ý nói: “Không phải ban ngày các người ở ngoài đường phố làm ầm ĩ rất vui mừng à? Sao bây giờ lại thật thà vậy? Ha ha, chưa có người nào rơi vào trong tay cậu cả Lý tôi mà không nghe thuận theo cả.”

Dương Dương nói xong đứng giữa hai người, nói to: “Vậy chúng ta lại bái… hoa… đường!”

Cậu vừa dứt lời, lại nghe được cô gái bán báo che khăn voan cười ha ha: “Cậu cả Lý, cậu đừng đắc ý quá sớm, xem tôi là ai!”

Trình Trình nói xong kéo khăn voan đỏ xuống, sau đó ném tóc giả trên đầu qua một bên, lập tức hiện ra dáng vẻ của con trai.

Kịch bản đột nhiên xoay chuyển, làm cho khán giả dưới sân khấu lập tức sửng sốt. Ban đầu, bọn họ còn tưởng là hai cô bé thật, không ngờ trong này tự nhiên có một cậu bé trà trộn vào, vở kịch này càng lúc càng thú vị rồi.

Dương Dương cũng sốc.

Trình Trình người này đúng là có thủ đoạn, chỉ cần bái đường là vở kịch này xem như diễn xong, đến lúc này còn muốn hại mình một vố.
 
Chương 1277


Chương 1277

Lúc này, cậu chợt nhớ tới việc Triệu Tịnh Di tìm tới nói chuyện với Trình Trình ở sau sân khấu. Cuối cùng cậu chợt hiểu ra: Hóa ra cả vở kịch là do hai người này cùng nhau tính kế sửa lại! Hơn nữa còn không hề báo cho em biết. Làm vậy chẳng phải muốn nhìn thấy em bị chê cười sao?

Càng là vậy, em càng muốn các người không được như ý.

Dương Dương nghĩ tới đây thì đảo mắt, chợt nảy ra một ý hay.

Cậu lập tức nhìn Trình Trình với dáng vẻ khinh thường: “Á! Hóa ra là thằng nhóc bán đậu nành, người yêu của Tây Thi đậu phụ. Cậu có tư cách giành gái với tôi sao? Còn dám tới phá hỏng đám cưới của tôi, tôi cho cậu vào thì dễ, ra thì khó. Có ai không, đánh hắn đến răng rơi đầy đất cho tôi!”

Các ‘người theo dõi’ đúng là gặp xui xẻo, vốn cảnh diễn của mình có chút xíu như vậy, lúc này lại phải diễn mãi không hết.

Được rồi, bảo đánh thì đánh. Chúng xắn tay áo lên, giả vờ muốn đánh với Trình Trình mấy chiêu.

Không bao lâu, Trình Trình nháy mắt ra hiệu với chúng, sau đó nói khẽ chỉ vừa đủ cho chúng có thể nghe được: “Các cậu giả vờ thua là được.”

Sau hai tiếng “Ối, ái…”, các ‘người theo dõi’ một kẻ ôm mặt, một kẻ ôm bụng nói với Trình Trình: “Thằng nhóc bán đậu nành nhà mày giỏi lắm, bọn tao không phải là đối thủ của mày.” Bọn họ nói xong chạy xuống sân khấu nhanh như một làn khói.

Đến hậu trường, hai người bọn họ cuối cùng mới thở phào một cái. May là Trình Trình nói cho chúng biết đoạn này nên diễn thế nào, nếu không thật chẳng biết làm sao để xuống khỏi sân khấu.

Nếu về sau lại có Dương Dương và Trình Trình ra diễn, mình không thể tham gia được, đơn giản là biến số quá lớn.

Dương Dương vừa thấy hai người hầu của mình bị đuổi cho chạy mất, dường như có chút luống cuốngchân tay.

Khi thấy Trình Trình đột nhiên nổi giận, vở kịch này đã không có cách nào diễn được nữa rồi.

Thật hay cho Trình Trình anh, anh sửa kịch bản rõ ràng là muốn làm em xấu mặt ở đây. Đây là anh em sao? Rõ ràng là có thù oán với em.

Nghĩ tới đây, cậu cũng không để ý được nhiều nữa, ném mũ quả dưa của mình xuống đất, giơ tay lên đánh thật với Trình Trình.

Trên sân khấu lập tức loạn hết cả lên.

Nhưng lúc này, khán giả không nhìn ra được chúng đang đánh thật, vẫn tưởng đây là đang diễn kịch.

Rất nhiều người đều chà chà khen ngợi: Hai diễn viên nhỏ này diễn quá thật, lại giống như hai người đàn ông đánh nhau vì phụ nữ vậy.

Thậm chí còn có người ở dưới sân khấu bắt đầu cổ vũ cho bọn họ: “Bán đậu nành, nhất định phải cướp vợ từ trong tay thiếu niên hư hỏng về đấy!”

“Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ cậu!”

Cố Tịch Dao nhìn người ở đó nhốn nháo, cô không khỏi giơ tay lên che mặt mình. Đúng là quá mất mặt. Người khác không nhìn ra, chẳng lẽ đến mình cũng không nhìn ra được sao? Hai đứa trẻ là đánh nhau thật rồi.

Không được, phải lên sân khấu kéo chúng ra đã.

Cố Tịch Dao nghĩ tới đây, dùng hai tay nâng người dậy, nhưng một bàn tay bên cạnh đã giữ cô lại: “Em còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”

Còn có thể là ai nói với giọng điệu lạnh lùng như vậy, bất lực như vậy chứ? Đương nhiên chính là đồ ngốc Bắc Minh bên cạnh cô rồi!
 
Chương 1278


Chương 1278

Cô quay đầu nhìn anh. Á! Anh đeo kính râm lên từ lúc nào thế?

Đây là ý gì? Anh không đi kéo hai đứa trẻ ra thì thôi, còn muốn làm như không thấy à?

Dương Dương và Trình Trình đánh nhau ở trên sân khấu, lại nghe khán giả dưới sân khấu hô hào cổ vũ cho chúng.

Đây là tình huống gì vậy? Có người lớn xem náo nhiệt còn không ngại chuyện lớn như vậy sao?

Trình Trình thở hổn hển, khẽ nói với Dương Dương: “Ba, mẹ đều đang ngồi phía dưới. Nếu em muốn làm bọn họ mất mặt thì cứ đánh nữa đi. Nếu không muốn lại phải ngoan ngoãn nghe lời anh.”

Dương Dương nhíu mày. Mình mới là người bị hại kia mà.

Trình Trình thấy Dương Dương do dự thì có chút sốt ruột: “Nếu em còn dây dưa nữa, sẽ lộ ra mất.”

“Vậy anh bảo phải làm gì chứ?” Dương Dương bất lực hỏi.

“Em cứ giả vờ bị anh đánh thua, bỏ chạy là được rồi. Chuyện còn lại cứ để anh hoàn thành nốt.” Trình Trình nói.

Dương Dương suy nghĩ một lát, thấy dường như cũng chỉ có thể làm vậy: “Trình Trình, em nói cho anh biết, em chẳng không phải thể đánh lại anh. Nếu không phải là tránh cho mẹ mất mặt ở đây, em mới không chịu thua đâu.”

Trình Trình gật đầu: “Được, em thích nói thế nào cũng được.”

Lúc này Dương Dương mới hài lòng, đánh thật đã biến thành đánh giả.Chẳng qua lúc này mũi chúng đều bị thương, đều chảy máu mũi.

Sau khi Dương Dương giả vờ bị Trình Trình đá một phát, thuận thế lau máu trên mặt: “Thằng nhóc bán đậu nành kia, hôm nay đại gia đánh không lại mày, nhưng tao nhất định sẽ báo mối thù này!” Cậu nói xong lảo đảo đi xuống sân khấu.

Lúc này, các khán giả dưới sân khấu đều đứng lên, vỗ tay nhiệt tình. Còn có người bàn luận: anh xem người ta biểu diễn thật hợp lý, ngay cả đạo cụ như túi máu cũng dùng tới.

Tiếp theo, khán giả dưới sân khấu cùng hô to: “Kết hôn, kết hôn, kết hôn…”

Trình Trình đứng ở trên sân khấu, giơ tay lau máu mũi rồi quay lại cúi xuống nhặt sợi dây đỏ nối với Triệu Tịnh Di , từ từ đi đến bên cạnh cô bé.

Lúc này lời dẫn lại vang lên: Một lạy trời đất… hai lạy ba mẹ…

Dương Dương đứng ở hậu trường bên cạnh sân khấu, khoanh hai tay dựa vào vali đạo cụ, nhìn Trình Trình diễn màn kết thúc hoàn hảo mà tức giận đến mức ngực nhỏ không ngừng phập phồng lên xuống.

Lúc này, theo tiếng hoan hô và vỗ tay của khán giả, tất cả đèn ở đó đều sáng lên.

Hiệu trưởng và cô giáo Lý thấy có thể có kết cục hoàn mỹ như vậy, đúng là cám ơn trời đất.

Bọn họ vừa vỗ tay vừa đi lên sân khấu, sau đó gọi tất cả các diễn viên ở hậu trường cùng tiến lên: “Các quý bà quý ông, các lãnh đạo kính mến cùng các vị khách đáng quý. Buổi biểu diễn văn nghệ của trường học quý tộc số 1 đến đây kết thúc! Hi vọng buổi diễn của chúng tôi có thể mang tới một ngày vui vẻ cho các vị.”

Lúc các khán giả đứng tại chỗ ngồi chuẩn bị rời đi, đột nhiên cửa lớn ở giữa rạp hát được mở ra, mấy vệ sĩ áo đen vây quanh một người đàn ông cao gầy, mặc trang phục giản dị bước vào.

Các phóng viên bị chặn ngoài cửa cũng nhân cơ hội tràn vào. Trong rạp lập tức có ít nhất trên dưới một trăm người.

Nhân vật đột nhiên xuất hiện này làm cho ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều tập trung về phía cửa lớn.

Vẻ đẹp trai của người này khác hẳn với sự lạnh lùng, cao ngạo củaBắc Minh Quân.

Trên người anh ta phát ra nhiều lực tương tác hơn, dường như những lực tương tác trời sinh đã thu hút phụ nữ vậy.
 
Chương 1279


Chương 1279

“Antony! Là Antony!” Đột nhiên trong hội trường có một người nhận ra anh, gần như dùng hết sức lực gọi ra tên của anh.

Ở đó lập tức sôi trào.

Cố Tịch Dao cũng theo mọi người nhìn sang. Khi cô nghe được là Antony, cô không khỏi nhíu mày. Mình không báo cho cậu ta biết đám trẻ biểu diễn ở đây, sao cậu ta biết được tin tức thế?

Bắc Minh Quân nghe nói là lão tam tới, vẻ mặt anh vẫn hờ hững ngồi yên tại chỗ của mình.

“Hi… chào mọi người…” Antony được vệ sĩ hộ tống đi vào hội trường, bước thẳng đến chỗ sân khấu.

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, toàn làm cho hiệu trưởng cảm thấy bất ngờ. Nhưng cũng bởi vì có những bất ngờ này, ông ta mới lại vừa mừng vừa lo.

Ông ta được mấy giáo viên đỡ, vội vàng nhảy xuống khỏi sân khấu, tươi cười đi tới trước mặt Antony: “Hoan nghênh, hoan nghênh, ngài tới chính là niềm vinh dự của chúng tôi.”

Bắc Minh Quân vừa vặn ngồi ở bên cạnh, khẽ hừ một tiếng xem thường.

Antony cũng xem như có thể mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, cho dù là tiếng động nhỏ vẫn bị anh ta nghe thấy.

Anh ta quay đầu nhìn lại, lập tức kinh ngạc, chỉ thấy Bắc Minh Quânvà cảCố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh.

Điều này làm anh ta cũng thấy bất ngờ.

Trước khi tới đây, anh ta vốn nhận được điện thoại của Bắc Minh Quân, bảo anh ta tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm. Nhưng do vấn đề lịch trình nên hôm nay mới xuống máy bay.

Ởtrên sân bay, anh ta lại nghe có người bàn luận trường học quý tộc số 1 của thành phố A đang tổ chức buổi diễn xuất văn nghệ.

Anh ta lập tức nảy ra ý định muốn qua xem thử.

Vì vậy, anh ta giao hết hành lý cho trợ lý để bọn họ mang về nhà.

Thật ra, chỉ cần anh ta ở thành phố A thời gian, gặp được diễn xuất văn nghệ của bọn họ, anh đều sẽ về xem.

Không bởi vì nguyên nhân gì khác, mà bởi vì cô đã từng học ở trường này, hơn nữa anh ta có thể đi theo con đường trình diễn nghệ thuật cũng là vì buổi diễn xuất văn nghệ bắc cầu.

Anh ta muốn về trường cũ xem năm nay có ngôi sao tiềm năng mới nào đáng để mình cất nhắc hay không.

“Bắc Minh Quân… Anh, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh mà qua đây thế?” Bắc Minh Đông vốn muốn gọi anh là Bắc Minh Quân, nhưng ngại vì vấn đề cục diện, anh ta thật sự phải thêm một chữ “anh” sau chữ nhị.

Gia tộc họ Bắc Minh ở thành phố A có ba cậu chủ thì hai người đã tới đây.

Hơn nữa, trong hội diễn vừa kết thúc, Bắc Minh Tư Trình lấy ‘thằng nhóc nghèo’ phản công ‘Thiếu niên hư hỏng’ Bắc Minh Tư Dương, dựa vào hình tượng do hai đứa đắp nặn đều có đặc sắc riêng của một người và diễn xuất rất thật trở thành điểm sángmới nhất.

Vẻ mặt Bắc Minh Quân lạnh lùng không hé răng. Ngược lại Cố Tịch Dao lên tiếng: “Là vậy, hôm nay Trình Trình và Dương Dương tham gia diễn xuất văn nghệ, cho nên bọn chị qua cổ vũ cho chúng.”

“Ồ? Đám nhóc Trình Trình và Dương Dương đang ở đâu vậy.” Bắc Minh Đông vừa nghe nói Trình Trình và Dương Dương tới tham gia diễn xuất, lập tức có tinh thần, vừa nói vừa nhìn xung quanh.

 
 
Chương 1280


Chương 1280

Trên sân khấu lập tức vang lên một tiếng gọi trong trẻo: “Chú ba!” Chỉ thấy Dương Dương nhanh nhẹn nhảy từ trên sân khấu xuống, lắc mông chạy tới trước mặt Bắc Minh Đông. Trình Trình cũng theo sát phía sau.

Bắc Minh Đông vừa thấy hai nhóc con này, lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Anh ta cúi người điểm một cái vào mũi nhỏ của Dương Dương và Trình Trình, nhìn vết bẩn loang lổ khắp trên mặt chúng: “Hai đứa chiến đấu làm mặt cũng đầy màu sắc rồi.”

Dương Dươngvừa nghe Bắc Minh Đông nói vậy lại tức giận trừng mắt với Trình Trình bên cạnh, sau đó vẻ mặt uất ức, dùng đôi mắt to ngập nước của cậu nhìn Bắc Minh Đông: “Chú ba, đây đều là chuyện tốt do Trình Trình làm, hại cháu suýt nữa xấu mặt…”

Trình Trình đứng ở bên cạnh kéo tayCố Tịch Dao: “Em xem hôm qua em diễn tập thế nào, hôm nay em có xấu mặt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Anh cũng sẽ bị mất mặt theo em. So với vậy, lại không bằng anh sửa lại kịch bản, em mất mặt là chuyện của em, anh còn có thể cứu vãn được chút thể diện.”

“Xem đi, Trình Trình cũng thừa nhận đây chính là âm mưu quỷ kế của anh ấy đấy.” Dương Dươngnói tới đây lại vênh váo đắc ý nói: “Nhưng anh vẫn tính sai rồi. Dương Dương em không phải dễ bị mắc lừa vậy đâu. Dựa vào khả năng tùy cơ ứng biến của em, em vẫn diễn tiếp được.”

Cố Tịch Dao vội vàng lấy khăn ướttừ trong túi ra, lau sạch vết máu trên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa, vừa lau vừa khẽ nói: “Bây giờ các con nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút, đừng làm cho mẹ mất mặt ở đây biết không? Đã là anh em ruột thịt cònphá nhau.”

Trình Trình ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao. Cậu nhóc cũng cảm thấy mình đúng là có hơi quá đáng thật: “Con biết rồi mẹ, về sau bọn con không dám làm thế nữa.”

Dương Dương lại nhanh hơn, giơ tay ôm lấy Trình Trình, mặt nhìn người bên cạnh và cười hì hì nói: “Dù sao thì kỹ năng diễn xuất của hai anh em chúng ta không tệ, vừa rồi giả vờ cãi nhau, có phải đã lừa được các người hay không?”

Mọi người xung quanh đều lộ vẻ lúng túng, ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ thật sự không nhìn ra, chúng còn nhỏ tuổi đã có kỹ năng diễn xuất sâu như vậy, đây là năng lực bẩm sinh, hiếm có của người nhà Bắc Minh sao…

Im lặng một lát, các phóng viên vẫn bắt đầu phỏng vấn một nhà “nhà ‘Bắc Minh’ thần kỳ” này.

“Chào anh Antony, tôi là phóng viên của “Giải Trí Tiên Phong”. Theo chúng tôi được biết, anh thường quay phim ở bên ngoài, rất lâu chưa có trở lại thành phố A.Có phải anh biết hôm nay hai cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh diễn xuất, nên mới cố ý bay về, làm sân ga cổ vũ cho chúng hay không?”

Bắc Minh Đông nhướng mày, mỉm cười nhận lấy micro: “Thật ra lần này tôi về, cũng không phải vì các cháu của tôi. Mà tôi đã quá lâu không về nhà, mới hoãn lịch trình trong tay lại, quay về thăm ba mẹ.”

Anh ta nói đến đây lại lén liếc nhìn Bắc Minh Quân vẫn ngồi yên tại chỗ. Bắc Minh Quân nghe được chứ? Em là về gặp mẹ, đến đây hoàn toàn là nhất thời cao hứng thôi.

Sau đó, một phóng viên khác tiếp tục đặt câu hỏi: “Chào anh, Antony, anh có thể bình luận một chút về diễn xuất của hai cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh trước đó không?”

“Ha ha, anh bảo tôi làm sao bình luận được chứ,? Khi tôi vừa đến đây, chúng đã biểu diễn xong rồi. Nếu các người muốn biết thế nào, vậy nên hỏi thử các bạn khan giả đang ngồi đây.” Bắc Minh Đông mỉm cười, cầm micro giơ về phía khán giả.

Những người đang ngồi đây quả thật rất nể mặt người nhà Bắc Minh, gần như đồng thanh kêu lên: “Diễn vô cùng tốt…”

Bắc Minh Đông rất hài lòng với câu trả lời như vậy, cầm micro còn vẫy tay với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã ưu ái hai đứa cháu trai của tôi.”

Sau đó anh ta xoay người nhìn phóng viên kia: “Anh nghe đi, đây là câu trả lời của khán giả đấy.”

“Vậy Antony, nếu các cháu của anh xuất sắc như vậy, anh có thể giúp đỡ chúng trên phương diện diễn nghệ, hoặc trực tiếp thu xếp vai diễn cho chúng trong bộ phim của anh không?”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom