Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1567


Chương 1567

Dương Dương thấy thế, lập tức lấy lại tinh thần, cuối cùng thì họ cũng có được chút thu hoạch rồi. Trong lúc vui sướng nó cũng nghĩ liệu hai bố con nhà thổ hào sáu ngón kia có được may mắn như mình không.

Không chừng có thể nhờ cây nấm này mà thu nhận em trai thành công đấy.

Nghĩ đến đây, thằng bé vội vã sáp gần lại.

Quỳ xuống bên cạnh mấy cây nắm, nhưng thằng bé vừa đảo mắt, lại nhìn thấy cách đám nấm trắng không xa còn có mấy cây nấm đỏ đốm trắng phủ đầy bên dưới cành cây chết khô.

“Mấy cây nấm kia đẹp quá, chắc chắn rất ngon cho mà xem.” Thằng bé vừa nói vừa định thò tay ra hái.

Nhưng không ngờ Bắc Minh Quân lại lấy cành cây đánh vào tay nó, đau đến mức Dương Dương phải xuýt xoa, rõ ràng tìm thấy đồ ăn rồi mà sao còn cản nó chứ.

Bắc Minh Quân liếc nhìn Dương Dương, sau đó dùng cành cây chỉ vào mấy cây nấm đỏ: “Đây là nấm độc, ăn vào chết người đấy.”

Nói xong, anh rút trong túi ra một tập ảnh, đưa cho Dương Dương: “Con chỉ được hái những cây giống như trong này thôi, ngoài ra thì không được động đến, nghe rõ chưa?”

Anh nói dứt lời còn trừng mắt với Dương Dương một cái.

Dương Dương toàn thân run rẩy, không ngờ nấm còn có nhiều loại như vậy.

Thằng bé cầm tập ảnh giở ra xem, đối chiếu với cây nấm mà ban nãy nó muốn hái, dòng giới thiệu bên dưới thực sự làm cho thằng bé giật mình, loại này gọi là nấm tán bay, mặc dù nhãn ghi là có thể ăn, nhưng điều kiện chế biến cực kỳ nghiêm ngặt, nếu làm không đúng thì sẽ bị trúng độc.

Xem ra nấm ngoài tự nhiên không phải loại nào cũng ăn được.

Thế là nó ngoan ngoãn đối chiếu ảnh, cẩn thận phân biệt từng loại nấm, rồi mới hái xuống bỏ vào túi.

Bắc Minh Quân cũng không lấy thế làm yên tâm lắm, anh biết Dương Dương làm việc nhiều khi cũng không quá chú tâm.

Vì vậy anh đứng bên cạnh nhìn Dương Dương, để tránh thằng bé lại nhặt loại nấm khác cho vào túi.

Hơn nửa tiếng sau.

“Được rồi, hái được từng này là đủ ăn rồi đấy.” Bắc Minh Quân nhìn túi nấm đã đầy hơn nửa.

Dương Dương nhấc túi đứng dậy, sau đó đưa cho Bắc Minh Quân: “Ba, từng này đủ cho mình ăn chưa?”

Bắc Minh Quân cầm lấy chiếc túi rồi ước lượng một lúc, chắc cũng đủ hơn nửa cân.

Anh cau mày, nấm đa phần là nước, nấu xong chắc chẳng còn được một nửa trọng lượng bây giờ.

“Chỗ này không đủ đâu, xem ra chúng ta phải đi tìm thêm cái gì khác để ăn mới được.” Bắc Minh Quân nói, rồi lấy dây thừng buộc miệng túi lại, cầm trên tay.

Anh quay người chuẩn bị tiếp tục đi tìm thức ăn trong rừng, ngoài nấm ra chắc cũng phải có nhiều quả dại đây.

Lúc đến anh cũng đã nhìn thấy một vài quả, nhưng chỉ là số lượng ít quá, không đáng bỏ sức ra để hái.

Đúng lúc ấy, “xào xạc, xào xạc”… Có vài âm thanh vang lên từ nơi cách họ không xa.

Bắc Minh Quân nhanh chóng đề cao cảnh giác, anh lập tức ra hiệu cho Dương Dương đứng yên không được di chuyển.

Dương Dương lúc ấy cũng nghe thấy động tĩnh ở phía trước, nhưng thằng bé coi chuyện đó chẳng có gì to tát.

Nó cho rằng tiếng động ấy chỉ là tiếng gió thổi qua cành cây mà thôi.
 
Chương 1568


Chương 1568

Nhìn thấy sắc mặt của ba mình hết sức nghiêm trọng, hơn nữa còn ra hiệu cho cậu không được di chuyển, xem ra đúng là có chuyện xảy ra rồi, sắc mặt thằng bé cũng trở nên căng thẳng theo.

Âm thanh phía trước vẫn tiếp tục vang lên, Bắc Minh Quân từ từ hạ thấp người, nhẹ nhàng nhặt cành cây khô ban nãy vừa để dưới đất, nắm chặt trong tay để nhỡ nếu có động vật nguy hiểm nào bất ngờ xuất hiện thì còn có thể dùng nó chống lại.

Là một người cha, cho dù có gặp phải nguy hiểm gì, anh đều phải đứng phía trước con mình, thay chúng giải quyết tất cả mọi người có thể đem đến bất lợi cho chúng.

“Cúc cu, cúc cu…” Chỉ thấy một con vật nhỏ bước ra từ sau đống cành cây ở cách họ không xa.

Con vật này nhìn qua thì giống gà, nhưng trên đỉnh đầu và sau gáy có lông vũ màu trắng và nâu, trên người cũng là lông vũ màu nâu được phủ lên những đốm đen trải theo chiều ngang, đuôi của nó cũng dài hơn đuôi gà nhiều.

Dương Dương nhìn thấy nó, hai mắt liền sáng rực lên. Nếu có thể bắt được con này thì tối nay ngoài nấm ra, còn có cả thịt ăn nữa.

Bắc Minh Quân nhận ra rồi, con vật hoang dã này chắc hẳn là chim trĩ.

Anh bình tĩnh đặt cành cây trong tay xuống, sau đó mò từ trong túi quần ra một đoạn dây cao su hay được dùng để cầm máu trong bệnh viện.

Đây cũng chính là một trong những đồ dùng mà Đường Thiên Trạch cung cấp cho mọi người trong hộp dụng cụ.

Chỉ là có nhiều người nhìn thấy thứ này thì không biết để làm gì, bèn vứt sang một bên.

Chỉ có Bắc Minh Quân sau khi quyết định vào rừng tìm thức ăn mới mang theo thứ này bên người, anh cảm thấy thứ này chắc chắn sẽ có lúc dùng đến.

Quả không ngoài dự đoán, bây giờ có thể dùng đến nó rồi, có bắt được con chim trĩ hay không thì phải nhờ vào đoạn dây cao su này thôi.

Anh đặt sợi dây xuống đất, sau đó quan sát mặt đất xung quanh, xem xem có cành cây nào phù hợp hay không.

Rất nhanh sau đó anh đã tìm được một cành khá thô mà nhìn rất chắc chắn.

Bắc Minh Quân lại nhìn con chim trĩ, nó vẫn đứng đó, vừa kêu “cúc cu” và cúi đầu tìm thức ăn ở dưới lớp cành cây.

Anh không dám chậm trễ, nhanh chóng buộc hai đầu dây cao su vào hai đầu của cành cây.

Một lúc sau, một chiếc súng cao du đơn giản đã được hoàn thành rồi.

Dương Dương đứng nấp sau lưng Bắc Minh Quân, nhìn toàn bộ quá trình anh làm súng cao su. Nhưng đối với Dương Dương mà nói, thằng bé vẫn không biết buộc dây cao su lên cành cây để làm gì.

Thời buổi này, dây cao su đã bị súng đồ chơi thay thế mất rồi.

Vì ngày bé Bắc Minh Quân đã học được từ người làm trong trang trại của cô Phương, nên bây giờ anh mới có thể làm được thứ này.

Không chỉ vậy, anh còn rèn luyện được khả năng bách phát bách trúng.

Lúc ấy, mỗi khi đến mùa hè, anh lại xách chiếc súng cao su tự làm đi vào đồng ruộng ở cách anh không xa.

Ở đó, thường xuyên có chim sẻ bay tới.

Mỗi đám có hai ba con, mỗi đàn có đến mười mấy con.

Anh chỉ cần rải vài hạt gạo ra chỗ đất trống, sau đó phục kích sau đống cỏ khô ở bên cạnh bãi đất trống.

Rất nhanh đã dụ được vài con đến.
 
Chương 1569


Chương 1569

Sau đó anh cầm súng cao su lên, nhặt một viên đá nhỏ, ngắm cho chuẩn. Chỉ cần thả tay là chắc chắn sẽ có một con chim sẻ bị bắn chết ngay tại chỗ.

***

Nửa tiếng sau, Bắc Minh Quân nhỏ đã có thể dùng dây buộc được mười mấy con, mang về nông trại của cô Phương.

Sau đó cùng với người làm xử lý qua, rồi nhóm lửa lên, dùng que sắt nướng những con chim sẻ đã được sơ chế trên đống lửa, trong quá trình nướng còn rắc thêm chút muối tiêu.

Chỉ sau mười mấy phút, món chim sẻ nướng cháy cạnh bên ngoài, ngon mềm bên trong đã được hoàn thành rồi.

Dương Dương không ngờ lão ba chim chết của mình bình thường trong có vẻ như không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng lạnh như băng.

Vậy mà hôm nay coi như đã cho thằng bé được mở mang tầm mắt rồi.

Bắc Minh Quân một tay cầm chắc chiếc súng cao su, tay kia nhặt một viên đá nhỏ ở dưới đất, đặt lên dây cao su.

Sau đó nhắm một bên mắt, vừa ngắm chuẩn con chim trĩ, vừa nhẹ nhàng kéo dây cao su ra sau.

Đến khi thời cơ chín muồi rồi, anh thả sợi dây cao su trong tay ra.

“Vút…”

Tiếng súng cá su không to, con chim trĩ trong lúc không quan sát, trong giây lát đã mất mạng rồi.

Nhìn thấy con chim trĩ bị bắn trúng, Dương Dương không kìm được sự phấn khích, cũng không để ý đến việc ba không cho nó di chuyển.

“Yeah…” Dương Dương hoan hô một tiếng rồi chạy qua.

Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn chiếc súng cao su mình tự làm, anh nhướng mày, xem ra bao nhiêu năm trôi qua nhưng khả năng này của anh vẫn không hề bị mai một.

“Ba ơi, nhìn này!” Dương Dương đứng bên cạnh con chim trĩ, dùng tay nhấc chân chim giơ lên cho Bắc Minh Quân xem,

“Được rồi, cho nó vào trong túi cùng mang về luôn. Mẹ con mà nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc cho mà xem.” Bắc Minh Quân cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Dương Dương coi như đã được thấy tài năng mà ba mình giấu kín, ít nhiều gì cũng có chút ngưỡng mộ anh. Nhưng mà chỉ là một chút xíu thôi.

Đặt con chim trĩ vào túi xong, Dương Dương nhanh chân chạy đến trước mặt Bắc Minh Quân, giơ tay chỉ vào cây súng cao su trong tay anh: “Ba ơi, đây là cái gì thế ạ? Sao nhìn giống súng mà còn bắn đạn ra được nữa ạ?”

Bắc Minh Quân giơ súng cao su lên huơ huơ trước mặt Dương Dương: “Cái này gọi là súng cao su, hồi bé ba đã từng chơi cái này, cũng không khác gì đồ chơi mà con hay chơi đâu. Có điều cái này có thể coi là tổ tiên của súng đồ chơi đấy.”

“Ồ!” Dương Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, bình thường thằng bé cũng đã từng nghe bạn bè nhắc đến thứ này rồi, chỉ là chưa từng được nhìn thấy tận mắt.

“Ba ơi, cho con cái này được không…” Cuối cùng Dương Dương cũng không nhịn được mà hỏi một câu.

Thằng bé và Trình Trình giống hệt nhau, không đứa nào dám đòi hỏi Bắc Minh Quân điều gì, cơ bản là ba cho chúng cái gì thì chúng nhận cái đấy.

 
 
Chương 1570


Chương 1570

Bắc Minh Quân gật đầu, đã bắn được con chim trĩ rồi, hơn nữa Dương Dương lại nghe lời hơn anh nghĩ nhiều, nên trong lòng thấy rất vui vẻ: “Được, cho con cái này đấy. Nhưng cũng không được mang đi bắn linh tinh đâu, nghe chưa?” Nói xong, anh đưa cây súng cao su cho Dương Dương.

Dương Dương giơ tay nhận lấy, đúng là có cảm giác như vừa lấy được bảo vật quý giá vậy, việc này còn khiến thằng bé vui hơn cả tặng cho nó một cái máy chơi điện tử.

Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều rồi. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thế.

Anh vỗ nhẹ vào vai Dương Dương: “Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi.”

Dương Dương ngoan ngoãn vâng một tiếng.

Bắc Minh Quân lấy la bàn ra, xác định vị trí, sau đó đưa Dương Dương quay về.

Trong rừng, hai ba con mang đầy chiến lợi phẩm về, mà thu hoạch của Trình Trình ở bên sông cũng không hề thua kém.

Đường Thiên Trạch dạy thằng bé xong, Trình Trình nhìn cái đã thấy có cá cắn câu rồi, nhưng nó lại vội vàng quá, lúc nhấc cần lên thì cá đã chạy mất rồi.

Bởi vì cá có một thói quen, đó là khi bắt đầu chúng sẽ ngậm rồi nhả thức ăn ra hai lần.

Sau vài lần thất bại, thằng bé cũng đã nắm được quy luật, nên sau đó việc câu cá càng lúc càng thuận lợi.

Trình Trình đã nắm được kỹ thuật câu cá, cái xô bên chân thằng bé từ có một con đến hai con, mấy tiếng sau cũng phải có đến năm con cá to bằng bàn tay rồi.

Cố Tịch Dao mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Buổi chiều hôm nay, sau khi ba con Bắc Minh Quân và Dương Dương đi chưa được nửa tiếng, mấy người trốn trong lều ngủ đã bị Đường Thiên Trạch đưa người đến gọi dậy rồi.

Bọn họ ai nấy đều cau mày, cầm hộp dụng cụ, đưa con cái vào rừng lang thang mấy vòng cho có lệ, hoặc cũng bắt chước mấy người câu cá, làm cần câu xong thì thả câu xuống nước, không thèm đặt cả mồi câu, làm tư thế như Khương Thái Công câu cá.

Trong lòng bọn họ biết rõ, cho dù là hoạt động gia đình, nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, nhưng chỉ cần tỏ vẻ đã bỏ công bỏ sức ra, cho dù có thu hoạch được gì hay không thì nhà trường cũng sẽ không thể để họ đói đâu.

Đường Thiên Trạch đương nhiên hiểu rõ trong lòng mấy người này nghĩ gì, nhìn dáng vẻ lười biếng chán nản của họ, anh ta cũng đành lắc đầu.

Thực sự không hiểu làm mấy hoạt động gia đình kiểu này rốt cuộc còn có bao nhiêu phần ý nghĩa.

Anh ta đi bộ men theo bờ sông, chăm chú nhìn mấy gia đình có thái độ khá nghiêm túc, bọn họ đại khái cũng đã có thu hoạch cho mình rồi.

Khi anh đi đến chỗ Cố Tịch Dao và Trình Trình, nhìn thấy cái xô nhỏ bên cạnh Trình Trình đã có mấy con cá rồi.

“Hehe, Trình Trình khá lắm. Nếu cháu không nói, người khác chắc chắn tưởng cháu là cao thủ câu cá đấy.” Đường Thiên Trạch khen ngợi thằng bé, đây không phải mà mấy lời khen hoa mỹ nói ra để dỗ trẻ con, mà là khen ngợi từ đáy lòng.

Chỉ là lúc anh ta khen Trình Trình, trong lòng cũng không nhịn được mà thở dài, đứa trẻ thông minh thế này sao lại là con của Bắc Minh Quân chứ.

“Noton, anh quá khen rồi.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa rồi.

Cô bắt đầu lo lắng, mắt cứ nhìn mặt trời lặn dần, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Bắc Minh Quân và Dương Dương đi ra từ trong rừng.

Không phải là hai ba con gặp chuyện gì rồi chứ, cô thực sự có dự cảm không lành.
 
Chương 1571


Chương 1571

Cố Tịch Dao sốt ruột nhìn Đường Thiên Trạch: “Noton, bây giờ cũng muộn rồi, nhưng mà Dương Dương và ba nó vẫn chưa về. Tôi sợ là hai người họ có chuyện gì rồi, anh có thể phái người đi tìm hai ba con được không?”

Đường Thiên Trạch mặc dù không hi vọng Dương Dương xảy ra chuyện gì, hơn nữa anh lại rất quý Dương Dương, cũng có thể coi là có duyên.

Nhưng về Bắc Minh Quân, anh không mong anh ta có chuyện gì. Không phải vì chuyện gì khác, ân oán giữa hai người bọn họ vẫn chưa được giải quyết, làm sao có thể để anh ta biến mất dễ dàng như thế được.

Đường Thiên Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ, anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ, cũng đã muộn rồi. Để tôi quay về sắp xếp rồi phái hai người đi tiếp ứng cho bọn họ. Cô Cố cũng đừng lo lắng quá, có lẽ bọn họ đã đang trên đường về rồi. Tôi nghĩ anh Bắc Minh có thể điều hành được cả tập đoàn lớn như Bắc Minh Thị thì chắc chắn anh ấy cũng có nhiều điểm xuất sắc hơn người.”

Cố Tịch Dao nghe Đường Thiên Trạch nói vậy, trong lòng cũng đã vững tin hơn ít nhiều: “Hy vọng là thế.”

Đường Thiên Trạch quay người quay về lều của mình.

Rất nhanh sau đó, anh ta phái hai người đi, mang theo một số trang bị cứu trợ đơn giản, rồi đi vào trong rừng.

Lúc này thổ hào sáu ngón cũng dẫn theo con trai hắn từ trong rừng đi ra.

“Ấy, mấy người đi đâu đây?” Thổ hào sáu ngón hỏi hai người kia.

Một trong số hai người trả lời: “Có một cặp ba con bây giờ vẫn chưa ra khỏi rừng, chúng tôi phải vào tìm họ. À đúng rồi, lúc hai người đi ra có nhìn thấy họ không?”

Thổ hào sáu ngón nghe thấy thế, 80% chắc chắn rằng cặp đôi ba con mất tích kia chính là những người đã cá cược với ba con họ.

Ông ta không nhịn được cười khinh khỉnh, nhún vai trả lời: “Chúng tôi không thấy, chắc hẳn là bọn họ bị lạc rồi, hoặc trước đó do bọn họ cá cược với chúng tôi, bây giờ sợ thua nên không dám lộ mặt nữa rồi.”

Ông ta nói rồi quay sang đứa con trai đứng bên cạnh, nhìn nhau cười.

Thực ra sau khi ba con thổ hào sáu ngón vào rừng cũng không đi xa. Từ đầu đến cuối chỉ loanh quanh tìm thức ăn trong phạm vi có thể nhìn thấy khu cắm trại mà thôi.

Mặc dù ở gần khu cắm trại, nhưng họ cũng không ở lại lâu. Một là bọn họ cũng không thích thú đi thực hiện mấy hoạt động nhàm chán thế này, hai là bọn họ vô cùng may mắn, khi họ chuẩn bị từ bỏ để quay về khu cắm trại thì bất ngờ phát hiện ra được chỗ có nấm.

Bọn họ chẳng nói gì đã bỏ chỗ nấm đó vào trong túi.

Có túi đồ này ở đây, bọn họ biết ba con Bắc Minh Quân dù có đi vào sâu trong rừng cũng chưa chắc đã tìm được gì ăn.

“Con trai, xem ra lần cá cược này chúng ta thắng chắc rồi. Đừng tưởng hai ba con họ ra vẻ này kia, trên xe còn không nhường chỗ cho con nữa. Sau này bọn họ đều là em trai của con, nhất định phải dạy dỗ cho cẩn thận. Nào, chúng ta về ngủ một lúc đã, sau đó tối ba sẽ chuẩn bị cho con nghi thức nhận em trai.” Thổ hào sáu ngón còn cao hứng ngân nga một giai điệu.

Sau khi hai người được Đường Thiên Trạch phái đi vừa vào rừng chưa được lâu, Bắc Minh Quân đã đưa Dương Dương đi theo một đường khác quay về rồi.

Bắc Minh Quân lại lấy lại vẻ mặt như cũ rồi, nhưng Dương Dương thì mặt mày tươi cười rạng rỡ.

Trên vai thằng bé vác một cái túi đầy ự, trên eo còn đeo súng cao su do Bắc Minh Quân làm.
 
Chương 1572


Chương 1572

“Mẹ ơi…” Dương Dương từ xa đã nhìn thấy Cố Tịch Dao đang đợi ở bên bờ sông, nhưng vẻ mặt lại có chút sốt ruột.

Lúc đó Trình Trình đã thu cần câu lại, thằng bé đang đếm lại chiến lợi phẩm cả buổi chiều của mình.

Cố Tịch Dao nghe thấy giọng của Dương Dương, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.

Cô quay đầu lại nhìn, khắp người Dương Dương bẩn thỉu lấm lem, ngoài bùn đất ra, trên đầu và người còn dính chút mảnh vụn cành cây nữa.

Phía sau Dương Dương, Bắc Minh Quân đang bước đi không nhanh cũng không chậm.

Cái tên Bắc Minh Quân này đúng là giỏi giả vờ, người anh cũng không sạch sẽ hơn Dương Dương là mấy, nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn chứ ưỡn ngực cao đầu, bước đi như một người mẫu nam, tiến về phía cô.

Đợi đến khi hai người bọn họ bước tới trước mặt cô, Cố Tịch Dao liền bày ra vẻ mặt căng thẳng, nhìn hai ba con: “Hai ba con chơi chán rồi mà còn không biết đường về à, vừa nãy Noton đã phái người đi tìm hai ba con rồi đấy.”

Bắc Minh Quân nghe vậy thì cười lạnh: “Anh ta có thể tốt bụng phái người đi tìm bọn anh thế sao, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.”

Cố Tịch Dao thật sự sợ hãi, hai người đàn ông này rõ ràng mới gặp nhau lần đầu, sao lại cứ như kẻ thù lâu năm vậy chứ.

“Biết ngay là anh sẽ không nhận cái tình này của người ta mà. Được rồi, anh đưa Dương Dương vào trong thu dọn quần áo đi, tôi đi tìm Noton.” Cố Tịch Dao nói xong, quay người lại đi về phía lều của Đường Thiên Trạch.

Bắc Minh Quân đưa tay ra giữ cô lại, lạnh lùng nhìn cô: “Em tìm anh ta làm gì?”

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn anh: “Tôi còn làm gì được nữa, nói với anh ấy chúng ta đã nguyên vẹn trở lại. Để hai người đi tìm anh mau chóng trở lại. Cho dù anh không vừa mắt Noton, nhưng hai người đi tìm anh kia không trêu chọc gì đến anh cả.”

Nói xong, cô đẩy cánh tay Bắc Minh Quân đang giữ cô ra sang một bên.

Bắc Minh Quân nhìn bóng lưng Cố Tịch Dao rời đi, khóe môi hơi cong lên. Bởi vì từ ánh mắt trách móc của cô, anh đã nhìn ra được cô vẫn còn lo lắng cho anh.

Cố Tịch Dao vừa đến gần lều của Đường Thiên Trạch, thì anh ta cũng vừa đi từ trong ra.

“Noton, anh gọi người mà anh sai đi trở về đi, anh ấy đưa bọn trẻ về rồi.”

Đường Thiên Trạch khẽ cười, sau đó gật đầu: “Được, để tôi gọi bọn họ về.” Nói xong lấy điện thoại ra.

Cố Tịch Dao thấy anh ta gọi điện thoại: “Được rồi, tôi cũng không làm phiền anh nữa. Có điều vẫn rất cảm ơn anh.”

Đường Thiên Trạch nhìn Cố Tịch Dao rời đi, rồi ấn một dãy số điện thoại: “Mọi người trở về đi, hủy bỏ nhiệm vụ. Bây giờ mục tiêu đã trở lại rồi.”

Cố Tịch Dao trở về lều mà cô và bọn trẻ cùng ở, Bắc Minh Quân đã xử lí bụi bẩn và cành cây trên quần áo Dương Dương sạch sẽ rồi.

Dương Dương ngồi trên mặt đất, giống như một người kể chuyện, đang kể lại câu chuyện cậu cùng ba đã bắn súng cao su trúng con gà rừng một cách sinh động với Trình Trình.

Trình Trình cũng rất bất ngờ, cậu đã lớn như vậy rồi, ngoài việc cả ngày nhìn thấy anh cùng Hình Uy vội vội vàng vàng về nhà, rồi không lâu sau lại vội vội vàng vàng ra ngoài ra, không biết là ba lại biết nhiều thứ đến như vậy.

Dương Dương thấy Cố Tịch Dao trở về, vui mừng kêu một tiếng:

“Mẹ, mẹ xem hôm nay con và ba đã bắt được gì trong rừng này.”

Vừa nói, cậu vừa đứng dậy, kéo chiếc túi căng phồng, mở miệng túi ra cho Cố Tịch Dao xem.
 
Chương 1573


Chương 1573

Cố Tịch Dao nhích qua phía đó, vừa đến gần miệng túi đã ngửi thấy mùi máu tỏa ra từ bên trong.

Cô không khỏi nhíu màu lại: “Hai người đi bắt thứ gì về vậy, mau chóng ra bờ sông rửa đi.”

“Bọn con tìm được nấm, còn có một con giống con gà nữa.” Dương Dương nói.

“Là gà rừng.” Bắc Minh Quân ở bên cạnh bổ sung.

Trong rừng này vẫn còn những con vật hoang có thể đánh bắt được, quả thực khiến Cố Tịch Dao cảm thấy có chút bất ngờ. Thật ra cách nghĩ của cô giống với Bắc Minh Quân và bọn trẻ.

Xem ra đúng thật là thâm tàng bất lộ mà.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng Đường Thiên Trạch đang dùng loa nói bên ngoài lều: “Bây giờ mời mọi người ra ngoài, đem thành quả lao động chiều nay mọi người có được thể hiện chút nào.”

Vừa dứt lời, chẳng mấy chốc trên mặt cỏ đã có rất nhiều người.

Nhưng đa số bên cạnh mọi người đều trống không, chỉ có vài nhà chiều nay câu cá bên bờ sông, dưới chân có vài xô nhỏ có mấy con cá kích thước khác nhau đang bơi bên trong.

Bắc Minh Quân mở lều ra, bước ra ngoài, phía sau là Trình Trình đang xách xô và Dương Dương đang xách túi, Cố Tịch Dao đi cuối cùng.

Thấy bọn họ ra ngoài, thổ hào sáu ngón dắt con trai ra trước, nhấc túi đựng nấm của bọn họ lên, cười xấu xa bước đến.

“Nhóc, cậu nhìn xem tôi và ba tôi tìm được gì này. Cậu ngoan ngoãn làm đệ của tôi đi.” Cậu nhóc đắc ý nói, rồi lại chỉ vào chiếc túi bên cạnh mình.

Dương Dương nhìn qua, phồng miệng lên.

Nhưng Dương Dương cũng không chịu thua: “Mấy người có, bọn tôi cũng có. Nói xong cậu đặt chiếc túi trên lưng xuống đất. Còn chưa biết chúng ta ai thắng ai thua đâu.”

“Xem ra cháu thu hoạch được không ít nhỉ.” Lúc này, sau khi Đường Thiên Trạch lướt qua số thức ăn mà các nhà tìm được, đi đến bên cạnh thổ hào sáu ngón.

“Chú người đẹp, chú làm trọng tài, xem xem chúng cháu ai là người thắng.” Dương Dương nói rồi chỉ vào hai túi đặt dưới đất.

Thổ hào sáu ngón bĩu môi: “Còn cần phải xem sao, hai túi một to một nhỏ, đương nhiên là túi chúng tôi to hơn thì thắng rồi.”

Đường Thiên Trạch khẽ cười, mở túi của thổ hào sáu ngón ra trước, sau đó đổ hết đồ bên trong xuống mặt cỏ.

Chỉ thấy những cây nấm nhiều màu sắc xếp hành một đống nhỏ.

“Sao nào, nhiều đúng không.” Cậu nhóc chỉ tay vào, gương mặt kiêu ngạo.

Dương Dương nhìn đống nấm kia, lập tức nhớ đến tập album mà cậu xem qua lúc hái nấm.

Trước kia, Dương Dương vẫn luôn học tập không tốt, không phải vì cậu ngốc, mà cậu khá phản cảm với cách họ khô khan như vậy.

Trên thực tế, có rất nhiều học sinh giống Dương Dương, không thích phương pháp giảng dạy khô khan, chúng không phải có vấn đề về IQ, hoặc là nói chúng là những “học sinh có vấn đề” trong mắt giáo viên.

Mà là chúng cần một phương pháp dạy học thích hợp hơn. Có điều, Dương Dương may mắn có thể gặp được một thầy giáo dạy học theo tính cách của học sinh như Lạc Hàn.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc với Dương Dương, Lạc Hàn đã hoàn toàn hiểu được tính cách của Dương Dương, hơn nữa còn tạo ra một cách học thích hợp với cậu.
 
Chương 1574


Chương 1574

Còn về kết quả, đã có thể thấy được những hiệu quả ban đầu rồi, từ mặt học hành có thể thấy được. Hơn nữa, đối với vấn đề đọc sách cậu cũng đã tiến bộ không ít, đọc qua rồi sẽ không quên, tuy chưa thể đạt đến trình độ như Trình Trình, nhưng so với những đứa trẻ bình thường thì vẫn giỏi hơn rất nhiều.

Dương Dương chỉ vào đống nấm sặc sỡ nói: “Chỗ này đều là nấm độc, ăn vào sẽ chết người đó.”

Sau đó cậu nhặt một cành cây dưới đất lên, chỉ vào vài cái, nói ra tên của chúng, rồi nói một cách đại khái về độc tính của chúng với con người.

Sau một hồi giảng giải, mọi người ở đây đều có cách nhìn khác về Dương Dương. Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cảm thấy vô cùng chấn động.

Một cậu nhóc nghịch ngợm trong mắt bọn họ, hôm nay đã thay đổi rồi. Cố Tịch Dao đương nhiên rất vui mừng, cảm thấy đưa Dương Dương đến nhà Bắc Minh là một quyết định sáng suốt.

Bắc Minh Quân cũng hài lòng gật đầu, xem như lần này cậu nhóc này đã không làm anh mất mặt.

Thổ hào sáu ngón cũng nghe cậu nói đến ngơ ra, cuối cùng còn nhìn Đường Thiên Trạch với một ánh mắt nghi ngờ: “Nhóc này nói đúng hết ạ?” Tuy ông ta rất giàu, nhưng đối với chuyện liên quan đến tính mạng, ông ta vẫn còn chút hàm hồ.

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Dương Dương nói không sai chút nào, những cái nấm sặc sỡ này đều có độc. Nếu ăn phải, nhẹ sẽ tiêu chảy, nặng sẽ mất mạng.” Sau đó quay sang nhìn hai ba con thổ hào sáu ngón: “Không phải trong hòm công cụ có một cuốn album có liên quan đến cách lấy thực vật sao, sao không chú ý chút vậy.”

Thổ hào sáu ngón biết mình đã phạm phải một lỗi sai lớn, bây giờ cũng không giằng co nữa, liên tục gật đầu nhận sai.

Con trai ông ta biết mình thua rồi, nhưng trong lòng vẫn có chút không phục, chỉ vào túi của Dương Dương nói: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu đã lấy những thứ gì.”

Thật ra Dương Dương đang đợi câu nói này, cậu đổ túi ra, ban đầu là một ít nấm trắng, sau đó là một con gà rừng.

“Hihi, thế nào. Chỗ tôi chay mặn đều có, gà rừng và nấm. Tôi từng nghe nói về món gà hầm nấm, bây giờ không có gà nhỏ, nhưng lại có một con gà rừng.”

Đường Thiên Trạch kiểm tra một lát, nấm đều là những loại thường thấy trong siêu thị. Còn về gà rừng…

Anh ta quay lại hỏi Dương Dương: “Sao mọi người lại bắt được nó, loại này ở trong rừng không dễ bắt đâu.”

Dương Dương vén áo ra, để lộ súng cao su do Bắc Minh Quân chế, cậu chỉ vào nó nói: “Đương nhiên là dựa vào nó rồi.”

Dương Dương cầm súng cao su trong tay, có chút kiêu ngạo nói: “Đây là ba cháu làm đó, nó có thể bắn đá, còn mạnh hơn cả đạn BB nữa. Ba cháu đã dùng cái này bắn chết một con gà rừng đó.”

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ của Dương Dương, từ lúc nào mà cậu nhóc này thay đổi thái độ không còn gọi Bắc Minh Quân là ba người chim nữa vậy?

Chẳng lẽ chỉ dựa vào một cái súng cao su bé xíu như vậy thôi sao?

Chẳng trách tục ngữ nói cha con chẳng có hận thù nào quá một đêm. Đây còn chưa qua đêm nữa, mới ra ngoài có vài tiếng mà đã thân với Bắc Minh Quân đến mức này rồi.

“Sao nào, cậu nhận thua đi. Sau này cậu chính là đệ của tôi rồi. Tôi nói gì cậu đều phải nghe theo đó.” Lúc này Dương Dương vênh váo đặt hai tay lên eo.

“…”

Cậu nhóc kia có chút không cam lòng nhận thua, nhưng quả thực là bọn họ đã thua rồi.
 
Chương 1575


Chương 1575

Lúc này thổ hào sáu ngón đưa tay ra cầm lấy bàn tay đeo cả sáu chiếc nhẫn, khẽ vỗ vai con trai, sau đó nói một câu vô cùng hào khí: “Con trai, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu đã cược với người ta rồi, thì phải nhận thua chịu thua. Ba sẽ làm nhân chứng.”

Cậu nhóc vừa nghe, tức giận trừng mắt ba mình, lòng thầm nghĩ có người ba nào thấy con mình nhận người khác làm đại ca lại vui như vậy không?

Nhưng chuyện đã đến bước đường này rồi, hơn nữa xung quanh nhiều người như vậy, muốn rút lại cũng không thể nữa.

Đành phải cứng rắn nói với Dương Dương: “Sau này cậu chính là đại ca của tôi, có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”

Cố Tịch Dao cũng nhìn ra được cậu nhóc này không bằng lòng, dứt khoát đứng lên giải vây: “Thôi thôi, đại ca cái gì chứ. Mấy đứa còn nhỏ đừng học cái trò xã hội đen đó. Sau này hai đứa thành bạn tốt là được, giúp đỡ nhau ở trường cũng tốt.”

“Bà chị à, lúc trước ở trên xe có chút chuyện không vui với mọi người, nhưng mọi người vẫn không tính toán, Ngô nhị em đây cũng phục chị rồi. Em có vài mỏ than đá ở Sơn Tây, không giúp được gì cả, nhưng cũng có chút tiền, sau này chỉ cần chị mở lời, bao nhiêu tiền em cũng có thể lấy ra được.”

Cố Tịch Dao nhíu mày, còn gọi cô là bà chị nữa, nhìn qua người đàn ông này cũng hơn bốn mươi tuổi rồi.

Hóa ra anh ta là Ngô nhị, nghĩ đến đây cô tập trung quan sát anh ta, cũng không giống cái kiểu “thấy ai cũng lải nhải” như trong tiểu thuyết của Triệu Bổn Sơn.

Vừa nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình có chút thất lễ, vội xua tay nói: “Khách sáo rồi, khách sáo rồi. Tôi thấy muộn rồi hai người cũng chưa ăn gì, hay là ăn cùng chúng tôi đi, có gà có nấm.” Nói xong cô chỉ vào thùng nước bên cạnh Trình Trình: “Trong đây còn có mấy con cá. Noton anh cũng ăn ở đây đi.”

Ngô nhị vừa nghe thấy, lập tức tui vẻ: “Chuyện tốt như vậy, Ngô nhị nhỏ còn không mau cảm ơn người ta.”

“Cảm ơn dì, cảm ơn đại ca.”

Dương Dương có đệ, cũng lập tức tỏ vẻ, xua xua tay: “Không cần khách sáo, sau này theo tôi, đảm bảo có thịt cho cậu ăn.”

Sau đó lại chỉ sang Trình Trình: “Đây là anh trai tôi, cậu cứ gọi anh ấy là đại ca lớn đi.”

Lúc Bắc Minh Quân nghe được Cố Tịch Dao mời Đường Thiên Trạch cùng nhau ăn cơm thì không khỏi nhướn mày. Anh không tình nguyện cùng ăn cơm với Đường Thiên Trạch trên một cái bàn, tình hình bây giờ với anh ta đã là giới hạn cuối cùng của anh.

Nếu như vượt qua ranh giới cuối cùng này, anh sẽ rất khó cam đoan mình có thể ra tay với anh ta hay không.

Đường Thiên Trạch cười, khoát tay áo nói: “Cũng không cần đâu, buổi tối tôi còn chuẩn bị bất ngờ cho mọi người. Được rồi, bây giờ tôi đi đây.”

Thật ra Đường Thiên Trạch đã liếc mắt thấy được phản ứng của Bắc Minh Quân.

Anh ta vốn muốn ở lại, thăm dò xem giới hạn cuối cùng của Bắc Minh Quân ở đâu, nhưng vừa nhớ tới hoạt động buổi tối, liền bỏ suy nghĩ này đi.

Thấy dáng vẻ đó của Bắc Minh Quân, nói không chừng lát sẽ đánh nhau.

Đường Thiên Trạch đành kiếm cớ rời đi.

Nhìn bóng lưng của Đường Thiên Trạch, lúc này Dương Dương hô lớn một tiếng: “Chú xinh đẹp, chừng nào chú dạy cháu làm cánh gà nướng?”
 
Chương 1576


Chương 1576

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trình Trình và Ngô Tiểu Nhị đều đen lại.

Nhất là Ngô Tiểu Nhị, nhìn dáng vẻ ăn hàng của Dương Dương, trong lòng thực không phục.

Nếu như là một đại ca có thể đánh có thể náo thì mình cũng cam tâm tình nguyện, nhưng lại cứ là một đại ca tham ăn.

Nếu có một ngày theo ba về quê, gặp được đồng bọn của mình thì sao mà nói với bọn họ được.

Mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời đã không còn sáng tỏ như ban ngày, bốn phía theo thời gian mờ đi. Có điều lúc này còn tốt, mọi người vẫn có thể nhìn thấy nhau rõ ràng.

Không có đèn điện, điện thoại, ghế sô pha hay giường êm.

Tất cả cứ như trở về thời nguyên thủy vậy.

Cố Tịch Dao nhanh chóng đưa Trình Trình và Dương Dương đến bờ sông rửa sạch nấm.

Ngay khi cô đang chuẩn bị xử lý gà rừng, Ngô Lão Nhị liền một tay đoạt lấy: “Cái này để tôi làm, bẩn lắm, cô mặc đẹp thế, nếu làm quần áo bẩn thì thật đáng tiếc.”

Cố Tịch Dao thấy vậy, bản thân cũng không biết nói gì hơn: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Nhìn đám người đang bận bịu bên ngoài, Bắc Minh Quân lại nằm trong lều vải, bây giờ anh không có tâm tư đi ngủ, mà đang suy nghĩ đến việc đối phó với Đường Thiên Trạch như thế nào.

Trước kia anh ta trốn tránh mình, làm cho mình không tìm nổi cái bóng.

Bây giờ anh ta chủ động chạy ra ngoài, nếu tình anh ta tính sổ thì hẳn là một cơ hội khó có được.

Nhưng mà anh ta ở gần Cố Tịch Dao và bọn nhỏ như vậy, nếu mình tùy tiện vạch mặt thì cô và tụi nhỏ sẽ đối mặt với nguy hiểm quá lớn.

Rốt cuộc nên làm gì đây…

Lúc này, Đường Thiên Trạch không vì Bắc Minh Quân xuất hiện mà cảm thấy bất an. Ngược lại, anh ta rất nhiệt tình với hoạt động lần này.

Anh ta mang theo hai người, tìm được nhánh cây và thân cây trong rừng, chồng chúng lên mặt đất bên bờ sông.

Lúc này, mọi người đi trên đường nhỏ, từ xa nghe thấy âm thanh của xe gắn máy.

Ngay sau đó, âm thanh càng ngày càng gần. Tất cả mọi người đều bỏ lại mọi việc trong tay xuống, đồng loạt nhìn về phía âm thanh truyền lại.

Ánh sáng lấp lóe, mấy chiếc xe gắn máy xuất hiện, đều là đời cũ, chỉ có thể thấy được trong phim truyền hình về thời kháng chiến.

“Hiệu trưởng, ông tới rồi.” Đường Thiên Trạch nói.

Người tới đúng là hiệu trưởng và mấy người trong ban giám đốc, lãnh đạo cấp cao trong trường.

Sau khi tắt xe gắn máy, Hiệu trưởng bước xuống xe.

Hiệu trưởng ngồi xe xịn đã quen, hôm nay bị xe gắn máy lắc lư đến thất điên bát đảo.

“Phụ huynh và các em hôm nay đều vui vẻ chứ?” Hiệu trưởng cười nói.

Vẻ mặt Đường Thiên Trạch lộ ra vẻ phức tạp, nhíu lông mày: “Cũng được.”

Hiệu trưởng gật đầu, chỉ vào thùng xe phía sau mô tơ: “Tôi mang đến vài thứ cho mọi người, anh gọi mấy người đến bê đi.”
 
Chương 1577


Chương 1577

Các phụ huynh lúc này cũng vây quanh, nhao nhao chào hỏi hiệu trưởng, còn có mấy kẻ cười khẩy nói: “Tôi đã bảo rồi, tìm đồ ăn cái gì, câu cá hay gì đó cũng chỉ là trò chơi thôi, đây chẳng phải vẫn mang theo đồ ăn tới hay sao.”

Hiệu trưởng đúng là mang tới chút đồ ăn, nhưng là đồ tươi. Ông vỗ vai Đường Thiên Trạch: “Bữa tối năm xem ra phải nhờ anh làm chủ bếp rồi.”

Đường Thiên Trạch cười: “Không thành vấn đề, dê tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ha ha, đương nhiên là xong rồi.”

Lúc này, không biết từ lúc nào, Dương Dương đã chạy tới bên người Đường Thiên Trạch, cậu bé giật góc áo anh ta: “Chú xinh đẹp, hôm nay chú đến làm đồ ăn cho chúng cháu mà, chú cũng nói sẽ dạy cháu.”

“Được, hôm nay sẽ dạy cháu.” Đường Thiên Trạch thực sự là hết cách với cậu nhóc tham ăn này, lúc nào cũng bị cậu bé nhìn chằm chằm, nếu không dạy nó chút gì thì e là không yên.

Nói rồi, anh ta chỉ huy mọi người mang nguyên liệu đồ ăn chuyển về phía lều vải của mình, sau đó cúi đầu nói với Dương Dương: “Cháu về bảo với mẹ một tiếng, sau đó đến lều vải của chú nhé.”

“Vâng.” Dương Dương đồng ý, sau đó chạy thật nhanh về lều vải nhà mình.

Bên ngoài náo nhiệt vô cùng, nhưng Bắc Minh Quân lại không có tâm tình đó.

Sắp tới tối, bây giờ là lúc làm cơm tối. Cố Tịch Dao bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Vì không có dao phay, nên cô lấy một con dao nhỏ duy nhất trong hộp dụng cụ dùng thay.

Lúc này, Dương Dương chạy từ bên ngoài vào.

“Mẹ, hiệu trưởng mang nhiều đồ ăn tới lắm, chú xinh đẹp sắp trổ tài rồi. Con muốn chú ấy dạy cho con, chú ấy cũng đồng ý, vậy nhé, giờ con tới lều của chú ấy đây.”

Không đợi Cố Tịch Dao phản ứng lại, Dương Dương đã nhanh như chớp không thấy tăm hơi đâu.

Cố Tịch Dao lắc đầu, đứa nhỏ này đúng là không yên tĩnh được một giây phút nào.

Bắc Minh Quân nghe xong, lập tức đứng dậy, cầm theo gà rừng đã xử lý xong, ra khỏi lều vải.

“Ấy, anh định đi đâu?” Cố Tịch Dao buông dao nhỏ xuống, cũng đuổi theo.

Chỉ thấy Bắc Minh Quân đi một mạch tới lều của Đường Thiên Trạch, anh biết Dương Dương nhất định đang có ở đó.

Lúc này, Đường Thiên Trạch đã gọi người mang đồ ăn mà hiệu trưởng đưa tới trải ra, còn cả dụng cụ nhà bếp bày trước cửa lều.

Đường Thiên Trạch đổi bộ rằn ri đi, thay bằng trang phục đầu bếp.

Đi theo cạnh anh ta là Dương Dương.

Bắc Minh Quân đi đến trước mặt Đường Thiên Trạch, nhìn Dương Dương một cái, lạnh lùng nói: “Đi về với ba.”

Dương Dương cau mày lau miệng, vất vả lắm mới được học chút gì đó với chú xinh đẹp, cậu bé không biết bị lão ba chim chết quấy rầy.

Hiệu trưởng lúc này cũng cười ha ha đi ra khỏi lều vải của Đường Thiên Trạch.

“Anh Bắc Minh, hiếm khi cậu chủ nhỏ có niềm yêu thích với ẩm thực, không bằng để cậu bé và Noton học kỹ năng là được, cũng chỉ là chơi vui thôi, sao lại không cho phép chứ, vậy cũng không được.”

Hiệu trưởng ở bên cạnh dàn xếp, Bắc Minh Quân cũng đành thôi, anh nhìn Đường Thiên Trạch một cái, sau đó quay người đi tới trước nồi và bếp, đặt gà xuống bàn để đồ ăn.
 
Chương 1578


Chương 1578

Điều này khiến hiệu trưởng không nghĩ ra được: “Tổng giám đốc Bắc Minh, chẳng lẽ anh muốn đích thân xuống bếp làm cái này?” Nói xong, ông ta chỉ gà rừng trên bàn đồ ăn.

Cố Tịch Dao cũng dẫn Trình Trình tới, khẽ gật đầu với hiệu trưởng, ngượng ngùng nói: “Hiệu trưởng, gây thêm phiền phức cho ông rồi.”

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn Cố Tịch Dao một chút, Dương Dương đi cùng Đường Thiên Trạch không phải thêm phiền phức mà đích thân anh xuống bếp lại thành gây thêm phiền phức. Rốt cuộc cô ở phe nào vậy.

Cố Tịch Dao thấy Bắc Minh Quân nhìn mình, cũng không nói gì, đành phải đưa Trình Trình ngoan ngoãn đứng cạnh Bắc Minh Quân.

Đường Thiên Trạch thì mỉm cười: “Nếu tổng giám đốc Bắc Minh đã tự mình xuống bếp, vậy tôi cũng không thể ở bên cạnh nhìn, anh đã muốn xào rau, tôi sẽ làm một cái gì đó đặc biệt.”

Nói xong, anh quay người đi vào trong lều mang ra một con dê đã xử lý xong.

“Hôm nay tôi trình diễn tài mọn trước mặt tổng giám đốc Bắc Minh, làm món dê nướng nguyên con.”

Bắc Minh Quân nhìn Đường Thiên Trạch một chút, cười mỉa mai: “Được lắm, vậy hôm nay chúng ta so tài một chút.”

Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh danh tiếng lẫy lừng, tối nay lại so tài nấu ăn với một hướng dẫn viên du lịch Noton không có chút danh tiếng nào.

Đây là trận náo nhiệt ngàn năm có một, đám người lập tức xúm lại xem.

Cố Tịch Dao đi đến bên người Bắc Minh Quân, nhìn đám người chung quanh nhỏ giọng nói với anh: “Có gì hay mà so, chúng ta tới chơi với con, không phải đến tranh đấu.”

“Em đang che chở cho anh ta đấy à?” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói.

Cố Tịch Dao lập tức đỏ mặt: “So tài nấu nướng của anh đi.” Nói xong, cô lách qua đám người, đi về phía lều của mình.

Mặc dù Đường Thiên Trạch không nghe thấy Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao nói gì, nhưng anh ta thấy Cố Tịch Dao là bị tức nên mới bỏ đi.

Anh ta quay lại nhìn Bắc Minh Quân một cái, sau khi nở nụ cười gằn thì nói với Dương Dương: “Đi, chúng ta đi chuẩn bị nướng thịt dê.”

Dương Dương đang đắm chìm trong niềm vui được nướng thịt dê nên không cảm thấy có gì khác thường.

Nhìn Đường Thiên Trạch dẫn Dương Dương đi chuẩn bị nướng thịt, Bắc Minh Quân nói với Trình Trình: “Con đem cá chiều nay câu và mấy cây nấm tới đây.”

Trình Trình đáp vâng, sau đó lách qua đám người, về cầm nguyên liệu nấu ăn.

Đường Thiên Trạch dẫn Dương Dương đi, đám người lập tức chia làm hai nhóm.

Nhóm người ủng hộ Đường Thiên Trạch thì đi theo anh ta.

Ủng hộ Bắc Minh Quân thì ở tại chỗ.

“Chỗ này được, anh mang bàn tới đây.” Đường Thiên Trạch lên tiếng, trợ lý của anh ta nhanh chóng đặt một chiếc bàn gấp trên đồng cỏ.

Dê được đặt trên bàn.

Ngay sau đó, anh ta lại bảo trợ lý đào một rãnh dài nửa mét trên đất, sau đó chọn bốn thân cây tương đối thô, buộc hai thân cây lại rồi chôn ở hai đầu rãnh.

Anh ta rửa sạch tay trong sông nhỏ, rồi nói với Dương Dương:
 
Chương 1579


Chương 1579

“Dương Dương, chúng ta phải làm cho dê một cái spa.” Nói xong, an cầm một bình rượu gia vị, đổ vào tay, sau đó bôi lên thân dê, tiếp theo là xì dầu.

“Việc này sẽ làm cho dê có vị cao cấp.” Nói xong, anh cầm một thanh kim loại trong tay, xuyên qua thân dê, sau đó buộc đùi dê cho chặt, đề phòng trong quá trình xoay, dê sẽ bị rơi xuống.

Đặt dê lên kệ xong, Đường Thiên Trạch cầm dầu ô liu và một chiếc bàn trải, xoa đều dầu lên thân dê.

Cuối cùng rắc thêm một chút muối và gia vị.

Ướp gia vị khoảng nửa giờ, Đường Thiên Trạch sai người chất đầy cành khô vào trong rãnh.

Châm lửa.

Ngọn lửa lập tức dấy lên.

Đường Thiên Trạch cũng chậm rãi chuyển động, để dê được lửa thiêu đều.

Thời gian dần trôi, màu đỏ trắng ban đầu biến thành màu đặc trưng của thịt nướng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng lách tách.

Dầu trên thân dê đã bị nướng cháy.

“Dương Dương, cháu giúp chú một việc, quay cái này theo tốc độ của chú.” Đường Thiên Trạch nói cho cậu bé nghe một vài động tác đơn giản.

Sau đó bảo Dương Dương làm.

Dương Dương làm rất nghiêm túc, nhanh chóng nắm được mấu chốt.

Đường Thiên Trạch hài lòng gật đầu, cầm bàn chải và gia vị đi đến bên cạnh dê bắt đầu đổ dầu, còn thỉnh thoảng vẩy gia vị lên thân dê.

Mùi thơm đặc trưng của thịt dê nướng nhanh chóng lan khắp khu đất cắm trại.

Nhìn người thèm thuồng, thỉnh thoảng lại xoa tay, rất muốn được ăn thử.

Trong lúc Đường Thiên Trạch và Dương Dương đang tiến hành nướng thịt dê thì bên này Bắc Minh Quân cũng đã cho gà rừng và nấm vào nồi hầm.

Cuộc thi tài nấu ăn giữa Bắc Minh Quân và Đường Thiên Trạch đang diễn ra sôi nổi.

Dương Dương và Trình Trình chia nhau ra giúp đỡ bên cạnh bọn họ.

Ngay trước khi Đường Thiên Trạch nướng hết thịt dê thì mấy món ăn của Bắc Minh Quân đã làm xong và bày sẵn lên bàn.

“Chặc chặc…Đúng là món ngon mà.” Hiệu trưởng đứng trước bàn, ngửi mùi thơm của món ăn thơm nức mũi.

Những người vây xung quanh Bắc Minh Quân cũng bắt đầu nịnh nọt: “Chủ tịch Bắc Minh đúng là có tài mà giấu, thật sự rất đáng khâm phục.”

Bắc Minh Quân lại không trúng chiêu trò này của bọn họ, anh tắt lửa và xoay người rời khỏi kệ bếp.

Đúng lúc này liền nghe được tiếng của Dương Dương cách đó không xa đang học lời thoại trong tiểu phẩm trên truyền hình: “Nướng chín rồi, nướng chín rồi. Dê nướng chính tông nóng hổi mới ra lò đây, bảo đảm các người ăn một miếng sẽ muốn ăn thêm miếng nữa…”

Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, Đường Thiên Trạch đặt thịt dê nướng hoàn chỉnh lên bàn.

Người xem xung quanh nhìn thấy dê nướng nguyên con này, cả thân dê vàng rượm, hơi nóng bốc lên nghi ngút còn tỏa ra mũi thơm ngập mũi, khiến ai cũng gật đầu khen không dứt miệng.
 
Chương 1580


Chương 1580

Một lúc sau, các món ngon mà hai bên làm đã được dọn lên bàn. Ngoài ra hiệu trưởng còn yêu cầu đầu bếp mà ông ta mang theo làm thêm một vài món ăn kèm. Một mặt là để tô điểm thêm, mặt khác là do có quá nhiều người, nếu không làm thêm sợ là không đủ chia.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, trời cũng đã nhá nhem tối.

Đường Thiên Trạch cũng yêu cầu trợ lý của mình thắp sáng mấy nhánh cây được dựng thành đống lửa trại bên bờ sông trước đó.

Màn đêm bao trùm trong thung lũng, nhưng nhờ có đống lửa này khiến cho không gian xung quanh không còn cảm giác tối tăm nữa.

Món gà rừng hầm nấm và cá sóc của Bắc Minh Quân và dê nướng nguyên con của Đường Thiên Trạch được mọi người khen ngợi không dứt. Không phải mọi người muốn bợ đỡ ai mà tất cả đều là tiếng lòng của bọn họ.

Mặc kệ ban ngày bận túi bụi, hay uể oải lười biếng, lúc này ai cũng đã đói đến nỗi lưng dán vào ngực rồi, cho nên chẳng mấy chốc thức ăn trên bàn không còn sót lại bao nhiêu.

Cố Tịch Dao bưng bát của mình nhưng không ngồi cạnh đống lửa cùng mọi người mà là tìm một chỗ khá yên tĩnh ngồi xuống.

“Mẹ, sao mẹ không qua đó ăn cùng mọi người? Đợi lát nữa bọn họ sẽ cướp sạch thức ăn cho mà xem.” Dương Dương cầm một miếng dê nướng đi tới bên cạnh Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao mỉm cười nhìn Dương Dương: “Hôm nay con biểu hiện rất tốt, rất đáng khen.” Nói xong cô ôm cậu bé vào lòng hôn lên khuôn mặt tròn mũm mỉm của cậu.

Lập tức Dương Dương vui như nở hoa: “Mẹ, lâu rồi mẹ không có khen con như thế.”

“Đó là vì em chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khiến mẹ hài lòng ngoại trừ việc gây phiền phức.” Lúc này, Trình Trình cũng bưng một cái bát nhỏ đi tới.

“Trình Trình nói không sai, đến đây để mẹ hôn một cái nào… Ừm…” Cố Tịch Dao cũng cho Trình Trình một nụ hôn ngọt ngào.

“Vậy còn tôi thì sao? Mấy thứ hôm nay đều là do tôi dẫn theo Dương Dương làm ra đấy, nhất là con gà rừng kia. Tại sao em không biểu đạt hết vậy?” Giọng nói lạnh lùng này vừa thốt ra lập tức khiến thân thể của ba mẹ con không khỏi run lên.

Giọng nói này không phải của ai khác mà chính là của Bắc Minh Quân đứng phía sau ba người bọn họ, đã vậy anh lặng lẽ đến từ lúc nào cũng không ai để ý.

Cố Tịch Dao quay đầu, nhưng thái độ đối với anh không tốt giống như đối với hai đứa bé. Cô liếc mắt nhìn anh: “Còn về anh à.. Cút sang một bên đi. ”

“…”

Bắc Minh Quân hơi chau mày. Tuy anh đã đoán được phản ứng của Cố Tịch Dao nhưng không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy.

Anh giống như một đứa bé gặp thất bại, mang theo vẻ mặt lạnh căm căm đi vào lều vải.

Bóng đêm càng lúc càng sâu, tiếng người ầm ĩ dần dần trở nên thưa thớt, thật ra lúc này cũng chưa muộn lắm nhưng do cả ngày mệt nhọc lại thêm lúc tối ăn uống no say nên khiến cho mọi người ai cảm thấy uể oải.

Những thân cây đã cháy hết, thung lũng sôi động bắt đầu trở nên yên tĩnh khi ngọn lửa trại dần tắt.

Lúc này trong thung lũng, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ, tiếng côn trùng và tiếng gió xào xạc.

Cố Tịch Dao một tay chống đầu nằm trong lều.

Mặc dù lều vải dù có lớp vải chống thấm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của lớp cỏ dưới thân.

Trước mặt cô, Trình Trình và Dương Dương đã say giấc trong túi ngủ của mình.
 
Chương 1581


Chương 1581

Không có ánh đèn neon rực rỡ, không có tiếng xe cộ ồn ào như ở thành phố, nơi này thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy cơ thể và tâm trí được giải phóng, hoàn toàn thư giãn.

Cảm giác này tương tự như lúc ở trong trang trại của cô Phương.

Cô ngáp một cái, mượn ánh trăng lọt qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể thấy lúc này trong lều vải chỉ có ba mẹ con cô, không hề có bóng dáng của Bắc Minh Quân.

Vốn dĩ lúc ăn cơm rõ ràng cô đã thấy Bắc Minh Quân đi vào lều vải, nhưng lúc này không biết anh lại đi ra ngoài vào lúc nào rồi.

Đã muộn như vậy rồi anh còn có thể đi đâu được chứ? Cố Tịch Dao hơi lo lắng cho anh nhưng rất nhanh cô đã vứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Mặc kệ anh. Dù sao anh cũng không phải là trả con, huống chi hôm nay cho dù anh có đi sâu vào rừng thì cũng vẫn có thể trở về an toàn.

Cho dù mọi người ở đây có chuyện thì anh cũng sẽ không sao. Bỏ đi, mặc kệ anh. Mạc Tịch Dao dứt khoát chui vào túi ngủ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ…

Lúc này, ở bìa rừng cách chỗ cắm trại không xa, có một người đàn ông cao lớn đang đứng, phía trên đầu anh là ánh trăng sáng đang chiếu xuống thung lũng.

Ánh trăng sáng rực, kéo cái bóng của người đàn ông trở nên rất dài.

Người đàn ông đó chính là Bắc Minh Quân.

Tuy bóng đêm yên tĩnh vắng lặng nhưng anh lại hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng cành cây bị giẫm nát.

“Ha ha, không ngờ chủ tịch Bắc Minh lại còn có nhã hứng đứng ở đây ngắm trăng nữa đấy.”

Bắc Minh Quân không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người đứng sau lưng là Đường Thiên Trạch: “Anh cũng vẫn chưa ngủ, không phải là đến đây để ngắm trăng đấy chứ?”

Đường Thiên Trạch nhìn bóng lưng của Bắc Minh Quân cười lạnh lùng: “Tôi cũng không có nhã hứng và rảnh rỗi như chủ tịch Bắc Minh. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Bắc Minh Quân chậm rãi xoay người, đôi mắt nhìn Đường Thiên Trạch lóe lên hai vệt sáng lạnh lẽo.

“Chủ tịch Bắc Minh không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ?” Đường Thiên Trạch tỏ vẻ thảnh thơi đi về trước mấy bước.

“Rốt cuộc mục đích anh đến gần bọn họ là gì?” Bắc Minh Quân không có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu động cơ của Đường Thiên Trạch cho nên anh hỏi thẳng.

“Bọn họ trong miệng của chủ tịch Bắc Minh là ai? Cố Tịch Dao hay là hai đứa bé? Ha ha, tôi chỉ là tình cờ gặp gỡ bọn họ. Trên đường đưa bọn họ về nhà quen biết nhau mà thôi.” Đường Thiên Trạch nhìn ra được Bắc Minh Quân rất lo lắng cho ba người bọn họ.

Bắc Minh Quân híp mắt lại. Đường Thiên Trạch càng nói hờ hững như vậy càng tồn tại mục đích nhất định: “Đừng phủi sạch bản thân như vậy. Vẫn là câu nói cũ, cách bọn họ xa một chút, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.”

“Đúng là nhìn không ra, người luôn thờ ơ lạnh lùng như Bắc Minh Quân mà bây giờ lại có tình người rồi đấy. Chỉ có điều bây giờ tôi còn đang phấn khích, vẫn chơi chưa đã. Nếu anh khiến tôi cuống lên thì tôi không thể bảo đảm sự an toàn của bọn họ đâu.”

Bắc Minh Quân vừa nghe vậy, hai mắt híp lại: “Anh đây là đang uy hiếp tôi sao? Từ nhỏ đến lớn tôi không sợ nhất chính là bị người khác uy hiếp.”
 
Chương 1582


Chương 1582

Đường Thiên Trạch cười lạnh lùng: “Ồ? Vậy thì anh thử tìm xem rốt cuộc mấu chốt của tôi ở đâu? Nếu may mắn, bọn họ có thể yên ổn thêm vài ngày.”

“Tôi cảnh cáo anh nếu anh dám động đến nửa sợi tóc của bọn họ tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.” Nói xong, Bắc Minh Quân bất ngờ vung tay lên đánh Đường Thiên Trạch.

Đường Thiên Trạch không biết có để ý không, càng không biết anh ta có đề phòng hay không.

Chỉ nghe được “Bốp…” một tiếng, chỉ thấy nắm đấm của Bắc Minh Quân đã đấm lên tay Đường Thiên Trạch.

“Chậc chậc chậc … Tôi biết thế nào anh cũng sẽ giở chiêu này. Thật không ngờ, tôi luôn cảm thấy dù có gặp bất cứ chuyện gì anh vẫn luôn bình tĩnh nhưng bây giờ có vẻ như anh không còn là Bắc Minh Quân mà tôi từng biết nữa rồi? Sao anh lại có thể hấp tấp như vậy chứ? Đây là điều tối kỵ với những người làm việc lớn đấy.”

Đường Thiên Trạch buông nắm đấm của Bắc Minh Quân ra, khẽ phủi tay: “Chỉ có điều tôi sẽ không giống anh, tôi đủ bình tĩnh. Vì vậy, tôi nhất định sẽ có thể đánh bại anh. Những gì anh nợ tôi tôi sẽ lấy lại từng thứ một, không chỉ vậy mà còn đòi thêm chút lãi nữa.”

Bắc Minh Quân thu hồi nắm đấm, nhìn chằm chằm anh ta: “Anh đây là có ý gì?” Anh chợt nghĩ đến người trên chiếc xe Audi màu trắng mà anh nhìn thấy ở tầng hầm của khách sạn Night Demon.

“Có phải anh là người lái xe ngang qua tầng hầm khách sạn hôm đó không?”

Khi Bắc Minh Quân hỏi câu này, anh đã dự đoán Đường Thiên Trạch có thể sẽ không thừa nhận. Dù sao thì chuyện này cũng đã gây xôn xao dư luận.

Nếu thừa nhận thì rất có thể phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Không ngờ, Đường Thiên Trạch lại dứt khoát gật đầu: “Anh có ánh mắt rất tốt. Quả thật hôm đó tôi có xuất hiện ở hiện trường tai nạn. Tôi vốn muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy tâm trạng của anh không được tốt, tôi chỉ đành lái xe rời đi mà thôi. Sau đó tôi cũng là tôi xem báo mới biết được chỗ đó của anh xảy ra án mạng rồi hơn nữa tôi còn biết từ sau ngày hôm đó, anh còn làm ra những chuyện mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ làm, đến cuối cùng vì một chuyện nhỏ như hạt vừng mà phải ra tòa. Nhưng càng khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là anh vậy mà lại thua kiện.”

Nói tới đây anh ta không khỏi lắc đầu.

Bắc Minh Quân đúng là càng nghe càng tức, nắm đấm bị anh siết chặt đến nỗi kêu lên “răng rắc”: “Anh nói chuyện này là có ý gì? Vừa bắt đầu tôi đã cảm thấy chuyện kia là do anh làm rồi. Có chuyện gì thì anh cứ nhắm vào tôi là được. Anh ra chiêu nào tôi sẽ tiếp chiêu đó, chứ đừng làm những chuyện lén lút như vậy.”

Đường Thiên Trạch xua tay: “Bắc Minh Quân, anh nghe cho rõ đây, tôi chỉ là đi ngang qua đó nhưng tôi không thừa nhận chuyện hôm đó là do tôi làm. Nếu anh cho là như vậy thì lấy chứng cứ ra đây.”

Anh ta vừa nói xong hai tia chớp bắn ra từ chân trời cách đó không xa khiến bầu xanh thẳm lóe lên sáng ngời.

Tiếp theo từ phía xa mơ hồ truyền đến tiếng sấm rền vang.

Đường Thiên Trạch ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại nhìn rừng cây xung quanh, vẻ mặt vừa rồi hoàn toàn thay đổi.

Anh ta hơi nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên hơi căng thẳng.

Sau đó anh ta quay đầu lại nói với Bắc Minh Quân: “Tôi không có thời gian để ở đây đôi co với anh. Nếu anh không muốn cô Cố và hai đứa con của anh xảy ra chuyện thì mau kêu bọn họ dậy, dẫn bọn họ rời khỏi nơi đây, nếu không anh sẽ hối hận.”

Bắc Minh Quân lại không bị trúng trò này của Đường Thiên Trạch: “Anh đừng nghĩ việc đã bại lộ thì tìm cơ hội chạy trốn. Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ hơn nữa tôi sẽ khiến anh trả giá nặng nề!”

Đường Thiên Trạch dường như không coi trọng lời nói của Bắc Minh Quân, anh ta vừa chạy vội về phía chỗ cắm trại vừa nói: “Được đó, cho dù anh có giở thủ đoạn gì tôi cũng sẽ tiếp đến cùng!”
 
Chương 1583


Chương 1583

Nói xong, anh ta gõ lên cửa lều mỗ chỗ anh ta đi ngang qua: “Dậy, mau thức dậy thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị sơ tán khỏi đây!”

Bắc Minh Quân nhìn vẻ mặt lo lắng còn có giọng điệu căng thẳng của Đường Thiên Trạch khi gọi những người trong lều thức dậy. Lẽ nào không phải anh ta đang diễn kịch mà là đang nói thật sự có chuyện gì sắp xảy ra sao?

Anh nhìn lên bầu trời tia chớp lóe lên càng lúc càng nhiều, và tiếng sấm rền vang phía xa đang dần dần tới gần.

Không phải trời sắp mưa sao? Anh ta có cần căng thẳng vậy không?

Tuy trong lòng Bắc Minh Quân nghĩ như vậy nhưng vì sự an toàn của Cố Tịch Dao và các con anh cũng nhanh chóng chạy về lều của bọn họ.

Lúc này, Cố Tịch Dao vừa mới ngủ không lâu, Bắc Minh Quân đã vọt từ ngoài vào kéo cô dậy.

Cố Tịch Dao cả kinh mở mắt: “Anh muốn làm gì?” Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang nhìn mình của Bắc Minh Quân, còn tưởng rằng tên này muốn giở trò gì nữa đấy?

Cô liều mạng dùng sức tránh khỏi tay của Bắc Minh Quân: “Anh đừng làm bừa, nơi này là lều vải, bên ngoài còn có rất nhiều người, hơn nữa bọn trẻ cũng ở bên cạnh…”

Bắc Minh Quân nhíu mày: “Em nghĩ chuyện hay gì thế? Mau dậy đi, gọi các con dậy nhanh lên, chỗ này có thể gặp nguy hiểm.”

Cố Tịch Dao bị lời nói của Bắc Minh Quân làm cho sững người. Cái gì gọi là “chuyện hay gì chứ?’ Rõ ràng những chuyện xấu kia đều là hành vi từ trước tới nay của anh ta đối với cô có được hay không?

Nhưng nương theo ánh trăng cô nhìn thấy Bắc Minh Quân đang vội vàng thu dọn một số dụng cụ, thậm chí còn thử đèn pin.

Lúc này một tia chớp lại lóe lên, rọi sáng bầu trời bên ngoài lều vải.

Lúc này cô cũng nghe thấy tiếng sấm xa xa đang dần dần áp sát.

Cố Tịch Dao không dám lơ là, cô vội vàng túm lấy Trình Trình và Dương Dương từ trong túi ngủ của bọn họ ra. Trình Trình còn dễ nói không tới vài giây đã tỉnh lại.

Nhưng Dương Dương thì không phải vậy, một khi đã nằm xuống gối là ngủ say như chết, gọi thế nào cũng không dậy được.

Cố Tịch Dao cắn răng nói: “Dương Dương, nếu con không thức dậy thì mẹ sẽ không khách sáo đâu đấy!” Cô nói xong vẫn không thấy cậu bé có động tĩnh gì thì dứt khoát kéo quần của cậu bé lên, sau đó dùng hai ngón tay véo lên mông của cậu: “Đã đến lúc nào rồi, xem con còn ngủ nữa được không?”

“A!”

Dương Dương hét lên một tiếng sau đó cơ thể nhỏ bé ngồi bật dậy.

Trình Trình xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, nhìn cảnh tượng trước mắt cả người cậu không khỏi rùng mình. Cũng may bản thân cậu không giống Dương Dương.

“Mẹ, con mới ngủ sao mẹ lại gọi con dậy chứ?” Dương Dương bũi môi, nhíu mày vừa càu nhàu nhìn Cố Tịch Dao vừa xoa xoa cái mông bị véo đau của mình.

Không đợi Cố Tịch Dao trả lời, Bắc Minh Quân đã chuẩn bị xong đồ đạc đang ở bên cạnh mở miệng nói trước: “Nếu con còn muốn thấy mặt trời ngày mai thì lập tức thức dậy chuẩn bị kỹ đồ đạc của bản thân, một hồi sau khi đi ra khỏi đây phải đi theo sát ba và mẹ con.”

Lúc này, những người trong khu cắm trại cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn.

“Không được, con muốn đi tìm Ngô Tiểu Nhị.” Dương Dương không biết tại sao, lập tức trở nên lanh lẹ, thân hình nhỏ bé vọt thẳng ra khỏi lều vải.
 
Chương 1584


Chương 1584

Cố Tịch Dao còn chưa nghe rõ đã thấy Dương Dương chạy ra ngoài như một làn khói. Chuyện đang gấp, cô nhìn về phía cửa lều hô lớn lên: “Dương Dương, con muốn đi đâu vậy?!”

Trình Trình ở bên cạnh Dương Dương nên nghe rất rõ: “Mẹ, Dương Dương nói muốn đi tìm Ngô Tiểu Nhị.”

“Bây giờ đã là lúc nào rồi chứ, thằng bé vẫn còn thời gian đi tìm Ngô Tiểu Nhị sao?” Cố Tịch Dao nhíu mày, sau đó nói với Trình Trình: “Cục cưng, một hồi con và ba nhanh chóng rời khỏi nơi này, mẹ sẽ đi tìm Dương Dương, con biết rồi chưa?”

Trình Trình gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Mẹ và Dương Dương phải bình yên trở về đấy.”

Cố Tịch Dao gật đầu. Cô nhanh chóng thu dọn qua loa đồ đạc sau đó xoay người đi ra khỏi cửa lều.

Lúc cô đi đến cửa liền bị Bắc Minh Quân cản lại: “Em muốn làm gì?”

“Anh không nghe thấy sao? Tôi phải đi tìm con trai!” Lúc này Cố Tịch Dao đúng là hơi cuống lên.

Cô biết bên ngoài ầm ĩ như vậy nếu như Dương Dương bị người khác đụng bị thương thì phải là sao?

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao, sau đó giao đèn pin vào tay cô: “Em mang theo Trình Trình rời khỏi nơi này trước, tôi đi tìm Dương Dương.”

Nói xong, anh xoay người ra khỏi lều vải.

Bắc Minh Quân đi nhanh đến nỗi ngay cả Cố Tịch Dao không kịp dặn dò anh câu nào liền không thấy bóng dáng anh đâu.

Đã như vậy, Cố Tịch Dao liền kéo tay Trình Trình vội vàng ra khỏi lều vải.

Lúc này, liền nghe được tiếng của Đường Thiên Trạch hét lớn qua loa: “Xin mọi người đừng hoảng sợ, dọc theo con đường này chúng ta sẽ đi về phía con đường mà mà sáng nay chúng ta đã đi vào, tôi sẽ cho người đi trước dẫn đường.”

Mọi người đều mới bị đánh thức, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, mơ mơ màng chỉ biết đi theo người trước mặt.

Thật ra bọn họ đều đang oán giận: “Đây là hoạt động ba con gì chứ? Hoàn toàn chính là huấn luyện cắm trại ngoài trời mà.”

Bắc Minh Quân vọt vào đoàn người, đưa tay dùng sức đẩy người sắp va vào anh ra.

Chờ lúc anh từ đám đông lao ra thì thấy Dương Dương đang đứng trước một cửa lều hét lớn: “Ngô Tiểu Nhị, mau chạy lấy mạng!”

Nhưng trong lều trừ truyền ra tiếng ngáy của Ngô Tiểu Nhị ra thì không có bất kỳ động tĩnh gì khác.

Cửa lều bị đóng chặt từ bên trong, người bên ngoài không mở ra được, Dương Dương thật sự rất lo lắng.

Lúc này Bắc Minh Quân đi tới bên cạnh cậu bé.

Dương Dương thấy ba mình đi tới, hai mắt lập tức sáng lên: “Ba, ba mau giúp con gọi bọn họ dậy. Con thật không muốn vừa mới lên làm lão đại đã làm mất đàn em của mình, sau này ai dám lăn lộn với con nữa chứ?”

Bắc Minh Quân dứt khoát rút dao trong người ra, vừa dùng dao chém mở cửa lều, vừa nói với Dương Dương: “Không ngờ con còn là một lão đại có trách nhiệm đấy. Được rồi, mở được rồi, con mau vào cứu đàn em của con đi.”

Dương Dương lập tức chạy vọt vào cửa lều vải đang mở, vào lều chỉ thấy hai ba con lão Ngô đang ngủ say.

Dương Dương đẩy mạnh cả hai người họ, nhưng cả hai lại không có phản ứng gì cả.

Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên cậu nhớ đến cách mà lúc nãy mẹ cậu làm với cậu.
 
Chương 1585


Chương 1585

Nhưng cậu lại cảm thấy khó xử nhìn hai người này. Cậu cũng không thể kéo quần của người ta đúng không? Nếu không sẽ bị hiểu lầm là biến thái mất.

“Này, con nhanh lên một chút được không?” Bắc Minh Quân không đi theo Dương Dương vào trong. Anh chỉ đứng ở cửa nhìn mọi người đều chạy theo về phía con đường lúc sáng bọn họ đến đây theo sự chỉ dẫn của thủ hạ Đường Thiên Trạch.

Lúc này chớp giật tới tấp, từ trong rừng cây thỉnh thoảng thổi tới mấy cơn gió lớn.

Lần này Bắc Minh Quân cũng thừa nhận phán đoán trước đó của Đường Thiên Trạch là rất chuẩn xác, nơi này sắp đón mưa to.

Nhìn mấy túp lều vải nằm rải rác và địa hình cắm trại ở đây, nếu mưa gió ập xuống chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Dương Dương nhìn hai người mập mạp trước mặt: “Mình chỉ có thể làm như vậy!”

Nói xong thân hình nhỏ bé của cậu liền ngồi thẳng lên lồng ngực đang nằm ngửa của Ngô Lão Nhị.

Dương Dương duỗi hai tay ra, dùng hết sức véo lên mặt Ngô Lão Nhị.

Lúc đầu ông ta còn không có phản ứng gì, Dương Dương sắp dùng hết sức lực non nớt của mình véo ông ta rồi.

“Ừm!” Theo tiếng rên, cơ thể của Ngô Lão Nhị đột nhiên ngồi bật dậy đồng thời hất cái người đang ngồi trên mình ông ta té xuống đất.

“Ai? Ai? Còn chưa có người nào dám quấy rầy mộng đẹp của Ngô Lão Nhị ta đâu?” Ngô Lão Nhị dụi mắt, vẻ mặt tức giận.

Dương Dương khó khăn lắm mới bò dậy được: “Đương nhiên là tôi, lão đại của con trai ông rồi. Các người thức dậy nhanh lên, những người khác đều chạy thoát thân rồi!”

Tuy Ngô Lão Nhị không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe thấy từ “chạy thoát thân” thì như thể chạm vào sợi dây thần kinh nhạy cảm của ông ta.

Ông ta lập tức đứng lên, nhưng lại không có thời gian để gọi con trai mình mà là xách Ngô Tiểu Nhị trong tay.

Dương Dương dẫn bọn họ ra khỏi lều vải, chỉ vào con đường lúc bọn họ đi đến: “Mọi người đều chạy về phía bên kia, chúng ta mau đuổi theo bọn họ.”

Lúc này, Đường Thiên Trạch cũng đã kiểm tra trong lều vải hết một lượt, xác định đã không còn ai.

Hiệu trưởng bọn họ sau khi kết thúc tiệc tối lửa trại đã trở về ngay trong đêm.

Dương Dương thấy Đường Thiên Trạch vẫn còn ở đây, vội vàng nói với anh ta: “Chú đẹp trai, mau đuổi theo những người ở phía trước đi.”

Đường Thiên Trạch cũng cầm theo đèn pin đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, gật đầu với Dương Dương: “Lát nữa còn phải chạy một quãng đường rất dài, không bằng để chú cõng cháu.” Nói xong anh ta ngồi xổm xuống làm tư thế muốn cõng Dương Dương.

Làm sao Bắc Minh Quân có để cho anh ta cõng con trai của mình chứ?

Anh lạnh lùng nói: “Không làm phiền anh, anh cầm đèn pin dẫn đường là được.” Anh vừa nói xong thì xốc hai tay lên lập tức Dương Dương đã ở trên lưng anh rồi.

Đường Thiên Trạch đứng lên: “Chủ tịch Bắc Minh cũng không cần nhạy cảm như thế chứ?”

Bắc Minh Quân không để ý đến anh ta, chỉ nói với Ngô Lão Nhị ở bên cạnh: “Chúng ta đi nhanh một chút.”
 
Chương 1586


Chương 1586

Thế là hai người lớn cõng hai đứa bé nhanh chóng đi về phía đoàn người.

Đường Thiên Trạch nhìn theo bóng lưng của Bắc Minh Quân, khẽ cười. Đúng là một anh chàng nhạy cảm. “Trò chơi này càng ngày càng vui, Bắc Minh Quân, trước khi tôi chơi chán tôi sẽ không để anh gặp chuyện gì đâu.”

Anh ta cầm đèn pin chạy theo bọn họ, sau đó chạy lên phía trước chiếu sáng đường cho bọn họ.

Không thể phủ nhận, thể lực của ba người này đều rất tốt, rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp mọi người.

Trận mưa lớn này dường như đến sớm hơn dự đoán của Đường Thiên Trạch.

Lúc đầu chỉ là mưa lắc rắc, tiếp đó nương theo chớp giật giọt mưa càng lúc càng lớn.

Những người ban đầu nghĩ rằng đây chỉ là một hoạt động trong chương trình cắm trại, lúc này dần dần cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ xốc lại tinh thần dẫn mấy đứa bé đi theo người dẫn đầu nhanh chóng rút lui khỏi miệng núi một cách rất có trật tự.

Mưa rơi lúc càng lớn, tiếng sấm chói rền vang khiến người khác điếc tai.

Cố Tịch Dao dẫn theo Trình Trình đi phía trước nhưng dọc theo đường đi cô luôn lo lắng không biết Bắc Minh Quân có tìm được Dương Dương không? Không biết bọn họ có đang ở phía sau đội ngũ này không?

Trời mưa lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.

Theo mưa rơi càng lúc càng lớn, lúc này dòng nước lững lờ trong con sông bên ven đường đã bắt đầu chảy xiết.

Trên mặt sông còn lập lờ một số cành cây nhỏ bị nước cuốn trôi từ thượng nguồn xuống.

Không chỉ có như vậy, nước sông còn đang không ngừng dâng lên, sắp bằng con đường nhỏ rồi.

Mưa gió ban đêm thường rất mạnh, chẳng mấy chốc quần áo của mọi người đều ướt sũng, gió vù vù thổi lên mặt người rát như dao cắt.

Vách núi kẹp giữa lối đi và dòng sông không còn cảnh đẹp như ban ngày nữa, mà lúc này đã nhuốm một màu đen kịt. Đêm tối như mực lại không có ánh trăng, con đường phía trước trở nên vô cùng khó đi.

Trong bóng đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào của dòng sông nhỏ cách đó không xa.

Khi bọn họ đến đây, ai cũng cảm thấy con đường này rất dài, bởi vì mọi người đều không biết bọn họ phải đi bao lâu để đến đích.

Mà bây giờ thì khác. Mặc dù bọn họ đã bước rất nhanh nhưng vẫn còn cảm thấy đường ra còn rất xa.

Phải nói là còn xa hơn so với lúc mới đến.

Con đường đá cuội dưới chân bị nước mưa dội xuống đã trở nên lầy lội khó đi.

Sau khi Bắc Minh Quân cõng Dương Dương trên lưng đuổi kịp đám người, anh cũng không hề bước chậm lại, mà là cõng theo Dương Dương chen vào đám người.

Ánh mắt sáng như mắt chim ưng của anh không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Cố Tịch Dao và Trình Trình trong đám đông.

Mãi cho đến khi bọn bọn họ len lỏi lên mấy hàng người phía trước anh mới nhìn thấy bóng dáng đi đầu của Cố Tịch Dao.

Có thể thấy, mặc dù đang dẫn Trình Trình đi phía trước, nhưng cô thể lực của cô đã không chống đỡ được nữa rồi. Nếu ngã xuống, những người phía sau hoàn toàn sẽ không kịp né tránh, có lẽ sẽ dẫn đến thảm kịch lớn.

Bắc Minh Quân bước nhanh hơn đến bên cạnh Cố Tịch Dao: “Em giao con cho tôi. Em chăm sóc tốt cho mình là được.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom