Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1352


Chương 1352

“Được rồi, cũng nói đến đây rồi, chuyện của bộ phận thiết kế cũng coi như có một số cách giải quyết. Vậy tôi yên lặng chờ kết quả.” Bắc Minh Quân nói rồi thì đứng dậy rời khỏi.

Lúc này Bắc Minh Tử Di mỉm cười đi đến trước mặt của Bắc Minh Quân: “Chú hai, sau này chú cũng đừng cứ bận chuyện khác, cũng nên để ý đến công việc của bộ phận thiết kế của chúng tôi. Nếu không, tôi chắc chú sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ đặc sắc.”

Bắc Minh Quân lạnh lùng nhìn Bắc Mịnh Khởi Hiên: “Tôi còn tưởng rằng cậu ở bộ phận thiết kế sẽ giống như con chuột. Không ngờ cậu có gan đến vậy. Được, nếu cậu đã đưa ra cách nghĩ như thế thì tôi không phản bác cậu nữa. Cậu tốt nhất làm cho sạch sẽ dứt khoát, đừng để tôi túm được điểm gì.”

“Hừ hừ, dễ mà dễ mà.” Bắc Mịnh Khởi Hiên thoải mái nói.

Sau đó anh ta lại xoay người hướng về phía bàn họp: “Đúng rồi, nói cho mọi người một tin tốt, ngày mai chính là ngày cưới của Bắc Minh tổng chú hai tôi, chúng ta có phải lên chúc mừng chú ấy tân hôn vui vẻ, cùng thím hai dung mạo như hoa sống đến đầu bạc răng long hay không.”

Vừa dứt lời Bắc Mịnh Khởi Hiên dẫn đầu vỗ tay, người ngồi đó cũng đều đứng dậy vỗ tay với Bắc Minh Quân.

Hình Uy lông mày hơi nhíu lại, anh ta biết Bắc Mịnh Khởi Hiên đây rõ ràng là mỗi mỉa mai ông chủ trước mặt mọi người.

Anh ta lo lắng liếc nhìn ông chủ, chỉ thấy Bắc Minh Quân cuộn tay thành nắm đấm, hơn nữa còn siết chặt lại.

Hình Uy âm thầm oán trách Bắc Mịnh Khởi Hiên, lại lo lắng ông chủ sẽ thật sự không khống chế được mình, ở trước mặt mọi người mà đấm vào mặt của Bắc Mịnh Khởi Hiên.

Có điều vẫn may, chuyện anh ta lo lắng cuối cùng không có xảy ra.

Bắc Minh Quân sau khi liếc nhìn Bắc Mịnh Khởi Hiên, quay sang nói với Hình Uy: “Chúng ta đi.”

Nói xong, anh dẫn Hình uy rời khỏi phòng họp.

Bắc Mịnh Khởi Hiên thấy Bắc Minh bất ngờ rời khỏi, mắt hơi híp lại, khóe môi lộ ra nụ cười khinh thường.

Bắc Mịnh Khởi Hiên về đến chỗ ở của mình, không kìm được hưng phấn khi mình hôm nay đã đả kích thành công Bắc Minh Quân, cầm một chai rượu vang và một chiếc ly, để chúng lên bàn trà.

Sau đó ngồi trên sô pha, thả lỏng gân cốt của mình.

Bị Bắc Minh Quân đè ép lâu như vậy, cuối cùng có cơ hội trở mình rồi.

Lúc này, điện thoại của anh ta lại đổ chuông.

Bắc Mịnh Khởi Hiên không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến, thật ra anh ta rất phản cảm người này cả ngày cứ như cái bóng ma nhìn chằm chằm mình.

Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Điều này khiến anh ta cảm thấy mình giống như một con rối có dây bị người ta khống chế.

Có điều tâm trạng hôm nay của anh rất tốt, thuận tay cầm lấy điện thoại: “Có chuyện gì, mau nói.”

“Ha ha, hôm nay cậu thành công chọc Bắc Minh Quân phải tức giận rời khỏi, lẽ nào không đáng chúc mừng sao?” Người đàn ông ngồi mũ lưỡi trai ngồi trên sô pha nói.

Bắc Mịnh Khởi Hiên cầm ly rượu lên, khẽ khàng gõ vào chai rượu.

Thủy tinh phát ra tiếng va chạm giòn giã.

Sau đó nói: “Anh nghe thấy chưa, tôi bây giờ đang mở rượu chúc mừng đó. Có cần qua đây uống cùng với tôi vài ly không?”

Bắc Mịnh Khởi Hiên tuy thường cùng người đàn ông đội mũ lưỡi chai nói chuyện điện thoại, nhưng anh ta cũng chưa từng gặp người này rốt cuộc anh ta có dáng vẻ gì.

Tuy biết người này thần bí, không lúc nào không giám sát mình.
 
Chương 1353


Chương 1353

Anh ta cũng rất muốn tìm ra người này, nhưng cuối cùng vẫn thất bại mà bỏ cuộc. Bởi vì người này từ đầu đến cuối không có chỗ cố định, vốn dĩ khi cho rằng ở trước mắt, anh ta lại dùng cuộc gọi cách hàng nghìn dặm khiến manh mối của anh ta bị đứt đoạn.

Vì thế, ai cũng được. Chỉ cần có thể giúp anh ta giành lại Bắc Minh Thị, vậy thì có thể làm đồng đội.

Hơn nữa, còn có một điều quan trọng nhất chính là: trong tay người ta cầm chuôi, không thể không hợp tác với anh ta được…

Nhận được lời mời của Bắc Mịnh Khởi Hiên, người đàn ông đội mũ lưỡi trai chỉ cười khan vài tiếng vào trong ống nghe: “Cậu Bắc Minh, cậu vẫn là tự mình chúc mừng đi. Tôi nếu như đến chắc sẽ phá vỡ nhã hứng của cậu. Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, vậy nợ đó chúng tôi sẽ suy nghĩ giảm bớt lãi cho cậu.”

Sau khi nói xong tất cả, người đàn ông đội mũ lưỡi trai dường như một câu ẩn chứa sự cảnh cáo: “Chỉ cần hai ba con các cậu ngoan ngoan nghe lời của chúng tôi, hai bên chúng ta cùng thắng, nếu không…” Anh ta kéo dài hơi, sau đó nói: “Cuối cùng chịu thiệt chỉ có các người!” Dứt lời, thì nghe thấy tiếng tút tút từ ống nghe.

Bắc Mịnh Khởi Hiên để điện thoại sang một bên, sau đó rót một lý rượu đầy, ngửa đầu uống sạch.

Sau đó rời khỏi chỗ ở của mình, lái xe đến một căn biệt thự ở cạnh thành phố A.

Chỗ này là điểm dừng chân cuối cùng của Bắc Minh Triều Lâm ở thành phố A, ông ta và Lan Hồng sống ở đây.

Bắc Mịnh Khởi Hiên bước vào cửa, Lan Hồng vội vàng ra đón, thấy thần sắc của con trai, còn mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra từ trên người, không khỏi khiến bà ta hơi nhíu mày.

Làm gì có người mẹ nào không thương con trai, bà ta có hơi không nhịn được mà nói: “Tử Du, vì chuyện của ba con thật sự làm khó cho con rồi.”

Bắc Mịnh Khởi Hiên nhìn mẹ, phần lệ khí trong mắt đó nháy mắt tan biến: ‘Mẹ, không cần nói như thế. Ba nợ con trả là chuyện hiển nhiên, hơn nữa đây cũng không đơn giản có điểm này, còn cả ân oán.”

Nói đến đây, Bắc Mịnh Khởi Hiên nhìn xung quanh một lát: “Mẹ, ba con đâu?”

Lan Hồng thở dài: “Ông ấy nói tâm trạng không tốt, lái xe ra ngoài hít thở, đã đi được một lúc rồi.”

Bắc Mịnh Khởi Hiên gật đầu, đỡ vai của Lan Hồng ngồi xuống trước sô pha, quan tâm hỏi: “Người giúp đỡ đó không có đến làm phiền mẹ và ba chứ?”

Lan Hồng khẽ lắc đầu.

Bắc Minh Quân dẫn Hình Uy rời khỏi tập đoàn Bắc Minh Thị, vừa lên xe đã phân phó Hình Uy, gọi người đổi nơi tổ chức hôn lễ từ khách sạn lớn Daredevil Empire thành gia viên tư nhân toàn cây cách khách sạn chỉ một con phố, tổ chức trên một khoảng xanh của cây cỏ.

Hình Uy cũng rất nhanh sắp xếp được người lo liệu, mọi thứ sau khi sắp xếp ổn thỏa, anh ta không nhịn được hỏi Bắc Minh Quân: “Ông chủ, tại sao muốn tổ chức ở đó, tổ chức ở khách sạn không phải rất tốt hay sao?”

Bắc Minh Quân khẽ lắc đầu: “Tôi chỉ nghĩ ở đó tổ chức một hôn lễ đơn giản, không muốn có bất cứ người ngoài nào đến tham gia hôn lễ.

Hình Uy nghe thế thì thầm nhíu mày. Bắc Minh Thị, có danh vọng rất lớn ở thành phố A, nhất là chuyện Bắc Minh Quân chuẩn bị tổ chức hôn lễ ở khách sạn Daredevil Empire, đã có rất nhiều phương tiện truyền thông đều đã nghe tin rồi.

Lý do tại sao trên đó không có bài báo nhắc đến bọn họ, đều là bởi vì Hình Uy ở đằng sau cố gắng khống chế toàn cục.
 
Chương 1354


Chương 1354

Bây giờ đột nhiên muốn đổi địa điểm, thật sự làm cho Hình uy trở tay không kịp. Xem ra chỉ có xong việc rồi lại đi xử lý chuyện của cánh truyền thông rồi.

“Ông chủ, vậy chúng ta giờ chuẩn bị đi đâu?” Hình Uy hỏi.

“Đến bệnh viện.” Bắc Minh Quân nhàn nhạt nói một câu.

Bệnh tình của ông cụ Bắc Minh hai ngày nay dường như có thay đổi, hôm kia sau khi trải qua một lần điều trị, hôm qua không có bất kỳ ai làm phiền, cơ thể đã trở nên tốt hơn. Động tác tay chân của ông hôm nay có thể lớn hơn không ít, giọng cũng rõ hơn một chút.

Khi Bắc Minh Quân dẫn Hình uy đến phòng bệnh, bác sĩ trực ban đã nói với anh tin tức tốt này.

Bắc Minh Quân mây đen ngập trời lúc này mới tan biến một ít.

Hình Uy canh ở trong phòng quan sát, một mình Bắc Minh Quân đi vào phòng bệnh.

Lúc này ông cụ Bắc Minh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng giọng nói bên ngoài vẫn khiến ông cụ tỉnh lại.

Ông cụ Bắc Minh dần dần mở mắt, nhìn thấy Bắc Minh Quân lúc này đứng ở bên cạnh mình.

“Nhị… con đến rồi.” Ông cụ nói rồi từ từ đưa tay ra, muốn kéo Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân đi đến trước mặt ông cụ Bắc Minh, đưa tay nắm lấy tay của ông ta, anh đã cảm nhận được tay của ba đã bắt đầu có chút sức lực.

“Ba, con đến rồi. Nghe bác sĩ nói bệnh tình của ba, bây giờ đã bắt đầu chuyển biến tốt, rất nhanh ba có thể về nhà rồi.” Bắc Minh Quân kéo cái ghế, ngồi ở bên cạnh ông cụ.

Về nhà, đối với ông cụ Bắc Minh mắc bệnh nặng mà nói, thật sự là một chuyện rất khao khát. Nhưng có khao khát ông cụ lại có hơi không muốn trở về.

Nhà Bắc Minh trước kia còn có ba con trai và các cháu nội ở bên cạnh mình. Tuy bình thường sẽ xảy ra một số chuyện không vui, nhưng một nhà đầy đủ.

Nhưng hiện nay…

“Ba, đừng nghĩ đến mấy chuyện trước đây nữa.” Bắc Minh Quân an ui ông cụ Bắc Minh, nhưng trên mặt anh có một tia nặng nề.

“Nhị… có phải… có chuyện gì… phiền não không?” Ông cụ Bắc Minh vẫn nhìn ra Bắc Minh Quân có tâm sự.

Bắc Minh Quân khẽ lắc đầu: “Mọi chuyện ở chỗ con đều tốt, hơn nữa Tử Du đã vào làm việc trong bộ phận thiết kế của Bắc Minh Thị rồi.”

Điều này khiến ông cụ Bắc Minh cảm thấy có hơi kinh ngạc và bất ngờ.

Ông cụ biết ban đầu Bắc Minh Thiện cùng ông ta đánh cược, lấy đi tất cả cổ phần của con cả, hơn nữa đá bọn họ ra khỏi Bắc Minh Thị.

Nhưng hiện nay, có thể chính tai nghe thấy từ trong miệng của con trai thứ hai nói Bắc Minh Tử Du gia nhập Bắc Minh Thị, dựa vào sự hiểu biết của ông ta về Bắc Minh Quân, chắc chắn đằng sau chuyện này không chỉ đơn giản như thế.

Mặc dù là như thế, Bắc Minh Chính vẫn cảm thấy một tia an ủi khi cháu của mình quay lại Bắc Minh Thị, dù sao ban đầu Bắc Minh Quân dám đá cả nhà họ ra, bản thân đã vì bọn họ mà không làm được cái gì.

“Tử Du, là một đứa trẻ ngoan. Nhị, con phải cố gắng chỉ bảo nó.” Đây là Bắc Minh Chính dùng thân phận người ba phó thác cho Bắc Minh Quân, đây cũng là chuyện duy nhất Bắc Minh Chính người làm ông nội có thể làm vì Bắc Minh Tử Du.

Bắc Minh Quân gật đầu: “Ba, ba yên tâm, con sẽ theo sát nó.”

Anh không có nói thẳng ở trước mặt ông cụ Bắc Minh, Bắc Minh Tử Du là bị người khác lợi dụng mới vào Bắc Minh Thị.
 
Chương 1355


Chương 1355

Anh biết nếu như nói ra sẽ khiến ba biết được người cầm đầu đối phó Bắc Minh Thị, chính là cháu trai Bắc Minh Tử Du mà ông cụ đã từng rất thương yêu.

Lấy tính cách của ông cụ Bắc Minh chắc chắn sẽ nổi giận, bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt có lẽ sẽ nhanh chóng xảy ra vấn đề. Nếu như là như thế, khả năng chữa khỏi sẽ không tồn tại nữa.

Bắc Minh Quân có thể làm được chính là giấu chuyện này đi.

Ngày sau có xảy ra chuyện gì, một mình anh gánh vác.

Bắc Minh Chính nắm chặt tay của Bắc Minh Quân, Bắc Minh Thị dựa cả vào con, vất vả cho con rồi.”

Bắc Minh Quân lộ ra nét cười, anh khẽ lắc đầu: “Ba, đây là điều con nên làm, một chút cũng không vất vả. Chỉ có điều trước đây một mình ba đánh ra giang sơn của Bắc Minh Thị, mới vất vả nhất.”

“Nhị, con đây là sai rồi, xây dựng giang sơn dễ, giữ giang sơn khó. Bắc Minh Thị bây giờ gặp khó khăn, con không nói, trong lòng ba cũng biết rõ.” Ông cụ Bắc Minh nói ngắt quãng, mạch suy nghĩ của ông cụ vẫn rất tỉnh táo minh mẫn như thế.

Lúc này, bác sĩ trực ban đến bên cạnh Bắc Minh Quân, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Anh Bắc Minh, thời gian thăm đã không ít rồi, ông Bắc Minh nên nghỉ ngơi rồi.”

Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó nói với Bắc Minh Chính: “Ba, con không ảnh hưởng đến chuyện ba nghỉ ngơi nữa, hôm khác con lại đến thăm ba.”

Bắc Minh Chính khẽ gật đầu, sau đó có hơi không lỡ buông tay con trai ra.

Bắc Minh Quân xoay người cùng bác sĩ đi đến phòng quan sát.

Anh cầm bản nhớ chép giở từng trang xem một lúc.

Lúc này, Hình Uy mặt mày không cảm xúc ghé sát vào tai của Bắc Minh Quân, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy nói: “Ông chủ, ngoài cửa hình như có người.”

Bắc Minh Quân không có đánh rắn động cỏ, vẫn duy trì tư thế xem tư liệu. Anh nói với Hình Uy: “Cậu ở lại đây, tôi ra ngoài xem thử.”

Anh để tư liệu trong tay xuống, bỗng xoay người, chỉ thấy bóng đen ở cửa lóe một cái không thấy nữa.

Bắc Minh Quân mau chóng mở cửa xông ra ngoài, chỉ thấy cách đó không xa có một người đang chạy về phía trước.

Đây là khu phòng bệnh VIP, vốn dĩ người đến không có bao nhiêu, lúc này một ý tá ở trước mặt nói một câu: “Nơi này không được chạy.” Sau đó kéo ông ta lại.

Nhưng lại bị người đó hất ra, tốc độ của ông ta cũng chậm lại không ít.

Lợi dụng kẽ hở này, Bắc Minh Quân nhanh chóng đuổi theo mấy bước, cách người đó càng lúc càng gần.

Bắc Minh Quân đuổi càng sát thì cảm thấy thân hình của người trước mắt càng quen mắt.

Người đó cuối cùng hoảng quá không biết chọn đường mà chạy vào lối thoát hiểm, nhưng ông ta không có chạy xuống dưới, ngược lại chạy lên trên.

Bắc Minh Thiên cũng theo lên trên.

Hai người ở trong lối thoát hiểm chật hẹp này, chạy lên hết tầng này đến tầng khác.

Đến cuối cùng người đó chạy lên sân thượng.

Bắc Minh Quân cười lạnh, ông ta nếu như chạy xuống dưới còn có thể sẽ không bị anh tóm được, nhưng người này đã chọn sai đường.

Anh dùng vài bước cũng lên đến sân thượng.

“Cạch…” Bắc Minh Quân xoay người đóng cửa sân thượng lại.

Người đó ở trước mắt cách anh không đến 20 mét, xem ra ông ta đã không chạy tiếp được nữa.

Ông ta quay lưng với Bắc Minh Quân, gập eo, hai tay chống trên đùi, thở hổn hển.

Bắc Minh Quân cũng cảm thấy cơ thể có hơi mệt, nhưng anh bình thường hay luyện tập, hoạt động như thế anh vẫn anh chịu được.
 
Chương 1356


Chương 1356

Anh rất nhanh ổn định lại hơi thở của mình, mang theo nụ cười lạnh từng bước đi về phía người đó.

“Hừ, vừa rồi anh không phải chạy rất nhanh sao, sao không chạy nữa. Có phải phát hiện đã chạy nữa chỉ còn lại vách đá trước mặt? Tôi có thể mở đường, cho anh chạy lại.” Bắc Minh Quân giống như một con mèo, anh không phải đơn giản vì bắt con chuột này, mà đang hưởng thụ quá trình như này.

Người đó đưa tay ra xua xua, tỏ ý không chạy nữa.

Bắc Minh Quân thật sự rất xem thường đối thử như thế, còn chưa như thế nào mà đã nhận thua trước rồi.

“Nói đi, anh đến đây có mục đích gì, ai kêu anh đến? Nếu như tôi không nhớ sai, lần trước anh cũng từng đến bệnh viện, đưa cho ba tôi một tờ báo…” Bắc Minh Quân nói đến đây, bàn tay đã cuộn thành nắm đấm.

Bởi vì chính tờ báo này suýt nữa khiến điều trị trước đó của ba hoàn toàn uổng phí. Chuyện này anh đã nhận định không phải một người làm, chắc chắn sau lưng người này còn có người sai khiến khác.

Như thế có xác định người đứng sau lưng Bắc Minh Tử Du rốt cuộc là ai.

Bắc Minh Quân từng bước tiếp cận người trước mặt, chỉ là cảm thấy có hơi kỳ lạ, người trước mặt hình như đã chuẩn bị đối diện với mình không chạy tiếp nữa rồi.

Khi giữa bọn họ chỉ cách nhau khoảng 10 mét, người trước mặt xem ra đã điều chỉnh hòm hòm rồi.

Ông ta từ từ đứng thẳng lưng, dần dần quay người lại.

Sau khi Bắc Minh Quân nhìn thấy diện mạo của người đó thì sững người.

Bắc Minh Quân sau khi sững người, thì trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi đi vài bước đến trước mặt của người đó, khi người đó còn chưa bình ổn hơi thở, vung nắm đấm, hung hăng đấm vào mặt của người đó.

Sức lực của anh quá lớn, sau khi người đó kêu một tiếng thảm thiết, bị đánh lùi lại sau mấy bước, sau đó ngã ra đất.

Bắc Minh Quân lúc này mặt mày lặng như nước, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt người trên mặt đất, tiếng ‘rắc rắc rắc’ từ khớp xương khi anh siết chặt nắm đấm vang lên, từng bước đi về phía người đó.

Người đó lúc này đã bị đánh đến khóe miệng chảy máu, hơn nữa còn gãy hai cái răng. Ông ta hoảng sợ nhìn Bắc Minh Quân từng bước đi về phía mình thì giống như nhìn thấy thần chết.

Ông ta cũng không quan tâm đau đớn, thở hổn hển, đưa một tay không ngừng xua xua.

Miệng có máu nói: “Quân… đừng… đừng…”

Người đó vừa nói, vừa nhích người về phía sau, mãi đến khi lưng bị lan can cản lại, không còn đường để lui nữa.

Bắc Minh Quân không nghe anh ta, tiếp tục ép sát người đó.

Khi từ trên cao nhìn xuống người trước mặt, anh lại hung hăng đá một cước vào người đó.

Sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi từ khóe miệng không ngừng chảy ra.

“Bắc Minh Triều Lâm nói đi, hôm nay anh ở bên ngoài phòng bệnh của ba lén lút làm cái gì.” Bắc Minh Quân tối sầm mặt, giọng điệu giống như xét xử phiên tòa ngày tận thế làm chấn động trái tim của Bắc Minh Triều Lâm.

Bắc Minh Triều Lâm lại thở hắt hai hơi, nói ngắt quãng: “Anh, anh muốn đến thăm ba.”

“Muốn thăm ba?” Mắt Bắc Minh Quân hơi nheo lại, từ từ khuỵu người xuống: “Anh muốn xem ba đã chết hay chưa chứ gì.”

Bắc Minh Triều Lâm hoảng sợ xua tay: “Anh, anh là con trai của ông, sao mong ba chết chứ.”

Bắc Minh Quân cười lạnh: “Nếu như anh không mong ba chết, vậy anh tại sao hai ngày trước lén lút đến để tờ báo đăng tin cô chết cho ba? Anh chắc biết bề ngoài ba với cô bất hòa, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm.”

Nhắc đến tờ báo đó, mặt mình Bắc Minh Triều Lâm hơi bối rối, sau đó lập tức phủ nhận: “Tờ báo, cậu nói tờ báo gì? Cô mất rồi, chuyện từ khi nào?”

Chỉ là kỹ năng diễn xuất của Bắc Minh Triều Lâm quá tệ, khiến Bắc Minh Quân lười đi vạch trần ông ta.

Mặt của anh bỗng áp sát vào mặt của Bắc Minh Triều Lâm, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đôi mắt có hơi lóe lên của Bắc Minh Triều Lâm.

Sau đó từ từ nói: “Anh nói lại lần nữa, rốt cuộc có phải anh để tờ báo lên giường bệnh của ba không.”

Dứt lời, một cỗ hàn khí bao chùm toàn thân Bắc Minh Triều Lâm, ông ta có hơi lắp bắp nói: “Anh, anh không có.”

Bắc Minh Quân lập tức đứng dậy, một tay túm chặt cổ áo của Bắc Minh Triều Lâm, nhấc ông ta lên, sau đó đẩy nửa người của ông ta ra ngoài lan can.
 
Chương 1204


Chương 1204

“Ha ha… Hình Uy, tôi xem anh mèo bắt chuột xen vào việc của người khác. Tôi vào nhà Bắc Minh có thể thay thế vị trí của Cố Tịch Dao trong lòng bọn trẻ. Chúng dù sao vẫn còn là trẻ con, thời gian lâu dần chúng sẽ quên cô ta thôi.” Phỉ Nhi giờ phút này đã muốn phơi bày sự đắc thắng.

Đằng sau, Hình Uy đúng lúc nghe được Bắc Minh Quân ở bên ngoài kêu chính mình, anh nói với Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, tôi đi ra ngoài, cô nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong anh ta mở cửa phòng đi ra ngoài.

Phỉ Nhi cũng nghe tiếng Bắc Minh Quân gọi Hình Uy, trong giọng nói mang theo ý tức giận, xem ra anh cùng Cố Tịch Dao trong lúc đó nói chuyện cũng không vui vẻ. Phỉ Nhi có chút đắc ý nằm trên giường, trong lòng vui như hoa nở: “Cố Tịch Dao cô cuối cùng vẫn là kẻ thua cuộc dưới tay tôi, nhà Bắc Minh tôi đến chắc rồi!”

Hình Uy ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn Cố Tịch Dao cách đó không xa, xem ra bọn họ đúng là vừa cãi nhau.

Anh lại gần trước mặt Bắc Minh Quân: “Chủ tử, có việc dặn dò?”

Bắc Minh Quân giọng điệu lạnh băng: “Gọi điện thoại, kêu tài xế đón chúng ta!”

“Vâng, tôi đi làm ngay. Chuyện ở nơi này nên xử lý như thế nào?” Hình Uy đang nhắc đến vụ cháy ở nông trại và hậu quả.

“Nơi này sẽ có người đến giải quyết.” Bắc Minh Quân nói xong, đi hươngd phòng ngủ của Phỉ Nhi, đóng chặt cửa lại.

***

Bắc Minh Quân trở lại phòng ngủ, mang theo sự tức giận.

Phỉ Nhi vội vàng xuống giường, vẻ mặt ôn nhu.

Cô nắm tay Bắc Minh Quân, kéo anh ngồi xuống giường.

Sau đó cô di chuyển ra phía sau, dùng hai tay massage huyệt thái dương cho Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại, lộ ra bộ dáng thư giãn.

Phỉ Nhi một bên nhẹ nhàng massage, một bên nhỏ giọng nói với Bắc Minh Quân: “Quân, em vừa rồi ở trước mặt anh tranh cãi với Cố Tịch Dao, anh đừng giận nha. Sở dĩ em làm như vậy, cũng là cảm thấy cô ta tuy là mẹ đẻ của Trình Trình và Dương Dương, nhưng lại không đặt sự an toàn của bọn trẻ lên hàng đầu.”

Nói xong, cô ta đưa tay chuyển qua bờ vai của anh, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp: “Hơn nữa em thấy hành động của anh không đáng giá. Anh rõ ràng là lo lắng cho cô ta, cô ta thì tốt rồi, một chút cảm kích cũng không có. Em thấy anh là đang lấy mặt nóng đi dán mông lạnh đấy..”

Trên mặt cô ta lập tức bày ra bộ dạng rất đáng thương, nhưng thật ra trong lòng cô ta đang vui như hoa nở.

Bắc Minh Quân nghe Phỉ Nhi nói xong, vẫn rất bình tĩnh như trước. Không giống với cô ta nghĩ có thái độ kịch liệt gì cả.

Chuyện này làm cho Phỉ Nhi vô cùng bất ngờ.

“Qua tuần này chúng ta kết hôn đi….” Bắc Minh Quân nói xong, anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên tay của Phỉ Nhi.

Anh cảm nhận rõ ràng sự mềm mại từ tay của Phỉ Nhi, chạm vào có một chút run rẩy.

“Sao thế, có phải cảm thấy quá bất ngờ không, nếu vậy lui lại mấy ngày?” Bắc Minh Quân thản nhiên nói, nhưng trong ngực Phỉ Nhi đã gợn lên một làn sóng.

Cuối cùng đã đợi được đến lúc Bắc Minh Quân nói ra điều này, từ lần trước khi xảy ra chuyện ở hôn lễ cho đến bây giờ, Phỉ Nhi biết trong khoảng thời gian này, Cố Tịch Dao vẫn luôn bên cạnh Bắc Minh Quân.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này Bắc Minh Quân cũng rất ít khi đến thăm cô, lần nào cũng biện lý do không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi.
 
Chương 1205


Chương 1205

Nếu như lần này không phải tự mình theo đến, cũng không thể biết Bắc Minh Quân lại có thể dẫn theo Cố Tịch Dao cùng bọn nhỏ đến thăm Cô Phương.

Địa vị của Cô Phương trong lòng của Bắc Minh Quân, quan trọng hơn nhiều so với Ông cụ Bắc Minh và mẹ, anh dẫn theo Cố Tịch Dao và bọn nhỏ đến thăm bà, có thể nói lên điều gì?

Thái độ Cô Phương đối xử với Cô ta và Cố Tịch Dao trái ngược rất lớn.

Phỉ Nhi đương nhiên rất rõ điều này, có điều cô ta chỉ là đang giả bộ, cô ta sợ đem tất cả những điều này vạch trần, Bắc Minh Quân sẽ rút lại lời hứa sẽ lấy cô ta.

Cô ta không thể ngay tại giây phút chỉ còn một bước vào cửa mà để phát sinh bất kỳ cản trở nào, nếu không tất cả những lỗ lực của cô ta trong mấy năm qua sẽ trở thành bong bóng.

Giờ phút này, Bắc Minh Quân lại một lần nữa nói đến chuyện kết hôn với cô ta, chứng minh sự lựa chọn cuối cùng của anh vẫn là cô, Phỉ Nhi từ phía sau đưa tay ôm lấy Bắc Minh Quân, mắt ngấn nước: “Em không muốn tiếp tục đợi chờ như thế này nữa, em thật sự đã đợi đến rất mệt rất đau khổ …..”

Khi mà Phỉ Nhi khóc vì sung sướng vì cuối cùng cô ta cũng đã chiến thắng, sự mất mác hiện lên trên mặt của Cố Tịch Dao.

Cái khoảng khắc Bắc Minh Quân đóng cửa phòng ngủ, trái tim cô trở lên tĩnh lặng, kết quả mà cô đã chờ đợi rất lâu, giờ cô lại cảm thấy thực sự không khát khao nó đến vậy.

Cô chậm rãi đi về phòng ngủ của Trình Trình và Dương Dương.

“Mẹ….”

“Mẹ….”

Hai tên nhóc đều nhào về phía cô.

Tuy rằng bọn nhỏ không biết giữa Ba và Mẹ đã xảy ra những chuyện gì, nhưng đến cuối cùng tiếng đóng cửa phòng, bọn chúng cũng hiểu kết quả nhất định là không vui.

***

Cố Tịch Dao ổn định tâm trạng của mình một chút, cúi người ngồi xuống.

Cô dang tay ôm lấy hai đứa con, đưa bọn nhỏ cùng nhau xuống lầu.

Khuôn mặt cô áp sát vào khuôn mặt nhỏ bé cuả bọn nhỏ.

Cơ thể của cô bây giờ, giống như bị đào một khoảng trống.

Hai thân hình nhỏ bé lại tiếp thêm sức mạnh cho cô.

“Mẹ, có phải mẹ giận ba không?” Kết quả như thế này Trình Trình sớm đã nghĩ đến, đôi tay nhỏ bé của cậu ôm chặt lấy cổ Cố Tịch Dao.

“Mẹ, có phải ba đã bắt nạt mẹ không? Con vừa rồi nhìn lén thật giống như cô xấu xí cũng bắt nạt mẹ nữa, hai người họ là đang cấu kết với nhau làm việc xấu.” Dương Dương nghĩ hoàn toàn không giống với Trình Trình, cậu chỉ biết biểu hiện của mẹ như thế này là bị bắt nạt rồi.

Cậu từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Cố Tịch Dao, trái tim của tiểu nam tử hán luôn luôn muốn bảo vệ mẹ.

Khuôn mặt nhỏ bé của cậu tức giận phình lên.

Cố Tịch Dao giả bộ cười, hôn Dương Dương một cái: “A, Dương Dương làm sao lại biến thành xấu xí rồi, Mẹ không thích nữa nha.”

Dương Dương vừa nghe đã nổi đóa: “Con còn lâu mới xấu, con chính là đẹp trai giống như chú ba…”

Cố Tịch Dao buông hai cậu xuống: “Một lúc nữa chúng ta có thể về nhà rồi.”

Vừa mới nghe đến về nhà, Dương Dương lập tức vui vẻ. Nhưng Trình Trình có vẻ như vẫn đang lo lắng.

Cố Tịch Dao nhìn Trình Trình: “Làm sao thế, được về nhà rồi lẽ nào không vui sao?”

 
 
Chương 1206


Chương 1206

Trình Trình khẽ gật đầu: “Mẹ, con nhớ bà Cô rồi, nếu như bà trở về nhìn thấy nhà của bà bị đốt cháy, như vậy sẽ rất đau lòng.”

Vừa mới nghĩ đến Cô Phương, Cố Tịch Dao và Dương Dương đều rơi vaò im lặng.

Dương Dương giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Chúng ta sẽ sửa sang lại nhà của bà trước khi bà về.”

Trình Trình nhìn Dương Dương với vẻ khinh thường: “Có mấy người chúng ta có thể sửa sang lại sao, tôi nghĩ đến lúc cậu già rồi cũng sửa không xong.”

Cố Tịch Dao mỉm cười: “Hai người các con hãy yên tâm đi, Ba đã gọi người rồi, đợi sau khi các con đi, bọn họ sẽ đến xây lại nhà, hơn nữa còn giống hệt như cũ.”

Thực ra cô cũng không biết Bắc Minh Quân có sửa sang lại nơi này hay không.

Trước khi có người đến đón bọn họ, Cố Tịch Dao và bọn nhỏ đều ngủ một lát, sự việc xảy ra buổi sáng khiến bọn họ rất mệt mỏi.

Không biết qua bao lâu, thì mơ hồ nghe được âm thanh gõ cửa.

Cố Tịch Dao đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hình Uy đang đứng ở bên ngoài: “Thưa cô, bên ngoài xe đã chuẩn bị xong, mời cô và hai cậ.u nhỏ lên xe về nhà.”

“Được, tôi sẽ đưa bọn nhỏ ra ngoài.” Cố Tịch Dao nói xong, xoay người gọi hai con trai thức dậy.

Cô vừa đưa bọn nhỏ ra ngoài, đụng phải Bắc Minh Quân dẫn theo Phỉ Nhi từ trong phòng ngủ đi ra.

Cố Tịch Dao nhìn thấy dáng vẻ tay trong tay của bọn họ, tuy rằng cô đã buông tay, nhưng sau khi nhìn thấy trái tim vẫn khẽ run lên.

Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao, rồi lại nhìn sang Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi mặt tuơi như hoa ở bên cạnh, đôi lông mày nhỏ hơi nhíu lại.

Dương Dương nhìn thấy hai người này, cái mũi nhỏ hừ một tiếng sau đó không thèm nhìn bọn họ nữa.

Hình Uy ở phía trước dẫn đường, Bắc Minh Quân nắm tay Phỉ Nhi theo sau, Cố Tịch Dao cùng bọn nhỏ đi sau cùng.

Cô trước khi rời khỏi tầng hầm, chần chờ một chút, quay đầu lại cách đó không xa dãy khung ảnh ngay ngắn đặt trên mặt tủ.

Một dãy khung ảnh kia được ghi lại trong trí nhớ của Bắc Minh Quân tuổi thơ ngắn ngủi khó quên, còn có những hồi ức của anh cùng cô Phương. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đường từ tầng hầm ra ngoài, đã điều người đến dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Đoàn người rất nhanh đã đi ra khỏi đống hoang tàn.

Hai chiếc xe dừng song song ở khu đất trống, một chiếc Rolls-Royce màu đen, một chiếc Sprinter khác màu trắng.

Bắc Minh Quân ôm lấy eo của Phỉ Nhi lên chiếc xe màu đen và chạy đi, không hề có ý định đợi bọn họ đi cùng.

Cố Tịch Dao nhìn chiếc xe của Bắc Minh Quân đi khuất bỏ lại mẹ con bọn họ, trong lòng lại yên bình hơn rất nhiều.

“Mời cô Cố, hai cậu chủ nhỏ lên xe.” Hình Uy đứng ở cửa xe giúp đỡ đưa Cố Tịch Dao và Dương Dương Trình Trình còn có cả Bối Lạp lên xe.

Trên đường trở về, trong xe vẫn yên tĩnh lạ thường.

Mấy giờ sau, xe đi vào thành phố.
 
Chương 1207


Chương 1207

Nhìn thấy tuyến đường xe đang chạy, Cố Tịch Dao khẽ cau mày: “Hình Uy, con đường này không phải đường về nhà tôi mà.”

Hình Uy gật đầu: “Cô Cố nói không sai, đường này không phải đi đến nơi cô ở.”

Cố Tịch Dao hoài nghi nói: “Vậy đây là đang đi đến nơi nào.”

Hình Uy không nói thẳng ra mục đích rốt cuộc là muốn đi đến nơi nào: “Cô Cố, đến nơi rồi cô sẽ hiểu.”

Chiếc xe vẫn tiếp tục vượt qua dòng xe đông đúc của thành phố, bây giờ bên ngoài đèn đường rực rỡ. Một sự đối lập rõ nét giữa thành phố phồn hoa và trang trại của Cô Phương.

Đi vòng quanh thành phố ồn ào náo nhiệt, vì tìm kiếm một chút tâm hồn yên tĩnh, rời khỏi thành phố từ lúc mặt trời mọc, vùng quê lúc chiều tà.

Thế nhưng, cuộc sống nông thôn như vậy trông tươi mới chỉ trong vài ngày, thời gian qua rồi sẽ dần dần trở lên vô vị.

Trở lại vòng tay của thành phố, tâm trạng áp lực cũng đỡ hơn rất nhiều.

Chỉ có điều, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc bên ngoài, Cố Tịch Dao giờ phút này lại không thể vui lên được.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sau cái chết đột ngột của Cô Phương và bị bắt cóc ngoài ý muốn. Tuy rằng những chuyện này đã qua đi, nhưng trong lòng cô vẫn nặng trĩu.

Trong lúc không để ý, chiếc xe chậm rãi dừng lại.

Cửa xe mở ra, Hình Uy bước xuống trước, anh ta cầm một chiếc ô đứng đợi ở cửa xe: “Thưa cô, mời xuống xe.”

Cố Tịch Dao dẫn theo bọn nhỏ và Bối Lạp xuống xe, mới phát hiện lúc này trời đang mưa phùn tầm tã.

Không khí ẩm ướt đem đến tâm trạng vốn không tốt của Cố Tịch Dao một chút cảm giác mất mác.

Hình Uy đưa bọn họ đến nơi ở của Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao vội vàng lấy chìa khóa mở cửa: “Hình Uy bên ngoài mưa rồi, anh vào trong nhà ngồi nghỉ một lát rồi hãy đi.”

“Không cần đâu, tôi còn phải trở về sắp xếp việc của nông trại.” Hình Uy nói xong, quay người lên xe.

Bọn nhỏ dẫn theo Bối Lạc chạy vào trong nhà, Cố Tịch Dao đứng ở cửa nhìn chiếc xe dần dần đi xa.

Cố Tịch Dao xoay người, vào trong nhà và nhanh chóng khóa cửa lại.

“Trình Trình, Dương Dương hai tiêủ quỷ các con làm sao lại yên tĩnh như vậy, có phải đã buồn ngủ rồi. Không được chưa tắm mà đã đi ngủ nhé.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa đi đến phòng khách, dường như cô còn ngửi thấy mùi khói.

Cô vừa bước đến phòng khách, vẻ mặt thay đổi.

Chỉ thấy Trình Trình và Dương Dương đứng tại chỗ không lên tiếng, trước mặt bọn chúng, một người đàn ông với điếu thuốc trên tay, đang gác chân ung dung ngồi trên ghế sofa.

Ngay đến cả Bối Lạc cũng giống như quả cà tím bị đánh bại, chiếc đuôi rũ xuống lấp sau lưng của Dương Dương.

Cố Tịch Dao vỗ vỗ Trình Trình và Dương Dương: “Các con đi tắm trước đi, một lát nữa cơm sẽ chuẩn bị xong.”

Trình Trình và Dương Dương đã sớm ước được chạy khỏi chỗ này, nếu mẹ đã nói ra, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.

“Gâu gâu……” Bôí Lạp cũng chạy theo sau.

“Tại sao muộn như vậy mọi người mơí trở về, còn không mau đi chuẩn bị bữa tối.” Lời nói lạnh lẽo tức giận của anh ta, như thể bao phủ cả căn nhà.
 
Chương 1208


Chương 1208

Thấy Trình Trình và Dương Dương đều đã rời khỏi, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao lập tức căng lên, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, giọng nói lạnh lùng còn mang theo một chút châm biếm: “Anh không phải rời đi trước chúng tôi sao, tại sao lại xuất hiện ở đây. chẳng lẽ lần này anh không ôm vợ chưa cưới ở biệt thự hay xe hơi sang trọng để tận hưởng thế giới của hai người sao.”

Không sai, ngồi ở trên sofa chính là Bắc Minh Quân, hơn nữa chỉ có một mình anh.

Bắc Minh Quân ánh mắt lạnh như băng nhìn Cố Tịch Dao, anh vẫn là rất thích bộ dáng lúc cô tức giận lúc này.

Cô lúc này giống như một con sư tử caí đang giận dữ.

Đối với anh mà nói lại giống như đối mặt với một loại khiêu chiến đầy hưng phấn.

Khóe miệng anh nhếch lên thành một đường cong: “So với cùng vợ chưa cưới hưởng thụ cuộc sống của hai người, và hưởng thụ thế giới của hai người với vợ hiện tại vẫn là thực tế hơn.”

Trái tim Cố Tịch Dao chợt run lên, nhưng cô vẫn cố duy trì nét bình tĩnh trên khuôn mặt: “Ở đây không có vợ của anh, nếu như anh Bắc Minh không còn chuyện gì khác, vậy tôi cũng không giữ anh ở lại đây nữa, để tránh cô vợ sắp cưới của anh thời gian dài không thấy anh, lại đến chỗ tôi đòi người.”

Sau khi Bắc Minh Quân hút một hơi thuốc, vứt nửa điếu thuốc còn lại trong tay vào cái gạt tàn.

Sau đó đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao theo bản năng lùi về sau mấy bước nhỏ.

Thế nhưng, cô vẫn bị Bắc Minh Quân dùng một cánh tay mạnh mẽ nắm ở thắt lưng, không thể thoát ra.

Cơ thể cô khẽ run lên, cúi đầu không thèm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân hơi cúi đầu, dùng bàn tay còn lại đặt dưới cằm của cô, mạnh mẽ nâng khuôn mặt của cô đối diện với mình.

Sau đó anh lại tiến gần đến khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao.

Một hơi nóng kèm theo mùi thuốc lá thơm m.ơn trớn mặt cô: “Cho dù là cưới thay, chỉ cần kỳ hạn trong thỏa còn một ngày, em vẫn là vợ tôi…”

Anh nói xong thì thả tay ra, xoay người ngồi trở lại ghế sô pha, cầm điều khiển trên bàn trà, bật ti vi tùy tiện chỉnh kênh: “Thế nào? Em còn đứng ngây ra đó làm gì, không đi nấu cơm đi. Cho dù bây giờ em không đói, đám trẻ cũng đói rồi đấy.”

Đúng là một tên khốn kiếp, một kẻ vô lại… Lúc này, trong lòng Cố Tịch Dao đã mắng người đàn ông này mười mấy lần.

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn anh xong, xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Sau khi Trình Trình và Dương Dương trốn được vào phòng tắm, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trình Trình, anh nói lão ba chim chết làm sao vậy? Rõ ràng ôm kẻ xấu xí kia, bỏ rơi chúng ta đi trước. Bây giờ lại xuất hiện ở trong nhà mẹ. Ba cảm thấy mẹ còn chưa bị bắt nạt đủ à? Ba… Ô…”

Dương Dương còn muốn nói gì nữa, lại bị Trình Trình bịt miệng cậu lại.

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của Trình Trình cũng biến sắc, cậu nhóc thì thào nói với Dương Dương: “Em có thể nói nhỏ một chút không? Em không sợ bị ba nghe được sao? Nếu ba không thích nghe, mông em sẽ nở hoa đấy.”

Dương Dương kéo tay Trình Trình đang che mình ra, giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều: “Anh không cho em nói thì cứ nói ra, sao phải bịt miệng em chứ? Chẳng biết tay anh có sạch hay không.”

Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương: “Anh ngăn em có tác dụng sao? Chỉ có cách này mới là cách hữu hiệu nhất để ngăn em thôi.” Trình Trình nói xong lại giơ bàn tay nhỏ của mình ra, so với mặt Dương Dương: “Em xem, tay anh còn sạch hơn mặt em nhiều. Anh còn chưa chê mặt em làm bẩn tay anh thì thôi.”

 
 
Chương 1209


Chương 1209

Dương Dương mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi. Anh đúng là thích sạch chẳng khác nào lão ba chim chết vậy. Anh thích sạch thế, lần sau đừng bịt miệng em nữa.”

“Làm như người ta thích bịt miệng em vậy. Mong em lần sau nói chuyện, đặc biệt là dưới tình huống có ba ở đây thì phải suy nghĩ thật kỹ hãy nói.” Trình Trình nói xong, cởi từng cái quần áo ném xuống đất, sau đó đi cà nhắc tới chỉnh nước nóng nước lạnh, bắt đầu tắm.

Dương Dương bĩu môi, cũng cở.i quần áo của mình ném xuống đất, lắc mông tới tắm cùng Trình Trình: “‘Trái Banh’, mày cũng nhanh vào đây đi. Mày lăn trong hố, dính không ít đất cát, để tao tắm cẩn thận cho mày…”

“Bắc Minh… Tư… Dương!”

***

Cố Tịch Dao đi vào phòng bếp, nghe từ trong phòng khách truyền đến tiếng chuyển kênh không ngừng.

Ban đầu cô còn tưởng hôm nay về đến nhà, có thể cố gắng nghỉ ngơi với con một lát, ai ngờ lại bị Bắc Minh Quân quấy nhiễu làm hỏng rồi.

Cô mở tủ lạnh ra, xem còn có gì có thể ăn.

Chỉ thấy trong ngăn tủ còn sót lại mấy chai nước hoa quả.

Cô mở ngăn đá, ba ngăn phía trên trống không, sau khi kéo ngăn thứ tư ra, cuối cùng cũng thấy được thứ có thể ăn được – hai túi sủi cảo đông lạnh của thương hiệu Đài Loan nào đó thường được quảng cáo trên ti vi.

Buổi tối lại ăn mấy thứ này đi.

Cố Tịch Dao lấy sủi cảo ra. Cô định nấu canh sủi cảo kết hợp thêm chút rau nữa. Sau đó chiên sủi cảo bằng nước, lại phối hợp với nước trái cây vẫn tính là tốt cho sức khỏe.

Cô mở bếp ga ra, lấy ra một cái chảo, sau khi nhỏ chút dầu lại xếp sủi cảo gọn gàng vào trong chảo.

Sau đó cô lấy ra một chén nhỏ, lấy gần nửa chén nước, bỏ thêm ít bột vào trong đó.

Khi vỏ sủi cảo được rán hơi vàng, cô rót gần nửa chén nước vào trong chảo.

“Xèo…” Nước lập tức sôi trào, đồng thời bốc lên một làn khói trắng.

Cô tiếp tục rót nước mãi đến khi nước ngập nửa sủi cảo mới đậy nắp lại, giảm nhỏ lửa, đun từ từ.

Từng giây phút trôi qua, cô xuyên qua nắp chảo trong suốt, thấy nước bên trong đang sôi và dần dần giảm bớt.

Mãi đến khi nước gần cạn, cô mới mở nắp, một tay cầm chảo chậm rãi lắc đều, mãi đến khi nước bên trong cạn sạch, sủi cảo không dính vào chảo nữa, cũng từ từ đảo theo.

Lúc này cô tắt bếp, lấy ra một cái đĩa có đường kính tương tự với cái chảo, nhẹ nhàng úp lên trên sủi cảo, sau đó một tay cầm chảo, một tay đỡ lấy đĩa và lật chảo lại, sủi cảo lại được chuyển vào trong đĩa một cách hoàn chỉnh.

Đĩa màu trắng, sủi sảo chiên bằng nước màu vàng lại được làm thành công như vậy.

Cô đặt đĩa sang một bên, khi chuẩn bị nấu thêm một nồi thì thấy một bàn tay nhỏ lén lén lút lút thò về phía cái đĩa.

Cố Tịch Dao không cần nhìn đã biết ai sẽ làm vậy.

“Bây giờ còn chưa nấu xong, ai cho con ăn vụng chứ?” Cô nói xong lấy muôi nấu gõ nhẹ vào bàn tay nhỏ đang thò qua này.

“Ô…” Theo bàn tay nhỏ rút lại, cô nghe được Dương Dương ở phía sau kêu lên như làm nũng vậy: “Mẹ, còn phải đợi tới lúc nào mới có thể ăn cơm ạ? Bụng con đã kêu tới mấy lần rồi…”

Cố Tịch Dao quay đầu lại, thấy Dương Dương đang trề môi, dùng một tay xoa nhẹ cái tay bị đánh kia.
 
Chương 1210


 

Chương 1210

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ này của cậu không nhịn được cười một tiếng: “Đáng đời. Trước đây mẹ dạy con thế nào? Phải chờ tới lúc chuẩn bị cơm nước xong, sau khi mẹ gọi ăn cơm, mới có thể bắt đầu ăn.”

Dương Dương nhìn cái đĩa vàng óng hấp dẫn, ngon miệng trước mắt, không nhịn được chảy nư.ớc miếng.

“Bắc Minh Tư Dương, em có thể có chút tiền đồ không vậy?” Trình Trình đứng ở bên cạnh Dương Dương nhíu mày nhìn đứa em trai chẳng có tiết tháo này của mình.

“Ừ, vẫn là Trình Trình ngoan nhất. Dương Dương, đi theo Trình Trình tới phòng ăn, ngoan ngoãn chờ đi. Sủi cảo sẽ xong ngay thôi.” Cố Tịch Dao nói xong, bắt đầu chuẩn bị chảo thứ hai.

Trước kia, bình thường một chảo này đã đủ cho Cố Tịch Dao và Trình Trình, Dương Dương ăn.

Nhưng tối nay lại khác, một ‘vị khách không mời mà đến’ lại ở trong nhà, cô cũng không thể không cho anh ăn. Nếu không, có lẽ anh sẽ dùng các loại từ như ‘bạo lực lạnh gia đình’ hoặc ‘ngược đãi’ gắn lên trên người mình mất.

Đến lúc đó, người này chiếm lý trước, mình cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Trong lúc Cố Tịch Dao vừa chiên sủi cảo bằng nước, vừa suy nghĩ linh tinh, lại một bàn tay đưa về phía cái đĩa.

Cố Tịch Dao có phần mất kiên nhẫn: “Không phải mẹ đã bảo con chờ mẹ nấu xong sủi cảo rồi cùng ăn à?” Cô nói xong, lần này dùng muôi nấu đánh mạnh vào cái tay kia một cái.

“Bộp…” Một tiếng động vang lên.

Bất ngờ là cô không nghe được tiếng kêu đau của Dương Dương, hơn nữa bàn tay cầm đĩa kia vẫn ở dưới cái muôi nấu mà không hề rụt lại.

***

Khi Cố Tịch Dao dùng muôi nấu đánh mạnh vào trên bàn tay thò về phía cái đĩa kia, cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Sao bàn tay nhỏ nhắn của Dương Dương lại trở nên… lớn…rồi

Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, làm cô lập tức hít sâu một hơi. Chẳng lẽ bàn tay này là…

Cô nhíu mày, chậm rãi quay đầu lại…

Chỉ thấy Bắc Minh Quân đứng lặng lẽ phía sau lưng cô, cái muôi nấu kia đập đặc biệt chính xác lên bàn tay đặt trên đĩa của anh.

Mặc dù bị bắt với đủ nhân chứng, vật chứng nhưng anh dường như không định bỏ qua.

Chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm trên gương mặt điển trai của Bắc Minh Quân đang nhìn chằm chằm vào Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao bị anh nhìn mãi, trong lòng không khỏi thầm run rẩy, giống như cô mới là người bị bắt quả tang kia.

“Em còn không lấy muôi nấu ra.” Bắc Minh Quân chậm rãi nói, kèm theo một khí thế uy nghiêm, không thể chống lại.

Cố Tịch Dao ngược lại cũng không tỏ ra yếu kém: “Muôi nấu của tôi chỉ đánh người ăn vụng. Dựa vào đâu mà anh nói thả là thả chứ?”

Bắc Minh Quân không nói gì, chỉ là cái tay kia chậm rãi giơ lên, mang theo cả đĩa sủi cảo.

“Này, này…” Cố Tịch Dao mím môi, nhíu mày, dùng hết sức lực vào cái muôi nấu cầm trên tay.
 
Chương 1211


Chương 1211

Nhưng bất kể cô dùng sức lớn tới mức nào để đè tay anh xuống, kết quả vẫn có vẻ tốn công vô ích.

“Đừng cố tốn sức làm gì. Có thời gian, lúc này em nên trông cái chảo sủi cảo đi.” Bắc Minh Quân nói xong, xoay người cầm đĩa sủi cảo rời khỏi phòng bếp.

“Trộm cướp! Thổ phỉ!” Cố Tịch Dao thở hổn hển mắng hai câu, sau đó vội vàng quay người lại, trông nồi sủi cảo của mình.

Lúc này, cô vẫn mải tức giận với Bắc Minh Quân, không biết qua bao lâu, cô dường như ngửi thấy có mùi hơi khét.

“A, tiêu đời rồi…” Cố Tịch Dao thấy nước trong nồi đã sớm cạn, vội vàng tắt bếp và mở nắp ra, một chút mùi khét bay ra.

“Đất đen đáng chết này tới là chẳng có chuyện gì tốt mà!” Cố Tịch Dao nhăn nhó lấy phần sủi cảo bị cháy ra đĩa. Đúng lúc để cho đất đen kia ăn đĩa sủi cảo cháy này!

Cố Tịch Dao nghĩ rất hay, nhưng khi cầm sủi cảo tới phòng ăn lại lập tức há hốc mồm.

Chỉ thấy Trình Trình và Dương Dương quấn khăn tắm, ngồi ở trên ghế, trong bát của chúng là mấy cái sủi cảo, đang ăn rất ngon lành.

Bắc Minh Quân ngồi đối diện chúng, trước mặt anh đặt một đĩa giấm nhỏ.

Anh đang cầm chiếc đũa, tao nhã gắp một cái sủi cảo còn sót lại trong đĩa, chấm chút giấm, bỏ vào miệng ăn ngay trước mặt Cố Tịch Dao.

Sau đó, anh rút giấy ăn từ hộp giấy bên cạnh, lau qua miệng sau ném nó vào trong thùng rác phía dưới bàn ăn.

Anh đứng lên, có vẻ thoải mái tự tại đi tới trước mặt Cố Tịch Dao, cúi đầu nhìn đĩa sủi cáo có hơi cháy đen này, nhướng mày: “Em không nghĩ xem đám trẻ có chịu đói được như em không à? Thật may là tôi và đám trẻ đều ăn xong rồi, nếu mà ăn cái đĩa này…” Bắc Minh Quân lắc đầu muốn nói lại thôi, xoay người rời khỏi nhà ăn.

Cố Tịch Dao tức giận đặt đĩa lên trên bàn: “Nếu không phải tại anh ở bên cạnh quấy nhiễu, đĩa sủi cảo này sẽ thành như vậy sao?!”

“Mẹ, con còn có hai cái, cho mẹ ăn.” Trình Trình đẩy cái bát nhỏ của mình tới trước mặt Cố Tịch Dao.

“Còn con nữa, còn còn một nửa…” Trong miệng Dương Dương vẫn ngậm nửa miếng sủi cảo, thì thầm nói, cũng đẩy chén của mình cho Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao vội vàng ép xuống cơn giận với Bắc Minh Quân, nhìn đám trẻ mỉm cười nói: “Vẫn là các bảo bối ngoan nhất, tốt hơn người ba không có phẩm hạnh kia của bọn con nhiều.”

***

Cố Tịch Dao nói xong, kéo ghế qua, thở hổn hển ngồi xuống, đẩy bát của bọn trẻ lại cho chúng: “Các bảo bối, các con ngoan ăn đi, nếu không hôm nay sẽ đói bụng đây. Mẹ còn có bánh mới ra nồi rồi.”

Cố Tịch Dao nói xong, nhìn cái đĩa cháy đen, bản thân cũng không thể ăn nổi.

Nhưng đầu óc cô nhất thời hoạt động, dùng chiếc đũa lật mặt cháy uống dưới: “Các bảo bối, chỉ cần không ăn mặt bị cháy này, nhân sủi cảo bên trong vẫn tạm được.”

Cô nói xong gắp một cái bỏ vào trong bát, làm mẫu cho con trước.

Dương Dương rất nhanh lại ăn xong phần trong bát mình, gắp thêm cái cái từ trong đĩa bỏ vào bát.

Lúc này Trình Trình cũng ăn xong, chuẩn bị gắp sủi cảo ăn.

Cố Tịch Dao vừa nhìn thấy tức giận: “Xem ba của các con không có phẩm tới mức nào chứ? Luôn miệng nói không thể để các con đói bụng được, bản thân ngược lại ăn xong trước, để các người ở đây bị đói.”

Trình Trình khẽ nói: “Mẹ, mẹ trách oan ba…”
 
Chương 1212


Chương 1212

“Mẹ có thể trách nhầm ba con sao? Bảo bối Trình Trình, mẹ biết con lớn lên ở bên cạnh ba con, vậy cũng không cần nói hộ cho ba con.” Cố Tịch Dao cứ nhận định Bắc Minh Quân chính là người như vậy.

“Mẹ, Trình Trình nói không sai, mẹ trách oan lão ba chim chết rồi. Đĩa sủi cảo vừa rồi cơ bản đều do con và Trình Trình ăn.” Dương Dương lần đầu tiên giải thích cho Bắc Minh Quân, ngược lại làm Cố Tịch Dao cảm thấy hơi sửng sốt.

“Mẹ vừa nhìn ba con ăn mà.” Cố Tịch Dao nói với vẻ hơi khó tin.

“Thật ra ba chỉ ăn hai cái thôi.” Trình Trình nói tiếp.

Lúc này Cố Tịch Dao mới ý thức được mình xem ra đã trách oan Bắc Minh Quân. Nhưng cho vậy, cô cũng không định xin lỗi Bắc Minh Quân. Coi như bù lại chuyện ở Nông Trại Vui Vẻ ban ngày vậy.

Sau khi Trình Trình và Dương Dương ăn với Cố Tịch Dao ăn hai cái sủi cảo, lại ra khỏi nhà ăn, chạy về phòng mình chơi với Bối Lạp.

Chỉ có Cố Tịch Dao một mình ở trong phòng ăn. Sau khi cô ăn tùy tiện mấy cái lại cảm thấy no rồi.

Nhìn trước mắt còn lại hơn nửa đĩa sủi cảo, cô bất giác nhớ tới người đang xem ti vi trong phòng khách mới chỉ có ăn hai cái sủi cảo kia.

Thù thì thù, cũng không thể bỏ đói người ta được. Cho dù anh bất nhân nhưng tôi không thể bất nghĩa. Cố Tịch Dao nghĩ vậy, lại cầm số sủi cảo còn lại đi về phòng bếp, để xử lý lại.

Trình Trình và Dương Dương dẫn theo Bối Lạp chạy về phòng nhỏ của mình.

“Bắc Minh Tư Dương, cám ơn em.” Trình Trình vừa vào cửa, nhìn cả cơ thể nhỏ bé của Dương Dương đều nằm sấp úp trên giường, nói.

Dương Dương nhỏ xoay người lại, nghi ngờ nhìn Trình Trình: “Anh cám ơn em làm gì?”

“Cám ơn em đã nói hộ cho ba.” Trình Trình ngồi dưới đất, ôm Bối Lạp nói.

Dương Dương tùy ý vung bàn tay nhỏ bé lên: “Đây tính là chuyện gì chứ? Em và lão ba chim chết thứ nhất là nước giếng không phạm nước sông, em chỉ xét việc mà nói thôi, không tính là nói hộ ông ấy.”

Cậu nói xong, vỗ nhẹ vào cái bụng nhỏ của mình, cảm thấy mỹ mãn: “Sáng sớm hôm nay đúng là không uổng công ra ngoài. Anh không theo kịp coi như anh bị thiệt rồi.”

“Anh bị thiệt gì chứ? Suýt nữa gây họa làm các anh bị người ta bán còn là gặp may mắn à?” Trình Trình hơi bối rối.

Dương Dương toét miệng cười: “Đương nhiên là gặp may mắn rồi. Anh cũng không thấy em và mẹ về thế nào à? Gặp được chú mỹ nhân kia chính là bọn em gặp may rồi. Anh không thấy chú ấy nấu ăn ngon thế nào đâu, đặc biệt là món cánh gà nướng mà chú ấy nấu…”

Dương Dương nói đến đây, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ hưởng thụ lại khao khát.

Lúc này, Cố Tịch Dao đang bận rộn trong phòng bếp, chẳng có tâm tư nào để ý tới món gì ngon. Có lẽ đĩa sủi cảo cháy là con đường nhanh nhất. Cô lo lắng để sủi cảo như vậy khó có thể nuốt được, lại tách nhân và vỏ của nó ra, đổ vào trong nồi đun lên.

Cô lại bỏ thêm mì và túi rau khô còn lại trong đủ, thêm chút nước tương và dấm chua.

Không tới năm phút, một bát mì thịt viên lại được ‘tinh chế thành’, cô tháo tạp dề xuống, mang cho nước trái cây đi dọc theo hàng lang, cầm về phía phòng khách, xuất hiện ở trước mắt Bắc Minh Quân.

***

“Anh vẫn tính là có dáng vẻ của người làm ba, để cho đám trẻ ăn no.” Cố Tịch Dao nói xong, chỉ vào bát mì thịt viên mà mình mới làm lại: “Về phần cái đó cũng chỉ có thể làm được như vậy, ai bảo anh tới làm phiền lúc tôi nấu ăn chứ? Cái này gọi là ‘Gieo gió gặt bão’ thôi”.

Cố Tịch Dao nói xong lại xoay người đi vào trong phòng bếp để thu dọn.

 
 
Chương 1213


Chương 1213

Bắc Minh Quân liếc nhìn bát đồ ăn hổ lốn còn đang bốc hơi nóng đặt ở trên bàn trà,.

Anh thật sự không có cách nào đưa ra bất kỳ bình luận nào về nó.

Nhưng nhìn bóng lưng quyến rũ của Cố Tịch Dao, trên gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị giống như chiêu bài của anh vẫn thoáng mỉm cười không dễ nhận ra.

Sau đó anh móc điện thoại ra, ấn xuống một phím, sau đó là tiếng chuông chờ.

” Cậu chủ, có gì dặn dò sao?” Hình Uy ở bên kia điện thoại lập tức nghe máy.

Sau khi Hình Uy đưa Cố Tịch Dao về nhà lái xe rời đi, về thẳng biệt thự của nhà Bắc Minh.

Ngoài dự đoán của anh ta, anh ta chỉ thấy Phỉ Nhi ở đây lại không thấy bóng dáng Bắc Minh Quân đâu nữa.

Sau khi Bắc Minh Quân đưa Phỉ Nhi trở lại dinh thự nhà Bắc Minh, anh rời đi. Phỉ Nhi thấy Hình Uy về, hỏi Bắc Minh Quân rốt cuộc đang ở đâu.

Mà cô ta phải thất vọng, vì Hình Uy chẳng biết gì cả.

Ăn cơm tối xong, điện thoại di động của Hình Uy đổ chuông. Anh ta vừa nhìn thấy là Bắc Minh Quân gọi điện thoại tới, lại tìm một gian phòng yên tĩnh: “Cậu chủ, có gì dặn dò sao?”

“Lát nữa cậu phái một số người đến biệt thự trên sườn núi kia, thu dọn lại nơi đó, mai tôi sẽ qua.” Bắc Minh Quân cầm điện thoại, đứng ở vị trí trong phòng khách có thể nhìn thấy được phòng bếp.

Anh vừa nói vừa nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp.

Hình Uy nghe được biệt thự ở trước sườn núi lại có sửng sốt: “Ngài nói là ‘Dạ Mạt Hoan Du’ sao?” Để bảo đảm không sai, anh ta vẫn hỏi lại trong điện thoại.

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, Hình Uy lại cúp điện thoại.

Dạ Mạt Hoan Du là biệt thự xây trên sườn núi.

Hình Uy biết cậu chủ xây nó vì cô Cố, hơn nữa anh còn tốn không ít công sức vào biệt thự này, thậm chí còn tự tay vẽ bức tranh lớn trên tường.

Chẳng qua lúc cô Cố đi Úc, anh tức giận đã tự tay phá hỏng bức vẽ trên tường đã sắp hoàn thành này.

Cho tới hôm nay, cậu chủ vẫn chưa từng lại bước nửa bước vào nơi này, chỉ cho người định kỳ qua dọn dẹp.

Nhưng từ sau khi đi Nông Trại Vui Vẻ về, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi. Mối quan hệ giữa cậu chủ và cô Cố càng vi diệu hơn trước, làm người ta khó có thể cân nhắc được.

Lúc này, dưới tình huống không rõ cậu chủ đang làm gì, cậu chủ lại gọi điện thoại cho mình.

Hơn nữa, cậu chủ còn nói rất rõ ràng, muốn mình phái người đi thu dọn biệt thự kia.

Không chỉ vậy, thậm chí ngày mai cậu chủ còn muốn đi tới đó. Vậy không cần phải nói, người đi cùng chắc chắn là cô Cố và hai cậu chủ nhỏ.

Chẳng lẽ… bây giờ cậu chủ đang ở cùng với cô Cố? Chẳng trách cậu chủ lại để cô Phỉ Nhi ở lại một mình trong dinh thự nhà Bắc Minh.

Hình Uy ra khỏi gian phòng, vừa lúc gặp được Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi mỉm cười nói với anh ta: “Quân mới gọi điện thoại tới sao?”

Vẻ mặt Hình Uy thoáng thay đổi. Có phải cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và cậu chủ không?

Nếu nghe được, vậy cô ta rốt cuộc nghe được bao nhiêu chứ?

Hình Uy suy nghĩ xong vẫn quyết định đánh liều: “Cô Phỉ Nhi, đúng là cậu chủ mới gọi điện thoại tới.”
 
Chương 1214


Chương 1214

Phỉ Nhi vừa nghe là Bắc Minh Quân gọi điện thoại tới, lập tức trở nê sốt ruột: “Lúc về Quân chỉ đưa tôi tới cổng, sau đó không nói gì đã vội vàng rời đi. Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy nói gì với anh vậy?”

Hình Uy đỡ Phỉ Nhi đi tới đại sảnh: “Cô Phỉ Nhi, là vậy: Sau khi cậu chủ đưa cô về thì tới tập đoàn. Vừa rồi, cậu chủ gọi điện thoại nói với tôi là tập đoàn có mấy dự án xuất hiện vấn đề, muốn tôi phái người đi nhanh chóng chuẩn bị một ít tài liệu. Có thể mấy ngày tới, cậu chủ sẽ phải bận việc này. Cậu chủ còn nói cô Phỉ Nhi không cần lo lắng, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Phỉ Nhi hơi thất vọng, xoay người đi về phía phòng của mình.

Cô ta thất vọng vì sau khi Bắc Minh Quân trở về lại bỏ cô ta lại. Cho tới bây giờ cô ta chưa từng ở riêng với anh. Nhưng cô ta vẫn có chút vui mừng vì Bắc Minh Quân đi làm việc, chứ không có qua chỗ của Cố Tịch Dao.

Cho dù hôm nay, Bắc Minh Quân đã hứa hẹn qua mấy ngày nữa sẽ làm đám cưới với mình, hơn nữa thái độ của anh với Cố Tịch Dao cũng trở nên lãnh đạm hơn nhiều.

Nhưng trong lòng cô ta vẫn không vững tin, cứ luôn sợ một ngày nào đó, Bắc Minh Quân sẽ bỏ lại mình, cuối cùng đi với Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao thu dọn chén đũa xong, dọn sạch phòng bếp mới xoay người đi vào phòng tắm.

Hơn nữa, cô còn cố ý khóa trái cửa. Cô sợ lúc mình tắm, người không có phẩm hạnh kia sẽ xông tới…

Nghe tiếng nước từ trong phòng tắm vọng ra, từng tiếng một đều đang làm trái tim Bắc Minh Quân dao động.

Nhưng anh không có bất kỳ hành động nào.

Lúc này, anh chẳng có tâm trạng đó. Anh đang nằm ở trong sô pha, hai ngày mệt nhọc cộng thêm không được nghỉ ngơi đàng hoàng làm anh thấy hơi buồn ngủ. Anh vừa gọi điện thoại cho thám tử tư, nhờ bọn họ điều tra về nn vụ cháy ở Nông Trại Vui Vẻ. Nếu là do con người làm, anh lại nghĩ cách tìm ra người châm lửa và người đứng sau sai khiến.

Còn nữa, chính là cô Phương bất ngờ qua đời. Trên đường anh về, phía bệnh viện gọi điện thoại tới, nói cho anh biết một kết quả: Cô Phương chết vì bị nhồi máu cơ tim cấp tính.

Trên thực tế, hằng năm Bắc Minh Quân đều dẫn cô Phương tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, nhưng đều cho thấy sức khỏe của cô đều bình thường. Sao có thể lại xuất hiện nhồi máu cơ tim được chứ.

Đợi đến khi Cố Tịch Dao ra khỏi phòng tắm, cô lén nhìn trộm về phía Bắc Minh Quân, chỉ thấy anh đã ngủ thiếp đi trong sô pha.

Cho dù bình thường nhìn Bắc Minh Quân có chút đáng ghét, nhưng dáng vẻ anh ngủ vẫn rất cám dỗ.

Hơi thở của anh đều đặn, đôi mắt sâu thẳm nhắm chặt, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị làm người ta nhìn thấy lại không rét mà run kia cũng trở nên bình thản hơn rất nhiều.

Anh nằm nghiêng, tư thế ngủ lại giống như một đứa trẻ: Anh đặt một tay lên trên xương hông, một tay khác gập lại đặt trên mặt, đôi chân thon dài hơi gấp lại.

Giày của anh được đặt gọn gàng dưới sô pha.

Cố Tịch Dao lặng lẽ đi qua, còn tắt ti vi đang phát tin.

Cô lại lấy một cái chăn trong phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đắp lên trên người anh.

Sau đó, cô xoay người trở lại phòng ngủ của mình và đám trẻ.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ của mình lại.

Lúc này, vẻ mặt Dương Dương hăng hái bừng bừng, còn vung tay vung chân nói gì đó với Trình Trình.
 
Chương 1215


Chương 1215

Cố Tịch Dao mỉm cười đi tới, xoa đầu hai đứa con trai: “Các con đang nói chuyện gì vậy?”

“Con đang kể với Trình Trình về chiếc xe RV cực ngầu của chú mỹ nhân kia.” Còn không chờ Trình Trình trả lời, Dương Dương đã giành nói trước.

Cố Tịch Dao nghe Dương Dương nhắc tới, cô cũng không nhịn được nhớ tới Noton, người này lại rất thú vị, tự mình lái xe đi du lịch vòng quanh thế giới…

Nhưng cuộc sống như thế không phải là cuộc sống cô muốn. Điều cô càng muốn hơn là một ngôi nhà ấm áp, một ngôi nhà có thể cho cô cảm giác an toàn.

Gió sớm khẽ thổi qua cửa sổ vào phòng ngủ, Cố Tịch Dao rụt chân vào trong chăn.

“Hắt xì…” Một tiếng hắt xì của Dương Dương làm Cố Tịch Dao giật mình tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, chỉ thấy Dương Dương đang ngủ say, nhẹ nhàng gác cánh tay nhỏ nhắn của cậu lên trên người mình.

Cổ ngồi dậy, chỉ thấy chiếc chăn đắp lên trên người Dương Dương đã bị cậu đạp đến cuối giường, bụng lộ ra, phồng lên, hạ xuống theo tiếng hít thở.

Cậu ngang ngược giang hai tay, hai chân thành hình chữ X lớn, chèn Trình Trình tới bên kia giường.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cậu rồi nhìn lại chăn của Trình Trình chăn.

Sau đó, cô xoay người xuống đất, soi gương chỉnh lại mái tóc dài của mình, thay áo ngủ ra, sau đó rón rén ra khỏi phòng ngủ.

Cô đảo mắt nhìn qua, trên sô pha đã không có bóng dáng Bắc Minh Quân nữa.

Không ngờ anh lại dậy sớm như vậy. Nhưng anh đi đâu chứ?

Lúc này từ trong phòng ăn truyền đến tiếng chén đĩa va chạm vào nhau.

Cố Tịch Dao đi tới nhà ăn, chỉ thấy trên bàn bày hai hộp giữ nhiệt, bốn cái đĩa đồ ăn sáng được trình bày tinh tế.

Bánh ngọt của Q Bạch, bánh mì thịt Mending óng ánh dầu, bánh nướng cuộn xốp mềm, trắng vàng, còn có bánh ngô nhỏ được làm rất tinh tế.

Bắc Minh Quân đã thay một bộ vest được cắt may thủ công mới, tóc chải gọn gàng không có nổi một sợi rối, có phong cách lại sành điệu.

Anh ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, cầm thìa uống canh đầy tao nhã.

Hình Uy khoanh tay đứng thẳng bên cạnh anh.

Xem ra, Hình Uy đã chạy tới lúc sáng sớm.

Sau khi Cố Tịch Dao rửa mặt, chải đầu ở trong phòng vệ sinh xong, đi tới phòng ăn.

“Mời cô ngồi.” Hình Uy nói xong lại kéo chiếc ghế ở bên tay trái của Bắc Minh Quân ra.

“Cảm ơn.” Cố Tịch Dao không muốn ngồi ở bên cạnh anh. Nhưng Hình Uy đã kéo ghế ra giúp cô, cô cũng không tiện gây khó dễ cho anh ta, đành phải ngồi xuống với vẻ mặt đau khổ.

Sau đó Hình Uy lấy một cái bát, đặt ở trước mặt Cố Tịch Dao, mở ra một hộp giữ nhiệt trong đó. Trong lúc nhất thời, cả nhà ăn đều đầy mùi canh gà thơm tới mức thấm cả vào ruột gan.

Anh ta múc từng muôi vào cái bát đặt trước mặt Cố Tịch Dao.

“Mời cô chậm rãi dùng.”

Hình Uy nói xong đẩy một món điểm tâm về phía bên cạnh Cố Tịch Dao.

“Mùi gì mà thơm thế… Thơm quá, thơm quá đi mất.” Dương Dương cở.i trần, mơ mơ màng màng đi từ trong phòng ngủ ra, cho dù bàn tay nhỏ còn đang dụi mắt, nhưng cái mũi nhỏ của cậu lại nhịn ngừng giật giật ngửi mùi.

Không ngờ cậu theo mùi thơm của canh gà lại đi tới nhà ăn.
 
Chương 1216


Chương 1216

“Oa, có nhiều đồ ăn ngon vậy à!” Dương Dương vội vàng leo lên cái ghế đặt bên cạnh Cố Tịch Dao, giơ tay muốn lấy.

Cố Tịch Dao cầm đũa gõ vào bàn tay vừa thò ra của cậu: “Con đi rửa mặt xong rồi ăn.”

Dương Dương nhìn cả bàn đồ ăn ngon, mím môi với vẻ buồn khổ.

Sau đó cậu xuống khỏi ghế và nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.

Lúc này, Trình Trình ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi phòng vệ sinh. Cậu nhóc rất để ý tới quần áo và hình tượng của bản thân giống hệ ba cậu nhóc vậy.

Cậu nhóc đi tới trong phòng ăn. Sau khi chào Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao, cậu nhóc chủ động ngồi xuống bên tay phải Bắc Minh Quân.

Hình Uy cũng múc cho cậu nhóc bát canh gà. Trình Trình cầm đũa gắp bánh ngô nhỏ, chậm rãi ăn.

“Xong rồi, xong rồi…” Không đến hai phút Dương Dương lại hào hứng chạy ra khỏi phòng vệ sinh.

Cậu vừa mới chuẩn bị leo lên trên ghế.

“Mặc quần áo vào lại tới ăn cơm.” Một câu nói của Cố Tịch Dao lại làm cậu phải cúi đầu quay lại phòng ngủ.

Chỉ trong giây lát, cậu mặc một bộ áo phông có in hình Shin-chan bằng bút chì màu.

Cậu liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, bây giờ con có thể ăn cơm được chưa?” Vẻ mặt kia chẳng khác nào người bị đói suốt mấy ngày, trong ánh mắt còn kèm theo chút cầu xin.

Cố Tịch Dao nhìn Trình Trình, lại cúi đầu nhìn Dương Dương.

Cô âm thầm thở dài. Sao cùng là mình sinh ra, lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?

Cứ như vậy, mọi người im lặng ăn bữa sáng xong.

Hình Uy nói với Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, tôi đã chuẩn bị xe xong rồi, đang đỗ ở bên ngoài.”

Bắc Minh Quân khẽ gật đầu, đứng lên chỉnh lại quần áo của mình xong đi ra khỏi nhà ăn, đi thẳng về phía cửa.

Cố Tịch Dao nhìn theo bóng lưng của anh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật may là hôm nay anh có việc.

Anh không cần cứ quanh quẩn ở trước mặt ba mẹ con bọn họ, làm phiền lòng cô.

Cô vừa nghĩ tới đây, Hình Uy đã đi tới bên cạnh Cố Tịch Dao khẽ nói: “Thưa cô, mong cô dẫn theo hai cậu chủ nhỏ lên xe với cậu chủ.”!?

“Có chuyện gì sao?” Cố Tịch Dao nghi ngờ nói.

Hình Uy không nói gì, bước nhanh tới trước mặt Bắc Minh Quân, mở cửa cho anh.

Hôm nay Bắc Minh Quân ra ngoài, không ngờ còn muốn dẫn theo ba mẹ con bọn họ. Bản thân anh không ngại phiền, Cố Tịch Dao còn chê đấy.

“Được, để tôi đi thu dọn rồi sẽ lên xe.” Nghĩ thì nghĩ vậy, Cố Tịch Dao vẫn đáp một tiếng, còn nắm lấy Dương Dương vẫn đang gặm bánh ngô, xoay người đi vào trong phòng ngủ.

Cô phải thay quần áo cho mình và Dương Dương. Muốn ra ngoài, dù sao cũng ăn mặc tương tất một chút.

“Mẹ, con còn chưa ăn xong đâu…” Dương Dương oán giận nói.

Trình Trình cũng nhảy xuống ghế, bước nhỏ đuổi theo Bắc Minh Quân, cùng lên xe.

Năm phút sau, chiếc xe chở một nhà bốn người nhanh chóng rời khỏi nơi ở của Cố Tịch Dao.
 
Chương 1217


Chương 1217

Bắc Minh Quân lên xe, lại ngả ghế ngồi ra sau một chút, nằm ở trên đó nhắm mắt dưỡng thần.

Cố Tịch Dao dẫn theo đám trẻ nhìn con đường và những cửa hàng không ngừng thay đổi phía ngoài cửa xe.

“Hình Uy, chúng ta đi đâu vậy?” Cố Tịch Dao không nhịn được, hỏi Hình Uy đang lái xe.

Hình Uy ngước mắt nhìn vào gương chiếu hậu, trả lời: “Thưa cô, chờ đến nơi thì cô sẽ biết thôi.”

Xem ra, Bắc Minh Quân vẫn tạm thời muốn giữ bí mật về nơi định dẫn bọn họ tới.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi nội thành, đi theo một con đường quanh co men theo rừng tới giữa sườn núi, sau đó rẽ phải chạy dọc theo đường nhỏ không đến năm trăm mét lại rẽ trái.

Chiếc xe tiến vào một cánh cổng sắt chậm rãi mở ra.

Một mặt đường được lát bằng đá màu đen, trên đỉnh là do từng trụ gỗ hình vuông màu nâu đậm tạo thành hành lang dẫn đường cho chiếc xe của bọn họ đi tới cổng tầng một của một căn biệt thự ba tầng biệt thự tầng một cửa hiên chỗ dừng lại.

Hình Uy tắt máy, liếc nhìn qua gương chiếu hậu: “Cậu chủ, chúng ta đến rồi.”

Cửa xe vừa mở ra, một không khí trong lành chưa bao giờ thấy ở trong thành phố tràn vào trong xe, làm người trong xe lập tức cảm thấy mát lạnh, sảng khoái.

Dương Dương nóng lòng nhảy xuống xe, nhìn xung quanh với vẻ mới lạ.

Trình Trình cũng xuống xe ngay sát sau đó, tiếp theo là Cố Tịch Dao, cuối cùng là Bắc Minh Quân.

“Mời cậu chủ và cô vào trong.” Hình Uy đã mở cửa ra. Một phòng khách được trang trí đơn giản nhưng lộ ra vẻ đẹp tinh tế xuất hiện trước mắt mọi người.

Ở vị trí chính giữa của phòng khách là một bộ sô pha được chế tạo tinh tế bằng gỗ lim và da, một bàn trà cũng bằng gỗ lim với mặt bàn bằng đá cẩm thạch màu vàng nhạt.

Trên vách tường màu vàng được trang trí bằng những chiếc đèn chân nến theo phong cách Châu Âu.

Cô đi vào phòng khách, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, thấy hàng lang của tầng hai và tầng ba quây tròn xung quanh, một chiếc đèn chùm hình giọt nước được treo từ trần tầng ba rũ xuống.

Trên bức tường bên mặt sô pha là lối vào của một thang máy điện đi thẳng lên tầng hai và tầng ba. Vách ngoài của nó trong suốt, có thể thấy rõ làm người trong và ngoài thang máy có thể nhìn thấy nhau.

Sau khi Cố Tịch Dao nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt dừng lại ở bức tường đối diện với sô pha.

Đó là một bức tường bị che bằng mảnh vải màu xanh nhạt.

Gió từ ngoài cửa thổi vào làm tấm vải khẽ lay động, giống như mặt biển bị gió biển nhẹ nhàng thổi qua, tạo thành từng gợn sóng vậy.

Nhưng Cố Tịch Dao lại không nhìn thấy được phía sau tấm vải này rốt cuộc che giấu những gì.

***

Bắc Minh Quân đi đến và nhìn xung quanh. Lúc này điện thoại của anh lại đổ chuông.

Hình Uy vội vàng đi đến bên cạnh anh: “Cậu chủ, ngài đi nghe điện thoại đi. Ở đây đã có tôi, cô và hai cậu chủ nhỏ rồi.”

Bắc Minh Quân khẽ gật đầu, xoay người đi qua sô pha, đến một gian phòng bên cạnh thang máy để nghe điện thoại.

Dương Dương và Trình Trình đứng phía sau Cố Hạnh. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tới đây. Cho dù chúng đã nhìn quen với vẻ giàu sang ở dinh thự nhà Bắc Minh, nhưng dường nhưng vẫn là lần đầu thấy cảnh tượng như vậy.

Trình Trình giống như một quý ông nhỏ, trong lòng dù kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.
 
Chương 1218


Chương 1218

Dương Dương lại giống như con khỉ nhỏ vừa thoát khỏi lồng giam, hết nhìn đông tới ngó tây. Thoáng cái leo lên trên sô pha nhảy lên nhảy xuống, thoáng cái đã xuất hiện ở trong thang máy…

“Mẹ, mẹ xem chỗ này đi… Mẹ lại nhìn cái này này…”

Bên tai Cố Tịch Dao thỉnh thoảng truyền đến giọng nói của Dương Dương. Căn biệt thự vốn rất yên tĩnh, khắp nơi lập tức lưu lại bóng dáng của Dương Dương và tiếng hô của cậu.

Cuối cùng, bóng dáng nhỏ bé của Dương Dương dừng lại ở trước bức tường bị mảnh vải màu lam nhạt che kín.

Cậu tò mò nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bức tường, muốn xem thử bên trong rốt cuộc che giấu cái gì.

Cố Tịch Dao nhìn nhà biệt thự này. Cô thật sự nghĩ không ra Bắc Minh Quân có mục đích gì mà lại dẫn các cô tới đây. Có lẽ chỉ là đi ngang qua đây cũng không chừng.

Cho nên thấy Dương Dương nhảy nhót khắp nơi như vậy, Cố Tịch Dao vẫn thầm nhíu mày. Cho dù ở đây không có người lạ, nhưng cũng không thể giống như già Lưu vào nhà quan lớn như vậy được.

Cô nhìn sang Dương Dương. Lần này, cậu dường như phát hiện ra đại lục mới nào đó, dốc hết sức muốn xem mặt tường bị che kia: “Dương Dương, con ở đó làm gì thế? Nhanh qua đây!”

“Dạ?” Dương Dương chỉ chăm chú muốn xem thử phía sau là gì, không chú ý nghe mẹ nói. Cậu quay đầu lại với vẻ nghi ngờ. Lúc này cơ thể nhỏ bé của cậu mất cân bằng.

“Á!” Theo một tiếng kêu của cậu vang lên, cơ thể nhỏ bé lại mất đi trọng tâm, nhưng lúc sắp ngã, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm thật chặt lấy mảnh vải kia.

“Dương Dương cẩn thận!” Lúc này Cố Tịch Dao muốn nhắc cũng đã muộn rồi.

“Xoạt…”

Khi Dương Dương ngã xuống đất, đồng thời mảnh vải cũng bị cậu kéo xuống, chậm rãi che đi cơ thể nhỏ bé của cậu.

“Mẹ, mẹ nhìn kìa…” Trình Trình chỉ tay về phía mặt tường này. Sau khi tấm vải chậm rãi rơi xuống, dần dần hiện ra mặt tường sẵn có.

Trước mặt Cố Tịch Dao hiện ra một bức tranh vẽ trên tường bị sơn b.ắn ra tung toé phá hỏng.

Cô bất giác chậm rãi bước tới mấy bước.

Mặc dù bức tường đã bị phá hỏng, nhưng từ phần còn lại vẫn có thể mơ hồ phân biệt ra được một ít nội dung:

Bầu trời trong xanh, đám mây mềm như bông, ánh mặt trời nóng bỏng, mặt biển rộng xanh thẳm, bãi cát vàng, còn có những người đang nằm lười biếng, phơi nắng trên bờ cát, cô gái mặc bikini đang chơi đùa, đám người bơi trên mặt biển…

Sau khi Cố Tịch Dao xem xong bức tranh rất sống động như vậy, ánh mắt ngây ra, lập tức đứng yên tại chỗ.

Trong lòng cô chợt nhói đau.

Đây… từng là cảnh cô và Bắc Minh Quân ở trên bãi biển vàng của Barcelona!

Cố Tịch Dao còn nhớ rõ năm ấy bọn họ ở trên bờ biển, Bắc Minh Quân phạt cô làm người mẫu.

Sau khi cô khổ sở phơi nắng gắt như một bức tượng hơn bốn giờ, chỉ đổi lấy hình ảnh một con chó ngậm xương…

Còn có câu hỏi mà cô đưa ra, nhưng Bắc Minh Quân trước sau không trả lời: “Chó à? Xem tôi là chó sao! Một món đồ chơi cho chó à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom