Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 80: 80: Món Ăn Chính





Đi tới trước mộ, mọi người đơn giản gật đầu tỏ ý hỏi thăm Diệp Quân Lâm gật đầu thăm hỏi, sau đó đều tế bái Lục Vân Đình, rồi đến trước mặt vợ chồng Lục Học Văn, nói một tiếng nén bi thương.

Trước đây, Lục Học Văn từng làm việc trong nhà nước, tất nhiên biết được đây là ai.

Ông mừng đến chảy nước mắt, ngửa đầu cười to: “Vân Đình ơi! Con thấy không? Thị trưởng tới tế bái con!”
TOID Hai vợ chồng già khóc ròng.

Hơn chục vị lãnh đạo Tô Hàng từng người tế bái Lục Vân Đình!
Thấy cảnh tượng này, đám người Đỗ Việt trái tim trở nên băng giá như sắt!
Từng người dường như rơi vào động băng ngàn năm…
Bọn họ dần dần hiểu, vì sao lão Cửu cùng Tam gia bán mạnh cho Diệp Quân Lâm…
Bây giờ Đỗ Việt Sinh đã hiểu vì sao sáng sớm Trương Thiên Lâm thông báo mình không nên đến đây, còn nhắc nhở nhiều lần hắn ngàn vạn lần không nên đến.

Thì ra Trương Thiên Lâm đã sớm biết tất cả rồi!
Vũng nước đục này không thể đi vào đượ!
c Mấy người Quách Linh Phi, Dịch Bằng Phi, Trương Lan thấy những vịn lãnh đạo cấp cao hàng đầu Tô Hàng đến tế bái Lục Vân Đình.


Trong lòng bọn họ cảm xúc lẫn lộn, không nói được tư vị.

Càng không biết kế tiếp chuyện gì sẽ xảy ra với bọn họ?
“TÔI.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!.

truyện đam mỹ
Hai đùi Diệp Kiện Sâm không ngừng run rẫy, không thể nói trọn một câu.

Trong lòng Diệp Tây Huy cũng không còn tâm tư báo thù.

Trong đầu Diệp Nam Huy rất loạn.

“Chuyện này… chuyện này… chuyện này…”
Diệp Đông Huy kinh ngạc không biết nói gì?
Ngô Vạn Nhược nhìn đứa “con hoang”, trong tròng mắt tràn đầy sự khó tin?
Đám người Diệp Nhất Long, Ngô Nhã Lệ đều.

Cuối cùng Diệp Quân Lâm có thân phận gì?
Vì sao ngay cả thị trưởng, Phó thị trưởng đều tới?
Chuyện này không thể có mối quan hệ là có thể mời được họ?
Vô số nghỉ vấn hiện ra trong đầu bọn họ.

“Lục tiên sinh nén bi thương!”
Sau khi những vị đứng đầu Tô Hàng thành kính bái tế, họ cũng không ở lại lâu mà lập tức rời đi.

Từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn bọn Đỗ Việt Sinh.

Điều này làm cho bọn họ rất là nghỉ hoặc.

Đây là hành động gì?

Bỗng nhiên Diệp Đông Huy nở nụ cười: “tôi hiểu rồi! Những người của Chu thị trưởng sở dĩ tới tế bái, là xem trọng mặt mũi vợ chồng Lục Học Văn, bọn họ cũng từng làm trong cơ quan nhà nước!”
“Đúng vậy, nghe được Diệp Quân Lâm gây ra động tĩnh lớn như vậy, tới tế bái cũng là bình thường!”
Diệp Kiện Sâm lập tức nói.

Diệp Nhất Long cũng đoán ra: “Nếu như Chu thị trưởng là chỗ dựa vững chắc của Diệp Quân Lâm như hắn nói, vì sao không liên kết chống lại chúng ta? Mà lại nhanh chóng rời đi như vậy?
“Đúng vậy, nhất định là như thế!”
Đô Việt Sinh khăng định.

“Cho nên tiếp theo chúng ta chỉ cần không làm vợ chồng Lục Học Văn bị thương, cũng không đụng vào phần mộ của Lục Vân Đình, những người khác chúng ta muốn làm gì cũng được?”
Trong con ngươi của Diệp Tây Huy hiện lên sự khát máu cùng sát ý.

Hắn đã sớm muốn giết Diệp Quân Lâm.

“Chính là như vậy! Ngày hôm nay Diệp Quân Lâm phải quỳ gối trước mặt tai”
Diệp Kiện Sâm lắc lắc gậy chống.

Những tên thủ hạ vừa mới từ trong sợ hãi đã phục hồi tinh thần, ánh mắt hung ác nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

Lúc này, Diệp Quân Lâm ngoắc tay, mấy người Thanh Long nhanh chóng đến bên cạnh.

“Nói cho bọn họ biết, bắt đầu hành động!”
Diệp Quân Lâm ra lệnh.


“Đã rõt”
Thanh Long gật đầu.

Lập tức lấy ra một bộ đàm hạ lệnh: “Bắt đầu hành động!!!”
Nhìn thấy thế, người Diệp gia mờ mịt nhìn nhau, Diệp Quân Lâm hướng về phía bọn họ mỉm cười: “Thật ngại quá, đợi lâu rồi, ngày hôm nay món ăn chính bây giờ mới tới!”
Diệp Nhất Long giận dữ nói: “Diệp Quân Lâm ngươi lại đang chơi hoa chiêu gì?”
“Thul”
“Thul”
“Thul”
Hắn còn chưa dút lời, từng phát đạn tín hiệu từ xung quanh phóng lên.

“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
Chứng kiến đạn tín hiệu nổ tung trong không trung, mọi người một mảnh mờ mịit..

 
Chương 81: Chương 81





Dù cho Đồ Việt Sinh làm lão đại lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy đâu!
Không biết đạn tín hiệu này dùng để làm gì?
Nhưng trong số họ có những người là lính đánh thué, nhìn thấy tín hiệu này thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Khi thấy đạn tín hiệu được phóng lên, bọn họ ý thức được sẽ xảy ra chuyện lơn.

Đây chính là đạn tín hiệu trong quân đội!
“Không ổn, Diệp tiên sinh chúng cần nhanh chóng rút lui!!!”
Đứng đầu đám lính đánh thuê nhanh chóng nói với Diệp Nam Huy.

Chỉ tiếc tên đầu gỗ như Diệp Nam Huy làm sao hiểu được ý của tên cầm đầu?
“Rút lui cái gì mà rút lui? Còn chưa biết có chuyện gì xảy ra mài!”
Diệp Nam Huy lạnh lùng nói.

“Chúng ta tự động rút lui! Không cần nhận tiền!”

Bọn họ là lính đánh thuê đương nhiên hiểu đạn tín hiệu kia có ý nghĩa gì, cho nên phải nhanh chóng rút lui.

Không nên vì tiền mà đền cả mạng!
„ Khi họ muốn rút lui, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển như núi lỡ, làm cho mọi người như thất điên bát đảo.

Mội người nhận thấy rõ ràng sự rung chuyển mãnh liệt dưới chân.

Chuyển động này càng ngày càng kịch liệt, có vài người thậm chí đứng không yên.

Giống như đang có động đất.

Nhưng lính đánh thuê ngồi xổm xuống, tai áp trên mặt đất lắng nghe.

Thoáng chốc, sắc mặt của hắn biến sắc.

Động tĩnh này thật sự quá lớn!
Lúc trước, bọn họ ở chiến trường vùng Trung Đông đã từng bị mấy trăm lính đánh thuê bao vậy, Quá khứ bọn họ ở vùng Trung Đông trên chiến trường trải qua bị mấy trăm dong binh vây quanh tràng diện, động tĩnh kia đã rất lớn.

Nhưng bây giờ hắn nghe được âm thanh này cùng kinh nghiệm, nói cho hắn biết, với động tĩnh này thì bọn họ sẽ đối mặt một lực lướng hơn cả mấy trăm người.

Số người đang đến có thể ước tính là mười vạn người rồi!
Mười vạn người?
Đây là tình hình chó má gì thế, hắn không cách nào tưởng tượng đượ!
c “Ong ong ong…”
Lúc này trên không truyền đến âm thanh máy bay chiến đấu.

Mọi người ngắng đầu, thấy từng chiếc máy bay chiến đấu tầm thấp bay xet ngang qua, cảm giác như có gió bão tràn về.


Càng khoa trương hơn là những chiếc máy bay chiến đấu này lại xếp thành đội hình, bay tới bay lui trên trời ngay tại chỗ này.

Mội người đếm số lượng máy bay chiến đấu trên trời!
Chí ít trên trăm cái!
Không chỉ có vậy, hàng trăm chiếc trực thăng cũng đang bay theo ở khoảng thấp hơn, rậm rạp, che khuất bầu trời.

Trước mắt mọi ngời đột nhiên tối sầm.

Những chiếc máy bay này đã bao phủ che đi mặt trời!
Khoa trương nhất là hơn mười chiếc máy bay vận tải đã bay tới, xoay quanh trên không trung, không biết muốn làm cái gì!
“Ùng ùng!”
Chấn động trên mặt đất ngày càng lớn!
Rất nhiều người đứng cũng không vững!
“Nhanh nhìn bên kia!”
Phía ngoài vòng vây có người kêu to, mọi người đêu nhìn về hướng đó.

Trong tầm mắt mọi người, từng quái vật to lớn đang xuất hiện.

Sau khi thấy rõ mọi thứ, trên mặt mọi người không còn chút huyết sắc nào.


Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, tia huyết sắc cuối cùng cũng biến mắt!!!
Bởi vì những quái vật lớn kia chính là những chiếc xe tăng thiết giáp!
Các hưỡng xung quanh, 360 độ đi ra từ mọi phía!
Những lính đánh thuê tính toán, ít nhất cũng hơn một nghìn chiếc!!!
Đây là như một cuộc chiến lịch sử!
“Nhanh nhìn xeml!!”
Mọi người thấy xen kẽ với các xe tăng thiết giáp, chính là bộ binh, đông nghịt, nhìn không thấy được đầu!
“Ken két két……”
Sau đội hình xe tăng là đội hình bộ binh, bước chân đều nhịp, kinh thiên động địa đi tới.

“Bốn cánh quân tạo nên một trung đoàn! Tính toan sơ bộ, chúng ta có thể thấy hai mươi trungđoàn!”
“Bằng mắt thường chúng ta có thể thấy được hai vạn người!”
“Nhưng đây cũng chỉ là một phần nhỏ thôi! Bộ đội chân chính còn ở phía sau!”
Những người lính đánh thuê rất chuyên nghiệp, dùng kinh nghiệp của họ để phân tích tắt cả..

 
Chương 82: 82: Đại Quân





“Cái gì? Nhìn bằng mắt thưởng mà lên tới hai vạn người rồi?
Còn có ít nhất hơn một nghìn chiếc xe tăng thiết giáp? Còn hơn một nghìn cái máy bay chiến đầu cùng máy bay trực thăng?”
Nghe thấy những số liệu chấn động này, đám người Đỗ Việt Sinh, Bát gia trong đầu như muốn nỗ tung.

.

truyện teen hay
Đây tuyệt đối không phải trình độ bọn họ có thể chạm vào được, bọn họ càng không thể chống đỡ đượ!
c Tại sao chúng ta lại muốn tới đây?
Sống khỏe mạnh không tốt sao?
Những tên côn đồ cộm cán cùng đám lão đại cảm thấy hai chân như nhũn ra, thân thể run rầy, bị dọa sắp ngắt.

Những thứ này trên đường đại lão cùng bọn côn đồ hai chân như nhữn ra, thân thể run run rẫy rầy, đều phải dọa ngất quá khứ.


Bọn họ chỉ là đi đánh nhau chút thôi.

Phải dùng tới cả máy bay, xe tăng, đại pháo hết cùng mất vạn bộ đội ra quân sao?
Người Diệp gia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, luồng khí lạnh từ chân truyền thẳng lên đỉnh đầu, dường như máu trong người như muốn đông cứng lại.

Thật sự quá dọa người!
Sao lại có bộ đội?
Sao có thể chơi được với những thứ này?
Đây là chuyện gì a?
Sắc mặt Diệp Nam Huy cực kỳ âm trầm, mọi chuyện cùng kết quả đáng sợ nhất mà hắn từng dự liệu càng ngày càng đến gần.

Đỗ Việt Sinh suy nghĩ một chút nói: “Có phải đang có diễn tập quân sự? Mảnh đất trống trải ở đây rất thích hợp!”
Diệp Kiện Sâm hít sau cũng nói: “Tôi cũng nghĩ như thế! Sáng sớm tôi có nhận được tin tức, một đoàn xe tăng lớn đang đi đến hướng này, xem ra là diễn tập quân, đúng lúc gặp phải chúng ta ở chỗ này, chắc là cản đường rồi!”
So với kết quả đáng sợ kia, mọi người thà tin tưởng đây chỉ là diễn tập quân sự.

Diệp Nam Huy lắc đầu: “Nhất định không phải! Chuyện này cùngDiệp QuânLâm chắc chắn có liên quan!”
“Tất cả đều là vũ khí tiêu chuẩn được lên đạn! Bên trong không phải là ruột rỗng! Là đạn thật! Tôi chắc chắn điều này!”
James thủ lĩnh lính đánh thuê nói.

Kinh nghiệm của hắn cùng đồng đội có thể nhìn ra được những thứ này đều là hàng thật giá thật!
“Tệt”
Nhát thời, âm thanh mọi người hít khí lạnh liên tục vang lên.

Chuyện này làm cho tất cả mọi người luống cuống.

“Ùng ùng…”
Khi xe tăng thiết giáp cách mọi người khoảng 500m, mọi thứ đều dừng lại.


Nhưng một lượng lớn bộ binh phía sau xe tăng thiết giáp đang tiếp tục tiến lên như cơn đại hồng thủy.

Thật sự rất đáng sợ.

Khu đồng bằng trống trải này đã phủ kín toàn là người!
“Ken két két…”
Một lượng lớn bộ binh từng bước tới gần, mọi người thấy ngày càng nhiều người.

“Những gì chúng ta vừa thấy chỉ là một phần, giờ xuất hiện trước mặt có ít nhất bốn, năm vạn người! Phía sau còn có binh lực gấp đôi!”
“Nói cho mọi người một cái tin tức xấu: lúc này có chừng mười vạn người!”
James nói ra này, ngay cả chính hắn cũng tuyệt vọng.

Binh lực như vậy ở trên các chiến trường lớn tuyệt đối quét ngang tắt cả!!!
Nghe được này, trong mắt mọi người tràn đầy tĩnh mịch một mảnh.

Mười vạn người ở đâu!
Đó là mười vạn người!

“Tôi tôi tôi tôi tôi tôi…”
Lão đại Đỗ Việt Sinh sợ đến mức khớp hàm run rẫy, nửa ngày không nói được câu nào.

“Ken két két…”
Khi cánh quân bộ binh ở cách mọi người không tới 20m thì dừng lại, đây là khoảng cách giao nhau tiêu chuẩn.

Những binh lính này sắc mặt băng lãnh, giữ chặt vũ khí đã lên nóng trong tay, nhắm ngay mọi người.

Không hề nghỉ ngờ, chỉ cần con thoi chạy qua, người Diệp gia cùng bọn người Đỗ Việt Sinh toàn bộ sẽ ngã xuống!
Trước mặt các chiến sĩ chân chính, bọn họ không có chút lực chiến đấu nào!
Nhìn thấy từng nòng súng lạnh như băng đang chĩa vào mình.

“Bùm bùm…”
Những tên côn đồ kia cùng nhau ném vũ khí, giơ tay lên..

 
Chương 83: 83: Hối Hận





Bọn họ làm sao nghĩ được chỉ là đi đánh một trận, lại có mười vạn quân đội tới đây!
Mọi người chỉ có một việc tình: trước đây vì sao không cố gắng học tập ngay từ đầu, sao lại phải tham gia chuyện như thế này?
Nhìn áp sát, mấy vị lão đại Đỗ Việt Sinh cũng sợ hãi.

Viên dạ minh châu trong tay hắn không biết đã vứt đi đâu.

Những người khác, Tiếu Diện Phật, Bát gia như muốn tăng huyết áp lên cao, nếu không có người đỡ, đã sớm té xuống đắt.

Ngay cả cao thủ thập tam thái bảo, sợ đến mức sắc mặt tái xanh, ngay cả đầu cũng không dám ngắng lên!
Diệp Kiện Sâm sợ muốn hộc máu, chỉ cần đi lên một bước, nòng súng đều sẽ nằm trên đầu họ.

Thật đáng sợ!
Đám lính đánh thuê hận chết Diệp Nam Huy!
Nếu như biết như vậy, có cho một trăm triệu bọn họ cũng không tới.


Mắt mạng lấy gì mà hưởng!
Đúng lúc này, trên không trung hơn mười chiếc máy bay vận tải đột nhiên có động tĩnh, phía sau cửa khoang có gì đó.

“Sưu sưu sưu…”
Lính nhảy dù nối tiếp nhau nhảy xuống.

Mấy trăm chiếc máy bay trực thăng cũng lập tức có động, bay quanh ở trên phía đám người Diệp Kiện Sâm.

Mọi người đều thấy rõ, trên máy bay trực thăng đều có một tay súng bắn tỉa, súng ngắm đúng về phía từng người bọn họ.

Thậm chí còn có súng máy, điều chỉnh góc độ về hướng bọn họ.

Hơn mười chiếc máy bay vận tải, lính nhảy dù liên tiếp nhau nhảy xuống, sau khi đáp xuống, bọn họ dùng tư thế nửa ngồi quay lưng về phía Diệp Quân lâm, mặt hướng về phía người Diệp gia, vũ khí trong tay cũng nhắm vào người Diệp gia.

Có hàng nghìn lính nhảy dù đáp xuống, bọn họ chiếm lĩnh toàn bộ vùng đắt trống “Ùng ủng…”
Phía ngoài vẫn còn có động tĩnh truyền tới.

Từng khẩu đại bác được đầy ra ngoài, khẩu đại bác hướng về phía bầu trời, không biết muốn làm gì.

Nhưng bọn người Diệp gia cùng với Đỗ Việt Sinh trong lòng – bọn họ lo lăng cùng u ám tăng thêm.

Trước sau bọn họ đều bị bao vây, nòng súng pháo hạng nặng, xe tăng đều dí sát bọn họ rồi.

Ngay cả trên không đều có máy bay trực thăng, máy bay ném bom hướng về phía bọn họ.

Lúc này 360 độ quanh bọn họ không có chỗ nào trống.


Đáng sợ!
Quả thực rất đáng sợ!
Đám người lính đánh thuê của James không chịu được áp lực đầu tiên.

Bọn họ ném vũ khí, hai tay giơ lên, lập tức nói: “Chúng tôi bị Diệp gia gạt tới! Không hề làm gì cải”
Cuối cùng bọn họ quỳ rạp trên mặt đắt, hai tay ôm đầu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Ngay sau đó, Đỗ Việt Sinh kịp phản ứng, lập tức chỉ vào Diệp gia nói: “Mọi chuyện đều là Diệp gia làm! Bọn họ dùng một hạng mục hai mươi tỷ mê hoặc chúng tôi đến! Chúng tôi thực sự hồ đồ! Chúng tôi không biết! Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sai rồi al”
Vừa dứt lời, Đỗ Việt Sinh cùng mấy vị lão đại cũng bắt chước bộ dạng của James, quỳ rạp trên mặt đất hai tay ôm đầu.

“Phù phùi”
“Phù phù!”
Chợt, bọn thủ hạ của bọn hắn đều quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu!
Một người nối tiếp một người!
Ngay sau đó, vệ sĩ, bảo vệ của Diệp gia thuê làm cũng toàn bộ đem trách nhiệm vứt cho Diệp gia, bọn họ đều quỳ rạp trên mặt đất…
Trong nháy mắt hơn một ngàn người toàn bộ quỳ rạp trên mặt đất đầu hàng.


Chỉ còn lại có người Diệp gia cùng mày người Quách Linh Phi.

Bọn họ nhìn trái phải, hoặc là nòng súng lạnh như băng, hoặc là người nằm dưới đất.

Bọn họ muốn nằm xuống cũng không được, không nằm cũng không đượ!
c Cách rất xa, Diệp Quân Lâm hô: “Diệp Kiện Sâm?”
Nghe được tên của mình, Diệp Kiện Sâm sợ đến mức giật mình, mồ hôi lạnh túa ra cả người, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh nặng.

_ „: Hăn bất đắc dĩ nhìn vê phía Diệp Quân Lâm cách đó không xal “Diệp Đông Huy?”
“Ngô Vạn Nhược?”
“Diệp Tây Huy?”
“Diệp Nam Huy?”
“Diệp Nhất Long?”
“Quách Linh Phi?”.

 
Chương 84: 84: Tôi Là Côn Luân Tướng Quân





Diệp Quân Lâm nhìn người Diệp gia, gọi tên từng người bọn họ.

Lúc này, những người này không dám nói cùng Diệp Quân Lâm một câu nào, bởi vì nghe được Diệp Quân Lâm gọi tên bọn họ, chẳng khác nào như tử thần đang nhắc tên.

Tất cả mọi người mờ mịt nhìn Diệp Quân Lâm, không biết muốn làm gì?
Tất cả mọi người sợ choáng váng, thất kinh.

Diệp Quân Lâm chắp hai tay sau lưng, hướng về phía mọi người Diệp gia nói to: “Các người không phải luôn đoán già đoán non xem lá bài tẩy của tôi là gì sao? Hiện tại tôi nói cho các người biết đây chính là lá bài tẫy của tôi!”
“Thiên quân vạn mã trước mắt các người chính là bài tây của tôi Diệp Quân Lâm quát.

Nghe xong những lời này, người Diệp gia im lặng không tiếng động.

Diệp Nam Huy càng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Quả nhiên hắn đoán đúng!
Mặt Quách Linh Phi như băng sương, khớp hàm run rẩy.


Đúng lúc này, từ bên ngoài mở ra một con đường, mọi người vây quanh, một người đàn ông trung niên mang hai sao trên vai bước nhanh về phía nghĩa trang.

“Một vị trung tướng! Đây là một vị trung tướng!”
Sắc mặt mọi người Diệp gia đại biến.

Ánh mắt của mọi người nhìn theo vị này trung tướng đi đến trước nghĩa trang.

Chỉ thấy vị trung tướng đi tới trước mặt Diệp Quân Lâm, cúi chào nói: “Vương Uyên Tổng tư lệnh tô quân đoàn số 1 quân khu Tô Hàng báo cáo thủ trưởng! Quân đoàn số 1 hoàn tất tập kết! Xin thủ trưởng ra chỉ thị!”
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Chắn động không nói nên lời!
Đây chính là một trung tướng thống lĩnh mười vạn trong quân đội, lại gọi Diệp Quân Lâm là thủ trưởng?
Hắn hắn hắn hắn có thân phận gì???
Trời ạI Không thể nào tưởng tượng đượ!
c Lúc này đối với mọi người Diệp gia đây chính là cú sốc cực lớn, không thể nào tưởng tượng được lại có chuyện này!
Lại càng không thể chấp nhận được này!
Diệp Nam Huy triệt để nhắm mắt lại.

Động thái này của Trung tướng Vương Uyên, như một nhát búa nện vào lòng hắn ta.

Diệp Quân Lâm chính là vị ấy!
“Tốt! Bắn pháo!”
Diệp Quân Lâm hạ lệnh.

Vương Uyên vung tay lên, lúc đó cùng lúc mười khẩu đại bác bắn đạn.

“Oanhl”

“OanhI”
“Oanh!”
Từng phát đại bác bắn ra, kinh thiên động địa, như sắm sét rít gào.

“Lục Vân Đình tiên sinh lên đường bình an!!I”
Sau một khắc, mười vạn chiến sĩ đồng thanh hét lên.

Âm thanh mười vạn chiến sĩ hội tụ một chỗ, như là tiếng sắm ầm ầm, cảnh tượng vĩ đại, lay động đất trời.

Vợ chồng Lục Học Văn lại khóc lần nữa.

Diệp Quân Lâm dùng nghỉ lễ cao nhất đưa tiễn Lục Vân Đình!
Diệp Quân Lâm mặt hướng về phần mộ Lục Vân Đình, anh kích động nói: “Huynh đệ, đây là tang lễ muộn cho cậu!”
Sau khi làm xong mọi thứ.

Diệp Quân Lâm chậm rãi xoay người lại.

Lúc này, năm người Thanh Long đã thay quân phục, trên vai mỗi người đều có một sao.

Ngũ đại thiếu tướng!

Đáng sợ hơn là tay Thanh Long nâng một bộ quân trang, đi tới trước mắt Diệp Quân Lâm.

Thiếu tướng Chu Tước hỗ trợ Diệp Quân Lâm cởi tây trang đen, vì anh mà thay một bộ quân trang!
Sau khi đã sửa soạn xong.

Vương Uyên và các binh lính đều kinh ngạc, cuồng nhiệt sùng bái nhìn Diệp Quân Lâm.

Trước mắt bọn họ chính là quân hồn bắt diệt!
Là thần tượng của bọn hắn, là truyền kỳ của hoa Hạ– Côn Luân tướng quân!
Trên vai Diệp Quân Lâm có đủ năm ngôi sao!
Trong lịch sử Hoa Hạ chỉ có một vị thượng tướng duy nhất có năm saollI Thấy cảnh tượng kia, Diệp Nam Huy đã ngắt đi thôi.

Thời khắc này Diệp Quân Lâm khí thế ngút trời, không thể địch nỗi!
Anh nhìn về phía Diệp gia lạnh lùng nói: “Còn nhớ rõ ngày hôm đó các người ra mắt thị trường sao? Côn Luân tướng quân muốn đi dự tiệc tối hôm đó! Hoàn toàn đúng không sail”
“Bởi vì tôi chính là Côn Luân tướng quân!!!”.

 
Chương 85: 85: Thuốc Người





Diệp gia tất nhiên nhớ rõ buổi tiệc ra mắt hôm đó!
Ngày ấy Côn Luân Tương Quân tuyên bố sẽ tới!
Làm cho người Diệp gia kích động muốn điên, thậm chí cho rằng Diệp gia nhờ vào việc này sẽ quật khởi!
Kết quả bị Diệp Quân Lâm làm hỏng.

Diệp gia coi kỹ Diệp Quân Lâm là tội nhân gia tộ!
cBởi vì Diệp Quân Lâm chặn đứng vận may của Diệp gia!
Sau đó Diệp gia tận dụng tất cả quan hệ, muốn leo lên chiến thần Côn Luân, nhưng luôn bị từ chối!
Diệp gia cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng Côn Luân Tướng Quân đã tới dạ tiệc, nhưng mọi người lại không hề nhận ra.

Bây giờ đã hiểu rõI Bởi vì Diệp Quân Lâm chính là Côn Luân Tướng Quân!
Vì sao Diệp Quân Lâm biết không kiêng dè gì mà làm loạn buồi tiệc ra mắc ở Diệp gia?

Vì sao Diệp Quân Lâm lại gia hạn cho Diệp gia một tháng để xin lỗi?
Vì sao Diệp Quân Lâm liên tục cảnh cáo Diệp gia?
Vì sao Diệp Quân Lâm lại có tự tin như vậy?
Bởi vì anh chính là Côn Luân Tương Quân chí cao vô thượng!
Cũng tỷ như Lý Mộng Nguyệt nói Côn Lôn Tương Quân là tổng chỉ huy đại chiến khu 9 của Hoa Hạ, một lời nói có thể diệt tộ!
c Chỉ là hiện tại quá muộn đã quá muộn.

Đao đều đã gác ở trên cổ rồi, mọi người mới phản ứng đượ!
c Diệp Quân Lâm chậm rãi đội mũ lính một cách trang trọng, sau khi nhè nhẹ lau sạch, anh nhìn về phía mười vạn.

Thấy thế, Vương Uyên cao giọng hô: “Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
Mười vạn chiến sĩ nhát tề hô lên làm người ta phấn chấn.

Tất cả đều nhìn đến vị có danh xưng tồn tài duy nhất trong lịch sử Hoa HạiI Âm thanh uy chấn thiên địa, cao ngắt, lay động vòm trời!
Người Diệp gia nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, dĩ nhiên trong lúc nhất thời cũng lâm vào mê mang!
Người đàn ông này chính là của Hoa Hạt!
Chỉ nghe đến khí thế kia, mọi người đều hiểu rõ, chỉ cần anh còn ở đó thì sẽ bảo vệ Hoa Hạ hàng nghìn năm!
Anh là quân hồn là thần trong lòng trăm vạn quân đội Hoa Hại Người Diệp gia vô cùng hói hận, tâm đều vỡ vụn từng mảnh.

Bởi vì người này từng là một thành viên của Diệp gia.


Vì Diệp gia mà phấn đấu!
Chỉ là Diệp gia lại làm ra chuyện tàn nhẫn, trục xuất anh.

Ánh mắt Diệp Quân Lâm chậm rãi nhìn đến đmá người Diệp gia, thản nhiên nói: “Không ngờ sao!? Trong mắt các người tôi chỉ là đứa con hoang dã chủng! Bây giờ quyền khuynh thiên hạ, dưới một người trên vạn người!”
Nghe vậy,tất cả trên dưới Diệp gia chấn động!
Anh nhìn về phía Diệp Kiện Sâm: “Lẽ ra tôi phải là cháu nội của ông, hôm nay là tổng chỉ huy đại chiến khu số 9, nắm giữ trăm vạn binh lực!”
Anh nhìn về phía cha nuôi mẹ nuôi: “Lẽ ra tôi là con trai của các người, bây giờ uy chắn cả nước, phong vương bái tướng!”
Anh nhìn về phía Diệp Nhất Lòng cùng Ngô Nhã Lệ: “Lẽ ra tôi là anh trai của các người, bây giờ quyền tiền song tuyệt, quân lâm thiên hại”
Anh nhìn về phía Quách Linh Phi: “Lẽ ra chồng của cô chính anh em chí cốt của tôi, bây giờ có thể áp chế mọi người, không có ai sánh bằng!”
Từng lời nói của Diệp Quân Lâm như vết đao, khắc vào ngực mọi người.

Giờ khắc này, mọi người cảm giác được một tia đau đớn, chết lặng.

Triệt để chết lặng!
Nhiều người không cảm giác được đau đớn dù móng tay ghim thẳng vào lòng bàn tay đến chảy máu!

Bọn họ đến cùng bỏ lỡ chuyện gì?
Không cách nào ngờ đượ!
c Đầu óc mọi người trống rỗng, cơ bản không nghĩ được chuyện gì.

Người Diệp gia đang suy nghĩ, nếu như trước đây không đối xử với Diệp Quân Lâm như vậy, Diệp gia sẽ có cảnh tượng thế nào?
E rằng đã sớm hoành áp Tô Hàng, trở thành đệ nhất danh môn?
Ì Quách Linh Phi đang suy nghĩ, nếu như không hợp lực đối phó với Lục Vân Đình, cô sẽ là như thế nào?
Anh em của chồng quyền thế ngập trời, tiếu ngạo Hoa Hạ.

Có lẽ cô là người phụ nữ tôn quý nhất nhì Hoa Hạ!?
Nhưng không có hồi hận!
Bỏ qua chính là bỏ qual Đồng thời cái giá phải trả càng thê thảm hơn!.

 
Chương 86: 86: Có Thù Báo Thù! Có Oán Báo Oán!





Sắc mặt Diệp Quân Lâm thay đổi, giận dữ hét: “Lúc các người đem tôi nuôi dưỡng, tôi vì họ Diệp mà kiêu ngạo! Tôi đã âm thầm thề, cả phần đời sau này sẽ trả lại ân tình này! Tôi cũng vì dòng họ mà phấn đấu! Làm cho Diệp gia vì tôi mà kiêu ngạo!
Sau khi tôi hoàn thành một nửa, khi tôi đang lên kế hoạch phát triển Diệp gia thành phú hào bậc nhất Tô Hàng, các người thì sao? Đã làm gì với tôi?”
“Cha mẹ, anh trai, chị dâu lập mưu hãm hại, để cho tôi mang ô nhục! Thân thích thì tự tay cắt đứt gân tay chân tôi, vứt tôi trong đống rác! Còn hãm hại cho tôi vào tù? A? Lương tâm của các người ở đâu?”
“Phù phù!!!”
Diệp Kiện Sâm không chịu nỗi áp lực cường đại như vậy, là người đàu tiên quỳ rạp xuống đắt.

“Phù phù!”
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Diệp Đông Huy cùng những người khác cũng theo đó quỳ rạp xuống đất.


Bọn họ đã sớm không chịu nỗi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Mồ hôi lạnh thắm ướt quần áo toàn thân, dán chặt trên người.

Hô hấp bọn họ trở nên dồn dập, thậm chí hít thở không thông.

Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía Quách Linh Phi: “Thật nực cười, người huynh đệ của tôi Vân Đình vẫn luôn vì nữ thần như cô mà làm bao nhiêu chuyện, vì cô mà bắt chấp! Cô lại phản bội anh ấy, lại còn bày mưu hãm hại anh ấy! Khi cô ở nhà cao cửa rộng nhìn xuống, có khi nào nghĩ người huynh đệ tôi mây Đình? A?”
“Thậm chí tôi đã nói với các người, nếu như không đến trước phần mộ của Vân Đình sám hối, của Tiết Tử Long chính là của các người.

Các người coi lời của tôi như gió thoảng bên tai đúng không?”
TTỐI vệ Quách Linh Phi cũng phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đắt.

Dịch Bằng Phi cùng Trương Lan sớm đã bị sợ đến mức phát khó!
c Diệp Kiện Sâm nlà người đầu tiên sám hối: “Chúng tôi sai rồi!
Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sám hồi tất cả tội lỗi đã gây ral”
“Chúng tôi cũng sai rồi! Chúng tôi sám hồi!”
Những người khác nối tiếp nhau quỳ xuống dập đầu sám hồi!
Nhất là ba người Quách Linh Phi ba người hướng về phía phần mộ Lục Vân Đình dập đầu.


“Rầm rằm rằm…”
Từng người một đều dập đầu!
Đầu của bọn họ dập đến chảy máu.

Diệp Đông Huy nói: “Quân Lâm a, chúng tôi sai rồi a! Nễể tình chúng tôi từng nuôi dưỡng anh, anh coi như đại nhân không chấp tiểu nhân! Bỏ qua cho chúng tôi a!?”
Ngô Vạn Nhược thì nói rằng: “Quân Lâm a, thật ra chúng ta vẫn coi cậu là người nhà của chúng ta! Hiện tại chỉ cần con mở miệng, chúng ta vẫn là của cha mẹ con, Diệp gia vẫn là nhà của conl”
Diệp Nhất long nhân cơ hội nói thêm: “Đúng vậy, Quân Lâm!
Anh cùng chị dâu luôn hoan nghênh em lần nữa gia nhập Diệp gia al Đến lúc đó em sẽ là người đứng đầu Diệp gia! Đúng không? Ông nội!”
Diệp Kiện Sâm lập tức nói: “Đúng đúng đúng, không sai! Quân Lâm chỉ cần con tới Diệp gia, con chính là gia chủ!”
Diệp Tây Huy cũng nói: “Quân Lâm a, chuyện của em trai Diệp Dương kia, là nó gieo gió gặt bảo! Trước đó cậu nên đánh chết hắn al”
Chứng kiến người Diệp gia bày ra bộ mặt xấu xí kia, Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Hiện tại nếu không phải do thân phận của tôi, các người sẽ tự biết quỳ ở đây sám hồi sao? Sẽ để tôi trở về Diệp gia sao? Sẽ để tôi làm chủ sao?”
“Sẽ không!!!”
Diệp Quân Lâm liên tục cười lạnh: “Các người chỉ quan tâm quyền lợi, đối với các ngươi mà nói tình cảm giác không đáng giá một phân tiền!”
“Bắt đầu từ lúc tôi bị bỏ tù vào sáu năm trước, ân oán của tôi cùng Diệp gia một đao hai khúc!”

“Hôm nay mục đích của tôi rất đơn giản, có thù báo thù, có oán báo oán!”
Diệp Quân Lâm băng lãnh vô tình nhãn thần đảo qua ở đây mỗi người.

“ “
Mười vạn binh lính nhất tề hô, thanh âm rung trời động địa!
“Phốc!”
Diệp Kiện Sâm phun ra một ngụm máu.

Thấy thái độ Diệp Quân Lâm kiên quyết như thế, hắn biết Diệp gia xong rồi!!!.

 
Chương 87: 87: Kết Cục





Diệp Quân Lâm nhìn mọi người Diệp gia, thì thầm: “Diệp Nhất Long, Ngô Nhã Lệ, Diệp Vũ Phi, Diệp Thiên Thiên, Đồng Ngọc Lâm, Diệp Long Hưng, Quách Linh Phi, Dịch Bằng Phi, Trương Lan! Còn có Diệp Nam Huy!”
“Tất cả mọi người ngắng đầu lên cho tôi!!!”
Từng người bị gọi đến tên, tim như từ cỗ họng bay ra ngoài.

Bọn họ cũng hiểu điều này có ý nghĩa gì?
Điều này tương đương với Diêm vương gia gạch tên họ trên số sinh tử.

Bất quá nghe được lời nói của Diệp Quân Lâm, mỗi người đều ngắng đầu!
“Vân Đình do các người giết chết!?”
Diệp Quân Lâm nhìn bọn họ hỏi.

“Không phải…”
Khi có người vừa muốn phủ nhận, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Diệp Quân Lâm.

Mọi người đều gật đầu!
Lúc này không thừa nhận so với thừa nhận thì tình cảnh còn thảm hơn!
“Mọi người quỳ gối trước phần mộ Vân Đình sám hối ba ngày ba đêm!!!
Thanh âm của Diệp Quân Lâm vô cùng băng lãnh.

Vương Uyên vung tay lên, lập tức có người đem đám người Diệp Nam Huy áp giải đến quỳ trước phần mộ.

Diệp Quân Lâm nhìn phần mộ Lục Vân Đình, mỉm cười nói: “Vân Đình! Kẻ thù sát hại cậu hôm nay tôi đã bắt được, tôi để cho bọn họ sám hối trước mặt cậu đây! Tôi sẽ để cho từng người phản bội cậu xuống đó cùng cậu!”

Vợ chồng Lục Học Văn vẫn đang khóc.

Diệp Quân Lâm vì nhà bọn họ đã làm rất nhiều, rất nhiều…
Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía những người khác trong Diệp gia.

“Diệp Nhất Long, Ngô Nhã Lệ? Còn nhớ rõ đêm đó các người đánh gãy chân tôi như thế nào không?”
Diệp Quân Lâm lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Suýt chút nữa làm hai người sợ quá khóc.

“Úc cóc gat…: Đáng sợ hơn khi Diệp Quân Lâm đi tới từng bước.

Diệp Nhất Long cùng Ngô Nhã Lệ muốn lui lại tránh ra, nhưng phía sau tất cả đều là nòng súng lạnh như băng, bọn họ không chỗ tránh né.

Cho đến khi Diệp Quân Lâm đứng trước mặt bọn họ.

Diệp Quân Lâm từ Diệp Nhất Long cầm trong tay gậy đánh bóng kia, anh quan sát rồi nói: “Đây chính là cây gậy sáu năm trước dùng để đánh gãy chân tôi!? Không nghĩ tới ngươi còn giữ nó, muốn hôm nay lại đánh gãy chân tôi một lần nữa?”
“Rầm rầm rằm…”
Ý thức được chuyện gì, hai người dập đầu liên tục, nói với Diệp Quân Lâm: “Quân Lâm tha chúng tôi đi! Chúng tôi không dám nữa! Cậu muốn tôi trở thành cũng được!”
Diệp Quân Lâm trong tay vuốt gậy đánh bongsb kia, cười lạnh nói: “Buổi tối sáu năm trước các người có tha cho tôi sao? Sao không có chút lương tâm nào vậy?”
“Đó là chúng tôi bị ma xui quỷ khiến…”
“Phanh!”

“Ngao ô!!”
Diệp Nhất Long vừa dứt lời, Diệp Quân Lâm một gậy nện trên đầu gối của hắn, lập tức vỡ vụn, hắn kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

“Năm đó anh làm vậy với tôi mà!”
“Phanh!”
“Ách all!”
Diệp Quân Lâm dùng gậy đánh gãy tay chân Diệp Nhát Long, hắn ta đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, âm thanh thảm thiết vẫn vang vọng ở đây.

Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía Ngô Nhã Lệ.

“Đừng động tới tôi, tôi chỉ là một phụ nữ!”
Ngô Nhã Lệ chống đỡ bản thân.

“Cô cũng là một người phụ nữ rắn rết!”
“Phanh!”
Diệp Quân Lâm không chút lưu tình, cắt đứt tay chân Ngô Nhã Lệ.

Ném hai người họ trước phần mộ Lục Vân Đình để sám hối.

Dù sao bọn họ cũng tham dự chuyện kia!
Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía Diệp Kiện Sâm cùng với cha mẹ nuôi.

Đám người Diệp Kiện Sâm cúi đầu, cũng không dám nhìn Diệp Quân Lâm.

“Thật sự không nghĩ các người sẽ có một ngày như thế này!”
Diệp Quân Lâm tự giễu nói.

“Tôi tự thấy chưa hề làm sao điều gì! Từ nhỏ đến lớn tôi đều vì cái nhà này mà phần đấu, vì báo ân các người làm mục tiêu! Là ai đã làm cho Diệp gia đang suy sụp đầy lên cao? Là tôi a!?2 Tôi cũng đã làm hết tình hết nghĩa!?”
Diệp Quân Lâm hỏi..

 
Chương 88: 88: Sự Thật





“Quân Lâm a, con không có sail”
Máy người Diệp Kiện Sâm vội vàng nói.

“Dù sao các người cũng từng là ông nội và cha mẹ của tôi, tôi sẽ không ra tay với các người! Tôi sẽ có mức độ của bản thân!
Thế nhưng tất cả của Diệp gia tôi muốn đoạt lấy toàn bộ! Nhất là tập đoàn Quân Lâm, tôi muốn lầy lại!”
Còn về sau, sự sống chết của các người sẽ không có bắt kỳ quan hệ gì với tôi nữa! Mặt khác, sau này các người đừng mong mượn danh tôi làm gì, bàng không sẽ giết không thal”
Một lời định sinh tử!
Một câu nói này của Diệp Quân Lâm có ý nghĩa rất đơn giản.

Diệp gia xong rồi!
Diệp gia từ một nhà phú hào của Tô Hàng giờ lại thành gia đình bình thường rồi, mọi thứ đều bị tước đoạt.

Tương đương việc xóa sổ Diệp gia khỏi Tô Hàng.

Chuyện này đối với Diệp Kiện Sâm mà nói còn khó chịu hơn là chết!
Hình phạt này thực sự quá độc á!
c Bọn người Diệp Kiện Sâm nỗ lực nhiều năm qua mới có địa vị hôm nay, nhưng trong nháy mắt lại tan biến.

Thời điểm bây giờ mà nói, gia sản Diệp gia có hơn mười tỉ, có thể chỉ sau một câu nói của Diệp Quân Lâm, thì có thể trên người bọn họ ngay cả 1 tệ cũng không còn.

Sự chênh lệch to lớn cứ như lòng sông với mặt biển, là ai cũng khó mà chấp nhận được, còn không bằng chết đi coi như xong À: rÖi.


Diệp gia lớn mạnh không ai bì kịp chỉ vì một lời nói của Diệp Quân Lâm mà bị tiêu diệt!
Cuối cùng Diệp Quân Lâm nhìn về phía đám người Đỗ Việt Sinh, Bát gia.

Anh cười lạnh nói: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Các người đã quấy rầy huynh đệ của tôi, mọi người quỳ trước mặt cậu ấy một ngày một đêm!”
“Rõ rồi, rõ rồi!”
“Toàn bộ đều quỳ!!!”
Đỗ Việt Sinh ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người quỳ gối trước phần mộ.

Đỗ Việt Sinh nói: “Tướng quân, về sau chúng tôi sẽ xây dựng một khi nghĩa trang tại đây cho Lục Vân Đình tiên sinh!”
Diệp Quân Lâm không từ chối.

Cuối cùng Diệp Quân Lâm nhìn về phía mười vạn tướng sĩ, nói rằng: “Các huynh đệ cực khổ rồi!”
“Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
Trận chiến này không có khói súng, cuối cùng mười vạn binh sĩ hò hét kết thúc mọi chuyện.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu.

Ngược lại Lý tử Nhiễm khóc muốn khô mắt, đã khóc đến ngất đi ba lần rồi.


Lý Văn Uyên gọi điện thoại cùng Lý Thiên Hạo hỏi tình hình bên kia.

Lý Thiên Hạo nói rằng: “Vừa mới nhận được tin tức bên kia có vẻ xong rồi! Thế nhưng từ đầu đến cuối không thấy người đi ra, càng không thấy Diệp Quân Lâm! Như vậy, có thể Diệp Quân Lâm đã chết.”
Bởi Lý Tử Nhiễm đang có hạng mục đáng giá, cho nên Lý Thiên Hạo vẫn quan tâm an nguy của cô.

“Tử Nhiễm thế nào?”
“Ai, cha, Tử Nhiễm đã ngắt xỉu ba lần rồi!”
Lý Văn Uyên bắt đắc dĩ nói.

Lý Thiên Hạo tức giận nói: “Hai người an ủi kiểu gì thế? Làm cho Tử Nhiễm thoải mái chút! Diệp Quân Lâm chết rồi! Bộ dáng Tử Nhiễm như vậy sao có thể thuận lợi gả đi! Nếu huynh đệ Trương Tùng không được, ta cho con bé một người tốt hơn!”
“Mọi người đều nhớ kỹ cho ta, Diệp Quân Lâm chết, Lý gia có cơ hội trèo cao rồi!”
Bên kia Lý Thiên Hạo muốn cười thành tiếng rồi.

Diệp Quân Lâm vừa chết, ông có thể ra sức đề ép bóc lột cả nhà Lý Tử Nhiễm.

Sau một lúc, Lý tử Nhiễm chậm rãi mở mắt.

Cô nhìn vợ chồng Lý Văn Uyên hỏi: “Cha mẹ, Quân Lâm bên kia thế nào?”
Lý Văn Uyên thở dài nói: “Thật sự cha không muốn nói con tin này!
“Cha làm sao vậy? Cha nói mau a!”
Lý Tử Nhiễm cầm lấy tay Lý Văn Uyên hỏi.

“Ông nội mới vừa báo tin, chứng thực Diệp Quân Lâm đã chết!”
Sau khi Lý Văn Uyên nói ra.

Lý Tử Nhiễm như nổi điên, phù phù quỳ rạp xuống đất, điên cuồng hét ầm lên: “Quân Lâm!!!”.

 
Chương 89: 89: Người Hay Quỷ





Lúc này Diệp Quân Lâm đôi diện Diệp Nam Huy đang quỳ.

Vừa lúc anh muốn rời đi, Diệp Nam Huy như có chuyện muốn nói.

“Nói đi? Chuyện gì?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Diệp… Không đúng, hiện tại nên gọi Côn Luân tướng quân!
Côn Luân tướng quân cảm thấy năm đó chúng tôi có thể làm được tất cả sao?”
Diệp Nam Huy hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân Lâm thay đổi, ý thức được vấn đề.

Bây giờ suy nghĩ lại có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Tỷ như năm đó Diệp gia là rất khó nuốt chửng tập đoàn Quân Lâm, lại nói đến việc chính mình bị phạm tội thương nghiệp, tội cưỡng gian rồi ở tù, một chuỗi sự việc diễn ra khẳng định có người đang âm thầm gây chuyện, mà Diệp gia lại không có cái năng lực này.

Phía sau Diệp gia còn có người!
Diệp Nam Huy cười cười: “Thật ra năm đó chúng tôi sớm đã có ý định này, nhưng không đủ thực lực, vẫn không dám ra tay.


Nhưng là có một người đột nhiên xuất hiện, giúp đỡ Diệp gia.”
“Người đó là ai?”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Diệp Quân Lâm thanh âm như hàn băng.

“Bạn học cũ của Côn Luân tướng quân cùng tiểu thư Lý Tử Nhiễm là!”
Diệp Nam Huy nói một tràng.

Nghe được cái tên này, Diệp Quân Lâm hít một hơi.

là bạn học trung học cùng anh, cũng là bạn học cùng lớp với Lý Tử Nhiễm.

Năm đó anh cùng cạnh tranh để có được Lý Tử Nhiễm, dĩ nhiên là anh thắng.

Có thể sau đó vẫn không buông tha Lý Tử Nhiễm, cho đến khi bọn họ kết hôn.

Nhưng mà bối cảnh quá lớn!
Nếu nói Diệp gia chỉ mới bước vào cánh cửa danh gia ở Tô Hàng.

Mà gia tộc của là Tiêu gia đây mới thật sự gọi là nhà giàu, gia chưa nói đến gia sản hơn mấy chục tỉ, sản nghiệp trải rộng trong nước và nước ngoài.

So với sự cường đại của Diệp gia thì mạnh hơn gấp 10 lần…
Tiêu gia nằm trong nhóm gia tộc đứng đầu Tô Hàng.

Tiêu gia nhúc nhích, có thể ảnh hưởng đến kinh tế của cả Tô Hàng, đối với loại gia tộc giàu có này, thành phố Tô Hàng luôn có chính sách tương ứng.

Sự ảnh hưởng củaTiêu gia tuyệt đối không nhỏ.

Nếu như nói một câu, Diệp Quân Lâm bị tống vào tù cũng không hề có một chút vấn đề nào.

Diệp Nam Huy nói: “Bởi vì ngài và tiểu thư Lý Tử Nhiễm kết hôn, rất tức giận, là hắn tạo ra tất cả! Mục đích rất đơn giản chính hủy hoại ngài!”
Diệp Quân Lâm rốt cuộc hiểu rõ vì sao Diệp gia ra tay trong đêm tân hôn của anh.

Thì ra là.

Chứng kiến nữ nhân mình yêu kết hôn, hắn không tức giận mới là lạt Diệp Nam Huy tuyệt vọng nói: “Nếu như Diệp gia không nỗi lòng tham, hắn cũng không có cơ hội! Đúng là lỗi vẫn do Diệp gia!”

Diệp Quân Lâm lạnh như băng trừng mắt liếc hắn một cái: “Biết là tốt.”
Đến tối, Diệp Quân Lâm còn chưa quay về.

Lý Tử Nhiễm dù sao cũng phải chấp nhận trước mắt.

|: Lý Thiên Hạo còn cố ý mở tiệc tối, muốn chúc mừng một phen.

Lý Tử Nhiễm mơ mơ màng màng bị Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan mang tới tiệc tối.

“Tiệc tối hôm nay rất đơn giản, thứ nhát, để Lý Tử Nhiễm về lại Lý gia.

Thứ hai, chúc mừng Tử Nhiễm được tự do.

Thứ ba, về sau hạng mục ở Thành Tây phát triển sẽ do Lý gia cùng Tử Nhiễm cùng nhau thực hiện.

Nào, mọi người cùng nhau cạn một cái!”
Lý Thiên Hạo giơ ly rượu lên hô lớn.

Những người khác trong Lý gia cũng nâng ly rượu, vẻ mặt tươi cười.

Hôm nay, mọi người Lý gia như đang đón năm mới.

Lý Văn Uyên miễn cưỡng cười.


Chỉ có Lý Tử Nhiễm như người mắt hồn.

Lý Thiên Hạo nhìn Tử Nhiễm nói: “Tử Nhiễm a, Diệp Quân Lâm không còn, con có thẻ tái giá!? Ở Tô Hàng có bao nhiêu người, con nhất định sẽ tìm được người tốt hơn!”
“Ai dám để vợ tôi tái giá?”
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh như băng truyền đến.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.

š Diệp Quân Lâm đứng ở đó, vẫn sống sờ sờ.

“Diệp… Diệp Quân Lâm?”
Lý Thiên Hạo đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Cậu là người hay là quỷ a?”
Trương Tùng sợ đến mức thiếu chút nữa trốn dưới bàn.

Vẻ mặt mọi người đều nghi hoặc cùng hoảng sợ.

Đây là người chết trở về đó nha!.

 
Chương 90: 90: Há Hốc Mồm





“Anh xem tôi có phải là quỷ không?”
Diệp Quân Lâm đi đến, trong sự hoảng sợ xung quanh, anh đến trước mặt Trương Tùng.

Trương Tùng run rẫy sờ tayDiệp Quân Lâm.

Anh ta kinh ngạc nói: “Ám, anh vẫn sống? Không có khả năng!”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Lế nào anh hy vọng tôi chết?”
“A? Không phải!”
Trương Tùng thở hồn hễn.

“Quân Lâm!!!”
Lúc này, Lý Tử Nhiễm nhào tới, ôm chặt Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm cũng ôm cô: “Để cho em lo lắng rồi, lỗi của anh!”
Lý Thiên Hạo đột nhiên nghi ngờ: “Không thể nào! Diệp gia cùng Đỗ Việt Sinh không thể để cho anh còn sống!”
“Đúng vậy? Diệp gia muốn đối phó anh thì làm sao anh có thể sống được? Chuyện này không thể nào!”

Những người khác cũng rối rít nói.

Ngay Lý Tử Nhiễm trong ngực Diệp Quân Lâm cũngngắng đầu, nghỉ hoặc nhìn anh: “Đúng vậy, Quân Lâm anh giải quyết thế nào?”
Diệp Quân Lâm sờ đầu cô cười nói: “Anh đã nói với em là sẽ giải quyết được chuyện này.”
Lý Tử Nhiễm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, không nhịn được mà nói: “Sáng sớm hôm nay khi trên đường đi chúng ta thấy quân đội? Dường như họ cũng đến phần mộ Vân Đình! Chẳng lẽ là bọn họ?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Đúng rồi, không sai! Hôm nay quân khu Tô Hàng diễn tập quân sự, đúng lúc ở cùng chỗ phần mộ Vân Đình.

Kết quả gặp phải khí thế hung hăng Diệp gia, nên đã trừng phạt bọn họ.

May mắn thiếu tướng nhận Thanh Long biết anh, biết rõ mọi chuyện, trừng phạt nghiêm khắc Diệp gia, đồng thời còn đem Tập Đoàn Quân Lâm trả lại cho anh.”
Sau khi nghe Diệp Quân Lâm giải thích, người Lý gia đều trợn tròn mắt.

Không thể tin được nhìn Diệp Quân Lâm.

Tập đoàn Quân Lâm lại về tay anh ta sao?
Vậy chẳng phải là anh ấy có tài sản hàng lên đến hàng triệu?
Vậy sẽ giống trước kia, Diệp Quân Lâm sẽ khiến mọi người ngưỡng vọng rồi?
“Quân Lâm a, ta…”
Khi Lý Thiên Hạo muốn nịnh bợ Diệp Quân Lâm, kết quả anh đã mang theo Lý Tử Nhiễm rời đi.

Mọi người Lý gia nhanh chóng ra ngoài.

Lý Thiên Hạo hô lớn: “Từ nay về sau, Diệp Quân Lâm niềm tự hào của Lý gia! Mau đuổi theo!”
Chỉ là nhanh chóng đã không còn thấy bóng dáng Diệp Quân Lâm.

Buổi tối, Diệp Quân Lâm dẫn thep Lý Tử Nhiễm đến nhà hàng ở Trung tâm Tô Hàng để ăn mừng.

Đêm nay, Lý Thiên Hạo gọi hơn chục cuộc điện thoại.


Những người khác đều nhanh chóng đến nhà Lý Văn Uyên Mọi người đều muốn nịn bợ Diệp Quân Lân.

Cuối cùng, Diệp Quân Lâm bị ép không chịu nỗi, chỉ có thể nói: “Ngày mai tôi và Tử Nhiễm đi tiếp nhận tập đoàn Quân Lân, các người có thể cùng đi!”
Lúc này mọi người Lý gia mới thôi.

Chỉ là mọi người hưng phấn cảm đêm không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau.

Mọi người Lý gia cũng theo Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm tới tập đoàn Quân Lâm.

Ngay cả Lý Thiên Hạo cũng đi theo.

Đây như là một việc rất vinh quang.

Ông ta không thể bỏ qua.

Nhìn Tập đoàn Quân Lâm cao hơn mười tầng, mọi người Lý gia vô cùng hưng phấn.

Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng rất hưng phấn.


Ở trong đại sảnh tìm được trước sân khấu tiếp đãi sau, Diệp Quân Lâm trực tiếp cho thấy mục đích: “Tôi là Diệp Quân Lâm, hôm nay tới tiếp nhận Tập Đoàn Quân Lâm!”
Chỉ là lễ tân mờ mịt nhìn anh: “Anh có bị bệnh không? Tới giờ tôi cũng chưa từng nghe nói ai tiếp nhận công ty cả.”
Lý Tử Nhiễm lập tức nói: “Không đúng, không phải Diệp gia rời khỏi Tập đoàn Quân Lâm rồi sao?”
“Đúng vậy, Diệp gia đã rút đi! Nhưng phần lớn các giám đốc đều còn ở đây, huống hồ bọn họ cũng thu hồi tất cả cỗ quyền Diệp gia.”
Trước sân khấu mờ mịt nói.

Lý Tử Nhiễm sắc mặt thay đổi: “Có ý gì?”
“Chẳng lẽ các người không biết Tập đoàn Quân Lâm còn có công ty đứng sau khống chế cỗ phần sao?”
Lễ tân hỏi.

Diệp Quân Lâm lập tức hiểu.

Tiêu gial Tiêu gia khống chế cổ phần Tập đoàn Quân Lâm rồi!
Cho nên nói Tập đoàn Quân Lâm không phải của Diệp gia, mà là Tiêu gial.

 
Chương 91: 91: Kẻ Nghèo





Đám người Lý Thiên Hạo lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Mộng Nguyệt vừa mới tra trên điện thoại, lập tức nói: “Đầu tư Thiên Khải đã nắm cổ quyền khống chế tập đoàn Quân Lâm!
Sau khi Diệp gia giao ra cỗ quyền, tập đoàn Quân Llaam triệt để thuộc về đầu tư Thiên Khải!”
“Đầu tư Thiên Khải không phải là nhà giàu thuộc tập đoàn Tiêu gia sao?”
Lý Văn Hải lập tức nói.

Lý Thiên Hạo cau mày, nghiêm túc hỏi lễ tân: “Vậy là tập đoàn Quân Lâm luôn là của Tiêu gia! Cùng Diệp Quân Lâm không hề quan hệ gì?”
Lễ tân gật đầu hỏi: “Đúng vậy! Bắt đầu từ sáu năm trước tập đoàn Quân Lâm thuộc về Tiêu gia, cùng Diệp Quân Lâm không quan hệ gì.

Tôi cũng không biết các người lấy đâu ra dũng khí đến tiếp nhận tập đoàn?”
Đúng lúc này, mọi người ở tập đoàn Quân Lâm cùng tổng tài Hoa Thiên Hải đi tới công ty.

Chủ tịch tập đoàn Quân Lâm là, tổng tài hiện tại là tâm phúc của chính là Hoa Thiên Hải.

Hoa Thiên Hải cũng bận rộn cả đêm.

Tối hôm qua nhận được tin tức, Diệp gia cùng Đỗ Việt Sinh liên hợp đối phó Diệp Quân Lâm, lúc đó vô tình đụng phải diễn tập quân sự của quân khu Tô Hàng, lại làm Côn Luân Tương Quân tức giận đến.

Côn Lôn Tương Quân nóng giận, tự mình xử trí Diệp gia.

Muốn Diệp gia giao ra tất cả.

Hắn bận việc cả đêm, tiếp quản tất cả cổ quyền của Diệp gia.


còn cảm thán với hắn: Diệp gia đúng là một đám ngu xuẩn, chọc ai không chọc, lại đụng tới Côn Luân Tương Quân.

còn nói Diệp Quân Lâm vận khí thật tốt, rõ ràng lại phải chết, lại gặp Côn Lôn Tương Quân.

Nhưng bọn họ không biết rằng Diệp Quân Lâm chính là Côn Luân Tương Quân!
Hoa Thiên Hải liếc mắt liền thấy Diệp Quân Lâm mười mấy người hội tụ vào một chỗ.

Hắn cau mày, đi tới hỏi: “Có chuyện gì?”
Lễ tân lập tức nói: “Hoa tổng! Những người này không không biết tốt xấu đến đòi tiếp quản công ty! Có khi là tới quấy rồi!”
Nghe vậy, ánh mắt Hoa Thiên Hải nhìn về phía Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm, hắn cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng ai? Thì ra là Diệp Quân Lâm al”
Chuyện năm đó hắn thì có tham dự, tất nhiên biết rõ Diệp Quân Lâm.

“Người của Tiêu gia?”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói.

“Đúng! Tôi nghe nói anh đến tiếp nhận công ty? Anh thật nhanh nha, Diệp gia vừa mới ngã xuống, anh đã tới rồi?”
“Nhưng tôi cũng nói cho anh biết! Tập đoàn Quân Lâm cùng Diệp Quân Lâm không hề có chút quan hệ nào! Cả về mặt pháp luật cũng như vậy! Chúng tôi đã nắm trong tay quyền cổ phần khống chế tập đoàn Quân Lâm!”
Hoa Thiên Hải hét lớn.

“Diệp Quân Lâm cùng các người là đám ngu si! Lại muốn mượn tập đoàn Quân Lâm phát tài? Một đám ngu xuẫn!!!”
“Ha ha ha ha…”
Mọi người xung quanh cười đến đau cả bụng.


Đám người Lý Thiên Hạo, Lý Văn Uyên cảm nhận được mọi người đang cười nhạo, người nào cũng cuối đầu.

Thực sự quá mắt mặt!
Thật giống như Thổ Bao Tử lần đầu tiên vào thành.

Về sau Lý gia không thể nào lăn lộn ở Tô Hàng nữa, thật đáng chê cười.

“Cút nhanh lên al! Tập đoàn Quân Lâm không chào đón các ngươi!”
“Bảo vệ đem bọn họ đuổi đi!!!”
Hoa Thiên Hải ra lệnh một tiếng, các bảo vệ chạy tới.

Cuối cùng Diệp Quân Lâm cùng với mội người Lý gia bị bảo vệ đuổi ra.

“Một đám nghèo hèn!!!”
Bảo vệ vẫn không quên chửi một câu.

Sỉ nhụ!
c Đây là sỉ nhục mà Lý gia chịu đựng từ trước tới giờ!
Mặt mũi đều vứt sạch!
Sợ là sau này sẽ thành trò cười toàn Tô Hàng!
Diệp Quân Lâm mặt âm trầm, không nói gì.

Vừa rồi anh không ra mặt giải quyết vì một nguyên nhân, anh muốn chậm rãi chơi đùa cùng Tiêu gia, làm cho Tiêu gia trải qua cảm giác tuyệt vọng.

cứ chờ đi!!!
Bị đuổi ra, tắt cả mọi người cảm giác mắt mặt.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân Lâm..

 
Chương 92: 92: Một Con Chó





Bọn họ đều cho rằng người trước mắt sẽ có giá trị vài tỷ là một đại phú hào, mọi người tìm đến nịnh bợ.

Lại không ngờ rằng giờ đã thành một người nghèo không xu dính túi!
Bởi vì anh, mọi người Lý gia đều mắt hết mặt mũi.

“Diệp Quân Lâm!!! Anh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì? Anh chưa rõ mọi chuyện đã đến tiếp nhận công ty?”
“Ta con mẹ nó hận không thể giết mày!”
Lý Thiên Hạo tức giận phát điên.

Trương Tùng tức giận mắng: “Con mẹ nó trong đầu mày đều là phân sao? Công ty này có liên quan gì tới mày sao?”
Lý Văn Hải tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Cũng vì mày, toàn bộ mặt mũi Lý giŸ cổ ni cương Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan càng là khóc nói: “Sao chúng tôi lại nuôi một tai hoa như anh chứ! Anh đừng có mơ mộng giúp tôi nữa có được không? Làm phiền đến người khác còn ảnh hưởng người khác!”
*Có người con rễ như vậy thật sự khổ tám đời rồi! Về sau đừng nói là chúng tôi quên biết anh!”
Thật sự, Lý Tử Nhiễm rất thất vọng với Diệp Quân Lâm.

Chuyện này so với với các truyện trước kia đều rất quá đáng.


š ị Bọn họ đều cho rằng người trước mắt sẽ có giá trị vài tỷ là một đại phú hào, mọi người tìm đến nịnh bợ.

Lại không ngờ rằng giờ đã thành một người nghèo không xu dính túi!
Bởi vì anh, mọi người Lý gia đều mắt hết mặt mũi.

“Diệp Quân Lâm!!! Anh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì? Anh chưa rõ mọi chuyện đã đến tiếp nhận công ty?”
“Ta con mẹ nó hận không thể giết mày!”
Lý Thiên Hạo tức giận phát điên.

Trương Tùng tức giận mắng: “Con mẹ nó trong đầu mày đều là phân sao? Công ty này có liên quan gì tới mày sao?”
Lý Văn Hải tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Cũng vì mày, toàn bộ mặt mũi Lý gia đều mát hết!”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan càng là khóc nói: “Sao chúng tôi lại nuôi một tai hoa như anh chứ! Anh đừng có mơ mộng giúp tôi nữa có được không? Làm phiền đến người khác còn ảnh hưởng người khác!”
*Có người con rễ như vậy thật sự khổ tám đời rồi! Về sau đừng nói là chúng tôi quên biết anh!”
Thật sự, Lý Tử Nhiễm rất thất vọng với Diệp Quân Lâm.

Chuyện này so với với các truyện trước kia đều rất quá đáng.

Làm cho Lý gia mắt hết mặt mũi!
Tốt xấu Lý gia ở Tô Hàng cũng có địa vị tương đối cao, kết quả bị bảo vệ đuổi đi.

Đây hết thảy đều do Diệp Quân Lâm!
Lý Tử Nhiễm trừng mắt Diệp Quân Lâm tức giận nói: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, làm việc làm đến nơi đến chốn đi, không nên quá xúc động, sao cứ làm chuyện không nắm chắc! Anh làm cho em quá thất vọng rồi! Anh không thể làm ông nội tự hào thì thôi còn làm ông mắt hết mặt mũi!”
“Nhưng mà, không sao.

Về sau chúng ta cố gắng xây dựng cuộc sống ổn định là được! Em tin anh làm được điều này.”
Lý Tử Nhiễm nói một tràng nhưng cuối cùng vẫn muốn Diệp Quân Lâm thoải mái một chút.

Đây chính là điểm mà Diệp Quân Lâm rất thích ở Lý Tử Nhiễm.


Thất vọng là vậy.

Nhưng thủy chung tin tưởng anh.

Có nữ nhân nguyện tin tưởng mình là một điều vô cùng hạnh phúc.

“Được, về sau nghe lời eml”
Diệp Quân Lâm lại cười nói: “Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng lấy lại tập đoàn Quân Lâm!”
“Đừng khoác lác!!!”
“Tôi thật muốn tát chết anh al”
Trương Tùng, Lý Tùng Khuê nỗi giận.

Lý Thiên Hạo cảnh cáo ằn nữa nói: “Lý Văn Uyên coi trọng con rể như mày, về cũng sẽ không dính dáng gì tới Lý gia! Gặp chuyện không may chớ liên lụy Lý gial”
Mọi người Lý gia giận đùng đùng rời đi.

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan nhìn chòng chọc vào Diệp Quân Lâm: “Anh thật sự là một đứa vô dụng!!!
Nói xong, hai người cũng rời đi.

Lý Tử Nhiễm an ủi: “Quân Lâm, ba mẹ họ đang giận thôi, anh không cần để ý a, dù sao anh còn sống là đủ.”
Diệp Quân Lâm không sao cả mỉm cười: “Không sao, qua rồi thì thôi.”

Hai người Diệp Quân Lâm hai rời đi không lâu.

Một chiếc màu vàng thiết kế riêng của Rolls-Royce dừng trước cửa tòa nhà của tập đoàn Quân Lâm.

Đám người Hoa Thiên Hải lập tức đón tiếp, Hoa Thiên hải tự mình mở cửa xe.

: Bước xuống xe một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, giày, y phục đều là do bậc thầy thủ công cao cấp của Italia chế tạo.

Người đàn ông nâng đỡ gọng kính vàng, cười nói: “Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm đã rời đi?”
Người đàn ông kia chính là!
“Tiêu thiếu bọn họ đều rời đi! Diệp Quân Lâm giống như là một con chó!”
Hoa Thiên Hải cười nói.

cong môi lạnh lùng nói: “Kế tiếp tôi muốn nhằm vào Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm!”
“Tôi muốn Diệp Quân Lâm giống như Lục Vân Đình phải nhảy lầu tự sát, còn Lý Tử Nhiễm phải ngoan ngoãn nằm trên giường của tôi, ở dưới người của ta hầu hại”.

 
Chương 93: 93: Tiêu Thiên Long





Hoa Thiên Hải cùng bọn người bên cạnh lộ ra nụ cười âm hiểm.

Mười năm qua, những người bị để mắt tới, đều không có kết quả tốt.

Đàn ông, nếu đắc tội, hoặc là bị ép chết, hoặc là tàn phế.

Phụ nữ, nếu được coi trọng, đều trốn không thoát khỏi bàn tay của anh ta.

Hoa Thiên Hải chưa bao giờ thấy nghiêm túc như vậy.

Hắn biết Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm xong rồi!
So với sáu năm trước bọn họ chỉ có thảm hơn!
Hoa Thiên Hải nhịn không được hỏi: “Tiêu thiếu, nghe nói Diệp Quân Lâm gần đây vận khí rất tốt, nhiều gặp gỡ thiếu tướng thiếu tướng Thanh Long, lần này còn gặp được tướng quân Côn Luân.”
trên mặt hiện lên thần sắc hâm mộ: “Đúng vậy, có thể nhìn thấy tướng quân Côn Luân là điều tôi luôn ước ao a! Ngay cả nhà giàu nhất Tô Hàng như chúng ta còn chưa được gặp, hắn lại gặp được.”
Ngay sau đó, anh ta lại nhất quyết: “Nhưng mà hắn gặp phải tôi, cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu!”
í Quả nhiên chuyện của Lý gia bị mắt mặt đã truyền khắp nơi.


Tất cả mọi người Lý gia không ngốc đầu lên được.

Ngay cả Triệu Nhã Lan cùng Lý Văn Uyên cũng bị đồng nghiệp chỉ chỏ.

Mọi người trong giới làm ăn cùng chê cười Lý Tử Nhiễm.

Tất cả đều do Diệp Quân Lâm!
May mắn không ở cùng vợ chông Lý Văn Uyên, nếu không…
Diệp Quân Lâm sẽ bị nước bọt cho chết đuối.

Tuy bị chê cười, nhưng Diệp Quân Lâm còn sống, đối với Lý Tử Nhiễm như vậy đủ rồi.

Sáng sớm Diệp Quân Lâm đã đi, Lý Tử Nhiễm cũng đi làm như bình thường.

Thì ra Diệp Quân Lâm đi trụ sở huấn luyện của Kỳ Lân.

Ngày đó Diệp Nam Huy thuê 80 lính đánh thuê đều bị Kỳ Lân giữ lại, mang về huấn luyện ở căn cứ của hắn.

Bởi vì… Những người này sẽ có chỗ dùng cho Diệp Quân Lâm.

Sau này sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức, cũng không thẻ lần nào cũng điều quân của Tô Hàng đến được!?
Như vậy Diệp Quân Lâm cũng ngại phiền phức.

– Anh muốn đem những lính đánh thuê này sắp xếp bên người, như vậy sẽ thuận tiện.

Vừa nghe đến trở thành vệ sĩ của “Côn Luân chiến thần”, James cùng các lính đánh thuê khác đều kích động suýt chút nữa quỷ xuống.


Bọn họ tới Phi Châu vùng chiến trường Trung Đông, đều biết đại danh chiên thần Côn Luân của Hoa Hạ, đó là quân hồn của bọn họ.

Chỉ cần được làm việc cho anh ấy, thì mộ tổ tiên đã bóc khói xanh rồi.

“Tướng quân, người tôi giao hết cho ngài rồi! Nhưng mà, tôi đã đã chọn một số binh sĩ ưu tú tỏng khu, chuẩn bị huấn luyện thêm một đội đặc chủng! Nhưng cần tướng quân ký lệnh điều động.”
Thiếu tướng Kỳ Lân ghé vào bên cạnh Diệp Quân Lâm, cười nói.

Kỳ lân là một người không thể ngồi yên, vừa mới huấn luyện xong một đội lại muốn huấn luyện binh sĩ.

“Đem ra, ta ký tên.”
“Được rồi, tướng quân đến lúc đó ngài tới tham gia nghi thức đầu!? Để nhóm ranh con này chiêm ngưỡng phong thái của ngài!”
“Được”
Diệp Quân Lâm đáp ứng.

Sau đó, đem những người lính đánh thuê này sắp xếp.

Diệp Quân Lâm rời đi.

Sau khi trở lại hoa viên Đông Phương, lại thấy Tiêu Thâm đang ở đây.


“Hôm nay cô không đi học sao?”
Diệp Quân Lâm kinh ngạc hỏi.

“Các lớp học đều nhàm chán chết được, hơn nữa những thứ đó tôi đều biết! Dù sao tôi cũng rất thông minh!”
Tiêu Thắm uống sữa chua, lộ đôi chân dài, đi tới đi lui tỏng phòng khách.

“Được rồi, ngày mai ba mẹ tôi sẽ đến Tô Hàng, đến lúc đó sẽ mời cô của tôi ăn cơm, anh rễ cũng đi chứ!”
Tiêu Thắm cười hì hì nói.

“Được.”
Diệp Quân Lâm từng nghe nói nhà mẹ đẻ Triệu Nhã Lan là đại gia tộc, trước đây Triệu Nhã Lan mặc kệ phản đối của người nhà, cùng Lý Văn Uyên sống chung, chọc giận gia tộc.

Sáu năm trước, nhà mẹ đẻ của Triệu Nhã Lan chưa từng tham gia hôn lễ Diệp Quân Lâm.

Cho nên Diệp Quân Lâm trước đây chưa thầy qua Tiêu Thám..

 
Chương 94: 94: Nhà Mẹ Đẻ Của Mẹ Vợ





Buổi tối, Lý Văn Uyên gọi Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm gọi về nhà.

Lý Văn Uyên hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Quân Lâm: “Chuyện sáng hôm qua coi như cho qua đi, thế nhưng ngày mai anh nhất định không được làm tôi mất mặt, nếu còn làm tôi mắt mặt tôi sẽ ném anh ra ngoài!”
Lý Tử Nhiễm thấy thế, tò mò hỏi: “Ba, ngày mai có chuyện gì?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Cha mẹ Tiêu Thắm muốn tới đây.”
“Đúng? Anh biết rồi? Tiêu Thắm nói cho anh biết a! Không sai, ngày mai bọn họ đến Tô Hàng.

Đêm mai mời cả nhà chúng ta ăn cối.”
Lý Văn Uyên nói.

Triệu Nhã Lan giọng nói ngưng trọng: “Tử Nhiễm, con cũng biết, nhà mẹ đẻ của mẹ là một đại gia tộc.

Thân phận của cậu con rất lớn, cho nên muốn nói cho các con biết một tiếng, đêm mai không được có sai sót gì.”
“Đã biết, mẹ.”

Lý Tử Nhiễm gật đầu.

Diệp Quân Lâm lơ đễnh mỉm cười: “Ba mẹ chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao? Mọi người sao lại khẩn trương như thế chứ?”
“Có thể không khẩn trương sao? Cha mẹ Tiêu Thắm không phải là người bình thương!”
: Lý Văn Uyên nhìn hai người hỏi: “Có biết vì sao Tiêu Thắm theo họ mẹ không? Bởi vì cha mẹ Tiêu Thấm là Tiêu Nhược Mai thuộc Tiêu gia một nhà giàu có nhất Tô Hàng! Là Tiêu gia yêu cầu Tiêu Thắm theo họ mẹ!”
“Thì ra là thế, trách không được Tiêu Thắm theo họ mẹ.”
Lý Tử Nhiễm lần đầu tiên biết chuyện này.

Diệp Quân Lâm ánh mắt chợt lóe, thầm nghĩ trong lòng: “Thì ra có quan hệ với.”
“Bây giờ mọi người đã biết chuyện đêm mai quan trọng thế nào rồi chứ? Tiêu Nhược Mai là đại diện cho đệ nhất phú hào Tiêu gia ở Tô Hàng.”
Sau đó, Lý Văn Uyên dặn đi dặn lại, mới để cho hai người Diệp Quân Lâm rời đi.

Ngày thứ hai, cha mẹ Tiêu Thắm là Triệu Học Thành cùng Tiêu Nhược Mai tới Tô Hàng, bọn họ ở tại khách sạn Vạn Hào.

Buổi tối cũng mời khách ăn tại khách sạn Khách sạn Vạn Hào một đêm tốn mấy nghìn tệ, nếu như ‘phòng cho tổng thống’ lời thì… Ít nhất… Bảy, tám vạn rồi.

Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành ở ‘phòng cho tổng thống’ tại khách sạn Vạn Hào có tiêu chuẩn năm sao.

Sau khi biết giá ở đây, làm cho Lý Văn Uyên hết hồn.

Một đêm ở đây bằng ba tháng tiền lương của Triệu Nhã Lan.

Đi tới phòng vip888 tại tầng hai của khách sạn.

Bên trong có bốn người đã ngồi sẵn.


Ngoại trừ cả nhà Tiêu Thắm, còn có một người đàn ông.

Diệp Quân Lâm nhìn thấy Tiêu Thám rầu rĩ không vui.

Khi thấy bọn họ tới, Tiêu Thắm lập tức đã chạy tới: “Anh rễ các ngươi rốt cuộc đã tới.”
Triệu Học Thành cùng Tiêu Nhược Mai còn có người đàn ông kia cũng đứng dậy.

Triệu Học Thành ổn trọng thong dong, trên người có sự uy nghiêm.

Tiêu Nhược Mai cả người trang sức quần áo rất sa hoa, từ trong ra ngoài đều có khí chất quý tộc.

Cộng thêm được chăm sóc tốt, nhìn rất giống một minh tinh với phục trang đẹp đẽ.

Người đàn ông kia có thân hình to lớn, cao to, bắp thịt cuồn cuộn, như muốn phá hư bộ quần áo trên người.

Diệp Quân Lâm liếc mắt liền biết đây là một người lính.


Sau khi nhiệt tình chào hỏi nhau, Lý Văn Uyên cùng mọi người khách sáo ngồi xuống.

: Tiêu Thắm ngồi ở giữa Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm, hình như là vì tránh né người đàn ông kia.

Tiêu Nhược Mai không nói gì, Lý Văn Uyên cũng không dám nói.

Ánh mắt Triệu Nhã Lan nhìn vào người đàn ông kia, hỏi: “Anh chị cậu ấy là…?”
Tiêu Nhược Mai rất hài lòng mỉm cười nói: “Nhã Lan, vị này con trai của Vương Đẳng, bạn tốt của anh trai cô.

Cậu ta rất lợi hại, tham gia quân ngữ ở quân khu tỉnh Kim Lăng, chỉ trong ba năm tham gia đại đội trinh sát trở thành người đạt thành tích trong mười người đứng đầu.

Lần này, cậu ấy vừa lúc tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng của thiếu tướng Kỳ Lân ở Tô Hàng!
Tương lại cậu ấy có thể trở thành binh vương!”.

 
Chương 95: 95: Chiến Thần Hộ Quốc





Diệp Quân Lâm nghĩ đây không phải tinh binh do Kỳ Lân điều tới để đặc biệt huần luyện sao?
Suy nghĩ chút, cũng đúng, những binh sĩ này đều lây việc tham gia trại huấn luyện Kỳ Lân là một vinh dự.

Vương Đẳng kiêu ngạo ưỡn ngực, nghễnh đầu, bộ dạng không ai sánh được.

Nhắc tới hắn, Vương Đằng Phi cũng lễ phép chào hỏi Triệu Nhã Lan.

Khi ánh mắt xẹt qua Lý Tử Nhiễm, đáy mặt lộ ra một tia tham lam.

Hai chị em nhà này đều là những người đẹp hiếm có.

“Dì dượng, chị Tử Nhiễm sau này có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ!”
Vương Đẳng Phi nói.

Triệu Học Thành tán dương gật đầu: “Năng lực của cậu ấy rất cường địa, tương lai sẽ thành một thành viên chủ chốt của quân đội!”

Tiêu Nhược Mai mỉm cười: “Người mà tôi nhìn trúng có thể kém sao? Lần này cậu ấy tham gia trại huần luyện quân nhân của Kỳ Lân.

Mọi người có biết Kỳ Lân là ai không?”
Lý Văn Uyên lập tức nói: “Tướng quân Kỳ Lân là tư lệnh của quân khu 9, cũng là thân tín của tướng quân Côn Luân.”
“Đúng vậy, xem ra nhà anh còn có chút kiến thức.

Vương Đằng sau này sẽ là bình sĩ của tướng quân Côn Luân, mọi người nghĩ xem tương lai của cậu ấy sẽ thế nào?”
Tiêu Nhược Mai hỏi.

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan trừng Diệp Quân Lâm, thở dài lắc đầu, vừa cười nói: “Tương lai rộng mở!”
Chênh lệch quá lớn?
“Con rễ của mọi người chắc chắn không sánh được rồi!”
Triệu Học Thành cười cười.

Lý Văn Uyên sắc mặt thay đổi nói: “Con rễ nhà tôi thực sự chẳng ra gì!”
“Ba, dượng các ngươi nói bậy! Anh rễ rõ ràng rất lợi hại!”
Tiêu Thắm gio đôi bàn tay trắng như phấn, vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Quân Lâm.

Vương Đẳng thấy vậy, đáy lòng trào lên lửa giận.

Hắn vẫn luôn thích Tiêu Thấm, Tiêu Nhược Mai còn nhận hắn là con rễ.

Nhưng Tiêu Thắm lại không quan tâm gì tới hắn, cũng chưa bao giờ cuồi với hắn.

Hiện tại cô lại sùng bái một tên phế vật vừa mãn hạn tù, so hắn không tức giận cho được?
“Tiêu Thắm con bị hắn lừa gạt rồi!? Sáu năm trước còn được đi, hiện tại chỉ là một tên vô dụng.”

Triệu Học Thành không chút lưu tình.

“Dạ dạ dạ, Diệp Quân Lâm cùng Vương Đằng làm sao có thể so sánh cùng nhau?”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan cười nói.

Tiêu Thắm còn muốn nói gì nữa, lại bị Diệp Quân Lâm kéo lại.

Cảnh thân mật của hai người dưới bàn, vừa vặn bị Vương Đẳng Phi thấy được.

Vương Đằng Phi tức giận đến mức cắn răng, nắm quả đấm thật chặt.

Hắn bình tĩnh lại rồi cười nói: “Chú Triệu, dì Tiêu ngày mốt là nghỉ thức bắt đầu gia nhập trại huấn luyện của bộ đặc chủng.

Nếu như may mắn, còn có thể quen biết với thiếu tướng Kỳ Lân một chút.”
Nghỉ thức bắt đầu trại huấn luyện Kỳ Lân đúng là cho phép binh sĩ mang theo người nhà, ban đầu Vương Đằng Phi muốn dẫn cha mẹ tham gia.

Bây giò lại muốn đem cơ hội này cho Triệu Học Thành cùng Tiêu Nhược Mai.

“Trước đó, cháu có biết tin lần này nghỉ thức mở đầu trại huấn luyện có cả tổng chỉ huy địa chiến khu 9 là tướng quân Côn Luân tham gia.


Cơ hội biết Tướng quân Côn Luân không nhiều, nhưng nếu có thế thấy được tướng quân Côn Luân là điều vinh hạnh nhát đời này.”
Vương Đẳng Phi rất là chờ mong.

Từ lúc hắn tham gia quân ngũ, đã đem Côn Lôn Tương Quân cũng ngũ đại chiến vương làm thần tượng là quân hồn.

Có thể nhìn thấy những người này, chính là nguyện vọng lớn nhất của hắn.

Bây giờ nguyện vọng đã gần được thực hiện, hắn thực sự rất kích động?
“Cái gì? Thật sao? Không chỉ có thể thấy thiếu tướng Kỳ Lân, còn có thể được gặp?”
Triệu Học Thành cùng Tiêu Nhược Mai kích động suýt chút nữa đứng lên.

“Đúng vậy! Quy định mỗi vị binh sĩ có thể mà theo tối đa ba người đến dự nghi thức mở đầu trại huấn luyện, đến lúc đó Tiêu Thắm cũng có thể đi.”
Vương Đẳng Phi không quên nhìn Tiêu Thắm..

 
Chương 96: 96: Hâm Mộ





“Tốt, chúng ta quyết định vậy đi! Thật sự là quá tốt! Phải một phần vạn may mắn mới có thể biết được Côn Luân tướng quân sao? Về sau ở Tiêu gia tôi cũng có thê thẳng lưng mà đi.”
Tiêu Nhược Mai bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng sau khi quen biết với Côn Lôn tướng quân.

“Thực đáng ao ước! Đừng nói là đời này, dù là kiếp sau chúng tôi cũng không có phúc phần đó!”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan vô cùng hâm mộ.

Bọn họ cũng muốn gặp nhân vật trong truyền thuyết kia.

Lý Tử Nhiễm thì lại không có cảm giác gì Tiêu Nhược Mai tỏ vẻ cao ngạo nói: “Nhã Lan à, chuyện này chúng tôi cũng không có cách.

Dù sao nghi thứ khai huấn không phải ai cũng có thể đi.”
Lúc này Diệp Quân Lâm đột nhiên cười nói: “Không phải chỉ là một nghỉ thức Khai huấn thôi sao? Mọi người muốn tham gia thì cứ tham gia thôi!”
Không làm cho người khác kinh ngạc đến chết không được, Diệp Quân Lâm vừa dút lời, cả phòng yên tĩnh lại.


Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.

Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng nhíu chặt mày lại.

Nhược điểm thuận miệng là nói của Diệp Quân Lâm thực sự không thay đổi được.

Vương Đăng đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha… Anh nói gì cơ?
Nghỉ thức Khai Huấn muốn tham gia thì tham gia? Thật sự là ngạo mạn!”
“Anh có biết không lần này tham gia trại huấn luyện là ai sao?
Mỗi quân khu chọn ra mười người ưu tú nhất! Anh cũng không là gì cả, anh cũng muốn tham gia?”
Diệp Quân Lâm cười cười: “Đúng vậy, có người mời tôi tham gia.

Có thể nói nếu tôi không đồng ý, nghỉ thức Khai Huấn kia không thể tiến hành!”
Triệu Học Văn cùng Tiêu Nhược Mai sắc mặt thay đổi, tức giận trừng mắt Diệp Quân Lâm.

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan khuôn mặt đều đen lại.

Lý Tử Nhiễm cúi đầu, hận không có cái lỗ để chui vào.

Anh càng ngày càng không kiểm soát được.

Nghi thức Khai Huấn không có anh ấy không thể tiến hành sao?
Đừng nói những người, cô không tin.

Ngay cả Tiêu Thắm cũng cảm thấy Diệp Quân Lâm nói hơi quá rồi.


Cô lúng túng thay Diệp Quân Lâm.

Vương Đăng ha ha cười nói: “Thực sự rất ngạo mạn, còn có không có anh thì không tiến hành sao? Anh cho rằng anh là Côn Luân tướng quân hay là Kỳ Lân tướng quân a?”
Tiêu Nhược Mai uy nghiêm nhìn Triệu Nhã Lan nói: “Nhã Lan, Văn Uyên gia phong nhà các người thật làm cho người khác hoang mang! Tôi thật sự lo lắng thay cho hai người]”
Lý Văn Uyên thực sự bị chọc giận muốn nỏ tung, ông giận dữ nói: “Tối hôm qua tôi dặn anh chuyện gì? Tôi đã nói anh đừng nói bừa? Anh không xem lời nói của tôi ra gì sao!”
“Sớm biết như vậy sẽ không đem theo anh, đỡ làm chuyện mắt mặt!”
Triệu Nhã Lan hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Tùy mọi người thôi, tôi vẫn muốn tham gia nghi thức Khai Huấn.”
“Phanh!!!”
Triệu Học Thành hung hăng vỗ xuống bàn, cả giận nói: “Lý Văn Uyên con rễ của ông chính là như vậy sao? Trong mắt có cũng không có trưởng bối là chúng tôi rồi sao?”
Tiêu Nhược Mai cũng rất tức giận: “Con rễ của hai người tốt vậy, cơm này không ăn cũng được.

Nhà các người địa vị cao, chúng tôi không với cao nổi! Đi, không ăn!”
Chẳng ai ngờ có kết quả như vậy.

Tan rã trong không vuil Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan sợ hãi.


Lúc đầu muốn qua cơ hội lần này, hoãn hòa một chút với nhà mẹ đẻ.

Để anh chị giúp đỡ một hcuts.

Lại không ngờ mọi chuyện hết lần này đến lần khác lại bị Diệp Quân Lâm làm hỏng Bọn họ lạnh mặt, như rơi vào hầm băng.

“Tiêu Thắm khuyên nhủ ba mẹ của con đừng để họ tức giận!
Tối này là do chúng tôi sai, hôm nào chờ ba mẹ con bớt giận, chúng tôi sẽ tới xin lỗi.”
Hy vọng của bọn họ đều ký thác vào Tiêu Thắm “Được, giao cho cháu.”
Ánh mắt Tiêu Thắm phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Quân Lâm.

Vương Đằng dựa vào cửa, nhìn Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Tôi hy vọng sau nghỉ thức Khai huấn sẽ nhìn thấy anh!”.

 
Chương 97: 97: Nghi Thức





Khai Huấn Vương Đẳng phách lối rời đi.

Chỉ còn lại mấy người Lý Văn Uyên hai mặt nhìn nhau.

Triệu Nhã Lan bất đắc dĩ nói: “Tiêu gia cùng Triệu gia cũng là đại tộc, gia phong rất nghiêm ngặt, không chấp nhận được chuyện như vậy đâu! Không tức giận mới là lạt”
Lý Văn Uyên nhìn chòng chọc vào Diệp Quân Lâm, tức giận quát: “Tôi thật hận không thể đánh chết anh!”
“Oanhl”
Lý Văn Uyên một cái tát quăng qua đây.

Lý Tử Nhiễm chặn lại.

Nếu không đã đánh vào mặt Diệp Quân Lâm.

“Ba mẹ được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn lao, chờ thêm hai ngày rồi xin lỗi cậu mợ là được rồi.”
Lý Tử Nhiễm khuyên.

“Chuyện này không phải chuyện lớn sao? Do nó, trước mặt người nhà mẹ đẻ của mẹ, mặt mũi đều vứt đi! Diệp Quân Lâm có phải anh muốn bức chết chúng tôi mới cam tâm?”

Triệu Nhã Nan chỉ vào mũi Diệp Quân Lâm hỏi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Diệp Quân Lâm bát đắc dĩ nói: “Ba mẹ, con thật sự muốn tham gia nghỉ thức Khai Huấn!”
“Đây không phải là vấn đề tham gia hay không, mà anh để chúng tôi mất amwfj, làm chúng tôi đắc tội với người ta! Anh có tham gia được thì sao? Anh vẫn là một phế vật như cũ đó thôi.”
Lý Văn Uyên tức giận nói.

Triệu Nhã Lan càng bị chọc tức: “Anh có thể tham gia, bởi vì anh vô tình gặp được Côn Luân tướng quân, anh đi tất nhiên bọn họ để cho anh đi vào.

Thế thì sao? Bọn họ vẫn mãi mãi không phải là chỗ dựa cho anh, anh chỉ là lợi dụng thời cơ mà thôi!”
Lý Tử Nhiễm kịp thời mang theo Diệp Quân Lâm rời đi.

Tiếp tục như vậy nữa, ba mẹ sẽ buộc bọn họ ly hôn.

Cho đến buổi chiều ngày thứ hai, Tiêu Thắm gọi điện thoại tới nói cho Lý Văn Uyên, nói ba mẹ cô đã bớt giận, cũng chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, đến lúc đó phải đặc biệt mang theo Diệp Quân Lâm xin lỗi trước mặt mọi người.

Nhưng mà phải tham gia xong nghỉ thức Khai Huấn thì nói tiếp.

Lý Văn Uyên ra lệnh cho Diệp Quân Lâm — phải đi theo bọn họ đến trước mặt Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành xin lỗi, nếu không thì phải ly hôn với Lý Tử Nhiễm.

Diệp Quân Lâm cũng đồng ý.

Ngày thứ hai.

Chính là ngày diễn ra nghỉ thức Khai Huấn bộ đội đặc chủng Kỳ Lân.

Thật sự từ rất sớm Kỳ Lân đã muốn đón Diệp Quân lâm đến!
Diệp Quân Lâm chào hỏi ba người nhà Lý Văn Uyên một tiếng, còn hỏi muốn đến tham gia nghỉ thức Khai Huấn cùng anh không.

Kết quả bị mắng một trận.

Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng hung hăng nói vài cây, không nên làm phiền cô làm việc.

Một bên khác.


Quân khu cử xe tới đón Vương Đằng.

Một nhà ba người Tiêu Thắm cùng lên xe.

Mọi người trong nhà Tiêu Nhược Mai cảm thấy ngồi xe của quân khu rất hưng phần.

Binh sĩ lái xe cười nói: “Vương Đằng huynh đệ các người quá may mắn! Lúc này không chỉ có là ngũ đại chiến vương, thiếu tướng Kỳ Lân tự mình đặc biệt huấn luyện các người, ngay cả Côn Luân tướng quân cũng muốn gặp các người, phát biểu trước mặt mọi người.”
Tâm của Vương Đằng sớm bay về phía quân khu, chờ mong nhìn tháy thần của hắn — Côn Luân tướng quân.

“Đúng vậy, tôi không không ngờ chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu tôi.

Vương Đăng ngượng ngùng mỉm cười.

‘Đó là vì cậu rất ưu tú! Nếu không cũng sẽ không được chọn!”
Tiêu Nhược Mai cười nói.

Binh sĩ lái xe gật đầu: “Cúng đúng! Đặc Huấn Doanh tiêu chuẩn chính là tinh anh trong tỉnh anh!”
Nghe vậy, Vương Đằng thẳng người, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Anh ta nhìn về phía Tiêu Thắm, thì lại thất vọng rồi.


Tiêu Thắm cũng không như anh ta nghĩ, sẽ có vẻ mặt sùng bái nhìn anh.

Tiêu Thắm rất bình tĩnh.

Sau đó không lâu, xe cộ tiến vào khu quản lý quân sự.

Đi tiếp một tiếng, rốt cục đến trụ sở huấn luyện Kỳ Lân.

Khắp nơi đều là binh sĩ được trang bị đạn thật súng thật.

Làm người ta chắn động.

Tới tham gia Đặc Huấn Doanh sĩ binh cùng người nhà được an bài ở một chỗ trên đất trống.

Lần này Đặc Huấn Doanh tổng cộng có 100 người, mọi người hưng phấn mờ mịt nhìn bốn phía.

Giống như một tân binh..

 
Chương 98: 98: Thực Sự Rất Giống





Bên cạnh đã có người nhắc nhở: “Bớt nói! Những người ở đây không thẻ trêu vào.”
“Đúng vậy! Những lão binh mà chúng ta đã gặp đều là lần đầu tiên đặc huấn, bọn họ đã là bộ đội đặc chủng!”
Nghe được lời nhắc nhở, bộ dạng không ai bì kịp của Vương Đẳng cụp lại.

Mấy người Tiêu Nhược Mai càng sợ hãi.

Nhưng mà bọn họ rất hưng phấn.

Bởi vì xuất nhập nơi này hoặc là bộ đội đặc chủng, hoặc là quân đội lão làng.

Chỉ cần kết giao vài người, cũng đủ rồi.

“Đến đây, người nhà tới đây, còn binh lính thì theo tôi!”
Cuối cùng, mọi người chia làm hai tổ, binh lính nhao nhao ngồi xổm trước mặt.

Những người nhà thì có ghế, ngồi ở phía sau.


Nhìn các vị thượng tá đại tá phía trước kia, Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Hành rất phấn khích Nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Tiêu Nhược Mai bắt đầu tìm kiếm xung quanh trong đám người.

Ước chừng thăm dò một vòng, Tiêu Nhược Mai chỉ cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm thực sự làm người ta cười chết mắt, không phải hắn muốn tới sao? Người đâu? Tôi không thấy.”
“Một tên phế vật nói mà em cũng tin? Tối hôm qua tôi coi như chỉ là chuyện đùa.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Triệu Học Thành cười lạnh nói.

Tiêu Thắm cũng tìm Diệp Quân Lâm.

Cô cảm giác Diệp Quân Lâm có thể tới, nhưng lại không thấy người.

Trước mặt, Vương Đằng đã tìm kiếm xung quanh, căn bản không thấy Diệp Quân Lâm.

Trong lòng hắn trào phúng: “Diệp Quân Lâm đâu? Một tên phế vật, chỉ biết mạnh miệng!”
“Mọi người im lặng một chút,thiều tướng Kỳ Lân sẽ tới ngay.”
Đại tá ở phía trước vung tay lên, mọi người lập tức an tĩnh lại, nín thở tập trung cùng đợi.

Sau đó không lâu một chiếc xe địa hình quân dụng đi đến.

Binh sĩ đứng gác nhìn thấy đều cúi chào!
Mọi người đều nhìn về phía chiếc sẽ địa hình ở giữa sân.

Trong đám người dần ồn ào náo động đứng lên: “Tướng Quân Côn Luân tới!”
Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành chăm chú nhìn chằm chăm chiêc xe quân dụng.

Cửa xe mở ra, một nam tử trẻ tuổi mặc quân phục tướng quân đi xuống.

Trên vai có một sao, là thiếu tướng.

Chính là thiếu tướng Kỳ Lân!
Binh lính sau khi nhìn tháy, đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt dùng bái.

Những người thân khi nhìn thấy đều hít khí lạnh, vẻ mặt hoảng Sợ.


Thiếu tướng lại trẻ tuổi như vậy?
Mọi người vẫn còn chăm chú nhìn chằm chằm xe quân dụng địa hình kia, bởi vì mọi người cho rằng, kế tiếp nhất định là tướng quân Côn Luân.

Chỉ là để cho bọn họ thất vọng rồi.

Bên trong xe tuy còn người ngồi, nhưng không xuống.

Thiếu tướng Kỳ đi tới phía trước, hướng về phía mọi người nói: “Đầu tiên hoan nghênh mọi người tới tham gia nghi thức Khai Huấn, thứ hai, tôi muốn nói rõ một vấn đề, tướng quân Côn Luân đang ở bên trong xe.

Nhưng quân đội có điều lệ bảo mật, không phải thành viên quan đổi không thể trực tiếp thấy tướng quân Côn Luân.”
Chắc chắn mọi người đều biết điều lệ bảo mật của quân đội.

Nhưng không được nhìn thấy chiến thần Côn Luân thì ít nhiều cũng có sự nuối tiếc.

Ngay cả sắc mặt Vương Đằng cũng thay đổi.

Kế tiếp Kỳ Lân Thiểu Tương nói: “Nhưng mà, sau đó tướng quân Côn Lôn sẽ gặp mặt các binh lính tham gia đặc huấn.”
Nghe vậy, trong mắt Vương Đẳng toát ra thần sắc cuồng nhiệt.

Rốt cục có thể nhìn thấy chiến thần trong lòng!
Những người nhà tham gia rất tiếc nuối, không cam lòng nhìn vào xe, cố gắng mở to mắt, muốn nhìn thấy dáng dấp Tướng quân Côn Luân.


.

Đọc truyện tại # TRUM tгuyen.V N #
Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành cố gắng nhìn về phía trong xe.

Tiêu Nhược Mai thậm chí đeo kính.

Tiêu Thắm cũng tò mò nhìn.

Đột nhiên, sắc mặt Tiêu Thắm thay đổi, theo bản năng cô nói: “Sao giống anh rễ vậy nhỉ?”
Vẻ mặt Tiêu Nhược Mai vô cùng kinh ngạc: “Con cũng thấy?
Mẹ thấy người trong xe giống như Diệp Quân Lâm al”
“Tôi nhìn xeml”
Triệu Học Thành đeo mắt kiếng lên, cố gắng nhìn.

“Thật sự rất giống!”.

 
Chương 99: 99: Nhìn Thẳng





Ba người nhìn đi nhìn lại, rồi lại nhìn nhau.

Trong đầu mọi người xuất hiện một suy nghĩ: “Diệp Quân Lâm chẳng lẽ chính là tướng quân Côn Luân!?”
Nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị phủ nhận.

Bởi vì nghĩ thế nào thì Diệp Quân Lâm cũng không có khả năng là tướng quân Côn Luân.

Nếu hắn là tướng quân Côn Luân, vợ chồng Lý Văn Uyên còn chen chút trong căn nhà 100 mét bé tí kia sao?
Lý Văn Uyên vẫn sẽ lái xe Haval sao?
“Mọi người nói xem nếu tướng quân Côn Luân tới trại lính, chẳng lẽ không mặc quân trang sao?”
Triệu Học Thành đột nhiên hỏi.

“Khẳng định phải có quân trang, đây là nghỉ thức trọng yếu!”
Tiêu Thắm cùng Tiêu Nhược Mai thoải mái.

Thoạt nhìn thì rất giống, nhưng Diệp Quân Lâm không thể nào là tướng quân Côn Luân.

Đúng lúc này, người trong xe mở cửa đi xuống.


Chính là Thanh Long cả người quân phục.

Kỳ Lân thấy thé, gật đầu với Thanh Long.

“Đây mới là tướng quân Côn Luân!”
Mọi người điên cuồng nhìn sang.

Khi mọi người nhìn thấy cảnh này lại suy đoán, có thể để cho Kỳ Lân đang nói chuyện mà phải gật đầu hỏi thăm chỉ có tướng quân Côn Luân.

Thật tình họ không biết Thanh Long là đại ca của Kỳ Lân, hắn chỉ là chào hỏi bình thường.

Cộng thêm Thanh Long ở trong xe đi ra, không nhìn thấy cấp hàm của hắn, mọi người cho rắng hắn là tướng quân Côn Luân.

“Tôi đã nói rồi, Diệp Quân Lâm sao có thể là tướng quân Côn Luân! Tôi thõa mãn rồi, rốt cục thấy được phong thái của tướng quân Côn Luân.”
Hai người Tiêu Nhược mai hưng phần vô cùng.

Mọi người cảm thấy ngày hôm nay đã được nhìn thấy tướng quân Côn Luân rồi!
Thật tình ra họ không biết Diệp Quân Lâm muốn hút thuốc, Thanh Long cố ý xuống mở cửa xe cho khói tan.

Nghỉ thức Khai Huần rất nhanh kết thúc.

Người nhà phải rời đi, trước khi rời đi, Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành như ước nguyện quen biết Kỳ Lân Đương nhiên là theo ý muốn của Diệp Quân Lâm.

Để Kỳ Lân tìm Tiêu Thắm.

Bọn họ lại cho rằng đã két bạn với thiếu tướng Kỳ Lân!
Rất là thỏa mãn!
Sau khi người nhà đã về, binh lính đặc huấn được tu họp lại một chỗ.

Đám người Vương Đẳng rất kích động.

Bởi vì sau đó sẽ được nhìn thấy tướng quân Côn Luân rồi.


Lúc này, trong xe việt dã Diệp Quân Lâm đi ra.

Anh cùng Thanh Long đi qua đây.

Bời vì trong hàng ngữ, Vương Đằng đứng phía sau, cho nên tầm nhìn không tốt.

Nhãn thần liếc xéo, chỉ có thể nhìn sơ qua.

*Gì? Người kia rất giống dáng người Diệp Quân Lâm a!”
Vương Đẳng cau mày, kinh ngạc nói.

Rất nhanh, Diệp Quân Lâm cùng Thanh Long đứng trước mặt đội ngũ!
Khi mọi người nhìn quân hàm Thanh Long, liền hiểu, vị này cũng không phải là tướng quân Côn Luân!
Tướng quân Côn Luân là người đàn ông mặc thường phục bên cạnh!
Kỳ Lân chạy chậm đến trước mặt Diệp Quân Lâm, cúi chào nói: “Báo cáo tướng quân! Bộ đội đặc chủng trại huấn luyện hoàn tất tập kết! Xin chỉ thị!”
Hành động này của Kỳ Lân chứng mình rõ ràng nhất Diệp Quân Lâm chính là tướng quân Côn Luân!
Diệp Quân Lâm lên tiếng nói: “nghỉ!”
Hết thảy binh sĩ đều làm động tác đều nhịp.

Mỗi người thở hồn hển, nhìn gần tướng quân Côn Luân gần trong gang tá!
c Ngay Vương Đằng ở hàng sau cũng thấy rõ ràng khuôn mặt Diệp Quân Lâm sau, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Hắn hắn hắn hắn……

Hắn lại chính là tướng quân Côn Luân?
Lần nữa xác nhận, không có sail Diệp Quân Lâm chính là tướng quân Côn Luân!
Trách không được hắn nói nghi thức Khai Huấn hắn muốn tham gia thì tham gia…
Trách không được hắn nói nghi thức Khai Huấn không có hắn không được tiến hành…
Vương Đằng khí huyết sôi trào, trong cỗ họng có vị ngọt, lại sợ đến muốn hộc máu.

Hắn nhìn Diệp Quân Lâm, ánh mắt Diệp Quân Lâm cũng nhìn hắn, khóe miệng cười chúm chím nhìn chăm chú vào hắn.

Nhìn thấy Diệp Quân Lâm đang nhìn chính mình, Vương Đằng cũng không chịu nỗi.

“Phù phù!!!”
Hai mắt tối sầm, trực tiếp té trên mặt đất, hôn mê.

Giờ khắc này, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Tất cả mọi người rất kích động, nhưng không tới mức này a.

Sắc mặt Diệp Quân Lâm thay đổi, lạnh lùng nói: “Đây là binh sĩ từ đâu tới? Thân thể kém như vậy sao?”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom