Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2471


Chương 2471:

 

Long Tấn lạnh giọng nói: “Ngay từ lúc cư xử không phải phép với cậu Thanh, đó là thời điểm ông phải chết rồi”.

 

Lão ta nói xong thì bùng nổ ra sát khí khủng khiếp.

 

Trong tích tắc, thân thể Long Tấn chợt biến mất rồi xuất hiện trước người Phương Nho, tung một cú đấm ra.

 

“Oành!”

 

Khi nắm đấm của Long Tấn sắp đến, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen xuất hiện trước mặt Phương Nho và giơ tay tung chưởng. Bàn tay của hai người va chạm vào nhau.

 

“Âm ầm ầm!”

 

Chịu ảnh hưởng từ khí kình kinh khủng, Long Tấn bị đánh bay ra ngoài.Cùng lúc đó, tất cả những vật dụng làm bằng thủy tinh ở trong phòng bao đều bể tan tành.

 

Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Phương Nhovà cao thủ thần bí khoác áo choàng đen kia đã biến mất.

 

“Hoàng Chủ!”

 

Sắc mặt của ai nấy đều biến đổi, mau chóng chạy đến trước người Long Tấn.

 

Họ thấy khuôn mặt của lão ta rất tái nhợt, uy thế võ đạo cũng yếu đi không ít.

 

Long Tấn sầm mặt xuống, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Giờ đây lão ta có muốn nói một câu cũng không được, bởi vì một khi lên tiếng thì ngụm máu đang nghẹn trong lồng ngực sẽ lập tức phun ra ngoài.

 

Giữa lúc đó, Dương Thanh chạy đến.

 

Lòng anh tràn đây phân nộ. Bản thân đang ở đây mà lại có kẻ dám ra tay với Long Tấn, đã thế còn làm lão ta bị thương nặng.

 

Nếu không vì kẻ thần bí kia đang nóng lòng mang Phương Nho đi thì có khi đã giết chết Long Tấn rồi.

 

Không phải Dương Thanh không cảnh giác mà là do người thần bí kia không hề tỏa ra một chút khí thế võ đạo nào, kể cả bây giờ cũng như thế.

 

Phương Nho mà không phát ra dao động năng lượng vô cùng lớn trong lúc được kẻ thần bí mang đi thì sợ là anh đã không thể nắm bắt được vị trí của kẻ đó.

 

Trong lòng Dương Thanh chợt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc – Black Doctor.

 

Chẳng qua ông ta đã bị Vô Danh bóp vỡ tim khi ở Hoàng tộc họ Long, theo lý mà nói thì đã chết rồi mới đúng.

 

Như thế vẫn chưa hết, trong vụ việc xảy ra ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, Đậu Hầu – chủ gia tộc họ Đậu – đã từng uống một loại thuốc nên dẫn đến thực lực tăng một cách đột biến.

 

Tất cả mọi chuyện đều chỉ về Black Doctor.

 

Trên người cao thủ thần bí khoác áo choàng đen kia không hề phát ra bất kỳ khí thế võ đạo nào vậy mà lại có thể đánh trọng thương một người đã bước vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh như Long Tấn chỉ trong một đòn, điều đó nói lên rằng thực lực của kẻ thần bí này chính là Siêu Phàm Cảnh.

 

“Đứng lại cho tôi!”

 

Dương Thanh hét lớn rồi tăng tốc đuổi theo.

 

Kẻ thần bí ở đăng trước như không nghe thấy tiếng thét của anh, chỉ tiếp tục phóng đi như bay.

 

Tuy nhiên, khoảng cách giữa Dương Thanh và đối phương đang không ngừng được kéo gần.

 

Một vấn đề nữa là tên cao thủ thần bí này còn mang theo Phương Nho.

 

Nói cách khác, nếu đối phương không mang theo lão ta thì thậm chí có khả năng Dương Thanh sẽ không thể đuổi kịp.

 

Điều này làm cho nỗi kinh ngạc trong lòng Dương Thanh càng lớn hơn. Trong tình hình thế này mà đối phương lại mang Phương Nho đi, rất có thể là vì nhằm vào anh.
 
Chương 2472


Chương 2472:

 

Khoảng cách với Dương Thanh càng lúc càng gần, cuối cùng cao thủ thần bí mới ý thức được rằng không thể mang Phương Nho theo cùng.

 

Kẻ đó không do dự lựa chọn vứt bỏ lão ta.

 

Dương Thanh vốn muốn tiếp tục đuổi theo nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh. Đúng như anh đoán, vì không còn trói buộc nên kẻ thần bí còn lao nhanh hơn vừa rồi, hoàn toàn không thể đuổi kịp. R Trên người đối phương lại không có chút hơi thở võ thuật nào, chẳng mấy chốc Dương Thanh đã mất dấu kẻ đó.

 

“Rốt cuộc là ai?”, sắc mặt của anh hết sức tối tăm.

 

Ngày mai chính là tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm, vốn dĩ Dương Thanh đã rất áp lực khi phải một mình đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, bây giờ lại xuất hiện thêm một cao thủ thần bí.

 

“Mặc kệ là ai, chỉ cân dám nhắm vào tôi, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó có đi mà không có về”, nói rồi anh xoay người bỏ đi.

 

Dương Thanh nhanh chóng tìm được Phương Nho.

 

Chẳng qua khi anh tìm đến nơi thì lão ta đã chết.

 

Thấy vậy, mối nghỉ ngờ lại nhen nhóm trong lòng Dương Thanh. Rõ ràng cao thủ thần bí kia đến đây để cứu Phương Nho, thế mà lúc sắp bị anh đuổi kịp lại nhẫn tâm vứt bỏ lão ta.

 

Nhưng tại sao lại muốn giết Phương Nho.

 

chứ?

 

Lễ nào, trên người lão ta còn cất giấu bí mật gì?

 

“Cậu Thanh!”

 

Ngay lúc này, một vài giọng nói đầy kính cẩn vang lên, là những người thuộc Hoàng tộc họ Long.

 

Dương Thanh khẽ gật đầu rồi xoay người, trở lại phòng bao.

 

“Cậu Thanh, xin cậu hãy cứu lấy bố của tôi”.

 

Anh vừa vào phòng bao thì nhìn thấy Long Tấn đang nằm trên ghế sofa, thoi thóp thở.

 

Ngoài Phương Nho đã chết, người đứng đầu của ba gia tộc còn lại đều có vẻ mặt nặng nề, có điều không ai dám tỏ ra ngang ngược với Dương Thanh.

 

Không phải họ dè chừng anh mà vì sự hùng mạnh của Long Tấn gây cho họ cảm giác rất nguy hiểm. Lão ta đã kính trọng với Dương Thanh như thế mà họ còn dám khiêu khích anh thì chỉ có nước bị ghi hận thôi.

 

Dương Thanh không nói gì, kiểm tra tình trạng của Long Tấn một lượt rồi lấy một viên đan dược ra, đặt vào trong miệng lão ta.

 

Đây là đan dược mà Phùng Tiểu Uyển đã cho trước khi anh rời khỏi Hoàng tộc họ Thượng Quan, chỉ có một viên duy nhất, ai bị thương nặng mà uống nó thì sẽ nhanh chóng được chữa trị.

 

Chẳng qua loại đan dược thế này chỉ có một viên.

 

Dương Thanh không do dự đưa nó cho Long Tấn.

 

Những người khác không biết anh đã cho Long Tấn uống thứ gì, chỉ biết anh sẽ không hại lão ta.

 

Năm phút sau khi Long Tấn uống đan dược, cơ thể lão ta ngập tràn một nguồn sức sống mãnh liệt.

 

Sắc mặt của Long Tấn cũng tốt hơn thấy rõ.

 

Không chỉ vậy, khí thế võ đạo của lão ta cũng dần dần trở nên mạnh hơn.

 

“Hoàng Chủ khỏe lại rồi!”

 

Một cao thủ Hoàng tộc họ Long vui mừng khôn xiết, trên khuôn mặt đây sự khó tin: Không ngờ trên đời này lại có đan dược thần kỳ như vậy”.
 
Chương 2473


Chương 2473:

 

Người này là thần y của Hoàng tộc họ Long, vừa rồi chính ông ta đã khám cho Long Tấn nên biết rất rõ thương thế của lão ta nghiêm trọng đến nhường nào, còn tưởng rằng lão ta sẽ chết.

 

Không ngờ chỉ năm phút sau khi được Dương Thanh cho ăn một viên đan dược, thương thế của Long Tấn đã bắt đầu hồi phục.

 

Những người trong Hoàng tộc họ Long tức thì càng sùng bái anh hơn.

 

Ba người Lâm Huy, Giang Văn Sơn và Vu Thủy đều cực kỳ kinh ngạc, cái nhìn đối với Dương Thanh cũng đã thay đổi.

 

Giữa lúc đó, Long Tấn bỗng nhiên mở mắt.

 

“Hoàng Chủ tỉnh lại rồi!”, tất cả mọi người đều vui mừng.

 

Những người ở đây đều biết vừa rồi Long Tấn đã bị thương nặng đến nhường nào, thế mà sau khi uống viên đan dược được Dương Thanh cho lại có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn, có thể hiểu †ại sao bọn họ lại kinh ngạc đến vậy.

 

Long Tấn được một người trong Hoàng tộc họ Long đỡ dậy, áy náy nhìn Dương Thanh: “Cậu Thanh, tôi đã làm cậu thất vọng rồi!”

 

Anh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Thực lực của đối phương đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, có thể xuất hiện trong phòng mà không bị ai phát hiện đủ để chứng tỏ sự mạnh mẽ của kẻ đó”.

 

“Với thực lực hiện giờ của ông, bị kẻ đó đánh trọng thương mà có thể còn sống là may phước lắm đấy”.

 

Ai chưa tiến vào Siêu Phàm Cảnh thì tất cả đều chỉ là giun dế, cho dù cảnh giới của cao thủ thần bí kia chỉ nằm ở Siêu Phàm Nhất Cảnh thì khi dùng hết sức lực vẫn có thể giết chết Long Tấn có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh một cách dễ dàng.

 

Long Tấn cay đăng gật đầu, đột nhiên ánh mắt hơi chững lại, kinh ngạc thốt lên: “Tôi có cảm giác thương thế của mình đang phục hồi rất nhanh, mà hình như thực lực cũng có tăng lên nữa.

 

Lão ta mới tỉnh lại nên chưa biết Dương Thanh vừa cho mình uống một viên đan dược chữa thương, ký ức vẫn còn dừng ở lúc trúng một đòn của cao thủ thần bí, suýt chết.

 

Lúc này, một người trong Hoàng tộc họ Long lên tiếng: ‘Là cậu Thanh, cậu ấy đã cho Hoàng Chủ uống một viên đan dược đấy ạ’.

 

Nghe vậy, Long Tấn quay phắt về phía Dương Thanh, trong mắt tràn đầy sự biết ơn: “Cậu Thanh, có lẽ cả đời tôi đều không thể trả lại ơn cứu mạng này, sau này cần tôi làm việc gì thì cậu cứ nói nhé, tôi nhất định sẽ không phụ lòng cậu”.

 

Chỉ có bản thân lão ta mới biết thương thế của mình nghiêm trọng đến đâu.

 

Có thể nói rằng, nếu Dương Thanh không cho dùng đan dược thì dù lão ta có thể còn sống, tu vi cũng sẽ bị mất hết.

 

Nhưng bây giờ, Long Tấn không chỉ sống sót mà ngay cả cảnh giới võ thuật cũng tăng tiến.

 

Lão ta cảm thấy mình chỉ còn một bước nữa là đột phá, tiến vào Siêu Phàm Cảnh.

 

Dương Thanh lại ra chiều không quan tâm mà khoát tay, nặng nề nói: “Xem ra đã có rất nhiều cao thủ đến Yến Đô để tham dự tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp”.

 

Những người khác tức thì im lặng.

 

Cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện kia có thực lực rất mạnh, nếu không thì đã không thể chạy trốn khỏi tay Dương Thanh.

 

Nghĩ đến điều này, hầu như ai cũng cảm thấy lo sợ.

 

“Sau chuyện hôm nay, chắc hẳn các vị đã biết thái độ của tôi đối với Hoàng tộc họ Diệp rồi nhỉ?

 

Phải làm thế nào, không cần tôi nói các vị cũng hiểu rồi chứ?”

 

Long Tấn đột nhiên nhìn lướt qua tất cả mọi người, mở miệng nói.

 

Lâm Huy nhanh chóng tỏ thái độ: “Kính xin Hoàng Chủ yên tâm, chúng tôi biết nên làm gì”.

 

Giang Văn Sơn và Vu Thủy cũng lần lượt tuyên bố.
 
Chương 2474


Chương 2474:

 

Sau khi những người khác rời đi, sắc mặt của Long Tấn sa sầm, lạnh giọng nói: “Đúng là khi dễ Hoàng tộc họ Long. Đợi sau khi chuyện ở Yến Đô kết thúc, đó sẽ là thời điểm chỉnh đốn các thế lực trong Hoàng thành Long”.

 

Dứt lời, lão ta đưa mắt sang Dương Thanh, nghiêm túc bảo rằng: “Thưa cậu Thanh, tôi rất xin lỗi vì chuyện hôm nay. Tôi cứ tưởng mọi chuyện Sẽ rất thuận lợi, không nghĩ rằng lại xảy ra nhiều chuyện như thế”.

 

Dương Thanh lắc đầu, hỏi: “Ông có biết gì về Phương Nho không?”

 

Long Tấn hơi thắc mắc nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Bình thường Phương Nho hay tỏ ra là một người ngay thẳng, nhưng thực tế thì ông ta ỷ vào việc có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong nên không xem Hoàng tộc họ Long ra gì. Khi Long Hoàng tiền nhiệm vẫn còn, ông ta đã muốn giết Phương Nho nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội”.

 

Lông mày của Dương Thanh lập tức nhíu lại.

 

Lão ta nói như vậy tức là không biết Phương Nho có âm thầm câu kết với ai hay không.

 

“Cậu Thanh, sao đột nhiên cậu lại hỏi đến Phương Nho?”, Long Tấn hỏi.

 

Anh trả lời: “Đáng ra trong tình cảnh như hôm nay, cho dù Phương Nho có ngang tàng đến đâu cũng sẽ thu bớt lại chứ không phải như thế, tôi nghi ngờ ai đó đã xúi giục ông ta”.

 

“Không chỉ Phương Nho, chuyện đó có thể cũng đã xảy ra với người đứng đầu của ba gia tộc lớn còn lại. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, dù sao thì đó cũng là người trong Hoàng thành Long, ông hiểu về bọn họ nhiều hơn tôi”.

 

Nghe thấy lời này của Dương Thanh, nét mặt của Long Tấn trở nên tối tăm. Lão ta trầm tư một lát rồi mới lên tiếng: “Cậu Thanh nghi ngờ cũng có lý, bình thường nhà họ Phương có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám công khai đối đầu với Hoàng tộc họ Long”.

 

“Ba gia tộc lớn còn lại thì đáng ra càng không dám làm vậy mới đúng. Ban đầu, tôi cho rằng vì tôi chỉ vừa mới nhậm chức Hoàng Chủ nên họ không phục, bây giờ xem ra đó chỉ là một phần nguyên nhân, chủ yếu vấn là do họ được ai đó chống lưng”.

 

“Hoàng tộc họ Diệp dám gióng trống khua chiêng mở tiệc chiêu đãi các gia tộc quyền quý như thế chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn sàng”.

 

“Nếu như tôi không đoán sai thì thế lực đứng sau bốn gia tộc lớn của Hoàng thành Long chính là Hoàng tộc họ Diệp”.

 

“Tôi còn đoán rằng, không chỉ bốn thế lực đó mà sau lưng của các gia tộc đứng đầu Hoàng thành Thượng Quan và Hoàng thành Đoàn cũng có bóng dáng của Hoàng tộc họ Diệp”.

 

Nghe Long Tấn nói xong, ngay cả Dương Thanh cũng cảm thấy thảng thốt.

 

Anh vốn chỉ nghĩ đến việc nhà họ Phương có thể đã bị ai đó xúi giục, sau khi nghe Long Tấn phân tích, anh nghĩ răng cho dù suy đoán của lão †a không đúng thì cũng không khác chân tướng là bao.

 

Như vậy thì, các gia tộc đứng đầu Hoàng thành Thượng Quan và Hoàng thành Đoàn đều đã bị Hoàng tộc họ Diệp mua chuộc rồi hay sao?

 

Dễ thấy rằng nếu những gì Long Tấn vừa đoán là đúng thì trong bữa tiệc mừng Diệp Lâm được một trăm tuổi ngày mai, chỉ cần Hoàng tộc họ Diệp vung tay lên thì không cần họ tự ra tay, những gia tộc lớn trong ba Hoàng thành đã chủ động khiêu khích Hoàng tộc phía trên mình.

 

“Cậu Thanh, chuyện này rất quan trọng, phải nghĩ cách liên lạc với Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn thôi, chờ đến tiệc mừng thọ ngày mai thì đã muộn rồi”, Long Tấn đưa ra ý kiến.

 

Dương Thanh gật đầu: “Bên Hoàng tộc Thượng Quan để tôi, còn ông liên lạc với Hoàng tộc họ Đoàn để bảo họ chuẩn bị sẵn sàng đi”.

 

“Vâng!”, Long Tấn đáp.

 

Hai người lập tức làm việc, Dương Thanh nhanh chóng liên lạc với Thượng Quan Hoàng.

 

“Cậu Thanh, muộn thế này rồi sao đột nhiên gọi cho tôi vậy?”, Thượng Quan Hoàng vừa cười vừa hỏi.

 

Dương Thanh không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề: “Ông phải cẩn thận với tất cả những gia tộc trong Hoàng thành Thượng Quan được mời. Rất có thể họ đã bị Hoàng tộc họ Diệp mua chuộc…”

 

Sau đó, anh kể sơ lược chuyện vừa xảy ra cùng với phỏng đoán của Long Tấn cho lão ta biết.
 
Chương 2475


Chương 2475:

 

Dương Thanh nói xong, Thượng Quan Hoàng lập tức tuyên bố: “Cậu Thanh đừng lo, tôi sẽ cẩn thận sàng lọc. Có điều, hiện giờ trong các gia tộc lớn ở Hoàng thành Thượng Quan chỉ có Lý Trọng của nhà họ Lý là đi theo cậu, đương nhiên ông ta sẽ không dính dáng gì đến Hoàng tộc họ Diệp.

 

Các thị tộc còn lại thì chỉ thay thế cho nhà họ Đậu và nhà họ Thái, thế lực hoàn toàn kém xa, chắc có lẽ Hoàng tộc họ Diệp sẽ không ngu ngốc đến mức vấy tay với họ đâu”.

 

Dương Thanh đáp lời: ‘Dù thế nào thì ông cứ sàng lọc toàn bộ nhân lúc tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp chưa diễn ra đi, nếu kéo đến ngày mai thì sẽ muộn đấy”.

 

“Rõ, thưa cậu Thanh”, Thượng Quan Hoàng vội vàng nhận lệnh.

 

Sau khi Dương Thanh tắt cuộc gọi với Thượng Quan Hoàng thì phía Long Tấn cũng đã liên lạc với Đoàn Hoàng xong.

 

“Giờ chỉ còn xem ngày mai thế nào thôi!”, anh nói.

 

Một đêm yên bình trôi qua, mặt trời ló dạng ở đằng Đông báo hiệu ngày mới đã đến. Hôm nay chính là ngày tổ chức tiệc mừng trăm tuổi của Diệp Lâm.

 

Mới sáng sớm thì Long Tấn đã gọi cho Dương Thanh.

 

“Cậu Thanh, vừa rồi Đoàn Hoàng có gọi cho tôi, nói rằng rất cảm ơn vì cậu đã nhắc nhở’, lão †a nói.

 

“ð2”

 

Dương Thanh hơi kinh ngạc, đương nhiên biết Đoàn Hoàng nói câu này với Long Tấn là có ý gì.

 

“Ngoài ra, Đoàn Hoàng còn bảo rằng trước đây có chút mâu thuần với cậu, hy vọng cậu rộng lòng bỏ qua, sau chuyện ở Yến Đô sẽ đến thăm cậu”. ‹ Long Tấn lại nói tiếp: “Tuy Đoàn Hoàng chỉ nói sơ vậy nhưng nghe giọng điệu thì rất kính trọng cậu’.

 

Dương Thanh khẽ mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Không phải kính trọng tôi đâu, ông ta muốn vẹn cả đôi đường đấy”.

 

Long Tấn vốn còn chưa hiểu lắm, nghe anh nói xong thì chợt tỉnh ngộ.

 

“Tôi hiểu rồi ạ, nếu Đoàn Hoàng thật sự muốn thăm cậu thì đã đi ngay bây giờ thay vì chờ đến tận khi tiệc mừng thọ của Diệp Lâm kết thúc. Bởi vì lúc này mà đến gặp cậu thì sẽ bị truyền đến tai bọn Hoàng tộc họ Diệp”, lão ta phân tích.

 

Dương Thanh nói: ‘Bởi vậy mới nói Đoàn Hoàng rất ranh ma. Nếu Hoàng tộc họ Diệp bị tôi hạ bệ thì ông ta sẽ đến hỏi thăm tôi. Nếu tôi bị Hoàng tộc họ Diệp tiêu diệt thì ông ta sẽ tránh tôi thật xa để không phải chịu lửa giận của những người đó’.

 

“Chẳng qua ông ta mưu kế sai người rồi”.

 

Nét mặt của Dương Thanh cực kỳ lạnh lùng.

 

Anh không thích những kẻ lắm mưu nhiều kế, vậy mà Đoàn Hoàng lại làm ra hành động như vậy. Dương Thanh vốn đã có mâu thuẫn với Hoàng tộc họ Đoàn vì chuyện của Đoàn Vô Nhai, lần này lại thêm thái độ của Đoàn Hoàng, anh vô cùng thất vọng.

 

“Đúng là gió chiều nào theo chiều nấy”, Long Tấn lạnh giọng nói.

 

Dương Thanh giơ tay xem đồng hồ, híp mắt nói: “Còn một tiếng nữa là tiệc mừng thọ của Diệp Lâm bắt đầu”.

 

Cúp máy, anh đứng trước cửa sổ sát đất, tia lạnh lẽo thoáng qua trong mắt.

 

Hôm nay chính là ngày giải quyết ân oán với Hoàng tộc họ Diệp, chỉ cần xong chuyện này thôi là có thể đón người thân của anh về rồi.

 

Nhìn bức ảnh gia đình được đặt trên tủ đầu giường, vẻ tàn khốc trong mắt Dương Thanh biến mất, thay vào đó là nhớ nhung và dịu dàng. Anh lẩm bẩm: “Thanh Tâm, Tiêu Tiêu, hai mẹ con chờ anh nhé!”

 

Giữa lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động cơ rồ rồ.

 

Vẻ nhu hòa trên gương mặt của Dương Thanh chợt tát, thoáng qua tia lạnh lẽo.

 

Dinh thự Vân Phong là khu vực chỉ thuộc về anh, không được anh cho phép, không một ai được phép đi vào. Nhưng bây giờ lại có một chiếc xe xa lạ đi thẳng vào trong.
 
Chương 2476


Chương 2476:

 

Quan trọng hơn, những người vừa xuống xe đều là những khuôn mặt xa lạ.

 

Khi Dương Thanh xuống phòng khách ở tầng một, nhóm ba người đã tiến vào phòng khách.

 

Người trung niên cầm đầu đang ngồi trên sofa, sau lưng là hai ông lão mặc đồ vải.

 

Trên người của hai ông lão kia thấp thoáng có hơi thở của Siêu Phàm Cảnh.

 

Người trung niên trông khoảng bốn mươi lăm tuổi, nhưng làm Dương Thanh bất ngờ là ở ông ta cũng có uy thế của Siêu Phàm Cảnh.

 

Tại Chiêu Châu này, đây là lần đầu tiên anh gặp được người có thể đột phá vào Siêu Phàm Cảnh khi chỉ mới bốn mươi lăm tuổi.

 

Mà điều then chốt là có hai cao thủ Siêu Phàm Gảnh khác đi theo người trung niên này, như vậy có thể thấy ông ta có thân thế rất lớn.

 

Trong lúc Dương Thanh quan sát người trung niên thì ông ta cũng đang quan sát anh.

 

Đối với người trung niên, số tuổi nhỏ đến khó tin của Dương Thanh hoàn toàn vượt ngoài dự đoán. Mà điều làm ông ta ngỡ ngàng hơn hết là hơi thở Siêu Phàm Cảnh phát ra từ trên người anh. š Với thân phận và địa vị của mình, ông ta có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh khi chỉ mới bốn mươi lăm tuổi đã là có thiên phú vô cùng xuất sắc rồi, nhưng so với Dương Thanh thì quả là chẳng ra gì.

 

“Cậu là Dương Thanh?”

 

Người trung niên đột nhiên lên tiếng.

 

Nơi này là nhà của Dương Thanh nhưng người này lại tỏ ra mình mới là chủ nhân của căn nhà này.

 

Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ông là ai?”

 

Có người dám kiêu ngạo ở ngay địa bàn của mình, anh cực kỳ không vui.

 

Mà sự chất vấn của Dương Thanh cũng làm cho người trung niên khó chịu, một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt, giọng ông ta lạnh ngắt: “Trả lời câu hỏi của tôi!”

 

Dương Thanh không đáp lời, chỉ nhìn chăm chăm người trung niên.

 

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

 

Ông ta cười khẩy, ra lệnh: “Dạy cho cậu ta một bài học đi!”

 

Người trung niên nói xong thì một cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở đằng sau di chuyển, trong nháy mắt xông về phía Dương Thanh.

 

Nhưng anh vẫn chỉ đứng tại chỗ, không động đậy chút nào, vấn nhìn người trung niên với đôi mắt lạnh đến tận cùng.

 

Thấy Dương Thanh dám thờ ơ như thế, ông ta cười nhạo: “Không biết tự lượng sức!”

 

“Chán sống!”

 

Ông lão có thực lực Siêu Phàm Cảnh kia giận dữ quát, đột nhiên tung một cú đấm ra. “

 

Năm đấm sắp sửa trúng vào mặt Dương Thanh.

 

“Bộp!”

 

Vào thời khäc ngàn cân treo sợi tóc, anh đột nhiên giơ tay chộp lấy cổ tay của ông lão.

 

Giờ phút này, bầu không khí im lặng như tờ!

 

Người trung niên và ông lão Siêu Phàm Cảnh khác đều trợn tròn hai mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.

 

Người đang bị Dương Thanh tóm lấy cổ tay thì con ngươi co rút, nghiêm nghị nhìn anh, cảm giác được sát ý cực kỳ khủng bố.

 

Lão ta là cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh, thế mà vẫn nhận thấy được luồng áp lực như đào núi lấp biển từ Dương Thanh đang đứng trước mặt.
 
Chương 2477


Chương 2477:

 

Tay của anh cứng như kềm làm cho lão ta không có cách nào vùng ra được.

 

“Thả rat”

 

Ông lão tức đến đỏ cả mặt, nghiến răng quát.

 

“Nhóc con, cậu cũng khá đấy. Thả người của tôi ra, tôi sẽ không chấp nhặt với cậu”.

 

Mặc dù người đàn ông trung niên rất đỗi kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã lấy lại bình tính, kiêu ngạo nhìn Dương Thanh.

 

Ông lão Siêu Phàm Cảnh khác cũng cảnh giác, sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.

 

“Nếu còn lần sau thì đừng trách tôi không khách sáo!”

 

Dương Thanh lạnh lùng đáp rồi thả tay ra, sau đó ngồi xuống đối diện với người trung niên.

 

Sở dĩ anh không giết ông lão kia là vì chưa rõ mục đích của đối phương. Chưa rõ đối phương có ý đồ gì mà tùy ý gây thù chuốc oán thì không phải một hành động sáng suốt.

 

Còn một tiếng nữa là tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm sẽ bắt đầu, áp lực mà Dương Thanh sắp phải đối mặt là rất lớn, bớt được rắc rối chừng nào hay chừng đó.

 

Lần này, người trung niên không tỏ ra khinh thường anh nữa, trong mắt hiện lên sự trầm trọng.

 

“Tôi họ Vũ, tên Dương, cô của tôi bảo tôi đến †ìm cậu. Phải rồi, cô của tôi tên là Vũ Vũ Lan”.

 

Vũ Dương mở miệng nói, nhưng giọng điệu vẫn mang sự cao ngạo như cũ.

 

Nghe thấy cái tên Vũ Vũ Lan, nét mặt của Dương Thanh trở nên kỳ lạ.

 

Lúc ở đỉnh Ninh Sơn tại Ninh Châu, anh đã dốc hết sức và thành công đánh bại Vũ Vũ Lan, thậm chí còn suýt giết chết bà ta.

 

Bây giờ bà ta lại bảo cháu trai đến gặp mình.

 

Rõ ràng đối phương không tới đây để giết anh, nếu không thì vừa gặp đã nhào lên đánh rồi chứ chẳng phải nói nhiều lời như thế này.

 

Điều đó làm cho Dương Thanh khá tò mò về mục đích của Vũ Dương.

 

“Tìm tôi có chuyện gì vậy?””, anh hờ hững hỏi.

 

Vũ Dương nhìn Dương Thanh, mở miệng nói: “Cô của tôi muốn hợp tác với cậu”.

 

Nghe thấy câu này của ông ta, Dương Thanh cười khẩy: ‘Hợp tác? Lúc trước Vũ Vũ Lan muốn giết tôi còn suýt bị tôi giết ngược lại cơ mà, sao lại muốn hợp tác với tôi?”

 

“Mấy lời lừa con nít này thì miễn đi, có mục đích gì cứ nói thẳng!”

 

Hiện giờ, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tiến vào Siêu Phàm Nhị Cảnh, trong khi Vũ Vũ Lan lại có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh. Nếu hai người lại đấu với nhau một lần nữa, anh tin chắc rằng mình có thể đánh bại bà ta trong một đòn chứ không phải suýt chút nữa đã bị giết như mấy tháng trước.

 

Chính tay Dương Thanh đã giết chết con trai của Vũ Vũ Lan, anh không tin bà ta thật lòng muốn hợp tác với mình.

 

Vũ Dương nghe thấy câu trả lời của anh thì chấn động trong lòng. Là cháu trai của Vũ Vũ Lan, đương nhiên ông ta biết thực lực của cô mình là Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Thế mà Dương Thanh lại nói trước đây đã suýt giết chết Vũ Vũ Lan, như vậy chẳng phải có nghĩa rằng từ mấy tháng trước anh đã có thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh rồi ư?

 

Phải rồi, Vũ Dương sực nhớ ra mấy tháng trước Vũ Vũ Lan đã rời nhà, lúc quay về thì hơi thở rất yếu ớt, nhìn là biết bị thương vô cùng nghiêm trọng.

 

Có lẽ nào, Dương Thanh nói rằng suýt giết chết bà ta chính là vào lần đó?

 

Càng nghĩ, Vũ Dương càng bàng hoàng.
 
Chương 2478


Chương 2478:

 

Kể cả khi ở trong Hoàng tộc cổ xưa, ông ta có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh trước năm bốn mươi lăm tuổi đã là có thiên phú xuất sắc rồi.

 

Vậy mà Dương Thanh chưa đến ba mươi tuổi đã có thể địch lại cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh?

 

Nếu không được tận mắt nhìn thấy cảnh anh đánh bại cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh đi cùng mình chỉ trong nháy mắt, Vũ Dương tuyệt đối sẽ không tin.

 

“Cậu Thanh muốn đi thẳng vào vấn đề thì tôi sẽ nói thẳng. Không sai, cô của tôi luôn hận việc cậu đã giết con riêng của mình. Tính tình bà ấy có thù tất báo, một khi có cơ hội thì sẽ báo thù ngay”.

 

Vũ Dương nghiêm túc nói: “Tuy nhiên, việc này không gây cản trở gì cho hợp tác giữa chúng ta.

 

Tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm sắp diễn ra, chúng tôi nhận được một tin tức đáng tin cậy rằng ông ta đã đột phá tiến vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, bên cạnh ông ta còn có Diệp Hoàng – một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, có thể nói hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp đã có tư cách được xếp vào hàng ngũ Hoàng tộc cổ xưa’.

 

“Về phần vì sao Diệp Lâm lại tổ chức tiệc sinh nhật tại Yến Đô và mời nhiều thế lực hàng đầu Chiêu Châu đến dự như vậy, chắc không cần tôi nói cậu cũng biết rồi nhỉ?”

 

“Đúng vậy, họ muốn năm quyền kiểm soát Đế Thôn trong tay, từ đó trở thành Hoàng tộc cổ xưa chân chính’.

 

“Bên cạnh đó còn có một chuyện vô cùng quan trọng, đó là Diệp Lâm muốn giết cậu để răn đe các gia tộc khác”.

 

Sau khi Vũ Dương nói những lời này, sắc mặt của Dương Thanh trở nên cực kỳ tối tăm.

 

Anh không hề nghĩ đến khả năng này. Thế mà cảnh giới võ thuật của Diệp Lâm đã là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thật sự quá ngoài dự đoán.

 

Lúc này đây, thực lực của Dương Thanh chỉ đang năm ở Siêu Phàm Nhị Cảnh, nếu không phải vì việc đã tu luyện đến tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh giúp cho sức mạnh tăng lên đáng kể thì anh hoàn toàn không phải đối thủ của kiếc ta.

 

Dương Thanh cố lắm cũng có thể bộc phát ra thực lực của Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng suy cho cùng vẫn không phải Siêu Phàm Ngũ Cảnh thật sự.

 

Huống hồ gì Hoàng tộc họ Diệp còn có một người vừa mới đột phá vào Siêu Phàm Nhất Cảnh là Diệp Hoàng nữa.

 

“Hợp tác thế nào?”

 

Sau một lúc trầm tư, Dương Thanh đưa mắt về phía Vũ Dương, hỏi.` Đối phương đề nghị hợp tác đương nhiên là đang nhäm vào lợi ích nào đó, anh không nghĩ ra trên người mình có cái gì để được Hoàng tộc họ Vũ coi trọng.

 

“Tôi biết răng cậu không muốn Đế Thôn xuất thế vì cho răng không thể khống chế được nó.

 

Một khi Đế Thôn xuất hiện, nó sẽ mang tai bay vạ gió đến cho toàn bộ Chiêu Châu”.

 

“Yêu cầu của Hoàng tộc cổ xưa tôi chỉ có một, đó là cậu hãy thừa kế Đế Thôn”.

 

Đế Thôn!

 

Lại là Đế Thôn!

 

Nét lạnh lùng trong mắt Dương Thanh càng rõ hơn. Trước kia là Vương tộc, giờ thì ngay cả Hoàng tộc thậm chí là Hoàng tộc cổ xưa cũng mưu tính đến nó.

 

“Cậu Thanh, tôi biết cậu không muốn Đế Thôn xuất hiện nhưng cậu đã không còn sự lựa chọn nào nữa. Nếu như cậu không kế thừa Đế Thôn, với sức mạnh của Hoàng tộc họ Diệp hiện nay thì tuy không thể đoạt lấy Đế Thôn nhưng vẫn hoàn toàn có thể nâng đỡ một thế lực nào đó làm bù nhìn cho mình”.

 

“Trước mắt, gần như có thể chắc chắn Hoàng tộc họ Diệp sẽ nghĩ cách làm Đế Thôn xuất thế, đã như vậy thì sao cậu-phải cố gắng ngăn cản việc đó xảy ra chứ?”

 

Lời nói của Vũ Dương nghe thì rất có lý nhưng Dương Thanh không phải kẻ ngốc, nếu không làm vì lợi ích, mắc mớ gì ông ta phải thuyết phục mình?

 

“Nếu Hoàng tộc họ Vũ ra mặt thì Hoàng tộc họ Diệp cũng đâu làm nên tích sự gì?”, anh chất vấn.
 
Chương 2479


Chương 2479:

 

Vũ Dương khế mỉm cười: “Biết ngay cậu sẽ hỏi câu này mà, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, vì một số nguyên nhân, Hoàng tộc họ Vũ sẽ không can thiệp trực tiếp vào chuyện của Yến Đô’.

 

“Các ông không thể can thiệp mà lại muốn hợp tác với tôi, để làm gì chứ? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là khuyên tôi thừa kế Đế Thôn?”, Dương Thanh cười khẩy.

 

Vũ Dương trả lời: ‘Mặc dù không thể can thiệp trực tiếp nhưng hành động trong bóng tối thì vẫn dễ thôi”.

 

Nói rồi ông ta chỉ vào ông lão vừa bị anh đánh bại trong một chiêu, giới thiệu: “Ông ấy tên là Tống Hữu, có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh”.

 

Ngay sau đó lại chỉ vào ông lão bên trái: “Ông ấy là Tống Tả, có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh”.

 

“Họ là anh em ruột, rất hiểu ý nhau, khi phối hợp có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh’.

 

“Quan trọng là họ không phải người của Hoàng tộc họ Vũ, chỉ là từng mang ơn cô của tôi nên lần này mới đồng ý giúp đỡ”.

 

“Chỉ cần cậu bằng lòng hợp tác với Hoàng tộc họ Vũ, hôm nay bất kể chuyện gì Tống Tả và Tống Hữu đều nghe theo mệnh lệnh của cậu”.

 

“Có nên hợp tác hay không thì cậu Thanh đây.

 

có thể cân nhắc, chỉ là tiệc mừng thọ của Diệp Lâm đã sắp bắt đầu, tốt hơn hết cậu nên quyết định thật nhanh”.

 

Dương Thanh hơi ngạc nhiên. Ban đầu anh còn cho rằng Tống Tả và Tống Hữu là người của Hoàng tộc, không ngờ họ lại tới đây để trả ơn cho Vũ Vũ Lan.

 

Chẳng qua, có một điêu làm Dương Thanh nghỉ ngờ là tại sao Hoàng tộc họ Vũ lại muốn Đế Thôn xuất thế.

 

Thậm chí họ còn cam chịu dùng ân tình của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng phải làm vậy.

 

Anh không tin Hoàng tộc họ Vũ cất công như thế chỉ để cho Đế Thôn xuất thế mà không còn nguyên nhân nào khác.

 

Nhưng cũng biết dù mình có hỏi thì Vũ Dương cũng sẽ không tiết lộ.

 

“Tôi hỏi ông vấn đề cuối cùng, nếu tôi từ chối thì ông có chuyển sang hợp tác với Hoàng tộc họ Diệp không?”, Dương Thanh hỏi.

 

Anh lại được một phen bất ngờ khi Vũ Dương lắc đầu, cười nói: “Nếu cậu từ chối thì tôi sẽ mang họ rời khỏi đây, chúng tôi tuyệt đối không nhúng †ay vào ân oán giữa cậu và Hoàng tộc họ Diệp”.

 

Câu trả lời của ông ta càng khiến Dương Thanh cảm thấy khó hiểu hơn.

 

Đối phương trông có vẻ chỉ muốn Đế Thôn xuất thế, nhưng cố tình lại chỉ đích danh muốn anh thừa kế nó.

 

Dù biết Vũ Dương sẽ không trả lời, anh vấn không kìm được hỏi: “Tôi muốn biết tại sao lại vậy?”

 

Quả nhiên, ông ta mỉm cười lắc đầu: “Vừa rồi cậu đã nói sẽ hỏi câu cuối cùng rồi mài.

 

Dương Thanh ngẩn người, sực nhớ ra quả thật mình đã nói như vậy.

 

Anh hoàn toàn không muốn Đế Thôn xuất thế, nhưng bây giờ, Diệp Lâm của Hoàng tộc họ Diệp đã đột phá tiến vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, chỉ trông vào một mình anh mà muốn chống lại lão †a thì khó mà làm được.

 

Một khi Đế Thôn bị Hoàng tộc họ Diệp nắm trong tay, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

 

Mà nếu để Đế Thôn xuất hiện rồi lại không khống chế được thì kết cục cũng không khác là mấy.

 

Có vẻ như đây là một vấn đề nan giải.

 

Nhìn thấy nét mặt đầy suy tư của Dương Thanh, Vũ Dương không sốt ruột mà chỉ im lặng ngồi đấy, trên khuôn mặt là nụ cười tự tin như không hề lo lắng anh sẽ từ chối.

 

Theo cái nhìn của Vũ Dương, dù sao thì Đế Thôn xuất thế cũng là điều không thể tránh khỏi.

 

Nếu đã vậy thì Dương Thanh không có lý do gì để từ chối hợp tác với bọn họ.
 
Chương 2480


Chương 2480:

 

Thế nhưng, ngay khi Vũ Dương vô cùng tự tin rằng Dương Thanh sẽ đồng ý thì anh lại lắc đầu: “Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng nhất quyết không cho phép Đế Thôn xuất hiện, dù khả năng có thể ngăn cản điều đó là rất thấp, tôi cũng muốn thử một lần’.

 

Vừa nghe thấy lời này thì vẻ mặt của Vũ Dương tức khắc nghiêm lại, khó tin hỏi: “Cậu từ chối ư?”

 

Biểu cảm trên khuôn mặt của Dương Thanh không thay đổi chút nào: “Đế Thôn xuất thế sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, giả sử không thể hoàn toàn kiểm soát trong tay thì đó sẽ là tai họa lớn cho Chiêu Châu”.

 

“Nếu Hoàng tộc họ Diệp muốn Đế Thôn xuất thế thì tôi quyết ngăn cản đến cùng. Dù Diệp Lâm khó đối phó đến đâu, tôi cũng sẽ cố găng hết sức để đối đầu với ông ta, lỡ như thất bại thì ít ra tôi đã từng nỗ lực”.

 

Nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Dương Thanh, Vũ Dương hiểu rằng rất khó để thuyết phục anh thừa kế Đế Thôn.

 

“Thôi được, cậu đã quyết định như thế thì tôi sẽ không quấy rầy nữa”.

 

Vũ Dương đứng lên, đột nhiên nói với Tống Tả và Tống Hữu đang đứng cạnh mình: “Hai người ở lại, nghe theo mệnh lệnh của cậu Thanh”.

 

“Được!”

 

Tống Tả và Tống Hữu lần lượt đáp.

 

Hai người họ đều mang ơn Vũ Vũ Lan, bây giờ chính là thời điểm trả ơn. Đối với những người đã đến cảnh giới này như họ, nếu cứ nợ ân tình ai đó mãi mà không trả thì trong lòng sẽ rất băn khoăn.

 

Dương Thanh nghe thấy câu nói của Vũ Dương thì cực kỳ kinh ngạc: “Tôi đã từ chối yêu cầu của ông rồi mà, sao lại làm vậy?”

 

Khóe môi ông ta nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn Dương Thanh nói: “Thật ra thì tôi có một nhiệm vụ khi đến đây gặp cậu”.

 

“Cô của tôi đúng là muốn dùng việc Tống Tả và Tống Hữu muốn trả ơn để thuyết phục cậu thừa kế Đế Thôn, nhưng cũng nói rằng nếu cậu từ chối thì tôi vẫn phải để hai ông ấy ở lại phụng sự cho cậu”.

 

Biết được đây là mệnh lệnh của Vũ Vũ Lan, Dương Thanh càng thấy khó hiểu hơn. Con riêng của bà ta dù sao cũng đã bị anh giết, thậm chí cả bà ta cũng suýt đồng cảnh ngộ.

 

Thế mà bà ta vẫn cử hai người này tới giúp anh, Dương Thanh thật sự không nghĩ ra được lý do là gì.

 

Vũ Dương thoải mái cười: “Cô của tôi nói rằng mình nợ cậu một mạng, lần này muốn dùng món nợ ân tình của Tống Tả và Tống Hữu để giúp cậu, hai bên xem như thanh toán xong. Như vậy tức là sau này cô của tôi có muốn giết cậu thì không cần phải băn khoăn điều gì nữa”.

 

“Ban đầu tôi không hiểu bà ấy nói rằng nợ cậu một mạng là có ý gì, giờ thì hiểu rồi. Mấy tháng trước, cô của tôi trở về Hoàng tộc họ Vũ trong tình trạng bị thương nặng, chắc hẳn là đã suýt chết dưới tay cậu. Nếu như tôi không đoán sai thì khi đó cậu đã có thể giết bà ấy nhưng lại không làm vậy, đúng chứ?”

 

Vừa rồi Dương Thanh còn chưa rõ tại sao Vũ Vũ Lan lại nói là nợ mình một mạng, giờ thì cuối cùng cũng đã hiểu được.

 

Có điều, không phải anh không muốn giết bà †a mà là do khi đó đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, nếu giết thì sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Chính vì điều này nên Dương Thanh mới để cho Vũ Vũ Lan chạy thoát.

 

Không ngờ lại bị bà ta cho rằng anh tha cho mình một mạng.

 

“Dĩ nhiên, tôi để Tống Tả và Tống Hữu ở lại làm việc cho cậu là vì vẫn hy vọng cậu sẽ thừa kế Đế Thôn. Nếu như cậu không thể ngăn cản Hoàng tộc họ Diệp nắm quyền kiểm soát Đế Thôn thì tôi mong cậu hãy cân nhắc đến đề nghị của tôi”.

 

Dứt lời, Vũ Dương vừa xoay người rời đi vừa phất tay: ‘Đi đây, có duyên sẽ gặp lại”.

 

Ông ta không cho Dương Thanh cơ hội từ chối, rời khỏi đây mà không chút mảy may do dự, cực kỳ thẳng thắn.

 

Anh vốn đang xem Vũ Dương như kẻ địch, thấy vậy thì trong lòng đánh giá ông ta cao hơn mấy phần. ụ “Quả là một người thú vị”, Dương Thanh cười nói.

 

Sau đó anh nhìn Tống Tả và Tống Hữu ở phía đối diện, bảo rằng: “Vũ Dương để hai vị tiền bối ở lại, sau này có chỗ nào cần giúp đỡ thì xin làm phiền hai người”.
 
Chương 2481


Chương 2481:

 

Hai ông lão lắc đầu, Tống Tả đáp lời: ‘Không phiền đâu, vốn dĩ là chúng tôi mang ơn người khác, có thể dùng cách này để trả ơn thì cũng tốt cho chúng tôi”.

 

Dương Thanh không khách sáo thêm, nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa là tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm sẽ diễn ra.

 

Giữa lúc đó, Tiền Bưu gõ cửa đi vào, trong tay còn cầm một lá thư mời mạ vàng.

 

“Cậu Thanh, Hoàng tộc họ Diệp gửi thư mời cho cậu”, ông ta đưa thư mời cho Dương Thanh bằng hai tay.

 

Anh kinh ngạc hỏi: ‘Hoàng tộc họ Diệp cũng gửi thư mời cho tôi nữa sao?”

 

Điều này nằm ngoài dự liệu của Dương Thanh. Anh còn đang suy nghĩ làm thế nào để dự tiệc của Diệp Lâm, không nghĩ tới đối phương lại chủ động gửi thư mời cho mình.

 

Dương Thanh mở thư ra, quả nhiên nội dung chính là mời tham dự bữa tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm. Quả là không lường trước được.

 

“Cậu Thanh, có lẽ Hoàng tộc họ Diệp đã đoán trước cậu sẽ đến dự nên mới chủ động mời”, Tiền Bưu cho ý kiến.

 

Dương Thanh gật đầu: “Không cần biết họ có mục đích gì, đã mời thì tôi phải đến dự thôi. Còn nửa tiếng nữa là bắt đầu, giờ qua đấy cũng vừa lúc”.

 

Anh vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời hỏi: “Ông và Satan đã chuẩn bị xong chưa?”

 

“Cậu Thanh yên tâm, mọi thứ đều đã đâu ra đấy, chỉ chờ lệnh của cậu!”, Tiền Bưu theo sau, trả lời.

 

“Tốt”

 

Trong lúc nói chuyện, bốn người đã ra ngoài lên xe, Tiền Bưu làm tài xế.

 

Hai mươi phút sau, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng trước khách sạn quốc tế Yến Đô.

 

Dương Thanh xuống xe đầu tiên, Tống Tả và Tống Hữu đi theo sau lưng như vệ sĩ.

 

Về phía Tiền Bưu, sau khi chở Dương Thanh và hai anh em họ Tống đến nơi thì đánh xe rời đi.

 

Ông ta còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

 

“Mời cậu lấy thư mời ral”

 

Dương Thanh vừa mang Tống Tả và Tống Hữu đến lối vào khách sạn thì bị một người trung niên mặc vest đen, giày da chặn đường, cảnh giác nhìn họ.

 

Rõ ràng người trung niên này đã nhận ra họ, nhưng Dương Thanh thắc mắc là lẽ nào đối phương không biết Hoàng tộc họ Diệp đã mời mình?

 

Dương Thanh không nói gì, chỉ lấy thư mời ra.

 

Người trung niên nhận lấy, vừa nhìn thoáng qua đã nhíu mày.

 

“Xin lỗi, cậu không thể vào!”

 

Ông ta đột nhiên nói.

 

Lời vừa dứt thì mấy cao thủ Thần Cảnh xông đến, bao vây anh và hai anh em họ Tống.

 

Nét mặt của Dương Thanh tức khắc sa sâm: “Vì sao tôi không thể vào?”

 

Dương Thanh có thể phát hiện ra được người đàn ông trung niên ở cửa đã nhận ra mình, nhưng sau khi kiểm tra thư mời thì lại không cho anh vào.

 

Điều này khiến anh cảm thấy có âm mưu, quả nhiên người đàn ông trung niên lập tức nói: “Bởi vì thư mời của cậu là giải”

 

Khi người đàn ông trung niên từ chối không cho Dương Thanh vào, anh đã đoán được khả năng này nhưng không ngờ lại đúng như anh nghĩ.

 

Lúc này cách thời gian khai tiệc mừng thọ của Diệp Lâm chỉ còn đúng năm phút, những người nên đến đều đã đến, Dương Thanh coi như là nhóm người cuối cùng.
 
Chương 2482


Chương 2482:

 

Nhưng việc xảy ra ở cửa khách sạn quốc tế Yến Đô vấn khiến rất nhiều người chú ý.

 

Sắc mặt Dương Thanh đanh lại, híp mắt nhìn người đàn ông trung niên nói: “Ông nghĩ tôi cần một tấm thiệp mời giả để đến tham dự tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp sao?”

 

“Chẳng lẽ không cần sao?”, người đàn ông trung niên hỏi ngược lại.

 

Dương Thanh bỗng phì cười sau đó sải bước đi về phía trước, cùng lúc đó một luồng khí thế võ thuật khủng bố tản mát ra từ trên người anh.

 

Cùng lúc đó hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh sau lưng Dương Thanh cũng đồng thời bùng nổ khí thế võ thuật.

 

Ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng lúc phóng thích uy thế võ thuật, lập tức cả Yến Đô đều bị bao trùm trong luồng khí thế này, mà trên bầu trời chỗ khách sạn quốc tế Yến Đô mây đen cuồn cuộn, sấm chớp rền vang.

 

Cao thủ Siêu Phàm Gảnh chỉ nóng giận đã có thể dẫn đến hiện tượng kỳ lạ, vô số người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

 

“Dương Thanh tôi muốn đến, ai dám ngăn cản?”

 

Dương Thanh gầm lên một tiếng, tiếng gầm như sấm sét cưồn cuộn truyền đến bên trong phòng tiệc, nổ vang bên tai mỗi người.

 

Lúc này đám cao thủ vốn đang bao vây nhóm ba người Dương Thanh kia chỉ cảm thấy cả người run rẩy, thậm chí không còn ý nghĩ cản đường Dương Thanh nữa, lập tức đứng tránh ra một bên.

 

Không phải bọn họ không muốn ngăn cản mà vì khí thế của hai của hai vị bên cạnh Dương Thanh quá khủng bố, hoàn toàn không phải là người mà cao thủ Thần Cảnh có thể cản trở nổi.

 

“Dương Thanh!”

 

Trong sảnh tiệc, khi mọi người nhìn thấy Dương Thanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất là đám người của Hoàng tộc họ Diệp, ai cũng nhìn chăm chằm nhìn Dương Thanh như nhìn kẻ thù.

 

Diệp Hoàng bước tới, khí thế võ thuật Siêu Phàm Nhất Cảnh trong nháy mắt bộc phát, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: ‘Dương Thanh, đây là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi, không ai mời cậu tới mà cậu tự động tới là có ý gì?”

 

Lúc này Diệp Lâm không có ở đây, dường như đang đợi đến giờ lành cuối cùng. Các cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, đứng đầu là Diệp Hoàng đều cảnh giác nhìn chằm chăm Dương Thanh.

 

Không chỉ có người của Hoàng tộc họ Diệp, mà tất cả người quen của Dương Thanh như người của Hoàng tộc họ Đoàn, Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Long đều đã đến ca.

 

Bàn đầu tiên ở phía trên cùng đều là dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, ba cái bàn phía sau là người của Hoàng tộc họ Đoàn, Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Long.

 

Mà phía sau mỗi Hoàng tộc là người của các gia tộc hàng đầu trong Hoàng thành của bọn họ.

 

Lúc này sảnh tiệc khổng lồ đã chật ních người, ngoài người của bốn Hoàng thành lớn ra, còn có rất nhiều thế lực hàng đầu của các nơi ở Chiêu Châu.

 

Không phải tất cả mọi người trong sảnh tiệc đều biết Dương Thanh, thậm chí vẫn còn rất nhiều người chưa từng nghe đến tên Dương Thanh.

 

Lúc này, một người trẻ tuổi như vậy lại đột nhiên xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp, có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của mọi người.

 

Dương Thanh hờ hững nhìn Diệp Hoàng, cười chế giễu nói: “Ở Yến Đô, không có chỗ nào mà tôi không tới được, Diệp Hoàng đây là không chào đón tôi sao?”

 

Diệp Hoàng chỉ là thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh đừng nói là Dương Thanh, thậm chí lão ta còn không phải là đối thủ của Tống Hữu nữa là.

 

Tống Tả và Tống Hữu đều hờ hững nhìn chằm chăm Diệp Hoàng, dường như chỉ cần Dương Thanh ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức ra tay giết Diệp Hoàng trong tích tắc.

 

Đương nhiên Diệp Hoàng cũng cảm nhận được sát khí mạnh mẽ từ trên người Tống Tả và Tống Hữu, trong lòng hơi kinh ngạc, theo hiểu biết của lão đối với Dương Thanh, Dương Thanh chỉ có một mình nhưng bây giờ tại sao lại xuất hiện Tống Tả và Tống Hữu nữa chứ?

 

Xem ra chuyện của Hoàng tộc họ Diệp sẽ không thể kết thúc dễ dàng như vậy.
 
Chương 2483


Chương 2483:

 

Đúng lúc này, Long Tấn đang ngồi ở chỗ Hoàng tộc họ Long đứng lên cười nói: “Diệp Hoàng, cậu Thanh vốn là người Yến Đô, cũng là thiên tài võ thuật của Chiêu Châu, cậu ấy có thể đến tham dự tiệc mừng thọ trăm tuổi của tiền bối Diệp Lâm cũng đâu có gì không ổn, đúng chứ?”

 

Thượng Quan Hoàng cũng tiếp lời: ‘Không sai, cậu Thanh có thể đến tham dự tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm vốn dĩ là chuyện vui, tôi nghĩ dù là tiền bối Diệp Lâm cũng sẽ không nói gì đúng không?”

 

Bốn Hoàng tộc lớn ngoài bản thân Hoàng tộc họ Diệp ra, Hoàng tộc Thượng Quan và họ Long đều đã nói đỡ cho Dương Thanh. Lúc này chỉ còn lại Hoàng tộc họ Đoàn’là không bày tỏ thái độ gì.

 

Việc này khiến những người không biết Dương Thanh đều kinh ngạc tột độ. Bọn họ thực sự không hiểu nổi, tại sao một người đàn ông thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi lại gây ra mâu thuần cùng cực giữa bốn Hoàng tộc như vậy?

 

Ngoài ra còn rất nhiều người vô thức nhìn về chỗ Hoàng tộc họ Đoàn, rõ ràng muốn nhìn xem rốt cuộc Hoàng tộc duy nhất vẫn không tỏ thái độ này sẽ phản ứng ra sao?

 

Đương nhiên Đoàn Hoàng cũng nhận ra được điều này, lão ta nhìn Diệp Hoàng cười nói: “Chắc hẳn cậu Thanh cũng vì ngưỡng mộ tiền bối Diệp Lâm nên muốn đến thăm hỏi, hôm nay là ngày vui, Diệp Hoàng vần là để cậu Thanh ngồi vào bàn thôi!”

 

Đoàn Hoàng quả nhiên là con cáo già, lão ta đã chỉ ra rằng Dương Thanh đến đây là để tỏ lòng kính trọng Diệp Lâm, sau đó bảo Diệp Hoàng mời Dương Thanh ngồi vào chỗ, đúng là không đắc tội bên nào.

 

Nhưng cũng không được lòng bên nào cả.

 

Dương Thanh híp mắt nhìn Đoàn Hoàng cười mỉa mai: “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình đến đây là vì ngưỡng mộ Diệp Lâm.

 

Anh nói xong cũng mặc kệ Diệp Hoàng có đồng ý hay không, đi thẳng về phía trước ngồi vào vị trí trên cùng – cũng chính là chỗ ngồi của Hoàng tộc họ Diệp.

 

Không chỉ như vậy, Dương Thanh còn ngồi ngay vị trí chủ tọa vốn thuộc về Diệp Lâm, việc này khiến vô số người ngạc nhiên đến ngây người.

 

Sau khi Đoàn Hoàng bị Dương Thanh lạnh lùng đáp lại một câu, vẻ mặt lúng túng, trong lòng thoáng không yên.

 

Nghĩ tới ân oán của Dương Thanh và Hoàng tộc họ Diệp, lúc này Đoàn Hoàng mới nhận ra lời nói lúc nấy của mình khiến Dương Thanh chán ghét cỡ nào.

 

“Dương Thanh!”

 

Diệp Hoàng thấy Dương Thanh ngồi ngay vị trí của Diệp Lâm, lập tức nổi trận lôi đình, giận không nhịn nổi.

 

Nhưng dường như Dương Thanh không để ý tới cơn giận của Diệp Hoàng, mà nói với Tống Tả và Tống Hữu: “Hai vị cũng ngồi đi!”

 

Đương nhiên Tống Tả và Tống Hữu sẽ không chống lại mệnh lệnh của Dương Thanh, mỗi người duõi một cánh tay ra túm lấy hai nhân vật bề trên của Hoàng tộc họ Diệp đang ngồi bên trái và bên phải của Dương Thanh, sau đó dùng sức kéo hai người dạt sang một bên.

 

Người được sắp xếp bên cạnh Diệp Lâm là nhân vật có địa vị và thân phân cực kỳ cao trong Hoàng tộc họ Diệp, thậm chí có thể nói địa vị của bọn họ còn cao hơn cả Diệp Hoàng.

 

Nhưng bây giờ bọn họ giống hệt con gà bị Tống Tả và Tống Hữu xách lên ném sang một bên.

 

Sau đó, Tống Tả và Tống Hữu cùng ngồi xuống.

 

Cả sảnh tiệc nhất tời im lặng như tờ, mọi người đều ngây ra như phỗng.

 

Nhưng khác với mọi người, người của Hoàng tộc họ Diệp lại giận không nhịn nổi, nhất là Diệp Hoàng, hai mắt lão ta tóe lửa nhìn Dương Thanh.

 

“Dương Thanh, mày muốn chết!”

 

Diệp Hoàng gần như cắn răng nói ra câu này.

 

Hành động của Dương Thanh lần này thật sự vô cùng ngang ngược, không cho Hoàng tộc họ Diệp chút mặt mũi nào.

 

Hôm nay là mừng thọ của Diệp Lâm – Diệp Hoàng đời trước của Hoàng tộc họ Diệp, còn mở tiệc mời rất nhiều thế lực đứng đầu ở Chiêu Châu.
 
Chương 2484


Chương 2484:

 

Bây giờ ngay trước mặt nhiều thế lực đứng đầu như thế, chỗ Dương Thanh đang ngồi vốn thuộc về Diệp Lâm.

 

Không chỉ có vậy, còn cho hai cao thủ đi theo mình xách cổ hai nhân vật bề trên của Hoàng tộc họ Diệp sang một bên như một con gà con.

 

Trong đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Nhu ngồi bên cạnh Thượng Quan Hoàng tràn đây ánh sáng kỳ lạ. Không chỉ Thượng Quan Nhu, ánh mắt của rất nhiều cô gái trẻ tuổi đều tràn ngập sùng bái và ái mộ.

 

Dõi mắt khắp Chiêu Châu, người trẻ tuổi có thể làm được như vậy, liệu có được mấy ai?

 

Nhìn Diệp Hoàng tức giận không thôi, Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Đừng dùng ánh mắt muốn giết người đó để nhìn tôi, với ân oán giữa tôi và Hoàng tộc họ Diệp, còn cả chuyện các người muốn làm hôm nay, tôi làm như vậy cũng không hề quá đáng”.

 

“Được! Rất tốt!”

 

Diệp Hoàng tức giận đến phát run, nếu không phải hôm nay còn có chuyện lớn phải làm, thì với sự chuẩn bị của Hoàng tộc họ Diệp, lão ta tuyệt đối sẽ không nhãn nhịn thế này.

 

Nhưng ngay khi Diệp Hoàng định tạm thời bỏ qua cho Dương Thanh, một giọng nói không hợp thời bỗng vang lên khắp cả phòng tiệc: “Cậu là cái thá gì mà cũng dám gây chuyện ở trong tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm? Diệp Hoàng nhân từ không so đo với cậu, nhưng Tiêu Đại Vĩ tôi lại không thể nhịn”.

 

Chỉ thấy một bóng người trẻ tuổi ngồi bàn ở khoảng giữa đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mũi Dương Thanh, nổi giận mắng: “Ranh con, nếu cậu có bản lĩnh thì mau cút ra đây cho tôi, tôi muốn khiêu chiên với cậu!”

 

Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Đại Vĩ.

 

Tiêu Đại Vĩ nhìn khoảng 35 tuổi, từ hơi thở võ đạo trên người anh ta có thể thấy, anh ta chắc là vừa mớt đột phá Thần Cảnh sơ kỳ không lâu.

 

Diệp Hoàng nhìn Tiêu Đại Vĩ đi ra thì biết ngay là sắp xảy ra chuyện rồi, lão ta thầm mắng đồ ngu xuẩn trong lòng.

 

Nhưng dù sao Tiêu Đại Vĩ cũng đứng ra vì Hoàng tộc họ Diệp, lão ta cũng không thể nói gì.

 

Mặc dù hành động của Dương Thanh khiến toàn hội trường phải kinh hãi, đều cho rằng Dương Thanh chỉ dựa vào Tống Hữu và Tống Tả nên mới dám lớn lối như vậy.

 

Tiêu Đại Vĩ cũng nghĩ như vậy, cho nên mới dám đứng ra khiêu khích Dương Thanh.

 

Nhưng Dương Thanh vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn Tiêu Đại Vĩ, anh không định đứng lên, mà chỉ lạnh nhạt nói: “Anh muốn làm chó của Hoàng tộc họ Diệp thì tôi cũng mặc xác anh.

 

Nhưng nếu anh muốn chọc giận tôi thì là ngu xuẩn, biết tại sao không?”

 

“Dương Thanh, hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi, cậu đừng có quá đáng!”, Diệp Hoàng nhất thời kinh hãi, vội vàng cả giận nói. : Đương nhiên lão ta có thể cảm giác được sát ý mãnh liệt từ Dương Thanh.

 

Tiêu Đại Vĩ lại không hề ý thức được nguy hiểm đang tới gần, mặt vẫn đầy vẻ cuồng vọng, nói: “Ranh con, nếu như cậu là đàn ông thì đứng ra chấp nhận lời khiêu chiến của tôi đi”.

 

Dứt lời, anh ta nói với Diệp Hoàng: “Tiền bối Diệp Hoàng, thằng ranh này dám làm nhục Hoàng tộc họ Diệp, chắc chắn là đáng chết, ngài yên tâm đi, tôi đã đột phá Thần Cảnh sơ kỳ. Cậu †a chỉ ỷ vào cao thủ của gia tộc bảo vệ mới dám phách lối với Hoàng tộc họ Diệp, chỉ cần tôi ra tay, cậu ta tuyệt đối không còn đường sống”.

 

“Im miệng!”

 

Diệp Hoàng nổi giận quát: “Cậu câm miệng cho ông đây, cậu có biết cậu ta là ai không? Cậu cho rằng cậu trở thành cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ đã rất lợi hại sao?”

 

“Tôi nói cho cậu biết, so với cậu ta, cậu chỉ là một con kiến hôi, cậu ta muốn giết cậu dễ như trở bàn tay”.

 

Diệp Hoàng vô cùng tức giận, lại văng tục ngay trước mặt mọi người, chỉ có những người biết Dương Thanh mới hiểu được vì sao cảm xúc của Diệp Hoàng lại kích động như vậy.

 

Nhưng ở đây phần lớn mọi người đều không biết Dương Thanh, chỉ biết hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều kẻ muốn nịnh bợ. ` Tiêu Đại Vĩ bị Diệp Hoàng mắng xối xả, nhất thời vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
 
Chương 2485


Chương 2485:

 

Anh ta 35 tuổi đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ, cho dù là ở trong Hoàng tộc, cũng thật sự là thiên tài võ đạo rồi.

 

Anh ta lớn như vậy vẫn chưa bao giờ gặp được ai có thiên phú võ đạo vượt qua anh ta.

 

“Tiền bối Diệp Hoàng, ngài hơi quá coi thường tôi rồi”.

 

Sau mấy giây đờ đân ngắn ngủi, Tiêu Đại Vĩ mặt đầy kiêu ngạo nói: “20 tuổi tôi đã đột phá Vương Cảnh, mười năm ngắn ngủi đã đột phá cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong, cách Thần Cảnh sơ kỳ cũng chỉ một bước nữa thôi”.

 

“34 tuổi tôi đã bước vào cảnh giới Thần Cảnh sơ kỳ, hiện giờ tôi mới chỉ 35 tuổi, lấy thiên phú võ đạo của tôi, trước 50 tuổi tôi nhất định có thể đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Siêu Phàm Cảnh”.

 

“Tiền bối Diệp Hoàng, ngài nghĩ rằng tôi như vậy không bằng một tên vô dụng chưa tới 30 tuổi sao?”

 

Nhìn dáng vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Tiêu Đại Vĩ, Diệp Hoàng bỗng nhiên không nói gì, không sai, thành tựu võ đạo của Tiêu Đại Vĩ cũng là tồn tại hàng đầu. Ề Nhưng Tiêu Đại Vĩ này lại cứ nhất quyết muốn so với Dương Thanh.

 

“Diệp Hoàng, nếu con trai tôi đã có ý muốn đánh một trận vì Hoàng tộc họ Diệp, xin Diệp Hoàng cho phép”.

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên ở bên cạnh Tiêu Đại Vĩ chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Diệp Hoàng nói.

 

Người đàn ông trung niên vừa lên tiếng là Tiêu Hùng, bố của Tiêu Đại Vĩ, cũng là chủ gia tộc nhà họ Tiêu hiện giờ, giọng điệu của ông ta đây kiêu ngạo.

 

Mà chính ông ta cũng có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, hai bố con họ quả nhiên đều là người có thực lực võ đạo xuất chúng.

 

Trừ khi bọn họ gặp Dương Thanh, nếu không thiên phú võ đạo của hai bố con họ đúng là đã vượt qua phần lớn người dòng chính của Hoàng tộc.

 

“Diệp Hoàng, nếu ông chủ Tiêu đã muốn ra mặt thay Hoàng tộc họ Diệp, không bằng ông cứ đồng ý đi”.

 

Thượng Quan Hoàng bỗng lên tiếng, giọng nói còn có mấy phần giễu cợt.

 

Tiêu Hùng và Tiêu Đại Vĩ nghe vậy lại nghĩ họ đang tán dương mình, nên vẻ mặt của cả hai đều vô cùng kiêu ngạo.

 

Tiêu Hùng còn cười với Thượng Quan Hoàng, nói: “Cảm ơn Thượng Quan Hoàng!”

 

Long Tấn cũng cười nói: “Diệp Hoàng, ông đồng ý với ông chủ Tiêu đi! Ông không thấy ông chủ Tiêu đang gấp gáp muốn trút giận giúp Hoàng tộc họ Diệp sao?”

 

Đoàn Hoàng cười khổ lắc đầu, nhưng không nói gì. Đương nhiên lão ta hiểu rõ suy nghĩ xấu xa trong bụng Thượng Quan Hoàng và Long Tấn.

 

Tiêu Hùng càng kiêu ngạo, mặt đắc ý nói: “Diệp Hoàng cứ để con trai tôi ra tay đi, coi như là để tăng thêm chút thú vị cho tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm, nhưng Diệp Hoàng yên tâm, con trai tôi ra tay sẽ có chừng mực”.

 

Dứt lời, ông ta nhìn về phía Tiêu Đại Vĩ, nói: “Đại Vĩ, hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của tiền bối Diệp Lâm, thấy máu là không lành, nên con phải nhớ không nên để thăng nhóc kia đổ máu, hiểu chưa?”

 

Tiêu Đại Vĩ gật đầu, sâu trong đáy mắt thoáng lóe lên tia sát ý, cười híp mắt nói: “Bố yên tâm, con sẽ không để cậu ta đổ máu, chỉ là gần đây con đang nghiên cứu một chiêu thức giết người không thấy máu, đúng lúc cũng muốn thử một lần”.

 

Diệp Hoàng tức đến mức sắc mặt biến thành màu gan heo, rất nhiều người thậm chí còn bắt đầu xì xào bàn tán, nói chủ gia tộc họ Tiêu đang muốn lấy lòng Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Diệp hơi không biết phải trái rồi.

 

“Nếu các người đã muốn chết, vậy thì tùy!”, Diệp Hoàng căn răng nói.

 

Được Diệp Hoàng cho phép, Tiêu Hùng vui mừng cười: ‘Vậy thì tôi xin cảm ơn Diệp Hoàng!”

 

Dứt lời, ông ta nhìn về phía con trai của mình — Tiêu Đại Vĩ: ‘Đại Vĩ, Diệp Hoàng cho phép con rồi, hãy thể hiện thực lực thật sự của con cho mọi người ở đây thấy đi!”

 

“Vâng, thưa bối”
 
Chương 2486


Chương 2486:

 

Tiêu Đại Vĩ nở nụ cười đầy tàn nhãn, híp mắt nhìn Dương Thanh: “Thằng khốn kia, không muốn chết thì quỳ xuống cầu xin tao nhanh lên, như thế có lẽ tao sẽ cho mày một con đường sống đấy”.

 

Từ đầu đến cuối, Dương Thanh luôn ngồi ở đó với vẻ mặt bình tĩnh, không thèm cho Tiêu Đại Vĩ một cái liếc mắt nào. Với thực lực hiện giờ của anh, cho dù có là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đi chăng nữa thì cũng chỉ là giun dế chứ đừng nói là một người chỉ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ.

 

Trong số những người đang có mặt ở đây, ngoại trừ bốn Hoàng tộc lớn và chủ của một số gia tộc đứng đầu các Hoàng thành ra thì không người nào biết Dương Thanh là ai, thực lực của anh mạnh đến đâu lại càng không.

 

Trừ những người biết thân phận của Dương Thanh, còn lại đều đang tỏ ra rất mong chờ và hâm mộ.

 

Họ hâm mộ Tiêu Đại Vĩ vì anh ta đang ra mặt giúp cho Hoàng tộc họ Diệp. Một khi giết Dương Thanh, nhà họ Tiêu sẽ thật sự gia nhập vào trận doanh của Hoàng tộc họ Diệp, đến khi Hoàng tộc này đứng trên đỉnh Chiêu Châu thì địa vị của nhà họ Tiêu cũng sẽ theo đó mà lên.

 

“Đúng là chán sống!”

 

Tống Hữu giận dữ quát, đăng đăng sát khí nhìn Tiêu Đại Vĩ.

 

“Sao đấy? Không dám nhận lời khiêu chiến nên định cho người trong gia tộc ra mặt sao?”, Tiêu Hùng tức giận chất vấn Dương Thanh.

 

Tiêu Đại Vĩ châm chọc nhìn anh, sẵng giọng nói: “Thằng kia, người tao khiêu chiến là mày, mày có dám bước ra đây đánh một trận với tao không?” : “Chắc tên nhóc đó sợ vỡ mật rồi nên mới không dám nói gì đây mài.

 

“Cậu chủ nhà họ Tiêu còn trẻ mà đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ, tôi nghĩ mấy năm nữa là cậu ấy có thể đột phá vào Siêu Phàm Cảnh rồi. Có lẽ chỉ có thiên tài võ thuật của Hoàng tộc mới có thể đấu với người xuất chúng như cậu Tiêu”.

 

“Sau này địa vị của nhà họ Tiêu sẽ cao lắm đây!”

 

Nhiều gia tộc quyền quý không biết Dương Thanh đều bàn tán sôi nổi, thậm chí không ít người bắt đầu giới thiệu với Tiêu Hùng về mấy cô gái ưu tú trong gia tộc, muốn kết thông gia với nhà họ Tiêu.

 

“Thằng kia, cút ra đây nhận lấy cái chết đi!”

 

Sự khen ngợi của những người xung quanh làm cho Tiêu Đại Vĩ cảm thấy rất thoải mái, thái độ càng ngạo mạn hơn, kênh kiệu nói với Dương Thanh.

 

“Cậu Thanh, để tôi giết cậu ta!”, Tống Hữu bực mình nói.

 

Nhưng Dương Thanh lại lắc đầu, đôi mắt sâu thảm của anh rốt cuộc nhìn về phía Tiêu Đại Vĩ, chỉ bật ra hai chữ: “Ôn ào!”

 

Sau hai từ này, một cảnh tượng khiến cho ai cũng ngỡ ngàng xảy ra. Vừa rồi Tiêu Đại Vĩ còn đứng ở giữa sảnh tiệc yêu cầu Dương Thanh cút ra nhận lấy cái chết, giờ lại đột nhiên như bị thương nặng, máu tươi chảy ra khóe miệng, thân thể lùi ra sau bảy tám bước.

 

“Đại VI”

 

Sắc mặt Tiêu Hùng thay đổi, thét lên.

 

Những người khác cũng sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe Dương Thanh nói hai chữ “ồn ào’ rồi Tiêu Đại Vĩ chật vật lùi mấy bước, khóe miệng thì chảy máu ròng ròng.

 

Giờ phút này, trên mặt anh ta đầy vẻ đau đớn, hai mắt sợ hãi nhìn Dương Thanh.

 

Anh ta muốn nói chuyện nhưng lại không thốt nên lời. Ban đầu máu chảy ra khỏi miệng, sau đó đến hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi.

 

“Rầm!”

 

Dưới ánh nhìn đầy thảng thốt của mọi người, Tiêu Đại Vĩ lảo đảo bước ra sau mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.

 

“Đại VI”

 

Tiêu Hùng hốt hoảng chạy đến bên cạnh anh ta, kiểm tra thì phát hiện con trai mình, thiên tài võ thuật nhà họ Tiêu, đã chết.
 
Chương 2487


Chương 2487:

 

Thần y của Hoàng tộc họ Diệp mau chóng tiến lên để cứu Tiêu Đại Vĩ, nhưng bắt mạch xong thì nét mặt của ông ta hết sức nặng nề, dè chừng liếc mắt về phía Dương Thanh rồi nói với Diệp.

 

Hoàng: “Lục phủ ngũ tạng đều vỡ, chết rồi”.

 

Nghe vậy, ai nấy đều lấy làm kinh hãi!

 

Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về Dương Thanh, lại thấy anh vẫn vững vàng ngồi đó, không thèm nhìn Tiêu Đại Vĩ đã bị mình giết chết như mọi thứ đều không liên quan gì đến anh.

 

Kể cả Diệp Hoàng cũng không thể không hoảng sợ. Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không hề nghĩ rằng anh lại có thể mạnh đến mức này.

 

Không chỉ Diệp Hoàng mà cả Thượng Quan Hoàng, Đoàn Hoàng và Long Hoàng đều giật mình, đặc biệt là Thượng Quan Hoàng và Long Hoàng, mà trong mắt hai người này còn ánh lên sự vui mừng.

 

Nét mặt của Tống Tả và Tống Hữu đang đứng cạnh Dương Thanh cũng đầy khó tin. Họ đều có thực lực năm ở Siêu Phàm Cảnh, một người là Siêu Phàm Tam Cảnh, một người là Siêu Phàm Nhị Cảnh.

 

Ngay cả họ cũng không thể làm được chuyện chỉ nói một câu đã làm lục phủ ngũ tạng của một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ bị vỡ, vậy mà Dương Thanh lại làm được.

 

“Thăng khốn kia, con tao không hề mượn sức mạnh của gia tộc mà chỉ dùng thực lực của bản thân để muốn đánh một trận với mày, thế mà mày dám bảo người của mình dùng ám khí giết con taol”

 

Khuôn mặt Tiêu Hùng tràn đầy phần nộ, nếu có thể giết người băng mắt thì Dương Thanh đã chết từ lâu rồi. Ông ta dữ tợn quát: “Tao muốn mày phải chết!”

 

“Hóa ra là người trong gia tộc tên nhóc kia dùng ám khí, thảo nào tôi có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ mà cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra”.

 

“Thăng nhóc tên Dương Thanh kia đúng là hèn hạ, bản thân không dám nhận lời khiêu chiến mà lại xúi giục người trong gia tộc âm thầm giết người”.

 

“Diệp Hoàng, loại người như vậy không thể xuất hiện trong tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm được, mong Hoàng tộc họ Diệp hãy cho người giết cậu ta đi!”

 

Người trong các gia tộc quyền quý không biết Dương Thanh tức thì căm phẫn quát lên, yêu cầu Hoàng tộc họ Diệp ra mặt giết anh.

 

Mặt mày Diệp Hoàng sa sầm. Đương nhiên lão ta biết những kẻ này muốn tâng bốc Hoàng tộc họ Diệp nên mới yêu cầu họ giết Dương Thanh.Nhưng lão ta vô cùng rõ ràng, cho dù mọi cao thủ trong Hoàng tộc đều ra mặt thì việc giết Dương Thanh cũng không bao giờ là dễ dàng.

 

Chưa kể bản thân Dương Thanh chính là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bên cạnh lại có hai người cũng có tu vi như vậy.

 

Không chỉ thế, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc Thượng Quan cũng đang giữ mối quan hệ tốt với Dương Thanh. Hoàng tộc họ Đoàn thì ba phải, một khi Dương Thanh chiếm thế thượng phong thì họ sẽ chuyển hướng, về phe của anh ngay.

 

Đây hoàn toàn là chuyện xấu đối với Hoàng tộc họ Diệp.

 

Dương Thanh vốn tới đây để kiếm chuyện, thấy ai cũng muốn mình chết thì cười híp mắt nhìn sang Diệp Hoàng, nói: “Nhiều người lấy lòng Hoàng tộc họ Diệp để Diệp Hoàng cho người giết †ôi thật, ông nhất định đừng để cho những thế lực đi theo mình thất vọng đấy nhé!”

 

Diệp Hoàng hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào anh, trả lời: ‘Nếu cậu tới để dự bữa tiệc mừng thọ của bố tôi thì tôi hoàn toàn chào đón, nhưng nếu không phải thì xin khuyên cậu một câu, đừng nên kiếm chuyện thì hơn’.

 

“Nhưng tôi cứ thích kiếm chuyện thì sao?”, Dương Thanh nói với vẻ trêu tức.

 

Dương Thanh vừa nói ra câu này thì những người trong sảnh tiệc đều giật mình, người của Hoàng tộc họ Diệp thì nổi giận. Dương Thanh là kẻ đầu tiên dám khiêu khích Hoàng tộc họ Diệp như vậy.

 

“Thằng nhóc kia, cậu có biết mình đang làm gì không?”

 

Một người trung niên bước ra từ sau lưng Diệp Hoàng, lạnh lùng nói với Dương Thanh: “Cậu đang tìm đường chết cho mình đấy!”

 

Vừa rồi người trung niên kia luôn đứng sau lưng Diệp Hoàng. Từ trang phục và quần áo có thể đoán ra được thân phận của ông ta – Hoàng Chủ đời kế tiếp của Hoàng tộc họ Diệp.

 

“Là Diệp Tiêu, người thừa kế và cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất thế hệ này của Hoàng tộc họ Diệp, 48 tuổi, đã đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ”.

 

€ó người nhận ra Diệp Tiêu, lên tiếng.
 
Chương 2488


Chương 2488:

 

Dương Thanh không đếm xỉa đến ông ta. Một kẻ còn chưa trở thành cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì chỉ là con kiến trong mắt anh.

 

Anh mà muốn giết thì dễ như trở bàn tay.

 

Tất nhiên Diệp Hoàng biết sự đáng sợ của Dương Thanh, thấy Diệp Tiêu đứng ra thì lập tức xuất hiện trước người ông ta, quát: “Đi xuống!”

 

“Phụ hoàng, thằng nhóc này thật sự quá ngông cuồng. Nếu không cho biết mùi thì cậu ta sẽ cho rằng Hoàng tộc họ Diệp chúng ta không có ai mất”.

 

Diệp Tiêu phẫn nộ nói, giọng điệu đây căm phần.

 

Là người thừa kế của Hoàng tộc họ Diệp, từ nhỏ ông ta đã được dạy bảo rằng Hoàng tộc mình chính là gia tộc đứng đầu Chiêu Châu, không một ai có thể xúc phạm đến.

 

Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với Hoàng tộc họ Diệp mà lại bị Dương Thanh quấy phá, ông ta không thể nhẫn nhịn nổi.

 

“Tôi bảo anh ngậm miệng lại! Đi xuống!”, Diệp Hoàng lại giận dữ trách mắng.

 

Có thể người ngoài cho rằng vừa rồi cao thủ đứng bên cạnh Dương Thanh đã dùng ám khí nên Tiêu Đại Vĩ mới chết, nhưng lão ta biết chính Dương Thanh đã làm điều đó.

 

Ngay lúc Dương Thanh nói ra hai từ “ồn ào”, Diệp Hoàng rõ ràng cảm giác được khí thế kinh khủng bộc phát ra từ người anh.

 

Rồi sau đó, Tiêu Đại Vĩ bị vỡ lục phủ ngũ tạng mà chết.

 

Thủ đoạn khủng bố như vậy, ai còn dưới Siêu Phàm Cảnh thì không thể nào ngăn cản được, kể cả khi Diệp Tiêu có thực lực Thân Cảnh hậu kỳ cũng không ngoại lệ.

 

Ít nhất Diệp Hoàng hiểu được mình không làm được điều mà Dương Thanh đã làm.

 

“Phụ hoàng…”

 

Diệp Tiêu còn muốn khuyên bảo thêm.

 

“Chát!”

 

Nhưng lúc này, Diệp Hoàng lại tàn bạo tát vào mặt ông ta, cáu tiết quát: ‘Câm miệng lại cho tôi!

 

Dám nói một chữ nữa thì tôi bãi bỏ vị trí người thừa kế của anh đấy”.

 

Diệp Tiêu chẳng thể ngờ được bố lại tát mình ngay trước mắt bao người.

 

Ông ta có thể thấy Diệp Hoàng đang rất phãn nộ. Những lời nghiêm khắc vừa rồi không phải chỉ nói suông, Diệp Tiêu mà dám nói gì nữa sẽ bị Diệp Hoàng sẽ tước đi vị trí Hoàng Chủ tương lai ngay.

 

Khách mời trong sảnh tiệc đều là người của các thế lực hàng đầu trên khäp Chiêu Châu, thấy Diệp Hoàng vì ngăn không cho Diệp Tiêu đối đầu với Dương Thanh mà tát ông ta, ai nấy đều nhận ra có điều kỳ lạ.

 

Nếu như Dương Thanh thật sự chỉ là một người bình thường thì liệu Diệp Hoàng có bỏ qua cho hành động vừa rồi của anh không?

 

Tuyệt đối không!

 

Có khi Dương Thanh còn bị giết chết ngay khi vừa xuất hiện tại sảnh tiệc là đằng khác.

 

Diệp Hoàng có thực lực Siêu Phàm Cảnh mà cũng không dám tùy ý giết Dương Thanh, thật sự chỉ vì hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên cạnh anh sao?

 

Rõ ràng không phải. Điều này chứng tỏ Dương Thanh có thân thế lớn, ngay cả Hoàng tộc họ Diệp cũng không dám chọc giận, hoặc thực lực của Dương Thanh nằm trên cả Diệp Hoàng.

 

Nhưng anh trông chỉ mới 28 tuổi, ở độ tuổi quá nhỏ như thế, làm sao có thể là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí vượt trên Diệp Hoàng cơ chứ?

 

Nếu không thì chỉ còn một khả năng là Dương Thanh có thân thế lớn. Một thế lực có thể khiến cho Hoàng tộc họ phải dè chừng sợ là chỉ có Hoàng tộc cổ xưa, hoặc là gia tộc Cổ Võ ẩn thế trong truyền thuyết nhỉ?
 
Chương 2489


Chương 2489:

 

Tuy nhiên, cả hai Hoàng tộc cổ xưa đều không phải họ Dương, còn trong các gia tộc Cổ Võ có hay không thì họ không biết.

 

Trong lúc nhất thời, những người không biết đến Dương Thanh bắt đầu đoán già đoán non về thân phận của anh.

 

Dương Thanh không quan tâm họ đang nghĩ gì, ẩn ý nhìn Diệp Tiêu, nói: “Ông nên cảm ơn phụ hoàng của mình đi, nếu không thì bây giờ ông đã biến thành một cái xác rồi”.

 

Diệp Tiêu giận tím người, vừa định lên tiếng thì bị Diệp Hoàng trừng mắt nhìn, đành nuốt câu muốn nói xuống bụng.

 

Dù sao ông ta cũng là người thừa kế Hoàng tộc họ Diệp, năm rõ những thứ liên quan đến Dương Thanh như lòng bàn tay, cũng biết anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Tuy lời nói vừa rồi của Dương Thanh rất khó nghe, không khác nào sỉ nhục, nhưng Diệp Tiêu biết anh không có ý xúc phạm mình mà chỉ đang nói ra sự thật.

 

Thực lực của ông ta chỉ nằm ở mức Thần Cảnh hậu kỳ, chỉ là giun dế khi đứng trước một cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

“Dương Thanh, ân oán giữa chúng ta không nên đem ra giải quyết trong tình huống này, có thể đợi sau khi tiệc mừng thọ của bố tôi kết thúc được không?”, Diệp Hoàng đột nhiên hỏi.

 

Lòng lão ta đang uất nghẹn, nhất là khi phải ăn nói khép nép như vậy với Dương Thanh ngay trước mặt các thế lực đứng đầu Chiêu Châu.

 

Nhưng Diệp Hoàng không thể không làm vậy.

 

Bây giờ vẫn chưa phải lúc nên lão ta chỉ có thể nhãn nhịn, khi nào thời cơ chín muồi sẽ không phải kìm nén nữa.

 

Dương Thanh muốn nói gì một giọng nói bất chợt vang lên ngắt ngang: ‘Diệp Hoàng, ông làm vậy thì hơi làm các gia tộc đi theo Hoàng tộc họ Diệp như chúng tôi thất vọng đấy?”

 

Người vừa lên tiếng là Tiêu Hùng của nhà họ Tiêu, mặt mũi cực kỳ dữ dăn, nỗi đau mất con đã làm ông ta mất đi lý trí.

 

Diệp Hoàng nhíu mày, nhìn Tiêu Hùng nói: “Tôi đã cảnh cáo từ trước là đừng tự tìm đường chết, mấy người không nghe, giờ thì con trai cậu bị giết, trách ai được?”

 

Tiêu Hùng căn răng biện minh: “Nếu cậu ta đấu một trận công bằng với con tôi thì dù nó bị giết tôi cũng tuyệt đối không ý kiến. Nhưng cậu ta lại bảo người trong gia tộc âm thầm giết con trai tôi, sao tôi chịu được!”

 

“Diệp Hoàng, hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của tiền bối Diệp Lâm, chúng tôi được mời tới mà lại không được bảo đảm an toàn là sao?”

 

“Hay Diệp Hoàng chỉ xem những thế lực đồng ý đi theo Hoàng tộc họ Diệp như chúng tôi là bia đỡ đạn, có thể đẩy ra hy sinh bất cứ lúc nào? Thà hy sinh người của nhà họ Tiêu cũng không muốn xử lý tên sát nhân không được mời mà lại đến đây gây chuyện?”

 

Tiêu Hùng đã bất chấp. không quan tâm đến Tiêu Hùng đã bất chấp, không quan tâm đến hậu quả khi nói ra những lời này.

 

“Láo xược!”

 

Cuối cùng Diệp Hoàng cũng nổi cơn thịnh nộ, khí thế võ đạo kinh khủng của lão ta đè ép lên người Tiêu Hùng.

 

“Cậu thật sự cho rằng con trai mình bị người của Dương Thanh dùng ám khí giết sao?”, Diệp Hoàng giận dữ chất vấn.

 

“Chảng lẽ không phải? Thăng khốn đó cứ ngồi một chõ, hai người bên cạnh cậu ta thì chắc đã đột phá vào Siêu Phàm Cảnh rồi chứ gì? Chỉ có cao thủ Siêu Phàm Gảnh ra tay thì chúng tôi mới không phát hiện thôi”, Tiêu Hùng cắn răng nói.

 

“Ha hai” : Diệp Hoàng chợt cười khẩy: “Đúng là điếc không sợ súng!”

 

Lão †a đưa mắt nhìn toàn bộ sảnh tiệc, lạnh giọng hỏi: “Chắc đa số những người ở đây cũng đều nghĩ như Tiêu Hùng có phải không?”

 

Diệp Hoàng đưa mắt quét qua toàn bộ người ở đây, những người đối mặt với ánh mắt của lão ta đều vô thức cúi đầu xuống, không dám đối mặt.
 
Chương 2490


Chương 2490:

 

Tất nhiên họ đều đã bị lão ta nói trúng tim đen. Ở đây có rất nhiều người cho rằng Dương Thanh chỉ là một người được gia tộc quyền quý chống lưng, không có gì đặc biệt, không dám nhận lời khiêu chiến của Tiêu Đại Vĩ cấp Thần Cảnh sơ kỳ nên cao thủ trong gia tộc mới âm thầm ra tay làm vỡ lục phủ ngũ tạng của Tiêu Đại Vĩ.

 

Trái lại, Dương Thanh không nói gì cả mà thích thú đứng xem. Đối với anh mà nói, nếu như có thể khiến cho những gia tộc theo phe Hoàng tộc họ Diệp nảy sinh sự bất mãn với Hoàng tộc này thì quá tốt.

 

Nhìn thấy đám người này không dám đối mặt với mình, Diệp Hoàng biết ngay là mình đã nói trúng rồi.

 

Lão ta hừ lạnh: “Mấy người đều là ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không biết rốt cuộc người trẻ tuổi bị mình khinh thường mạnh đến mức nao.

 

Còn về phần mạnh cỡ nào thì Diệp Hoàng không giải thích mà chỉ nhìn về phía anh, nói: “Tiếp sau đây là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi Diệp Lâm, đợi sau khi tiệc mừng thọ kết thúc rồi mới nói đến chuyện ân oán giữa chúng ta sau..

 

Dương Thanh còn chưa kịp trả lời thì Diệp Hoàng đã lên tiếng: “Hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi, rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây tham gia”.

 

Lão ta vừa mới nói dứt lời thì bầu không khí ở đây lại sôi trào.

 

Trước đó Tiêu Hùng muốn Diệp Hoàng đối phó với Dương Thanh nhưng bây giờ cũng không dám truy cứu nữa, chỉ có thể cố gắng nén lửa giận ở trong lòng, tiếp tục tham gia buổi tiệc mừng thọ này. ỹ Lúc nhìn về phía Tiêu Hùng, trong ánh mắt của không ít người đều chứa một chút trêu tức.

 

Điều này khiến cho lửa giận trong lòng Tiêu Hùng càng dữ dội hơn, không chỉ xem Dương Thanh như kẻ thù một mất một còn mà thậm chí ngay cả Hoàng tộc họ Diệp cũng bị ông ta căm thù.

 

Sau khi Diệp Hoàng khách sáo nói lời giải thích đơn giản một phen thì lớn tiếng hô: “Nghênh đón Hoàng Chủ đời thứ bảy của Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng Chủ Diệp Lâm!”

 

“Nghênh đón Hoàng Chủ đời thứ bảy!”

 

“Nghênh đón Hoàng Chủ đời thứ bảy!”

 

Nhất thời, trong sảnh tiệc lớn toàn là tiếng người của Hoàng tộc họ Diệp liên tục hét to, bầu không khí cũng lập tức dâng lên cao trào.

 

Trong sự mong chờ của tất cả mọi người, một ông cụ mặc sườn xám nam đi ra từ phía sau màn sân khấu.

 

Người này chính là Hoàng Chủ đời thứ bảy của Hoàng tộc họ Diệp – Diệp Lâm!

 

Mặc dù Diệp Lâm đã trăm tuổi nhưng không thể nhìn ra được chút vết tích của người già trăm tuổi nào từ trên người Ìão ta cả, mà ngược lại nhìn còn trẻ hơn con trai Diệp Hoàng của mình mười mấy tuổi.

 

Điều này khiến cho mọi người ở đây đều vô cùng ngạc nhiên.

 

Dương Thanh cũng hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên anh gặp Diệp Lâm, hơn nữa ngay lúc này anh cảm nhận được một luồng uy thế võ thuật như có như không từ trên người của lão ta.

 

Gần như Dương Thanh có thể xác định được rằng thực lực của Diệp Lâm ít nhất đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Lúc này, vẻ mặt của Tống Tả và Tống Hữu ở bên cạnh Dương Thanh cũng nghiêm nghị, họ cảm nhận được áp lực rất lớn từ Diệp Lâm.

 

Đến tận giờ phút này, hai anh em họ mới nhận ra rằng, lần này Hoàng tộc họ Vũ muốn họ trả lại món nợ ân tình đó gian nan đến mức nào.

 

Diệp Lâm nhanh chóng vào chỗ, ánh mắt quét qua toàn sảnh tiệc rồi cất cao giọng nói: “Cảm ơn các vị!”

 

“Tiền bối Diệp Lâm khách sáo quá rồi, có thể được mời đến tham dự tiệc sinh nhật trăm tuổi của ngài là niềm vinh hạnh của chúng tôi”.

 

“Đúng vậy đúng vậy, đây là phúc mà chúng tôi tu luyện mấy đời mới có được, kính chúc tiền bối Diệp Lâm phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”

 

“Kính chúc tiền bối Diệp Lâm mãi minh mẫn, sống đời với con cháu!”

 

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều sôi nổi đứng dậy chúc mừng và đưa quà mừng mà gia tộc đã chuẩn bị trước cho Diệp Lâm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom