Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 1982: 1982: Chương 1992





Mã Vương và Tiết Vương cũng có linh cảm không lành nhưng vẫn cố ghìm sự thấp thỏm xuống.

“Chắc là ông ta bận?”
Mã Vương yếu ớt trả lời.

Bạch Vương và Tiết Vương đều không nói gì, bây giờ mới rạng sáng, có thể bận gì được?
“Có lẽ là Lưu lão quái ngủ rồi!”
Sau một lúc im lặng, Bạch Vương tự an ủi mình.

Tiết Vương cũng lý trí nói: “Ông đã hẹn trước với Lưu lão quái rồi thì đáng ra khi ông ta đến Yến Đô, dù muộn đến mấy cũng liên lạc được chứ không phải là không ai bắt máy như thế này”.

“Nếu ông ta đang ngủ nên không nghe được điện thoại hay do tắt máy, điện thoại hết pin thì lời nhắc nhở cũng không nên là số máy vừa gọi không liên lạc được chứ!”
Nghe vậy, Bạch Vương và Mã Vương đều tái mặt.

“Lưu lão quái bảo chúng ta tìm cho ông ta bốn cao thủ Thần Cảnh, như vậy chắc chản tự tin lắm, trừ khi người đứng đầu Hoàng tộc tới, nếu không thì không ai có thể đánh bại Lưu lão quái ca.


“Chưa kể bản thân ông ta chính là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, lại còn thuần thục sử dụng cổ thuật, cao thủ Thân Cảnh đỉnh phong tâm thường không phải đối thủ của ông ta đâu”.

“Cho dù Hoàng Chủ của Hoàng tộc đến cũng chưa chắc đã chiếm ưu thế!”
Bạch Vương phân tích.

“Chúng ta không biết tình hình của Lưu lão quái thì nên hỏi thăm xem rốt cuộc ở Yến Đô đã xảy ra chuyện gì”.

Tiết Vương nghiêm mặt đáp.

Dứt lời, lão ta gọi điện thoại.

Nhưng sau đó lại cúp máy rất nhanh, Tiết Vương nặng nề lên tiếng: “Thám tử của Vương tộc họ Tiết chúng tôi nói rằng trong lúc cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô diễn ra, không hiểu sao Dương Thanh đột nhiên mất kiểm soát, suýt thì giết chết Lưu lão quái”.

“Sau đó người của Hoàng tộc lập tức đuổi toàn bộ cao thủ dưới Thần Cảnh ra khỏi võ quán Yến Đô, tiếp đến như thế nào thì không rõ’.


Nghe Tiết Vương nói vậy, Bạch Vương và Mã Vương đều ngỡ ngàng.

“Sao… Sao lại vậy được?”
Bạch Vương không tài nào tin nổi: ‘Lưu lão quái là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cơ mà, saó lại suýt bị Dương Thanh giết được?”
Mã Vương cũng không tin: ‘Dương Thanh có mạnh cách mấy cũng không thể cũng là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong chứ?”
Tiết Vương cũng không cách nào chấp nhận được chuyện này, nhưng thám tử của Vương tộc họ Tiết đâu thể lừa dối lão ta.

“Chắc các ông cũng có thám tử chứ? Hỏi bọn họ xem tình hình thế nào”, Tiết Vương đề nghị.

Bấy giờ Bạch Vương và Mã Vương mới sực nhớ ra mình cũng có thám tử ở Yến Đô, vội vàng liên lạc.

Chẳng mấy chốc, hai người kết thúc cuộc gọi, nét mặt ai nấy đều trầm trọng, còn ẩn giấu sự sợ hãi.

Hiển nhiên họ cũng nhận được báo cáo giống Tiết Vương, Dương Thanh đã suýt giết được Lưu lão quái và cũng không ai biết được chuyện xảy ra sau đó.

“Bạch Vương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Im lặng thật lâu, Tiết Vương mở miệng hỏi.

Bạch Vương cản chặt răng: “Tôi không tin Dương Thanh có thể giết được Lưu lão quái, tin tức chúng ta nhận được chỉ là cậu ta suýt giết thôi chứ chưa biết kết quả cuối cùng”..

 
Chương 1983: 1983: Chương 1993





“Thế thì sao lại cho rằng người chết là Lưu lão quái mà không phải Dương Thanh chứ?”
Nghe thấy những lời này của lão ta, Tiết Vương và Mã Vương như thấy được một tia hy vọng, cho dù mong manh nhưng vẫn đáng để trông đợi.

“Vậy thì chúng ta tiếp tục điều tra đi?”
Tiết Vương hỏi.

“Đúng, phải tiếp tục điều tra!”
Bạch Vương gật đầu đồng ý.

Nhưng ngay lúc này, họ thình lình nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nét mặt lập tức thay đổi.

Khi ba người đưa mắt về phía đối phương, đối phương cũng đang nhìn họ.

Nhưng người đó chỉ hờ hững liếc mắt rồi cất bước lướt qua.

Dường như không nhận ra ba người.


Nhưng điều làm bọn họ ngạc nhiên hơn là người đàn ông cao to cống một cậu trai trẻ tuổi – đang đi theo sau, cậu trai trẻ tuổi đó chính là Dương Thanh.

“Dương Thanh kìa!”
Mã Vương sửng sốt.

Tiết Vương nhìn Bạch Vương, nặng nề hỏi: “Người thừa kế Đoàn Vô Nhai của Hoàng tộc họ Đoàn lại mang Dương Thanh đi, rốt cuộc là sao?”
Bạch Vương trầm giọng đáp: ‘Có lẽ là Dương Thanh có bí mật gì nên Đoàn Vô Nhai muốn mang về Hoàng tộc họ Đoàn?”
Nghe vậy, Mã Vương và Tiết Vương đều ngỡ ngàng.

“Chảng lẽ người chiến thắng cuối cùng là Hoàng tộc họ Đoàn?”.

Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ ТгumT ruуeЛ.V N ++
Trên mặt Tiết Vương đầy vẻ nghi hoặc.

“Hay chúng ta thử đi thăm dò xem sao?”
Mã Vương nhanh nhảu nói.


Mặc dù họ là người đứng đầu của Vương tộc nhưng Vương tộc ngày nay lại chẳng là gì so với Hoàng tộc.

Ba người họ chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, trong khi đó mỗi một người đứng đầu của – Hoàng tộc đều là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, ngay cả Đoàn Vô Nhai vừa gặp cũng đã là Thần Cảnh hậu kỳ.

“Điện hạ Đoàn, chào ngài!”
Ba người hối hả tiến lên, cúi người chào Đoàn Vô Nhai.

“Các ông là ai?”
Đoàn Vô Nhai nhíu mày nhìn những người trước mặt, do cảm thấy họ không phải người thường nên mới nhìn lâu hơn một chút.

Không ngờ ba người này lại biết ông ta là người của Hoàng tộc họ Đoàn.

“Thưa điện hạ Đoàn, tôi là Bạch Vương của Vương tộc họ Bạch’.

Bạch Vương mau chóng trả lời.

Mã Vương và Tiết Vương cũng lần lượt báo thân phận của mình.

Đoàn Vô Nhai thế mới biết ba người này là ai, lạnh giọng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Là thế này, chúng tôi thấy ngài mang Dương Thanh đi, ngài muốn đưa cậu ta về Hoàng tộc họ Đoàn sao?”
Bạch Vương cẩn thận hỏi..

 
Chương 1984: 1984: Chương 1994





Đoàn Vô Nhai quát lớn rồi nhanh chóng rời đi, không thèm nhìn Bạch Vương và hai người còn lại lấy một lần.

Säc mặt của ba người trở nên khó coi, chỉ biết đứng nhìn ông ta mang Dương Thanh đi.

“Khốn kiếp! Dám mặt nặng mày nhẹ với chúng tai”
Cho đến khi Đoàn Vô Nhai mất bóng, Mã Vương mới nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạch Vương và Tiết Vương tái mặt, vội vàng quát: ‘“Câm miệng!”
“Ông cũng biết Đoàn Vô Nhai là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ rồi mà, cho dù đã đi rất xa nhưng muốn biết ông nói gì cũng dễ thôi”.

Bạch Vương âm trầm nói.

Mã Vương nghe vậy thì giật mình, mặt cắt không còn một giọt máu, sợ hãi giải thích: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là do được thấy điện hạ Đoàn nên hơi kích động thôi”.

Nhưng Đoàn Vô Nhai không có hứng thú nghe lén họ nói gì, lúc này đã đưa Dương Thanh lên máy bay tư nhân thảng tiến về Hoàng thành Đoàn.


Sau khi đến Yến Đô, ngoài việc Dương Thanh suýt giết chết Lưu lão quái ra thì ba vị Vương của Liên minh Vương tộc không biết thêm được gì nữa.

Điều này làm cho bọn họ bàng hoàng sợ hãi.

“Ai nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi!”
Bạch Vương không kìm được cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì sao không có kết quả gì về cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô cả?”
Họ đã ở Yến Đô đến ngày thứ ba rồi mà vẫn không thu hoạch được gì.

Nét mặt của Tiết Vương và Mã Vương cũng sa sầm, hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ cay đăng của đối phương.

“Dương Thanh đã bị Hoàng tộc họ Đoàn mang đi, Lưu lão quái thì mất liên lạc, chúng ta chẳng có thông tin gì về những chuyện xảy ra vào hôm đó cả, hay là đi về đi!”
Sau cùng, Tiết Vương đề nghị.

Lão ta hiểu rõ cứ tiếp tục ở lại Yến Đô cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Mấy ngày qua gặp được rất nhiều cao thủ Vương Cảnh, điều này khiến họ nghỉ ngờ nhiều năm tu luyện của bọn họ có phải đã bị uổng phí rồi hay không.


Hiện nay, bất cứ ai trong Yến Đô cũng đều có thực lực Vương Cảnh, thậm chí còn có không ít cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh.

Ba người rất không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì được.

“Có lẽ truyền thuyết của Vương tộc sẽ vĩnh viên trở thành truyền thuyết thật rồi!”
Rất lâu sau, Bạch Vương thở dài một hơi, cô đơn nói: “Về thôi!”
Dứt lời, lão ta đi trước.

Tiết Vương và Mã Vương cũng theo sau.

Sự xuất hiện của ba vị Vương của Liên minh Vương tộc thế mà không dấy lên một ngọn sóng nào ở Yến Đô, cứ thế mà biến mất.

Vào ba ngày trước khi cuộc đấu võ giành ngôi Vương diễn ra, đông đảo cao thủ đến tham gia đều ở lại Yến Đô.

Nhiều nhân vật lớn thấy cảnh này đều nhận ra Yến Đô đang có sự thay đổi.

Trong một văn phòng ở tập đoàn Nhạn Thành.

Tân Thanh Tâm ngồi trước bàn làm việc, trên tay là một tờ văn kiện nhưng hai mắt thẫn thờ, cô không biết trong văn kiện đang nói gì cả..

 
Chương 1985: 1985: Chương 1995





“Dương Thanh, rốt cuộc thì đến lúc nào anh mới về?”, Tân Thanh Tâm lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu.

Cô đơn thuần nhưng không có nghĩa là cô ngốc, có một số việc Tân Thanh Tâm không phải không cảm giác được mà là không muốn nói.

Dương Thanh biến mất ba ngày, Thượng Quan Nhu chủ động làm vệ sĩ, hai điều này vốn không có gì khác thường.

Nhưng cô phát hiện không chỉ mình mà bên cạnh Tần Y, Tiêu Tiêu và Tân Đại Dũng cũng có người âm thầm bảo vệ.

“Lại đang lo lăng cho Dương Thanh sao?”
Thượng Quan Nhu đi đến bên cạnh Tần Thanh Tâm không biết từ lúc nào, mỉm cười nói.

Cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thượng Quan Nhu đang tươi cười, đột nhiên hỏi: “Chị Nhu, chị nói cho em biết đi, eó phải Dương Thanh gặp chuyện không may rồi không?”
Thượng Quan Nhu giật mình, nhanh chóng phủ nhận: “Sao có thể chứ?”

“Cậu Thanh là cao thủ hàng đầu, em không biết cậu ấy lợi hại đến thế nào đâu”.

“Để chị nói thế này cho dễ hiểu, tính trên toàn bộ Chiêu Châu thì không mấy ai là đối thủ của cậu Thanh cả”.

“Cậu ấy mạnh như vậy thì sao có chuyện gì được, em thấy có đúng không?”
Tần Thanh Tâm lắc đầu: “Chị Nhu, em không biết anh ấy lợi hại đến đâu, chỉ biết anh ấy là chồng em, bây giờ Dương Thanh đột ngột biến mất mà chẳng có tin tức gì, em lo lắm’.

“Dù anh ấy có nhiệm vụ quan trọng phải đi ngay thì chẳng lẽ ngay cả thời gian gọi điện thoại báo cho em một tiếng cũng không có sao?”
Nói được một lúc thì Tân Thanh Tâm rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh ấy đã xa em năm năm, em không muốn mất đi anh ấy đâu! Em thật sự không thể mất anh ấy nữa!”
Lòng Thượng Quan Nhu chùng xuống, cô ta có thể cảm nhận được người phụ nữ trông kiên cường này thật ra yếu ớt đến nhường nào.

Mấy ngày nay, Tân Thanh Tâm thường xuyên ngẩn người, nhiều lần Thượng Quan Nhu còn phát hiện cô thâm khóc một mình.


“Thanh Tâm, em tin cậu Thanh chứ?”
Thượng Quan Nhu chợt hỏi.

Tần Thanh Tâm lau nước mắt, gật đầu với cô †a: “Em là vợ anh ấy, em yêu và tin tưởng anh ấy!”
“Em tin cậu Thanh là đủ rồi! Cậu ấy đã nói cả đời sẽ không lặng lẽ rời xa em và mọi người như trước đây rồi mà, nhất định sẽ không làm vậy nữa đâu!”
Thượng Quan Nhu nghiêm túc khuyên bảo: “Em thông minh như thế, cũng nên hiểu có một số chuyện cậu Thanh không muốn em bị cuốn vào”.

“Chị chỉ có thể nói với em răng nhiệm vụ lần này của cậu Thanh thật sự rất nguy hiểm, nhưng đó chỉ là với những cao thủ bình thường mà thôi, không đáng là gì với cậu Thanh đâu”.

“Cậu ấy không nói cho em biết là vì không muốn em lo lắng, nhưng chúng ta phải tin tưởng cậu ấy có thể trở về bình an!”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thượng Quan Nhu, nỗi lo lắng trong Tân Thanh Tâm đã dịu đi được phần nào.

“Chị Nhu, cảm ơn chị, em sẽ chờ anh ấy về!”
Tân Thanh Tâm gật đầu chắc nịch.

Thượng Quan Nhu tiến lên ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Em yên tâm, cậu ấy nhất định sẽ trở lại mà! Không lâu nữa sẽ về thôi!”
Đang lúc Tân Thanh Tâm sốt ruột không biết lúc nào Dương Thanh mới về, tại một căn cứ huấn luyện ở ngoại ô Yến Đô..

 
Chương 1986: 1986: Chương 1996





Mã Siêu cởi trần thân trên, đứng ở chính giữa, xung quanh đều là các cao thủ toát ra uy lực đáng sợ, trong đó còn có mười mấy người là cao thủ bán bộ Thần Cảnh.

“Lại lần nữa!”
Mã Siêu hét lớn.

Ngay thời điểm ra lệnh, hơn hai mươi cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh lại xông về phía anh ta.

Mã Siêu lao vút ra ngoài, một mình đấu với hai mươi cao thủ.

Ba ngày qua, ngày nào anh ta cũng tự mình huấn luyện các Ảnh Vệ trong căn cứ huấn luyện này.

Mã Siêu áp chế thực lực xuống Vương Cảnh đỉnh phong.

Nói cách khác, bây giờ anh ta đang dùng thực lực Vương Cảnh đỉnh phong để giao chiến với hơn hai mươi cao thủ có cùng trình độ và bán bộ Thần Cảnh.

Toàn thân Mã Siêu đây mồ hôi với vô số vết bầm tím nhưng vẫn điên cuồng đối chiến như đã mất cảm giác.


“Bốp bốp bốp!”
Như một cỗ máy chiến đấu, Mã Siêu áp chế thực lực rồi liên tục đối phó với hai mươi cao thủ.

Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, bọn họ đều bị đánh bay ra ngoài.

“Vô dụng! Toàn là lũ vô dụng! Chỉ có chút thực lực này thôi sao?”
Mã Siêu giận dữ hét lên: ‘Nếu thực lực của mấy người chỉ có chừng này thì tốt nhất là rời khỏi Ảnh Vệ đi, chúng tôi không cần phế vật, không cần người vô dụng!”
Những câu khích tướng của anh ta làm cho những người kia đều tức giận, ý chí chiến đấu dâng lên.

“Chiến!”
Cao thủ bán bộ Thần Cảnh cầm đầu gầm lên, xông tới.

Những người khác cũng theo sát như muốn băm văm Mã Siêu.

“Tới đi!”

Ánh mắt Mã Siêu cực kỳ hung dữ, anh ta giãm chân một cái, lại lao đến.

Tiếp tục cuộc huấn luyện điên cuồng!
Mã Siêu âm thầm thề, phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa!
Mặc dù bây giờ anh ta đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ nhưng vẫn chưa đủ, phải mạnh hơn nhanh nhất có thể để không kéo chân Dương Thanh nữa.

Hoàng thành Đoàn, tại một biệt viện theo phong cách cổ xưa ở Hoàng phủ họ Đoàn.

Trong phòng có một người trẻ tuổi đang năm trên một chiếc giường lớn.

Một cô gái trẻ ăn mặc giản dị cầm chiếc khăn lông ẩm lau khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông ấy.

“Đã ba ngày rồi, rốt cuộc anh còn muốn ngủ đến lúc nào?”
Lau mặt xong, cô gái ngồi bên mép giường, chống cảm ngắm nhìn gương mặt ấy mà lẩm bẩm một mình.

“Trông đẹp trai thật!”
Đôi mắt đào hoa của cô gái đầy dịu dàng, môi nhoẻn lên cười tạo thành một đường cong đẹp mắt.

Ba ngày qua, cô ấy luôn chăm sóc cho người này, mỗi ngày đều thì thầm nói chuyện bên cạnh anh, chỉ là người đàn ông ấy vẫn năm trên giường không có động tĩnh gì.

Nếu thần y trong gia tộc chưa khám và nói räãng anh còn sống, cô ấy nhất định sẽ cho rằng anh đã chết..

 
Chương 1987: 1987: Chương 1997





Người đàn ông đang nằm trên giường không phải ai khác, chính là Dương Thanh được Đoàn Vô Nhai đưa về Hoàng tộc họ Đoàn.

“Cậu ấy nhìn đẹp trai không?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên làm cho cô gái giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng lên.

“Bố, sao bố tới mà không phát ra tiếng động nào thế?”
Cô gái thẹn thùng trách cứ.

“Ha ha…”
Người đàn ông trung niên sảng khoái cười, híp mắt nhìn cô con gái của mình: “Ngữ Yên, nếu bố muốn gả con cho cậu ấy thì con có đồng ý không?”
Nghe bố nói vậy, mặt Đoàn Ngữ Yên đỏ như gấc, cúi đầu nói: “Con không biết anh ấy là ai, cũng chưa từng tìm hiểu anh ấy, sao lại kết hôn được?”
“Vậy tức là nếu biết cậu ấy là ai, hai người ở chung với nhau mà con không ghét là chịu làm vợ cậu ấy phải không?”
Người trung niên cười hỏi.

“Bố!”
Đoàn Ngữ Yên càng e thẹn hơn, đôi mắt đào hoa long lanh đầy xấu hổ: “Con đi pha trà cho bố: đây!”

Nói rồi cô ấy nhanh chóng đi ra ngoài như bỏ trốn.

Sau khi Đoàn Ngữ Yên đi, người trung niên ngồi trên mép giường nhìn Dương Thanh còn đang ngủ say, lo lắng nói: ‘Cậu Thanh, khi nào cậu mới tỉnh lại được đây?”
“Thần y của Hoàng tộc họ Đoàn đã khám cho cậu, nói tình trạng sức khỏe của cậu rất tốt, lẽ ra phải tỉnh lại rồi mới đúng”.

“Nếu tôi không hiểu con người cậu, chắc sẽ nghĩ cậu đang giả vờ mất”.

Người đàn ông trung niên chính là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Vô Nhai.

Ba ngày trước, ông ta đưa Dương Thanh về gia tộc mình rồi thu xếp cho anh ở trong căn phòng nhỏ này, giao nhiệm vụ chăm sóc cho Đoàn Ngữ Yên.

Mỗi ngày Đoàn Vô Nhai đều đến xem tình hình thế nào nhưng vẫn không thấy Dương Thanh tỉnh lại nên rất nôn nóng.

“Bố, rốt cuộc anh ấy là ai vậy?”
Lúc này, Đoàn Ngữ Yên mang một cốc trà Long Tỉnh thượng hạng đến cho Đoàn Vô Nhai, hỏi.


Đôi mắt Đoàn Vô Nhai dần dần trở nên sâu thảm: “Cậu ấy là một truyền kỳ!”
“Truyền kỳ?”
Đoàn Ngữ Yên chớp mắt, hơi ngạc nhiên.

Đoàn Võ Nhai là người có thiên phú võ thuật cao nhất Hoàng tộc họ Đoàn, lại còn là Đoàn Hoàng tương lai, cô ấy biết bố mình kiêu ngạo hơn bất cứ người nào.

Chưa lúc nào Đoàn Vô Nhai khen ngợi ai như vậy cả, chưa kể đó lại còn là một người trông mới có hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Đoàn Vô Nhai nghiêm túc nói: ‘Nếu dựa trên lịch sử của Hoàng tộc họ Đoàn để so sánh thì thiên phú của bố có thể được xếp vào tốp ba, nhưng so với cậu Thanh thì chỉ là hạng thấp kém mà thôi!”
“Sao ạ?”
Đoàn Ngữ Yên ngỡ ngàng, cô ấy biết rõ thiên phú của Đoàn Vô Nhai cao đến mức nào, vừa qua tuổi năm mươi đã có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, cả bốn Hoàng tộc đều không ai có thiên phú mạnh hơn bố mình.

Thế mà bây giờ Đoàn Vô Nhai lại nói rằng thiên phú của mình là hạng thấp kém so với Dương Thanh.

“Bố, anh ấy lợi hại lắm phải không ạ?”
Đoàn Ngữ Yên chợt cảm thấy hứng thú với anh.

“Mạnh hơn bố con nhiều lắm, có lế ngay cả ông nội con cũng không phải đối thủ của cậu ấy”.

Đoàn Vô Nhai nghiêm mặt thừa nhận..

 
Chương 1988: 1988: Chương 1998





Nói câu này đã là giữ thể diện cho tất cả mọi người, ai cũng biết Đoàn Hoàng là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng ông ta đã tận mắt nhìn thấy Dương Thanh một mình chống lại cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành mà vẫn không thua.

Chắc có lẽ người bố Đoàn Hoàng của ông ta còn lâu mới đánh thắng được Dương Thanh.

Đoàn Ngữ Yên nghe bố mình nói vậy thì càng ngạc nhiên hơn, tim loạn nhịp.

“Ngay cả ông nội cũng có khả năng không phải đối thủ của anh ấy sao?”
Cô ấy thì thâm, kinh ngạc nhìn về phía Dương Thanh.

“Mẹ con đi sớm, mặc dù bố đang là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn nhưng địa vị càng cao, tình cảnh của bố càng nguy hiểm’.

Hai mắt Đoàn Vô Nhai đỏ hoe: ‘Bố sợ nhất là có ngày đột nhiên gặp chuyện, không có ai bảo vệ con thì biết làm sao?”
“Bố!”
Đoàn Ngữ Yên rưng rưng, đôi mắt hoa đào long lanh, nói: “Bố đừng nói mấy lời xui xẻo kia nữa”.


“Được, bố không nói, bố không nói nữa!”
Đoàn Vô Nhai an ủi.

Người khác đều hâm mộ ông ta được chỉ định làm Đoàn Hoàng tương lai, nhưng chỉ có bản thân ông ta mới biết được tình cảnh hiện giờ của mình nguy hiểm đến thế nào.

Có lẽ câu nói “Đứng trên cao khó tránh gió lạnh” dùng để chỉ trường hợp như Đoàn Vô Nhai.

Là người thừa kế danh giá của Hoàng tộc họ Đoàn nên bị rất nhiều người theo dõi sát sao, một khi phạm sai lâm thì đón chào ông ta sẽ là tai họa ngập đầu.

Vô số kẻ đang chờ giãm Đoàn Vô Nhai dưới chân, trong đó bao gồm cả anh em ruột thịt.

Đây chính là nõi bi ai của người làm Hoàng tử.

Không chỉ vậy, Đoàn Vô Nhai lại còn là thiên tài võ thuật bậc nhất Hoàng tộc họ Đoàn, các thế lực đối đầu đều muốn ông ta chết.

Chỉ khi Đoàn Vô Nhai chết đi, họ mới có thể giảm bớt một đối thủ tiềm tàng.


Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta muốn đưa Dương Thanh đến gia tộc mình, nếu anh được chữa khỏi thì đây sẽ là mối ân tình không sao trả hết.

Theo như Đoàn Vô Nhai được biết thì Dương Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu ngày nào đó ông ta thật sự rơi vào cảnh lâm nguy, anh nhất định sẽ bảo vệ Đoàn Ngữ Yên an toàn.

Cảm nhận được tâm trạng xót xa của bố, Đoàn Ngữ Yên nắm chặt tay ông ta, gượng gạo cười: “Bố à, đừng suy nghĩ nhiều quá, con có một người bố vĩ đại như bố là đủ rồi”.

Đoàn Vô Nhai mỉm cười, nhìn về phía Dương Thanh đang nằm trên giường, thì thâm: ‘Cậu Thanh, rốt cuộc đến khi nào cậu mới tỉnh lại chứ?”
Trên giường, Dương Thanh muốn mở mắt ra nhưng làm sao cũng không nhúc nhích được.

Thật ra anh đã khôi phục ý thức từ khi được Đoàn Vô Nhai đưa về Hoàng tộc họ Đoàn vào ba ngày trước, nhưng không hiểu vì sao lại không thể tỉnh lại.

Mỗi ngày Đoàn Ngữ Yên đều chăm sóc và trò chuyện với Dương Thanh, những lúc như thế cô ấy đều nói ra rất nhiều bí mật chỉ có bản thân biết làm cho anh cảm thấy rất áy náy.

Ngặt nỗi có một điều làm Dương Thanh lúng túng là mỗi khi được Đoàn Ngữ Yên lau chùi cơ thể, anh có cảm giác như cả người bị thấy sạch, vô cùng xấu hổ.

Nhưng lại không tỉnh dậy được, anh chỉ biết chịu đựng trong đau khổ.

“Anh trai, vị này là Dương Thanh, ngôi sao sáng trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô nhỉ?”
Ngay lúc này, một người trung niên mặc trang phục truyền thống dẫn người của mình đi vào, †ủm tỉm nhìn Dương Thanh đang nằm trên giường..

 
Chương 1989: 1989: Chương 1999





Nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt Đoàn Vô Nhai thay đổi, nhíu mày, khó chịu chất vấn: “Đoàn Vô Viêm, ai cho cậu vào đây?”
Ông ta cực kỳ tức giận, biệt viện này năm trong một góc hẻo lánh của Hoàng phủ họ Đoàn, vị trí không tốt lắm.

Nhưng Đoàn Vô Nhai không cho phép bất cứ ai vào đây ngoại trừ mình và Đoàn Ngữ Yên.

Vì đây từng là nơi chung sống của ông ta và người vợ quá cố, cũng là nơi Đoàn Ngữ Yên chào đời.

Tuy bà ấy đã mất nhiều năm nhưng biệt viện này vẫn chứa đựng nhiều kỷ niệm tươi đẹp của hai người, đương nhiên Đoàn Vô Nhai sẽ không cho phép người ngoài bước vào.

Đoàn Hoàng có năm người con trai, Đoàn Vô Nhai xếp thứ hai, Đoàn Vô Viêm xếp thứ năm, hai người chỉ hơn kém nhau hai tuổi, tu vi cũng chỉ chênh lệch nhau một cảnh giới nhỏ.

Ở Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Vô Viêm là người có thiên phú võ thuật chỉ đứng sau Đoàn Vô Nhai.


Nhưng hầu như ai cũng cho rằng thiên phú của Đoàn Vô Viêm cao hơn, dù sao thì Đoàn Vô Nhai cũng lớn hơn ông ta hai tuổi.

Thật ra, năm năm trước hai người đều ở cùng một cảnh giới, khi đó Đoàn Vô Viêm mới là người được vinh danh có thiên phú cao nhất Hoàng tộc họ Đoàn, cho đến hai năm trước Đoàn Vô Nhai đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ mới vượt qua Đoàn Vô Viêm.

Trong Hoàng tộc, chuyện gì cũng được quyết định dựa vào thực lực, không cần quan tâm các hoàng tử già hay trẻ, chỉ phân ra ai mạnh ai yếu.

“Anh trai, anh hẹp hòi quá rồi đấy?”
Đoàn Vô Viêm đùa cợt cười: “Chỉ là một biệt viện thôi mà, nếu anh thích thì tôi có thể tặng anh một biệt viện lớn hơn”.

“Cút ra ngoài cho tôi!”
Đoàn Vô Nhai lạnh lùng quát.

Nơi này là cấm địa của ông ta, không ai được phép tự ý tiến vào, Đoàn Vô Viêm cũng không được!
Ánh mắt Đoàn Vô Viêm trở nên sắc nhọn nhưng mặt vẫn tươi cười như cũ.


Ông ta tùy ý đánh giá bên trong biệt viện, mỉm cười nói với hai tên tùy tùng sau lưng: “Biệt viện này hơi nhỏ nhưng dựa núi, phong thủy không tệ, tôi rất vừa lòng”.

“Ngũ điện hạ, ngài thích thì để tôi hỏi ý Nhị điện hạ nhường cho ngài nhé?”
Tên tùy tùng sau lưng Đoàn Vô Viêm phối hợp _ đáp.

“Người đàng hoàng ai lại đi cướp đồ của người khác chứ, sao tôi có thể bắt anh hai nhường nơi này cho tôi được?”
Ông ta läc đầu cười, đột nhiên nhìn Đoàn Ngữ Yên: “Ngữ Yên à, chú năm thích nơi này lắm nhưng lại không muốn tranh giành với anh hai, chú phải làm sao đây?”
Mặc dù cô ấy là con gái của Đoàn Vô Nhai nhưng từ nhỏ sức khỏe đã yếu, hay bị bệnh nên cũng không tập võ, hầu như luôn ở trong biệt viện này, không thường xuyên gặp Đoàn Vô Viêm.

Lúc này thình lình bị ông ta hỏi, Đoàn Ngữ Yên hơi căng thẳng, vô thức năm lấy tay Đoàn Vô Nhai, ngập ngừng trả lời: ‘Chú đã nói là không muốn tranh giành với bố cháu rồi, cần gì phải hỏi lại cháu ạ?”
“Đoàn Vô Viêm!”
Mặt Đoàn Vô Nhai tối sầm, tỏa ra hơi thở võ thuật lờ mờ.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm Đoàn Vô Viêm, ông ta lạnh giọng nói: “Lập tức cút ra khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không nể mặt cậu!”
Đoàn Vô Viêm hoàn toàn không sợ, đùa cợt nói: “Có lẽ lát nữa nơi này sẽ thuộc về tôi đấy!”
Dứt lời, ông ta và hai tên tùy tùng rời khỏi đây...

 
Chương 1990: 1990: Chương 2000





“Ha ha ha…”
Đoàn Vô Viêm hả hê cười thật to.

Nhìn bóng lưng của ông ta, trong mắt Đoàn Vô Nhai ngập tràn lửa giận.

Từ nhỏ hai người đã như nước với lửa, thường ngày cũng âm thầm đấu đá nhưng chưa có lần nào Đoàn Vô Viêm dám chủ động khiêu khích như hôm nay.

Điều này làm cho Đoàn Vô Nhai có dự cảm không lành.

Bây giờ ông ta đã được chỉ định làm người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, đáng lẽ ra Đoàn Vô Viêm đã không còn tư cách cạnh tranh với ông ta nữa rồi.

Sao đột nhiên dám xấc xược như vậy?
“Bố ơi!”
Đoàn Ngữ Yên cực kỳ căng thẳng, năm chặt tay bố mình, trong mắt hiện lên sự lo âu.


Đoàn Vô Nhai lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười hiền từ như thường ngày với con gái: ‘Bố không sao đâu!”
“Keng!”
Ngay lúc này, tiếng chuông đột nhiên vang lên.

“Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Đoàn Vô Nhai thay đổi.

Trong Hoàng tộc họ Đoàn, chuông được dùng để thông báo Đoàn Hoàng mở cuộc họp khẩn cấp.

Lần gần nhất tiếng chuông này vang lên là khi Đoàn Vô Nhai đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ, được Đoàn Hoàng sắc phong là người thừa kế vào hai năm về trước.

“Bố mau qua đó đi, có lẽ ông nội có chuyện quan trọng đấy ạ!”
Đoàn Ngữ Yên thúc giục.

“Bố biết rồi!”
Đoàn Vô Nhai không dám trễ nải, vội vàng ra ngoài.


Nhưng ông ta vừa bước ra khỏi biệt viện thì đột nhiên có dự cảm xấu, dặn dò một tùy tùng chuẩn bị đi theo mình: “Các ông ở lại bảo vệ cô chủ!”
“Rõ!”
Tùy tùng này là một cụ ông có thực lực Thần.

Cảnh hậu kỳ, luôn đi theo bên cạnh Đoàn Vô Nhai, giờ đây được ông ta ra lệnh bảo vệ Đoàn Ngữ Yên.

Cụ ông cũng cảm giác được có gì đó khác thường.

“Bố, bố nhất định phải về an toàn nhé!”
Nhìn bóng lưng của bố, không hiểu sao Đoàn Ngữ Yên cứ thấy bồn chồn, thâm cầu nguyện cho ông ta.

Trong Hoàng phủ họ Đoàn, tại một phòng họp sang trọng đậm chất cổ điển.

Người của dòng chính Hoàng tộc họ Đoàn đã vào chỗ, Đoàn Hoàng ngồi ở ghế chủ tọa, phía dưới là năm Hoàng tử cùng những người cầm quyền trong Hoàng tộc.

Đoàn Vô Nhai ngồi ngay bên trái Đoàn Hoàng, cực kỳ ngỡ ngàng khi nhìn thấy Đoàn Vô Viêm thế mà được ngồi ngay bên phải Đoàn Hoàng.

Đoàn Vô Nhai là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, ngồi ở đây là lẽ đương nhiên..

 
Chương 1991: 1991: Chương 2001





Đoàn Vô Viêm thì có tư cách gì để ngồi ngay bên phải Đoàn Hoàng chứ?
Trước đây vị trí đó luôn dành cho một trưởng lão Thần Cảnh hậu kỳ trong gia tộc.

Vậy mà bây giờ vị trưởng lão ấy lại ngồi bên cạnh Đoàn Vô Viêm.

Chỉ một sự thay đổi đơn giản nhưng lại khiến cho nhiều người băn khoăn.

Khi Đoàn Vô Nhai nhìn Đoàn Vô Viêm, Đoàn Vô Viêm cũng đang đưa mắt về phía ông ta, khóe miệng còn đùa cợt nhếch lên như đang trào phúng.

“Hoàng Chủ, tất cả đã đến đông đủ rồi ạ!”
Lão quản gia của Hoàng tộc họ Đoàn lên tiếng.

Đoàn Hoàng gật đầu, nhìn lướt qua xung quanh, cất giọng: “Hôm nay tôi có hai chuyện quan trọng muốn nói!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng, giữ bình tĩnh.

Hai chuyện mà Đoàn Hoàng phải triệu họp.


khẩn cấp để thông báo nhất định không đơn giản.

“Chuyện đầu tiên, sáng sớm hôm nay, Ngũ hoàng tử Đoàn Vô Viêm đã đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ, thực lực của Hoàng tộc họ Đoàn ta lại tăng lên rồi!”
Vừa nghe câu này của Đoàn Hoàng, ai cũng sửng sốt.

Đoàn Vô Nhai giật mình, ông ta rất hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu Đoàn Vô Viêm tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ.

Trước đây Đoàn Vô Nhai là người có thiên phú nhất Hoàng tộc họ Đoàn, nhưng giờ đây, Đoàn Vô Viêm nhỏ hơn hai tuổi đã trở thành cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, có cùng một cảnh giới với ông ta.

Nói cách khác, từ giờ trở đi, Đoàn Vô Viêm mới là thiên tài bậc nhất Hoàng tộc họ Đoàn.

“Chúc mừng Ngũ hoàng tử!”
“Chúc mừng Ngũ hoàng tử!”
Những người trong phòng họp rối rít chúc mừng.


Đoàn Vô Viêm nở nụ cười thật tươi, đứng dậy nói: “Sau này xin nhờ mọi người chỉ giáo nhiều hơn!”
Đến lúc này, họ mới hiểu ra tại sao ông ta có thể ngồi ngay bên phải Đoàn Hoàng, hóa ra là đã đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ.

“Anh hai, sau này xin nhờ anh giúp đỡ!”
Cuối cùng, Đoàn Vô Viêm đưa mắt về phía Đoàn Vô Nhai, sảng khoái nói.

“Tất nhiên rồi! Chúc mừng cậu!”
Đoàn Vô Nhai trả lời.

Dù không cam lòng cách mấy, ông ta cũng không thể phủ nhận răng thiên phú của Đoàn Vô Viêm vượt trội hơn mình.

Nhỏ hơn hai tuổi mà lại có cùng cảnh giới, điều này đã chứng minh ai mới là thiên tài bậc nhất của Hoàng tộc họ Đoàn.

Đoàn Vô Nhai hiểu sự thật này, đương nhiên những người trong Hoàng tộc họ Đoàn cũng vậy.

Trong lúc nhất thời, ánh nhìn của cả phòng họp đều đồn về phía ông ta.

Từ khi được xác nhận là người thừa kế cho ngôi vị Hoàng Chủ, địa vị của Đoàn Vô Nhai trong Hoàng tộc họ Đoàn đã rất vững chắc.

Nhưng dường như bây giờ nó đã bị dao động..

 
Chương 1992: 1992: Chương 2002





“Theo như quy định, người có cống hiến lớn nhất cho Hoàng tộc sẽ được tôi đồng ý thực hiện một yêu cầu”.

Đoàn Hoàng nhìn về phía Đoàn Vô Viêm, vẻ hài lòng hiện lên rất rõ.

“Thưa bố, con có thể tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ hoàn toàn là nhờ có bố bỏ công sức bồi dưỡng con, không thì sao có thể cống hiến cho Hoàng tộc được? Con không dám yêu cầu gì đâu ạ’.

Đoàn Vô Viêm nhanh chóng đứng lên nói.

“Phải có thiên phú và nỗ lực thì mới có thể đột phá đến Thần Cảnh hậu kỳ, cho dù được Hoàng tộc dốc sức bồi dưỡng thì sao?”
Đoàn Hoàng cao giọng nói: ‘Là một Hoàng tử, đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ chính là một cống hiến lớn lao, eon có mong muốn gì có thể nói với bốt”
Nghe lão ta nói vậy, Đoàn Vô Viêm đột nhiên lạnh lùng nhìn Đoàn Vô Nhai rồi nói: “Như vậy thì con xin phép được yêu cầu một điều với bố”.

“Bố có thể ban cho con biệt viện ở phía Đông Bắc của Hoàng phủ không ạ?”
Yêu cầu này làm cho Đoàn Vô Nhai tái mặt, bất giác để lộ cơn tức giận ra ngoài.


“Hửm?”
Đoàn Hoàng nhướng mày, lạnh lẽo đưa mắt sang.

Bấy giờ Đoàn Vô Nhai mới nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, vội vàng kìm nén lửa giận xuống, siết chặt hai quả đấm, khó chịu nhìn về phía Đoàn Vô Viêm.

Rốt cuộc thì ông ta đã hiểu tại sao đứa em này lại đột nhiên dám khiêu khích mình, và cả ý nghĩa của câu nói ở biệt viện nữa.

Biệt viện phía Đông Bắc của Hoàng phủ chính là nhà của Đoàn Vô Nhai và người vợ quá cố.

“Yêu cầu của con chỉ là một biệt viện thôi sao?”
Đoàn Hoàng nghi hoặc hỏi: ‘Nếu như bố nhớ không nhầm thì đó là nơi Vô Nhai từng ở đúng không?”
Đoàn Vô Viêm gật đầu, nghiêm túc nói: ‘Do con thấy đã nhiều năm anh hai không vào biệt viện đó ở’.

“Tuy hơi nhỏ nhưng lại rất yên tĩnh, sơn thủy hữu tình, là một nơi lý tưởng để tu luyện”.


“Nếu anh hai không cần dùng đến thì chi bằng nhường lại cho em đi, em sẽ dùng nó để tu luyện”.

“Cơ mà không biết anh hai có muốn tặng biệt viện đó cho em không”.

Ánh nhìn của tất cả mọi người đồng loạt chuyển sang Đoàn Vô Nhai.

Ai cũng có cảm giác kỳ lạ, Đoàn Hoàng biết hay không thì họ không rõ, nhưng họ biết biệt viện đó cực kỳ quan trọng với Đoàn Vô Nhai.

Sau khi vợ qua đời, biệt viện đó trở thành cấm địa, ông ta không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào.

Nhiều năm trôi qua, biệt viện ấy luôn bị để trống như vậy nhưng ngày nào Đoàn Vô Nhai cũng đến và tự mình quét dọn.

Chỉ duy nhất một người ba ngày trước được ông ta đưa về Hoàng tộc họ Đoàn và sắp xếp ở trong biệt viện, đó là Dương Thanh.

Như vậy, có thể thấy được địa vị của anh trong lòng Đoàn Vô Nhai cao đến thế nào.

“Chỉ là một cái biệt viện để không mà thôi, có gì không thể cho?”
Đoàn Vô Nhai chưa kịp lên tiếng thì Đoàn Hoàng đã nói: ‘Bố đồng ý, từ bây giờ biệt viện ở phía Đông Bắc thuộc về con!”
“Nhưng ban cho biệt viện cũng không thể xem là phần thưởng được”..

 
Chương 1993: 1993: Chương 2003





Đoàn Hoàng dừng lại rồi nói tiếp: ‘Mang Luyện Thể Đan của tôi tới đây!”
Nhận lệnh, lão quản gia nhanh chóng mang một cái bình ngọc đến.

“Ban thuốc!”
Đoàn Hoàng nói xong, lão quản gia dâng bình ngọc chứa Luyện Thể Đan lên cho Đoàn Vô Viêm.

“Bố phải mất rất nhiêu công sức mới lấy được một viên Luyện Thể Đan, nó có tác dụng rất lớn với bố, sao con lấy được chứ?”
Đoàn Vô Viêm tỏ ra sợ hãi, quỳ hai gối xuống đất nói lớn: “Thưa bố, Luyện Thể Đan quý giá như thế, cho con thì phí lắm, xin bố đừng làm vậy!”
“Đứng lên!”
Đoàn Hoàng quát, dùng sức mạnh nhẹ nhàng _ bao phủ lấy ông ta.

Trong sự ngạc nhiên của mọi người, Đoàn Vô Viêm được luồng sức mạnh này nâng dậy.

Ai nấy đều ngỡ ngàng nhìn Đoàn Hoàng.


Xem ra thực lực của lão ta lại tăng tiến rồi.

“Bố…”
Đoàn Vô Viêm còn muốn nói gì thì bị Đoàn Hoàng ngất lời: ‘Bố đã quyết định ban Luyện Thể Đan cho con thì tất nhiên sẽ không lấy lại”.

“Một viên Luyện Thể Đan không có tác dụng rõ rệt với bố đâu, bây giờ con mới vừa đột phá đến Thần Cảnh hậu kỳ, uống viên thuốc này sẽ rất có lợi cho con”.

Đoàn Vô Viêm vội vàng nói: “Con cảm ơn bối”
“Ha ha, giỏi!”
Tâm trạng của Đoàn Hoàng rất tốt, những người khác trong dòng chính cũng lờ mờ nhận ra điều gì, hối hả hùa theo: “Ngũ hoàng tử có hiếu quát”
“Không hổ là Hoàng tử của Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta, không những có thiên phú xuất chúng mà còn hiếu thảo nữa’.

“Có một thiên tài như Hoàng tử Vô Viêm, lo gì.

Hoàng tộc họ Đoàn ta không quật khởi được!”

Ai cũng nói những lời có cánh.

“Thưa bố, con không đồng ý!”
Đang lúc mọi người khen ngợi sự ưu tú của Đoàn Vô Viêm thì đột nhiên một giọng nói vang lên cắt ngang.

Hai mắt Đoàn Vô Nhai đỏ bừng, cắn răng nói: “Biệt viện ở phía Đông Bắc từng là nơi sinh sống của con và Viên Viên, dù để trống nhưng mỗi ngày con đều quét dọn”.

“Biệt viện nhỏ ấy chứa đựng kỷ niệm đáng nhớ giữa con và Viên Viên, con không thể nhượng lại nơi đó cho ai được!”
Hoàng Đoàn Vô Nhai không hề nao núng trước sự cường thế của Đoàn Hoàng.

Ông ta nhìn thẳng vào mắt bố mình, kiên định nói: “Con sẽ không giao biệt viện đó cho bất cứ ai”.

Tiên Hiệp Hay
Căn phòng họp rộng lớn chìm trong tĩnh mịch, ai nấy đều hoảng hốt.

Lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện thế này với Đoàn Hoàng.

Trong Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Hoàng là chúa tể, ai dám không nghe lệnh?
Hai mắt Đoàn Vô Viêm lập lòe, âm hiểm cười..

 
Chương 1994: 1994: Chương 2004





Không ai nhìn thấy nụ cười này.

“Đoàn Hoàng, xin ngài hãy bớt giận!”
Ngay lúc này, một ông lão quỳ xuống đất, thấp thỏm nói: “Nhị hoàng tử không có ý gì đâu ạ, do biệt viện đó rất quan trọng nên ngài ấy mới muốn giữ lại, xin Đoàn Hoàng tha thứ!”
“Xin Đoàn Hoàng tha thứ!”
Sau đó lại có người quỳ xuống cầu xin tha thứ cho Đoàn Vô Nhai.

Đoàn Vô Nhai là người thừa kế nên trong Hoàng tộc họ Đoàn cũng có nhiều người ở dưới trướng, nếu ông ta chọc giận Đoàn Hoàng thì vị trí đó sẽ bị lung lay mất.

Dù sao thì Đoàn Vô Viêm nhỏ hơn Đoàn Vô Nhai hai tuổi cũng đã bước vào Thần Cảnh hậu kỳ.

Dĩ nhiên là Đoàn Vô Viêm có thiên phú cao hơn.

Rất có khả năng Đoàn Hoàng sẽ thay đổi người thừa kế Hoàng Chủ tương lai.

“Thưa bố, con biết lỗi rồi ạ!”

Đoàn Vô Viêm quỳ xuống đất, sợ sệt giải thích: ‘Do biệt viện ở Đông Bắc luôn để trống nên con không biết nó quan trọng với anh hai đến vậy”.

“Thế thì Vô Viêm không thể đòi biệt viện đó nữa!”
Không ai ngờ được Đoàn Vô Viêm lại nói như thế.

Ánh mắt Đoàn Vô Nhai lạnh đi, ông ta quá hiểu đứa em này rồi.

Rõ ràng là cố ý, Đoàn Vô Nhai và Đoàn Hoàng đang cãi nhau, Đoàn Vô Viêm lại tỏ ra hiên ngang lẫm liệt thì Đoàn Hoàng sẽ chỉ tức giận hơn thôi.

Cùng là hoàng tử, sao Đoàn Vô Nhai không biết Đoàn Hoàng là loại người gì được?
Sao ông ta lại không hiểu Đoàn Vô Viêm luôn _ âm thầm đấu đá với mình là loại người như thế nào cho được?
Quả nhiên, Đoàn Hoàng lại càng phân nộ hơn, lạnh lùng chất vấn Đoàn Vô Nhai: “Chỉ là một người phụ nữ đã chết lâu rồi mà con vẫn nhớ mãi không quên à?”
“Là Hoàng Chủ tương lai của Hoàng tộc họ Đoàn mà lại lún sâu vào tình cảm như thế, có còn xứng đáng hay không!”
Câu nói này vừa vang lên thì sắc mặt ai nấy đều thay đổi.

Chỉ có Đoàn Vô Nhai là bình tĩnh, hai mắt đỏ lên: ‘Cô ấy là vợ của conl”

“Hừ!”
Đoàn Hoàng khinh thường ra mặt, sẵng giọng nói: ‘Vậy thì bây giờ bố sẽ cho con cơ hội để lựa chọn”.

“Hoặc là vứt cái biệt viện đó, quên tất cả mọi thứ liên quan đến người phụ nữ đó đi và chuyên †âm làm việc cho Hoàng tộc họ Đoàn, như thế con vấn là người thừa kế”.

“Hoặc là tiếp tục đảm chìm trong thứ tình cảm kia, nhưng vị trí Hoàng Chủ tương lai của con sẽ bị hủy bỏ!”
“Cho con một ngày để suy nghĩ, nghĩ xong rồi thì nói đáp án cho bố!”
Mọi người trong phòng sững sờ quá đối.

Đoàn Vô Viêm nhận ra hơi thở của mình đang dồn dập.

Là kẻ thù số một của Đoàn Vô Nhai, ông ta biết Đoàn Vô Nhai không thể mất đi biệt viện đó.

.

truyện đam mỹ
Ông ta tin chắc người anh này của mình sẽ chọn biệt viện.

Một khi Đoàn Vô Nhai đưa ra lựa chọn này, vị trí Đoàn Hoàng tương lai sẽ trống, mà Đoàn Vô Viêm thì mới vừa tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ, thiên phú cũng mạnh nhất Hoàng tộc họ Đoàn.

Còn ai trong gia tộc có tư cách tranh giành ngôi Hoàng Chủ với Đoàn Vô Viêm chứ?.

 
Chương 1995: 1995: Chương 2005





“Đoàn Hoàng, xin ngài hãy nghĩ lại!”
“Đoàn Hoàng, xin ngài hãy nghĩ lại!”
Những người ủng hộ Đoàn Vô Nhai đều tái mặt, vội vàng cầu xin.

“Câm miệng hết cho tôi!”
Đoàn Hoàng nổi cơn tam bành, quát: “Ai dám cầu xin cho nó thì giết không tha!”
Những người đang cầu xin im bặt.

“Nhị điện hạ, ngài hãy nói là ngài từ bỏ biệt viện đi!”
“Đúng đấy, Nhị điện hạ, ngài đừng hủy hoại tương lai của mình chứi”
Đám người này quay sang khuyên nhủ Đoàn Vô Nhai.

Đoàn Vô Nhai cười tự giễu, không hề sợ hãi khi đối mắt với Đoàn Hoàng: “Thưa bố, sau khi Viên Viên qua đời, dù không quên được cô ấy nhưng con tự nhận mình chưa bao giờ vì tình cảm mà phụ lòng sự mong đợi của bố..


“Con không hổ thẹn với Hoàng tộc họ Đoàn!”
“Nếu như chỉ vì con luôn nhớ cô ấy mà bố muốn ép con lựa chọn thì không cần một ngày đâu, con sẽ cho bố đáp án ngay bây giời”
“Con chọn giữ lại biệt viện!”
Khi Đoàn Vô Nhai nói ra lời này, phòng họp lập tức bị bầu không khí áp lực bao trùm.

Ai cũng sững sờ.

Vì một biệt viện mà vứt bỏ vị trí người thừa kế Hoàng tộc họ Đoàn, không phải mất lý trí quá rồi sao?
“Anh hai, anh đừng nói linh tinh! Em không cần biệt viện đó nữa, anh xin lỗi bố đi, bố nhất định sẽ tha thứ cho anh mà.

Chỉ có anh mới đủ tư cách làm Hoàng Chủ tương lai của Hoàng tộc họ Đoàn thôi!”
Đoàn Vô Viêm ra vẻ lo nghĩ cho anh hai mình.

“CútI”

Đoàn Vô Nhai giận dữ quát.

Đến cả ngôi vị Đoàn Hoàng mà ông ta cũng không cần thì nhẫn nhịn sự giả tạo của Đoàn Vô Viêm để làm gì chứ?
“Anh hai…”
Đoàn Vô Viêm ra chiều buồn bã.

“Người nên cút là mày đấy!”
Đoàn Hoàng đã hoàn toàn phần nộ, cao giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, bãi bỏ vị trí người thừa kế Hoàng tộc họ Đoàn của Đoàn Vô Nhai, đồng thời ban thưởng biệt viện phía Đông Băc Hoàng phủ cho Đoàn Vô Viêm!”
“Ngày mai chọn giờ lành sắc phong Đoàn Vô Viêm làm Hoàng Chủ tương lai!”
Nghe lão ta nói vậy, Đoàn Vô Viêm cực kỳ kích động, những người đang ở trong phòng họp cũng bần thân.

Đoàn Hoàng thật sự bãi bỏ vị trí người thừa kế của Đoàn Vô Nhai.

.

— TгЦмtг uуen.V N —
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Hoàng tộc họ Đoàn!
“Bố, con đã đồng ý rút khỏi vị trí người thừa kế rồi, sao bố vẫn ban thưởng biệt viện cho Đoàn Vô Viêm chứ?”.

 
Chương 1996: 1996: Chương 2006





Đoàn Vô Nhai cực kỳ tức giận, hai mắt đây tơ máu nhìn Đoàn Hoàng, hét lớn: “Tại sao? Tại sao bố lại làm vậy?”
Ông ta thật sự rất phẫn nộ, biệt viện đó là nơi ông ta và người vợ quá cố sống bên nhau, nhà rất nhỏ, không có giá trị gì nhưng chứa đầy kỷ niệm tốt đẹp của hai người.

“Tao cho mày lựa chọn là do mày không biết phải trái!”
Đoàn Hoàng lạnh giọng quát: ‘Cút ra ngoài cho tao!”
“Ai cũng đừng hòng cướp biệt viện của tôi!”
Đoàn Vô Nhai gắt lên một câu rồi xoay người bỏ đi.

“Để tao xem ai giữ được cái biệt viện này mà không được tao cho phép!”
Đoàn Hoàng giận tím người, ra lệnh: “Người đâu, phá bỏ biệt viện phía Đông Bắc cho tôi!”
“Rõ!”
Hai cao thủ Thần Cảnh nhận lệnh.

Giờ phút này, ai cũng biết Đoàn Hoàng đã nổi cơn thịnh nộ, không muốn tha cho biệt viện này.


“Thưa bố, con thật sự không cần biệt viện đó nữa đâu ạ, xin bố hãy cho anh hai thêm một cơ hội nữa!”
Đoàn Vô Viêm thình lình lên tiếng.

Lúc này chỉ có ông ta mới dám chen vào, những người khác đâu ai dám nói giúp cho Đoàn Vô Nhai.

Đoàn Hoàng vui mừng nhìn Đoàn Vô Viêm, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều: “Bố đã cho nó cơ hội nhưng nó không biết phải trái, không trách ai được”.

“Con hãy chuẩn bị đi, ngày mai chính là lễ sắc phong cho conl”
Dứt lời, Đoàn Hoàng nhìn lướt qua xung quanh, nói tiếp: ‘Chuyện thứ hai tôi muốn nói là bàn với các vị cách giải quyết Dương Thanh!”
Nghe vậy, ai cũng đều giật mình.

Đoàn Vô Nhai đưa Dương Thanh về Hoàng tộc họ Đoàn đã được ba ngày.

Dù sao đó cũng là nhân vật chính của cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, đương nhiên bọn họ biết anh là ai.


Xem ra trong lòng Đoàn Hoàng đã có quyết định từ trước, nếu không thì đã không tước đi ngôi vị kế thừa của Đoàn Vô Nhai.

Dương Thanh được Đoàn Vô Nhai đưa về, bây giờ Đoàn Hoàng lại muốn thảo luận cách giải quyết anh, hiển nhiên là chuẩn bị hành động.

“Thưa bố, Dương Thanh còn trẻ mà đã có thể giao chiến với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu cậu †a chịu khuất phục và làm việc cho mình thì con nghĩ có thể giữ lại, không được thì con đề nghị xử tử!
Đoàn Vô Viêm đáp lại đầu tiên.

Ông ta đã biết chuyện Đoàn Vô Nhai chủ động xây dựng mối quan hệ với Dương Thanh khi ở Yến Đô.

Có thể nói, hiện giờ hai người đã đứng trên cùng một chiến tuyến, nếu để Dương Thanh sống sót thì đây sẽ là một mối đe dọa khôn lường.

Dù sao thì toàn bộ Hoàng tộc họ Đoàn chỉ còn mỗi Đoàn Vô Nhai là có thể làm dao động địa vị của Đoàn Vô Viêm.

Dương Thanh mà còn sống, có lẽ trong Hoàng tộc chỉ có Đoàn Hoàng có thể áp chế anh.

“Ngũ hoàng tử nói đúng, nếu Dương Thanh chịu quy thuận thì có thể giữ lại, không được thì phải xử tử ạI”
Một ông lão lên tiếng..

 
Chương 1997: 1997: Chương 2007





“Trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, Dương Thanh không chỉ đắc tội Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật mà còn đắc tội cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành.

Một người trong dòng chính cũng nói: “Loại người đi đâu cũng kéo kẻ thù về như thế thì cho dù phục vụ cho chúng ta cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàng, tôi đề nghị giết chết trước khi cậu †a tỉnh lại!”
Những người ban đầu còn nâng đỡ Đoàn Vô Nhai đều lựa chọn im lặng.

Ông ta đã bị tước đi vị trí người thừa kế, họ mà còn đối đầu với Đoàn Vô Viêm thì không khác _ gì tự tìm tội về cho mình.

Chưa kể, ý của Đoàn Hoàng cũng đã rất rõ ràng, lão ta không muốn giữ Dương Thanh lại.

“Như vậy thì chúng ta giơ tay biểu quyết, ai đồng ý giết Dương Thanh thì giơ tay!”
Đoàn Hoàng nhìn lướt qua mọi người, đưa ra quyết định.

“Soạt soạt soạt…”
Tất cả những người trong phòng họp đều giơ †ay, kể cả Đoàn Hoàng.


“Được, đồng ý hết!”
Lão ta nhìn Đoàn Vô Viêm, ra lệnh: “Con lập tức dẫn người đi giết Dương Thanh đi!”
“Rõ thưa bố!”
Đoàn Vô Viêm mừng rỡ đáp.

Một bên khác, Đoàn Vô Nhai ra ngoài phòng họp rồi nhanh chóng trở về biệt viện.

“Nhị hoàng tử!”
Thấy ông ta đã về, một cao thủ Thân Cảnh hậu kỳ vội vàng tiến lên, nét mặt lo lắng.

“Độc Du, ông đưa cậu Thanh và Ngữ Yên rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn ngay!”
Đoàn Vô Nhai nôn nóng ra lệnh.

“Nhị hoàng tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Độc Du hoảng hốt hỏi.


Ông ấy không thuộc Hoàng tộc họ Đoàn mà là được Đoàn Vô Nhai cứu nên đi theo ông ta.

Ở Hoàng tộc họ Đoàn, ông ấy có thể không nghe lệnh của Đoàn Hoàng nhưng tuyệt đối tuân theo lời của Đoàn Vô Nhai.

Thế mà giờ Đoàn Vô Nhai lại bảo ông ấy đưa, Dương Thanh và Đoàn Ngữ Yên đi, điều này chứng tỏ có chuyện lớn rồi.

“Không kịp rồi, đi khỏi đây nhanh lên!”
Đoàn Vô Nhai thúc giục: ‘Dù sao tôi cũng là Nhị hoàng tử của Hoàng tộc họ Đoàn nên cho dù bị tước đi vị trí người thừa kế cũng không có ai làm gì tôi, nhưng nếu ông và những người khác ở lại nhất định sẽ bị giết!”
Từng được năm giữ thân phận Đoàn Hoàng tương lai, Đoàn Vô Nhai cũng không ngốc, với phong cách làm việc của Đoàn Hoàng thì một khi ông ta không còn là người thừa kế nữa, những gì liên quan đến ông ta cũng sẽ bị xóa bỏ.

Kể cả Đoàn Ngữ Yên cũng có thể bị Đoàn Hoàng ra lệnh giết chết.

Lão ta cho rằng cô ấy cũng giống mẹ mình, sống sót sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho Đoàn Vô Nhai.

Cái mà Đoàn Hoàng mong muốn là một Đoàn Vô Nhai vô tình vô nghĩa, như thế mới có thể làm việc cho Hoàng tộc họ Đoàn mà không có bất cứ trăn trở nào.

“Bố!”
Đoàn Ngữ Yên kinh hoàng: “Vị trí người thừa kế của bố đã bị ông nội lấy đi rồi sao?”.

 
Chương 1998: 1998: Chương 2008





Đoàn Vô Nhai gật đầu, áy náy nhìn cô ấy: “Ngữ Yên à, bố xin lỗi con, bây giờ đến cả biệt viện này bố cũng không giữ được nữa”.

“Nghe bố nói, giờ con đưa cậu Thanh đi theo Độc Du rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, như vậy bố mới yên tâm được”.

Hai mắt Đoàn Ngữ Yên đỏ hoe, nức nở nói: “Con không đi! Con muốn ở lại với bố!”
“Con phải đi!”
Đoàn Vô Nhai nhận thấy có vài hơi thở Thần Cảnh đang đến gần.

“Độc Du, nghe lệnh tôi!”
Ông ta quát.

“RõI”
Độc Du không chần chừ nữa, biết cứ tiếp tục nán lại không những không giúp được Đoàn Vô Nhai mà còn làm liên lụy.


“Bố ơi…”
Đoàn Ngữ Yên bật khóc.

“Đi đi!”
Đoàn Vô Nhai hét lên, mắt đầy tơ máu.

Đoàn Ngữ Yên căn môi, đi theo Độc Du rời khỏi đây.

Độc Du cõng Dương Thanh trên vai rồi ra ngoài.

“Anh hai, anh bảo họ đi đâu thế?”
Ngay lúc này, một giọng nói đùa cợt thình lình vang lên.

Đoàn Vô Viêm mang theo bốn cao thủ Thần Cảnh bao vây Dương Thanh, Độc Du và Đoàn Ngữ Yên.


“Đoàn Vô Viêm!”
Đôi mắt Đoàn Vô Nhai đỏ như sắp ứa ra máu, phẫn nộ quát: “Cậu đã lấy được vị trí người thừa kế rồi, còn muốn gì nữa?”
“Thả họ đi, có gì cứ giải quyết với tôi!”
Đoàn Vô Viêm phì cười: “Anh hai à, không phải tôi không muốn thả mà là bố đã ra lệnh phải giết Dương Thanh”.

“Ngoài ra, ông ấy còn yêu cầu phá hủy cả biệt viện này nữa!”
Nghe ông ta nói vậy, säc mặt Đoàn Vô Nhai thay đổi ngay tức khảc, tức giận vô cùng: “Bố muốn giết cậu Thanh ư?”
“Xem ra anh hai kính trọng Dương Thanh này lắm, nghe giọng cung kính đến vậy cơ mà”.

Đoàn Vô Viêm cười híp mắt.

“Đoàn Vô Viêm, tôi khuyên cậu đừng có làm gì cậu Thanh, nếu không cả Hoàng tộc họ Đoàn sẽ bị tiêu diệt vì sự ngu xuẩn của mấy người đấy!”
Đoàn Vô Nhai cắn răng nói.

Chính mắt ông ta đã nhìn thấy Dương Thanh khi dốc hết toàn bộ sức mạnh có thể đánh nhau với cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà vần không thua.

Giữ quan hệ tốt với thiên tài ấy chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Cho dù bây giờ Dương Thanh đang hôn mê bất tỉnh, Hoàng tộc họ Đoàn có thể giết được nhưng anh vẫn còn anh em tốt là Mã Siêu, thiên phú của anh ta không hề thua kém Dương Thanh chút nào..

 
Chương 1999: 1999: Chương 2009





Nếu Dương Thanh chết trong tay Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Vô Nhai biết chắc Mã Siêu sẽ lẩn trốn, liều mạng tu luyện để chờ đến ngày tự mình bước vào Hoàng tộc họ Đoàn.

Khi đó, toàn bộ gia tộc sẽ trở thành địa ngục trần gian.

Đoàn Vô Viêm cười khẩy: “Bố muốn Dương Thanh chết, cậu ta dám không chết à?”
Dứt lời, ông ta đưa mắt về phía Độc Du đang cõng Dương Thanh, trong lời nói ngập tràn sát ý: “Khôn hồn thì giao Dương Thanh ra đây, không thì chết!”
Đoàn Vô Viêm đã để mắt đến Độc Du từ lâu, ông ấy là tùy tùng trung thành với Đoàn Vô Nhai nhất, thực lực cũng đã đạt đến Thần Cảnh hậu kỳ.

Hôm nay là thời cơ tốt để diệt trừ.

Quả nhiên, Độc Du lạnh lùng nhìn ông ta, không hề có ý định giao Dương Thanh cho họ.

“Đi đi!”
Đoàn Vô Nhai quát lớn.


Độc Du không chần chờ nữa, cõng Dương Thanh nhẹ nhàng lao về phía trước.

“Muốn chết thì tôi sẽ thành toàn! Lên!”
Đoàn Vô Viêm ra lệnh, bốn cao thủ Thần Cảnh đồng loạt bước ra tấn công dữ dội về phía Độc Du.

“Cút!”
Đoàn Vô Nhai giận dữ gầm lên, tung chưởng đánh bay một cao thủ Thần Cảnh, trong nháy mắt lại quay sang công kích người khác.

Độc Du cũng bùng nổ sức chiến đấu mạnh nhất, giơ chân lên, một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bị đá bay như một quả bóng.

Chỉ trong chốc lát, bốn cao thủ Thần Cảnh mà Đoàn Vô Viêm dẫn đến đã có hai người bị hạ gục.

Hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ còn lại nghiêm nghị nhìn Đoàn Vô Nhai, đe dọa: “Nhị hoàng tử, Hoàng Chủ đã ra lệnh giết Dương Thanh, ngài mà cản trở nữa thì đừng trách chúng tôi không nương tay!”
Đoàn Vô Viêm đăng đăng sát khí, Đoàn Vô Nhai khi bùng nổ thực lực làm cho ông ta cảm thấy rất nguy hiểm.


Một người cũng đã đột phá đến Thần Cảnh hậu kỳ lại cảm nhận được sức mạnh vượt xa Thần Cảnh hậu kỳ bình thường từ một người khác sẽ như thế nào?
Rõ ràng là giữa ông ta và Đoàn Vô Nhai vẫn còn một khoảng cách không nhỏ.

Nếu Đoàn Vô Nhai đã tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong, trở thành thiên tài võ thuật bậc nhất Hoàng tộc họ Đoàn một lần nữa thì không ai có thể đoán trước được liệu Đoàn Hoàng có truyền lại vị trí người thừa kế cho ông ta hay không.

Đoàn Vô Viêm cũng hiểu rất khó để bản thân – từ Thần Cảnh hậu kỳ tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong, có lẽ mấy chục năm sau vẫn giữ nguyên cảnh giới này cũng không chừng.

“Anh hai, anh định làm trái mệnh lệnh của bố đấy à?”
Đoàn Vô Viêm híp mắt nhìn chăm chăm Đoàn Vô Nhai, chất vấn: “Hay là anh định tạo phản?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, Đoàn Vô Nhai cũng giật mình, tức giận nói: “Đoàn Vô Viêm, cậu ngậm máu phun người!”
“Nếu không phải vậy thì sao lại cản tôi giết Dương Thanh?”
Đoàn Vô Viêm lạnh giọng gặng hỏi.

“Cậu Thanh không phải người mà mấy người muốn giết là giết được đâu, tôi làm thế cũng vì muốn cứu Hoàng tộc họ Đoàn thôi!”
Đoàn Vô Nhai căn răng đáp.

“Nói nhảm!”.

 
Chương 2000: 2000: Chương 2010





Đoàn Vô Viêm không tin: ‘Anh muốn mượn sức Dương Thanh để cướp đi vị trí người thừa kế của tôi chứ gì?”
“Tôi nói cho anh biết, bố đã loại trừ anh thì cả đời anh đừng hòng mơ ước đến nó nữa!”
Dứt lời, ông ta ra lệnh: “Anh hai muốn ngăn trở thì cho dù bị chúng ta làm bị thương, bố cũng không trách đâu!”
“Giết Dương Thanh!”
Các cao thủ Thần Cảnh lần nữa xông về phía Độc Du.

Hai mắt Độc Du tràn đầy sát ý, đương nhiên ông ấy biết rõ hiện giờ Đoàn Vô Nhai đã hoàn toàn thất thế, ở lại Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có đường chết.

Đã như vậy thì còn đắn đo làm gì nữa?
“Muốn chết à, tôi sẽ cho mấy người được như ý muốn!”
Sát ý hừng hực, Độc Du đặt Dương Thanh xuống đất, ý chí chiến đấu lộ rõ.

Khí thế khủng bố của cao thủ đã gần đến Thần Cảnh đỉnh phong bộc phát ra khỏi cơ thể.

Đoàn Vô Viêm trợn to mắt, ông ta có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ nên cảm giác được Độc Du rất mạnh, chỉ còn cách Thần Cảnh đỉnh phong một †âng giấy.


Đoàn Vô Nhai đã vậy rồi mà còn có thêm Độc Du, và cả Dương Thanh còn đang hôn mê nữa.

Nếu anh tỉnh lại, Đoàn Vô Viêm sợ ba người này kết hợp với nhau sẽ có thể gây uy hiếp đến Đoàn Hoàng.

Vậy thì càng không thể để Độc Du và Dương Thanh sống tiếp.

“Giết chúng!”
Đoàn Vô Viêm quát.

Hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ và hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đồng loạt xông về phía Độc Du theo mệnh lệnh của ông ta.

Đoàn Vô Nhai cũng xông lên.

Dương Thanh và Độc Du không thể chết được.

Mọi chuyện đã đến nước này, dù có chết ông †a cũng phải nghĩ cách cứu hai người họ ra.


Tính cả Đoàn Vô Viêm thì đối diện có năm cao thủ Thần Cảnh, nếu Độc Du triển khai toàn bộ sức chiến đấu thì e là sẽ thu hút nhiều cao thủ Thân Cảnh hơn đến tiếp viện.

Khi đó, họ có ba đầu sáu tay cũng hết hy vọng rời khỏi đây.

“Đoàn Vô Nhai!”
Đoàn Vô Viêm gầm lên, xông về phía Đoàn Vô Nhai.

Nếu anh tỉnh lại, Đoàn Vô Viêm sợ ba người này kết hợp với nhau sẽ có thể gây uy hiếp đến Đoàn Hoàng.

Vậy thì càng không thể để Độc Du và Dương Thanh sống tiếp.

“Giết chúng!”
Đoàn Vô Viêm quát.

Hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ và hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đồng loạt xông về phía Độc Du theo mệnh lệnh của ông ta.

Đoàn Vô Nhai cũng xông lên.

Dương Thanh và Độc Du không thể chết được.

Mọi chuyện đã đến nước này, dù có chết ông †a cũng phải nghĩ cách cứu hai người họ ra..

 
Chương 2001: 2001: Chương 2011





Tính cả Đoàn Vô Viêm thì đối diện có năm cao thủ Thần Cảnh, nếu Độc Du triển khai toàn bộ sức chiến đấu thì e là sẽ thu hút nhiều cao thủ Thần Cảnh hơn đến tiếp viện.

Khi đó, họ có ba đầu sáu tay cũng hết hy vọng rời khỏi đây.

“Đoàn Vô Nhai!”
Đoàn Vô Viêm gầm lên, xông về phía Đoàn Vô Nhai.

Ông ta nhận thấy thế cuộc hiện giờ rất rõ, chỉ dựa vào bốn cao thủ Thần Cảnh thì đừng mong bắt được Dương Thanh.

“Cút!”
Đoàn Vô Nhai tung một chưởng vào ngay giữa ngực của Đoàn Vô Viêm.

Đoàn Vô Viêm bay ngược ra sau.

Đều có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ thế mà Đoàn Vô Viêm lại không thể đỡ nổi một chưởng của Đoàn Vô Nhai, cảnh tượng này làm cho bốn cao thủ Thần Cảnh kia cực kỳ thảng thốt.


Ngay thời điểm Đoàn Vô Nhai đánh bay Đoàn Vô Viêm, Độc Du cũng đã đấm bay một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.

“Còn lại giao cho tôi, ông đưa cậu Thanh và Ngữ Yên rời khỏi đây đi!”
Trong lúc nói chuyện, Đoàn Vô Nhai lại lao tới một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ khác.

Độc Du không nói gì, cõng Dương Thanh mau chóng dân Đoàn Ngữ Yên đi.

“Nhị hoàng tử, ngài đừng làm bậy!”
Ba cao thủ Thần Cảnh còn lại vừa hốt hoảng vừa tức giận.

“Tránh ra!”
Đoàn Vô Nhai không thèm đáp lại, giậm chân một cái, nhảy đến chỗ cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ định cản đường Độc Du.

“Âm!”
Một chưởng tung ra, kẻ đó bị đánh bay.


Phút chốc, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ trong số bốn người Đoàn Vô Viêm dẫn đến đều nằm liệt trên đất.

Hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ còn lại còn không tiếp cận được Đoàn Vô Nhai, bị đánh bay đi dễ như trở bàn tay.

Đến đây, năm cao thủ Thần Cảnh gồm cả Đoàn Vô Viêm đều nằm sõng soài dưới đất, sắc mặt ai nấy đều tái mét, chỉ biết mở to mắt nhìn Độc Du đưa Dương Thanh đi.

“Đoàn Vô Nhail”
Đoàn Vô Viêm rít lên, trong mắt tràn đầy tơ máu, hừng hực sát khí.

Từ khi đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ, ông ta cho răng dù mình không phải đối thủ Đoàn Vô Nhai thì cũng không có chuyện ngay cả một chiêu cũng không tiếp được.

Nhưng đến lúc này, ông ta mới ngộ ra mình và Đoàn Vô Nhai cách nhau quá xa.

“Đoàn Vô Nhai, anh dám làm trái mệnh lệnh của bố, để Dương Thanh chạy mất, anh không sợ bị bố giết sao?”
Đoàn Vô Viêm giận dữ chất vấn.

Đoàn Vô Nhai tự giều cười: ‘Nếu bố quyết tâm muốn giết tôi thì có sao đâu?”
Chỉ cần Độc Du có thể đưa Dương Thanh và Đoàn Ngữ Yên rời khỏi đây, ông ta chết cũng không có gì tiếc nuối..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom