Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 1962: 1962: Chương 1972





Sau khi khiếp sợ, trong mắt Thượng Quan Nhu chỉ còn sự kính nể.

Dù Mã Siêu đã đoán Dương Thanh có thể dễ dàng lấy mạng hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ nhưng vấn bị sức mạnh của anh làm kinh hãi.

Anh ta năm chặt hai tay, kiên định nói: “Thực lực của anh Thanh lại tăng lên rồi.

Mình nhất định phải cố gắng hơn nữa, nếu không sẽ không còn cơ hội đuổi kịp anh ấy nữa!”
Tuyết tháng sáu đã ngừng rơi, gió lốc cũng ngừng gào thét.

Mây đen trên trời tản ra, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống.

Mặt đất vốn đang bị tuyết nhuộm trắng xóa, sau khi ánh nắng xuất hiện tuyết liền tan thành nước.

Dương Thanh đầu tóc bạc trắng đứng chắp tay giữa vòng quyết chiến.

“Dương Thanh!”
Hoa Anh Kiệt gắn giọng gọi tên anh.


Dương Thanh thản nhìn nhìn lão ta, cau mày hỏi: “Ông không phục à?”
“Chỉ dựa vào cậu cũng dám đòi tôi khâm phục?”
Hoa Anh Kiệt ngạo nghễ nói, dù biết thực lực của Dương Thanh rất khủng bố nhưng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo.

“Không phục thì đã sao? Kẻ thua vấn là ông!”
Ánh mắt Dương Thanh vô cùng tĩnh lặng, sâu trong đáy mắt giống như một hồ nước đọng yên ả.

“Nếu cậu không dùng thủ đoạn hèn hạ, sao tôi lại bị đánh ra khỏi vòng quyết chiến?”
Hoa Anh Kiệt giận dữ hét.

Khí thế Thân Cảnh đỉnh phong trên người lão ta bộc phát, ý chí chiến đấu bùng lên.

“Hội trưởng Hoa không dám chịu thua sao?”
Đoàn Vô Nhai cười lạnh nói: “Tất cả mọi người đều chứng kiến cuộc chiến giữa ông và cậu Thanh.

Tôi nghĩ bản thân ông rất rõ ràng, cậu Thanh có dùng thủ đoạn hèn hạ hay không”.

“Không dám chịu thua lại còn lấy cới”
Thượng Quan Nhu cũng lên tiếng: “Không ngờ hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật lại không dám chịu thua.


Ông không sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị mọi người cười chê à?”
Vẻ mặt Hoa Anh Kiệt cực kỳ dữ tợn, lời nói của Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu càng chọc giận lão ta.

Nếu là trước kia, có lẽ Diệp Xung và Long Khoa sẽ còn nhăm vào Dương Thanh.

Nhưng lúc này cả hai đều câm như hến, trốn ở phía xa sợ bị anh phát hiện, chứ đừng nói là tiếp tục nhằm vào anh.

“Hội trưởng!”
Kim Cương sợ Hoa Anh Kiệt kích động lại đấu với Dương Thanh.

Một khi lão ta ra tay, chắc chắn chuyện hôm nay sẽ bị truyền ra ngoài.

Sau này Hiệp hội Võ thuật sẽ trở thành trò cười cho các thế lực lớn khác.

Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cũng không ngóc đầu lên được.

Đương nhiên, quan trọng nhất là Kim Cương cũng cảm thấy Dương Thanh quá mạnh, Hoa Anh Kiệt mà đấu sẽ có khả năng bỏ mạng ở đây.

Hiệp hội Võ thuật có thành tựu như hôm nay phần lớn là nhờ thiên phú võ thuật siêu phàm của Hoa Anh Kiệt.

Nếu lão ta chết, thực lực của Hiệp hội Võ thuật sẽ sụt giảm nghiêm trọng.

Bất kỳ cao thủ nào của Hiệp hội Võ thuật cũng không muốn nhìn thấy điều này..

 
Chương 1963: 1963: Chương 1973





Hoa Anh Kiệt nhìn chằm chằm Dương Thanh, toàn thân hừng hực ý chí chiến đấu.

Lão ta vẫn đang do dự không biết có nên đánh tiếp hay không.

“Tôi tuyên bố cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô chính thức kết thúc!”
Dương Thanh bỗng cao giọng nói.

“Dựa vào đâu mà cậu nói kết thúc là kết thúc?”
Hoa Anh Kiệt tức giận chất vấn.

Dương Thanh nhíu mày: “Một kẻ bại trận cũng có tư cách nói này nói nọ trước mặt tôi sao?”
“Nếu cậu chết, Vương của Yến Đô sẽ là tôi phải không?”
Hoa Anh Kiệt chợt hỏi.

Ánh mät Dương Thanh dần lạnh xuống: “Ông muốn giết tôi à?”
“Cậu phải chết!”
Hoa Anh Kiệt nghiến răng nói, lôi ra một lọ thuốc thủy tinh.


“Liều thuốc hoàn mỹ!”
Dương Thanh giật mình hoảng hốt.

Anh là cao thủ duy nhất từng uống liều thuốc hoàn mỹ, đương nhiên biết rõ Hoa Anh Kiệt đang cầm cái gì.

“Không ngờ cậu lại biết đây là thuốc gì.

Chắc là cậu cũng biết tôi uống thuốc này sẽ mạnh đến mức nào rồi chứ?”
Hoa Anh Kiệt cười nham hiểm.

Lão ta uống hết liều thuốc trước mắt mọi người.

“Âm!”
Thoáng chốc, một luồng khí tức hủy diệt bộc phá trong người lão ta.

Mặt đất dưới chân lão ta lập tức rạn nứt.


“Mọi người mau lùi lại nghìn mét!”
Dương Thanh cảm nhận được khí tức cưồng bạo trong người Hoa Anh Kiệt, vội vàng hô lên.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ.

Hơi thở phát ra từ Hoa Anh Kiệt đã vượt quá Thần Cảnh đỉnh phong, hai mắt lão ta cũng dần dần nhuốm màu đỏ rực như một con thú dữ dăn.

“Đi maul”
Thấy những người khác còn thần người ra đó, Dương Thanh giận dữ quát.

“Anh Thanh, phải cẩn thận đấy!”
Mã Siêu dặn dò rồi không chần chừ nữa, giậm chân một cái nháy mắt đi thật xa.

“Đi thôi!”
Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai cũng nhanh chóng mang các cao thủ trong gia tộc rời khỏi đây.

Các cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long thấy vậy cũng không dám nán lại, hối hả kéo nhau chạy đi.

Nơi đây chỉ còn lại Dương Thanh, Hoa Anh Kiệt, Kim Cương và tổng chỉ hội trưởng Hồng.

“Hội trưởng!”.

 
Chương 1964: 1964: Chương 1974





Kim Cương và tổng chỉ hội trưởng Hồng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Hoa Anh Kiệt lúc này thật đáng sợ.

“Cút nhanh đi! Không là chết đấy!”
Dương Thanh nhìn về phía hai người kia, mất kiên nhãn lớn tiếng nói.

Sở dĩ anh bắt tất cả mọi người cách nơi này thật xa không phải vì quan tâm đến sự sống chết của các cao thủ Hoàng tộc kia, mà vì họ đều quá yếu so với Hoa Anh Kiệt.

Ai uống liều thuốc hoàn mỹ thì tâm trí sẽ luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ, tính tình trở nên hết sức nóng nảy, nếu giết người thì càng mất kiểm soát hơn, có lẽ vào một giây phút nào đó sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.

Dương Thanh cũng đã dùng liều thuốc hoàn mỹ nên biết rất rõ người uống sẽ có những biến đổi gì.

Lúc này, hơi thở trên người Hoa Anh Kiệt đã vượt qua Thần Cảnh đỉnh phong, hiển nhiên là đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh trong truyền thuyết.

Nghe thấy tiếng hét của Dương Thanh, Kim Cương và tổng chỉ hội trưởng Hồng không đi mà lạnh lùng nhìn anh, chất vấn: “Cậu là cái thá gì mà dám ra lệnh cho chúng tôi?”

“Sợ chúng tôi ở lại đây hợp sức với hội trưởng giết cậu sao?”
Dương Thanh nghe hai người nói vậy thì hai mắt đăng đăng sát khí: “Như vậy thì tôi sẽ giết hai ông trước!”
‘Bộp!”
Anh chưa kịp hành động thì thấy Hoa Anh Kiệt đột nhiên giơ tay tóm lấy cổ của tổng chỉ hội trưởng Hồng.

Cơ thể ông ta lập tức lơ lửng trên không trung.

“Hội trưởng!”
Sắc mặt Kim Cương biến đổi, không hiểu tại sao Hoa Anh Kiệt lại ra tay với tổng chi hội trưởng Hồng.

Tổng chỉ hội trưởng Hồng cũng bàng hoàng, trên mặt đây sự sợ hãi vì cảm nhận được sức mạnh đáng sợ đến từ tay của lão ta.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Hoa Anh Kiệt, ông ta chỉ thấy sát ý.

Đến lúc này tổng chỉ hội trưởng Hồng mới nhận ra Hoa Anh Kiệt muốn giết mình!

“Rắc rác!”
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, tổng chỉ hội trưởng Hồng bị Hoa Anh Kiệt vặn gãy cổ.

“Ẩm!”
Lần này là một tiếng động lớn hơn, cơ thể ông ta bay thẳng ra ngoài mười mấy mét, nện vào võ quán Yến Đô hoang tàn.

“Không ổn rồi! Ông ta đã mất khống chế!”
Mặt Dương Thanh lúc trắng lúc xanh.

Trước đó đánh nhau với cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Miêu Thành đã làm anh bị thương nặng, mất sức rất nhiều, sau đó lại đối đầu với Hoa Anh Kiệt, thể lực lại càng sụt giảm.

Mặc dù bây giờ thực lực đã khôi phục được.

phần nào nhưng Dương Thanh vẫn không hề có niềm tin sẽ chiến thắng một người đã mất kiểm soát như Hoa Anh Kiệt.

Kim Cương ngơ ngác nhìn người đồng hành của mình bị Hoa Anh Kiệt vặn gãy cổ rồi đá bay, không ai cứu sống nổi.

“Ngu xuẩn, còn đứng ngây ra đó làm gì? Chạy nhanh lên!”.

 
Chương 1965: 1965: Chương 1975





Thấy Kim Cương còn đang ngẩn người, Dương Thanh tức tối gầm lên.

Bị tiếng rống giận của anh làm cho bừng tỉnh, ông ta ngổn ngang cảm xúc nhìn anh rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

““Uỳnh!”
Nhưng ngay khi Kim Cương nhấc chân lên thì bị Hoa Anh Kiệt nhìn chòng chọc với đôi mắt đỏ ngầu, tiến lại gần.

“Hội trưởng!”
Cảm giác được cái chết đang đến gần, Kim Cương cực kỳ tuyệt vọng, nhưng lão hội trưởng mà ông ta đang gọi đã hoàn toàn mất lý trí, không nhận ra được người đối diện là ai.

Thấy Hoa Anh Kiệt võ một chưởng về phía đầu mình, Kim Cương rất chắc chắn cái đầu của mình sẽ như trái dưa hấu nổ tan tành ngay khi cái chưởng này đập xuống.

.

truyện đam mỹ
Muốn chạy trốn nhưng vì quá sợ hãi nên hai chân Kim Cương run lẩy bẩy, không nhúc nhích nổi, chỉ biết mở to mát nhìn bàn tay của Hoa Anh Kiệt càng lúc càng gần.


‘Am”
Ngay lúc này, Dương Thanh xuất hiện, thân thể của Hoa Anh Kiệt thình lình bị đâm ra ngoài.

“Cút!”
Anh quát với Kim Cương.

Bấy giờ ông ta mới lấy lại tinh thần, xoay người bỏ chạy như điên.

Sau khi bị đánh bay, Hoa Anh Kiệt tức tốc xông về phía Dương Thanh.

“Âm ầm ầm!”
Anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng hết sức chiến đấu.

Tiếng va chạm dữ dội vang lên đỉnh tai nhức óc.


Các cao thủ Thần Cảnh còn lại của các Hoàng tộc dù đã lùi ra ngoài phạm vi hàng nghìn mét nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm giác được sức mạnh kinh người đến từ Hoa Anh Kiệt và Dương Thanh.

“Mạnh quái”
Thượng Quan Nhu cực kỳ ngạc nhiên.

Đôi mắt Đoàn Vô Nhai cũng phát sáng, ông ta là một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, trước đây được Dương Thanh yêu cầu một mình đấu với sáu cao thủ Thân Cảnh để rèn luyện nên lúc này đã cách Thần Cảnh đỉnh phong không còn xa.

Đối với Đoàn Vô Nhai, chịu đựng áp lực của Siêu Phàm Cảnh cũng là một loại rèn luyện.

Ông ta nằm chặt hai quả đấm, lòng thâm thề nhất định phải bước vào cảnh giới vĩ đại này.

Mã Siêu cũng có suy nghĩ như vậy, mặc dù chỉ mới bước vào Thần Cảnh nhưng sau khi phá giải phong ấn và uống thuốc mà Phùng Tiểu Uyển cho, anh ta có thể phát ra thực lực của một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Nhìn Dương Thanh phải một mình chiến đấu với Hoa Anh Kiệt đang trong trạng thái điên cuồng, Mã Siêu vô cùng tự trách, nếu như anh ta không yếu đến thế này thì sao có thể để Dương Thanh một mình đối mặt với mọi chuyện chứ?
Nét mặt của những cao thủ trong Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cũng cực kỳ khó oi.

Cho đến lúc này, dù ai thắng cũng là tin xấu đối với bọn họ.

Hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp đã bị Dương Thanh giết một còn một.

Ba cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long cũng bị Dương giết đi một cao thủ trong nháy mắt, chỉ còn lại Long Khoa và một cao thủ Thần Cảnh khác..

 
Chương 1966: 1966: Chương 1976





Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn thì ngược lại, không chết một cao thủ Thần Cảnh nào.

Dù không có Dương Thanh thì cao thủ của hai Hoàng tộc này vấn có thể chống lại Hoàng tộc họ Diệp và họ Long.

“Chúng ta đi!”
Long Khoa ra lệnh, xoay người bỏ đi, nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ càng nguy hiểm thêm nữa.

Thấy ông ta muốn đi, Diệp Xung vội vàng mang cao thủ Thần Cảnh còn lại của Hoàng tộc họ Diệp chuẩn bị rời khỏi đây.

“Muốn đi à? Đi đâu đấy?”
Đoàn Vô Nhai xuất hiện trước mặt Long Khoa, hai cao thủ Thần Cảnh khác cũng nhanh chóng tiến lên bao vây ông ta và cao thủ Thần Cảnh kia.

Thượng Quan Nhu cũng dẫn hai cao thủ Thần Cảnh đến, không cho Diệp Xung và cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp chạy thoát.


Thực lực của Đoàn Vô Nhai mạnh đến nhường nào, Long Khoa đã được tận mắt nhìn thấy.

Cho dù chỉ có một mình thì Đoàn Vô Nhai cũng có thể ngăn cản cao thủ của Hoàng tộc họ Long, đã thế giờ lại có thêm hai cao thủ Thần Cảnh đi cùng.

Tình huống phía Hoàng tộc họ Diệp cũng như vậy, bản thân Diệp Xung chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, lúc này chỉ còn một cao thủ Thần Cảnh bảo vệ anh ta, trong khi đó Hoàng tộc họ Thượng Quan có đến ba cao thủ Thần Cảnh kể cả Thượng Quan Nhu.

Liệu người của Hoàng tộc họ Long và họ Diệp có thể thoát được không?
Mặt mày Long Khoa và Diệp Xung tái mét, bây giờ có muốn đi cũng không được nữa rồi.

Trước đây có Hiệp hội Võ thuật làm hậu thuần, họ còn dám bắt tay đối phó với người của Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn, giờ đây trong bốn cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội chỉ còn lại Hoa Anh Kiệt và cao thủ Thân Cảnh sơ kỳ Kim Cương.

Mà Hoa Anh Kiệt thì rõ ràng đã mất kiểm soát, ngay cả người của mình cũng giết, nói gì là bọn họ?
Dù Dương Thanh hay lão ta thắng thì đón chờ họ cũng là cái chết.

“Mấy người muốn làm gì?”

Long Khoa cố ghìm nỗi sợ hãi xuống, cắn răng chất vấn: “Mấy người định khơi mào nội chiến giữa các Hoàng tộc sao?”
“Nội chiến giữa các Hoàng tộc?”
Đoàn Vô Nhai cười nhạo: “Kẻ muốn khơi mào nội chiến phải là Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp chứ nhỉ?”
Diệp Xung quả quyết phủ nhận: “Chú Đoàn, chú hiểu lầm rồi, Hoàng tộc họ Diệp chúng cháu tuyệt đối không muốn khơi mào chiến tranh đâu nh “Câm miệng!”
Đoàn Vô Nhai phẫn nộ mảng: “Đồ bỉ ổi dối trá, Đoàn Vô Nhai này không có đứa cháu trai hèn hạ như mày đâu!”
Diệp Xung không dám nói nữa, âm thầm tức giận.

Nhưng anh ta không dám thể hiện điều đó ra ngoài, trên mặt chỉ có nét lo âu sốt sắng.

Thượng Quan Nhu lạnh lùng lên tiếng: ‘Cao thủ Hoàng tộc họ Long giấu ám khí dưới đế giày, âm mưu lấy đi tính mạng của chú Đoàn.

Tôi đã bị loại trừ ra khỏi vòng quyết chiến, thế mà Diệp Xung còn ngầm đồng ý cho cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp giết tôi”.

“Nếu không nhờ có cậu Thanh cứu giúp thì giờ tôi đã là một cái xác rồi”.

“Thế mà bây giờ mấy người lại chất vấn ngược lại chúng tôi có phải muốn khơi mào nội chiến giữa các Hoàng tộc hay không, còn nói chuyện xảy ra trước đây chỉ là hiểu lầm?”
Long Khoa và Diệp Xung mặt cắt không còn một giọt máu, bởi vì những lời cô ta vừa nói đều là sự thật, rất dễ kiểm chứng.

Đoàn Vô Nhai là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, có lẽ qua mấy năm nữa sẽ kế thừa danh xưng Đoàn Hoàng của Hoàng tộc này..

 
Chương 1967: 1967: Chương 1977





Thượng Quan Nhu thì lại là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Thượng Quan, dù trải nghiệm chưa đủ để thừa kế vị trí người cầm đầu kế tiếp nhưng cũng hoàn toàn có tư cách thừa kế vị trí đời sau nữa.

Cả hai đều có thân phận và địa vị rất cao ở Hoàng tộc của mình.

Nếu sự việc họ ám sát hai người này ở Yến Đô bị phơi bày, Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long sẽ chịu áp lực rất lớn.

Có thể Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ thật sự khai chiến với bọn họ.

Chưa kể bây giờ còn có Dương Thanh, nếu anh đánh bại Hoa Anh Kiệt thì họ hoàn toàn hết hy vọng trở mình.

“Rốt cuộc mấy người muốn thế nào?”
Long Khoa cắn răng hỏi.

“Dù muốn đi cũng phải chờ cậu Thanh đánh bại Hoa Anh Kiệt đã, cậu ấy sẽ là người quyết định mấy người có được phép rời khỏi đây hay không!”
Đoàn Vô Nhai lạnh lùng trả lời.

Dù sao thì Long Khoa và Diệp Xung đều có vị trí cao trong Hoàng tộc của mình, đúng là hành động của hai người này đã đủ để làm lý do dẫn đến chiến tranh giữa các Hoàng tộc.


Nhưng một khi chiến tranh bùng nổ, nó sẽ tác động đến nhiều khía cạnh.

Hai cao thủ Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp từng ám sát Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu đều đã bị Dương Thanh giết chết.

Hai Hoàng tộc này hoàn toàn có thể đổ hết mọi chuyện lên hai người đã chết kia.

Bởi vậy mấy người Đoàn Vô Nhai mới không dám tự ý giết Long Khoa và Diệp Xung, chỉ có thể giao cho Dương Thanh xử lý.

Mã Siêu lạnh lẽo nhìn bọn người này: “Hãy cầu nguyện anh Thanh không thèm so đo đi, nếu không thì cho dù chủ Hoàng tộc của mấy người có tới cũng không bảo vệ được mấy người đâu”.

Nghe vậy, người của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều tái mặt.

Với thực lực biểu hiện ra, Dương Thanh hoàn toàn có khả năng đánh một trận với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mà chủ Hoàng tộc của hai người họ chẳng qua chỉ đang ở Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, dốc hết sức ra thì có khi cũng bộc phát ra được thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh.

Nhưng rốt cuộc vẫn không phải đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.


Nghĩ đến đây, Long Khoa và Diệp Xung cực kỳ hối hận.

Một bên khác, Dương Thanh đang kịch liệt đánh nhau với Hoa Anh Kiệt đã mất đi lý trí, khí thế cuồng bạo liên tục cuốn ra bốn phương tám hướng như những cơn sóng.

Kể cả khi đã đứng cách nơi này hàng kilomet, những người khác vẫn cảm thấy áp lực nặng nề.

“AI”
Hoa Anh Kiệt ngửa mặt lên trời mạnh mẽ gầm thét như trút lửa giận trong cơ thể ra ngoài.

Dương Thanh lau vết máu bên mép đi, kiêng ky nhìn lão ta.

Cuộc đối chiến vừa rồi đã làm anh bị thương, trước đó đã có thương thế trong người sẵn, tình trạng lúc này của anh đang rất nguy hiểm.

Nhưng Hoa Anh Kiệt vẫn vô cùng điên cuồng, hơi thở cuồng bạo trong cơ thể vẫn đang tăng lên.

Nói cách khác, lão ta đang không ngừng mạnh hơn.

Còn Dương Thanh thì đã kiệt sức, nếu tiếp tục sẽ thương tổn đến nền tảng võ thuật.

“Nếu mình có thể đột phá đến Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ thì có lẽ đã không chật vật như bây giờ”.

Dương Thanh gượng cười, lắc đầu..

 
Chương 1968: 1968: Chương 1978





Nói một cách chính xác thì hiện giờ anh đã là bán bộ Siêu Phàm Cảnh, có thể bộc phát ra được thực lực của Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ đã là cực hạn.

Cảnh giới càng cao, chênh lệch giữa các cấp bậc càng lớn.

Giống như Mã Siêu vậy, khi dốc hết toàn lực có thể dùng thực lực Thần Cảnh sơ kỳ để đấu với cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Nhưng đến Siêu Phàm Cảnh thì chênh lệch giữa hai cảnh giới nhỏ bất kỳ đều rất lớn.

Thậm chí ở cùng một cấp bậc, ai có nền tảng sâu hơn sẽ bộc phát ra được sức chiến đấu mạnh hơn.

Vì vậy mới nói hôm nay Dương Thanh giao chiến với Hoa Anh Kiệt đang trong trạng thái điên cuồng với cảnh giới bán bộ Siêu Phàm Cảnh đã là cực hạn rồi.

“AI”
Hoa Anh Kiệt hét lên một tiếng, lần nữa xông về phía Dương Thanh.

Anh không dám mất tập trung, chân đạp mặt đất một cái, biến mất tại chỗ, cố gắng né tránh những đòn công kích của lão ta.


Lúc này Dương Thanh chỉ có thể kéo dài thời gian hết mức có thể.

.

Truyện Nữ Phụ
Như vậy sẽ khôi phục được một chút thực lực, nếu không sợ là anh sẽ chôn thây ở đây mất.

““Uỳnh!”
Cho dù đã bùng nổ tốc độ nhanh nhất, Dương Thanh vấn bị Hoa Anh Kiệt đánh bay đi lân nữa.

Anh tiếp tục run rẩy đứng lên, toàn thân bị máu tươi nhuộm đỏ từ lâu nhưng không dám lơi lỏng chút nào, chỉ cần phân tâm một giây thôi sẽ bị Hoa Anh Kiệt giết chết.

Rõ ràng khả năng chịu đựng của lão ta mạnh hơn rất nhiều so với thủ lĩnh của Hồng Trần.

Sau khi thủ lĩnh Hồng Trần uống liều thuốc hoàn mỹ chỉ kiên trì được năm phút ngắn ngủi, không thể chịu được sự cưồng bạo do liều thuốc đem đến nên đã nổ tan xác.

Nhưng trạng thái này của Hoa Anh Kiệt đã kéo dài đến mười phút mà vẫn chưa phát nổ, trái lại còn điên cuồng hơn.


Có lẽ đến cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh trung kỳ bình thường cũng chưa chắc có thể dễ dàng giết chết Hoa Anh Kiệt đang trong trạng thái này nhỉ?
“Aaal”
Hoa Anh Kiệt lại gầm thét lao đến chỗ Dương Thanh.

Anh căn chặt răng, hiểu răng thể lực của mình đã tiêu hao gần như không còn, có lẽ chỉ kiên trì được một lần cuối cùng.

Lần này mà ngã xuống thì có lẽ anh sẽ thật sự không còn sức để chiến đấu nữa, và trở thành vong hồn dưới tay Hoa Anh Kiệt.

Mắt thấy lão ta cách mình ngày càng gần, hơi thở điên cuồng kia cũng ngày càng mạnh hơn.

“Chết đi!”
Dương Thanh gào lên, dồn hết sức mạnh toàn thân vào năm đấm phải.

Đây là đòn công kích cuối cùng có thể bùng nổ và cũng là đòn công kích mạnh nhất của anh.

Hoặc là giết Hoa Anh Kiệt, hoặc là bị Hoa Anh Kiệt giết!
Hai cao thủ có thực lực ngang ngửa Siêu Phàm Cảnh đồng thời lao về phía đối phương, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

“Ầm!”
Dương Thanh và Hoa Anh Kiệt va chạm vào nhau..

 
Chương 1969: 1969: Chương 1979





Đột nhiên sóng năng lượng mang tính hủy diệt lan ra từng gợn sóng như tảng đá rơi ầm xuống biển, lan ra bốn phương tám hướng.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Mấy căn nhà không người xung quanh võ quán Yến Đô nháy mắt sụp đổ.

Mặt đất rung chuyển dữ dội như đang có một trận động đất.

“Đây… Đây chính là thực lực của cao thủ Siêu Phàm Cảnh ư?”
Các cao thủ Thần Cảnh đứng ngoài hàng kilomet nhưng vấn bị sức mạnh kinh khủng này ép lùi lại mấy bước, ai nấy đều bàng hoàng.

Mã Siêu siết chặt nắm đấm, trong mắt đầy vẻ lo âu.

Sóng năng lượng khủng bố này đủ để chứng minh tình hình cuộc chiến kịch liệt đến thế nào mới tạo ra cơn động đất lớn như vậy.

Cuộc chiến càng kịch liệt chứng tỏ tình cảnh của Dương Thanh càng nguy hiểm.

Nếu có thể đến gần trung tâm chiến trường thì Mã Siêu đã xông vào từ lâu.


Giờ đây, nơi giao chiến của hai người bụi mù tung bay, không thể thấy được bất cứ cái gì.

Ở trung tâm chiến trường, Dương Thanh năm trên đống hoang tàn, toàn thân tắm trong máu, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn, máu liên tục trào ra khỏi miệng.

Anh cảm giác mình đang dần mất đi ý thức.

Không một ai biết đã có chuyện gì xảy ra sau khi Dương Thanh và Hoa Anh Kiệt va chạm vào nhau, chỉ có bản thân anh biết được cú va chạm ấy mạnh đến thế nào.

Đòn công kích mạnh nhất của anh rơi vào trên người Hoa Anh Kiệt, đồng thời anh cũng bị đòn tấn công của lão ta đánh trúng, hai người bị đẩy lùi về phía sau mấy chục mét cùng một lúc.

Dương Thanh không biết liệu Hoa Anh Kiệt có còn sống hay không, có thể đứng lên lần nữa hay không.

Anh chỉ biết nếu lão ta còn đứng lên được thì đón chờ mình chính là cái chết!
Gió thoảng qua, cát bụi xung quanh bị thổi tan.

Dương Thanh không cảm nhận được hơi thở của Hoa Anh Kiệt, cứ như đòn công kích vừa rồi đã khiến cho lão ta tan biến vậy.


Nhưng anh hiểu rõ Hoa Anh Kiệt không thể nào hóa thành bụi phấn chỉ với cú tấn công vừa rồi được.

Dù đã chết thì ít ra cũng phải còn thi thể.

Nhưng Dương Thanh chờ thật lâu cũng không thấy lão ta xuất hiện.

Chẳng lẽ chết thật rồi?
Dương Thanh muốn đứng dậy để tìm kiếm Hoa Anh Kiệt nhưng toàn thân đều bị thương quá nặng, không đứng lên nổi.

Không chỉ thế, anh đang dần mất đi ý thức.

“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Mí mắt càng ngày càng nặng, Dương Thanh chậm rãi nhảm mắt, hôn mê bất tỉnh.

Mã Siêu chạy đến, thấy anh nằm trong vũng máu, thương tích khắp người thì nước mắt rơi như mưa.

“Anh Thanh, tỉnh lại đi, anh hãy tỉnh lại đi, đừng làm em sợ mà, làm ơn đừng dọa eml”
Mã Siêu khóc, nước mắt rơi tí tách xuống đất..

 
Chương 1970: 1970: Chương 1980





Đi theo Dương Thanh lâu như vậy, chưa bao giờ anh ta thấy có lần nào anh bị thương nặng thế này.

Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai chạy đến, cũng sững sờ khi nhìn thấy Dương Thanh.

“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu Thanh lại bị thương nặng thế này? Hoa Anh Kiệt đâu?”
Đoàn Vô Nhai rất nghi hoặc, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

Thượng Quan Nhu căn chặt đôi môi đỏ mọng, không do dự lấy một cái lọ sứ ra đưa cho Mã Siêu, nói: “Đây là thuốc chữa thương cao cấp nhất của Hoàng tộc họ Thượng Quan, chúng tôi lấy được từ gia tộc Cổ Võ’.

“Nếu như cậu tin tôi thì cho cậu Thanh uống nó đi!”
Thấy hành động này của cô ta, sắc mặt của hai cao thủ Thần Cảnh sau lưng đều thay đổi: “Cô chủ!”
“Thưa cô chủ, Hoàng tộc họ Thượng Quan phải trả một cái giá rất đắt mới lấy được thuốc chữa thương cao cấp này từ gia tộc Cổ Võ, toàn bộ gia tộc chỉ có một viên thôi!”
“Chủ Hoàng tộc cho cô để dùng vào thời điểm nguy cấp cơ mài”
“Đúng đấy, cô chủ, xin cô hãy nghĩ lại!”
Hai cao thủ Thần Cảnh vội lên tiếng ngăn cản.

“Câm miệng!”

Thượng Quan Nhu giận dữ quát, hai mắt đỏ hoe: “Cái mạng này của tôi là do cậu Thanh cứu, cho cậu ấy một viên thuốc thì có làm sao?”
Thượng Quan Nhu biết ơn Dương Thanh từ tận đáy lòng.

Khi người của Hoàng tộc họ Diệp.

muốn giết cô ta, Dương Thanh đã ném một cục đá đánh chết kẻ đó trong khi đang giao chiến kịch liệt nên cô ta mới còn sống đến bây giờ.

Ngoài ơn cứu mạng, Thượng Quan Nhu còn kính nể Dương Thanh.

Một thiên tài võ thuật trẻ hơn cô ta hai tuổi không thể chết như vậy được.

Thấy Thượng Quan Nhu lấy thuốc ra, Đoàn Vô Nhai cũng ngạc nhiên.

Hai cao thủ Hoàng tộc họ Thượng Quan nghe cô ta nói vậy thì không dám cản trở nữa.

Mã Siêu nhìn Thượng Quan Nhu thật sâu, không do dự nhận lấy thuốc và đút cho Dương Thanh.


Long Khoa và Diệp Xung đã chạy tới.

Hoa Anh Kiệt biến mất, Dương Thanh thì không rõ sống chết, cơ hội sống sót của bọn họ đây rồi.

Long Khoa và Diệp Xung cực kỳ vui sướng, theo lý mà nói thì Dương Thanh chính là quán quân cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, dù sao thì Hoa Anh Kiệt đã bị anh loại bỏ ngay từ ban đầu.

Trong trận chiến cuối cùng này, Hoa Anh Kiệt sau khi bị loại trừ khỏi vòng quyết chiến mới bùng nổ sức mạnh đánh một trận với Dương Thanh.

Dù vậy, Dương Thanh vẫn được tính là người chiến thắng.

Nhưng bây giờ, quán quân này có thể sống sót được hay không vẫn còn là ẩn số.

“Chúng ta đi!”
Long Khoa không nán lại cũng không dám nói gì thêm, mang cao thủ Thần Cảnh còn sót lại của Hoàng tộc họ Long rời khỏi đây.

Diệp Xung cũng vội vàng đi theo.

Lần này không ai cản trở, tình trạng của Dương Thanh đang rất nguy kịch, bọn họ đều lo lắng cho anh.

Hai mươi phút sau, Mã Siêu mang Dương Thanh đến phòng khám Ái Dân trong Thành Cửu Châu, lúc này họ chỉ có thể đặt niềm tin vào Phùng Tiểu Uyển.

“Anh Thanhl”.

 
Chương 1971: 1971: Chương 1981





Nhìn thấy Dương Thanh như tắm trong máu, Phùng Tiểu Uyển bật khóc: “Anh Thanh, sao lại thế này?”
“Tiểu Uyển, em cứu anh Thanh với, anh ấy tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì được!”
Mã Siêu van nài.

Phùng Tiểu Uyển lau nước mắt, không dám lãng phí thời gian, lập tức bắt tay vào việc chữa trị cho Dương Thanh.

Tạm thời Mã Siêu chưa dám nói chuyện Vương Chiến đã bị giết hại cho cô ta biết.

Trong khoảng thời gian vừa qua, Vương Chiến luôn ở phòng khám Ái Dân, đối xử với Phùng Tiểu Uyển rất tốt, hai người thân thiết với nhau không khác gì ông cháu ruột thịt.

Hiện giờ Dương Thanh lâm vào trạng thái nguy kịch thế này đã là một cú đả kích cho Phùng Tiểu Uyển, nếu để cô ta biết Vương Chiến kính yêu của mình đã chết thì không biết liệu có thể chịu đựng nổi hay không.

Mã Siêu đứng ngoài phòng khám Ái Dân trông chừng, Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu cũng đứng ở hai bên, họ không mong Dương Thanh gặp chuyện chút nào.

“Hai người đừng lo, cậu Thanh nhất định sẽ không sao đâu!”

Đoàn Vô Nhai nhìn Thượng Quan Nhu và Mã Siêu, nói một cách đầy kiên định.

Thượng Quan Nhu gật đầu thật mạnh, hai mắt đỏ hoe: ‘Cậu Thanh đã uống thuốc thần mà ông nội tôi lấy được từ gia tộc Cổ Võ rồi.

Loại thuốc chữa thương này vô cùng quan trọng với họ, nghe nói mang lại tác dụng rất lớn kể cả khi người dùng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh”.

“Mã Siêu, sao cậu lại ở đây?”
Đúng lúc này, có hai người một lớn một nhỏ đi ra từ tập đoàn Nhạn Thanh.

Người hỏi Mã Siêu không phải ai khác, chính là Tân Thanh Tâm.

Cô dẫn Tiêu Tiêu sang đây.

“Chào chú Siêu ạI”
Thấy Mã Siêu, Tiêu Tiêu vui vẻ reo lên.


“Không phải cậu đang ở cùng anh Thanh sao?
Anh ấy đâu?”
Tân Thanh Tâm dắt tay cô bé đi đến, vẫn chưa biết gì nên mỉm cười hỏi.

Thấy hai người đang tiến tới, lòng Mã Siêu hết sức hốt hoảng.

Nếu để Tân Thanh Tâm và Tiêu Tiêu biết được tình hình hiện giờ của Dương Thanh thì có lẽ họ sẽ điên mất.

“Chào Tiêu Tiêu!”
Mã Siêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp lại cô bé rồi nhìn về phía Tân Thanh Tâm, nói: “Chị dâu! Chị tới đúng lúc quá, em đang định đi tìm chị đây!”
“Tìm tôi?”
Cô nghỉ hoặc hỏi, lại nghe Mã Siêu nói tiếp: “Là thế này, anh Thanh vừa nhận được nhiệm vụ bí mật từ chiến vực, đã đi rồi”.

“Gì cơ? Anh Thanh đi rồi?”
Tân Thanh Tâm hoang mang khó hiểu, cô biết †rong năm năm rời xa mình anh luôn ở chiến vực.

“Không phải Dương Thanh đã giải ngũ rồi ư?
Sao vẫn phải nhận nhiệm vụ nữa?”
“Anh ấy nhận nhiệm vụ gì vậy? Có nguy hiểm không? Bao lâu nữa mới về được?”
Tần Thanh Tâm liên tục chất vấn, vẻ mặt hốt hoảng làm cho người khác nhìn mà xót xa..

 
Chương 1972: 1972: Chương 1982





Mã Siêu vội vàng nói: ‘Chị dâu, đừng nôn nóng, nhiệm vụ của anh Thanh không có gì nguy hiểm đâu, nhiều nhất một tháng là về rồi”.

“Vì nhiệm vụ phải được bảo mật nên em không thể nói cho chị được, mong chị thông cảm!”
Thượng Quan Nhu cũng đi tới, thân mật kéo lấy tay của Tân Thanh Tâm và nói: “Em là vợ của cậu Thanh đúng không?”
“Đừng lo, nhiệm vụ của cậu Thanh tuyệt đối không có gì nguy hiểm đâu, chị có thể đảm bảo với eml”
Thấy cô gái xinh đẹp và sang trọng này, Tần Thanh Tâm hỏi: “Chị là?”
“Trong mấy ngày cậu Thanh không có ở đây, bọn chị sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ người nhà của cậu ấy, nếu em đồng ý thì từ hôm nay hãy để chị ở cạnh em, như vậy được không?”
Hai mắt Thượng Quan Nhu sáng ngời.

Vừa rồi được tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của Dương Thanh, cô ta đã hạ quyết tâm nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt với anh.

Giờ đây, Dương Thanh đang bị thương nặng, trông có vẻ rất nguy kịch nhưng Thượng Quan Nhu rất có lòng tin anh sẽ không sao.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, không ai có thể cam đoan người nhà của Dương Thanh sẽ an toàn, cô ta cùng với hai cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan bảo vệ họ, anh nhất định sẽ nhớ cái ơn này.


“Tất nhiên là được rồi!”
Trong tiềm thức Tân Thanh Tâm cho rằng Thượng Quan Nhu cũng là đồng đội của Dương Thanh nên đồng ý ngay.

Cô không muốn để anh lo lắng về mình, nếu có người bảo vệ cô thì Dương Thanh sẽ yên tâm hơn.

Mã Siêu hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến trước đó Thượng Quan Nhu đã cho Dương Thanh cả thuốc chữa thương cao cấp duy nhất của Hoàng tộc họ Thượng Quan, hẳn sẽ không hại anh nên cũng yên lòng.

Đoàn Vô Nhai ẩn ý nhìn Thượng Quan Nhu, cô gái này quả thật rất có thủ đoạn, việc giúp đỡ bảo vệ người thân này nhất định sẽ làm Dương Thanh vô cùng biết ơn cô ta.

“Trong lúc cậu Thanh không có ở đây, người của Hoàng tộc họ Đoàn chúng tôi cũng sẽ ở lại Yến Đô, hợp tác với người của Hoàng tộc họ Thượng Quan để cùng nhau bảo vệ người nhà của cậu ấy”.

Ông ta cũng lên tiếng.

Tuy không biết Hoàng tộc họ Đoàn là gia tộc gì nhưng từ cách ăn mặc của Đoàn Vô Nhai, Tân Thanh Tâm có thể thấy được ông ta là một người có thế lực.


“Vậy thì cảm ơn chú nhé!”
Tân Thanh Tâm cảm kích nói.

Mã Siêu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mỗi người Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai đều có hai cao thủ Thần Cảnh đi theo, tức là tổng cộng có sáu cao thủ Thần Cảnh bảo vệ người nhà của Dương Thanh.

Đội ngũ này đã vượt qua bất kỳ một Hoàng tộc nào, trừ khi các gia tộc võ thuật lánh đời ra mặt, nếu không thì không một ai có thể thương tổn đến người thân của Dương Thanh.

Tân Thanh Tâm không ở lại lâu hơn, biết Dương Thanh đã đến chiến vực làm nhiệm vụ thì dẫn Tiêu Tiêu đi.

Thượng Quan Nhu là phụ nữ duy nhất trong sáu cao thủ Thần Cảnh ở đây nên cũng cùng trở về dinh thự Vân Phong với cô.

“Ông Đoàn, sau này làm phiền ông rồi!”
Sau khi Thượng Quan Nhu và Tân Thanh Tâm đi, Mã Siêu nặng nề lên tiếng.

Đoàn Vô Nhai gật đầu: “Tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều, nếu như cậu không chê thì có thể gọi tôi là Cấn Đoàn”.

Đoàn Vô Nhai gật đầu: “Tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều, nếu như cậu không chê thì có thể gọi tôi là chú Đoàn”..

 
Chương 1973: 1973: Chương 1983





“Chú Đoàn bị Hiệp hội Võ thuật và những Hoàng tộc khác gây sức ép mà vấn bảng lòng đứng về phía anh Thanh, chúng cháu vô cùng biết ơn, sao dám chê chứ?”
Mã Siêu cười nói: ‘Chú Đoàn cứ gọi cháu là Siêu được rồi ạt”
Nghe anh ta đổi cách xưng hô, Đoàn Vô Nhai khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nhìn về phía phòng khám Ái Dân, trầm giọng nói: “Không biết lúc nào cậu Thanh mới tỉnh lại”.

Mã Siêu cũng vô cùng sốt ruột, tuy vậy vẫn đặt niềm tin vào Dương Thanh: “Anh Thanh nhất định sẽ không sao!”
“Siêu, cháu có biết chuyện gì đã xảy ra với Hoa Anh Kiệt không?”
Đoàn Vô Nhai đột nhiên nghiêm giọng hỏi.

Lúc đó Hoa Anh Kiệt thình lình bộc phát ra sức chiến đấu vượt xa thực lực Thần Cảnh đỉnh phong của mình, rõ ràng là đã mất kiểm soát.

Đoàn Vô Nhai vẫn luôn thắc mắc về điều này.

Có thân phận lớn như thế nhưng ông ta chưa từng nghe nói ai có thể bộc phát ra thực lực ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Cảnh trong khi vân còn ở Thần Cảnh đỉnh phong.


Mã Siêu thoáng ngộ ra điều gì, trước đây Dương Thanh uống liều thuốc hoàn mỹ cũng có biểu hiện như vậy, chẳng qua sau cùng anh vấn lấy lại được lý trí.

“Có lẽ trong những năm ở nước ngoài, lão ta lấy được loại thuốc gì có thể làm tăng thực lực nhưng có tác dụng phụ rất lớn!”
Sau một lúc im lặng, anh ta trả lời.

Nếu liều thuốc hoàn mỹ bị bại lộ sẽ làm Dương Thanh bị liên lụy.

Dù sao Đoàn Vô Nhai cũng là người thừa kế Hoàng tộc họ Đoàn, không ai có thể cam đoan liệu ông ta có âm mưu gì với Dương Thanh sau khi biết được sự tồn tại của liều thuốc hoàn mỹ hay không.

Nhất quyết không được hại người khác, nhưng lòng đề phòng cũng phải có!
Bây giờ Dương Thanh sống chết chưa rõ, Mã Siêu cũng bị thương nặng, trong khi đó Đoàn Vô Nhai là một cao thủ có thể so với Thần Cảnh đỉnh phong, nếu có ác ý thì anh ta không cách nào ngăn cản được.

Đoàn Vô Nhai không nghỉ ngờ gì về lời nói của Mã Siêu, quả thật những năm qua Hiệp hội Võ thuật liên tục mở rộng quy mô ở nước ngoài, trong khi đó ở Chiêu Châu chỉ có một chỉ hội mà thôi.

Thế giới rộng lớn, không bao giờ thiếu cái lạ, Hoa Anh Kiệt là hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật, lấy được loại thuốc cưỡng chế tăng mạnh thực lực cũng không phải là không thể.


“Chỉ là, sau cuộc chiến thì cậu Thanh bị thương nặng đến thế, còn Hoa Anh Kiệt thì sao?
Tại sao không tìm ra được tung tích của ông ta?”
Đoàn Vô Nhai trầm trọng hỏi.

Mã Siêu cũng vô cùng sốt ruột, lắc đầu: “Mong là lão ta đã chết!”
Cùng lúc đó, tại một căn cứ ngầm ở ngoại ô Yến Đô, trên bàn thí nghiệm có một người đầy máu đang nằm.

Nếu như Mã Siêu và Đoàn Vô Nhai đều ở đây sẽ nhận ra người này chính là Hoa Anh Kiệt.

Trên người lão ta cảm đầy ống dẫn nối đến đủ loại thiết bị.

Một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đang ngồi trước các thiết bị, kích động nhìn chăm chằm số liệu trên màn hình.

Ngay lúc này, Hoa Anh Kiệt đang bị trói trên bàn thí nghiệm mở choàng mắt, điên cuồng giấy giụa, đôi mát đỏ ngầu đầy cuồng loạn.

“Rắc rắc rắc!”
Hoa Anh Kiệt vùng vẫy quá dữ dội nên cái cùm hợp kim đang trói tay chân lão ta nháy mắt bị vỡi
Hoa Anh Kiệt đang hôn mê, không rõ sống chết thế nào lại đột nhiên giấy giụa kịch liệt làm cho những người trong phòng thí nghiệm giật cả mình..

 
Chương 1974: 1974: Chương 1984





“Black Doctor, chúng ta phải rời khỏi đây thôi, quá nguy hiểm!”
Một bác sĩ trẻ mặc blouse trắng nói với người trung niên cầm đầu.

Người trung niên này chính là Black Doctor.

Vẻ hưng phấn thể hiện rất rõ trên khuôn mặt ông ta, hai mắt thì nhìn chằm chằm Hoa Anh Kiệt đang hóa rồ, kích động nói: “Đây chính là tác phẩm xuất sắc nhất của tôi!”
Black Doctor vừa dứt lời thì Hoa Anh Kiệt lao về phía ông ta.

Black Doctor giậm chân xuống đất, nháy mắt xuất hiện trước mặt lão ta và tung một cú đấm.

“Bốp!”
Một tiếng thật lớn vang lên, Hoa Anh Kiệt bị đánh cho lùi lại mấy bước.

“Ha ha, tuyệt vời!”
Black Doctor cười phá lên, tiếp tục nhảy đến gần lão ta.


“Bốp bốp bốp!”
Trong sự ngỡ ngàng của các bác sĩ mặc áo blouse trắng trong phòng nghiên cứu khoa học, Black Doctor chủ động lao vào đánh với Hoa Anh Kiệt.

Đám chuyên viên nghiên cứu vô cùng ngạc nhiên: “Black Doctor lợi hại thế sao?”
Các thành viên trong nhóm nghiên cứu khoa họcđều nhận thấy thực lực lúc này của Hoa Anh Kiệt đã vượt trên Thần Cảnh đỉnh phong.

Nói cách khác, hiện giờ lão ta tương đương với một cao thủ Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ trong truyền thuyết, nếu ở bên ngoài thì không ai có thể chống lại Hoa Anh Kiệt, ngoại trừ gia tộc Cổ Võ.

Nhưng đám chuyên viên tiếc một điều rằng Hoa Anh Kiệt lại mất đi ý thức, dự án nghiên cứu khoa học mà họ đang thực hiện chính là nghĩ cách khống chế lão ta.

Dự án thí nghiệm này đã kéo dài được nhiều năm, bọn họ cũng đã thất bại vô số lần, gần như mọi đối tượng thí nghiệm đều không thoát được.

kết cục mất lý trí rồi nổ tanh bành.

Nhưng Hoa Anh Kiệt là thí nghiệm thành công nhất từ trước đến nay của nhóm nghiên cứu khoa học bọn họ.


Hoa Anh Kiệt không những không bị nổ tan xác mà còn có thể duy trì trạng thái cuồng bạo, như vậy nhiệm vụ tiếp theo chính là nghĩ cách khống chế lão ta.

Đương nhiên, Dương Thanh không phải đối tượng của họ.

Những nhóm nghiên cứu dưới trướng Black Doctor phân bố rộng rãi trên toàn thế giới, những chuyên viên ở đây chỉ là một trong số những nhóm nghiên cứu ấy.

“Dừng lại!”
Black Doctor đột nhiên quát.

Ai cũng giật mình, Hoa Anh Kiệt còn đang vô cùng cuồng bạo thế mà dừng tấn công thật, ánh mắt cũng đờ đẫn.

“Vung quyền!”
Black Doctor tiếp tục ra lệnh.

“Vút!”
Hoa Anh Kiệt quả nhiên vung năm đấm.

“Tiến lên phía trước ba bước!”
Ông ta kích động, lại đưa ra mệnh lệnh..

 
Chương 1975: 1975: Chương 1985





Hoa Anh Kiệt vẫn làm theo!
Tiếp đó, Black Doctor tiếp tục yêu cầu Hoa Anh Kiệt làm theo lệnh của mình, lần nào lão ta cũng tuân theo răm rắp.

“Thế… Thế là thành công rồi à?”
Các thành viên trong nhóm nghiên cứu ngỡ ngàng.

Vừa rồi Hoa Anh Kiệt nổi điên, Black Doctor thì chủ động tiến lên đánh nhau với lão ta, họ còn tưởng là thí nghiệm sắp thất bại.

Nhưng bây giờ, họ mừng rỡ nhận ra Hoa Anh Kiệt tuân theo mọi mệnh lệnh của Black Doctor.

“Ha ha, quá tuyệt! Quối cùng cũng thành công!”
Black Doctor kích động cười phá lên.

Cho đến lúc này, các chuyên viên nghiên cứu mới tiêu hóa được sự thật thí nghiệm này đã thành công.

“Black Doctor, thật tốt quá, nhiều năm nỗ lực của chúng ta cuối cùng cũng không bị uổng phí, chúng ta đã chờ được ngày này rồi!”

Các chuyên viên nghiên cứu khoa học vui mừng khôn xiết.

“Hoa Anh Kiệt, giết sạch bọn nó cho tôi!”
Đang lúc những người này phấn khởi thì Black Doctor đột nhiên đưa ra mệnh lệnh mới.

“Vút vút vút…”
Hoa Anh Kiệt xông về phía những chuyên viên tay không tấc sắt kia, điên cuồng chém giết.

Hiện giờ lão ta đã trở thành cao thủ Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ, chỉ cần giậm chân một cái là năm chuyên viên nghiên cứu khoa học ngã trong vũng máu chỉ trong nháy mắt.

Bọn họ còn không có cả cơ hội để phản ứng, cứ thế mà chết trong tay Hoa Anh Kiệt.

“Mình đúng là thiên tài mài”
Black Doctor kích động lẩm bẩm: “Từ nay về sau, mình cũng có cấp dưới là cao thủ Siêu Phàm Cảnh rồi”.

“Tiếc là Dương Thanh này xem như thí nghiệm thất bại rồi”.


Đối với Black Doctor, tiêu chuẩn cho một thí nghiệm thành công chỉ có một, đó chính là đối tượng thí nghiệm chỉ tuân theo mệnh lệnh của ông ta.

Hoa Anh Kiệt là thí nghiệm thành công đầu tiên, còn Dương Thanh thì nhiều nhất chỉ có thể xem là gần đạt đến mà thôi.

Phải chờ đến khi anh cũng nghe lời ông ta mới xem như thành công.

Nhưng Black Doctor không hề sốt ruột mà trái lại trong lòng còn rất mong đợi.

Nếu Dương Thanh uống liều thuốc hoàn mỹ rồi mà không xảy ra hiện tượng nổ tan xác, thậm chí còn có thể tỉnh táo trở lại thì chứng tỏ anh có thiên phú võ thuật mạnh hơn, ngay cả liêu thuốc hoàn mỹ cũng không thể khai thác toàn bộ tiềm lực của anh.

Như vậy thì cứ tiếp tục cho Dương Thanh không gian trưởng thành, anh càng mạnh, thực lực sau khi thí nghiệm thành công sẽ càng cao.

Giống như Hoa Anh Kiệt vậy, Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ chính là trạng thái mạnh nhất của lão ta nên cho dù có làm thí nghiệm thì thực lực vẫn chỉ nằm ở mức Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ.

Nhưng Dương Thanh lại khác, anh vẫn có thể trở nên mạnh hơn.Nếu một ngày nào đó Dương Thanh đột phá đến Siêu Phàm Cảnh đỉnh phong thì nếu thí nghiệm thành công, Black Doctor sẽ khống chế được thêm một cao thủ Siêu Phàm Cảnh đỉnh phong.

Cùng lúc đó, tại Hoàng tộc họ Long.

Long Khoa chỉ dẫn một cao thủ Thần Cảnh trở lại gia tộc của mình.

Biết được cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ kia bị Dương Thanh giết rất dễ dàng, Long Hoàng cực kỳ sửng sốt..

 
Chương 1976: 1976: Chương 1986





“Con nói cái gì? Dương Thanh giết hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ cùng một lúc sao?”
Long Hoàng giật mình hỏi.

Long Khoa sợ hãi quỳ dưới đất, vội vã gật đâu báo cáo: “Thưa bố, con nói thật một trăm phần trăm, các cao thủ của bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu đều tận mắt nhìn thấy”.

“Thưa Long Hoàng, điện hạ nói thật đấy ạ, Dương Thanh thật sự giết hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ cùng một lúc, thậm chí ngay cả Hoa Anh Kiệt có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong cũng thua cậu ta, không biết còn sống hay đã chết!”
Cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long còn sống sót kia mau chóng giải thích.

“Nếu bố không tin thì cứ hỏi Diệp Xung của Hoàng tộc họ Diệp đi ạ, cậu ta cũng chứng kiến cảnh tượng kinh khủng đớ’.

Long Khoa sốt sắng nói.


Long Hoàng không trả lời nhưng sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, ngoài ra còn có sự lo âu.

Kể cả lão ta cũng không dám nói có thể giết hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ chỉ trong một đòn, thế mà Dương Thanh lại làm được.

Điều này quá khó tin với Long Hoàng, một người mới có hai mươi tám tuổi có thể mạnh đến mức độ này sao?
Vậy chẳng phải có nghĩa lão ta mà đích thân tới cũng chưa chắc là đối thủ của Dương Thanh?
“Ngoài ra, con còn một chuyện muốn báo cáo với bố!”
Long Khoa đột nhiên lên tiếng, sự sợ hãi hiện lên trong mắt.

“Nói đi!”
Long Hoàng nhíu mày đáp.

“Thưa bố, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, người của Hoàng tộc họ Long chúng ta muốn ám sát người thừa kế Đoàn Vô Nhai của Hoàng tộc họ Đoàn nhưng thất bại, Đoàn Vô Nhai tuyên bố Hoàng tộc họ Đoàn sẽ khai chiến với chúng tai”

Long Khoa nơm nớp lo sợ nói.

“Bịch!”
Long Khoa vừa dứt lời thì bị Long Hoàng điên tiết đá bay.

“Khốn nạn! Mày muốn chết có phải không!”
Lão ta giận dữ quát: ‘Chúng mày đúng là to gan, người thừa kế Hoàng tộc họ Đoàn mà cũng dám giết à?”
“Mày có biết người thừa kế của một Hoàng tộc có ý nghĩa là gì không? Là chủ Hoàng tộc (Hoàng Chủ) tương lai!”
“Dám giết Hoàng Chủ tương lai, mày không phải muốn chết thì là gì?”
Long Khoa bị dọa sợ mất mật, người run lẩy bẩy: “Bố, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, xin bố cho con một cơ hội nữa, con nhất định sẽ không làm bố thất vọng đâu!”
“Cho mày thêm một cơ hội nữa?”
Long Hoàng nhìn Long Khoa từ trên cao xuống, cười khẩy: “Bây giờ mày hãy cầu nguyện Hoàng tộc họ Đoàn bỏ ý định khai chiến với Hoàng tộc họ Long chúng ta đi”.

“Nếu không, tao không ngại giao mày ra để làm dịu cơn giận của họ đâu!”
Câu nói này của lão ta làm cho Long Khoa xụi lơ ngồi phịch xuống đất, nếu bị đem giao cho Hoàng tộc họ Đoàn thật thì ông ta không còn đường sống nữa..

 
Chương 1977: 1977: Chương 1987





“Bố, đừng giao con cho Hoàng tộc họ Đoàn mà, Đoàn Vô Nhai sẽ giết con mất! Bố à, xin bố hãy cứu conl”
Long Khoa quỳ rạp dưới đất, mặt mày tái mét, vừa khóc vừa cầu xin.

“Dẫn xuống đi, nhốt nó vào phòng!”
Long Hoàng phất tay, hai cao thủ Thần Cảnh tiến lên kéo ông ta ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, trong căn phòng chỉ còn lại Long Hoàng và một ông lão lưng còng.

“Long Hoàng định giao điện hạ cho Hoàng tộc họ Đoàn thật sao?”
Ông lão nặng nề hỏi.

Đôi mắt ánh lên sự sắc bén, Long Hoàng híp mắt nói: “Tôi chỉ đang dạy cái thăng chẳng ra gì đó một bài học mà thôi, cho dù Hoàng tộc họ Đoàn muốn đòi một lời giải thích thì chúng ta vẫn hoàn toàn có thể đổ mọi thứ lên đầu cao thủ đã bị giết kia”.

“Nếu tôi giao Long Khoa ra thật thì sau này còn mặt mũi nào để gặp ba Hoàng tộc khác nữa?”

Ông lão gật đầu: “Nếu người điện hạ muốn giết là cao thủ Thần Cảnh bình thường của Hoàng tộc họ Đoàn thì đã không vấn đề gì, đăng này lại muốn giết Đoàn Vô Nhai, thật là hết nói nổi”.

“Tôi nghe nói thực lực của Đoàn Vô Nhai đã đạt đến Thần Cảnh hậu kỳ, cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Đoàn, rất được Đoàn Hoàng xem trọng”.

“Có người nói Đoàn Vô Nhai đã được Đoàn Hoàng cam kết sẽ truyền ngôi của mình nếu đột phá đến Thần Cảnh đỉnh phong nữa’.

“Điều tôi đang lo lắng là cho dù Hoàng tộc họ Đoàn có thể tạm thời không truy cứu, nhưng một khi Đoàn Vô Nhai đột phá Thần Cảnh đỉnh phong thì Hoàng tộc này sẽ có đến hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, họ mà gây khó dễ thì chúng ta sẽ phải chịu áp lực rất lớn”.

Long Hoàng nhíu mày, rõ ràng cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này.

“Ông muốn nói cái gì?”
Lão ta lạnh giọng hỏi.

Ông lão trả lời: “Dương Thanh có thể đồng thời giết hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, chứng tỏ thực lực của cậu ta cũng ở Thần Cảnh đỉnh phong”.


“Nếu chúng ta có thể hàn gắn mối quan hệ giữa Hoàng tộc họ Long và Dương Thanh thì không cần phải sợ hãi khi đối mặt với Hoàng tộc họ Đoàn nữa’.

Long Hoàng im lặng, dáng vẻ như đang suy ngẫm.

Vừa rồi Long Khoa chưa kịp nói toàn bộ sự việc xảy ra trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô nên lão ta không hề biết hôm nay Đoàn Vô Nhai đã kết bạn được với Dương Thanh.

“Ông muốn để Long Tường ra tay?”
Long Hoàng lại hỏi.

Ông lão lắc đầu: “Để có hiệu quả tốt hơn thì nên để Long Thiên Vũ điện hạ ra mặt, tôi nghe nói điện hạ và Dương Thanh đã không còn đối đầu với nhau nữa, cậu ấy còn được phòng khám Ái Dân chữa bệnh cơ mà”.

“Long Tường điện hạ là bố của Long Thiên Vũ điện hạ, nếu bây giờ ngài quyết định lập Long Tường điện hạ là Long Hoàng tương lai thì Long Thiên Vũ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho Hoàng tộc ta’.

“Khi đó, chúng ta không cần tốn công mà đã có thể dùng cậu ấy làm trung gian để tiến tới mối quan hệ tốt đẹp hơn với Dương Thanh’.

Nghe ông lão nói vậy, cuối cùng Long Hoàng cũng nở nụ cười: “Được, làm theo lời ông đi!
Truyền lệnh cho Long Tường đến gặp tôi ngay bây giờ! Còn nữa, thông báo lễ chọn ra người thừa kế tiếp theo của Long Hoàng sẽ được tổ chức vào sáng sớm ngày mai”..

 
Chương 1978: 1978: Chương 1988





“Rõ”
Ông lão nhận lệnh, xoay người đi.

Một bên khác, tại phòng khám Ái Dân ở Yến Đô, Chiêu Châu.

Phùng Tiểu Uyển vẫn đang chữa trị cho Dương Thanh, quá trình chữa trị đã kéo dài tròn bốn giờ, sắc trời đã tối đen nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

“Siêu, lâu quá, sao cậu Thanh vẫn chưa tỉnh lại?”
Ở ngoài phòng khám Ái Dân, Đoàn Vô Nhai căng thẳng hỏi.

Sắc mặt Mã Siêu cũng rất khó coi, tuy rất sốt ruột nhưng vẫn kiên định nói: “Anh Thanh nhất định sẽ không sao đâu ạI”
Thời gian từ từ trôi qua, từ đầu đến cuối Mã Siêu và Đoàn Vô Nhai luôn canh giữ trước phòng khám chờ đợi tin tức của Dương Thanh.

Mãi cho đến hơn mười giờ tối thì cửa phòng khám mới được mở, Phùng Tiểu Uyển mệt mỏi đi ra.


“Tiểu Uyển! Anh Thanh sao rồi?”
Mã Siêu vội vàng tiến lên hỏi.

Nét mặt Phùng Tiểu Uyển tái xanh trông rất yếu ớt, hai mắt cô ta đỏ hoe, khế lắc đầu.

“Em chỉ có thể giúp ổn định lại thương thế, bảo đảm nền tảng võ thuật của anh Thanh sẽ không bị hư tổn thôi, còn khi nào anh ấy tỉnh lại được thì em không dám chắc”.

Lời nói của Phùng Tiểu Uyển làm cho Mã Siêu tái mặt: ‘Ý em là, em không biết khi nào anh Thanh mới tỉnh lại được ư?”
“Có thể lát nữa anh ấy sẽ tỉnh, có khi lâu hơn, hoặc mười ngày nửa tháng nữa anh ấy cũng không tỉnh? Thậm chí mấy năm nữa anh ấy cũng còn hôn mê?”
Anh ta run rẩy chất vấn.

Phùng Tiểu Uyển không kìm được xúc động, nước mắt rơi lã chã xuống đất.

Tuy không trả lời câu hỏi nhưng phản ứng của cô ta đã cho thấy Mã Siêu đoán đúng.


“Không! Không thể nào! Sao anh Thanh lại bị thương nặng như thế chứ?”
Mã Siêu lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, hoàn toàn không tin: “Tiểu Uyển, em lại trêu anh: rồi đúng không?”
“Lát nữa anh Thanh sẽ tỉnh, nếu không thì chỉ kéo dài đến ngày mai là cùng thôi đúng không?”
Mã Siêu vô cùng kích động, càng nói, nước mắt càng chảy ra.

Phùng Tiểu Uyển chỉ khóc, không đáp một lời.

Dù không muốn chấp nhận điều này nhưng sự thật năm ở đó, cô ta đã dùng hết mọi cách, chữa hết được toàn bộ vết thương trên người Dương Thanh nhưng anh vẫn không tỉnh lại.

Chưa bao giờ Phùng Tiểu Uyển gặp phải tình huống như hôm nay cả.

“Siêu, cháu bình tĩnh chút đi!”
Đoàn Vô Nhai lên tiếng, nghiêm túc nói: “Thần y nhỏ chỉ nói không thể chắc chắn cậu Thanh sẽ tỉnh vào lúc nào thôi chứ không nói cậu ấy không tỉnh lại được nữa”.

“Bây giờ không phải lúc để hốt hoảng, chúng †a có thể cân nhắc đến việc tìm những thần y khác đến xem cho cậu Thanh”.

“Nếu cháu tin chú thì có thể đưa cậu ấy đến Hoàng tộc họ Đoàn của chú thử xem, ở đó cũng có thần y, có thể sẽ có cách cho cậu ấy sớm tỉnh lại cũng không chừng”..

 
Chương 1979: 1979: Chương 1989





Lời của Đoàn Vô Nhai khiến Mã Siêu nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Anh ta nhìn Đoàn Vô Nhai một lúc lâu, sau đó mới cất lời: “Cháu tin tưởng được chú, nhưng không thể tin tưởng Hoàng tộc họ Đoàn!”
Đoàn Vô Nhai lập tức im lặng.

Đương nhiên ông ta hiểu tình anh em giữa Mã Siêu và Dương Thanh sâu nặng bao nhiêu, bây giờ Dương Thanh hôn mê bất tỉnh, có thể tỉnh lại hay không cũng không thể đoán trước được.

Nếu ông ta đưa Dương Thanh đến Hoàng tộc họ Đoàn, ai có thể đảm bảo thần y của Hoàng tộc họ Đoàn chịu ra tay cứu giúp hay không?
Cho dù chịu, Đoàn Hoàng sẽ đồng ý sao?
Dương Thanh có thể gặp nguy hiểm nữa không, Mã Siêu cũng không dám chắc được.

“Chú có thể đảm bảo với cháu nhất định sẽ không để cậu Thanh gặp nguy hiểm!”
Đoàn Vô Nhai nghiêm túc nói, sau đó tiếp tục: “Không giấu diếm gì cháu, chú bây giờ là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong Hoàng tộc họ Đoàn, cũng là người thừa kế Hoàng tộc họ Đoàn”.


“Có thể nói ở Hoàng tộc họ Đoàn, ngoại bố chú Đoàn Hoàng ra, mọi người đều phải nghe theo lệnh của chú, nếu cháu tin tưởng chú thì nên tin chú có thể bảo vệ được cậu Thanh”.

Mã Siêu có thể cảm nhận được Đoàn Vô Nhai thật sự muốn giúp đỡ Dương Thanh, nhưng anh †a hiểu rất rõ tình hình bây giờ, thực lực Dương Thanh thể hiện ra lúc trước nhất định sẽ bị bốn Hoàng tộc biết.

Dương Thanh còn trẻ như vậy đã có thực lực đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, chính là một †ồn tại như kho báu với những gia tộc hàng đầu.

Còn trẻ tuổi mà đã có thiên phú võ thuật đáng sợ như thế, chắc hẳn dù là cao thủ Thần Cảnh nào cũng muốn tìm hiểu bí mật trên người Dương Thanh.

Dù Đoàn Vô Nhai đáng tin tưởng, nhưng dẫu sao thời gian bọn họ quen biết còn quá ngắn, nhiều nhất chỉ mới có một ngày hôm nay thôi.

Dù ai cũng không thể đảm bảo nếu để Đoàn Vô Nhai đưa Dương Thanh đi sẽ xảy ra chuyện gì.

“Xin lỗi!”
Mã Siêu áy náy nói.


Anh ta không dám lấy mạng sống của Dương Thanh ra mạo hiểm.

Đoàn Vô Nhai còn muốn kiên trì: “Siêu, chú có thể hiểu nỗi lo lắng của cháu, nhưng cháu cũng: phải hiểu tình hình của cậu Thanh bây giờ rất nguy hiểm, rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không đều không đoán trước được”.

“Chậm trề càng lâu, cậu Thanh sẽ càng nguy hiểm, ngay cả thần y nhỏ cũng không thể cứu chữa, chẳng lẽ cháu còn muốn đợi nữa sao?”
Nghe Đoàn Vô Nhai nói xong, Mã Siêu hơi dao động, anh ta theo bản năng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.

Trên khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của Phùng Tiểu Uyển tràn đầy vẻ không cam lòng, còn nồng đậm đau thương.

“Anh Siêu, em đã cố gắng hết sức rồi, thật sự không biết lúc nào anh Thanh có thể tỉnh lại”.

Phùng Tiểu Uyển đỏ mắt nói với Mã Siêu.

Mã Siêu lập tức cảm thấy cực kỳ áp lực, theo suy nghĩ của anh ta, Phùng Tiểu Uyển chính là người duy nhất có thể chữa khỏi cho Dương Thanh.

Nhưng bây giờ, dường như hy vọng duy nhất này đã tan vỡ rồi.

Anh ta cũng không biết rốt cuộc Hoàng tộc họ Đoàn có thể chữa khỏi cho Dương Thanh không, anh ta chỉ biết một khi Dương Thanh đi tới Hoàng tộc họ Đoàn, tình cảnh sẽ cực kỳ nguy hiểm..

 
Chương 1980: 1980: Chương 1990





Nhưng nếu không đến Hoàng tộc họ Đoàn, tiếp tục chậm trễ nữa, tình trạng của Dương Thanh có thể sẽ chuyển biến xấu đi không?
Anh ta cảm thấy cực kỳ mâu thuần, không muốn để Dương Thanh đến Hoàng tộc họ Đoàn, lại muốn để Dương Thanh đến Hoàng tộc họ Đoàn.

Đoàn Vô Nhai cũng không nói thêm gì nữa, ông ta thật sự muốn để thần y của Hoàng tộc họ Đoàn chữa khỏi cho Dương Thanh, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô trước đó, Dương Thanh để ông ta một mình đối mặt với sáu cao thủ Thần Cảnh, thật ra là vì rèn luyện võ thuật của ông ta.

Bây giờ tuy ông ta chưa đột phá Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng ông ta có thể cảm nhận được mình đã cách Thần cảnh đỉnh phong rất gần rồi.

Nếu không có Dương Thanh, sẽ không có ông †a bây giờ, nói không chừng ông ta đã bị cao thủ của Hoàng tộc họ Long ám sát rồi.

Ông ta cảm thấy Dương Thanh có ơn với mình, cho nên ông ta không muốn Dương Thanh chết, chỉ thế mà thôi.

“Được, cháu đồng ý để chú đưa anh Thanh đi!”
Một lúc lâu sau đó, cuối cùng Mã Siêu cũng lên tiếng.


Nếu không phải không còn sự lựa chọn nào khác, sao anh ta có thể đồng ý được?
Đoàn Vô Nhai cũng hơi bất ngờ, không ngờ Mã Siêu lại thật sự đồng ý, trong mắt còn có mấy phần cảm động, rõ ràng là Mã Siêu đã tin tưởng ông ta mới có thể đưa ra quyết định như vậy.

“Cháu yên tâm, cho dù chú có liêu cái mạng này cũng nhất định sẽ không để bất cứ một ai làm hại đến cậu Thanh!”
Đoàn Vô Nhai cực kỳ kiên định nói.

Mã Siêu gật đầu: “Cháu tin tưởng chúi”
“Cháu muốn đến Hoàng tộc họ Đoàn cùng chú không?”
Đoàn Vô Nhai bỗng nhiên hỏi thêm.

Mã Siêu lắc đầu không chút do dự, chợt mỉm cười: “Anh Thanh không có ở đây, cháu muốn bảo vệ người nhà của anh ấy thay anh ấy, nếu anh Thanh thật sự gặp nguy hiểm gì…”
Nói đến đây, Mã Siêu chợt dừng lại, sau khi im lặng hai giây, trong mắt anh ta hiện lên ánh sáng hung ác, cực kỳ cứng rần nói: “Nếu anh Thanh xảy ra chuyện, cháu sẽ không đi báo thù, cháu sẽ trốn đi, nghĩ cách khiến mình trở nên mạnh mẽ”.


Lời anh ta nói cực kỳ lạnh lẽo, ngay cả Đoàn Vô Nhai cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Đương nhiên Đoàn Vô Nhai hiểu không phải Mã Siêu đang uy hiếp mình, mà là nói lời xuất phát từ đáy lòng thôi.

Mã Siêu lấy thực lực Thần Cảnh sơ kỳ, dùng hết thủ đoạn sẽ có thể đấu một trận với cao thủ ‘Thần Cảnh đỉnh phong, quan trọng là anh ta còn rất trẻ, thiên tài võ thuật như vậy, nếu cho anh ta thời gian, nhất định có thể hơn cả Thần Cảnh đỉnh phong.

“Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ không để xảy ra chuyện như thế đâu!”
Đoàn Vô Nhai nghiêm túc nói.

Mã Siêu gật đầu, trong mắt mang theo chút cầu xin, thành khẩn nói: “Nhờ cả vào chúi”
“Được!”
Đoàn Vô Nhai gật đầu.

“Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ chú dân anh Thanh đến Hoàng tộc họ Đoàn ngay đi!”
Mã Siêu thúc giục.

“Không thành vấn đề, bây giờ chú sẽ sắp xếp mọi chuyện, để đảm bảo sau khi đến Hoàng tộc họ Đoàn, cậu Thanh có thể được chữa trị ngay lập tức!”.

 
Chương 1981: 1981: Chương 1991





Đoàn Vô Nhai dứt khoát lấy điện thoại ra, bắt đầu tự mình sắp xếp.

Nhìn thấy Đoàn Vô Nhai có lòng như vậy, Mã Siêu cũng yên tâm hơn.

Sau đó, Đoàn Vô Nhai đưa Dương Thanh đi, còn để hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng Tộc họ Đoàn lại Yến Đô, âm thầm bảo vệ người nhà của Dương Thanh.

Mã Siêu cũng không từ chối, dù sao tình hình Yến Đô bây giờ rất gay go, ai cũng không thể đảm bảo sau khi Dương Thanh không còn ở đây, mấy “con chuột” trốn trong bóng tối sẽ không có ý đồ xấu với người nhà của Dương Thanh.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi đáp xuống tại sân bay quốc tế Yến Đô.

Gần như chưa được bao lâu, lại có hai chiếc máy bay tư nhân đáp xuống.

“Bạch Vương!”
“Mã Vương!”
“Tiết Vương!”

Trên mỗi một chiếc máy bay tư nhân đều có mấy cao thủ võ thuật đi xuống, sau khi nhìn thấy nhau thì đều cất tiếng chào hỏi.

Ba nhóm người này là ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đích thân dẫn cao thủ trong gia tộc đến Yến Đô.

“Nhiều năm trôi qua, cuối cùng chủ Vương tộc chúng ta cũng đến Yến Đô một lần nữa rồi!”
Bạch Vương cảm khái cất lời.

‘Trăm năm trước, sau khi gia tộc của bọn họ bị người kia một mình đánh bại, đồng thời giáng thành Vương tộc, những chủ Vương tộc này cũng chưa từng quay lại Yến Đô.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên chủ Vương tộc quay lại Yến Đô sau trăm năm.

“Đúng thết Cuối cùng chúng ta cũng đến rồi!”
Tiết Vương cũng tỏ vẻ cảm khái, trong mắt còn lộ ra chút kích động.

Lúc này bọn họ đều không biết Lưu lão quái, hy vọng duy nhất của bọn họ hoàn toàn không thể giải quyết Dương Thanh giúp bọn họ, thậm chí còn suýt bị Dương Thanh giết chết.


Nếu không phải Miêu Thành có cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến, Lưu lão quái đã chết không có chỗ chôn rồi.

“Bạch Vương, liên lạc với Lưu lão quái nhanh lên, chäc ông ta đã giết Dương Thanh rồi chứ?”
Mã Vương sốt ruột thúc giục.

Lão ta mong chờ được nắm giữ Đế Thôn lắm rồi.

“Vương tộc đã chờ đợi ngày này tròn một trăm năm!”
Tiết Vương kích động nói.

Bạch Vương cũng vậy, cười thật to: “Được, tôi sẽ liên lạc với Lưu lão quái ngay!”
Dứt lời, lão ta gọi điện thoại.

Lần thứ nhất, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!
Lần thứ hai, không liên lạc được!
Lần thứ ba vẫn không liên lạc được!
Nụ cười trên mặt Bạch Vương tắt ngúm, lão ta cứng đờ nói: “Tại sao Lưu lão quái không nghe máy tôi?”
Không hiểu sao Bạch Vương đột nhiên có dự cảm rất xấu..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom