Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 1942: 1942: Chương 1952





“Hôm nay vốn là ngày tổ chức cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, chẳng qua là sàn đấu bị hủy thôi.

Ai quy định không có sàn đấu thì không thể tiếp tục đấu võ?”
Diệp Xung cười nói.

Lúc nào anh ta cũng trưng ra vẻ mặt tươi cười giả dối.

Long Khoa cũng lên tiếng: “Không sai! Hôm nay chúng ta tập trung ở đây vốn là để đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.

Vậy thì nhất định phải tiến hành đấu võ tiếp, đến khi chọn được Vương của Yến Đô mới thôi!”
Hoa Anh Kiệt lạnh lùng nhìn Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu, híp mắt hỏi: “Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan định đối địch với Hiệp hội Võ thuật sao?”
“Ông tự đánh giá cao mình quá đấy!”
Đoàn Vô Nhai cười lạnh nói: “Đúng là Hiệp hội Võ thuật rất mạnh, nhưng đừng quên ở đây là Chiêu Châu, một thế lực nước ngoài chưa có tư cách khoa chân múa tay đâu!”
“Ông tưởng Hoàng tộc họ Đoàn chúng tôi sợ Hiệp hội Võ thuật của ông à? Đối dịch với các ông thì đã sao?”
Thượng Quan Nhu cũng không hề e ngại: “Ông nghĩ Hoàng tộc Thượng Quan dễ ức hiếp hả? Dù có chiến một trận chúng tôi cũng không sợ đâu!”
“Được, được lắm!”

Hoa Anh Kiệt tức điên lên, nghiến răng nói: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Đợi tôi đoạt được Đế Thôn sẽ bắt Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan các người ra xử lý đầu tiên!”
Hoa Anh Kiệt không thèm che giấu tham vọng với Đế Thôn, cao giọng uy hiếp.

Nghe vậy, sắc mặt đám cao thủ của bốn Hoàng tộc đều trở nên khó coi.

Nhất là Long Khoa và Diệp Xung.

Bọn họ vốn định mượn tay Hiệp hội Võ thuật làm suy yếu Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan.

Nhưng hiện giờ xem ra, chưa chắc lão ta sẽ liên thủ với họ.

Hoa Anh Kiệt quá mạnh, cũng quá kiêu ngạo, tựa như đã chạm được tới Đế Thôn.

“Hội trưởng Hoa yên tâm, dù Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn đối đầu với Hiệp hội Võ thuật, Hoàng tộc họ Long chúng tôi cũng sẽ không trở thành kẻ địch với các ông”.

Long Khoa cười nói.


Dù sao Hoa Anh Kiệt cùng từng được Hoàng tộc họ Long giúp đỡ.

Nếu lão ta thật sự có thể khiến Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn suy yếu, Hoàng tộc họ Long không ngại tạm thời hợp tác với Hiệp hội Võ thuật.

Diệp Xung cũng cười nói: “Hoàng tộc họ Diệp cũng sẽ không đối địch Hiệp hội Võ thuật!”
Hoa Anh Kiệt lại ngó lơ bọn họ, chỉ lạnh lùng nhìn Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhi: “Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, lập tức cút khỏi Yến Đô, tôi có thể tha cho hai Hoàng tộc các người!”
Các cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan đều sa sầm mặt.

Hoa Anh Kiệt quá ngông cuồng, không hề coi bọn họ ra gì.

“Ông muốn chết hả?”
Đoàn Vô Nhai gầm lên, khí tức Thần Cảnh hậu kỳ chợt bộc phát.

Mấy cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Đoàn sau lưng ông ta cũng thể hiện khí thế mạnh nhất.

Cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan cũng bộc phát khí thế, chuẩn bị giao đấu với Hiệp hội Võ thuật.

Dương Thanh lạnh lùng quan sát, không hề nhúng tay, chỉ tập trung khôi phục thực lực thật nhanh.

Mặc dù giao đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh giúp anh rèn luyện nhưng lại mất sức quá nhiều, còn khiến anh bị thương không nhẹ..

 
Chương 1943: 1943: Chương 1953





Bây giờ, nếu Hiệp hội Võ thuật liên thủ với Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long, chưa chắc anh sẽ có thể dễ dàng chém giết Hoa Anh Kiệt.

Tranh thủ Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc.

Thượng Quan đang câu giờ, anh nhất định phải nghĩ cách khôi phục thực lực.

“Đoàn Vô Nhai, Thượng Quan Như, hai người định khai chiến luôn à?”
Long Khoa cũng bước lên một bước.

Các cao.

thủ của Hoàng tộc họ Long phía sau đều nhìn chăm chảm cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp cũng bộc lộ khí thế võ thuật, định trấn áp Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan.

Thoáng chốc, cả không gian đều tràn ngập áp lực của cao thủ Thần Cảnh.

Đám cao thủ Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan lại càng hốt hoảng.


Hiện giờ phe bọn họ chỉ có hai thế lực lớn, đối phương có tận ba thế lực lớn.

So về số lượng cao thủ Thần Cảnh, bọn họ đã thua thiệt rất nhiều.

“Các người quyết định muốn liên thủ với thế lực nước ngoài đấu với chúng tôi sao?”
Đoàn Vô Nhai híp mắt hỏi.

Tính ra, bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu mới là một phe, lẽ ra phải liên thủ cùng trấn áp Hiệp hội Võ thuật mới đúng.

Vậy mà hiện giờ Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp lại lựa chọn về phe của Hiệp hội Võ thuật.

“Đoàn Vô Nhai, đừng có nói nhảm.

Sao lại nói là liên thủ với thế lực nước ngoài?”
Long Khoa cười lạnh nói: “Hiệp hội Võ thuật vốn là thế lực của Chiêu Châu, Hội trưởng Hoa cũng là người Chiêu Châu trở về tổ quốc, sao lại là thế lực nước ngoài?”
Tuy Diệp Xung không lên tiếng nhưng vẻ mặt tươi cười giả dối kia cũng tỏ thái độ đồng tình với Long Khoa.

Trong mắt Hoa Anh Kiệt lóe lên tia khinh thường, lạnh giọng nói: “Hôm nay các thế lực tập hợp là để thi đấu giành ngôi Vương của Yến Đô.


Chuyện đến nước này, tốt nhất các thế lực cùng phái người ra đấu, người chiến thắng cuối cùng chính là Vương của Yến Đô, thế nào?”
Lão ta không chờ nổi nữa, chỉ muốn mau chóng kế thừa Đế Thôn.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều bực bội.

Bọn họ đã tỏ ý muốn liên thủ với Hoa Anh Kiệt, chỉ cần thành công liên thủ, Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tổn thất nặng nề, còn bị loại bỏ hoàn toàn.

Thế nhưng bây giờ, Hoa Anh Kiệt lại đê nghị năm thế lực lớn nhất đồng thời giao chiến phân thẳng bại.

Chẳng phải nghĩa là bọn họ cũng phải đối phó lấn nhau sao?
“Hội trưởng Hoa, tôi đề nghị vẫn nên giải quyết Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan trước.

Sau đó chúng ta lại thương lượng tổ chức cuộc đấu giành ngôi Vương sau”.

Long Khoa lên tiếng.

Diệp Xung cũng nói: “Tôi cũng thấy nên giải quyết Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan trước”.

“Câm miệng!”
Hoa Anh Kiệt quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám cao thủ Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp: “Các người tưởng tôi không biết các người đang có ý đồ gì sao?”
“Các người dám tính toán sau lưng tôi, muốn chết hả?”
Dứt lời, toàn thân lão ta toát ra khí tức Thần Cảnh đỉnh phong..

 
Chương 1944: 1944: Chương 1954





Sắc mặt đám cao thủ của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều trở nên trắng bệch.

Long Khoa và Diệp Xung lại càng giận méo mặt.

Bọn họ chủ động lấy lòng Hiệp hội Võ thuật, kết quả lại bị người ta ghẻ lạnh.

“Hội trưởng Hoa, ông hiểu lầm rồi.

Chúng tôi không hề có ý định lợi dụng ông, mà là…”
Long Khoa vội vàng giải thích nhưng lại bị Hoa Anh Kiệt chen ngang: “Tôi có nói các người muốn lợi dụng tôi đâu?”
“Hay là các người vốn muốn lợi dụng Hiệp hội Võ thuật đối phó Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan cho các người?”
Hoa Anh Kiệt lạnh giọng chất vấn.

SIỐI LOIE 8 Long Khoa hốt hoảng, lắp bắp nói không nên lời.

Diệp Xung thầm măng đồng đội heo, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói: “Nếu Hội trưởng Hoa đã muốn các thế lực đồng thời giao đấu, Hoàng tộc họ Diệp đồng ý!”
Diệp Xung không dám không đồng ý, sợ bị Hoa Anh Kiệt nhằm vào.


Hơn nữa, dù các thế lực cùng giao đấu như Hoa Anh Kiệt nói cũng chẳng khác gì bọn họ liên thủ đối phó Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan trước.

Chỉ là, họ vốn chỉ muốn Hiệp hội Võ thuật ra tay đàn áp Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan, đồng thời cũng có thể mượn tay cao thủ của hai Hoàng tộc này đối phó Hoa Anh Kiệt.

Nếu ý đồ này đã bị Hoa Anh Kiệt nhìn ra được, vậy thì có gì khác biệt với đề nghị của lão ta, nói không chừng vẫn còn hi vọng.

Hoa Anh Kiệt không thèm nhìn Diệp Xung, quay sang hỏi Đoàn Vô Nhai: “Dám không?”
Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu đều đang rất do dự.

Bọn họ tự biết dù cao thủ đứng đầu hai nhà bọn họ liên thủ cũng không đánh lại Hoa Anh Kiệt.

Nếu bọn họ đồng ý, chắc chắn ba thế lực lớn kia sẽ liên thủ đối phó bọn họ trước.

Nhưng nếu từ chối, đối phương vẫn sẽ ra tay với họ.

Dường như đồng ý hay không đã không còn quan trọng nữa.


“Vậy thì chiến đi!”
Đoàn Vô Nhai liếc nhìn Thượng Quan Nhu rồi đáp.

“Tốt!”
Hoa Anh Kiệt bỗng đạp mạnh xuống đất, vô số đá vụn bay lên.

“Phập phập phập…”
Những viên đá vụn kia cứ như đạn bắn ra mặt đất xung quanh.

Sau đó, mặt đất xuất hiện một hình tròn đường kính khoảng hai mươi mét.

“Dùng đường tròn này làm ranh giới sàn đấu.

Người nào bước ra đều bị loại, mọi người có ý kiến gì không?”
Hoa Anh Kiệt lạnh giọng hỏi.

Đám người đồng loạt lắc đầu.

Đến giờ phút này, bọn họ làm gì có cửa nêu ý kiến?
Hiệp hội Võ thuật có bốn cao thủ Thần Cảnh.

Hoàng tộc họ Diệp có hai cao thủ Thần Cảnh..

 
Chương 1945: 1945: Chương 1955





Ba Hoàng tộc còn lại, mỗi nhà có ba cao thủ Thần Cảnh.

Nhưng tất cả đều biết rõ, tạm thời Hiệp hội Võ thuật sẽ liên thủ với Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp.

Bởi vậy, phe của Hoa Anh Kiệt sẽ có chín cao thủ Thần Cảnh.

Còn Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan chỉ có sáu cao thủ Thần Cảnh.

Ngoài ra chỉ còn lại Dương Thanh và Mã Siêu.

Mã Siêu bị thương nặng, không còn sức đấu tiếp, chỉ còn Dương Thanh vẫn có thể đấu.

“Nếu mọi người đều không có ý kiến, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô sẽ tiếp tục!”
Dứt lời, Hoa Anh Kiệt lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.

Gần như cùng lúc, cao thủ Thần Cảnh của các thế lực đều ra tay.

Quả nhiên vừa bắt đầu, cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật đều nhăm vào người của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan.


Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo.

Tuy anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng đã có chút sức lực, Hoa Anh Kiệt khó có thể đánh bại anh.

“Đến đúng lúc lắm!”
Dương Thanh lạnh giọng nói, giơ tay ra đòn, vọt lên nghênh chiến.

“Bịch bịch bịch!”
Dương Thanh và Hoa Anh Kiệt va chạm, năng lượng khủng bố như xé rách cả bầu trời.

Các cao thủ khác cũng lao vào chiến đấu.

Đoàn Vô Nhai có thực lực Thân Cảnh hậu kỳ, cũng là người có thực lực chỉ đứng sau Hoa Anh Kiệt.

Ngay từ đầu, ông ta đã tấn công Long Khoa có thực lực Thần Cảnh trung kỳ.

Long Khoa biết mình không đánh lại, gào lên: “Đối phó Đoàn Vô Nhai đãi”
Hai cao thủ của Hoàng tộc họ Long đồng loạt xông tới Đoàn Vô Nhai.


Hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Đoàn chia ra hai bên theo sát Đoàn Vô Nhai.

Đối phương muốn liên thủ đối phó Đoàn Vô Nhai, đương nhiên bọn họ không thể để đối phương được như ý.

Hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp cũng xông tới chỗ hai cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan.

Còn ba cao thủ của Hiệp hội Võ thuật chia ra, một người đấu Đoàn Vô Nhai, hai người đối phó cao thủ còn lại của Hoàng tộc Thượng Quan.

Trận quyết chiến giành ngôi Vương của Yến Đô chính thức bắt đầu!
Thượng Quan Nhu chỉ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ nhưng lúc này lại có khí thế Thần Cảnh trung kỳ, không hề thua kém cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc.

“Cút ral”
Gô ta nổi giận quát lớn, cơ thể lướt qua giữa hai cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, tung chưởng về phía Diệp Xung.

“Bịch!”
Diệp Xung là cao thủ bán bộ Thần Cảnh, mặc dù lúc này cũng bộc phát ra được thực lực Thần Cảnh sơ kỳ nhưng dù sao vẫn chưa thực sự bước vào Thần Cảnh.

Anh ta trúng một chưởng của Thượng Quan Nhu, phun máu bay thẳng ra khỏi vòng tròn như con diều đứt dây.

“Thượng Quan Nhui”
Diệp Xung là người đầu tiên bị loại, giận dữ gầm lên.

Vẻ mặt tươi cười giả dối đã biến mất, không còn bộ dạng ôn tồn lịch sự như trước..

 
Chương 1946: 1946: Chương 1956





Thượng Quan Nhu không thèm nhìn anh ta, sau khi loại được Diệp Xung lại tấn công một cao thủ Hoàng tộc họ Diệp khác.

Hai cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan liên thủ với Thượng Quan Nhu đánh cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.

“Bịch bịch bịch!”
Các đòn tấn công mạnh mẽ không ngừng được tung ra.

Nhưng đúng lúc này, hai cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật lao tới, không thèm nói nhảm dứt khoát dồn sức công kích cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan.

“Bịch bịch bịch!”
Ba cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan không thể đấu lại bốn cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Diệp, đều bị đẩy lùi ra xa mấy mét, sắp bị dồn ra ngoài vòng tròn.

“Giết!”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp hét lớn, thừa thắng xông lên.

Diệp Xung được bọn họ bảo vệ mà vẫn bị Thượng Quan Nhu loại ra đầu tiên khiến họ vô.


cùng tức giận, liên thủ đồn đánh Thượng Quan Nhu.

“Cô chủ cẩn thận!”
Hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc Thượng Quan thấy thế lập tức hoảng sợ muốn chạy tới giúp đỡ, nhưng lại bị hai cao thủ của Hiệp hội Võ thuật giữ chân.

Bọn họ chỉ có thể bỏ mặc Thượng Quan Nhu tiếp tục nghênh chiến.

“Chết tiệt!”
Thượng Quan Nhu nghiến răng, cánh tay mềm mại đột nhiên bộc phát sức mạnh cực kỳ khủng khiếp tấn công một cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp.

Cho dù bị loại, cô ta cũng muốn kéo theo một cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.

“Bịchl”
Một chưởng của cô ta đánh bay một cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.

“Bịch!”

Ngay khi cô ta đánh trúng đối phương, cao thủ Hoàng tộc họ Diệp còn lại có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ cũng đánh trúng cô ta.

Thượng Quan Nhu phun máu, cơ thể bay thẳng ra ngoài vòng tròn.

“Bịch!”
Cô ta rơi xuống mặt đất ở ngoài vòng chiến.

Cao thủ Hoàng tộc họ Diệp bị cô ta đánh trúng cũng bị loại, cô ta thở phào một hơi.

Mặc dù bị thương nặng nhưng mới chỉ Thần Cảnh sơ kỳ mà cô ta lại có thể loại được hai cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, tuy trong đó có một tên chỉ mới là bán bộ Thần Cảnh.

“Thượng Quan Nhu, không ngờ chị cũng có ngày hôm nay.

Diệp Xung thấy cô ta bị loại, đắc ý nói.

Anh ta biết Thượng Quan Nhu bị cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hoàng tộc họ Diệp đánh bị thương nặng, chỉ sợ nền tảng võ thuật cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Thượng Quan Nhu lạnh lùng nhìn anh ta, lau đi vết máu trên khóe môi, châm chọc nói: “Dù tôi không thăng cũng loại được hai người của Hoàng tộc họ Diệp, cậu còn là người đầu tiên bị loại.

Đừng có tỏ vẻ kiêu ngạo đáng thương trước mặt tôi nữa!”
“Cô.”.

 
Chương 1947: 1947: Chương 1957





Diệp Xung tức điên lên nhưng lại không làm gì được.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp bị loại cũng lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nhu, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Ông ta chợt nghĩ nếu bây giờ lấy mạng Thượng Quan Nhu có thể đổ cho bị thương trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.

Nghĩ vậy, ông ta bèn thì thầm bên tai Diệp Xung vài câu.

Diệp Xung kinh hãi hỏi lại: “Ông năm chắc được bao nhiêu?”
Người này có thực lực Thần Cảnh trung kỳ, ít nhất so về cảnh giới cũng cao hơn Thượng Quan Nhu.

Trừ phi chắc thắng, nếu không Diệp Xung sẽ không dám ra tay với Thượng Quan Nhu.

Dù sao Thượng Quan Nhu cũng là người có thiên phú mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Hoàng tộc Thượng Quan.

Nếu cô ta bỏ mạng ở đây, Hoàng tộc Thượng Quan nhất định sẽ nổi trận lôi đình.


Thượng Quan Nhu chết thì thôi, nhưng nếu không giết được cô ta, còn bị phát hiện cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp muốn giết cô ta ở ngoài trận đấu, sợ là sẽ khiến hai Hoàng tộc trở mặt.

Thượng Quan Nhu không biết đối phương đang nói gì nhưng lại có dự cảm chẳng lành, lông mày nhíu chặt.

“80%!”
Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia đáp.

Ánh mắt Diệp Xung trở nên dữ tợn, cắn răng nói: “Tốt! Vậy thì giao cho ông!”
“Vâng thưa điện hại”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp vội vàng đáp.

Ngay sau đó, ông ta đột nhiên biến mất.

Thượng Quan Nhu vẫn luôn cảnh giác quan sát đối phương nên khi ông ta lao tới, cô ta lập tức hiểu ra đối phương muốn giết mình.

“Diệp Xung!”
Cô ta nổi giận quát tháo, hội tụ toàn bộ sức mạnh ở đùi, đạp mạnh xuống đất định chạy đi.


Nhưng cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đã dám giết cô ta, đương nhiên phải nắm chắc phần thắng.

Còn Thượng Quan Nhu lại bị thương nặng từ cuộc chiến vừa rồi, thực lực giảm mạnh, không thể tránh được công kích của đối phương.

“Bịch!”
Cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đấm thẳng vào ngực Thượng Quan Nhu.

“Phụt!”
Cô ta phun máu, bị đánh bay ngược ra ngoài.

Giây phút cô ta rơi xuống đất, cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp lại vọt lên, hung ác nói: “Chết đi!”
Ông ta giơ chân định đạp xuống đầu Thượng Quan Nhu.

Diệp Xung hưng phấn tin tưởng Thượng Quan Nhu sẽ đi đời.

Chỉ cần cô ta chết, anh ta sẽ trở thành người có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong thế hệ trẻ của cả bốn Hoàng tộc.

Thượng Quan Nhu bị đấm bay, cảm thấy ruột gan đều nhộn nhạo, võ thuật lập tức bị phế bỏ, vẻ mặt tuyệt vọng.

Cô ta trợn ngược mắt nhìn bàn chân của cao.

thủ Thần Cảnh trung kỳ đang đạp xuống đầu mình..

 
Chương 1948: 1948: Chương 1958





Cô ta biết mình thực sự phải chết rồi.

Thế nhưng cô ta mới tròn ba mươi tuổi, trẻ như vậy đã trở thành người có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong thế hệ trẻ của bốn Hoàng tộc.

Cô ta không cam lòng bị người ta giãm chết như Vậy.

Không cam lòng!
“Phập!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữa trán cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp đột nhiên xuất hiện một lỗ máu.

Bàn chân của ông ta chỉ còn cách đầu Thượng Quan Nhu vài centimet.

“Uỳnh!”
Cơ thể ông ta ngã lăn ra đất.

Diệp Xung sợ ngây người, không thể tin nổi nhìn cao thủ gia tộc vừa nói với mình nắm chắc 80% giết được Thượng Quan Nhu.

Thượng Quan Nhu cũng kinh ngạc, không ngờ mình vẫn còn sống.


Nhưng tất cả mọi người đều đang hỗn chiến, rốt cuộc là ai đã cứu cô ta?
Thượng Quan Nhu cảm thấy may mãn vì đã thoát chết, trong lòng khiếp sợ.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp kia có thực lực Thần Cảnh trung kỳ.

Người có thể giết ông ta chỉ bằng một đòn là cao thủ kinh khủng cỡ nào?
Gô ta bỗng nghĩ đến một người, vô thức nhìn sang.

Quả nhiên Hoa Anh Kiệt giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, đấu với tôi còn dám phân tâm.

Gậu tưởng tôi dễ bắt nạt lắm hả?”
Dương Thanh cười lạnh: “Muốn trách chỉ có thể trách ông không đủ thực lực”.

“Khốn kiếp, cậu chết đi!”
Hoa Anh Kiệt bị chọc giận, khí tức trên người càng mãnh liệt hơn, càn quét về phía Dương Thanh.

Mặc dù cuộc nói chuyện giữa hai người không rõ ràng lắm nhưng Thượng Quan Nhu đã biết người vừa giết cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp chính là Dương Thanh.


Diệp Xung cũng biết được chân tướng, vẻ mặt khó coi.

Lần này đến Yến Đô chỉ có hai cao thủ Thần Cảnh hộ tống anh ta, bây giờ một người đã chết.

Tuy chỉ chết một người nhưng lại gây ra tổn thất cực lớn cho Hoàng tộc họ Diệp.

Số lượng cao thủ Thần Cảnh của bọn họ vốn không nhiều, mất một người cũng khiến thực lực của Hoàng tộc họ Diệp bị suy giảm.

“Diệp Xung!”
Thượng Quan Nhu căm tức nhìn chằm chằm Diệp Xung: “Sao cậu dám sai cao thủ của mình giết tôi.

Cậu muốn gây chiến giữa Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Diệp sao?”
Diệp Xung vội vàng phủ nhận: “Chị đừng có vu oan cho tôi.

Tôi thừa nhận là cao thủ Hoàng tộc họ Diệp ra tay với chị, nhưng chuyện này không hề liên quan tới tôi”.

“Hơn nữa, ai nói ông ta đánh chị vì muốn lấy mạng chị?”
“Cái này phải để tôi hỏi chị mới đúng.

Chị dám âm thầm cấu kết với Dương Thanh giết hại cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp, món nợ này phải tính thế nào?”
Thượng Quan Nhu bị sự vô sỉ của Diệp Xung chọc tức.

Nếu không vì đang bị thương nặng, đến cả nền tảng võ thuật cũng có thể bị ảnh hưởng, cô ta chắc chắn sẽ tự tay tiêu diệt tên khốn dối trá vô liêm sỉ này..

 
Chương 1949: 1949: Chương 1959





“Cậu đừng nói bậy.

Tôi mới quen biết cậu Thanh chưa lâu, sao lại nói chúng tôi cấu kết giết cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp các cậu?”
Thượng Quan Nhu giận dữ nói: “Hơn nữa, tôi vốn bị cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của các cậu đánh bị thương nặng, vốn đã nguy hiểm lắm rồi.

Các cậu còn ra tay với tôi ở ngoài vòng chiến, không phải muốn dồn tôi vào chỗ chết thì là gì?”
“Cậu thì hay rồi, bây giờ lật lọng vu oan cho tôi và cậu Thanh cấu kết giết cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp nhà cậu”.

“Trước mặt cậu Thanh, cao thủ Thần Cảnh trung kỳ còn chẳng có tư cách xác giày cho cậu ấy, đáng để cậu ấy phải cấu kết với tôi để giết sao?”
“Đương nhiên, cậu cứ cho rằng tôi cấu kết với cậu Thanh tiêu diệt cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp nhà cậu cũng được.

Muốn đấu thì đấu, Hoàng tộc Thượng Quan có gì phải sợ Hoàng tộc họ Diệp các cậu?”
Thượng Quan Nhu nổi giận nói.

Diệp Xung bỗng thấy bối rối.

Tuy lời Thượng Quan Nhu nói không có chứng cứ xác thực nhưng các Hoàng tộc nhất định sẽ nhìn ra được chân tướng.

Thượng Quan Nhu là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc Thượng Quan, lại được Thượng Quan Hoàng cưng chiều hết mực.


Nếu lão ta biết Diệp Xung sai người giết Thượng Quan Nhụ, rất có thể sẽ nổi trận lôi đình giết tới tận cửa Hoàng tộc họ Diệp.

Nghĩ tới đây, anh ta thấp thỏm lo sợ.

Trong bốn Hoàng tộc, thực lực của Hoàng tộc họ Diệp tương đối yếu.

Nếu Hoàng tộc Thượng Quan muốn khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Diệp sẽ không có phần thắng.

Quan trọng là hôm nay, Thượng Quan Nhu đã tạo dựng quan hệ với Dương Thanh.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp định giết cô ta cũng bị Dương Thanh đoạt mạng.

Nếu hai Hoàng tộc khai chiến, nhất định Dương Thanh cũng sẽ tham gia.

Bây giờ Dương Thanh bị thương nặng vẫn có thể đấu với Hoa Anh Kiệt, chẳng phải nghĩa là thực lực của Dương Thanh ít nhất cũng phải ngang bằng người đứng đầu Hoàng tộc sao?
Diệp Xung càng nghĩ càng hoảng loạn.

“Chị Thượng Quan!”

Đúng lúc này, Mã Siêu đi tới bên cạnh Thượng Quan Nhu, lấy một bình sứ đổ ra một viên thuốc màu đen.

“Anh Thanh bảo tôi đưa cho chị uống.

Nếu chị tin chúng tôi thì mau uống đi, thuốc này rất có ích với vết thương của chị”.

Mã Siêu đưa thuốc cho Thượng Quan Nhu.

Cô ta không hề do dự, lập tức uống vào khiến Mã Siêu rất bất ngờ.

“Cảm ơn cậu!”
Thượng Quan Nhu chân thành nói.

Mã Siêu hiếm khi nở nụ cười: “Đừng khách sáo!”
Thượng Quan Nhu hào sảng khiến anh ta có thiện cảm.

Hai bên quen biết chưa lâu nhưng cô ta lại không hề nghỉ ngờ viên thuốc này sẽ hại mình.

“Diệp Xung, cậu cứ đợi Hoàng tộc Thượng Quan trả thù đi!”
Thượng Quan Nhu uống thuốc xong, nhìn Diệp Xung hăm dọa, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Mã Siêu cũng lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi chưa từng gặp được kẻ nào dối trá như anh.

Sau này anh đổi tên thành Xung Dối Trá luôn đi”..

 
Chương 1950: 1950: Chương 1960





“Ha hai”
Thượng Quan Nhu không nhịn được cười phá lên, phối hợp nói: “Đề nghị của cậu Siêu không tệ!”
“Chết tiệt! Sao mày dám sỉ nhục tao?”
Diệp Xung giận dữ nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

“Đồ vô dụng! Ông đang chửi mày đấy, mày làm gì được ông?”
Mã Siêu không hề e sợ dù đang bị thương nặng.

Với tình hình hiện giờ gặp phải cao thủ Thần Cảnh có lẽ anh ta sẽ gặp nguy hiểm, nhưng muốn đánh bại Diệp Xung còn chưa bước vào Thần Cảnh lại dễ như trở bàn tay.

Nếu không phải sợ trở thành gánh nặng cho Dương Thanh, anh ta đã tham gia quyết chiến rồi.

Sau khi uống thuốc của Phùng Tiểu Uyển, anh †a cảm thấy vết thương đỡ hơn nhiều, thực lực cũng đang không ngừng khôi phục.

“Mày… mày… mày…”
Diệp Xung chỉ vào Mã Siêu, lắp bắp mãi không nói ra lời.


Anh ta chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, Mã Siêu và Thượng Quan Nhu đều là Thần Cảnh sơ kỳ.

Nếu Mã Siêu đánh hết sức còn có thể tương đương sức chiến đấu của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Dù hai người họ đều bị thương nặng, anh ta cũng không phải đối thủ.

“Mày cái gì? Bảo mày vô dụng còn khó chịu à?
Mã Siêu châm chọc nói: “Khó chịu thì tới giết tao đi?”
“Không phải vừa nãy mày hống hách lắm sao, còn ra lệnh cho cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp ra tay với chị Thượng Quan đang bị thương cơ mà?”
“Sao bây giờ lại sợ rồi?”
“Mày là đàn ông thì đến giết tao đi.

Nhưng tốt nhất mày phải nghĩ cho kỹ, tao sẽ không nương †ay đâu.

Dù sao anh Thanh cũng đã giết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp rồi, tao giết thêm một thiên tài của Hoàng tộc họ Diệp như mày cũng chẳng sao”.


Diệp Xung vốn đang rục rịch ra tay với Mã Siêu lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt tràn đầy kiêng kị.

“Mày cứ kiêu căng đi, đợi Dương Thanh bị hội trưởng Hoa giết rồi, tao xem mày còn kiêu căng kiểu gì?”
Diệp Xung nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bịch!”
Ngay sau đó, Hoa Anh Kiệt bị Dương Thanh đấm phun máu bay ra khỏi vòng quyết chiến.

Diệp Xung trợn tròn mắt, vẻ mặt bàng hoàng khó tin.

Mã Siêu và Thượng Quan Nhu đều nở nụ cười, Mã Siêu nhìn về phía Diệp Xung, hài hước nói: “Điều mày muốn nhìn thấy, có lế cả đời này cũng không thể thấy được đâu”.

Thượng Quan Nhu cũng nở nụ cười: “Diệp Xung, cậu Thanh là cao thủ từng giết chết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp, người nổi bật thế hệ thứ ba của Hoàng tộc họ Diệp là cậu không có ý định báo thù rửa hận cho cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp sao?”
Lời của Mã Siêu và Thượng Quan Nhu khiến sắc mặt Diệp Xung cực kỳ khó coi, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Đồng thời, Diệp Xung còn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Hoa Anh Kiệt là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng bị Dương Thanh đánh bại, như thế chẳng phải chứng minh thực lực của Dương Thanh tương đương với Diệp Hoàng sao?
Thực lực của Thượng Quan Hoàng cũng là như thế..

 
Chương 1951: 1951: Chương 1961





Nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp, với hai người Dương Thanh và Thượng Quan Hoàng, e rằng có thể càn quét cả Hoàng tộc họ Diệp cũng không chừng.

“Đương nhiên nếu Hoàng tộc họ Diệp dám nhằm vào cậu Thanh, Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn mình cậu Thanh chịu trận, có lẽ ông nội tôi sẽ rất sẵn lòng đến Hoàng tộc họ Diệp một chuyến cùng cậu ấy đấy”.

Thượng Quan Nhu cười híp mắt nói.

Diệp Xung vốn dĩ sợ nhất kết quả như vậy, lúc này Thượng Quan Nhu lại nhắc đến, khiến hai chân anh ta mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.

“Thượng Quan Nhụ, tôi biết lỗi rồi, tôi không nên nảy sinh ý đồ giết chị, xin chị rộng lòng tha thứ cho tôi lần này, sau này tôi không dám làm thế nữa đâu”.

Diệp Xung lộ vẻ thấp thỏm lo âu.

Không phải anh ta mềm yếu, mà là vì Dương Thanh quá mạnh, nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan thật sự khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Diệp vì sợ thua trận nhất định sẽ giao anh ta cho Hoàng tộc họ Thượng Quan xử lý.


Dù thiên phú võ thuật của anh ta là mạnh nhất trong lớp trẻ của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng so sánh với sự an toàn của cả Hoàng tộc, Hoàng tộc họ Diệp chắc chăn sẽ hy sinh anh ta.

Cho nên anh ta nhất định phải xin Thượng Quan Nhu tha thứ.

Thượng Quan Nhu phì cười một tiếng: “Tôi cũng không có năng lực lớn như vậy, cũng không thể quyết định được việc Hoàng tộc họ Thượng Quan có muốn ra tay với Hoàng tộc họ Diệp hay không, cậu vẫn nên cầu nguyện đi!”
Nhìn Diệp Xung quỳ trước mặt mình, Thượng Quan Nhu cảm thấy cực kỳ dễ chịu, thậm chí còn không hề nhận ra tình trạng thương tích của mình đã ổn định rồi.

Diệp Xung lập tức mặt xám như tro tàn, anh ta biết mình thật sự sắp xong đời rồi.

Cùng lúc đó trong vòng quyết chiến, Hoa Anh Kiệt bị một đòn tấn công mạnh của Dương Thanh làm đánh bay ra ngoài, phun máu, khí thế trên người lập tức yếu đi.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, những cao thủ Thần Cảnh khác cũng vô thức dừng chiến đấu, trợn mắt há mồm nhìn Hoa Anh Kiệt rơi ra khỏi vòng quyết chiến.

Không ngờ Hoa Anh Kiệt lại thua!

Thay vì nói đây là một trận đại chiến giữa các thế lực hàng đầu, không băng nói là trận chiến của Dương Thanh và Hoa Anh Kiệt thì đúng hơn.

Hoa Anh Kiệt cũng thua rồi, còn ai là đối thủ của Dương Thanh đây?
“Hay lắm!”
Đoàn Vô Nhai lập tức cười to, vẻ mặt cực kỳ kích động.

Bắt đầu từ khi ông ta quyết định muốn làm thân với Dương Thanh thì cũng đã từ bỏ việc tranh giành ngôi Vương của Yến Đô rồi, có Dương Thanh ở đây, ai có thể đấu với anh chứ?
Cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn đều tỏ vẻ kích động.

Ngược lại, Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long, và cả cao thủ của Hiệp hội Võ thuật thì đều tái hết cả mặt.

Trong vòng quyết chiến bây giờ, Hoàng tộc họ Đoàn còn lại một mình Đoàn Vô Nhai, Hoàng tộc họ Thượng Quan thì toàn quân bị diệt.

Về phía thế lực liên minh do Hoa Anh Kiệt đứng đầu, ngoài Hoàng tộc họ Diệp toàn quân bị diệt, vì ưu thế về số lượng cao thủ, Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật vẫn còn đủ thành viên, ngoại trừ Hoa Anh Kiệt vừa bị loại.

Bên phe Dương Thanh còn lại hai người!
Bên phe Hoa Anh Kiệt thì vẫn còn sáu người!
Nhưng cao thủ bên phe của Hoa Anh Kiệt lại không có ai dám ra tay nữa..

 
Chương 1952: 1952: Chương 1962





“Dương Thanh!”
Hoa Anh Kiệt bò dậy từ dưới đất, vô cùng tức giận, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu, lúc nhìn về phía Dương Thanh, trong mắt tràn đầy sát khí.

Cũng không phải lão ta không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa, mà là bị Dương Thanh dùng một đòn đánh bay ra khỏi vòng quyết chiến rồi.

Theo quy tắc đã đưa ra trước đó, lão ta đã thuat “Vòng quyết chiến là ông đề ra, bây giờ thua rồi ông lại không chịu nhận à?”
Đoàn Vô Nhai nhìn chằm chằm Hoa Anh Kiệt, tức giận chất vấn.

Hoa Anh Kiệt không đáp lại, vẫn nhìn chăm chăm Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ như máu, chỉ muốn lột da rút gân Dương Thanh.

Dương Thanh bình tĩnh, anh hờ hững nhìn về phía Hoa Anh Kiệt, niệm tình Hoa Anh Kiệt cũng là người của Chiêu Châu, chỉ cần lão ta không tự tìm đường chết, anh có thể tha cho lão ta một con đường sống.

Nhưng nếu Hoa Anh Kiệt tìm đường chết thì đừng trách anh ra tay giết người.


Hơi thở võ thuật trên người Hoa Anh Kiệt vô cùng rối loạn, lão ta cứ nhìn chăm chằm Dương Thanh như thế, dường như cũng đang do dự, không biết có nên tiếp tục ra tay không.

Kéo dài đến ba phút, hơi thở võ thuật trên người Hoa Anh Kiệt mới dần biến mất.

Rõ ràng lão ta chịu thua rồi!
“Dương Thanh, coi như tôi thua, nhưng trong vòng quyết chiến vẫn còn sáu cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long.

Cậu vốn dĩ đã bị thương nặng, còn đấu với tôi, tốn rất nhiều sức lực, tôi rất muốn xem cậu có thể đối phó với sự vây công của sáu cao thủ Thần Cảnh hay không đấy”.

Hoa Anh Kiệt cắn răng nghiến lợi nói.

Dương Thanh hờ hững nhìn Hoa Anh Kiệt một cái, cũng không đáp lời, đảo mắt nhìn về phía cao thủ còn ở trong vòng quyết chiến, lạnh lùng hỏi: “Các người chắc chắn vấn còn muốn tiếp tục chứ?”
Đoàn Vô Nhai đứng bên cạnh anh, trên người phát ra hơi thở Thần Cảnh hậu kỳ, lạnh lùng nhìn về phía đối thủ, chỉ cần Dương Thanh ra tay, ông ta sẽ lập tức nhằm vào kẻ thù.


Sắc mặt của những cao thủ còn lại đều cực kỳ khó coi.

Dù khi nãy Hoa Anh Kiệt đã tiết lộ một tin tức vô cùng quan trọng với bọn họ, Dương Thanh đã bị thương nặng, tốn nhiều sức lực, đã nỏ mạnh hết đà rồi.

Nhưng vừa nấy, lúc Dương Thanh đấu với Hoa Anh Kiệt, thực lực anh bộc phát ra đã khiến bọn họ phải khiếp sợ.

Ở trong bọn họ, người có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Thần Cảnh hậu kỳ, sao có thể đấu một trận với Dương Thanh có sức chiến đấu Thần Cảnh đỉnh phong chứ?
“Sợ cái gì?”
Long Khoa chợt nghiến răng nói: “Hội trưởng Hoa đã khiến tên ranh con này bị thương nặng rồi, cũng làm cho thực lực cậu ta giảm mạnh, như thế chẳng lẽ sáu cao thủ Thần Cảnh chúng ta vẫn không thể đánh bại cậu ta à?”
“Đúng thế! Dù cậu ta có mạnh hơn nữa cũng đã thế suy sức yếu rồi, chỉ cần chúng ta hợp tác với nhau, cậu ta chỉ có con đường chịu thua thôi!”, một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ bên Hiệp hội Võ thuật cũng lên tiếng.

Ngay cả tổng chỉ hội trưởng Hồng và Kim Cương cũng đứng hai bên trái phải người nọ, đủ để chứng minh địa vị của người nọ trong Hiệp hội Võ thuật gần như chỉ đứng dưới Hoa Anh Kiệt mà thôi.

“Không biết điều!”
Ánh mắt Dương Thanh lạnh dần, anh nhìn Đoàn Vô Nhai bên cạnh, cất tiếng hỏi: “Ông dám một mình nghênh chiến không?”
Đoàn Vô Nhai hơi sửng sốt, Dương Thanh định để ông ta một thân một mình đi đấu với sáu cao thủ Thần Cảnh này sao?
Trong đó còn có hai cao thủ cùng cảnh giới với ông ta nữa..

 
Chương 1953: 1953: Chương 1963





Không biết vì sao, câu nói này của Dương Thanh lại khiến Đoàn Vô Nhai thoáng chốc cảm thấy nhiệt huyết trong người đang sôi trào.

“Có gì không dám chứ?”
Đoàn Vô Nhai cười ha ha, hơi thở võ thuật Thần Cảnh hậu kỳ, gần đến Thần Cảnh đỉnh phong bỗng nhiên bộc phát.

Không đợi Dương Thanh lên tiếng, ông ta đã chủ động xông về phía sáu cao thủ Thần Cảnh.

Đoàn Vô Nhai không hề do dự lao tới sáu cao thủ Thần Cảnh khiến Dương Thanh khá bất ngờ và hài lòng.

“Đúng là cậu ta đã kiệt sức, còn phải nhờ Đoàn Vô Nhai giúp mình chống lại sáu cao thủ Thần Cảnh để tranh thủ thời gian khôi phục, quá hèn hại”.

Ngôn Tình Sắc
“Tôi cứ tưởng cậu ta đã lợi hại đến mức có thể đánh lại cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thì ra chỉ là tạm thời”.

“Chẳng qua hội trưởng Hoa chủ quan mới bị cậu ta chọn đúng thời cơ loại khỏi vòng quyết chiến.

Nếu không với thực lực của ông ta muốn giết cậu ta dễ như trở bàn tay”.


Đám cao thủ đã bị loại đều tỏ vẻ khinh thường.

Dường như bọn họ đã quên vừa rồi chính bọn họ ỷ đông hiếp yếu vây đánh Dương Thanh.

Con người luôn tiêu chuẩn kép như vậy, lúc mình làm chuyện xấu xa thì thấy rất bình thường, nhưng khi người khác làm vậy lại thấy không ổn.

“Cậu Thanh, thế này…”
Thượng Quan Nhu đứng cạnh Mã Siêu nghi hoặc lên tiếng.

Cô ta không tin Dương Thanh thực sự không còn sức chiến đấu nên mới để Đoàn Vô Nhai nghênh chiến.

Nếu cậu ấy kiệt sức sao còn có thể đánh Hoa Anh Kiệt bay ra ngoài vòng quyết chiến?
Mã Siêu nhếch miệng cười nói: “Đoàn Vô Nhai gặp may đấy!”
“Hả?2”
Thượng Quan Nhu lại càng hoài nghi.

Đương nhiên Mã Siêu biết lý do, nhưng anh ta không nói cô ta cũng không thể ép buộc, chỉ có thể tiếp tục quan sát.


Lúc này, Đoàn Vô Nhai bộc phát ý chí chiến đấu, khí tức của Thần Cảnh hậu kỳ tràn ra.

Sáu cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long liên thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế, không thể lấy mạng Đoàn Vô Nhai.

Sắc mặt Hoa Anh Kiệt âm trầm đáng sợ, không ngờ Đoàn Vô Nhai lại mạnh như vậy.

Lão †a thấy Dương Thanh chỉ đang muốn mượn tay Đoàn Vô Nhai để tranh thủ khôi phục thực lực.

Lão ta không sợ Đoàn Vô Nhai có thể đánh bại sáu cao thủ Thần Cảnh, mà là sợ Dương Thanh khôi phục sẽ đánh bại bọn họ.

“Các người chỉ có chút thực lực thế này thôi hả? Mau đánh hết sức đi! Ha ha ha…”
Đoàn Vô Nhai bộc phát toàn bộ sức chiến đấu, nhiệt huyết trong người sôi trào.

Trông ông ta như một vị chiến thần lao vào giữa sáu cao thủ Thần Cảnh, mỗi đòn tấn công đều là đòn mạnh nhất.

Dù sao đối thủ của ông ta cũng là sáu cao thủ Thần Cảnh, trong đó còn có hai người cùng cảnh giới với ông ta, áp lực rất lớn.

Nhưng ông ta không hề sợ hãi, cảm thấy chỉ cần mình đánh hết sức sẽ không thất bại.

Quan trọng nhất là, ông ta tin Dương Thanh sẽ không để mình gặp nguy hiểm.

“Bịch bịch bịch!”
Ông ta liên tiếp tung ra các đòn tấn công mạnh nhất..

 
Chương 1954: 1954: Chương 1964





Ông ta đột nhiên xông lên nhún chân nhảy lên không trung.

“Bịchl”
Đá mạnh vào ngực Long Khoa.

“Phụt!”
Long Khoa phun máu, bay ra ngoài vòng quyết chiến như con diều đứt dây.

Long Khoa lập tức bị loại.

“Đoàn Vô Nhai!”
Long Khoa nghiến răng, cơn đau ở lồng ngực khiến ông ta vô cùng tức giận.

Ông ta không giận vì mình bị thương, mà là vì ông ta và Đoàn Vô Nhai đều là người nổi bật nhất đời thứ hai của các Hoàng tộc, đều có khả năng thừa kế Hoàng vi.

Nhưng giờ đây, ông ta liên thủ với sáu cao thủ Thần Cảnh vẫn bị Đoàn Vô Nhai đánh bại.

Đây là nồi nhục lớn nhất đời này của ông ta.


Đối thủ của Đoàn Vô Nhai trong vòng quyết đấu chỉ còn năm người!
Sau khi Long Khoa bị loại, sắc mặt năm cao thủ Thần Cảnh còn lại đều cực kỳ khó coi.

Bọn họ liên thủ mà vấn bị Đoàn Vô Nhai loại mất một người, ai cũng cảm thấy bị sỉ nhục.

“Không cần che giấu nữa, đánh hết sức cho tôi! Nếu để Dương Thanh có thời gian khôi phục, e là chúng ta sẽ bị diệt sạch!”
Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật bỗng nghiêm giọng nói.

Ngay sau đó, khí tức võ thuật trên người ông ta tăng vọt, lập tức lao thẳng tới chỗ Đoàn Vô Nhai.

Thấy thế, bốn cao thủ Thần Cảnh còn lại cũng không giấu tài nữa, tất cả đều bộc phát thực lực mạnh nhất nhao nhao phóng tới.

“Ha ha, tới hay lắm!”
Đoàn Vô Nhai cười lớn, hai tay năm chặt tung đấm.

“Bịch bịch bịch!”
Cuộc va chạm kịch liệt khiến cả không gian như bị xé rách.


Mỗi cú đấm của Đoàn Vô Nhai như mang theo uy lực của thiên đạo, rung chuyển đất trời.

Nhưng dù sao ông ta cũng chỉ có một mình.

Sau khi năm cao thủ Thần Cảnh đồng loạt đánh hết sức, ông ta cũng bị trúng đòn.

Tuy nhiên, ông ta không hề cảm thấy đau đớn, ý chí chiến đấu vẫn hừng hực, càng thêm điên cùng.

“Cút hết cho tôi!”
Ông ta gào lên đấm mạnh ra, cả không gian như bị chấn động.

“Bịch!”
Kim Cương bị đấm trúng, lập tức phun máu bay ngược ra ngoài.

“Cút!”
Cú đấm tiếp theo rơi trúng vào người tổng chỉ hội trưởng Hồng.

Tổng chỉ hội trưởng Hồng cũng phun ra một ngụm máu, bị đánh bay khỏi vòng quyết chiến.

Năm cao thủ Thần Cảnh dồn hết sức đánh lại bị Đoàn Vô Nhai liên tiếp đánh bại hai người trong nháy mắt.

Nhưng Kim Cương và tổng chỉ hội trưởng Hồng đều mới bước vào Thần Cảnh, thế nên có thể trụ lại đến giờ đều là nhờ ưu thế về số lượng..

 
Chương 1955: 1955: Chương 1965





Với thực lực của bọn họ, bị Đoàn Vô Nhai có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ đánh trúng chỉ có thể bại trận.

Thoáng chốc, Hiệp hội Võ thuật chỉ còn sót lại một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, Hoàng tộc họ Long cũng chỉ còn một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ.

“Khốn kiếp, chết đi!”
Cả ba đều bị Đoàn Vô Nhai chọc giận, đồng loạt xông lên tấn công.

Trong mát Đoàn Vô Nhai hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Mấy người ông ta đã loại đều có cảnh giới thấp hơn ông ta, nhưng hiện giờ dù chỉ còn ba người nhưng đều có thực lực rất mạnh.

Lúc này, ông ta cảm thấy thể lực của mình đã sắp cạn kiệt, chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.

Có lẽ chỉ có thế trông chờ Dương Thanh ra tay.

Lúc này, ông ta cảm thấy thể lực của mình đã sắp cạn kiệt, chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.

Có lẽ chỉ có thể trông chờ Dương Thanh ra tay.


Đúng lúc ấy, Dương Thanh bỗng lên tiếng: “Nếu ông không kiên trì nổi, chắc là chỉ còn đường chết.

Tôi không còn sức đấu tiếp nữa!”
“Cái gì?”
Lời Dương Thanh nói khiến Đoàn Vô Nhai cảm thấy như sét đánh bên tai.

Ông ta cứ nghĩ Dương Thanh bảo mình nghênh chiến là để rèn luyện, không hề nghĩ tới anh thực sự đã kiệt sức.

Nhưng mà ông ta cũng sắp không xong rồi!
“Liều mạng vậy!”
Đoàn Vô Nhai hoàn toàn từ bỏ ý định ỷ lại vào Dương Thanh, nghiến răng lao tới.

Dương Thanh thấy dường như ông ta lại mạnh lên không ít, hài lòng nở nụ cười.

Anh nhìn ra được, tuy thực lực của Đoàn Vô Nhai là Thần Cảnh hậu kỳ nhưng cách Thần Cảnh đỉnh phong rất gần, chỉ cần có thể đột phá cực hạn của bản thân là có thể đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong.

Dù không thể đột phát lên Thần Cảnh đỉnh phong thì cũng giúp ông ta tăng vọt thực lực.


Cơ hội liều mạng chiến đấu này không nhiều, đây là cơ hội hiếm thấy của Đoàn Vô Nhai.

Bây giờ Đoàn Vô Nhai có thể đột phá cực hạn của mình hay không chỉ có thể dựa vào chính ông ta.

Dương Thanh chỉ cho ông ta cơ hội mà thôi.

“Quả nhiên, Dương Thanh đã mất sức chiến đấu!”
Hoa Anh Kiệt thầm nghĩ, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Dù lão ta đã bị loại, cũng bị thương nặng nhưng vẫn có thể đánh ra thực lực của Thần Cảnh đỉnh phong.

Nếu không phải tại lão ta chủ quan, người bị loại chỉ có thể là Dương Thanh.

Nói không chừng hiện giờ lão ta đã kế thừa Đế Thôn.

Chỉ là, Dương Thanh thực sự đã mất sức chiến đấu rồi sao?
Lần này, Đoàn Vô Nhai hoàn toàn bộc phát sức mạnh, không còn giữ lại chút gì.

Dương Thanh nói anh không đấu tiếp được nữa, ông ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Đáng chết!”
Cao thủ Hoàng tộc họ Long đăng đẳng sát khí, mạnh mẽ đá ra.

Đây là đòn mạnh nhất của ông ta, dồn sức ở mũi chân, trên mũi giày còn có lưỡi dao sắc bón..

 
Chương 1956: 1956: Chương 1966





Nếu bị trúng đòn, Đoàn Vô Nhai không chết cũng thành tàn phế.

Ông ta lại lao vọt về phía Đoàn Vô Nhai.

Sau trận chiến này, ông ta đã ý thức được chênh lệch thực lực giữa Đoàn Vô Nhai và Long Khoa lớn cỡ nào.

Nếu Đoàn Vô Nhai chết đi sẽ giảm bớt một uy hiếp cho Long Khoa.

“Giết!”
Cao thủ Hoàng tộc họ Long gầm lên, mũi chân tức thì đạp tới vị trí tim của Đoàn Vô Nhai.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đoàn Vô Nhai như cảm giác được sát khí của đối phương, không còn cứng rắn chống đỡ mà nghiêng người tránh né.

“Phập!”
Ông ta vừa tránh ra đã nghe thấy tiếng lưỡi dao đâm vào cơ thể người.


Đến khi ông ta đứng vững, quay lại nhìn mới phát hiện vì mình tránh kịp nên cú đá của cao thủ Hoàng tộc họ Long kia trúng vào lưng cao thủ Thần Gảnh trung kỳ của Hiệp hội Võ thuật, đâm thẳng vào tim.

Tất cả đều sợ ngây người!
Mặc dù cuộc đấu tranh ngôi Vương của Yến Đô không có quy tắc cụ thể nhưng mỗi cao thủ tham gia thi đấu đều lựa chọn đấu võ.

Vậy mà mũi chân của cao thủ Hoàng tộc họ Long lại giấu một lưỡi dao.

“Bịch!”
Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hiệp hội Võ thuật kia ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.

Ông ta không thể ngờ được cao thủ hàng đầu của Hiệp hội Võ thuật như mình lại vô duyên vô cớ bị giết, còn bị cao thủ Hoàng tộc họ Long mà ông ta liên thủ lấy mạng.

“Mày đáng chết!”
Cao thủ còn lại duy nhất của Hiệp hội Võ thuật lập tức trợn trừng mắt, đăng đăng sát khí nhìn cao thủ của Hoàng tộc họ Long.

Sắc mặt Hoa Anh Kiệt cũng sa sầm, hung dữ nhìn Long Khoa đang trợn mắt há mồm bên cạnh.


“Hoàng tộc họ Long dám giết cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật! Các người giỏi lắm!”
Hoa Anh Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hội trưởng Hoa, nhất định là hiểu lầm!”
Long Khoa hốt hoảng nói: “Ông thấy mà, tại Đoàn Vô Nhai chết tiệt kia né tránh nên cao thủ của Hiệp hội Võ thuật mới chết”.

“Tất cả đều tại đồ khốn Đoàn Vô Nhai, nếu không người của ông đã không bị giết”.

“Hội trưởng Hoa, bây giờ không phải lúc chúng ta xích mích nội bộ đâu.

Cứ giết Đoàn Vô Nhai rồi nói tiếp, được không?”
Bây giờ ngoài Dương Thanh và Đoàn Vô Nhai, trong vòng quyết chiến chỉ còn lại hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long.

Sức chiến đấu Đoàn Vô Nhai thể hiện quá mạnh mấ, lúc trước sáu cao thủ Thần Cảnh liên thủ cũng không đánh bại được.

Nếu hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long quay ra đánh nhau, chắc chắn Đoàn Vô Nhai sẽ là người thắng lợi cuối cùng.

Dù là Hoàng tộc họ Long hay Hiệp hộ Võ thuật cũng đều không muốn nhìn thấy kết cục này.

“Tôi… tôi không cố ý đâu!”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Long trong vòng quyết chiến cũng sợ hãi thanh minh..

 
Chương 1957: 1957: Chương 1967





Hoa Anh Kiệt là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Ông ta đã giết người của Hoa Anh Kiệt, nếu Hoa Anh Kiệt muốn giết ông ta thì ông ta sẽ chỉ còn đường chết.

Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật nhìn Hoa Anh Kiệt dò xét như đang đợi lệnh.

Hoa Anh Kiệt hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Giết người của Hoàng tộc họ Đoàn trước!”
“Vâng!”
Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật vội vàng đáp.

Hoa Anh Kiệt cũng hiểu một khi bọn họ đấu đá lẫn nhau, Đoàn Vô Nhai chắc chắn sẽ giành được quán quân.

Vậy nên chỉ có thể tạm thời buông bỏ hận thù, giải quyết Đoàn Vô Nhai trước.

Cả Hoa Anh Kiệt và Long Khoa đều không thèm che giấu ý đồ của mình, dõng dạc tuyên bố muốn giết Đoàn Vô Nhai.


Sắc mặt Đoàn Vô Nhai cũng cực kỳ khó coi, trong lòng chưa hết hoảng sợ.

Nếu vừa rồi ông ta không tránh kịp, người chết sẽ là ông ta.

“Giết!”
Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long không cho ông ta cơ hội thở dốc đã lại vọt tới.

Đoàn Vô Nhai đã gần kiệt sức, nhưng ông ta biết nếu không chống đỡ nổi sẽ chỉ còn đường chết.

“Giết!”
Ông ta hét lớn một tiếng, dùng hết sức bình sinh xông lên nghênh chiến.

“Long Khoa, Hoàng tộc họ Long các người quá hèn hạ, dám dùng ám khít”
Thượng Quan Nhu sa sầm mặt chất vấn Long Khoa.

Long Khoa hừ lạnh đáp trả: “Ai quy định trong cuộc đấu võ này không được dùng ám khí?”

“Chỉ có thể nói là vì các người quá ngu xuẩn, có bị giết sạch cũng đáng đời!”
Thượng Quan Nhu bị sự mặt dày của Long Khoa đánh bại, không biết phải gì nói, đành cắn răng nói: “Ác giả ác báo, cứ chờ đi!”
“Hừ!”
Long Khoa tự biết mình đuối lý, cũng không lắm lời, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Dù cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật bị người của Hoàng tộc họ Long giết chỉ là ngộ sát nhưng vẫn không thay đổi được sự thật.

Nếu Hoàng tộc họ Long có thể giành được thắng lợi cuối cùng, kế thừa Đế Thôn, ông ta không cần sợ Hiệp hội Võ thuật.

Nhưng nếu người thắng chung cuộc là Hiệp hội Võ thuật thì sao?
Cao thủ của Hoàng tộc họ Long ngộ sát đã đủ để Hoa Anh Kiệt ra tay với Hoàng tộc họ Long.

Đến khi đó, có lẽ ông ta cũng phải bỏ mạng ở đây.

“Bịchl”
Lúc này, Đoàn Vô Nhai không kiên trì nổi nữa, sức lực trong người biến mất như thủy triều rút, bị hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật đánh trúng cùng lúc.

Ông ta bị đánh bay ra ngoài vòng quyết chiến như con diều đứt dây.

“Tốt!”
Long Khoa kích động hô lên..

 
Chương 1958: 1958: Chương 1968





Vẻ lo lắng trong mắt Hoa Anh Kiệt cũng biến mất.

Đoàn Vô Nhai quá mạnh, lão ta cứ lo Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật liên thủ cũng không đánh bại nổi.

Rốt cuộc Đoàn Vô Nhai cũng đã bị loại.

Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô chỉ còn lại hai người.

“Nếu Hoàng tộc họ Long đồng ý nhận thua, tôi sẽ bỏ qua chuyện cao thủ của các người giết cao thủ của Hiệp hội Võ thuật”.

Hoa Anh Kiệt bỗng lên tiếng uy hiếp.

Long Khoa đang vui sướng nghe thấy vậy lập tức méo mặt.

Ai cũng muốn thắng cuộc đấu giành ngôi Vương của Yến Đô.

Hoa Anh Kiệt nói một câu đã muốn Hoàng tộc họ Long bỏ quyền tranh đấu sao?
Thế nhưng hiện giờ trong vòng quyết chiến, người của Hoa Anh Kiệt mạnh nhất.


Nếu Long Khoa không chịu, nếu cao thủ của Hoàng tộc họ Long thua, sợ là Hoa Anh Kiệt sẽ tính sổ vụ ngộ sát vừa rồi trước tiên.

Nhưng nếu Hoàng tộc họ Long thắng, có thể kế thừa Đế Thôn thì Hoa Anh Kiệt sẽ không dám làm gì ông ta.

Long Khoa vô cùng do dự.

Thượng Quan Nhu châm chọc nói: “Liên minh của các người giải tán nhanh vậy à?”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Long Khoa quát ầm lên.

Sau khi Đoàn Vô Nhai uống thuốc Mã Siêu đưa, vết thương cũng đã đỡ hơn.

Ông ta đằng đằng sát khí nhìn Long Khoa: “Hoàng tộc họ Long các ông dám dung túng cho người giết tôi, tưởng Hoàng tộc họ Đoàn là dễ ức hiếp à?”
“Ông cứ chờ Hoàng tộc họ Đoàn khai chiến với Hoàng tộc họ Long các ông đi!”
Sắc mặt Long Khoa lại càng trở nên khó coi.

Đoàn Vô Nhai là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất.

Nếu ông ta chết thì thôi, nhưng nếu còn sống, chắc chắn Hoàng tộc họ Đoàn sẽ vì ông ta đối đầu với Hoàng tộc họ Long.


Vừa rồi Long Khoa đã chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Đoàn Vô Nhai, nói Đoàn Vô Nhai vô địch dưới Thần Cảnh đỉnh phong cũng không ngoa.

Cộng thêm Đoàn Hoàng có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, sức mạnh của Hoàng tộc họ Đoàn thực sự rất khủng bố.

Một khi khai chiến, Hoàng tộc họ Long không có cửa thắng.

Ngoại trừ Hoàng tộc họ Đoàn còn có Hiệp hội Võ thuật cũng đang rình rập, dù sao cao thủ của Hoàng tộc họ Long cũng đã giết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của bọn họ.

Giờ đây, dường như chỉ có thể kế thừa Đế Thôn mới thay đổi được tình hình của Hoàng tộc họ Long.

“Hội trưởng Hoa, vô cùng xin lỗi ông.

Hoàng tộc họ Long chúng tôi cũng muốn đoạt được Đế Thôn”.

Long Khoa bỗng nhìn Hoa Anh Kiệt, nghiêm túc nói.

Nghe thấy thế, sắc mặt Hoa Anh Kiệt tối sâm lại: “Cậu có từng nghĩ nếu Hoàng tộc họ Long thất bại sẽ nhận hậu quả gì không?”
Long Khoa gật đầu: “Chính vì biết rõ nên tôi mới buộc phải tranh với Hiệp hội Võ thuật”.

“Hừi”
Hoa Anh Kiệt lạnh mặt nói: “Đồ ngu xuẩn, bọn họ đang khích bác cậu, cố ý để Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật đối đầu”.

“Tôi có thể cam đoan, chỉ cần Hoàng tộc họ Long đồng ý từ bỏ trận đấu này, giúp Hiệp hội Võ thuật kế thừa được Đế Thôn, tương lai chúng tôi nhất định sẽ hợp tác với các cậu”..

 
Chương 1959: 1959: Chương 1969





“Đương nhiên, tôi cũng biết cậu không có quyền quyết định chuyện này.

Tôi cho cậu cơ hội hỏi ý Long Hoàng”.

Mặc dù Hoa Anh Kiệt tự tin cao thủ của Hiệp hội Võ thuật sẽ giành chiến thắng nhưng cao thủ của Hoàng tộc họ Long cũng là Thần Cảnh hậu kỳ, nhỡ thất bại thì sao?
Long Khoa gật đầu: “Được, tôi sẽ liên hệ với bố tôi!”
Dứt lời, Long Khoa lập tức gọi điện cho Long Hoàng báo cáo mọi chuyện, bao gồm cả việc cao thủ Hoàng tộc họ Long muốn giết Đoàn Vô Nhai, cuối cùng lại ngộ sát cao thủ của Hiệp hội võ thuật.

“Chết tiệt! Ai cho chúng mày gan chó dám giết cả người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn?”
Long Hoàng nghe xong nổi giận đùng đùng: “Giết được Đoàn Vô Nhai thì còn được, lũ vô dụng chúng mày lại giết hụt, còn giết nhầm cao thủ của Hiệp hội Võ thuật”.

“Chúng mày thích tự đâm đầu vào chỗ chết thế à?”
Long Khoa đã đoán trước được, Long Hoàng sẽ rất tức giận.

Chờ Long Hoàng măng đủ, Long Khoa mới dè dặt hỏi: “Con biết sai rồi, bây giờ chúng ta có nên từ bỏ trận đấu không?”

Lần này, Long Hoàng không nổi giận, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Đế Thôn chỉ có thể thuộc về Hoàng tộc họ Long!”
“Vâng!”
Long Khoa đã hiểu.

“Thế nào?”
Hoa Anh Kiệt thấy Long Khoa cúp máy, lạnh giọng hỏi.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Long Khoa.

Ông ta lắc đầu đáp: “Rất xin lỗi hội trưởng Hoa, bố tôi quyết định tiếp tục chiến đấu!”
“Hoàng tộc họ Long đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho các người toại nguyện!”
Ánh mắt Hoa Anh Kiệt ngập tràn sát khí.

Lão ta là hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật, trước giờ chưa từng sợ ai.

Nếu lão ta có thể kế thừa Đế Thôn, trở thành kẻ địch của bốn Hoàng tộc Chiêu Châu cũng chẳng sao.


Long Khoa rất sợ, nhưng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của Long Hoàng.

“Hội trưởng Hoa, điện hạ Long, các người quên trong vòng quyết chiến vẫn còn một người rồi!”
Đúng lúc này, Diệp Xung bỗng lên tiếng.

Mọi người đồng loạt nhìn sang Dương Thanh vẫn đang ung dung quan sát.

Khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh, còn có chút giễu cợt của Dương Thanh, bọn họ chợt ý thức được điều gì đó.

“Dương Thanh, cậu mất sức chiến đấu rồi còn ở trong vòng quyết chiến làm gì? Cậu định tự cút ra hay phải để người khác đánh ra?”
Hoa Anh Kiệt híp mắt nhìn Dương Thanh.

Không biết tại sao lão ta lại cảm thấy uy lực lúc ẩn lúc hiện trên người Dương Thanh.

Giống như Dương Thanh không hề bị thương, ngược lại còn mạnh hơn lúc trước.

Long Khoa cũng nói: “Hội trưởng Hoa còn phí lời với cậu ta làm gì? Hai cao thủ của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long cứ liên thủ loại cậu ta khỏi vòng quyết chiến rồi mới đấu được không?”
“Được!”.

 
Chương 1960: 1960: Chương 1970





Hoa Anh Kiệt cũng không dám chủ quan, bèn đồng ý.

“Giết!”
Không đợi Hoa Anh Kiệt và Long Khoa ra lệnh, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đã lao về phía Dương Thanh.

Dương Thanh vẫn bình tĩnh đứng im tại chỗ như không biết đối thủ của mình là hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.

Dù có là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bình thường cũng chưa chắc có thể đối phó được kẻ địch như vậy.

Huống hồ là Dương Thanh đã bị thương nặng?
Hoa Anh Kiệt thầm nghĩ, trong lòng lại lo lắng lạ thường.

Cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn cũng lo sợ nhìn theo.

Đương nhiên bọn họ hi vọng Dương Thanh sẽ thẳng.


“Giết!”
“Chết đi cho tao!”
Thoät cái, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ xuất hiện ở hai bên Dương Thanh, đồng loạt ra đòn tấn công mạnh nhất.

Khi cao thủ Hoàng tộc họ Long còn cách Dương Thanh vài mét đã nhảy vọt lên, mũi chân giấu ám khí nhắm thẳng vào đầu Dương Thanh.

Ông ta muốn một đòn lấy mạng anh!
Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cũng dồn sức vào năm đấm bên phải nhăm thẳng tim của Dương Thanh.

“Anh Thanh cẩn thận!”
Thượng Quan Nhu hốt hoảng hét lên.

Đoàn Vô Nhai cũng nắm chặt hai tay.

Ông ta không biết Dương Thanh có còn sức chiến đấu hay không, nhưng trông bộ dạng rất có thể là không còn.

Nếu Hiệp hội Võ thuật hoặc Hoàng tộc họ Long đoạt được Đế Thôn, các Hoàng tộc còn lại đều gặp phải nguy cơ to lớn.


“Cậu ThanhI!”
Đoàn Vô Nhai lo lắng gọi.

Chỉ mình Mã Siêu không hề sốt ruột, nhếch môi cười: “Cuộc chiến sắp kết thúc rồi!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Mọi người chăm chú nhìn theo hai đòn tấn công của hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.

Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật đánh vào tim Dương Thanh.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Long lại đá chân giấu lưỡi dao vào đầu anh.

Tất cả đều trố mắt khiếp sợ.

Bởi vì Dương Thanh vẫn đứng im tại chỗ, không hề tỏ ra e ngại, chỉ nhếch miệng cười lạnh: “Các người đã muốn giết tôi, tôi lấy mạng các người cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
Dứt lời, một luồng khí thế khủng khiếp tỏa ra từ trên người anh phóng lên tận trời.

Hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đứng gần Dương Thanh nhất chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu mình đã bị anh phong ấn.

“Lùi lại!”.

 
Chương 1961: 1961: Chương 1971





Hai người phản xạ có điều kiện định lùi ra sau.

Nhưng bọn họ lại không thể động đậy, tinh thần hoảng hốt.

“Chuyện này…”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cơ thể vô thức run rẩy.

Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân muốn lùi lại nhưng không thể nhúc nhích.

Một lưồng sức mạnh khủng bố như bàn tay vô hình đè bọn họ xuống đất.

Tuyết tháng sáu đã ngừng rơi từ lâu, trên mặt đất vẫn còn một lớp tuyết đọng thật dày.

Lúc này, lớp tuyết ấy đột nhiên bay múa giữa trời.

“Cậu ta… Cậu ta không bị sao?”
Long Khoa sợ run người, lắp bắp nói.


Sắc mặt Hoa Anh Kiệt cũng cực kỳ khó coi nhìn chăm chăm Dương Thanh.

Lão ta có thể cảm nhận được, khí tức võ thuật trên người anh mạnh hơn Thần Cảnh đỉnh phong rất nhiều.

“Chẳng lẽ cậu ta đột phá Siêu Phàm Cảnh rồi sao?”
Lão ta chợt nghĩ tới gì đó, vẻ mặt khó tin.

Thượng Quan Nhu vốn đang lo lắng cho Dương Thanh cũng trợn mắt há mồm.

Hai cao thủ Thần Cảnh, một người đấm vào ngực Dương Thanh.

Người còn lại giơ chân giấu lưỡi dao nhắm thẳng đầu anh mà đá.

Sợ là cao thủ Thần Cảnh bình thường cũng phải chết dưới hai đòn tấn công kinh khủng như vậy.

Thế nhưng bọn họ lại không làm gì được Dương Thanh.

“Giết!”
Giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.


Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đang đứng trước mặt Dương Thanh đột nhiên biến mất.

“Bịch!”
“Bịch!”
Hai tiếng va đập nặng trịch đồng loạt vang lên.

Đến khi mọi người bình tĩnh lại, cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật rơi xuống chân Hoa Anh Kiệt.

Còn cao thủ của Hoàng tộc họ Long lại ngã xuống dưới chân Long Khoa.

Cả hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đều mất mạng!
“Chết… chết rồi sao?”
Long Khoa chết sững nhìn cao thủ nhà mình chết không nhắm mắt dưới chân, tim đập thình thịch.

Một cao thủ Thần Cảnh ở trong Hoàng tộc nào cũng có thực lực gần bằng người đứng đầu Hoàng tộc.

Bây giờ cả hai lại bị một người lấy mạng cùng lúc.

Mặt Hoa Anh Kiệt trắng bệch, không thể chấp nhận sự thật một người mới hai mươi tám tuổi mạnh hơn cả mình.

“Tốt!”
Đoàn Vô Nhai kích động rống lên..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom