Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 1846: 1846: Chương 1850





Sau khi uống liều thuốc hoàn mỹ, Dương Thanh chỉ cảm thấy như vừa uống nước ép ới, cổ họng nóng ran.

Ngay sau đó, anh cảm nhận được một nguồn năng lượng khủng khiếp bộc phát trong người mình.

Tiếp đó, khí tức võ thuật của anh bắt đầu điên cuồng tăng vọt.

“Giữ!”
Dương Thanh bỗng ngữa mặt lên trời rống to.

Mặt đất dưới chân anh lập tức nứt toác vết nứt lan ra bốn phía.

Ha ha tốt! Tiếp tục đi! Tiếp tục đột phá cho tôi!
Black Doctor hưng phấn hét lên.

“A…”
Dương Thanh gào ầm lên, chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp bị nguồn năng lượng mạnh mẽ kia xông phá.

Đất đá dưới chân anh đều hóa thành bột mịn.


Lúc này, mặt đất rung chuyển khiến vẻ điên cuồng trong mắt Black Doctor càng tăng.

Ông ta cười lớn nói: “Sắp thành công rồi! Sắp thành công rồi!”
“Ra tay đi!”
Ngay sau đó, tám gã cao thủ đồng loạt lao tới tấn công Dương Thanh.

“Bịch bịch bịch!”
Tám đòn tấn công khủng bố ập tới.

Nhưng tám người kinh ngạc phát hiện đòn tấn công của họ không hề tổn thương tới Dương Thanh, ngược lại còn khiến khí tức võ thuật trong người anh càng tăng lên.

“Chẳng lẽ Black Doctor thành công rồi sao?”
Tám người đều nghĩ như vậy.

Người khác không biết thực lực của bọn họ đến đâu, nhưng bọn họ biết rõ cả tám người đều không hề thua kém cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Tuy đã từng bị Black Doctor cải tạo nhưng vẫn được coi là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Cả thế giới này có mấy ai là đối thủ của họ?

Đừng nói là tám người, bất kỳ ai trong số họ đều là cao thủ có thể trấn áp một phương.

Vậy mà giờ đây, tám người cùng tấn công Dương Thanh lại không làm gì được anh.

“Cút!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên, tung nắm đấm.

“Bịch!”
Cao thủ bị anh đấm trúng lập tức phun máu bỏ mình.

“Mạnh vậy sao?”
Bảy cao thủ còn lại đều trố mắt nhìn.

Một đấm lấy mạng cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong!
“Ha ha ha ha, tốt lắm! Tấn công tiếp đi! Đánh tiếp đi!”
Black Doctor kích động gào thét, ánh mắt điên cuồng.

Hiện giờ Dương Thanh càng mạnh, ông ta càng hưng phấn.

Ông ta có thể cảm giác được, Dương Thanh vẫn còn có thể bộc phát ra sức mạnh kinh khủng hơn, hoàn toàn vượt mức cực hạn của anh.

Ông ta có dự cảm mãnh liệt, lần này thí nghiệm thực sự sẽ thành công.

“Giết!”
Bảy cao thủ còn lại tiếp tục xông lên..

 
Chương 1849: 1849: Chương 1853





“Vẫn là nói cho cậu ấy biết đi, dù sao em cũng phải cố gắng đi lên.”
“Không cần thiết đi, em không muốn nói cho bất kỳ người nào trong các anh biết vì nguyên nhân chính là em muốn tự mình cố gắng, mà không phải…”
Lâm Hứa Chính lại đột nhiên chăn ngang lời của cô ta: “Nếu như em muốn thông qua sự cố gắng của mình để chứng minh lời của em, vậy không có cái gì cần thiết đi, rất nhiều năm trước em đã chứng minh chính mình rồi, cô chủ của tập đoàn nhà họ Hứa cũng không phải quả hồng mềm, những người kia bởi vì xem thường em mà bị thua thiệt dưới tay em, đều đã chứng minh em của năm đó, hiện tại…”
“Hiện tại không giống.”
Bàn tay rũ xuống bên bả vai của Hứa Yến Uyển nắm thành quả đấm, gần như thì thầm mà nói: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ… Trước kia em có nhà học Hứa làm chỗ dựa, dưới tay có bao nhiêu người có thể giúp em? Hiện tại… Em chỉ có một mình, em lấy cái gì để chứng tỏ mình?”
Đinh…
Thang máy đến, cửa mở ra.


Lâm Hứa Chính cũng chưa đi ra ngoài, mà là nhìn cô ta, Hứa Yến Uyển ý thức được đây là tầng nào, sửng sốt một chút rồi lấy lại tinh thần, lùi về sau vài bước, thân thể dán trên vách tường: “Anh tới tìm anh ấy à? Anh đi đi.”
“Em không cùng anh đi à?”
“Không được.”
Hứa Yến Uyển lắc đầu, Hàn Thanh hiện tại là người có bạn gái, cô ta đi gặp anh thì tính là chuyện gì xảy ra? Dù sao trong lòng của cô ta cũng ưa thích anh, nếu như nói hiện tại Hàn Thanh không có bạn gái, có lẽ cô ta còn có thể tranh thủ một chút.

Nhưng tính cách kiêu ngạo của cô ta không cho phép cô ta làm như vậy.

Cô ta cũng sợ hãi, số lần mình gặp anh quá nhiều thì đến lúc đó có thể sẽ nhịn không được, tựa như việc tiến vào công ty này.

Lúc trước lúc cô ta nộp sơ yếu lý lịch, rõ ràng từng nghĩ không nộp vào tập đoàn nhà họ Hàn, nhưng khi nhìn đến tập đoàn nhà họ Hàn, tay vẫn nhịn không được liền thuận tiện nộp vào.

Sau khi nộp thì cô ta lại bắt đầu hối hận, cảm thấy mình quá xúc động rồi, rõ ràng trò chuyện với em gái nhà người ta rất tốt, thế nhưng cô ta lại nộp sơ yếu lý lịch.

Sau này Hứa Yến Uyển lại tự an ủi mình, cô ta cũng chỉ là đến tập đoàn nhà họ Hàn để làm việc thôi, lại không có ý nghĩ khác, em gái của anh coi như biết thì cũng không nói gì được mình.

Đã đến rồi, cô ta phải đem trọng tâm đặt ở trên công việc, mà không phải đi gặp anh.


“Thật không có ý định gặp một lần? Mặc dù bây giờ em chỉ là nhân viên nhỏ, nhưng em cũng hẳn là biết, quan hệ giữa ba người chúng ta không phải loại này…”
Lâm Hứa Chính còn muốn nói tiếp, Hứa Yến Uyển lại trực tiếp chặn lời anh ta.

“Em không muốn đi thì tất nhiên có nguyên nhân của em, anh cũng đừng hỏi nữa, cái gì cũng đừng nói nữa, ra ngoài đi.”
Nói xong lời cuối cùng, Hứa Yến Uyển thậm chí trực tiếp túm lấy tay áo của Lâm Hứa Chính tay áo, đẩy anh ta ra ngoài.

Lâm Hứa Chính bị đẩy ra khỏi thang máy, cửa thang máy cũng đúng lúc đóng lại, anh ta muốn nói tiếp cũng không có cơ hội, anh ta đứng tại chỗ mấy giây nhìn cửa thang máy yên tĩnh, mới quay người chậm rãi rời đi.

Hứa Yến Uyển nhìn thang máy di xuống từng tầng từng tầng một, trái tim cũng theo đó mà chìm xuống một chút.


Cô ta bỗng nhiên có chút khổ sở, Lâm Hứa Chính xuất hiện, giống như đang nhắc nhở cô ta, tất cả mọi người đều thay đổi, không còn là lúc ba người ở cùng nhau trước kia, bọn họ đều đã thứ theo đuổi và hạnh phúc của riêng mình, không có khả năng quay trở về như lúc trước.

Vì Sao chứ…
Vì sao trên thế giới lại có nhiều thứ không hoàn mỹ như vậy?
Đinh…
Thang máy dừng lại ở một tầng nào đó, Hứa Yến Uyển đi ra ngoài đưa tài liệu, sau khi đưa xong tài liệu, cô ta thực sự cảm thấy mình không có tinh thần, cho nên xin nghỉ từ phía trên, nói mình không thoải mái nên muốn xin nghỉ để đến bệnh viện.

Tương Văn Văn nhìn sắc mặt cô ta đúng là hoàn toàn tái nhợt, lập tức cho cô ta nghỉ nửa ngày, Hứa Yến Uyển lập tức đi vào thang máy..

 
Chương 1850: 1850: Chương 1854





Lúc rời khỏi công ty phải đi qua chỗ của nhân viên lễ tân, nhân viên lễ tân trông thấy cô ta, tranh thủ thời gian chạy đến.

“Này, cô chờ một chút!”
Thấy cô ta, trong mắt Hứa Yến Uyển lóe lên một chút không kiên nhãn, người nhân viên lễ tân này vì sao một mực quấn lấy cô ta? Trước đó lúc thấy cô ta cũng hỏi một đống vấn đề khó hiểu, hiện tại cô ta lại muốn làm cái gì?
Hứa Yến Uyển một bên nhăn lại đôi mi thanh tú một bên tăng tốc bước chân, làm bộ mình không nghe thấy nhân viên lễ tân gọi mình.

Nhân viên lễ tân thấy cô ta bước đi như bay, cũng chỉ có thể chạy chậm theo, ngăn cản Hứa Yến Uyển.


“Cô nhìn thấy tôi lại chạy cái gì thế? Chẳng lẽ tôi là yêu quái ăn thịt người à?”
Trong lòng Hứa Yến Uyển oán thầm, mặc dù cô không phải yêu quái ăn thịt người, nhưng so với yêu quái ăn thịt người thì cô còn đáng ghét hơn.

“Có chuyện gì không? Tôi còn phải về nhà.”
“Ai nha, tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút thôi, lần trước cô nói việc khi còn bé, cô và tổng giám đốc Hàn có đính hôn qua, cuối cùng có phải sự thật không vậy?”
Hứa Yến Uyển: “…”
Nói trắng vấn đề ra như thế, cô ta thật đúng là không xem mình là người ngoài.

Cô ta nhìn chằm chằm nhân viên lễ tân, ánh mắt sâu kín, cũng không nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, em gái nhân viên lễ tân bị cô ta nhìn đến tê cả da đầu: “Cô, cô nhìn tôi như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ tôi hỏi sai rồi à? Tôi nhớ rõ trước đó chính cô đến tập đoàn nhà họ Hàn, nói muốn tìm tổng giám đốc Hàn của chúng tôi, tôi hỏi cô có phải từng đính hôn với tổng giám đốc Hàn không, cô nói là phải mà.”
Hứa Yến Uyển nhìn nhân viên lễ tân, suy đoán xem động lực mà cô ta hỏi mình vấn đề này là cái gì, dựa theo thân phận của cô ta, trừ phi cô ta cũng có hứng thú với Hàn Thanh, bằng không cô ta sẽ không hiếu kì mình cuối cùng có từng đính hôn với Hàn thanh hay không.

Hoặc là cô ta rất thích tám chuyện, cho nên mới hỏi như vậy.

Nhưng mặc kệ là cái lý do nào, Hứa Yến Uyển cũng không quá muốn trả lời vấn đề này của cô ta.

“Cô nói chuyện đi, cuối cùng thì cô có phải là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Hàn không thế?”

Nghe nói, Hứa Yến Uyển chậm rãi cong lên khỏe môi, ánh mắt im lặng mà nhìn qua cô ta: “Phải thì làm sao, không phải lại thế nào? Cô hỏi cái vấn đề này, muốn làm cái gì?”
Em gái nhân viên lễ tân nghe xong, con mắt tỏa sáng: “Cô thừa nhận?”
“Tôi có thừa nhận à?” Hứa Yến Uyển cười khẽ một tiếng: “Tôi vừa thừa nhận hả?”
“Vậy là cô phủ nhận?”
Hứa Yến Uyển: “Ai biết được? Cô đoán xem?”
Em gái nhân viên lễ tân: “…”
Cái người phụ nữ này thế mà khó trị như vậy sao, lại không thừa nhận lại không phủ nhận, đến tột cùng là cô ta có ý gì?
“Thời gian của tôi rất quý giá, nếu như cô không có chuyện gì khác, tôi đây đi trước.”
Nói xong, Hứa Yến Uyển trực tiếp vòng qua em gái nhân viên lễ tân rời khỏi công ty.

Sau khi đợi cô ta đi về, em gái nhân viên lễ tân đứng tại chỗ suy tư thật lâu, những vẫn nghĩ mãi mà không rõ, thế là cô ta tranh thủ thời gian trở lại vị trí của mình, gửi tin nhắn vào nhóm.


“Chúng chị em, vừa rồi tôi lại gặp phải vợ sắp cưới của tổng giám đốc Hàn á!”
“?? Cô đến cùng là nói cái nào? Mỗi ngày đều vợ sắp cưới rồi bạn gái, có thể lo lắng một chút đến tâm tình của chúng ta hay không?”
“Thật sự là vợ sắp cưới à? Cô xác định chưa?”
Em ái nhân viên lễ tân: “Không xác định, tôi vừa hỏi cô ta, thế nhưng cô ta không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, đây là cô ta có ý gì nhỉ? Tôi không hiểu lắm.”
“Không thừa nhận cũng không phủ nhận? Sách, chị em à cô nói người phụ nữ này đẳng cấp có chút cao nha? Nghe tôi nói, về sau đừng lại đi hỏi cô ta, cô đây là đang tự rước lấy nhục”
Em gái nhân viên lễ tân: “… Cái gì mà tự rước lấy nhục, khuyên cô nói chuyện dễ nghe một chút!”.

 
Chương 1853: 1853: Chương 1857





Khắp Chiêu Châu này, ngay cả các Hoàng tộc cũng chỉ có vài cao thủ Thần Cảnh trong mỗi Hoàng tộc, mà nay, một Black Doctor lại có đến tám gã cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Mặc dù đã có một gã bị giết nhưng vẫn còn lại bảy gã.

Đội hình thế này, có lẽ đã đủ sức hoành hành khắp thế giới, áp đảo bất kì thế lực đứng đầu nào, đương nhiên là khi những gia tộc Cổ Võ lánh đời không ra mặt.

“Tay Black Doctor này thật đúng là một gã điên!”
Lôi Âm buột miệng nói.

“Hi vọng sau này ông ta sẽ không tiếp tục tới gây chuyện với chúng ta nữa!”
Dương Thanh cũng khá để tâm đến việc này, vì đây là lần đầu tiên anh cảm thấy e ngại một người đến như vậy.

Không phải anh sợ Black Doctor mà chỉ sợ ông ta sẽ gây thương tổn cho người quanh anh.

Tên khốn đó nắm bắt nhân tính cực kì chuẩn xác, ông ta biết điều gì có thể khiến cho Dương Thanh lo lắng.

Chuyện bên Hồng Trần đã giải quyết xong, Dương Thanh thấy cũng đã đến lúc ra về, nay tình hình ở Yến Đô rất hỗn loạn, ai biết hai ngày anh không có mặt lại đã xảy ra chuyện gì.


“Về Yến Đô thôi!”
Dương Thanh cùng Mã Siêu rời khỏi đó.

Lôi Âm vốn chính là Chiến Thần được Chiêu Châu phái tới chiến trường ngoài biên giới, dĩ nhiên phải tiếp tục ở lại đây.

Satan nay coi như đã thành thủ lĩnh thứ hai của Hồng Trần, cũng phải tiếp tục ở lại để thống lĩnh Hồng Trần tiếp tục phát triển.

Chỉ có Dương Thanh và Mã Siêu rời khỏi chiến trường ngoài biên giới.

Một lần nữa trở về Yến Đô, Dương Thanh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

“Rốt cuộc cũng đã về!”
Dương Thanh cười nói.

Ngôn Tình Hay
“Anh Thanh, chúng ta tới phòng khám Ái Dân trước đi!”
Vừa xuống máy bay, Mã Siêu đã nhanh nhẹn đề nghị.

“Được!”

Dương Thanh đồng ý, anh hiểu vì sao Mã Siêu lại muốn tới phòng khám Ái Dân.

Khi biết được thủ đoạn của Black Doctor kia, Mã Siêu luôn trong tình trạng lo âu hốt hoảng, anh ta đang lo sợ liều thuốc hoàn mỹ đó sẽ gây tổn hại cho cơ thể Dương Thanh.

Hai mươi phút sau, Dương Thanh và Mã Siêu đã tới phòng khám Ái Dân.

“Anh Thanh, anh Siêu!”
Thấy hai người tới, Phùng Tiểu Uyển hào hứng chào hỏi.

“Cậu Thanh! Cậu Siêu!”
Vương Chiến cũng đi ra cất lời chào.

“Chà, đột phá rồi?”
Cảm nhận được hơi thở của Vương Chiến, Dương Thanh thoáng kinh ngạc.

Vương Chiến vốn là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng sau khi nền tảng võ thuật bị tổn hại, thực lực đã giảm mạnh.

Nhưng lúc này, Dương Thanh khiếp sợ nhận ra, mới hai ngày ngắn ngủi không gặp, Vương Chiến không chỉ khôi phục nền tảng võ thuật, thực lực còn tăng lên cảnh giới Thần Cảnh trung kỳ.

Không chỉ có thế, Dương Thanh còn cảm thấy, thực lực của Vương Chiến đã rất gần với Thần Cảnh hậu kỳ rồi.

Vương Chiến gật nhẹ đầu, cảm kích nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói: “Nhờ Tiểu Uyển, nền tảng võ thuật của tôi mới khôi phục được, cảnh giới võ thuật cũng nhờ thế mà tăng lên rất nhiều”.

.

 
Chương 1854: 1854: Chương 1858





“Đa số đều nhờ cả vào chính bản thân ông Chiến mà, nếu không nhờ ý chí của ông cực kì kiên định thì dù y thuật của cháu có mạnh cỡ nào cũng không thể khôi phục nền tảng võ thuật cho ông được”.

Phùng Tiểu Uyển cười nói.

“Tiểu Uyển, em kiểm tra cho anh Thanh trước đã!”
Mã Siêu lo lắng nói.

“Anh Thanh, anh sao vậy?”
Nghe Mã Siêu nhắc nhở, Phùng Tiểu Uyển lập tức khẩn trương, vội vàng nói: “Anh Thanh, anh nằm xuống đây, để em kiểm tra cho anh xem sao!”
Dương Thanh lộ vẻ bất đắc dĩ: “Anh không sao, Mã Siêu cứ hay lo lắng thái quá”.

Phùng Tiểu Uyển và Vương Chiến không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy đến với Dương Thanh, nhưng Mã Siêu sao lại không rõ?
Chẳng được bao lâu, Phùng Tiểu Uyển đã kiểm tra xong.

“Tiểu Uyển, anh Thanh có sao không?”
Mã Siêu vội vàng hỏi.

Phùng Tiểu Uyển nhíu mày, sắc mặt lộ vẻ lo âu, nghiêm nghị nói: “Em vẫn chưa kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì, nhưng không biết vì sao, em luôn cảm thấy có chuyện, hơn nữa vấn đề còn không nhỏ đâu”.


“Rốt cuộc là có vấn đề hay không có vấn đề?”
Câu trả lời của Phùng Tiểu Uyển khiến Mã Siêu càng thêm lo lắng.

Dương Thanh bất đắc dĩ nói: “Ý của Tiểu Uyển là, thân thể tôi rất ổn, nói đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu sao?”
“Thật chứ?”
Mã Siêu nhìn sang phía Phùng Tiểu Uyển, hỏi.

Phùng Tiểu Uyển mỉm cười gật đầu: “Chắc là em đã nghĩ nhiều quá, tình hình của anh Thanh rất ổn”.

“Tốt quá rồi!”
Lúc này Mã Siêu mới yên tâm.

Anh ta biết rõ năng lực của Phùng Tiểu Uyển, nếu Phùng Tiểu Uyển cũng đã nói Dương Thanh không sao thì có nghĩa Dương Thanh nhất định không có vấn đề gì.

“Cậu mới là người nên kiểm tra lại kĩ càng một lượt đấy, mau nằm xuống đây để Tiểu Uyển xem cho cậu đi”.

Dương Thanh ra vẻ tức giận nói.


Sau khi kiểm tra, Mã Siêu chỉ bị chút thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn, Phùng Tiểu Uyển bôi thuốc lên vết thương cho Mã Siêu là xong.

“Anh Thanh, vậy em về nhà trước đây, đã mấy ngày không gặp Ngải Lâm rồi”.

Mã Siêu được biết nền tảng võ thuật của mình không bị tổn thương gì thì rất vui vẻ.

Đợi Mã Siêu đi rồi, Dương Thanh mới quay sang phía Phùng Tiểu Uyển, sắc mặt nghiêm túc, hỏi: “Tiểu Uyển, giờ em cứ nói thẳng đi, cơ thể anh rốt cuộc có vấn đề gì vậy?”
Vương Chiến lập tức cả kinh, chẳng lẽ Dương Thanh thực sự bị làm sao?
Nụ cười trên môi Phùng Tiểu Uyển cũng biến mất, cô ta lo lắng nói: “Anh Thanh, thể chất của anh đã có thay đổi cực lớn, thậm chí ngay cả máu của anh cũng đã bị biến tính”.

“Nhưng em không nhìn ra được, thay đổi đó tốt hay xấu cho thân thể anh, căn cứ vào tình hình trước mắt thì thể chất của anh đã được cải biến theo hướng tốt hơn”.

“Nhưng điều khiến em lo lắng nhất là, sự thay đổi trong thể chất của anh vẫn chưa kết thúc, nó vẫn đang tiếp tục, tạm thời thì không có vấn đề gì, nhưng không có nghĩa sau này cũng không có vấn đề”.

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh mới ý thức được sự khủng bố của tau Black Doctor kia.

Ngày cả Phùng Tiểu Uyển cũng bó tay trước thủ đoạn của ông ta sao?
Nếu đang biến đổi theo phương hướng tốt thì nhất định sẽ không có vấn đề gì, em cứ yên tâm đi”.

Dương Thanh vờ trần tình cười nói, sau đó dặn dò thêm: “Tiểu Uyển, chuyện này anh mong em có thể giữ bí mật giúp anh, trừ ba người chúng ta, đùng tiết lộ cho bất cưa ai nữa.

.

 
Chương 1855: 1855: Chương 1859





Vương Chiến vội vả tỏ thái độ: “Cậu Thanh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để lộ chuyện này cho bất cứ ai đâu”.

Dương Thanh gật đầu, đương nhiên anh rất tin tưởng Vương Chiến, bằng không anh sẽ không hỏi Phùng Tiểu Uyển về chuyện này ngay trước mạt Vương Chiến.

Anh Thanh, rốt cược anh đã uống phải thứ gì vậy? Vì sao có thể lại thay đổi lớn đến thế?”
Phùng Tiểu Uyển bổng nghiêm túc hỏi, dưới vẻ nghiêm nghị là nỗi lo lắng vô vàn.

Dương Thanh không hề giấu giếm, anh kể lại toàn bộ sự việc liên quan tới liều thuốc hoàn mỹ cho Phùng Tiểu Uyển.

Nghe Dương Thanh nói xong, Phùng Tiểu Uyển dại mặt ra, hỏi: “Anh Thanh, nói vậy có nghĩa là thể chất của anh đã hoàn toàn bị cải tạo?”
Dương Thanh gật đầu: “Có lẽ vậy! Chẳng phải em cũng vừa nói, thể chất của anh đã có thay đổi rất lớn đó sao? Tự anh cũng cảm nhận được, các cấp độ của thân thể đã tăng lên khá nhiều”.


“Nếu chỉ có những thay đổi này, anh đã không phải lo lắng gì nhiều, nhưng vấn đề hiện nay là thể chất của anh vẫn đang tiếp tục được cải tạo, mà anh không rõ rốt cuộc khi nào mới dừng”.

“Sau này liệu có ảnh hưởng gì đến nền tảng võ thuật của anh không, anh cũng không biết”.

Vương Chiến đứng bên nghe đã sợ ngây ra, mặc dù lão ta từng là cao thủ của Hoàng tộc họ Long nhưng cũng chưa từng nghe nói đến chuyện có kẻ có thể làm biến đổi thể chất người khác.

Phùng Tiểu Uyển im lặng nghe, sắc mặt tràn đầy lo âu và căng thẳng, lát sau mới lên tiếng: “Anh Thanh, anh yên tâm, nhất định em sẽ nghĩ ra cách để chữa cho anh”.

Dương Thanh cười khổ: “Tiểu Uyển, anh thì không sao, dù lâm vào tình trạng này sẽ khiến nền tảng võ thuật của anh bị thương tổn nhưng chí ít có thể duy trì cảnh giới võ thuật hiện tại của anh, chỉ cần cảnh giới võ thuật không yếu đi thì không thành vấn đề”.

Ngoài miệng Dương Thanh nói nhẹ nhàng là thế nhưng Vương Chiến biết, đối với bất kì cao thủ võ thuật nào, chuyện nền tảng võ thuật bị tổn thương luôn là một đả kích cực kì trầm trọng.

Tuy không phải là người học võ nhưng Phùng Tiểu Uyển cũng hiểu được vấn đề này, gương mặt xinh xắn của cô ta cực kì nghiêm nghị.

“À phải rồi, Tiểu Uyển, em đã trị liệu cho Long Thiên Vũ chưa?”
Dương Thanh đột nhiên đổi đề tài.

Trước đó, Long Thiên Vũ từng quỳ xuống xin lỗi anh, nhưng quan trọng hơn là, chính Vương Chiến cũng đã cầu xin Dương Thanh để Phùng Tiểu Uyển ra tay cứu Long Thiên Vũ.

Nghe Dương Thanh hỏi đến chuyện Long Thiên Vũ, ánh mắt Vương Chiến thoáng lóe lên kích động, quay sang nhìn Phùng Tiểu Uyển theo bản năng.


“Từ sau khi bọn họ rời khỏi đây thì không thấy quay lại nữa, em cũng chưa hề chữa trị cho anh ta”.

Phùng Tiểu Uyển nói.

“Nếu thế, Chiến tiền bối, ông liên lạc với Long Thiên Vũ thử xem, bảo anh ta tới đây đi!”
Dương Thanh nhìn sang nói với Vương Chiến.

“Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn Tiểu Uyển! Tôi sẽ liên lạc với Long Thiên Vũ ngay đây!”
Vương Chiến vội vàng cảm ơn, sau đó gọi điện cho Long Thiên Vũ luôn.

Chốc lát sau, Vương Chiến đã kết thúc cuộc gọi, cười nói: “Long Thiên Vũ biết cậu Thanh đã đồng ý để Tiểu Uyển tiến hành trị liệu thì kích động ghê lắm, nói là sẽ tới ngay đấy”.

Chưa đến hai mươi phút sau, một chiếc xe dừng trước cửa phòng khám Ái Dân, Long Thiên Vũ được hai gã cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ đưa vào trong.


Hôm nay hắn ta phải ngồi xe lăn tới đây, không thể tự đứng dậy.

“Cậu Thanh, cảm ơn cậu! Thần y Phùng, cảm ơn cô! Ông Chiến, cảm ơn ông!”
Vừa vào phòng khám Ái Dân, Long Thiên Vũ đã kích động và cảm kích nói.

Lúc này, sắc mặt hắn ta vô cùng tiều tụy, đâu còn vẻ oai phong của một người cháu đích tôn Hoàng tộc họ Long nữa.

“Long Càn, Long Khôn đâu?”
Vương Chiến thấy chỉ có hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ đi theo Long Thiên Vũ thì thoáng nhướng mày, mặt lộ vẻ không vui.

Long Thiên Vũ cười khổ lắc đầu, nói như tự giễu: “Nay tôi chỉ là một thứ đồ bỏ mất đi năng lực chiến đấu, đã chẳng còn chút giá trị gì với Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Long sao có thể để hai cao thủ Thần Cảnh bảo vệ tôi chứ?”.

 
Chương 1858: 1858: Chương 1863





Vương Chiến hít sâu một hơi, mắt đã vằn đỏ, lão ta nói: “Long Phi Dương, cậu đừng nên khinh người quá đáng”.

“Bốp!”
Long Phi Dương lại vả thẳng vào mặt Vương Chiến một lần nữa rồi cười lạnh: “Tôi cứ khinh thường ông đấy, ông có thể làm gì được tôi?”
Phùng Tiểu Uyển rốt cuộc không nhìn nổi nữa, bèn chắn trước mặt Vương Chiến, tức giận nói: “Anh quá đáng rồi đấy! Nơi này không chào đón anh, mời anh cút ra cho tôi!”
“Ái chà, ở đây còn có một người đẹp này!”
Vừa rồi lực chú ý của Long Phi Dương dồn cả vào Long Thiên Vũ và Vương Chiến, không hề chú ý nhan sắc của Phùng Tiểu Uyển.

Lúc này Phùng Tiểu Uyển đứng trước mặt anh ta, vẻ mặt tức giận trông khá hấp dẫn.

“Khá lắm khá lắm, anh thích!”
Long Phi Dương cười ha hả, vươn tay định sờ lên mặt Phùng Tiểu Uyển.

Vương Chiến lập tức kéo Phùng Tiểu Uyển ra sau lưng mình, giận dữ nói: “Long Phi Dương, cậu cút ngay cho tôi!”

Lão ta có thể dễ dàng bỏ qua hành vi xúc phạm của Long Phi Dương với mình, bởi lão ta lớn lên trong Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Long chính là nhà của lão, trong lòng Vương Chiến, Hoàng tộc họ Long có ơn lớn với lão ta.

Vậy nên, lão ta không muốn tranh chấp với Long Phi Dương, nhưng điều đó không đồng nghĩa với chuyện Long Phi Dương có thể xúc phạm Phùng Tiểu Uyển.

Trong thời gian sinh hoạt chung với Phùng Tiểu Uyển, cô gái nhỏ này đã trở thành cháu gái lão ta, dù là người thừa kế của Hoàng tộc họ Long, lão ta cũng không cho phép kẻ đó xúc phạm tới Phùng Tiểu Uyển.

Dương Thanh vẫn thờ ơ đứng một bên, không nhúng tay vào.

Dĩ nhiên anh có thể nhận ra Vương Chiến bao dung thế nào với người của Hoàng tộc họ Long, muốn để Vương Chiến hoàn toàn dứt bỏ Hoàng tộc họ Long chỉ có một cách là để người của Hoàng tộc họ Long này xúc phạm lão ta nặng nề.

Chỉ có như vậy, lão ta mới hoàn toàn đẩy được Hoàng tộc họ Long ra khỏi tâm trí mình.

Bằng không, cả đời này, những khi đối mặt với con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Long, lão ta sẽ theo bản năng cho rằng mình kém người ta một bậc.


“Lão già kia, ông dám ngăn cản tôi à?”
Long Phi Dương cả giận quát.

Cao thủ Thần Cảnh sau lưng anh ta cũng bước lên trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Chiến, nói: “Vương Chiến, ông dám vô lễ với điện hạ thì đừng trách tôi không khách sáo với ông!”
Vương Chiến hít sâu một hơi, cưỡng chế đè lửa giận của mình xuống, lạnh lẽo nhìn về phía Long Phi Dương: “Rốt cuộc hôm nay cậu tới đây có mục đích gì?”
“Bốp!”
Long Phi Dương lại tát thẳng vào mặt lão ta một cái nữa, cả giận nói: “Bản điện hạ muốn làm gì thì có liên quan gì tới ông?”
“Vương Chiến, tôi cảnh cáo ông lần cuối, cút ngay cho tôi, bằng không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ông!”
Long Phi Dương nói, thái độ ngạo mạn tột cùng, hoàn toàn không thèm nể nang Vương Chiến.

“Mấy tên khốn các người cút ra ngoài cho tôi! Cút ngay!”
Phùng Tiểu Uyển đã hoàn toàn tức giận khi tận mắt thấy Vương Chiến bị đánh liên tục, nếu không phải vì không muốn nhúng tay vào chuyện riêng của Hoàng tộc họ Long, cô ta đã nổi nóng từ lâu.

“Người đẹp bé nhỏ, muốn anh đi khỏi đây cũng được, chỉ cần em chịu theo anh, ngủ với anh một đêm thì tôi sẽ đưa cô em đi ngay”.

Long Phi Dương híp mắt cười cợt nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói: “Đương nhiên, nếu em không muốn đi cũng không sao, chúng ta làm việc luôn ở đây cũng được, sau đấy anh sẽ đi ngay, đồng thời có thể bảo đảm sau này sẽ không bao giờ tới gây chuyện với Vương Chiến nữa, thế nào?”
“Bốp!”
Phùng Tiểu Uyển giương tay tát thẳng vào mặt Long Phi Dương, cô ta đã giận run người..

 
Chương 1859: 1859: Chương 1864





Long Phi Dương hoàn toàn không ngờ Phùng Tiểu Uyển lại dám đánh mình, lập tức ngây cả người ra: “Mày, mày dám đánh tôi?”
“Anh đáng bị đánh!”
Phùng Tiểu Uyển tức tối nói.

“Con khốn này, mày dám đánh tao, tao giết mày!”
Long Phi Dương lập tức nổi giận, vung tay lên, đột nhiên, một sức mạnh khủng khiếp ngưng tụ trên tay anh ta.

Sức mạnh này hẳn đã ngang với cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong.

Phùng Tiểu Uyển chỉ là một người thường, nếu trúng một bạt tai này của Long Phi Dương, hẳn phải chết chắc.

Đáy mắt Dương Thanh đã lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng vẫn không ra tay, anh không tin Vương Chiến sẽ trơ mắt nhìn Phùng Tiểu Uyển bị đánh.

Đương nhiên, dù Vương Chiến thật sự không có ý định ngăn cản, anh vẫn có thể kịp thời cứu Phùng Tiểu Uyển.

Phùng Tiểu Uyển bị hơi thở kia làm cho khiếp sợ ngây người, cô ta mơ hồ cảm nhận được, giây tiếp theo mình sẽ bị giết chết, nhưng ngoài mặt cô ta không hề lộ chút sợ hãi nào, chỉ có nỗi phẫn nộ tràn ngập đối với Long Phi Dương.


“Long Phi Dương, cậu dám à!”
Long Thiên Vũ cũng giận dữ, rống to.

Chỉ có điều, hắn ta lại hoàn toàn không có cách nào xông tới ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay Long Phi Dương hạ xuống mặt Phùng Tiểu Uyển.

“Bốp!”
Ngay khi cái tát của Long Phi Dương sắp hạ xuóng mặt Phùng Tiểu Uyển, Vương Chiến bổng chắn giữa hai người, tóm chặt cổ tay Long Phi Dương, sắc mặt lạnh lẽo: “Vì sao? Tôi đã bị đuổi khỏi hoàng tộc họ Long rồi, vì sao các người còn làm như vậy?”
Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở Hoàng tộc họ Long, trong lòng tôi, Hoàng tộc họ Long chính là nhà của mình, cho nên mặc dù bị đuổi khỏi HOàng Tộc họ Long nhưng trước nay tôi vẫn luôn coi mình là người của Hoàng tộc này”.

“Vì thế, dù bị cậu xúc phạm, bị cậy bạt tai trước mặt bao người, tôi đều có thể bỏ qua, bời vì tôi cũng từng là người của Hoàng tộc họ Long này!”
“Tôi ffã rộng lượng đến thế rồi, vì sao các người hết lần này đến đến lần khác nhục mạ tôi? Làm nhục tôi thì cũng thôi, nhưng vì sao lại muốn động tới Tiểu Uyển?”
“Cậu có biết không? Cái mạng này của tôi đeèu do Tiểu Uyển cứu về, trong lòng tôi cô bé này là ân nhân cứu mạng, đồng thời cũng là cháu gái tôi, ai dám động tới con bé, tôi sẽ tiễn kẻ đó đi gặp Diêm Vương!”
Vừa dứt lời, một hơi thở khủng khiếp đã bùng nổ từ trên người Vương Chiến.

Lúc này đây, Vương Chiến thật sự rất tức giận, toàn thân dâng trào sát khí, hơi thở Thần Cảnh trung kỳ bộc phát ra khỏi cơ thể.


Toàn bộ phòng khám Ái Dân lập tức bị khí thế của lão ta bao trùm.

Long Phi Dương đang bị Vương Chiến tóm lấy cổ tay nhận thấy rõ điều đó hơn ai hết.

Anh ta có cảm giác trước mặt mình là một con ác quỷ đến từ địa ngục chứ không phải người.

Cơ thể run rẩy mất kiểm soát, trong mắt Long Phi Dương ngập tràn nỗi sợ hãi: “Cảnh… Cảnh giới võ thuật của ông khôi phục lại rồi!”
Hiển nhiên là đến giờ anh ta mới biết tu vi của Vương Chiến đã trở lại.

“Vương Chiến, ông muốn làm gì? Thả điện hạ ra!”
Cao thủ Thần Cảnh mà Long Phi Dương dẫn đến cũng hốt hoảng, vội vàng quát lên.

Bản thân cũng là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy thực lực hiện giờ của Vương Chiến đã vượt xa mình.

Điều này làm cho ông ta không thể nào tin nổi.

Trước đây Vương Chiến là người yếu nhất trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long nên ông ta chưa bao giờ để vào mắt.

Nhưng hôm nay, vị cao thủ Thần Cảnh này đột nhiên nhận ra Vương Chiến không những không bị phế tu vi mà còn đột phá đến Thần Cảnh trung kỳ, đã thế còn sắp tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ..

 
Chương 1862: 1862: Chương 1868





“Bây giờ, người đang đứng trước mặt các người là Vương Chiến!”
Dứt lời, cơ thể lão ta bùng nổ khí thế càng kinh khủng hơn.

Long Giang đứng sững như trời trồng, mặt mày tái mét, không hề có lòng tin mình sẽ thắng khi đối mặt với Vương Chiến lúc này.

Nhưng Long Phi Dương lại muốn ông ta đánh, còn cách nào đâu?
“Giết cho tôi! Giết đi!”
Long Phi Dương cáu kỉnh gắt lên: “Tôi muốn ông giết sạch bọn chúng, giết hết cho tôi!”
“Uỳnh!”
Anh ta vừa dứt lời thì Long Giang đã xông ra ngoài, nhanh đến mức hóa thành cái bóng lao thẳng về phía Vương Chiến.

“Không biết tự lượng sức!”
Lão ta cười lạnh, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích chờ đòn công kích của Long Giang đến.

“Ầm ầm ầm!”
Ông ta và Vương Chiến kịch liệt chạm trán với nhau.

Chẳng qua Vương Chiến vẫn chỉ đứng tại chỗ, không ngừng dùng hai tay và hai chân của mình để ngăn cản, từ đầu đến cuối đều không chủ động công kích.


Cuộc chiến của hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ quả thật là điên cuồng.

Bị sự va chạm dữ dội ấy ảnh hưởng, mặt đường dưới chân nháy mắt văng tung tóe.

Đám đông vây xem thấy cảnh này đều sững sờ, những người bình thường như họ chưa bao giờ gặp được cuộc đánh nhau nào ác chiến như thế cả.

Lòng đường giữa phòng khám Ái Dân và tập đoàn Nhạn Thanh vỡ vụn thành từng lớp từng mảng tạo thành một khung cảnh hoang tàn.

Thấy Long Giang đã hành động, sắc mặt của Long Phi Dương mới dễ nhìn hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn tràn trề sát khí.

Dương Thanh khinh thường nhìn anh ta, nếu không phải vì Chiêu Châu đã xuất hiện những nhân tố bí ẩn thì sao anh phải nể nang Hoàng tộc họ Long làm gì?
Giết thẳng tay luôn là được rồi.

Mà không cần Dương Thanh phải tự mình ra tay, chỉ cần ra lệnh tổ chức Hồng Trần là xong.

Với thực lực của các cao thủ hàng đầu này, ngoại trừ cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long hơi khó đối phó ra thì còn lại những kẻ có thực lực dưới Thần Cảnh đều chỉ còn đường chết.

“Uỳnh!”

Đột nhiên một sức mạnh kinh khủng bùng phát, Long Giang bị Vương Chiến đẩy lùi.

“Long Giang, chẳng lẽ ông vẫn chưa nhận ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của tôi sao?”
Vương Chiến giận dữ quát: “Mang tên điện hạ chó chết của ông cút ra khỏi Thành Cửu Châu ngay, nếu không thì đừng trách tôi không niệm tình cũ!”
“Ông cũng biết nếu tôi muốn giết Long Phi Dương thì một mình ông không cản được mà”.

Đương nhiên Long Giang cũng hiểu lời lão ta nói hoàn toàn là thật, nhất thời vô cùng đắn đo.

Qua cuộc chạm trán vừa rồi, mặc dù hai người không dùng hết sức nhưng từ đầu đến cuối Vương Chiến đều chỉ đứng một chỗ mà tấn công.

Lão ta hoàn toàn không cần dốc sức, chỉ vậy đã thấy được thực lực của lão ta vượt xa Long Giang.

Chưa kể còn có một Dương Thanh sâu không lường được lạnh lùng đứng nhìn.

Chẳng qua ông ta muốn đi nhưng liệu Long Phi Dương có muốn hay không?
Vương CHiến, lão gia khốn kiếp này, dám nói tôi là tên diện hạ chó chết à? Xúc phạm tôi thì phải chịu tội!”
Long Phi Dương phẩn nộ chắt vấn.

Vương Chiến vừa định lên tiếng thì nghe Dương Thanh nói: “Trong vòng năm phút, để lại mười tỷ để bồi thường rồi cút đi, tôi sẽ xme như chúe có chuyện gì xảy ra, không nfhe lời thì giết!”
Dứt lời, anh mạnh mẽ giẩm chân xuống đất, một đất lập tức vỡ thành mất chụch hòn đá nhỏ.

“Vút vút vút!”
Mấy chục hòn đá kia như lạc đạn bắn vào xung quanh hai chân Long Phi Dương..

 
Chương 1863: 1863: Chương 1869





Dương Thanh vừa dứt lời thì quay người trở về phòng khám Ái Dân.

Để lại một đám người vây xem trợn mắt há hốc mồm, toàn thân Long Giang cũng không ngừng run rẩy, còn Long Phi Dương thì lòng tràn ngập sự sợ hãi.

Dương Thanh chỉ giậm chân một cái mà một tảng đá xanh đã vỡ thành mấy chục hòn đá, hơn nữa còn bắn về phía anh ta.

Lúc này xung quanh hai chân Long Phi Dương đều là những hòn đá từ tảng đá xanh cắm xuống đất ba phân, hòn đá nào cũng đều dính sát vào giày của anh ta, bắn xuyên vào trong đất.

Dù sao thì Long Phi Dương cũng là một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, cũng là người trong giới võ thuật, tất nhiên anh ta biết rõ muốn khống chế được sức mạnh đến mức độ chính xác như vậy khó khăn cỡ nào.

Có lẽ cho dù là Long Hoàng cũng chưa chắc có thể làm được như thế.


Long Giang có thực lực Thần Cảnh trung kỳ nên càng sợ hãi hơn, bởi vì ông ta phát hiện ra kích thước của mấy chục hòn đá vụn kia trên cơ bản đều hoàn toàn giống nhau, giống như được máy cắt kim loại cắt chém tỉ mỉ, phân chia thành nhiều hòn đá nhỏ vậy.

Quan trọng là những hòn đá nhỏ này còn có thể bắn vào trong tảng đá xanh, hơn nữa có thể khiến cho tảng đá không xuất hiện một chút vết nứt nào.

Trong ấn tượng của Long Giang vẫn chưa từng có người nào có thể làm được như vậy, đối với ông ta mà nói, đây quả thật là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ông ta tuyệt đối không tin.

Không chỉ Long Giang và Long Phi Dương mà Vương Chiến cũng sợ ngây người, lão ta tự nhận mình cũng hiểu biết kha khá về thực lực của Dương Thanh, nhưng bây giờ xem ra sự hiểu biết đó quá sơ sài.

“Long Giang, nhớ bồi thường mười tỷ trong vòng mười phút, đừng quên đấy, nếu không thì hôm nay các người thật sự không thể ra khỏi Thành Cửu Châu đâu”.

Vương Chiến cười lạnh nói, sau đó cũng quay người trở về phòng khám Ái Dân.

Lúc nhìn về phía Long Phi Dương, Long Giang phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào mà đũng quần của anh ta đã ướt nhẹp, cả người cũng đang run rẩy không ngừng, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Bỗng nhiên Long Giang có chút thất vọng, thản nhiên nhìn thoáng qua Long Phi Dương rồi gọi một cú điện thoại: “Trong vòng năm phút, mau chuyển mười tỷ vào trong tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh ở Yến Đô”.

Là một trong những cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc họ Long, ông ta vẫn có tư cách điều động số tiền mười tỷ.


Còn về chuyện của mười tỷ này thì giải thích rõ ràng lại với Long Hoàng sau là được.

Linh tính mách bảo Long Giang rằng, nếu như không bồi thường thì hôm nay ông ta và Long Phi Dương tuyệt đối không thể bước ra khỏi Thành Cửu Châu.

Ông ta còn không phải là đối thủ của Vương Chiến, huống chi còn có thêm một tên Dương Thanh sâu không lường được?
Chưa đến năm phút sau thì mười tỷ đã vào trong tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh.

“Cậu Thanh, không ngờ Hoàng tộc họ Long thật sự bồi thường mười tỷ”.

Trong phòng khám Ái Dân, sau khi biết được tin tức mười tỷ đã vào trong tài khoản thì Vương Chiến rất bất ngờ.

Dương Thanh mở miệng đáp: “Hoàng tộc họ Long đã chịu thiệt hại rất lớn, nếu còn tổn thất thêm một cao thủ Thần Cảnh nào nữa thì e rằng thực lực của họ sẽ giảm đi rất nhiều”.

“Sau này, Hoàng tộc họ Long sẽ coi trọng cao thủ Thần Cảnh hơn, có lẽ chuyện giống như ông sẽ không xảy ra nữa đâu”.


Nghe vậy, vẻ mặt của Vương Chiến đầy đau khổ.

Tất nhiên lão ta hiểu rõ ý trong những lời này của Dương Thanh, nếu như Long Hoàng có thể ý thức được tầm quan trọng của cao thủ Thần Cảnh đối với Hoàng tộc họ Long sớm hơn một chút thì sao lão ta có thể rơi vào hoàn cảnh như thế này chứ?
Cùng lúc đó, trong Hoàng thành Long xa xôi, tại Hoàng phủ họ Long, vẻ mặt của một ông lão tóc trắng mặc quần áo sang trọng vô cùng u ám.

“Ầm!”
Một chưởng của lão ta giáng xuống khiến cho bàn trà gỗ đàn hương có giá trị không nhỏ kia hóa thành bột mịn trong phút chốc.

“Thật không ngờ trong Yến Đô nho nhỏ lại ẩn giấu cao thủ có cấp bậc như thế này”..

 
Chương 1866: 1866: Chương 1873





Nhưng anh sẽ về văn phòng chưa được nữa tiếng thì thư ký đã đi vào.

“Chủ tịch, vừa rồi có một cậu nhóc mang thư mời đến, nói có một ông lão bảo đưa thư mời này cho anh.

Thư ký đưa một bức thu mời mạ vàng cho Dương Thanh.

Lúc mở bức thu, anh cảm thấy có một mùi nguy hiểm tỏa ra, vội vàng ném thư sang một bên.

Nhưng đã muộn rồi, bên trong thư mời có kịch đọng.

Dương Thanh vừa chạm vào đã biết mình trúng độc rồi.

“Chủ tịch!”
Thư ký bị dọa sợ, vẻ mặt lo lắng.

“Không có gì đâu! Ra ngoài đi!”
Dương Thanh bảo thư ký ra ngoài, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Lúc này hơi thở của Dương Thanh đang rất hỗn loạn, ban đầu anh định liên lạc với Phùng Tiểu Uyển nhưng chợt phát hiện ra trong cơ thể mình có một sức mạnh cuồng bạo đang cuộn trào.


Sau vài giây ngắn ngủi, ngón tay đang nhuộm sang màu đen từ từ khôi phục lại màu da vốn có.

“Đây là…”
Dương Thanh giật mình nhận ra cảm giác choáng váng khi mới bị trúng độc thế mà đã biến mất.

Rõ ràng là độc đã được giải.

“Là liều thuốc hoàn mỹ!”
Dương Thanh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vừa rồi đúng là anh đã quá mất cảnh giác, không ngờ có người bỏ thuốc độc vào trong thư mời khiến mình bị trúng độc.

Với cảnh giới võ thuật hiện giờ, độc dược bình thường hoàn toàn không thể làm gì được Dương Thanh, khả năng tự chữa lành sẽ giải độc giúp cho anh.

Thế mà chất độc bên trong thư mời lại có tác dụng ngay lập tức, đủ để thấy kẻ chủ mưu lợi hại ra sao.

Nhưng dù có thế nào anh cũng không ngờ độc lại được giải nhanh như vậy.


“Tiểu Uyển, vừa rồi anh bị trúng độc…”
Dương Thanh nhanh chóng gọi cho Phùng Tiểu Uyển, nghe nói anh bị trúng độc thì cô ta rất lo lắng, Dương Thanh vội vàng an ủi: “Yên tâm, anh không sao rồi”.

“Anh Thanh, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Anh uống thuốc giải độc chưa?”
Bấy giờ Phùng Tiểu Uyển mới bình tĩnh lại nhưng vẫn rất sốt ruột, đồng thời cô ta cũng cảm thấy nghi ngờ.

Dương Thanh kể lại chuyện một lượt, sau khi anh nói xong, Phùng Tiểu Uyển im lặng một lúc rồi nặng nề nói: “Anh Thanh, liều thuốc hoàn mỹ anh dùng có tác dụng quá mạnh”.

“Theo em thấy, ảnh hưởng nó gây ra có thể là rất nhỏ, thậm chí còn có ích cho anh nhưng cũng chính vì vậy mà em càng không yên tâm hơn”.

“Tác dụng càng mạnh thì khi xảy ra tác dụng phụ sẽ càng khó kiểm soát”.

Đây cũng là điều Dương Thanh lo lắng, liều thuốc hoàn mỹ có hiệu quả mạnh đến thế nào, người trải nghiệm trực tiếp như anh rõ ràng nhất.

Ngay cả thủ lĩnh Hồng Trần là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong mà cũng không thể chịu đựng được công hiệu của liều thuốc hoàn mỹ, hoàn toàn mất kiểm soát, cuối cùng cơ thể nổ tung rồi chết.

Bây giờ, cơ thể Dương Thanh đang bị liều thuốc này biến đổi, nhìn thì có vẻ có xu hướng tốt hơn, thậm chí anh còn có thể cảm giác được thực lực của mình đang tăng lên.

Nhưng càng mạnh, hơi thở trong cơ thể càng cuồng bạo.

Nếu có một ngày anh thật sự không thể khống chế được cơ thể thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Dương Thanh bất chợt vô cùng hốt hoảng đối với tương lai của mình.

“Anh Thanh, anh đừng lo, em nhất định sẽ nghĩ cách để chữa khỏi bệnh của anh!”
Phùng Tiểu Uyển kiên định nói..

 
Chương 1867: 1867: Chương 1874





“Được, anh tin em!”
Dương Thanh đáp.

Cúp máy, anh cầm thư mời lên lần nữa.

Chất độc bên trong đã bị triệt tiêu ngay lần đầu tiên anh chạm vào, bây giờ bức thư này đã không còn chất độc nào nữa.

“Cuộc chiến xưng Vương ở Yến Đô?”
Khi đọc được nội dung bức thư, Dương Thanh nhíu mày.

Nội dung trong bức thư rất đơn giản, chỉ có một câu mời anh tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, thời gian tổ chức cuộc thi là vào ba ngày sau.

Ngoài câu mời và thời gian ra thì không còn thông tin nào khác.

“Đến bọn Hoàng tộc cũng mất kiên nhẫn rồi à?”
Dương Thanh lạnh lùng cười, hai mắt nổi lên sát ý.


Mặc dù trên bức thư không ghi rõ người mời là ai nhưng anh cũng đoán ra được chuyện này có liên quan đến Hoàng tộc.

Thực lực hiện giờ của Dương Thanh đang ở trình độ nào về cơ bản đã hoàn toàn bại lộ, mặc dù tính đến thời điểm này chỉ từng có tranh chấp với Hoàng tộc họ Long nhưng những Hoàng tộc khác chắc chắn cũng đã nắm bắt cặn kẽ tình hình.

Chỉ là, bọn họ nghĩ rằng mình đã nắm rõ Dương Thanh thật sao?
Đồng thời, không chỉ Dương Thanh mà cao thủ đứng đầu của các nơi trên Chiêu Châu cũng nhận được thư mời.

Cuộc đấu võ Yến Đô chỉ cấm Hoàng tộc và Vương tộc, những người khác vẫn cho phép tham gia.

Trong lúc nhất thời, cao thủ hàng đầu khắp Chiêu Châu tấp nập tụ hội về Yến Đô.

“Anh Thanh!”
Mã Siêu tức tốc đến gặp Dương Thanh, trong tay đang cầm một bức thư mời giống hệt, âm trầm nói: “Anh Thanh, anh cũng nhận được thư mời đúng không?”
Anh gật đầu, lấy thư mời ra, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Mã Siêu lắc đầu, nghi hoặc hỏi: “Em thì có chuyện gì được?”

“Không có gì!”
Dương Thanh lắc đầu.

Xem ra người bỏ độc vào trong thư mời chỉ nhằm vào một mình anh.

“Anh Thanh, anh có biết rốt cuộc là ai dám tổ chức cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô này không? Rõ ràng là chỉ mũi dùi về phía anh mà!”
Mã Siêu nổi giận đùng đùng nói.

Anh ta rất hiểu Dương Thanh không muốn Đế Thôn xuất thế như thế nào, thế mà bây giờ lại có kẻ muốn ép nó tiến vào tầm mắt của mọi người.

Nếu cuộc chiến xưng Vương của Yến Đô này được tổ chức, dù anh có tham gia hay không đều không thể thoát khỏi kết quả cuối cùng, đó là Đế Thôn xuất thế!
Nét mặt của Dương Thanh vẫn bình tĩnh, chợt hỏi Mã Siêu: “Cậu có thể trở về trạng thái cao nhất trong vòng ba ngày không?”
Anh ta gật đầu: “Hẳn là không thành vấn đề đâu ạ, có Tiểu Uyển chữa trị mà, chắc chắn em sẽ ổn thôi”.

Vừa dứt lời thì Mã Siêu sực nhận ra điều gì, kinh ngạc thốt: “Anh Thanh, chẳng lẽ anh định bảo em tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô?”
Dương Thanh đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, thản nhiên nói: “Cậu có cho rằng chúng ta thật sự có thể ngăn cản một kẻ tổ chức được một cuộc chiến xưng Vương Yến Đô thế này không?”
Sau một lúc suy tư, Mã Siêu lắc đầu đáp: “Đối phương rõ ràng có chuẩn bị, theo như em được biết thì toàn bộ Chiêu Châu hễ là cao thủ có thực lực trên Vương Cảnh thì đều được mời”.

“Khắp Chiêu Châu, người có cảnh giới võ thuật đạt đến Vương Cảnh phong chừng không dưới con số mấy chục ngàn, cao thủ có thể đến Yến Đô dự thi ít nhất có hơn ngàn người”.

“Tất cả mọi người đều hướng về ngôi Vương của Yến Đô, dĩ nhiên cũng có người chỉ đến để xem cho vui”..

 
Chương 1870: 1870: Chương 1878





Lão ta không suy xét lâu, nhanh chóng đưa ra quyết định, lạnh giọng nói với tổng chi hội trưởng Hồng đang quỳ dưới đất: “Tôi cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội, nghĩ cách mời chào Dương Thanh gia nhập Hiệp hội Võ thuật đi”.

“Rõ thưa hội trưởng!”
Tổng chi hội trưởng Hồng mừng rỡ, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn hội trưởng, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ông thất vọng!”
Vừa rồi Hoa Anh Kiệt chỉ yêu cầu quỳ xuống, nhưng ông ta hiểu cái quỳ này có thể kéo dài mấy ngày liền.

Chưa kể đây cũng không xem như trừng phạt thật sự, chẳng qua là do công việc ở Yến Đô rất quan trọng mà thôi, nếu không thì ông ta đã bị Hoa Anh Kiệt phế bỏ tu vi vì dám nảy sinh ý định giết Kim Cương rồi.

Mà bây giờ lão ta lại yêu cầu ông ta đi mời chào Dương Thanh, nếu thành công sẽ được tha thứ hoàn toàn.

“Hai cậu đi đi!”
Hoa Anh Kiệt nói.

Tổng chi hội trưởng Hồng và Kim Cương cùng nhau rời khỏi chi hội, trên đường đi, tổng chi hội trưởng Hồng cười lạnh: “Kim Cương, đừng tưởng lần này có hội trưởng làm chỗ dựa thì cậu có thể cưỡi trên đầu tôi thích làm gì thì làm”.


“Cho dù thiên phú tu luyện có kém đến đâu thì tôi cũng là một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, chừng nào chưa bước vào Thần Cảnh thì cậu vĩnh viễn chỉ có thể ngước lên nhìn tôi”.

Nhìn vẻ mặt ngạo mạn của tổng chi hội trưởng Hồng, Kim Cương không muốn nói nhiều, cười khẩy mỉa mai: “Ông nên nghĩ cách thuyết phục Dương Thanh gia nhập Hiệp hội Võ thuật đi thì hơn, chưa biết hội trưởng có tha thứ cho ông chưa đâu”.

Với sự hiểu biết của Kim Cương về Dương Thanh, quả thật chẳng có hy vọng nào để thuyết phục được anh gia nhập Hiệp hội Võ thuật.

Nhưng may là hội trưởng bảo cả tổng chi hội trưởng Hồng đi cùng, lỡ như không thành công thì ông ta không phải bị trừng phạt, còn tổng chi hội trưởng Hồng sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình.

“Hừ!”
Tổng chi hội trưởng Hồng nhếch mép: “Tôi muốn nhìn xem Dương Thanh này có phải cao thủ Thần Cảnh thật không hay là tổng chi hội trưởng Kim đây cố ý lừa dối hội trưởng”.

“Tổng chi hội trưởng Hồng, ông dám ngậm máu phun người thì đừng trách tôi không nể mặt!”
Nét mặt của Kim Cương thoáng chốc sa sầm, cắn răng nói: “Tôi cảnh cáo ông, đây là lần cuối cùng, nếu không…”
“Nếu không cậu định làm gì?”
Tổng chi hội trưởng Hồng mỉa mai hỏi.


Kim Cương nhìn chằm chằm ông ta thật lâu mới nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Nếu không tôi sẽ nói những lời vừa rồi của ông cho hội trưởng biết!”
Tổng chi hội trưởng Hồng trợn mắt há mồm, giận dữ nói: “Kim Cương, đồ mặt dày!”
Giờ ông ta mới chịu yên lặng, Kim Cương lạnh lùng nhếch mép.

Xe chạy băng băng trên đường, hai mươi phút sau từ từ lái vào Thành Cửu Châu, cuối cùng vững vàng dừng trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh.

“Thành phố này đúng là xa xỉ mà!”
Đến cả tổng chi hội trưởng Hồng cũng không thể không choáng ngợp khi nhìn thấy Thành Cửu Châu.

“Dương Thanh đang ở trong công ty này sao?”
Ông ta xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà khổng lồ của tập đoàn Nhạn Thanh, mở miệng hỏi.

Trước kia Kim Cương chỉ thấy Thành Cửu Châu qua mạng, đây là lần đầu tiên ông ta đến đây.

Lúc này Kim Cương cũng cực kỳ rúng động, gật đầu nói: “Dương Thanh chính là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh, Thành Cửu Châu là dự án trị giá mấy trăm tỷ của tập đoàn này đấy”.

“Nghe nói không chỉ mỗi Yến Đô mới có Thành Cửu Châu này, ở các châu vực khác của Chiêu Châu cũng có một Thành Cửu Châu như vậy, đang trong quá trình thi công”.

Tổng chi hội trưởng Hồng cười lạnh: “Thì ra là một nhà tài phiệt, thảo nào còn trẻ mà đã có thực lực Thần Cảnh, xem ra tu vi của cậu ta chỉ là dùng tiền đập vào mà thôi”..

 
Chương 1871: 1871: Chương 1879





“Chỉ có tên vô dụng như cậu mới không làm gì được cậu ta, đến cả một đòn của cậu ta cũng tiếp không nổi”.

Dương Thanh mạnh đến trình độ nào Kim Cương rất rõ ràng, tổng chi hội trưởng Hồng càng huênh hoang, ông ta càng hả hê.

Kim Cương biết tổng chi hội trưởng Hồng sẽ nhận lấy hậu quả cho sự ngông cuồng đấy nhanh thôi.

“Tổng chi hội trưởng Hồng, tôi khuyên ông đừng làm con ếch ngồi đáy giếng nữa, nếu không chết như thế nào cũng không biết đâu”.

Kim Cương nhếch mép nói, nhìn như khuyên nhủ nhưng thật ra là đang khích tướng.

Quả nhiên tổng chi hội trưởng Hồng nổi nóng: “Kim Cương, cậu câm miệng lại cho tôi! Còn dám nói nữa có tin tôi bẻ cổ cậu không?”
“Xem ra tôi phải nói cho hội trưởng biết tổng chi hội trưởng Hồng vẫn muốn giết tôi rồi”.

Kim Cương tủm tỉm nói, “nghiêm túc” dấy di động ra mở chế độ ghi âm: “Tổng chi hội trưởng Hồng, ông mới nói muốn bẻ cổ tôi đúng không? Có dám lặp lại lần nữa không?”
“Cậu… Tôi, cậu…”
Tổng chi hội trưởng Hồng giận đến mức run cả người, không thốt ra được câu nào.

Kim Cương đang cầm di động ghi âm, nếu lời của ông ta bị truyền đến tai hội trưởng thì cái chết sẽ không còn xa nữa.


Ngay lúc này, một chiếc xe Phaeton đen tuyền từ từ đỗ trước tập đoàn Nhạn Thanh, một người trẻ tuổi đi xuống.

“Tổng chi hội trưởng Kim!”
Người vừa đến chính là Dương Thanh.

Vừa thấy Kim Cương thì anh đã nhíu mày.

Bởi vì anh nhìn thấy bên cạnh ông ta còn có một cao thủ Thần Cảnh.

“Cậu Thanh lâu rồi không gặp!”
Kim Cương nở một nụ cười đầy gượng gạo với Dương Thanh.

Hiện giờ ông ta hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Thanh, nghĩ đến chuyện sắp làm ông ra rất sợ sẽ bị liên lụy.

“Cậu chính là Dương Thanh?”
Tổng chi hội trưởng Hồng tiến lên bày ra bộ dạng ngông nghênh trịch thượng mà nói với anh: “Nhóc con, tôi là tổng chi hội trưởng Hồng, đứng hàng thứ hai trong hiệp hội võ thuật, hôm nay đến tìm cậu là cho cậu cơ hội gia nhập Hiệp hội võ thuật”.


Thấy Thành Cửu Châu này của cậu xây dựng đẹp thật, đóng gáp cho Hiệp hội võ thuật xem như là lời cám ơn đến hội trưởng đi”.

Phải rồi, đâng cả tập đoàn Nhan Thanh cho hiệp hội nữa, yên tâm sau này hiệp hội sẽ không bạc đải cậu đâu, tôi sẽ đích thân dạy cậu tu luyện.

Thái độ của tổng chi hội trưởng Hồng cực kỳ ngạo mạn, làm như Dương Thanh được gia nhập Hiệp hội Võ thuật là một chuyện rất đáng tự hào vậy.

Quá đáng hơn là ông ta còn tuyên bố muốn Dương Thanh giao nộp cả Thành Cửu Châu và tập đoàn Nhạn Thanh cho Hiệp hội Võ thuật.

Quanh thân Dương Thanh tỏa ra sát khí.

“Ông bắt tôi dâng Thành Cửu Châu và tập đoàn Nhạn Thanh cho Hiệp hội Võ thuật? Còn muốn dạy tôi tu luyện?”
Dương Thanh lạnh lùng chất vấn.

“Hử?”
Tổng chi hội trưởng Hồng nhíu mày, thấy ngữ điệu của anh rất khó nghe thì đanh giọng nói: “Thằng nhóc kia, chắc cậu không biết thế lực của Hiệp hội Võ thuật lớn đến đâu”.

“Để tôi nói cho cậu hay, chi nhánh của Hiệp hội Võ thuật trải rộng khắp thế giới, cao thủ Thần Cảnh nhiều như mây, tôi chính là một trong số đó”.

“Nếu được tôi dạy dỗ thì cảnh giới võ thuật của cậu sẽ tiến triển rất nhanh”.

“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi, cậu tuyệt đối đừng vì những thứ phù phiếm đó mà từ chối lời mời của Hiệp hội Võ thuật”.

Nhìn dáng vẻ muốn tốt cho Dương Thanh của tổng chi hội trưởng Hồng, Kim Cương hả hê mỉm cười..

 
Chương 1874: 1874: Chương 1883





Cô ta nói rồi nhìn về phía Vương Chiến: “Ông Chiến, từ hôm nay trở đi, phiền ông đi theo anh Thanh ạ, với thực lực của ông bây giờ, chắc không mấy ai làm hại được ông nữa”.

“Có ông ở bên anh Thanh, cho dù người khác muốn động đến anh ấy, ông cũng có thể ngăn anh Thanh ra tay”.

Vương Chiến gật đầu: “Được, vậy từ hôm nay trở đi, ông sẽ đi theo cậu Thanh”.

“Tiểu Uyển, anh…”
Dương Thanh đang định từ chối thì bị Phùng Tiểu Uyển ngắt lời: “Anh Thanh, bây giờ anh là bệnh nhân của em, anh phải nghe lời em chứ!”
Dương Thanh cười khổ, gật đầu: “Được rồi, vậy từ giờ anh sẽ nghe lời em”.

“Nhưng ba ngày sau là cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, có lẽ anh phải ra mặt đấy”.

Dương Thanh bỗng lo lắng.

Nghe thấy thế, Phùng Tiểu Uyển im lặng.

Cô ta biết rất nhiều tin đồn liên quan đến Đế Thôn, cũng biết Dương Thanh đang ngăn cản Đế Thôn nhập thế.


Sau khi Đế Thôn nhập thế, nếu nó mất kiểm soát thì sẽ gây họa cho cả Chiêu Châu.

Nhưng tình trạng của Dương Thanh bây giờ khá đặc biệt, liều thuốc hoàn mỹ vẫn đang thay đổi thể chất của anh cũng không sao, quan trọng là nếu Dương Thanh tức giận thì sẽ lập tức trở nên điên cuồng.

Tới khi đó, có lẽ không ai có thể kiểm soát tình hình mất.

“Anh Thanh, ba ngày sau, nếu anh nhất định phải ra tay, hãy uống viên thuốc này trước khi ra tay”.

Phùng Tiểu Uyển lấy một bình sứ màu trắng ra, nghiêm túc nói: “Viên thuốc này chỉ có thể kiểm soát được bệnh tình của anh mười phút, hay nói cách khác, trong mười phút, anh phải đánh bại đối phương”.

“Nếu đối thủ quá mạnh, sau mười phút, bất kể thắng thua, anh nhất định phải rời khỏi nơi đấu võ”.

Dương Thanh nhận thuốc, nghiêm túc nói: “Được, anh đồng ý với em!”
Mười phút đã quá đủ với anh rồi.

Trừ khi anh gặp phải một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, có thể vượt cảnh giới để giết địch như anh.

Cùng lúc đó, ở chi nhánh Chiêu Châu của Hiệp hội Võ thuật.


Trong một căn biệt thự, Kim Cương và tổng chi hội trưởng Hồng đang quỳ trước mặt Hoa Anh Kiệt, run lẩy bẩy.

“Hội trưởng, rất xin lỗi, chúng tôi đã khiến ông thất vọng rồi!”
Kim Cương lên tiếng trước.

Ngay sau đó, tổng chi hội trưởng Hồng cũng sợ hãi nói: “Hội trưởng, đều là lỗi của tôi, nếu tôi không chủ quan thì đã không thất bại”.

“Hội trưởng, tôi thực sự biết sai rồi, xin ông cho tôi cơ hội nữa, sau này tôi sẽ không khiến ông thất vọng nữa đâu!”
Tổng chi hội trưởng Hồng đáng sợ thật, dù sao lần đi mời chào Dương Thanh này cũn là cơ hội lấy công chuộc mà Hoa Anh Kiệt cho ông ta, kết quả ông ta lại phá hỏng mọi chuyện.

Ông ta gần như có thể tưởng tượng được chắc chắn Hoa Anh Kiệt sẽ không tha cho ông ta.

Bây giờ ông ta chỉ chó thể hy vọng Hoa Anh Kiệt sẽ nể tình ông ta là cả thủ Thần Cảnh mà cho ong ta cơ hội nữa.

“Bốp!”
Đúng lúc này, Hoa Anh Kiệt bổng di chuyển, bóp cổ chi hội trưởng Hồng, uy nghiêm nói: “Tổng chi hội trưởng Hồng, cậu tưởng mình bước vào Thần Cảnh là đã vô địch thiên hạ rồi ư?”
Tôi đã nhận ra sự hống hách của cậu, từ lâu rồi, nhưng không nói gì mà thôi.

Lần này chính sự hống hách đó đã làm hỏng chuyện lớn của tôi”.

“Cậu nói xem, tôi để cậu sống kiểu gì được chứ?”
Trong mắt tổng chi hội trưởng Hông tràn ngập sợ hãi, ông ta có thể cảm nhậ được Hoa Anh Kiệt đang định giết mình..

 
Chương 1875: 1875: Chương 1884





“Hội trưởng bớt nóng!”
Kim Cương thấy thế, vội vàng cầu xin, nói với vẻ vừa sợ hãi vừa bất an: “Hội trưởng, do tôi tìm hiểu sai về tình hình của Dương Thanh nên mới khiến tổng chi hội trưởng Hồng khinh địch”.

“Xin ông cho tổng chi hội trưởng Hồng cơ hội nữa, chắc chắn ông ấy sẽ không khiến ông thất vọng đâu, xin hội trưởng tha cho tổng chi hội trưởng Hồng lần này!”
Không ai ngờ Kim Cương luôn đối đầu với tổng chi hội trưởng Hồng lại nói đỡ cho ông ta vào lúc này.

Ngay cả tổng chi hội trưởng Hồng cũng bất ngờ, trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích.

Hoa Anh Kiệt híp mắt nhìn Kim Cương, hất tay một cái, tổng chi hội trưởng Hồng lập tức bay ra xa.

“Nể mặt Kim Cương, hôm nay tôi tha cho cậu! Nhưng nếu có lần sau nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Hoa Anh Kiệt lạnh lùng nói.

“Cảm ơn hội trưởng! Cảm ơn hội trưởng!”
Tổng chi hội trưởng Hồng vội quỳ xuống cảm ơn.

Hoa Anh Kiệt nhìn về phía Kim Cương, híp mắt: “Chuyện hiểu sai về Dương Thanh không phải lỗi của cậu, dù sao cậu cũng chỉ là Vương Cảnh đỉnh phong, khi gặp cao thủ Thần Cảnh, trừ khi đánh với nhau hoặc đối phương cố tình phô bày uy thế, bằng không cậu không thể biết đối phương là cao thủ Thần Cảnh được”.


“Tôi không trách cậu vì chuyện này!”
Nghe thấy thế, Kim Cương vô cùng mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn hội trưởng! Cảm ơn hội trưởng!”
“Ban thưởng thuốc đi!”
Hoa Anh Kiệt chợt nói.

Lão ta vừa dứt lời, một lão già tóc bạc đã bước đến, cầm một bình sứ trắng trong tay, thận trọng đưa cho Kim Cương.

Vào giờ phút này, tất cả cao thủ của Hiệp hội Võ thuật đều nhìn Kim Cương với vẻ hâm mộ.

Còn Kim Cương thì vô cùng kích động, người cũng hơi run lên.

Ông ta là cao thủ của Hiệp hội Võ thuật, đương nhiên biết viên thuốc mà Hoa Anh Kiệt ban thưởng cho mình là thứ gì.

Tổng chi hội trưởng Hồng cũng nhìn về phía Kim Cương với vẻ mặt phức tạp, cách đây không lâu, Hoa Anh Kiệt vừa ban cho ông ta một viên thuốc như thế.

Một khi cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong uống viên thuốc này thì sẽ có tỷ lệ bước vào Thần Cảnh rất cao.


Cho dù không thể bước vào Thần Cảnh ngay thì thực lực võ thuật cũng sẽ tăng vọt.

Có thể nói, đây là một viên thuốc thần kỳ có thể thay đổi số phận con người.

“Cảm ơn hội trưởng! Cảm ơn hội trưởng! Chắc chắn Kim Cương sẽ không phụ công ơn bồi dưỡng của hội trưởng đâu!”
Kim Cương kích động đến mức nói năng lộn xộn, vội quỳ xuống cảm ơn.

“Tổng chi hội trưởng Hồng đã nhắm vào cậu năm lần bảy lượt, nhưng khi tôi sắp giết cậu ta, chẳng những cậu không đổ thêm dầu vào lửa mà còn mạo hiểm xin tha cho cậu ta nữa”.

“Hành động này đã giúp Hiệp hội Võ thuật giữ lại được một cao thủ Thần Cảnh, đó là công lớn, nên tôi mới thưởng thuốc thần cho cậu”.

Hoa Anh Kiệt trầm giọng nói: “Mau uống đi!”
“Vâng, thưa hội trưởng!”
Kim Cương không hề do dự, nuốt viên thuốc luôn.

Viên thuốc đó vừa vào miệng đã tan, hóa thành một dòng nước ấm chảy xuống cổ họng.

Cùng lúc đó, một luồng năng lượng đáng sợ cũng bùng nổ trong người ông ta, được cơ thể ông ta điên cuồng hấp thu.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, khí thế của ông ta liên tục tăng lên, chỉ trong chớp mắt đã đạt tới bán bộ Thần Cảnh.

“Phá!”.

 
Chương 1876: 1876: Chương 1885





Kim Cương hét lớn, khí thế đáng sợ lập tức tràn ra từ người ông ta, lao ra bốn phương tám hướng.

“Thần Cảnh!”
Có người hoảng sợ nói, ai cũng nhìn Kim Cương với vẻ hâm mộ.

Từ khi uống thuốc đến khi đột phá Thần Cảnh chỉ mất mười phút ngắn ngủi, có thể tưởng tượng được sự đáng sợ của viên thuốc này.

“Chúc mừng tổng chi hội trưởng Kim!”
“Chúc mừng tổng chi hội trưởng Kim!”

Trong lúc nhất thời, những người có quyền cao chức trọng ở Hiệp hội Võ thuật thi nhau chúc mừng.

Một cao thủ Thần Cảnh xứng đáng nhận được sự coi trọng của họ.

Dù sao trong cả Hiệp hội Võ thuật, trừ hội trưởng ra cũng chỉ có hai người thực sự bước vào Thần Cảnh, giờ lại thêm Kim Cương nữa.

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là Kim Cương mới hơn bốn mươi tuổi mà đã lên đến Thần Cảnh, chắc chắn tiền đồ sau này sẽ rất khó lường.


Rõ ràng Hoa Anh Kiệt đang chuẩn bị trọng dụng Kim Cương, bằng không cũng không ban cho ông ta thuốc thần như thế.

“Cảm ơn hội trưởng!”
Kim Cương lại cảm ơn, trong mắt tràn ngập sự mừng rỡ.

Hoa Anh Kiệt bình tĩnh gật nhẹ đầu: “Trong Hiệp hội Võ thuật, cậu là người có thiên phú võ thuật cao nhất, có khi sau này sẽ có hy vọng đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong”.

Lão ta nói rồi nhìn quanh: “Bất cứ ai trong số mọi người cũng có cơ hội bước vào Thần Cảnh, chỉ cần mọi người có đóng góp lớn lao với Hiệp hội Võ thuật, chắc chắn tôi sẽ không tiếc gì phần thưởng đâu”.

Nghe thấy thế, dường như mọi người đã nhìn thấy hy vọng, ai cũng có vẻ kích động.

“Ba ngày sau, tôi sẽ đứng trên đỉnh cao của Yến Đô, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật!”
Hoa Anh Kiệt chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Chắc chắn Đế Thôn sẽ thuộc về tôi!”
Lần này ông ta về nước để trở thành Vương của Yến Đô, nhân đó nắm giữ Đế Thôn.

Truyền thuyết về Yến Đô quá hấp dẫn, Hoa Anh Kiệt là hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật, sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy?

Không riêng gì Hiệp hội Võ thuật, Hoàng tộc và Vương tộc của Chiêu Châu cũng thi nhau mở cuộc họp gia tộc.

Các thế lực đỉnh cao của Chiêu Châu đều muốn nắm giữ Đế Thôn, họ đều biết cho dù là ai nắm giữ Đế Thôn, người đó cũng có thể đứng đầu Chiêu Châu.

Trong phòng họp trực tuyến của Vương tộc.

Sau khi Vương tộc họ Quan đi theo Dương Thanh, còn Vương tộc họ Tào bị nhà họ Tần thay thế, bây giờ Liên minh Vương tộc chỉ còn ba gia tộc.

Trong phòng họp trực tuyến, sắc mặt của Bạch Vương, Tiết Vương và Mã Vương vô cùng nghiêm nghị.

“Không ngờ Hoa Anh Kiệt của Hiệp hội Võ thuật lại về Yến Đô!”
Bạch Vương lên tiếng trước: “Lần này lão già đó quay về, rõ ràng cũng vì cuộc chiến tranh giành Đế Thôn đấy”.

“Nghe đồn Hoa Anh Kiệt đã bước vào Thần Cảnh từ nhiều năm trước, thậm chí thực lực của ông ta bây giờ đã ổn định ở mức Thần Cảnh đỉnh phong rồi”.

Tiết Vương cung nghiêm nghị nói: “Có lẽ ngay cả mấy cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc cũng không phải đối thủ của ông ta”.

Ma Vương lạnh lùng nói: “Bách Vương, chẳng phải ông nói Lưu lão quái ở Miếu Thành sẽ giúp chúng ta tranh giành Dế Thôn sau khi chúng ta gom đủ bốn cao thủ Thần Cảnh à?”
Tiết Vương nói: “Ở Yến Đô bây giờ đừng nói là bốn cao thủ Thần Cảnh, chỉ sợ mười người cũng có ấy chứ?”
Bạch Vương nhíu mày, trầm giọng nói: “Không giấu gì các ông, ba ngày trước, tôi đã nói chuyện này cho Lưu lão quái biết, nhưng tôi cũng không rõ ông ta định ra tay khi nào”.

“Có lẽ ông ta sắp rồi!”.

 
Chương 1879: 1879: Chương 1889





“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Thượng Quan Nhu vừa quay lại biệt thự, lão già đã đến tập đoàn Nhạn Thanh với cô ta lập tức bước ta, lo lắng nhìn Thượng Quan Nhu.

Thượng Quan Nhu khẽ lắc đầu, nhưng không ngạo nghễ và tự tin như ban đầu mà có vẻ nghiêm nghị.

“Trong vòng một tiếng, mang hết tài liệu liên quan tới Dương Thanh lại đây cho tôi!”
Cô ta chợt nói.

“Cô chủ, tôi đã chuẩn bị xong rồi, đây là tất cả tài liệu liên quan tới cậu ta, cô đọc đi!”
Lão giả đã chuẩn bị xong từ lâu, vội lấy tài liệu cho Thượng Quan Nhu.

Cũng không có nhiều tài liệu về Dương Thanh, Thượng Quan Nhu chỉ mất năm phút là đã đọc xong rồi.


Đọc tiếp tại TАмliπh247.vn nhé!
Ánh mắt cô ta trở nên khác thường: “Sáu năm trước, cậu ta chỉ là một tên khố rách áo ôm, bị gia tộc họ Vũ Văn trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô đuổi đi, sau đó cậu ta ra chiến trường, chỉ mất 5 năm để trở thành cao thủ Thần Cảnh?”
“Ông chắc chắn đây là tất cả thông tin về cậu ta mà ông có thể điều tra được à?”
Lão già gật đầu: “Thân thế của cậu ta đúng là rất đơn giản, cậu ta lớn lên ở gia tộc họ Vũ Văn, luôn rất bình thường, thậm chí có thể miêu tả là tầm thường, nhưng sau năm năm ra chiến trường, cậu ta đã có thực lực xuất chúng”.

“Thậm chí có lời đồn, cậu ta chính là Dương Bất Bại – Tướng quân của biên giới phía Bắc, người được thủ lĩnh nước đối địch ca ngợi rằng một mình cậu ta có thể đánh bại nửa đất nước họ!”
Nghe thấy thế, Thượng Quan Nhu có vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ cậu ta lại là Tướng quân của biên giới phía Bắc, đúng là bất ngờ!”
Chỉ những gia tộc đỉnh cao mới biết đến Tướng quân của biên giới phía Bắc mà thôi.

Nhưng Thượng Quan Nhu chợt nói: “Nhưng chắc hẳn Tướng quân của biên giới phía Bắc đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong rồi, ông đừng bảo tôi rằng Dương Thanh đã là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đấy nhé”.

Lão già cười khổ, lắc đầu: “Đó chỉ là lời đồn, chứ thực hư là gì thì tôi cũng không biết”.

Thượng Quan Nhu tiếp tục đọc tài liệu về Dương Thanh, trước đó cô ta chỉ đọc lướt qua, giờ xem kỹ mới thấy chỗ đáng kinh ngạc.

“Nếu cậu ta chỉ mất 5 năm để trở thành cao thủ Thần Cảnh từ một người bình thường, cậu ta không phải thiên tài nữa, mà phải gọi là nghịch thiên”.

Thượng Quan Nhu cảm khái: “Tôi tập võ từ năm 4 tuổi, tuy thiên phú võ thuật cao nhưng năm 18 tuổi mới đạt đến Vương Cảnh, 30 tuổi mới đột phá Thần Cảnh”.

“Hơn nữa tôi còn được hưởng tài nguyên của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nhưng cũng phải mất tận 27 năm để đột phá đến Thần Cảnh đấy”.


“Cho dù cậu ta tập võ từ trong bụng mẹ thì cũng không thể có được thành tựu như ngày hôm nay đúng không?”
“Thế nên, nếu thông tin trong tài liệu là thật, phải dùng từ nghịch thiên để miêu tả thiên phú võ thuật của cậu ta mới đúng”.

Không riêng gì Hoàng tộc họ Thượng Quan, Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Diệp cũng đã điều tra về Dương Thanh rồi.

Nhưng chỉ mình Thượng Quan Nhu đi gặp Dương Thanh mà thôi.

Bây giờ Yến Đô rất hỗn loạn, vừa có những gia tộc đỉnh cao, vừa có những kẻ muốn đục nước béo cò, các khách sạn ở Yến Đô đã chật kín.

Ngay cả mấy khách sạn nhỏ có điều kiện chẳng ra sao cũng hết phòng.

Trừ bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu, còn có cả Hiệp hội Võ thuật nổi tiếng ở nước ngoài nữa.

Về phần Liên minh Vương tộc thì đã bị những gia tộc đỉnh cao ngó lơ từ lâu rồi.


Chi nhánh Chiêu Châu của Hiệp hội Võ thuật.

Một chiếc xe sang trọng chậm rãi ngừng ở cửa ra vào, một người trung niên bước xuống xe.

“Ông Hoa, Long Khoa thay mặt bố là Long Hoàng, đến thăm hỏi ông ạ!”
Sau khi gặp được Hoa Anh Kiệt, người trung niên cung kính nói.

Hoa Anh Kiệt thản nhiên nhìn Long Khoa: “Lâu rồi không gặp, chẳng biết Long Hoàng có khỏe không thế?”
“Cám ơn ông Hoa đã quan tâm, bố tôi rất khỏe ạ”
Long Khoa vội nói..

 
Chương 1880: 1880: Chương 1890





Lúc trước khi ở Hoàng tộc họ Long, Long Hoàng dẫ nói cho ông ta bất đến lúc thay đổi mục tiêu bồi dưỡng rồi, ông ta còn không biết đó là ai, mãi đến khi Hoa Anh Kiệt về Yến Đô, ông ra mới biết Long Hoàng muốn bồi dưỡng người nào.

Không ai biết mấy chục năm trước Hoa Anh Kiệt cẫn chỉ là một thiên tài võ thuật nghèo túng, chính nhờ Long Hoàng giúp đơc nên Hoa Anh Kiệt mới xây dựng được Hiệp hội võ thuật, đồng thời phát triển tới quy mô như bây giờ.

Nhưng bây giờ hiệp hội võ thuật đã trãi rộng toàn thế giới, hơn nữa thực lực của Hoa Anh Kiệt cũng sâu không lường được.

Long Khoa bổng không biết nên báo chuyện Long HOàng muốn hiệp hội võ thuật phụctừng hoang tộc họ Long cho Hoa Anh Kiệt biết như thế nào đây.

“Long Hoàng bảo cậu đến tìm tôi, chắc không chỉ để thăm hỏi nhỉ? Có gì thì cứ nói thằng đi!”
Hoa Anh Kiệt bình tỉnh nói.

Nghe thấy Hoa Anh Kiệt nói thế, Long Khoa mới đáp: “Ông Hoa, chắc ông vẫn nhớ việc ông nội tôi giúp ông vào hơn bốn mươi năm nhỉ?”
Hoa Anh Kiệt gật nhẹ đầu, trong mắt còn có vẻ cảm kích, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Năm đó, nếu không nhờ Long Hoàng giúp đỡ, có lẽ đã không có Hoa Anh Kiệt ngày hôm nay rồi”.

“Cậu bảo Long Hoàng cứ yên tâm, tôi không phải loại vong ơn phụ nghĩa, nếu có ngày tôi nắm giữ được Đế Thôn, chắc chắn sẽ không quên Hoàng tộc họ Long”.


Nét mặt Long Khoa lập tức cứng đờ, vì Long Hoàng đã giao cho ông ta nhiệm vụ bảo Hiệp hội Võ thuật quy thuận Hoàng tộc họ Long, chứ không chỉ đòi hỏi chút lợi ích.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.vn nhé!
Nhưng câu nói này của Hoa Anh Kiệt đã chặn họng ông ta, Hoa Anh Kiệt nhớ ơn Long Hoàng, cũng sẽ báo đáp Long Hoàng, nhưng không bao giờ quy thuận Hoàng tộc họ Long hết.

“Sao thế? Long Hoàng còn bảo cậu chuyển lời gì nữa à?”
Hoa Anh Kiệt nhíu mày nhìn Long Khoa.

Khí thế trên người lão ta rất uy nghiêm, khiến Long Khoa cảm nhận được áp lực khổng lồ.

“Không! Không!”
Long Khoa lau mồ hôi lạnh trên trán, vội phủ nhận.

Khi ở mặt Hoa Anh Kiệt, ông ta cảm thấy mình như một đứa trẻ con, không thể chịu nổi áp lực từ Hoa Anh Kiệt.

Cho dù là ở mặt Long Hoàng, ông ta cũng chưa bao giờ thấy như thế.

Ông ta sợ sau khi ông ta nói rõ mục đích thật sự, Hoa Anh Kiệt sẽ giết ông ta.

“Nếu không có thì cứ quyết định thế đi, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, tôi sẽ giành vị trí quán quân, sau đó thừa kế Đế Thôn”.

Hoa Anh Kiệt ngạo nghễ nói: “Đến khi đó, tôi sẽ tuyên bố, Hoàng tộc họ Long là đồng minh của Hiệp hội Võ thuật”.

“Cảm ơn ông Hoa!”
Long Khoa vội nói rồi lập tức đứng dậy: “Ông Hoa, vậy tôi về
để báo tin tốt này cho bố tôi nhé”.


“Ừ!”
Hoa Anh Kiệt thản nhiên nói.

Sau khi Long Khoa rời đi, một cao thủ bên cạnh Hoa Anh Kiệt mới hừ lạnh: “Hội trưởng, rõ ràng tên này chưa nói hết”.

“Ông ta cố tình nhắc đến chuyện cũ năm xưa, có lẽ muốn Hiệp hội Võ thuật phục tùng Hoàng tộc họ Long đấy”.

Hoa Anh Kiệt thản nhiên nói: “Không hổ là Long Hoàng, quả nhiên vẫn kiêu ngạo và ngang ngược như năm đó”.

“Nếu Hoàng tộc họ Long biết khó mà lui thì thôi, sau khi nắm giữ Đế Thôn xong, tôi sẽ tuyên bố tin Hiệp hội Võ thuật liên minh với Hoàng tộc họ Long”.

“Còn nếu họ không biết điều, muốn tôi dâng cả Hiệp hội Võ thuật lên chỉ bằng chút tình cảm năm đó thì đừng trách tôi không khách khí!”
Lão ta vừa dứt lời, khí thế đáng sợ lập tức tràn ra từ người lão ta.

Lão ta không quên sự giúp đỡ của Long Hoàng năm đó, nhưng lão ta phải tự cố gắng thì mới được như ngày hôm nay.

Có thể nói, bây giờ Hiệp hội Võ thuật cũng không yếu hơn bất cứ Hoàng tộc nào.

Nếu Hoàng tộc họ Long chán sống thật, lão ta cũng không ngại điều chi nhánh của Hiệp hội Võ thuật ở các nơi trên thế giới về đối phó với Hoàng tộc họ Long.


Sau khi rời khỏi chi nhánh Chiêu Châu, Long Khoa gọi cho Long Hoàng.

“Bố, con xin lỗi, con đã khiến bố thất vọng rồi!”
Long Hoàng vừa nghe máy, Long Khoa lập tức xin lỗi ngay.

“Ông ta từ chối à?”
Long Hoàng lạnh lùng chất vấn.

Long Khoa vội nói: “Bố, con còn chưa mở lời, Hoa Anh Kiệt đã nói rõ, ông ta nhớ kỹ ân tình của bố năm đó, còn bảo sau khi thừa kế Đế Thôn xong, ông ta sẽ tuyên bố chuyện liên minh giữa Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long ạ”.

Nghe thấy thế, Long Hoàng im lặng một lúc lâu.

Mãi sau Long Hoàng mới lạnh lùng nói: “Giỏi cho Hoa Anh Kiệt, năm đó, nếu không có bố, ông ta sẽ được như ngày hôm nay ư?”.

 
Chương 1881: 1881: Chương 1891





“Giờ ông ta định dùng chuyện liên minh để trả ân tình đó à?”
Giọng lão ta vô cùng giận dữ.

Nếu không kiêng dè người của trăm năm trước, lão ta đã đích thân đến Yến Đô từ lâu rồi.

Với thực lực võ thuật của lão ta, nếu có thể tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, khắp Chiêu Châu có mấy ai là đối thủ của lão ta chứ?
Nắm giữ Đế Thôn chỉ là chuyện vặt.

Nhưng bây giờ, một thiếu niên nghèo từng được lão ta giúp đỡ năm đó lại không hề nể mặt lão ta.

Theo Long Hoàng thấy, cho dù Hiệp hội Võ thuật phát triển tốt, nắm giữ thực lực mạnh hơn nữa thì cũng là nhờ có lão ta.

Có thể nói, lão ta đã cứu mạng Hoa Anh Kiệt, tức là mọi thứ của Hoa Anh Kiệt cũng thuộc về lão ta hết.

Năm đó, lão ta giúp Hoa Anh Kiệt cũng vì coi trọng tài năng võ thuật của Hoa Anh Kiệt, hy vọng một ngày nào đó, khi Hoa Anh Kiệt có thực lực rồi thì sẽ trở thành một phần tử của Hoàng tộc họ Long.

Nhưng sự phát triển của Hoa Anh Kiệt đã vượt khỏi tưởng tượng của lão ta, giờ Hiệp hội Võ thuật không thua kém gì Hoàng tộc họ Long rồi.

.

Kiếm Hiệp Hay
“Bố, bây giờ con nên làm gì đây?” Đọc tiếp tại TАмliπh247.vn nhé!
Long Khoa hỏi với vẻ căng thẳng, sợ Long Hoàng trách tội mình.


“Con không cần đi tìm Hoa Anh Kiệt nữa, bố sẽ đích thân liên lạc với ông ta, con cứ chuẩn bị kỹ càng, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vào ba ngày sau có liên quan tới việc Đế Thôn nhập thế, cũng là cơ hội để các thế lực so tài một phen”.

“Cho dù thế nào, kể cả không giành được quán quân, cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc họ Long cũng không thể thua ba Hoàng tộc khác được”.

Long Hoàng trầm giọng nói.

“Vâng, thưa bố!”
Long Khoa vội đáp.

Đúng như Long Hoàng nói, bình thường bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu gần như không qua lại gì với nhau, chứ đừng nói gì tới việc so tài.

Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lần này chính là cơ hội để bốn Hoàng tộc lớn va chạm trực diện với nhau.

Long Hoàng kết thúc cùng Long Khoa trò chuyện về sau, đối bên người quản gia phân phó nói: “Liên hệ Hoa Anh Kiệt!”
“Vâng!”
Quản gia vội bấm số Hoa Anh Kiệt.

Hoa Anh Kiệt nghe máy rất nhanh.

“Hội trưởng Hoa, lâu rồi không gặp!”
Long Hoàng nghiêm nghị nói.


“Ông là… Long Hoàng à?”
Hoa Anh Kiệt hỏi.

“Ha ha, nhiều năm không gặp, không ngờ hội trưởng Hoa vẫn nhớ tôi”.

Long Hoàng cười lớn, không hề có vẻ tức giận.

Hoa Anh Kiệt cũng mỉm cười: “Không ngờ là Long Hoàng thật, chia tay hơn bốn mươi năm, không ngờ chúng ta vẫn có cơ hội trò chuyện đấy”.

Long Hoàng cười ha hả: “Hội trưởng Hoa, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vào ba ngày sau, ông nắm chắc mấy phần thế?”
Hoa Anh Kiệt không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình, nói luôn: “Mười phần!”
“Với cảnh giới võ thuật của tôi bây giờ, khắp Chiêu Châu, có ai xứng làm đối thủ của tôi chứ?”
“Chỉ là Yến Đô mà thôi, ai có thể ngăn tôi nắm giữ Đế Thôn đây?”
“Ba ngày sau, thần cản giết thần.

Phật cả giết phật!”
Tuy đang gọi điện thoại nhưng Long Hoàng vẫn cảm nhận được sát khí.

Lão ta lập tức nhíu mày, giọng điệu của Hoa Anh Kiệt nghe rất ngông cuồng cũng thể hiện rõ sự tự tin của Hoa Anh Kiệt.

Nhưng lão ta vẫn hiểu Hoa Anh Kiệt muốn nói gì.

Rõ ràng lão ta đang nói cho Long Hoàng cũng không thể thay đổi việc lão ta thừa kế Dế Thôn, trên khắp Chiếu Châu, không ai có thể ngăn cản lão ta cả.

“Hội trưởng Hoa đúng là tự tin thật đấy!”
Long Hoàng híp mắt: “Không biết hội trưởng Hoan còn nhớ câu tôi đã nói khi giúp đỡ ông vào bốn mươi năm
không?”
“Ồ”
Hoa Anh Kiệt giả vờ không biết: “Tôi chỉ nhớ Long Hoàng đã giúp tôi mà thôi, còn về việc Long Hoàng từng nói gì thì thôi quên mất rồi”..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom