Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 801: 801: Xin Hãy Bớt Giận





“Cậu Thanh!”
Trông thấy Dương Thanh tới, đám người vội vàng đứng dậy.

Lúc anh không có mặt, có người rất bất mãn.

Nhưng anh đã tới, không ai dám tỏ ra khó chịu.

“Dương Thanh, tao khuyên mày mau thả tao ra, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Tiết Nguyên Bá bị Dương Thanh lôi tới trước mặt nhiều người như vậy thì rất tức giận.

Ông ta là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, quyền thế ngập trời lại bị Dương Thanh ép phải trốn chui trốn lủi, không thể rời khỏi Yến Đô.

Điều khiến ông ta giận hơn là Dương Thanh còn dẫn ông ta tới trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng là đang sỉ nhục ông ta.

Nghe thấy giọng nói của Tiết Nguyên Bá, mọi người mới chú ý tới ông ta.
Nhưng ngoại trừ Dương Thanh, không một ai biết Tiết Nguyên Bá là ai, cũng chưa từng gặp ông ta.

“Cậu Thanh, thằng ngu này là ai? Bị đánh te tua thế này còn dám uy hiếp cậu!”
“Dám uy hiếp cậu Thanh đúng là đồ ngu xuẩn.

Nếu cậu Thanh không ngại, tôi sẽ giết ông ta cho cậu”.


Ai cũng thi nhau lấy lòng Dương Thanh.

“Bốp bốp bốp!”
Hoàng Chính dứt khoát xông tới tát Tiết Nguyên Bá mấy cái, cả giận nói: “Con mẹ nó sao mày dám uy hiếp cậu Thanh? Chán sống rồi hả?”
“Tao nói cho mày biết, mọi người ở đây đều là người thừa kế của các gia tộc hàng đầu Yến Đô, đều nghe theo cậu Thanh sai bảo”.

“Mày dám cả gan uy hiếp cậu Thanh chính là tội chết!”
“Mày dám trợn mắt nhìn tao nữa à? Nhìn cái gì mà nhìn?”
Thấy Tiết Nguyên Bá giận dữ trừng mắt nhìn, Hoàng Chính lại tát thêm mười mấy cái nữa, đến khi đau tay mới dừng lại.

Mặt của Tiết Nguyên Bá đã sưng vù.

“Ông ta dám uy hiếp cậu Thanh, hay là để tôi chôn sống ông ta luôn nhé?”
Diệp Hoa cũng tiến lên tươi cười nịnh nọt.

Dứt lời ông ta còn nhổ nước bọt vào mặt Tiết Nguyên Bá, hung dữ nói: “Mày còn nhìn nữa tao khoét mắt mày ra đấy!”
Tiết Nguyên Bá tức phát điên nhưng không dám cãi lại.

Ông ta chưa biết Dương Thanh dẫn mình tới đây để làm gì.

Tuy bị sỉ nhục trước mặt nhiều người nhưng cũng may không ai biết ông ta là ai.

Nếu thân phận Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết bị bại lộ, ông ta sẽ mất hết mặt mũi.

“Từ bao giờ Tam vương tử nhà họ Tiết lại ngoan ngoãn như vậy? Chịu đánh chịu mắng không thèm phản kháng sao?”
Dương Thanh mỉa mai hỏi.

Tiết Nguyên Bá trợn trừng mắt, không ngờ Dương Thanh lại công khai thân phận của mình, không nhịn được rống lên: “Dương Thanh, mày dám sỉ nhục người của Vương tộc, tao phải liều mạng với mày!”
“Bốp!”
Ông ta chưa kịp làm gì Dương Thanh đã tát ông ta gãy hai cái răng.

“Vương tử? Ai dám xưng vương trước mặt tôi?”
Dương Thanh mới tát một cái đã khiến Tiết Nguyên Bá ngã nhào ra đất.

Anh đạp lên ngực ông ta.

Dương Thanh tàn nhẫn nói: “Ông sai người ám sát chủ của các gia tộc ở Yến Đô, bây giờ bị tôi bắt được còn dám lớn lối vậy sao?”
Miệng Tiết Nguyên Bá đầy máu tươi, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Dương Thanh, ngạo nghễ nói: “Tốt nhất mày hãy giết tao, nếu không tao sẽ lấy mạng mày!”
“Không chỉ vậy tao còn phải giết hết những người có liên quan tới mày!”
“Tao phải để mày biết, đắc tội Tiết Nguyên Bá này sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào.


Dù đã bị Dương Thanh giẫm dưới chân, Tiết Nguyên Bá vẫn rất phách lối.

Lúc này, toàn bộ người trong phòng họp đều trố mắt nhìn Tiết Nguyên Bá bị Dương Thanh giẫm đạp.

Nhất là Diệp Hoa và Hoàng Chính vừa mới tát ông ta mấy cái đều sợ hết hồn.

Không ngờ người Dương Thanh dẫn tới lại là Tam vương tử của Vương tộc họ TIết.

Bọn họ vừa tát Tiết Nguyên Bá, còn nhổ nước bọt vào mặt ông ta.

Nếu ông ta còn sống rời đi sẽ xử lý bọn họ thế nào?
Các gia tộc khác cũng lo lắng, tuy rất căm hận Tiết Nguyên Bá nhưng không ai dám ra mặt.

Mặc dù chủ gia tộc của bọn họ bị ông ta ám sát nhưng ít ra đều vẫn còn sống.

Tiết Nguyên Bá là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, vốn không phải người cùng thế giới với bọn họ.

Sự uy hiếp của Tiết Nguyên Bá khiến Dương Thanh hoàn toàn nổi giận.

Trước giờ anh chưa từng e ngại người khác khiêu khích, cũng không sợ bị trả thù nhưng lại không thể tha thứ kẻ dùng người nhà anh để uy hiếp.

Tiết Nguyên Bá vẫn đang không ngừng dọa nạt bỗng thấy toàn thân lạnh toát, cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ trên người Dương Thanh.

Ông ta lập tức im bặt, lúc này mới ý thức được tình cảnh của mình.

“Ông đã vội vã đi đầu thai như vậy, tôi sẽ tiễn ông một đoạn!”
Dương Thanh bỗng lạnh giọng nói.


Dường như nhiệt độ trong phòng họp rộng lớn cũng giảm xuống mấy độ.

“Mày không thể giết tao.

Tao là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, là Tiết Vương tương lai.

Nếu mày chịu thả tao ra, tao hứa sẽ không chọc tới mày nữa”.

“Nếu tao thực sự xảy ra chuyện, bố tao là Tiết Vương sẽ không tha cho mày đâu.

Toàn bộ Yến Đô đều sẽ phải chôn cùng tao”.

Tuy Dương Thanh từng là tướng quân biên giới phía Bắc, nắm giữ một vùng biên giới nhưng cũng chỉ là đã từng.

Hiện giờ anh chỉ là một đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn và sở hữu thực lực kinh người, quả thực không thể so được với nhà họ Tiết.

“Cậu Thanh bớt giận!”
Trần Hưng Hải và Quan Chính Sơn cũng vội vàng thuyết phục.

Tuy bọn họ không biết thân phận của Dương Thanh nhưng bốn chữ “Vương tộc họ Tiết” đã đủ để bọn họ phải dè chừng.

- ---------------------------.

 
Chương 802: 802: Mọi Người Đều Nổi Giận





Dương Thanh cũng không thực sự muốn giết Tiết Nguyên Bá, chỉ là nổi nóng vì ông ta dám lấy người nhà anh ra uy hiếp.

Nghe đám người Hàn Khiếu Thiên khuyên nhủ, Dương Thanh đá bay Tiết Nguyên Bá, lạnh giọng nói: “Nếu còn dám dùng người nhà tôi để uy hiếp, tôi sẽ lấy mạng chó của ông!”
Tiết Nguyên Bát bị giẫm đạp dưới chân trước mặt bao người, còn bị đám đông mắng mỏ sao còn dám mở miệng?
Ông ta nằm im trên đất nhắm mắt giả chết.
Vốn là người của Vương tộc, còn có khả năng sẽ thừa kế ngôi vị chủ Vương tộc, giờ đây lại rơi vào tay Dương Thanh và nhiều người Yến Đô như vậy, ông ta thấy rất nhục nhã.

“Cậu Thanh, liệu cậu ta có chết không?”
Thấy Tiết Nguyên Bá không nhúc nhích, Hàn Khiếu Thiên lo âu hỏi.

Dương Thanh biết ông ta là người luyện võ, vừa rồi anh đá bay ông ta nhưng không hề dùng sức.
Cùng lắm là khiến Tiết Nguyên Bá gãy thêm vài cái xương, không đến mức chết.

“Yên tâm, ông ta không chết được đâu!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tiết Nguyên Bá nằm giả chết dưới đất rồi nhìn xung quanh: “Hiện giờ chủ các gia tộc đều đã được cứu sống”.

“Chỉ là bị thương quá nặng nên vẫn đang nằm trong khoa hồi sức tích cực, vẫn chưa hết nguy hiểm”.

“Nhưng mọi người yên tâm, tôi đã nhờ người chăm sóc họ rồi”.

Nghe vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.


“Tiếp theo chúng ta phải thanh lý Yến Đô”.

Dương Thanh nói tiếp.

Tất cả đều tràn đầy mong đợi.

Bọn họ biết năng lực của Dương Thanh rất mạnh, giống như vừa rồi ngang nhiên giẫm đạp Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết.

Mấy gia tộc ở Yến Đô chẳng là gì với anh.

“Cậu Thanh, lần này chúng ta không thể tha cho nhà họ Tôn, nhà họ Lâm và nhà họ Tống!”
Hoàng Chính nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Hoa cũng tức giận lên tiếng: “Không sai, ba gia tộc này hung hăng nhất, thừa cơ chủ nhà của chúng ta bị ám sát liên thủ chèn ép chúng ta, đúng là hèn hạ!”
Vương Thành cũng nói: “Phải đó, ba trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đột nhiên liên thủ, dù là gia tộc nào cũng không chấp nhận được”.

“Nếu không nhờ cậu Thanh dặn dò không được phản kháng, có lẽ mấy gia tộc chúng tôi đều đã thiệt hại nghiêm trọng”.

Mọi người đều đồng ý với Vương Thành.

Tuy bốn gia tộc Trần, Hàn, Quan, Hồng cũng bị tổn hại nhưng ba gia tộc Tôn, Lâm, Tống nhằm vào gia tộc họ Diệp, gia tộc họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn là chính.

Còn mấy gia tộc như nhà họ Trần lại bị gia tộc khác chèn ép, ví dụ như liên minh năm nhà trước đó.

Liên minh năm nhà từng đối phó nhà họ Trần, kết quả lại bị Dương Thanh cướp đoạt một nửa sản nghiệp.

Bọn họ biết tin Dương Thanh gặp chuyện liền tranh thủ ra tay với nhà họ Trần.

“Cậu Thanh có dự định gì không?”
Đúng lúc này, Diệp Hoa bỗng lên tiếng hỏi.

Dương Thanh lại nhìn Tiết Nguyên Bá vẫn nằm giả chết, lạnh lùng nói: “Trong vòng mười giây nữa ông còn tiếp tục giả chết, tôi sẽ cho ông chết thật!”
Tiết Nguyên Bá lập tức ngọ nguậy bò dậy, nào còn giống người bị thương nặng?
Tất cả đều sợ ngây người.

Lần đầu tiên Tiết Nguyên Bá cảm thấy nhục nhã đến vậy.


Nhưng ông ta đang bị Dương Thanh bắt giữ, đánh không lại anh nên chỉ đành phải nhẫn nhịn.

“Cậu muốn tôi làm gì?”
Tiết Nguyên Bá đi tới, lạnh giọng hỏi.

“Lấy danh nghĩa của ông mời toàn bộ chủ các gia tộc có liên hệ với ông tới khách sạn Đế Đô”.

Dương Thanh lạnh lùng ra lệnh.

Nghe vậy, con ngươi Tiết Nguyên Bá co rút lại.

Dương Thanh đang muốn một lưới bắt gọn toàn bộ!
Đám người Vương Thành cũng nghe ra được mục đích của anh, ai cũng vô cùng kích động.

Tám gia tộc đứng đầu Yến Đô tranh đấu nhiều năm vẫn chưa thể thống nhất.

Nếu Tiết Nguyên Bá đứng ra mời toàn bộ chủ gia tộc tới khách sạn Đế Đô, chắc sẽ không ai dám không đi.

Đây là cơ hội để thống nhất toàn bộ gia tộc ở Yến Đô.

Tiết Nguyên Bá cũng lo lắng, Yến Đô rất quan trọng, cũng là thành phố duy nhất không nằm trong sự kiểm soát của Hoàng tộc, Vương tộc và bốn biên giới.

Nhưng thành phố nhỏ bé này lại quan trọng hơn tất cả các tỉnh khác.

Nếu Dương Thanh thống nhất các gia tộc ở Yến Đô, chỉ sợ nhà họ Tiết sẽ càng khó đối phó anh hơn.

“Sao hả? Không muốn?”

Thấy Tiết Nguyên Bá im lặng, Dương Thanh nhíu mày hỏi.

Ông ta cắn răng nói: “Nếu tôi làm vậy, sau này còn ai dám hợp tác với tôi?”
“Cậu muốn tôi trở thành kẻ bất nghĩa, tôi không làm được!”
Dương Thanh nheo mắt lại: “Ông không chịu thì tôi chỉ có thể làm thịt ông, sau đó cầm đầu ông tới từng nhà đòi nợ!”
Anh không hề che giấu sát khí của mình với ông ta.

Những người khác cũng lo Dương Thanh sẽ giết Tiết Nguyên Bá.

Bọn họ sợ Dương Thanh, nhưng càng sợ Vương tộc hơn.

Bây giờ bọn họ đứng cùng phe Dương Thanh.

Nếu anh giết Tiết Nguyên Bá, nhà họ Tiết sẽ tìm Dương Thanh tính sổ, cũng sẽ không tha cho họ.

“Đối với nhà họ Tiết, mấy người bị ám sát kia chỉ là rác rưởi!”
“Mạng của họ sao quan trọng bằng mạng tôi?”
Nghe Tiết Nguyên Bá giải thích như vậy, không chỉ Dương Thanh mà những người còn lại cũng đều nổi giận.

- ---------------------------.

 
Chương 803: 803: Khống Chế Tình Hình





“Xem ra ông vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình!”
Dương Thanh bỗng lắc đầu, lạnh giọng nói.

“Bốp!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai vang dội cất lên.
“Mạng của ông thì tính, mạng của chúng tôi là rác rưởi sao? Bây giờ ông đang là tù nhân của chúng tôi, ông có tư cách gì khoe khoang thân phận ở đây?”
Mọi người kinh ngạc khi thấy người ra tay là Hoàng Chính.

Đến cả Dương Thanh cũng ngạc nhiên, không ngờ còn có người dám đánh Tiết Nguyên Bá.

Cái danh Vương tộc có thể hù dọa rất nhiều người.
Tiết Nguyên Bá cũng sững sờ.

Bị Dương Thanh đánh là vì mình đánh không lại.

Nhưng đến cả một kẻ vô danh trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng dám tát ông ta.

“Mày, mày dám đánh tao sao?”
Tiết Nguyên Bá khó tin hỏi.

“Bốp!”
Hoàng Chính lại tát thêm một cái: “Đánh ông thì sao?”

“Bốp bốp bốp!”
Hoàng Chính vừa nói vừa tát lia lịa năm sáu cái.

Tiết Nguyên Bá quên cả tránh né, cứ chết lặng nhìn Hoàng Chính.

“Không sai! Ông đáng bị đánh!”
Diệp Hoa cũng xông lên.

Ông ta hùng hổ tát Tiết Nguyên Bá.

“Thân phận của ông cao quý cũng chỉ là quá khứ.

Bây giờ ông là tù nhân của chúng tôi, dù có bị giết cũng phải rửa cổ chịu chết!”
Diệp Hoa lạnh lùng nói: “Ông lại còn dám uy hiếp cậu Thanh, đúng là chán sống rồi!”
“Đồ khốn kiếp!”
Tiết Nguyên Bá lấy lại tinh thần, nổi giận gầm lên đấm vào mặt Diệp Hoa.

Đám người sửng sốt không ngờ ông ta còn dám ra tay đánh người.

Ông ta vốn là người luyện võ, Diệp Hoa chỉ là người thường sao chịu nổi cú đấm này?
Diệp Hoa quên cả thở trợn mắt nhìn nắm đấm của Tiết Nguyên Bá ngày càng tới gần.

“Bốp!”
Trong giờ phút nguy hiểm, Dương Thanh kịp thời bắt lấy bàn tay của Tiết Nguyên Bá.

“Ông thích đánh người lắm hả? Tôi sẽ phế bỏ võ công của ông”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi rất muốn biết người dựa vào võ công được nhà họ Tiết coi trọng như ông khi mất đi võ công sẽ thế nào?”
Tiết Nguyên Bá chợt có dự cảm chẳng lành.

“Bịch!”
Dương Thanh đạp mạnh vào đan điền của ông ta.

Tiết Nguyên Bá phụt máu, sắc mặt tái mét: “Mày, mày dám phế bỏ võ công của tao!”
Đối với người trong Vương tộc, võ công rất quan trọng.

Ông ta được chủ Vương tộc họ Tiết yêu thương nhất cũng vì từ nhỏ tập võ, thực lực cũng nằm trong những cao thủ hàng đầu trong gia tộc họ Tiết.

Nhưng bây giờ Dương Thanh đã phế võ công của ông ta.


Trước giờ ông ta chỉ biết tập võ, không có tài kinh doanh.

Nếu mất đi võ công, ông ta sẽ trở thành kẻ vô dụng đối với gia tộc.

Chủ Vương tộc họ Tiết sẽ không bồi dưỡng một kẻ vừa không có võ công lại vừa không có tài kinh doanh làm người thừa kế.

Càng nghĩ, Tiết Nguyên Bá càng thấy hối hận tột cùng.

Nếu có thể quay trở về quá khứ, ông ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc Dương Thanh.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn màng.

“Mày giết tao đi!”
Tiết Nguyên Bá bỗng tuyệt vọng nói: “Tao sẽ không mời chủ của các gia tộc khác theo lời mày đâu!”
“Mày phế võ công của tao, tao hận mày chưa hết sao có thể giúp đỡ mày?”
“Tao nói cho mày biết, nhà họ Tiết sẽ không buông tha mày!”
Dương Thanh cười nhạo một tiếng: “Vậy sao?”
Anh búng tay một cái, hai gã cao to lôi một người trẻ tuổi máu me be bét tới.

“Bố ơi, con không muốn chết.

Cứu con với! Con không muốn chết đâu!”
Người kia trông thấy Tiết Nguyên Bá lập tức gào khóc ầm ĩ.

“Tiết Khải!”
Tiết Nguyên Bá nhìn thấy con mình, hoảng sợ hét lên: “Mau thả con tao ra!”

“Muốn thả con ông cũng được, mau liên hệ cho chủ các gia tộc kia đi!”, Dương Thanh bình thản nói.

Anh vốn không có ý định dùng Tiết Khải để uy hiếp Tiết Nguyên Bá, mà là vô tình bắt được anh ta trong quá trình tìm kiếm Tiết Nguyên Bá.

Tiết Nguyên Bá có thể sai người ám sát toàn bộ chủ gia tộc quen biết Dương Thanh, anh dùng Tiết Khải uy hiếp ông ta thì có gì sai?
“Dương Thanh, tao phải giết mày!”
Hai mắt Tiết Nguyên Bá đỏ bừng lên, dường như sắp mất khống chế.

“Chôn sống Tiết Khải đi!”
Tiết Nguyên Bá hốt hoảng tự bóp cổ muốn nôn ra thứ Dương Thanh vừa nhét vào.

Nhưng viên thuốc đã trôi xuống bụng sao có thể phun ra?
“Đây là Phệ Tâm Hoàn, cứ cách ba tháng sẽ xuất hiện cơn đau nhức như bị cắn xé trái tim”.

Dương Thanh lạnh giọng nói: “Sau này ba tháng tìm tôi một lần, tôi cho ông thuốc giải.

Đương nhiên ông cũng có thể không tìm.

Nhưng nếu quá hạn, uống thuốc giải cũng vô dụng!”
Nghe vậy, Tiết Nguyên Bá kinh hãi hỏi: “Cậu muốn khống chế tôi sao?”
- ---------------------------.

 
Chương 804: 804: Giành Lại Trang Viên





Tiết Nguyên Bá thật sự hoảng sợ.

Nếu Phệ Tâm Hoàn Dương Thanh đút cho ông ta là thật thì sau này cách ba tháng ông ta sẽ phải tìm Dương Thanh lấy thuốc giải, chẳng phải có nghĩa anh nói gì ông ta phải nghe theo sao?
Dương Thanh không thèm trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ lạnh lùng nói: “Ông không còn giá trị ở Yến Đô nữa, cút đi được rồi đấy!”
Chủ của các gia tộc đều âm thầm kinh hãi.

Xem ra Dương Thanh thật sự có thể khống chế Tiết Nguyên Bá.

Nghĩa là sau này người thừa kế của một Vương tộc sẽ phải nghe lời Dương Thanh răm rắp sao?
Không ít người đều thấy kinh hoàng.

Có lẽ thế lực Dương Thanh đang nắm giữ đã có thể sánh với Vương tộc.

Tiết Nguyên Bá rất giận dữ, bị Dương Thanh ép uống Phệ Tâm Hoàn, còn bị nói không còn giá trị trước mặt mọi người, đuổi ông ta cút.

Đây là sự sỉ nhục lớn nhất với ông ta.
“Được! Tôi đi!”
Lúc này Tiết Nguyên Bá chỉ có thể chịu đựng, cắn răng rời đi.

“Cậu Thanh, cậu thật sự cho ông ta ăn Phệ Tâm Hoàn gì đó sao?”
Đợi Tiết Nguyên Bá rời đi, Diệp Hoa dè dặt hỏi.

Dương Thanh híp mắt đáp: “Các người nghĩ là thật thì là thật, không tin thì không phải”.


Nghe vậy, Diệp Hoa không khỏi rùng mình một cái.

Không chỉ Diệp Hoa, những người khác đều không dám hỏi nhiều.

Mặc kệ là thật hay giả, tin tức này truyền ra ngoài sẽ gây họa cho bọn họ.

Để giữ mạng, Tiết Nguyên Bá chắc chắn sẽ không chủ động tiết lộ bí mật này.

Dù sao ông ta chính là đứa con được Tiết Vương coi trọng nhất.

Nếu chuyện bị khống chế truyền ra ngoài, không chỉ các gia tộc có mặt bị liên lụy, bản thân ông ta cũng phải rời xa trung tâm quyền lợi của Vương tộc họ Tiết.

Hai mươi phút sau ở khách sạn Đế Đô.

Hôm nay ở đây vô cùng náo nhiệt.

Bãi đỗ xe trước cổng có rất nhiều loại xe sang trọng.

Những chiếc giá trị chục triệu, thậm chí là cả trăm triệu không ngừng kéo tới.

“Ha ha, chúc mừng ông chủ Lâm, ông chủ Tôn và ông chủ Tống!”
Trong sảnh tiệc trên tầng cao nhất tràn đầy tiếng chúc mừng.

Người bên trong đông nghịt.

Trên bàn ăn đầu tiên chỉ có ba người ngồi.

Chủ nhà họ Lâm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Lâm Thiên Trạch.

Chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Tôn Húc.

Chủ nhà họ Tống trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Tống Thanh Sơn.

Đến cả người thừa kế của ba gia tộc này cũng không có tư cách ngồi cùng bàn với họ.

Nhưng vị trí chủ tiệc trên bàn vẫn để trống.

Tuy chủ tiệc vẫn chưa tới nhưng ai cũng biết người đó là ai.

“Ha ha, mọi người cùng vui!”
Tôn Húc đứng lên cười nói.

Từ khi Dương Thanh ép ông ta quỳ xuống xin tha, ông ta vẫn luôn phải xấu hổ cúi đầu.


Lần này người nhà họ Tiết tìm tới, ông ta mới dám đứng ra đối phó Dương Thanh.

Lâm Thiên Trạch cũng cười lớn: “Hôm nay mọi người vất vả rồi.

Đợi Tiết vương tử tới, Yến Đô sẽ được thanh lý sạch sẽ”.

Tống Thanh Sơn cũng đứng lên, đắc ý cười nói: “Không sai, chiến thắng hôm nay đều nhờ có mọi người ủng hộ.

Tất cả đều vất vả!”
Tuy chủ lực nhằm vào nhà họ Diệp, nhà họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn là ba nhà Lâm, Tôn, Tống nhưng các gia tộc khác cũng giúp một tay.

Không chỉ vậy, trừ nhà họ Trần họ chưa kịp ra tay vơ vét thì nhà họ Hàn và nhà họ Quan đều bị bọn họ cướp sạch.

“Tiếc là Tiết vương tử gọi chúng ta tới đây mở tiệc ăn mừng, nếu không nhà họ Trần cũng xong đời”.

“Đúng vậy, nhà họ Quan, nhà họ Hàn và nhà họ Hồng cũng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn”.

“Không sao, hiện giờ đến cả ba nhà Diệp, Hoàng, Vũ Văn đều đã diệt vong.

Mấy gia tộc kia không có chỗ dựa thì có thể làm gì được?”
Trong sảnh tiệc, mặt ai cũng tươi cười vui vẻ.

Tuy không có đủ toàn bộ gia tộc hàng đầu ở Yến Đô nhưng cũng được hơn một nửa.

Ba người ngồi bàn đầu cười không ngậm được mồm.

Nhiều ông lớn chủ động đi tới chúc mừng, còn chắp tay dâng quà mừng.

“Ông chủ Tống, ông chủ Tôn, ông chủ Lâm, sắp hết một tiếng rồi sao Tiết vương tử vẫn chưa tới?”

Mọi người đã đợi gần một tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng chủ tiệc đâu, không khỏi sốt ruột.

“Chắc là sắp tới rồi! Mọi người đừng gấp.

Tiết vương tử là người có địa vị, bận rộn trăm công nghìn việc.

Cứ kiên nhẫn chờ đi!”
Tôn Húc đứng dậy cười nói.

Nếu lúc này nhà họ Tôn xảy ra chuyện, nhà họ Lâm sẽ kiếm được lợi ích, có cơ hội vượt xa nhà họ Tôn.

Nhưng chưa đầy một phút sau, trang viên nhà họ Hoàng ông ta mới đoạt về đã bị giành lại.

Tống Thanh Sơn cũng sa sầm mặt.

Trang viên nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng liên tục bị giành lại không phải tin tức tốt.

“Chủ gia tộc, lớn chuyện rồi.

Vương Thành dẫn người giành lại gia tộc Vũ Văn, thậm chí còn tuyên bố muốn tiêu diệt nhà họ Tống chúng ta!”
Lại có thêm một người vội vàng chạy tới báo tin dữ.

- ---------------------------.

 
Chương 805: 805: Tin Dữ Hơn





Lần này sắc mặt của Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều trở nên nghiêm nghị.

Nếu chỉ đoạt lại một trang viên thì cũng bỏ đi vì điều này có thể chứng tỏ đó là do mấy gia tộc liên thủ lại mới có thể cướp được một trang viên.

Nhưng bây giờ ba trang viên lớn đều bị đoạt lại.

Điều này cũng có nghĩa là mọi vất vả trước đó của bọn họ đều uổng công.
Sắc mặt của đám ông chủ nhà giàu dưới sân khấu hết sức khó coi.

Trong số này, có nhiều gia tộc không tham gia vào hành động hôm nay, bọn họ chỉ đến để tìm cơ hội ôm chân các ông lớn thôi.

Một khi ba gia tộc lớn là Tôn, Lâm, Tống thất bại, bọn họ cũng sẽ gặp vận xui theo.

"Không được, bây giờ là lúc nhà họ Diệp, nhà họ Hoàng và nhà họ Vũ Văn yếu ớt nhất.

Chúng ta không thể để bọn họ đoạt lại trang viên như vậy được.

Nếu không đợi đến lúc gia tộc bọn họ củng cố lại, chúng ta sẽ rất khó để tiêu diệt bọn họ lần nữa!"
Tôn Húc lập tức đứng dậy nói.


"Không được, Tiết vương tử mời chúng ta tới đây chúc mừng, bây giờ Tiết vương tử vẫn chưa đến nếu chúng ta bỏ đi như vậy Tiết vương tử nhất định sẽ tức giận!"
Lâm Thiên Trạch cau mày nói.

Tống Thanh Sơn cũng lên tiếng: "Không sai, nếu chúng ta đã có Tiết vương tử làm chỗ dựa, dù bây giờ gia tộc của chúng ta bị diệt, chúng ta cũng không cần phải sợ!"
"Đúng, chỉ cần có Tiết vương tử làm chỗ dựa, chúng ta không cần sợ ai!"
Mọi người nhao nhao lên tiếng, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.

Nhưng Tôn Húc lại có cảm giác bất an, ông ta luôn cảm thấy Dương Thanh sắp tới rồi.

"Được rồi được rồi, ông chủ Tôn đừng lo lắng nữa, có Tiết vương tử ở đây, ông còn sợ gì nữa?"
Lâm Thiên Trạch cười nói: "Nếu bọn họ muốn đoạt lại trang viên của mình, vậy cứ để bọn họ lấy về là được, đợi Tiết vương tử đến rồi, chúng ta chúc mừng xong sẽ đi cướp lại chẳng phải được rồi sao?"
"Ông chủ Lâm nói rất đúng, nào, uống rượu thôi!"
Tôn Húc cười nâng ly lên, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy rất gượng gạo.

Chớp mắt đã nửa tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Tiết Nguyên Bá tới.

"Sao Tiết vương tử vẫn chưa tới?"
Tôn Húc hơi lo lắng hỏi.

Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn cũng hơi sốt ruột, đã qua một tiếng rưỡi so với giờ hẹn nhưng Tiết Nguyên Bá vẫn chưa tới.

Điều này khiến bọn họ thấy vô cùng bất an.

"Ông chủ Tống, ở đây vai vế của ông lớn nhất, hay là ông gọi điện thoại liên hệ với Tiết vương tử đi, xem ông ấy đã tới đâu rồi?"
Lâm Thiên Trạch nói với Tống Thanh Sơn.

Tống Thanh Sơn chau mày, tuy lão ta cũng sốt ruột nhưng bảo lão ta gọi điện cho Tiết Nguyên Bá lão ta thật sự không dám.

"Các người lo gì chứ? Tiết vương tử là người chúng ta có thể tùy tiện gọi điện thoại quấy rầy sao?"
Tống Thanh Sơn nói: "Yên tâm đi, nếu Tiết vương tử đã bảo chúng ta ở đây chờ cậu ấy tới mở tiệc chúc mừng thì nhất định không có vấn đề gì đâu!"
"Nhưng..."
Tôn Húc vẫn còn muốn khuyên bảo thì Tôn Thanh Sơn đã nhíu mày nói: "Sao nào? Chủ gia tộc họ Tôn đang nghi ngờ Tiết vương tử sao?"
Tôn Húc nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng lắc đầu: "Nào có, sao tôi lại dám nghi ngờ Tiết vương tử chứ?"

"Nếu ông ấy còn chưa tới, chắc chắn là có việc gì đó trì hoãn, chúng ta cứ tiếp tục chờ là được".

Tôn Húc cười gượng, vội vàng uống rượu nhằm che giấu tâm trạng của mình.

Nhưng trong lòng lại thầm mắng con cáo già Tống Thanh Sơn, nếu để Tiết Nguyên Bá biết được mình không tin tưởng ông ta, thì nhà họ Tôn cách ngày bị diệt không còn xa nữa.

"Chủ gia tộc, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Đột nhiên thuộc hạ lúc nãy của Tôn Húc lại chạy trở vào, lần này vẻ ngạc nhiên trên mặt được thay bằng sự sợ hãi: "Trang viên của nhà họ Tôn đã bị người nhà họ Diệp đoạt rồi.

Anh em nhà họ Tôn thương vong nặng nề!"
"Cậu nói gì? Trang viên nhà họ Tôn bị người khác cướp đi?"
Tôn Húc lập tức đứng bật lên, nắm cổ áo của tên thuộc hạ kia, giận dữ hét lên: "Cậu có biết hậu quả của việc lừa gạt tôi là gì không?"
Lúc này Tôn Húc tức giận đùng đùng, đồng thời cũng rất hoảng sợ.

Đối với danh môn vọng tộc, trang viên gia tộc là căn cơ của bọn họ.

Tuy không đáng bao nhiêu so với các sản nghiệp khổng lồ, nhưng cũng là biểu tượng của các gia tộc hàng đầu.

Ở Yến Đô, chỉ có những giàu kiểu tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mới có được trang viên riêng.

Bây giờ trang viên của nhà họ Tôn bị lấy mất, điều này chẳng phải chứng tỏ nhà họ Tôn sắp rớt khỏi hàng ngũ tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?
"Chủ gia tộc, những gì tôi nói đều là sự thật, nếu ông không tin có thể gọi điện cho quản gia Mộ sẽ biết ngay!", gã thuộc hạ vội vàng nói.

"Chủ gia tộc, trang viên của nhà họ Lâm đã bị người nhà họ Hoàng đoạt mất rồi.


Người nhà họ Tôn thương vong vô số!"
Thuộc hạ nhà họ Tôn vừa dứt lời thì thuộc hạ nhà họ Lâm lại chạy vào, vẻ mặt cũng vô cùng sợ hãi.

Tay của Lâm Thiên Trạch bỗng run lên, cái ly đế cao đang cầm trong tay rơi thẳng xuống đất “choang” một tiếng vỡ tan tành, rượu vang bắn tung tóe lên chân ông ta.

"Chủ gia tộc, trang viên nhà họ Tống đã bị gia tộc Vũ Văn cướp đi rồi!"
"Đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu Tiết vương tử vẫn không tới, chúng ta nhất định phải rời đi!"
Tôn Húc cắn răng nói.

"Được, vậy thì đợi thêm nửa tiếng nữa!" Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều đồng thanh nói.

Bọn họ cũng hiểu bây giờ là lúc không thể hành động theo cảm tính, nếu thêm nửa tiếng nữa thì bọn họ đã đợi ròng rã hai tiếng rồi.

Nếu Tiết Nguyên Bá vẫn chưa xuất hiện, dù sau khi bọn họ rời đi Tiết Nguyên Bá có tới chắc cũng không trách bọn họ đâu nhỉ?
Chớp mắt lại qua nửa tiếng, nhưng bọn họ vẫn không đợi được Tiết Nguyên Bá mà đợi được tin tức dữ hơn.

- ---------------------------.

 
Chương 806: 806: Rời Khỏi Yến Đô





"Chủ gia tộc, xảy ra chuyện lớn rồi.

Tập đoàn Tôn Thị đã bị niêm phong, giám đốc tài chính cũng bị dẫn đi, hơn nữa tỏ ý nói công ty làm sổ sách giả".

"Không chỉ như vậy, còn có Truyền thông Tôn Thị cũng bị niêm phong điều tra, vụ xâm phạm bản quyền bị vạch trần".

"Và cả tổng giám đốc của Giải trí Tôn Thị cũng bị bắt đi luôn bởi vì bị phanh phui vụ giao dịch tình tiền, Giải trí Tôn Thị đang bị niêm phong điều tra!"
...
Thuộc hạ nhà họ Tôn liên tiếp báo đến mấy tin dữ.

Chỉ là gã ta vẫn chưa kịp nói hết tin dữ mà nhà họ Tôn đang gặp phải thì Tôn Húc đã lảo đảo ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt ngập tràn hoảng sợ: "Là cậu ta, nhất định là cậu ta!"
Lúc này trong đầu Tôn Húc bỗng xuất hiện bóng dáng Dương Thanh, ngoài Dương Thanh ra ông ta thật sự không nghĩ ra ai khác có thể làm được những việc này.

Mà sau khi Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn nghe được cảnh ngộ của nhà họ Tôn thì hít sâu một hơi.

Nhà họ Tôn sắp bị tiêu diệt tận gốc luôn rồi.
Đồng thời trong đầu bọn họ cũng xuất hiện dự cảm không may.

Mỗi lần thuộc hạ nhà họ Tôn báo tin dữ xong nhà họ Lâm và nhà họ Tống đều sẽ nhận được tin dữ giống vậy, nên bọn họ rất sợ giây tiếp theo thuộc hạ của bọn họ sẽ chạy tới báo tin.


Chỉ là trên đời, càng sợ cái gì thì cái ấy sẽ tới ngay.

"Chủ gia tộc, không hay rồi, nhà họ Lâm xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chủ gia tộc, không hay rồi, nhà họ Tống xảy ra chuyện lớn rồi!"
...!
Hoàn cảnh của nhà họ Lâm và nhà họ Tống về cơ bản cũng giống như nhà họ Tôn, các sản nghiệp của bọn họ đều bị phong tỏa, kiểm tra.

Đủ mọi tội danh từ trốn thuế, lậu thuế và các hoạt động mờ ám đều bị phanh phui.

Chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, ba gia tộc họ Tôn, Lâm, Tống đã hoàn toàn đi vào dĩ vãng.

Lúc này bên trong sảnh tiệc, người của các gia tộc khác sợ xanh mặt.

Hôm nay bọn họ đến chủ yếu là muốn đu bám đám cây cao bóng cả này, nào ngờ họ chưa kịp bám víu thì cây đã bị cặt trụi rồi.

Nhìn tình hình này, trừ khi Tiết vương tử giúp đỡ, nếu không ba gia tộc lớn này sẽ bị diệt thật.

"Tiết vương tử! Bây giờ hãy gọi điện cho Tiết vương tử, chỉ có ông ấy mới có thể cứu được chúng ta thôi!"
Tôn Húc bỗng gào lên.

Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn như nhìn thấy hy vọng, vội nói: "Không sai, bây giờ chỉ có Tiết vương tử mới có thể cứu được gia tộc của chúng ta!"
Nhưng sau khi Tống Thanh Sơn gọi điện thoại xong, sắc mặt lão ta xanh như tàu lá.

"Ông chủ Tống, Tiết vương tử nói gì?"
"Không phải ông ta đã biết ba gia tộc của chúng ta gặp nạn rồi đấy chứ?"
"Tất cả những thứ này đều là âm mưu của ông ấy, nhằm hãm hại Dương Thanh, đúng không?".

đam mỹ hài
"Bây giờ, có phải ông ấy đang thu lưới không?"
Vẻ mặt của Tôn Húc và Lâm Thiên Trạch vô cùng chờ mong nhìn Tống Thanh Sơn.

Sắc mặt Tống Thanh Sơn cực kỳ khó coi, giận dữ nói: "Tiết vương tử đã trở về Vương tộc họ Tiết!"
"Cái gì? Ông nói cái gì?"
Tôn Húc đột nhiên xông lên, túm chặt cổ áo Tống Thanh Sơn, cực kỳ kích động hét lên: "Ông nói Tiết vương tử đã trở về Vương tộc họ Tiết?"
"Sao lại thế được? Ông đang lừa gạt chúng tôi phải không?"

"Không phải Tiết vương tử nói ông ấy muốn mời chúng ta đến dự tiệc chúc mừng sao?"
"Chúng ta đợi ông ấy ròng rã hai tiếng đồng hồ, thế mà ông ấy lại vứt bỏ chúng ta, một mình trở về Vương tộc họ Tiết?"
Lâm Thiên Trạch cũng giận dữ hét lên: "Tại sao Tiết vương tử lại làm như vậy? Lẽ nào không phải ông ấy đã đồng ý nâng đỡ ba gia tộc chúng ta trở thành nhà giàu trên cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?"
"Sao cậu ấy có thể bỏ đi? Dù có bỏ đi cũng phải nói cho chúng ta biết một tiếng chứ?"
Trong mắt Tống Thanh Sơn tràn đầy tuyệt vọng.

Lão ta cũng nghĩ giống Tôn Húc và Lâm Thiên Trạch.

Với thân phận và địa vị của Tiết Nguyên Bá thì ông ta không thể lừa gạt bọn họ được.

Thế nhưng bây giờ, sự thực đã chứng minh, Tiết Nguyên Bá thật sự bỏ rơi bọn họ, tự mình trở về Vương tộc họ Tiết.

Không có Tiết Nguyên Bá, làm sao bọn họ có thể giành lại tất cả những thứ thuộc về gia tộc mình?
Không thể!
Chuyện này hoàn toàn không thể!
"Ông chủ Tôn, rất xin lỗi! Vợ tôi sắp sinh con rồi, tôi phải nhanh chóng đến bệnh viện xem sao".

Một ông chủ tầm bảy mươi tuổi bỗng nói.

Lão ta nói xong cũng không chờ Tôn Húc đáp lại đã quay người bỏ đi.

"Ông chủ Lâm, thật sự rất xin lỗi, tôi chợt nhớ ra hôm nay là lễ cưới của bố của cháu trai của ông nội con trai tôi, tôi phải mau đến đó cho kịp dự lễ cưới đây".

Lại có một người rời đi.


"Ông chủ Tống, hình như tôi ăn phải thứ gì ôi thiêu nên đau bụng quá, tôi phải đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi".

Chẳng mấy chốc sảnh tiệc lúc nãy còn vô cùng nhộn nhịp mà bây giờ toàn bộ đám nhà giàu đều tìm đủ lý do chạy mất dạng.

Không tới năm phút, hơn trăm người trong sảnh tiệc đều chạy đi hết, chỉ còn sót lại người của ba gia tộc lớn.

"Ông chủ Lâm, ông chủ Tống, bây giờ chúng ta nên làm gì? Cũng không thể ngồi đây chờ chết chứ?"
Tôn Húc bỗng cắn răng nói: "Theo sự hiểu biết của tôi với Dương Thanh, chắc chắn cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chúng ta đâu".

"Nói không chừng, lúc này cậu ta đang trên đường đến khách sạn Đế Đô rồi".

"Nếu chúng ta còn không nghĩ được đối sách e là sẽ mất mạng ở nơi này".

"Để bảo đảm an toàn, chúng ta lập tức dẫn theo cao thủ mạnh nhất của gia tộc cùng rời đi với chúng ta!"
Nghe vậy Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc đều vui mừng, vừa đi ra ngoài vừa bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp.

Nhưng lúc bọn họ vừa ra đến bên ngoài khách sạn đã thấy trước cửa khách sạn đông nghịt người.

- ---------------------------.

 
Chương 807: 807: Đắc Ý Vênh Váo





Nhìn thấy đám người đen kịt bên ngoài, Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch và cả Tống Thanh Sơn đều kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Một số người run lên vì sợ hãi.

Mấy người đứng hàng đầu là Vương Thành của gia tộc Vũ Văn, Diệp Hoa của nhà họ Diệp, còn có cả Hoàng Chính của nhà họ Hoàng.

Và người đứng giữa đám người này chính là sự tồn tại khiến họ sợ hãi nhất.
"Thanh, cậu Thanh, sao, sao cậu lại đến đây?"
Tôn Húc run rẩy nói, giọng nói cũng run lên.

Phải nói là Dương Thanh đã để lại cho ông ta nỗi ám ảnh tâm lý quá lớn, nếu không khi nhìn thấy Dương Thanh, ông ta sẽ không sợ hãi như vậy.

Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn cũng run rẩy mãi không thôi, nếu họ không bám vào lan can, e rằng họ đã không thể đứng vững được.
Dương Thanh lạnh lùng liếc nhìn mấy người đó với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lửa giận trong lòng gần như khiến anh bùng cháy.

Nếu không phải anh hạ lệnh không cho phép những gia tộc thân hữu với mình kháng cự, e rằng phe của anh sẽ bị thương vong nặng nề.

Hiện nay ngay cả mấy chủ gia tộc như Vũ Văn Cao Dương và Diệp Mạn, còn có cả Hoàng Thiên Hành và Trần Hạo, Quan Tuyết Tùng, Hàn Diệp vẫn đang ở trong khoa hồi sức tích cực.

Mặc dù tất cả những điều này đều là do Tiết Nguyên Bá mưu tính, nhưng ba gia tộc lớn là nhà họ Tôn, nhà họ Lâm và nhà họ Tống cũng đều là thủ phạm.


Thấy Dương Thanh không lên tiếng, ba chủ gia tộc này không khỏi thấp thỏm, trong lòng lo lắng vô cùng.

"Các người thuộc tám gia tộc lớn của Yến Đô nhưng lại cấu kết với người ngoài đối phó với những gia tộc giàu có ở địa phương, đây chính là tội chết!”
Ánh mắt Hoàng Chính quét qua người Tôn Húc, ông ta nói với giọng lạnh băng.

Diệp Hoa cũng tiến lên một bước, trong mắt tràn đầy sát khí, ông ta lạnh lùng nói: "Hôm nay chính là ngày diệt vong của ba gia tộc lớn các người!”
Ngay sau đó Vương Thành cũng đi về phía trước, khóe miệng có chút giễu cợt, ánh mắt quét qua ba chủ gia tộc và cười nói: " Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu vào.

Nếu như các người đã muốn chết thì chúng tôi sẽ tác thành cho các người!"
"Giết giết giết..."
Đột nhiên, hàng nghìn cao thủ đứng ở cửa khách sạn đồng thanh hét lên, giọng nói của họ làm rung chuyển cả trời đất.

Khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy sức chiến đấu mạnh mẽ.

Không chỉ có ba chủ gia tộc này, mà cả mấy chủ gia tộc giàu có mới thăng cấp là nhà họ Trần và nhà họ Hàn cũng như nhà họ Quan đều nhìn chằm chằm vào đám người Tôn Húc.

"Sau ngày hôm nay, Yến Đô sẽ không còn nhà họ Tôn, nhà họ Tống và nhà họ Lâm nữa!”
Lúc này, Dương Thanh đột nhiên nói.

Chỉ với một câu nói, anh đã kết án ba gia tộc lớn với mức án tử hình.

"Dương Thanh, cậu là cái thá gì? Cậu mà cũng đủ tư cách quyết định đến sự tồn vong sống chết của tám gia tộc lớn ở Yến Đô sao?”
Lâm Thiên Trạch chỉ vào Dương Thanh và gầm lên.

Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, cũng rất sợ Dương Thanh, nhưng trong lòng ông ta, Dương Thanh vẫn chỉ là một người đến từ nơi khác.

Đôi mắt Tống Thanh Sơn lóe lên tia tức giận, lão ta lạnh lùng nói: "Năm xưa khi tôi còn đang hô mưa gọi gió, bố cậu còn đang đái dầm nghịch bùn đất, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu mà cũng dám la hét trước mặt tôi sao?”
"Dám xúc phạm cậu Thanh, tự tìm đường chết!”
Ánh mắt Hoàng Chính lạnh lùng, ông ta ra lệnh cho cao thủ bên cạnh có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho mình: "Giết Lâm Thiên Trạch!"
Một người đàn ông vạm vỡ lập tức bước ra từ phía sau lưng ông ta.

"Hổ không ra oai, các người lại cứ tưởng rằng ông đây là con mèo bệnh hay sao? Nếu như các người đã muốn chết như vậy thì ông đây tác thành cho các người!”
Lâm Thiên Trạch vẫy tay: "Xích Thố, lên đi!”
"Xích Thố!"
Nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi ra từ phía sau Lâm Thiên Trạch, tất cả mọi người đều kinh ngạc.


"Thì ra Xích Thố đã làm thuộc hạ của ông, tôi lại đang nghĩ là ông lấy đâu ra dũng khí đối đầu với cậu Thanh chứ? Chỉ là một tên Xích Thố thì có thể giúp ông chống đỡ được bao lâu?”
Hoàng Chính cười khẩy, sau đó lại ra lệnh: "Cậu cũng lên đi!”
Một người đàn ông mạnh mẽ vạm vỡ khác bước ra từ phía sau Hoàng Chính, toàn thân người này cuồn cuộn cơ bắp.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Lâm Thiên Trạch khó coi đến cực điểm, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoàng Chính, tôi chỉ để Xích Thố ra trận mà ông lại cử hai cao thủ ra, ông không biết xấu hổ à?”
"Ông lại nói chuyện thể diện với tôi à?”
Hoàng Chính cười giễu cợt: "Lúc ông ỷ mình có nhà họ Tiết chống lưng, đưa người ra tay với nhà họ Hoàng tôi có nói đến thể diện không?”
"Bây giờ, các người chỉ là tù nhân của chúng tôi.

Một tù nhân mà cũng xứng nói chuyện thể diện với chúng tôi sao?”
"Giết cho tôi, giết tên Xích Thố đó đi!”
Sau khi nghe những lời Hoàng Chính nói, vẻ mặt của Lâm Thiên Trạch vô cùng ảm đạm.

Xích Thố là cao thủ số một của nhà họ Lâm, vốn dĩ ông ta muốn dùng Xích Thố để răn đe đối phương, nhưng không ngờ Hoàng Chính lại cử hai cao thủ lên.

Vẻ mặt Tống Thanh Sơn và Tôn Húc cũng rất khó coi, bọn họ là ba trong tám gia tộc lớn của Yến Đô, nhưng đối phương cũng là ba trong tám gia tộc lớn của Yến Đô.

Trông ra thế lực hai bên rất cân xứng, nhưng họ vốn tưởng rằng Tiết Nguyên Bá mời họ đến đây để tham gia tiệc mừng nên chỉ mang đến một số người thôi.

Hôm nay, trang viên của họ đã bị chiếm, những người ban đầu ở lại trang viên có lẽ ai chết thì cũng đã chết, ai đầu hàng thì cũng đã đầu hàng.

Những người mà họ có thể dùng được chắc cũng chỉ là mấy thuộc hạ họ mang theo bên mình đây thôi.

Có thể nói, hiện giờ họ có mọc cánh cũng khó thoát.


Dương Thanh không hề có ý định ra tay.

Anh đã giải quyết được Tiết Nguyên Bá rồi.

Nếu phần còn lại vẫn cần anh phải tự mình xử lý thì sự tồn tại của mấy gia tộc họ Hoàng còn có ý nghĩa gì chứ?
Hai cao thủ mà Hoàng Chính phái ra một trái một phải xông về phía Xích Thố.

Xích Thố có mái tóc ngắn màu đỏ và đôi mắt đỏ, thậm chí quần áo hắn mặc cũng là màu đỏ.

Chân hắn di chuyển như một cơn lốc màu đỏ, hắn lao ra ngay lập tức.

Với một cú đấm, không gian dường như đang rung chuyển.

"Tự tìm đường chết!"
Chiến thắng của Xích Thố khiến Lâm Thiên Trạch càng thêm kiêu ngạo, dường như trở lại thời kỳ huy hoàng nhất của nhà họ Lâm, ông ta chỉ ngón trỏ vào đám đông và nói: "Không phải tất cả các người vừa mới kêu là muốn giết chúng tôi hay sao! Tới đây đi, đừng có dừng lại chứ, tiếp tục đi!”
"Nếu ông đã muốn chết đến như vậy thì tôi sẽ tác thành cho ông!”
Lúc này, Dương Thanh đột nhiên nói.

- ---------------------------.

 
Chương 808: 808: Cướp Miếng Ăn Từ Miệng Hổ





Nghe thấy Dương Thanh nói như vậy, Tôn Húc, người đã từng chứng kiến sức mạnh của Dương Thanh chợt biến sắc.

Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn chỉ cười khẩy.

"Sao hả? Cậu Thanh định tự mình ra tay sao?", Lâm Thiên Trạch cười híp mắt nói.

Dương Thanh không quan tâm mà chỉ dặn dò Hoàng Chính bên cạnh: "Tất cả người trong nhà họ Hoàng, cùng nhau xông lên đi!"
Không ai nghĩ rằng Dương Thanh lại để tất cả mọi người trong nhà họ Hoàng cùng ra tay, ngay cả bản thân Hoàng Chính cũng cảm thấy bối rối.

Nhưng ngay sau đó, ông ta đã nhận ra rằng Dương Thanh không muốn tiếp tục đùa giỡn với nhà họ Lâm nữa.

"Ra tay đi!”
Hoàng Chính vốn dĩ lo lắng việc mình sắp xếp cho hai cao thủ ra tay với Xích Thố sẽ khơi dậy sự bất mãn của Dương Thanh, nhưng không ngờ lại không phải vậy.

Lần này, ông ta không có bất kỳ gánh nặng nào, ông ta ra lệnh một tiếng, hàng trăm cao thủ của nhà họ Hoàng đều xông về phía Xích Thố.

Dưới mọi ánh nhìn, Xích Thố lập tức bị đám đông lấn át.

Sau vài chục giây ngắn ngủi, Hoàng Chính mới mở miệng nói: "Dừng tay lại cho tôi!”
Tất cả người nhà họ Hoàng đều lùi lại, lúc này Xích Thố vừa rồi vẫn còn sung sức đã nằm lăn ra đất như một con chó chết, thở hổn hển từng hơi.


Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài chục giây, nhà họ Hoàng cũng bố trí rất khôn khéo, một nhóm mười người đã bao vây Xích Thố.

Không ai ham hố chiến đấu cả, tất cả mọi người chỉ tấn công Xích Thố một lần, sau đó ngay lập tức rút khỏi cuộc chiến.

Hàng trăm người, mỗi người tấn công Xích Thố một lần, cho dù Xích Thố là người sắt cũng sẽ phải ngã xuống.

"Cậu, cậu, cậu thật đê tiện bỉ ổi!"
Lâm Thiên Trạch đờ đẫn một lúc rồi chỉ vào Dương Thanh mà gầm lên.

Xích Thố là chỗ dựa lớn nhất của ông ta, ban đầu ông ta còn muốn Xích Thố bảo vệ mình rời khỏi Yến Đô, giờ Xích Thố bị hàng trăm người vây hãm và bị thương nặng, sống được đã là một phép màu rồi.

Tôn Húc và Tống Thanh Sơn cũng hoàn toàn sững sờ, hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ đã hoàn toàn tan tành.

Đối phương nhiều người như vậy, đâu cần phải đánh đơn lẻ với họ làm gì chứ?
Giống như vừa rồi, khi hàng trăm người cùng ra tay, Xích Thố làm sao đấu lại được?
Bên cạnh Dương Thanh có hàng nghìn người vây quanh, còn ba gia tộc lớn bọn họ, thậm chí không có đến một trăm người bên cạnh.

Nếu thật sự gây chiến thì mười người đánh một người, cho dù cao thủ bên cạnh họ có mạnh đến mức nào thì cũng không thể chống đỡ được với nhiều người của đối phương như vậy được.

Hơn nữa, đối phương không phải là gia tộc nhỏ bé mà là một trong tám gia tộc lớn của Yến Đô, bằng vai phải lứa với họ.

"Nếu nói đến sự bỉ ổi thì nhà họ Lâm các ông là số một đó!”
Đột nhiên, một giọng nói đầy mỉa mai vang lên.

Mọi người lần lượt nhìn sang thì thấy một bóng dáng trung niên bước xuống từ chiếc Rolls Royce đắt tiền, phía sau còn có hai vệ sĩ mặc áo đen đi theo.

Nhìn thấy người tới, Dương Thanh hơi nheo mắt, khóe miệng còn mang chút đùa giỡn.

"Điền Hoa, chủ gia tộc họ Điền thuộc tám gia tộc lớn của Yến Đô”.

Có người kêu lên.

Trong tám gia tộc lớn của Yến Đô, nhà họ Điền là một gia tộc kín tiếng nhất.

Họ cũng chưa bao giờ lựa chọn đứng về phía đội nào, nhưng cũng không đắc tội với gia tộc nào.


Một gia tộc khiêm tốn như vậy, hôm nay lại xuất hiện.

Điều này thật đáng để cân nhắc xem đối phương đến đây với mục đích gì.

"Ông chủ Điền, không phải ông không nhúng tay vào chuyện của chúng tôi hay sao? Ngay cả Tiết vương tử mà ông còn từ chối, sao giờ lại xuất hiện vậy?”
Khi Lâm Thiên Trạch nhìn thấy Điền Hoa, ánh mắt ông ta chợt đanh lại.

Trước đó, nhà họ Lâm đã ám sát con trai của Điền Hoa và âm mưu đổ tội cho Dương Thanh, nhưng đã bị Dương Thanh vạch trần sự thật.

Cũng chính từ lúc đó, nhà họ Điền luôn nhắm tới nhà họ Lâm, đây cũng là lần đầu tiên trong mấy chục năm gần đây nhà họ Điền luôn khiêm tốn lại chủ động tấn công gia tộc khác.

Điền Hoa nhìn Lâm Thiên Trạch vẻ mặt lạnh lùng, ông ta nói: "Chúng ta đã đấu đá với nhau lâu như vậy rồi, hôm nay hẳn là sẽ có kết quả!"
Nghe vậy, Lâm Thiên Trạch nhướng mày, khịt mũi nói: "Ông chủ Điền, ông đây là đang tính thừa nước đục thả câu phải không?”
"Đừng quên, chúng tôi là người của Tiết vương tử, nếu như ông dám đứng ở phía đối lập với chúng tôi thì có nghĩa là đứng ở phía đối lập với Tiết vương”.

"Giờ ông chủ Điền có còn muốn tiếp tục khiêu chiến với tôi nữa không?”
Lâm Thiên Trạch cũng là một nhân vật tai to mặt lớn, mặc dù Xích Thố đã thất bại nhưng ông ta vẫn giữ được sự bình tĩnh, thay vào đó ông ta còn lợi dụng Tiết Nguyên Bá để uy hiếp Điền Hoa.

"Ông chủ Điền, hôm nay chuyện ân oán giữa chúng tôi với nhà họ Diệp, họ Hoàng và họ Vũ Văn không liên quan gì tới cậu, tốt nhất cậu đừng nhúng tay vào thì hơn!”
Tống Thanh Sơn nói với vẻ mặt xấu xa.

Tôn Húc cũng nghiến răng nói: "Đúng vậy, chúng tôi đều là người của Tiết vương tử, lần này nếu như không phải Tiết vương tử có chuyện gấp rời khỏi đây thì tám gia tộc lớn ở Yến Đô sẽ chỉ còn lại năm thôi”.

"Ông chủ Điền, ông nên đưa người rời khỏi đây đi!”
Lâm Thiên Trạch nhìn chằm chằm vào Điền Hoa, cười nói.


Nhưng Điền Hoa không đáp lại, ông ta chỉ đi từng bước về hướng Lâm Thiên Trạch, hai cao thủ của nhà họ Điền cũng sát nút theo sau.

Không biết tại sao, sự bình tĩnh này của Điền Hoa này lại khiến cho Lâm Thiên Trạch đột nhiên cảm thấy có áp lực rất lớn.

"Bốp!”
Khi Điền Hoa đi đến trước mặt Lâm Thiên Trạch, ông ta đột nhiên dừng lại, giơ tay tát thẳng vào mặt Lâm Thiên Trạch.

"Ông, ông dám đánh tôi?”
Lâm Thiên Trạch sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Những người khác cũng sững sờ, lúc này Điền Hoa không nói không rằng đã giáng ngay cho Lâm Thiên Trạch một cái tát, rõ ràng là ông ta có chỗ dựa nên không kiêng sợ gì cả mà!
"Đánh ông? Tôi còn dám giết ông nữa đấy!”
Đây là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng chực sẵn mà.

Có điều, Điền Hoa đã đánh giá thấp Dương Thanh.

Lâm Thiên Trạch là một con ve sầu, nhưng mấy người Dương Thanh không phải là những con bọ ngựa, còn nhà họ Điền lại càng không phải chim sẻ.

Muốn cướp thức ăn từ miệng hổ, Điền Hoa này thật quá ngông cuồng rồi!.

 
Chương 809: 809: Vương Của Yến Đô





Lâm Thiên Trạch ngẩn ra hồi lâu mới phản ứng lại.

Nhà họ Điền đang tính cướp gia sản nhà họ Lâm từ trong liên minh của Dương Thanh đây mà.
Tuy không biết tại sao Điền Hoa lại dám làm chuyện này, nhưng ông ta lại như mở cờ trong bụng.
Trong hoàn cảnh như hôm nay, không thể giữ được nhà họ Lâm nữa rồi.
Không ngờ Điền Hoa chỉ mang theo hai tên vệ sĩ mà lại dám tới đây, còn muốn cướp đi tài sản của nhà họ Lâm, rõ ràng là có hậu thuẫn.
Cả hai đều là một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô, sau khoảng thời gian dài như vậy, họ đều rất hiểu nhau.
Với hành vi khiêm tốn của nhà họ Điền, nếu không phải có một nhân vật to lớn đứng sau nâng đỡ, nhà họ Điền nhất định sẽ không tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
Đằng nào nhà họ Lâm cũng sắp bị cướp mất, nếu có thể tăng thêm mâu thuẫn giữa nhà họ Điền và liên minh của Dương Thanh, thì sao ông ta lại không bằng lòng cơ chứ?
Như vậy ngược lại có thể tăng thêm hi vọng sống sót rời khỏi đây của ông ta.
"Con trai của ông chủ Điền quả thực đã chết dưới âm mưu của nhà họ Lâm.

Món nợ này tôi xin nhận.


Nếu đã như vậy, từ nay về sau Yến Đô sẽ không còn nhà họ Lâm nào nữa.

Và tất cả những gì vốn thuộc về nhà họ Lâm, tôi sẽ giao lại hết cho ông chủ Điền!”
Lâm Thiên Trạch không còn chút do dự nào nữa, ông ta cầm bút ký tên của mình vào bản hợp đồng của Điền Hoa.
Bây giờ chỉ cần sản nghiệp của nhà họ Lâm đổi chủ thì nó sẽ trở thành chuyện ân oán giữa Dương Thanh và nhà họ Điền rồi, ông ta cũng có thể lợi dụng tình hình để thoát thân.
"Bùm!"
Lâm Thiên Trạch vừa cầm lấy cây bút ký xong, cả người ông ta lập tức khựng lại tại chỗ, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một cái lỗ đầy máu.
Không ai lường trước được cảnh tượng đột ngột này.
Ngay cả Dương Thanh cũng nhìn Tôn Húc với vẻ hơi bất ngờ.
Lúc này, Tôn Húc đang cầm một khẩu súng lục, họng súng hướng về phía đầu của Lâm Thiên Trạch, trong họng súng vẫn còn bốc ra vài tia khói.
Và bàn tay cầm súng của Tôn Húc không ngừng run rẩy.
Rõ ràng, đối với ông ta mà nói, rất khó để có thể bắn ra phát súng này.
Thân thể Lâm Thiên Trạch ngã xuống đất ‘rầm’ một tiếng, ông ta chết không nhắm mắt!
Lúc này, toàn bộ đều lặng thinh!
Vẻ mặt Điền Hoa chợt sững lại, ông ta đột nhiên quay phắt lại nhìn Tôn Húc, trong mắt lóe lên một tia sát ý: "Tôn Húc, ông dám giết chết ông chủ Lâm ư?”
Tống Thanh Sơn cũng choáng váng, không ngờ Tôn Húc lại bắn chết Lâm Thiên Trạch trong tình huống này.
Tôn Húc chợt nhìn Điền Hoa, đôi mắt đỏ rực đầy hung dữ: "Điền Hoa, tôi giết Lâm Thiên Trạch hay không thì liên quan gì đến ông?"
"Lâm Thiên Trạch đã hứa sẽ giao toàn bộ tài sản của nhà họ Lâm, coi như nhà họ Lâm trả nợ vì đã giết con trai tôi.

Ông giết chết ông ta thì sản nghiệp nhà họ Lâm phải làm sao?”
Điền Hoa tức giận hỏi.
Tôn Húc cười chế nhạo: "Ông chủ Điền, người ngay không nói lời vòng vo, dựa vào tình thế trước mắt, ông cho rằng nhà họ Lâm còn có thể tồn tại được sao?”
"Vì không thể tồn tại được nữa nên mọi thứ của nhà họ Lâm chỉ có thể thuộc về cậu Thanh thôi!"
"Nếu đã là đồ của cậu Thanh, ông có tư cách gì mà nhúng tay vào?”
Điền Hoa vô cùng tức giận: "Ông lại tự tìm đường chết sao?”

Tôn Húc không để ý tới Điền Hoa nữa, ông ta nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu Thanh, tôi biết mình sai rồi, xin cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ không bao giờ để cậu thất vọng một lần nào nữa!"
Cho đến lúc này, mọi người mới chợt nhận ra rằng Tôn Húc đã bắn chết Lâm Thiên Trạch thì ra là để thể hiện lòng trung thành với Dương Thanh.
Tuy nhiên, Dương Thanh đã tha cho ông ta một lần rồi, lần này, sự xuất hiện của Tiết Nguyên Bá đã khiến ông ta rục rịch ngóc đầu dậy, ông ta lại dám liên kết với nhà họ Tống và họ nhà Lâm để tấn công liên minh của Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn Tôn Húc không chút cảm xúc, anh hờ hững nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của ông!"
Nghe vậy, Tôn Húc vui mừng khôn xiết, kích động nói không nên lời, vội gật đầu lia lịa: "Cậu Thanh, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến cậu phải thất vọng!”
Liên minh giữa nhà họ Tôn, nhà họ Lâm và nhà họ Tống, Lâm Thiên Trạch thì bị giết, Tôn Húc thì đầu quân cho Dương Thanh, hiện giờ chỉ còn lại nhà họ Tống nữa thôi.
Sắc mặt của Tống Thanh Sơn vô cùng ảm đạm, vốn dĩ lão ta còn mong muốn ba gia tộc lớn sẽ tập hợp những cao thủ mạnh nhất rồi giết xông ra ngoài.

Chỉ cần có thể rời khỏi Yến Đô, dựa vào khối tài sản kếch xù do ba gia tộc họ kiểm soát, chẳng mất bao lâu sẽ có thể ngóc đầu trở lại.
Tuy nhiên, phát súng của Tôn Húc đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của họ.
"Tôn Húc, cậu dám giết Lâm Thiên Trạch, cậu có biết mình đang làm gì không?"
Tống Thanh Sơn tức giận chất vấn.
Lúc này, lão ta chỉ hận một nỗi không thể giết chết Tôn Húc.

Chỉ còn lại mỗi nhà họ Tống, lão ta hoàn toàn không thể chống lại liên minh của Dương Thanh.
Tôn Húc cười khẩy nói: "Tống Thanh Sơn, đương nhiên tôi biết mình đang làm cái gì".
"Tôi khuyên ông tốt nhất nên quy hàng cậu Thanh thì hơn.


Sau này ở Yến Đô cũng chỉ có cậu Thanh mới là thủ lĩnh của chúng ta thôi!”
Sau đó, Tôn Húc xúc động nói: "Cậu Thanh, nhà họ Tôn bằng lòng tôn cậu làm Vương của Yến Đô!”
Ông ta biết sức mạnh của Dương Thanh, lúc này chính là lúc để ông ta thể hiện.
Từ xa xưa, Yến Đô chỉ có chín Hoàng tộc lớn, còn bốn Vương tộc xếp sau chẳng qua cũng chỉ là những Vương tộc đã bị loại khỏi danh sách Hoàng tộc sau khi suy tàn mà thôi.
Chưa bao giờ có cách nói gọi là Vương của Yến Đô, nhưng hôm nay Tôn Húc lại thể hiện trước đông người muốn tôn Dương Thanh lên làm Vương của Yến Đô.
Có thể thấy được rằng tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mí mắt Hoàng Chính và Diệp Hoa cũng giật giật, nếu thực sự xuất hiện Vương của Yến Đô thì chẳng phải từ giờ trở đi Chiêu Châu lại thêm một vị Vương nữa hay sao?
Nhiều người thầm bức xúc trước sự trơ trẽn của Tôn Húc nhưng lại không thể làm gì được.
"Nhà họ Hoàng bằng lòng tôn cậu Thanh làm Vương của Yến Đô”.
Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai đột nhiên vang lên.
Dương Thanh nheo mắt nhìn về phía Điền Hoa, người chỉ mang theo hai tên vệ sĩ, lại dám cướp thức ăn từ chính miệng của anh.
Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce màu đen chậm rãi dừng lại ở một bên.
Một ông già với mái tóc bạc, xung quanh là mấy tên vệ sĩ sải bước đi tới..

 
Chương 810: 810: Phía Đối Lập





Vẫn chỉ là ba người, đi đầu là một ông lão mặc bộ đồ dài, lão ta chừng bảy mươi tuổi, khắp người tỏa ra một khí thế vô cùng quyền uy.
Theo sau ông lão là hai vệ sĩ.
"Ông chủ Long, cuối cùng ông cũng tới rồi!”.

Truyện Hot
Điền Hoa nhìn ông lão tóc trắng, khóe miệng cong lên vẻ đắc ý.
Ông lão không phải ai khác mà chính là người thuộc gia tộc bí ẩn nhất trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô, nhưng cũng là Vương trong giới gia tộc giàu có mạnh nhất, Long Đằng.
Dương Thanh hơi híp mắt nhìn thẳng vào Long Đằng.
Long Đằng này trông có vẻ rất già, nhưng toàn thân lại lộ ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Hai bên thái dương của lão ta cũng nhô lên cao và có những vết chai trên khớp bàn tay già nua.
Rõ ràng, chỉ có những người đắm chìm trong giới võ thuật, luyện võ lâu năm mới có ngoại hình như vậy.
Đôi mắt như chim ưng của Long Đằng sáng quắc, đôi mắt đó không giống của một ông già mà giống của một thanh niên đang tuổi sung sức.
"Long Đằng, sao lão ta lại tới đây vậy?”
Khoảnh khắc Long Đằng xuất hiện, vẻ mặt của đám người Diệp Hoa và Hoàng Chính chợt thay đổi.
"Tôi nghe nói là có người muốn xưng Vương ở Yến Đô?"
Sau khi đi đến bên cạnh Điền Hoa thì Long Đằng mới dừng lại, lão ta nheo mắt liếc nhìn đám người trước mặt.

Điền Hoa vội vàng bước lên trước nói: "Ông chủ Long, đúng là có người không tự lượng sức mình, mưu đồ xưng Vương ở Yến Đô.

Nếu như ông đến muộn một phút thôi thì e rằng đối phương đã đạt được mục đích rồi!”
"Hừ!"
Long Đằng cười khẩy: "Ai mà lại to gan như vậy, dám xưng Vương ở Yến Đô? Đã hỏi qua ý kiến của Long Đằng tôi hay chưa?”
Long Đằng chỉ mang theo hai cao thủ, Điền Hoa cũng mang theo hai cao thủ, tuy nhiên lúc này khuôn mặt của Long Đằng và Điền Hoa không hề tỏ ra sợ hãi.
Đối mặt với hàng nghìn cao thủ trước mặt mà họ lại không hề sợ hãi, ngược lại còn đầy vẻ tự tin chất vấn đám đông.
Cứ như thể chỉ dựa vào sáu người bọn họ là đã có thể giải quyết được hàng nghìn cao thủ của mấy gia tộc lớn trước mắt vậy.
"Lão già, ông là cái thá gì mà cũng dám hống hách trước mặt cậu Thanh?”
Đúng lúc này, Trần Anh Hào bên cạnh Trần Hưng Hải chợt duỗi tay ra chỉ vào Long Đằng, giận dữ chất vấn.
Ánh mắt Long Đằng đột nhiên rơi vào Trần Anh Hào đang chỉ vào mình, trong mắt lóe lên một tia sát ý: "Cậu đang muốn chết hay sao?”
Chỉ một lời nói thôi cũng khiến Trần Anh Hào như rơi xuống vực sâu, cơ thể cứng đờ.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Điền Hoa không hề có một gợn sóng nào, ngược lại ông ta nhìn Dương Thanh với vẻ mặt giễu cợt: "Dương Thanh, vừa rồi không phải cậu rất hống hách muốn xưng Vương hay sao? Giờ chủ gia tộc họ Long đến rồi, sao cậu lại làm con rùa rụt cổ thế?”
Dương Thanh không ngờ rằng Điền Hoa lại hướng mũi dùi về phía mình.
Về chuyện Vương của Yến Đô gì gì đó, anh căn bản chưa từng cân nhắc tới.
Nếu như anh thực sự để ý danh hiệu rỗng tuếch này thì thà anh ở lại biên giới phía Bắc, làm Tướng quân ở đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Địa vị của Tướng quân ở bốn vùng biên giới sánh ngang với chủ của Hoàng tộc, chỉ là Vương của một Yến Đô cỏn con có gì đáng để nói đâu chứ?
Ngay cả chủ của Hoàng tộc hay Vương tộc cũng không dám kiêu ngạo trước mặt Tướng quân.
Bất kể là Hoàng tộc hay Vương tộc, chủ nhân của bọn họ có thể là một người nhánh chính thừa kế gia tộc võ đạo tầm thường, nhưng vị trí Tướng quân của bốn vùng biên giới bắt buộc phải dùng thực lực của chính bản thân mình mới có được.
"Thực sự không ngờ chủ gia tộc họ Điền trước giờ vẫn luôn kín tiếng cũng có lúc hống hách như vậy!”
Dương Thanh nói, giọng điệu còn mang chút châm biếm.
Nếu chỉ dựa vào hai người Điền Hoa và Long Đằng thì họ sẽ không dám đối chọi lại với liên minh các gia tộc lớn do anh dẫn dắt.

Trừ khi phía sau họ có sự ủng hộ của nhân vật lớn hơn nữa.
Mà nhân vật lớn ở cấp bậc này chỉ có thể là Hoàng tộc hoặc Vương tộc, hoặc là nhân vật lớn của bốn vùng biên giới.

Nếu không họ tuyệt đối không dám chỉ dựa vào sáu người mà dám khiêu chiến hàng nghìn người do Dương Thanh dẫn dắt.
Điền Hoa cười khẩy: "Cậu Thanh đến Yến Đô lâu như vậy rồi mà còn chưa rõ tôi là người như thế nào sao? Thật sự khiến người ta hơi thất vọng đó”.

"Một con rối mà thôi, có gì đáng để tôi phải làm rõ đâu!”
Dương Thanh hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Điền Hoa đột nhiên cứng đờ, câu nói này của Dương Thanh là đang chế giễu ông ta là một con rối.
"Nhóc con, cậu sẽ phải hối hận!"
Điền Hoa lạnh lùng nói.
"Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘hối hận’ này!”
Dương Thanh đáp trả.
Mặc dù anh nói những lời gay gắt đầy khinh thường với Điền Hoa, nhưng anh cũng không cho phép tôn nghiêm của Tướng quân bị chà đạp như vậy.
"Được! Rất tốt! Hi vọng cậu có thể cười lâu hơn một chút!”
Điền Hoa nghiến răng.
"Cậu chính là Dương Thanh?"
Long Đằng lúc này cũng nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Thanh không hề kiêng dè.
"Không biết ông chủ Long có gì chỉ giáo?”
Dương Thanh cười hỏi.
Thấy Long Đằng tỏ vẻ ngầu, Dương Thanh cảm thấy rất khinh thường, rõ ràng đối phương biết tên của anh lại còn giả bộ thâm trầm hỏi tên của anh một lần nữa.
"Nhóc con, Yến Đô không phải là nơi mà một người từ nơi khác đến có tư cách làm loạn đâu”.
Long Đằng tỏ vẻ lạnh lùng và lão ta cảnh cáo: "Tôi gia hạn cho cậu trong vòng ba ngày phải mang người của cậu cút khỏi Yến Đô.

Tất cả những gì xảy ra trước đó tôi có thể không truy cứu nữa!”
"Bây giờ hãy quỳ lạy tạ tội, sau đó bồi thường mười tỷ tệ!"

Dương Thanh cười nói: "Mười tỷ tệ?"
"Đúng! Lấy mười tỷ tệ để mua cái mạng của cậu!", Long Đằng nói.
Dương Thanh không đồng ý: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng không mặc cả với ông nữa, mười tỷ tệ để mua cái đầu chó của ông!”
Bùm!
Mọi người có mặt lúc này đều sững sờ.
Dương Thanh thậm chí còn cao giọng yêu cầu Long Đằng đưa ra mười tỷ tệ để mua cái đầu chó của lão ta.
Thực sự là đang khiêu khích với quyền uy của Long Đằng mà!
"Ở Yến Đô này, cậu là người đầu tiên dám khiêu khích tôi như thế đấy!”
Sát khí lóe lên trong mắt Long Đằng, lão ta hận đến mức muốn xé xác Dương Thanh thành từng mảnh.
Điền Hoa cũng đầy vẻ tự tin, ông ta nheo mắt liếc nhìn Dương Thanh.
Sự kiêu ngạo của Dương Thanh nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Long Đằng là một ông già cùng thế hệ với Tống Thanh Sơn, Tống Thanh Sơn biết rất rõ về thế lực đằng sau Long Đằng.
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, có đến hơn nửa người nhà họ Diệp vốn dĩ khí thế rầm rộ lại bước ra đứng về phía sau Diệp Thương.
Tuy nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, vẫn còn rất nhiều người vốn dĩ còn đang quan sát, sau khi thấy rất nhiều người đứng xếp hàng phía sau Diệp Thương thì không do dự nữa mà cũng lần lượt bước ra.
Không đến một phút đồng hồ, mấy trăm người của nhà họ Diệp lúc này đều đứng về phía đối diện với Dương Thanh..

 
Chương 811: 811: Cần Gì Xưng Vương





Các gia tộc liên minh vốn dĩ vẫn đang tràn đầy tự tin, lúc này lại kinh sợ lo âu.

Nhất là Tôn Húc, người vừa mới phản bội nhà họ Lâm và nhà họ Tống lại càng đứng ngồi không yên.

Với tính khí của ông ta, giờ rời khỏi chiến tuyến của Dương Thanh mới là đúng đắn nhất, nhưng vừa rồi để thể hiện lòng trung thành, ông ta đã giết chết Lâm Thiên Trạch.

Cho dù bây giờ đứng về phía Long Đằng, nếu Long Đằng thắng, nhà họ Lâm được nhà họ Long và nhà họ Điền hỗ trợ liệu có tha cho nhà họ Tôn hay không?
Và Dương Thanh khi đã mất đi nhà họ Diệp còn có thể chống lại nhà họ Long và nhà họ Điền được hay không?
Nội tâm Tôn Húc đầy đấu tranh và mâu thuẫn.

"Gia tộc họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn, các người định tiếp tục đứng ở phía đối lập với tôi sao?”
Đột nhiên Long Đằng lên tiếng, ánh mắt thêm vài phần sắc bén.

Hoàng Chính và Vương Thành, những người tạm thời phụ trách đứng đầu gia tộc đều kinh hãi lo sợ.

Một số lời đồn đại về nhà họ Long khiến họ không khỏi cảm thấy lo sợ, mà uy lực tỏa ra từ trên người Long Đằng lại càng khiến họ run rẩy hơn.

Trái tim Tôn Húc chợt nguội lạnh, Long Đằng chỉ hỏi hai gia tộc họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn, như thế chẳng phải lão ta đã từ bỏ ý định lôi kéo nhà họ Tôn hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng Tôn Húc càng sợ hãi.

Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục đứng về phía Dương Thanh như vậy, e rằng Dương Thanh sẽ bị đánh bại rất nhanh.

Khi đó, nhà họ Tôn sẽ khó có thể rời khỏi Dương Thanh một lần nữa.


Lúc này Trần Hưng Hải và Quan Chính Sơn cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

Dương Thanh cũng càng ngày càng cảm thấy hứng thú với nhà họ Long, anh không quan tâm đến chuyện của những gia tộc lớn này, trừ khi họ đụng chạm đến anh, hoặc họ có quan hệ với anh thì anh mới đi thăm dò.

Anh thực sự chưa từng tìm hiểu về nhà họ Long và nhà họ Điền.

Bây giờ, Long Đằng ra mặt, lão ta chỉ nói vài câu mà đã khiến cho các gia tộc thuộc tám gia tộc lớn bằng vai phải lứa với nhà họ Long ở Yến Đô cảm thấy có áp lực rất lớn.

Thậm chí lúc này ngay cả nhà họ Diệp cũng lựa chọn phản bội anh.

"Cái lão kia, ông nói nhảm nhí nhiều quá đấy, thực sự tưởng rằng chúng tôi cũng nhát gan giống như Diệp Thương hay sao? Tôi nói cho ông biết, gia tộc Vũ Văn thề chết cùng tiến cùng lui với cậu Thanh!”
Vương Thành đột nhiên tiến lên một bước nói với thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Theo như hắn ta thấy, chính là Dương Thanh đã cho hắn vị trí người kế thừa, Vũ Văn Cao Dương cũng vô cùng coi trọng Dương Thanh.

Nếu đã như vậy, hắn có gì để mà do dự đâu chứ?
Trong mắt Long Đằng nổi lên sát khí hừng hực: "Nếu đã như vậy, tôi tuyên bố từ giờ trở đi gia tộc Vũ Văn sẽ bị đuổi ra khỏi tám gia tộc lớn của Yến Đô”.

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sững sờ.

Vừa xảy ra bất đồng thì liền hủy bỏ địa vị của gia tộc Vũ Văn trong tám gia tộc lớn của Yến Đô?
"Lão già, ông là cái thá gì chứ? Ông nói gia tộc Vũ Văn bị đuổi thì là bị đuổi hay sao?”
Vương Thành không để tâm mà châm chọc: "Vậy thì tôi cũng tuyên bố nhà họ Long đã bị đuổi khỏi tám gia tộc lớn của Yến Đô! Toàn bộ tài sản của nhà họ Long đều thuộc về gia tộc Vũ Văn, còn cái lão già nhà ông có thể lấy cái chết để đền tội được rồi đấy!”

Thái độ của Vương Thành vô cùng kiêu ngạo, hắn biết thực lực của nhà họ Long, trong tình huống này, đáng ra nên nghe lời của nhà họ Long mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng không biết tại sao, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Thanh, Vương Thành luôn cảm thấy Dương Thanh sẽ không thất bại.

Tuy nhiên, khi Vương Thành nói những lời này thì ngay sau đó, một bóng người trẻ tuổi bước ra khỏi gia tộc Vũ Văn.

"Vương Thành, anh là cái thá gì? Anh cũng đủ tư cách để đưa ra quyết định cho gia tộc Vũ Văn hay sao?"
Người thanh niên dửng dưng nói.

Vương Thành nhướng mày: "Vũ Văn Bân! Cậu thật đúng là dai như đỉa! Lúc nào cũng muốn chống đối với tôi!”
"Nếu như không phải Dương Thanh dùng thủ đoạn ép buộc bố tôi thỏa hiệp, làm sao anh có thể trở thành người thừa kế của gia tộc Vũ Văn được chứ?"
Vũ Văn Bân nghiến răng nói: "Tôi nói cho anh biết, cho dù hiện tại anh là người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, cũng sẽ không có ai trong gia tộc Vũ Văn thừa nhận anh đâu!"
"Bởi vì, anh cũng chỉ là một đứa con hoang của gia tộc Vũ Văn giống như Dương Thanh mà thôi!"
"Một đứa con bị bỏ rơi cũng muốn tranh giành với một người thừa kế chính hiệu như tôi ư? Anh mà cũng xứng đáng sao?"
Nói rồi Vũ Văn Bân vung tay, lớn giọng nói với đám người gia tộc Vũ Văn: "Mọi người trong gia tộc Vũ Văn nghe lệnh.

Từ hôm nay trở đi, Vương Thành không còn là người thừa kế nữa, và tôi, Vũ Văn Bân mới là người thừa kế duy nhất của gia tộc Vũ Văn!"
"Mọi người đi theo tôi!"
Vừa dứt lời, ngoại trừ một vài người từ đội quân của Vương Thành ra thì tất cả những người khác đều đi theo Vũ Văn Bân đến bên Long Đằng.

Sắc mặt của những người còn lại trong đội quân của Vương Thành vô cùng khó coi.

"Vũ Văn Bân, chủ gia tộc vẫn chưa chết mà cậu đã nóng lòng muốn tiếp quản ngọn cờ của gia tộc Vũ Văn như vậy sao?”

Vương Thành nheo mắt và nói: "Cậu không sợ đợi khi chủ gia tộc tỉnh lại sẽ hỏi tội cậu hay sao?”
Vũ Văn Bân cười khẩy: "Anh đừng có ăn nói nhảm nhí, tôi chỉ là thay bố mình giữ vững gia tộc Vũ Văn mà thôi.

Anh chỉ là một đứa con riêng, không thể đại diện cho gia tộc Vũ Văn được!”
"Tốt! Rất tốt!"
Vương Thành rất tức giận nhưng lại cười nói: "Tôi muốn xem xem đến khi chủ gia tộc tỉnh lại cậu sẽ giải thích như thế nào!”
“Trước tiên anh vẫn nên cầu nguyện có thể cùng Dương Thanh vượt qua kiếp nạn này rồi hãy nói!”, Vũ Văn Bân nói với vẻ đầy hống hách.

Dương Thanh hơi nheo mắt lại, anh nhìn Vũ Văn Bân nói: "Xem ra bài học lần trước tao dạy cho mày vẫn còn nhẹ nhàng quá!"
Dương Thanh vốn dĩ không muốn nói nhiều, nhưng lúc này Vũ Văn Bân lại nhảy ra, chạm vào giới hạn của anh.

Lúc trước Vũ Văn Bân lúc nào cũng chống đối anh, thậm chí lợi dụng các gia tộc giàu có ở Giang Hải và Giang Bình để đối phó với anh.

Nếu không nhờ Vũ Văn Cao Dương cầu xin thì bây giờ Vũ Văn Bân đã trở thành một xác chết rồi.

Nghe Dương Thanh nói vậy, Vũ Văn Bân không khỏi run lên, nhưng anh ta vẫn cảm thấy an tâm khi nghĩ đến nhân vật lớn đằng sau nhà họ Long.

“Dương Thanh, cậu đừng nói nhiều lời nhảm nhí.

Có giỏi thì hãy đến giết tôi ngay đi!”, Vũ Văn Bân nghiến răng nói.

Dương Thanh chỉ liếc anh ta một cái thật sâu mà không nói gì.

"Nhà họ Hoàng thì sao?"
Long Đằng liếc mắt nhìn sang đám người nhà họ Hoàng.

Vẻ mặt của Hoàng Chính rất khó coi.


Nói ra thì ân oán giữa ông ta và Dương Thanh cũng không nhỏ, thậm chí ngay cả chân của ông ta cũng từng bị Dương Thanh đánh gãy.

Tuy nhiên, lý do tại sao ông ta có được vị thế như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào Dương Thanh.

Với sự giúp đỡ của Dương Thanh, dòng dõi của ông ta mới có thể kiểm soát được nhà họ Hoàng.

Có thể nói, nếu không có Dương Thanh thì sẽ không có nhà họ Hoàng ngày hôm nay.

Nhất là Hoàng Thiên Hành, bố ông ta từng nói với ông ta là tuyệt đối không được coi thường Dương Thanh, cho dù là Vương tộc Chiêu Châu, Dương Thanh cũng chưa chắc đã coi ra gì.

Chỉ cần Dương Thanh có đủ thời gian để trưởng thành, thì ngay cả Hoàng tộc cũng không thể làm gì được Dương Thanh.

Ngay cả bố ông ta cũng đánh giá Dương Thanh cao như vậy, ông ta đâu có lý do gì để không tin tưởng anh cơ chứ?
"Long Đằng, nhà họ Hoàng chúng tôi còn chưa đến lượt ông khoa chân múa tay đâu”.

Hoàng Chính nói với vẻ đầy ngạo nghễ.

!
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều chỉ vào Dương Thanh và mắng mỏ.

Long Đằng nhìn Dương Thanh cười đắc ý nói: "Nhóc con, bây giờ còn dám xưng Vương nữa không?"
Dương Thanh lắc đầu.

Nhìn thấy Dương Thanh lắc đầu, Long Đằng và những người khác đều tỏ vẻ đắc ý.

Tuy nhiên, giây tiếp theo Dương Thanh lại nói: "Tôi vốn là thần, đâu cần thiết phải xưng Vương?".

 
Chương 812: 812: Đánh Lén





Tôi vốn là Thần, sao còn phải xưng Vương?
Câu nói ngông cuồng này khiến đám người Hàn Khiếu Thiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Trong số những người có mặt chỉ có Hàn Khiếu Thiên biết rõ thân phận của Dương Thanh mới hiểu được ý tứ thực sự.
Dương Thanh vốn được coi là Chiến thần của biên giới phía Bắc.

Một Vương tử nho nhỏ ở Yến Đô sao có thể hấp dẫn được cậu ấy?
“Ranh con, tôi khá coi trọng cậu vì khi tôi chưa ra mặt, cậu có thể liên hợp được nhiều gia tộc Yến Đô như vậy, chứng tỏ năng lực không tệ”.
Long Đằng cười lạnh nói: “Hóa ra cậu chỉ là một thằng nhóc con ngông cuồng chưa trải sự đời, giết đi cũng chẳng sao”.
Tôn Húc từng chứng kiến thực lực khủng bố của Dương Thanh, nhỏ giọng nói với Long Đằng: “Ông chủ Long, võ công của thằng nhóc này rất mạnh”.
“Mạnh thì đã sao? Chỉ dựa vào nhà họ Hoàng cậu ta có thể làm được trò trống gì?”
Vũ Văn Bân cười lạnh nói.
Đương nhiên anh ta biết Dương Thanh giỏi võ, dù được cao thủ hàng đầu của Vương tộc họ Tào che chở nhưng anh ta vẫn suýt bị Dương Thanh giết hai lần.
Sau này, Dương Thanh ép gia tộc Vũ Văn nâng đỡ Vương Thành làm người thừa kế, anh ta mới mất hết tất cả.
Bây giờ ngoại trừ nhà họ Hoàng, bảy gia tộc đứng đầu Yến Đô còn lại đều đã đứng chung một chiến tuyến, sao anh ta có thể bỏ lỡ cơ hội giẫm chết Dương Thanh?
Còn nhà họ Trần và nhà họ Hàn với anh ta chỉ là gia tộc nhỏ, không đáng quan tâm.
Tôn Húc cũng từng chịu thua thiệt bởi Dương Thanh.


Nếu ông ta không cúi đầu xin tha, chỉ e đã chết từ lâu rồi.
Dương Thanh rơi vào tình cảnh hiện giờ, ông ta cũng muốn giẫm vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh, cậu ỷ mình giỏi võ làm loạn Yến Đô, tội đáng chết!”
“Không sai, hôm nay chính là ngày chết của mày!”
Đám người tranh nhau chỉ trích Dương Thanh, chỉ sợ Long Đằng không nhìn thấy.
Dương Thanh vẫn không hề e sợ, bình tĩnh lên tiếng: “Nói nhảm nhiều quá.

Có thủ đoạn gì lấy ra hết đi!”
“Cậu đã vội vàng đi đầu thai tới vậy, tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”
Ánh mắt Long Đằng tràn ngập lạnh lẽo.

Lão ta vung tay lên, một ông già mặc sườn xám nam đứng sau chậm rãi bước ra.
“Trẻ tuổi ngông cuồng cũng được, nhưng nếu quá khích sẽ là tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Khi cách Dương Thanh bốn, năm mét, lão ta dừng bước, chắp tay sau lưng ra vẻ kẻ cả nói.
“Triệu Vô Địch!”
Hoàng Chính hoảng sợ nói nhỏ với Dương Thanh: “Cậu Thanh, ông ta chính là một trong hai cao thủ mạnh nhất bên người Long Đằng, thực lực rất khủng bố!”
“Ông già mặc sườn xám nam còn lại sau lưng Long Đằng tên là Triệu Vô Song.

Hai người họ là anh em ruột, còn là anh em kết nghĩa với Long Đằng”.
“Toàn bộ những gì Long Đằng có được đều nhờ vào hai anh em họ Triệu và bản thân ông ta cũng là cao thủ võ thuật”.
“Ngoài ra, Long Đằng cũng có thân phận rất đặc biệt, là người nhà họ Long, một trong năm Hoàng tộc của Chiêu Châu”.
Hoàng Chính nói hết mọi chuyện mình biết cho Dương Thanh.
Sau khi biết Long Đằng là người của Hoàng tộc, sắc mặt Dương Thanh trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Khó trách mấy gia tộc kia thấy Long Đằng xuất hiện đều kéo nhau phủi sạch quan hệ với anh, quay sang lấy lòng lão ta.
Thì ra là vì Hoàng tộc sau lưng Long Đằng!
“Cậu không xứng để tôi ra tay, biết điều tự sát đi!”
Triệu Vô Địch ngạo nghễ nói.
Lão ta đứng chắp tay sau lưng, phách lối không ai bằng.
Dường như lão ta muốn lấy mạng Dương Thanh dễ như trở bàn tay.

Dương Thanh không thèm để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm Long Đằng.
“Ông chủ Long thực sự muốn giết tôi sao?”
Dương Thanh hỏi lại lần nữa.
Anh vẫn biết không nên trở mặt thành thù với Hoàng tộc họ Long.
Chỉ là anh không muốn kiếm chuyện, Long Đằng lại không chịu bỏ qua cho anh.
“Cậu tự sát đi! Tôi sẽ cho cậu chết toàn thây!”
Long Đằng thản nhiên nói, giống như Dương Thanh chỉ là sâu kiến lão ta có thể tùy ý giẫm đạp.
“Được! Ông chủ Long đã kiên quyết đòi mạng tôi, nếu tôi còn muốn giữ thể diện cho Hoàng tộc họ Long đúng là tự rước lấy nhục”.
Dương Thanh bỗng nhiên nói.
Nghe anh nhắc tới Hoàng tộc họ Long, sắc mặt Long Đằng cứng đờ, trong mắt còn hiện lên sát khí.
Tuy lão ta là người của Hoàng tộc họ Long nhưng lại bị đuổi khỏi gia tộc, không muốn nghe thấy bất kỳ ai nhắc tới thân phận của mình.
Dù sao đó cũng là chuyện xấu lão ta không muốn nghĩ lại.
Có thể nói bốn chữ Hoàng tộc họ Long chính là vảy ngược của lão ta.
Các chủ gia tộc biết chuyện đều trào phúng nhìn Dương Thanh.
“Vô Địch, ra tay đi!”
Long Đằng hùng hổ ra lệnh.
Ngay sau đó Triệu Vô Địch đột nhiên biến mất khiến mọi người giật mình kinh hãi.
“Ranh con chết đi!”
Đến khi mọi người lấy lại tinh thần, Triệu Vô Địch đã xuất hiện trước mặt Dương Thanh, tung đòn vào đầu anh.
Muốn một đòn lấy mạng anh.
Trong mắt Vũ Văn Bân tràn đầy kích động như đã thấy Triệu Vô Địch đánh vỡ đầu Dương Thanh.

Tôn Húc vẫn luôn bất an chờ mong thấy cảnh tượng Dương Thanh bị đánh chết.
Dương Thanh đã gây cho ông ta bóng ma tâm lý quá lớn, chỉ khi anh chết đi mới có thể xóa bỏ.
“Bốp!”
Tiếng tát chói tai chợt vang lên.
Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, Triệu Vô Địch đã bị Dương Thanh tát bay ra ngoài.
“Ông xứng với cái tên Vô Địch này sao?”
Dương Thanh thu tay về, châm chọc hỏi.
Con ngươi Long Đằng lập tức co rút lại!
Triệu Vô Địch lại lao lên lần nữa.

Quả thật vừa rồi lão ta chưa dùng hết sức, tốc độ lần này nhanh hơn nhiều.
Đám người xung quanh chưa kịp phản ứng, Triệu Vô Địch đã nhảy lên cao giơ chân đá vào đầu Dương Thanh.
Anh vẫn đứng im tại chỗ, hời hợt vung nắm đấm.
“Bịch!”
Cơ thể của Triệu Vô Địch bật ra xa mười mấy mét rồi nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi..

 
Chương 813: 813: Đánh Ông Phục Chưa





Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều trợn tòn mắt, khó tin nhìn Triệu Vô Địch bị một đòn của Dương Thanh đánh bay mười mấy mét.
Nếu không, sao một cao thủ mạnh như Triệu Vô Địch có thể bị Dương Thanh đánh bay chỉ với một đòn được?
“Đánh lén! Đồ hèn hạ vô liêm sỉ!”
Bỗng có người tức giận gào lên.
“Mày chính là thứ rác rưởi của giới võ thuật Chiêu Châu!”
Long Đằng cũng cả giận nói: “Không sai, bọn tao phải xin Hiệp hội Võ thuật truy sát mày!”
“Loại người hèn hạ như mày nên cút khỏi Chiêu Châu!”
Vũ Văn Bân và Tôn Húc cũng rống lên.
Đám người Hàn Khiếu Thiên tức hộc máu.

Rõ ràng Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ Triệu Vô Địch tới đánh.

Lão ta liên tục bại trận hai lần lại đổ thừa anh đánh lén.
Vũ Văn Bân đề nghị Long Đằng: “Ông hãy phái cả hai cao thủ Triệu Vô Địch và Triệu Vô Song ra đánh nhanh thắng nhanh đi!”
“Không sai, ông chủ Long không cần giữ tinh thần võ đạo với loại người bỉ ổi này.


Cậu ta đã muốn chết, chúng ta cứ cho cậu ta toại nguyện”.
Đám người tỏ vẻ muốn trừ hại cho giới võ thuật, hùng hổ như muốn xông lên đánh chết Dương Thanh.
“Tao cho mày cơ hội, tự mày không biết trân trọng”.
“Người Yến Đô đều muốn giết mày.

Mày đã không giữ tinh thần võ thuật, tao chỉ có thể cho Vô Địch và Vô Song liên thủ giết mày!”
Hàn Khiếu Thiên cũng không nhịn được, giận dữ mắng: “Lão già chết tiệt không biết xấu hổ, đánh không lại liền lấy cớ bị đánh lén.

Ông nghĩ chúng tôi đều mù hết à?”
Đến cả Hồng Hưng mới theo Dương Thanh chưa lâu cũng mỉa mai: “Người nhà họ Long đúng là không biết xấu hổ.

Đánh không lại đổ cho cậu Thanh đánh lén.

Nếu đánh thắng lại nói cậu Thanh tài nghệ không bằng người”.
Hoàng Chính cũng cười lạnh: “Lão chó già Long Đằng vừa nói một câu rất hay, trước thực lực tuyệt đối, mánh khóe gì cũng vô dụng! Tôi tin cậu Thanh sẽ nhanh chóng vả mặt lão ta”.
“Các người muốn chết đúng không?”
“Vô Địch! Vô Song! Giết chúng nó cho tôi!”
Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sát khí, đồng thời biến mất tại chỗ.
Một giây sau, hai người xuất hiện ở hai bên người Dương Thanh.
“Bịch!”
“Bịch!”
Ngay sau đó, hai bóng người bay tới dưới chân Long Đằng như quả bóng.
Vèo!
“Bịch!”
Dương Thanh giơ chân đá bay Triệu Vô Địch vốn đã bị thương nặng.
Ngay sau đó, anh giẫm lên đầu gối Triệu Vô Song, nghiền nát đầu gối lão ta trong nháy mắt.
“Á…”
“Ông nói tôi đánh lén sao?”
Dương Thanh giẫm nát đầu gối Triệu Vô Song rồi lại giẫm lên đầu lão ta, châm chọc nói: “Thế còn bây giờ thì sao?”
Nếu bây giờ còn ai nghĩ Dương Thanh đánh lén Triệu Vô Địch thì đúng là ngu xuẩn.
Một lần đánh lén còn hiểu được, chẳng lẽ còn có thể đánh lén lần thứ hai? Lần thứ ba? Thậm chí là lần thứ tư?
Lúc này, sắc mặt của Vũ Văn Bân, Tôn Húc và Tống Thanh Sơn đều tái mét.

Bọn họ biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này, đến cả hai cao thủ mạnh nhất bên người Long Đằng cũng không chịu nổi một đòn.
Mấy chủ gia tộc đứng về phe Long Đằng chỉ cảm thấy sợ hãi và hối hận tột cùng.
“Dương Thanh, tao không thể không thừa nhận tao đã coi thường mày.

Nhưng nếu chỉ đánh bại Vô Song và Vô Địch mà mày đã tự cho mình lợi hại thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng”.
Đám người Tôn Húc đang sợ hãi thấy Long Đằng ngang ngược như vậy lập tức tự tin trở lại.
“Dương Thanh, mày không biết thân phận của ông chủ Long cao quý thế nào đâu.

Biết điều mau quỳ xuống xin tha đi!”
“Nếu mày còn muốn được chết toàn thây, tự kết liễu đi! Để ông chủ Long ra tay giết mày quá ô uế!”
Đám người Vũ Văn Bân lại kêu gào ầm ĩ, đúng là đám tôm tép nhãi nhép.
“Ranh con, tao cho mày một phút, mau quỳ xuống cầu xin tao đi.

Nếu không…”
“Bốp!”
“Mày dám đánh tao sao?”
Long Đằng trợn trừng mắt khó tin hỏi.
Vũ Văn Bân chỉ thẳng vào mặt Dương Thanh quát tháo.
“Ha ha! Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!”
“Bốp!”
Dương Thanh lại tát Long Đằng thêm một cái, cười nói: “Xin lỗi ông chủ Long! Vô cùng xin lỗi ông! Tôi sơ ý đánh lén ông rồi!”
Mặc dù lão ta đã bị đuổi khỏi Hoàng tộc họ Long nhưng thân phận này đã đủ để lão tao được người người tôn kính.

Bây giờ lại bị một thằng ranh con hơn hai mươi tuổi tát vào mặt, không khỏi nổi trận lôi đình.
Dương Thanh lại tát thêm cái nữa, cười nói: “Ông chủ Long đã có lời, tôi chỉ có thể cung kính làm theo!”
“Không ngờ ông chủ Long già vậy rồi mà còn có đam mê bị đánh!”
“Bốp bốp bốp!”
Mồm miệng Long Đằng đầy máu.

Lão ta đã bảy mươi tuổi, bị Dương Thanh tát mấy cái, mấy cái răng còn lại cũng rụng sạch.
“Không biết ông chủ Long có sướng không? Nếu không tôi sẽ đánh thêm mấy cái miễn phí”.
“Mẹ nó! Tao phải giết mày! Tao phải giết thằng ranh con này!”
Long Đằng nổi giận gầm lên, tung đấm đánh vào đầu Dương Thanh.
Nhưng lão ta còn chưa chạm được vào người Dương Thanh đã bị anh đá bay.
Dương Thanh bước tới giẫm lên ngực lão ta, ánh mắt lạnh tanh tràn đầy sát khí.
Đến tận lúc này, lão ta mới ý thức được mình đã chọc phải người đáng sợ thế nào.
“Tôi đánh anh em kết nghĩa của ông!”
“Còn giẫm đạp ông dưới chân!”
“Bây giờ ông phục chưa?”
Nói xong một câu, Dương Thanh lại dồn sức vào chân..

 
Chương 814: 814: Ai Dám Động Vào Cậu Thanh





Không ai ngờ được Dương Thanh lại dám đánh Long Đằng.
Nhìn thấy Long Đằng bị anh giẫm đạp dưới chân, chủ các gia tộc phe lão ta có cảm giác như đang nằm mơ.
Bản thân lão ta chính là cao thủ đứng đầu tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, vậy mà giờ đây lại không hề có sức phản kháng.
Long Đằng trợn trừng mắt, giận dữ hét: “Mày biết tao là ai không? Mày đánh tao chính là đánh vào mặt Hoàng tộc họ Long”.
“Tao ra lệnh cho mày lập tức thả tao ra, quỳ xuống xin tao tha thứ”.
Lần đầu tiên Dương Thanh thấy có người kiêu căng như vậy, rõ ràng đã bị anh giẫm đạp dưới chân nhưng giọng điệu lại như anh mới là người bị giẫm.
Dương Thanh hơi nheo mắt lại: “Vậy thì đừng trách tôi ức hiếp người già”.
“Ranh con, mày định làm gì?”
Đám người theo phe Long Đằng đều hốt hoảng, nhất là khi tận mắt chứng kiến Dương Thanh tát Long Đằng, giẫm đạp ông ta trước mặt bao người.
Bọn họ cứ tưởng Long Đằng xuất hiện là có thể dễ dàng giải quyết Dương Thanh.

Nào ngờ đến cả lão ta cũng không làm gì được.

“Dương Thanh, mày sỉ nhục ông chủ Long như vậy đúng là chán sống rồi!”
Hai mắt Vũ Văn Bân lóe lên, cả giận chỉ vào Dương Thanh: “Ông chủ Long là người của Hoàng tộc họ Long.

Mày mà làm gì ông ấy, Hoàng tộc họ Long sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.
“Nếu không nhờ gia tộc Vũ Văn thương hại giao lại tập đoàn Nhạn Thanh cho nó, có lẽ hiện giờ nó vẫn đang ở rể một gia tộc thấp kém ở Giang Hải!”
“Nó đánh ông chính là tội đáng muôn chết, không thể tha thứ.

Ông mau gọi cao thủ trong bóng tối ra giết nó đi!”
Anh tưởng Vũ Văn Bân đã bị dọa sợ mất mật, lại mất vị trí người thừa kế gia tộc Vũ Văn nên sẽ không dám khiêu khích mình nữa.
Không ngờ đến tận bây giờ anh ta vẫn tìm cách hại anh.
Tôn Húc đảo mắt một vòng, cũng lên tiếng: “Cậu ấy nói thật đấy.

Tám gia tộc chúng tôi đều biết Dương Thanh là con rơi của gia tộc Vũ Văn, chẳng có thân phận gì, chỉ giỏi võ thôi”.
“Đúng đó, cậu ta chỉ là đứa con rơi bị gia tộc Vũ Văn xua đuổi mười mấy năm về trước thôi.

Ngoài võ công cậu ta chẳng còn gì”.
“Ông chủ Long giết cậu ta đi!”
Đám người Tống Thanh Sơn cũng nhao nhao mở miệng khuyên nhủ.
Hoàng Chính đứng bật dậy, giận dữ nói: “Cậu Thanh còn có nhà họ Hoàng chúng tôi!”
“Cả nhà họ Trần chúng tôi!”
“Đừng quên còn có nhà họ Quan!”
“Nhà họ Hồng nữa!”
Dương Thanh dễ dàng đánh bại hai cao thủ mạnh nhất nhà họ Long khiến bọn họ đều vững tin vào anh.

Bọn họ biết hôm nay là một trận đánh cược.

Cược thắng, sau này bọn họ làm chủ Yến Đô.

Cược thua sẽ phải rời đi, thậm chí còn mất mạng.
“Trừ nhà họ Hoàng còn có chút thực lực, mấy nhà còn lại là cái thá gì?”
Vũ Văn Bân cười lạnh một tiếng: “Liên minh của bảy trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sẽ sợ đám ô hợp các người sao?”
Dương Thanh bỗng nở nụ cười âm trầm.
Vũ Văn Bân sợ run người, nghĩ tới bên cạnh còn các gia tộc khác mới mạnh miệng nói tiếp: “Sao hả? Nói các người là đám ô hợp còn không chịu thừa nhận à?”
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Tôi rất muốn hỏi các người, rốt cuộc ai mới là đám ô hợp?”
Vũ Văn Bân nghẹn họng, thẹn quá hóa giận nói: “Mày cứ hống hách đi, ông chủ Long sẽ không tha cho mày đâu.

Đắc tội Hoàng tộc đúng là tự tìm chết!”
“Ông chủ Long nói xem, nếu tôi giết ông, bọn họ có trả thù cho ông không?”
Ông ta ra lệnh cho bảy gia tộc bên phe mình: “Các người lập tức giết chết thằng ranh này cho tôi.


Nếu không sau này các người sẽ là kẻ thù của nhà họ Long!”
Không ai nghĩ tới Dương Thanh sẽ thả Long Đằng.
Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào gia tộc khác.
Nhưng thực lực Dương Thanh vừa thể hiện đã khiến tất cả kinh sợ.
Người của bảy gia tộc kia ngơ ngác nhìn nhau, không ai chịu đứng ra đối phó Dương Thanh.
Trái lại bên phía Dương Thanh, Hoàng Chính dẫn đầu hơn trăm cao thủ kề vai sát cánh bên anh.
“Ai dám động đến cậu Thanh, nhà họ Hoàng đập chết kẻ đó!”
Hoàng Chính đứng chắn trước người Dương Thanh, căm tức nhìn đám người Long Đằng lớn tiếng hét.
“Ai dám động đến cậu Thanh, nhà họ Quan cũng sẽ không buông tha!”
“Ai dám động đến cậu Thanh, nhà họ Hàn sẽ đấu lại đến hơi thở cuối cùng!”
Nhưng mấy gia tộc kém xa bảy gia tộc bên phe Long Đằng liên thủ lại dọa bảy gia tộc bọn họ sợ hãi..

 
Chương 815: 815: Anh Em Của Tôi





“Ông chủ Long thấy chưa? Đây chính là các gia tộc ông muốn che chở đấy.

Bọn họ chỉ muốn lợi dụng ông, không ai chịu xông pha chiến đấu vì ông”.
Dương Thanh cười híp mắt nhìn Long Đằng: “Đám vô ơn này có đáng để ông đối đầu chúng tôi không?”
Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh cố ý đấy.

Nó ỷ có võ biết trong chúng tôi không có ai đánh lại được nên mới khiêu khích ông”.
“Phải đó, ông chủ Long mau gọi cao thủ nhà họ Long tới đối phó cậu ta đi.

Đừng mắc mưu cậu ta”.
Chủ của bảy gia tộc thi nhau thuyết phục.
“Chẳng phải là đang cố ý khiêu khích quan hệ giữa chúng ta sao?”
“Rõ ràng bọn họ đang cố ý lừa ông chủ Long đối phó tôi, sau đó mượn tay tôi tiêu diệt vài cao thủ nhà họ Long”.
“Bọn họ cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ chúng ta đều bị tổn thất mới liên thủ tấn công”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Long Đằng ngày càng tức giận.

Đám người Vũ Văn Bân hốt hoảng sốt ruột.
Bởi vì đúng là có khả năng này.
“Ông chủ Long đừng nghe thằng ranh kia nói nhăng nói cuội! Cậu ta đang cố tình chia rẽ chúng ta đấy!”
“Ông chủ Tôn nghĩ tôi đang chia rẽ các người, sao các ông không đấu với tôi trước?”
Dương Thanh khoanh tay trước ngực, cười híp mắt nói.
Cả Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch đều bị Dương Thanh dễ dàng đánh bại.

Nhà họ Tôn còn ai có thể đánh lại anh?
“Sao hả? Ông chủ Tôn sợ à?”
Tôn Húc liên tục phản bội khiến Dương Thanh muốn giết ông ta.
“Tôi thấy cậu ta nói không sai.

Nhà họ Tôn các cậu lên trước đi”.
Tôn Húc bất lực nói: “Ông chủ Long, không phải tôi không muốn ra tay mà nhà họ Tôn thực sự không phải đối thủ của cậu ta!”
“Chỉ người nhà họ Long mới đánh lại được Dương Thanh!”
Long Đằng tát mạnh vào mặt Tôn Húc, giận dữ hét lên: “Cậu muốn nhà họ Long làm kẻ chết thay hả?”
“Tôi nói cho cậu biết nhà họ Tôn không chịu ra tay thì đừng trách!”
Tôn Húc sắp khóc đến nơi.

Hiện giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, dù là Long Đằng hay Dương Thanh, ông ta đều không đắc tội nổi.
“Ông chủ Long, nhà họ Tôn thật sự đánh không lại.

Xin ông tha cho chúng tôi, phái cao thủ nhà họ Long tới đi!”
“Bốp!”
Long Đằng lại tát thêm cái nữa: “Loại sâu mọt như cậu cũng dám lợi dụng nhà họ Long sao?”
“Người nhà họ Tôn đông như vậy mà không dám động tới một thằng nhóc, cậu còn dám nói mình thuộc tám gia tộc đứng đầu Yến Đô?”
Long Đằng tiếp tục vung tay lên tát.

“Gia tộc Vũ Văn lên đối phó cậu ta đi!”
Long Đằng bỗng nhìn sang Vũ Văn Bân, lạnh giọng nói.
“Bốp!”
Anh ta chưa nói hết câu đã bị Long Đằng vả mặt: “Tôi bảo các người đối phó cậu ta, không phải bảo các người đề nghị với tôi!”
Vũ Văn Bân vừa mới mở mồm ra đã bị ăn vả tiếp.

Long Đằng quát: “Nhưng nhị cái gì? Nói mau, gia tộc Vũ Văn các người có định đối phó Dương Thanh không?”
Vũ Văn bân còn định mượn sức nhà họ Long giải quyết Dương Thanh hoàn toàn tuyệt vọng.
Gia tộc Vũ Văn có ai đấu lại được Dương Thanh?
Nhưng anh ta cũng không dám đắc tội Long Đằng, chỉ có thể ngậm miệng.
Long Đằng lại nhìn về nhà họ Tống: “Các người đối phó Dương Thanh đi!”
Tống Thanh Sơn lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.
Long Đằng tát bay lão ta, giận dữ quát: “Vô dụng!”
“Nhà họ Lâm!”
“Nhà họ Diệp!”
Mỗi lần Long Đằng gọi tên một gia tộc, chủ gia tộc đó đều cuống quít cúi đầu, không dám nói lời nào.
Long Đằng cả giận rống lên: “Các người đều là một lũ vô dụng!”
“Các người thực sự coi tôi là đồ ngu à?”
“Muốn lợi dụng tôi giúp các người dọn chướng ngại vật sao? To gan quá nhỉ?”
“Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, nhà họ Long liên thủ với cậu Thanh tuyên chiến với các người!”

“Không biết cậu Thanh có đồng ý hợp tác với nhà họ Long hay không?”
Vừa rồi Long Đằng còn hống hách đòi lấy mạng Dương Thanh, bây giờ lại đi tới khiêm tốn hỏi.
“Xong đời rồi!”
Tôn Húc chỉ cảm thấy sống lưng rét lạnh, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống.
Chủ các gia tộc còn lại cũng chết sững người.
Dương Thanh cong môi cười đáp: “Ông chủ Long đã muốn liên thủ với tôi, tôi nhất định sẽ không làm ông thất vọng!”
Long Đằng cười lớn nói: “Anh lớn hơn em vài tuổi, để anh làm anh.

Sau này em chính là em trai tôi!”
“Ha ha, được, sau này anh chính là anh của em!”
Dương Thanh cũng cười đáp, dường như rất vui vẻ.
Một ông già bảy mươi tuổi kết nghĩa anh em với một người chưa tới ba mươi.

Đúng là quá hoang đường!.

 
Chương 816: 816: Không Hề Đơn Giản





“Đám khốn nạn các người dám động vào em trai tôi, sau này các người chính là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Long!”
Long Đằng nổi giận nói.
Tôn Húc vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Cậu ta chỉ là một thằng ở rể có chút võ công, không xứng làm anh em với ông!”
Lúc Long Đằng bị Dương Thanh giẫm đạp dưới chân, ông ta tin chắc hôm nay anh sẽ phải chết.
Nào ngờ sau đó Long Đằng lại kết nghĩa anh em với Dương Thanh, còn quay sang đối phó bọn họ.
“Bịch!”
“Trước khi mặt trời lặn phải bồi thường cho em trai tôi mười tỷ, sau đó giao nộp trang viên nhà họ Tôn.

Nếu không đêm nay tôi sẽ dẫn người tới diệt nhà họ Tôn!”
Tôn Húc bị đạp bay ngẩn người.
“Tôi đồng ý bồi thường.

Tôi sẽ bồi thường cậu Thanh hai mươi tỷ, ba mươi tỷ cũng được! Chỉ cần ông cho nhà họ Tôn tồn tại”.
Tôn Húc thật sự hoảng hồn.

Bồi thường không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị đuổi khỏi Yến Đô.
“Cậu còn dám nói thêm một câu, tôi thiến cậu đấy!”

Long Đằng lườm ông ta, mặt đằng đằng sát khí.
Long Đằng nói muốn diệt nhà họ Tôn, nhà họ Tôn thật sự không còn đường sống.
Mấy gia tộc khác đều kinh hãi không dám nói xấu Dương Thanh, sợ bị Long Đằng chèn ép.
Long Đằng uy hiếp nhìn các gia tộc khác.
“Ông chủ Long, mười tỷ nhiều quá thì phải?”
“Nhà họ Tống bồi thường hai mươi tỷ!”
Long Đằng bá đạo nói: “Ông còn dám nói thêm một chữ không, tôi sẽ tăng lên gấp đôi!”
Các gia tộc khác thấy thế, không ai dám từ chối.
“Em trai thấy anh xử lý như vậy có hài lòng không?”
“Em rất hài lòng, cảm ơn anh đã ra mặt giúp em!”, Dương Thanh cười đáp.
“Ha ha, em trai hài lòng là được!”
Đám người như được tha bổng vội vàng rời đi.
“Dương Thanh, chuyện giải quyết xong rồi, anh phải về đây.

Ngày khác chúng ta gặp lại!”
“Được, anh đi thong thả!”
Dương Thanh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
“Cậu Thanh, tốt quá rồi.


Không ngờ Long Đằng lại nhận cậu làm em trai.

Sau này không còn ai ở Yến Đô dám đối đầu chúng ta nữa!”
Hoàng Chính kích động nói.
Hoàng Chính sững sờ hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Long Đằng đang tự bảo vệ mình thôi!”
“Đến cả Triệu Vô Địch và Triệu Vô Song liên thủ cũng không đánh lại được cậu Thanh, ông ta có thể làm gì?”
“Bề ngoài ông ta nhiệt tình kết nghĩa anh em với cậu Dương, thực ra đây là cách thoát thân của ông ta”.
Dương Thanh không ngờ Hồng Hưng có thể nhìn ra được điều này.
Hành động của Long Đằng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Bị Dương Thanh đánh còn chủ động cúi đầu nhận anh em với anh chỉ để thoát thân.
Hoàng Chính kinh ngạc nói: “Dù sao Long Đằng cũng là chủ nhà họ Long trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô”.
“ Có lẽ bây giờ ông ta đã bắt đầu nghĩ cách đối phó cậu Thanh rồi”.
Hồng Hưng nói: “Với sự hiểu biết của tôi, Long Đằng rất linh hoạt.

Chỉ cần giữ mạng, bảo ông ta quỳ xuống dập đầu cũng được”.
“Kẻ lỗ mãng không đáng sợ, loại người nhẫn nhịn giỏi như vậy mới đáng sợ”.
Long Đằng híp mắt nói: “Đến cả Hoàng tộc và Vương tộc cũng không dám xưng Vương ở Yến Đô.

Một thằng nhóc con làm thế nào được? Yên tâm, chúng ta không giải quyết ắt có người khác giải quyết cậu ta”.
“Tung tin Yến Đô sắp có người xưng Vương đi!”.

 
Chương 817: 817: Thay Người Quản Lý





Xế chiều hôm đó, Dương Thanh đang ở văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, các gia tộc đứng đầu Yến Đô ngoại trừ nhà họ Hoàng và nhà họ Tôn thi nhau tìm đến.
“Chủ tịch, trừ nhà họ Hoàng và nhà họ Tôn, các gia tộc khác đều chuyển khoản cho tập đoàn mười tỷ!”
Chuyện ở khách sạn Đế Đô không được truyền ra ngoài, Lạc Bân cũng không biết gì.
Anh cau mày hỏi: “Nhà họ Tôn chưa chuyển khoản sao?”
Nhà họ Hoàng đứng về phía anh ngay từ đầu đương nhiên không phải bồi thường.

Nhưng Long Đằng đã nói nhà họ Tôn phải bồi thường hai mươi tỷ.
Tôn Húc vốn nhát gan sợ phiền phức, không thể không nghe lời.
Lạc Bân đáp.

Dương Thanh im lặng một lúc, ánh mắt lạnh hẳn xuống: “Xem ra nhà họ Tôn tìm được chỗ dựa mới rồi”.
Phần lớn sản nghiệp của nhà họ Tôn đều ở Yến Đô, muốn di dời hết phải mất một khoảng thời gian dài.
Vậy nên Tôn Húc không thể không bồi thường.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao sáu trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đều gửi cho tập đoàn chúng ta mười tỷ?”
Lạc Bân vẫn chưa hết kinh ngạc.

Tài khoản tập đoàn đột nhiên nhiều hơn sáu mươi tỷ, đây là một khoản tiền khổng lồ.
Lạc Bân nghe vậy sợ ngây người.

Dương Thanh nói số tiền khổng lồ ấy là tiền bồi thường.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh reo lên, là số lạ.
Giọng nói của Long Đằng.

Dương Thanh cười đáp: “Anh đấy à! Anh nói gì vậy, chúng ta là anh em, thất vọng cái gì chứ?”
“Em trai nói đúng, nhưng mà quả thật là do anh không giúp em tốt, nhất định phải giải thích rõ ràng với em”.
“Chắc em biết sau lưng club Hoàng Kim chính là Vương tộc họ Tào.

Tuy anh là người Hoàng tộc họ Long nhưng đã bị đuổi đi, không thể sánh bằng dòng chính Vương tộc”.
“Tào Huy sợ chuyện này lộ ra sẽ bị nhà họ Tào trừng phạt nên không dám báo cáo”.
“Nhưng ba ngày trước, không biết làm thế nào mà nhà họ Tào biết được, nghe nói rất tức giận, lập tức phái người của nhánh ba tới Yến Đô.

Còn Tào Huy chắc là bị gọi về chịu phạt rồi”..

 
Chương 818: 818: Phải Tính Thêm Lãi





Dương Thanh nhíu chặt mày.

Long Đằng không biết người thắng mười tỷ của club Hoàng Kim chính là anh.

Vì chuyện này, Tào Huy bị gia tộc trừng phạt, còn phái người khác tới Yến Đô.

Chỉ e club Hoàng Kim đã nhằm vào anh từ trước.

Club Hoàng Kim có Vương tộc họ Tào chống lưng, bị bọn họ để mắt tới không phải chuyện tốt.
“Không biết người thắng mười tỷ của club Hoàng Kim là ai nhỉ? Mười tỷ đấy!”
Long Đằng cảm thán: “Nhưng chỉ sợ lần này người kia gặp xui xẻo rồi.

Thắng tiền của Vương tộc chính là đánh vào mặt bọn họ”.

“Nghe nói Tào Trí rất độc ác, làm việc ngang ngược”.

“Em phải cẩn thận đấy.


Bây giờ nhà họ Tôn đi theo Tào Trí, hai mươi tỷ kia coi như mất rồi.

Em cũng đừng nhớ mong nữa”.
“Chúng ta không đấu lại được người có khả năng trở thành chủ của Vương tộc đâu”.

Dương Thanh đã hiểu kha khá về người phụ trách club Hoàng Kim, cười nói: “Anh yên tâm, em biết chừng mực!”
“Có chừng mực là được.

Nếu gặp phải rắc rối nhớ gọi cho anh.

Anh nhất định sẽ giúp em!”
Long Đằng hứa hẹn.

“Được, nếu cần em sẽ gọi cho anh!”
Dương Thanh cười nói.


Sau khi cúp máy, Dương Thanh sa sầm mặt.

Anh không phải kẻ ngu.

Bề ngoài Long Đằng gọi tới để giải thích nhà họ Tôn muốn quỵt nợ nhưng thực chất là truyền tin club Hoàng Kim đổi chủ cho anh.

Nếu là người của gia tộc khác có thể không biết người thắng mười tỷ của club Hoàng Kim là anh, nhưng Long Đằng chắc chắn sẽ biết.

Ngoài miệng Long Đằng khuyên anh đừng đối đầu với nhà họ Tào nhưng kỳ thực là đang cố tình khích bác anh.

Dương Thanh chờ Tôn Húc nói dứt lời mới hỏi.

Tôn Húc cười đáp: “Nói xong rồi, cậu Thanh còn gì muốn nói không?”
“Ông chủ Long bảo trước khi mặt trời lặn ông phải bồi thường cho tôi hai mươi tỷ, chỉ còn khoảng mười phút nữa thôi”.

Dương Thanh lạnh giọng nói: “Trước khi mặt trời lặn, nếu tôi chưa nhận được hai mươi tỷ chỉ đành tự mình tới tìm ông chủ Tôn đòi tiền”.

“Nhưng mà quá hạn phải tính thêm lãi đấy”.

Dứt lời, Dương Thanh không thèm đợi Tôn Húc lên tiếng đã cúp máy.

- ---------------------------.

 
Chương 819: 819: Gọi Về Trong Đêm





Dương Thanh dứt khoát cúp máy.

Lạc Bân chứng kiến không khỏi khiếp sợ.

Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, cũng rất giàu, tiện tay lấy một tấm thẻ đen của ngân hàng Thế Giới cũng có được hạn mức chục tỷ.

Nhưng ông ta không ngờ Dương Thanh nói chuyện với chủ nhà họ Tôn không thèm nể mặt, vừa gọi đã đòi đối phương trả hai mươi tỷ tiền bồi thường.

Dường như Dương Thanh định đi tìm Tôn Húc nếu ông ta không gửi hai mươi tỷ cho tập đoàn Nhạn Thanh trong vòng mười phút trước khi mặt trời lặn.
Nghĩ vậy, Lạc Bân cảm thấy lòng mình căng thẳng.

“Chủ tịch, nếu ông chủ Tôn vẫn không chịu chuyển khoản hai mươi tỷ, cậu thực sự sẽ đi tìm ông ta sao?”
Lạc Bân không nhịn được dè dặt hỏi.

Dương Thanh gật đầu đáp: “Ông cứ quản lý Nhạn Thanh cho tốt, không cần lo chuyện này”.
Lạc Bân giật nảy mình, chợt phát hiện hôm nay mình hơi lắm lời.

“Đến lúc mặt trời xuống núi mà Tôn Húc vẫn chưa gửi tiền thì báo lại cho tôi”, Dương Thanh nói xong đứng dậy rời đi.


Đến khi bóng lưng của anh khuất hẳn, Lạc Bân mới dám mở miệng thở dốc, lau mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy nói: “Chẳng lẽ mấy gia tộc kia gửi mười tỷ cũng là bị chủ tịch ép gửi sao?”
Càng nghĩ Lạc Bân càng thấy sợ hãi.

Tại nhà họ Tôn.

Tôn Húc nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ông ta vội vàng gọi điện thoại: “Cậu chủ Tào, tôi cần cậu giúp đỡ!”
Cùng lúc đó ở trang viên nhà họ Long.

Phía Đông trang viên có hai người đứng cạnh một chiếc hồ nhân tạo.

Long Đằng đang cầm dụng cụ đựng thức ăn cho cá, ném từng nắm vào hồ.

“Ào ào!”
Trong hồ nước, một đàn cá chép tranh cướp đồ ăn.

Sau lưng lão ta có một lão già tóc trắng.


Lão ta mặc áo vải màu đen, đứng sau Long Đằng tựa như cái bóng.

“Chủ gia tộc, Dương Thanh đã gọi cho Tôn Húc đòi tiền.

Tôn Húc giận dữ nhờ Tào Trí giúp đỡ.

Tôi đoán Dương Thanh đang trên đường tới nhà họ Tôn rồi”.

Lão già tóc trắng đợi Long Đằng cho cá ăn xong mới lên tiếng.

Long Đằng đặt dụng cụ lên bàn đá, cầm khăn lông ướt lão già kia đưa cho để lau tay, ngồi xuống ghế đá.

“Không có gì bất ngờ!”
Long Đằng đưa mắt nhìn về phương xa, chậm rãi nói.

“Nếu phần thắng của Dương Thanh lớn như vậy, chúng ta ra mặt sẽ càng có khả năng thắng hơn.

Chúng ta có cần ra mặt không?”, Long Chiến lại hỏi.

Long Đằng lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, cứ im lặng theo dõi đã!”
Dứt lời, lão ta híp mắt nói: “Gọi mười hai tướng của Long Môn về nước trong đêm nay!”
“Vâng!”
Long Chiến vội vàng đáp.

- ---------------------------.

 
Chương 820: 820: Một Mình Xông Vào Nhà Họ Tôn





Cùng lúc đó ở trang viên nhà họ Tôn.

Một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu đen chậm rãi tiến vào.

Tôn Húc chờ sẵn ở cổng tức tốc chạy lên.

Một người trẻ tuổi bước ra khỏi xe.

“Cậu chủ Tào, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Tôn Húc khúm núm nói: “Cậu chủ Tào tới thăm là vinh hạnh của nhà họ Tôn, mời cậu vào!”
Người tới chính là Tào Trí, người thừa kế nhánh ba nhà họ Tào.

Tào Trí khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc toàn hàng hiệu, chiếc Rolex đang đeo cũng là bản sưu tập trị giá chục triệu.

Trên gương mặt trẻ tuổi tràn đầy kiêu ngạo.
“Một thằng ranh con cũng giải quyết không xong, ông đúng là đồ ăn hại!”
Tào Trí lạnh lùng nhìn Tôn Húc, xem thường trắng trợn.

Tôn Húc cúi đầu khom lưng nói: “Cậu chủ Tào dạy rất phải.


Cả nhà họ Tôn chúng tôi đều là lũ ăn hại.

Nếu hôm nay cậu chủ Tào không tới, chỉ e nhà họ Tào sẽ bị xóa sổ”.

“Đừng phí lời nữa.

Bao giờ thằng nhóc Dương Thanh kia mới xuất hiện?”
Tào Trí lạnh lùng hỏi.

Tôn Húc vội đáp: “Nếu tôi đoán không sai, có lẽ cậu ta đang trên đường rồi.

Chắc chắn trong vòng hai mươi phút nữa cậu ta sẽ tới đây”.

“Được, tôi sẽ đợi hai mươi phút!”
Tào Trí hống hách đi thẳng vào trong.

Sau lưng hắn ta là một người trung niên theo sát như hình với bóng, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt.


Tôn Húc không dám tới gần, dường như chỉ cần đến gần một chút sẽ lập tức mất mạng.

“Cậu chủ Tào, tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi và ký tên rồi, chỉ cần cậu ký vào, toàn bộ nhà họ Tôn đều sẽ thuộc về cậu”.

Tôn Húc cung kính đưa cho Tào Trí một bản hợp đồng.

Tào Trí tiện tay ném hợp đồng cho luật sư của mình.

Luật sư đọc một lượt rồi đưa cho hắn ta: “Cậu chủ Tào, không có vấn đề!”
“Coi như ông biết điều!”
Lúc này Tào Trí mới nở nụ cười: “Từ nay về sau nhà họ Tôn chính là gia tộc phụ thuộc của riêng tôi”.

“Nếu tôi có thể trở thành Tào Vương đời tiếp theo, nhà họ Tôn sẽ lập công đầu!”
Đám vệ sĩ chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay.

Dương Thanh không thèm nhìn bọn họ, chắp tay cất bước đi vào nhà họ Tôn.

“Bị tấn công rồi!’
“Có người xông vào!”
Tiếng chuông cảnh báo vang vọng khắp trang viên rộng lớn.

Vô số vệ sĩ mặc đồng phục vọt ra từ bốn phương tám hướng ngăn cản Dương Thanh.

- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom