Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 420: 420: Tập Đoàn Rác Rưởi





Lúc nhìn thấy Tần Thanh Tâm, Diệp Mạn cũng vô cùng kích động.


“Xin hỏi cháu có phải là chủ tịch tập đoàn Tam Hòa, Tần Thanh Tâm không?”

Diệp Mạn cố giả bộ bình tĩnh, nở nụ cười thân thiện.


Mặc dù bà ta giả vờ rất tốt nhưng Tần Thanh Tâm vẫn nhìn ra sự kích động trong mắt bà ta.


Cô hơi nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu đáp: “Đúng vậy!”

“Chào cháu, cô là chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ, cô tên Diệp Mạn!”

Diệp Mạn cười nói, giơ tay về phía Tần Thanh Tâm.


Tập đoàn Mamba Đỏ rất nổi tiếng ở Yến Đô, không hề thua kém tập đoàn Nhạn Thanh.


Tần Thanh Tâm là chủ tịch tập đoàn Tam Hòa, đương nhiên biết rõ.


Nhưng cô nghi ngờ tại sao người có thân phận cao quý như vậy lại chủ động tới tìm mình?

“Chào chủ tịch Diệp!”

Tần Thanh Tâm lễ phép bắt tay bà ta.



Lần đầu tiên được tiếp xúc với Tần Thanh Tâm gần như vậy sau hơn hai mươi năm qua, Diệp Mạn cực kỳ phấn khích.


Bà ta nắm chặt tay cô không chịu buông.


Ánh mắt nóng bỏng của bà ta nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, càng nhìn càng yêu thích.
Đây chính là con gái của bà ta, xinh đẹp không ai sánh bằng.


Trên đời này làm gì có người đàn ông nào từ chối nổi sắc đẹp chim sa cá lặng này?

Bản thân Diệp Mạn không hề hay biết, gặp lại con gái sau hơn hai mươi năm xa cách, suy nghĩ đầu tiên của bà ta không phải nghĩ cách đền bù thiệt thòi cho con gái mà là nghĩ cách lợi dụng cô.


“Chủ tịch Diệp!”

Tần Thanh Tâm khẽ cau mày, dứt khoát rụt tay lại.


“Xin lỗi cháu! Gặp được cháu khiến cô hơi kích động!”

Diệp Mạn cũng không xấu hổ, cười nói.


“Chủ tịch Diệp tìm tôi có chuyện gì?”

Tần Thanh Tâm không quen ở gần người lạ, lạnh lùng hỏi.


“Cô định thành lập chi nhánh của Mamba Đỏ ở Giang Hải, muốn mời cháu đến làm tổng giám đốc”.


Diệp Mạn nói rõ ý đồ: “Cô đã biết rõ tình hình của tập đoàn Tam Hòa rồi”.


“Tam Hòa là tập đoàn đứng đầu Giang Hải, có địa vị rất lớn tại Giang Hải nhưng so với các tập đoàn ở Yến Đô thì chỉ là rác rưởi!”

“Tập đoàn rác rưởi như vậy sao có thể xứng với năng lực của cháu được?”

“Cô định đầu tư năm trăm triệu để thành lập chi nhánh, cũng định chia cho cháu 10% cổ phần của chi nhánh này!”

“Cô đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, chỉ cần cháu đồng ý là có thể ký kết”.


Diệp Mạn ra lệnh cho Lương Liên: “Mau lấy hợp đồng ra!”

Bà ta tự biên tự diễn hết thảy, không hề nhận ra sắc mặt Tần Thanh Tâm đã tối sầm lại.


Dùng năm trăm triệu thành lập chi nhánh, 10% cổ phần chính là năm mươi triệu.
Ai cũng nhìn ra được thành ý của Diệp Mạn.


Thế nhưng Tần Thanh Tâm lại khác.



Tập đoàn Tam Hòa do một tay cô tạo nên, có ý nghĩa rất quan trọng với cô.


Chỉ cần cô muốn, trở thành tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh cũng chẳng có gì khó.


Vậy mà Diệp Mạn lại chẳng xem ra gì, nói tập đoàn Tam Hòa là rác rưởi.


Tần Thanh Tâm là người lập nên Tam Hòa sao có thể nhẫn nhịn được?

“Chủ tịch Diệp nói tập đoàn Tam Hòa là rác rưởi sao?”, Tần Thanh Tâm hỏi.


“Đúng vậy! Cô đã điều tra doanh thu hàng năm của tập đoàn Tam Hòa, lợi nhuận chỉ có hơn năm mươi triệu”.


“So với chi nhánh tập đoàn Mamba Đỏ cô định thành lập ở Giang Hải, chỉ mới đăng ký vốn ban đầu đã là năm trăm triệu!”

“Với thực lực của nhà họ Diệp ở Yến Đô, có thể tưởng tượng ra được nếu thành lập chi nhánh Mamba Đỏ ở đây sẽ thu hút rất nhiều nhà đầu tư!”

“Cô có thể cam đoan với cháu, năm nay chỉ còn chưa đầy bốn tháng nhưng lợi nhuận của chi nhánh sẽ vượt qua được tập đoàn Tam Hòa!”

“Cháu nói xem, tập đoàn Tam Hòa không phải rác rưởi thì là gì?”

Diệp Mạn kiêu ngạo khoe khoang thân phận người nhà họ Diệp.


Với bà ta, quả thực tập đoàn Tam Hòa chẳng là cái thá gì.


“Vậy tôi hỏi bà, tại sao bà lại bỏ nhiều tiền như vậy để mời tôi về làm tổng giám đốc của công ty bà?”, Tần Thanh Tâm lại hỏi.


Diệp Mạn sửng sốt một chút, lập tức đáp: “Vì năng lực của cháu rất xuất sắc!”

“Làm sao bà nhìn ra được tôi xuất sắc?”, Tần Thanh Tâm bình thản hỏi tiếp.



Rốt cuộc lần này Diệp Mạn cũng cảm thấy có gì đó sai sai.


Tần Thanh Tâm bình tĩnh khiến bà ta chợt cảm thấy áp lực nặng nề.


“Cháu có thể khiến một tập đoàn rác rưởi đạt được lợi nhuận năm mươi triệu một năm, như vậy chưa đủ xuất sắc sao?”, Diệp Mạn hỏi ngược lại.


“Thế bà có biết người sáng lập tập đoàn Tam Hòa là ai không?”, Tần Thanh Tâm cố nén giận hỏi tiếp.


“Thứ ngu ngốc mới sáng lập ra loại tập đoàn rác rưởi như vậy”.


“Nếu cô biết người sáng lập là ai, cô sẽ mắng té tát người đó!”

“Không phải đồ óc lợn nào cũng có tư cách thành lập tập đoàn”.


“Đối với cô, tập đoàn nào không đạt được một trăm triệu lợi nhuận một năm đều là rác rưởi, chẳng bằng đừng lập ra”.


Diệp Mạn châm chọc mắng chửi tập đoàn Tam Hòa chẳng ra cái gì, chỉ muốn lập tức gọi người tẩn cho người sáng lập tập đoàn Tam Hòa một trận.



.

 
Chương 421: 421: Cháu Biết Cô Là Ai Không





Bà ta không hề biết về tập đoàn Tam Hòa, chỉ mới biết Tần Thanh Tâm là tổng giám đốc của tập đoàn này.


Bà ta muốn chê bai tập đoàn Tam Hòa không đáng một đồng để tôn lên thực lực của tập đoàn Mamba Đỏ.


Bà ta cũng tin không ai cưỡng nổi đãi ngộ hậu hĩnh bà ta đưa ra.


Nếu không vì sợ quá đột ngột, bà ta đã muốn nhận con ngay lúc này.


Bây giờ chỉ có thể làm từng bước, đầu tiên nghĩ cách tiếp cận Tần Thanh Tâm rồi tìm cơ hội để hai mẹ con nhận nhau, sau đó mới thuyết phục Tần Thanh Tâm đá Dương Thanh.


Đến lúc đó, bà ta sẽ có hi vọng nhận người đứng đầu tỉnh Giang Bình làm con rể.


Nhà họ Diệp rất coi trọng người đứng đầu tỉnh Giang Bình, sau này địa vị của Diệp Mạn sẽ lên như diều gặp gió.


Bà ta không thèm cân nhắc Tần Thanh Tâm có đồng ý hay không.


Bởi vì bà ta nghĩ rằng, không ai có thể từ chối điều kiện hấp dẫn của mình.


Thậm chí bà ta đang bắt đầu ảo tưởng đến ngày người đứng đầu tỉnh Giang Bình trở thành con rể của mình, bà ta sẽ hô mưa gọi gió ở nhà họ Diệp ra sao.


Trong lúc bà ta đang ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, Tần Thanh Tâm lại tức giận tới mức toàn thân run rẩy, cố gắng nén giận nói: “Cả đời này tôi cũng không làm cho bà!”


Dứt lời, cô đi lướt qua Diệp Mạn.


“Tại sao?”

Diệp Mạn ngơ ngác hỏi, không dám tin vào tai mình.


“Bởi vì, tôi chính là thứ ngu ngốc sáng lập tập đoàn Tam Hòa mà bà nói đấy!”

Tần Thanh Tâm lạnh lùng đáp lại một câu.


Diệp Mạn trợn tròn mắt chết sững người, không biết phải làm sao.


Bà ta không ngờ Tần Thanh Tâm là người sáng lập của tập đoàn Tam Hòa.


Nếu biết trước điều này, sao bà ta dám có ý nghĩ dùng việc thành lập chi nhánh để tiếp cận cô cơ chứ?

Chẳng phải cứ lấy danh nghĩa hợp tác với cô để tiếp cận sẽ tốt hơn sao?

Thấy Tần Thanh Tâm sắp rời đi, bà ta hoảng hốt đuổi theo, đâu còn khí chất thanh lịch cao quý của bà Diệp tới từ Yến Đô.


“Sếp Tần chờ đã!”

“Cô không biết cháu là người sáng lập tập đoàn Tam Hòa.
Nếu biết sao cô có thể nói vậy được?”

“Cháu đừng đi vội, nghe cô giải thích đã!”

“Xin lỗi cháu, cô sai rồi! Cô thực sự biết sai rồi!”

Diệp Mạn vừa chạy vừa hô lên, không thèm để ý đến hình tượng, chỉ muốn cứu vãn tình thế.


Nhưng bà ta đã tổn thương Tần Thanh Tâm, sao có thế cứu vãn nổi?

“Xin cô Tần dừng bước!”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên chặn cô lại.


“Tránh ra!”

Tần Thanh Tâm cau mày quát.


Vừa rồi người này đứng sau lưng Diệp Mạn, rõ ràng là cùng một phe.


Lương Liên lạnh lùng nhìn Tần Thanh Tâm: “Cô cứ nghe bà chủ giải thích trước đã!”

Tần Thanh Tâm cực kỳ giận dữ.
Cô đã cố nén giận không muốn tranh luận gì thêm.



Vậy mà đối phương lại cứ ép cô phải nghe giải thích.


Diệp Mạn cũng đuổi tới, thở hồng hộc nói: “Sếp Tần, cô thực sự không có ý gì khác, chỉ muốn cháu vào làm trong công ty của cô mà thôi!”

“Nhưng bây giờ cô quyết định không thành lập chi nhánh tập đoàn Mamba Đỏ nữa.
Cô sẽ đầu tư năm trăm triệu vào tập đoàn Tam Hòa, không, một tỷ!”

“Giúp tập đoàn Tam Hòa của cháu vươn lên đứng đầu cả Chiêu Châu!”

“Cô cũng hứa tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện kinh doanh của tập đoàn, chỉ nhận hoa hồng”.


“Cho dù không được chia hoa hồng cũng không sao.
Một tỷ này coi như tiền cô tặng cháu lập nghiệp”.


Diệp Mạn nói liến thắng.
Hiện giờ bà ta chỉ muốn dùng tiền nối lại quan hệ với Tần Thanh Tâm.


Thế nhưng cô không hề dao động, lạnh lùng nhìn bà ta: “Tôi sẽ không nhận một đồng nào của bà!”

Diệp Mạn sững sờ, còn tưởng Tần Thanh Tâm chê ít, vội nói: “Hai tỷ! Cô lấy danh nghĩ nhà họ Diệp đầu tư hai tỷ vào tập đoàn Tam Hòa!”

Đây là quyền hạn đầu tư tối đa của bà ta trong gia tộc.


Mặc dù đầu tư toàn bộ vào tập đoàn Tam Hòa khá nguy hiểm nhưng chỉ cần khiến Tần Thanh Tâm và người đứng đầu tỉnh Giang Bình yêu nhau, đừng nói là hai tỷ, ba tỷ cũng chẳng đáng là bao!

“Xem ra bà vẫn không hiểu ý tôi!”

Tần Thanh Tâm lắc đầu, tức giận nói: “Bà có đầu tư mười tỷ, một trăm tỷ tôi cũng không thèm lấy!”

Nói xong, cô dứt khoát quay lưng đi thẳng.


Diệp Mạn thực sự không hiểu, bà ta chịu đầu tư hai tỷ vào một tập đoàn bé nhỏ một năm chỉ thu về năm mươi triệu lợi nhuận, tại sao Tần Thanh Tâm lại không chịu?

Trong mắt bà ta, tiền tài và địa vị là tất cả, không ai cưỡng nổi cám dỗ của lợi ích vật chất.



Vậy mà Tần Thanh Tâm lại từ chối bà ta!

Rốt cuộc là vì sao?

Cả đời này bà ta cũng không hiểu ra được.


Nhìn theo bóng lưng xa dần của Tần Thanh Tâm, Diệp Mạn đột nhiên nổi giận quát lớn: “Cháu đứng lại cho cô!”

“Sao hả? Tôi không nhận tiền đầu tư của bà nên bà định lấy danh nghĩa nhà họ Diệp chèn ép tôi sao?”

Tần Thanh Tâm dừng bước, châm chọc nói.


“Cháu có biết cô là ai không?”

Diệp Mạn mím chặt môi, vẻ mặt tràn đầy giận dữ.


Bà ta vốn định tiếp cận Tần Thanh Tâm trước, sau khi hai người thân thiết hơn mới nhận mẹ con.


Nhưng rõ ràng, kế hoạch đã thất bại!

Đã vậy, bà ta chỉ có thể lấy thân phận mẹ ruột của Tần Thanh Tâm để ép cô làm theo ý mình.



.

 
Chương 422: 422: Không Thể Né Tránh





Câu hỏi của Diệp Mạn khiến Tần Thanh Tâm cảm thấy nực cười.


"Bà là ai? Bà với tôi có quan hệ gì sao?"

Tần Thanh Tâm châm chọc nói: "Nếu bà muốn lợi dụng tập đoàn Mamba Đỏ để chèn ép tôi thì cứ thử đi!"

Lời nói của Tần Thanh Tâm cực kỳ bá đạo, hoàn toàn không hề e sợ sự đe dọa của Diệp Mạn.


Cô thấy Diệp Mạn đang muốn lợi dụng thân phận và chỗ dựa sau lưng để chèn ép mình.


Nếu là trước đây, có lẽ Tần Thanh Tâm sẽ lo lắng tập đoàn Tam Hòa bị ảnh hưởng, nhưng giờ đây cô không còn sợ nữa.


Chồng của cô chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, muốn chèn ép cũng phải là tập đoàn Nhạn Thanh chèn ép tập đoàn Mamba Đỏ mới đúng.


Diệp Mạn cũng rất tức giận, mặc dù Tần Thanh Tâm là con ruột bà ta nhưng hai người đã chia cách từ khi Tần Thanh Tâm vừa sinh ra.


Hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt thì lấy đâu ra tình cảm sâu đậm?

Nhưng tình cảm ruột thịt vẫn khiến bà ta cực kỳ kích động khi nhìn thấy Tần Thanh Tâm.


Vậy mà Tần Thanh Tâm không hề nể mặt bà ta, quả thực rất đáng giận.


"Tôi là..."

Diệp Mạn đang định nói mình là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm thì một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời bà ta: "Tôi không cần biết bà là ai, nhưng nếu bà dám ức hiếp vợ tôi thì chớ trách tôi không nể mặt!"

"Là cậu à?"

Trông thấy Dương Thanh, Diệp Mạn kinh ngạc thốt lên.


Lương Liên đứng cạnh bà ta lại như gặp phải kẻ địch mạnh, vội vàng chắn trước người Diệp Mạn theo bản năng, dường như sợ Dương Thanh sẽ bất ngờ tấn công bà ta.


Lương Liên có thể cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn từ trên người Dương Thanh.


Trong lần đầu gặp mặt, một nắm đấm của Dương Thanh đã khiến ông ta lùi đến mấy bước liền.



Một gã thanh niên như vậy tuyệt đối không phải người thường.


"Chồng!"

Tần Thanh Tâm thấy Dương Thanh đến liền nở nụ cười rạng rỡ.
truyện teen hay

Dương Thanh nheo mắt nhìn Diệp Mạn, bước tới bên cạnh Tần Thanh Tâm, cố tình nói: "Sau này đừng tùy tiện lãng phí thời gian với loại người này nữa".


Tần Thanh Tâm cười ngọt ngào: "Em biết rồi!"

Trước mặt Dương Thanh, cô luôn là một người vợ ngoan hiền.


Diệp Mạn thấy vậy nổi trận lôi đình.


"Ranh con, cậu dám đe dọa tôi sao?"

Diệp Mạn trừng mắt hung tợn chỉ vào Dương Thanh, giận dữ quát.


Dương Thanh lạnh nhạt nhìn bà ta: "Nếu bà nghĩ đó là đe dọa thì cứ cho là vậy đi!"

"Tôi chưa bao giờ nương tay với bất cứ ai dám quấy rầy vợ chồng chúng tôi".


"Tôi nghĩ hẳn là bà phải biết rõ điều gì nên làm, điều gì không nên làm".


"Lỡ chọc giận tôi, các người đừng hòng rời khỏi Giang Hải!"

Dương Thanh nheo mắt đe dọa, khiến Diệp Mạn cả kinh tái nhợt mặt mày.


Dứt lời, Dương Thanh nắm tay Tần Thanh Tâm quay lưng rời đi.


Mãi đến khi bóng lưng hai vợ chồng họ đã biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Mạn mới nghiến răng nói: "Thằng nhãi, tao sẽ giết mày!"

Lần này tới Giang Bình, bà ta vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ vô cùng thuận lợi, nào ngờ lại chẳng có việc nào ra hồn.


Bà ta vốn là con cháu dòng chính nhà họ Diệp ở Yến Đô, thân phận vô cùng cao quý.



Nhưng khi tới Giang Bình, không một ai cho bà ta chút thể diện nào.


Hàn Khiếu Thiên đã vậy, Dương Thanh cũng vậy, ngay cả con gái ruột của bà ta cũng học theo bọn họ.


"Thưa bà, thực lực của Dương Thanh rất mạnh, dù là tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta!"

Lương Liên tốt bụng nhắc nhở một câu.


"Câm mồm!"

Diệp Mạn vốn đang bực bội trong lòng, Lương Liên nói thế chẳng khác nào tự hạ thấp khí thế của mình, cổ vũ đối phương.


"Đồ vô dụng! Một thằng trẻ ranh hơn hai mươi tuổi đầu cũng đánh không lại!"

Diệp Mạn châm chọc lườm Lương Liên một cái, nói tiếp: "Không cần vội, mày cứ nhảy nhót vài ngày đi.
Ngày Tần Thanh Tâm lọt vào mắt xanh của người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ là ngày chết của mày!"

Bà ta định nghĩ cách móc nối quan hệ với người đứng đầu tỉnh Giang Bình trước đã, sau đó tìm cơ hội để người đó gặp mặt Tần Thanh Tâm.
Bà ta dám chắc đến 90%, người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ thích Tần Thanh Tâm.


Khi đó, Dương Thanh và người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ trở thành kẻ địch.
Với thực lực của mình, người đứng đầu tỉnh Giang Bình nhất định sẽ giết được Dương Thanh.


Chỉ tiếc, bà ta sẽ không bao giờ thấy được ngày đó!

Cùng lúc đó, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đang trên đường tới nhà trẻ Lam Thiên.


Tần Thanh Tâm ngồi trên ghế phụ, mở cửa kính xuống, gió thu lùa vào thổi bay mái tóc dài của cô.


Cô đóng cửa sổ lại, vén tóc mai ra sau tai rồi bất chợt quay sang nhìn Dương Thanh đang lái xe, hỏi: "Anh có quen người phụ nữ đó không?"

Dương Thanh gật đầu: "Hôm qua anh mới gặp bà ta lần đầu, là người nhà họ Diệp ở Yến Đô, một người đàn bà ngu xuẩn!"

"Một người đàn bà ngu xuẩn?", Tần Thanh Tâm lộ vẻ ngạc nhiên.



Cô không biết vì sao Dương Thanh lại đánh giá người phụ nữ kia như vậy, song ngẫm lại cũng thấy bà ta đúng là ngu xuẩn thật.


Dương Thanh cười hỏi: "Em không thấy bà ta rất ngu xuẩn sao?"

"Ha ha!"

Tần Thanh Tâm không nhịn được bật cười thành tiếng, nỗi lo lắng trong lòng đã bị quét sạch.
Cô lườm Dương Thanh một cái, làm nũng rồi nói: "Dù sao bà ta cũng là người nhà họ Diệp, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đấy".


"Anh không chỉ chống đối, còn đe dọa bà ta như vậy không ổn lắm đâu!"

"Tuy anh là ông chủ thực sự của tập đoàn Nhạn Thanh nhưng bà ta cũng không yếu, chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ đấy".


"Anh cứ gây hấn khắp nơi như thế, em sợ sau này anh sẽ phải chịu thiệt thòi".


Cô chợt nhớ lại những lời Dương Thanh nói với Diệp Mạn ban nãy, thoáng lo lắng nói.


Dương Thanh bình thản lắc đầu: "Em yên tâm, anh chẳng coi bà ta là đối thủ đâu".


"Anh lại kiêu căng rồi!"

Tần Thanh Tâm tức giận nói.


Dương Thanh mỉm cười không tranh luận nữa.
Anh cũng đâu thể nói với Tần Thanh Tâm rằng Diệp Mạn đang tìm mình được?

Nếu một ngày Diệp Mạn biết mình chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, không biết sắc mặt bà ta sẽ đặc sắc cỡ nào? Dương Thanh chợt cảm thấy thú vị.


Không phải anh có ý định giấu giếm mà do Diệp Mạn luôn khinh thường anh, ngay từ đầu đã cho rằng anh không xứng với Tần Thanh Tâm, thậm chí còn muốn đuổi anh tránh xa Tần Thanh Tâm.


Nếu bà ta không có quan hệ đặc biệt với Tần Thanh Tâm, Dương Thanh đã không nói nhảm với bà ta nhiều như vậy.


"Không biết vì sao em cứ cảm thấy bà ta rất quen thuộc!"

Tần Thanh Tâm bỗng lên tiếng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: "Nhưng em thực sự không hiểu, bà ta là con cháu dòng chính của nhà họ Diệp ở Yến Đô, tại sao đang yên đang lành lại tới tìm em, còn đầu tư nhiều tiền như vậy để giúp em nữa?"

Dương Thanh hơi hoảng hốt.
Không phải anh không muốn nói cho Tần Thanh Tâm biết sự thật, anh chỉ lo cô không chịu được nỗi đau mà sự thật ấy đem lại.


Cô ấy vốn là một cô gái trong sáng thuần khiết tựa như tờ giấy trắng, nhưng trái tim đã bị tổn thương sâu sắc bởi Châu Ngọc Thúy rồi.


Nếu để cô ấy biết, loại người khinh thường kẻ khác như Diệp Mạn chính là mẹ ruột cô ấy, liệu cô ấy có chịu nổi không?


Dương Thanh vô cùng yêu thương cô gái này.
Vận mệnh của cô quá chông gai trắc trở, anh không muốn cô phải chịu đựng nó.


"Vợ à, cuối tuần này em rảnh không?"

Dương Thanh vội nói lảng sang chuyện khác.


"Có ạ! Sao thế anh?", Tần Thanh Tâm hỏi.


"Chúng ta dẫn Tiêu Tiêu đến sở thú chơi đi!”

"Sao bỗng dưng lại muốn đi chơi?"

"Lần trước anh đã hứa với Tiêu Tiêu rồi".


"Sao anh không nói với em một tiếng mà đã hứa với con? Cuối tuần này em còn định đưa con đi học ngoại khóa!"

"Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận không bắt con học nhiều lớp ngoại khóa rồi sao?"

...


Dưới sự dẫn dắt khéo léo của Dương Thanh, Tần Thanh Tâm nhanh chóng quên mất chuyện về Diệp Mạn.


Mỗi lần tranh luận với Tần Thanh Tâm về những sinh hoạt đời thường, Dương Thanh đều cảm thấy hạnh phúc.
Đây mới là cuộc sống anh hằng mơ ước.


Nhưng có một số việc, anh vẫn phải tự mình đối mặt.


Ví dụ như, ngày 15 tháng 8, Hiệp hội Võ thuật muốn tổ chức một hội võ để chọn lại người đứng đầu tỉnh Giang Bình.


Rõ ràng đối phương đang nhằm vào anh, sao anh có thể trốn tránh được?

Sau khi đón Tiêu Tiêu về dinh thự Vân Phong, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.


"Được, tôi qua ngay đây!"

Dương Thanh dặn dò Tần Thanh Tâm vài câu rồi quay người đi luôn.


Nhưng anh vừa mới quay người đi, gương mặt đang tươi cười của anh chợt trở nên lạnh lẽo.



.

 
Chương 423: 423: Các Ông Xứng Chắc





Cuộc gọi vừa rồi là của Hàn Khiếu Thiên.


Tuy ông cụ chỉ nói mấy câu ngắn gọn nhưng Dương Thanh vẫn rất tức giận.


Ngay vừa rồi, một gia tộc quyền thế của tỉnh Nam Dương đã bị Hiệp hội Võ thuật tiêu diệt.


Tỉnh Nam Dương là tỉnh kế cận Giang Bình, địa vị của gia tộc vừa bị tiêu diệt kia ở Nam Dương tương đương với địa vị của nhà họ Hàn ở tỉnh Giang Bình.


Một chiếc xe Phaeton màu đen lao vun vút về phía tỉnh Nam Dương.


Nhà họ Chu ở tỉnh Nam Dương!

Trong một trang viên sang trọng, đèn đuốc sáng trưng.


Những người đứng đầu các gia tộc lớn của tỉnh Nam Dương đã tề tựu đông đủ trong phòng họp rộng lớn.


Ngoại trừ những người đứng đầu các gia tộc của tỉnh Nam Dương, ở đây còn có hai người tới từ tỉnh Giang Bình là Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải.


Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh của Giang Bình bị tiêu diệt, ba gia tộc quyền thế nhất tỉnh lỵ chỉ còn lại một mình nhà họ Hàn.



Nhà họ Trần vốn chỉ xếp sau ba gia tộc lớn đó, nay nhờ vào người đứng đầu tỉnh Giang Bình là Dương Thanh nhanh chóng vươn lên trở thành gia tộc quyền thế thứ hai của tỉnh Giang Bình.


Mỗi người đều cầm một tấm thiệp mời thếp vàng.


Nếu Dương Thanh có mặt ở đây, anh sẽ nhận ra thiệp mời này giống hệt thiệp mời Hiệp hội Võ thuật gửi cho anh.


"Mọi người nghĩ sao về chuyện nhà họ Hồ bị Hiệp hội Võ thuật tiêu diệt?"

Bóng người già nua ngồi trên ghế chủ tọa nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi.


Lão ta chính là ông chủ của gia tộc họ Chu, Chu Quảng Chí.


Nếu không phải nhà họ Hồ bị diệt, lão ta sẽ không tự mình ra mặt chủ trì cuộc họp lần này.


Nhà họ Chu vốn là gia tộc quyền thế thứ hai của tỉnh Nam Dương.
Nay nhà họ Hồ đã bị diệt, nhà họ Chu chiếm vị trí hàng đầu.


"Thưa ông chủ Chu, rõ ràng lần này Hiệp hội Võ thuật muốn nhằm vào tỉnh Nam Dương, tiêu diệt nhà họ Hồ chính là đòn cảnh cáo dành cho chúng ta!"

Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền lên tiếng đầu tiên.


"Ông chủ Vương nói rất đúng.
Nhà họ Hồ chống lại Hiệp hội Võ thuật chỉ là cái cớ chó má để bọn Hiệp hội Võ thuật khống chế tỉnh Nam Dương mà thôi".


"Ông chủ Hồ là người ôn hòa mềm mỏng, sao bỗng dưng lại gây chuyện với Hiệp hội Võ thuật?"

"Hiệp hội Võ thuật thật là quá đáng!"

...


Có người mở đầu, đám người còn lại thi nhau mắng chửi, ai nấy đều tỏ vẻ cực kì phẫn nộ.


"Ông chủ Hàn thấy thế nào?".
Truyện Khoa Huyễn

Đợi mọi người yên tĩnh trở lại, Chu Quảng Chí mới hỏi Hàn Khiếu Thiên.


Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua, Hiệp hội Võ thuật vừa mới phát thiệp mời cho các gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình.
Bọn họ muốn tổ chức một hội võ ở sân vận động tỉnh vào ngày 15 tháng 8 này để chọn lại người đứng đầu tỉnh Giang Bình".



"Hôm nay, nhà họ Hồ của tỉnh Nam Dương bị diệt, Hiệp hội Võ thuật cũng đã phát thiệp mời cho các gia tộc lớn của tỉnh Nam Dương, nội dung y hệt, chỉ khác ở chỗ tỉnh Nam Dương dùng võ chọn ra người đứng đầu Nam Dương".


"Dã tâm của Hiệp hội Võ thuật quá lớn.
Rõ ràng lần này bọn họ muốn nuốt trọn cả tỉnh Nam Dương lẫn Giang Bình!"

"Nếu chúng ta không thể phản kháng, chỉ e từ nay về sau sẽ bị ép buộc trở thành gia tộc phụ thuộc của Hiệp hội Võ thuật".


"Nếu Hiệp hội Võ thuật đã muốn khiêu khích cả hai tỉnh, chúng ta nên liên minh với nhau để cùng đối phó".


Lời Hàn Khiếu Thiên nói giống như một viên thuốc an thần tặng cho các gia tộc lớn của tỉnh Nam Dương.


Trần Hưng Hải cũng tỏ thái độ: "Ông chủ Hàn nói rất đúng, chúng ta phải đoàn kết lại, để Hiệp hội Võ thuật biết chúng ta không phải cá nằm trên thớt mặc người mổ xẻ!"

Chu Quảng Chí mời Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải tới đây chính là vì những lời này.


"Ông chủ Hàn, ông chủ Trần, hai vị thật trượng nghĩa! Tôi xin thay mặt các gia tộc của tỉnh Nam Dương tỏ lòng biết ơn chân thành tới hai vị!"

Chu Quảng Chí đứng lên tỏ lòng biết ơn với hai vị chủ gia tộc kia ngay trước mặt mọi người.


"Ông chủ Chu quá lời rồi.
Tại Hiệp hội Võ thuật gây sự trước, chúng ta không thể không đoàn kết với nhau!", Hàn Khiếu Thiên vội vàng nói.


"Đúng rồi, không biết bao giờ người đứng đầu tỉnh Giang Bình mới tới?", Chu Quảng Chí đột nhiên hỏi.


Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải chỉ đại diện cho những gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình mà thôi.
Người đứng đầu tỉnh Giang Bình mới là người lão ta mong đợi nhất.



Hàn Khiếu Thiên liếc nhìn đồng hồ nói: "Từ Giang Hải tới Nam Dương chừng hơn 150 cây số, nếu không tắc đường thì phải lái xe mất hai tiếng.
Chắc cậu ấy cũng sắp đến rồi".


"Cậu ta chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, có tư cách gì được coi là người đứng đầu tỉnh Giang Bình?"

Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc bỗng vang lên: "Tôi thấy thì vị trí người đứng đầu tỉnh Giang Bình này chẳng khác gì một trò đùa!"

Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu xanh ngồi cạnh Chu Quảng Chí.


Ông ta vừa lên tiếng, cả phòng họp lập tức chìm vào yên lặng.
Mọi người kinh ngạc nhìn ông ta.


"Khốn kiếp! Cậu nói cái gì?"

Hàn Khiếu Thiên nổi giận đứng phắt dậy.


Trần Hưng Hải cũng giận dữ ra mặt, lạnh lùng nói: "Tôi không cần biết cậu là ai, nhưng đã dám nhục mạ cậu Thanh thì tốt nhất mau xin lỗi đi!"

"Muốn tôi xin lỗi à?"

Gã trung niên áo xanh kia cười lạnh một tiếng, châm chọc nhìn Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải: "Các ông xứng chắc?"


.

 
Chương 424: 424: Giết Là Được Rồi





"Cậu..."

Hàn Khiếu Thiên nổi giận đùng đùng.


Trần Hưng Hải cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi là khách quý ông chủ Chu mời tới để hợp tác với tỉnh Nam Dương cùng nhau chống địch đấy!"

"Cậu Thanh là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, cậu là cái thá gì mà chê bai cậu ấy?"

Trần Hưng Hải nói thẳng mặt.


"Ông muốn chết phải không?"

Gã trung niên áo xanh kia lập tức sa sầm mặt.


"Rầm!"

Ông ta vỗ tay xuống bàn, mặt bàn bằng gỗ cứng rắn lập tức xuất hiện một dấu tay thật sâu.


Khe nứt lan rộng từ lòng bàn tay ông ta ra bốn phía.


Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt đều sợ ngây ra.



Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải cũng cực kì khiếp sợ.


Sức lực của bàn tay này đã vượt xa người thường.


Liệu cậu Thanh có thể làm được như vậy không?

"Đại sư Hồng, xin hãy nể mặt tôi, bớt giận chút đi!"

Rốt cuộc Chu Quảng Chí cũng lên tiếng.


"Thôi được, nể mặt ông chủ Chu, tôi tha cho cái mạng chó của các người đấy!"

Đại sư Hồng lạnh lùng nhìn Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải.


Hai người đều tức giận, không chỉ bởi đại sư Hồng nhục mạ bọn họ mà còn vì thái độ của Chu Quảng Chí.


Thoạt nhìn trông có vẻ như Chu Quảng Chí đang nói giúp bọn họ trước mặt đại sư Hồng, nhưng rõ ràng lão ta đang khoe khoang sức mạnh trước mặt họ.


Ở đây là nhà họ Chu của tỉnh Nam Dương, đại sư Hồng vẫn luôn ngồi cạnh Chu Quảng Chí, hiển nhiên chính là một cao thủ hàng đầu của nhà họ Chu.


Đại sư Hồng nhục mạ Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải ngay trước mặt bao người, Chu Quảng Chí lại chỉ nói một câu "Xin đại sư bớt giận", thế là xong chuyện?

Đây là thái độ mời bọn họ tới thương lượng cách đối phó Hiệp hội Võ thuật sao?

Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu mục đích của đối phương không hề đơn giản như vậy.


"Nếu cậu Thanh vẫn chưa tới, chúng ta không cần đợi nữa, tiếp tục bàn chuyện tương lai đi!"

Chu Quảng Chí bỗng lên tiếng.


Nhà họ Hồ đã bị diệt.
Từ nay về sau ở Nam Dương này, nhà họ Chu là lớn nhất.


Những lời này của lão ta lại khiến người nghe cảm thấy bất thường.


"Chuyện tương lai?"


Hàn Khiếu Thiên cũng nhíu mày hỏi.


Chu Quảng Chí cười đáp: "Ông chủ Hàn, ông cũng biết đấy, mười năm trước, Nam Dương và Giang Bình vốn là một tỉnh.
Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để sát nhập hợp hai tỉnh lại làm một!"

Hàn Khiếu Thiên cười lạnh: "Sát nhập hai tỉnh à? Dã tâm của ông chủ Chu không nhỏ đâu!"

Chu Quảng Chí cười lớn, đó nheo mắt nói: "Thực ra không phải tôi có dã tâm, chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi".


"Hiệp hội Võ thuật muốn đối phó với các gia tộc của hai tỉnh chúng ta.
Cuối cùng chỉ có hai kết cục, hoặc là Hiệp hội Võ thuật thắng, hoặc là hai tỉnh chúng ta thắng".


"Nếu Hiệp hội Võ thuật thắng, chúng ta nói gì cũng không còn ý nghĩa.
Nưng nếu hai tỉnh chúng ta thắng thì phải tính thế nào?"

Chu Quảng Chí cười hỏi, khuôn mặt già nua vô cùng gian trá.


"Giang Bình là Giang Bình, Nam Dương là Nam Dương, ông còn muốn tính thế nào?", Hàn Khiếu Thiên lạnh nhạt hỏi.


Chu Quảng Chí lắc đầu: "Không thể thế được!"

"Sao lại không được?"

"Nếu người của nhà họ Chu đứng ra đánh bại Hiệp hội Võ thuật, chẳng phải chúng tôi đã giúp Giang Bình giải quyết mối nguy lần này rồi sao?"

Chu Quảng Chí cười híp mắt nói.



"Ông tự tin quá nhỉ?"

Hàn Khiếu Thiên cười khẩy một tiếng: "Hội võ còn chưa bắt đầu, ông đã vội vàng muốn chiếm Giang Bình đến thế sao? Vậy thì nhà họ Chu và Hiệp hội Võ thuật có gì khác nhau?"

"Đương nhiên là khác rồi!", Trần Hưng Hải cười nói.


"Ủa? Khác chỗ nào?", Hàn Khiếu Thiên vờ không hiểu.


"Thực lực của Hiệp hội Võ thuật cao hơn nhà họ Chu mà!", Trần Hưng Hải nói.


"Ha ha, cái này thì đúng là khác thật!"

Hàn Khiếu Thiên cười lớn, sau đó nụ cười lại dần dần tan biến: "Với cả da mặt nhà họ Chu dày hơn Hiệp hội Võ thuật nhiều!"

Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải chơi trò kẻ tung người hứng.
Nụ cười trên mặt Chu Quảng Chí đã tắt lịm, vẻ mặt lạnh tanh.


Đại sư Hồng đột nhiên chậm rãi đứng dậy: "Ông chủ Chu, tôi nói rồi mà.
Sao phải bàn chuyện hợp tác với bọn họ, cứ giết quách đi là xong, đơn giản hơn bao nhiêu?"


.

 
Chương 425: 425: Để Xem Có Đủ Tư Cách Không





Đại sư Hồng là cao thủ lợi hại nhất của nhà họ Chu.


Nhà họ Chu vẫn luôn che giấu ông ta.
Nếu nhà họ Hồ chưa bị diệt thì ông ta cũng sẽ không xuất hiện.


Chu Quảng Chí vốn định giữ đại sư Hồng lại để đối phó với nhà họ Hồ nhưng lão ta chưa kịp ra tay thì nhà họ Hồ đã bị diệt.


Hơn nữa lão ta tin rằng một khi đại sư Hồng ra tay thì cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.


Còn về Giang Bình, lão ta chưa bao giờ xem trọng.


"Ông muốn làm gì?"

Đúng lúc này một bóng người bước ra che chắn trước mặt Hàn Khiếu Thiên.


Vệ sĩ của Hàn Khiếu Thiên, cao thủ mạnh nhất nhà họ Hàn, Quỷ Nha.


Quỷ Nha cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ toát ra từ trên người đại sư Hồng.


Cảm giác này cực kỳ nguy hiểm.


Đại sư Hồng khinh thường nhìn Quỷ Nha: "Ông không phải là đối thủ của tôi.

Tốt nhất nên cút ra xa, nếu không sẽ chết oan đấy!"

Quỷ Nha im lặng, sắc mặt nghiêm túc.


Ông ta không hề cho rằng đối phương đang khoác lác.


Vệ sĩ của Trần Hưng Hải cũng bước ra, đứng cạnh Quỷ Nha nhìn chằm chằm đại sư Hồng đang tới gần.


Ánh mắt của Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải cũng trở nên nghiêm túc.


Bọn họ biết lần này rất có khả năng sẽ phải bỏ mạng ở Nam Dương.


Là bọn họ quá dễ tin người, tưởng Chu Quảng Chí thật lòng muốn liên minh với Giang Bình để đối phó Hiệp hội Võ thuật.


Nhưng bây giờ xem ra đối phương muốn khống chế được Giang Bình trước khi đối phó với Hiệp hội Võ thuật.


Nhưng có cậu Thanh ở đây bọn họ có thể thực hiện được ý đồ sao?

Nghĩ tới Dương Thanh, Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải mới an tâm phần nào.


"Chu Quảng Chí, ông có chắc muốn lục đục nội bộ trước khi khai chiến với Hiệp hội Võ thuật không?"

Hàn Khiếu Thiên bỗng quát lên.


Không phải ông cụ sợ nhà họ Chu mà là thật lòng muốn bắt tay với tỉnh Nam Dương cùng nhau giải quyết rắc rối là Hiệp hội Võ thuật trước.


Tuy ông cụ cực kỳ tin tưởng thực lực của Dương Thanh, nhưng không có gì là tuyệt đối.
Thà có thêm một người trợ giúp Dương Thanh còn tốt hơn để một mình Dương Thanh đối mặt với Hiệp hội Võ thuật.


"Muốn liên minh thì ít nhất phải để cho tôi thấy Giang Bình có đủ tư cách không đã!"

Chu Quảng Chí hời hợt nói: "Cao thủ bên cạnh ông chủ Hàn và ông chủ Trần hẳn là cao thủ hàng đầu ở Giang Bình nhỉ?"

"Thế này đi, hai cao thủ hàng đầu của hai gia tộc đứng đầu Giang Bình cùng đấu với đại sư Hồng của nhà họ Chu thử xem".


"Đại sư Hồng, không có vấn đề gì chứ?"

Chu Quảng Chí cười hỏi.


Lão ta cũng biết hậu quả của việc giết Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải vào lúc này.



"Đương nhiên không thành vấn đề!"

Đại sư Hồng nhếch miệng nhìn Quỷ Nha và cao thủ nhà họ Trần bằng vẻ mặt khinh thường: "Hai tên rác rưởi các người cùng lên một lượt đi!"

"Đồ khốn!"

Cao thủ nhà họ Trần bị sỉ nhục như vậy, giận dữ quát lên sau đó giơ nắm đấm lao tới.


Quỷ Nha cũng biết kẻ địch mạnh mẽ nên cũng không dám nấn ná.
Khi cao thủ nhà họ Trần xông lên, ông ta cũng giơ chân tấn công đại sư Hồng.


Mọi người trong phòng họp đều trở nên hưng phấn.


Đây là cuộc so tài giữa các cao thủ của các gia tộc hàng đầu tỉnh Nam Dương và tỉnh Giang Bình, cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cuộc so tài đặc sắc như vậy trong suốt mấy chục năm qua.


Cao thủ nhà họ Trần xông lên trước tiên.


Nhưng ông ta chưa kịp ra tay đã bị đại sư Hồng hờ hững đạp bay ra xa mấy mét.


Ngay sau đó cao thủ nhà họ Trần ngã nhào trên mặt đất, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.


Mọi người ngây ra như phỗng, đây chính là cao thủ so tài bọn họ đang nóng lòng muốn xem sao?

Mới chỉ một đòn mà cao thủ mạnh nhất nhà họ Trần đã phun máu, thất bại thảm hại?

Sắc mặt Trần Hưng Hải vô cùng khó coi.
Đây đúng là là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Trần, nhưng hoàn toàn không cùng cấp bậc với đại sư Hồng.


"Oành! Oành! Oành!"

Lúc mọi người còn đang ngây người ngạc nhiên vì cao thủ nhà họ Trần bị đại sư Hồng hạ gục trong chớp mắt thì Quỷ Nha và đại sư Hồng đã bắt đầu giao đấu.



Tuy Quỷ Nha vẫn chưa thua nhưng rõ ràng không bằng đối thủ.
Từ đầu tới cuối đại sư Hồng vẫn đứng yên tại chỗ.


Mà Quỷ Nha đã sử dụng tất cả bản lĩnh của mình nhưng vẫn không thể đánh trúng chỗ hiểm của đối phương, ngược lại còn bị đại sư Hồng đứng yên tại chỗ đánh trúng vô số lần.


"Đây chính là cao thủ hàng đầu tỉnh Giang Bình sao?"

Đại sư Hồng vừa đỡ đòn tấn công của Quỷ Nha vừa mỉa mai nói.


Hàn Khiếu Thiên nổi giận cũng hết cách, bởi vì sự thật chính là như vậy.


Ngay cả cao thủ mạnh nhất nhà họ Hàn cũng không chạm được đến người của đại sư Hồng.


"Ầm!"

Đại sư Hồng bỗng nhiên chuyển động, mọi người chỉ nhìn một bóng người lướt qua.
Tiếp đó Quỷ Nha bị đánh bay ra ngoài.


Một tiếng vang cực lớn, cơ thể Quỷ Nha nặng nề rơi xuống dưới chân của Hàn Khiếu Thiên.



.

 
Chương 426: 426: Phiền Phức Tới Rồi





Cả phòng họp lặng ngắt như tờ.


Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh giữa đại sảnh.


Hai cao thủ hàng đầu của hai gia tộc lớn nhất Giang Bình liên thủ vẫn bị đại sư Hồng đánh bại dễ như trở bàn tay.


Đại sư Hồng này là cao thủ lợi hại đến cỡ nào?

Một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần, nhao nhao khen ngợi.


"Nam Dương được cứu rồi!"

"Không hổ là đại sư Hồng, quả nhiên lợi hại!"

"Với thực lực của đại sư Hồng, cần gì phải sợ Hiệp hội Võ thuật nữa chứ?"

"Tôi bỗng cực kỳ chờ mong hội võ vào 15 tháng 8 tới!"

...


Đại sư Hồng ngạo nghễ đứng tại chỗ, khinh thường nhìn Hàn Khiếu Thiên: "Đây chính là thực lực của cao thủ hàng đầu Giang Bình sao? Đúng là yếu như sên!"

"Cậu đừng kiêu căng quá, tôi thừa nhận nhà họ Hàn không có cao thủ lợi hại nhưng ở Giang Bình chúng tôi, cậu Thanh mới là người mạnh nhất!"


Hàn Khiếu Thiên đỏ mặt gầm lên.


Trần Hưng Hải cũng tức giận đùng đùng, nghiến răng nói: "Các người không biết cậu Thanh mạnh tới mức nào đâu!"

"Đây chính là chủ gia tộc đứng đầu Giang Bình sao?"

"Nếu đã thất bại thì nên chấp nhận hiện thực chứ không phải ở đây nói phét!"

“Có lẽ người đứng đầu tỉnh Giang Bình của các người đã bị dọa không dám đến nữa rồi".


Các ông chủ nhà giàu ở Nam Dương đều mỉa mai nói.


Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải bị mọi người chỉ trích, sắc mặt cực kỳ khó coi.


"Ông chủ Hàn, tôi biết bắt ông đầu hàng ngay bây giờ chắc chắn ông sẽ không phục".


"Hay là chúng ta cùng lập ra một hiệp định quân tử đi?"

Chu Quảng Chí bỗng lên tiếng.


Hàn Khiếu Thiên hừ lạnh nói: "Ông muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng phí lời!"

Chu Quảng Chí cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Thế này đi, hai tỉnh chúng ta bắt tay đối phó với Hiệp hội Võ thuật trước".


"Nếu người của tôi giải quyết được Hiệp hội Võ thuật thì từ nay về sau hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương sẽ do nhà họ Chu làm chủ!"

"Đương nhiên nếu người của Giang Bình giải quyết được Hiệp hội Võ thuật thì từ đây về sau hai tỉnh sẽ do ông làm chủ, ông thấy sao?"

Chu Quảng Chí cười híp mắt nói.


Tuy bây giờ lão ta rất muốn giải quyết Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải để diệt trừ mối họa sau này nhưng hội võ sắp diễn ra rồi.


Hai tỉnh lục đục nội bộ vào lúc này quả thật không thích hợp, ngược lại sẽ tạo thành mầm họa cho hội võ.


Vậy nên phải ổn định được Giang Bình mới có thể cùng nhau chống địch.


"Được, tôi đồng ý với ông!"

Hàn Khiếu Thiên cười lạnh lùng: "Mong rằng đến lúc đó ông đừng hối hận!"


"Ha ha!"

Chu Quảng Chí cười to: "Trên đời này vẫn chưa có chuyện khiến tôi phải hối hận đâu!"

"Đợi đến hội võ ngày 15 tháng 8 hai tỉnh chúng ta sẽ tự phái người ra thi đấu luân phiên để tiêu hao thực lực của Hiệp hội Võ thuật".


"Sau khi thăm dò được thực lực của đối phương, chúng ta sẽ tự phái cao thủ mạnh nhất của mình ra đối phó với bọn họ, đã đánh là phải thắng, ông thấy sao?"

Chu Quảng Chí đã nghĩ xong kế hoạch.


"Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ sợ cao thủ của nhà họ Chu tài nghệ không bằng người, lại làm vướng tay chân Giang Bình!"

Hàn Khiếu Thiên giễu cợt nói.


"Chờ nhà họ Hàn của ông phái ra được người có thể đánh bại đại sư Hồng rồi hẵng mạnh miệng!"

Chu Quảng Chí hừ lạnh.


"Có cần phiền phức như vậy không?"

"Đợi đến hội võ tôi sẽ ra trận đầu tiên, Hiệp hội Võ thuật phái ai ra tôi cứ giết luôn kẻ đó là được.
Sao phải phiền phức như vậy?"

"Tôi có thể giết cao thủ của Hiệp hội Võ thuật như giết chó!"

Đại sư Hồng đứng lên, kiêu căng nói.


Ông ta vừa dứt lời, mọi người trong phòng họp đều sửng sốt, ai cũng sùng bái nhìn ông ta.



"Không hổ là đại sư Hồng, chỉ so về khí thế có ai so được với ông ấy?"

"Đại sư Hồng ra tay, còn ai dám ra đấu lại?"

Mọi người thi nhau nịnh nọt.


"Ầm!"

Đúng lúc này cửa phòng họp bỗng bị người ta đá văng.


"Ai?"

Mọi người đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về người đàn ông trung niên đứng ở cửa phòng hội nghị.


Ông ta đứng đó hệt như Thần Chết ghé chơi, khắp người tỏa ra sát khí nồng đậm.


"Ông vừa nói sẽ giết cao thủ của Hiệp hội Võ thuật như giết chó?"

Giọng nói khàn khàn thốt ra từ trong miệng của người đàn ông kia.



.

 
Chương 427: 427: Muốn Đến Muốn Đi Lúc Nào Chẳng Được





Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa.


Lời nói của đối phương đã làm rõ thân phận của ông ta.


Ông ta là người của Hiệp hội võ thuật!

"Đây là nhà họ Chu, sao cậu vào được đây?"

Sau một lúc ngẩn người, Chu Quảng Chí giận dữ quát.


"Một nhà họ Chu nhỏ nhoi, Trương Hằng tôi muốn đến muốn đi lúc nào chẳng được, có gì là khó?"

Thì ra người đàn ông này tên là Trương Hằng.
Các chủ gia tộc nghe vậy đều thay đổi sắc mặt.


"Cái gì? Ông ta là Trương Hằng sao?"

"Trương Hằng là ai?"

"Ngay cả Trương Hằng mà ông cũng không biết à? Ông ta là đệ tử xuất sắc nhất của Ngưu Căn Huy - cao thủ xếp thứ 9 trong Hiệp hội Võ thuật đấy".


Có người biết danh tiếng của Trương Hằng, cũng có người không rõ.
Phòng họp lập tức nhốn nháo cả lên.


Bọn họ đều biết, Hiệp hội Võ thuật sẽ tổ chức hội võ cho cả Giang Bình và Nam Dương vào ngày 15 tháng 8, rất có thể Ngưu Căn Huy sẽ thay mặt Hiệp hội Võ thuật ra trận.



Bây giờ bọn họ đang bàn bạc cách đối phó Hiệp hội Võ thuật.
Đệ tử của Ngưu Căn Huy chạy vào đây làm gì?

"Cậu đến nhà họ Chu chúng tôi làm gì?"

Chu Quảng Chí vẫn mạnh miệng chất vấn.


Dù sao nơi này cũng là nhà họ Chu, nếu bây giờ lão ta không ra mặt thì sau này làm sao kiểm soát được hai tỉnh lớn Giang Bình và Nam Dương?

"Sư phụ tôi nhờ chuyển lời, các người ra chiêu nào ông ấy cũng chấp hết".


Trương Hằng phách lối nói: "Đương nhiên, dù các người có tìm cao thủ nổi tiếng cũng chẳng sao!"

"Đồng thời, tôi cũng nhắc nhở những ai đang ngồi đây, nếu bây giờ các người bằng lòng đứng về phía chúng tôi thì sau khi hội võ kết thúc, chúng tôi sẽ nâng đỡ gia tộc của các người, cùng nhau quản lý Nam Dương".


"Không ai bằng lòng cũng chả sao.
Với thực lực của Hiệp hội Võ thuật, chỉ cần được chúng tôi nâng đỡ, một gia tộc hạng bét của Nam Dương cũng có thể quản lý được Nam Dương".


"Tôi cho các người năm phút để suy nghĩ!"

Trương Hằng nói xong liền kéo một cái ghế ngồi chễm chệ giữa phòng họp, nghiền ngẫm nhìn mọi người.


Tất cả mọi người đang có mặt đều nơm nớp lo sợ.


Đám người có địa vị cao hơn hẳn như Chu Quảng Chí và Hàn Khiếu Thiên đều nghiêm mặt.


Bọn họ biết rõ Trương Hằng xuất hiện vào lúc này là để tạo thêm áp lực cho buổi thương lượng của bọn họ.


Bởi vì lần này kẻ thù hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình phải đối mặt chính là Hiệp hội Võ thuật.


Quái vật khổng lồ đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám đắc tội.


Tuy chỉ là chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật nhưng người dẫn đầu lại đến từ tổng hội, còn là cao thủ xếp thứ 9 trên bảng xếp hạng của Hiệp hội Võ thuật.


Đối với bọn họ chính là một kẻ địch hùng mạnh.


Nhiều chủ gia tộc ở tỉnh Nam Dương đã bắt đầu do dự.


Phải thừa nhận rằng điều kiện của Trương Hằng rất hấp đẫn.



Nếu lúc này đứng về phía Hiệp hội Võ thuật, một khi Hiệp hội Võ thuật giành chiến thắng thì gia tộc của bọn họ sẽ có thể vươn lên trở thành gia tộc hàng đầu ở Nam Dương.


Rất nhiều người đã dao động nhưng không có ai chịu đứng ra.
Bọn họ đều đang quan sát, chờ đợi người dũng cảm đứng ra lựa chọn đầu tiên.


Đương nhiên Chu Quảng Chí cũng biết điều này.
Lão ta hiểu nếu cứ để yên sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, bèn nói: "Tôi khuyên cậu hãy lập tức rời khỏi nhà họ Chu, nếu không đừng trách tôi không nói lý!"

"Nói lý?"

Trương Hằng phì cười: "Ông mau không nói lý với tôi thử xem!"

"Đại sư Hồng, làm phiền cậu rồi!"

Chu Quảng Chí nhìn đại sư Hồng nói.


"Tôi chẳng cần biết ông là ai.
Tôi cho ông một phút rời khỏi nơi này, nếu không đừng hối hận!"

Đại sư Hồng ngồi im tại chỗ, bình tĩnh nhìn Trương Hằng.


"Đúng vậy, chúng ta còn có đại sư Hồng, sợ gì chứ?"

"Đại sư Hồng là đối thủ của Ngưu Căn Huy.
Trương Hằng chỉ là đồ đệ của Ngưu Căn Huy, đương nhiên sẽ bị đại sư Hồng sẽ giết như giết chó!"

"Có đại sư Hồng ở đây chúng ta cần gì phải chọn phe?"

Thấy đại sư Hồng ra mặt, mọi người mới bình tĩnh lại.
Đến cả Ngưu Căn Huy đại sư Hồng cũng không sợ, huống chi là đệ tử của Ngưu Căn Huy.


Những lời nịnh nọt không ngừng rót vào tai đại sư Hồng, ông ta khoái chí dựa vào lưng ghế, cười híp mắt nhìn Trương Hằng.



Trương Hằng cười lạnh lùng: "Thứ gà chó trên núi mà cũng dám tự xưng là đại sư?"

"Lại còn dám cho tôi một phút để suy nghĩ?"

"Sư phụ ông có biết ông lợi hại như vậy không?"

"Xin ông đấy, đừng cho tôi thời gian suy nghĩ nữa, muốn đánh nhau thì nhanh lên.
Tôi sẽ ngồi yên tại chỗ mà vẫn có thể giết ông như giết một con gà!"

Thái độ của Trương Hằng cực kỳ ngạo mạn, hoàn toàn không coi đại sư Hồng ra gì.


"Đồ khốn kiếp! Ông muốn chết sao? Vậy thì tôi sẽ để ông tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của tôi!"

Đại sư Hồng cực kỳ giận dữ.
Ông ta chậm rãi đứng dậy, sau đó bỗng đạp mạnh chân xuống đất.


"Ầm!"

Sàn đá cẩm thạch dưới chân ông ta lập tức nứt toác, bụi bay mù mịt.


Cùng lúc đó, cơ thể của đại sư Hồng giống như một con báo săn nhanh nhẹn chạy vọt tới Trương Hằng đang ngồi bất động giữa đại sảnh.



.

 
Chương 428: 428: Cậu Thanh Tới





"Tốt quá, cuối cùng đại sư Hồng cũng chịu ra tay rồi!"

"Gã ngốc của Hiệp hội võ thuật kia đã bị dọa sợ không dám nhúc nhích luôn rồi!"

"Dám sỉ nhục đại sư Hồng chính là muốn tìm chết".


"Tôi cược đại sư Hồng có thể giết chết gã ngốc kia với ba đòn!"

"Các người xem thường đại sư Hồng quá đấy.
Tôi cược đại sư Hồng có thể giết chết gã ngốc kia chỉ với một đòn duy nhất!"

Bên trong đại sảnh nhốn nháo, tất cả mọi người đều kích động.


Tuy chưa có kết quả, nhưng khí thế ra trận hoành tráng của đại sư Hồng đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ.


Chu Quảng Chí cười híp mắt nhìn Hàn Khiếu Thiên bên cạnh, đắc ý nói: "Ông chủ Hàn, bây giờ ông sẽ được thấy đại sư Hồng của chúng tôi lợi hại cỡ nào!"

"Bốp!"

Ngay khi lão ta vừa dứt lời thì một tiếng động giòn giã vang lên khắp đại sảnh.


Hàn Khiếu Thiên cười lạnh lùng nói: "Ông chủ Chu, ông cứ nhìn đại sư Hồng của ông trước đi rồi hãy đắc ý với tôi!"

"Gì chứ?"

"Sao có thể?"


"Con chó ngốc kia có thể chặn được đòn tấn công của đại sư Hồng sao?"

Tiếng bàn tán ầm ĩ vang lên bên tai, Chu Quảng Chí cũng hấy lạ, vội vàng nhìn ra giữa phòng.


Lúc này đại sư Hồng mà lão ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đang bất lực, nắm đắm của ông ta chỉ cách đầu của Trương Hằng một cái nắm tay nhưng lại không thể tiến lên phía trước.


Bởi vì, Trương Hằng đã chộp lấy cổ tay của ông ta.


Quan trọng là từ đầu đến cuối Trương Hằng vẫn luôn ngồi ở đó, chỉ lười biếng giơ tay ra, vẻ mặt cực kỳ ung dung.


Mặt mũi đại sư Hồng đỏ bừng, cánh tay bị Trương Hằng nắm lấy đang không ngừng run rẩy.


"Cho tôi một phút rời khỏi đây à?"

"Bảo tôi muốn chết à?”

"Giết tôi như giết một con chó?"

"Đại sư Hồng?"

Trương Hằng liên tục mỉa mai.
Mỗi một câu hỏi của ông ta như đang tát bôm bốp vào mặt đại sư Hồng và đám chủ gia tộc của Nam Dương.


Sắc mặt của Chu Quảng Chí cực kỳ khó coi, lão ta nghiến răng nói: "Cậu ta mới chỉ chặn được đòn đầu tiên của đại sư Hồng thôi.
Đại sư Hồng vẫn chưa dốc hết sức, đòn mạnh hơn vẫn còn ở phía sau!"

Đại sư Hồng nghe vậy suýt chút nữa đã khóc rống lên.
Con mẹ nó, con mắt nào của ông nhìn thấy tôi chưa dốc hết sức hả?

Lúc Trương Hằng xuất hiện ông ta đã phát hiện thực lực của đối phương sâu không lường được.


Cho nên ngay khi bắt đầu ông ta đã dồn hết sức lực tấn công.


Bị Trương Hằng nắm cổ tay lại, ông ta cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát ra nổi.


Trương Hằng chỉ cười khinh bỉ nhìn Chu Quảng Chí xem như đáp lại, vẫn ngồi im tại chỗ, bàn tay đang nắm cổ tay của đại sư Hồng lại siết chặt thêm một chút.


"Răng rắc!"

Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng họp.


Mọi người nhìn thấy cổ tay của đại sư Hồng bị bẻ ngoặt ra đằng sau một góc chín mươi độ.



"Á..."

Sau vài giây đờ đẫn ngắn ngủi, đại sự Hồng gào thét thảm thiết, tiếng kêu vang vọng khắp nhà họ Chu.


"Ồn ào quá!"

Trương Hằng chỉ nói một câu, sau đó đứng phắt dậy, đá chân ra.


"Ầm!"

Đầu của đại sư Hồng bị đá trúng, cả cơ thể bay ra xa mười mấy mét, nặng nề ngã dưới chân Chu Quảng Chí.


Tiếng kêu rên của đại sư Hồng cũng im bặt.


Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều kinh hoàng tột độ, trợn mắt nhìn chằm chằm thi thể nằm bất động, hai mắt trợn trắng dưới chân Chu Quảng Chí.


Thế là...
chết rồi sao?

Chu Quảng Chí cúi đầu nhìn đại sư Hồng chết không nhắm mắt, hoảng sợ run bần bật.


Một tay bẻ gãy cổ tay của đại sư Hồng.


Một cú đá lấy luôn mạng sống của đại sư Hồng.


Người bị giết trong nháy mắt này thật sự là đại sư Hồng thực lực mạnh mẽ trong mắt lão ta sao?

"Đây chính là cao thủ hàng đầu mà hai tỉnh các người chuẩn bị để đối phó với sư phụ tôi sao?"

Giọng nói khinh thường của Trương Hằng vang lên, khiến mọi người giật mình thon thót.



Đúng vậy!

Đại sư Hồng chính là cao thủ mà bọn họ tìm đến để đối phó với Ngưu Căn Huy.


Thế mà ông ta lại không đỡ nổi một đòn của đệ tử của Ngưu Căn Huy.


Các gia tộc hàng đầu hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình còn cơ hội chiến thắng trong hội võ ngày 15 tháng 8 sắp tới nữa sao?

"Năm phút suy nghĩ đã hết.
Bây giờ các người có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc có ai muốn đứng về phía Hiệp hội Võ thuật hay không?"

Trương Hằng liếc nhìn xung quanh, quát lên hỏi.


"Hiệp hội Võ thuật oai phong quá nhỉ?"

Trong lúc mọi người đang chuẩn bị lựa chọn Hiệp hội võ thuật thì một giọng nói mỉa mai bỗng vang lên ngay cửa đại sảnh.


"Cậu Thanh!"

Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, mừng rỡ thốt lên.


Bọn họ đợi lâu như vậy, cuối cùng cậu Thanh cũng đến rồi!


.

 
Chương 429: 429: Ai Mới Là Người Đứng Đầu





Dương Thanh xuất hiện thu hút mọi ánh nhìn.


Nhất là khi nghe thấy Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải gọi anh là cậu Thanh, mọi người càng thêm kinh hãi.


Mặc dù họ từng nghe nói người đứng đầu tỉnh Giang Bình mới hơn hai mươi tuổi nhưng khi tận mắt nhìn thấy Dương Thanh còn trẻ như vậy vẫn rất kinh ngạc.


Tuy Chu Quảng Chí hoảng hốt nhưng cao thủ lão ta dẫn tới đã bị Trương Hằng tiêu diệt một cách dễ dàng.
Lão ta không muốn tin Dương Thanh trẻ tuổi như vậy có thể đánh bại Trương Hằng.


“Tôi tưởng người đứng đầu tỉnh Giang Bình là nhân vật cao siêu nào, hóa ra chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa”.


Chu Quảng Chí khiêu khích nói: “Đến cả đại sư Hồng còn không phải đối thủ của Trương Hằng, cậu ta có thể làm được gì?”

“Chu Quảng Chí, nếu ông đã nghĩ cậu Thanh không đấu được thì thôi nhé? Chúng ta cùng đầu hàng Hiệp hội Võ thuật nhỉ? Thế thì tốt quá, hội võ ba ngày sau cũng chẳng cần phải tổ chức nữa”.


Hàn Khiếu Thiên châm chọc.


Chu Quảng Chí hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.


Mặc dù lão ta không muốn tin Dương Thanh có thể đối phó Trương Hằng nhưng lão ta cũng không thể dễ dàng cúi đầu trước Hiệp hội Võ thuật.


Nhiều người biết được Dương Thanh chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình đều tỏ vẻ thất vọng tràn trề.


Ngược lại, Trương Hằng thấy Dương Thanh như gặp phải kẻ địch khó nhằn, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.


Trong Hiệp hội Võ thuật, ông ta cũng được coi là cao thủ hàng đầu, cảm giác cực kỳ nhạy bén.


Thế nhưng ông ta không hề cảm nhận được sự xuất hiện của Dương Thanh.


Ông ta chợt có ảo giác, Dương Thanh bất chợt bước ra từ không trung.


Người có thể khống chế khí thế trên người như vậy, chắc chắn không tầm thường.


“Mày là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Dương Thanh sao?”

Trương Hằng chăm chú nhìn Dương Thanh, trầm giọng hỏi.


Hôm nay ông ta đến đây không chỉ để dụ dỗ các gia tộc lớn ở tỉnh Nam Dương gia nhập Hiệp hội Võ thuật mà còn để thăm dò thực lực Dương Thanh.



Ngưu Căn Huy là cao thủ xếp thứ 9 của Hiệp hội Võ thuật, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn rất thông minh.


Ngưu Căn Huy muốn giết Dương Thanh để trả thù cho em trai, nhưng nghe Ngụy Minh Nguyệt kể lại, ông ta đoán Dương Thanh đã lấy mạng Ngưu Căn Sinh chỉ trong vài phút ngắn ngủi.


Một người có thể giết chết em trai ông ta trong vòng vài phút chắc chắn có thực lực rất khủng khiếp.


Vậy nên ông ta phái học trò mạnh nhất của mình tới thăm dò Dương Thanh.


Hội võ ba ngày sau vô cùng quan trọng.


Ông ta chỉ có thể thắng, không được phép thua!

Nếu thắng, Hiệp hội Võ thuật có thể chiếm được quyền kiểm soát hai tỉnh lớn liên tiếp.


Điều này cũng liên quan tới quyền lực và lợi ích của ông ta trong Hiệp hội Võ thuật.


“Ông là ai?”

Dương Thanh không trả lời, hỏi ngược lại.


“Tao là người sẽ giết mày!”

Dứt lời, bóng dáng Trương Hằng lập tức biến mất.
Ông ta gào thét chạy vọt tới chỗ anh.


Ông ta tới đây là để thăm dò thực lực của Dương Thanh, vậy nên cứ đánh thôi, còn chần chờ gì nữa?

Thoáng chốc Trương Hằng đã xuất hiện trước mặt anh.


“Cậu Thanh cẩn thận!”

Hàn Khiếu Thiên hoảng hốt đứng phắt lên, lớn tiếng nhắc nhở.


Chu Quảng Chí cũng căng thẳng, dù lão ta không muốn thừa nhận đại sư Hồng thua Dương Thanh nhưng so ra, vậy còn hơn là Nam Dương bị Hiệp hội Võ thuật nuốt trọn.


Nếu Dương Thanh chiến thắng, lão ta vẫn còn cơ hội tìm kiếm cao thủ lợi hại hơn nữa.


Nhưng nếu Dương Thanh bại trận, chỉ e các gia tộc đang có mặt đều sẽ lập tức nghiêng về phe Hiệp hội Võ thuật.


Hội võ ba ngày sau, nhà họ Chu chỉ có thể đơn độc chiến đấu, trở thành trò cười của Nam Dương.



Vậy nên lão ta hi vọng Dương Thanh sẽ thắng!

“Chết đi!”

Trương Hằng lập tức dồn toàn bộ sức lực tung nắm đấm.


Ngay từ đầu đã ra đòn mạnh nhất!

“Vãi! Thằng này đần à? Mau tránh đi chứ!”

“Không phải cậu ta sợ hết hồn quên cả tránh né rồi đấy chứ?”

“Mẹ nó! Loại người này cũng có thể trở thành người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Giang Bình không còn cao thủ nào khác sao?”

Trông thấy Dương Thanh vẫn thẳng tiến về phía trước, đám chủ các gia tộc lớn ở Nam Dương đều tức giận mắng mỏ.


Nếu không vì bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn trở thành quân cờ trong tay Hiệp hội Võ thuật.


Thấy nắm đấm của mình sắp va vào mặt Dương Thanh, Trương Hằng hơi thất vọng.
Ông ta tưởng kẻ địch được sư phụ coi trọng mạnh thế nào, hóa ra chỉ là một thằng đầu đất.


Ông ta sắp đánh tới rồi, Dương Thanh vẫn không biết tránh ra.


Đến cả Ngưu Căn Huy cũng không dám khinh thường một cú đấm toàn lực của Trương Hằng đâu.


“Đi chết đi!”

Trương Hằng tỏa ra sát khí, nắm đấm cứng như sắt thép vung ra.


Vẻ mặt ông ta cực kỳ dữ tợn, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh bị kết liễu.


Nhưng nụ cười trên mặt ông ta lập tức cứng đờ, đồng thời cảm thấy nguy hiểm kinh hoàng đang ập tới.


Ông ta cứ nghĩ Dương Thanh không thể tránh nổi với khoảng cách gần như vậy, kết quả nắm đấm của ông ta rơi vào khoảng không.


Ông ta không biết làm thế nào mà Dương Thanh lại biến mất ngay trước mặt mình.


“Sao… sao lại như vậy?”


Ông ta lẩm bẩm nói.


Chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng ông ta: “Chết đi!”

Trương Hằng chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng.


Ông ta tránh sang bên phải theo phản xạ.


Thế nhưng…

“Bốp!”

Ông ta chưa kịp nhúc nhích, giữa lưng bị đấm một cú trời giáng.


“Phụt!”

Ông ta phun ra một ngụm máu, bị đánh bay ra ngoài.


“Rầm!”

Ngay sau đó, cơ thể của ông ta ngã xuống cửa phòng khách.


Cảnh tượng này vô cùng khủng khiếp khiến những người có mặt sốc tận óc.


Mọi người im bặt không dám thở mạnh, thẫn thờ nhìn chàng trai trẻ đang đứng giữa đại sảnh.


Đại sư Hồng mạnh nhất Nam Dương bị Trương Hằng đoạt mạng!

Mà Trương Hằng lại bị Dương Thanh giết trong nháy mắt!

Không phải Trương Hằng và đại sư Hồng không lợi hại.


Mà là vì thực lực của Dương Thanh quá mạnh mẽ.


Mọi người lần lượt nhìn đại sư Hồng chết không nhắm mắt bên chân Chu Quảng Chí, rồi lại nhìn Trương Hằng nằm im trong vũng máu ngoài cửa phòng khách, sợ đến nỗi hồn vía lên mây.


“Ha ha! Tốt! Tốt lắm!”

Hàn Khiếu Thiên lấy lại tinh thần, cười phá lên, mặt mày vui vẻ.


Tối nay họ vốn bị Chu Quảng Chí lừa tới Nam Dương, chịu mọi sỉ nhục.


Bây giờ Dương Thanh giết chết Trương Hằng khiến uất ức trong lòng Hàn Khiếu Thiên lập tức tan biến.


Trần Hưng Hải cũng vậy, gương mặt nhăn nheo tỏ ra kích động.


Chu Quảng Chí sợ ngây người, đây chính là thực lực của người đứng đầu tỉnh Giang Bình sao?


Chủ các gia tộc ở Nam Dương cũng hoảng sợ nhìn Dương Thanh.


“Có cậu Thanh ở đây, hội võ ba ngày tới có gì phải sợ?”

Trần Hưng Hải cười lớn nói.


Hàn Khiếu Thiên châm chọc nhìn Chu Quảng Chí, cười híp mắt nói: “Ông chủ Chu đừng quên hiệp định quân tử.
Ai thắng được Hiệp hội Võ thuật trong hội võ ba ngày sau sẽ trở thành người đứng đầu cả hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương!”

Chu Quảng Chí hừ lạnh một tiếng: “Vẫn còn ba ngày nữa.
Nhất định tôi sẽ tìm được cao thủ lợi hại hơn!”

“Ha ha, mong ông đừng khiến chúng tôi quá thất vọng!”

Hàn Khiếu Thiên cười lớn, cảm thấy vô cùng hả dạ.


“Cậu Thanh, chúng ta đi thôi!”

Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải bước tới bên cạnh Dương Thanh cười nói.


Dương Thanh ngơ ngác đi theo hai người họ rời khỏi nhà họ Chu.


Lúc trước Hàn Khiếu Thiên gọi điện cho anh nói gia tộc lớn của Nam Dương bị Hiệp hội Võ thuật hủy diệt, Nam Dương mời các gia tộc hàng đầu Giang Bình tới thương lượng cách đối phó Hiệp hội Võ thuật.


Hại anh lái xe suốt hai tiếng đồng hồ, vội vàng chạy tới.


Nào ngờ vừa mới vào cửa đã thấy người của Hiệp hội Võ thuật đang ép các gia tộc Nam Dương đầu hàng.


Tiếp đó Trương Hằng đòi giết anh, ấy thế mà bị anh giết trong nháy mắt.


Cuối cùng Hàn Khiếu Thiên kéo anh rời đi.


Anh bỗng có cảm giác lái xe suốt hai tiếng chỉ để đi đánh thuê.


Sau khi đám người Dương Thanh rời khỏi, người Nam Dương đều ngồi trong phòng họp của nhà họ Chu chờ Chu Quảng Chí lên tiếng.


“Ông chủ Chu, người đứng đầu tỉnh Giang Bình lợi hại như vậy, chúng ta thực sự có thể tìm được người mạnh hơn tới tham gia hội võ sao?”

Rốt cuộc cũng có người lên tiếng.


Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Chu Quảng Chí.


Ai cũng hiểu hội võ lần này không chỉ là Nam Dương hợp tác với Giang Bình cùng đối phó Hiệp hội Võ thuật mà còn là cuộc tranh đấu giữa Nam Dương và Giang Bình.


Ai thắng sẽ trở thành người đứng đầu cả Giang Bình và Nam Dương!


.

 
Chương 430: 430: Đạo Quán Long Hổ





“Phải đó ông chủ Chu, người đứng đầu tỉnh Giang Bình mạnh như vậy, giết được cả đệ tử của Ngưu Căn Huy.
Nam Dương chúng ta phải làm sao đây?”

“Chẳng lẽ sau này Nam Dương phải chịu sự kiểm soát của người đứng đầu tỉnh Giang Bình sao?”

“Ông chủ Chu mau nghĩ cách đi!”

Chủ các gia tộc lớn của Nam Dương đều nóng ruột.


Trước kia Chu Quảng Chí khoác lác đại sư Hồng rất lợi hại, bọn họ đều tưởng có thể dễ dàng giải quyết phiền phức lần này rồi.


Kết quả đại sư Hồng bị Trương Hằng đá một phát chết tươi.


Đối với bọn họ, đây chính là tai bay vạ gió.


Chu Quảng Chí mới là người đề ra hiệp định quân tử với Hàn Khiếu Thiên, giao ước ai giải quyết được nguy cơ lần này sẽ trở thành người đứng đầu cả hai tỉnh.


Sắc mặt Chu Quảng Chí cực kỳ khó coi.
Đại sư Hồng là vũ khí bí mật của lão ta, nhưng hôm nay đã đi đời nhà ma.
Muốn tìm một cao thủ mạnh hơn đại sư Hồng, nói dễ hơn làm.



Mặc dù rất khó nhưng nhà họ Chu là gia tộc đứng đầu Nam Dương, lão ta không thể tỏ ra sợ hãi.


Chu Quảng Chí cố tỏ ra trấn tĩnh nói: “Mọi người cứ yên tâm, hội võ Giang Bình ba ngày sau tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng!”

“Ông chủ Chu, ý của ông là có thể tìm được cao thủ mạnh hơn nữa sao?”

Có người không cam lòng hỏi.
ngôn tình sủng

Chu Quảng Chí cau mày định lên tiếng thì người đàn ông trung niên bên cạnh lão ta đột nhiên đứng dậy: “Ông chủ Chu đã nói sẽ cho mọi người câu trả lời thích đáng thì chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng! Sau này Nam Dương vẫn là của chúng ta, Giang Bình cũng sẽ thuộc về chúng ta!”

Nghe vậy, đám người nhao nhao hoan hô: “Nam Dương được cứu rồi!”

“Tất cả đều nhờ vào ông chủ Chu!”

“Xin trông cậy ông chủ Chu!”



Chủ các gia tộc lớn của Nam Dương lục tục kéo nhau rời đi.


Chẳng mấy chốc, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại người nhà họ Chu.


“Bố thực sự có cách tìm được cao thủ mạnh hơn người đứng đầu tỉnh Giang Bình sao?”

Sau khi người ngoài đi hết, người đàn ông trung niên chợt lên tiếng.


Ông ta là con trai cả của Chu Quảng Chí, Chu Quân, cũng là chủ gia tộc đời kế tiếp.
Người vừa ra mặt giải vây cho Chu Quảng Chí chính là ông ta.


Ông ta là người thừa kế nhà họ Chu, hiểu rõ tình hình trong gia tộc mình hơn ai hết.


Nhà họ Chu đã phải tốn nhiều công sức mới tìm được đại sư Hồng.
Muốn tìm được cao thủ lợi hại hơn trong vòng ba ngày là điều không thể.


Chu Quảng Chí im lặng suy ngẫm gì đó.


Người nhà họ Chu không dám quấy rầy, nhìn chằm chằm đợi lão ta lên tiếng.


Khoảng năm phút sau, Chu Quảng Chí đột nhiên nói: “Con đừng quên bố mời đại sư Hồng từ đâu”.



“Đạo quán Long Hổ ở Ngũ Hành Sơn!”

Chu Quân sực nhớ ra gì đó, kinh ngạc thốt lên.


“Không sai, chính là đạo quán Long Hổ!”

Chu Quảng Chí híp mắt nói: “Đại sư Hồng chỉ là sư đệ của chưởng môn Long.
Sư đệ bị người của Hiệp hội Võ thuật giết hại, chẳng lẽ chưởng môn Long sẽ trơ mắt đứng nhìn?”

“Phải rồi!”

Chu Quân vỗ trán, kích động đứng bật dậy: “Chưởng môn Long là bậc tông sư, chỉ cần ông ta chịu rời núi, Ngưu Căn Huy gì đó, cậu Thanh gì đó đều là mây bay!”

“Lập tức chuẩn bị xe, bố phải tới đạo quán Long Hổ mời chưởng môn Long rời núi!”

Chu Quảng Chí đứng dậy, thấy phấn khởi lắm.


Ở Nam Dương, Ngũ Hành Sơn là nơi hẻo lánh không tranh với đời, chưởng môn của đạo quán Long Hổ giống như thần tiên được người người kính trọng.


Thế lực mạnh mẽ như nhà họ Chu cũng không dám đắc tội người của đạo quán Long Hổ.


Tại tỉnh lỵ của Giang Bình!

Trong một khu biệt thự xa hoa, đèn đuốc sáng trưng.


Đây chính là căn cứ của chi hội Giang Bình thuộc Hiệp hội Võ thuật.



Khu biệt thự rộng hơn trăm mẫu, cảnh vật non xanh nước biếc chẳng khác gì công viên.


Trong một căn biệt thự, mấy bóng người đang ngồi quanh một người đàn ông trung niên.


Tất cả đều lo lắng nhìn người dẫn đầu kia.


“Trương Hằng chết rồi!”

Người đàn ông trung niên chợt lên tiếng, ánh mắt đau buồn xen lẫn lửa giận.


“Cái gì?”

Tất cả đều kinh hãi, bây giờ mới hiểu tại sao ông ta đột nhiên muốn triệu tập cuộc họp toàn chi hội, sắc mặt còn rất kém.


“Ông Chín, Trương Hằng là đệ tử của ông, thực lực mạnh mẽ.
Ở Nam Dương sao có thể có người giết được Trương Hằng chứ?”

Chi hội trưởng Thạch Giang của chi hội Giang Bình giật mình hỏi.



.

 
Chương 431: 431: Không Phải Chuyện Tốt





Bọn họ đều biết chuyện Trương Hằng tới Nam Dương, bây giờ nghe tin ông ta đã chết, ai cũng không nén nổi kinh ngạc.


Ngưu Căn Huy nổi giận đùng đùng, siết chặt hai tay, cắn răng nói: “Là tôi hại Trương Hằng!”

“Nếu tôi không đánh giá thấp thực lực của thằng nhóc kia, sao Trương Hằng lại bị cậu ta giết được?”

Ngưu Căn Huy vô cùng ân hận.


Đồng thời cũng tiết lộ cho Thạch Giang biết ai đã giết Trương Hằng.


“Không ngờ hung thủ hại chết Trương Hằng lại là cậu ta!”

Thạch Giang cực kỳ kinh hãi.


Lão ta vẫn không thể quên được dáng vẻ bá đạo của Dương Thanh trong hội giao lưu lần trước.


Lão ta nhớ lại mình vẫn âm thầm tranh đấu với Dương Thanh, nghe tin Trương Hằng bị giết, lão lại cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.


“Điều tra toàn bộ thông tin về thằng nhóc kia trước khi trời sáng cho tôi!”

Hai mắt Ngưu Căn Huy đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Thạch Giang.



“Vâng thưa ông Chín!”

Thạch Giang run lẩy bẩy, vội vàng đáp lời.


Hiện giờ chọc giận Ngưu Căn Huy chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.


Ngưu Căn Huy đang vô cùng hối hận, vốn chỉ định cho Trương Hằng thăm dò Nam Dương, nào ngờ lại hại ông ta mất mạng.


Dù hai người là thầy trò nhưng tuổi tác chênh lệch không lớn, ngày thường thân thiết như anh em.


Bao nhiêu năm qua, Trương Hằng vẫn luôn đi theo Ngưu Căn Huy, giúp ông ta rất nhiều việc.


Có thể nói không có Trương Hằng sẽ không có Ngưu Căn Huy của hôm nay.


Vậy nên ông ta bắt buộc phải tự mình trả mối thù này!

“Ba ngày sau, tôi muốn cả Nam Dương và Giang Bình đều thuộc về Hiệp hội Võ thuật”.


Tuy rất đau lòng nhưng Ngưu Căn Huy vẫn rất tỉnh táo, trầm giọng nói: “Chi hội Giang Bình phải chuẩn bị thật tốt, nếu lần này không chiếm được hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, chi hội Giang Bình cũng không cần tồn tại nữa!”

Nghe vậy, đám người xung quanh đều run sợ.


Bọn họ đều là người nắm quyền trong chi hội Giang Bình, ai cũng hiểu được ý của Ngưu Căn Huy.


Một khi chi hội Giang Bình bị giải tán, bọn họ đều sẽ bị phân ra các chi hội khác nhau, bắt đầu lại từ đầu.


Rất khó quay về địa vị như ở chi hội Giang Bình.


“Ông Chín yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức nuốt trọn hai tỉnh này!”

Thạch Giang vội vàng nói, những người còn lại cũng thi nhau hứa hẹn.


Tiếng reo hô vang vọng khắp chi hội Giang Bình.


“Dương Thanh, mày giết em trai tao, giờ lại giết đệ tử của tao.
Tao phải khiến mày chết không có chỗ chôn!”

Ánh mắt Ngưu Căn Huy cực kỳ dữ tợn và tràn ngập sát khí.



Rất nhiều người vô thức rùng mình, hiện giờ trông ông ta rất khủng bố.


Cùng lúc đó, Dương Thanh đã rời khỏi Nam Dương với Hàn Khiếu Thiên.


Trên đường đi, Hàn Khiếu Thiên kể lại ngọn ngành mọi chuyện cho anh nghe.


“Nghĩa là cao thủ mạnh nhất Nam Dương đã bị giết.
Chỉ cần ba ngày sau tôi thắng được Ngưu Căn Huy, tôi sẽ trở thành người đứng đầu hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, có quyền sai khiến mấy chục gia tộc lớn sao?”

Dương Thanh hỏi.


Hàn Khiếu Thiên gật đầu cười đáp: “Đột nhiên tôi có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như hồi trẻ ở biên giới phía Bắc!”

Dương Thanh chỉ cười không nói, thầm tính toán mấy chục gia tộc lớn của Giang Bình và Nam Dương có thể đem lại sự trợ giúp lớn đến đâu.


“Với thực lực của cậu, muốn kiểm soát Giang Bình và Nam Dương quả thực dễ như trở bàn tay”.


Hàn Khiếu Thiên bỗng nói tiếp: “Đến lúc đó, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám khinh thường cậu nữa”.


Một người trẻ tuổi có thực lực mạnh mẽ, còn nắm giữ mấy mươi gia tộc lớn của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, một khi trưởng thành sẽ là nỗi ác mộng của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.


“Bây giờ chỉ chờ xem màn thể hiện đặc sắc của cậu Thanh trong hội võ Giang Bình ba ngày sau”.


Hàn Khiếu Thiên rất chờ mong.



Dương Thanh lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chỉ e chuyện lần này không đơn giản như vậy”.


“Ý cậu là sao?”

Hàn Khiếu Thiên cũng trầm giọng hỏi.


“Hy vọng chỉ là tôi nghĩ nhiều”.


Dương Thanh không chịu giải thích.


Nhưng trong lòng anh lại thấy hơi lo lắng.


Trước kia các gia tộc ở Yến Đô hầu như không hề nhúng tay vào chuyện của các tỉnh khác.
Thế nhưng dạo gần đây, rất nhiều gia tộc lớn ở Yến Đô thi nhau chiếm đoạt các gia tộc đứng đầu mỗi tỉnh.


Hiệp hội Võ thuật muốn đồng thời nuốt trọn Giang Bình và Nam Dương, chẳng lẽ các gia tộc ở Yến Đô đều nhắm mắt làm ngơ sao?

Đối với Giang Bình, đây không phải chuyện gì tốt đẹp.



.

 
Chương 432: 432: Bà Tìm Tôi Làm Gì





Dương Thanh lo lắng không phải không có lý.


Dù sao nhà họ Diệp trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng đã phái Diệp Mạn tới Giang Bình tìm anh.


Chẳng phải nhà họ Diệp đang muốn kiểm soát Giang Bình sao?

Đây mới chỉ là bề nổi, các gia tộc khác có âm thầm làm gì hay không cũng không thể biết được.


“Cậu Thanh đừng lo lắng quá.
Hiện giờ cậu đã nắm chắc Giang Bình rồi.
Nếu không có Hiệp hội Võ thuật, hội võ Giang Bình gì đó cũng không tồn tại”.


“Hoặc là cậu hãy bỏ quyền tham gia hội võ ba ngày sau đi”.


“Bây giờ cậu đã trở thành người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Hiệp hội Võ thuật không có tư cách khiêu khích cậu!”

Hàn Khiếu Thiên cung kính nói, tràn đầy lòng tin với Dương Thanh.


Đây không phải mù quáng, mà là ông cụ hiểu rõ thực lực của Tướng quân biên giới phía Bắc.


Nghe vậy, Dương Thanh lắc đầu đáp: “Hiệp hội Võ thuật thích gây sự, tôi chiều!”


“Lần này tôi có thể từ chối sự khiêu chiến của họ, nhưng sau này sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Tôi đâu thể giả câm giả điếc mãi được?”

“Nếu đã muốn chiến thì cứ chiến thôi! Dạy cho họ một bài học nhớ đời, cũng cho bọn họ sáng mắt ra, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô không có quyền làm xằng bậy ở Giang Bình!”

Dương Thanh bình tĩnh nói.


Hàn Khiếu Thiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, kích động đáp: “Cậu Thanh nói đúng lắm.
Bọn họ đã thích khiêu chiến thì phải đánh cho họ tơi bời, để họ nhìn rõ vị trí của bản thân!”

Hai giờ sáng Dương Thanh mới quay về dinh thự Vân Phong.


Anh rón rén đi vào phòng, đang định trèo lên giường chợt nghe thấy Tần Thanh Tâm nói: “Về rồi à?”

Dương Thanh giật mình phát hiện cô vẫn chưa ngủ.


“Tạch!”

Tần Thanh Tâm bật đèn ngủ lên, đôi mắt chằng chịt tơ máu nhìn chằm chằm Dương Thanh.


Tiêu Tiêu đã ngủ say, tư thế ngủ rất bá đạo, tay chân dạng lớn.


Dương Thanh áy náy nói: “Xin lỗi, lại khiến em lo lắng rồi!”

Tần Thanh Tâm khẽ lắc đầu, thấu hiểu nói: “Muộn như vậy anh mới về nhà, chắc hẳn có lý do riêng”.


Nghe cô nói vậy, Dương Thanh thấy rất cảm động.


Nhưng có một số chuyện anh không tiện nói ra sợ cô lo lắng, chỉ có thể lựa chọn giấu giếm.


Sau khi rửa mặt, Dương Thanh chui vào chăn ôm chặt Tần Thanh Tâm từ phía sau.


Cơ thể Tần Thanh Tâm khẽ run lên, nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ.


Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở đều đều vang lên, Tần Thanh Tâm ngủ thiếp đi.


Dương Thanh cảm thấy vô cùng áy náy, vốn tưởng lần này trở về có thể trải qua cuộc sống an nhàn hạnh phúc với vợ con.

Nào ngờ phiền phức cứ ồ ạt kéo tới.


Anh vốn không muốn đến chốn thị phi Yến Đô kia, nhưng nhớ lại những gì anh và mẹ đã phải chịu đựng, anh không thể không đi.


Bây giờ kẻ địch của anh ngày càng mạnh, vài nhà trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã xuất hiện, lại phải đối đầu thêm cả Hiệp hội Võ thuật.


Sau này, nguy hiểm rình rập bên cạnh anh càng ngày càng nhiều.


Lúc ở trên xe của Hàn Khiếu Thiên, không phải anh lo lắng vì kẻ địch quá mạnh, mà là sợ vợ con bị liên lụy.


Im lặng hồi lâu, anh gửi đi một tin nhắn: “Phải quay về Giang Hải vào ngày 15 tháng 8!”

Một đêm yên giấc.
Sáng hôm sau, Dương Thanh vẫn đưa con gái đến trường và Tần Thanh Tâm tới tập đoàn Tam Hòa như mọi khi.


Nhưng vừa tới trước cổng tập đoàn Tam Hòa, anh đã trông thấy một chiếc Mercedes màu đen đỗ sẵn ở đó.


Cạnh xe còn có một người đàn ông trung niên canh chừng.


Quan trọng là Dương Thanh vừa mới gặp ông ta hôm qua.


“Sao bà ta lại tới đây nữa vậy?”

Tần Thanh Tâm cũng nhìn thấy người kia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.



Dương Thanh híp mắt nghĩ, hôm qua anh đã ngăn Diệp Mạn lại lúc bà ta định nói cho Tần Thanh Tâm biết thân phận của mình.
Hôm nay bà ta lại tìm tới, chẳng lẽ vẫn không chịu từ bỏ ý đồ?

“Anh đi với em!”

Dứt lời, Dương Thanh lập tức xuống xe.


“Sếp Tần, cô chờ cháu lâu lắm rồi!”

Dương Thanh và Tần Thanh Tâm xuống xe, Diệp Mạn cũng chạy ra.
Lương Liên theo sát bà ta, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Thanh.


Mỗi lần chạm mặt anh, Lương Liên đều cảm thấy người trước mắt như ác ma đến từ địa ngục.


Dương Thanh chẳng thèm để ý đến ông ta, chỉ híp mắt nhìn Diệp Mạn.


“Bà tìm tôi làm gì?”

Tần Thanh Tâm lạnh lùng hỏi, thái độ xa cách.



.

 
Chương 433: 433: Anh Đang Ở Đâu





“Sếp Tần, hôm nay cô đến xin lỗi cháu, hôm qua đúng là cô quá đáng, không nên chê bai tập đoàn Tam Hòa như vậy, cũng không nên hung dữ với cháu.
Xin lỗi cháu!”

Diệp Mạn chân thành nói, vẻ mặt áy náy hối lỗi.


Tần Thanh Tâm vô cùng kinh ngạc, không ngờ bà ta chủ động xin lỗi mình.


Dương Thanh châm chọc nói: “Bà Diệp, xin lỗi thì khỏi đi, bà đừng tới quấy rầy vợ tôi là tôi đã mừng lắm rồi!”

Diệp Mạn nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Cậu Thanh hiểu lầm tôi rồi.
Xin lỗi cậu vì chuyện lúc trước!”

Dứt lời, Diệp Mạn bỗng quay người lên xe.


Lương Liên nhìn Dương Thanh thêm một cái rồi trèo lên xe lái xe đi thẳng.


Cảnh tượng này khiến Dương Thanh khá ngạc nhiên.
Anh tưởng bà ta đến tập đoàn Tam Hòa không vì muốn nhận mẹ con với Tần Thanh Tâm thì cũng vì mục đích khác.


Không ngờ bà ta thực sự chỉ tới để xin lỗi.


“Chồng ơi, chúng ta làm vậy có quá đáng lắm không?”


Tần Thanh Tâm không đành lòng hỏi anh.


Dương Thanh lắc đầu: “Bà ta tới từ Yến Đô, lại là chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ, chắc chắn không phải kẻ tầm thường, ai biết bà ta định làm gì.
Em vẫn nên tránh xa bà ta ra”.


Tần Thanh Tâm không phản bác, chỉ nói: “Được rồi, anh đi làm việc đi!”

“Ừ, tan tầm anh lại tới đón em!”

Sau khi tạm biệt Tần Thanh Tâm, Dương Thanh quay về tập đoàn Nhạn Thanh.


Cùng lúc đó, bên trong chiếc xe Mercedes màu đen.


Lương Liên tò mò hỏi: “Bà chủ có chắc làm vậy sẽ tiếp cận được cô Tần Thanh Tâm không?”

Diệp Mạn cười lạnh một tiếng: “Tôi hiểu rất rõ con gái mình.
Con bé dễ mềm lòng, nếu là ngày hôm qua chắc chắn sẽ không chịu tha thứ cho tôi.
Nhưng hôm nay tôi tự mình tới xin lỗi, dù không thể lập tức tha thứ nhưng quan hệ giữa chúng tôi cũng dịu đi nhiều”.


Nghe vậy, Lương Liên vô cùng kinh ngạc.


“Bà chủ, phía cô chủ Diệp phải làm sao?”

Lương Liên lại hỏi.


“Tôi đến Giang Hải mấy ngày rồi mà vẫn chưa gặp được cô cháu gái này.
Phải gặp một chuyến thôi”.


Diệp Mạn nhếch miệng nở nụ cười châm chọc.


Bà ta gọi một cuộc điện thoại: “Tiêu Diệp, cô đến Giang Hải rồi.
Cháu đang ở đâu? Cô sẽ tới tìm cháu”.


Hai mươi phút sau, Diệp Mạn đến gặp Diệp Tiêu Điệp trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Giang Hải.


Diệp Tiêu Điệp năm nay hai mươi tư tuổi, người xinh đẹp nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Diệp ở Yến Đô.



Cô ta học đại học và nghiên cứu sinh ở nước ngoài, tốt nghiệp tháng sáu năm nay, vừa mới về nước.


Nhưng vì là người của gia tộc lớn, cô ta chỉ có thể chấp nhận hôn nhân thương mại.


“Chào cô!”

Gặp được Diệp Mạn, Diệp Tiêu Điệp chỉ lạnh nhạt chào hỏi một câu rồi quay vào trong phòng.


Diệp Mạn mỉm cười ngồi cạnh cô ta, dịu dàng nói: “Tiêu Điệp, cháu thực sự không muốn kết hôn theo ý của gia tộc sao?”

Diệp Tiêu Điệp chua xót lắc đầu: “Cô không cần khuyên cháu nữa.
Cháu đã có người trong lòng, đời này cháu chỉ muốn ở bên anh ấy! Trừ anh ấy ra, cháu sẽ không gả cho ai hết!”

Ánh mắt cô ta tràn ngập kiên định.


Diệp Mạn nghe xong cũng kích động.


Nhà họ Diệp chỉ định phải giới thiệu Diệp Tiêu Điệp cho người đứng đầu tỉnh Giang Bình.


Nhưng Diệp Mạn lại có ý đồ riêng, muốn ghép đôi Tần Thanh Tâm với người đó.


Bây giờ Diệp Tiêu Điệp càng phản kháng, bà ta càng có lợi.


Dù vậy, bà ta vẫn không thể tỏ ra ủng hộ, giả vờ hết lòng khuyên nhủ: “Tiêu Điệp, đây là nhiệm vụ chủ gia tộc giao cho, cháu nhất định phải hoàn thành.
Nếu không cháu không còn chỗ đứng trong gia tộc nữa!”

“Không có thì thôi! Cháu chưa từng muốn lấy gì của gia tộc”.



Diệp Tiêu Điệp thờ ơ nói.


Diệp Mạn định thuyết phục thêm, Diệp Tiêu Điệp mất kiên nhẫn nói: “Cháu thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát!”

Nghe vậy, Diệp Mạn thở dài đứng dậy: “Thế cô về trước nhé.
Khi nào tìm được người đứng đầu tỉnh Giang Bình, cô lại gọi cho cháu!”

Sau khi bà ta rời đi, Diệp Tiêu Điệp đột nhiên cầm một bức ảnh cũ kỹ đã phai màu.


Trong ảnh là một chàng trai tóc ngắn mặc quân phục, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi.


“Rốt cuộc anh đang ở đâu?”

Diệp Tiêu Điệp nắm chặt bức ảnh, khóe mắt rưng rưng chứa chan lưu luyến.


Nếu Diệp Mạn nhìn thấy bức ảnh này, chắc chắc sẽ sợ chết khiếp.


Bởi vì hôm qua bà ta vừa mới gặp chàng trai trong bức ảnh, chính là Dương Thanh!


.

 
Chương 434: 434: Chính Là Tướng Quân Biên Giới Phía Bắc





Dương Thanh trong bức ảnh, nét mặt vẫn còn non nớt nhưng cặp mắt sắc bén cực kỳ hấp dẫn.


Rõ ràng đây là ảnh chụp lén, chỉ chụp được hơn nửa bên mặt của Dương Thanh.
Có lẽ bản thân Dương Thanh cũng không biết mình bị chụp lén từ bao giờ.


Diệp Tiêu Điệp đỏ hoe mắt ngắm người đàn ông trong ảnh.
Cô ta đã thương nhớ anh suốt một năm nay.


Cô ta nhớ lại từng cảnh tượng khó quên.


Kỳ nghỉ hè một năm trước, cô ta một mình tham gia một tour du lịch trên biển.


Nào ngờ ở vùng biển quốc tế lại gặp phải hải tặc hung ác.


Diệp Tiêu Điệp hồi tưởng lại từng chi tiết.


“Tất cả mau nộp toàn bộ đồ đáng giá trên người ra đây, nếu không tôi sẽ tiễn các vị đi gặp Chúa đấy!”

Mấy chục tên hải tặc người nước ngoài dáng người cao to, trang bị súng ống đầy đủ xông vào du thuyền.


Cả con tàu lập tức vang lên tiếng hét chói tai.



“Đoàng!”

Tiếng súng vang dội, cô gái vừa gào thét bị bắn vào giữa trán, máu tươi ào ào chảy ra.


Mọi người lập tức im bặt!

Cô gái vừa bị giết ở ngay cạnh Diệp Tiêu Điệp.


Cô ta quen sống trong nhung lụa, chưa từng gặp phải tình huống kinh khủng như vậy, bị dọa sợ toàn thân run lẩy bẩy.


“Các vị, tôi biết các vị đều rất sợ.
Không muốn chết thì đừng giấu giếm, mau nộp toàn bộ đồ đáng giá trên người ra đây”.


“Mau mau, lấy ra đi!”

Tên cầm đầu khua khẩu AK trong tay, mặt mũi dữ tợn.


Sau khi có người bị giết, mấy nghìn du khách đều ngoan ngoãn phối hợp, run rẩy lột hết trang sức, đồng hồ đáng giá trên người mình ra.


Mười mấy tên hải tặc cầm bao tải đi nhặt chiến lợi phẩm.


Những người ở trên con tàu này đều rất giàu có.
Chẳng mấy chốc, mỗi tên hải tặc đều thu được một bao tải nặng trĩu.


“Ôi Chúa ơi! Cô nàng này xinh quá! Tôi muốn dẫn cô ta về!”

Lúc đám hải tặc chuẩn bị rời đi, tên cầm đầu đột nhiên chú ý đến Diệp Tiêu Điệp, ánh mắt dâm dê đê tiện.


“Ha ha! Dẫn về đi!”

Đám hải tặc còn lại nhao nhao huýt sáo trêu ghẹo.


Mọi người xung quanh thương hại nhìn Diệp Tiêu Điệp.
Bản thân cô ta đã chết sững người, toàn thân run rẩy, sợ hãi tột độ.


“Đừng… đừng qua đây, anh đừng đưa tôi đi, tôi có tiền.
Chỉ cần tha cho tôi, tôi sẽ bảo gia tộc cho các anh rất nhiều tiền.
Làm ơn, đừng đưa tôi đi!”.
ngôn tình hay

Trông thấy tên cầm đầu đang bước từng bước về phía mình, Diệp Tiêu Điệp như con chim nhỏ lùi về phía sau giãy dụa trong vô vọng.



Nhưng giờ đây cô ta không còn chút sức lực nào, chẳng thể lùi được đi đâu.


“Ha ha, dáng vẻ sợ hãi của em quá xinh đẹp.
Anh muốn em trở thành người phụ nữ của tôi!”

Tên cầm đầu đám hải tặc thô bỉ nói, thấy Diệp Tiêu Điệp hoảng sợ lại càng hưng phấn.


Diệp Tiêu Điệp bị hắn ta vác lên vai, cười lớn mang đi.


Cô ta không biết đối phương muốn dẫn mình đi đâu, chỉ biết bị đưa tới một chiếc thuyền nhỏ.
Nỗi sợ dâng trào khiến cô ta suýt xỉu tại chỗ.


“Người đẹp, anh tới đây!”

Vừa trở về căn cứ hải tặc, tên cầm đầu đã đẩy ngã cô ta xuống đất trước mặt mọi người, định xé rách quần áo cô ta ra, làm nhục cô ta ngay trước đám đông.


Cô ta cố gắng giãy dụa, nước mắt đầm đìa.


Đám hải tặc vây xem, huýt sáo ầm ĩ.


Bị nhiều người vây xem mình bị chà đạp như vậy, Diệp Tiêu Điệp cảm thấy sống không bằng chết.


“Chúng mày đáng ghét thật đấy!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.


“Kẻ nào?”

Tên cầm đầu đang định làm nhục Diệp Tiêu Điệp hoảng sợ đứng bật dậy, đưa mắt tìm kiếm người vừa lên tiếng.



Các hải tặc khác cũng nhao nhao giơ súng tìm kiếm.
Thế nhưng bọn họ không tìm thấy gương mặt xa lạ nào.


Diệp Tiêu Điệp đang định cắn lưỡi tự sát vội mở to mắt chờ mong.


Đây là tiếng mẹ đẻ vô cùng thân thuộc với cô ta, tiếng Chiêu Châu!

Cô ta nằm dưới đất nhìn thấy một thân hình trẻ tuổi nhảy khỏi cây đại thụ cao chọc trời.


Anh nhảy từ độ cao mười mấy mét, nháy mắt đã tiếp đất.


“Rầm!”

Anh vững vàng hạ xuống bên người Diệp Tiêu Điệp.


Cô ta chỉ nhìn thấy đầu gối của anh hơi cong lên, kinh ngạc thấy đối phương nhảy từ chỗ cao như vậy mà không hề bị thương.


Chàng trai trẻ người phương Đông này chính là Tướng quân của biên giới phía Bắc, Dương Thanh!


.

 
Chương 435: 435: Em Sẽ Tìm Được Anh





Đám hải tặc kia cũng bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn Dương Thanh quên cả giơ súng.


“Chết tiệt! Mày là ai?”

Tên cầm đầu nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức giơ họng súng AK nhằm vào đầu anh.


Những tên hải tặc khác cũng đồng loạt giơ súng lên.


Mười mấy họng súng đen ngòm đều nhắm vào Dương Thanh.


Chỉ cần đám hải tặc nổ súng, người da vàng trẻ tuổi này sẽ bị bắn thành cái sàng.


Nhưng anh không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ híp mắt khinh thường nhìn tên hải tặc cầm đầu.


“Đối với tao, đống súng này chỉ là một mớ sắt vụn”.


“Nếu không muốn chết quá thảm, tao khuyên chúng mày tự kết liễu đi”.


Dương Thanh lạnh lùng lên tiếng, chuẩn giọng bản địa.



“Ha ha ha…”

“Nó nói cái gì? Bảo AK của chúng ta là sắt vụn á?”

“Còn bảo chúng ta tự kết liễu?”

Đám hải tặc điên cuồng cười phá lên, mắt ai cũng tràn đầy chế giễu.


Mặc dù trông thấy Dương Thanh nhảy từ cái cây cao mười mấy mét xuống rất dọa người nhưng chúng chẳng tin Dương Thanh có thể thoát chết khi bị cả đống súng AK chĩa vào người thế này.


“Nhóc con, mày mạnh miệng lắm.
Tao sẽ tiễn mày đi gặp Chúa! Nếu gặp được nhớ nói cho ngài biết mày bị một người tên Solo giết!”

Tên hải tặc cầm đầu dữ tợn nói, đồng thời bóp cò.


“Đoàng!”

Tiếng súng vang lên!.
Kiếm Hiệp Hay

Đám hải tặc còn lại đều huýt sáo hò hét.


Nhưng chỉ một giây sau, bọn chúng đều chết sững người.


Dương Thanh vốn đang đứng cạnh Diệp Tiêu Điệp đột nhiên xuất hiện trước mặt tên cầm đầu, giơ tay bóp đầu hắn.


Khí lạnh quét qua từng ngóc ngách trong căn cứ hải tặc.


Tên cầm đầu bị Dương Thanh túm đầu chỉ thấy sau lưng lạnh lẽo, nguy hiểm cận kề.


“Tại sao không chịu nghe lời tao nói?”

Đây là câu nói cuối cùng hắn nghe thấy trước khi lìa đời.


“Răng rắc!”

Dương Thanh vừa dứt lời, năm ngón tay chợt dùng sức bóp nát đầu tên hải tặc cầm đầu, một đòn chí mạng.


Đám hải tặc còn lại ngơ ngác không dám tin vào mắt mình, mãi mới lấy lại tinh thần.



“Nó dám giết đại ca, phải giết nó!”

Một tên hét lớn rồi bóp cò trước tiên.


“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Tiềng súng nổ liên tiếp vang vọng khắp căn cứ hải tặc.


Nhưng giây phút bọn chúng nổ súng, bóng dáng Dương Thanh đã biến mất.


“Cạch! Cạch! Cạch!”

Mỗi một lần Dương Thanh xuất hiện đều có một tên hải tặc ngã xuống.


Ai cũng chết rất thê thảm.
Sau mấy chục giây ngắn ngủi, mười mấy tên hải tặc đều bỏ mạng.


Mùi máu tanh nồng tỏa ra.


Từ lúc Dương Thanh xuất hiện, ánh mắt của Diệp Tiêu Điệp vẫn luôn dán chặt lên người anh.


Chứng kiến cảnh tượng thảm khốc như vậy, cô ta lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi.


Chỉ nhìn chằm chằm Dương Thanh.


Hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô ta, cũng là sinh nhật khó quên nhất đời này.



Nỗi sợ hãi khi gặp phải hải tặc trên du thuyền, bị tên cầm đầu vác đi, sự tuyệt vọng khi sắp bị hắn làm nhục trước mặt mọi người.


Cho đến khi Dương Thanh xuất hiện như một thiên thần, tay không đánh bại cả đám hải tặc kia, bảo vệ sự trong sạch cho cô ta, cũng cứu cô ta một mạng.


Vừa gặp đã yêu, khắc cốt ghi tâm!

Từ đó trở đi, hình bóng của Dương Thanh đã khắc sâu trong lòng cô ta.
Diệp Tiêu Điệp thề cả đời chỉ gả cho một mình anh.


Thế nhưng giờ đây, gia tộc lại coi cô ta như món hàng trao đổi, bắt cô ta tiếp cận một người đàn ông xa lạ, thậm chí phải tự dâng hiến mình cho đối phương.


Đã có người trong lòng sao còn có thể thỏa hiệp?

“Em nhất định sẽ tìm được anh!”

Diệp Tiêu Điệp ngắm nhìn người trong ảnh, ánh mắt vô cùng kiên định.


- ---------------------------


.

 
Chương 436: 436: Sao Cậu Lại Đến Đây





Có lẽ Dương Thanh cũng đã quên mình từng cứu một cô gái như vậy.


Anh đã làm quá nhiều nhiệm vụ, nhất là giải cứu người khác.
Anh thực sự không nhớ nổi mình đã làm bao nhiêu lần, cứu bao nhiêu người.


Dù có nhớ được Diệp Tiêu Điệp thì có sao?

Hiện giờ trong lòng anh chỉ có một mình Tần Thanh Tâm.


Huống chi sắc đẹp của Tần Thanh Tâm chẳng hề thua kém Diệp Tiêu Điệp, thậm chí còn nhỉnh hơn.


Ba ngày trôi qua rất nhanh.


Mấy ngày nay có rất nhiều người từ khắp mọi nơi đổ về Giang Bình.


Các khách sạn cao cấp của Giang Hải đều hết phòng từ ba ngày trước, đến cả các nhà trọ nhỏ cũng bị đặt sạch phòng.


Hôm nay vẫn như mọi khi, Dương Thanh đưa Tiêu Tiêu đi học rồi đưa Tần Thanh Tâm tới công ty.
Sau đó anh mới lái xe tới tỉnh lỵ.



Hội võ Giang Bình được tổ chức ở sân vận động tỉnh.


Hôm nay không chỉ là hội võ của Giang Bình mà còn là của Nam Dương.


Trong sân vận động rộng lớn, người đông nghìn nghịt.


“Dương Thanh!”

Anh vừa đỗ xe lại đã nghe thấy có người kinh ngạc hô lên.


Một chiếc Mercedes màu đen lao tới đỗ lại ngay bên cạnh.


Diệp Mạn mặc sườn xám đen chậm rãi bước ra khỏi xe, Lương Liên theo sát phía sau.


Mặc dù Dương Thanh không thích bà ta, thậm chí còn hơi ghét nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm.


Chỉ cần bà ta không làm gì quá đáng, anh vẫn có thể chấp nhận người mẹ vợ này.


Dương Thanh khẽ gật đầu với bà ta coi như chào hỏi.


Diệp Mạn hơi kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn anh: “Sao cậu lại tới đây? Có biết đây là đâu không?”

Dương Thanh lạnh lùng nhìn bà ta: “Đây là nơi nào liên quan gì tới lý do tôi đến đây?”

Diệp Mạn bị Dương Thanh chặn họng, cả giận nói: “Đây là hội võ Giang Bình do Hiệp hội Võ thuật tổ chức.
Hôm nay ở đây không chỉ có người Giang Bình mà còn có cả người Nam Dương”.


“Những người được vào đây không giàu có thì cũng quyền thế.
Nghe nói ghế ngồi sau cùng cũng bị bọn phe vé độn giá lên tới một trăm nghìn”.


“Cậu chỉ là một thằng vô dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi, cả gia đình phải sống nhờ Thanh Tâm thì có tư cách gì tới đây?”

“Chẳng lẽ tiền con gái tôi vất vả kiếm được lại bị cậu phung phí thế này sao?”


Diệp Mạn tức giận chất vấn.


Từ đầu đến giờ, bà ta không thèm nhìn Dương Thanh lấy một cái.


Bà ta chỉ mới điều tra Tần Thanh Tâm chứ không hề biết gì về Dương Thanh.


Chỉ biết năm năm trước Tần Thanh Tâm bị hãm hại lên giường với bảo vệ công ty, sinh ra một đứa con gái.


Trong mắt bà ta, Dương Thanh chỉ là một thằng ăn hại.


Dương Thanh cau mày, lạnh nhạt nhìn bà ta: “Tôi làm gì cần phải giải thích với bà sao?”

Diệp Mạn sững sờ, không ngờ Dương Thanh dám nói vậy với mình.


Đến khi bà ta kịp phản ứng lại, Dương Thanh đã bỏ xa.


“Khốn kiếp!”

Diệp Mạn tức giận nói: “Tôi nhất định phải tách cậu và con gái tôi ra.
Con gái của tôi sẽ trở thành người giữ địa vị cao trong nhà họ Diệp, ít nhất phải là người đứng đầu tỉnh Giang Bình mới có tư cách lấy con bé”.


“Một thằng vô dụng ở rể như cậu có tư cách gì ở bên con bé?”

Cho dù bà ta gào thét thế nào, Dương Thanh cũng không nghe thấy.



Lương Liên hơi lo lắng, nhưng mấy ngày ở Giang Bình ông ta đã bị Diệp Mạn giận cá chém thớt mắng chửi nhiều lần nên lúc này không dám xen vào.


Kỳ thực ông ta vẫn luôn hoài nghi, người trẻ tuổi có thể đánh bại mình dễ dàng sao có thể chỉ là kẻ tầm thường?

Thậm chí ông ta còn nhiều lần nghi ngờ Dương Thanh chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình.


Lương Liên cũng từng đề nghị Diệp Mạn điều tra Dương Thanh.


Nhưng bà ta lại nói: “Một thằng ăn hại có gì mà phải điều tra?”

“Cô!”

Dương Thanh vừa rời khỏi, một thân hình yểu điệu đột nhiên xuất hiện.


“Cô sao thế? Ai chọc giận cô à?”

Diệp Tiêu Điệp thấy sắc mặt Diệp Mạn cực kỳ khó coi, nghi ngờ dò hỏi.



.

 
Chương 437: 437: Tôi Tự Vào Được





Diệp Mạn lắc đầu: “Không nhắc tới nữa! Bị một con kiến hôi chọc tức! Tiêu Điệp, chúng ta mau vào đi! Hôm nay người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ xuất hiện”.


Nghe bà ta nhắc tới người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Diệp Tiêu Điệp rất khó chịu, thậm chí còn ghi hận người đàn ông chưa từng gặp mặt này.


Nếu không tại người đàn ông đó, sao gia tộc lại ép cô ta tới Giang Bình tiếp cận đối phương chứ?

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã chuẩn bị đi vào sân vận động.


“Dương Thanh!”

Chợt một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên sau lưng.


Dương Thanh dừng bước nghi hoặc nhìn ra sau.


Một nhóm người một nam hai nữ đang đi về phía anh.


Cả ba đều còn rất trẻ, người đàn ông mặc một bộ Armani, hai cô gái cũng đeo túi LV cao cấp.


Một cô gái đang ôm tay người đàn ông.



“Vương Dũng phải không?”

Trông thấy anh ta, Dương Thanh mỉm cười vui vẻ.


“Không ngờ lại gặp cậu ở đây, Dương Thanh!”

Vương Dũng bật cười, chủ động tiến lên ôm Dương Thanh một cái.


Vương Dũng là bạn cấp ba của Dương Thanh, hai người còn từng ngồi cùng bàn.


Lúc ấy, Dương Thanh chỉ biết vùi đầu vào học, thế nhưng hoàn cảnh nghèo khó nên thường xuyên bị bắt nạt.


Còn Vương Dũng được coi là bá chủ một vùng.
Nhờ anh ta giúp đỡ, Dương Thanh mới có thể bình yên vượt qua cuộc sống cấp ba.


Hai người đã không gặp lại nhau gần mười năm rồi.


Không ngờ Vương Dũng liếc mắt một cái đã nhận ra anh ngay.


“Dương Thanh, sao cậu lại tới đây?”

Vương Dũng cười hỏi.


Dương Thanh đang định trả lời, cô gái đang ôm tay Vương Dũng bỗng cười nhạo một tiếng: “Anh không thấy sao, chắc chắn anh ta làm việc ở đây!”

Dương Thanh vẫn luôn ăn mặc tùy ý.
Hôm nay người tới tham gia hội võ đều tới từ các gia tộc lớn của Giang Bình và Nam Dương.


Ai cũng ăn mặc cầu kỳ, xa hoa.
Bộ quần áo Dương Thanh đang mặc quả thực không hề giống đi xem hội võ.


Vương Dũng bừng tỉnh, cũng biết hoàn cảnh nhà Dương Thanh không tốt, vội vàng giải vây giúp anh: “Thế là tốt rồi.
Hai chúng ta lâu rồi mới gặp lại nhau, hôm nay cậu đừng làm việc nữa, đi xem hội võ với tôi đi”.


Dứt lời, anh ta lấy một tấm vé trong ví cười nói: “Đúng lúc tôi đang thừa một vé, tặng cậu đấy!”

“Vương Dũng anh làm gì vậy?”

Nào ngờ Dương Thanh chưa kịp nhận, bạn gái Vương Dũng đã giật lại tấm vé: “Vé lậu đã lên tới một trăm nghìn, huống chi đây là vé ngồi trung tâm, ít nhất cũng phải hai trăm nghìn đấy”.



“Chúng ta đâu phải người bán vé, thừa một vé thì giữ lại làm gì?”

Vương Dũng không vui nhưng cũng không dám nổi giận với bạn gái.


Bạn gái Vương Dũng trừng mắt nhìn anh ta: “Ai nói đây là vé thừa? Em đã hứa cho bạn rồi”.


Vương Dũng giận lắm, Dương Thanh vội khuyên: “Không sao, không cần đâu! Tôi tự vào được mà!”

Mặc dù tình bạn của anh và Vương Dũng không tồi, nhưng cũng là chuyện của gần mười năm trước.


Anh biết rõ gia cảnh nhà Vương Dũng cũng không khấm khá gì lắm.


Cô gái bên cạnh Vương Dũng rõ ràng là cô chủ nhà giàu.
Vương Dũng không thể làm gì cô ta.


“Dương Thanh, vé vào cửa thấp nhất cũng bị độn lên một trăm nghìn rồi.
Không có vé không vào được đâu”.


Vương Dũng không cam lòng nói: “Cậu đừng vội, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu!”

Thấy Vương Dũng nhiệt tình giúp đỡ mình, Dương Thanh rất cảm động.
Không ngờ nhiều năm xa cách anh ta vẫn không hề thay đổi, thấy mình gặp phiền phức sẽ đứng ra giúp đỡ đầu tiên.


Chỉ là hôm nay anh thực sự không có phiền phức gì.


“Ha ha!”


Bạn gái Vương Dũng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Anh ta đã nói tự vào được, anh còn ngu ngốc đòi giúp cái gì?”

“Cậu ấy không có vé, vào làm sao được?”

Vương Dũng bực bội nói.


“May mắn vẫn có thể trà trộn vào, lại còn không mất tiền”.


Cô gái trang điểm lòe loẹt còn lại cũng lên tiếng châm chọc.


Vương Dũng nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, dứt khoát đưa thẻ ngân hàng cho Dương Thanh: “Trong đây có một trăm nghìn, cậu tìm bọn phe vé mua một vé đi”.


Anh ta còn cẩn thận dặn dù: “Đây là hội võ của hai tỉnh lớn, bảo vệ đều rất lợi hại.
Cậu tuyệt đối đừng lẻn vào, nguy hiểm lắm”.


“Vương Dũng, anh ăn của tôi, uống của tôi, ở nhà của tôi, bây giờ lại dám đưa người khác tiền tôi cho anh ngay trước mặt tôi.
Anh to gan thật đấy!”

Bạn gái Vương Dũng nổi giận mắng chửi, không thèm giữ sĩ diện cho anh ta.



.

 
Chương 438: 438: Có Lẽ Vì Tình Yêu





Dương Thanh cũng không ngờ Vương Dũng lại móc tiền túi của mình ra cho anh mua vé sau khi bạn gái anh ta nhất quyết không cho vé thừa cho anh.


Vương Dũng cũng không ngờ bạn gái không nể mặt mình như vậy, sỉ nhục mình trước mặt mọi người.
Chẳng phải cô ta đang công khai nói Vương Dũng là đồ ăn bám sao?

“La Viên Viên cô nói gì?”

Vương Dũng đỏ bừng mặt, chuẩn bị nổi trận lôi đình.


“Sao hả? Tôi nói anh ăn bám tôi, chẳng lẽ là sai sao?”

“Bao nhiêu năm nay, nếu không nhờ nhà tôi bố thí, anh có ngày hôm nay sao?”

“Trước kia anh ăn chơi đàng điếm, tôi cũng nhắm mắt cho qua vì anh phải làm việc, phải xã giao.
Nhưng hôm nay anh lại dám đưa tiền của tôi cho thằng nghèo kiết xác này, anh coi tôi không tồn tại sao?”

La Viên Viên không kìm được cơn giận, kích động hét lên, còn đẩy Vương Dũng một cái.


“Vương Dũng, anh có bạn gái như Viên Viên là phúc ba đời, không biết quý trọng thì thôi, lại còn bắt nạt cậu ấy như vậy, anh có xứng với cậu ấy không?”

Cô gái trang điểm lòe loẹt bên cạnh La Viên Viên cũng châm chọc vài câu.


Vương Dũng dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, cúi đầu không nói lời nào.


“Người anh em, xin lỗi cậu, tôi…”

Một lúc sau, Vương Dũng mới ngẩng đầu, áy náy nhìn Dương Thanh.


Anh ta chưa nói hết câu, Dương Thanh đã lắc đầu cười nói: “Cậu không nợ tôi gì cả, sao lại phải xin lỗi?”


“Cậu yên tâm, tôi thực sự có thể tự vào hội võ được, chắc chắn không ngu tới mức lẻn vào đâu”.


“Cậu với bạn gái vào trước đi! Lát nữa tôi vào tìm cậu sau”.


Thái độ của Dương Thanh rất mềm mỏng.


La Viên Viên hừ lạnh một tiếng: “Thật sự tưởng muốn vào hội võ hôm nay dễ như vậy sao?”

“Phải đó! Tốt nhất ai đó phải tự biết mình là ai.
Hội võ hôm nay do hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương cùng tổ chức đấy”.


“Nghe nói dẫn đầu là Hiệp hội Võ thuật, một thế lực khổng lồ”.


“Anh mà vào được, tôi sẽ ăn tấm vé này”.


Cô gái trang điểm lòe loẹt không ngừng chế giễu Dương Thanh.


Dứt lời, cô ta còn cố ý giơ tấm vé ra, đắc ý nói: “Thấy không? Vé trung tâm này bị bọn phe vé độn giá lên ba trăm nghìn rồi đấy”.


“Một vé vào cửa đã ba trăm nghìn, đủ để thằng nghèo kiết xác như anh tiêu cả đời ấy nhỉ?”

Cô ta trắng trợn khiêu khích Dương Thanh.


“Đủ rồi Từ Lệ!”

Vương Dũng không nhịn được nữa, giận dữ quát lớn.



Từ Lệ cười lạnh hỏi: “Sao hả? Anh còn định ra mặt cho anh ta?”

“Câm miệng!”

Vương Dũng cả giận nói: “Cô còn dám sỉ nhục bạn tôi thêm một câu, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Viên Viên, cậu nhìn đi, Vương Dũng bắt nạt tớ!”

Từ Lệ làm bộ đáng thương nói với La Viên Viên.


La Viên Viên hừ lạnh một tiếng: “Anh ta dám chắc!”

Cô ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, kéo tay Từ Lệ nói: “Chúng ta vào trong đi!”

Sau khi hai cô gái bỏ đi, Vương Dũng mới áy náy nói: “Dương Thanh, tôi…”

“Được rồi, chúng ta quen nhau bao lâu, tôi còn không biết tính cậu sao? Đừng lo cho tôi, cứ vào trước đi.
Lát nữa tôi sẽ tìm cậu sau”.


Dương Thanh bật cười vỗ một cái vào ngực Vương Dũng.


Thấy Dương Thanh không tức giận, sắc mặt Vương Dũng mới tốt lên một chút, cười gượng nói: “Được, tôi chờ cậu!”

Nhìn theo bóng lưng của Vương Dũng, Dương Thanh không khỏi cảm thán.


Anh thực sự không hiểu tại sao người kiêu ngạo như Vương Dũng lại trở nên ngoan ngoãn nhẫn nhịn như vậy.


“Có lẽ là vì tình yêu!”

Dương Thanh chợt nghĩ tới bản thân, lắc đầu cười chua xót.


Bây giờ mới chín rưỡi, nửa tiếng nữa hội võ mới bắt đầu.


“Anh Thanh!”

Đúng lúc này, có người thân mật gọi anh.



.

 
Chương 439: 439: Cao Thủ Thật Sự





“Phi Phi, em cũng tới à?”

Gặp được Hàn Phi Phi xinh đẹp hoạt bát, Dương Thanh cũng nở nụ cười dịu dàng.


Ngay cả Hàn Khiếu Thiên cũng cung kính gọi anh là cậu Thanh chứ không gọi thẳng Dương Thanh như trước nữa.


Dương Thanh từng nhiều lần dặn ông cụ không cần cung kính như vậy, thế nhưng Hàn Khiếu Thiên chỉ đáp ứng qua loa rồi lại đâu vào đó.


Chỉ duy nhất một mình Hàn Phi Phi vẫn thân thiết với anh như trước.


“Cậu Thanh!”

“Cậu Thanh!”

Hàn Khiếu Thiên và Hàn Diệp cũng lần lượt chào hỏi, sau lưng hai người còn có mấy vệ sĩ cao lớn.


Hội võ hôm nay được tổ chức để chọn ra người đứng đầu hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.
Nhà họ Hàn là gia tộc mạnh nhất Giang Bình, đương nhiên không thể tùy tiện dẫn theo vài người.


Ngoại trừ Quỷ Nha Dương Thanh từng gặp, sau lưng Hàn Khiếu Thiên còn có một người đàn ông trung niên mặc quần áo bó màu đen, sắc mặt lạnh lùng.



Dương Thanh cảm giác được khí thế mạnh mẽ trên người ông ta.


Rõ ràng người này mạnh hơn cao thủ hàng đầu nhà họ Hàn là Quỷ Nha rất nhiều, chắc hẳn Hàn Khiếu Thiên phải tốn rất nhiều tiền mới mời được ông ta tới.


“Cậu Thanh, ông chủ Hàn, mọi người đến đông đủ rồi à?”

Mấy gương mặt quen thuộc cũng xuất hiện.


“Ông chủ Trần!”

Hàn Khiếu Thiên khẽ gật đầu.


Người nhà họ Trần ở Châu Thành đã tới.
Trần Hưng Hải dẫn theo mấy con cháu trong gia tộc, còn mời cả cao thủ tới.


Mặc dù bọn họ đều biết thực lực của Dương Thanh rất mạnh nhưng vẫn mời không ít cao thủ khác tới.


Hội võ lần này rất quan trọng, bọn họ là các gia tộc đứng đầu Giang Bình lại không có cao thủ nào ra mặt chỉ sợ sẽ trở thành trò cười.


“Chào cậu Thanh và các ông chủ, tôi mới muộn!”

Ngay sau đó, Quan Chính Sơn cũng dẫn người tới.


Thoáng chốc, xung quanh Dương Thanh tập trung mấy chục người có máu mặt, mọi người xung quanh đều tò mò nhìn lại.


Dù là Hàn Khiếu Thiên, Trần Hưng Hải hay Quan Chính Sơn đều là chủ các gia tộc đang nổi danh khắp tỉnh Giang Bình.


Những người tới tham gia hội võ không có tiền cũng có quyền, đương nhiên nhận ra được các ông lớn của tỉnh Giang Bình này.
Truyện Quân Sự

Điều khiến mọi người kinh ngạc là bọn họ đều đang vây quanh một người trẻ tuổi.


“Chàng trai kia là ai? Tại sao nhiều ông lớn của Giang Bình đều vây quanh cậu ta?”


“Phải đó, chủ của nhà họ Hàn đứng đầu Giang Bình, nhà họ Trần đứng thứ hai và nhà họ Quan đứng thứ ba đều ở đó”.


“Quan trọng là bọn họ đều rất cung kính với chàng trai trẻ kia”.


Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng hứng thú với thân phận của người trẻ tuổi được các ông lớn vây quanh.


“Các người đúng là ngu ngốc, hiện giờ ngoại trừ người đứng đầu tỉnh Giang Bình còn người trẻ tuổi nào có thể khiến các ông lớn này cung kính như vậy nữa?”

“Cái gì? Cậu ta là người đứng đầu tỉnh Giang Bình sao? Trẻ như vậy á?”

“Không hổ là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, bộ quần áo đơn giản trên người cậu ấy đúng là có khí chất của bậc tông sư!”

Có người đoán ra được thân phận của Dương Thanh.
Vừa rồi anh ăn mặc tầm thường bị La Viên Viên xem thường, giờ đây lại có người khen anh có khí chất của bậc tông sư.


Đây chính là hiện thực tàn khốc, bạn nghèo bạn không có quyền lên tiếng.


Nhưng nếu là người có địa vị cao, bạn nói sai cũng thành đúng, nói trắng thành đen cũng được.


Ngoại trừ ba nhà Hàn, Trần, Quan còn có nhà họ Tô, nhà họ Phùng và các gia tộc khác ở tỉnh Giang Bình lần lượt tới chào hỏi Dương Thanh.


“Khí thế của cậu Thanh thật lớn!”

Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên.



Đám người đang vây quanh Dương Thanh đồng loạt nhìn về người vừa lên tiếng.


“Người của nhà họ Chu đứng đầu Nam Dương tới rồi!”

Có người nhận ra Chu Quảng Chí, hoảng sợ nói.


Sau lưng Chu Quảng Chí có một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ màu xám, bình tĩnh liếc nhìn Dương Thanh.


Trong mắt ông ta nổi lên sát khí mãnh liệt.


Dương Thanh nhạy bén chú ý tới ông ta.


Ngày đó ở nhà họ Chu, Dương Thanh từng thấy một người cũng mặc áo đạo sĩ như vậy, hình như được gọi là đại sư Hồng.


Cao thủ mặc áo xám này rõ ràng mạnh hơn đại sư Hồng rất nhiều.



.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom