Chương 4414


Sao có thể chứ?

 

Âm tào địa phủ không phải chỉ là truyền thuyết mà là có thật!

 

Thế giới này không chỉ có rồng mà còn có ma quỷ.

 

Nhưng cả hàng ngàn năm, mọi người đều đang cố gắng phong tỏa hết mọi tin tức về âm phủ.

 

Có thể nói đây là bí mật tuyệt đối không được lưu truyền từ thời Tiên Tần.

 

Âm phủ đáng sợ thế nào thì những người đến từ thời kỳ Chiến Quốc như anh em Điền Văn biết rất rõ.

 

Lúc âm phủ nổi lên mặt đất nhân gian, cảnh tượng đó đáng sợ lắm.

 

Năm đó nước Tề không chiến mà bại, nguyên nhân là ở Lâm Tri xuất hiện âm khí của địa phủ, hơn nữa hàng chục ngàn người dân Lâm Tri chết thảm chỉ trong một đêm.

 

Nước Tề vốn định mượn tay âm phủ để tiêu diệt Đại Tần nhưng không ngờ các thuật sĩ của nước Tần lại phong ấn âm phủ.

 

Mà nước Tề cũng trở thành trò cười trong bảy anh hùng Chiến Quốc.

 

Năm đó người đưa ra kế hoạch cho nước Tề chính là Điền Văn.

 

Bây giờ hắn lại lần nữa nghe được hai chữ âm phủ, trong lòng đã hết sức rối bời.

 

Ngay lúc này tin tức thành Minh Nguyệt bị tấn công thất thủ trước đó truyền đến như bông tuyết.

 

Hầu hết các thế lực đều nhận được cùng một tin tức, không ít tông môn trong thành Minh Nguyệt đều tổn thất nghiêm trọng.

 

Bây giờ thành Minh Nguyệt không chỉ bị xâm chiếm mà còn rơi vào địa ngục trần gian.

 

Chẳng qua trước khi Caseus đến, mọi người đều đang quan tâm đến tình hình bên Đế Khư, tập trung vào Tiêu Chính Văn nên không ai để ý đến động thái bên thành Minh Nguyệt.

 

Nhưng lúc này khi mọi người bỗng thức tỉnh, mọi chuyện đã muộn màng rồi.

 

Hay nói cách khác dù lúc này họ nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề cũng đã không còn sức cứu vãn.

 

“Hachiki Orochi đã chiến đấu gian khổ, mười bốn Giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình đều bị mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt”.

 

“Còn Tử Cống, Tử Dư, Tử Chi và Tử Bình cũng dấn thân vào trận chiến”.

 

Bốn học trò của Khổng Khưu đều bị vây ở thành Minh Nguyệt?

 

Mỗi một câu của Caseus đều nổ vang trong đầu tất cả mọi người như sấm chớp.

 

Điều này có nghĩa là ngay cả nhà họ Khổng cũng bị kéo vào.

 

Nhưng căn cơ của nhà họ Khổng lại ở Đông Vực, không thể nào vô cớ bị quấn vào trong chuyện này được.

 

Trừ khi thế lực đó đủ khiến nhà họ Khổng ra tay can thiệp vào.

“Trước khi đến, ông Tử Dư đã bảo người đến chiến trường ngoài vũ trụ mời cứu viện rồi”.
 
Chương 4415


Một học giả nhà họ Khổng đứng đằng sau Khổng Tề Thiên vội vã báo.

 

Nghe thế, sắc mặt Khổng Tề Thiên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

“Cái gì? Sao có thể?”

 

“Trước khi đi ông Tử Dư đã dặn nhất định phải thuyết phục Tiêu Chính Văn giúp đỡ, hơn nữa lúc cần thiết…”

 

“Lúc cần thiết thế nào?”, Khổng Tề Thiên híp mắt quay sang nhìn học giả đó.

 

“Lúc cần thiết có thể… có thể cầu xin anh ta giúp”, học giả đó vội đáp.

 

Không đợi Khổng Tề Thiên lên tiếng, học giả nói tiếp: “Đây là ý của Thiên Đạo Minh Ước, nhà họ Khổng chúng ta phải nghe theo vô điều kiện, nếu không Thiên Đạo Minh Ước sẽ đích thân tiêu diệt cả nhà họ Khổng”.

 

Vừa nghe nói thế Khổng Tề Thiên không khỏi hít khí lạnh.

 

Đây là lần đầu tiên Thiên Đạo Minh Ước nói mấy lời có tính uy hiếp với nhà họ Khổng.

 

Có thể thấy ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng cực kỳ xem trọng chuyện này.

 

Cùng lúc đó Khổng Tề Thiên cũng nhìn về phía Phương Tử Tấn bên cạnh, lúc này sắc mặt Phương Tử Tấn cũng cực kỳ khó coi.

 

Mà sắc mặt Điền Văn đứng phía trước mọi người cũng u ám đến cực điểm.

 

“Lẽ nào cậu cũng?”

 

Điền Văn nghiến răng, sắc mặt u ám gật đầu, bên phía đất Tề cũng đã nhận được lệnh.

 

“Nhưng… chuyện này có liên quan gì đến Tiêu Chính Văn?”, cuối cùng vẫn là hòa thượng Tanaka lên tiếng hỏi thắc mắc của mình đầu tiên.

 

Âm phủ xuất thế mặc dù là chuyện lớn của ngoài lãnh thổ nhưng ông ta không hiểu Tiêu Chính Văn chỉ là một tiểu bối đến từ thế tục, dựa vào đâu mà khiến Thiên Đạo Minh Ước quan tâm đến cậu ta như thế?

 

Thậm chí lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước còn bí mật ra lệnh cho mọi người phải mời Tiêu Chính Văn ra mặt, cho dù phải trả bất kỳ giá nào, người nào dám vi phạm sẽ bị giết.

 

Từ khi đến ngoài lãnh thổ vào hàng ngàn năm trước, hòa thượng Tanaka chưa từng nghe nói Thiên Đạo Minh Ước để tâm đặc biệt đến người nào, càng chưa từng nghe nói muốn các thế lực lớn cúi đầu vì một nhân vật nhỏ bé.

 

“Vì chỉ có người nhà họ Trương mới biết làm sao dời Long mạch về lại thành Minh Nguyệt, cũng chỉ có Long mạch của Hoa Quốc mới có thể trấn giữ âm phủ”.

 

Khi nói ra mấy lời này, gương mặt Caseus đều méo mó, gã chỉ muốn dùng một cú đấm để đánh chết hòa thượng Tanaka này.

 

Nếu không phải do ông ta đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi thành Minh Nguyệt thì sao nhà họ Trương lại đưa Long mạch theo cùng?

 

Lần này thương vong của Giáo Thánh Đình có hơn một nửa đều tính trên đầu hòa thượng Tanaka.

“Cái gì?”, nghe nói thế, hòa thượng Tanaka thấy ớn lạnh, nhìn Caseus bằng ánh mắt không dám tin.
 
Chương 4416


Trước đó ông ta vẫn còn muốn đến bắt Tiêu Chính Văn, nhưng chớp nhoáng đã phải quay lại cầu xin người ta?

 

Dù hòa thượng Tanaka sống đến hàng ngàn tuổi rồi nhưng bị đối diện với sự thay đổi lớn như vậy cũng không kịp hoàn hồn, quan trọng hơn là ông ta không làm được.

 

Thấy hòa thượng Tanaka lộ ra vẻ không cam lòng, Caseus nói: “Đây không phải là ý của Thánh Giáo Đình mà là ý của Thiên Đạo Minh Ước. Bất kỳ ai chỉ cần ngăn cản chuyện này đều bị giết”.

 

“Hơn nữa các thế lực Tây Vực đều đã lên tiếng, nếu không thể mời được Tiêu Chính Văn thì ông tự lãnh hậu quả ở đây”.

 

Cái gì?

 

Nghe xong hòa thượng Tanaka cảm thấy cả người không thoải mái, lỗi cũng không phải do một mình ông ta gây ra, dựa vào đâu mà đẩy hết trách nhiệm lên đầu ông ta?

 

“Thế tử, tại sao lại bắt tôi chịu hết mọi trách nhiệm? Hơn nữa Tiêu Chính Văn có quay lại hay không liên quan gì đến tôi?”

 

Hòa thượng Tanaka nổi giận, quay sang gào mồm lên với Caseus.

 

“Hòa thượng, hôm đó chính ông đã đuổi mấy người Tiêu Chính Văn ra khỏi thành Minh Nguyệt, ông không quên đó chứ?”, Caseus cũng không khách sáo lạnh lùng đáp lại.

 

“Chuyện này…”

 

Hòa thượng Caseus quay đầu lại nhìn Điền Khải, không đợi ông ta lên tiếng, Điền Khải nói trước: “Hòa thượng, thời gian cấp bách, giờ ở thành Minh Nguyệt mỗi một giây đều đang có người chết”.

 

Điền Khải nói thế, hòa thượng Tanaka suýt nữa tức đến mức bùng nổ.

 

Ban đầu là Điền Khải nhờ vào các mối quan hệ mới thuyết phục được ông ta ra mặt đối phó với Tiêu Chính Văn, giờ lại xóa sạch quan hệ.

 

“Hòa thượng Tanaka, mong ông có thể hiểu, nếu thành Minh Nguyệt bị âm phủ xâm lấn thì cả Tây Vực đều không bảo vệ được, đến lúc đó lỡ đâu chiến trường ngoài lãnh thổ xảy ra sơ suất gì, đừng nói là tôi hay ông mà cả Tây Vực đều bị xóa sổ”.

 

“Bên nào nhẹ bên nào nặng, tôi tin tôi tự biết rõ”.

 

Caseus nói.

 

Cùng lúc đó đám người Điền Văn cũng nhận được tin tức Thiên Đạo Minh Ước ra lệnh không tiếc bất kỳ giá nào phải mời Tiêu Chính Văn xuống núi.

 

Ai cũng chẳng phải kẻ ngốc, người nhà họ Trương đi theo Tiêu Chính Văn về Đế Khư, muốn cởi trói phải tìm người buộc dây.

 

Nói cách khác chỉ cần người nhà họ Trương quay lại thành Minh Nguyệt thì chuyện này sẽ được giải quyết nhanh chóng, nhưng cái khó là ai mà không biết quan hệ giữa nhà họ Trương và Tiêu Chính Văn.

 

Thế nên mệnh lệnh này của Thiên Đạo Minh Ước thật ra vừa có liên quan đến Tiêu Chính Văn mà cũng vừa không liên quan đến anh, quan trọng là thái độ của người nhà họ Trương.

 

Hơn nữa ngay cả đám người Hachiki Orochi và Tử Cống cũng đã chạy đến thành Minh Nguyệt để chi viện rồi, Thánh Giáo Đình đã cử ra mười bốn Giáo chủ áo đỏ.

 

Tính nghiêm trọng của chuyện này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.

 

Điền Văn nhíu mày trầm tư hồi lâu, trong đầu bỗng lóe lên tia sáng.

 

Sở dĩ nhà họ Trương lại có một nhánh được phái đến thành Minh Nguyệt là vì vừa trấn giữ phần mộ của Long tộc, vừa mang một Long mạch đến thành Minh Nguyệt.

Mà Long mạch có tác dụng trấn giữ vật có tà khí nên những người ở Tây Vực mới nhẫn nhịn cho người nhà họ Trương sinh sống ở thành Minh Nguyệt, thậm chí mặc do nhà họ Trương làm gì cũng được.
 
Chương 4417


Nếu không, các thế lực ở Tây Vực sao lại có thể chấp nhận nhà họ Trương?

 

Nhưng sau khi đa số những người lão làng đến chiến trường ngoài vũ trụ thì chuyện liên quan đến Long mạch cũng ít người biết đến. Dù có người biết đến Long mạch cũng chỉ biết đại khái không cụ thể tác dụng lớn nhất của Long mạch đó là trấn giữ âm phủ.

 

Ngay cả Điền Văn và Điền Khải cũng bỏ qua chuyện này trước khi đến, nhưng bây giờ âm phủ đột nhiên tấn công, còn có khuynh hướng xông vào thế giới mặt đất, bản chất của vấn đề đã hoàn toàn thay đổi.

 

Lúc này, Điền Văn không cam lòng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại có thể bình tĩnh như vậy.

 

Lúc này, dù là đám người Điền Văn cũng không dám xúc phạm Tiêu Chính Văn, thay vào đó họ sẽ nhỏ giọng cầu xin anh.

 

Dù sao chính anh đã đưa người nhà họ Trương về Đế Khư, thậm chí có khả năng cao là nhà họ Trương đã gia nhập vào điện Thần Long.

 

Lúc đầu, không ai coi trọng gia tộc suy tàn này, càng không xem Trương Việt ra gì, nhưng bây giờ lại trở thành con bài thương lượng có trọng lượng nhất trong tay Tiêu Chính Văn.

 

Sắc mặt hòa thượng Tanaka hết sức khó coi, liếc nhìn Tiêu Chính Văn, vừa rồi còn lớn lối đưa Tiêu Chính Văn vào chỗ chết, trong thoáng chốc lại phải đi cầu xin anh, Tiêu Chính Văn dễ nói chuyện vậy sao?

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có thể không tính toán chuyện trước đó, nhưng thể diện của ông ta phải để ở đâu?

 

“Cố chấp không buông”.

 

Thấy hòa thượng Tanaka còn đang do dự, Caseus hừ một tiếng, tiến lên một bước, cúi đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, tôi thay mặt mọi người xin lỗi anh”.

 

“Thật ra, ai có mắt cũng đều cũng có thể thấy anh có phải là thủ phạm hay không”.

 

Khi Caseus nói điều này, gã đã lập tức vạch trần những lời nói dối của đám người Điền Văn.

 

Sắc mặt anh em Điền Văn cũng trở nên xấu xí.

 

“Cậu Tiêu, mặc dù giữa cậu và tôi có chút hiểu lầm nhưng đại cục đang bị đe dọa, nên tôi mong cậu Tiêu có thể để tâm đến tình hình chung và đặt ân oán cá nhân sang một bên trước”.

 

Hòa thượng Tanaka đỏ mặt, mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.

 

“Đại cục?”

 

Tiêu Chính Văn cười nhạo, từ tốn rót một tách trà rồi thưởng thức.

 

“Tôi lại muốn hỏi các người, thế nào gọi là để tâm đến đại cục?”

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, sắc mặt của những người có mặt ở đó lập tức trở nên vô cùng khó coi.

 

Lúc này bên ngoài đã sôi nổi bàn tán về chuyện này.

 

“Mẹ kiếp, hòa thượng cái quái gì chứ, tôi thấy ông ta là một lão già không biết xấu hổ”.

“Mặt dày như vậy chắc là được luyện chế từ vàng nhi? Vừa rồi còn muốn giết người ta, bây giờ lại bảo người ta tập trung vào đại cục, tôi khinh!”

Nhất là Hoa Quốc ở thế tục càng tức giận lớn tiếng mắng.

Mới vài phút trước, thông qua Thiên Kinh họ có thể nhìn thấy rõ đám người Điền văn đều kiêu ngạo chỉ trích dù không biết đối phương có tội hay không.
 
Chương 4418


Thoáng chốc đã mặt dày bảo Tiểu Chính Văn ra mặt giải quyết vấn đề của họ.

 

“Xem ra những người ở ngoài lãnh thổ này đúng là không hề có lòng tự trọng”.

 

“Hừ, lần này chúng ta xem như đã thấy Khổng Thánh Nhân và đệ tử của thánh nhân như thế nào, quả nhiên là siêu phàm, chỉ với da mặt dày này, tám đời chúng ta cũng không sánh được”.

 

“Tôi khinh! Thánh nhân cái quần què gì, mấy tên họ Khổng đừng có mà làm dơ bẩn hai từ đó. Người nhà họ Khổng còn chẳng bằng con chó”.

 

Lúc này không chỉ có người của Hoa Quốc ở thế tục đang lớn tiếng mắng chửi, mà tiếng mắng chửi của người ở thành Thiên Đô và thành Đại Phong cũng sắp xuyên thủng bầu trời.

 

“Ông nội, cháu đã nói rồi mà, họ mà là cậu chủ Chiến Quốc gì chứ, mặt ai cũng dày hơn tường thành, nếu gả cho người như họ thì thà chết còn hơn”.

 

Huệ Ngân Nhi khinh thường nói với Thiên Quỳnh Tử.

 

“Con bé này, đừng nói bậy”, lúc này Thiên Quỳnh Tử không biết nên giải thích như thế nào.

 

“Lúc đầu chẳng phải ông nói Khổng Thánh Nhân tài cao đức độ, đệ tử của ông ta đều là người tài đức sao? Nhưng cháu thấy đức hạnh của họ không bằng Tiểu Bạch mà cháu nuôi nữa”.

 

Nói rồi Huệ Ngân Nhi vẫy tay, một con cún lông trắng sủa vang rồi chạy về phía cô ta.

 

Thiên Quỳnh Tử cũng nghẹn họng trước những lời của Huệ Ngân Nhi.

 

“Vừa rồi còn muốn mạng người ta, một lát sau lại bảo người ta đừng so đo tính toán, mọi chuyện là vì đại cục, ý của họ có phải đang nói họ có thể tùy tiện bắt nạt người ta không, người khác thậm chí còn không thể nói nửa lời oán trách chứ đừng phản kháng?”

 

“Ngay cả Tiểu Bạch do cháu nuôi nấng cũng không thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy”.

 

Mỗi một câu của Huệ Ngân Nhi đều khiến sắc mặt của Thiên Quỳnh Tử trở nên khó coi.

 

Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, cho dù muốn giúp thanh minh vài câu, ông ta cũng không tìm được được điểm gì tốt.

 

“Xem ra ông đã đánh giá thấp Tiêu Chính Văn rồi”, Thiên Quỳnh Tử nhìn gương thiên, cảm thán.

 

Còn hòa thượng Tanaka đang đứng đối diện với Tiêu Chính Văn cũng bị Tiêu Chính Văn hỏi cho nghẹn họng.

 

“Sao thế, không trả lời được à? Đại ý của ông có phải là liên quan đến sống chết của các ông đều là chuyện lớn, sống chết của người khác đều không quan trọng, không cần quan tâm?”

 

“Nhưng tôi nghĩ sống chết của các ông không liên quan gì đến tôi nhỉ? Nếu không tin ông cứ chết ở trước mặt tôi, xem tôi có bị ảnh hưởng gì không?”

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, sắc mặt của hòa thượng Tanaka lập tức trở nên tím tái.

 

“Cậu Tiêu, tổ mất thì làm sao trứng còn? Nếu thành Minh Nguyệt bị xâm lấn, Tây Vực sẽ không được bảo vệ, cả ngoài lãnh thổ sẽ trở thành trận Tu La hàng ngàn mét của âm phủ”.

 

Caseus vội vàng khuyên.

 

Thấy thế, Điền Văn cũng tiến lên một bước nói: “Tiêu Chính Văn, dù sao anh cũng đang ở ngoài lãnh thổ, nếu mọi người đã cùng sống chết thì hãy góp một phần sức vì ngoài lãnh thổ, vì bản thân anh”.

 

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn bật cười và nói: “Ngoài lãnh thổ tồn tại hay không liên quan gì đến tôi? Hơn nữa trước đây các người đã nói rõ rằng tôi phải là người của Đông Vực rồi”.

 
 
Chương 4419


“Vả lại, tôi cũng chưa được các vị công nhận, huống hồ chuyện này còn chưa lan tới Đông Vực, cho dù Đông Vực cũng trở thành Quỷ Vực thì liên quan gì đến tôi?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói thế, sắc mặt của anh em Điền Văn lập tức thay đổi, rõ ràng trước đó Tiêu Chính Văn đang gài bẫy bọn họ.

 

Hơn nữa, từ vẻ mặt của Tiêu Chính Văn, chắc hẳn anh đã tính trước sẽ có chuyện lớn xảy ra ở thành Minh Nguyệt.

 

“Thảo nào anh thấy bọn tôi đến lại không tỏ ra sợ hãi, nếu tôi đoán không lầm thì anh đã biết trước thành Minh Nguyệt sẽ xảy ra chuyện gì”, Điền Văn nhìn Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.

 

“Dù anh đoán đúng thì thế nào?”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt.

 

“Anh!”

 

“Nếu anh đã biết sẽ xảy ra chuyện lớn, chứng tỏ anh biết rõ nếu thành Minh Nguyệt mất đi Long mạch, âm phủ chắc chắn sẽ nổi lên mặt đất. Nói cách khác, tất cả những chuyện này đều là do anh gây ra”.

 

Điền Văn lại giở lại mánh khóe cũ, đứng trên đỉnh cao của đạo lý lạnh lùng hỏi.

 

“Anh đã giành trả lời rồi, cộng thêm 10 điểm! Tôi cố ý, vậy thì đã sao? Hơn nữa ngay từ đầu tôi đã biết Long mạch là vật trấn áp âm phủ, nhưng anh có thể làm được tôi?”

 

“Dù cả ngoài lãnh thổ chất đầy thi thể, máu chảy thành sông, Tiêu Chính Văn tôi cùng lắm quay về thế tục, chuyện này có gì to tát”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh đáp lại.

 

“Tôi… tôi giết anh!”

 

Điền Văn tức đến mức môi run lên, sắc mặt trắng bệch, hai mắt toát ra sát khí ngút trời.

 

Đừng nói Điền Văn nổi giận, những người có mặt ở đó đều tức giận.

 

Nhưng đối mặt với sự tức giận của mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn cười mỉa nói: “Anh có thể ra tay bất cứ lúc nào, tôi không phản kháng”.

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, cơn giận của Điền Văn như bị châm ngòi.

 

“Keng!”

 

Điền Văn rút thanh kiếm dài ba tấc ra, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

 

Nhưng ngay sau đó một cây thánh giá màu đỏ lao xuống chỗ Điền Văn.

 

“Nếu anh dám nói nhiều thêm một câu, hôm nay tôi sẽ giết chết anh”, lúc này Caseus đã tức giận đến cực điểm.

 

Dù Đông Vực cũng sẽ bị liên lụy nhưng đó cũng là chuyện sau khi Tây Vực bị hủy diệt hoàn toàn.

 

Nhưng Thánh Giáo Đình thì khác, Tây Vực không chỉ là nơi ở của Thánh Giáo Đình mấy ngàn năm nay, những kết tinh mà Thánh Giáo Đình vất vả tạo dựng đều ở Tây Vực.

 

Nếu Tây Vực bị phá hủy thì Thánh Giáo Đình sẽ hoàn toàn kết thúc.

 

Lúc bình thường, sống chết của một người như Tiêu Chính văn không liên quan gì đến gã, nhưng lúc này thì khác, mời được Tiêu Chính Văn hay không đều liên quan đến sự tồn tại của Thánh Giáo Đình.

Tiêu Chính Văn nhìn Điền Văn khẽ cười: “Đừng quên rằng anh là cậu chủ một nước, không thể để hắn hù dọa anh chỉ bằng vài câu nói chứ.”

“Nếu tôi là anh, cho dù mọi người ngăn cản, tôi muốn giết người thì người đó cũng phải chết, chứ đừng nói là chỉ có hắn ngăn cản.”

“Tiêu Chính văn.”
 
Chương 4420


Điền Văn mặt tái mét vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi vang lên tiếng ken két.

 

“Chẳng phải tôi đang ở đây sao? Nào, để tôi thử kiếm của anh có nhanh không”, nói rồi Tiêu Chính Văn ngoắc ngón tay với Điền Văn.

 

Động tác này của anh khiến đám người Lý Bạch bật cười, lúc này Điền Văn xấu hổ đến mức cùng cực.

 

Mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, một lúc lại trở nên xanh tím hệt như một con tắc kè hoa.

 

“Còn các người nữa, chẳng phải vừa rồi các người đều kêu gào muốn giết tôi sao? Bây giờ các người có thể ra tay rồi, Tiêu Chính Văn tôi đảm bảo với mọi người rằng tôi sẽ không đánh trả lại”.

 

Mọi người có mặt đều nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ mặt phức tạp, nhưng không ai trong số họ dám tiến lên nửa bước.

 

Cho dù Điền Văn bị Tiêu Chính Văn chọc tức, họ cũng chỉ có thể bất lực liếc nhìn, còn ra tay đánh anh à, có cho mười lá gan cũng không dám.

 

Hắn không phải sợ Caseus mà là lo lắng kiếm của mình còn chưa xuất chiêu, hắn đã bị các cao thủ của Thiên Đạo Minh Ước chém rồi.

 

Sở dĩ vừa rồi hắn rút kiếm ra chỉ là muốn uy hiếp Tiêu Chính Văn thôi, nhưng rõ ràng chút thủ đoạn nhỏ của hắn chẳng có tác dụng gì.

 

“Cậu Tiêu, chuyện này đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi cậu”.

 

“Mong cậu Tiêu có thể coi trọng đại cục và đừng tính toán chuyện trước đây”.

 

Nói rồi hòa thượng Tanaka cũng đỏ mặt, cúi đầu với Tiêu Chính Văn.

 

Chuyện đã đến nước này, dù ông ta không xuống nước cũng phải cúi đầu với Tiêu Chính Văn, nếu không chỉ cần không mời được Tiêu Chính Văn, ông ta cũng sẽ mất mạng.

 

Trước giờ Thiên Đạo Minh Ước vẫn luôn nói được làm được, cho dù người đó là ai, cũng không thể buông tha cho người đó.

 

Huống gì Thiên Đạo Minh Ước cũng ít ai biết đến nhân vật nhỏ bé như ông ta.

 

“Không tính toán những chuyện trước đây? Ông nói nhẹ nhàng quá nhỉ, nếu không có chuyện của thành Minh Nguyệt này, e rằng đầu của Tiêu Chính Văn tôi đã ở trên mặt đất lâu rồi đúng không?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hòa thượng Tanaka.

 

Hòa thượng Tanaka cúi đầu không nói gì, Tiêu Chính Văn nói không sai, nếu không có chuyện của thành Minh Nguyệt lần này thì bây giờ có lẽ Tiêu Chính Văn đã chết rồi.

 

Hơn nữa, chắc chắn đã chết trong tay của hòa thượng Tanaka.

 

Giết được Tiêu Chính Văn là một việc vô cùng có thể diện, hòa thượng Tanaka sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?

 

“Có một chuyện tôi muốn hỏi rõ ông, hôm đó ở thành Minh Nguyệt tôi đã chọc gì đến ông?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hòa thượng Tanaka trầm giọng hỏi.

 

Vừa nghe nói thế hòa thượng Tanaka sửng sốt.

 

“nhớ những lời tôi nói lúc đó chứ, tôi có thể đi nhưng nếu ông muốn mời tôi về, nhất định phải quỳ lạy trước mặt tôi.”

Nói xong Tiêu Chính văn quay đầu nhìn chỗ khác.

Hòa thượng Tanaka khó khăn nuốt nước bọt, ông ta có thể thấp giọng cầu xin Tiêu Chính văn đã là cực hạn của ông ta rồi, giờ còn bảo ông ta quỳ xuống dập đầu?

Ông ta thà chết chứ không chịu quỳ xuống!
 
Chương 4421


“Tiêu Chính Văn, thật ra chuyện này, có anh hay không cũng không sao. Nhà họ Trương là người Hoa Quốc thì cũng là gia tộc của Đông Vực, theo lý nên nghe theo Đông Vực”.

 

Điền Văn trợn mắt, ánh mắt lóe sáng nói.

 

“Gì cơ? Nhà họ Trương chúng tôi thành người của Đông Vực lúc nào? Từ đầu đến giờ, nhà họ Trương chúng tôi là người bảo vệ lăng mộ của Long tộc, chưa từng thoát khỏi thế tục”.

“Hôm nay Trương Việt tôi sẽ nói rõ ràng, nhà họ Trương tôi nguyện sống chết cùng cậu Tiêu. Trừ khi cậu Tiêu đích thân ra lệnh, nếu không đừng hòng điều động được nhà họ Trương tôi”.

 

Điền Văn vừa dứt lời, Trương Việt đã tiến đến một bước lạnh lùng đáp trả.

 

“Trương Việt, nhà họ Trương các ông vẫn luôn là người của Đông Vực, từ xưa đến nay đều là như vậy, cho dù ông có bất mãn cũng không thể phủ nhận sự thật này”.

 

Điền Văn lạnh lùng nhìn Trương Việt, trầm giọng đe dọa.

 

“Hừ! Họ Trương chúng tôi thấp cổ bé họng, nếu không phải vì thành Minh Nguyệt đột ngột xảy ra chuyện, tôi nghĩ cậu chủ thậm chí còn không biết tôi là ai, đúng chứ?”

 

“Hôm nay tôi có một thắc mắc, xin nhờ cậu chủ Điền Văn giải đáp giúp tôi”.

 

“Mấy ngày trước trưởng lão nhà họ Trương tôi bị đệ tử của Hachiki Orochi giết chết, vậy hỏi các cậu chủ đang ở nơi nào?”

 

Trương Việt lạnh lùng hỏi.

 

“Ôi trời… chúng tôi không biết chuyện này”, Điền Văn do dự một lúc mới lắc đầu biện minh.

 

“Không biết? Theo tôi được biết, lúc đó cậu chủ Điền Khải đang làm khách bên Hachiki Orochi, lẽ nào cậu ta cũng không biết?”

 

“Còn nữa, nhà họ Trương tôi mấy lần cầu cứu Đông Vực, thậm chí còn bảo người đem thư đến nhà họ Khổng”.

 

“Nhưng nhà họ Khổng các ông lại trả lời thế nào? Sự sống chết của nhà họ Trương không liên quan gì đến nhà họ Khổng, dù có chết cũng đừng đến nhà họ Khổng cầu xin”.

 

“Đây là thái độ của Đông Vực và nhà họ Khổng các người! Lẽ nào cậu chủ Điền Văn là người chủ sự hiện tại của nhà họ Khổng mà không biết chuyện này thật sao?”

 

Trương Việt hỏi tiếp.

 

“Nếu không nhờ cậu Tiêu ra tay giúp đỡ, bây giờ cả nhà họ Trương chúng tôi đã bị Hachiki Orochi tiêu diệt rồi, đâu thể trả thù cho Đại trưởng lão”.

 

“Hơn nữa lúc nhà họ Trương tôi bị hòa thượng Tanaka đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, cậu chủ Điền Văn cũng dùng vũ lực để ép buộc chúng tôi cùng với ông ta, lẽ nào lúc đó cậu cũng không biết?”

 

“Người đời thường nói Điền Văn rất nghĩa khí, lẽ nào Điền Văn lại nghĩa khí như vậy sao?”

 

Trương Việt không khách sáo lạnh lùng giễu cợt.

 

Ông ta vừa nói thế, Điền Văn và Điền Khải không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.

 

Điền Văn không thể chấp nhận nổi những lời này của ông ta, lúc đó cả vùng ngoài lãnh thổ đều nhìn thấy Tiêu Chính Văn và nhà họ Trương bị đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt.

 

Hơn nữa hắn còn cười cợt chế giễu, thậm chí lời nói cũng có phần áp bức.

 

Mọi chuyện đều là sự thật không thể chối cãi, bây giờ dù hắn cảm thấy không phục cũng không thể nói được gì.

“Hừ, thật là nực cười”.
 
Chương 4422


Caseus nhìn hai anh em Điền Văn như nhìn mấy tên ngốc.

 

Gã cứ nghĩ hôm đó người đánh lén gã là một trong hai anh em họ, sở dĩ không truy cứu họ chẳng qua là vì Thánh Giáo Đình đã có giao dịch với họ.

 

Nhưng bây giờ điểm mấu chốt của chuyện này là Tiêu Chính Văn, nếu không Thiên Đạo Minh Ước cũng sẽ không chỉ mặt điểm tên như thế.

 

Vậy mà tên ngu ngốc Điền Văn này lại hướng chủ đề sang nhà họ Trương, kết quả chỉ rước nhục vào thân.

 

“Anh Tiêu, công bằng ở lòng người, chúng ta có thể nói về chuyện ở thành Minh Nguyệt được không?”, Caseus cung kính chắp tay nói.

 

Tiêu Chính Văn không để tâm đến Caseus mà quay sang nhìn hai anh em Điền Văn, lạnh nhạt hỏi: “Tôi muốn hỏi hai cậu chủ, người mặc đồ đen đánh lén tôi rốt cuộc là ai?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói thế, những lời mà mấy người Điền Văn vu hại Tiêu Chính Văn là người mặc đồ đen trước đó xem như chưa đánh đã tan.

 

Thậm chí còn đổ hết trách nhiệm cho anh em Điền Văn.

 

“Người đàn ông mặc đồ đen kia không phải là Tiêu Chính Văn anh sao? Vừa rồi chính anh đã thừa nhận”, Điền Khải chế nhạo.

 

Cả chuyện này đã vượt ngoài tầm kiểm soát, còn ai dám nhận mình là người mặc đồ đen?

 

“Vậy tôi sẽ hỏi lại theo cách khác lần nữa, hôm đó ai đã đánh lén tôi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

 

“Hừ, tôi vừa nói rồi đấy thôi, không phải anh em tôi”, Điền Khải lạnh lùng nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Được thôi, đã vậy thì tiễn khách!”

 

Nói rồi, Từ Huy Tổ bên cạnh Tiêu Chính Văn vung tay lên ý bảo ra lệnh tiễn khách với tất cả mọi người.

 

“Anh Tiêu, hãy đợi một lát”, Caseus vội vàng tiến lên một bước, người khác đều có thể đi nhưng gã là người duy nhất không được, thành Minh Nguyệt vẫn như đang đợi sao sáng, đợi gã mời được Tiêu Chính Văn về.

 

“Các vị vốn dĩ tới đây để hỏi tội, nếu giờ không ra tay đánh, tôi muốn trò chuyện thẳng thắn với các vị, nhưng tiếc là có người quá không hiểu nặng nhẹ”.

 

“Thế nên các người có thể cút đi được rồi”.

 

Lời nói của Tiêu Chính Văn cực kỳ sắc bén, thử hỏi xem ai dám mở miệng ra nói có thể cút đi được rồi trước anh em Điền Văn và Khổng Thiên Tử?

 

Lúc này từng hành động của Tiêu Chính Văn đều được truyền ra khắp thiên hạ qua Thiên Kính, không chỉ ngoài lãnh thổ mà ngay cả thế tục đều có thể nhìn thấy rõ mồn một.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Vũ và Thiên Tử đều ngửa mặt lên cười.

 

“Xem ra Tiêu Vương vẫn không thay đổi, có thể cút đi rồi? Ừ, nói hay lắm”, nói rồi Thiên Tử lại bật cười.

 

“Haizz, nếu có trách cũng chỉ có thể trách bọn họ tầm nhìn hạn hẹp, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với cậu Tiêu, so về bản lĩnh họ vẫn còn quá non”.

Tần Vũ lớn giọng bật cười.

“Mấy người này trước đây còn nói gì ấy nhỉ, Long Vương không thể sánh với cậu chủ, bây giờ thì sao? Bị mắng đến mức hộc máu, còn chẳng dám đánh rắm nữa kìa.”

Long Thất cũng vui vẻ nói.

Lúc này Hồng Ấn ở phía Tây Nam xa xôi cũng nhíu mày, ông ta quả thật đã xem thường Tiêu Chính Văn quá, ông ta cảm thấy cực kỳ bất ngờ cảnh tượng hiện giờ.
 
Chương 4423


“Người này quá bí ẩn, là một nhân vật khó đối phó”, Hồng Ấn hơi lạnh lùng nói.

 

Đám người Điền Văn trên bầu trời Đế Khư cũng chỉ có thể thầm oán giận, lại lần nữa cười nói: “Tiêu Chính Văn, chúng ta có thể nói chuyện này sau”.

 

Thật ra không phải do họ tốt tính mà là Thiên Đạo Minh Ước đã ra lệnh, nếu hôm nay không mời được Tiêu Chính Văn thì mọi người đến Đế Khư đều không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

 

Thế nên đám người Điền Văn nào dám ra vẻ ta đây nữa, bây giờ cầu xin Tiêu Chính Văn còn không kịp nữa kìa.

 

Đừng thấy họ ai cũng là cậu chủ có danh tiếng của Chiến Quốc mà lầm, trong mắt Thiên Đạo Minh Ước so với được mất của cả Tây Vực họ chẳng qua chỉ là một người bình thường, có chết cũng không tiếc.

 

“Cánh cửa trò chuyện luôn rộng mở với các người và Tiêu Chính Văn tôi cũng rất có đạo lý của mình”.

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn chậm rãi nhìn về phía Tư Không Phàm.

 

“Chúng ta tạm thời gác lại chuyện đánh lén tôi, con người tôi trước giờ nói được làm được nên người này nhất định phải chết”.

 

Nghe nói thế Tư Không Phàm không khỏi tức giận.

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Sắc mặt Điền Văn bỗng chốc trở nên u ám, đôi mắt lóe lên hai tia sáng, toát ra sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

 

“Anh là cái thá gì? Tôi cho phép anh tên tôi sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Điền Văn.

 

“Anh!”

 

Sắc mặt Điền Văn lập tức tái mét.

 

Mọi người trên khắp thế giới đều có thể nhìn rõ và nghe rõ thông qua Thiên Kính.

 

Câu nói anh là cái thá gì vừa được thốt ra, sau này hắn làm gì còn chút uy nghiêm nào của cậu chủ chứ?

 

“Chẳng phải các người muốn nói chuyện sao? Vậy thì được, giết ông ta đi”.

 

Tiêu Chính Văn bỗng chỉ vào Điền Văn, hàm ý rất đơn giản, phải để Điền Văn tự tay giết Tư Không Phàm.

 

Tư Không Phàm là cảnh vệ của hắn ở Chiến Quốc, ông ta đã đi theo hắn chinh chiến Nam Bắc, lập được vô số kỳ tích quân sự.

 

“Anh…”

 

Không để Điền Văn nói hết câu, Tiêu Chính Văn nhấp một ngụm trà nói: “Anh có thể gọi một lần nữa thử xem, có lẽ tôi sẽ vui vẻ thêm một mạng của Điền Văn”.

 

Anh vừa nói thế, tất cả mọi người bao gồm cả Điền Văn không nói nên lời.

 

Mặc dù Điền Văn im lặng không nói gì, nhưng cả người đã run rẩy không thôi.

 

Hai mắt hắn lóe sáng, khí tức lập tức bộc phát.

 

Sự sỉ nhục này là chuyện chưa từng xảy ra trong trong đời hắn, thậm chí khi hắn làm thừa tướng ở nước Ngụy, phản bội lại nước Ngụy, cũng không ai dám nói xấu nửa câu sau lưng hắn, càng không có chuyện nhục hắn ngay trước mặt thế này.

 

Nhưng lúc này ở trước mặt Tiêu Chính Văn, không chỉ bị Tiêu Chính Văn bị mắng chửi xối xả ở trước mặt rất nhiều người mà còn phải chịu đựng không được làm gì.

 

Ngay cả một người bình thường cũng không chịu nổi chứ đừng nói hắn cậu chủ của Điền Tề.
 
Chương 4424


“Haizz, đầu óc của Điền Văn này không tốt thật, chỉ giỏi chạy! Đã đến lúc nào rồi mà còn tranh cãi với Tiêu Vương, lẽ nào nhà học giả chỉ dạy ra những tên ngu xuẩn như vậy sao?”

 

Thiên Tử cười mỉa, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.

 

Với tính cách của Tiêu Chính Văn, người nào càng cứng miệng, cố chấp thì anh chỉ sẽ cố chấp hơn, dù chọc thủng trời anh cũng không sợ.

Nếu không thế tục cũng sẽ không cung kính với Tiêu Chính Văn như thần.

 

“Nhưng tôi lại nghĩ Điền Văn này vẫn có chút tài năng pha trò, lúc này đưa mặt ra cho cậu Tiêu đánh, nhìn thôi cũng hả dạ”.

 

Tần Vũ xoa tay, cười nói.

 

Nghe thế Thiên Tử cũng bật cười.

 

Thật ra Tiêu Chính Văn đâu dễ chọc vào như thế?

 

Xét về mưu kế, người nào có thể qua được vua Bắc Lương từng thống lĩnh cả hàng triệu binh lính?

 

Nếu xét về bản lĩnh, Tiêu Chính Văn đã nắm trong tay quyền sinh sát từ khi còn là thiếu niên, bản lĩnh của ai có thể vượt qua được Tiêu Chính Văn?

 

Có câu là người thiện lương không dẫn dắt binh lính, lúc này nếu Tiêu Chính Văn đã nói ai chết thì người đó chắc chắn phải chết.

 

“Cho hỏi anh Tiêu, đây có phải là điều kiện hai bên chúng ta thương lượng không?”, Caseus bước lên trước khách sáo hỏi.

 

“Đương nhiên, không có thành ý còn nói chuyện được sao? Tôi rất bận, nếu không muốn nói, bây giờ có thể cút ra khỏi Đế Khư, muốn nói thì nhanh lên một chút”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn dời tầm mắt sang chỗ khác, thậm chí cũng lười ngước mắt nhìn đám người Điền Văn.

 

“Được, vậy tôi sẽ tự tay giết ông ta”.

 

Caseus sẽ không quan tâm nhiều đến thế, bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn thành Minh Nguyệt, hơn nữa kéo dài thêm một phút, thành Minh Nguyệt sẽ nguy hiểm thêm một phần.

 

Thấy Caseus sắp ra tay, sắc mặt Điền Văn thay đổi.

 

“Caseus!”

 

“Sao vậy, anh muốn cản tôi hả?”

 

Caseus cười khẩy, thánh giá chữ thập màu đỏ lại xuất hiện đằng sau gã lần nữa.

 

Một chốc sau, ánh sáng màu đỏ máu chiếu khắp nơi, ngay cả bầu trời cũng nhuộm một màu đỏ.

 

Cùng lúc đó hòa thượng Tanaka cũng tiến đến trước, không thiện ý nhìn Tư Không Phàm.

 

“Điền Khải, chú còn đứng hóng chuyện nữa à?”, Điền Văn quay sang nhìn Điền Khải.

 

“Tôi nghĩ hôm nay ông ta chết chắc rồi, hay là chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện này nữa? Hơn nữa anh cũng nên hiểu rõ chuyện hôm nay không phải do anh và tôi quyết định”, Điền Khải lạnh lùng nhìn Tư Không Phàm.

 

“Vì toàn cục, hy sinh cũng không thể tránh khỏi”.

 

Lúc này trong đám đông bỗng có người lặp lại câu nói của Điền Khải.

 

Mọi người nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện người lên tiếng là thành chủ thành Thiên Đô – Thanh Liên.

 

“Thanh Liên, bà!”, Điền Văn trợn mắt nhìn Thanh Liên, gân xanh trên đỉnh đầu như sắp bùng nổ.
 
Chương 4425


“Trước đó chẳng phải cậu chủ đã nói thánh nhân có câu, mọi người đều chết vì đại nghĩa sao, đôi khi hy sinh cũng khó tránh khỏi”.

 

“Không phải là hy sinh người khác, cậu chủ tỏ vẻ rộng lượng nghĩa khí, còn đến khi hy sinh người của mình thì lại không đành lòng đấy chứ?”

 

“Nói cách khác, trong lòng cậu chủ sự sống chết của mọi người ở Tây Vực không bằng một Tư Không Phàm?”

Thanh Liên cười mỉa chế giễu nói.

 

Trước đây lúc Thanh Liên chủ động đến tận cửa cầu xin cho Tiêu Chính Văn, Điền Văn đã đáp lời Thanh Liên như thế, lúc đó quả thật khiến Thanh Liên cứng họng không thốt nên lời.

 

Bây giờ đến lượt Thanh Liên phản bác lại Điền Văn bằng những lời đó, Điền Văn nghe được mấy lời này cũng kìm nén đến cực điểm.

 

“Tiêu Chính Văn, anh có biết hậu quả của việc cố chấp làm theo ý mình không?”, Điền Văn lạnh lùng nói.

 

“Hậu quả? Các anh đã định giết tôi rồi mà còn đe dọa tôi? Một là ông ta chết, hai là các người cút khỏi Đế Khư, người này không chết thì không cần bàn gì nữa”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Vừa nghe thế, Caseus đổi sắc, quay sang nhìn Điền Văn nói: “Nếu anh không ra tay thì tôi sẽ giết ông ta”.

 

Nói rồi khí tức của Caseus đã vây chặt lấy Tư Không Phàm.

 

Điền Văn thầm nghiến răng, cho dù thế nào cũng không thể để Caseus ra tay được.

 

Không phải hắn để tâm nhiều về Tư Không Phàm mà là nếu để Caseus thật sự ra tay thì đừng nói là sau này Thánh Giáo Đình chắc chắn sẽ tính sổ với hắn, mà Điền Văn cũng không thể nào nói rõ được với bên Thiên Đạo Minh Ước.

 

“Ông ta đã là người của tôi, theo lý tôi nên tự mình ra tay”.

 

Điền Văn vừa nói vừa ngăn Caseus lại.

 

Thấy Điền Văn tiến đến trước thật, ánh mắt ngập tràn sát khí nhìn Tư Không Phàm, hầu hết mọi người đều sửng sốt.

 

Không ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại ép Điền Văn đến mức tự hắn giết hộ vệ của mình?

 

Có câu thay vì giết người bằng thể xác thì giết chết về mặt tinh thần, cho dù là Điền Văn hay Tư Không Phàm sắp bị giết thì lúc này cũng cực kỳ oán hận?

 

“Haizz, xem ra đường đường là cậu chủ Chiến Quốc cũng chỉ như thế thôi”.

 

Thiên Tử nhìn Thiên Kính, cười nhạo nói.

 

Trước đây Thiên Tử còn nghĩ dù thế nào Điền Văn cũng sẽ liều mạng đến cùng với Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này xem ra Thiên Tử vẫn đánh giá cao Điền Văn quá.

 

“Tôi nghĩ Điền Văn này cũng chỉ thế thôi, có lẽ người nhà họ Khổng cũng như vậy, mềm nắn rắn buông, vì lợi ích có thể không còn nhân tính”.

 

Tần Vũ lạnh lùng nhìn Thiên Kính, trước đó anh ta còn nghĩ Điền Văn ít nhất cũng xem như là một nhân vật lớn, nhưng lúc này anh ta đã có suy nghĩ khác về Điền Văn và nhà họ Khổng rồi.

“Dù là Điền Văn hay người nhà họ Khổng chẳng qua cũng chỉ là kẻ tiểu nhân mà thôi, tiếc là họ nghĩ về Tiêu Chính Văn quá đơn giản, cũng không nghĩ thử xem vua Bắc Lương của Hoa Quốc đã chinh chiến hàng trăm trận chiến mà lại có thể dễ dàng bị bắt nạt vậy sao?”

Giọng Thiên Tử cũng dần trở nên lạnh như băng, sau đó cầm bút viết loẹt xoẹt lên một thánh chỉ, không lâu sau đưa thánh chỉ cho Long Thất ở bên cạnh nói: “Truyền lệnh của tôi, tất cả nho sinh đều bị xử tử tai chỗ.”
 
Chương 4426


“Hễ là ở trong Hoa Quốc, tất cả nhà thờ của nhà họ Khổng đều bị dỡ bỏ, là người đời sau của Khổng Khưu đều bị giết”.

 

Từ chuyện này Thiên Tử đã nhìn thấu được nhà họ Khổng, càng nhìn thấu được đám nho sinh.

 

Giữ lại những người này ở Hoa Quốc chỉ khiến chúng trở thành mầm họa của Hoa Quốc, vì sự an toàn của Hoa Quốc, vì hàng ngàn người dân, dĩ nhiên Thiên Tử phải đề phòng hậu hoạ.

 

Thế nên mới cố ý ra lệnh giết hết tất cả học trò của nhà họ Khổng.

 

Cùng lúc đó ngoài lãnh thổ cũng bùng nổ.

 

“Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không hề tầm thường”.

 

“Mặc dù hành vi của đám người Điền Văn đáng xấu hổ nhưng Tiêu Chính Văn làm vậy có phải là hơi quá đáng không?”

 

“Quá đáng? Anh nghĩ vùng ngoài lãnh thổ là nơi nào? Cá lớn nuốt cá bé! Huống gì ai bảo họ mới đầu đã muốn dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết”.

 

“Hừ! Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ bảo hắn giết Tư Không Phàm, rồi bảo hắn tự sát”.

 

Ngay cả những lời đàm tiếu ở ngoài lãnh thổ cũng không ngoại lệ đứng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao mọi người cũng chẳng phải kẻ ngốc, ai cũng nhìn ra được đám người Điền Văn là muốn Tiêu Chính Văn làm kẻ chịu tội thay.

 

Nếu không nhờ Tiêu Chính Văn có kế hoạch từ sớm thì lúc này đã bị đám người này rắp tâm hãm hại.

 

Thế nên Tiêu Chính Văn càng không có lý do mềm lòng, nhân từ.

 

Hơn nữa, từ đầu đến giờ vẫn luôn là đám người Điền Văn chủ động chọc vào Tiêu Chính Văn, kết quả mất cả chì lẫn chài, giờ còn trách được ai?

 

Triệu Thắng và Ngụy Vinh Kỳ nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy may mắn, cũng may trước đó họ không nhắm vào Tiêu Chính Văn, nếu không có lẽ kết cục của họ cũng không tốt hơn là bao.

 

Đắc tội với Tiêu Chính Văn đúng là sai lầm lớn nhất trong đời.

 

Hồng Ấn luôn dõi theo tình hình lúc này vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng.

 

“Nếu người này tài năng hơn một chút chắc chắn là một người cực kỳ nguy hiểm, thậm chí sẽ là kẻ thù số một của mình”.

 

Hồng Ấn thầm nói.

 

Ông ta nghĩ giữa Tiêu Chính Văn và bốn cậu chủ Chiến Quốc vẫn có sự cách biệt, dù là khả năng lĩnh hội hay thiên phú cũng không bằng đám người Điền Văn, nếu không sao cứ luôn tránh mặt đám người Điền Văn không đánh?

 

Dù là thế, Hồng Ấn cũng bắt đầu dõi theo Tiêu Chính Văn.

 

Ông ta có trực giác không nên chọc vào người như Tiêu Chính Văn, hễ chọc vào người này thì không có cơ hội cho ông ta thở, nếu không chắc chắn sẽ chọc phải một tai họa lớn.

 

So với bốn cậu chủ Chiến Quốc, Hồng Ấn xuất thân từ vùng ngoài vũ trụ, tầm nhìn, kiến thức rộng hơn, xét về phương diện nhìn người, ông ta vẫn khá tự tin.

“Cậu chủ, lẽ nào cậu định giết tôi thật sao?”, Tư Không Phàm hoảng hốt nhìn Điền Văn.
 
Chương 4427


Nhưng Điền Văn lại không nói nhiều lời thừa thãi mà ra tay với Tư Không Phàm luôn.

 

“Mọi người nhìn thấy rồi chứ, đây chính là học trò của Khổng Thánh Nhân, vì lợi ích của mình mà có thể ra tay với người của mình. Đứng chung một thuyền với kẻ như vậy phải đề phòng từng phút từng giây”.

 

Tiêu Chính Văn cười mỉa nhàn nhã nói.

“Điền Văn!”

 

Tư Không Phàm thấy Điền Văn đã có ý định giết mình, cảm xúc vô cùng phức tạp.

 

Từ thời Chiến Quốc, ông ta vẫn luôn đi theo làm cảnh vệ cho Điền Văn, có thể nói ông ta đã cứu Điền Văn vô số lần nhưng không ngờ hôm nay Điền Văn lại ra tay với ông ta.

 

Nhưng dù sao Tư Không Phàm cũng là cao thủ Đế Cảnh cấp chín dĩ nhiên sẽ không buông tay chịu trói.

 

Ông ta hét lên một tiếng, sau đó sức mạnh vô biên bỗng bùng phát.

 

Thấy Tư Không Pham tung chiêu xoay người định bỏ chạy, Caseus lắc mình chặn đường đi của Tư Không Phàm.

 

Điền Văn cũng ra tay cực kỳ nhẫn tâm như Tiêu Chính Văn nói.

 

Ngay cả Tư Không Phàm từng cứu mạng hắn vô số lần thì đến lúc quan trọng cũng chỉ là con cờ hắn có thể bán đứng bất kỳ lúc nào.

 

Lúc này Điền Văn gần như sử dụng hết khí tức của mình, tu vi Đế Cảnh cấp chín bùng phát.

 

Mặc dù Tư Không Phàm và hắn có cùng cảnh giới nhưng Điền Văn là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, những người cùng cấp bậc cảnh giới đều không có khả năng thắng hắn.

 

Hai bên vừa lao vào nhau, Tư Không Phàm đã bị áp chế hoàn toàn.

 

Chưa được một lúc Điền Văn đã ném đầu Tư Không Phàm xuống đất.

 

Ánh mắt Điền Văn chỉ còn lại sự lạnh nhạt và bình thản khi nhìn đầu của Tư Không Phàm, thậm chí không có bất kỳ sự tiếc nuối và áy náy nào.

 

“Đây là đầu của người mà anh muốn”.

 

Nói rồi Điền Văn lau máu trên thân kiếm.

 

Lúc này không ít người đều ngẩng đầu nhìn Điền Văn.

 

Nhất là những người trước đó còn kính ngưỡng với hắn, lúc này họ cảm thấy cậu chủ trước mặt này cực kỳ xa lạ.

 

Có lẽ kẻ tàn ác không từ thủ đoạn vì lợi ích này mới là bản chất thật của Điền Văn.

 

Nhưng đồng thời mọi người càng cảm thấy sợ Tiêu Chính Văn.

 

Cho đến giờ mọi người mới bừng tỉnh, xét về thủ đoạn và mưu mô, đám người Điền Văn không thể so được với Tiêu Chính Văn.

 

“Ông nội, bây giờ ông còn nghĩ Tiêu Chính Văn không bằng đám người Ngụy Vinh Kỳ nữa không?”, nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt Huệ Ngân Nhi sáng rực, ước gì hiện giờ có thể nhào vào lòng Tiêu Chính Văn.

 

Cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng với cô ta.

Cảnh vệ của Điền Văn thì thế nào?

 
 
Chương 4428


Chẳng phải cuối cùng Tiêu Chính Văn muốn ông ta chết ở canh ba thì ông ta chẳng thể nào sống đến canh năm đó sao?

 

Thậm chí chỉ một câu nói đã ép cho đám người Điền Văn không ngẩng đầu lên được, hơn nữa còn ép buộc Điền Văn tự mình ra tay giết Tư Không Phàm, thủ đoạn này đáng sợ đến mức nào?

 

Lúc này thật ra không chỉ Huệ Ngân Nhi lộ ra vẻ si mê mà hầu như tất cả các cô gái của các thế lực lớn ngoài lãnh thổ đều nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

 

Danh tiếng của Tiêu Chính Văn lại vượt qua cả những thiên tài trong giới trẻ trước đó, khắc sâu vào trong tâm trí mỗi người.

 

Ngay cả Bạch Thiên Kiệt cũng phải thừa nhận rằng em gái của mình tuệ nhãn cao siêu, nhìn người rất chuẩn.

 

Thấy anh trai nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, Bạch Ngọc Trinh cười nói: “Em dám nói cái chết của Tư Không Phàm chỉ là mới bắt đầu”.

 

“Ít nhiều gì em vẫn có chút hiểu biết về thủ đoạn của Tiêu Chính Văn, tiếp theo không biết sẽ đến lượt ai”.

 

Cái gì?

 

Bạch Thiên Kiệt nhíu mày hỏi: “Ép Điền Văn giết Tư Không Phàm vẫn không đủ ư? Anh ta… anh ta không sợ sau này những người này sẽ trả thù sao?”

 

Thật ra Bạch Thiên Kiệt cũng phải thừa nhận nếu hắn là Tiêu Chính Văn chưa chắc có can đảm ép buộc Điền Văn giết Tư Không Phàm.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ như lá bèo trôi ở vùng ngoài lãnh thổ, không có chỗ dựa, theo lý thì lúc này chính là lúc anh ta có thể mượn sức hòa thuận với đám người Điền Văn.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn lại đi ngược với điều này, gần như đã ép Điền Văn vào đường cùng.

 

Bề ngoài Điền Văn chỉ mất đi một cảnh vệ thôi nhưng thật ra không phải vậy.

 

Cảnh vệ khác hẳn hộ vệ bình thường, Tư Không Phàm là người mà Điền Văn tin tưởng nhất, cũng là người hắn dựa dẫm vào nhất.

 

Ngay cả người có địa vị như Tư Không Phàm cũng bị Điền Văn giết thì sau này còn ai dám bán mạng cho Điền Văn nữa?

 

Giết một Tư Không Phàm, Điền Văn mất đi lòng tin của mọi người.

 

Có lẽ bản thân Điền Văn cũng biết rõ tình thế của mình, nhưng hắn vẫn làm như vậy, chứng tỏ Điền Văn đã không còn đường lui nữa.

 

“Sao vậy, anh vẫn chưa hài lòng hả?”, Điền Văn tức đến mức cả người run rẩy, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Mặc dù sâu trong lòng hắn đã cực kỳ tức giận nhưng hắn đâu dám nói nửa câu hung dữ.

 

“Tiếp theo”, nói rồi Tiêu Chính Văn quay sang nhìn hòa thượng Tanaka.

 

“Cậu Tiêu, anh có ý gì?”, Caseus khẽ nhíu mày, lẽ nào Tiêu Chính Văn còn muốn giết cả hòa thượng Tanaka?

 

“Con người tôi trước giờ nói được làm được, nếu hôm nay tôi đã nói muốn mời tôi về thành Minh Nguyệt thì trừ khi ông ta quỳ xuống dập đầu, nếu không đừng hòng”.

 

“Có vài người coi sự độ lượng của người khác thành yếu ớt, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi phải khiến mọi người nhìn rõ rốt cuộc Tiêu Chính Văn tôi là người thế nào. Đừng nghĩ Tiêu Chính Văn tôi dễ bắt nạt”, Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.

 

“Cậu…”, nói đến đây hòa thượng Tanaka đổi sắc.

 

Hầu hết mọi người đều dời mắt nhìn sang Tiêu Chính Văn, thà chết vinh còn hơn sống nhục!

 

Giết Tư Không Phàm cũng được rồi, nhưng bảo hòa thượng Tanaka quỳ xuống dập đầu trước mặt cả thế giới, điều này đúng là giết cả thể xác lẫn tinh thần của họ.

 

“Có quỳ hay không thì tùy ông”, Tiêu Chính Văn nhìn hòa thượng Tanaka nói.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn không để ý đến hòa thượng Tanaka nữa.

Đã nói rõ điều kiện rồi, quỳ xuống dập đầu, mọi chuyện sẽ dễ nói, nếu không quỳ thì không nghĩ cũng biết hậu quả.

“Cậu Tiêu, thật ra chuyện này không phải là tôi…”

“tôi không muốn nghe giải thích, nếu muốn trách thì trách người lúc đầu đã mời ông ra tay đó.” Tiêu Chính văn không để hòa thượng Tanaka nói hết câu đã ngắt lời ông ta.
 
Chương 4429


Nghe thế hòa thượng Tanaka nghiến răng quay lại nhìn Điền Khải, lúc này ông ta cực kỳ hối hận lúc đó mình không nên chọc vào Tiêu Chính Văn.

 

Mà kẻ đầu sỏ của mọi chuyện lại đứng ngoài nhìn như không phải chuyện của mình.

 

Hòa thượng Tanaka tức đến mức nổ phổi nhưng còn cách nào khác, người gây họa là ông ta, cũng là ông ta chọc vào người ta, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.

 

“Tôi thật sự rất bận, nếu ông không muốn làm thì thôi vậy, tôi trước giờ không thích ép buộc người khác”, Tiêu Chính Văn uống hớp trà bình thản cười nói.

 

Nghe thế hòa thượng Tanaka cũng thở dài, xem ra Tiêu Chính Văn cũng không tàn nhẫn như mình nghĩ.

 

Nghĩ thế hòa thượng Tanaka lộ ra vẻ vui mừng tiến đến trước chắp tay nói: “Cảm ơn cậu Tiêu đã bỏ qua”.

 

“Ừ!”

 

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó đứng lên nói: “Mời các vị về”.

 

Gì cơ?

 

Hòa thượng Tanaka vừa rồi còn tỏ ra vui mừng, sắc mặt lập tức thay đổi.

 

“Không quỳ thì chết!”

 

Lần này đến lượt Điền Văn đe dọa.

 

Vừa rồi hắn đã bị Caseus ép buộc tự tay giết chết cảnh vệ của mình, mặc dù hòa thượng Tanaka không phải là người của Thánh Giáo Đình nhưng có quan hệ không rõ ràng với Thánh Giáo Đình.

 

Thế nên không để hòa thượng Tanaka lên tiếng, hắn đã cầm thanh kiếm dài lên bước đến một bước.

 

Hòa thượng Tanaka ngẩng đầu nhìn anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên, chỉ thấy ba người đều lạnh lùng nhìn mình, trái tim không khỏi run lên.

 

“Được! Tôi quỳ!”

 

Nói rồi hòa thượng Tanaka quỳ xuống.

 

Lúc này ông ta không chỉ hận Tiêu Chính Văn mà còn hận cả Khổng Tề Thiên và Điền Khải.

 

Nếu không phải do hai người họ thì sao mình lại gây thù với Tiêu Chính Văn?

 

Hơn nữa dù đám người Khổng Tề Thiên không ép ông ta, chỉ riêng mệnh lệnh của Thiên Đạo Minh Ước thôi, ông ta cũng phải cúi đầu trước Tiêu Chính Văn.

 

Hòa thượng Tanaka nổi tiếng khắp Tây Vực quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó dập đầu trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

 

“Cậu Tiêu, mọi chuyện đều là do tôi tự chuốc lấy, mong cậu Tiêu lượng thứ”.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không nhìn ông ta, chỉ về một nơi cách đó không xa trầm giọng nói: “Sang bên kia quỳ”.

 

Anh vừa nói thế, mọi người đều sửng sốt.

 

Đó là hòa thượng Tanaka đấy.

 

Đệ tử chân truyền của đại sư Giám Chân, còn là người có tiếng nói trong thế hệ trước.

 

Tiêu Chính Văn không chỉ buộc ông ta ngoan ngoãn quỳ xuống mà còn chê ông ta chắn tầm nhìn, bảo ông ta sang một bên quỳ.

 

Trước đó Tiêu Chính Văn đã ép buộc Điền Văn giết Tư Không Phàm đã gây chấn động rồi, nhưng so với chuyện này vẫn còn có cách biệt.

 

Dù sao trên đời này có ai dám bảo hòa thượng Tanaka quỳ xuống trước mặt mình đâu?

 

“Anh Tiêu, bây giờ chúng ta có thể bàn đến chuyện thành Minh Nguyệt chưa?”, Caseus bước đến khách sáo hỏi.

 

“Đương nhiên, tôi nói được làm được mà”.

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

 

“Cảm ơn anh Tiêu! Nếu thế thì…”

 

“Tôi nói có thể bàn chuyện nhưng không có nghĩa là các người có tư cách bàn chuyện với tôi”, không để Caseus nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời.

 

“Anh Tiêu…”

 
 
Chương 4430


“Mặc dù các anh là cậu chủ Chiến Quốc hoặc là thế tử Thánh Giáo Đình, nhưng thân phận của các anh quá thấp kém, vẫn nên để người đứng đằng sau các anh ra mặt đi”.

 

“Tôi không thích ngồi bàn chuyện quan trọng với người hạ đẳng”.

 

Tiêu Chính Văn nhàn nhã nói.

Người hạ đẳng?

 

Ba chữ này khiến sắc mặt anh em Điền Văn, Khổng Tề Thiên và ngay cả Caseus trở nên cực kỳ khó coi.

 

Chọn bừa một người trong số họ ra có ai mà không phải là cao nhân?

 

Đến lượt Tiêu Chính Văn thì họ lại thành người hạ đẳng?

 

Ngay cả các thế lực lớn cũng không ai dám nói Điền Văn và Khổng Tề Thiên như thế.

 

Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, dù là một người dân Hoa Quốc bình thường cũng cao quý hơn họ.

 

Hơn nữa mấy người này chẳng qua chỉ là tên hề bị người ta đẩy lên trước thôi, Tiêu Chính Văn sao có thể ngồi ngang hàng với họ?

 

“Tiêu Chính Văn quá ngông cuồng rồi đúng không? Đó là cậu chủ Điền Văn đấy”.

 

“Trong mắt cậu ta, Khổng Tề Thiên – thiên tài của nhà họ Khổng còn tệ hơn một người thường sao?”

 

“Lẽ nào cậu ta còn muốn người đứng đầu nhà họ Khổng đích thân ra mặt à?”

 

Lúc này đã có nhiều người không còn vừa mắt Tiêu Chính Văn nữa, dù sao chuyện gì cũng phải có mức độ, hễ vượt quá mức độ này thì rất có thể xảy ra điều ngược lại.

 

Caseus chưa kịp lên tiếng thì Khổng Tề Thiên đã không kiềm chế cơn thịnh nộ lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đừng hối hận”.

 

Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn Khổng Tề Thiên mà nhìn thẳng vào chân trời phía Tây.

 

Sở dĩ Khổng Tề Thiên dám nói vào lúc này là vì người nhà họ Khổng đã tới rồi.

 

Không lâu sau, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên từ trên trời cao: “Một hậu bối như cậu có tư cách nói chuyện với tôi sao?”

 

Ngay khi vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện trên bầu trời, đó là một trong những đệ tử của Khổng Khưu, Tử Cống.

 

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tử Cống, nhiều người đều rùng mình ớn lạnh, đồng thời đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Bây giờ, ông Tử Cống đến rồi, để tôi xem cậu sẽ thế nào”, Khổng Tề Thiên khiêu khích nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng chế giễu.

 

Trong mắt mọi người, Tiêu Chính Văn và Tử Cống hoàn toàn không cùng cấp bậc, dù sao Tử Cống cũng rất nổi tiếng, còn là một trong ba nghìn đệ tử của Khổng Khưu.

 

Quan trọng nhất là Tử Cống luôn giết người không chớp mắt, lại có tiếng là tàn nhẫn từ lâu, nếu chọc giận Tử Cống e là Đế Khư sẽ biến thành địa ngục trần gian chỉ trong phút chốc.

 

“Bây giờ, tôi ra lệnh cho cậu và nhà họ Trương nhanh chóng đến thành Minh Nguyệt, nếu không tất cả mọi người trong điện Thần Long đều sẽ chết”.

 

Khí thế của Tử Cống cao ngút trời, ngay khi ông ta xuất hiện cũng đã đem sức ép vô song đến.
 
Chương 4431


Nếu đám người Điền Văn chỉ có thể cầu xin Tiêu Chính Văn ra tay, thì Tử Cống lại hoàn toàn khác.

 

Ông ta thật sự dám ra tay với Tiêu Chính Văn, hơn nữa, với thân phận của Tử Cống, cho dù gây ra chuyện lớn, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt mà thôi.

 

Suy cho cùng, địa vị của ông ta trong nhà họ Khổng cũng vô cùng đặc biệt.

Nếu Tiêu Chính Văn dám nói nửa chữ không thì Tử Cống thật sự sẽ giết Tiêu Chính Văn.

 

“Sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn. Trong vòng năm giây, nếu không tuân lệnh, tôi sẽ biến nơi này thành núi xác biển máu!”

 

Tử Cống lạnh lùng nhìn đám người trong Đế Khư, trong tay xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt.

 

Thậm chí trong luồng ánh sáng đó, còn có một con rồng nhỏ mờ nhạt đang bay lượn.

 

Lúc này, sát khí của Tử Cống vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Điền Văn cũng thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

 

Tử Cống đã có ý định giết Tiêu Chính Văn, hơn nữa, chỉ cần ông ta ra tay, đừng nói là Tiêu Chính Văn, mà ngay cả đám người Tần Lương Ngọc ở dưới cũng sẽ biến thành tro tàn trong nháy mắt.

 

Dù sao khoảng cách giữa thực lực của Tử Cống và mọi người như khoảng cách giữa trời và đất, thậm chí ông ta không cần dùng hết sức, cũng có thể giết tất cả những người có mặt ở đây trong chốc lát.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến Tử Cống, anh vẫn uống trà một cách nhàn nhã.

 

Mọi người nín thở nhìn Thiên Kính, chờ đợi kết cục cuối cùng.

 

“Cậu Tiêu, tuyệt đối không được!”

 

Lúc này Thanh Liên cũng thấy sốt ruột. Bà ta chưa bao giờ sợ hãi trước sự uy hiếp của Điền Văn, nhưng Tử Cống thì khác.

 

Chỉ cần hết thời gian, Tử Cống sẽ thật sự ra tay với Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa, tất cả mọi người trong điện Thần Long cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó sẽ giống như Tử Cống đã nói, Đế Khư sẽ biến thành núi xác biển máu.

 

“Để ông ta ra tay thì sao!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.

 

Chưa nói đến việc Tử Cống có bản lĩnh giết anh hay không, chỉ riêng trận pháp phòng thủ xung quanh Đế Khư, cũng không phải là thứ mà Tử Cống có thể phá vỡ.

 

Đế Khư lúc này đã không còn là Đế Khư năm xưa nữa, mà đã được Tiêu Chính Văn dung tám Đại Đỉnh bố trí trận pháp phòng ngự rất mạnh .

 

Đó là một trận pháp phòng ngự được hình thành từ bán thần khí thượng cổ, sức phòng ngự mạnh mẽ đến mức ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc có thể phá vỡ.

 

“Ầm!”

 

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tử Cống đã thật sự ra tay.

 

Hơn nữa, với cảnh giới và sức chiến đấu của ông ta, chỉ cần vung tay cũng đủ để chấn động cả một vùng trời đất.

 

Một luồng uy lực mạnh mẽ ập xuống.

 

Cảnh giới của ông ta thật sự quá cao siêu, vô cùng dị thường.

 

Cùng lúc này, một bóng hình cao lớn xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn.

Trong nháy mắt, bóng hình kia hiện diện.
 
Chương 4432


Trên người mặc giáp bạc, đội mũ bạc, trên tay cầm khẩu súng sắc bén.

 

Đối mặt với đòn tấn công đủ sức hủy diệt trời đất của Tử Cống, người đàn ông cao to chỉ cần phất nhẹ tay, một luồng sát khí mạnh mẽ không kém phóng ra.

 

“Bùm!”

Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, giống như kích nổ một quả bom hạt nhân khổng lồ, trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt tỏa ra, như thể không khí cũng bùng cháy.

 

Đòn tấn công vừa rồi của Tử Cống khủng khiếp đến mức nào chứ?

 

Đừng nói đến cao thủ Đế Cảnh, mà ngay cả cao thủ Thiên Cảnh cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản nổi.

 

Mặc dù chỉ là một đòn ngẫu hứng, nhưng chắc chắn không phải là đòn đánh mà Tiêu Chính Văn có thể chống đỡ.

 

Nhưng đòn tấn công mạnh mẽ này lại bị người mặc áo giáp bạc phía sau Tiêu Chính Văn chặn lại một cách dễ dàng, ngay cả một cọng cỏ trên Đế Khư cũng không hề hấn gì.

 

Có thể thấy sức mạnh của người này đáng sợ đến mức nào!

 

“Người đó… người đó sao có thể…”

 

“Ông ta… chẳng phải ông ta đã chết rồi sao?”

 

“Tôi không nhìn nhầm chứ? Hạng Vương… Hạng Vương sống lại rồi?”

 

Không chỉ những người xem trận chiến lộ ra vẻ kinh hãi mà ngay cả Tử Cống cũng sững sờ.

 

Đương nhiên ông ta biết người mặc áo giáp bạc là Hạng Vũ.

 

“Hạng Vũ?”

 

Tử Cống sững sờ nhìn Hạng Vũ, ông ta không dám tin đây là sự thật!

 

Kế hoạch loại bỏ Hạng Vũ lúc trước là do ông ta đích thân lập ra, hơn nữa, cũng chính ông ta chọc tức Hạng Vũ, dụ Hạng Vũ vào vòng vây của Thiên Đạo Minh Ước, tận mắt nhìn thấy Hạng Vũ bị hàng nghìn người bao vây và giết chết.

 

“Là Hạng Vương thật sao?”

 

“Chẳng phải ngày đó Hạng Vương đã chết trong trụ sở của Thiên Đạo Minh Ước rồi sao?”

 

“Lẽ nào đây là tàn niệm của Hạng Vương?”

 

Suy đoán của mọi người đã được Tử Cống xác nhận, nhưng cũng chính vì vậy mà càng khiến người ta khó tin hơn.

 

“Tử Cống!”

 

“Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau. Để lấy lòng Thiên Đạo Minh Ước, người nhà họ Vũ các người còn liên thủ với bọn họ tàn sát Hoa Quốc trong giới thế tục!”

 

“Chỉ đáng tiếc là tôi lại rơi vào thủ đoạn của ông, hôm đó vẫn chưa thể giết ông!”

 

Ánh mắt Hạng Vũ hết sức lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tử Cống.

 

Tây Sở Bá Vương uy quyền đến mức nào?
 
Chương 4433


Mặc dù đây chỉ là tàn niệm còn sót lại của Hạng Vũ, nhưng cũng đủ khiến đám người Điền Văn sợ xanh mặt, Tử Cống cũng phải lùi lại phía sau vài bước.

 

“Hạng Vũ! Ông đã chết rồi, đây chỉ là tàn niệm mà thôi, vậy mà còn muốn ngăn cản tôi sao? Hôm nay, tôi chỉ muốn giết tên này, không liên quan gì đến ông cả! Nếu ông biết điều thì mau tránh ra, nếu không ngay cả tàn niệm cuối cùng của ông cũng sẽ biến mất đấy!”

 

Tử Cống nghiến răng, tiến lên một bước, lạnh lùng đe dọa.

“Hừ! Mạnh miệng quá nhỉ!”

 

“Cho dù tôi chỉ còn một tàn niệm thì kẻ bỉ ổi như ông cũng có thể đấu lại tôi sao? Hạng Vũ tôi chinh chiến cả đời, tung hoành khắp nơi, ai dám cản tôi?”

 

“Muốn giết ông, cần gì chân thân! Một tàn niệm là đủ rồi!”

 

Nói xong, Hạng Vũ cũng tiến lên một bước, đối đầu với Tử Cống trên không trung.

 

Lúc này, trên bầu trời giống như có vạn con ngựa phi nước đại, phía sau Hạng Vũ, sương mù dày đặc tỏa ra, tựa như vạn quân vạn mã đang lao về phương hướng này!

 

“Hừ, khoác lác không biết ngượng mồm!”

 

Tử Cống nghiến răng, vung kiếm tiến lên.

 

Một con Thương Long đột nhiên bay ra từ kiếm ông ta, nó phun ra một luồng khí tức của rồng, phóng về phía ngực Hạng Vũ.

 

Dù sao Hạng Vũ cũng chỉ là một tia tàn niệm, không phải thân thể thật sự, mà khí tức của rồng lại là thức khắc chế tà ác nhất, cho dù là tàn niệm hay linh hồn lang thang thì đều bị khí tức của rồng áp chế.

 

“Thật buồn cười!”

 

Hạng Vũ chế nhạo, thanh thương bạc trong tay khẽ run lên.

 

“Lên!”

 

Thanh thương bạc biến thành một con rồng bạc, đối đầu với đòn tấn công của Tử Cống.

 

Trên bầu trời, hai con Thương Long đan xen vào nhau, bỗng chốc, sắc trời thay đổi, mưa to gió lớn nổi lên, sấm chớp ầm ầm như ngày tận thế đã đến.

 

Thương Long và sấm sét đan xen vào nhau, gần như bao phủ toàn bộ bầu trời Đế Khư.

 

Hơn nữa thỉnh thoảng lại có ngôi sao rơi xuống.

 

Lần này, người xem sợ đến mức sững sờ. Hai người này vừa giao chiến đã vô cùng quyết liệt.

 

“Khí tức của rồng thôi mà, dọa trẻ con cũng không sợ! Hôm nay bản soái sẽ cho ông thấy thế nào là rồng thật phẫn nộ!”

 

Vừa dứt lời, cây thương bạc trong tay Hạng Vũ khựng lại sau đó hướng lên trời.

 

“Vù!”

 

Trong phút chốc, con rồng bạc lúc trước đã biến thành một con rồng đỏ.

 

Rồng đỏ khổng lồ há miệng, ngẩng đầu gầm lớn.

Ngay sau đó, đầu rồng đột nhiên hướng xuống phun ra một ngọn lửa đỏ rực.

Chỉ là ngọn lửa này khác với các ngọn lửa thông thường, ngọn lửa đi đến đâu, không khí cũng bốc cháy đến đó.

“Đó…đó là Chân Long Viêm!”

Nhìn thấy cảnh này, Điền Văn sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vàng tránh xa ngàn dặm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom