Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1221


Chương 1221

Nhưng mà, cô phát hiện ánh mắt Trình Kiêu nhìn cô rất chân thành, và anh cũng không phải tùy tiện tìm một người qua loa lấy lệ để tháo gỡ sự lúng túng của mình.

Nghĩ đến dù sao mình cũng không có đồng đội, hơn nữa Trình Kiêu vừa mới bị loại đàn bà kia lấy oán trả ơn làm tổn thương, cô không nhịn được mà mềm lòng.

“Được thôi.” Cô gái mở to mắt, nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Trình Kiêu dường như nhìn ra cô gái đang suy nghĩ gì trong lòng, không khỏi khẽ mỉm cười rồi hỏi: “Cô tên là gì?”

“Lạc Tuyết Kỳ! Còn anh thì sao?” Cô gái hỏi ngược lại.

“Tôi tên Trình Kiêu.”

Thấy Trình Kiêu tìm được đồng đội mới nhanh như vậy, Dương Phi Yến cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chúc mừng anh tìm được đồng đội mới.”

Trình Kiêu gật đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng, coi như là đáp lại.

Dù bị Dương Phi Yến phản bội nhưng Trình Kiêu cũng không hề hận cô. Tình cảm càng sâu, hận càng sâu. Từ đầu đến cuối, Trình Kiêu luôn coi Dương Phi Yến như một người qua đường xa lạ, vì vậy sự phản bội của Dương Phi Yến cũng giống như sự lựa chọn của một người xa lạ vậy, Trình Kiêu cho răng việc này không liên quan gì đến anh.

Lạc Tuyết Kỳ hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Dương Phi Yến, mắng chửi: “Đồ dối trá!”

Mặc dù mọi người đều cho rằng hành vi của Dương Phi Yến là vô liêm sỉ, nhưng cô ta hiện giờ đang ở cùng một đội với Lý Vô Cực, không ai dám nói xấu cô ta.

Hơn nữa, bọn họ chỉ có thể ôm tâm lý hâm mộ Lý Vô Cực, ngay cả ghen tị cũng không dám có. Bởi vì Lý Vô Cực lợi hại đến mức bọn họ chỉ có thể ngửa mặt trông lên!

Cũng giống như một người ăn xin vậy, họ có thể ghen tị với một người ăn xin khác khi được người ta bố thí cho một bữa ăn thịnh soạn, và thậm chí cướp lấy. Tuy nhiên, họ không thể ghen tị với những người bố thí.

Thấy người tụ tập càng ngày càng đông, ông già Vô Cực Môn lạnh lùng nói: “Hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu xông quan! Ai sẽ đánh trận đầu?”

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng, ánh nhìn của rất nhiều người đều tập trung về phía Lý Vô Cực.

Lý Vô Cực cười nhạt, khuôn mặt tràn đầy tự tin đưa tay ra với Dương Phi Yến: “Chúng ta đánh trận đầu đi!”

Dương Phi Yến đỏ mặt, vươn bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay Lý Vô Cực, tim đập thình thịch như nai con, cô ta xấu hổ cúi đầu, dùng giọng nói bé như tiếng muỗi kêu đáp lại: “Được!”

Ánh mắt ghen tị của những cô gái xung quanh kia nhiều đến mức có thể giết chết người!

Thực lực của Lý Vô Cực quả nhiên không tầm thường, hơn nữa anh ta đang ở Tiên Thiên đỉnh phong cảnh. Tuy Dương Phi Yến cũng ở Tiên Thiên đỉnh phong cảnh, nhưng thực lực lại kém xa Lý Võ Cực.

Một Lý Vô Cực, e rằng có thể đánh bại cả mười Dương Phi Yến.

Trình Kiêu thầm nghĩ: “Xem ra, tu luyện công pháp trong Cổ Võ giới có khác biệt rất lớn!”

Thực lực của ông già Vô Cực Môn kia rõ ràng đã bước vào hàng ngũ Hóa Cảnh tông sư.

Hai người Lý Vô Cực và Dương Phi Yến ở chung một chỗ, nhưng cũng không dám liều mạng, mục tiêu chỉ là cố gắng cầm cự trong mười chiêu.

Tuy nhiên, phong cách chiến đấu của cả hai lại khiến người ta không dám tâng bốc.
 
Chương 1222


Chương 1222

Rõ ràng Lý Vô Cực mạnh hơn, nhưng mỗi lần anh ta đều tránh nặng tìm nhẹ và để Dương Phi Yến chịu đòn công kích từ chính diện. Mà bản thân anh ta thì hỗ trợ từ một bên và tấn công ông già Vô Cực Môn.

Sau mấy chiêu, Dương Phi Yến liên tục rơi vào tình thế nguy hiểm, lúc này đã trông chật vật không chịu nổi.

“Sao tên Lý Vô Cực kia có thể làm như vậy? Thật không biết xấu hổ mà! Mỗi lần anh ta đều để Phi Yến gánh chịu phần lớn lực công kích từ chính diện, nhưng bản thân mình thì chỉ chịu trách nhiệm đánh lén.”

“Hừ, lần này e rằng mắt Dương Phi Yến chắc là mù rồi, rõ ràng Lý Vô Cực đang lợi dụng cô ta, căn bản là không biết thương hương tiếc ngọc mà.”

“Tôi nghĩ cho dù bọn họ chống đố nổi trong mười chiêu, Dương Phi Yến cũng sẽ bị trọng thương!

Lúc này Dương Phi Yến cũng đang không ngừng kêu khổ, nhưng cô ta không thể làm gì khác, thực lực của cô ta không bằng Lý Vô Cực, nếu như Lý Vô Cực không chủ động chịu đựng đòn công kích chính diện thay cô ta, cho dù cô ta muốn né tránh cũng không nhanh bằng Lý Vô Cực!

Vì vậy, Dương Phi Yến chỉ có thể tự mình chịu đựng phần lớn lực tấn công, thật sự khổ không nói nên lời…. khổ không thể tả.

Khi chiêu thứ tám đánh tới, Dương Phi Yến bị một chưởng phong cọ qua mặt, một chòm tóc bị đứt.

Đến chiêu thứ chín, Dương Phi Yến không kịp né tránh, đành phải đón nhận một quyền của lão già Vô Cực Môn, người cũng bị hất bay ra ngoài.

Cũng may, đúng ngay lúc mấu chốt, Lý Vô Cực ở bên cạnh đánh lén, Dương Phi Yến chỉ bị thương nhẹ.

Thấy chiêu cuối cùng sắp đến, Dương Phi Yến liếc nhìn Lý Vô Cực không hề bị thương chút nào, cô ta dứt khoát đứng yên ngay tại chỗ.

Nên chiêu này do Lý Vô Cực gánh vác toàn bộ.

Tuy nhiên, Lý Vô Cực đã dẫn dụ ông già đến, buộc Dương Phi Yến phải hợp tác với anh ta để thực hiện chiêu tiếp theo.

May mắn thay, lần này Lý Vô Cực đã dùng hết sức mình để chặn phần lớn sức mạnh của lão giả, dù vậy, Dương Phi Yến đã bị chấn động tới mức hộc máu, tê liệt ngồi trên mặt đất.

Một đại mỹ nhân xinh đẹp thanh thoát giờ nhìn chật vật không chịu nổi, như thể vừa trốn ra khỏi một trại tị nạn vậy.

“Lý công tử, chúc mừng cậu đã vượt qua bài kiểm tra!” Ông già Vô Cực Môn nói với một nụ cười trên khuôn mặt.

“Đa tạ đa tạ!” Vẻ mặt Lý Vô Cực bình thản, chắp tay nói.

Sau đó, Lý Vô Cực chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Phi Yến, cúi người nói: “Phi Yến, vừa rồi thực xin lỗi vì đã khiến em phải oan uổng. Tuy nhiên, kế hoạch của anh đã thành công, chúng ta đã vượt qua bài kiểm tra rồi.”

Dương Phi Yến sửng sốt một chút: “Vừa rồi đều là kế hoạch của anh sao?”

“Đúng vậy, sở dĩ vừa rồi để em miễn cưỡng gánh chịu công kích từ chính diện là bởi vì cho dù đánh lén, với thực lực của em cũng không thể tạo thành sự uy hiếp đối với ông ta, em chỉ có thể liều mạng đánh trực diện với ông ta, để anh hỗ trợ công kích ở bên cạnh thì mới có thể phát huy ưu thế song phương công kích. Lý Vô Cực nghiêm túc nói.

Tất cả mọi người kinh ngạc há to mồm, không nhịn được phải văng tục chửi thề: “Mẹ kiếp, hóa ra đây là mở to mắt nói bậy à!

Quá trâu bò rồi!”

Tuy nhiên, cũng có không ít người tin lời anh ta, phần lớn các cô gái đều tin.

“0a, Lý Vô Cực lợi hại quá!”
 
Chương 1223


Chương 1223

Ngay cả Dương Phi Yến cũng tin điều đó.

“Vô Cực công tử thật lợi hại, ngay cả những chuyện này đều tính toán thật chu toàn, Phi Yến vô cùng khâm phục!”

Mọi người nhìn Dương Phi Yến đặt tay nhỏ vào trong lòng bàn tay của Lý Vô Cực, mà lòng chua xót.

Vẻ mặt họ cũng lộ ra sự khó chịu, họ thật sự không nghĩ một lời nói dối vụng về như thế lại có người ngu ngốc tin thật.

“Người phụ nữ này đúng dễ lừa mà!”

“Không phải người phụ nữ này dễ lửa, mà họ tình nguyện cho Lý Vô Cực lừa. Nếu đổi lại là cậu thử xem, không bị họ mắng chết mới lạ đấy!’ “Cậu nói đúng, không phải vì họ dễ lừa, chỉ tại họ đều là người của Lý Vô Cực thôi.”

Lạc Tuyết Kỳ nhìn những cô gái kia, khinh bỉ nói: “Một đám mê trai, tôi là phụ nữ cũng cảm thấy xấu hổ thay các người!”

Lõa giả của Vô Cực Môn tiếp tục gọi lớn: “Người tiếp theo!”

Trình Kiêu nhìn Lạc Tuyết Kỳ, nói: “Chúng ta đi lên đi!”

“Này… Được thôi!” Lần này, Lạc Tuyết Kỳ đến đây chủ yếu chỉ để xem náo nhiệt, cô ta biết rõ thực lực của mình, dù có cướp được báu vật về cũng phải chết.

Nhưng không ngờ trong mơ mang, lại ngu ngốc đồng ý gia nhập tổ đội với Trình Kiêu !

Bây giờ, có muốn rời đi cũng muộn rồi. Cô ta vừa mới mắng Dương Phi Yến, bản thân không thể trở thành một kẻ không giữ lời được.

Lạc Tuyết Kỳ chỉ có thể căng da đầu bước lên phía trước.

Đám người thấy hai người Trình Kiêu đi lên, họ lại bật cười khinh một trận.

“Tên nhóc này thật sự dám lên kìa! Cậu ta nghĩ mình là Lý Vô Cực sao? Dù là Lý Vô Cực cũng phải nhờ Dương Phi Yến giúp đỡ mới được chấp nhận cho đánh trực diện, còn người phụ nữ kia khá xinh đẹp, nhưng vừa nhìn đã biết người giả vờ học võ. Với thực lực này của cô ta, sợ chỉ một chiêu thôi đã không thể chống được rồi!”

“Có lẽ tên nhóc này bị Lý Vô Cực dụ dỗ, tìm một người phụ nữ thế mạng thôi. Nhưng anh ta thông minh quá, thì sẽ bị thông minh hại. Vì sao Lý Vô Cực lại cướp Dương Phi Yến với anh ta chứ?

Cũng chỉ vì Dương Phi Yến là thiên tài họ Dương trong bảy dòng họ lớn mạnh và lâu đời nhất, sức mạnh rất tốt, cho nên anh ta mới tranh Dương Phi Yến với tên nhóc này để về làm đồng đội.”

“Đúng thế, bây giờ tên nhóc này tìm một phụ nữ giả vờ học võ để a dua theo Lý Vô Cực, thật là đi tìm đường chết rồi!”

“Khà khà, mọi người đợi xem kịch hay vậy! Để tôi xem lát nữa, tên nhóc đó chết ra sao!”

Trong nhóm người có những thanh niên xuất thân từ thế giới võ đạo, hình như không nỡ nhìn Lạc Tuyết Kỳ bị Trình Kiêu kéo đi chịu chết như thế, nên có người đã đứng ra khuyên can: “Cô Lạc này, cô nên suy nghĩ thật kỹ vào. Nếu cứ xông vào cửa như thế, rất dễ bỏ mạng đấy!”

“Đúng vậy, cô đừng có bị người nào đó lừa. Dựa vào tình hình mới vừa xảy ra của phụ nữ vừa rồi, chẳng lẽ cô không hiểu nữa sao?

Cô đừng để người ta lợi dụng nữa!”

“Cô Lạc, tuy vừa rồi Dương Phi Yến bị người ta lợi dụng, nhưng cũng may thực lực của Lý Vô Cực rất mạnh, kết quả hai người đó mới rời khỏi nguy hiểm không bị chút tổn hại nào và qua được ải.

Nhưng đồng đội kia của cô, một nửa chân khí trên cơ thể cũng không có, e là sức mạnh cũng thấp lè tè, anh ta chỉ muốn lợi dụng cô để xông vào cửa thôi!”
 
Chương 1224


Chương 1224

“Đúng thế cô Lạc, cô đừng để bị lừa!”

Mọi người nói đến thế, nhưng Lạc Tuyết Kỳ hoàn toàn làm ngơ.

Cô ta cũng từng nghỉ ngờ Trình Kiêu có giống với Lý Vô Cực, chỉ lợi dụng bản thân qua cửa hay không.

Nhưng khi nhớ đến ánh mắt trong sạch và chân thành của Trình Kiêu, trong lòng của Lạc Tuyết Kỳ đã có đôi chút yên tâm. Cô ta không tin con người có ánh mắt như thế, lại là một đàn ông cặn.

bã chỉ biết lợi dụng phụ nữ để qua cửa.

Hơn nữa, lúc cô ta đi theo Trình Kiêu, tỉnh thần luôn cảm thấy rất bình tĩnh và an yên. Cô ta cảm giác bóng người thon gầy của Trình Kiêu hệt như một ngọn núi lớn nguy nga và sừng sững, khiến người ta rất muốn ỷ lại.

Lạc Tuyết Kỳ không trả lời mọi người, chỉ đi theo sát Trình Kiêu đến trước mặt ông cụ của Vô Cực Môn.

Dương Phi Yến nhíu nhẹ mày, hơi lo lắng hỏi: “Họ qua được không?”

Lý Vô Cực bật cười, nói: “Yên tâm đi, ai dám xông vào cửa mà chẳng mang theo tuyệt chiêu riêng của mình? Nếu không chuẩn bị gì hết, tay không ngỗ nghịch xông vào cửa như thế, chắc chắn là tên đần rồi!”

Lời nói của Lý Vô Cực như đang an ủi Dương Phi Yến, nhưng thật ra đang chặt đứng đường lui của Trình Kiêu.

Nếu Trình Kiêu có thể xông vào cửa thành công, chứng minh ánh mắt nhìn người của anh ta rất chính xác.

Còn nếu Trình Kiêu không qua được cửa, thì Trình Kiêu sẽ trở thành một đứa đần trong miệng của anh ta.

Lòng dạ con người này đúng là rất thâm độc.

Tô Lương Tử lạnh lùng liếc mắt qua đám người đang khinh thường Trình Kiêu kia, gương mặt nở lên nụ cười lạnh, khinh bỉ: “Một đám vô tri thấp kém, các người hoàn toàn không biết sư phụ của tôi sống tới bây giờ bằng cách nào!”

Ông cụ của Vô Cực Môn mang vẻ khinh bỉ trên khuôn mặt, nhìn Trình Kiêu và Lạc Tuyết Kỳ, trên cơ thể toát ra một luồng hơi thở mạnh mẽ, toàn bộ chỉ là muốn đe dọa hai người.

“Các người chuẩn bị xong rồi chứ? Nếu bây giờ cả hai hối hận vẫn còn kịp đấy, nếu không khi lão phu vừa ra tay, lúc đó hối hận cũng đã muộn.”

Lạc Tuyết Kỳ cũng hơi sợ hãi, cô ta tự hỏi cũng biết bản thân không thể chịu đựng nổi chỉ một chiêu của ông cụ này.

“Trình Kiêu, hay là chúng ta từ bỏ đi? Nói thật, tôi… Thật sự tôi vẫn chưa chắc chắn!”

Trình Kiêu không quay đầu lại, chỉ hờ hững nói: “Một lát nữa cô đứng sau lưng tôi, không cần ra tay. Mọi chuyện còn lại, cứ giao hết cho tôi.”

“Ơ, như thế ổn không?” Lạc Tuyết Kỳ bất ngờ thốt lên một tiếng, nói như Trình Kiêu không phải trở thành chỉ có một mình anh ta đấu với ông cụ của Vô Cực Môn thôi sao, còn cô ta là kẻ ngáng chân.

Trình Kiêu không trả lời, chỉ nhìn ông cụ của Vô Cực Môn, lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi!”

“Được! Đây là lựa chọn của cậu, chết hay sống xem số mạng vậy!” Ông cụ hừ lạnh, rồi đánh một quyền ra, vẻ mặt xuất hiện cảm xúc nóng nảy, chứng minh ông ta đã rất gai mắt hai người Trình Kiêu rồi.

Mọi người nghe lời Trình Kiêu nói xong, lập tức bật cười lạnh.

Lần này, thậm chí có một ít ông cụ có tuổi mở miệng châm biếm.

“Tên nhóc này thật sự ngông cuồng quá sức, không ngờ lại muốn tự mình đánh với trưởng lão Vô Cực Môn!”
 
Chương 1225


Chương 1225

“Không phải đấu, mà cứng đối cứng. Phải biết rằng, cậu ta đang cống lên lưng một gánh nặng, còn phải đấu tay đối với trưởng lão Vô Cực Môn, trừ phòng thủ ra hoàn toàn không có cách nào trốn được! Chỉ dựa vào việc tránh né hạn chế của cậu ta, có lẽ chỉ kéo dài được mười chiêu là cùng.”

“Nói cách khác, trừ khi cậu ta có thể đánh thăng trưởng lão Vô Cực Môn, chứ hoàn toàn không thể nào vừa cõng gánh nặng trên lưng vừa chịu đựng mười chiêu được.

“Ha ha, làm gì được chứ! Với thực lực của anh ta mà đánh lại của trưởng lão Vô Cực Môn đó hả? Đúng là ngủ mơ rồi! Tôi chỉ hy vọng, anh ta đừng chỉ nhận một chiêu của trưởng lão Vô Cực Môn mà chết là tốt lắm rồi!”

“Ha ha, hay là chúng ta đánh cược một ván đi, tôi làm cái cho.

Tôi đánh cược anh ta bị một chiêu đã gục!”

“Được, tôi đặt anh ta gục ngay với một chiêu!”

“Tôi cũng đặt anh ta sẽ gục với một chiêu!”

“Tôi, tôi cũng thế.

Thanh niên cầm cái kia lập tức chửi: “Má nó, mấy người đặt anh ta gục chỉ với một chiêu hết rồi, thì cược kiểu gì!”

Lạc Tuyết Kỳ thật sự hận không thể may miệng đám người này lại, nhưng cô ta lại không dám lên tiếng, chỉ sợ khiến Trình Kiêu phân tâm.

Cô ta đành âm thầm mắng trong lòng: “Đám người chết tiệt, có thể đừng phun những lời đen đủi như miệng quạ thế không chứ!”

Trình Kiêu hoàn toàn không để ý mấy lời nói kia, chỉ lắng lặng nhìn quyền đánh của trưởng lão Vô Cực Môn đang đến.

Tốc độ của quyền này không nhanh, năng lực cũng không quá mạnh mẽ gì cho cam, nhưng nó lại có áp lực như một ngọn núi nhỏ đề xuống đầu. Chiêu tấn công chưa đến, nhưng đã đóng định khí cơ của Trình Kiêu tại chỗ, chặt đứt đường lui của anh.

Xem ra, trưởng lão Vô Cực Môn này sợ Trình Kiêu sẽ dùng chiến thuật chạy trốn để kéo dài thời gian, cho nên lúc mới xuất chiêu không cần nhanh và ác độc, chỉ cần ổn định và trúng đích được rồi.

Ông ta muốn dùng một chiêu giết chết anh!

Lạc Tuyết Kỳ đứng sau lưng Trình Kiêu cũng cảm nhận được áp lực chèn ép thoang thoảng xung quanh, nhỏ giọng thốt lên: “Trình Kiêu, anh có thể chắn được sao?”

Trình Kiêu không nói gì, trả lời cô ta là một quyền nhẹ nhàng và bay bổng.

Âm!

Ngọn núi nhỏ vô hình kia đã bị Trình Kiêu dùng một quyền đập nát.

Trong phút chốc, luồng khí đầy áp lực và mạnh mẽ kia lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Trưởng lão Vô Cực Môn đột ngột lùi một bước ra đằng sau, ánh mắt của ông ta nhìn Trình Kiêu bắt đầu có chút khiếp sợ rồi.

“Tên nhóc này cũng khá thật, không ngờ lại là một tay giấu nghề!

Tuy một quyền này của tôi chỉ dùng năm mươi phần trăm tu vi, nhưng một người bẩm sinh là võ giả đứng đầu cũng rất khó mà đỡ được. Còn cậu, chẳng những dễ dàng đỡ, mà còn thể đẩy lùi được tôi, chuyện này đã chứng minh tu vi của cậu mạnh hơn người thường!” Trưởng lão Vô Cực Môn nghiêm túc đánh giá.

Tất cả mọi người ai thấy cảnh này cũng đều sửng sốt.

Đặc biệt là những người ban nãy cười nhạo Trình Kiêu sẽ bị giết chết ngay lập tức chỉ băng một chiêu, giờ đây bọn họ đều kinh ngạc đến mức há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn không ngậm lại được.
 
Chương 1226


Chương 1226

“Làm sao có thể! Tên nhãi này sao có thể chỉ dùng một quyền đã đánh lui được trưởng lão của Vô Cực Môn chứ!”

“Là giả phải không! Dù cho là Lý Vô Cực cũng không thể đánh lui trưởng lão của Vô Cực Môn trong một quyền được! Rốt cuộc tu vi của tên nhãi này đến đâu vậy?”

Một ông lão trầm giọng nói: “Có lẽ chúng ta đều bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt rồi, thật ra anh ta là một cao thủ giấu nghề.

đấy.

“Không thể nào, anh ta mà giấu nghề cái nỗi gì? Thái độ không thèm đặt ai vào mắt của anh ta dù cách xa tám thước tôi cũng có thể cảm nhận được. Nếu thực lực của anh ta thật sự lợi hại như vậy thì sao có thể giấu được chứ!”

“Tôi cảm thấy có thể do trưởng lão Vô Cực Môn quá xem thường kẻ địch, thế nên mới để tên nhãi này lợi dụng sơ hở mà xen vào.”

“Không sai, rất có thể là thế! Anh không nghe thấy trưởng lão Vô.

Cực Môn đã tự mình nói ông ta chỉ dùng một nửa tu vi thôi sao.

Tiếp theo chắc chắn ông ta sẽ sử dụng hết toàn lực, vậy thì tên nhãi đó chết chắc rồi!”

Dương Phi Yến cũng kinh ngạc: “Thực lực của anh ta lại mạnh đến thế sao!”

Trong lòng Dương Phi Yến bỗng dưng có hơi hối hận, nếu cô ta biết sớm thì sao cô ta có thể bỏ rơi anh mà chọn Lý Vô Cực chứ?

Hơn nữa, nhìn thấy Trình Kiêu kiên quyết bảo vệ Lạc Tuyết Kỳ ở phía sau lưng, Dương Phi Yến cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô ta đột nhiên hiểu rằng hóa ra đây mới là một người đàn ông thực thụ!

Trên mặt Lý Vô Cực giờ phút này rốt cục cũng mất đi nụ cười, ánh mắt dán chặt vào Trình Kiêu, trong mắt ngoại trừ kinh ngạc ra còn có một tia nguy hiểm.

“Thật không ngờ tên nhãi này lại mạnh như vậy! Nếu như có thể thành công vượt ải, sau này sẽ chính là kẻ địch mạnh của tôi!”

Ông lão sắc mặt tái nhợt phía sau lưng thấp giọng nói: “Cậu chủ, có cần tôi…

Nói xong, bèn làm một động tác cắt oổ.

Lý Vô Cực lắc đầu: “Không vội, có lẽ trưởng lão Vô Cực Môn bất cẩn mà thôi. Nếu chỉ mỗi một mình tên nhãi này thì có lẽ anh ta còn có thể thành công vượt qua ải. Nhưng tôi không tin anh ta có thể thành công khi mang theo một gánh nặng như thế!”

“Hơn nữa cho dù anh ta có thành công thì phía sau vẫn còn một đại trận đang chờ đợi. Những nhân vật cấp cao của Vô Cực Môn đã nghiên cứu lâu như thế mà còn không thể phá vỡ trận pháp bảo vệ ngọn núi, chỉ dựa vào những người như chúng ta e là cũng không thể mở được!”

“Nếu như có thêm một người có thể vượt ải thành công, vậy thì sẽ có càng nhiều hy vọng đối với việc phá vỡ trận pháp. Về phần diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến, đó là chuyện của sau khi phá vỡ được trận pháp bảo vệ ngọn núi.”

Ông già cúi đầu nói: “Vâng thưa cậu chủ, tôi hiểu rồi!”

Lạc Tuyết Kỳ cảm thấy như mình đang năm mơ vậy, ánh mắt cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang ở gần ngay trước mắt: ‘Anh, anh thực sự đã chặn được rồi! Và thậm chí còn đánh lùi được trưởng lão của Vô Cực Môn nữa!”

“Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ!”

“Chẳng lẽ thật ra anh là cường giả siêu cấp ư!”
 
Chương 1227


Chương 1227

Ngay khi Lạc Tuyết Kỳ đang suy nghĩ lung tung, trưởng lão của Vô Cực Môn lạnh lùng hét lên một tiếng: “Tên nhãi kia, lần này tôi sẽ không nương tay đâu!”

AI Trưởng lão của Vô Cực Môn nhả ra một hơi lớn, thân hình nhảy vọt lên cao và nện thẳng một quyền vào Trình Kiêu.

“Mạnh quá! Cú đấm này còn mạnh gấp đôi so với vừa “Đây mới là thực lực chân chính của trưởng lão Vô Cực Môn! Quả nhiên là lợi hại!”

“Nếu như tên nhấi kia còn cứng cổ tiếp chiêu thì chắc chắn không bị đánh chết cũng sẽ bị thương nặng.”

“Nếu anh ta né tránh thì một chiêu này ắt hẳn sẽ giáng xuống Lạc Tuyết Kỳ phía sau, thế nên tên nhãi này chỉ có thể căng cổ chịu đựng thôi!”

“Ha ha, không phải anh ta muốn khoe khoang trước mặt gái đẹp sao? Đây chính là cái giá phải trả cho sự giả bộ!”

Mọi người đều nghĩ rằng Trình Kiêu chắc chăn sẽ không thể đỡ được cú đấm này, hoặc là sẽ bỏ lại Lạc Tuyết Kỳ để tránh né, hoặc là chờ bị trưởng lão của Vô Cực Môn đấm chết.

Ngay cả Lạc Tuyết Kỳ cũng kinh sợ hét lên một tiếng: “Trình Kiêu, anh đừng lo cho tôi, tôi sẽ liều mạng với ông ta!”

Trình Kiêu làm như không nghe thấy, đợi cho đến khi cú đấm của trưởng lão Vô Cực Môn đánh tới thì anh nhanh chóng vung cú đấm của mình ra để đáp trả ông ta.

Rầm!

Vẫn là một cú đấm hời hợt qua loa.

Trưởng lão Vô Cực Môn lại bị đánh đến lùi về sau một bước.

Lần này, tất cả mọi người đều chết lặng!

Không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn vào bóng dáng có phần gầy gò của Trình Kiêu, trên khuôn mặt họ toàn là vẻ kinh ngạc!

“Chiêu thứ hai! Còn tám chiêu nữa!” Không đợi mọi người tỉnh táo lại từ trong cú sốc, Trình Kiêu hờ hững nói.

Trưởng lão Vô Cực Môn có hơi thẹn quá hóa giận, sắc mặt âm trầm không nói chuyện mà lại đánh tới một cú.

Từ khí thế bùng phát trên cơ thể ông ta có thể phán đoán được cú đấm này còn mạnh hơn cú đấm trước Rầm!

Trình Kiêu vẫn chỉ nhẹ nhàng đánh ra một cú như cũ và chặn lại lần nữa.

“Chiêu thứ ba!”

Sắc mặt trưởng lão Vô Cực Môn sa sầm đi, lại ra tay tấn công lần nữa.

“Chiêu thứ tư!”

“Chiêu thứ năm!”

Cho đến chiêu thứ chín, tất cả các cuộc tấn công của các trưởng lão Vô Cực Môn đều bị Trình Kiêu hời hợt qua loa đẩy lùi hết.

Trưởng lão Vô Cực Môn tức đến mức tóc dựng lên: “Chết tiệt, tôi không tin, tôi là trưởng lão uy nghiêm của Vô Cực Môn mà lại không đối phó được với một tên nhãi mới nhú lông không có tiếng tăm như cậu!”

“Phá Quân Đại Thủ Ấn!”
 
Chương 1228


Chương 1228

Trưởng lão Vô Cực Môn thình lình duỗi hai tay ra, sau đó nhanh chóng thu về, một luồng khí kinh người bỗng bộc phát.

Ba trưởng lão của Vô Cực Môn còn lại đăng sau ông ta cũng cau chặt mày.

“Thế mà Cửu trưởng lão lại dùng Phá Quân Đại Thủ Ấn, xem ra đã bị dồn vào đường cùng rồi!”

“Tôi thật sự rất tò mò, một tên nhãi như vậy thật sự có thể ép Cửu trưởng lão đánh ra Phá Quân Đại Thủ Ấn sao?”

“Một khi Cửu trưởng lão dùng Phá Quân Đại Thủ Ấn thì tên nhãi này chắc chắn sẽ không trụ nổi!”

Ba người tôi một câu anh một câu, nhưng tất cả đều sùng bái Phá Quân Đại Thủ Ấn của Cửu trưởng lão đến cực điểm.

“Uống”.

Cửu trưởng lão rống to một tiếng, lòng bàn tay chao liệng tại chỗ, trên tay được một tầng ánh sáng xanh bao phủ.

Sau đó, một bàn tay màu xanh đen khổng lồ đập xuống đầu Trình Kiêu.

“Chân khí hóa thành hình!”

“Quả nhiên là tông sư Hóa Cảnh!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, xác nhận suy đoán trong lòng “Phá Quân Đại Thủ Ấn này chí ít cũng là vũ kỹ trung phẩm, nếu một tông sư toàn lực triển khai vũ kỹ trung phẩm thì cho dù tên nhãi kia cũng là tông sư Hóa Cảnh như nhau cũng không phải là đối thủ.”

“Đừng quên, sau lưng anh ta còn có một gánh nặng!”

“Xem ra lần này anh ta tiêu tùng rồi! Đáng tiếc quá, thực lực của tên nhãi này còn mạnh hơn so với Lý Vô Cực, nếu có thời gian, tương lai sẽ còn xán lạn vô hạn!”

Sắc mặt Lý Vô Cực không thay đổi, nhưng trong lòng lại âm thầm kinh hãi, thực lực Trình Kiêu biểu hiện ra quả thật làm anh ta quá mức kinh ngạc Chín quyền liên tiếp đều bị Trình Kiêu nhẹ nhàng hóa giải, đây đã là một quyền cuối cùng rồi, nếu Trình Kiêu đỡ được thì thực lực của anh ta không khỏi quá đáng sợ.

Hiện giờ Lý Vô Cực thậm chí còn muốn Trình Kiêu lập tức biến mất, bởi vì Trình Kiêu là uy hiếp quá lớn đối với anh ta nên anh ta không thể đợi đến lúc phá trận bảo vệ ngọn núi được nữa!

Trái tim của Dương Phi Yến đắng chát không thể chịu đựng được, cô ta có hơi xúc động đến mức muốn khóc.

“Chín quyền liên tiếp mà anh vẫn không né không tránh, kiên quyết bảo vệ Lạc Tuyết Kỳ ở phía sau! Rõ ràng anh có thể dễ dàng né tránh, lấy thực lực của anh, nếu không phải bị Lạc Tuyết Kỳ làm liên lụy thì chắc chắn đã vượt ải một cách dễ dàng rồi.”

“Chẳng lẽ bởi vì khi mình phản bội anh, chỉ có Lạc Tuyết Kỳ nói đỡ thay anh, cho nên anh cố ý giúp đỡ Lạc Tuyết Kỳ ư?”

Dương Phi Yến cảm thấy trong lòng vô cùng hối hận, người phụ nữ ở phía sau Trình Kiêu đáng lẽ là cô ta.

Nghĩ đến bản thân vừa rồi khác gặp nguy hiểm hết lần này đến lần khác, toàn bị Lý Vô Cực lấy làm cây thương. Rồi lại nhìn Lạc Tuyết Kỳ bây giờ đang được Trình Kiêu bảo vệ vững vàng, Dương Phi Yến vừa hâm mộ lại vừa đố ky.

Không có người phụ nữ nào không hy vọng có một người đàn ông dùng lồ ng ngực rộng rãi của mình để che mưa gió cho họ.

Dương Phi Yến rõ ràng đã gặp được một người đàn ông như vậy, nhưng cô ta đã tự tay vứt bỏ nó.

“Trình Kiêu, mau tránh ra! Đây là vũ kỹ trung phẩm Phá Quân Đại Thủ Ấn đấy, không thể cứng cổ tiếp chiêu đâu!” Dương Phi Yến đột nhiên quát về phía Trình Kiêu.
 
Chương 1229


Chương 1229

Nếu cô ta không thể có được một người đàn ông như vậy, thì dựa vào đâu mà người khác có thể có được chứ?

Lạc Tuyết Kỳ vốn đã cảm nhận được nguy hiểm, cú đánh này của trưởng lão Vô Cực Môn mạnh hơn nhiều so với chín cú đấm vừa rồi, Lạc Tuyết Kỳ thậm chí có ảo giác rằng cô không thể thở được.

Lần này, cô không muốn liên lụy đến Trình Kiêu nữa Bây giờ lại nghe thấy Dương Phi Yến ở một bên hét lên, tâm trí cô nhất thời càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình “Hừ, cho dù có chết, thì tôi cũng sẽ không để cho người phụ nữ lấy oán báo ơn kia khinh thường tôi!”

Nhìn thấy bàn tay màu xanh đó đập vào đầu Trình Kiêu bằng uy lực vô hạn, Lạc Tuyết Kỳ đột nhiên duỗi tay ra đẩy Trình Kiêu sang một bên.

Vì không kịp phòng bị nên Trình Kiêu đã thực sự bị cô đẩy ra.

“Trình Kiêu, lần này tôi sẽ không trở thành gánh nặng của anh!”

Lạc Tuyết Kỳ hét to một tiếng, khẽ mỉm cười nhìn Trình Kiêu, nước mắt cô từ khóe mắt rơi xuống.

“Lần này sẽ không ai nói tôi là gánh nặng nữa nhỉ!” Lạc Tuyết Kỳ thầm nghĩ thế trong lòng, sau đó nhắm mắt lại chờ chết.

Tuy nhiên, sau khi chờ đợi một lúc lâu, bàn tay khổng lồ màu xanh của trưởng lão Vô Cực Môn vẫn chưa hề rơi xuống.

Lạc Tuyết Kỳ nhịn không được mở mắt ra, nhìn thấy Trình Kiêu vốn đã bị cô đẩy ra giờ phút này đang đứng trước mặt cô, một tay anh túm lấy cổ tay của trưởng lão Vô Cực Môn.

Phá Quân Đại Thủ Ấn kinh thiên động địa đó lại hoàn toàn không làm Trình Kiều bị thương.

“Bị chặn lại rồi à?”

Lạc Tuyết Kỳ sững sờ, có một loại cảm động khi thấy mình còn “Không ngờ anh lại đỡ được một quyền lợi hại như vậy! Hơn nữa, anh còn không bỏ rơi mình!”

Lạc Tuyết Kỳ cảm thấy rất hạnh phúc.

Cảm giác được người khác bảo vệ thật tuyệt.

Trưởng lão của Vô Cực Môn lúc này lại kinh ngạc không thôi.

Tuyệt chiêu kinh thiên động địa của ông ta mà lại bị Trình Kiêu dễ dàng phá vỡ như vậy.

Hơn nữa, cho dù ông ta cố gắng thế nào đi nữa thì cổ tay bị Trình Kiêu nắm lấy cũng không thể vùng thoát ra được.

Đôi tay của Trình Kiêu giống như những chiếc kẹp thép khổng lồ, như thể có thể nghiền nát mọi thứ.

“Tên nhãi kia, cậu đã qua ải rồi!” Trưởng lão Vô Cực Môn trầm giọng nói.

Lúc này Trình Kiêu mới buông tay ra, trưởng lão Vô Cực Môn vội vàng lùi lại, mặt đầy cảnh giác nhìn Trình Kiêu.

Ba vị trưởng lão khác lập tức tiến lên, không thể tin kêu lên: “Cửu trưởng lão, không ngờ ông lại thua rồi?”

“Cửu trưởng lão, ông hoàn toàn không sử dụng toàn lực đúng không? Phá Quân Đại Thủ Ấn sao có thể bị một tên nhãi mới nhú lông dễ dàng chặn lại chứ! Sao có thể thế được!”

“Không sai, Cửu trưởng lão, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy!

Ngay cả tôi cũng không dám nghênh chiến với Phá Quân Đại Thủ Ấn mà sao tên nhóc hai mươi tuổi cỏn con này có thể cản lại được chứ?”

Ba vị trưởng lão vây quanh Cửu trưởng lão hỏi không ngừng Cửu trưởng lão bị hỏi đến khó chịu, cả giận nói: “Các ông hỏi tôi thì thôi hỏi ai đây? Làm sao tôi biết cậu ta chặn lại Phá Quân Đại Thủ Ấn của tôi như thế nào chứ? Vừa rồi không phải các ông đã tận mắt nhìn thấy sao? Thế nên các ông hẳn sẽ rõ ràng hơn so với tôi đấy!”
 
Chương 1230


Chương 1230

Dương Phi Yến giống như một quả bóng xì hơi, ánh mắt nhìn Trình Kiêu tràn ngập ai oán “Vào thời khắc cuối cùng, không ngờ anh lại quay trở về!”

“Và không ngờ người phụ nữ ngu ngốc đó đã hy sinh mạng sống của mình để giúp anh!”

“Hiện giờ ắt hẳn Trình Kiêu sẽ bị người phụ nữ này làm cho rung động!”

“Mười chiêu, trọn vẹn mười chiêu, vậy mà anh vẫn có thể nghênh chiến với mười chiêu của trưởng lão Vô Cực Môn! Tại sao anh lại lợi hại như vậy!”

Thực lực của Trình Kiêu càng mạnh thì trong lòng Dương Phi Yến càng cảm thấy hối hận, rõ ràng cô ta đã lựa chọn kết đội với Trình Kiêu, nhưng cô ta đã vứt bỏ Trình Kiêu vì Lý Vô Cực, điều này đã khiến người phụ nữ Lạc Tuyết Kỳ kia chiếm được lợi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bây giờ Dương Phi Yến thực sự hối hận không kịp.

“Không được, mình tuyệt đối không được để người phụ nữ vô liêm sỉ Lạc Tuyết Kỳ đó hưởng lợi!”

Dương Phi Yến đột nhiên đi đến bên cạnh Trình Kiêu, khuôn mặt đầy tươi cười cất tiếng: “Trình Kiêu, chúc mừng anh đã vượt qua áii”

Trình Kiêu thờ ơ liếc nhìn cô ta, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng xem như đáp lại.

Trong lòng Dương Phi Yến vui mừng khôn xiết, cô ta không ngờ.

Trình Kiêu sẽ chịu nói chuyện với mình, xem ra Trình Kiêu không hề vì chuyện vừa rồi mà tức giận, vậy thì cô ta vẫn còn cơ hội!

“Trình Kiều, nếu anh cũng đã vượt ải thành công thì chi bằng chúng ta cùng nhau đi đi! Như vậy tiếp đến cũng dễ dàng phối hợp với nhau.” Dương Phi Yến cười rạng rỡ nói.

Trình Kiêu đương nhiên biết Dương Phi Yến đang nghĩ gì, nhưng anh cũng không để trong lòng, việc anh có đi cùng cô ta hay không đối với Trình Kiêu không có gì quan trọng.

Trình Kiêu chưa kịp trả lời, Lạc Tuyết Kỳ đã lạnh lùng mắng: “Dương Phi Yến, loại phụ nữ lấy oán báo ơn như cô sao còn mặt mũi tới mời Trình Kiêu đi cùng thế? Có phải cô nhìn thấy thực lực mạnh mẽ Trình Kiêu phô bày ra nên chỉ muốn lợi dụng anh ấy không?!”

“Vừa rồi cô bỏ rơi Trình Kiêu rời đi cùng Lý Vô Cực, cô có từng cân nhắc đến cảm nhận của Trình Kiêu không?”

“Hừm, đồ tiểu nhân đê tiện!”

Mặt Dương Phi Yến đỏ bừng vì bị mảng, mỗi một câu một chữ của Lạc Tuyết Kỳ đều đánh trúng chỗ yếu của oô ta, khiến tự tôn của cô ta mất sạch.

“Câm miệng đi, tôi nói chuyện với Trình Kiêu nào đến lượt cô xen vào!” Dương Phi Yến thẹn quá hóa giận, lạnh giọng quát.

Lạc Tuyết Kỳ không hề sợ sệt, nghênh khuôn mặt xinh đẹp lên, ăn miếng trả miếng: “Trình Kiêu hiện tại đã là đồng đội của tôi, nếu cô muốn đi cùng anh ấy thì phải hỏi xem người đồng đội này có đồng ý hay không đã!”

“Hừ, hiện giờ biết hối hận cũng đã muộn rồi! Vừa rồi cô phản bội Trình Kiêu rời đi với người đàn ông khác, sao không tưởng tượng xem cô có hối hận hay không?”

“Nếu sớm biết như vậy thì lúc đầu đừng làm!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Phi Yến đỏ bừng lên, nhưng cô ta không thể phản bác được một câu nào.

“Cô muốn chết à!”

Nếu đã không thể phản bác, thì hãy xem hành động thiết thực đi!

Trong cơn tức giận, Dương Phi Yến dứt khoát chưởng lòng bàn tay vào ngực Lạc Tuyết Kỳ.
 
Chương 1231


Chương 1231

Trình Kiêu đưa tay ra ngăn lại, anh nhìn Dương Phi Yến hờ hững nói: “Cô ấy nói đúng, chúng tôi là đồng

đội.”

“Anh đang bảo vệ cô ta sao?” Dương Phi Yến dừng tay, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa ảo não, cô ta không thể tin được, cô ta đã xác định Trình Kiêu sẽ không ra tay với phụ nữ cho nên mới dám ra tay với Lạc Tuyết Kỳ như thế.

Không ngờ Trình Kiêu lại ra tay bảo vệ Lạc Tuyết Kỳ.

Trình Kiêu nhìn cô ta, lại bình tĩnh nói: “Chúng tôi là đồng Trong lòng Dương Phi Yến nhiều cảm xúc lẫn lộn, đồng đội, cô ta và Trình Kiêu cũng từng là đồng đội, nhưng giờ đây Trình Kiêu đã trở thành đồng đội của một người phụ nữ khác rồi.

Mà đồng đội của mình thì đang đứng xem trò hay.

Hai câu chúng tôi là đồng đội đã đại diện cho ý chí của Trình Kiêu.

Dương Phi Yến tự nhiên sẽ không đi chọc giận Trình Kiêu: “Được, được, được, thật là một đồng đội tốt!”

“Xin lỗi đã làm phiền rồi!”

Trở lại bên cạnh Lý Vô Cực, Lý Vô Cực ôn hòa cười nói: “Đừng quá để ý làm gì, cô vẫn còn có tôi!”

Những lời ấm áp như vậy vang lên vào lúc một người phụ nữ đang bất lực, theo lý mà nói thì chắc chắn Dương Phi Yến sẽ cảm động đến bật khóc và lao vào vòng tay của anh ta.

Tuy nhiên Dương Phi Yến nhìn nụ cười trên mặt Lý Vô Cực lại cảm thấy nụ cười đó hết sức giả tạo!

Tuy nhiên, cô ta vấn cần dùng đến Lý Vô Cực.

“Cám ơn!” Dương Phi Yến giả bộ cảm động, giọng dịu dàng đáp lại.

Lý Vô Cực đương nhiên cũng nhìn ra Dương Phi Yến đang suy nghĩ gì, nhưng như vậy thì đã sao? Dù sao anh ta cũng chỉ lợi dụng cô ta, mọi người đều chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Nhìn Trình Kiêu, trong mắt Lý Vô Cực lại lộ ra một tỉa chấn động rất sâu.

“Tên nhãi này rốt cuộc là quái thai từ đâu chui ra thế? Tôi vốn tưởng rằng cho dù Phá Quân Đại Thủ Ấn không giết được anh ta thì ít nhất cũng có thể khiến anh ta bị thương nặng, không ngờ anh ta lại có thể dễ dàng ngăn cản Phá Quân Đại Thủ Ấn.”

“Xem ra anh ta đã không còn là một uy hiếp nhỏ nữa, mà là một uy hiếp lớn. Có phải nên nghĩ cách diệt trừ uy hiếp này trước không?”

Con ngươi của những người vây xem gần như rơi xuống đất vì kinh ngạc, đặc biệt là những vũ giả đã coi thường Trình Kiêu.

Vào lúc này, những người đó thậm chí không có can đảm để nhìn vào mắt Trình Kiêu, Bất cứ nơi nào nơi ánh mắt Trình Kiêu nhìn đến, tất cả bọn họ đều cúi đầu sợ hãi.

Trong lòng Cửu trưởng lão của Vô Cực Môn vẫn còn vương sợ hãi, ông ta cũng sợ chạm mắt với Trình Kiêu giống vậy, nhìn mọi người nói: “Hai người các cậu đã vượt qua ải rồi, đứng ở đẳng kia đi! Phía dưới còn có ai muốn vượt ải nữa không?”

Thực lực của Tô Lương Tử đã đạt tới cảnh giới Tông sư từ lâu, còn mạnh hơn Cửu trưởng lão của Vô Cực Môn một chút.

Mấy loại sát hạch kiểu này tất nhiên chẳng thể làm khó được ông ta.

Nhưng mà, ông ta thấy Trình Kiêu lại không để lộ thực lực, chỉ chống đỡ mười chiêu của Cửu trưởng lão.

Vì vậy, Tô Lương Tử cũng làm theo, chỉ định đỡ mười chiêu dưới tay Cửu trưởng lão.
 
Chương 1232


Chương 1232

Tiếc là, Cửu trưởng lão cũng không phải người ngu, Tô Lương Tử vừa ra tay đã bị lão phát hiện ra thực lực thật.

Lão ta biết tu vi thật của Tô Lương Tử không thua kém gì lão ta, chỉ mới ra một chiêu đã chủ động để cho Tô Lương Tử qua cửa.

Tô Lương Tử chỉ dùng một chiêu đã ép Cửu trưởng lão phải bỏ cuộc, lại một lần nữa khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc, ai ai cũng biết Tô Lương Tử là người mà Trình Kiêu dẫn tới.

Vì vậy, họ lại càng đánh giá cao Trình Kiêu.

Những người tiếp theo, không ai có thực lực mạnh như Trình Kiêu và Tô Lương Tử.

Mấy lượt liên tiếp, không một cái có thể đỡ nổi ba chiêu của Cửu trưởng lão.

Đây là tiền đề của việc đánh luân phiên, nếu để cho Cửu trưởng lão nghỉ ngơi dưỡng sức, khôi phục lại thực lực đỉnh phong, những người này có khi còn chẳng chịu nổi một chiêu.

Cuối cùng, chỉ có hai mươi mấy người thành công qua cửa. Mà trong số hai mươi mấy người này, có đến bảy người do Lý Vô Cực đưa tới.

Có thể thấy được, thực lực của nhà họ Lý mạnh cố nào.

Cửu trưởng lão nhìn những người không qua cửa, nói một cách lạnh lùng: “Nếu đã dám đánh thì phải biết nhận thua, những người không qua cửa, thì dừng bước tại đây đi!”

Nói xong, Cửu trưởng lão xoay người đi về phía bậc thêm băng đá của Đại Điện Tứ Phương, bàn bạc cái gì đó với ba trưởng lão khác.

Những võ giả không thể qua cửa, ai nấy đều chán nản ủ rũ.

Nhưng dù bọn họ không cam lòng thì cũng chẳng có ai dám ăn vạ với người của Vô Cực Môn.

Dương Phi Yến nhìn mấy vị trưởng lão của Vô Cực Môn cách đó không xa không bí mật bàn bạc cái gì đó, khẽ nói với Lý Vô Cực: “Bọn họ lại đang suy nghĩ ra cái sáng kiến vớ vẩn gì vậy nhỉ?

Lý Vô Cực mỉm cười: “Đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết thôi sao? Đã thế chúng ta còn có nhiều người như vậy, chắc chắn người của Vô Cực Môn sẽ không dám chơi xấu đâu.”

Lạc Tuyết Kỳ đứng sau Trình Kiêu, chẳng qua, sự chú ý của cô ta lại không ở trên người mấy trưởng lão của Vô Cực Môn, mà lại đặt trên người Trình Kiêu.

Bây giờ Lạc Tuyết Kỳ đã bình tĩnh lại, cho nên cô ta vô cùng nhạy cảm với một số chuyện vừa xảy ra.

“Sao anh ta phải giúp mình? Hơn nữa trong phút chót còn liều mạng đỡ Phá Quân Đại Thủ Ấn cho mình!”

Lạc Tuyết Kỳ tuyệt đối không tin, đây là chuyện mà một người chỉ mới tình cờ quen biết với cô ta có thể làm được.

Trình Kiêu không phát hiện ra sự khác thường của Lạc Tuyết Kỳ đứng sau. Toàn bộ sự chú ý của anh đều đang tập trung vào Đại Điện Tứ Phương trước mặt, trái tim kích động đến mức run rẩy.

“Thật quen thuộc, xa cách tám trăm năm, cuối cùng cũng cảm.

nhận được hơi thở quen thuộc này!”

“Là em sao? Dạ Nguyệt!”

Trong đầu Trình Kiêu, vị tiên tử mặc đạo bào xanh lơ, trong sáng thuần khiết, không nhiễm bụi trần, lại lần nữa hiện lên.

Mặc dù chỉ là một bộ đạo bào xanh lơ, nhưng khi cô mặc lên lại phô ra phong thái đặc biệt, còn đẹp hơn cả những kiệt tác trong Tuần lễ thời trang Pari.
 
Chương 1233


Chương 1233

Cô có dung mạo mỹ lệ, mặt mũi thanh tú, cả người tựa như một con búp bê phấn điều ngọc mài. Đặc biệt là đôi mắt màu lam nhạt, ánh mắt như tỏa sáng, thần thái phấn chấn. Một đôi mắt như biết nói, khiến người ta nhìn một lần là chẳng thể quên.

Cô là tinh linh dịu dàng nhất thế gian này, là tiên tử thánh khiết nhất, là đóa sen trắng nở rộ giữa Địa Ngục.

“Đây là Trận Vị Ương do Dạ Nguyệt sáng tạo ra!”

“Trăng khuyết cong cong, đêm hãng còn dài. Em nói nó có hàm ý chỉ sự tàn khuyết, tượng trưng cho sự tốt đẹp, cho nên mới gọi là Trận Vị Ương!”

Đến bây giờ, cuối cùng Trình Kiêu đã có thể khẳng định, Dạ Nguyệt cũng sống lại giống anh, hơn nữa còn tới Trái Đất Bởi vì Trận Vị Ương là do Dạ Nguyệt nghĩ ra, hơn nữa tới tận bây giờ vẫn không có truyền dạy lại cho người khác, cũng hiếm khi thi triển nó trước mặt người ngoài. Ngoại trừ chính bản thân cô, còn người khác căn bản không làm được.

Cuối cùng Trình Kiêu cũng hiểu rõ một tia rung động trong lòng mình khi trước.

Mấy người Cửu trưởng lão đã bàn bạc xong xuôi, Cửu trưởng lão bước tới.

Cửu trưởng lão nhìn Lý Vô Cực, nói: “Các vị, nếu mọi người đã qua cửa thì tức là có tư cách tham gia khai phá động phủ.

Nhưng mà động phủ được đại trận hộ sơn bảo vệ, không thể cưỡng chế xông vào.”

“Bọn tôi đã thử phá giải pháp trận. nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn không có manh mối gì. Nếu ai có thể phá giải đại trận hộ sơn, Vô Cực Môn bọn tôi cam đoan, sẽ để cho người này vào trong chọn ba món đồ tùy thích!”

Mọi người nghe xong thì không khỏi kinh ngạc!

“Sao tự nhiên Vô Cực Môn lại hào phóng thế? Chọn ba món tùy thích, thế chẳng phải là chọn hết sạch bảo vật tốt nhất à!”

“Thế này, không giống phong cách làm việc của Vô Cực Môn chút nào!”

“Hừ, mấy người còn chưa nhìn ra sao? Vô Cực Môn đã thử phá giải đại trận nhiều ngày vậy rồi mà vẫn chẳng thu hoạch được gì, thế này chắc chắn là đã hết cách, không phá nổi đại trận. Không phá được đại trận thì cho dù bên trong có bảo vật gì đi chăng nữa, Vô Cực Môn cũng không vét được tẹo nào. Cho nên, Vô Cực Môn đang muốn dùng cách cũ – trọng thưởng ät tìm ra dũng sĩ”

“Cho dù bọn họ tổn thất ba món bảo vật thi vẫn tốt hơn việc bọn họ cứ mãi trông coi một cái động phủ không mở ra được. Hơn nữa, Vô Cực Môn còn phải tốn nhân lực để trong coi chỗ này, đi đi lại lại, tổn thất sẽ rất lớn, Vô Cực Môn đúng là tính toán kỹ lưỡng thật!”

“Ngay cả Vô Cực Môn mà cũng không phá được cái đại trận hộ.

sơn này, những người khác chắc cũng chẳng ăn thua. Khà khà, tuy răng chúng ta không thể qua cửa, nhưng mà bọn chúng qua cửa rồi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, điều này ngược lại khiến cõi lòng tôi được an ủi rồi.”

“Đúng thế, qua cửa thì đã sao? Cũng chỉ có thể giương mắt nhìn giống chúng ta! Tốt nhất là không ai có thể phá được cái pháp trận này hết, không một ai có thể chiếm được đồ trong đó hết”

Những võ giả không thể qua cửa nói băng giọng chua lè.

Cửu trưởng lão thầm cười nhạt trong lòng: “Cái lũ không có tiền đồ này, bản thân mình không có bản lĩnh, còn trù ẻo người khác không lấy được bảo vật!”

Dương Phi Yến hơi ngạc nhiên, nói: “Vô Cực Môn hào phóng như vậy, xem ra đại trận hộ sơn chắc chắn vô cùng lợi hại!”

Lý Vô Cực cười cười: “Không sao, tôi đã có chuẩn bị trước khi đến đây rồi!”
 
Chương 1234


Chương 1234

“Hả?” Dương Phi Yến nhìn Lý Vô Cực, nhìn thấy trên mặt anh ta tràn đầy sự tự tin, xem ra anh ta đã chuẩn bị từ trước rồi!

Vậy sẽ phải theo sát Lý Vô Cực rồi, Dương Phi Yến thầm hạ quyết tâm trong lòng “Vô Cực Môn nói có giữ lời không?”

Bồng nhiên, có một ông già đã qua cửa đứng ra, nhìn Cửu trưởng lão, lớn giọng hỏi Cửa trưởng lão quan sát ông già này một lượt từ trên xuống dưới.

Ông già tóc hoa râm, nhìn không ra tuổi thật, có thể thấy thực lực phi phàm.

“Thực lực người này như nào?” Tam trưởng lão đứng đăng sau Cửu trưởng lão sầm mặt, khẽ hỏi.

“Ban nấy tôi để ý ông ta, chắc hắn là Tông Sư Tiểu Thành!” Cửu trưởng lão nói.

“Thế vẫn chưa đủ, trừ khi ông ta là Đại sư tinh thông trận pháp!”

Tam trưởng lão lập tức mất sạch hứng thú.

Nghe Tam trưởng lão nói vậy, Cửu trưởng lão cũng hơi thất vọng, liếc nhìn ông già kia nọ, nói: “Đương nhiên, Vô Cực Môn bọn tôi từ trước đến nay đã nói là làm!”

“Nếu như ông có thể phá giải đại trận hộ sơn, ông sẽ được đi vào trước rồi chọn ba món tùy thích, Vô Cực Môn bọn tôi chắc chắn sẽ không đổi ý!”

Trên mặt ông già lộ vẻ hớn hở: “Được, đây là ông nói đấy nhé, tất cả mọi người nghe chưa, đợi tôi phá được đại trận, Vô Cực Môn các người không được chơi bẩn!”

Nói xong, ông già thả người nhảy một cái, đáp xuống bậc thềm đá của Đại Điện Tứ Phương.

Ngay tức khắc, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người ông già.

Ông già rất cẩn thận, không lập tức bước lên phá trận ngay, mà móc từ trong lòng ra một con rối to cỡ bàn tay người đặt xuống đất. Sau đó điều khiển con rối, bước từng bước một leo lên bậc thềm đá.

Ông già kia chăm chú điều khiển con rối nhỏ, dường như đang mò mẫm xem ranh giới của đại trận nằm ở đâu.

Dọc theo bậc thềm đá, nó thận trọng bước từng bước một về phía trước, gặp phải vật cản thì lập tức tránh sang một bên.

Như vậy cũng được!”

Người nào đó trong đám đông kêu lên.

Dương Phi Yến nhìn Lý Vô Cực, thấp giọng hỏi: “Vô Cực công tử, ngài thấy anh ta có thể phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi không?”

Lý Vô Cực nhìn về phía lão già có khuôn mặt hồng hào bên cạnh: “Diệp đại sư, ông thấy anh ta có hy vọng phá trận không?”

Diệp đại sư hơi nheo mắt lại, vẻ mặt ngạo mạn: “Anh ta hiểu một chút cách phá trận, có điều dùng cách thức phá trận bằng con rối chẳng qua là một mánh khoé đơn giản mà người học mới tiếp xúc để làm quen với trận pháp, muốn phá vỡ trận pháp bảo vệ ngọn núi tại nơi đây, căn bản không thể nào!”

Cửu trưởng lão hơi kinh ngạc nói: “Không ngờ người này vậy mà lại tỉnh thông trận pháp, không biết hắn có thể phá vỡ đại trận này không?”

Con rối đó vẫn tiếp tục chuyển động, chỉ là khi nó vừa bước lên bậc thềm thứ ba thì bỗng nhiên ‘bùm’ một tiếng, đã bị đốt cháy.

*A..”. Ông lão đó lập tức giật mình, nhìn không gian khắp đại điện, vẻ mặt thán phục: “Phòng hộ của đại trận này quả nhiên chặt chẽ đến như vậy!” Lão già nhìn về phía Cửu trưởng lão, có chút suy sụp chắp tay: “Lão phu vô năng!”

 
 
Chương 1235


Chương 1235

Nói xong, đi về hướng đám đông giữ Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, chỉ với một con rối nhỏ mà đại trận bảo vệ ngọn núi này đã có thể cảm ứng được, nếu đó là một người sống, sợ rằng vừa tiến vào phạm vi phòng thủ của đại trận sẽ gây ra một trận phản kích lớn.

Cửu trưởng lão có chút thất vọng hướng về Lý Vô Cực, lớn tiếng hỏi: “Còn ai muốn thử nữa không?”

Lý Vô Cực đáp: “Để tôi!”

“Lần này tôi đặc biệt mời Diệp đại sư, người tỉnh thông pháp trận đến!”

Cửu trưởng lão kinh ngạc: “Là Diệp Huyền Kỳ, Diệp đại sư sao?”

“Là ta!” Lão già có nét mặt hồng hào đó đi ra khỏi đám đông vẻ mặt cao ngạo nhìn Cửu trưởng lão.

“Thật sự là Diệp Huyền Kỳ!” Cửu trưởng lão kinh ngạc sau đó trên khuôn mặt hiện vẻ vui mừng.

“Trận pháp đại sư Diệp Huyền Kỳ!” Tam trưởng lão cũng ngạc nhiên: “Không phải nói Diệp Huyền Kỳ sớm đã bế quan rồi sao?

Đại trưởng lão đích thân đi mời cũng không tìm thấy, làm sao lại được người nhà họ Lý mời đến?”

Lý Vô Cực đắc ý cười: “Việc này các vị trưởng lão không cần bận tâm nữa, nếu như chúng tôi phá được đại trận bảo vệ ngọn núi thì đừng quên lời hứa của các vị!”

Sắc mặt của các vị trưởng lão thay đổi, thái độ của Lý Vô Cực rất ngạo mạn, từ việc này có thể nhìn ra, thực lực của nhà họ Lý chắc hẳn là có đột phá rất lớn.

Đến cả người Vô Cực Môn cũng không mời được thì nhà họ Lý lại có thể mời đến, xem ra trong tay nhà họ Lý chắc là có nội tình gì đó.

Cửu trưởng lão lạnh giọng nói: “Yên tâm, Vô Cực Môn nói được làm được, mời phá trận!”

Lý Vô Cực chắp tay hành lễ với Diệp Huyền Kỳ: “Diệp đại sư, dựa vào ngài!”

“Ừ” Diệp Huyền Kỳ gật đầu, chậm rãi tiến về phía trước.

Tô Lương Tử có chút tò mò, thấp giọng hỏi: “Đây chính là Phá trận đại sư gì đó à? Ông ấy thật sự có thể phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi? Trước đây tôi đã thử qua rồi, đại trận bảo vệ ngọn núi này rất tà môn!”

“Ông ta phá không được đâu!” Giọng điệu Trình Kiêu vô cùng chắc nịch hơn nữa cũng không cố ý hạ giọng.

Dường như những người có mặt tại đó đều nghe thấy.

Lạc Tuyết Kỳ dùng tay che khuôn mặt xinh đẹp, không khỏi trừng mắt nhìn Trình Kiêu, làm ơn đi, đại ca lúc anh nói xấu sau lưng người khác có thể nhỏ tiếng chút không!

Anh như vậy đều bị người khác nghe thấy hết rồi.

Diệp Huyền Kỳ quay đầu lại nhìn Trình Kiêu, hừ lạnh một tiếng: “Nếu như ngay cả ta cũng không phá được đại trận bảo vệ ngọn núi này, vậy thì thiên hạ sẽ không có người thứ hai phá được!”

“Tiểu tử miệng còn hôi sữa, dựa vào bản thân có chút thực lực mà dám nói khoác không biết ngượng. Hôm nay, ta sẽ cho cậu mở mang tầm mắt khả năng phá trận của ông đây!”

May mà lúc nấy Trình Kiêu đã bộc lộ ra tài năng, nếu không chỉ dựa vào câu nói vừa rồi, Diệp Huyền Kỳ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.

Lý Vô Cực cười nịnh nọt nói: “Diệp đại sư chớ có tức giận, chỉ là một tên nhóc con chưa thấy qua thế giới, cứ nghĩ rằng trong giới võ đạo có chút thực lực đã dám xem thường anh hùng thiên hạ, cậu ta căn bản không biết được trình độ phá trận của ngài có bao nhiêu hùng mạnh!”

“Hừ, tất nhiên ta tự biết không nên chấp nhặt với loại người đó!”

Diệp Huyền Kỳ khinh thường nhìn Trình Kiêu, quay đầu nhìn bốn phía đại điện.
 
Chương 1236


Chương 1236

Trình Kiêu mặc kệ cái nhìn châm chọc của vài người thành thật khoanh hai tay lại, lắng lặng nhìn Diệp Huyền Kỳ tự mãn.

Đây là đại trận do hồng nhan của anh sáng tạo ra, có thể nói trừ Dạ Nguyệt Tiên Tử thì không ai giữa trời đất này biết rõ hơn Trình Kiêu.

Chỉ dựa vào một người biết võ bình thường trên Trái đất thì làm Sao có thể phá vỡ pháp trận do người tu tiên tạo ra!

Diệp Huyền Kỳ đứng bên ngoài bậc thềm, lấy ra một nắm đậu, đối mặt với khoảng không phía trước vung ra BoBoBao…

Tiếng hòn đá rơi tự do vào bên trong hồ nước, những hạt đậu toàn bộ bị bắ n ra ngoài.

Diệp Huyền Kỳ lần lượt thay một vài vị trí, không ngừng thử nghiệm.

Miệng làu bàu điều gì đó không ngừng, lẩm bẩm với chính mình.

“Cửu cung? Không đúng? Phản Cửu Cung? Cũng không giống, bát quái? Cũng không đúng, ngũ hành, cũng không phả Diệp Huyền Kỳ bắt đầu nhăn mày, càng nhăn càng chặt, những giọt mồ hôi bằng hạt đậu từ từ rơi xuống.

Bỗng nhiên, Diệp Huyền Kỳ gào thét vào khoảng không: “Lẽ nào lại như vậy! Rốt cuộc phải sắp xếp như thế nào đây?”

XP Diệp Huyền Kỳ thét lên một tiếng, đột ngột bùng nổ đấm vào hư không một quyền.

Ông ta chỉ có thực lực đỉnh cao bẩm sinh, có điều một quyền này cũng không được khinh thường, ngay lập tức đã kích hoạt sự phản kích đại trận bảo vệ ngọn núi.

Đùng!

Một lực mạnh mẽ dội ngược trở lại ném cả người Diệp Huyền Kỳ bay ra ngoài, rơi xuống đất một cách thảm hại Lý Vô Cực cau mày, bước lên phía trước, đỡ Diệp Huyền Kỳ dậy: “Diệp đại sư, ngài không sao chứ?”

Diệp Huyền Kỳ mở miệng phun ra một ngụm máu, lắc đầu nói: “Ta không sao, có điều đại trận này thật sự quá kỳ lạ, ta đã đọc qua tất cả thư tịch liên quan đến pháp trận, chưa từng nhìn thấy trận pháp kỳ quái như vậy!”

Lý Vô Cực kinh ngạc: “Ngay cả Diệp đại sư cũng không có cách phá vỡ đại trận này! Vậy thiên hạ này thật sự không có ai có thể phá được.

Vài vị trưởng lão của Vô Cực Môn nghe xong lời này liền nhíu mày.

Diệp Huyền Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu như ta đoán không sai, đây có lẽ là Cổ Kim Chỉ Trận, chúng ta căn bản không thể nào phá vỡ được!

“Cổ Kim Chỉ Trận! Chúng ta kế thừa đứt đoạn, làm sao có thể phá được Cổ Kim Chỉ Trận chứ!” Lý Vô Cực than thở.

Những người ở Vô Cực Môn cũng bất lực thở dài, Bái Nguyệt tiên nhân là một vị tiên nhân đây nhất, nghe nói thực lực đã đạt đến Địa Tiên nhất lưu.

Nếu như có thể phá được động phủ của Bái Nguyệt tiên nhân, có thể kế thừa được nó, sức mạnh của Vô Cực Môn sẽ tăng lên rất nhiều, nói không chừng sẽ trở thành người đứng đầu của năm giáo phái, thậm chí cấu trúc của giới võ thuật xưa nay sợ rằng sẽ xảy ra biến đổi.

Nhưng ngay cả Diệp đại sư cũng không thể phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi này, các vị trưởng lão của Vô Cực Môn mặc dù thực lực rất mạnh nhưng căn bản cũng không thể làm được gì.

Dương Phi Yến có chút không cam tâm, anh trai của cô ta vì động phủ này mà chết, bây giờ lại không có cách phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi, vậy anh trai cô ta chết không phải vô ích rồi sao?
 
Chương 1237


Chương 1237

“Diệp đại sư, chúng ta nhiều người như vậy, nếu như cùng nhau hợp sức tấn công đại trận này thì sao? Nếu như sức chịu đựng của trận pháp bảo vệ ngọn núi đạt đến giới hạn, có phải cũng miễn cường bị phá vỡ không?” Dương Phi Yến hỏi.

Diệp Huyền Kỳ cười lạnh một tiếng: “Cô nghĩ đại trận cổ này cũng quá đơn giản rồi!”

Một khi sức tấn công đạt quá giới hạn sức chịu đựng của đại trận bảo vệ ngọn núi thì sẽ đi vào trạng thái tự hủy diệt. Đến lúc đó, toàn bộ động phủ này sẽ không tồn tại nữa, tất cả mọi người đều sẽ bồi táng cùng đại trận bảo vệ ngọn núi.

Dương Phi Yến kinh hoàng nói: “Vậy mà lại như thế! Nói như vậy chúng ta chỉ có thể phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi chứ không thể dùng lực xông vào!”

“Nhưng đến cả một trận pháp đại sư như Diệp đại sư đây cũng không có cách phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi, vậy sợ răng thế gian này không có người nào có thể phá được Mọi người đều không lên tiếng, sắc mặt ảm đạm.

Ngay cả Diệp đại sư cũng không phá được, vậy đại trận này sợ rằng không còn ai nào phá được.

Diệp Huyền Kỳ nói: “Từ bỏ đi, đợi khi lão phu trở lại tìm kiếm trận đồ thượng cổ, đợi một thời gian nói không chừng có thể phá vỡ đại trận này!”

Lý Vô Cực bất đắc dĩ nói: “Cũng đành vậy thôi.”

Tô Lượng Tử không thể chịu đựng được nữa, cái gì mà Diệp đại sư, cũng quá xem trọng bản thân rồi, còn trừ ông ta ra thiên hạ không ai phá được.

Đồ vô dụng!

“Hừ, năng lực của ông có hạn, phá không được đại trận cũng không đại diện người khác phá không được! Đừng có ở đó nói khoác mà không biết ngượng, nói như thể thế gian này chỉ có mình ông hiểu cách phá trận vậy!”

“Ai đang nói xăng bậy ở đây!”

Diệp Huyền Kỳ quay đầu lại và lạnh giọng hét lớn.

Những người khác cũng nhìn về phía Tô Lương Tử khi nghe thấy khi giọng nói của ông ta.

“Là tôi!” Tô Lương Tử lớn tiếng đáp lại, ông ta tiến lên một bước, ngẩng cao đầu, dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Huyền Kỳ.

“Ông có thể khai phá đại trận hộ sơn sao?” Diệp Huyền Kỳ hỏi với.

vẻ mặt không thể đoán trước.

Về phần Tô Lương Tử, ký ức của ông ta đã khắc sâu, dù sao Cửu trưởng lão đã buộc người nọ phải vượt qua cửa ải bằng một chiêu, có thể thấy Tô Lương Tử mạnh đến mức nào, rất nhiều người đã âm thầm ghi nhớ tên Tô Lương Tử, và Diệp Huyền Kỳ cũng không phải ngoại lệ.

Người này có võ công rất mạnh, có lẽ còn biết bày trận pháp, không thể xem thường, Diệp Huyền Kỳ thầm nghĩ.

Tô Lương Tử cười lạnh nói lặc dù tôi không thể phá được, nhưng tôi biết một người có thể”

“Là aï?” Diệp Huyền Kỳ khó hiểu hỏi, nếu thật sự có người có thể đột phá loại đại trận hộ sơn này, ông ta thật muốn thấy người nọ.

Lần này Tô Lương Tử không nói thêm gì nữa, giọng nói lạnh nhạt của Trình Kiêu đúng lúc vang lên: “Tôi có thể phá trận!”

Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Trình Kiêu.

Dương Phi Yến kinh ngạc nhìn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, trận pháp lớn nhường này không hề bình thường, nó có lẽ là một đại trận thượng cổ, ngay cả Diệp đại sư cũng không thể phá vỡ được, anh chắc chắn có thể phá vỡ nó sao?”
 
Chương 1238


Chương 1238

“Nếu anh không năm chắc hoàn toàn, tôi khuyên anh không nên cậy mạnh.”

Dương Phi Yến không thật sự có ý tốt, cô ta đang lo lắng, nếu Trình Kiêu thực sự có thể đột phá đại trận, vậy chẳng phải Lạc Tuyết Kỳ sẽ được lợi hơn sao?

Lý Vô Cực cũng cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường nhìn Trình Kiêu nói: “Người trẻ tuổi, phá trận khác với sức mạnh võ đạo, cần phải có đại sư am hiểu nghiên cứu trận pháp mới được, vừa rồi cậu cũng nghe Diệp đại sư giải thích rồi đấy. Chỉ dựa vào lực lượng thì không đủ phá đại trận này, cậu lấy cái gì để phá trận hả?”

Những người còn lại cũng nhìn Trình Kiêu cười giễu không ngớt, trận pháp và sức mạnh võ đạo không hề giống nhau, mặc dù sức mạnh võ đạo có thể trợ giúp phá trận, nhưng nếu không am hiểu trận pháp, dù cho sức mạnh võ đạo mạnh tới cỡ nào, cũng sẽ không làm nên được chuyện gì.

Diệp Huyền Kỳ nhìn Trình Kiêu, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh bỉ. Nếu là Tô Lương Tử, khả năng ông ta còn có chút e ngại, dù sao ông ta cũng không cam đoan Tô Lương Tử có am hiểu phương pháp phá trận hay không.

Tuy nhiên, bây giờ đổi thành một thẳng nhãi còn chưa đủ lông đủ cánh, Diệp Huyền Kỳ căn bản là không quan tâm đ ến.

Bởi vì khi thầy trận pháp muốn phá trận, điều đầu tiên là phải quen thuộc với các loại trận pháp, sau đó nắm được các phương pháp phá giải tương ứng.

Cũng giống như phương thức giáo dục bức tường bong bóng lớn của Á tộc ngày xưa, mỗi khi đến kỳ thi, họ đều cố gắng hết sức để ra đề cho học sinh. Học sinh không chỉ phải làm được bài mà còn phải tìm tòi học hỏi, dù sao học thuộc lòng nhiều đề như vậy thì dù không biết làm cũng sẽ miễn cưỡng gánh vác được.

Hơn nữa Trình Kiêu còn trẻ tuổi, cho dù đã bắt đầu học pháp trận từ trong bụng mẹ, nhưng kiến thức vẫn còn hạn chế, chưa kể đến việc cậu ta không thể đã bắt đầu học pháp trận ngay từ khi mới sinh được.

Cho nên, Diệp Huyền Kỳ căn bản không tin Trình Kiêu có thể phá trận!

Vẻ mặt Diệp Huyền Kỳ đầy kiêu ngạo, ông ta khinh thường nhìn Trình Kiêu, cười giều cợt rồi nói: “Nhãi con, đại trận hộ sơn này không thể dùng vũ lực để phá vỡ, nếu như cậu có thể đột phá trận đồ này, tôi sẽ bái cậu làm sư phụ!”

Trình Kiêu không thèm để ý đến ông ta, anh duỗi ngón tay ra, ngay lập tức một luồng linh lực b ắn ra.

Am!

Hàng phòng ngự của đại trận ngay lập tức hất văng chiêu công kích mang tính dò xét kia Diệp Huyền Kỳ hét lới “Nhóc con, không thể dùng vũ lực ở trận pháp này, cậu muốn trận bị phá thì người cũng mất luôn à?”

Trình Kiêu khinh thường liếc ông ta một cái, lạnh giọng nói: “Muốn đột phá trận pháp này, trước tiên phải hoàn thành trận đồ này đã”

“Ý của cậu là?” Diệp Huyền Kỳ nhíu mày hỏi lại.

“Không có ý gì, trận pháp này còn chưa hoàn thành được, cho nên các người vĩnh viễn cũng không cách nào phá giải được nó.”

Mọi người kinh ngạc, trận pháp không hoàn chỉnh thì làm sao có thể có công năng phòng ngự?

Diệp Huyền Kỳ mắng: “Nói hươu nói vượn, không có trận pháp hoàn chỉnh thì căn bản không thể gọi là trận pháp, làm sao có thể mang tới hiệu quả phòng ngự!”

“Đó là bởi vì đại trận pháp này được gọi là Đại trận pháp Vị Ương.

Thế giới có khuyết điểm, bởi vì có khuyết điểm nên mới hoàn Trình Kiêu vẫn nhớ những gì Thuần Nguyệt đã nói với anh trước đây liên quan tới đại trận pháp Vị Ương…
 
Chương 1239


Chương 1239

“Trăng có mây có nắng, trời đất cũng có lúc suy, trên đời này không có thứ gì là hoàn hảo tuyệt đối. Chính vì không hoàn thiện nên vạn vật mới hoàn hảo. Ta đặt tên cho trận đồ này là Vị Ương trận, có nghĩa là không hoàn chỉnh, tượng trưng cho sự hoàn hảo, ai muốn phá trận pháp trước tiên phải hoàn thành trận pháp lớn này”

Khi đó, Trình Kiêu đã rất ngạc nhiên trước ý nghĩ của Thuần Nguyệt, một trận pháp có thiếu sót, tức là một trận pháp chưa hoàn thiện, rất nhiều người không biết đạo lý này cho nên mới không cách nào phá giải được, trừ khi họ có tu vi cao cường, sử dụng lực lượng rất mạnh để phá hủy đại trận.

Trận pháp Vị Ương trước mặt anh yếu hơn nhiều so với trận pháp do Thuần Nguyệt bày ra, nếu không, với tu vi hiện tại của Trình Kiêu, cho dù anh biết cách phá trận, cũng sẽ bởi vì lực bất tòng tâm mà không thể phá trận.

Nghe Trình Kiêu nói lý lẽ với vẻ tự đắc, trên mặt tất cả mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc.

Sắc mặt Cửu trưởng lão cũng âm trầm, ông ta nhìn Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi, cậu nói những lời này có chứng cớ không?”

“Không có.” Trình Kiêu lạnh nhạt nói.

Diệp Huyền Kỳ vẫn không muốn tin, ông ta cười lạnh nói: “Hừ, không có chứng cứ thì sao có thể khiến người khác tin phục được?”

“Đơn giản thôi, phá trận pháp Vị Ương trước mặt, các người đương nhiên phải tin phục.”

Nói xong, Trình Kiêu quay người rời đi.

“Người trẻ tuổi, cậu muốn đi đâu?” Cửu trưởng lão quát.

“Hoàn thành trận pháp này trước.” Trình Kiêu nhẹ nhàng trả lời, cũng không quay đầu lại.

Tô Lương Tử hừ lạnh một tiếng, cũng theo sát sau lưng Trình Kiêu và rời đi.

Lạc Tuyết Kỳ hơi do dự một lúc, cô vén váy, cũng đi theo hai người.

Cửu trưởng lão gật đầu với tam trưởng lão và những người khác, cũng theo sau họ.

Những người còn lại đều im lặng, rất tự giác đi theo phía sau.

Cuối cùng, Lý Vô Cực, và nhóm người Diệp Huyền Kỳ cũng đi theo.

Trình Kiêu đi tới nơi cao nhất của Cốc Sơn, đứng ở đây thì có thể nhìn thấy toàn bộ trấn Bao Cốc.

Nhìn trấn Bao Cốc từ một nơi cao như thế này, địa hình của toàn trấn Bao Cốc càng rõ ràng hơn.

“Trấn nhỏ này thực sự giống như một vòng tròn!” Lạc Tuyết Kỳ lần đầu tiên đứng trên một nơi cao nhìn xuống trấn Bao Cốc, không thể không cảm thán một tiếng.

Những người khác cũng có loại rung động này, bất kể là ai, chỉ cần là lần đầu tiên nhìn thấy trấn Bao Cốc từ trên cao đều sẽ có tâm tình xúc động như vậy, thật sự là bởi vì địa hình trấn Bao Cốc quá chỉnh tề, giống như một vòng tròn khổng lồ vậy.

Trình Kiêu cười nhẹ: “Không có gì khó hiểu, bởi vì trấn này là một bộ phận của trận pháp Vị Ương!”

“Cái gì!” Lạc Tuyết Kỳ kinh ngạc nhìn Trình Kiêu: “Anh nói toàn bộ trấn này là một phần của đại trận thủ hộ động phủ Bái Nguyệt Tiên Nhân sao!”

“Chuyện này quá khó tin đi!”

“Bút tích của Tiên nhân, thật là không cách nào tưởng tượng nổi!”

Trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ kinh hãi, bọn họ chưa bao giờ nghe nói đến có trận pháp lớn như vậy!
 
Chương 1240


Chương 1240

Diệp Huyền Kỳ cười lạnh nói: “Nói hươu nói vượn! Nhóc con, cậu làm sao chứng minh cái trấn này là một bộ phận của đại trận hộ sơn? Chẳng lẽ là bởi vì hình dạng của trấn là hình tròn sao?”

“Đúng vậy, các trấn nhỏ hiện nay đều được kiến thiết theo hướng hiện đại hóa, được xây dựng theo nhiều hình vẽ khác nhau, chủ yếu vì mỹ quan. Chỉ vì trấn này có dạng hình tròn, mà kết luận nó là một phần của đại trận pháp hộ sơn. Tôi không tin!” Mặc dù lời Trình Kiêu nói có bài bản hẳn hoi, nhưng một số người vấn tỏ ra nghỉ ngờ.

“Đúng vậy, ta cũng không tin, trừ phi cậu có thể đem chứng cớ ra”

Trình Kiêu không giải bày, mà chỉ vào bốn hướng của trấn Bao Cốc: “Có một con đường chính ở phía đông nam, tây bắc, giống như một hình chữ thập, nối liền Cốc Sơn. Đây được gọi là căn cứ hình chữ thập của trận pháp.”

Mọi người trong lòng lại tin tưởng hơn một chút.

Diệp Huyền Kỳ nói: “Đây chỉ là lời giải thích của riêng cậu, làm thế nào cậu có thể chứng minh rằng bốn con đường này là trận cơ?”

Trình Kiêu nói: “Các người hãy cho người xuống đó và phân ra tìm kiếm những nơi mà bốn con đường này thông với Cốc Sơn.

Chắc hẳn sẽ có bốn đồ vật giống nhau. Những thứ này có thể là đá, hoặc cũng có thể là một ngôi nhà.”

Diệp Huyền Kỳ liếc mắt nhìn Lý Vô Cực, Lý Vô Cực lập tức ra lệnh cho bốn thuộc hạ: “Bốn người các cậu tự chia nhau ra đi tìm đi, giữ điện thoại di động luôn mở, bật video nhóm lên, tôi sẽ kiểm tra từ đây!

“Vâng!” Bốn người tách nhau ra xuống núi.

Bốn thuộc hạ của Lý Vô Cực rất nhanh đã tìm đến mục tiêu Trên núi, Trình Kiêu và những người khác đang quan sát hình ảnh của bốn người trong video.

Vị trí giáp nhau của bốn con đường và Cốc Sơn không hề có tòa nhà nào khác thậm chí không có cây cối, nếu có thứ gì đó tương tự nhau thì rất dễ nhận ra.

“Cậu chủ, không tìm thấy gì khả nghỉ cả!” Trong video truyền đến giọng nói của thuộc hạ của Lý Vô Cực.

“Bên phía tôi cũng không có.”

Diệp Huyền Kỳ cười lạnh nói: “Nhãi con, cậu vẫn luôn nói hươu nói vượn, lừa gạt tất cả mọi người. Vị Ương trận cùng trận cơ hình chữ thập, tất cả đều là chuyện nhảm nhí!”

“Chờ đã! Các người nhìn thử xem!” Lý Vô Cực đột nhiên kêu to.

“Đá, một viên đá hình tròn! Bốn phía đều có một viên đá hình tròn! Nhưng mà bị đất che lấp, rất khó nhìn thấy!” Lý Vô Cực hưng phấn nói.

Trình Kiêu nói: “Đó là trận cơ hình chữ thập.”

“Đi, chúng ta đi xuống đó!”

Trình Kiêu dẫn đầu, mọi người cũng theo sau đi xuống núi.

Sắc mặt Diệp Huyền Kỳ có hơi lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn đi theo, ông ta lạnh lùng lẩm bẩm: “Tôi không tin trên đời này có trận pháp thần kỳ như vậy tồn tại! Tôi thật muốn xem cậu đang giở trò quỷ gì”

Trình Kiêu và những người khác đã đến dưới chân núi, dừng lại ở con đường chính nối phía đông với Cốc Sơn.

Dưới chân một sườn đồi nhỏ có một phiến đá hình tròn, phần lớn đã bị đất vàng vùi lấp, Nếu là một võ giả tầm thường, căn bản là sẽ không thể nhìn thấy sự khác thường của phiến đá này, nhưng Trình Kiêu có thể nhìn ra, phiến đá này là một miếng ngọc bích chưa được chạm khắc.

Loại đá này ẩn chứa sinh cơ của trời đất, có thể khắc ghi pháp trận, còn có thể dùng làm trận cơ của đại trận.

Trình Kiêu cũng từng sử dụng loại ngọc này làm trận cơ cho đại trận pháp tụ linh ngũ hành ở Hồ Nguyệt Nha, nhưng phẩm chất của nó cao hơn nhiều so với loại đá này.

“Là nó!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom