Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 620


Các thành viên của nhóm chuyên gia đều ngượng ngùng, nhưng những lời ông cụ Dương nói là sự thật, họ cũng không cách nào bắt bẻ lại.

Hơn nữa, lần này họ đến đây là để tìm hiểu thuật châm cứu thần kỳ của Trình Kiêu.

Nên phải nhịn.

Tôn Đại Hải đi đến, vỗ nhẹ lên vai ông cụ Dương, ý bảo ông ta đừng gây sự.

Ông cụ Dương chỉ tức giận trước nhóm chuyên gia, nhưng thật sự không chịu nổi. Chính tay ông ta dập tắt hi vọng trở về gia tộc của mình, vậy ông ta phải đi tìm ai nói lý lẽ đây?

Thế nhưng, nếu những người này đã đến đây trên danh nghĩa mừng thọ, Tôn Đại Hải cũng không thể thất lễ được.

“Các vị từ xa đến, vất vả rồi! Mau ngồi đi!” Tôn Đại Hải chào hỏi.

“Không cần khách sáo, chúng tôi đến đây với hai lý do, thứ nhất là để mừng thọ ngài Tôn, thứ hai là đặc biệt đến cảm ơn Trình Thần y!” Ngô Tiếu Lâm của Hồi Xuân Các nói.

“Vậy à, thế các vị cứ tự nhiên!” Tôn Đại Hải biết, những người này chắc chắn không đến tìm ông ta, bởi thể diện của ông ta không lớn như vậy.

Ngô Tiếu Lâm và các bác sĩ nổi tiếng khác ở Thủ Đô nhanh chóng đi về phía Trình Kiêu.

“Trình Thần y, ngày đó cậu vội vã rời đi, tất cả công lao đều dành hết cho chúng tôi. Tôi đợi hôm nay đến đây là đặc biệt đến cảm ơn cậu!”

“Trình Thần y, chuyện rũ áo ra đi, che giấu công lao và tên tuổi của mình, quả thật là tấm gương mẫu mực cả đời tôi. Tôi vô cùng kính nể, thật sự rất kính phục.”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Các vị đừng khách sáo, thầy thuốc như mẹ hiền. Huống hồ, tôi cứu mấy đứa bé cũng không phải vì giúp các người.”

Biểu cảm trên mặt mọi người đều cứng đờ, không khí trở nên hơi ngượng ngùng.

Trình Kiêu thật không biết nói chuyện mà! Như vậy không phải đồng nghĩa với việc khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt ư?

Mọi người khiêm tốn một chút, sau đó sẽ có một cuộc nói chuyện kinh doanh vui vẻ, như vậy không tốt à? Sao anh lại không thuận theo tình hình mà ứng biến chứ?

Đúng lúc này, trước cổng lại vang lên một giọng nói: “Ngài Trình có ở đây không? Lục mỗ đến hỏi thăm!”

Mọi người đều sửng sốt, lại là nhân vật lớn nào đây?

Lục Thần y mặc áo luyện công màu trắng, dẫn theo Diệp Thịnh Minh đi vào, rất nhiều người đều không quen ông ta.

Thế nhưng có vài người trong đám ông cụ Dương lại từng gặp Lục Thần y.

Ông cụ Dương chợt nhảy dựng lên, chạy đến thò cổ nhìn về phía Lục Thần y, vẻ mặt kích động run rẩy kịch liệt: “Ngài, ngài là Lục Thần y?”

“Là tôi, xin hỏi ngài là?” Lục Thần y thái độ ôn hòa, không hề kiêu ngạo.

Ông cụ Dương cúi người thật sâu: “Tôi chỉ là một bác sĩ không tiếng tăm trong giới y học Hà Tây, không đáng nhắc đến. Thế nhưng, từ lâu tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của Lục Thần y, hôm nay may mắn được gặp người thật, đúng là ba kiếp may mắn mà!”

“Ngài khách sáo quá rồi, đều là người trong ngành. Mặc dù thuật pháp khác nhau, nhưng cũng đều quy về một mối, đều là chữa bệnh cứu người, lấy đâu ra chuyện phân cao thấp chứ?” Lục Thần y cười nói.

Ông cụ Dương ca ngợi: “Lục Thần y quả nhiên đúng như lời đồn, không chỉ y thuật tài giỏi, mà y đức cũng rất cao cả. Ngưỡng mộ, kính nể!”

Nghe ông cụ Dương và Lục Thần y nói chuyện, mọi người đồng loạt bàn tán.

“Lục Thần y? Lục Thần y nào cơ? Vì sao tôi không hề biết Hà Tây còn có một nhân vật nổi tiếng như vậy?”

“Ngu xuẩn, người ta là Lục Thần y, đứng đầu trong bốn Thần y lớn ở Thủ Đô, được mệnh danh là Thần Châm Vương! Hà Tây là cái thá gì?”

“Gì cơ? Ông ta chính là Lục Thần y – Thần Châm Vương đứng đầu bốn Thần y lớn của Thủ Đô ư? Ôi mẹ ơi, hôm nay tôi lại có thể gặp được người thật!”

“Không được, tôi phải lập tức lên chụp ảnh với Lục Thần y! Sau này mới có tư cách đi khoe khoang trong giới y học Hà Tây chúng ta.”
 
Chương 621


“Ông có thể tém tém lại chút không hả? Vì sao Lục Thần y lại đến đây, ông biết không? Xem thử trước rồi nói!”

Lục Thần y đi đến trước mặt Tôn Đại Hải, chắp tay nói: “Ngài đây chính là Tôn lão đệ phải không?”

Tôn Đại Hải cúi người sâu, đáp lại: “Tôn Đại Hải xin chào Lục Thần y!”

“Ấy, lão đệ làm gì thế, mau đứng lên đi!” Lục Thần y vội vã đỡ Tôn Đại Hải dậy.

Tôn Đại Hải không phí lời nữa, người đứng đầu bốn Thần y lớn ở Thủ Đô, ông ta có nằm mơ cũng không thể mời nổi.

“Lục Thần y, ông cũng đến đây vì Trình Kiêu à?” Tôn Đại Hải bị hết đợt kinh ngạc này đến chấn động khác làm cho ngơ ngác luôn rồi.

Nhiều nhân vật lớn trong giới y học lúc này lại đều đến vì người con rể không nên hồn của ông ta. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì cho dù là nói ba hoa đến đâu, Tôn Đại Hải cũng sẽ không tin!

Nhìn thấy Tôn Đại Hải thẳng thắn như vậy, Lục Thần y cũng không khách sáo, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy tôi không làm phiền nữa, Lục Thần y, xin mời tự nhiên.” Tôn Đại Hải thật lòng muốn thuận tiện nhất cho Lục Thần y, và không phải cố ý tỏ ra lạnh nhạt.

“Thật sự cảm ơn Tôn lão đệ!” Lục Thần y đương nhiên nhìn ra ý tốt của Tôn Đại Hải, nên cũng lên tiếng cảm ơn.

Lục Thần y đi về phía Trình Kiêu, chắp tay nói: “Trình Thần y, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

“Lục Thần y!” Trình Kiêu cũng chắp tay, đáp lễ lại.

Lúc này chắc không còn ai đến nữa đâu nhỉ!

Ngay đến cả Lục Thần y – người đứng đầu bốn bác sĩ lớn ở Thủ Đô cũng đã đến, hẳn là phía sau không còn ai có danh tiếng vượt qua Lục Thần y nữa.

Thế nhưng lại giống như người tính không bằng trời tính, Đường Quốc Hoa đến ngay sau đó.

“Ngài Trình, tôi lại đến rồi đây!” Đường Quốc Hoa còn thẳng thắn hơn, ngay tới cả viện cớ đến mừng thọ Tôn Đại Hải cũng không cần.

Thế nhưng, thân phận của Đường Quốc Hoa ở đâu chứ? Tôn Đại Hải thật sự không chịu nổi lời mừng thọ của ông ta.

Ông cụ Dương không nhịn nổi xoa mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn Đường Quốc Hoa: “Trời ơi, tôi nhìn thấy gì thế này? Đây không phải là Đường Quốc Hoa – Phó Hội trưởng Hội y học Á tộc ư?”

“Ông ta cũng đến luôn rồi!”

Lần này, tất cả mọi người đều đứng dậy, cùng cúi người chào hỏi Đường Quốc Hoa: “Xin chào Phó Hội trưởng Đường!”

Ngay đến cả Tôn Đại Hải cũng không ngoại lệ!

Hội y học Á tộc là tổ chức tối cao trong giới y học Á tộc. Thân phận của Phó Hội trưởng Đường chính là người đứng thứ hai trong giới y học Á tộc.

Chính là trên vạn người, dưới một người!

Chỉ cần là bất kỳ bác sĩ nào trong Á tộc, cũng đều phải giữ thái độ cung kính với Phó Hội trưởng.

“Mọi người đừng khách sáo, tôi đến đây để mặt dày lấy một thứ từ Trình Thần y mà thôi, làm xong tôi sẽ đi ngay. Haha, mọi người làm gì thì cứ làm đi.” Lần này xem ra Đường Quốc Hoa chuẩn bị chơi chiến thuật không cần mặt mũi luôn rồi.

Mọi người đương nhiên không dám tùy tiện trước mặt Phó Hội trưởng Đường. Thế nhưng, Đường Quốc Hoa cũng không quan tâm, đi thẳng đến bên cạnh Trình Kiêu, cười nói: “Trình Thần y, suy nghĩ đi, đề nghị lần trước của tôi vẫn còn hiệu lực đó!”

“Phó Hội trưởng Hội y học Á tộc, cậu xem, quyền thế lớn như vậy, biết bao người nằm mơ cũng muốn!” Giọng của Đường Quốc Hoa tràn đầy mê hoặc.

Trình Kiêu thản nhiên cười: “Xin lỗi, không hứng thú.”

Tôn Đại Hải và ông cụ Dương đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đầy kinh ngạc.

Hóa ra, vốn còn cho rằng, tin đồn Trình Thần y từ chối lời mời của Phó Hội trưởng Đường là người trong giới y học Hà Tây cố ý thêu dệt, không ngờ nó lại là thật!
 
Chương 622


CHƯƠNG 622

Sự xuất hiện của Đường Quốc Hoa, Lục Thần Y và một loạt các danh y của Thủ Đô đã hoàn toàn chứng thực thân phận của Trình Kiêu.

Gương mặt Tôn Mạc tái nhợt, không cam lòng trở lại ghế ngồi, sắc mặt u tối đáng sợ.

Lưu Tào Khang kinh hãi trong lòng, nếu như là Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn của trước đây, thì anh ta còn có đối đầu được, nhưng bây giờ xuất hiện rất nhiều danh y của Thủ Đô, thậm chí là cả Phó hội trưởng Đường, đến ngay cả ba Lưu Tào Khang cũng không dám chậm trễ.

Phải biết là, những người này tuy rằng trên danh nghĩa là bác sĩ, nhưng mỗi một vị gần như đều có thể trực tiếp liên hệ với chính phủ!

Nhà họ Lưu làm mưa làm gió ở Hà Tây thế nào, cũng không có tư cách trực tiếp liên hệ với cấp trên!

Trong chốc lát, Lưu Tào Khang vốn dương dương tự đắc, sắc mặt lại trở nên khó coi, như ngồi trên bàn chông!

Lão Dương nói nhỏ: “Tôn lão đệ, bây giờ cậu tin thân phận của thần y Trình rồi chứ?”

Tôn Đại Hải gật đầu, ánh mắt phức tạp.

Cho dù ông không tin, sau khi Đường Quốc Hoa và Lục Thần Y đến, ông cũng chỉ đành tin thôi.

Tôn Đại Hải ngờ vực nói: “Cho dù Trình Kiêu thật sự là Trình Thần y đã chữa khỏi cho những đứa trẻ đó, nhưng những danh y Thủ Đô cùng với thần y Lục và phó hội trưởng Đường cũng không đến mức điều động binh lực, cố tình chạy đến buổi tiệc mừng thọ của tôi để cảm ơn Trình Kiêu chứ?”

“Những vị danh y của Thủ Đô từ lúc nào mà lại rảnh rỗi vậy?”

Á tộc là một nước đông dân, dưới danh nghĩa của mỗi một vị thần y, mỗi ngày đều có hơn trăm người xếp hàng, họ làm sao có thể rảnh rỗi chạy đến đây chúc thọ một Tôn Đại Hải không quen biết?

Chắc chắn có mục đích khác!

“Cái này thì tôi không biết rồi, nghe khẩu khí lúc nãy của họ, chắc là đến vì một thứ trong tay Trình Thần y đó!” Lão Dương phân tích.

Đường Quốc Hoa bị Trình Kiêu từ chối thẳng thừng, cũng không tức giận, ngược lại lại cười híp mắt.

“Thần y Trình, cậu không chịu gia nhập vào hiệp hội y học Á tộc, vậy cậu đồng ý cho chúng tôi thuật châm cứu thì cũng phải đưa chứ nhỉ?” Đường Quốc Hoa cười hi hi nói.

Đám người này trên danh nghĩa là cảm ơn, trên thực tế là đến vì Thái Thanh khí châm.

Trình Kiêu biết rõ trong lòng.

“Đúng thế, tôi đã đồng ý là sẽ giao ra bộ thuật châm cứu đó. Nhưng hiện tại tôi đã tặng nó cho người khác rồi, nếu như mấy người muốn học, vậy thì đi hỏi chủ nhân hiện tại đi!” Trình Kiêu cười nói.

Nghe thấy câu này, đám người phút chốc tràn ngập thất vọng.

“Thần y Trình, anh đang lật lọng! Anh đã đồng ý cho chúng tôi học, sao chớp mắt đã tặng cho người khác rồi?”

“Tôi không quan tâm, dù gì cậu cũng phải dạy lại cho tôi!” Đường Quốc Hoa trực tiếp cậy già lên mặt, không cần liêm sỉ nữa.

“Phó hội trưởng Đường, ông đang giở trò vô lại đấy!” Thần y Lục cười nói.

“Vô lại thì vô lại, chỉ cần lấy được bộ thuật châm cứu thần kỳ đó về tay, liêm sỉ ông đây cũng không cần nữa!” Đường Quốc Hoa thản nhiên nói.

“Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có văn hóa!”
 
Chương 623


CHƯƠNG 623

Mạc Hoa Đình cười cảm thán! Trong số những người có mặt cũng chỉ có Mạc Hoa Đình dám mắng Đường Quốc Hoa thôi.

“Lão Mạc kia, ông mắng ai lưu manh!” Đường Quốc Hoa trợn mắt hét.

Nghe mấy người tranh cãi, đám người Tôn Đại Hải không kìm được mà mắt chữ O mồm chữ A.

Đây là Phó hội trường Đường của hiệp hội y học Á tộc đó!

Bây giờ lại ở đây giở trò vô lại giống như một tên lưu manh vì một quyển thuật châm cứu!

Quyển thuật châm cứu đó rốt cuộc thần kỳ đến đâu? Lại khiến đường đường một phó hội trưởng Đường liều mạng thế này!

Mắt lão Dương bỗng nhiên sáng lên, sau đó, ánh mắt ông ta nhìn về quyển sách mà Tôn Đại Hải chê, vứt ở trên bàn – cũng là món quà mừng thọ Trình Kiêu tặng đó.

“Họ nói thuật châm cứu, lẽ nào chính là quyển này?”

“Giờ đây Trình Kiêu đã trở thành thần y Trình rồi, đồ cậu ta tặng làm sao có thể là đồ vật tầm thường được chứ?”

Lão Dương quả nhiên suy nghĩ nhanh nhẹn, phút chốc đã phát hiện mấu chốt của vấn đề.

Lão Dương nhanh chóng tiến lên, một tay tóm lấy cuốn sách rách trên bàn, nhìn về phía Tôn Đại Hải cười hi hi nói: “Tôn lão đệ, tôi bỗng nhiên rất muốn nghiên cứu y thuật được giới thiệu trong cuốn sách này, chi bằng ông ra một cái giá, tôi mua lại cuốn sách trẻ con này!”

Lão Dương không nói còn đỡ, ông ta nói như vậy, lão Ngô bên cạnh lập tức hiểu ra gì đó.

Lão Ngô phi vọt lên trước như tên bắn, một tay chộp lấy quyển sách nát trong tay lão Dương, cười hi hi nói: “Tôn lão ca, bỗng nhiên tôi cảm thấy nội dung trong cuốn sách này có thể khiến y thuật của tôi tiến thêm một bậc, thế nên hay là anh bán cho tôi cuốn sách này đi!”

“Chỉ cần anh ra giá, bao nhiêu tiền cũng được!”

Lão Dương cười hi hi nói: “Ngô lão đệ, lúc nãy không phải cậu nói quyển sách này chả ra sao cả sao? Bây giờ sao lại muốn mua rồi?”

Lão Ngô chất phác cười nói: “Dương lão ca, lúc nãy anh còn nói đây là trò trẻ con mà. Sao thế? Lẽ nào đến cả đồ chơi cho trẻ con cũng giành với anh em à?”

Hai người châm biếm lẫn nhau, phút chốc khiến Tôn Đại Hải nghi ngờ.

Tôn Đại Hải biết rất rõ tính cách của lão Dương và lão Ngô, bình thường hai người này còn tinh ranh hơn cả khỉ, thân phân trong giới y học Hà Tây chỉ đứng sau đám người Ninh Cát Sơn, bây giờ vì sao lại tiêu tốn sức lực cướp một cuốn sách vô dụng chứ?

Hơn nữa, cuốn sách này là của Trình Kiêu tặng. Chỉ dựa vào thân phận thần y Trình hiện tại của Trình Kiêu, cuốn sách này đúng là không đáng một xu.

Đợi đã, thuật châm cứu mà lúc nãy đám phó hội trưởng Đường nói không phải cuốn này chứ?

Tôn Đại Hải cũng đã phát hiện ra bí mật.

“Dương lão ca, Ngô lão đệ, cuốn sách này là quà mừng thọ mà con rể tặng cho tôi, tuy rằng không đáng tiền, nhưng cũng là một phần tâm ý của hậu bối, sao tôi có thể bán được chứ?”

Tôn Đại Hải tỉnh bơ, cười hi hi lấy lại cuốn sách đó từ tay hai người kia.

Lão Dương đương nhiên không chịu để yên, biết rằng cuốn sách này rất có khả năng chính là thuật châm cứu mà Phó hội trưởng Đường vứt bỏ cả liêm sỉ, thậm chí giở trò vô lại cũng phải lấy cho bằng được!

“Tôn lão đệ, 16 tỷ! Cuốn sách này tôi lấy!” Lão Dương nghiêm túc nói.
 
Chương 624


CHƯƠNG 624

Mọi người xung quanh ngây người!

“16 tỷ! Mua một cuốn sách nát thế này, lão Dương điên rồi sao!”

“Sách nát, tôi thấy không đơn giản như vậy!”

Lão Ngô cũng vội tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Tôn lão ca, tôi trả 27 tỷ!”

27 tỷ!

Ninh Nghi Nghi cách đó không xa kích động đến mức đỏ bừng mặt.

“Trời ơi! Anh rể họ tiện tay tặng một cuốn sách, lại có thể bán được đến 27 tỷ!”

Đám người Ninh Ba, Ninh Long đều ngây người.

Lúc nãy chẳng phải ai cũng chê là sách nát sao? Sao mới chớp mắt đã đáng giá 27 tỷ rồi?

Đúng là làm đảo lộn hết nhận thức của mọi người mà!

Tôn Đại Hải hẫng nửa nhịp tim, một cuốn sách bán 27 tỷ, cái này gấp mấy lần tài sản của nhà họ!

Thế nhưng, Tôn Đại Hải không quá để tâm đến tài sản giới thế tục. Ước mơ lớn nhất của ông chính là trở về gia tộc, khiến những kẻ khi xưa đuổi ông ra khỏi gia tộc hối hận.

Nếu như cuốn thuật châm cứu này thật sự thần kỳ như vậy, đừng nói là 27 tỷ, cho dù cho ông 270 tỷ, ông cũng sẽ không bán!

“Xin lỗi, không bán!” Hai người càng tranh giành, Tôn Đại Hải lại càng khẳng định, quyển sách này chắc chắn có liên quan đến thuật châm cứu mà Phó hội trưởng Đường nhắc đến.

“Tôn lão ca, lúc nãy không phải anh vẫn rất chê cuốn sách này sao? Sao vừa chớp mắt lại không bán nữa?” Lão Ngô ngoài mặt thắc mắc, trong lòng lại đang gióng trống, lẽ nào Tôn Đại Hải cũng đoán được quyển sách này có thể chính là thuật châm cứu mà Phó hội trưởng Đường nhắc đến sao?

Động tĩnh bên này cũng thu hút đám người Phó hội trưởng Đường.

Thần y Lục mỉm cười, đi qua đó đầu tiên.

“Tôn lão đệ, có thể cho tôi xem thử cuốn sách này của cậu không?” Thần y Lục mỉm cười hỏi.

Tôn Đại Hải cũng muốn xác nhận lại, cuốn sách này rốt cuộc có phải thuật châm cứu mà Phó hội trưởng Đường nhắc đến không, hơn nữa nhân phẩm của thần y Lục ai cũng khen ngợi, ông tin tưởng được.

“Mời thần y Lục xem!” Tôn Đại Hải đưa sách cho thần y Lục.

Thần y Lục lật xem, nhìn một lượt, hai mắt lập tức sáng lên.

“Kì diệu, kì diệu quá!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tôn lão đệ, xin hỏi cuốn sách này là từ tay ai mà có?” Tuy rằng thần y Lục đang hỏi Tôn Đại Hải, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trình Kiêu đang ngồi gần đó.

Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Chắc hẳn thần y Lục đã đoán ra từ lâu rồi, cuốn sách này chính là quà mừng thọ mà con rể tặng cho tôi!”

Trong đại sảnh, rất nhiều người khinh thường trong lòng.

“Lúc này khi Tôn Mạc tuyên bố ly hôn, Tôn Đại Hải rất ủng hộ. Bây giờ thân phận Trình Kiêu thay đổi, lại một câu “con rể” hai câu “con rể”.”

“Tên Tôn Đại Hải này đúng là không cần liêm sỉ!”

Ninh Lan trực tiếp bật lên tiếng cười lạnh lùng: “Tôn Đại Hải, ai là con rể của ông? Lúc này khi Tôn Mạc làm loạn, sao ông không quản đi? Bây giờ lại một câu “con rể” hai câu “con rể”, tôi khinh!”
 
Chương 625


CHƯƠNG 625

Vừa rồi Ninh Lan vẫn đang ôm cục tức, bây giờ cũng đã có cơ hội xả.

Gương mặt già nua của Tôn Đại Hải đỏ như sắp nhỏ máu vậy, ánh mắt xin tha nhìn về phía Ninh Lan: “Vừa rồi là vấn đề tình cảm giữa bọn trẻ chúng nó, tôi đâu tiện nhúng tay vào! Bà đừng vô cớ làm loạn được không!”

Ninh Lan lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý nữa, dù gì cũng là người một nhà, cũng không tiện khiến Tôn Đại Hải bẽ mặt trước mặt người ngoài.

“Cái gì! Cuốn sách này là Trình Kiêu tặng cho ông á? Mang qua đây cho tôi xem thử!”

Phó hội trưởng Đường phản ứng lại, vừa nghe là Trình Kiêu tặng, lập tức điên cuồng chạy quâ, khí thế như hổ đói ba ngày nhìn thấy dê vậy.

Thần y Lục linh hoạt xoay người, tránh được Phó hội trưởng Đường.

“Ông đợi chút, tôi đang xem mà!” Thần y Lục nhìn chằm chằm vào cuốn sách, mắt không chớp lấy một cái.

Phó hội trưởng Đường nóng vội nói: “Ông xem qua là được rồi, đưa tôi xem trước đã!”

Cơ thể của Phó hội trưởng Đường đã không cao bằng thần y Lục, hơn nữa thần y Lục có thuật dưỡng sinh, người hơn 60 tuổi mà nhìn chỉ giống như mới đầu 40 vậy, Phó hội trưởng Đường nóng vội nhảy qua nhảy lại giống như con khỉ vậy, cũng chẳng cướp lại được.

“Họ Lục kia, ông còn không đưa cho tôi nữa, có tin tôi liều mạng với ông không!” Mắt của Phó hội trưởng Đường đã tức đến đỏ hoe, vì để lấy được thuật châm cứu này, ông ta cũng liều mạng.

Thần y Lục bất lực với Phó hội trưởng tính khí nóng nảy này, gương mặt luyến tiếc đưa sách cho Phó hội trưởng Đường: “Được thôi, cho ông đấy!”

Phó hội trưởng Đường như vớ được vàng, hai tay cẩn thận nâng lên, bắt đầu lật xem.

Nhìn qua một lượt, gương mặt già nua của Phó hội trưởng Đường đã kích động đến run rẩy không thôi.

“Quá đỗi cao minh, quá đỗi thần kỳ!”

“Trình Thần y, quyển thuật châm cứu này chính là thần thuật mà cậu dùng để chữa khỏi cho những đứa trẻ đó sao?” Phó hội trưởng Đường nhìn Trình Kiêu, hỏi đầy mong đợi.

Đám người Tôn Đại Hải và lão Dương cũng nhìn Trình Kiêu đầy mong chờ. Nếu như nội dung trên cuốn sách này chính là thần thuật mà Trình Kiêu dùng để cứu chữa cho 28 đứa trẻ đó, thì cuốn sách này chính là bảo vật vô giá!

Trình Kiêu khẽ gật đầu trong ánh nhìn của mọi người, hờ hững nói: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Ninh Lan nhìn Trình Kiêu phút chốc tràn ngập vui mừng: “Tôi đã nói mà, Trình Kiêu nhất định có bản lĩnh! Con quả nhiên không khiến mẹ thất vọng!”

Phó hội trưởng Đường kích động cười lớn: “Được đó, Trình Thần y quả nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, cuốn y thuật thần kỳ này, nói lấy ra là lấy ra, không hề giấu giếm tư lợi chút nào!”

“Tấm lòng này, lão phu vạn phần nể phục!”

Gương mặt Tôn Đại Hải lộ rõ vẻ vui mừng, nếu như có thuật châm cứu thần kỳ này, vậy thì sẽ có lợi rất lớn cho việc trở lại gia tộc của ông.

Đám người lão Dương và lão Ngô lại vừa vui mừng vừa tiếc nuối.

Vui mừng là vì cuốn sách này quả nhiên là thuật châm cứu mà Phó hội trưởng Đường nhắc đến. Tiếc nuối là bây giờ mọi người đều biết giá trị của cuốn sách này rồi, làm gì còn phần của hai người họ nữa!

Bây giờ hai người hối hận đến xanh cả bụng, lúc nào sao không nhân lúc đám người Phó hội trưởng Đường chưa đến, mua đứt cuốn thuật châm cứu này chứ?
 
Chương 626


CHƯƠNG 626

Phó hội trưởng Đường nhìn về phía Tôn Đại Hải, cười nói: “Tôn lão đệ, thần y Trình đã đồng ý quyên tặng cuốn thuật châm cứu này rồi, thế nên, ông xem cuốn thuật châm cứu này, tôi sẽ mang về hiệp hội y học Á tộc đây.”

Tôn Đại Hải nào sẽ để ông ta mang đi? Vội vàng tiến lên, một tay bắt lấy cuốn sách trong tay Đường Quốc Hoa, cười ha ha nói: “Phó hội trưởng Đường nói đùa rồi, đây là quà mừng thọ mà con rể tặng cho tôi, sao ông có thể mang đi được?”

“Hơn nữa lúc nãy con rể tôi cũng nói rồi, bây giờ tôi mới là chủ nhân của cuốn sách này. Thế nên, xử lý cuốn sách này thế nào, quyền quyết định là ở tôi.”

Nụ cười trên gương mặt Đường Quốc Hoa lập tức tan biến, phẫn nộ nhìn Trình Kiêu: “Thần y Trình, cậu không nói đạo lý! Cậu rõ ràng đã đồng ý với chúng tôi trước, mới mang cuốn sách này làm thành quà mừng thọ tặng đi. Thế nên tất cả quyền của cuốn sách này nên là của chúng tôi!”

“Hơn nữa tôi nghe nói, Tôn lão đệ vốn rất xem thường cuốn thuật châm cứu này. Đây chứng tỏ Tôn Đại Hải vốn không biết sự quý giá của cuốn sách này, y thuật thần kỳ này nằm trong tay của Tôn lão đệ, sẽ chỉ như ngọc quý phủ bụi mà thôi.”

Một nhóm danh y Thủ Đô cũng lần lượt tán thành: “Đúng vậy, phó hội trưởng Đường nói đúng, về tình về lý, cuốn sách này đều nên để ở hiệp hội y thuật Á tộc, tạo phúc cho muôn dân!”

Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu với ánh mắt cầu cứu, tuy rằng Trình Kiêu tặng sách cho ông, nhưng ai bảo ông có mắt không tròng chứ?

Hơn nữa Phó hội trưởng Đường cùng với đám danh y Thủ Đô thế lực lớn, ông cũng không dám đắc tội với đối phương. Nếu như đối phương cứng đầu muốn cướp, thì ông căn bản không ngăn nổi!

“Trình Kiêu, lúc nãy không phải con nói quyền quyết định của cuốn sách này là của ba sao? Con mau nói một tiếng với Phó hội trưởng Đường đi!”

Tôn Đại Hải trong lòng hiểu rõ, tuy rằng Trình Kiêu tặng sách cho ông, nhưng anh mới là người viết nên cuốn sách này. Quyền quyết định thật sự vẫn là nằm trong tay Trình Kiêu.

“Thần y Trình, vậy anh nói một câu đi!” Phó hội trưởng Đường cũng nhìn Trình Kiêu, dáng vẻ không lấy được cuốn sách này thì sẽ không dừng lại.

Ánh mắt của tất cả mọi người lại lần nữa đổ dồn về phía Trình Kiêu.

Trình Kiêu không chút biểu cảm, nhìn về phía Phó hội trưởng Đường, hờ hững nói: “Lúc nãy tôi đã nói trước rồi, quyền quyết định của cuốn sách này nằm trong tay chủ nhân mới của nó, nếu như các vị muốn, vậy thì đi hỏi chủ nhân mới của nó đi.”

Trái tim đang lơ lửng của Tôn Đại Hải cuối cùng cũng hạ cánh được rồi.

Lần đầu tiên ông nhìn Trình Kiêu, trong lòng tràn ngập cảm kích.

Phó hội trưởng Đường cau mày, nếu Trình Kiêu đã nói vậy, thì ông ta cũng không tiện tranh giành nữa.

Nhưng Phó hội trưởng Đường bắt buộc phải có cuốn thuật châm cứu này.

“Tôn lão đệ, nếu thần y Trình đã nói quyền quyết định cuốn sách này là ở ông, vậy thì tôi đại diện cho hiệp hội y học Á tộc, bằng lòng ra một con số này để mua lại nó!” Phó hội trưởng Đường giơ năm ngón tay ra.

“150 tỷ!”

Đám đông kinh hãi!

Lúc nãy lão Ngô đã ra giá 27 tỷ rồi, phó hội trưởng Đường lại ra giá, đương nhiên sẽ không thấp hơn 27 tỷ.
 
Chương 627


CHƯƠNG 627

Đôi mắt đẹp của Ninh Nghi Nghi mở to, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin: “Một tăm…một trăm năm mươi tỷ!”

“Ôi trời ơi! Một cuốn sách lại có thể bấn được giá 150 tỷ! Anh rể họ giỏi quá đi!”

“Ầy, đáng tiếc, chị họ vừa rồi lại tuyên bố ly hôn! Lần này chị họ đúng là tổn thất lớn rồi!”

Trái tim Tôn Đại Hải cũng đập mạnh, 150 tỷ, đây thật sự là một khoản khổng lồ.

Nếu như không phải ông một lòng muốn quay về gia tộc, nói không chừng ông sẽ thật sự bán.

“Phó hội trưởng Đường, 150 tỷ tuy rằng là một khoản tiền lớn, nhưng con người tôi không hứng thú với tiền, chí hướng cả đời của tôi chính là nghiên cứu y thuật…”

Phó hội trưởng Đường ngắt lời Tôn Đại Hải: “Tôn lão đệ hiểu lầm rồi, tôi nói không phải là 150 tỷ, mà là 1500 tỷ!”

“Đương nhiên, giá trị của cuốn thuật châm cứu này có lẽ vượt xa 1500 tỷ, nhưng nguồn quỹ của hiệp hội y học Á tộc phần lớn đều dùng vào nghiên cứu y học rồi. 1500 tỷ này đã là cực hạn mà hiệp hội y học Á tộc có thể lấy ra rồi.”

Trong đại sảnh yên lặng giống như đã chết vậy, chỉ còn lại tiếng hít thở giá lạnh.

“Chết tiệt, tôi không nghe nhầm đấy chứ! 1500 tỷ, 1500 tỷ đó!”

“Lão này điên rồi sao? Một cuốn sách nát đáng giá nhiều tiền như vậy sao!”

Mấy tên thanh niên khó hiểu, họ không phải bác sĩ, đương nhiên không hiểu giá trị của một bộ y thuật thần kỳ.

Ninh Nghi Nghi chỉ cảm thấy trong đầu như có sét đánh, trợn tròn mắt, suýt nữa ngất xỉu.

Ninh Nghi Nghi ngơ ngác nhìn phó hội trưởng Đường, mãi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Một nghìn năm trăm tỷ, em không nghe nhầm chứ?”

“Chị họ! Chị tự tay ném đi một cây rụng tiền đấy!”

Ninh Nghi Nghi hận không thể xông tới cướp Trình Kiêu. Người trâu bò tới mức tùy tiện ra một quyển sách cũng có thể bán tới một nghìn năm trăm tỷ, không ngờ Tôn Mạc không cần!

Ninh Nghi Nghi luôn nhìn Tôn Mạc với ánh mắt rất bội phục, bây giờ cuối cùng đã dao động.

Nhìn gương mặt thâm trầm như sắp nhỏ nước của Tôn Mạc cách đó không xa, Ninh Nghi Nghi thầm cười gượng: “Chị họ, sợ rằng lần này chị hoàn toàn nhìn nhầm rồi!”

Mọi người bàn tán xôn xao.

“Một nghìn năm trăm tỷ đấy!”

“Hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ mà cậu Ngụy vừa tặng quả thật chỉ là rác rưởi so với quyển kỹ thuật châm cứu này!”

“Ha ha, thật nực cười. Không ngờ Tôn Đại Hải vừa ném quyển bảo vật thật sự sang một bên. Nếu trước kia không phải Trình Kiêu thiên vị ông ta, sợ rằng ông ta căn bản không thể bảo vệ nổi bảo bối này!”

“Tôn Đại Hải cũng giống con gái ông ta vậy, đều có mắt không tròng. Tôi cảm thấy Trình Kiêu tuyệt đối sẽ có thành tựu cao hơn con trai của Phó thị trưởng Lưu!”

Tôn Mạc nghe được tiếng mọi người bàn luận, hai tay siết chặt, trong lòng cũng chấn động giống như sóng lớn dâng trào.

Cô ta bố trí tỉ mỉ cục diện hôm nay là muốn vạch trần sự ngụy trang của Trình Kiêu, sỉ nhục Trình Kiêu ở trước mặt mọi người, đánh cho Trình Kiêu quay về nguyên hình là tên vô dụng kia.

Nhưng… cô ta tuyệt đối không ngờ được Trình Kiêu có thể hoàn toàn xoay ngược tình thế, hơn nữa còn đánh ngược lại, vả mặt cô ta bôm bốp.

Bây giờ, Trình Kiêu không thành kẻ bất lực, con rùa lông xanh trong dự đoán của cô ta. Ngược lại, cô ta đã hoàn toàn trở thành trò cười trong mắt mọi người.
 
Chương 628


CHƯƠNG 628

Có lẽ rất nhiều người đều đang cười cô ta có mắt không tròng đấy!

Nhưng… trong lòng Tôn Mạc không hối hận, cho dù bảo cô ta lựa chọn lại một lần nữa, cô ta vẫn sẽ làm như vậy!

Mặt Lưu Tào Khang đỏ lên, siết chặt hai nắm tay, đôi mắt trợn trừng nhìn Trình Kiêu.

“Cậu nhóc, cậu đúng là làm tôi rất giật mình đấy! Ngài Trình, Trình thần y với y thuật có một không hai, kỹ năng như thần. Hóa ra, đây chính là chỗ dựa để cậu không coi ai ra gì!”

“Chẳng qua, tôi tin tôi sẽ sớm vượt qua cậu, bởi vì tôi mới là người nắm giữ quyền lực!”

Ninh Lan cũng rất kinh ngạc, nhìn Trình Kiêu bên cạnh lẩm bẩm nói: “Tiểu Kiêu, mẹ không nghe nhầm chứ? Một nghìn năm trăm tỷ!”

Trình Kiêu mỉm cười nói: “Dì Lan, dì không nghe nhầm đâu, một nghìn năm trăm tỷ cũng không nhiều!”

Dường như để chứng minh lời Trình Kiêu nói, Diệp thần y từ tốn nói: “Phó hội trưởng Đường nói rất đúng, một nghìn năm trăm tỷ có vẻ là giá trên trời nhưng thật ra không nhiều.”

“Tiền có giá nhưng sinh mạng là vô giá! Một quyển y thuật thần kỳ đó có thể cứu được tính mạng của vô số người, trong những người này lại có bao nhiêu tỷ phú có tài sản lên tới hàng tỷ?”

“Cho nên, chỉ xét chuyện bộ kỹ thuật châm cứu này có thể chữa được bệnh của hai mươi tám đứa trẻ kia, cho dù là mười lăm nghìn tỷ cũng còn lâu mới bằng được giá trị của nó!”

Mười lăm… mười lăm nghìn tỷ!

Mọi người đều cảm thấy khó thở, choáng váng.

Mắt Tôn Đại Hải cũng đỏ lên. Lúc này, niềm tin mà ông luôn kiên trì tới nay đã có dấu hiệu dao động.

Không sai, giấc mơ của ông vẫn luôn là trở về gia tộc.

Nhưng… chuyện trở về gia tộc thật sự quá xa vời.

Y thuật trong gia tộc vượt xa thế giới thế tục, cho dù ông học được kỹ thuật châm cứu này, cũng chưa chắc có thể thành công.

Nhưng… nếu có một nghìn năm trăm tỷ này, cũng đủ cho ông phát triển lại một gia tộc mới ở thế giới thế tục.

Lúc đó, ông sẽ làm tộc trưởng nhà họ Tôn, mọi chuyện của nhà họ Tôn đều do ông quyết định, không ai có thể đuổi ông ra ngoài nữa.

Chẳng qua suy nghĩ này chỉ tồn tại một phút. Năm nay, Tôn Đại Hải đã năm mươi tuổi, không còn sức lực để xây dựng một gia tộc mới nữa.

Ông chỉ muốn lúc còn sống trở lại gia tộc, được các trưởng lão trong gia tộc tha thứ.

Không hơn!

“Phó hội trưởng Đường, tôi xin nhận tấm lòng của ngài, nhưng tôi thật sự không phải vì tiền…”

Đường Quốc Hoa giơ tay lên ngắt lời Tôn Đại Hải, liếc nhìn Trình Kiêu rồi nói nhỏ: “Chú Tôn à, sao chú hồ đồ vậy chứ? Chú có cậu con rể như Trình thần y, chú muốn bao nhiêu quyển kỹ thuật châm cứu mà chẳng được? Con rể của chú mới là kho báu lớn nhất! Chú cần phải tranh cướp với chúng tôi sao?”

Cơ mặt Tôn Đại Hải không khỏi giật giật. Ông canh giữ một kho báu, nhưng ông đã chặn kho báu này ở ngoài cửa rồi!
 
Chương 629


CHƯƠNG 629

Bây giờ, ông chỉ có thể cố gắng cứu vãn!

Hy vọng Trình Kiêu nể tình ở chung nhiều năm, còn có thể nhớ chút tình thân giữa bọn họ.

Giọng nói của Trình Kiêu khẽ vang lên: “Phó hội trưởng Đường, bây giờ tôi đã không phải là con rể nhà họ Tôn nữa, mong ông nói chuyện cẩn thận!”

“À, đúng, đúng, là tôi lỡ lời, lỡ lời thôi, ha ha!” Đường Quốc Hoa nhìn Tôn Đại Hải, trên mặt thoáng lộ vẻ thương xót.

Gương mặt Tôn Đại Hải càng khó coi hơn, lúng túng cười nói: “Tiểu Kiêu, vừa rồi Mạc chỉ nói đùa thôi, không thể xem là thật, con đừng để tâm!”

“Hôn nhân là chuyện lớn, chúng tôi làm ba mẹ còn chưa đồng ý, nó làm con sao có thể tự ý quyết định được?”

“Chờ sau khi xong chuyện ở đây, ba nhất định sẽ bảo Mạc giải thích rõ ràng với con!”

Nghe thấy Tôn Đại Hải nói vậy, rất nhiều người đều suýt nôn ra những thứ đã ăn vào bụng.

Còn thật sự không cần thể diện!

Ngay cả Ninh Lan cũng cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Chỉ là, ai nấy chắc chắn sẽ không vạch trần trước mắt mọi người.

Dù sao hai người con rể Trình Kiêu và Lưu Tào Khang trước mắt này đều chẳng có người nào dễ chọc cả.

Lưu Tào Khang nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt nhìn Tôn Mạc như muốn phun ra lửa.

Trong lòng Tôn Mạc thầm hoảng sợ. Rõ ràng thái độ của Tôn Đại Hải đã kích thích Lưu Tào Khang.

Tôn Mạc biết, lúc này mình nhất định phải làm gì đó để ổn định lại Lưu Tào Khang.

Càng trong lúc nguy cấp, Tôn Mạc lại càng có thể lộ ra sự nhanh trí của mình.

Cô ta không oán trách Tôn Đại Hải, trái lại nhìn Trình Kiêu cười lạnh nói: “Ngài Trình, Trình thần y, hóa ra đây mới là chỗ dựa thật sự của anh!”

“Một quyển sách nát của Trình thần y lại đáng giá một nghìn năm trăm tỷ, ha ha, anh che giấu sâu thật đấy!”

“Lôi Chấn Vũ của tập đoàn Kim Thế, Mã Tài ông trùm ở Hà Tây, thậm chí ngay cả Vân Kim Thoa cấp dưới của Lôi nữ vương cũng vô cùng kính trọng anh. Nếu anh có y thuật kinh người, vậy tất cả những điều này đều có thể thông suốt.”

Tôn Mạc rõ ràng đang nói với Trình Kiêu, nhưng càng giống như đang tự nói với chính mình hơn.

Lúc này, một số người có mặt ở đây như Ninh Long, Ninh Ba rốt cuộc hiểu rõ vì sao Trình Kiêu trở thành người được Lôi Chấn Vũ tôn kính nhất.

Một thần y có thể cứu mạng người ta trong lúc nguy cấp, bất kể là ông trùm hay tỷ phú chắc chắn đều sẽ vô cùng kính trọng.

Những chuyện không hiểu nổi trước đây, bây giờ cuối cùng đã rõ ràng.

Ngay cả Lưu Tào Khang cũng lộ vẻ bừng tỉnh. Trước đây, anh ta nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, vì sao ông chủ Mã lại cung kính với Trình Kiêu như vậy. Bây giờ tất cả chân tướng đều rõ ràng.

Trình Kiêu nhìn Tôn Mạc với vẻ mặt vô cảm, mặc cho cô ta đứng đó lẩm bẩm biểu diễn.

Trên mặt Tôn Mạc lại lộ vẻ xem thường: “Trình Kiêu, cho dù y thuật của anh như thần thì sao chứ? Trong mắt tôi, anh vẫn chẳng bằng một ngón tay của anh Tào Khang.”
 
Chương 630


CHƯƠNG 630

“Cuộc đời tôi theo đuổi là tiền và quyền. Trong mắt tôi, những y thuật khiến anh vô cùng cao ngạo căn bản không đáng để nhắc tới!”

“Anh từng nói quyền và tiền mà tôi theo đuổi chỉ là rác rưởi trong mắt anh. Nhưng theo tôi thấy, thứ anh theo đuổi làm sao không phải là rác rưởi chứ?”

“Thật ra, lần trước anh nói một câu rất đúng. Chúng ta là người của hai thế giới, chỉ có điều sự theo đuổi của anh cũng chẳng cao hơn tôi là mấy!”

“Tất cả chẳng qua chỉ là bản thân anh tự mãn, không coi ai ra gì! Trong mắt tôi, anh vĩnh viễn vẫn là kẻ vô dụng kia!”

Người phụ nữ này thật sự là một người phụ nữ có ham muốn trả thù rất mạnh. Cô ta còn canh cánh trong lòng những lời Trình Kiêu công kích cô ta ở trong quán trà.

Bây giờ, xem như biến tướng trả lại cho Trình Kiêu.

Vẻ mặt Lưu Tào Khang dịu hơn rất nhiều, rõ ràng lần này Tôn Mạc tỏ thái độ đã nói trúng tâm tư của anh ta.

Trình Kiêu đột nhiên cười, nhìn Tôn Mạc với ánh mắt có phần thương hại: “Tôn Mạc, người tự mãn không phải tôi mà là cô.”

“Nếu cô vẫn tự mãn như thế, cả đời cô cũng không thể biết được chỗ dựa thật sự của tôi.”

Tôn Mạc cười lạnh nói: “Trình Kiêu, anh không cần phải làm màu nữa. Chỗ dựa của anh còn không phải là y thuật cao, có thể cứu người sao?”

“Nhưng tôi cho anh biết, có lẽ người khác sẽ xem trọng anh, nhưng tôi thì không. Tôi theo đuổi chính là quyền thế, là tài sản.”

Trình Kiêu cười mà như không cười: “Cứu người à? Cô sai rồi, tôi chính là thích giết người!”

Năm đó, Trình Kiêu từng một mình tàn sát cả một tộc, trực tiếp phá hủy hai tinh cầu có sự sống, bao gồm cả mấy chục tỷ sinh linh trên tinh cầu đó.

Uy danh của Đại Đế Thương Sinh không phải dựa vào sự cất nhắc của những người đồng hành mà thật sự là giết ra.

So với cứu người, Trình Kiêu thật sự càng thích giết người hơn.

Chỉ là, Tôn Mạc chắc chắn sẽ xem thường, bây giờ là xã hội do pháp luật cai trị, đặc biệt ở Á tộc, giết người thì phải đền mạng.

Xuất thân của Tôn Mạc đã hạn chế tầm mắt của cô ta ở trong đất nước này. Cho nên cô ta cảm thấy Trình Kiêu chỉ đang khoe khoang!

“Trình Kiêu, nói thật, cho dù anh có đạt được thành tựu rất cao trên phương diện y thuật, nhưng tôi vẫn khinh thường anh.”

“Không vì gì khác, chỉ riêng thái độ trong mắt không có ai của anh thật sự khiến người ta rất chán ghét!”

Tôn Đại Hải quát: “Mạc, con nói chuyện kiểu gì vậy? Mau xin lỗi Trình Kiêu!”

Tôn Mạc nhìn về phía Tôn Đại Hải, lạnh lùng nói: “Ba, mẹ, nếu ba mẹ vẫn xem con là con gái của ba mẹ, vậy hãy để con tự quyết định cuộc hôn nhân của mình!”

“Hồ đồ!” Gương mặt Tôn Đại Hải tái mét. Tôn Mạc thậm chí không nghe lời ông nữa.

Ninh Lan nói với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Mạc, ba mẹ sẽ không hại con đâu. Con hãy nghe ba mẹ một câu, đừng tùy hứng nữa!”
 
Chương 631


CHƯƠNG 631

Tôn Mạc lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Đây không phải là tùy hứng. Cuộc hôn nhân của con sẽ do con tự quyết định.”

“Có lẽ Trình Kiêu trong mắt ba mẹ rất xuất sắc, nhưng con và anh ta không hợp nhau, không thể nói chuyện được!”

“Bất kể thế nào, con cũng sẽ không gả cho anh ta. Ba từng đừng tốn công vô ích nữa.”

Đám người phó hội trưởng Đường và Diệp Thần Y nhìn nhau, lại nhìn Tôn Mạc thầm lắc đầu. Nếu một thần y có thể trị bệnh cứu người muốn quyền thế và tài sản, rất khó sao?

Tôn Mạc này rõ ràng là có thành kiến với Trình Kiêu, bị tư tưởng ban đầu làm hại!

Clap clap clap!

“Đặc sắc, đặc sắc!”

Từ ngoài cửa vọng tới những tiếng vỗ tay theo tiết tấu.

Một người thanh niên trong bộ vest trắng dẫn theo hai thuộc hạ đi tới.

“Em gái Mạc nói rất hay!” Người thanh niên giơ ngón tay cái về phía Tôn Mạc.

Đôi mắt của người thanh niên đầy tính công kích, nhìn chằm chằm vào ngực Tôn Mạc giống như con báo săn đang quan sát con mồi của mình.

Tôn Mạc bị nhìn như vậy, trong lòng thầm sợ hãi, lạnh lùng quát một tiếng: “Ai là em gái Mạc của anh chứ? Anh là ai?”

Người thanh niên kia cười với vẻ thần bí, ánh mắt nhìn sang Tôn Đại Hải, chắp tay nói: “Chú Hạ, cháu là Cốc Sinh Ngọc!”

Người thanh niên nói xong, nhìn Tôn Đại Hải với ánh mắt kỳ lạ, hình như đang chờ đợi điều gì đó.

“Cốc Sinh Ngọc? Không quen!” Trong ấn tượng của Tôn Mạc, từ trước đến nay chưa từng nghe qua tên này.

Nhưng vẻ mặt Tôn Đại Hải lại hơi kỳ lạ, nghi ngờ nhìn Cốc Sinh Ngọc: “Cậu họ Cốc?”

Cốc Sinh Ngọc cười ha hả: “Xem ra chú Hạ dường như đã nhớ ra điều gì!”

“Cốc Thiên Sơn với cậu là thế nào?” Vẻ mặt Tôn Đại Hải đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cốc Sinh Ngọc.

Cốc Sinh Ngọc nói rất đúng mực: “Chính là ba tôi!”

Vẻ mặt Tôn Đại Hải càng thêm kỳ lạ, liếc nhìn Cốc Sinh Ngọc, lại liếc nhìn Tôn Mạc hỏi: “Hôm nay cậu tới tìm tôi là muốn làm gì?”

Cốc Sinh Ngọc hơi nhếch môi, nói: “Chú Hạ đúng là quý nhân nhiều chuyện hay quên! Chú Hạ quên mất giao hẹn giữa hai nhà chúng ta năm đó, nhưng ba cháu vẫn nhớ đấy! Chưa bao giờ dám quên.”

“Bởi vậy, biết hôm nay là ngày mừng thọ năm mươi của chú Hạ, ba cháu đặc biệt sai cháu tới hoàn thành vụ đánh cược năm đó.”

Vẻ mặt Tôn Đại Hải thâm trầm: “Chẳng qua là một câu nói đùa của hai ông cụ năm đó, sao có thể xem là thật! Hơn nữa, tôi đã sớm bị đuổi ra nhà họ Tôn, đã không còn là người nhà họ Tôn nữa.”

“Vụ đánh cược kia không nhắc tới cũng được!”

Cốc Sinh Ngọc cười ha hả: “Chú Hạ nói vậy là sai rồi! Nếu năm đó hai ông cụ quyết định đánh cược, vậy đám con cháu chúng ta đương nhiên phải tuân theo!”

“Trừ khi chú Hạ chủ động chịu thua. Sau đó gả em gái Mạc cho cháu theo như giao hẹn.”
 
Chương 632


CHƯƠNG 632

Cốc Sinh Ngọc nhìn Tôn Mạc với ánh mắt nóng như lửa.

Tôn Mạc vừa kinh ngạc lại phẫn nộ, nhìn Tôn Đại Hải hỏi: “Ba, giao hẹn đánh cược gì vậy? Anh ta là ai? Vì sao anh ta đứng đây nói linh tinh chứ?”

Lưu Tào Khang cũng căm giận nhìn Cốc Sinh Ngọc, lạnh lùng nói: “Mạc là bạn gái của tôi, chúng tôi cũng sắp đính hôn rồi, mong anh hãy tôn trọng một chút đi. Bằng không, đừng trách tôi không khách sáo!”

Cốc Sinh Ngọc cười ha hả nói: “Lưu Tào Khang, con trai của Lưu Đắc Long Phó thị trưởng thành phố Hà Tây. À không đúng, chắc là con trai của Lưu Đắc Long – Thị trưởng thành phố Hà Tây. Chức vụ này không nhỏ, nhưng còn chưa quản được tới trên đầu tôi.”

Cốc Sinh Ngọc dường như căn bản không xem trọng Lưu Tào Khang.

Lưu Tào Khang nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc anh có lai lịch gì?”

Cốc Sinh Ngọc cười ha hả, lại không trả lời.

“Thế nào? Không thể nói à? Tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi!” Lưu Tào Khang cười lạnh nói.

Nụ cười trên mặt Cốc Sinh Ngọc chợt đanh lại, ánh mắt nhìn về phía Lưu Tào Khang thoáng lộ vẻ nguy hiểm: “Lưu Tào Khang, danh hiệu của ba anh dọa đám người trong thế giới phàm tục còn tạm được, nhưng vô dụng với tôi!”

“Chuyện hôm nay là chuyện giữa nhà họ Cốc tôi và nhà họ Tôn, ai dám can thiệp vào, chính là muốn gây khó dễ với nhà họ Cốc tôi. Vậy đừng trách nhà họ Cốc tôi không khách sáo!”

Thái độ của Cốc Sinh Ngọc rất hung hăng càn quấy, hình như khinh thường tất cả mọi người. Ngay cả phó Hội trưởng Đường và Diệp Thần Y, anh ta cũng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua.

“Rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch gì? Sao ngông cuồng như thế!”

Mọi người không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Tôn Mạc phẫn nộ trừng mắt nhìn Tôn Đại Hải, quát: “Ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh ta là ai?”

Tôn Đại Hải thở dài: “Ôi, chuyện tới bây giờ, cho dù ba muốn giấu cũng không giấu được. Vậy ba sẽ nói cho con biết!”

“Cậu ta không phải là người trong thế giới thế tục. Con còn nhớ thế gia trung y mà ba từng nói với con không? Cậu ta chính là người của thế gia trung y.”

Mọi người trong đại sảnh đều lộ vẻ khiếp sợ!

“Không ngờ trên thế giới này thật sự có thế gia trung y tồn tại!”

“Ôi trời, hóa ra lời đồn đại lại là thật!”

Diệp Thần Y và Phó hội trưởng Đường thật ra không có biểu hiện gì, bọn họ đã sớm biết thế gia trung y thật sự tồn tại.

Chỉ là, trừ khi những người này chủ động xuất hiện, nếu không căn bản không tìm được bọn họ.

Vẻ mặt Lưu Tào Khang nghi ngờ. Anh ta không biết thế gia trung y gì đó. Anh ta còn chưa tiếp xúc được với những cơ mật này.

Tôn Mạc càng chấn động hơn, hỏi tiếp: “Cho dù anh ta là người của thế gia trung y, nhưng anh ta có liên quan gì tới nhà chúng ta chứ?”

Tôn Đại Hải nói: “Chuyện này phải kể từ thời ông nội con.”
 
Chương 633


CHƯƠNG 633

“Ông nội con và ông cụ nhà họ Cốc đã đánh cược trên mâm cơm. Chờ đến khi con của ba và Cốc Thiên Sơn mười tám tuổi, hai nhà sẽ lại tiến hành so tài.”

“Nếu con thua sẽ phải gả tới nhà họ Cốc.”

Tôn Mạc tức giận tới mức ngực phập phồng kịch liệt. Cô ta thật sự không ngờ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, thế mà còn có vụ đánh cược hoang đường như vậy!

“Vụ đánh cược này được quyết định lúc nào? Sao con không có chút ấn tượng gì?” Tôn Mạc hỏi.

“Khi đó ba còn chưa quen biết mẹ con đâu? Con đương nhiên sẽ không biết rồi!” Tôn Đại Hải cười gượng nói.

Tôn Mạc tức giận cười: “Hoang đường! Nếu ba và mẹ sinh một đứa con trai thì sao chứ? Cưới thế nào?”

Tôn Đại Hải nói: “Nếu là con trai, vậy con gái của nhà họ Cốc lại ở rể. Nếu hai nhà đều là con trai hoặc đều là con gái, vậy bên thua phải tới nhà đối phương làm người hầu ba năm!”

Tôn Mạc đột nhiên kích động muốn nôn ra máu, vụ đánh cược này quả thật chính là trò cười lớn trong thiên hạ!

“Đúng là hoang đường!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tôn Mạc cố kìm nén cơn giận, nghiến chặt răng: “Tôi cũng không phải người của thế gia trung y, chuyện cá cược thế này không liên quan đến tôi!”

Tôn Đại Hải cau mày, không nói gì.

Lưu Tào Khang lạnh lùng nhìn chằm chằm Cốc Sinh Ngọc, trầm giọng nói: “Đúng thế, Mạc Mạc không phải người của thế gia trung y các người, cho nên cô ấy không cần tuân thủ việc cá cược của các người!”

Cốc Sinh Ngọc cười châm chọc, ánh mắt nhìn Tôn Mạc tràn đầy nguy hiểm.

“Cô sinh ra là người của thế gia trung y, trên người cô đã có dấu ấn của thế gia trung y, không phải cô muốn chối bỏ là có thể chối bỏ!”

Dứt lời, Cốc Sinh Ngọc vung tay lên với hai thanh niên phía sau, hai người đó lạnh lùng đi về phía Tôn Mạc.

“Các người muốn làm gì?” Tôn Mạc sợ đến mức vội vàng lùi về sau, trốn sau lưng Lưu Tào Khang.

Sắc mặt Lưu Tào Khang lập tức thay đổi, anh ta giơ hai tay muốn chặn hai người này lại.

“Các người suy nghĩ cho kỹ, nơi này không phải thế gia trung y của các người, không cho phép các người muốn làm gì thì làm.”

Hai người kia đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng lóe lên, lướt qua Lưu Tào Khang, một trái một phải muốn bắt lấy Tôn Mạc.

“Dừng tay!”

Vào lúc hai người sắp nắm lấy bả vai của Tôn Mạc, Tôn Đại Hải chợt hét to, đứng dậy.

Cốc Sinh Ngọc lười biếng ra lệnh: “Dừng lại đi!”

Hai thanh niên nhanh chóng lùi về,  chỉ trong nháy mắt đã đứng sau lưng Cốc Sinh Ngọc.

Mọi người trong đại sảnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

‘Sao tốc độ của bọn họ nhanh thế, chẳng lẽ hai người này đều là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết!”

“Đúng thế, tôi chỉ thấy có một cái bóng thoáng loé lên, sau đó người đã trở lại chỗ cũ rồi!”

Mấy người như Phó hội trưởng Đường và Lục Thần Y đều rất kinh ngạc, tốc độ của hai người này vượt xa người bình thường.

Thực lực của những gia tộc ẩn thế này thật sự khó mà tưởng tượng nổi!
 
Chương 634


CHƯƠNG 634

“Chú Tôn, chú đã suy nghĩ kỹ chưa? Là chịu thua hay tỷ thí?” Cốc Sinh Ngọc ngả ngớn hỏi.

Sắc mặt Tôn Mạc và Lưu Tào Khang tái mét, chẳng trách bắt đầu từ lúc mới đến, Cốc Sinh Ngọc đã thể hiện khí thế kiêu ngạo như đứng đầu nơi này rồi.

Thì ra là vì anh ta dẫn theo hai cao thủ siêu cấp!

Tôn Đại Hải sa sầm mặt nói với Tôn Mạc: “Mạc Mạc, nếu ông nội con đã đồng ý chuyện này thì không thể tránh khỏi được!”

“Con tỷ thí với cậu ta đi!”

Tôn Mạc tỏ vẻ hoảng hốt: “Ba, con đấu cái gì với anh ta được? Ngay cả ông nội mình trông ra sao con còn chưa nhìn thấy, tại sao phải chịu trách nhiệm vì cá cược của ông ấy chứ!”

Cốc Sinh Ngọc khẽ mỉm cười: “Nhà họ Tôn của cô và nhà họ Cốc của tôi đều là thế gia trung y, đương nhiên là đấu y thuật rồi.”

“Yên tâm, nếu em gái Mạc Mạc thắng được tôi thì cô cũng không cần gả cho tôi, sẽ đổi thành tôi ở rể nhà cô.”

“…” Tôn Mạc tức muốn nổ phổi.

“Nếu tôi thắng, việc cá cược này có thể bị huỷ không?” Tôn Mạc tức giận nhìn Cốc Sinh Ngọc.

Cốc Sinh Ngọc cười đáp: “Nếu cô thắng, cô có thể tuỳ ý lựa chọn!”

“Nhưng một người vừa đẹp trai vừa tuổi trẻ tài cao như tôi, chẳng lẽ em gái Mạc Mạc không động lòng sao?”

Tôn Mạc không đáp lại lời anh ta, nói thẳng: “Đấu thế nào?”

Cốc Sinh Ngọc ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Chỉ cần trong phạm vi y thuật, tuỳ cô chọn.”

Tôn Mạc cố ép bản thân phải bình tĩnh, cẩn thận quan sát Cốc Sinh Ngọc.

“Cái tên nói nói năng vô lễ, thái độ ngông cuồng, dù anh ta xuất thân từ thế gia trung y cũng chưa chắc có thực tài.”

Tôn Mạc im lặng suy nghĩ, sau đó lạnh lùng nói với Cốc Sinh Ngọc: “Vậy chúng ta thi đấu khám bệnh hiện trường đi!”

Cốc Sinh Ngọc nhẹ nhàng đồng ý: “Được thôi!”

Tôn Mạc nhìn về phía Tôn Đại Hải: “Ba, ba tìm mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng làm trọng tài, con và anh ta sẽ thi đấu trực tiếp!”

Tôn Đại Hải đảo mắt nhìn xung quanh, Phó hội trưởng Đường lập tức ra mặt nói: “Xem như tôi là một trọng tài đi, được chứ?”

Tôn Đại Hải chắp tay nói: “Phó hội trưởng Đường thân phận cao quý, đương nhiên là một sự lựa chọn tốt rồi.”

Lục Thần Y cũng ra mặt: “Tôi cũng xem như một trọng tài!”

“Vậy thì tốt quá.” Tôn Đại Hải biết ơn nói.

Ông Dương cất lời: “Tôi là người của Hà Tây chúng ta, cũng không thân quen với Phó hội trưởng Đường và Lục Thần Y, nếu mọi người không chê y thuật của tôi thì xem như tôi cũng là một trọng tài!”

“Cảm ơn anh Dương.” Tôn Đại Hải chắp tay nói.
 
Chương 635


CHƯƠNG 635

Tôn Mạc gật đầu, sau đó nhìn về phía Cốc Sinh Ngọc: “Anh có ý kiến gì về việc ba tiền bối làm trọng tài không?”

Cốc Sinh Ngọc cười khinh thường: “Ai làm trọng tài cũng không thành vấn đề, dù sao chắc chắn cô cũng sẽ thua.”

Tôn Mạc sa sầm mặt: “Nếu anh không có ý kiến, vì lý do công bằng, anh được chọn ngẫu nhiên ba người ở đây, chúng ta bắt đầu chẩn đoán!”

“Không cần, cô cứ chọn đi.” Cốc Sinh Ngọc cười trêu đùa.

Tôn Mạc lạnh lùng nói: “Tôi cũng không muốn chiếm lợi thế như vậy.”

Cô ta xoay người nói với Tôn Đại Hải: “Ba, phiền ba giúp chúng con chọn ra ba người!”

Tôn Đại Hải gật đầu: “Được.”

Ông ta tuỳ tiện chọn ba người, nhưng ông ta vẫn sử dụng một chút thủ đoạn.

Y thuật của Tôn Mạc là do ông ta dạy, cho nên người ông ta chọn đều đã được ông ta quan sát. Triệu chứng của ba người này đều là chứng bệnh Tôn Mạc quen thuộc nhất.

Tiếc là Tôn Mạc vẫn thua thê thảm.

Những bác sĩ bình thường này hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi gốc gác của một thế gia trung y.

Cốc Sinh Ngọc chỉ bắt mạch đơn giản đã chẩn đoán được mấy bệnh ẩn trong người ba người này.

Còn Tôn Mạc gần như dùng hết tất cả kỹ năng cũng chỉ chẩn đoán được bệnh bên ngoài của ba người.

Cốc Sinh Ngọc cười khinh thường: “Ba vị trọng tài, thắng thua thế nào?”

Ba người Phó hội trưởng Đường, Lục Thần Y và ông Dương đều im lặng, kết quả thế này hoàn toàn không cần có trọng tài, dù là một người ngoài ngành cũng có thể đoán ra được ai thắng ai thua.

Phó hội trưởng Đường cao giọng nói: “Tôi tuyên bố, Cốc Sinh Ngọc thắng!”

“Chú Tôn, thực hiện lời hứa đi!” Cốc Sinh Ngọc cười đắc ý nói.

Sắc mặt Tôn Mạc tái nhợt, hai tay run rẩy, cô ta không ngờ y thuật của thế gia trung y lại lợi hại đến thế!

Tôn Đại Hải tỏ vẻ bất đắc dĩ, ông ta nói với Tôn Mạc: “Mạc Mạc, con…”

Tôn Đại Hải thật sự không nói nên lời, ngay cả ông ta cũng cảm thấy chuyện thế này chẳng khác nào một trò đùa.

Nếu ông ta vẫn còn ở nhà họ Tôn, thì đương nhiên ông ta sẽ tuân thủ cá cược, nhưng ông ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Tôn mấy chục năm rồi, tại sao ông ta còn phải đánh cược vì nhà họ Tôn?

Nhưng bây giờ Tôn Mạc đã thua, dù ông ta muốn chối cũng không được. Hơn nữa, Cốc Sinh Ngọc sẽ không để ông ta trở mặt!

Dường như Tôn Mạc đã đoán được chuyện sắp diễn ra, sắc mặt cô ta tái mét, người lắc lư, có cảm giác sắp ngất đi.

Lưu Tào Khang ở bên cạnh cũng sa sầm mặt.

Dù anh ta có thể không để ý chuyện Tôn Mạc từng kết hôn với Trình Kiêu, nhưng anh ta không thể dễ dàng tha thứ chuyện Tôn Mạc đi cùng người đàn ông khác ngay trước mặt anh ta.

“Tôn Mạc, nếu em dám đi cùng người đàn ông này, thì em đừng trách anh không niệm tình.” Lưu Tào Khang nói với giọng điệu nặng nề.

Tôn Mạc vội vàng giải thích: “Anh Tào Khang, anh yên tâm, dù có chết, em cũng sẽ không đi cùng anh ta!”

Dù là ai cũng có thể nghe ra những lời này của Tôn Mạc là có ý muốn liều mạng.
 
Chương 636


CHƯƠNG 636

Cốc Sinh Ngọc cười khẩy: “Dù có đưa người chết về, thì nhà họ Tôn cũng xem như đã hoàn thành cá cược, nhà học Cốc tôi cũng không ngại.”

“Anh…” Nét mặt Tôn Mạc vô cùng u ám, không ngờ nhà họ Cốc lại ép người quá đáng như thế!

Tôn Đại Hải nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng. Làm sao đây? Làm sao đây? Nếu không nghĩ ra cách, nhà họ Cốc nhất định sẽ ép buộc đưa Mạc Mạc đi.

Với tính tình của Mạc Mạc, rất có thể cô ta sẽ tự sát!

Phải làm sao mới có thể cứu Mạc Mạc đây? Tôn Đại Hải đảo mắt tìm kiếm trong đám người.

Ông ta chợt nhìn thấy Trình Kiêu đứng bên cạnh Ninh Lan.

“Đúng rồi, nếu Trình Kiêu có thể thắng Cốc Sinh Ngọc, thì việc cá cược cũng có thể huỷ bỏ. Trình Kiêu là con rể của tôi, cũng xem như người nhà họ Tôn, đương nhiên có thể ra mặt.”

Hơn nữa trong tất cả những người đang có mặt, cũng chỉ có Trình Kiêu có thực lực này thôi.

Nhưng khi nãy Mạc Mạc đối xử với Trình Kiêu như thế, anh sẽ giúp cô ta chứ?

Bản thân Tôn Đại Hải cũng cảm thấy không có mặt mũi đi nhờ Trình Kiêu giúp đỡ.

Cốc Sinh Ngọc thúc giục: “Chú Tôn, nên thực hiện giao ước rồi.”

Tôn Đại Hải thầm thấy nặng nề, ông ta cắn răng, thôi vậy, hôm nay coi như không cần thể diện gì nữa.

“Đợi đã, cậu Cốc, nhà họ Tôn chúng tôi vẫn chưa thua!”

Nói xong, không đợi Cốc Sinh Ngọc kịp trả lời, ông ta đã bất chấp ánh mắt nghi ngờ của Tôn Mạc và mọi người, xoay người đi về phía Trình Kiêu, chắp tay với anh: “Trình Kiêu, ba biết Mạc Mạc làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, nhưng mong con hay cứu con bé. Nếu không con bé sẽ chết chắc!”

Trình Kiêu không nói gì, anh đưa mắt nhìn mọi người trước mặt, nhưng mọi người lại như một thứ trống rỗng. Ánh mắt của anh như đang nhìn về phía tinh không rất xa xôi.

Quả nhiên vẫn không đồng ý!

Tôn Đại Hải vô cùng tuyệt vọng.

Mặt Tôn Mạc đỏ lên, cô ta siết chặt tay trừng Trình Kiêu, trong lòng vô cùng phức tạp.

“Khi nãy mình cười nhạo anh ta y thuật tệ hại, nói anh ta mãi mãi là một tên vô dụng trong mắt mình. Bây giờ chỉ mới trôi qua không lâu lại phải xin anh ta cứu mạng, ông trời là đang cố ý trừng phạt mình sao?”

Dù Tôn Mạc không muốn cầu xin Trình Kiêu, nhưng lúc này cô ta không thể nói lời từ chối.

Vì cô ta biết rõ, ở đây chỉ có Trình Kiêu có thể cứu cô ta thôi.

Cũng chỉ có anh có khả năng này.

Thấy Trình Kiêu không nói tiếng nào, Ninh Lan chợt quỳ xuống với anh, nhưng đã được anh đúng lúc đỡ dậy.

“Tiểu Kiêu, mẹ biết Mạc Mạc làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng chúng ta là người một nhà, con nhất định phải cứu con bé! Mẹ không muốn thấy con bé đi thực hiện cá cược nhảm nhí gì đó!”

Nói xong, Ninh Lan lại trừng Tôn Đại Hải bằng ánh mắt căm hận.

Tôn Đại Hải thấy hổ thẹn cúi đầu, không dám đối mặt với Ninh Lan.
 
Chương 637


CHƯƠNG 637

“Dì Lan yên tâm, nếu dì đã không muốn, thì con sẽ đuổi anh ta đi.” Trình Kiêu nhẹ nhàng nói.

Cốc Sinh Ngọc cười khẽ: “Ranh con, cậu nói năng đúng là có khí phách! Đây là chuyện của nhà họ Cốc và nhà họ Tôn, tôi khuyên cậu bớt xen vào chuyện người khác đi!”

Trình Kiêu không phí lời với anh ta, anh tiến lên hai bước, hờ hững nói: “Tôi đánh cược với anh, nếu thua, anh lập tức rời đi.”

Thấy thái độ kiêu ngạo coi trời bằng vung của Trình Kiêu, Cốc Sinh Ngọc cười to: “Tiểu tử, cậu có tư cách gì đánh cược với tôi? Hơn nữa nếu tôi thắng, cậu có thể quyết định thay nhà họ Tôn sao?”

Trình Kiêu nghiêm túc nói: “Yên tâm, tôi sẽ không thua.”

Phì!

Cốc Sinh Ngọc bật cười.

Mấy người nhóm Phó hội trưởng Đường, Lục Thần Y, Ninh Cát Sơn và Mạc Hoa Đình đều tỏ vẻ lúng túng.

Ninh Cát Sơn thở dài bất đắc dĩ: “Do dù đối mặt với ai, Trình thần y vẫn luôn tự tin như thế, tâm lý thật sự khiến người ta phải kính nể!”

“Sao ông không nghĩ cậu ta kiêu căng?” Mạc Hoa Đình phản bác.

“Đối phương là người của thế gia trung y, không phải mấy ông già vô dụng như chúng ta. Từ trận đấu giữa cậu ta với cô nhóc nhà họ Tôn có thể nhìn ra gốc gác của thế gia trung y rất đáng sợ!”

Ninh Cát Sơn cười nói: “Tôi vẫn cảm thấy Lâm thần y chắc chắn sẽ thắng!”

Tôn Đại Hải nhìn Cốc Sinh Ngọc, trầm giọng nói: “Trình Kiêu là con rể của tôi, cậu ấy hoàn toàn có tư cách xuất chiến thay cho nhà họ Tôn. Nếu cậu thắng cậu ấy, thì cậu có thể dẫn Mạc Mạc đi!”

“Được, đây là ông nói đấy, không được đổi ý đâu.” Cốc Sinh Ngọc cười nhạt, anh ta thân là người thừa kế của thế gia trung y, lại đi sợ một tên lang băm trẻ tuổi bình thường sao?

Cốc Sinh Ngọc nhìn Trình Kiêu, khinh thường nói: “Ranh con, nếu cậu đã muốn rước hoạ vào thân thì tôi sẽ để cậu được như ý!”

Nói xong, Cốc Sinh Ngọc lấy một người đồng lớn chừng bàn tay và một hộp ngân châm ra từ trong túi.

“Hộp ngân châm này có tổng cộng ba mươi cây kim, chúng ta tìm một người làm trọng tài, lần lượt đọc ra một trăm lẻ tám điểm huyệt trên người, chúng ta sẽ đâm ba mươi cây kim này lên lỗ huyệt của người đồng, ai đâm trúng nhiều người đó thắng. Được chứ?”

“Người đồng này là của tôi, ngân châm cũng là của tôi, để bày tỏ sự công bằng, tôi có thể nhường cậu ba cây ngân châm!”

Trình Kiêu không khỏi nói: “Không cần anh nhường, bắt đầu đi!”

“Ngông cuồng!” Cốc Sinh Ngọc nhìn về phía Tôn Đại Hải: “Chú Tôn, vậy thì phiền chú làm trọng tài, lần lượt đọc ra một trăm lẻ tám huyệt trên cơ thể người.”

Tôn Đại Hải gật đầu: “Được!”

Cốc Sinh Ngọc đặt người đồng và ngân châm lên bàn, chuẩn bị xong xuôi.

“Cậu trước hay tôi trước?” Cốc Sinh Ngọc hỏi Trình Kiêu.

“Anh trước đi!” Trình Kiêu hờ hững nói.

“Được!” Cốc Sinh Ngọc cười khẩy, nhìn về phía Tôn Đại Hải: “Bắt đầu!”

Tôn Đại Hải nói với tốc độ đều đặn: “Dũng tuyền, khúc Trì…”
 
Chương 638


CHƯƠNG 638

Cốc Sinh Ngọc vô cùng thành thạo lấy ngân châm từ trong hộp, nhanh chóng và chính xác cắm lên trên lỗ huyệt của người đồng theo tốc độ của Tôn Đại Hải.

Động tác của anh ta vô cùng thành thạo, rõ ràng là thường xuyên luyện tập.

Lục Thần Y thở dài nói: “Có lẽ người đồng kia chính là người đồng Trinh Quán trong truyền thuyết! Trên người người đồng có tổng cộng ba trăm sáu mươi lỗ, dày đặc chằng chịt, là bảo vật để luyện tập thuật châm cứu của Trung y.

“Nhưng người đồng kia quá nhỏ, khắp cả người đều là huyệt vị, nếu không tinh thông những huyệt vị kia thì dù là một huyệt vị cũng rất khó tìm thấy!”

“Nhưng cậu ta lại có thể mỗi giây tìm thấy một huyệt vị, rõ ràng hoàn toàn không cần suy nghĩ, tìm ra huyệt vị theo bản năng. Nền tảng thật sự gấp mười lần vua châm cứu là ta, thế gia trung y quả nhiên danh bất hư truyền!”

Phó hội trưởng Đường nhìn người đồng lớn chừng bàn tay kia, tỏ vẻ hâm mồ: “Nghe nói năm đó Võ hoàng đế nhà Chu vì phát triển y thuật mà lập ra rất nhiều chính sách khích lệ, cho nên người đồng Trinh Quán mới ra đời. Chỉ tiếc là nó đã thất truyền từ lâu rồi.”

“Trông dáng vẻ của cậu ta rõ ràng là rất quen thuộc với huyệt vị của người động, có thể thấy cậu ta và người đồng đã sớm chiều làm bạn. Như vậy xem ra chắc chắn trong thế gia trung y vẫn còn rất nhiều người đồng như thế.”

Lục Thần y gật đầu: “Đúng thế, đây chính là gốc gác của thế gia trung y, chúng ta hoàn toàn không theo kịp!”

Cốc Sinh Ngọc hai tay như bay, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Dù Cốc Sinh Ngọc rất kiêu ngạo, nhưng bản lĩnh anh ta thể hiện ra lúc này đã khuất phục tất cả mọi người.

Tôn Đại Hải liên tiếp đọc ba mươi huyệt lớn, mất chưa đến một phút, trung bình mỗi giây sẽ đọc một huyệt lớn.

Mà trong ba mươi giây ngắn ngủi, Cốc Sinh Ngọc đã cắm toàn bộ ba mươi cây ngân châm lên người đồng.

Cốc Sinh Ngọc nhìn về phía Tôn Đại Hải đang tỏ vẻ khiếp sợ, cười nói: “Mời chú Tôn kiểm tra!”

“Nếu các vị thấy nghi ngờ thì cũng có thể tiến lên kiểm tra cùng!” Cốc Sinh Ngọc nói với mấy người Lục Thần Y.

“Được!” Lục Thần Y cũng không khách sáo, ông ta cũng muốn ngắm nhìn người đồng Trinh Quán này.

Một đám người đứng vây quanh người đồng, nhìn Tôn Đại Hải đang đen mặt rút ra từng cây ngân châm.

Ba mươi huyệt, chỉ sai có năm!

Sắc mặt Tôn Đại Hải rất u ám, có thể chỉ sử dụng bản năng mỗi giây cắm một ngân châm lên những huyệt vị dày đặc này mà vẫn đúng được hai mươi lăm huyệt vị, thực lưc thế này thật sự quá đáng sợ!

Lục Thần Y kinh ngạc nói: “Thế gia trung y đúng là danh bất hư truyền!”

“Lợi hại, lợi hại! Ta khâm phục rồi!”

“Đúng thế, thế gia trung y thật sự quá lợi hại!”

Dù là danh y đến từ thủ đô hay những bác sĩ của Hà Tây cũng đều tỏ vẻ thán phục!

Sắc mặt Tôn Mạc càng tái hơn, cô ta cũng từng học châm cứu, nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, dù cô ta có luyện thêm năm năm nữa cũng không có bản lĩnh thế này.
 
Chương 639


CHƯƠNG 639

Tuy y thuật của Trình Kiêu không tệ, nhưng anh có thể thắng sao?

“Đều vì Trình Kiêu ngông cuồng ngạo mạn, nếu anh ta chọn cách thi đấu, nói không chừng còn có hy vọng thắng!”

“Mình vốn nên đoán ra được chắc chắn Trình Kiêu không thật lòng giúp mình. Lúc trước mình sỉ nhục anh ta như thế, bây giờ anh ta đang muốn trả thù mình.”

Cốc Sinh Ngọc nhìn Trình Kiêu rồi cười lạnh đắc ý nói: “Này, đến lượt cậu rồi đấy!”

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung hết lên người Trình Kiêu.

Ninh Lan lo lắng nói: “Tiểu Kiêu, cố lên con!”

“Dạ.” Trình Kiêu gật đầu.

Trình Kiêu chậm rãi tiến lên rồi nhìn tượng đồng đó.

“Cách thi đấu này quá đơn giản, đúng là đang hạ thấp trí thông minh của tôi!”

Cốc Sinh Ngọc đang rất đắc ý bỗng sầm mặt lại rồi hét: “Cậu, cậu nói gì?”

Trình Kiêu không để ý anh ta. Anh xé một mảnh vải đen từ trên chiếc bàn bên cạnh rồi bịt mắt mình lại.

“Tôi bịt mắt chơi với anh. Nếu anh thua thì lập tức cút khỏi đây.”

Mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.

“Trình Thần Y, cậu phải bình tĩnh, giờ không phải là lúc làm hành xử theo cảm tính!” Bây giờ cả Ninh Cát Sơn cũng không nhịn được mà phải lên tiếng nhắc nhở.

Đùa đấy à, có mở to cả hai con mắt cũng chưa chắc tìm ra huyệt đạo trên người đồng đó. Thế mà Trình Kiêu lại muốn bịt mắt, đây là chuyện không thể nào làm được!

“Đúng thế đó Trình Thần Y, chỉ cần thắng là được, không cần phải nổi giận vì cậu ta!” Một bác sĩ nổi tiếng của thủ đô cũng khuyên nhủ.

Lục Thần Y cũng nhẹ giọng khuyên: “Trình Thần Y, trên người đồng Trinh Quán đó có tổng cộng 360 huyệt đạo. Mỗi một huyệt đạo lại chỉ to như cây kim châm cứu thôi, có mấy huyệt còn dính vào nhau nữa. Cậu đừng có lơ là!”

Tôn Đại Hải cũng muốn khuyên Trình Kiêu, nhưng giờ ông đang là trọng tài nên không tiện khuyên. Nhưng Tôn Đại Hải cũng lo sốt vó rồi, Trình Kiêu làm thế có khác gì làm liều đâu!

Huyệt đạo nhỏ như thế, nếu bịt mắt thì làm sao mà tìm ra?

Trước lời khuyên của mọi người, Trình Kiểu chỉ cười mỉm: “Yên tâm, tôi có chừng mực.”

Hai tay Tôn Mạc siết quả đấm, tức đến mức sắc mặt đen thui. Trong lòng cô ta đã nhận định là Trình Kiêu không hề muốn giúp cô ta, mà chỉ là nhân cơ hội để trả thù cô ta.

Cô ta cũng muốn khuyên Trình Kiêu, nhưng lại sợ mình vừa nói ra thì chuyện lại trái ngược với ý định của mình.

Trong lòng Tôn Mạc hơi hối hận, nếu biết trước thì ban nãy đã không ra sức đắc tội Trình Kiêu rồi.

“Bắt đầu.” Trình Kiêu bịt mắt lạnh nhạt nói.

Tôn Đại Hải cũng bất lực, nhưng ông ta cũng không thay đổi được gì.

“Huyệt phượng phủ, huyệt u tuyền…” Tôn Đại Hải bắt đầu đọc.

Mọi người đều mở to mắt và nín thở để nhìn chăm chú lên hai bàn tay của Trình Kiêu.

Tuy rằng rõ ràng họ chẳng ôm hi vọng gì với Trình Kiêu cả, nhưng họ vẫn mong sẽ có kì tích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom