Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 580


CHƯƠNG 580

Đường Quốc Hoa và Lục thần y nhìn nhau với vẻ mặt nặng nề, không biết có nên nói cho mọi người biết suy đoán của mình không.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, thanh niên có biệt danh kia lại bước vào: “Hội trưởng Đường, viện trưởng Ninh về rồi!”

Đường Quốc Hoa ngẩn ra một chút: “Ninh Cát Sơn về rồi?”

Một ông lão giễu cợt: “Viện trưởng Ninh nói muốn mời thần y nào đó tới cơ mà? Buổi sáng vừa đi, mới một tiếng đã mời được rồi à?”

Một người khác cười bảo: “Chắc là bị từ chối ngoài cửa rồi!”

“Hừ, tôi đã nói rồi, tổ chuyên gia chúng ta tập hợp bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng ở Thủ đô cũng bó tay bất lực, Hà Tây nho nhỏ của họ thì có được thần y gì! Chỉ là trò bịp bợm thôi.” Một ông lão với chòm râu dài ba tấc khinh thường nói.

“Ha ha, chờ xem Ninh Cát Sơn sẽ tự mình làm trò hề thế nào.”

Mọi người đều chế nhạo, đúng là cùng ngành là oan gia. Những chuyên gia và bác sĩ nổi tiếng và Thủ đô đều bất lực trước bệnh của hai mươi tám đứa trẻ, nhưng vẫn coi thường bác sĩ ở Hà Tây.

Trong mắt Lục thần y lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đường Quốc Hoa ngượng ngùng giải thích: “Lục Thần Y, Ninh Cát Sơn là viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân này, là người ngay thẳng vô tư, thấy tổ chuyên gia cũng bó tay trước bệnh của đám trẻ nên muốn ra ngoài tìm người tới giúp.”

“Không phải tôi coi thường Hà Tây, nhưng đến tôi và ông cũng không có cách nào với bệnh của đám trẻ này, nếu Hà Tây có người có thể chữa khỏi thì y thuật của người này sớm đã nổi danh khắp thiên hạ rồi.”

“Phó hội trưởng Đường nói đúng! Chuyện mà bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng của Thủ đô chúng ta đều không làm được, Hà Tây nho nhỏ này sao có thể có người làm được?” Một ông già cười nịnh nọt.

Lục thần y cũng gật đầu, tuy lời của Đường Quốc Hoa không phải tuyệt đối, nhưng cũng có lý.

So với Thủ đô, đương nhiên Hà Tây còn kém xa.

Khi mấy người đang nói thì có tiếng hô to vui vẻ của Ninh Cát Sơn vọng lại từ bên ngoài.

“Phó hội trưởng Đường, tôi mời được thần y tới rồi!”

Ồ?

Mọi người đều sững sờ.

Đường Quốc Hoa thắc mắc: “Không ngờ Ninh Cát Sơn thật sự mời được người tới?”

“Tôi muốn xem xem vị thần y này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Ninh Cát Sơn dẫn Trình Kiêu vào phòng họp lớn.

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Ninh Cát Sơn.

Bác sĩ nổi tiếng của Thủ đô ngồi vị trí đối diện với cửa chế nhạo: “Viện trưởng Ninh, thần y ông mời tới đâu? Sao tôi không thấy?”

Một ông già khác cười khẩy: “Không phải là tên nhãi bên cạnh ông đấy chứ?”

Đường Quốc Hoa cũng cau mày nhìn Ninh Cát Sơn.

Ninh Cát Sơn biết những người này coi thường Hà Tây của mình, từ tổ chuyên gia đến Hà Tây, giải tán đội điều trị của Hiệp hội Y học Hà Tây là ông đã biết.

Nhưng Ninh Cát Sơn cũng hết cách, ai bảo người ta đến từ Thủ đô chứ?
 
Chương 581


CHƯƠNG 581

Ninh Cát Sơn cười khà khà, không để ý đến hai ông già kia mà trực tiếp nói với Đường Quốc Hoa: “Thần y chính là cậu chàng đứng cạnh tôi đây!”

Ninh Cát Sơn quay đầu lại giới thiệu với Trình Kiêu: “Trình Thần Y, đây là phó hội trưởng Đường của Hiệp hội Y học Á tộc của tôi!”

Các bác sĩ nổi tiếng trong phòng họp đều sững sờ.

Đường Quốc Hoa cũng cau mày.

Lục thần y cũng không khỏi nhìn Trình Kiêu thêm vài lần.

Ông lão từng chế nhạo Ninh Cát Sơn lúc trước sau khi sửng sốt thì bỗng hét lên: “Ninh Cát Sơn, ông dẫn một thằng oắt con về trước tất cả các bác sĩ nổi tiếng của Thủ đô chúng ta, nói dối là thần y cái gì hả! Ông đang sỉ nhục chúng tôi đấy à?”

“Đúng thế, Ninh Cát Sơn, ông có ý đồ gì hả? Thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch này chắc vẫn còn đi học đúng không? Sao ông dám để cậu ta giả danh thần y chứ!”

“Ninh Cát Sơn, đây là mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ đấy! Ông định tìm bừa một người tới làm kẻ chết thay đấy à? Y đức của ông ở đâu?”

Đường Quốc Hoa cũng nghi ngờ nhìn Ninh Cát Sơn: “Viện trưởng Ninh, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chuyện lớn quan trọng, không thể làm bừa đâu đó!”

Ninh Cát Sơn đã đoán được từ trước chắc chắn mọi người sẽ không tin tưởng Trình Kiêu.

Nhưng ông cũng đã chuẩn bị hết, nếu không thể thuyết phục mọi người thì ông sẽ dùng tính mạng của mình để đảm bảo!

Ông có sự tin tưởng gần như cố chấp đối với Trình Kiêu, cảm thấy chỉ cần anh ra tay thì không chuyện gì có thể làm khó được anh.

“Phó hội trưởng Đường, tôi không nói dối đâu, cậu này thật sự là thần y!”

Đường Quốc Hoa lại quan sát Trình Kiêu, ông ta cảm thấy khí chất của anh bất phàm, nhưng lại mang đến cảm giác quá kiêu ngạo.

Đó là vẻ trong mắt không có ai, nhưng lại không hoàn toàn như vậy, dường như anh đứng ở đâu, nơi đó sẽ là một thế giới riêng.

“Chắc phó hội trưởng Đường đã nghe đến phương pháp chưng cốt rồi đúng chứ?” Ninh Cát Sơn hỏi.

Phó hội trưởng Đường không khỏi ngạc nhiên: “Đương nhiên, cách đó đã được Hiệp hội Y học Á tộc của tôi xác nhận, là một phương pháp trị liệu hiệu quả, có thể thích ứng với nhiều lại bệnh cứng đầu.”

“Hiện tại phương pháp chưng cốt đã được Hiệp hội Y học Á tộc xin Tổ chức Y tế Thế giới cấp bằng sáng chế, không lâu nữa nó sẽ trở thành báu vật của nền văn hoá Á tộc chúng ta!”

Ông lão vừa cười nhạo Ninh Cát Sơn lại lên tiếng giễu cợt: “Ninh Cát Sơn, sao ông lại hỏi điều này? Ông đừng nói với tôi là cậu ta cũng biết phương pháp chưng cốt đấy nhé?”

“Phương pháp này tương tác dược liệu và điều chỉnh nhiệt lượng rất khắc nghiệt, nếu không cẩn thận sẽ có nguy cơ khiến người khác bị thương.”

“Ngay cả những người trong ngành Y mấy chục năm như chúng tôi đây cũng không dám nói đã hoàn toàn học được!”

“Đúng thế, đúng thế, quá khó học!”

Các chuyên gia khác đều lắc đầu thở dài.

Đường Quốc Hoa cũng gật đầu: “Đúng thế, tuy phương pháp chưng cốt này thần kỳ, nhưng đến tôi cũng không thể nói là đã hoàn toàn thành thục.”
 
Chương 582


CHƯƠNG 582

Lục thần y cũng nói: “Tôi đã thành thục nhưng càng hiểu rõ, tôi càng khâm phục thiên tài sáng tạo ra phương pháp này! Đúng là tài nghệ điêu luyện!”

Ninh Cát Sơn cười bí ẩn, nhìn Đường Quốc Hoa hỏi lần nữa: “Vậy phó hội trưởng Đường còn nhớ phương pháp chưng cốt này xuất hiện lần đầu tiên ở đâu không?”

Đường Quốc Hoa đột nhiên mở to mắt, nhìn Ninh Cát Sơn với vẻ kinh ngạc.

“Theo tôi được biết, phương pháp chưng cốt ấy xuất hiện sớm nhất là ở Hà Tây các ông, hơn nữa nó đã được một thần y họ Ninh tặng miễn phí cho Hiệp hội Y học Á tộc.”

“Người đó không phải là viện trưởng Ninh ông đấy chứ?” Đường Quốc Hoa ngạc nhiên hô lên.

Ninh Cát Sơn gật đầu: “Sự việc tới lúc này, tôi cũng không giấu Phó hội trưởng Đường nữa, phương pháp chưng cốt đúng là do tôi nói với Hiệp hội Y học Á tộc. Tôi cảm thấy nếu đã may mắn học được y thuật thần kỳ này thì không thể giữ cho riêng mình. Vì thế tôi đã tặng cho Hiệp hội Y học Á tộc, làm lợi ích cho toàn nhân loại.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ai có thể ngờ rằng phương pháp chưng cốt khiến cả Hiệp hội Y học Á tộc hãnh diện, gây xôn xao thời gian trước lại xuất phát từ Ninh Cát Sơn.

“Không thể nào, tôi không tin, Viện trưởng Ninh nói phương pháp chưng cốt là do ông sáng tạo, có chứng cứ gì không?” Một ông lão đứng lên, vẻ mặt nghi ngờ.

“Đúng, tôi cũng không tin, trừ khi viện trưởng Ninh có thể lấy ra bằng chứng!”

Đường Quốc Hoa muốn tin lời của Ninh Cát Sơn, dù sao danh tiếng của ông mấy năm gần đây rất tốt.

Nhưng những người khác không tin, ông ta cũng hết cách.

“Viện trưởng Ninh, tuy tôi muốn tin ông nhưng ông nhất định phải đưa ra được bằng chứng thuyết phục mọi người!”

Ninh Cát Sơn cười nhẹ: “Vậy tôi nói điều tinh túy của phương pháp chưng cốt cho mọi người nghe nhé?”

“Được! Nếu ông thật sự có thể nói ra tinh tuý của phương pháp chưng cốt thì tôi sẽ tin ông!”

Ninh Cát Sơn lập tức đĩnh đạc, hùng hồn giải thích tinh tuý của phương pháp chưng cốt.

Một số chỗ ông nói còn chi tiết hơn cả ghi chép trong Hiệp hội Y học Á tộc. Dù sao Ninh Cát Sơn được Trình Kiêu truyền thừa, mà Hiệp hội Y học Á tộc thì chỉ được học phương pháp chưng cốt qua tay ông.

Qua kinh nghiệm truyền lại, đương nhiên sự lý giải sẽ thiếu đi đôi chút.

Nghe xong ai cũng bàng hoàng!

“Không ngờ phương pháp chưng cốt lại do Viện trưởng Ninh sáng tạo ra!”

“Khâm phục, khâm phục! Lúc trước đã đắc tội, mong Viện trưởng Ninh lượng thứ!”

“Viện trưởng Ninh có thể tặng miễn phí y thuật thần kỳ này, tôi vô cùng khâm phục tấm lòng và khí phách này của ông!”

Hầu hết những người có mặt trong phòng đều đã học phương pháp chưng cốt, tính ra thì họ đều là một nửa người truyền thừa của Ninh Cát Sơn, đương nhiên biết ơn ông ấy.

Nhưng Ninh Cát Sơn lại lắc đầu: “Các vị, tôi nói những điều này không phải để lấy công. Thật ra, phương pháp chưng cốt này không phải do tôi sáng tạo!”

“Người sáng tạo ra phương pháp chưng cốt chính là vị Trình Thần Y này!”

“Sao cơ?”

“Sao có thể thế được!”

Mọi người đều bị sốc.
 
Chương 583


CHƯƠNG 583

Nhìn Trình Kiêu với vẻ không dám tin.

Nếu nói phương pháp chưng cốt là do Ninh Cát Sơn sáng tạo, tuy mọi người hơi ghen tỵ, nhưng vẫn có thể chấp nhận. Dù sao Ninh Cát Sơn cũng không còn trẻ, nghiên cứu chuyên môn đã mấy chục năm.

Nhưng nếu nói phương pháp chưng cốt mà họ hết lời ca ngợi, sùng bái là do tên oắt con Trình Kiêu sáng tạo ra thì quả là không thể chấp nhận được!

Chẳng lẽ những người nghiên cứu y học gần cả một đời như họ lại không bằng một thanh niên?

“Viện trưởng Ninh, nếu nói phương pháp chưng cốt này do ông sáng tạo thì tôi tin! Nhưng để chúng tôi tin cậu nhóc này là thần y mà ông nhường vinh dự lớn lao này cho cậu ta thì tôi sẽ là người đầu tiên không tin!”

“Đúng thế, cậu ta chỉ là một thằng oắt con, sao có thể nghiên cứu ra y thuật thần kỳ như phương pháp chưng cốt được? Tôi cũng không tin!”

Đường Quốc Hoa cũng không tin, không có cách nào, Trình Kiêu còn quá trẻ.

“Viện trưởng Ninh, ông đừng nói linh tinh!”

Ninh Cát Sơn nghiêm giọng nói: “Phó hội trưởng Đường, chuyện này làm sao tôi dám nói linh tinh được? Y thuật của Trình Thần Y cao minh, hiếm có trên đời, ông không để cậu ấy thử, sao có thể phán đoán cậu ấy không phải thần y được?”

Đường Quốc Hoa cau mày, lại quan sát Trình Kiêu lần nữa, bắt đầu do dự.

Trong giọng Ninh Cát Sơn mang theo vẻ khẩn cầu: “Phó hội trưởng Đường, tính mạng của hai mươi tám đứa trẻ đang bị đe doạ, ông mau quyết định đi! Để Trình Thần Y thử cũng không sao mà!”

“Hừ, thần y cái rắm gì! Lừa gạt đến tận mức này!”

Sau tiếng cười khẩy, thanh niên bên cạnh Lục thần y bước ra.

Thanh niên này chính là Lục Thanh Thành, mọi người đều gọi anh ta là Tiểu Lục Thần Y.

Lúc đầu vì cứu Lôi Hồng Húc, anh ta đã cãi nhau với Trình Kiêu, còn bị Lôi Hồng Húc cắn, tà khí xâm nhập, phải cố gắng rất nhiều mới ổn định lại.

Nhưng từ đó về sau Lục Thanh Thành  căm ghét Trình Kiêu. Anh ta cho rằng Trình Kiêu đã khiến mình mất mặt, làm hỏng uy danh Tiểu Lục Thần Châm của mình.

Hơn nữa từ đầu đến cuối, anh ta đều cho rằng Trình Kiêu là kẻ lừa đảo.

Gì mà tà khí xâm nhập, đều là nói vớ vẩn.

Vừa nãy Trình Kiêu đi theo Ninh Cát Sơn vào phòng, Lục Thanh Thành vừa nhìn đã nhận ra Trình Kiêu. Nhưng anh ta không đứng ra vạch trần thân phận của Trình Kiêu không phải vì tốt bụng, anh ta chỉ đang chờ đến thời khắc mấu chốt nhất, đứng ra công kích Trình Kiêu.

Lục thần y hơi giật mình, quát lên: “Thanh Thành, không được vô lễ!”

Lục Thanh Thành cười: “Ông nội yên tâm, bây giờ cháu sẽ vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo này!”

Trình Kiêu nhìn Lục Thanh Thành, hờ hững nói: “Là anh?”

Lục Thanh Thành chế nhạo: “Sao? Rất bất ngờ phải không?”

Sau đó Lục Thanh Thành quay người, nhìn các bác sĩ nổi tiếng đang tràn đầy nghi vấn, lớn tiếng nói: “Các vị tiền bối, tôi có thể làm chứng người này là kẻ lừa đảo, mọi người đừng để cậu ta lừa!”

“Cậu Lục, chuyện là thế nào vậy? Cậu nói cho chúng tôi nghe đi!” Một ông lão lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, hỏi Lục Thanh Thành.
 
Chương 584


CHƯƠNG 584

Lục Thanh Thành hơi ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên tôi sẽ nói cho mọi người biết, mọi người đừng nóng vội.”

“Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết lý do vì sao tôi chắc chắn rằng cậu ta là kẻ lừa đảo.”

Sau đó Lục Thanh Thành nói mình khám bệnh cho Lôi Hồng Húc, chẩn đoán của Trình Kiêu về Lôi Hồng Húc và quá trình điều trị ra.

Một ông lão cười giễu khinh thường: “Tà khí xâm nhập? Ông già này hành nghề mấy chục năm, hôm nay là lần đầu tiên nghe đến bệnh này!”

Một ông già khác đứng dậy, đập bàn, chỉ vào Trình Kiêu chửi: “Oắt con, người đó trúng đại huyệt rồi mà mày cũng dám làm bừa, đúng là mưu sát!”

Lại một ông lão khác đứng dậy, tay run run, vẻ mặt đau đớn: “Lừa đảo, kẻ lừa đảo đáng hận, thanh danh ngành y của chúng ta đều bị loại người tồi tệ như cậu huỷ hoại hết rồi!”

Sắc mặt Đường Quốc Hoa âm trầm, ông ta nhìn Ninh Cát Sơn với vẻ hơi trách móc: “Viện trưởng Ninh, đây là thần y mà ông nói đấy à? Còn nói ông không làm bừa! Chưa biết chừng loại người này đang có ý đồ gì khác đấy! Mau đuổi cậu ta đi đi, đừng trì hoãn chúng ta bàn bạc kế hoạch điều trị!”

“Lừa đảo, cút đi!”

“Cút đi!”

Trình Kiêu lạnh lùng liếc nhìn đám người đang phẫn nộ, giọng nói lộ vẻ khinh thường nhàn nhạt: “Một đám ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là đúng. Thứ các người chưa nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại.”

“Viện trưởng Ninh, tôi về trước đây.”

Tuy Trình Kiêu rất muốn cứu hơn hai mươi đứa trẻ vô tội này, nhưng các chuyên gia nổi tiếng này ngăn cản đã chọc giận anh.

“Cậu… Cậu dám vô lễ như vậy!”

“Ngông cuồng, quá ngông cuồng!”

“Loại người này nên bắt lại rồi xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!”

“Đúng thế, Phó hội trưởng Đường, không thể để cho tên tai hoạ này đi được, nếu không cậu ta sẽ còn làm hại nhiều người hơn nữa!”

Hơn một nửa số chuyên gia đều phàn nàn với Đường Quốc Hoa, vẻ mặt phẫn uất, như thể nếu không trừng phạt Trình Kiêu thì giây tiếp theo giới y học của Hội trưởng sẽ bị diệt vong vậy.

Ninh Cát Sơn không có thời gian để ý đến phản ứng của những chuyên gia này, ông vội vàng tiến lên ngăn cản Trình Kiêu với vẻ mặt khẩn cầu.

“Đừng, Trình thần y, đó là hai mươi tám mạng sống sơ sinh đấy! Cậu cho tôi một phút.”

Vẻ mặt Ninh Cát Sơn quyết liệt, như thể đã đưa ra quyết định.

Ông quay người, nghiêm nghị nhìn Đường Quốc Hoa, trầm giọng nói: “Phó hội trưởng Đường, tôi sẵn sàng lấy mạng mình đảm bảo, nếu Trình Kiêu không chữa được bệnh cho những đứa trẻ này, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm!”

“Ông để cậu ấy thử đi!”

“Làm ơn! Đám trẻ không chờ được nữa rồi!” Ninh Cát Sơn nói xong còn định quỳ xuống.

“Này này này, Viện trưởng Ninh đừng như vậy!” Đường Quốc Hoa vội bước lên đỡ Ninh Cát Sơn.

Sau đó ông ta nhìn Lục thần y, hai người bàn bạc một lúc.
 
Chương 585


CHƯƠNG 585

Đường Quốc Hoa nhìn Trình Kiêu, nghiêm giọng bảo: “Cậu nhóc, Viện trưởng Ninh dùng tính mạng để đảm bảo giúp cậu, nếu chúng tôi không đồng ý thì quá đáng quá.”

“Nhưng muốn chúng tôi hoàn toàn tin tưởng cậu thật sự có y thuật thì cậu phải thể hiện gì đó.”

Nhìn thấy tấm lòng chân thành của Ninh Cát Sơn, để cứu những đứa trẻ đó, ông còn định quỳ xuống trước đám người này.

Trình Kiêu cũng hơi cảm động.

Anh nhìn Đường Quốc Hoa, hời hợt hỏi: “Thể hiện thế nào?”

Đường Quốc Hoa nói: “Hai người chúng tôi sẽ đến phòng bệnh với cậu, chỉ cần cậu có thể nói ra nguyên nhân bệnh của những đứa trẻ này thì chúng tôi sẽ tin cậu. Có thể cho cậu tham gia công tác trị liệu tiếp theo.”

“Được.” Trình Kiêu trả lời quả quyết.

Đường Quốc Hoa nói: “Đi theo tôi!”

Đường Quốc Hoa và Lục thần y đưa Trình Kiêu đến phòng bệnh.

Ninh Cát Sơn ở lại phòng họp, trong lòng hơi bất an.

Khi đối mặt với Trình Kiêu, Ninh Cát Sơn có sự tin tưởng mù quáng, nhưng khi không thấy anh, ông cũng hơi hoảng.

Dù sao đến tổ chuyên gia đến từ Thủ đô cũng không có cách nào, thậm chí đã mời cả Lục Thần Y, dường như vẫn không có tiến triển gì.

Cho dù Trình Kiêu có y thuật thần kỳ cũng không dám đảm bảo nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho những đứa trẻ này!

Nhìn ba người phía Đường Quốc Hoa rời đi, lời chế nhạo trong phòng họp vang lên không ngớt.

“Thật nực cười, Phó hội trưởng Đường lại đi tin thằng oắt đó?”

“Hết cách, không biết tên nhóc đó đã dùng cách gì khiến cho Ninh Cát Sơn lấy mạng ra đảm bảo, dù thế nào phó hội trưởng Đường cũng phải cho chút mặt mũi!”

“Nhưng cũng chỉ là thao tác ngoài mặt thôi, đến chúng ta còn không nhìn ra nguyên nhân bệnh của những đứa trẻ đó thì cậu ta có thể nhìn ra được gì?”

“Hừ, chờ cậu ta đi ra, chúng ta sẽ tính sổ tiếp!”

Trình Kiêu đi theo Đường Quốc Hoa và Lục thần y đến phòng bệnh, nếu Đường Quốc Hoa đã đồng ý để anh thử thì tức là thành tâm thành ý.

Bệnh án, triệu chứng bệnh, hồ sơ xét nghiệm, v.v… của bọn trẻ đều được đưa đến cho Trình Kiêu.

“Cậu xem kỹ đi!” Đường Quốc Hoa trầm giọng nói.

Trình Kiêu không đọc hồ sơ báo cáo mà nhìn vào đứa trẻ trong lồng ấp qua kính.

“Bế đứa trẻ ra cho tôi xem.”

Đường Quốc Hoa và Lục thần y nhìn nhau, Lục thần y gật đầu.

Đường Quốc Hoa yêu cầu y tá đeo khẩu trang, bế một đứa bé đến bên cửa sổ.

“Có cần bắt mạch không?” Đường Quốc Hoa hỏi, Trình Kiêu không đọc phiếu xét nghiệm và ghi chép kiểm tra nên ông ta đoán có lẽ anh dùng cách của Trung y để chẩn đoán.
 
Chương 586


CHƯƠNG 586

Trình Kiêu liếc nhìn đứa trẻ: “Nhìn thôi là đủ rồi!”

Đường Quốc Hoa và Lục thần y không nói nên lời, trong lòng đã mất đi niềm tin đối với Trình Kiêu.

“Cậu nhóc, chỉ nhìn là ra được bệnh nhân mắc bệnh gì thì cần gì nhiều máy móc tiên tiến!”

“Tôi thấy cậu đúng là kẻ lừa đảo chỉ biết nói vớ vẩn!”

Đường Quốc Hoa cũng tức giận, thái độ của Trình Kiêu quá mức phù phiếm.

Đối mặt với Đường Quốc Hoa đang tức giận, Trình Kiêu chỉ liếc qua rồi lạnh nhạt nói: “Đám trẻ này đều bị dịch tả.”

Hả?

Đường Quốc Hoa há to miệng, lời nói còn lại đều nuốt trở về bụng.

Mắt Lục thần y cũng loé lên, ông ta nhìn Trình Kiêu với vẻ hơi kinh ngạc.

Một lúc sau hai người mới bình phục.

“Cậu nhóc, cậu có chắc không? Bệnh truyền nhiễm dịch tả đã tuyệt chủng ở Á tộc nhiều năm rồi, hơn nữa phòng chăm sóc trẻ sơ sinh đặc biệt này được đóng rất kín, sao có thể bị nhiễm dịch tả?”

Trình Kiêu lắc đầu: “Tôi cũng không biết chính xác bị lây nhiễm như thế nào. Nhưng tôi chắc chắn là dịch tả.”

Sau khi nhận được câu trả lời của Trình Kiêu, Đường Quốc Hoa và Lục thần y lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khác.

Họ đã nghiên cứu rất lâu, thậm chí sau khi bàn bạc mới dám kết luận là bệnh dịch tả.

Nhưng Trình Kiêu không xem bất kỳ bản ghi chép nào, chỉ nhìn thoáng qua đứa trẻ đã khẳng định là bệnh tả.

Nếu không phải Trình Kiêu may mắn, nói lung tung cũng đúng thì y thuật của anh hẳn là cực kỳ cao!

Trong mắt Đường Quốc Hoa hiện lên một tia hy vọng, tuy ông ta và Lục thần y cũng đoán là bệnh tả nhưng không có cách nào chữa trị, dù sao những đứa trẻ này còn quá nhỏ.

“Nếu cậu đã khẳng định là bệnh tả thì tôi hỏi cậu, nếu thật sự là bệnh tả thì cậu có chữa được không?” Khi hỏi câu này, tim Đường Quốc Hoa đã vọt tới tận họng, ông ta căng thẳng nhìn Trình Kiêu.

Mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ! Nếu Trình Kiêu thật sự chữa được thì anh đúng là ân nhân của toàn bộ giới y học Á tộc!

“Có thể chữa được.” Trình Kiêu trả lời không chút do dự.

Hai tay Đường Quốc Hoa run lên đầy kích động, ông ta nắm lấy cánh tay Trình Kiêu: “Thật sao? Đây là hai mươi tám đứa trẻ đấy! Liên quan đến hai mươi tám gia đình, thậm chí liên quan đến danh tiếng của cả Hiệp hội Y học Á tộc!”

Trình Kiêu lại nhẹ giọng đáp: “Có thể chữa được.”

Ở trước cửa phòng bệnh NICU, khoa trẻ sơ sinh của bệnh viện Nhân Dân Hà Tây.

Mười mấy thành viên của tổ chuyên gia đang đứng bên cạnh với vẻ mặt thâm trầm. Phía trước là Đường Quốc Hoa và Lục Thần y còn có Ninh Cát Sơn đang vây quanh Trình Kiêu.

Bên ngoài là ba mẹ của hai mươi tám đứa trẻ cùng phóng viên của các phương tiện truyền thông đại chúng lớn.

“Kính thưa các vị khán giả, tôi là phóng viên của kênh truyền hình đô thị Hà Tây. Trước mắt, sự kiện bệnh truyền nhiễm ác tính liên quan tới hai mươi tám đứa trẻ sơ sinh ở khoa sơ sinh tại bệnh viện Hà Tây đã có tiến triển mới nhất.”
 
Chương 587


CHƯƠNG 587

“Có người nói tổ chuyên gia của Hội y học Á tộc tiếp đón một vị chuyên gia thần bí, tuyên bố có thể chữa khỏi bệnh cho hai mươi tám đứa trẻ. Rốt cuộc số phận của hai mươi tám đứa trẻ sẽ ra sao? Mời các bạn tiếp tục theo dõi phóng sự của đài chúng tôi!”

Các phương tiện truyền thông lớn đều cố gắng hết sức, tranh thủ thu hút sự chú ý vào phóng sự lần này. Dù sao bọn họ cũng là các phương tiện truyền thống chính thống, không tách rời sự thật.

Ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, Đường Quốc Hoa nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Trình thần y, mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ đều nhờ cả vào cậu đấy!”

Đường Quốc Hoa nói xong, cúi người thật sâu trước Trình Kiêu.

Cho dù Phó hội trưởng Đường có hơi bảo thủ nhưng vẫn tính là một người có tài, có y đức cao thượng.

Trình Kiêu không nói gì, chỉ nghiêm túc gật đầu.

Ninh Cát Sơn bước tới một bước, hơi lo lắng nói: “Trình Thần y, tuyệt đối phải cẩn thận đấy!”

“Viện trưởng Ninh yên tâm, tôi tự có chừng mực.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Một ông lão bên cạnh thật sự không nhịn được, khẽ khuyên nhủ: “Phó hội trưởng, ông chấp nhận cho cậu ta thử thật đấy à? Làm vậy thì quá tắc trách rồi!”

“Loại bệnh này không xuất hiện ở Á tộc nhiều năm, sao có thể là nó chứ? Tôi nghĩ thằng nhóc kia chỉ nói linh tinh thôi.”

Đường Quốc Hoa có vẻ không vui, liếc nhìn ông lão kia, nói: “Chú Ngô, chú nói cậu ta lừa chúng ta, vậy chú nói xem cậu ta lừa chúng ta thì được gì nào?”

“Phía sau là ba mẹ của hai mươi tám đứa trẻ, còn cả phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn. Nếu cậu ta không nắm chắc, tạm thời không nói ba mẹ của những đứa trẻ kia sẽ làm gì cậu ta, chỉ riêng đám truyền thông kia dùng ngòi bút cũng khiến cả đời cậu ta không ngẩng đầu lên được!”

Mọi người không nói nữa.

Đúng vậy, bọn họ không tin Trình Kiêu, nhưng Trình Kiêu lừa bọn họ thì được gì chứ?

Nếu chữa trị được, công lao là của cả tổ chuyên gia bọn họ. Nếu không chữa được, Trình Kiêu sẽ phải gánh chịu mọi trách nhiệm một mình.

Chuyện này hoàn toàn là ra sức mà không được cám ơn, người khác chỉ sợ trốn còn không được.

Trình Kiêu lại cố chui đầu vào, anh muốn gì chứ?

Mọi người nghẹn lời. Cho dù bọn họ không tin Trình Kiêu có thể chữa khỏi bệnh cho những đứa trẻ này, nhưng bây giờ bọn họ không thể nói được gì.

Lục Thanh Thành lại nhảy ra, trừng mắt nhìn Trình Kiêu với vẻ phẫn nộ: “Ông nội, nhưng anh ta rõ ràng là một kẻ lừa gạt!”

Lục thần y nghiêm túc nói: “Cháu đừng nói vớ vẩn nữa! Cậu ta và ông cùng chẩn đoán bệnh đấy!”

“Cứ để cậu ta thử đi!”

“Nhưng…” Lục Thanh Thành còn muốn khuyên nhưng bị Lục Thần y trừng mắt, chỉ đành phải từ bỏ.

Trình Kiêu liếc mắt Lục Thanh Thành. Bụng dạ của người này còn kém hơn ông nội của anh ta rất nhiều.

Chung quy khó thành nhân tài.

“Tôi vào trong đây.” Trình Kiêu thản nhiên nói, sau đó mặc bộ đồ vô khuẩn và bước vào phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh.

Bên ngoài, ai nấy đều đứng trước bức tường kính của phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, nín thở, nhìn chằm chằm vào Trình Kiêu ở trong phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh mà không dám chớp mắt.
 
Chương 588


CHƯƠNG 588

Đám người Đường Quốc Hoa, Ninh Cát Sơn âm thầm siết chặt nắm tay: “Trình thần y, mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ đều nhờ vào cậu đấy!”

Chỉ là, có rất nhiều người trong tổ chuyên gia lại cười lạnh.

“Thằng nhóc, chờ lát nữa mà mày chữa trị không thành công, tao xem mày làm sao đối mặt với ba mẹ của những đứa trẻ đó, còn có đám phóng viên như sói như hổ kia nữa.”

Lục Thanh Thành nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt thâm trầm: “Thằng nhóc, tao chờ xem mày mất hết danh dự thế nào!”

Trình Kiêu mặc bộ đồ vô trùng, chỉ lộ ra hai con mắt.

Anh đã xác định chứng bệnh mà những đứa trẻ này mắc phải là bệnh dịch tả.

Phương pháp chữa trị của anh thật ra rất đơn giản, chỉ cần dùng linh lực rửa sạch toàn thân của những đứa trẻ này, giết hết mầm bệnh là được.

Nhưng nếu vậy, anh sẽ phải đối mặt với một vấn đề.

Linh lực rửa sạch toàn thân chẳng khác nào tạo lại cơ thể cho những đứa trẻ này, linh lực chắc chắn sẽ lưu lại ở trên người chúng. Tương lai, hai mươi tám đứa trẻ này sẽ biến thành siêu nhân.

Đối với khoa học kỹ thuật của trái đất này, điều này không thể nghi ngờ chính là thả xuống hai mươi tám quả bom hạt nhân.

Cho nên Trình Kiêu chỉ có thể từ bỏ phương pháp này.

Anh không thể sử dụng linh lực, vậy chỉ có thể chữa trị bằng các phương pháp thông thường.

Trình Kiêu không hiểu nhiều về phương pháp chữa bệnh ở thế giới này. Chỉ là, y thuật trong giới tu tiên đã vượt qua Đông Tây y trên trái đất này gấp hàng nghìn lần.

Trình Kiêu chọn một kỹ thuật châm cứu đặc biệt để củng cố kinh mạch cho trẻ con, Thái Thanh Khí Châm.

Kỹ thuật châm cứu này sẽ giảm tác hại đối với đám trẻ xuống mức nhỏ nhất, trên cơ bản không có tác dụng phụ gì.

“Thái Thanh Khí Châm” chú ý lấy khí điều khiển châm, cần phải sử dụng linh lực mạnh mẽ để phụ trợ. Điểm này đương nhiên chỉ giống như một bữa sáng đối với người tu tiên như Trình Kiêu.

Trình Kiêu dùng cồn lau ngân châm, bắt đầu châm cứu cho đứa bé đầu tiên.

“Trời đất phân ra âm dương, âm dương sinh ra hai khí, một khí vào thiên linh, một khí xuống tuyền quy, châm vào long phượng đi, châm ra quỷ thần khiếp sợ…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cho dù từ trước đến nay Trình Kiêu chưa từng thi triển Thái Thanh Khí Châm, nhưng phương pháp châm cứu này do một môn phái trên tinh cầu nhỏ sát với giới tu tiên sáng tạo ra.

Thực lực phổ biến của người tu tiên trên tinh cầu đó không mạnh, người mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan cảnh, cho nên yêu cầu về linh lực trong cơ thể rất thấp.

Với thực lực Trúc Cơ hậu kỳ của Trình Kiêu bây giờ, cho dù anh mới lần đầu tiên thi triển nhưng có linh lực mạnh mẽ trợ giúp, động tác kia vẫn lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, hoàn toàn tự nhiên.

Trình Kiêu đâm kim vào mạnh như rồng lượn, rút kim ra càng giống như nét bút của Thần Lai, một đám chuyên gia bên ngoài đều nhìn tới trợn mắt há hốc mồm.

Những chuyên gia này đều là bác sĩ nổi tiếng ở Thủ đô tới, nói thật kiến thức y thuật đều cao hơn các bác sĩ ở thành phố nhỏ thuộc khu vực hành chính cấp hai như Hà Tây này rất nhiều.

Cũng không trách được người ta vừa từ Thủ đô qua, đã đuổi người của Hội y học Hà Tây đi.
 
Chương 589


CHƯƠNG 589

Mặc dù phần lớn bọn họ không nhận ra được kỹ thuật châm cứu mà Trình Kiêu sử dụng, nhưng từ một loạt động tác hoàn toàn tự nhiên, lưu loát, nhẹ nhàng của Trình Kiêu, có thể thấy được anh tuyệt đối phải có trình độ châm cứu rất cao.

Trong đó, người chấn động, kinh ngạc nhất phải kể tới là Lục thần y.

Đường Quốc Hoa đầy chấn động, quay đầu nhìn về phía Lục thần y cũng đang chấn động, nghiêm giọng hỏi: “Anh Lục, anh được gọi là Châm Vương, anh có quyền lên tiếng nhất trong kỹ thuật châm cứu này. Anh cảm thấy kỹ thuật châm cứu của Trình thần y thế nào?”

Lục thần y đầy vẻ tán thưởng, lại giống như một người mê rượu nhìn thấy loại rượu quý hiếm: “Kỹ thuật thật kỳ, kỹ thuật thần kỳ đấy!”

“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy kỹ thuật châm cứu thần kỳ như vậy! Tôi cũng mới lần đầu tiên nhìn thấy người có kỹ thuật châm cứu cao như vậy!”

“Đời này sống không uổng, đời này sống không uổng mà! Ha ha…” Lục thần y không ngờ lại cười đầy thỏa mãn, giống như người mê rượu uống được ba nghìn loại rượu ngon.

“Giỏi, thật sự giỏi! Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp cậu ta!” Một ông lão chấn động, thán phục nói.

“Nhìn thấy kỹ thuật châm cứu của cậu ta, tôi cảm thấy kỹ thuật châm cứu mà mình học hơn nửa đời chắc chắn là giả!” Một ông lão hơn sáu mươi tuổi không ngờ khóc giống như một đứa trẻ.

Cho dù những người này cổ hủ nhưng rất tinh mắt, ở trước mặt y thuật thật sự xuất sắc, bọn họ chỉ có thể thật lòng khâm phục!

Trình Kiêu dựa vào một môn Thái Thanh Khí Châm này, đã thuyết phục được cả tổ chuyên gia từ Thủ đô tới.

Lục Thanh Thành ngơ ngác nhìn người thanh niên đang dùng châm như thần kia, giống như bị sấm sét từ trên trời đánh trúng đầu vậy.

Lục Thanh Thành vẫn luôn cho rằng, trên trình độ kỹ thuật châm cứu, ông nội mình nhận đứng thứ hai thì trên thế giới này không ai dám nhận là người đứng đầu.

Mà anh ta có thể nhận làm người đứng thứ ba.

Kết quả sau khi nhìn thấy kỹ thuật châm cứu của Trình Kiêu, Lục Thanh Thành gần như muốn nghi ngờ cuộc đời.

Gương mặt Lục Thanh Thành tái mét, nhìn người thanh niên trong phòng bệnh cầm ngân châm trong một tay, nhấc lên cắm xuống thoải mái, ung dung bình tĩnh.

Anh ta đột nhiên cảm giác người thanh niên kia giống như một ngọn núi lớn, cao tới mức làm người ta phải ngước nhìn mà không bao giờ có thể vượt qua được.

“Hóa ra kỹ thuật châm cứu của anh ta giỏi như vậy!”

Lục Thanh Thành nhớ tới những lời mình sỉ nhục Trình Kiêu, còn công kích Trình Kiêu cũng xứng để hiểu về kỹ thuật châm cứu ở trước mặt Lôi Chấn Vũ lúc trước.

Lục Thanh Thành cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.

Mình nhảy nhót hồi lâu, còn tưởng dọa người khác sợ, hóa ra người ta chỉ không thèm để ý tới mình.

Một giờ sau, Trình Kiêu đi ra.

“Trình thần y, thế nào rồi?” Ninh Cát Sơn là người đầu tiên bước tới, nắm lấy cánh tay Trình Kiêu căng thẳng hỏi.
 
Chương 590


CHƯƠNG 590

Trình Kiêu thản nhiên nói: “May mắn không nhục sứ mạng.”

“Tốt, tốt quá rồi!” Ninh Cát Sơn kích động vỗ mạnh vào bắp đùi.

Đường Quốc Hoa cũng kích động cười như kẻ ngốc. Ông ta và Lục thần y ôm nhau, không ngờ rơi nước mắt.

“Tốt, tốt! Tốt quá rồi!”

Một số người của tổ chuyên gia cũng ôm nhau, kích động tới mức viền mắt đỏ hoe.

Ba mẹ của hai mươi tám đứa trẻ bên ngoài còn quỳ luôn xuống, nói mấy lời cảm ơn.

Cho dù bọn họ không quen biết Trình Kiêu, cũng không nhìn thấy rõ dáng vẻ Trình Kiêu ra sao, nhưng đã xem Trình Kiêu thành ân nhân của mình.

Các phóng viên của phương tiện truyền thông lớn đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vẫn lo lắng cuối cùng phải đưa tin về một bi kịch.

Nếu vậy, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị mắng!

“Kính thưa quý vị khán giả, đây là kênh truyền hình đô thị Hà Tây. Sự kiện bệnh truyền nhiễm ở khoa sơ sinh tại bệnh viện Nhân Dân Hà Tây đã có tiến triển mới. Có người nói bác sĩ thần bí do tổ chuyên gia mời tới đã chữa khỏi cho hai mươi tám đứa trẻ. Điều này quả thật là ông trời thương xót.”

“Có thể thấy được trên mảnh đất Á tộc chúng ta có vô số kỳ nhân dị sĩ. Nếu mọi người muốn biết về thân phận của thần y này, mời tiếp tục theo dõi phóng sự của đài chúng tôi.”

“Trình thần y, lúc trước tôi đã đắc tội nhiều, bây giờ xin nhận lỗi với Trình thần y !” Người nói chính là ông lão lúc trước kêu gào nhiều nhất. Ông ta cúi người hành lễ với Trình Kiêu.

Đường Quốc Hoa đỡ ông ta dậy, nói: “Chú Ngô nói quá lời rồi. Đừng nói là chú, vừa rồi ngay cả tôi cũng đã nghi ngờ Trình thần y!”

“Mọi người mau dậy đi, đừng làm tổn thọ trụ cột tương lai của giới y học Á tộc chúng ta!”

“Trình thần y, chúng tôi xin lỗi!” Từng thành viên trong tổ chuyên gia lần lượt tới nhận lỗi với Trình Kiêu.

Tạm thời không nói tới y thuật của Trình Kiêu rất giỏi, chỉ nói tới kỹ thuật châm cứu mà Trình Kiêu vừa dùng, nếu có thể học được một chút, sau này bọn họ đã có thể đi ngang trong giới y học Á tộc.

Nếu không, những lão già cao ngạo này đâu thể dễ dàng nhận sai như vậy?

Ninh Cát Sơn thật lòng cảm kích Trình Kiêu, cúi người hành đại lễ: “Trình thần y, cậu không chỉ cứu sống hai mươi tám đứa trẻ, còn cứu cả giới y học Hà Tây chúng tôi đấy!”

“Mong cậu nhận của tôi một lạy!”

Ninh Cát Sơn lập tức bái lạy.

Trình Kiêu vội vàng đỡ Ninh Cát Sơn dậy: “Viện trưởng Ninh không cần đa lễ, tôi cũng không đành lòng nhìn thấy những đứa trẻ này chết đi.”

Đường Quốc Hoa hô to một tiếng: “Tốt, lập được công lớn như thế mà không hề kiêu ngạo, tâm tính như vậy quả thật hiếm thấy!”

“Trình thần y, Viện trưởng Ninh còn chưa nói hết. Cậu không chỉ cứu giới y học Hà Tây, cậu còn cứu cả giới y học Á tộc nữa!”

“Nếu không phải cậu cứu chữa những đứa trẻ này thành công, sau này giới y học Á tộc chúng tôi đều chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác.”

“Cho nên, cậu chính là ân nhân lớn của giới y học Á tộc chúng tôi!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Đường phó hội trưởng nói quá lời rồi, chỉ là tiện tay, không cần chú ý.”
 
Chương 591


CHƯƠNG 591

Vẻ mặt Đường Quốc Hoa nghiêm túc nói: “Trình thần y, họ Đường tôi cả gan mời cậu gia nhập Hội y học Á tộc. Tôi sẵn lòng nhường lại vị trí Phó hội trưởng cho cậu!”

Tim Ninh Cát Sơn thắt lại. Lão Đường này tinh mắt thật, mới đấy mà đã bắt đầu lôi kéo người rồi.

Hơn nữa, ông ta còn thật sự bỏ được!

Phó hội trưởng Hội y học Á tộc, đây căn bản là một trong những vinh dự cao nhất của giới y học Á tộc.

Lão Đường nói nhường là nhường, quả thật là lòng dạ rộng rãi!

Trình Kiêu lắc đầu: “Tôi không có tâm tư với y học. Nếu các ông muốn học, sau này tôi sẽ nói cho các ông biết về bộ kỹ thuật châm cứu này.”

“Tôi còn có việc, phải đi trước đây.”

Trình Kiêu nói xong thì không ở lại nữa, xoay người đi theo hướng khác để rời khỏi bệnh viện.

Nếu không, lát nữa anh chắc chắn sẽ bị người ta chặn lại.

“Ôi, chờ đã, Trình thần y chờ đã…”

Đường Quốc Hoa và một đám thành viên của tổ chuyên gia phía sau vội vàng đuổi theo. Nhưng bọn họ làm sao có thể đuổi kịp Trình Kiêu. Bọn họ vừa đến đầu cầu thang, đã không thấy bóng dáng Trình Kiêu đâu nữa.

“Này… Trình thần y này không ngờ lại đi như vậy!”

“Chúng ta còn chưa cảm ơn cậu ta đấy!”

Đường Quốc Hoa lộ vẻ bất lực. Cho dù Trình Kiêu không đồng ý gia nhập Hội y học Á tộc, cũng không cần đi vội chứ!

Phía sau còn rất nhiều chuyện cần tới cậu ta. Ví dụ như phóng viên phỏng vấn, ví dụ như người nhà cảm ơn…

“Đây đúng là rũ áo rời đi, che giấu công danh đấy!” Lục thần y cười gượng. Ông ta còn định xin Trình Kiêu chỉ dẫn về kỹ thuật châm cứu mà? Kết quả Trình Kiêu chạy luôn!

“Không được, chúng ta nhất định phải chuẩn bị quà, trực tiếp cảm ơn Trình thần y!”

Đường Quốc Hoa không biết nghĩ gì, đột nhiên nói với vẻ mặt kiên định.

“Viện trưởng Ninh, nếu ông đã mời Trình thần y tới, vậy ông chắc chắn phải biết thân phận của cậu ta. Làm phiền ông hãy nói ra!” Đường Quốc Hoa cung kính hỏi.

Người khác đều nhìn Ninh Cát Sơn với vẻ mong chờ.

Ninh Cát Sơn không muốn nói cho mọi người biết thân phận của Trình Kiêu, nhưng xem dáng vẻ của những người này, nếu ông ta không nói, sợ rằng bọn họ sẽ không chịu để yên.

Ninh Cát Sơn nói cho mọi người biết thân phận của Trình Kiêu, chắc hẳn những người này đều muốn là người đầu tiên học được kỹ thuật châm cứu kia của Trình Kiêu, cho nên định đi lấy lòng Trình Kiêu.

“Được rồi, nếu chúng ta đã biết thân phận của Trình thần y, chờ xử lý xong chuyện bên này sẽ lập tức lên đường đi tìm Trình thần y, trực tiếp cảm ơn!” Đường Quốc Hoa nhìn mọi người lớn tiếng nói.

“Được!” Mọi người đồng loạt trả lời.

Tiếp theo, Trình Kiêu không ở đó, để nâng cao uy tín của Hội y học Á tộc, lúc phóng viên phỏng vấn, Đường Quốc Hoa chỉ nói là tổ chuyên gia cùng nỗ lực mới chữa được bệnh cho đám trẻ.

Trong lúc đó, ông ta không hề tiết lộ thân phận của Trình Kiêu. Theo như lời Ninh Cát Sơn nói, đây cũng là ý của Trình Kiêu.
 
Chương 592


CHƯƠNG 592

Chiều hôm đó, tình trạng của hai mươi tám đứa trẻ đã trở lại bình thường, chuyện còn lại được giao cho bác sĩ và y tá trong khoa trẻ sơ sinh.

Sự kiện bệnh truyền nhiễm ở trẻ sơ sinh gây ầm ĩ gần một tuần cho dù rất nguy hiểm nhưng vẫn vượt qua một cách bình an.

Chỉ là, dân chúng bình thường có thể tin tưởng vào những lời Đường Quốc Hoa trả lời phóng viên.

Nhưng người trong giới y học cơ bản đều không tin lắm.

Trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Hơn nữa, ngày hôm đó còn có nhiều người đứng xem như vậy. Lại thêm những thành viên của Hội y học Hà Tây bị đuổi ra đều oán giận, cố ý truyền sự thật ra ngoài.

Rất nhiều người trong giới y học cơ bản đều biết có một cao nhân thần bí tên là Trình thần y đã chữa trị được căn bệnh của hai mươi tám đứa trẻ.

Chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì tới tổ chuyên gia.

Vì vậy, trong giới y học Á tộc truyền ra lời đồn đại về Trình thần y thần bí càng lúc càng kỳ lạ.

Có người nói Trình thần y là đệ tử đóng cửa của cao nhân ẩn thế nào đó, lần này xuống núi là muốn rèn luyện trong đời thường.

Cũng có người nói Trình thần y thật ra là truyền nhân trong những thế gia Đông y trong truyền thuyết kia.

Nói chung là đủ mọi cách nói, mọi người tất nhiên sẽ không xem là thật.

Nhưng cả giới y học đều đồng loạt nhất trí sùng bái Trình thần y, đặc biệt là giới y học Hà Tây xông pha đi đầu.

Người trong giới y học Hà Tây đều tôn sùng Trình Kiêu như thần linh.

Dù sao trước đây người trong giới y học Hà Tây bị tổ chuyên gia từ thủ đô tới đuổi ra, thể diện đều mất sạch, Trình Kiêu chẳng khác nào trả thù rửa hận cho bọn họ.

Bọn họ làm sao có thể không cảm kích Trình Kiêu được?

Trong lúc Trình Kiêu cứu chữa cho những đứa trẻ kia, trong phòng riêng của một quán cà phê ở thành phố.

Hai người Lưu Tào Khang và Tôn Mạc ngồi đối diện nhau.

Nam sinh chín chắn đẹp trai, nữ sinh xinh đẹp tao nhã giống như kim đồng ngọc nữ, tình chàng ý thiếp.

Lưu Tào Khang nhìn Tôn Mạc. Người phụ nữ này là người phụ nữ đẹp nhất, hơn nữa còn có quan niệm đại cục nhất mà anh ta từng gặp.

Có lẽ gia thế của cô ta không tốt lắm, nhưng cô ta là một người vợ hiền tốt nhất có thể giúp anh ta đi xa hơn, ổn định hơn trên con đường công danh trong tương lai.

Còn chuyện tìm một người phụ nữ tốt có gia thế hơn để tiến hành một cuộc hôn nhân chính trị, Lưu Tào Khang xem thường điều này.

Anh ta cho rằng người đàn ông như vậy đều là hạng người không có năng lực. Người đàn ông thật sự có năng lực, có thủ đoạn sẽ cần một người phụ nữ đủ thông minh, có quan niệm đại cục đủ mạnh mẽ, có thể làm hậu thuẫn ổn định.

Người đàn ông ở phía trước dốc sức làm việc, về nhà cần một người phụ nữ ân cần, dịu dàng có thể khiến anh bỏ xuống mọi đề phòng, yên tâm nằm nghỉ ngơi trong vòng tay của cô ta.

Tôn Mạc chính là một người phụ nữ như vậy.

Hơn nữa, Tôn Mạc còn rất đẹp.
 
Chương 593


CHƯƠNG 593

Bởi vậy, cho dù Lưu Tào Khang biết Tôn Mạc và Trình Kiêu đã kết hôn, anh ta vẫn không hề ghét bỏ.

Lưu Tào Khang là một người biết rất rõ mình muốn gì, cũng là một người rất có năng lực.

Kiếp trước, căn cứ theo trí nhớ của Trình Kiêu, Lưu Tào Khang cuối cùng đã thật sự trở thành một quan chức lớn.

Trình Kiêu thua trong tay anh ta, quả thật không oan.

“Mạc, bên ba anh đã xác định sắp lên chức. Có thể nói sau này cả Hà Tây đều ở trong tay anh.”

Khi Lưu Tào Khang nói lời này, không hề có vẻ kiêu ngạo của một công tử bột, trái lại giống như đang kể một chuyện nhỏ nhặt không đáng chú ý.

Tôn Mạc thầm giật mình. Phó lãnh đạo mà lên chức, dùng đầu gối cũng biết.

Đây là một bước nhảy vọt rất lớn.

Tiền đồ của Lưu Tào Khang sau này sẽ càng không thể đo đếm.

“Chúc mừng anh Tào Khang!” Tôn Mạc thầm ngạc nhiên nhưng trên mặt chỉ thoáng mỉm cười. Cho dù cô ta còn trẻ nhưng rất sắc sảo.

Hai người này quả thật xứng đôi!

Lưu Tào Khang cầm cốc trà màu trắng tinh xảo lên, nhấp một ngụm trà, trong mắt lộ ra sự sắc bén: “Mạc, anh đã chính thức nói chuyện của chúng ta với ba anh rồi. Ban đầu ba anh phản đối, nhưng sau khi anh khuyên thì ông ấy cuối cùng vẫn đồng ý.”

“Chỉ là bên em phải nhanh lên, mau chóng cắt đứt quan hệ với anh ta đi. Nếu không, anh lo ba anh sẽ tức giận.”

Trong lòng Tôn Mạc lại vui mừng. Điều đó có nghĩa là cô ta đã được ba chồng tương lai công nhận.

Đặc biệt là lãnh đạo lớn Lưu quyền cao chức trọng không ngờ lại không chê một người phụ nữ đã kết hôn như cô ta.

Cho dù Tôn Mạc và Trình Kiêu không có quan hệ mang tính thực chất, nhưng dù sao cũng chẳng vẻ vang gì với gia thế như Lưu Tào Khang.

Tôn Mạc vẫn luôn lo lắng về phương diện này, không ngờ nhà họ Lưu tiếp nhận cô ta vào lúc tiền đồ rõ ràng đã cao hơn một bước.

Tôn Mạc rất cảm kích nhưng trên mặt vẫn rất bình thản, không lộ ra chút kích động nào.

“Anh Tào Khang yên tâm, em và Trình Kiêu làm đám cưới khi chưa đủ tuổi kết hôn, cho nên đám cưới của bọn em chỉ là đám cưới truyền thống bằng miệng, em có thể cắt đứt quan hệ với anh ta bất cứ lúc nào. Chỉ là…”

Lưu Tào Khang khẽ nhíu mày: “Em còn lo lắng gì nữa?”

Tôn Mạc có phần bất đắc dĩ nói: “Bên ba em thì không có gì đáng lo, duy nhất chỉ có mẹ em. Suy nghĩ của bà ấy quá cứng nhắc. Em đã từng đề cập với mẹ em về chuyện ly hôn này, nhưng bà ấy lấy cái chết ra uy hiếp. Bằng không, em đã cắt đứt quan hệ với tên vô dụng kia từ lâu rồi.”

Sắc mặt Lưu Tào Khang hơi trầm xuống, nhìn Tôn Mạc nói: “Mạc, em phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. Em cũng biết, một khi địa vị của ba anh tăng thêm một cấp, nhất định sẽ có người tới cầu hôn. Đến lúc đó thì rắc rối lắm.”

Tôn Mạc cắn răng, gật đầu: “Anh Tào Khang yên tâm, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Sau hai ngày nữa chính là lễ mừng thọ năm mươi của ba em. Đến lúc đó, người thân và bạn bè đều đến, em sẽ tuyên bố ly hôn với Trình Kiêu luôn. Cho dù mẹ em có tức giận cũng không kịp ngăn cản.”
 
Chương 594


CHƯƠNG 594

“Chờ mọi chuyện ổn thỏa, cho dù mẹ em không muốn, cũng chỉ có thể tiếp nhận.”

Vẻ mặt Lưu Tào Khang dịu xuống, nói với vẻ thâm tình: “Mạc, vất vả cho em rồi. Nhưng em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời!”

Trên mặt Tôn Mạc thoáng lộ vẻ e thẹn, cúi đầu và dịu dàng nói nhỏ: “Anh Tào Khang, em tin tưởng anh!”



Biệt thự Vọng Nguyệt Lâu ở hồ Nguyệt Nha.

Trình Kiêu lại trở về đây, Thư Nam đã tu luyện xong.

Thư Nam nhìn thấy Trình Kiêu thì cúi người hành lễ: “Trình đại sư!”

Trình Kiêu không thu nhận Thư Nam nên anh ta không thể nào gọi là sư phụ.

Trình Kiêu liếc nhìn Thư Nam. Loại công pháp Đồng Thi Công này thật sự quá kém, lãng phí thiên phú tu luyện của anh ta.

“Anh đi theo tôi qua đây.”

Trình Kiêu đi ở phía trước, Thư Nam cung kính theo sau.

Khi đi vào trong phòng, Trình Kiêu đột nhiên xoay người, điểm ngón tay vào giữa chân mày của Thư Nam một cái.

Thư Nam đầu tiên kinh ngạc, sau đó chỉ cảm giác có số lượng lớn thông tin vô cùng huyền ảo lại phức tạp tràn vào trong đầu.

Thư Nam lập tức mừng như điên. Từ đôi câu vài lời trong những thông tin kia, Thư Nam đã đoán được đây là một phần công pháp tu luyện đặc biệt mạnh mẽ.

Quả thật là mạnh hơn Đồng Thi Công mà anh ta đang tu luyện gấp hàng nghìn lần!

Giọng nói thản nhiên của Trình Kiêu vang lên: “Tên của môn công pháp này là “Vạn Kiếp Bất Diệt Công”. Tôi truyền cho anh công pháp tu luyện tầng thứ nhất, chờ sau khi anh hoàn toàn tu luyện thành công, lại tới tìm tôi lấy công pháp tầng thứ hai.”

“Vâng!” Thư Nam không nói bất kỳ lời cảm ơn nào, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Trình Kiêu càng thêm kính nể.

“Đi đi!”

“Vâng!”

Trình Kiêu không chỉ chỉ điểm cho Thư Nam. Lúc trước, anh ta bị tổ hồn Hạ Bạt nhập hồn, căn cơ cao hơn Tô Lương Tử rất nhiều. Bản thân anh ta có thể tiếp thu được công pháp tu luyện trong giai đoạn đầu.

Lúc này, điện thoại di động của Trình Kiêu đổ chuông.

Anh liếc nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, là Ninh Lan gọi tới.

Trình Kiêu nghe máy, trong giọng nói ngầm có ý cười: “Dì Lan!”

Giọng nói của Ninh Lan đầy nhớ mong: “Trình Kiêu à, trong thời gian này con ở trường mãi không về, có ăn được không? Quần áo có đủ mặc không?”

“Con rất khỏe, dì không cần lo đâu. Con đã lớn như vậy, có thể tự chăm sóc cho mình, dì cứ yên tâm đi!”

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Ninh Lan hình như đang nức nở.

“Ôi đúng rồi, con suýt nữa quên mất chuyện quan trọng. Ngày kia là sinh nhật lần thứ năm mươi của ba con. Con bớt chút thời gian về một chuyến nhé!”

“Mẹ vốn không muốn thông báo với con, nhưng hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người thân và bạn bè tới dự. Nếu con không về, mẹ sợ người ta sẽ đàm tiếu.”
 
Chương 595


CHƯƠNG 595

Ninh Lan càu nhàu quan tâm hoàn toàn đứng trên góc độ của Trình Kiêu để cân nhắc, căn bản không để ý tới tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải.

Ánh mắt Trình Kiêu khẽ đảo qua. Tiệc mừng thọ năm mươi của Tôn Đại Hải à? Có thể nói bữa tiệc mừng thọ này là ký ức sâu sắc đối với Trình Kiêu!

Kiếp trước, Trình Kiêu nhớ rất rõ ràng, chính trong bữa tiệc mừng thọ này, Tôn Mạc tuyên bố ngay trước mặt mọi người là ly hôn với anh, đồng thời công khai chuyện bọn họ kết hôn lâu như vậy, tới nay Trình Kiêu vẫn luôn ngủ trên mặt đất.

Cô ta còn tuyên bố trước mặt mọi người về mối quan hệ yêu đương giữa cô ta và Lưu Tào Khang.

Trình Kiêu trở thành trò cười lớn nhất trong cả tiệc mừng thọ, bị ném vào mặt với các cách gọi như ăn bám, rùa lông xanh. Ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu đầy giễu cợt và xem thường.

Trong giây phút đó, Trình Kiêu hận không thể lập tức chết đi! Thật may là Ninh Lan vẫn đứng bên cạnh anh, cho anh chút ấm áp cuối cùng trong thế giới lạnh giá này.

Nỗi nhục này đã khiến Trình Kiêu bị tổn thương sâu sắc. Cho dù đã qua tám trăm năm, Trình Kiêu nhớ tới vẫn cảm giác trên mặt nóng hừng hực.

Ninh Lan vì Trình Kiêu mà lập tức tát Tôn Mạc một cái, còn bảo Tôn Mạc phải thu lại lời vừa nói, nếu không sẽ chết ở trước mặt cô ta.

Nhưng Tôn Mạc đã lên kế hoạch từ lâu, trái lại cũng lấy cái chết ra ép Ninh Lan phải đồng ý chuyện giữa cô ta và Lưu Tào Khang.

Trình Kiêu nhớ, lúc đó ba của Lưu Tào Khang hình như lên chức.

Sau khi Tôn Đại Hải cân nhắc một lúc, dứt khoát lựa chọn Lưu Tào Khang, vứt bỏ Trình Kiêu.

Người thân và bạn bè của nhà họ Ninh và nhà họ Tôn muốn nịnh bợ Lưu Tào Khang, đều ủng hộ quyết định của Tôn Đại Hải.

Ninh Lan bởi vậy đã tức giận mà ngất ngay tại chỗ.

Sau khi Ninh Lan ngất đi, Trình Kiêu đã tới bệnh viện cùng bà.

Anh không rõ chuyện xảy ra lúc sau trong bữa tiệc mừng thọ lắm.

Tuy nhiên sau này Trình Kiêu nghe nói, trong buổi tiệc có kẻ thù cũ của nhà họ Tôn tới, Tôn Mạc và đối phương so tài y thuật, bị đối phương sỉ nhục một phen.

Dường như trước kia hai nhà còn cá cược gì đó, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nhà họ Lưu, nhà họ Tôn trả một cái giá rất lớn mới giải quyết chuyện này được ổn thoả.

Ninh Lan ở đầu bên kia điện thoại dường như nhận ra Trình Kiêu im lặng quá lâu, bà lo lắng gọi vài tiếng: “Trình Kiêu, Trình Kiêu, con có đang nghe không?”

Trình Kiêu hoàn hồn lại: “Có ạ.”

“Nếu con không muốn về thì đừng về, mẹ sẽ giải thích với mọi người.” Ninh Lan tưởng rằng Trình Kiêu lo gặp những người thân bạn bè kia, bởi vì mỗi lần gặp những người đó là chắc chắn anh sẽ bị chế giễu.

Trong lòng Trình Kiêu ấm áp, Ninh Lan thật sự vô cùng quan tâm anh. Anh là con rể mà đến tiệc mừng thọ của ba vợ cũng có thể không đi.

“Dì Lan yên tâm, con nhất định sẽ tới đúng giờ.”

“Trình Kiêu, nếu không muốn về cũng không sao, con đừng gượng ép bản thân mình.” Ninh Lan quan tâm nói.

“Không gượng ép, con rất mong chờ bữa tiệc mừng thọ này!” Trình Kiêu cười nhẹ, trong nụ cười có sự bình tĩnh khó nói thành lời.
 
Chương 596


CHƯƠNG 596

“Vậy thì tốt.” Ninh Lan không nghe ra điều gì bất thường trong lời của Trình Kiêu, cũng tin rằng anh cam tâm tình nguyện muốn tham gia tiệc mừng thọ.

Thật ra đúng là Trình Kiêu cam tâm tình nguyện muốn tham gia tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải, chỉ là đã hoàn toàn khác thái độ đi dự tiệc mừng thọ ở kiếp trước.

Kiếp trước anh run rẩy sợ sệt, như đi trên mặt băng mỏng.

Còn kiếp này…

Trình Kiêu dùng hai tiếng để viết ra bản lược giản của Thái Thanh Khí Châm, như vậy cho dù không dùng chân khí cũng có thể sử dụng Thái Thanh Khí Châm.

Nhưng đương nhiên uy lực không thể so với Thái Thanh Khí Châm thật sự. Nhưng vẫn mạnh hơn mấy chục lần so với thuật châm cứu lợi hại nhất trên địa cầu.

Trình Kiêu vốn định tặng Thái Thanh Khí Châm cho nhóm Đường Quốc Hoa, mượn tay ba chồng của anh để tặng, cho Tôn Đại Hải được nở mày nở mặt, chẳng phải một công đôi việc sao?

Trong lòng Trình Kiêu rất rõ, thân phận thật sự của Tôn Đại Hải là một đứa con trai bị bỏ rơi của thế gia Trung y.

Vì vậy đây là món quà mừng thọ mà anh chuẩn bị.

Chỉ tiếc nhìn món quà mừng thọ này trông không khác gì rác rưởi với giá sáu nghìn lẻ bên đường.

Buổi chiều, khi Trình Kiêu đang tu luyện thì Tôn Mạc gọi điện tới.

Trình Kiêu thầm nghĩ trong lòng: “Chắc là thông báo mình đến tham gia tiệc mừng thọ.”

“Có chuyện gì?” Trình Kiêu nghe máy, nhàn nhạt hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi một giọng nói nghiêm túc cất lên: “Tôi muốn gặp anh.”

“Dì Lan đã thông báo cho tôi chuyện tiệc mừng thọ rồi.” Trình Kiêu và Tôn Mạc đã là hai người xa lạ, anh không muốn có qua lại gì với cô ta nữa.

Tôn Mạc nói: “Không phải chuyện tiệc mừng thọ, là chuyện liên quan đến anh và Y Linh.”

Sau khi dừng một chút, Tôn Mạc thấp giọng nói tiếp: “Tôi đã nghe nói chuyện của anh và Y Linh ở lễ kỷ niệm Học viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây rồi.”

Trình Kiêu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cô chọn địa điểm đi, tôi đi tìm cô.”

Tôn Mạc dường như đã có chuẩn bị từ trước, cô ta nói thẳng: “Tôi chờ anh ở quá trà Thanh Điền.”

Quán trà Thanh Điền là một nơi trung bình đến cao cấp ở Hà Tây, view đẹp, chất lượng phục vụ rất tốt.

Trong phòng riêng trên tầng hai của quán trà Thanh Điền.

Một cô gái với mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa lớn, mặc áo lông cáo màu trắng và quần bó màu đen, làn da cô gái trắng nõn như được chạm khắc từ ngọc trắng tinh xảo. Cô ta yên lặng ngồi đó pha trà.

Đối diện với cô ta là một thanh niên đang hờ hững nhìn qua ô cửa sổ thuỷ tinh, thanh niên ấy rõ ràng ngồi đó nhưng hoàn toàn khiến cho người khác không cảm nhận được sự tồn tại của anh, dường như anh ngồi ở đâu, nơi đó liền tự hình thành một thế giới riêng.

Vầng trán của Tôn Mạc mịn màng, trơn bóng, trắng ngần như ngọc, trên đó đã xuất hiện vài nếp nhăn, vẻ chán ghét không thể che giấu hiện lên từ sâu trong đôi mắt cô ta.

“Trình Kiêu, ở trước mặt tôi, anh có thể bỏ đi vẻ giả tạo ngông cuồng tự đại này không?”

Trong giọng Tôn Mạc chứa đầy sự chán ghét sâu sắc.

Trình Kiêu không nhúc nhích, chẳng hề để ý đến cô ta, tiếp tục lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.

Lông mày Tôn Mạc càng nhíu chặt hơn.
 
Chương 597


CHƯƠNG 597

“Dáng vẻ này của anh thật sự khiến người khác thấy buồn nôn!”

Trình Kiêu quay đầu lại, khẽ liếc nhìn cô ta.

Đột nhiên, Tôn Mạc cảm thấy tim mình như bị va đập mạnh.

Cô ta cảm nhận được sự khinh thường sâu sắc trong mắt Trình Kiêu, giống như người khổng lồ coi thường con kiến, thần linh coi thường chúng sinh.

Hơn nữa, Tôn Mạc thậm chí còn không giận nổi, giống như Trình Kiêu là thần linh cao ngạo xa cách.

Cô ta chỉ là một con kiến.

“Cô gọi tôi ra đây là muốn nói gì?” Trình Kiêu nhẹ giọng cất lời, ánh mắt lãnh đạm như đang nhìn một người xa lạ.

Một lúc sau Tôn Mạc mới hoàn hồn, ngoài khiếp sợ, chán ghét Trình Kiêu ra, cô ta còn có thêm chút tức giận.

Sau đó, lại qua một lúc nữa, Tôn Mạc hít một hơi thật sâu và cuối cùng bình tĩnh trở lại.

“Trình Kiêu, tuy tôi và anh không cùng mục đích, không thể chung đường. Nhưng dù sao chúng ta cũng đã sống cùng nhau mười mấy năm. Tôi thừa nhận mình rất ghét anh, nhưng cũng không đành lòng nhìn anh bỏ mạng.”

“Lần này tôi tìm anh là muốn cho anh một vài lời khuyên chân thành.”

Khóe miệng Trình Kiêu cong lên một đường vòng cung khó nhận ra, anh hời hợt hỏi: “Lời khuyên gì?”

Tôn Mạc dừng tất cả động tác trong tay, hơi ngửa cái cổ như ngọc lên, trên mặt lộ ra vẻ thận trọng: “Tốt nhất anh hãy tránh xa Y Linh ra, gia thế của Y Linh hùng mạnh đến mức anh không thể tưởng tượng được đâu.”

“Đời này của anh còn không xứng xách giày cho cô ấy, vậy nên đừng hoang tưởng nữa.”

“Nếu không một ngày nào đó mất mạng thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”

“Ha ha…” Trình Kiêu đột nhiên thấp giọng cười, tiếng cười có ý tứ không thể nói thành lời, như vừa có vẻ châm chọc, thương hại, lại vừa có chút tức giận. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Hôm nay cô gặp tôi chỉ để cánh cáo tôi những điều này?”

“Tôi cảm thấy không phải cô đang lo lắng cho sự an nguy của tôi, mà là lo tôi tìm được người phụ nữ tốt hơn cô đúng không?”

“Người như cô không thể chịu nổi người khác sống tốt hơn mình.”

Tôn Mạc dường như bị đâm vào chỗ đau, tức giận đập bàn, đứng lên phẫn nộ quát: “Trình Kiêu, anh đừng không biết thức thời, không biết ý tốt của người khác!”

“Hôm nay tôi tới nhắc nhở anh chỉ vì nể tình chúng ta đã chung sống với nhau hơn mười năm, tôi không muốn thấy anh vì không biết tự lượng sức mình mà đâm đầu vào chỗ chết!”

Trên mặt Tôn Mạc hiện lên vẻ mỉa mai: “Hừ, tôi biết Lôi Chấn Vũ và đại lão Mã Tài đều đối xử với anh rất khách sáo, đến Vân Kim Thoa cũng rất thích anh. Tuy tôi không biết anh làm bằng cách nào nhưng cứ dựa vào người khác mãi, không phải thực lực của bản thân.”

“Bỏ qua những người này thì anh vẫn chẳng là gì cả. Tôi hy vọng anh nhận ra mình là ai, đừng để chút vẻ vang trước mắt làm cho mất tỉnh táo.”

“Mong anh nhớ rằng, cho dù anh quen nhiều nhân vật lớn hơn nữa mà tự thân anh không có năng lực thì anh vẫn chỉ là một người dân quèn tầm thường thôi!”
 
Chương 598


CHƯƠNG 598

“Là một người dân quèn tầm thường thì nên có giác ngộ của dân quèn, đừng động đến những tồn tại mà anh không có khả năng động đến! Càng đừng ảo tưởng, mơ giấc mộng một bước lên trời!”

Tôn Mạc dừng lại, bước ra một bước, quay đầu nhìn Trình Kiêu với vẻ thương hại, coi như là bố thí.

“Tôi cho anh một lời khuyên cuối cùng, đừng dây vào Y Linh. Đừng nói là anh, cho dù đại lão Mã Tài ở trước mặt ba ruột của Y Linh cũng chỉ có thể cúi đầu.”

Sau khi Tôn Mạc nói xong thì sải bước trên đôi chân dài nuột nà đi về phía cửa phòng riêng.

Trình Kiêu vốn đang cúi đầu im lặng, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Ồ, hoá ra trong mắt cô, tôi chỉ là một người dân quèn tầm thường chỉ biết dựa vào người ngoài.”

Trong giọng Trình Kiêu có vẻ tự giễu.

Tôn Mạc dừng lại, nhưng không quay đầu, trong giọng nói lộ rõ sự khinh thường: “Chẳng lẽ không phải?”

“Nếu không có những người như Lôi Chấn Vũ và Mã Tài thì anh còn lại gì?”

“Sau khi tốt nghiệp đặt chân vào xã hội, với tính cách của anh e rằng thậm chí còn không tìm được việc làm.”

“Tôi biết anh đánh nhau rất giỏi, nhưng cùng lắm anh cũng chỉ đi làm vệ sĩ cho người khác. Cho dù Y Linh và anh đến bên nhau, sao anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy?”

“Huống hồ ba ruột của Y Linh sẽ không cho phép con gái mình ở bên một kẻ vô danh tiểu tốt.”

Trình Kiêu gạt đi vẻ ngả ngớn trên mặt, sắc mặt đột nhiên trở nên hơi nghiêm trang.

Những lời này của Tôn Mạc, trước đây Hàn Quốc Mạnh cũng từng nói với anh. Khi đó anh đã biết có lẽ thân phận của Y Linh rất không tầm thường.

Nhưng thế thì sao?

Trình Kiêu nhìn Tôn Mạc, chậm rãi nói.

Giọng của anh mạnh mẽ nhưng hư ảo, như thể đến từ trên chín tầng trời.

“Chưa nói tới tình cảm của tôi với Y Linh, nó không phải như những gì cô nghĩ. Cho dù tôi thật sự muốn theo đuổi Y Linh thì ai có thể ngăn cản được tôi?”

“Những nhân vật lớn mà cô nói kia, trong mắt tôi đều không khác gì con kiến. Tôi có thể khiến tất cả phải cúi đầu chỉ bằng một lời nói! Những chướng ngại mà cô nói, trong mắt tôi nó có thể dễ dàng bị chém đứt chỉ bằng một nhát kiếm tiện tay!”

“Cô trọng tiền tài, quyền lực, địa vị. Sao cô biết những thứ này chẳng khác gì rác thải đối với tôi! Thậm chí cô còn không biết rằng mình đang nói chuyện với sự tồn tại nào.”

“Tầm nhìn của cô đã định đời này cô chỉ có thể chìm nổi trong thế giới phàm trần này, trăm năm qua đi chỉ trong chớp mắt, còn tôi, đã vươn tới vũ trụ và bầu trời sao từ lâu rồi.”

“Tới khi cô chôn xương trong cát, hồng nhan hoá thành cát bụi thì tôi vẫn ngạo nghệ thương khung, vạn năm bất diệt. Cô cảm thấy giá trị quan của thần và người sẽ giống nhau sau?”

“Cô và tôi là người đến từ hai thế giới, vậy nên đừng dùng tầm nhìn của con kiến để đánh giá tôi.”

Những lời nói với vẻ tức giận của Trình Kiêu không ngừng văng vẳng bên tai Tôn Mạc, giống như từng mũi tên sắc nhọn, từng chữ đâm thẳng vào trái tim. Tôn Mạc như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, tôn nghiêm rơi lả tả đầy đất.

Nói thật, Tôn Mạc rất xuất sắc. Nhưng cho dù xuất sắc hơn nữa cũng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường ham hư vinh trong thế giới trần tục này.

Nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của cô ta đã được cố định từ lâu, đời này chỉ có thể giới hạn trong một thành phố hoặc một quốc gia.
 
Chương 599


CHƯƠNG 599

Nhưng Trình Kiêu là đại đế Thương Sinh đã trải qua tám trăm năm thăng trầm của cuộc đời, đi khắp vũ trụ tinh không, uy áp vạn gới. Nắm đấm phá huỷ nhật nguyệt, kiếm phá bầu trời, nghìn năm bất diệt, tồn tại vĩnh viễn.

Hai người hoàn toàn không đến cùng một thế giới, mọi thứ Tôn Mạc coi trọng, trong mắt đại đế Thương Sinh Trình Kiêu lại chẳng là gì.

Nói xong Trình Kiêu rời đi.

Còn Tôn Mạc thì vẫn ngơ ngác đứng đó, không hề hay biết.

Bên tai cô ta vẫn còn vang vọng những lời nói khiến người khác kinh ngạc đinh tai nhức óc vừa nãy của Trình Kiêu.

“Tầm nhìn của cô đã định đời này cô chỉ có thể chìm nổi trong thế giới phàm trần này, trăm năm qua đi chỉ trong chớp mắt, còn tôi, đã vươn tới vũ trụ và bầu trời sao từ lâu rồi.”

“Tới khi cô chôn xương trong cát, hồng nhan hoá thành cát bụi thì tôi vẫn ngạo nghệ thương khung, vạn năm bất diệt. Cô cảm thấy giá trị quan của thần và người sẽ giống nhau sau?”

“Cô và tôi là người đến từ hai thế giới, vậy nên đừng dùng tầm nhìn của con kiến để đánh giá tôi.”



Đến khi Tôn Mạc hoàn hồn thì Trình Kiêu đã không còn trong phòng riêng nữa.

Nhìn vào vị trí mà Trình Kiêu vừa ngồi, sắc mặt Tôn Mạc tái đi.

“Trình Kiêu, tôi không biết anh dựa vào cái gì mà dám nói khoác không biết ngượng như vậy nữa. Hai ngày nữa là tiệc mừng thọ của ba rồi, đến lúc đó tôi sẽ ly hôn trước mặt mọi người.”

“Tôi muốn xem anh có thật sự thoải mái và lợi hại như anh nói không!”

Tôn Mạc nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt. Có thể thấy những lời vừa rồi của Trình Kiêu thật sự đã đả kích cô ta không nhẹ.

Hai ngày sau, bữa tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải bắt đầu.

Tiệc mừng thọ lần này của Tôn Đại Hải được tổ chức tại Phúc Hoàng Lâu.

Phúc Hoàng Lâu này cũng là một trong những khách sạn tốt nhất ở Hà Tây, dù sao cũng là mừng thọ lần thứ năm mươi, tuy không hoành tráng bằng mừng thọ sáu mươi, nhưng cũng không thể bạc đãi bản thân.

Hơn nữa mấy năm nay dựa vào y thuật của mình, Tôn Đại Hải cũng tạo dựng được tên tuổi của mình trong lĩnh vực y tế của Hà Tây.

Vì vậy, địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi nhất định phải cao cấp.

Tiệc mừng thọ lần này Tôn Đại Hải không chỉ mời người thân bạn bè mà còn mời không ít bạn bè trong giới y học.

Buổi tiệc còn chưa bắt đầu đã có mấy người đến từ Hiệp hội Y học Hà Tây tới chúc mừng Tôn Đại Hải.

Trong sảnh khách sạn náo nhiệt, mấy ông già cùng nhau đi tới, Tôn Đại Hải nhìn thấy thì lập tức đứng dậy chào hỏi.

“Chúc Tôn thần y mạnh khoẻ, càng sống càng trẻ nha!”

Mấy người chắp tay cười nói.

“Anh Dương, chú Ngô, chú Thạch, sao mấy người lại tới đây?” Tôn Đại Hải mừng rỡ, mấy người này không trong số những người được mời, hơn nữa địa vị khá cao, ông không ngờ họ lại đột nhiên tới đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom