Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 500


CHƯƠNG 500

“Nằm mơ!” Thư Nam dứt khoát từ chối, sau đó cười dữ tợn: “Ngươi tưởng thế này là có thể vây hãm ta? Nằm mơ!

Thân thể Thư Nam nhanh chóng biến hóa trên không trung, vảy xanh ban đầu đã biến mất, khuôn mặt xấu xí cũng biến mất.

Trong nháy mắt lại trở về khuôn mặt tuấn tú lúc đầu của hắn ta.

Các đệ tử của Âm Thi môn kinh ngạc kêu lên: “Là sư tôn, sư tôn đã biến trở lại!”

Nhưng ánh mắt của Trình Kiêu lại nhìn chăm chú vào vị trí phía trên Thư Nam, nơi đó có một bóng đen chu vi mười mét đang nhanh chóng biến hóa.

Cuối cùng, một bóng đen hình người to lớn vô cùng lộ ra đôi mắt xanh sâu thẳm, lạnh lùng ghé mắt nhìn xuống đám người phía dưới.

Thư Nam vốn bị giam cầm ở giữa không trung, mặt xám như tro tàn, lẩm bẩm với giọng yếu ớt: “Hồn tổ Hạn Bạt!”

Nhìn bóng đen hình người to lớn trên bầu trời, nếu Trình Kiêu đoán không lầm, đó hẳn là bộ mặt thật của tàn hồn ẩn núp trong cơ thể của Thư Nam.

Thư Nam ở giữa không trung đột nhiên yếu ớt hét lên với Trình Kiêu: “Trình đại sư, đó là hồn tổ Hạn Bạt, các người không phải là đối thủ, đi mau!”

Trình Kiêu thu hồi linh lực Hư Không Cấm, thân thể Thư Nam lập tức rơi xuống mặt đất.

Mấy tên đệ tử của Âm Thi Môn lập tức lao tới, kéo Thư Nam trở về.

“Haha, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!” Vẫn là giọng nói khó nghe khiến người ta rợn tóc gáy của người phụ nữ đó, ầm ầm, vang vọng khắp trời đất.

“Ôi mẹ ơi, ma quỷ kìa! Đây là ngày tận thế sao?”

Những người bình thường sợ chết kiếp, hoảng hốt bỏ chạy.

“Quay lại, tất cả đứng lại cho ta!” Các đại lão ra sức áp chế, nhưng cũng không thể ngăn được bọn đàn em chạy tán loạn.

Không chỉ người từ các thành phố phương Bắc đang chạy, mà người từ bảy thành phố phương Nam cũng đang chạy.

Đối mặt với sự tồn tại không thể tưởng tượng nổi này, người bình thường làm sao có thể không sợ hãi?

Giữa không trung, hồn tổ Hạn Bạt nhìn cảnh này mà cười càng thêm đắc ý.

“Muốn chạy? Chạy đằng nào!”

Nói xong, bóng dáng to lớn ùn ùn kéo đến, lao thẳng về phía đám người ở các thành phố phương Bắc đang chạy trốn tán loạn.

Những nơi bị bóng đen bao phủ, cỏ cây trên bề mặt trái đất lập tức khô rụi.

Những người chạy trốn đó đột nhiên lơ lửng trên không, cả người nhanh chóng khô quắt lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thư Nam kêu lên: “Ả ta đang hút lấy nguyên khí của người phàm!”

Mười mấy thanh niên bị rút cạn nguyên khí lần lượt ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người như trở thành người giấy.

Mà thân thể hư ảo khổng lồ của hồn tổ Hạn Bạt dường như ngưng tụ thêm vài phần.

Cảnh này vẫn tiếp tục diễn ra, chớp mắt lại có mười mấy người bị giam giữ ở giữa không trung, bị hồn tổ Hạn Bạt hút lấy nguyên khí.
 
Chương 501


CHƯƠNG 501

Các vị đại lão sợ chết khiếp, có mấy người trực tiếp chạy tới trước mặt Trình Kiêu, quỳ xuống vái lạy: “Trình đại sư, cứu mạng, cứu mạng với!”

Đám người Mã Tài cũng sợ hãi nuốt nước bọt, cúi đầu van xin: “Trình đại sư, cứu mạng với!”

Bọn đàn em kia chỉ biết ôm đầu bỏ chạy, nhưng các đại lão này thấy rõ ràng bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi con yêu quái này, bây giờ chỉ có Trình đại sư mới có thể cứu được bọn họ.

Trình Kiêu nhìn hồn tổ Hạn Bạt đó, thản nhiên nói: “Trong truyền thuyết thần thoại của Á tộc, Hạn Bạt là một trong Tứ Đại Cương Thi Thủy Tổ, là con gái của Hiên Viên Hoàng Đế. Hạn Bạt đi đến đâu, đất cằn ngàn dặm.”

“Dù bây giờ cô ta chỉ còn lại một tàn hồn, nhưng ở những nơi đi qua, vẫn có thể làm tan biến sức sống của vạn vật.”

Mọi người nghe như thiên thư. Bây giờ đang là thời đại khoa học công nghệ, mối quan tâm của các đại lão này chỉ có thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản, ai có thời gian quan tâm đến những câu chuyện thần thoại hoang đường không có thật đó!

“Trình đại sư, nếu đã biết lai lịch của ả ta, vậy nhất định có cách đối phó với ả ta chứ! Cầu xin Trình đại sư cứu chúng tôi, ả ta sẽ ăn sạch tất cả mọi người mất!”

Một vị đại lão kinh hãi kêu lên, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt.

“Tránh sang một bên!”

Trình Kiêu đột nhiên quát lạnh một tiếng, tâm niệm vừa động, Diệt Nhật Cung xuất hiện trong tay anh.

Thành thật mà nói, anh thực sự không muốn tiêu diệt hồn tổ Hạn Bạt này, anh rất tò mò về thời đại mà tàn hồn này sống, rốt cuộc có là một thời đại thế nào.

Nếu lúc còn sống cô ta đã có thực lực Nguyên Anh Cảnh, vậy thì chứng tỏ rằng trong thời đại của cô ta chắc chắn có tồn tại của người tu tiên, hơn nữa thực lực không hề yếu.

Phải biết rằng đại năng Nguyên Anh Cảnh, cho dù là trong tinh không vạn giới, cũng được cho là cao thủ.

Nhìn thấy trong tay Trình Kiêu đột nhiên có thêm một cây cung dài kỳ quái, các đại lão không khỏi nhìn nhau.

Trình đại sư làm gì mà lấy cây cung ra?

Chẳng lẽ anh muốn bắn chết ác quỷ trên trời sao?

Trước giờ chỉ nghe nói vẽ bùa trấn ma, chưa từng nghe nói dùng cung bắn ma bao giờ!

Trình Kiêu đứng tại chỗ, một thân quần áo trắng không nhiễm hạt bụi nào, anh tuấn phiêu lãng như tiên nhân hạ phàm.

Tay trái cầm Diệt Nhật Cung, tay phải đặt lên dây cung, nhắm thẳng vào hồn tổ Hạn Bạt ở giữa không trung.

Trình Kiêu chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như ngươi bằng lòng nói cho ta biết lai lịch của ngươi, ta có thể tha cho ngươi.”

Hồn tổ Hạn Bạt phát ra tiếng cười quái dị chói tai, tràn đầy vẻ khinh thường.

“Tha cho ta? Ngươi dựa vào cái gì! Chỉ dựa vào pháp khí rách nát kia trong tay ngươi sao? Haha, thật nực cười!”

“Ranh con, ngươi nên quỳ xuống cầu xin ta tha mạng mới phải!”
 
Chương 502


CHƯƠNG 502

Dứt lời, bóng dáng cực lớn của hồn tổ Hạn Bạt chợt nhào về phía Trình Kiêu.

Vẻ mặt Trình Kiêu hờ hững, yên lặng nhìn hắn ta, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng: “Nếu ngươi đã u mê không tỉnh ngộ, vậy thì hoàn toàn biến mất đi!”

Xạ Nhất Thần Quyết lặng lẽ vận chuyển, một mũi tên ánh sáng màu xanh xuất hiện trên dây cung.

Giữa trời đất đột nhiên nổi trận cuồng phong, linh khí trời đất trong phạm vi một ngàn mét điên cuồng tụ tập về phía Trình Kiêu, sau đó rót vào mũi tên ánh sáng xanh trong tay Trình Kiêu.

Xạ Nhất Thần Quyết tu luyện đến trình độ cao nhất, trời làm cung, đất làm dây, vạn vật đều có thể làm mũi tên!

Nguyên khí vô tận của trời đất điên cuồng ngưng tụ trong mũi tên này. Theo truyền thuyết, đại năng của Vọng Nguyệt Tông có thể ngưng tụ trời đất một phương vào trong một mũi tên ánh sáng.

Mũi tên b ắn ra, giống như một hành tinh phóng ra ngoài, tất cả chướng ngại vật phía trước đều bị nghiền nát thành bột mịn.

Thân thể của hồn tổ Hạn Bạt co rút lại, dường như cảm nhận được nguy hiểm, nhưng cuộc tấn công vẫn tiếp tục.

Tiếng cười khinh miệt vang vọng khắp trời đất.

“Ranh con, chỉ dựa vào món pháp khí rách nát này, thực sự nghĩ rằng có thể giết được ta sao! Đi chết đi!”

Vèo!

Trình Kiêu thả ngón tay đang nắm dây cung.

Giống như một quả bóng bay cực lớn bị thủng một lỗ nhỏ.

Mũi tên ánh sáng xanh b ắn ra dữ dội như một ngôi sao băng.

Nơi mũi tên ánh sáng xanh đi qua, không gian đều hiện ra vết nhăn.

Bùm!

Mũi tên ánh sáng xanh xuyên qua thân thể của hồn tổ Hạn Bạt và bùng nổ dữ dội.

“A!”

Hồn tổ Hạn Bạt kêu lên một tiếng kinh hãi!

“Làm sao có thể? Một món pháp khí rách nát sao có thể làm ta bị thương!”

Trình Kiêu thản nhiên, khẽ cười nói: “Linh thể cũng là một loại linh lực, mũi tên khí này của ta được ngưng tụ từ linh khí thuần túy của trời đất, sao có thể không giết được ngươi?”

Một điều nữa, sự mạnh mẽ của Xạ Nhất Thần Quyết này không chỉ là công kích, mà còn là quy luật của trời đất.

Tưởng chừng chỉ là một mũi tên khí, nhưng lại là sự ngưng tụ của các quy luật trời đất.

Bóng dáng hồn tổ Hạn Bạt càng lúc càng mờ nhạt, sau đó biến mất hoàn toàn.

Thư Nam ngơ ngác nhìn bầu trời, lẩm bẩm một mình: “Diệt rồi?”

Đột nhiên, thanh niên với khuôn mặt kiên nghị rơi hai dòng nước mắt trong veo, nét mặt hoàn toàn giãn ra.

Một đám các đại lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã trở lại quang đãng, dường như có chút không dám tin, sau một hồi sững sờ, mới ồ lên tiếng hoan hô.
 
Chương 503


CHƯƠNG 503

“Thắng rồi, Trình đại sư đã thắng! Chúng ta được cứu rồi!”

“Trình đại sư vạn tuế!”

Lần này, tất cả mọi người đều cảm kích rơi nước nước mắt trước Trình Kiêu, ngay cả đám người của Âm Thi Môn cũng lộ ra vẻ vui mừng khi sống sót sau tai kiếp.

Lôi nữ vương nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Trình Kiêu, trong lòng dao động lần nữa.

Lúc trước Trình Kiêu đã chữa lành vết thương cho bà ấy, bà ấy cảm thấy thực lực của Trình Kiêu rất có thể là một cường giả Tiên Thiên đỉnh phong, thậm chí là một Hóa Cảnh tông sư.

Nhưng hôm nay bà ấy mới nhận ra rằng mình vẫn đã đánh giá thấp Trình Kiêu.

Thực lực của Trình Kiêu rất có thể đã là tông sư Hóa Cảnh đại thành, thậm chí là Hóa Cảnh đỉnh phong!

Một Hóa Cảnh tông sư hai mươi tuổi, truyền ra đã chấn động người nghe. Một tông sư Hóa Cảnh đỉnh phong hai mươi tuổi quả thực phải chấn động cả giới võ đạo.

Sắc mặt Trình Kiêu có chút tái nhợt, chậm rãi đi về phía Thư Nam.

Phía sau, Mã Tài và các vị đại lão nhìn theo bóng lưng của Trình Kiêu, trong lòng vô cùng kính sợ.

“Người này, như thần!”

Thư Nam nhìn Trình Kiêu trước mặt, trên mặt lộ vẻ giải thoát.

“Giết tôi đi!”

Trình Kiêu nở nụ cười kỳ quái, hỏi: “Ta muốn biết, ngươi làm sao gặp được cô ta?”

Thư Nam nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, dường như cực kỳ sợ nhớ lại những chuyện đó.

“Sao hả, không dám nói?” Trình Kiêu cười như không cười nói.

Sắc mặt Thư Nam dần trở nên nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.

“Là ngươi giải thoát cho ta, là ân nhân của ta, ta nói hết cho ngươi biết.”

Sau nửa giờ, Trình Kiêu cuối cùng cũng hiểu rõ.

Hóa ra Thư Nam vốn là mò kim giáo úy, một lần đi thăm dò lăng mộ ở phương Nam Vân Nam, kết quả đi nhầm vào động phủ của các tu sĩ tu luyện, bị tàn hồn của Hạn Bạt tá túc trong động phủ nhập vào người.

Để hồi phục nguyên khí, Hạn Bạt đã khống chế Thư Nam, sáng lập ra Âm Thi Môn, săn giết người thường, tích lũy tài nguyên tu luyện.

Mặt khác, mỗi ngày Hạn Bạt đều hấp thu nguyên khí và tinh khí sinh mệnh từ trên người túc chủ, mỗi lần như vậy Thư Nam đều đau đến không muốn sống.

Thư Nam thậm chí còn không thể tự sát, thật là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Vì vậy, Trình Kiêu bắn chết hồn tổ Hạn Bạt gần như là ân tái tạo đối với Thư Nam.

Sau khi nghe xong, sự thờ ơ trong mắt Trình Kiêu đã giảm đi rất nhiều.

Nhìn Thư Nam, Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Sau này ngươi đi theo ta đi!”

Thư Nam sửng sốt, lần này hắn làm ầm ĩ như vậy, giết không ít đại lão, vốn cho rằng Trình đại sư chắc chắn sẽ không tha cho hắn, nhưng không ngờ Trình Kiêu không những không giết hắn, mà còn thu nhận hắn.

“Được!” Thư Nam không nói bất kỳ lời cảm kích nào, chỉ đáp lại một chữ được.
 
Chương 504


CHƯƠNG 504

Thế nhưng, Trình Kiêu biết sức nặng của chữ này nặng hơn bất kỳ lời thề nào.

Trình Kiêu gật đầu, nhìn về phía mấy tên đệ tử của Âm Thi Môn.

Thư Nam có huyết mạch đặc biệt, hắn ta rất hữu dụng. Nhưng mà, mấy tên này quả thực không có tác dụng gì đối với Trình Kiêu.

“Phục tùng, hoặc là chết!” Trình Kiêu dửng dưng nói.

Mấy tên đệ tử của Âm Thi Môn kinh hãi rùng mình, lập tức khom người hành lễ: “Chúng tôi nguyện đi theo Trình đại sư, lên núi đao xuống biển lửa, thà chết không từ!”

Môn chủ đều đã đầu hàng, bọn họ còn cần phải nói sao?

Trình Kiêu đưa cho Thư Nam một viên Trúc Cơ Đan và nói: “Dưỡng thương cho tốt rồi đến tìm ta.”

Thư Nam nhận lấy đan dược, nói tiếng cảm ơn.

Trình Kiêu liếc nhìn các đại lão mặt đầy kính sợ bên cạnh.

“Các người còn muốn đánh tiếp không?”

Tất cả các đại lão đồng loạt cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi.

“Không, không dám! Chúng tôi sẵn sàng đầu hàng, nghe theo sự mệnh lêngj của Trình đại sư.”

Trình Kiêu nhìn Lôi nữ vương. Có phải anh đã cướp địa bàn của Lôi nữ vương?

Nhìn thấy ánh mắt Trình Kiêu nhìn về phía mình, Lôi nữ vương cũng khom người hành lễ: “Từ nay về sau, Lĩnh Nam do Trình đại sư làm chủ!”

Trình Kiêu trầm tư chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Được.”



Một ngày sau, toàn bộ thế giới ngầm ở Lĩnh Nam lại trở về bình yên.

Trình Kiêu chỉ là một chưởng quỹ ngồi không, Lĩnh Nam vẫn giao cho Lôi nữ vương quản lý.

Các đại lão chết trận cần phải chọn người mới lên thay thế, bọn đàn em cần phải phát tiền tử.

Đến lúc này Trình Kiêu mới biết đại lão của Lịch Xuyên, Hàn Quốc Mạnh vậy mà đã chết trận.

Mặc dù Trình Kiêu không thiện cảm mấy với Hàn Quốc Mạnh, nhưng dù nói thế nào, ông ta cũng là cậu ruột của Y Linh.

Trình Kiêu đặc biệt tìm đến Lôi nữ vương, dặn dò một câu: “Tang lễ của Hàn Quốc Mạnh, tổ chức long trọng một chút.”

Với thế lực của Lôi nữ vương, hiển nhiên thăm dò ra được mối quan hệ giữa Trình Kiêu và cô cháu gái Y Linh của Hàn Quốc Mạnh, đương nhiên biết nên làm thế nào.

“Trình đại sư yên tâm!”

Tang lễ của Hàn Quốc Mạnh dự kiến vào ba ngày sau, Trình Kiêu không quay lại trường học, mà trở về biệt thự Vọng Nguyệt Lâu.

Vào lúc này, linh khí của toàn bộ hồ Bán Nguyệt càng thêm nồng đậm.

Đặc biệt là Vọng Nguyệt Lâu.

Trình Kiêu trực tiếp bế quan tu luyện, Xạ Nhất Thần Quyết quá hao tổn linh lực, sau khi b ắn ra một mũi tên tiêu diệt hồn tổ Hạn Bạt, tu vi trong cơ thể Trình Kiêu chỉ còn lại hai phần.

Lúc này, cần phải mau sớm phục hồi lại thực lực.
 
Chương 505


CHƯƠNG 505

Mãi cho đến ba ngày sau, Trình Kiêu mới kết thúc tu luyện, trước hết là đi dự tang lễ của Hàn Quốc Mạnh.

“Mình nhớ là Y Linh đang ở nhờ nhà cậu của cô ấy ở Hà Tây. Lần này, cô ấy hẳn là rất đau buồn!”

Trình Kiêu đến đám tang của Hàn Quốc Mạnh, mục đích chính là để an ủi Y Linh.

Thành phố Lịch Xuyên tiếp giáp với thành phố Hà Tây, thuộc bốn thành phố phương Nam.

Y Linh vốn đang theo học tại Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây, nhưng hai ngày trước, mẹ cô đột nhiên gọi cô về, qua điện thoại, Y Linh nghe tin về cái chết của Hàn Quốc Mạnh.

Y Linh là con gái riêng, cô và mẹ cô vẫn luôn sống nhờ trong nhà cậu, tất nhiên, cậu thương yêu cô thậm chí còn hơn con trai mình.

Nghe tin Hàn Quốc Mạnh mất, Y Linh đã thất thần ngay tại chỗ và khóc như mưa bấc.

Sau khi trở về nhà họ Hàn, nhà tang lễ đã được xây dựng hoàn tất, đặt tại ngôi nhà cũ của nhà họ Hàn.

Mẹ Hàn Như mặc quần áo tang, gục bên quan tài khóc suốt hai ngày hai đêm, nửa bước cũng không rời nhà tang lễ cậu.

Thế nhưng, mợ và anh họ lại không ai đến khuyên nhủ.

Ngược lại là Khổng Vũ, thủ hạ tâm phúc của Hàn Quốc Mạnh, tới khuyên nhủ mấy lần.

Sau khi Y Linh trở về, cô cũng thay một bộ đồ tang.

Có câu nói, một người phụ nữ muốn đẹp thì nên mặc đồ trắng.

Y Linh vốn là hoa khôi của trường, xinh đẹp vô song, lại thêm trang phục hiếu thảo này, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, càng thêm xinh đẹp rung động lòng người.

Sau khi Y Linh cúng tế cậu xong, nhìn đôi mắt sưng đỏ của mẹ, khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ đi ăn chút gì trước đi ạ. Mẹ như vậy sức khỏe nào chịu nổi? Nếu cậu còn sống, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy mẹ như thế này!”

Mợ Y Linh vừa bước vào, nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Ăn cái gì chứ! Cậu mày lúc còn sống chăm sóc mẹ con mày nhiều như vậy, giờ người mất rồi, mẹ con mày không ở nhà tang lễ quỳ ba ngày ba đêm, có xứng với cậu mày không!”

Y Linh cắn môi, dửng dưng nhìn mợ, trên mặt mợ cô lộ rõ vẻ khinh thường.

Khi cậu còn sống, mợ cô luôn áp đặt quan điểm của mình vào và yêu cầu Hàn Quốc Mạnh đuổi mẹ con Y Linh đi.

Tuy nhiên, sau vài lần bị cậu trách mắng, không dám nhắc đến nữa.

Chỉ là, mầm mống của hận thù ngày càng lớn.

Bây giờ Hàn Quốc Mạnh không còn nữa, mợ không còn tiếp tục che giấu sự chán ghét đối với hai mẹ con cô, thậm chí còn mong mẹ con cô chết cùng cậu.

Y Linh cảm thấy lòng lạnh buốt. Cậu vừa mới mất, bây giờ còn lười cả che đậy sao?

“Mợ à, mẹ con đã hai ngày hai đêm không ngủ nghỉ, không ăn uống gì. Cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể bà làm sao chịu nổi?”

“Con cầu xin mợ, hãy khuyên nhủ mẹ con! Nếu cậu còn sống, cậu nhất định sẽ không ngồi yên không để ý đến.”
 
Chương 506


CHƯƠNG 506

Cho dù biết rõ mợ không ưa mẹ con mình, nhưng Y Linh cũng không dám kêu ca nửa lời, chỉ khóc lóc cầu xin, hy vọng người mợ này còn chút nhân tính.

Dù sao, bây giờ cậu đã mất, họ sống nhờ nhà cậu, sau này hoàn toàn phải xem sắc mặt của mợ.

Thế nhưng, mợ nghe được câu này thì sắc mặt càng thêm khó coi, quát mắng: “Đều là lũ sao chổi các người, khắc chết cậu của mày. Nếu cái lão già chết tiệt Hàn Quốc Mạnh sớm nghe theo lời tao nói, đuổi hai bọn mày đi, ông ta cũng sẽ không chết sớm như vậy!”

Y Linh kinh ngạc nhìn bà mợ ngày thường ôn hòa và kính cẩn nghe theo, thật không dám tin, những lời ác độc như vậy lại thốt ra từ miệng bà ta.

Y Linh biết năn nỉ mợ đã vô ích, chỉ đành tiếp tục khuyên nhủ mẹ: “Mẹ à, mẹ nhìn con, con là Linh đây!”

Hàn Như dao động, liếc nhìn Y Linh.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm lại, bà ngất đi. Hai ngày hai đêm hành hạ bản thân, người đàn bà này cuối cùng đã không chịu nổi nữa.

“Mẹ!”

Y Linh sợ hãi, chỉ phải cầu cứu mợ cô lần nữa: “Mợ, bác sĩ Tôn có ở đây không? Mợ mau bảo ông ấy đến cứu mẹ con đi!”

Mợ tỏ vẻ ghét bỏ, hất tay Y Linh ra, quát lạnh: “Bác sĩ Tôn không có ở đây. Muốn chết thì để bà ta chết xa một chút, đừng có chết ở trong nhà. Xui xẻo lắm!”

Thấy mợ kiên quyết rời đi, Y Linh lộ vẻ tuyệt vọng: “Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh lại đi…”

Sau khi mợ rời đi, Khổng Vũ canh giữ ở cửa quả thực không đành lòng nhìn thêm được nữa, bước nhanh đến nói: “Cô Y Linh, đưa mẹ cô về phòng trước, tôi đưa cô đi tìm bác sĩ.”

Trong phòng, mẹ Hàn Như đang nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.

Khổng Vũ đã tìm bác sĩ khám cho bà ta rồi. Hàn Như bởi quá đau lòng, cộng thêm hai ngày hai đêm không cơm nước gì, rơi vào trạng thái tự bảo vệ của cơ thể con người.

Nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ tỉnh lại.

Y Linh quỳ trước giường, nắm tay mẹ, đôi mắt sáng và trong veo vốn dĩ đã mờ mịt.

“Mẹ, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì con cũng sẽ đi theo mẹ!”

Cậu đã mất, mẹ là người thân duy nhất của cô ta trên đời này, tất nhiên, ngoại trừ người cha mà mẹ vẫn luôn không chịu nói thân phận cho cô ta biết.

Nếu Hàn Như có chuyện gì, Y Linh thực sự không biết phải sống tiếp thế nào.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một thanh niên với vành mắt đen và khuôn mặt sưng vù, vừa nhìn là biết đã quá chén, bước vào với bộ mặt cười xấu xa.

“Em họ, sức khỏe của cô thế nào rồi? Có nặng lắm không?”

Nghe thấy giọng nói này, Y Linh lập tức nhíu mày.

Thanh niên này là con trai của Hàn Quốc Mạnh, Hàn Tiễn Hoa, anh họ của Y Linh.

Có điều, Hàn Tiễn Hoa này luôn thèm muốn vẻ đẹp của Y Linh, nhiều lần gây rối cho Y Linh, thậm chí có lần còn đề nghị với Hàn Quốc Mạnh muốn thân càng thêm thân.

Nếu là ở thời cổ đại, anh em họ trời sinh một cặp, làm như vậy cũng không sao.

Nhưng đây là xã hội hiện đại, đề nghị của Hàn Tiễn Hoa đồng nghĩa với làm xằng làm bậy.

Lần đó đã chọc giận Hàn Quốc Mạnh, Hàn Tiễn Hoa đã bị thẳng tay đánh tơi tả và bị cấm túc một tháng mới được thả ra.

Chuyện lần đó đã khiến Hàn Tiễn Hoa sợ hãi vô cùng, cả đời cũng không quên được.
 
Chương 507


CHƯƠNG 507

Mặc dù sau khi được thả ra, Hàn Tiễn Hoa cũng không dám tiếp tục để ý đến Y Linh nữa, nhưng sự hầm hầm trong mắt anh ta lại càng thêm sâu.

Y Linh có thể cảm giác được, anh họ này của mình cũng không phải thay đổi triệt để, mà là chôn chặt hận thù trong lòng.

Bây giờ, người cậu có thể áp chế được người anh họ này mất rồi, chỉ sợ rằng người anh họ này đã không còn nén được giận!

Y Linh cúi đầu, khẽ gọi: “Anh họ.”

Thấy Y Linh mặc đồ tang, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê dính hạt mưa, trái tim Hàn Tiễn Hoa chợt run lên, chỉ cảm thấy tim mình như bị một cái búa tạ đập vào.

“Đẹp, đúng thật là quá đẹp!”

Mấy ngày nay Hàn Tiễn Hoa vẫn luôn thu xếp ở bên ngoài. Hàn Quốc Mạnh không chỉ có mình anh ta là con trai duy nhất, muốn tiếp quản vị trí đại lão của Hàn Quốc Mạnh ở Lịch Xuyên, Hàn Tiễn Hoa cần phải có được ủng hộ của rất nhiều người.

Nhưng cũng may, chỉ số IQ của anh ta được tính là cao nhất trong số đông đảo anh em.

Mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi.

Tuy nhiên, Hàn Tiễn Hoa vẫn luôn không quên mình vẫn còn một cô em họ xinh đẹp và đáng yêu.

Việc đầu tiên sau khi từ bên ngoài trở về chính là đến tìm Y Linh.

“Em họ mau đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm, quỳ lâu không tốt cho sức khỏe!” Nói rồi, Hàn Tiễn Hoa vươn tay kéo Y Linh.

Y Linh cảm thấy sợ hãi, vội vàng đứng lên, thuận thế lùi về sau mấy bước: “Không làm phiền anh họ phí sức, tôi tự mình đứng dậy được.”

Nụ cười trên mặt Hàn Tiễn Hoa chợt lạnh đi, ánh mắt nhìn Y Linh mang tính chiếm hữu sâu sắc.

“Em họ, em ghét tôi như vậy sao?” Giọng Hàn Tiễn Hoa có chút lạnh lùng.

“Đâu có, anh nói đi đâu vậy, tôi làm sao dám ghét anh họ.” Y Linh đáp lại trái với lòng mình.

Hàn Tiễn Hoa cười lạnh lùng, nói: “Em cũng không cần phải giả vờ trước mặt tôi, chuyện tới nước này, tôi sẽ nói rõ cho em biết.”

“Bên ngoài tôi đã thu xếp xong, sau này tôi sẽ là đại lão mới của Lịch Xuyên. Nếu em ngoan ngoãn đi theo tôi, sau này mẹ con em vẫn có thể ăn no mặc đẹp. Tôi sẽ cho hai người muốn cái gì thì có cái nấy.”

Trái tim Y Linh hoàn toàn chùng xuống. Quả nhiên, người anh họ này đã không đợi thêm được nữa.

Hàn Tiễn Hoa có lẽ cảm thấy mình sắp trở thành đại lão mới của Lịch Xuyên, vẻ mặt vênh váo ta đây, đi về phía Y Linh cười xấu xa, đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Linh.

“Nếu em không biết điều, thì đừng trách anh họ vô tình!”

Tay của Hàn Tiễn Hoa từ từ rơi xuống, Y Linh nhìn mẹ trên giường, cắn răng, kìm lại sự run rẩy.

Tuy nhiên, ngay khi ngón tay của Hàn Tiễn Hoa chạm vào tóc Y Linh, Y Linh chợt né ra, giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi.

“Anh họ, xin anh hãy tự trọng!” Cô thực sự không thể chịu đựng được, vì thế, cô thà chết.
 
Chương 508


CHƯƠNG 508

Sắc mặt Hàn Tiễn Hoa đột nhiên lạnh đi, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Y Linh, cả nhà họ Hàn đều sắp là của tôi, sau này cả Lịch Xuyên cũng là của tôi. Em không đi theo tôi, thì còn muốn đi theo ai?”

“Hay là em nghĩ, em có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi?”

Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Y Linh, Hàn Tiễn Hoa đã nhịn nhiều năm, quả thực không muốn đợi thêm nữa, trực tiếp nhào về phía Y Linh.

“A, người đâu!”

Y Linh vừa chạy vừa hét lên, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Hàn Tiễn Hoa đắc ý cười giễu cợt: “Vừa rồi lúc vào tôi đã cặn dặn, không ai được tới quấy rầy chúng ta, cho dù em có la hét hư cổ họng, cũng sẽ không có người tới.”

“Em họ, em còn muốn cố chấp không chịu tỉnh ra đến lúc nào nữa? Chẳng lẽ em muốn nhìn cô bị đuổi ra ngoài, ngủ ngoài đường sao?”

Hàn Tiễn Hoa nửa dụ dỗ, nửa đe dọa.

Y Linh lúc này vô cùng kinh hãi. Thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ?

Nhìn thấy Hàn Tiễn Hoa nhào tới lần nữa, Y Linh đột nhiên hét lên: “Chờ đã, anh họ, anh để tôi nghĩ lại! Cậu hiện giờ hài cốt còn chưa yên, chuyện này dù thế nào cũng phải đợi đến khi tang lễ của cậu kết thúc!”

Hàn Tiễn Hoa lưu luyến liếc nhìn Y Linh, cố đè nén d*c vọng trong lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai, ngày mai tôi muốn câu trả lời của em!”

Y Linh cảm thấy bất lực, vốn dĩ còn muốn kéo dài hai ba ngày, nhưng không ngờ Hàn Tiễn Hoa lại nóng lòng như vậy.

“Được rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ cho anh họ một câu trả lời hài lòng.”

Hàn Tiễn Hoa liếc nhìn Y Linh một cái thật lâu: “Hy vọng em đừng có dại dột.”

Nói xong thì quay người rời đi.

Y Linh dường như bị rút cạn sức lực trong tích tắc, ngã xuống bên giường của mẹ.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Hàn Tiễn Hoa làm là đến phòng của Y Linh.

Tuy nhiên, Hàn Như đã tỉnh lại và đang ngồi trên giường ăn cháo do Y Linh đút.

Hàn Tiễn Hoa sững người, cười ngoài mặt nói: “Cô tỉnh rồi à.”

Hàn Như gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Cậu có chuyện gì sao?”

Hàn Tiễn Hoa nhìn Y Linh, cười nói: “Con tìm em họ có chút chuyện. Em họ, em ra ngoài một lát.”

Vẻ mặt Hàn Như lạnh lùng, trực tiếp hét lên giận dữ: “Hàn Tiễn Hoa, cậu là súc vật sao? Y Linh là em họ của cậu đấy, cả nó cậu cũng không buông tha!”

Sắc mặt Hàn Tiễn Hoa trở nên ảm đạm, không ngờ Y Linh lại nói chuyện này với Hàn Như.

Mà thôi, nếu đã không nể mặt, vậy thì cũng không còn gì phải kiêng dè.

Hàn Tiễn Hoa cười lạnh lùng nói: “Cô à, chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua, anh em họ trời sinh một cặp sao?”

Hàn Tiễn Hoa đắc ý nói: “Ba chết rồi, con chính là chủ nhà họ Hàn. Bên ngoài con cũng đã lo liệu xong, đại lão Lịch Xuyên cũng là của con. Nếu cô để cho em họ đi theo con, sau này ăn ngon uống đã, có gì không tốt?”

Hàn Như đau lòng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ chúng tôi không với cao nổi.”
 
Chương 509


CHƯƠNG 509

Trên mặt Hàn Tiễn Hoa lộ ra vẻ không hài lòng, lạnh lùng nói: “Cô à, cô cần phải suy nghĩ rõ ràng, lúc con đến, mẹ con đã ra lệnh bảo con đuổi hai người ra khỏi nhà họ Hàn. Nếu không cho em họ đi theo con, con thật sự không biết nên lấy cớ gì để làm chiếu lệ với mẹ con.”

Đây nói thẳng ra chính là dọa dẫm.

Hàn Như dường như đã sớm ngờ tới Hàn Tiễn Hoa sẽ nói như vậy, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Yên tâm, đợi ba cậu được an táng đâu vào đó, mẹ con chúng tôi sẽ lập tức đi ngay!”

Da mặt Hàn Tiễn Hoa run lên vài cái, sắc mặt khó coi: “Hừm, nếu các người đã không biết điều như vậy, vậy thì đừng trách tôi vô tình.”

“Hạn cho các người trong sáng nay dọn ra khỏi nhà họ Hàn, nếu không, tôi sẽ cho người đánh đuổi các người đi.”

Nói xong, Hàn Tiễn Hoa quay người rời đi.

Mặc dù h@m muốn sắc đẹp của Y Linh, nhưng anh ta càng thích quyền lực hơn. Một khi nắm được quyền lực trong tay, muốn phụ nữ thế nào chẳng có?

Y Linh buồn bã nhìn Hàn Như: “Mẹ, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

Hàn Như nhắm mắt lại, khuôn mặt tái nhợt đầy đau thương.

“Cậu con mất rồi, cái nhà này sẽ không giữ chúng ta lại nữa.”

“Hôm nay là tang lễ của cậu con, rất nhiều bạn bè thân thích đều tới phúng viếng, nếu lúc này chúng ta không xuất hiện trong đám tang của cậu con, e rằng sẽ mang tiếng xấu cả đời.”

“Bất luận thế nào, chúng ta đều phải đợi đến khi đám tang của cậu con kết thúc mới có thể rời đi.”

Nhìn thấy vẻ quyết tâm trên gương mặt của mẹ, Y Linh gật đầu thật mạnh nói: “Dạ!”

Nhà cũ của nhà họ Hàn treo đầy vải trắng, màu trơn làm chủ đạo.

Trong nhà tang lễ Hàn Quốc Mạnh, một chiếc quan tài kính được đặt lẳng lặng trong sảnh, Y Linh và Hàn Như quỳ trước quan tài khóc than.

Một số bạn bè thân thích của nhà họ Hàn lần lượt đến phúng viếng.

Mợ Lý Thù Tâm phụ trách tiếp đón.

Tình cờ nhìn thấy hai mẹ con quỳ gối trong sảnh, trên mặt Lý Thù Tâm thoáng hiện lên vẻ chán ghét.

Lý Thù Tâm liếc nhìn Hàn Tiễn Hoa bên cạnh, nháy mắt ra hiệu, dường như đang trách cứ.

Ánh mắt của Hàn Tiễn Hoa nhìn về phía quản gia Lý ở cửa, hai người nhìn nhau rồi gật đầu với nhau.

Hàn Quốc Mạnh là đại lão của Lịch Xuyên, còn Lý Thù Tâm là con gái của Lý Vạn Niên, đại lão nhiệm kỳ trước của thành phố Hà Dương, cho nên tự nhiên có rất nhiều người tới phúng viếng.

“Xin hãy nén bi thương!”

Hết vị khách này đến vị khách khác đến an ủi Lý Thù Tâm, người tối qua đã dùng bình xịt cay rửa mắt mấy lần.

Lý Thù Tâm lịch sự đáp lại.

Toàn bộ lễ tang diễn ra một cách trật tự.

Bên ngoài cửa lớn nhà cũ của nhà họ Hàn, vài cặp thanh niên đi tới.

Vương Hiểu Hi vẻ mặt đau lòng, nói: “Y Linh thường nói với tôi rằng, cậu của cậu ấy thương cậu ấy nhất, lần này cậu không còn nữa, cậu ấy chắc sẽ đau lòng chết mất.”
 
Chương 510


CHƯƠNG 510

Lý Ngôn thở dài: “Bát cơm ở thế giới ngầm cũng không dễ ăn đến vậy. Tuy rằng vô cùng có mặt mũi, nhưng cũng rất mạo hiểm.”

Nhìn Tôn Mạc bên cạnh, Lý Ngôn cười hì hì: “Vẫn là đi theo cậu cả Ngụy của chúng ta là an toàn. Tuy rằng bát cơm nhà nước cũng rất khó ăn, nhưng ít ra được an toàn.”

Lý Ngôn ung dung thản nhiên nịnh bợ Lưu Tào Khang.

Tôn Mạc lặng lẽ liếc nhìn Lưu Tào Khang anh tuấn tài giỏi, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái: “Mặc dù không biết Trình Kiêu vô dụng nịnh nọt Vân Kim Thoa như thế nào, nhưng so với anh Tào Khang, hắn vẫn kém rất nhiều.”

Khi ý nghĩ này xuất hiện, Tôn Mạc đột nhiên sững sờ. Tại sao bây giờ bất kể thứ gì cô ấy đều thích lấy Trình Kiêu ra so sánh?

Trước đây, cô ấy chưa bao giờ có ý nghĩ này.

Tôn Mạc cảm thấy có lẽ do mấy ngày nay Trình Kiêu đã khiến cô ấy bị sốc quá nhiều, điều này khiến cô ấy luôn thích so sánh mọi thứ với Trình Kiêu.

Lưu Tào Khang bày ra vẻ mặt nghiêm nghị: “Vào trong thôi, lát nữa phải cố gắng khuyên nhủ Y Linh.”

“Chờ một chút, mọi người nhìn xem, đó hình như là Trình Kiêu!” Lúc mấy người chuẩn bị đi vào, Vương Hiểu Hi đột nhiên nhìn về một hướng, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Triệu Cương kêu lên: “Y Linh lại thông báo cho hắn? Thật sự không nhìn ra, tên này lại có địa vị quan trọng như vậy trong lòng Y Linh!”

Mấy người đều là bạn của Y Linh, họ rất rõ về tính cách của Y Linh, nếu không phải là bạn bè thực sự, Y Linh tuyệt đối sẽ không thông báo cho Trình Kiêu về loại chuyện này.

Sắc mặt Lý Ngôn chợt lạnh xuống, nhìn bóng dáng Trình Kiêu đang chậm rãi đi tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên này thật đúng là âm hồn bất tán!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lưu Tào Khang liếc nhìn Trình Kiêu, âm thầm đè nén vẻ nghiêm nghị trong mắt, nói: “Mặc kệ hắn, chúng ta vào thôi!”

Trình Kiêu liếc nhìn bóng lưng của mấy người Tôn Mạc vừa bước vào sân, vẻ mặt vô cảm, Tôn Mạc và Vương Hiểu Hi là bạn tốt của Y Linh, đến phúng viếng là chuyện rất bình thường.

Trình Kiêu không dừng lại, đi theo vào trong sân.

Trong nhà tang lễ Hàn Quốc Mạnh, Hàn Tiễn Hoa tiếp đón khách với vẻ mặt đau buồn.

Đột nhiên, quản gia Lý dẫn theo hai thuộc hạ xông ra, nói nhỏ với Hàn Tiễn Hoa đang tiếp khách: “Cậu chủ, tôi có chuyện muốn báo cáo!”

Hàn Tiễn Hoa giả bộ nền nã, nghiêm nghị nói: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi, những vị đến đây hôm nay đều là bạn tri giao tri kỷ của ba tôi lúc còn sống, tất cả đều là người trong nhà!”

Những vị khách đến phúng viếng đều nhìn Hàn Tiễn Hoa tràn đầy vẻ khen ngợi. Thủ đoạn thu mua lòng người này của Hàn Tiễn Hoa rất hiệu quả.

Nhưng quản gia Lý dường như có điều khó nói: “Cậu chủ, tôi sợ chuyện này ảnh hưởng không tốt, hay là tôi vẫn nên nói riêng với cậu thì hơn!”

Sắc mặt Hàn Tiễn Hoa đột nhiên lạnh lùng: “Nói!”

Y Linh đang quỳ trên mặt đất, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Ngay khi Y Linh nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy vẻ nham hiểm trong mắt quản gia Lý.

Quản gia Lý trực tiếp đưa chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo trong tay cho Hàn Tiễn Hoa, nói: “Cậu chủ, cậu nhìn xem đây là thứ gì!”
 
Chương 511


CHƯƠNG 511

Hàn Tiễn Hoa nghi ngờ mở hộp ra, kêu lên: “Đây là miếng ngọc bội họa tiết rồng mà ba tôi yêu thích nhất lúc còn sống. Vốn dĩ tôi muốn chôn theo cùng ba, nhưng hai ngày trước dù tìm thế nào cũng không tìm được. Ông đã tìm thấy nó ở đâu vậy?”

Quản gia Lý đột nhiên chỉ vào mẹ con Y Linh: “Cậu chủ, tôi tìm thấy nó trong phòng của cô Y Linh.”

Trái tim Y Linh chợt chùng xuống, lập tức hiểu ra. Hàn Tiễn Hoa muốn đuổi họ đi, nhưng lại không muốn bị người ta nhạo báng, nên cố ý vu oan cho họ!

Hàn Như cũng kinh ngạc, nhìn Hàn Tiễn Hoa và Lý Thù Tâm bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ hơi hả hê, không thể tin nổi.

Bà là cô ruột của Hàn Tiễn Hoa!

Lại có thể tuyệt tình như vậy!

Những vị khách đến phúng viếng đều bày ra những biểu cảm khác nhau, nhưng hầu hết đều nhìn mẹ con Y Linh với vẻ khinh thường.

“Được lắm, cậu vừa chết, đã bắt đầu trộm đồ. Đây quả thật là lòng dạ xấu xa mà! Tiếc cho kẻ xinh đẹp như vậy!”

“Tôi nghe nói em gái của Hàn đại lão, chưa kết hôn mà sinh con, mấy năm nay vẫn luôn sống trong nhà của Hàn đại lão, được Hàn đại lão cung cấp đồ ăn thức uống. Không ngờ Hàn đại lão vừa chết, hai mẹ con nhà này đã làm ra chuyện khiến người ta ghét bỏ như vậy. Nếu Hàn đại lão ở dưới suối vàng biết được, e rằng sẽ tức chết thêm lần nữa!”

“Loại người như vậy nên bị đuổi ra ngoài, để bọn họ ngủ ngoài đường!”

Sự sỉ nhục của đám đông càng lúc càng nhiều, một số người còn đang nghi ngờ cũng bị những nhịp điệu hỗn loạn đó đánh lừa.

Trong chốc lát, mẹ con Hàn Như trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.

“Ông nói cái gì vậy!” Hàn Tiễn Hoa giả bộ tức giận trừng mắt nhìn quản gia Lý, bắt đầu biểu diễn.

“Vớ vẩn, Y Linh là em họ của tôi, sao em ấy có thể ăn trộm thứ yêu thích nhất của ba tôi được! Ông đã kiểm tra rõ ràng chưa?”

“Nếu ông không có chứng cứ xác thực, mà chỉ đứng ra nói lung tung, hủy đi danh tiếng của em họ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!” Hàn Tiễn Hoa bày ra vẻ mặt tức giận bảo vệ em gái. Kỹ năng diễn xuất này có thể lấy được danh hiệu Ảnh Đế.

Quản gia Lý cũng thầm phỉ báng trong lòng. Gia chủ tương lai của nhà họ Hàn này thật đúng là ghê gớm!

Quản gia Lý tiếp tục diễn theo kịch bản: “Cậu chủ, cô Y Linh là cháu gái mà ông chủ thương yêu nhất, nếu không có chứng cứ xác thực, tôi nhất định không dám nói bậy.”

“Hai ngày trước cô Y Linh đột nhiên trở về, quẩn quanh phòng làm việc của ông chủ mấy lần, khi đó tôi cũng không biết cô ấy muốn làm gì. Cho tới hôm nay, khi cô giúp việc quét dọn trong phòng cô Y Linh, phát hiện thấy ngọc bội đã bị mất hai ngày trước, tôi mới hiểu ra, cô Y Linh nhất định…”

Quản gia Lý không nói những lời phía sau, ông ta cũng không nói Y Linh trộm đồ, chỉ nói chứng cứ, phần còn lại để não của mọi người bổ sung thêm!

Hơn nữa, những thứ cho ra từ não của mọi người phải ấn tượng hơn những gì ông ta nói.

Phải nói, quản gia Lý cũng là một cao thủ!

Nghe lời kể của Lý quản gia, những người vốn còn đang nghi ngờ đều không khỏi tin tưởng.
 
Chương 512


CHƯƠNG 512

Cái này cũng giống như tang chứng vật chứng đều có đủ vậy.

“Nếu quản gia đã dám nói ra chuyện này thì chắc chắn là có chứng cứ cụ thể. Nếu không, sao một quản gia dám đi đắc tội một cô chủ nhà giàu được!”

“Khi nãy tôi còn cảm thấy cô ta đáng thương, có lẽ là bị hiểu lầm, không ngờ cô ta thật sự là một kẻ vô ơn.”

“Người thế này nên đuổi đi, quá đáng ghét!”

“Cậu Hàn, cậu tuyệt đối không thể nhân từ được, nếu người thế này ở lại nhà họ Hàn, sau này không có ông Hàn áp chế, không phải bọn họ sẽ lên trời luôn sao! Nhất định phải đuổi bọn họ ra ngoài.”

Một vài người làm của nhà họ Hàn cũng lớn tiếng phụ hoạ, dáng vẻ rất chính nghĩa, giống như nếu mẹ con Y Linh không đi, nhà họ Hàn sẽ lập tức bị huỷ diệt trong tay bọn họ vậy.

Đương nhiên người dắt mũi là do Hàn Tiễn Hoa sắp xếp từ trước.

Hàn Tiễn Hoa thầm thấy đắc ý, nhưng anh ta vẫn đang diễn, anh ta muốn thể hiện mình là một chủ nhà tốt bụng có tình có nghĩa.

Hàn Tiễn Hoa cố tình ra vẻ khiếp sợ nhìn Y Linh, đau lòng hỏi: “Em họ, thứ này thật sự là em lấy sao?”

Lúc này Y Linh chỉ cười chế giễu, bây giờ đã có tang chứng vật chứng rồi, dù cô có giải thích cũng có ai tin đâu?

“Anh họ, anh cảm thấy là tôi lấy sao?” Nét mặt Y Linh tái nhợt, trong mắt cũng tràn đầy sự tuyệt vọng.

Hàn Tiễn Hoa vẫn đang diễn: “Em họ, em nói thật đi, nếu không phải em lấy, chắc chắn anh họ sẽ điều tra rõ ràng, lấy lại công bằng cho em.”

Y Linh cười nhạt: “Tôi không lấy, để tôi xem anh họ lấy lại công bằng cho tôi như thế nào.”

Hàn Tiễn Hoa lạnh lùng nhìn cô, không ngờ sắp chết đến nơi mà em họ của anh ta vẫn còn cứng đầu như thế.

Lý quản gia bình tĩnh nhìn mọi người, sau đó có người lạnh lùng giễu cợt: “Đúng là mặt dày vô liêm sỉ, trộm đồ, bây giờ còn có cả chứng cứ, vậy mà vẫn không thừa nhận!”

“Một người thấp kém như thế, nếu còn tiếp tục ở lại nhà họ Hàn, không biết cô ta còn làm ra chuyện gì nữa!”

“Cậu chủ, cậu nhất định phải đuổi tên trộm này ra khỏi nhà họ Hàn!”

“Đúng, cậu chủ, nhất định phải đuổi tên trộm mặt dày này ra ngoài!”

Những khách khứa kia cũng tỏ vẻ rất khinh thường. Trộm đồ bị bắt tại trận mà còn muốn chối, đúng là không có liêm sỉ.

Hàn Tiễn Hoa thấy đến đây là được rồi, lập tức để lộ bộ mặt thật.

“Em họ, lúc còn sống ba đối xử với em không tệ, không ngờ em lại làm ra chuyện trộm gà trộm chó sỉ nhục gia đình thế này!”

“Nể tình là người thân, anh cũng không muốn truy cứu gì.”

“Em đi đi!”

“Sau này các người không còn liên quan gì với nhà họ Hàn tôi nữa!”

Hàn Tiễn Hoa diễn vẻ cắt đứt trong đau khổ, giống như phải khổ sở lắm mới đưa ra quyết định này, nhưng thật ra trong lòng đã vui như trẩy hội từ lâu.

 
 
Chương 513


CHƯƠNG 513

Lý Thù Tâm ở bên cạnh tỏ vẻ độc ác: “Cuối cùng cũng có thể đuổi hai kẻ đê tiện này đi rồi, năm đó vì hai người, khiến tôi phải chịu hết nhục nhã trước mặt Hàn Quốc Mạnh, bây giờ cuối cùng cũng có thể trả thù!”

“Cút ra ngoài, cút khỏi nhà họ Hàn đi!”

“Nhà họ Hàn không hoan nghênh loại người trộm cướp! Mau cút đi!”

Mọi người đều rất phẫn nộ, đương nhiên phần lớn là bị dắt mũi.

Y Linh bất lực nhìn Hàn Như, uất ức bật khóc: “Mẹ, chúng ta phải làm sao đây?”

Hàn Như nhìn Hàn Tiễn Hoa đang tỏ vẻ đau lòng ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Không cần các người đuổi, đợi tang lễ của ba cậu kết thúc, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.”

Hàn Tiễn Hoa ra vẻ khó xử: “E rằng không được đâu, hôm nay bận rộn như thế, chắc chắn bảo vệ cũng không chú ý, lỡ như lại mất đồ thì phải làm sao?”

“Nếu hai người đã quyết định rời đi thì sao còn cần đợi đến khi tang lễ của ba tôi kết thúc? Chẳng lẽ hai người có âm mưu gì không thể cho người khác biết sao?”

Lập tức có người lớn tiếng hùa theo: “Cậu chủ, chắc chắn bọn họ muốn lợi dụng lúc chúng tôi bận rộn mà trộm một vài thứ ra ngoài.”

“Đúng thế, cậu chủ đừng mềm lòng, nhất định phải đuổi bọn họ đi ngay lập tức!”

Hàn Như tuyệt vọng nhìn cháu trai ruột thịt của mình: “Tôi chỉ muốn đợi tang lễ của ba cậu kết thúc, tiễn anh ấy đoạn đường cuối cùng, một yêu cầu nhỏ nhoi như thế mà cậu cũng không thể đồng ý sao?”

Hàn Tiễn Hoa buồn rầu nói: “Xin lỗi, vì sự an toàn của nhà họ Hàn, tôi khó mà đồng ý được!”

Nhưng Hàn Tiễn Hoa lại nhìn Hàn Như bằng ánh mắt vô cùng đắc ý, tựa như muốn nói: “Cầu xin tôi, cầu xin tôi đồng ý đi!”

Y Linh thật sự không thể chịu được nữa, cô đứng lên kéo tay Hàn Như, tức giận nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi, nếu cậu còn sống, chắc chắn cậu không muốn thấy mẹ phải chịu uất ức như thế đâu!”

Nhưng Hàn Như lại không đứng dậy, bà ta nhìn Hàn Tiễn Hoa với ánh mắt van xin: “Cậu để tôi tiễn Quốc Mạnh một đoạn đường cuối đi! Tôi cầu xin cậu!”

Nói xong, không ngờ Hàn Như lại dập đầu với Hàn Tiễn Hoa.

Trên mặt Y Linh đầm đìa nước mắt: “Mẹ…”

Hàn Tiễn Hoa và Lý Thù Tâm lập tức vô cùng đắc ý, trước kia lúc Hàn Quốc Mạnh còn sống, vì bảo vệ hai mẹ con này mà nhiều lần dạy dỗ mẹ con bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng có thể trả thù rồi.

Lúc này mấy người nhóm Vương Hiểu Hi vừa khéo đi vào, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Y Linh thì khó hiểu hỏi: “Y Linh, cậu làm sao thế? Ai chọc giận cậu à!”

Y Linh xoay người nhìn về phía mấy người nhóm Vương Hiểu Hi, vui mừng nói: “Mọi người đến rồi à?”

Sau đó, cô chợt nhận ra hoàn cảnh của bọn họ bây giờ rất không ổn, cô lập tức sa sầm mặt, áy náy nhìn mấy người nhóm Vương Hiểu Hi: “Xin lỗi, tớ xảy ra một vài chuyện, cảm ơn các cậu có thể đến, nhưng các cậu vẫn nên về trước đi!”

Hàn Tiễn Hoa đột nhiên chỉ vào Y Linh, nổi giận: “Em họ, không ngờ em còn có đồng bọn! Em thật sự khiến tôi quá thất vọng!”

Y Linh tức đến mức lồ ng ngực phập phồng: “Anh họ, đây là bạn học của tôi đến để chia buồn!”
 
Chương 514


CHƯƠNG 514

Khổng Vũ ở bên cạnh thật sự không thể đứng nhìn được nữa, bèn nói: “Cậu chủ, tôi cảm thấy chuyện này không thể có kết luận quá sớm, dù sao cũng không có ai tận mắt nhìn thấy cô Y Linh lấy đồ ra từ trong phòng làm việc của nhà họ Hàn!”

“Tôi cảm thấy cũng có thể có người cố ý hãm hại cô Y Linh!”

Trong mắt Hàn Tiễn Hoa loé lên ánh sáng hung ác, đa số các cấp dưới khác của Hàn Quốc Mạnh đều đến nịnh bợ anh ta, thề thốt sẽ trung thành tận lực. Nhưng Khổng Vũ này lại cứ không tỏ thái độ gì.

Nếu không phải vì Khổng Vũ là cánh tay đắc lực nhất của Hàn Quốc Mạnh, thế lực quá lớn, thì Hàn Tiễn Hoa đã đuổi anh ta đi từ lâu rồi.

Lý quản gia ở bên cạnh cười khẩy: “Khổng Vũ, ý cậu là tôi cố ý hãm hại cô Y Linh à?”

Khổng Vũ hờ hững nhìn thoáng qua Lý quản gia, sắc mặt không hề thay đổi, cao giọng nói: “Ông Hàn yêu thương cô Y Linh như thế, nếu cô ấy muốn gì chỉ cần lấy là được, có cần phải trộm sao?”

“Đây rõ ràng là có người lợi dụng cái chết của ông Hàn, cố ý hãm hại cô Y Linh.”

Y Linh nhìn Khổng Vũ bày tỏ sự biết ơn, không ngờ bây giờ ở nhà họ Hàn vẫn có người dám nói chuyện giúp mẹ con họ.

Lúc này, mấy người Tôn Mạc cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

Vương Hiểu Hi nghe nói có người vu oan Y Linh trộm đồ thì đã sớm nổi trận lôi đình, thừa dịp Khổng Vũ phản bác, cô ta cũng hét to: “Đúng thế, chắc chắn là có người vu oan Y Linh, Tiểu Linh Linh của tôi kiêu ngạo như thế, sao có thể đi trộm đồ được!”

“Các người nói bậy cũng đừng vô lý thế chứ!”

Tôn Mạc cũng tỏ thái độ: “Chúng tôi tin tưởng Y Linh chắc chắn sẽ không trộm đồ, nhất định là có người cố ý hãm hại cô ấy!”

Hàn Tiễn Hoa thật sự muốn chửi tục, một tên Khổng Vũ đã đủ mệt rồi, ở đâu xuất hiện thêm bọn ngu này vậy?

Hàn Tiễn Hoa cũng lười diễn nữa, hôm nay anh ta nhất định phải đuổi hai mẹ con Y Linh ra khỏi nhà họ Hàn.

Hàn Tiễn Hoa nhìn chằm chằm Khổng Vũ: “Khổng Vũ, ý anh là tôi cố ý hãm hại mẹ con họ ư?”

Dứt lời, anh ta quay đầu trừng mấy người Tôn Mạc, khinh thường quát: “Các người là ai? Chuyện của nhà họ Hàn tôi bao giờ đến lượt các người chen miệng vào thế!”

Vương Hiểu Hi đang muốn đi lên tranh cãi với Hàn Tiễn Hoa thì bị Lưu Tào Khang kéo lại, anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đừng kích động.

Dù Lưu Tào Khang cũng xem như một người có chỗ đứng ở Hà Tây, nhưng nơi này là Lịch Xuyên, là địa bàn của nhà họ Hàn.

Nếu xảy ra tranh chấp với người nhà họ Hàn ở đây, nhà họ Hàn muốn xử lý bọn họ, bọn họ cũng không có khả năng phản kháng.

Y Linh nhìn họ với ánh mắt biết ơn, vội vàng nói: “Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tớ, mọi người không cần phải xen vào!”

Sau đó, cô nhìn về phía Khổng Vũ, khẽ mỉm cười: “Trợ lý Khổng, cảm ơn anh đã tin tưởng tôi!”

“Nhưng tôi và mẹ đã định rời khỏi nơi này rồi, anh không cần vì chúng tôi mà đắc tội với người khác đâu.”

Khổng Vũ cau mày, nhưng không nói gì, dù sao anh ta cũng chỉ là cấp dưới của Hàn Quốc Mạnh. Tuy anh ta không thích hành động của Hàn Tiễn Hoa, nhưng nếu Hàn Tiễn Hoa bất chấp tất cả trở mặt, anh ta cũng chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh thôi.
 
Chương 515


CHƯƠNG 515

Thấy Khổng Vũ im lặng lui xuống, Hàn Tiễn Hoa đắc ý nhìn Y Linh: “Hai vị, vì sự an toàn của nhà họ Hàn tôi, xin mời!”

Hàn Như vẫn còn quỳ dưới đất như đang ngồi thiền, rõ ràng dù trời có sập, bà ta cũng không có ý định rời đi.

Y Linh rất muốn đi, nhưng cô biết nếu mẹ mình đã cố chấp thì dù có chết cũng không thể lay chuyển được.

Giống như năm đó bà có bầu trước khi cưới, một mình nuôi cô khôn lớn. Cho dù cả gia đình phản đối, bà vẫn có thể kiên trì.

Y Linh nhìn Hàn Tiễn Hoa, lạnh lùng nói: “Anh họ, người của cậu còn chưa lạnh mà anh đã vội vàng muốn đuổi chúng tôi đi như thế rồi! Nếu cậu linh thiêng, không biết cậu sẽ có suy nghĩ gì!”

“Tôi và mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn đợi đến khi an táng cho cậu xong sẽ lập tức rời khỏi nhà họ Hàn, hy vọng anh họ có thể đồng ý.”

Hàn Tiễn Hoa cười châm chọc: “Nói chuyện cũng dễ nghe đấy, nhưng ai biết có phải các người có âm mưu gì không, vì an toàn, các người phải lập tức rời đi. Nếu không đừng trách tôi vô tình!”

Y Linh bất đắc dĩ nhìn mẹ, sau đó căm giận nói với Hàn Tiễn Hoa: “Đây là tang lễ của cậu, dù anh là con trai của cậu, anh cũng không có quyền đuổi chúng tôi đi!”

Hàn Tiễn Hoa lười phí lời, thẳng thừng hô to: “Người đâu, đuổi hai kẻ trộm này ra ngoài!”

“Anh dám!” Y Linh hoảng hốt đứng chắn trước người mẹ, phẫn nộ nhìn Hàn Tiễn Hoa, chút chờ mong về tình thân cuối cùng trong lòng cũng biến mất.

Lúc này, Hàn Tiễn Hoa chính là một người xa lạ trong mắt cô.

Dù sao cô cũng là cô chủ được Hàn Quốc Mạnh cưng chiều trước đây, những thuộc hạ kia thoáng chốc đứng sững lại, thật sự không dám ra tay với cô.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Tiễn Hoa ghen ghét, tức giận quát to: “Đứng ngây người ra đấy làm gì! Ra tay đi!”

Nhìn thấy gia chủ tương lai nổi giận, mấy thuộc hạ đành đi tới trước mặt Y Linh, tiểu đội trưởng cúi đầu với cô, trầm giọng nói: “Cô Y Linh, cô nên đi đi, đừng khiến chúng tôi phải khó xử!”

Nhìn thấy mấy người này còn khách sáo với Y Linh như thế, Hàn Tiễn Hoa cảm thấy uy nghiêm của mình bị chà đạp, bèn hét to: “Lý quản gia, đuổi hết đám khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung này khỏi nhà họ Hàn, ông đích thân ra tay đi!”

Lý quản gian vội cúi người nói: “Vâng!”

“Hai người đuổi người với tôi!”

Lý quản gia dẫn theo hai thuộc hạ, lập tức bắt lấy Y Linh.

“Y Linh, cậu mau đi thôi!” Vương Hiểu Hi chỉ muốn xông lên kéo lấy Y Linh, người ta đã đuổi người như thế rồi, cậu còn ngây ngốc ở lại làm gì?

“Mạc Mạc, phải làm sao đây? Giúp Y Linh đi!” Vương Hiểu Hi nôn nóng đến mức giậm chân.

Tôn Mạc nhìn về phía Lưu Tào Khang, dường như Lưu Tào Khang cảm nhận được, anh ta cũng nhìn cô, lắc đầu.

Tôn Mạc tỏ vẻ chán nản, trong mấy người họ, Lưu Tào Khang là người có lai lịch lớn nhất, ngay cả anh ta cũng không thể làm gì, thì dù bọn họ ra mặt cũng chẳng khác nào rước hoạ vào thân.
 
Chương 516


CHƯƠNG 516

“Cô Y Linh, xin đắc tội!” Lý quản gia bắt lấy tay Y Linh, trong mắt loé lên ánh sáng độc ác.

Khuôn mặt Y Linh tái nhợt, xem ra hôm nay chỉ có thể liều mạng bảo vệ mẹ thôi!

Vào lúc tay của Lý quản gia sắp nắm lấy tay Y Linh, một cánh tay gầy gò chợt xuất hiện, nắm lấy cổ tay của ông ta.

Cánh tay kia rất gầy, nhưng cũng rất khoé, giống như một cái gọng sắt vậy!

Trình Kiêu cắm một tay vào túi quần, một tay khác nắm lấy cổ tay Lý quản gia, đầu hơi cúi, không thấy rõ sắc mặt.

“Người ta đã nói là tham gia tang lễ của cậu mình xong sẽ đi rồi, các người bị điếc ạ?” Giọng nói lạnh nhạt mang theo sự bất cần đời.

Trình Kiêu chợt ngẩng đầu, trong mắt loé lên sự lạnh lẽo khiến người ta rùng mình, trên khuôn mặt anh tuấn còn đang cười khẽ.

Có điều chàng trai trông rất ung dung và dịu dàng này lại khiến người ta có một cảm giác xa xôi không thể chạm tới.

“Sao anh lại đến đây?” Nhìn thấy Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện, trong đôi mắt vốn tràn đầy tuyệt vọng của Y Linh lại mang theo chút sức sống. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Hiểu Hi sửng sốt, hô to: “Trình Kiêu!”

Tôn Mạc lập tức cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh đừng mang đến thêm phiền phức cho Y Linh nữa, nơi này là thành phố Lịch Xuyên, không phải Hà Tây, những chỗ dựa kia của anh đều không ở đây, xảy ra chuyện gì không ai bảo vệ được anh đâu.”

Lý quản gia cảm nhận được cánh tay bị Trình Kiêu nắm lấy không có chút sức lực nào, giống như không còn là tay của ông ta nữa.

Lý quản gia thầm thấy khiếp sợ, nhưng ngoài mặt lại không hề lộ vẻ khác thường, còn quát to: “Tên ranh con này từ đâu đến vậy, dám ra tay với người của nhà họ Hàn, đúng là tự tìm đường chết!”

Lý quản gia ngang nhiên gộp mình lại với nhà họ Hàn, muốn đe doạ Trình Kiêu.

Sau sự vui mừng, Y Linh cũng chỉ còn nỗi khiếp sợ.

Cô nhớ cô không hề thông báo với Trình Kiêu, không ngờ anh cũng đến đây, rõ ràng là anh nhận được tin từ nơi khác.

Y Linh cảm thấy ở trong lòng Trình Kiêu, có lẽ cô cũng khá quan trọng, nếu không Trình Kiêu sẽ không đến chia buồn chuyện của cậu cô.

Nhưng bây giờ cô đang bị Hàn Tiễn Hoa vu oan, Trình Kiêu ra mặt vào lúc này chỉ sẽ hại anh mà thôi.

Vừa nghĩ đến việc có thể liên luỵ đến Trình Kiêu, Y Linh lập tức lòng như lửa đốt, lo lắng nói: “Trình Kiêu, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh, anh mau đi đi!”

Hàn Tiễn Hoa ở bên cạnh thấy Y Linh căng thẳng như thế, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu cũng đầy sự căm ghét.

“Thì ra trong lòng em họ đã có tên ranh con này, chẳng trách cô ta thà rời đi cũng không chịu chấp nhận tôi.”

“Hừ, ranh con, coi như mày xui, vào lúc này lại đụng vào họng súng, nếu đã đến thì đừng hòng đi nữa!”

Trình Kiêu thẳng thừng bỏ qua lời của Tôn Mạc, dịu dàng nhìn Y Linh, khẽ mỉm cười: “Đừng sợ, bọn họ không thể làm hại đến tôi đâu!”
 
Chương 517


CHƯƠNG 517

“Mặt dày nói khoác!” Lý quản gia được Hàn Tiễn Hoa gợi ý, lập tức vung một cánh tay khác đánh lên mặt Trình Kiêu.

Chát!

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên.

Lập tức có người giễu cợt: “Tên ranh con này xuất hiện để bị đánh à, đồ ngu từ đâu chui ra vậy!”

Sau đó là một trận tiếng cười khinh thường.

Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó tin.

“Tôi nhìn thấy gì vậy! Người vừa bay ra ngoài khi nãy là Lý quản gia!”

“Quá khó tin, không ngờ tên ranh con này lại đánh bay Lý quản gia chỉ với một cái tát, ai cho cậu ta cái gan này vậy!”

“Tát vào mặt Lý quản gia chẳng khác nào đang tát vào mặt nhà họ Hàn, đặc biệt là bây giờ cậu chủ nhà họ Hàn này còn sắp kế nhiệm chức gia chủ nữa!”

“E rằng tên nhóc này chết chắc rồi!”

Vương Hiểu Hi chợt hoan hô: “Hay, quá hả giận!”

Sau đó, cô ta cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ từ xung quanh, lập tức ngượng ngùng gãi đầu, cười to nói: “Sao vậy, các cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt này, tớ chỉ hơi kích động thôi, ha ha…”

Tôn Mạc tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại cực kỳ khinh bỉ: “Trình Kiêu, anh đúng là ngựa quen đường cũ, cho dù đi đến đâu cũng thích gây sự chú ý. Nơi này là Lịch Xuyên, anh đang đối mặt với nhà họ Hàn, bá chủ của Lịch Xuyên, để tôi xem lần này anh đợi ai đến giúp anh!”

Sắc mặt Y Linh thay đổi, cô há hốc mồm, nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin.

Cô biết Trình Kiêu đánh nhau rất giỏi, nhưng đây là nhà họ Hàn! Nhà họ Hàn đứng đầu Lịch Xuyên! Mà Trình Kiêu lại đánh quản gia của nhà họ Hàn!

Thôi xong rồi!

Y Linh lập tức đẩy Trình Kiêu ra ngoài, gần như cầu xin nhìn anh: “Mau đi đi, anh mau đi đi! Chuyện này không liên quan đến anh, anh đừng lo chuyện bao đồng!”

Hàn Tiễn Hoa cười châm chọc: “Bây giờ mới nghĩ đến việc chạy trốn à? Đã muộn rồi! Mày dám đánh quản gia của nhà họ Hàn cũng là đánh vào mặt nhà họ Hàn!”

Y Linh nôn nóng, thầm nói trong lòng: “Không được, tuyệt đối không thể liên luỵ đến Trình Kiêu, nếu không Hàn Tiễn Hoa sẽ giết anh!”

Y Linh xoay người cầu xin Hàn Tiễn Hoa: “Anh họ, anh cho anh ấy đi đi, chuyện này không liên quan đến anh ấy, coi như tôi cầu xin anh!”

Y Linh càng căng thẳng, Hàn Tiễn Hoa càng ghen tị với Trình Kiêu, càng muốn lấy mạng Trình Kiêu hơn.

“Cậu ta làm bị thương quản gia của nhà họ Hàn tôi, nếu để cậu ta đi thì nhà họ Hàn còn mặt mũi gì nữa!”

Hàn Tiễn Hoa nhìn về phía Khổng Vũ, lạnh lùng nói: “Trợ lý Khổng, anh nói xem phải làm sao đây?”

Khổng Vũ nhìn Trình Kiêu với nét mặt phức tạp, anh ta rất muốn giúp Y Linh, nhưng anh ta phải trung thành với nhà họ Hàn.
 
Chương 518


CHƯƠNG 518

“Người sỉ nhục nhà họ Hàn, trả lại gấp mười lần!” Khổng Vũ lạnh lùng nói.

Hàn Tiễn Hoa cười nham hiểm: “Vậy tôi sẽ giao người này cho trợ lý Khổng xử lý!”

Tâm trạng Khổng Vũ trở nên nặng nề, không đáp lời.

“Sao vậy? Ngay cả tôi cũng không thể ra lệnh cho trợ lý Khổng à?” Hàn Tiễn Hoa sa sầm mặt, quát to.

“Không dám, tôi sẽ lập tức thực hiện!” Khổng Vũ xoay người, bất đắc dĩ nhìn Trình Kiêu: “Đắc tội rồi!”

“Đừng, trợ lý Khổng, tôi sẽ bảo anh ta đi ngay!” Y Linh chắn trước mặt Trình Kiêu, lo lắng nói.

Hàn Tiễn Hoa chợt lạnh lùng quát lên: “Khổng Vũ, khi nãy anh còn giải thích giúp người phụ nữ này, bây giờ cô ta cấu kết với người ngoài, chứng cứ rõ ràng, anh còn gì để nói không?”

“Bắt tên ranh con kia lại, sau đó đuổi hai mẹ con nuôi ong tay áo này ra ngoài cho tôi!”

“Vâng!” Mấy thuộc hạ lập tức đi về phía mẹ con Y Linh.

“Đợi đã!” Khổng Vũ chợt cất lời.

Hàn Tiễn Hoa và một đám khách đều nhìn về phía Khổng Vũ, không hiểu anh ta muốn làm gì.

Nét mặt Hàn Tiễn Hoa không chút cảm xúc, anh ta lạnh lùng hỏi: “Trợ lý Khổng, anh muốn tạo phản à?”

Khổng Vũ cúi đầu: “Cậu chủ hiểu lầm rồi, nếu lúc trước tôi đã giải thích giúp cô Y Linh, thì xin hãy để tôi đuổi họ đi!”

Hàn Tiễn Hoa thầm cười chế giễu, đã đến lúc này rồi mà anh còn bảo vệ hai mẹ con này, được thôi, dù sao bọn họ cũng sắp bị đuổi khỏi nhà họ Hàn rồi, tôi sẽ thuận theo ý anh.

“Được, vậy tôi sẽ giao cho anh xử lý!”

Khổng Vũ lạnh lùng làm động tác mời với Y Linh, trầm giọng nói: “Cô Y Linh, xin mời!”

Y Linh gật đầu biết ơn, cô biết nếu thuộc hạ của Hàn Tiễn Hoa đuổi họ đi, chắc chắn họ sẽ rất chật vật.

Khổng Vũ là muốn để lại cho hai mẹ con họ chút tự trọng cuối cùng trước mặt biết bao nhiêu người.

“Mẹ, chúng ta không thể ở lại nơi này nữa rồi, chúng ta đi thôi! Nếu cậu ở trên trời linh thiêng, con tin cậu sẽ không trách việc chúng ta không tiễn cậu một đoạn đường cuối đâu!”

Cuối cùng Hàn Như cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy biết bao nhiêu người bị sự cố chấp của mình liên luỵ, bà ta thở dài nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Giọng nói lạnh lùng châm chọc của Tôn Mạc vang lên: “Tôi đã bảo là anh đừng làm ra vẻ rồi mà anh còn không nghe, bây giờ Y Linh vì bảo vệ anh mà bị đuổi rồi, anh hài lòng chưa?”

Dù cô ta nói không to, nhưng lúc này xung quanh rất yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.

Ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu của mấy vị khách kia mang theo chút khinh bỉ, thậm chí còn có người lấy nó ra làm ví dụ dạy dỗ trẻ con: “Nhìn đi, đây là hậu quả của việc lo chuyện bao động đấy!”

“Lớn lên con tuyệt đối đừng học theo cậu ta!”

Trình Kiêu đột nhiên quay đầu thờ ơ nhìn Tôn Mạc, nét mặt anh vẫn rất hững hờ, nhưng lại khiến người ta sợn tóc gáy, tựa như toàn bộ đất trời đều sắp sụp đổ.

“Nếu không phải nể tình dì Ninh Lan, tôi đã không tha cho cô đến tận bây giờ rồi?”

Lần một lần hai, lại đến lần ba lần bốn, suy cho cùng cũng sẽ có ngày Trình Kiêu hết kiên nhẫn với Tôn Mạc.

Nét mặt Tôn Mạc vẫn rất bình tĩnh, nhưng lúc này cô ta đang nổi da gà, ánh nhìn của Trình Kiêu khi nãy khiến cô ta như rơi xuống hầm băng.
 
Chương 519


CHƯƠNG 519

“Vì sao ánh mắt của anh ta lại khiến mình cảm thấy đáng sợ như thế? Tại sao vậy!” Tôn Mạc không thể hiểu nổi, nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, không biết sao cô ta lại sợ một ánh mắt của Trình Kiêu!

Trình Kiêu không nói nhiều với cô ta nữa, anh duỗi tay đè lên vai Y Linh đang đỡ mẹ cô đứng dậy.

Anh ngẩng đầu, nói với giọng điệu không chút cảm xúc, giọng nói hờ hững còn mang theo sự khinh thường: “Dường như các người quên mất sự tồn tại của tôi rồi?”

“Tôi vẫn chưa đồng ý, ai dám bắt cô ấy đi.”

Giọng điệu của Trình Kiêu hơi bất cần, nghe như đang nói đùa vậy, nhưng lại mang theo ý chí vô cùng kiên định.

Xung quanh chợt trở nên yên tĩnh!

Mọi người thoáng sửng sốt.

Sau đó bắt đầu xôn xao.

“Mẹ kiếp, có phải tên nhóc này bị ngu không? Cậu ta nghĩ mình là ai vậy!”

“Ha ha, không ngờ tên này còn nói cậu ta vẫn chưa đồng ý, đúng là buồn cười, cậu ta nghĩ mình là Trình đại sư sao? Còn dám ra lệnh cho nhà họ Hàn, đúng là chán sống”.

“Tôi thật sự tò mò muốn biết đây là đứa trẻ không hiểu chuyện của nhà ai, ba mẹ cậu ta không dạy dỗ cậu ta à? Tự tìm đường chết như thế sẽ chết thật đấy!”

Mấy người trẻ tuổi xung quanh đều châm chọc Trình Kiêu, những người khá lớn tuổi thì chững chạc hơn, cũng không giễu cợt Trình Kiêu, có điều đều nhìn anh với ánh mắt vô cùng khinh bỉ.

Có nhiều người còn nhìn anh như đang nhìn một người chết.

Nét mặt Vương Hiểu Hi khá gượng gạo, cô ta cười nhạo: “Có phải Trình Kiêu bị ngu không vậy? Cậu ta nghĩ cậu ta là ai! Cậu ta đang uy hiếp nhà họ Hàn à?”

Lý Ngôn cười chế giễu: “Trời gây hoạ còn có thể tránh, tự gây tội chẳng thể trốn! Cậu ta muốn tự tìm đường chết thì cứ để cậu ta chết! Cho rằng quen biết với mấy ông trùm ở Hà Tây là có thể làm mưa làm gió à? Nơi này là Lịch Xuyên, dù Mã Tài đến đây cũng không dám nói như thế!”

Khi nãy bị Trình Kiêu đáp trả, Tôn Mạc càng chán ghét hắn hơn, thậm chí còn muốn trả thù.

“Hừ, tự mình tìm đường chết cũng không sao, chỉ mong anh đừng liên luỵ đến Y Linh!”

Y Linh cũng tỏ vẻ lo lắng, cô không ngờ Trình Kiêu lại hùng hồn đến thế.

Y Linh vội nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thôi đi Trình Kiêu, tôi và mẹ đã muốn đi từ lâu rồi, chúng ta đừng gây thêm rắc rối nữa được không?”

Trình Kiêu cười khẽ, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn của Y Linh: “Không cần lo, có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô đâu.”

Một câu nói rất bình thản, nhưng còn kiên định hơn bất cứ một lời thề nào.

Trái tim Y Linh khẽ rung động, dường như có một sợi dây nào đó bị dao động.

Y Linh chợt bật khóc, chợt cảm thấy thân thể gầy gò của Trình Kiêu thoáng chốc trở nên cao lớn như núi non.

“Cảm ơn anh, nhưng thật sự không cần đâu, chúng ta vẫn nên mau chóng rời đi thôi!” Y Linh biết bây giờ không phải lúc xúc động, họ vẫn còn đang gặp nguy hiểm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom