Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 360


CHƯƠNG 360

Nhét thuốc lá vào trong cái gạt tàn thuốc rồi dập tắt, chị Lạc Lạc nhìn qua Trình Kiêu, không mặn không nhạt nói: “Khai giảng rồi à?”

“Vâng.” Trình Kiêu gật đầu.

Chị Lạc Lạc đứng người lên, vóc người cao gầy, làm cho đường cong body quyến rũ càng thêm hoàn mỹ.

“Đáng tiếc, kinh doanh quán bar không được tốt, sắp đóng cửa, buổi chiều cậu đến tính tiền lương đi!”

Nói xong, không đợi Trình Kiêu trả lời, chị Lạc Lạc quay người lên lầu, lưu lại một làn gió thơm.

Ánh mắt Trình Kiêu hơi động một chút.

Làm ăn của Bar Lạc Trần mặc dù không phải quá tốt, nhưng tuyệt đối không nói tới mức kém, càng không có khả năng đóng cửa.

Chị Lạc Lạc đây là cố ý đuổi người!

Lúc đầu Trình Kiêu là định đến đây cáo từ, hiện tại xem ra không thể đi luôn!

Nhìn qua bóng lưng thành thục dần dần biến mất tại đầu bậc thang lầu hai, Trình Kiêu chưa hề nói một câu, quay người rời đi quán bar.

Trình Kiêu không có trở về trường học, đi tới quan ăn lân cận ăn cơm trưa, yên lặng tính toán thời gian quán bar mở cửa kinh doanh.

Bốn giờ chiều, Trình Kiêu lần nữa đi vào quán bar Lạc Trần.

Người rõ ràng nhiều hơn so với buổi trưa, nhưng đã không thấy những khuôn mặt quen thuộc kia.

Bảo vệ Tiểu Lý, Bàn Tử pha chế rượu quầy bar, còn có những nhân viên phục vụ đã từng cùng Trình Kiêu sánh vai chiến đấu.

Nhìn thấy chị Lạc Lạc lần nữa, cô ta vẫn như cũ ngồi đằng sau quầy bar hút thuốc.

Nhìn thấy Trình Kiêu tới, cô ta ưu nhã thở ra ngụm khói, đứng lên tùy ý nói: “Đến thanh toán tiền lương đi, theo tôi lên!”

Sau đó, cô ta phong tình vạn chủng đi đến đầu bậc thang.

Trình Kiêu đi theo phía sau cô ta, im lặng đi theo lên lầu hai.

Kiếp trước, tại trong lòng Trình Kiêu, chị Lạc Lạc là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.

Không biết bao nhiêu ngày đêm, anh đều cảm thấy tiếc hận thay chị Lạc Lạc, không biết người đàn ông tổn thương cô ta, sao lại có thể tàn nhẫn đến thế!

Thời gian tám trăm năm qua đi, lại một lần nữa nhìn thấy phụ nữ này, vẻ đẹp của cô ta vẫn như cũ không giảm chút nào so với năm đó. Có điều, Trình Kiêu từ trên người cô ta thấy được chút thứ đã thay đổi.

Đó là thứ gì?

Có lẽ, dùng chữ thứ này hình dung cũng không chính xác. Nghiêm chỉnh mà nói, Trình Kiêu nhìn thấy chính là một loại tinh thần, một loại tình cảm.

Chính là loại kia gọi là hi vọng.

Bởi vì trong lòng tràn ngập hi vọng, cho nên chị Lạc Lạc cả người đều là tràn ngập hi vọng. Cô ta sở dĩ có mị lực, do có liên quan với hi vọng trong nội tâm cô ta.

Chỉ là Trình Kiêu cũng không rõ ràng, hi vọng nội tâm chị Lạc Lạc đến tột cùng là cái gì?

Đi vào trong văn phòng chị Lạc Lạc, chị Lạc Lạc chỉ vào cái ghế bên cạnh bàn nói: “Ngồi đi!”
 
Chương 361


CHƯƠNG 361

Sau đó, chị Lạc Lạc từ trong ngăn kéo lấy ra một phòng bì, để lên bàn: “Đây là 15 triệu, trong đó 9 triệu là tiền lương của cậu, thêm ra tới sáu triệu xem như thưởng vất vả hai năm này!”

Trình Kiêu không khách khí, nhận lấy tiền, nhưng cũng không hề ngồi xuống.

“Chị Lạc Lạc, tháng trước tôi chỉ làm 25 ngày liền được nghỉ hè, còn thiếu năm ngày, chị đã cho tôi tiền lương cả tháng, như vậy tôi còn cần tiếp tục làm thêm năm ngày.”

Chị Lạc Lạc hơi nhíu lại chân mày trơn bóng, thấy thần sắc Trình Kiêu bình thản, cô ta biết nếu như không đáp ứng, Trình Kiêu chắc là sẽ không bỏ qua.

Có điều năm ngày, hẳn là không ảnh hưởng gì.

“Cũng được, từ hôm nay trở đi, cậu làm thêm năm ngày liền rời đi đi!”

“Ừ.”

“Đi làm đi!” Chị Lạc Lạc mỉm cười.

“Được!” Trình Kiêu quay người rời đi.

Trình Kiêu thay chế phục nhân viên phục vụ trắng đen xen kẽ, bắt đầu làm công việc theo như kí ức.

Trời tối dần dần, người ở quầy rượu dần dần nhiều hơn.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, khá đông khách.

Nhìn nam nữ trẻ tuổi ồn ào náo động trong âm nhạc, phát tiết hormone của riêng mình.

Trình Kiêu càng thêm xác định, việc kinh doanh quán bar tuyệt đối sẽ không giống chị Lạc Lạc nói thế, bởi vì kinh doanh không tốt mà phải đóng cửa.

Trong này khẳng định có nguyên nhân khác.

“Anh bên kia, đưa một ly rượu cocktail cho tôi!” Có cô gái mặc đồ như bikini, say khướt kêu lên.

Trình Kiêu từ quầy bar cầm một bình cocktail đi qua.

Nữ sinh kia nhìn Trình Kiêu hai mắt, sau đó liếc mắt đưa tình: “Ôi, anh trai nhỏ anh đẹp trai thật! Bao nhiêu tuổi rồi?”

Trình Kiêu không để ý cô gái rượu chè này, để cocktail lên bàn, quay người rời đi.

“Đệch, lão nương hỏi cậu cậu không nghe thấy sao?”

Nữ sinh kia bỗng nhiên đứng lên, một cước đá ngã ghế bên người, hét lớn một tiếng.

Một tiếng này, liền xem như âm nhạc ồn ào náo động cũng đè ép không được, thu hút rất nhiều người nhìn về đó.

Quán bar xảy ra loại chuyện này, nhìn mãi quen mắt, cho nên, mọi người chỉ là coi là bình thường, không có người sẽ xen vào chuyện bao đồng.

Trong đó một đôi thanh niên nam nữ ngồi gần cửa sổ.

Nữ rất xinh đẹp, nhất là sự dịu dàng mềm mại trên khuôn mặt, sẽ làm cho người đàn ông không nhịn được nảy sinh suy nghĩ bảo hộ.

Nam mặc dù không tính anh tuấn, nhưng mặc quần áo thể thao hàng hiệu, toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ quý khí.

“Hôm nay em và Vương Vũ Hàm xảy ra chuyện gì?” Nam sinh hỏi, trong ánh mắt có sự trêu tức mà không thể bỏ qua được.

Nữ sinh này chính là Điền Thúy Thúy.

“Đừng nói nữa, em xem cô ta như bạn thân tốt nhất, cô ta vậy mà bán đứng em!”

Nam sinh này chính là bạn trai Điền Thúy Thúy tìm, Thẩm Dũng, gia thế không tệ.
 
Chương 362


CHƯƠNG 362

“Cho nên em liền bảo anh mang em đến quán bar trút giận đúng không!” Thẩm Dũng cười nói.

Điền Thúy Thúy cảm thấy Thẩm Dũng tựa hồ không mấy vui vẻ, vội vàng triển khai thế công nũng nịu: “Thẩm Dũng, để anh theo em đến quán bar phát tiết, anh giận sao?”

Nhìn thấy Điền Thúy Thúy biểu lộ mảnh mai, trong lòng Thẩm Dũng nổi lên một trận khô nóng.

Mẹ nó, người phụ nữ này chính là yêu tinh trời sinh.

Đáng tiếc, đều đã quen nhau hai tháng, tiêu không ít tiền, chính là không cho tôi đụng vào cô ta!

Biểu hiện của Thẩm Dũng rất có phong độ, mỉm cười nói: “Làm sao lại thế? Anh vĩnh viễn là cảng tránh gió của em.”

Điền Thúy Thúy ánh mắt mê ly, như luân hãm: “Cám ơn anh Thẩm Dũng, anh thật tốt với em!”

Thẩm Dũng uống một ly rượu, đè xuống khô nóng trong lòng, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Nên thế.”

Ngay tại lúc hai người anh anh em em, bên kia vang lên một tiếng la hét của nữ sinh.

Ánh mắt hai người lập tức bị hấp dẫn.

Nhìn thấy nhân viên phục vụ kia, Điền Thúy Thúy bỗng nhiên sững sờ: “Đó không phải là Trình Kiêu sao?”

“Anh ta tại sao lại mặc quần áo nhân viên phục vụ?”

“Chẳng lẽ anh ta làm công ở chỗ này?”

Nhớ tới hơn một năm ròng rã trước đó, mỗi tháng Trình Kiêu đều sẽ đúng hạn cho cô ta tiền sinh hoạt 8 triệu 4, Điền Thúy Thúy vẫn luôn hiếu kì, Trình Kiêu đến tột cùng từ nơi nào lấy được tiền?

Hôm nay, Điền Thúy Thúy rốt cuộc biết!

Sợi dây nào trong lòng đó bị làm cho xúc động, Điền Thúy Thúy bỗng nhiên hơi hối hận.

Trong đầu Điền Thúy Thúy đột nhiên vang lên lời đồ đần nào đó đã nói.

“Thúy thúy, tôi mặc dù không có tiền, nhưng nếu như tôi có ba trăm, tôi sẽ cho em 299 nghìn, một nghìn còn lại dùng để ăn cơm, sau đó tiếp tục kiếm tiền cho em.”

Điền Thúy Thúy lúc ấy rất khinh thường, coi như đều cho tôi 299 nghìn lại có thể thế nào? So với phú nhị đại người ta, tùy tiện đưa tay vào túi quần lấy ra cũng hết trăm triệu, hai người chêch lệch cách xa vạn dặm.

Nghèo chính là nghèo, mãi mãi cũng không có tiền đồ.

Nhưng loại rung động nội tâm cũng chỉ trong một giây đồng hồ thế này rồi mà biến mất.

Điền Thúy Thúy cho rằng, đây chỉ là chuyện cổ tích tình yêu trong lòng đàn ông nghèo kiệt xác thôi.

Hiện thực là thà ngồi trong xe BMW khóc, cũng không chịu ngồi cười ngồi trên xe đạp.

Thẩm Dũng nheo mắt lại, anh ta biết Trình Kiêu, đương nhiên, anh ta cũng không thèm để ý, cứ như anh ta biết xung quanh bên người Điền Thúy Thúy có rất nhiều ‘người công cụ’ giống Trình Kiêu.

Mà Thẩm Dũng ngược lại rất hưởng thụ, nhiều nam sinh như vậy theo đuổi và coi Điền Thúy Thúy là nữ thần, nếu như chơi được cô ta, không phải đặc biệt có cảm giác thành tựu sao?

“Bạn học này, hình như đã đắc tội với người ta!” Thẩm Dũng bưng ly rượu lên, đung đưa chất lỏng màu đỏ bên trong ly rượu nói.

Trình Kiêu quay đầu nhìn người phụ nữ kia một cái, thản nhiên nói: “Cô hỏi tôi, thì tôi nhất định phải trả lời sao?”

Người phụ nữ sửng sốt một chút, không thèm nói đạo lý lớn tiếng giễu cợt nói: “Nói nhảm, anh làm công tại đây, anh không trả lời ai trả lời?”
 
Chương 363


CHƯƠNG 363

“Cẩn thận tôi khiếu nại anh!”

Trình Kiêu lẳng lặng nhìn cô ta, sau một lát, mới nhàn nhạt nói: “Tôi không đánh phụ nữ.”

“Mẹ nó, còn dám đùa nghịch với lão nương, Anh Bưu, anh có thấy người phụ nữ của anh bị một nhân viên phục vụ nho nhỏ khi dễ không?” Người phụ nữ kia hô với một đại hán đầu trọc ngồi bên cạnh.

Gã đàn ông đầu trọc lúc đầu đang ôm một người phụ nữ khác uống rượu, nghe vậy không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trình Kiêu , trên mặt tràn đầy loại khinh thường như nhìn thấy con ruồi.

“Nhóc con, còn không nhanh xin lỗi chị Lily?” Anh Bưu uy nghiêm nói.

Hiển nhiên, anh ta cũng không phải rất để bụng với người phụ nữ này. Không thì người phụ nữ này cũng sẽ không mượn đề tài để gây chú ý, chỉ là đáng thương Trình Kiêu phải làm nơi trút giận.

Anh Bưu cảm thấy, nhóc con kia chắc chắn sẽ mang ơn đối với hắn, lập tức xin lỗi Lily. Bởi vì người lăn lộn trong giới đều biết, dám đắc tội người phụ nữ của Anh Bưu, kết quả không phải chân gãy chính là tay gãy.

Không ngờ, Trình Kiêu không có ý tứ chút nào nói xin lỗi, đạm bạc nói: “Người nên nói xin lỗi là cô ta.”

Thẩm Dũng cách đó không xa bỗng nhiên lộ ra vẻ giễu cợt, nói với Điền Thúy Thúy: “Bạn bè của em xong đời rồi.”

“Hồ Bưu cũng không phải loại lưu manh phổ thông, danh tiếng tại đây không nhỏ. Anh ta dám dùng loại thái độ này nói chuyện với Hồ Bưu, đoán chừng sẽ bị đánh gãy chân.”

Điền Thúy Thúy khiếp sợ nói: “Nghiêm trọng như thế à?!”

Điền Thúy Thúy bỗng nhiên nhớ lại lúc Trình Kiêu đưa tiền cho cô ta, quan tâm từng li từng tí với cô ta .

Mà Trình Kiêu ở chỗ này làm công, một nguyên nhân rất lớn cũng là vì cô ta.

Nếu như Trình Kiêu bởi vậy biến thành tàn phế, Điền Thúy Thúy cảm thấy không nỡ trong lòng.

“Anh Dũng, anh có thể cứu cậu ta sao?”

“Hả?” Nụ cười trên mặt Thẩm Dũng biến mất, nhìn Điền Thúy Thúy nói: “Em đau lòng rồi?”

Điền Thúy Thúy vội vàng giải thích: “Không, không, anh Dũng anh đừng hiểu lầm. Em chẳng qua là cảm thấy mọi người dù nói thế nào đều là bạn học, mà em đã từng lợi dụng cậu ta như vậy, cậu ta đều không có nửa câu oán hận. Em không muốn xem cậu ta biến thành một kẻ tàn phế, chỉ thế thôi!”

Thẩm Dũng vẻ mặt hơi hòa hoãn lại, nhìn Trình Kiêu một cái, thản nhiên nói: “Nhìn tình huống đi, trước cho cậu ta chút giáo huấn, để cậu ta sau này nhớ lâu một chút. Thời khắc mấu chốt, tôi sẽ ra mặt giúp cậu ta một lần!”

“Cám ơn Anh Dũng!” Điền Thúy Thúy một mặt cảm kích.

Nhìn thân ảnh Trình Kiêu quật cường, trong lòng Điền Thúy Thúy thì thầm: “Trình Kiêu, lần này tôi không nợ anh nữa !”

Quả nhiên, khi Trình Kiêu nói xong câu nói kia.

Lily lập tức hờn dỗi liên tục: “Anh Bưu, anh nghe đi, nghe đi! Một nhân viên phục vụ đều không coi anh ra gì, anh thật sự là càng sống càng thụt lùi!”

Bốp!

Anh Bưu một bàn tay đánh mồm Lily chảy máu.

“Bà tám thúi, cô câm miệng cho tôi!”

Anh Bưu quay đầu trừng mắt Trình Kiêu, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

“Nhóc con, cậu vừa mới nói cái gì?”

Trình Kiêu ngẩng đầu lên, đứng thẳng người, không chút nào sợ hãi đối mặt cùng Anh Bưu: “Tôi nói người nên nói xin lỗi hẳn là cô ta.”
 
Chương 364


CHƯƠNG 364

“Mẹ nó cậu muốn chết!” Anh Bưu đột nhiên một quyền đánh về Trình Kiêu.

A!

Trong quán rượu vang lên một trận rối loạn, nhất là khách khứa cách Hồ Bưu tương đối gần, vội vàng rời đi.

Điền Thúy Thúy vội vàng nói: “Anh Dũng, bọn họ đều đã đánh nhau, anh mau ra mặt giúp cậu ta đi!”

Thẩm Dũng mắng thầm ở trong lòng: “Mẹ nó, để cho tôi đi giúp người lúc đánh nhau, cô muốn tôi cũng bị đánh sao? Người phụ nữ ngu xuẩn!”

Có điều ngoài miệng lại nói: “Yên tâm, anh liền tới nói một chút với anh Bưu, xem ở mặt mũi cha anh, Anh Bưu hẳn là sẽ nể tình!”

Nắm đấm Anh Bưu cũng không đánh vào trên người Trình Kiêu, tay Trình Kiêu tựa như một thanh sắt thép cự kìm, nắm chặt cổ tay của anh ta, vô cùng chặt chẽ, để anh ta không cách nào tiến lên một chút mảy may.

Trên trán Anh Bưu nổi gân xanh, anh ta không nghĩ tới Trình Kiêu trông gầy gò vậy, lại có sức lực lớn như vậy.

Mà khí lực kia còn đang không ngừng gia tăng, anh ta cảm thấy tay mình như sắp bị bẻ gãy .

“Nhóc con, buông tay!” Anh Bưu cố nén đau đớn, cắn răng gầm nhẹ.

Trên tay Trình Kiêu còn đang tăng thêm lực đạo, Anh Bưu toán ra mồ hôi lạnh, cuồng loạn gầm nhẹ: “Buông tay ra nhóc con! Sau này cậu còn muốn sống ở nơi này sao?”

“Dừng tay!”

Thẩm Dũng nhìn thấy Trình Kiêu chiếm thượng phong, bỗng nhiên tăng tốc bước chân.

Điền Thúy Thúy cũng theo tới, lo lắng quát: “Trình Kiêu, mau buông tay ra!”

Trình Kiêu không để ý đến hai người, nhìn qua Anh Bưu, thản nhiên nói: “Nói xin lỗi tôi!”

Thẩm Dũng nhìn thấy Trình Kiêu thế mà không nể mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Trình Kiêu, cậu biết anh ta là ai sao? Nếu cậu đắc tội anh ta, sau này quán bar cũng đừng hòng mở cửa!”

Nghe được câu này, Trình Kiêu mới buông tay ra, anh ta không muốn liên lụy đến chị Lạc Lạc.

Anh Bưu lập tức nằm trên ghế sa lon, toàn thân đều ướt đẫm.

Anh ta rất muốn ra tay, uy hiếp Trình Kiêu hai câu, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đạm mạc của Trình Kiêu kia, lập tức đem lời uy hiếp nuốt trở về. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Thẩm Dũng mỉm cười nói với Anh Bưu: “Anh Bưu, ba tôi là Thẩm Ngọc Hồng khách sạn Huy Hoàng. Đây là bạn học của tôi, không hiểu chuyện lắm.”

“Anh có thể cho tôi mặt mũi hay không, hôm nay việc này coi như xong!”

Hồ Bưu thầm mắng trong lòng: “Nể mặt mày, mày là cái thá gì! Cha mày đến nói lời này với tao còn tạm được.”

Có điều giờ phút này Hồ Bưu sẽ không nói loại lời này, anh ta cũng đang muốn tìm lối thoát.

Hắn ta hôm nay không mang người tới, đánh không lại Trình Kiêu, thế nhưng anh ta lại không thể nhận thua, lúc này Thẩm Dũng tới, vừa vặn cho hắn ta một mượn cơ hội xuống.

“Thì ra là công tử của anh Thẩm Ngọc Hồng, nếu cậu đã mở miệng, vậy khẳng định phải cho cậu mặt mũi.”

“Hôm nay việc này cứ tính như vậy, trở về dạy dỗ vị bạn học này, mặt khác, để cậu ta sau này cẩn thận một chút.”

Hồ Bưu âm trầm nói, cho dù ai đều có thể nghe ra ý uy hiếp bên trong lời nói.
 
Chương 365


CHƯƠNG 365

Thẩm Dũng đương nhiên sẽ không quản sau này Hồ Bưu trả thù như thế nào, hôm nay anh ta chỉ là muốn biểu hiện một phen nghĩ trước mặt Điền Thúy Thúy, hi vọng sớm ngày tới tay Điền Thúy Thúy.

“Đúng đúng, trở về tôi nhất định dạy dỗ cậu ta đàng hoàng!” Thẩm Dũng khúm núm nói.

“Ừ, nhóc con cậu không tệ, có tiền đồ! Tôi còn có việc, đi trước!”

Nói xong, Hồ Bưu vẻ mặt âm trầm nhanh chân rời đi, tay của hắn đau đớn khó nhịn, sốt ruột đi bệnh viện!

Sau lưng, mấy người phụ nữ cũng vội vàng rời đi theo hắn ta.

Thẩm Dũng nhìn Điền Thúy Thúy, đắc ý nói: “Thúy thúy, việc em để cho anh làm, anh đã hoàn thành!”

“Trình Kiêu, hôm nay cậu đã đắc tội Hồ Bưu, sau này đi ra ngoài cậu cẩn thận một chút, dưới tay hắn ta là có hơn mấy chục anh em đó.”

Nói xong, Thẩm Dũng đi đến bên kia quầy bar, lấy ly rượu, chậm rãi nhấm nháp, hào phóng lưu lại không gian riêng cho Điền Thúy Thúy và Trình Kiêu.

Điền Thúy Thúy nhìn Trình Kiêu, ánh mắt hơi phức tạp: “Hai năm này anh vẫn luôn đi làm ở chỗ này?”

Trình Kiêu nhìn Điền Thúy Thúy, hờ hững hỏi: “Cô có chuyện gì sao?”

“Nếu như không có chuyện gì, tôi còn phải đi làm.”

Trình Kiêu đây là đang hạ lệnh đuổi người.

Điền Thúy Thúy nhíu mày, đồ đần đã từng vì liếc nhìn cô ta một cái, đợi từ chạng vạng tối đến rạng sáng năm giờ ngày thứ hai, bây giờ lại hạ lệnh đuổi người với cô ta!

Loại chênh lệch này làm cho Điền Thúy Thúy rất không thoải mái.

“Trình Kiêu, trước kia là tôi không có nói rõ ràng với cậu, để cậu hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tôi thừa nhận là lỗi của tôi.”

“Có điều hôm nay tôi cũng coi là cứu được cậu, cho nên tôi không nợ cậu cái gì nữa.”

Trình Kiêu bỗng nhiên muốn cười.

“Là cô đã cứu tôi? Điền Thúy Thúy, cô làm sao có thể không ngại ngùng gì mà nói ra câu thế này được vậy!”

“Cô cảm thấy đầu trọc kia là xem ở mặt mũi Thẩm Dũng mới chịu thỏa hiệp?”

Điền Thúy Thúy hơi ngẩng đầu lên, mang theo vẻ kiêu ngạo: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Nếu như không phải xem ở mặt mũi ba Thẩm Dũng, cậu cảm thấy hắn ta sẽ dễ dàng buông tha cho cậu – một nhân viên phục vụ bên trong quán bar sao?”

Trình Kiêu lười nhác tranh luận cùng cô ta, đối với Tôn Mạc, anh sẽ còn cố kỵ cảm nhạn Ninh Lan. Nhưng đối với Điền Thúy Thúy, Trình Kiêu hoàn toàn không có gì cố kỵ.

“Đi, cô đi đi! Đừng ảnh hưởng tôi đi làm!”

Trong giọng nói Trình Kiêu tràn ngập không kiên nhẫn.

Thái độ Trình Kiêu như vậy, để Điền Thúy Thúy luôn tự cho là đúng chịu đả kích không nhỏ.

Cô ta đã từng là nữ thần cao cao tại thượng đối với loại người như Trình Kiêu này, cho dù là cô ta bây giờ đã có bạn trai, nhưng, đối với kẻ nghèo hèn Trình Kiêu, Điền Thúy Thúy cô ta vẫn là nữ thần xa không thể chạm đối với bọn họ.

Tên nghèo Trình Kiêu này, sao có thể dùng loại thái độ này nói chuyện với nữ thần?

Điền Thúy Thúy chính là loại phụ nữ này, cô ta có thể không cần bạn, nhưng bạn vẫn phải xem cô ta coi như nữ thần như cũ.

“Đi làm đi làm, Trình Kiêu, cậu có thể có chút tiền đồ hay không?”
 
Chương 366


CHƯƠNG 366

“Một tháng tiền lương của cậu, có nhiều bằng tiền tiêu vặt một ngày của Thẩm Dũng không?”

“Chờ tương lai cậu có bạn gái, chẳng lẽ cậu để cô ta cùng cậu đến loại địa phương này làm công?”

Điền Thúy Thúy cũng không biết Trình Kiêu đã kết hôn, làm con rể ở rể, không thì chỉ sợ lại là một phen trào phúng.

“Cậu biết lúc trước tại sao tôi chướng mắt cậu sao?”

“Cũng là bởi vì cậu không đòi phát triển, căn bản không có khả năng cho tôi cuộc sống tôi muốn. Nếu như cậu tiếp tục không coi ai ra gì như vậy, không nghe lời khuyên, sẽ chỉ cả một đời không có tiền đồ.”

“Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nhưng đều muốn tốt cho cậu. Làm người quan trọng nhất chính là phải nhận rõ mình, nhận rõ vị trí của mình, đừng hành động theo cảm tính.”

Điền Thúy Thúy một bộ tận tình khuyên bảo, tôi cũng là vì tốt cho bạn, biểu lộ thậm chí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Trình Kiêu bỗng nhiên bị chọc giận quá mà cười lên, người phụ nữ này thật đúng là diễn viên trời sinh.

Nếu như là kiếp trước, Trình Kiêu chắc chắn sẽ bị lừa gạt bởi lời cô ta, thậm chí còn vẫn tiếp tục xem Điền Thúy Thúy như nữ thần.

Hơn nữa còn sẽ tự nhủ ở trong lòng: Bạn xem, cho dù nữ thần có bạn trai, vẫn là rất quan tâm đối với mình.

Nữ thần không có lựa chọn tôi, chắc chắn là tôi còn chưa đủ ưu tú xuất sắc. Tôi nhất định phải cố gắng, để cho mình trở nên ưu tú hơn.

Có điều một đời này, Trình Kiêu đã nhìn thấu chân diện mục của Điền Thúy Thúy, sẽ chỉ cảm thấy buồn nôn.

Trình Kiêu có chút ngẩng đầu lên, chắp hai tay sau lưng, khí chất của anh đột nhiên biến đổi. Trở nên như là một Chủ Thần cao cao tại thượng, nhìn xuống đông đảo chúng sinh!

Thanh âm của anh hơi trống rỗng, phảng phất truyền từ cửu trùng thiên xuống.

“Điền Thúy Thúy, cô biết cô đang nói chuyện cùng ai sao? Những đồng tiền quyền thế trong mắt cô kia, vốn không đáng một đồng trong mắt của tôi.”

“Cô chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng bên trong chúng sinh, cô nhỏ bé tựa như một con kiến. Cô vốn không biết cô đang nói chuyện với một tồn tại như thế nào đâu, tôi và cô hoàn toàn là người của hai thế giới.”

“Tôi muốn đi làm ở nơi nào không cần đến cô quan tâm, tôi có tiền đồ hay không cũng không cần cô lo lắng.”

“Tôi Trình Thương Sinh cả đời làm việc, không cần giải thích với cô!”

Nói xong, Trình Kiêu nhàn nhạt nhìn Điền Thúy Thúy một cái, quay người rời đi.

Ánh mắt kia, giống như một cự nhân đang nhìn xuống sâu kiến.

Dáng vẻ và giọng điệu khinh thường kia, đủ để cho bất luận kẻ nào phát điên.

Nhưng thời khắc này Điền Thúy Thúy lại là một mặt ngốc trệ, bên tai quanh quẩn câu nói kia của Trình Kiêu.

“Tôi Trình Thương Sinh cả đời làm việc, không cần giải thích với cô!”

Trình Thương Sinh, hắn ta nói mình là Trình Thương Sinh!

Điền Thúy Thúy trước tiên nghĩ tới lại là Trình Thương Sinh lúc livestream.

Không, không có khả năng! Trình Thương Sinh tùy tiện vừa ra tay chính là 300 triệu tiền quà tặng, tiền của Trình Kiêu từ đâu tới?
 
Chương 367


CHƯƠNG 367

Điền Thúy Thúy vẫy vẫy đầu, vứt bỏ suy nghĩ ngay cả chính cô ta đều không thể thuyết phục này từ trong đầu.

Nhìn bóng lưng Trình Kiêu rời đi, Điền Thúy Thúy giống như là vừa mới tỉnh ngủ, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ.

“Trình Kiêu, mùa hè này tôi không biết ở trên người anh đến tột cùng phát sinh biến hóa gì, thế mà anh dám nói với tôi như thế!”

“Nhưng anh không nghe tôi khuyên, cả một đời đều chỉ có thể làm một tên nghèo, vĩnh viễn sẽ không có tiền đồ.”

“Mà tôi, đã được tình yêu của Thẩm Dũng. Thẩm Dũng là con một trong nhà, tương lai là người phải thừa kế gia nghiệp, đến lúc đó tôi chính là bà chủ của khách sạn giá trị bản thân hơn trăm tỷ.”

“Mà anh, vẫn là nhân viên phục vụ quán bar này, ai cũng có thể hô đến gọi đi.”

“Đây chính là sự chênh lệch giữa chúng ta.”

“Có câu nói của anh nói rất đúng, tôi và anh là người của hai thế giới, thế giới của tôi, là anh phấn đấu cả một đời đều không thể với tới.”

Điền Thúy Thúy không có cái gọi là hối hận, bởi vì từ vừa mới bắt đầu cô ta liền chưa từng có cân nhắc với Trình Kiêu. Từ đầu đến cuối, Trình Kiêu chỉ là công cụ lợi dụng của cô ta.

Điền Thúy Thúy đi đến quầy bar, Thẩm Dũng đang cùng một vị mỹ nữ mặc váy đỏ nói chuyện phiếm.

Nữ sinh này nhưng là đại mỹ nhân chân chính, ngay cả Điền Thúy Thúy cũng tự coi mình kém ba phần so với cô ta, ngồi ở chỗ đó khiến rất nhiều người không ngừng nhìn về hướng cô ta.

Có điều cô ta lại không thèm để ý chút nào, ngược lại một mặt lạnh nhạt, tựa hồ sớm đã quen chuyện như vậy.

Nữ sinh này Điền Thúy Thúy cũng quen biết, cũng là sinh viên của Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, khoa biểu diễn – Trương Manh.

Mà Trương Manh nổi danh nhiều so với cô ta, là một trong hoa khôi Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, nổi danh cùng bọn người Y Linh, được xưng là Tứ Đại hoa khôi Hà Ảnh.

Nhìn thấy Điền Thúy Thúy đi tới, Trương Manh giơ ly rượu lên đối với cô ta.

Điền Thúy Thúy vội vàng cười theo, ngồi tại bên người Thẩm Dũng.

Trương Manh chẳng những là hoa khôi trường, mà gia thế cũng rất tốt, thậm chí càng tốt so với Thẩm Dũng.

Có điều ánh mắt Trương Manh cao không hợp thói thường, loại nam sinh Thẩm Dũng này, vốn không lọt vào được mắt của cô ta.

Thẩm Dũng cũng có tự mình hiểu lấy, cho nên mặc dù rất thưởng thức đối với Trương Manh, nhưng lại không dám có bất kỳ ngấp nghé.

Trương Manh nhìn qua Điền Thúy Thúy, không mặn không nhạt nói: “Cậu bạn này của cô tựa hồ không thân thiện lắm!”

“Có điều dám một mình chống lại Hồ Bưu, chắc chắn là trẻ trâu, cô không cần để ý.”

Trương Manh cũng tới đã lâu, nhưng cũng không nhận ra Trình Kiêu. Nhìn thấy Thẩm Dũng, cô ta mới tới trò chuyện.

Điền Thúy Thúy rất xấu hổ cười cười, nói: “Cậu ta cũng học ở trường học chúng ta, tôi chỉ là không muốn thấy cậu ta gây tai hoạ, cho nên tốt lòng khuyên cậu ta một chút, không nghĩ tới cậu ta còn không nghe lời khuyên.”

“Dù sao tâm ý tôi đã thế, cậu ta làm thế nào cũng không quan hệ gì với tôi.”

Trương Manh cao ngạo cười nói: “Giống loại trẻ trâu thế này, tôi đã thấy nhiều, một bầu nhiệt huyết, cho rằng mình liền có thể có được hết thảy, thậm chí cứu vớt cả thế giới, thật ra cuối cùng đều không có kết quả tốt gì.”
 
Chương 368


CHƯƠNG 368

Thẩm Dũng cũng gật đầu đồng ý, nói: “Đúng vậy, nói không chừng ngày mai liền sẽ chết đầu đường.”

Trương Manh uống rượu xong, đứng người lên nói: “Các cậu tiếp tục, tôi đi về trước!”

“Đi thong thả!” Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy đứng lên đưa tiễn.

Trương Manh rời đi, Thẩm Dũng nhìn về phía Điền Thúy Thúy hơi mất hồn mất vía: “Thế nào? Chẳng lẽ thật đúng là đã bị tên nghèo kia đả kích? không phải đâu hả!”

Điền Thúy Thúy đích thật bị sự bá đạo mà Trình Kiêu đột nhiên tỏ ra mà làm cho chấn động, dù sao cũng đã từng là đại đế Thương Sinh, dù là một tia khí tức đều không phải là một kẻ thân thể phàm nhân có khả năng tiếp nhận được.

Có điều, Điền Thúy Thúy chắc chắn sẽ không thừa nhận. Nếu như bị người ta biết cô ta thế mà bị tên nghèo Trình Kiêu dọa sợ, còn không bị người cười rơi răng hàm ư!

“Không có việc đó, em chính là cảm giác anh ta thật đáng buồn, hơi có cảm xúc mà thôi.”

“Chúng ta cũng đi thôi, nhìn thấy anh ta làm ở đây, em đã không muốn chơi ở chỗ này.” Điền Thúy Thúy thúc giục nói.

“Ừ, nghe em!” Thẩm Dũng mỉm cười, lộ ra sự quan tâm.

Hai người Điền Thúy Thúy rời đi, Trình Kiêu ngồi trong một góc tại quầy bar, âm thầm suy tư.

Vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, lẽ ra chị Lạc Lạc đã sớm nhìn thấy, nhưng cô ta không có ra mặt.

Trình Kiêu mơ hồ hiểu rõ dự định của chị Lạc Lạc.

“Có lẽ chị ta là muốn mình mau chóng rời đi.”

Càng như vậy, Trình Kiêu ngược lại càng hiếu kì, quán bar rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để chị Lạc Lạc phải gấp gáp đuổi mình rời đi như vậy.

Lúc này, bỗng nhiên có người nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, sao anh còn chưa đi?”

Trình Kiêu quay đầu nhìn lại, một cố gái mập mạp mặc quần áo nhân viên phục vụ, đang cẩn thận nhìn Trình Kiêu, như có lời gì muốn nói với Trình Kiêu.

“Viên Viên, cô còn chưa đi à!” Trình Kiêu bỗng nhiên hơi ngạc nhiên và vui vẻ, Viên Viên cũng giống như anh, là người cũ của quán bar, mà Viên Viên làm việc ở đây còn lâu hơn cả anh.

Viên Viên nhìn chung quanh, sau đó vội vàng kéo tay Trình Kiêu đi, gấp giọng nói: “Đi theo tôi.”

Trình Kiêu bị Viên Viên kéo đến đi vào một gian phòng, bên trong không ai.

“Trình Kiêu, quán bar xảy ra chuyện anh biết không?” Viên Viên nói câu đầu tiên, chỉ là nói chuyện này.

Quả là thế!

Lúc này, Trình Kiêu ngược lại trở lại bình tĩnh.

“Đã xảy ra chuyện gì? Chị Lạc Lạc đóng cửa quán bar, cũng có liên quan với chuyện này sao?” Trình Kiêu hỏi.

Viên Viên gật gật đầu: “Ngay trong lúc cậu được nghỉ hè, một nữ nhân viên phục vụ mới tới quán bar đắc tội Lỗ gia, Lỗ gia muốn mang cô ta đi, chị Lạc Lạc vì cứu nữ sinh kia, trở mặt với Lỗ gia.”

“Kết quả Lỗ gia không biết dùng thủ đoạn gì, vậy mà để nữ sinh kia cắn ngược lại chị Lạc Lạc một ngụm, nói chị Lạc Lạc ép buộc cô ta. . . . . .”

Câu nói kế tiếp Viên Viên nói không nên lời, nhưng Trình Kiêu hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, đây là thủ đoạn vu oan đối thủ cạnh tranh thường dùng đấy.

Viên Viên tức giận nói: “Nữ sinh kia thật sự là vong ân bội nghĩa, chị Lạc Lạc vì cô ta không tiếc trở mặt cùng Lỗ gia, cô ta lại trái lại vu hãm chị Lạc Lạc.”
 
Chương 369


CHƯƠNG 369

“Chị Lạc Lạc không có cách, chỉ có thể đáp ứng đóng cửa quán bar! Không thì bọn Lỗ gia liền làm lớn chuyện này, đến lúc đó quán bar liền sẽ bị niêm phong.”

Lỗ gia, Trình Kiêu nghe nói qua, là đại ca lưu manh nơi lân cận này, lợi hại nhiều so với Hồ Bưu.

Mà Lỗ gia này, vẫn luôn theo đuổi chị Lạc Lạc. Đoán chừng là bởi vì theo đuổi không được mỹ nhân, cho nên muốn hủy chị Lạc Lạc.

Đúng, nghe nói Lỗ gia có quan hệ với Đại lão Hà Tây Mã Tài, cho nên không ai dám trêu chọc.

Có điều lần này hắn ta đụng tới tấm ván thép đó, chính là Trình Kiêu.

“Lỗ gia cho chị Lạc Lạc mấy ngày thời gian đóng cửa quán bar?” Trình Kiêu hỏi.

Viên Viên nói: “Mười ngày, có điều đã qua hai ngày, còn thừa lại tám ngày.”

“Đúng rồi, ngày mai tôi cũng phải đi rồi. Cậu cũng đi nhanh lên đi! Mặc dù tôi cũng rất muốn trợ giúp chị Lạc Lạc, chỉ hận thế đơn lực bạc, lưu lại không những không giúp được chị Lạc Lạc, ngược lại sẽ kéo chân sau.”

Viên Viên vẻ mặt uể oải.

Đột nhiên, tiếng rối loạn vang lên bên ngoài.

Tiếp đó, một thanh âm ngạo mạn vang lên: “Em Lạc Lạc, điều kiện anh nói em cân nhắc thế nào rồi? Nếu như em đáp ứng điều kiện của tôi, quán bar này liền không cần đóng cửa.”

Viên Viên biến sắc: “Không tốt, là Lỗ gia, lúc này mới hai ngày, hắn ta lại tới!”

Khóe miệng Trình Kiêu cong lên một đường cong như có như không, nhàn nhạt nói: “Đừng sợ, theo tôi ra ngoài nhìn xem.”

Sau khi Trình Kiêu đi ra ngoài, phát hiện khách hàng quán bar đã chạy hơn phân nửa, còn có vài người to gan tập hợp một chỗ xa xa đang xem náo nhiệt.

Một vài nhân viên phục vụ mới tới cũng đứng ở một bên xa xa xem náo nhiệt, bọn họ chỉ là nhân viên làm công kiếm sống thôi, không có lòng cảm mến gì với quán bar này. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Không giống Trình Kiêu với Viên Viên, có tình cảm với quán bar Lạc Trần.

Chị Lạc Lạc mặc một bộ váy dài màu trắng lộ vai, gót sen uyển chuyển đi xuống từ lầu hai.

Người còn chưa tới, thanh âm dễ nghe đã vang lên.

“Lỗ gia, không phải còn có tám ngày sao? Anh không thể chờ đợi nữa như vậy?”

Lỗ gia tên là Lỗ Thủy Sinh, là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt trắng không râu, dáng người có chút mập.

Phía sau hắn ta, hơn mười người thanh niên đi theo, đều là thủ hạ của hắn ta.

Lỗ gia ánh mắt tham lam nhìn chị Lạc Lạc chậm rãi đi xuống, trong ánh mắt cực nóng như có thể thiêu đốt người.

“Em Lạc Lạc, em thật cam lòng đóng cửa quán bar? Đây chính là tâm huyết nhiều năm của em đấy!” Lỗ Thủy Sinh cảm thán nói.

Chị Lạc Lạc vẫn tươi cười như hoa: “Tôi đóng cửa quán bar hay không, hoàn toàn quyết định bởi tại Lỗ gia ngài sao?”

Lỗ gia ngẩng đầu lên cười ha ha một tiếng: “Em nói nhầm rồi, quyền quyết định chuyện này vẫn là ở trong tay của em.”

Thần sắc Chị Lạc Lạc không thay đổi, nhưng trong mắt lại hiện lên một vẻ chán ghét.

“Xin lỗi Lỗ gia, vì một quán bar, tôi còn không đến mức muốn bán thân và tôn nghiêm của mình.”
 
Chương 370


CHƯƠNG 370

Lỗ Thủy Sinh thu hồi nụ cười trên mặt, hơi hơi hí mắt, nhìn chị Lạc Lạc: “Em gái, sao phải khổ vậy chứ? Em cảm thấy theo tôi, rất thiệt thòi?”

Chị Lạc Lạc cười nói: “Lỗ gia nói đùa, tại vùng này, người nào không biết Lỗ gia ngài thần thông quảng đại. Huống chi phía sau ngài còn có Mã đại lão làm chỗ dựa.”

Lỗ Thủy Sinh cười đắc ý: “Em biết liền tốt.”

Chị Lạc Lạc tiếp tục nói: “Cho nên, tôi chẳng qua là cảm thấy theo Lỗ gia, hơi bôi nhọ ngài.”

Lỗ Thủy Sinh hừ lạnh một tiếng: “Nói tới nói lui, em vẫn là cự tuyệt đề nghị của tôi?”

Chị Lạc Lạc không kiêu ngạo không tự ti nói: “Cám ơn Lỗ gia nâng đỡ, có điều tha thứ Lạc Lạc khó tòng mệnh.”

Giọng nói của chị Lạc Lạc rất kiên quyết, không thể nghi ngờ.

Lỗ Thủy Sinh vẻ mặt triệt để lạnh xuống, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “Thật là không biết điều!”

“Có điều, em cảm thấy tôi sẽ buông tha em như vậy? Em gái, em suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Ha ha ha. . . . . .”

Lỗ Thủy Sinh đắc ý cười như điên.

Chị Lạc Lạc biến sắc, mặc dù thần sắc vẫn bình thản như cũ, nhưng Trình Kiêu thấy được vẻ kinh hoảng từ trong ánh mắt cô ta.

“Lỗ gia, lời này là có ý gì? Chẳng lẽ anh không biết, dưa hái xanh không ngọt?!”

Lỗ Thủy Sinh hừ lạnh một tiếng, ngang ngược vô cùng nói: “Ông đây mặc kệ nhiều như vậy, ông đây chỉ biết một điều, người ông đây coi trọng, còn không có một ai nào có thể chạy ra lòng bàn tay của tôi!”

“Hôm nay em đáp ứng cũng phải theo tôi, không đáp ứng cũng phải đáp ứng theo tôi!”

Lỗ Thủy Sinh hạ tối hậu thư.

Vẻ mặt chị Lạc Lạc cũng lạnh xuống: “Sao? Lỗ gia chẳng lẽ còn muốn ép buộc sao?”

“Tôi cần phải nhắc nhở Lỗ gia một câu, bây giờ là xã hội pháp trị! Không cần bởi vì nhất thời bốc động, làm ra việc để cho mình hối hận cả đời!”

Lỗ Thủy Sinh cười lạnh nói: “Hù dọa tôi? em còn non lắm.”

“Đi, bắt cô ta lại cho tôi, đưa đến phòng ngủ trên lầu.” Lỗ Thủy Sinh cười xấu xa.

Mấy tên thủ hạ kia lập tức cười xấu xa đi về hướng chị Lạc Lạc.

Chị Lạc Lạc ép buộc mình bình tĩnh, quát lạnh nói: “Lỗ gia, anh xác định làm như vậy không hối hận?”

“Hối hận? em ra ngoài hỏi thăm một chút, phụ nữ tôi Lỗ Thủy Sinh muốn, ai trốn đi được? Tôi theo đuổi em hai năm, em thế mà luôn gạt tôi, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí nữa.”

Mấy tên thủ hạ đi đến bên người chị Lạc Lạc, cười xấu xa nói: “Chị Lạc Lạc, là chính cô đi lên với Lỗ gia, hay là chúng tôi đưa cô đi lên?”

Mấy tên nhân viên phục vụ đứng một bên bây giờ không nhìn nổi nữa, bọn họ đều là nhân viên lâu năm làm công tại quán bar, còn chưa kịp rời đi.

“Khốn nạn, buông chị Lạc Lạc ra!”

Mấy tên nhân viên phục vụ xông tới, muốn bảo vẻ chị Lạc Lạc, nhưng lại bị nhóm thủ hạ Lỗ gia cùng nhau tiến lên dễ dàng khống chế lại.

Chị Lạc Lạc sắc mặt tái nhợt, nhận mệnh nhắm mắt lại: “Thả bọn họ ra, tôi đáp ứng điều kiện của anh!”
 
Chương 371


CHƯƠNG 371

Lỗ Thủy Sinh đắc ý đi đến bên người chị Lạc Lạc, cười xấu xa nói: “Làm thế này mới đúng mà! Phụ nữ, ngoan ngoãn nghe lời mới đáng yêu!”

Nói rồi, Lỗ Thủy Sinh vươn một tay sờ khuôn mặt trơn mềm của chị Lạc Lạc.

Chị Lạc Lạc cố nén xuống nỗi buồn nôn trong cổ họng, khuất nhục nhắm mắt lại.

Viên Viên đứng một bên lo mà dậm chân: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Trình Kiêu, anh nhanh nghĩ biện pháp! Không thể để cho tên lưu manh kia khi dễ chị Lạc Lạc đâu!”

“A, Trình Kiêu đâu?”

Ngay lúc cái tay Lỗ Thủy Sinh kia sắp đụng chạm đến khuôn mặt bóng loáng như ngọc xinh đẹp của chị Lạc Lạc, một bàn tay duỗi ra, bắt lấy tay hắn ta.

Bàn tay kia gầy gò, nhưng lại kiên cố, giống như trụ chống trời!

“Nhóc con, cậu muốn chết sao? Dám động thủ với tôi!” Lỗ Thủy Sinh bỗng nhiên bị người ngăn cản, lập tức giận dữ.

Chị Lạc Lạc hơi sững sờ: “Trình Kiêu tới lúc nào ?”

Có điều bây giờ rõ ràng không phải lúc truy cứu vấn đề này, chị Lạc Lạc vội vàng hô lên: “Trình Kiêu, mau trở về! Cậu đã không phải là người của quán bar, chớ xen vào việc của người khác!”

Chị Lạc Lạc nhìn rất rõ ràng, Lỗ Thủy Sinh vừa rồi đã động sát cơ.

Trình Kiêu nhìn chị Lạc Lạc lo lắng, mỉm cười: “Đây chính là nguyên nhân chị đuổi đi tất cả mọi người?”

“Chị Lạc Lạc, chị thật đúng là không phải một nhà tư bản hợp cách!”

Chị Lạc Lạc không biết vì sao giờ phút này Trình Kiêu còn có thể chuyện trò vui vẻ cùng cô ta, nhưng cô ta cũng rất rõ ràng, nếu như Trình Kiêu còn không đi, Lỗ Thủy Sinh thật sẽ giết Trình Kiêu.

“Trình Kiêu, cậu đi nhanh đi! Chuyện này không có liên quan gì với cậu, cậu không cần thiết chen vào!” Chị Lạc Lạc lo thật, cô ta luôn luôn thong dong ưu nhã, lần đầu tiên gấp gáp tới mức xém chút nữa chảy cả nước mắt.

Lỗ Thủy Sinh hừ lạnh nói: “Muốn đi? Quá muộn rồi!”

“Người đâu, đánh chết nhóc con này cho tôi!” Lỗ Thủy Sinh quát to một tiếng.

“Vâng!” Hơn mười người thanh niên kia cùng kêu lên.

Trình Kiêu khẽ mỉm cười nói với chị Lạc Lạc: “Chị Lạc Lạc, tôi giúp chị giáo huấn đám lưu manh này!”

“Mẹ nó, cái đồ đần này ở đâu ra, vậy mà dõng dạc như thế!”

“Chúng ta nhiều người như vậy, hắn ta lại còn dám cậy mạnh!”

“Đánh hắn ta, đánh chết hắn ta!”

Một đám thanh niên nhao nhao mắng to.

Hơn mười người thanh niên rất nhanh đã xông lên, có điều ngã xuống cũng rất nhanh.

Những người này đều là lưu manh, dù chỉ một quyền thủ hắc quyền, đều có thể tuỳ tiện đánh bại mười người họ.

Huống chi là tu tiên giả như Trình Kiêu.

Trực tiếp một quyền một tên, không đến một phút đồng hồ, những người này đều nằm kêu rên trên mặt đất.

Chị Lạc Lạc kinh ngạc nhìn về Trình Kiêu, không thể tin được há hốc miệng.

Trong ấn tượng của cô ta, Trình Kiêu vẫn luôn là người có tính cách chất phác, bị khi dễ cũng không dám lên tiếng.
 
Chương 372


CHƯƠNG 372

Không nghĩ tới Trình Kiêu vậy mà có thể đánh giỏi như vậy, một người đánh mười!

Mà nhìn còn rất thoải mái dễ dàng.

Người cùng khiếp sợ còn có Lỗ Thủy Sinh, đàn em hắn ta mang đến mặc dù không phải cao thủ gì, thế nhưng đều là kẻ chuyên đánh nhau, sức chiến đấu vẫn tạm được.

Không nghĩ tới lại bị Trình Kiêu một quyền hai cước liền dễ dàng giải quyết.

Lỗ Thủy Sinh không nhịn được bắt đầu nhìn lại Trình Kiêu.

“Nhóc con, cậu đến tột cùng là ai? Lấy thân thủ của cậu, chắc chắn không phải hạng người không có tiếng tăm gì!”

Trình Kiêu quay đầu nhìn hắn một cái, một bàn tay quất tới, thốt ra một chữ: “Cút!”

A!

Lỗ Thủy Sinh kêu thảm một tiếng, bị đập bay đến mấy mét, răng đều bị đánh rơi mấy cái, nửa bên mặt đều sưng thành đầu heo.

“Lỗ gia, Lỗ gia, ngài không sao chứ?” Mấy tên thủ hạ đứng lên, vô đến bên người Lỗ Thủy Sinh, đỡ hắn ta lên, khẩn trương hỏi.

Lỗ Thủy Sinh bây giờ mắt nổi đom đóm, trời đất quay cuồng, một tát này của Trình Kiêu đánh không nhẹ.

Qua một hồi lâu, Lỗ Thủy Sinh mới thanh tỉnh, nhìn về Trình Kiêu, phẫn nộ nói: “Nhóc con, cậu, cậu chờ đó cho tôi!”

“Đi!”

Lỗ Thủy Sinh dẫn người chật vật chạy trốn đi.

Đám người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi.

Những nhân viên làm việc mới tới kia thu thập bàn ghế bị đập.

Viên Viên hưng phấn chạy tới, một mặt sùng bái nhìn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, anh thật lợi hại! Vừa rồi anh quá uy phong đó!”

Mấy nhân viên lâu năm khác của quán bar, giơ ngón tay cái lên với Trình Kiêu: “Trình Kiêu, giỏi lắm! Trước kia chúng ta đều xem nhẹ cậu!”

Trình Kiêu gật đầu đáp lại, trên mặt không vui buồn.

Sắc mặt chị Lạc Lạc ngược lại có chút khó coi, nhìn Trình Kiêu trầm giọng nói: “Trình Kiêu, cậu đi với tôi!”

Trình Kiêu lần nữa bị chị Lạc Lạc đưa đến phòng nghỉ lầu hai.

“Ngồi đi!”

Chị Lạc Lạc chỉ vào ghế sa lon đối diện nói.

Lần này, Trình Kiêu không có khách khí, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon.

Chị Lạc Lạc sắc mặt nghiêm túc, nói: “Trình Kiêu, cậu biết vừa rồi cậu đánh là người nào sao?”

Trình Kiêu đã sớm đoán được sẽ là loại vấn đề này, hơi hững hờ nói: “Lỗ Thủy Sinh, xưng Lỗ gia!”

“Nghe nói là thủ hạ của Đại lão Hà Tây Mã Tài.”

Chị Lạc Lạc cau mày nói: “Đã biết rõ ràng như vậy, vậy tại sao còn phải xuất thủ? Cậu không sợ Lỗ Thủy Sinh trả thù cậu sao?”

Trình Kiêu tự tin nói: “Chị Lạc Lạc yên tâm, hôm nay tôi giúp chị giải quyết triệt để Lỗ Thủy Sinh, chị bây giờ có thể gọi về những nhân viên cũ.”
 
Chương 373


CHƯƠNG 373

Chị Lạc Lạc nhìn thần sắc Trình Kiêu như tính trước kỹ càng, bỗng nhiên bị chọc giận quá mà cười lên.

“Trình Kiêu, cậu lấy tự tin ở đâu ra? Cậu phải biết, người đứng phía sau Lỗ Thủy Sinh là Đại lão Hà Tây Mã Tài! Không phải cậu cho rằng chỉ bằng mình Lỗ Thủy Sinh, làm sao có thể ngang ngược như vậy? Thậm chí đều không để cả chính quyền địa phương vào mắt.”

Trình Kiêu cười thần bí: “Chị Lạc Lạc yên tâm đi, đoán chừng không được bao lâu, Lỗ Thủy Sinh liền sẽ gọi cứu binh, đến lúc đó tôi liền giúp chị giải quyết triệt để tai hoạ này.”

Chị Lạc Lạc không nói nữa, Trình Kiêu muốn điên, vậy cô ta liền bồi Trình Kiêu điên một lần, dù sao nếu như thua, cùng lắm thì cầu xin Lỗ Thủy Sinh tha thứ, đáp ứng cái điều kiện bẩn thỉu kia là được.

Đứng như Trình Kiêu dự liệu, thậm chí còn nhanh hơn so Trình Kiêu dự liệu.

Sau một tiếng, Lỗ Thủy Sinh liền trở lại, đồng thời gọi viện binh tới.

Một nhóm hơn hai mươi người, vọt thẳng đến trước quầy bar, vây chị Lạc Lạc và Trình Kiêu sớm đã chờ ở đây lại.

Chị Lạc Lạc và một đám nhân viên phục vụ, lập tức căng thẳng lên.

Chị Lạc Lạc nhìn về phía Trình Kiêu, nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, tôi cảm thấy cậu vẫn là đi mau đi! Nếu như tôi không nhìn lầm, thanh niên dẫn đầu trên mặt có sẹo, chính là thân tín của Mã Tài, anh Phong.”

“Mã Tài tại Hà Tây, chính là trời, chúng ta không thể chọc vào!”

Trình Kiêu khóe miệng hiện lên chễ giễu: “Mã Tài thật lợi hại như vậy? sao tôi không cảm thấy thế nào?”

“Anh Phong, chính là nhóc con kia!” Lỗ Thủy Sinh bụm lấy nửa bên mặt sưng giống đầu heo, hung hãn nói.

A Phong ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía quầy bar, thế nhưng là khi hắn nhìn thấy Trình Kiêu, bỗng nhiên sững sờ, sau đó dụi dụi con mắt, phảng phất không thấy rõ ràng, lại cẩn thận nhìn lại một lần.

Lỗ Thủy Sinh ở một bên không biết sống chết đắc ý cười lạnh: “Nhóc con, đây là anh Phong – thân tín bên người mã đại lão, hôm nay cậu nhất định phải chết!” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Nhưng một giây sau, Lỗ Thủy Sinh cả người đều ngu ngơ, không dám tin nhìn một màn trước mắt này, giống như nằm mơ.

Anh Phong bước nhanh đi đến trước mặt Trình Kiêu, vốn là khoảng cách xa mấy mét, ânh Phong lại là một đường chạy chậm đến.

Có thể thấy được, nội tâm anh Phong là căng thẳng cỡ nào.

Lỗ Thủy Sinh vốn cho rằng anh Phong sẽ mắng to Trình Kiêu một trận, ra oai phủ đầu.

Thế nhưng chỉ thấy anh Phong đi đến chỗ một mét trước mặt Trình Kiêu, sau đó rất cung kính khom người hành lễ: “Thủ hạ Mã đại lão, A Phong xin chào anh Trình!”

Giờ khắc này, tất cả mọi người ngây dại!

Toàn trường tĩnh mịch!

Tất cả mọi người cảm thấy Trình Kiêu cái tên tự đại cuồng vong này rất khó có thể giữ được cái mạng nhỏ, không nghĩ tới kịch bản vậy mà đảo ngược nhanh như vậy!

Viên Viên đứng tại sau lưng Trình Kiêu, một mặt ngu ngơ tự lẩm bẩm: “Trình, anh Trình? Trình Kiêu không phải chỉ là một nhân viên phục vụ sao?”

Chị Lạc Lạc chung quy là người đã từng thấy việc đời, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh lại. Cũng không có biểu hiện ra vẻ thất thố quá lớn, chỉ có điều bất cứ cô ta cố gắng áp chế như thế nào, cũng áp chế không nổi bộ ngực phập phồng kịch liệt.

Chị Lạc Lạc từ góc nghiêng nhìn Trình Kiêu, nhìn người thanh niên vẫn luôn rất phổ thông, thậm chí hơi cứng nhắc này.
 
Chương 374


CHƯƠNG 374

Như hôm nay, mới là lần đầu tiên biết anh.

Người kinh hãi nhất đương nhiên là Lỗ Thủy Sinh.

Hắn ta miệng há to, khá lâu cũng không thể khép lại, qua một hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí kêu lên: “Anh, anh Phong, ngài đây là đang làm cái gì? Cậu ta chỉ là một nhân viên phục vụ quán bar thôi!”

Anh Phong không có trả lời hắn, bởi vì giờ khắc này anh ta còn duy trì tư thế cúi người hành lễ, Trình Kiêu còn không có để cho anh ta đứng dậy.

Trình Kiêu quét mắt nhìn Anh Phong, thản nhiên nói: “Đứng lên đi!”

“Cám ơn anh Trình!” Anh Phong như được đại xá, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đứng thẳng người, nghiêng người đứng ở một bên, không dám ngăn trở ánh mắt Trình Kiêu.

Lỗ Thủy Sinh sắp bị nghẹn điên bởi bầu không khí kỳ quái ở hiện trường này rồi, không nhịn được hỏi lần nữa: “Anh Phong, đây là đã xảy ra chuyện gì?”

Anh Phong đầu tiên thận trọng nhìn về Trình Kiêu một cái, nhìn thấy anh không có biểu thị gì, lúc này mới quay đầu lạnh lùng nhìn Lỗ Thủy Sinh, phảng phất Lỗ Thủy Sinh đã là người chết.

“Vị này chính là anh Trình mà Mã đại lão đã nhắn nhủ!”

Con mắt Lỗ Thủy Sinh trừng tròn vo trong nháy mắt, toàn thân bắt đầu run rẩy lên, nói lắp bắp: “Cậu ta, cậu ta chính là anh Trình? Làm sao có thể!”

“Cậu ta rõ ràng chính là một nhân viên phục vụ quán bar! Cậu ta làm sao có thể là anh Trình trong miệng Mã đại lão!”

Không chỉ Lỗ Thủy Sinh không thể nào tin được, liền ngay cả những đàn em phía sau hắn ta cũng không cách nào lý giải.

Đường đường anh Trình, đại nhân vật ngay cả đại lão Hà Tây Mã Tài đều vô cùng tôn kính, lại vào một quán bar làm nhân viên phục vụ?

Cải trang vi hành? Vẫn là cố ý giả heo ăn thịt hổ để theo đuổi cô gái?

Tha thứ những đàn em này thực sự không có kiến thức và văn hóa gì, bọn họ tạm thời còn không thể nghĩ ra được từ khác hình dung anh Trình.

Trình Kiêu cũng không có nhân dịp kêu đánh kêu giết với Lỗ Thủy Sinh, chỉ là nhàn nhạt nói với A Phong: “Đây là chị gái của tôi, chủ quán bar này – chị Lạc Lạc.”

Sau đó, Trình Kiêu cũng không nói cái gì, anh tin tưởng A Phong có thể trở thành thân tín của Mã Tài, hẳn là hiểu rõ tiếp theo phải làm thế nào.

A Phong vội vàng khom người ôm quyền hành lễ với chị Lạc Lạc bên cạnh Trình Kiêu, có điều chỉ là khẽ gật đầu, thái độ không có tôn kính như lúc đối mặt Trình Kiêu.

“Chào chị Lạc Lạc!”

Nhìn vị thân tín của Mã đại lão trong truyền thuyết, giờ phút này vậy mà gật đầu vấn an, cho dù chị Lạc Lạc cũng thường xuyên trải qua sóng to gió lớn, giờ phút này vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Trình Kiêu thậm chí còn phát giác được chị Lạc Lạc luôn luôn anh minh quả quyết, vậy mà làm một động tác vô cùng ngây thơ, âm thầm bóp bóp bắp đùi mình.

Đau khiến cô ta có chút giật giật khóe miệng, cô ta mới dám tin tưởng đây mọi chuyện trước mặt đều là thật.

“Chào anh Phong!” Chị Lạc Lạc cũng thoải mái ôm quyền hành lễ đối với A Phong, đây là lễ tiết người giang hồ, nam nữ thông dụng.

Mặc dù A Phong là nhân vật chị Lạc Lạc chỉ có thể ngưỡng vọng trước kia, nhưng chị Lạc Lạc cũng không có biểu hiện ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
 
Chương 375


CHƯƠNG 375

Thái độ của cô ta vẫn như cũ không kiêu ngạo không tự ti, liền giống lúc đối mặt Lỗ Thủy Sinh vừa rồi.

Bởi vì cô ta rất rõ ràng, hôm nay A Phong có thể chào hỏi cô ta, đều là xem ở mặt mũi Trình Kiêu, không có liên quan gì với cô ta.

Cho nên, chị Lạc Lạc hiểu rõ, cô ta không cần biểu hiện quá mức, làm thế ngược lại ném mặt mũi Trình Kiêu ra mặt đất.

Có điều chị Lạc Lạc cũng không rõ ràng Trình Kiêu là sư tồn tại thế nào trong suy nghĩ những người này, cô ta căn bản không cần cân nhắc vì Trình Kiêu.

A Phong bắt chuyện xong với chị Lạc Lạc, sau đó quay người nhìn qua Lỗ Thủy Sinh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc .

Lỗ Thủy Sinh chấn động toàn thân, không đợi A Phong mở miệng, phốc một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Anh Phong, tôi biết sai, xin tha cho tôi lần này đi!” Một hán tử lớn người như vậy, giờ phút này vậy mà lệ rơi đầy mặt, dập đầu cầu xin tha thứ.

A Phong không thèm để ý tới, quát lạnh một tiếng: “Dẫn Lỗ Thủy Sinh tới.”

Lập tức, hai tên thủ hạ một trái một phải, áp giải Lỗ Thủy Sinh đi đến trước mặt A Phong.

“Quỳ xuống!” A Phong âm thanh lạnh lùng nói.

Lỗ Thủy Sinh ngoan ngoãn quỳ xuống, A Phong đại biểu là ý chí của Mã đại lão, Lỗ Thủy Sinh anh ta cho dù chết, cũng không dám ngỗ nghịch mã đại lão.

Nếu không, hắn ta sẽ sống không bằng chết.

“Anh Phong, tôi thật sự biết sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi lần này ạ!”

A Phong không để ý đến, trầm giọng hỏi: “Mày và anh Trình giao thủ một lần rồi sao?”

Lỗ Thủy Sinh run run rẩy rẩy đáp: “Giao, giao thủ rồi!”

“Tay nào?” A Phong mặt không thay đổi hỏi.

“Tay này, tay này!” Lỗ Thủy Sinh nâng tay trái lên.

A Phong đưa mắt liếc với hai tên thủ hạ ra ý một cái: “Đánh gãy đi.”

Lỗ Thủy Sinh bị hù tới mức hồn phi phách tán, không ngừng dập đầu: “Anh Phong tôi sai rồi, anh Phong, tha cho tôi một lần đi!”

Một thanh niên nắm tay trái Lỗ Thủy Sinh lên, một tên thanh niên khác trực tiếp một gậy đánh vào chỗ khớp nối khuỷu tay Lỗ Thủy Sinh.

Răng rắc!

Tiếng xương gãy Thanh thúy.

Theo đó, Lỗ Thủy Sinh kêu thảm như heo bị chọc tiết!

Đường đường Lỗ gia, bá chủ hoành hành một đời tại đường học viện, bị người đánh gãy cánh tay, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không dám.

Tất cả mọi người nhìn hoảng sợ run sợ, thậm chí ngay cả bọn họ đều cảm nhận được đau đớn.

Lỗ Thủy Sinh cũng là nhân vật cầm được thì cũng buông được, gãy cánh tay liền gãy, dưới mắt vẫn là bảo trụ mạng nhỏ mới quan trọng.

Cố nén thống khổ, sắc mặt Lỗ Thủy Sinh tái nhợt tiếp tục cầu xin tha thứ: “Anh Phong, phạt ngài cũng đã phạt, bây giờ ngài có thể tha tôi sao?”

A Phong vẻ mặt phức tạp nhìn hắn ta, Lỗ Thủy Sinh xem như thân tín của hắn, đánh gãy một tay hắn ta, cũng là bất đắc dĩ.
 
Chương 376


CHƯƠNG 376

“Lỗ Thủy Sinh, anh cũng đừng trách tôi, ai bảo mày trêu chọc một sự tồn tại giống như thần!”

“Nếu tôi không đánh gãy tay mày, sợ là ngay cả mạng sống của mày cũng không còn!”

Nhớ tới chuyện tại trong hội trường đấu văn, tình hình Trình Kiêu cách không giết người ngoài trăm thước, A Phong đã cảm thấy không rét mà run.

Chuyện đó căn bản không phải người bình thường có thể làm được !

Loại tồn tại này mà Lỗ Thủy Sinh cũng dám đắc tội!

A Phong nhìn Lỗ Thủy Sinh, trầm giọng nói: “Mày không nên cầu tôi, chỉ cần Anh Trình chịu tha thứ mày là được.”

Đây coi như là một loại nhắc nhở, cũng coi là một loại thăm dò với Trình Kiêu, bởi vì A Phong cũng không biết làm đến bước này, Trình Kiêu có hài lòng hay không?

Lỗ Thủy Sinh lập tức nghe ra ý trong câu lời A Phong, vội vàng quay người dập đầu với Trình Kiêu: “Anh Trình, đều tại tôi có mắt không tròng, không biết chân nhân! Xin ngài nể tình tôi không biết rõ tình hình, tha tôi lần này!”

“Tôi cam đoan, sau này chỉ cần có tôi Lỗ Thủy Sinh, bán kính một dặm quán bar chị Lạc Lạc, không ai dám đến gây sự!”

Lỗ Thủy Sinh mặc dù tại trước mặt A Phong, giống con chó nghe lời, nhưng vẫn là một nhân vật không thể khinh thường ở một vùng học viện này .

Nếu như hắn ta cam đoan, như vậy sau này quán bar Lạc Trần liền an toàn.

Buồn cười Lỗ Thủy Sinh hơn bốn mươi tuổi, cũng không dám đang gọi em Lạc Lạc, đổi giọng xưng hô chị Lạc Lạc.

Trình Kiêu không để ý đến Lỗ Thủy Sinh, với anh mà nói Lỗ Thủy Sinh chính là một con giun dế, tiện tay liền có thể bóp chết, mấu chốt còn phải xem chị Lạc Lạc có hài lòng hay không.

“Chị Lạc Lạc, chị cảm thấy thế nào?”

Chị Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, hôm nay Trình Kiêu cho cô ta một bất ngờ và rung động thực sự quá lớn.

Cho tới bây giờ, cô ta còn có loại ảo giác như mình vẫn đang nằm mơ

Có điều cô ta ép buộc mình trấn định, nhìn qua Lỗ Thủy Sinh đang đầy mặt cầu xin, cô ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.

Chị Lạc Lạc nhìn Trình Kiêu, lộ ra mỉm cười cảm kích, nói câu: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!”

Lỗ Thủy Sinh như nghe được tiếng trời êm tai nhất trên thế giới, thần kinh căng thẳng rốt cục thoáng buông lỏng.

Lúc trước hắn ta đuổi tận giết tuyệt với chị Lạc Lạc, vốn cho rằng chị Lạc Lạc lần này sẽ lấy đạo của người, trả lại cho người, không nghĩ tới chị Lạc Lạc vậy mà lấy ơn báo oán!

Cái này khiến người như Lỗ Thủy Sinh hành tẩu giang hồ mấy chục năm đều thực tình bội phục.

“Chị Lạc Lạc, đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Sau này có gì cứ sai bảo tôi, chị cứ việc phân công!” Lỗ Thủy Sinh cảm kích, mặt đều đỏ lên.

A Phong chắp tay hành lễ với Trình Kiêu: “Anh Trình, ngài còn có gì phân phó sao?”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Sau này nơi đây, không được để ai tới gây sự.”

“Anh Trình yên tâm, chuyện này bao trên người của tôi!” A Phong tự tin nói, thân là thân tín Mã đại lão, chăm sóc một quán bar với hắn ta mà nói, chỉ là một việc nhỏ.
 
Chương 377


CHƯƠNG 377

“Không sao rồi, các anh đi thôi, đừng ảnh hưởng chị Lạc Lạc làm ăn.” Trình Kiêu giống xua đuổi con ruồi nói.

A Phong một đầu vạch đen, Anh Trình đây đúng là qua cầu rút ván!

Có điều coi như Trình Kiêu qua sông đoạn cầu, A Phong cũng không dám có oán hận nửa câu.

“Vâng!”

“Tất cả mọi người, lập tức rời đi nơi này!”

Sau đó, A Phong lưu lại một thẻ ngân hàng: “Anh Trình, trong thẻ này là bồi thường của Lỗ Thủy Sinh với quán bar, xin ngài nhận lấy, không thì hắn ta sẽ ngủ không yên !”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Để xuống đi!”

“Vâng!” A Phong hai tay đặt tấm thẻ ở trên quầy bar, gấp gáp dẫn người rời đi.

Hơn hai mươi người, chớp mắt đi sạch sẽ.

Sau khi những người kia đi, trong quán bar bỗng nhiên bộc phát ra một trận reo hò!

“A, Trình Kiêu, cậu quá lợi hại !”

“Trình Kiêu, cậu sao quen biết Mã đại lão?”

Những nhân viên phục vụ trong quán bar khác, bất luận nhân viên cũ, hay là nhân viên mới tới, đều coi Trình Kiêu như thần tượng.

Đây chính là kịch bản trai nghèo biến cường của hiện thực!

Quá bùng nổ, quá kích thích cơ mà!

Chị Lạc Lạc nhìn Trình Kiêu, ánh mắt phức tạp nói: “Trình Kiêu, cậu đi theo tôi!”

Một ngày này, đây là Trình Kiêu lần thứ ba đi theo chị Lạc Lạc đi vào phòng nghỉ.

Cũng là lần Trình Kiêu tới đây nhiều nhất trong hai năm kiếp sống làm công này.

Đương nhiên, sau này sợ là cũng sẽ không tới nữa.

Chị Lạc Lạc nhìn về Trình Kiêu, ánh mắt sáng rực, như muốn xem ở sâu trong nội tâm Trình Kiêu đang suy nghĩ gì.

Có điều, thanh niên trước mặt ngồi ở chỗ đó, trên mặt phong khinh vân đạm, căn bản không có một niềm vui sướng vốn nên có của người chiến thắng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chị Lạc Lạc kìm lòng không được hỏi mình, anh ta thật sự là một người thanh niên hai mươi tuổi?

Độ tuổi này, không phải là dễ xung động nhất sao?

“Chị Lạc Lạc, chị gọi tôi đến có chuyện gì?” Trình Kiêu cười nhẹ.

Chị Lạc Lạc thở dài một tiếng, nhìn Trình Kiêu, nói: “Nếu như tôi không đoán sai, thật ra hôm nay cậu tới là vì nghỉ việc?”

Trình Kiêu gật gật đầu: “Không sai.”

“Vậy kế tiếp chúng ta không phải liền phải nói tạm biệt rồi sao?”

Trình Kiêu gật gật đầu lần nữa, chị Lạc Lạc rất thông minh, nói chuyện với người thông minh rất là sảng khoái.

Chị Lạc Lạc nhìn chung quanh, nói: “Nếu tôi muốn trả thù lao cho cậu, hoặc là đền bù, sợ là cậu cũng coi thường.”

Trình Kiêu không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn người phụ nữ thành thục quyến rũ này.

Chị Lạc Lạc cũng nhìn về Trình Kiêu, trịnh trọng nói: “Đi thôi, nếu như sau này có gặp phải chuyện gì, nhớ kỹ, nơi này vĩnh viễn là nhà của cậu!”
 
Chương 378


CHƯƠNG 378

Trình Kiêu thu hồi nụ cười trên mặt, chân thành nói: “Chị Lạc Lạc, đây là thù lao trân quý nhất với tôi!”

. . . . . .

Trình Kiêu rời đi quán bar Lạc Trần, có sự chấn nhiếp của anh, quán bar sau này sẽ an toàn.

Về phần hi vọng trong lòng của chị Lạc Lạc đến tột cùng là cái gì, Trình Kiêu cũng không rõ ràng. Có điều chị Lạc Lạc chưa nói, anh cũng không có chủ động hỏi.

Có lẽ đây là bí ẩn sâu trong nội tâm chị Lạc Lạc?

Trình Kiêu không có trở về trường học, mà là thuê một gian phòng ở một khách sạn sang trọng phụ cận.

Sau này dùng để để tu luyện.

Ngày thứ hai xong tiết học, Trình Kiêu trở lại phòng ngủ.

Mấy bạn cùng phòng đều có mặt.

Nhìn thấy Trình Kiêu trở về, Lôi Cường lớn giọng lập tức kêu lên: “Đầu Gỗ, cậu tối hôm qua cả đêm không về ngủ! Thành thật khai báo, đã làm cái gì rồi?”

Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu nghe thấy có chuyện tám, lập tức ngồi xuống, dựng lên lỗ tai.

Trình Kiêu biết Lôi Cường này lại muốn trêu ghẹo mình, cũng không thèm để ý, mỉm cười nói: “Hôm qua có việc về trễ, qua một đêm trong khách sạn.”

Nghĩ lại, Trình Kiêu lại tăng thêm một câu: “Một người.”

“Ha ha. . . . . .” Mấy người trong ký túc xá đều cười điên lên.

Trương Tư Tổ cười lớn tiếng nhất: “Trình Kiêu, yên tâm đi, cho dù có người khác, tôi cũng tuyệt đối sẽ không nói với chị dâu !”

Mấy người bọn họ đều biết Trình Kiêu làm con rể tới nhà, có điều bọn họ cũng không có vì vậy mà xem thường Trình Kiêu, hoàn toàn ở chung với anh như trước đây.

Tần Thủ chậc chậc thở dài: “Nhìn các cậu mấy tên FA này, vừa nghe đến có chuyện liền như mèo thấy mỡ, mất mặt hay không!”

Thần côn Dương Thiên Hữu lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, còn niệm câu: “Thần nói, chỉ hâm mộ uyên ương không hâm mộ tiên!”

“Cút, đừng khi dễ tôi không văn hóa, câu nói kia rõ ràng là do Ninh Thái Thần nói!” Tần Thủ mắng to.

Trương Tư Tổ cũng ê ẩm nói: “Cầm Thú, cậu có bạn gái, bây giờ đang yêu cuồng nhiệt. Cậu đây là ông lão ăn no không biết cảm giác đói!”

“Aiz đúng rồi, Cầm Thú, không phải cậu đáp ứng để bạn gái cậu giúp chúng ta và các em ktx cô ấy tác hợp sao? Việc này làm thế nào rồi?” Trương Tư Tổ cười xấu xa, hai mắt tỏa ánh sáng.

Dương Thiên Hữu và Lôi Cường cũng lại gần, liền ngay cả Tảng Đá thành thật nhất, trong mắt cũng lộ ra vẻ chờ mong.

Không có cách, FA trong đại học là khổ nhất.

Nhất là nam sinh không có tiền cũng không có sắc.

Tần Thủ rất tùy ý nói: “Tôi đều tự thân xuất mã, còn có thể có không làm được sao?”

Vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đắc ý nói: “Đã giúp các cậu hẹn, sáu giờ tối ngày mai, ngay tại Hương Mãn Viên, chúng ta tổ chức một buổi liên nghị cỡ nhỏ giữa khoa Quản Lý và khoa Văn Học.”

“Oa, anh Cầm Thú, anh chính là thần tượng của tôi!” Trương Tư Tổ không có tiết tháo chút nào dâng lên đầu gối của mình.

“Lợi hại, vẫn là anh Cầm Thú lợi hại! Cuộc sống thoải mái sau này của tôi liền toàn bộ nhờ vào anh Cầm Thú!” Dương Thiên Hữu giơ ngón tay cái lên, một mặt sùng bái.
 
Chương 379


CHƯƠNG 379

Tần Thủ mắng to: “Cút cút cút, cút sang một bên, gọi anh Tần! Gọi gì khó nghe như vậy!”

Lúc này, Tảng Đá yếu ớt mà hỏi: “Cái kia, tớ có thể đi sao?”

Mấy người trong nháy mắt lúng túng, mặc dù Trương Tư Tổ bọn này, cũng đều là người nghèo, nhưng mạnh hơn rất nhiều so với Tảng Đá.

Quê Tảng Đá là xa xôi vùng núi, gia cảnh rất kém cỏi, kết giao bạn gái phải tốn rất nhiều tinh lực, đương nhiên, chủ yếu là dùng tiền.

“Nếu không, Tảng Đá đừng đi?” Trương Tư Tổ thăm dònói.

Tảng Đá hiện lên vẻ thất vọng trên mặt, anh ta cũng là nam sinh bình thường, cũng muốn yêu đương một trận oanh oanh liệt liệt.

Lôi Cường trừng mắt, tùy tiện thốt ra nói: “Đi, vì sao không đi? Lỡ nhu nữ sinh thích cậu ta thì cũng hay mà? Đầu Gỗ không phải là ví dụ tốt nhất sao?”

Lôi Cường đột nhiên cảm giác hai ánh mắt mang theo sát khí phóng tới, quả quyết ngậm miệng.

“Ha ha, Trình Kiêu, tớ chỉ là ví dụ thôi, chưa hề có ý nói cậu ăn bám. . . . . .”

Một nửa chuối tiêu trong tay Tần Thủ, phốc một cái bắn lên, trực tiếp rơi giữa hai chân.

Con hàng này giải thích còn không bằng không giải thích, càng tô càng đen.

Trình Kiêu nhìn về phía Tảng Đá cúi đầu, hơi tự ti, thản nhiên nói: “Đi thôi Tảng Đá, tình yêu thứ này, có đôi khi cũng không nhất định hoàn toàn dựa vào tiền tài, duyên phận cũng rất quan trọng.”

Nghe Trình Kiêu nói vậy, trong mắt Tảng Đá dâng lên chút hi vọng lần nữa.

“Tốt, vậy tớ cũng cùng đi!”

Ngày thứ hai, một tiết khóa cuối cùng của buổi chiều đều không có xong, mấy tên đói tình ký túc xá 208 trốn học tập thể, trở lại phòng ngủ liền bắt đầu soi gương.

“Bác sĩ, cậu cảm thấy tớ mặc bộ Adidas màu trắng này thế nào?” Thần côn cầm lấy bộ hàng nhái duy nhất lấy ra được kia, mặc thử trên người.

“Hoàn toàn có thể, màu trắng xứng với khí chất thần côn cậu nhất!” Bác sĩ trả lời rất qua loa, sau đó cầm kéo bắt đầu cắt lông mũi.

“Ai ai ai, mấy anh em nhìn tớ, bộ này thế nào?” Tần Thủ lấy ra một đống quần áo từ tủ quần áo, chọn một bộ tương đối thành thục ổn trọng mặc vào, xoay một vòng với tấm gương.

Mấy người khác ai ai cũng bận rộn.

Nghe vậy, Lôi Cường lớn giọng khinh bỉ: “Cầm Thú, cậu không phải có Tiểu Nhu rồi sao? Mặc đẹp trai như vậy cướp danh tiếng chúng tớ à!”

Tần Thủ giơ ngón tay giữa lên với Lôi Cường, ngạo mạn nói ra: “Thiếu kiến thức, thiếu tới mức không thể chịu được! Cũng là bởi vì tớ đã có bạn gái, cho nên tớ mới muốn đè xuống các cậu, không phải chính có ý là tầm mắt Tiểu Nhu nhà tớ sao!”

Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên, chung quanh có lửa giận đang thiêu đốt, tất cả mọi người đều giơ ngón tay giữa lên đối với Tần Thủ.

Quá độc ác!

Thật sự là Cầm Thú!

Trương Tư Tổ bỗng nhiên như tên trộm nhìn về phía đống quần áo hàng hiệu trên giường Tần Thủ.

“Cầm Thú, thương lượng với cậu một chuyện nhỉ? Bộ quần áo hoa kẻ ca rô của cậu cho tớ mượn khoe khoang một chút đi?” Trương Tư Tổ liếm láp môi nịnh nọt cười nói.

“Dễ nói, cầm đi đi!” Tần Thủ rất hào phóng đáp ứng
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom