Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3440


Chương 3440

“Cô..”

Trần sư huynh suýt chút nữa bị sặc chết vì một câu nói của Mục Song Thư, lúc này chỉ vào Mục Song Thư, tay phải đang run cầm cập.

Bùi Nguyên Minh rút một tờ giấy ăn ra lau ngón tay, thản nhiên nói: “Được rồi, đừng nhiều lời như vậy.”

“Chuyện này của Trịnh Khánh Vân, anh chuẩn bị giải thích với tôi như thế nào?” Trần sư huynh bưng mặt, giận dữ nói: “Chuyện của Trịnh Khánh Vân, có giải thích cái rắm ấy!”

“Cô ta nổ súng làm Lý Gia Hân bị thương, đương nhiên phải trả giá!”

“Lý phu nhân thương con trong lòng sốt ruột, đánh cô ta một trận thì sao rồi?”

“Tất cả chuyện này có liên quan gì tới tôi?”

“Tên khốn, tôi nói cho anh biết!”

“Đừng tưởng rằng anh ở sở cảnh sát có chỗ dựa vững chắc, tôi cũng có!”

“Anh có tin tôi gọi một cuộc điện thoại, tất cả đám người các anh sẽ xong đời!”

Hiển nhiên, bị nhiều người nhìn thấy như vậy, còn bị đánh mười mấy cái tát, vị đại nhân Trần sư huynh này cũng là muốn thể diện.

Hôm nay không đưa bãi đất về được, anh ta cảm thấy không dễ chịu chút nào. “Vậy sao? Lợi hại như vậy?” Bùi Nguyên Minh ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo. “Vậy anh gọi điện thoại đi, tôi cho anh nửa giờ đồng hồ để gọi người!”

“Tôi thật sự muốn nhìn xem, ở Vũ Thành ai dám cho anh chỗ dựa!”

Trần sư huynh hơi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo hống hách tới mức này.

Người như bọn họ, dù có thua cũng không thể thua toàn cục. Vậy nên giờ phút này anh ta cắn răng, lấy điện thoại gọi đi một cuộc.

Sau khi Trần sư huynh gọi điện thoại xong, khoảng mười lăm phút sau, phía cửa lớn, truyền đến một âm thanh tràn đầy uy nghiêm.

“Anh bạn trẻ, ở địa bàn của tôi giở thói ngang ngược, làm bộ làm tịch, có phải cậu hơi quá đáng rồi không?”

“Hôm nay tôi thật sự muốn xem xem, là thế tử nhà nào, lại có thể ngay cả quy tắc của thành phố điện ảnh Vũ Thành chúng tôi cũng không hiểu.”

“Còn có đám các người, ngay cả lời nói của tôi cũng quên rồi sao?”

“Có phải đã quên mất rằng tôi nói với các người, không có mệnh lệnh của tôi, không ai có thể vào thành phố điện ảnh Vũ Thành?”

Cùng với lời nói vừa dứt, mười mấy người khí thể kiêu ngạo, vênh mặt hất cằm bước vào.

Ở giữa bọn họ là một người đàn ông đầu hoa râm, tinh thần tỉnh táo phấn chấn.

Mặc dù ông ta mặc thường phục, những trên người vẫn nhìn ra được mấy phần tư thái của lãnh đạo cao cấp trong sở cảnh sát.

Đội phó sở cảnh sát Vũ Thành, Hùng Tiến Đạt.

Trước đây bởi vì liên quan đến Bùi Nguyên Minh, ông ta tạm thời lui khỏi chức vị, ở nhà tự kiểm điểm.

Vậy nhưng không ngờ tới, hôm nay ông ta lại xuất hiện.

Bây giờ ông ta vừa đi, vừa chỉ vào đám người Mục Song Thư, khiến cho sắc mặt của đám người Mục Song Thư có chút khó coi.

Mà nhìn thấy Hùng Tiến Đạt đi tới, Trần sư huynh lộ vẻ mặt cực kì mừng rỡ, vội vàng đi qua, cúi đầu khom lưng nói: “Giám đốc Hùng, ông đến thật đúng lúc!”

“Tên khốn này thật sự không ra gì, không chỉ gọi đám người sở cảnh sát mấy người đến địa bàn của tôi làm loạn!”

“Mà điều quan trọng nhất là, anh ta dám động thủ đánh người!”

“Ông nhất định phải giúp tôi chủ trì công đạo!”

Trong khi nói, Trần sự huynh chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, vênh váo hung hăng, ngông cuồng tự đại.

Người đàn ông ở bên cạnh anh ta cũng vênh mặt hất hàm, làm ra dáng vẻ Bùi Nguyễn Minh chết chắc rồi.

“Thế nào? Anh bạn trẻ, cậu như thế này là đem sở cảnh sát chúng tôi thành công cụ để cậu làm ra vẻ hay sao?

“Ở trong mắt cậu, còn có vương pháp hay không? Còn có quy củ hay không?”

Hùng Tiến Đạt châm một cây xì gà nhỏ dài, trợn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

“Anh bạn trẻ, cậu có nghĩ tới hậu quả..”

Lời nói được một nửa, điếu xì gà trong miệng Hùng Tiến Đạt “lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.

Toàn thân ông ta cứng ngắc, vẻ mặt lộ ra nét hoảng sợ. Ngay sau đó, ông ta run rẩy lập cập “phịch” một tiếng quỳ xuống đất. “Bùi…Bùi Bùi Bùi…”
 
Chương 3441


Chương 3441

Hùng Tiến Đạt vừa mới còn cao ngạo hống hách, khí thế trấn áp toàn bộ, giờ phút này trực tiếp quỳ xuống, hơn thế vẻ mặt lúng túng và thấp thỏm không yên.

Đám người Trần sư huynh, từng người từng người đều tinh thần hốt hoảng.

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu, giám đốc Hùng bản lĩnh to lớn, tại sao nhìn thấy Bùi Nguyên Minh liền quỳ ngay xuống?

Hơn nữa còn mở miệng gọi ông nội? Thần sắc của Bùi Nguyên Minh lãnh đạm lạnh lùng.

Nếu như anh nhớ không sai, Hùng Tiến Đạt người này đã bị chính mình tạm thời lôi xuống rồi.

Vậy mà lão ta vẫn chưa rút ra bài học kinh nghiệm, vẫn như trước ở bên ngoài ức hiếp đàn ông, chiếm đoạt phụ nữ, làm chỗ dựa cho thế lực xấu.

“Ông qua đây”

Khi nói lời này, Bùi Nguyên Minh ngoắc ngoắc tay về phía Hùng Tiến Đạt, vẻ mặt lạnh lùng.

Hùng Tiến Đạt thấy da đầu tê dại, toàn thân run cầm cập.

Nghĩ lại những lời mình nói với Bùi Nguyên Minh lúc trước, nghĩ lại lời cảnh cáo của Bùi Nguyên Minh với mình, ông ta chỉ cảm thấy trước mắt hoá thành màu đen.

Nhưng đến lúc này, ông ta còn có thể làm cái gì?

Chỉ có thể mang vẻ mặt lấy lòng bò qua, trực tiếp bò tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Tiếp đó, trong ánh mắt của đám người Trần sư huynh chấn động tới mức khó mà tin nổi, Hùng Tiến Đạt cười nịnh nọt: “Cậu Minh, thật xin lỗi.”

“Lỗi của tôi!”

“Tôi không nên..”

“Quỳ thẳng lên” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng, trực tiếng ngắt lời Hùng Tiến Đạt.

Hùng Tiến Đạt mặc dù biết sắp xảy ra chuyện gì rồi, nhưng ông ta vẫn như trước cắn răng thẳng người, ưỡn ngực ngẩng đầu, gạt đi vẻ tươi cười trên mặt.

“Bốp…” Bùi Nguyên Minh trực tiếp tát một cái vào má trái của ông ta.

Một âm thanh có thể nói là thanh thuần vang dội, cũng có thể nói là chấn động lòng người.

Thân hình Hùng Tiến Đạt dao động, trên mặt in hằn một dấu tát, nhưng ông ta vẫn không có vẻ tức giận một chút nào, mà vẫn như cũ quỳ thẳng người, vẻ mặt nịnh hót.

Bùi Nguyên Minh ngoắc ngoắc ngón tay, thản nhiên nói: “Má phải” Hùng Tiến Đạt vội vàng đưa má phải của mình gần tới. “Bốp..” Bùi Nguyên Minh lần này không hề dừng tay, mà ngược lại vung ra một bạt tai.

Lần này thân hình của Hùng Tiến Đạt bị đánh đến nỗi văng ra ngoài, sau khi văng xa mấy mét mới ngã xuống mặt đất.

Đây…

Làm sao có thể như vậy? Đám người Trần sư huynh từng người đều mang vẻ mặt chết lặng.

Bọn họ cảm thấy, cho dù là trời có sập xuống, cũng không thể xảy ra chuyện như vậy được!

Dù sao đây cũng là người có danh xưng Hắc Bạch Vô Địch, là Hùng Tiến Đạt có bối cảnh đáng gờm đấy!

Đây chính là cho dù đồn cảnh sát Vũ Thành có thay bao nhiêu giám đốc thì ông ta Hùng Tiến Đạt vẫn như cũ sừng sững không ngã khỏi vị trí phó giám đốc!

Đám người Trần sư huynh dù thế nào cũng không ngờ tới, Hùng Tiến Đạt mà bọn họ cho là chỗ dựa vững chắc, coi là phông nền, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh thật sự giống với một đứa cháu trai.

Quỳ thì cũng thôi đi, nhưng bị tát vào má trái xong, còn phải ngoan ngoãn giương má phải ra?

Bọn họ thật sự không thể nào tưởng tượng, lại lịch của họ Bùi rốt cuộc là cái  gì?

| Làm sao anh ta có thể khiến cho một nhân vật lớn như Hùng Tiến Đạt không có một chút phát cáu nào?

Thậm chí còn quỳ xuống lấy lòng?

Mục Song Thư chờ chánh thanh tra của sở cảnh sát, giờ phút này cũng mang vẻ mặt phức tạp nhìn một màn này.

Bọn họ thế nào cũng không thể ngờ tới, phó giám đốc của sở cảnh sát, Hùng Tiến Đạt cường thế vô cùng cũng bị Bùi Nguyên Minh dẫm nát trên mặt đất như vay.

Có điều Mục Song Thư nhớ tới quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Vạn Phước Nhân, lại mang vẻ mặt hốt hoảng.

Ngay cả Vạn Phước Nhân mà Bùi Nguyễn Minh cũng có thể xưng anh xưng em, vậy sỉ nhục Hùng Tiến Đạt như vậy, có xem là cái gì?

“Bốp bốp bốp..”

Bùi Nguyên Minh không nói lời thừa, mà sau khi ra hiệu cho Hùng Tiến Đạt bò qua, lại vung lên ba cái tát mạnh.

Lần này bị đánh tới nỗi Hùng Tiến Đạt toàn thân run rẩy, mặt mũi bầm dập, chảy cả máu mũi.

“Ông không phải muốn nói cho tôi, cái gì là vương pháp, cái gì là quy củ sao?”

“Không phải muốn nói cho tôi, cái gì là hậu quả sao? “Thế nào? Câm rồi?”
 
Chương 3442


Chương 3442:

“Không dám, không dám!”

“Cậu Minh, tôi là nói đùa thôi” Hùng Tiến Đạt run rẩy lập cập, rũ đầu xuống vẻ mặt sợ hãi mở miệng. Nói đùa cái gì? Dạy dỗ Bùi Nguyên Minh? Cho Bùi Nguyên Minh một bài học? Ông ta còn không có bản lĩnh này.

“Không dám?” Bùi Nguyên Minh VỖ VỖ nhẹ vào mặt Hùng Tiến Đạt.

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, lần trước ông cũng nói như vậy đúng không?”

“Để cho ông nhớ lâu một chút, tôi còn lột bớt chút da của ông”.

“Kết quả thì sao? Ông vẫn như cũ giễu võ dương oai, ức hiếp đàn ông, cưỡng hiếp phụ nữ”

“Xem ra giáo huấn vẫn chưa đủ khắc sâu?”

“Cậu Minh, tôi xin lỗi!”

“Hôm nay tôi nhất định sẽ đưa cho cậu công đạo”. Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Đưa như thế nào?”

Hùng Tiến Đạt vẻ mặt thay đổi, ngay sau đó ông ta cầm lấy tay trái của mình bẻ mạnh một cái.

Liền nghe thấy một tiếng “răng rắc”, xương tay trái của Hùng Tiến Đạt trực tiếp đứt gãy.

Ông ta còn lại là cả người thấm đẫm mồ hôi, giờ phút này run rẩy lập cập nhìn Bùi Nguyên Minh, bày ra biểu cảm lấy lòng

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Chưa đủ”.

“Phải phải phải”

Hùng Tiến Đạt luôn mồm vâng dạ, sau đó chỉ tay xuống một cấp dưới, trầm giọng nói: “Cậu, lại đây”

“Đánh gãy tay phải của tôi!”

Rất nhanh, một tên chánh thanh tra run rẩy lập cập đi tới, trong ánh mắt như cười như không của Bùi Nguyên Minh, một tiếng “răng rắc” vang lên khi tay phải của Hùng Tiến Đạt cũng bị bẻ gãy.

Sau khi phế đi hai tay, Hùng Tiến Đạt toàn thân toát mồ hôi lạnh quỳ trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Trước khi vị thiếu gia này vẫn chưa hài lòng, ông ta tuyệt đối không dám cút đi.

“Không tồi, lần này so với lần trước có hơn vài phần thành ý” Bùi Nguyên Minh một cước đá Hùng Tiến Đạt xuống đất.

“Bây giờ, mang người của ông cút đi cho tôi”.

“Còn có lần sau, sẽ không đơn giản gãy tay như vậy đâu.”

Hùng Tiến Đạt liên tục gật đầu, giờ phút này vội vàng bò rời đi, đồng thời vẻ mặt thù hằn liếc nhìn Trần sư huynh một cái.

Nếu như không phải là tên khốn này gọi một cuộc điện thoại, mình làm sao có thể rơi vào kết cục như thế này.

Đợi đám người này rời đi, bầu không khí lúc này trở nên vô cùng khó xử. Đặc biệt là Trần sư huynh, lúc này vẻ mặt biến thành màu đen.

Bùi Nguyễn Minh lại tự nhiên bưng chén trà Phổ Nhỉ bên cạnh lên thổi thổi, sau khi uống một ngụm, mới thản nhiên mở miệng: “Xem ra, chỗ dựa của anh không vững chắc lắm.”

“Tôi lại cho anh thời gian nửa giờ đồng hồ, để anh tiếp tục gọi người”

“Hy vọng tiếp theo anh không làm cho tôi thất vọng” . Trong nháy mắt vẻ mặt của Trần sư huynh khó coi tới cực điểm.

Anh ta biết rõ, ngay cả Hùng Tiến Đạt cũng bị Bùi Nguyên Minh giẫm đạp trên mặt đất, vậy thì gọi những người bình thường tới cũng không có nghĩa lý gì.

Nghĩ tới điều này, Trần sư huynh cắn chặt răng, gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ lớn của anh ta.

Nửa giờ sau, ở bên ngoài thành phố điện ảnh Vũ Thành, đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang cực lớn của động cơ ô tô.

Liền nhìn thấy một dàn xe Land Rover Range Rover dừng lại trước cửa, sau đó cửa xe mở rộng, một đám người đàn ông thân mặc âu phục nối đuôi nhau đi ra.

Ở chính giữa, là một ông già trang phục thời Đường. Ông ra thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, nhưng trên người lại tỏa ra phong thái đặc biệt của một xã hội đen.

Bùi Nguyễn Minh vẻ mặt lãnh đạm quét qua, tiếp đó anh nhớ ra rồi.

Vị này hẳn là bang chủ của bang Kim Tiền, một trong sáu bang mạnh nhất giới hắc bạch của Vũ Thành, một trong những thủ lĩnh của giới hắc bạch, Thượng Quan Kinh Hồng!

Bang Kim Tiền ở trong sáu bang lớn, sức mạnh không phải là mạnh nhất. Nhưng bọn họ tuyệt tối là bối cảnh đứng đầu, cũng kiếm tiền nhiều nhất. Kim Tiền, nói trắng ra chính là vàng.

Bang Kim Tiền nói trắng ra, chính là thánh địa võ lâm của cung điện Hoàng Kim!

Có thể nói, ý nghĩa tồn tại của bang Kim Tiền, căn bản chính là để kiếm tiền

thay cho cung điện Hoàng Kim.

Vậy nên vầng sáng trên đỉnh này, Thượng Quan Kinh Hồng ở Vũ Thành gần như không ai dám chọc vào.

Ngay cả người nhà họ Long, người nhà họ Kim, người nhà họ Vạn, cũng đều phải cho ông ta ba phần nể mặt.
 
Chương 3443


Chương 3443:

“Thượng Quan tiên sinh, ngài đã tới rồi!”

“Tôi cũng không muốn gọi điện làm phiền ngài nghỉ ngơi.”

“Nhưng tên khốn này, vậy mà lại dám ở địa bàn của chúng ta gây rắc rối!” Trần sư huynh vẻ mặt uỷ khuất đi lại gần, thấp giọng trách cứ.

“Hơn nữa anh ta còn chỉ tên điểm họ, nói cho dù là ngài tới, cũng không làm gì được anh ta!”

“Trong mắt anh ta, ngài chỉ là cái rắm!”

Rõ ràng, lúc này Trần sư huynh chỉ lo Thượng Quan Kinh Hồng không giết chết Bùi Nguyên Minh, vì vậy anh ta theo bản năng thêm mắm thêm muối, mục đích chính là làm cho Thượng Quan Kinh Hồng nổi giận ra tay.

“Bốp..”

Anh ta vừa nói được một nửa, Thượng Quan Kinh Hồng đã trở tay trực tiếp cho một cái bạt tai khiến anh ta ngã xuống đất.

Trần sư huynh ngay tức khắc gương mặt sưng đỏ, khoé miệng chảy đầy máu.

Anh ta run rẩy lập cập chốc lát, mới thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi, Thượng Quan bang chủ, tôi thật sự không cố ý gây chuyện rắc rối!”.

“Tôi thật sự không cố tình” .

Trần sư huynh không biết Thượng Quan Kinh Hồng vì sao lại đánh mình, lúc này anh ta chỉ có thể run rẩy lập cập bò lên, nhanh chóng nhận lỗi.

“Bốp!”

Thượng Quan Kinh Hồng lại vung tay xuống một cái bạt tai, đánh tới nỗi Trần sư huynh vang ra ngoài.

Trần sư huynh lại nghiến răng bò lên, sau đó quỳ trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, run giọng nói: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi Thượng Quan tiên sinh!”

“Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi!”

“Phịch!”

Thượng Quan Kinh Hồng không khách khí, một cước đạp Trần sư huynh ngã xuống mặt đất.

Sau đó ông ta đi lên phía trước, vừa bước, vừa lạnh giọng nói: “Ở địa bàn của tao, mày gây chuyện phiền toái cũng không sao, mày bắt nạt đàn ông cưỡng hiếp phụ nữ cũng không hề gì!”.

“Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, mày ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không có cách nào dọn dẹp?”

“Mày không những cho người giở thói ngang ngược ở địa bàn của tao, lại còn

để người của sở cảnh sát vào!”

“Quan trọng nhất là, kêu chỗ dựa vững chắc tới cũng bị đánh cho mất mặt”

“Nếu nhưng chuyện này truyền ra ngoài, Thượng Quan Kinh Hồng tạo làm sao có thể lăn lộn trên giang hồ?”.

“Tao không cần thể diện nữa sao?”

“Như này có nghĩa là, sau này chó mèo ven đường, đều có thể đến địa bàn của tạo làm xằng làm bậy sao?”

Hiển nhiên, Thượng Quan Kinh Hồng đã có suy tính riêng trong lòng, nói bóng nói gió.

Bây giờ, chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Bùi Nguyên Minh và Mục Song Thư mà chửi người thôi.

“Ông.”

Mục Song Thư tuy rằng kiêng kị thân phận lão đại trong giới hắc bạch của đối phương, nhưng lúc này sắc mặt phát lạnh, phản ứng bản năng muốn đi lên phía trước.

Nhưng Bùi Nguyên Minh khoát khoát tay, ý bảo Mục Song Thư không cần vội vàng.

Anh như cười như không nhìn lão già trước mặt.

Mà nghe thấy lời của Thượng Quan Kinh Hồng, Trần sư huynh lập tức bụm. mặt nói: “Thượng Quan tiên sinh, thật xin lỗi, tôi bảo đảm về sau sẽ không có loại chuyện tương tự xảy ra nữa!”

“Tôi cam đoan!”

Thượng Quan Kinh Hồng cười một tiếng, ông ta thấy ra uy như vậy cũng đủ rồi, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt rơi trên người Bùi Nguyên Minh.

Ông ta vốn dĩ muốn trực tiếp giẫm chết Bùi Nguyên Minh, nhưng nhớ tới tin tức vừa mới nghe được, Hùng Tiến Đạt cũng ở trước mặt tên tiểu tử này mà quỳ xuống.

Ông ta nhận thấy được tên tiểu tử trước mặt có lẽ có chút bản lĩnh và bối cảnh. Nếu không sao dám kiêu căng ngạo mạn làm tới bước này.

Vừa nghĩ tới điều này, Thượng Quan Kinh Hồng hít sâu một hơi, để mình khôi phục bình tĩnh, sau đó mới nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh: “Anh bạn trẻ, thấy cậu ngay cả phó giám đốc sở cảnh sát Vũ Thành cũng dám phế, cho thấy lại lịch của cậu không bình thường!”

“Không biết cậu đến từ năm môn phiệt lớn, hay là thập đại gia tộc quyền lực”

“Mang chiêu bài của cậu đánh ra, cho tôi biết rõ cậu rốt cuộc có bao nhiêu khả năng cùng sức mạnh!”

“Có tư cách tới đây ngang ngược dương oai hay không” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Thượng Quan tiên sinh, ông yên tâm đi”

“Tôi không phải người của năm môn phiệt lớn, cũng không phải là người của thập đại gia tộc quyền lực”

“Tôi chỉ là một người bình thường”

“Vậy nhưng hôm nay chuyện của Trịnh Khánh Vân, các người phải cho tôi một công đạo vừa lòng”
 
Chương 3444


Chương 3444:

“Tên khốn, vậy mà mày lại không chút nể mặt nể mũi nào!”

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh trước mặt của Thượng Quan Kinh Hồng cũng kiêu ngạo như vậy, đám người Trần sư huynh đều là ánh mắt phát lạnh, bọn họ đều muốn phát điên lên.

Nhưng lúc này Thượng Quan Kinh Hồng lại khoát khoát tay áo, tỏ ý bảo những người này an tâm chớ nóng vội.

Ông ta cho người mang đến một chiếc ghế tựa, ngồi trước mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó châm một điếu xì gà, hút một hơi.

“Chi bằng câu nói cho tôi, nên đưa ra công đạo thế nào, cậu mới hài lòng?”

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, thản nhiên nói: “Thứ nhất, 175 tỉ phí bồi thường tổn thất tinh thần”

“Thứ hai, tôi muốn biết, súng đạo cụ của các ông, vì sao ở bên trong lại có đạn”

“Thứ ba, nhân viên liên quan tới chuyện này, đều phải đến sở cảnh sát phối hợp điều tra, có tội thì vào ngục, không tội thì phạt!”

“Thứ tư, Lý phu nhân phải cút qua đây, bưng trà cho Trịnh Khánh Vân, chịu nhận lỗi! Sau đó đánh gãy hai tay của mình, cầu xin tha thứ.”

“Bốn điều kiện này làm xong, chuyện này coi như bỏ qua.”

Nói xong, Bùi Nguyên Minh thản nhiên uống một chén trà, thật giống như không biết những lời mà mình vừa mới nói có biết bao chấn động lòng người.

Thượng Quan Kinh Hồng ngược lại không bị Bùi Nguyên Minh hét giá cao dọa cho sợ, ông ta chủ hút hai hơi xì gà, sau đó cười một tiếng không tỏ rõ ý kiến, nói: “Anh bạn trẻ, cậu đây là đang nói giá trên trời sao?”

“Có điều chuyện này tôi đã hiểu rõ ràng rồi.”

“Ở nơi này, tôi đến nói cho cậu biết, tôi có thể đưa cho cậu lời giải thích thể nào.”

“Trịnh Khánh Vân tuy rằng bị đánh, những là bị thương da thịt”

“Lý phu nhân tuy rằng đánh người, nhưng trong lòng sốt ruột vì thương con gái, về tình có thể tha thứ!”

“Hơn thể nói như nào đi chăng nữa, phát súng kia, quả thực là Trịnh Khánh Vân bắn, bây giờ Lý Gia Hân sắc mặt vẫn còn ngây dại, từ góc độ này mà nói, Trịnh Khánh Vân bị đánh, tựa hồ là lẽ đương nhiên.”

“Vậy nên, Trịnh Khánh Vân cũng không phải là người hoàn toàn vô tội, bây giờ chỉ là phải chịu chút trách nhiệm này, liền có thể để việc này trôi qua, điều này không tốt hay sao?”

“Mà cậu muốn chém muốn giết như thế này, thích hợp sao?”

“Cậu tuổi còn trẻ, không hiểu rõ cái gì gọi là đồi xanh còn đó, nước biếc chảy dài hay sao?”

Lúc này Thượng Quan Kinh Hồng bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, với tính cách của ông ta mà nói, hiếm thấy có khi nào nhỏ giọng mềm mại dàn xếp ổn thoả như thế.

Điều mấu chốt là, ông ta có chút không nắm rõ về thân phận và bối cảnh của Bùi Nguyên Minh, vậy nên không muốn vô duyên vô kể đắc tội với tên tai to mặt lớn. hư hư thực thực này.

Chỉ có điều, Thượng Quan Kinh Hồng cũng có niềm kiêu ngạo và giới hạn của mình.

Tuy rằng thoạt nhìn ông ta đối với Bùi Nguyên Minh vô cùng khách khí, nhưng lúc đề cập tới lợi ích then chốt, ông ta lại không có chút ý tứ nhường nhịn nào.

Điều này hiến cho người khác vô hình trung cảm nhận được cường thể của ông ta.

Bùi Nguyên Minh bưng chén trà lên, liếc mắt nhìn nước trà màu hổ phách, mới thản nhiên nói: “Vậy không biết Thượng Quan tiên sinh, chuẩn bị đưa ra công đạo như thế nào rồi?”

“Thẳng thắn, đời này tôi thích nhất chính là cùng giao lưu với người thẳng thắn.”

Thượng Quan Kinh Hồng đùa cợt một chút, sau đó vẻ mặt lạnh lùng rút ra một tờ chi phiếu đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“17 tỉ.”

“17 tỉ, giải quyết tất cả mọi chuyện, tổn thất tinh thần, chân tướng vụ súng đạo cụ, lời xin lỗi của Lý phu nhân, toàn bộ đều nằm trong 17 tỉ này”

“Nhận lấy 17 tỉ này, các cậu không tra xét chân tướng nữa, mà tôi và Lý phu nhân, cũng sẽ không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của các cậu.!”

“Đây xem là hai bên cùng có lợi, cũng gọi là nắm chắc chừng mực, không biết cậu Minh có vừa lòng hay không?”
 
Chương 3445


Chương 3445

Bùi Nguyên Minh bưng chén trà, thản nhiên nói: “Nếu như tôi từ chối thì sao?”

“Từ chối?” Thượng Quan Kinh Hồng cười giễu cợt “xuy” một tiếng. “Người anh em, cậu cảm thấy cậu có đường từ chối sao?” “Cậu phải hiểu rõ, đây là nơi nào?” “Đây là thành phố điện ảnh Vũ Thành, là địa bàn của tôi.”

“Mà đằng sau tôi, là Thương Minh Vũ Thành, Long thập tam thiếu Long Thương Húc, là thánh địa võ lâm của cung điện Hoàng Kim…”

“Cho dù cậu đến từ năm môn phiệt lớn hay mười gia tộc quyền lực nhất, cậu cũng phải xem xét kĩ một chút, có cần hay không vì chút chuyện nhỏ này, triệt để trở mặt với những người này!”

“Dù sao, hiện tại sự việc chỉ ở giữa tôi và cậu, đều có thể giải quyết ổn thoả”

“Nếu không, cậu báo quan, để chuyện phá hoại việc làm ăn của thành phố điện ảnh Vũ Thành truyền ra ngoài.

“Tôi cũng không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì nữa!”

“Mà rất nhiều thời điểm, những hậu quả này cũng không phải chỉ mình cậu có thể gánh vác hết được, không cẩn thận một chút, gia tộc, thế lực ở sau lưng cậu, cũng sẽ vì thế mà phải trả giá!”

“Có câu nói làm người đừng nên quá liều mạng, phải tự chừa cho mình một đường lui!”

“Cậu là một người trẻ có tiền đồ rộng mở ở phía trước, đương nhiên hiểu được đạo lý nắm bắt chừng mực, đúng không?”

Nói tới đây, Thượng Quan Kinh Hồng chỉ vào tờ chi phiếu trên mặt đất, thản nhiên nói: “Anh bạn trẻ, bây giờ nhặt ngân phiếu lên, cậu liền có thể nhận được mối giao tình tốt đẹp với tôi”

“Sau đó cậu đưa Trịnh Khánh Vân của cậu về dưỡng thương cho tốt, nếu như không biết bệnh viện nào tốt, tôi thậm chí có thể giới thiệu cho cậu.”

“Tiếp theo, chúng ta bắt tay giảng hoà, tất cả mọi việc đến đây chấm dứt, không thành vấn đề chứ?”

Bùi Nguyên Minh cười cười, thản nhiên nói: “Tôi muốn hỏi một câu, nếu như chuyện này đổi thành xảy ra ở trên người Thượng Quan tiên sinh, ông có chấp nhận cách giải quyết thế này không?”

“Có thể tính là giống nhau sao?” Thượng Quan Kinh Hồng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. “Chênh lệch giữa tôi và cậu, là một trời một vực”

“Tôi ôn tồn hoà nhã nói với cậu những lời này, không phải bởi vì tôi sợ cậu, mà là vì hôm nay tâm tình tôi rất tốt, vậy nên mới cho cậu một cơ hội”

“Cậu không hiểu? Không quý trọng?”

Nghe thấy lời của Thượng Quan Kinh Hồng, dàn mỹ nhân xinh đẹp đi theo cũng mang vẻ mặt châm chọc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tên nhà quê này không biết từ chỗ nào chạy đến, lại có thể muốn so bì với nhân vật lớn như Thượng Quan Kinh Hồng?

Lẽ nào anh ta không biết, giữa người với người, có

khoảng cách chênh lệch lớn hay sao?

Ngay cả Trần sư huynh cũng bày ra vẻ mặt châm chọc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tên này thật sự coi mình là một nhân vật lớn?

Ở trước mặt Thượng Quan tiên sinh nói những lời như vậy, là đang sợ bản thân mình chết không được gọn gàng hay sao?”

Đến cả Mục Song Thư cũng khẽ chau mày, thân là người của sở cảnh sát, cô rất rõ sức mạnh của lục đại bang.

Không thể không thừa nhận, Thượng Quan Kinh Hồng chịu nhượng bộ đến bước này, xem như ngàn năm hiếm có rôi.

Vì vậy cho dù là Mục Song Thư, cũng có ý nghĩ khuyên Bùi Nguyên Minh bỏ qua như thế này.

Vậy nhưng Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, không mảy may bị lời nói của ông ta kích động chút nào.

Thấy Bùi Nguyên Minh dường như bị mình doạ cho sợ rồi, Thượng Quan Kinh Hồng cười cười , tiếp tục nhàn nhạt mở miệng: “Anh bạn trẻ, tôi biết trong lòng cậu rất bứt rứt oan uổng.”

“Tôi cũng nhìn ra được cậu có chút năng lực, có chút bối cảnh.”

“Vậy nên, tôi mới cho cậu thể diện, ôn tồn hoà nhã với cậu”.

“Cậu phải hiểu, cậu đối mặt với điều gì!”.

“Tin tôi, ở đất Vũ Thành nhỏ bé của tôi này, đối địch với tôi, lại gây cản trở Lý phu nhân, không phải là chuyện tốt đẹp gì.”

“Có một số người, không phải là người cậu có tư cách liều chết vì họ”
 
Chương 3446


Chương 3446:

Nói xong những lời này, Thượng Quan Kinh Hồng mang vẻ mặt lãnh đạm hút tiếp một hơi xì gà, nhả ra một vòng khói, lúc đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh vừa vặn tiêu tan.

Mà một màn này lại khiến cho Thượng Quan Kinh Hồng im lặng mỉm cười.

Hiển nhiên, ông ta hết sức hài lòng với bản thân, với tình thế, và tiết tấu nằm trong tay.

Ông ta rất tin rằng người thoạt nhìn có chút sức mạnh như Bùi Nguyên Minh, cuối cùng sẽ phải quy phục trước mặc mình, khom lưng khuyu gối lựa chọn lấy 17 tỉ kia.

Bùi Nguyên Minh không tức giận bởi vì một ngụm khói, ngược lại bưng chén trà, nhàn nhạt nói: “Thượng Quan tiên sinh, Thượng Quan bang chủ, cái mà ông gọi là công đạo, tôi rất không hài lòng.”

“Tôi vẫn hi vọng ông có thể làm theo yêu cầu của tôi” “Ở chỗ tôi đây, không ai có thể cò kè mặc cả”

Thượng Quan Kinh Hồng cười một tiếng, sau đó ý vị thâm trường nói: “Anh bạn trẻ à, cậu còn trẻ quá, nói chuyện làm. việc đừng quá mức quyết tuyệt như thế!

“Cậu nên hiểu rằng, hoà khí mới có thể sinh lợi” “Thứ như thể diện, lại là có đi có lại” .

“Cậu cho tôi thể diện, tôi mới chưa cho cậu mặt mũi, đúng không?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Chỉ đáng tiếc, Thượng Quan bang chủ, thể diện đối với tôi mà nói, không có bất kì giá trị gì.”

“Ít nhất, nó không có cách nào cho tôi công đạo”

Thượng Quan Kinh Hồng cười khẽ một tiếng, không chút để ý mà mở miệng nói: “Công đạo tôi đưa cho cậu, chính là cái cậu đã thấy” .

“Nếu như cậu thật sự không cảm thấy hài lòng, thật sự cảm thấy oan uổng bứt rứt, thật sự không qua nổi của ai này trong lòng cậu”.

“Vậy cũng có thể xé chi phiếu của tôi, sau đó trực tiếp tới yêu cầu”

“Tôi thật sự muốn nhìn xem người trẻ bây giờ, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh”

Trong khi nói chuyện, Thượng Quan Kinh Hồng lộ ra vẻ mặt toàn là lãnh ý.

Có thể đánh vào mặt Hùng Tiến Đạt, kì thực cũng không đáng coi là gì cả.

Tuy rằng Hùng Tiến Đạt ở vị trí người bình thường thoát nhìn rất lợi hại, nhưng ở vị trí một nhân vật lớn mà nói, chỉ là một tên thảo khẩu, chó săn mà thôi.

Bùi Nguyên Minh có thể đánh vào mặt Hùng Tiến Đạt, rõ ràng anh ta quả thực không đơn giản.

Nhưng loại không đơn giản này, vẫn không đủ để khiến Thượng Quan Kinh Hồng cúi đầu.

Dù sao ông ta là một trong những bang chủ của lục đại bang, hơn nữa chỗ dựa là thánh địa võ lâm cung điện Hoàng Kim, muốn bao nhiêu lợi hại, có bấy nhiêu lợi hại.

“Lợi hại.”

Bùi Nguyên Minh gật gật đầu, một cước giẫm lên tờ chi phiếu trên mặt đất.

“Nói thật, tôi thích nhất sự lợi hại của một nhân vật lớn như Thượng Quan bang chủ đây”

“Chỉ là tôi hi vọng sự lợi hại của Thượng Quan bang chủ có thể tiếp tục duy trì” .

“Đừng tuỳ tiện quỳ xuống trước mặt tôi, như thế thật rất nhàm chán”.

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh đứng dậy, ôm lấy Trịnh Khánh Vân, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Nhìn thấy một màn này, Mục Song Thư cũng không nói gì, chỉ dẫn theo một đoàn thanh tra đưa nghi can phía trước đi.

“Anh bạn trẻ, thế này là cậu không cho tôi mặt mũi rồi!” “Hơn nữa thiên đường có lối cậu không đi” “Địa ngục không của cậu lại muốn bước vào!”

Thượng Quan Kinh Hồng mang thần sắc lãnh đạm, vẻ mặt khinh thường.

“Tuổi còn trẻ học gì không học, lại học đi ra vẻ ta đây” “Thật sự tưởng rằng mình có bao nhiêu bản lĩnh?”

Trong khi nói, Thượng Quan Kinh Hồng quét mắt qua Trần sư huynh, lạnh lùng nói: “Gọi điện thoại cho Vạn Phước Nhân, tôi có điều cần nói” .

Thượng Quan Kinh Hồng không tin, Bùi Nguyên Minh có thể áp chế Hùng Tiến Đạt, lại có thể dồn ép Vạn Phước Nhân.

Nghe vậy, Trần sư huynh vui mừng như một đứa trẻ chạy tới bên cạnh gọi điện thoại, vậy nhưng một lát sau anh ta lại tái nhợt mặt bước tới: “Thượng Quan tiên sinh, người của sở cảnh sát nói, bọn họ chỉ chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng.”

“Ngài có ý kiến gì, có thể khiếu nại lên trên.”

“Còn phần cái mà ngài gọi là công đạo, sẽ không cho ngài.”

Thượng Quan Kinh Hồng nheo mắt, đột nhiên ý thức được, năng lực của Bùi Nguyên Minh, có thể vượt quá sức tưởng tưởng của ông ta.
 
Chương 3447


Chương 3447:

Chỉ là, sau khi suy nghĩ một lát, Thượng Quan Kinh Hồng liền bình tĩnh lại.

Ông ta là ông trùm ở Vũ Thành, phía sau còn có cung điện Hoàng Kim.

Ông ta cảm thấy cho dù Bùi Nguyên Minh có địa vị như thế nào, đều không thể ở mảnh đất Vũ Thành này của ông ta đè ép ông ta.

Về phần sở cảnh sát bên kia, Vạn Phước Nhân chỉ nói một câu chấp pháp theo lẽ công bằng, có lẽ là có ý không đứng về bên nào.

Một khi đã như vậy, cho dù bối cảnh của Bùi Nguyên Minh vững vàng, Thượng Quan Kinh Hồng cũng in mình có thể giẫm chết đối phương.

Nếu quang minh chính đại không được thì tới âm thầm kín đáo.

Cho dù nói như thế nào, ba nghìn anh em của bang Kim Tiền, muốn giẫm chết một kẻ từ bên ngoài tới, cho dù đối phương là thế tử hay đại thiếu, đều không có gì khó khăn.

Nghĩ đến điều này, Thượng Quan Kinh Hồng khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng, ông ta hít một hơi xì gà, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tìm cho tao nơi ở của tên đó, sau đó đi nói với Lý phu nhân một tiếng, nói viên đạn ở trong súng đạo cụ, là do nó thay”

“Nó là đứa đầu sỏ muốn làm Lý Gia Hân bị thương”

“Sau đó lại truyền lệnh của tao, trong phạm vi Vũ Thành, ai dám làm chỗ dựa chống lưng cho tên khốn họ Bùi đó, liền không xong với Thượng Quan Kinh Hồng này”

“Tao muốn cho thằng nhãi đấy, không bước nổi nửa bước Vũ Thành!”

Vẻ mặt Thượng Quan Kinh Hồng lạnh lùng, một tên ở vùng khác tự cho rằng mình hơn Giang Long, lại dám lên giọng khiêu khích ông ta.

Nếu đã như vậy, không ra oai phủ đầu với tên đó, Thượng Quan Kinh Hồng này làm sao có thể lăn lộn trong giới hắc bạch ở Vũ Thành được nữa?

Theo lệnh Thượng Quan Kinh Hồng truyền xuống, đám người Trần sư huynh đều mang vẻ mặt lễ độ cung kính mở miệng nói: “Rõ! Chúng tôi đã hiểu!”

Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh để đám người Mục Song Thư đưa bạn học của Trịnh Khánh Vân trở về, đồng thời còn dặn bọn họ có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.

Còn anh đưa Trình Khánh Vân vào bệnh viện, xử lý vết thương xong, Bùi Nguyên Minh gọi mấy người Hàn Sang tới chăm nom, anh về trụ sở của Băng Phủ Rìu nghỉ ngơi.

“Vù..”

Đúng lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại tới giúp Trịnh Khánh Vân đòi lại công bằng.

Một hồi tiếng gầm rú của ô tô cực lớn vang lên từ xa tới gần.

Trong tiếng ầm vang của ô tô mang theo vẻ cao cao tại thượng, còn có một loại kiêu ngạo ngập trời.

Rất nhanh, năm chiếc xe Toyota phiên bản giới hạn dừng trước mặt cửa trụ sở của Băng Phủ Rìu.

Chiếc xe ở chính giữa hẳn là đã được thay đổi vẻ bề ngoài, lúc cửa xe mở ra, ở bên trong có một cỗ quan tài đen.

Ngay sau đó, cửa xe mở rộng, mười mấy người đàn ông mặc áo võ sĩ từ bên trong đi ra.

Bọn họ trực tiếp khiêng quan tài lên, ngùn ngụt sát khí đi vào bên trong trụ sở của Băng Phủ Rìu.

“Người nào?” “Không biết đây là địa bàn của Băng Phủ Rìu sao?” “Lại dám tới địa bàn của bọn này làm càn!”

Bởi vì tiếng động quá lớn, Hàn Sang xuất hiện đầu tiên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người này.

Dù sao đây cũng là trụ sở của Băng Phủ Rìu, tuỳ tiện để người xông vào, Hàn Sang anh còn mặt mũi gì nữa?

Mà Bùi Nguyên Minh cũng bị quấy rầy, thay xong quần áo, vẻ mặt lãnh đạm bước tới.

“Làm cái gì? Làm cái gì?” “Bọn tao là người của phân hội Long Môn tại Vũ Thành!”

“Tao là người của phân hội Trần sư huynh ở Vũ Thành, Lý Thế Quang!”.

“Tao nhận được tin tức, có người cố ý đổi viên đạn trong súng đạo cụ trong kịch bản thành viên đạn thật, muốn mưu hại sư muội Lý Gia Hân!”

“Chuyện này, người bị tình nghi nhất định phải cho bọn tạo một lời giải thích!”

Một đàn ông trung niên mặc áo võ sĩ màu đen, bên hông đeo một thanh trường kiểm lúc này bước ra, mang theo vẻ ngạo mạn kiêu căng.
 
Chương 3448


Chương 3448

Lúc này, ánh mắt của Lý Thế Quang mang theo vẻ khinh thường quét qua đám người Hàn Sang và Hắc Mai Hồng.

Dù sao anh ta cũng đến từ phân hội Long Môn tại Vũ Thành. Long Môn được coi là vương trong giới hắc bạch.

Đối với những lão đại ở giới hắc bạch, người của Long Môn cực kì coi thường. Vậy nên lúc nhận được mệnh lệnh bắt kẻ tình nghi làm sư muội bị thương, Lý Thế Quang tuy rằng ngạc nhiên khi kẻ tình nghi này ở trong Băng Phủ Rìu, nhưng anh ta cũng không có chút kiêng kị nào, hơn nữa còn trực tiếp dẫn người xông vào đây.

Dù sao, Vũ Thành là trụ sở của Long Môn.

Hôm nay người bị thương, lại là con gái của trường phân hội Long Môn tại Vũ Thành.

Dưới tình huống này, Lý Thế Quang anh ta đương nhiên muốn tới bắt người.

Nghĩ đến đây, Lý Thế Quang chỉ về phía Hàn Sang và những người thuộc Băng Phủ Rìu, lạnh lùng nói: “Tao không quan tâm kẻ tình nghi và Băng Phủ Rìu bọn mày có quan hệ gì.”

“Tao cũng không quan tâm phía sau bọn mày là người nào!”

“Tóm lại, hôm nay tao tới đây, chỉ có một việc!”

“Chính là đưa kẻ tình nghi đi cùng bọn tao!”

“Nếu như không đi, bọn tao sẽ trực tiếp đánh chết, đặt trong quan tài này mang đi!”

“Lần này sư muội của tao nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy sẽ để thằng đó làm lót đáy quan tài!”

Nói tới đây, Lý Thế Quang phất tay, lạnh lùng nói: “Lên! Tất cả cùng lên!”. “Người nào dám phản kháng trực tiếp bắn chết!”

“Xảy ra chuyện gì, Lý Thế Quang tao chịu trách nhiệm toàn bộ!”

“Chỉ đáng tiếc, anh chịu trách nhiệm không nổi”

Không đợi đám người tay sai của Lý Thể Quang ra tay, một thân ảnh cao gầy đã đi qua nhóm người Hàn Sang, đi tới trước mặt đám người kia, sau đó nhàn nhạt mở miệng.

“Về mặt anh là đệ tử của Long Môn.”

“Xét thấy anh bị người khác che mắt, không phân biệt phải trái.”

“Tôi sẽ không làm khó anh.”

“Bây giờ anh đem người của anh, cút đi, tôi sẽ coi như anh chưa từng tới”.

Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm. “Nếu không, tôi sẽ xem như anh tới tìm tôi gây rắc rối”. “Một cước dẫm chết anh”

Bùi Nguyên Minh tuy rằng ngạc nhiên khi ba của Lý Gia Hân vậy mà lại là trưởng phân hội của phân hội Long Môn ở Vũ Thành.

Nhưng sự việc phát triển tới bước này, anh cũng không có ý nghĩ cầu hoà. Huống chi, chuyện này là đối phương sai. Bây giờ Lý Thế Quang còn quy chụp tội danh lên đầu anh. | Bùi Nguyên Minh muốn bọn họ trước tiên cút đi, liền không truy cứu trách nghiệm, đây đã xem là nghĩ tới tình nghĩa của Long Môn rồi.

“Ây, nhãi con, mày chính là Bùi Nguyên Minh hả?”

“Theo như tin tức bọn tao có được, chính mà là người đã thay đổi viên đạn trong súng đạo cụ, muốn hại chết sự muội tao?”

“Mày đúng là kiêu ngạo!”. “Phạm vào trong tội, không trốn đi, vậy mà lại còn dám đứng ra đe doạ tao?”

“Mày nghĩ mày là ai?” Trong ánh mắt của Lý Thế Quang đều là lãnh ý.

“Tao nói cho mày biết, ở trong mảnh đất Vũ Thành này xưng bá, Lý Thế Quang tạo xưng là lão nhị, không có mấy ai dám tự xưng là lão đại”

“Mày khiêu khích tao? Muốn đâm đầu vào chỗ chết à?”

“Tao cho mày một cơ hội, giơ tay chịu trói, theo bọn tao đi về, đưa cho Lý phu nhân một lời giải thích!”

“Nếu không, đánh chết mày vất trong quan tài này, bọn tao cũng có thể có được công nói”

“Làm càn!”

Đám người Hàn Sang giận tím mặt, Bùi Nguyên Minh là ông chủ của bọn họ, bọn họ làm sao có thể để cho Bùi Nguyên Minh chịu nhục?

Mà Bùi Nguyên Minh không mảy may có chút suy nghĩ bị chọc giận, anh chỉ mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lý Thể Quang, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

“Lý Thế Quang đúng không?

“Bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó dọn dẹp đồ đạc cút đi, tôi sẽ không trách anh tội vu oan tôi.”

“Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh, bỏ lỡ rồi, không còn nữa.”
 
Chương 3449


Chương 3449

“Gì? Hãy còn tội vu oan cho mày?”

“Lại còn bỏ lỡ rồi không có nữa?”

“Thượng Quan tiên sinh đã nói rồi, thằng nhãi mày thích làm bộ làm tịch.”

“Bây giờ xem ra quả nhiên không sai, mày không chỉ thích giả bộ, hơn nữa còn giả bộ tới độ chính mày cũng tin rồi!”

Lý Thế Quang mang dáng vẻ âm kì quái mở miệng.

“Thằng nhãi, tao nói cho mày biết, mày đừng ở đây giả thần giả quỷ với tao nữa!”

“Tao nói mày nghe, đừng nói một đứa từ nơi khác đến như mày, cho dù là thiên vương lão tử, mày dám làm sư muội tao bị thương, tạo sẽ bắt mày phải trả giá!”.

“Mọi người, ra tay!” Hôm nay, Lý Thế Quang là mang theo nhiệm vụ mà tới.

Lý phu nhân nhận được tin tức mà Thượng Quan Kinh Hồng sai người truyền tới, bà ta đã ra lệnh liều mạng, ai có thể dẫn tên khốn Bùi Nguyên Minh này trở về, người đó lập công đồng.

Vì vậy sau khi Lý Thế Quang nhận được nhiệm vụ, trước tiên liền dẫn người tới.

Sau khi anh ta ra lệnh một tiếng, người mấy người đàn ông mặc áo võ sĩ đồng loạt xông lên, muốn trực tiếp bắt Bùi Nguyên Minh, đưa anh ta quay về chịu tội.

“Bốp bốp bốp… .

Bùi Nguyên Minh gật đầu ra hiệu ý bảo đám người Hàn Sang không cần ra tay, sau đó anh tự mình bước lên một bước, vung tay ra một loạt cái bạt tai.

Cùng với động tác của anh, không khí trong nháy mắt dường như ngưng lại.

Trong nháy mắt sau, đám người văng ra tứ phía, ngay lập tức rơi xuống mặt đất toàn bộ đều lớn tiếng kêu rên.

Những đệ tử của phân hội Long Môn ở Vũ Thành này, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh không chịu nổi một cú đánh.

“Tên khốn, vậy mà mày lại dám ra tay với người của Long Môn bọn tao?” Lý Thế Quang nhìn một màn này, ngay tức khắc giận tím mặt.

Anh ta rút ra thanh trường kiếm ở bên hông, chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh, giận dữ quát: “Mày có tin tạo một đao đâm mày hay không?”

“Anh không xứng” Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng. Sau đó sắc mặt anh bình thản lấy ra một tấm lệnh bài, đập “Bốp” một tiếng vào

mặt Lý Thế Quang.

Lý Thế Quang theo bản năng tiếp nhận lệnh bài, trong nháy mắt sau khuôn mặt nhớn nhạc của anh ta trực tiếp ngớ ra.

Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài, nhất thời không biết thể hiện cảm xúc gì. .

Bởi vì anh ta xuất thân Long Môn, vừa nhìn đã nhận ra đây là thứ gì. Long Môn, chấp pháp đường, đường chủ!

Vài chữ vô cùng đơn giản, giống như hàn quang ngàn năm, trực tiếp khiến cho cả người Lý Thế Quang đóng băng lại.

Khoé mắt anh ta giật giật, toàn thân cứng đờ, theo bản năng nói: “Anh…”

“Anh là chấp pháp đường, đường chủ?” | Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm bước lên phía trước, vươn tay ra VỖ VỖ vào má phải của Lý Thế Quang.

“Không sai, anh rất thông minh”.

Lời nói của Bùi Nguyên Minh, làm cho cả người Lý Thế Quang chấn động, cũng khiến cho anh ta thấy lạnh cả người từ bàn chân dâng lên.

Anh ta vốn dĩ còn muốn nói lời gì đó mạnh mẽ, để duy trì tôn nghiêm của mình.

Nhưng giờ phút này cơ thể anh ta lại tố giác anh ta, anh ta căn bản không thể nào chống chọi lại ánh mắt của người này.

Năm chữ đường chủ chấp pháp đường này, cũng đủ đè chết 90% người của Long Môn.

“Lạch cạch!” Sau nháy mắt, Lý Thể Quang theo bản năng quỳ trên mặt đất.

Toàn thân anh ta gần như không thể khống chế nổi mình, không kìm chế được mà run lên,

“Nói đi, rốt cuộc là ai sai anh tới đây”. “Rốt cuộc là ai sai anh gán cho tôi tội danh như này.”

Mí mắt Lý Thế Quang giật giật, lúc này chỉ có thể theo bản năng nói: “Là Lý phu nhân!”

“Thật sự là Lý phu nhân!”

“Tối nay người của Thượng Quan Kinh Hồng gọi cho Lý phu nhân một cuộc điện thoại, nói anh chính là người đã thay viên đạn trong súng đạo cụ.”

“Lý phu nhân tuy rằng không tin lắm, nhưng bà ấy cũng vô cùng giận dữ”.

“Bà ấy cho rằng, chuyện của Lý sư muội phải có nhiều người chịu trách nhiệm hơn!”

“vậy nên bà ấy phân phó tôi tới.”

“Bà ấy nói cho dù anh có bị oan uổng hay không, đều phải bắt anh về.”
 
Chương 3450


Chương 3450

“Ồ? Cường bá như thế?”

“Ngang ngược không nói lý như thế?”. “Không định thương lượng chút lý lẽ nào?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm. “Vậy Lý phu nhân mà anh tôn kính, giờ đang ở nơi nào?”

Mí mắt Lý Thể Quang giật giật, lúc này không dám nói thêm gì chỉ có thể theo bản năng nói: “Khách sạn Rila Vũ Thành”

“Tối nay là tiệc sinh nhật của Lý phu nhân”

“Tôi vốn dĩ định chuẩn bị, bắt anh để làm quà mừng” Nói tới đây, Lý Thế Quang vô cùng phiền muộn. Biết thân phận của người ở trước mắt, còn quà mừng? Mừng cái rắm! “Chân tướng con gái bị thương vẫn chưa điều tra ra”

“Chuyện vu oan cho một cô gái vô tội vẫn còn chưa có một lời giải thích.”

“Vậy mà bà ta vẫn không biết xấu hổ đi tổ chức tiệc sinh nhật?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm, chắp tay đằng sau lưng đi ra bên ngoài. “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta liền đi cùng chúc thọ với Lý phu nhân.”

Nghe thấy lời này của Bùi Nguyên Minh, mí mắt Lý Thể Quang giật giật, nhưng chỉ có thể run rẩy lập cập quỳ trên mặt đất, nửa lời vô nghĩ cũng không dám nói ra.

Nửa tiếng đồng hồ sau, tại khách sạn Rila Vũ Thành. Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm bước lên phía trước.

Lý Thế Quang run rẩy lập cập bước đi phía sau Bùi Nguyên Minh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.

Đi qua đại sảnh của khách sạn xa hoa thanh lịch, Bùi Nguyên Minh rất nhanh trực tiếp đi tới một hành lang lát đá cẩm thạch.

Bên trong hành lang, là một cánh cửa lớn được trang trí lộng lẫy sang trọng, bên trong chính là phòng tiếp đãi khách quý của bữa tiệc trong khách sạn Rila Vũ Thành.

Nghe nói tới nay, Lý phu nhân tổ chức tiệc mừng sinh nhật ở đây.

Tuy rằng nói, con gái của bà ta bây giờ còn đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng, còn chưa phục hồi sức khoẻ.

Nhưng đối với Lý phu nhân mà nói, tiệc sinh nhật của bà ta là quan trọng nhất.

Tiệc sinh nhật này không chỉ là chúc mừng sinh nhật, điều quan trọng nhất là mượn lý do này để chào hỏi những nhân vật lớn mà ngày bình thường khó gặp được, để bảo vệ thân phận và địa vị của bà ta trong giới thượng lưu ở Vũ Thành.

Sống chết của con gái, so với tiệc sinh nhật lần này, sao có thể so được?

Mà lúc này, cửa lớn của đại sảnh đóng chặt, nhưng lối vào hành lang vẫn có mấy chiếc bàn.

Ngoại trừ đặt đồ lưu niệm, còn có bảy tám người phục vụ đang đợi những vị khách khoan thai tới muộn.

Bùi Nguyên Minh mang vẻ mặt lãnh đạm nhìn lướt qua, không thấy bóng dáng của Lý phu nhân, sau đó anh liền cất bước tự ý đi vào đại sảnh.

“Đứng lại!”

“Anh là ai?”

“Anh có thiệp mời không?”

Bùi Nguyên Minh vừa mới định đẩy cửa đi vào, phía sau lưng chợt truyền đến tiếng quát lớn.

Bùi Nguyên Minh xoay người, nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ vênh mặt hất hàm nhìn Bùi Nguyên Minh.

Đặc biệt khi nhìn thấy hai tay Bùi Nguyên Minh trống không, trên khuôn mặt cô ta càng tỏ vẻ ghét bỏ.

“Anh là ai?”

“Ai sai anh tới đây?”

“Không biết tối nay là tiệc mừng sinh nhật của phu nhân trưởng phân hội Long Mông ở Vũ thành sao?”

“Nơi này là nơi chó mèo ven đường có thể đi vào sao?” Trong khi nói, cô ta vẫn mang khuôn mặt ghét bỏ nhìn Lý Thể Quang.

Vị đại sư huynh của phân hội Long Môn ở Vũ Thành lúc này mặt xám mày tro, vẻ mặt nhếch nhác thảm hại cúi đầu, vì vậy cô ta không nhận ra.

Cô chỉ coi Bùi Nguyên Minh và Lý Thế Quang nhưng chó con mèo con tới nơi này ăn chùa.

“Tôi cho anh thời gian ba giây, lập tức cút ngay!”

“Nếu không, chân tay của các anh sẽ bị chúng tôi đánh gãy”.

Trong khi nói, người phụ nữ còn vỗ vỗ tay, ngay tức thời nhìn thấy mấy người đàn ông mặc áo võ sĩ bước ra từ trong góc phòng.
 
Chương 3451


Chương 3451

Bùi Nguyên Minh không nói chuyện, mà thờ ơ nhìn điện thoại, trên điện thoại có ảnh chụp màn hình khuôn mặt của một nhóm người đánh Trịnh Khánh Vân.

Mục Niệm Song đã làm đầy đủ rồi đưa cho Bùi Nguyên Minh, tất cả ảnh chụp màn hình của nhóm Lý phu nhân, còn chuẩn bị tất cả thông tin cá nhân.

Xem một hồi, Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào gương mặt như đúc bằng nhựa, vênh mặt hất hàm sai của cô ta, thản nhiên nói: “Ngươi tên là Trần Kỳ? đệ tử phân hội trưởng phân hội Long Môn Vũ Thành, đệ tử tùy tùng của Lý phu nhân?”

“A, lại có thể điều tra rõ ràng tên cùng thân phận của ta? Xem ra vì muốn trà trộn vào ăn chực, Có vẻ như ngươi đã tìm hiểu làm rất nhiều!”

Nghe được Bùi Nguyên Minh chỉ ra mình là đệ tử tùy tùng, Trần Kỳ lúc này cũng không xấu hổ, ngược lại là thấytự hào, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.

“Nếu biết thân phận lão nương, còn không mau xéo đi!”

“Bằng không mà nói, chỉ một lời của ta, liền có thể phế bỏ ngươi!”

“Hai tên nhà quê dám đến chỗ nhà nhà giàu của chúng ta, còn chuẩn bị ăn chực!”

“Các ngươi không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, nhìn xem mình có tư cách này hay không?”

Hiển nhiên, làm tùy tùng và kiêm thư ký Lý phu nhân, Trần Kỳ biết, ai tới dự tiệc sinh nhật, ai không đủ tư cách đến đây, Trần Kỳ rõ rõ ràng ràng.

Cho nên, cô ta liếc mắt liền nhìn ra, loại người như Bùi Nguyên Minh này, tuyệt đối không có tư cách cầm tới thư mời.

Mấy nữ nhân tiếp khách, giờ phút này gương mặt đều lộ ra mỉa mai, và đôi mắt xinh đẹp của họ, đều toát lên sự khinh thường đối với những kẻ nhà quê này.

Hiển nhiên các nàng đều cho rằng, một kẻ nhà quê như Bùi Nguyên Minh, trông buồn cười vô cùng.

Loại sinh nhật đẳng cấp này, thân phận của khách mời phải được kiểm tra.

Không phải con chó con mèo ven đường nào, cũng có thể tùy tiện trà trộn đi vào?

Hơn nữa, Bùi Nguyên Minh mặc quần áo bình thường, nhìn thế nào cũng đều không phải, những thế tử đại thiếu đeo vàng đeo bạc kia.

Trần Kỳ thấy đám người này, làm thế nào có khả năng coi trọng bọn họ cho được.

Bùi Nguyên Minh quay đầu nhìn lại Lý Phi Quang đang gục đầu bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Người như các ngươi, đều không có lễ phép như thế sao?”

” Ngươi quên quy củ của Long Môn rồi sao?”

Lý Phi Quang cúi đầu, không dám nói lời nào.

Nhưng Trần Kỳ nghe thấy từ “Long môn”, nhịn không được “Xùy” một tiếng bật cười.

“Long Môn? Một tên nhà quê, lại muốn nói hai chữ Long Môn ở trước mặt ta?”

“Ngươi không biết Lý phu nhân chúng ta, chính là phu nhân phân hội trưởng phân hội Long Môn Vũ Thành sao?”

“Long Môn ba mươi sáu phân hội, bằng phân hội vi tôn Vũ Thành chúng ta sao?!”

“Mặc kệ ngươi cùng phân hội Long Môn ở nông thôn nào, có thiên ti vạn lũ quan hệ, nơi này của chúng ta, các ngươi cũng không có tư cách đi vào!”

” Muốn tham gia sinh nhật phu nhân của chúng ta, ít nhất cũng phải là phân hội trưởng Long Môn.”

“Ngươi cảm thấy ngươi có thể sao?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ta bây giờ không phải là.”

“Ôi ôi ôi, còn bây giờ không phải? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình, trong tương lai có hi vọng là phân hội trưởng Long Môn sao?” Trần Kỳ âm dương quái khí.

“Phi, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình, còn muốn làm hội trưởng phân hội Long Môn?”

” Nếu có đầu thai trong mười tám lần nữa, ngươi sẽ không có cơ hội này.”

“Xéo đi nhanh lên! Không nên ở chỗ này chướng mắt ta!”

Bùi Nguyên Minh nhíu nhíu mày, mặc dù Trần Kỳ thái độ làm cho anh rất khó chịu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói tiếp: “Hôm nay, ngươi cũng động thủ với Trịnh Khánh Vân, đúng không?”

“Trịnh Khánh Vân?”

Trần Kỳ sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại.

“Ngươi là người mà tiểu tiện nhân kia tìm đến a?”

“Thế nào?”

“Bị chúng ta đánh cho còn chưa đủ, hôm nay lại tìm người đến bị ta hành hạ nữa sao?”

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng: ” Cứ trực tiếp nói cho ta biết, ngươi có động thủ hay không là được.”

Lý phu nhân Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp buông tha.
 
Chương 3452


Chương 3452

Những người động thủ, Bùi Nguyên Minh tự nhiên cũng sẽ không nhân từ.

“Ố ồ, đầu năm nay tại Vũ Thành một mẫu ba phần đất này, thế mà còn có người, dám can đảm chất vấn ta?”

Trần Kỳ cười nhạo lên tiếng, với biểu cảm giễu cợt trên gương mặt sau khi phẫu thuật thẩm mỹ.

“Không sai, ta đã đánh nó, chẳng những tát ba cái bàn tay, ta còn đạp một chân.”

“Thế nào?”

“Cảm thấy ta xuống tay quá nhẹ sao?”

“Ta cho ngươi biết, một con tiểu tiện nhân, thế mà cũng dám cùng Lý phu nhân không qua được!”

” Trước mặt Lý phu nhân, cũng không biết “kính sợ” hai chữ viết.thế nào ”

“Không biết tôn ti là cái gì!”

“Nó nên có kết thúc như vậy!”

“Mà ta cho ngươi biết, sự tình này vẫn chưa xong đâu!”

“Đợi đến tiệc của phu nhân tối kết thúc, chúng ta sẽ còn đi bệnh viện, thu thập Trịnh Khánh Vân thật tốt!”

“Phu nhân nói, nếu như tiểu tiện nhân không quỳ xuống nhận lỗi, chúng ta sẽ khiến nó hối hận khi đến thế giới này.”

“Thế nào? Ngươi một tên nhà quê, hôm nay tới muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

” Hay là ngươi cho rằng mình là Ngô Tam Quế?”

” Giận dữ tới cửa vì hồng nhan?

“Ngươi có tư cách này sao?”

Đang nói chuyện, Trần Kỳ nhếch miệng cười và liên tục vỗ tay, đột nhiên có một ít đệ tử từ phân hội Long Môn Vũ Thành.

Những người này thân hình cao lớn vạm vỡ, động tác như muốn trục xuất Bùi Nguyên Minh.

Những nữ nhân xinh đẹp chào đón khách, cũng nghiêng người tới lui với nụ cười châm chọc.

Người nghèo họ đã thấy nhiều rồi, loại người không tiền, không có địa vị thích giả tạo so đo, thì mới là lần đầu tiên họ nhìn thấy.

Theo nhận thức của họ, những người này thậm chí không có tư cách để theo đuôi các nàng.

Chỉ có Lý Phi Quang thân thể run rẩy, hắn biết rõ, Bùi Nguyên Minh thân phận cao quý và đáng sợ thế nào, thế nhưng là giờ phút này, cũng không dám mở miệng nhắc nhở.

Mà nhìn thấy Lý Phi Quang run rẩy, Trần Kỳ đám người ánh mắt càng thêm khinh thường.

Nhà quê đúng là nhà quê, mới bị mắng vài câu, bị mấy tử đệ Long Môn uy hiếp một chút, liền bị hù dọa đến run rẩy cả lên.

E rằng không bao lâu nữa, bọn họ đều sẽ quỳ rạp xuống, đúng không?

Chẳng qua cũng đúng, tử đệ ngoại môn Long Môn, đều là top mười.

Hai người run lên vì sợ, cũng là điều hợp lý.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Kỳ đám người con ngươi càng thêm mỉa mai.

Khách khứa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp ảnh, hiển nhiên đang mong chờ cảnh Bùi Nguyên Minh và Lý Phi Quang sợ hãi quỳ xuống.

Bùi Nguyên Minh thần sắc đạm mạc nhìn đối phương.

“A, tên nhà quê, ánh mắt ngươi rất không tệ !”

” Thật là kinh khủng! Thật là thờ ơ! Thật là giết người!”

“Ngươi chẳng lẽ làm bảo vệ mấy năm ở học viện điện ảnh truyền hình Yến Kinh, có học diễn xuất sao?”

Trần Kỳ không chút sợ hãi, một mặt đắc ý nhìn xem Bùi Nguyên Minh.

“Ngươi nhìn chằm chằm bản cô nương ta như thế, là muốn hù chết bản cô nương sao?, ha ha ha ha. . .”

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, thản nhiên nói: “Ngươi không có tư cách để ta động thủ.”

Nghe được Bùi Nguyên Minh, Lý Phi Quang sửng sốt một chút, chợt hắn hiểu được, đây là cơ hội biểu hiện của mình.

Không cần Bùi Nguyên Minh ra lệnh nữa, Lý Phi Quang đột nhiên một bước phóng ra, sau đó tay phải vung lên.

“Bốp —— “
 
Chương 3453


Chương 3453

Một cái bàn tay vung ra, thanh thúy vang dội.

Trần Kỳ kêu thảm một tiếng, thân hình bay tứ tung mà ra, khuôn mặt thẩm mỹ bị một cái tát kia, làm cho một cái răng bắn ra.

Đánh xong một tát này, Lý Phi Quang vô thức nhìn Bùi Nguyên Minh một chút, nhìn thấy anh không có nói gì, Lý Phi Quang lại lần nữa tiến lên.

“Bốp bốp bốp —— ”

Hàng loạt cái tát trời giáng vung ra.

Vài vị khách mời cùng một vài đệ tử phân hội Long Môn Vũ Thành, toàn bộ đều bay ra ngoài, từng người trên mặt, đều có dấu tay và khóe miệng chảy máu.

Lý Phi Quang nói thế nào, cũng là đại sư huynh phân hội Long Môn Vũ Thành, đánh bại một ít đệ tử bình thường, dễ như trở bàn tay.

“Ngươi. . .”

“Ngươi lại dám đánh ta! ?”

Trần Kỳ giận dữ hét lên, trong khi ôm lấy khuôn mặt thẩm mỹ méo mó của mình, phẫn nộ gào thét.

“Ngươi biết ta là người gì sao?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ngươi làm đại sư huynh không được tốt rồi, sư muội của ngươi chất vấn ngươi là người gì, ngươi không nói ra sao?”

Lý Phi Quang nghe vậy cười lạnh một tiếng, hắn một bước tiến lên, trực tiếp túm cổ áo Trần Kỳ lên, sau đó mười mấy cái tát “bốp bốp” ném ra ngoài.

Vì vị Bùi Nguyên Minh này, là đường chủ Chấp Pháp đường, hắn trước mặt nên biểu hiện thật tốt một chút, Lý Phi Quang giờ phút này muốn bao nhiêu hung ác liền có bấy nhiêu tàn nhẫn, không chút nào hạ thủ lưu tình.

Không tới một khắc, Trần Kỳ mặt đã sưng lên như đầu heo, khuôn mặt thanh tú hoàn toàn biến dạng, giờ phút này tới lời nói, đều nói không rõ ràng: “Người tới, mau lại đây. . .”

Mấy tên đệ tử Long Môn kia, toàn bộ đều giãy giụa cố gắng bò lên.

Chỉ là còn chưa tới gần, đã bị Lý Phi Quang một cước toàn bộ đạp bay.

Cùng lúc đó, Lý Phi Quang hung hăng bước tới, trực tiếp đạp gãy bắp chân của đám đệ tử Long Môn này.

Hàng loạt tiếng gào thét như giết lợn thảm thiết truyền ra, những tử đệ Long Môn này, triệt để mất đi sức chiến đấu, không còn sức chống đỡ.

“Ngươi là. . . Đại sư huynh! ?”

Lúc này, cuối cùng có một đệ tử Long Môn, nhận ra thân phận Lý Phi Quang, vô thức mở miệng.

“Đại sư huynh, ngươi điên rồi sao?”

“Đây là sinh nhật Lý phu nhân, ngươi không chuẩn bị lễ vật, ngược lại còn mang theo người đến gây rối!”

“Ngươi muốn chết sao?”

“Ồn ào —— ”

Lý Phi Quang không có cho người này tiếp tục cơ hội mở miệng, mà là một chân đá ra, đem người này trực tiếp bị đạp hôn mê bất tỉnh.

Đối với Lý Phi Quang thức thời cùng tàn nhẫn, Bùi Nguyên Minh ngược lại là có chút thưởng thức và đánh giá cao.
 
Chương 3454


Chương 3454

Dạng người này, có thể trở thành một con chó rất tốt, và nó sẽ tự biết cắn ai.

Không nói nhiều lời, Bùi Nguyên Minh thần sắc đạm mạc đi đến trước mặt Trần Kỳ, mũi miệng méo xẹo, nhàn nhạt mở miệng nói: “Phần thiếp mời của ta, như vậy đủ chưa?”

“Nếu như ngươi cảm thấy chưa đủ, ta có thể cho ngươi xem một chút.”

“Ngươi. . .”

Trần Kỳ giờ phút này, nhìn xem vẻ mặt đạm mạc của Bùi Nguyên Minh, linh hồn chợt run rẩy.

Đặc biệt là thân phận của Lý Phi Quang đã được vạch ra, khiến Trần Kỳ càng tràn đầy sợ hãi vô tận.

Lý Phi Quang dẫn đội đi làm cái gì, cô ta hết sức rõ ràng.

Nhưng là giờ phút này Lý Phi Quang lại mặt mũi bầm dập, toàn thân bụi đất, để người thấy không rõ khuôn mặt, mấu chốt nhất chính là, còn biến thành mã tử của đối phương.

Điều này làm cho Trần Kỳ nhận ra, thân phận của Bùi Nguyên Minh có lẽ thật sự không đơn giản.

Chỉ có điều, mặc dù sợ hãi, nhưng là nhớ tới Lý Phi Quang đã từng truy cầu qua mình, là liếm cẩu của mình.

Mà Bùi Nguyên Minh lại một dáng vẻ ngang ngược càn rỡ.

Trần Kỳ tuy trong lòng cao cao tại thượng, nên cô ta vô luận như thế nào, cũng không nguyện ý khuất phục ở thời điểm này.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Kỳ che khuôn mặt thẩm mỹ đã méo mó của mình, lạnh giọng nói: ” Ta không quan tâm ngươi là ai!”

” Ta không quan tâm thân phận của ngươi là gì!”

“Nhưng ngươi dám đến phá hư sinh nhật Lý phu nhân, như vậy ngươi chết chắc!”

“Chẳng những ngươi chết chắc, Trịnh Khánh Vân cũng chết chắc!”

“Còn có anh, Lý Phi Quang!”

“Phu nhân đối với anh móc tim móc phổi, anh lại dám phản bội phu nhân!”

“Anh nhất định bị ba dao sáu lỗ, sống không bằng chết!”

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, thản nhiên nói: “Lý Phi Quang, xem ra người sư muội này của ngươi, không có thức thời như ngươi.”

“Nếu không, ngươi lại cho nàng hai tấm thiếp mời nữa đi?”

Lý Phi Quang cười một tiếng, không nói nhảm, mà là một bước tiến lên, một chân đem Trần Kỳ đạp bay ra ngoài.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền truyền khắp lối đi.

Trần Kỳ trực tiếp bị đạp văng sang một bên, bộ phận giả trên ngực đều bị đạp dẹp.

Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn đám người đang khóc co giật dưới đất, xoay người đi về phía cửa cuối.

Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh đã đến cổng sảnh tiệc

Giờ phút này, cánh cửa chỉ lộ ra một cái khe cửa, có thể nghe được bên trong, truyền đến không ít tiếng cười nói vui vẻ.
 
Chương 3455


Chương 3455

Không cần Bùi Nguyên Minh nói gì, Lý Phi Quang đã một vẻ mặt chó săn, đi lên trước đạp cửa xông vào!

“Ầm” một tiếng, long trời lở đất.

Điều này chẳng những mang ý nghĩa, địa điểm của Lý phu nhân đã bị đập tan.

Điều đó cũng có nghĩa là Lý Phi Quang, đã sẵn sàng đi hết con đường chó săn.

Với tiếng động lớn này, tất cả tân khách giữa sân, ánh mắt toàn bộ đều hướng về cửa chính.

Bà chủ xinh đẹp phụ, trách tiệc sinh nhật lúc này vốn đã rất nhiệt tình.

Nhưng là giờ phút này, lời kịch trong miệng bà ta trực tiếp tạm ngừng, một mặt ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn về phía trước.

Lý phu nhân mặc dù không tính là đại nhân vật Vũ Thành cấp cao nhất.

Nhưng chồng bà ta lại là phân hội trưởng Long Môn Vũ Thành, địa vị cao nhất trong ba mươi sáu phân hội Long Môn.

Không biết bao nhiêu đại gia hào môn đời thứ hai của Vũ Thành, đều là đệ tử phân hội Long Môn Vũ Thành, bọn họ ít nhất cũng có tên tuổi.

Và bữa tiệc sinh nhật hôm nay, mặc dù những người đến tham gia với họ, không phải nhóm đứng đầu trong giới thượng lưu, nhưng họ đều có thân phận và địa vị nhất định.

Nhưng không ai có thể ngờ rằng, trong một bữa tiệc sinh nhật tầm cỡ này, lại có người bất chấp xông vào, không quan tâm đạp cửa mà tiến, mà lại không kiêng nể gì cả, ngang ngược càn rỡ, để người khó có thể tin được.

“Các người là ai! ?”

“Ai bảo các ngươi tới đây quấy rối! ?”

Phụ trách duy trì trật tự hiện trường, mười tên tử đệ Long Môn nhìn thấy một màn này, đều là thật nhanh chạy tới, tên dẫn đầu hét lên một tiếng chói tai.

Những vị khách khác nhìn cảnh này vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên mọi người cũng nhìn thấy, Trần Kỳ cùng những người khác đang bò lăn ở cửa.

Đây thật sự là không cho Lý phu nhân mặt mũi, Đây thật sự là đến đánh vào mặt !

Còn Lý phu nhân đang đi cắt bánh, lúc này trông lạnh lùng đến cực điểm.

Vẻ mặt bà ta không có một chút cảm xúc thăng trầm, chỉ cầm ly rượu nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn người đã chết.
 
Chương 3456


Chương 3456

Mặc dù bà ta không biết, tại sao Bùi Nguyên Minh này đột nhiên xuất hiện, nhưng là bà ta vô cùng rõ ràng, tên này đã chết!

Hôm nay là sinh nhật của bà ta, những người có thể đến đây, đều là những người có quan hệ khăng khít với phân hội Long Môn Vũ Thành.

Trong những người này, không thiếu gì cao thủ, hoặc là phải nói, không thiếu những người giàu có, quyền lực và có thế lực.

Những người này, mặc kệ là vì vòng tròn lợi ích, hay là vì lấy lòng, đều sẽ giẫm chết tên nhà quê không biết tốt xấu này.

Chẳng qua, Bùi Nguyên Minh lại không để ý đến ánh mắt xung quanh, mà là chắp hai tay sau lưng, thần sắc đạm mạc đi đến.

Đối mặt với tử đệ Long Môn đằng đằng sát khí, Bùi Nguyên Minh thong dong bình tĩnh, căn bản không có mảy may e ngại.

Dạng khí độ này, làm cho không ít người, xem trọng Bùi Nguyên Minh một chút.

Nhưng nhiều người lại có cái nhìn mỉa mai và coi thường.

Mọi người đều cho rằng, anh chàng này hoặc uống nhầm thuốc, hoặc não bị nước vào.

Dám gây rắc rối trong những dịp như vậy.

Điều này không còn đơn giản như không biết trời cao đất rộng!

Mà là tự mình tìm đến cái chết!

Có bao nhiêu người trong số những người có mặt, đều là môn sinh của phân hội trưởng Long Môn Vũ Thành?

Nói một cách rõ ràng, Lý phu nhân chính là sư tẩu, sư nương của những người này!

Chỉ cần Lý phu nhân một câu, như vậy Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn, mà lại là thê thảm vô cùng.

Chỉ có điều, giờ phút này Bùi Nguyên Minh bỏ qua tầm mắt của mọi người trong khán phòng, anh vẫy tay ra hiệu cho một người phục vụ đang sợ hãi đi tới, cầm lấy một cốc Champagne uống một ngụm để làm ẩm cổ họng, sau đó thờ ơ nói: “Nhìn vào đây, Đối mặt ly Champagne này, Lý phu nhân, ta cho ngươi một cơ hội.”

Nghe được Bùi Nguyên Minh nói, Lý phu nhân “Xùy” cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt đều là khinh thường hét lớn

“Hiện tại cút ra khỏi đây, ta có thể cân nhắc không phế bỏ ngươi.”

Bà ta không nhận ra Bùi Nguyên Minh, cho nên không cho rằng, tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, đại nhân vật là cái gì.

Cho nên bà ta tin tưởng, sẽ có người có thể thu thập Bùi Nguyên Minh.

“Lý phu nhân, ngươi không phải rất phách lối sao?”

“Không phải còn để người đi trừng trị thu thập ta sao?”

“Thế nào hiện tại, lại biến thành con rùa đen rút đầu rồi?”

Bùi Nguyên Minh cầm ly Champagne bước lên bục.

” Dù tốt xấu như thế nào, ngươi cũng là phu nhân của phân hội trưởng phân hội Long Môn Vũ Thành!”

“Ngươi thật khiến ta thất vọng !”

“Tiểu tử, ngươi muốn làm càn sao?”

“Ngươi cho là ai mình?”

Lúc này, một nam tử trung niên đứng lên, cởi bỏ áo vest, lộ cơ bắp cuồn cuộn, hùng hổ tiến về phía bục.

“Sư nương chúng ta, là người mà ngươi có thể hét lên rầm rĩ sao?”
 
Chương 3457


Chương 3457

“Ta khuyên ngươi! Ngươi bây giờ nên quỳ xuống nói xin lỗi, bằng không mà nói, ngươi chết chắc!”

Bùi Nguyên Minh thần sắc đạm mạc nhìn xem nam tử này, trên mặt mang theo ý cười châm chọc.

Nam tử cảm thấy mình bị vũ nhục, hắn trực tiếp quát chói tai một tiếng, bàn chân đạp mạnh, thân hình lao ra như một viên đạn đại bác, đấm thẳng vào mặt Bùi Nguyên Minh.

Nhìn thấy động tác của hắn, xung quanh phát ra những lời mỉa mai.

“Xong đời, tên không có mắt này đã xong đời, không biết tất cả những người ở đây, đều là người luyện võ sao?”

“Xuất thủ là Trương sư huynh đúng không? Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của Trương sư huynh thật tuyệt vời, rất là rất lợi hại!”

“Nghe nói mười mấy người cùng một chỗ đánh hắn, còn có thể không phá được phòng ngự của hắn!”

” Tên nhóc không có nhãn lực này cũng thật xui xẻo. Trương sư huynh luôn coi trọng Lý phu nhân nhất, hôm nay nếu không giết chết tên khốn kiếp này, e rằng hắn sẽ không buông tha!”

Rất nhiều người đều đang chờ xem kịch vui, mấy nữ nhân xinh đẹp vòng tay ôm ngực, chờ đợi cảnh Bùi Nguyên Minh bị người một quyền đánh bay.

“Bốp —— ”

Bùi Nguyên Minh lười nói nhảm, ngay lúc Trương sư huynh thân hình vọt tới ,nháy mắt, anh nhẹ nhàng trở tay.

Chỉ thấy Trương sư huynh, vừa rồi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, trực tiếp bị một bàn tay quất mạnh, cả người bay ra ngoài, cuối cùng nện mạnh xuống đất.

Một màn này, làm cho bầu không khí toàn trường đều đột nhiên đông cứng lại, khuôn mặt của đám người lộ ra vẻ khó tin.

Ai cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh thế mà bá đạo đến trình độ này, một bàn tay liền đem Trương sư huynh đáng sợ quất bay.

Mấy cái miệng xinh đẹp của các nữ nhân, càng là há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà, và biểu cảm trên khuôn mặt của họ cực kỳ cứng ngắc.

Rất nhanh, mười tên đệ tử Long Môn, phụ trách bảo vệ hiện trường, đã kịp phản ứng lại.

Bọn hắn không cần những người khác ra mệnh lệnh, mỗi một tên đều đồng loạt rống lên và lao tới.
 
Chương 3458


Chương 3458

Bởi vì hiện tại, Bùi Nguyên Minh không phải vừa đánh vào mặt bọn hắn.

Nhưng căn bản không cần Bùi Nguyên Minh động thủ, Lý Phi Quang một lòng một dạ làm chó săn, giờ phút này thân hình lướt ngang, chặn đứng những người này.

Bùm bùm một trận đánh về sau loạn, mười tên tử đệ Long Môn, toàn bộ đều xụi lơ đến trên mặt đất, căn bản đứng không dậy nổi.

Cảnh tượng này khiến mọi người há hốc mồm, hít vào một hơi không khí lạnh, mặc dù mọi người cũng phản ứng lại.

Trách không được, Bùi Nguyên Minh phách lối như thế, bởi vì đi cùng anh ta, còn có một vệ sĩ lợi hại.

Chẳng qua, bởi vì Lý Phi Quang toàn thân và mặt đầy bụi đất, mặc dù có người cảm thấy hắn nhìn quen mắt, nhưng không ai có thể nhìn ra thân phận thực sự của anh ta vào lúc này.

Trong cảnh này, Lý phu nhân vẻ mặt bình tĩnh cũng không khỏi hơi hơi nheo mắt lại.

Bà ta rất ngạc nhiên, khi vệ sĩ của Bùi Nguyên Minh có thể đại sát tứ phương, nhưng bà ta không để tâm.

Suy cho cùng, đây là xã hội hiện đại, bà ta tin rằng quyền thế, năng lượng và súng ống còn mạnh hơn cả võ thuật.

Ngay sau đó, Lý phu nhân trực tiếp gửi tin nhắn, gọi tới hơn chục tên vệ sĩ cầm súng.

Bùi Nguyên Minh làm như không thấy, chỉ thờ ơ nói: “Lý phu nhân, ngươi còn chưa đứng lên sao?”

“Ngươi thực sự muốn ta tự mình xách cổ ngươi tới sao?”

” Người trẻ tuổi, sao ngươi tùy ý làm bậy, đến cùng muốn làm cái gì!?”

Lúc này, một lão giả mặc đồ đen đứng dậy với vẻ mặt không giận tự uy.

“Ngươi đã nghĩ đến hậu quả của việc làm này chưa?”

“Ta muốn làm gì?”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói.

“Ta chỉ yêu cầu công lý.”

“Ta có thể nói với tất cả mọi người có mặt ở đây, chuyện hôm nay là chuyện ân oán cá nhân!”

“Ta tới yêu cầu Lý phu nhân một lời giải thích.”

“Lúc trước, Ảnh Thị Thành Vũ Thành, trong một trò chơi kịch bản giết chết, Lý Giai Âm, con gái của Lý phu nhân, đã bị thương vì súng đạo cụ!”

“Lý phu nhân không tìm chân tướng phía sau, không đi tìm Ảnh thị Vũ Thành một lời giải thích.”

“Thay vào đó, bà ta buộc tội em dâu vô tội của ta là thủ phạm, hơn nữa còn đem nàng đánh cho một trận tàn nhẫn.”
 
Chương 3459


Chương 3459

“Thậm chí hôm nay, bà ta còn nghe ai đó nói rằng, ta cố tình thay đạn của súng đạo cụ, để con gái bà ta rơi vào kết cục như thế này!”

“Vì vậy, bà ta đã phái người, đi tìm ta gây phiền phức.”

Bùi Nguyên Minh thần sắc đạm mạc liếc nhìn toàn trường: “Bà ta đánh em dâu ta, lại đến làm phiền ta. Nếu không phải ta có bản lĩnh một chút, e rằng ta bây giờ đã là tù nhân? ”

“Với loại nhân quả này, ta đến đây để đòi công bằng, không phải là quá đáng sao?”

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn nhau.

Rốt cuộc, nếu những gì Bùi Nguyên Minh nói là thật, thì việc Lý phu nhân làm là hoàn toàn sai.

Nhưng vấn đề là những ngày này, tất cả mọi người đều bênh vực người thân không cần đạo lý.

Trong tình huống này, ai sẽ xen vào việc của người khác, đứng ra bênh vực một người mà họ không hề quen biết?

Lão giả áo đen nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng lại nhanh chóng hừ lạnh một tiếngnói: “Cho dù là Lý phu nhân sốt ruột ái nữ, làm việc hơi cực đoan một chút!”

” Ngươi cũng không thể không biết lễ phép, trực tiếp tới nơi này gây rắc rối!”

“Ngươi có thể báo cáo cảnh sát, có thể đi toà án khiếu nại!”

“Nhưng không thể biết luật mà phạm luật!”

“Không thể kiểm soát bạo lực bằng cách dùng bạo lực!”

“Hành vi của ngươi, không những không giải quyết được vấn đề, mà còn bôi xấu mặt gia đình ngươi!”

Lão giả áo đen lúc này làm ra vẻ mặt đoan chính.

Xem ra ở trong mắt hắn, Bùi Nguyên Minh phá hư vương pháp cùng phép tắc, như vậy hắn chính là đại đại tội nhân!

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh thân hình lóe lên, trực tiếp tới trước mặt lão giả áo đen, từ trên không trung vỗ một cái.

Lão giả mặc đồ đen hét thảm lên một tiếng, hắn tức giận cầm bình rượu trên đất lên, nghiến răng nghiến lợi nói: ” Ranh con, ngươi dám đánh ta, ta cùng ngươi chết…”

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh lại tát một cái, trực tiếp quất lão nhân áo đen văng lên không trung.

“Cho dù là ta xúc động đánh ngươi, ngươi cũng không thể tới đây làm phiền ta!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom