Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3320


Chương 3320

“Bùi Nguyên Minh!”

“Đừng có mà ép người quá đáng!”

Huỳnh Tam Quang hét lên một tiếng khi đối mặt với những người xung quanh mình.

“Làm sao ta có thể dám nói là tổng giám đốc của thương hội Thiên Trúc nữa chứ, một nhân vật lớn hàng đầu ở cả cái Vũ Thành này!”

“Ta không phải người cậu có thể tùy tiện làm nhục!”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Quỳ xuống nói!”

“Quỳ xuống nói?”

Huỳnh Tam Quang phẫn nộ đáp lại.

“Bùi Nguyên Minh, cậu tưởng cậu là ai!?”

“Cả Vũ Thành, người đủ sức khiến ta quỳ gối nói chuyện đếm trên đầu ngón tay!”

“Cậu tưởng cậu họ Long hay họ Kim?”

“Tôi nói cho cậu biết, đừng nói cậu không phải người của hai cái họ này, cho dù là phải đi chăng nữa, Huỳnh Tam Quang ta cũng không chịu sỉ nhục đâu!”

Huỳnh Tam Quang nghiến răng nghiến lợi nói.

Cho dù quân của Bùi Nguyên Minh rất đông.

Tuy nhiên, Huỳnh Tam Quang ngoài việc là thành viên nhà họ Huỳnh thuộc đẳng cấp thứ hai ở Thiên Trúc, có xuất thân từ thương hội Thiên Trúc.

Ông ta còn là một bậc thầy về yoga.

Có sức mạnh Binh Vương!

Ông ta tự cảm thấy mình tốt lành, với thực lực như vậy cho dù một không chọi trăm được nhưng với cuộc huyết chiến, ông ta tự tin không là vấn đề gì, dễ như trở bàn tay thôi.

Dù gì ông ta cũng là đệ tử của Phạm Kim Luân – một trong ba Yêu Tăng ở Thiên Trúc.

Chỉ là ông ta luôn thận trọng và xem đây như một con át chủ bài lớn mà thôi.

Huỳnh Tam Quang vốn là cũng không muốn để lộ.

Nhưng bây giờ bị Bùi Nguyên Minh giẫm lên đầu một cách hung hãn như vậy, ông ta cũng không muốn giấu nữa.

“Tên khốn, đồ con rùa ngu ngốc, hôm nay ta phải cho cậu biết thế nào gọi là cao thủ!”

Trong lúc nói, Huỳnh Tam Quang bước từng bước tới và vỗ tay.

“Đùng!”

Bùi Nguyên Minh cười khẩy, đạp một một đạp anh xuất hiện trước mặt Huỳnh Tam Quang ngay lập tức, sau đó ném ông ta qua.

“Long Tượng Bát Nhã chưởng!”

Toàn thân Huỳnh Tam Quang rung lên, nội lực trong cơ thể bùng nổ, hắn gầm lên.

Đây là một biểu hiện của Yoga Thiên Trúc, nó rất đáng sợ và có thể giết chết một con bò chỉ bằng một cú đấm.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo!

Huỳnh Tam Quang bị Bùi Nguyên Minh đá bay lên không trung.

Trước mắt Bùi Nguyên Minh, Yoga Thiên Trúc gì chứ, đệ tử của Yêu Tăng gì chứ, căn bản đều không đáng nhắc đến.

Huỳnh Tam Quang bay ra ngoài, khi ngã xuống mặt đất, trên mặt ông ta có thêm một dấu tay.

Trước khi Huỳnh Tam Quang đứng lên, Bùi Nguyên Minh lại tiến thêm một bước và đá ông ta ra.

Huỳnh Tam Quang hét lên và lại ngã một lần nữa.

“Đùng!”

“Cao thủ Thiên Trúc!”

“Long Tượng Bát Nhã chưởng!”

“Chết vinh còn hơn sống nhục!”

“Ông tưởng rằng ông coi thần điêu đại hiệp, liền tự coi mình là Kim Luân Pháp Vương sao?”

“Ông bày đặt ra vẻ cái gì chứ?”

Bùi Nguyên Minh vừa mắng vừa lia lịa tát úp mặt ông ta xuống, Huỳnh Tam Quang không ngừng rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy.

“Bet!”

“Nếu giờ tôi sỉ nhục ông thì sao?”

“Thượng bất chính, hạ tắc loạn!”

“Con trai ông Huỳnh Mã Khắc là một kẻ cặn bã, ông cũng là một kẻ cặn bã mà thôi!”

“Biết thế nào gọi là con mất dạy là lỗi của cha không?”

“Biết nên giải thích với tôi thế nào chưa?”

Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ lạnh lùng, liên tục vung tay tát tát khiến Huỳnh Tam Quang gào lên.

Huỳnh Tam Quang là ông chủ văn võ song toàn ở Thiên Trúc, ông ta đã tập luyện Yoga Thiên Trúc và luôn tỏ ra vô cùng tự tin.

Nhưng vào lúc này, ông ta bị đánh như chó xuống nước, không cách nào đánh trả.

Sự tự tin, kiêu hãnh và tự phụ của ông ta đều tan tành trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Nào, nói cho tôi biết, ông chủ Thiên Trúc định giải thích với ta thế nào đây?”
 
Chương 3321


Chương 3321

Trước cái tát của Bùi Nguyên Minh, cái gì mà chết vinh còn hơn sống nhục, cái gì mà người Thiên Trúc cao quý, toàn bộ đều biến thành trò cười cho thiên hạ.

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Bùi Nguyên Minh cứ tát hết cái này đến cái khác trước con mắt của vô số người, khiến mặt mũi của Huỳnh Tam Quang sưng vù, ai nấy đều choáng váng.

Huỳnh Mã Khắc hoàn toàn bị dọa cho sợ chết khiếp.

Người khác không biết thực lực của ba, nhưng hắn thì rất rõ.

Ba của hắn không chỉ là đệ tử của Yêu Tăng và Phạm Kim Luân.

Mà quan trọng nhất là ông ta cũng đã từng luyện Long Tượng Bát Nhã.

Có lần còn tận mắt thấy ba hắn một địch lại mười, dễ dàng hất tung mười tên vệ sĩ của Thiên Trúc lên không trung.

Tại sao một người ba quyền lực như vậy lại chả là gì trước mặt Bùi Nguyên Minh cả?

Thậm chí có thể nói là yếu hơn một con chó!

Huỳnh Mã Khắc không thể không tự tát mình để đảm bảo rằng mình đang không nằmmơ.

“Bet!”

Với cái tát cuối cùng, Huỳnh Tam Quang bay ra ngoài.

Sau một hồi vật lộn trên mặt đất, ông ta phun ra một ngụm máu và cố gắng đứng dậy.

Bùi Nguyên Minh dửng dưng đi đến chỗ ông ta và giơ tay lên.

“Phụt!”

Huỳnh Tam Quang sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Vào lúc này, gì mà không để bị sỉ nhục, gì mà Thiên Trúc cao quý, gì mà cao thủ kiêu ngạo, đều bị ném hết.

Ông ta thực sự sợ rồi!

Bùi Nguyên Minh khịt mũi, nhìn Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức, lạnh lùng nói: “Hai người có quỳ không đây?”

Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức nhìn nhau, ngay sau đó bọn chúng liền quỳ xuống cái bịch.

Nam nữ trên khán đài đều sững sờ, lúc này mọi người đều ngây ngẩn đờ đực cả người ra, khó mà tin được những gì đã tận mắt chứng kiến.

Bùi Nguyên Minh đứng dậy đi ra khỏi đây, lúc rời đi anh lạnh lùng nói: “Tất cả các người, ai cũng phải đi đến quỳ trước cửa bệnh viện, nhớ rõ, quỳ ba ngày ba đêm đấy”

“Thiếu một giây một phút nào, ta lấy hết mang các người”

Sáng sớm hôm sau, tại phòng VIP của Bệnh viện Nhân dân Vũ Thành.

Sau khi được đội ngũ của Lỗ Đạo Thiên điều trị, chấn thương

của Trịnh Tuyết Dương đã lành hơn một nửa.

Ngoại trừ việc các mô mềm trên cơ thể cần được phục hồi từ từ, những chỗ khác đều không khác gì người thường.

Chỉ có điều vì bị kích thích nên Trịnh Tuyết Dương cần từ từ khôi phục bởi, nhất thời không thể khôi phục hoàn toàn hết được.

Bùi Nguyên Minh tự tay đút cho Trịnh Tuyết Dương một bát cháo, sau khi cô ngủ say anh mới đến phòng khách ở bên ngoài.

Thanh Linh sáng sớm đã ra ngoài khiêu vũ còn Trịnh Khánh Vân thì vẫn còn ở đó.

Lúc này nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi ra, mắt cô thâm đen như mắt gấu trúc nói: “Anh rể, chị không sao chứ?”

“Không sao đâu, y thuật của Lỗ Đạo Thiên rất giỏi, vết thương nhỏ này dễ xử lí mà.”

Bùi Nguyên Minh xoa dịu.

“Vả lại, cô ấy ở trong bệnh viện rất an toàn. Chuyện công ty vàng Vũ Thành mấy ngày tới phải phiền em rồi”

“Nếu em không giải quyết được, anh sẽ đến tập đoàn Thiện Nhân ở Đà Nẵng điều phải một nhóm nhân viên giỏi đến hỗ trợ giải quyết công việc.”

Trịnh Khánh Vân thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy sự sắp xếp của Bùi Nguyên Minh.

Bây giờ Trịnh Tuyết Dương không thể đi làm, còn Thanh Linh không biết gì ngoài ăn uống vui chơi, nên gánh nặng của Công ty vàng Vũ Thành đều đè lên vai cô.

Nhưng dù sao cô cũng không phải là người chuyên nghiệp nên nếu có người giúp đỡ, cô ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hai người đang nói chuyện với nhau thì Thanh Linh đẩy cửa bước vào, sau đó liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Tên họ Bùi, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

“Tại sao lại có nhiều người quỳ gối trước của bệnh viện như vậy?”
 
Chương 3322


Chương 3322

Bùi Nguyên Minh cười nhẹ nói: “Không có gì đâu mẹ, mấy người đó làm Tuyết Dương bị thương, bọn họ quỳ ở bên ngoài ba ngày ba đêm tỏ ý xin lỗi, cũng là cái giá phải trả cho chúng ta!”

“Quả nhiên là vậy!”

Sắc mặt của Thanh Linh hơi trầm xuống, vẻ mặt có chút khó coi.

“Bùi Nguyên Minh, cái tôi cần không phải như thế, bảo bọn họ đền tiền hoặc cho chúng cho lợi ích gì cũng được!”

“Bảo bọn họ quỳ ở bên ngoài gì giải quyết được cái gì hả?”

“Quan trọng nhất, những người này đều là kẻ xấu, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trả thù đấy!”

“Cậu để cho bọn họ quỳ ở bên ngoài là khiến bọn họ mất hết thể diện đấy!”

“Cứ như vậy, bọn họ sẽ không cảm thấy có lỗi gì đâu!”

“Trái lại, nói không chừng sau vì việc ngày hôm nay mà bọn họ có thể ôm hận tiếp tục gây rắc rối cho Tuyết Dương sau này đấy!”

“Tôi cảm thấy có thể bắt họ trả vài tỷ, chứ đừng bắt họ quỳ gối bên ngoài!”

Rõ ràng, Thanh Linh đã đi ra ngoài rất lâu, còn đặc biệt nhìn thấy Huỳnh Tam Quang, Huỳnh Mã Khắc và những người khác quỳ thẳng lưng cả đêm, việc này cảm thấy sởn cả gai ốc.

“Bọn họ có gì đáng sợ chứ?”

Bùi Nguyên Minh tự rót một chén trà, lạnh lùng nói.

“Đám người còn con Thiên Trúc tưởng có chút bề thế, có chút sức mạnh liền đòi đến địa bàn Đại Hạ của chúng ta mặc sắc sao bừa sao?”

“Không bắt bọn chúng quỳ ở bên ngoài ba ngày ba đêm, thì làm sao mà chúng nhớ được bài học này?”

“Còn việc ôm hận sao?”

“Dù sao thì loại người như chúng sẽ ôm hận”

“Nhưng chỉ cần chúng ta đủ mạnh, bọn chúng sẽ chỉ ôm hận trong lòng thôi”

“Vài tỷ ư? Chút tiền đó con không thiếu”

“Con muốn mọi người ở Vũ Thành biết rằng nếu chúng dám tấn công Trịnh Tuyết Dương thì ở đó mà chờ chết”

Bùi Nguyễn Minh tỏ vẻ lạnh lùng, bắt đám người Huỳnh Mã Khắc phải quỳ suốt ba ngày ba đêm, cảnh cáo nhiều hơn là trừng phạt.

Chỉ bằng cách này, mới khiến toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở Vũ Thành hiểu rằng, đụng vào Trịnh Tuyết Dương không dễ đâu.

Nếu chỉ bảo chúng đền tiền, chúng không thể nhớ rõ bài học ngày hôm nay được.

Mặt Thanh Linh biến sắc, bà tức giận mắng: “Vấn đề là, cậu cứ bắt bọn họ quỳ như vậy thì có ích lợi gì cho chúng tôi?”

“Bây giờ tiền thuốc men của Tuyết Dương đều phải tự trả, và đây là tiền của tôi! Tiền lương hưu của tôi đấy!”

“Tôi nói cho cậu biết, nếu họ đền tiền, tôi cũng sẽ không chi tiền trả tiền thuốc men cho Tuyết Dương đâu!”

“Mẹ chi hay không tùy mẹ”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

“Nếu mẹ muốn con gái đến cùng cũng phủ nhận mình thì mẹ hoàn toàn có thể không chi!”

“Con chả sao cả.”

“Thanh Linh, bây giờ là lúc nào rồi mà trong mắt mẹ chỉ biết đến tiền tiền vậy?”

“Chẳng lẽ, an toàn của con gái mẹ không bằng mấy đồng xu đó sao?”

Thanh Linh cười khẩy, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh nói: “Đồ khốn kiếp, cậu đừng có giảng mấy thứ đạo lí này với tôi”

“Tôi nói cho cậu biết!”

“Không có tiền thì không làm được gì hết!”

“Đừng tưởng rằng cậu giao cổ phần của công ty vàng Vũ Thành ra là tôi cho phép cậu và con gái tôi tiếp tục ở bên nhau!”

“Tôi nói cho cậu biết, có có cái việc đó đâu!”

“Trừ phi hôm nay cậu đi bắt đám người quỳ bên ngoài phải trả mấy tỷ, nếu không, chuyện này chưa xong đâu!”

Rõ ràng, Thanh Linh lợi dụng chấn thương của Trịnh Tuyết Dương để làm cái cớ kiếm tiền.

Cho dù tính mạng của con gái bà ta tiếp tục gặp nguy..

Cơ hội để tống tiền văn vạ như thế là rất hiếm.

Sao mà không ham cho được.

“Thanh Linh, mẹ thật sự là hết thuốc chữa rồi”

Bùi Nguyên Minh thở dài, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

“Sớm muộn gì có sẽ có ngày, mẹ bị lòng tham không đáy đó hại chết”

“Đồ láo xược, cậu còn dám rủa tôi!”

Thanh Linh vô cùng tức giận.

“Tôi có tham tiền của cậu không?”

“Tôi nói cho anh biết, không có tiền thì đừng hòng gặp con gái của tôi nữa!”
 
Chương 3323


Chương 3323

Quá ngán để quan tâm đến người phụ nữ mà trong mắt chỉ biết đến tiền.

Bùi Nguyên Minh rời khỏi bệnh viện và đặt xe đến nhà thi đấu Vũ Thành.

Hôm nay anh ấy có việc, phải tham gia đại hội Long Môn.

Vốn dĩ anh ấy không có hứng thú với đại hội này, nhưng Vạn Khiếu Đường đã đội một chiếc mũ lớn như thế cho mình thì anh cũng không ‘thể chống lại.

Lúc sáng sớm, Tân Mông đã chu đáo gửi cho Bùi Nguyên Minh một đoạn tin tức.

Thông tin về một số quá trình chủ yếu của Đại hội Long Môn.

Quá trình diễn ra Đại Hội Long Môn rất đơn giản, bất cứ ai là thành viên của Long Môn, hoặc thuộc các chỉ nhánh và gia tộc của Long Môn, hoặc những người thích võ thuật đều có thể tham gia vòng loại.

Và vòng loại này sẽ được tổ chức ở tất cả các thành phố trên khắp cả nước.

Qúa trình đầu tiên là bắt đầu bài kiểm tra lý thuyết từ cấp thành phố cấp, sau đó chọn ra một trăm người tham gia cuộc thi cấp thành phố.

Quy trình thứ hai là chọn mười người từ cuộc thi cấp thành phố để tham gia cuộc thi cấp tỉnh Quá trình thứ ba là chọn ra một người từ cuộc thi cấp tỉnh, và cuối cùng là tham gia vào Đại hội Long Môn thực sự.

Và người đầu tiên thực sự của Long Môn Hội sẽ không chỉ trở thành cao thủ số một của Long Môn, mà còn có cơ hội vinh dự được vào Long Môn và có cơ hội trở thành chủ của Long Môn.

Một khi đã ngồi vào vị trí chủ của Long Môn sẽ có vị trí cực kì cao quý ở Đại Hạ và không ngoa khi nói rằng đó là hoàng đế.

Vì vậy, danh tiếng và quyền lực này đã khiến vô số lăm le.

Bùi Nguyên Minh xem những tài liệu khác, có lẽ những người đến từ thánh địa võ học và gia tộc Guwu sẽ xem thường cấp độ của trận đấu ở Đại hội Long Môn, nhưng cơ bản ở mỗi thành phố đều có hàng trăm người đăng ký tham gia.

Bất kể trường thi có bao nhiêu chỗ, nhưng ai cũng nhiệt tình đăng ký tham gia là đủ khiến người ta kinh ngạc.

Sau khi đọc xong những tài liệu này, Tân Ý Hàm còn chu đáo chuẩn bị một phần thường thức trong võ học.

Sau khi Bùi Nguyên Minh liếc nhìn vài lần, anh nhất thời cứng họng.

Rất nhiều người không thể đoán được rằng tuyển chọn của Đại hội Long Môn lại kiểm tra lý thuyết.

Khi Bùi Nguyên Minh đọc xong thông tin, điện thoại của anh rung lên.

Sau khi anh bắt máy, giọng nói của Vạn Khiếu Đường truyền đến từ đầu dây bên kia: “Diệp Tiểu Phàm, cậu nhớ đến cuộc thi hôm nay đấy!”

“Tôi chúc cậu thẳng trước nhé!”

“Đúng rồi, để tránh có người ngáng chân cậu, tôi đã đặc biệt thay đối thông tin thân phận của cậu.”

*Theo tài liệu hiện tại, tuy rắng cậu vẫn tê là Bùi Nguyên Minh, nhưng cậu không phải là đường chủ của chấp pháp đường Long Môn mà là một người yêu thích võ học bình thường.”

Bùi Nguyên Minh nghe xong liền cười nói: “Cảm ơn sự sắp xếp của ông Vận, như thế quả thực có thế giảm bớt rất nhiều phiền phức cho tôi: Dù gì với thân phận đặc biệt bây giờ, một khi việc đường chủ của chấp pháp đường Long Môn tham gia đại hội Long Môn truyền ra ngoài, sợ rằng nó sẽ khơi dậy vô số sự chú ý không cần thiết.

Chỉ có thể nói Vạn Khiếu Đường không hồ là một con cáo già, việc gì cũng tính trước một bước.

Vạn Khiếu Đường sy nghĩ đi suy nghĩ lại rồi nói: “Cậu Bùi, tôi biết võ công của cậu không ai địch được, cho nên tuyển chọn và thi đấu thành phố không quá khó với cậu.”

“Cậu cứ làm sơ sơ thôi, đừng có hoàn hảo quá, tránh người ta kinh ngạc rồi dò xét”

“Đây lại là Vũ Thành, có nhiều tai mắt lắm.”

“Nhưng khi đến trận đấu cấp tỉnh, cậu phải cẩn thận hơn chút nữa.”

“Dù gì thì ngoài tam đường trong Long Môn thì có ngũ đường và ba mươi sáu chỉ nhánh cũng đào tạo ra một số nhân tài.”

“Nói không chừng còn có cả thiên tài võ học ngàn năm có một đấy!”

“Đến lúc đó tuyệt đối không được để tụt mất!”

“Tôi tin rằng chỉ cần cậu ra tay thì chäc chắn sẽ độc chiếm vị trí đứng đầu đại hội Long Môn!”

Rõ ràng, Vạn Khiếu Đường rất tin tưởng vào thực lực của Bùi Nguyên Minh.
 
Chương 3324


Chương 3324

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Cảm ơn ông Vạn đã động viên. Tôi đã đồng ý tham gia thì nhất định sẽ tìm cách hoàn thành lời dặn của ông Vạn”

“Có điều, mấy ngày nay sợ là Vũ Thành vẫn còn tìm không ít điều gây rắc rối.”

“Ví dụ, hai trăm người đang quỳ ở trước cổng bệnh viện Nhân dân thì để họ tiếp tục quỳ đi.”

“Nếu không quỳ ba ngày ba đêm, ai đến nói tốt nói đẹp gì cũng vô dụng”

Bùi Nguyên Minh đoán là Vạn Khiếu Đường có thể sẽ nói về vấn đề này, vì vậy anh đã mở miệng trước, việc này bị chặn đứng.

Vạn Khiếu Đường, không nói nên lời một lúc, sau đó liền thở dài.

Ông ta vốn có ý nghĩ này, bất kể Huỳnh Tam Quang và con trai của ông ta có như thế nào đi nữa, nhưng bọn họ là người của Thiên Trúc, là người của Phạm Kim Luân.

Tại thời điểm này, việc đắc tội với người của Thiên Trúc và Phạm Kim Luân là việc không đáng.

Nhưng Bùi Nguyên Minh đã nói đến bước này rồi, Vạn Khiếu Đường có nói gì nữa cũng chả có nghĩa lí gì nữa.

Nghĩ đến đây, giọng nói của Vạn Trấn Hải có chút bất lực, ông ta thở dài nói: “Nếu cậu Bùi đã quyết định, vậy thì tôi sẽ không nhiều lời nữa”

“Nhưng mà tôi vẫn có lòng nhắc cậu một câu, Phạm Kim Luân không phải người đơn giản đâu!”

“Cậu đã nhất định muốn gây khó dễ với đám người Thiên Trúc thì chắc chắn phải thận trọng đó.”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Ông Vạn, có câu ông nói sai rồi.”

“Không phải tôi nhất định muốn gây khó dễ với người của Thiên Trúc, mà là người của Thiên Trúc gây khó dễ với tôi!”

“Bọn họ quỳ đủ ba ngày, đối với tôi, coi như xong chuyện.”

“Nhưng nếu bọn họ vẫn gây rắc rỗi cho tôi, thì xin lỗi ..”

“Tôi sẽ một chân đạp chết luôn”

Vạn Khiếu Đường thở dài, không nói thêm gì nữa, ông ta cười nói: “Vậy thì cậu Bùi, chúc cậu may mắn thuận lợi nhé!

“Ngoài ra, hãy cẩn thận với Long Thương Húc”

“Trong ba vị thiếu gia của nhà họ Long, cậu ta là người thân gần với người của Thiên Trúc nhất đấy”

“Động đến Thiên Trúc là động đến cậu ta.”

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Nguyễn Minh nheo mắt nhìn về phía xa xăm.

Vạn Khiếu Đường dường như đang nhắc nhở, nhưng với thân phận của cậu ta thì chứng tỏ rõ việc đó rồi.

Người của Thiên Trúc và Long Thương đã cùng hội cùng thuyền từ lâu.

Những gì chúng mấy ngày này không chỉ là cùng người của Thiên Trúc bất chấp làm mọi việc để đạt được mục đích.

Mà còn sợ rằng cái tên thiếu gia Long Thương Húc cũng bất chấp để đạt được mục đích nữa kìa.

Những cái tên Long Trường Hải, Long Trường Huy, vân vân lại hiện lên trong đầu anh.

Sau khi Bùi Nguyên Minh cau mày, cuối cùng cũng chả sắp xếp được gì.

Nếu Long Thương Húc biết tiến lui, hắn hoàn toàn có thể áp đảo lực lượng, chứ chả để sự việc trôi qua như thế này.

Nhưng nếu Long Thương Húc không sống chết, không biết trân quý, còn muốn tiếp tục tự chuốc lấy phiền phức.

Vậy thì Bùi Nguyên Minh cũng không ngại đè bẹp tên cầu Long Thập Tam của nhà họ Long này.

Nửa tiếng sau, xe taxi của Bùi Nguyên Minh dừng ở cổng nhà thi đấu Vũ Thành.

Rõ ràng là bây giờ chưa đến chín giờ, nhưng bãi đậu xe đông đến mức con kiến cũng chả lọt được, mọi người ở khắp mọi nơi đều đến đây để tham gia.

Điều này khiến Bùi Nguyên Minh rất mừng vì đã không tự lái xe qua đây, nếu không thì không biết mất bao lâu mới tìm được chỗ đậu xe.

Sau khi xuống xe và nhìn xung quanh, Bùi Nguyên Minh phát hiện có ít nhất một nghìn người tham gia cuộc thi này, điều này khiến anh thầm gọi Vũ Thành không hổ là nơi chủ trương võ thuật. Cuộc thi tuyển của đại hội Long Môn có thể thu hút nhiều người như vậy, thực sự nhiều hơn những nơi khác rất nhiều.

” Vị này không phải là Bùi Nguyên Minh sao?”

Ngay khi Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị bước vào cửa nhà thi đấu thì một giọng nói ngạc nhiên từ bên cạnh truyền đến, sau đó một cơn gió thơm xộc vào mũi.
 
Chương 3325


Chương 3325

Bùi Nguyên Minh khế cau mày, nhìn sang thì thấy vài người phụ nữ xinh đẹp đang nhìn mình.

Đi ở phía trước là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cô ấy mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, nhưng cho dù là trang điểm để vận động thể thao, lớp trang điểm của cô ấy vẫn rất tinh tế, đúng là kiểu ¡ khiến người ta nhìn vào, thì không nhịn được mà nhìn tiếp mấy Bùi Nguyên Minh cảm thấy được người phụ nữa này có chút quen mắt, lúc này trong tiềm thức nói: “Cô là…”

“Sao vậy? Anh không nhận ra tôi sao?”

“Bùi Nguyên Minh, lâu như vậy rồi mà nhãn lực của anh vẫn kém!”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa mỉm cười, giọng nói có phần kiêu ngạo: “Là tôi, Kim Phương Nhã…”

“Kim Phương Nhã?”

Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Tôi nhớ ra rồi, hóa ra là hoa khôi của trường!”

Anh nhờ ra cô gái này, khi còn học đại học, là bạn học ở lớp bên cạnh của anh, được gọi là hoa khôi của trường.

Nghe nói cô ta có gia cảnh rất tốt, sinh ra trong một gia đình nhà võ có gia thế, sau khi tốt nghiệp trở về Vũ Thành, anh chưa từng gặp lại cô ta.

Lý do Bùi Nguyên Minh biết cô ta là do Kim Phương Nhã đã vô tình làm hỏng thiết bị của công ty thực tập trị giá hàng trăm tỷ đồng khi anh đi tham gia thực tập ở ngoài trường.

Và cũng làm tổn thương chính mình Bùi Nguyên Minh tiến lên đỡ cô ta dậy vì lòng tốt.

Nhưng cuối cùng, Kim Phương Nhã đã tuyên bố khắp nơi rằng Bùi Nguyên Minh đã làm hỏng thiết bị của công ty thực tập.

Nhưng lúc đó Bùi Nguyên Minh giàu có nên không quan tâm đến chuyện này.

Nhưng nếu đối lại là một sinh viên đại học bình thường, e rắng suốt phần đời còn lại sẽ bị Kim Phương Nhã phá hoại.

Kể từ sau sự việc này, Bùi Nguyên Minh cảm thấy cô gái này tuy rất ưa nhìn nhưng tính tình lại không tốt.

Nhưng anh cũng không có hứng thú với người phụ nữ này, vẫn luôn tránh xa.

Chỉ không ngờ rằng không gặp nhau mấy năm, mọi người lại gặp lại nhau ở Vũ Thành.

Bùi Nguyên Minh không nghĩ nhiều, nhưng vì lễ phép, anh duỗi tay ra cười nói: “Đã lâu không gặp, bạn học Kim Phương Nhã, cô đã đẹp hơn nhiều.”

“Tôi không biết ai có thể có một cô bạn gái xinh đẹp như cô: “Bùi Nguyên Minh, Không phải chứ? Anh bây giờ vẫn quan tâm tôi có bạn trai hay chưa sao?”

Vẻ mặt của Kim Phương Nhã cố tỏ ra như mình rất hoảng hốt, sau đó cô ta lắc đầu bất lực.

“Thật ra, anh muốn kiểm tra xem tôi có độc thân không, đúng không?”

“Tôi nói cho anh biết, vô dụng thôi, cho dù tôi không độc thân, anh cũng sẽ không có cơ hội đâu!”

“Mà này, sao anh lại ở đây?”

“Tôi hiểu rồi, anh nhất định là không thể quên tôi, sau đó tới đây để tạo cơ hội gặp tôi, đúng không?”

“Haizz, nhưng cái này có ích lợi gì cơ chứ?”

*Tôi đã nói với anh rồi, anh không bao giờ được thích tôi!”

“Mặc dù tôi, Kim Phương Nhã, luôn xinh đẹp và dễ gần!”

“Nhưng chim trĩ làm sao sánh được với phượng hoàng?”

“Làm sao một con cóc có thể ăn thịt thiên nga !?”

“Nên là, để tôi khuyên anh, đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”

“Anh vẫn nên quên tôi đi!”

Nghe những lời của Kim Phương Nhã, một vài người bạn thân của cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kỳ quái.

Khi họ nhìn thấy anh bận quần áo bình thường và vừa đi bằng taxi đến, ánh mắt của những người thân này nhìn Bùi Nguyên Minh càng thêm kinh tởm.

Một chàng trai nghèo không tiền và quyền lực, dám thích nữ thần Kim Phương Nhã?

Thật là một câu chuyện hài hước!

Anh ta lấy cái gì để thích cơ chứ?

Dùng sự nghèo khó của mình để thích, hay dùng sự vô liêm sỉ của mình để thích?

Đừng có làm người ta mắc cười như thế chứ, được không?

Một người bạn thân đang khoanh tay trước ngực, nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, chế nhạo: “Cậu nhóc, tôi khuyên cậu!”

“Thân nghèo rớt thì làm sao dám vào chốn phồn hoa?”

*Trong tay không có gì làm sao có thể theo đuổi nữ thần?”

*Kim Phương Nhã không phải là thứ mà người cấp thấp như anh có thể trèo cao!”
 
Chương 3326


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3326

Tôi trèo cao cô!

Bùi Nguyên Minh cảm thấy lộn xộn.

Tôi miễn cưỡng đến tham gia Đại hội Long Môn thì liên quan gì đến cô.

Tuy nhiên, trước khi Bùi Nguyên Minh kịp giải thích, đã thấy Kim Phương Nhã thở dài và nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi thực sự hiểu cậi “Khi tôi còn học đại học, bạn thân của tôi đều nói rằng anh mê đắm tôi. Thậm chí còn đến sân vận động phía sau ký túc xá của chúng tôi mỗi sáng để chạy bộ, chỉ để thu hút sự chú ý của tôi!”

“Gió mưa bảo bùng hay sấm sét, anh đều kiên trì không lơi!”

Kim Phương Nhã hất nhẹ mái tóc đuôi ngựa của cô ta, mang theo một chút hương thơm, sau đó vẻ mặt cô ta bởn cợt nói: “Thành thật mà nói, lúc đó tôi không thực sự tin vào điều nà “Mặc dù tôi là người xinh đẹp và tài năng nhất trường, có thể nói là đẹp với tài đi đôi, nhưng chắc không ai có thể mê đẳm tôi đến tận mức đúng không?”

“Nhưng, mọi người đều đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, anh vì tôi mà từ Dương Thành đến Vũ Thành, mục đích chỉ là để tình cờ gặp được tôi!”

“Điều này cho thấy rắng anh đã thám thính về nơi ở của tôi và muốn tiếp tục gặp tôi.”

“Bùi Nguyên Minh, tôi nên nói cái gì với anh đây?”

Kim Phương Nhã cảm thấy tốt đẹp nói: “Tuy rắng tôi biết anh si mê tôi, nhưng tôi vẫn phải nói cho anh một lần, cũng là lần cuối cùng, chúng ta không thế đâu!”

“Anh vẫn nên từ bỏ ý định đó đi, không nên tiếp tục lãng phí thời gian cho tôi nữa!”

Nghe những lời của Kim Phương Nhã, một vài người bạn thân nhất của cô ta nhìn dáng vẻ bình thường của Bùi Nguyên Minh với vẻ ghê tởm.

Đồng thời, mọi người đều tin rằng khi Kim Phương Nhã còn trẻ, cô ấy chắc chẳn quyến rũ và hấp dẫn hơn bây giờ.

Còn Bùi Nguyên Minh, một người mỏng như sợi tơ, dám theo đuổi Kim Phương Nhã người được gọi là Bạch Phú Mỹ của Vũ Thành?

Anh ta không nghĩ xem anh ta bao nhiêu cân bao nhiêu kí, bản thân anh ta là loại gì?

Kim Phương Nhã khoanh tay trước ngực, mang theo một làn hương thơm đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, chớp chớp đôi mắt như làn nước mùa thu, thì thào nói: “Bùi Nguyên Minh, chúng ta vẫn nên là bạn được không?”

“Hay là anh muốn tiến xa hơn để làm bạn thân là con trai của tôi?”

“Nhưng bạn thân là nam của tôi rất giàu có và quyền lực…”

“Ví dụ, giám khảo cho kỳ thi này hôm nay tên là Lý Thiếu Quốc. Anh ta đã theo sau lưng tôi rất lâu, và tôi thậm chí còn lười đuổi anh ta….”

“Bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội làm bạn thân là nam của tôi.

Dựa vào thân phận là bạn học…”

Bùi Nguyên Minh vô cùng bất ngờ, lắc đầu nói: “Kim Phương Nhã, cô đừng nghĩ nhiều.”

“Tôi đến đây để tham gia vòng loại của Đại hội Long Môn. Không liên quan gì đến cô.”

“Tôi thậm chí không biết cô sẽ xuất hiện ở đây: “Hơn nữa nếu cô không chủ động chào hỏi, tôi nhận ra cô.”

“Hơn nữa tôi cũng sẽ nói nghiêm túc một lần, cũng là lần cuối cùng là tôi không hề có cảm giác gì với cô cả.”

Khi nghe những lời của Bùi Nguyên Minh, Kim Phương Nhã và những người khác đều sửng sốt.

Đặc biệt là khi Bùi Nguyên Minh đưa vé vào cửa của cuộc thi, Kim Phương Nhã và những người khác trông càng xấu hổ hơn, có vẻ như Bùi Nguyên Minh đến để tham gia Đại hội Long Môn.

Tuy nhiên, Kim Phương Nhã nhanh chóng thu lại sự ngượng ngùng mà chỉ nhún vai và thản nhiên nói: “Không thích tôi à?”

“Vậy thì lúc đầu, ai đã đối mặt với máy móc bị hỏng của công ty thực tập, và nói không chút do dự rằng chính mình đã làm hỏng nó?”

“Nếu như không có cảm xúc với tôi, tại sao lại chạy đến đất Vũ Thành xa xôi này?”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


“Ngại ngùng, sẽ chỉ khiến tôi nghĩ anh là một tên biến thái!”
 
Chương 3327


Chương 3327

Rõ ràng, Kim Phương Nhã rất khó chịu vì Bùi Nguyên Minh không dám thừa nhận điều đó.

Cũng chỉ là một con ma nghèo mà thôi, lại còn còn không dám thừa nhận, anh ta để mặt mũi Kim Phương Nhã ở đâu?

Điều này làm cho cô ta Kim Phương Nhã làm sao có thể đem chuyện này đi đồn một trận? Làm thế nào để thỏa mãn tính phù phiếm của Kim Phương Nhã luôn ở trên người khác?

Lúc này, Kim Phương Nhã ngạo nghễ nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, hừ một tiếng lạnh lùng: “Bùi Nguyên Minh, cho dù anh có nổ lực ra sao, bỏ ra bao nhiêu công sức, nhưng tôi nói cho anh biết, anh sẽ không bao giờ theo đuổi được tôi đâu! “

“Tôi bây giờ chính là đệ tử ngoại môn của Long Môn chỉ nhánh Vũ Thành”

“Còn anh thì sao? Cuối cùng thì anh cũng chỉ là một đứa gầy còm nghèo xơ nghèo xác mà thôi!”

“Chúng ta là những người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau!”

“Các chị em, chúng ta hãy vào và tham gia vòng loại thôi.”

Kim Phương Nhã hất tóc bằng tay phải, rồi tự hào dắt một vài người bạn nữ bước vào cung thể thao.

Bùi Nguyên Minh nhìn theo bóng lưng của Kim Phương Nhã với vẻ mặt không nói nên lời, tự hỏi một lúc không biết nên nói rằng Kim Phương Nhã quá tự tin hay là anh quá xui xẻo.

Đến để tham gia cuộc thi của Long Môn, lại bị người khác xem là một con chó vượt ngàn dặm xa để theo đuối mỹ nữ.

Khi nghĩ đến điều này, Bùi Nguyên Minh không khỏi rùng mình, sau đó thoát khỏi suy nghĩ đó, nhanh chóng tìm đến địa chỉ quầy lễ tân để được nói về địa điểm thi.

Trong vài phút, Bùi Nguyên Minh đã đến sân bóng.

Chỗ này là sân bóng trong nhà, hiện tại đã chật kín bàn.

Chỉ sau một cái nhìn lướt, ở đây có thể chứa hàng nghìn người và tiến hành các kỳ thi lý thuyết cùng một lúc.

Bùi Nguyên Minh cũng tìm thấy hàng chục máy ảnh, dường như để ngăn mọi người gian lận.

Những người có mặt lúc này đều đang tìm chỗ ngồi của chính mình để ngồi xuống, sau khi xoay người, Bùi Nguyên Minh cũng tìm được chỗ ngồi của chính mình ở mép.

Điều duy nhất không thể nói nên lời là Kim Phương Nhã và những người phụ nữ khác đang ở ngay trước mặt anh.

Đặc biệt là Kim Phương Nhã tình cờ ngồi bàn trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh ngồi xuống.

Lúc này, nhìn thấy Kim Phương Nhã quay người lại, nheo mắt nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, cười nói: ‘Bùi Nguyên Minh, ngươi dám nói ngươi không tới vì ta?”

“Để sắp xếp vị trí này, chắc đã tìm rất nhiều mối quan hệ và bỏ ra rất nhiều tiền?”

“Nếu không, làm sao có thể ngồi gần vậy được?”

Bùi Nguyên Minh thở dài, lại giải thích một tiếng: “Tôi n đây tham gia vòng loại của đại hộiLong Môn. Hôm nay thi lý thuyết.

Không biết tại sao lại trùng hợp như vậy”

“Ha ha ha, thi lý thuyết?”

“Bộ dạng của anh, anh nói cho tôi biết anh hiếu gì về thi lí luận võ thuật”

Kim Phương Nhã nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt khinh thường.

“Bùi Nguyên Minh, bài kiểm tra lý thuyết này, nếu không phải xuất thân từ nhà võ, không xuất thân từ Long Môn thì không thể có cơ hội đậu được, được chưa?”

“Đã đến nước này rồi, anh còn giấu cái gì chứ?”

“Thế này đi, nhìn anh si mê như vậy, tôi sẽ thương tình mà cho anh một cơ hội.”

“Chỉ cần anh có thể vượt qua kỳ thi một trăm điểm này, tôi sẽ ngay lập tức cho anh theo đuổi tôi!”

“Nếu không, anh hãy cút khỏi đây và cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi!”

“Anh dám cá với tôi một lần không?”

Những người bạn nữ cũng quay lại khi nghe điều này, và nhìn Bùi Nguyên Minh cười thầm.

Rõ ràng bọn họ cảm thấy Bùi Nguyên Minh không dám đánh cược, con chó nào sẽ nguyện từ bỏ cơ hội xuất hiện trước mặt nữ thân?

Bùi Nguyên Minh cau mày, sau đó lạnh lùng nói: “Không cần đâu, không có ý nghĩa gì cả.”

Trước khi Kim Phương Nhã kịp nói, một người đàn ông trung niên bước ra bục phía trước và nói lớn.

“Mọi người im lặng, tắt máy điện thoại, giao lại hết sách, chuẩn bị thi!”
 
Chương 3328


Chương 3328

“Thời gian thi hai giờ, hiện tại đây có một ngàn người tham gia thi, chỉ lấy sau mươi người!”

“Trong số những người vượt qua, được xếp hạng từ cao xuống thấp, top 100 có thể

vào cuộc thi thành phố thông qua vòng loại!”

“Không được nói thầm hoặc dùng điện thoại di động trong khi thi, nếu không sẽ bị loại!”

“Giám khảo và người chấm thi đều là con của Long Môn!”

“Và giám khảo chính của vòng loại này là phó chủ tịch chi nhánh Long Môn ở Vũ Thành, Âu Dương Niên, Hội trưởng Âu Dương!”

“Nếu phát hiện có người gian lận và vi phạm nội quy trong kỳ thi, bạn có thể báo cáo với Hội trưởng Âu Dương. Khi đã xác nhận xong, có thể cho người báo cáo thêm điểm!”

Theo sau lời của người đàn ông trung niên, hàng chục nam nữ dương dương tự đắc đứng dậy chào các ứng viên có mặt.

Trong đó, bắt mắt nhất là một ông già mặc võ phục vô cùng oai phong cường tráng và nghiêm khắc.

Phó chủ tịch chi nhánh Long Môn ở Vũ Thành, Âu Dương Niên.

Mặc dù ở tổ bộ của Long Môn, thực ra tư cách phó chủ tịch chi nhánh cũng chỉ là như vậy.

Nhưng ở thế giới bên ngoài, điều này khá đáng chú ý.

Nhiều thí sinh trên khán đài nhìn Âu Dương Niên với vẻ ngưỡng mộ.

Nếu có thể vào bái vào môn của ông ta, có thể có cơ hội trở thành con của Long Môn thực sự.

Ngay sau đó, dưới tín hiệu của Âu Dương Niên, cả hội trường im lặng, và tất cả mọi người đang chờ giám khảo phát giấy kiểm tra.

Kim Phương Nhã không thèm tiếp tục phí lời với Bùi Nguyên Minh, mà dựa vào ghế của mình, nghịch tóc đuôi ngựa.

Vì bài thi lý thuyết hôm nay đối với cô mà nói nó dễ như ăn bánh.

Bùi Nguyên Minh tùy ý cầm giấy bút, yên lặng chờ thi.

Khi cuộc kiểm tra diễn ra, giám khảo trưởng Âu Dương Niêm và những người khác đều lần lượt rời đi, chỉ còn lại năm sáu người ở đó bắt đầu kiểm tra.

Rõ ràng, những người này là giám khảo chịu trách nhiệm về lần thi này.

Ngoài ra, bọn họ đều là con của Long Môn, tuy rằng phần lớn đều xuất thân từ chi nhánh Long Môn ở Vũ Thành, nhưng đối với những ứng cử viên có mặt, vẫn có chút răn đe.

Đột nhiên, một ánh mắt có chút ghen tị và cảnh giác khóa chặt nơi Bùi Nguyễn Minh.

Bùi Nguyên Minh nhìn lên trong tiềm thức.

Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, bởi vì anh ta còn không biết người trước mặt.

Thay vào đó, Kim Phương Nhã ở phía trước lúc này mới ngẩng đầu lên, sau đó thì thào với vẻ mặt kinh tởm: “Bùi Nguyên Minh, anh đã thấy chưa? Đây là Lý Thiếu Quốc người không xứng làm cho bám đuôi tôi!”

“Kể từ khi gặp tôi ở chi nhánh Long Môn ở Vũ Thành, anh ta đã theo đuổi tôi một cách điên cuồng”

“Nhưng tôi không thèm quan tâm anh ta!”

“Anh ấy ghen tị nhất là với những người đàn ông tiếp xúc quá gần với tôi”

“Nếu như anh thành thật thừa nhận anh đến đây là vì muốn theo đuổi tôi, thì ngay lập tức tôi sẽ mở miệng nói anh ta không xử lí anh”.

“Bằng không, anh ta chính là giám khảo. Nếu anh ta muốn gây phiền phức với anh, thì anh chết chắc!”

Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến Kim Phương Nhã, anh đến dự thi chứ không phải để tranh đoạt tình nhân.

Nhìn thấy Kim Phương Nhã và Bùi Nguyên Minh giả vờ thân mật và nhỏ giọng nói chuyện, trên mặt Lý Thiếu Quốc đột nhiên lộ ra vẻ oán giận.

Lý Thiểu Quốc luôn tin rằng Kim Phương Nhã là một người phụ nữ mà chỉ có anh ta mới có thể có được.

Ngoại trừ anh ta, bất kỳ người đàn ông nào dám đến gần Kim Phương Nhã sẽ bị chà đạp cho đến chết.

Từ khi quen Kim Phương Nhã, anh đã đạp chết cả âm thầm lẫn công khai không biết

bao nhiêu người theo đuổi cô.

Bùi Nguyên Minh hôm nay cũng là một trong những mục tiêu mà anh ta sẽ giẫm chết.

Nhưng Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến anh ta, đối với anh ta mà nói, một kẻ nhỏ bé như vậy cũng không thể làm nên sóng gió gì.

Nếu đối phương thực sự sẵn sàng gây rắc rối, anh ta không ngại tát người kia một cái.
 
Chương 3329


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3329

“Yên lặng! Kỳ thi chính thức bắt đầu!”

Ngay sau đó, tờ giấy kiểm tra đã được phát ra, trong đó có cả trăm câu hỏi, mặc dù một số là câu hỏi trắc nghiệm, một số là câu hỏi đúng hoặc sai, và một số là câu hỏi điền vào chỗ trống.

Nhưng những chủ đề này vẫn rất chuyên sâu Nếu là người không hiểu võ công và những người đục nước béo cò thì có lẽ sẽ bối rối khi nhìn thấy bài thi như vậy.

Ngay cả Kim Phương Nhã và những người khác cũng khẽ cau mày khi nhìn thấy tờ giấy kiểm tra, có vẻ như nó hơi khó khăn một chút.

Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua tờ giấy thi, cảm xúc không quá thay đổi mà nhanh chóng trả lời câu hỏi.

Trong hội trường, một số giám khảo trông rất thư thái.

Ngoài việc có đầy đủ các máy quay, một mấu chốt khác là đề thi quá khó.

Bài kiểm tra quá khó, gian lận và đạo văn là vô ích, bởi vì không ai có thể đảm bảo rằng những người xung quanh mình đang làm đúng…

Dựa vào loại tâm lý này, sau khi kiểm tra hai lần, các giám khảo này.

lần lượt cầm tờ giấy thi lên, hiển nhiên là bọn họ đều muốn biết mình được bao nhiêu điểm. Thời gian trôi qua nhanh chóng, nửa giờ đồng hồ trôi qua Dự kiến ban đầu là kỳ thi kéo dài hai giờ, nhưng Bùi Nguyên Minh đã hoàn thành tất cả các câu hỏi trong nửa giờ.

Không phải là kiến thức lý thuyết của Tân Ý Hàm đưa cho ngẫu nhiên trở thành chủ đề, mà rất nhiều chủ đề trong đó liên quan đến kiến thức thực tế về võ thuật, người đã tham gia võ thuật vài năm thì đừng nói đến việc làm được điểm tuyệt đối, vấn đề vượt qua bài kiếm tra không phải là lớn.

Theo như Bùi Nguyên Minh được biết, kiến thức này hoàn toàn là nền tảng cơ bản, đối với anh cũng không có gì khó khăn.

Làm xong câu hỏi, Bùi Nguyên Minh không thèm lãng phí thời gian ở đây, sau khi kiểm tra lại liền giao bài thi trước.

Nhìn thấy người nào đó hoàn thành bài kiểm tra lý thuyết cực kỳ khó trong nửa tiếng đồng hồ, tất cả các thí sinh có mặt đều há hốc mồm.

Lần đầu tiên từ xưa đến nay, mới có được một người như vậy!

Kim Phương Nhã nhìn vào nửa tờ giấy kiểm tra mà cô ta đã làm, sau đó liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, người đang vô cùng phóng khoáng, với vẻ mặt khinh thường.

Theo như cô nghĩ, Bùi Nguyên Minh thực sự đến đây để theo đuổi cô.

Tám mươi phần trăm là điền đại vào các câu hỏi trắc nghiệm, và nộp bài sớm.

Và bằng cách đó, còn có thể thành công thu hút được sự chú ý của Kim Phương Nhã cô ta.

Nghĩ đến đây, Kim Phương Nhã càng xem thường Bùi Nguyên Minh: “Ngay cả thủ đoạn nhỏ như vậy cũng dùng, Bùi Nguyên Minh, anh quá ngây thơ rồi!”

“Anh còn không bằng Lý Thiếu Quốc!”

Rõ ràng, cô ấy cũng biết những thủ đoạn mà bình thường Lý Thiếu Quốc sử dụng đế theo đuổi mình.

“Ngu xuẩn, chút bản lĩnh của anh mà cũng tới tham gia thi lý thuyết của vòng loại đại hội Long Môn?”

“Lãng phí giấy kiểm tra mà chúng tôi đã phát!”

Lý Thiếu Quốc cũng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt giễu cợt.

Anh ta cho rằng Bùi Nguyên Minh nhìn thấy anh ta là giám khảo, biết được rằng không thể thừa nước đục thả câu, vì vậy anh ta nộp giấy trắng.

Anh ta tùy ý lắc tờ giấy kiểm tra của Bùi Nguyên Minh, và định cất nó đi.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của Lý Thiếu Quốc khựng lại.

Bởi vì anh ta phát hiện thứ mà Bùi Nguyên Minh nộp không phải là tờ giấy trắng, mà là tờ giấy thi được điền đầy đủ.

Điều gây sốc nhất là các câu hỏi trắc nghiệm ở mặt trước của Bùi Nguyên Minh đều làm đúng!

Mặc dù đề ở mặt sau bản thân anh ta vẫn chưa làm, nhưng sau khi suy tính kỹ lưỡng một lúc, cơ bản cũng có thể khẳng định Bùi Nguyên Minh đều đúng lết…

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


anh ta cũng nghiến răng thu nhận giấy thi của Bùi Nguyên Minh.
 
Chương 3330


Chương 3330

Không bao lâu nữa, thời gian thi sẽ kết thúc, còn hơn một giờ nữa là đến bữa trưa.

Vì phần thi lý thuyết hiện tại dùng hình thức tô vào ô, nên kết quả cũng rất nhanh.

Mọi người đợi ở hội trường khoảng một tiếng đồng hồ, mười một giờ ba mươi mới có kết quả.

Trên bục cao, Lý Thiểu Quốc và một số giám khảo bắt đầu cầm giấy kiểm tra và phát chúng trước mọi người.

Tất cả những người có mặt này đều vô cùng căng thẳng.

Ngay cả những người như Kim Phương Nhã đều đang căng thẳng, chỉ có Bùi Nguyên Minh là tỏ ra thờ ơ.

Những người trước mặt cơ bản đều là bốn mươi hoặc năm mươi điểm, tuy nói chứng minh được độ khó của đề thi lần này nhưng cũng khiến bầu không khí trên khán đài vô cùng trầm mặc.

“Hoàng Tiểu Minh, 79 điểm, xếp thứ 100!”

Khán giả cảm thán, tuy số điểm không cao nhưng cũng đủ để tham gia cuộc thi cấp thành phố.”

“Trần Đại Giai, 82 điểm, xếp hạng 89!” “…”

Kết quả tốt của mọi người liên tục được đọc ra, rất nhiều người trong hội trường đều hoan hô, điều này làm cho không khí trong hội trường trở nên dễ chịu hơn một chút.

“Kim Phương Nhã, 95 điểm, cao nhất trong phòng thi, xếp hạng nhất!”

Rất nhanh, một điểm số được đọc, toàn bộ khán giả đã bị sốc.

Nhiều người cảm thấy lóa mắt và kinh ngạc nhìn Kim Phương Nhã.

Khi nhìn rõ gương mặt xinh xắn của Kim Phương Nhã, nhiều người đã phải hít thở thật sâu và không khỏi cảm thán rằng Kim Phương Nhã vừa tài năng vừa xinh đẹp.

Kim Phương Nhã kiêu ngạo nhận lấy bài thi của chính mình, sau đó cố ý hay vô thức liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Rõ ràng, như cô ta nghĩ, Bùi Nguyên Minh và cô ta hoàn toàn không phải là người trong cùng một thế giới.

Giấy kiểm tra không bao lâu được phát ra hết, mọi người đều có kết quả, nhưng Bùi Nguyên Minh lại trắng tay.

Vì là người đầu tiên đưa tờ giấy nên sự chú ý vào Bùi Nguyên Minh cũng rất cao, lúc này không ít người đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

Còn Kim Phương Nhã và vài người bạn thân của cô ấy dường như muốn mỉa mai, nhưng chưa kịp nói thì Bùi Nguyên Minh đã dửng dưng đứng lên và nói: “Thưa giám khảo, tôi vẫn chưa có điểm”

Chưa có điểm?

Ánh mắt của toàn bộ khán giả đều nhìn sang.

Kim Phương Nhà thậm chí còn cười “phì” và nói, “Bùi Nguyên Minh, anh nộp giấy trắng mà còn đòi điểm?”

“Giám khảo có lẽ đang tức giận. Bản thân anh không biết xấu hổ sao?”

“Đúng vậy, một người đưa tờ giấy trắng lại không biết xấu hổ mà còn chất vấn giám khảo?”

“Đùa nhau chắc!?”

Các cô gái xung quanh đều phá lên cười.

Mọi người dường như cho rằng Bùi Nguyên Minh dám chất vấn giám khảo trong hoàn cảnh như vậy, thực sự là không biết xấu hổ.

Lý Thiếu Quốc dường như đã dự tính được Bùi Nguyên Minh sẽ đặt câu hỏi từ lâu, lúc này mới đứng lên, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Nguyên Minh, sao anh lại không có điểm, chẳng lẽ anh bị ngốc hay sao?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Tôi bị ngốc có liên quan gì đến anh?”

“Tôi chỉ biết rằng vì tôi đã đến để tham gia thi, anh phải cho tôi biết điểm”

“Anh không được cho điểm vị giám khảo của chúng tôi, sau khi cân nhắc, đã đồng ý rằng anh gian lận!”.

Khuôn mặt của Lý Thiếu Quốc trầm xuống, nhưng ánh mắt của anh ta lại tràn đầy niềm vui không thể khống chế được.

Rõ ràng, anh ta đã đóng góp rất nhiều trong chuyện này.

“Không phải, anh không chỉ gian lận, anh còn phạm vương pháp!”

“Anh phải đi tù!”

Nghe thấy sự việc nghiêm trọng như vậy, tất cả mọi người trên khán đài đều há hốc mồm, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ không tin được.

Chỉ có Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Ý của anh là gì?”

Lý Thiếu Quốc chắp tay sau lưng, chính trực nói: “Ý là gì? Anh không hiểu sao?”

“Anh còn dám trộm đáp án!”

“Điều này trái với Vương Pháp!”
 
Chương 3331


Chương 3331

Lý Thiếu Quốc lúc này sắc mặt lạnh lùng, hai tay để sau lưng, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Người họ Bùi kia, anh nên biết rằng!”

“Đại hội Long Môn không phải là trò chơi con nít, tính quan trọng của nó so với kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không hề kém!”

“Dám gian lận trong một kì thi như thế này, còn dám trộm đáp án, chính là tự mình tìm đường chết!”

“Hội trưởng Âu Dương đều đang đợi anh trong phòng họp kìa!”

“Mau nhận tội mà thú tội, nếu không, anh chết chắc!”

“Thái độ tốt hơn một chút, có lẽ hội trưởng Âu Dương có thể tha cho anh!”

“Nhưng nếu anh không thành thật, chúng tôi sẽ báo cáo với chấp pháp đường Long Môn ngay bây giờ và cho họ bắt giữ anh!”

“Vào chấp pháp đường Long Môn rồi, còn thảm hơn là vào đồn cảnh sát!”

Lý Thiếu Quốc chỉ ra bên ngoài với vẻ mặt tự mãn và kiêu ngạo.

“Gian lận?”

Kim Phương Nhã và những người khác đều rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ khinh thường.

Võ thuật không thể nào có thể dựa vào gian lận mà làm được.

“Thảo nào người họ Bùi là người nộp bài đầu tiên, hóa ra đã dùng thủ đoạn gì đó để đánh cắp câu trả lời trước, thật không biết xấu hố.

Kim Phương Nhã thở dài trong lòng.

Bùi Nguyên Minh ơi là Bùi Nguyên Minh!

Anh thực sự vì muốn được hơn người khác trước mặt tôi mà chạy đi ăn cắp đáp án sao?

Anh cũng có thể được coi là có cố gắng.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Anh có chứng cứ gì chứng minh tôi lừa gạt sao?”

“Bắt trộm thì phải bắt được đồ ăn trộm, vu khống mà không có bằng chứng thì các người phải trả giá đó!”

Lý Thiếu Quốc chế nhạo, giễu cợt: “Nếu không gian lận thì làm sao có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài thi lý thuyết?”

“Trắc nghiệm điểm đối, phán đoán đúng sai điểm tuyệt đối, điền vào chỗ trống điểm tuyệt đối thì có thể hiểu được, nhưng có thể viết câu trả lời gần giống hoàn toàn với câu trả lời tham khảo.”

“Làm sao mà có thể được!?”

“Phải biết rằng, lần này là lần có đề thi khó nhất trong lịch sử của Long Môn!”

“Các câu hỏi cho kỳ thi do một số trưởng lão của Hội Trưởng lão.

Long Môn cùng nhau đưa ra.”

“Ngay cả hội trưởng Âu Dương cũng vừa làm, cũng chỉ ghi được 98 điểm!”

“Với nhiều thí sinh như vậy, người ghi điểm được nhiều nhất chỉ có 95 điểm!”

“Hơn nữa, chúng tôi cũng hỏi về điểm thi của toàn tỉnh, cơ bản là không ai có thể đạt được điểm tuyệt đối!”

“Nhưng anh lại lấy được điểm tuyệt đối!”

“Anh không gian lận, thì là cái gì!?”

“Lẽ nào anh không biết rằng, trong võ thuật không thể nào giả vờ giả vịt được?”

“Ngay cả chính mình cũng tự lừa mình, mà còn muốn tham gia đại hội Long Môn?”

*Thật là một câu chuyện hài hước!?”

Lý Thiếu Quốc tỏ vẻ khinh thường, như thể anh ta đã nhìn thấy trò đùa lớn nhất trên thế giới này.

Điểm tuyệt đối?

Nghe thấy lời đó, khán giả hơi sửng sốt, một lúc sau truyền đến một trận cười rộ lên.

“Phụt-”

“Có người đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra lý thuyết của đại hội Long Môn?”

“Làm sao có thể? Cười chết mất!”

“Nếu anhđã đánh cắp câu trả lời thì hãy hạ giọng đi. Sẽ không ai nói anh nếu anh đạt 90 điểm. Anh còn được điểm tuyệt đối …”

“Đây chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao!”

Kim Phương Nhã và những người khác đều cười ầm lên. Phải là thiên tài võ thuật nào mới có thể đạt điểm cao nhất?

Ngàn năm có một, hay triệu năm có một?

Điều quan trọng nhất là người tên Bùi Nguyên Minh này không phải xuất thân từ nhà võ, cũng không xuất thân từ thánh địa võ học, lại có thể được điểm tuyệt đối?

Đùa nhau à?

Anh ta nghĩ là đang quay phim hay sao?

Ngay cả Kim Phương Nhã cũng vô cùng thất vọng với Bùi Nguyên Minh, dùng cách như thế này thu hút sự chú ý của cô ấy, thực sự là quá xấu hổ Bùi Nguyên Minh bỏ ngoài tai những lời châm chọc của mọi người, thờ ơ nói: “Bài kiểm tra tôi đạt điểm tuyệt đối, thì nói tôi gian lận sao?”

“Tại sao không thể là thực lực của tôi?”

“Anh đưa ra phán đoán ngẫu nhiên mà không có bằng chứng xác thực. Nó có thực sự phù hợp không?”
 
Chương 3332


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3332

Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, Kim Phương Nhã đang bị Bùi Nguyên Minh làm cho thất vọng lúc này thở dài một hơi, vẻ mặt đầy sự khinh thường nói: “Bùi Nguyên Minh đừng làm bộ làm tịch nữa, đừng sống chết cố chấp như vậy!”

“Thẳng thắn thừa nhận mình gian dối khó đến vậy sao sao?”

“Người khác không hiểu anh?”

“Tôi còn có thể không hiểu anh sao?”

“Tôi là bạn học đại học của anh, tôi biết anh hoàn toàn không biết võ công!”

Nghe nói Bùi Nguyên Minh và Kim Phương Nhã lại là bạn học đại học, một tia ghen tị lóe lên trong mắt Lý Thiếu Quốc.

Anh ta nhìn chằm chẳm vào Bùi Nguyên Minh, hung dữ nói: “Người họ Bùi kia, anh có nghe thấy chưa!?”

“Ngay cả nữ thần Kim cũng nói ngươi không biết võ công nữa, còn giả bộ gì nữa?”

“Nhanh chóng thừa nhận mình đã gian lận khó đến vậy sao?”

“Nếu anh không thừa nhận, anh sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói: “Anh luôn mồm nói tôi ăn cắp đáp án là tôi gian lận. Vậy tôi hỏi anh, anh có chứng cứ không?”

“Có rất nhiều video giám sát, anh đã kiểm tra hết tất cả chúng chưa?”

“Tôi có mang gì vào không?”

“Cho dù anh muốn nói là tôi đã ghi nhớ trước đáp án, vậy thì được, anh nói cho tôi biết, ai đã làm rò rỉ đáp án? Hay là ai làm mất đáp án?”

“Điều quan trọng nhất là những câu hỏi kiếm tra đó rõ ràng là có phong cách khác nhau, chúng chắc là được đưa ra bởi một số trưởng lão của hội trưởng lão của Long Môn”

“Theo quy tắc, người ra đề khác nhau, mọi người không biết câu hỏi đối phương đã hỏi câu hỏi gì!”

“Vậy thì cho tôi hỏi, ngay cả khi tôi đã đánh cắp một trong những câu trả lời, nó có ích không?”

“Chẳng lẽ tôi có năng lực lớn như vậy, có thể quét sạch hết nhà mấy vị trưởng lão trong hội trưởng lão Long Môn?”

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Lý Thiếu Quốc vốn chỉ muốn nhân cơ hội này để giết chết Bùi Nguyên Minh, nhất thời sửng sốt.

Gần một nghìn thí sinh có mặt cũng hơi sửng sốt.

Có lý đó!

Những người đưa ra câu hỏi đều là trưởng lão của hội trưởng lão.

Long Môn, và anh cũng là cao thủ!

Những người này chắc chẳn không đơn giản!

Muốn đánh cắp câu trả lời từ họ, đây có phải là điều mà người bình thường có thể làm sao?

Nếu Bùi Nguyên Minh thực sự có khả năng đó, anh ta đã đánh cắp câu trả lời của một số trưởng lão.

Nhưng ngay cả khi những người lớn tuổi không phát hiện ra kịp thời, thì sẽ có ai đó có thể phát hiện ra vấn đề đang xảy ra, đúng không?

Sắc mặt của Lý Thiếu Quốc hơi thay đổi, sau đó hừ một tiếng lạnh lùng: “Người họ Bùi, bây giờ chắc là tới lượt tôi hỏi anh!”

“Rốt cuộc anh đã như thế nào!”

“Không chỉ đánh cắp đáp án, mà còn không bị ai phát hiện?”

“Có phải anh đem theo điện thoại để quay sao?”

“Hẳn là như vậy!”

*Tôi khuyên anh làm người tốt đi, ngoan ngoãn mà thừa nhận!”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Lý Thiếu Quốc, biết tiếp tục vướng vào chủ đề này cũng không có ý nghĩa gì.

Lúc này đây anh lạnh lùng nói: “Lý Thiếu Quốc, giám khảo Lý đúng không?”

“Tôi nghĩ nếu chúng ta tiếp tục phí lời thì cũng chẳng có tác dụng gì “Nếu anh đã nghĩ rằng tôi đang gian lận, vậy nên tôi yêu cầu anh ngay bây giờ hãy viết lại câu hỏi!”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Long Môn tồn tại là vì muốn bảo vệ đất nước cho thiên tử, không thể che giấu sự xấu xa!
 
Chương 3333


Chương 3333

Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, sắc mặt Lý Thiếu Quốc chợt trầm xuống, anh lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Tên họ Bùi, anh đang chất vấn phán đoán của tôi sao?”

Kim Phương Nhã cũng giễu cợt nói: ‘Bùi Nguyên Minh, cậu vẫn để cho Lý Thiếu Quốc ra đề sao?”

“Lý Thiếu Quốc có nói gì nữa, anh ta cũng là đệ tử bên ngoài của phân hội Vũ Thành Long Môn!”

“Kiến thức lý thuyết võ học của anh ta vô cùng vững chắc, nếu đặt câu hỏi, coi như là tát mạnh vào mặt cậu đấy!

Bây giờ Kim Phương Nhã rất thất vọng với Bùi Nguyên Minh.

Không những không có quyền lực, tiền bạc mà còn không chịu thừa nhận là mình ăn gian, người như vậy làm sao có thể là chó liếm của cô ta?

Lý Thiếu Quốc lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, sau đó cười khẩy một cái.

Rõ ràng, để chà đạp cái gọi là đối thủ cạnh tranh này đến chết, anh †a đã tính toán hết khả năng có thể xảy ra từ lâu rồi.

Lúc này, anh ta giễu cợt: “Người đã chơi trò ăn gian như anh mà còn tự nói mình có thực lực có trình độ!”

“Vậy thì tôi sẽ cho anh một cơ hội, một cơ hội khiến anh chết cũng phải tâm phục khẩu phục …

Trong lúc đang nói, anh ta lấy ra một tờ giấy đặt trên bàn, bên trong là ba câu hỏi anh ta đã chuẩn bị kỹ càng!

Lý Thiếu Quốc nhìn Bùi Nguyên Minh chế nhạo: “Tôi cho anh mười lăm phút. Chỉ cần anh có thể làm hết các câu hỏi trong thời hạn và đúng hết, thì tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho anhl”

“Nếu không làm được, thì anh chờ chết đi!”

Bùi Nguyên Minh cũng ngắn nói nhảm rồi, anh liền đi về phía trước dưới ánh mắt của mọi người, sau đó cầm giấy bút lên bắt đầu viết.

Hơn ngàn người tại hiện trường nhìn chằm chẳm anh, một mặt cũng là để ngăn cản anh ăn gian.

Mặt khác, để nhìn anh sắp chết mà còn vật lộn đến cùng trông nực cười như thế nào.

Chưa đến năm phút đồng hồ, Bùi Nguyên Minh ngừng viết, anh lạnh lùng nói: “Làm xong rồi!”

“H đã gặp thiên tài võ học ngàn năm có một rồi, nhưng trong năm phút đồng hồ thì…

Lý Thiếu Quốc nhìn anh bằng cặp mắt mỉa mai, nhưng trước khi nói xong, mặt anh ta đột nhiên cứng đờ, sau đó vô thức cầm tờ giấy kiểm tra của Bùi Nguyên Minh lên nhìn.

Không nhìn thì không sao, nhưng nhìn rồi thì Lý Thiếu Quốc lại đổ mồ hôi lạnh.

Anh ta bị sốc!

Gặp ma ư!

Chắc chắn là gặp phải mai Bởi vì Lý Thiếu Quốc có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Bùi Nguyên Minh dường như làm các câu hỏi một cách tùy hứng, thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, còn tùy ý viết câu trả lời ra nữa.

Toàn bộ quá trình và hành động dường như diễn ra chỉ trong chớp nhoáng.

Nhưng không ai có thể ngờ rằng mọi thứ đều chính xác.

Điều quan trọng nhất là anh ấy hiếu rất rõ về kiến thức võ công thông thường, và xác định cũng rất rõ ràng.

Chỉ có thế nói là nếu một người không luyện võ trong thời gian dài thì không thể nào mà làm được vậy.

Bởi vì còn có hai câu hỏi rất khó, nghe nói ngay cả Phó hội trưởng của phân hội Vũ Thành Long Môn – Âu Dương Niên cũng không thể trả lời hết các câu hỏi.

Cho dù có làm được đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải mất một hai giờ đồng hồ.

Vậy mà Bùi Nguyên Minh đã làm xong rồi.

Chỉ trong năm phút!

Lẽ nào anh ta là thiếu gia của thế gia võ học, hay là thiên tài của thánh địa võ học?

Lễ nào mình thực sự phải thừa nhận ư?

Lẽ nào mình phải giúp hắn khôi phục danh dự?

Nhưng một khi anh ta lấy lại được danh dự, thì anh ta sẽ trở thành người đứng đầu rồi!

Không phải có thể được ôm người đẹp sao?

Nữ thần Kim Phương Nhã mà mình yêu nhất sắp rơi vào vòng tay của người khác sao?

Lúc này, Lý Thiếu Quốc hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Bản thân thất bài, bản thân bị người ta vả vào mặt cũng chả hề gì.

Nhưng việc nữ thần bị người khác ôm là không thể chấp nhận được!

Vừa nghĩ tới đây, anh ta liền đau lòng, liền vò tờ giấy trong tay thành một cục rồi ném ra ngoài cửa số.

“Đây là cái trò gì vậy?”

“Sai bét hết!”

“Lãng phí thời gian của mọi người!”

“Cút”
 
Chương 3334


Chương 3334

“Ha ha ha…”

Nhìn thấy Lý Thiếu Quốc trực tiếp ném câu trả lời của Bùi Nguyên Minh ra ngoài cửa sổ, Kim Phương Nhã và những người khác đều bật cười thành tiếng.

Rõ ràng là mọi người đều biết rằng Bùi Nguyên Minh đang gian dối.

Đúng như dự đoán, Lý Thiếu Quốc chẳng qua chỉ tùy ý ra ba câu hỏi, đã khiến kẻ bất tài Bùi Nguyên Minh bị lật tẩy!

Nhưng nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Lý Thiếu Quốc.

Anh nhìn ra Lý Thiếu Quốc đã làm việc dối với lòng, không biết xấu hổ.

Nhưng anh không ngờ rằng Lý Thiếu Quốc lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.

Lúc này Bùi Nguyên Minh rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng…

“Làm cái gì vậy!?”

“Anh đang làm cái gì ?

Đúng lúc này, xuất hiện một nhóm người ở lối vào của nhà thi đấu.

Một trong những người cầm đầu là Âu Dương Niên, Phó hội trưởng của phân hội Vũ Thành Long Môn.

Bên cạnh ông ta là một số cao thủ với sức mạnh phi thường và thân hình lực lưỡng.

Ngoài những người này, còn có không ít đồ đệ của Long Môn làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh.

Vẻ mặt của Âu Dương Niên lạnh lùng mảng mọi người: “Ồn ào cái gì vậy, có chút gì giống dáng vẻ của đệ tử Long Môn không chứ?”

“Các người là người luyện võ sao?”

Bọn họ ai nấy đều rất nghiêm túc và nhìn các thí sinh với ánh mắt lạnh lùng.

Mặt Lý Thiếu Quốc vui vẻ, lúc này anh ta mới nhanh chóng nghiêng người về phía trước cúi đầu, sau đó chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Phó hội trưởng, đây là Bùi Nguyên Minh, kẻ gian ận…”

Nghe được lời báo cáo của Lý Thiếu Quốc, Âu Dương Niên liền quan sát Bùi Nguyên Minh một hồi mới lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, cút ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người!”

“Cùng bọn ta vào phòng họp, bọn ta có chuyện muốn nói với cậu!”

“Nếu cậu không đi cùng chúng tôi, vậy chúng tôi phải báo cáo vấn đề này với chấp pháp đường Long Môn!”

“Có lẽ cậu không biết, cháp pháp đường Long Môn của chúng tôi đã thay đổi. Đường chủ mới được bổ nhiệm là một đại nhân rất nguyên tắc, cầu toàn, với ông ấy không có chỗ cho kẻ có vi phạm sai lầm!”

“Bị ông ấy biết cậu gian lận ở đại hội Long Môn thì cậu chết không có đất chôn thân đâu!”

Nhóm người của phân hội Vũ Thành Long Môn đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ khinh thường.

Ăn cắp đáp án và gian lận ở đại hội Long Môn sao?

Điều này đối với Long Môn đúng là vô cùng nhục nhã mà!

Long Môn đại diện cho đạo lý và giang hồ bốn phương mà!

Dám gian lận ở đại hội Long Môn là vi phạm quy tắc giang hồ!

Người như vậy, đáng bị đánh cho méo mặt.

©òn có một vài người vừa nhìn liền biết là nhân tài trẻ tuổi, đệ tử của phân hội Vũ Thành Long Môn, lúc này họ đều nhìn Bùi Nguyên Minh đầy tự hào, cảm thấy tên này chỉ là con sâu làm rầu nồi canh mà thôi!

Rõ ràng là chẳng có tài cáng gì mà còn làm ra trò như thế, đúng là mất mặt mà.

Kim Phương Nhã thấy Âu Dương Thần đi tới, hai mắt sáng ngời, cô nhanh chóng bước tới nói: “Bùi Nguyên Minh, mọi người đều là bạn học, cậu có chừng có mực đi!”

“Mau xin lỗi hội trưởng Âu Dương, thừa nhận sai lầm, sau đó giải thích rõ ràng sự việc đi!”

“Cô lấy lòng mọi người như vậy, không những không được tuyên dương mà còn khiến tôi càng có ác cảm với c‹ Rõ ràng là Kim Phương Nhã muốn nhân cơ hội này để thể hiện trước mặt Âu Dương Niên và những người khác.

Nói không chừng Âu Dương Niên sẽ khen cô ta, còn cho cô ta một Bùi Nguyên Minh không để ý tới Kim Phương Nhã, nhưng lại nhìn Âu Dương Nặc, lành lùng nói: “Đây là Âu Dương Niên đúng không? Ông đã là phó hội trưởng của phân hội Vũ Thành Long Môn, ông nên hiểu rằng, có nhiều chuyện không thể chỉ nghe thế là thế được… “

“Tôi không ăn gian, cho nên tôi không đến phòng họp nào hết…”
 
Chương 3335


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3335

“Bây giờ tôi yêu cầu, anh đích thân ra đề, tôi sẽ làm trước mặt mọi người cho anh xem!”

“Nếu tôi làm sai, thì chứng tỏ tôi đã trộm đáp án!”

“Nếu tôi làm đúng, tôi cần người chịu trách nhiệm!”

“Đương nhiên, nếu các người cảm thấy lý luận quá nhàm chán, thì có thể trực tiếp động thủ.”

“Dù sao đại hội Long môn sớm muộn gì cũng phải ra tay thôi.”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, lời nói lãnh đạm, mang theo một chút khí phách. Tuy nhiên, trong mắt đám phụ nữ Kim Phương Nhã, Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên ngốc thôi.

Vừa rồi bị Lý Thiếu Quốc tát vào mặt còn chưa đủ, bây giờ lại đi đòi công bằng sao?

Anh ta nghĩ anh ta là ai?

‘Vũ khúc tinh trên trời hạ phàm sao?

Một nhân vật lớn như hội trưởng Âu Dương lại có thể lãng phí thời gian với anh ta?

“Hội trưởng Âu Dương, vừa rồi tôi đã cho anh ta ba đề, anh ta đều làm sai, lại còn đang nói lung tung!”

Lý Thiếu Quốc trong lòng có chút thấp thỏm, vội vàng bước về phía trước *Tôi cảm thấy nhân vật thấp bé như anh ta, chúng ta không cần phải lãng phí thời gian với cậu tai”

“Một tát đánh anh ta ra là được rồi!”

“Hoặc là trực tiếp giải đến chấp pháp đường, cho anh ta biết sự lợi hại của Long môn chúng ta.”

Và thấy Bùi Nguyên Minh không nghe theo lời khuyên của mình, Kim Phương Nhã lúc này mới đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Hội trưởng Âu Dương, tôi là bạn cùng lớp đại học của Bùi Nguyên Minh, cậu ta từng học khoa văn, dáng vẻ yếu đuối, căn bản không phải để học võt “

“Cậu tới đây dự thi, nguyên nhân thật sự là muốn gặp được tôi, tiếp cận tôi!”

“Ông không cần kiếm tra cậu ta trước mặt mọi người, gian!”

Nói xong, Kim Phương Nhã nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt căm thù, nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi không muốn nói chỉ tiết về cậu, tôi muốn cứu cậu giữ lại một chút thể diện!”

“Nhưng cậu không biết xấu hổ đến mức này, tôi thật sự không thể bảo vệ cậu được nữa!”

“Cậu mau nhận sai đi, nếu không hậu quả sẽ thực sự nghiêm trọng!”

Nhìn biểu cảm căm hận của Kim Phương Nhã, mọi người ở đó đều nháo nhào lên!

Tất cả mọi người đều biết Bùi Nguyên Minh không có năng lực, không nghĩ tới anh ta lại muốn đục nước béo cò để theo đuổi phụ nữ?

Mọi người chính là ghét loại người này nhất!

Nhìn thấy nữ thần vậy mà lại ủng hộ mình, lúc này Lý Thiếu Quốc càng thêm tự hào, sau khi khoanh tay nhìn Bùi Nguyên Minh, anh ta chế nhạo: “Tên họ Bùi kia, còn gì muốn nói không?”

“Vậy mà còn không mau nhận lỗi!”

Bùi Nguyên Minh chỉ thờ ơ nhìn Âu Dương Niên, lãnh đạm nói: “Nhận lỗi là không thể!”

“Hoặc là, trực tiếp làm bài kiếm tra, hoặc là, trực tiếp động thủ!”

Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, liền nghe thấy một tiếng “cạch”, đá thạch trên mặt đất trực tiếp nứt ra, khí thế kinh người.

“Cái gì?”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Nếu cứ như thế, không chỉ anh ta tiêu đời, mà Bùi Nguyên Minh sẽ còn ôm mỹ nhân, điều mà Lý Thiếu Quốc không bao giờ có thể chấp nhận được.

Âu Dương Niên nhìn động tác của Bùi Nguyên Minh, lộ ra vẻ trâm tư, động tác tùy ý này của Bùi Nguyên Minh đã khiến ông ta chú ý.

“Đã quyết định như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa!”
 
Chương 3336


Chương 3336

“Long Môn của chúng ta luôn luôn lấy đức phục nhân”

“Nếu cậu thua, cậu phải thành thật giải thích vấn đề của mình, phải nói rõ chuyện cậu đã gian lận như thế nào!”

“Nếu cậu thắng, tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu, thay mặt Long Môn đích thân xin lỗi cậu, đồng thời truy cứu trách nhiệm của những người có liên quan!”

Dù sao là người trong võ lâm, lúc này Âu Dương Niên rất là quyết đoán.

“Hơn nữa, nếu cậu thẳng, tôi còn có thể hứa với cậu, cho cậu gia nhập Long môn!”

Nói đến đây, trên mặt Âu Dương Niên lộ ra vẻ tự mãn, hiển nhiên, theo ông ta thấy, có thể gia nhập Long Môn thì nhất định phải có công lớn.

Bùi Nguyên Minh điềm nhiên nói: “Được, vậy thì quyết định như “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Hai mắt Lý Thiếu Quốc giật giật, vừa muốn nói gì đó, nhưng Âu Dương Niên đã xua tay ngăn cản.

“Lý Thiếu Quốc, không cần nói nhiều nữa, có nói gì cũng không bằng trực tiếp hành động”

“Vốn dĩ, theo quy tắc của người ta trong giang hồ, đánh trực tiếp là thiết thực nhất”

“Nhưng dù sao hôm nay cũng là bài kiếm tra lý thuyết nên chúng ta hãy tuân theo quy tắc văn khảo.”

Âu Dương Niên một lời nhanh gọn, sau đó hai tay chắp sau lưng điềm nhiên nói: “Dù sao tôi cũng là giám khảo chính, câu hỏi đầu tiên tôi nghĩ ra có hơi bắt nạt người ta.”

“Lý Thiếu Quốc, cậu lên đi.”

“Về phần Bùi Nguyên Minh, cậu đừng viết ra giấy, chỉ cần nói cho mọi người biết đáp án.”

“Rất nhiều giám khảo và ứng cử viên ở đây cùng nhau làm chứng!”

Lý Thiếu Quốc lúc này đang không trâu bắt chó đi cày, nhưng cũng không thế từ chối, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi một hồi, mới trầm giọng nói: “Tên họ Bùi kia, tôi hỏi anh, luyện võ, sau khi đạt tới binh vương đỉnh phong, làm sao đột phá tiến vào cấp độ chiến thần?”

Binh vương đỉnh phong, làm thế nào để vào cấp độ Chiến thần?

Khi nghe câu hỏi của Lý Thiếu Quốc, giám khảo và các ứng viên có mặt đều sửng sốt.

Cái này là hoàn toàn siêu việt rồi!

Binh vương là chính là ước mơ của những người luyện võ sau khi tốt nghiệp, bây giờ vậy mà còn hỏi làm sao trở thành chiến thần?

Không nói đến những ứng cử viên bình thường, cho dù là cao thủ của Long môn hiện tại, có bao nhiêu người có thể trả lời câu hỏi này?

Ngay cả Âu Dương Niên cũng hơi nhíu mày, tuy rắng Bùi Nguyên Minh nghỉ ngờ gian lận, nhưng hỏi một câu như vậy, có phải là bắt nạt người ta không?

Chỉ là anh cũng không nói nhiều, vì người thanh niên trước mặt đã có thế đạt điểm cao, nghĩ chắc phải biết những thứ này chứ?

Bùi Nguyên Minh cũng không quan tâm đến câu hỏi của Lý Thiếu Quốc, hai tay chống lưng, nhẹ giọng nói: “Binh vương đỉnh phong và chiến thần, nghe có vẻ chỉ cách một bước, một cánh cửa, nhưng trên thực tế là cách biệt quá lớn”

“Nói tóm lại, nó giống như sự khác biệt giữa việc sử dụng vũ khí lạnh và vũ khí nóng”

“Binh vương đỉnh phong có thể địch mười người, trăm người, nhưng Chiến thần quả thật có thể dùng một đấu ngàn người.”

“Và nếu muốn bước vào cảnh giới Chiến thần từ binh vương đỉnh phong, cũng không cần phải giả dối như thế, chỉ có một nguyên tắc, chính là biến những thứ phức tạp thành đơn giản.”

“Chỉ cần có thể làm cho nó đơn giản, thì có thể trở thành chiến thần.

“Nói thì đơn giản nhưng làm thì quá khó. Nhiều người có khổ luyện cả đời cũng không thể làm được điều này”

Nghe câu trả lời của Bùi Nguyên Minh, Lý Thiếu Quốc sửng sốt.

Mấy chữ, biến phức tạp thành đơn giản, nghe có vẻ bình thường, nhưng quả thực là chìa khóa để tiến vào cấp bậc Chiến thần.

Và nếu không có nền tảng chuyên sâu về võ thuật thì không thể nhận ra được đạo lý này.

Lý Thiếu Quốc sững sờ.

Âu Dương Niên và các cao thủ của Long Môn Vũ Thành hít một ngụm khí lạnh, sau đó kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Mí mắt của Kim Phương Nhã và những người khác cũng bất giác nhảy lên, hơi thở có chút gấp gáp.

Bùi Nguyên Minh đã làm đúng rồi, nếu không, Lý Thiếu Quốc đã nhảy dựng lên và tát vào mặt anh ta.
 
Chương 3337


Chương 3337

Dưới ánh mắt của mọi người, Âu Dương Niên và những người khác nhìn nhau, sau đó mỗi người đều khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

“Đây là trả lời đúng rồi?”

“Quá điên rồi? Cậu ta mới mấy tuổi chứ?”

“Cho dù cậu ta có luyện võ từ trong bụng mẹ, cũng không thể biết chuyện như vậy?”

“Quá điên cuồng rồi?”

“Lẽ nào trước đây cậu ấy đã từng làm đề bài này? Hoặc là tình cờ biết được đáp án?”

Nhiều người trong số những người kiểm tra có mặt có biểu hiện vẻ khó tin, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Đúng, đúng, cậu ta là đã từng xúc với loại đề tài này trước đây, cậu ta biết đáp án, tuyệt đối là do đoán bừa!”

Lúc này Lý Thiếu Quốc cũng đã phản ứng lại, một kẻ lòng dạ hẹp hòi như anh ta làm sao có thể chấp nhận việc người cùng lứa tài giỏi hơn mình chứ?

Lúc này ông ta nghiên răng nói: “Hội trưởng Âu Dương, các người kiểm tra cậu ta đi!”

Mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh, muốn xem phản ứng của anh.

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm nói: “Muốn kiểm tra thì kiểm tra đi, đừng lãng phí thời gian.”

Lúc này Âu Dương Niên cũng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh thật chăm chú nói: “Được, thế lão phu sẽ ra một đề!”

“Chàng trai trẻ, tôi hỏi cậu, tột cùng của võ học là gì?”

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người có mặt đều khế nhíu mày, với những thí sinh có cấp độ như bọn họ sao có thể biết được những thứ này.

Đặc biệt là Kim Phương Nhã và những người khác đều nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt kỳ quái.

Ngay cả những thiên kiêu giỏi nhất đến từ thánh địa võ học cũng có thể không trả lời được câu hỏi này, phải không?

Cuối cùng, sắc mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lãnh đạm, chỉ thờ ơ nói: “Bình thường võ học theo đuổi chính là sức mạnh, không chỉ là sức mạnh chiến đấu, còn là sức mạnh của cá thể và sức mạnh kế thừa!”

“Thời cận đại có một câu nói, gọi là võ công thiên hạ, bất khả chiến bại, chỉ cần nhanh thì không gì là không thể phái “Từ cảnh giới thế tục mà nói, đó chính là tận cùng của võ học.”

“Về phần cảnh giới phi thế tục, ông thật sự muốn tôi trả lời ở đây sao?”

Âu Dương Niên sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Không cần trả lời, không cần trả lời”

“Câu trả lời của cậu đã chính xác.”

“Chỉ là những chuyện khác, cậu đừng nói cho tai”

Âu Dương Niên biết rất rõ răng những người luyện tập võ thuật không thể có tham vọng viển vông.

Với cảnh giới của ông ta mà nói, biết võ công tuyệt đỉnh chính là võ công thiên hạ, bất khả chiến bại, chỉ cần nhanh thì không gì là không thể phá là được rồi.

Còn những thứ khác thì thực sự không cần biết.

Vì biết như vậy sẽ chỉ làm rối tung tâm trí võ học của bản thân mà thôi.

Đối với võ thuật mà nói không phải là một chuyện tốt.

Tiếp theo, một số cao thủ lớn từ phân hội Long Môn Vũ Thành bước tới, mỗi người trong số họ bắt đầu hỏi một số câu hỏi nâng cao.

Có người còn hỏi một số vấn đề rắc rối mà họ gặp phải sau khi luyện tập hàng ngày.

Cuối cùng Bùi Nguyên Minh vẫn thản nhiên trả lời, lân nào cũng đúng một trăm phần trăm.

Chẳng mấy chốc, các cao thủ này đều lộ ra vẻ bái phục.

Âu Dương Niên cũng sững sờ.

Đây chắc chản là một thiên tài, một thiên tài võ học thực thụ!

Suy cho cùng, Bùi Nguyên Minh có may mắn đến đâu cũng không thể học thuộc hết những đề thi này.

Hơn nữa, có một số câu hỏi, còn không có câu trả lời tiêu chuẩn.

Nhưng những câu trả lời mà Bùi Nguyên Minh nói ra đều có thể giải quyết vấn đề một cách gần như hoàn hảo.

Lúc này Âu Dương Niên toát mồ hôi hột, vì suýt phải bỏ lỡ một thiên tài võ học.

Cả nơi này đều im lặng như tờ.

Bùi Nguyên Minh nhìn Âu Dương Niên, điềm nhiên nói: “Hội trưởng.

Âu Dương, tôi đã trả lời tất cả những câu hỏi mà ông đưa ra, vậy bây giờ nói cho tôi biết, tôi có gian lận không?”
 
Chương 3338


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3338

“Không có không có!”

Âu Dương Niên nhanh chóng lắc đầu.

“Cậu Bùi, cậu nhất định là thiên tài võ học ngàn năm mới có một!”

“Thế điểm tuyệt đối của tôi có được tính không?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

“Được rồi! Tất nhiên! Cậu xếp hạng nhất trong cuộc thi dự tuyển lần này!”

Âu Dương Niên bước tới, ánh mắt nóng rực, với một thiên tài võ học như Bùi Nguyên Minh, nhánh Long Môn Vũ Thành của bọn họ nhất định sẽ tỏa sáng trong năm nay.

“Cậu chắc chắn là niềm tự hào của võ thuật truyền thống của chúng ta ở Đại Hạ, chắc chẳn sẽ là thiêu kiêu thật sự! Tôi tuyên bố từ nay về sau, nếu cậu có cần gì thì đều có thể đến tìm tôi! Chỉ cần trong phạm vi quyền hạn của tôi, trong phạm vi sức lực của tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để thực hiện”

Lúc này Âu Dương Niên không còn vẻ uy nghiêm, mà là ôn nhu ấm áp không nói ra được: “Chàng trai trẻ, về sau cậu tuyệt đối không cần khách sáo với tôi!”

“Cậu xem tôi là người của mình là được rồi!”

Các cao thủ khác cũng lần lượt tỏ ra yêu mến Bùi Nguyên Minh.

Rõ ràng ai cũng biết những người như Bùi Nguyên Minh nhất định có cơ hội tiến vào cuộc thi cấp tỉnh, thậm chí là đại hội Long Môn thực sự.

Bất kể là anh có thể dẫn đầu hay không, chỉ cần có thể lọt vào top mười, thì đối với phân hội Long Môn Vũ Thành mà nói cũng được thơm lây.

Suy cho cùng, Long Môn có tám sảnh cả trong và ngoài, ba mươi sáu phân hội, cộng thêm mấy thế lực, gia tộc, nhân tài của cuộc thi cũng có rất nhiều.

Cho dù là trong top mười, cũng là một vấn đề rất là vinh hạnh.

“Cái này…

Lúc này, Lý Thiếu Quốc sắc mặt t ìm, anh ta cảm thấy mặt của mình như bị Bùi Nguyên Minh tát cho một cái, vô cùng khó coi.

Gương mặt xinh đẹp của Kim Phương Nhã cũng nóng bừng, cô ấy nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó tin.

Cho dù chuyện này thật sự xảy ra, cô ta vẫn không thể chấp nhận được, Bùi Nguyên Minh thật sự đến để dự thi.

Hơn nữa thi thì cũng thôi đi, anh vậy mà còn là một nhân tài võ học hiếm có trong một ngàn năm.

Nghĩ đến đây, Kim Phương Nhã chỉ cảm thấy ngứa ngáy liên tục, và toàn thân mềm nhũn.

“Hội trưởng Âu Dương, đây là câu hỏi mà vừa nấy khảo quan Lý đề rat”

“Bùi Nguyên Minh nói xong, nhưng khảo quan Lý vừa nhìn qua một lần đã vứt đi, còn nói anh ta làm bậy”

Lúc này, một vị giám định khác nhanh chóng chạy ra phòng, cầm một tờh giấy vội vàng trở về.

Hơn nữa, anh ta nhìn Lý Thiếu Quốc một cách sâu sắc.

Mọi người cạnh tranh với nhau rất nhiều bên trong nội bộ Long môn, có loại cơ hội đâm người một đao này, ai cũng sẽ không bỏ qua.

Âu Dương Niên vô thức cầm lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức đen lại.

Bởi vì câu trả lời của Bùi Nguyên Minh hoàn toàn chính xác.

“Ha, thân là con cháu của Long Môn, phẩm hạnh không xứng, mưu hại khảo sinh, hiểu lầm con cháu, suýt chút nữa hủy hoại danh tiếng trăm năm của Long Môn chúng ta…”

Âu Dương Niên mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

“Lý Thiếu Quốc, cậu chỉ là con cháu ngoại môn, mà gan cũng lớn thật đấy!”

“Long môn nhờ cậu tới đây chủ trì kỳ thi, là bởi vì tin tưởng cậu, không để cho cậu tùy tiện hành động!”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Lúc này, Lý Thiếu Quốc hận không thể đập đầu xuống đất, nhưng anh lại không có dũng khí.
 
Chương 3339


Chương 3339

Mặc dù Âu Dương Niên đã phế bỏ Lý Thiếu Quốc, nhưng ông vẫn có vẻ tội lôi.

Nếu lần này ông ta không xuất hiện, có lẽ đã hủy hoại danh tiếng của võ học thiên kiêu.

Nếu vấn đề này được đường chủ mới được bổ nhiệm của chấp pháp đường Long Môn biết được, mọi chuyện sẽ kết thúc!

Nghĩ đến điều này, Âu Dương Niên cảm thấy kích động với sự lựa chọn chính xác của mình.

Lúc này Kim Phương Nhã cuối cùng cũng có phản ứng, cô ta hít một hơi thật sâu, khuôn mặt đỏ bừng bước đến chỗ Bùi Nguyên Minh.

Chỉ có điều, đúng lúc này, cô ta vẫn nói với một giọng nói có chút kiêu ngạo: “Bùi Nguyên Minh, biểu hiện của anh rất tốt!”

“Chúc mừng, anh chính thức đủ tư cách làm chân chó của tôi!”

“Tôi sẵn sàng cho anh một cơ hội để mời tôi ăn tối “Chỉ cần anh thể hiện tốt, có thể sau này sẽ trở thành bạn trai tôi?”

“Đúng rồi, tôi muốn đến nhà hàng ba sao Michelin ở Vũ Thành.

Không thì chọn ngày không bằng đụng ngày, ngay tối nay đi…”

Bùi Nguyên Minh nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô ta, lạnh lùng nói: “Đầu óc cô bị úng nước rồi đúng không?”

“Tránh sang một bên!”

Bùi Nguyên Minh nói xong liền xoay người rời đi.

Đối với những người như Kim Phương Nhã, anh chẳng buồn quan tâm đến.

Có trời mới biết người phụ nữ này ngu ngốc cỡ nào.

Hơn nữa, người phụ nữ này thích giàu ngại nghèo, nếu thật sự là bị cô ta quấn lấy, chính mình cũng phải ghê tởm.

Sau khi từ chối lời mời dự tiệc từ Âu Dương Niên và những người khác, Bùi Nguyên Minh để lại số điện thoại di động của mình và rời đi.

Tuy nhiên, việc vượt qua vòng loại là điều đáng mừng.

Vì vậy, Bùi Nguyên Minh bảo Tân Ý Hàm và Hàn Sang tìm một karaoke, và để cấp dưới của anh tụ tập cùng nhau vui chơi.

Một mặt, nó có thể được coi như thiết lập mối quan hệ giữa Tân Ý Hàm và thuộc hạ của Hàn Sang.

Mặt khác chính là thả lỏng, dù sao mấy ngày nay, Bùi Nguyên Minh cùng những người đàn ông ở Vũ Thành này có thể coi là thận trọng từng bước một.

Hàn Sang rất vui vì niềm vui nho nhỏ do Bùi Nguyên Minh sắp đặt.

Anh ta trực tiếp đặt một phòng riêng ở Karaoke cao cấp nhất ở Vũ Thành, sau đó anh ta tìm thấy rượu Vang với đủ đô nhắm.

Bùi Nguyên Minh hiếm khi tụ tập trong vòng tròn ở Vũ Thành, bầu không khí rất hài hòa.

Điều duy nhất anh cảm thấy đáng tiếc là Vạn Phước Nhân đã không đến.

Nhưng dù sao anh ta cũng là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành, không xuất hiện cũng là chuyện bình thường.

Sau ba vòng rượu, trong phòng có hơi bốc lên.

Bùi Nguyên Minh vốn không thích mùi khói nên đứng dậy đi ra ngoài thở một hơi.

Nhưng khi anh đang đứng ở hành lang, anh tình cờ nhìn thấy một vài người đàn ông mặc vest đang ôm một người phụ nữ đi về phía trước.

Phía sau họ, theo sau là một người đàn ông Thiên Trúc đang say xin.

“Nhanh lên, đưa người tới hộp đi, vậy chủ Phạm đang đợi!”

“Ồ, thực sự là tuyệt nhất. Thật hiếm khi chúng ta có một người phụ nữ xinh đẹp đến mức này trong đệ nhất họ của nước Thiên Trúc.

Chẳng trách trong nháy mắt cậu chủ Phạm đã chọn trúng!”

Người đàn ông Thiên Trúc trông khốn nạn và xấu xa không thể tả.

“Tôi nghe nói răng có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp ở Đại Hạ, hôm nay tôi đã nhìn thấy bọn họ”

Lúc này, người phụ nữ loạng choạng, cả người mất đi ý thức.

Nhưng mà, khi Bùi Nguyên Minh quét mắt qua, tình cờ thấy động tác của cô ấy có chút chống cự.

Rõ ràng là cô ấy đã từ chối.

Chỉ có điều cô ấy bị chặn lại bởi những người đàn ông mặc vest Cảnh tượng này khiến Bùi Nguyên Minh nhíu mày, đám người Thiên Trúc lại dám hành động liều lĩnh trong lãnh địa của Đại Hạ, khiến anh không vui.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh tập trung nhìn kỹ người phụ nữ bên cạnh.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, trong lòng anh “lộp bộp” một chút.

Công chúa nhà họ Ninh, Ninh Chỉ Lôi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom