Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3280


Chương 3280

 

Bùi Nguyên Minh cười nhạt, nói: “Không sao, chỉ là một tên hề thích làm trò mà thôi!”

 

Trịnh Khánh Vân nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày, cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá bất cẩn Nhưng bởi vì sự công nhận anh rế, cô ta cũng không nói thêm gì nữa “Tên hề thích làm trò sao?

 

Anh lấy dũng khí ở đâu ra để nói ra câu nói ấy?

 

Anh có biết chúng tôi là ai không?

 

Tuy chúng tôi không thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng chúng ta đều là người thân của những quan chức lớn trong cơ sở quản lý hành chính Vũ Thành!

 

Chúng tôi chỉ cần giương tay chỉ thẳng mặt một cái thôi thì cũng đã đủ để dìm chết một người từ nơi khác đến như anh rš Anh lấy đâu ra tự tin để nói rằng chúng tôi chỉ là những tên hề thích làm trò hả?”

 

Một đám người nhìn Bùi Nguyên Minh bằng con mắt khinh bị, ai nấy đều vô cùng nghênh ngang, biểu cảm gượng gạo, cứng đờ.

 

“Nhóc con, hôm nay anh chết chắc rồi! Anh đắc tội với viện trưởng Đồng thì không sao, nhưng anh lại dám đắc tội với chúng tôi, hôm nay anh không chết cũng sẽ bị lột da!

 

Ồ, đám đàn bà này cũng được phết! Chi bắng chúng ta chơi đùa một lúc trước đã, đừng lãng phí!”

 

Đám cô ấm cậu chiêu đó liên tục cười lạnh, coi Bùi Nguyên Minh và những người khác như những con cừu chờ bị giết thịt.

 

Mấy cô gái xinh đẹp còn lắc lắc chiếc đồng hồ Omega SA trên tay, nhìn Bùi Nguyên Minh bằng gương mặt chứa đầu vẻ chế giêu.

 

Ở trong mắt bọn họ, một người như Bùi Nguyên Minh làm sao có thể chạm trán được với một cậu chủ đích thực như vậy chứ!

 

Đây gọi là không biết lượng sức mình, tự tìm cái chết!

 

Không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng, Vạn Thiên Huy đã bước lên trên cười lạnh, nhìn Bùi Nguyên Minh một cách bỡn cợt rồi nói: “Thằng khốn khiếp kia, chính anh là người gây chuyện có đúng không?”

 

“Đúng vậy đó cậu ba Huy, chính là tên khốn này đang gây sự!”

 

Lúc này, Bạch Nhất Đồng bước tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhướng mày, sấn tới phía trước hét: “Tên khốn, không phải lúc nấy anh rất kênh kiệu sao?

 

Không phải anh còn đá tôi một cú sao?

 

Không phải anh bảo người niêm phong bệnh viện của tôi lại sao?

 

Làm thử xem!

 

Tôi đang đứng trước mặt anh này, có giỏi thì anh đánh tôi lần nữa xem!

 

Anh mà đánh tôi thì coi như anh ghê gớm!

 

Nếu không đánh thì anh chính là con rùa rụt cổ!”

 

Có Vạn Thiên Huy bên cạnh, Bạch Nhất Đồng cảm thấy mình có thể dễ dàng đè bẹp Bùi Nguyên Minh.

 

“Bốp, bốp!”

 

Bạch Nhất Đồng đang hừng hực khí thế bỗng bị Bùi Nguyên Minh giáng vào mặt hai cái tát.

 

*ÁIP”

 

Bạch Nhất Đồng che mặt lảo đảo lùi lại, trên gương mặt cô ta hiện lên sự kinh ngạc và tức giận khôn tả.

 

Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể nghĩ tới Bùi Nguyên Minh lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.

 

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Mọi người đều đã nghe thấy đây là yêu cầu của cô ta.

 

Bây giờ tôi cũng đã tát rồi, có phải rất đàn ông không?”

 

“Tên khốn khiếp, anh làm vậy là không giữ mặt mũi cho chúng tôi!”

 

Đám người đi theo Vạn Thiên Huy đẳng đẳng sát khí bao vây lấy Bùi Nguyên Minh.

 

Bởi vì hai cái tát của Bùi Nguyên Minh không chỉ đánh vào mặt Bạch Nhất Đồng, mà còn cả mặt của nhóm người bọn họ.

 

Bạch Nhất Đồng nhân cơ hội ấy nắm lấy cánh tay của Vạn Thiên Huy, buồn bực nói: “Cậu ba Huy, em đã bị người ta ức hiếp kìa!

 

Anh đã thấy chưa?

 

Tên khốn kiếp này không chỉ là kiêu ngạo thôi đâu!

 

Anh ta còn dám đánh em trước mặt anh!

 

ồi đấy, Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của anh!

 

Quả là không biết pháp luật đạo lý gì cả!

 

Anh ta quả thật không coi cậu chủ Huy ra gì cả mài”

 

Lúc này Bạch Nhất Đồng không ngừng thêm dầu vào lửa, chỉ hy vọng có thể hoàn toàn đè bẹp Bùi Nguyên Minh.

 

Vạn Thiên Huy huơ tay làm cho sự kích động của mọi người tạm lắng xuống. Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh và tự đưa ra đánh giá trong lòng xong, anh ta phả ra một làn khói nông nặc mùi thuốc nói: “Giỏi lắm, anh giỏi lắm..”
 
Chương 3281


Chương 3281

 

“Cả cuộc đời Vạn Thiên Huy này gặp không ít người ngang tàng hống hách rồi.

 

Thế nhưng kiếm chuyện trước mặt tôi như thế này thì anh là người đầu tiên!”

 

Vạn Thiên Huy nở một nụ cười nửa như cười nửa như không nhìn Bùi Nguyên Minh, gương mặt tràn đầy sự bỡn cợt và khinh bỉ.

 

Đồng thời, anh ta đưa ngón tay lên ngụ ý khen Bùi Nguyên Minh ghê gớm.

 

“Mặc dù tôi không biết anh là cậu ấm của nhà nào, cũng không biết anh đến từ gia tộc hiển hách nào.

 

Nhưng tôi có thể nói cho anh biết ở chốn Vũ Thành này, nhà họ.

 

Vạn chúng tôi vô cùng có tiếng nói Cho dù anh có hơn cả rồng biển, cũng phải chịu trận ở chốn Vũ Thành này!

 

Cho dù anh có hơn cả hổ núi, cũng phải nắm xuống tại đất Vũ Thành đây!

 

Nói tóm lại, tôi không có hứng thú nói những lời thừa thãi với anh!

 

Anh hãy tự phế bỏ một tay và một chân của mình.

 

Còn hai cô gái này thì cứ để ở bên cạnh tôi ba hôm.

 

Vậy thì chuyện này tới đây coi như chấm dứt!

 

Nếu như anh không phục, tôi cho anh thời gian nửa tiếng đồng hồ để gọi thêm người!

 

Nếu người mà anh gọi đến có thể khiến cho Vạn Thiên Huy này sợ hãi, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu gọi anh là ba!

 

Nhưng nếu như người đó không thể làm gì được được tôi, vậy thì xin lôi rồi, anh phải bỏ luôn tứ chỉ của mình!

 

Anh nghe hiểu rồi chứ?”

 

Vạn Thiên Huy vừa nói vừa nhẹ nhàng châm lửa điếu thuốc lá, gương mặt tràn đầy vẻ thản nhiên và chế giễu.

 

Như thể toàn bộ Vũ Thành đều bị anh ta giãm dưới chân.

 

Anh ta – Vạn Thiên Huy mới là vị vua duy nhất của Vũ Thành.

 

Bạch Nhất Đồng và những người khác nghe vậy đều rất hớn hở khi thấy người khác lâm vào cảnh khó.

 

Bọn họ đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh nên có kết cục như thế này.

 

“Tự mình huỷ đi một tay và một chân sao?

 

Ở bên cạnh anh ba ngày ba đêm sao?”

 

Đồng tử Bùi Nguyên Minh toát lên sự lạnh lẽo.

 

“Anh là cái thá gì chứ?”

 

Sắc mặt của Vạn Thiên Huy cũng trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nhóc con, tôi đã giữ mặt mũi cho anh nhưng anh lại không biết xấu hổi Đợi đến khi tôi thực sự tức giận rồi thì anh sẽ không biết mình chết như thế nào đâu!”

 

Lý Hải Vân ở bên cạnh không chịu nổi nữa, cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường, nói: “Anh kia, có phải con người anh quá trẻ con rồi không?

 

Nếu như anh không biết cậu ba Huy là ai thì anh hãy lập tức lên mạng tra cứu cho tôi!

 

Anh tra cứu cho kỹ vào, rốt cuộc thì cậu ba Huy có phải là người mà anh nên chọc vào hay không?”

 

Vạn Thiên Huy khế tẳng hảng, lạnh lùng nói: “Cần gì lắm lời với loại người này cơ chứ!

 

Xử lý anh ta đi!”

 

Một đám vệ sĩ nghe theo lời anh ta cười lạnh tiến lên phía trước, đám bạn của anh ta cũng hừng hực khí thế mà nhào đến.

 

Bùi Nguyên Minh cũng không nói lời thừa thãi mà là lấy điện thoại di động ra, gọi vào một số điện thoại một cách tuỳ ý rồi ấn mở loa ngoài.

 

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Vạn Phước Nhân từ đầu dây bên kia lại vang lên: “Anh Minh, anh còn chuyện gì muốn dặn dò sao?”

 

Có phải tên Lý Dịch Hàm kia không nể mặt anh không?

 

Nếu là như vậy thì tôi sẽ trực tiếp cắt chức hắn!”

 

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Lý Dịch Hàm tối sầm lại.

 

Thế nhưng Vạn Thiên Huy vốn đang vô cùng đắc ý thì cơ mặt giờ.

 

đây lại có chút cứng nhắc, cứ đực mặt ra.

 

“Phước Nhân à, chuyện của Lý Dịch Hàm đã xong cả rồi.

 

Giờ đây tôi lại đụng phải một người khác.

 

Người này tên là Vạn Thiên Huy ~ cậu ba Huy.

 

Nể mặt anh tôi muốn hỏi một câu: anh ta có phải người nhà anh không?

 

Nếu như phải thì tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh ta.

 

Còn nếu không thì tôi bẻ gãy cả tứ chỉ luôn vậy”

 

Lời nói của Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, ngữ điệu giống như lúc bình thường nói chuyện với cấp dưới vậy.

 

Vạn Phước Nhân ở đầu dây bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng nói: “Anh Minh, tên khốn đó là em họ của tôi.

 

Không đợi Vạn Phước Nhân nói xong, Bùi Nguyên Minh đã gật đầu rồi bước một bước lên phía trước đá Vạn Thiên Huy ngã lăn cù trên mặt đất.

 

Sau đó anh lại tung thêm một cú đá nữa, chứng tỏ cảng chân của Vạn Thiên Huy đã gãy.

 

Vào khoảnh khắc ấy bầu không khí im lặng như tờ…
 
Chương 3282


Chương 3282

 

“răng rắc” vang lên *AI”

 

Một tiếng hét không thế thảm thiết hơn phát ra.

 

Vạn Thiên Huy nắm trên mặt đất ôm lấy cảng chân của mình và không ngừng co giật.

 

Mà Bạch Nhất Đồng và những người khác vừa nãy còn nghênh ngang tự đắc thì giờ ai nấy đều ngây ngốc và ngớ người ra.

 

Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại kiêu ngạo đến mức có thể tuỳ tiện đánh đập một người ngạo mạn như Vạn Thiên Huy.

 

Mặc dù họ đã nghe thấy cuộc gọi của Bùi Nguyên Minh, nhưng họ không biết răng người ở đầu dây bên kia là Vạn Phước Nhân, trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành.

 

Nhóm bạn của Vạn Thiên Huy vô cùng tức giận.

 

Bọn họ đều là những nhân vật hung hãn ngang tàng ở Vũ Thành, bình thường toàn là bọn họ đi bắt nạt người khác.

 

Từ khi nào lại có người dám bắt nạt bọn họ?

 

Đùa à?

 

Lúc này, mười mấy người dẫn theo vệ sĩ đi tới, bộ dạng của bọn họ.

 

giống như muốn đào hết xương cốt mười tám đời tổ tiên của Bùi Nguyên Minh lên Bùi Nguyên Minh lại không thèm nhìn bọn họ, ngược lại nhìn Vạn Thiên Huy rồi nhẹ giọng nói: “Cậu ba Huy, anh định cùng người của anh đi đời..

 

Hay là anh định đợi tôi phế bỏ tứ chỉ của anh rồi anh mới đi sau hả?

 

Bùi Nguyên Minh bình thản nói với vẻ mặt lạnh lùng.

 

Giọng điệu vô cùng bình thường nhưng lại ẩn chứa một khí thế bức người khó tả.

 

“Đừng ra tay!

 

Đừng làm loạn!”

 

Vạn Thiên Huy cố gắng dừng sự co giật của cơ thể mình.

 

Sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi Nguyên Minh, không tự tin hét lên: “Nói! Rốt cuộc thì anh là ai hả?”

 

Lúc này, trong lòng Vạn Thiên Huy cảm thấy rất khó tin.

 

Anh họ của anh ta là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành mà lại gọi tên nhóc trước mặt này là “anh Minh” sao?

 

Đùa cái kiểu gì vậy chứ?

 

“Anh không có tư cách biết, cũng không cần phải biết tôi là ai.

 

“Điều quan trọng là anh đã làm những gì”

 

Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng bước về phía trước.

 

“Vi tiền mà bệnh viện Thiên Ái có thể bất chấp tất cả mà thu tiền một cách bừa bãi. Người phụ nữ của tôi đang thực hiện phẫu thuật mà lại dám đuổi người. Quả thật là coi mạng người như cỏ rác!

 

Còn anh thì kiêu ngạo, độc đoán, không phân biệt đúng sai phải trái. Không chỉ muốn đánh gãy tay chân của tôi mà còn muốn người phụ nữ và em dâu của tôi ở cùng anh ba ngày ba đêm.

 

Tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh cũng không được xem là quá đáng chứ hả?

 

Tất nhiên, nếu như anh không phục thì tôi có thể đánh cho anh phục trong vòng vài phút”

 

Lời nói của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt nhưng trong ngữ điệu của anh mang một cảm giác không thể nghỉ ngờ.

 

Lúc này không ai cho rằng Bùi Nguyên Minh lúc này đang nói khoác.

 

“Cậu ba Huy, tên khốn này hiếp người quá đáng. Anh ta không xem anh ra gì cả mài”

 

Dẫu cho thế nào thì Bạch Nhất Đồng cũng không muốn tha cho Bùi Nguyên Minh, lúc này cô ta luôn g thúc giục: “Bất kể anh ta là cậu chủ nào đó thì chúng ta cứ trực tiếp giết chết anh ta là được rí Nghe những gì Bạch Nhất Đồng nói, tất cả những người khác đều mang bộ dạng tràn ngập sự phẫn nộ, như thể muốn trực tiếp phanh ‘thây xẻ thịt Bùi Nguyên Minh.

 

Nhưng Vạn Thiên Huy còn chưa kịp trả lời điều chỉ thì điện thoại của anh ta đã reo lên.

 

Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại trong tay, mí mắt của Vạn Thiên Huy giật mạnh.

 

Bởi vì người gọi cho anh ta lúc này không phải Vạn Thiên Cửu, cũng không phải Vạn Phước Nhân.

 

Mà là người đứng đầu nhà họ Vạn – ông cụ Vạn.

 

Vạn Khiếu Đường!

 

Vạn Thiên Huy run rẩy nhấc máy, giọng nói lãnh đạm của Vạn Khiếu Đường từ đầu dây bên kia vọng đến.

 

“Thiên Huy, nghe nói con đã đắc tội với cậu Minh.

 

Cậu Minh là ân nhân của bác.

 

Cậu ấy đã cứu mạng bác.

 

Con xem mà làm đi!”

 

“Tút, tút, tút..”

 

Vạn Khiếu Đường cố tình gọi điện thoại đến, nhưng chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.

 

Nhưng vào lúc này, khuôn mặt của Vạn Thiên Huy đã trở nên trắng bệch cả rồi.

 
 
Chương 3283


Chương 3283

Lúc này Vạn Thiên Huy quơ tay hòng bảo những người đi theo thôi ngay những ý định ngu ngốc lại.

Sau đó anh ta run rẩy ngồi thẳng người nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt rất khó coi: “Anh Minh…”

Xin lỗi, tôi sai rồi…

Là tôi có mắt mà không biết Thái Sơn!”

Xin lỗi?

Cậu ba Huy đang xin lỗi sao?

Nhìn thấy sắc mặt của Vạn Thiên Huy vô cùng tái nhợt và không ngừng run rẩy, nhưng anh ta lại đang thành thực xin lỗi, Bạch Nhất Đồng và những người khác suýt nữa ngã xuống đất.

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không thể nào nghĩ tới một nhân vật lớn như Vạn Thiên Huy lại cúi đầu trước Bùi Nguyên Minh.

Chẳng lẽ người đàn ông bình dị trước mặt thực sự có năng lực lớn đến như vậy sao?

Chỉ thuận tay gọi một cú điện thoại đã có thể khống chế một nhân vật lẫy lừng như Vạn Thiên Huy rồi sao?

Nhìn thấy chỗ dựa chắc như sắt lại như vậy, lúc này Bạch Nhất Đồng cũng hoang mang rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Biết sai rồi sao?”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Vạn Thiên Huy, Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm rồi chậm rãi nói: “Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ”

Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, nụ cười của Vạn Thiên Huy càng thêm khó coi.

“Chỉ cần anh Minh chịu tha thứ cho tôi thì tôi sẽ bày tỏ thành ý của mình!

Hơn nữa, tôi cũng xin bảo đảm rằng kể từ bây giờ tôi sẽ không đi bắt nạt người khác nữa!”

Vừa nói Vạn Thiên Huy vừa nghiến răng đập mạnh tay trái của mình xuống sàn.

“Rắc!”

Một âm thanh giòn giã vang lên, tay trái của Vạn Thiên Huy bị gấy.

Bùi Nguyên Minh nói muốn phế bỏ một tay và một chân của anh ta, thế nên anh ta phải chủ động một chút.

Bằng không, đợi đến khi Bùi Nguyên Minh ra tay thì sẽ không chỉ là một tay và một chân thôi đâu.

Không thèm ngó ngàng đến Vạn Thiên Huy đang quỳ trên mặt đất, Bùi Nguyên Minh bảo Lỗ Đạo Thiên và những người khác đưa Trịnh Tuyết Dương ra khỏi bệnh viện.

Về phần bệnh viện Thiên Ái cùng Bạch Nhất Đồng và những người khác, sắp tới đây tự nhiên sẽ có người đến xử lý bọn họ, Bùi Nguyên Minh không phải lo lắng.

Khi đã ra đến bãi đậu xe của bệnh viện, Trịnh Khánh Vân võ võ bộ ngực cao ngất của cô ta rồi nói: “Anh rể, vừa rồi em thật sự sợ chết khiếp.

Nhưng làm như vậy có thực sự ổn không?

Em vừa mới nghe Vạn Thiên Huy nói anh ta chính là người của nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ Thành!

Vạn Thiên Cửu và Vạn Phước Nhân đều là anh họ của anh ta.

Chúng ta đắc tội với người như anh ta rồi lại nghênh ngang bỏ đi như thế thật sự không sao chứ?”

Trịnh Khánh Vân vẫn trưng ra khuôn mặt không thể tin được, theo như những gì cô ta biết thì phó giám đốc cơ quan hành chính và đồn trưởng đồn cảnh sát đều là những nhân vật lừng lẫy.

Làm sao anh rể lại có thể thản nhiên động đến em họ của người như vậy được chứ?

“Không sao, chút chuyện nhỏ này cũng không có gì to tát” Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm.

“Tiếp theo đây anh sẽ sắp xếp cho chị em ở bệnh viện Nhân dân Vũ Thành dưỡng bệnh. Đội của Lỗ Đạo Thiên cũng sẽ đi theo cả đường đi, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu”

Lúc này Thanh Linh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt kỳ quái, hỏi: “Tên họ Bùi kia, rốt cuộc ban nãy cậu gọi điện thoại cho ai vậy?

Không phải là ông cụ Vạn – Vạn Khiếu Đường mà người ta hay nhắc tới đó chứ?”

Hiển nhiên, Thanh Linh cũng biết một chút về các nhân vật lớn ở Vũ Thành.

Bà ta ở ngay đó chứng kiến và nhìn thấy sự sợ hãi của Vạn Thiên Huy, tự nhiên có thể đoán ra được rốt cuộc Bùi Nguyên Minh đã gọi điện thoại cho ai.

Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói: “Làm sao tôi có thể gọi điện thoại cho Vạn Khiếu Đường chứ?

Người mà tôi gọi là Vạn Phước Nhân.

Anh ta là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành. Trước khi tôi đánh người thì đánh tiếng với anh ta trước cũng là chuyện bình thường mài”

Đường Linh có chút nghi ngờ, bà ta vẫn có điều cảm thấy khó hiểu.

Tại sao Bùi Nguyên Minh vừa đến Vũ Thành lại có quan hệ với một nhân vật lớn như Vạn Phước Nhân được chứ?

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có một hàng xe Toyota hống hách bất ngờ lao tới.

Ngay sau đó những chiếc xe đó dừng lại, người đầu tiên bước xuống xe chính là Hàn Sang.
 
Chương 3284


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3284

Nhóm của Hàn Sang được Bùi Nguyên Minh gọi tới đầu tiên.

Lúc này, nhóm thanh niên Bang Phủ Rìu nghe theo lệnh của Hàn Sang tìm được một xe cứu thương và cẩn thận đưa Trịnh Tuyết Dương lên xe.

Sau khi Trịnh Tuyết Dương đã được nhóm của Lỗ Đạo Thiên hộ tống ra khỏi đó, Bùi Nguyên Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn Hàn Sang thì thận trọng đi tới chỗ Bùi Nguyên Minh, cúi đầu nói: “Anh Minh, đã điều tra rõ ràng.

Người tấn công chị dâu thuộc bang Thiên Trúc – một trong sáu băng nhóm lớn ở Vũ Thành Đứng sau bang Thiên Trúc chính là thương hội Thiên Trúc.

Cho nên, nếu muốn tới xử lý bọn họ e rắng có chút khó khăn”

“Khó khăn sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Hàn Sang, nếu như cậu đã đi theo tôi rồi vậy thì cậu nên biết, đối với tôi hai chữ “khó khăn” không hề tồn tại Vấn đề này không thể giải quyết một vài người là xong được.

Nếu như đã có người khiêu khích tôi, vậy thì tôi sẽ để sáu băng đảng lớn Vũ Thành trở thành năm băng đảng vậy”

Bùi Nguyên Minh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai Hàn Sang, nhàn nhạt cất giọng: “Chuẩn bị tốt tiếp nhận địa bàn của bọn họ nào!”

“Mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của anh Minh!”

Nghe lời Bùi Nguyên Minh nói, trong lòng Hàn Sang cũng sôi sục.

Mặc dù là một trong sáu băng đảng lớn, nhưng bang Phủ Rìu vẫn luôn xếp cuối.

Bây giờ Bùi Nguyên Minh sắp tấn công bang Thiên Trúc, làm sao anh ta có thể không xúc động được cơ chứ? Dâu sao giữa hai bên vẫn còn rất nhiều ân oán riêng tư.

“Đúng rồi anh Minh, có cần xử lý luôn thương hội Thiên Trúc đó một thể không?”

“Cứ làm từng bước một”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng.

“Hãy chặt bỏ cánh tay đắc lực trước rồi mới thâu tóm thương hội Thiên Trúc”

Vừa nói, đôi đồng tử của Bùi Nguyên Minh vừa thoáng hiện lên một tia nhìn sắc lạnh.

Dù là Huỳnh Mã Khắc, Xa Huyền Đức, Lý Hải Ngưng hoặc bất kỳ ai khác thì bọn họ cũng phải trả một cái giá tương xứng cho chuyện này.

9 giờ tối, khách sạn Vũ Thành ở ngoại ô.

Tân Ý Hàm phụ trách lái xe đưa Bùi Nguyên Minh nhanh chóng tới cửa khách sạn.

Hàn Sang ngồi bên cạnh Bùi Nguyên Minh kính cẩn nói: “Anh Minh, từ trước tới giờ bang Thiên Trúc luôn làm ăn bí mật.

Bởi vì có liên quan đến dấu ấn của thương hội Thiên Trúc, công việc làm ăn của bang Thiên Trúc có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước…

Mặc dù năm băng nhóm lớn chúng tôi đều biết điều rằng làm ăn không công khai chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.

Nhưng tất cả mọi người đều không có chống lưng như thương hội Thiên Trúc, hơn nữa sợ làm ăn kiếu này sẽ hủy hoại nền tảng của họ, vậy nên không một ai cạnh tranh kinh doanh với bọn họ cả.

Cho nên công việc kinh doanh bí mật của bang Thiên Trúc rất mực thuận lợi.

Nói ra, mấy năm gần đây, nền kinh tế cảu Vũ Thành phát triển vô cùng tốt, điều đó cũng có mối liên quan rất lớn đến việc làm ăn của bọn họ”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Nói trắng ra, chẳng qua là một casino không thấy ánh sáng mà thôi, còn nói là giúp ích cho nền kinh tế phát triển sao?”

Hàn Sang đáp: “Anh Minh không biết đó thôi, người đứng đầu bang Thiên Trúc là Phạm Tiểu Trương. Nghe nói anh ta là con ngoài giá thú của một người trong bang Thiên Trúc.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


bài ở Đảo quốc, anh ta được học kỹ năng đánh bài. Thường thích cùng người khác cược cái này cái kia.

Nghe nói anh ta còn cùng rất nhiều cậu ấm cược mạng, cuối cùng thì anh ta thẳng!
 
Chương 3285


Chương 3285

“Tóm lại, tên Phạm Tiểu Trương này không phải là người bình thường, cậu Minh, anh nhất định phải cẩn thận”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Việc Thiên Trúc trắng trợn ngang nhiên mở sòng bạc, cơ quan hành chính Vũ Thành chẳng phải đã không đả kích sao?”

“Đánh mấy lần luôn rồi, nhưng đều bị trốn.”

Hàn Sang do dự một chút.

“Hơn nữa, mỗi lần như thế thương hội Thiên Trúc đều ra mặt giải quyết, còn chuyển qua quyền ngoại giao được miễn nữa.”

“Cho nên bên phía cơ quan hành chính Vũ Thành cũng muốn ném chuột mà sợ vỡ bình đấy”

“Hơn nữa, mấy năm nay thương hội Thiên Trúc quản lí công việc rất tốt, liên quan đến không ít người trong giới thượng lưu Vũ Thành, vì vậy bang Thiên Trúc mới có thể ngạo mạn thế đấy…”

Bùi Nguyên Minh cười khẩy nói: “Đám người của thương hội Thiên Trúc mà còn có thể khiến cơ quan hành chính muốn ném chuột mà sợ vữ bình sao?”

“Người của nhà họ Long sao?”

Hàn Sang nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói, phó chủ tịch thương hội Thiên Trúc = Phạm Mục Chương có mối quan hệ thân thiết với Long Thương Húc…

Nghe được những lời này, ánh mắt Bùi Nguyên Minh hơi lóe lên, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.

Nếu đúng như vậy, thì việc Huỳnh Mã Khắc và những người khác nhắm vào Trịnh Khánh Vân và sau đó là Trịnh Tuyết Dương không phải là một cuộc mâu thuẫn đơn giản đâu.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng cái rầm trước cổng một tòa nhà kiến trúc Bắc Âu ở ngoại ô Vũ Thành.

Khi Bùi Nguyên Minh đến, vừa đúng lúc khách sạn làm ăn tốt nhất, có thể thấy mọi người qua lại ở nơi này.

Rất nhiều công tử và thiên kim tiểu thư tới đây, từng người từng người đổi thẻ đánh bạc, sau đó lại chỗ bàn đánh bạc hăng hái đánh bạc.

“Hoan nghênh quan khách!”

Lúc Bùi Nguyên Minh đang thở dài về sự ngang nhiên của bang “Thiên Trúc, một người phụ nữ Thiên Trúc mặc trang phục truyền thống của Thiên Trúc đã nhiệt tiếp đón anh: “Tôi không biết quý ông đây muốn chơi bời với mấy cô em xinh đẹp hay là muốn đánh vài ván ạ?”

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Tân Ý Hàm bên cạnh một cái, thấy Tân Ý Hàm ném ra một cái hộp đã chuẩn bị từ trước, lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời, đổi thẻ chơi bạc hết đi”

Người phụ nữ Thiên Trúc thấy nhiều tiền như vậy, chỉ cần xách vali lân liền biết bên trong có cả tỷ tiền mặt.

Cô cười ngọt xớt với Bùi Nguyệt Minh, sau đó quan sát anh từ trên xuống dưới, và sau khi chắc chắn rắng anh là con cừu béo bở lần đầu tiên đến đây, cô ta liền niềm nở vui cười dẫn Bùi Nguyên Minh đi đối thẻ chơi bạc, sau đó đưa anh đến trowcs bàn đánh bạc.

*Vị thiếu gia này, tôi thấy hình như đây là lân đầu tiên anh đến khách sạn Vũ Thành của chúng tôi, đúng không?”

“Hay là cứ bắt đầu với màn đơn giản nhất, muốn chơi bao nhiêu đây?”

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn người phụ nữ đó một cái, sau đó ngẫu nhiên lấy ra một cái chồng thẻ bạc ném lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Nếu cô đã nói như vậy, cô chơi bao nhiêu tôi đặt bấy nhiêu!”

Vốn dĩ năm sáu nam nữ trên bàn đánh bạc, khi nhìn thấy bộ dạng con cừu béo bở non nớt của Bùi Nguyên Minh, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.

Nhưng khi thấy Bùi Nguyên Minh ném ra trăm triệu thẻ bạc, tất cả những người này đều há hốc mồm.

Ba trăm mấy triệu không phải là nhiều đối với dân cờ bạc.

Nhưng lần đầu tiên tham gia, lần đặt cược đầu tiên mà đã đặt mấy trăm triệu.

Không phải não có vấn đề thì cả mỏ vàng quá.

Tân Ý Hàm đứng ở một bên muốn nói gì đó nhưng lại không nói nữa.

Tối nay bọn họ tới đây để đập phá hiện trường, nhưng Bùi Nguyên Minh muốn chơi thì để cho anh chơi.

Khi người phụ nữ của Thiên Trúc nhìn thấy hơn ba trăm triệu, cô ấy mỉm cười và dựa vào vai của Bùi Nguyên Minh hết lần này đến lần khác, như thể muốn hòa quyện vào người của Bùi Nguyên Minh vậy.

Lộ rõ nếu có cơ hội, người phụ nữ Thiên Trúc này sẽ không ngại để ăn tươi nuốt sống Bùi Nguyên Minh.
 
Chương 3286


Chương 3286

Lúc này người phụ nữ chia bài rất xinh đẹp mới mỉm cười một cách kỳ quái nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó nói: “Các vị, hãy đặt cược đi nào!”

“Một, hai, ba, sáu điểm, nhỏ!”

Mấy tẩm triệu của Bùi Nguyên Minh mới đó đã mất sạch.

“Có vẻ như tối nay tôi không gặp may rồi.”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, sau đó lại lấy ra sáu trăm thẻ bạc ném lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi không tin lần thứ hai mà còn xui vậy, lần này tôi đặt ngần này!”

Người phụ nữ Thiên Châu và người chia bài nhìn nhau cười .

Sau khi người chia bài läc nhanh con xúc xắc thì cười và nói: “Nào, lật nhé!”

Những người khách xung quanh há hốc mồm một hồi, không khỏi nhìn Bùi Nguyên Minh vẻ mặt kỳ quái.

Phải công nhận rắng, tên này trông như một con cừu non béo bở, nhưng anh ta thực sự rất có tiền!

Sau khi hơn ba trăm triệu bị mất trong nháy mắt thì bây giờ anh ta đã lấy ra hơn sáu trăm triệu thẻ bạc rồi.

Sau khi nghe thấy vậy mọi người đều xúm lại, muốn xem kết quả ra Sao Ngay sau đó, rất nhiều người vây quanh Bùi Nguyên Minh.

Vẫn có vài vị khách khi thấy Bùi Nguyên Minh chơi lớn như vậy hơi cảm thấy do dự, liền chơi theo Bùi Nguyên Minh.

Rất nhanh, cái nắp được lật lên.

Người chia bài cười rạng rỡ nói: “Hai, hai, bốn, sáu điểm, nhỏ!”

Hơn sáu trăm triệu của Bùi Nguyên Minh lại mất sạch.

Mấy người mua theo nhìn Bùi Nguyên Minh ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Anh có biết chơi không vậy? Không biết thì đừng có đến sòng chứ!”

“Hại bọn tôi thua hết tiền rồi!”

Một vị khách mặc vest đứng tuổi lắc đầu với Bùi Nguyên Minh nói “Cậu trai trẻ, đánh ở đây, đặt mấy triệu hoặc mười mấy triệu là được rồi.”

“Cậu chơi lớn như vậy, rõ ràng là cống tiền cho người ta đấy!”

“Ông già này khuyên cậu, hay là chơi nhỏ lại đi!”

Mấy vị khách nữ xinh đẹp cũng đang tươi cười, đều đang suy nghĩ xem lát nữa có nên hạ gục con cừu béo bở này để kiếm bộn tiền hay không.

Bùi Nguyên Minh cười khẩy một tiếng rồi nói: “Không sao, trò cá cược này, chỉ cần tiền ông nhiều thì chắc chắn sẽ thẳng!”

Vừa nói Bùi Nguyên Minh lấy ra hơn một tỷ rưỡi và đập nó lên bàn cái “bốp”.

“Tôi vẫn đặt cái lớn!”

“Tôi không tin, ván này lại thua nữa!”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đập hơn tỷ rưỡi lên bàn, khách trong sòng đều há hốc mồm, nhìn Bùi Nguyên Minh đầy vẻ giêu cợt.

Ở những nơi như sòng bạc, không phải xem mạnh mà là ai may.

Dù giàu có đến đâu, chỉ cần họ không may mản, của cải của họ có thể mất trắng ở nơi này.

Người chia bài thấy thế lại càng cười tươi hơn.

Lắc xúc xắc xong, cô ta đặt nó xuống, cười ngọt ngào giục mọi người: “Nào các vị, đặt cái lớn hay nhỏ đây, cược đi nào!”

Ngay sau đó, nắp lại mở ra.

Một, một, hai, bốn điếm, nhỏ đến mức không nhỏ hơn được nữa”

Trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh đã mất gần hai tỷ rưỡi Mấy chục người xung quanh lúc này đều cười ầm lên, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh đầy vẻ coi thường, cười trên nỗi đau của người ta.

Cừu non béo bở thì thấy nhiều rồi, nhưng như Bùi Nguyên Minh thì thật đúng là hiếm thấy!

Chỉ trong vài phút, hơn hai tỷ rưỡi đã biến mất, đúng là ném tiền qua cửa sổ mà!

Một vài mỹ nữ thậm chí còn nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn kẻ ngốc, thầm nghĩ rằng chỉ cần họ có muốn thì việc kiếm mấy tiền từ con cừu này là không thành vấn đề.

“Mẹ nó, tôi không tin lại thua nữa!”

Bùi Nguyên Minh thấy không hề hấn gì, rút cả séc ra ký ngàn tỷ, sau đó đập lên bàn đánh bạc một cái “bốp”.

“Tôi đặt cái lớn!”
 
Chương 3287


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3287

Thấy dáng vẻ không hề hấn gì của Bùi Nguyên Minh, ngay cả séc cũng được ký, ánh mắt của người chia bài đối diện cũng nheo lại.

Tiếp theo, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi Bùi Nguyên Minh lại thua liên tiếp ba ván, mất mười tỷ!

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Mặt mày Bùi Nguyên Minh bơ phờ, đôi mắt đỏ bừng.

Anh cầm trên tay cuốn sổ ghi sec mà, cả người như muốn run lên.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, anh đã lỗ mười tỷ, sự việc lớn như vậy đã thu hút vô số ánh mắt của khách trong sòng bạc.

Cùng lúc đó, một người đàn ông to lớn với khuôn mặt tuấn tú cũng xuất hiện ở đại sảnh lầu hai, đồng thời hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh.

Phạm Tiểu Trương!

Tuy anh ta không biết Bùi Nguyên Minh, nhưng có một con cừu béo bở như vậy ở sòng bạc, đương nhiên phải đi xem thử rồi.

“Cậu Minh, anh không thể tiếp tục chơi, nếu thua nữa, anh sẽ mất hết số tiền đến Vũ Thành đầu tư luôn đó…”

Lúc này, Tân Ý Hàm đột nhiên tiến lê một bước, nằm lấy cánh tay đang muốn tiếp tục ký séc của Bùi Nguyên Minh lại, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu “Tuy trong tài khoản của anh còn có trăm tỷ, nhưng nếu đêm nay anh thua hết ở đây, anh cũng sẽ gặp rắc rối đấy!

“Một khi đã sa vào vũng lầy thì khó mà ngóc lên bờ đấy!”

“Cậu Minh, hôm nay mất mười tỷ, xem như là cho chó ăn đi, chúng ta đi thôi, có được không?”

Gương mặt thanh tú của Tân Ý Hàm đầy vẻ u buồn.

Kết hợp với Bùi Nguyên Minh, người có vẻ “giàu có” lúc này, mọi người lập tức liên tưởng đến vở kịch thiếu gia và cô hầu gái xinh xắn.

Nhìn thấy Tân Ý Hàm ngăn cản Bùi Nguyên Minh đánh bài, người chia bài xinh đẹp bất giác liếc mắt nhìn Phạm Tiểu Trương ở tầng hai.

“bốp bốp bốp”

Trên lầu hai, Phạm Tiểu Trương võ tay thu hút sự chú ý của các vị khách.

Đối với anh ta mà nói, một con cừu béo bở như Bùi Nguyên Minh là hiếm thấy ngàn năm có một.

Làm sao anh ta có thể tha cho con cừu ngon nghẻ này được?

Vừa khẽ vỗ tay, Phạm Tiểu Trương vừa đi qua đám đông, đi tới chỗ người chia bài, cười với Bùi Nguyên Minh: “Cậu Minh, xin tự giới thiệu, đây là quản lý của khách sạn Vũ Thành, Phạm Tiểu Trương.”

“Đến từ Thiên Trúc”

“Mặc dù tôi không biết bên Đại Hạ có truyền thống như thế nào”

“Thế nhưng một người hầu lại dám chỉ tay năm ngón vào chủ nhân ư?”

“Xem ra gia quy phép tắc nhà cậu Minh đây không ổn rồi!”

“Nếu là tôi, tôi đã bán cô hầu này vào lầu xanh từ lâu rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Nguyên Minh thay đổi, có vẻ như bị Phạm Tiểu Trương khiêu khích, liền chửi bới Tân Ý Hàm: “Cút ra, cô đang dạy khôn tôi sao?”

Bùi Nguyên Minh hừ một tiếng, sau đó nhìn chăm chãm Tân Ý Hàm nói: “Tôi thua bao nhiêu tiền, chơi như thế nào đều không liên quan đến cô!”

“Cũng không cần một người hậu hạ như cô chỉ tay năm ngón dạy đời”

“Còn nói nhảm nữa, có tin tôi vả và mặt không?”

Tần Ý Hàm hơi nhíu mày nói: “Cậu Minh…”

Bùi Nguyên Minh lại hung dữ hét lên: “Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cô, còn nói nhảm nữa, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi đấy!”

“Cậu Minh, anh thật sự không thể tiếp tục chơi như thế này nữa!”

Tân Ý Hàm rất cố gắng thuyết phục.

“Anh vốn không biết đánh bạc, vả lại anh không nhìn ra, người chia bài quản trò này có vấn đề sao?”

“Anh liên tiếp cược bao nhiêu cái lớn rồi, đã trúng lần nào chưa?”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Trong lúc nói, Bùi Nguyên Minh đưa ra một tấm séc và đập nó vào mặt Phạm Tiểu Trương một cách ngạo mạn và độc đoán.
 
Chương 3288


Chương 3288

Nhìn thấy cảnh này, Phạm Tiểu Trương không những không tức giận, mà còn cầm tấm séc dán trên mặt lên, liếc nhìn rồi cười: ‘Ngang ngược! Khá lắm!”

“Cả đời Phạm Tiểu Trương tôi, ngưỡng mộ nhất là một người đáng gờm như anh đấy!”

“Nếu anh đã muốn chơi, thì tôi chơi với anh một ván thôi!”

“Tôi cược hai trăm tỷ với anh!”

Trong lúc đang nói, Phạm Tiểu Trương dơ tay ra hiệu, liền có người trong sòng đưa hai trăm tỷ lên, đặt ở trên bàn.

“Nếu anh thẳng, mang cả gốc lân lãi đi.”

“Nếu anh thua, không trả nổi số tiền này, tôi sẽ chặt đứt tay chân anh, sau đó lấy hết tài sản của anh”

“Không thành vấn đề chứ?”

Mặt Bùi Nguyên Minh phát cáu, hung hăng nói: “Ông đây mà trả không nổi cho anh hai trăm tỷ ư, đùa à!”

“Nào, đến chia bài đi!”

“Lắc xúc xắc đi!”

Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa đập lên bàn một cái, sắc bén nói: “Tôi vẫn cược cái lớn!”

Phạm Tiểu Trương cầm xúc xắc lên vừa xóc vừa cười cười, sau đó đặt ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Cậu Minh, anh chắc là cược cái lướn chứ, lúc này đổi ý vẫn còn được đấy!”

“Sao tôi phải đổi?”

Bùi Nguyên Minh chế nhạo rồi lại đập tay xuống bàn.

“Nhưng để đề phòng anh giở trò, tôi muốn cô ấy mởi”

Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa chỉ vào cô nàng của Thiên Trúc đứng bên cạnh.

Phạm Tiếu Trương nhún vai, cười nói: “Không vấn đề, mở đi!”

Cô nàng xinh đẹp liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cách mỉa mai.

Tên ngu ngốc này lẽ nào không biết cậu Trương nhà đây là truyền nhân cờ bạc của Đảo quốc sao?

Lắc mấy thứ như xúc xắc trong tay, anh ấy muốn mấy điểm mà chả được.

Đổi người mở xúc xắc, có nghĩa lý gì đâu.

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, cô hầu gái của Thiên Trúc đưa tay ra mở xúc xắc.

Mọi người đảo mắt nhìn, ngay sau đó, mọi ngườ tập trung vào một điểm.

“Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, lớn!”

Bùi Nguyên Minh bật cười, cầm lấy hai tấm ngân phiếu trên bàn hôn lấy rồi nói: “Vận may đến rồi!

“Tôi đã nói rồi, đánh mấy thứ này, chỉ cần nhiều tiền là được, kiểu gì chả thẳng!”

“Ngu ngốc, một lũ ngu ngốc, các người biết cái quái gì chứ!”

“Mình lợi hại quái”

Bùi Nguyên Minh điên cuồng ngang ngược cười to.

Nhưng nhìn thấy điểm trên xúc xắc, vẻ mặt Phạm Tiểu Trương vốn dĩ rất tự tin, đột nhiên đơ lại.

Anh ta biết rất rõ răng những gì anh vừa xóc ra là con ba với con một, nhỏ lắm luôn.

Nhưng bây giờ sao nó lại biến thành lớn như thế?

Tân Ý Hàm đứng một bên nhìn Phạm Tiểu Trương với vẻ mặt ngờ ngạc.

Tên này thật sự dám bày trò bày mưu tính kế, bày ra hàng ngàn thủ đoạn trước mặt Bùi Nguyên Minh, hẳn tự tìm đường chết đây mà.

Cậu Minh cũng hay đấy.

Mặc dù hẳn ta gây rắc rối cho bang Thiên Trúc, nhưng không phải là do người trong cái sòng này mà là do một tên ngoài cái sòng này khiến hắn như vậy Bị vạch trần rồi!

Tân Ý Hàm lúc này cũng nở nụ cười, tuy rằng vừa mới bị Bùi Nguyên Minh tát một cái, nhưng cô cũng rất hài lòng với kỹ năng diễn xuất đẳng cấp Hollywood của mình.

“Một ván mà tôi đã thắng hai trăm tỷ, cô không càm ràm gì tôi nữa chứ!”

Bùi Nguyên Minh đặt hai tấm séc vào trong tay Tân Ý Hàm, sau đó xoay người: “Đi thôi”

“Nơi này chán quá.”

Tân Ý Hàm cười một cái, trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, cô theo Bùi Nguyên Minh ra ngoài “Đứng lại!”

Bùi Nguyên Minh vừa đi được mấy mét, Phạm Tiểu Trương với vẻ mặt u trầm cuối cùng cũng có phản ứng, hẳn lạnh giọng kêu lên: “Không ai đi được hết!”

“Tên ngông cuồng kia!”

“Dám tới chỗ của ta dở trò!”

“Các người muốn chết chứ gì”
 
Chương 3289


Chương 3289

“Giở trò?”

“Khách sạn Vũ Thành của các người, không có khả năng thua sao?”

“Mất mặt quá phải không?”

Nghe Phạm Tiểu Trương nói vậy, Bùi Nguyên Minh quay đầu lại liếc anh ta cười, sau đó chỉ vào camera trên khán đài, nhẹ nói: ‘Khách sạn Vũ Thành của anh có lắp đặt ít nhất hàng trăm cái camera giám sát!”

“Nếu anh nghĩ tôi giở trò, anh có thể kiểm tra camera bất cứ lúc nào và tìm bằng chứng!”

“Chỉ cần có dấu vết gian dối, tôi chặt tay đưa cho anh luôn!”

“Nhưng mà, từ đầu đến cuối, tôu chưa từng đụng tới xúc xắc của anh, mở xúc xắc cũng là người của anh đấy!”

“Như vậy mà anh cũng có thể nói tôi giở trò sao?”

“Anh xem mấy người khách trong sòng đều là kẻ ngốc sao?”

“Còn nói, ở cái sòng này, anh chỉ thẳng không thể nào thua chới”

“Chỉ cần có người ăn được tiền của anh thì là đều giở trò sao?”

“Phạm Tiểu Trương, anh giữ thể diệ chút đi, “Phạm Tiểu Trương, cậu có thể chỉ mặt không, dù gì thì anh cũng là một trong những người đứng đầu của Lục Đại bang đấy!”

Một vài câu đơn giản như vậy không chỉ chặn đứng lời buộc tội của Phạm Tiểu Trương, mà còn vạch trần và trực tiếp đặt Phạm Tiếu Trương vào tình thế khó xử.

Lúc này, sắc mặt của Phạm Tiểu Trương lại thay đổi.

Mặc dù biết Bùi Nguyên Minh nói đúng, nhưng hẳn cũng biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn Vũ Thành.

Nhưng nghĩ đến hai trăm tỷ mà Bùi Nguyên Minh lấy đi, trái tim hắn lại rướm máu.

Tiếp theo, Phạm Tiểu Trương chế nhạo nói: “Camera ư?”

“Khách sạn Vũ Thanh của bọn đây đã mở nhiều năm như vậy, nếu cần phải dựa vào camera thì không biết đã bị người ta chơi bao nhiêu lần rồi!”

“Tiểu tử, mặc dù tôi không biết ai đã phái anh đến đây!”

“Nhưng anh đụng vào chỗ của Thiên Trúc bọn ta, vẫn còn non lắm!”

Vừa nói, Phạm Tiếu Trương vừa đi về phía trước với vẻ chế nhạo, biểu cảm thờ ơ nói: ‘Bẵng chứng anh giở trò ở trên người anh đó!”

Trong lúc nói, anh ta đi đến chỗ Bùi Nguyên Minh, búng tay một cái rồi lấy ra một cái rây từ trong túi quần áo của Bùi Nguyên Minh.

Sau đó anh ta đi vòng ra sau Bùi Nguyên Minh, và móc ra mấy cái rây nữa.

Những vị khách có mặt đều mơ hồ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Lộ vể không biết dựa vào thứ này thì giởtrò kiểu gì chứ!

Nhưng lúc này Phạm Tiểu Trương lạnh lùng nói: “Mọi người, những viên xúc xắc này mọi người nhìn thấy là từ chỗ của chúng tôi!”

“Vừa rồi tên này nhân lúc chúng ta không để ý đã thay thế xúc xắc có thể điều khiển bắng điện thoại di động”

“Hơn nữa anh ta còn giả bộ thua liên tiếp gần mười ván nữa! “

*Cuối cùng buộc tôi ra tay chơi với hẳn một ván hai trăm tỷ, sau đó một ván lấy lại hết!”

“Không thể không thừa nhận, đây là một thủ đoạn vô cùng cao siêu, nó có thể được gọi là làm người ta chết đứng đấy!”

“Thật tiếc bị tôi nhìn thấu rồi!”

“Hóa ra là như vậy!”

Tất cả những vị khách có mặt đều có biểu cảm đó.

Hóa ra anh chàng trông như cừu non béo bở dỡ lừa này đã chuẩn bị rất công phu từ trước rồi.

Chẳng trách ngay Phạm Tiểu Trương cũng phải bị bị anh ta chơi một vố.

Tân Ý Hàm thì lành lùng nhìn Phạm Tiểu Trương.

Cô sớm đã nhìn ra những chiếc rây này chỉ đơn giản là tuột ra khỏi tay áo của Phạm Tiểu Trương.

Chỉ có thể nói rằng kỹ năng đánh bạc của tên Phạm Tiểu Trương này thực sự rất tốt.

Phạm Tiểu Trương nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt đắc ý nói “Sao nào?”

“Chứng cứ đủ chưa?”

“Nếu vẫn chưa đủ, tôi có thể tìm thêm bảng chứng.”

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Phạm Tiểu Trương một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Anh giở chút trò quỷ, mà có thể vu cáo cho tôi giở trò sao?”

*Phạm Tiểu Trương, não anh có vấn đề hay gì?”

“Muốn vu khóng thì mang bằng chứng thật ra đây!”

“Trước mặt nhiều người như vậy, bật camera ra coil”

“Nếu tôi thực sự đổi con xúc xắc như anh đã nói, thì theo quy định tôi sẽ chặt đứt cả hai tay!”

“Nhưng nếu không, thì xin lỗi, hôm nay tôi sẽ chặt đứt tay anh!”
 
Chương 3290


Chương 3290

*Cái này không cần thiết!”

Phạm Tiểu Trương nở nụ cười nhưng trong lòng không vui.

“Những viên xúc xắc đã này đủ để giải thích vấn đề rồi!”

“Cậu vẫn nên thành thật một tí đi”

“Cậu nhóc, tối nay cậu có hai sự lựa chọn.”

“Thứ nhất là, nôn ra gấp đôi số tiền mà cậu đã thắng được từ tôi, và sau đó chặt một tay của cậu để thể hiện sự trừng phạt!”

“Thứ hai, cậu có thể không đền tiền, nhưng tôi sẽ chặt đầu của cậu dùng làm bô!”

Đang khi nói chuyện, Phạm Tiểu Trương châm một điếu xì gà thanh mảnh, dựa vào ghế ngồi, lạnh lùng nói: “Thế nào? Cậu định chọn như thế nào?”

Đối với Phạm Tiểu Trương, nơi này chính là cái cây hái ra tiền của Bang Thiên Trúc.

Ở nơi này, anh ta vẫn luôn kiếm ra tiền mỗi ngày.

Làm thế nào anh ta có thể cho phép ai đó giành được tiền từ đây?

Khi Bùi Nguyên Minh hôm nay vào và để thua ba ván liên tiếp, đã thu hút sự chú ý của anh ta.

Cho nên khi Bùi Nguyên Minh muốn quay người rời đi, Phạm Tiểu Trương dứt khoát bước ra ngoài, mục đích là moi hết tiền của Bùi Nguyên Minh.

Làm cho Bùi Nguyên Minh sẽ đảm chìm trong biển cờ bạc, mãi mãi không thấy bờ, trở mình cũng không kịp.

Trong tính toán của Phạm Tiểu Trương, bất kể gia tộc phía sau Bùi Nguyên Minh lớn hay thế lực mạnh đến mức nào, chỉ cần Bùi Nguyên Minh mất bảy ngàn tỷ thì Phạm Tiểu Trương sẽ có cách để khiến Bùi Nguyên Minh mất thêm bảy ngàn tỷ.

Nếu Bùi Nguyên Minh không đưa tiền cũng không sao, chỉ cần kí vào giấy nợ, Bang Thiên Trúc có cách để có thể rút sạch tất cả tài sản của gia tộc đứng sau lưng Bùi Nguyên Minh.

Trong những năm qua ở Vũ Thành, băng Thiên Trúc đã sử dụng phương pháp này khiến cho không biết bao nhiêu người tan nhà nát cửa thậm chí là mất mạng.

Một thủ thuật như từ lâu đã có ích cho Phạm Tiểu Trương.

Thậm chí ngay tại thời điểm Bùi Nguyên Minh nối trận lôi đình tát cho Tân Ý Hàm một cái tát trời giáng, Phạm Tiểu Trương cảm thấy mình đã có được cơ hội chiến thắng.

Chỉ là anh ta không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh mặc dù không thể biết sử dụng Thiên Thuật, nhưng hai cái tát trên bàn đánh bạc đã phá hủy Thiên Thuật của anh ta.

Bùi Nguyên Minh từ vực thãm vực dậy, không chỉ tát vào mặt Phạm Tiểu Trương mà còn khiến anh ta mất trắng bảy ngàn tỷ một lượt!

Ngay cả Phạm Tiểu Trương, người có đại nghiệp vô cùng tốt, nói cho cùng cũng là làm việc cho Thương hội bang Thiên Trúc.

Sau khi thua một lúc bảy ngàn tỷ, Phạm Tiểu Trương cũng sợ rằng Thương Hội Thiên Trúc sẽ giết mình ngay lập tức.

Vì vậy, ngay cả khi phải vu cáo Bùi Nguyên Minh giở trò gian lận, Phạm Tiểu Trương cũng làm.

Anh ta còn muốn giết chết tên khốn kiếp dám đập phá nơi này!

Nghĩ đến đây, Phạm Tiểu Trương cười với Bùi Nguyên Minh, nhẹ “Cậu nhóc, Cậu đã nghĩ kĩ chưa?”

“Đã quyết định chưa?”

“Hay là cậu muốn tôi quyết định dùm cho cậu?”

*Tôi thấy cậu cũng khá là tuấn tú, hay là tôi cho cậu thêm một con đường nữa!”

“Tôi sẽ bán cậu cho các phú bà ở Thiên Trúc chúng tôi, chắc cũng đổi được ít tiền?”

Bùi Nguyên Minh chẳng ừ hử gì cả: “Phạm Tiểu Trương, ngươi cho rằng ngươi là ai?”

“Nói rằng tôi gian lận là tôi gian lận sao?”

“Nơi này là của ngươi sao?”

“Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?”

“Ngươi là quy định hay vương pháp?”

“Đúng vậy, nơi này là của tôi!”

Phạm Tiểu Trương bật cười trước lời nói của Bùi Nguyên Minh.

“Như cậu đã nói, tôi chính là quy định ở đây, và tôi cũng là vương pháp ở đây!”

nó nói cậu gian lận, là cậu đã gian lận rồi!”

“Lời nói của tôi là bằng chứng thép, chúng là bằng chứng xác thực!”

“Cậu không phục sao?”

“Không phục thì hãy cần tôi đi!?”

“Cậu dám không?”

Trong khi nói , Phạm Tiểu Trương bước đến chỗ Bùi Nguyên Minh với vẻ kiêu ngạo.

“Bếp”

Bùi Nguyên Minh không phí lời mà tát anh ta một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Nói nhảm quá.”
 
Chương 3291


Chương 3291 ““

Phạm Tiểu Trương vừa gào thét vừa che mặt, bóng người bay ra trong tích tắc, khi chạm đất, sắc mặt của anh ta vô cùng hung tợn.

Anh ta dù sao cũng không nghĩ được rằng, trên chính địa bàn của chính mình, không chỉ có người dám không nế mặt mình, đã vậy còn dám tát vào mặt mình.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lúc này vẻ mặt lãnh đạm, chuẩn bị xoay người rời đi, Phạm Tiểu Trương nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẳng khốn! Ngươi còn dám đánh tai?”

*Ngươi có biết hậu quả không !?”

“Đil Giết hẳn cho tôi!”

Sau lời măng chửi của Phạm Tiếu Trương, sáu tên vệ sĩ của Thiên Trúc đang ở phía sau lưng anh ta cách đó không xa, lập tức chặn đường của Bùi Nguyên Minh.

“Cút!”

Tân Ý Hàm từ nãy giờ không nói gì đã di chuyển đấm bay tên vệ sĩ đang chặn Bùi Nguyên Minh, đồng thời đá bay tên vệ sĩ khác bay ra ngoài.

“Bốp bốp bốp “

Một loạt âm thanh vang lên, năm sáu tên vệ sĩ của Thiên Trúc này không kịp phản ứng, tất cả đều bay ra ngoài, một số va vào tường, máu từ trong cổ họng phun ra ngoài.

*Ð, ngươi cũng có chút bản lĩnh đó chứ!”

Phạm Tiểu Trương che mặt, nghiêm nghị đứng lên!

“Bây giờ tôi còn chắc chẩn hơn về việc cậu gian lận!”

*Đã gian lận rồi, các ngươi còn ở địa bàn của tôi động tới tôi, đánh người của tôi!”

“Tôi nói cho cậu biết, hôm nay nếu để cho cậu sống sót đi ra ngoài, thì ba chứ Phạm Tiểu Trương tên tôi sẽ việc ngược lại!”

Sau lời của Phạm Tiểu Trương, hơn một chục vệ sĩ của Thiên Trúc xông vào cửa, tất cả đều có dáng vẻ đăng đẳng sát khí.

Lúc này những người chia bài và khách mời có mặt cuối cùng đã phản ứng, tất cả hét lên và trốn trong góc, vì sợ cái gọi là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa Những người phụ nữ xinh đẹp ban đầu cho rằng Bùi Nguyên Minh ngốc, lúc này säc mặt kỳ quái.

Bọn họ không nghĩ được rằng Bùi Nguyên Minh thật sự đã tới mức này, đã gian lận thì thôi, còn dám đánh vào mặt Phạm Tiểu Trương.

Đây là sự chuẩn bị cho một cái chết không toàn thay sao?

Sau đó, những người phụ nữ xinh đẹp này không thể không thở dài một lần nữa.

Mặc dù hành động của Bùi Nguyên Minh khiến họ bị sốc, nhưng đây là địa bàng của Phạm Tiểu Trương và căn cứ địa của Băng Thiên Trúc.

Bùi Nguyên Minh đang làm loạn ở đây, nếu không chết thì phải bị lột da.

Bùi Nguyên Minh lúc này cầm lấy khăn giấy ướt mà Tân Ý Hàm đưa cho, vừa lau ngón tay, vừa nhẹ giọng nói: ‘Phạm Tiểu Trương, ngay cả danh dự ngươi cũng không cần phải không?”

*Tôi không quan tâm anh là chủ khách sạn hay người đứng đầu băng Thiên Trúc.”

“Nhưng vì đây là địa bàng của anh, anh phải duy trì một quy tắc và trật tự cơ bản, phải không?”

“Muốn đánh bạc không chịu nhận thua, vu cáo hãm hại, bây giờ còn hung hãn chặn đường?”

“Có vẻ như anh không muốn kinh doanh cái này nữa rồi.”

Mặc dù Bùi Nguyên Minh đã mong chờ Phạm Tiểu Trương sẽ như thế này từ lâu, nhưng anh vẫn phải nói điều gì đó.

Dù gì thì xuất binh thì cũng phải có cớ mà.

Có một cái cớ rồi, muốn gây phiền phức cho bang Thiên Trúc, quá là hợp lí?

“Đương nhiên là tôi muốn kinh doanh, nhưng tôi hoan nghênh những vị khách tuân theo quy củ!”

Vẻ mặt Phạm Tiểu Trương vô cùng đại nghĩ nghiêm nghị *Tuy nhiên, ở chỗ chúng tôi không cho phép có hành xi gian lận!”

“Ngươi đã dám gian lận ở đây, vậy ngươi phải trả giá!” Copy của truyen.one

“Nếu tôi ngay cả vấn đề này tôi còn không giải quyết được, chẳng lẽ chó mèo ở ven đường đều có thể tới đập phá chỗ của tôi sao?”

“Tôi bị các ngươi một đám nghiệp chướng lợi dụng lừa gạt, làm sao kinh doanh được?”

“Làm thế nào khách của tôi có thể tin tưởng tôi?”

Nói đến đây, vẻ mặt của Phạm Tiểu Trương rất đắc chí.
 
Chương 3292


Chương 3292

“Bây giờ, cậu phải đưa ra lựa chọn của mình, tôi có thể tha thứ cho sự liều lĩnh của cậu!”

“Hoặc là, vệ sĩ của tôi sẽ hành động theo quy tắc!”

Đang khi nói chuyện, Phạm Tiểu Trương võ tay, lập tức nhìn thấy một tên thuộc hạ của anh ta cung kính giao một cái hộp gõ.

Phạm Tiểu Trương đặt chiếc hộp gỗ lên mặt bàn, sau đó lấy ra một số bộ phận trong đó, bắt đầu vô tư lắp ráp một khẩu súng lục ổ quay.

“Phạm Tiểu Trương, ngươi thật sự cho rằng, ở đây ngươi nói là được sao?”

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.

“Ngươi có chắc chắn, ngươi có đủ tiềm lực để khoa trương như vậy?”

Phạm Tiểu Trương lắp ráp súng lục ổ quay và nhét vào đó một viên đạn chì, sau khi quay cò quay, anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh cười ói: “Anh dám đánh tôi, tôi đương nhiên hiểu được, ngươi chắc chắn đến từ một gia đình hào môn nào đó.’.. “

“Nhưng, vậy thì làm sao?”

“Đừng quên, đây là Vũ Thành!”

“Phía sau lưng tôi không chỉ có Thiên Trúc của chúng tôi, còn có cậu chủ nhà họ Phạm, Phạm Mục Cương của Thương Hội Thiên Trúc, cùng cậu Long Thập Tam Long Thương Húc của nhà họ Long ở Vũ Thành, bọn tôi đều đã kết thành anh em với nhau.. “

“Nói một cách đơn giản, chúng tôi có thực lực ở đẳng sau, sau lưng có núi để dựa!”

“Ở Yên Kinh, trong thủ đô, tppo có thể không dám kiêu ngạo!”

“Nhưng ở Vũ Thành, ai dám đụng tới tôi cơ chứ?”

Trong khi nói chuyện, Phạm Tiểu Trương bước tới, vẻ mặt kiêu ngạo cùng khẩu súng lục trên tay áp vào trán Bùi Nguyên Minh, làm động tác bóp cò súng.

“bùm…”

Phạm Tiểu Trương làm một động tác tượng thanh, và sau đó anh †a cười một cách điên cuồng và khoái chí.

Anh ta tin chắc rằng lúc anh ta đem những người chống lưng của mình ra, cho dù tên khốn kiếp trước mặt kiêu ngạo cỡ nào, hẳn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận.

“Bốp”

Không đợi sự kiêu ngạo của Phạm Tiểu Trương kết thúc, cũng không đợi mọi người phản ứng lại, Bùi Nguyên Minh đã không cho Phạm Tiểu Trương một chút mặt mũi nào, mà lại tát vào mặt anh ta một cái.

€ó một tiếng động lớn, và đầu của Phạm Tiểu Trương đập xuống đất ngay lập tức …

Cái tát này còn mạnh hơn cái tát vừa rồi, nó ngay lập tức đập đầu Phạm Tiểu Trương xuống đất.

“Thật ngại quá, tôi lại động đến anh rồi.”

“Cậu cắn tôi?”

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt chán ghét lau ngón tay, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.

Mọi người ở đó đã bị sốc.

Nếu như cái tát vừa rồi của Bùi Nguyên Minh được hiểu như là một sự bồng bột của tuổi trẻ.

Vậy cái tát này thì khác hẳn.

Phạm Tiểu Trương đã đem Phạm Mục Cương và Long Thương Húc ra.

Nhưng Bùi Nguyên Minh đã thực sự tát anh ta thêm một cái.

Đây không chỉ là đánh vào mặt Phạm Tiểu Trương mà còn đánh vào mặt Phạm Mục Cương và Long Thương Hú: Một đám mỹ nữ có mặt đều sững sờ, một hồi lâu không nói nên lời.

Mặt Phạm Tiểu Trương đờ đẫn, sờ lên vết máu trên mặt, không phản ứng được chút nào.

Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể tin được rằng tên khốn Bùi Nguyên Minh lại dám tát mình khi anh ta đang cầm sung. Cả khi anh ta đã đem những nhân vật chống lưng cho mình ra, tên khốn Bùi Nguyên Minh này vẫn dám tát cho anh ta một cái.

Và khoảng hơn chục vệ sĩ cao lớn của Thiên Trúc dụi mắt không tin nổi “Thắng khốn, rốt cuộc mày là ai !?”

Một lúc sau, Phạm Tiểu Trương, đã có phản ứng, cuối cùng cũng phải cố gắng đứng dậy.

Anh ta kiêu ngạo, nhưng không ngu ngốc.

Trong hoàn cảnh như vậy, ai dám đánh anh ta.

Nếu không phải là một kẻ mất trí, thì chắc chắn là một nhân vật rất ghê gớm. Sẽ không có khả năng thứ ba.

Nói một cách đơn giản, nếu không phải là mãnh long thì chẳng thể qua sông!

Bùi Nguyên Minh vươn tay phải ra, võ võ mặt của Phạm Tiểu Trương, nhẹ giọng nói: “Tôi là ai, anh thật sự muốn biết sao?”
 
Chương 3293


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3293

“Tôi nói ra thân phận của tôi, anh không sợ anh sẽ chết khiếp sao?”

“Tôi là con rể của Thập đại gia tộc quyền lực, nhà họ Chân ở Thủ Đô”

“Cho hỏi anh đã sợ chưa?”

“Bị một đứa con rể ở rể đánh vào mặt, Phạm Tiểu Trương ngươi có vui không?”

“Là người phụ trách của khách sạn Vũ Thành, với tư cách là người quản lý thế giới ngầm, là thủ lĩnh của Băng Thiên Trúc.”

“Muốn đánh bạc mà không muốn nhận thua, thua rồi cũng không nhận, lại còn dám vu oan cho khác, còn uy hiếp khách”.

“Thế nào? Tôi tát anh mấy cái, anh dám tức giận sao?”

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, nói đến đâu thì tát bốp bốp vào mặt hẳn đến đó.

“Con rể ở rể !?”

“Dạo này ngay cả con rể ở rể cũng dám bước lên mặt tôi sao?”

“Thăng khốn, cậu có biết tôi là ai không?”

“Tôi là người nhà họ Phạm đẳng cấp thứ hai của Thiên Trúc!”

“Phạm Mục Cương là anh họ của tôi!”

“Tôi còn có quyền miễn trừ ngoại giao!”

“Tôi là người mà đứa ở rể như ngươi không khiêu khích được!”

“Từ đầu đến cuối, cậu đã tát tôi hai cái!”

“Ngươi có biết ngươi phải trả cái giá gì cho việc này không?

Sau khi đã biết được thân phận của Bùi Nguyên Minh, ánh mắt Phạm Tiểu Trương tràn đầy lửa giận, vẻ mặt dữ tợn đến cực điểm.

Anh ta cũng ra dấu, ngay sau đó, một nhóm cao lớn vệ sĩ của Thiên Trúc vây quanh, chuẩn bị ngay lập tức giết chết Bùi Nguyên Minh.

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh lại tát.

“Nào, nói cho tôi biết, tôi phải trả cái giá gì?”

Phạm Tiểu Trương bị một đánh đến mức sốc, lảo đảo lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tất cả những người có mặt cũng chết lặng.

Giờ ai cũng ước gì lúc sinh ra mình có thêm ra hai cái chân nữa, đế nhanh chóng rời khỏi đây.

Cái tát đầu tiên có thể hiểu là bốc đồng.

Cái tát thứ hai có thể hiểu là kiêu ngạo.

Nhưng cái tát này hoàn toàn là một sự khiêu khích.

Lúc này, Phạm Tiểu Trương đã đem tất cả các mối quan hệ sau lưng anh ta ra!

Đã vậy, tất cả mọi người đều biết rằng Bùi Nguyên Minh, trông có vẻ kiêu ngạo và độc đoán, cũng chỉ là một tên ở rể.

Một tên ở rể, thậm chí là con rể của gia tộc nhà họ Trân ở Thủ Đô, có tư cách gì để chọc tức một nhà quý tộc nhánh thứ hai của Thiên Trúc?

Chẳng phải là đang đùa hay sao?

Phạm Tiểu Trương che mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn kiếp, cậu lại đánh tôi!?”

“Cái gì? Chê ít sao?”

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.

“Tôi đã quá từ bi rồi, hay là cho ngươi một cái tát nữa?”

“Đồ khốn kiếp! Mày chết chắc rồi!”

Lúc này, Phạm Tiểu Trương ôm lấy hai bên mặt của mình, lạnh giọng nói: “Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sống còn hơn chết là như thế nào!”

Khi giọng nói vừa dứt, khẩu súng trong tay anh ta đột nhiên mở chốt an toàn chĩa về phía Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Một khẩu súng có thế làm cho ngươi thấy ổn sao?”

“Anh có chắc là anh có tư cách làm cho tôi sống còn hơn chết?”

“Mẹ kiếp, tôi không đủ tư cách sao?”

Phạm Tiểu Trương lúc này đang run lên vì tức giận.

Ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào.

Một đứa ở rẻ, còn dám tự tiện đập phá địa bàn của mình sao?

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Những người này chỉ có thể trốn trong góc, họ rung rẩy, họ chửi rủa Bùi Nguyên Minh không biết chết là gì.
 
Chương 3294


Chương 3294

“Lân đi!”

Phạm Tiểu Trương đang bị nghỉ vấn về năng lực, lúc này nhìn thấy Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo như vậy, anh ta không kìm được nữa mà trực tiếp hét vào mặt một đám thuộc hạ của mình.

Cùng lúc đó, khẩu súng lục trong tay cũng nhằm vào Bùi Nguyên Minh, như thể sẽ bóp cò bất cứ lúc nào.

Mười mấy tên vệ sĩ của Thiên Trúc lập tức náo loạn, đồng loạt rống lên và lao về phía chỗ Bùi Nguyên Minh đang đứng.

Cảnh tượng này đã làm lóa mắt rất nhiều mỹ nữ.

Dẫu sao những cảnh bạo lực như vậy có thể kích thích tiết dopamine của phụ nữ một cách tự nhiên.

Trước khi Bùi Nguyên Minh ra tay, anh đã nhìn thấy Tân Ý Hàm bước tới phía trước với vẻ mặt lãnh đạm.

Mặc dù Tân Ý Hàm không phải Chiến Thần, nhưng với tư cách là người đầu tiên trong thế hệ trẻ của Long Môn ở Kinh Đô, cô ta nhất định có thực lực gần với Chiến Thần.

Lúc này, cô ta di chuyển nhanh chóng và dứt khoát, cô ta trông như một cô gái nhỏ xinh đẹp, nhưng cô ta lúc ra tay thì vô cùng gọn gàng và dứt khoát.

Cô ta giống như một con dao bén nhọn, trong nháy mắt thoát khỏi vỏ bọc, đồng thời lao ra tứ phía.

“Bốp Bốp Bốp, Một âm thanh giòn giã truyền tới!

Nhưng trong nháy mắt, cả chục vệ sĩ của Thiên Trúc đã bị Tân Ý.

Hàm đánh ngã xuống đất, có vài người gãy xương tay và xương sườn, bọn họ lúc này mới chật vật đứng dậy.

Phạm Tiểu Trương cầm khẩu súng lục trong tay, nhìn cảnh này, mí mắt không khỏi nhảy dựng.

Dù thế nào, anh ta cũng không thể nghĩ rắng người phụ nữ đi theo tên ở rể cũng khác thường như vậy.

“Rất tốt, Thân thủ có tiến bộ.”

“Nhưng khi cô ra tay, mấy động tác đẹp hơi nhiều.”

“Võ công của Đại Hạ chúng ta nên nhằm mục đích giết địch, nhưng trông không đẹp mắt.”

“Hãy từ bỏ một số thứ vô ích khiến động tác của cô trở nên đẹp hơn, lúc đó sức mạnh của cô có thể được cải tÍ ` Lúc này, Bùi Nguyên Minh dù bận vẫn còn tâm trạng để chỉ điểm cho Tân Ý Hàm điểm vài chỗ.

Tâm Ý Hàm lộ ra vẻ trâm ngâm, một lát sau mới gật đầu: “Cậu.

Minh, tôi biết rồi, hay là để tôi thử lại?”

Bùi Nguyên Minh gật đầu, ánh mắt rơi trên người Phạm Tiểu Trương, người đang có nét mặt vô cùng khó coi, nhẹ giọng nói: “Còn có ai không? Gọi ra đây đi.”

“Không thấy vệ sĩ của tôi còn muốn luyện tập sao?”

“Phụt -”

Phạm Tiểu Trương xém chút nữa phun ra máu.

Các cao thủ Thiên Trúc mà anh ta mời về và vệ sĩ riêng, trong mắt người họ Bùi, đã trở thành bia đạn để cấp dưới của anh ta tập luyện?

Lúc này, Phạm Tiểu Trương hận không thể bóp chết Bùi Nguyên Minh.

“Hết rồi?”

Nhìn thấy vẻ mặt của Phạm Tiểu Trương, Bùi Nguyên Minh bước tới, vươn tay phải vô võ mặt của anh ta, nhẹ nói: “Anh, những người xung quanh anh đều yếu, số lượng ít lại còn ít. Về phần bản thân anh, anh cũng không đủ can đảm” “

“Cầm súng lâu như vậy, còn không dám bóp cò.”

“Anh như thế này, có phải là đại ca của giới hắc bạch không?”

“Tôi khuyên anh nên về Thiên Trúc chăn bò đi.”

Phạm Tiểu Trương bị Bùi Nguyên Minh tát, vẻ mặt anh ta khó coi đến vô cùng, lúc này cũng không nói nhiều thêm nữa, mà thô bạo lấy ra một cái loa như cúc áo, trực tiếp bóp nát.

Làm xong hành động này, Phạm Tiểu Trương chế nhạo, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu kiêu ngạo đi, tôi muốn xem cậu có thể kiêu ngạo bao lâu!”

“Ông lớn của chúng tôi từ Thiên Trúc đến đây, ngươi chết chắc rồi!”

“Rầm..”

Gần như ngay lúc bóng Phạm Tiểu Trương đổ xuống, đột nhiên nhìn thấy một bóng người màu vàng rực rỡ lao tới từ phía cổng lớn.

Đối thủ di chuyển cực nhanh, và tung một cú đấm về phía Bùi Nguyên Minh.

Thế lực của cái đấm này có thể dời non lấp biển, vô cùng đáng sợ.

Đây là binh với tướng khác nhau!
 
Chương 3295


Chương 3295

Sắc mặt của Tân Ý Hàm trầm xuống, bóng dáng cô ta xoẹt ngang trong khoảnh khắc tiếp theo, cô ta đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó cô ta gục xuống và tung ra một nắm đấm dài.

Rõ ràng, để tránh cho đối phương làm tổn thương Bùi Nguyên Minh, Tân Ý Hàm Sơn không tránh khỏi công kích của đối phương, mà lựa chọn cứng chọi với cứng, “Bùm..”

Nắm đấm của hai người đụng nhau, Tân Ý Hàm đang thủ thế lập tức bị tốn thất không nhỏ, một ngụm máu từ trong cuống họng suýt nữa trào ra.

Nhưng cô ấy đột ngột nuốt máu, và sau đó xoay người tung một cú đá.

Theo sau với động tác của Tân Y Hàm, bóng người màu vàng bay ra, sau đó đập vào bàn đánh bài một tiếng “bùm”.

Bùi Nguyên Minh nhìn một cách thờ ơ, phát hiện kẻ tấn công là một Yêu Tăng trung niên của Thiên Trúc, hẳn mặc một chiếc áo choàng màu vàng tươi, cạo đầu, trên đó có một ít đốm đen bị đốt cháy.

Chỉ là, mặc dù quần áo giống như một tu sĩ, nhưng khí chất tổng thể vô cùng dữ tợn, có chút cảm giác gần giống yêu quái.

Chỉ có thể nói răng Yêu Tăng của Thiên Trúc quả là danh bất hư: truyền.

“Tửu Nhục Đầu Đà, lùi lại”

Ngay khi nhà Yêu Tăng Thiên Trúc chuẩn bị thực hiện một động thái khác, một giọng nói khiêu ngạo và lãnh đạm vang lên từ hướng cửa.

“Người phụ nữ kia, cô rất tốt, thật sự có thể đỡ đòn của Tửu Nhục Đầu Đà, hèn gì hám đến địa bàn của bang Thiên Trúc giở thói lưu manh”

“Chỉ là cô nên biết rằng đắng sau Băng đảng Thiên Trúc là Thương hội Thiên Trúc của chúng tôi.”

Nếu cô khiêu khích Băng đảng Thiên Trúc, thì cô đang khiêu khích Thương Hội Thiên Trúc của chúng tôi!”

“Khiêu khích Thương Hội Thiên Trúc là khiêu khích tất cả người dân Thiên Trúc của chúng tôi ở Đại Hạ…”

“Cô có chắc rằng cô có thể gánh chịu những hậu quả như vậy không?”

Khi âm thanh vừa dứt, một nhóm nam nữ mặc Hoa phục đi vào từ hướng cửa.

Những người này ăn mặc theo nghỉ thức truyền thống của Thiên Trúc, đeo vàng bạc trên người, nhưng họ thực sự có khí chất hơn người.

Với rất nhiều vàng bạc trên người, nó không chỉ làm mất đi cảm giác của một nhà giàu mới nổi, mà còn khiến người ta cảm thấy họ thật phi thường.

Đặc biệt người cầm đầu là một thanh niên tóc dài, dung mạo khôi ngô tuấn tú, có một phong thái của một người bề trên.

Phạm Tiểu Trương được coi là một nhân vật tầm cỡ, nhưng khi gặp thanh niên tóc dài này, cả người rõ ràng là khí chất và phong độ thấp hơn hẳn.

Mà lúc này, nhìn thấy tóc dài thanh niên đi tới, Phạm Tiểu Trương cũng chủ động tiến lên chào: “Cậu Xa, cậu tới rất đúng lúc.”

“Những kẻ này không chỉ gian lận ở đất của chúng ta, mà còn đánh ngưi “Tôi ngăn họ không nổi!”

“Tôi đã đem cả cậu Pham Phạm Mục Cương chống lưng cho tôi, và mối quan hệ với cậu Long Thập Tam Long Thương Húc”

“Nhưng thật ra tên này vẫn tỏ ra dững dưng như không!”

“Không chỉ là xem thường tôi, còn coi thường bang Thiên Trúc!”

“Lại càng xem thường cậu Pham cùng cậu Long Thập Tam!”

“cậu Xa, anh phải làm chủ cho tôi!”

Phạm Tiểu Trương nhìn thấy vị cứu tỉnh và người chống lưng, lúc này lật ngược lại đổi trắng thay đen, lập tức kể ra hết mọi chuyện.

“Phạm Tiểu Trương, ngươi hãy tự trọng một chút!”

Tân Ý Hàm nhìn thấy được rằng cậu Xa tóc dài không hề đơn giản, lúc này cô vô thức lạnh lùng hét lên.

“Là ngươi muốn đánh bạc mà không chịu nhận thua, làm đủ trò để vu oan cho cậu Minh nhà ta!”

“Bây giờ còn dám đảo trắng thay đen!?”

“Các ngươi là người của Thiên Trúc, các ngươi không nói chuyện có lý một tí được sao?”

“Có bằng chứng nào cho thấy cậu Minh nhà ta gian lận không !?”

Bùi Nguyên Minh lại nhìn tên gọi là cậu Xa một cách hứng thú, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi ra một tin nhắn.
 
Chương 3296


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3296

“Chứng cứ!?”

“Tất cả những người đánh bạc và những người chia bài đều là nhân chứng!”

“Khi tôi nói cô gian lận, thì cô gian lận!”

Phạm Tiểu Trương mặt không biến sắc, sau đó nhìn về phía cậu Xa, nói: “cậu Xa, vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ hàng tuần của cậu. Tôi không nên làm phiền cậu nghỉ ngơi”

“Nhưng mà, tôi thật sự không thể tha thứ cho mấy tên khốn kiếp này, tôi quá bất tài rồi!

“Cũng xin cậu Xa ra tay, giúp tôi trấn lại nơi này!”

Phạm Tiểu Trương muốn tự tay bóp chết Bùi Nguyên Minh, nhưng vào lúc này anh biết rất rõ Thực lực của Tân Ý Hàm quá kinh người, người của hẳn hoàn toàn không phải là đối thủ.

Anh ta muốn bóp chết Bùi Nguyên Minh, sợ là chỉ có thể dựa của cậu Xa, Xa Tinh Độ trước mặt.

Xa Tinh Độ phớt lờ Phạm Tiếu Trương mà dựa lưng vào ghế sô pha và ngồi xuống, rồi búng tay.

Chẳng mấy chốc, có người mang đến cho anh ta một chai sâm panh và rót một ly cho anh ta.

Vừa nhâm nhi sâm panh, Xa Tinh Độ vừa thích thú nhìn Bùi Nguyên Minh, với thái độ muốn kiểm soát tình hình chung.

Khi đã uống đủ rồi và uống cũng gần hết rồi, Xa Tỉnh Độ dùng khăn ướt lau ngón tay, sau đó ngồi vắt chéo chân và nói một cách thờ ơ: “Tôi tên là Xa Tỉnh Độ, tôi đến từ nhánh thứ hai của nhà họ Xa ở Thiên Trúc.”

“Tôi là một quân sư của Thiên hội Thiên Trang”

“Anh có thể gọi tôi là Quân sư Xa”

“Trong khách sạn này, Thương hội Thiên Trúc chúng tôi chiếm 50% cổ phần”

“Phạm Tiểu Trương này là một trong những người thân tín của cậu cả Phạm của Thương hội Thiên Trúc chúng tôi.”

“Nói tóm lại, nơi này giống như là của Thương hội Thiên Trúc, và nó thuộc về cậu Phạm của chúng tôi.”

“Các anh ở trong địa bàn của cậu Phạm lại gian lận, đánh người.

Đây chính là không nể mặt cậu Phạm.”

“Có phải là bởi vì cậu Phạm hai năm qua quá mờ nhạt ở Vũ Thành, cho nên các anh đều đã quên, rốt cuộc cậu Phạm là ai?”

“Bây giờ, tôi sẽ cho anh hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, ở chốn giang hồ dùng luật của giang hồ, bồi thường gấp đôi, tự bẻ tay, chuyện này kết thúc ở đây”

“Thứ hai, tôi sẽ cho anh nửa giờ để anh gọi điện cho người chống lưng của.”

“Người đến có thể dọa được chúng tôi, thì các anh hay cầm tiền rời đi, tôi cũng đích thân đánh gãy hai chân của Phạm Tiểu Trương để cho các anh một lời giải thích.”

“Nhưng nếu người mà anh gọi không thể dọa được chúng tôi, họ cũng sẽ phải bị đánh gấy tay”

Không có nhiều sự khác biệt giữa lời của Xa Tinh Độ và lời của Phạm Tiểu Trương.

Sự khác biệt lớn nhất là Xa Tinh Độ nói năng lãnh đạm và có khí chất phi thường.

Từng câu từng chữ anh ta nói đều mang một sức ép cực kỳ mạnh mẽ, dường như khiến khán giả choáng ngợp.

Giờ phút này không ai dám chất vấn anh ta, dường như những gì anh ta nói nhất định sẽ trở thành hiện thực.

Cùng lúc đó, phía sau anh ta có mấy chục vệ sĩ xếp hàng ngang, tất cả đều cầm súng săn, lúc này có vẻ đăng đẳng sát khí.

Ngoài ra, có những người đã xuất trình giấy tờ hợp pháp, để mọi người biết rắng họ không phải là xã hội đen ngoài đường, mà là quân chính quy, năng lực ghê gớm đến kinh người.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Hàm, phó đường chủ của chấp pháp đường Long Môn!”
 
Chương 3297


Chương 3297

Mặc dù Tân Ý Hàm biết Bùi Nguyên Minh là bất khả chiến bại, nhưng lúc này hai người đấu với hai trăm người.

Cho nên cô ta hi vọng có thể yên ổn mọi chuyện, dù sao tránh voi chả xấu mặt nào.

Nghe được lời nói của Tân Ý Hàm, vẻ mặt Phạm Tiểu Trương chợt sững lại, sau đó nhìn Bùi Nguyên Minh bắng ánh mắt kỳ quái.

Anh ta đoán chừng lai lịch của Bùi Nguyên Minh chắc chẩn không nhỏ, nhưng anh ta không ngờ người bên cạnh Bùi Nguyên Minh lại thực sự là phó đường chủ của chấp pháp đường Long Môn.

“Thì ra cô là tân phó đường chủ của chấp pháp đường Long Môn.

Tân Ý Hàm, người rất nổi tiếng trong giới thượng lưu của Vũ Thành gần đây”

Đôi mắt Xa Tinh Độ hơi lóe lên, hứng thú liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó lãnh đạm nói: “Nhưng, nếu cô là đường chủ của chấp pháp đường Long Môn thì đã sao?”

“Vũ Thành, không có tốt hơn những nơi khác”

“Địa bàn chính của Long Môn ở đây, nhà họ Long cũng ở đây”

” Chấp pháp đường Long Môn ở bên ngoài lợi hại đến thế, ở Vũ Thành đây, không ghê gớm như cô nghĩ!”

“Trừ khi cô có thể lấy người nhà họ Long ra, hoặc lấy Long môn chủ ra”

“Bằng không, dựa vào thân phận của cô phó đường chủ của chấp pháp đường Long Môn là không đủ.”

Tân Ý Hàm hít sâu một hơi nói nhỏ: “Nhiềm thêm một người bạn, thì nhiều thêm một con đường thoát”

“Vẫn mong cậu Xa hãy nể mặt, kết bạn với nhau!”

Tân Ý Hàm biết rõ Bùi Nguyên Minh lợi hai như thế nào, nhưng đối phương có người có súng ống, cộng lại với nhau hơn hai trăm khẩu súng, biến số rất lớn.

Cho nên cho dù Tân Ý Hàm hạ thế, cô ta cũng hy vọng Bùi Nguyên Minh có thể lùi về sau.

“Nể mặt?”

“Bạn bè?”

Xa Tinh Độ chế nhạo, và nói với một biểu cảm cười tựa như không: “Tôi có nhiều bạn trong Thương hội Thiên Trúc, danh dự cũng rất nhiều.”

“Chỉ là, người có thể làm bạn với chúng ta không phải là thế tử của năm môn phiệt lớn, cũng phải là là cậu cả của thập đại gia tộc quyền lực, hay ít nhất thì cũng phải là cậu chủ của lãnh đạo tỉnh thành. “

“Thành thật mà nói, cái chức phó đường chủ của chấp pháp đường Long Môn còn chưa đủ tư cách làm bạn của chúng tôi.”

Nói đến đây, Xa Tinh Độ ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Đừng nói cô, phó đường chủ, cho dù là đường chủ mới lên chức của cô xuất hiện, tôi cũng không tôn trọng!”

“Gọi cho ai đó đi, thời gian của cô sắp hết rồi.”

Tân Ý Hàm sắc mặt tối sầm lại, không ngờ đám người Thiên Trúc này lại không tôn trọng cô ta như vậy.

Cô ta còn muốn nói gì nữa, Bùi Nguyên Minh đã vỗ vai cô ta một cái rồi nhẹ nói: “Nếu vì chính Ý Hàm ngươi, thì ta có thể làm chủ, chuyện này có thể bỏ qua.”

“Tránh đường.”

Xa Tỉnh Độ bật ra một tiếng cười “nhếch mép”, sau đó anh ta uống cạn ly sâm panh trong tay, liếc nhìn chiếc đồng hồ Royal Oak trên cố tay, nhẹ giọng nói: “Các anh còn hai mươi phút nữa.”

Phạm Tiểu Trương cũng cười ranh mãng, châm một điếu xì gà thổi khói ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nghe thấy chưa?”

“Mau gọi người chống lưng cho các anh ra đây, nếu không hai người đều sẽ chết!”

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của Phạm Tiểu Trương rơi trên người Tân Ý Hàm.

Vừa rồi anh không thèm để ý, nhưng hiện tại đã nhận ra, đây thật sự là một tuyệt thế giai nhân!

Điều quan trọng nhất là dáng người của Tâm Ý Hàm quá đẹp vì đã luyện tập võ thuật lâu năm.

Bởi vậy, Phạm Tiểu Trương vô cùng rung động, ánh mắt lúc này cực kỳ gian ác.

Anh ta không chỉ muốn giãm chết Bùi Nguyên Minh mà còn muốn làm cho Tân Ý Hàm Sơn đau khổ dưới thân mình.

Nếu không phải như vậy, anh ta sẽ không thể nuốt trôi cơn tức giận ngày hôm nay.

Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ thờ ơ, anh từng bước đi tới trước mặt Xa Tỉnh Độ, sau đó tự mình cầm chai sâm banh trước mặt lên.

Xa Tinh Độ cười nhẹ và nói, “Thế nào? Anh chuẩn bị uống rượu để đền tội à?”

“Thủ đoạn này của người Đại Hạ các anh là vô dụng đối với tôi.”

Bùi Nguyên Minh hờ hững rót một ly rượu, thay vì đưa cho Xa Tỉnh Độ, anh lại nhấp một ngụm, nhẹ nói: “Nếu cậu Xa cậu muốn tôi gọi người đến, không biết Hàn Sang của băng Phủ Rìu đã đủ tư cách chưa.
 
Chương 3298


Chương 3298

Nếu như Tân Ý Hàm không có ở đó, Bùi Nguyên Minh sợ rằng mình sẽ ra tay, kiếm súng loạn xạ sẽ làm tốn thương đến Tân Ý Hàm, hà cớ chỉ mà phải phí lời ở đây.

Chỉ là nếu như vậy, anh cũng không có quà để xin lôi, hay tiền để trả. ‡ Xa Tinh Độ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Minh, cau mày nói: “Một tên ở rể như anh, mà lại có quen biết với bang chủ của Băng Phủ Rìu một trong sáu bang lớn ở Vũ Thành? “

Bùi Nguyên Minh nhẹ nói: “Quan hệ cũng được”

Phạm Tiểu Trương ở bên cạnh ngữ khí kỳ quái nói: “Thật thú vị, thật là không ngờ rằng một tên ngoại tỉnh lại thật sự biết Hàn Sang”

“Chỉ là sợ rằng ngươi không biết.”

“Băng Phủ Riều là là băng đảng đứng cuối trong sáu băng nhóm lớn”

“Hàn Sang anh ta ở bên ngoài thì ghê gớm lắm, nhưng ở đây, anh ta không là gì cả.”

Đem ra một người mà chính bản thân mình còn không xem ra gì, là một chuyện khiến Phạm Tiểu Trương cảm thấy thật nực cười.

“Nếu Hàn Sang không đủ tử cách, thì tôi tự hỏi liệu Vạn Phước Nhân có đủ tư cách không?”

‘Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn thờ ơ.

“Tôi cũng biết Vạn Phước Nhân và chúng tôi có mối quan hệ rất tốt”

“Vạn Phước Nhân?”

‘Vẻ mặt Xa Tỉnh Độ cuối cùng cũng thay đổi.

“Cô thực sự biết Vạn Phước Nhân, trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành?”

Bùi Nguyên Minh thẳng thản nói, “Tôi đã bị bắt đi trước đây, và chính Vạn Phước Nhân đã ra tay để đưa tôi ra ngoài.”

“Xem ra tên ở rể như anh cũng có chút lai lịch đó!”

Xa Tinh Độ vốn là hơi sửng sốt, nhưng nghe được sự thẳng thắn của Bùi Nguyên Minh, vẻ kinh ngạc trên mặt đột nhiên trở nên lãnh đạm.

Anh ta lười biếng dựa lưng vào sô pha, nhẹ giọng nói: “Nhưng vậy thì sao?”

“Ngay cả khi anh có làm bạn với Vạn Phước Nhân, anh cũng không phải là bạn với Vạn Thiên Cửu, cũng như với ông Vạn Khiếu Đường!”

“Mặc dù Vạn Phước Nhân có trọng lượng, nhưng vẫn chưa đủ!”

Vừa nói xong, Xa Tinh Độ chắp tay trên đùi, hứng thú nói: “Nào, tiếp tục gọi người ra đi…”

Lúc này, Xa Tinh Độ rất có hứng thú, muốn xem người dám đập phá Thương hội Thiên Trúc này còn có sức mạnh như thế nào, có ai ở đăng sau chống lưng.

Nếu chỉ có một mình hai người này, theo quan điểm của Xa Tinh Độ, không đủ để có tư cách.

“Thật là nhàm chán mà…”

Bùi Nguyên Minh thở dài, anh cảm thấy được tính khí tốt hiếm có của mình sắp cạn kiệt rồi.

“Nếu Hàn Sang không thể, Vạn Phước Nhân cũng vậy”

“Sao anh không trực tiếp nói cho tôi biết”

“Rốt cuộc là người nào thì mới có đủ tư cách đây?”

Xa Tỉnh Độ chế nhạo, và nói, “tư cách? Nói thật cho anh biết nè!”

“Người Đại Hạ các người, ở chỗ của tôi, đều không có tư cách!”

Vừa nói, anh ta vừa duỗi ngón trỏ bàn tay phải ra lắc lắc trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Tôi kêu anh gọi người ra, chỉ là muốn nhìn thấy anh, ở đẳng sau anh rốt cuộc là có ai chống lưng mà thôi.”

“Bây giờ về cơ bản tôi đã chắc chắn được rồi.”

“Với chút năng lực của anh, tôi thậm chí còn có thể làm nổ tung đầu anh ngay tại chỗ.”

“Cũng sẽ không có người nào tới quấy rầy tôi”

“Phải không?”

“Tôi sợ quá đi!”

Bùi Nguyên Minh thở dài, tôi rõ ràng là muốn làm một công dân tốt, †ại sao các anh lại muốn ép buộc tôi.

“Tôi không biết cậu Xa làm như thế nào để nổ được đầu của tôi?”

“Có phải như thế này không?”

Trong lúc nói, Bùi Nguyên Minh cầm lấy chai sâm panh trên mặt bàn.

Ngay sau đó, anh đập vào trán Xa Tinh Độ một cái “bốp”.

Thủy Tỉnh vỡ tan tành.

Rượu chảy xuống tràn lan.

Máu bản tung tóe!

Mọi người trên khán đài đột nhiên cứng đờ, nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt khó tin…

Bùi Nguyên Minh, đã làm vỡ đầu của Xa Tinh Đội ?
 
Chương 3299


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3299

“Ngươi, sao ngươi dám.

Phạm Tiểu Trương trông rất sốc, với một biểu cảm khó tin trên khuôn mặt.

Anh ta không thể tin nổi làm sao Bùi Nguyên Minh lại dám làm chuyện với một người có máu mặt như Xa Tinh Độ.

Xa Tỉnh Độ không chỉ là quân sư của Thương hội Thiên Trúc, mà còn là thành viên nhánh thứ hai của nhà họ Xa ở Thiên Trúc!

Người như vậy còn có địa vị cao hơn cả Phạm Tiểu Trương anh ta!

Bùi Nguyên Minh ngươi này thực sự không có mắt, lại dám làm như thế?

Anh ta làm cái này vi tìm cái chết thì chẳng có gì khác nhau?

Những người đàn ông và phụ nữ trong Hoa phục và một nhóm vệ sĩ do Xa Tinh Độ mang đến ngay lập tức trở nên bối rối, không biết nên biểu hiện ra sao hay nên phản ứng ra sao.

Rốt cuộc, không ai nghĩ rằng sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy.

Anh chàng này không phải là mới hạ giọng hay sao?

Không phải là còn đem Hàn Sang và Vạn Phước Nhân ra sao?

Anh ta không phải đang cầu xin sao?

Tại sao bây giờ đầu của Xa Tinh Độ lại bị vỡ tung rồi?

Mọi người đều có biểu hiện khó tin và gần như nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm rồi.

Ngay cả Tân Ý Hàm cũng đứng hình, mặc dù cô ta biết Bùi Nguyên Minh luôn làm việc theo phong cách này.

Nhưng cô ta không thể nghĩ răng ngay cả trong tình huống hai đấu với hai trăm này, Bùi Nguyên Minh sẽ không cho đối phương một chút mặt mũi nào.

“Đồ khốn kiếp! Người muốn chết rồi!”

Ngay sau đó, súng trong tay của Phạm Tiểu Trương và một nhóm đông đảo những người của băng Thiên Trúc đã được rút ra một cách dữ dội, và sau đó nhắm vào đầu của Bùi Nguyên Minh từ xa.

‘Vẻ mặt Tân Ý Hàm thay đổi, cô ta vô thức đứng ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn đến đám người Phạm Tiểu Trương, mà anh ta đưa nửa chai rượu còn lại trên tay vào cổ họng Xa Tinh Độ với vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.

Cảnh tượng này khiến Phạm Tiểu Trương đang chuẩn bị bản bị sốc.

Nếu Xa Tinh Độ thực sự chết ở đây, thì anh ta cũng coi như là tiêu đời.

“Người họ Bùi kia, lập tức buông cậu Xa ra, nếu không ta sẽ giết cả gia đình của ngươi, còn đào hết mười tám đời tổ tông của ngươi lên, khiến so xương tàn tro tán!”

“Thả quân sư Xa ral”

“Ngươi có tư cách gì để cưỡng ép quân sư Xa !?”

Trong khi vẻ mặt Phạm Tiểu Phàm kinh hãi, Tửu Nhục Đầu Đà cũng vô thức bước tới, muốn trực tiếp vặn Bùi Nguyên Minh đầu xuống.

Điều mà Bùi Nguyên Minh gây ra không chỉ khiến bọn họ bị chấn động mà còn khiến bọn họ cảm thấy vô cùng lúng túng.

Dù sao, khi ở Thiên Trúc, những người thuộc nhánh thứ hai luôn ở trên cao, và họ sẽ dẫm lên bất cứ ai mà họ muốn dâm lên.

Chưa ai dám cưỡng ép họ theo cách này.

Bùi Nguyên Minh mặc kệ mọi người đang nhảy dựng lên, anh chỉ thờ ơ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Xa Tinh Độ trước mặt, nhẹ giọng nói “Cậu Xa à, bây giờ không biết tôi có cần gọi người ra nữa không?”

“Không biết trọng lượng hiện tại đã đủ chưa?”

Lời nói lãnh đạm, nhưng sát khí lúc này không che giấu được lan tràn ra ngoài.

Rất rõ ràng, chỉ cần có bất đồng, Bùi Nguyên Minh có thể giết Xa Tỉnh Độ.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


“Chỉ là anh làm việc này thì có nghĩa lí gì sao?”

“Anh thật sự dám giết tôi không?”

Trong khi nói chuyện, Xa Tinh Độ cũng làm động tác ra hiệu cho những người khác bình tĩnh và đừng lo lắng?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom