Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3260


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3260:

Tại thời điểm này, rất nhiều người lộ vẻ hiểu ra mọi chuyện.

“Tôi đã nói rồi, một kẻ bán hàng rong sao có thể lấy ra mười tỷ được?”

“Còn dùng phần mềm giọng nói để giả vờ cool ngầu? Thật hám hư vinh?

“Mặt mũi của cô Trịnh đều bị mày làm mất hết.”

“Không thèm xem kỹ xem bản thân là loại gì, vậy mà vẫn làm ra vẻ à? Loại như mày mà từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy sao?”

“Cậu Huỳnh, cậu Xa chỉ coi mày như trò chơi mà thôi, vậy mà mày đã cho rằng mình thực sự trở thành kẻ tai to mặt lớn trong giới thượng lưu sao?”

Một đám nam nữ vừa bị Bùi Nguyên Minh hù doạ đến ngu ngốc bây giờ đã kịp phản ứng, lập tức bắt đầu châm chọc Bùi Nguyên Minh không chút lưu tình.

Chấn động vừa rồi càng lớn thì lời nói họ dành cho anh bây giờ lại càng độc ác.

Thiếu chút nữa đã bị thằng nhóc nghèo hèn này làm cho dao động.

Bùi Nguyên Minh có phần hứng thú, nhìn những kẻ này nhảy nhót tung hứng.

Anh hoàn toàn không có ý muốn giải thích.

Tâm nhìn của những kẻ Thiên Trúc ấy cũng chỉ tới vậy thôi.

“Ngậm miệng lại:”

“Tôi không cho phép các người nói anh rể của tôi như vậy”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không ngừng bị mỉa mai, Trịnh Khánh Vân cũng tức giận.

“Anh rể tôi sẽ không lừa các người.”

“Đối với anh ấy mà nói, một trăm tỷ chẳng là gì cả”

“Anh ấy còn tiện tay chuyển bảy mươi phần trăm cổ phần công ty vàng Vũ Thành cho chị gái tôi kìa.”

Nghe Trịnh Khánh Vân nói, đám người Xa Huyền Đức hơi sững sờ, sau đó lập tức bật cười đến nghiêng ngả.

Đưa cổ phần công ty vàng Vũ Thành cho Trịnh Tuyết Dương?

Lại bắt đầu trò đùa gì vậy?

Ai mà chẳng biết công ty vàng Vũ Thành là do Long Thương Húc nắm quyền. Bây giờ cổ phần đã rơi vào tay Trịnh Tuyết Dương, chỉ khẳng định rằng Trịnh Tuyết Dương đã đồng ý yêu cầu kết hôn của Long Thương Húc.

Bán mình, đổi lấy cổ phần có gì tốt mà khoe khoang.

Điều mấu chốt nhất là vậy mà Trịnh Khánh Vân lại chụp loại công lao này lên đầu Bùi Nguyên Minh.

©ô ta không biết đỉnh đầu anh rể cũ của cô ta xanh tới mức nào sao?.

“Được rồi, mọi người cũng nên cho Khánh Vân chút mặt mũi, đừng nói tới Bùi Nguyên Minh nữa”

Lúc này, Lý Hải Ngưng đứng ra làm người tốt.

“Dù sao anh ta cũng là cậu nhóc nghèo, nhưng cho dù là cậu nhóc nghèo thì cũng muốn có mặt mũi mà”

“Mọi người vẫn nên ăn chút đồ ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện, uống một hai chén, mọi chuyện lập tức qua đi.”

Vừa nói, Lý Hải Ngưng vừa hướng về phía Huỳnh Mã Khắc, không ngừng nháy mắt, ý tứ rất rõ ràng.

Đó chính là nếu hôm nay muốn nắm bắt được Trịnh Khánh Vân thì không thể tiếp tục khiêu khích cô ta.

Huỳnh Mã Khắc dò xét Trịnh Khánh Vân không ngừng, một lát sau đó mới khôi phục dáng vẻ hào hoa phong nhã, nói: “Cô Trịnh, tôi đã bao toàn bộ căn nhà này. Ăn cái gì, uống cái gì, cô cứ việc gọi, không say không về.

“Tôi đã đặc biệt chuẩn bị một bộ Thần Long, bộ rượu sáu màu của Ace of Spades, một hãng rượu của Pháp cho cô, cô cứ lấy uống trước”

Trong khi đang nói chuyện, đã có người phục vụ bưng một loạt rượu Ace of Spades đi đến.

Trên mỗi bình Ace of Spades đều có pháo hoa đang bùng cháy làm cả bộ hệt như một con rồng thần.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


“Tôi cũng không cần biết anh là bạn trai thật hay là bạn trai giả.”

“Nhưng anh Huỳnh của chúng tôi đã coi trọng Trịnh Khánh Vân, nói thẳng ra cô ấy chính là người phụ nữ của cậu ấy”

“Anh tốt nhất nên cút đi cho tôi.”
 
Chương 3261


Chương 3261:

“Anh đi bây giờ vẫn còn kịp. Tôi có thể thay anh Huỳnh xử lýchuyện này. Coi như tất cả moi chuyện chưa từng xảy ra.”

Xa Huyền Đức cười lạnh một tiếng, trong con ngươi dày đặc sát ý: “Bây giờ anh không đi, một lúc sau tôi sợ ngay cả hối hận, anh cũng không còn kịp đâu.”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, cười nói: “Tôi rất sợ hãi đấy”

“Tên họ Bùi kia, anh đừng tỏ vẻ cool ngầu trước mặt tôi” Xa Huyền Đức cười lạnh một tiếng.

“Dù là người Thiên Trúc nhưng tôi cũng có không ít quan hệ tại Vũ Thành đấy”

“Đội phó sở cảnh sát Vũ Thành chính là anh em kết nghĩa của tôi.”

“Chỉ cần một câu nói của anh ấy cũng đủ để xuyên thủng tới chiếc ghế vững chãi cuối cùng của anh”

Lúc này, vẻ mặt Xa Huyền Đức vừa lạnh nhạt, vừa đầy vẻ uy hiếp.

“Hùng Tiến Đạt?”

“Đội phó sở cảnh sát Vũ Thành?”

Bùi Nguyên Minh bật cười, sau đó từ chối cho ý kiến, nói: “Được, vậy anh lập tức để đội phó này dẫn người đến trừ khử tôi đi.”

“Ông ta dám đưa tôi vào tù, tôi lập tức cho anh ba trăm tỷ”

Xa Huyền Đức không nghĩ phản ứng của Bùi Nguyên Minh lại là như vậy. Giờ phút này, anh ta không khỏi sững sờ, nhất thời không biết nói gì “Kẻ họ Bùi kia, rốt cuộc anh có biết đội phó Hùng có bao nhiêu quyền lực không?”

Giờ phút này, Xa Huyền Đức không nhịn được, tốt bụng nhắc nhở Bùi Nguyên Minh một câu.

“Đội phó nhiều khi đã có thể một tay che trời.”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt một cái, nói: “Anh để ông ta đến bắt tôi đi. Tôi đang chờ đây”

“Tốt. Anh có gan đấy,”

Lúc này, Xa Huyền Đức thực sự bị Bùi Nguyên Minh kích thích.

“Anh đã muốn tự đi tìm cái chết như vậy, vậy tôi lập tức sẽ thành toàn cho anh.”

“Anh chờ đó cho tôi. Rồi anh lập tức sẽ biết chữ “chết” viết như thế nào.”

Giờ đây, Xa Huyền Đức liên tục cười lạnh.

Dù không được trâu bò như Huỳnh Mã Khắc nhưng dù sao gia tộc của anh ta cũng đứng thứ ba tại Thiên Trúc, luôn luôn kiêu ngạo, tự phụ.

Tại hội thương nghiệp Thiên Trúc, dù anh ta không phải nòng cốt nhưng cũng nắm giữ không ít tài sản, quen biết không ít người tại Vũ Thành.

Những năm gần đây, không biết bao nhiêu người muốn chọc đến anh ta đều bị anh ta giãm chết.

Cách đó không xa, mấy cô chủ nhà giàu biết nội tình của Xa Huyền Đức đều không nhịn được mà cười lạnh thành tiếng.

Tên Bùi Nguyên Minh này so với những cậu chủ lớn của hội thương nghiệp Thiên Trúc thì tính là gì đâu chứ.

Con rể tới nhà lại so sánh với người cấp cao thuộc hạng thứ ba của Thiên Trúc à?

Có thể so sánh được sao?

Xa Huyền Đức sớm đã rất muốn giết chết Bùi Nguyên Minh, như vậy ngay cả chữ “chết” rất có thể Bùi Nguyên Minh cũng sẽ không biết.

Những cô chủ nhà giàu này cảm thấy trò hay sớm chuẩn bị sẽ được lên màn.

Trong bầu không khí mà hai bên cũng không tính là quá thân mật, mọi người chia nhau ra, ngồi xuống.

Một chút mặt mũi, Bùi Nguyên Minh cũng không để lại cho Huỳnh.

Mã Khắc, ngược lại còn trực tiếp ngồi bên cạnh Trịnh Khánh Vân, đây vẻ giọng khách át giọng chủ.

Dù ánh mắt lạnh lẽo nhưng Huỳnh Mã Khắc vẫn vung tay lên. Lập tức, các loại thức ăn hoàng gia được mang lên.

Không chỉ vậy, giờ phút này, Ace of Spades tạo thành bộ Thân Long trực tiếp được mở ra. Ngay lập tức, toàn bộ người trong sân đều bị mùi rượu xông vào mũi.

‘Vốn chưa cần Huỳnh Mã Khắc nói gì, Xa Huyền Đức đã cười tửm tỉm, rót lần lượt cho từng người một ly lớn.

“Tôi dị ứng rượu, không thể uống, cảm ơn”

Khi Xa Huyền Đức đi tới trước mặt Trịnh Khánh Vân, Trịnh Khánh Vân kiên quyết từ chối.

“Một lúc nữa tôi lấy trà thay rượu, nhất định sẽ mời mọi người một chén.”

Nghe Trịnh Khánh Vân nói vậy, ánh mắt Xa Huyền Đức loé lên, sau đó cười tủm tỉm, nói: “Cô Trịnh, vì cái gọi là có duyên gặp mặt, mọi người khó lắm mới quen được nhau, đây chính là khoảng thời gian tốt đẹp”

“Khoảng thời gian tốt như vậy, tại sao lại có thể lấy trà thay rượu được?”

“Hơn nữa, ở đây cũng chẳng có bao nhiêu người từng thấy qua bộ Thần Long”

“Một bộ mấy chục triệu, cô không uống một ngụm hay thử nhìn một chút thì sẽ hối hận cả đời đấy”
 
Chương 3262


Chương 3262:

“Tới đi, tới đi, chỉ uống một chén thôi mà”

“Chỉ một chén thôi, tôi sẽ không ép cô quá nhiều.”

Trong lúc nói những lời này, Xa Huyền Đức không thèm quan tâm biểu cảm của cô, trực tiếp rót cho Trịnh Khánh Vân một chén rượu lớn.

Trịnh Khánh Vân kiên quyết lắc đầu: “Tôi thực sự dị ứng cồn”

“Khánh Vân không muốn làm mọi người mất hứng thì ít nhiều cũng uống một chút đi”

“Đúng vậy, bước qua cửa thì đều là khách, chủ làm khách theo, sao cô có thế không cho mọi người mặt mũi như vậy được?”

*Cậu Huỳnh và cậu Xa đều là nhân vật lớn của hội thương nghiệp Thiên Trúc. Cô không nể mặt mũi, về sau còn biết lăn lộn ở Vũ Thành thế nào”

“Một chút rượu đối lấy ích lợi to lớn, không phải chuyện nhỏ này mà cô cũng không hiểu chứ?”

Một đám người nhao nhao lên tiếng, đều muốn để Trịnh Khánh Vân mời rượu.

‘Vẻ mặt cô ta lạnh nhạt, Trịnh Khánh Vân hoàn toàn không hề bị lay động.

Huỳnh Mã Khắc nghĩ một lúc rồi mở miệng nói, đầy ý vị sâu xa: “Khánh Vân, không lẽ cô vẫn còn tức giận vì bọn tôi vừa làm khó dễ anh rể cô sao?”

Trịnh Khánh Vân lạnh lùng nói: “Không sai.”

Huỳnh Mã Khắc cười một tiếng, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo.

Anh ta không ngờ, thế mà cô gái này lại khác biệt với những cô gái khác đến vậy.

Chẳng những không nịnh nọt ôm đùi anh ta, hơn nữa còn dám từ chối yêu cầu của anh ta hết lần này tới lần khác.

Chỉ có thể nói, nan giải vô cùng.

Chỉ là, đối với Huỳnh Mã Khắc mà nói, con ngựa hung dữ càng khó thuần hoá, anh ta lại càng có hứng thú.

Bởi vậy, sau khi thầm cười một tiếng, ánh mắt anh ta lại rơi xuống.

Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Anh Bùi, vừa rồi là chúng tôi không đúng, không nên bắt anh trở thành trò đùa.”

“Tại đây, tôi đại diện cho tất cả mọi người, chính thức xin lỗi anh”

Sau khi nói xong, anh ta hướng về phía Bùi Nguyên Minh, làm bộ khom người, sau đó chuyển hướng, nói: “Nhưng dù sao, anh Bùi, hôm nay là ngày vui lớn, mọi người có duyên nên gặp nhau, mớ cả bộ Thần Long, hẳn là có phải nên uống một chén hay không?”

Ý vị sâu xa, Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, nói: “Không sai, khoảng thời gian vui vẻ như vậy đương nhiên phải uống cùng nhau một bữa thật hậu.

“Nhưng Khánh Vân thực sự dị ứng cồn, mọi người không cần ép buộc.

“Đương nhiên cũng sẽ giữ mặt mũi cho mọi người.”

“Tôi sẽ uống phần của cô ấy”

Bùi Nguyên Minh chủ động bưng chén rượu lên, cười nhạt một cái, nói: “Tôi là anh rể, cũng là bạn trai cô ấy, tôi sẽ thay Khánh Vân mời mọi người chén này”

Xa Huyền Đức bên cạnh vừa định đi tới quát lớn Bùi Nguyên Minh, mày thì tính là cái gì nhưng ở bên cạnh, Huỳnh Mã Khắc lại ném cho anh ta một ánh mắt.

Xa Huyền Đức lập tức tỉnh ngộ, sau đó cười tủm tỉm, bước lên phía trước, nói: “Không sai, anh Bùi, anh nói không sai, anh đã là anh rể, lại là bạn trai, đương nhiên anh có thể thay cô ấy mời rượu.”

“Nào. Tôi sẽ uống trước.”

Sau khi nói xong, Xa Huyền Đức tự mình uống một chén rượu lớn, dáng vẻ vô cùng sảng khoái.

Trịnh Khánh Vân bên cạnh không nhịn được đá Bùi Nguyên Minh một cái, ra hiệu cho anh đừng làm loạn.

Dù sao cô ta cũng không ngốc, đã sớm nhìn ra bọn người Huỳnh Mã Khắc không có ý tốt.

Bùi Nguyên Minh không có phản ứng, chỉ thản nhiên nói: “Anh Xa thẳng thắn thật đấy, chúng ta làm một chén.”

Sau khi nói xong, anh uống cạn chén rượu trong tay.

“Anh Bùi quả nhiên là người mạnh mẽ” Một mặt, Huỳnh Mã Khắc mỉm cười, sau đó đi tới, mở miệng cười nói.

“Tôi cũng kính anh Bùi một chén.”

Bùi Nguyên Minh híp mắt, nói: “Dựa theo quy tắc trên bàn rượu, mọi người phải cùng nhau uống ba chén rượu đầu tiên.”

Huỳnh Mã Khắc hơi sững sờ, sau đó vuốt cằm, nói: “Không sai, không sai.”

“Mọi người cùng nhau đến, tiếp anh Bùi một chén đi, sau đó lại đến chén thứ hai.”

Sau khi nói xong, chính Huỳnh Mã Khắc nâng cốc uống một hơi cạn sạch, sau đó lại tiếp tục bước lên: “Nào, anh Bùi, đây là chén thứ hai”
 
Chương 3263


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3263:

“Anh Bùi, ly này xem như tôi mời anh, chính là mời chuyện đánh nhau xong mới thành bạn bè của chúng ta”

Huỳnh Mã Khắc mỉm cười lại nâng ly rượu lên lần nữa.

“Được”

Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo mà cùng Huỳnh Mã Khắc cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Rất nhanh uống xong ba ly đầu, mọi người đi một vòng, tất cả đều đã ngà ngà say.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Huỳnh Mã Khắc, nhanh chóng có một người thanh niên Thiên Trúc tiến lên, vẻ mặt tươi cười mở miệng nói: “Anh Bùi, lần đầu tiên gặp mặt, tôi mời anh một ly”

“Bùi Nguyên Minh, đừng uống nữa, chúng ta đi thôi”

Trịnh Khánh Vân kế bên đã nhìn ra những người này cậy đông hiếp yếu, lúc này liền vội vàng kéo góc áo của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh không để ý tới Trịnh Khánh Vân, mà còn cười với đối phương, đôi bên cụng ly, một hơi uống cạn.

“Anh Bùi, anh chính là người từng giây từng phút đều có mục tiêu nhỏ, sau này nhờ anh chiếu cố nhiều hơn”

“Anh Bùi, mức độ không có hứng thú với tiền bạc của anh, đến tôi đây muốn cũng không có được”

“Anh Bùi, đánh xong thành bạn bè.”

Bảy tám người Thiên Trúc lớn nhỏ, toàn bộ đều mỉm cười đến mời rượu Bùi Nguyên Minh.

Mỗi người một ly rượu thì sẽ có ly thứ hai, lúc uống rượu đều vô cùng nhiệt tình, giống như Bùi Nguyên Minh chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ vậy.

Bùi Nguyên Minh cũng cười cười cụng ly, không hề có ý từ chối, mà còn hết một ly lại tiếp một ly.

Bộ Thần Long rất nhanh đã ít đi một nửa “Bùi Nguyên Minh, anh thật sự không thể uống nữa”

Thấy Bùi Nguyên Minh uống liên tiếp ba chai rượu, Trịnh Khánh Vân đầu đầy mồ hôi, không ngừng can ngăn, nhưng Bùi Nguyên Minh nhắm mắt làm ngơ.

Lúc này Trịnh Khánh Vân bắt đầu hối hận rồi, tại sao minh lại muốn dẫn Bùi Nguyên Minh theo chứ?

Buổi họp mặt thế này không nên xuất hiện thì hơn.

“Anh Bùi, anh chỉ uống rượu cùng với mấy ông lão đấy thì liệu có ổn không?

“Hay là chị em của chúng tôi uống với anh mấy ly nhé”

Dưới ám hiệu của Huỳnh Mã Khảc, Lý Hải Ngưng dẫn một nhóm gái hầu rượu lại gần, mỉm cười mở lời: “Anh Bùi, anh không thể không nể mặt chúng tôi chứ”

Đang nói chuyện, cô ta còn cố tình hôn gió Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt tỏ ra ám muội.

Trịnh Khánh Vân đột nhiên đứng lên, nói: “Hải Ngưng, tôi uống với mấy người”

“Khánh Vân như vậy là cô không đúng rồi”

“Cô dị ứng với rượu, làm sao có thể uống rượu được chứ?” Lý Hải Ngưng tủm tỉm cười nói.

“Hơn nữa từ xưa đến nay, chỉ có đàn ông uống rượu thay phụ nữ, chưa hề nghe qua phụ nữ uống rượu thay đàn ông bao giờ cả”

“Chưa kể đến anh ta còn là người đàn ông của cô”

“Nếu cô uống rượu thay anh ta, mặt mũi anh ta sau này phải để ở đâu đây?”

“Anh ta làm sao làm người được nữa?”

Đang nói Lý Hải Ngưng còn bày bộ mặt quái đản nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Anh Bùi, có phải anh không uống được nữa rồi không?”

“Anh nên biết rằng, đàn ông bất cứ lúc nào cũng không thể nói không được”

“Không được” Hai chữ này mang theo ý tứ khác, khi vừa nói ra khiến mọi người xung quanh cười cọt liên tục, toàn bộ căn phòng đều tràn đầy mùi vị thích thú.

“Đàn ông đương nhiên không thể nói không được”

Bùi Nguyên Minh lúc này cười một tràng dài, nét mặt tỏ thái độ một mình chinh chiến.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Mục đích rõ ràng chính là muốn hoàn toàn chuốc say Bùi Nguyên Minh.
 
Chương 3264


Chương 3264:

Sau khi uống thêm được một vòng nữa, bộ Thần Long đã hoàn toàn trống không.

Huỳnh Mã Khắc nhìn thấy cảnh này không ngừng chế nhạo.

Tên Bùi Nguyên Minh thật sự là một tên ngốc, vốn dĩ chưa từng thấy qua những bữa tiệc lớn như này.

Cái kiểu cậy đông hiếp yếu rõ ràng như vậy mà anh không nhận ra hay sao?

Hơn nữa, nhìn bộ dạng choáng váng của Bùi Nguyên Minh, mọi người đều biết Bùi Nguyên Minh sắp không xong rồi.

Xa Huyền Đức khi nhìn thấy cảnh này cũng nở một nụ cười châm biếm.

Quả nhiên, đây chính là một âm mưu.

Cậu Huỳnh ở Đại Hạ mấy năm nay cũng không vô ích, thậm chí còn học được cách xỉ vả người khác dễ như trở bàn tay mà không cần đánh.

Ngay sau đó, anh ta võ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang một bộ Thần Long khác lên.

Lần này, anh ta lấy 2 chai Thần Long lớn, đưa cho Bùi Nguyên Minh một chai nói: “Anh Bùi, anh là một người sảng khoái, chúng ta mỗi người uống một chai”

Cảnh tượng này trực tiếp khiến Trịnh Khánh Vân sợ hãi, cô lo lắng nói: “Anh rế, anh thật sự không thể uống được nữa”

“Không sao, anh rể không sao.”

“Tửu lượng của anh rể vẫn tốt.”

Bùi Nguyên Minh hai mắt mờ mịt, thân thể phát run, đồng thời anh còn đón lấy chai rượu đối phương đưa qua, cười nói: “Nào, chúng ta mỗi người một chai đi”

Xa Huyền Đức cười nói: “Được, tôi trước.”

Nói xong, hai người bắt đầu cầm hai chai rượu trong tay uống ừng ực.

Hai bên lại một lần nữa bước vào trạng thái giao tranh, nhưng cuộc giao tranh lần này còn đáng sợ hơn.

Lấy Thần Long làm đối rượu, một lúc uống gần 700ml, thật là đáng Sợ.

Nhưng ngoài dự đoán của nhóm người Huỳnh Mã Khắc là Bùi Nguyên Minh trông có vẻ lung lay sắp đổ, có thể hôn mê bất cứ lúc nào, nhìn giống như sắp gục đến nơi rồi nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn đứng sừng sững không đổ.

Trịnh Khánh Vân ở phía sau không ngừng khuyên nhủ, nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn mắt điếc tai ngơ, cứ tiếp tục đối rượu.

Đợi tới khi mỗi người một chai uống hết, về cơ bản trong căn phòng không còn tiếng ồn ào nữa.

Nhóm người Huỳnh Mã Khắc toàn bộ đều bại lụi xuống đất, ai cũng đầu kéo mạnh cổ áo thở hổn hển không ngừng, căn bản không.

có dũng khí tiếp tục nâng ly mời Bùi Nguyên Minh.

Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh cười cười cầm chai rượu đi về phía trước, bắt đầu mời lại từng người một.

“Nào nào nào, mọi người hãy cùng làm bạn tốt của nhau.”

“Mọi người đã mời tôi nhiều như vậy, tôi đương nhiên phải nhiệt tình hơn rồi”

“Có qua có lại mới toại lòng nhau mà”

“Đàn ông không thể nói không được”

“Bây giờ coi như tôi bồi tội với mọi người, vừa rồi là tôi khoe khoang, đắc tội với anh Huỳnh và cậu Xa, nhưng người không biết không có tội.”

Bùi Nguyên Minh không ngừng cười híp mắt mời lại, rượu trong tay vẫn không ngớt.

Nhóm người Huỳnh Mã Khắc, Xa Huyền Đức ban đầu tỏ ra khinh thường, cho rằng tên ngốc Bùi Nguyên Minh này say tới mức này rồi còn dám mời lại bọn họ, chắc chắn là hành động tìm đến cái chết.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của bọn họ lại thay đổi liên tục.

Bùi Nguyên Minh luôn một dạng ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không gục.

Một vòng ngược lại, nhóm người Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức đều cảm thấy chóng mặt, bủn rủn chân tay giống như bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống đất.

Chẳng mấy chốc, Lý Hải Ngưng và những người phụ nữ khác đều qục xuống trên bàn, không còn sức để di chuyển.

Huỳnh Mã Khắc liên tục di chuyển khóe mắt và khóe miệng.

Tửu lượng của anh ta cũng ở dạng một lít rưỡi hai lít, nhưng theo cách uống rượu của Bùi Nguyên Minh như này, không có chuyện gì cũng anh một chai tôi một chai, ai có thể chịu được?

Chẳng bao lâu, cái lưỡi của Huỳnh Mã Khắc có cảm giác giống như đầy lên, nói chuyện trở nên đứt quãng.

Tuy nhiên, Bùi Nguyên Minh dường như không có ý dừng lại, hết rượu anh lại tự gọi.

Một chai lại thêm một chai, rất nhanh một vài người đàn ông trong số họ đều đã bị Bùi Nguyên Minh chuốc cho uống hết ba chai rượu Thần Long.

Một lít rượu trút xuống một lần, những thanh niên của Thiên Trúc không thể trụ được nữa, cơ thể từng người một đều không ngừng phát run.
 
Chương 3265


Chương 3265:

Rất nhanh, Xa Huyền Đức và những người khác ngã xuống trước, toàn bộ đều quỳ rạp trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Còn Trịnh Khánh Vân thì sững sờ, anh rể của cô ta quá trâu bò, chuyện này đều không sao cả Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh trực tiếp đem bình rượu qua thấy Huỳnh Mã Khắc trước mặt đã bắt đầu mơ hồ liền cười nói: “Anh Huỳnh, vì người ưu tú của nước Thiên Trúc, chúng ta lại uống thêm một ly”

Bùi Nguyên Minh lấy cớ này căn bản khiến Huỳnh Mã Khắc không thể từ chối Lúc này Huỳnh Mã Khắc không khỏi run lên, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, nhưng lại không thể không nhận lấy bình rượu mà Bùi Nguyên Minh đưa qua.

Mỗi lần uống hết một bình khiến Huỳnh Mã Khắc tưởng chừng như sắp phát điên rồi, đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người có thể uống được như vậy.

Vừa mới lúc nấy còn muốn đánh địch bằng mưu kế, bày mưu tính kế.

Giờ phút này toàn bộ đều biến thành trò cười.

Lúc này Huỳnh Mã Khắc cả người mềm nhũn, dạ dày cũng bắt đầu nóng lên, anh ta cảm thấy nếu như mình còn tiếp tục uống thì chưa xong đời đã phát điên.

Nhưng Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không cho anh ta cơ hội nghỉ ngơi, ngược lại đưa cho anh ta thêm một chai rượu khác, trên mặt nở nụ cười: “Nào nào nào, vì gia tộc đứng thứ ba, chúng ta uống thêm một chai đi.”

“Được được được”

Ánh mắt của Huỳnh Mã Khắc trở nên mơ màng, anh ta cầm chai rượu uống một nửa, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa mà ngã xuống đất Trong nháy mắt khi thấy Huỳnh Mã Khắc gục xuống, Bùi Nguyên Minh liền vứt chai rượu trong tay xuống, sắc mặt thờ ơ đứng thẳng người dậy.

Ba năm trong quân ngũ, anh đã luyện được chuyện uống rượu như nước, làm sao có thể say được?

Sau khi xem xét khắp xung quanh, Bùi Nguyên Minh mở hết rượu còn lại, rồi đổ từng chai từng chai một vào miệng Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức.

Đám người của Thiên Chúc này say như chết, chưa nói đến việc đứng dậy nâng ly chúc mừng, những người này nói không chừng ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Trịnh Khánh Vân, người lúc đầu lo lắng, lúc này đã trở nên bàng hoàng.

Anh rể quả thực quá mạnh rồi.

Gần hai mươi người, tất cả đều là do một mình anh đánh bại.

Quả thực quá đáng sợ.

Quả thực quá dọa người rồi.

“Anh rể, anh làm như thế nào vậy?”

Trịnh Khánh Vân còn có chút lo lắng, vô thức tiến lên đỡ lấy Bùi Nguyên Minh, còn đưa tay lên giúp anh lau mồ hôi trên trán.

“Anh có sao không?”

“Có say không?”

“Anh không sao. Khánh Vân, em đi gọi xe trước đi.”

Bùi Nguyên Minh mỉm cười.

“Anh nôn một chút là sẽ tốt hơn thôi, rồi ra ngoài sau.”

Nhìn thấy bộ dạng tỉnh táo của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh Vân cũng không lo lắng nữa mà đi ra ngoài gọi xe.

Nhưng Bùi Nguyên Minh đã bước đến bên cạnh Huỳnh Mã Khắc, tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng tìm thấy một lọ thuốc nhỏ.

Sau khi cho lên mũi ngửi, sắc mặt của Bùi Nguyên Minh ngay lập tức trở nên lạnh hơn.

Đây là thuốc gây ảo giác, tuy dược tính không quá mạnh, nhưng cũng đủ để đối phó với những cô gái.

Rõ ràng là Huỳnh Mã Khắc này ngay từ đầu đã không có suy nghĩ tốt đẹp gì.

Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng, mở ra lọ thuốc, đổ vào miệng Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức mỗi người một nửa lọ, sau đó ném hai người họ vào trong nhà vệ sinh, thuận tay tạt cho mỗi người một chậu nước, để cho hai tên súc sinh này tỉnh lại.

Chẳng bao lâu, hai người họ không ngừng quấn lấy nhau.

Bùi Nguyên Minh hờ hững lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó đóng cửa nhà vệ sinh, che giấu danh lợi của mình.

Sau đó, anh đi đến cửa của câu lạc bộ tư nhân, Trịnh Khánh Vân đã gọi được xe đang đứng đợi ở đó.

Bùi Nguyên Minh trực tiếp đưa Trịnh Khánh Vân đi tìm một quán ven đường yên tâm ăn bữa khuya rồi hai người mới quay về đại bản doanh của Băng Phủ Rìu.

Sau khi trở về, Bùi Nguyên Minh dặn Hàn Sang cử thêm người đến bí mật bảo vệ Trịnh Khánh Vân mấy ngày tới.

Đối với Huỳnh Mã Khắc có thế lực không nhỏ ở Thiên Trúc, Bùi Nguyên Minh căn bản không để ở trong lòng.

Anh cũng không có hứng thú đối với những người này, nhưng nếu những người này nhất định muốn khiêu khích, anh cũng không ngại lãng phí một chút sức lực với bọn họ.
 
Chương 3266


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3266:

Sáng hôm sau, công ty vàng Vũ Thành.

Trịnh Tuyết Dương tăng ca cả đêm, từ trong văn phòng bước ra ngoài trông vô cùng mệt mỏi.

Bởi vì mối quan hệ với Thanh Linh, cho nên trước mặt cô không ở trong đại bản doanh của Băn Phủ Rìu, mà thu xếp một gian phòng trong công ty tạm thời ở lại.

Sau khi trở về phòng nghỉ ngơi, Trịnh Tuyết Dương đặt một chút cháo chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.

Công ty vàng Vũ Thành vận hành không dễ dàng như cô tưởng tượng, ngoại trừ những rắc rối phức tạp ở bên ngoài, bên trong cổ đông của công ty phân tán, hơn nữa mỗi người đều có quyền thế.

Ngay cả khi Trịnh Tuyết Dương kiểm soát 70% cổ phần có quyền phát biểu tuyệt đối, nhưng mỗi cổ động phân tán này cũng không thể coi thường.

Hơn nữa trong giới thượng lưu ở Vũ Thành đều có tính bài ngoại, cho nên hai ngày nay đối với Trịnh Tuyết Dương mà nói vô cùng gian khổ.

Mỗi khi nhớ tới số cổ phần trong công ty đều là do Bùi Nguyên Minh giúp mình lấy lại, sau khi Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, cầm lấy sổ sách kiểm tra một lần nữa.

Nếu Bùi Nguyên Minh chuyển nhượng miễn phí cổ phần của công ty Vũ Thành dưới danh nghĩa của cô thì cô cũng không có cách nào làm tốt chuyện kinh doanh. Đừng nghĩ tới chuyện có thể làm cho chỉ nhánh thứ chín của nhà họ Chân trở nên phát triển.

“Bùm”“

Đúng lúc này, dường như phía cửa lớn của công ty xảy ra va chạm vô cùng mãnh liệt, truyền đến một tiếng nổ, khiến Trịnh Tuyết Dương ngay lập tức đứng lên.

“Các người muốn làm gì?”

“A.

Một số nhân viên bảo vệ bị đối phương trực tiếp đánh bay. Sau đó chỉ thấy trước cửa lớn của công ty có bảy tám người trẻ tuổi nam nữ đều có sắc mặt vô cùng tức giận bước vào bên trong.

Mà ở phía sau những người này có hai nhà sư đầu trọc mê hoặc lòng người.

Trên người họ là áo màu vàng, trông giống như một vị cao tăng, nhưng khí chất lại giống như xã hội đen.

Điều quan trọng nhất là ánh mắt của họ thỉnh thoảng rơi vào người phụ nữ mặc đồ đen trước mặt, không che giấu được vẻ tham lam của mình Mà người phụ nữ mặc đồ đen này chính là người của thương hội Thiên Trúc, Lý Hải Ngưng.

Giờ phút này, cô ta trực tiếp dẫn đầu nhóm người tiến vào bên trong công ty vàng Vũ Thành, lúc này cũng là cô ta tự mình ra tay đánh mấy nhân viên bảo vệ.

Trịnh Tuyết Dương nhíu mày đi về phía trước, thấp giọng nói: “Các người là ai? Tại sao lại xông vào bên trong công ty của chúng tôi?”

Rõ ràng, vài ngày trước khi Lý Hải Ngưng đến, cô ta chỉ gặp Trịnh Khánh Vân, Trịnh Tuyết Dương không biết người này.

Lý Hải Ngưng liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, rồi sau đó cười lạnh một tiếng nói: “Lục soát.”

Sau khi cô ta ra lệnh xong, phía sau người này mấy tên vệ sĩ va cao tăng của Thiên Trúc lấp tức tản ra, đá tung khắp các phòng tìm người.

Một số nhân viên vào thời gian nghỉ ngơi đều ở lại công ty liền bị đám người này lôi ra ngoài, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

 

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


lạnh một tiếng sau đó mới mở miệng hỏi.

“Gọi cho Bùi Nguyên Minh, để anh ta đến đây nhận lấy cái chết đi”

Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút, nói: “Các người tìm Bùi Nguyên Minh làm gì?”

“Làm gì?!

Lý Hải Ngưng lạnh lùng nhìn Trịnh Tuyết Dương.

“Chúng tôi muốn làm gì, cô không cần phải xen vào.”

“Tất cả những gì cô cần làm là lập tức gọi điện thoại cho Bùi Nguyên Minh gọi anh ta tới đây.”

“Để anh ta tự mình đến đây chịu chết”
 
Chương 3267


Chương 3267:

“Nếu như các người không nói rõ muốn làm gì, tôi sẽ không gọi điện thoại cho anh ấy” Trịnh Tuyết Dương nghiêm túc nói.

“Hơn nữa tốt nhất các người nên nhanh chóng rời đi, nếu như không rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Mặc dù Trịnh Tuyết Dương không biết người phụ nữ trước mặt này có thù oán gì với Bùi Nguyên Minh. Tuy nhiên đối phương lại dẫn theo hai yêu tăng Thiên Trúc tới đây, cô sợ nếu như để Bùi Nguyên Minh xuất hiện nhất định sẽ có hại.

“Tôi đã tìm anh ta một ngày.”

“Kết quả cũng không biết tên khốn khiếp này đã chạy đi đâu.”

“Tuy cô chỉ là vợ cũ nhưng chúng tôi không tìm thấy anh ta cho nên chỉ có thể nhờ cô tìm giúp”

Lý Hải Ngưng lạnh lùng nhìn Trịnh Tuyết Dương “Tốt hơn hết cô ngay lập tức gọi điện cho anh ta, nếu không, một khi tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”

Rõ ràng, Lý Hải Ngưng không biết bình thường Bùi Nguyên Minh đều ở lại đại bản doanh của Băng Phủ Rìu.

Nếu như biết cô ta cũng sẽ không dám tới tìm Bùi Nguyên Minh để gây phiền phức.

Giờ phút này trong suy nghĩ của Lý Hải Ngưng, chỉ cần tìm được Trịnh Tuyết Dương, khống chế người này, như vậy Bùi Nguyên Minh sẽ phải ngoan ngoãn đến đây nộp mạng.

“Các người nghe không hiểu tiếng người sao?”

Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hơi trầm xuống.

“Đây là công ty vàng Vũ Thành, các cổ đông của công ty chúng tôi đều là những nhân vật lớn của Vũ Thành.”

“Bây giờ tôi thông báo rằng công ty chúng tôi không chào đón các người vì vậy đề nghị các người đi ra ngoài ngay lập tức. Nếu không thì…

“Bốp”

Trịnh Tuyết Dương chưa kịp nói xong, đã thấy Lý Hải Ngưng bước tới trước mặt mình trực tiếp giáng một cái bạt tái xuống mặt Trịnh Tuyết Dương, âm thanh vang lên giòn tan.

Trịnh Tuyết Dương lập tức kêu lên, vẻ mặt sững sờ lùi về phía sau, đồng thời trên mặt hiện lên năm dấu tay đỏ ửng.

Lý Hải Ngưng siết chặt tay phải của mình, hất hàm vênh mặt, lạnh lùng nói: “Họ Trịnh, cô là cái thá gì?”

“Cô có đủ tư cách để nói chuyện với thương hội Thiên Trúc của chúng tôi sao?”

“Tôi nói cho cô biết, mau quỳ xuống cho tôi”

“Nhanh chóng gọi Bùi Nguyên Minh tới đây”

“Nếu như anh ta không chịu tới, cô cứ quỳ như vậy cho tôi, viên đừng đứng lên: Vào lúc này, trong mắt Lý Hải Ngưng mang theo ý lạnh.

Chuyện xảy ra đêm qua khiến Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức vô cùng tức giận.

Nếu như cô ta không có biện pháp giải quyết chuyện này, cho bọn họ một lời giải thích, nói không chừng kết cục của cô ta sẽ vô cùng thê thảm.

Trịnh Tuyết Dương che mặt, trầm giọng nói: “Mặc kệ các người là ai, nhưng đừng quên, nơi này là công ty của tôi.”

“Các người ở trong công ty của tôi không ngừng diễu võ dương oai, tùy ý đập phá, tôi có thể kiện khiến các người tán gia bại sản.”

Vừa dứt lời, Trịnh Tuyết Dương lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.

Lý Hải Ngưng khẽ “hừ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Xem ra nếu tôi không dạy cho cô một bài học, căn bản cô sẽ không biết, thương hội Thiên Trúc chúng tôi có bao nhiêu đáng sợ-”

Khi giọng nói vừa. dứt, mấy cô gái đứng phía sau Lý Hải Ngưng lập tức đi lên cướp lấy điện thoại trong tay Trịnh Tuyết Dương, hung hăng ném xuống đất.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Trịnh Tuyết Dương giấy dụa, nhưng bọn họ đông người không cách nào chống lại được, cô vẫn bị bọn họ bắt được.

Còn có người trực tiếp khống chế Trịnh Tuyết Dương đè cô xuống ghế sô pha không cách nào nhúc nhích, dùng dây thừng đã chuẩn bị từ lâu trói tay cô lại.

Trịnh Tuyết Dương rốt cuộc không thể giấy dụa được, lúc này không khỏi nhíu mày nói: “Các người làm như vậy chính là xâm phạm và giam cầm bất hợp pháp.”

“Các người quả thực quá vô pháp vô thiên.”

“Pháp? Thiên?”

Lý Hải Ngưng cười lạnh một tiếng, tiến lên phía trước vươn tay võ vào mặt Trịnh Tuyết Dương: “Quỳ xuống cho tôi.”

Trịnh Tuyết Dương hừ một tiếng nói: “Cô đừng có mơ, tôi nhất định sẽ không quỷ.”

“Bốp’“

Lý Hải Ngưng cho Trịnh Tuyết Dương một cái tát trời giáng: “Lời tôi nói cô nghe không hiểu sao?”
 
Chương 3268


Chương 3268:

Trịnh Tuyết Dương chịu đựng đau buốt trên mặt, cần răng nói: “Tôi sẽ không quỳ xuống”

“Bốp”

Lý Hải Ngưng lại một lần nữa tát vào bên mặt còn lại của Trịnh Tuyết Dương.

Đồng thời tay phải của tay lập tức túm chặt lấy tóc của Trịnh Tuyết Dương, đập trán cô xuống bàn.

Trán Trịnh Tuyết Dương tê rần, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa liền ngất đi.

Tuy Trịnh Tuyết Dương là người đứng đầu nhánh thứ chín của nhà họ Chân ở Thủ Dô, nhưng cũng chưa từng động tay động chân với người khác lần nào.

Khi gặp phong cách hành xử của những người này ở Vũ Thành, trực tiếp khiến cô chịu nhiều đau đớn.

“Bốp bốp.”

Hai cô gái đứng phía sau Trịnh Tuyết Dương trực tiếp đạp vào chân cô khiến cô khuyu gối quỳ xuống.

Thêm vào đó, lúc này mặt cô sưng đỏ, trên trán đều là máu, nhìn dáng vẻ của Trịnh Tuyết Dương lúc này trông vô cùng chật vật.

Lý Hải Ngưng khoanh tay trước ngực, nhìn xuống Trịnh Tuyết Dương ở bên dưới, sau đó bước lên phía trước, cười tủm tỉm nói: “A, không phải tính tình rất cứng rắn sao?”

“Sao bây giờ đã phải quỳ xuống rồi?”

Nghe vậy, một số cô gái xinh đẹp đều hả hê nhìn Trịnh Tuyết Dương.

Bọn họ vốn dĩ ghen ty với dáng vẻ xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương, hiện tại nhìn thấy cô bị Lý Hải Ngưng trừng trị, trong lòng một đám người không khỏi cảm thấy sung sướng.

Trịnh Tuyết Dương khẽ nghiến răng nói: “Các người sẽ bị quả báo”

“Ồ, vẫn còn cứng miệng” Lý Hải Ngưng kỳ quái nó “Nào, vả miệng cô ta cho tôi để xem cái miệng thối này của cô ta có còn dám nói ra những lời vô nghĩa nữa hay không.”

Sau khi Lý Hải Ngưng lên tiếng, một đám phụ nữ ở đẳng sau cô ta đều tiến lên phía trước thay phiên nhau cho Trịnh Tuyết Dương một cái Bọn họ càng đánh càng cảm thấy hưng phấn, dù sao có thể hủy hoại một người phụ nữ xinh đẹp còn mạnh mẽ như vậy quả thực rất dễ chịu.

Trịnh Tuyết Dương không thể giấy dụa, chỉ có thể chấp nhận để từng người một tát vào mặt mình Mặc dù đau đến không thể chịu nổi, nhưng Trịnh Tuyết Dương vẫn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng giữ lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng không để bản thân kêu thành tiếng.

“Phanh”

Không bao lâu, trước mặt Trịnh Tuyết Dương trở nên tối đen, trực tiếp ngất xỉu ngã xuống đất.

Khi Bùi Nguyên Minh nhận được tin tức, đã là tám giờ tối.

Trên hành lang, cả Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân đang lo lắng chờ đợi, trong khi cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt.

“Anh rể”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Trịnh Khánh Vân lo lắng đi tới, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng nói: “Khánh Vân, chị gái của em bị sao vậy?”

“Thằng khốn, cậu còn lên tiếng hỏi được sao?”

Không đợi Trịnh Khánh Vân kịp lên tiếng, Thanh Linh liền nói vẻ mặt trông vô cùng tức giận.

“Nếu không phải cậu đắc tội với người không nên đắc tội, Tuyết Dương nhà chúng tôi sao có thể gặp chuyện không may như vậy được?”

Lúc này, Thanh Linh chỉ hận không thể trực tiếp cho Bùi Nguyên Minh một cái tát.

Trịnh Khánh Vân vội vàng ngăn mẹ mình lại nói: “Mẹ chuyện không liên quan đến anh rể, tất cả đều là do con.”

“Con còn lên tiếng bênh vực thăng khốn này?”

“Những nhân viên đó không phải đã nói rồi sao?”

“Người mà đám người kia muốn tìm chính là Bùi Nguyên Minh”

“Bởi vì đám người kia không tìm thấy Bùi Nguyên Minh, cho nên mới trút giận lên Tuyết Dương”

“Đồ khốn kiếp, sau khi rời khỏi nhà họ Trịnh vẫn còn không chịu an phận khắp nơi gây chuyện thị phi, cậu không hại chết con gái của tôi thì nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý định đúng không?” Thanh Linh lúc này hung hăng nói.

“Họ Bùi kia cậu nhớ cho kỹ, nếu như con gái tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi nói: ‘Không cần phải lo lắng, Tuyết Dương nhất định sẽ không có chuyện gì.”

“Tôi đã mời Lỗ Đạo Thiên, được mệnh danh là kẻ thù của thần chết, đến để chữa trị cho Tuyết Dương.”

“Cô ấy nhất định sẽ ổn thôi.”

Bản thân Bùi Nguyên Minh không biết y thuật, nhưng Lõ Đạo Thiên tình cờ đang ở Vũ Thành, vì vậy anh lập tức nhờ Vạn Phước Nhân mời người tới.
 
Chương 3269


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3269:

Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh lại rơi xuống trên người Trịnh Khánh Vân, nhẹ giọng nói: “Có biết đám người đó là ai không?”

“Huỳnh Mã Khắc?”

Tới lúc này, Bùi Nguyên Minh ít nhiều cũng đã biết được sự việc như thế nào.

‘Vốn dĩ anh cho rằng là chuyện lần trước với Long Thương Húc, nhưng anh ta cũng biết mình là Long đường chủ, đứng đầu Long Môn, anh ta sẽ không trực tiếp làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này.

Cho nên hiện tại mọi hoài nghi Bùi Nguyên Minh đều đặt lên trên người đám người Thiên Trúc kia.

Đồng thời, trong mắt Bùi Nguyên Minh hiện lên một tia tức giận.

Rõ ràng là địa bàn của Đại Hạ, mấy ngày nay đám người Thiên Chúc chẳng những không biết có chừng có mực mà còn không kiêng nể gì, quả thực là coi trời bằng vung.

“Là đám người của Huỳnh Mã Khắc.”

Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân tràn ngập áy náy.

“Những video giám sát trong công ty đều bị bọn họ hủy đi rồi, đám nhân viên cũng không dám đứng ra tố cáo bọn họ, cho nên hiện tại không có cách nào bắt người.”

“Cho dù muốn bắt người, bọn họ đều là người của Thiên Trúc, có được quyền miễn ngoại giao, cho nên cảnh sát nhất định là sợ ném chuột vỡ đồ.”

Nghe được những lời, này của Trịnh Khánh Vân, Thanh Linh không khỏi chế nhạo: “Bùi Nguyên Minh, không phải là người có năng lực sao?”

“Không phải cậu rất mạnh sao?”

“Như thế nào khi người phụ nữ của mình bị đánh, cái gì cậu cũng không làm được?”

“Nếu như cậu thật sự có bản lĩnh như vậy, không phải là đã giãm chết đám người kia rồi sao?”

“Giãm phải chỗ chết. Chuyện này coi như hòa nhau.”

“Không cần phải lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này”

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi.

“Chậm nhất là ngày mai, tôi sẽ cho Tuyết Dương một lời giải thích.”

“Phanh”

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra, Lỗ Đạo Thiên đi vào.

Lỗ Đạo Thiên đi phía trước, lúc này vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Thanh Linh chạy tới lập tức lên tiếng hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi bị sao vậy?”

Tuy bà ta luôn vì tư lợi của bản thân, nhưng nói như thế nào Trịnh Tuyết Dương cũng là cây đẻ ra tiền, Thanh Linh đương nhiên cũng sẽ quan tâm một chút.

Lỗ Đạo Thiên liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái nhìn thấy anh gật đầu với mình mới nhẹ nhàng nói: “Bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mô mềm bị thương, hơn nữa đại não cũng bị ảnh hưởng.”

“Nếu không xử lý tốt, có thể sẽ bị chấn động não.”

“Nhưng tôi sẽ tìm cách ổn định vết thương của cô ấy, chỉ cần cô ấy được điều trị đúng cách, trong vòng nửa tháng có thể hoàn toàn bình phục.”

“Vấn đề là vừa rồi tôi đã được thông báo rằng bệnh viện này không hoan nghênh chúng tôi đến chữa bệnh cho bệnh nhân ở đây, hơn nữa còn muốn chúng tôi ra khỏi đây”

“Nói chúng ta ở đây hành nghề y phi pháp”

“Hơn nữa tự tiện sử dụng phòng cấp cứu của bọn họ cho nên phải bồi thường ba trăm triệu.”

Lỗ Đạo Thiên có chút khó xử.

Mặc dù đã vội vã chạy đến ngay khi nhận được cuộc gọi nhưng anh ta đã nhanh chóng ổn định chấn thương của Trịnh Tuyết Dương.

Nhưng không thể ngờ, ngay từ đầu bệnh viện đối với bọn họ vô cùng hoàn nghênh lại đột nhiên phát lệnh đuổi khách, đây chính là lý do khiến anh ta rời khỏi phòng cấp cứu.

“Người bên phía bệnh viện nói phải rời đi?”

Một tia sáng xẹt qua mắt Bùi Nguyên Minh.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Bùi Nguyên Minh trong nháy mắt hiểu ra, hôm nay tới bệnh viện e rằng chính là oan gia ngõ hẹp.
 
Chương 3270


Chương 3270:

Giờ phút này Lý Hải Vân lạnh mặt đi đến, cô ta lạnh lùng nói: “Ở đây là bệnh viện chứ không phải là cái chợ”

“Một người tùy tiện ở đâu xông ra tự xưng mình là bác sĩ, còn dám tùy tiện cứu chữa cho bệnh nhân ở bệnh viện của chúng tôi”

“Lỡ như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm hả?”

“Hơn nữa, chẳng lẽ cô không biết những bệnh nhân này đều là nguồn tiền của chúng tôi sao?”

“Trước hết không đưa họ đi rút máu chụp ảnh kiểm tra mà phải thu hai trăm mấy ba trăm triệu tiền phí kiểm tra trước rồi mới bắt đầu chữa trị”

“Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì sau này làm sao bệnh viện chúng tôi còn thu phí bừa được nữa?”

“Nể mặt là người cùng ngành và chỉ phí ba trăm triệu sử dụng phòng cấp cứu của các người, tôi sẽ cho các người mố ở chỗ này”

“Nhưng vậy mà lại đập vỡ bảng hiệu của chúng tôi sao?”

“Các người có biết vì các người làm loạn mà bệnh viện của chúng tôi tốn thất bao nhiêu tiền hay không?”

Lý Hải Vân khí thế hùng hổ mà mở miệng.

‘Vẻ mặt của mấy nữ y tá xinh đẹp và bảo vệ người cao ngựa lớn cũng hung dữ.

Tất nhiên theo cách nghĩ của bọn họ thì đám Lỗ Đạo Thiên trực tiếp bắt đầu cứu người là đã phá hỏng quy tắc.

Đây chính là lý do mà bệnh viện của bọn họ muốn đuổi đám người Lỗ Đạo Thiên đi.

Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân khó coi nói: “Tình huống của chị tôi nghiêm trọng, các người không cứu người thì thôi đi, người của anh Lỗ Đạo Thiên cứu người mà các người lại chỉ trích họ không làm kiểm tra, không thu phí bừa bãi trước?”

“Các người làm như vậy mà cũng được xem là thiên thần áo trắng sao? Các người còn có y đức hay không vậy?”

“Cô nói nhảm cái gì đó” Lý Hải Vân chanh chua mở miệng mắng.

“Tôi nói cho cô biết, quy tắc của bệnh viện chúng tôi, có tiền chính là cha, có sữa chính là mẹ”

“Các người đến bệnh viện của chúng tôi, không có chúng tôi lột một lớp da mà mơ tưởng ra ngoài được hay sao?”

“Tôi nói cho cô biết thêm”

“Bây giờ, một là bổ sung ba trăm triệu tiền kiểm tra trước, còn không thì mau cút đi”

“Không cho chúng tôi kiếm tiền mà còn muốn mạng sống ở bệnh viện của chúng tôi sao?”

“Nghĩ hay nhỉ”

Trịnh Khánh Vân tức giận nói: “Sao các người có thể nói những lời như thế này chứ?”

“Tôi muốn khiếu nại các người”

Khiếu nại?

Nghe thấy như vậy thì mấy y tá và bảo vệ đều không nhịn được mà bật cười, vẻ của mỗi một người trong đó đều là vẻ khinh thường.

Từ trên xuống dưới trong bệnh viện của bọn họ, từ viện trưởng cho đến bảo vệ đều đã sớm luồn cúi dưới đồng tiền lâu rồi.

Khiếu nại có tác dụng gì không?

Khiếu nại mà có tác dụng thì làm sao kiếm tiền nữa?

Lý Hải Vân châm chọc khiêu khích nói: “Đi đi. Cứ đi khiếu nại đi”

“Các người muốn đi khiếu nại ở chỗ nào thì cứ tự nhiên”

“Nếu như các người khiếu nại có tác dụng thì tôi quỳ lạy gọi các.

người là ông nội cũng được”

“Tưởng rằng chỗ này của chúng ta là nơi nói lý lẽ sao?”

“Nói đùa cái gì vậy chứ”

“Cô…”

Trịnh Khánh Vân và Thanh Linh đều tức đến run rẩy.

Đặc biệt là Thanh Linh, bản thân bà ta là người không nói lý lẽ cả một đời, đây là lần đầu tiên gặp được người còn quá đáng, còn không thèm nói lý lẽ hơn cả bà ta.

“Bốp”

Bùi Nguyên Minh không có thuận theo Lý Hải Vân mà vẻ mặt lạnh lùng bước lên phía trước vung bàn tay qua đó.

Lý Hải Vân hét thảm một tiếng, cả người bay ngang ra ngoài, lúc rơi xuống đất áo khoác trắng tỉnh khiết trực tiếp bị bẩn, hơn nữa gương mặt cũng sưng đỏ lên.

Lý Hải Vân có chút sững sờ, sau đó vẻ mặt khó mà tin được.

Dù thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng chưa từng nghĩ rằng có người dám ra tay đánh cô ta ngay tại bệnh viện của bọn họ.

Sau đó cô ta hét ầm lên: “Đánh người rồi”

“Có người đánh bác sĩ rồi”

“Làm loạn bệnh viện”

“Bảo vệ, mau gọi thêm người tới”

Giờ phút này vẻ mặt của mấy y tá nhỏ cũng căm phãn nhìn Bùi Nguyên Minh, lớn tiếng nói: “Anh nhất định phải chết”

“Anh gây ra họa lớn rồi”

“Hôm nay anh có thể đứng thẳng đi vào nhưng chỉ có thể năm ngang đi ra”

Tất nhiên đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám giương oai ở bệnh viện Thiên Ái
 
Chương 3271


Chương 3271:

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì bệnh viện của các người tên là bệnh viện Thiên Ái đúng không?”

“Cứ làm việc qua loa, có lệ như vậy cũng xứng đáng với hai chữ Thiên Ái sao?”

“Cứ chờ phá sản đi”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng liếc nhìn Lý Hải Vân, sau đó liếc nhìn Lỗ Đạo Thiên, ra hiệu bảo anh ta không cần để ý đến những chuyện ở đây, cứ tiếp tục cứu người.

Khuôn mặt Lõ Đạo Thiên nóng bừng, lúc này cũng không nói nhảm nữa, lập tức xoay người bước vào phòng cấp cứu tiếp tục giải phẫu.

Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, híp mắt nhìn đèn đỏ đang sáng trên cửa phòng mổ.

Mặc dù đã biết Trịnh Tuyết Dương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có những vết thương nếu không được giải quyết triệt để ngay từ đầu thì sẽ để lại tổn thương vĩnh viễn.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khoảng mười mấy phút sau, cuối cùng đèn trước cửa phòng phẫu thuật cũng trở lại màu xanh, mà lần này khi Lỗ Đạo Thiên mở cửa ra, rõ ràng vẻ mặt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mấy người trợ lý của anh ta đẩy chiếc giường bệnh ra.

Trên giường bệnh, Trịnh Tuyết Dương bị băng bó ở đầu và mặt, nhưng tỉnh thần lại trông khá hơn.

“Con gái à, con có sao không?”

Thanh Linh nhào tới trước tiên, đây chính là cái cây rụng tiền của cô ta, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì được.

Trịnh Khánh Vân cũng vô cùng lo lảng kêu lên: “Chị ơi”

Trịnh Tuyết Dương không hề đáp lại, ánh mắt của cô nhìn chấm chăm về phía Bùi Nguyên Minh, yếu ớt nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đi nhanh đi. Đám người đó coi trời bằng vung, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh”

Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh hơi lóe lên, sau đó tiến lên nắm lấy bàn tay của Trịnh Tuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Em yên tâm đi, những người đó không làm gì được anh đâu”

“Anh nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải cho em một lời giải thích”

Nói xong, anh lại liếc nhìn Lỗ Đạo Thiên và nói: “Ca phẫu thuật đã hoàn tất rồi, không cần phải ở lại bệnh viện này nữa”

“Đưa người đến bệnh viện Nhân Dân đi”

Lỗ Đạo Thiên khế gật đầu, lúc đầu cần phải tiến hành cấp cứu đúng lúc, cho nên không có yêu cầu chuyển bệnh viện.

Nhưng hiện tại vết thương của Trịnh Tuyết Dương đã ổn định, mà bệnh viện Thiên Ái này lại dám lén lút yêu cầu giao tiền, cho nên chuyện thay đổi bệnh viện cũng là điều đương nhiên.

Nếu như thực sự để Trịnh Tuyết Dương ở lại bệnh viện Thiên Ái này, không chỉ có Bùi Nguyên Minh không yên tâm, mà ngay cả Lỗ Đạo Thiên cũng không yên tâm.

“Đổi bệnh viện sao?”

Thanh Linh nghe xong những lời này, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: “Con gái của tôi vừa mới làm phẫu thuật xong, có thể chịu đựng nổi những giày vò và động tĩnh lớn như vậy sao?”

“Lỡ như xảy ra chuyện gì thì người nào đứng ra chịu trách nhiệm?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi chịu trách nhiệm, đi thôi”

“Bốp”

Gần như ngay lúc này, cuối hành lang bệnh viện, có người dùng chân đạp cửa phòng cháy chữa cháy ra.

Sau đó lập tức nhìn thấy một phụ nữ dù đã trung niên nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung mặc một chiếc áo blouse màu trắng, hùng hổ đi vào cùng với bảy tám người đàn ông và phụ nữ.

Mặc dù người phụ nữ có vẻ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng có thể nhận ra bình thường cô ta bảo dưỡng rất tốt, chiếc áo blouse trắng trên người cô ta có mấy phần giống đồng phục thiếu nữ.

Điều quan trọng nhất chính là đôi mắt của cô ta lạnh lùng, mang theo khí chất coi trời bằng vung.

Khi Lý Hải Vân, mấy nhân viên y tá và nhân viên bảo vệ nhìn thấy cô ta xuất hiện, tất cả bọn họ đều đứng thắng dậy, giống như chỗ dựa lớn nhất của bọn họ đã xuất hiện.

Bởi vì người phụ nữ này chính là viện trưởng của bệnh viện Thiên Ái, Bạch Nhất Đồng.

Lúc này ánh mắt của Bạch Nhất Đồng vô cùng lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng mang theo mấy phần kiêu ngạo tự cao tự đại, dáng vẻ không giận mà uy, chậm rãi nói: “Là tên khốn kiếp nào đang náo loạn tại bệnh viện của tôi?”

“Không giao tiền thì cũng được thôi, lại còn dám đánh người của tôi sao?”

“Thật sự cho rằng Bạch Nhất Đồng tôi ăn cơm chay sao?”

Khi lời nói vừa dứt, Bạch Nhất Đồng vỗ tay mấy cái, mấy nhân viên bảo vệ cao to lập tức cười lạnh tiến lên với vẻ mặt dữ tợn.
 
Chương 3272


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3272:

Nhìn thấy Bạch Nhất Đồng đứng ra làm chỗ dựa cho mình, Lý Hải Vân giống như đã tìm được người đáng tin cậy.

Cô ta che mặt đi đến bên cạnh Bạch Nhất Đồng, chỉ tay về phía đám người Bùi Nguyên Minh, nói: “Viện trưởng, chính là đám người này, không chỉ dùng phòng cấp cứu của chúng ta, mà còn phá hỏng quy củ của chúng ta, vậy mà lại dám không đi làm kiểm tra”

“Vừa rồi bảo bọn họ cút đi, bọn họ không những không đồng ý, lại còn đánh tôi”

“Đây không chỉ là không nể mặt tôi, mà càng là không giữ thể diện cho cô”

Khi Bạch Nhất Đồng nghe nói có người dám không trả phí kiểm tra, lại còn phá hỏng quy củ của bệnh viện Thiên Ái bọn họ, chuyện này đã làm cho cô ta muốn phát điên.

“Gọi tất cả nhân viên bảo vệ đến đây. Nói với bọn họ, ở đây xảy ra náo loạn y tế”

“Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu”

Bạch Nhất Đồng vênh mặt, hất hàm sai khiến, bước tới trước mặt đám người Bùi Nguyên Minh, ra lệnh với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.

‘Về phần đám người Bùi Nguyên Minh, cô ta hoàn toàn không thèm quan tâm.

Bởi vì trên đường đến đây cô ta đã tìm hiểu rõ, vết thương trên người Trịnh Tuyết Dương là do bị người ta đánh, hơn nữa hình như: không có báo cảnh sát.

Ở Vũ Thành này, một người bị người ta đánh đến mức bị thương nặng, nhưng lại không có dũng khí để báo cảnh sát, vậy thì có thể có thân phận gì? Có địa vị như thế nào?

Ngay cả người đàn ông của cô ta cũng không thể nào có cấp bậc cao được.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhất Đồng vừa khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh, vừa hừ mũi nói: “Nếu như các người muốn mắng bệnh viện của chúng tôi y thuật kém, hiệu quả không tốt, trang thiết bị kém, tôi không có ý kiến gì hết”

“Các người có thể cút ra khỏi đây ngay lập tức”

“Nhưng các người đã vào bệnh viện của chúng tôi, sử dụng thiết bị của chúng tôi, vậy mà lại có can đảm dám không trả phí kiểm tra sao?”

“Nói đùa cái gì vậy hả?”

“Các người cho rằng bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi mở từ thiện sao?”

“Mỗi ngày vừa mở cửa, có biết bao nhiêu cái miệng đang chờ cơm ăn “Các người dám phá hỏng quy củ của chúng tôi, sau này chúng tôi làm sao tùy tiện thu phí được nữa hả?”

“Tôi thấy dáng vẻ này của các người chính là muốn rời đi, muốn chuyển viện có phải không?”

“Muốn đi cũng được thôi, trả phí kiếm tra ba trăm triệu, sau đó muốn cút đi đâu thì đi”

“Nếu không, muốn đi đâu cũng không được.”

Nghe thấy giọng điệu còn cao ngạo hơn cả Lý Hải Vân của Bạch Nhất Đồng, Trịnh Khánh Vân không nhịn được khẽ mảng: “Các người quả đúng là trơ tráo không biết nhục. Cô bác sĩ kia không biết xấu hổ, còn viện trưởng là cô lại càng không biết xấu hổ”

“Sứ mệnh của thiên sứ áo trắng là cái gì, chẳng lẽ các người đã quên rồi sao?”

“Đạo lí cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chẳng lẽ các người không hiểu sao?”

“Vi tiền, những lời trơ tráo không biết nhục đều có thể nói ra hết”

“Không những không biết nhục, lại còn lấy đó làm vinh dự”

“Tại sao trong giới y học lại có thứ cặn bã như vậy chứ?”

Trong lúc đang nói chuyện, Trịnh Khánh Vân lấy điện thoại di động ra, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tố cáo các người với cơ quan hành chính ở Vũ Thành”

“Các người thật là quá đáng”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh cũng không lên tiếng, anh chỉ làm một vài cử chỉ để ra hiệu bảo đám người Lỗ Đạo Thiên chăm sóc tốt cho Trịnh Tuyết Dương.

Một lát nữa lỡ như có xảy ra chuyện gì, nhất định không được để cho Trịnh Tuyết Dương bị thương lần thứ hai.

€ó lẽ là những lời Trịnh Khánh Vân nói đã kích thích đến chút lòng tự tôn còn sót lại của Bạch Nhất Đồng, lúc này cô ta cười lạnh một tiếng, vung tay phải lên, ra hiệu cho mấy chục nhân viên bảo vệ bao vây lấy nhóm người Bùi Nguyên Minh từ mọi hướng.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


“Ngoài ba trăm năm triệu phí kiểm tra ra, các người còn phải bồi thường ba tỷ tiền tổn hại danh dự”

“Sau đó quỳ xuống, nói lời xin lỗi và liếm sạch nước bọt của tôi, như vậy chuyện này mới được bỏ qua”
 
Chương 3273


Chương 3273:

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Nếu như tôi nói không thì sao?”

“Nói không sao?”

Bạch Nhất Đồng cười lạnh một tiếng, vênh váo đắc ý nói: “Đương nhiên các người có thể nói không”

“Chỉ là nếu như các người dám không nể mặt tôi, nếu như dám không nghe lời tôi”

“Vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo với các người.”

“Nhưng các người cứ yên tâm, tôi là một người văn minh, sẽ không đánh người một cách tùy tiện”

“Nhiều nhất là tôi sẽ đích thân đưa các người đến bệnh viện tâm thần, để cho các người ở trong đó sống hết cuộc đời này”

Rõ ràng, đây chính là phong cách làm việc của Bạch Nhất Đồng.

Những người dám làm trái ý của cô ta, cô ta sẽ trực tiếp đưa người đó vào bệnh viện tâm thần.

Nơi đó còn thảm hơn nhà tù rất nhiều.

Những người đã bước vào đó, cả đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện được đi ra.

Nghe những lời Bạch Nhất Đồng nói, khóe miệng của đám người Lý Hải Vân đều nhếch lên cười mỉa mai, tất cả đều hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

Dường như tất cả bọn họ đều đang chế giễu Bùi Nguyên Minh không biết chừng mực, không biết sống chết.

Bây giờ chân đã đá phải tấm sắt, cuối cùng cũng biết rằng bệnh viện Thiên Ái không phải là nơi để những người thấp kém có thể diễu võ giương oai rồi phải không?

Khi Trịnh Khánh Vân nghe những lời Bạch Nhất Đồng nói, lúc này cô ta tức giận đến mức không thể nhịn được nữa, nói: “Bệnh viện Thiên Ái của các người đúng là coi trời bằng vung”

“Bốp”

Bạch Nhất Đồng bước tới một bước, giơ bàn tay lên lập tức tát vào mặt Trịnh Khánh Vân một cái.

“Ở bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi, Bạch Nhất Đồng tôi chính là pháp luật, mà Bạch Nhất Đồng tôi cũng chính là trời”

“Cô dám cần tôi sao?”

Trong khi nói, Bạch Nhất Đồng còn quay mặt sang một bên, trên mặt lộ vẻ phách lối.

Trịnh Khánh Vân do mất cảnh giác không kịp chuẩn bị đang loạng choạng, suýt chút nữa là ngã sấp xuống đất, trông vô cùng chật vậ Còn Thanh Linh, người vẫn luôn nhảy dựng lên, lúc này lại sợ hãi đến mức không dám làm gì hết.

Sau khi bà ta nghe những lời Bạch Nhất Đồng vừa nói, sợ rằng mình thực sự sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

“Bịch”

Ở bên cạnh, ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lão, sau đó trực tiếp đá một cước vào bụng của Bạch Nhất Đồng.

Bạch Nhất Đồng hét lên một tiếng thảm thiết, thân hình trực tiếp bay thẳng ra ngoài, hung hăng nện vào cột đá cẩm thạch của bệnh viện.

“A* “Phản rồi phản “Lật trời rồi”

Một cước này của Bùi Nguyên Minh khiến Bạch Nhất Đồng choáng váng, đồng thời cũng khiến cho mấy y tá nữ xinh đẹp không nhịn được hét lên.

Khuôn mặt của mấy chục nhân viên bảo vệ tối sầm lại, khuôn mặt ai nấy cũng trông khó coi đến cực điểm, rõ ràng là không thể chấp nhận được cảnh tượng đã diễn ra trước mắt bọn họ.

Bạch Nhất Đồng chính là viện trưởng của bệnh viện Thiên Ái, luôn coi trời bằng vung, kiêu ngạo tự đại.

Điều quan trọng nhất chính là cô ta là người có hậu thuẫn, có chỗ dựa ở Vũ Thành.

Trong bệnh viện, các bác sĩ và y tá chỉ có thể cố gắng làm hài lòng cô ta một cách vô điều kiện.

Bên ngoài bệnh viện, cho dù là những cậu chủ quần áo lụa là khi nhìn thấy cô ta cũng phải vô cùng khách khí chào mấy tiếng viện trưởng Đồng.

Một người mạnh như vậy, một sự tồn tại đáng sợ như vậy, có xuất thân trâu bò như vậy. Thế mà bây giờ lại bị một người đàn ông vô danh tiếu tốt đá bay?

Cảnh tượng này khiến cho người ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Phải biết rằng, không nói tới năng lượng thông thiên của Bạch Nhất Đồng, chỉ cần mấy chục bảo vệ đang có mặt ở đây, muốn giết chết đám người Bùi Nguyên Minh cũng giống như đang chơi trò chơi mà thôi.

Nhưng mà cảnh tượng này vẫn xuất hiện.

Một nữ y tá xinh đẹp không kìm được tự tát cho mình một cái, một tiếng “bốp” vang lên, âm thanh vang lên xác nhận không phải cô ta đang nằm mơ.

Bạch Nhất Đồng ngây người một lúc lâu, một lúc sau mới ôm bụng loạng choạng đứng dậy, sau đó tức giận nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Tên khốn kiếp”

“Tên súc sinh nhà mà) “Vậy mà mày lại dám đánh bà đây”

“Mày có biết tao đây là ai không?”

Bạch Nhất Đồng của lúc này mang theo mấy phần miệng hùm gan sứa.

Nhưng Bùi Nguyên Minh lại dửng dưng nhìn cô ta, giống như đang nhìn một con bọ trên mặt đất.
 
Chương 3274


Chương 3274:

Có thể là do ánh mắt của Bùi Nguyên Minh quá mức khinh thường và miệt thị.

Giờ phút này Bạch Nhất Đồng vừa có cảm giác xấu hổ vừa tức giận, lúc này ngón trỏ tay phải trắng nõn mềm mại của cô ta chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, giận dữ gầm lên: “Lên, lên hết cho tôi”

“Đánh những người này thành tàn phế hết cho tôi. Đánh thành tàn phế hết”

“Xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu”

Vừa nói dứt câu, lập tức nhìn thấy ba bốn mươi nhân viên bảo vệ vạm vỡ, rõ ràng đã trải qua đào tạo cùng cười lạnh xông tới.

“A, Đánh nhau rồi”

Thanh Linh bị dọa sợ đến mức trực tiếp chui xuống trốn dưới giường của Trịnh Tuyết Dương.

Sắc mặt của nhóm người Lỗ Đạo Thiên cũng trầm xuống khó coi, dù có đi đến đâu thì nhóm người bọn họ cũng luôn được đối xử một cách cung kính, đã bao giờ phải đánh nhau như thế này đâu?

Mà Trịnh Tuyết Dương nói với vẻ yếu ớt: “Bùi Nguyên Minh, cẩn thận”

Sắc mặt của Trịnh Khánh Vân cũng tái nhợt, hiển nhiên cô ta không hề nghĩ rằng ngay cả viện trưởng của một bệnh viện ở Vũ Thành cũng có thể kiêu ngạo như vậy.

Lúc này cô ta không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh rể, phải làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy phản ứng của nhóm người này, Lý Hải Vân là người đầu tiên chế nhạo cười “Xùy” một tiếng: “Phải làm sao bây giờ hả?”

“Đã là lúc này rồi còn hỏi phải làm sao à?”

“Các người xong đời rồi có biết không?

Mấy nữ y tá xinh đẹp cũng kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, các người xong đời rồi”

“Trêu chọc đến trên đầu của bệnh viện Thiên Ái chúng tôi”

“Các người sẽ biết chữ chết viết như thế nào ngay lập tức Dưới ánh mắt giễu cợt của đám người Lý Hải Vân, đội trưởng đội bảo vệ trực tiếp dẫn đầu đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhe răng cười một tiếng, nói: “Thăng nhóc, bây giờ quỳ xuống xin lỗi, vẫn còn kịp. Nếu không..”

“Bốp”

Trước khi đội trưởng đội bảo vệ nói xong, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng bình tĩnh trở tay tát vào mặt anh ta một cái.

Một tiếng vang dội, đội trưởng đội bảo vệ có dáng người cao lớn trước mắt bị tát đến tối sâm mặt mày, toàn thân thẳng tắp ngã xuống đất.

Ngất?

Một cái tát lập tức khiến người ta ngất đi?

Cảnh tượng này khiến cho khuôn mặt vốn đang cười nhạo của đám người Lý Hải Vân lập tức trở nên cứng đờ. Cũng làm cho khuôn mặt đang nghiến răng nghiến lợi của Bạch Nhất Đồng trở nên đờ đẫn.

Bọn họ không thể nào ngờ được, Bùi Nguyên Minh lại trâu bò đến mức này, chỉ một cái tát đã có thể khiến cho đội trưởng đội bảo vệ của bệnh viện bọn họ ngất đi Đây đúng là một người tàn nhẫn Vào lúc này, đám người Bạch Nhất Đồng đều vô thức lùi lại một bước, nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, sợ cái tát của Bùi Nguyên Minh sẽ tát vào mặt mình.

Nhưng hành động theo tiềm thức này lại khiến cho khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn của Bạch Nhất Đồng trở nên khó coi hơn.

Sau khi kịp phản ứng lại, cô ta không nhịn được khẽ mảng một tiếng: “Lên. Tất cả mọi người lên hết cho tôi. Giết chết cậu ta”

“Nếu có chuyện gì thì cứ tính cho tôi”

Lúc này Bạch Nhất Đồng đã thực sự tức giận đến mức không kìm lại được.

Kể từ khi nắm quyền điều hành bệnh viện này đến nay, Bạch Nhất Đồng luôn là nữ vương uy quyền kiêu căng ngạo mạn, chưa bao giờ có người dám thách thức trước mặt cô ta.

Ngay cả khi người của chính phủ đến kiểm tra công việc, bọn họ cũng chỉ dám làm một chút cho có hình thức, sau đó kính cẩn nói lời xin lỗi, Đơn giản từ trước đến nay chưa từng có ai dám làm trái ý của cô †a như thế này.

Đối với Bạch Nhất Đồng mà nói, ngày hôm nay sự nghiệp của cô ta đã gặp phải một thử thách vô cùng to lớn.

Nếu như không dùng một cước giãm chết Bùi Nguyên Minh, thì sau này làm sao cô ta có thể sống ở mảnh đất Vũ Thành này nữa?

Làm sao có thể vênh mặt sai khiến ở bệnh viện Thiên Ái này nữa?

Nghe thấy Bạch Nhất Đồng ra lệnh, tất cả ba bốn mươi nhân viên bảo vệ có mặt ở đây liếc mắt nhìn nhau, sau đó từng người rút vũ khí từ thắt lưng ra, gào thét xông lên phía trước.

“Chăm sóc tốt cho chị gái của em”

Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói, đồng thời bước lên phía trước.

“Bốp”

Anh vung một tay ra, người bảo vệ đi ở phía trước trực tiếp bị bay ra ngoài, thuận tiện ngã đè vào ba bốn tên bảo vệ đang muốn xông tới.
 
Chương 3275


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3275

“Tút, tút, tút..”

Ngay sau khi những tiếng “tút tút” liên tục được phát ra, mấy tên bảo vệ tập kích ai nấy đều cảm thấy trước mắt tối sầm, mặt mũi đau đớn, sau đó cơ thể bị bay ra ngoài.

Trước sau chưa đầy mười giây, ba mươi bốn mươi nhân viên bảo vệ của bệnh viện đều nắm sõng soài trên mặt đất, ai nấy đều co giật, sùi bọt mép, nhất thời không đứng dậy được.

Bùi Nguyên Minh hờ hững liếc Bạch Nhất Đồng, nói khẽ: “Đám bảo vệ của cô thật là vô dụng!

Chỉ dựa vào bọn họ thìkhông thể bắt nạt được tôi đâu!”

“Anh…

Anh quá kiêu ngạo rồi đó!”

Bạch Nhất Đồng sợ hãi lui về phía sau mấy bước, sau đó cô ta lại cảm thấy rất mất mặt, không khỏi rống lên: “Trong xã hội có pháp luật thế này mà anh lại dám nói ra những lời như vậy sao?

Đây gọi là tự tìm đường chết đó!

Lý Hải Vân, gọi điện thoại cho cảnh sát đi, bảo bọn họ cho người đến đây!

Nói với người ở đồn cảnh sát rằng ở đây có người đang gây rối!

Tôi muốn xem thử, cho dù anh có thể đánh tiếp, có ghê gớm đến đâu đi chăng nữa, chẳng lẽ đến cảnh sát mà anh cũng dám đánh sao?”

Bạch Nhất Đồng vừa nói vừa chỉ vào Bùi Nguyên Minh, như thể có người từ đồn cảnh sát tới giúp cô ta khôi phục lại khí thế và sự tự tin vậy.

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn Bạch Nhất Đồng, đám người này thật là thú vị, Lúc anh nói về pháp luật với bọn họ thì bọn họ lại dùng vũ lực.

Lúc anh dùng vũ lực đàn áp bọn họ, bọn họ lại định lấy pháp luật ra để nói chuyện với anh.

Chẳng khác nào bọn họ độc chiếm phần có lợi của cả thế giới này.

Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Bùi Nguyên Minh, Bạch Nhất Đồng cho rằng Bùi Nguyên Minh sợ hãi khi nghe cô ta nhắc đến hai từ cảnh sát.

Lúc này, Bạch Nhất Đồng càng thêm kiêu ngạo.

Cô ta lập tức lấy lại tự tin, tức khäc ngẩng đầu lên chỉ vào Bùi Nguyên Minh, hỏi: “Sợ rồi đúng không?

Rốt cuộc thì bây anh cũng biết sợ rồi đúng không?

Tôi nói cho anh biết, tốt hơn hết là anh nên quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót của tôi đi!

Bằng không, anh cứ chờ chết đi!”

Cô ta vừa nói vừa bảo Lý Hải Vân gọi những người khác trong bệnh viện tới.

Lúc này các bác sĩ, y tá và nhân viên bảo vệ đã tập trung đông đủ, hàng trăm người hậm hực nhìn nhóm người của Bùi Nguyên Minh.

Người đông thế mạnh.

Cảnh tượng này khiến Bạch Nhất Đồng càng có thêm khí thế.

Cô ta bước tới, ngạo nghễ nói: “Nhóc con, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi. Nếu không, hôm nay chẳng những anh phải trả một cái giá thật đắt, mà những người đằng sau cũng.

Trịnh Tuyết Dương chật vật ngồi dậy, Trịnh Khánh Vân lập tức chắn trước mặt Trịnh Tuyết Dương.

Nhưng Thanh Linh ở dưới gầm giường bệnh lúc này cũng không nhịn được mà ngẩng đầu hét lên: “Bùi Nguyên Minh, tên khốn này, lần này thật sự bị cậu hại chết rồi.

Mau lên, mau mau quỳ xuống xin lỗi viện trưởng Đồng đi, sau đó đền tiền cho người ta, để cho viện trưởng Đồng tha thứ cho chúng ta!

Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tự tìm đường chết là chuyện của cậu, nhưng cậu đừng bao giờ kéo chúng tôi chết chung!”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


cho họ một sức khoẻ tốt, bảo vệ sự thanh cao và vinh dự của ngành y không hả?

Ngay cả nhiệm vụ và sứ mệnh của một nhân viên y tế cũng có thể bị lãng quên.

Còn muốn tôi phải trả giá sao? Các người không xứng!”
 
Chương 3276


Chương 3276

“Những ngày tốt đẹp của bệnh viện Thiên Ái của các người đến đây là kết thúc rồi, nói với người đứng sau các người rằng bệnh viện của các người phải đóng cửa rồi!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng, anh lớn tiếng nói.

Nghe xong những lời Bùi Nguyên Minh nói, gương mặt Bạch Nhất Đồng, Lý Hải Vân và đám y tá xinh đẹp đều để lộ sự chế giễu và khinh thường.

Bọn họ đã ở trong bệnh viện quá lâu, đã nhìn thấy quá nhiều những kẻ thấp cổ bé họng đã chịu đựng nhiều thua thiệt nên mới buông lời ngông cuồng xấc xược.

Chỉ đáng tiếc rằng, thế lực phía sau bệnh viện Thiên Ái vừa thâm sâu lại vừa gai góc, hoàn toàn không có bất kỳ ai có thể mang đến cho bọn họ một chút bất ngờ nào.

Hoặc kẻ đó chỉ là một tên vô danh chỉ được cái khua môi múa mép, hoặc là chỉ là kẻ hèn không đủ chí khí.

Trong mắt những người này, Bùi Nguyên Minh cũng chỉ là một thắng nhóc không thể mang đến cho bọ bất kỳ sự bất ngờ nào.

Bạch Nhất Đồng cười lạnh nói: “Ồ, hoá ra anh cũng hiểu được sứ mệnh và trách nhiệm của nhân viên y tế sao?

Có phải vừa mới cầm điện thoại tra cứu trên mạng không hả?

Không nói người ta còn tưởng anh là nhân viên của khoa Y nữa đó!

Anh nghĩ rằng mình là nhân vật tai to mặt lớn rồi à?

Anh có biết nước ở chỗ chúng tôi sâu bao nhiêu không hả?

Nói thật với anh, mỗi người chúng tôi nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết anh đó!

Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn lật đổ chúng tôi sao?

Nắm mơ đi!

Cho dù mặt trời mọc ở đẳng Tây, heo nái biết leo cây thì anh cũng không làm được đâu!”

Lý Hải Vân và những người khác cũng thi nhau mắng chửi, hơn nữa ai nấy đều ưỡn ngực nghênh mặt lên, thể hiện sự kiêu ngạo trên gương mặt xinh đẹp của bọn họ.

“Đồ vô danh tiểu tốt kia, chờ chết đi!”

Trịnh Khánh Vân thấy vậy, vô thức nói: “Anh rể, hay là chúng ta gọi cảnh sát tới xử lý đi”

Bùi Nguyên Minh khẽ đáp: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu”

Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, mặc dù Trịnh Khánh Vân có chút do dự, nhưng cuối cùng cô ta cũng không thuyết phục được gì.

“Hú..”

Mười phút sau, một vài xe cảnh sát đặc chủng chạy đến cổng bệnh viện Thiên Ái.

Cửa xe được mở ra, mười mấy người đàn ông mặc áo đặc chế, thất lưng đeo súng ngắn bước vào trong.

Một người đàn ông mặt mày đen nhẻm phì phà một điếu xì gà, anh ta huơ tay dẫn đám người bước vào, sau đó đi khỏi đám đông, một mình đi tới chỗ Bạch Nhất Đồng, đằng đẳng sát khí nói: “Viện trưởng Đồng, có vấn đề gì sao?

Là tên nào không có mắt nhìn dám đến đây gây sự đấy?

Tôi đến dạy cho anh ta biết thế nào là tôn trọng pháp luật!

Tôi đến dạy cho anh ta biết thế nào là đạo lý làm người!”

Nhìn thấy người đàn ông mặt đen này tiến tới trợ giúp, Bạch Nhất Đồng lập tức vui mừng, chủ động nắm lấy cánh tay của đối phương, nũng nịu: “Đội trưởng Hàm, rốt cuộc thì anh cũng đến rồi!

Đám nam nữ này thật chẳng ra gì!

Đến tôi mà anh ta cũng dám đá!

Anh nhất định phải đòi lại công bắng cho tôi!

Anh phải tống bọn họ vào tù cảnh tỉnh đi, để biết rằng cả đời này bọn họ cũng không thể đắc tội với Bạch Nhất Đồng này được!”

Lúc này, Đội trưởng Hàm chỉ tay về phía Bùi Nguyên Minh với bộ dạng vênh váo và ngông cuồng.

Lý Hải Vân và những người khác cũng ào ạt chỉ tội Bùi Nguyên Minh, vu tội cho anh không tuân thủ quy định của bệnh viện Thiên Ái.

Không những không nộp tiền mà còn làm loạn khắp nơi.

“Cái gì? Giữa ban ngày ban mặt thế này mà lại to gan dám hành xử thô thiển như vậy trước mặt mọi người sao?

Trong mắt bọn người này còn có pháp luật, cảnh sát và cơ quan hành chính không cơ chứ?

Đồ khốn khiếp! Anh không biết thế nào là sức mạnh của nắm đấm công lý rồi!”

Đội trưởng Hàm cười lạnh, trợn mắt nhìn anh chằm chấm.
 
Chương 3277


Chương 3277

Đội trưởng Hàm nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Người đâu, mau dẫn đi, nếu dám chống cự cứ xử theo luật pháp!”

Bùi Nguyên Minh nhìn tên đội trưởng Hàm mặt đen kia một cách hứng thú, khẽ nói: “Anh đến từ sở cảnh sát Vũ Thành đúng không?

Nếu như anh đã đến rồi, vậy tại sao không điều ra rõ sự tình mà đã tuỳ tiện bắt người cơ chứ?

Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

Tên đội trưởng mặt đen kia cười lạnh, nói: “Tên khốn kiếp kia, ông đây là đội trưởng đội cảnh sát, ông đây xử lý thế nào không cần anh dạy bảo đâu!

Anh làm người khác bị thương là phạm pháp, thân là một người chấp pháp, đương nhiên là tôi phải bắt anh đi rồi.

Anh còn dám nói nhảm nữa tôi sẽ bắn anh luôn đấy!”

‘Tên mặt đen hét lớn, lúc này ánh mắt anh ta vô cùng đôi mắt đáng Sợ.

Đồng thời, anh ta duỗi tay phải ra, định võ vào mặt Bùi Nguyên Minh vài cái để thị uy.

“Sao hả? Anh còn muốn đánh tôi sao?”

Bùi Nguyên Minh lãnh đạm hỏi, cùng lúc đó anh móc điện thoại di động ra bấm gọi một dãy số điện thoại.

“Anh có muốn nghe xong cuộc điện thoại này rồi suy nghĩ lại không?”

“Anh..”

Tên Đội trưởng Hàm mặt đen đang định nổi đoá, nhưng thấy vẻ mặt hờ hững của Bùi Nguyên Minh, anh ta do dự một lúc rồi cũng quyết định nhận lấy chiếc điện thoại.

Chỉ trong vòng mười giây, sắc mặt của Đội trưởng Hàm mặt đen tối sầm lại, anh ta vội vàng ra sức ngăn cản mấy tên thuộc hạ của mình, sau đó nói lời xin lôi với Bạch Nhất Đồng: “Viện trưởng Đồng, thực xin lỗi!

Chuyện này là tranh chấp nội bộ trong bệnh viện của cô, người ở đồn cảnh sát chúng tôi rất khó xử lý”

Vừa nói anh ta vừa cung kính đưa điện thoại lại cho Bùi Nguyên Minh, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Anh ta không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại là anh em của Vạn Phước Nhân.

Nhân vật tai to mặt lớn như vậy, hỏi sao anh ta không sợ hãi được cơ chứ?

“Không thể nhúng tay vào sao?”

Mặt Bạch Nhất Đồng tối sầm lại.

“Đội trưởng Hàm, anh là cảnh sát nhân dân, là người thực thi luật pháp, sao anh lại không thể nhúng tay vào được cơ chứ?

Mỗi tháng anh nhận được bao nhiêu tiền bảo vệ chứ? Bây giờ anh lại nói với tôi là anh không thể xử lý được?

Anh không sợ người đứng sau tôi tức giận sao?”

Sắc mặt của Đội trưởng Hàm mặt đen vô cùng khó coi, mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng anh ta vẫn liên tục lắc đầu, bởi vì hoàn toàn không thể ngăn cản được Bùi Nguyên Minh Mà anh ta lại là người rất trọng sĩ: không dám nói ra.

Nhìn thấy trưởng Hàm mặt đen sắp bỏ đi, Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt cất tiếng: “Tôi có nói anh được phép đi khỏi đây sao?”

Khoé mắt Đội trưởng Hàm mặt đen khẽ giật, vô thức quay đầu nhìn Bùi Nguyên Minh, hỏi: “Anh bạn trẻ, anh muốn làm gì?”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Là một người thực thi pháp luật lại không phân đúng sai, không rõ trắng đen lại nối giáo cho giặc, còn muốn bắt tôi về tra khảo, muốn tát tôi vài bạt tay, vậy mà bây giờ đến một câu xin lỗi cũng không có đã định bỏ đi nhẹ nhàng như vậy rồi..”

Vừa nói Bùi Nguyên Minh vừa tát anh ta một bạt tay.

“Anh đã tôn trọng tôi chưa? Anh đã tôn trọng luật pháp chưa?”

“Bốp!”

Âm thanh giòn giã vang lên, Đội trưởng Hàm bị tát đến nỗi bay ra ngoài, mặt mày sưng phù đỏ tấy cả lên.

Khán giả im lặng, và mọi người đều chìm trong cơn mê.

Bạch Nhất Đồng, Lý Hải Vân và những người khác đều ngơ ngác.

Lúc này ai nấy đều cảm thấy như trời sập vậy.

Chuyện tuyệt đối không thể xảy ra nay lại diễn ra trước mắt bọn họ.

Đây có còn là Đội trưởng Hàm đảo lộn trắng đen, xưng hùng xưng lên, có những chuyện vốn dĩ là bá trong lời đồn nữa không chứ?

Đây có còn là đội trưởng Hàm – Lý Dịch Hàm nổi tiếng với câu nói “người đi qua thì để lại tiền, chim nhạn đi qua để lại lông” nữa không chứ?

Lý Dịch Hàm lảo đảo đứng dậy, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ tức giận và bất lực, nói: “Anh..”

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh lại tát anh ta một cái, rồi lãnh đạm buông lời: “Nếu anh đã thích lăn lộn trong xã hội, vậy chẳng lẽ anh lại không hiểu một điều quan trọng sao?

Đó chính là làm sai thì phải biết nhận sai, nhận sai rồi thì phải sửa.

Nếu có người không chịu sửa đối, tôi chắc chẳn có cách giúp người đó!”
 
Chương 3278


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3278

Sau khi bị tát hai bạt tay, khuôn mặt Lý Dịch Hàm đầy những dấu tay sưng tấy và đỏ.

Cả người anh ta run lên, hận không thể lấy súng ra bản chết Bùi Nguyên Minh.

Thế nhưng cuối cùng anh ta chỉ có thể thều thào: “Anh Minh, tôi xin lỗi”

Sự chênh lệch giữa anh ta và Vạn Phước Nhân là một khoảng cách xa vạn dặm.

Làm sao anh ta dám ở ngay nơi này ra tay với Bùi Nguyên Minh cơ chứ?

“Đến đây!”

Bùi Nguyên Minh không có ý tha cho Lý Dịch Hàm mà đưa ngón tay ra ngoắc anh ta đến.

“Nói cho tôi biết, một tháng anh nhận của Bạch Nhất Đồng bao nhiêu tiền?”

Lý Dịch Hàm run rẩy một lúc mới thì thào đáp: “Ba… Ba mươi lắm triệu…”

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh lại tát anh ta một bạt tay thật vang.

“Anh rẻ rúng đến thế sao?

Chí có ba mươi lăm triệu đã có thể mua chuộc được anh rồi à?

Anh làm mất mặt hết người ở đồn cảnh sát rồi còn đâu!”

“Bốp, bốp, bốp!”

Bùi Nguyên Minh tát liên tục mấy bạt tay, lãnh đạm nói: “Một người nhận tiền đút lót của người khác làm việc mà cũng có tư cách nhắc đến luật pháp với tôi sao?

Bây giờ anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thì trong mắt anh luật pháp là gì?

Nói đi!”

Lý Dịch Hàm gục đầu xuống, mí mắt giật liên hồi, trông anh như một con lợn đang chờ bị giết thịt.

Đòi dạy dỗ Bùi Nguyên Minh sao?

Cho Bùi Nguyên Minh biết cái gì gọi là pháp luật sao?

Anh ta có thể sao?

Anh ta dám sao?

Anh ấy xứng đáng sao?

“Sao hả? Anh không dám à?”

Bùi Nguyên Minh vỗ nhẹ lên mặt Lý Dịch Hàm, lãnh đạm nói: “Còn không đủ dũng khí để bắt nạt thiện nam tín nữ, cũng dám đứng ra diệu võ giương oai sao?

Xem ra tôi phải lột bộ đồ đặc chế của anh xuống, tống anh vào nhà lao cảnh tỉnh rồi”

“Anh Minh, tôi xin lỗi!

Tôi biết sai rồi!

Sau này tôi thật sự không dám nữa!”

Lý Dịch Hàm không thể không sợ hãi, anh ta quỳ rạp xuống đất rồi liên tục dập đầu trước Bùi Nguyên Minh, không còn chút lòng tự trọng nào nữa.

Anh ta biết rất rõ nếu như Bùi Nguyên Minh muốn xử lý anh ta thì chỉ cần nói một tiếng với Vạn Phước Nhân thôi, bộ da của anh ta sẽ bị lột xuống thật đó!

Khóe mắt Bạch Nhất Đồng không ngừng co giật, cơ mặt của Lý Hải Vân cũng không khá hơn là bao.

Bọn họ vô cùng khó hiểu, rốt cuộc thù Bùi Nguyên Minh này có thân phận gì chứ?

Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi mà đã khiến một kẻ hống hách kiêu căng như Lý Dịch Hàm sợ đến nông nỗi này!

Ngay sau đó Bạch Nhất Đồng cũng lấy điện thoại di động ra, lập tức gửi tin nhắn.

Một tên Lý Dịch Hàm không ngăn nổi Bùi Nguyên Minh, cô ta chỉ có thể đi tìm người khác giúp đỡ.

Cô ta không tin một người không phải họ Long cũng không phải họ Vạn mà lại dám ở chốn Vũ Thành này giương oai tác quái.

“Biết sai rồi sao?”

Bùi Nguyên Minh cười rồi khế hỏi.

“Được, tôi cho anh một cơ hội!”

Bùi Nguyên Minh đá Lý Dịch Hàm lăn trên mặt đất, khẽ nói: “Tôi nghĩ cái bệnh viện này không cần thiết tồn tại nữa rồi!

Anh niêm phong nó lại đi!”

*Niêm phong sao?

Ai dám khoác lác ở đây thế hả?

Có khí thế thật đấy nhỉ?”

Đúng lúc này, một giọng nói mang đậm chất khinh thường và mỉa mai vang lên từ phía sau đám đông.

“Tên nhãi nào thế này?”

“Cậu ba Huy!”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Nhóm thanh niên xung quanh anh ta cũng mặc đồ theo kiểu cổ điển, ai nấy đều không phải người bình thường, đều là người thuộc tầng lớp thượng lưu.
 
Chương 3279


Chương 3279

Nhìn thấy anh ta xuất hiện, Lý Hải Vân và những cô khác khác đều hết mực vui mừng, nũng nịu nói: “Cậu ba Huy!”

Cậu ba Huy nâng chiếc cảm nhọn hoắt của Lý Hải Vân lên, sau đó lại đá Lý Dịch Hàm lăn cù trên đất, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, còn bằng một con chó!”

Lý Dịch Hàm nghe thấy vậy, gương mặt ngập tràn sự ái náy.

Bình thường anh ta chuyên bức áp người dân, không nể nang một ai, hơn nữa mỗi tháng còn lấy ba mươi lăm triệu phí bảo vệ.

Nhưng đến thời khắc quan trọng anh ta lại không thể giúp được gì, không dám đắc tội với bất kỳ ai.

Tuy nhiên, anh ta cũng không lập tức cút xéo mà lùi sang một bên, muốn xem thử ai là người mạnh hơn, ai mạnh hơn thì anh ta sẽ đứng về phía người đó.

“Thằng nhóc kia, nói cho anh biết, người đứng trước mặt anh lúc này là cậu ba Vạn, là người của nhà họ Vạn nổi tiếng ở Vũ Thành, cũng là cháu trai của ông Vạn Khiếu Đường.

Là em họ của đội phó đội cảnh sát Vạn Thiên Cửu và cảnh sát trưởng Vạn Phước Nhân!

Cậu ba Huy – Vạn Thiên Huy!”

Nhìn thấy chỗ dựa của mình vững chắc đến độ đó, gương mặt Bạch Nhất Đồng không khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Lúc này, cô ta chỉ vào vào mũi Bùi Nguyên Minh, khịt mũi nói: “Cậu chủ Huy là cổ đông lớn nhất của bệnh viện Thiên Ái này!

Anh động đến bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi cũng chính là động chạm đến cậu chủ Huy, động chạm đến ông chủ Đường!”

Anh nghĩ rằng mình có tư cách gì, có bản lĩnh gì mà dám khiêu khích như thế hả?”

Bạch Nhất Đồng đắc thẳng nói: “Anh còn không mau quỳ xuống xin tha đi?”

Lý Hải Vân cũng đắc ý, cười khẩy nói: “Nghe thấy chưa? Còn không mau quỳ xuống?”

Đám người thuộc bệnh viện Thiên Ái cũng nghênh mặt lên, bọn họ đều chuẩn bị chửi mắng Bùi Nguyên Minh.

Bọn họ cho rằng cho dù Bùi Nguyên Minh có đánh giỏi đến đâu, thân phận có ghê gớm đến đâu thì khi gặp phải người nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ Thành, cũng phải cút xéo mà thôi.

Dẫu sao thì bọn họ cũng đã nhiều lân chứng kiến những cậu chủ ghê gớm ở vùng ngoài đến đều bị Vạn Thiên Huy đè bẹp.

Lý Dịch Hàm cũng cúi đầu cười lạnh, anh ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh sắp tiêu đời rồi.

Mặc dù Vạn Phước Nhân nói trong điện thoại rằng Bùi Nguyên Minh là anh em của anh ta.

Nhưng vấn đề là, Vạn Thiên Huy là em họ của Vạn Phước Nhân!

Nghe đến nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ Thành, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân trở nên vô cùng khó coi.

Mà Thanh Linh cũng có độ hiểu biết nhất định vê những nhà giàu có quyền có thế ở Vũ Thành, cho nên lúc này sắc mặt của bà ta cũng tối sầm lại, bà ta cũng cảm thấy Bùi Nguyên Minh xong đời rồi.

Chỉ có biểu cảm của Lõ Đạo Thiên là vô cùng kỳ lạ, bởi vì anh ta biết rõ Bùi Nguyên Minh là ân nhân cứu mạng của Vạn Khiếu Đường.

“Cậu ba Huy sao?”

Bùi Nguyên Minh nhìn Bạch Nhất Đồng rồi cười nhạt.

“Là cổ đông lớn nhất bệnh viện Thiên Ái của các người sao?”

“Anh là người chống lưng cho Bạch Nhất Đồng đó à?”

“Đúng vậy! Bây giờ anh đã biết người đứng sau bà đây là ai rồi chứ?

Khuôn mặt Bạch Nhất Đồng hiện lên vẻ đắc ý.

“Bây giờ anh đã biết sợ rồi đúng không? Đã biết sợ chết rồi đúng không?

Nếu như sợ thì lập tức quỳ xuống liếm hết nước bọt trên mặt đất, sau đó tự bẻ gãy tay chân mình rồi bồi thường thêm ba mươi lăm tỷ là được!

Nếu làm được như vậy có lẽ tôi sẽ niệm tình mà bảo bọn họ cho anh một con đường sống!”

Bạch Nhất Đồng khinh thường nói.

“Nếu không, không chỉ có anh tiêu đời mà những người phụ nữ này cũng thết Tôi sẽ bán bọn họ đến mấy chỗ giải trí, để bọn họ phải tiếp khách cả ngày lẫn đêm!”

“Bùi Nguyên Minh, nhà họ Vạn không phải người mà chúng ta có thể khiêu khích đâu!”

Thanh Linh run rẩy nói.

“Không phải cậu có rất nhiều tiền sao? Mau đền bù đi!”

Rõ ràng bà ta chỉ muốn được an toàn, những chuyện khác đều quan trọng Trịnh Khánh Vân cũng nhìn Bùi Nguyên Minh bắng vẻ mặt lo lắng, nói: “Anh rể, hay là chúng ta đền tiền đi, “phượng hoàng gãy cánh không bằng gà nhà” anh à!”

Trịnh Khánh Vân lo rằng một khi xử lý không khéo thì Bùi Nguyên Minh sẽ bị thua thiệt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom