Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3240


Chương 3240:

Chắc chắn Vạn Khiếu Đường đã từng điều tra Bùi Nguyên Minh, nếu không thì ông ta sẽ không nói ra những lời như vậy.

“Thăng nhóc cậu làm người làm việc không tốt nhưng nói năng lại rất càn rỡ đấy!”

Vạn Khiếu Đường không có bị lời nói của Bùi Nguyên Minh làm cho tức giận, chỉ tiến lên một bước, tựa như muốn dùng khí thế ngập trời của mình áp chế Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Làm người khiêm tốn, làm việc phách lối, đây là nguyên tắc của tôi”

“Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua sẽ lại sinh sôi, đạo lý này tôi cũng hiểu được”

“Nhưng mà, trừ đạo lý này ra tôi còn hiểu được một cái khác nữa, chính là thả dây câu dài bắt con cá lớn!”

“Nếu có thể một lần vất vả cả đời nhàn hạ, vậy sao phải đi lãng phí công sức làm gì?”

“Cũng giống như việc bác sĩ xem bệnh cứu người, nhưng chỉ trị phần ngọn không trị phần gốc thì có tác dụng gì chứ?”

“Dùng thuốc nhẹ để nhìn ra trọng điểm, sau đó mới diệt trừ tận gốc”

“Như vậy mới có thể cứu người hoàn toàn, không đúng sao?”

Vạn Khiếu Đường lạnh lùng nói: “Cậu nói nói một ngàn một vạn thứ thì chẳng qua cũng chỉ là thứ cậu gọi là đạo lý mà thôi!”

“Nhưng theo ý tôi, hành động của cậu như vậy gọi là không quyết đoán, sẽ để lại hậu quả về sau”

Từ đầu Vạn Phước Nhân đã nghe không hiểu gì, nhưng mà anh ta nhanh chóng hiểu ra được ẩn ý.

Bùi Nguyên Minh cùng ông già nhà mình hẳn đang nói đến chuyện Long Phi Phàm.

Anh ta có chút tò mò, ông già nhà mình luôn đơn độc để ý toàn cục của Vũ Thành, sao cũng có lúc chú ý những việc cỏn con thế nàyvvv Cho dù là cậu chủ thứ mười ba Long Thương Húc chưa chắc có thể lọt vào mắt của ba anh ta, huống chỉ là một cái Long Phi Phàmvvv Chẳng qua Vạn Phước Nhân không dám hỏi Vạn Khiếu Đường, đành dùng vẻ mặt vô cùng tò mò nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh Minh, thật ra tôi cũng có chút không hiểu, vì sao anh phải lưu lại dạng người như Long Phi Phàm?”

“Dựa vào tình huống ngày hôm qua, chỉ cần anh đổ thêm chút dầu vào lửa, Long Phi Phàm nhất định phải chết”

“Đầu tiên, anh ta không xứng”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, vẻ mặt lãnh đạm.

“Một nhân vật nhỏ mà thôi, không có tư cách chết trong tay tôi”

“Thứ hai, cho dù Long Phi Phàm có thể vươn lên lần nữa thì vĩnh viễn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé.”

“Nhưng mà cái nhân vật nhỏ này lại là một mắt xích quan trọng kết nổi toàn cục!”

“Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể kéo sợi phá kén rút hết những người sau lưng anh ta ra”

Vạn Phước Nhân khẽ nhíu mày: “Nhưng vấn đề là, chúng ta đều biết người đứng sau lưng anh ta là Long Thương Húc..”

Vạn Khiếu Đường cũng dùng khuôn mặt hờ hững nhìn Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Phước Nhân, anh cũng là người từng ở chiến trường, hẳn là anh biết điều quan trọng nhất trong quá trình bày binh bố trận là gì chứvvv ‘Vạn Phước Nhân trả lời theo bản năng: “Tam quân chưa động, lương thảo đi trước?”

“Không đúng” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Là danh tiếng”

“Từ xưa đến này, cho dù là loạn thần tặc tử muốn mưu phản thì trước hết đều cần một vị quân vương thanh liêm trong sạch”

“Cho dù bây giờ là thời bình, thì càng cần một cái danh tiếng hơn nữa”

“Tuy rằng chúng ta đều biết phía sau tất cả những chuyện của Long Phi Phàm đều có bóng dáng mơ hồ của Long Thương Húc nhưng mà chúng ta có chứng cứ nào không?”

“Trong tình huống không có bãng chứng, sao tôi có thể chạy đến nhà họ Long để gây phiền toái cho Long Thương Húc chứ?”

“Tuy chỉ một tên Long Thương Húc thì chẳng có gì đáng lo nhưng phía sau Long Thương Húc là nhà họ Long, nhà họ Long có liên hệ với mười đại gia tộc cấp cao nhất, mà mười đại gia tộc đứng đầu này lại có liên hệ với triều đình..”

“Chính là rút dây động rừng!”

“Cho nên, Long Phi Phàm chưa thể chết được, ít nhất trước mắt là không thể”

“Hơn nữa, tốt nhất là anh ta cứ tiếp tục đâm đầu vào chỗ chết đi”

“Như vậy tôi mới có thể quang minh chính đại tìm một cơ hội giết chết Long Thương Húc..”

‘Sắc mặt Bùi Nguyên Minh bình thản, phảng phất như đang nói về một chuyện nhỏ bé không đáng kể nào đó.

Trong lòng Vạn Phước Nhân rung động không thôi, thật lâu sau vẫn không thể nói được gì.

Anh ta nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến chỉ một cái Long Phi Phàm lại liên đới đến tận triều đình…
 
Chương 3241


Chương 3241.

Trái ngược với sự kinh ngạc của Vạn Phước Nhân thì giây phút này vẻ mặt của Vạn Khiếu Đường vẫn lạnh nhạt như cũ, không nhìn ra được bất cứ hỉ nộ ái ố nào.

Sau đó liền nhìn thấy ông ấy bước tới giơ tay ra võ lên bả vai của Bùi Nguyên Minh.

Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn rất lạnh nhạt, anh không hề tránh né.

“Ba, con đã từng nói với ba rằng Bùi Nguyên Minh rất lợi hại, bây giờ thì ba tin chưa?”

Trên gương mặt Vạn Phước Nhân lộ ra một nụ cười.

“Có phải là bây giờ có thể để Bùi Nguyên Minh xem vết thương cho ba được rồi chứ?”

Vạn Khiếu Đường còn chưa kịp mở lời thì đúng vào lúc này ở bên ngoài đột nhiên vang lên một loại âm thanh.

“Bác Vạn, bác đang ở đâu vậy?”

“Chúng ta đi tới phòng khách đi”

Vạn Khiếu Đường vỗ tay, sau đó cười nhẹ nói: “Ninh Chí Lôi tới rồi”

“Mấy ngày trước cô ấy đã từng nói rằng sẽ tìm một bác sĩ nổi tiếng chữa bệnh cho ba. Nếu đã gặp mặt rồi thì mọi người cùng tới xem thế nào”

Vạn Phước Nhân ở bên cạnh thấp giọng nói: “Anh Minh, Ninh Chí Lôi chínhlà người nhà họ Ninh. Ba của cô ta là bạn tốt của ba tôi cho nên quan hệ của cô ta với nhà họ Vạn chúng tôi rất tốt. Tôi thật sự không hề biết là ngày hôm nay cô ta tới đây, còn dẫn theo bác sĩ tới nữa, thật sự là xin lỗi anh”

“Nhà họ Ninh?”

Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế liền cười nói: “Là người đứng đầu mười đại gia tộc, Ninh tộc trưởng đó à?”

“Nghe đồn Ninh Chí Lôi này được mệnh danh là công chúa của nhà họ Ninh? Chính là cái người mà có biết bao nhiêu vị thế tử công tử muốn trở thành phò mã của nhà họ Ninh đó à?”

Vạn Phước Nhân hơi gật đầu.

Vạn Khiếu Đường nghe thấy thế thì hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh, rõ ràng là ông ấy không ngờ tới được Bùi Nguyên Minh lại có thể đoán ra được thân phận của Ninh Chí Lôi.

Chỉ là ông ấy cũng không nói gì cả mà đi trước tiên ra khỏi hoa viên và đi vào phòng khách.

Tại phòng khách của biệt thự, lúc này đã có mấy người bao gồm cả nam và nữ bước vào.

Dãn đầu chính là một người con gái có dáng người mảnh mai uyển chuyển, tuổi tác có vẻ mới hai mươi ba hoặc hai mươi tư.

Cô ta không trang điểm nhưng lại có bộ lông mày cong đẹp như tranh vẽ, trên người chỉ mặc đơn giản chiếc quần bò và áo phông trắng. Nhưng lại toát ra được loại khí chất thanh tú và tinh tế.

Chỉ cần là đàn ông nhìn thấy cô ta thì trong lòng đều có ấn tượng tốt đẹp.

Mà ở đăng sau cô ta là một người đàn ông phương Tây với mái tóc vàng và đôi mắt xanh như ngọc.

Nhìn thì có vẻ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng mà dáng người rất cao, chiếc mũi cao ánh mắt sâu thảm nhìn rất kiêu ngạo.

Mà đẳng sau người đàn ông ngoại quốc đó còn có mười mấy người mang theo vali, chắc là đựng các dụng cụ y tế tỉnh vi.

“Bác Vạn, người này chính là anh Lỗ Đạo Thiên được cháu mời về từ Thụy Sỹ”

“Lỗ Đạo Thiên là giáo sư tại trường Cao đẳng y tế Quốc gia Thụy Sĩ và là thành viên của hội đồng Liên minh y tế Quốc Tế. Và khi còn trẻ anh ấy đã từng học tại trường đại học y tế của chúng ta”

“Nữ hoàng Anh cũng đã từng mời anh ấy tới điều trị cho mình rồi.

Lần đầu tiên cháu Anhthì biết được y thuật cao siêu của Lỗ Đạo Thiên, cho nên cháu mới mời anh ấy tới đây chữa bệnh cho bác”

Nhìn thấy Vạn Khiếu Đường bước tới thì Ninh Chí Lỗ bước đến bên ông ấy và giới thiệu người đàn ông phương tây ở bên cạnh mình.

Vạn Phước Nhân nghe thấy ba chữ Lỗ Đạo Thiênthì hơi sững người một chút, anh ta hỏi: “Cô Ninh, anh Lỗ Đạo Thiên này có phải là người được mệnh danh là kẻ thù của thần chết hay không?”

Lỗ Đạo Thiên nghe thấy danh xưng đó thì hơi cười một chút rồi khiêm tốn nói: “Xin chào anh Vạn, đấy chỉ là cái danh xưng đơn thuần thôi không đáng nhắc tới đâu. Hôm nay có vinh hạnh được tới đây để chữa bệnh cho ông Vạn thì chính là niềm hạnh phúc của tôi”

Vẻ mặt của vạn Phước Nhân có vẻ vui mừng, ba của mình mấy năm nay luôn bị thất tuyệt đoạn mệnh chỉ giày vò, năm nay rất có khả năng phải đi qua cửa một quan một vòng.

Anh ta mời Bùi Nguyên Minh tới đây nhưng mà cũng không dám ôm quá nhiều niềm hy vọng.

Nhưng mà không ngờ được Ninh Chí Lôi này lại có thế mời được Lỗ Đạo Thiên tới đây.
 
Chương 3242


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3242.

Cái danh hiệu khắc tinh Tử thần của Lỗ Đạo Thiên cũng không phải thổi phồng.

Nghe nói anh ta học cả đông y và tây y, đồng thời còn từng nghiên cứu về y thuật cổ xưa của Đảo quốc và Thiên Trúc, có thể nói là tri thức vô cùng hỗn hợp.

Nhưng mà anh ta có thể loại bỏ những điểm còn thiếu sót trong những lĩnh vực này, chỉ giữ lại tinh hoa, hoàng thất bên các nước Bắc.

Âu đều mời Lỗ Đạo Thiên về chữa bệnh chăm sóc sức khỏe, kéo dài tuổi thọ cho họ.

Nhưng mà Lỗ Đạo Thiên thu phí rất đắt, mỗi lần đến khám tại nhà đều phải tốn mấy chục tỷ.

Nếu như cần phải làm phẫu thuật, thì mỗi ca giải phẫu phải tốn hàng nghìn tỷ.

Thế nhưng cho dù là như vậy, vẫn có rất nhiều người tìm Lỗ Đạo Thiên đến khám bệnh.

Nhiều lúc nếu như không có quan hệ, cũng không mời được bọn họ đến chữa bệnh.

Vạn Phước Nhân đã nghe danh khắc tỉnh Tử thần của Lỗ Đạo Thiên từ lâu, nhưng mà, mặc dù nhà họ Vạn đứng đầu Vũ Thành, nhưng mà vẫn chưa đủ thể diện để đi mời vị khắc tinh Tử thần này về.

Lần này nếu như không phải cô công chúa Ninh Chí Lôi này tự mình ra mặt, chỉ sợ quý ngài khắc tinh Tử thân chuyên trị bệnh cho hoàng gia chưa chắc đã xuất hiện ở đây.

Lúc này Ninh Chí Lôi đang chớp chớp đôi mắt to, nói: “Anh Lỗ Đạo.

Thiên nghe được chuyện của bác Vạn, bày tỏ bác Vạn là một vị anh hùng vĩ đại, có thể đến xem bệnh cho bác ấy, là vinh dự của anh”

Lỗ Đạo Thiên cũng rất biết bắt chuyện, lập tức cười nói: “Công chúa Ninh nói không sai”

Nghe thấy những lời này, gương mặt của Vạn Phước Nhân lập tức mừng rỡ.

Nhưng Vạn Khiếu Đường lại tỏ ra nhàn nhạt, ông ta cười cười đáp lại: “Chí Lôi, cảm ơn cháu”

Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú nhìn cô công chúa họ Ninh này, chỉ có thể nói, đây chắc chẳn không phải là một nhân vật đơn giản.

Chỉ có mấy câu nói đơn giản như vậy, lại né tránh được lời từ chối trị liệu của Vạn Khiếu Đường đối với Lỗ Đạo Thiên.

Lúc này ánh mắt của Vạn Khiếu Đường lại nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, mỉm cười nói: “Chí Lôi, bác giới thiệu cho cháu một chút. Đây là cậu Bùi Nguyên Minh, là cao thủ đặc trị mà anh Vạn của cháu mời về chữa bệnh cho bác, cũng giúp bác xem xét một chút bệnh cũ lâu năm.

Hôm nay hai người các cháu đụng phải nhau, chỉ e là lại phải phân bì một trận!”

Vạn Phước Nhân muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ngược lại Ninh Chí Lôi lại quay quà đánh giá Bùi Nguyên Minh một lát sau, mới trầm giọng, nói: “Xin hỏi anh Bùi đây, không biết anh tốt nghiệp trường nào? Là học trò của đại sư nào?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi không phải bác sĩ, cũng không hiểu về y học. Tôi chỉ biết về thuật giết người thôi”

“Không hiểu y thuật vậy anh đến đây chữa bệnh cho bác Vạn làm gì?” Ninh Chí Lôi ngạc nhiên nhìn anh, sau đó tận tình khuyên nhủ: “Anh Bùi, mặc dù tôi không biết lai lịch của anh như thế nào. Nhưng mà tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, nếu như anh là lang băm lừa đảo, muốn lừa gạt kiếm mấy đồng tiền, thì anh vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi”

“Bác Vạn không thích những kẻ lừa bịp, anh còn đứng đây lắc lư trước mặt bác ấy, thì kết cục sẽ rất thảm đó”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Cô ta hy vọng Lỗ Đạo Thiên xem bệnh cho Vạn Khiếu Đường.

Nhưng mà tính cách của cô ta rất tốt, khiến cho cô ta đuổi một người xa lạ ra khỏi cửa thì cô ta không làm được.

Cho dù đối phương có thế là một tên lừa bịp.
 
Chương 3243


Chương 3243.

Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường và xem nhẹ của Lỗ Đạo Thiên lúc này.

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Đúng là tôi không phải bác.

sĩ,cũng không hiểu gì về y thuật: “Anh cũng đúng là khắc tinh của Tử thần trong truyền thuyết.”

“Chỉ là, y thuật của anh lợi hại như vậy, vì sao ngay cả cái tật khó nói của mình cũng không trị được.”

“Mỗi lần anh muốn làm việc nọ, đều sẽ phát hiện mình có tâm mà.

không có sức, khiến cho anh đau đến không muốn sống, cũng nghi ngờ về cuộc đời mình, có đúng vậy không?”

Vẻ mặt dương dương đắc ý của Lỗ Đạo Thiên lập tức cứng đờ.

Anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh bắng ánh mắt khó tin.

Anh ta hoàn toàn không ngờ tới, Bùi Nguyên Minh có thể nhìn ra ẩn tật khó nói của anh ta.

Điều quan trọng nhất là, chính anh ta tự xưng mình là khắc tinh của Tử thần, lại không giải quyết được ẩn tật của bản thân!

Nếu như những lời này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ là bảng hiệu của anh ta sẽ bị đập nát!

Chớp mắt một cái, vẻ mặt của Lỗ Đạo Thiên tối sâm, sẵng giọng nói: “Anh điều tra tôi?”

Nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Lô Đạo Thiên, Vạn Khiếu Đường và Vạn Phước Nhân đều nhìn Lỗ Đạo Thiên đầy kỳ quái.

Tất nhiên bọn họ hiểu ẩn tật khó nói trong lời của Bùi Minh Nguyên có nghĩa là gì.

Mà Ninh Chí Lôi ngay từ đầu còn có chút choáng váng không hiểu, nhưng một lát sau cô ấy kịp phản ứng lại, mọi người đang nhắc đến chuyện gì, nhịn không được mà ngậm miệng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.

“Tôi điều tra anh để làm cái gì? Anh cho rằng mình là mỹ nhân tuyệt thế, có thế làm cho tôi nảy sinh ham muốn đi tìm hiểu à?”

Bùi Nguyên Minh cạn lời với anh ta.

“Lại nói, đây là lần đầu tiên chúng ta là gặp nhau, tôi lấy đâu ra cơ hội điều tra anh”

“Nhưng mà, ngược lại tôi thật ra có thể tốt bụng nhắc nhở anh một câu: “Nội tạng của động vật có chứa rất nhiều chất kích thích tăng cường sinh lý, anh sử dụng nội tạng động vật làm thức ăn lâu dài, để cho bảo đảm cơ thể tràn đầy tinh lực, đó cũng là cái tốt.”

“Nhưng mà hăng quá hoá dở.”

“Điểm mấu chốt nhất là, loại ẩn tật khó nói này, ngay cả chính anh cũng không am hiểu, với thân phận của anh lại không tiện đi khám phụ khoa, thời gian lâu dần, hạnh phúc của nửa thân dưới sẽ không còn…”

Cả người Lỗ Đạo Thiên chấn động, vẻ mặt cứng ngắc.

Bởi thế chúng ta mới có câu không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về Đối với ẩn tật khó nói của mình, Lỗ Đạo Thiên cũng đã nghiên cứu rất lâu, phát hiện ra bệnh của mình cũng không nghiêm trọng lắm!

Có một khoảng thời gian, Lỗ Đạo Thiên còn tưởng rắng đây là bệnh tâm lý.

Nhưng mà không đoán ra nguyên nhân gây bệnh lại đơn giản như: vậy, chỉ vì mình thích ăn nội tạng của động vật, dẫn đến nội tiết tố trong cơ thể tăng cao.

Nhìn thấy vẻ mặt hiếu ra của Lõ Đạo Thiên, gương mặt xinh đẹp của Ninh Chí Lôi càng đỏ hơn.

Hóa ra Lỗ Đạo Thiên không được…

Hơn nữa, anh ta còn theo đuổi mình…

Vừa nghĩ đến đây, Ninh Chí Lôi không biết mình nên là mắng chửi, hay là phải cảm ơn Bùi Nguyên Minh.

Mà cảm nhận được ánh mắt của Ninh Chí Lôi, giờ phút này vẻ mặt của Lỗ Đạo Thiên càng trở nên khó coi hơn, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi thừa nhận anh cũng có chút tài năng!”

“Nghe nói người Đại Hạ các anh đều am hiểu dưỡng sinh bằng đông y, xem ra anh là cao thủ trên lĩnh vực này!”

“Nhưng vấn đề là, cứu người chữa bệnh, không phải dựa vào ba cái trò trẻ con, mèo cào như vậy, phải dựa vào chân chân chính chính đỉnh cao của y học.”

“Có đúng vậy không?”

Bùi Nguyên Minh nhún vai.

*Nếu nói như vậy, không bằng để chúng ta cùng đi chứng kiến một chút, khắc tinh của Tử thần trong truyền thuyết, rốt cuộc lợi hại đến nhường nào!”

Nhìn thấy cảnh này, Vạn Khiếu Đường lập tức trở nên háo hức.

Mặc dù ông ấy có coi trọng Bùi Nguyên Minh, nhưng mà không hiểu, tại sao chỉ với vài câu nói mà Bùi Nguyên Minh đã khiến cho vị khắc tinh của Tử thần tự phụ này là Lỗ Đạo Thiên phải té lăn quay.

Cũng làm cho cô công chúa Ninh Chí Lôi này phải chịu thiệt ở trước mặt anh.

Lúc này Lỗ Đạo Thiên hít sâu một hơi, anh ta không hề khách sáo, ra hiệu cho các trợ thủ của mình nhanh chóng lấy ra các loại thiết bị.

Hôm nay, chỉ khi nào anh ta chữa khỏi bệnh cũ lâu năm của Vạn Khiếu Đường, thì mới có thể bảo vệ thể diện của khắc tinh Tử thần.
 
Chương 3244


Chương 3244.

Vừa sai đám thuộc hạ bày ra các thiết bị tinh vi, Lỗ Đạo Thiên vừa đứng khoanh tay trước ngực, nhìn Bùi Nguyên Minh: “Tên nhóc kia, những thứ này cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ đúng không?”

“Tôi nói cho cậu biết, rất nhiều thứ là sản phẩm độc quyền của nước Thụy chúng tôi đó, giá trị của một chiếc máy, đều bằng cậu phấn đấu cả một đời”

“Bác sĩ của nước Thụy chúng tôi, chữa bệnh cứu người đều bằng các phương pháp y học chân chính!”

“Hôm nay, tôi phải cho cậu biết tôi tài giỏi đến thế nào!”

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nhìn lướt qua những thiết bị này một lát, sau đó mới hờ hững đáp lại: “Ông Vạn vốn dĩ không bị bệnh, chỉ là đa phần sẽ bị ông lầm tưởng là bệnh suy tim mà thôi.”

“Tôi không phải là bác sĩ cũng có thể nhìn ra điều đó.”

“Anh đừng nói với tôi là, ông dựa vào những thiết bị đó, cuối cùng vẫn chẩn đoán sai bệnh.”

Ninh Chí Lôi đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi anh: “Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra tình trạng của bác Vạn sao? Anh đang nói bừa đấy à?”

Bùi Nguyên Minh bật cười, chán chẳng muốn nói.

Còn Lỗ Đạo Thiên thì hừ lạnh, anh ta cảm thấy hôm nay anh ta đã bị người ta tát bồm bộp vào mặt.

Để cứu vấn danh dự, vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng, chuẩn bị xong các thiết bị, bắt đầu kiểm tra cho Vạn Khiếu Đường.

Sau khi kiếm tra một hồi, anh ta nhíu mày, sắc mặt có vài phần do dự, cuối cùng trầm giọng nói: “Ông Vạn, kiếm tra tình trạng sức khỏe của ông, gần như là bệnh suy kiệt chức năng tim, nhưng mà xem xét những số liệu đo được thì lại thể hiện trái tim của ông rất khỏe mạnh…”

“Nhưng mà chứng bệnh kỳ lạ này của ông, lại ảnh hưởng đến tuổi thọ”

“Nếu như tôi không chẩn đoán sai, vậy thì không ngoài ba tháng, ông sẽ qua đời.”

Ninh Chí Lôi hơi sững sờ, một mặt là kinh sợ vì bệnh trạng của Vạn Khiếu Đường, một mặt lại bất ngờ với phán đoán trước đó của Bùi Nguyên Minh.

Vạn Khiếu Đường cũng có chút mừng rỡ quay sang nhìn Bùi Nguyên Minh, chính ông ta cũng hiểu được căn bệnh của mình.

Chỉ còn ba tháng là đến thời điểm Thất tuyệt đoạt mệnh chỉ phát tác, nếu như không còn cách chữa trị, ông ta chắc chẳn sẽ chết.

Mà triệu chứng kia đúng là rất giống với triệu chứng của bệnh suy tim.

Không ngờ Bùi Minh Nguyên thế mà dễ như ăn cháo đã nhìn ra.

Lúc này, Ninh Chí Lôi kịp thời lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lỗ Đạo.

Thiên, hỏi: “Bác sĩ Lỗ Đạo Thiên, bác Vạn còn có thể cứu được sao?”

“Có thể cứu” Lúc này vẻ mặt của Lỗ Đạo Thiên chân thành nói: “Tôi có thể chắc chắn ba mươi phần trăm, sẽ cứu được ông Vạn!”

“Bởi vì biện pháp duy nhất bây giờ, chính là làm phẫu thuật ghép tim!”

“Nhưng mà tôi muốn nói rõ ràng tính nguy hiểm trong chuyện này, lỡ chẳng may trái tim cấy ghép không tương thích với cơ thể ông Vạn, như vậy ông Vạn lão chỉ sợ sẽ không sống nổi…

“Mà ba mươi phần trăm tỈ lệ thành công, hẳn là xác suất thành công lớn nhất toàn cầu tính đến thời điểm hiện tại!

“Nếu là những người khác thực hiện ca phẫu thuật ghép tim này, xác suất thành công chưa đến mười phần trăm!”

“Bởi vì tình huống của ông Vạn quá kì lạ, không ai có thể nắm chắc tỉ lệ phẫu thuật thành công trên ba mươi phần trăm.”

Nói đến chỗ này, Lỗ Đạo Thiên vô cùng tự tin.

Trong việc giải phẫu ghép tim này, anh ta chính là chuyên gia của chuyên gia.

Cả thế giới đều không ai có thể vượt qua ông ta.

“ba mươi phần trăm.”

‘Vạn Khiếu Đường cười nhạt một tiếng.

“Nói đơn giản chính là không phải chết thì là sống, nếu như làm phẫu thuật, thì tỉ lệ chết càng lớn”“

“Nếu đã như vậy, thì tôi không chữa nữa, yên ổn vượt qua ba tháng cuối cùng này, cũng còn giữ được tôn nghiêm so với chết trên bàn giải phẫu”

Cả người Ninh Chí Lôi chấn động, vẻ mặt buồn bã kêu lên: “Bác Vạn…

Sắc mặt của Vạn Phước Nhân cũng vô cùng khó chịu, anh ta không thể nào ngờ rằng, xác suất chữa trị thành công của ba anh lại không đủ ba mươi phần trăm.

Tỷ lệ thành công ít ỏi như vậy, có khác nào vung dao trước mặt Diêm Vương?
 
Chương 3245


Chương 3245:

Vạn Khiếu Đường cười nói: “Người xưa có câu, sống chết có số, phú quý do trời mà.”

“Nếu tỉ lệ thành công cao thì cũng tốt.”

“Ông Lỗ Đạo Thiên từ xa đến không dễ chút nào. Trời ơi, mau viết chi phiếu chỉ cho ông Lỗ Đạo Thiên ba mươi tỷ”

Rõ ràng, Vạn Khiếu Đường không muốn dành thời gian còn lại của mình chỉ kéo dài hơi tàn trên giường bệnh.

Lỗ Đạo Thiên nghe xong cười nhạt nói: ‘Ông Vạn, cảm ơn lòng tốt của ông”

“Chỉ là tôi không tiện nhận số tiền này.”

Ninh Chí Lôi có chút không muốn từ bỏ, nói: “Ông Lỗ Đạo Thiên, ông là người đứng đầu trẻ nhất của Liên minh Y tế Quốc tế. Ông có kỹ năng y tế xuất sắc và được mệnh danh là khắc tinh của tử thần. Ông thực sự không còn biện pháp nào sao?”

“Ngoại trừ ghép tim, không còn cách nào khác.”

Lỗ Đạo Thiên hít một hơi sâu.

“Hoặc là thử cơ hội 30%, hoặc là chờ chết sau ba tháng.”

“Đừng nói là tôi, cho dù là chủ tịch Liên hiệp y tế quốc tế tới, cũng không có cách nào khác”

Nghe những lời của Lỗ Đạo Thiên, Ninh Chí Lôi im lặng trong giây lát.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, tiến lên võ vai Lõ Đạo Thiên nói: “Lỗ Đạo Thiên, y thuật của ông tốt, nhưng lại không đủ kiến thức.”

“Văn hóa của Đại Hạ vô cùng sâu rộng, mấy năm học ở Đại Hạ, chưa chắc ông có thể học hiểu được hết. Nên tôi không trách ông kiến thức nông cạn đâu.”

“Tuy nhiên, trong tương lai ở địa bàn Đại Hạ chúng tôi đừng có ra vẻ so sánh.”

Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa liếc mắt nhìn Vạn Khiếu Đường nói: “Ông Vạn, tôi có thể giải quyết được bệnh cũ của ông.”

Ninh Chí Lôi nghe xong thì sửng sốt, không tin nói: “Anh có thể giải quyết? Làm sao có thể chứ?”

“Chẳng lẽ anh còn giỏi hơn cả ông Lỗ Đạo Thiên hả?”

Vốn dĩ Lỗ Đạo Thiên bị mấy lời nói của Bùi Nguyên Minh làm cho đỏ bừng cả mặt.

Lúc này, nghe được Bùi Nguyên Minh nói răng anh thật sự nói có thể giải quyết, vẻ mặt Lỗ Đạo Thiên đột nhiên trở nên buồn cười.

Tuy bị thua thiệt một chút trước Bùi Nguyên Minh, nhưng Lỗ Đạo.

Thiên rất tin tưởng vào y thuật của mình. Ông ta tin chắc rằng nhận định của mình là đúng.

Nghe vậy, Vạn Kiếu Đường lại rất quan tâm liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nói: “Bạn nhỏ Bùi có mấy phần chắc chắn?”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Mười phần.”

Mười phần sao?

Nghe được xác suất này, sắc mặt mọi người hơi thay đổi.

Ngay cả khắc tinh của tử thần – Lỗ Đạo Thiên cũng nói rằng mình chỉ có 30% cơ hội thành công. Nhưng Bùi Nguyên Minh lại nói rằng mình thực sự có xác suất thành công 100%.

“Mười phần?”

Vẻ Ninh Chí Lôi hơi thay đổi, tuy tính tình của cô ta tốt, nhưng lúc này cô cũng có chút tức giận.

“Anh Bùi, dù tôi không biết anh từ đâu đến, lại có thể nói chuyện nhảm nhí ở đây”

“Nhưng có một số chuyện, không được nói nhảm.”

“Cho dù Biển Thước sống lại hay Hoa Đà tái sinh cũng không dám nói rằng mình nắm chắc 100%”

“Bởi vì loại bệnh bác Vạn mắc phải là bệnh tim.”

“Anh nói nhảm như thế này sẽ chỉ khiến cho bác Vạn hy vọng hão huyền”

“Anh quá tồi tệ.”

‘Vạn Phước Nhân lại hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Tôi tin rằng cậu Bùi có thể chắc chẳn 100%.”

Mặc dù vừa rồi Vạn Phước Nhân bị mấy lời nói của Lỗ Đạo Thiên hù dọa. Nhưng nếu tổng giáo đầu nói anh có thể chắc chắc mười phần, vậy thì ba anh ta nhất định sẽ được cứu.

Lúc này, Vạn Phước Nhân chỉ thở dài.

“Ö, chắc chắn mười phần?”

Lỗ Đạo Thiên nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt giễu cợt.

“Tôi thừa nhận cậu vừa rồi chỉ nhìn mà có thể biết được tình hình ông Vạn đúng là có chút thực lực.”

“Nhưng chữa bệnh cứu người là dựa vào thực lực chứ không phải lòe thiên hạ.”

“Nếu cậu thật sự có thể trị thương cho ông Vạn, sau này Lỗ Đạo.

Thiên tôi đi trên đường mà gặp phải cậu tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu một tiếng thầy”
 
Chương 3246


Chương 3246:

Lỗ Đạo Thiên tự tin mình là người có y thuật tuyệt vời, lăn lộn biết bao nhiêu năm ở Bắc Âu, ra vào không phải cung điện hoàng gia thì là lâu đài quý tộc.

Cùng với tấm biển người quản lý Liên minh y tế quốc tế được treo.

trên ngực, có thể nói rằng ông ta luôn là một người có uy quyền trong giới y khoa Ông ta nói trị được thì có thể trị, còn nói không trị được thì là không có cách nào.

Vừa rồi Bùi Nguyên Minh đánh vào nỗi niềm khó nói của ông ta khiến ông ta vô cùng khó chịu Bây giờ Bùi Nguyên Minh lại thực sự tát vào mặt ông ta trong lĩnh vực mà ông ta giỏi, tất nhiên ông ta càng không vui.

Các trợ lý và nữ y tá bên người ông ta đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ khinh bỉ.

Tất cả đều cảm thấy thẳng nhóc đến từ Đại Hạ này quá cuồng vọng.

Thực sự cho rằng chỉ cần đoán được một chút nỗi niềm khó nói ra của ông Lỗ Đạo Thiên, có thể không chút kiêng ky mà ra vẻ sao?

Mặc dù ông Lỗ Đạo Thiên không giỏi về mặt đó, nhưng ông ta thực sự rất giỏi về y học.

“Ông Vạn, ông có dám thử không?”

Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến sự chế giêu của đám người Lõ Đạo Thiên, mà nhàn nhạt nhìn Vạn Khiếu Đường.

“Nếu như tôi vừa nói, tôi không hiểu y học, nhưng tôi biết giết người: “Thất Tuyệt Đoạt Mệnh có cường điệu cỡ nào đi chăng nữa, nó cũng chẳng qua là một kỹ thuật giết người.

“Nếu tôi có thể giết người, thì tôi cũng có thể cứu.”

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, trong mắt Vạn Khiếu Đường lóe lên một tia sáng.

Một người như ông ta đã trải qua những gì, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được rằng Bùi Nguyên Minh là tuyệt đối tự tin, nếu không thì sẽ không lạnh nhạt như thế.

“Bạn nhỏ Bùi, cậu có chắc mình có thể cứu tôi?” Vạn Khiếu Đường hứng thú nói.

“Hơn nữa còn chắc chẳn mười phần?”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Nếu tôi đã nói mười phần thì chính là mười phần.”

“Được”

‘Vạn Khiếu Đường cười nhẹ.

“Người bạn nhỏ có lòng tin như vậy, vậy cậu ra tay chữa trị đi”

‘Vạn Khiếu Đường lúc này rất có hứng thú, tuy không biết thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh, nhưng ông ta có thể mơ hồ thấy được cậu con trai nhỏ kiêu ngạo của mình rất tin tưởng Bùi Nguyên Minh.

Vì vậy, ông ta muốn xem liệu anh chàng này có phải là đứa trẻ lông bông trong truyền thuyết, hay thực sự là kẻ có tài.

Thử nhìn một chút là sẽ biết.

Ninh Chí Lôi hơi nhíu mày, có chút lo lắng.

Một mặt, cô ta muốn bệnh của Vạn Khiếu Đường được chữa khỏi.

Mặt khác, cô ta sợ rắng Vạn Khiếu Đường sẽ xảy ra chuyện.

Lỗ Đạo Thiên liên tục lắc đầu nói: “Ông Vạn, không thể được”

“Hoàn cảnh của ông rất đặc biệt. Nếu thật sự để cho đứa nhỏ.

không biết từ đâu chui ra này làm loạn, ông có thể mất mạng ngay lập tức”

“Bệnh tim không phải loại bệnh dễ dàng chữa trị như vậy.”

Vạn Khiếu Đường phất tay, nhàn nhạt nói: “Cứ quyết định như vậy đi”

“Bạn nhỏ Bùi, cậu định chữa trị như thế nào?”

Ninh Chí Lôi cũng cẩn thận nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, sau đó nhẹ giọng nói nhỏ: “Bùi Nguyên Minh, tốt hơn là anh đừng có mà ¡ sẽ không bao giờ để anh Bùi Nguyên Minh không để ý tới Ninh Chí Lôi, mà nhìn Vạn Khiếu Đường, nhẹ giọng nói: “Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, cởi chuông phải do người buộc chuông”

“Ngay từ đầu ông đã bị thương như thế nào, hôm nay tôi sẽ trị cho ông như thế ấy”

“Vi vậy, tôi cần sự phối hợp tuyệt đối của ông.”

Vạn Khiếu Đường hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ nghe lời cậu hết.”

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Vạn Phước Nhân, nói: ‘Buộc chặt tay chân của ông Vạn lại, không được để ông ấy nhúc nhích được chút nào.”

Vạn Phước Nhân rất tin tưởng Bùi Nguyên Minh, nghe vậy thì đi tìm sợi dây trói chân tay Vạn Khiếu Đường lại, còn tự mình ra tay giữ Vạn Khiếu Đường.

Nhìn thấy cảnh này, Lỗ Đạo Thiên và một nhóm trợ lý và nữ y tá đều nhìn một cách mỉa mai.

Đây là làm cái gì?

Dùng phương pháp đặc biệt của Đại Hạ để cứu người à?

Đúng là một trò đùa trong thế giới y học.

 
 
Chương 3247


Chương 3247:

Mà cảnh này cũng làm cho Ninh Chí Lôi nhíu mày, nhưng chính Vạn Khiếu Đường đã nhờ Bùi Nguyên Minh chữa bệnh cứu người, nên cô ta không thể nói gì được.

Chỉ có Vạn Phước Nhân là bày ra vẻ mặt chờ mong, như thể ba mình sắp hồi phục đến nơi vậy.

“Ông Vạn, chuẩn bị xong chưa?”

Bùi Nguyên Minh không để ý đến ánh mắt của người khác, mà duỗi tay phải ra, ngón trỏ, ngón giữa đan vào nhau như dao, sau đó khẽ hoạt động một chút.

“Bạn nhỏ, xin mời”

Vạn Khiếu Đường nở nụ cười, nhưng cả người không còn bình tĩnh nữa, lúc này hơi căng thẳng, dường như bắp thịt cũng có chút căng ra.

“Hừ”

Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh trực tiếp tiến lên một bước, sau đó đột nhiên vung tay trái ra, tát mào mặt Vạn Khiếu Đường một cái.

Một âm thanh rõ ràng, thanh thúy mà vang dội, trực tiếp làm cho.

khuôn mặt của Vạn Khiếu Đường ngay lập tức lộ ra vẻ giận dữ.

“Cậu Bùi.”

Vẻ mặt của Vạn Phước Nhân biến đổi cực lớn.

“Cần rỡ”

Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Chí Lôi lạnh lùng phát rét.

“Làm xăng làm bậy”

Khuôn mặt Lõ Đạo Thiên cũng đầy tức giận.

Nếu cái này có thể chữa khỏi bệnh cứu người, ông ta học trường y nhiều năm như vậy là vô ích.

Tuy nhiên, ngay khi tất cả mọi người còn đang phẫn nộ Bùi Nguyên Minh đã kẹp hai ngón tay phải của mình vào nhau, ngay sau đó, anh bấm vào tim của Vạn Khiếu Đường như điện lạnh.

Hơn nữa một lúc sau, tốc độ của Bùi Nguyên Minh trở nên cực kỳ: nhanh chóng, trong nháy mắt nhấp liền bảy lần.

Sau khi chờ đến lượt thứ bảy, Bùi Nguyên Minh rút tay ra, lui lại.

Chỉ trong khoảnh khắc anh rút lui, anh lại trở tay tát vào mặt Vạn Khiếu Đường.

“Phụt.”

Sự tức giận của Vạn Khiếu Đường lại trào dâng, nhưng lần này cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, rồi “ào” một tiêng, phun ra một ngụm máu đen xuống đất.

Ngay lập tức có một lớp tinh thể băng tụ lại trên mặt đất, máu này nhìn qua lạnh đến bức người.

‘Vẻ mặt của Vạn Khiếu Đường lúc này trở nên vô cùng đau đớn, cả người như mất hết sức lực, gục xuống ghế thậm chí không thể cử động được.

“Anh đã làm gì bác Vạn của tôi?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Chí Lôi phát rét, lúc này không thể không bước về phía trước.

“Anh là xúc phạm người, là giết người.”

Mấy trợ lý và nữ y tá cũng kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Người này quả thật không biết xấu hố.

Đòi chữa bệnh cứu người nhưng lại hành hung người ta, còn đánh ông ta đến ói cả máu.

Ngay cả Vạn Phước Nhân trong nhất thời cũng không phản ứng kịp.

Trong tất cả mọi người chỉ có biểu cảm của Lỗ Đạo Thiên là thay đổi rõ rệt, ngay sau đó liền nhanh chóng lấy ra một chiếc ống nghe, áp vào ngực Vạn Khiếu Đường, nghe xong vài lần, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Tim đập trở lại bình thường.”

“Làm thế nào mà có thể được?”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Bây giờ ông Vạn có chút yếu, trước hết để ông ấy về phòng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tìm một thầy thuốc Bắc biết dưỡng sinh kê cho ông ấy vài loại thuốc. Điều hòa vài ngày rồi sẽ ổn thôi. “

Vạn Phước Nhân vừa kịp phản ứng, vội màng đỡ Vạn Khiếu Đường vào phòng nghỉ ngơi.

Nửa giờ sau, dấu tay trên mặt Vạn Khiếu Đường biến mất, nhưng toàn bộ nước da của ông ta trở nên cực kỳ hồng hào, nhìn qua không còn dáng vẻ già nua héo úa nữa.

Không cần phải có lệnh của Ninh Chí Lôi, Lỗ Đạo Thiên với khuôn mặt cổ quái đã trực tiếp lấy tất cả dụng cụ y tế tỉnh vi, kiếm tra cho Vạn Khiếu Đường từ trên xuống dưới.

Nửa giờ sau, Lỗ Đạo Thiên đặt ống nghe trên tay sang một bên mà ngồi trên mặt đất với vẻ mặt đờ đãn.

Ninh Chí Lôi đầy nghi ngờ nói: “Ông Lỗ Đạo Thiên, rốt cuộc là sao vậy?”

“Rốt cuộc bác Vạn thế nào rồi?”

“Ông Vạn, không sao, cũng giống như người bình thường, không, cần phải nói hiện tại so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn.”

Vẻ mặt của Lỗ Đạo Thiên đầy vẻ khó tin.

“Trước khi các triệu chứng suy tim biến mất, tim trở lại bình thường, bây giờ ông ấy không sao.”

“Đông y thật thần kỳ, thần kỳ”
 
Chương 3248


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3248:

Lỗ Đạo Thiên sẽ không bao giờ tin rằng trên đời lại có một kỹ năng y thuật kỳ diệu như vậy, dẫu sao thì Bùi Nguyên Minh đã tát Vạn Khiếu.

Đường hai lần, ấn vào ngực ông ta mấy cái mà thôi.

Nhưng điều này đã đưa Vạn Khiếu Đường trở lại từ quỷ môn quan, trong khi vốn dĩ tuổi thọ ông ta chỉ còn ba tháng.

Không thể tin được.

Đó là một phép màu y học.

“Rốt cuộc thì điều gì đang xảy ra vậy?”

“Tại sao cậu lại trói ông Vạn?”

“Tại sao cậu lại tát ông ta hai lần?”

“Cậu nhất định phải nói cho tôi biết tại sao.”

Lúc này, vẻ mặt Lỗ Đạo Thiên như người đang khát nước cầu nước uống.

Nếu ông ta không biết được rõ ràng, ông ta sẽ chết không nhắm mắt.

Nhìn thấy tư thế của Lỗ Đạo Thiên, Ninh Chí Lôi ngẩn ra, trợ lý ngẩn người, mấy nữ y tá xinh đẹp cũng ngây người.

Rõ ràng, đây là lần đầu tiên họ thấy ông Lỗ Đạo Thiên kiêu hãnh mà tự phụ lộ ra một bộ mặt như vậy.

“Thực ra thì rất đơn giản.”

Bùi Nguyên Minh chủ yếu giải thích cho Vạn Phước Nhân nghe, nên anh cũng không giấu giếm.

“Khi ông Vạn chiến đấu với anh năm hai mươi một tuổi, bị một ngón tay đả thương tim.”

“Mặc dù ngón tay này không tạo ra bất kỳ tốn thương vật lý nào, nhưng lại truyền vào tim ông ta một tia khí lạnh.”

“Khí lạnh không nhiều, chỉ có một chút, nhưng lại làm cho dòng máu trong tim đóng băng.”

“Máu càng chảy, máu càng ngày càng đông, khi đó nhịp tim của ông Vạn càng ngày càng suy kiệt.”

“Còn sở dĩ tôi tát ông Vạn hai cái tát, cái tát đầu tiên là để cho ông ấy nổi giận, trái tim nóng lên chống lại cái lạnh.”

“Sau đó, tôi dùng ngón tay chặn hướng dòng chảy của máu trong tim ông Vạn, mà gom dòng máu lạnh trong tim lại với nhau.”

“Cuối cùng, tôi tát một lần nữa để khiến ông Vạn tức giận mà phun búng máu kia ra.”

“Chỉ cần mọi người nhìn kỹ một chút, sẽ thấy dòng máu mà ông Vạn phun trên mặt đất trực tiếp đông cứng thành tinh thể băng”

“Nếu không có khí lạnh này đã đè lên trái tim của ông Vạn thì vết thương của ông Vạn tự nhiên sẽ lành lại”

Bùi Nguyên Minh giải thích xem như là đơn giản dễ hiểu.

Vạn Phước Nhân và Ninh Chí Lôi đều là những người học võ thuật, rất nhanh đã hiểu ra.

Bùi Nguyên Minh chỉ thấy ớn lạnh, đó là vết thương do năm đó trúng phải Thất tuyệt đoạt mệnh.

Chỉ là không ngờ Bùi Nguyên Minh lại có thể dùng cách giải quyết như vậy.

Mà mặc dù Lõ Đạo Thiên nghe thấy có chút mơ hồ, nhưng ông ta vẫn không thể không nói: “Đây hẳn là võ thuật phương Đông huyền diệu, đúng không?”

“Cao nhân.”

“Cậu Bùi, cậu đúng là cao nhân.”

Dẫu sao thì ông ta cũng đã đã tự mình kiểm tra Vạn Khiếu Đường hai lần, không cần biết phương pháp của Bùi Nguyên Minh là theo nguyên lý gì, chỉ cần biết việc Vạn Khiếu Đường đã khôi phục là chuyện không thể nghỉ ngờ.

Ban đầu, Lỗ Đạo Thiên luôn cảm thấy mình đã học Tây y, cũng học một chút tinh túy của y học Đông y.

Đến bây giờ ông ta mới cảm nghiệm sâu sắc rằng nền văn hóa rộng lớn mà sâu sắc của Đại Hạ, những gì ông ta học được chỉ là dalông mà thôi.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


có thể tin được rằng ông Lỗ Đạo Thiên ở Bắc Âu lộng hành như thế, lại thực sự quỳ xuống mà tôn thờ một người Đại Hạ làm thầy của mình.
 
Chương 3249


Chương 3249:

Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Chí Lôi đầy vẻ kinh ngạc, cô ta vô thức nói: “Anh Bùi, anh có tư cách như vậy cũng nên đóng góp cho đất nước. Tôi mời anh…”

“Ông Lỗ Đạo Thiên, ông nói quá lời rồi.”

“Tôi nói, tôi không biết y thuật, tôi chỉ biết giết người.”

“Văn nói có trước có sau, nghề nghiệp thì phải có chuyên môn”

“Tôi chỉ may mắn cứu được người vì nẵm trong lĩnh vực chuyên môn của tôi.”

Bùi Nguyên Minh không đợi Ninh Chí Lôi nói xong đã đỡ Lỗ Đạo Thiên lên: “Dù sao ông Vạn đã bị thương nhiều năm, tuy đã bình phục, nhưng vẫn cần điều dưỡng một thời gian.”

“Tiếp theo sẽ phải làm phiền khắc tinh của tử thần rồi.”

Bùi Nguyên Minh nói xong thì xoay người rời đi.

Đối với người phụ nữ Đại Long Đầu, công chúa chân chính của Đại Hạ này, Bùi Nguyên Minh không có ý tiếp xúc sâu.

Dẫu sao thì một thế tử bị truy đuổi sau lưng, ít quan hệ vẫn hơn.

Bùi Nguyên Minh không có hứng thú đối phó với những tên kia.

Khi rời khỏi khu vực số một, các mối quan hệ của Bùi Nguyên Minh ở Vũ Thành đã tăng lên một bậc.

Nếu nói rằng trước đây ở nhà họ Vạn, chỉ có một Vạn Phước Nhân nghe lời anh. Chỉ sợ từ nay về sau, Vạn Thiên Cửu oai phong lãm liệt kia cũng phải khúm núm với anh.

Nhưng bản thân Bùi Nguyên Minh cũng không quá quan tâm đến điều này.

Anh cứu Vạn Khiếu Đường chủ yếu là nể mặt Vạn Phước Nhân.

Mặt khác, Bùi Nguyên Minh biết rằng Vạn Khiếu Đường khi còn trẻ cũng là một nhân vật một lòng vì nước vì dân.

Nếu một người như vậy tuổi già lại không thể chết yên lành thì thật đáng buồn.

Trở lại căn cứ của băng Phủ Rìu, Bùi Nguyên Minh nhìn ánh đèn mờ ảo xung quanh mà không khỏi lắc đầu.

Lúc đầu anh thấy chỗ này cũng không sánh với khu vực số một, anh biết rằng nơi khu vực số một.

Đang suy nghĩ tìm cơ hội để Vạn Phước Nhân giúp anh mua một căn biệt thự cho Trịnh Tuyết Dương sống ở khu vực số một, thì một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng anh.

“Anh rể:’ Trịnh Khánh Vân không biết từ đâu chui ra, tung tăng nằm lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh nói: “Anh rể, tối nay anh có rảnh không?”

Hôm nay tâm trạng Trịnh Khánh Vân rất tốt, cô ta mặc một bộ váy màu đen của Chanel mùa này, tay áo trễ vai lộ ra làn da trắng như tuyết, rất bắt mắt người ta.

Hơn nữa cô ta còn vừa mới tắm xong, trên người có mùi thơm cơ: lắm, nhưng sau khi so tốt nhất Vũ Thành chính là thể nữ tính nhàn nhạt, khiến người ta theo bản năng hít một hơi thật sâu.

“Sao em lại ở nhà? Chị em và mẹ em đâu?”

Bùi Nguyên Minh ổn định tinh thần, rút tay ra.

Trịnh Khánh Vân cười nói: “Chị tôi bây giờ muốn trở thành nữ tổng giám đốc khuôn mẫu, hiện tại đang làm thêm giờ.”

“Mẹ nói rằng 40% cổ phần thuộc về bà ấy, vì vậy bà ấy cứ một mực đi theo trông chừng.”

“Nhưng phó giám đốc như tôi lại không có chuyện gì làm nên đi về sớm”

“Mà này, anh rể, anh còn chưa nói với tôi, đêm nay anh có rảnh không?” Trịnh Khánh Vân chuyển đề tài.

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, mới nói: “Có rảnh. Có chuyện gì sao?”

“Được rồi. Vậy thì đêm nay tôi muốn anh làm bạn trai của tôi một đêm” Trịnh Khánh Vân cười nói.

“Tối nay tôi có một buổi dạ tiệc. Một số người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Vũ Thành sẽ tụ tập cùng nhau, còn có mấy người bạn hôm nay mới quen.”

“Vì vậy, tôi nghĩ nếu dẫn anh rể theo thì sẽ an toàn hơn.”

“Thượng lưu của Vũ Thành tụ họp?” Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày.

Bọn họ đều là người ngoài, mạnh mẽ tiến vào thượng lưu Vũ Thành, theo lý nên bị gạt bỏ mới đúng. Nhưng bây giờ lại có người mời Trịnh Khánh Vân đến dạ tiệc Vũ Thành?

Điều này khiến Bùi Nguyên Minh bất giác cảm thấy có gì đó không ổn.
 
Chương 3250


Chương 3250:

“Người hẹn em là nam hay nữ?” Bùi Nguyên Minh theo bản năng lên tiếng.

“Nữ, đương nhiên là nữ rồi” Trịnh Khánh Vân cười hì hì trả lời.

“Tôi đã là người lớn rồi, cũng không còn là con nít nữa, sao có thể không biết mấy việc này chứ?”

“Nếu như một người đàn ông hẹn tôi đi chơi đêm vậy thì tôi đã từ chối từ lâu rồi”

“Tối nay nghe nói một số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Vũ Thành sẽ tụ họp lại.”

“Xế chiều hôm nay người đến công ty bàn chuyện hợp tác với chúng ta vừa khéo là người tổ chức buổi tụ họp đó, cho nên cô ấy mới mời tôi đến tham dự”

“Tôi nghĩ, vì để chị gái tôi có thể mở rộng thị trường ở Vũ Thành này vì thế tôi không từ chối.”

“Vi thế tôi đã đồng ý rồi: “Thế nhưng tôi lại không quen thuộc đường xá ở đây cho lắm. Vậy nên tôi chỉ có thể nhờ anh rể đi cùng với tôi thôi.”

Nói tới đây, vẻ mặt Trịnh Khánh Vân hiện lên biểu cảm đáng thương.

“Anh rể à, dù sao thì người ở Vũ Thành này cũng không có nhiều người biết anh. Hơn nữa chúng ta cũng không thể giết chóc và cạnh tranh mãi ở Vũ Thành như thế này được. Tôi cảm thấy người ta nói cũng không sai. Thật ra thì làm ăn cũng nên biết cách đối nhân xử thế một chút.”

“Tối nay hai người chúng ta có thể vì giang sơn của chị gái tôi mà cố gắng một chút, có được không?”

Vừa nói, Trịnh Khánh Vân bắt đầu cầm lấy tay Bùi Nguyên Minh lắc qua lắc lại.

Trong lúc cô ta làm động tác này, Bùi Nguyên Minh vừa khéo nhìn thấy hai con thỏ trắng đang nhảy nhót.

Bùi Nguyên Minh nhanh chóng cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói: “Được rồi. Buổi tụ họp mà em nói chắc chắn cũng chỉ là một buổi ăn uống của mấy người nhà giàu quần là áo lụa mà thôi.”

“Vậy nên em đi một mình đi, anh không đi đâu.”

“Cùng lắm thì anh sẽ bảo Hàn Sang cho người đi theo bảo vệ em”

Trịnh Khánh Vân cảm thấy không vui: “Anh rể, người của Hàn Sang trông thô kệch như thế, nếu để mấy người đó đi theo thì người ta sẽ nghĩ tôi là trẻ con đấy. Tôi không cần như thế đâu.”

“Anh đi với tôi đi, tôi sẽ giúp anh nói tốt với chị của tôi. Tôi biết rằng anh không hề muốn ly hôn với chị tôi đúng không?”

“Bây giờ anh luôn nghĩ về việc làm lành với chị t “Anh…

“Thôi, ngừng, ngừng đi. Anh đi, anh sẽ đi.”

Bùi Nguyên Minh không chịu nổi sự dài dòng của Trịnh Khánh Vân, vì thế nhanh chóng lên tiếng cắt ngang cô ta.

“Thế nhưng anh cũng nói trước luôn, hôm nay anh hơi mệt vì thế chỉ có thể đi cùng em tới mười hai giờ, nếu trễ hơn thì anh không thể làm được.”

Trịnh Khánh Vân vui vẻ lên tiếng: “Anh rế là tốt nhất, thế nên tôi thích anh rể nhất.”

Bùi Nguyên Minh thở dài một tiếng, còn Trịnh Khánh Vân thì nhanh chóng gọi người mang âu phục tới, sau đó bắt Bùi Nguyên Minh phải thay.

Sau đó, Trịnh Khánh Vân lại gọi người làm tóc tới, sau khi tạo cho Bùi Nguyên Minh một kiểu tóc, khí chất trên người anh hoàn toàn khác trước đây.

Hiển nhiên là người trẻ thì có suy nghĩ riêng của người trẻ, nếu Bùi Nguyên Minh đã đồng ý với Trịnh Khánh Vân thì anh cũng chỉ có thể thuận theo mọi sự sắp xếp của cô ta.

Một tiếng sau.

Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đi tới một giao lộ, vì Trịnh Khánh Vân không muốn người khác hiểu lầm mình là một đứa trẻ con vì thế không dám để cho người nào đến tận cửa đón cô.

Khoảng mười phút sau, một chiếc Porsche nhanh chóng chạy tới, vững vàng dừng lại bên cạnh Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân.

Cửa xe nhanh chóng mở ra một người phụ nữ mặc áo choàng dài, trên mặt đeo kính râm, vóc dáng cao gầy, khí thế mạnh mế bước xuống xe.

Đôi chân của cô ta vừa dài vừa trắng, hơn nữa khí chất và dung mạo xinh đẹp của cô ta đã nhanh chóng thu hút vố số ánh mắt của những người đi đường.

Thế nhưng trông cô gái này lại vô cùng lạnh lùng cho nên không một người đàn ông nào dám đến bắt chuyện với cô gái đó.

Trịnh Khánh Vân nhanh chóng đi tới, kéo tay cô gái xinh đẹp kia, rồi nói: “Bùi Nguyên Minh, đây chính là người đã hợp tác với chúng ta hôm nay. Đây chính là Lý Hải Ngưng của thương hội Thiên Trúc”
 
Chương 3251


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3251:

Lý Hải Ngưng chậm rãi tháo kính mác xuống, để lộ ra đôi mắt có thể quyến rũ người khác.

Thế nhưng khi nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lúc này anh chỉ cảm thấy rùng mình mà thôi.

Ánh mắt như thế, hơn nữa còn đặc biệt tới đây để đón Trịnh Khánh Vân, giống như đang vô cùng lo lắng rằng cô ta sẽ không tham gia buổi tiệc ngày hôm nay vậy.

Cảnh tượng này khiến ý cười trên mặt Bùi Nguyên Minh trở nên thâm sâu hơn.

“Trịnh Khánh Vân, vì tôi nghĩ đến sự hợp tác của hai chúng ta cho nên tôi mới đặc biệt mời cô đến tham dự buổi tiệc tối nay.”

“Thế nhưng sao cô lại quá đáng như thế: Thấy Trịnh Khánh Vân đang kéo cánh tay của Bùi Nguyên Minh thân mật như thế, gương mặt xinh đẹp của Lý Hải Ngưng bỗng trở nên u ám hơn.

“Cô lại đưa một người ngoài tới tham dự buổi “Nếu anh Huỳnh biết được thì sẽ không vui đâu: “Nếu anh Huỳnh không vui thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”

Anh Huỳnh sao?

Khi nghe thấy một cái họ đặc biệt như thế ở Thiên Trúc này, Bùi Nguyên Minh hứng thú quay sang nhìn Lý Hải Ngưng.

Bây giờ anh ý thức được việc Trịnh Khánh Vân cứ khăng khăng muốn anh phải đến đó chắc chắn là vì muốn anh trở thành bia đỡ đạn.

Thế nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không cảm thấy tức giận.

Lời nói ban sáng của Vạn Phước Nhân khiến anh biết rõ, hơn phân nửa người của Thiên Trúc này có liên quan tới việc anh bị hãm hại lần tước.

Đối phương trên bề nổi là tiếp cận Trịnh Khánh Vân thế nhưng trên thực tế là đang muốn nhằm vào anh.

Cho nên về tình về lý thì anh cũng phải tới đây để làm bia đỡ đạn.

Lúc này, Trịnh Khánh Vân không nhận ra được hàm ý trong lời nói của Lý Hải Ngưng, cô ta cười híp mắt lên tiếng: “Cũng chỉ là buổi tụ tập bạn bè với nhau thôi mà. Bùi Nguyên Minh là anh rể của tôi, cũng chính là bạn thân nhất của tôi, đương nhiên là tôi phải mời anh ấy đến cùng rồi: Lý Hải Ngưng hung tợn liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, ánh mắt cô ta lúc này hơi giật mình.

Cô ta chính là người của thương hội Thiên Trúc, vì thế đương nhiên đã nghe nói qua chuyện của Bùi Nguyên Minh.

Nghe nói ngay cả Long Phi Phàm, người có quan hệ thân thiết với hội trưởng của bọn họ cũng liên tiếp bị Bùi Nguyên Minh làm cho phải chịu không biết bao nhiêu tổn thất.

Thế nhưng cô ta đã từng tiếp xúc với Thanh Linh.

Trong miêu tả của Thanh Linh thì Bùi Nguyên Minh đang dựa vào thế lực của nhà họ Trịnh và địa vị của Trịnh Tuyết Dương nên mới có tư cách để ra oai ở Vũ Thành này.

Khi Trịnh Tuyết Dương nổi nóng thì cái tên vô dụng Bùi Nguyên Minh này phải giao công ty vàng Vũ Thành cho cô.

Chỉ là Lý Hải Ngưng không ngờ, người bị Thanh Linh đá ra khỏi nhà như Bùi Nguyên Minh bây giờ lại bắt đầu dây dưa với Khánh Vân.

Tối nay cô ta chính là người đã mời Trịnh Khánh Vân đến, vì thế không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì được.

Thế nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện ở đây, việc này khiến Lý Hải Ngưng muốn kháng cự.

“Xem ra cô Lý Hải Ngưng của thương hội Thiên Trúc không hoan nghênh một người nhỏ bé như tôi rồi.”

Bùi Nguyên Minh cảm nhận được ánh mắt ớn lạnh của Lý Hải Ngưng, anh nhanh chóng lên tiếng.

“Nếu đã như thế thì tôi sẽ không tham dự buổi tiệc hôm nay, các người chơi vui vẻ nhé.”

Trịnh Khánh Vân trừng mắt nhìn anh: “Anh rể, anh không đi thì tôi cũng sẽ không đi.”

“Hay là chúng ta đi ăn lẩu đi”

“Mau lên xe đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Lý Hải Ngưng nhanh chóng lên tiếng cắt đứt lời nói của Trịnh Khánh Vân, hiển nhiên là tối nay cho dù có thế nào thì cô ta cũng phải để Trịnh Khánh Vân tham dự buổi tiệc này.

Trong lúc nói chuyện, cô ta mở cửa xe ra đồng thời lấy điện thoại ra.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


họ của một người có thể đại diện cho tất cả mọi thứ, đại diện cho địa vị của một người.

Dòng họ của cậu Huỳnh chính là đứng thứ ba, đại diện cho việc gia tộc của anh ta cũng là một thương nhân.

Đây chính là một gia tộc thương gia, quyền cao chức trọng.
 
Chương 3252


Chương 3252:

Theo nhưng gì Lý Hải Ngưng thấy thì Huỳnh Mã Khắc chẳng những là một người cao lớn đẹp trai mà trên người anh ta còn có một mùi hương đặc biệt, nhìn một cái là biết người đứng trên những người khác.

Hơn nữa gia tộc của anh ta ở nước Thiên Trúc cũng được xem là một gia tộc giàu có, gia tộc anh ta kinh doanh trong ngành dược phẩm vì thế Huỳnh Mã Khắc đã trở thành một người vô song.

Nghe nói với thực lực và thiên phú mà Huỳnh Mã Khắc đang sở hữu nếu như không bị hạn chế thì thành tựu của anh ta sẽ càng cao hơn.

Điểm mấu chốt chính là cậu Phạm, Phạm Mục Cương lại vô cùng xem trọng anh ta.

Cậu Phạm này chính là hội phó của thương hội Thiên Trúc.

Một người như thế mà có thể xem trọng Huỳnh Mã Khắc thì không cần nói nhiều cũng đã rõ quá rồi.

Nói tóm lại thì nếu so sánh Bùi Nguyên Minh và cậu Huỳnh thì có thể nói là một người ở trên trời, một người ở dưới đất, không cùng đảng cấp.

Lý Hải Ngưng cảm thấy cho dù Bùi Nguyên Minh có mạnh tới cỡ nào đi nữa thì cũng không có tư cách đến ôm đùi Huỳnh Mã Khắc.

“Thế nhưng khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của Trịnh Khánh Vân, nếu như Bùi Nguyên Minh không đi thì cô ta chắc chẳn cũng sẽ không đi, cho nên lúc này Lý Hải Ngưng cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.

“Anh rể, chúng ta lên xe thôi.”

Thấy biểu cảm của Lý Hải Ngưng, Trịnh Khánh Vân cũng cảm thấy vô cùng lúng túng.

Thế nhưng cô ta thật sự muốn làm quen với một số người trong giới thượng lưu ở Vũ Thành này, hơn nữa có sự bảo vệ của Bùi Nguyên Minh, cô ta cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cho nên giờ phút này Trịnh Khánh Vân nhanh tay kéo Bùi Nguyên Minh ngồi vào vị trí hàng ghế sau.

Lý Hải Ngưng đóng cửa xe một cái “Ầm”, cũng không nhìn Bùi Nguyên Minh. Ngay sau đó cô ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao thẳng về trước.

Ngay sau đó, chiếc xe dường lại trước cửa một câu lạc bộ tư nhân.

Mặc dù Vũ Thành là ở chỗ cao nguyên, thế nhưng câu lạc bộ tư nhân này lại theo lối kiến trúc ở Giang Nam, có thể được xem là kiểu sân trong sân.

Hơn nữa cảnh trí như thế này cũng đủ để nói lên rằng nơi này cao cấp tới mức nào.

Ngay khi vừa bước vào cửa, Lý Hải Ngưng bảo Trịnh Khánh Vân cứ vào trước, còn cô ta thì lại quay người ra chặn lối vào của Bùi Nguyên Minh.

“Anh tên là Bùi Nguyên Minh đúng không?”

“Chẳng lẽ con người của anh không tự biết bản thân mình sao?”

Vẻ mặt Lý Hải Ngưng lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, trông cô ta lúc này vô cùng mạnh mẽ.

“Cái gì mà tự biết mình?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên šng hỏi lại Vẻ mặt của Lý Hải Ngưng trầm xuống, nói: “Cái tên họ Bùi kia, bây giờ là lúc nào rồi mà còn giả vờ?”

“Anh cùng lắm chỉ là anh rể trước đây của Trịnh Khánh Vân, hơn nữa bây giờ anh cũng đã ly hôn với chị của cô ấy, ngay cả một tên vô dụng cũng không bằng”

“Lần này khi tới Vũ Thành, anh lại lấy địa vị của vợ mình ra để diệu võ dương oai.”

“Nếu không phải như thế thì anh đã bị người khác giết chết từ lâu rồi: “Một người như anh có tư cách gì mà quấn lấy Trịnh Khánh Vân?”

“Chẳng lẽ anh còn không biết nguyên nhân mà anh bị nhà họ Trịnh đuổi ra khỏi nhà sao?”

“Chẳng lẽ anh không lấy được chị nên bây giờ muốn lấy em gái sao?”

Lúc này, mặt Lý Hải Ngưng hất lên, ra vẻ sai khiến, trông vô cùng vênh váo hung hăng, bày ra tư thế muốn dạy dỗ người khác: “Tôi muốn khuyên anh một câu, tốt nhất là anh nên biết điều mà giữ khoảng cách với Trịnh Khánh Vân đi.”

“Một người đàn ông như anh không hề xứng với cô ấy”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt lên tiếng: “Việc tôi có xứng với em dâu tôi hay không thì có liên quan gì tới cô?”

“Hay cô là người có tính thích xen vào việc của người khác?”

*Có liên quan gì tới tôi sao?”

Lý Hải Ngưng nghe thấy thế thì vô cùng tức giận.

“Tôi nói cho anh biết, tôi chính là bạn thân của Trịnh Khánh Vân, bạn vô cùng thân thiết”“

“Tôi tuyệt đối sẽ không đứng trơ mắt nhìn cô ấy sa vào một người như anh”

“Tôi cảnh cáo anh, anh chẳng những không có tư cách để theo đuổi Trịnh Khánh Vân mà ngay cả tư cách làm bạn bè bình thường với cô ấy cũng không có.”

“Anh và chúng tôi cũng không phải cùng một loại người.”
 
Chương 3253


Chương 3253:

“Hôm nay, tôi đưa Trịnh Khánh Vân tới nơi này là để giới thiệu cho cô ấy một người đến từ Thiên Trúc, để cô ấy quen biết với dòng họ đứng thứ ba.”

“Chuyện này cũng đã nhận được sự đồng ý của dì Thanh Linh.”

“Mà việc anh xuất hiện sẽ khiến cho người kia cảm thấy không vui.”

Giờ phút này, biểu cảm trên mặt Lý Hải Ngưng đang vô cùng khó chịu.

“Cho nên anh không cần phải tham dự buổi tiệc hôm nay”

“Tôi đưa anh ba triệu, anh tự đón xe về đi.”

“Tiền còn thừa xem như tôi tặng cho anh.”

Trong lúc nói chuyện Lý Hải Ngưng nhanh chóng lấy ra một xấp tiền ra, sau đó giơ lên rồi thả ra để tiền tung bay trong gió.

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, anh đang định lấy tiền nhét lại vào miệng người phụ nữ này.

Thế nhưng đúng lúc này, Trịnh Khánh Vân, người vừa đi vào trong đó đột nhiên quay lại đây.

“Bùi Nguyên Minh, sao anh vẫn chưa vào nữa?”

Cô ta nhanh chóng kéo tay Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên cô ta đang cảm thấy lo là Bùi Nguyên minh sẽ bỏ chạy khỏi hiện trường

Bùi Nguyên Minh nói rằng bụng không được thoải mái cho lắm vì thế không định sẽ tham dự buổi tiệc này, chuẩn bị quay về.”

Lý Hải Ngưng thấy Bùi Nguyên Minh không phản ứng, cho rằng anh đang cảm thấy sợ hãi, lúc này ánh mắt cô ta trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Sau đó, cô ta lại lấy thêm ba mươi triệu nữa đưa tới trước. Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng lên tiếng: “Ba triệu không đủ để anh ngồi xe về đúng không?”

“Ở đây có ba mươi triệu, anh mau cầm lấy đi không cần trả lại cho tôi: Hiển nhiên là Lý Hải Ngưng cho rẵng mình chỉ cần rộng rãi một chút, bỏ ra nhiều tiền hay ít tiền cũng không quan trọng, chỉ cần cái tên này cút đi là được rồi.

Lúc này, vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân lại trở nên vô cùng lo lắng: “Bùi Nguyên Minh, anh cảm thấy không thoải mái sao?”

“Nếu không thì tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”

“Nhìn thấy em thì sự không thoải mái ban nãy đã tốt hơn rồi.”

“Em chính là thần dược”

Bùi Nguyên Minh cười híp mắt, chẳng xem Lý Hải Ngưng ra gì.

“Chúng ra mau vào trong thôi.”

“Mấy ngày nay anh chẳng ăn được bữa cơm nào tử tế, chắc chẩn rằng tối nay sẽ ăn một bữa thỏa thích”

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng cầm tay Trịnh Khánh Vân, sau đó dẫn cô ta bước vào câu lạc bộ.

Vẻ mặt nhỏ nhắn của Trịnh Khánh Vân hơi đỏ lên, thế nhưng cô ta cũng không từ chối mà còn nắm chặc lấy tay Bùi Nguyên Minh.

Động tác này của hai người họ rơi vào mắt của Lý Hải Ngưng, cảnh tượng này khiến cô ta cảm thấy giận tới mức run người, suýt nữa đã hộc cả máu.

“Khốn kiếp. Đã nể mặt anh như thế mà anh còn không biết xấu hổ, cho anh cơ hội anh lại không biết nắm bắt.”

“Lát nữa nếu cậu Huỳnh nổi giận thì anh sẽ nhanh chóng biết được hậu quả.”

Lý Hải Ngưng nghiến răng nghiến lợi, tưởng tượng ra dáng vẻ Bùi Nguyên Minh bị người khác dạy dỗ, sau đó cô ta hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đi vào câu lạc bộ.

Đoàn người nhanh chóng đi tới một căn phòng nằm cuối cùng trong câu lạc bộ tư nhân này.

Căn phòng đó được đặt tên là bên ngoài Giang Nam, khắp nơi được thiết kế có xuất hiện mấy dòng nước chảy, trông vô cùng xa hoa.

Lúc này, bên trong có khoảng mười mấy nam nữ đang tụ họp bên trong.

Những bộ quần áo mà lúc này họ mặc trên người trông vô cùng sang trọng, tràn đây năng lượng. Có mấy cậu thanh niên đeo vàng bạc đỏ cả tay để nói lên rằng địa vị và tài sản mà họ sở hữu không hề tâm thường.

Thấy Lý Hải Ngưng đã đưa người tới, mấy người bọn họ theo bản năng đưa mắt nhìn sang bên này.

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mấy tên biến thái kia nhanh chóng sáng lên.

Hiến nhiên trái ngược với màu da màu lúa mạch thì phụ nữ của Thiên Trúc sinh ra là để phục vụ cho đàn ông.

Vì thế một người phụ nữ Đại Hạ trong sáng, sạch sẽ như Trịnh Khánh Vân có sức dụ dỗ vô cùng lớn.

“Hải Ngưng, sao bây giờ cô mới tới?”

Một người đàn ông trông có vẻ hơi béo cười một tiếng, nhanh chóng đi tới ôm Lý Hải Ngưng một cái.

Người thanh niên này có tướng mạo đẹp trai, dáng người cao lớn, quần áo trên người đều đến từ những nhãn hiệu nổi tiếng, Thế nhưng cũng không biết vì sao anh ta lại đeo một sợi dây chuyền bằng vàng vô cùng to, giống như sợ người khác không biết mình là nhà giàu mới nổi vậy.

“Anh Huỳnh, thật ngại quá, trên đường đụng phải một tên không có mắt vì thế mới trễ nãi như thế”
 
Chương 3254


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3254:

Lúc này, Lý Hải Ngưng nở một nụ cười tự nhiên, tựa như chỉ mong có thể năm trên người đối phương ngay lúc này.

“Làm chậm trễ thời gian của anh Huỳnh, làm anh cảm thấy mất vui, thật sự xin lỗi anh Huỳnh.”

“Ha ha ha, cô đang nói gì thế này?”

“Cô có thể xuất hiện ở đây thì đã là vinh hạnh của tôi rồi.”

“Còn nói tới việc chậm hay không chậm làm gì cơ chứ?”

Lúc này, trong tay Huỳnh Mã Khắc cầm một ly rượu vang, sau khi anh ta uống một ngụm thì ánh mắt nhanh chóng rơi xuống trên người Trịnh Khánh Vân: “Người này chính là Trịnh Khánh Vân, cô chủ nhà họ Trịnh mà cô đã nói với tôi đúng không?”

“Đúng rồi, đây chính là cô Trịnh.”

Lý Hải Ngưng cười: “Đây chính là Trịnh Khánh Vân, con gái của nhà họ Trịnh, một gia tộc cao cấp nhất ở Đại Hạ.”

“Cô Trịnh đây ngoài việc là một cô gái nổi tiếng trên mạng ra thì còn là một sinh viên đại học, trông cô ấy non nớt như một từ giấy trắng vậy đó.”

“Tối nay anh Huỳnh đúng là có phúc đó.”

“Hóa ra là thế, cô Trịnh, chào, chào cô.”

Khóe miệng Huỳnh Mã Khắc hiện lên nụ cười, anh ta nhanh chóng đưa tay phải ra, để lộ dáng vẻ nhất định phải có được: “Tôi tên là Huỳnh Mã Khắc, là gia tộc đứng thứ ba ở nước Thiên Trúc.”

“Cô Trịnh có thể sẽ không hiểu nhiều về chế độ họ ở nước Thiên Trúc của chúng tôi, thế nhưng bây giờ tôi sẽ giải thích đơn giản một chút. Người của gia tộc đứng thứ ba chúng tôi, trời sinh đã là một thương nhân, gia đình giàu có, nói như thế cô đã hiểu được chưa?”

“Hy vọng sau này sẽ được cô Trịnh quan tâm nhiều hơn.”

Khi Huỳnh Mã Khắc đưa tay ra, nụ cười trên mặt anh ta vô cùng rực rõ, ánh mắt nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

Kiếu phụ nữ vừa đẹp, vừa trong sáng, lại còn sạch sẽ như Trịnh Khánh Vân đây dường như không thể tìm được ở nước Thiên Trúc.

Cho dù có thì cũng đến từ những gia tộc đứng thứ nhất hoặc thứ hai mà thôi.

Vì thế Huỳnh Mã Khắc không có tư cách tiếp xúc với những người như thế.

Cho nên vào giờ phút này, những suy nghĩ xấu xa trong đầu Huỳnh Mã Khắc không có cách nào khống chế nổi.

“Thậm chí anh ta còn có suy nghĩ muốn giày vò Trinh Khánh Vân ngay lúc này.

Phạm Mục Cương sắp xếp bữa tiệc tối nay, anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng với món quà này.

“Chào anh Huỳnh”

Lúc này, Trịnh Khánh Vân không đưa tay ra như những gì Huỳnh.

Mã Khắc tưởng tượng, cô ta chỉ nở mụ cười, sau đó nằm lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh, nói: “Rất hân hạnh được quen biết anh Huỳnh”

“Tôi giới thiệu một chút, người này chính là bạn trai tôi, Bùi Nguyên Minh”

Đương nhiên là Trịnh Khánh Vân cũng không ngốc, cô ta đã lăn lộn trong xã hội này lâu như thế, vì thế sớm biết cách bảo vệ bản thân mình.

Cho nên cô ta dứt khoát dùng Bùi Nguyên Minh làm bia đỡ đạn cho mình.

“Bùi Nguyên Minh sao?”

Ánh mắt Huỳnh Mã Khắc chợt lóe lên, dường như anh ta cảm thấy có chút ấn tượng với tên gọi này, sau đó anh ta lại lạnh lùng nói: “Bạn trai sao?”

“Anh Huỳnh, cô Trịnh chỉ đang nói đùa với anh mà thôi.”

Lý Hải Ngưng cười một tiếng, nhanh chóng vạch trần Trịnh Khánh Vân.

“Bùi Nguyên Minh chính là anh rể trước đây của Trịnh Khánh Vân, tối nay Trịnh Khánh Vân mời anh ta tới đây là để làm bia đỡ đạn mà thôi.”

“Dù sao thì một người phụ nữ ưu tú như Trịnh Khánh Vân sao có thể để ý tới một tên vô dụng, ở rể, một người yếu ớt như thế được chứ?”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Gà rừng thì mãi mãi chẳng bao giờ có cơ hội để có thể trở thành phượng hoàng. Thế mà cái tên họ Bùi này vẫn muốn tham dự buổi tiệc như thế này sao?

Anh có tư cách à?
 
Chương 3255


Chương 3255:

“ðm “Anh rể trước sao?”

“Bia đỡ đạn à?”

“Thì ra là như vậy, rất thú vị nha”

Lúc này Huỳnh Mã Khắc mới chợt nhận ra, sau đó híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt khinh thường: “Anh rể trước, nhiều khi làm người lúc làm việc phải mang theo não nha”

“Mấy người Đại Hạ các anh có một câu nói chính là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”

“Một người như anh chắc là đã hiểu rõ đạo lý nà) “Cho nên cậu chủ đây khuyên anh một câu, không có việc gì thì đừng có tùy tiện đứng ra.”

“Nếu không, một khi loại người cấp thấp như anh trêu chọc phải phiền phức, sẽ rất dễ dàng chết không toàn thây đấy”

Những lời nói của Huỳnh Mã Khảc rất lãnh đạm, nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm giác đe dọa.

Bởi vì lúc này Trịnh Khánh Vân đang kéo cánh tay của Bùi Nguyên Minh, cả người gần như dính chặt vào người Bùi Nguyên Minh, điều này khiến cho sự ghen ty trong lòng anh ta không ngừng dâng lên.

Lúc này Trịnh Khánh Vân vội vàng mở miệng nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh thật sự là bạn trai của tôi”

“Các người không cần phải nói nhảm nữa”

Tất cả những người có mặt ở đó đều phá lên cười.

Một người là cô chủ xuất thân giàu có, một người lại là kẻ đi ở rể ăn cơm mềm.

Dù có nhìn như thế nào thì cũng thấy hai người họ không phải là người ở cùng một thế giới, Trịnh Khánh Vân lại còn nói bọn họ có quan hệ với nhau.

€ó ai mà tin được chứ?

“Khánh Vân, đừng có đùa giỡn thấp kém như vậy” Huỳnh Mã Khắc chế nhạo cười một tiếng.

“Tại sao cô lại có thể tự hạ thấp thân phận của bản thân để ở cùng với loại người này?”

“Con cóc làm sao có thể ăn thịt thiên nga được, mọi người nói có đúng không?”

Nghe những lời của Huỳnh Mã Khắc, mọi người có mặt ở đó lại phá lên cười.

Đầu năm nay, tùy tiện cũng có thể nhảy ra một con cóc muốn ăn thịt thiên nga sao?

Suy nghĩ viển vông.

“Chụt”

Tiếng cười vẫn còn chưa dứt, Bùi Nguyên Minh đã ôm lấy vòng eo của Trịnh Khánh Vân, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái, âm thanh thanh thúy vang vọng.

“Xem ra cóc ăn thịt thiên nga cũng không phải là khó lắm nhỉ?”

Bùi Nguyên Minh cười như không cười lên tiếng, nhưng lại làm cho.

bầu không khí ở đó bỗng nhiên trầm xuống.

Đồ khốn kiếp.

Giờ phút này, Huỳnh Mã Khắc tức giận đến mức khó có thể khống chế được, suýt chút nữa đã phun ra máu luôn rồi.

Trịnh Khánh Vân là người phụ nữ mà anh ta coi trọng, vậy mà giờ phút này Bùi Nguyên Minh lại trực tiếp hôn cô ta một cái ngay trước mặt anh ta.

Cảnh tượng này giống như thể chiếc bánh mà mình đang thích bị một con chó gặm lấy vậy.

Điều này khiến cho Huỳnh Mã Khắc vô cùng tức giận, sát khí trong mắt hầu như không hề che giấu một chút nào.

Huỳnh Mã Khắc là ai?

Là một thành viên của gia tộc lớn thứ ba ở Thiên Trúc.

Gia tộc đang kinh doanh mô phỏng các loại thuốc, mà anh ta cũng bái một vị đại sư ở Thiên Trúc làm thầy, đi theo học tập thuật Yoga Thiên Trúc.

Tuy chỉ là gia tộc đứng thứ ba, nhưng cũng được coi là người có quyền cao chức trọng.

Ngoại trừ những cô gái của gia tộc đứng thứ nhất, thứ hai ra thì không có người phụ nữ nào mà anh ta không thể chiếm được.

Ngay cả một vài ngôi sao nữ ở Thiên Trúc cũng đã bị anh ta chơi không ít.

Sau khi đi theo Phạm Mục Cương đến Vũ Thành giành chính quyền, anh ta lại càng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Nhưng mà không ngờ, hôm nay anh ta lại thật sự chịu thua thiệt trước một tên ở rễ Bị một tên ở rể khiêu khích làm mất mặt trước mặt mọi người sao?

Từ khi nào mà một con giun dế cũng xứng làm châu chấu đá xe rồi?

Không biết sống chết mà.

Lý Hải Ngưng cũng vô cùng tức giận.

Cô ta biết Bùi Nguyên Minh là bia đỡ đạn, nhưng cô ta không ngờ bia đỡ đạn này lại can đảm đến mức dám hôn Trịnh Khánh Vân một cái.

Quả đúng là chuyện này có thể nhịn thì còn có chuyện gì không thể nhịn được nữa.

Mà khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Khánh Vân cũng đỏ ửng, hiển nhiên cô ta không ngờ được Bùi Nguyên Minh lại làm đến mức này.

Chỉ là cô ta cảm thấy trong lòng có chút không rõ ràng, khiến cô ta có chút bối r “Bây giờ các người đã tin rằng Trịnh Khánh Vân chính là người phụ nữ của tôi chưa?”

“Hơn nữa, tôi ly hôn với chị gái của cô ấy cũng là vì tốt cho tôi và cô ấy”
 
Chương 3256


Chương 3256:

Nghe những lời Bùi Nguyên Minh nói, một đám nam nữ mặc quần áo đắt tiền đều có biểu hiện khó tin.

Bọn họ không dám tin một người phụ nữ ưu tú như Trịnh Khánh Vân lại có mối quan hệ với một người đàn ông phế vật như Bùi Nguyên Minh.

Như để chứng minh tính xác thực cho những gì mình nói, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Tôi biết cậu Huỳnh Mã Khắc sẽ không tin những lời tôi nói, nếu đã như vậy, tôi sẽ đi sâu hơn để chứng minh”

Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trịnh Khánh Vân, sau đó lại hôn tiếp một lần nữa.

Tuy nhiên, anh không thực sự hôn môi của Trịnh Khánh Vân mà là dùng phương pháp lấy góc trong quay phim.

Người bên ngoài nhìn vào thì thấy có vẻ cả hai đang tiếp xúc thân mật, nhưng thực chất hai người chỉ là mặt chạm mặt một chút mà thôi.

Nhưng dù là như vậy thì cảnh tượng này vẫn có thể gọi là kinh thiên động địa.

Trịnh Khánh Vân cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.

Nếu như để cho mẹ và chị gái biết được cảnh tượng này, sợ rằng dù cô ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Cô ta hiểu quá rõ tính cách của Thanh Linh.

Thanh Linh sẽ không bao giờ cho phép, đứa con gái nhỏ của bà ta có mối quan hệ với một người mà bà ta luôn xem là khốn nạn như Bùi Nguyên Minh.

Hơn nữa mối quan hệ này còn hơi vững.

“Tên khốn kiếp, anh ngông cuồng quá rồi đấy”

Lúc này, một thanh niên Thiên Trúc cắt tóc đầu đinh, dáng vẻ như lưu manh tiến lên một bước, khi nhìn chảm chằm Bùi Nguyên Minh, trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lếo.

“Đám người Đại Hạ các anh ở Thiên Trúc của chúng tôi, nhiều nhất cũng chỉ là đẳng cấp thứ tư”

“Người thuộc đẳng cấp thứ tư như anh lại dám cướp một người phụ nữ với anh Huỳnh Mã Khắc thuộc đẳng cấp thứ ba sao?”

“Đầu óc của anh có bị hỏng hay không hả?”

“Hơn nữa, một người phụ nữ xinh đẹp như cô Trịnh chỉ xứng với một người đàn ông có đẳng cấp cao”

“Anh có tư cách gì? Anh xứng sao? Anh có thể nuôi nổi sao? Anh có thể giữ được sao?”

Những người đàn ông và phụ nữ có mặt ở đó đều gật đầu theo.

Điều kiện quốc gia của Thiên Trúc khác với điều kiện của Đại Hạ.

Phụ nữ Đại Hạ đã có thể tự lập từ lâu Nhưng phụ nữ ở Thiên Trúc, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, từ trước đến nay luôn là món đồ lệ thuộc, là đồ chơi của những người quyền quý, có đẳng cấp cao.

Người thuộc cấp thấp không đủ tư cách đạt được, cho dù có đạt được tạm thời thì cũng sẽ vì những người phụ nữ này mà mất mạng.

Vì vậy, người thanh niên đến từ Thiên Trúc này mới nói những lời như vậy.

Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười từ chối cho ý kiến: “Bên phía Đại Hạ của chúng tôi không chú trọng nhiều như Thiên Trúc của các anh”

“Chúng tôi luôn chú trọng đến quyền tự do yêu đương và tự do kết hôn”.

“Có thể xứng với Trịnh Khánh Vân hay không”

“Có thể nuôi nổi Trịnh Khánh Vân hay không”

“Có thể giữ được Trịnh Khánh Vân hay không”

“Tất cả đều là việc riêng của tôi, có liên quan gì đến anh không?”

Lý Hải Ngưng cười lạnh một tiếng, nói: “Ai nói không liên quan gì đến chúng tôi?”

“Trịnh Khánh Vân là người bạn tốt mà tôi mới quen, là chị em tốt của tôi”

“Làm sao tôi có thể đứng nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa của người anh rể trước là anh?”

“Là do da mặt anh quá dày nên mới muốn để cô ấy chịu đựng gian khổ cùng với anh. Nhưng đã bao giờ anh hỏi ý kiến của cô ấy chưa?”

“Cô ấy có bãng lòng không?”

“Hơn nữa, cho dù là cô ấy nguyện ý”

“Cũng là do cô ấy không hiểu chuyện, thân là đàn ông, chẳng lẽ anh cũng không hiểu chuyện hay sao?”

Lý Hải Ngưng khit mũi coi thường Bùi Nguyên Minh.

Chỉ là một tên ở rế tâm thường, đừng nói đến cuộc sống giàu có của Trịnh Khánh Vân. Với tình hình hiện tại của Bùi Nguyên Minh, việc có thể cho Trịnh Khánh Vân sống trong một căn nhà thương mại lớn một chút, mỗi bữa đều được ăn ngon một chút, đi du lịch mỗi năm một lần cũng là cả một vấn đề.

Đẳng này, tên khốn này lại còn không biết xấu hổ nói đến tự do yêu đương?

Còn không biết xấu hổ mà nhắc đến tự do kết hôn?

Trịnh Khánh Vân ở bên cạnh yếu ớt nói: “Tôi không cần người nuôi”

Ngụ ý chính là cô ta không ngại chuyện này, cô ta còn có thể nuôi Bùi Nguyên Minh.

Nhưng câu nói này lọt vào tai những người không hiểu tính cách của Trịnh Khánh Vân, lại lập tức bùng lên một tràng châm chọc.
 
Chương 3257


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3257:

“Tên nhóc này, anh có nghe thấy không hả? Cô Trịnh không cân anh nuôi”

“Anh hãy nghe kỹ cho tôi, tôi là người thuộc gia tộc đứng thứ ba ở nước Thiên Trúc, tuy không tính là quyền cao chức trọng, nhưng tài sản trong nhà cũng có mười mấy tỷ”

“Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy một người như tôi không thể nuôi nổi cô Trịnh”

Nhìn thấy dáng vẻ tự cho mình là đúng của Bùi Nguyên Minh, thanh niên tóc đầu đinh đến từ Thiên Trúc dùng giọng điệu quái lạ nói.

“Nếu anh đã ăn to nói lớn như vậy, chắc hẳn tài sản của anh cũng có đến mấy chục tỷ phải không?”

“Không biết là anh đến từ gia tộc nào trong số mười gia tộc hàng đầu ở Đại Hạ? Là nhà nào trong năm môn phiệt lớn?”

“Mau nói cho tôi biết, để cho tôi sợ hãi một chút, như vậy tôi mới không có đủ tư cách chia rẽ đôi uyên ương”

Những người ngồi xung quanh tràn đầy mỉa mai.

Rõ ràng là mọi người đều nghe hiểu, thanh niên tóc đầu đinh này đang chế nhạo Bùi Nguyên Minh.

Nhưng cũng đúng thôi, tên đi ở rể làm sao có thể có mấy chục tỷ được.

Nếu như thật sự giàu có như vậy, thế thì cần gì phải đến ở rể.

Nếu thực sự giàu có như vậy, sẽ bị người ta đuổi ra khỏi nhà hay sao?

“Mấy chục tỷ?”

Nghe đến con số này, Bùi Nguyên Minh khế cau mày nói: “Nói thật, tôi cũng không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền”

“Tôi không có hứng thú đối với tiền bạc”

“Đối với tôi mà nói, tiền chỉ là những con số mà thôi”

“Khoảng thời gian mà tôi vui vẻ nhất, chính là lúc mà tôi có thể kiếm được mấy chục nghìn tiền công mỗi ngày”

“Không có hứng thú với tiền?”

Nghe thấy lời nói của Bùi Nguyên Minh, mấy cô gái xinh đẹp đều trợn tròn mắt.

Anh cho rằng mình là người giàu nhất sao?

Còn không biết mình có bao nhiêu tiền?

Không có hứng thú đối với tiền?

Còn có khoảng thời gian vui vẻ nhất chính là lúc mỗi ngày kiếm được mấy chục nghìn tiền lương?

Anh còn có thể ra vẻ như thế, vậy sao anh không lên trời luôn đi?

Ngay cả Trịnh Khánh Vân cũng có chút bối rối.

Mặc dù cô ta biết anh rể rất lợi hại, ngay cả cổ phần của công ty vàng Vũ Thành cũng không thèm để vào mắt. Nhưng ra vẻ như thế này cũng quá mức rồi.

Lý Hải Ngưng lại cười lạnh một tiếng, dò xét từ trên xuống dưới Bùi Nguyên Minh một lúc, sau đó lại “Xùy” một tiếng cười lạnh.

“Ha ha ha”

Đám người Huỳnh Mã Khắc đều cười điên cuồng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh tràn đầy giễu cợt và mỉa mai.

Tiền chỉ là những con số?

Không có hứng thú đối với tiền?

Những người thực sự có thể đạt đến trình độ này, đừng nói là người ở Vũ Thành, cho dù có chạy đến Yến Kinh thì hầu hết cũng chỉ có thể đi ngang qua mà thôi?

Nhưng theo hiểu biết của Huỳnh Mã Khắc, ở toàn bộ Vũ Thành này thực sự có rất ít người có thể đạt đến trình độ này.

Môn chủ của Long Môn là một, cung chủ của cung điện Hoàng kim là hai, cơ quan hành chính của Vũ Thành cũng miễn cưỡng được tính thêm một.

Ngay cả ba cậu chủ của nhà họ Long cũng chưa chắc dám nói ra những lời như vậy.

Anh chàng Bùi Nguyên Minh này không phải đến từ cung điện Hoàng kim, không phải họ Vạn, cũng không phải họ Long, vậy mà lại dám nói ra những lời như vậy sao?

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Mỗi ngày một mục tiêu nhỏ?

Nói cách khác, mỗi ngày kiếm được ba tỷ?

Làm thế nào mà một người như vậy có thể tồn tại?

Cho dù có tồn tại, cũng không thể nào có dáng vẻ như thế này được.

Lúc này Huỳnh Mã Khắc trừng mắt nhìn thanh niên tóc đầu đinh một cái, nói: “Xa Huyền Đức, cậu thức thời một chút cho tôi”

“Đây chính là anh Bùi không có hứng thú đối với tiền, mỗi ngày đều có một mục tiêu nhỏ.”

“Cậu đắc tội với anh ấy, anh ấy sẽ dùng tiền để đập chết cậu ngay lập tức đấy”
 
Chương 3258


Chương 3258:

“Được rồi, tôi hiểu, tôi hiểu.”

Thanh niên Thiên Trúc gọi là Xa Huyền Đức, lúc này ra vẻ khom lưng cúi đầu.

“Anh Bùi, nếu có chỗ nào đắc tội, xin hãy tha thứ”

“Tuyệt đối không nên vì mục tiêu nhỏ của anh mà đến đập chết tôi.

“Tôi rất sợ đấy”

“Của cải của cả nhà tôi chỉ bằng mười mấy mục tiêu nhỏ của anh mà thôi.”

Lúc này, Xa Huyền Đức vẻ mặt khiếp sợ khép na khép nép hành lễ với Bùi Nguyên Minh khiến cho tất cả mọi người lại một phen cười nghiêng ngả.

Mà trong mắt những cô gái xinh đẹp kia, Bùi Nguyên Minh đã trở thành một tên ngốc tự cho mình là tài giỏi.

“Anh Bùi, một nhân vật như anh nhất định là người đầu tiên ở Vũ Thành này”

Huỳnh Mã Khắc cười cười, lắc lắc chiếc dây chuyền vàng lớn, đeo quanh cổ ung dung nói: “Tôi đến Vũ Thành lần này, mục đích chính là xây dựng cơ sở y tế ở Vũ Thành và sản xuất một số sản phẩm thuốc quốc tế đang cần gấp.

“Tôi vốn định chuẩn bị tìm ngân hàng để tài trợ mấy tỷ, nhưng anh Bùi đã nhiều tiền như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy rằng cầu thần bái phật không bằng cầu anh Bùi đây”

“Chỉ cần anh Bùi chịu đầu tư, tôi cam đoan anh sẽ nhận lại được tiền gốc trong vòng một năm.”

“Lợi nhuận trong vòng mười năm có thể gấp hơn ba lần tiền gốc.”

“Anh nghĩ thế nào?”

“Anh Bùi, anh có hứng thú không?”

“Đối với anh mà nói, vài tỷ chắc chỉ đơn giản như uống ngụm nước nhỉ?”

“Anh nghĩ sao về việc vung tay thưởng cho con người nhỏ bé như tôi đây?”

Một nhóm đàn ông và phụ nữ nhìn thấy cảnh này càng cười ngặt nghẽo hơn.

Huỳnh Mã Khắc quá đểu rồi, chuyện này không đơn giản chỉ là không giữ thể diện cho Bùi Nguyên Minh. Hơn nữa còn trực tiếp trà dụi mặt Bùi Nguyên Minh xuống sàn.

“Anh rể, chúng ta đi thôi”

Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh này, rất tức giận muốn kéo Bùi Nguyên Minh rời đi.

Mặc dù cô ta biết rằng Bùi Nguyên Minh giàu có, nhưng giàu có cũng không thể tùy tiện đầu tư.

Hơn nữa thanh niên của Thiên Trúc này thoạt nhìn thật sự đã thấy không đáng tin, sao có thể để anh ta lừa được chứ?

Tuy nhiên, lúc này Bùi Nguyên Minh lại xua tay, ra hiệu Trịnh Khánh Vân yên tâm, đừng nóng vội.

Sau đó, anh nhìn Huỳnh Mã Khắc với vẻ thích thú nói: “Xây dựng cơ SỞ y tế?”

“Nếu đó là một dự án thực sự, không phải là một loại thuốc thông thường, hơn nữa lại có thể đảm bảo hoàn vốn trong một năm, trong mười năm lãi gấp ba lần, dự án này đúng là không tồi”

“Như vậy đi. Anh đi viết một bản kế hoạch, sau đó gửi cho tôi bản tài liệu mà anh đã chuẩn bị ở giai đoạn đầu và văn bản phê duyệt của nhà nước.”

“Chỉ cần dự án này là thật, anh cũng đảm bảo có lợi nhuận như vậy, thì tôi đầu tư cho anh mười tỷ cũng được.”

Mặc dù dáng vẻ Huỳnh Mã Khắc giống như một kẻ giết người, nhưng chỉ cần là dự án có thể kiếm tiền, Bùi Nguyên Minh cũng không ngại kiếm chác một chút.

Dâu sao cũng hiếm có người muốn làm việc thay cho mình.

“Bản kế hoạch? Đầu tư mười tỷ cũng được?”

Nghe thấy câu này, tất cá những người có mặt đều không nhịn được cười.

Mọi người ai nấy đều cười nghiêng ngả.

Cho dù ba cậu chủ của nhà họ Long có tới, có lẽ cũng không dám nói như vậy.

Đầu tư mười tỷ, đó không phải là tài sản lên tận tiền chục tỷ rồi sao?

Cho dù là dòng họ giàu có hàng đầu ở đây cũng sẽ không có nhiều tiền mặt như vậy.

Mà cái tên Bùi Nguyên Minh này đến cả điều này cũng không hiểu, lại còn ở đây chém gió.

Một màn này càng khiến cho mọi người cảm thấy, Bùi Nguyên Minh là một kẻ nghèo kiết xác, mà còn muốn đi lừa thiên hạ.

Huỳnh Mã Khắc cố tình đánh vào mặt anh, anh không những không biết tự lượng sức mình, mà lại còn giơ mặt ra cho người ta tạt thêm mấy cái?

Đúng là ngu ngốc tới cùng cực.

Lý Hải Ngưng cười nhạo: “Được rồi, anh Bùi này”

“Tôi là thư ký của cậu Huỳnh”

“Ngày mai tôi sẽ gửi cho anh bản kế hoạch.”

“Nhưng nếu anh muốn xem những thứ này, vậy thì để chúng tôi kiểm tra vốn một chút, điều này không quá đáng chứ?”

“Nào, chúng ta cùng nhau xem xem, anh Bùi có thể tiện tay đầu tư: mười tỷ rốt cuộc thì trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiên”
 
Chương 3259


Chương 3259:

Nghe thấy những lời này của Lý Hải Ngưng, đôi mắt Huỳnh Mã Khắc lóe lên sự tán thưởng.

Không hổ là người phụ nữ do mình lựa chọn tỉ mi, cô ta còn rất biết cách phối hợp với mình.

Lúc này, Huỳnh Mã Khắc mới cười nhẹ cầm ly sâm panh bước lên, nhàn nhạt nói: “Mọi người cùng tới xem thử đi”

“Anh Bùi, cậu chủ hàng đầu của Vũ Thành chúng ta, tiện tay có thể lấy ra mười tỷ, mỗi ngày một mục tiêu nhỏ, luôn không có hứng thú với tiền, rốt cuộc là trong thẻ có bao nhiêu tiền.”

“Nói không chừng còn có thể nhờ cơ hội này mà làm quen với anh Bùi, tương lai có chuyện gì còn có thể tìm đến sự tài trợ của anh Bùi.”

“Anh Bùi đúng là Thẩm Vạn Tam của Vũ Thành đấy”

“Anh Bùi vô địch”.

“Anh Bùi muôn năm: Theo lời mời của Huỳnh Mã Khắc, một nhóm người giả vờ hành lễ với Bùi Nguyên Minh, hơn nữa còn tụ tập trước mặt anh với biểu hiện a dua nịnh hót.

Nhưng bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận ra đây thực ra là đang chế giễu Bùi Nguyên Minh.

‘Tên ngốc Bùi Nguyên Minh này sẽ không coi là thật chứ?

Rất nhiều cô chủ gia thế hiển hách còn liên tục cười nhạo, đúng là ngu ngốc.

Bây giờ xem anh còn giả bộ như thế nào nữa.

“Ting”

Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Nguyên Minh khẽ rung lên.

Anh vô thức lấy điện thoại ra, muốn xem tin nhắn. Nhưng không cẩn thận lỡ trượt tay bấm vào mở thông báo bằng giọng nói.

“Kính gửi khách hàng, số tiền bạn thu được vào tài khoản của bạn từ Khu giải trí Thủ Đô là mười tỷ”

Biểu cảm của mọi người trên khán đài đều hơi cứng đờ, nhất thời không thể phản ứng lại được.

Ngay cả Huỳnh Mã Khắc người của dòng họ đứng thứ ba kiêu ngạo nhất của Thiên Trúc, lúc này khuôn mặt cũng thất thần.

Mọi người đều nhìn chắm chằm Bùi Nguyên Minh, không biết nên phản ứng như thế nào.

Rõ ràng không ai có thể ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại thực sự có được mấy chục tỷ vào tài khoản trong vài phút.

Xa Huyền Đức nuốt mạnh một ngụm nước miếng, có chút khô miệng, cả đời này anh ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Lý Hải Ngưng ban đầu vốn dĩ coi thường Bùi Nguyên Minh, giờ cảm thấy ngứa giữa hai ngón tay cái, cô ta rất muốn Bùi Nguyên Minh có thể trị ngứa cho cô ta.

Mà những cô cô chủ con nhà danh giá lúc này mới khẽ mở miệng, nước miếng sắp trào ra, không thể kiềm chế được biểu hiện tham lam của mình.

Ngay cả Trịnh Khánh Vân cũng hơi sững lại, hiển nhiên cô ta không ngờ Bùi Nguyên Minh lại giàu có như vậy.

Bản thân Bùi Nguyên Minh cũng hơi sửng sốt, nhưng vẫn phản ứng kịp thời.

Đây chắc là khoản lợi nhuận đầu tiên của Khu giải trí Thủ Đô mà nhà họ Thôi chuyển tới.

Xét cho cùng hôm đó anh cũng đã thắng Lý Liên Kiệt không ít, cộng với việc kinh doanh của nhà họ Thôi thì chuyện được cộng mười tỷ vào tài khoản cũng có vẻ hợp lý.

Điều quan trọng nhất là Thôi Nhã Tuyết biết anh đến Vũ Thành có việc, nên đã lập tức chuyển tiền ngay.

Đây là vì sợ anh không có tiền tiêu à?

“Mười tỷ?”

Tất cả mọi người vẻ mặt đờ đân, Huỳnh Mã Khắc nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

“Tôi tin quái gì anh.”

“Lại còn được chuyển từ Khu giải trí Thủ Đô?”

“Nếu muốn có thu nhập như vậy từ Khu giải trí Thủ Đô, hoặc là anh phải có một trong sáu tấm đổ bài, hoặc anh là vua cờ bạc.”

“Nhưng một kẻ ở rể như anh làm sao có bản lĩnh như vậy?”

“Còn cố ý trượt tay?”

“Đây là đang kiếm một phần mềm giọng nói để giả bộ ra vẻ sao?”

“Thực sự có bản lĩnh như vậy, còn cần phải ở rể à?”

Những người vừa rồi bị chấn động đến mức tê cả cơ mặt lại, khi nghe thấy những lời này đều cảm thấy bản thân là đang bị Bùi Nguyên Minh lừa gạt.

Anh là một kẻ ở rể, lại còn bị người ta quét ra khỏi cửa thì làm sao có thể có thu nhập như vậy được.

Anh có biết mười tỷ là mấy con số không?

Anh có xấu hổ khi giả vờ ra vẻ như thế này không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom