Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3140


Chương 3140

 

Hùng Kinh Vũ toàn thân đều đang run rẩy, lúc này lại bị Bùi Nguyên Minh vỗ nhẹ lên mặt, vết đau châm chích trên mặt khiến cho anh trong phút chốc tỉnh táo lại.

 

Bấy giờ anh mới nhẹ hít một hơi, tức giận nói: “Đồ khốn kiếp! Anh dám động đến tôi!”

 

“Anh sẽ phải hối hận!”

 

“Bốp!”

 

Bùi Nguyên Minh không phí lời mà nắm lấy tóc Hùng Kinh Vũ, trở tay giáng một cái tát xuống.

 

Một tiếng vang phát ra, trên mặt Hùng Kinh Vũ lại có thêm năm dấu tay đỏ chót, gương mặt anh sưng đỏ, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn khiếp, anh dám tát tôi…”.

 

“Tôi sẽ không tha cho anh!”

 

Bùi Nguyên Minh thở dài:

 

“Anh đúng là không thức thời mà!”

 

“Tôi thực sự lấy tò mò rốt cuộc anh làm thế nào mà sống sót được đến chừng này tuổi đó!”

 

“Rồi lại làm thế nào mà ngồi được lên vị trí này!”

 

“Ngay cả câu “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” anh cũng không biết sao?”

 

Trong lúc nói, Bùi Nguyên Minh lại trở tay tát một cái, khiến cho gương mặt bên còn lại cũng sưng đỏ cả lên, máu tươi trong phút chốc vẩy ra.

 

“Anh…”

 

Lúc này chỉ cảm thấy mặt đỏ tại ù, đầu lại sưng tấy lên, khắp người choáng váng, trong lòng căm giận chết đi được.

 

Kể từ khi đảm nhận vị trí chỉ huy thứ hai ở Sở cảnh sát Vũ Thành, lúc nào cũng ngồi ở phía trên cao, người ta không phải nịnh nọt thì cũng rất kính nể anh.

 

Không chỉ hô mưa gọi gió ở Vũ Thành này, mà ở những nơi khác anh cũng có chút mặt mũi.

 

Nhưng anh làm sao cũng chẳng ngờ được, một người không có ai bì được như anh đây, hôm nay lại phải chịu thiệt thòi đến như vậy.

 

Trước mặt nhiều người như vậy bị tát lần này hết lần khác, Hùng Kinh Vũ anh sau này làm sao mà làm người được nữa?

 

Có điều bây giờ anh lại không dám kêu rên gì với Bùi Nguyên Minh nữa!

 

Bằng không Bùi Nguyên Minh lại động chân động tay, giết chết anh luôn thì làm sao!

 

“Bây giờ coi như có thể xác định rõ vị trí, nói chuyện cho rõ ràng rồi.”

 

Bùi Nguyên Minh đứng dậy, giơ chân giẫm Hùng Kinh Vũ đang kìm nén cơn tức giận trên mặt đất.

 

Sau đó nhàn nhạt nói: “Sau này nhớ cho rõ, bớt có ra oai đi, học cách mà làm người”

 

“Giang hồ không phải chém giết lẫn nhau, mà là phải biết đối nhân xử thế!”

 

“Cũng may tối trẻ người dễ mềm lòng, nếu như đổi lại là Long Thiên Ngạo đại thiểu, bây giờ anh đã là một cái xác khô rồi”

 

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh dùng câu nói của bản thân cô để dạy dỗ Hùng Kinh Vũ, Long Mộc Đoan lúc này tức đến toàn thân run lên.

 

Đám người Long Tiểu Tuyết cũng nghiến răng nghiến lợi!

 

Sỉ nhục!

 

Đây là một nỗi sỉ nhục rất lớn!

 

Là người của Long gia, có khi nào phải chịu đựng nỗi sỉ nhục như vậy chứ?

 

Có điều Bùi Nguyên Minh không cũng lười để ý đến những người này, ngược lại hờ hững mà nhìn Hùng Kinh Vũ, anh nói: “Cút về đi, thả người ra”

 

“Nhớ lấy, thời gian của các người không còn nhiều nữ đầu, giờ chỉ còn năm mươi phút nữa thôi.”

 

“Tất nhiên các người không muốn thả người cũng được, hậu quả tự gánh lấy”

 

“Về phần chức vị người đứng đầu cục chấp pháp Long Môn này, ai muốn có thể tự mình tới nói chuyện với tôi”.

 

“Chỉ cần quỳ xuống và thề sẽ làm con chó dưới chân tôi.”

 

“Vậy thì tôi sẽ nhường lại chức vị này cho người đó”

 

Bùi Nguyên Minh vỗ hai tay, vẻ mặt dửng dưng mà đưa ra điều kiện của mình.

 

Dứt lời, anh lại đạp một cái, khiến cho Hùng Kinh Vũ ở trước mặt ngã sấp xuống, nằm nhoài dưới đất vô cùng nhếch nhác.

 

Một Hùng Kinh Vũ kiêu ngạo hống hách một tay che trời giờ đây dáng vẻ vô cùng thê thảm, cũng vô cùng thảm hại.

 

Chỉ là anh không dám hé hé gì nữa mà cố gắng làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại.

 

“Bùi Nguyên Minh, Hàn Thâm, các người quá càn rỡ!”

 

Nhìn thấy Diệp Họa liên tục tát vào mặt Hùng Kinh Vũ, còn nói ra những lời lẽ quá mức xằng bậy, lúc này Long Mộc Đoan không thể kìm nén được cơn tức nữa.

 

“Anh thật sự coi bổn tộc lão không tồn tại sao?”
 
Chương 3141


Chương 3141

“Bổn tộc lão ra lệnh!”

“Bây giờ! “Ngay!”

“Lập tức!”

“Xin lỗi sở trưởng Hùng Kinh Vũ!”

“Quỳ xuống xin lỗi!”

“Đền bù tổn thất!”

“Chịu trừng phạt!”

Long Mộc Đoan tiến một bước!

Khí thế đáng sợ lúc này tỏa ra khắp nơi, gạch xanh trên mặt đất cũng bị anh giẫm nát “Nếu anh không thành thật xin lỗi, có tin tôi sẽ giết chết anh không!”

Bùi Nguyễn Minh cười nhạt mà nói: “Sao thế? Long tộc lão cũng chuẩn bị ỷ thế hiếp người đấy hả?”

“Ông xứng sao?”

Vẻ mặt của Long Mộc Đoan trầm xuống, dựa vào thân phận tộc lão Long gia của anh, từ khi nào có người dám chống đối lại anh như vậy chứ? “Khốn kiếp!”

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh mở lời, anh tối sầm mặt tiến lên phía trước, lao thẳng đến chổ của Bùi Nguyên Minh.

Hơn nữa còn sử dụng Ứng Trảo Công, định một cước xuyên thủng đầu Bùi Nguyễn Minh. không thể không thừa nhận rằng Long Mộc Đoan ít nhiều cũng có mấy phần bản lĩnh, coi như là một đại cao thủ.

Chỉ có điều thân ảnh của anh mới vừa lướt đến, đã nhìn thấy Tần Ý Hàm nãy giờ vẫn như người trong suốt sải bước đến, sau đó bắt lấy cánh tay của Long Mộc Đoan rồi ném mạnh lên mặt tường.

Long Mộc Đoan mất cảnh giác, bị một cú lên góc tường.

Một viên gạch xanh vừa hay rơi trúng trán khiến anh không khỏi phun ra ngụm máu tươi.

Long Mộc Đoan lúc này có thể nói là đầy vẻ ấm ức, nét mặt vô cùng đau đớn.

Sắc mặt anh lúc xanh lúc trắng, một lúc lâu sau cuối cùng cũng không nhìn được nữa mà lại nôn ra một ngụm máu.

Đám người Long Tiểu Tuyết đều sững sỡ nhìn cảnh tượng này, trong lòng đều ngơ ngẩn ra.

Còn có người tự tát vào mặt mình, lúc này mới xác nhận được là không phải nằm mơ.

Dẫu sao thì cảnh tượng trước mặt này quá gây sốc!

Long Mộc Đoan là tộc lão của Long gia, là một trong những người mà Long thập tam thiếu Long Thiên Ngạo tin tưởng nhất.

Nhưng một đại cao thủ như vậy mà lại chẳng đỡ nổi một đoàn của Tần Ý Hàm sao?

Rốt cuộc là do Long Mộc Đoan đã già, hay là Tần Ý Hàm quả lợi hại? “Sao có thể !?”

“Tôi đang nằm mơ có phải không?”

“Lẽ nào Long tộc lão đã nương tay?”

Đám người mặc Hoa Phục đang lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không thể tin được những gì đang nhìn thấy trước mắt.

Cùng lúc đó, Long Tiểu Tuyết đầy vẻ khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.

Chả trách lại muốn đi ở rễ.

Tự xưng mình cái gì mà thế tử, cái gì mà Diệp đường chủ có ích gì chứ?

Núp váy phụ nữ, đúng là phế vật trong phế vật

Quan trọng nhất là tên khốn kiếp này còn thật sự cho rằng mình dựa vào thực lực của bản thân để lên được chức đường chủ cục chấp pháp Long môn nữa chứ?

Đúng thật là không biết xấu hổi

Lúc này Tần Ý Hàm rút khăn ra lau ngón tay, sau đó lãnh đạm nói: “Muốn động tới Cậu Bùi thì bước qua xác tôi trước đã.

“Có điều tôi thấy các người cũng chẳng có bản lĩnh đó.”

Dù sao thì Tần Ý Hàm cũng là đệ tử xuất sắc của phân hội trưởng tiền nhiệm ở Long Môn Thủ đô

Sau khi đầu quân dưới trướng Bùi Nguyên Minh, càng không thiếu thốn sách tu luyện và tài nguyên.

Đến ngày hôm nay, cô đã ngồi vào vị trí phân hội trưởng ở Long Môn Thủ đô, hơn hẳn ngày xưa.

Chỉ với một Long Mộc Đoan nhỏ nhoi sao có thể là đối thủ của cô?

Long Mộc Đoan nhếch nhác từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm Tần Ý Hàm.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng nhận ra thân phận của Tần Ý Hàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhận ra cô rồi!”

“Cô là đệ tử của Sở Trung Thiên, Tần Mạnh Sơn, phân hội trưởng đương nhiên của Long Môn Thủ đô Tần Ý Hàm!”

“Ả phế vật bản thầy cầu vinh trong lời đồn!”

“Tôi nói cho cô biết! “Cô sẽ hối hận!”

Lúc này,Long Mộc Đoan thề với trời cao! “Các người hoàn toàn không hiểu được địa vị của Long gia ở Long môn!”

“Long môn là của Long gia, Long gia nằm giữ Long môn!”
 
Chương 3142


Chương 3142

“Mấy người Long môn các người, có tốt đẹp đến đâu thì cũng chỉ là con chó do Long gia chúng tôi nuôi mà thôi! “Bùi Nguyên Minh!”

“Tần Ý Hàm!”

“Tôi nhất định sẽ bắt các người phải trả giá!”

“Tôi sẽ khiến các người phải hối hận vì những gì đã làm hôm nay!”

Tần Ý Hàm không tỏ rõ thái độ gì mà nở nụ cười, cậu Bùi nhà tôi ngay cả chiến thần cũng có thể tùy ý chém giết.

Là nhân vật làm đảo lộn trời đất ở hai thành Cảng Thành và Las Vegas này

Long Mộc Đoan chỉ như một quả bóng thôi! Anh có tư cách gì mà uy hiếp Bùi Nguyên Minh? “Hối hận?”

“Trả giá?”

Bùi Nguyễn Minh đứng dậy, vẻ mặt hờ hững đi đến trước mặt Long Mộc Đoan, ngập tràn vẻ đùa cợt.

“Nếu đã nói đến mức này rồi.”

“Tôi cũng muốn xem thử xem anh định khiến tôi hối hận như thế nào”

“Rồi lại khiến tôi trả giá như thế nào đây!”

Dứt lời, không đợi Long Mộc Đoan phản ứng Bùi Nguyễn Minh đã trở tay giáng xuống.

Long Mộc Đoan cũng coi như là một cao thủ, ngay khoảnh khắc Bùi Nguyễn Minh giơ tay lên anh đã phát giác được, dùng hết sức mình mà phản kháng.

Chỉ tiếc rằng anh còn chưa kịp giơ tay lên đã cảm thấy trước mắt đen kịt, trên mặt đau đớn, cả người trong phút chốc bay đập vào mặt tường.

“Á”

Tiếng hét thất thanh vang lên, Long Mộc Đoan mặt mũi sưng húp, trên mặt có thêm một dấu tay đỏ chói. Lúc anh loạng choạng bò dậy dáng vẻ lại càng thêm thảm hại đến cùng cực.

“Anh vậy không được rồi.”

“Ngay cả một cái bạt tay của tôi cũng không né được thì làm sao có thể khiến tôi hối hận đây?”

“Buông lời hung ác không có ích gì đâu.”

“Nếu như có ích, thì thời đại này còn cầu cảnh sát làm gì nữa chứ, đúng không?”

Bùi Nguyên Minh liếc mắt đến nhìn Hùng Kinh Vũ nằm dưới đất, vẻ mặt thờ ơ, giọng điệu châm chọc.

Đám người mặc Hoa Phục cùng Long Tiểu Tuyết nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy cũng đều tức giận đến run rấy cả người.

Đứa con rể này thật sự quá trơ trẽn

Nhân lúc Tần Ý Hàm đánh Long Mộc Đoan tộc lão bị thương hắn lại thừa cơ tát Long Mộc Đoan tộc lão.

Mặt dày không biết xấu hổ thì thôi đi, còn tỏ ra ta đây rất có bản lĩnh nữa chứ!

Đảng kinh

Không biết xấu hổi “Bùi Nguyễn Minh!”

Long Mộc Đoan lảo đảo đứng dậy, bưng mặt đi đến phía trước chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà quát: “Anh dám ra tay với tôi!?”

“Tên khốn kiếp!”

“Sao anh dám!”

Vừa rội bị Tần Ý Hàm đánh bị thương, Long Mộc Đoan còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Dù sao thì Tần Ý Hàm cũng có tiếng tăm trong nội bộ Long môn, có danh hiệu đệ nhất cao thủ phân hội Long Môn Thủ đô .

Long Mộc Đoan bị đánh cũng không mất mặt.

Nhưng bây giờ lại bị một không có tên tuổi như Bùi Nguyễn Minh đánh?

Đúng thật là không thể nhịn được nữa mà!

Hơn nữa Long Mộc Đoan cảm thấy nếu không phải mình bị Tần Ý Hàm đánh bị thương thì tên Bùi Nguyên Minh khốn kiếp này làm sao có tư cách đụng đến mình kia chứ?”

“Bốp ”

Bùi Nguyên Minh cũng lười nói lời vô nghĩa mà trở tay tát thêm một cái nữa..

Một tiếng khô khốc vang lên, hình ảnh Long Mộc Đoan lại lần nữa bay ra, lại lần nữa đập đầu vào tường, ngay lập tức máu mồm máu mũi chảy ra, thê thảm vô cùng.

Anh tức giận, không cam lòng mà nghiến răng nghiến lợi.

Cùng lúc đó trong lòng cũng lờ mờ cảm thấy có chút tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Dẫu sao thì lần này anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, hễ mà tên Bùi Nguyễn Minh khốn khiếp này dám ra tay anh sẽ mạnh mẽ đáp trả

Nhưng không ngờ rằng lúc Bùi Nguyễn Minh đánh tới anh lại hoàn toàn không nhìn rõ, cũng không có cách nào ngăn chặn.

“Bùi Nguyên Minh, anh ngông cuồng quá rồi đó!”

“Anh đúng là coi trời bằng vung mà!”

Lần này Long Mộc Đoan không dám đến gần nữa, anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm:” Anh không chỉ coi thường bề trên, mà còn vô cớ đánh người!”

“Tôi nhất định sẽ đến chổ Long thập tam thiếu kiện anh!”

“Anh chết chắc rồi!”
 
Chương 3143


Chương 3143

“Long thập tam thiếu ?”

Bùi Nguyễn Minh cười lạnh bước về phía trước, vươn tay phải tát bôm bố vào mặt Long Mộc Đoan.

“Long Thiên Ngạo là cái thá gì?”

“Anh cứ mở miệng ra là nói Long môn là của Long gia?”

“Anh đi hỏi thử xem Long Nhân Xá có đồng ý không?”

“ Anh đi hỏi thử xem Long môn trưởng lão có đồng ý không?”

“Anh đi hỏi thử xem mười ba vị phân hội trưởng có đồng ý không?”

“Tôi nói cho anh biết, cho dù bọn họ đều đồng ý, đường chủ cục chấp pháp Long môn tôi đây cũng sẽ không đồng ý!”

“Đường chủ cục chấp pháp Long môn ở trong Long môn, dưới một người, trên vạn người!”

“Toàn bộ Long Môn, ngoại trừ Long Nhân Xá, tôi là lớn nhất”

“Mà nếu như Long Nhân Xá cũng không biết cách làm người, tôi cũng sẽ vạch tội anh ta!”

“Thân phận và địa vị của tôi ở Long môn chính là như vậy đấy!”

“Long Mộc Đoan anh là cái thá gì chứ?”

“Chỉ là một tộc lão của Long gia, còn chưa biết có hơn được ai hay không mà cũng dám ra oai trước mặt tôi sao?”

“Ai cho anh lá gan khiến anh lần này hết lần khác gào thét trước mặt tôi hả?”

“Ai cho người dũng khí khiến anh lần này hết lần khác nói tôi là chó săn của Long gia hả?”

“Anh có tư cách đó sao?”

“Anh xứng sao?”

“Hay là nói anh xác định anh có thể trả giá cho những lời nói này của anh hay sao?”

Bùi Nguyễn Minh nói một câu thì đánh vào mặt Long Mộc Đoan một cái, cuối cùng anh cười lạnh nói: “Nói!”

“Có phải là Long Thiên Ngạo dạy anh nói mấy lời này không!”

“Nếu là vậy, hôm nay tôi có thể đến Long gia, bắt sống Long Thiên Ngạo!”

“Trị tội hắn dám bất kính!”

Nghe thấy những lời của Bùi Nguyên Minh nói, Long Mộc Đoan bị dọa sợ đến mức cứng đờ lui về sau mấy bước, sắc mặt vô cùng khó coi, dáng vẻ kiêu ngạo cũng giảm đi phần nào.

Rất rõ ràng anh không ngờ đến được Bùi Nguyên Minh lại có thể lấy thân phận đường chủ cục chấp pháp Long môn để áp chế mình.

Lúc này Long Mộc Đoan có cảm giác vô cùng cầu giận.

Buộc Bùi Nguyên Minh từ chức đường chủ cục chấp pháp Long Môn là một trong những nhiệm vụ trong ngày hôm nay của anh.

Bây giờ chẳng những nhiệm vụ thất bại mà còn bị người kia tát vào mặt.

Bùi Nguyễn Minh cười nhạt nói: Long Mộc Đoan, thấy anh cũng mang họ Long, tôi cho anh một cơ hội nữa! “Ngoan ngoãn xin lỗi đi “Nếu không hôm nay tôi một phát đanh chết anh cũng sẽ chẳng có ai dám hó hé lời nào với tôi đầu “Tiền trảm hậu tấu, có quyền đặc biệt, đây chính là Long môn

Nghe Diệp Họa nói vậy, Tần Ý Hàm rút trường kiếm tùy thân bên người ra, vẻ mặt lãnh đạm.

Rõ ràng, chỉ cần Bùi Nguyễn Minh ra lệnh, cô chắc chắn sẽ không chậm trễ mà trừ khử Long Mộc Đoan.

“Anh…. *

Long Mộc Đoan suýt chút nữa đang sống sờ sờ mà bị chọc cho tức chết

Nhưng khi nhìn thấy ánh mặt lạnh lùng của Bùi Nguyễn Minh, anh lại chỉ có thể không ngừng nói với chính mình, bản thân chức vị thấp hơn không thể không cúi đầu.

Lúc này mà muốn dẫn co qua lại với Bùi Nguyên Minh, quả thật là đang tìm đường chết

Tuy rằng nói, giang hồ phải biết đối nhân xử thế, không phải chém giết lẫn nhau.

Nhưng vấn đề là, khi người kia không coi trọng đạo lý đối nhân xử thế nữa, mà muốn chém giết

Năm đấm sẽ trở thành đạo lý duy nhất.

Long Mộc Đoan đã nắm rõ được Tần Ý Hàm lợi hại như thế nào, cũng biết được lúc này Bùi Nguyễn Minh có Tân Mộc Hàn chống lưng cho, bản thân hoàn toàn không có cách nào đối chọi được với Bùi Nguyễn Minh.

Lúc này, anh hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén nỗi hận của mình, sau đó khó khăn mà nói với Bùi Nguyên Minh: “Xin lỗi.

“Tuy rằng anh xin lỗi chẳng có chút thành ý nào cả, có điều nể mặt Long thập tam thiếu Long Thiên Ngạo nhà anh, tôi sẽ miễn cưỡng mà chấp nhận.

Bùi Nguyễn Minh vươn tay vỗ vai Long Mộc Đoan:” Cút đi.”

“Lần sau lúc mà muốn chọc tức tôi, tốt nhất anh nên nghĩ đến hậu quả”

“Bởi vì lần tới, tôi sẽ giết anh luôn đấy!”
 
Chương 3144


Chương 3144:

Nghe được Bùi Nguyên Minh nói, Long Sơn Đoàn tức giận đến run cả người, thế nhưng ông ta cũng không dám ra tay, mà là cắn chặt hàm răng.

Ông ta thầm lập lời thề ở trong lòng, chỉ cần ngày nào đó Bùi Nguyễn Minh sa sút, ông tôi tôi nhất định phải tất chết cái đồ láo toét hỗn xược này!

Lúc này Hùng Tiến Đạt cũng hòa hoãn lại, đau đớn trên mặt khiến mắt của ông ta giật giật, cũng để cho trong lòng ông ta tràn đầy hận thù cùng oán độc.

Nhưng lúc này ngay cả Long Sơn Đoàn của nhà họ Long đều chịu thiệt thòi thì Hùng Tiến Đạt ông ta sao dám nói cái gì?

Trong nháy mắt kế tiếp, Hùng Tiến Đạt cắn răng nghiến lợi vung tay lên chuẩn bị dẫn người rời đi.

“Tôi vừa nói ghế bành của tôi giá trị 350 tỷ!

Bùi Nguyên Minh cười nhạt, chỉ thứ đồ vứt đi trên mặt đất.

“Trả hết tiền rồi cút!”

“Còn nữa các người còn có 40 phút để thả người.”

“Tôi khuyên các người tốt nhất nên nằm chắc thời gian đừng có khiêu chiến điểm giới hạn của tôi.”

Hùng Tiến Đạt tức giận đến cả người run run, thiếu chút nữa nôn ra máu tươi.

Năm phút sau, vẻ mặt Hàn Sang cổ quái cầm lấy một tờ chi phiếu trong tay, có vẻ trợn mắt há mồm. Anh ta tuyệt đối không nghĩ ra nổi đầu năm nay còn có người có thể lấy được tiền từ trên người vắt cổ chày ra nước.

Dù sao Hùng Tiến Đạt kia luôn luôn là được xưng là ăn tươi nuốt sống, nhưng bây giờ ông ta lại bị cậu Minh đùa cợt như vậy.

Vào lúc này, Hàn Sang bội phục đến cực hạn với Bùi Nguyễn Minh rồi.

Nhưng mà bội phục thì bội phục, lúc này Hàn Sang vẫn thận trọng nói: “Cậu Minh, anh làm vậy với Hùng Tiến Đạt, nhà họ Hùng bọn họ chắc là sẽ không từ bỏ ý đồ!”

“Lấy năng lực của nhà họ Hùng mà nói sắp tới sợ rằng anh phải cẩn thận!”

Dù sao chuyện liên quan đến 350 tỷ, cái này đã nói lên hai bên không cách nào dàn xếp rồi.

“Từ bỏ ý đồ?” Bùi Nguyên Minh một lần nữa ngồi xuống, nhận lấy trà ngon mà Tần Ý Hàm pha, thản nhiên nói: “Hàn Sang, cậu đã lăn lộn ở trên đường nhiều năm như vậy, cậu là thực sự ngốc, hay là giả ngốc?”

“Hôm nay Hùng Tiến Đạt cùng Long Sơn Đoàn đến căn bản không phải để giảng hòa”

“Mà là tới thử dò xét tôi, áp chế tôi, thậm chí chuẩn bị ăn tươi nuốt sống tôi.

“Không giết chết bọn họ, coi như tôi đã cho bọn họ chút mặt mũi.”

“Hơn nữa cậu không nghe ra à?”

“Trừ việc muốn mẹ vợ và vợ của tôi ở trong tù làm con tin ra, mục đích quan trọng nhất của bọn họ chính là muốn tôi chủ động rời khỏi vị trí Đường chủ của Chấp Pháp đường Long Môn này.”

“Có nghĩa là, hai bên chúng tôi nhất định là không chết không thôi…

“Đường chủ của Chấp Pháp đường Long Môn…

Hàn Sang thì thào mở miệng, trong nháy mắt kế tiếp anh ta chợt phản ứng lại.

Vừa rồi tình thế quá nguy hiểm, anh không có cảm giác gì.

Thế nhưng lúc này sau khi phản ứng kịp, Hàn Sang lập tức trợn mắt há mồm. Hóa ra vị trước mắt này, chính là vị Đường chủ Chấp Pháp đường Long Môn mới thượng vị trong truyền thuyết kia!

Khó trách anh dám một mình một ngựa tới Vũ Thành. Chẳng trách mình ở trước mặt anh ngay cả một cái tát cũng không đỡ nổi!

Trong nháy mắt tiếp theo, Hàn Sang trực tiếp quỹ xuống “Bịch” một tiếng, trầm giọng nói: “Lúc trước Hàn Sang không biết thân phận của Đường chủ Minh, có điều đắc tội!”

“Xin Đường chủ Minh rộng lượng tha thứ cho kẻ tiểu nhân này!”

“Tôi đảm bảo, từ nay về sau, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi với Đường chủ Minh!”

Nếu như trước đó Hàn Sang khuất phục còn mang theo một chút coi chừng, thế nhưng bây giờ là hoàn toàn khuất phục.

Dù sao lấy thân phận của anh ta mà nói có thể ôm chân của Đường chủ của Chấp Pháp đường Long Môn như vậy, đã là chuyện tu tám kiếp mới được rồi.

“Được rồi, nếu cậu đã ở dưới trướng của tôi, như vậy người một nhà không nói chuyện quanh co.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.

“350 tỷ này cậu giữ lại, một nửa cho các anh em làm tiền thưởng, một nửa kia đưa đến chỗ cảnh sát Vũ Thành, giúp tôi chuẩn bị tốt một chút.”

“Dù sao Hùng Tiến Đạt chín chín phần trăm là sẽ không thả người, tôi phải đảm bảo vợ và mẹ vợ của tôi ở bên trong đó không phải chịu chút uất ức nào.”

“Giang hồ dù sao không phải là thuần túy đánh giết, đạo lí đối nhân xử thế cũng rất quan trọng
 
Chương 3145


Chương 3145:

Nghe được Bùi Nguyễn Minh nói nhẹ tựa lông hồng, Hàn Sang thông minh hơi run một cái.

Sau đó anh ta thả tay nói: “Cậu Minh yên tâm, từ trên xuống dưới cảnh sát Vũ Thành tôi đều rất quen, tuy rằng không có cách nào để cho bọn họ thả người, thế nhưng chăm sóc một chút thì không thành vấn đề “Nhưng vì sao ngài lại nói Hùng Tiến Đạt tuyệt đối sẽ không thả người?”

“Hôm nay ông ta ăn thua thiệt lớn như vậy, nếu không thả người thì không sợ ngài tìm tới cửa à?”

“Nói như thế nào thì ngài cũng là Đường chủ của Chấp

Pháp đường Long Môn mà.”

Bùi Nguyễn Minh cười cười, thản nhiên nói: “Cậu đó không nghe được vừa rồi Long Sơn Đoàn nói à?”

“Long Môn là của nhà họ Long”

“Có nghĩ là ở Vũ Thành này, trong lòng người nhà họ Long, Long Môn một trong bốn cơ sở của Đại Hạ, đã bị bọn họ coi là của riêng rồi.”

“Trên dưới Vũ Thành này không tuân theo Long Môn, mà sợ nhà họ Long “Dưới tình huống như vậy, bọn họ sẽ để một Đường chủ của Chấp Pháp đường Long Môn như tôi vào mắt sao?”

“Càng đừng nói đến việc người phía sau bọn họ toàn tâm toàn ý muốn tôi rời khỏi vị trí Đường chủ của Chấp Pháp đường Long Môn này.”

“Xem ra sự tồn tại của tôi, trở ngại dã tâm thượng vị của một vài người nha!”

Nói xong lời này, trong con ngươi của Bùi Nguyễn Minh hiện lên một vẻ khác thường.

Lão già Long Nhật Minh kia là cố ý để cho anh thượng vị, hay là vô tình?

Chẳng lẽ, ông ta chuẩn bị mượn tay mình tổng vệ sinh trên dưới Long Môn cùng nhà họ Long một lần à?

Nói cách khác, Long Nhật Minh muốn để cho Long

Môn là Long Môn, nhà họ Long là nhà họ Long.

Không muốn lẫn lộn hai bên nữa?

Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyễn Minh không kiềm được lâm vào trong trầm tư.

Hàn Sang nghe vậy hơi hơi gật đầu, cũng không dám hỏi nhiều.

Sau khi lại uống một tách trà, Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút nói: “Điều mấy người anh em nhanh nhẹn nhìn chằm chằm từng hành động của Long Sơn Đoàn “Người kia không đơn giản như thoạt nhìn bên ngoài.

Dù sao cũng là tộc lão nhà họ Long, Bùi Nguyên Minh cũng không nghĩ người này sẽ dễ đối phó như biểu hiện bên ngoài.

“Đã hiểu, tôi sẽ lập tức sắp xếp.

“Vậy Hùng Tiến Đạt bên kia…

Hàn Sang nói thật nhanh.

“Phải người nhìn chăm chăm, nhưng mà làm trắng trợn chút nói cho ông ta biết thời gian không nhiều lắm, nhanh thả người một chút!”

“Nếu như đã đến giờ, người còn không thả.

“Tôi sẽ cho cái hợp đồng kia biến thành sự thật!”

Tuy rằng Hàn Sang không biết Bùi Nguyễn Minh chuẩn bị biến thành hợp đồng quặng vàng thành sự thật, nhưng bây giờ thân là đàn em đứng đầu, anh ta chỉ cần đi chấp hành nhiệm vụ là được.

Vào lúc Bùi Nguyễn Minh đánh đám người Hùng Tiến

Thành phố điện ảnh thuộc Vũ Thành.

Một buổi biểu diễn quy mô cực lớn đang được tiến hành.

Toàn bộ buổi biểu diễn cực kỳ thuận lợi, kết thúc cực kỳ hoàn mỹ.

Mà Trịnh Khánh Vân ở trên sân khấu bởi vì biểu diễn xuất sắc mà thu được hàng loạt tiếng vỗ tay ở phía dưới.

Đợi đến khi diễn xong, lúc quay về thay xong quần áo Trịnh Khánh Vân mới thở ra một hơi.

Cô ta vốn cho là buổi biểu diễn hôm nay không có khả năng thuận lợi, lại không ngờ thuận lợi ngoài dự định.

Ngay lúc cô ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị mang theo trợ lý Thanh Diệp Đan rời đi, đột nhiên, cửa lớn của phòng trang điểm ở hậu trường bị người ta đá văng ta.

Ngay sau đó, mười mấy người đàn ông cao to mặc đồ đen chen chúc đi vào, mỗi một người đều là vẻ mặt đẳng đẳng sát khí.

Ngay sau đó, chỉ thấy một người đàn ông trên tay cầm theo xì gà đắc ý tiêu sái tiến đến.

Anh ta híp mắt nhìn Trịnh Khánh Vân, cười lạnh nói: “Con khốn này, ngạc nhiên không? Sợ hãi không?”

“Ngoài ý muốn không?”

“Tao lại tới tìm mày!”

Trịnh Khánh Vân nghiêng đầu nhìn một cái, hơi biến

Hùng Nguyên Hóa såc!
 
Chương 3146


Chương 3146:

“Quản lí Hóa, hai chúng ta không quen biết, hơn nữa nơi này là phòng trang điểm hậu trường”.

“Tôi phải thay đồ, mời rời đi cho!”

Tuy rằng Trịnh Khánh Vân khiếp sợ với việc Hùng Nguyên Hóa không kiêng nể gì cả, nhưng cô ta vẫn duy trì lạnh lùng, mở miệng.

Trong lúc nói, cô ta còn lấy điện thoại di động ra lặng lẽ gửi một tin nhắn đi.

Sở Tuấn Hiên vẫn luôn đi theo bên cạnh Trinh Khánh Vân tiến lên một bước, bình tĩnh che Trịnh Khánh Vân ở phía sau, vẻ mặt lạnh lùng.

Cho dù Hùng Nguyên Hóa này là người nào, cảm xúc phạm đến Trịnh Khánh Vân chính là tội chết.

“Chậc chậc chậc, con khốn”

“Tốc độ mày trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách đấy!”

“Lấy chỗ tốt của tao, nhận suất lưu diễn của tao, buôn bán lại tiền của tao, bây giờ lại muốn trở mặt rồi hả?”.

“Hay là ngày hôm qua tao quá khách khí với mày, cho nên mày có hiểu lầm gì đó à?”

Tuy rằng ngày hôm qua sau khi sai Phiêu Giang đi tìm Trịnh Khánh Vân gây rồi thì Phiêu Giang cũng mất dầu, cũng không liên lạc được nữa.

Nhưng hôm nay Hùng Nguyên Hóa thấy Trịnh Khánh Vân vẫn tới buổi diễn như cũ, gã ta theo bản năng cho rằng Phiêu Giang vẫn chưa ra tay.

Cho nên Hùng Nguyên Hóa không kiềm chế được, chuẩn bị tự mình ra tay.

Một mặt là bởi vì bây giờ Trịnh Khánh Vân xinh đẹp động lòng người, một mặt khác là gã ta muốn giúp cầu Long Thương Húc làm cho xong việc này, lấy được chứng cứ.

Thấy Hùng Nguyên Hóa lúc này ngoài cười nhưng trong không cười, Trịnh Khánh Vân đứng ở phía sau. Thanh Diệp Đạn biết rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua, lúc này vô ý thức tiến lên, ưỡn ngực nói: “Quản lý Hóa, hiểu lầm, đều là hiểu lầm”

“Còn nữa chuyện ngày hôm qua, có thể ngài còn không biết, ngài.”

Thanh Diệp Đan cũng không có ý giúp Trịnh Khánh Vân giải vây, cô ta muốn nói ra chuyện ngày hôm qua, để Hùng Nguyên Hóa cẩn thận đừng đắc tội Trịnh Khánh Vân.

Nếu không, nhỡ đâu liên lụy đến cô ta thì rắc rối lớn.

“Bốp..”

Chưa đợi Thanh Diệp Đan nói hết lời, Hùng Nguyên Hóa đã tát cho cô ta một cái, trực tiếp lăn ra đất.

“Cút đi!”

“Mày là cái quái gì mà có tư cách nói chuyện ở trước mặt ông đây?”

Thanh Diệp Đan hết thảm “Á” một tiếng, che mặt, hàm răng đều bị đánh rụng mấy cái.

Miệng cô ta đều là máu, muốn nói gì đó nhưng lại chỉ ưm ưm không mở miệng được.

Trịnh Khánh Vân nhìn thấy vậy, sắc mặt không nhịn được trầm xuống nói: “Hùng Nguyên Hóa! Sao anh lại dám tùy tiện đánh người?”

Hùng Nguyên Hóa tức cười nói: “Ông đây đánh người thì làm sao?”

“Cho dù ông đây ngủ với mày ở chỗ này, cũng không có ai dám nói nhảm!”

Mấy đồng bạn của gã ta cũng liên tục cười lạnh nói: “Đúng thế, hiểu rồi thì nhanh cởi quần ra!”.

“Cậu Hóa chơi vui vẻ rồi thì cô cũng sẽ không sao!”

“Nếu không, cậu Hóa giận dữ, thây phơi khắp nơi, cô cũng xong đời!”

Vào lúc này, sắc mặt của Trịnh Khánh Vân trở nên âm trầm, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Hùng Nguyên Hóa đang tự cho là đúng, trầm giọng nói: “Quản lý Hóa, có chút chuyện e rằng anh đã nhầm!”

“Thứ nhất, tôi ký hợp đồng với thành phố điện ảnh Vũ Thành, anh chỉ là một người quản lý không thay mặt được cho thành phố điện ảnh!”

“Thứ hai, những điều kiện anh đề ra muốn tôi làm, tôi không đồng ý một chuyện nào cả!”

“Thứ ba, chúng ta không quá quen, xin hãy tôn trọng một chút, bây giờ mời lập tức cút ra ngoài!”

“Nếu không, tôi sợ anh không trả giá nổi đâu!”.

Mặc dù đám người Hùng Nguyên Hóa người đồng thế mạnh nhưng lúc này Trịnh Khánh Vân cũng không e ngại chút nào.

Dù sao bây giờ anh rể đã ở Vũ Thành, có chỗ dựa làm anh rể, cô ta chỉ cần chiếm đạo lý thì không phải sợ ai cả.

Sở Tuấn Hiên cũng vô thức muốn lên trước nhưng Trịnh Khánh Vân lại dùng ánh mắt ý bảo anh ta không nên động đậy.
 
Chương 3147


Chương 3147:

Dù sao hôm nay Trịnh Khánh Vân tới để biểu diễn, không phải là đến gây chuyện phiền toái. Chuyện làng giải trí vốn luôn rắc rối.

Nhỡ đầu xung đột hôm nay bị cánh săn ảnh nào chụp được thì sẽ bị lên đầu đề.

Cho nên dù Hùng Nguyên Hóa rất vô lại, cũng làm cho người ta hận không thể đạp vào mặt gã ta một cái.

Thế nhưng lúc này Trịnh Khánh Vân vẫn hy vọng có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. “Trịnh Khánh Vân, mày tốt xấu gì cũng là người từ Thủ Đô tới, cũng là người ra mắt đã lâu. “Sao còn ấu trĩ như thế?”

Hùng Nguyên Hóa rút một điều xì gà ra đốt, phun một ngụm khói ở trên mặt của Trịnh Khánh Vân, mang theo vẻ mặt châm chọc. “Cho dù là mày không biết thân phận của Hùng Nguyên Hóa tao ở thành phố điện ảnh Vũ Thành, cũng phải biết sao tao là người mà ở làng giải trí Vũ Thành này không ai có thể từ chối chứ?”

“Mà mày không chỉ một lần mà ba lần từ chối, còn muốn cho tao cút á?”

“Mày ăn gan hùm mật báo à?”

“Tao có thể nói rõ cho mày biết, hai điều kiện kia của tao, hôm nay mày đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”

“Tao không ngại nói cho mày biết, hôm nay tao đặc biệt tìm đến trên dưới một trăm tay chân nhà họ Hùng tới đây!”

“Bây giờ trong ngoài nơi này đều là người của tao!”

“Nếu như mày không đồng ý yêu cầu của tạo thì mày và những người bên cạnh mày đây phải bò mà đi ra ngoài.”

Nói đến đây, vẻ mặt Hùng Nguyên Hóa đầy đùa cợt cùng lạnh lùng.

Hùng Nguyên Hóa cũng là họ ngoại của nhà họ Long, cũng là người nhà họ Hùng.

Gã ta tung hoành ngang dọc ở làng giải trí Vũ Thành, đã bao giờ có người dám từ chối yêu cầu của gã ta?

Chỉ là một diễn viên nhỏ từ Thủ Đô tới nà dám ra vẻ thanh cao ở ngay trước mặt gã ta?

Đùa gì thế!

Lẽ nào những người này không biết, phàm là diễn viên, người nổi tiếng trên mạng đến Vũ Thành tham gia hoạt động, cũng phải bị Hùng Nguyên Hóa gã kiểm tra thân thể à?

Trịnh Khánh Vân cũng không phải trường hợp đặc biệt gì!

Lúc này khuôn mặt cười của Trịnh Khánh Vân hơi trầm xuống, thấp giọng nói: “Hùng Nguyên Hóa, tôi cảnh cáo anh một lần nữa!”

“Mang theo người của anh rời đi, đừng có mà càn quấy.”

“Tôi không muốn gây chuyện, không có nghĩa là tôi sợ!”

Hùng Nguyên Hóa “Úi dà” một tiếng, vẻ mặt kỳ quái nói: “Tao có thể hiểu là mày đang uy hiếp tao không đây?”

“Tao sợ quá!”

“Ở Vũ Thành lại có người dám uy hiếp tao?”

“Hơn nữa còn là một ngôi sao nhỏ?”

“Mày ăn gan hùm mật gấu à?” Hùng Nguyên Hóa lại nhả ra một vòng khỏi đặc.

“Nhưng mà mày có ăn gan hùm mật gấu thì sao?”

“Hôm nay Hùng Nguyên Hóa này cũng đã mang người tìm tới cửa, không tìm mày để vui vẻ thì sao có thể xứng với việc hôm nay tao huy động nhân lực chứ?” “Dù sao, tối hôm qua tạo cũng muốn mày đến mức ngủ không yên đấy!”

“Rầm.”

Vừa lúc đó, cửa lớn ở hậu trường bỗng nhiên bị người ta đá văng ra.

Sau đó chỉ thấy Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi đi đến, thản nhiên nói: “Nhân lúc tâm trạng tôi tốt, cút đi.”

Bùi Nguyên Minh vừa hay chuẩn bị tới đón Trịnh Khánh Vân đi ăn cơm, kết quả xe vừa dừng lại thì đã nhận được tin nhắn cầu cứu của Trịnh Khánh Vân nên vội đi tới.

Mà thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Sở Tuấn Hiện cũng thở dài một hơi.

Về phần Trịnh Khánh Vân thì ánh mắt sáng ngời. “Ôi chao? Thằng ẻo lả này từ đầu tới nhờ?” Hùng Nguyên Hóa nhìn khách không mời mà đến trước mắt này, thấy dáng vẻ anh là đồ trói gà không chặt, lúc này trong đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Ở cái chỗ Vũ Thành nhỏ hẹp này, chỉ người nào thoạt nhìn cao to, chiến lực đáng sợ mới có thể được tôn trọng vài phần. “Thằng ẻo là” này vừa nhìn là biết người nơi khác đến, thấy thế nào cũng kiểu vai không thể khiêng, tay không thể đấm. Với kiêu ngạo của Hùng Nguyên Hóa mà nói thì làm sao gã ta có thể biết sợ?
 
Chương 3148


Chương 3148

Lúc này khóe miệng Hùng Nguyên Hóa hơi nhếch lên vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Nhóc con, làm trai bao thì cứ làm trai bao cho tốt đi.”

“Đừng không có việc gì thì ở trước mặt ông mày thùng rỗng kêu to!”

“Mấy đứa như mày, tao một tát là quất chết một đứa!” “Mỗi tháng mấy tên phế vật như mày, tao không giết chết mười cũng giết chết tám”

“Muốn anh hùng cứu mỹ nhân, mày cũng không nhìn một chút xem mình có tư cách này không đã!”

Hùng Nguyên Hóa quái gở châm biếm Bùi Nguyên Minh, sau đó ra hiệu bằng tay, lát sau, chỉ thấy mấy tên đàn em vẻ mặt lạnh lùng ngăn ở trước người Bùi Nguyên Minh.

Mà Hùng Nguyên Hóa lại tự mình đi về phía Trịnh Khánh Vân, cười lạnh một tiếng nói: “Người đẹp, mày đã không chịu nổi như thế thì nói sớm đi!”

“Cần gì phải tìm một thằng trai bao xa xôi làm gì!”

“Cứ tìm tạo này!”.

“Khỏe mạnh cường tráng, tư thể đa dạng, ít nhất có thể kiên trì năm phút đồng hồ!”

“Hôm nay tao vui đùa một chút với mày, chỉ cần tạo chơi vui vẻ, tạo đảm bảo không bao giờ… Sẽ làm khó dễ mày nữa!”

“Mày chỉ cần ngoan ngoãn ký, tạo sẽ ban cho mày mấy hợp đồng nữa, đảm bảo mày sẽ kiếm được bộn tiền!”

“Làm người phụ nữ của tao là mày có phúc tu luyện mấy đời đấy!”

Vẻ mặt Hùng Nguyên Hóa nhất định phải có được, những năm gần đây có loại phụ nữ nào mà gã ta chưa chạm qua?

Chẳng qua chỉ có loại phụ nữ thuần khiết trong sáng không gì sánh được, vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm, gã ta thật đúng là chưa thử qua.

Cho nên lúc này Hùng Nguyên Hóa rất hưng phấn.

“Đương nhiên, mày cũng có thể từ chối tao”

“Nhưng mà mày từ chối tao thì có thể tạo sẽ cắt đứt tay chân của thằng ẻo lả này đấy”. “Hơn nữa, tao còn sẽ bảo đảm, cả đời này cậu ta chỉ có thể bò ở trên mặt đất!” Vẻ mặt Hùng Nguyên Hóa tựa cười mà không phải cười hỏi: “Thế nào?”

“Đồng ý hay không đồng ý nào?”

Một đám bạn bè cùng tay chân của gã ta lập tức đều cười vang, tiếng cười vô cùng chói tai.

Không đợi Bùi Nguyên Minh ra tay, Trịnh Khánh Vân đã tiến lên một bước, sau đó đánh ra một cái tát.

“Bốp!”

“Mặt dày!”

Trịnh Khánh Vân cười lạnh.

“Bởi vì có đồ con rùa như anh xuất hiện ở làng giải trí, cho nên làng giải trí vốn sạch sẽ mới có thể chướng khí mù mịt!”

“Cút đi cho tôi!”

Đời này đã bao giờ Hùng Nguyên Hóa bị phụ nữ cho một cái tát đâu? Lúc này gã ta bưng mặt sưng đỏ của mình, hơi sửng sốt.

Đồng bạn của gã ta vẻ mặt cũng là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, mỗi một người đều vén tay áo lên, dáng vẻ hô to gọi nhỏ muốn trực tiếp ra tay.

Hùng Nguyên Hóa phất tay ngắn mọi người lại, dùng tay phải xoa mặt, cười híp mắt nói: “Các vị, đừng ra tay, đừng ra tay”

“Đánh là thương mắng là yêu!”

“Đây là người đẹp yêu tôi, chẳng qua là ngại nói ra mà thôi!”

“Nhưng mà người đẹp thế mà cũng biết sở thích của tôi, tôi thích nhất vừa làm cái đó vừa bị phụ nữ tát đấy…”

“Mấy phụ nữ như vậy đều bị tạo đùa chơi chết rồi!”

“Không biết người đẹp có thể kiên trì được hay không.”

Nghe được Hùng Nguyên Hóa nói bậy nói bạ, đồng bạn bên cạnh gã ta toàn bộ đều cười thích thú.

Mà sắc mặt của Trịnh Khánh Vân lại khó coi đến cực hạn.

Cô ta là một sinh viên đại học, đã bao giờ nghe những lời như vậy chứ?

Ở làng giải trí Thủ Đô, cô ta cũng giống như công chúa nhỏ, có thể nói như trăng sáng được sao vây quanh.

Không ngờ tới Vũ Thành lại bị vũ nhục như vậy.

Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, giọng nói lạnh lùng chưa từng có: “Hùng Nguyên Hóa, các người thực sự muốn muốn chết?”

“Trai bao, ở đây không có phần cho mày nói chuyện, cút đi!”

Thầy Bùi Nguyên Minh lại dám đi ra nói chuyện, một thanh niên để tóc dài cáo mượn oai hùm lúc này chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi ầm lên.
 
Chương 3149


Chương 3149:

Nhưng mà cậu ta vừa giơ ngón tay lên, lời còn chưa nói hết, đã thấy Bùi Nguyên Minh đưa tay trực tiếp bắt được ngón tay của cậu ta, sau đó gập lại. “Rằng rắc

Tiếng vang giòn giã truyền ra, thanh niên tóc dài phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt kế tiếp trực tiếp xụi lơ trên mặt đất không ngừng lăn lộn.

Người thanh niên tóc dài này làm sao cũng không nghĩ đến mình gặp phải tình huống như vậy.

Mặc dù cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ ở Vũ Thành này, nhưng cậu ta chính là tay sai của Hùng Nguyên Hóa đó! Cái tên ẻo lả vừa nhìn là biết từ nơi khác đến này lại dám xuống tay với cậu ta?

Đây là muốn chết

Mấy người phụ nữ xinh đẹp lúc này đều che miệng nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc lui ra phía sau.

Chuyện này hoàn toàn phát triển ngoài dự đoán của các cô.

Các cô tuyệt đối không ngờ đến ở cái đất Vũ Thành này lại có người dám đối nghịch với Hùng Nguyên Hóa?

Các cô đều theo bản năng lui ra phía sau, tâm thần run lên, rất sợ lửa cháy lan đến mình.

Hùng Nguyên Hóa cũng hơi sững sờ, không nghĩ tới có người không nể mặt mình như thế, ngay trước mặt mình làm người của mình bị thương. “Rầm…

Không đợi Hùng Nguyên Hóa mở miệng, Bùi Nguyên Minh ghét bỏ đá thanh niên tóc dài ra khỏi cửa phòng, sau đó rút ra khăn tay lạnh nhạt lau chùi ngón tay của mình.

Cảnh này làm sắc mặt Hùng Nguyên Hóa càng thêm âm trầm, gã ta nghiêm túc nói: “Thằng hèn kia, tuy rằng tôi không biết cậu là người nào!” “Nhưng ở trước mặt của tôi, đả thương người của tôi?”

“Lá gan cậu thật lớn đấy!”

“Tôi cho cậu biết, hôm nay cậu gây ra họa rồi, sợ rằng phải trả lại gấp trăm lần!”

“Cậu không trả được, tôi để người phụ nữ bên cạnh cậu, cả nhà cậu tới đền!”

“Cả nhà cậu còn không được, tôi sẽ đào phần mộ tổ tiên tổ tông 18 đời nhà cậu lên!”

“Nghiền xương thành tro!”

“Tôi sẽ bắt cậu trả giá đắt!”

“Cho cậu biết trêu chọc Hùng Nguyên Hóa này ở Vũ Thành, đến cùng sẽ có hậu quả gì!”

“Nói nhảm nhiều thế”

Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng. “Mày chưa nghe nói câu này à?” “Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều.” “Người tốt như chúng tôi, bình thường lúc ra tay, sẽ không nói nhảm.

Dứt lời, trong nháy mắt kế tiếp Bùi Nguyễn Minh bước ra một bước đi thẳng tới trước mặt Hùng Nguyên Hóa, sau đó đánh ra một cái tát. “Bop!”

Hùng Nguyên Hóa căn bản không tránh né kịp, trên mặt lập tức thêm ra một dấu tay đỏ thắm, thân hình bay ngang ra, trực tiếp đập vào trong đám người, trong nháy mắt người ngã ngựa đổ.

Hùng Nguyên Hóa thất tha thất thiểu chật vật bò dậy, gã ta tuyệt đối không ngờ Bùi Nguyên Minh không chỉ dám động vào tay chân của gã ta mà còn dám động vào gã ta?

Lúc này, gã ta bụm mặt, giận dữ hét: “Trai bao! Cậu dám đánh tôi!” Vừa bị Trịnh Khánh Vân đánh một cái tát, gã ta còn có thể cho rằng đánh là thương mắng là yêu.

Thế nhưng lúc này bị Bùi Nguyên Minh quăng một cái tát, lại làm cho người ta không thể chịu đựng được, coi như chuyện này vô cùng nhục nhã.

Cho dù nói thế nào thì nhà họ Hùng đều là nhà giàu có ở Vũ Thành, Hùng Nguyên Hóa gã ta càng là một nhân vật có tiếng.

Hơn nữa phía sau nhà họ Hùng còn có cậu Long Thương Húc chống lưng.

Điều này làm cho Hùng Nguyên Hóa làm việc luôn luôn kiêu ngạo, càng đừng nói là hôm nay gã ta cũng mang theo mục đích làm việc thay cậu Long Thương Húc mà đến.

Cho nên lúc này Hùng Nguyên Hóa nổi giận!

Gã ta bụm mặt, giận dữ hét: “Thằng khốn! Cậu có tin bây giờ tôi lập tức giết cậu không!”

“Bop!”

Bùi Nguyễn Minh trở tay lại một cái tát, không nói nhảm, lần thứ hai tát bay Hùng Nguyên Hóa vừa đứng lên. “Làm nhục em vợ tao, không động vào mày thì hình như có lỗi với mày rồi.” “Về phần muốn giết chết tạo, cũng phải nhìn xem các người có bản lĩnh này hay không.” “Nhưng mà bây giờ xem ra các người không làm được rồi.”
 
Chương 3150


Chương 3150

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn một đám người Hùng Nguyên Hóa.

Anh biết rõ, người phía sau đám người Hùng Nguyên Hóa cùng một người với đám Long Sơn Đoàn vừa bị anh đạp bay.

Cho nên anh hoàn toàn không ngại cho những người này một bài học khắc sâu, để cho bọn họ biết sau này phải cụp đuôi làm người.

“Đồ con rùa!”

“Mày còn dám ra tay?”

“Đánh tạo hai cái tát?”.

Lúc này Hùng Nguyên Hóa phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy tức đến đau ruột mà cười.

“Mày thực sự không biết trời cao đất rộng!”

Dứt lời, gã ta chỉ vào Bùi Nguyễn Minh, giận dữ hét: “Giết chết nó cho tôi!”

“Lên!”

Mười mấy tay chân nhà họ Hùng đều cởi áo khoác, lúc này cầm bàn ghế lên vọt về phía Bùi Nguyên Minh.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt ung dung, vẻ không đếm xỉa tới.

Nhưng trong nháy mắt bọn họ lao lên, Bùi Nguyễn Minh đánh ra một cái tát.

“Bốp bốp bốp.”

Tiếng vang liên tiếp truyền ra.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, mấy tên tay chân nhà họ Hùng này từng người một bụm mặt bay ngang ra, lúc đập xuống đất đều lăn lộn không ngừng kêu rên.

Trước sau mới chỉ ba giây, những lá hợp đồng mà thường ngày Hùng Nguyên Hóa dùng để diễu võ dương oai toàn bộ đều gục xuống.

Hùng Nguyên Hóa trợn mắt há mồm nhìn một màn này, căn bản không biết nên để vẻ mặt gì.

Gã ta đánh chết cũng không nghĩ ra Bùi Nguyên Minh lại lợi hại đến trình độ này.

Mấy bàn tay mà thôi đã liền đánh bay toàn bộ tay chân mạnh của gã ta.

“Các người không lên tiếp đi à, còn chờ gì nữa?”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc nhìn những người khác, ngoắc ngón tay về phía bọn họ.

Vệ sĩ cùng đồng bọn còn dư lại đều là khóe miệng co quắp, mí mắt giật giật.

Ở Vũ Thành sùng bái vũ lực này, những người này đều hiểu người như Bùi Nguyên Minh. vậy, bọn họ là thật không trêu chọc nổi.

“Thế nào? Các người không tới thì tôi qua vậy.”

Bùi Nguyên Minh cười cười, đi về phía Hùng Nguyên Hóa.

Hùng Nguyên Hóa theo bản năng run run một chút, hai tay chống đỡ run rẩy lui về phía sau vài bước, đồng thời lớn tiếng nói với đồng bạn: “Lên đi!”

“Lên nhanh một chút cho ông mày!”

“Chơi chết nó đi!” Sắc mặt mấy người vệ sĩ còn lại đen xì nhưng vẫn phải cắn răng xông lên trước.

Nhưng còn chưa tới gần Bùi Nguyên Minh, đã bị một cái tát của Bùi Nguyên Minh đánh bay, trực tiếp mất đi sức chiến đấu.

“Còn mấy người nữa! Các người cũng lên đi!”

Hùng Nguyên Hóa chỉ điểm mấy người phụ nữ sợ đến xanh mặt kia.

Mấy người phụ nữ sợ không gì sánh được, thế nhưng cũng hiểu sự tàn nhẫn của Hùng Nguyên Hóa, từng người cầm ví nhỏ bên người lên thật nhanh nhằm về phía Bùi Nguyên Minh, các cô muốn cào mặt của Bùi Nguyễn Minh thành hoa.

Kết quả Bùi Nguyên Minh không khách khí với những phụ nữ giúp người ác làm điều xấu này, mà là trở tay một cái tát cũng quạt bay những người phụ nữ này.

Sau đó, vẻ mặt anh lạnh nhạt tiếp tục đi về phía Hùng Nguyên Hóa.

Hùng Nguyên Hóa vừa quát lớn những người khác tiến lên, vừa không nhịn được đưa ra cảnh cáo với Bùi Nguyên Minh!

Gà ta ngoài mạnh trong yếu, lớn tiếng nói: “Đứng lại!”

“Thằng khốn!”

“Tao cho mày biết, tạo là người của nhà họ Hùng!”

“Tao là bên ngoại của nhà họ Long!”

“Sau lưng tạo là cầu Long Thương Húc!”

“Mày đụng đến tao, mày biết hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu không?”

“Thế à?”

“Động đến mày hậu quả rất nghiêm trọng à?”

Bùi Nguyên Minh đi lên trước, đá Hùng Nguyên Hóa lăn ở trên mặt đất.

“Mày đã nói ghê gớm như vậy thì tao cũng cho mày một cơ hội”

“Tao dẫn người ở bên ngoài bãi đỗ xe chờ mày”

“Chờ mày nửa tiếng đồng hồ

“Cho mày gọi điện thoại gọi người, hù dọa tạo, mày có thể cắt đứt tay chân tao!”

“Hù dọa không được tạo, đứt tay chân sẽ là mày!”
 
Chương 3151


Chương 3151:

 

Dứt lời, Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mang theo Sở Tuấn Hiền cùng Trịnh Khánh Vân nghênh ngang mà đi.

 

Hùng Nguyên Hóa sưng mặt sưng mũi đều là vẻ dữ tợn.

 

Đợi đến khi bóng dáng Bùi Nguyễn Minh biến mất, gã ta mới nhảy dựng lên, dương nanh múa vuốt nói: “Thằng khốn!”

 

“Đúng là tên khốn!”

 

“Ở cái mảnh đất Vũ Thành này lại dám đụng đến tôi!”

 

“Gọi người!”

 

“Lập tức gọi người cho tôi!”

 

“Tôi muốn cho tên khốn Bùi Nguyễn Minh kia biết!”

 

“Lấy thân phận địa vị Hùng Nguyên Hóa này, không phải là người mà thằng đó có thể trêu chọc!”

 

“Nhớ kỹ, gọi cả chủ của tôi tới!”

 

“Tôi không chỉ muốn cho tên khốn kia nhớ thật kỹ!”

 

“Hơn nữa tôi muốn thắng đó ngồi tù!”

 

“Để cả đời nó đều ở trong tù hối hận vì lại dám đắc tội Hùng Nguyên Hóa này!”

 

Hùng Nguyên Hóa nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn.

 

Tuy rằng gã ta cũng không phải là cậu ấm cao cấp gì, thế nhưng dù sao gã ta hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy ở làng giải trí Vũ Thành. Ngôi sao nhỏ, người nổi tiếng trên mạng bị gã ta ngủ qua không có 100 cũng có 80.

 

Người bị gã ta đạp lên cũng có thể cũng coi là nhiều không đếm xuể.

 

Mấy năm trước, gã ta đại biểu cho nhà họ Long đi Yến Kinh tham gia một hoạt động mua bán, một cậu chủ trâu bò hò hét giành phụ nữ với gã ta, còn không phải là bị gã ta đạp cho một cái ngã lăn ra đất à?

 

Người có thể nổ tung trời như Hùng Nguyên Hóa gã ta đã từng sợ ai chứ?

 

Cái thân phận họ ngoại của nhà họ Long, một trong mười dòng họ cao cấp cũng đã đủ cho gã ta hoành hành ngang ngược ở Đại Hạ rồi.

 

Cho nên, hôm nay Bùi Nguyên Minh không biết lượng sức, hôm nay Bùi Nguyên Minh vả mặt đã trực tiếp chọc tức Hùng Nguyên Hóa.

 

Gã ta thề không giết chết Bùi Nguyễn Minh, gã ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

 

Những tay chân bên cạnh gã ta kia lúc này nghe vậy cũng bắt đầu vội vàng móc điện thoại di động ra gọi.

 

Những người này, mỗi một người đều mang thẻo vẻ cän răng nghiến lợi.

 

Trừ chú hai của Hùng Nguyên Hóa ra, cũng không thiếu nhân vật lớn mà bọn họ nghĩ tới toàn bộ đều bị gọi tới.

 

Ở phía ngoài, Bùi Nguyên Minh dặn dò Tân Ý Hàm đưa Trịnh Khánh Vân về trước, miễn cho lúc nữa lại dọa sợ cô ta.

 

Sau đó chính anh cùng Sở Tuấn Hiên mỗi mang theo một chai nước khoáng thờ ơ ngồi ở ghế Sau xe uống.

 

“Cậu Minh, Hùng Nguyên Hóa được xưng là cậu chủ điên của nhà họ Hùng ở Vũ Thành, không chỉ trong chính quyền cùng xã hội đen có người của gã ta, hơn nữa gã ta là họ ngoại của nhà họ Long, năng lực phải không nhỏ”

 

Sở Tuấn Hiên vừa giúp Bùi Nguyên Minh quạt gió, vừa trưng ra vẻ mặt chó săn.

 

“Nếu không tôi để Hàn Sang kia mang ít người qua đây nhé?”

 

Hiển nhiên, Sở Tuấn Hiên cảm thấy mình trâu bò, thế nhưng cũng sợ nhỡ đâu không cẩn thận đá phải tấm sắt.

 

Tự mình chịu thiệt một chút cũng không có gì.

 

Nhỡ đâu lại làm Bùi Nguyên Minh lật thuyền trong mương thì Sở Tuấn Hiên có thể một cái tát tự đánh chết mình.

 

Cho nên lúc này anh ta lại hi vọng Bùi Nguyên Minh có thể gật đầu, để Hàn Sang phái mấy người tay chân từ Băng Phủ Rìu qua đây giữ thể diện.

 

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc Sở Tuấn Hiên nói: “Đối phó với chó mèo ven đường, việc gì cần gọi người?”

 

“Một Hùng Nguyên Hóa, có thể gợi được bao nhiêu sóng gió?”

 

Sở Tuấn Hiên liếc nhìn điện thoại dí động nói: “Cậu Minh, căn cứ tin tức tôi mới lấy được Hùng Nguyên Hóa này mặc dù là cậu ấm quần là áo lụa thế nhưng thân phận thực sự không thấp”

 

“Chị gái ruột của gã ta gả cho một nòng cốt của nhà họ Long, gã ta coi như là em rể của người ñhà hợ Löng, là họ ngoại đích thực!”

 

“Nếu không phải là dựa vào cái này, chút bản lãnh này của gã ta diễu võ dương oai ở Vũ Thành như thế sớm đã bị người ta đánh chết rồi!”

 

“Mấu chốt nhất là gã ta kinh doanh thành phố điện ảnh Thủ Đô, ðng chủ lớn phía sau màn là cậu Long Thương Húc”“

 

“Cho nên nhìn từ góc độ này, gã ta quả thực khó đối phó…”
 
Chương 3152


Chương 3152

 

Sở Tuần Hiên biết Bùi Nguyên Minh chướng mắt mặt hàng bỏ đi như Hùng Nguyên Hóa.

 

Nhưng anh ta lại biết rõ loại cậu chủ như Long Thương Húc tuyệt đối khó đối phó, cho nên mới phải ở chỗ này thận trọng nhắc nhở một câu.

 

Trên thực tế, chỉ là một Long Thương Húc cũng coi như không là cái gì.

 

Nhưng phía sau Long Thương Húc còn có nhà họ Long, Long Môn, thậm chí còn cung điện Hoàng Kim, đây mới là rắc rối lớn nhất.

 

“Không có việc gì, hôm nay nếu như Long Thương Húc không tới thì cũng thôi.”

 

“Nếu như cậu ta tới, tôi đạp luôn một thể cũng được”

 

Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ vai Sở Tuấn Hiên.

 

“Tuấn Hiên, cậu theo tôi cũng được một thời gian rồi, coi như là càng vất vả công lao càng lớn rồi!”

 

“Thế nhưng cậu nhớ cho kỹ theo tôi chỉ có một nguyên tắc.”

 

“Đó chính là chỉ cần chúng ta chiếm đạo lý, như vậy ai cũng không sợ!”

 

Sở Tuần Hiên điên cuồng gật đầu, cậu Minh đúng là cậu Minh.

 

Anh nói lớn lổi như vậy, sao có thể để người ta nghĩ là có đạo lý đây?

 

“Vù.”

 

Không tới 30 phút, chỗ bãi đỗ xe, lúc này có hơn mười chiếc xe sang trọng gào thét lao đến Biển số những chiếc xe sang này đều hết sức kinh người, hơn nữa tiếng gầm thật lớn, dưới bầu trời cao nguyên trống trải Vũ Thành có vẻ nhìn mà giật mình, cũng có vẻ bệ vệ kiêu ngạo!

 

Porsche, Maserati, Ferrari, Lamborghini, Bentley vân vân xe sang nào cần có đều có, trong nháy mắt đỗ đầy bãi đỗ.

 

Những người này chính là có giao tình cùng Hùng Nguyên Hóa, hoặc là cho Hùng Nguyên Hóa mặt mũi, còn có thuần túy là tới ôm bắp đùi Hùng Nguyên Hóa.

 

Sau đó những người này còn có bạn bè, thân thích…

 

Trong lúc nhất thời, cậu ẩm quần là áo lụa giới thượng lưu Vũ Thành không ít người tới.

 

Tuy rằng nhưng cậu ấm này đều là không phải dòng chính không vào được giới, nhưng trong mắt người thường, cũng là người của xã hội thượng lưu.

 

Không ít cậu ấm còn mang theo bạn gái trang điểm xinh đẹp, quá phận chút còn dẫn theo hai ba người.

 

Dù sao tối nay là thời khắc uy phong của mình, không có phụ nữ xinh đẹp bên người, sao có thể chứng kiến mình đạp người, sao có thể chứng kiến mình trâu bò?

 

Vũng nước Vũ Thành này quá sâu, cho nên mọi người thường không dám tùy ý đạp người địa phương.

 

Nhưng một người nơi khác thế mà dám hung hăng càn quấy đánh mặt của Hùng Nguyên Hóa?

 

Hiện tại có nhà họ Hùng, có nhà họ Long chống đỡ, đạp một người thì đã sao?

 

Cho nên, những người tới này không ít người còn mang theo vũ khí bình thường mình thích nhất.

 

Nào là gậy bóng chày, gậy đánh golf, ống tuýp, có thể nói là cái gì cần có đều có!

 

Trong chốc lát mà thôi, hình ảnh trong sân có thể nói là uy vũ khí phách, cực kỳ đồ sộ.

 

Rất nhanh, đám người kia mỗi một người đều là đạp cửa xe ra, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về chỗ xe của Bùi Nguyên Minh cùng Sở Tuấn Hiên.

 

Trong đó có mấy người dường như nhìn hơi quen mắt, nhưng Sở Tuấn Hiên cùng Bùi Nguyên Minh cũng không suy nghĩ nhiều.

 

Về phần Hùng Nguyên Hóa cũng có chút năng lực, lúc này sau khi băng bó vết thương đơn giản, gã ta mang theo một đám đồng bọn cùng vệ sĩ đi ra.

 

Thấy hiện trường nhiều người như vậy cổ động cho mình, tới cũng đều là cậu ấm quần là áo lụa của Vũ Thành.

 

Trong giây lát, Hùng Nguyên Hóa đã cảm thấy thân phận mình quả nhiên trâu bò, mình chính là hào hùng vạn trượng!

 

Dáng vẻ bệ vệ vào lúc này tỏa ra từ trên người gã ta.

 

Lúc này Hùng Nguyên Hóa đốt một điếu xì gà, sau khi hung hăng hít một hơi mới hò hét vung tay lên, lớn tiếng nói: “Chào mọi người!”

 

Một đám người cùng mở miệng nói: “Chào cậu Hóa!”

 

Hùng Nguyên Hóa cười ha ha: “Vất vả các vị đi một chuyển rồi!”

 

Những người đó lớn tiếng nói: “Cổ vũ cậu Hóa dẫm đạp người!”
 
Chương 3153


Chương 3153

 

Nghe đến mấy cái này, lúc này Hùng Nguyên Hóa chỉ cảm thấy cuộc sống đã lên đến đỉnh.

 

Dù cho trên mặt của gã ta còn có mấy dấu bàn tay, thế nhưng vào lúc này, gã ta vẫn đứng thắng người, vẻ mặt toả sáng.

 

Vào lúc này, gã ta cảm giác mình mới là chúa tể duy nhất trên thế gian này.

 

Gà ta cảm thấy mình có thể định đoạt cả Vũ Thành này!

 

Giây này phút này, không biết bao nhiêu phụ nữ nhìn Hùng Nguyên Hóa đều là vẻ mặt si mê.

 

Rất đẹp trai đó!

 

Dù cho trên mặt gã ta có dấu bàn tay, dù cho gã ta thoạt nhìn vô cùng chật vật!

 

Thế nhưng người đàn ông như vậy mới thật sự là kiêu ngạo bá đạo đến tận trời!

 

Phụ nữ trời sinh đều thích chinh phục người đàn ông này!

 

Cho nên vào giờ phút này, bọn họ thầm nghĩ phải quỳ gối dưới ống quần Hùng Nguyên Hóa.

 

Cảm nhận được sự si mê của những phụ nữ này, Hùng Nguyên Hóa càng lớn lổi.

 

Gà ta phun ra một làn khói, dường như đã quên mất vừa rồi mình thê thảm thế nào, mà là chạy chậm đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: “Họ Bùi, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng!”

 

“Quỳ xuống, dập đầu nhận sai, cắt đứt đôi chân của mình, đưa Trịnh Khánh Vân đến trên giường của tôi!”.

 

“Sau đó bồi thường tối 350 tỷ, tôi có thể tha cho cậu một cái mạng, không giết chết cậu!”

 

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nhìn mày lớn lối như vậy, bây giờ tao quyết định, ngay cả phía dưới của mày đều phải phế đi”

 

“Bùi Nguyên Minh! Cậu quả thực không biết sống chết!”

 

Lúc này Hùng Nguyên Hóa thực sự nổi giận.

 

“Tao cho mày biết! Đừng tưởng rằng mày có chút bản lĩnh, là có thể ở trước mặt tạo hung hăng càn quấy!”

 

“Mày biết đánh nhau thì sao chứ?”

 

“Hai tay mày có thể địch bốn tay?”

 

“Một mình mày có thể đánh một trăm hay là một ngàn người?”

 

“Bàn tay của mày có nhanh hơn nữa, có thể nhanh bằng cơn giận của tao?”

 

Sở Tuần Hiên theo bản năng lấy ra một điếu xì gà dài nhỏ đốt, dùng ánh mắt xem kẻ ngốc nhìn Hùng Nguyên Hóa.

 

Đến trình độ này còn uy hiếp cậu Minh nhà tôi, chập cheng rồi hả?

 

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn toàn trường, sau đó thản nhiên nói: “Nếu như chỉ có chút người này với chút sức mạnh ấy của mày”.

 

“Như vậy tạo chỉ có thể nói cho mày biết.”

 

“Đêm nay mày nhất định bị phế rồi”

 

“Đồ hèn!”

 

Hùng Nguyên Hóa thấy lúc này Bùi Nguyên Minh cãi lại cứng rắn, gã ta giận mà cười: “Mày rất nhanh sẽ biết đắc tội tao thì sẽ có kết quả như thế nào!”

 

“Kết quả?”

 

Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng.

 

“Nếu nói kết quả không phải là chém hai bàn tay của mày? Đánh mày mấy đả?”

 

“Đồ con rùa! Mày còn kiêu ngạo!”

 

Điện thoại di động của một đàn em Hùng Nguyên Hóa lúc này rao lên: “Cậu Hóa, chú hai lập tức tới ngay!”

 

“Chú ấy là nhân vật lớn trong cảnh sát Vũ Thành!”

 

“Người mà câu nói đầu tiên có thể làm mày quỳ xuống!”

 

“Hi vọng lúc nữa mày thấy chú tạo, còn có thể kiêu ngạo như bây giờ!”

 

Đám người này đều nổi giận.

 

Từ bao giờ mà một người từ nơi khác đến cũng dám lớn lổi như vậy rồi.

 

Đây là không coi người ở đây ra gì đây mà!

 

“Thế à?”

 

Bùi Nguyên Minh cười.

 

“Cảnh sát Vũ Thành à?”

 

“Tao phải sợ chắc!”

 

“Nhưng mà tao nghĩ vị chú hại này sẽ làm các người thất vọng rồi!”

 

Dứt lời, lúc này có một đoàn xe lái tới, mười chiếc Audi A6 song song đi đến, không nhanh không chậm vô cùng cường đại.

 

Nói như vậy, Audi A6 đều là đại biểu cho chính quyền.

 

Lúc này thấy những xe này lái tới, những cậu ấm quần là áo lụa kia cũng từng người một nhường đường.

 

Rất nhanh, xe lái tới, sau đó dừng ở bên cạnh đám người Hùng Nguyên Hóa.

 

Ngay sau đó, chỉ thấy cửa xe mở rộng 18 người đàn ông cao to mặc đi xuống, vẻ mặt đều kiêu ngạo không gì sánh được.

 

Những người này đều cao lớn vừa nhìn đều là hạng tay chân.

 

Chẳng qua chỉ 18 người mà thôi, khí thế đã trực tiếp trấn áp đảm bạn bè mà Hùng Nguyên Hóa gọi tới rồi.
 
Chương 3154


Chương 3154

 

Ngay sau đó, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, đầu tóc mượt mà, bước ra.

 

Ông ta mặc một bộ vest đen, trên tay cầm hai quả óc chó, trên người ẩn chứa khí chất của một đấng bề trên.

 

Đây là chỉ huy phó Sở cảnh sát Vũ Thành, Hùng Tiến Đạt.

 

Dù sao ông ta cũng là người trong nhà nước, khí thế lúc này của Hùng Tiến Đạt áp đảo tất cả mọi người.

 

Ông ta bước đi trong dáng vẻ hiên ngang, những người trước mặt ông, ai nấy đều tự động dạt ra hết như cảnh chuột thấy mèo vậy.

 

“Chú hai, chú tới rồi!”

 

Không đợi Hùng Tiến Đạt nhìn rõ mặt của Bùi Nguyên Minh, đôi mắt của Hùng Nguyên Hóa đã sáng lên.

 

Hắn ta khập khiễng đi đến trước mặt Hùng Tiến Đạt và lớn tiếng nói: “Chú đến đúng lúc lắm!”

 

“Một tên không có mắt chạy đến kiếm chuyện ở Vũ Thành, địa bàn của chúng ta đấy!”.

 

“Nó còn đánh cháu trọng thương nữa!”

 

“Cũng không biết tên dân ngoài thành này có ai tựa lưng cho, mà lại dám kiếm chuyện với nhà họ Hùng chúng ta nữa!”

 

“Thằng này chắc vừa ăn gan hùm rồi đây!”

 

“Cháu nói với thằng đó rằng, chú hại của cháu là phó Sở cảnh sát Vũ Thành!”

 

“Tên khốn đó đảm bảo chú là con rùa, sợ chú mới lạ!”

 

Lúc này, Hùng Nguyên Hóa càng châm dầu vào lửa, dường như là muốn giết chết Bùi Nguyên Minh vậy.

 

Rõ ràng, sở dĩ gã ta mời chú hai của hắn đến đây là để dùng thực lực của cảnh sát trực tiếp đè ép Bùi Nguyên Minh, để cho kẻ người ngoài này không có cơ hội lật kèo.

 

Khi các cô gái xinh đẹp đi cùng nhìn thấy Hùng Tiến Đạt, đôi mắt ai nấy đều rực cháy.

 

Hùng Tiến Đạt kìa!

 

Phó sở cảnh sát Vũ Thành kìa!

 

Một nhân vật lớn thật sự đấy!

 

Hiên ngang quá đi!

 

Không biết có bao nhiêu phụ nữ nóng lòng muốn ngã thẳng vào vòng tay của Hùng Tiến Đạt, làm nũng với ông ta.

 

Sau đó, tất cả đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kiêu ngạo.

 

Anh chết chắc rồi!

 

Thằng dân quê không có mắt này chết chắc rồi!

 

Vừa rồi kiêu ngạo bao nhiêu, một lát nữa sẽ khốn đốn bấy nhiêu.

 

Chỉ có thể nói kẻ nhà quê này làm sao mà sánh nổi với nhân vật lớn chứ!

 

Nghe cháu trai nói, hôm nay vừa bị đánh vào mặt, ánh mắt chứa cơn giận dữ của Hùng Tiến Đạt trở nên lạnh lẽo.

 

Ông ta không ngờ rằng ở cái thời buổi này lại có một kẻ tùy tiện có thể giẫm lên đầu nhà họ Hùng này.

 

Lúc này, Hùng Tiến Đạt bước tới, ánh mắt lạnh lùng, tay cầm quả óc chó, cười lạnh nói: “Có đúng là vậy không?”

 

“Tên khốn nào đối xử với cháu tạo như vậy?”

 

“Không nể mặt tao như vậy!”

 

“Không muốn sống nữa sao?”

 

Khoảnh khắc này, Hùng Tiến Đạt mang trên người sự kiêu ngạo của một kẻ bề trên, một sự uy nghiêm.

 

“Tôi!”

 

Bùi Nguyên Minh khoanh tay lại, vẻ mặt lãnh đạm đi về phía trước: “Sao nào? Ông có ý kiến à?”

 

Ông có ý kiến?

 

Nhìn Bùi Nguyễn Minh đến ngưỡng này mà vẫn còn rất kiêu ngạo.

 

Đám người Hùng Nguyên Hóa cứng đơ cả ra, sững sờ nhìn Bùi Nguyên Minh.

 

Tên này rốt cuộc là ai, có gia thế gì vậy?

 

Sao hắn lại dám lên mặt với một người có quyền thể như Hùng Tiến Đạt thế chứ?

 

Hắn ta đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

 

Đúng là không biết chữ chết ghi sao rồi!

 

Giờ này vẫn còn ở đó ra vẻ nữa?

 

Tưởng là mình là có thể ra vẻ lên trên trời luôn hay sao?

 

Cả bọn cười nhạo sự thiếu hiểu biết của Bùi Nguyên Minh.

 

Chỉ có một người cận vệ tóc dài của Hùng Nguyên Hóa là khẽ cau mày, con người hắn trước giờ rất thận trọng, cảm thấy Bùi Nguyên Minh đang trong nguy thế này mà vẫn dám ra oai như thế, thì chắc chắn phải có một thế lực hùng mạnh và mạnh mẽ sau lưng.

 

Nghĩ đến điều này, tên này nhanh chóng gửi ra một vài tin nhắn.

 

Các cô gái xinh đẹp kia lại khinh miệt Bùi Nguyên Minh từ tận đáy lòng. Lúc này, cảm giác rằng tên nhà quê này không biết gì là trời cao biển rộng.
 
Chương 3155


Chương 3155

 

“Đồ khốn nạn!”

 

“Là đứa nào chán sống, dám kiếm chuyện với Hùng Tiến Đạt này?”

 

“Mày muốn chết phải không!?” Lúc này, Hùng Tiến Đạt cũng rất tức giận.

 

Ông ta chậm một điếu xì gà, sau đó bước lên phía trước, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh từ trong xe bước xuống.

 

Hai cặp mắt nhìn nhau.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Hùng Tiến Đạt, người vốn dĩ đứng khoanh tay, khí thế ngạo mạn tung nốc, ngay khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, cả người rùng mình, hồn bay phách lạc.

 

Trong đầu ông lúc bấy giờ cứ hiện lên chuyện đã xảy ra ở địa bàn của Băng Phủ Rìu hôm nay.

 

Ông không ngờ người mà ông phải đối mặt lúc này lại là Bùi Nguyên Minh?

 

“Bùi…Nguyên…Minh.”

 

Hùng Tiến Đạt dường như không dám cất tiếng lớn khi nhắc đến cái tên này, đồng thời cả người ông mềm nhũn, hai chân đều có chút run lại xém chút nữa là quỳ xuống tại chỗ.

 

Chuyện của hôm nay đã đem lại cho ông ta ám ảnh tâm lý rồi.

 

Vì lý do không thả người đúng giờ.

 

Ông ta còn nghĩ rằng mình mà gặp phải Bùi Nguyên Minh nhất định phải quay đầu chạy nữa.

 

“Chú hại, không sai đâu, chính là hắn!”

 

“Bùi Nguyên Minh!”

 

“Thằng nhà quê họ Bùi kia, mày còn tưởng mày là rồng qua sông nữa không”

 

Lúc này, Hùng Nguyên Hóa cử đính mặt vào Bùi Nguyên Minh, không quan tâm đến sự thay đổi biểu hiện của Hùng Tiến Đạt.

 

“Nó không những không nể mặt chú, mà còn đánh cháu bị thương nữa!”

 

“Chú nhìn xem, cái dấu trên mặt cháu là do nó tát đấy!”

 

Trong lúc nói chuyện, Hùng Nguyên Hóa với bộ dạng căm hờn nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, như muốn bẻ xương anh vậy.

 

Bùi Nguyên Minh rất bình tĩnh nói: “Không sai, đều do tôi làm đấy. Ông có ý kiến gì không?”

 

Quá kiêu ngạo!

 

Ngạo mạn quá!

 

Đúng là không biết suy nghĩ gì cả!

 

Hùng Nguyên Hóa trong lòng cười đểu, nghĩ thầm rằng Bùi Nguyên Minh đúng là một thằng ngốc chính hiệu mà.

 

Tới bây giờ mà vẫn không biết cẩn thận lời nói của mình, đúng là chỉ có đợi chết mà thôi.

 

“Thằng kia, còn không quỳ xuống?”

 

Hùng Nguyên Hóa lên mặt với Bùi Nguyên Minh.

 

“Chẳng lẽ mày không biết à?”

 

“Chú hại tạo mà tức lên thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy!”

 

“Mày mà chọc tức chú, chú tạo mà điên lên, thì mày nghĩ mày có chịu được hậu quả không?”

 

Nghe những gì Hùng Nguyên Hóa nói, những tên nhà giàu xung quanh đều cười khẽ.

 

Hùng Tiến Đạt là ai chứ?

 

Phó sở cảnh sát Vũ Thành đấy!

 

Đắc tội với ông ta!

 

Chờ chết đi!

 

Những người phụ nữ xinh đẹp kia đã sớm ngứa mắt với vẻ kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh rồi, lúc này họ đều lộ ra vẻ mặt hả hê, chờ Hùng Tiến Đạt cho Bùi Nguyên Minh một trận.

 

“Câm mồm!”

 

Hùng Tiến Đạt lúc này mới tỉnh táo lại, và ngay sau đó ông ta đã cho một bạt tai vào mặt của Hùng Nguyên Hóa.

 

Một tiếng “Bốp” vang lên.

 

Đầu của Hùng Nguyên Hóa trực tiếp đập xuống đất, khuôn mặt bầm dập như một con chó bị đập tơi tả vậy.

 

Tất cả mọi người, cho dù đó là Sở Tuấn Hiên, hay là những tên nhà giàu khác.

 

Ai nấy đều nhìn Hùng Tiến Đạt với vẻ ngạc nhiên.

 

Không ai hiểu vì sao phó sở cảnh sát Vũ Thành, một nhân vật lớn luôn ngạo mạn, hôm nay hình như bị ai đó nhập.

 

Đặc biệt là Hùng Nguyên Hóa, với vẻ mặt ngơ ngác.

 

Chú hai trước giờ thương mình nhất, có người bắt nạt mình là chủ hai trực tiếp cầm súng lên. chạy tới ngay Nhưng tại sao hôm nay chú hai lại tự nhiên tát mình?

 

Hùng Tiến Đạt không thèm nhìn vẻ mặt của Hùng Nguyên Hóa.

 

Lúc này, ông ta giận tới nỗi muốn trực tiếp chạy tới tán chết thằng cháu này.

 

Đắc tội người khác không được sao!

 

Tự nhiên đi đụng đến Bùi Nguyễn Minh Với lại hôm nay ông ta vừa bị Bùi Nguyên Minh tát vào mặt, bây giờ còn bảo ông tới!

 

Đây không phải là đẩy ông ta vào chỗ chết sao?
 
Chương 3156


Chương 3156

Vì không làm theo lời của Bùi Nguyên Minh, thả Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương ra sớm, Hùng Tiến Đạt lúc này thực sự là khóc không ra nước mắt.

Mày hại chú mày rồi! “Hùng Tiến Đạt, ông có bị điếc không?”

“Hay là ông muốn tỏ vẻ phó sở cảnh sát Vũ Thành ở đây với tôi đây?”

Bùi Nguyễn Minh khoanh tay đi về phía trước, nhìn chằm chằm Hùng Tiến Đạt với vẻ giễu cợt: “Tôi hỏi ông đấy?”

“Ông có ý kiến à?”

Hùng Tiến Đạt rùng mình nói: “Không dám, không dám!”

Ông ta đâu mà dám có!

Ông biết rõ, Bùi Nguyễn Minh hổ báo như thế nào.

Mặc dù ông là phó Sở cảnh sát Vũ Thành, rất uy quyền. Nhưng trải qua chuyện sáng nay, ông cũng biết thân phận của Bùi Nguyễn Minh rồi.

Trừ khi là có người nhà họ Long ra mặt, còn không thì Hùng Tiến Đạt thực sự không đủ có cửa với Bùi Nguyên Minh.

Chưa kể đến việc đến cả cậu chủ Long Thương Húc, tên họ Bùi cũng không coi ra gì mà.

Ông thì lấy gì dám đi kiếm chuyện chứ?

Không dám?

Chỉ nghe thấy hai chữ đó thôi, không ít người cảm thấy như sét đánh ngang tai vậy, tất cả đều choáng váng, lộ ra khuôn mặt ngơ ngác.

Đây là người nào của Hùng Tiến Đạt?

Một người như vậy lại nói chữ “không dám” với Bùi Nguyên Minh?

Cảnh tượng này có phải là thật không đấy?

Vị phó Sở Cảnh sát Vũ Thành vừa nãy uy phong lầm liệt vừa nãy sao giờ đột nhiên trở nên cúm rúm như thế?

Không thể tưởng tượng được! Thật không thể tưởng tượng nổi

Nhiều cô gái thậm chí còn tự nhéo má, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?

Bùi Nguyễn Minh tiếp tục lãnh đạm nói: “Tôi bảo ông thả người ra trong vòng một tiếng, ông lại chạy tới đây ra oai”

“Có vẻ ông coi lời tôi nói như gió bên tại nhỉ.

“Nếu như vậy thì tôi sẽ cho hợp đồng đó thành hiện thực vậy.

“Quỳ xuống!”

Bùi Nguyễn Minh vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng nói.

Anh không hề nề mặt Hùng Tiến Đạt chút nào.

Ông ta không những xem lời anh nói như gió ngoài tai, mà còn đi làm tay sai của kẻ khác, một lòng có ý đối kháng với anh mà

Làm thế nào mà anh lại nể mặt ông ta chứ?

Và khi câu nói này được nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.

Chính lúc mọi người chuẩn bị mở miệng chế giễu sự kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh, chuyện như vậy làm sao có thể như vậy…

Ngay sau đó, thì họ nhìn thấy mắt của Hùng Tiến Đạt giật nhẹ, đầu gối mềm nhũn.

Qua một thời gian thì cuối cùng cũng vang lên một tiếng quỳ “bạch” xuống đất.

Không chỉ là Hùng Nguyên Hóa.

Lúc này, tất cả mọi người tại hiện trường đều choáng váng mặt mày, cảm thấy những gì họ nhìn thấy hoàn toàn không phải là thực tế.

Quỳ xuống?

Phó một sở cảnh sát, một con hổ mang chúa ở đây, chỉ vì một lời nói của Bùi Nguyên Minh mà trực tiếp quỳ xuống?

Làm thế nào có thể có chuyện này chứ?

Gần hai trăm người có mặt tại hiện trường, ai nấy đều tỏ vẻ bối rối, không thể tin vào những gì họ chứng kiến

Còn Sở Tuấn Hiện lại vui mừng.

Cậu Bùi đúng là ghê gớm mà

Hùng Tiến Đạt trước mắt đây, 80% là vừa nãy đã bị cậu Bùi giải quyết rồi.

Bây giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý với cậu Bùi.

Một câu nói thôi mà đã quỳ xuống rồi!

Không có chút do dự nào cả! “Quỳ thẳng vào.”

Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nói.

Hùng Tiến Đạt run rẩy quỳ thẳng người lên.

“Bop!”

Bùi Nguyên Minh tát vào người Hùng Tiến Đạt một cái tát, tát đến nổi người ông ta lung lay.

“Để các người thả người trong vòng một giờ, xem lời tôi nói như gió ngoài tại à?”

Hùng Tiến Đạt cúi đầu xuống, không dám nói gì cả.

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh tát trái tay một cái nữa.

“Đến hỗ trợ cháu trai ông để lấy vẻ lại à?”

“Bốp!”

“Bản chất bắt nạt người khác không bỏ được sao?” Hùng Tiến Đạt cúi đầu, không những không động đậy, mà càng không dám mở miệng.

“Bốp!”

Bùi Nguyễn Minh lại cho một bạt tai.

“Bài học tôi dạy ông buổi sáng là chưa đủ sao, hay là ông nghĩ rằng thế dựa của ông vẫn rất kiên cố đấy?”
 
Chương 3157


Chương 3157

Hùng Tiến Đạt rõ ràng là không dám cất tiếng.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tát vào mặt của ông ta, khiển trách: “Lần sau, cho tôi gặp ông ức hiếp người khác nữa, với còn đụng chạm tới tối, thì ông cứ ở đó mà chờ chết nhé!”

“Hiểu rồi! Hiểu rồi!”.

Hùng Tiến Đạt lúc này cuối cùng tái nhợt người lia lịa gật đầu, cung kính như một đứa nhóc vậy.

Cả không gian im lặng một cách lạ thường, tất cả mọi người đều cứng đờ người, họ không thể nào tin. được viễn cảnh này lại xảy ra trước mắt của họ.

Hùng Nguyên Hóa cũng ngơ ngác cả ra, tinh thần có chút hoang mang.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, cho dù chú hai của cậu có tới đi chăng nữa, cậu cũng không lấy lại sĩ diện cho cậu được đâu.”

“Cậu hỏi chú hai cậu xem, bây giờ ông ta dám hé hé gì nữa không?” Hùng Nguyên Hóa bây giờ , hắn bây giờ chỉ muốn tìm lỗ chui thôi.

Đường đường là một nhân vật lớn của nhà họ Hùng, phó sở cảnh sát Vũ Thành, hiện đang quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh và bị ăn tát.

Ông ta còn dám nói gì nữa?

Lần này đúng là mất mặt kiểm lỗ chui thật rồi.

Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy ra lau tay, sau đó nhìn Hùng Tiến Đạt với vẻ mặt lãnh đạm: “Chuyện thả người, tôi biết ông có khó khăn của ông, cho nên tôi không tính toán với ông.”

“Nhưng vụ cháu trai của ông bắt nạt tôi, còn quấy rối em vợ của tôi nữa, đòi em vợ của tôi ngủ với hắn nữa”

“Chuyện này ông định giải quyết như thế nào?”

Mẹ kiếp!

Ngay cả em vợ của người này cũng dám quấy rối! Giờ phút này, Hùng Tiến Đạt chỉ cảm thấy đầu ông ta như muốn nổ tung ra vậy. Hùng Nguyên Hóa lần này đặt chân vào tấm sắt rồi. Tự mình tìm chỗ chết thì thôi đi, còn kéo theo ông ta chết chung nữa.

Thằng khốn này ngay cả các bộ lão của nhà họ Long còn không nể mặt, huống chi là mặt của nhà Họ Hùng này?

Điều quan trọng nhất là mình phải biết chịu kiên nhẫn chờ cơ hội báo thù… Nghĩ đến đây, Hùng Tiến Đạt nảy ra một ý, sau đó hét lên: “Hùng Nguyên Hóa, cút qua đây ngay lập tức!”

“Xin lỗi cậu Bùi mau lên!”

Nghe được những lời này, không ít cô gái chân dài kiêu ngạo đều che miệng lại, vẻ mặt ngơ ngác, có chút không tin vào tai mình.

Hùng Tiến Đạt, phó sở cảnh sát, lúc này rụt rè như một con cún vậy. Cú sốc do cảnh tượng này mang lại có thể nói là không gì so sánh được cả.

Hùng Nguyên Hóa vừa rồi đúng là kiêu ngạo và ngang tàng thật, nhưng dù kiêu ngạo và ngang tàng đến. đầu đi nữa cũng không là gì so với khí chất lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh lúc này đây.

Điều quan trọng nhất là Hùng Tiến Đạt đã được Hùng Nguyên Hóa kêu gọi đến lấy lại sĩ diện cho gã ta.

Ông ta chính là một trong những con át chủ bài của gã ta.

Nhưng con át chủ bài này của gã ta lại bắt hắn quỳ xuống xin lỗi.

Nhục quá!

Thật sự rất nhục mặt!

Chỉ là nhiều người không hiểu, một tên từ bên ngoài đến đây, cho dù là rồng qua sông, thì lại mạnh được đến đâu?

Chẳng qua là giẫm đạp những tên nhà giàu bình thường thì không nói, ngay cả người như Hùng Tiến Đạt cũng có thể giẫm lên được sao?

Thật là buồn cười quá đi!

Đó là do địa vị của người này quá cao, hay vì đám nhà bọn khoe khoang như bọn họ chẳng biết sự đời bao nhiêu đây?

Lúc này, khuôn mặt của Hùng Nguyên Hóa trắng bệch, gã ta tự động đi về phía trước, nói nhỏ: “Chú hai, nó chỉ là một tên dân quê thôi mà, chúng ta là họ hàng của nhà họ Long, chúng ta cần gì sợ nó, chúng ta.”

“Bốp!” Hùng Tiến Đạt không nói nhiều, trực tiếp tát Hùng Nguyên Hóa ngã xuống đất.

“Ai cho phép mày đi kiếm chuyện với cậu Bùi thế?”.

“Bốp!”.

“Ai cho phép mày ở trước mặt cậu Bùi khoe khoang thế!”

“Bốp!”

“Gia quy của nhà họ Hùng chúng ta bộ mày đã quên hết rồi sao?”

“Bốp!”

“Cải bản tính thích đi hiếp đáp người khác không thể bỏ được sao?” Từng bạt tại bay đến vào mặt Hùng Nguyên Hóa làm cho hắn choáng váng, mặt đầy máu. Lúc này, hắn che mặt gầm lên: “Chú hai, tại sao chú lại đánh cháu?”

“Chú nên đánh chết tên Bùi Nguyên Minh, cái tên người ngoài thành này chứ!”
 
Chương 3158


Chương 3158

Lúc này, trong lòng của Hùng Nguyên Hóa chứa đầy căm phẫn và không can tâm. Chú hai của hắn là phó Sở cảnh sát Vũ Thành mà!

Với chức vị to lớn như vậy, tại sao lại phải sợ một kẻ như Bùi Nguyên Minh chứ? Càng không nói đến là sau lưng những người này còn có Long Thương Húc tựa lưng cho nữa.

Dù Bùi Nguyên Minh có chút năng lực thì sao?

Cũng đâu cần tới nỗi phải tát mình để dỗ ngọt nó vậy chứ!

Bộ nhà họ Hùng không sợ mất mặt sao? Chuyện này một khi mà bị truyền ra ngoài! Sau này nhà Hùng sao còn có thể làm ăn trong cái xã hội này nữa?

Hơn nữa, người mà chú hại của hắn sợ, Hùng Nguyên Hóa hắn chưa chắc đã phải sợ theo đầu!

Dù sao vừa nãy hắn vì muốn sự việc được suôn sẻ hơn, nên đã mời cao thủ của nhà họ Long đến hỗ trợ hån.

“Còn cứng miệng à?”

Lúc này, Hùng Tiến Đạt bị thằng cháu Hùng Nguyên Hóa tức đến nỗi muốn tăng song máu, ông ta quỳ trên đất, lại cho thêm một cái bạt tai qua đó.

“Quỳ xuống!”

“Xin lỗi cậu Bùi mau!”

Hùng Nguyên Hóa loạng choạng, che mặt nói: “Tôi sẽ không quỳ đâu!”

“Bốp!”

Hùng Tiến Đạt lại tát một cái: “Mày còn không biết nhận lỗi à?”

“Bốp!”

“Ở trước mặt chú mày mà mày dám xưng tôi à”

“Bốp!”

“Tao không dạy được mày nữa à?”

“Bốp!”

“Hùng Nguyên Hóa mày mọc đủ lông rồi chứ gì?”

Hùng Tiến Đạt không ngừng chớp mắt khi tát Hùng Nguyên Hóa, hy vọng rằng hắn có thể hiểu được ý tốt của ông ta.

“Chú hai!”

Hùng Nguyên Hóa bị tát sưng cả mặt, và nhờ đó cơn phẫn nộ từ trong lòng của hắn đã sinh ra được cái gan liều của hắn, hắn lùi lại vài bước và rống lên: “Đủ rồi!”

“Tên khốn kiếp họ Bùi này có cái quỷ gì chứ!”

“Làm cho chú lại sợ hãi như vậy?”

“Không cần biết thân phận của hắn là gì! Nhưng đừng quên rằng nơi đây là Vũ Thành!”

“Chú cũng đừng quên là tôi là con cả của nhà Hùng!”

“Phía sau tôi có cả nhà họ Hùng, chị gái tôi gả vào nhà họ Long rồi, tôi đã là em vợ của nhà họ Long rồi!”

“Cao thủ nhà họ Long còn là anh em với tôi nữa!”

“Cửa của cung điện Hoàng Kim tôi cũng đã bước vào qua rồi!”

“Tôi cần phải xin lỗi hắn ta? Còn phải quỳ xuống trước mặt hắn?”

“Nếu tôi muốn thì tôi còn có thể đạp chết hắn nữa!”

Hùng Nguyên Hóa thực sự không thể hiểu nổi tại sao người chú hai của mình, một người luôn kiêu ngạo và độc đoán lại sợ Bùi Nguyên Minh như vậy.

Đúng thật làm xấu hổ cả nhà họ Hùng của hắn.

Trong lúc nói chuyện, Hùng Nguyên Hóa còn chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh tức giận nói: “Thằng khốn, tuy rằng tao không biết mày đang cầm được bằng chứng gì của chú hai tao, nhưng tao nói cho mày biết!”

“Chuyện hôm nay chưa xong đầu, Hùng Nguyên Hóa tao cũng không sợ mày đâu!”

“Muốn tạo quỳ à!”.

“Trừ khi tên khốn kiếp nhà mày xuống mồ rồi hãy tính!”

“Vậy tạo hằng năm sẽ thắp nhang cho mày!”

Nghe thấy sự bá đạo của Hùng Nguyên Hóa lúc này, rất nhiều người theo sau gã ta đều đứng lên hòa theo: “Đúng vậy, trong cái Vũ Thành của tụi tạo không có từ nào gọi là quỳ xuống cả!”

“Muốn tụi tao quỳ!”

“Trừ khi mày xuống mồ đi!”

Nghe thấy vậy, những cô gái kiêu ngạo kia đều sáng con mắt! Thật là oai phong! Quá bá đạo!

Đây mới là phong cách của đại gia chứ.

Lũ ngốc! Một lũ ngốc! Nghe xong những lời này, Hùng Tiến Đạt lúc này sắp khóc rồi.

Ông ta vừa nãy cho Hùng Nguyên Hóa vài cái tát, ông ta còn quỳ xuống, chỉ hi vọng là Bùi Nguyễn Minh có thể rộng lòng tha thứ cho gã ta.

Dù sao vị này đây cũng là đường chủ của chấp pháp đường Long Môn.

Anh đối đầu với nhà họ Long, có lẽ sẽ bị nhà họ Long tiêu diệt.

Nhưng câu hỏi đặt ra là, với tư cách là đường chủ của chấp pháp đường Long Môn của anh, giẫm chết một nhà họ Hùng này, chẳng khác gì giẫm chết một con kiến vậy?

Còn chưa thấy Long Sơn Đoàn sau khi bị đánh cho văng, đến giờ còn chưa trở về nhà họ Long mà tìm cứu viện sao?

Còn thằng cháu ruột của mình lại đi tìm chỗ chết vào lúc này.

Đúng là tự tìm đường đến mồ mà!
 
Chương 3159


Chương 3159

“Mày mày mày mày…” Lúc này, Hùng Tiến Đạt kích động chỉ vào mặt Hùng Nguyên Hóa chửi rủa: “Thằng súc vật nhà mày!”

“Ông đây không quản mày nữa!”

Hùng Nguyên Hóa chế nhạo: “Quản? Chủ lấy gì quản tôi?”

“Lấy cái chức của chú à?”

“Tôi nói cho chú biết, từ khoảnh khắc chủ quỳ xuống, tát tôi, làm mất thể diện của nhà họ Hùng, tôi đã không xem chú là chú hai tôi nữa!”

“Tôi sẽ về báo với gia chủ, đuổi cổ chú ra khỏi nhà!”

“Tôi bảo chú đến đây để lấy lại sĩ diện cho tôi, chứ không phải bảo chú đến làm mất mặt tôi đâu!”

Khi Hùng Nguyên Hóa nói đến chuyện này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.

Hắn lúc này chỉ vào Bùi Nguyên Minh, rống lên: “Họ Bùi kia, tạo không sợ mày đâu!”

“Hơn nữa là mày cũng sắp tới số rồi!”

“Tao nói cho mày biết, thầy của tao!”

“Long Sa Vực, phó đường chủ chấp pháp đường Long Môn, sắp tới rồi!”

“Nếu như mày có ngon thì ở trước mặt ông ta, kiêu ngạo thêm lần cho tao xem!” Thầy của Hùng Nguyên Hóa?

Người hiện đang còn giữ vị trí là Một trong tứ đại phó đường chủ Chấp pháp đường Long Môn, Long Sa Vực sao?

Tương truyền, kể từ khi Long Thiên Trường, đường chủ chấp pháp đường Long Môn, sau khi bị người khác giết chết ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas.

Vị đường chủ thần bí mới sau khi lên tiếp quản, cũng chưa từng đến Vũ Thành này lần nào.

Vì vậy, hiện tại Chấp pháp đường Long Môn, là do Long Sa Vực, một trong tứ đại phó đường chủ Chấp pháp đường Long Môn, đứng lên cai quản mọi thứ.

Dù sao, hiện tại chiếc ghế vị trí tứ đại phó đường chủ vẫn dư ra 3 chỗ Đường chủ mới vẫn còn chưa đến nhậm chức. Vào lúc này, Long Sa Vực trở thành người cầm quyền của Chấp pháp đường Long Môn.

Nói một cách đơn giản, Long Sa Vực ở trong nội bộ Long Môn có thể được coi là chức cao quyền trong rồi.

Chỉ cần Long Môn chủ, đường chỉ mới không ra mặt. Ngay cả các trưởng lão của Hội Trưởng lão cũng phải nể mặt cho Long Sa Vực ông ta. Đây quả thật là một người có có máu mặt vượt xa Hùng Tiến Đạt!

Khi nghe tin Long Sa Vực đang đến, khuôn mặt của Hùng Tiến Đạt trở nên đen sậm lại, sắc mặt trở nên khó coi.

Để phó đường chủ của Chấp pháp đường Long Môn đến lấy sĩ diện cho hắn sao?

Hùng Nguyên Hóa vậy chả khác gì quên cầm giấy khi đi vệ sinh chứ! Chán sống rồi!

Nhưng những người khác không biết sự thật này, tất cả đều cảm thán!

“Ngài Long Sa Vực sao? Ngài Long Sa Vực đang nắm quyền Chấp pháp đường Long Môn sao?”

“Nghe nói, đệ tử của vị phó đường chủ Long này, ai nấy đều là cao thủ hết!”

“Chấp pháp đường Long Môn ra mặt, ai dám không phục chứ!?”

“Cậu chủ Hùng đúng là bá đạo thật! Anh thực sự là học trò của phó đường chủ Long sao!”

“Vũ Thành có cậu chủ Hùng, như cuộc sống nở hoa vậy!”

Cả đám con nhà giàu đều đứng đó chờ xem màn kịch hay này, ai cũng không ngờ được rằng Hùng Nguyên Hóa lại có lại lịch to lớn như vậy.

Quả thật là bá đạo!

Đúng là bá đạo thật đấy!

Có thể được cùng cậu chủ Hùng ra ngoài giẫm đạp người khác như vậy, đúng là phước ba đời của họ.

“Thầy của cậu?”

“Là phó đường chủ của Chấp pháp đường Long Môn à?”

“Ghê gớm lắm sao?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tiến đến chỗ của Hùng Nguyên Hóa.

“Cậu có tin không, ông ta mà dám đụng tôi, tôi cũng sẽ một cho bạt tai vào mặt ông ta.”

“Hahahaha!”

Hùng Nguyên Hóa dường như đã nghe thấy câu nói đùa hài nhất trên thế giới, lúc này cười như một đứa ngốc vậy.

Hắn nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, nói: “Họ Bùi kia, mày nghĩ mày là ai!?”

“Ra tay với thầy của tạo sao? Mày tưởng mạng mày lớn lắm à?”.

“Tao nói cho mày biết, mười thằng như mày cũng không đủ để tạo đạp đấy!”

“Nếu thầy tạo bằng lòng, một ngón tay út là có thể giải quyết mày rồi!”

“Mày cứ ở đó chờ mà quỳ xuống xin tha mạng đi là vừa!”

Hắn không muốn nói chuyện với Bùi Nguyên Minh nữa, hắn đã từng thấy qua kẻ ngốc nhưng chưa từng thấy kẻ ngốc nào như vậy cả.

Nghe thấy hai chữ Long Môn mà còn không biết quỳ xuống nữa? Sợ rằng một lát nữa không biết chết như thế nào luôn đấy!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom