Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3020


Chương 3020

“Khốn nạn!” “Mày ăn nói với tổng quản Bùi kiểu gì vậy hả?” Một quản lý mặc áo dài xanh cười nhạt rồi bước lên một bước.

“Có tin tao tát vỡ mồm mày không?” “Dựa vào đâu?”

Tổng quản Bùi tiến lên phía trước một bước, ông ta xua tay ngăn những tên quản lý khác lại.

Rồi ông ta chắp hai tay sau lưng nhìn Bùi Nguyên Minh và từ từ nói: “Dựa vào việc tôi chính là tổng quản của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas.”.

“Tôi chính là người thân cận bên cạnh cụ môn chủ và bà cụ”.

Bùi Nguyên Minh cười, anh nói thong thả, không nhanh không châm: “Hóa ra chỉ là một người hầu, một kẻ sai vặt mà cũng huênh hoang như vậy.”

“Nhưng tôi lại có câu này muốn hỏi ông”

“Không biết tôi đã phạm phải lỗi sai gì, làm hỏng quy tắc gì mà tôi cần phải quỳ xuống trước một chân sai vặt như ông?”.

Thấy Bùi Nguyên Minh trả lời tổng quản Bùi không kiêng dè gì, Bùi Diễm Lan định lên tiếng nói gì đó nhưng thấy thái độ của Bùi Nguyên Minh nên cô ta lại từ bỏ suy nghĩ đó.

Cô ta rất hiểu tính cách của người đàn ông này. Cô ta có thể nhìn ra, lúc này Bùi Nguyên Minh đang rất không thoải mái. “Phạm phải lỗi sai gì sao?” “Bản thân cậu còn không rõ sao?” Tổng quản Bùi bước lên một bước rồi giẫm mạnh một phát xuống đất. Trong chốc lát, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt rồi lan rộng ra xung quanh, trông có vẻ rất đáng sợ.

“Bùi Nguyên Minh, cậu đừng giả ngu với tôi!” “Nếu không tội cậu tăng thêm một bậc!”

“Đến lúc đó, mọi chuyện không đơn giản chỉ là tôi bắt cậu bò ra khỏi Cảng Thành thôi đâu.”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn rất bình tĩnh, anh lên tiếng: “Tôi thật sự vẫn không rõ, hay là ông nói rõ hơn một chút đi!”.

Không đợi tổng quản Bùi lên tiếng, một quản lý mặc áo dài xanh mặt nhẵn nhụi đã vô cùng tức giận: “Một lời của cụ  bà đáng giá ngàn vàng, cụ bà ra lệnh cho cậu ra khỏi đây trong vòng 24 tiếng đồng hồ.”

“Cậu không những không ngoan ngoãn ra khỏi đây”

“Mà mới sáng sớm còn ngang nhiên chạy ra đây đánh golf.”

“Tôn nghiêm của cụ bà còn đâu nữa?” “Cậu có coi cụ bà ra gì không?” “Tôi nói cho cậu biết.”

“Đây chính là tội của cậu.”

“Hơn nữa còn là một tội nặng không thể tha thứ được.”

“Trừ khi bây giờ cậu quỳ xuống và bò ra khỏi Cảng Thành”

“Nếu không, làm đúng theo quy tắc, chúng tôi sẽ chặt đứt tay chân của cậu rồi vứt xuống biển, mặc cậu sống chết thế nào, tới lúc đó mạng cậu do ông trời định đoạt”

Nói đến đây, gã quản lý mặc áo dài màu xanh, mặt nhẵn nhụi này nhìn Bùi Nguyên Minh khinh thường: “Còn không mau quỳ xuống!”.

“Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đợi đến lúc chúng ta ra tay sao?”

“Tới lúc đó, cậu hối hận thì cũng quá muộn rồi!”

Những quản lý mặc áo dài xanh khác ai cũng giống như đang xem kịch hay, không ai cảm thấy gã Bùi Nguyên Minh gần đây nổi như cồn này có tài năng gì cả.

Dù sao, năm đó đám người bọn chúng cũng được đích thân lão môn chủ trăm trận trăm thắng bồi dưỡng ra. Trời sinh đám người này đã không coi ai ra gì, tự cho mình là nhất ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas này nên có thể ỷ thế bắt nạt bất cứ ai.

Đến Bùi Cửu Thiên, đám người này còn không coi ra gì chứ đừng nói đến một nhân vật nhỏ bé như Bùi Nguyên Minh. Chứng kiến cảnh tượng này, tổng quản Bùi chỉ chắp tay sau lưng, khuôn mặt bình tĩnh như không. Những gì gà quản lý áo xanh đã nói cũng chính là ý của ông ta. Dám không tuân theo những lời vàng ngọc của cụ bà thì chỉ có con đường chết.

Đương nhiên nếu Bùi Nguyên Minh chấp nhận quỳ xuống, bò ra khỏi Cảng Thành thì đám người bọn chúng cũng chấp nhận.

Chính vì thế mà đã có một gã quản lý áo xanh chuẩn bị xong máy quay để quay lại toàn bộ cảnh này, rồi đem về phát  lại cho cụ bà xem.

“Gã họ Bùi! Còn không mau quỳ xuống!” Một gã quản lý mặc áo xanh lấy máy quay ra. “Nếu cậu không quỳ xuống chịu phạt, bọn tôi thật sự sẽ tức giận đấy.”

“Đến lúc đó thì mọi chuyện đã quá muộn rồi!”
 
Chương 3021


Chương 3021

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhìn mấy người tổng quản Bùi đang đứng trước mặt mình rồi thản nhiên nói: “Mặc dù tôi mang họ Bùi nhưng từ trước tới giờ tôi không cảm thấy mình là người của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas”

“Trong mắt những đám người cao cao tại thượng các ông, tôi chẳng là cái thá gì”

“Gòn về cụ bà Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas của các ông”

“Đối với các ông những gì bà ấy nói ra đáng giá ngàn vàng, là thánh chỉ”

“Nhưng đối với tôi thì nó chẳng là gì cả”

“Nếu muốn giả vờ làm Lão phật gia thì giả vờ bên trong Cảng Thành và Las Vegas là được rồi”

“Cần gì phải ra ngoài để người khác nhìn thấy cho mất mặt?”

Gã quản lý mặc áo xanh, mặt mày nhãn nhụi tức giận, chỉ tay vào mặt Bùi Nguyên Minh và nói: “Thăng ranh con ngu dốt!”

“Mày dám sỉ nhục cụ bà!”

“Mày xong đời rồi!”

“Chúa Giê- su có tới đây cũng không cứu được mày”

“Hôm nay tao sẽ chặt đứt chân tay mày”

“Để cho mày biết, ở Cảng Thành và Las Vegas những kẻ dám chống lại cụ bà sẽ có kết cục như thế nào”

“Mày..”

“Bốp!”

Gã quản lý áo xanh mặt nhẵn kia vẫn còn chưa nói xong, Bùi Nguyên Minh đã cho ông ta một cái bạt tai.

Nhìn thấy gã quản lý áo xanh mặt nhãn nhụi bị tát bay, không gian xung quanh rơi vào một sự tĩnh lặng chết chóc.

Phải biết rằng, ở Cảng Thành và Las Vegas, đám quản lý bên dưới của tổng quản Bùi này của Bùi môn đều có thân phận vô cùng đặc biệt.

Đám người này đại biểu cho uy quyền của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas, đại biểu cho ý chí tuyệt đối của cụ bà.

Mặc dù tổng quản Bùi hiếm khi xuất hiện nhưng mỗi lần ông ta đi tới đâu, đám nhà giàu ở Cảng Thành và Las Vegas đều phải cung kính tuân theo.

Đến cả một người kiêu căng phách lối, coi trời bằng vung như Bùi Cửu Thiên đến khi gặp mấy người này cũng phải khách sáo nói một câu “vất vả rồi”.

€ó thể nói đám quản lý này chưa bao giờ phải chịu thiệt.

Gã quản lý áo xanh mặt nhẫn ngồi dậy, ông ta ôm mặt, đùng đùng tức giận: “Thăng khốn nạn!”

“Mày dám đánh tao sao?”

“Bốp!”

“Tôi là khách quý của môn chủ Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas, từ trên xuống dưới của Cảng Thành và Las Vegas đều phải đối xử khách sáo, lịch sự với tôi”

“Ông chỉ là một quản lý tép riu mà cũng dám thích đứng trước mặt tôi thể hiện sao?”

“Bốp!

“Tổng quản Bùi vẫn còn chưa lên tiếng, làm gì đã tới lượt một quản lý tép riu như ông được nói này nói nọ, đám người các ông không phân biệt được trên dưới sao?”

“Bốp!”

“Bản thân là người phát ngôn cho bà cụ Bùi môn Cảng Thành và Las Vegas, các ông không học được cách kính già yêu trẻ, mà lại mượn thế ức hiếp người khác, cáo giả oai hùm là thế nào?”

“Bốp!”

“Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas không dạy các ông cách làm người thì tôi sẽ dạy ông thế nào là có trên có dưới”

“Bốp!”

“Người hầu mãi mãi chỉ là người hầu thôi!”

Bùi Nguyên Minh vừa trách mắng gã quản lý áo anh mặt nhãn kia vừa liên tiếp giáng xuống những cái bạt tai, khiến đầu gã quản lý kia quay mòng mòng và hiện giờ còn nói không ra hơi.

Mấy gã quản lý khác muốn bước lên ngăn cản nhưng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không ngừng đánh người kia nên cũng thấy sợ.

“Bối Bùi Nguyên Minh đánh nốt cái tát cuối cùng, gã quản lý áo xanh mặt nhẫn kia rụng hai cái răng.

Cuối cùng, anh mới túm tóc rồi nhấc gã lên, dùng tay phải vỗ vào mặt ông ta, thản nhiên nói: “Ông nhớ cho kỹ, về sau ra ngoài nhớ phải lịch sự, lễ độ.”

“Mượn thế ức hiếp người khác, cáo giả oai hùm nhất định sẽ có quả báo đi “Tôi là người tốt bụng nên sẽ không lấy mạng của ông”

“Nếu là một người khác thì bây giờ ông đã chết từ lâu rồi.”

Nói xong, Bùi Nguyên Minh đá gã quản lý áo xanh mặt nhẫn đó ra.

Sau đó, anh mới nheo mắt nhìn về phía tổng quản Bùi, thản nhiên nói: “Thật ngại quá, tổng quản Bùi, vừa nãy tôi vượt quá quyền hạn của mình thay ông dạy dỗ đám người dưới không có mắt”

“Ông không để ý chứ?”
 
Chương 3022


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3022

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhưng giọng nói lộ rõ vẻ châm chọc.

Vừa nói, anh còn vừa lấy ra một chiếc một chiếc khăn giấy, vẻ mặt chán ghét lau sạch hai tay mình Cảnh tượng này làm tổng quản Bùi thấy nóng mắt.

Một giây sau, cuối cùng ông ta cũng phản ứng lại được, ông ta nện mạnh chân xuống đất và hét lên: “Mất dạy!”

“Bùi Nguyên Minh!”

“Thắng ranh con nhà cậu đúng là quá mất dạy!”

“Cậu dám đánh cả quản lý của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas sao?”

“Đến người của cụ bà mà cậu cũng dám đánh!”

“Trong lòng cậu có còn coi Bùi môn Cảng Thành và Las Vegas ra gì không?”

“Có coi cụ bà ra gì không?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Tổng quản Bùi, ông mù rồi sao?”

“Ông không nhìn thấy một gã người hầu vừa mạo phạm đến tôi sao?”

“Kẻ dưới mạo phạm người trên, đó là điều cấm ky nhất của Bùi môn Cảng Thành và Las Vegas.”

“Tôi là khách quý của môn chủ nên đương nhiên là người trên”

“Ông là tống quản mà còn phán đoán không chuẩn, lại còn chuẩn bị nói tới vương pháp và quy củ với tôi sao?”

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, giọng nói châm chọc: “Hay những thứ được gọi là vương pháp và quy tắc các ông chỉ nói cho có vậy thôi?”

“Lúc mọi chuyện có lợi cho các ông, mọi người đều phải làm theo vương pháp, theo quy tắc.”

“Lúc mọi chuyện bất lợi cho các ông, sự tồn tại của vương pháp và quy tắc là không cần thiết nữa đúng không?”

“Nói như vậy, có phải tôi có thể hiểu như thế này không?”

“Tổng quản Bùi còn không coi cụ bà của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas ra gì đúng không?”

“Ông chỉ lấy bà ấy ra làm lá chắn rồi tùy ý hành động thế nào cũng được đúng không?”

“Tổng quản Bùi, sao ông lại có suy nghĩ như vậy?”

“Ông đúng là đại bất kính!”

“Cậu..”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Trong lúc ông ta vẫn đang nói, mười mấy quản lý mặc áo.

dài xanh đằng đăng sát khí bước ra từ rừng cây phía sau.

Người nào người nấy đều bày sẵn tư thể có thể xử lý Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.

“Tôi không có hứng thú gì với chuyện thách thức các ông.”

Bùi Nguyên Minh vẫn thản nhiên.

“Chỉ có điều, tôi muốn ở đâu và ở bao lâu thì đó là việc của tôi”

“Hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas tôi muốn tới sẽ tới muốn đi sẽ đi”

“Tất cả đều phải xem tâm trạng tôi thế nào”

“Còn nếu các ông muốn giở cái bài một chữ đáng giá ngàn vàng ra thì phiền các ông đóng cửa nhà lại tự chơi một mình với nhau ở trong nhà”

“Thế giới này không phải là của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas, cũng không phải là của cụ bà, càng không phải là của ông, quản lý Bùi à.”

“Ông muốn xưng vương xưng đế trên địa bàn của Đại Hạ sao?”

“Ông tỉnh lại đi, thời đại phong kiến đã cách đây hơn một trăm năm rồi, ông hiểu không?”

Nghe Bùi Nguyên Minh nói xong, Bùi Diễm Lan thở dài một hơi rồi lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.

Cô ta hiểu rất rõ chuyện ngày hôm nay không thể chấm dứt dễ dàng được.

“Ha ha ha hai”

Tổng quản Bùi nhìn Bùi Nguyên Minh rồi cười điên cưồng.

“Bùi Nguyên Minh, tôi từng gặp qua không ít người ngông cuồng”

“Cậu chủ thế tử tôi cũng từng gặp rất nhiều”

“Tôi cũng từng gặp vô số các ông trùm của Tam giác vàng, cướp biển ở Somalia, các ông vua ở Trung Đông”

“Nhưng những người đó không ai huênh hoang như cậu, không ai không biết sống chết như cậu”

“Tôi dẫn người tới đây là muốn cho cậu một cơ hội nhưng cậu lại nói Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas không quản được cậu?”

“Có phải cậu cảm thấy đánh đổ được hai Kiếm Thánh của Đảo Quốc đã là rất ghê gớm không?”
 
Chương 3023


Chương 3023

“Lần trước của Miyada Shinosuke, nếu không phải có Dương Đế Minh ra mặt giúp cậu thì cậu có thể làm được gì?”

“Lần này của Tenkade Shiro, nếu không phải có Bùi Nhật Nam của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng ta ra tay thì cậu là cái thá gì?”

“Mấy lần chiến thắng nhờ may mắn khiến cậu đã hiểu sai về bản thân mình rồi”

“Xem ra, cậu thật sự không biết thân thủ của tôi đã đạt tới mức nào.”

“Mà cậu dám chống lại t “Chẳng lẽ cậu không biết tôi chính là người do Bùi Thiên Trường dạy dỗ sao?”

“Có phải cậu cảm thấy tôi dựa vào mấy người đó để giả vờ giả vịt không?”

“Tôi nói cho cậu biết, cậu nhầm rồi!”

“Cậu sai quá nghiêm trọng rồi!”

Tổng quản Bùi bước thêm một bước nữa, thể hiện hết khí thế của mình.

Như có một cơn cuồng phong thổi qua xung quanh, làm vô số chiếc lá khô bay lên, cảnh tượng đó khiến sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề hơn.

Mọi người đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sức mạnh của tổng quản Bùi.

“Bùi Nguyên Minh, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng cũng là một cơ hội duy nhất”

“Quỳ xuống!”

“Chịu phạt!”

“Rồi tới trước.

khoanh tay thỉnh tội “Cuối cùng bò ra khỏi Cảng Thành và Las Vegas, vĩnh viễn không bao giờ được quay lại nữa”

it cụ bà khấu đầu ba lần, vái lạy chín lần, “Nếu không hôm nay tôi sẽ giết cậu”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Xin hỏi tổng quản Bùi, ông định làm gì để giết tôi?”

“Hỗn láo!”

Thấy mọi chuyện đã tới nước này mà Bùi Nguyên Minh vẫn còn huênh hoang như vậy, tổng quản Bùi tức điên.

Một giây sau, cơ thể ông ta chuyển động, ông ta di chuyển tới trước mặt Bùi Nguyên Minh bằng tốc độ nhanh nhất.

Sau đó, ông ta đá chân phải, nhằm thẳng vào đầu của Bùi Nguyên Minh.

Chân ông ta tạo ra tiếng gió vút qua, tốc độ đạt cực lớn, không ai có thể khống chế được.

Bùi Diễm Lan đứng đẳng sau thấy vậy, khuôn mặt trở nên trắng toát, cô ta nói trong vô thức: “Cẩn thận!”

Lúc này gã quản lý áo xanh mặt nhẫn đang ngồi ôm mặt cười khinh bỉ: “Mày chết chắc rồi!”

“Thằng khốn nạn này chết chắc rồi!”

Ép đến mức để tổng quản Bùi phải đích thân ra tay, vậy thì kết cục chỉ còn lại một chữ, đó chính là một chữ “chết”.

Chỉ có điều gã đàn ông kia vẫn chưa kịp cười xong, một giây sau đã thấy Phật Sơn Vô Ảnh Cước của tổng quản Bùi đi tới trước mặt của Bùi Nguyên Minh rồi tự nhiên dừng lại.

Anh dùng một tay nắm lấy cổ chân của tổng quản Bùi.

“Rắc rắc!”

Tổng quản Bùi chưa kịp đổi sang chiêu khác, Bùi Nguyên Minh đã bóp nát cổ chân của ông ta rồi cầm cả người của ông †a đập thẳng xuống đất.

‘Vừa nhanh lại vừa hiểm!

“Âm!” Một tiếng, cả người tổng quản Bùi đập thẳng xuống đất, mặt đất xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

Cảnh tượng này làm mọi người trông thấy mà giật mình.

Ngay sau đó, cả người tổng quản Bùi run rẩy, ông ta nôn ra một ngụm máu tươi.

Trước mặt ông ta chỉ còn là một tấm màn trắng xóa, ông ta bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.

Thất bại!

Hoàn toàn thất bại!

Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ đám quản lý áo dài xanh đều ngẩn người kinh ngạc.

Bọn chúng không thể tưởng tượng được, Bùi Nguyên Minh lại xuất sắc như vậy, chỉ bằng một chiêu mà có thể đánh gục.

được một người mạnh như tổng quản Bùi.

Đó là cao thủ vương bài mà môn chủ Bùi Thiên Trường đích thân bồi dưỡng.

Cao thủ vương bài này đường đường là một tổng quản, vậy mà bại ngay sau một chiêu sao?

“Gây họa rồi!”

“Gã họ Bùi kia, mày gây ra họa lớn rồi!”

“Đến cả tống quản Bùi mà mày cũng dám đánh thì mày chỉ còn chờ chết thôi!”

Lúc này gã quản sự áo xanh mặt nhãn đang ôm mặt, cả người ông ta đang run lên bần bật.

“Mày dám đánh tổng quản Bùi, Thiên Kiệt nhất định sẽ không tha cho mày!”

“Một khi Thiên Kiệt tới, mày chỉ còn có con đường chết”

“Mày xong đời rồi!”

“Lúc đầu cụ bà vẫn còn từ bi định mở cho mày một con đường sống”

“Nhưng bây giờ mày không còn đường nào để sống tiếp.

nữa đâu.”
 
Chương 3024


Chương 3024

Nghe những gì gã quản lý áo xanh mặt nhẫn nói xong, Bùi Nguyên Minh không có phản ứng gì cả, anh chăm chú nhìn về phía con đường núi.

Đến khi tổng quản Bùi gục hẳn xuống đó, cánh cửa ghế sau của một chiếc xe Toyota Century đã dừng ở đó từ lâu bỗng nhiên bật mở.

Sau đó, một ông già không cao lắm, thậm chí còn hơi gầy gò bước từ trong xe ra.

Tóc của ông ta lòa xòa sau lưng, trên người mặc một chiếc áo choàng đã giặt đến bạc phếch.

Ông ta điềm tĩnh, đi xuôi theo chiều gió, phiêu lãng như tiên.

“Đại nhân Thiên Kiệt!”

Nhìn thấy bóng người này, mấy gã quản lý mặc áo dài xanh kia đều quỳ rạp xuống để hành lễ.

Người này chính là cao thủ số một bên cạnh cụ bà Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas.

Thiên Kiệt!

Bùi Nguyên Minh rất có hứng thú khi nhìn thấy người này.

Những chiến thần hàng đầu trong truyền thuyết của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas đều có khí thế vô cùng kinh người.

Lúc này Thiên Kiệt cũng nhìn chằm chăm về phía Bùi Nguyên Minh, rồi từ từ đi tới, không nhanh không chậm, khuôn mặt điềm nhiên, giống như đang đi dạo bộ.

Bùi Diễm Lan từ nãy tới giờ vẫn đứng sau người của Bùi Nguyên Minh, nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt cô ta biến sắc rồi đứng chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh và trầm giọng hét: “Bảo vệ tư nhân của môn chủ đâu?”

Bùi Diễm Lan ra lệnh xong, mấy chục bảo vệ tư nhân cùng chạy tới, sắc mặt vô cùng khó coi rồi đứng chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh và Bùi Diễm Lan.

“Bảo vệ tư nhân?”

Thiên Kiệt nhìn Bùi Nguyên Minh bằng sắc mặt điềm tĩnh như không.

“Cậu thanh niên, nếu cậu định dùng đám người này để đối phó lại với cụ bà thì tôi nói cho cậu biết, cậu quá ngây thơ rồi.”

Từ nãy tới giờ Thiên Kiệt vẫn không lên tiếng, bây giờ ông ta mới lộ ra một nụ cười thản nhiên.

“Bảo vệ tư nhân của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas nói cho cùng cũng là người của Bùi môn”

“Bọn chúng thật sự dám chống lại cụ bà sao?”

“Cậu có chút khả năng đó mà cũng tưởng bản thân mình ghê gớm, dám chống lại cụ bà sao?”

“Coi những gì cụ bà nói như gió thoảng bên tai”

“Bùi Nguyên Minh, tôi chỉ có thể nói là cậu quá ngây thơ, tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp.”

“Nể mặt môn chủ, tôi cho cậu thêm 24 tiếng đồng hồ nữa”

“Nể tình phu nhân của môn chủ, tôi cho tống quản Bùi tới mời cậu đi.”

“Nhưng cậu đã không nắm lấy cơ hội cuối cùng này, vậy thì tôi chỉ có thể nói một câu, xin lỗi!”

Vừa nói xong, Thiên Kiệt bước tới.

Nhìn ông ta như ngọn núi bất động nhưng thực ra là âm ầm sóng dữ, một bước đi tới mặt đất rung chuyển.

“Rầm!”

Thiên Kiệt giống như tổng quản Bùi vừa nấy, chỉ bước lên một bước đơn giản.

Nhưng bước đi này khiến mặt đất xung quanh đứt lìa ra.

Đá vụn ở bốn năm mét vuông quanh đó bay lên.

“Vèol”

Rồi vô số những hòn đá vụn đồng loạt bay về phía của Bùi Nguyên Minh.

“Âm ầm ầm!”

Đám vệ sĩ tư nhân của môn chủ đứng chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh bay hết ra ngoài, rồi một giây tiếp theo là những tiếng kêu thất thanh vang lên.

Đúng thời điểm quan trọng Bùi Nguyên Minh bước ra, đứng trước mặt Bùi Diễm Lan, anh vung tay phải lên hất mấy viên đá vụn ra ngoài.

Không thể không thừa nhận, vị cao thủ số một của Bùi môn Cảng Thành và Las Vegas này đúng là có chỗ hơn người.

Sức chiến đấu mà ông ta đang thể hiện ra nhất định phải ở cấp chiến thần.

“Bùi Nguyên Minh, tự mình ra tay đi, đám người đó không cứu nổi cậu đâu”

Vẻ mặt Thiên Kiệt thản nhiên, ánh mắt ông ta khóa chặt lấy Bùi Nguyên Minh.

“Trong mắt tôi mặc dù cậu cũng khá nhưng cũng chỉ là loài sâu kiến mà thôi”

“So với rồng, sâu kiến dù mạnh đến đâu cũng không có ý nghĩa gì cả”

“Vậy nên bây giờ cậu đã định quỳ xuống chưa?”

“Hay là để tôi chặt gãy chân của cậu rồi cậu quỳ sau?”
 
Chương 3025


Chương 3025 “Xin lỗi nhé.”

Bùi Nguyên Minh cười rồi tiện tay nhặt một thanh kiếm dài trên mặt đất lên, thản nhiên nói: “Thiên Kiệt đúng không?”

“Con người tôi đầu gối cứng, tôi không quỳ xuống được”

“Hơn nữa tôi cũng không cho rằng mình là loài sâu kiến: “Hay là để tôi tiễn ông lên đường nhé.”

“Tin tôi lên đường”

Khuôn mặt Thiên Kiệt lộ ra vẻ hứng thú.

“Tôi phải thừa nhận, bao nhiêu năm qua đây là đầu tiên có người dám huênh hoang như vậy trước mặt tôi.”

“Nhưng nghĩ lại thấy cậu cũng không nể mặt cụ bà, có lẽ chuyện này cũng là điều đương nhiên thôi”

Lúc đang nói chuyện, Thiên Kiệt từ từ rút một thanh đao dài từ eo ra: “Ba phút thôi: “Với năng lực của cậu tôi chỉ cần khoảng ba phút là tôi có thể xử lý xong cậu”

“Giải quyết cậu xong”

“Tôi còn phải tới trước mặt cụ bà để nhận tội”

“Dù sao tôi cũng đã để cậu sống quá 24h đồng hồ”

“Đây là lỗi của tôi”

“Ba phút quá lâu” Bùi Nguyên Minh cười, vẻ mặt lạnh lùng: “Một phút thôi.”

“Tôi có thể giải quyết ông trong vòng một phút, sau đó tôi còn phải đi uống một chén trà sáng”

“Ngu dốt!”

Nghe những gì Bùi Nguyên Minh nói xong, khuôn mặt Thiên Kiệt càng trở nên lạnh lùng hơn.

Một giây sau, ông ta cũng không chần chừ lâu hơn nữa, cơ thể khẽ chuyển động rồi lao thẳng về phía Bùi Nguyên Minh, thanh đao trong tay chém ngang một đường.

Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh cũng lạnh lùng và sắc bén như lưỡi đao.

Hai người không nói nhiều dài dòng, cứ thế động thủ chém giết lẫn nhau.

“Keng!”

Lưỡi đao chạm vào nhau phát ra một âm thanh rất lớn, một luồng khí rất lớn bùng nổ, cơ thể hai người cùng rung chuyển rồi lùi về sau.

Chân của Thiên Kiệt kéo lê trên mặt đất tạo ra hai rãnh dài và sâu trên mặt đất, lùi về sau được bảy tám mét, ông ta mới đâm đao xuống được mặt đất để kiềm mình lại.

Cùng lúc đó, sắc mặt ông ta hơi tái đi, lồng ngực hơi nhấp.

nhô phập phồng.

Bùi Nguyên Minh chỉ lùi lại ba bước, mỗi bước anh đều để lại một dấu chân rất rõ.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người ở đó đều sững sờ kinh ngạc.

Không chỉ bất ngờ về chuyện Bùi Nguyên Minh có thể đỡ được một đao ấy của Thiên Kiệt mà còn bất ngờ hơn vì thái độ bình tĩnh như không có chuyện gì của anh.

Phải biết rằng Thiên Kiệt là cao thủ số một của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas, do đích thân môn chủ Bùi Thiên Trường bồi dưỡng nên.

Người như vậy nhất định không dễ đối phó.

Bởi vì trên chiến trường, ông ta đã từng chiến thắng không biết bao nhiêu nhân vật lớn.

Nhưng lúc này, một đao chết người của Thiên Kiệt lại bị Bùi Nguyên Minh ngăn cản thành công.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rắng đám người này cũng không tin chuyện đó là sự thật.

Lúc này Thiên Kiệt cũng từ từ nheo mắt lại, nhìn Bùi Nguyên Minh đang đứng cách đó mười mấy mét.

Khuôn mặt ông ta vô cùng nặng nề.

Sao có thể như vậy được?

Kế cả luyện võ từ khi mới sinh ra.

Thì tên ranh con này làm sao có thể mạnh được như vậy?

Đao vừa rồi Thiên Kiệt đã dùng chín phần công lực, mục: đích của ông ta là giết chết Bùi Nguyên Minh chỉ trong một đao đó.

Nhưng hiện giờ gã thanh niên này và ông ta còn không phân được cao thấp.

Không lẽ gã thanh niên này là Nhất Đại Chiến Thần sao?

Nghĩ thông được chuyện này, ánh mắt của Thiên Kiệt lại càng trở nên lạnh lùng hơn.

Trước khi ra tay, ông ta cũng đọc qua thông tin về Bùi Nguyên Minh, trong tài liệu cũng nói sở dĩ anh có thể huênh hoang như vậy là do còn có một con át chủ bài khác.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ con át chủ bài của gã Bùi Nguyên Minh này chính là việc cậu ta cũng là Nhất Đại Chiến Thần.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Thiên Kiệt càng trở nên lạnh lùng hơn, sát khí cũng trở nên đáng sợ hơn.

Ông ta nhất định phải xử lý Bùi Nguyên Minh, nếu đế cậu †a sống, thực lực của cậu ta là một sự uy hiếp rất lớn với Bùi Cửu Thiên.

Sự uy hiếp này tuyệt đối không thể tồn tại được Đó là mới mà mục đích thật sự đẳng sau mệnh lệnh của cụ bà.
 
Chương 3026


Chương 3026

“Bùi Nguyên Minh, cậu rất giỏi, thực lực còn có thể, tuyệt đối là người nổi bất nhất trong thế hệ trẻ bây giờ”

“Chỉ tiếc, thời gian cậu luyện võ còn quá ngắn!”

Trên mặt Thiên Kiệt lộ ra nụ cười lạnh lùng lại vô cùng tự tin.

“Có thể qua một khoảng thời gian nữa, cậu có thể đánh thẳng được tôi.”

“Nhưng nếu hôm nay cậu đã xuất hiện ở đây, vậy cậu chắc chắn sẽ phải chết.”

Vừa nói, Thiên Kiệt vừa lắc lắc cổ, tiếng kêu “răng rắc” vang lên, khiến cho trạng thái tinh thần của mình càng tốt hơn, cũng để cho bản thân mình có thể hoàn toàn phát huy hết trạng thái vốn có.

Bùi Nguyên Minh nhún vai, thản nhiên nói: “Chó cắn người sẽ không sủa, ông nói nhiều như vậy, chứng tỏ ông không được đúng không?”

Đối với Thiên Kiệt, Bùi Nguyên Minh vẫn là có chút coi trọng.

Chẳng qua đối phương không phân lí lẽ, không biết đúng sai, đã cho thấy ông ta có một tấm lòng tu luyện võ học không đủ trong sáng thuần khiết.

Theo Bùi Nguyên Minh thấy, người như vậy có thể trở thành chiến thần, thực lúc cũng sẽ không quá mức dọa người.

Đối với anh mà nói, đều có thể đánh bại, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi “Âm”

Sắc mặt Thiên Kiệt khẽ thay đổi, đối với Bùi Nguyên Minh còn muốn kiêu ngạo hơn ông ta mấy phần, anh không muốn cho một chút sắc mặt dễ coi nào.

Trong chớp mắt này, thân đao của ông ta hành động, trực tiếp nhẹ nhàng chém về phía trước.

“Âm”

Đao trong tay ông ta lần thứ hai bay lên, trực tiếp chém về phía mặt Bùi Nguyên Minh.

Thần sắc Bùi Nguyên Minh vẫn thản nhiên, đao trong tay giơ lên, nhẹ nhàng đỡ đòn.

“Keng, keng, keng..”

Đao của hai bên va chạm, mỗi cây đều có tia lửa xet ra ngoài.

Lúc tới đao thứ ba, đao trong tay Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên ‘răng rắc’ một tiếng, gãy thành hai.

Tất nhiên, cây đao anh tùy ý cướp lấy từ trong tay của quản lý áo xanh, chất lượng không tốt chút nào.

Trong chớp mắt này, Bùi Nguyên Minh lùi về sau theo bản năng “Bây giờ muốn chạy, không biết là đã quá muộn rồi sao?”

Không để Bùi Nguyên Minh rời đi, chỉ thấy đao trong tay Thiên Kiệt động lên, nhẹ như chim yến, thân đao bay lên, giống như sao xẹt đâm về phái Bùi Nguyên Minh.

Bây giờ đao trong tay ông ta có tốc độ nhanh hơn, lúc mỗi đao chém ra đều có một đao khí bay ra xé rách không khí.

Từng đao muốn mạng!

Từng đao đáng sợ! “Choảng choảng choảng!”

‘Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, anh bỏ đao gấy trong tay đi, tay phải không ngừng đánh ra.

Lúc môi chưởng đánh ra, đều rơi xuống song đao của Thiên Kiệt, thuận lợi phá giải được thế công sắc bén Thiên Kiệt.

Chỉ là trong tay Bùi Nguyên Minh không có binh khí thuận tay, trong trận chiến như vậy chỉ có thể lùi lại tránh né.

Cho nên mỗi lần hai bên đánh nhau, Bùi Nguyên Minh sẽ lùi về sau vài bước.

Mà Bùi Nguyên Minh lùi về sau làm cho Thiên Kiệt giống như thấy được cơ hội chiến thắng.

Ánh sáng trong mắt ông ta ngày càng sáng lên, đao trong tay cũng càng lúc càng nhanh.

“Âm”

Trong lúc quyết định, tay trái của Thiên Kiệt lật ra, một cây thủy thủ trực tiếp bay khỏi tay, bay về phía mặt Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh búng tay, bản văng cây thủy thủ ra ngoài, nhưng giây tiếp theo, đầu ngón tay cái của Bùi Nguyên Minh đã biến thành màu đen lan ra.

€ó độc.

Thiên Kiệt – người được xưng là cao thủ số một của Bùi Môn ở Cảng Thành, không chỉ đao pháp lợi hại hơn nửa lúc ra tay cũng không hề để ý đến thanh danh của mình Đường đường một đại cao thủ mà lại đi dùng độc, thật sự là khiến người khác nghẹn họng không biết nên nói gì Chớp mắt kế tiếp, thân thể Bùi Nguyên Minh kéo ra một khoảng cách, sau đó tay trái điểm mấy cái lên mạch máu tốc độ trên tay phải, muốn thải độc tố trong người ra.

Bùi Nguyên Minh trên chiến trường những năm đó, gặp rất nhiều cách giết người, một chút độc tố này cũng không làm gì được anh.
 
Chương 3027


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3027

“Không tệ, đủ hèn hạ!”

Bùi Nguyên Minh lắc lắc tay, thản nhiên mở miệng Đối với người được xưng là đại cao thủ Thiên Kiệt này, trong lòng anh đã không còn một chút kính trọng nào.

‘Vẻ mặt Thiên Kiệt thản nhiên, đối với chuyện này cảm thấy không có gì cả, chỉ lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu không hiểu gì cải”

“Những người như chúng tôi, chính là người giết người thay cho chủ nhân, là cái bóng, là công cụ của chủ nhân.”

“Chủ nhân muốn chúng tôi giết chết đối thủ thì chúng tôi cần phải dùng mọi cách để giết chết đối phương”

“Những lúc này chỉ có thắng thua, sống chết, không có danh dự và đạo nghĩa, cậu hiểu không?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Trước đây tôi không cần hiểu, bây giờ cũng không cần hiểu, sau này lại càng không”

“Bởi vì tôi và ông vốn đĩ khác nhau.”

“Đường đường là chiến thần mà ngay cả lòng tin đều không có thì tính là chiến thần gì?”

Thiên Kiệt không trả lời Bùi Nguyên Minh, chỉ cười lạnh một tiếng, đao dài trong tay bay lên lần thứ hai, chớp mắt trên đao mang theo hàn ý lạnh lẽo, đao khí tràn ngập ý lạnh nháy mắt thổi quát toàn trường.

“Âm”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


“Kengl”

Trong nháy mắt đao khí đến gần, chân Bùi Nguyên Minh đá lên, lần thứ hai lấy được một thanh đao từ trên mặt đất.

Sau đó tay anh cầm chuôi đao, một đao đâm vào trong đao khí đầy trời.

Trong ánh mắt rung động của mọi người, một đao nhìn như đơn giản của Bùi Nguyên Minh dễ dàng chống đỡ được đao khí như gió lốc muốn đông cứng người anh lại.

Trong ánh mắt rung động tỉnh lại của đám người tổng quản Bùi, một đao này của Bùi Nguyên Minh lại dễ dàng, đơn giản, thoải mái như vậy.

Khiến cho mọi người đang xem không thể tin tưởng được.

Bởi vì trong nhận thức của bọn họ, Thiên Kiệt phải là một †ồn tại vô địch mới đúng.

Nhưng mà bây giờ, một kích toàn lực của Thiên Kiệt lại dễ dàng bị Bùi Nguyên Minh chặn lại!

Cảnh tượng này khiến người khác thật khó tin.

“Người trẻ tuổi không tệ, cậu thật sự rất giỏi, có tư cách làm đối thủ của tôi”

Nội tâm Thiên Kiệt tuy răng vô cùng rung động, nhưng trên mặt vẫn nhẹ nhàng trôi chảy, biểu tình rốt cuộc Bùi Nguyên Minh bây giờ mới có tư cách.

Nhưng trên thực tế tay cầm đao của ông ta đã hơi run lên, khóe mắt cũng hơi run rẩy.

Nếu sớm biết thẳng nhóc Bùi Nguyên Minh này khó đối phó như vậy, ông ta đã không ỷ lại tự mình ra tay.

Nhưng mà còn không để Thiên Kiệt hối hận xong, chỉ thấy Bùi Nguyên Minh tiến lên từng bước, đao khí trong tay chớp mắt bùng nổ, trực tiếp bao phủ chỗ Thiên Kiệt đang đứng.

Đao khí lúc này giống như mang theo ánh sáng vô cùng chói mắt.

“Bùm..”

Thân thể Thiên Kiệt lui về phía sau, giơ đao lên, trực tiếp biến thành mũi nhọn chống lại công kích của Bùi Nguyên Minh.

“Keng keng keng..”

Trong chớp mắt hai bên đã ngươi tới ta đi, đánh đến cao trào.

Đối đầu với đao khí, không ít người xung quanh không nhịn được lùi về sau.

Thấy cảnh như vậy, đám người tổng quản Bùi trừng lớn mắt, bọn họ khiếp sợ trước sự mạnh mẽ của Bùi Nguyên Minh.

Khó có thế tin anh có thể đối kháng với Thiên Kiệt như Vậy.

Nhưng mà rất nhanh sau đó những người này lại cười lạnh lắc đầu.

Cố chống mà thôi!
 
Chương 3028


Chương 3028

Theo bọn họ thấy, nếu Bùi Nguyên Minh mạnh như vậy thì đã sớm một đao kết thúc Thiên Kiệt.

Nhưng vấn đề là Bùi Nguyên Minh vẫn luôn lui về sau, đao trong tay đều bị chém gãy một lần.

Bây giờ tuy nhìn có thể cùng Thiên Kiệt đánh đến ngươi tới ta đi nhưng mà mọi người đều tin tưởng, anh sẽ bị đánh bại nhanh thôi.

Bùi Diễm Lan cũng nhíu mày lại.

Thân là người của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, cô ta biết rất rõ rốt cuộc Thiên Kiệt bên người cụ bà mạnh thế nào.

Cô ta sợ Bùi Nguyên Minh không cẩn thận sẽ lật thuyền trong mương.

Nhìn thấy sắp đến một phút đồng hồ, mà trên người Bùi Nguyên Minh không có chút vết thương nào, đôi mắt Thiên Kiệt chợt lóe lên, chớp mắt tiếp theo cả người ông ta nhảy dựng lên, sau đó toàn lực chém xuống, gào to nói: “Tu La Đao”

Một đao ra, đao khí dày đặc trong trời đất, ánh đao mạnh mẽ bản lên cao, khí thế chém trời chặt đất đi về phía của Bùi Nguyên Minh.

Thiên Kiệt lần thứ hai dùng ra tuyệt chiêu, hơn nữa vừa ra tay đã rung động đất trời Đối mặt với kích có thể chém núi lấp biển này, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn thờ ơ, đao trong tay lóe lên, trực tiếp chém giết ra ngoài.

“Keng keng keng..”

Một đao của Thiên Kiệt trên không trung từ một biến thành ba, phân biết chém xuống ba chỗ khác nhau trên đao của Bùi Nguyên Minh.

Mỗi đao khí đều mạnh mẽ nặng nề, khiến thân đao của Bùi Nguyên Minh không ngừng run rẩy.

Đến cuối cùng, thân hình Bùi Nguyên Minh nhoáng lên, tránh về sau hai phần, đao trong tay giống như lại có thêm một vết nứt.

“Giết!”

Thiên Kiệt thấy thế cũng không buông tha người, ông ta cười lạnh một tiếng, dao trong tay chém ra lần thứ hai.

Thân hình Bùi Nguyên Minh nhoáng lên, trong chớp mắt tưởng chừng như không có khả năng tránh được thế công của Thiên Kiệt.

“Keng..”

Cùng lúc với đao thứ hai của Thiên Kiệt chém ra, đao trong tay của Bùi Nguyên Minh cũng giơ lên, kịp thời ngăn chặn một đao trước khi chém xuống, khiến đao khí của Thiên Kiệt thất bại lần thứ hai.

“Rùa đen rút đầu!”

Thiên Kiệt tấn công lâu không có hiệu quả rốt cuộc nổi giận, hai tay ông ta trực tiếp cầm đao, chớp mắt chạy ra từng bước, đao trong tay đón gió chém ra.

“Nghinh Phong Nhất Đao Trảm”“

Con ngươi Bùi Nguyên Minh hơi co rút lại, chớp mắt nhíu mày nói: “Người Đảo Quốc!”

Đối phương vậy mà lại dùng chiêu Nghinh Phong Nhất Đạo Trảm của Đảo Quốc?

Thiên Kiệt không trả lời vấn đề này, mà đẩy nhanh tốc độ trong tay, giống như muốn một đao chẻ đôi Bùi Nguyên Minh ra Chỉ tiếc trong chớp mắt này, Bùi Nguyên Minh lại lóe thân người, trực tiếp tránh về phía sau.

Thiên Kiệt lại thêm một đao tấn công thất bại, chỉ là lúc này ông ta cũng không tiếp tục đuổi đánh Bùi Nguyên Minh, mà là chuyển động thân thể, chém một đao về phía Bùi Diễm Lan cách đó không xa.

Bùi Diễm Lan lui về sau theo bản năng.

“Quả nhiên là người Đảo Quốc, không biết xấu hổ!”

Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trầm xuống, đôi chân bay nhanh, giơ đao chặn lại một kích này.

Anh đã loáng thoáng đoán được thân phận của đối phương, chỉ là không ngờ rằng Thiên Kiệt này lại không biết xấu hổ như vậy, ngay cả cách đấu vây Ngụy cứu Triệu này cũng dùng ra được.

Đây là muốn ép Bùi Nguyên Minh phải đấu chính diện với ông ta “Rùa đen rút đầu, luyện võ nhiều năm như vậy, ngay cả đạo lí binh bất yếm trá cũng không biết hay sao?”

“Vậy thì cậu chắc chẩn phải chết rồi!”

“Cậu yên tâm đi”

“Tuy rằng ngay từ đầu bà cụ không có ý định lấy mạng cậu, chỉ muốn cậu cút đi”

“Nhưng mà tôi chắc chắn sẽ chặt đầu cậu xuống”

“Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Diệp Cửu.

Thiên và Diệp Văn Cẩn trở mặt với nhau”

“Bởi vì như vậy, hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas mới có thể rối loạn được!”

“Mà cái chết của cậu, chính là cơ hội tốt nhất khiến cho hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas rối loạn, cho nên, cậu đi chết đi”
 
Chương 3029


Chương 3029

“Keng!”

Cùng với nụ lạnh của Thiên Kiệt, ánh đao sáng như tuyết trên tay ông ta lại chém xuống, khí thế sắc bén dọa người.

Nếu thân phận đã bại lộ, Thiên Kiệt cũng không cần che dấu nữa.

Ông ta vốn che dấu rất tốt đặc điểm đao pháp của Kashima Shinto Ryu – Đảo Quốc, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bùng nổ.

Từng chiêu từng chiêu, so với Tenkade Shiro hôm đó còn muốn lão luyện, tàn nhẫn hơn mấy phần “Keng keng keng..”

Đao khí chồng chất, thế công càng thêm đáng sợ.

Chẳng qua Bùi Nguyên Minh lại ở một giây này nở nụ cười thờ ơ, nói: “Nếu đã biết ông là người của Kashima Shinto Ryu”

“Vậy thì tôi cũng không cần chơi với ông nữa.”

Nói xong, khi thế trên người Bùi Nguyên Minh bùng nổ ra Trong chớp mắt, khí thế như vỡ đê tràn ra ngoài Cùng lúc, thân thể Bùi Nguyên Minh nhoáng lên, trực tiếp vứt bỏ đao trong tay, thân thể lướt đến bên cạnh Thiên Kiệt .

Sau chớp mắt, anh phẩy tay quét ngang một cái.

“Âm.”

Một cái phẩy vô cùng đơn giản, nhìn rất thoải mái, nhẹ nhàng Nhưng lại khiến con ngươi của đám người tổng quản Bùi co rút mạnh mẽ Bởi vì bọn họ đều nhìn ra được, lúc đối đầu với Thiên Kiệt, Bùi Nguyên Minh đều có thể thoải mái nhàn nhã như vậy đã nói lên được một chuyện.

Là thực lực của Bùi Nguyên Minh đã cao hơn Thiên Kiệt rất nhiều.

Thiên Kiệt nhìn thấy một cái phẩy tay vỗ cùng to lớn đánh đến trước mặt, sắc mặt ông ta chớp mắt thay đổi, ông ta không kịp tránh né, chỉ có thể giơ đao lên theo bản năng đỡ lấy.

“Âm!”

Một tiếng nổ, khói bụi đầy trời, sóng khí đáng sợ chớp mắt bắn ra khắp nơi, làm cho người khác không nhịn được nhảm mắt lại.

Không ai nhìn thấy được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Đám người tổng quản Bùi cũng chỉ nghe thấy được tiếng ho không ngừng truyền ra từ bên trong.

Một lát sau, bọn họ mới thấy rõ được tình huống.

Chỉ thấy tuy rằng một đao của Thiên Kiệt có thể chặn lại một kích của Bùi Nguyên Minh nhưng lại lấy chỗ đứng của hai người làm trung tâm, trên mặt đất không ngừng có vết rách như mạng nhện đang lan ra.

Nhìn thấy khiếp người, chấn động khiến người khác sợ hãi.

Một cái phẩy tay vô cùng đơn giản, lại càng đáng sợ, càng khiếp người hơn là bao nhiêu đao khi nấy.

Giờ phút này Thiên Kiệt đã rời xa khỏi trung tâm vòng chiến đấu, sự kiêu ngạo và đắc ý trên mặt ông ta đã sớm biến mất từ lâu.

Chỗ hai chân ông ta đứng đã lún sâu xuống, vẻ đắc ý dào dạt trên mặt chỉ còn lại vẻ suy sụp.

Hai tay ông ta buông lỏng, miệng đầy máu tươi, cả người vô cùng thê thám mà quỳ trên mặt đất.

Cả người ông ta không khắc chế được run rẩy, tiếp thở dốc thô nặng khiến ai cũng đều nghe thấy.

Hai tay ông ta đã gãy, xương sườn cũng gãy.

Trong suốt cuộc đời này, ông ta đừng nói là muốn đấu lại với Bùi Nguyên Minh, mà ngay cả sức lực để giấy dụa đứng lên ông ta cũng không có.

Mà vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn thờ ơ đứng trước mặt ông ta, giống như tượng của một vị thần cao thượng không thể mạo phạm.

Thiên Kiệt nhìn chăm chảm Bùi Nguyên Minh, ánh nhìn tàn nhẫn như là một con rắn độc.

Tuy rằng ông ta đã dừng toàn lực, hết sức ứng phó với người thanh niên này, thậm chí dùng đến cả đao pháp Kashima Shinto Ryu không thể bại lộ.

Nhưng mà ông ta thật sự nghĩ không ra, Bùi Nguyên Minh vốn cùng ông ta đánh đến ngươi tới ta đi, lại còn có dấu hiệu rơi xuống thế hạ phong, sao có thể nghiêm túc lên lại đáng sợ như vậy.

Thực lực mà ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt thanh niên giống như một trò cười, yếu ớt như vậy, còn không chịu nổi một kích?

‘Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao Bùi Nguyên Minh chỉ một kích đã đánh bay được ông ta?

Ông ta chính là Kiếm Thánh của Kashima Shinto Ryu.

Thực lực mạnh hơn cả Tenkade Shirot Ông ta che dấu thân phận nhiều năm như vậy chính là vì muốn giết sạch Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas.

Sao lại vừa mới bại lộ thân phận đã xong đời rồi?
 
Chương 3030


Chương 3030

Thiên Kiệt nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, cuối cùng máu dồn về tim, lại phun ra một ngụm máu.

“Phụt!”

Nhìn thấy Thiên Kiệt phun máu, cả hiện trường yên tĩnh như chết.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả thở cũng không dám.

Ngoài Bùi Nguyên Minh, cho dù là Bùi Diễm Lan hay đám người tổng quản Bùi hoặc là những quản sự áo xanh khác, lúc nhìn thấy cảnh này đều như bị sét đánh, vô cùng chấn động.

Quản sự mặt trắng áo xanh bị đánh gãy răng lúc nãy, dùng sức xoa xoa đôi mắt của mình, cảm thấy là bản thân hoa mắt nhìn lầm cái gì rồi!

Thiên Kiệt là ai?

Là cao thủ số một của Bùi Môn ở Cảng Thành!

Nghe nói lúc trẻ đã vác theo một cây đao, đánh đến tung hoành ở Lam Quế Phường.

Suốt từ đó đến nay, đều không hề bị đánh bại, ngược lại còn chém bay mấy trăm người.

Nhưng mà bây giờ người giết người khắp nơi đó, mới nãy còn đang chiếm thượng phong, sao Bùi Nguyên Minh vừa nghiêm túc lên đã bị một kích đánh bay rồi?

Cảnh tượng này đau chỉ khó tin, mà còn là vô cùng đáng sợ biết không hả?

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

“Nhân vật lớn như đại nhân Thiên Kiệt, sao có thể bị một thẳng nhóc như Bùi Nguyên Minh một kích đánh bay được chứ?”

“Vừa rồi có phải xảy ra biến cố gì hay không?”

“Có phải là do người khác ra tay hay không?”

Tổng quản Bùi phản ứng lại đây mới thì thào mở miệng, ông ta có thể thừa nhận bản thân bị một kích đánh bay, nhưng lại không thể thừa nhận người như Thiên Kiệt cũng có thể bị một kích đánh bay được.

Mà một dám quản sự áo xanh khác đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn bộ sự hưng phấn vừa rồi đều biến thành chua sót.

Bọn họ cảm thấy mặt mình vô cùng nóng rát, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Ông không được rồi!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn Thiên Kiệt, cười nhẹ nhàng: “Tôi nói sẽ giải quyết ông trong vòng một phút đồng hồ, nhiều hơn một giây cũng không được”

“Nhưng mà, ông thân là người Đảo Quốc, lại ẩn nấp trong Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas nhiều năm như vậy”

“Ông có thể nói cho tôi biết, ông chuẩn bị nhiều năm như vậy là muốn làm gì không?”

“Ông không chịu được một kích như vậy nhưng đừng nói cho tôi biết, ông muốn ẩn nấp đến lúc quan trọng, sau đó giết chết hết Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas đấy nhé?”

“Theo tôi thấy thì ông còn chưa có tư cách này đâu!”

Đối mặt với sự châm chọc của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Thiên Kiệt lại đổi, một lát sau ông ta mới âm nhẹ một tiếng: “Vì cái gì?”

“Vi ông rõ ràng không phải là đối thủ của tôi”

“Vi ông rõ ràng là không chịu được một kích”

“Nhưng mà tại sao cậu lại đột nhiên mạnh hơn tôi nhiều như vậy?”

“Một kích đã đánh bay tôi?”

“Một kích đã đánh nát đao của tôi?”

“Đây chính là Thánh Đao mà Thiên Hoàng Đảo Quốc vĩ đại của chúng tôi đã ban cho tôi.”

“Sao có thể như vậy được chứ?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên lên tiếng: “Sao lại không có khả năng, Đảo Quốc các người tự cho là đúng, cảm thấy có thực lực của chiến thần đã đủ tung hoành thiên hại”

“Bất chấp tất cả tạo ra mười chiến thần, đã dám tự xưng là mười đại Kiếm Thánh của Đảo Quốc”

“Với chút lòng dạ đó của các người, chiến thần của các người có thể lợi hại được đến đau?”

“Tuy rằng tôi không biết được thân phận thật sự của ông nhưng vẫn có thể đoán ra được một chút.”

“Ông chắc là thây của Tenkade Shiro, Tông chủ đời trước của Kashima Shinto Ryu phải không?”

“Cho nên lúc này, sở dĩ ông không đuổi tôi đi mà kéo dài đến bây giờ.”

“Chính là vì muốn tìm lấy cớ, dùng lí do thích hợp để giết chết tôi “Giúp học trò tốt của ông báo thù một mũi tên kia, tôi nói không sai đi?”
 
Chương 3031


Chương 3031

“Thật đáng tiếc khi ông ngàn tính vạn tính lại không đoán ra được một điều.”

“Đó là thực lực của ông không bằng tôi.”

“Một khi tôi nghiêm túc, ông thậm chí không thể đỡ được.

cái tát của tôi”

“Kiếm Thánh Đảo Quốc hóa ra cũng chỉ ở trình độ này”

Bùi Nguyên Minh hờ hững nở một nụ cười: “Nói thật, tôi thật sự thất vọng với Đảo Quốc của các ông.”

“Thực lực không có nhiều, bày mưu tính kế cũng không ít, nhưng đáng tiếc có âm mưu mà không có thực lực vốn dĩ đều là vô nghĩa.”

“Mà này, ông hận tôi đến như vậy sao? Hận đến mức mỗi lần gặp đều muốn giết tôi à?”

“Chỉ thật tiếc là ông làm không được.”

Thiên Kiệt nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhìn chäm chằm Bùi Nguyên Minh nói: “Nhóc con, tuy rằng lần này tôi không thể giết cậu.”

“Nhưng ở Đảo Quốc chúng tôi lại hội tụ rất nhiều cao thủ.”

“Tôi không tin cậu có thể chống đỡ được những cuộc tấn công đồn dập của chúng tôi”

“Sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ phải chết”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, nhàn nhã nói: “Đáng tiếc, bây giờ người chết là ông!”

Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh tung một cú đá, trực tiếp đánh bật Thiên Kiệt đang nửa quỳ trên mặt đất ngã xuống đất.

Thiên Kiệt “Phụt” một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi, vô cùng tức giận nói: “Mẹ nói”

Vào lúc này, đám người tổng quản Bùi cảm thấy tức giận đến không thể tả được.

Bọn họ không thể ngờ được con át chủ bài cuối cùng mà mình dựa vào lại bị Bùi Nguyên Minh một chân đá ngã trên mặt đất.

Sao có thể như vậy?

Cho dù lúc này Bùi Nguyên Minh đã vạch trần thân phận của Thiên Kiệt, nhưng đám người của tổng quản Bùi vẫn hy vọng người bị đạp xuống đất như chó chết là Bùi Nguyên Minh, không phải là Thiên Kiệt “Trò hề này, đến đây là kết thúc”

Bùi Nguyên Minh giẫm lên cổ họng của Thiên Kiệt.

“Giết ông, Tenkade Shiro sẽ mất đi hi vọng cuối cùng”

“Tôi nghĩ có lẽ là nên thành thật kể lại câu chuyện mười năm trước.”

“Vi vậy, mời ông hãy lên đường đi”

Chân của Bùi Nguyên Minh vừa định ấn mạnh thì ngay lúc này, tổng quản Bùi đang che mặt đứng dậy, không khỏi nghiêm nghị quát: ‘Dừng tay!”

“Nhóc con, cậu dừng tay cho tôi!”

“Cậu thật sự không biết xấu hổi”

“Cậu vốn dĩ không có khả năng là đối thủ của đại nhân Thiên Kiệt!”

“Cậu còn dám nói có thể đánh bại đại nhân Thiên Kiệt hay sao?”

“Cậu chỉ đang cố tình vạch trần thân phận của ngài ấy, làm đầu óc của ngài ấy chấn động, sau đó mới may mắn đánh bại!”

“Nếu không dùng thủ đoạn này, làm sao cậu có thể thắng được?”

“Tuyệt đối không có khả năng!”

“Hành vi của cậu thật xấu xa hèn hạ, Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi sẽ không cho phép cậu đạt được thắng lợi như vậy!”

“Huống chỉ, ngài Thiên Kiệt là người của bà cụ nhà họ Bùi, tôi tuyệt đối không cho phép kẻ nào dám tổn thương đến ngài ấy!”

Nói đến đây, tổng quản Bùi đang che mặt cảm thấy mình nói rất có lý và tự tin nói tiếp: “Bùi Nguyên Minh, lập tức thả ngài Thiên Kiệt ra và nhận lỗi với ngài ấy”

“Chỉ cần cậu làm được điều này, tôi có thể suy xét không truy cứu trách nhiệm của cậu!”

“Nếu cậu nói không thả người, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

“Tôi không đùa với Bùi Nguyên Minh cười nhẹ: “Thả người?”

“Tổng quản Bùi, ông nói xem là đầu óc của ông có vấn đề, hay là đầu óc của tôi có vấn đề?”

“Hơn nữa ông không nghe rõ sao?”

“Ông ta là người của Đảo Quốc!”

“Mục đích của việc ẩn núp ờ Bùi môn trong nhiều năm là để hủy diệt hoàn toàn Bùi môn”

“Người như vậy, ông còn luôn miệng nói ông ta là người của bà cụ nhà họ Bùi, thuyết phục ông ta sao?”

“Tổng quản Bùi, sợ trong đầu ông có gì đó đúng không?”

“Còn không biết phân biệt đúng sai cơ bản nhất sao?”

“Nếu quả thật như vậy thì ông hãy đem đầu óc tặng cho những người cần…”
 
Chương 3032


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3032

Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, tổng quản Bùi tỏ vẻ rất tức giận, đắc ý nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi biết cậu rất Vui vẻ!”

“Và để không bị trừng phạt Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas của chúng tôi, cho nên cậu mới cho rằng thân phận Thiên Kiệt là người của Đảo Quốc!”

“Cậu muốn dùng cái cớ này, để hôm nay cậu có thể tùy ý làm bậy với một lý do đường hoàng!”

“Nhưng tôi nói cho cậu biết, sự việc này không phải làm như vậy!”

“Thắng lợi cũng không đến như thế này!”

“Đừng nói ngài Thiên Kiệt là người nào, giờ phút này không có chứng cứ rõ ràng”

“Cho dù ngài ấy thật sự là người của Đảo Quốc, chẳng lẽ bởi vì ngài ấy ngưỡng mộ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las ‘Vegas chúng ta mà thành tâm nương tựa chúng ta nhiều năm như vậy hay sao?”

“Bà cụ nhà họ Bùi nếu tín nhiệm ngài Thiên Kiệt, vậy thì đã nói ngài Thiên Kiệt trung thành và tận tâm! Không có vấn đê”

“Nếu cậu còn làm xẵng làm bậy, làm ngài Thiên Kiệt bị thương đến tính mạng, sẽ ảnh hưởng xấu đến quan hệ giữa Đại Hạ và Đảo Quốc!”

“Cậu có thể gánh vác được trách nhiệm này hay sao?”

“Hơn nữa, cậu đã đánh bại ngài Thiên Kiệt băng âm mưu và thủ đoạn, theo ý tôi, đó không phải là sức mạnh thực sự của cậu.”

“Tôi tin hiện tại cậu cũng chỉ là nỏ mạnh hết đài”

“Đừng ép tôi phải động thủ, bằng không, cậu nhất định sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ”

Sắc mặt tổng quản Bùi toát lên vẻ cảnh cáo, đồng thời ông ta vung tay lên, nhìn tới mười mấy người áo xanh bị Bùi Nguyên Minh đá, ai cũng đều đang nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này đây, bọn họ thông minh hơn lần trước rất nhiều.

Bọn họ trực tiếp lấy súng trên người ra, mở chốt an toàn.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


Nhìn thấy đám người tổng quản Bùi cứ thế mà sử dụng súng chết để bảo vệ mình, Thiên Kiệt mỉm cười Ông ta tin tưởng dưới sự ngăn cản của súng ống, cho Bùi Nguyên Minh mười lá gan anh cũng sẽ không dám động thủ Bùi Nguyên Minh không tỏ ra ý kiến cười, liếc nhìn tổng quản Bùi một cái, nói: “Tổng quản Bùi, có một số việc, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai”

“Có phải trí nhớ ông không được tốt lắm đúng không?”

“Vì sao ông lại cảm thấy bà cụ nhà họ Bùi nhà các ông có mặt mũi ở đây vậy?”

“Làm càn!”

Tổng quản Bùi chỉ thẳng vào Bùi Nguyên Minh, nhảy dựng lên.

“Cậu dám năm lần bảy lượt sỉ nhục bà cụ nhà họ Bùi!”

“Tôi của cậu đúng là không thể thai”

“Tội của cậu đáng chết!”

“Tôi nói lại lần nữa và cũng là lần cuối cùng!”

“Lập tức thả ngài Thiên Kiệt ra!”

“Cậu không đủ tư cách xử phạt ngài ấy!”

“Cậu không xứng!”

Bùi Nguyên Minh nhìn tổng quản Bùi, cười nhạt nói: “Vì tổng quản Bùi năm lần bảy lượt kiên quyết đưa ra yêu cầu”

“Vậy tôi đây miễn cưỡng cho ông một chút mặt mũi”

“Tôi thả người!”

Nghe được Bùi Nguyên Minh chịu thua, gương mặt tổng quản Bùi và đám người kia hiện lên đầy sự đắc ý.

Nhưng mà ngay sau đó, lại thấy Bùi Nguyên Minh một chân dẫm xuống.

“Răng rắc” một tiếng, Thiên Kiệt đã gãy cổ, mũi miệng thì đây máu, cơ thể ông ta không còn chút sức lực.

Bùi Nguyên Minh một chân đá văng Thiên Kiệt đến trước.

mặt tổng quản Bùi, cười nhẹ nói: “Đem người đi đi, không cần cảm ơn tôi đâu.”

“Chuyện nhỏ không tốn công gì, không cần nhắc đến”
 
Chương 3033


Chương 3033 Thiên Kiệt đã chết!

tặt ngạc nhiên vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt của , tràn ngập khiếp sợ, đau khổ lẫn không cam lòng.

Dù thế nào, ông ta cũng không thể nghĩ rằng mình ẩn nấp nhiều năm như vậy, tính kế lâu như vậy, nhưng lại chết trong tay của Bùi Nguyên Minh.

Tổng quản Bùi thay mặt bà cụ nhà họ Bùi đứng ra cảnh cáo, Thiên Kiệt cho rằng dù Bùi Nguyên Minh có gan bằng trời cũng không dám lỗ mãng.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, Bùi Nguyên Minh lại bất chấp.

mà ra tay.

“Nước đảo, thật sự là có kẻ thù lớn!”

“Nếu không giết chết người này, Đảo Quốc sẽ bị diệt vong!”

Tia sáng cuối cùng hiện lên trong mắt của Thiên Kiệt, ngoài sự đau đớn và uất ức không cam lòng, còn có sự quan tâm sâu sắc.

Sau đó, ông ta nghiêng đầu, chết bên cạnh tổng quản Bùi.

Cả hiện trường lặng đi như chết.

Thiên Kiệt.

Tương truyền Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas đã từng là cao thủ số một.

Một thế hệ tông chủ mới, người đã ẩn nấp nhiều năm.

Một thế hệ Chiến Thần!

Một thế hệ Kiếm Thánh!

Ngài Thiên Kiệt, cứ như vậy mà thua sao?

Cứ như vậy mà chết sao?

Hơn nữa, bị Bùi Nguyên Minh một chân đạp vỡ cổ họng, chết trong nhục nhã.

Tổng quản Bùi và đám người quản sự áo xanh đều không khỏi chết lặng.

Họ không ngờ rằng, còn dám ra tay giết người.

Rốt cuộc Bùi Nguyên Minh lấy đâu ra lá gan như thế này?

Ngay cả Bùi Diễm Lan cũng nhíu mày, cô ta biết đó là chuyện rất lớn Bùi Nguyên Minh giết Thiên Kiệt sợ rằng đã hoàn toàn trở mặt với bà cụ nhà họ Bùi “Giết!”

ùi Nguyên Minh đã bị cảnh cáo lại “Giết người họ Bùi, báo thù cho ngài Thiên Kiệt!”

Ngay lúc này, tổng quản Bùi nghiến răng nghiến lợi hét lên “Nổ súng, giết cậu ta!”

Đương nhiên, tổng quản Bùi biết rất rõ nếu xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không bắt được Bùi Nguyên Minh, chính mình trở về cũng sẽ nhận kết cục thê thảm như vậy.

Những người quản sự áo xanh rõ ràng cũng biết điều này, súng ống trong tay lập tức được giơ lên, một đám đều chế trụ cò súng, giống như muốn liều mạng với Bùi Nguyên Minh.

“Pằng pằng pằng.”

Người quản sự áo xanh đứng sau Bùi Nguyên Minh bóp cò trước, vài viên đạn bay về phía Bùi Nguyên Minh, sát khí sắc bén.

“Pằng”

Bùi Nguyên Minh di chuyển để tránh viên đạn, trong nháy.

mắt anh trở tay một cái tát vào mặt của người quản lý áo xanh vừa bản.

Ánh sáng lóe lên, quản sự áo xanh bay ra, cùng lúc đó súng trong tay tên đó đã rơi vào tay Bùi Nguyên Minh.

‘Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn về hướng vừa rồi và bóp cò súng Cùng với tiếng động lớn, một số quản lý áo xanh đanh định nổ súng, tất cả đều che lại đùi hoặc cánh tay xụi lơ ở trên mặt đất, thân hình không ngừng run rẩy.

Trong nháy mắt, một nửa quản lý áo xanh đã nảm ở trên mặt đất, mất đi sức chiến đấu.

Đám quản lý áo xanh còn lại theo bản năng lui về phía sau, bọn họ đều lộ ra vẻ buồn bực và phẫn nộ, muốn xông lên tiêu diệt Bùi Nguyên Minh, nhưng bọn họ lại không dám manh động Bởi vì bọn họ phát hiện, ngay cả súng ống cũng không làm gì được Bùi Nguyên Minh.

Nhìn thấy cảnh này, tổng quản Bùi khẽ rùng mình một cái, sau đó tức giận nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu vậy mà lại còn dám phản kháng?”

“Cậu lại phạm thêm lỗi lầm, cậu cứ nhất định phải đi con đường này sao?”

“Cậu còn không khoanh tay chịu trói!”

Vẻ mặt quản lý áo xanh trông rất khó coi mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, chúng tôi biết cậu có thể đánh, nhưng anh làm như vậy là hoàn toàn không đặt tổng quản Bùi vào mắt!”

“Cậu có biết thân phận của tổng quản Bùi không?”

“Người xung quanh bà cụ nhà họ Bùi, cũng không phải là người bình thường!”

“Dậm chân một cái là có thể gây chấn động ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegasl”

“Nếu cậu không cho tống quản Bùi một chút mặt mũi, năm lần bảy lượt bôi nhọ mặt mũi của ông ấy, cậu sẽ khiến bản thân không thể rời khỏi đây!”
 
Chương 3034


Chương 3034

Bùi Nguyên Minh nói nhẹ: “Tôi giúp Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas các người giải quyết một kẻ năm vùng Đảo Quốc”

“Các người chẳng những không biết ơn tôi thì thôi”

“Còn ở đây mà lải nhải dài dòng.”

“Các người thật sự cho rằng tôi không dám giết các người hay sao?”

Tổng quản Bùi lạnh giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi khi nào đến lượt người ngoài như cậu lo liệu?”

“Hậu quả của việc tùy tiện can thiệp vào Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi là gì?”

“Cậu đã cân nhắc qua hay chưa?”

“Mau quỳ xuống, nếu không, đừng trách tôi điều trọng binh tới tiêu diệt cậu!”

“Đến lúc đó cậu chết cũng không có chỗ chôn!”

Tổng quản Bùi rút điện thoại di động ra, sẵn sàng bấm một số đặc biệt.

“Khi nào mà một tên người hầu cũng có thể đại diện cho Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas đến đây khoe mẽt”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chứa đầy uy nghiêm vang lên.

Sau đó mọi người vô thức quay lại, nhìn về hướng đường núi, lúc này Bùi Văn Cẩn mặc áo ngũ thân tay chến, hai tay ôm lưng đi tới.

Ông ta không mang theo ai bên cạnh mà thản nhiên bước ra ngoài như đi dạo trong vườn.

Nhưng ngay cả như vậy, một loại hơi thở không thể tả được cũng điên cuồng tỏa ra từ trên người ông ta.

‘Vẻ mặt ông ta lạnh lùng bước đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, tầm mắt lạnh nhạt lướt qua tổng quản Bùi và những người quản sự áo xanh, lạnh lùng nói: “Dựa vào mặt mũi của bà cụ nhà họ Bùi, tự phế đi một tay, sau đó cút đi.”

“Bùi môn chủiI”

Tổng quản Bùi khẽ nghiến răng, sắc mặt không khỏi có chút khó coi Ông ta quả thực có thể dựa vào bà cụ nhà họ Bùi để diễu võ dương oai ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.

Nhưng ở trước mặt môn chủ, ông ta lại không dám có một chút sơ suất.

Nhưng ông ta cũng không muốn phế đi bàn tay, lúc này mới hừ nhẹ nói: “Ông nên biết, hôm nay tôi xuất hiện ở chỗ này là do ý chỉ của bà cụ nhà họ Bùi!”

“Ông thân là môn chủ, không chấp hành mệnh lệnh của bà cụ nhà họ Bùi thì thôi”

“Còn muốn phế đi tay của chúng tôi”

“Bùi môn chủ, ông định trở mặt với bà cụ nhà họ Bùi hay sao?”

Bùi Văn Cẩn thờ ơ nói: “Ông nghĩ có thể trở mặt sao?”

“Huống hồ gì ông cũng chỉ là một tên người hầu lại có ảo tưởng rắng bà cụ nhà họ Bùi sẽ trở mặt với tôi vì ông?”

“Tôi tuy bất hiếu nhưng cũng là con ruột của bà”

“Cho dù như thế nào, ông vẫn chỉ là một tên người hầu thôi”

“Đi ngay, một bàn tay”

“Không nói nhảm nữa, nếu không hai tay”

Nhìn thấy Bùi Văn Cẩn hoàn toàn không cho mình một chút mặt mũi nào, tổng quản Bùi liền tức giận từ trong lòng đến mức sôi cả ruột gan, khẽ nghiến răng nói: “Bùi môn chủ, tôi biết thân phận của ông, cũng biết ông ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas là người đã nói được thì sẽ làm được!”

“Nhưng chúng tôi luôn bên bà cụ nhà họ Bùi nên không bị ông khống chết”

“Chúng tôi đều không phải là kẻ dễ bắt nạt!”

“Hôm nay, tên nhóc Bùi Nguyên Minh giết chết đại nhân Thiên Kiệt, chuyện này nhất định phải có lời giải thích!”

“Nếu ông chịu để chúng tôi mang Bùi Nguyên Minh đi!”

“Như vậy ông vẫn sẽ là môn chủ!”

“Nhưng nếu ông muốn xen vào việc của người khác, chờ.

đến sinh nhật của bà cụ nhà họ Bùi, sau khi nhà họ Bùi lên ngôi, ông càng ngày càng kém, đến lúc đó cũng đừng trách tôi không khách sáo với ông!”

“Tôi là tổng quản, cả đời này cũng đều là tổng quản!”

“Cái chức môn chủ của ông, không biết còn có thể làm được bao nhiêu ngày nữa!”

Giờ phút này tổng quản Bùi có thể bất chấp tất cả mà nói, lời nói của ông ta, cũng như dáng vẻ lúc này tràn đầy khí thế.

“Không khách sáo?”

Bùi Văn Cẩn cười “Bây giờ tôi có thể hiểu được việc một chuyện, đầy tớ lại có thể ức hiếp chủ nhân, còn là một trong những người hầu của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, ngay cả môn chủ tôi mà cũng bị uy hiếp?”

“Đúng là cao thủ tổng quản Bùi!”

“Rất có bản lĩnh!”
 
Chương 3035


Chương 3035 “Bùm”

Bùi Văn Cẩn bước lên phía trước, đột nhiên trong cơ thể bộc phát một loại khí tức khó tả.

Với bán kính hơn chục mét, cát và đá bay tứ tung.

‘Vô số người nheo mắt.

Những người quản lý mặc áo xanh đang cầm súng đang ôm ngực và lùi lại, khóe miệng họ ứa ra cả máu.

Cùng lúc đó, tổng quản Bùi chân không trụ vững, cả người quỳ xuống, một tiếng “bịch” vang lên.

Không phải ông ta muốn tự mình quỳ xuống, mà là khí thế Bùi Văn Cẩn tỏa ra ngay lúc này thật sự quá dọa người, cứ như có một ngọn núi nặng đang đè lên, Bùi tống quản một chút cũng không chịu nổi Mạnh mẽ, quả thật quá mạnh mẽ!

Thiên kiếm vừa rồi cũng đã rất mạnh mẽ.

Tuy nhiên, vị cao thủ này thường không xuống núi, linh khí hiển hiện lúc này còn mạnh hơn một chút so với Thiên Kiệt vừa rồi.

Tổng quản Bùi tái mặt ngay lập tức, trên lưng toát mồ hôi lạnh.

Bùi Nguyên Minh nhìn Bùi Văn Cẩn một cách hứng thú, lập tức liếc mắt một cái.

Mặc dù hẳn ta luôn biết rằng vị cao thủ họ Bùi này quả nhiên phi thường, nhưng hắn ta vẫn đánh giá thấp một cách không ngờ.

Chỉ có thể nói, thập đại gia tộc quyền lực, năm môn phiệt lớn, tứ đại kỳ thạch đều không có cái nào là đơn giản Nhưng dáng vẻ hôm nay của Bùi Văn Cẩn dường như cũng đã giải thích được một điều, đó là ông ta hoàn toàn không để mặt mũi cho cụ bà.

Bùi Văn Cẩn lúc này chống lưng nhìn tổng quản Bùi đang quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Nói cho tôi biết, tại sao ông lại nhẹ tay với tôi, tổng quản Bùi?”

“Vâng, tôi xin lỗi, Bùi môn chủ!”

‘Tổng quản Bùi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt đến cực.

điểm.

“Tôi đã xúc phạm đến ông, xin hãy tha thứ cho tôi!”

“Tôi sẽ nhanh chóng cút đi!”

‘Vốn dĩ tổng quản Bùi cảm thấy Bùi Văn Cẩn ngày thường có vẻ rất nhẹ nhàng, chắc chắn không có bao nhiêu sức lực.

Nhưng vào lúc này khi Bùi Văn Cẩn thực sự bùng phát, tổng quản Bùi đã rõ ràng nhận ra khoảng cách giữa mình và Bùi Văn Cẩn.

Đó là hố sâu mà ông ta không thể vượt qua cả đời mình!

“Đầy tớ ức hiếp chủ nhân, đó là dĩ hạ phạm thượng.”

“Chúng ta cùng Bùi môn đánh cuộc cũing không cần một người như vậy.”

Khi giọng nói vừa dứt, Bùi Văn Cẩn hừ lạnh một tiếng, sau đó tiến lên một bước.

Những tảng đá vụn bay ra khỏi mặt đất.

“Bịch”

Hơn một chục quản lý mặc áo xanh cầm súng đồng loạt ngã xuống đất ngay lập tức!

Một cơn ớn lạnh trực tiếp từ bàn chân đến đỉnh đầu của tổng quản Bùi, ông ta đã nhìn thấy những kẻ giết người, nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một lời nói nào như vậy.

Quá thản nhiên và hờ hững Giống như vừa giãm chết vài con kiến bên đường.

“Có biết tại sao tôi không giết ông không?”

Bùi Văn Cẩn xem nhẹ tổng quản Bùi “Bởi vì tôi muốn ông mang về một câu cho cụ bà.”

“Bùi Nguyên Minh là khách quý của tôi”

“Tôi không để cậu ấy đi, không ai đủ tư cách để cậu ấy xuất ngoại trong thời hạn.”

“Bản môn chủ một ngày còn chưa chết thì Bùi Cửu Thiên dù sao cũng chỉ là thiếu chủ.”

“Một kẻ đầy tớ, nên biết quỳ trước mặt ai, rõ chưa?”

Bùi tổng quản khóe mắt co rụt lại, thì thào nói: “Tôi đã hiểu, đã hiểu!”

Bùi Văn Cẩn nhẹ giọng nói: “Thiên Kiệt nằm vùng ở Đảo Quốc, chứng cớ xác thực.”

“Bùi Nguyên Minh càng vất vả công lao càng lớn, là khách quý của Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas. Từ nay, nhìn thấy cậu ấy giống như nhìn thấy tôi.”

“Tự chặt đứt hai tay, nhớ lấy lời này gửi về rồi cút ngay”

Tổng quản Bùi nghe vậy dựng tóc gáy, nhưng cũng không dám từ chối hay phản kháng, chỉ có thể căn răng trực tiếp đập công tay xuống đất.

Sau đó, kéo theo công tay bị gãy của mình, Bùi tổng quản mang theo sự hối hận và những suy nghĩ cay độc, lồm cồm và lăn ra khỏi sân gôn Làm xong tất cả, Bùi Văn Cẩn hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào Thiên Kiệt: “Xem ra là Tenkade Shiro, có thể mở.

miệng rồi”
 
Chương 3036


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3036 Thiên Kiệt được giải quyết vào trưa hôm đó.

Bùi Nguyên Minh xuất hiện tại bệnh viện Từ Đức ở Cảng Thành.

Đây là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất ở thành phố Cảng Thành, đồng thời cũng là gia sản thuộc của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.

Ngoài trang thiết bị tiên tiến và tay nghề tốt của nhân viên y tế, điểm mấu chốt nhất là đội quân này đóng quân tại Bùi môn, Cảng Thành, rất thuận tiện cho việc quản lý.

Người quản lí một phần khu vực này là Bùi Nhật Nam đến từ Bùi môn, Cảng Thành, và Bùi Cửu Phong là người phụ trách.

Sau khi được đưa đến Cảng Thành, Tenkade Shiro đã ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Bùi Cửu Phong đặc biệt sử dụng tầng cao nhất của bệnh viện Từ Đức để theo dõi Tenkade Shiro, anh ta sắp xếp cho Bùi Nhật Nam một cách công khai hoặc bí mật, mục đích là để ngăn chặn không một con rưồi nào có thể bay ra khỏi đây.

Khi Bùi Nguyên Minh bước vào cổng bệnh viện, anh rõ ràng cảm nhận được không biết có bao nhiêu ánh mắt từ mọi hướng đổ về phía mình.

Có một loại thù địch không thể diễn tả được và sự nhẫn nhịn trong những đôi mắt ấy.

Không cần tìm những người này, Bùi Nguyên Minh có thể chắc chắn đây là những kẻ giết người trên đảo.

Không phải là người mới, thì chính là người mới được thuê với giá cao.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


“Rắc rối nhất là chăm sóc Tenkade Shiro, như vậy còn khó hơn là giết anh ta!”

“Trong một ngày, anh đã bắt ít nhất năm mươi người dân trên đảo.”

“Có nhẫn giả, sát thủ, âm dương sư, kiếm sĩ “Những người này có rất nhiều thủ đoạn, có thể nói là bá đạo, khó có thể đề phòng.”

“Họ có thể giả làm bất kỳ ai và cố gắng hết sức để vào được.”

“Điều khoa trương nhất sáng nay là có một kẻ giết người trên đảo khác đã bẻ tay và trà trộn vào. Anh gần như nghĩ räng hắn là một bệnh nhân bình thường.”

“Cũng may, anh phát hiện ba lần ánh mắt của hẳn nhìn về tầng cao nhất. Anh cảm thấy có gì đó không đúng, nên lập tức hạ hắn.”

“Sau khi khám xét cẩn thận, người ta phát hiện ra một vài chiếc răng của hắn là giả, với chất nổ siêu nhỏ đi ất trong đó. Số lượng đó đủ để giết hàng chục ngưc “Anh chỉ có thể nói rằng người dân trên đảo quá điên cưồng”

“Thậm chí vì sự điên cưồng của họ, anh không thể hiểu được, liệu họ sẽ cứu người hay họ sẽ giết người.”

Trong lúc nói chuyện, Bùi Cửu Phong đưa Bùi Nguyên Minh vào một văn phòng riêng Từ nơi này, có thể nhìn thấy tất cả các màn hình giám sát ở cấp cao nhất.

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói: “Đối với người trên đảo, cứu người là tốt nhất, nếu không cứu được người, bọn họ sẽ lựa chọn giết người”

“Vì vậy, chúng ta phải tìm cách phái thêm nhân lực, nhất là trước bữa tiệc sinh nhật của cụ bà, đồng thời chúng ta phải đảm bảo rằng Tenkade Shiro còn sống.”

Bùi Cửu Phong sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh năm chắc làm cho Tenkade Shiro mở miệng?”

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Người đứng sau Tenkade Shiro, chính là sư phụ của ông ta, tông chủ đời trước của Shintoryu Maruyama, sáng nay đã bị tôi giải quyết rồi.”

“Giải quyết?”

Bùi Cửu Phong hơi sửng sốt khi nghe được lời này, vẻ mặt không thể tin được.
 
Chương 3037


Chương 3037 “Anh Minh, anh đừng đùa tôi.”

“Đừng nói lúc trước chúng ta không biết sư phụ của Tenkade Shiro là ai.”

“Cho dù có biết, ông ta từng là tông chủ của Shintoryu Maruyama, ông ta cũng chắc chắn là chiến thần hay kiếm thánh.”

“Người như vậy, làm sao trong hai mươi bốn giờ đồng hồ ngắn ngủi anh có thể bắt đến đây?”

“Hơn nữa anh không có rời khỏi Cảng Thành, cũng không thấy anh ngàn dặm tấn công chớp nhoáng!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không phải tôi tìm ra ông ta, mà là hôm nay ông ta tìm tới tôi gây phiền toái, tôi thuận tay giải quyết ông ta luôn.”

“Sư phụ của Tenkade Shiro anh cũng biết hả.”

“Ông ta chính là người ẩn nấp bên cạnh cụ bà nhiều năm qua, Thiên Kiệt.”

Khi nghe thấy hai chữ “Thiên Kiệt”, Bùi Cửu Phong hơi giật mình, gương mặt hiện lên vẻ vô cùng khó tin.

Thiên Kiệt chính là một trong những tâm phúc bên cạnh năm qua lúc ngoài sáng, khi trong tối, giúp cụ bà những kẻ không nghe lời Hơn nữa, ông ta cũng là một trong những người kiên định ủng hộ Bùi Cửu Thiên, có sức chiến đấu cao nhất trong toán người của Bùi Cửu Thiên.

Nhưng mà hiện tại, Bùi Nguyên Minh lại nói, Thiên Kiệt từng là một tông chủ của Shintoryu Maruyama.

Cho dù là người luôn cố chấp như Bùi Cửu Phong, giờ phút này cũng để lộ rõ nét mặt không thể tin.

“Chuyện này tôi không lừa anh đâu” Bùi Nguyên Minh võ vỗ vai Bùi Cửu Phong.

“Vốn dĩ người của Đảo Quốc có một kẻ giấu mặt là Thiên Kiệt, cho nên khi làm việc ai cũng có phần kiêng ky”

“Nhưng mà hiện tại Thiên Kiệt cũng đã chết, người của Đảo Quốc sợ chúng ta cạy miệng Tenkade Shiro, biết được sự việc của mười năm trước.”

“Cho nên bọn họ nhất định dùng mọi thủ đoạn cứu Tenkade Shiro hoặc là giết ông ta.”

“Hiện tại ở bên ngoài còn có ít nhất một trăm cao thủ Đảo Quốc.”

“Cần để mắt nhiều hơn.”

“Nếu việc này làm tốt, đây sẽ là một thành tựu lớn.”

“Tôi hiểu, Bùi Nhật Nam đã được phái đi vài ngày nay”

Bùi Cửu Phong hít một hơi thật sâu.

Anh ta hiểu rõ, chuyện để Tenkade Shiro sống đến ngày thọ thân quan trọng đến cỡ nào.

Chỉ cần có thể làm được điều này, chắc chẳn Bùi Văn Cẩn sẽ nhớ đến công lao của anh ta.

Sau khi tùy tiện chạm vào mấy nơi mà người của Đảo Quốc nhắc tới, Bùi Nguyên Minh võ võ vai Bùi Cửu Phong, sau đó vào thang máy, lên tầng cao nhất, đi vào phòng bệnh đang giam giữ Tenkade Shiro.

Ở nơi này có tới mười người trông coi, chật như nêm, đến con muỗi cũng không thể bay lọt vào.

Toàn thân Tenkade Shiro bị trói chặt trên giường bệnh, trên tay còn đang truyền dịch, đảm bảo ông ta vẫn còn sống.

Trước mặt ông ta một khoảng là TV đang phát tin tức, đây là để tránh cho vị kiếm thánh của Đảo Quốc cảm thấy quá buồn bực mà tìm đến cái chết.

Bùi Nguyên Minh nhìn quang cảnh rồi cười u ám.

Tuy rằng Bùi Văn Cẩn không cho người ta giết hại Tenkade Shiro, nhưng mà ông ta đã cho truyền một lượng lớn thuốc an thần.

Điều này đủ làm cho một cao thủ như Tenkade Shiro toàn thân mềm nhữn, không có chút sức lực nào.

Lúc này nếu chỉ dựa vào chính bản thân Tenkade Shiro thì ông ta không thể thoát thân được.

“Cậu cả Bùi, chào buổi chiều, tại sao lại có lòng tới thăm tôi vậy?”

Cảm nhận được có người đi vào, Tenkade Shiro đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở mắt ra, sau đó ông ta giả bộ cười cười rất chuyên nghiệp.

“Tôi thấy các anh thật là quái lạ”

“Đưa tôi đến Đảo Quốc xa xôi này, không tra hỏi, cũng không giết tôi.”

“Đem nhốt tôi ở nơi này có ý nghĩa gì không?”

“Làm cái gì vậy, không thể trực tiếp hơn sao?”
 
Chương 3038


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3038

Bùi Nguyên Minh cười cười, lạnh lùng nói: “Đối phó với loại người như ông, có muốn làm gì cũng phải bảo đảm cho ông không còn đường lui”

“Bởi vì chỉ có như vậy, ông mới hiểu được biết thời biết thế, ông mới biết là phải nói thật.”

Nghe thấy lời Bùi Nguyên Minh nói, đôi mắt của Tenkade Shiro hơi co lại, sau đó lại cười nói: “Tôi không hiểu lời của cậu Minh nói đây là có ý gì”

“Không có ý gì” Bùi Nguyên Minh khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ là cảm thấy nên nói với ông một tiếng.”

“Sáng sớm hôm nay tôi đã thuận lợi giết một người.”

“Người này tên là Thiên Kiệt.”

Giây phút nghe được hai chữ “Thiên Kiệt”, Tenkade Shiro bỗng ngồi dậy.

Thế nhưng một giây sau bởi vì bị trói nên cơ thể của ông ta đột ngột bật trở lại.

Sau nỗi khiếp sợ ngắn ngủi, Tenkade Shiro thở dài một hơi nói: “Nếu như do những người khác nói chuyện này với tôi, tôi sẽ không tin.”

“Thế nhưng cậu Minh đã lên tiếng thì tôi tin.”

“Chỉ là không biết thầy của tôi đến cùng là đã bị lộ như thế nào: Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không đánh lại tôi, chém ra một đao gió, đương nhiên là không lừa gạt được.”

‘Tenkade Shiro cười khổ một tiếng nói: “Thầy ẩn núp trong.

Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas hai mươi năm, vẫn luôn mài mòn cách đánh của mình, để cho trong cách dùng đao mất đi bóng dáng của Kashima Shinto Ryu.”

“Thế nhưng bây giờ xem ra, ông ta vẫn không thành công”

“Nếu thầy đã bị anh giết, vậy thì bây giờ bên ngoài hẳn là có rất nhiều người muốn giết tôi đi?”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Tại sao không phải là có rất nhiều người muốn cứu ông?”

Tenkade Shiro thở dài rồi nói: “Nếu như thầy vẫn còn, việc tôi còn sống đối với rất nhiều người thì còn giá trị”

“Bây giờ, thân phận của thây đã bị đưa ra ngoài ánh sáng, hơn nữa còn đã chết.”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


“Giây phút nghe thấy thầy của ông bị đã bị tôi giết chết mà ông không có suy nghĩ mổ bụng tự sát xuống làm bạn với ông ta sao?”

‘Tenkade Shiro cười tự giễu nói: “Cái thứ kia, là dùng để hù dọa đám người bên dưới thôi.”

“Anh có từng thấy những người cấp cao nào của nước.

Đảo mới thất bại một lần mà thật sự mổ bụng từ sát sao?”

“Nếu mà như vậy, những người cấp cao của nước Đảo đã chết hết từ sớm rồi “Thì ra là vậy” Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ khâm phục.

“Những người không biết xấu hổ”

“Dùng tinh thần Võ Sĩ Đạo để tẩy não những người bên dưới bán mạng cho các người.”

“Đến khi bản thân gặp chuyện thì rất sợ chết “Đây không gọi là sợ chết, mà gọi là biết thời biết thế, giữ lại cái thân còn có ích.” Tenkade Shiro thản nhiên giải thích một câu “Được rồi, cậu Minh, nếu anh chỉ đến đây để nói mấy lời châm chọc tôi, vậy thì dừng lại ở đây vậy”

“Nếu như anh vẫn còn có chuyện gì muốn hỏi thì chỉ cần anh có thể bảo đảm được an toàn của tôi thì tôi sẽ nói hết ra cho anh những thứ tôi biết, không chút giấu diếm.”

“Thẳng thản” Bùi Nguyên Minh cứ thế dứt khoá “Chỉ cần ông thành thật trả lời những câu hỏi của tôi, tôi bảo đảm sẽ không giết ông”

“Câu hỏi thứ nhất là, ông là Lý Dịch người đứng đầu của tổ chức sát thủ “Đột kích” à?”

Tenkade Shiro dứt khoát trả lời: “Phải!”
 
Chương 3039


Chương 3039

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh đọng lại: “Tổ chức “Đột Kích” là do ông thành lập à?”

“Phải, nhưng cũng không phải.”

Trong đôi mắt của Tenkade Shiro cũng lộ ra một chút chuyện cũ.

“Tổ chức “Đột Kích” này được thành lập bởi vì năm đó nước Đảo của chúng tôi gặp phải cuộc khủng hoảng kinh tế lớn”

“Lúc đó, những người cấp cao lại phát động chiến tranh, muốn giành được lợi ích từ trên chiến trường ở Đại Hạ.”

“Chỉ có điều thời thế không giống, Đại Hạ đã vùng dậy, mặc dù không lớn mạnh như bây giờ, nhưng cũng không phải là nơi một nước Đảo nhỏ hẹp như chúng tôi có thể tùy ý chèn ép”

“Những người cấp cao lúc đó bèn quyết định, muốn ra tay với Đại Hạ, vậy phải giải quyết bớt một ít người tài giỏi của Đại Hạ.”

“Từ trong giới cầm quyền, đến giới kinh doanh, đến cả thế gia hào môn, và cả giới khoa học,…”

“Nói đơn giản chính là một ít người tài của Đại Hạ lúc bấy giờ đều năm trong danh sách phải giết của nước Đảo.”

“Đột Kích” được thành lập chính là vì muốn dùng cách ngoài ý muốn để giải quyết hết những con người tài giỏi của Đại Hạ, để cho nền chính trị, kinh tế của Đại Hạ phải tụt dốc không phanh”

“Các thành viên của “Đột Kích” đến từ năm nhà cầm đầu và sáu môn phái lớn của nước Đảo.”

“Lúc đó tôi được xưng là Chiến thần trẻ nhất nước Đảo, đương nhiên cũng bị những người cấp cao chọn trúng, trở thành người đứng đầu của tổ chức “Đột Kích”“

Hai mắt Bùi Nguyên Minh hơi lạnh lại: “Thì ra là như vậy, bắt đầu từ hai mươi năm trước, Đại Hạ chúng tôi thỉnh thoảng sẽ có một ít người tài có tương lai sáng sủa bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông mà bỏ mình, hơn nữa còn không thể điều tra ra một chút manh mối nào.”

“Tất cả những chuyện đó đều là do ông làm ra sao?”

“Không sai” Tenkade Shiro vô cùng thẳng thần dứt khoát thừa nhận: “Nếu tôi đã trở thành người đứng đầu của tổ chức “Đột Kích”, lấy tên giả là Lý Dịch, vậy thì ở vị trí nào thì làm việc đó, đương nhiên là phải làm việc.”

“Những năm này, tôi cũng đã giết gần năm mươi người tài giỏi của Đại Hạ các người, có thể nói là tôi đã thành công.”

Nói đến những “Chiến công vĩ đại”, trên mặt của Tenkade Shiro lại hiện ra vẻ hả hê.

“Hơn nữa quan trọng nhất chính là muốn giết những người này cũng không phải tùy ý là gi “Tôi còn phải nhận được cách để giết người.”

“Rất nhiều người bị tôi giết, thật ra cho dù nếu tôi không ra tay thì cũng sẽ chết trên tay kẻ thù của bọn họ.”

“Tôi nhiều nhất chỉ được xem như một cây đao, là công cụ giúp người khác mà thôi.”

Bùi Nguyên Minh híp mắt lại, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Ông nói không sai, mỗi thời đại đều có chuyện tranh giành lợi ích.”

“Có tranh giành lợi ích thì sẽ có báo thù.”

“Ông tham gia vào trong đó, đúng là một cây đao, nhưng có điều cây đao là ông đây lại có ý nghĩ của riêng mình, giết chết một vài người vốn không đáng phải chết.”

“Không nói những thứ khác, chỉ mỗi tội này, ở trong Đại Hạ của chúng tôi sợ là ông phải ngồi tù là cái chắc rồi?”

Tenkade Shiro nhún vai một cái, rõ ràng ông ta biết rõ mình đang làm cái gì.

Bùi Nguyên Minh không có hỏi Tenkade Shiro đến cùng là đã nhận nhiệm vụ gì, giết ai, để tránh cho Tenkade Shiro đột nhiên ngừng cuộc nói chuyện.

Mọi chuyện vẫn nên đi từng bước từng bước.

Sau khi im lặng một lát, Bùi Nguyên Minh mới nhỏ giọng nói: “Vậy thì tiếp theo chúng ta nói vào đề tài chính đi”

“Mười năm trước, đứa con còn quấn tã của môn chủ Bùi Văn Cẩn của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, là ông ra tay sao?”

Tenkade Shiro_im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: ‘Phải”

“Trên lý thuyết, dựa theo châm ngôn của “Đột Kích” chúng tôi, một đứa bé mới sinh còn quấn tã, làm thế nào cũng không giống như một đối tượng mà chúng tôi cần phải giết”

“Hơn nữa vào lúc đó, Bùi Văn Cẩn đã ngồi vào vị trí đó được gần mười năm, đang là lúc như mặt trời ban trưa, nước Đảo của chúng tôi cũng không muốn chọc tới ông ta.”

“Thế nhưng vào lúc ấy thầy của tôi đã ẩn núp được vào trong Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.”

“Thầy ra lệnh, tôi không thể không ra tay được…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom