Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2300


Mười người mặc âu phục của nhân viên hành chính của Las Vegas vây quanh một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám.

Người phụ nữ này có dáng người cao gần một mét bảy, là tiêu chuẩn của người mẫu, mà trên người, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, lại thêm gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ, mang theo hương vị của nữ tổng giám đốc bá đạo.

Chẳng qua vẻ mặt của cô ta tràn đầy lạnh lùng, mang theo phong phạm của vương giả không giận tự uy, đoán chừng đàn ông bình thường, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn cô ta cũng không có.

Mà nhìn kỹ thì gương mặt của cô ta và Thôi Văn Triết có năm, sáu phần tương tự.

Người đi theo bên cạnh cô ta đều có dáng vẻ rất cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cả căn phòng bởi vì sự xuất hiện của cô ta mà hô hấp có mấy phần khó khăn, giờ phút này đây, mỗi người đều có vẻ mặt vô cùng khó coi, cầm như hến.

Hiển nhiên tất cả bọn họ đều không nghĩ đến chỉ là một việc nhỏ mà lại rước một vị đại thần đến đây.

Đầu tiên Thôi Văn Triết hơi sững sờ, sau đó vô thức nói. “Chị à, sao chị lại tới đây thế?”

Người tới là cô cả nhà họ Thôi, Thôi Nhã Tuyết. “Biết em làm loạn, chị có thể không đến đây được sao?”

Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết lạnh lẽo đến cực hạn, vừa đi vào đã bắt đầu lớn tiếng quát Thôi Văn Triết. “Em lớn như thế rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chẳng lẽ trong lòng em không biết ư?” “Tuy nhà họ Thôi chúng ta ở Las Vegas này là người vị trí đứng đầu, nhưng chị đã sớm nói với em rồi, nhà họ Thôi chúng ta ở vị trí này càng giống như đi trên băng mỏng, cần làm việc theo pháp luật” “Là ai cho em cái quyền lấy danh nghĩa của nhà họ Thôi ra ngoài làm xằng làm bậy hả?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Rõ ràng đối với người chị gái này, Thôi Văn Triết rất e sợ, lúc này đây anh ta nhanh chóng lên tiếng giải thích. “Chị, em không có “Câm miệng.” “Chuyện ngày hôm qua chị còn chưa nói, hiện tại em chạy đến cục cảnh sát để làm loạn mà còn nói không có.

Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết tỏ ra rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn qua Thôi Văn Triết, sau đó vẻ mặt lạnh lùng đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng hừ một tiếng, "Bùi Nguyễn Minh đúng không?” “Tuy tôi không biết anh từ đầu đến, thế nhưng chuyện xảy ra trong hai ngày nay, tôi đã rất rõ ràng. “Hôm qua anh và Hòa Trạch Bình phát sinh xung đột, là em trai tôi giúp anh áp trận” “Hôm nay anh đánh người, còn đánh lén cảnh sát nữa, bị Hòa Ngọc Lân tố cáo bắt vào cục cảnh sát, lại muốn em trai tôi tới nộp tiền bảo lãnh cho anh?” “Tôi nói cho anh biết, tuy tôi không biết anh có suy nghĩ gì, có tâm tư gì, nhưng anh lặp đi lặp lại nhiều lần coi nhà họ Thôi là vũ khí để sử dụng, anh nghĩ cũng đừng nghĩ” “Lần đầu tiên tôi cảnh cáo anh, cũng là một lần cuối cảnh cáo anh.” “Người em trai này của tôi không phải là chó săn của anh, chuyện của anh, anh tự mình giải quyết đi” “Anh đừng có hại người hại mình.” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ba vất vả lắm mới đưa Thôi Văn Triết đến Đường Dao Doanh, sau khi đi ra đã trở thành nhân vật lớn, không còn là cậu ấm quần là áo lượt nữa.

Thế nhưng một thằng cha không biết từ đầu chạy tới kia, chỉ mới hai ngày mà thôi, thiếu chút nữa đã kéo thằng em trai bảo bối của mình xuống nước. Đam Mỹ Sắc

Vào lúc này Thôi Nhã Tuyết chỉ ước có thể bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Hơn nữa cô ta thân là người đứng thứ hai trong cục cảnh sát Las Vegas, trong mắt không chứa nổi hạt cát, cô ta không thể trơ mắt nhìn em trai vì một thằng cha không biết từ đầu chui ra làm việc hủy hoại luật pháp.

Bùi Nguyễn Minh ý tứ sâu xa nhìn qua Thôi Văn Triết.

Xem ra thằng nhóc này còn nhớ rõ giới luật của Đường Dao Doanh, không tiết lộ thân phận của anh cho bất kỳ ai, bao gồm cả chị gái anh ta.

Chẳng qua hiện tại chính mình trở thành bạn xấu của Thôi Văn Triết?

Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyễn Minh cười nói. “Cô Thôi, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi, tôi tìm Văn Triết tới không phải vì bảo cậu ta hủy hoại luật pháp, ngược lại tôi hy vọng cậu ta nhìn qua, để cục cảnh sát làm theo lẽ phải, mà không phải để cho người ta tùy tiện vu oan hãm hại cho tôi.”
 
Chương 2301


“Vu oan hãm hại?” Trên gương mặt trong veo mà lạnh lùng của Thôi Nhã Tuyết đều là khinh thường.

Lúc này cô ta không có ý truy hỏi chi tiết, mà lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, chỉ sợ cậu không biết, Las Vegas chúng tôi khác với Đại Hạ các cậu, chúng tôi là pháp luật!”

“Chỉ cần vào cục cảnh sát của chúng tôi, sẽ không có người dám xằng bậy, cũng không có người dám cố gắng vu oan hãm hại!”

“Nhưng mà cậu gọi em trai tôi tới, chẳng lẽ không phải vì khiến thằng bé che chở cho cậu?”

“Rõ ràng là cậu muốn thằng bé làm việc trái với pháp luật, lại nói thành có người vu oan hãm hại cậu!”.

“Cậu coi tôi như kẻ ngu sao?” Đọc nhanh tại Tamlinh247.com

“Còn trẻ tuổi, tới Las Vegas chúng tôi không tuân thủ pháp luật thật tốt, vậy mà còn mang một đống lộn xộn trong nước tới!”

“Tôi nói cho cậu biết, mấy thứ này không được sử dụng ở chỗ chúng tôi!”.

Sau khi nói xong, Thôi Nhã Tuyết chỉ mấy thanh tra ở hiện trường, lạnh lùng nói: “Vụ án này, các người xử lý công bằng cho tôi, không được phép làm việc trái pháp luật biết không?”

“Tôi sẽ đích thân theo dõi!”. “Vụ án này nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy!” “Người nào dám làm trái với pháp luật, tôi sẽ tát chết người đó!”.

Thôi Nhã Tuyết không chỉ là cô cả nhà họ Thôi đứng đầu ở Las Vegas, lại càng là sếp thứ hai trong cục cảnh sát ở Las Vegas, phải thực quyền chân chính, thân phận còn cao hơn Thôi Văn Triết.

Quan trọng nhất chính là, tính tình cô ta vô cùng ngay thẳng, trong mắt không chứa nửa hạt cát.

Một câu nói mà thôi, sẽ khiến tất cả mọi chuyện Thối Văn Triết làm mất đi ý nghĩa,

Nhưng mà trái lại Bùi Nguyên Minh không để ý, mà tràn ngập hứng thú đánh giá Thôi Nhã Tuyết.

| Người chị này của Thôi Văn Triết có vẻ thú vị, vậy mà yêu cầu tất cả thanh tra chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng.

Nhìn giống như muốn giết chết mình, nhưng cuối cùng không biết sẽ giết chết người nào.

Lúc Thôi Nhã Tuyết kéo Thôi Văn Triết rời đi xong, nam nữ thanh tra mới phụ trách thẩm vấn Bùi Nguyên Minh xong cung kính đưa cà phê chồn lên cho anh, đợi Bùi Nguyên Minh ăn cơm xong, mới bắt đầu thẩm vấn một lần nữa.

Ghi chép lúc trước xóa bỏ toàn bộ, giọng điệu vô cùng khách sáo.

Bởi vì cho dù Thôi Văn Triết nhúng tay vào hay không, mạng lưới quan hệ của Bùi Nguyên Minh đều đặt ở đây.

Cộng thêm Thôi Nhã Tuyết yêu cầu hải chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, người nào cũng không thể làm việc trái với pháp luật, hai thanh tra này lại càng không dám có tính toán gì.

Dù sao cho dù là nhà họ Hòa hay nhà họ Thội ở Las Vegas, đều không phải nhà nhân vật nhỏ như bọn họ có thể đắc tội.

Vì để tránh thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp tai ương, biện pháp đơn giản nhất chính là làm theo trình tự, như vậy thì hai bên đều không đắc tội.

Chỉ sợ Thôi Nhã Tuyết không thể ngờ tới, cô ta nhảy ra như vậy, tương đương cho Bùi Nguyên Minh một trợ công có lực.

Bùi Nguyên Minh tự mình biết rõ điểm này, cho nên bây giờ vô cùng phối hợp, chẳng những nói tường tận mọi chuyện trải qua, còn cung cấp video clip nữa.

Trong clip, chẳng những có quá trình có người vu oan cho Trịnh Tuyết Dương, còn cho thấy tất cả quá trình của chuyện này, nói một cách đơn giản, ở trong quá trình này, Bùi Nguyên Minh thực sự là bị động tự vệ.

Tuy dựa theo pháp luật ở Las Vegas mà nói, những chứng cứ này cần đưa tới cơ quan uy tín xem xét xong mới có thể làm như bằng chứng của bồi thẩm đoàn.

Nhưng từ quan điểm của tội phạm bị tình nghi, bên cục cảnh sát không có lý do giữ Bùi Nguyễn Minh ở lại.

Cùng lúc đó, bên trong khu giải trí The Wynn ở Las Vegas, cũng là khu giải trí do Hòa Ngọc Lân và Chân Vũ Long hợp tác xây dựng.

Trong khu giải trí này đám đông cuộn trào mãnh liệt, lối vào sòng bài lại càng người đến người đi.

Đứng ở vị trí tầng hai, Hòa Ngọc Lân nắm lấy thẻ jeton trong tay, thỉnh thoảng ném lên trên mặt bàn trước mặt, tùy ý chọn đại hay tiểu.

Mà bên cạnh anh ta, Hứa Thanh Trúc đã không còn khí chất tàn nhẫn lúc trước, trái lại trở nên uyển chuyển hàm xúc mà đáng yêu.
 
Chương 2302


Hòa Ngọc Lân giống như có chút hứng thú đối với bàn đánh cược nho nhỏ, khi anh ta cầm thẻ jeton cuối cùng ném lên trên mặt bàn, xác nhận mình thua xong, đôi mắt anh ta hơi nheo lại, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay..

Nhân viên chia bài ở phía đối diện không dám nói lời vô nghĩa, mà cung kính dẫn người rời đi. Giữa phòng chỉ còn lại Hòa Ngọc Lân và Hứa Thanh Trúc.

Hòa Ngọc Lân uống cà phê ở bên cạnh, rất lâu sau mới thản nhiên nói: “Thôi Nhã Tuyết là cô làm ra à?”

“Là tôi truyền tin tức ra, để Thôi Nhã Tuyết biết, em trai bảo bối của cô ta muốn che chở cho một tên tội phạm”.

Hứa Thanh Trúc cười đáng yêu, trong tươi cười có đắc ý không nói nên lời: “Thôi Nhã Tuyết nhận được tin tức Xong, đã đi tới hiện trường trước tiên”.

“Tôi vừa mới nhận được tin tức, Thôi Văn Triết đã bị cô ta đưa đi, nói một cách đơn giản, con bài chưa lật lớn nhất của Bùi Nguyên Minh, đã không thể giúp anh ta thoát thân được nữa”

| “Kể tiếp chỉ cần chúng ta dùng chút thủ đoạn, đời này họ Bùi đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đó."

Nói tới đây, tươi cười trên mặt Hứa Thanh Trúc càng nồng đậm hơn, đối với việc bày mưu nghĩ kế của mình, cô ta tràn ngập tự tin sẽ quyết thắng.

Hòa Ngọc Lân thản nhiên nói: “Các người đừng nên kéo Thôi Nhã Tuyết vào trong chuyện này”.

Hứa Thanh Trúc hơi sửng sốt: “Không kéo cô ta vào sao? Cậu tư, chuyện xảy ra tối hôm qua hẳn là anh đã nghe nói tới rồi”.

“Cậu ba bị tên Bùi Nguyên Minh kia vả mặt, giúp anh ta làm chỗ dựa là Thội Văn Triết”.

“Tuy tôi không biết rốt cuộc Thổi Văn Triết có quan hệ gì với họ Bùi, nhưng dù sao Thôi Văn Triết cũng là cậu chủ của nhà đứng đầu Las Vegas, với thân phận năng lực của anh ta, che chở cho tên Bùi Nguyên Minh không có độ khó gì”.

Đôi mắt Hòa Ngọc Lân hơi nheo lại, thản nhiên nói: “Có sai rồi, quả thực là Thôi Văn Triết có lực ảnh hưởng rất lớn, nhưng anh ta không phải là người trong cục cảnh sát”.

“Anh ta không biết trình tự phá án ở trong cục cảnh sát, nếu cưỡng ép đưa Bùi Nguyên Minh ra, tôi có một trăm loại biện pháp khiến anh ta ngồi tù mọt gông”.

“Thậm chí chỉ cần Thổi Văn Triết nhúng tay vào chuyện này, tôi còn có thể nhân cơ hội năm lấy cán chuối của Thôi Văn Triết, khiến cậu chủ nhà đứng đầu này, không thể không biến thành người của chúng ta”.

“Nhưng bây giờ Thôi Văn Triết vì Thôi Nhã Tuyết mà không đếm xỉa tới, chỉ sợ muốn tìm cơ hội để cậu chủ Thôi này đi lên con thuyền của chúng ta, e rằng rất khó”

Hòa Ngọc Lân thở dài một hơi, tiếp tục nói.

“Dù sao nhà họ Hòa muốn lên nắm quyền, không chỉ cần an ổn bên trong, còn cần cướp giật bên ngoài, Thôi Văn Triết, là một nhân vật đáng để mượn sức.”

Vẻ mặt Hứa Thanh Trúc thay đổi, suy nghĩ một lát mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cậu chủ tư, xem ra là tôi quá sốt ruột rồi”.

“Tôi sẽ nghĩ biện pháp bù lại.”

“Không cần, việc đã đến nước này, thuận theo tự nhiên.” Giọng điệu của Hòa Ngọc Lân tiếc hận không nói nên lời: “Với phong cách làm việc và bối cảnh thân phận của Thôi Nhã Tuyết mà nói, tất nhiên là cô ta sẽ yêu cầu thanh tra của cục cảnh sát chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng”.

“Chúng ta thần tiên đánh nhau, đám người phía dưới tất nhiên là sợ tai ương, ở trong tình huống này, có lẽ bọn họ sẽ làm theo trình tự..”

“Nếu thực sự như vậy, rất nhanh, Bùi Nguyên Minh có thể ra ngoài rồi.”

Một câu này khiến gương mặt Hứa Thanh Trúc trở nên phát lạnh, một lát sau cô ta lộ ra nụ cười khổ.

Một ván này cô ta vốn muốn dựa thể giết chết Bùi Nguyên Minh dam hung hãn ương ngạnh trước mặt bọn họ, còn dám vả mặt Hòa Ngọc Lân.

Nhưng mà không thể ngờ tới, kế hoạch chu đáo chặt chẽ lại xuất hiện một chút tỳ vết, vô cùng đáng tiếc.

Hứa Thanh Trúc hít sâu một hơi, rất lâu sau mới nói khẽ: “Cậu chủ tư, vậy bước kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”

“Không làm chuyện gì sao?” “Trơ mắt nhìn Bùi Nguyên Minh đi ra ngoài ạ?”
 
Chương 2303


Hòa Ngọc Lân lạnh nhạt mở miệng: “Hành động cụ thể nhằm vào Bùi Nguyên Minh, không cần tiếp tục nữa”.

“Cộng thêm có liên quan tới nhà họ Thôi, sau này đừng trêu chọc anh ta trước mặt chính phủ”.

Hứa Thanh Trúc hơi gật đầu nói: “Đã rõ, phía bên tôi đã bảo người rút lui, tránh để bị Thôi Nhã Tuyết để mắt, trêu chọc phiền phức gì đó”.

“Nhưng mà cậu chủ tư, chúng ta không thể cứ đợi xem như vậy được.

“Tuy Trịnh Tuyết Dương không khó đối phó, nhưng hiện giờ có thêm một tên Bùi Nguyên Minh, chuyện xấu quá nhiều”.

“Mà thân thể công cụ càng ngày càng yếu, chúng ta không nhanh chóng lấy lại tất cả cổ phần đổ bài kia của anh về mà nói, chỉ sợ chuyện cạnh tranh lên nắm quyền sẽ có biến.” Đọc nhanh tại Tamlinh247.com

Hòa Ngọc Lân thản nhiên nói: “Tôi nói không cần có mờ ám gì đối với Bùi Nguyên Minh, nhưng mà không nói, chúng ta không thể có bất cứ động tác gì”.

“Cô đi nói với người của Hồng Hưng một tiếng, bảo bọn họ tiết lộ một chút cấm địa Thanh Linh bị bắt, nhất định phải khiến anh Bùi này của chúng ta biết được”

“Tôi rất chờ mong, ở nơi như Cảng Thành, Las Vegas này, anh ta đơn phương độc mã chuẩn bị cứu người như thế nào...”

Rạng sáng ngày hôm sau. Bùi Nguyên Minh được mấy thanh tra cung kính tiễn ra cửa cục cảnh sát.

Dựa theo nguyên tắc tội phạm bị tình nghi ở Las Vegas, cùng lắm chỉ có thể giam anh hai mươi tư tiếng.

. Nhưng bây giờ có thể nói đâm thanh tra này làm việc vô cùng ngay thẳng, hoàn thành thẩm vấn theo quy trình, đi điều tra theo trình tự xong, thì cung kính đưa Bùi Nguyễn Minh ra ngoài.

Đương nhiên, tuy tiễn ra ngoài, nhưng vì vụ án còn chưa được xác định, trong khoảng thời gian ngắn Bùi Nguyên Minh không thể xuất cảnh, nhưng cũng sẽ không bị hạn chế tự do hàng ngày, có thể tự do lui tới Cảng Thành và Las Vegas..

Bùi Nguyên Minh vừa mới xuất hiện ở cửa, một chiếc xe Porsche gào rít mà tới, cửa kính xe hạ xuống, rõ ràng là Phương Diệu Nga.

Bùi Nguyên Minh tính tới khả năng Trịnh Tuyết Dương sẽ tới đón mình, Thội Văn Triết cũng có khả năng xuất hiện.

Nhưng anh trăm tính ngàn tính cũng không tính tới, hôm nay người đầu tiên anh nhìn thấy ở cửa cục cảnh sát sẽ là Phương Diệu Nga.

Lúc này Phương Diệu Nga để mặt mộc không trang điểm, không trang điểm phấn son, nhưng gương mặt chỉ có chút tiều tụy.

Nhìn từ điểm này, hắn là cô ta đợi ở đây từ lâu, thậm chí còn đợi cả đêm. “Anh Bùi, lên xe đi” Phương Diệu Nga mở cửa xe, thuận tiện đưa cho Bùi Nguyên Minh một chai nước khoáng. Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối, mà cười ngồi vào ghế lái phụ: “Sao cô biết tôi ở đây?”

“Tối hôm qua tôi nhận được tin, nói anh vì đắc tội Hòa Ngọc Lân cậu tư nhà họ Hòa, bị người ta vu oan vào tù”

“Tôi vốn chuẩn bị hôm nay tìm quan hệ, xem có thể cứu anh ra hay không, không thể ngờ tới anh có thể tự mình ra được”.

Nói tới đây, Phương Diệu Nga chuyển động tay lái, tò mò nói: “Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”.

“Cũng không có gì? Bùi Nguyên Minh dựa vào ghế ngồi, khiến mình càng thêm thoải mái hơn một chút.

“Ngày hôm qua tôi tát Hòa Ngọc Lân một cái, lại nói với bà tư nhà họ Hòa, tôi muốn khiến nhà họ Hòa tồn tại trên danh nghĩa”

"Trong tình huống như vậy, nhà họ Hòa muốn bắt tôi vào là lẽ đương nhiên”

Phương Diệu Nga sửng sốt một lát, rõ ràng là không thể ngờ tới Bùi Nguyên Minh lại làm việc bá đạo như vậy.

Hôm trước vì giúp cô ta, giáp mặt vả mặt Hòa Trạch Bình thì thôi. Vậy mà bây giờ ngay cả Hòa Ngọc Lân cũng không tha.

Bốn cậu chủ của nhà họ Hòa, trực tiếp đắc tội hai vị, sau đó còn sinh long hoạt hổ xuất hiện nơi này, thực ra đã đủ nói lên bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh.

“Đúng rồi, không nói tới chuyện của tôi, chuyện của cô xử lý xong chưa?” Bùi Nguyên Minh thay đổi đề tài.

Phương Diệu Nga chần chừ một lát xong, mới nói khẽ: “Bên Yến Kinh xảy ra chút việc, tôi nhất định phải về nước trước”

“Nhưng mà hôm nay nhìn thấy anh, tôi cũng yên tâm rồi”
 
Chương 2304


“Ngoài ra tôi vừa mới hỏi thăm xong, tạm thời anh không thể xuất cảnh”

“Ở hai nơi Las Vegas và Cảng Thành, tôi cũng không giúp được anh chuyện gì, nhưng mà tôi có một người bạn thân, ở Las Vegas còn có chút thân phận địa vị, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được, anh có thể gọi điện thoại cho cô ấy”

“Chỉ cần anh nói là bạn của tôi, cô ấy nhất định sẽ giúp anh!”

Khi nói chuyện, Phương Diệu Nga tìm ra một tấm danh thiếp mang theo mùi thơm thanh nhã chỗ tay vịn, sau đó đưa cho Bùi Nguyên Minh.

Cảm nhận được thiện ý của Phương Diệu Nga, Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối, mà nhận lấy danh thiếp nhìn lướt qua.

Lúc nhìn thấy cái tên trên danh thiếp, đôi mắt anh hơi nheo lại. Hòa Bích Ngân.

Đưa Phương Diệu Nga tới sân bay quốc tế Las Vegas, Bùi Nguyên Minh thuê xe trở về khu biệt thự Thái Sơn.

“Bùi Nguyên Minh, anh trở về rồi?” “Anh không sao chứ?”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh trở về, Trịnh Tuyết Dương một đêm không nhắm mắt lộ ra vẻ vui sướng.

Tối hôm qua cô gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng ở thủ đô mạng lưới quan hệ mọi việc đều thuận lợi, nhưng ở nơi nho nhỏ như Las Vegas này lại mất đi tác dụng. | Chuyện này khiến Trịnh Tuyết Dương tâm lực tiều tụy, thậm chí có lần còn nghĩ cúi đầu trước Hòa Ngọc Lân, giao cổ phần trong tay ra.

Nhưng không thể ngờ tới Bùi Nguyên Minh chỉ ở cục cảnh sát một đêm rồi trở về, chuyện này khiến Trịnh Tuyết Dương thở phào một hơi.

“Tuyết Dương, em nghỉ ngơi đi, chuyện này anh sẽ xử lý tốt”. Bùi Nguyên Minh trấn an Trịnh Tuyết Dương.

“Chuyện của anh, em không cần lo lắng, chuyện của mẹ em càng không cần lo lắng, anh đã bảo người ta điều tra tung tích của bà ấy ở xung quanh, như vậy sẽ nhanh chóng nhận được tin”

Trịnh Tuyết Dương vừa bảo người ta chuẩn bị đồ ăn cho Bùi Nguyên Minh, vừa cẩn thận nói: “Bùi Nguyên Minh, hay là chúng ta nhận thua đi.”

“Chỉ cần Hòa Ngọc Lân đồng ý thả người, chúng ta sẽ giao cổ phần cho anh ta”.

“Dù sao Las Vegas cũng là địa bàn của nhà họ Hòa bọn họ, ở đây đối đầu với bọn họ, đối với chúng ta không có bất cứ ưu đãi gì”.

Rất rõ ràng, tuy Bùi Nguyên Minh an toàn rời khỏi cục cảnh sát, nhưng chuyện này cũng khiến Trịnh Tuyết Dương hiểu rõ đạo lý trứng chim không có cách nào đụng vào được tảng đá.

Hơn nữa cô cũng không muốn Bùi Nguyên Minh và Thanh Linh mà tiếp tục trêu chọc phiền phức.

“Anh ta sẽ không thả người, ít nhất, anh ta sẽ không thông qua phương thức như vậy thả người” Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi.

“Nhà họ Hòa, dù sao cũng là gia tộc cao nhất, chuyện bắt cóc này cho dù có liên quan tới bọn họ hay không, bọn họ đều tuyệt đối không thừa nhận, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của nhà họ Hòa bọn họ”.

“Cho nên, giao dịch theo như em nói căn bản không thể thành lập”

“Cho dù bây giờ chúng ta trực tiếp giao cổ phần ra, nói không chừng vì danh dự của nhà họ | Hòa, Hòa Ngọc Lân còn có thể lựa chọn giết người diệt khẩu”.

“Cho nên lúc này chúng ta chẳng những không thể giao cổ phần ra, lại càng phải liều mạng nắm trong tay, chỉ cần một ngày không giao cổ phần, an toàn của mẹ mới có thể được đảm bảo

“Nhưng mà em cũng không cần quá lo lắng, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ?

Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, chuyện mẹ bị bắt cóc khiến cô tâm lực lao lực quá độ, căn bản không có biện pháp bình tĩnh phán quyết.

Vừa mới lên nắm quyền, đây là lần đầu tiên cô phát hiện thân phận người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân thủ đô, cũng không phải mọi việc đều thuận lợi.

Trấn an Trịnh Tuyết Dương xong, lại ăn bữa sáng, Bùi Nguyên Minh thuê xe tới khu vực dân ở vùng ngoại thành Las Vegas.

Khu vực này là nơi du khách thích ở nhất, chẳng những rẻ, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều địa điểm du lịch..

Bùi Nguyễn Minh đi tới trước của một nhà dân, gõ cửa một lát, một lát sau cửa mở ra một khe hở nhỏ, sau khi nhìn thấy là Bùi Nguyên Minh, mới “két” một tiếng mở ra.
 
Chương 2305


“Tổng giám đốc Bùi!”

Trong phòng, Ngô Kim Hổ, công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn đã suốt đêm đi tới Las Vegas, lúc này đã bận rộn cả đêm.

Cung kính chào hỏi xong, công tử Hải cũng không nói lời vô nghĩa, mà nói thẳng: “Tổng giám đốc Bùi, dựa theo tài liệu chúng tôi đạt được, còn có thông qua kiểm chứng khắp nơi, chúng tôi trên cơ bản có thể chắc chắn người ra tay với bà Thanh Linh, là bang Hồng Hưng

“Tuy kẻ chủ mưu ở phía sau là ai còn chưa điều tra ra, nhưng mà tôi đã điều tra ra rốt cuộc là ai ra tay."

Khi nói chuyện, công tử Hải mở một video clip, video clip là hình ảnh trong một khoang máy bay.

| Trong khoang máy bay, một người phụ nữ diện mạo hơi xinh đẹp kéo một bác gái ngồi ở vị trí trong góc.

Mà bác gái kia, giống như vẫn luôn ở trạng thái bán hôn mê. “Đây là máy bay bay thẳng từ thủ đô tới Cảng Thành vào bảy ngày trước.” “Đây là du thuyền từ Cảng Thành đến Las Vegas..” “Đây là...” Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Không thể không thừa nhận, công tử Hải không hổ là làm bên tình báo, thông qua một loạt manh mối, anh ta nhanh chóng chỉnh lý một cách mạch lạc.

Sau khi Thanh Linh mất tích, trong thời gian ngắn bị người ta đưa từ thủ đô đến Cảng Thành, sau đó mới tới Las Vegas.

Cả quá trình tốn chưa tới mười hai tiếng, mà ngay sau đó, người nhà họ Trịnh còn đang như ruồi bọ không đầu tìm người ở thủ đô.

“Biết tung tích của mẹ vợ tôi không?” Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.

“Không có, nhưng thân phận của người phụ nữ này và nơi đặt chân chúng tôi đã điều tra xong.”

“Cảng Thành, Lam Quế Phường, Thập Tam Muội của Hồng Hưng

Nghe thấy câu này, đôi mắt Bùi Nguyên Minh hơi nheo lại, một lát sau thản nhiên nói: “Kim Hổ, để lại mấy người phụ trách bảo vệ Tuyết Dương”

“Tối nay, chúng ta tới Cảng Thành một chuyến đi”. "Két."

Mười giờ tối, một chiếc xe Toyota Al giấy phép ở Las Vegas xuất hiện ở Lam Quế Phường thuộc Cảng Thành.

Nơi này là con phố quán bar nổi tiếng nhất thế giới, có thể nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ các loại màu da tụ tập, thân thể lắc lư ở xung quanh.

So với một góc an phận Las Vegas, Cảng Thành mới là đô thị quốc tế hóa chân chính, cho dù là từ địa vị hay vị trí địa lý mà nói, đều có thể đánh đồng với thủ đô, Las Vegas.

Mà Las Vegas Cảng Thành cách nhau một vùng biển, hại nơi giàu có, giới hắc bạch thường xuyên trao đổi, lui tới cũng nhanh và tiện.

Cửa xe Toyota Al mở ra, chỉ thấy Lão Cửu Đạo Môn và công tử Hải lần lượt đi ra, vẻ mặt lạnh nhạt tiêu sải đi vào quán bar Hồng Hưng.

Hai vị này đều là nhân vật lớn của giới hắc bạch Dương Thành, đối với khu vực hắc bạch ở Cảng Thành xem như hơi quen thuộc, cho nên lúc này đi vào quán bar Hồng Hưng xong, lập tức thản nhiên tìm một góc ngồi xuống.

Trong quán bar, ngọn đèn màu đỏ, màu lục không ngừng biến hóa, âm nhạc kích thích không ngừng vang lên, có thể nói là định tại nhức óc.

Có không biết bao nhiêu nam nữ điên cuồng vặn vẹo cơ thể mình ở trong sân nhảy.

Âm nhạc đinh tai nhức óc khiến toàn trường sôi trào, mà vẻ mặt đám công tử Hải lạnh nhạt, | lại có vẻ có chút không hợp lắm.

Nhưng mà công tử Hải không để ý tới chuyện này, anh ta liếc mắt nhìn Lão Cửu Đạo Môn một cái, mỉm cười nói: “Lão Cửu, bây giờ tổng giám đốc Bùi giao nhiệm vụ này cho chúng ta, hai chúng ta nên giải quyết vấn đề một cách hoàn mỹ.”.

| “Tôi đã điều tra xong, mấy ngày trước Thập Tam Muội của Hồng Hưng bắt cóc bà Thanh Linh xong, đã trở về Cảng Thành, mà nơi này là đại bản doanh của cô ta, thậm chí có thể nói, cô ta là bà chủ đứng phía sau nơi này”

“Thập Tam Muội của Hồng Hưng có địa vị không thấp ở Hồng Hưng, nghe nói lúc cô ta mười hai tuổi đã kết bài đại ca, mỗi một người đều là nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới hắc bạch ở Cảng Thành”.

“Mà những nhân vật lớn này, cơ bản mỗi tối đều tới ủng hộ cô ta, cho nên lát nữa lúc chúng ta hành động, nhất định phải chú ý đúng mực!”
 
Chương 2306


“Đi, tôi đặc biệt đặt phòng VIP ở tầng hai, chúng ta uống vài chén xong, thì bảo Thập Tam Muội của Hồng Hưng tới”.

“Đợi xác định thân phận của cô ta xong, lại thông báo với tổng giám đốc Bùi và anh Hổ”.

Tuy chỉ là một em gái nhỏ trong giới hắc bạch Cảng Thành, không đáng để công tử Hải coi trọng, nhưng nếu chuyện này liên quan tới mẹ vợ của Bùi Nguyên Minh, chuyện nhỏ như vậy cũng biến thành chuyện lớn.

Lão Cửu Đạo Môn híp mắt nhìn xung quanh một lát xong, tầm mắt nhìn về phía mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục, nói: “Chúng ta có cần gọi mấy anh em tới đây hay không?”

“Nhỡ đâu lát nữa xảy ra xung đột, chỉ sợ mấy chúng ta không chống đỡ được”

Công tử Hải lắc đầu nói: “Gọi nhiều người như vậy làm gì? Quá hấp dẫn sự chú ý không tiện ra tay."

“Hơn nữa tốt xấu gì Lão Cửu Đạo Môn ông cũng là lão đại giới hắc bạch Dương Thành, cho dù không thể đánh mười tám người, nhưng mà đánh năm ba người cũng không là vấn đề lớn đúng không?”

“Hơn nữa mặt mũi của anh Hổ cũng có tác dụng ở giới hắc bạch Cảng Thành, thực sự gặp phải chuyện không thể xử lý, vậy thì lấy tên tuổi của giới hắc bạch Đà Nẵng của anh Hổ ra, người nào còn dám động vào chúng ta?”

| Nghe những lời này của công tử Hải, Lão Cửu Đạo Mộn không nói gì thêm nữa, mà vỗ tay, ý bảo mấy thuộc hạ đi lên phòng VIP ở tầng hai với bọn họ.

Phòng VIP ở nơi này vô cùng đặc biệt, xung quanh đều là thủy tinh đặc chế, có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng ở bên ngoài, nhưng người ở bên ngoài thì không thể nhìn thấy được tình hình ở bên trong phòng VIP

Ngồi ở đây, chẳng những có đủ tính bí mật, còn có thể ở trên cao nhìn xuống toàn trường, đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ cao cao tại thượng.

“Các vị khách quý, xin hỏi có cần gì không ạ?”

Công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn vừa mới quan sát hoàn cảnh, thì thấy một cô nàng sói mặc trang phục kimono của Đảo Quốc đẩy cửa vào, vặn vẹo dáng người yểu điệu, tươi cười vô cùng mê người.

“Tôi muốn uống rượu tốt nhất ở chỗ các cô, có thể bán luôn cả cô cũng được”.

Công tử Hải cố gắng giả bộ sắc nheo mắt lại, sau đó tay phải vung lên, một cái thẻ vàng đen để ở trên mặt bàn.

“Không biết cần bao nhiêu tiền, mới có thể mua luôn cả cô nữa?”. “Anh nói đùa rồi, chỗ chúng tôi bán nghệ không bán thân”

Trong đôi mắt cô nàng sói mặc kimono xuất hiện chút ghét bỏ, giống như hoàn toàn không để vào mắt loại người chỉ biết dùng tiền đập bể.

Sau đó cô ta cười nói: “Không bằng một chai Louis XIII thế nào?”

Loại rượu này một chai có giá hơn trăm nghìn đô la Hồng Kông, căn bản không phải người bình thường có thể uống.

| Nhưng mà mí mắt công tử Hải không nháy một cái, thản nhiên nói: “Mang hai chai lên trước đi."

“Đúng rồi, em gái, tôi nghe nói Thập Tam Muội của Hồng Hưng bà chủ các cô là cô gái xinh đẹp dáng người nóng bỏng ở Cảng Thành!”

“Dáng người dung mạo còn hơn cả chị đại ở Cảng Thành!”.

“Tôi là người nội địa vẫn luôn muốn gặp vưu vật nhân gian như thế, nhưng đến đây mấy lần cũng không có tư cách gặp”.

“Không biết tới nay cô ấy có thể hãnh diện uống một chén với tôi hay không?” Khi nói chuyện, công tử Hải lấy một chồng tiền có mệnh giá cao ra, để lên trên mặt bàn.

Nhìn một chồng tiền màu sắc rực rỡ này, đôi mắt cô nàng sói mặc kimono tỏa sáng, cô ta nhanh chóng cầm tiền lên, cười quyến rũ nói: “Tối nay bà chủ của chúng tôi đến đây, các vị khách quý uống rượu trước, tôi nhất định sẽ gọi bà ấy tới”.

Khi nói chuyện, cô ta chủ động nháy mắt với công tử Hải, sau đó vẻ mặt hưng phấn rời đi.

Chẳng qua Lão Cửu Đạo Môn nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ nhíu mày, ông ta cảm thấy quá trình quả thuận lợi.

Công tử Hải thản nhiên uống một ly rượu, nói: “Thu phục, lập tức có thể nhìn thấy Thập Tam Muội của Hồng Hưng rồi.”

“Lão Cửu, ông nói xem lát nữa nên làm sao bây giờ?” “Ở đây đặt câu hỏi, hay là đánh người ta hôn mê dẫn đi?”
 
Chương 2307


Lão Cửu Đạo Môn cau mày nói: “Tôi chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy.” “Có lẽ, nên nói với tổng giám đốc Bùi và anh Hổ một tiếng trước?”

“Không đơn giản như vậy sao?” Công tử Hải nhíu mày, anh ta làm tình báo, kinh nghiệm giang hồ không tính quá dồi dào.

“Lão Cửu, ông có ý gì?”

Lão Cửu Đạo Môn cầm ly rượu nói: “Quán bar rộng như vậy, bảo vệ gần con số ba, sao Thập Tam Muội của Hồng Hưng sẽ vì mấy chai rượu của khách mà ra gặp khách được?”

“Hơn nữa.” “Rầm!”

Lão Cửu Đạo Môn còn chưa dạy dỗ một khóa cho công tử Hải, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, sau đó cửa phòng bị người ta đá văng ra.

Chỉ trong nháy mắt, hơn mười người đàn ông vạm vỡ dáng người khôi ngô mặc âu phục đi tới, trên người một đám đều rét lạnh.

Mà người dẫn đầu là một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, gương mặt như dao, vẻ mặt lạnh lùng, chẳng qua trong đôi mắt là sát khí vô hạn chảy theo dòng.

Công tử Hải đứng dậy theo bản năng, gào to nói: “Các người là ai?” “Muốn làm gì?” “Lên!” Người đàn ông dẫn đầu chẳng muốn nói lời vô nghĩa, trực tiếp ra hiệu bằng tay. Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Chỉ trong nháy mắt hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục xông ra, trong tay cả đám đều có ống tuýp, trực tiếp khiến trong phòng VIP tràn ngập sát ý.

“Rầm!”.

Công tử Hải còn chưa đứng dậy, đã bị một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đá vào bụng, thân thể anh ta bay ngược về sau, trực tiếp và vào tường, “phụt” một tiếng phun một ngụm máu tươi.

“Công tử Hải!”

Sắc mặt Lão Cửu Đạo Môn thay đổi lớn, muốn rút dao găm bên hông ra theo bản năng, nhưng không đợi anh ta có động tác gì, đã có người đánh một cước vào ngang hông anh ta.

“Rầm!”. Lão Cửu Đạo Môn vừa mới bán quỳ xuống bị người ta giẫm lên trán, thân thể cũng bay đi.

Còn ba thuộc hạ đi theo bọn họ lúc này cũng bị đám đàn ông mặc âu phục vây đánh, ở trong không gian hẹp này, bọn họ không có chút lực trở tay, toàn bộ đều bị đạp ngã xuống đất.

Công tử Hải ôm ngực đứng dậy, lớn tiếng nói: “Các người làm gì thế?” “Làm gì à?”. Vẻ mặt người đàn ông dẫn đầu lạnh nhạt.

“Vừa mới tới quán bar Hồng Hưng, đã dám có ý đồ gây rối với chị Thập Tam, ông đây không đánh chết các người, thì theo họ các người....

Sau khi nói xong, mười mấy vệ sĩ nhào lên lần thứ hai, quyền đầm cước đả đối với công tử Hải.

Đám công tử Hải anh dũng chống đỡ, nhưng bất đắc dĩ không gian quá nhỏ, đối phương người đồng thế mạnh, miễn cưỡng chống cự vài cái lại bị đánh ngã xuống đất.

Chuyện này khiến công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn đều bực tức không thôi.

Từ khi gia nhập dưới trướng Bùi Nguyên Minh, tuy bọn họ không làm chuyện bắt nạt người khác nữa, nhưng cũng không lại chịu bất cứ bực tức gì.

Nhưng ở Cảng Thành này, không thể ngờ tới lại bị người ta đánh thành chó chết. “Bốp..”.

Người đàn ông mặc âu phục màu trắng dẫn đầu nắm cổ công tử Hải kéo anh ta dậy, sau đó trở tay tát một cái.

Trên mặt công tử Hải tê rần, thân thể bay ngược về sau một lần nữa. Công tử Hải vô cùng chật vật dán sát vào tường, nghiến răng nói: “Rốt cuộc các người là ai?” “Tùy tiện đụng vào bọn tôi, các người sẽ hối hận!”. “Bốp!”. Người đàn ông mặc âu phục màu trắng lại tát một cái. “Hối hận sao?” “Anh có tư cách gì khiến chúng tôi hối hận?” “Anh có biết nơi này là Cảng Thành, là địa bàn của Hồng Hưng chúng tôi hay không?”

“Ở địa bàn của Hồng Hưng chúng tôi đánh chủ ý với chị Thập Tam của chúng tôi, còn dám kêu gào?”.

“Các người đây là muốn chết à?”

Công tử Hải che mặt, lại quát ầm lên: “Các người lại không thu tay, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!”

Mà Lão Cửu Đạo Môn trốn ở phía sau, nhanh chóng gọi điện cho Ngô Kim Hồ. “Hối hận sao?” Vẻ mặt người đàn ông mặc âu phục rét lạnh.

“Đao Phúc Thịnh tội lăn lộn trong giới hắc bạch lâu như vậy, cho tới bây giờ đều chưa biết cái gì gọi là hối hận!”.

Sau khi nói xong, anh ta cầm một chai rượu lên, “rầm” một tiếng đập vào đầu công tử Hải.
 
Chương 2308


Rất nhanh công tử Hải hoàn toàn xụi lơ trên đất.

Lão Cửu Đạo Môn cũng bị người ta đạp vào trong góc, mặt mũi bầm dập, chật vật tới cực hạn.

Hai vị này coi như là cấp bậc lão đại trong giới hắc bạch ở Dương Thành, nhưng không thể ngờ tới ở Cảng Thành lại bị người ta đánh thành chó chết.

“Nói, rốt cuộc các người là ai?” “Lần đầu tiên tới quán bar Hồng Hưng của chúng tôi mà dám đánh chủ ý với chị Thập Tam?” “Các người chuẩn bị làm cái gì?”.

Đao Phúc Thịnh châm một điếu thuốc, phả ra một làn khói xong thì giẫm lên đầu công tử Hải.

“Tôi cho các người ba phút, không nói rõ ràng, thì chuẩn bị đến vùng biển quốc tế cho cá ăn đi."

Công tử Hải phun ra một ngụm máu, không thể không trầm giọng nói: “Chúng tôi là người của anh Hổ Ngô Kim Hổ ở Dương Thành!”

“Chúng tôi ngưỡng mộ đại danh của Thập Tam Muội Hồng Hưng đã lâu.” “Muốn mở mang kiến thức một chút.” "Ram!" Đạo Phúc Thịnh lại đá ra một cái. “Mạnh miệng?” “Còn cứng miệng à?”. “Người của Ngô Kim Hổ sao?”

“Ngô Kim Hổ là vua giới hắc bạch Dương Thành, nếu anh ta tới đây, trợ lý của Hồng Hưng chúng tôi cũng phải tự mình tiếp đãi anh ấy”

“Sao người của anh ấy có thể tới đây hỏi thăm chị Thập Tam?”.

“Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, không nói ra thân phận và mục đích của mình, ông đây sẽ phế hết các người, sau đó ném vào trong vùng biển quốc tế cho cả ăn!”

Công tử Hải nghiến răng nghiến lợi, cho dù thế nào cũng không ngờ tới, tối nay ra quân chưa thắng trận đã chết, chẳng những không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, thiếu chút nữa bị người ta giẫm chết.

"Råc..."

Nhìn thấy công tử Hải không mở miệng, Đạo Phúc Thịnh giẫm lên cổ tay trái của công tử Hải, chỉ trong nháy mắt đã giảm gãy tay trái của anh ta.

"A..." Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, công tử Hải đau tới mức lăn lộn trên đất.

Mà lúc này vẻ mặt công tử Hải kiêng kỵ, rõ ràng là không thể ngờ tới đám người của giới hắc bạch Cảng Thành sẽ tàn nhẫn như vậy.

“Nói! Lại không nói, tôi sẽ giẫm gãy tay phải của anh!”

Đao Phúc Thịnh híp mắt, chân phải giẫm lên tay phải của công tử Hải, vẻ mặt lạnh nhạt mà rét lạnh.

Rất rõ ràng, chỉ cần công tử Hải không nói ra những lời có giá trị, anh ta không ngại ra tay độc ác.

“Rầm...” Ngay sau đó, bỗng nhiên cửa phòng bị người ta đá văng ra. Sau đó, hai bóng người xuất hiện, bóng người đi đầu bước ra nửa bước. “Rầm rầm rầm..”

Mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục ở cửa không kịp né tránh, trực tiếp bị đạp bay ngược ra, không ít người đánh trúng vách tường, miệng phun máu.

Người ra tay là Ngô Kim Hổ.

Mà Bùi Nguyên Minh thì vẻ mặt lạnh nhạt tiêu sái đi tới, cùng với bước chân của anh, xung quanh không ngừng truyền ra tiếng gào thét thê lương.

"A..."

Tuy ra tay là Ngô Kim Hổ, nhưng tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Bùi Nguyên Minh theo bản năng, đồng thời cả đám đều hít một hơi khí lạnh, bởi vì bọn họ đều nhìn ra được, Bùi Nguyên Minh mới tuyệt đối là nhân vật chính.

“Khốn nạn, vậy mà dám tới địa bàn của Hồng Hưng chúng tôi dương oai sao?”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Ngô Kim Hổ, sắc mặt Đao Phúc Thịnh thay đổi, sau đó cười mỉa một tiếng: “Ra tay!”.

Mấy chục người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục còn lại xông ra, cùng vung ống tuýp trong tay. Bùi Nguyên Minh giống như không thấy những người này, mà không nhanh không chậm đi về phía công tử Hải.

Hơn ba mươi người ở xung quanh cùng xông lên. Công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn nói theo bản năng: “Tổng giám đốc Bùi, cẩn thận!” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh không chút thay đổi, lạnh nhạt chậm rãi đi tới.

Nhưng Ngô Kim Hổ ở bên cạnh lại không ngừng ra tay, cứng đối cứng đánh bay đám người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục.

Trong cả quá trình, không có bất cứ người nào có thể tới gần Bùi Nguyễn Minh chút nào.
 
Chương 2309


Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt Đao Phúc Thịnh hiện lên chút kiêng kỵ, ngay sau đó anh ta chỉ Bùi Nguyên Minh, trầm giọng nói: “Phế tên kia đi!”

Hai người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục sớm chuẩn bị đã lâu tránh được Ngô Kim Hổ, trực tiếp xông về phía Bùi Nguyên Minh.

Hai bọn họ tính toán tát bôm bốp, cảm thấy bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua trước.

Cộng thêm thân thủ của hai người này không tệ, tốc độ rất nhanh, lúc Ngô Kim Hổ muốn ra tay đã không còn kịp nữa.

Trong lúc dán sát bên Bùi Nguyên Minh, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười mỉa.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không kiên nhẫn vươn tay trái ra, rõ ràng là nhìn tốc độ không nhanh, nhưng đi sau tới trước tới gần một người đàn ông mặc âu phục.

Sau đó anh vung mạnh lên. “Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn truyền ra, người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục bị anh đánh văng ra, đập mạnh lên người một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục khác.

Hai thân thể cùng bay ngược ra, lúc rơi xuống đất toàn thân giật giật, không ngừng kêu rên. Thân thủ của Ngô Kim Hổ đáng sợ, khiến người ta kiêng kị không thôi. Nhưng Bùi Nguyên Minh tùy ý ra tay lại có khí phách vô địch.

Mí mắt Đao Phúc Thịnh giật giật, lùi về sau một bước theo bản năng, trầm giọng nói: “Rốt cuộc các người là ai?”

“Tới địa bàn của Hồng Hưng chúng tôi gây chuyện thị phi, chính là không nghĩ tới kết cục sau này sao?”

Đao Phúc Thịnh tự nhận mình lăn lộn trong giới hắc bạch nhiều năm, có người nào chưa từng gặp qua.

Năm đó lão đại giới hắc bạch cầm dao bổ dưa chém từ Lam Quế Phường giết tới Tiêm Sa Chủy anh ta đều từng gặp mấy người.

Nhưng người đáng sợ như Bùi Nguyên Minh, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được. “Bốp..” Bùi Nguyên Minh không đáp lại, mà vẻ mặt lạnh nhạt bước ra nửa bước, tay phải vung lên.

Đạo Phúc Thịnh muốn tránh đi, nhưng trước mắt lại tối đen, trên mặt tê rần, anh ta lập tức | bay về sau, trực tiếp và phải vách tường, mãi mà không bò dậy nổi.

Gương mặt sưng đỏ, toàn thân run lẩy bẩy, lúc này Đao Phúc Thịnh muốn nói gì đó, nhưng không phát ra được một chữ.

Thật đáng sợ!

Sau khi Bùi Nguyên Minh đi vào tuy chỉ ra tay hai lần mà thôi, nhưng mỗi lần ra tay đều bày ra thủ đoạn vô cùng bá đạo.

Có thể là bị khí thế của Bùi Nguyên Minh chấn nhiếp, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều đã nhỏ đi không ít.

Bùi Nguyên Minh đi tới bên cạnh công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn, đỡ hai người dậy nói: “Mọi người không sao đấy chứ?”

Khóe mắt công tử Hải giật giật: “Tổng giám đốc Bùi, thực xin lỗi, chúng tôi làm anh mất mặt rồi”. Truyện Hệ Thống

Lão Cửu Đạo Môn cũng có vẻ mặt trắng xanh.

Bọn họ không làm xong nhiệm vụ, trái lại cần Bùi Nguyên Minh ra tay giải cứu, thực sự mất mặt tới cực hạn.

“Không có gì mà mất mặt, dù sao Cảng Thành cũng là địa bàn của Hồng Hưng, đối phương người đồng thế mạnh, mọi người không đánh lại được cũng rất bình thường”

Bùi Nguyên Minh cười, vô cùng lạnh lùng. “Nhưng mà hai người yên tâm đi, câu trả lời hài lòng cho chuyện này, nhất định sẽ đòi lại”

Lúc này, Ngô Kim Hổ đã dẫn theo Đạo Phúc Thịnh, ném anh ta tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh giơ chân giẫm lên trán anh ta, thản nhiên nói: “Cho anh một phút, bảo Thập Tam Muội của Hồng Hưng cút ra đây gặp tôi.”

Nghe thấy mấy chữ Thập Tam Muội của Hồng Hưng, Đao Phúc Thịnh hơi híp mắt, lộ ra nụ cười mỉa: “Tuy tôi không biết anh là ai, nhưng gây chuyện ở nơi này, anh sẽ chết chắc

“Bốp!”. Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, mà tát mạnh một cái. “Gọi người” Đao Phúc Thịnh tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy: “Chết vinh còn hơn sống nhục..” “Bốp!”

Bùi Nguyên Minh trở tay lại tát ra mấy cái. “Gọi người!” “Rầm...” Ngay sau đó, chỗ cửa truyền tới tiếng bước chân, có người đá văng cửa phòng ra.

- -----------------
 
Chương 2310


“Gan chó thật lớn! Dám dương oai ở địa bàn của tôi, đây là không cho tôi, không cho cậu ba Hòa mặt mũi à!”

Cùng với giọng nói này vang lên, chỉ thấy hơn mười nam nữ đi theo một người đàn ông và một người phụ nữ.

Bên trái rõ ràng là người quen cũ, Hòa Trạch Bình cậu ba nhà họ Hòa ở Las Vegas. Bên phải là một cô gái xinh đẹp cùng lắm là hai mươi ba hai mươi tư tuổi.

Nhưng trên cánh tay và hai chân cô ta đều có hình xăm, khiến người ta nhìn là biết cô ta là người của giới hắc bạch.

Bà chủ của quán bar Hồng Hưng, Thập Tam Muội của Hồng Hưng.

Lúc này Thập Tam Muội của Hồng Hưng nhìn bừa bộn trên đất, nhìn bảo vệ chồng chất vết thương, nhìn Đao Phúc Thịnh bị Bùi Nguyên Minh xách trong tay, không nhịn được cười khẽ nói: “Có gan, ở địa bàn của Thập Tam Muội tôi động vào người của tôi, đúng là có bản lĩnh!”

Trong đôi mắt cô ta đều là ý lạnh, sát khí không ngừng tỏa ra. “Có bản lĩnh, anh lại động vào anh ta trước mặt tôi thử xem?” “Bốp!” Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái. “Rầm...” Sau đó lại đá thêm một cái, trực tiếp khiến Đạo Phúc Thịnh bay ra, đập lên trên mặt đất. “Bây giờ tôi động vào, cô chuẩn bị làm sao bây giờ?” “Thằng khốn! Khốn nạn! Anh làm càn!” Thập Tam Muội của Hồng Hưng tức giận không thôi. Cô ta là nhân vật nào?

Nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới hắc bạch Cảng Thành, mười hai đại ca cô ta kết bái đều là lão đại giới hắc bạch ở Cảng Thành.

Đừng nói là người giới hắc bạch, cho dù là tứ đại gia tộc đứng đầu Cảng Thành, đều phải nể mặt cô ta ba phần.

Nhưng mà lúc này lại có người đánh người của cô ta trước mặt cô ta? Đây không phải là đấu lại, mà là đang khiêu khích. Không chỉ khiêu khích cô ta, lại càng đang khiêu khích Hồng Hưng!

Mà mười mấy người phụ nữ lúc này đều lộ vẻ khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh, giống như Bùi Nguyên Minh thực sự không biết sống chết.

Dù sao nơi này không phải là vùng nông thôn, mà là quán bar Hồng Hưng, địa bàn của Hồng Hưng.

Một người nội địa chạy tới quán bar Hồng Hưng chống đối người của Hồng Hưng? Đây là muốn chết mà!

"Anh..”

Thập Tam Muội của Hồng Hưng vốn định ra tay, nhưng cô ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, vẻ mặt ấm ức nhìn Hòa Trạch Bình ở phía sau: “Cậu ba Hòa, có người bắt nạt tôi!”

“Tôi vốn muốn chiêu đãi anh thật tốt, nhưng mà anh xem."

Hòa Trạch Bình đang xem diễn vẻ mặt cưng chiều vỗ mặt Thập Tam Muội của Hồng Hưng, sau đó tiến lên trước.

Anh ta vốn cũng thích lui tới với người giới hắc bạch, người của Hồng Hưng lại càng tâm đầu ý hợp với anh ta.

Lúc này anh ta tiến lên trước, ở trong ngọn đèn mờ tôi nhận ra được Bùi Nguyên Minh, Hòa Trạch Bình sửng sốt một lát, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ổ ồ, tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là cậu Bùi Bùi Nguyễn Minh của chúng ta!”.

“Tôi nên đánh giá anh như thế nào đây? Chẳng lẽ anh không biết, hai ngày nay tôi vẫn đang tìm anh sao?”

“Kết quả là anh không biết sống chết như vậy, còn to gan lớn mật như thế?”

“Ở Las Vegas vừa mới trêu chọc nhà họ Hòa chúng tôi, bây giờ bỏ chạy tới Cảng Thành tìm | Hồng Hưng gây phiền phức à?”.

“Họ Bùi, anh sợ có mộ mình mọc không đủ cao à?”

Khi nói chuyện, Hòa Trạch Bình vỗ tay, chỉ thấy phía sau anh ta, lúc này có một người đàn ông Đảo Quốc mặc trang phục Không Thủ Đạo đi ra, huyệt thái dương của anh ta nhô cao, vừa nhìn là biết nhân vật lợi hại.

Rất rõ ràng, hai ngày trước bị tổn thất nặng nề trong tay Bùi Nguyên Minh xong, Hòa Trạch Bình đặc biệt tới Cảng Thành mời một cao thủ trẻ tuổi.

Thiên Kiêu Không Thủ Đạo đến từ Đảo Quốc, Hiroshi Yasuda. Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Tìm tôi sao?”

“Muốn dập đầu nhận lỗi à?” Nghe thấy thế, mấy người phụ nữ xinh đẹp cùng cười nhạo một tiếng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám làm ra vẻ trước mặt người nhà họ Hòa ở Las Vegas.

Nhà họ Hòa ở Las Vegas chính là vua Las Vegas có thể đánh đồng được với tứ đại gia tộc đứng đầu ở Cảng Thành.

Làm ra vẻ ở trước mặt Hòa Trạch Bình sao? Người này đang tự tìm đường chết mà!
 
Chương 2311: “Họ Bùi, anh cho rằng mình có thể đánh, thì khá lắm sao?”


Hòa Trạch Bình châm một điều xì gà, vẻ mặt rét lạnh. “Tôi nói cho anh biết, trên thế giới này núi cao còn có núi cao hơn!” “Quỳ xuống, nhận lỗi, tự đánh gãy một tay, gọi ông nội!” “Sau đó gọi Phương Diệu Nga đến hầu hạ tôi cả đêm, hôm nay tôi sẽ không đánh chết anh!” “Nếu không nghe lời, tối nay anh sẽ bị tôi ném vào trong biển cho cá ăn!”

Sau khi Hòa Trạch Bình vừa mới nói xong, chỉ thấy Hiroshi Yasuda mặc trang phục Không Thủ Đạo tiến lên một bước, trên mặt đều là sát ý.

Bùi Nguyễn Minh thản nhiên nói: “Nhà họ Hòa các người coi trời bằng vung như vậy sao?” “Ở trong mắt các người, pháp luật không có chút giá trị nào à?”

Hòa Trạch Bình “xùy” một tiếng bật cười: “Pháp luật sao? Ở Cảng Thành anh nói pháp luật với tôi?” “Tôi nói cho anh biết, tối nay ở nơi này, ông đây là pháp luật!” “Lần trước vận may của anh tốt, Thôi Văn Triết che chở cho anh, khiến anh may mắn nhặt được cái mạng chó!” “Nhưng tối nay nơi này là Cảng Thành, không phải Las “Tôi không tin Thôi Văn Triết có năng lực ở nơi này, còn

Vegas!" có thể bảo vệ anh!”

Khi nói chuyện, vẻ mặt Hòa Trạch Bình sung sướng. Nếu bây giờ là ở Las Vegas, anh ta còn có thể kiêng kỵ một chút, dù sao Thôi Văn Triết thực sự không dễ chọc.

Nhưng mà không nghĩ tới hôm nay lại gặp được Bùi Nguyễn Minh ở Cảng Thành, chuyện này thực sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, lúc tìm được chẳng tốn công chi.

Cộng thêm anh ta mới tìm được tay sai dẫn theo bên cạnh, dưới cái nhìn của Hòa Trạch Bình, tối nay có thể thù mới hận cũ tính chung một lượt.

Đôi mắt Thập Tam Muội của Hồng Hưng lóe sáng, sau đó cười mỉa một tiếng nói: “Thì ra là thế, hóa ra là có người nhà họ Thôi làm chỗ dựa, chẳng trách dám cáo mượn oai hùm!” “Nhưng mà quyền thế của nhà họ Thôi chỉ có chút tác dụng ở Las Vegas mà thôi.” “Ở Cảng Thành chúng tôi, không có tác dụng rằm gì!” “Tay ông cụ Thôi dài tới mấy, còn có thể vươn tới Cảng Thành sao?” “Nghĩ hay quá nhỉ?”

Bùi Nguyễn Minh cười từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: “Có khả năng các người hiểu lầm một chút. “Lần trước Thôi Văn Triết tới, người được cứu không phải tôi, mà là Hòa Trạch Bình anh. “Tên kia, anh làm ra vẻ quá rồi đấy!” Hòa Trạch Bình giận quá hóa cười, lúc này vỗ tay một cái thật to, chỉ về phía Bùi Nguyễn Minh. “Làm thịt anh ta!” "Ram..."

Hiroshi Yasuda không nói lời vô nghĩa, mà giơ một chân lên trước, thân thể xông về trước cùng với vung một quyền ra, sấm vang chớp giật, sát khí lan tràn.

Hiroshi Yasuda thân là Thiên Kiêu Không Thủ Đạo thế hệ trẻ của Đảo Quốc, vẫn luôn vô cùng tự tin.

Đặc biệt là sau khi tới Cảng Thành, anh ta được vô số người thổi phồng, lại càng khiến anh ta cảm thấy mình vô cùng trâu bò.

Cho nên hôm nay nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh lặp đi lặp lại làm ra vẻ nhiều lần, Hiroshi Yasuda chỉ cảm thấy Bùi Nguyễn Minh thực sự không biết sống chết.

Anh ta vừa ra tay là sử dụng sát chiêu, ở dưới cái nhìn của Hiroshi Yasuda, một quyền của mình cho dù không có biện pháp đánh chết Bùi Nguyễn Minh tại chỗ, nhưng đánh anh thành tàn phế hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Nhìn thấy lúc này Bùi Nguyên Minh còn đứng yên tại chỗ không cử động, đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng cho rằng Bùi Nguyễn Minh bị dọa ngốc. Trong đôi mắt của bọn họ ẩn chứa trêu tức, giống như cảm thấy Bùi Nguyên Minh sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Mấy người phụ nữ lại càng vòng hai tay quanh ngực, đợi cảnh tượng Bùi Nguyễn Minh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Hòa Trạch Bình thì kéo một cái ghế ra ngồi xuống, bắt chéo hai chân nhìn hình ảnh Bùi Nguyễn Minh vùng vẫy giãy chết.

Dù sao mấy ngày hôm trước ở câu lạc bộ tư nhân bị Bùi Nguyễn Minh vả mặt, đối với Hòa Trạch Bình mà nói là chuyện vô cùng nhục nhã, vậy mà hôm nay gặp lại, tất nhiên là phải lấy lại mặt mũi rồi nói sau. “Tên này chết chắc rồi!”

Ngay lúc ý niệm này xuất hiện trong lòng mọi người, chỉ thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nâng tay trái lên, cong ngón tay búng ra.
 
Chương 2312


“Phụt"

Bùi Nguyễn Minh chỉ tùy ý cong ngón tay búng ra mà thôi, nhưng Hiroshi Yasuda lại cảm thấy quyền phong của mình chấn động.

Khí thế khủng bố lan tràn trên người anh ta lập tức dừng lại, trên quyền phong còn truyền tới cảm giác đau nhói vô hạn.

Xương ngón tay bị gãy?

Một loại cảm giác không thể ngờ tới xuất hiện trong lòng, khiến sắc mặt Hiroshi Yasuda cảm thấy khó coi tới cực hạn.

Anh ta phát hiện, người Đại Hạ trước mặt mạnh vượt xa tưởng tượng của anh ta, thậm chí có thể đánh đồng được với mấy vị phong thánh của Đảo Quốc! “Rút!”

Ý niệm này vừa xuất hiện trong lòng Hiroshi Yasuda, anh ta lùi về phía sau theo bản năng, muốn kéo giãn khoảng cách rồi nói sau.

Mà lúc này tốc độ của anh ta rất nhanh, có thể nói là dùng hết sức lực của mình ra rồi.

Nhưng tốc độ của anh ta nhanh, tốc độ của Bùi Nguyễn Minh lại càng nhanh hơn.

Chỉ thấy Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, sau đó tùy ý vung một cái tát. “Bốp...

Thân thể Hiroshi Yasuda trực tiếp bay ngược ra, đập mạnh lên trên bàn trà ở phía sau.

Một tiếng vang thật lớn truyền ra, toàn thân Hiroshi Yasuda đều bị thủy tinh vỡ nát làm bị thương, anh ta thất tha thất thểu đứng dậy, miệng mũi có máu tươi tràn ra.

Mạnh!

Mạnh tới mức khó có thể tưởng tượng.

Lúc này cuối cùng Hiroshi Yasuda cũng ý thức được, Bùi Nguyên Minh nhìn có vẻ bình thường, nhưng không phải người anh ta có thể đối đầu lại được!

Thậm chí ở trước mặt anh, mình còn không có tư cách ra tay.

Chỉ tiếc khi Hiroshi Yasuda biết đã quá muộn.

Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt bước nửa bước một lần nữa, chỉ trong nháy mắt vẫn tát ra một cái.

Nhưng bây giờ, động tác của anh lại khiến sắc mặt đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng thay đổi, lùi về phía sau theo bản năng.

Trong lòng Hiroshi Yasuda lại càng kinh hãi, bởi vì anh ta loáng thoáng nhận ra được, trong một cái tát này của Bùi Nguyên Minh ẩn chứa biến hóa vô tận, cho dù mình có giãy dụa thế nào, cái tát này vẫn sẽ rơi vào má phải của anh ta, thậm chí còn có thể tát chết.

Mà biện pháp duy nhất, chính là quỳ xuống mới có thể tránh được.

Loại cảm giác khuất phục này xuất hiện trong lòng Hiroshi Yasuda, nhưng vấn đề là, lúc này anh ta đã không còn lựa chọn nào khác, bởi vì anh ta không muốn chết.

Lúc này, Hiroshi Yasuda chỉ có thể cong hai chân, sau đó “rầm” một tiếng quỳ trên mặt đất, tránh đi một cái tát đang hạ xuống này của Bùi Nguyên Minh. Một tiếng trầm đục vang lên, mọi người đều trợn mắt hả miệng nhìn.

Mấy người phụ nữ xinh đẹp vốn muốn xem chuyện cười của Bùi Nguyễn Minh, lúc này cả đám đều lộ vẻ mặt kỳ lạ tới cực hạn.

Bọn họ giống như bị người ta bóp chặt lấy cổ, muốn kêu nhưng không kêu được, biểu cảm trên mặt hoàn toàn ngưng kết, vô cùng khó chịu.

Mí mắt của Thập Tam Muội Hồng Hưng giật điên cuồng, cảnh tượng trước mắt khó mà tưởng tượng nổi, khiến cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh rất không đơn giản.

Hòa Trạch Bình cũng hít vào một hơi khí lạnh, không thể ngờ tới cao thủ của Đảo Quốc mình vô cùng nể trọng, chỉ đấu ba chiêu đã thua.

Bị thua còn chưa tính, vậy mà còn trực tiếp quỳ xuống? Lúc này, Hòa Trạch Bình ước gì có thể đạp chết tên phế vật này.

Mà Bùi Nguyên Minh thì tràn ngập hứng thú liếc mắt nhìn Hiroshi Yasuda đang quỳ xuống một cái, không thể không thừa nhận, người Đảo Quốc này có chút thú vị.

Nói quỳ là quỳ, không có một chút do dự nào. Chỉ có thể nói, người này đúng là nhân tài “Cậu ba Hòa, người của anh giống hệt như lần trước, không tốt lắm!”

Bùi Nguyễn Minh dời tầm mắt, nhìn về phía Hòa Trạch Bình lúc này có vẻ mặt khó coi.

Những lời này khiến Hiroshi Yasuda xấu hổ và giận dữ muốn chết, anh ta muốn đứng dậy, nhưng phát hiện lúc này toàn thân mình như nhũn ra, vừa mới đứng dậy một nửa, đã trực tiếp quỳ trên đất, mà bây giờ càng quá đáng hơn, trực tiếp khẩu đầu với Bùi Nguyễn Minh. “Ai da, đây là dập đầu nhận sai sao?”

Bùi Nguyễn Minh chậc chậc, tầm mắt nhìn về phía Hòa Trạch Bình. “Cậu ba Hòa, hay là anh cũng tới quỳ một cái, tối nay chuyện này sẽ dừng ở đây?”
 
Chương 2313: “Hung hãn, anh đúng là đủ hung hãn!”


Hòa Trạch Bình tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy, anh ta vươn ngón tay phải ra chỉ Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc, anh có thể đánh thì thế nào?” “Có thể đánh, anh cũng chỉ là một tên tay chân mà thôi, lại càng không thể tạo nên sóng gió gì ở khu vực này!” “Anh có bản lĩnh đợi đó cho tôi, tôi gọi lão đại tôi tới, tôi sẽ khiến anh biết cái gì gọi là sống không bằng chết!” “Cái gì gọi là hối hận!”

Lúc này, trên mặt Hòa Trạch Bình mang theo hương vị nghiêm túc. “Muốn tìm viện binh sao?”

Bùi Nguyễn Minh mỉm cười. “Được, tôi cho anh mười phút. “Anh cứ việc gọi điện thoại, cứ việc gọi người. "Nhưng mà tôi hi vọng, anh đừng khiến tôi thất vọng!” “Được!”

Vẻ mặt Hòa Trạch Bình oán hận, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn một dãy số: “Anh Quách, tôi bị một tên bắt nạt ở địa bàn của anh!” “Anh phải giúp tôi xả cục tức này!”

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Hòa Trạch Bình lạnh lùng nhìn Bùi Nguyễn Minh, nói: "Nếu anh có gan thì đừng đi!” “Tôi nói cho anh biết, anh chết chắc rồi!” “Anh vĩnh viễn không biết ở nơi như Cảng Thành, có bao nhiêu người loại nhân vật nhỏ như anh không thể đắc tội nổi đâu!” "Bùm...

Mười phút sau, bên ngoài quán bar Hồng Hưng, có một chiếc xe Hummer đỗ lại.

Sau đó một đồng nam nữ nhảy xuống xe, cả đám đều có biểu cảm lãnh khốc, sải bước tiến vào trong phòng VIP. Đi ở phía trước, là một người đàn ông mái tóc dài chải chuốt tỉ mỉ.

Gương mặt anh ta tuấn tú, vẻ mặt lãnh khốc, nhưng trên người lại mang hương vị hung hãn vô tận. Một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, Quách Tuấn

Anh!

Bùi Nguyễn Minh đều không nghĩ tới, trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại.

Chỗ dựa vững chắc của Hòa Trạch Bình, vậy mà là Quách Tuấn Anh.

Sau đó anh cười, đi thẳng tới phía sau ngồi xuống, cầm lấy chai Louis XIII còn chưa bị đập vỡ, tự rót cho mình một chén, vẻ mặt lạnh nhạt uống một ngụm. “Anh Quách, anh đến rồi!”

Thấy Quách Tuấn Anh dẫn người xuất hiện, Hòa Trạch Bình vốn đang vô cùng hung hãn lập tức lộ ra biểu cảm cung kính.

Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, Quách Tuấn

Anh là người thừa kế của nhà họ Quách ở Cảng Thành, mà Hòa Trạch Bình tuy là chính thống của nhà họ Hòa ở Las Vegas, nhưng thân phận và địa vị đều kém Quách Tuấn Anh. “Thực sự là ngại quá, đã muộn như vậy rồi còn làm phiền anh.” “Nhưng mà không có biện pháp, một tên lão đại nội địa có chút thân thủ, gây chuyện ở chỗ Thập Tam Muội thì thôi, còn làm mấy chục người của chúng tôi bị thương” “Hiroshi Yasuda tôi mới mời tới cũng bị đánh bại, có chút khó giải quyết. “Cho nên tôi mới làm phiền anh Quách tới đây tọa trấn nơi này”

Mà nhìn thấy Quách Tuấn Anh tới đây, đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng lập tức chạy như điện tới gần, cúi đầu kh lưng chào hỏi. “Chào anh Quách!” “Anh Quách vất vả rồi!” “Anh Quách đã lâu không gặp!”

Mấy chục người cười tươi như hoa, vô cùng cung kính ở trước mặt Quách Tuấn Anh.

Lúc này Hiroshi Yasuda quỳ trên đất cũng lộ ra vẻ mặt trào phúng nhìn Bùi Nguyên Minh, giống như muốn nói người Đại Hạ này sẽ chết chắc.

Chỉ tiếc vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh hờ hững, lạnh nhạt, thản nhiên uống rượu, căn bản không để ý bốn cậu chủ Cảng Thành gì đó. "Gây chuyện ở địa bàn của Hồng Hưng sao?” “Còn dám ra tay với cậu ba Hòa anh?” “Anh ta không biết cậu ba Hòa anh là ai sao?”

Quách Tuấn Anh không để ý tới đảm phụ nữ dung chi tục phần tới gần mình, mà thản nhiên nói: “Người nào gan chó lớn như vậy?”

Hòa Trạch Bình hãnh diện, tiến lên một bước chỉ Bùi Nguyễn Minh không thấy rõ mặt đang ngồi trên ghế số pha: “Chính là anh ta!”
 
Chương 2314


**********

Chương 2314:

Quách Tuấn Anh để hai tay ở sau lưng, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, đồng thời trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Người trẻ tuổi. “Có thể đánh bại Hiroshi Yasuda, đủ để nói lên anh có thân thủ bất phàm “Chỉ tiếc nơi này là Cảng Thành, không phải nội địa. “Tốt nhất là anh nói cho tôi biết, anh đến từ gia tộc nào, hoặc là thế lực gì. “Tôi thực sự rất tò mò, rốt cuộc là người nào cho anh tự tin, vậy mà anh dám diễu võ dương oai ở Cảng Thành!” “Hơn nữa tôi có thể nói thẳng cho anh biết, cho dù người đứng sau lưng anh là ai, hôm nay anh đều phải chết!” “Cho dù có chút đáng tiếc, nhưng mà không có biện pháp, chúng tôi là người Cảng Thành, luôn có sĩ diện của mình, chúng tôi không có biện pháp tiếp nhận một tên lão đại nội địa tới địa bàn của chúng tôi diễu võ dương oai!” “Mặt mũi của Cảng Thành không thể bị vứt đi được!” “Còn hỏi thế lực hoặc gia tộc đứng sau lưng anh, không phải tôi lo lắng trêu chọc vào người không thể trêu chọc” “Mà là tôi muốn cùng truy cứu trách nhiệm đối với bọn họ!"

Bùi Nguyễn Minh uống rượu, mỉm cười nói: “Anh Quách thực khí phách, thực đẹp trai!" “Nhưng mà anh chẳng phân biệt đúng sai đã chạy tới chống lưng cho Hòa Trạch Bình, không sợ mình sẽ đá trúng tấm sắt sao?”

Tuy Quách Tuấn Anh cảm thấy giọng Bùi Nguyên Minh có chút quen thuộc, nhưng không nghĩ lại, ở trong tầm nhìn mờ nhạt của quán bar, anh ta vẫn không thấy rõ diện mạo của Bùi Nguyên Minh lắm.

Lúc này Quách Tuấn Anh ôm hai tay, lạnh lùng nói: “Ở chỗ tôi, không có cách nói đả trúng tấm sắt!” “Bởi vì tấm sắt cứng rắn tới mức nào, tôi đều có thể đá xuyên qua!” “Chỉ hỏi anh có phục hay không? Nếu không phục, anh có thể phản kháng, anh cũng có thể gọi người.”

Lúc này Quách Tuấn Anh mang theo hung hãn ương ngạnh đặc biệt của cậu chủ Cảng Thành, mang theo khinh bỉ trời sinh đối với người nội địa. “Còn nữa, tôi nói chuyện với anh rất lâu, vậy mà anh còn ngồi ở chỗ đó!” “Anh nghĩ mình là cái thá gì chứ?” “Ở trước mặt tôi còn làm ra vẻ?” “Đứng dậy cho tôi!”

Nghe những lời này của Quách Tuấn Anh, trong đôi mắt của Thập Tam Muội của Hồng Hưng và đảm phụ nữ đều ẩn chứa tình yêu.

Quá khí phách!

Đây mới là đàn ông đích thực!

Cảng Thành rộng lớn như vậy, có thể khí phách giống như người đàn ông này, tuyệt đối không vượt quá năm người.

Bùi Nguyễn Minh không để ý tới Quách Tuấn Anh, mà tràn ngập hứng thú rót một chén rượu cho mình, lạnh nhạt nhấp một ngụm, hờ hững.

Nhìn động tác của Bùi Nguyễn Minh, đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng cười mỉa.

Đã là lúc nào rồi, vậy mà còn làm ra vẻ như thế? Vấn đề là, làm ra vẻ trước mặt cậu chủ Quách có ý nghĩa gì chứ?

Lúc này Hòa Trạch Bình lạnh giọng nói: "Còn làm ra vẻ sao? Làm ra vẻ trước mặt cậu chủ Quách, không sợ làm ra vẻ tới mức thành kẻ ngốc à?”

Bùi Nguyễn Minh không để ý tới anh ta, mà cầm lấy chén rượu, thân thể hơi nghiêng về trước.

Cuối cùng gương mặt anh cũng lộ ra dưới ánh đèn, sau đó anh mỉm cười nói: “Cậu chủ Quách, anh thực sự chuẩn bị bảo tôi đứng dậy sao?”

Bùi Nguyễn Minh!

Khi nhìn thấy gương mặt Bùi Nguyên Minh, chỉ trong nháy mắt mí mắt của Quách Tuấn Anh giật giật điện cuồng!

Cảnh tượng ở Dương Thành ngày đó xuất hiện giống như đèn kéo quân.

Muôn vàn ý nghĩ xuất hiện trong đầu Quách Tuấn Anh, một lát sau, Quách Tuấn Anh không để ý xung quanh có bao nhiêu người, cũng không e ngại có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm mình.

Anh ta tiến lên nửa bước, nhanh chóng cúi đầu nói: “Thế tử Minh.

Quách Tuấn Anh tự thấy, cho dù gặp được người nào, anh ta đều có thể một cước giảm qua.

Cho dù là thế tử cậu chủ của mười gia tộc đứng đầu, anh ta đều không sợ chút nào.

Nhưng người trước mắt vậy mà là Bùi Nguyễn Minh? Sao có thể là Bùi Nguyên Minh?

Sau khi bị Long Nhật Minh uy hiếp, bị Bùi Nguyên Minh đá bay, tuy trong lòng Quách Tuấn Anh vô cùng oán hận, nhưng anh ta biết rất rõ.

Lúc này Bùi Nguyên Minh đã không giống ngày xưa.

Anh không chỉ là thế tử Minh, lại càng là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô. ít nhất, trước mắt mình không thể trêu chọc anh.
 
Chương 2315


“Cậu chủ Quách, trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại. “Anh và tôi có duyên gặp mặt ở đây như vậy, thì uống một chút"

Bùi Nguyễn Minh đặt chai Louis XIII còn hơn nửa trước mặt Quách Tuấn Anh, cười tít mắt nói: “Anh uống, tôi tùy ý. Sau khi nói xong, Bùi Nguyễn Minh làm bộ nâng chén rượu lên, rót rượu lên trên đất.

Sau đó anh cứ híp mắt nhìn Quách Tuấn Anh như vậy, cười mà như không cười, vẻ mặt lạnh nhạt.

Một đám người ở xung quanh đều trợn mắt há miệng. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người hung hãn trước mặt Quách Tuấn Anh tới mức này.

Cái gì mà anh uống, tôi tùy ý?

Nếu hành vi việc làm của Quách Tuấn Anh vừa rồi hung hãn, như vậy hành vi việc làm của Bùi Nguyên Minh lúc này, càng thêm hung hãn hơn Quách Tuấn Anh.

Đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng không nghe thấy ba chữ thế tử Minh, cả đám nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh, căn bản không tin vậy mà anh dám nói ra những lời như vậy trước mặt Quách Tuấn Anh.

Phải biết rằng, người này là Quách Tuấn Anh đấy! Một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, người thừa kế của nhà họ Quách ở Cảng Thành!

Ở Cảng Thành này, cho dù là người đứng đầu đều phải nể mặt Quách Tuấn Anh vài phần.

Ở Las Vegas, anh ta chỉ mới báo tên tuổi thì đổ vương cũng phải mời anh ta ăn cơm!

Nhưng mà đối mặt với người như vậy, vậy mà Bùi Nguyễn Minh lại có thái độ như thế?

Anh không sợ bị Quách Tuấn Anh tát bay sao?

Mà lúc này Hòa Trạch Bình cũng bị thái độ hung hãn của Bùi Nguyên Minh làm cho nở nụ cười lạnh. Theo ý anh ta, loại người như Bùi Nguyên Minh không có biện pháp nhận thức chính xác thân phận địa vị của mình. Lúc này Hòa Trạch Bình không nhịn được cười mỉa nói: “Họ Bùi, anh là cái thá gì?” “Còn bảo anh Quách uống rượu sao?” “Đầu óc anh bị nước vào à?” “Tôi cảm thấy, anh quỳ xuống đất liếm sạch rượu còn nghe được, anh... “Bốp...

Còn chưa dứt lời, Quách Tuấn Anh đã trở tay tát bốp một cái, trực tiếp đánh bay Hòa Trạch Bình.

Thân thể Hòa Trạch Bình bay ngược về sau, lăn vài vòng trên đất mới dừng lại, che mặt khó có thể tin nói: “Anh Quách, anh tát tôi làm gì?”

Đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

Anh Quách bị làm sao vậy? Đánh người một nhà làm gì?

Hòa Trạch Bình còn tưởng mình quấy rầy hứng trí của Quách Tuấn Anh, lúc này nhanh chóng nói: “Anh Quách, tên này quá làm ra vẻ, tôi vẫn luôn không nhìn nổi nữa... “Tôi.." "Am I!"

Quách Tuấn Anh lạnh lùng quát một tiếng, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Nghe ra được tức giận trong lời nói của Quách Tuấn

Anh, Hòa Trạch Bình không dám tiếp tục mở miệng nữa. Đối với cậu chủ Cảng Thành này, anh ta e ngại từ tận đáy lòng.

Trái lại Bùi Nguyễn Minh tràn ngập hứng thú nhìn cảnh tượng này, vươn tay gõ lên mặt bàn, nói: “Anh Quách, cậu ba Hòa đây là quan tâm anh, nói lên hai người anh em tình thậm mà!” “Nếu anh không muốn uống, hoàn toàn có thể không uống, tôi cũng sẽ thông cảm cho anh. “Chẳng qua chuyện tối nay, e rằng sẽ không để yên!” Khi nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh đứng dậy, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Quách Tuấn Anh.

Động tác này khiến mí mắt không ít người giật giật. Khi nào thì, có người dám vỗ mặt Quách Tuấn Anh như vậy?

Khóe mắt Quách Tuấn Anh giật giật, thân phận của Bùi

Nguyễn Minh, năng lực của Bùi Nguyên Minh, cường thể của Bùi Nguyễn Minh, khiến anh ta căn bản không nhìn thấu người trước mắt. Lúc này, anh ta tự nhận không có bản lĩnh đấu với Bùi Nguyên Minh, lập tức nghiến răng một cái, cầm lấy chai rượu uống vào. "Ung uc ung urc..."

Nhìn thấy Quách Tuấn Anh há miệng uống rượu, tất cả mọi người đều kinh hãi, cả đảm hoàn toàn há hốc miệng. Cảnh tượng tuyệt đối không có khả năng xảy ra, vậy mà đã xảy ra...
 
Chương 2316


Sắc mặt Hòa Trạch Bình lập tức khó coi như ăn phân, không nói được một câu nên lời. Biểu cảm của Thập Tam Muội Hồng Hưng cũng rất kích động, miệng há to, căn bản không nói được một câu

Hiroshi Yasuda thì càng quỳ trên đất quên cả bò dậy, cho dù thế nào anh ta cũng không tin cảnh tượng này thực sự đã xảy ra. “Anh Quách, bị ép uống rượu rồi hả?”

Lúc này trong chai Louis XIII còn hơn nửa chai, gần nửa cân, kết quả Quách Tuấn Anh nói uống là uống?

Quan trọng nhất chính là, về chuyện này, Bùi Nguyên Minh có thái độ từ trên cao nhìn xuống, chuyện này khiến bọn họ rất bực tức, cũng khó tiếp nhận.

Tất cả mọi người không ngốc, tuy không nghĩ ra, nhưng bọn họ đều nhìn ra được, ở trước mặt người nội địa này, Quách Tuấn Anh vô cùng cung kính, không dám đắc tội.

Uống hơn nửa chai Louis XIII vào, thiếu chút nữa Quách Tuấn Anh nôn ra tại chỗ.

Tuy tửu lượng của anh ta không tệ, nhưng uống một lần nhiều như vậy, đủ để khiến đầu anh ta choáng váng.

Nhưng mà dù sao Quách Tuấn Anh cũng là nhân vật lớn, lúc này anh ta hít sâu một hơi nhanh chóng khôi phục được chút.

Bùi Nguyễn Minh mỉm cười nói: “Anh Quách không hổ là một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, tửu lượng khá lắm!”

Khóe mắt Quách Tuấn Anh giật giật, không thể không cúi đầu: “Cảm ơn anh Bùi đã khích lệ.

Thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt mọi người hoảng hốt, biểu cảm tràn ngập mờ mịt, người nào cũng không thể ngờ tới, Quách Tuấn Anh luôn hung hãn ương ngạnh, sao lại héo hoàn toàn như cà nhiễm sương. “Rất xin lỗi, tối nay tôi gây thêm phiền phức cho anh rồi.”

Nghe Quách Tuấn Anh xin lỗi, rất nhiều người vẫn không kịp phản ứng.

Anh Quách đây là bị đè ép hoàn toàn rồi hả?

Bị một tên nội địa đè ép sao?

Bùi Nguyễn Minh từ chối cho ý kiến nói: “Anh Quách cảm thấy nói một câu rất xin lỗi là xong sao?”

Cao cao tại thượng, nhìn từ trên cao xuống.

Nhưng mà mọi người đều cảm nhận được theo bản năng, Bùi Nguyên Minh có tư cách nói như vậy.

Rõ ràng anh chỉ là một người nội địa mà! “Anh Quách, rốt cuộc là anh đang làm gì thế?”

Cuối cùng Hòa Trạch Bình không kìm nén nổi nữa, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nghiền áp Quách Tuấn Anh được? “Sao anh có thể cúi đầu với tên nội địa này được?” “Anh ta chỉ là một tên tay sai thân thủ tốt mà thôi!” “Anh sợ anh ta như vậy làm gì?” “Tuy anh ta có chút giao tình với nhà họ Thôi, nhưng năng lực của nhà họ Thôi không ảnh hưởng được tới Cảng Thành!” “Huống chi, hai người chúng ta tụ cùng một chỗ, còn có thể sợ nhà họ Thôi sao?” "Hơn nữa thứ như ân tình dùng một lần sẽ ít một lần, nhà họ Thôi có thể cứu anh ta một lần, chẳng lẽ còn có thể che chở cho anh ta sao?” “Ông Thôi sẽ vì một tên nội địa, mà liều mạng với chúng ta sao?”

Những năm gần đây Hòa Trạch Bình tạo dựng quan hệ với các lão đại, sau lưng có nhà họ Hòa làm chỗ dựa, ở Cảng Thành và Las Vegas đều có thể nói là hung hãn ương ngạnh.

Cả Cảng Thành chỉ có bốn cậu chủ mới có thể lọt vào mắt của Hòa Trạch Bình này.

Dưới cái nhìn của Hòa Trạch Bình, Cảng Thành có bốn cậu chủ, nhưng sau này ở Las Vegas chỉ có duy nhất anh Hòa.

Người như Quách Tuấn Anh, chính là lý tưởng và tương lai của Hòa Trạch Bình anh ta.

Mà lúc này, Hòa Trạch Bình tuyệt đối không có biện pháp tiếp nhận, người mà anh ta muốn trở thành, vậy mà bị Bùi Nguyên Minh tùy ý giẫm đạp và sỉ nhục như vậy.

Quan trọng nhất chính là, ở trước mặt tên nội địa này, Quách Tuấn Anh trâu bò hò hét cũng không có dũng khí phản kháng lại.

Cho dù thế nào Hòa Trạch Bình đều không có biện pháp tiếp nhận.

Thậm chí theo ý anh ta, cho dù ông cụ Thôi xuất hiện, bọn họ cũng không sợ gì.

Dù sao nơi này là Cảng Thành, không phải Las Vegas.

Cho dù mọi người chỉ cách một dòng nước, nhưng tay ở Las Vegas không thể vươn tới Cảng Thành.
 
Chương 2317


Không đợi Hòa Trạch Bình tiếp tục mở miệng, chỉ thấy khỏe mắt Quách Tuấn Anh ở phía trước giật giật, thân thể lóe lên, sau đó trở tay tát Hòa Trạch Bình ngã xuống đất.

Sau đó anh ta xách Hòa Trạch Bình dậy, lại thuận tay tát thêm mười mấy cái nữa. “Bốp!” “Hòa Trạch Bình, mắt chó của anh mù rồi à! Anh ngay cả thế tử Minh ở Đà Nẵng cũng không biết sao?” “Bốp!” “Mỗi ngày chỉ biết gây bắt nạt người khác, gây chuyện thị phi, anh nghĩ mình là con của trời sao?” "Bop!" “Hết một tới hai, hết hai tới ba mạo phạm thế tử Minh, anh ấy có thể giữ anh, tôi cũng không thể giữ anh!”

Quách Tuấn Anh ra tay tàn nhẫn, một cái tát lại một cái tát đánh xuống, đánh Hòa Trạch Bình mặt sưng đỏ, răng rụng ra.

Nhưng so với đau đớn trên thân thể, lúc này Hòa Trạch Bình chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, trước mắt trắng xóa. “Thế tử Minh ở Đà Nẵng?"

Cảng Thành, Las Vegas và Đà Nẵng chỉ cách một dòng nước, tin tức về ba nơi này luôn nhanh nhạy.

Không lâu trước chuyện Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên đến Đà Nẵng bị tổn thất nặng nề bị người ta giẫm lên, tất nhiên là Hòa Trạch Bình biết.

Nói cách khác, Bùi Nguyễn Minh trước mặt này, chính là thế tử Minh ở Đà Nẵng đá bay Quách Tuấn Anh và Bùi

Văn Kiên sao?

Cho nên người mình trêu chọc, không phải là tay sai bình thường mà thôi.

Mà cho dù thân phận, địa vị hay là năng lực, đều có thể đánh đồng được với bốn gia tộc lớn nhất ở Cảng Thành, nhà họ Hòa ở Las Vegas, thậm chí là nhân vật lớn có cấp bậc cao hơn?

Lúc này, Hòa Trạch Bình chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, anh ta giống như có thể nhìn thấy gió mạnh mưa như trút nước, cuốn sạch cả hai nơi là Cảng Thành và Las Vegas.

Mà đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng thì lộ ra vẻ mặt rung động, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ khó mà tin được.

Tên kia chính là thế tử Minh ở Đà Nẵng trong truyền thuyết, người có thể giẫm lên hai cậu chủ Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên ở Cảng Thành sao?

Bọn họ căn bản không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng.

Nhưng vấn đề là từ thái độ tới hành vi việc làm của

Quách Tuấn Anh, đều tỏ rõ thân phận của anh với mọi người. Nếu Bùi Nguyên Minh không phải là thế tử Minh trong truyền thuyết, sao Quách Tuấn Anh có thể cung kính trước mặt anh như vậy?

Thậm chí vì một câu của anh, mà trực tiếp tát Hòa Trạch Bình?

Đao Phúc Thịnh lúc trước còn kêu gào với Bùi Nguyên Minh chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, cả người hoàn toàn ngày ngẩn. "Ram..."

Sau khi đánh Hòa Trạch Bình chảy máu đầu xong, Quách Tuấn Anh mới đạp anh ta tới trước mặt Bùi Nguyên Minh. “Thế tử Minh, Hòa Trạch Bình năm lần bảy lượt mạo phạm anh, mời anh xử lý! “Cho dù muốn mạng tên phế vật này, tôi cũng không nói gì hơn!”

Quách Tuấn Anh vô cùng cung kính cúi đầu, không ai có thể nhìn thấu vẻ mặt anh ta.

Mặt Hòa Trạch Bình sưng như đầu heo, muốn nói chuyện nhưng không có biện pháp mở miệng, chỉ lộ ra vẻ mặt oán hận nhìn Bùi Nguyên Minh.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tràn ngập hứng thú nhìn cảnh này.

Quách Tuấn Anh này là muốn mình hoàn toàn đắc tội nhà họ Hòa ở Las Vegas đây mà.

Nhưng mà Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, anh tiến lên một bước, giẫm lên chân trái của Hòa Trạch Bình hơi dùng lực. "Răng rắc... "Á.."

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, cả người Hòa Trạch Bình nằm trên đất run lẩy bẩy như bị sốt rét. Bùi Nguyễn Minh mỉm cười nói: “Anh Quách, anh chắc chắn, anh muốn mượn chuỗi đao nhà họ Hòa này giết tôi chứ?" "Anh cảm thấy, tôi phế đi Hòa Trạch Bình, nhà họ Hòa sẽ vì chuyện này mà khai đạo với tôi sao?”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh giảm lên một lần nữa, bây giờ cũng phế đi một chân khác của Hòa Trạch Bình. “Nhà họ Hòa không ngốc như vậy, sau khi biết anh chuẩn bị mượn đao giết người xong, anh Quách cảm thấy, nhà họ Hòa sẽ gây sự với anh trước? Hay tìm tôi trước đây nhỉ?”
 
Chương 2318


Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói, khiến mí mắt Quách Tuấn Anh giật giật.

Lời nói của Bùi Nguyễn Minh nghe vô cùng đơn giản, nhưng giết người xuyên tim, nói ra ý nghĩ trong lòng Quách Tuấn Anh.

Lúc này có lẽ Hòa Trạch Bình đang kêu gào trên đất không nghĩ nhiều, nhưng đợi chuyện này được trình báo chi tiết tới trước mặt đổ vương Hòa Thanh Phong, đổ vương trong truyền thuyết kia sẽ biết rõ ràng.

Quách Tuấn Anh anh ta muốn mượn đao giết người!

Đến lúc đó, chỉ sợ...

Khóe mắt Quách Tuấn Anh giật giật, thực sự có cảm giác đá trúng tấm sắt. “Anh Quách, tự giải quyết cho tốt đi.” “Tôi nghĩ, đổ vương sẽ nhanh chóng tìm anh nói chuyện thôi.”

Vẻ mặt Quách Tuấn Anh thay đổi, cuối cùng không nói một chỉ vẻ mặt âm trầm như nước nhìn mặt đất.

Hôm nay bị mất mặt, chuyện này là phiền phức rất lớn. "Được rồi, mang xác người ra ngoài, Thập Tam Muội của Hồng Hưng ở lại, tôi muốn hỏi mấy câu” Bùi Nguyên Minh không vội vã rời đi, mà tùy ý ngồi trên ghế sô pha.

Khóe mắt Quách Tuấn Anh giật giật, lúc này không dám phản kháng, mà gật đầu nói: “Dạ!”

Rất nhanh, cùng với Quách Tuấn Anh vung tay lên, người trong phòng đều lùi ra, một đám người nằm trên đất kêu rên cũng được kéo ra ngoài, ở đây ngoại trừ đám Bùi Nguyễn Minh ra, còn có Thập Tam Muội của Hồng Hưng gương mặt lúc trắng lúc xanh.

Vừa rồi người phụ nữ này vô cùng kiêu ngạo, lúc này vẻ mặt có chút sợ hãi, muốn nói gì đó, nhưng mà không dám chủ động mở miệng.

Công tử Hải khôi phục vài phần tiến lên một bước, mở video clip ra xong, để di động trước mặt Thập Tam Muội của Hồng Hưng.

Nhìn hình ảnh trong video clip, sắc mặt Thập Tam Muội của Hồng Hưng thay đổi, thậm chí cô ta còn muốn rời đi theo bản năng, vẻ mặt Ngô Kim Hổ lạnh nhạt đi tới cửa, chặn tất cả đường lui ở nơi này. “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” “Người phụ nữ bị cô bắt đi, bây giờ đang ở đâu?” “Chỉ cần cô thành thật, đợi tôi xác định bà ấy an toàn xong, tất nhiên sẽ không động vào cô.”

Bùi Nguyễn Minh uống một ngụm nước khoáng, trong giọng nói mang theo hương vị chân thật đáng tin.

Sắc mặt Thập Tam Muội của Hồng Hưng thay đổi, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Được, tôi nói.” “Thế tử Minh, ép người phụ nữ này đi không phải là ý của tôi, mà là..

Bùi Nguyễn Minh ngắt lời nói: “Cô biết tôi không muốn nghe chuyện này."

Sắc mặt Thập Tam Muội của Hồng Hưng lại thay đổi, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Chủ mưu của chuyện này, là trợ lý của Hồng Hưng chúng tôi, tôi chỉ là người chấp hành mà thôi. “Người phụ nữ này, bây giờ bị giam ở trong kho hàng bỏ hoang ở một vùng ngoại ô Cảng Thành, địa chỉ là nhà kho Lai Phúc. “Nếu các anh muốn cứu người, động tác nên nhanh một chút, vì mỗi ngày người phụ nữ này đều bị đổi vị trí. “Tôi cũng không biết vì sao phải phiền phức như vậy, có lẽ vì thân phận của bà ta quá đặc biệt, quá quan trọng... Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn

Ngô Kim Hổ một cái.

Ngô Kim Hổ tiến lên một bước, đánh một chưởng lên cổ Thập Tam Muội của Hồng Hưng, khiến cô ta hôn mê bất tỉnh. “Cậu Bùi để tôi đi một chuyến đi.” Ngô Kim Hổ trầm giọng mở miệng. “Không cần, chuyện này nhất định phải do tôi tự mình xử lý

Bùi Nguyễn Minh lắc đầu nói: “Anh đưa mọi người ở Las Vegas rời đi, thuận tiện truyền cho Quách Tuấn Anh một tin.” “Nói với anh ta, tôi chuẩn bị đi giết mẹ vợ tôi.

Ngô Kim Hổ hơi sửng sốt: “Tổng giám đốc Bùi, tôi không rõ lắm. “Không phải là cậu muốn đi cứu bà Thanh sao?” “Sao lại biến thành cậu muốn đi giết bà ta rồi?”
 
Chương 2319


**********

Chương 2319:

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Bây giờ Las Vegas Cảng Thành như một, nhìn chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm, nhưng để lộ ra một tín hiệu. “Đó chính là vì giết tôi, những người đó không ngại ra tay với người bên cạnh tôi.” “Mà Tuyết Dương, sẽ là mục tiêu ra tay tốt nhất.” “Bây giờ tôi cần bọn họ có ảo giác, đó chính là tôi sợ hãi rồi.” “Chính vì sợ hãi, tôi thậm chí bị ép ly hôn với Tuyết Dương, hơn nữa vì chuyện ở Cảng Thành và Las Vegas, hiềm khích giữa hai người chúng tôi rất lớn, như vậy những người muốn ra tay với tôi, sẽ vô cùng vui vẻ đúng không?” “Hơn nữa chỉ như vậy, lỗ hổng ở Cảng Thành và Las Vegas mới có thể mở ra... Ngô Kim Hổ hơi sửng sốt, một lát sau nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ hiểu rõ, nhưng ở bên thủ đô. “Gọi điện thoại cho Đường Thiên Đồ, nói với anh ta, an toàn của nhà họ Trịnh do anh ta chịu trách nhiệm. “Tốt xấu gì anh ta cũng là một thế hệ Chiến Thần, sẽ không tới mức ngay cả chút chuyện nhỏ đó cũng không giải quyết được đúng không?”

Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt mở miệng. “Ngoài ra, chuẩn bị một bái thiếp giúp tôi. “Ngày mai tôi muốn đi gặp người đứng đầu Las Vegas, Thôi Thành Huân."

Mười hai giờ khuya, nhà kho Lai Phúc ở Cảng Thành. Nơi này có mấy chục năm lịch sử, nhưng mà vì vị trí địa lý, mười mấy năm trước đã không kinh doanh.

Mấy tháng trước, ông Trương phụ trách trông coi nơi này chết đi xong, nơi này không có người đến, thậm chí còn có lời đồn, nơi này có ma.

Trong bóng đêm tối tăm, mấy chiếc xe thương vụ mang giấy phép ba nơi Cảng Thành Las Vegas nội địa đỗ ở cửa nhà kho, sau đó mở cửa xe.

Mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đi xuống, những người này đều được trải qua huấn luyện đặc biệt, vẻ mặt cả đảm lạnh lùng mà cảnh giác.

Hơn nữa bọn họ dựa theo đặc thù nào đó nhanh chóng tản ra, rõ ràng cho thấy người nào có chức nấy.

Không lâu sau, người đàn ông dẫn đầu vung tay lên, đá văng cửa nhà kho tiến vào. "Ram...

Dưới ngọn đèn mờ nhạt trong nhà kho, sau đó có tiếng khóc nức nở kinh hoảng truyền ra.

Ngay sau đó, những người này thấy rõ ràng, Thanh

Linh ở phía trước mặt đầy nước mắt. Cả người bà ta bị khóa trên cái giường vứt đi, hai chân hai tay đều bị khóa, nhìn chật vật không chịu nổi.

Người đàn ông mặt chữ điền đi lên trước, cởi vải che kín miệng bà ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt. “Đừng mà! Đừng mà!” “Tôi là Thanh Linh, con gái tôi là người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô, các người muốn tiền cứ nói, con bé sẽ cho!” “Chỉ cần tôi có thể sống, các người muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho các người bấy nhiêu!”

Thanh Linh vốn thích tiền như mạng, lúc này vì sống sót, vì lấy lại tự do, ngay cả tiền mình yêu thích nhất cũng có thể lấy ra.

Nghe lời bà ta nói, người đàn ông mặt chữ điền thản nhiên nói: “Bà thực sự có nhiều tiền như vậy sao?” “Tôi không có, nhưng con gái tôi có mà!” Thanh Linh không còn cả vú lấp miệng em, mà phe phẩy đuôi mở miệng: “Các vị anh hùng hảo hán, tha cho tôi đi!” “Chỉ cần có thể tha cho tôi, ba nghìn năm trăm tỷ ba mươi lăm nghìn tỷ đều dễ nói!” “Tuy tôi không biết rốt cuộc các cậu muốn làm gì, nhưng cho dù thế nào, cầm số tiền lớn này, các cậu đều có thể cao chạy xa bay, muốn đi tới đâu cũng được đúng không?” “Hơn nữa tôi căn bản không thấy diện mạo của các người, các người thả tôi đi xong, tôi cũng không thể trả thù, các người cứ yên tâm!” “Nhưng nếu giết tôi, con gái tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho dù các người không kiêng kỵ con bé, cũng phải kiêng kỵ nhà họ Chân đứng sau lưng con bé đúng không?” “Dù sao đó cũng là một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ!”

Chuyện liên quan tới sinh tử, lúc này Thanh Linh tỉnh táo trước nay chưa từng có, bà ta bắt đầu cưỡng ép dụ dỗ, giáo dục tư tưởng giúp đám người này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom