Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2200


“Tôi nói cho cậu biết, cậu nghe kỹ cho tôi!”

“Tôi là tông chủ của Kashima Shinto Ryu, Tenkade Shiro một trong sáu đại kiếm thánh của Đảo Quốc!”

“Miyamoto Sakura là đệ tử quan môn của tôi, người nào dám thương tổn con bé, tôi giết cả nhà kẻ đói”

“Tôi mặc kệ cậu là ai, tôi cũng không quan tâm cậu có thân phận gì, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, ngoan ngoãn thả con bé ra, còn nhận lỗi với con bé nữa!”

“Nếu không tôi tự mình xuất quan, giết cả nhà cậu Lúc này trong giọng nói của Tenkade Shiro mang theo hương vị không thể nghi ngờ, cao cao tại thượng, giống như chỉ cần ông ta nói tên mình ra, ông ta có thể dọa Bùi Nguyên Minh nằm sấp xuống.

Những năm gần đây, Tenkade Shiro dùng tên tuổi của mình hù chết không biết bao nhiêu người.

Bây giờ ông ta cảm thấy vẫn sẽ thuận buồm xuôi gió như cũ.

Ai ngờ Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Được thôi, tôi ở thủ đô đợi ông.”

Sau khi nói xong, anh võ tay một cái, hai đệ tử của Long Môn cột chắc Miyamoto Sakura lên tảng đá khiêng dậy, ném vào trong bao.

“Thầy, thầy phải cẩn thận, thân phận thực sự của anh ta là...”

“Ùng ục ùng ục...”

Không đợi Miyamoto Sakura nói chuyện xong, cô ta đã rơi vào trong nước, nhanh chóng chìm xuống.

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Miyamoto Sakura chỉ có hối hận vô tận, nếu có thể lặp lại lần nữa, cho dù thế nào cô ta cũng sẽ không trêu chọc tới đỉnh đầu Bùi Nguyên Minh.

Bởi vì đây là hành động muốn chết! “Ngu ngốc!”

Bên kia điện thoại Tenkade Shiro nổi giận hét lên một tiếng.

“Thằng nhãi ranh! Cậu khinh người quá đáng!”

“Cậu đợi đó cho tôi, trong vòng một tháng, tôi nhất định sẽ tự mình tới thủ đô, lấy mạng chó của cậu Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, trực tiếp bảo người mở video call cho Tenkade Shiro, để ông ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Miyamoto Sakura bị ném vào trong sông.

“Răng rắc...”

Bên kia di động, truyền ra âm thanh di động bị bóp nát, sau đó hình ảnh đen xì.

Bùi Nguyên Minh cười, tùy ý ném di động vào trong sông.

“Vị kiếm thánh Đảo Quốc này của chúng ta, tâm tính không được tốt lắm..



Lúc Bùi Nguyên Minh xử lý Miyamoto Sakura.

Trong khách sạn Nhã Nam, Phương Lan Ngọc ở trong phòng tổng thống phát tiết lửa giận của mình.

Bộ dụng cụ pha trà sứ Thanh Hoa ba trăm năm mươi triệu, TV hình ảnh high definition 8K ba tỷ rưỡi đều bị cô ta tiện tay phá hủy.

Thân là đệ tử của nhà họ Phương, cô ta chưa từng mất mặt như thế.

Hôm nay ngoại trừ bị lăng nhục ra, quan trọng nhất chính là, nhiệm vụ Phương Trung Nghĩa giao cho cô ta bảo vệ Miyamoto Sakura thật tốt lại thất bại.

Bây giờ cô ta không biết trở về Yến Kinh, phải đối mặt với Phương Trung Nghĩa một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh như thế nào.

Hạ Mộc Diệp ở trong phòng, gương mặt cũng lúc trắng lúc xanh.

Phương Lan Ngọc mất mặt, Hạ Mộc Diệp cũng tổn thất vô cùng lớn.

Đặc biệt là đại sư Đoạt Mệnh bị phế đi, đối với cô ta mà nói, chuyện này là chuyện cho dù thế nào cũng khó tiếp nhận nổi.

Một lát sau, cuối cùng Phương Lan Ngọc thở dài một hơi, giống như phát tiết hết tất cả lửa giận xong.

Toàn thân cô ta vô lực ngồi sững sờ trên ghế sô pha bằng da thật, trên gương mặt tinh xảo đều là oán hận.

“Mộc Diệp, chúng ta làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

“Chẳng lẽ cứ xám xịt chạy về Yến Kinh như thế sao?”

“Cứ trở về như vậy mà nói, sau này chúng ta còn lăn lộn trong giới thượng lưu thế nào?”

“Chỉ sợ từ nay về sau, chúng ta đều trở thành người ngoài rìa, thậm chí biến thành đồ chơi...”

Nghĩ tới hậu quả như vậy, tay Phương Lan Ngọc run lẩy bẩy, vòng tròn mà bọn họ đang ở rất thực tế, kết cục của phế vật chỉ có hai cái.

Chết hoặc là biến thành đồ chơi.

Mà bất cứ một kết cục nào, đều vô cùng thê thảm!

- -----------------
 
Chương 2201


“Cô Phương bớt giận”

Cuối cùng Hạ Mộc Diệp do dự một lát, vẫn chậm rãi mở miệng.

“Bây giờ đều không phải lúc, lần này không phải chúng ta không địch lại nổi Bùi Nguyên Minh, mà là đối phương có chuẩn bị mà đến, chúng ta không kịp trở tay”

“Chính trong tình huống như vậy, chúng ta mới thua thảm bại!”

“Tôi đã hỏi thăm rồi, sở dĩ bây giờ anh ta có thể dùng nhiều ân tình như vậy đều là có nguyên nhân!”

“Hình như tên này biết chút thủ đoạn của đạo sĩ giang hồ, lúc trước giúp Lâm Khang Dụ giải quyết vấn đề phong thủy, còn giúp ngục chủ Trương cứu cháu gái bảo bối của ông ta..



“Chính vì những thủ đoạn nhỏ đó, hôm nay anh ta mới có thể vận dụng những ân tình này!”

“Nhưng cô Phương cô cũng nên hiểu rõ, những thứ như ân tình, dùng một lần thì ít đi một lần!”

“Một tên ở rể không có căn cơ ở thủ đô, thực sự cho rằng dựa vào ân tình của mấy người, thì có thể đặt chân lên đỉnh đầu chúng ta rồi sao?”

“Mọi chuyện chỉ là vận may nhất thời của anh †a cho phép mà thôi!”

Hạ Mộc Diệp hít sâu một hơi: “Tên Bùi Nguyên Minh này, chẳng những đắc tội nhà họ Hạ ở Yến Kinh, còn đắc tội nhà họ Phương ở Yến Kinh nữa”. Được copy tại [ T RUMtruyen.C O M ]

“Bây giờ, anh ta còn đắc tội Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc tới chết!”

“Còn đắc tội cao tăng nước Thiên Trúc!”

“Cho dù nhìn từ mức độ nào, chỉ cần cho chúng ta thời gian nhất định, anh ta đều sẽ chết chắc!”

Nghe phân tích của Hạ Mộc Diệp, cuối cùng Phương Lan Ngọc cũng bình tĩnh trở lại.

Giống như lời Hạ Mộc Diệp nói, Bùi Nguyên Minh có thể làm được mọi chuyện như bây giờ, chỉ là dựa vào vận may và ân tình mà thôi.

Nhưng người không có năng lực chân chính, căn cơ không có, chuyện như vậy có thể làm được mấy lần? Một lần hay là hai lần? Nghĩ thông suốt chuyện này, Phương Lan Ngọc khôi phục khí chất của thiên kim danh viện.

Cô ta đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn vách núi đá ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ rốt cuộc cậu ta dựa vào vận may hay ân tình, tóm lại Mộc Diệp cô phải biết rằng!”

“Bây giờ cậu ta vả mặt chúng ta như vậy, chuyện này sẽ không để yên!”

“Tôi muốn cậu ta phải chết!”

Hạ Mộc Diệp cười khẽ nói: “Cô Phương, cô yên tâm đi, tôi cũng muốn anh ta chết!”

“Vừa rồi tôi đã làm hai chuyện!”

“Thứ nhất, gửi tài liệu của Bùi Nguyên Minh cho Tenkade Shiro một trong sáu đại kiếm thánh của Đảo Quốc!”

“Thứ hai, tôi đưa đại sư Đoạt Mệnh về Thiên Trúc trước!”

Nghe những lời Hạ Mộc Diệp nói, đôi mắt Phương Lan Ngọc sáng lên, nói: “Tenkade Shiro? Tông chủ của Kashima Shinto Ryu? Một trong sáu đại kiếm thánh của Đảo Quốc sao?”

Nhà họ Phương rất thân thiết với người của Đảo Quốc, cho nên biết rốt cuộc Tenkade Shiro là nhân vật cấp bậc truyền thuyết như thế nào.

Nghe nói ông ta là người vô cùng đáng sợ ở Đảo Quốc, một người một đao có thể quét ngang toàn bộ quân địch.

Nếu không phải năm đó bế quan tìm kiếm cảnh giới tối cao của võ đạo, đã sớm vô địch thế giới.

Nói một cách đơn giản, Tenkade Shiro vô cùng đáng sợ, rất cường đại.

“Không sai, chính là ông ấy! Vẻ mặt Hạ Mộc Diệp lạnh nhạt.

“Hơn nữa tôi đã nói thẳng với ông ấy, đệ tử quan môn của ông ấy là Miyamoto Sakura đã chết trong tay Bùi Nguyên Minh”

“Tất cả những bố trí của Kashima Shinto Ryu ở Đại Hạ, cũng là bị Bùi Nguyên Minh nhổ sạch”

“Tôi tin tưởng, với tính tình của ông ấy, tất nhiên là sẽ tới giải quyết Bùi Nguyên Minh trước tiên”

“Được, được lắm!”

Vẻ mặt Phương Lan Ngọc vui mừng: “Thiên Trúc là sao đây?”

Hạ Mộc Diệp lạnh lùng nói: “Đại sư Đoạt Mệnh là môn hạ của Ma Tăng một trong ba đại thánh tăng đến từ Thiên Trúc, là một trong những đệ tử ông ta hài lòng nhất”

“Nếu vị Ma Tăng kia biết đệ tử của mình tới Đại Hạ du lịch, bị một người Đại Hạ phế đi, cô cảm thấy ông ta sẽ làm như thế nào?”

Phương Lan Ngọc hơi sửng sốt, một lát sau vỗ tay cười to: “Một kiếm thánh của Đảo Quốc, một Ma Tăng của Thiên Trúc, hai tầng bảo hiểm, Bùi Nguyên Minh không chết cũng phải chết!”

“Hay! Hay lắm!”

“Ngoài ra tôi sẽ tự mình gọi điện cho cậu Phương, kế hoạch kế tiếp của cậu ấy cũng có thể sử dụng rồi!”



- -----------------
 
Chương 2202


Lúc hai người Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đang suy nghĩ trả thù như thế nào, Bùi Nguyên Minh bảo Sở Tuấn Hiên phụ trách xử lý chuyện cuối cùng.

Mà Bùi Nguyên Minh tự mình đi tới bệnh viện quốc tế ở gần sân bay thủ đô.

Bùi Nguyên Minh ngồi trên hành lang dài, híp mắt nhìn phòng cấp cứu cách đó không xa, đợi kết quả khám của ba người.

Tuy độc trong cơ thể hai chị em Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân đã được giải, nhưng lúc này thân thể vẫn suy yếu như cũ, cần kiểm tra toàn thân.

Còn bên Uông Linh Đan, tuy không bị thương ngoài ra, nhưng bị kinh hãi quá lớn, còn bị rơi xuống nước, cho nên cũng cần nằm viện quan sát một thời gian.

May mà Uông Vĩ Thành biết xong, đã đón Uông Linh Đan đi trước, đưa tới bệnh viện Nhân Ái, nếu không Bùi Nguyên Minh sẽ đau đầu.

Bởi vì có Chung Nam Sơn tọa trấn ở đây, trái lại Bùi Nguyên Minh không quá lo lắng, nhưng mà nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, anh vẫn có chút nghĩ lại mà sợ.

Nếu không phải anh sớm chuẩn bị, có lẽ bây giờ đã bị Phương Trung Nghĩa lừa gạt.

“Sao lại thế này?”

“Sao Tuyết Dương và Khánh Vân lại vào bệnh viện?”

Gần chín giờ tối, cuối cùng đám người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng nhận được tin.

“Hôm nay lúc chúng tôi rời đi, không phải hai chị em con bé vẫn còn tốt đấy sao?”

“Sao bây giờ lại nằm trong phòng cấp cứu?”

Thanh Linh đi tới cửa phòng cấp cứu đi một vòng, bị hai y tá ngăn lại thì quay lại, năm lấy áo Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt dữ tợn.

Bây giờ Trịnh Tuyết Dương là cây rụng tiền của bà ta, là chỗ dựa sau này bà ta có thể vinh hoa phú quý.

Biết Trịnh Tuyết Dương xảy ra chuyện, Thanh Linh ước gì có thể bóp chết Bùi Nguyên Minh! Dù sao theo ý bà ta, Bùi Nguyên Minh là một tên phế vật làm hỏng việc nhiều hơn là làm được việc! Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát, vẫn thản nhiên nói: “Có người muốn giết con, Tuyết Dương và Khánh Vân trùng hợp ở đó, bị người ta hạ độc, nhưng mà đã giải được độc, kế tiếp chỉ cần..



“Bốp!”

Thanh Linh căn bản không kìm nén nổi, tát mạnh vào mặt Bùi Nguyên Minh một cái, tức giận ngập trời quát ầm lên: “Khốn nạn!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu là tên khốn nạn!”

“Bởi vì cậu, hai đứa con gái của tôi năm lần bảy lượt phải vào viện!”

“Cậu là tên sao chổi “Hơn nữa hôm nay cậu còn cố ý quấy rối lúc con gái tôi đang đi xem mắt nữa!”

“Quấy rối xong, con gái tôi lại trúng độc nằm viện?”

“Cậu còn nói cho tôi biết, có người muốn giết cậu?”

“Vậy sao cậu không chết đi? Trái lại là con gái tôi phải vào bệnh viện?”

“Tôi nói cho cậu biết, bây giờ tôi vô cùng hoài nghị, là vì cậu sợ con gái tôi không cần cậu nữa, cho nên mới cố ý hạ độc con bé, soạn ra một lời nói dối, mục đích chính là vì không muốn bị chúng tôi đuổi ra khỏi nhà đúng không?”

“Còn nữa, tôi nghe nói cậu dựa vào tên tuổi của nhà họ Chân ở thủ đô, chạy tới khách sạn nhà họ Phương mở diễu võ dương oail”

“Bùi Nguyên Minh, sao da mặt cậu lại dày như vậy hả?”

“Sao lúc trước tôi không nhìn ra da mặt cậu dày như thế?”

“Bây giờ tôi vô cùng hối hận! Sao lúc trước có thể chọn một người con rể như cậu Thanh Linh tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy, bà ta còn chưa mượn tên tuổi của nhà họ Chân ở thủ đô ra ngoài làm ra vẻ lần nào.

Bây giờ thì hay rồi, tên ở rể này, vậy mà bắt đầu dùng tên tuổi của nhà họ Chân ở thủ đô, ra ngoài bắt nạt người ta! Chẳng trách người này có thể lăn lộn tốt như vậy! Hóa ra đều vì anh dính vòng sáng nhà họ Chân ở thủ đôi! Lại nhớ tới bảy nghìn tỷ lúc trước, Thanh Linh có kích thích trực tiếp ngã xuống đất.

“Còn nữa, chuyện xem mắt, cậu nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”

“Nếu vì cậu quấy rối, bởi vì cái tát kia của cậu khiến cậu Phương phân nộ, hủy bỏ chuyện kết hôn, như vậy cậu nhất định phải chết “Tôi sẽ bóp chết cậu
 
Chương 2203


Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Thanh Linh, sở dĩ Phương Trung Nghĩa rời đi, căn bản là vì Bùi Nguyên Minh tát anh ta một cái.

Cậu chủ Yến Kinh người ta không coi trọng Bùi Nguyên Minh, chỉ tức giận rời đi mà thôi, chuyện này đủ để nói lên khí chất và ý chí của Phương Trung Nghĩa người ta.

Đồng thời cũng nể mặt nhà họ Chân ở thủ đô.

Nhưng tên Bùi Nguyên Minh này gây chuyện thị phi, tìm cớ hại hai đứa con gái của mình, còn dám lấy tên tuổi của nhà họ Chân ra diễu võ dương oai? Người như vậy, nên đi chết đi! Lúc này nhìn Bùi Nguyên Minh, Thanh Linh thực sự đã thù mới hận cũ đối với Bùi Nguyên Minh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Bùi Nguyên Minh đã bị bà ta giết chết trăm lần nghìn lần.

Trịnh Tuấn cũng nhìn Bùi Nguyên Minh mấy lần, gương mặt trở nên âm trầm, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, không nói câu nào.

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên, không có ý đánh trả, chỉ híp mắt nhìn Thanh Linh nói: “Mẹ có biết người hạ độc ở thủ đô hoa lệ là ai không?”

“Mẹ có biết vì sao con muốn tới khách sạn Nhã Nam đòi một lẽ phải hay không?”

“Mẹ có biết người đứng phía sau tất cả mọi chuyện là ai không?”

Thanh Linh “rầm”

một tiếng, đánh đổ cốc nước trước mặt Bùi Nguyên Minh xuống đất, lạnh lùng nói: “Tôi quan tâm người đó là ai à?”

“Bây giờ cậu không có chứng cứ, người nào.

biết những lời cậu nói là thật hay giả!”

“Nhưng mà theo tôi, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm, nhất định phải cút ra khỏi nhà họ Chân chúng tôi!" Khi nói chuyện, Thanh Linh lấy giấy thỏa thuận ly hôn đã sớm chuẩn bị ra để trước mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Ký đi!”

Bùi Nguyên Minh không thèm liếc mắt nhìn một cái, mà trực tiếp cầm lên, xé nát nó ngay trước mặt Thanh Linh.

Sau đó anh mới lạnh lùng nói: “Mọi chuyện, đều do Phương Trung Nghĩa ra tay!”

“Con rể tốt mà mẹ nhìn trúng đã bảo người ta làm “Không có khả năng!”

Lục Thủy Nhiên đứng ở phía sau lưng Thanh Linh vẫn luôn tức giận nhìn Bùi Nguyên Minh lúc này nhảy dựng lên, giận không kìm chế được chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh: “Họ Bùi, cho dù cậu muốn hắt nước bẩn làm phiền cậu động não một chút được không?”

“Cậu Phương là ai? Là người cậu có thể tùy ý nói xấu à?”

“Chính cậu hại Tuyết Dương, còn muốn đắc tội như vậy! “Đẩy hết mọi lỗi lầm lên người cậu Phương, cậu chắc chắn có thể gánh vác được hậu quả này không?”

“Tôi nói cho cậu biết! Cậu Phương không chỉ là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh, lại càng là kiểu mẫu đạo đức của cả nước!”

“Hàng năm cậu ấy quyên góp hơn ba nghìn năm trăm tỷ làm từ thiện, chỉ vì không muốn để người dân Đại Hạ ta nghèo khó nữa!”

“Người như vậy, quả thực là tấm gương cho đám đàn ông!”

“Ở trước mặt cậu ấy, cậu ngay cả tư cách xách giày cũng không có!”

“Cậu còn nói xấu cậu Phương như vậy sao?”

“Lương tâm của cậu có còn không?”

Lúc này giọng nói và vẻ mặt của Lục Thủy Nhiên nghiêm khắc, bà ta lấy được thứ tốt từ chỗ Phương Trung Nghĩa, mông đã sớm lệch sang một bên.

Hôm nay bà ta đã nói tốt giúp Phương Trung Nghĩa cả ngày.

Bây giờ nâng Phương Trung Nghĩa, giãm lên Bùi Nguyên Minh, chỉ là chuyện thuận buồm xuôi gió mà thôi.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Có phải do Phương Trung Nghĩa bảo người ta làm hay không, bà trực tiếp gọi điện thoại hỏi anh ta một chút xem là được rồi?”

“Hơn nữa nếu không phải chột dạ, sao hôm nay anh ta đã chạy về Yến Kinh?”

“Suy cho cùng, anh ta sợ mọi chuyện bại lộ, ở thủ đô không có ai có thể bảo vệ được anh ta mà thôi”

Nghe thấy câu này, Thanh Linh và Trịnh Tuấn đều sửng sốt, đôi mắt lóe sáng.

Chuyện khác không biết nói đúng không, nhưng có một câu Bùi Nguyên Minh nói không sai, đó chính là nếu không phải trong lòng có quỷ, Phương Trung Nghĩa cần phải vội vàng trở về Yến Kinh như thế sao? Đây là giấu đầu lòi đuôi trong truyền thuyết!
 
Chương 2204


Nhìn thấy Thanh Linh và Trịnh Tuấn giống như có xu thế nguôi giận, lúc này Lục Thủy Nhiên nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi, cậu có thể nói những lời như vậy được saol”

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy cậu Phương rời khỏi thủ đô về Yến Kinh rồi hả?”

“Hơn nữa cho dù chuyện này là thật, là cậu Phương bảo người ta ra tay!”

“Còn không phải vì cậu?”

“Nếu không vì cậu phá hủy buổi xem mắt, nếu không vì cậu tát cậu ấy một cái!”

“Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế?”

“Nói ngắn lại, nói tóm lại, toàn bộ trách nhiệm đều do cậu mà rail”

“Mời cậu bây giờ, lập tức, lập tức, cút đi!”

“Tuyết Dương chúng tôi sẽ tự mình chăm sóc, Khánh Vân chúng tôi cũng sẽ tự mình chăm sóc!”

“Cầu xin cậu mở lòng từ bi, ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, đừng bám lấy Tuyết Dương nữa có được không?”

Khi nói chuyện, Lục Thủy Nhiên lấy một bản thỏa thuận ly hôn khác từ trong túi Thanh Linh ra, để ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Rất rõ ràng, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều bản, căn bản không sợ bị Bùi Nguyên Minh xé đi.

Thanh Linh vốn đã hết giận vài phần, lúc này cũng kịp phản ứng lại lần nữa, bà ta đứng dậy, tức giận nói với Bùi Nguyên Minh: “Đúng vậy, Lục Thủy Nhiên nói đúng “Cho dù thế nào, mọi chuyện đều vì cậu mà rai”

“Cậu nhanh cút đi, biệt thự số một Hương Sơn cũng sẽ không cho cậu vào ở nữa!”

“Cậu cũng đừng nghĩ đợi Tuyết Dương lên nắm quyền chỉ thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô xong, cậu còn có thể đi theo thơm lây!”

“Tên ở rể lòng tham không đáy, tôi nhổ vào!”

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, nhìn đang tranh cãi ầm ï ở hành lang, lại nhìn đám y tá thường đi tới vây xem mấy lần, muốn ngăn cản nhưng không dám.

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Trịnh Tuấn một cái, nói: “Ba vợ, con đi đây!”

“Làm phiền ba chăm sóc Tuyết Dương và Khánh Vân.”

“Con đã phái người canh giữ ở gần đây, nếu gặp chuyện gì phiền phức thì gọi điện thoại cho con trước”

Anh thực sự không muốn tiếp tục cãi vã, ảnh hưởng tới việc khám của Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân.

Trịnh Tuấn vẫn có chút bình tĩnh, ông ta nghĩ một lát, nói: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc con gái tôi thật tốt”

“Mời đi”

Khi nói chuyện, Trịnh Tuấn đưa Bùi Nguyên Minh tới cửa bệnh viện, không biết ông ta nhớ tới chuyện gì, chần chừ một lát vẫn mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi không biết những lời cậu nói hôm nay là thật hay giả.”

“Nhưng Phương Trung Nghĩa là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh”

“Nếu những chuyện cậu nói đều là thật, như vậy chỉ cần cậu không chết, chuyện này sẽ không tính kết thúc”

“Thế tử cậu chủ đến từ Yến Kinh, sẽ không nuốt trôi được cục tức này”

Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, anh không thể ngờ tới vậy mà Trịnh Tuấn có thể nói ra những lời này.

Ở trong ấn tượng của anh, Trịnh Tuấn luôn là một người gan nhỏ hèn nhát, thậm chí ở trước mặt ông cụ Trịnh cũng không dám nói chuyện.

Vậy mà hôm nay có thể nói ra những lời này...

Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, một lát sau đi thẳng tới bệnh viện Nhân Ái trước.

Nửa tiếng sau, bệnh viện Nhân Ái.

Ngoại trừ Ngô Kim Hổ và công tử Hải cùng với người tới từ Dương Thành, được Bùi Nguyên Minh để lại bên phía Trịnh Tuyết Dương ra.

Đám người Tần Ý Hàm, Sở Tuấn Hiên tụ tập ở bệnh viện Nhân Ái.

Dù sao Uông Linh Đan cũng là con gái của Uông Vĩ Thành, bây giờ xảy ra chuyện, về tình về lý bọn họ nên tới thăm.

Hơn nữa bọn họ đều đoán được Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ tới, cho nên vẫn luôn chờ đợi.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, trong phòng bệnh, Tần Ý Hàm, Sở Tuấn Hiên cùng với đệ tử của Long Môn đều cung kính đứng dậy.

Bao gồm Uông Vĩ Thành cũng đứng dậy, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Ông ta có chút e ngại và kính sợ đối với Bùi Nguyên Minh, cho nên cho dù biết con gái mình có quan hệ không rõ ràng với Bùi Nguyên Minh, ông ta cũng không dám nói gì.
 
Chương 2205


“Phân hội trưởng, bên chị dâu thế nào rồi?”

“Vất thương có nặng không? Có vấn đề gì không?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không có chuyện gì quá lớn, có ông Chung Nam Sơn ở đó, chắc chắn sẽ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ”

“Nhưng mà bên Linh Đan, có lẽ tạm thời không có biện pháp bảo ông Chung tới.”

“Còn phải làm phiền phó hội trưởng Uông chiếu cố nhiều hơn.”

Vẻ mặt Uông Vĩ Thành khôi phục chút hòa nhã, ông ta vẫn cho rằng con gái mình hoàn toàn không có địa vị gì trong lòng Bùi Nguyên Minh, chẳng qua chỉ là đồ chơi.

Nhưng bây giờ ông ta lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Rầm..”

Ngay lúc mấy người nói chuyện, bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị người ta đá văng ra.

Sau đó mấy chục người đàn ông mặc đồng phục chen chúc mà vào.

Đi đầu là người đàn ông có thân thể cao lớn, gương mặt anh tuấn, nhìn kiểu gì anh ta cũng có vài ba phần tương tự Phương Trung Nghĩa.

Mà đám nam nữ trẻ tuổi sau lưng anh ta, tuy không nhiều tuổi, nhưng quân hàm đều kinh người.

Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, thản nhiên nói: “Người của quân đội ở thủ đô?”

“Các người ai là Bùi Nguyên Minh?”

Người đàn ông dẫn đầu cởi mũ trên đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh mở miệng nói.

“Ngay vừa rồi đại sứ quán của Đảo Quốc gửi thư tới, cung cấp một đoạn video clip, bên trong là hình ảnh Miyamoto Sakura bị dìm xuống sông, đại sứ quán Đảo Quốc yêu cầu bên thủ đô cho một câu trả lời thỏa đáng!”

“Xét thấy tình thế nghiêm trọng, vụ án phức tạp, chuyện này đi theo trình tự đặc biệt, bên chính phủ không thể nhúng tay, Long Ngục, Long Điện và Long Môn cũng không thể tham dự!”

“Chỉ có quân đội chúng tôi có quyền quyết định chuyện này!”

“Tôi sẽ đưa cậu về quân đội thủ đô!”

“Sau khi thẩm vấn xong, sẽ xử lý theo pháp luật “Bây giờ cậu có thể nói chuyện, nhưng những lời mà cậu nói sẽ thành bằng chứng trình tòa!”

“Có vấn đề gì không?”

Người đàn ông dẫn đầu chỉ Bùi Nguyên Minh.

“Nếu không có vấn đề gì mà nói, bây giờ cậu lập tức đi theo chúng tôi một chuyến!”

Rất rõ ràng, đây là một trong những kế sau của Phương Trung Nghĩa.

Sau khi biết Long Điện, Long Ngục đều không thể động vào Bùi Nguyên Minh.

Ngay cả Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô cũng chống lưng cho Bùi Nguyên Minh.

Phương Trung Nghĩa không có ý nghĩ dừng lại, mà trực tiếp vận dụng lực lượng của quân đội.

Dù sao quân đội luôn không phải chính phủ quản lý, mà trực tiếp phụ trách chính phủ.

Chỉ cần có thể sử dụng người của quân đội, cho dù Bùi Nguyên Minh có thân phận gì, dưới cái nhìn của Phương Trung Nghĩa, đều chết chắc.

Mà người đàn ông dẫn đầu híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, trong lòng cũng tràn ngập ý lạnh.

Tên nhóc này đúng là không biết sống chết, chặt đứt đường tiền tài của anh Phương, phá hủy chuyện tốt của anh Phương, còn dám cướp người phụ nữ của anh Phương nữa, đúng là tự tìm đường chết! Bùi Nguyên Minh xua tay, ngăn cản đám người Uông Vĩ Thành định tiến lên, sau đó anh híp mắt nhìn bảng tên chỗ ngực người đàn ông, thản nhiên nói: “Long Kiến Công?”

“Người của nhà họ Long, một trong mười gia tộc đứng đầu sao?”

Nghe thấy những lời này của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt đám người Uông Vĩ Thành lập tức thay đổi.

Nhà họ Long, là gia tộc trong truyền thuyết, bao gồm Long Nhật Minh môn chủ của Long Môn, cũng đến từ nhà họ Long.
 
Chương 2206


“Có mắt nhìn đấy!”

Vẻ mặt Long Kiến Công lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập hương vị kiêu ngạo.

“Cậu đã biết tôi đến từ nhà họ Long, nói vậy cậu cũng đoán ra được thân phận của tôi.”

“Thiết Thương Doanh quân đội ở thủ đô, phó thống lĩnh Long Kiến Công, chính là tôi!”

“Ở trước mặt tôi, cho dù cậu là ai, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất là đừng nên làm ra vẻ”

“Nếu không đừng trách đao kiếm của tôi không có mắt! Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhìn đám người Long Kiến Công, thản nhiên nói: “Không giảng đạo lý như vậy sao?”

“Người của quân đội muốn tham dự vào chuyện này sao?”

“Vì thế tử cậu chủ làm súng, bắt nạt dân chúng chúng tôi?”

Long Kiến Công bĩu môi, vẻ mặt thản nhiên nói: “Họ Bùi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy có được không?”

“Hẳn là cậu biết, Thiết Thương Doanh chúng tôi được xưng là một trong chín quân đội đứng đầu Đại Hại”

“Thống lĩnh nhà tôi tên là Thiết Tâm Hiếu! Người đứng đầu cấp Chiến Thần của quân đội ở thủ đô, hiệu là Chiến Thần Thiết Tâm!”

“Đối nghịch với tôi...

Chính là đối nghịch với Thiết Thương Doanh!”

“Cũng chính là đối nghịch với Chiến Thần Thiết Tâm nhà tôi!”

“Cậu suy nghĩ hậu quả cẩn thận đi!”

“Cho dù tôi tiền trảm hậu tấu, giết chết cậu, cũng không có bất cứ hậu quả gì”

“Cho nên bây giờ cậu biết mình nên làm gì rồi chứ?”

Đám nam nữ ăn mặc lộng lẫy sau lưng Long Kiến Công, đều lộ ra vẻ mặt khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.

Một tên ở rể, vậy mà dám đối đầu với Phương Trung Nghĩa một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh.

Chẳng lẽ không rõ, người như Phương Trung Nghĩa, năng lực kinh khủng cỡ nào, mạng lưới quan hệ đáng sợ ra sao? Tùy tiện một cuộc điện thoại, có thể khiến một tên ở rể không thể phản kháng.

Chết đến nơi, còn không biết chênh lệch giữa mình và anh Phương.

Tên Bùi Nguyên Minh này đúng là đáng buồn đáng tiếc! Nhìn Long Kiến Công hung hãn ương ngạnh tiến lên trước, chuẩn bị tát vào mặt Bùi Nguyên Minh.

Sở Tuấn Hiên tiến lên theo bản năng, nghiêm túc nói: “Long Kiến Công, anh biết thân phận thực sự của cậu Bùi nhà tôi, anh không thể...

“Pằng!”

Long Kiến Công rút súng ra, nhắm ngay đùi phải Sở Tuấn Hiên bóp cò.

Toàn thân Sở Tuấn Hiên chấn động, thân thể thất tha thất thểu lùi về sau mấy bước, đùi phải có máu tươi chảy ra, thiếu chút nữa ngã quy trên đất.

Xung quanh lập tức yên tĩnh như chết lặng, nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người hoảng hốt.

Người nào cũng không ngờ tới, ở nơi người đến người đi như bệnh viện Nhân Ái, vậy mà Long Kiến Công dám làm càn tới mức độ này, nói nổ súng là nổ súng.

Tần Ý Hàm cũng lộ ra vẻ mặt phẫn nộ tiến lên, lạnh giọng nói: “Long Kiến Công, anh đúng là coi trời bằng vung, phân hội trưởng nhà tôi...”

“Pằng...”

Long Kiến Công lại giơ khẩu súng trong tay lên, trực tiếp bóp cò.

Máu tươi chảy lênh láng mà ra.

Thân thể Tân Ý Hàm lùi về sau, nếu không phải Uông Vĩ Thành đỡ lấy, Tân Ý Hàm đã cắm đầu ngã xuống đất.

Đệ tử Long Môn khác muốn ra tay theo bản năng, nhưng nhìn thấy người của Thiết Thương Doanh đều rút súng bên hông ra, trực tiếp để lên gáy đệ tử của Long Môn.

Rõ ràng, chỉ cần bọn họ dám lộn xộn, mấy người đó sẽ trực tiếp bóp cò.

Ngay cả Uông Linh Đan đang hôn mê, lúc này trên trán cũng bị hai khẩu súng chĩa vào.

Trong đôi mắt Bùi Nguyên Minh lóe lên lửa giận, sau đó anh trầm giọng nói: “Mọi người đừng xăng bậy Bởi vì anh nhìn ra được! Loại người như Long Kiến Công, tự xưng là có đủ bối cảnh và con bài chưa lật, cho nên thực sự coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm thế đó! Huống hồ những người này đều là cậu chủ đến từ Yến Kinh, vẫn luôn có quan hệ thân thiết.

Trong tình huống như vậy, nếu người bên mình quá mức kích động, nói không chừng sẽ bị Long Kiến Công băn chết thật.

Trong ánh mắt trêu tức của đám nam nữ ăn mặc lộng lẫy, Long Kiến Công liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Dẫn đi!”

“Phản kháng giết ngay tại chỗ!”
 
Chương 2207


Rất nhanh, có bốn người đàn ông mặc quân phục cầm súng xông tới, ở phía xa còn có người nâng khẩu súng lên, chĩa về phía gáy Bùi Nguyên Minh, bày ra tư thế sẽ bắn chết bất cứ lúc nào.

Long Kiến Công hơi híp mắt, sau đó trực tiếp gọi một số, mỉm cười nói: “Chị Ngọc, may mà không làm nhục sứ mệnh, bây giờ chị muốn tới hiện trường nhìn xem không?”

“Nhìn thấy tên nhóc hung hãn kinh ngạc, cảnh tượng này, mới có thể khiến chị vui vẻ mấy ngày”

“Được! Tôi tới ngay! Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười thanh thúy.

Không lâu sau, chỉ thấy Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp mặc váy ngắn màu đen, gương mặt cười tươi như hoa chậm rãi tiến vào phòng bệnh.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không lâu trước còn hung hãn ương ngạnh ở khách sạn Nhã Nam, lúc này trực tiếp trở thành tù nhân, Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đều lộ ra vẻ mặt trêu tức.

Vốn tưởng rằng, còn cần thời gian nhất định sắp xếp mới giết được Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà không thể ngờ tới, bây giờ đã báo.

được thù.

Anh Phương sớm đã có sắp xếp! Thân thủ của Bùi Nguyên Minh không tệ thì có làm sao? Năng lực không tầm thường thì thế nào? Mạng lưới quan hệ kinh người có tác dụng rắm gì? Ở trước mặt máy móc bạo lực chân chính của quốc gia, những thứ này đều bị dập nát, bị nghiền áp, mọi thứ đều là cặn bã! Lúc này đám người Tân Ý Hàm tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, người sáng suốt đều nhìn ra được, Long Kiến Công này đang tuyên bố cố gắng nhằm vào Bùi Nguyên Minh.

Phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, vậy mà bị người ta vả mặt như thế sao? Không thể chịu được nữa! Nhưng vấn đề là, Long Kiến Công là người nhà họ Long, cũng là gia tộc của môn chủ Long Môn.

Nói một cách đơn giản, có lẽ những người khác sẽ kiêng ky Long Môn, nhưng Long Kiến Công tuyệt đối sẽ không kiêng ky Long Môn chút nào.

Phương Trung Nghĩa đi bước cờ này, mục đích rất đơn giản, chính là muốn diệt Bùi Nguyên Minh.

Trong bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm.

Không thể không thừa nhận, cậu chủ Yến Kinh này đúng là có bản lĩnh, có thủ đoạn, có năng lực.

Hơn nữa anh ta cũng đủ bình tĩnh, sử dụng tuyệt chiêu như thế này.

Bùi Nguyên Minh xua tay, ngăn lại động tác của đám người Tần Ý Hàm.

Nếu Long Kiến Công dám can đảm lấy bảng hiệu Thiết Thương Doanh ra, vậy thì nói lên bây giờ anh ta nhất định phải có.

Nếu ra tay, đám đệ tử Long Môn tay không tấc sắt chắc chắn sẽ bị thương.

“Tôi vẫn luôn cho rằng, nếu Phương Trung Nghĩa được xưng là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh, tất nhiên là có hình mẫu của mình”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt tiến lên, giống như họng súng tối đen đang chĩa về phía anh không có bất cứ ý nghĩa gì.

“Bây giờ xem ra, tôi đánh giá cao cậu chủ nhà họ Phương này rồi.”

“Lòng dạ hẹp hòi, tính toán chỉ li, có thù tất báo...

“Hình mẫu của Phương Trung Nghĩa, chỉ có một chút mà thôi: “Vô liêm sỉ! Khốn nạn!”

Lúc này Hạ Mộc Diệp không kìm nén được, thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên.

“Họ Bùi, anh Phương không phải người anh có thể nói xấu!”

“Một ngón tay của anh ấy cũng có thể đâm chết anh!”

“Một cái rễ cỏ như anh, có tư cách gì kêu gào.

trước mặt anh Phương?”

Long Kiến Công cười, thản nhiên châm một điếu xì gà loại nhỏ sau đó phả vào mặt Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Được rồi, Mộc Diệp, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa với loại rễ cỏ như thế?”

“Dẫn về quân đội trước, sau đó thẩm vấn rồi nói sau.”

Hạ Mộc Diệp thản nhiên nói: “Anh Kiến Công, không vội, còn có người chuẩn bị đến xem trò vui mà Khi nói chuyện, Hạ Mộc Diệp lấy điện thoại ra, gọi cho một số.

Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nhìn cảnh này, cũng lấy điện thoại ra, tùy ý gửi một tin nhắn.

Đám người Long Kiến Công nhìn thấy được động tác của Bùi Nguyên Minh, nhưng vẻ mặt châm chọc.

Người của Thiết Thương Doanh quân đội ở thủ đô đã ra tay! Cả thủ đô này, người nào dám làm trái ý của Thiết Tâm Hiếu! Người đó là Chiến Thần chân chính đấy!
 
Chương 2208


Hơn mười phút sau, bên ngoài phòng bệnh truyền tới âm thanh giày cao gót chạm vào mặt sàn, một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen, lúc này mang theo khí thế kiêu ngạo đi tới.

Gương mặt cô ta vô cùng tinh xảo, nhưng tự mang khí chất đặc biệt của người Đảo Quốc.

Đại diện của đại sứ quán Đảo Quốc, Yukiko Ishikawa.

Lúc này vẻ mặt cô ta rét lạnh, gương mặt trong veo mà lạnh lùng, lúc nhìn hoàn cảnh bốn phía, lộ ra biểu cảm khinh thường.

Rất rõ ràng, nơi nhỏ như bệnh viện Nhân Ái này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Yukiko Ishikawa cô ta sẽ không đặt chân tới.

Nhìn thấy Yukiko Ishikawa tiến tới, Long Kiến Công cười nói: “Đại diện Yukiko.”

Mà Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp cũng tiến nhanh tới, nói: “Chị Yukiko, chị đến rồi”

Vẻ mặt Yukiko Ishikawa kiêu căng, cô ta coi như không thấy hiện trường hỗn loạn, mà lạnh lùng nói: “Cô Hạ, cô Phương, hai cô gọi điện bảo tôi tới, là muốn nói cho tôi biết, hung thủ tập kích sát hại người của Đảo Quốc chúng tôi đã bắt được sao?”

Hạ Mộc Diệp mỉm cười, nói: “Chị Yukiko, chính là tên này, anh ta nha, chẳng những là kẻ khả nghi sát hại hai chị em nhà Miyamoto, còn đắc tội anh Phương, anh Kiến Công đã bắt anh ta rồi “Chị yên tâm đi, chúng em nhất định sẽ cho quý quốc một câu trả lời hài lòng!”

Long Kiến Công khẽ nhíu mày, Hạ Mộc Diệp.

này đúng là đồ ngốc, nói chuyện không có dùng não à? €ó một số lời nói không thể nói lung tung, còn nói lung tung ở trước mặt người Đảo Quốc, sẽ mang tới phiền phức cho Phương Trung Nghĩa.

Tuy có khả năng Phương Trung Nghĩa không thèm để ý, nhưng đám người ở bên cạnh như bọn họ, không thể không để ý.

Lúc này Long Kiến Công không thể không bổ sung một câu, nói: “Kẻ tình nghi Bùi Nguyên Minh này làm nguy hại an toàn quốc gia, tôi dẫn cậu ta trở về điều tra rõ ràng xong, tất nhiên là sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng.”

“Đại diện Yukiko, cô tới nơi này không tốt lắm đâu!”

Khi nói chuyện, Long Kiến Công liếc mắt nhìn Hạ Mộc Diệp một cái, trong lòng có chút tức giận.

Hạ Mộc Diệp làm việc không có đầu óc, chẳng lẽ cô ta không biết, trong tình huống Thiết Thương Doanh ra tay, để người Đảo Quốc chen chân vào chuyện này, có khả năng sẽ phức tạp hơn! Yukiko Ishikawa đã nhận được tin Tenkade Shiro sắp tới thủ đô.

Cũng biết tên nhóc Bùi Nguyên Minh này khó đối phó.

Nhưng mà cô ta có thể trở thành đại diện đại sứ quán của Đảo Quốc, bản thân đã nói nên cô ta là một người phụ nữ vô cùng thông minh.

Từ tình hình trước mắt, còn có Hạ Mộc Diệp cố gắng lấy lòng mình.

Yukiko Ishikawa đã hiểu rõ.

Phương Trung Nghĩa đã tràn ngập tức giận đối với hành vi việc làm của Bùi Nguyên Minh.

Cho nên Phương Trung Nghĩa mới sai khiến quân cờ như Long Kiến Công ra tay.

Hơn nữa trên người Long Kiến Công tự mang vòng sáng của nhà họ Long và Thiết Thương Doanh.

Muốn mạng lưới quan hệ có mạng lưới quan hệ, muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn tài nguyên có tài nguyên.

Nói một cách đơn giản, muốn giãm chết Bùi Nguyên Minh là chuyện vô cùng dễ dàng.

Lúc này Yukiko Ishikawa, cuối cùng cũng có nắm chắc.

“Phó thống lĩnh Long, tôi cũng không có yêu cầu gì khác”

Yukiko Ishikawa lập tức nói.

“Tôi chỉ hi vọng các cậu điều tra rõ ràng, xác nhận Bùi Nguyên Minh có tội nặng xong, thì giao người cho đại sứ quán Đảo Quốc chúng tôi!”

“Chúng tôi phải dẫn cậu ta về nước thẩm vấn, cho những anh hùng của Đảo Quốc chúng tôi đã hi sinh một câu trả lời thỏa đáng!”

Nghe thấy thế, đám người Tần Ý Hàm ở sau lưng Bùi Nguyên Minh hít vào một hơi khí lạnh.

Người của Đảo Quốc xuất hiện, khiến thế cục càng thêm phức tạp.

Yukiko Ishikawa híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lát xong, thản nhiên nói: “Đương nhiên, nếu cậu Bùi có thể đồng ý với tôi một điều kiện, Đảo Quốc chúng tôi cũng có thể tha cho cậu một mạng”



- -----------------
 
Chương 2209


Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn người phụ nữ Đảo Quốc này một cái, vẻ mặt tràn ngập hứng thú, anh muốn biết người của Đảo Quốc còn muốn lấy được thứ gì từ trên người mình.

Yukiko Ishikawa nâng cao gương mặt xinh đẹp, bày ra biểu cảm như ăn sạch Bùi Nguyên Minh, nói: “Chỉ cần cậu nhường vị trí phân hội trưởng của Long Môn thủ đô cho cao thủ của Đảo Quốc chúng tôi.”

“Đảo Quốc chúng tôi sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào của cậu nữa “Thậm chí tôi có thể gọi điện thoại, cầu xin với anh Phương, bảo anh ấy tha cho cậu, thế nào?”

Những lời này nói ra, sắc mặt đám người Tân Ý Hàm đột nhiên thay đổi.

Bọn họ không thể ngờ tới dã tâm của người Đảo Quốc lại lớn như vậy, vậy mà muốn lấy vị trí phân hội trưởng của Long Môn thủ đô.

Nói trắng ra là, muốn nắm trong tay tất cả lực lượng của giới hắc bạch thủ đô, sau đó mở rộng môn hộ ở đông nam Đại Hạ.

Nói một cách đơn giản, người của Đảo Quốc vẫn chưa chết tà tâm! Long Kiến Công cũng khẽ nhíu mày, tuy anh †a và Phương Trung Nghĩa cùng chung một cái quần, nhưng người của quân đội, trời sinh đã nhạy bén với một số chuyện.

Lúc này nghe Yukiko Ishikawa đề xuất yêu cầu như vậy, anh ta lập tức híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh.

Đương nhiên là Long Kiến Công biết Bùi Nguyên Minh là phân hội trưởng, nhưng theo ý anh ta, đây là nhà họ Long bố thí cho Bùi Nguyên Minh.

Bây giờ tên được bố thí Bùi Nguyên Minh này, có thể vì mạng sống mà giao thân phận này ra hay không.

Anh ta vô cùng hứng thú.

Mà nghe Yukiko Ishikawa nói ra yêu cầu như vậy, Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đều lộ ra vẻ mặt trêu tức và hãnh diện.

Yukiko Ishikawa làm như vậy, ngoại trừ giết người ra, còn chuẩn bị xuyên tim.

Mà quan trọng nhất là, nếu Bùi Nguyên Minh thực sự giao vị trí phân hội trưởng này ra.

Như vậy anh nhất định phải chết! Anh có thân phận phân hội trưởng này, Phương Trung Nghĩa có thể trừng trị anh, nhưng chưa chắc giết được anh! Nhưng đã không còn thân phận phân hội trưởng này, Phương Trung Nghĩa muốn bóp chết Bùi Nguyên Minh, quả thực đơn giản giống như bóp chết một con kiến.

Vì thế tất cả mọi người híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, chờ đợi đáp án của anh.

Bùi Nguyên Minh cười mà như không cười nhìn Yukiko Ishikawa, sau đó thản nhiên nói: “Đại diện Yukiko đúng không? Thực ra điều kiện này của cô, tôi cũng không phải không thể đồng ý, nhưng mà vị trí này của tôi đáng giá như vậy, dù sao cô cũng phải lấy thứ gì tới đổi đúng không?”

Nghe thấy những lời này của Bùi Nguyên Minh, trong đôi mắt Long Kiến Công xuất hiện chút khinh thường.

Hạ Mộc Diệp và Phương Lan Ngọc đều lộ vẻ mặt châm chọc.

Ngay cả Tần Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên cũng lộ ra vẻ mặt rung động, rõ ràng là không thể ngờ tới, Bùi Nguyên Minh lại muốn tặng vị trí phân hội trưởng này cho người Đảo Quốc.

Lúc này, tất cả đám đệ tử của Long Môn đều bi phẫn không thôi, cảm thấy mình dựa vào không đúng người! “Đơn giản, chỉ cần cậu Bùi nguyện ý phối hợp, bên chúng tôi có thể đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cậu”

Yukiko Ishikawa mỉm cười mở miệng, thậm chí cố ý lộ ra đôi chân trắng nõn của mình, vẻ mặt mị hoặc.

Nếu cô ta có thể lấy được vị trí phân hội trưởng này, khiến người Đảo Quốc ngồi lên nó, vậy công lao của cô ta lớn lắm.

Vì thế cho dù phải trả giá bằng thân thể, Yukiko Ishikawa cũng cảm thấy không có gì lớn lao.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Cô Yukiko đúng là người thẳng thắn: “Vậy thì tôi cũng trực tiếp nói ra yêu cầu của tôi!" “Cô Yukiko hẳn là biết, vị trí phân hội trưởng của Long Môn thủ đô này quyền cao chức trọng, ở thủ đô đều có ý nghĩa trọng đại, thậm chí đại diện cho quyền nói trong giới hắc bạch thủ đô, có thể nói là vua giới hắc bạch ở thủ đô!”

“Cho nên các người muốn vị trí này, nhất định phải cho tôi một vị trí xứng đôi.”

“Ví dụ như, bảo Thiên Hoàng của Đảo Quốc các người nhường vị trí cho tôi, đổi với tôi”

“Tôi tuyệt đối sẽ đồng ý..”
 
Chương 2210


Vị trí Thiên Hoàng của Đảo Quốc? Nghe thấy câu này, mọi người xung quanh đều hoảng hốt.

Đảo Quốc là một quốc gia theo chế độ quân chủ.

Thiên Hoàng của Đảo Quốc chẳng những là lãnh tụ tỉnh thần của Đảo Quốc, lại càng là người có quyền lực cao nhất.

Vậy mà Bùi Nguyên Minh bảo Yukiko Ishikawa lấy vị trí Thiên Hoàng của Đảo Quốc, tới đổi vị trí phân hội trưởng của Long Môn thủ đô.

Đây không chỉ là đang nói đùa, lại càng đang giẫm đạp lên tôn nghiêm của Đảo Quốc.

“Khốn nạn Hạ Mộc Diệp là người xù lông đầu tiên! Cô ta chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng nói: “Họ Bùi, anh có biết thân phận Thiên Hoàng của Đảo Quốc tôn quý cỡ nào không? Vậy mà dám vũ nhục Thiên Hoàng của Đảo Quốc?”

Bùi Nguyên Minh cười mà như không cười liếc mắt nhìn Hạ Mộc Diệp một cái, nói: “Thân phận Thiên Hoàng của Đảo Quốc tôn quý tới mấy, có liên quan nửa xu tới tôi? Tôi là người Đại Hại”

“Theo tôi, dùng vị trí Thiên Hoàng của Đảo Quốc tới đổi vị trí hiện giờ của tôi, tôi còn chịu thiệt ấy!”

“Sao thế, người Đảo Quốc đều không nói gì, Hạ Mộc Diệp cô nhiều lời làm gì?”

“Chẳng lẽ cô lén lấy được thẻ xanh của Đảo Quốc sau lưng ông cụ nhà cô? Hay là đã đổi sang thành người Đảo Quốc rồi?”

“Cô không sợ trực tiếp khiến ông cụ nhà cô tức chết à?”

“Nhà họ Hạ vốn là gia tộc đứng cuối trong mười gia tộc đứng đầu, bây giờ lại sinh ra loại người quên luôn cả tổ tông như cô, chỉ sợ sẽ mất khỏi top mười tới nơi..”

“Anh! Khốn nạn!”

Hạ Mộc Diệp tức tới mức toàn thân run lẩy bẩy, có kích thích muốn tiến lên trước tát Bùi Nguyên Minh một cái.

“Bùi Nguyên Minh, cậu đang nói đùa sao?”

Yukiko Ishikawa tương đối bình tĩnh, tuy bộ ngực cô ta không ngừng lên xuống, nhưng lúc này vẫn nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng mở miệng nói: “Rốt cuộc là cậu có biết tình cảnh của mình hiện giờ không?”

“Nếu cậu muốn thành quý tộc mới của Đảo Quốc tôi, tôi còn có thể đồng ý với cậu!”

“Nhưng cùng lắm chỉ là một chuẩn nam tước mà thôi.”

“Nhưng muốn cái khác, cậu đừng mơ mộng hão huyền, chuyện viễn tưởng “Ngoài ra cậu đắc tội bao nhiêu người, cậu còn không rõ lắm sao?”

“Lúc này đây, cậu còn đắc tội anh Phương!”

“Nếu không có tôi cầu xin, cậu nhất định sẽ phải chết! Mạng nhỏ của cậu sẽ không còn “Không cẩn thận, người nhà của cậu cũng sẽ chịu liên lụy!”

“Họ Bùi, cậu đã rơi vào hoàn cảnh như vậy, còn ở đây làm ra vẻ với tôi, sĩ diện với tôi sao?”

“Cậu không thấy buồn cười à?”

Yukiko Ishikawa nâng cao cằm, vẻ mặt rét lạnh: “Điều kiện của tôi là như vậy, có đồng ý hay không, tự cậu xem rồi làm đi!”

Lúc này trong lòng Yukiko Ishikawa tràn ngập đắc ý.

Cô ta tin tưởng trong tình hình như vậy, cô ta tuyệt đối tin tưởng Bùi Nguyên Minh sẽ cúi đầu.

Thậm chí vào thời khắc quan trọng, bảo Bùi Nguyên Minh quỳ xuống gọi cô ta là bà nội cũng được.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Yukiko Ishikawa một cái, sau đó thản nhiên nói: “Trở về nói với Thiên Hoàng của Đảo Quốc các cô, tới trước mặt tôi quỳ một ngày, chuyện hôm nay sẽ bỏ qua”

“Cậu! Hung hãn! Khốn nạn!”

Yukiko Ishikawa giận dữ mắng, không thể ngờ tới vậy mà Bùi Nguyên Minh có thể hung hãn tới mức này.

“Cậu thực sự không biết chữ chết viết như thế nào, hay là không biết trân quý tính mạng!”

“Bùi Nguyên Minh, bây giờ tôi cho cậu ba phút, đồng ý điều kiện của tôi, nếu không Đảo Quốc chúng tôi nhất định sẽ đòi Đại Hạ một câu trả lời thỏa đáng!”

“Chúng tôi đảm bảo, cậu không chết cũng phải chết!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không cần ba phút, bây giờ tôi có thể nói thẳng với cô, tôi từ chối: “Bùi Nguyên Minh, có gan, ngay cả Đảo Quốc nguyện ý cho cậu cơ hội, cậu cũng không quý trọng!”

Long Kiến Công giơ một ngón cái lên với Bùi Nguyên Minh.

“Nhưng mà cậu làm như vậy, cũng tương đương cắt đứt đường sống cuối cùng của mình”

- -----------------
 
Chương 2211


Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, thản

nhiên nói: “Đường sống này, luôn do mình đi.”

“Người khác cho, có tính là đường sống sao?”

“Có dũng khí...” Long Kiến Công vươn tay vỗ

vào má phải Bùi Nguyên Minh.

“Chỉ tiếc, cho dù có gan tới mấy, ở trước mặt

tôi, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì”

“Cậu đã không tiếp nhận ý tốt của Yukiko

Ishikawa, như vậy thì đi theo tôi đi”

“Kế tiếp chúng ta còn rất nhiều chuyện cần

tán gầu

Khi nói chuyện, miệng Long Kiến Công phả ra

hơi nóng, đôi mắt lạnh lẽo!

Rất rõ ràng, một khi Bùi Nguyên Minh đi cùng

anh ta, tất nhiên là sẽ sống không bằng chết.

Uông Vĩ Thành vẫn luôn ở phía sau, cuối cùng

lúc này không kìm nén nổi, tiến lên một bước nói:

“Phó thống lĩnh Long, chỉ sợ chuyện này không

øn...

“Pằng..:

Long Kiến Công võ tay một cái, lập tức có

người bắn lên chân Uông Vĩ Thành, khiến phó hội

trưởng của Long Môn phân hội thủ đô kêu thảm

một tiếng ngã xuống đất.

“Ông đang dạy tôi làm việc sao?”

“Chỉ là con chó nhà họ Long tôi nuôi mà thôi,

ông xứng sao?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh càng lúc càng lạnh

lẽo, hành vi việc làm của Long Kiến Công, đang

không ngừng khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.

“Sao thế? Cậu Bùi còn không phục đúng

không?

Long Kiến Công ra hiệu một lần nữa, nhất thời

chỉ thấy hai khẩu súng để trên trán Uông Linh Đan

lập tức mở chốt an toàn.

“Nếu xương cốt của cậu Bùi cứng rắn như

vậy, không bằng bây giờ quỳ xuống, nói lời xin lỗi

với cô Hạ và cô Phương, thế nào?”

“Nếu không đao kiếm không có mắt, khẩu

súng cướp cò, hồng nhan tri kỷ không còn, vậy thì

không sống được.”

Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đều lộ vẻ

mặt trêu tức, vẻ mặt sảng khoái.

Tối nay bọn họ mất mặt ở khách sạn Nhã

Nam cỡ nào, lúc này hài lòng bao nhiêu.

Bọn họ đều nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên

xuống dưới, muốn nhìn xem xương cốt người này

có thể cứng rắn tới khi nào.

Ở trước mặt Long Kiến Công đại diện của

Chiến Thần Thiết Tâm, toàn bộ đều là cặn bã,

toàn bộ đều sẽ bị đánh nát.

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, lạnh lùng

nói: “Xem ra, các người đều thực sự muốn chết”

“Muốn tôi chết sao?” Long Kiến Công cười

mỉa một tiếng: “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào thân phận phân hội trưởng của

Long Môn thủ đô này sao?”

“Chẳng lẽ cậu không biết, Long Môn là của

nhà họ Long tôi?”

“Một con chó mà nhà họ Long tôi nuôi, cho

dù lớn tới mấy, hung hãn tới mấy, còn dám cắn

chủ nhân sao?”

Sau khi nói xong, Long Kiến Công chuẩn bị đá

ra một cái theo bản năng.

“Rầm!”

Ngay sau đó, chân của Long Kiến Công còn

chưa nâng lên, lúc này đã có một cái chân đá

trúng lưng anh ta.

Sức lực rất mạnh, vừa nhanh vừa mạnh.

Long Kiến Công bất ngờ không phòng ngự,

thân thể lảo đảo về trước, may mà có mấy binh sĩ

kịp phản ứng, nhanh chóng đỡ lấy anh ta, anh ta

mới không trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Long Kiến Công

vô cùng khó coi quay đầu.

Nhưng khi anh ta vừa quay đầu, sắc mặt anh

ta lại trở nên âm trầm.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc quân phục,

dáng vẻ lưu manh, bên hông treo một thanh

đường đao nghênh ngang dẫn theo một đám

người đi tới.

Thái độ của anh ta vô cùng càn rỡ, lúc này đi

tới trước mặt Long Kiến Công, vươn tay vỗ má

phải anh ta, nói: “Long Kiến Công, giọng điệu của

anh lớn thật, buổi sáng còn chưa đánh răng à?”

“Nói với anh bao nhiêu lần rồi, Long Môn là

Long Môn, nhà họ Long là nhà họ Long, anh còn

thích làm ra vẻ trước mặt tôi như vậy!”

“Ở trước mặt tôi làm ra vẻ còn chưa tính, vậy

mà còn làm ra vẻ trước mặt đại ca của tôi!”

“Anh, muốn chết à?”

“Bốp...

Sau khi nói xong, người đàn ông dáng vẻ lưu

manh này trở tay tát một cái, trực tiếp tát Long

Kiến Công ngã xuống đất.
 
Chương 2212


Làm ra vẻ trước mặt đại ca của tôi sao?

So với lúc người đàn ông này bá đạo đi tới, lúc

hung hãn đánh Long Kiến Công, rung động lòng

người nhất vẫn là những lời này.

Đặc biệt là lọt vào tai Long Kiến Công và

Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp, giống như sấm

sét giữa trời quang.

Bởi vì người này là người khó dây nhất trong

quân đội thủ đô, thực lực cũng là Chiến Thần rất

mạnh!

Đứng đầu Chiến Thần quân đội thủ đô, Chiến

Thần Thiên Đồ, Đường Thiên Đồ!

Trong truyền thuyết, anh ta xuất thân từ

Đường Đao Doanh, trong cuộc chiến Âu Á chiến

công hiển hách, sau này được tổng giáo đầu điều

tới quân đội thủ đô.

Tuy bây giờ ở trong quân đội thủ đô chỉ là phó

tổng chỉ huy mà thôi.

Nhưng cho dù là danh hiệu Chiến Thần Thiên

Đồ của anh ta, hay là thân phận phó tổng chỉ huy,

đều đủ áp Long Kiến Công.

Còn phía sau Long Kiến Công có nhà họ

Long, nhưng mà phía sau Đường Thiên Đồ có một

gia tộc cấp bậc trong truyền thuyết.

Đường Môn Yến Kinh!

Đường Môn Yến Kinh có địa vị tương xứng với

nhà họ Long.

Huống chỉ phía sau anh em Đường Thiên Đồ

cùng với Đường Nhân Đồ, còn có một người, đó

chính là tổng giáo đầu của Đại Hạ trong truyền

thuyết.

Chẳng qua Đường Thiên Đồ luôn không thích

quản chuyện bên ngoài, hôm nay anh ta trực tiếp

dẫn đội tới nơi này, luôn miệng xưng Bùi Nguyên

Minh là đại ca của anh ta...

Lúc này, sắc mặt Long Kiến Công khó coi tới

cực hạn.

Tổng chỉ huy quân đội thủ đô có khả năng

phải nể mặt Long Kiến Công anh ta ba phần.

Nhưng Chiến Thần quân đội thủ đô này, thực

sự hoàn toàn không cần nể mặt anh ta.

Tuy tràn ngập rung động đối với Đường Thiên

Đồ, nhưng trước mặt bao người, sao Long Kiến

Công kiêu ngạo có thể trực tiếp sợ hãi được?

Anh ta không có sĩ diện sao?

Lúc này Long Kiến Công đứng dậy, giọng nói

vô cùng trầm thấp nói: “Đường Thiên Đồ, anh

chắc chắn vì tên nhóc này, mà trở mặt với tôi, với

anh Phương sao?”

“Đáng không?”

Lúc này tuy Long Kiến Công không đoán ra

Bùi Nguyên Minh và Đường Thiên Đồ quen nhau

thế nào, cũng không biết cái gọi là đại ca của

Đường Thiên Đồ rốt cuộc là thật hay giả.

Nhưng anh ta nhất định phải nhắc nhở Đường

Thiên Đồ, sau lưng chuyện này không chỉ có mình

anh ta đơn giản như vậy!

Vì một tên ở rể đắc tội hai nhân vật lớn trong

giới thượng lưu, không đáng.

“Bốp!”

Đường Thiên Đồ vẫn có dáng vẻ lưu manh

như cũ, anh ta thản nhiên châm một điếu thuốc

hút một ngụm.

Sau đó tay phải kẹp điếu thuốc trực tiếp tát

lên mặt Long Kiến Công, đánh Long Kiến Công

lảo đảo lùi ra phía sau.

Có thể nói, vừa rồi Long Kiến Công hung hãn

cỡ nào, Đường Thiên Đồ chỉ hơn chứ không kém.

“Trở mặt sao? Anh và Phương Trung Nghĩa có

mặt mũi ở trước mặt Đường Thiên Đồ tôi sao?”

Sau khi nói xong, Đường Thiên Đồ tiến lên

trước, lại tát một cái.

“Có sao?”

“Anh...”

Lúc này Long Kiến Công ôm cái má sưng đỏ,

khóc không ra nước mắt.

Cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới,

một khi Chiến Thần Thiên Đồ này trở mặt, cho dù

mặt mũi cả quân đội thủ đô cũng không nói.

Long Kiến Công liếc mắt ra hiệu theo bản

năng, muốn đám người dưới trướng ra tay.

Nhưng không biết từ lúc nào, một đám binh sĩ

Đường Thiên Đồ dẫn tới, cả đám đều đã rút

đường đao bên hông ra đặt lên trên cổ đám thuộc

hạ của Long Kiến Công.

“Bốp!” Đường Thiên Đồ lại tát một cái, bây giờ

cố ý đánh lên trên mắt Long Kiến Công, trực tiếp

khiến anh ta thành mắt mèo.

“Thần đục lỗ? Có cần tôi xử lý đám phế vật

thuộc hạ của anh không?”

“Ở trước mặt ông đây, bọn họ dám bóp cò à?”

Long Kiến Công nghiến răng nghiến lợi, giận

dữ hét: “Đường Thiên Đồ, đừng khinh người quá

đáng, sau lưng tôi cũng có Chiến Thần

“Bốp|

Đường Thiên Đồ lại tát một cái, bây giờ tát

Long Kiến Công khóe miệng chảy máu: “Lấy Thiết

Tâm Hiếu tới áp tôi sao?”

“Anh không biết, Chiến Thần đó cũng là năm

đó lăn lộn dưới trướng tổng giáo đầu nhà tôi sao?”

“Gã ta dám kêu gào trước mặt tôi không?”

“Nào nào nào, tôi cho anh cơ hội gọi điện

thoại, anh hỏi xem gã ta dám tới không?”
 
Chương 2213


Vẻ mặt Đường Thiên Đồ không kiêng nể gì

châm chọc, ngay từ đầu đã chướng mắt Long

Kiến Công lúc này bị anh ta đánh xuống đất.

Đừng nhìn Long Kiến Công là phó thống lĩnh

thì oai, anh ta vẫn chưa có tư cách biết được thân

phận chân chính của tổng giáo đầu.

Nếu không quân đội thủ đô tới mấy người thì

phải quỳ mấy người.

Cho dù là Thiết Tâm Hiếu chỗ dựa vững chắc

của Long Kiến Công tới đây, nhìn thấy tổng giáo

đầu cũng phải quỳ lạy cung kính!

Long Kiến Công nắm chặt di động trong tay,

cũng không dám gọi đi.

Bởi vì anh ta biết rõ, nếu Đường Thiên Đồ

được xưng là Chiến Thần đứng đầu quân đội thủ

đô, như vậy Thiết Tâm Hiếu tuyệt đối không phải

đối thủ của anh ta.

Ở quân đội thủ đô luôn có một quy củ, đó

chính là thà rằng đắc tội tổng chỉ huy, cũng không

được đắc tội Đường Thiên Đồ.

Bởi vì anh ta là Chiến Thần xuất thân từ

Đường Đao Doanh, mà quân đội trong truyền

thuyết đó, không phải người nào cũng có thể tùy

tiện trêu chọc.

“Sao thế? Ngay cả điện thoại cũng không

dám gọi sao?” Đường Thiên Đồ hít một hơi thuốc,

dáng vẻ lưu manh nói.

Long Kiến Công không nhịn được phẫn nộ

quát: “Đường Thiên Đồ, anh đừng có mà khinh

người quá đáng, anh...”

“Bốp...

Đường Thiên Đồ trực tiếp tiến lên, đạp ngã

Long Kiến Công xuống đất lần thứ hai, sau đó

lạnh lùng nói: “Khinh người quá đáng sao? Hôm

nay tôi bắt nạt anh thì sao?”

“Tôi nói cho anh biết, đắc tội đại ca của tôi, thì

chính là đắc tội tôi, chính là đắc tội cả Đường Đao

Doanhl”

“Bắt nạt anh thì làm sao?”

“Giẫãm lên anh thì làm sao?”

“Vả mặt anh thì làm sao?”

“Đừng nói một tên lang thang như anh, cho

dù là Phương Trung Nghĩa ở đây, cho dù là cậu

chủ nhà họ Long các anh ở đây, tôi vẫn sẽ giãm

lên

“Anh gọi điện thoại hỏi bọn họ xem, tôi vả mặt

bọn họ, bọn họ dám đánh trả không?”

Gương mặt Long Kiến Công lúc trắng lúc

xanh, không dám trả lời, bởi vì anh ta biết, đám

Phương Trung Nghĩa không dám đánh trả.

Không vì lý do gì khác, thân phận Chiến Thần

của Đường Thiên Đồ đã nói lên tất cả.

Cho dù là gia tộc đứng đầu, cũng không dám

tùy tiện đắc tội một Chiến Thần.

Càng đừng nói sau lưng tên này còn có một

đám Chiến Thần, một tổ Binh Vương!

Lúc này gương mặt sưng đỏ của Long Kiến

Công lúc trắng lúc xanh, bực tức tới cực hạn,

cũng khó coi tới cực hạn.

Mà cảnh tượng này, trực tiếp khiến không ít

người ở giữa phòng sửng sốt.

Bọn họ không biết Đường Thiên Đồ.

Nhưng nhìn thấy Long Kiến Công bị Đường

Thiên Đồ tát hai cái ngã xuống đất, thì biết Đường

Thiên Đồ tuyệt đối có lai lịch rất lớn.

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, có chút

không đành lòng nhìn thẳng.

Lúc trước anh điều Đường Thiên Đồ tới quân

đội thủ đô, chính là vì để anh ta lên nắm quyền,

mài giữa tính cách của anh ta.

Không thể ngờ tới trôi qua mấy năm, dáng vẻ

lưu manh của Đường Thiên Đồ vẫn không cứu

được.

Mà Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp, lúc

này tươi cười trên mặt đều đã cứng ngắc.

Bọn họ đều ý thức được, tối hôm nay lại đá

trúng tấm sắt.

Cho dù thế nào bọn họ cũng không thể hiểu

được, trừng trị một tên Bùi Nguyên Minh mà thôi,

có cần phiền phức như vậy không?

Còn Tần Ý Hàm và đệ tử của Long Môn, lúc

này cả đám đều dùng biểu cảm châm chọc nhìn

Long Kiến Công.

Vừa rồi Long Kiến Công hung hãn bao nhiêu,

lúc này anh ta mất mặt xấu hổ bấy nhiêu.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú, Long Kiến Công

ước gì có một cái lỗ chui vào, lúc này anh ta

nghiến răng nghiến lợi nói: “Đường Thiên Đồ, anh

chắc chắn những việc anh làm, những lời anh nói

ngày hôm nay, có thể đại diện cho tổng giáo đầu

nhà anh?”

“Anh đừng quên, tổng giáo đầu nhà anh đã

xuất ngũ ba năm

“Anh ta không còn là tổng giáo đầu dưới một

người trên chục ngàn người trong quân đội như

năm đó nữa!”

“Anh chắc chắn, sẽ vì anh ta trêu chọc hai kẻ

địch mạnh là nhà họ Long và nhà họ Phương

sao?”
 
Chương 2214


Tuy mặt bị đánh sưng lên, nhưng lúc này

Long Kiến Công vẫn muốn lấy lại mặt mũi.

Anh ta vô cùng tự tin, dựa vào tên tuổi của

nhà họ Long và nhà họ Phương, vẫn có thể áp

chế được Đường Thiên Đồ.

Anh ta cũng tin tưởng, tổng giáo đầu đã xuất

ngũ ba năm, không có khả năng làm chỗ dựa

vững chắc cho Đường Thiên Đồ, che chở cho một

tên ở rể.

“Đầu óc anh có bệnh có phải không?”

Đường Thiên Đồ cười mỉa một tiếng.

“Anh thân là người của quân đội, chẳng lẽ

không biết rõ, đại trưởng lão của quân đội năm

lần bảy lượt mời tổng giáo đầu nhà tôi đảm nhiệm

tổng giáo đầu của quân khu chín, chuyện này có ý

nghĩa gì, anh không hiểu sao?”

“Chỉ cần tổng giáo đầu nhà tôi gật đầu, sau

này anh ấy sẽ là đại trưởng lão của quân đội!”

“Hơn nữa đừng nói là anh, cho dù gia chủ nhà

họ Long và nhà họ Phương các anh đứng ở đây,

tôi cũng sẽ nói cho bọn họ một câu như vậy!”

“Đắc tội Bùi Nguyên Minh, chính là đắc tội cả

Đường Đao Doanh!”

“Nếu không tin, anh có thể thử xem!”

“Còn nữa, tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm

của anh!”

“Thân là người của quân đội, dẫn theo cấp

dưới diễu võ dương oai, cho dù làm lính, nhưng lại

mắt đi mày lại với người của Đảo Quốc!”

“Bất cứ một chuyện nào đều là trọng tội, có

thể đưa anh lên tòa án quân đội!”

“Nếu ông nội và ba anh biết rõ chuyện này,

anh có tin bọn họ sẽ tự tay đánh gấy chân anh

hay không!”

Lúc này trên mặt Đường Thiên Đồ đều là ý

lạnh.

Không nói tới thân phận thực sự của Bùi

Nguyên Minh.

Đơn thuần là Long Kiến Công dẫn theo binh sĩ

vẽ đường cho hươu chạy như vậy, anh ta nhìn mà

chướng mắt.

Ý nghĩa tồn tại của quân đội, chính là bảo vệ

quốc gia, mà không phải trở thành tay đấm, chỗ

dựa vững chắc của nhà quyền quý.

Nếu như ngay cả điểm này cũng không rõ

ràng, Long Kiến Công vẫn nên cút đi thì hơn!

“Đắc tội Bùi Nguyên Minh, chính là đắc tội

anh, đắc tội Đường Đao Doanh...” Long Kiến Công

nghiến răng nghiến lợi: “Thì ra tên ở rể này từng

tòng quân, còn từng lăn lộn dưới trướng Đường

Đao Doanh các anh?”

“Đường Đao Doanh các anh không phải vẫn

luôn tự xưng, trong doanh luôn xuất ra Binh

Vương sao?”

“Khi nào thì một tên ở rể cũng có thể lọt vào

mắt xanh của Đường Đao Doanh các anh rồi?”

“Đường Thiên Đồ, anh muốn bảo vệ tên ở rể

này, tôi không có ý kiến, nhưng anh có thể đừng

tìm lý do sứt sẹo như vậy, đây là làm mất mặt

Đường Đao Doanh các anh...”

“Bốp!”

Đường Thiên Đồ lại tát mạnh một cái: “Liên

quan cái rắm với anh!”

“Đại ca của tôi đồng ý cho tôi che chở, là vinh

hạnh của tôi!”

Lúc này sắc mặt Yukiko Ishikawa liên tục thay

đổi, cuối cùng cô ta tiến lên một bước, cười mỉa

mở miệng.

“Đường Thiên Đồ! Bùi Nguyên Minh giết chị

em nhà Miyamoto của Đảo Quốc tôi, đại sứ quán

của Đảo Quốc tôi đã trình thư, yêu cầu xử lý

chuyện này!”

“Thống lĩnh Long muốn dẫn người đi, là vì

điều tra rõ ràng, cho Đảo Quốc chúng tôi một câu

trả lời thỏa đáng!”

“Anh dẫn người đi như vậy, anh gánh chịu nổi

hậu quả hay không?”

“Nhỡ đâu hai nước trở mặt, bởi vậy mà dùng

binh, anh chịu trách nhiệm được không?”

“Bốp

Đường Thiên Đồ đi lên trước, trực tiếp tát

mạnh hai cái, tát Yukiko Ishikawa miệng mũi phun

máu.

“Cút sang một bên!”

“Chỉ là Đảo Quốc, năm đó ở chiến trường Âu

Á bị chúng tôi đánh tè ra quần!”

“Sao thế, hai năm qua Đại Hạ chúng tôi cho

các người chút mặt mũi, cho các người có thể tới

Đại Hạ làm ăn buôn bán, bán được ít, các người

cảm thấy mình khá lắm sao?”

“Quên năm đó tổng giáo đầu giãm các người

thành phân chó trên đất rồi hả?”

“Cô đi về hỏi Thiên Hoàng Đảo Quốc các cô,

xem gã ta còn dám nói những lời này trước mặt

Đường Đao Doanh chúng tôi hay không?”

“Khai chiến à? Đường Đao Doanh chúng tôi ra

tay, có thể trực tiếp san bằng các người có tin

không?”

“Còn chị em nhà Miyamoto vì sao lại chết,

không phải trong lòng các người biết rất rõ sao?”
 
Chương 2215


Nghe những lời Đường Thiên Đồ nói, Bùi

Nguyên Minh hơi sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười

vui mừng.

Năm đó lúc Đường Thiên Đồ ở Đường Đao.

Doanh, tuy là nhóm Chiến Thần đầu tiên anh huấn

luyện ra, nhưng luôn không có đầu óc.

Hôm nay anh ta nhận được tin, sau đó đến

bệnh viện trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi,

vậy mà điều tra xong mọi chuyện.

Thực ra chuyện này đủ nói lên Đường Thiên

Đồ đã trưởng thành.

Còn khinh thường Đảo Quốc, đã là truyền

thống của Đường Đao Doanh.

Dù sao năm đó ở chiến trường Âu Á, năm đại

cường quốc đều bị đánh ngã.

Ở trong mắt Đường Đao Doanh, Đảo Quốc

một trong năm đại cường quốc là cái rắm gì!

Sắc mặt Yukiko Ishikawa biến hóa khó lường,

nhưng vẻ mặt cô ta nhanh chóng lạnh lùng nói:

“Đường Thiên Đồ, cho dù thế nào tôi cũng là đại

diện của đại sứ quán Đảo Quốc!”

“Xuất hiện ở nơi này, là đại diện cho Đảo

Quốc, cho Thiên Hoàng chúng tôi!”

“Anh đánh tôi, thực sự không sợ tranh cãi

nước mình với nước ngoài à?”

Đường Thiên Đồ lắc đầu: “Đầu năm nay sao

lắm người tự cho là đúng như vậy, cô không thấy

rõ ràng sao? Vậy tôi lại tát cho cô xem!”

“Trái lại tôi muốn nhìn xem, cô khiến tranh cãi

nước mình với nước ngoài kiểu gì!”

Sau khi nói xong, Đường Thiên Đồ lại tiến lên,

thuận tay tát thêm hai cái.

“Bốp bốp bốp..."

Trên mặt Yukiko Ishikawa có thêm mấy dấu

tay, lúc này thân thể thất tha thất thểu lùi về sau,

vẻ mặt oán hận, nhưng bây giờ cô ta không dám

tiến lên nữa.

Thân phận đại diện cho đại sứ quán Đảo.

Quốc này của cô ta, ở thủ đô đều mọi việc thuận

lợi, rất nhiều người đều nể mặt cô ta ba phần.

Thậm chí vì cô ta nắm giữ một số đơn đặt

hàng của tập đoàn lớn Đảo Quốc, không ít người

trong giới thượng lưu còn lấy lòng cô ta, chỉ vì đạt

được đơn hàng.

Nhưng không thể ngờ tới, cái gọi là vẻ vang,

cái gọi là mặt mũi của cô ta, ở trước mặt Đường

Thiên Đồ ngay cả rắm cũng không phải.

Đường Thiên Đồ muốn đánh thì đánh, muốn

giết có lẽ cũng dám giết!

Lúc này, Yukiko Ishikawa câm như hến, không

dám mở miệng.

“Phó chỉ huy Đường, thế giới này là thế giới có

quy tắc, giảng đạo lý, anh tùy ý làm bậy như vậy,

sẽ khiến Đường Đao Doanh các anh hổ thẹn!”

Phương Lan Ngọc thấy chuyện tốt của mình

bị phá hỏng, nhìn thấy Long Kiến Công bị vả mặt,

lúc này cô ta không thể nhịn nổi nữa.

Cô ta tiến lên một bước, quái gở mở miệng

nói: “Chuyện này, tôi sẽ tự mình nói với cậu

Phương!”

“Tôi không tin tổng giáo đầu xuất ngũ ba năm,

còn có thể che chở cho đám lính các người tùy ý

làm bậy!

Tuy Đường Thiên Đồ luôn miệng nói không

cho Phương Trung Nghĩa mặt mũi.

Nhưng nếu Phương Trung Nghĩa là một trong

bốn cậu chủ ở Yến Kinh, ở trong mắt Phương

Trung Nghĩa, có chuyện gì không làm được, muốn

áp chế Đường Thiên Đồ quá dễ dàng.

“Bốp...

Đường Thiên Đồ vốn không muốn để ý tới cô

ta, trở tay tát Phương Lan Ngọc ngã xuống đất.

“Anh...

Phương Lan Ngọc giận không làm gì được,

nghiến răng nghiến lợi.

“Cô nói xem cô bị ngốc có phải không?”

Vẻ mặt Đường Thiên Đồ như nhìn kẻ ngốc.

“Vốn với thân phận của cô, không có tư cách

để tôi đánh”

“Nhưng cô lại cứ muốn nhảy ra làm ra vẻ, tôi

không đánh cô là có lỗi với cô!”

Khi nói chuyện, Đường Thiên Đồ khẽ vươn tay

ra, rút súng bên hông bóp cò với mấy tâm phúc

của Long Kiến Công.

“Pằng pằng pằng...”

Vừa rồi đám người này đều dùng súng chĩa

vào đám Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc này lại bị

Đường Thiên Đồ bắn ngã xuống đất.

Bọn họ ngay cả kêu thảm thiết cũng không

dám phát ra, chỉ có thể ôm vết thương lăn lộn trên

đất!

“Được rồi, như vậy thôi”

Đường Thiên Đồ võ tay, nhìn chằm chằm đám

người Long Kiến Công lạnh lùng nói: “Lúc tôi nói

quy củ với các người, các người động sức mạnh

với tôi, lúc tôi động sức mạnh với các người, các

người lại muốn nói quy củ?”

“Sao thế? Muốn đầu cơ trục lợi như vậy à?”

“Muốn chiếm hết hời trên thế giới sao?”

- -----------------
 
Chương 2216


“Một đám không phải chỉ thứ của nhà họ

Long, thì là chỉ thứ nhà họ Phương, chỉ thứ nhà họ

Hạ...”

“Nói thẳng ra là, các người chỉ là làm việc vặt

cho mười gia tộc đứng đầu mà thôi”

“Làm việc vặt mà hung hãn như vậy, còn

tưởng mình thực sự là chính thống trong gia tộc

đứng đầu sao?”

“Các người có tư cách kêu gào trước mặt tôi

à”

Vẻ mặt Đường Thiên Đồ rét lạnh, giọng điệu

trào phúng.

“€ó tin tôi gọi một cuộc điện thoại, đám người

các người sẽ mất đi địa vị hiện giờ hay không?”

Nghe lời Đường Thiên Đồ nói, bao gồm Long

Kiến Công trong đó, sắc mặt tất cả mọi người

thay đổi lớn.

Đương nhiên là Đường Thiên Đồ không có

năng lực lớn như vậy, nhưng sau lưng Đường

Thiên Đồ có một tổng giáo đầu.

Nếu anh ta nguyện ý mà nói, một cuộc điện

thoại gọi đi, khiến mười gia tộc đứng đầu từ bỏ

mấy chỉ thứ, chỉ là chuyện vài phút mà thôi.

Đám chỉ thứ như bọn họ, trong ngày thường

hung hấn ương ngạnh, nhưng gặp nhân vật lớn

như tổng giáo đầu, ngay cả rắm cũng không phải.

Chỉ cần Đường Thiên Đồ gọi một cuộc điện

thoại, lời nói là ý của tổng giáo đầu, như vậy tất cả

sẽ xong đời.

“Đi

Lúc này Long Kiến Công biết, tiếp tục kéo dài

chỉ biết chịu thiệt chịu nhục.

Anh ta cũng biết, e rằng hôm nay mình không

làm gì được Bùi Nguyên Minh.

“Họ Bùi, hôm nay vận may của cậu tốt, tôi

chấp nhận!”

“Nhưng mà núi xanh còn đó, nước xanh chảy

dài, núi và sông ở thủ đô không chuyển, chúng ta

còn nhiều thời gian!”

Dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Bùi

Nguyên Minh một lát xong, Long Kiến Công xoay

người định rời đi.

Đường Thiên Đồ “xùy” một tiếng bật cười, vẻ

mặt khinh thường.

“Có người nào nói, các người có thể rời đi?”

Bùi Nguyên Minh vẫn luôn im lặng bước ra

nửa bước, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng.

Trong giây phút này, có khí thế vô hình lan

tràn ra, bao phủ xung quanh.

Mà nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy, tất cả

mọi người quay đầu theo bản năng, vẻ mặt khó có

thể tin nhìn Bùi Nguyên Minh.

Người cũng không biết ở trong tình huống

như vậy, Bùi Nguyên Minh còn chuẩn bị làm gì.

Long Kiến Công cũng gian nan xoay người,

nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt oán

hận mở miệng nói: “Họ Bùi kia, tôi đã nhận tội,

cậu còn muốn như thế nào?”

“Chẳng lẽ cậu còn muốn vả mặt tôi nữa sao?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt tiến lên,

vươn tay vỗ lên mặt Long Kiến Công, thản nhiên

nói: “Tất cả mọi người là người trưởng thành, lúc

làm việc, phải suy nghĩ kỹ có trả được giá đắt đó

hay không”

“Mặt của anh, tôi không có hứng thú vả”

“Lời xin lỗi của anh, tôi cũng không có hứng

thú nghe.”

“Bởi vì những thứ này không có bất cứ ý

nghĩa gì”

“Nhưng mà anh đả thương nhiều người như

vậy, còn muốn bắt tôi đi, chuyện này không thể để

yên như vậy!”

“Nếu hôm nay không phải Đường Thiên Đồ

xuất hiện, nếu không phải bản thân tôi có thực

lực:

“Người của tôi ngay cả mạng đều sẽ mất, mà

tôi cũng sẽ bị anh bắt đi, sống không bằng chết”

“Con người tôi luôn không rộng lượng.”

“Tôi chỉ nói nguyên tắc, là mọi người không

xúc phạm tôi và tôi không xúc phạm người khác.”

“Huống chỉ anh còn khiến nhiều người của tôi

bị thương như vậy”

“Cho nên hôm nay anh không cho tôi một câu

trả lời hài lòng, e rằng không đi được”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh vươn tay võ

bả vai Long Kiến Công, giống như bạn bè nói

chuyện với nhau.

Nhưng nghe Bùi Nguyên Minh nói, sắc mặt

Long Kiến Công thay đổi.

Đường Thiên Đồ thì lộ ra biểu cảm lẽ đương

nhiên.

Tổng giáo đầu đúng là tổng giáo đầu, sao có

thể để anh em của mình chịu ấm ức?

Đám người Tần Ý Hàm, Uông Vĩ Thành thì lộ

ra biểu cảm kỳ lạ đan xen với vẻ cảm động.

Lúc này nhân nhượng tuyệt đối là lựa chọn

tốt nhất, dù sao thân phận của đám người Long

Kiến Công vẫn còn đó.

Nhưng mà bây giờ Bùi Nguyên Minh lại đứng

ra, tuyên bố muốn đòi lẽ phải.
 
Chương 2217


“Bùi Nguyên Minh, cậu đừng có mà không

biết tốt xấu!”

“Chúng tôi là nể mặt Chiến Thần Thiên Đồ, nể

mặt mũi của tổng giáo đầu, mới không so đo với

cậu những chuyện này!”

“Cách làm tốt nhất của cậu hiện giờ, chính là

thu liễm lại!”

“Thực sự quậy tới tình hình mọi người đều

không có biện pháp xong việc, cậu cảm thấy

người nào sẽ chết trước

Lúc này Phương Lan Ngọc nghiến răng

nghiến lợi mở miệng, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.

Hôm nay cô ta vốn muốn tới xem chuyện cười

của Bùi Nguyên Minh.

Kết quả vì Đường Thiên Đồ xuất hiện, Bùi

Nguyên Minh chẳng những không gặp nguy hiểm,

còn giãm mình và Long Kiến Công răng rơi đầy

đất.

Đối với Phương Lan Ngọc sinh ra trong nhà

họ Phương ở Yến Kinh, một trong mười gia tộc

đứng đầu mà nói, đây là chuyện tuyệt đối không

thể tiếp nhận.

Dựa vào cái gì tên ở rể như Bùi Nguyên Minh,

có thể dựa vào quyền thế của những người khác

diễu võ dương oai, làm bộ làm tịch!

Anh xứng sao?

Lúc này thấy Bùi Nguyên Minh không hiểu

đạo lý nhìn thấy chuyển biến tốt thì thu tay, vậy

mà còn dám kêu gào với Long Kiến Công, Phương

Lan Ngọc ước gì có thể tát vào mặt anh một cái.

Dù sao trong nhận thức của Phương Lan

Ngọc, rễ cỏ như Bùi Nguyên Minh, tuyệt đối

không có biện pháp đánh đồng với các nhân vật

lớn như bọn họ.

“Cô đang dạy tôi làm việc sao?”

Bùi Nguyên Minh cười từ chối cho ý kiến,

Phương Lan Ngọc này đúng là tự cho là mình

đúng, đến bước này rồi, còn muốn dạy mình một

tiết sao?

Phương Lan Ngọc hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi

đây là vì tốt cho cậu!”

“Lúc trước cậu dựa vào ông Lâm và ông

Trương diễu võ dương oai, bây giờ lại dựa vào

Chiến Thần Đường làm ra vẻ trước mặt chúng tôi!”

“Nhưng mà thực tế, cậu có thực lực gì, cậu có

năng lực gì, trong lòng của cậu không phải rõ hơn

ai hết sao?”

“Một tên rễ cỏ như cậu...”

“Câm miệng!”

Bùi Nguyên Minh chẳng muốn nghe Phương

Lan Ngọc nói gì nữa, mà vẻ mặt không kiên nhẫn

cắt ngang.

Phương Lan Ngọc giống như bị người ta bóp

chặt cổ, giọng nói đột nhiên dừng lại, gương mặt

sung huyết đỏ bừng, vô cùng khó coi, thiếu chút

nữa bị nghẹn chết.

Bùi Nguyên Minh không để ý tới cô ta, mà híp

mắt nhìn Long Kiến Công, thản nhiên nói: “Hai tay,

hai chân, chuyện này sẽ kết thúc”

“Họ Bùi, cậu còn muốn hai tay hai chân của

tôi sao?”

Long Kiến Công giận quá hóa cười: “Không có

Đường Thiên Đồ làm chỗ dựa cho cậu, một tay tôi

có thể bóp chết cậu!”

“Cậu còn dám muốn tay chân của tôi?”

Tuy Long Kiến Công đã điều tra ra, Bùi

Nguyên Minh có thân phận là phân hội trưởng

của Long Môn phân hội thủ đô.

Nhưng thân phận này không có bất cứ ý

nghĩa gì đối với Long Kiến Công.

Anh ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh là một tên

phế vật, chỉ ăn cơm nhà họ Long mà thôi.

Người như vậy, còn dám làm ra vẻ trước mặt

mình? Nghĩ hay quá nhỉ!

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nói như

vậy, anh không phục sao?”

“Cậu nói xem?” Long Kiến Công có kích động

muốn tát Bùi Nguyên Minh.

“Vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội ra tay, hoặc là

anh phế tôi, hoặc là tôi phế đi anh, thế nào?” Vẻ

mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.

“Tự cậu muốn chết đấy nhé!”

Long Kiến Công nở nụ cười dữ tợn, anh ta

thấy Đường Thiên Đồ không có ý ngăn cản, trực

tiếp lấn người mà lên.

Anh ta là phó thống lĩnh của Thiết Thương

Doanh, người vô địch trong Binh Vương, gần với

cấp Chiến Thần.

Tuy anh ta biết mình không đánh lại được

Đường Thiên Đồ, nhưng tự hỏi muốn nghiền áp

một tên Bùi Nguyên Minh, đơn giản giống như

uống một ngụm nước.

Tên ở rể này hết một tới hai, hết hai lại tới ba

khiêu khích mình, không ngừng kêu gào, có thể

có bản lĩnh gì?

Một cái tát có thể tát chết tên đồ chơi này!

Mà lúc này Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp

và Yukiko Ishikawa đều lộ vẻ mặt thương hại nhìn

Bùi Nguyên Minh.

Rễ cỏ đúng là rễ cỏ, không hiểu được đạo lý

tự mình hiểu lấy.

Chiếm được hời còn không mau cút đi, vậy

mà còn tưởng là mình có thể đè chết được phó

thống lĩnh Long Kiến Công của Thiết Thương

Doanh?

Nghĩ hay quá nhỉ!

Quả thực là đầu óc bị nước vào!
 
Chương 2218


Ở trong mắt ba người phụ nữ, lúc này đầu óc

Bùi Nguyên Minh bị nước vào, mơ mộng hão

huyền, hung hãn cuồng vọng.

Người như vậy, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ,

chưa tới phút cuối chưa thôi!

Chỉ có giết chết anh, anh mới biết, hóa ra

mình không phải là cái rắm gì.

Một cái rễ cỏ, cũng dám đấu lại đám quyền

quý bọn họ?

Đường Thiên Đồ có thể hung hãn như vậy, là

dựa vào thân phận Chiến Thần của anh ta, hơn

nữa sau lưng anh ta còn có tổng giáo đầu trong

truyền thuyết.

Bùi Nguyên Minh anh dựa vào cái gì?

Dựa vào nhà họ Chân ở thủ đô? Dựa vào bản

lĩnh ăn cơm nhão của anh sao?

Ngay cả đám người Tần Ý Hàm vốn rất tự tin

với thân thủ của Bùi Nguyên Minh, nhưng mà lúc

này vẫn lộ vẻ lo lắng.

“Bùm..:

Long Kiến Công không nói lời vô nghĩa, mà

kéo giãn khoảng cách, trực tiếp quét ngang mà

ra, khí thế như hồng thủy.

Đây là Phật Sơn Vô Ảnh Cước trong truyền

thuyết, tốc độ rất nhanh, nếu đánh trúng có thể

đánh gấy xương ngực của người ta.

Rất rõ ràng, tức giận khi chịu ở chỗ Đường

Thiên Đồ, lúc này Long Kiến Công muốn phát tiết

trên người Bùi Nguyên Minh.

Mục tiêu của anh ta vô cùng rõ ràng, muốn

Bùi Nguyên Minh không chết cũng phải tàn phế.

“Đi chết đi, phế vật! Ở rể!”

Long Kiến Công cười mỉa không thôi, sát khí

lan tràn.

Nhưng đối mặt với một kích như sấm sét, vẻ

mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không có hứng

thú cử động.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đám người

Phương Lan Ngọc, là Bùi Nguyên Minh bị dọa sợ.

Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, tuy

Bùi Nguyên Minh có thể áp chế được đại sư Đoạt

Mệnh từ Thiên Trúc, nhưng sao có thể là đối thủ

của phó thống lĩnh Thiết Thương Doanh?

Hai bên không cùng một cấp bậc!

“Rầm

Một cước đánh trúng.

Đám người Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp

cùng liên tục cười nhạo.

“Chiến Thần Đường, thấy rồi chứ?”

“Đây là người anh muốn che chởi”

“Người như vậy, vậy mà anh bảo là đại ca của

anh? Anh không sợ hôm nay mình sẽ mất hết mặt

mũi sao?”

Tất cả mọi người lộ vẻ châm chọc, đợi xem

chuyện cười của Bùi Nguyên Minh.

“Bốp...

Nhưng mà ngay lúc một cước này của Long

Kiến Công sắp đánh trúng, vẻ mặt Bùi Nguyên

Minh lạnh nhạt dời một bước, chỉ trong nháy mắt,

một cái tát quét ngang mà ra.

Một tiếng vang thật lớn, thân thể Long Kiến

Công bay ngược về sau, va chạm lên vách tường,

lúc ngã xuống đất không ngừng run lẩy bẩy, trong

lúc này căn bản không đứng dậy nổi.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tùy ý vung

tay.

Đường Thiên Đồ vô cùng cung kính, đưa một

khẩu súng lục đã lên đạn tốt nhất, đưa tới tay Bùi

Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh mở chốt an toàn, chậm rãi

tiến lên, họng súng để ở vai phải của Long Kiến

Công.

“Cậu dám! Cậu phải biết rằng, tôi là phó thống

lĩnh của Thiết Thương Doanh, tôi...”

“Pằng!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, trực tiếp

bóp cò.

Sau đó anh để nòng súng lên trên tay trái

Long Kiến Công.

“Tôi là đệ tử của nhà họ Long, nhà họ Long

chúng tôi...”

“Pằng!”

Bùi Nguyên Minh bóp cò một lần nữa, cho dù

là Thiết Thương Doanh hay là nhà họ Long, ở

trước mặt anh đều không có bất cứ ý nghĩa gì.

“Họ Bùi, cậu dám phế đi tôi, cậu...”

“Pằng pằng...”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lại bóp cò

lần nữa, trực tiếp bắn vào hai chân của Long Kiến

Công.

Lúc này, toàn thân Long Kiến Công run lẩy

bẩy, trong miệng đã có máu chảy ra, đau tới mức

sắp ngất đi.

Chỉ trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh dùng

súng phế đi tay chân của anh ta.

Lúc mới tiến vào phòng bệnh Long Kiến Công

hung hấn bao nhiêu, lúc này thê thảm bấy nhiêu.

Đến cuối cùng, Bùi Nguyên Minh di chuyển

khẩu súng lần nữa, trực tiếp để trên trán Long

Kiến Công.

“Chuyện này... Sao có thể có chuyện này

được?”

Vẻ mặt đám người Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc

Diệp hoảng hốt, vẻ mặt khó có thể tin.

Long Kiến Công là người có địa vị như vậy,

vậy mà lúc này bị Bùi Nguyên Minh dùng súng

làm bị thương như thế?

Sao có thể có chuyện này?

Quan trọng nhất chính là, sao Bùi Nguyên

Minh lại dám?
 
Chương 2219


“Không phải Bùi Nguyên Minh là một tên ở rể

sao?”

“Tuy cậu ta có thân phận phân hội trưởng của

Long Môn thủ đô, nhưng không phải Long Môn là

của nhà họ Long à?”

“Cậu ta chỉ là một hạ nhân của nhà họ Long,

vậy mà dám kêu gào với Long Kiến Công như

thế?”

“Còn ở trước mặt nhiều người của quân đội

như vậy, trực tiếp nổ súng...”

“Cậu ta, đây là muốn chết sao?”

Yukiko Ishikawa nhìn thấy cảnh tượng này,

trong lòng rung động tới cực hạn.

Cô ta biết rất rõ, sau này người đàn ông này

sẽ trở thành ác mộng của cô ta!

Quá độc ác!

Cho dù luôn xưng người Đảo Quốc tàn nhãn,

cũng khó gặp được nhân vật tương tự.

Trên thực tế, không chỉ những người khác,

ngay cả Long Kiến Công cũng cảm thấy rung

động tới mức kinh hãi.

Anh ta hoàn toàn không thể hiểu được

chuyện này là thế nào.

Mình dùng toàn lực ứng phó, kết quả bị cái tát

của Bùi Nguyên Minh đánh bay?

Sau đó Bùi Nguyên Minh cầm súng của

Đường Thiên Đồ, dễ dàng bắn tay chân của mình?

Sao anh có lá gan như vậy?

Lúc này trong lòng Long Kiến Công tràn ngập

nghỉ ngờ, sau đó không ngừng run lẩy bẩy.

Bùi Nguyên Minh quá can đảm, cũng vượt. đam mỹ hài

qua tưởng tượng.

Anh ta thực sự sợ lúc này tay phải của Bùi

Nguyên Minh cử động một lát, đầu mình sẽ nở

hoa.

Nhưng mà lúc này, tên đã lên dây, không bắn

không được.

Vẻ mặt Long Kiến Công thay đổi một lát xong,

mới hung dữ nói: “Họ Bùi, cậu phải biết rằng, bây

giờ cậu đang làm cái gì?”

“Cho dù là thân phận ở quân đội của tôi, hay

là thân phận người nhà họ Long, cậu đối xử với tôi

như vậy, đều sẽ bị giết chết!”

“Cậu có bản lĩnh, hôm nay cậu trực tiếp giết

chết tôi, nếu không...”

“Pằng

Bùi Nguyên Minh không chút do dự bóp cò.

Long Kiến Công sởn gai ốc, dùng toàn lực

nghiêng đầu đi, viên đạn trì lướt qua gáy anh ta,

để lại một cái hầm trên tường sau lưng anh ta.

Chỉ thiếu chút nữa, anh ta sẽ bị Bùi Nguyên

Minh bắn nát đầu.

Mồ hôi lạnh chảy từ trên trán Long Kiến Công

ra, anh ta run lẩy bẩy, gần như không thể nói được

một câu nên lời.

“Sao thế? Không phải là anh rất trâu bò sao?”

“Không phải là anh không sợ chết sao?”

“Sao còn tránh đi làm gì?”

Bùi Nguyên Minh dùng khẩu súng võ lên mặt

Long Kiến Công, vẻ mặt châm chọc.

Vẻ mặt Long Kiến Công thay đổi, một lát sau

“oe” một tiếng phun ra máu, đã hôn mê.

Bùi Nguyên Minh đứng dậy, ném khẩu súng

trong tay cho Đường Thiên Đồ.

Sau đó anh nhận lấy khăn giấy bắt đầu chà

lau ngón tay.

Vừa xoa, anh vừa lạnh nhạt nhìn Phương Lan

Ngọc, nói: “Hôm nay tôi không giết các người,

nhưng mà các người mang một câu trở về giúp

tôi:

“Nói với Phương Trung Nghĩa, ẩn nấp thật kỹ

ở Yến Kinh, rửa sạch đầu...”

“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi lấy”

Nhìn vẻ mặt rét lạnh của Bùi Nguyên Minh,

đám người Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp ngay

cả rắm cũng không dám đánh.

Bọn họ khiêng Long Kiến Công bị phế tay

chân, lúc này chạy vội đi.

Đợi bọn họ rời đi, Bùi Nguyên Minh vội bảo.

bác sĩ tới xử lý vết thương cho đám người Tần Ý

Hàm.

May mà kỹ thuật của các bác sĩ ở bệnh viện

Nhân Ái không tệ, bận rộn mấy tiếng, đã xử lý

xong vết thương của bọn họ.

Cùng với dùng Kim Sang Dược trên người Bùi

Nguyên Minh, chỉ cần không cử động linh tinh,

chưa tới mấy ngày sẽ khép lại.

Mà Đường Thiên Đồ thì không tham dự quá

trình xử lý sau đó, đợi Bùi Nguyên Minh làm xong

mọi việc đi tới vườn hoa ở phía sau bệnh viện, anh

ta mới nhanh chóng đuổi kịp.

Khi tới một cái đình hóng mát, Bùi Nguyên

Minh tùy ý ngồi xuống, Đường Thiên Đồ mới thu

lại dáng vẻ lưu manh, nhanh chóng khép hai chân

lại, hành lễ với Bùi Nguyên Minh, trầm giọng nói:

“Tổng giáo đầu, Đường Thiên Đồ của Đường Đao

Doanh báo cáo!”

- -----------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom