Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2180


“Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”

Lúc này Miyamoto Sakura lấy lại tinh thần, cô ta đi từ trong đám người ra, cổ trấn định lại, sau đó thờ ơ nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Hắn là anh biết nơi này là nơi nào đúng không?”

“Nơi này là địa bàn của nhà họ Phương, hôm nay là lễ chúc mừng khai trương khách sạn Nhã Nam!”

“Xuất hiện ở nơi này, đều là nhân vật lớn trong chính phủ và thương giới!”

“Anh có tư cách gì, năng lực gì giương oai ở đây!”

“Cho dù anh muốn ầm ĩ, cũng cần phải suy nghĩ một chút, mình không phải là đối thủ của nhà họ Phương!”

“Anh cho rằng bảng hiệu một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ, chỉ lấy ra dọa người sao?" “Tôi nói cho anh biết, anh nhanh thả em gái tôi ra!”

"Nếu không anh Phương tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy!”

Miyamoto Aya cũng giận dữ hét: “Không sai, thả tôi! Họ Bùi, anh giương oai như vậy, anh Phương sẽ không tha cho anh!”

Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, cười nói: “Hạ độc vợ của tôi, bắt cóc hồng nhan tri kỷ của tôi, Miyamoto Sakura, cô lấy đâu ra tự tin, tôi tuyệt đối sẽ thả cô đi như vậy?”

Nếu không phải mình bố trí chu toàn, chỉ sợ bây giờ đã bị người Đảo Quốc lừa gạt.

“Người trẻ tuổi, tuy tôi không biết cậu là ai!" "Nhưng cậu tự tiện xông vào lễ chúc mừng khai trương khách sạn Nhã Nam! “Không chỉ mạo phạm anh Phương, lại càng vi phạm pháp luật!  Một người đàn ông tai to mặt lớn đứng dậy, vẻ mặt anh hùng cứu mỹ nhân, hiện ngang lầm liệt nói: “Tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất là bỏ vũ khí trong tay xuống! Sau đó bỏ tay chịu trói!”

“Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”

“Cậu sẽ chết vô cùng khó coi!”

Cả đám mấy trăm người đều không ngừng gật đầu, vẻ mặt mọi người khinh bỉ nhìn Bùi Nguyên Minh, cảm thấy tên nhóc này là một tên ngốc, là người thiếu hiểu biết pháp luật.

Khách sạn Nhã Nam này, là nơi anh có thể kêu gào sao? Cho dù là nhà họ Phương hay Long Điện, muốn đâm chết anh, đều đơn giản như đâm chết con kiến.

"Đây là việc riêng giữa tôi và người phụ nữ Đảo Quốc này.”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, gằn từng chữ: “Chuyện của chúng tôi, tự mình giải quyết.

“Tôi chỉ nói một lần, hôm nay là ân oán cá nhân!”

“Tôi dẫn người đi, chuyện này sẽ kết thúc!”

“Con người tôi là người giảng đạo lý.

“Sau khi rời đi, tôi sẽ lấy ba trăm năm mươi tỷ làm tiền biểu, xem như bù lại tổn thất cho các vị.

“Nhưng nếu có người thực sự không có mắt, cứ thích nhúng tay vào việc riêng của tôi, như vậy tôi cũng không ngại giẫm lên vài người, rồi mang người Đảo Quốc này đi."

“Tóm lại tối nay không có ai có thể ngăn cản được tôi, cho dù là nhà họ Phương hay Long Điện...  Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ tay một cái, chỉ Miyamoto Sakura.

Ngô Kim Hồ cười khẽ một tiếng, dẫn theo mấy người vẻ mặt lạnh lùng đi tới.

Có mấy người đàn ông trẻ tuổi xem như từng được huấn luyện muốn xông ra anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả bị Ngô Kim Hồ tát một cái, toàn bộ đều ngã xuống đất.

Vẻ mặt Miyamoto Sakura thay đổi lớn, cô ta không thể ngờ tới lá gan của Bùi Nguyên Minh lại lớn tới vậy.

Hoàn toàn mặc kệ quy tắc cơ bản nhất, vậy mà dám bắt người trước mặt nhiều người như thế.

Còn không đợi cô ta nói gì, Ngô Kim Hổ đã tiến lên tát người phụ nữ lòng dạ rắn rết này ngã xuống đất, sau đó trở tay để tay cô ta ở phía sau.

“Làm càn! Các người quá làm càn rồi!”

Thấy cảnh tượng như vậy, người đàn ông tại to mặt lớn vừa mới mở miệng có vẻ mặt vô cùng khó coi: “Tôi mặc kệ giữa các người có ân oán gì!”

“Nhưng nơi này là địa bàn của nhà họ Phương!”

“Tùy ý làm bậy ở địa bàn nhà họ Phương, các người muốn chết à.”
 
Chương 2181


Người đàn ông tai to mặt lớn nói: “Chị em nhà Miyamoto là người Đảo Quốc, là khách mời tôn quýt" “Vậy mà các người tùy tiện bắt lấy người nước ngoài!" “Chẳng lẽ các người không biết, như vậy sẽ dẫn tới sự cố ngoại giao vô cùng nghiêm trọng sao?”

“Nếu bên Đảo Quốc kháng nghị, các người làm sao bây giờ?”

“Bây giờ tôi yêu cầu các người lập tức dừng lại hành động vô cùng vớ vẩn này, còn nhất định phải công khai nhận lỗi “Tôi còn tố cáo với bên chính phủ thủ đô!”

Lúc này người đàn ông tai to mặt lớn mang theo loại biểu cảm trong lòng đầy căm phẫn: “Tôi nghĩ, Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô nhất định sẽ bắt lại hết đám người hủy hoại hình tượng quốc gia đối với đô thị quốc tế này, coi như không có pháp luật như các người!”

“Bốp!”

Ngô Kim Hổ chẳng muốn nói lời vô nghĩa, một cái tát trực tiếp đánh bay người đàn ông tai to mặt lớn.

“Âm ĩ" Cảnh tượng này khiến tân khách câm như hến.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người hung hãn như vậy, vậy mà dám hô to gọi nhỏ, động chân động tay với bọn họ.

“Các người làm càn Ngay sau đó, lúc đám Bùi Nguyên Minh chuẩn bị ra tay với hai chị em Miyamoto Sakura.

Một giọng nói uy nghiêm gào to, truyền từ trong thang máy ở đại sảnh tới.

Sau đó cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu tím, dung nhan xinh đẹp chậm rãi đi ra khỏi thang máy.

Đám nam nữ giới thượng lưu, bao gồm cả người đàn ông tai to mặt lớn bị đánh bay giống như quên đi mình mới bị người ta tát.

Cả đám đều nhanh chóng tiến lên, vô cùng cung kính nói: “Cô Hạ Mộc Diệp: Nghe thấy xưng hô này, Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, nhưng không nói gì.

Trong trường hợp như vậy xuất hiện một cô chủ họ Hạ, Bùi Nguyên Minh dùng chân để đoán cũng biết, tất nhiên đối phương đến từ nhà họ Hạ ở Yến Kinh.

Dù sao nhà họ Hạ ở Yến Kinh rất thân thiết với nhà họ Phương ở Yến Kinh.

Hạ Mộc Diệp dẫn theo một đám người hầu tiến về trước, tầm mắt đảo qua Bùi Nguyên Minh và các tân khách ở đây một cái, lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng lẽ các người không biết, hôm nay là lễ chúc mừng khai trương khách sạn Nhã Nam?”

“Chẳng lẽ các người không biết, khách sạn này là do nhà họ Hạ và nhà họ Phương ở Yến Kinh đầu tư à?”

“Gây chuyện ở trong trường hợp như vậy, là muốn đối đầu với nhà họ Hạ và nhà họ Phương ở Yến Kinh sao?”

Giọng nói của Hạ Mộc Diệp lạnh nhạt, nhưng mở miệng nhà họ Hạ ở Yến Kinh, ngậm miệng nhà họ Phương ở Yến Kinh, đây chính là hai trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hại Chỉ riêng những lời này, có thể đè ép mọi người ở đại sảnh! Mang theo một loại khí thế không giận tự uy, khiến người ta kính sợ theo bản năng, muốn khúm núm theo bản năng.

Người đàn ông tai to mặt lớn kia nhanh chóng lắc đầu: “Cô Hạ, cô hiểu lầm rồi, không phải tôi, là đám người này quấy rối!”

“Cô Hạ, cô đã đến rồi!”

Nhìn thấy Hạ Mộc Diệp xuất hiện, Miyamoto Sakura lập tức lộ ra biểu cảm ấm ức: “Anh ta tên là Bùi Nguyên Minh, anh ta vô duyên vô cớ muốn dẫn hai chị em chúng tôi đi!”

“Cho tới bây giờ hai chị em chúng tôi chưa từng đắc tội anh tai”

“Mấy bảo vệ và mấy ngài tốt bụng tiến lên ngăn cản, cũng bị người của anh ta vả mặt một cách thô bạo!”

“Cô Hạ, anh ta hoàn toàn không để nhà họ Hạ và nhà họ Phương ở Yến Kinh vào mắt!”

Rất rõ ràng, Miyamoto Sakura biết rõ, nếu Hạ Mộc Diệp tới, như vậy cô chủ nhà họ Hạ đến từ Yến Kinh này sẽ là một trong những cọng rơm cứu mạng cô ta.

Lúc này Miyamoto Sakura trực tiếp ác nhân cáo trạng trước, không cho đám Bùi Nguyên Minh cơ hội mở miệng.

“Trực tiếp đánh người trong lễ chúc mừng khai trương khách sạn sao?”

“Còn chế trụ hai vị khách quý chúng tôi mời tới?”

Tâm mắt Hạ Mộc Diệp nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, sau khi đánh giá anh từ trên xuống dưới một lát, thản nhiên nói: “Anh muốn chết à?”



- -----------------
 
Chương 2182


Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không mở miệng.

Hạ Mộc Diệp không kiêng nể gì lấy điện thoại ra, chụp mấy bức ảnh của Bùi Nguyên Minh gửi đi.

Một lát sau, di động của cô ta vang lên, cô ta nghe máy xong, nhìn Bùi Nguyên Minh với biểu cảm tràn ngập trào phúng.

“Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Bùi Nguyên Minh chồng của Trịnh Tuyết Dương người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô!”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, ban đầu lúc ở Dương Thành, nhà họ Hạ chúng tôi đã gặp mặt anh rồi?”

“Hẳn là ông cụ cũng đã cảnh cáo anh, cách xa chị họ Hạ Vân của tôi!”

“Sao thế? Bây giờ không ngoan ngoãn ở rể đi, lại tới khách sạn nhà họ Hạ và nhà họ Phương chúng tôi xây dựng vào lúc chúng tôi tổ chức lễ ăn mừng khai trương để gây chuyện!”

“Lá gan của anh lớn quá nhỉ!”

“À...

Đúng rồi, anh nghe nói anh Phương Phương Trung Nghĩa chuẩn bị làm đám hỏi với Hạ Vân người trong lòng anh, cho nên mới tới gây chuyện đúng không?”

“Nhưng mà anh yên tâm đi, dù sao Hạ Vân chỉ là một đứa con gái riêng mà thôi, cô ta còn chưa có tư cách làm đám hỏi với anh Phương!”

“Cả nhà họ Hạ ở Yến Kinh, người có thể làm đám hỏi với anh Phương, là Hạ Mộc Diệp tôi Vẻ mặt Hạ Mộc Diệp rét lạnh, gằn từng chữ mở miệng.

Lúc mọi người ở đây nghe tới nhà họ Chân ở thủ đô, vốn còn có chút kiêng kị, nhưng đợi nghe nói Bùi Nguyên Minh là ở rể nhà họ Chân thủ đô, cả đám lập tức lộ ra biểu cảm khinh bỉ và trêu tức.

Nhà họ Chân ở thủ đô là một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ, tất nhiên là rất dọa người.

Nhưng vấn đề là, Bùi Nguyên Minh không phải là chính thống của nhà họ Chân ở thủ đô! Chỉ là một tên ở rể, vậy mà dám cáo mượn oai hùm, dẫn theo người tới địa bàn của nhà họ Phương và nhà họ Phương ở Yến Kinh để gây chuyện? Còn gặp phải Hạ Mộc Diệp chính thống của nhà họ Hạ ở Yến Kinh, đây là tìm đường chết mà! Lúc này không ít người nhìn Bùi Nguyên Minh, đã tràn ngập nghiền ngẫm, giống như đang nhìn một người chết.

Bùi Nguyên Minh nhíu mày một lát, mới thản nhiên nói: “Nể mặt Hạ Vân, tôi sẽ bồi thường cho các người ba trăm năm mươi tỷ, nhưng mà người, tôi nhất định phải dẫn đi”

“Hả? Ba trăm năm mươi tỷ?”

Vẻ mặt Hạ Mộc Diệp khoa trương.

“Mạnh miệng thật lớn! Thực hào phóng đó!”

“Khi nào thì một tên ở rể cũng có thể nắm giữ nhiều tiền như vậy?”

“Xem ra nhà họ Chân ở thủ đô đã xuống dốc!”

“Từ khi Chân Vũ Long chết, ngay cả một tên ở rể cũng dám luồn lên nhảy xuống!”

“Nhưng mà chuyện hôm nay tôi sẽ không để yên đâu “Người đâu, gọi tất cả bảo vệ tới đây, còn có mấy vệ sĩ của tôi nữa!”

“Lại nói với cô Phương một tiếng, trong đại sảnh có mấy con kiến không có mắt nhìn, tôi giải quyết xong sẽ để cô ấy thu hoạch!”

Vẻ mặt Hạ Mộc Diệp lạnh nhạt hạ lệnh, đồng thời cô ta ra hiệu cho thuộc hạ chuyển ghế sô pha tới, cô ta ngồi xuống, dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn Bùi Nguyên Minh, đôi chân nhỏ dài chồng lên nhau, hơi lắc lư.

Đối với Hạ Mộc Diệp mà nói, cô ta vốn không có hứng thú với lễ khai trương này.

Chẳng qua nghe nói Phương Trung Nghĩa ở đây, cô ta mới tràn ngập hứng thú từ Yến Kinh đến.

Kết quả đến bây giờ Phương Trung Nghĩa còn chưa xuất hiện, trái lại không lâu sau tên này tới đây gây chuyện.

Đối với Hạ Mộc Diệp mà nói, chỉ cần không phải là người của mười gia tộc đứng đầu, như vậy cho dù là ai, dám tới khách sạn cô ta đầu tư gây chuyện, vậy thì tới một người giãm một người, tới hai người giãm hai người.

Tuy nhà họ Hạ ở Yến Kinh ở dưới đáy trong mười gia tộc đứng đầu, nhưng đối mặt với người bình thường, cũng tuyệt đối có thể diễu võ dương oai.

Bùi Nguyên Minh nhìn Hạ Mộc Diệp lúc này hung hãn ương ngạnh, thản nhiên nói: “Hạ Mộc Diệp, cô ở bên ngoài hung hãn như vậy, ông cụ nhà cô có biết không?”
 
Chương 2183


“Ông cụ nhà tôi có biết hay không, liên quan cái rắm tới anhl”

“Tôi chỉ biết rằng, hôm nay anh xong đời rồi!”

Trên gương mặt Hạ Mộc Diệp đều là hơi thở kiêu ngạo.

Lúc này cô ta nhận sâm banh nhân viên phục vụ đưa tới, tùy ý uống một ngụm, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, tương đối có khí thế chỉ điểm giang Sơn.

Giọng nói của Hạ Mộc Diệp vừa mới vang lên, rất nhanh bốn phương tám hướng khách sạn có mấy chục bảo vệ cầm súng xông ra, cả đám đều đằng đằng sát khí.

Xa hơn còn có càng nhiều người đi tới, tiếng bước chân dày đặc.

Người đàn ông tai to mặt lớn còn có tân khách khác lúc này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt trêu tức.

Chỉ là một tên ở rể, vậy mà dám đấu với Hạ Mộc Diệp? Nói không chừng lát nữa sẽ bị Hạ Mộc Diệp ném vào sông Hoàng Hà cho cá ăn! Ở rể nhà họ Chân thủ đô, thực sự cho rằng thủ đô là địa bàn của mình rồi hả? Bây giờ tên ở rể, đầu óc đều ngu ngốc như vậy sao? Vẻ mặt Ngô Kim Hổ và Tần Ý Hàm đều lạnh nhạt, những người này hung hãn ương ngạnh tới mấy, nhưng ở trước mặt Bùi Nguyên Minh không là cái rắm gì.

Không nói chuyện khác, đơn thuần là thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, đã đủ áp mọi người ở đây.

Bùi Nguyên Minh nhìn đám bảo vệ chỉ chít ở đây, còn có khẩu súng đã mở chốt an toàn, bỗng nhiên cười nói: “Cô Hạ Mộc Diệp, cô chắc chắn muốn đấu lại tôi sao?”

“Chắc chắn muốn cản đường tôi à?”

“Cô chắc chắn, mình sẽ không đá trúng tấm sắt đấy chứ?”

Hạ Mộc Diệp “xùy”

một tiếng bật cười, rõ ràng là không ngờ tới chỉ là một tên ở rể, cũng dám làm ra vẻ với mình.

“Xem ra ỷ vào tên tuổi của nhà họ Chân thủ đô giêu võ dương oai, cáo mượn oai hùm quen rồi “Thực sự cho rằng mình có chút bản lĩnh, là nhân vật lớn Lúc này Hạ Mộc Diệp híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó thản nhiên nói: “Được lắm, Bùi Nguyên Minh, nể mặt nhà họ Chân thủ đô, Hạ Mộc Diệp tôi có thể cho anh một cơ hội!”

“Một cơ hội có một không hail”

“Lập tức thả cô Miyamoto, sau đó quỳ xuống xin lỗi bọn họ, dập đầu tới lúc đầu rơi máu chảy, còn bồi thường ba nghìn năm trăm tỷ tiền mặt, chuyện này sẽ thôi như vậy!”

“Nhớ kỹ, đây là tôi nể mặt nhà họ Chân ở thủ đô mới tặng cho anh cơ hội này.”

“Tốt nhất là anh nên quý trọng nói!”

“Nếu không, hôm nay anh sẽ gặp xui xẻo rất lớn" “Bị tôi giẫm lên thì không sao!”

“Làm mất mặt nhà họ Chân ở thủ đô, bị người †a giẫm lên đuổi ra khỏi nhà, tôi e sau này anh chỉ có thể đi xin ăn!”

“Bây giờ anh có biết chênh lệch thân phận giữa tôi và anh hay không?”

“Có hiểu rõ nơi này không phải là nơi anh có thể diễu võ dương oai không?”

“Nghe hiểu, hiểu rõ, thì quỳ xuống cho tôi!”

Hạ Mộc Diệp cảm thấy mình đúng là có trái tim Bồ Tát, nể mặt nhà họ Chân ở thủ đô, lại cho Bùi Nguyên Minh hung hãn ương ngạnh một cơ hội.

Bùi Nguyên Minh nhìn Hạ Mộc Diệp lúc này vênh mặt hất hàm sai khiến, thản nhiên nói: “Ngại quá, con người tôi luôn thích rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thích dương oai”

“Tôi vẫn nói câu nói kia, cút đi, nhường đường”

Không nể mặt! Đây hoàn toàn là không nể mặt.

Không chỉ không cho Hạ Mộc Diệp mặt mũi đơn giản như vậy.

Lúc này Bùi Nguyên Minh làm việc, lại càng không nể mặt nhà họ Hạ Yến Kinh, nhà họ Phương Yến Kinh! Sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, Hạ Mộc Diệp đều đã nể tình như thế, cho anh một cơ hội hối cải làm người mới.

Nhưng một tên ở rể lại không biết sống chết như thế, đây thực sự là coi mình như nhân vật lớn! Có không ít danh viện thiên kim ôm hai tay, thở dài nhìn Bùi Nguyên Minh.

Từng gặp người không biết sống chết, nhưng ngốc tới mức này, thực sự không có mấy người!

- -----------------
 
Chương 2184


“Khốn nạn!”

Ngay sau đó, một người thanh niên tóc dài vẫn luôn đứng bên cạnh Hạ Mộc Diệp không kìm nén được nữa.

Anh ta có một loại kích thích muốn biểu hiện trước mặt người trong lòng, lúc này tiến lên chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh, giận dữ hét: “Tên nhóc, nể mặt cậu, cậu lại không cần?”

“Cậu có tin không cần cô Hạ mở miệng, một câu của tôi cũng có thể giết chết cậu! Giết chết cả nhà cậu hay không?”

“Chỉ là một tên ở rể, vậy mà dám làm ra vẻ trước mặt chúng tôi?”

“Có phải là cậu cảm thấy mình thực sự là một nhân vật hay không?”

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh chẳng muốn nói lời vô nghĩa, trở tay tát một cái.

*“Á..* Người thanh niên tóc dài che mặt bay về sau, ngã xuống đất phun một ngụm máu.

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc, người nào cũng không thể ngờ tới, đến bước này rồi Bùi Nguyên Minh vẫn còn hung hãn, ương ngạnh như vậy! Hành vi việc làm của Bùi Nguyên Minh, có thể nói là kinh bạo ánh mắt mọi người.

Người nào cũng không thể ngờ tới, ở trước mặt Hạ Mộc Diệp, Bùi Nguyên Minh còn dám ra tay đánh người! Chuyện này tương đương với tát mặt Hạ Mộc Diệp trước mặt mọi người! Dùng mười gia tộc đứng đầu trấn áp mọi người, không có tác dụng rắm gì trước mặt mọi người.

Miyamoto Sakura vô cùng rung động với phong cách làm việc của Bùi Nguyên Minh, toàn thân không kìm lòng nổi run lẩy bẩy.

Vẻ mặt Hạ Mộc Diệp âm trầm, khó coi tới cực hạn.

Hành vi việc làm của Bùi Nguyên Minh, hậu quả còn nghiêm trọng hơn trực tiếp tát cô ta một cái.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cô ta còn lăn lộn ở giới thượng lưu Yến Kinh thế nào? Hạ Mộc Diệp này không biết xấu hổ sao? Không đợi Hạ Mộc Diệp có mệnh lệnh, người thanh niên tóc dài bị Bùi Nguyên Minh tát bay vùng vẫy đứng dậy, anh ta ôm má sưng đỏ của mình, chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Lên, giết chết cậu ta cho tôi!”

Mười mấy bảo vệ nổi giận gầm lên một tiếng, cầm khẩu súng trong tay xông lên, muốn chế trụ Bùi Nguyên Minh.

Kết quả chỉ thấy Ngô Kim Hổ bước ra nửa bước, trực tiếp đi tới trước mặt người thanh niên tóc dài, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng lại tát một cái ra.

“Bốp! Một cái tát đánh qua, Ngô Kim Hổ trực tiếp nắm lấy tóc anh ta, kéo người thanh niên tóc dài này đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó giẫm lên trên đất, thản nhiên nói: “Tới đây, người nào dám đi lên, tôi giết chết người đó trước!”

Mười mấy bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, ném chuột sợ vỡ đồ, người thanh niên tóc dài này tương đối có thân phận, bọn họ không dám xằng bậy.

Mà trong lúc nói chuyện, đường đao bên hông Ngô Kim Hổ đã ra khỏi vỏ, trực tiếp để lên trên cổ người thanh niên tóc dài.

Bá đạo, lạnh lùng, vô tình! Động tác vô cùng đơn giản này, lại đè ép toàn trường.

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, tên ở rể này không phải đơn phương độc mã tới đây, anh còn dẫn theo một đám cao thủ tới! Chuyện ngay hôm nay, e rằng không thể từ bỏ ý đồ!
 
Chương 2185


“Bốp!”

Hạ Mộc Diệp ngồi ngay ngắn ở đại sảnh đột nhiên vung tay phải lên, chén rượu trong tay trực tiếp bị cô ta đập bể trên đất, nhất thời chỉ thấy đầy mảnh nhỏ và nước rượu.

Hạ Mộc Diệp nổi giận.

Cô ta ôm hai tay đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi, anh quá làm càn!”

“Anh đúng là không biết tốt xấu!”

“Anh có biết anh đang làm gì không?”

“Tôi từng gặp không ít người càn rỡ”

“Nhưng là người có đủ thực lực, đủ năng lực, đủ thân phận!”

“Chỉ là một tên ở rể, càn rỡ tới mức độ này, tôi xem như mở mang kiến thức rồi!”

“Tôi nói cho anh biết, anh chẳng những lãng phí cơ hội tôi cho anh, hơn nữa, anh còn khiến tôi tức giận!”

“Hôm nay, anh sẽ phải trả giá thật nhiều!”

Vẻ mặt Hạ Mộc Diệp lạnh lùng, những lời nói ra mang theo hương vị chân thật đáng tin.

Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: “Được, cô Hạ, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Cô có chiêu gì thì bày ra đi, không có thì đừng ở đây làm bộ làm tịch, luồn lên nhảy xuống!”

“Có thể giãm chết Bùi Nguyên Minh tôi, tính cô có bản lĩnh”

“Chẳng qua tôi phải cảnh cáo cô một tiếng, một tháng này tôi giãm không biết bao nhiêu phế vật ỷ vào gia tộc thế lực làm xăng làm bậy”

“Gô không ngại sử dụng sát chiêu của cô, tôi không ngại giẫm chết toàn bội”

“Khỏi lãng phí thời gian của tôi!”

Rất rõ ràng, cho dù sau lưng Hạ Mộc Diệp có ai, cho dù là ông cụ Hạ tới đây, anh cũng phải đưa Miyamoto Sakura đi.

Bởi vì một loạt hành động của Miyamoto.

Sakura, đã chạm tới điểm mấu chốt của anh.

“Được! Được lắm!”

Vẻ mặt Hạ Mộc Diệp thán phục.

“Bùi Nguyên Minh, tôi không thể không thừa nhận, anh đúng là làm ra vẻ thành công “Bốn cậu chủ ở Yến Kinh cũng chỉ như vậy mà thôi!”

“Chỉ tiếc người ta thực sự có bản lĩnh, anh thì làm ra vẻI”

Hạ Mộc Diệp tấm tắc lấy làm kỳ lạ, rõ ràng là chưa từng thấy người nào làm ra vẻ như vậy.

Người có hành động, có thân phận, có địa vị làm là đương nhiên.

Nhưng một tên ở rể làm như vậy, ở trong suy nghĩ của Hạ Mộc Diệp, chỉ như tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Nhưng mà cũng đúng, một tên nhà quê, rất không dễ dàng mới làm ở rể, lúc đối mặt với thân thích có tư cách liều lĩnh, đột nhiên không nhận rõ thực lực và thân phận của mình, cho rằng ở nơi nào cũng có thể kêu gào, hình như cũng rất bình thường.

“Là người nào cho cậu lá gan, hô to gọi nhỏ với cô Hạ?”

Lúc này, ở trên tầng hai đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Sau đó một bóng người toàn thân giống như bôi sơn bóng màu vàng kim, trực tiếp nhảy từ trên tầng hai xuống, chỉ trong nháy mắt đã rơi xuống trước người đám Bùi Nguyên Minh! Đây là một người đàn ông đầu trọc, làn da màu vàng, nhìn giống như một hòa thượng.

Nhưng lại mang theo vài phần dáng vẻ lưu manh, hương vị kiêu ngạo.

Người đàn ông như vậy, nhìn kiểu gì cũng không giống một người xuất gia.

Nhưng mà trên người anh ta mặc một tăng bào màu vàng sáng, nhưng sau lưng là trường đao súng lục, nhìn kiểu gì cũng như đầu trọc vào nhà cướp của.

Người thanh niên tóc dài nhìn thấy người này, lại vui vẻ mở miệng nói: “Đại sư Đoạt Mệnh, giết chết bọn họ! Khiến bọn họ biết vì sao hoa lại đỏ như thết”

Tần Ý Hàm khẽ nhíu mày, tiến lên trước nói: “Cút ngay, chó ngoan không chắn đường!”

“Cho các người một phút, thả người, quỳ xuống, dập đầu xin lỗi, bồi thường tiền, sinh tử để cô Hạ xử lý!”

Vẻ mặt đại sư Đoạt Mệnh khinh thường nhìn đám Bùi Nguyên Minh: “Nếu không nghe lời, bần tăng sẽ vặn hết đầu các người xuống, cho cá ăn!”
 
Chương 2186


Đại sư Đoạt Mệnh đến từ Thiên Trúc, gọi là cao tăng Thiên Trúc, nghe nói ở Thiên Trúc có chút địa vị.

Anh ta tu luyện hẳn là thuật Yoga của Thiên Trúc, lúc này cả người chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng khí tức vô cùng sắc bén ở trên người anh ta lan tràn ra, trực tiếp đè ép đám người ở xung quanh thân thể lùn đi một đoạn.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, có thể cảm nhận được, cao tăng Thiên Trúc này là cao thủ.

Nhưng mà anh không để ý, chỉ lạnh nhạt nhìn về vị trí ở tầng hai.

Ở nơi đó, hẳn là còn có một người đang nhìn phía dưới.

Thú vị.

Trái lại lúc này Bùi Nguyên Minh có chút chờ mong, một buổi lễ khai trương nho nhỏ, rốt cuộc là ngọa hổ tàng long cỡ nào.

Lúc này Tần Ý Hàm lạnh lùng nói: “Một tên cao tăng, có tư cách gì kêu gào trước mặt phân hội trưởng nhà tôi, anh..



“Amir Sắc mặt đại sư Đoạt Mệnh lập tức thay đổi, thân thể anh ta xoay chuyển tại chỗ một cách quỷ dị, một cái tát quét ngang mà ra, sau đó bốp một tiếng tát vào mặt Tần Ý Hàm.

Động tác của đối phương không tính là nhanh, nhưng tư thế ra tay vô cùng quỷ dị, căn bản không phải bản lĩnh của Đại Hạ, trong tình huống Tần Ý Hàm bất ngờ không đề phòng bị trúng chiêu, bị tát một cái lùi về sau mấy bước.

Chẳng qua lúc cô ta sắp ngã xuống đất, Bùi Nguyên Minh tùy ý vươn tay đè bờ vai cô ta, sau đó vỗ nhẹ một cái.

Vỗ như vậy, sức lực quỷ dị trong cơ thể Tần Ý Hàm bị đánh tán đi, nhưng mà cho dù như vậy, Tần Ý Hàm cũng cảm thấy khí huyết trong lòng dâng lên.

“Phân hội trưởng, là thuộc hạ vô năng”

Vẻ mặt Tần Ý Hàm thay đổi, sau đó bó tay giải thích.

Hôm nay phân hội trưởng dẫn mình tới, vậy mà bị một tên đến từ Thiên Trúc vả mặt, đây là làm mất mặt phân hội trưởng.

“Được, đáng đánh!”

“Cho rằng học được chút công phu mèo ba quào, thì có thể hung hãn ương ngạnh trước mặt chúng tôi sao?”

Một đám nhân vật lớn của giới thượng lưu đều lộ vẻ trào phúng, nhao nhao ủng hộ đại sư Đoạt Mệnh.

Dù sao vừa rồi Bùi Nguyên Minh áp chế bọn họ quá độc ác.

Lúc này thấy có người có thể đi tới vả mặt đám Bùi Nguyên Minh, khiến đám bọn họ đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Vẻ mặt Tần Ý Hàm thay đổi mấy lần, tiến lên ra tay theo bản năng.

Nhưng Bùi Nguyên Minh xua tay, ngăn động tác của cô ta.

Thực lực của đại sư Đoạt Mệnh này không phải rất cao, nhưng con đường Thiên Trúc của anh ta khó lòng phòng bị.

Đây là lần đầu tiên Tân Ý Hàm gặp phải, chịu thiệt là bình thường.

Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, mọi người cho rằng Bùi Nguyên Minh sợ, sợ hãi, cả đám đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi ủng hộ.

Đại sư Đoạt Mệnh lại càng lạnh lùng nói: “Tên kia còn không mau quỳ xuống!”

“Họ Bùi, vị này là cận vệ của cô Hạ Mộc Diệp, đại sư Đoạt Mệnh đến từ Thiên Trúc!”

“Đại sư Đoạt Mệnh ở Thiên Trúc chẳng những có địa vị cao, thân thủ mạnh, hơn nữa giết chết không biết bao nhiêu hạng người trộm cắp!”

“Người chết ở dưới tay anh ta, còn nhiều hơn cả kiến!”

“Nếu cậu thật sự khiến người ta tức giận, sẽ chết không có chôn Lúc này người thanh niên quỳ trên đất nghiến răng nghiến lợi mở miệng, trên mặt là oán hận xen lẫn với vui vẻ.

Đại sư Đoạt Mệnh được người ta thổi phồng, lúc này để hai tay ở sau lưng, biểu cảm thản nhiên nói: “Tên kia, cần tôi nói lần nữa sao?”

“Kiên nhãn của tôi không được tốt!”

“Chọc giận tôi mà nói, các người đều phải chết!”

Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, thản nhiên nói: “Thiên Trúc, muốn diễu võ dương oai ở Đại Hạ chúng tôi, anh phải hỏi xem bàn tay tôi có đồng ý hay không”



- -----------------
 
Chương 2187


Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, một cái tát trực tiếp đánh ra.

Tốc độ của cái tát này không tính là nhanh, nhưng tập trung ở mặt đại sư Đoạt Mệnh, khí thế vô cùng kinh người.

“Ồ, khi nào thì một tên ở rể cũng có thể ra tay với tôi? Không biết sống chết!”

Đại sư Đoạt Mệnh liên tục cười mỉa, cảm thấy ra tay với Bùi Nguyên Minh là một loại sỉ nhục đối với mình.

Một tên ở rể, không biết lúc nào nên quỳ, lúc nào nên bò, vậy mà còn dám ra tay với người Thiên Trúc cao quý? Quả thực là buồn cười! Đại sư Đoạt Mệnh cười mỉa đồng thời cũng đánh một chưởng ra, trong lòng bàn tay ẩn chứa sức lực quỷ dị, anh ta chuẩn bị ngăn cản cái tát này của Bùi Nguyên Minh xong, lại thuận tay tát Bùi Nguyên Minh ngã xuống đất, cho anh biết vì sao hoa lại đỏ như thế! Nhưng mà quyền chưởng của hai bên mới chạm nhau, đại sư Đoạt Mệnh cảm nhận được lực lượng mang tính hủy diệt cuốn sạch mà đến.

“Cái gì?”

Lực phòng ngự khủng bố từ trên xuống dưới người anh ta giống như sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Anh ta đánh ra một cái tát, trực tiếp bị một chưởng của Bùi Nguyên Minh đánh gãy, sức lực quỷ dị ẩn chứa trong lòng bàn tay anh ta, lúc đối mặt với sức lực cường đại giống như bị bẻ gấy, không có một chút tác dụng.

Cái tát này của Bùi Nguyên Minh dễ dàng phá một chiêu này của đại sư Đoạt Mệnh, đồng thời thế đi không giảm, một cái tát đánh vào mặt đại sư Đoạt Mệnh.

“Bốp!”

Một tiếng vang thật to, toàn thân đại sư Đoạt Mệnh chấn động, kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược về phía sau.

“Bùm”

một tiếng thật to, cả người đại sư Đoạt Mệnh đập lên trên trụ La Mã do đá cẩm thạch mài thành, nhất thời trên trụ La Mã có thêm dấu vết một người.

Mà thân thể đại sư Đoạt Mệnh dán sát vào trụ cẩm thạch, chậm rãi trượt xuống mặt đất.

Giữa đại sảnh, tiếng thét chói tai truyền ra, bốn phương tám hướng vô cùng lộn xộn.

“Cái gì?”

Ở trong mắt nhân vật lớn giới thượng lưu, đại sư Đoạt Mệnh cao tăng của Thiên Trúc vô cùng cường đại, lúc này giống như chó chết xụi lơ trên đất.

Miệng mũi anh ta đều đầy máu tươi, cả người đều đang không ngừng run lẩy bẩy.

Mấy danh viện thiên kim vốn khinh thường Bùi Nguyên Minh không kìm lòng nổi ôm hai tay, che kín miệng lại, không cho mình phát ra tiếng kêu kinh hãi.

Rất rõ ràng, Bùi Nguyên Minh cường đại, cường thế và vô địch, khiến bọn họ khó có thể tin, cũng không thể tin được.

Có lẽ người nào cũng không nghĩ tới, Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý tát một cái, có thể tát bay đại sư Đoạt Mệnh.

Đây là tư thế vô địch! Đôi mắt vốn ẩn chứa ý lạnh của đại sư Đoạt Mệnh hơi nheo lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Đại sư Đoạt Mệnh là vệ sĩ cô ta tốn giá rất cao mời từ Thiên Trúc về, lúc ở Yến Kinh, đã vì cô ta tạo ra chiến công hiển hách, nghiền áp vô số kẻ địch mạnh.

Người này ở nhà họ Hạ Yến Kinh, là cao thủ lớn đứng ở trong top mười! Nhưng mà người nào có thể nghĩ tới, anh ta ngay cả cái tát của Bùi Nguyên Minh cũng không đỡ nổi? “Đại sư!”

Mấy vệ sĩ kịp phản ứng vẻ mặt thay đổi, vội vàng nâng đại sư Đoạt Mệnh bị tát tới mức đôi má sưng đỏ.

Hạ Mộc Diệp nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đại sư Đoạt Mệnh, mí mắt không kìm lòng nổi giật giật.

“Người đâu, mau đưa đại sư Đoạt Mệnh tới bệnh viện!”

“Không cần!”

Đại sư Đoạt Mệnh thất tha thất thểu đứng dậy, lúc này gương mặt âm trầm tới cực hạn, vẻ mặt dữ tợn mà phãn nộ! Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh vừa mới ra tay, giống như ước gì có thể bóp chết anh.

Người Đại Hạ này, vậy mà dám ra tay khiến anh ta bị thương nặng? Còn dùng phương thức đánh lén như vậy! Quả thực là không biết xấu hổ! Quả thực là chẳng biết xấu hổ!
 
Chương 2188


“Tên kia, vậy mà cậu dám đánh lén tôi khiến tôi bị thương! Cậu có biết tôi là ai không?”

“Cậu biết sư phụ tôi là ai không?”

Lúc này đại sư Đoạt Mệnh nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

Tuy anh ta ăn chút thiệt thòi, nhưng anh ta tự nhận thực lực của mình vô địch, Bùi Nguyên Minh chỉ đánh lén mới chiếm được chút tiện nghi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, sư phụ anh ta là một trong những thánh tăng ở Thiên Trúc, cho nên anh ta tự cảm thấy, Bùi Nguyên Minh căn bản không có thực lực đấu lại anh taI Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh là ai! Sư phụ anh là ai có liên quan gì tới tôi?”

“Tôi chỉ biết rằng, làm người của tôi bị thương, phải trả giá thật nhiều: “Đừng nói là anh, cho dù sư phụ của anh tới đây, chỉ cần ông ta dám đắc tội tôi, tôi cũng giãm ông ta thành chói”

“Ôi ôi ôi ôi!" Lúc này đại sư Đoạt Mệnh cười mỉa: “Có gan, cậu đúng là có can đảm lắm!”

“Đợi tôi gọi sư phụ tôi tới đây, cậu sẽ biết hai chữ hối hận viết như thế nào!”

“Tôi nói cho cậu biết, nếu sư phụ tôi tới đây, không chỉ cậu phải chết, cả nhà cậu cũng phải chết!”

“Đừng nói là nhà họ Chân ở thủ đô không bảo vệ được cậu!”

“Cho dù là tổng giáo đầu trong truyền thuyết của Đại Hạ các cậu cũng không bảo vệ được cậu!”

“Tôi nói cho cậu biết, nếu năm đó không phải sư phụ tôi bế quan khổ tu, còn chưa xuất quan, tổng giáo đầu của Đại Hạ các cậu có tư cách gì kêu gào với Thiên Trúc chúng tôi?”

“Lấy được một chút thắng lợi không quan trọng, người Đại Hạ các cậu cho rằng mình vô địch thiên hạ?”

“Thực ra ở trong mắt người Thiên Trúc chúng tôi, các người ngay cả rắm cũng không phải”

Nghe những lời đại sư Đoạt Mệnh nói, trong lòng hai chị em Miyamoto Sakura đều thấp thỏm, vẻ mặt không đành lòng nhìn tiếp.

Đại sư Đoạt Mệnh không nói những lời này, có lẽ còn có đường sống.

Nhưng làm ra vẻ trước mặt Bùi Nguyên Minh như vậy, đây là tự tìm đường chết mài! Đám người đàn ông tai to mặt lớn nghe những lời đại sư Đoạt Mệnh nói, cả đám đều lộ vẻ đắc ý.

Giống như đại sư Đoạt Mệnh làm ra vẻ như vậy, bọn họ cũng có vinh quang.

“Người khinh miệt Đại Hạ tôi, chết!”

Trong đôi mắt Bùi Nguyên Minh lóe lên chút ánh sao, chỉ trong nháy mắt anh bước ra nửa bước, đi thẳng tới trước mặt đại sư Đoạt Mệnh.

Sau đó Bùi Nguyên Minh lại tát một cái.

“Cái gì?”

Sắc mặt đại sư Đoạt Mệnh thay đổi lớn, không thể ngờ tới tốc độ của Bùi Nguyên Minh nhanh hơn trước vài phần.

Anh ta lùi về phía sau theo bản năng, muốn tránh một kích này của Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà vô dụng, cho dù lúc này đại sư Đoạt Mệnh dùng toàn lực ứng phó, nhưng vẫn không có biện pháp tránh thoát một chưởng vô cùng nhẹ nhàng này của Bùi Nguyên Minh.

Hay là nói, trên thế giới này căn bản không có người có thể ngăn được một chưởng này, cũng không có người có thể tránh đi một chưởng này.

“Bốp..."

Một tiếng vang thật lớn, một cái tát này của Bùi Nguyên Minh đánh lên mặt đối phương một lần nữa.

Một dòng khí dũng mãnh nhập vào trong cơ thể đại sư Đoạt Mệnh, trực tiếp đánh tan kinh mạch của anh ta, đánh tan đan điền của anh ta.

“Phụt..”

Bây giờ đại sư Đoạt Mệnh bay ngược về sau, lúc rơi xuống mặt đất máu tươi chảy ra lênh láng.

Nhưng mà cùng lúc đó, một loại cảm giác suy yếu vô lực xuất hiện từ trên xuống dưới toàn thân anh ta.

Anh ta vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng giống như bị bệnh thoái hóa xương, làm thế nào cũng không dậy nổi.

Lúc này đại sư Đoạt Mệnh không còn hung hãn ương ngạnh bùng nổ trời đất nữa, mà vẻ mặt hoảng sợ nói: “Cậu...

Cậu...”

“Cậu đã làm gì tôi?”

Bùi Nguyên Minh nhận lấy khăn tay Tần Ý Hàm đưa qua, vừa chà lau ngón tay, vừa thản nhiên nói: “Không làm gì, phế đi đan điền của anh, chặt đứt kinh mạch của anh mà thôi”
 
Chương 2189


“Cậu! Vậy mà cậu phế đi tu vi mấy chục năm của tôi...”

“Thằng ranh conl”

“Cậu đáng xấu hổi”

Lúc này, biểu cảm của đại sư Đoạt Mệnh vặn vẹo tới cực hạn, bộ dạng giống như muốn liều mạng với Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà còn chưa nói xong, cả người anh †a lại “ầm”

một tiếng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

“Khốn nạn! Cậu đúng là làm càn Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh tát đại sư Đoạt Mệnh ngã xuống đất lần nữa, mười mấy bảo vệ nhà họ Hạ hoàn toàn phẫn nộ.

Bọn họ nâng họng súng lên, chĩa về phía Bùi Nguyên Minh.

“Họ Bùi kia, cậu có biết mình đang làm gì hay không?”

“Cậu có biết mình đang làm gì không hả?”

“Cậu có biết hậu quả khi làm như vậy hay không?”

Người thanh niên quỳ trên đất lạnh lùng mở miệng.

“Đại sư Đoạt Mệnh không phải người cậu có thể trêu chọc, cũng không phải người cậu có thể thương tổn!”

Người thanh niên tóc dài này hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận Bùi Nguyên Minh có thể kêu gào trước mặt Hạ Mộc Diệp người trong lòng mình.

Anh ta hi vọng mình có thể đạp Bùi Nguyên Minh một cái ngã xuống đất, bị mình tùy ý giãm lên.

Chỉ tiếc, anh ta ngay cả khiến Bùi Nguyên Minh nhìn thẳng cũng không có tư cách.

“Đi thôi.”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, xoay người định rời đi.

Hạ Mộc Diệp nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt âm trầm tới cực hạn, lúc này híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, chuẩn bị vung tay bất cứ lúc nào.

Nhưng mà ngay lúc Hạ Mộc Diệp chuẩn bị bước ra nửa bước...

Lúc này, trên tầng hai truyền tới tiếng bước chân dày đặc.

Ngay sau đó, mười mấy người của Long Điện mặc đồng phục, vác súng trên vai, đạn lên nòng nhảy từ tầng hai xuống, trực tiếp chặn đường đi của đám Bùi Nguyên Minh.

So với đám bảo vệ, khí thế người của Long Điện càng thêm kinh người, chẳng qua chỉ là một động tác tùy ý mà thôi, giống như có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, khiến bầu không khí ở đại sảnh nghiêm trọng hơn.

“Bùi Nguyên Minh, ai nói cậu có thể rời đi!”

“Cậu nghĩ nơi này là nơi nào?”

“Cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì có thể đi sao?”

“Có phải là cậu quá coi trọng mình rồi hay không?”.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Cùng với người của Long Điện xuất hiện, chỉ thấy ở chỗ tầng hai, một người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu đỏ đi ra.

Cô ta chậm rãi đi từ trên tầng hai xuống, phía sau là mấy cô gái vô cùng kiêu ngạo, vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng.

Gương mặt cô ta xinh đẹp, dáng người cao gầy mà yểu điệu, quan trọng nhất chính là trên người tự mang vòng sáng thiên kim danh viện, khiến đám đàn ông ở đại sảnh nhìn thấy cô ta, đều lộ ra vẻ mặt si mê, ước gì có thể trực tiếp quỳ gối dưới váy cô ta.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt đánh giá người phụ nữ này từ trên xuống dưới một cái, sau đó cười nói: “Đây là Phương Lan Ngọc của nhà họ Phương đúng không?”

“Không phải nói cô ta là một người tàn phế sao? Sao nhìn có vẻ đủ chân đủ tay vậy?”

Tần Ý Hàm biết chuyện này, lúc này vẻ mặt khinh thường nói: “Nghe nói cô ta từng tham dự một cuộc chiến ở biên giới, sau đó mắc hội chứng hậu chiến đấu, hàng đêm đều hậm hực, sau đó nhận công lao xuất ngũ”

“Vì khen ngợi công tích của cô ta, bên Long Điện còn đặc biệt phái người bảo vệ an toàn của cô tai”

Sau khi nói xong, vẻ mặt Tần Ý Hàm khinh thường.

Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế lập tức hiểu rõ, cái gì mà tàn phế sau cuộc chiến? Rõ ràng là nhà họ Phương đưa cô cả Phương Lan Ngọc đến Long Điện tìm vàng, sau đó viện cớ cho về.

Nhưng mà không thể không thừa nhận, trái lại cô cả Phương Lan Ngọc này có chút khí chất.

Bùi Nguyên Minh đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lát xong, mới thản nhiên nói: “Cô Phương, cô không cho tôi đi, chẳng lẽ định mời tôi tham dự lễ khai trương?”

“Tôi nói trước thì hơn, tôi không có ấn tượng tốt gì với nhà họ Phương, nếu muốn tôi cắt băng, thì phải thêm tiền!”



- -----------------
 
Chương 2190


Nghe những lời hung hãn của Bùi Nguyên Minh, mọi người đều không kìm nén nổi yên lặng, mọi người cùng hít vào một hơi khí lạnh.

Nhưng nghĩ lại lúc trước Bùi Nguyên Minh còn hung hãn ở trước mặt Hạ Mộc Diệp hơn nhiều, như vậy hung hãn ở trước mặt Phương Lan Ngọc cũng là lẽ đương nhiên.

“Cô Phương, cô tới rất đúng lúc!”

“Hôm nay là lễ khai trương ngài chuẩn bị rất lâu!" “Nhưng lại có tên nhóc không có mắt, không nể mặt nhà họ Phương, không nể mặt nhà họ Hạ, vậy mà tới lễ khai trương bắt cóc đánh người “Còn phế đại sư Đoạt Mệnh đi!”

Lúc này người đàn ông tai to mặt lớn lúc trước đi tới, đứng thẳng nói: “Người như vậy, sao có thể để cậu ta đặt chân ở thủ đô!”

“Cô Phương, chúng tôi ủng hộ cô, cô nhất định phải lấy lại lẽ phải!”

“Nếu không, mặt mũi của nhà họ Phương cô để đâu đây?”

Lúc này, một đám người đều đang kêu gào.

Nhà họ Hạ ở Yến Kinh chỉ xếp cuối trong mười gia tộc đứng đầu, có lẽ thực lực không đủ.

Nhưng nhà họ Phương ở Yến Kinh thì khác.

Cho dù là năng lực hay quyền thế, cũng không phải nhà họ Hạ ở Yến Kinh có thể so được.

Muốn giẫm chết tên ở rể hung hãn ương ngạnh như vậy, chỉ sợ phải xem bản lĩnh của nhà họ Phương ở Yến Kinh.

Lúc này đôi mắt Hạ Mộc Diệp lóe sáng, sau đó dịu dàng nói: “Chị Ngọc, em không có đủ lực lượng, chỉ sợ tối nay phải làm phiền chị ra mặt!”

Mà Miyamoto Sakura và Miyamoto Aya nhìn thấy Phương Lan Ngọc, lúc này lập tức cảm thấy được mình thấy hi vọng sống sót, đôi mắt lóe sáng.

Vẻ mặt Phương Lan Ngọc lạnh nhạt đi tới giữa sảnh, sau đó híp mắt nói: “Các vị, tối nay các vị tới tham dự lễ khai trương của khách sạn Nhã Nam chúng tôi, như vậy đều là khách quý của nhà họ Phương chúng tôi “Khách quý của nhà họ Phương chúng tôi, thì sẽ không chịu ấm ức!”

“Bất cứ người nào mạo phạm các người, thương tổn các người, thì chính là mạo phạm nhà họ Phương Yến Kinh chúng tôi!”

“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qual”

Giọng nói của Phương Lan Ngọc vừa dừng, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới trước đám người, đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, sau đó thản nhiên nói: “Cậu là tên ở rể của nhà họ Chân thủ đô, Bùi Nguyên Minh?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Là tôi!”

“Nếu cậu nhận ra tôi, hẳn là biết, lúc này cậu ngoại trừ cút đi, chuyện gì cũng không làm được.”

“Đừng nói là cô, cho dù là Phương Trung Nghĩa tới đây cũng sẽ mất mặt ở chỗ tôi.”

“Cậu!”

Rõ ràng là Phương Lan Ngọc từng nghe tới tên Bùi Nguyên Minh từ chỗ Phương Trung Nghĩa.

Lúc này cô ta không kìm lòng nổi híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, một lát sau mới hít sâu một hơi nói: “Họ Bùi, cậu có biết mình đang làm gì không?”

“Cậu có biết, sau lưng khách sạn nhà chúng tôi có bao nhiêu người hay không?”

“Cậu có biết, cậu tới gây chuyện sẽ đắc tội bao nhiêu người không?”

“Quan trọng nhất chính là, vậy mà cậu dám bắt cóc hai vị khách quý chúng tôi mời tới ở trước mặt mọi người, còn trong ngày khai trương của khách sạn Nhã Nam chúng tôi!”

“Người nào cho cậu tự tin dương oai như thế?”

“Cậu đây là coi rẻ pháp luật!”

Lúc này Phương Lan Ngọc tiến lên, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh cười mỉa nói: “Nếu Chân Hùng Cường biết cậu làm như vậy, chỉ sợ sẽ tát chết tên làm mất mặt xấu hổ như cậu ấy chứ?”

Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú liếc mắt nhìn Tần Ý Hàm một cái: “Chân Hùng Cường là ai thế?”

Tần Ý Hàm nhỏ giọng nói: “Gia chủ nhà họ Chân, ông cụ Chân Hùng Cường.”

Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng “ồ..”

một tiếng, híp mắt nhìn Phương Lan Ngọc nói: “Gia chủ nhà họ Chân sao? E rằng ông ta không áp được tôi!”

“Hay là cô đổi người khác thử xem?”

“Wí dụ như ông cụ Phương nhà cô, nhìn xem ông ta có thể áp được tôi không?”

“Cậu...”

Mí mắt Phương Trung Nghĩa giật giật: “Họ Bùi, cậu đúng là hung hãn!”

“Ở trước mặt cậu, pháp luật không có một chút phân lượng nào sao?”
 
Chương 2191


Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, cười nói: “Ở trước mặt tôi, đương nhiên pháp luật nặng như Thái Sơn”

“Nhưng mà ở trước mặt Phương Lan Ngọc cô, mới thực sự không có phân lượng đúng không?”

“Nói ví dụ, vì sao hôm nay tôi dẫn chị em Miyamoto Sakura đi, cô không biết sao?”

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, cô lại giống như quen biết tôi nửa đời người”

“Nếu cô nói cô không biết nguyên nhân tôi muốn dẫn Miyamoto Sakura đi, vậy thì cô coi tất cả mọi người ở đây là kẻ ngốc rồi!”

Giọng điệu của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhưng khiến sắc mặt Phương Lan Ngọc khó coi, nói: “Họ Bùi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa!”

“Cậu có gì khó chịu, có gì ấm ức, cậu có thể báo cảnh sát, có thể đến đại sứ quán của Đảo Quốc tố cáo!”

“Nhưng không có bất cứ người nào có thể cho cậu tư cách tới sản nghiệp dưới tay nhà họ Phương chúng tôi diễu võ dương oail”

“Hành động hiện giờ của cậu, là xâm phạm tài sản cá nhân của công dân!”

“Tôi thân là người phụ trách của khách sạn Nhã Nam, có quyền lợi bắt cậu, tiền trảm hậu tấu Bùi Nguyên Minh võ tay, nói: “Đặc sắc, đặc sắc: “Xem ra nhà họ Phương ở Yến Kinh đã sớm tự nhận mình hơn cả pháp luật, nếu không, cô lấy đâu ra tự tin nói những lời như vậy ở trước mặt tôi?”

“Nói chuyện ở trước mặt cậu còn cần tự tin sao?”

Vẻ mặt Phương Lan Ngọc rét lạnh: “Tôi là người xuất ngũ của Long Điện, cũng là người của nhà họ Phương Yến Kinh, bất cứ một thân phận nào, đều có thể đè chết Bùi Nguyên Minh cậu!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hiểu ra: “Như vậy thì khá lắm à!”

“Lợi hại như vậy!”

“Chẳng trách ở nơi như thủ đô này, còn dám diễu võ dương oai, người không biết, còn tưởng cô là người đứng đầu thủ đô đấy!”

“Chỉ tiếc, Long Điện không có quyền lực pháp luật trong nước, nhà họ Phương Yến Kinh ở thủ đô cùng lắm chỉ như côn trùng qua sông!”

“Nếu đây gọi là tự tin của cậu, tôi cảm thấy cậu nên cút đi đi”

Phương Lan Ngọc tiến lên trước, vươn tay vuốt ve gương mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó dán sát bên tai anh, nhả khí như lan: “Họ Bùi, đừng nói những lời vô dụng này.”

“Tôi vốn muốn giữ cậu cho cậu chủ nhà tôi, nhưng cậu đã tự mình va vào đây, như vậy rơi vào kết cục gì, thì không trách được tôi!”

Sau khi nói xong, Phương Trung Nghĩa trở lại chỗ ngồi, gương mặt rét lạnh mở miệng nói: “Người đâu! Bùi Nguyên Minh coi như không có pháp luật, xâm hại ích lợi của khách sạn Nhã Nam “Bắt lấy cậu ta! Đưa tới tổng cục cảnh sát thủ đô xử lý!" Sau khi nói xong, Phương Lan Ngọc còn híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Người của Long Điện, thực sự không có quyền thi hành pháp luật trong nước!”

“Nhưng bọn họ có thể bảo vệ tôi và tài sản cá nhân của tôi chu toàn!”

“Đây là đặc quyền của công thần Long Điện!”

“Phản kháng tôi, hậu quả e rằng cậu không thể gánh nổi!”

“Bắt!”

Giọng nói của Phương Lan Ngọc mới dừng lại, mười mấy người đàn ông mặc đồng phục của Long Điện cùng cầm vũ khí tiến lên, cả đám đều nhanh chóng mở chốt an toàn, trực tiếp giơ súng nhắm ngay đám Bùi Nguyên Minh.

Đám người này giống như người máy, chẳng phân biệt được đúng sai, cứ chấp hành.

Đám người có mặt ở đây đều lộ ra biểu cảm trêu tức.

Hôm nay e rằng tên ở rể sẽ xong đời! Nhưng mà chuyện này rất bình thường, một †ên ăn cơm nhão, còn làm ra vẻ mình như con của trời, anh không bị giãm chết, thì người nào bị giãm chết? Hạ Mộc Diệp càng lộ ra tươi cười không kiêng nể gì, vừa rồi Bùi Nguyên Minh rất trâu bò! Bây giờ còn không phải bị Phương Lan Ngọc giẫm chết dưới chân.

Tất cả mọi người híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, cùng đợi kết cục của anh.

Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại ra, tùy ý ấn một dãy số, thản nhiên nói: “Tối nay người nào cũng không ngăn được tôi dẫn hai chị em Miyamoto Sakura rời đi, Hạ Mộc Diệp không được, Phương Lan Ngọc cô cũng không được.”



- -----------------
 
Chương 2192


Trên gương mặt tỉnh xảo của Phương Lan Ngọc lộ ra nụ cười trào phúng: “Vậy cậu thử xem, trái lại tôi muốn nhìn xem, ở khu vực thủ đô này, còn ai dám động vào người của Long Điện!”

Bùi Nguyên Minh cười: “Cường thế như vậy, tôi thích, nhưng mà tôi hi vọng lát nữa cô vẫn còn cường thế như bây giờ”

“Lát nữa nếu cậu quỳ, mười tám đời tổ tông nhà cậu đều là con trai của rùa!”

“Làm ra vẻ với ai chứ?”

Vẻ mặt Phương Lan Ngọc khinh thường.

“Cậu trâu bò như vậy, vậy tôi sẽ cho cậu một cơ hội gọi điện thoại!”

Phương Lan Ngọc vẫy tay ý bảo đám người của Long Điện tạm dừng tay lại.

“Trái lại tôi muốn nhìn xem, cậu có thể gọi cứu binh nào tới!”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vậy tôi cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà côi”

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh ấn số, mỉm cười nói: “Ông Trương, tối nay phải làm phiền ông rồi!" Giọng nói vừa dừng, chỉ thấy cách khách sạn Nhã Nam chưa tới trăm mét, sáu chiếc xe có cờ đỏ đen cùng tiến lên.

Mấy vệ sĩ của nhà họ Phương vốn muốn ngăn cản theo bản năng, nhưng lúc nhìn thấy biển số xe, mí mắt cả đám giật giật.

Có người tát mạnh vào mặt mình một cái, trực tiếp tát ngã xuống đất, coi như không nhìn thấy gì cả.

Rất nhanh, cửa xe mở rộng, mười mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen đi ra, vẻ mặt bọn họ lạnh lùng đi theo sau một ông cụ, khí thế như hồng thủy chậm rãi tiến vào đại sảnh khách sạn.

Mười mấy người của Long Điện muốn ngăn cản theo bản năng, nhưng lúc thấy huân chương trên người những người mặc âu phục này, đồng tử của cả đám co rút lại.

Long Ngục! Trong số hòn đá tảng của Đại Hạ, Long Điện làm chủ bên ngoài, Long Ngục trong nước.

Nói một cách đơn giản, ở trong Đại Hạ, Long Ngục mới là chính chủ, mới có quyền thi hành pháp luật! Người đi đầu là cấp cao của Long Ngục, ngục chủ ở thủ đô, Trương Minh Viễn! Vẻ mặt ông ta lạnh lùng, không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, nhưng thấy mười mấy khẩu súng chĩa về phía Bùi Nguyên Minh, trên trán có chút rét lạnh.

“Làm càn!”

“Kẻ nào?”

Mấy người quyền quý muốn quát lớn theo bản năng, nhưng khi thấy rõ Trương Minh Viễn, cả đám giống như mèo bị giãm phải đuôi, sắc mặt thay đổi điên cuồng lùi về sau.

Nhưng Trương Minh Viễn không liếc mắt nhìn đám phế vật này một cái, mà tiến thẳng về trước.

Vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, còn mang theo khí tràng vô hạn, bước ra nửa bước, mấy chục người chặn đường đều nhao nhao tránh về sau.

Cường thế như Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp lập tức nhận ra ông ta tới đây.

Lúc này Hạ Mộc Diệp là người đầu tiên tiến lên, cô ta cười nói: “Ông Trương, đã lâu không gặp, sao ông lại tới đây?”

Lúc này đám người khác cũng nhao nhao hành lễ.

“Ngục chủ Trương, là ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?”

“Khách sạn Nhã Nam nho nhỏ, đúng là hân hạnh cho kẻ hèn này!”

Mà Phương Lan Ngọc cũng nhanh chóng nở nụ cười: “Ông Trương, chào buổi tối!”

Tuy cô ta không biết, vì sao lúc này Trương Minh Viễn lại xuất hiện ở nơi này.

Nhưng mà lúc này Trương Minh Viễn xuất hiện, lại khiến mí mắt Phương Lan Ngọc giật giật.

Nhưng mà lúc này Trương Minh Viễn coi như không thấy mọi người chào hỏi, ngay cả người của mười gia tộc đứng đầu ông ta cũng coi như không có, chỉ không nhanh không chậm tiến tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Bốp...

Ngay sau đó, Trương Minh Viễn trở tay vung lên, người đàn ông của Long Điện cầm vũ khí trong tay cách ông ta gần nhất lập tức bay ngược về sau.

Cả đám đàn ông của Long Điện khác đều thay đổi sắc mặt, lúc này muốn nâng súng lên theo bản năng, nhưng sắc mặt Phương Lan Ngọc đột nhiên thay đổi, nhỏ giọng nói: “Không được xăng bậy! Dừng tay!

- -----------------
 
Chương 2193


Mí mắt mọi người giật giật.

Trương Minh Viễn xuất hiện nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Quan trọng nhất chính là, vậy mà ông ta tát bay người của Long Điện? Đây là muốn đứng bên phía Bùi Nguyên Minh rồi! Lúc này mấy danh viện thiên kim đều cảm thấy miệng mình đẳng chát, muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời.

Lúc này Trương Minh Viễn nhìn Bùi Nguyễn Minh, cuối cùng nở nụ cười nói: “Cậu Bùi, không sao đúng không?”

Bùi Nguyễn Minh cười nói: “Tất nhiên là tôi không sao, cảm ơn ông Trương nể mặt.”

Ánh mắt Trương Minh Viễn lạnh nhạt nhìn mười mấy người của Long Điện một cái, thản nhiên nói: “Với bản lĩnh của cậu, đám phế vật này liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của cậu, sao cần tôi tới làm gì?”

Những lời này trực tiếp khiến Phương Lan Ngọc và đám người của Long Điện thay đổi sắc mặt.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Nếu là ở Đại Hạ, đã có người nói pháp luật với tôi, đương nhiên là phải dựa theo pháp luật chơi với cô ta.”

“Nói ví dụ như, nếu như tôi nhớ không nhầm, quyền thi hành pháp luật ở trong nước là thuộc về Long Ngục đúng không?”

“Người của Long Điện vượt quyền thi hành pháp luật, thì bị tội gì?”

Trương Minh Viễn hơi gật đầu nói: “Tôi hiểu được!" Ngay sau đó ông ta vung tay lên, chỉ thấy mười mấy người ở phía sau lập tức tiến lên, khẩu súng ở trong tay nhắm ngay người của Long Điện.

để ủng hộ team nha!!! Sau đó Trương Minh Viễn để hai tay ở sau lưng, thản nhiên nói: “Tốt nhất là các người đừng phản kháng "Dựa theo quy củ, người của Long Điện cầm súng ống ở trong nước, đã trái với kỷ luật.”

“Tùy ý thi hành pháp luật, đã trái với pháp luật.”

“Tôi bắt các người, đưa các người về chấp pháp đường của Long Điện, các người có ý kiến không?”

Sắc mặt đám người của Long Điện thay đổi mấy lần, nhưng cuối cùng đều nghiến răng từ bỏ chống cự.

Ở trước mặt Long Ngục, ở trước mặt Trương Minh Viễn, mười mấy người của Long Điện không có bất cứ tư cách gì phản kháng.

Gương mặt Phương Lan Ngọc âm tình bất định, không ngừng đấu tranh, nhưng cuối cùng cô ta vẫn mở miệng nói: “Ông Trương, tuy cháu không biết ông và Bùi Nguyên Minh có quan hệ gì!”

"Nhưng cậu ta tùy ý làm bậy trong lễ ăn mừng khai trương khách sạn Nhã Nam của chúng cháu, đánh người bắt người!”

“Người như vậy, nhất định phải dùng pháp luật chế tài!”

“Ông làm như vậy, cháu sẽ tới chấp pháp đường của Long Ngục tố cáo ông!”

Tuy lúc này người của Long Điện không dám phản kháng Trương Minh Viễn, nhưng không có nghĩa là Long Điện sợ Long Ngục.

Huống chi Phương Lan Ngọc cô ta còn là người nhà họ Phương ở Yến Kinh.

Nếu lúc này sợ hãi, sau này nhà họ Phương ở Yến Kinh gặp người kiểu gì? Phương Lan Ngọc cô ta còn muốn lăn lộn trong giới thượng lưu kiểu gì? Cho nên tối nay nhất định phải giấm chết Bùi Nguyên Minh Hạ Mộc Diệp cũng nhẹ giọng mở miệng nói: “Ông Trương, ông luôn là người công bằng nhất, hẳn là ông biết rõ Bùi Nguyên Minh phạm pháp, nhất định phải xử lý anh ta!”

Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm người ở đây giống như tìm được người tâm phúc, cả đám đều đứng ra phụ họa, chỉ trích Bùi Nguyễn Minh coi trời bằng vung.

Bọn họ đều biết rất rõ, nếu tối nay thực sự để Bùi Nguyên Minh giẫm lên trên mặt, sau này bọn họ sẽ không ngẩng đầu lên được.

Phương Lan Ngọc thấy cảnh tượng này, trong lòng thở ra một hơi, nói: “Ông Trương, ông là ngục chủ của Long Ngục ở thủ đô, sao có thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp trái pháp luật được?”

“Hôm nay ông muốn bắt người của Long Điện đi cũng được!”

“Nhưng chúng cháu cần đòi lại lẽ phải, bảo người của tổng cục cảnh sát ở thủ đô đến! Cho nhà họ Phương chúng cháu một câu trả lời hài lòng!”

Hạ Mộc Diệp lạnh lùng nói: “Không sai, Bùi Nguyên Minh đắc tội nhà họ Phương ở Yến Kinh, nhà họ Hạ ở Yến Kinh, không phải nói không có chuyện gì thì không có chuyện gì!" “Hai nhà chúng cháu cũng không dễ bắt nat!" “Đúng đúng đúng, tên nhóc này còn tát tôi, ông trời tới đây, cũng phải khiến cậu ta chịu trách nhiệm! “Đại Hạ chúng ta là nơi tuân thủ pháp luật, không phải nơi bất cứ người nào cũng có thể tùy ý làm bậy! Một đảm quyền quý bắt đầu kêu gào.


- -----------------
 
Chương 2194


Đối mặt với tình cảm mãnh liệt của quần chúng, vẻ mặt Trương Minh Viễn vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vốn định cho nhà họ Phương và nhà họ Hạ chút mặt mũi, cho các người không tới mức xấu hổ mất mặt như vậy”

“Kết quả các người còn nói pháp luật, nói lẽ phải với tôi, được, vậy tôi cho các người lẽ phải, cho các người pháp luật.”

“Nửa năm trước, Miyamoto Sakura của Kashima Shinto Ryu Đảo Quốc, sai bảo âm dương sư Amemiya Shun của Đảo Quốc hạ chú thuật ở nhà thờ tổ của nhà họ Trương tôi, mưu toan giết chết Trương Quỳnh Chỉ cháu gái của tôi”

“Việc này, đệ nhất kiếm Taro Nakano và Amemiya Shun của Kashima Shinto Ryu Đảo.

Quốc đều đã khai báo, nhân chứng vật chứng đủ cải”

“Ngoài ra mấy ngày nay ở thủ đô, Miyamoto Sakura chịu Phương Trung Nghĩa nhà họ Phương sai bảo, mấy lần tập kích giết hại Bùi Nguyên Minh, những chuyện này đều có chứng minh thực tế.

“Chẳng qua dựa theo quy tắc của Long Ngục chúng tôi, trong tình huống không có bằng chứng rõ ràng, chúng tôi sẽ không bắt Phương Trung Nghĩa.”

“Nhưng Miyamoto Sakura nhất định phải đi theo chúng tôi”

“Đây là câu trả lời thỏa đáng chúng tôi cho, cô Phương, cô cảm thấy câu trả lời này thế nào?”

Nghe thấy những lời Trương Minh Viễn nói, vẻ mặt Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đều thay đổi lớn.

Một khi Miyamoto Sakura rơi vào trong tay Long Ngục, bị thẩm vấn ra vấn đề gì đó, chỉ sợ nhà họ Phương sẽ phải trả cái giá rất đắt.

Mà vì che chở cho Miyamoto Sakura, gặp phải nhiều chuyện như thế, cuối cùng còn khiến nhà họ Phương cũng hãm sâu vào bên trong...

Vừa nghĩ tới chuyện này, vừa rồi Phương Lan Ngọc còn vô cùng hung hãn đòi lẽ phải, lúc này không thể không cố nở nụ cười: “Ông Trương, là cháu lắm miệng!”

“Rất xin lỗi, cháu không nên bảo người của Long Điện nhúng tay vào!”

“Cậu Bùi muốn dẫn chị em Miyamoto Sakura đi, tùy ý, tùy ý, chúng cháu tuyệt đối sẽ không nhúng tay”

Rất rõ ràng, lúc này Phương Lan Ngọc biết rõ, Miyamoto Sakura rơi vào trong tay Bùi Nguyên Minh, cho dù thế nào đều dễ chịu hơn rơi vào tay Trương Minh Viễn.

Rơi vào trong tay Bùi Nguyên Minh, Miyamoto Sakura sẽ chết.

Rơi vào trong tay Trương Minh Viễn, sẽ là nhà họ Phương chết.

“Được rồi ông Trương, chút việc nhỏ mà thôi, không cần thiết làm quá tuyệt tình”

Lúc này nằm ngoài dự kiến của mọi người, vậy mà Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, tiến lên xua tay áo.

“Nếu cô Phương đã biết sai rồi, bảo người của Long Điện không nhúng tay, vậy thì chuyện này dừng ở đây đi”

“Người tôi dẫn đi, chuyện khác tôi không lên án nữa”

Trương Minh Viễn quay đầu nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cười nói: “Được, nếu cậu Bùi đã nói như vậy, vậy thì mọi chuyện kết thúc tại đây: “Nhưng mà nếu cậu Bùi có cần bộ xương già này làm gì, có thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào, tôi sẽ đến ngay!”

Giọng nói vừa ngừng, Trương Minh Viên vươn tay vỗ bả vai của Bùi Nguyên Minh, sau đó xoay người rời đi.

Chẳng qua lúc rời đi, ông ta vung tay lên, thuận thế bảo người của Long Ngục dẫn người của Long Điện rời đi.

Trương Minh Viễn tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.

Đến lúc ông ta rời đi, giữa đại sảnh vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều không hiểu được, rõ ràng là Bùi Nguyên Minh đã chiếm thượng phong hoàn toàn, vì sao còn để Trương Minh Viễn rời đi vào lúc quan trọng.

Bùi Nguyên Minh tiến lên trước, vươn tay võ gương mặt tinh xảo của Phương Lan Ngọc, sau đó thản nhiên nói: “Cô xem, đây là pháp luật cô muốn nhìn, hậu quả xem trọng quy tắc”

“Tôi đã nói rồi, Hạ Mộc Diệp không được, Phương Lan Ngọc cô cũng không được.”

“Tối nay Phương Trung Nghĩa không có ở đây, tôi không có hứng thú đụng chết nhà họ Phương các người.”

“Cô chuyển một câu giúp tôi, cô nói với Phương Trung Nghĩa, anh ta chạy trở về Yến Kinh, hoặc là anh ta đợi chết ở thủ đô đi”

“Tôi sẽ tự mình tới cửa Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói, nhưng thêm uy phong của Trương Minh Viễn vừa mới rời đi, lúc này khiến mí mắt Phương Lan Ngọc giật giật điên cuồng.



- -----------------
 
Chương 2195


Phương Lan Ngọc nhìn bóng người Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi, lúc này gương mặt lúc trắng lúc xanh, đặc biệt là thấy biểu cảm trêu tức của Ngô Kim Hổ và Tần Ý Hàm, lúc này Phương Lan Ngọc chỉ cảm thấy tức giận xông lên não, làm thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

“Bùi Nguyên Minhl”

Phương Lan Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu chỉ ỷ vào giúp ông Trương giải quyết chút việc nhỏ, có ân tình có thể dùng mà thôi!”

“Cậu thực sự cho rằng, dựa vào bản lĩnh của cậu có thể đè ép được tôi sao?”

Bùi Nguyên Minh vốn đã định rời đi, nhưng lúc này anh quay đầu lại, tràn ngập hứng thú mở miệng nói: “Nói những lời này, có nghĩa là cô không phục sao?”

“Không sail Tôi không phục!”

Phương Lan Ngọc gần như nghiến răng nói ra.

“Cô không phục, tôi sẽ giãm tới khi cô phục mới thôi.”

Bùi Nguyên Minh tùy ý đá một chiếc di động trên đất tới trước mặt Phương Lan Ngọc: “Tôi cho cô cơ hội gọi điện, cô cứ việc gọi đi.”

“Chỉ cần cô gọi được quân bài chưa lật có thể ép được tôi, như vậy tôi sẽ để Miyamoto Sakura lại cho cô.”

“Nào, gọi đi “Đây là cậu tự rước lấy nhục đấy nhé! Phương Lan Ngọc nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó cô ta nhanh chóng gọi điện thoại đi, rất nhanh, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói có chút uy nghiêm: “Tôi là Tạ Doãn Thần, người nào gọi điện thoại cho tôi đấy?”

Phương Lan Ngọc lập tức cúi đầu khom lưng với điện thoại: “Thế tử Tạ, là tôi, tôi là Phương Lan Ngọc!”

“Tôi bị người ta bắt nạt ở khách sạn Nhã Nam...

“Kẻ nào dám bắt nạt cô? Người này không biết cô là người nhà họ Phương ở Yến Kinh sao?”

Trong giọng nói của Tạ Doãn Thần tràn ngập nghỉ ngờ, nhưng mà vẫn thản nhiên nói: “Đưa điện thoại cho đối phương, để tôi nói với người đó mấy câu: Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, thản nhiên nói: “Không cần phải nói, tôi là đại ca của cậu, Bùi Nguyên Minh...”

Những lời này vang lên, tươi cười trên mặt Phương Lan Ngọc đột nhiên cứng lại.

Người mà cô ta gọi điện, là thế tử chi thủ đô Tạ Môn ở Kim Lăng, Tạ Doãn Thần! Thân phận ở thủ đô, có thể so được với bốn cậu chủ ở Yến Kinh! Đây là nhân vật lớn vừa khiêm tốn lại có năng lực! Dưới cái nhìn của Phương Lan Ngọc, cho dù Bùi Nguyên Minh trâu bò cỡ nào, nếu Trương Minh Viễn đã đi, như vậy chỉ cần Tạ Doãn Thần ra mặt, tuyệt đối có thể đè chết Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà Bùi Nguyên Minh, vậy mà quen anh ta? Thực tế quen biết thì không sao, rất nhiều người đều quen Tạ Doãn Thần.

Nhưng Bùi Nguyên Minh, vậy mà xưng Tạ Doãn Thần là đàn em? Ở bên kia điện thoại, Tạ Doãn Thần “bốp”

một tiếng cúp điện thoại.

Thái độ không cần nói cũng biết.

Chuyện này anh ta không muốn quản, cũng không dám quản! Nếu Phương Lan Ngọc đá trúng tấm sắt Bùi Nguyên Minh, như vậy cho dù có hậu quả gì, cô ta phải tự mình gánh lấy.

Nghe bên kia điện thoại truyền tới âm thanh †út tút, sắc mặt Phương Lan Ngọc thay đổi.

Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên nói: “Thế nào? Có phục hay không đây?”

“Cảm thấy Trương Minh Viễn giúp tôi giãm lên cô là ngẫu nhiên? Vậy Tạ Doãn Thần không dám ra mặt cũng là ngẫu nhiên à?”

“Vậy cô có thể tiếp tục!”

“Hôm nay tâm trạng tôi tốt, có thể chơi đùa với cô.”

Những lời này vang lên, sắc mặt Phương Lan Ngọc lúc trắng lúc xanh, lúc này giọng nói và vẻ mặt của cô ta đều nghiêm khắc: “Họ Bùi, cậu đừng có mà hung hãn, có đại thần chỉ là tôi không muốn mời ra mà thôi!”

“Nếu mời ra, tôi sợ cậu sẽ chết vô cùng khó coil”

“Tôi nói cho cậu biết, khách sạn Nhã Nam này của tôi, lúc trước là được ông Lâm Khang Dụ ở thủ đô mời đến xây dựng!”

“Ở khu vực như thủ đô này, ông Lâm Khang Dụ mới là pháp luật.

“Tôi gọi cho ông ấy một cuộc điện thoại, đừng nói là cậu, cho dù là nhà họ Chân ở thủ đô sau lưng cậu, cũng đừng lăn lộn nữa!”

Rất rõ ràng, Phương Lan Ngọc tự cảm thấy mình là người của gia tộc nằm trong mười gia tộc đứng đầu, có năng lực và mạng lưới quan hệ đè chết được Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà đại thần, không phải vạn bất đắc dĩ cô ta sẽ không mời ra, dù sao ân tình quá lớn.



- -----------------
 
Chương 2196


“Ông Lâm Khang Dụ sao?”

Bùi Nguyên Minh cười.

“Tôi sợ quá cơi”

“Không bằng lần này đổi cách chơi, cuộc điện thoại này tôi gọi giúp cô nhé?”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh căn bản không cho Phương Lan Ngọc cơ hội nói chuyện, mà ấn cho một dãy số, mở loa ngoài ra.

Rất nhanh, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói sang sảng: “Em trai Bùi, sao có thời gian gọi điện cho anh đây vậy?”

“Tôi còn đang họp ở Yến Kinh, có chuyện gì cần chân chạy bảo Lâm Mạn Ni đi làm là được Anh? Em? Lúc này sắc mặt Phương Lan Ngọc lập tức thay đổi, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.

“Ông Lâm, thực ra cũng không có chuyện lớn gì, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu mà thôi.”

“Có một cô gái tên là Phương Lan Ngọc, chuẩn bị bảo ông giẫm chết tôi”

“Không biết, ông có giúp cô ta làm chuyện này hay không?”

“Giãm chết? Phương Lan Ngọc?”

Lâm Khang Dụ giống như sửng sốt một lát, sau đó lạnh giọng nói: “Cậu Bùi, một tiểu bối của nhà họ Phương mà thôi, người nào cho cô ta mặt mũi như vậy?”

“Hơn nữa tôi nói thẳng, người nào dám lấy tên tuổi của tôi gây sự với cậu, thì tự mình biết hậu “À...

Vậy tôi biết rồi, tôi sẽ bảo loại người không biết tốt xấu này quỳ xuống nói xin lỗi, không quá đáng đúng không?”

Bùi Nguyên Minh cười nói.

Giọng nói của Lâm Khang Dụ lạnh nhạt: “Cô ta không quỳ xuống, vậy thì sau này nhà họ Phương đừng lăn lộn ở thủ đô nữa!”

Một câu vô cùng đơn giản, đã tuyên bố vận mệnh của Phương Lan Ngọc.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt cúp điện thoại, tràn ngập hứng thú chỉ sàn nhà trước mặt mình.

Vẻ mặt Phương Lan Ngọc khó coi tới cực hạn, một lát sau, di động của cô ta vang lên dồn dập, loáng thoáng có thể thấy được chữ Phương hiển thị ở trên màn hình.

Phương Lan Ngọc run lẩy bẩy nghe điện thoại, nhưng mà đợi một phút sau cúp điện thoại, cô ta nghiến răng, “bốp”

một tiếng quỳ trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Anh Bùi, rất xin lỗi, là tôi có mắt không tròng”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi rất hung hãn à?”

Phương Lan Ngọc cắn môi, run lẩy bẩy nói: “Anh Bùi, thực sự rất xin lỗi: Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Cô muốn bắt tôi, tiền trảm hậu tấu sao?”

“Tôi là dựa vào ân tình của Trương Minh Viễn, mới đè ép được cô sao?”

“Đại Hạ là nơi có pháp luật? Bùi Nguyên Minh tôi đang tùy ý làm bậy à?”

Nghe Bùi Nguyên Minh gắn từng chữ, Phương Lan Ngọc run lẩy bẩy càng thêm lợi hại hơn.

Cuộc gọi vừa rồi là cấp cao của nhà họ Phương gọi tới, đối phương nói cho dù Phương Lan Ngọc làm gì, đều chỉ có một yêu cầu, đó chính là nhận được sự tha thứ của Bùi Nguyên Minh.

Nếu không nhà họ Lâm ở Tô Châu, nhà họ Trương ở Vân Du sẽ tới cửa đòi một câu trả lời hài lòng.

Mà không có biện pháp đạt được sự tha thứ của Bùi Nguyên Minh, chi thứ nhà họ Phương như cô ta đợi chết đi! Vừa nghĩ tới đây, Phương Lan Ngọc không đợi Bùi Nguyên Minh tiếp tục mở miệng, mà làm nhiều việc cùng một lúc, trực tiếp tát mình mười mấy cái.

Cái gì mà kiêu ngạo của mười gia tộc đứng đầu, cái gì mà tự tôn của Long Điện, cái gì mà hiên ngang lãm liệt, cái gì mà hung hãn ương ngạnh đều không thấy nữa.

Cho dù trong lòng cô ta tràn ngập bực bội, nhưng cô ta biết rất rõ ràng, hôm nay không quỳ không được.

Nếu Bùi Nguyên Minh bất mãn, lại tùy tiện gọi một cuộc điện thoại cho Trương Minh Viễn hoặc Lâm Khang Dụ, cô ta sẽ hoàn toàn xong đời! Ở trước mặt nhân vật lớn như vậy, Phương Lan Ngọc cô ta là cái rắm gì! Cảnh tượng này, không chỉ khiến sắc mặt quyền quý ở đây khó coi, còn có vẻ khó mà tin được.

Ngay cả Hạ Mộc Diệp đều không kìm lòng nổi run lẩy bẩy.

Cho dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, ngoại trừ con bài chưa lật Trương Minh Viễn này, Bùi Nguyên Minh còn có năng lực kinh người như thế.

Phương Lan Ngọc muốn giẫm chết anh, kết quả còn bị anh giãm ngược trên đất, sống không bằng chết.



- -----------------
 
Chương 2197


Vô số người muốn quỳ xuống bám lấy Phương Lan Ngọc, Phương Lan Ngọc đến từ một trong mười gia tộc đứng đầu, lúc này giống như con chó quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, cầu xin anh tha thứ.

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh đá Phương Lan Ngọc ngã xuống đất, sau đó anh võ tay, nhìn xung quanh một lát, thản nhiên nói: “Tôi dẫn hai người của Đảo Quốc này đi, bây giờ không có ai có ý kiến gì đúng không?”

Bây giờ toàn trường câm như hến, không còn ai dám nhảy ra.

Luận về người, bên cạnh Bùi Nguyên Minh còn có mấy chục người.

Luận về võ lực, đại sư Đoạt Mệnh bị phế.

Luận về năng lực, một cuộc điện thoại của Bùi Nguyên Minh có thể khiến Trương Minh Viên tự mình dẫn đội đến.

Luận về mạng lưới quan hệ, Phương Lan Ngọc bị ép quỳ xuống cầu xin tha thứ...

€ó thể nói, cho dù là ở mức độ nào, bây giờ Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đều thua, thua hoàn toàn! Lúc này vẻ mặt Miyamoto Sakura lại càng tuyệt vọng, bởi vì cô ta biết, dựa vào đám người Đại Hạ này, muốn cứu cô ta đã hoàn toàn không có khả năng! Trên du thuyền ở sông Hoàng Hà.

Trước mặt Bùi Nguyên Minh là một khay đồ nướng, phía trên có xiên thịt dê đang không ngừng quay cuồng, tỏa ra hương vị mê người.

Bùi Nguyên Minh tự mình cầm một xiên thịt dê ăn, sau đó nhiệt tình mở miệng nói: “Cô Miyamoto, có muốn ăn một xiên không? Đây là một trong những món đặc sắc của Đại Hạ đấy”

“So với nấm nướng của Đảo Quốc các cô, không biết ngon hơn bao nhiêu lần”

“Không có khẩu vị”

Miyamoto Sakura giống như nhìn thấu lúc này Bùi Nguyên Minh sẽ tạm thời không muốn giết mình, cô ta hít sâu một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, ra giá của anh đi!”

“Để chị em chúng tôi rời đi, để chị em chúng tôi sống sót!”

“Muốn giá gì, anh nói đi!”

Trước mặt Bùi Nguyên Minh là một khay đồ nướng, phía trên có xiên thịt dê đang không ngừng quay cuồng, tỏa ra hương vị mê người.

Bùi Nguyên Minh tự mình cầm một xiên thịt dê ăn, sau đó nhiệt tình mở miệng nói: “Cô Miyamoto, có muốn ăn một xiên không? Đây là một trong những món đặc sắc của Đại Hạ đấy”

“So với nấm nướng của Đảo Quốc các cô, không biết ngon hơn bao nhiêu lần”

“Không có khẩu vị”

Miyamoto Sakura giống như nhìn thấu lúc này Bùi Nguyên Minh sẽ tạm thời không muốn giết mình, cô ta hít sâu một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, ra giá của anh đi!”

“Để chị em chúng tôi rời đi, để chị em chúng tôi sống sót!”

“Muốn giá gì, anh nói đi!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên ăn một xiên nướng, sau đó mỉm cười nói: “Cô Miyamoto, có phải là cô quá tự tin rồi hay không?”

“Gô quên, bây giờ cô là tù nhân của tôi sao?”

“Cô có tư cách gì nói những lời này với tôi?”

“Cứ điểm của Kashima Shinto Ryu ở thủ đô, đều bị tôi nhổ sạch!”

“Phương Trung Nghĩa đã bị tôi bức về Yến Kinh”

“Cả thủ đô này, không có bất cứ người nào có thể giúp cô, bây giờ cô không là gì cả”

“Ở trong tình huống như vậy, cô cảm thấy cô có giá mạng sống gì?”

“Tôi không giết cô, đơn thuần là vì chưa tới lúc mà thôi.”

“Lát nữa tối rồi, tôi ăn uống no đủ, tôi sẽ cùng ném hai chị em cô vào trong sông, cho cá ăn.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói, nhưng khiến mí mắt Miyamoto Sakura giật giật điên cuồng.

Khổ tâm tốn sức kinh doanh nhiều năm ở Đại Hạ, vì Kashima Shinto Ryu và tập đoàn nhà Miyamoto trả giá rất lớn.

Nhưng mà tâm huyết nhiều năm như vậy, toàn bộ đều đã bị hủy trong tay tên khốn nạn Bùi Nguyên Minh này! Lúc này, Miyamoto Sakura có kích thích muốn bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà cô ta biết rất rõ, mình chẳng những không động được Bùi Nguyên Minh, hơn nữa lúc này Bùi Nguyên Minh muốn giết mình, chỉ là chuyện một câu mà thôi.

Tù nhân, không có tôn nghiêm gì đáng nói.

Đồng thời cho dù thế nào, cô ta cũng phải còn sống về Đảo Quốc.

Chỉ cần có thể còn sống trở về, cô ta sẽ là công thần! Vừa nghĩ tới đây, Miyamoto Sakura đong đưa làn váy của mình, lộ ra đôi chân dài thẳng, sau đó mỉm cười dịu dàng nói: “Anh Bùi, chỉ cần anh đưa ra điều kiện, anh đều có thể đạt được, tôi cũng tuyệt đối sẽ đồng ý với anh”

“Mà cuối cùng đổi lấy chỗ tốt, tuyệt đối đáng giá hơn cái mạng này của tôi, anh cảm thấy được đúng không?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Rất xin lỗi, không phải dân tộc tôi, tất có dị tâm”

“Loại người như cô còn sống, tôi cảm thấy là uy hiếp đối với Đại Hạ tôi, cho nên lát nữa tôi tiễn cô lên đường đi.”

“Nếu không, sao có thể làm...

Thất vọng hành vi việc làm của cô Miyamoto ngày hôm nay?”



- -----------------
 
Chương 2198


Nụ cười trên mặt Miyamoto Sakura biến mất, một lát sau trầm giọng nói: “Anh Bùi, tổng giáo đầu Bùi”

“Nơi này không phải chiến trường, cũng không phải nơi diễn ra sinh tử, cho dù là thế giới của người trưởng thành có phải cũng nên thành thục một chút hay không?”

“Đối với chúng tôi mà nói, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, không có bạn bè vĩnh hằng, cô cảm thấy những lời tôi nói có đúng không?”

“Huống chỉ đối với việc tôi chết, anh cũng không có bất cứ ý nghĩa gì?”

Bùi Nguyên Minh ăn thịt dê nướng, uống bia, lại cười nói: “Không, vô cùng có ý nghĩa.”

“Ví dụ như, cô biết được thân phận thực sự của tôi: “Tới nay cô vẫn chưa bán thân phận thực sự của tôi, trong đó có một nguyên nhân quan trọng nhất, nếu bán bí mật của tôi cho Thiên Hoàng Đảo Quốc cô, cô có thể dễ dàng thăng quan tiến tước!”

“Thậm chí sau này lúc Đảo Quốc các người dùng binh với Đại Hạ chúng tôi, đều vì thân phận tổng giáo đầu của tôi lộ ra ánh sáng, cho nên Đại Hạ mới rơi vào bị động!”

“Tôi nói có đúng không?”

Vẻ mặt Miyamoto Sakura thay đổi, sau đó nghiến răng nói: “Tổng giáo đầu Bùi, tôi có thể dùng danh nghĩa của Thiên Hoàng chúng tôi ra để thề, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của anh “Nếu tiết lộ mà nói, để thiên lôi của Thiên Hoàng Đảo Quốc chúng tôi đánh xuống đi”

Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Con người tôi không tin lời thề, nếu thề có tác dụng, thế giới này đã không cần cục cảnh sát, đúng không?”

“Huống chỉ người Đảo Quốc các cô luôn khẩu Phật tâm xà, tôi thực sự không tin được cô.

“Nhỡ đâu bây giờ tôi thả cô, cô xoay người bán tôi, vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Đôi mắt Miyamoto Sakura đảo loạn, một lát sau tiếp tục nói: “Tổng giáo đầu Bùi, tôi còn có xe sang biệt thự khác, ở nước Mỹ cũng có sản nghiệp, tôi đều tặng cho anh hết! “Ngoài ra trong đây có một trăm linh năm nghìn tỷ, anh có thể cùng lấy đi!”

“Mấy thứ này tặng tôi hay không, cô đều không mang đi được.”

Bùi Nguyên Minh thưởng thức cái thẻ: “Không có một chút ý nghĩa.

“Đúng rồi, cô cũng không phải hoàn toàn không có đường sống, nói cách khác cô nói ra bố trí khác của người Đảo Quốc, toàn bộ đều một năm một mười nói cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ suy xét tới việc thả cô đi?”

Nghe thấy thế, vẻ mặt Miyamoto Sakura phát lạnh, một lát sau cô ta khẽ kêu lên: “Bùi Nguyên Minh, anh đúng là rất lợi hại, nhưng anh tiếp tục không biết điều như vậy, tiếp tục ngoan cố như vậy! “Anh sẽ không chịu nổi “Anh có thể giết tôi, nhưng giết tôi có hậu quả gì, anh có thể gánh vác được không?”

“Anh toàn tâm toàn ý đấu với Kashima Shinto Ryu tôi, rốt cuộc là tôi có bối cảnh gì, hẳn là anh biết rối”

Miyamoto Sakura thấy mềm không được, thì chuyển sang mạnh bạo.

Bùi Nguyên Minh bỏ thẻ trong tay xuống, tràn ngập hứng thú nói: “Giết cô sẽ có hậu quả gì, cô Miyamoto không ngại nói cho tôi biết đi”

“Cô xem có thể hù tôi sợ được không”

“Hù tôi sợ, nói không chừng tôi có thể thả cô ra: Miyamoto Sakura nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn nói ra hai con bài chưa lật: “Tôi nói cho anh biết, tôi chẳng những là cô cả của tập đoàn nhà Miyamoto, còn là đệ tử quan môn của tông chủ Kashima Shinto Ryu Đảo Quốc!”

“Chuyện này tôi biết, vậy thì khá lắm sao?”

Bùi Nguyên Minh nhún vai.

“Nếu anh giết tôi mà nói, thầy tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Hẳn là anh biết, năm đó ở trên chiến trường, nếu không phải thầy tôi không rời núi, anh đã chết tám trăm lần!”

Khi nói chuyện, Miyamoto Sakura lấy di động ra, nhanh chóng ấn một dấy số.

“Sao những lời này quen tai thế nhỉ, hình như Amemiya Shun cũng đã từng nói.”

Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú mở miệng.

“Mỗi một nhân vật lớn của Đảo Quốc các cô rời núi, đều có thể khiến tôi chết tám trăm lần, sao nhiều năm qua như vậy, không thấy người nào rời núi?”

“Chẳng lẽ đều đang bế quan không màng thế sự?”



- -----------------
 
Chương 2199


“Làm càn!”

“Sư phụ của tôi không phải người anh có thể làm nhục!”

“Nguyên nhân ông cụ không rời núi, là vì tìm kiếm cảnh giới tối cao trong võ đạo!”

“Nếu ông ấy muốn ra tay, với thực lực của tông chủ Kashima Shinto Ryu, một đao có thể chém chết anh!”

Miyamoto Sakura liên tục kêu lên, thậm chí chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh, không tự mình hiểu lấy mình đang là tù nhân chút nào.

“Bốp...

Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, tát một cái ra.

Nhất thời chỉ nghe Miyamoto Sakura kêu thảm một tiếng, bay ra sau, lúc đập mạnh lên boong tàu khóe miệng có máu tươi chảy ra.

“Bùi Nguyên Minh, anh thực sự muốn không chết không ngừng với tôi sao?”

“Anh thực sự không sợ thầy tôi rời núi đối phó anh sao?”

Miyamoto Sakura phẫn nộ tới cực hạn! “Chẳng lẽ anh không rõ, anh căn bản không có khả năng là đối thủ của thầy tôi sao?”

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh lại tát mạnh một cái, thản nhiên nói: “Miyamoto Sakura, đầu óc người Đảo Quốc các cô đều bị nước vào à?”

“Chết đến nơi rồi, không nhanh gọi cứu binh có tác dụng tới cứu mạng nhỏ của mình, vậy mà còn ầm ï với tôi?”

“Giết cô thì làm sao?”

“Cô khá lắm à?”

“Nếu không phải muốn giữ con cá nhỏ là cô để câu con cá lớn, cô cho rằng tôi thực sự đợi tới tối ném cô vào trong sông sao?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không có ý thương hương tiếc ngọc, không đợi Miyamoto Sakura đứng dậy, lập tức tiến lên đá bay cô ta một lần nữa, khiến cô ta giống như chó chết nằm trên boong tàu.

Miyamoto Sakura gần như nghiến chặt răng, lạnh giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ anh hung hãn như vậy, là vì anh chưa biết thầy tôi là ai" “Ông ấy là Tenkade Shiro! Tenkade Shiro trong truyền thuyết!”

“Bây giờ anh biết sợ rồi chứ?”

Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không có bất cứ cảm giác gì.

Cho dù là Thiên Hoàng của Đảo Quốc, hay Tenkade Shiro, ở trong mắt anh đều là con chó con mèo ven đường, không đáng nhắc tới mà thôi.

Nhưng Tần Ý Hàm ở sau lưng Bùi Nguyên Minh nheo mắt lại.

Năm đó phân hội trưởng cũ của Long Môn thủ đô ăn chút thiệt thòi trong tay Kashima Shinto Ryu, đã lập tức điều tra về Kashima Shinto Ryu này.

Tenkade Shiro là tông chủ hiện tại của Kashima Shinto Ryu, ở Đảo Quốc được xưng là một trong sáu đại kiếm thánh.

Trong truyền thuyết kiếm pháp của ông ta vô cùng cao minh, nổi tiếng đón gió trảm một đao lại càng không thất bại lần nào.

Thực tế, chỉ nhìn Taro Nakano do Tenkade Shiro dạy dỗ ra, đã có thể nhìn ra được chút chuyện.

Nghe nói từ ba mươi năm trước, Tenkade Shiro đã bắt đầu truy tìm cảnh giới cao nhất trên võ đạo.

Nếu dựa theo thế giới mà nói, ít nhất ông ta cũng là cấp Chiến Thần.

Có một đại cao thủ như vậy đứng sau hậu thuẫn, chẳng trách Miyamoto Sakura dám diễu võ dương oai ở thủ đô.

Nhưng mà Tần Ý Hàm kiêng ky, Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến: “Sợ sao?”

“Ở trong từ điển của tôi không có chữ sợ đâu.”

“Hơn nữa nếu nói sợ, tôi chỉ sợ người Đảo Quốc các cô không dám tới gây sự với tôi!”

“Cô xem, bắt con cá nhỏ là cô, câu con cá lớn là sư phụ cô.”

“Đợi ông ta tới đây, tôi sẽ giết ông ta, diệt Kashima Shinto Ryu, còn có thể tiết kiệm việc tôi đặc biệt tới Đảo Quốc gây phiền phức.”

“Đây gọi là một vốn bốn lời, thoải mái tùy ý”

Lúc này Bùi Nguyên Minh võ tay một cái, chỉ thấy hai đệ tử của Long Môn tiến lên, bắt đầu cột Miyamoto Sakura lên trên tảng đá.

Miyamoto Sakura sởn gai ốc, toàn thân cô ta run lẩy bẩy, di động vừa mới ấn số rơi xuống đất, vừa khéo ấn vào nút loa ngoài.

Bên kia điện thoại, một giọng nói khàn khàn truyền ra: “Người nào! Là người nào muốn giết đồ đệ bảo bối của tôi?”



- -----------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom