Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1400


Phải biết rằng ba chữ Nạp Lan Tuần Vũ đáng sợ đến nhường nào,

Ngay cả Phác Tuan Son trước đó khoác loác lên tận trời cao, lúc này đều sợ hãi thành một đống, nhưng Bùi Nguyên Minh lại không chần chờ chút nào vung ra một cái tát.

Đây không phải là vấn để kích động không kích động.

Một người đàn ông, nếu như ngay cả người đàn bà của mình cũng không dám bảo vệ, vậy coi như anh ta cũng chỉ có hai trái trứng chứ cũng không tác dụng gì.

"Mày, đánh tao?"

Nạp Lan Tuấn Vũ hơi khung lại, sau đó anh ta đưa tay sở sở mặt minh, có chút không kịp phản ứng.

Mà đám người Phác Tuần Sơn cho là mình nhìn hoa mắt.

Đám người Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên càng là về mặt khó có thể tin nói.Nhìn cho kỹ lắn nữa, vẫn là người đó!

Thế mà một tên rể lúc này lại lộ ra sắc ben, cung vdi hinh tượng ở rể lúc trước như hai người khác nhau a?

Từ lúc nào mà một tên ở rể cũng có loại khi độ này?

"Rốt cuộc mày là ai?"

Nạp Lan Tuấn Vũ nhổ ra một búng máu, phất tay ngăn lại máy tên đàn em đang muốn xông lên lạnh lùng nhìn Bùi Nguyễn Minh.

"Dám can đảm ở địa bàn của tao đụng đến tao, mày là người thứ nhất, mày nên nói cho tao biết, mày là ai để tạo có cái mà để lại trên bia mộ của mày!"

Hiển nhiên tuy Nạp Lan Tuấn Vũ kiêu ngạo, bá đạo, nhưng dù sao anh ta cũng là xuất từ dòng họ Nạp Lan to lớn như vậy.

Cho nên anh ta biết rõ người dưới tình huống như vậy còn dám cho anh ta một cái tát, hoặc chính là kẻ điên, hoặc chính là bối cảnh rất lớn.

Búi Nguyên Minh thấy thế nào đểu không giống như là kẻ ngu si, cho nên anh ta mới hỏi nhiều một câu.

"Cậu Nạp Lan, anh ấy là Bùi Nguyên Minh, là mộtngười ret"

"Đây là vợ của anh ấy, anh ấy là "tiểu bạch kiểm dựa vào vợ nuôi!"

Lúc này Phác Tuấn Sơn đi lên trước trực tiếp tiết lộ ngọn nguồn của Bùi Nguyên Minh.

Hôm nay anh ta mất mặt lớn, tất nhiên hi vọng Bùi Nguyên Minh cũng xui xèo cùng, anh ta có thể chịu nổi một tên ở rể lại dám ra mặt.

"Họ Bùi kia, anh biết cậu Nạp Lan là ai không?"

"Anh đã tưng nghe nói đến dòng họ Nạp Lan ở Dương Thành chưa?"

"Dòng họ Nạp Lan, hiện nay là dòng họ duy nhất còn lại ở Dương Thành, hơn nữa có quan hệ tâm đầu ý hợp với tập đoàn Thiện Nhân!"

"Đắc tội của Nạp Lan, chính là đắc tội nhà Nap Lan, đắc tội tập đoàn Thiện Nhân, đắc tội Thế Tử Minh

"Những thứ này đều là tồn tại anh không trêu chọc nổi đâu!"

"Nếu anh không muốn chết thi bây giờ mau mau quỳ xuống xin lỗi cậu Nạp Lan, đừng có mà liên lụy đến tất cả chúng tôi!"

Lúc này sắc mät Phác Tuần Sơn vô cùng đáng ghếtom.

Ảnh mắt Trịnh Tuyết Dương phức tạp nhìn Phác Tuần Sơn, cau mày nói: "Tổng giám đốc Phác, rõ ràng là người của anh tùy ý làm bậy, thế nào lại thành lỗi của chúng tôi?"

Mà biểu tình của đám người Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên cũng là về phức tạp, các cô hi vọng Bùi Nguyên Minh có thể bảo hộ các cô, nhưng lại cảm thấy loại phế vật như Bùi Nguyên Minh này không có tư cách diễu võ dương oai.

"Ở rề? Ăn bám?"

Trên mặt Nạp Lan Tuấn Vũ lướt qua một chút hàn ý.

Bây giờ trên đường Dương Thành này, Ngô Kim Hồ xưng vương.

Nap Lan Tuần Vũ anh ta đứng ở một đỉnh núi khác ngoài địa bàn của Ngô Kim Hổ,

Tuy đây là bời vì Ngô Kim Hổ nể mặt Nạp Lan gia, nhưng cho dù là từ góc độ này mà nói thì anh ta coi như là người thành công rồi.

Thế nhưng người thành công trên đường như anh ta vậy mà bị một tên ở rể tát một cái ư

Quả thực là vô cùng nhục nhã!Vào lúc này Nap Lan Tuấn Vũ hận không thể lập tức xẻ xác Bùi Nguyên Minh: "Thắng nhóc, mày có biết mày vừa làm cái gì không?"

Một đám tay chân cũng chậm rãi vây quanh, tủy thời chuẩn bị động thủ.

Mấy cô bạn gái xinh đẹp của Nap Lan Tuấn Vũ cũng nhìn Bùi Nguyên Minh, muốn xem một chút tên ở rể này xong đời như thế nào.

"Bop!"

Bùi Nguyên Minh đưa tay tát cái nửa.

"Không bằng mày đến nói cho tao biết, ta đã làm cái gì nhé?"
 
Chương 1401


Nạp Lan Tuấn Vũ bị ném lùi về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Trong lòng từng người bọn họ đều hốt hoảng, không phải vì nghĩ Bùi Nguyên Minh ngầu, mà là nghĩ trên đời có người có thể ngu ngốc đến như vậy. Phác Tuấn Sơn và Lý Nhược Nam bị dọa cho xanh mặt, không ngừng lùi về sau.

Chỉ có Trịnh Tuyết Dương vẫn đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tái mét.

Hai cái tát này giáng xuống đã đập nát khả năng hòa giải giữa hai bên rồi.

Đừng nói Nạp Lan Tuấn Vũ là đại thiếu gia xã hội đen, cho dù là người bình thường cũng không thể nào chịu nổi sự mất mặt này, e rằng anh ta đã hoàn hoàn phát điên rồi.

Bùi Nguyên Minh tiêu rồi, chết chắc rồi!

Nạp Lan Tuấn Vũ mất một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc này anh ta mới sờ tay lên mặt, cực kì tức giận, cười nói: “Thằng ranh con, anh dám tát tôi?” "Tát anh thì sao?" "Nếu không thì tát thêm cái nữa nhé?"

Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ thờ ơ, sau đó dùng tay tát thêm cái nữa vào mặt Nạp Lan Tuấn Vũ. “Bốp”!"

Anh tát bốp một cái, cái tát lần này khiến cho Nạp Lan Tuấn Vũ chảy máu mũi.

Chính cái tát này cũng khiến cho Phác Tuấn Sơn hồn bay phách lạc.

Lúc này anh ta trực tiếp quỳ xuống một tiếng "Bịch." "Cậu Nạp Lan, chúng tôi và cậu ta thật sự không quen biết gì, ngày hôm nay là lần đầu chúng tôi gặp nhau!" "Cậu ta là người do Trịnh Tuyết Dương dẫn tới, không liên quan một chút gì đến chúng tôi cả!" "Anh muốn đánh muốn giết tùy ý, không liên quan tới chúng tôi!" 

Lý Nhược Nam cũng gật đầu lia lịa: "Đúng thế, đúng thế, chúng tôi không quen anh ta, chúng tôi còn hận đến nỗi muốn đánh chết anh ta!" "Loại người như vậy, sao chúng tôi có thể có liên quan với anh ta được? Cậu Nạp Lan không cần phải giữ thể diện cho chúng tôi đầu, trực tiếp giết chết anh ta đi!”

Ngay cả Phác Đại Đồng đang nằm dưới đất cũng không biết sức lực của mình từ đầu mà ra, anh ta trăm cay nghìn đăng bò sang một bên, mục đích là để tránh Bùi Nguyên Minh.

Rõ ràng, ngay cả người bị đánh sắp chết cũng biết, ba cái tát của Bùi Nguyên Minh đã khiến cho bản thân mình rơi vào đường chết. Nếu như Nap Lan Tuấn Vũ bỏ qua cho anh, vậy thì anh ta không xứng với cái danh cậu ấm.

Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, trong lúc nhất thời, cô không biết phải làm sao.

Mặc dù cô rất vui mừng khi Bùi Nguyên Minh đứng ra bảo vệ cô.

Nhưng vấn đề là, Bùi Nguyên Minh thật sự quá bốc đồng, một cái tát thì không sao, bây giờ tận ba cái tát, sự việc cũng đã đến nước này rồi, vốn dĩ không còn đường để lui nữa.

Hơn nữa ánh måt Trịnh Tuyết Dương nhìn đám người Phác Tuấn Sơn cũng tràn đầy sự chán ghét. Nếu như không phải là vì những người này làm ẩu làm càn, thì chồng mình làm sao có thể đi gây sự với một nhân vật như

Nạp Lan Tuấn Vũ được? 

Lúc này, Phác Tuấn Sơn cũng chú ý đến ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương. ngôn tình ngược

Chẳng qua, giờ phút này anh ta không còn liêm sỉ và lòng tự tôn nữa, thay vào đó anh ta nhanh chóng chạy đến nói: "Tổng giám đốc Trịnh, cô hãy nhanh chóng phủi sạch quan hệ với người chồng chạy đến ở rể này đi, nhất định không thể để anh ta làm cho liên lụy!” "Anh ta đã đắc tội với cậu Nạp Lan, đây là tự mình tìm đường chết, không liên quan gì đến chúng tôi! Chúng tôi không muốn chết!"

Nạp Lan Tuấn Vũ xoa mặt mình, lúc này vẻ mặt anh ta tràn đầy châm chọc nhìn cảnh tượng trước mặt này. Mặc dù anh ta rất tức giận, nhưng không vội ra tay, mà đợi những người này bày tó thái độ xong đã. "Tổng giám đốc Trịnh phải không? Tôi sẽ không gây khó dễ cho có nếu cô rời bỏ anh ta."

Nạp Lan Tuấn Vũ đột nhiên nói đầy ẩn ý. “Bây giờ hãy quay người rời đi, cô sẽ bảo toàn được tính mạng, nếu không, chẳng ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Trịnh Tuyết Dương cau mày, Nạp Lan Tuấn Vũ và đám tay chân đó của anh ta đã gây áp lực rất lớn đến cô.

Nhưng cô không hề có ý định lùi bước, hơn nữa còn điềm tĩnh nói: "Chuyện này tôi sẽ cùng chồng mình cố gắng hết sức giải quyết." “Ô, đây là cặp đôi Ngưu Lang Chức Nữ à, các người đang quay phim truyền hình đấy hả?” "Chẳng qua nếu đã như vậy, tôi sẽ tác thành cho các người!” Nói xong, Nạp Lan Tuấn Vũ nhặt gạt tàn lên.
 
Chương 1402


Bùi Nguyễn Minh thờ ơ nhìn Nạp Lan Tuấn Vũ, nói: "Anh chắc chắn muốn đánh nhau với tôi?"

Nghe thấy những lời mà Bùi Nguyên Minh nói, Nạp Lan Tuấn Vũ sững lại một lúc, chỉ trong chốc lát khẽ cười một tiếng.

Ngày hôm nay làm sao thế này?

Một thằng ở rể đối mặt với người đồng thế mạnh của phe mình lại dám tát mình ba cái, còn hỏi mình chắc chắn muốn đánh nhau với anh chứ?Lúc này ngay cả chính bản thân Nạp Lan Tuấn Vũ cũng gặp phải ảo giác, anh ta cho rằng người giơ tay tát mình là đại thiếu gia quyền thế, thể tử trong gia tộc.

Chứ không phải là một thằng ở rể.

Ngày hôm nay, nếu như anh ta không giết chết thăng ở rể này, sợ rằng sau này sẽ không lăn lộn trong xã hội được nữa.

Chuyện này, chuyện này".."

Nhìn thấy đến nước này rồi Bùi Nguyên Minh vẫn còn đang kiêu ngạo trước mặt Nạp Lan Tuấn Vũ, trong lòng Phác Tuấn Sơn, Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên đều tràn đầy thất vọng. "Gần đây, tình hình ở Dương Thành hỗn loạn như vậy, nhà họ Nạp Lan phải cực kì khổ sở mới duy trì được danh hiệu gia tộc hạng nhất, vì điều này mà gần như có thể nói Nạp Lan Hoàng Chi đã dùng hết sức có thể." "Kết quả, tên đại thiếu gia nhà anh, chẳng những không giúp gia đình mà còn ra ngoài huênh hoang, hồng hách với đời, anh không sợ chân mình đá vào tấm thép, hại cả nhà họ Nạp Lan các anh sao?"

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. Còn có thể ra vẻ đến như vậy sao?

Nghe thấy lời nói của Bùi Nguyên Minh, đám người Phác Tuấn Sơn không biết phải nói gì. 

Tên ở rể này không có bản lĩnh gì khác ngoài khả năng làm màu thật sự đạt đến cấp độ tối đa.

Nhìn dáng vẻ của anh, người nào mà không biết, đoán chừng sẽ nghĩ rằng anh là người đứng đầu Dương Thành, không không không, phải nghĩ rằng anh là người đứng đầu Đà Nẵng mất. “Biển hết!”

Nạp Lan Tuấn Vũ quá mệt để nói dài dòng, mà trực tiếp nói đúng hai chữ.

Một lúc sau, tất cả khách trong quán bar đều rời đi, những người nhân viên phục vụ cũng biết điều rời khỏi.

Ngay cả mấy người Phác Tuấn Sơn và Lý Nhược Nam cũng bị người đưa ra ngoài. Cảnh tượng này khiến cho mọi người không khỏi sởn tóc gáy, ai cũng cảm thấy rằng, sự việc sắp xảy ra chắc chắn sẽ không phù hợp với trẻ nhỏ.

Vô số người mang trên mình vẻ mặt thở dài khi rời đi, không biết thằng nhóc liều lĩnh này từ đầu chui ra, ngày mai sợ rằng phải vớt xác anh trên dòng sông nào đó mất.

Bởi vì ai cũng biết, cậu chủ Nạp Lan đã tức điên lên rồi thì Bùi Nguyên Minh không chết cũng sẽ tàn tật.

Trong lúc đám người Phác Tuần Sơn rời đi còn chỉ vào Bùi

Nguyên Minh chửi rủa: “Thằng ở rể, là mày hại chết bọn tao, bọn tao và mày chưa xong đâu!" Nạp Lan Tuấn Vũ không để cho bọn họ đi thẳng, hiển nhiên sau khi trừng trị Bùi Nguyên Minh xong thì Nạp Lan Tuấn Vũ sẽ tính số tiếp với bọn họ.

Mới nghĩ đến điều này thôi mà toàn thân Phác Tuấn Sơn đã run rẩy.

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương, nói: "Tuyết Dương, em cũng đi ra cùng với mọi người đi." 

Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết nói: “Em không đi, chúng ta chết cũng phải chết chung một chỗ!” "Đi đi, anh không sao đâu." Bùi Nguyên Minh thấp giọng nói: “Em ở đây cũng vô ích thôi, ra ngoài em còn có thể thử xem có gọi báo cảnh sát được hay không." Trịnh Tuyết Dương ngan người một lúc, sau đó không còn cổ chấp nữa, Bùi Nguyên Minh nói không hẳn là không có lý. Cô ở đây chẳng những không làm được gì, mà còn sẽ trở thành gánh nặng cho Bùi Nguyên Minh, đi ra ngoài may ra còn có cơ hội báo cảnh sát cứu mạng.

Nhìn Trinh Tuyết Dương đồng ý rời đi, Bùi Nguyên Minh nhìn Nạp Lan Tuấn Vũ, nói: “Để phụ nữ rời đi trước, không vấn đề gì đúng không." "Hay là, anh nghĩ rằng không có người phụ nữ này cho anh dũng khí, anh không dám đánh tôi?" "Ha ha"."

Nạp Lan Tuấn Vũ không thèm nói gì, mà chính là vẫy tay kêu người đưa Trịnh Tuyết Dương ra ngoài.

Anh ta không lo lắng Trịnh Tuyết Dương sẽ chạy trốn một chút nào cả, hơn nữa, để cho một cô gái xinh đẹp như này chôn theo tên phế vật thì lãng phí quá.

Chẳng bằng giữ lại, chơi từ từ, hưởng thụ từ từ

Rất nhanh, bên trong quán bar trở nên yên tĩnh, ngoài Bùi Nguyên Minh và đám người Nạp Lan Tuấn Vũ ra, không còn ai khác.

Giờ phút này, Nạp Lan Tuấn Vũ giơ tay, có người ném chai rượu đến trước mặt Bùi Nguyên Minh: “Thằng nhóc, uống cạn chén rượu này xong, tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”

- -----------------
 
Chương 1403


Ngay sau đó, anh thấy đám thuộc hạ tìm được rất nhiều bình rượu rồng, rõ ràng bọn chúng muốn đập nát đầu Bùi Nguyên Minh. "Tôi khuyên cậu một cầu, bây giờ không ai ở đây, cậu quỳ xuống lạy tôi thì nói không chừng còn có cơ hội!” "Đúng đó, lạy càng nhiều, có lẽ tâm trạng của anh Nạp Lan sẽ tốt hơn và tha cho anh một con đường sống” “Cậu cũng được coi như là một người tài, bây giờ không biết điều, chốc nữa hối hận không kịp đâu." Nhìn thấy vẻ mặt điểm tĩnh của Bùi Nguyên Minh, những người phụ nữ còn lại ở hiện trường đều nghĩ rằng Bùi Nguyên

Minh đang ra vẻ cool ngầu.

Đã đến lúc này rồi, còn không mau quỳ xuống xin tha mạng, đây đúng là loại sĩ diện hão!

Về phần Bùi Nguyên Minh mạnh đến mức nào, các cô không nhìn ra. Hơn nữa theo quan điểm của bọn họ, dù mạnh đến đâu thì liệu anh có thể mạnh hơn Nạp Tuấn Vũ được không?

Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, thờ ơ nói: "Quỳ xuống? Chốc nữa nếu Nạp Lan Tuấn Vũ anh quỳ xuống, có thể tôi sẽ xem xét tha mạng cho anh."

Nhìn thấy đến nước này rồi mà Bùi Nguyên Minh vẫn còn có dáng vẻ kiêu ngạo như thế, mọi người đều cảm thấy nực cười. "Muốn tôi quỳ xuống?”

Nạp Lan Tuấn Vũ cười lớn.

Anh ta ném gạt tàn trong tay, bước đến gần, nói: "Tên họ

Bùi kia, nể mặt đến nước này rồi mà cậu vẫn còn có thể kiêu ngạo như the, tôi nể cậu là một người đàn ông đích thực” "Hôm nay, tôi có nhiều người anh em ở đây như này, mỗi người sẽ lên đầu với một mình cậu” "Hết một lượt, cho dù cậu sống hay chết, chuyện này xem như xong.” “Cậu có ý kiến gì không?" 

Lúc này sắc mặt của Nạp Lan Tuấn Vũ lạnh lùng, làm cho mọi người cảm thấy được sự lạnh giá.

Anh ta mới chính là người kiêu ngạo, mới chính là tổng giám đốc bá đạo.

Đám phụ nữ kia nhìn theo bóng lưng anh ta, ánh mắt đều sáng rực rỡ.

Nạp Lan Tuấn Vũ thật sự quá đẹp trai, thật oai phong lâm

Thời điểm Nạp Lan Tuấn Vũ đi đến trước mặt Bùi Nguyên liệt.

Minh, anh ta nhìn thấy anh lấy điện thoại ra, ngay lập tức bẩm một dãy số, sau đó ném lên bàn.

Nạp Lan Tuấn Vũ vô thức nhìn sang, vừa định nói gì đó, nhưng một giọng nói già nua truyền đến. "Tổng giám đốc Bùi, nửa đêm gọi điện cho tôi, cậu có gì muốn căn dặn sao?" Khi giọng nói này truyền đến, sắc mặt của Nạp Lan Tuấn

Vũ đột nhiên cũng đờ!

Đây là giọng nói của ông nội!

Trong ấn tượng của Nạp Lan Tuấn Vũ, ông là một người có vi thể cao.

Nhưng tại sao vào lúc này, trong giọng nói lại toát lên sự kính trọng lại có phần sợ sệt?

Thân phận của người này... Nạp Lan Tuấn Vũ không ngốc, ngược lại anh ta vô cùng thông minh, lúc này đây, sống lưng anh ta lạnh toát. 

Mấy tên thuộc hạ của anh ta cũng nghe thấy giọng nói của

Nạp Lan Hoàng Chi, ngay lập tức tất cả bọn họ đều run lên vì sợ hãi.

Rốt cuộc thắng nhóc này là ai mà có thể nói chuyện trực tiếp với Nạp Lan Hoàng Chi? Bùi Nguyễn Minh điềm tĩnh nói: "Nạp Lan đại sư, tôi gọi cho ông muộn như này chỉ là muốn hỏi ông một chuyện "Gần đây có phải là tôi đã cho nhà họ Nạp Lan các người quá nhiều tài nguyên hay không, khiến cho nhà họ Nạp Lan các ông hiểu nhầm rằng chính mình là người đứng đầu Đà Nẵng này.”

Nghe đến đây, mọi người đều kinh ngạc, cười giễu cợt. Dám nói như vậy với Nạp Lan Hoàng Chi, loại người này hoặc là ngầu thật, hoặc là ngu thật.

Nhưng...

Nhưng còn chưa đợi đám người này nói gì, giọng nói Nạp Lan Hoàng Chi ở phía bên kia đầu dây đã cực kì sốt sắng: "Cậu nói đùa, nếu như không có cậu thì nhà họ Nạp Lan chúng tôi sẽ không có ngày hôm nay đâu, tất cả mọi thứ của nhà họ Nạp Lan đều là do cậu cho." "Thật sao?"

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói. "Nhưng tôi cảm thấy nhà họ Nạp Lan các ông rất có bản lĩnh đấy! Cậu chủ cả nhà ông muốn ở cùng với vợ tôi một đêm, tôi nói anh ta mấy câu, cho anh ta ba cái tát, anh ta ngay lập tức yêu cầu bạn thuộc hạ từng người một đối đầu với tôi" "Tôi đang suy nghĩ, đây có phải là đang tìm đường chết không?"

- -----------------
 
Chương 1404


Nghe xong, mí mắt của Nạp Lan Tuấn Vũ không ngừng giật giật.

Lúc này, anh ta theo bản năng cảm nhận được sự sợ hãi.

Đối diện là người chồng lưng của nhà họ Nạp Lan, Nạp Lan

Hoàng Chi! Nếu như không có Nạp Lan Hoàng Chi, không có nhà họ Nạp Lan, thì Nạp Lan Tuấn Vũ có tư cách gì mà chạy đến lăn lộn ở Dương Thành?

Nhưng Bùi Nguyên Minh trước mắt này lại nói chuyện với ông nội anh ta bằng giọng điệu rất lạnh lùng.

Thậm chí hơi giống như một ông chủ đang mång cấp dưới của mình, một người chủ đang răn dạy người hầu.

Giờ phút này, Nạp Lan Tuấn Vũ ướt đẫm mồ hôi. "Tổng giám đốc Bùi, cậu nguôi giận! Nguôi giận! tôi nhất định sẽ có một lời giải thích rõ ràng cho chuyện này!" Bên kia điện thoại, Nạp Lan Hoàng Chi cũng đang sợ hãi toát mồ hôi.

Ông ta hiểu rất rõ sức mạnh của Bùi Nguyên Minh.

Không nói đến chuyện trước đây Bùi Nguyên Minh đã cứu nhà họ Nạp Lan, nghe nói sau khi Bùi Nguyên Minh đến Dương Thành, các dòng họ hàng đầu Dương Thành trong quá khứ đều lần lượt sụp đổ, chuyện này đã đủ để cho thấy sức mạnh khủng khiếp của Bùi Nguyễn Minh rồi.

Sở dĩ nhà họ Nạp Lan luôn đứng sừng sững ở Dương Thành, chính là vì đứng đúng đội.

Nhưng ngay bây giờ, Nạp Lan Tuấn Vũ – tháng cháu chẳng ra gì lại đi gây sự với người ở bên trên đầu.. "Giải thích? Hay là ở ngay trước mặt tôi, cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì sao?"

Bùi Nguyên Minh đứng lên, trực tiếp đi về phía Nạp Lan Tuấn Vũ. Những tên côn đồ và tay sai đứng vây quanh anh lúc này đều tự động lùi xuống, bọn họ cơ bản không muốn chống đối lại Bùi Nguyên Minh.

Từ lúc Bùi Nguyên Minh bắt đầu gọi cuộc điện thoại này, bọn họ đều cảm thấy kinh sợ.

Chỉ là Bùi Nguyên Minh lại không khách sáo, anh vừa đi vừa hành động, anh đi đến đâu, những tên côn đồ đều năm bẹp xuống đất, toàn thân co giật.

Anh không đánh chết bọn chúng là vì giữ thể diện cho Nạp

Lan Hoàng Chi.

Bọn họ nằm lăn lộn dưới đất, nhưng không dám phát ra một lời oán thán nào.

Mà đám phụ nữ xinh đẹp kia, cả đám đều cảm thấy choáng váng, bọn họ đều hoảng sợ lùi về sau.

Sau đó trong ánh mắt kinh hãi của họ, Bùi Nguyên Minh bước đến trước mặt Nạp Lan Tuấn Vũ, đá anh ta ngã xuống đất.

Mí mắt Nạp Lan Tuấn Vũ co giật, toàn thân run rẩy, nhưng giờ phút này anh ta chỉ có thể bấm bụng chịu đựng. "Nào, Nạp Lan đại sư, tôi đang nghe đây, ông chuẩn bị giải thích cho tôi như nào?"

Bùi Nguyên Minh ném điện thoại lên người Nạp Lan Tuấn Vũ.

Giọng nói lãnh đạm của Nạp Lan Hoàng Chi truyền ra, ông ta lạnh lùng nói: “Nạp Lan Tuấn Vũ, ông không quan tâm phía các cháu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cháu hãy nhớ lấy điều này, tổng giám đốc Bùi là ân nhân của nhà họ Nạp Lan chúng ta!" "Hôm nay cho dù cậu ấy có đánh chết cháu, cháu cũng không được đánh trả!" "Cháu dám động đến nửa sợi tóc của tổng giám đốc Bùi, đích thân ông sẽ giết chết cháu!"

Nói xong, Nạp Lan Hoàng Chi tiếp tục nói với Bùi Nguyên Minh: "Tổng giám đốc Bùi, chuyện tối hôm nay cậu muốn làm gì thì làm, nhà Nạp Lan chúng tôi sẽ không oan thán một lời nào cả."

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đây là lời Nạp Lan đại sư nói đấy nhé, chốc nữa tôi có ra tay mạnh thì cũng đừng trách tôi."

Nạp Lan Hoàng Chi nói: "Tổng giám đốc Bùi khách sáo rồi, cậu cử việc ra tay, lát nữa tôi sẽ phái người đến dọn dẹp!"

Nghe đến đây, sắc mặt của mọi người xung quanh đều trở nên tái mét.

Ý của câu nói này là, cho dù Bùi Nguyên Minh có giết chết hết đám người ở đây thì Nạp Lan Hoàng Chi đều sẽ giúp anh thu dọn cục diện rối rắm.

Vị này..

Rốt cuộc là ai..

Lại có thể khiến cho một nhân vật lớn như Nạp Lan Hoàng Chi cũng phải khiếp sợ anh.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Nạp Lan Tuấn Vũ lại ngay lập tức thay đổi, một lúc sau, anh ta trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi xin lỗi, ngày hôm nay tôi đã đắc tội với anh rồi” "Mọi chuyện của ngày hôm nay nên dừng lại ở đây thôi, anh và bạn bè của anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.". Truyện Cổ Đại

Tuy nói những lời này ra nhưng trong ảnh mắt của Nạp Lan

Tuấn Vũ vẫn hơi căm phẫn.

Anh ta không cho rằng bản thân Bùi Nguyên Minh ghê gớm đến mức nào, chắc hẳn là quen biết nhân vật lớn nào đó, nhờ vào đấy để áp chế nhà họ Nạp Lan.

- -----------------
 
Chương 1405


Bùi Nguyên Minh nhìn thấy sự uất hận và không cam lòng trong mắt Nạp Lan Tuấn Vũ.

Lúc này, anh vươn tay ra, vô nhe vào mặt Nạp Lan Tuấn Vũ, nhẹ nhàng nói: "Xem ra anh không phục nhí?" "Anh nghĩ rằng tôi lấy Nạp Lan Hoàng Chi ra để gây áp lực cho anh?" à?" "Nếu không thì tôi vốn không có tư cách thách thức với anh

Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh cười như không cười. Nạp Lan Tuấn Vũ gạt tay Bùi Nguyên Minh ra, vẻ mặt khó coi nói: "Cậu Bùi, một vừa hai phải thôi!"

Rõ ràng mặc dù Nạp Lan Tuấn Vũ không nói ra, nhưng lúc này, chính là anh ta nể mặt Nạp Lan Hoàng Chi, chứ không phải là bởi vì Bùi Nguyên Minh ngầu.

Bùi Nguyên Minh không nói nhảm với anh ta nữa, nhặt một chai rượu dưới mặt đất lên.

Đập mạnh vào đầu Nạp Lan Tuấn Vũ “xoảng" một tiếng.

Chai rượu vỡ tan, đầu Nạp Lan Tuấn Vũ chảy máu. Lúc này, anh ta hừ một tiếng, loạng choạng lùi lại vài bước về phía sau.

Ngay giây phút này trong lòng anh ta kìm nén một mồi lửa, nhưng Nạp Lan Tuấn Vũ không dám trút ra. “Cái này, là do anh không tôn trọng vợ tôi." "Xoảng." "Cái này, là do anh kêu mọi người cút hết ra ngoài để giớ "Xoảng." "Cái này, là bởi vì anh quá chướng mắt” tro." "Tôi đánh anh ba lần, anh rất khó chịu đúng không?" Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ mặt Nạp Lan Tuan Vũ nói.

Nạp Lan Tuấn Vũ nghiên răng đáp. "Coi như anh thật lòng, tuy rằng khó chịu thể nào, hiện tại cũng chỉ có thể nhịn, hoặc là có thể trở mặt muốn trả thù tôi, nhưng tôi bất khả chiến bại, anh thì tùy ý." "Chẳng qua tôi có lòng tốt khuyên anh một câu, trước khi anh định tìm tôi để trả thù, tốt hơn hết anh nên đến hỏi Nạp Lan Hoàng Chi, rốt cuộc tôi là ai!" 

Bùi Nguyên Minh cười nói.

Nạp Lan Tuấn Vũ nghiến răng trả lời: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng!” "Thôi, đi hỏi đi, còn nữa, nhớ phải thả đám người vợ tôi ra." Bùi Nguyên Minh nói. Nạp Lan Tuấn Vũ lúc này chỉ có thể cử người đi giải quyết.

Sau đó, Nạp Lan Tuấn Vũ dẫn theo một đám người, chật vật rời đi....

Lúc này quán bar Hoàng Gia có vẻ yên tĩnh hơn một chút, không ít người nhiều chuyện nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, đều đang dò xét xung quanh, muốn biết rốt cuộc sự việc sẽ được giải quyết như thế nào.

Bước ra khỏi quán bar, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy mười mấy người đứng ở lối vào bãi đậu xe, những người này là cùng hội với Phác Tuấn Sơn.

Hơn nữa Trịnh Tuyết Dương cũng có mặt trong đám đông với vẻ mặt lo lắng.

Lúc này, Phác Tuấn Sơn, Lý Nhược Nam và những người khác đều cảm thấy vui mừng vì mình còn sống sót.

Rõ ràng, Nạp Lan Tuấn Vũ cũng không làm gì họ.

Lúc này, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước ra, đám người tại hiện trường đều sửng sốt. 

Trịnh Tuyết Dương càng kinh ngạc, nhanh chóng chạy tới: "Bùi Nguyên Minh, anh không sao chứ?"

Còn Phác Tuấn Sơn và những người khác cũng nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ anh lại bình an vô sự. "Vừa rồi em có gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng tín hiệu ở nơi này không tốt, em muốn rời đi, nhưng đám người kia lại không cho."

Sự lo lắng hiện lên trong mắt Trịnh Tuyết Dương. “Nạp Lan Tuấn Vũ có đánh anh không? Anh có bị thương không?"

Trịnh Tuyết Dương kiểm tra vết thương trên người Bùi Nguyên Minh với vẻ lo lắng, cho dù tính cách của cô rất quật cường, nhưng lúc này cô giống như sắp khóc đến nơi rồi.

Bùi Nguyên Minh cảm nhận được hương thơm ấm áp trong vòng tay, nhìn khuôn mặt nước mắt rưng rưng của Trịnh Tuyết Dương, đây chẳng khác gì lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên.

Lúc này, anh đưa tay lau nước mắt trên mặt Trịnh Tuyết Dương, nhẹ giọng nói: "Vợ à, em đừng khóc, anh không sao mà” “Hơn nữa bọn chúng cũng không đánh anh."

Trịnh Tuyết Dương cảm thấy áy náy: “Đều là lỗi của em, tối nay em không nên để anh tới đây” Bùi Nguyên Minh cười nói: “Không, cũng may tối nay em cho anh tới đây, như vậy anh mới giúp em che gió chắn mưa." “Hơn nữa, chồng bảo vệ vợ không phải là chuyện bình thường sao?” “Tóm lại, tất cả mọi người không sao là tốt rồi."
 
Chương 1406


Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi nói: "Bùi Nguyên Minh, lần này anh không sao, nhất định phải cảm ơn tổng giám đốc Phác."

Lúc này, Lý Nhược Nam ở bên cạnh anh ta, vẻ mặt lạnh lùng đi tới, nhìn một lượt Bùi Nguyên Minh, nói: "Phế vật! Nếu như lần này không phải là tổng giám đốc Phác gọi điện cho Lý Hàn Thiên - anh Lý đến giúp anh giải vây, thì bây giờ sợ răng anh đã bị người ta ném xuống sông rồi!” "Chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối theo anh.” "Tên phế vật như anh, bản thân khoe khoang thì thôi, thế mà còn liên lụy đến bọn tôi!" “Anh nghĩ rằng bản thân mình rất ngầu sao? Lại còn dám tát ba cái vào mặt Nạp Lan Tuấn Vũ trước mặt bao nhiêu người?" "Tôi nói cho anh biết nhé, anh nên cảm ơn tổng giám đốc Phác đi, nếu như không phải là anh ấy là kẻ trên không để tâm đến lỗi lâm của người dưới, tầm lòng của tể tướng rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong thì anh có thể có kết cục tốt đẹp như bây giờ không?"

Lý Nhược Nam, Quách An Nhiên và những người khác bắt đầu mắng chửi Bùi Nguyên Minh.

Phác Tuấn Sơn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cao ngạo, dường như nếu không có anh ta, tất cả những người có mặt ở đây đều đã có thể mất mạng.

Phác Tuấn Sơn tìm người đến giúp đỡ?

Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, nước đi này, anh quả thật không lường được, Phác Tuần Sơn thế mà lại biết làm màu. 

Nhưng nghĩ đến phong cách cư xử của ngưoi Băng Quốc, Bùi Nguyễn Minh cũng có thể hiểu điều đó.

Tất cả bọn họ đều như vậy,

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày nói: "Cô Lý, cô Quách, các cô đừng như vậy. Tình huống lúc đó rất đặc biệt, chồng tôi là muốn bảo vệ chúng ta!" "Nếu như vào thời điểm quan trọng đó, anh ấy không đứng ra, chỉ sợ tối nay tất cả chúng ta đều không cách nào thoát thân." "Tất cả những điều này là bởi vì Nạp Lan Tuấn Vũ và những người khác quá khốn nạn!” "Nhưng nói gì thì nói, tối hôm nay có thể bình an vô sự, tôi đều phải cảm ơn tổng giám đốc Phác."

Trịnh Tuyết Dương là một người ân oán rõ ràng.

Trước đó sau khi bọn họ bị đảm tay chân đưa ra ngoài, đám người ấy cũng không thu điện thoại di động của bọn họ.

Phác Tuấn Sơn đã gọi điện thắng cho người lãnh đạo trực tiếp của mình - Lý Hàn Thiên trong truyền thuyết.

Mặc dù bên kia sau khi yên lặng nghe hết đều không nói gì cả, ngay lập tức cúp điện thoại.

Nhưng Phác Tuấn Sơn lại nghĩ rằng Lý Hàn Thiên chắc chắn sẽ vì anh ta mà ra mặt.

Quả nhiên, sau vài phút, tất cả người của Nạp Lan Tuấn Vũ đều chạy đi.

Vì vậy, vào lúc này, vẻ mặt của Phác Tuần Sơn có vẻ đắc thắng.

Bùi Nguyên Minh nhìn qua Phác Tuấn Sơn, lạnh lùng nói: "Anh đã giải vây? Anh tìm ai? Lý Hàn Thiên ư?" "Láo xược! Tên của anh Lý là thứ mà cậu có thể gọi thẳng được sao?" Vẻ mặt của Phác Tuấn Sơn nghiêm túc: “Lần này nếu không phải là anh Lý ra tay, thì chuyện này có thể giải quyết được không?" "Cậu không biết đường cảm ơn, mà còn dám gọi thắng tên của anh Lý?" "Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải vì nể mặt tổng giám đốc Trịnh, thì tối nay cậu chưa xong với tôi đâu!" "Chẳng qua, nể mặt mọi người đều là chỗ quen biết, tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng liều lĩnh và bốc đồng như vậy. Hại chết chính mình thì thôi, nhất định đừng liên lụy đến những người khác!” 

Lúc này, Phác Tuần Sơn tỏ vẻ cao cao tại thượng, bắt đầu lên mặt với Bùi Nguyên Minh với vẻ nghiêm khắc. "Tổng giám đốc Phác, cảm ơn anh rất nhiều. Lần này, tôi và tập đoàn Để Hào nợ anh một ân huệ!” Trịnh Tuyết Dương nghiêm nghị nói.

Bùi Nguyên Minh cười, không chen vào, nhưng là vì muốn xem Phác Tuấn Sơn này rốt cuộc có thể mặt dày đến mức nào. Vẻ mặt của Phác Tuấn Sơn đắc ý, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lúc, nói: "Cậu nhóc, cậu thật may mắn đấy, cậu có một người vợ tốt như vậy." "Thế này đi, tối mai tôi làm chủ, tổng giám đốc Trịnh qua uống vài ly! Nhưng lần này đừng có dẫn theo loại người không có mắt như thế!"

Khi anh ta nói điều này, Phác Tuấn Sơn trông rất tự mãn, với cái gọi là "ân huệ" này, anh ta sẽ có rất nhiều cơ hội ra tay thành công.

- -----------------
 
Chương 1407


Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương do dự, nói: "Tổng giám đốc Phác, e rằng.."

Phác Tuấn Sơn cười nhạt, nói: "Là bản thân cô nói nợ tôi một ân huệ. Cô không đến cũng tùy cô thôi, tuy nhiên từ nay về sau, hợp đồng giữa cô và tài phiệt Thượng Tinh chúng tôi sẽ chẩm dứt hoàn toàn" Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương bối rối, cô biết trong lòng

Phác Tuấn Sơn còn có ý đồ không tốt, nhưng vấn đề là vừa nãy cô mới nói mình nợ đối phương một ân huệ. Lúc này, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Phác Tuấn Sơn, rốt cuộc chuyện tối nay có phải anh giải vây hay không, trong lòng anh không rõ sao?" “Lý Hàn Thiên có tí năng lực như thế thì giải vây được cái gì chứ?"

Trong lòng Phác Tuần Sơn giật thót như thế bị đối phương biết tỏng tim đen, lúc này anh ta nhảy dựng lên, tức giận nói: "Thắng ranh, ý của cậu là gì?" "Cậu sỉ nhục tôi, tôi có thể bỏ qua! Nhưng đây cậu còn sỉ nhục cả anh Lý!" "Oh my god, sớm biết trước điều này tôi đã không đi kiếm quan hệ giúp cậu làm gì, để cho anh Nạp Lan đánh chết còn hơn!" “Bây giờ nhờ vả được mối quan hệ để cứu cậu ra rồi, cậu lại lấy oản báo ân, chất vấn tôi đó à?" "Tôi nói cho cậu biết nhé, nếu như không phải tôi nể mặt tổng giám đốc Trịnh thì bây giờ tôi đánh chết cậu rồi!"

Bùi Nguyên Minh còn định nói gì đó, nhưng Trịnh Tuyết Dương đã kéo anh lại nói: “Bùi Nguyên Minh, tổng giám đốc Phác thật sự đã gọi điện cho anh Lý." "Chúng ta phải công nhận điều này!"

Đối với Trịnh Tuyết Dương mà nói, sự an toàn của Bùi Nguyễn Minh là quan trọng nhất, những điều khác không quan trọng. "Tổng giám đốc Phác, anh không việc gì phải tức giận với thắng nhóc không biết điều này, chả có ý nghĩa gi đâu!" "Loại người như anh ta chỉ biết ăn bám mà thôi, sao có thể có triển vọng được?” "Anh đi cãi nhau với anh ta, chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân mình!"

Đám người Lý Nhược Nam đứng ra nói. “Đi thôi, chúng ta đi, không nhiều lời với tên phế vật này nữa, có một câu nói: con ve mùa hè thì không biết băng tuyết của mùa đông (ếch ngồi đáy giếng), một kẻ thất bại như anh ta, vốn dĩ không thể hiểu được thế giới của chúng ta đâu!"

Trong mắt bọn họ, Bùi Nguyên Minh vừa là một tên phế vật vừa thích ra vẻ ta đây, loại người đàn ông như vậy, không việc gì phải nổi giận cho mệt. “Hử? Một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu hồng nhạt?"

Lúc này, Quách An Nhiên chú ý đến chiếc xe còn lại trong bãi đậu xe.

Chiếc xe này chính là do Bùi Nguyên Minh lái đến.

Trong bãi đậu xe lúc này còn có các xe đất tiền khác như Audi, Mercedes, nhưng vấn đề là, những chiếc xe được gọi là đắt tiền đó chẳng thể sánh được với cái bánh xe của Rolls-Royce Phantom. “Rolls-Royce Phantom kia, lần này ít nhất cũng phải mấy tỷ nhỉ?" "Phải hơn chứ, ít nhất cũng phải ba mươi lăm, ba mươi sáu tỷ, đây là loại cao cấp nhất đó!” “Mọi người ở trong quán bar đều đi rồi, đây là xe của ai thể nhỉ? Chẳng lẽ là của anh Nạp Lan?" 

Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên đều bàn tán sôi nổi, mặc dù bọn họ đều là giới thượng lưu, nhưng vấn đề là, các cô chỉ là gần chạm tới thôi, BMW và Mercedes vẫn có thể mua được, nhưng những loại xe lên đến mấy chục tỷ như này, các cô chỉ có thể nhìn mà thôi.

Phác Tuẩn Sơn hơi cau mày, chiếc xe này trông rất quen, rất giống với chiếc của Lý Hàn Thiên mới mua trước đây, tuy nhiên màu xe lại khác. Lúc này Phác Tuấn Sơn cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa còn cười nhìn về phía Trịnh Tuyết Dương, tỏ ý mời: "Tổng giám đốc Trịnh, đây là xe Mercedes S-class mà tôi mới nhắc đến, chốc nữa tôi sẽ đưa cô về." Anh ta thở dài nói: "Chỉ là chiếc xe mấy tỷ của tôi không là gì so với con xe Rolls-Royce Phantom này."

Mặc dù lời nói này có chút khiêm tốn, nhưng thực chất là đang ra vẻ.

Lý Nhược Nam cũng gật đầu nói: "Tuyết Dương, đây là loại

Mercedes S-class mới ra đấy, ngồi vào rất thoải mái!”

Chính lúc này, Bùi Nguyên Minh điềm tĩnh nói: “Không cần, anh đưa đám người Lý Nhược Nam về là được rồi, chúng tôi có xe." "Anh có xe?”

Phác Tuấn Sơn khịt mũi giễu cợt, chỉ vào chiếc xe Minivan trong góc nói: "Là chiếc này à?"
 
Chương 1408


Đám người này nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt ngu ngốc.

Chiếc xe Minivan mà cũng dám nói bản thân mình có xe?

Minivan sao có thể gọi là xe được? "Bíp!"

Bùi Nguyên Minh không nói những lời vô ích nữa, ngay lập tức lấy chìa khóa xe Rolls-Royce Phantom ra bấm.

Đèn pha của xe Rolls-Royce Phantom màu hồng nhạt lóe sáng, thứ ánh sáng đó giống như một chiếc thảm đón khách trực tiếp chiếu đến trước mặt Trịnh Tuyết Dương. "Vợ à, em vẫn chưa phát hiện ra tính năng mới này sao? Đi thôi!"

Lúc này Bùi Nguyên Minh giống như một quý ông, dẫn Trịnh Tuyết Dương đang có chút sững sờ lên ngồi ghế phụ.

Một lúc sau, chiếc Rolls-Royce Phantom biển mất, chỉ còn lại ánh đèn sau. Đám người Phác Tuấn Sơn và Lý Nhược Nam nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng đều thừ người ra, giống như là bị sét đánh vậy.

Bùi Nguyên Minh là chủ của chiếc xe Rolls-Royce Phantom?

Sao có thể được? "Chồng, chiếc xe này đắt như vậy sao?"

Trịnh Tuyết Dương ngồi ghế phụ, vẻ mặt ngạc nhiên, cô biết Bùi Nguyên Minh muốn bồi thường xe này, nhưng không nghĩ rằng giá lại cao như vậy. "Anh cũng không biết, suy cho cùng là người ta bồi thường cho chúng mình mà Bùi Nguyên Minh nhún vai. "Chuyện này không ổn lắm đâu, xe Bentley của mình không đất như vậy, lầy xe Rolls-Royce Phantom của người ta không phải là chiếm lợi của người ta hay sao?" Trịnh Tuyết Dương có chút chột dạ. 

Bùi Nguyên Minh bật cười khanh khách, nói: “Em đã đứng tên trên chiếc xe này rồi, điều này chứng tỏ đối phương thật lòng muốn bồi thường cho chúng ta chiếc xe này, chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa." "Cũng đúng”

Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một hồi rồi cũng không để tâm nữa, tên Lý Đông Thành ngạo mạn như vậy, cần phải cho anh ta một bài học.

Quay về vườn hoa Hoàng Gia, hai vợ chồng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Nhưng bầu không khí tối nay có chút kì lạ, Trịnh Tuyết

Dương không mang chăn đệm của Bùi Nguyên Minh vào phòng đọc sách, thay vào đó cửa phòng ngủ mở ra.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Bùi Nguyên Minh có chút kích động.

Chẳng lẽ mối quan hệ của hai người, cuối cùng sắp có một bước tiến mới? "Reng."

Ngay lúc này, chuông điện thoại vang lên, dọa Bùi Nguyên Minh giật bắn mình.

Nhìn thấy tên trên điện thoại, Bùi Nguyên Minh liếc nhìn phòng ngủ có chút chột dạ, sau đó anh đi đến ban công nghe điện thoại: “Hạ Vân, có chuyện gì thế?" "Tổng giám đốc Bùi, bên phòng hành chính của tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵng vừa gọi điện đến, nói rằng mọi việc đã được xử lý theo yêu cầu của anh, bọn họ đã xử lý xong tài sản của nhà họ Thanh bên nước Mỹrồi.” "Nếu như có thời gian, sáng mai anh qua ký hợp đồng, số tài sản đó sẽ chuyển đến trên danh nghĩa tập đoàn chúng ta." 

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một hồi, nói: "Cô chuẩn bị trước đi, số tài sản này sẽ chuyển vào quỹ từ thiện của tập đoàn Thiện Nhân chúng ta, sau này chúng ta sẽ dùng số tiền đó làm từ thiện." "Vâng," Hạ Vân đáp: "Vậy ngày mai." "Đích thân tôi sẽ đến."

Hạ Vân lật tài liệu, dịu dàng nói: “Vậy chín giờ sáng ngày mai, tại văn phòng của phòng hành chính tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵng.có cần tôi đến đón anh không?"

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn vào phòng ngủ, nhẹ giọng nói: “Không cần, không cần đâu, dù sao cũng không xa, tôi tự đi là được rồi."

Nói xong, Bùi Nguyên Minh cúp máy đi về hướng phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Trịnh Tuyết Dương hoài nghi nhìn Bùi Nguyễn Minh, nói: "Nếu em không nghe lầm, vừa nãy là thư ký Hạ của tập đoàn Thiện Nhân gọi cho anh?"

Khóe mắt của Bùi Nguyên Minh giật giật, sao tai cô thính đúng lúc thế. “Cô ta có chuyện gì thế? Có phải là lại mời anh quay về làm tài xế cho Thế Tử Minh không?" Khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương nghiêm nghị: “Chồng à, dù sao hiện tại anh cũng đang là cố vấn của cơ quan hành chính Dương Thành, mặc dù không có lương, cũng không thể đi làm tài xế cho người khac được, nếu không cha mẹ sẽ rất giận đó."
 
Chương 1409


Bùi Nguyên Minh không nói nên lời. Rốt cuộc là em giận, hay là cha mẹ giận?

Chẳng qua Trịnh Tuyết Dương đã nói như vậy, Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối, hơn nữa còn mim cười nói: “Em yên tâm, trừ khi bọn họ để anh làm tổng giám đốc của tập đoàn Thiện Nhân, nếu không anh nhất định sẽ không đi." “Như thể còn tạm được, chẳng qua chồng em có năng lực như vậy, làm tổng giám đốc cũng không tệ lắm” Trịnh Tuyết Dương cười khúc khích. “Ừ, vậy tối nay anh.." Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh rất mong đợi, nói. "Ô, em suýt quên mất, tối nay anh vẫn ngủ ở phòng đọc sách đi!” Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng, ngay sau đó đóng sầm cửa "bịch” một tiếng.

Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, người phụ nữ này ghen lên, thật sự rất tàn nhẫn!

Chín giờ sáng hôm sau

Tại cổng chính của bộ hành chính tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵng

Tài phiệt Thượng Tinh giàu có tiếng, nằm trong khu thương mại tấc đất tấc vàng, họ đã tìm một tòa nhà theo phong cách phương Tây trong vườn hoa để làm nơi làm việc.

Mặc dù tòa nhà theo phong cách phương Tây rất cổ kính, nhưng so với các tòa nhà cao tầng xung quanh thì nó nổi bật hơn.

Nghe nói, nơi đây vốn là nơi lãnh sự quán của một cường quốc phương Tây nào đó trong thời kỳ chiến tranh, sau này bị bỏ hoang một thời gian rồi mới rơi vào tay tài phiệt Thượng Tinh.

Đúng lúc này, tại cổng chính của tài phiệt Thượng Tinh, hơn hai mươi vị quản lý điều hành cấp cao của bộ hành chính Đà Năng tập trung ở đây, tám mươi phần trăm là đến từ Băng Quốc, mấy người còn lại là của Đại Hạ, bọn họ đều đã từng đi du học ở Bằng Quốc. 

Đêm hôm qua, bọn họ đều được Lý Hàn Thiên thông báo tạm thời rằng tất cả tài sản của bộ hành chính tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵngsẽ chuyển sang một công ty khác. Mặc dù những vị quản lý cấp cao này đều nghi ngờ không giải thích được, nhưng Lý Hàn Thiên cực kì quyền thế, vì vậy bọn họ cũng không dám hỏi gì thêm.

Trong đám đông ngay lúc này, người đứng ở hàng đầu chính là Phác Tuấn Sơn, ngoài ra, ngay cả Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên cũng đều ở đây.

Còn về các lãnh đạo cấp cao khác, đều đứng thành hai bên.

Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên không phải là người của tài phiệt Thượng Tinh, chắng qua Phác Tuấn Sơn là người tâm tư thâm trầm, sau khi anh ta nghe ngóng được người đến tiếp quản tài sản của tài phiệt Thượng Tinh là một tổng giám đốc trẻ tuổi, anh ta đặc biệt sắp xếp hai cô gái này để tiếp đón.

Suy cho cùng, sau khi chuyển giao tài sản, những người được gọi là quản lý cấp cao này cũng có ông chủ mới, vì thế bọn họ nhất định phải tìm cách lấy lòng trước.

Hơn nữa Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên không hề cảm thấy xấu ngổ, ngược lại hai người bọn họ còn cảm thấy rất tự hào vì điều đó, có thể phục vụ cho tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, đây đúng là niềm tự hào của bọn họ. "Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh Lý thể mà lại chuyển giao tất cả tài sản của bộ hành chính Đà Nẵng!” Một vị quản lý cấp cao nghi ngờ nói. "Đối phương nhất định là một người tại to mặt lớn, chắc chân là người cực kì quyền thế, nói không chừng là đã mua tài sản của chúng ta với giá rẻ, tôi nghi ngờ, đối phương có thể là một người quyền thể đến từ Yến Kinh, thủ đô hoặc là Kim Lăng, Cảng Thành” “Bởi vì ngoài những địa điểm đó ra, những nơi khác không thể nào xuất hiện một thể tử có thân phận và địa vị hơn cả anh Lý chúng ta được!” 

Một vị quản lý cấp cao khác nghiêm nghị nói. "Các anh đang nói nhảm đó à? Nếu địa vị của người ta không cao, địa vị không nổi bật, thì anh Lý có cần phải chuẩn bị những thứ này trong một đêm không?" "Tôi nghe nói, lần này anh Lý đến, vốn định thể hiện tài năng, nhưng kết quả là bị đối phương giẫm lên, vì vậy bắt buộc phải rời đi!" Các vị quản lý cấp cao đều xi xào bàn tán, bọn họ đang thảo luận rốt cuộc ông chủ mới là người phương nào.

Lúc này, Phác Tuấn Sơn lạnh lùng nói: "Các anh nói chuyện phiếm gì vậy? Theo như tôi biết, công ty quản lý tất cả tài sản của bộ hành chính Đà Nẵng của chúng ta là một quỹ từ thiện." "Hơn nữa phía sau quỹ từ thiện này, rất có khả năng là tập đoàn Thiện Nhân!” "Cái gì! Chẳng lẽ ông chủ mới của chúng ta, là thế tử Minh trong truyền thuyết?"
 
Chương 1410


Thể tử Minh?

Cái tên này khiến cho không ít người đều kinh ngạc! Nếu như vị này chính là thể tử Minh, vậy thì bọn họ đều có thể hiểu.

Người này được mệnh danh là người đứng đầu Đà nẵng.. Không biết có bao nhiều người đều muốn khiêu khích quyền uy của anh, kết cục đều là chân đá vào tấm thép, đầu rơi máu chảy. "Tổng giám đốc Phác, lời anh nói là thật hay giả vậy?" “Ông chủ mới là thế tử Minh sao? Khả năng này lớn bao nhiêu?" "Sao chúng tôi chưa nghe anh Lý nói về chuyện này bao giờ?”

Rất nhiều người đều đổ dồn con mắt về phía Phác Tuấn Sơn, mong rằng anh ta sẽ có thêm tin tức cho chuyện này.

Vẻ mặt Phác Tuấn Sơn đắc ý nói: “Mấy người thì biết cái gì chứ? Tôi biết những chuyện này đều là vì tôi có một mối quan hệ tốt đẹp với ông chủ mới, chỉ là có một số chuyện, tôi không thể nói quá nhiều, các anh hiểu trong lòng là được."

Nghe những lời này, mấy quản lý cấp cao ở đây đều quay sang nhìn nhau, rồi nhanh chóng bước lên phía trước.

Tổng giám đốc Phác, nếu anh và ông chủ mới đã có mối quan hệ tốt, sau này phải quan tâm chúng tôi hơn đấy nhé!" "Đúng đó, dù nói thế nào thì chúng ta cũng là anh em tốt với nhau nhiều năm!" "Tổng giám đốc Phác, anh nhất định phải nói tốt với ông chủ mới giúp chúng tôi nhé!”

Đám quản lý cấp cao này đều là những kẻ thông minh, nếu như đã không có cách nào để lấy lòng ông chủ mới, vậy thì lấy lòng con chó mà ông chủ nuôi, chắc không có vấn đề gì đâu nhi? 

Phác Tuấn Sơn xua tay, vẻ mặt đắc ý nói: “Không vấn đề gi, không vấn đề gì, chúng ta đều là anh em một nhà cả!" "Tuy nhiên, cho dù có ông chủ mới, mọi người cũng phải nhớ lấy một quy luật!" "Một đời vua một đời thần! Những người chúng ta, nhất định phải đoàn kết, nếu không thì sau này dưới trường của ông chủ mới, muốn có quyền hành gì thì rất khó!"

Nghe xong, đám quản lý cấp cao kia không ngừng gật đầu. "Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Phác nói rất đúng, sau này tất cả sẽ dựa vào anh, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!" “Chúng tôi đều nghe anh!”

Nghe thấy lời của bọn họ, Phác Tuấn Sơn vô cùng hướng thu.

Mặc dù anh ta vốn không có mối quan hệ gì với ông chủ mới, nhưng chỉ cần bọn họ nghe lời, anh ta sẽ có tư cách làm chó canh cho ông chủ mới.

Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên chứng kiến cánh này, ánh mắt của từng người bọn họ đều lóe lên. Tổng giám đốc Phác thật đúng tổng giảm đốc Phác, không chỉ thao túng hai giới "hắc bạch", mà ngay cả thể tử Minh cũng có thể với được!

Đỉnh quá!

Lúc này, Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên nghĩ rằng, Phác Tuấn Sơn còn ngầu hơn cả Bùi Nguyên Minh vào tôi hôm đó gấp vạn lần.

Mặc dù tối hôm đó bọn họ bị xe Rolls-Royce Phantom làm cho kinh ngạc, nhưng khi hai cô phân tích, cuối cùng cũng xác định được chiếc xe đó chắc chắn là do Bùi Nguyên Minh đi mượn, thậm chí còn hợp tác cùng với người khác! 

Một tên ở rể sao có thể lái một chiếc xe đắt tiền trị giá bảy mươi tỷ được chứ? Bọn họ sẽ không tin tưởng vào điều đó! "Chà, đã qua năm phút rồi, sao ông chủ mới vẫn còn chưa đến?"

Lúc này Phác Tuấn Sơn đã làm vẻ mặt lấy lòng từ trước. Còn Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên, cũng đã cởi một khuy áo ra, vẻ mặt của hai người bọn họ đều rất chờ đợi.

Nếu như có thể lọt vào mắt xanh của Thế Tử Minh, bọn họ chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.

Phác Tuấn Sơn lại nhìn đồng hồ Omega, cau mày nói: "Anh

Lý cũng chưa tới, tôi đoán hoặc là bị tắc đường, hoặc là ông chủ mới muốn ra oai với mọi người!" "Vì thể tất cả mọi người nghe cho rõ đây, thái độ phải kính cẩn một chút, vận dụng lễ nghi của Băng Quốc chúng ta, học theo tôi, cúi gập người chín mươi độ!" “Chào mừng ông chủ!"

Cả đám quản lý cấp cao đều học theo, bắt đầu tập luyện: "Chào mừng ông chủ!”

Đúng lúc này, có một bóng người đi đến trước mặt bọn họ, Phác Tuấn Sơn theo bản năng ngang đầu lên nhìn, ngay lập tức sắc mặt của anh ta trở nên thật khó coi còn hơn cả ăn phải cứt.

Bùi Nguyên Minh!

Sao lại có thể là Bùi Nguyên Minh! Tên ở rể đến đây làm gì!
 
Chương 1411


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một nhóm quản lý cấp cao bộ hành chính tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵng lại làm lễ lớn cho tên ở rể? Lúc này, sắc mặt của Phác Tuấn Sơn trông khó coi đến cực điểm.

Mà Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên cũng nhận ra Bùi Nguyên Minh, trên khuôn mặt của hai người bọn họ không giống nổi biểu cảm chán ghét: “Tên đáng chết! Sao anh ta lại chạy đến nơi này?”

“Bùi Nguyên Minh, anh đến nơi này làm gì?”

“Nơi đây là chỗ anh có thể vào được sao?”

“Nơi này ngay cả tư cách để anh hít thở ở đây cũng không có đâu!”

Lý Nhược Nam đi giày cao gót bước đến, sắc mặt lạnh như băng, giọng khách át giọng chủ.

Phác Tuấn Sơn cũng bước đến, chỉ vào cổng chính của công ty, anh ta lạnh lùng nói: “Thằng ranh, bây giờ cút ngay đi cho tôi, đừng làm tôi chướng mặt!”

“Ngày hôm nay ông đây có chuyện quan trọng, không có thời gian nhiều lời với cậu, cậu cút đi càng xa càng tốt cho tôi nhời”

“Nếu không, chốc nữa tôi mà giận lên, hậu quả sẽ khó lường đấy!”

Lúc này Phác Tuấn Sơn vốn dĩ không quan tâm tại sao Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện ở đây, cũng không muốn biết rốt cuộc anh đến đây làm gì.

Tóm lại, anh ta không muốn nhìn thấy tên ở rể này.

Bùi Nguyên Minh nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt như nhìn hai kẻ ngốc, nói: “Phác Tuấn Sơn, Lý Nhược Nam, đầu hai người có vấn đề à?”

“Cho dù đầu chúng tôi có vấn đề thì cũng còn tốt hơn gấp trăm lần loại ham đua đòi như anh!”

Lý Nhược Nam chế giễu.

“Ít nhất chúng tôi sẽ không đi thuê con xe Rolls-Royce để làm màu!”

“Con xe Rolls-Royce đó của anh, sợ rằng phải ngốn mất tiên lương một năm của anh nhỉ? Đau lòng không?”

Phác Tuấn Sơn cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc, nói: “Một tên ở rể thì dù có ra vẻ như nào vẫn không thay đổi sự thật anh là đứa ở rể đâu”

“Phế vật mãi chỉ là phế vật thôi!”

Bùi Nguyên Minh không muốn nói nhiều lời với Phác Tuấn Sơn, anh điềm tĩnh nói: “Cút sang một bên cho tôi!”

“Cậu bảo tôi cút sang một bên?”

Vẻ mặt của Phác Tuấn Sơn cực kì khó tin: “Bùi Nguyên Minh, đầu óc cậu có vấn đề à?”

“Ngày hôm qua cậu suýt chút nữa bị anh Nạp Lan đánh chết, nếu như không có tôi giúp cậu giải vậy thì bây giờ cậu đang nằm dưới đáy sông rồi đấy!”

“Gậu như vậy còn dám bảo tôi cút sang một bên?”

“Lương tâm của cậu bị chó ăn rồi à?”

Bùi Nguyên Minh hứng thú nhìn Phác Tuấn Sơn, anh cười như không cười nói: “Có phải là một người nói khoác quá nhiêu đến mức lầm

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1412


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đi?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt.

“Nếu như tôi đi, các anh định hành lễ cho ai, các anh chào đón ai?”

Phác Tuấn Sơn ngẩn người ra một lúc, sau đó anh ta đột nhiên giận tím mặt.

“Tên họ Bùi kia, cậu bị ngu à?”

“Vừa nãy chúng tôi đang tập chào mừng ông chủ mới chuẩn bị đến mà thôi!”

“Anh đến đúng lúc chúng tôi chuẩn bị lễ đón tiếp, cho nên anh thực sự tự coi bản thân mình là một nhân vật lớn sao?”

Lý Nhược Nam cũng mỉm cười giêu cợt, nói: “Tên họ Bùi kia, anh muốn tấu hài thì làm phiền anh đến nơi khác, được không? “Lai lịch của anh ra sao, chẳng lẽ chúng tôi còn không biết rõ sao?”

“Anh nói những lời này, không chỉ là làm trò cười cho chúng tôi, mà còn tưởng chừng như anh bị điên rôi, não bị úng nước à!”

Phác Tuấn Sơn mất kiên nhẫn, gọi bảo vệ đến nói: “Đuổi người này ra ngoài, hãy nhớ, trong lúc đuổi cậu ta đi, đánh gãy hai chân cho tôi, để xem Sau này cậu có còn dám ăn nói lung tung nữa không!”

Lúc này Phác Tuấn Sơn thật sự không muốn nhiều lời với Bùi Nguyên Minh nữa.

Hiện tại anh ta chỉ đang nghĩ đến việc làm sao để có thể lấy lòng ông chủ mới, ngộ nhỡ lát nữa tên ở rể này đụng trúng ông chủ mới, thì anh tasẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Không ít quản lý cấp cao và thành phần cốt cán chứng kiến cảnh này, mặc dù bọn họ không đứng ra, nhưng trên mặt đều hiện lên vẻ chế giễu.

Bùi Nguyên Minh mặc bộ đồ thể thao, cộng lại cũng chỉ có vài trăm nghìn.

Bộ dạng như vậy mà dám nói bản thân mình là ông chủ mới? Nói đùa gì thế? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ! Nếu như không phải ông chủ mới sắp đến, e rằng bọn họ sẽ giễu cợt Bùi Nguyên Minh vài cậu.

Lúc này, một đoàn xe chậm rãi đi đến.

Đẳng trước là chiếc xe Lexus LS, không quá phô trương nhưng rất bắt mắt.

Ở cái đất Dương Thành này, thậm chí là cả Đà Nẵng, từ trước đến giờ, chỉ có người họ Bùi mới sử dụng xe Lexus.

Những nhà quyên thế khác, đều thích các loại xe như Bentley, Maybach, Rolls-Royce.

Khi nhìn thấy chiếc xe Lexus này, Lý Nhược Nam nhẹ nhàng nói: "Xem ra đúng thật là Thế Tử Minh đến đây rồi!”

“Nghe nói, chiếc xe mà Thể Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân ngồi là chiếc Lexus LS”

Đôi mắt của những người khác đều phát sáng, họ đã nghe quá nhiều về truyên thuyết của thể tử Minh, lúc này đây, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều rất mong chờ được nhìn thấy anh.

“Mau cút đi cho tôi, càng xa càng tốt!”

“Thế tử Minh là ông chủ mới của chúng tôi, nếu như đụng chạm đến anh ấy, sau này anh sẽ

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1413


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mọi người có mặt ở đây đều rợn tóc gáy.

Mấy người quản lý cấp cao dáng người duyên dáng, gương mặt xinh đẹp, lúc này đây tất cả bọn họ đều dùng tay che miệng nhỏ của mình, không để cho bản thân kêu to.

Mọi người đều biết rõ Hạ Vân và Lôi Tuấn Quang đến đây làm gì.

Hơn nữa bọn họ không thể đùa cợt về chuyện quan trọng như này được.

Cho nên, tên ở rể mặc bộ đồ thế thao kia, chính là một nhân vật tai to mặt lớn trong truyên thuyết! Thế tử Minh! Trong nháy mắt, sắc mặt của Phác Tuấn Sơn trở nên khó coi hơn cả ăn shit gấp trăm nghìn lần, vùng trán tối sâm “Cái gì.

“Anh anh anh anh.

“Anh ta thật sự là thế tử Minh?”

Đôi mắt của Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên trở nên đờ đẫn thất thân, giống như là bị sấm sét đánh trúng vậy.

Bọn họ làm nữ tiếp khách chính là để kết thân với những người có địa vị cao hơn mình.

Nhưng, một người thật sự là cành cây cao như Thế Tử Minh ở ngay trước mặt, bọn họ lại để vuột mất rồi! Lúc này Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên như sắp ói ra máu.

Anh là người có tiền, tiêu tiền như nước! Anh kiêu ngạo! Anh hống hách! Việc gì anh phải ẩn mình chứ? “Chuyện này, chuyện này không thể nào.



Một lúc sau, mặc dù Lý Nhược Nam đã hoàn hồn trở lại nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn khó mà tin được.

“Chuyện như này làm sao có thể được?”

“Anh ta chính là một tên ở rể!!”

“Tối hôm qua còn bị anh Nạp Lan dọa cho sợ chết khiếp!”

“Nếu như không phải là tổng giám đốc Phác ra mặt, hiện giờ anh ta đã là cái xác chết rồi!”

“Người như này sao có thể là thế tử Minh trong truyên thuyết được?”

Lúc này Lý Nhược Nam không phải là không tin, mà là không muốn tin.

Trong tiêm thức của cô ta, những người gọi là tên ở rể chỉ có thể là loại phế vật.

Kể cả những tên ở rể có chút bản lĩnh thì cũng chính là đại nghịch bất đạo! Huống chi, đây còn là chông của Trịnh Tuyết Dương? Trịnh Tuyết Dương là cái thá gì chứ? Dựa vào cái gì mà chồng của cô lại là thế tử Minh! “Các người tin hay không, liên quan gì đến chúng tôi chứ?”

“Các người chỉ là nhân viên bộ hành chính của tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵng mà thôi”

“Hơn nữa ngay bây giờ, tất cả tài sản của tài phiệt Thượng Tình Đà Nẵng đều phải chuyển giao

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1414


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến những người này, mà chính là ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó điềm tĩnh nói: “Chốc nữa Lý Hàn Thiên sẽ tới làm thủ tục bàn giao.”

“Trước khi làm thủ tục, tôi muốn nói vài chuyện”

“Thứ nhất, tất cả tài sản của bộ hành chính Đà Nẵng đều sẽ cho vào quỹ từ thiện của tập đoàn Thiện Nhân.

Từ đó trở đi, lợi nhuận thu được từ hoạt động của số tài sản này, đều sẽ dùng để làm từ thiện ”

“Thứ hai, nếu như các quản lý cấp cao và thành phần cốt cán bằng lòng ở lại, tôi sẽ tăng lương cho mỗi người thêm ba mươi phần trăm”

“Nhưng tôi phải nói trước, khi làm việc cho tập đoàn Thiện Nhân, tôi sẽ thay đổi phong cách làm việc trước đây của mọi người, ai dám thể hiện cái gọi là dáng vẻ hơn người của Băng Quốc các người, vậy thật xin lỗi, toàn bộ những người đó cút hết đi cho khuất mắt tôi!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, vừa nhắc đến lợi ích, lại vừa có cảnh cáo.

Ban đầu, dựa theo ý kiến của anh thì sẽ sa thải tất cả những người Băng Quốc.

Chẳng qua Hạ Vân lại cho rằng, số tài sản này được vận hành bởi người Băng Quốc trong một thời gian, nếu như bọn họ sa thải tất cả những người Băng Quốc mà không biết quy tắc vận hành số tài sản này, nói không chừng có thể sẽ làm mất giá trị tài sản.

Sau khi cân nhắc điều này, Bùi Nguyên Minh mới giữ lại đám nhân viên cũ.

Tuy nhiên nếu như những người này chạm vào giới hạn cuối cùng của anh, vậy thì chắc chắn sẽ bị sa thải.

Đám quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán nhìn nhau, mặt đổi mặt, nhưng một lúc sau, không ai dám tiến lên phía trước đề nghị từ chức.

Bởi vì đề nghị tăng thêm ba mươi phần trăm lương kia quá hấp dẫn.

Còn về việc để cho bọn họ bỏ phong cách làm việc của Băng Quốc đi? Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần tiên đủ nhiều, ngay cả việc bán Băng Quốc đi, đều không vấn đề gì.

Sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn qua Phác Tuấn Sơn.

Phác Tuấn Sơn thấy Bùi Nguyên Minh nhìn qua đây, ngay lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Anh ta biết rất rõ, sự việc đã đến mức này, Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ †ìm mình tính số.

Tuy nhiên anh ta không cầu xin tha thứ, mà lại ngấng cao đầu, giống như một con gà trống vậy.

Anh ta không giống với những quản lý cấp cao Băng Quốc khác, anh ta đến từ một gia tộc rất lớn ở Băng Quốc, ngay cả ở trong nội bộ tài phiệt Thượng Tinh, anh ta cũng có chút quyên thế, anh ta không thể bị Bùi Nguyên Minh bắt nạt một cách tùy tiện được.

Bùi Nguyên Minh không để ý nhiều như vậy, mà thờ ơ nói: “Thứ ba, sa thải Phác Tuấn Sơn, bao gồm cả nhóm của anh ta”

“Còn về lý do, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy không thoải mái.”

Câu nói này của Bùi Nguyên Minh, quyết định số phận của Phác Tuấn Sơn.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1415


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đánh gãy chân tôi! Cậu muốn đánh gãy chân tôi!”

Phác Tuấn Sơn sững sờ một lúc, rồi sau đó vẻ mặt anh ta trở nên dữ tợn.

“Thằng ranh, tối qua tôi đã cứu cậu, ngày hôm nay cậu lấy ân báo oán như thế này hảt”

“Cậu không những sa thải tôi, mà còn muốn đánh gãy chân tôi?”

“Cậu đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

“Tôi thao túng cả hai giới hắc bạch! Nhất định cậu sẽ phải hối hận!”

“Cậu hãy đợi đấy!”

Lúc này, Phác Tuấn Sơn chửi âm lên, cảm thấy bản thân mình rất ngầu.

Anh ta đã chuẩn bị xong hết rồi, đến khóc lóc kể lế cho Lý Vân Thiên - đại diện tài phiệt Thượng Tinh Đại Hạ, sau đó giết chết Bùi Nguyên Minh! Lúc này, một vài chiếc xe Land Rover màu trắng đi đến, dừng trước cổng công ty.

Rất nhanh, cửa xe mở ra, Nạp Lan Tuấn Vũ - người đang quấn băng gạc trên trán, bước xuống xe.

Trong đám người, Lý Nhược Nam cùng với Quách An Nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, đều há hốc mồm: “Anh Nạp Lan?”

“Anh Nạp Lan, anh đến đúng lúc lắm”

Nhìn thấy Nạp Lan Tuấn Vũ, Phác Tuấn Sơn lúc này đang lăn lộn trên mặt đất, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, anh ta nhìn Nạp Lan Tuấn Vũ hét lớn: “Anh Nạp Lan, tên này là do tối hôm trước tôi bảo anh Lý gọi điện cho anh để bảo vệ cậu ta đói”

“Nhưng bây giờ tôi không muốn bảo vệ cậu ta nữa!”

“Anh muốn làm gì thì làm, tốt nhất là đánh chết cậu ta đi! Không cần phải giữ thể diện cho tôi làm gì!”

Phác Tuấn Sơn nói xong, anh ta nhếch mép cười nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Thằng ranh con, cậu vừa mở công ty mà đã nghĩ rằng bản thân cậu có năng lực gì sao?”

“Không có tôi che chở cho cậu, cậu chết chắc rồi!”

“Tôi nói cho cậu biết, ác giả ác báo!”

“Cậu đợi chết đi!”

Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên đều vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ rằng trong hoàn cảnh khốn khó này lại đột nhiên thấy được hi vọng.

Theo như bọn họ thấy, tập đoàn Thiện Nhân dù đỉnh đến đâu thì cũng chỉ là giới kinh doanh mà thôi.

Nhưng Nạp Lan Tuấn Vũ lại là xã hội đen, vì thế anh ta có thể dễ dàng đánh ngã Thế Tử Minh, đúng không? Không chỉ Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên nghĩ như vậy, đám quản lý cấp cao Băng Quốc cũng có cùng suy nghĩ với bọn họ.

Phác Tuấn Sơn chỉ vào Bùi Nguyên Minh: “Anh Nạp Lan, anh cứ việc ra tay đi, tốt nhất là hãy đánh gãy chân cậu ta, để cho cậu ta biết sự lợi hại của anh”

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1416


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi đá Phác Tuấn Sơn xuống đất, Nạp Lan Tuấn Vũ mới bước đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta quỳ xuống đất nói: “Tổng giám đốc Bùi, tối hôm qua là do tôi có mắt như mù nên đã xúc phạm anhi”

“Quân tử không chấp nhặt tiểu nhân, xin anh hãy tha thứ cho tôi.



Tha thứ! Tất cả mọi người đều im bặt.

Nhất là Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên đều cảm thấy khó tin.

Nạp Lan Tuấn Vũ xã hội đen lại chạy đến chỗ Bùi Nguyên Minh, cầu xin tha thứ? Điều này chứng tỏ sức mạnh của Bùi Nguyên Minh không tâm thường.

Vào lúc này Nạp Lan Tuấn Vũ cũng thành tâm đến đây để cầu xin sự tha thứ.

Đêm hôm qua anh ta mang theo vẻ giận dữ trở vê nhà họ Nạp Lan, Nạp Lan Hoàng Chi chỉ nói với anh ta đúng ba từ.

Thế Tử Minhl Không cần nói thêm gì nữa, chỉ cần biết thân phận Thế Tử Minh là Nạp Lan Tuấn Vũ toát mô hôi hột.

Tuy rằng anh ta là xã hội đen, nhưng anh ta cũng biết sức mạnh của ba chữ Thế Tử Minh.

Không nói đến mấy thứ xa xôi, đơn giản chỉ là tân vương Ngô Kim Hổ cũng là người dưới trướng của Thế Tử Minh, điều này cũng đủ để giải thích vấn đề.

Tuy Nạp Lan Tuấn Vũ không có hứng thú lắm về việc kế thừa tài sản của nhà họ Nạp Lan, tuy anh ta là xã hội đen, nhưng anh không ngốc chút nào.

Chưa kể đến liên minh giữa nhà họ Nạp Lan và tập đoàn Thiện Nhân, rất nhiều chuyện đều phải phụ thuộc vào tập đoàn Thiện Nhân.

Chỉ riêng ba chữ Thế Tử Minh đã đủ khiến anh ta phải quỳ xuống xin lỗi.

Theo quan điểm của Nạp Lan Tuấn Vũ, làm bạn hay làm cấp dưới của Bùi Nguyên Minh đều được, tóm lại không thể là kẻ thù.

Nếu không, chính là tự kết liễu đời mình.

Vì vậy, vào sáng sớm sau khi anh ta hỏi thăm Bùi Nguyên Minh ở đâu, ngay lập tức anh ta đã mang theo một món quà đến xin lỗi.

Kết quả gặp phải Phác Tuấn Sơn - một tên không có mắt, đang kêu gào, Nạp Lan Tuấn Vũ đã không ngần ngại, thản nhiên giãm lên người anh ta, đây có thế được coi là bày tỏ ý tốt với Bùi Nguyên Minh.

Nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Nạp Lan Tuấn Vũ, không chỉ Lý Nhược Nam ngây người ra đó, mà đám quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán kia, vốn đĩ trong lòng bọn họ còn có mãy phần không phục, lúc này đều hít vào một hơi lạnh.

Nếu như nói vốn dĩ trong lòng bọn họ còn có chút đề phòng, thì lúc này những suy nghĩ đó đều bị tan biến.

Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, có lẽ bọn họ sẽ không dám làm gì.

“Tha thứ cho anh ư?”

Bùi Nguyên Minh nhìn dáng vẻ cung kính của Nạp Lan Tuấn Vũ, anh thản nhiên cười nói:

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1417


Một người đàn ông chỉnh tê bước nhanh đến dưới sự bảo vệ của một vài người vệ sĩ.

Đó chính là Lý Hàn Thiên, người được biết đến như một thiên tài ở Băng Quốc, văn võ song toàn.

“Anh Lý! Anh Lý!”

Khi Phác Tuấn Sơn đang năm trên mặt đất nhìn thấy Lý Hàn Thiên, anh ta gần như nhảy dựng lên “Anh Lý, rốt cuộc anh đã đến rồi!”

“Anh phải lấy lại công bảng cho tôi!”

“Sáng nay tên ở rể này chạy tới làm phiền công ty chúng ta, còn nói linh tinh cái gì mà anh muốn chuyển giao toàn bộ tài sản của bộ phận hành chính Đà Nẵng cho cậu tai”

“Anh nói cho tôi biết, cậu ta chính là kẻ dối trá, đúng không “Tài phiệt Thượng Tinh của chúng ta quyền thế như vậy, lẽ nào phải sợ một tên Đại Hạ?”

“Mau, anh Lý, giảm gãy chân tên ở rể này đi! Đánh gãy chân cậu ta!”

Phác Tuấn Sơn chỉ vào Bùi Nguyên Minh và nói lớn, với vẻ mặt tự mãn.

Anh ta không bao giờ muốn tin rằng Bùi Nguyên Minh lại có sức mạnh và thân phận như vậy.

Vào lúc này, anh ta hy vọng rằng người lãnh đạo trực tiếp của mình – Lý Hàn Thị: người có thân phận đặc biệt, sẽ giảm chết Bùi Nguyên Minh.

Lý Hàn Thiên bước nhanh đến nỗi loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đường, lúc này, anh ta liếc nhìn Phác Tuấn Sơn, hận đến nỗi muốn dùng tay bóp chết anh ta.

Tên khốn này đang nói nhảm nhí gì vậy?

Nếu chọc giận người này, anh ta sẽ chết không có chỗ chôn đâu!

Sau đó, không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng, Lý Hàn Thiên đã nhanh chóng bước tới, trước ánh mắt sững sờ của mọi người, rồi quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh “bịch” một tiếng.

Phác Tuấn Sơn sững sờ!

Lý Nhược Nam sững sờ! Quách An Nhiên sững sờ!

Tất cả mọi người đều sững sờ!

Lý Hàn Thiên cao sang quyền thế, con trai của Lý Vân Thiên, đại diện vùng Đại Hạ của tài phiệt Thượng Tinh, vậy mà lại quỳ xuống!

Quỳ “bịch” xuống một tiếng!

Những quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán đó đều biết Lý Hàn Thiên là một nhân vật như thế nào, lúc này sắc mặt của cả đám đều méo xệch, rất lâu sau mới phản ứng lại.

Một lúc sau, Phác Tuấn Sơn đột nhiên rùng mình một cái, sau đó nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt giống như đang bảo vệ chủ, giọng the thé nói: “Cậu đã làm gì? Cậu đã làm gì anh Lý? Đồ khốn kiếp!”

Trong lòng Phác Tuấn Sơn, cho dù Bùi Nguyên Minh có thân phận, có sức mạnh đến đâu, thì anh cũng không có tư cách gì để sánh với tài phiệt Thượng Tinh?

Nhưng ngay khi Lý Hàn Thiên xuất hiện, anh ta đã quỳ xuống, đây hản là do Bùi Nguyên Minh giở trò bịp bợm.

Nhìn thấy Lý Hàn Thiên đến, Bùi Nguyên Minh cũng thản nhiên đi tới, vẻ mặt lãnh đạm.

Và khi anh bước đến gần, toàn thân Lý Hàn Thiên run rẩy Anh ta muốn nhảy dựng lên giết chết Phác Tuấn Sơn ngay lúc này, nhưng không có sự cho phép của Bùi Nguyên Minh, anh ta thậm chí còn không dám nói.

Mà Phác Tuấn Sơn thậm chí còn không nhận ra rằng, ông chủ quyền thế trong mắt anh ta, chả là cái thá gì so với Bùi Nguyên Minh.

Lúc này đây, Phác Tuấn Sơn nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt dữ tợn nói: “Tên họ Bùi kia, tài phiệt Thượng Tinh của chúng tôi không phải là người mà cậu có thể đắc tội đâu!”

“Tôi không quan tâm thân phận của cậu như thế nào, tôi cũng không cần biết sức mạnh của cậu ra sao, nhưng cậu lại bắt anh Lý quỳ xuống, cậu xong đời thật rồi!”

“Cậu đây là đang chống đối tài phiệt Thượng Tinh chúng tôi, là đang chống đối với Băng Quốc chúng tôi!”

“Ồn ào quá!”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

“Bốp: Vừa nói xong, Bùi Nguyên Minh đã tát anh †a một cái, trực tiếp khiến Phác Tuấn Sơn hồn bay phách lạc.

Trong nháy mắt đó, Phác Tuấn Sơn rách da toác thịt, chảy máu mũi.

“Cậu đánh tôi! Sao cậu dám đánh tôi trước mặt anh Lý? Cậu chết chắc rồi! Anh Lý sẽ không buông tha cậu đâu!” Phác Tuấn Sơn ôm mặt, nổi điên lên “Bụp”

Phác Tuấn Sơn chưa kịp nói xong, Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp đá anh ta nằm lăn lộn.

Lúc này, Phác Tuấn Sơn vô cùng thảm bại, miệng chảy đầy máu, tuyệt vọng nhìn Lý Hàn “Thiên: “Anh Lý, sao anh không nói gì? Sao anh lại quỳ xuống? Chúng ta là tài phiệt Thượng Tinh, chúng ta đã bao giờ phải chịu nhún nhường đâu? “
 
Chương 1418


Khóe mắt của Lý Hàn Thiên giật giật, khuôn mặt tái nhợt lại Nhưng không có lệnh của Bùi Nguyên Minh, anh ta hoàn toàn không dám nói gì.

Sau khi phải quỳ xuống vào đêm hôm đó, anh ta đã bị gãy xương sống, anh ta vốn dĩ không có dũng khí để kêu gào với Bùi Nguyên Minh một chút nào Ngay cả trong hai ngày này, anh ta cũng không có dũng khí liên lạc với Lý Vân Thiện, mà là chuẩn bị xong thủ tục càng sớm càng, tốt, hoàn tất việc chuyển giao tài sản.

“Bởi vì, tôi không cho anh ta nói, anh ta không dám nói”

Bùi Nguyên Minh cười như không cười nói.

“Vốn dĩ, tối hôm qua anh lấy hợp đồng ra làm danh nghĩa để lừa vợ tôi uống rượu hết lần này đến lần khác, mọi người điều biết anh muốn làm gì”

“Còn hôm nay, anh vô cớ xúc phạm tôi hết lần này đến lần khác. Vốn dĩ tôi tưởng đuổi được anh đi rồi, thì chuyện lớn sẽ hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có”

“Nhưng mà, tại sao anh cứ thích nhảy dựng lên như vậy?”

“Lý Hàn Thiên, rốt cuộc người ở Băng Quốc các anh đều không biết trời cao đất dày như này sao? Hay là con chó này nhà anh, ngày thường không được dạy bảo đến nơi đến trốn?”

“Thật khó chịu khi anh ta cứ sủa trước mặt tôi như thế này”

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh đang nói chuyện với mình, cả người Lý Hàn Thiên run lên, anh ta run rẩy nói: “Tổng giám đốc Bùi, do tôi kỷ luật không nghiêm, tôi sẽ xử lý!”

Lý Hàn Thiên nói xong bèn mắng Phác Tuấn Sơn: “Đừng nói nhiều nữa, lập tức quỳ xuống lạy tổng giám đốc Bùi, thừa nhận lỗi lầm của mình và cầu xin sự tha thứ của anh ấy đi!

Vào lúc này, Lý Hàn Thiên thực sự muốn tát chết Phác Tuấn Sơn.

Ai đã cho anh ta dũng khí và tư cách để gào thét liên mồm như thế này?

“Tôi có lỗi gì đâu! Lý Hàn Thiên! Anh sẽ không sợ một tên Đại Hạ bé nhỏ như này đâu nhỉ?”

“Còn nữa, anh giao toàn bộ tài sản bộ hành chính Đà Nẵng cho người Đại Hạ, có được sự đồng ý của đại diện Lý không?”

“Tôi hiểu rồi. Nhất định là anh cùng phe với tên họ Bùi kia. Cho dù tôi có bò, tôi cũng sẽ bò đến chỗ đại diện Lý để nộp đơn khiếu nại Bùi Nguyên Minh không còn hứng thú nói chuyện vớ vẩn với Phác Tuấn Sơn nữa, anh lấy khăn giấy ra lau tay, lạnh lùng nói: “Xử lý xong chuyện thì ký hợp đồng đi, tôi không có nhiều thời gian đâu!”

Toàn thân Lý Hàn Thiên run lên, sau đó anh ta vẫy tay, gọi nhân viên bảo vệ đến trước, tóm lấy cổ Phác Tuấn Sơn và vặn mạnh.

Sau đó bản thân Lý Hàn Thiên chật vật đứng lên, theo sát Bùi Nguyên Minh, đi tới bàn làm việc.

Một bản hợp đồng đã được chuẩn bị từ rất lâu trước đó được đưa ra.

Lý Hàn Thiên thậm chí không có can đảm đọc kỹ mà ký tên một cách cứng nhắc.

Sau khi ký xong, Lý Hàn Thiên ngã quy xuống đất.

Anh ta biết, mình đã giữ được cái mạng của bản thân rồi.

Bùi Nguyên Minh không còn hứng thú chuyện tiếp theo, hôm nay anh chỉ đến đây ký vài chữ thôi.

Sau đó đống tài sản này vận hành như thế nào, đương nhiên có người phụ trách việc này.

Vẽ việc Lý Hàn Thiên báo kết quả ra sao sau khi anh ta đã lấy lại mạng sống của mình, chuyện này cũng không liên quan gì đến Bùi Nguyên Minh.

Ở bên cạnh, Nạp Lan Tuấn Vũ sững sờ chứng kiến cảnh này.

Lý Hàn Thiên là một nhân vật như thế nào, ít nhiều anh ta cũng biết một ít.

Anh ta cũng biết chuyện sau khi Lý Hàn Thiên đến Dương Thành thì bị một người nào đó giảm xuống đất Lúc trước anh ta không biết người đó là ai, bây giờ làm sao có thể không hiểu được?

Nhìn dáng vẻ thống khổ của Lý Hàn Thiên, lại nhìn bản thân mình vẫn đầy đủ chân tay, cho dù Nạp Lan Tuấn Vũ là xã hội đen cũng có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rời đi, Nạp Lan Tuấn Vũ vội vàng chạy theo, nói: “Tổng giám đốc Bùi, hôm nay anh thật đúng là giúp cho tôi mở rộng tầm mắt!”

“Chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi quả thật có mắt như mù. Để tỏ lòng thành, tôi đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ cho anh, xin anh hãy nhận lấy!”
 
Chương 1419


Từ trong tay người hầu, Nạp Lan Tuấn Vũ nhận lấy một chiếc hộp gỗ cổ, mở ra trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh thấy trong hộp gỗ là một viên huyết ngọc.

Ngọc có màu đỏ tươi, nhưng giữa viên ngọc có một đường máu đen, trông rất độc đáo.

“Tổng giám đốc Bùi, đây là tướng quân ngọc trong truyền thuyết. Nghe nói thứ này chỉ sau khi tướng quân cổ đại được chôn cất, mới chôn cùng thứ này”

“Tôi nghe ông cụ nhà tôi nói anh là người biết thấm định bảo vật, cho nên tôi mới đặc biệt tìm thứ này gửi tặng cho anh. Đó là một chút thành ý của tôi”

Bùi Nguyên Minh không duỗi tay ra, mà là nhìn về phía huyết ngọc, nhẹ giọng nói: “Anh mua bao nhiêu?”

Nạp Lan Tuấn Vũ cười nói: “Không đắt, mấy chục tỷ, chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi”

“Mấy chục tỷ?” Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Cũng may tôi biết anh là xã hội đen, không liên quan gì đến việc kinh doanh chính của nhà họ Nạp Lan”

“Nếu không, tôi sẽ bóp chết anh ngay bây giờ, nhân tiện tiêu diệt cả nhà họ Nạp Lan của anh”

Nạp Lan Tuấn Vũ giật mình: “Tổng giám đốc Bùi, anh đang nói cái gì thế?”

“Tôi mua món đồ này từ tiệm đồ cổ nhà họ Quách mới mở! Đồ cổ Quách Thị do nhà họ Quách – một trong bốn gia tộc đứng đầu Cảng Thành mở ra”

“Tôi đã đến rất nhiều lần, bọn họ mới quyết định bán cho tôi miếng huyết ngọc này – bảo vật trấn quán!”

“Đây là một vật báu quý hiếm. Nó đại diện cho tấm lòng của tôi. Sao có thể…”

Sắc mặt của Nạp Lan Tuấn Vũ có chút kỳ lạ: “Chẳng lẽ là giả?”

Bùi Nguyên Minh điềm tĩnh giọng nói: “Nếu là giả, tôi sẽ không có ý định tiêu diệt nhà họ Nạp Lan của anh”

Bùi Nguyên Minh nói xong, tiện tay cầm lấy hộp gỗ, trực tiếp đập xuống đất.

“Räc” một tiếng, hộp gỗ vỡ tan tành, huyết ngọc bên trong cũng vỡ thành hai mảnh.

Và giữa dòng máu, có một hòn đá đen to băng hạt gạo, chỉ nhìn thôi cũng khiến người †a cảm thấy rợn người.

“Tổng giám đốc Bùi, đây là cái gì?”

Nạp Lan Tuấn Vũ cũng không ngốc, anh ta ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đây là một loại chất phóng xạ, rất khó chiết xuất, giá thị trường trên chục tỷ”

“Quan trọng nhất là vật này có quá nhiều bức xạ. Nếu giữ huyết ngọc này lâu, trong vòng mười ngày nửa tháng, chủ nhân của miếng ngọc này sẽ thối rữa mà chết”

“Đơn giản hơn một chút, thứ này tặng cho ai thì chính là muốn giết người đó”

Lúc này Nạp Lan Tuấn Vũ mới phản ứng lại, toàn thân run lên.

Nếu thật sự bị vị này nghĩ rằng bản thân mình muốn dựa vào cái này giết chết anh, thì cả gia tộc Nạp Lan đều sẽ bị chôn sống.

Lúc này, Nạp Lan Tuấn Vũ đổ mồ hôi lạnh, giải thích: “Tổng giám đốc Bùi, tôi thật sự mua cái này, tôi mua vào sáng sớm, không phải là để đối phó với anh đâu!”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Tôi biết, tôi không trách anh”

“Người đã bán cho anh thứ này có tâm địa độc ác”

“Bên kia biết anh định tặng cho tôi thứ gì, vì thế mới chuẩn bị thứ này trong một đêm, cũng thật to gan đấy”

“Theo thủ đoạn của bọn họ, nếu tôi không nhìn ra manh mối, có lẽ thứ này sẽ được tôi đem về nhà, cứ như thế tôi sẽ mất mạng”

“Nếu như tôi lập tức nhìn ra manh mối, liên quan với nhà họ Nạp Lan của anh là thế gia đồ cổ. Chỉ cần tôi nghĩ răng anh muốn hại tôi, thì cả nhà họ Nạp Lan sẽ tiêu đời”

“Một mũi tên trúng hai đích!”

Trên mặt Bùi Nguyên Minh lộ ra thích thú, bên kia nhằm vào bản thân anh, hơn nữa lại giở trò như vậy, thú vị đây.

Sắc mặt của Nạp Lan Tuấn Vũ đã thay đối không biết bao nhiêu lần, lúc sau khuôn mặt của anh ta trông khó coi đến cực điểm.

Nói một cách đơn giản, lần này anh ta đã bị lợi dụng.

Trong giây tiếp theo, Nạp Lan Tuấn Vũ tức giận quay lại và nói: “Đi, đi phá hủy tiệm đồ cổ Quách Thị!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom