Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1360


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Mau dừng lại, hãy quỳ lạy để xin lỗi, sau đó nghe theo yêu cầu của anh ta, bồi thường tổn thất, đưa vợ anh tới đây!" "Bằng cách này, anh có thể lấy lại mạng sống!" "Tôi có thể cam đoan, chỉ cần anh làm theo lời tôi vừa nói, tôi sẽ để cho người đại diện trẻ tuổi buông tha cho anhi" "Người đại diện trẻ tuổi không đơn giản như anh nghĩ, và năng lượng của Thượng Tỉnh tài phiệt không phải điều anh có thể hiểu được.." Phác Đông Huy lúc này có thể nói là khách sáo.

Bùi Nguyên Minh bẻ gãy một chân của Lý Đông Thành: "Không dễ dàng? Tại sao không dễ dàng?”

Cho dù anh ta có ngỗ ngược như Lý Đông Thành, anh ta cũng không thể không than thở vào lúc này.

Muốn lăn lộn nhưng không làm được gì.

"Anh..”

Phác Đông Huy đã bị sốc.

Anh ta toàn nói những điều tốt đẹp, vậy sau khi nghĩ đến Bùi Nguyên Minh, tại sao anh ấy lại không nghe lời một chút nào? Đây là cái chết của chính ta nếu dám làm vậy! Lúc này, Phác Đông Huy tức giận nhảy dựng lên: “Bùi Nguyên Minh, anh đã gây ra tai họa! Anh đã gây ra thảm họal" Bùi Nguyên Minh giẫm lên chân trái của Lý Đông Thành, cười nhạt nói: “Tai họa gì?”

Phác Đông Huy gân như phun ra máu.

Lúc này, Phác Đông Huy run rẩy lấy điện thoại ra nói: "Anh chờ tôi, anh hãy chờ tôi!" "Biết ngay mà, tôi đã làm gì khiến anh phải hối hận!" "Được rồi! Tôi sẽ đợi" Bùi Nguyên Minh cười, "nhưng tôi không đủ kiên nhẫn.

Tôi có thể cho nó nhiều nhất ba phút, ba phút sau tôi sẽ bẻ gãy cổ anh ta!" Phác Đông Huy đang run rẩy, và sau một lúc, anh ta bấm một số mạnh mẽ.

Trong tầng hầm của biệt thự, có một căn phòng yên tĩnh được xây dựng rất tốt.

Một người đàn ông mặc lễ phục cổ xưa đang ngồi khoanh chân ở đây.

Vào một thời khắc nào đó, điện thoại di động bên cạnh ông nhanh chóng vang lên.

Sau khi kết nối điện thoại một lúc, ông ta đứng dậy và bước ra khỏi tâng hâm với vẻ mặt lạnh lùng.

Khi ông ta bước ra ngoài, ông nhìn thấy hàng chục người đàn ông đi ra theo thực hiện nghi thức truyền thống bên cạnh ông.

Ngay sau đó, hàng chục người đi về phía Nhà thi đấu Taekwondo, và ngay sau đó, họ bước vào với động lực đáng kinh ngạc.

Người đàn ông cầm đầu có khuôn mặt vuông chữ điền, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Ngay cả khi nhìn thấy Lý Đông Thành nằm trên mặt đất, vẻ mặt của người đàn ông cũng không thay đổi nhiều.

Lý Đông Thành trên mặt đất lúc này vẻ mặt

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1361


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh khẽ nhấc chân lên, muốn giãm thẳng vào mặt Kim Minh Thắng.

Ban đầu đòn sát thủ đau đớn của Bùi Nguyên Minh đối với Lý Đông Thành đã đủ gây sốc.

Nhưng đúng lúc này Kim Minh Thẳng-một trong tám vị thiên vương và Bùi Nguyên Minh lại dám thực hiện một cú đá nữa.

Đây không còn là một cuộc đấu tranh đơn thuần mà từ đầu đến cuối Thượng Tinh tài phiệt đều không hề được để ý đến.

Một chàng trai chỉ mới ngoài hai mươi tuổi đang đối đầu với một tập đoàn lớn, trong mắt mọi người hành động đó không khác gì tìm đến cái chết.

Một số người thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy cái chết của Bùi Nguyên Minh đang gần kề trong gang tấc.

Dù sao thì mọi chuyện cũng ổn thôi.

Cú đá của Bùi Nguyên Minh trực tiếp khiến khuôn mặt của Phùng Đông Huy và những người của Thượng Tinh tài phiệt khác trông căng thẳng, đồng thời nó cũng khiến khuôn mặt của các cao thủ do Kim Minh Thắng mang đến trông cực kỳ tệ hại.

Trong trường hợp này mà anh còn dám khiêu khích như vậy một là anh là kẻ ngốc, hai là có người chỗng lưng mạnh mẽ, Bùi Nguyên Minh nhìn theo cách nào cũng không giống một kẻ ngốc.

Ngay cả một nhân vật như Kim Minh Thắng cũng có một chút hốt hoảng ở trong mắt.

Ông ta vốn tưởng có thể giải quyết dễ dàng nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện không dễ dàng như những gì ông ta đã dự tính.

“Cậu nhóc, cậu rất kiêu ngạo đấy!”

Kim Minh Thăng lạnh lùng nói, trong mắt mang theo vài tia sắc bén.

"Chỉ là cậu có biết hiện tại mình đang làm gì không?”

"Cậu có biết hậu quả của việc làm này không?”

"Tôi có thể nói cho cậu biết, cậu gặp rắc rối lớn rồi!" Vào lúc này Kim Minh Thắng sẽ không bao giờ hỏi Bùi Nguyên Minh tại sao anh lại đánh người khác bị thương.

Theo suy nghĩ của ông ta, bất kể Lý Đông Thành làm cái gì thì cũng là cậu chủ nhỏ, kể cả giết người hay đốt nhà thì cũng chỉ có Thượng Tinh tài phiệt mới có thể răn dạy anh ta.

Những người khác thì không thể có cái quyên này! Nếu không phải Bùi Nguyên Minh đang giữ Lý Đông Thành dưới chân của mình thì Kim Minh Thắng đã ra lệnh trực tiếp giết Bùi Nguyên Minh vào lúc này.

“Gặp rắc rối ư?”

Bùi Nguyên Minh cười: “Tôi còn không biết là mình đã gây chuyện cơ đấy.

Những thứ này mà gọi là gặp phiên phức ư?”

"Vê phần anh ta, anh ta đã tông vào xe của vợ tôi và đụng phải một vài cảnh sát đang thực thi nhiệm vụ một cách không hề suy nghĩ.

Nếu tôi không giúp họ đòi lại công bằng, tôi sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi!" Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Nguyên Minh,

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1362


Ánh sáng trong phòng tập Taekwondo không tốt lắm, Lâm Gia Huy không nhìn rõ mặt Bùi Nguyên Minh.

Nhưng lúc này Lâm Gia Huy vẫn nghiêm nghị nói: "Tự ý xông vào nhà người khác rồi đánh người vô căn cử trong mắt anh còn có luật pháp không? Nếu anh chống cự, chúng tôi sẽ giết anh ngay tại chỗ."

Nụ cười trên mặt Bùi Nguyên Minh trở nên nỗng đậm hơn, phảng phất có mùi tanh tười.

Lúc này anh nhìn chắm chằm Lâm Gia Huy, nhẹ nói: "Phó chánh thanh tra Huy, những người bị đánh gãy tay chân trên mặt đất đều là đồng nghiệp của ông. Đã xảy ra chuyện gì ông không muốn hòi trước sao? Ông cũng đang vô căn cứ để đổ cho tôi cái tội hành hung cảnh sát, ông có thể chịu trách nhiệm được hành động hiện tại của mình không?"

"Tôi làm việc ra sao không cắn anh phải chi bảo, anh xông vào nhà riêng của người khác, làm họ bị thương là vi phạm pháp luật. Tôi là phó chánh thanh tra cục cảnh sát Dương Thành nên tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ đưa anh về điều tra. Nếu anh tiếp tục phảnkháng và không hợp tác thì chúng tôi có thể bắt chết anh ngay tại chỗ."

Ngay sau đó Lâm Gia Huy bước tới chuẩn bị tát vào mặt Bùi Nguyên Minh.

Tuy nhiên ngay lúc cái tát của ông ta sắp đáp xuống, anh ta đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Nguyễn Minh.

Ngay sau đó sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, cái tát vừa rồi đột ngột dừng lại!

Lâm Gia Huy thật may mắn khi được đưa ra ngoài biệt thu vào ngay lúc đó, ông ta chì dám liếc nhìn Bùi Nguyên Minh từ xa.

Tuy rằng chỉ là nhìn thoảng qua nhưng giờ khắc này ông ta vẫn nhớ rõ,

Ông ta không rõ về thân thế của Bùi Nguyên Minh nhưng biết rằng Bùi Nguyên Minh nhất định có liên hệ chặt chẽ với vài thế lực mạnh mẽ nào đó.

Lúc này Lâm Gia Huy toát ra mỗ hôi lạnh, ông ta nhanh chóng ngăn cản đảm người chuẩn bị động thủ. Sau đó Lâm Gia Huy nói với Kim Minh Thắng với một biểu hiện vô cùng khó xử: "Anh Thắng, tôi không thể kiểm soát được việc này!"

"Không thể kiếm soát được?" Mặt Kim MinhThắng tối sắm lại: “Anh nên biết ai đang đứng sau chúng tôi. Những người đứng sau chúng tôi yêu cầu anh chịu trách nhiệm cho sự an toàn của chúng tôi khi 8 Dương Thành mà giờ anh lại nói anh không thể kiểm soát được ư?"

Lâm Gia Huy nd một nụ cười gượng gạo, kẻ đứng sau Thượng Tinh tài phiệt có xuất thân trong hệ thống thanh tra.

Nhưng vấn để là lai lịch của người này chắc chắn không phải người thường có thể động vào.

Giờ phút này Lâm Gia Huy cũng không dám giải thích, lập tức mang theo vài người của mình rời đi.

Lúc này Bùi Nguyễn Minh nhẹ giong nói: "Ai cho ông đi?" Lâm Gia Huy giật giật khỏe mắt, sau đó quay người lại nói: "Anh định làm gì?"

"Ông làm thanh tra, là người thực thi pháp luật mà hành động bừa bãi, làm sai mà không còn có một lời xin lỗi hay sao? Cứ vậy mà muốn rời đi à?"

Bùi Nguyên Minh bước tới và tát một cái vào mặt ông ta: "Ông đã tôn trọng tôi chưa? Ông đã tôn trọng pháp luật chưa? Ông đã tôn trọng chính bộ đồng phục minh đang mặc trên người hay chưa?""Bốp"

Một tiếng giòn vang lên, Lâm Gia Huy bị đánh bay ra ngoài, má phải nhanh chóng bị sưng lên,

Cảnh này trực tiếp khiến tất cả những người ở đó đều thần thờ.

Điều này

Ngay cả phó chánh thanh tra sở cảnh sát Dương Thành cũng bị tát vào mặt?

Cho dù Lý Đông Thành kiêu ngạo cũng không dám kiêu ngạo như vậy, đúng không?

Lâm Gia Huy đứng dậy, khỏe mắt giật giật, lúc này nghiến răng nghiến lợi nói: "Không nghĩ tới..."

"Bop"

Bùi Nguyên Minh lại giáng thêm một cái tát nữa.

"Ông dám uy hiếp tôi ư? Ông có quyền gì mà uy hiếp tôi? Ông có tin giờ tôi tát chết ông sẽ có người lên chức thay ông hay không?"

Lâm Gia Huy ôm lấy khuôn mặt đã sưng đỏ, người ông ta run lên, rõ ràng người trước mặt này không phải là người dễ động vào. Nếu ông ta vẫn tiếp tục tự ý di chuyến thì có thể 80% anh sẽ giết ông ta một cách không hề suy nghĩ.

Nghĩ đến đây Lâm Gia Huy chi có thể củi đầu nóinhỏ: "Thực xin lỗi

- -----------------
 
Chương 1363


"Gì cơ?"

Bùi Nguyên Minh ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi giờ tay lên.

"Bop!"

Lần này Lâm Gia Huy trực tiếp quỳ trên mặt đất, củi đầu nghiên răng nghiến lợi nói: "Xin lỗi, chúng tôi sai rồi!"

Nhìn thấy cảnh này, ảnh sáng lạnh lẽo trong mắt Bùi Nguyên Minh mới chậm rãi ngưng đọng, lúc này mới lạnh lùng nói: "Cút!"

Lâm Gia Huy dẫn theo một vài cấp dưới rời đi với vẻ mặt bối rối.

Cành tượng này khiến Kim Minh Thắng và những người khác vô cùng ngạc nhiên. Không ai nghĩ rằng phó chánh thanh tra của đồn cảnh sát Dương Thành lại bị Bùi Nguyên Minh làm cho sợ hãi, anh tát ông ta mấy cái mà không dám đánh trà.

"Xem ra quả nhiên có chút năng lực!" Nhìn thấy Lâm Gia Huy đã nhanh chóng bỏ chạy.Kim Minh Thắng lúc này nhìn chằm chằm vào Bơi Nguyễn Minh, chế nhạo: "Tôi nói cho cậu biết, dù là kẻ nào đang chống lung cho cậu thì giờ phút này cậu cũng phải thả Anh thì giờ phút này nếu cậu không thả Lý Dông Thành ra. Nếu không người của Thượng Tinh tài phiệt sẽ không để cậu đi! Phó Chánh thanh tra không thể day bảo đưoc câu thi tôi-Kim Minh Thắng, sẽ thay trời hành đạp. Bắt lấy cậu ta."

Kim Minh Thắng lúc này mới lộ ra vẻ gồm ghiếc, những người xung quanh đều là cao thủ Taekwondo đai đen thứ tám, cộng thêm số it người bên cạnh Lý Đông Thành, tổng là có hơn hai mươi cao thủ.

Bây nhiều người để hạ gục Bùi Nguyên Minh thi có gi khó chứ.

Ngay lúc này.

"Ding--"

Điện thoại di động của Kim Minh Thắng đột nhiên vang lên giống như một lời nhắc nhờ.

Kim Minh Thắng khó chịu đến cực điểm nhưng cuối cùng cũng phải bắt máy. Thật lâu sau ông ta mới cất điện thoại, hít sâu một hơi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh khó khăn nói: "Xem ra tôi thật sự đánh giá thấp cậu rồi!"

Phủng Đông Huy và những người khác nhìn nhaumột cái, tất cả đều có vẻ ngạc nhiên,

Có thể là ai đó đã gọi Kim Minh Thắng và trực tiếp đe dọa ông ta?

"Chủ Thắng... có ai dám đe dọa Thượng Tinh tài phiet u?" Trên mặt đất, Lý Đông Thành mở miệng với ve hung dữ.

Vài tên thuộc hạ ngỗ ngược cũng lúc này cởi áo khoác, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh nói: "Ông Thắng, chỉ cần ông nói, chủng tôi sẽ giết anh ta!"

Tất cà đều nhìn ra Bùi Nguyên Minh hẳn là có lai lịch tốt, nếu không, một nhân vật như Kim Minh Thắng sẽ không thể có vẻ mặt xấu như vậy chỉ vì một củ điện thoại.

Kim Minh Thắng không nói chuyện, chị nắm chặt tay vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

Lúc này ông ta thật muốn tát chết Bùi Nguyên Minh nhưng biết nhất thời phải nuốt hận vào lòng.

Vừa rồi Mộ Phong Châu phó chỉ huy của Tổng cục Cảnh sát Đà Nẵng đã gọi điện với một nội dung duy nhất.

Địa vị của người trước mặt không phải là thứ mà bọn họ có thể động tới. Nếu muốn khiêu khích người đó thi Lý Vân Thiên nhất định phải tự ra mặt.Rõ ràng Lâm Gia Huy đã hỏi về danh tính thỰC sự của Bùi Nguyên Minh ngay khi anh rời đi,

Kết quả là vụ việc đã được lan tới Tổng cục Cành sát Đà Nẵng.

Mộ Phong Châu- phó chỉ huy của Tổng cục Cảnh sát Đà Nẵng, có thể được coi là có liên quan phần nào đến Thượng Tinh tài phiệt. Trước khi Lý Đông Thành được tại ngoại, anh ta cũng đã có gặp qua.

Đó là lý do tại sao anh ta gọi cuộc gọi này vào thời điểm quan trọng nhất này.

Nếu người khác biết về gia thế của Lý Đông Thành, chắc chắn sẽ không dám thực hiện cuộc gọi cảnh cáo này.

Rốt cuộc thân phận của người đó quá khùng khiếp nên không ai có thể khiêu khích được anh.

Mộ Phong Châu sẵn sàng gọi và cành cáo rủi ro rất lớn cho Thượng Tinh tài phiệt.

Kim Minh Thắng không phải là một người đàn ông ngốc nghếch, ngược lại ông ta rất thông minh. Vì vậy từ giọng điệu của Mộ Phong Châu, ông ta đã nghe thấy mủi của sự sợ hãi.

Một người đàn ông thể nào mà thậm chí đến phở chỉ huy của Tổng cục cảnh sát Đà Nẵng phải sợ hãichu?

Đối với thực lực hiện tại của Thượng Tinh tài phiệt ở Đà Nẵng mà cũng không thể đụng tới Bùi Nguyên Minh ư?

Một nhóm cấp dưới hét lên gay gắt: "Ông Thắng, xin hãy chỉ thị để chúng ta làm diều đỏ!"

"Anh ta sẽ không thả ra đâu. Trử khi đại diện Lý phải chết!"

Kim Minh Thắng sắc mặt xấu xí, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Đừng lộn xộn..."

- -----------------
 
Chương 1364


"Đừng lộn xộn?"

Vào lúc này những kẻ ngu ngốc nghe thấy sự bất lực và không muốn trong lời nói của Kim Minh Thắng.

Phùng Đông Huy và những người khác vô cùng nghi ngờ,

Kim Minh Thắng là một trong tám thiên vương dưới trưởng của Lý Vân Thiên, luôn sát hại người khác một cách vô cùng tàn ác.

Nhưng mà trước mặt Bùi Nguyên Minh lúc này, ông ta thật muốn thừa nhận mình thua cuộc hay sao?

Không phải Bùi Nguyễn Minh này chỉ là một cô vấn của chính phủ sao? Đó không phải là một công việc thực sự, chi là một chức danh!

Có đáng sợ như vậy không?

Nhưng bản thân Kim Minh Thắng lúc này đang run rẩy ngột ngạt đến cùng cực.

Xét về tỉnh cách quyết đoán của ông ta, đã có bao giờ ông ta thấy áp lực như vậy đâu. "Thật đángtiếc...."

Bùi Nguyễn Minh nhìn cảnh này thở dài một hơi.

"Tôi còn dang cho ông phản kháng để lấy có quét sạch tất cả mọi người, nhưng hiện tại ông lại không phản kháng nữa làm tôi có chút hụt hẫng đó."

Bùi Nguyễn Minh trên mặt lộ ra vẻ hối hận, sau đó bước ra, trực tiếp giẫm vào tay trái của Lý Đông Thành làm gãy xương.

"Råc!"

Có tiếng hét thất thanh, Lý Đông Thành tiếp tục län trên mặt đất, thống khổ đến cực điểm.

Kim Minh Thắng sắc mặt hơi chìm xuống: "Nguyên Minh, đừng quá đáng!"

Vào lúc này Kim Minh Thắng cảm thấy mình sắp mất kiểm soát, muốn bắn trực tiếp vài phát về phía anh.

Bùi Nguyên Minh bước tới, vươn tay vỗ vỗ mặt Kim Minh Thắng, lạnh lùng nói: "Tôi quá đáng đó, có chuyện gì không? Không phải ông cùng Thượng Tinh tài phiệt rất hồng hách sao? Tông vào xe của vợ tôi mà còn muốn cô ấy bồi thường gần hai trăm tỷ, còn muốn ngủ cả với cô ấy nữa ư? Ai đã cho anh ta cái dũng khí đó hà?""Cậu..." Biểu cảm của Kim Minh Thắng thay đổi. Ông ta phải nhận được những lời xúc phạm như vậy từ một thắng nhãi ranh u?

"Bop"

Không ngờ Bùi Nguyễn Minh giơ tay tát vào mặt ông ta,

"Tôi? Tôi làm cái gi?"

"Bóp"

"Làm sao? Rõ ràng ông cũng khó chịu khi thấy tôi mà. Để tôi cho hai người cùng nềm trài."

"Bốp"

"Không dám?"

Sau một vài cái tát, khuôn mặt của Kim Minh Thắng đã đỏ và sưng lên.

Nhưng ông ta luôn trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh và không dám đánh trả.

"Ông đổi với Thượng Tinh tài phiệt không phải là kiêu ngạo sao? Ông không phải rất hồng hách sao? Ngay cả cảnh sát cũng dám khiêu chiến, uy lực như vậy nhưng tôi đây vừa đánh ông đó, làm sao nào? Nhờ kỹ, sau này gặp tôi đi dạo phố thì phải tránh đi, bằng không tôi gặp ông lần nào thì sẽ đảnh ông lần đó."

Nói xong Bùi Nguyên Minh giảm lên lưng Lý ĐôngThành, lạnh lùng nói: "Được rối, vi chuyện làm ăn, anh bối thường xe của vợ tôi như thế nào?"

Mặc dù Lý Đông Thành kiêu ngạo và độc đoán nhưng anh ta cũng biết một sự thật, con người đếu phải củi đầu dưới mái hiên mà thôi,

Vào lúc này ngay cả Kim Minh Thắng- người mà anh ta coi như người chồng lưng cũng bị Bùi Nguyễn Minh tát vài cái và không dám làm bất cử động tác nào.

Anh ta có thể làm gì khác bây giờ?

Lúc này Lý Đông Thành chi có thể gật đầu nói: "Trà tiến, tôi sẽ trả bao nhiêu tùy anh muốn.

"Chà, tôi cũng không muốn tiến của anh. Anh có nhiều xe không? Lý Anh Kiệt, ra ga ra chọn một chiếc!"

Lý Anh Kiệt ngân người hồi lâu, lúc này mới tỉnh lại nhanh chóng chạy tới ga ra chọn xe.

Cuối cùng anh ta chọn chiếc Rolls-Royce Phantom mới tậu và chưa được cấp phép.

Bùi Nguyên Minh rất hài lòng, nhẹ giọng nói: "Hai ngày nữa thủ tục sẽ xong, sẽ có người gửi qua. Cho dù anh trả cho tôi chiếc xe này nhưng sau này nếu để cho tôi nhìn thấy anh lái xe trên đường, tôi sẽ không chi đơn giản là đánh gẫy tay anh đâu!"Nói xong Bùi Nguyên Minh phất tay, mang theo Lý

Anh Kiệt rời di.

Kiêu ngạo

Đây là lần đầu tiên có người ngạo mạn đến mức này trước mặt Thương Tinh tài phiêt!
 
Chương 1365


Vào thời điểm này, một số võ sư có đai đen cấp thử tám của môn Taekwondo cuối cùng cũng không thể tránh được!

Ngay sau đó ba người lao ra, giơ chân về phía cửa phòng của Bùi Nguyên Minh.

"Đánh chết anh là chuyện lớn, cùng lắm thì tôi sẽ trả anh mạng!"

Rõ ràng ba võ sư taekwondo này đã sẵn sàng, họ sẽ trà giá bằng mạng sống cho Bùi Nguyên Minh. Chỉ cần có thể giết chết Bùi Nguyên Minh, mọi thứ đều xứng đáng.

Trong khi Kim Minh Thắng nhìn cành này, đôi mắt ông ta nheo lại nhưng ông ta cũng không ngăn cản, bởi vi ông ta cũng muốn Bùi Nguyên Minh chết.

Kết quả là trước khi ba người vỏ tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, Bùi Nguyễn Minh hất chân phải liền nghe "bốp" vài cái, bóng dáng mấy tên này bay ra ngoài ngã xuống đất, có vẻ như là nôn ra máu, cục diện trước mắt vô cùng xấu hổ.Cà ba người họ cố gắng đứng dậy cùng một lúc vỗ về mặt không thể tin được.

Đểu là cao thủ Taekwondo dai đen 8 đẳng nhưng không ngờ rằng khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh họ không thể ra được một chiêu.

Ba người còn muốn đứng dậy nhưng Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ, lại vung chân phải ra.

"Bốp"

Lần này xương ức của ba người trực tiếp bị gãy, cả người lăn trên mặt đất, phát ra tiếng hủ như heo.

Khi Phùng Đông Huy và những người khác xem cảnh này, tất cả đều kinh hãi và biểu cảm của họ xấu xí đến cực điểm.

Sự quyết liệt của Bùi Nguyên Minh vượt xa sức tường tượng của họ. Ba vị cao thủ Taekwondo lúc này đều là kinh hãi, đều là cao thủ nhưng giờ phút này ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, bọn họ còn không được động thủ một chiêu?

Sự oán hận ban đầu đối với Bùi Nguyên Minh đã biến mất, tất cả những gì trong lòng bọn họ chỉ là sợ hãi.Trong số hàng chục võ sư dai den taekwondo còn lại, không ai trong số họ dám hành động hấp tấp, chi nhin chắm chằm vào Bùi Nguyên Minh và nghiên rằng.

"May người còn không định ra ngoài sao? Còn dang chờ tôi ra tay ư?" Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

"Hôm nay tôi chỉ tới đòi nợ, không phải giết người, các anh thật may mắn!" đều, Bùi Nguyên Minh nói bằng một giọng điệu đểu

Những võ sư đai đen đằng cấp 8 taekwondo này cảm thấy bàng hoàng rằng nếu Bùi Nguyên Minh muốn, họ sẽ có thể tàn sát tất cả trong vài phút.

"Tránh ra, mọi người tránh ra! Đề cậu ta đi." Cho dù là Kim Minh Thắng cường đại lúc này cũng nuốt xuống lửa giận: "Nhưng cậu hãy nhớ kỹ lây!"

"Núi không đối, sông không chuyển, đổi xanh chẳng đổi rời, chúng ta còn có duyên gặp nhau!"

Trong câu nói này, Kim Minh Thắng có chút cảm thấy cay củ.

Rõ ràng là ông ta đang vô cùng căm thù Bùi

Nguyên Minh.

"Thằng khốn! Đại Hạ chết tiệt! Nói nhiều như vậythì sao? Cũng không dám giết tao!"

Lúc này Lý Đông Thành đang nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ căm hận.

"Tôi biết tại sao!"

"Bởi vì từ xưa đến nay, Đại Hạ của anh chưa từng thằng đại quốc của chúng ta trong các cuộc chiến, và Đại Hạ của anh luôn là thần dân của đại quốc chúng ta!"

"Vậy cho dù anh có mạnh cỡ nào, cũng không dám giết tôi!" "Bởi vì anh biết hậu quả khi giết tôi vô cùng nghiêm trọng!"

"Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Băng Quốc của tôi và Đại Hạ của anh! Người Đại Hạ ở trong mắt Băng Quốc của chúng ta là dân thường mà thôi. Các anh nhiều nhất chi có thể đánh gãy tay chân tôi chứ không thể giết tôi đầu. Bời anh biết cái giá mà Đại Hạ phải trà là gì khi trờ mặt với Băng Quốc!"

"Còn tôi chi cần có cơ hội thì tôi sẽ giết anh và cả nhà anh mà không cần lo lắng hậu quà gì!"

"Các anh có thể chiến đầu lại bởi vì Đại Hạ của các anh là một quốc gia yếu, nên xương của các anhcũng mềm!"
 
Chương 1366


"Các anh và đất nước của anh đã xác định rằng chị có thể ở bên dưới chúng tôi mà thôi. Cứ chờ đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết anh, cho dù tôi không giết được anh thi tôi sẽ giết vợ và chị dâu, tôi sẽ giết cả nhà của anh."

Mặc dù thể diện của Lý Đông Thành lúc này bị phá vỡ nhưng anh ta tự hào không thể tả! Chi là một người Đại Hạ. Đứng trước Băng Quốc vĩ đại thì anh ta chi là một hạt cát mà thôi.

Phùng Đông Huy và các giám đốc điều hành cấp cao khác của Thượng Tinh tài phiệt cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh lùng.

Đừng nhìn về kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh bây giờ mà lắm tường, anh còn dám động tay chân với Lý Đông Thành cơ mà. Nhưng cuối cùng anh vẫn không dám giết anh ta. Mặc dù nhìn không ra bọn họ thống khổ như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của Bùi Nguyễn Minh, mọi người cũng có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bùi Nguyên Minh vốn đã quay đầu lại, nhìn về phíaLý Đông Thành nói: "Giết vợ và chị dâu của tôi, thậm chí còn muốn giết cả nhà tôi ư?"

"Đùng vây, tôi sẽ giết cả nhà anh. Có thế anh có năng lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, chống đỡ cũng rất tốt. Tôi không thể giết được anh nhưng liệu gia định của anh có thể có được năng lực như thế không? Mà không phải lúc nào anh cũng ở bên họ để bảo vệ họ được." Lý Đông Thành nhìn có vẻ như đang phát điên, phần hận cùng phẫn nộ làm anh ta cười điên dại!

"Cho dù bố tri người bảo vệ bọn họ, cũng có thể bảo đảm những người đó đủ mạnh sao? Đương nhiên sẽ có những lúc bọn họ lơ là và tôi sẽ luôn luôn chờ đợi cơ hội đó đến để tự tay giết chết tất cả bọn họ."

Lúc này Lý Đông Thành có chút phát điên.

Hôm nay anh ta bị thương nặng đến mất mặt, ngay cả Kim Minh Thắng- một trong tám vị thiên vương mà anh ta định dựa vào cũng bị hắn giẫm nát lòng bàn chân.

Đối với sự kiêu ngạo của Lý Đông Thành, làm sao anh ta có thể chấp nhận được?

Lúc này tất cả những gì anh ta phải làm là lấy lại một ít thể diện.

Nhưng những gi anh ta nói cũng là sự thật, Bùi Nguyễn Minh mạnh đến mức nào cũng tuyệt đốikhông the suốt ngày ở cùng gia dinh, Lý Đông Thành rất dễ dàng tìm được cơ hội bắt đầu trả thủ.

Xét về sức mạnh tài chính của các Thượng Tinh tài phiệt ở trên, chắc chắn không quá khó để giết gia đình anh và những người khác.

Nghe vậy Kim Minh Thắng sắc mặt cũng lạnh đi, hiển nhiên là ông ta phải tính xem hôm nay minh sẽ làm cái gì.

Nếu không ông ta sẽ không phải là một trong tám vị thiên vương của Thượng Tinh tài phiệt ở Đại Hạ.

Bùi Nguyễn Minh mim cười, nhìn Kim Minh Thắng nhẹ nói: "Lý Đông Thành rất kiêu ngạo! Anh còn dám đe dọa tôi và gia đình tôi ư? Điều này có thể sẽ hủy hoại anh ta và Thượng Tinh tài phiệt đấy. Liệu ông có thể kiểm soát nổi không?"

"Tôi không kiểm soát được!" Kim Minh Thắng dường như chắc chắn Bùi Nguyên Minh không dám giết minh, trên mặt lúc này tràn đầy vẻ khinh thường củng ngạo mạn,

Ông ta không dám động tới Bùi Nguyên Minh, và Bùi Nguyên Minh cũng sẽ không dám giết ông ta.

"Ông thật sự không thể khống chế được anh ta ư??* Bùi Nguyên Minh nói tiếp.

"Tôi thật sự không kiềm chế được câu ấy là contrai của ông Lý Vân Thiên!"

"Mặc dù tôi tự xưng là một trong tám thiên vương của Thượng Tinh tài phiệt ở Đại Hạ, tôi thực sự không thể kiểm soát được những người đại diện đó!"

"Địa vị của tôi thấp hơn cậu ta!" Kim Minh Thắng thờ dài.

Sau đó ông ta nhìn từ trên xuống dưới Bùi Nguyên Minh, nói: "Cậu Minh, cậu mạnh như vậy, có giỏi thì đi mà kiểm soát đi."

"Tuyệt quá!"

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, tiếp theo tiến lên một bước đá vào cổ họng Lý Đông Thành.

"Bốp."

Lý Đông Thành trên mặt lộ ra vẻ khó tin, ôm lấy cổ hong chậm rãi mềm nhũn ngã trên mặt đất.
 
Chương 1367


"Cậu!"

Kim Minh Thắng cũng lộ ra một ánh mắt bàng hoàng, ngay sau đó ông ta quay người và chuẩn bị chạy trốn.

"Phụt."

Bùi Nguyễn Minh giơ chân phải lên, một thanh sắt trên mặt đất bay ra, trực tiếp đâm vào ngực và bụng của Kim Minh Thắng.

"Đứng lại đó."

"Bup."

Tiếng la hét vang lên, một lúc sau tất cả những người có mặt đều nằm trên mặt đất, chi còn lại một Phùng Đông Huy là đứng run rẩy.

Bùi Nguyên Minh bước tới, vỗ nhẹ lên mặt Phùng Đông Huy, nói: "Anh có biết tại sao tôi không giết anh không?"

"Biết... biết.."

"Bộp!"Phùng Đông Huy đã run rẩy và quỳ xuống ngay sau đó.

"Anh Nguyên Minh, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn. Làm ơn để cho tôi đi đi."

Bùi Nguyễn Minh nhẹ giọng nói: "Có hai điều."

"Đấu tiên hãy nói với Thượng Tinh tài phiệt rằng những thử các người lấy được phải trả lại cho Dương Thành càng sớm càng tốt, nếu không sự việc sẽ không kết thúc."

"Thứ hai, việc chuyển nhượng quyền sở hữu chiếc xe sẽ được giải quyết trong vòng ba ngày. Đây là khoản tiến bối thưởng cho vợ tôi."

Bùi Nguyên Minh nói xong liễn xoay người rời đi.

Lý Anh Kiệt nhìn cảnh tượng này với vẻ kỳ quái, một lúc sau hít thở sâu mới khôi phục lại được bình tinh

Tuy rằng từ lâu anh ta đã biết Bùi Nguyên Minh không phải người thường, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ kỹ năng của Bùi Nguyên Minh lại kinh người như vậy,

"Anh Minh, những thanh tra này thì xử lý thế nào?" Lý Anh Kiệt đau đầu nhìn vài thanh tra trên mặt đất.

"Đưa họ đến bệnh viện gần nhất để điều trị. Tôi sẽlo một số việc và tôi sẽ qua sau."

Bùi Nguyễn Minh rời đi trước sau khi nói.

Tập đoàn Đế Hào.

Khi Trịnh Tuyết Dương tan sở, cô hơi sững sờ khi nhìn thấy chiếc Rolls Royce mới tinh đậu trong bãi đậu xe.

Điều quan trọng nhất là Bùi Nguyên Minh đã tranh thủ buổi chiều rành rỗi để ra biển số xe màu hồng, trông rất chói mắt.

"Chống, anh lấy cái này từ đâu ra vậy?"

Trịnh Tuyết Dương có vẻ ngạc nhiên.

"Bên kia trả tiền!" Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói. "A? Bọn họ làm sao có thể nhà ra chiếc xe đắt như vậy chứ?"

"Anh đã thuyết phục và nói lý lẽ với anh ta, sau khi hiểu ra thì anh ta sẽ bồi thường thôi."

Bùi Nguyễn Minh mim cười đáp.

"Hai ngày này họ sẽ hoàn tất các thủ tục và gửi, xe sẽ đứng tên em."

“Thật sao?" Trịnh Mẫn về mặt nghi hoặc, cô luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.Nhưng nhớ tới thân phận tư vấn viên của Bùi Nguyên Minh cô lại thờ dài.

Bùi Nguyên Minh bây giờ đã là người có địa vị, cũng không còn chỉ là con rể ở nhờ nữa, chuyên này thực ra cũng khá bình thường.

Khi cả hai quay lại vườn hoa Hoàng Gia, điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh có một cuộc gọi.

"Anh Minh, tôi đã cử vài người đến bệnh viện Nhân Ải gån đó nhưng tinh hình không ổn lắm. Anh có thể cần đến xem thử không?" Bên kia điện thoại, giọng nói của Lý Anh Kiệt có chút áy náy.

"Tôi sẽ đến đây ngay!"

Vẻ mặt của Bùi Nguyễn Minh khẽ động, anh nghe nói bệnh viên Nhân Ái này là bệnh viện tư nhân do nước ngoài tài trợ.

Lý Anh Kiệt phải người đến bệnh viện này cũng không thành vấn đề, nhưng nếu bệnh viện này có liên quan gì đến tập đoàn Thượng Tinh tài phiệt thì có lẽ sẽ có chút phiền phức.

Nghĩ đến đây Bùi Nguyên Minh nhanh chóng rời di

Dù không quen biết nhau nhưng những người này đều là những người có năng lực, thực thi pháp luật một cách công tâm, nếu xảy ra chuyện gì thì thiệt hai chonhân dân và đất nước.

Bui Nguyên Minh không thể xem thường chuyện này được,

Nửa giờ sau, Bùi Nguyễn Minh đến bệnh viện Nhân Ái.

Bệnh viện này quy mô lớn, trang tri rất sang trọng và vị trí cũng rất tốt.

Bùi Nguyên Minh đi qua đại sảnh đông đúc rồi hướng về phía phòng cấp cứu.
 
Chương 1368


Lý Anh Kiệt đi quanh cửa phòng cấp cứu với về mặt lo lắng.

Khi thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, anh ta nói nhỏ: "Anh Minh, có chút phiền phức!"

"Tình huống gì thế?" Bùi Nguyên Minh cau mày.

"Tôi được y tá yêu cầu tới đây để đóng tiền phí trước, sau khi đóng xong nhưng vẫn không thấy có bác sĩ nào đến điều trị. Tôi đã đi tìm nhiều lần nhưng vẫn không ai chịu tối. Xin lỗi anh Minh, tôi bất tài quá."

Lý Anh Kiệt về mặt áy náy, Bùi Nguyên Minh giao những thanh tra này cho anh ta, nhất định hy vọng anh ta có thể giải quyết vấn đề, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại phải cầu cửu Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vỗ vai Lý Anh Kiệt, anh ta không có làm sai chỉ là bất cần thôi,

Vốn đĩ một cuộc điện thoại tới đốn cành sát Dương Thành chắc chắn sẽ giải quyết được vấn để này một cách hợp lý.

Tuy nhiên những gì vừa xảy ra tại biệt thư khiển LýAnh Kiệt cảm thấy hơi sợ, và anh ta không dám nhấc máy gọi tới dổn cảnh sát.

"Tôi sẽ lo liệu." Bùi Nguyên Minh di thẳng đến bàn y tá, ấn nút sơ cứu.

Sau khi Bùi Nguyên Minh ấn được ba phút văn không có ai xuất hiện, thay vì đứng tại chỗ chờ như Lý Anh Kiệt, anh lại tiếp tục ấn vào nút khẩn cấp.

Một lúc sau, một bác sĩ và một số y tả cuối cùng cũng đi tới.

Bằng tên của nữ bác sĩ có đôi má khi miệng nhọn ghi Mỹ Lệ trên ngực.

"Là ai ấn nút khẩn cấp? Không biết bẩm một lần sao? Nhắc nhở cái gì? Anh đang vội vàng đi đầu thai sao? Không thấy ghi vui lòng chờ hay sao?" Mỹ Lệ sốt ruột rồng lên. Mấy cô y tá nhìn thấy Lý Anh Kiệt đứng ở bên cạnh bàn y tá, kinh ngạc nói: "Anh liên tục ấn nút khẩn cấp sao? Không biết phải chờ đại bác sĩ của chúng tôi hay sao? Không hiểu quy củ gì mà dám đến bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi ư?"

Khuôn mặt của Lý Anh Kiệt hơi trấm xuống và nói: "Tôi đến nửa giờ trước và thanh toán hóa đơn. Những bệnh nhân đó đang trong tình trạng cấp cứu. Nếu cô phải làm những việc khác thì tôi đợi không thành vấn để. Nhưng cô lại không tới cấp cứu chỉ vì bận uống trà,cô còn y đức không?"

"Nếu là khoa khác tôi có thể hiểu là cô phải nghi nghi, nhưng đây là khoa cấp cứu. Khoa cấp cứu không phải mở cửa 24/24 sao?"

"Mở cửa 24 giờ? Anh muốn gì?" Mỹ Lệ nhìn Lý Anh Kiệt từ trên xuống dưới, thấy anh ta mặc đồng phục an ninh, cô ta nói với về mặt mia mai: "Bệnh viên Nhân Ái của chủng tôi đúng là mở cửa 24/24, nhưng đó là nhằm mục đích những người giàu có! Nhân viên bảo vệ như anh mà cũng muốn chúng tôi mở cửa 24 giờ một ngày ư?"

"Sau khi chúng tôi ăn uống xong mà ghé qua khám cho anh một chút thôi thì cũng đó là ân huệ của anh rồi. Tôi đã nói với anh là hiện chúng tôi đang đi uống trà chiều, khi trở về chủng tôi sẽ khám. Tai sao anh cử liên tục ấn nút khẩn cấp? Nếu không hài lòng thì anh có thể cút ra ngoài cùng với mấy bệnh nhân đó đi. Bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi ngay từ đầu đã không mở ra để dành cho người nghèo!"

Lý Anh Kiệt tức giận run lên, anh ta là đội trường an ninh của tập đoàn, không nói đến địa vị cao, ít nhất giới thượng lưu mà anh ta giao tiếp đều lịch sự với anh ta

Lúc này Lý Anh Kiệt tức đến nghiến răng nghiếnlai nói: "Các người đây chính là quá đáng tôi, sẽ đi khiếu nại các cô

"Khiểu nại?"

Nghe đến đây các y tá đều cười ngây ra với vẻ mặt không đồng tinh, có vẻ như cái gọi là khiếu nại rất nực cười.

"Khiểu nại? Vậy thì cử đi đi!"

Mỹ Lệ có một biểu hiện chế giễu trên khuôn mặt của cô ta,

"Tôi nói cho anh biết, bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi là bệnh viện do nước ngoài tài trợ và hệ thống y tế ở Dương Thành đơn giản là không thể kiểm soát được chúng tôi!"

"Muốn khiểu nại thì cứ việc đi! Hệ thống doanh nghiệp, hệ thống y tế, đồn cảnh sát, chính phủ, muốn gì cũng được!"

"Anh khiểu nại được chúng tôi thì tôi gọi anh là ông nội!"

"Bốp".

Bùi Nguyên Minh không chịu nổi nữa, lúc này tiến lên phía trước, tát Mỹ Lê khiến cô ta bắn về phía sau.
 
Chương 1369


Mỹ Lệ bị tát ngã xuống đất, chiếc áo khoác trắng mới tính đều bị bẩn, trên mặt còn in dấu đỏ khiến cô ta xấu hổ vô cùng.

Cô ta chật vật đứng dậy nhìn Bùi Nguyên Minh với về mặt không tin.

Ai cũng biết bệnh viện Nhân Ái là bệnh viện tư nhân cao cấp có vốn đầu tư nước ngoài.

Những người đến và đi ở đây là những người lịch sự, giàu có hoặc quyền quý. Cùng với tay nghề của các bác sĩ ở đây nên bệnh viện Nhân Ái càng ngày càng nổi tiếng.

Tuy nhiên kể từ khí tên tuổi đã thành danh, rất nhiều người thấp kém trong mắt Mỹ Lệ và những người khác cũng bắt đầu đến đây để khám chữa bệnh, nhưng làm sao có thể nhìn những người được gọi là thấp kém này?

Làm sao có thể có một thái độ tốt đối với những người kém cỏi này chứ?

Tuy nhiên cho dù thái độ của họ như thể nào,bệnh viện Nhân Ái cũng chưa từng gặp phải kẻ nào dám chạy lung tung ra oai tác quái trong bệnh viện.

Mỹ Lệ che mặt có ta lại, lấy gương trang điểm ra nhìn một hồi sau đó hét lên: "Đảnh người! Có kẻ dám hành hung bác sĩ. Bào vệ, bào vệ dâu?"

Mầy cô y tá nhỏ đó đều vây quanh Mỹ Lệ, chi vào Bùi Nguyên Minh mà mắng: "Thẳng khốn nạn, mày xong roi! Mắc mớ gì tới mày!"

Ở trong mắt bọn họ, Bùi Nguyễn Minh mặc quần áo bình thường chắc cũng chỉ là kẻ kém cỏi.

Một kẻ thấp kém mà dám đánh vị bác sĩ cao quý ở bệnh viện Nhân Ái, đương nhiên phải trả giá đất rối.

"Thân là bác sĩ mà dám nói ra những lời như vậy, cô thấy minh đủ tư cách không?"

Bùi Nguyên Minh chế nhạo.

Lúc này Bùi Nguyên Minh không thèm quan tâm đến những người này mà đạp cửa phòng cấp cứu,

Lý Anh Kiệt sửng sốt một chút, liền bước vào.

Không lâu sau Bùi Nguyên Minh nhìn thấy các thanh tra nằm trên cáng, vết thương của các thanh tra này không nghiêm trọng, may mà đếu là vết thương ngoài da, không thể chết ngay được.

Lúc này Lý Anh Kiệt chạy đến và nói: "Anh Minh,chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Bùi Nguyễn Minh nói: "Đi tìm vài chiếc xe lãn đẩy mọi người ra ngoài, tôi sẽ gọi xe cấp cứu của bệnh viện Nhân dân đến đưa những người qua đó."

Lý Anh Kiệt khẽ gật đầu, bệnh viện Nhân Ái này quả thực không thích hợp để ở, điều quan trọng là phải phải người đến bệnh viện Nhân Ái càng sớm càng tốt.

Trong khi Bùi Nguyên Minh đang nói chuyện, anh ấy đã gọi cho Dương Định Quốc và nhờ ông ta trực tiếp đưa xe cấp cứu từ Bệnh viện Nhân dân tới.

Lúc này ngoài cửa đã có tiếng bước chân rất ổn ào cũng như tiếng la hét tuyệt vọng của Mỹ Lệ.

Bùi Nguyên Minh về mặt lãnh đạm, trực tiếp đi tới mép cửa sau đó đạp lên.

"Ầm."

Nhóm nhân viên bảo vệ chạy đi cấp cứu đã trực tiếp bị cánh cửa bật tung xuống đất.

Và khoảng hơn chục người chuẩn bị lao vào, tất cả đều ngã ra từng đám.

Mỹ Lệ đã rên ri dưới sức nặng của một số nhân viên an ninh cấp cao phía trước.

Gần như cùng lúc đó ở cuối hành lang, một nhóm người bước vào, vẻ mặt bọn họ đầy sự uy hiếp.Người cầm đấu là một người phụ nữ trung niên mặc áo trắng, người phụ nữ này khuôn mặt khả ái, về mặt có chút lạnh lùng xem ra cũng có chút ưu việt.

Khi những y tá nhỏ này nhìn thấy người phụ nữ trung niên, tất cả đều tái mặt hiển nhiên là vô cùng sợ hãi người phụ nữ trung niên này. Người phụ nữ này không phải ai khác, bà ta là trường khoa của bệnh viên Nhân Ái, Đường Từ Ngọc.

Lúc này Đường Từ Ngọc về mặt lạnh lùng quát: "Ai dám tới gây sự ở bệnh viện Nhân Ái của chúng ta?"

"Trưởng khoa Đường, là anh ta! Anh ta nói bệnh viện Nhân Ái của chúng ta không có y đức, còn đánh tôi, đạp cửa phòng cấp cứu vỡ nát, còn định đưa bệnh nhân đi!"

Mỹ Lệ đứng dây và chi vào Bùi Nguyên Minh lúc này đang bước ra khỏi phòng cấp cứu.
 
Chương 1370


Đường Từ Ngọc liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, đặc biệt sau khi nhìn quần áo trên người anh vài lần rồi lạnh lùng nói: "Gọi tất cả nhân viên bảo vệ đến, nói cho họ biết có bắc sĩ đang bị hành hung!"

"Đây là tiến thường của bọn ho, tự mình nắm lấy cơ hội đi!"

Đường Tử Ngọc dẫn đầu một đám người đối phó với Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lanh lùng, bà ta khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.

Đặc biệt là đồng phục an ninh mà Lý Anh Kiệt mặc càng khiến bà ta khinh thường bọn họ hơn.

Theo quan điểm của Đường Từ Ngọc, nhân viên bảo vệ đều là những người ở dưới đáy xã hội, những người ở cùng với nhân viên bào vệ đều kém cỏi hơn về mọi mặt.

Về phần các thanh tra bị thương, bởi vì bọn họ đều mặc thường phục nên lúc này hình ảnh Đường Từ Ngọc nhìn thấy là một đám thanh niên côn đồ đánh nhau, từ trong tầm mắt của một trường khoa, bà tacàng thêm khinh thường nhóm người này.

Lúc này Đường Từ Ngọc sắc mặt lạnh lùng nhìn Bui Nguyên Minh và Lý Anh Kiệt nói: "Nếu nói kỹ thuật của chủng tôi không tốt, hiệu quả không tốt, v.v., tôi sẽ không nói gì, và chuyển tuyến bệnh viện cho cậu. Nhưng cậu lại dám nói chúng tôi không có y đức? Đây là câu đùa gì thế? Cậu có biết lai lịch của bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi không? Bệnh viên của chúng tôi mang tên rất nổi tiếng ở Yến Kinh đó!"

"Chủng tôi có các bệnh viện chi nhánh trên khắp cả nước và chúng tôi luôn phục vụ công chúng bằng công nghệ và dịch vụ!"

"Cậu công khai nói rằng bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi không có y đức. Tôi phải nghi ngờ cậu đến đây để gây rối!"

"Ai cho cậu dũng khí tùy tiện vu không chúng tôi? Ai cho cậu điều đó?" Đường Từ Ngọc về mặt lạnh lùng, hiển nhiên đây là lần đầu tiên bà ta gặp phải người dám gây chuyện trong bệnh viện Nhân Ái.

"Vu khống? Đó là sự thật!" Lý Anh Kiệt hiển nhiên là phát cáu nói: "Tôi cùng người bị thương ở đây nửa giờ rối, Bên bà yêu cầu tôi trả phí trước, tôi cũng đã đi đóng tiến. Nhưng mấy người thì sao? Đã hơn nửa giờ, đừng nói là bác sĩ, ngay cả y tá cũng không thèm xuấthiện!"

"Khi tôi nhấn nút khẩn cấp thì mấy người lại nói đó là giờ uống trà của mấy người?"

"Các cô không nghĩ tới trong lúc các cô uống trà chiếu, bệnh nhân có thể vì bị thương nặng mà qua đời hay không?"

"Như vây còn nói là có y đức ư?"

Vừa nói Lý Anh Kiệt vừa định bấm số: "Dương Thành của chúng ta là nơi chú trọng pháp luật của. Bệnh viện như bà nhất định sẽ bị trừng phạt!"

"Bệnh viên như của bà nên bi thu hồi giấy phép. Đừng mở ở đây hại người!"

Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ thờ đ, đứng phía trên bào vệ mấy thanh tra ở phía sau. Đây là những chiến binh của nhân dân và anh

không muốn họ bị hại hai lần trong một thời gian.

Nhìn thấy Lý Anh Kiệt chuẩn bị gọi điện thoại, Đường Tử Ngọc phất tay kêu mấy chục nhân viên bảo vệ vây quanh Bùi Nguyên Minh và anh ta rối lạnh lùng nói: "Khiếu nại? Không ngại khiếu nại!"

"Nhưng để tôi nói cho cậu biết, sẽ không có ai tới đây đâu! Ai dám phong ấn tài sản của Đường Môn chúng tôi!?""về phần các cậu, e rằng các cậu không biết Đường Môn đại diện cho cái gì, đúng không?"

"Tuy nhiên cậu cũng không đáng để biết, nhưng tôi nói với cậu, nhất định hai người sẽ phải thứa nhận minh đã làm sai!"

"Cậu vu khống bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi, tôi không yêu cầu gì khác. Tôi chi muốn hai người quỷ xuống nhận lỗi của mình và trà ba tỷ năm trăm triệu nữa bối thường thì chuyện này sẽ qua!"

“Nếu không hôm nay cậu sẽ không trở về được đâu!" Đường Từ Ngọc vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi sẽ tự mình thực hiện thao tác trên bàn cấp cứu để đảm bảo rằng các cậu sẽ không chết!"

Lời đe dọa của Đường Tử Ngọc rất rõ ràng, có nghĩa là bà ta đã nói với Bùi Nguyên Minh và Lý Anh Kiệt rằng nếu họ không nghe lời, họ sẽ chờ bị đánh tân phế và đưa đi cấp cứu!

Mỹ Lệ và những người khác nở nụ cười chế giễu, trong mắt họ Bùi Nguyễn Minh và Lý Anh Kiệt có lẽ không biết đã xúc phạm đến sự tổn tại phi thường nào.
 
Chương 1371


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bệnh viện Nhân Ái là đâu chứ? Là nơi mà những người thấp kém có thể vào sao? Điều này thật là hài hước! Lý Anh Kiệt tức giận, lúc này lớn tiếng nói: "Bà thật sự là vô phép tắc, bà chỗ nào giống bác sĩ? Tôi nhất định phải tố cáo bài!" "Chát!" Đường Tử Ngọc bước tới, tát vào mặt Lý Anh Kiệt một cái, sau đó lạnh lùng quát: "Tố cáo đi! Dùng cái này để uy hiếp tôi, anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?" Lý Anh Kiệt không kịp chuẩn bị, bị tát suýt nữa ngã xuống đất, lúc này đang che mặt, trông khá chật vật.

"Ầm!" Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh không có ý xem tiếp diễn biến mà trực tiếp tiến thẳng lên phía trước đá vào bụng Đường Tử Ngọc.

"A!" Đường Tử Ngọc hét lên một tiếng, cả người lúc này bay ra ngoài.

"Đánh người rồi! Đánh người rồi!" Mấy cô y tá la thất thanh.

Các nhân viên bảo vệ cũng kinh ngạc nhìn cảnh này, sắc mặt hết sức khó coi, hiển nhiên là không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Đường Tử Ngọc không chỉ là trưởng khoa của bệnh viện Nhân Ái, mà điều quan trọng là bà ta còn là thành viên của Đường Môn! Những người thuộc Đường Môn luôn tự cao tự đại và không xem ai ra gì! Bất kể là ai, ở trước mặt Đường Tử Ngọc đều chỉ có thể cúi đầu.

Nghe nói có lần người thừa kế của một gia tộc hạng nhất quấy rối tình dục Đường Tử Ngọc trong bệnh viện, kết quả là bị Đường Tử Ngọc đánh gấy tay chân, thế mà gia tộc hạng nhất đó đến cái rắm còn không dám thả.

Với xuất thân từ Đường Môn và thực lực của Đường Tử Ngọc mà nói giờ phút này bà ta thật sự bị một người kém cỏi đá? Cảnh này quả thực làm người ta khó có thể tin được.

Đừng nói tới năng lực của Đường Tử Ngọc có thể lay động cả Dương Thành, ngay cả mấy chục nhân viên bảo vệ có mặt cũng đủ để Bùi Nguyên Minh ăn đòn một trận.

Đường Tử Ngọc ngẩn người một hồi mới chật vật đứng dậy, ôm bụng nhìn Bùi Nguyên Minh tức giận nói: "Đồ khốn kiếp! Ngươi dám đánh ta!!”

"Gậu có biết tôi là ai không?" Lúc này, Đường Tử Ngọc nghiêm giọng đe dọa Bùi Nguyên Minh, nhưng bà ta có thể cảm nhận rõ ràng Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không coi bà ta ra gì.

Điều này khiến Đường Tử Ngọc vốn luôn tự cao tự đại, vô cùng tức giận, chỉ vào Bùi Nguyên Minh quát lớn: "Cậu có biết lai lịch của tôi là gì không?" Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Dù xuất thân như thế nào, bà cũng không có tư cách kiêu ngạo

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1372


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy biểu hiện của những người xung quanh thay đổi, Đường Tử Ngọc nở một nụ cười đắc thắng.

Lúc này, bà ta liếc mắt nói: "Ông chủ lớn đứng sau bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi chính là Khổng thiếu, một trong tứ đại thiếu gia của Yến Kinh!" "Ngươi dám kiêu ngạo trên địa bàn của Khổng thiếu?" "Ai cho ngươi dũng khí?" "Đừng nói là ngươi, cho dù là Hạ Trung Hưng người đứng đầu Đà Nẵng tới nơi này, cũng phải co đuôi lại!" "Bây giờ, ngươi quỳ xuống nhận lỗi, bồi thường 3,5 tỷ, không, bây giờ là 7 tỷ, nếu không, ngươi sẽ hối hận!" Bùi Nguyên Minh buồn cười nói: "Bà cho rằng chỉ cần mang một cái tên như Khổng thiếu là có thể dọa người sao?" "Bà đang hù dọa ai?" Nhìn thấy sắc mặt giễu cợt nhàn nhạt trên mặt Bùi Nguyên Minh.

Đường Tử Ngọc thân thể run lên.

Trong quá khứ dù là gặp ai chỉ cần bà ta mang tên Khổng thiếu, một trong tứ thiếu của Yến Kinh thì người đối diện đều sợ hãi! Nhưng lúc này, tên kia thật sự không quan tâm chút nào? Đây không chỉ là đánh vào mặt Đường Tử Ngọc, mà còn đánh vào mặt Khổng thiếu và Đường Môn.

Đường Tử Ngọc tức giận, chỉ vào Bùi Nguyên Minh và hét lên: "Tiến lênIĐánh chết anh ta!Chỉ cần giữ lại một hơi thở là được, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Nghe vậy, hàng chục nhân viên bảo vệ cấp cao chạy đến với nụ cười toe toét.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Anh Kiệt cau mày nói: "Anh Minh, dể ta”

“Để ta, cậu bảo vệ bọn họ”

Bùi Nguyên Minh bước lên phía trước.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh chủ động tiến lên, Mỹ Lệ cùng những người khác đều cười nói: "Tên nhà quê này xong đời rồi!" Các y tá khác cũng phụ họa theo: "Nhất định là xong đời rồi.

Anh ta căn bản là không biết trời cao đất dày!" Nhân viên bảo vệ dẫn đầu lúc này mới nhìn vê phía Bùi Nguyên Minh nhếch mép cười nói: "Này cậu nhóc, dám tới chỗ chúng tôi quấy rõi, cậu thật không có mắt.

Nếu chúng tôi giết cậu ở đây thì cũng không có ai dám ra mặt thay đâu”

"Chát -" Tên bảo vệ còn chưa kịp nói xong, Bùi Nguyên Minh đã tát cho anh ta một cái.

Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ ngã thẳng và hôn mê.

Một cái tát mà làm hôn mê!? Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Tử Ngọc, Mỹ Lệ và những người khác đều bị sốc! Miệng của các y tá đều há ra, và căn bản là không có thời gian để đóng lại.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1373


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1374


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1375


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khóe mắt Lâm Gia Huy giật giật, cả người run lên, nhưng lại không dám từ chối, thay vào đó là run rẩy đưa má phải qua để Bùi Nguyên Minh tát.

"Chát!" Bùi Nguyên Minh không chút khách khí, trực tiếp giáng một bạt tai xuống! Lâm Gia Huy bay ra ngoài, khi rơi xuống đất, hai hàm răng trực tiếp bật ra.

Chuyện này......

Chuyện gì đã xảy ra? Sao có thể có chuyện đó? Đường Tử Ngọc, Mỹ Lệ và những người khác đều cảm thấy mơ màng khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt ngẩn ra.

Chuyện như vậy, làm sao có thể xảy ra? Đây chính là người dưới một người mà trên vạn người ở đồn cảnh sát Dương Thành! Nhưng lúc này, đối mặt với tên nhà quê này, Lâm Gia Huy bị đánh má trái xong lại ngoan ngoãn đưa má phải qua!? Điều quan trọng nhất là khi Lâm Gia Huy đưa má phải ra, ông ta còn đặc biệt điều chỉnh góc độ để đối phương dễ tát hơn!? Lúc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mặt có mấy ngôi sao vàng nổ tung.

Rốt cuộc Bùi nguyên Minh có lai lịch như thế nào? Lại có thể khiến nhân vật lớn như Lâm Gia Huy mất bình tĩnh? Lý Anh Kiệt nhìn cảnh này với sự ngưỡng mộ, Anh Minh thật sự là lợi hại, và tư cách cố vấn không phải là một lời khoe khoang, nó thực sự rất cao a.

"Lại đây".

Bùi Nguyên Minh lại lên tiếng.

Lâm Gia Huy đang nắm trên mặt đất lập tức lảo đảo đứng lên, không dám phản kháng.

"Pa pa Pa pa-" Bùi Nguyên Minh tát cả chục cái bằng cả 2 bàn tay, khiến má Lâm Gia Huy đỏ bừng và sưng tấy, khóe miệng chảy máu và vành mắt đều đen.

“Ông không phải muốn giáo dục tôi sao?”

"Không phải muốn cho tôi biết thế nào là vương pháp sao?”

"Đến đây! Đến giáo dục tôi đi! Tôi hứa sẽ không đánh lại!" Lâm Gia Huy cả người run lên, lúc này mới rũ xuống đầu, căn bản không dám mở miệng.

Giáo dục cố vấn Minh? Ông ta xứng sao? Ông ta có thể sao? Chưa kể đến có một huyền thoại đứng đảng sau cô vấn Minh.

Ngay cả Dương Định Quốc cũng không dám khiêu khích.

"Ngươi không dám?”

Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Lâm Gia Huy, chậm rãi nói: "Ông thật sự làm tôi thất vọng.

Ông hiện tại nếu dám đụng đến tôi, nói không chừng tôi còn đánh giá ông cao hơn vài

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1376


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Biết sai rồi?" “Được, tôi cho ông một cơ hội!" Bùi Nguyên Minh đá Lâm Gia Huy xuống đất.

"Mang theo người của ông, phong ấn bệnh viện này!" "Phong ấn bệnh viện Nhân Ái? Khẩu khí cũng thật lớn nhat" Đúng lúc này, một giọng nói khinh thường vang lên từ phía sau đám người: "Các người cho rằng mình là ai? Nói phong ấn bệnh viện Nhân Ái, liền phong ấn? Anh có tư cách gì? Anh xứng à?”

"Khổng thiếu!" Nghe thấy giọng nói này, Đường Tử Ngọc vẻ mặt hưng phấn, quay đầu chào hỏi nơi có mấy nam thanh nữ tú.

"Khổng thiếu gia, anh đến thật đúng lúc! Thằng nhóc này không biết ở nơi nào lại ở chỗ chúng ta ngang ngược, còn hại người, đã vậy còn đòi phong ấn bệnh viện!Ngài nhất định phải làm chủ cho tôi!" Một thanh niên mũm mĩm bước ra.

Trên người anh ta chất đầy những món đồ xa xỉ, và trông anh ta giống như một kẻ ăn chơi trác táng, với điếu xì gà trong miệng và hàng tá người bạn đồng hành bên cạnh.

Đường Tử Ngọc nhìn thấy anh, vội nói: "Khổng thiếu gia!" Khi nói, Đường Tử Ngọc đã có một biểu cảm vô cùng mượt mà, rõ ràng là thân phận của Khổng thiếu này đáng để bà ta chú ý.

Thanh niên tai to mặt lớn sờ sờ mặt Đường Tử Ngọc, sau đó đá Lâm Gia Huy ra, lạnh lùng nói: "Rác rưởi, đừng cản đường!" Lâm Gia Huy mặt đỏ bừng, ông ta giờ phút này cũng không dám có vẻ mặt chua xót.

Ông ta có thể được coi là một nhân vật, bình thường thì chỉ có thể hiếp đáp đồng hương, người dưới quyền nhưng vào thời điểm quan trọng, ông ta không thể đắc tội với bất cứ ai, kể cả làm một con chó ông ta cũng không đủ tư cách.

Có điều, lúc này ông ta đang đứng ở một bên che mặt, cũng không có xuất thủ, mà là muốn xem ai thực lực hơn, thuận tiện để sau này có thể đứng vào hàng.

Đúng lúc này, nhìn thấy người chống lưng của mình đi tới, Đường Tử Ngọc tự đắc ra mặt, lúc này mới tự đắc chỉ tay vào mặt Bùi Nguyên Minh.

"Các ngươi có biết đây là ai không? Đây là Khổng Chí Minh đến từ Sơn Đông, Khổng thiếu!" "Cậu đã từng nghe nói về Sơn Đông Khổng gia rôi chứ? Mười gia tộc hàng đầu ở Đại Hạ, xếp thứ tám!" "Mà Khổng thiếu cũng là cổ đông lớn của Bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi!" "Cậu đã thách thức bệnh viện Nhân Ái, cũng chính là đang thách thức Khổng thiếu và gia tộc Khổng gial”

"Ngươi có tư cách gì? Có năng lực gì?”

"Bây giờ, còn không mau quỳ xuống cầu xin lòng thương xót!?" Mỹ Lệ và những người khác cũng tự mãn, nghĩ rằng cuối cùng cô cũng có thể trút cơn giận

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1377


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1378


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Khổng thiếu, đánh chết tên nhóc này đi!" Nhóm bạn đồng hành đứng đằng sau hổng Chí Minh nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh đầy sát khí.

Hai cái tát mà Bùi Nguyên Minh vừa giáng xuống không phải trên mặt Đường Tử Ngọc, mà là trên mặt bọn họ.

Đối với bọn họ, đây là một sự khiêu khích.

Đường Tử Ngọc che mặt, ủy khuất nói: "Khổng thiếu, ngài đã thấy chưa, tên nhóc này quá hung hãn!" "Cậu ta đánh vào mặt tôi trước mặt ngài!" "Cậu ta đây chính là không để cho Khổng thiếu chút mặt mũi nào!" "Thật quá vô pháp, lại không để gia tộc Sơn Đông Khổng gia vào mắt!" Vào lúc này, Đường Tử Ngọc tiếp tục thổi lửa, với mục đích khiến Khổng Chí Minh giẫm chết Bùi Nguyên Minh.

Khổng Chí Minh xua tay ngăn cản động tác của mọi người, sau đó anh ta cười với Bùi Nguyên Minh: "Đúng vậy, anh rất có gan.

Tôi từng thấy nhiều người điên rôi, nhưng anh điên đến mức ngay cả tôi cũng dám khiêu khích thì là lân đâu nhìn thấy" "Tôi cũng không muốn phí lời với cậu!" “Tự tay đánh gãy chính mình một tay, một chân, để lại 35 tỷ, tôi sẽ cho qua chuyện này!”

"Nếu cậu thấy không phục thì cứ gọi người đi, nếu có thể đánh gọn được người của tôi, tôi sẽ quỳ xuống rập đầu lạy anh!" "Nếu không có cách nào đánh được người của chúng tôi thì liền đánh gãy tứ chi.

Cậu hiểu ý của tôi chứ?" Vẻ mặt của Khổng Chí Minh rất bình tĩnh và dường như anh ta không có một chút tức giận nào, nhưng giữa những lời nói của anh ta lại có một loại khinh thường và kiêu ngạo khó tả.

Dường như toàn bộ Dương Thành và thậm chí toàn bộ Đà Nẵng đều bị hắn giãm lên lòng bàn chân.

Anh ta muốn làm gì cũng được! Mỹ Lệ và những người khác đều hả hê, trong mắt họ, Bùi Nguyên Hạo không khác gì người đã chết.

"Một tay một chân? 35 tỷ?" Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.

“Anh là cái thá gì?" Khổng Chí Minh cười nói: "Tuy rằng tôi cũng không phải tốt tính gì, nhưng nếu tôi tức giận, chỉ sợ cậu chịu không nổi hậu quả." “Hậu quả là gì?”

Bùi Nguyên Minh cười.

Mỹ Lệ ở một bên chịu không nổi, cô nhìn chäm chằm Bùi Nguyên Minh, hai tay khoanh trước ngực, giêu cợt nói: "Ngươi đúng là không biết tốt xấu, ngây thơ quá mức đến buôn cười!" "Gia tộc Sơn Đông Khổng gia và Khổng thiếu có quyền thế cỡ nào, ngươi cũng không hiểu sao?" "Chẳng lẽ phải đợi đến khi nằm dưới lòng đất mới hiểu trời cao đất dày?" Khổng Chí Minh nhìn Bùi Nguyên Minh cười, sau đó vẫy tay: "Giúp anh ta đánh gãy tay chân!"

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
Chương 1379


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Toàn bộ bệnh viện Nhân Ái đều nghe thấy âm thanh này, và Khổng Văn Khưu, người ở đầu dây bên kia điện thoại, đương nhiên có thể nghe thấy âm thanh này.

Đường Tử Ngọc và những người khác vừa định xem trò đùa, lúc này đều toát mồ hôi lạnh, có chút ngấn người.

Họ không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại kiêu ngạo và hung hãn đến mức này.

Khổng chỉ mỗi Đường Tử Ngọc và Mỹ Lệ mà những người này anh đều không để trong mắt.

Lâm Gia Huy anh không để vào mắt.

Ngay cả Khổng Chí Minh, người có thân phận hiển hách cũng hoàn toàn không để trong mắt!”

Nghe thấy tiếng điện thoại của Bùi Nguyên Minh, những người này nhất thời không phản ứng kịp.

Hơn nữa họ không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại dám gọi điện trực tiếp cho Khổng Văn Khưu.

Đám người Hào Môn đại thiếu kia ai nấy cũng đều phẫn nộ đến run rấy, trước giờ luôn là họ giãm đạp người khác, giờ lại bị người khác giãm lên?”

Lúc này, hơn chục người cùng vệ sĩ xông lên, muốn chặt Bùi Nguyên Minh ra làm nước sốt thịt.

Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn những người này, tiếp tục lãnh đạm nói: "Lão Khổng, ông vừa rồi nói cái gì, tôi nghe không rõ!" Bên kia điện thoại, giọng nói của Khổng Văn Khưu có phần cung kính, nói: "Tổng giám đốc Minh, tôi không nói gì cả, gia đình chúng tôi không có ai tên là Khổng Chí Minh.

Ngài muốn làm gì thì làm”

Nói xong, Khổng Văn Khưu không nói gì, nhưng anh không dám cúp máy.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên để điện thoại bên cạnh Khổng Chí Minh, nhẹ giọng nói: "Khổng thiếu, chỉ cân Lão Khổng dám thừa nhận anh là cháu trai của ông ấy, tôi sẽ cho anh toàn vẹn rời đi.

Nếu ông ta không dám thừa nhận cùng anh có mối quan hệ, như vậy tôi sẽ đánh gãy của anh một tay, một chân, anh thấy thế nào?”

Bùi Nguyên Minh di chuyển một cách thản nhiên và bất cần, như thể đang nói về những điều tâm thường.

Nhưng giờ phút này, khí chất của anh toát ra một sự lạnh lùng đến cực điểm.

Khổng Chí Minh cả người run lên, anh ta đĩ nhiên nghe ra được người đầu dây bên kia chính là chú của mình, dòng họ Sơn Đông Khổng gia mạnh nhất Đà Nẵng và là phó chủ tịch Đà Nẵng - Khổng Văn Khưu.

Nhưng vấn đề là, bây giờ Khổng Văn Khưu thậm chí không có dũng khí để dập máy Bùi Nguyên Minh.

Danh tính của người này rốt cuộc là gì!? "Đừng lộn xôn!" Lúc này, Khổng Chí Minh chật vật nói, vừa ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Minh, thì thào nói: "Anh rốt cuộc là ai?" "Có thể hỏi Lão Khổng xem ông ta có dám nói chuyện với anh không?”

Bên kia điện thoại, Khổng Văn Khưu dường như nở một nụ cười gượng gạo, nhưng anh ta

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom