Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1280


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh quay đầu liếc mắt nhìn Chân Ngọc Thụ một cái, nhíu mày nói: “Anh lại là dễ cây hay sao? Anh không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với vợ của mình sao? Anh đến chỗ mát mẻ bên kia mà ngôi chờ đi."

"Anh..



Chân Ngọc Thụ bị Bùi Nguyên Minh nói, anh ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này Chu Ngọc Thụ đứng lên, nhìn Bùi Nguyên Minh cười lạnh nói: "Hai người nói đi, tôi chờ hai người nói xong lời di ngôn thì tôi sẽ tiễn hai người đi một đoạn đường."

"Không, tạm thời tôi phải giữ lại cái mạng nhỏ, để anh tận mắt nhìn thấy tôi ngủ với vợ anh, sau đó tự tay tôi tiên anh đi một đoạn đường."

Vẻ mặt Chân Ngọc Thụ nhìn Bùi Nguyên Minh đầy khinh thường.

Anh ta cũng không muốn bỏ qua Bùi Nguyên Minh dễ dàng như vậy.

"Bốp..."

Bùi Nguyên Minh trở tay tát thẳng một cái tát trên mặt của Chân Ngọc Thụ.

Không những thế, Bùi Nguyên Minh còn dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người mà lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ anh là loại người như thế nào!" "Nhưng anh hãy nhớ cho ki" "Chỗ này là Dương Thành, nếu là rông thì anh cũng phải ngoan ngoãn cho tôi vuốt, còn nếu là hổ thì anh cũng phải nằm sấp xuống thuần phục cho tôi!”

"Còn có, nếu anh dám dọa sợ đến vợ của tôi.

Tôi cho anh thời gian là ba giây nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi vợ tôi" "Nếu không cái mạng nhỏ này của anh sợ là phải bỏ lại ở chỗ này: "Láo xược!" Lúc này, Chân Ngọc Thụ tức giận nắm chặt tay lại.

Một đám người của Chân Ngọc Thụ đều rút dao trên thắt lưng ra bọn họ một đám đều trực tiếp rút súng được giắt bên hông ra, bọn họ chỉ súng thẳng vào người Bùi Nguyên Minh, chỉ cần Chân Ngọc Thu mở miệng ra lệnh một tiếng thì tất cả bọn họ sẽ trực tiếp nổ súng.

"Bọn họ xong đời rồi!" Lúc này, một đám quản lý cấp cao của tập đoàn Emgrand đều bị dọa sợ hết hồn.

Mấy người bọn họ không thể ngờ được, Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên ở rể nhà vợ cũng dám cho Chân Ngọc Thụ một cái tát.

Bùi Nguyên Minh là đang muốn tìm chết sao! Điều quan trọng là cho dù Bùi Nguyên Minh có muốn chất thì dưới tình huống như thế này còn muốn kéo thêm mấy người xuống làm đệm lưng cho anh.

Khi nghĩ đến điều này, những nhà quản lý cấp cao không khỏi cảm thấy khóc ra nước mắt.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt anh càng ngày càng lạnh lùng.

Vũ khí như súng ở trong nước là một thứ được kiểm soát rất chặt chẽ.

Người bình thường chắc chắn không thể có súng được.

Nhưng nhà họ Chân ở Thủ Đô lại kiêu ngạo đến mức dám mang súng theo bên người như thể.

Người nhà họ Chân làm như vậy đúng là không coi luật pháp của đất nước này ra gì.

Bùi Nguyên Minh nhớ đến những người quân
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1281


Bên ngoài tập đoàn Emgrand, vẻ mặt Chân Ngọc Thụ cực kỳ lạnh lùng.

Anh ta giơ tay lên sờ chỗ mặt vừa bị đánh, vẻ mặt trở nên ác độc.

Lúc này, Chân Ngọc Thụ lạnh lùng nhìn thư ký của mình với vẻ mặt độc ác: "Vì sao vừa nãy cậu ngăn cản tôi ra tay? Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì người phải chết hôm nay là cậu."

Người thư ký trầm giọng nói: "Cậu chủ, trước khi chúng ta đến Dương Thành, ông cụ đã dặn dò rồi.

Những chuyên như thế này không thể để cho anh ở trước mặt nhiều người tự mình ra tay được.

Dù sao thì Dương Thành cũng không phải lãnh địa của nhà họ Chân.

Ở thủ đô này, nhà họ Chân chúng ta không phải là hoàng đế.

Hơn nữa, người đứng đầu của mười gia tộc lớn nhất cũng đã tới Dương Thành.

Cậu chủ, anh việc gì phải tự mình ra tay chứ?" "Còn cái tên Bùi Nguyên Minh kia, tôi đã điều tra qua anh ta rồi.

Mối quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Thế Tử Minh rất sâu đậm.

Nếu như chúng ta tùy tiện động thủ giết chết anh ta thì không chừng người chịu thiệt sẽ là bên mình.

Tôi đoán Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ có tính toán riêng.

Nếu không thì sao Bùi Nguyên Minh có thể dám ra tay đánh anh chứ?" Nghe được lời nói của thư ký, Chân Ngọc Thụ đã bình tĩnh lại.

Anh ta lạnh lùng nói: "Cậu nói đúng.

Bùi Nguyên Minh lại không phải kẻ ngu, nếu anh ta đã dám ta tay đánh tôi thì có thể thấy được là anh ta đã có sự chuẩn bị từ trước.

Chúng ta mà mất bình tĩnh thì sẽ nhảy phải hố của anh ta và sẽ dẫn đến chuyện phiền toái không cần thiết.

Còn về mối quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Thể Tử Minh thì cũng dễ hiểu.

Hai người này đơn giản là ngủ chung một người phụ nữ nên mới có quan hệ anh em gần gũi mà thôi.

Như vậy thì chúng ta có gì phải sợ anh ta chứ?" Thư kí của Chân Ngọc Thụ còn nghiêm túc nói: "Cậu chủ, anh ngàn vạn lần đừng có coi thường Thể Tử Minh.

Dựa theo căn cứ tôi điêu tra được thì nhà họ Bùi đã bị anh ta ép rút khỏi Cảng Thành.

Bây giờ Bùi Văn Kiên làm rùa rụt cổ, chỉ dám ẩn núp ở cảng Victoria mà không dám bước ra khỏi cửa.

Nếu chúng ta đánh giá thấp Thế Tử Mình thì khẳng định nhà chúng ta sẽ phải chịu hậu quả lớn.

Hơn nữa, tôi còn nghe được một tin nữa đó là trong tổng giáo đầu truyền thuyết đã định cư ở Dương Thành, cho nên chúng ta khi làm việc nhất định phải thật cẩn thận.

Một vài nhân vật nhỏ, xí nghiệp nhỏ, có cướp cũng đã cướp rồi.

Bây giờ nếu Bùi Nguyên Minh đã biết thì chúng ta trước hết tạm thời tha cho anh ta đị!" Chân Ngọc Thụ lạnh lùng đáp trả lại thư ký của mình: "Vậy theo ý cậu nói thì bây giờ chúng ta cái gì cũng không làm cứ ngồi chờ như vậy hả?" Thư ký của Chân Ngọc Thụ mim cười nói: "Đương nhiên chúng ta sẽ không ngồi yên.

Nếu lúc này chúng ta không có biện pháp cưỡng ép thu mua tập đoàn Emgrand thì chúng ta dùng thủ đoạn trực tiếp để thu mua tập đoàn này.

Đại diện tập đoàn tài chính Phong Trạch không phải muốn liên thủ cùng chúng ta đấu lại tập đoàn Emgrand sao? Tôi thấy rằng bọn họ làm súng bản viên đầu tiên vào tập đoàn Emgrand là chuyện tốt" Ánh mất Chân Ngọc Thụ sáng lên nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Ý tưởng của cậu không tôi.

Nhưng bây giờ chúng ta định xử lý Bùi Nguyên Minh như thế nào? Bao gồm cả Thế Tử Minh nữa!" "Theo tin tức tôi đã nhận được thì Thang San Diệp của nhà họ Thang bị nghi ngờ là đã chết trong tay Thể Tử Minh.

Người nhà họ Thang rất tức giận.

Đến lúc đó, tập đoàn Emgrand sẽ không có cơ hội ngóc đầu trở lại."

Thư ký cười nói.

Chân Ngọc Thụ cười lạnh, nói: "Thang San Diệp là cao thủ bất khả chiến bai ở nước Mỹ.

Anh ta đã bị giết chết rồi thì nhà họ Thang ở Mỹ còn có người nào khác đến đây hả?" Người thư ký của Chân Ngọc Thụ cười nhạo, nói: "Cậu chủ, mọi người trong vòng này đều biết cái được gọi là "dây roi tia chớp" của Thang San Diệp chỉ là trò đùa mà thôi.

Khi còn sống.

mọi người nể mặt nhà họ Thang nên mới cho Thang San Diệp thể diện ấy mà.

Bây giờ, sau khi Thang San Diệp chết đi thì anh ta chỉ là trò cười trong miệng người khác.

Hơn nữa, tôi còn nghe nói rằng lần này người tới Dương Thành là Thanh Minh Gia!" "Cái gì? Thanh Minh Gia thật sự muốn đến Đại Hạ chúng ta sao? Điều này..."

Hiển nhiên là Chân Ngọc Thụ biết Thanh Minh Gia là ai.

Sau khi nghe được thư ký của mình nói vậy, cả người anh ta rùng mình, há hốc mồm vì kinh ngạc.

"Đúng vậy, là vị Thanh Minh Gia mà anh nghĩ đến.

Đã mười năm rồi ông ta chưa xuống núi.

Không ngờ lần này nhà họ Thang lại mời được ông ta xuống núi đến Dương Thành.

Cho dù là mười gia tộc đứng đầu của chúng ta cũng không chắc là có thể ngăn cản được bước chân của Thanh Minh Gia!"

- -----------------
 
Chương 1282


Sắc mặt Chân Ngọc Thụ thay đổi.

Sau một lúc, anh ta để lộ ra sự chế giễu và nói: "Nếu như Thanh Minh Gia cũng đến, vậy chúng ta sẽ tạm thời liên kết với bên tập đoàn tài chính Phong Trạch.

Đợi đến khi bọn họ hạ gục Thế Tử Minh và tập đoàn Thiện Nhân thì tôi sẽ đen giết Bùi Nguyên Minh tận tay.

Không có Thế Tử Minh làm chỗ dựa, tôi phải xem xem cái thằng phế vật Bùi Nguyên Minh sẽ vực lên kiểu gì! Còn về con đàn bà Trịnh Tuyết Dương, cô ta sớm muộn gì cũng là của tôi thôi."

Nghe thấy lời của Chân Ngọc Thụ, đảm thuộc hạ của anh ta đều nở một nụ cười thâm sâu.

Nhiều năm như vậy rồi, những việc cậu chủ muốn làm, từ trước đến nay chưa bao giờ cậu chủ không làm được.

Còn về cái tên đi ở rể Bùi Nguyễn Minh kia thì chờ chết đi! Dãy núi Rocky, bang Texas, Hoa Kỳ đã từng được các nhà học giả ở Mỹ nghiên cứu.

Ngọn núi này tương ứng với dãy Đông Sơn trong cuốn sách cổ "Sơn Hải Kinh", mang lại cảm giác vô cùng thần bí.

Ở trong một thung lũng trên dãy núi Rocky này lại có một ngôi đền trông rất cổ kính.

Trong ngôi đền không có thần Phận gì cả, chỉ có một tấm đệm được làm từ có hàm thảo, bên trên có dấu vết của một người đã ngồi thiền từ lâu.

Vào lúc này, mỗi ngày đều sẽ có người hầu của nhà họ Thang ở Mỹ đến quét dọn.

Mà thống đốc bang của bang Texas Hoa Kỳ còn chẳng dám tùy tiện đặt chân tới đây vì vị lão đại thần bí nhất của nhà họ Thang ở Mỹ ở trong này.

Đây là nơi tu luyện bí mật của Thanh Minh Gia.

Thanh Minh Gia tuy là người Việt Nam, nhưng hồi con trẻ ông ta đã gia nhập đội quân Cobra của Mỹ.

Hơn nữa, thân là một người Việt Nam, vậy mà ông ta lại có thể xuất hiện trong một trong những đội quân Cobra mạnh nhất, trở thành thiếu tướng người Việt Nam duy nhất trong Lầu Năm Góc.

Có điều, hơn mười năm trước, khi đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, vị thiếu tướng người Việt này lại đột nhiên giải ngũ.

Sau đó, ông ta liên tới ngôi đền trên dãy núi Rocky này tu luyện, không còn màng tới chuyện thời thế nữa.

Mà hôm nay, những người thừa kế chính thống của nhà họ Thang ở Mỹ đều đã tới rồi.

Một trong những ứng cử viên cho vị trí thừa kế của nhà họ Thang ở Mỹ, Thanh Bảo Tuan, kính cẩn lễ phép dâng lên ba bó hương trước cửa ngôi đền.

Sau khi gập đầu lạy xong, cậu ta mới trầm giọng nói: "Ông tư à, con đường của nhà họ Thang ở Mỹ của chúng ta ở Đại Hạ đã bị người ta chặn mất.

Toàn bộ những người đi đến Đại Hạ lần này đã bị tiêu diệt hết rồi.

Ông ba đã bị người ta chặn đánh trên đường trở về.

Bây giờ giờ họ Thang ở Dương Thành cũng đang bảng lòng làm người hầu cho chúng ta, chỉ cầu xin nhà họ Thang ở Mỹ chủ trì công đạo cho bọn họ."

"Cháu trai Bảo Tuấn to gan, muốn mời ông tư xuống núi, rửa sạch mối nhục này cho nhà họ Thang ở Mỹ của chúng ta.

Cháu trai đây xin được theo sau để hậu hạ, chỉ mong được ông tư cho một cơ hội!" Nói xong mấy lời này, Thanh Báo Tuẩn liền quỳ rạp xuống đất, cả người không hề nhúc nhích.

Ở bên cạnh, những người bảo vệ của nhà họ Thang nhìn Thanh Bảo Tuấn, ai nấy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Sau khi nhà họ Thang ở Dương Thành cầu cứu, Thanh Bảo Tuấn đã chủ động xin đi giết giặc, muốn đến Đại Hạ để giải quyết việc này.

Mọi người trong dòng họ đều biết anh ta là vì muốn tranh giành vị trí Thể tử nên cũng đã cho phép rồi nhưng Thanh Bảo Tuấn lại chần chừ nán lại không đi.

Ngược lại, cậu ta lại chọn ngày lành tháng tốt, đến dãy núi Rocky để gặp Thanh Minh Gia.

Không thể không thừa nhận rằng cho dù là tâm cơ hay là sự nhẫn nại thì cái tên Thanh Bảo Tuấn đều khiến những ứng cử viên cho vị trí Thế tử khác đều không thể so sánh được.

Nếu như lần này cậu ta có thể mời được Thanh Minh Gia xuống núi, đi tới Đại Hạ, vậy thì cậu ta đã mười phần chắc chín, nằm chắc mọi thứ rồi nhi? Thanh Bảo Tuấn cứ quỳ như vậy, không hề động đậy chút nào.

Hai tiếng đồng hồ rất nhanh đã trôi qua, nhưng bên trong ngôi đền vẫn không hề có một tiếng động.

Sau khi tiếp tục đợi thêm mười mấy phút nữa, cuối cùng, cánh cửa của ngôi đến đã bị một ai đó đấy ra.

"Cót két..."

Một người đàn ông mặc áo đạo sĩ chậm rãi bước ra, mọi người ở xung quanh đều để lộ vẻ lo lắng sợ hãi.

Vị này không phải là người của nhà họ Thang ở Mỹ mà là con nuôi của Thanh Minh Gia, Lâm Đường Hải.



- -----------------
 
Chương 1283


Tuy Lâm Đường Hải không phải là người nhà họ Thang ở Mỹ, nhưng trong suốt một thời gian rất dài, anh ta lại là người đại diện phát ngôn cho Thanh Minh Gia.

Vào lúc này, đến cả Thanh Bảo Tuấn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâm Đường Hải lãnh đạm nói: "Câu Bảo Tuấn à, cậu cứ về trước đi! Bổ đỡ đầu của tôi nói rằng chuyện này ông ấy đã quyết định rồi.

Cái người đã động đến ông ba chắc chắn sẽ phải chết!" "Vâng.

Cảm ơn ông tư!" Khuôn mặt Thanh Bảo Tuấn hiện lên vẻ kích động.

Thanh Minh Gia chắc chắn sẽ xuống núi sao!? Chỉ cần Thanh Minh Gia ra tay nghĩa là tập đoàn Thiện Nhân định sẵn là sẽ bị tiêu diệt.

Thế Tử Minh định sẵn là phải chết.

Điều này là bởi không chỉ là lực chiến đấu cá nhân của Thanh Minh Gia mạnh vô đối, mà hơn nữa, quyền thế của ông ta quá lớn, chi cần là ông ta bằng lòng làm thì tuyệt đối không có chuyện gì là ông ta không làm được.

Ngay lập tức, chuyện Thanh Minh Gia sẽ xuống núi đã được truyền ra khắp cả bang Texas, Hoa Kỳ, sau đó thông qua các kênh dẫn đặc biệt đã truyên về Dương Thành.

Khi biết được thông tin nhân vật được nói đến trong truyền thuyết, Thanh Minh Gia, xuống núi tới Dương Thành, tất cả các dòng họ và thể lực lớn từ bên ngoài đều có chút cảm giác háo hức.

Xem ra Dương Thành sắp có biển lớn rồi! Rất nhiều dòng họ và thể lực đều đã bắt đầu xắn tay áo lên, chuẩn bị động cơ để cho những sự thay đổi cục diện sắp tới.

Sau đó, thời gian chính thức để Thanh Minh Gia xuống núi cũng đã được quyết định.

Theo một nguồn tin đáng tin cậy, ông ta sẽ chính thức lộ mặt tại hội nghị kêu gọi đầu tư ở Dương Thành.

Chuyện này thật sự hàm chứa ý vị sâu xa.

Hành động của nhà họ Thang ở Mỹ lần này không chỉ là để báo thù mà càng giống như muốn áp đảo Dương Thành với một khí thể cuồn cuộn ngất trời.

Ngày hôm sau, tại sân bay quốc tế Dương Thành, cả sân bay hoàn toàn trống không.

Những người đại diện phát ngôn của mười dòng họ lớn hàng đầu ở Dường Thành, nhà họ Kim ở Kim Lăng, nhà họ Chân ở Thủ đô, nhà họ Hạ ở Yển Kinh và các dòng họ khác đều có mặt.

Người đại diện phát ngôn của tập đoàn tài chính Phong Trạch và các thể lực nước ngoài khác cũng đã đến.

Toàn bộ bọn họ đều tập hợp lại một chỗ.

Những nhân vật tai to mặt lớn ngày thường chỉ cần giậm chân là đã khiến cả Dương Thành run cầm cập này, giờ phút này đều hội tụ lại hết ở sân bay quốc tế Dương Thành, chờ đợi một nhân vật huyền thoại đến.

Cuối cùng, một chiếc máy bay khổng lồ đáp xuống sân bay, xung quanh có mười mấy chiếc máy bay chiến đấu canh giữ.

Cho dù là sau khi máy bay đã hạ cánh nhưng những chiếc máy bay chiến đấu đó vẫn không hề rời đi.

Hàng trăm người bảo vệ mặc đồ đen đã tới Dương Thành trước từ sớm.

Lúc này, bọn họ lập tức phong tỏa tất cả các lối ra vào của sân bay quốc tế Dương Thành, canh giữ đến mức ngay cả con kiến cũng không chui lọt.

Những người không được nhà họ Thang mời đến căn bản là không có cách nào vào được sân bay lúc này.

Cả sân bay dường như đến cả một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, mọi người đều đang yên lặng chờ đợi.

Cuối cùng, khoảng một tiếng sau, có người bước ra từ làn đường cho khách quý.

Mấy người này đều mặc bộ lễ phục truyền thống của nhà họ Thang, dẫn đầu là một ông lão nhìn trông tinh thần rất phần chấn, Ông ta đã già nhưng vẫn tráng kiện, trên người mang dáng vẻ và cốt cách thần tiên.

Khí chất của ông ta không giống nhau với khí chất của cái kiểu "cao nhân”

như Thanh Tam Gia, mà càng thêm phần trầm tĩnh, cô đọng, khiến người ta vừa nhìn vào là biết ông ta đã từng là một người bề trên.

Chỉ có điều, bây giờ ông ta đã không màng danh lợi nữa.

Vị này chính là nhân vật trong truyền thuyết của nhà họ Thang ở Mỹ, Tử Gia của nhà họ Thang.

Chi cần là người đã nghe nói về Thanh Minh Gia thì đều biết truyền thuyết về ông ta.

Năm đó, vị này ở trong đội quân Cobra của Mỹ và đã thật sự là một vị vua trong những vị vua của binh lính.

Khi đứng trước mặt ông ta, những người da trắng thân hình cao lớn đó đều phải cúi đầu chịu thua.

Mà bản lĩnh và mưu lược của ông ta đã giúp ông ta trở thành thiếu tướng người Việt Nam duy nhất trong bộ binh của Mỹ.

Nếu không phải là ông ta năm đó giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang, có người nói rằng thậm chí ông ta có khả năng trở thành thượng tướng người Việt Nam của Mỹ kể từ khi lập quốc tới giờ.

Bên cạnh Thanh Minh Gia, ngoài con trai nuôi của ông ta là Lâm Đường Hải, còn có bốn vị đại binh vương của quân đội Cobra năm đó đã giải ngũ theo ông.



- -----------------
 
Chương 1284


Người ta nói rằng, bốn vị đại binh vương này đều là do Thanh Minh Gia tận tay dẫn ra khỏi quân đội.

Mấy năm nay họ đều tu luyện ở bên cạnh ông ta, kỹ năng thậm chí còn đáng sợ hơn lúc trước.

Trước đây có hai người được gọi nhà vô địch quyền anh của bang Texas, nhưng bọn họ chi là những con gà yếu ớt ở trước mặt mấy vị đại binh vương của đội quân Cobra này mà thôi.

Nếu như bốn vị này đơn thương độc mã ra tay thì cũng có thể tiêu diệt một đội quân tình anh với hàng nghìn người.

Nếu bọn họ chưa giải ngũ, nói không chừng cũng có tư cách để trở thành chiến thần của bộ binh.

Những người như vậy, thật sự quả là đáng sợ! Lúc này, mấy người đã biết sơ sơ những chi tiết về nhà họ Thang đó đều đang run sợ.

“Hoan nghênh Tử Gia!”

Nhìn thấy Thanh Minh Gia đi ra, từng người của những dòng họ, thể lực đều nhanh chóng lân lượt cúi đầu hành lễ.

Cho dù là người đại diện phát ngôn của dòng họ lớn hàng đầu Đại Hạ cũng không được miễn bởi vì mấy người đại diện phát ngôn bọn họ không phải là thành viên cốt cán của mười dòng họ lớn hàng đầu.

Bọn họ không có tư cách gi để đứng thắng trước mặt Thanh Minh Gia cả, Thậm chí có thể nói rằng cho dù bọn họ có bị Thanh Minh Gia tát chết thì người của mười dòng họ lớn hàng đầu có thể nể mặt của Thanh Minh Gia mà cũng sẽ sống chết mặc bay.

Đây chính là sức mạnh của Thanh Minh Gia, một mình đã có thể áp đảo cả một dòng họ.

Cái gì mà gia tài bạc triệu, cái gì mà để quốc sung túc, cái gì mà quyền thế vô song? Đứng trước sức mạnh của Thanh Minh Gia, những thứ đó cũng chỉ là hữu danh vô thực thôi.

Vào lúc này, theo sự ra hiệu của Thanh Bảo Tuấn, đi đầu là bà cụ Thanh Kiều, người nhà họ Thang ở Dương Thành đồng loạt đi ra, lần lượt quỳ xuống trước mặt Thanh Minh Gia.

Đầu tiên là bà cụ Thanh Kiều đau buồn lên tiếng: "Ông tư à, ông nhất định phải làm chủ cho tôi đây đấy nhé! Tôi đây vô dụng.

Tôi đã làm mất mặt của nhà họ Thang ở Mỹ."

Hiển nhiên, bà cụ Thanh Kiều từ lâu đã không còn cần đến tôn nghiêm nữa.

Từ khi bắt đầu phải làm người hầu, xương sống trên người bọn họ như đã bị gãy rồi.

Tất cả mọi người của nhà họ Thang ở Dương Thành có mặt ở đó.

Từng người từng người một đều quỳ xuống, cúi mặt xuống đất, căn bản không dám ngang đầu lên nhìn thẳng vào Thanh Minh Gia.

Thanh Tam Gia chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nói: "Là vì tập đoàn Thiện Nhân sao?" Bà cụ Thanh Kiều gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Thanh Bảo Tuấn ở một bên giải thích: “Nếu ông tư không biết thì cái tập đoàn gọi là tập đoàn Thiện Nhân này do Thể Tử Minh bị nhà họ Bùi bỏ rơi thành lập nên.

Thành lập chưa được ba tháng, tập đoàn này đã đánh bại dòng họ đứng đầu của Dương Thành là nhà họ Bùi và bốn dòng họ đứng đầu Dương Thành là nhà họ Bối, nhà họ La, nhà họ Vân, nhà họ Tô..

Bây giờ, nhà họ Thang từng là một dòng họ hàng đầu ở Dương Thành cũng đã đi đến bờ vực phá sản.

Kế hoạch của nhà họ Thang chúng ta ở Dương Thành bao nhiêu năm nay đều gần như bị hủy bởi vì tập đoàn Thiện Nhân" "Ông tư à, nếu muốn trở lại một cách mạnh mẽ, muốn chiếm lấy thị trường của Dương Thành, muốn ra tay vì những người hầu của chúng ta thì cách duy nhất chính là chèn ép tập đoàn Thiện Nhân, khiến nó biến mất khỏi thế giới này" Nghe thấy những lời nói kính cẩn lễ phép của Thanh Bảo Tuấn, Thanh Minh Gia khẽ gật đầu, để lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.

Lúc này, Lâm Đường Hải chậm rãi nói: “Bố đỡ đầu à, con đã cho người đi nghe ngóng tin tức về tập đoàn Thiện Nhân này từ trước rồi.

Những gì cậu Bảo Tuẩn nói không hề phải là nói quá.

Thậm chí sự lớn mạnh của tập đoàn Thiện Nhân này còn mạnh hơn thế nữa cơ.

Phía sau của tập đoàn Thiện Nhân chắc chắn có một chỗ dựa vô cùng vững chắc, nhưng rốt cuộc là ai thì tạm thời con vẫn chưa tìm ra.

Còn nữa, thân phận thật sự của Thể Tử Minh, con cũng chưa tra ra được.

Từ điểm này có thể nhìn ra được là tập đoàn Thiện Nhân và Thể Tử Minh này tuyệt đối đều không dễ đối phó."

Quá rõ ràng, Lâm Đường Hải cũng không phái một người tầm thường, nếu không thì anh ta không thể nào điều tra rõ những chuyện này trong thời gian ngắn như vậy được.

Thanh Minh Gia suy tư một hồi rồi lạnh nhạt nói: "Có gan để khoa trương như vậy ở vùng địa phận cái đất Đà Nẵng này thì đằng sau nhất định là có người chống lưng.

Điều tra! Nhất định phải tra ra rõ ràng được thân phận của đối phương! Con phải biết rằng, bố đây chưa bao giờ đánh một trận chiến nào mà không chắc chắn cả."



- -----------------
 
Chương 1285


Lâm Đường Hải vâng lời, nói: "Bổ đỡ đầu cứ việc yên tâm! Con đã ra lệnh rồi.

Tận dụng hết tất cả người của con ở Đà Nẵng đi điều tra chuyện này thì chắc chắn sẽ có một kết quả trong thời gian nhanh nhất."

Thanh Minh Gia khẽ gật đầu.

Khi vẫn còn chưa điều tra rõ ràng thì ông ta sẽ không tùy tiện ra tay.

Nói cho cùng thì trong mưu sách binh pháp, biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thằng.

Thân đã từng là một thiếu tướng, làm sao ông ta có thể bị kích động như những người bình thường được chứ? Nhìn thấy thái độ của Thanh Minh Gia, những người đại diện phát ngôn có mặt ở đó đều nhìn nhau, rồi đều thở phào một hơi.

Nói thật lòng, có tập đoàn Thiện Nhân chèn ép nên bọn họ làm việc đều có chút lo sợ, không dám quá phách lối, hơn nữa mỗi ngày đều thấy kinh hồn bạt vía.

Nhưng mà bây giờ đã khác rồi, có Thanh Minh Gia ra tay thì tập đoàn Thiện Nhân chắc chắn là xong đời.

Nếu như vậy thì bọn họ có thể không kiêng nể gì mà ăn "miếng bánh lớn”

này của Dương Thành rồi.

Đặc biệt là ở hội nghị kêu gọi đầu tư sắp tới đây, chỉ cần có thể kiếm được chút ich lợi gì trong đó thì tuyệt đối có thể kiếm được tiền nhiều như nước.

Còn về phần cống hiến cho Dương Thành thi sao ư? Đừng đùa nữa chứ! Mấy người bọn họ tập hợp ở Dương Thành nhưng không phải là đến để làm người tốt việc tốt, mà mục đích của bọn họ là kiểm tiền đấy.

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, câu nói này đâu phải chỉ đơn thuần là nói thế thôi đâu.

Sau khi rời khỏi sân bay, Chân Ngọc Thụ tới phòng tổng thống của khách sạn Dương Thành.

Lúc này, anh ta vui vẻ vô cùng “Thú vị đó! Thanh Minh Gia không chỉ đến mà còn đưa theo cả con trai đỡ đầu và bốn vị đại binh vương dưới trưởng ông ta tới nữa.

Ông ta như vậy là chuẩn bị đánh một trận lớn ở Dương Thành rồi.

Chúng ta phải mau chóng giành được tập đoàn Emgrand!" Đối với nhà họ Chân của thủ đô, việc tập hợp đủ hết tài nguyên ở Dương Thành và sử dụng những cái này làm bàn đạp để tiến vào thị trường Dương Thành hay thậm chí thị trường của cả cái Đà Nẵng là điều không thể chờ đợi được.

Mà tập đoàn Emgrand là quân cờ mà nhà họ Chân của thủ đô đã chọn tới chọn lui.

Nói cho cùng, bất kì một thành phố nào, khi phát triển hơn rồi, động lực đầu tiên chắc chắn phải là bất động sản.

Tập đoàn Emgrand chiếm đến một nửa thị trường bất động sản của Dương Thành, trước một dòng họ lớn như vậy, các thế lực lớn không động lòng sao? Có thể nói, lấy được tập đoàn Emgrand chính là nắm bắt được cơ hội lớn nhất để chiếm được thị trường sơ khai của Dương Thành.

"Đi, mời anh Ngải Địch của tập đoàn tài chính Phong Trạch tới đây!”

Chân Ngọc Thụ nhanh chóng ra lệnh.

Rất nhanh, một thanh niên tóc vàng mắt xanh đi tới phòng của Chân Ngọc Thụ.

Giữa hai bên từ lâu đã có rất nhiều lần gặp mặt, lần này tới đều là vì cùng một mục đích, có thể nói là hợp tác vui vẻ.

Sau khi Ngải Địch ngồi xuống, cũng không hề khách sáo, mà tự mình lấy trà uống rồi nói: "Anh Chân Ngọc Thụ, tập đoàn tài chính Phong Trạch chúng tôi đã qua một số kênh đặc biệt và biết được rằng gần đây tập đoàn Emgrand đã tiếp nhận một vài công trình cải tạo Tam Cựu.

Nếu như có thể thành công, mấy công trình lần này có thể cho tập đoàn Emgrand lợi nhuận tới mấy trăm, mấy nghìn tỷ đồng.

Đương nhiên, nếu như mấy công trình này mà thất bại, tập đoàn Emgrand chi còn con đường phá sản mà thôi!" Hiển nhiên, tập đoàn tài chính Phong Trạch cũng rất xem trọng tập đoàn Emgrand, nếu không thì sẽ không không điều tra rõ ràng tới vậy.

Chân Ngọc Thụ nghe thấy vậy, cười cười rồi nói: "Tập đoàn tài chính Phong Trạch quả nhiên là lợi hại.

Thế này đi, sau khi chuyện này thành công, tôi và anh, hai người chúng ta cùng nhau chiếm lấy tập đoàn Emgrand! Tập đoàn tài chính Phong Trạch các anh có tiền, nhà họ Chân ở thủ đô chúng tôi có người, hai chúng ta đứng cùng với nhau thì tuyệt đối có thể nuốt trọn toàn bộ thị trường bất động sản của Dương Thành.

Cái này gọi là cùng nhau kiếm tiền đó."

Ngải Địch cười nói: "Anh Chân Ngọc Thụ khách sáo rồi, nhưng mà tập đoàn tài chính Phong Trạch chúng tôi có một yêu cầu, đó chính là đến lúc đó chúng tôi phải được nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần, cũng đồng nghĩa là chúng tôi nằm quyền phát ngôn của tập đoàn Emgrand!"

- -----------------
 
Chương 1286


Nghe được lời của Ngải Địch, Chân Ngọc Thụ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Được, nếu ngài Ngải Địch đã nói như vậy thì tôi sẽ đồng ý thay mặt nhà họ Chân ở thủ đô.

Nhưng nếu sau này quyền kiểm soát tập đoàn Emgrand rơi vào tay của quý tập đoàn, vậy thì lần thu mua tập đoàn Emgrand này phải chăng là quý tập đoàn ra tay trước sao?" Ngải Địch cười nói: "Anh Chân Ngọc Thụ cứ yên tâm đi, chúng tôi đã sớm sắp xếp ổn thỏa.

Tâm tư của người Đại Hạ các anh, tôi hiểu rõ cả rồi.

Tin tôi đi, dưới sự sắp xếp của tôi, tập đoàn Emgrand sẽ ngay lập tức rối loạn thôi" Sau khi nói xong, Ngải Địch rời đi với khuôn mặt tràn đầy đắc ý.

Nhìn theo bóng lưng của anh ta, Chân Ngọc Thụ cười lanh Thư ký của anh ta ở bên cạnh nheo mày, nói: "Cậu chủ, mấy tên cáo già của tập đoàn tài chính Phong Trạch ở nước ngoài này cũng quá vô lý rồi, lại còn muốn năm giữ quyền kiểm soát cổ phần của tập đoàn Emgrand.

Nếu như vậy, sau này khác nào chúng ta làm thuê cho bọn họ."

Chân Ngọc Thụ nhàn nhạt nói: "Không cần lo lắng, sự việc sẽ không kéo dài tới giây phút cuối cùng.

Ai biết được tình huống gì sẽ xảy ra chú? Tập đoàn Emgrand hiện tại được tập đoàn Thiện Nhân của The Tử Minh chống lưng.

Đó lại là một ngọn núi Thái Sơn hậu thuẫn, người bình thường không động vào nổi.

Dưới tình huống này, để mấy tên ngốc ngoại quốc này đi trước thử xem nông sâu thế nào, như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta cứ quan sát là được rồi, chẳng qua là cuối cùng."

Nói tới đây, Chân Ngọc Thụ làm động tác cắt cổ.

Đối với loại người như bọn họ mà nói, không có cái gọi là bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có cái gọi là quyền lợi vĩnh viễn mà thôi.

Cuối cùng, tập đoàn tài chính Phong Trạch hiểu cách làm thì thôi, còn nếu như vẫn chưa hiểu cách làm thì nhà họ Chân ở thủ đô cũng không ngại ra tay.

Nghe được những lời này của Chân Ngọc Thụ, thư ký của anh ta cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Nhìn từ góc độ này, cậu chủ đã trưởng thành rồi.

Chân Ngọc Thụ cầm ly rượu vang lên, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn tòa nhà văn phòng của tập đoàn Emgrand cách đó không xa, trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm: "Trịnh Tuyết Dương, cô cứ yên tâm đi.

Cuối cùng, tập đoàn Emgrand của cô cũng là của tôi, người của cô cũng là của tôi thôi.

Mà tất cả những nơi có thể nhìn thấy của Dương Thành, đều là của nhà họ Chân ở thủ đô chúng tôi!" Tại tập đoàn Emgrand, lúc này lông mày Trịnh Tuyết Dương nhíu chặt vào nhau.

Cô nhìn chỗ tài liệu trong tay với khuôn mặt hoàn toàn khó coi.

Vốn dĩ tập đoàn Emgrand làm trong ngành bất động sản.

Khi bố con nhà họ Lâm lên nắm quyền, bọn họ đã tiếp quán một công trình cải tạo vùng đất Tam Cựu thuộc về chính quyền nằm trong Dương Thành.

Loại dự án này lại luôn là loại khó thực hiện nhất.

Dựa theo tính cách của Trịnh Tuyết Dương, cô nhất định sẽ không tiếp nhận.

Nhưng hiện tại đây lại là việc của tập đoàn, với tư cách là giám đốc kiêm chủ tịch, cô nhất định không thể né tránh.

Nhưng khu vực lớn nhất trong công trình cải tạo Tam Cựu này đã xảy ra chuyện trong sáng sớm hôm nay.

Dựa theo báo cáo mà cấp dưới đưa lên, sáng nay có người đưa đội giảm sát tới hiện trường công trình để kiểm tra hệ thống khu dân cư mới giải tỏa ở Dương Thành.

Mà kết quả kiểm tra lại lộ ra rằng tập đoàn Emgrand không được cấp giấy phép xây dựng trong lúc thi công công trình này.

Nhân viên kiểm tra của hệ thống khu nhà dân cư yêu cầu cắt công trình điện để sửa chữa.

Nhưng mà một khi cắt điện loại công trình này thì một nửa hoạt động tiến hành sẽ mất hiệu quả.

Về sau, nếu muốn khởi công lại thì bắt buộc phải đập bỏ một số tòa nhà công trình đã bị thấm nước.

Có thể nói, toàn bộ quá trình không những hao phí công sức mà còn không thu được kết quả tốt đẹp.

Vì sự việc này mà công nhân có mặt tại công trường đã xảy ra cãi vã tranh chấp với lãnh đạo ở hiện trường của hệ thống khu nhà dân cư.

Cấp dưới đã báo cáo chuyện này lên trên trong thời gian sớm nhất.

Sau khi Trịnh Tuyết Dương năm được đại khái sự việc, cô lập tức thay một bộ đồ rồi nhanh chóng tới hiện trường công trình.

Tại hiện trường, một số lãnh đạo vẫn còn mặc đồng phục đang cãi nhau với quản đốc.

Phó lãnh đạo Chu Cường quản lý hệ thống khu nhà ở mới giải tỏa của Dương Thành.

Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương, ánh mắt đã ngay lập tức sáng lên.



- -----------------
 
Chương 1287


Lần này Chu Cường đến công trường đang thi công của tập đoàn Emgrand chủ yếu là vì Trịnh Tuyết Dương.

Trước khi đến đây, anh ta đã gặp qua Ngải Địch của tập đoàn tài chính Phong Trạch.

Theo ý của người đó, anh ta nhất định phải dùng mánh khỏe để khiến Trịnh Tuyết Dương không thể không tham gia bữa tiệc.

Tại bữa tiệc, tập đoàn tài chính Phong Trạch sẽ ép Trịnh Tuyết Dương giao ra tập đoàn Emgrand.

Trước đây, Chu Cường còn tưởng rằng Trịnh Tuyết Dương chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ mà thôi.

Nhưng anh ta có ngờ đâu cô lại xinh đẹp đến vậy.

Nhất thời Chu Cường có ý muốn tận dụng cơ hội để chiếm giữ lấy người phụ nữ đẹp đến yêu nghiệt này.

Thời khắc nhìn thấy cô, Chu Cường dồn hết tâm trí nhìn vào Trịnh Tuyết Dương, anh ta hỏi: "Vị này là?" Người quản đốc đang tranh cãi với anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Vị này là cô Trịnh Tuyết Dương, tổng giám đốc tập đoàn Emgrand của chúng tôi.

Nơi này là của cô ấy.

Cô ấy có thể đến bất cứ khi nào cô ấy muốn."

Chu Cường nói: "Thì ra cô ấy là tổng giám đốc hả? Nhanh lên, mau mời cô ấy qua đây đi! Chuyện này anh không có cách nào chịu trách nhiệm được.

Tôi muốn nói chuyện cùng tổng giám đốc của các anh!" Trong khi nói chuyện, Chu Cường nhìn lên và nhìn xuống đánh giá Trịnh Tuyết Dương.

Anh ta là một người rất hèn hạ.

Trong cuộc sống hàng ngày, anh ta thích dùng quyền lực của mình để uy hiếp cưỡng bức phụ nữ.

Giờ đây anh ta đang cẩn thận hồi tưởng lại những người phụ nữ mà anh ta đã ngủ cùng trong cả cuộc đời, vậy mà không có ai trong số họ có được vẻ đẹp quyến rũ đến mức như thế này.

Điều mấu chốt nhất là dự án của người phụ nữ này tình cờ lại nằm trong quyền hạn của anh ta.

Nếu anh ta muốn cô sống thì cô có thể sống.

Nếu anh ta muốn cô chết thì cô ấy chỉ có thể chết thôi.

Nghĩ đến đây, Chu Cường dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng Trịnh Tuyết Dương đang ở cùng với chính mình.

Vào giờ phút này Chu Cường cũng không cần đến người khác giới thiệu.

Thay vào đó, anh ta tự mình sửa sang lại đầu tóc, sau đó sải bước đi tới chỗ Trịnh Tuyết Dương, vươn tay ra và nói: "Làm quen với cô một chút, tôi là Chu Cường.

Tôi là phó đội kiểm tra hạng mục công trình nhà ở vùng mới giải phóng của Dương Thành.

Lần này tôi đưa người đến đây để kiểm tra công trình của cô Lúc này, Chu Cường mang theo tham vọng muốn biểu đạt ra ý nguyện của bản thân.

Đồng thời, động tác vươn tay của anh ta cũng như đang kiểm tra điểm giới hạn của Trịnh Tuyết Dương.

"Chu Cường?" Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày.

Nếu cô đã kinh doanh bất động sản thì làm sao cô có thể không biết Chu Cường là ai được chứ? Chu Cường xấu xa khét tiếng và cô cũng biết rất rõ điều đó.

Lúc này, ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương thoáng hiện lên một tia chán ghét không để lộ, cô thản nhiên cười nói: "Hôm nay cơn gió nào thổi lãnh đạo Chu tới công trường đang thi công của chúng tôi vậy? Vừa đúng lúc tôi cùng đi dạo với chồng tôi nên tôi đến muộn một chút.

Mong rằng lãnh đạo tha thứ cho tôi!" Trịnh Tuyết Dương cố tình tránh bàn tay dang rộng của Chu Cường.

Cô còn ám chỉ rằng cô đã kết hôn nữa.

Cử chỉ này cũng giống như là gửi một lời từ chối khéo léo tới Chu Cường.

Có điều, Chu Cường không hề có mảy may dù là một chút cảm xúc ngại ngùng.

Thay vào đó, vào lúc này, anh ta lại có một loại cảm xúc rất kích thích và rất phẩn khích.

Điều anh ta thích làm nhất là giở thủ đoạn với những người phụ nữ đã kết hôn trong phòng tân hôn của họ.

Chuyện này là một chuyện đặc biệt kích thích.

Vốn dĩ, sự quan tâm của anh dành cho Trịnh Tuyết Dương ở mức trung bình thôi, nhưng bây giờ khi anh ta nghe tin cô đã kết hôn thì Chu Cường lại càng hưng phần hơn.

Đặc biệt là trong thâm tâm anh biết rõ rằng tập đoàn tài chính Phong Trạch muon ra tay đối với tập đoàn Emgrand.

Chỉ cần họ có thể thành công, Trịnh Tuyết Dương sẽ biển thành một người phụ nữ không có một xu dính túi.

Đến lúc đó, không phải chuyện sẽ tùy ý để anh ta hành động sao? Lúc này, trên mặt Chu Cường lộ ra nụ cười, anh ta sån ý mở miệng: "Tổng giám đốc Trịnh tuổi còn trẻ mà cả sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn.

Quả nhiên là vô cùng xuất sắc! Hạng mục công trường này cô cũng làm rất khá."

Trịnh Tuyết Dương lại cười nói: "Đây không phải là do có được sự chiếu cố của lãnh đạo Chu sao.

Đúng rồi, ở đây tôi có một ít trà do chính tay trồng, mời lãnh đạo Chu cầm một ít về thưởng thức."

Trịnh Tuyết Dương nói xong thì ra hiệu cho trợ lý của mình dùng hai tay biểu anh ta một hộp trà.

Điều này chính là cái người ta gọi là quà cáp nhiều thì người không trách.

Trịnh Tuyết Dương kinh doanh nhiều năm, cô hiểu rất rõ bản chất của đám người quan chức này.

Có những lúc chính là cần phải có những thứ như thể.

Bằng không, Diêm Vương thì dễ đấu, tiểu quỷ thì khó chơi.

Nếu những người như Chu Cường ngày nào cũng đến gây rối thì dự án này của cô có còn làm được nữa không chứ? Nhưng cô không thể tưởng tượng được rằng lúc đó Chu Cường lại bất ngờ vở lấy hộp trà và đập mạnh nó xuống đất.



- -----------------
 
Chương 1288


Chỉ nghe thấy một tiếng "âm"vang lên, sau đó hộp trà vỡ tan.

Chu Cường chỉ vào những thứ đó, cười lạnh: "Tổng giám đốc Trịnh, cô làm vậy là có ý gì? Chu Cường tôi luôn thanh liêm, quang minh chính trực, ở bên ngoài không hề lấy một cây kim sợi chỉ nào của người khác.

Cô lại đem những thứ này ra để si nhục tôi à? Tôi nói cho cô biết, mấy công xưởng này của các cô buộc phải lập tức ngừng hoạt động, sau khi lấy được giấy phép thi công thì mới được tiếp tục.

Còn nữa, tôi sẽ báo cáo sự thật về hành vi hôm nay của các cô với cấp trên.

Tập đoàn Emgrand các cô làm ra loại chuyện như thế này thì cứ đợi phá sản đi!”

Dứt lời, Chu Cường lập tức hung hăng dữ tợn xoay người rời đi.

Trịnh Tuyết Dương sững người, cô không thể ngờ rằng Chu Cường lại hành động như vậy.

Cô đã điều tra về Chu Cường, biết được phong cách làm việc của anh ta, nhưng không thể ngờ rằng lúc này đối phương lại trở mặt như vậy.

Thế nhưng, Trịnh Tuyết Dương cũng không phải tay mơ trong giới kinh doanh.

Lúc đó, cô vội vã đi theo, mim cười nói: "Lãnh đạo Chu, anh hiểu nhầm rồi, là do cấp dưới của tôi mang nhầm đồ đến..

Đây là lỗi của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tạ lỗi.

Còn nữa, về chuyện giấy phép thi công, dựa theo hợp đồng trước đây với cơ quan hành chính địa phương, có thể vừa thi công vừa tiến hành làm với mục đích là bảo đảm tiến độ cải tạo Tam Cựu để người dân đã dời đi được quay trở lại sống trong nhà mới nhanh nhất có thể.

Đây là chuyện đặc thù phải xử lý theo cách đặc biệt mà, mong anh hiểu cho chúng tôi một chút."

Chu Cường cười lạnh: “Tôi biết cái gì là chuyện đặc thù xử lý cách đặc biệt cả.

Tôi chỉ biết là phải làm việc dựa theo quy tắc luật pháp.

Các người đã vi phạm quy tắc thì phải gánh chịu hậu quả."

Đúng lúc đó, vị quản đốc khi nãy chạy tới, khẽ nói: giám đốc Trịnh, tuyệt đối không được điện ngừng thi công, bằng không chúng ta ít nhất cũng tổn thất đến mấy ngàn vạn, hơn nữa nếu sau đó muốn thi công tiếp thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng và tiến Lúc này, cô dài một hơi, cố nặn ra một nụ cười và nói: đạo Chu, anh đã đến chỗ chúng tôi chi đạo làm việc rồi thì chúng tôi nên làm ra sao mong anh cho chúng tôi chỉ thị, chúng tôi nhất định sẽ làm theo.

Mong lãnh đạo Chu vì lợi ích của người dân mà cho tập đoàn Emgrand chúng tôi một cơ hội.”

Trông thấy thái độ hạ mình của Trịnh Tuyết Dương như thế sắp coi mình như tổ tiên mà dỗ dành, lúc này trên mặt Chu Cường mới lộ ra nụ cười của kẻ thắng cuộc: “Được, tổng giám đốc Trịnh đã có lời như vậy thì tôi sẽ vì lợi ích của người dân mà cho các người một cơ hội, nhưng mà tôi vẫn còn công việc khác.

Thể này đi, tổng giám đốc Trịnh trưa nay có thời gian không? Tôi mời cô ăn cơm, chúng ta nói chuyện kỹ càng một chut."

Trịnh Tuyết Dương sững người trong chốc lát, cô không thể ngờ Chu Cường lại có thể đưa ra yêu cầu như thế.

Sau khi trải qua những chuyện kia, Trịnh Tuyết Dương vô cùng cảnh giác đổi với các cuộc gặp mặt đơn độc với những người đàn ông khác.

Dường như Chu Cường đã nhìn ra sự đần đo cẩn trọng của Trịnh Tuyết Dương, lúc này anh ta bật cười nói: "Chỉ là bữa cơm vì công việc bình thường thôi, nếu như trong lòng tổng giám đốc Trịnh còn có gì lo lắng thì thôi đi vậy, tôi cũng để cho cô chút thể diện.

Hôm nay cô hãy bảo mọi người dọn dẹp đồ đạc cho xong xuôi đi, ngày mai bắt buộc phải ngừng thi công.

Biết chưa hả?" Nói rồi, Chu Cường đi lên phía trước mấy bước.

Thể nhưng khi vừa quay lưng, khuôn mặt anh ta mang đầy nét cười lạnh.

Chiêu này được gọi là lùi một bước để tiến hai bước.

Anh ta không sợ việc Trịnh Tuyết Dương không mắc câu.

Quả nhiên, giờ đây vẻ mặt của vị đốc công kia sốt sắng.

Ông ta nói: "Tồng giám đốc Trịnh, không được, nửa ngày thì chúng ta căn bản không thể nào dọn dẹp xong đồ đạc được.

Cô hãy cứ đi ăn một bữa cơm với lãnh đạo Chu đi, tranh thủ cơ hội để không phải ngừng thi công, bằng không thì dự án này không có cách nào tiến hành nổi nữa đâu."

Tuy trong lòng Trịnh Tuyết Dương rất khó chịu nhưng đã nói đến nước này rồi thì cô cũng không còn lựa chọn nữa.



- -----------------
 
Chương 1289


Lúc này Trịnh Tuyết Dương đành mau chóng đuổi theo bước chân của Chu Cường.

Cô lên tiếng: "Lãnh đạo Chu, mong anh đừng để tâm, bằng không thể này, tối nay tôi sẽ sắp xếp một bữa tiệc mời anh nhé.

Còn về việc tiếp sau đây chúng tôi nên làm thể nào thì tôi vẫn mong anh sẽ cho chúng tôi chỉ thị" Gương mặt Chu Cường hiện lên nụ cười của kẻ thắng cuộc, quả nhiên Trịnh Tuyết Dương đã mắc câu rồi.

Lúc này, Chu Cường lộ ra vẻ mặt nghĩ ngợi cho Trịnh Tuyết Dương, nói: "Thể này đi, tôi phụ trách giám sát mảng này của các cô.

Các cô mời tôi ăn uống, nếu để người có dã tâm biết được, ngược lại sẽ gặp phiền toái.

Vừa hay tối nay tôi có một buổi tiệc lớn, những người tham dự đều là các lãnh đạo về hệ thống bất động sản và giới nhà giàu mới nổi trong ngành kiến trúc tại Dương Thành chúng ta.

Nếu như tổng giám đốc Trịnh không để tâm thì đi tham dự buổi tiệc này cùng tôi nhé!" Trịnh Tuyết Dương lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Đã là một buổi tiệc của ngành bất động sản, có thể tham gia đương nhiên là chuyện tốt đối với tập đoàn Emgrand.

Cô lập tức củi đầu nói: "Cảm ơn sự chiếu cố của lãnh đạo Chu, tối nay tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ."

“Được, tôi sẽ đợi cô ở đó."

Nói xong, Chu Cường gửi cho cô địa chỉ và số điện thoại rồi quay người rời đi.

Đi tới xe của mình, Chu Cường mau chóng gọi một cuộc điện thoại, cho dù có cách nhau qua điện thoại nhưng anh ta cũng kính cẩn nói: "Anh Ngải Địch, tôi đã làm xong việc anh dặn dò rồi.

Tối nay, người phụ nữ đó sẽ đến buổi tiệc."

"Tốt lâm, anh làm rất tốt."

Ở đầu bên kia điện thoại, Ngải Địch của tập đoàn tài chính Phong Trạch nheo mắt: “Như đã hứa, tôi sẽ chuyển năm mươi van còn lại vào tài khoản anh đã chỉ định.

Tối nay tôi còn cần anh phối hợp với tôi cho tốt, tôi phải khiến người phụ nữ đó cam tâm tình nguyện giao nộp tập đoàn Emgrand cho tôi!”

Chu Cường vô cùng nịnh nọt: "Có anh Ngải Địch ra tay, mọi thứ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Ngoài ra, tôi còn có một yêu cầu quá đáng, không rõ anh Ngải Địch có thể bằng lòng hay không" “Nói đi!”

Ngải Địch lạnh lùng nói.

Chu Cường mặt dày nói: “Anh Ngải Địch, người phụ nữ này xinh đẹp quá, tối nay lúc anh ăn thịt có thể chừa cho tôi uống canh không.."

"Không thành vấn đề.."

"Ha ha ha.."

Hai người qua điện thoại cùng phát ra tiếng cười ngầm trong lòng, vô cùng độc ác và hèn hạ.

Tại vườn hoa Hoàng Gia, Trịnh Tuyết Dương vừa chọn trang phục dạ hội vừa nói với Bùi Nguyên Minh: "Chồng ơi, tối nay có một buổi tiệc của ngành bất động sản Dương Thành.

Anh đi tham gia cùng em nhé! Quen biết được thêm vài người thì cũng có lợi cho sự nghiệp của anh sau này" T Vừa hay Bùi Nguyên Minh cũng rảnh rỗi, anh gật đầu nói: "Được, anh đi cùng em”

Trịnh Tuyết Dương lại nói: “Vây anh đi thay bộ đồ khác nhé?" "Không sao."

Bùi Nguyên Minh lắc đầu.

Anh không thích mặc âu phục vì cử động không tiện.

Thấy Bùi Nguyên Minh từ chối, Trịnh Tuyết Dương cũng chẳng ép buộc, dù gì thì đây cũng không phải dịp gì trang trọng lam.

Vào sáu giờ tối, tại khách sạn Quân Tử ở Dương Thành, đây là nhà hàng chuyên dụng cho giới thương nghiệp.

Thông thường, chi khi nào cần bàn chuyện làm ăn mọi người mới đến đây dùng bữa bởi vì ở đây tuỳ tiện ăn một bữa cũng là cả tháng lương của người bình thường.

Hơn nữa, ngành bất động sản vẫn luôn là ngành nghề kiếm được tien, có thể ăn uống ở đây là chuyện đương nhiên.

Trước cổng nhà hàng lúc này có vài người đàn ông mặc âu phục đi giày da đang đứng đợi.

Trông thấy chiếc Bentley của Trịnh Tuyết Dương đi tới, mọi người đều lần lượt tiến đến Quãng thời gian này cái tên Trịnh Tuyết Dương trên thị trường bất động sản cũng coi như là có chút danh tiếng.

Cô vừa xinh đẹp vừa có năng lực, hơn nữa lại nằm giữ quyền hành của tập đoàn Emgrand.

Những người được gọi là nhà giàu mới nổi trong giới bất động sản lúc này đương nhiên đều muốn cậy nhờ CÔ.



- -----------------
 
Chương 1290


"Vị này không phải tổng giám đốc Trịnh của tập đoàn Emgrand sao? Tôi nghe nói rằng gần đây tổng giám đốc Trịnh đã trúng thầu được một số hạng mục cải tạo Tam Cựu.

Quả nhiên tổng giám đốc Trịnh thực sự rất lợi hại!" "Một công ty bất động sản bình thường cũng không thể có thể mạnh và may mắn này!" Những nhà giàu mới nổi nghe thấy lời này đều vội vàng thể hiện bẻ hâm mộ tâng bốc Trinh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương cười cười không trả lời.

Những người này, cô đã nhìn thấy quá nhiều trong các bữa tiệc.

Mọi người đến đây hầu như đều không quen nhau nhưng cũng đều cùng mục đích khi có mặt ở đây.

Ngay tại khi những người này còn chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì thấy một chiếc xe Bentley lái đến.

Sau đó, mấy người nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước xuống.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái ngơ ngác.

Bởi vì sự việc của Lâm Sa Sa đã xảy ra trước đó nên hầu như những người trong ngành bất động sản này đều biết đến danh tiếng của Bùi Nguyên Minh là con rể đen nhà vợ ăn bám.

Thế nhưng điều khiến mọi người ở đây không ngờ đến được là loại người như Bùi Nguyên Minh mà Trịnh Tuyết Dương cũng dám dẫn đến bữa tiec gặp mặt của những tập đoàn bất động sản này.

Có điều, đây cũng là bình thường.

Sau một hai lần mất mặt thì Trịnh Tuyết Dương sẽ học được bài học mới thôi.

Trong những trường hợp gặp mặt như thế này hay tại các bữa tiệc, nếu Trịnh Tuyết Dương đi cùng với Bùi Nguyên Minh thì có thể tránh được rất nhiều chuyện phiên toái.

"Ồ, đây không phải là người đàn ông đến nhà vợ ở rể trong truyền thuyết sao? Người này là Bùi Nguyên Minh đúng không?" Lúc này, những nhà bất động sản mới nổi này có một người đàn ông ăn mặc rất phong độ đi ra từ phía sau.

Người đứng thứ hai trong ngành bất động sản ở Dương Thành là Chu Cường.

Hôm nay, Bùi Nguyên Minh đến bữa tiệc này là do anh ta mời đến.

Nhưng điều Chu Cường không nghĩ đến là Bùi Nguyên Minh cũng dám mặt dày đi đến buổi tiệc này.

Nhìn thấy Chu Cường dân đầu đi đến, những nhà bất động sản mới nổi đều nhao nhao lên như tìm thấy người đứng đầu.

"Tổng giám đốc Trịnh, không phải tôi đã nói với cô những trường hợp như ngày hôm nay không thích hợp để cô mang kẻ vô dụng này đến đây rồi mà? Tất cả những người có thể tham dự bữa tiệc của chúng tôi đều là một nhân vật có tiếng tăm trong thị trường bất động sản ở Dương Thành.

Tổng giám đốc Trịnh tuỳ tiện dẫn một người đến đây thì lát nữa bữa tiệc bắt đầu anh ta sẽ ngồi ở đâu?" "Vì sao phải để cho Bùi Nguyên Minh ngồi? Nói Bùi Nguyên Minh phù hợp với người bồi bàn còn không có sai."

Nghe được những lời này, mấy nhà giàu mới nổi ở ngành này đều cười phá lên.

Mà khi Chu Cường nghe thấy mấy lời này thì trên mặt anh ta biểu hiện sự đồng ý.

Không quan trọng Bùi Nguyên Minh sẽ phải quay về như thế nào nhưng bọn họ nhất định phải dẫm nát anh dưới chân.

Trịnh Tuyết Dương nghe thấy những người này nói chế giễu, vẻ mặt cô càng ngày càng khó chịu.

Ngược lại, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn tó ra bình thản.

Nếu mỗi ngày anh phải chứng kiến những người như thế này nhảy nhót trước như tên hề khinh thường mình thì anh thấy làm người cũng quá mệt mỏi rồi, đúng không? "Này, mọi người mau nhìn đi! Kẻ đến ở rể nhà vợ này không làm được cái gì nên hồn nhưng chuyện nuốt cơn giận vào trong lòng thì đúng là lợi hại nhất."

"Nếu đổi lại tôi mà bị như vậy thì đã tát cho người kia một cái từ lâu rồi."

"Bùi Nguyên Minh cái gì cũng không dám làm.

Anh ta được gọi kẻ vô dụng cũng không sai."

Trịnh Tuyết Dương gần như giận đến mức không có chỗ để phát tiết khi nghe được mấy lời này.

Chu Cường lo Trịnh Tuyết Dương sẽ nổi điên lên rồi đùng đùng rời khỏi đây khiến anh ta kiếm củi ba năm thiệu một giờ nên nhanh chóng trừng mắt hung hăng nhìn mấy người đang bàn tán.

Sau đó, Chu Cường nở nụ cười đi lên, nói: "Tổng giám đốc Trịnh, mấy người này chỉ biết nói đùa thôi, Cô cũng đừng vì thể mà ngạc nhiên tức giận với bọn họ.

Bữa tiệc hôm nay bắt đầu rồi.

Hai người nhanh chóng vào đi, mọi người đang đợi cô đến đấy.

Hơn nữa, rất nhiều lãnh đạo các tập đoàn trong ngành bất động sản cũng tới đây.

Cô đến nói chuyện làm quen với một vài người sẽ có ích rất lớn đối với địa điểm đầu tư xây dựng dự án của cô."

Nghe thấy những lời Chu Cường nói, tuy rằng vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương vẫn khó chịu như trước nhưng lúc này cô vẫn khẽ giật đầu và kiềm chế cơn tức lại để bản thân không phát điên lên.

Ngoài mặt, Chu Cường nở nụ cười vui vẻ nhưng trong lòng anh ta lại cười trào phúng.

Kết quả mà anh ta muốn chính là điều này.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đứng dậy nhìn Trịnh Tuyết Dương bước vào khách sạn nhưng lại bỏ qua sự xuất hiện của Bùi Nguyên Minh.



- -----------------
 
Chương 1291


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Chồng!" Trịnh Tuyết Dương quay đầu lại theo bản năng, cất tiếng gọi Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười, đi theo cô.

Lý do lớn nhất khiến anh hôm nay chấp nhận đi đến chỗ này là vì anh muốn đi cùng Trịnh Tuyết Dương.

Còn về việc tham dự bữa tiệc với mấy tập đoàn bất động sản, thì với anh lại không có chút hứng thú nào.

Trong mắt anh, những cuộc tụ tập của mấy người này chỉ tựa hô như nhà vui chơi của trẻ con, không cần thiết đối với anh.

Ngay sau đó, cả đoàn người nhanh chóng lên đến tầng ba của khách sạn.

Đây là phòng riêng, độc lập với bên dưới, bình thường cần phải đặt trước mấy tháng mới có thể đặt lịch hẹn trước được.

Lúc này, trong phòng, rất nhiêu người đã có mặt.

Trong số những người này có giám đốc điều hành cấp cao của các công ty bất động sản lớn, ông chủ của các công ty bất động sản nhỏ, nhân viên bán bất động sản v.v.

Có thể nói, tất cả các công ty bất động sản ở Dương Thành đều có mặt ở đây ngày hôm nay.

Nếu những người này tổ chức một cuộc gặp mặt thì không chừng còn có thể xác định được xu hướng của thị trường bất động sản ở Dương Thành cả ngày hôm sau nữa.

Khi những người trong phòng nhìn thấy bóng Trịnh Tuyết Dương đến, theo bản năng, tất cả bọn họ đều đứng lên chào hỏi cô.

Không có cách nào khác, bởi vị thế của tập đoàn Emgrand trên thị trường bât động sản ở Dương Thành rất cao.

Đây là lí do vì sao khiến cho nhà họ Chân ở Thủ đô, hay tập đoàn tài chính Phong Trạch, đều muốn được thu mua tập đoàn Emgrand vào trong tay.

Vào lúc này, khi những người mới nổi trên thị trường bất động sản nhìn Trịnh Tuyết Dương, thì trong mắt họ đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ tài năng của cô.

Người phụ nữ này không chỉ có trí tuệ tt mà còn có cả ngoại hình xinh đẹp nữa.

Điều quan trọng nhất chính là, tiếng nói của Trịnh Tuyết Dương trên thị trường bất động sản ở Dương Thành cực kỳ cao.

Mà những người đang có mặt ở đây đều phải dựa vào tập đoàn Emgrand mới có thể đứng được trong thị trường bất động sản tại Dương Thành.

Trong giờ phút này, những nhà bất động sản mới nổi sao có thể không ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương được chứ.

Một số người thậm chí còn tưởng tượng rằng, nếu họ may mắn có thể xây dựng được mối quan hệ tốt với Trịnh Tuyết Dương, thì tương lai từ nay vê sau của họ không cần phải vất vả trụ trong ngành bất động sản này nữa.

Trịnh Tuyết Dương khi thấy mọi người đứng lên chào hỏi với mình, thì cô cũng thoải mái mà trả lời lại, còn trên mặt của Bùi Nguyên Minh thì lại lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1292


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này, có người bật cười nói: “Thế này đi, công trường chỗ chúng tôi đợt này vừa hay đang tuyển người xếp gạch, mỗi tháng lương đến vài ngàn cơ.”

“Nể mặt tổng giám đốc Trịnh, tôi tăng cho cậu gấp đôi lương đấy”

“Nhưng mà có một điều kiện, chính là cậu bắt buộc phải rời xa tổng giám đốc Trịnh, đừng có mà làm lỡ tuổi thanh xuân của người ta”

Rõ ràng người lên tiếng là kẻ đã ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương từ lâu, nhưng vì Trịnh Tuyết Dương đã kết hôn rồi nên anh ta không còn cơ hội.

Bây giờ được thể mượn cái cớ này để bức ép Bùi Nguyên Minh, thì còn gì có thể tốt hơn được nữa.

Nghe thấy câu này, đám người bất động sản giàu có mới nổi khác lộ ra nét mặt thâm thuý sâu xa: “Khu dân cư của chúng tôi còn thiếu một vị trí lao công, anh có thể suy nghĩ một chút...”

“Chúng tôi bên này đang cần một người bốc dỡ..”

Cuối cùng Trịnh Tuyết Dương nghe không nổi nữa, cô không nhân nhịn được mà lên tiếng: “Các vị, việc đưa chồng tôi đến buổi tiệc này là ý của tôi...

“Tôi hi vọng anh ấy có thể đến học tập một chút kiến thức trong ngành bất động sản mà thôi”

“Mọi người đều là người cùng nghề, đều kiếm tiên trên bát cơm này, mong mọi người đừng có thành kiến với chồng tôi.”

“Thành kiến? Tổng giám đốc Trịnh, chúng tôi thấy cô không đáng phải chịu như vậy, người đàn ông này rốt cuộc đã dùng gì mê hoặc cô vậy, chẳng lẽ cô không biết rằng đi theo anh ta, cô chắc chắn không thể có một cuộc sống tốt đẹp sao?”

Một người trên mặt mang đầy vẻ thương tiếc nói.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, mọi người hôm nay đến đây để dự tiệc, bàn bạc về tương lai của thị trường bất động sản Dương Thành, đừng khiến không khí trở nên ngột ngạt thế này”

Lúc này, Chu Cường thấy cũng đã gân đủ rồi, anh ta liền lên tiếng gạt bỏ chủ đề này đi.

Sau đó, anh ta đưa tay ra hiệu mời, tỏ ý để Trịnh Tuyết Dương ngôi bên cạnh anh ta.

Kết quả là, Trịnh Tuyết Dương hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, mà lại chọn chỗ ngồi sát xuống bên cạnh Bùi Nguyên Minh.

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người đàn ông có mặt ở đây trong mắt bùng lên ánh lửa.

Chung Vũ, người làm cùng hệ thống với Chu Cường, lúc này đang ngồi cạnh Chu Cường, anh ta nửa cười nửa không nói: “Sếp Chu, xem ra sức mê hoặc của anh không ổn rồi”

“Tối nay anh hẹn cô gái này đến không phải là để giải quyết cô ta ư?”

“Kết quả thì sao? Cô ta lại một lòng say đắm anh chồng ở rể kia, anh không có cơ hội đâu”

Nghe thấy lời Chung Vũ nói, Chu Cường lạnh lùng đáp lại: “Anh thì hiểu cái gì? Tối nay anh và tôi đều chỉ là vai phụ mà thôi.”

“Bây giờ cô ta còn có thể kiêu ngạo được một
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1293


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1294


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1295


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Gì cơ? Là Lâm Mỹ Tiên!?”

Nghe thấy cái tên này, tất thảy đàn ông có mặt ở đó đều thấy chấn động.

Lâm Mỹ Tiên là người đẹp biểu diễn vũ đạo nổi tiếng trên một nên tảng nào đó trong một tháng gần đây, nghe đâu sau khi nổi tiếng, cô ta nhận được không ít hợp đồng quảng cáo mặt bảng, được coi là một người đẹp mà rất nhiêu người đàn ông chẳng dám hi vọng có thể chạm tới.

Nhưng một người phụ nữ như vậy, mà bây giờ ở bên cạnh Ngải Địch, đến cái danh phận cũng không có? Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Ngải Địch, vừa ngưỡng mộ mà vừa có chút ghen tị.

Còn Lâm Mỹ Tiên thấy có người nhận ra mình, vẻ mặt cô ta lúc này tức khắc trở nên lạnh lùng, tựa như cô ta không phải là con chó chăn cừu trong truyền thuyết, mà là một tiên nữ vậy.

Chung Vũ đi lên phía trước, nhiệt tình bắt tay với Ngải Địch và nói: “Anh Ngải Địch còn nhớ chúng tôi không? Trước đây chúng ta đã từng gặp mặt rôi, giấy chứng nhận của công ty anh chính là do tôi giải quyết đó..”

“Lãnh đạo Chung phải không, tôi còn nhớ, có thời gian thì qua tập đoàn Phong Trạch uống trà nhiều nhiêu nhé.”

Ngải Địch nói, không thể hiện cảm xúc gì.

Anh ta rõ ràng chỉ là đang nói những lời khách sáo thôi, nhưng Chung Vũ lại kích động đến muốn nhảy cẵng lên, quay đầu lại và nói: “Mọi người nghe thấy chưa, anh Ngải Địch vẫn còn nhớ tôi, còn mời tôi uống trà đó!”

“Anh Ngải Địch à, sắp tới đây anh mà muốn đầu tư vào dự án nào, thì cứ đến khu vực mới ở Dương Thành của chúng tôi nhé, chúng tôi thân làm công chức nhà nước, chắc chăn sẽ phục vụ tốt cho anh”

Lúc này trông dáng vẻ của Chung Vũ vô cùng nhiệt tình hiếu khách.

Thật tế nói trắng ra thì anh ta chính xác là đang thèm muốn những lợi ích trên người Ngải Địch.

Việc giành lấy được một doanh nghiệp nước ngoài như thế này là một chiến tích rất lớn, chỉ cân chiếm được một phân trong đó thôi, Chung Vũ anh ta đã có một tương lai xán lạn rồi.

“Ừm, sẽ có cơ hội”

Ngải Địch nói.

“Đúng rồi, anh Ngải Địch, nghe nói tập đoàn Phong Trạch các anh sẽ khai phá một khu vực hoàn toàn mới, không biết là các anh đã có bên cung ứng chưa?”

Có người lên tiếng với vẻ mặt ngại ngùng.

Ngải Địch cười nói: “Bên cung ứng thì chúng tôi không thiếu, có điều ở công trường của chúng tôi có thể là thiếu một vài con chó canh cửa đấy”

“Vậy anh xem chúng tôi có có được hay không? Gâu gâu gâu...

Đột nhiên có người bắt đầu giả tiếng chó sủa.

Đối với bọn họ, chỉ cần có thể được ôm chân Ngải Địch, vậy thì cho dù là làm một con chó thì cũng có làm sao? Đây là một người nước ngoài rất có quyền lực cơ mà
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1296


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày, cô cũng không phải là kẻ ngốc.

Tập đoàn tài chính Phong Trạch sao có thể không biết chuyện lần trước của khu nghỉ dưỡng chứ? Bây giờ, Ngải Địch đã chỉ đích danh cô qua đó, thì có thể có chuyện tốt được sao? Nhưng vấn đề nằm ở người đang đứng ở dưới mái hiên kia...

Lúc Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị đứng dậy, Bùi Nguyên Minh đột nhiên đưa tay ra ngăn cô lại, lạnh lùng nói: “Tập đoàn Phong Trạch là cái thá gì chứ, bọn họ có tư cách gì mà kêu vợ của tôi phải qua đó chào hỏi họ?”

“Bọn họ xứng đáng hay sao?”

Sự chú ý của mọi người ban đầu tập trung ở hướng này.

Lúc này, khi nghe thấy Bùi Nguyên Minh

- chồng của Trịnh Tuyết Dương nói như vậy, ai nấy đều vô cùng hoang mang.

Đó chính là tập đoàn tài chính Phong Trạch đây! Vậy mà lại có người dám đứng trước tập đoàn Phong Trạch, không để cho bọn họ một chút thể diện nào như vậy sao? Còn nói ra những lời như vậy nữa! Anh ta đang muốn tìm chỗ chết đây mài Lúc này, mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn một tên ngốc.

Chu Cường tức giận, anh ta hung dữ trợn mắt lên nhìn Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương nói: “Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh chồng cô sao thế? “Chẳng qua chỉ là hành lễ với anh Ngải Địch thôi mà, cân gì phải mỉa mai như vậy chứ? Anh ta không ưa tập đoàn tài chính Phong Trạch sao?”

Nghe đến ba chữ “Bùi Nguyên Minh”

, Ngải Địch dường như nhớ ra điều gì đó.

Ánh nhìn của anh ta hướng về phía Bùi Nguyên Minh, một lát sau khóe miệng khẽ nhếch lên cười giêu cợt một cái rồi nói: “Tôi nhớ ra rồi, anh chính là Bùi Nguyên Minh, chính là cái người đã ngăn cản tập đoàn tài chính Phong Trạch chúng tôi thu mua tập đoàn Emgrand đúng không?”

Tôi nghe nói trước đây anh là tài xế của Thế Tử Minh, vì vậy mới dám gây rắc rối với tập đoàn tài chính Phong Trạch chúng tôi.”

“Còn anh của hiện tại, đã không còn bất kỳ quan hệ gì với tập đoàn Thiện Nhân nữa rồi, vậy mà anh còn dám tỏ cái thái độ đây ra với tôi hay Sao, anh nghĩ xem, liệu tập đoàn tài chính Phong Trạch chúng tôi có dám giết anh hay không?”

“Bây giờ anh mà ngay lập tức lăn tới đây, quỳ xuống đất xin lỗi, thì chuyện này coi như xong! “Nếu không thì, hậu quả anh không thể gánh nổi được đâu!”

Lúc Ngải Địch dùng ánh mắt sắc bén nhìn Bùi Nguyên Minh, cảm giác như anh có thể một tay đánh chết Bùi Nguyên Minh vậy.

Lúc này, mọi người mới hiểu ra, thì ra người đàn ông ở rể này trước đây từng đắc tội với tập đoàn tài chính Phong Trạch rồi, chẳng trách anh lại có thái độ như vậy.

Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, mọi
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1297


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1298


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi.

Vẻ mặt cô tái nhợt.

Khi ánh mắt cô đọc dòng chữ trên bản hợp đồng, đôi lông mày đen cau lại.

Tính đến thời điểm gần đây, bây giờ đã là lần thứ hai có người muốn cướp lấy Tập đoàn Emgrand của cô rồi.

Trước đó là nhà họ Chân ở Thủ Đô.

Họ đã gây cho cô một áp lực không hề nhỏ.

Hiện tại là tập đoàn tài chính Phong Trạch, chuyện này khiển cho phần áp lực càng lớn hơn nữa.

"Tôi sẽ cho cô ba phút để cân nhắc, ký hay không ký đều là tùy ở cô!" "Có điêu nếu cô không ký ấy mà, đối với những người đã xúc phạm tới người tập đoàn tài chính Phong Trạch của chúng tôi, tập đoàn tài chính Phong Trạch của chúng tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cuộc điều tra đến cùng!" Ngải Địch cười lạnh nói.

Hình như là để phụ họa theo anh ta, đám vệ sĩ kia từng người từng người đều tiến lên phía trước với vẻ mặt lạnh lùng.

Sát ý trên người những người này rất rõ ràng.

Chỉ là một hành động đơn giản thôi nhưng cũng khiến cả khán phòng lạnh gáy.

Vào thời điểm này, hiện trường trở nên yên tĩnh đến cực điểm.

Tất cả mọi người đều nín thở, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Mọi người đều biết rằng việc đắc tội với tập đoàn tài chính Phong Trạch chắc chăn là sẽ không có kết quả gì tốt hết.

Giờ khắc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Trịnh Tuyết Dương.

Chỉ có đôi mắt đẹp tuyệt vời của Kim Uyển Nhi là rơi trên người của Bùi Nguyên Minh.

Theo bản năng, cô cảm thấy rằng người đàn ông này tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn người phụ nữ của mình bị ức hiếp như thế này đâu.

Đúng như cô dự đoán, ngay khi Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị vươn tay ra lấy hợp đồng trên bàn.

Bùi Nguyên Minh đột nhiên đứng lên, sau đó anh thản nhiên cầm lấy bản hợp đồng kia.

"Xoạt" Bản hợp đồng tinh xảo đẹp đẽ bị Bùi Nguyên Minh xé thành từng mảnh, sau đó nó bị ném xuống đất như rác rưởi.

Sau đó, Bùi Nguyên Minh cười và nói: "Thật ngại quá các vị, chúng tôi không có suy nghĩ sẽ bán Tập đoàn Emgrand.' "Rất khát! Anh thật là rất khá đấy!" Nhìn thấy cảnh này, giọng của Ngải Địch lạnh giá tới cực điểm.

Ở trong mắt anh ta, đừng nói là một tên Bùi Nguyên Minh, ngay cả là Thể Tử Minh trong truyền thuyết cũng không thể xé bỏ hợp đồng của tập đoàn tài chính Phong Trạch bọn họ như vậy.

Bởi vì điều này khác gì với việc để thể diện của tập đoàn tài chính Phong Trạch xuống chân mà giẫm nát chứ! Người của tập đoàn tài chính Phong Trạch tuyệt đối sẽ không cho phép điều này xảy ra.

Mà bây giờ đã xuất hiện cảnh tượng này thì mọi thứ chắc chắn là anh không chết tôi không
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 1299


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom