Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 900


Lúc này Vương Thái Hợp mới tiến lên từng bước một, lạnh lùng nói: “Châu Kiến Bình, Tiền Đổng Trác, hai anh quên rằng hàng ngày tôi dạy bảo thế nào sao?”

“Tôi đã nói bao nhiêu lần là không được ỷ vào thân phận của mình mà tùy tiện hành động bên ngoài”

“Hiện tại, tôi cho hai anh một cơ hội, chỉ cần thừa nhận sai lâm với ông Tô Quốc Cường tồi rời khỏi nơi này, tôi sẽ không quy trách nhiệm cho các anh.”

*Nếu không, hậu quả như thế nào, hai anh còn biết rõ hơn tôi Tuy giọng nói của Vương Thái Hợp rất lạnh nhạt, nhưng lại giống như sấm sét trên mặt đất, chấn động cả khán phòng.

“Châu Kiến Bình, tôi với anh là đồng nghiệp, trước mặt ông Thái Hợp, chúng ta đều là học sinh mà thôi”

“Lúc này nên lựa chọn như thế nào, không cần tôi dạy cho nhóm anh chứ?”

Lý Vân Bằng cũng cười nói Rõ ràng, theo bọn họ nghĩ, chỉ cần một câu nói thì chắc chắn có thể khiến Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác quay đầu tạ tội.

Tất cả mọi người đều là thành viên của chính phủ, ai cũng biết ai là kẻ mạnh, ai cánh tay thô.

Trên thực tế, trong mắt của Vương Thái Hợp và Lý Vân Bằng, những chuyện ngày hôm.

nay đều không có ý nghĩa.

Chỉ cần họ xuất hiện là mọi chuyện đều ổn thỏa.

Những lời nói bây giờ đều là xã giao mà thôi.

Nói xong, hai tay Vương Thái Hợp chắp.

sau lưng, phong thái tỏ ra rất khác thường.

Trong lòng ông ta đang đếm, chỉ cần ba giây, Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác đều sẽ cúi đầu tỏ lòng thành kính.

Nhưng lúc này, sắc mặt của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác lại không thể đoán trước được.

Bồng nhiên Châu Kiến Bình hít sâu một hơi, nói: “Ông Thái Hợp, không phải học sinh này muốn gây chuyện với ông, mà hôm nay tôi tới đây là vì được người khác nhờ vả đến bảo.

vệ lẽ phải.”

“Mọi việc hôm nay, tôi và Tiền Đổng Trác đều đã xử trí công bằng, tuyệt đối không có bất kì việc gì bất hợp pháp”

“Xin ông Thái Hợp xem xét rõ mọi việc.”

Sắc mặt Vương Thái Hợp từ từ trở nên ảm đạm, lúc này ông †a mới lạnh lùng nói: “Châu Kiến Bình, ý của anh là, hôm nay lão già này.

xuất hiện ở đây chính là làm việc bất hợp pháp, là tùy ý làm bậy?”

“Tôi không dám” Châu Kiến Bình không khiêm tốn cũng không hống hách nói.

*Không. Anh dám. Anh thật to gan. Tôi thật sự rất tò mò, tên nhãi này không biết từ đâu chui ra mà đáng để anh vất vả vì cậu ta như vậy?”

“Lại còn xử trí công bằng sao?

Các anh có.

thể đừng bưồn cười như vậy không?”

Vẻ mặt của Vương Thái Hợp hiện lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

Châu Kiến Bình cùng Tiền Đổng Trác dám khiển trách ngay trước mặt ông ta, đây là không cho Vương Thái Hợp chút thể diện nào.

Châu Kiến Bình hít sâu một hơi nói: “Ông Thái Hợp, xin nghe lời khuyên của tôi”

*Chuyện hôm nay không phải chuyện ông có thể xen vào”

“Chỉ cần ông đứng ngoài cuộc, tôi bảo đảm chuyện hôm nay sẽ không liên lụy đến ông”

“Ha ha ha.”

Vương Thái Hợp cùng Lý Vân Băng và những người khác sửng sốt trong giây lát, một lúc sau tất cả đều bật cười.

Lý Vân Băng cười đến thở không ra hơi.

“Châu Kiến Bình, có phải đầu óc anh không được tốt lắm không?”

“Cuối cùng thì anh đã hình dung được tình hình chưa?”

“Anh chỉ là một con chó dưới trướng của ông Vương Thái Hợp mà thôi. Anh phải cắn bất cứ kẻ nào mà ông ấy yêu cầu phải căn”

*Thế mà hôm nay, con chó này lại muốn muốn trở thành chủ nhân à?”

“Ha ha ha”

Một nhóm quan chức cười đến mức không kiêng nể gì cả.

Trong cơ quan hành chính, trình tự trên dưới được chia rất rõ ràng.

Chưa bao giờ phát sinh việc cấp dưới uy hiếp cấp trên.

Vậy mà lúc này, Châu Kiến Bình thực sự: đang uy hiếp Vương Thái Hợp sao?

Lý Vân Bằng và những người khác đã ở trong cơ quan hành chính lăn lộn nhiều năm như vậy, mà đây mới là lần đầu tiên họ gặp phải chuyện buồn cười như thế.
 
Chương 901


"Hây, đúng là chó cắn Lã Động Tân, sống trên đời không biết lòng người tốt!"

Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác cùng thở dài, cả hai trưng ra bộ mặt tiếc thay cho Vương Thái Hợp, như thể ông ta đã bỏ lỡ qua một cơ hội vô cùng tốt vậy.

Cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt khiến đám người Lý Vân Bằng đang há miệng cười bỗng im bặt lại, lúc này trong đầu họ hiện lên cả tá dấu chấm hỏi, họ gần như không thể hiểu được chuyện này.

Chẳng lẽ não của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác có vấn đề gì sao? Hay là họ thật sự có con át chủ bài trong tay? "Ông Hợp, thân phận của cậu chủ Minh là thứ mà tất cả các người đều phải ngước nhìn!" Khi nói ra những lời này, vẻ mặt Châu Kiến Bình trông cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng đáp lại sự nghiêm túc đó của anh ta lại là một trận cười ha hả từ đám người đứng xem.

Tô Thiên Oánh mở mồm đầu tiên, cô ta lớn tiếng nói: "Ông Hợp à, ông đừng để bị lừa, tên đó chẳng qua chỉ là một thằng ở rể thôi a." . Truyện Mỹ Thực

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng cô ta, lọt vào tai những người khác, chỉ trong nháy mắt cả đám bọn họ đều trưng ra bộ mặt khinh khỉnh cạn lời.

Từ khi nào mà thân phận con rể lại biến thành kiểu thân phận của bậc quan, khiến người khác phải ngước đầu nhìn lên chứ.

Còn về phần Tô Quốc Cường, từ đầu chí cuối ông ta không nói lời nào, chỉ im lặng quan sát Bùi Nguyên Minh một cách tỉ mỉ nhất.

Theo quan sát của ông ta, đối mặt với chuyện đang diễn ra ngay trước mắt, anh vẫn giữ vẻ thờ ơ, bình thản, hay thậm chí là coi tất cả diễn biến câu chuyện nhẹ tựa mây trôi. Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự có thân phận cao quý sao? Nhưng nếu vậy thì tình huống này là sao chứ?

Anh chẳng phải được coi là một kẻ hèn đi ở rể, xung quanh chỉ toàn những kẻ dân thường, như vậy thì có thể quen được ai tai to mặt lớn kia chứ?

Cả kể anh có quan hệ rộng đến đâu đi chẳng nữa nhưng chẳng lẽ lại quan hệ rộng hơn cả phó lãnh đạo của Dương Thành là Vương Thái Hợp hay sao?

Đấy là còn chưa kể bên phía ông Hợp còn có đám Lý Vân Bằng, họ đều là những người quyền lực trong sở cảnh sát của Dương Thành.

Cho nên để so về gia thể thì tình hình này chẳng phải nên được kết luận phần thắng thuộc về ông Hợp sao? Một người với thân phận ở rể mà lại đứng đây so đo ra vẻ, như vậy liệu có khác nào tự tìm đường chết không.

Bùi Nguyên Minh phất phất tay, Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác không dám nói gì thêm nữa, họ lập tức cúi đầu đứng sang bên cạnh.

Bùi Nguyên Minh chuyển tầm nhìn về phía ông Hợp, lúc này nét mặt anh lộ ra vẻ tò mò, mở miệng cười nói: "Vương Thái Hợp, ông không biết tôi sao?" "Hỗn láo! Tên của ông Hợp là để một đứa đi ở rể như anh gọi sao?"

Lý Vân Bằng là người há to mồm kêu đầu tiên. “Đúng vậy, loại người bỏ đi như cậu vốn dĩ không có tư cách nói chuyện với ông Hợp!"

Tô Quốc Cường là người thứ hai lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh bằng vẻ mặt lạnh lẽo.

Vương Thái Hợp khẽ nhíu mày, ông ta là người của bộ máy hành chính Dương Thành, trước giờ luôn hành sự ổn thỏa, khôn khéo và thông minh, giờ phút này ông ta mới bắt đầu nhẩm nuốt ý tử trong câu nói của Bùi Nguyên Minh một cách tinh tế.

Không lẽ, ông ta thật sự quen Bùi Nguyên Minh hay sao? Nhưng theo những gì ông ta biết thì chẳng phải anh là một đứa đi ở rể đó sao? Vậy thì có quen biết gì nhau đâu chứ?

Vương Thái Hợp đã cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng đáng tiếc ông ta không thể tìm ra manh mối nào cả. Mà cũng đúng thôi, chuyện này không thể trách Vương Thái Hợp được.

Trong bữa tiệc mừng thọ bà cụ nhà họ Bùi, người đứng đầu của gia tộc Bùi Thị ngày đó, Bùi Nguyên Minh đã dùng thân phận Thế Tử Minh ra dự tiệc và tiếp đón mọi người. Mà lúc đó, một người nhỏ nhoi như Vương Thái Hợp được mời đến dự đã là phúc phần lắm rồi, vậy nên ông ta nào dám ngẩng đầu nhìn mặt anh chứ, từ đầu đến cuối chỉ cúi gằm mặt xuống thôi. Cho nên ngày hôm nay không nhận ra Bùi Nguyên Minh cũng là hết sức bình thường.

Dường như anh cũng không để tâm đến vẻ mặt khinh khỉnh của đám người ngoài cuộc lắm. Anh nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm mình kia, cười nói: "Ông là Tô Quốc Cường đúng không? Thường được gọi là ông chủ Cường nhỉ? Quả không hổ danh nhà họ Tô được coi là một trong những gia tộc đứng đầu ở Dương Thành, từ phong thái lẫn thực lực cũng không tệ nha."

Có vẻ Bùi Nguyên Minh đang khen ngợi nhà họ Tô. "Cậu cũng biết nhà họ Tô chúng tôi là một trong những gia tộc đứng đầu sao?" "Vậy mà còn dám đắc tội với người nhà họ Tô chúng tôi sao? Chẳng lẽ đến cả chữ chết anh cũng cần để người khác dạy cách đánh vần hả gì?"

Tô Thiên Oánh cười khẩy, mở miệng giễu võ dương oai.

Bùi Nguyên Minh trưng ra bộ mặt cười cợt nhìn đám người nhà họ Tô như đang nhìn một đám diễn hề thay vai nhau giành lời thoại, anh hờ hững nói: "Nếu tôi đã biết nhà họ Tô các người thuộc những gia tộc đứng đầu ở Dương Thành mà vẫn dám tự tin đứng đây bình thản đợi các người tới. Chẳng lẽ các người không biết thử động não nghĩ xem tôi lấy đầu ra sự tự tin đó à?"

Nghe đến đây, Tô Quốc Cường thoáng giật mình một cái.

Tô Trạch Minh bắt đầu sửng sốt.

Và cuối cùng, ngay cả Vương Thái Hợp cũng giật mình, sau cùng là biểu cảm sửng sốt lan tràn khắp khuôn mặt ông ta.

Tuy nhiên chỉ một lát sau, Tô Trạch Minh lập tức lấy lại phong độ, anh ta cười khẩy nói: "Tên ở rể kia, anh tự tin như vậy chẳng phải là nhờ có Châu Kiến Bình chống lưng sao? Tôi vừa cho người điều tra thử rồi." "Lúc anh đứng gọi điện thoại, trùng hợp Châu Kiến Bình cũng nhận một cuộc điện thoại, cuộc gọi kia chính là anh gọi sao?"
 
Chương 902


Bùi Nguyễn Minh không thèm để ý đến Tô Trạch Minh, bởi vì ở trong mắt anh, nói chuyện với nhánh bên của nhà họ Tô chỉ lãng phí sức lực mà thôi. Ánh mắt Bùi Nguyên Minh rơi trên người Tô Quốc Cường, anh thản nhiên nói: "Ông Cường, người ngoài đều nói ông là người quyền lực nhất chi thứ hai của nhà họ Tô, thậm chí còn có thể có cơ hội soán vị thế tử nhà họ Tô của các người." "Chỉ là có bao giờ ông nghĩ đến nếu hôm nay ông bị tôi giấm chết dưới chân thì ông sẽ còn cơ hội trở về soán ngôi sao?"

Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Tô Quốc Cường khẽ thay đổi. Một số thông tin nội bộ về nhà họ Tô không phải là việc mà người bình thường có khả năng biết được.

Nhưng thắng ở rể trước mặt này lại nói ra như thể đã biết rất rõ ràng.

Không thích hợp!

Thật sự rất không thích hợp!

Hơn nữa, bây giờ tên này còn có thể nói chuyện chậm rãi như vậy, hiển nhiên không phải kẻ ngốc. Một khi đã như vậy, hẳn là anh biết rằng với năng lực của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác không cách nào trấn áp được nhà họ Tô.

Đã vậy, tại sao lúc này anh vẫn trông ung dung tự tại và tràn đầy tự tin như vậy chứ?

Vào lúc này, Vương Thái Hợp là người đứng thứ hai của Dương Thành cũng đang có mặt ở đây. Có một nhân vật lớn như vậy ở đây, tại sao người con rể này ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái chứ?

Điều đó có nghĩa rằng anh có đủ tự tin để đối mặt với tất cả những điều này.

Chẳng lẽ anh chàng tưởng như bình thường này còn có con át chủ bài khác chưa lật hay sao?

Tô Quốc Cường cau mày, trong lòng ông ta nghĩ tới hàng chục loại khả năng khác nhau. Nhưng Tô Trạch Minh lại không thể suy nghĩ được nhiều như vậy. Bây giờ Tô Quốc Cường ở đây, dòng thứ của nhà họ Tô như anh ta khẳng định phải biểu hiện thật tốt.

Lúc này, anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Họ Bùi kia, anh có tư cách gì muốn chống lại nhà họ Tô của tôi? Đừng có mà mơ mộng hão huyền!" "Anh có thể dựa vào ai? Dựa được vào một mình Châu Kiến Bình chứ gì?" "Kể từ khi anh bước chân vào trường trung học Dương Thành, kết cục của anh đã được định rồi." "Anh vẫn nên quỳ xuống đi! Ngay cả nói xăng nói bậy ở đây cũng không thể thay đổi vận mệnh kế tiếp của anh đâu."

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: "Tôi đã nói thắng rồi, sao cả đám người nhà họ Tô lại ngu ngốc như vậy chứ?" "Các người thật sự cho rằng Châu Kiến Bình là người chống lưng cho tôi sao? Châu Kiến Bình, các anh dám nhận làm người chống lưng cho tôi sao?"

Nghe thấy vậy, cả Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác đều tái mặt, cả hai đồng thời cúi đầu xuống chín mươi độ và nói: "Anh Minh, chúng tôi không dám."

Mọi người đều hút phải ngụm khí lạnh sau khi chứng kiến một màn này. Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác ở trước mặt Bùi Nguyên Minh đều cư xử giống hệt như một người em trai? Như vậy có nghĩa là khẳng định anh còn có con át chủ bài khác chưa lật.

Lúc này, sắc mặt Tô Quốc Cường bắt đầu có chút thay đổi, trong lòng của ông ta đang dự đoán một điều khủng khiếp sắp xảy ra.

Bùi Nguyên Minh nhìn về phía Tô Thiên Oánh ngỗ ngược, anh cười nói: "Cô cả nhà họ Tô, tất cả những chuyện hôm nay theo tôi chỉ là trò đùa giữa các học sinh mà thôi." "Nhưng nếu các người muốn làm to chuyện như vậy, tôi sẽ chơi với các người." "Bây giờ, tôi cho cô một cơ hội. Cô quỳ gối trước mặt các giáo viên và học sinh của trường, xin lỗi và sám hối với Khánh Vân, tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Tô, như thế nào?"

Nói thật, lúc này Tô Thiên Oánh đã có phần chột dạ. Tuy nhiên, do được chiều chuộng từ nhỏ khiến cô ta không thể nào cúi đầu trong trường hợp như này.

Lúc này, cô ta ngẩng đầu, ưỡn ngực lên như một con công kiêu hãnh: "Hừ! Xin lỗi cô ta? Con nhóc này cũng xứng đáng sao? Nghĩ rằng bản thân có được khuôn mặt dễ nhìn thì có thể tranh giành đàn ông cùng tôi đây sao?" "Những người khác lại nói rằng cô ta là hoa khôi của trường. Tôi nhổ vào!"
 
Chương 903


Bùi Nguyên Minh cười: “Nếu nói như vậy là cô không có ý định xin lỗi đúng không?" “Đương nhiên là không! Cả đời này cũng không có khả năng Anh đừng hòng nghĩ vậy nữa!”

Bùi Nguyên Minh lại nhàn nhạt nhìn Tô Quốc Cường rồi nói: “Nuôi nhưng không dạy, là lỗi của người làm ba, ông quỳ xuống xin lỗi thì tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận

Tô Quốc Cường vốn muốn yên lặng, nhưng nghe được lời này thì vô cùng tức giận.

Trong nhà họ Tô, ông ta có địa vị rất cao, đi đến đâu thì người ngoài cũng vô cùng khách sáo, lịch sự.

Cho dù là đứa con rể trước mặt đây có chút bối cảnh, nhưng dựa vào đâu mà bắt ông ta quỳ xuống chứ? Lúc này, Tô Quốc Cường lạnh giọng đáp: “Thắng ở rể như anh có tư cách gì bắt tôi quỳ xuống?" "Hơn nữa còn bắt chúng tôi đi xin lỗi một con đĩ, con tiện nhân ấy sao?" "Đúng đúng đúng! Không thể xin lỗi con tiện nhân đó được!" "Con tiện nhân đó rơi vào bước đường này đều là do nó tự chuốc lấy hết!" Tưởng mình xinh đẹp liền có thể thích làm gì thì làm hả? Theo tôi thấy, cô ta đã ngủ với rất nhiều thằng đàn ông rồi!" Dưới đài, mấy tên theo đuổi Tô Thiên Oánh như tìm được cơ hội, lúc này đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Trịnh Khánh Vân rồi chửi mång om sòm.

Vốn dĩ Trịnh Khánh Vân đã thấy rất ấm ức, bây giờ lại càng ấm ức như muốn khóc tới nơi.

Cô ta luôn bị người khác vu oan, vốn tưởng rằng chỉ cần gia đình Tôn Minh Triết ra giải thích rõ ràng thì bản thân mình cũng sẽ được trả lại sự trong sạch.

Nhưng đến giờ nhóm người Tô Thiên Oánh kia vẫn như cũ nói cô ta là tiện nhân, con đĩ, ngủ với hàng tá đàn ông!

Đó là nỗi nhục nhã và oan ức mà một cô gái có thể chịu đựng được sao? Lúc này, Tô Quốc Cường hít sâu một hơi rồi nói: "Ông Hợp, tôi thấy không cần phí lời với tên này nữa đâu!" “Ban nãy không phải anh ta lái Porsche vào trong khuôn viên trường học sao? Tôi thấy anh ta đang muốn tạo án giết người trong khuôn viên trường, phải bắt anh ta giam vào tù mới đúng!"

Vương Thái Hợp gật đầu, nói: “Ừm, nếu đã có người báo án, vậy thì phải giải quyết thôi." "Nếu chúng ta đã là người lãnh đạo trong nhà nước thì chắc chắn cần chủ trì công đạo cho muôn dân chứ."

Lý Vân Bằng cười: “Ông Hợp xin cứ yên tâm, đối phó với những tên luôn cho mình là đúng thế này, kinh nghiệm của tôi phong phú lắm!" “Đợi sau khi quay về, tôi cho anh ta thêm ít phân hổ, nước ớt gì đấy, bảo đảm cho anh ta hối hận vì mình được sinh ra trên cõi đời này."

Lý Vân Bằng vẫy tay một cái liền thấy có mười mấy cảnh sát mặc thường phục, trông vô cùng hung ác như muốn bổ nhào về phía trước vậy.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Trịnh Khánh Vân trắng bệch

Cô ta đã thấy được cảnh tượng này bao giờ đâu? ra.

Trong nhận thức của cô ta, bị cảnh sát dẫn đi đó là một chuyện vô cùng mất mặt. Nếu hôm nay cô ta và anh rể cùng bị thanh tra bắt đi, vậy thì sau này ở trong trường, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội. "Bum!"

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe ô tô.

Cùng lúc đó, bên ngoài có giọng nói vọng vào: "Trời ạ! Lại là Audi A6, đây là bị khách quý nào đến rồi đây?"

Những cảnh sát vốn chuẩn bị ra tay kia đều ý thức được mà dừng lại động tác.

Audi A6 bình thường đều đại diện cho người trong chính phủ. Người bình thường cho dù có mua được thì cửa hàng 4S nhà người ta cũng không bán cho.

Vương Thái Hợp liếc liếc mắt, trong nụ cười dường như có chút không hài lòng: "Xem ra ông Cường không hề tin tưởng tôi đây, không ngờ còn tìm người khác đến giúp đỡ cho nhà họ Tô các người nữa!”

Thế nhưng lúc này, Tô Quốc Cường lại vô cùng sững sờ. Ông ta không chuẩn bị thủ hạ khác mà?

Sao bây giờ còn có cả người lái Audi A6 đến rồi? Lẽ nào là gia chủ, hoặc là thể tử sợ sự việc không ổn thỏa nên lại mời những nhân vật lớn trong chính phủ đến trấn giữ cục diện soa?

Nghĩ đến đây, Tô Quốc Cường liền nói ra suy đoán của mình.

Sắc mặt của Vương Thái Hợp đỡ hơn trước, ông ta nói: “Nếu đã là gia chủ nhà họ Tô ra tay, vậy thì thân phận của vị này e là còn cao hơn cả tôi ấy chứ!"
 
Chương 904


Nghe được lời của Vương Thái Hợp, Tô Quốc Cường cũng có chút mong đợi.

Mạng lưới quan hệ của gia chủ nhà họ Tô, Tô Trường Cảnh vô cùng rộng. Không lẽ lần này, vì chút chuyện nhỏ con thế này mà ông ta mời một nhân vật lớn đến sao?

Còn đám Tô Trạch Minh, Tô Thiên Oánh vẫn bày ra vẻ mặt mong chờ. Bởi vì địa vị của người đến đó càng cao thì bọn họ sẽ càng được nở mày nở mặt.

Đặc biệt là nếu có thể dễ dàng giẫm nát lòng tự trọng của Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân thì bọn họ lại còn vui hơn nữa. Rất nhanh sau đó, một nhóm người đi vào.

Những người này đều là người trong chính phủ, ai ai cũng đều mặc áo sơ mi trắng.

Người đàn ông trung niên đứng đầu có gương mặt hình chữ điền, nhưng nhìn khí thế của ông ta không hề tầm thường, người bình thường cũng không có dũng khí đối mặt với ông ta.

Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.

Người đến chính là Dương Định Quốc, người đứng đầu của Dương Thành!

Rất nhanh sau đó, sắc mặt đám người Vương Thái Hợp khẽ thay đổi, vì bọn họ nhận ra thân phận của người đến này rồi! Lúc này Dương Định Quốc đi rất nhanh, có chút hùng hổ, dường như không giống với dáng vẻ bình ổn thường ngày. "Ông Quốc, là ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy?” Tô Quốc Cường đứng ra chào hỏi đầu tiên. Nhưng kết quả là Dương Định Quốc trực tiếp ngó lơ ông ta, đi nhanh như bay tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nghiêng người xuống nói: “Cậu không sao chứ?” rồi!” "Chúng tôi đang trong cuộc họp, nhận được tin liền qua đây "Vẫn xin cậu thứ lỗi vì chúng tôi đến đây chậm trễ!”

Những người trong chính phủ này, ai ai cũng đều rất khách khí.

Phải biết rằng, những người này phần lớn đều là người đứng đầu, ngày thường quyền lực vô cùng to lớn, cao cao tại thượng. Nhưng hôm nay lại vô cùng lịch sự, ai ai cũng đều củi đầu chào hỏi.

Tất cả mọi người đều chết lặng.

Vương Thái Hợp chết lặng, Lý Vân Bằng cũng chết lặng, Tô Quốc Cường cũng chết lặng, Tô Thiên Oánh cũng chết lặng rồi...

Vị này, rốt cuộc là có thân phận gì vậy?

Đến mức để người đứng đầu chính phủ Dương Thành là

Dương Định Quốc phải kính nể đến như vậy? "Ông Quốc, vị này rốt cuộc là.."

Lúc này sắc mặt Vương Thái Hợp trắng bệch ra, ông ta như ý thức được mình đã đạp phải tấm bảng sát rồi.

Nhưng lúc này ông ra lại không thể không nói gì.

Tuy nhiên, Dương Định Quốc không hề liếc mắt nhìn ông ta, từ đầu tới cuối chỉ nhìn Bùi Nguyên Minh. “Chính phủ Dương Thành của các ông cũng không tồi nhỉ? Ông mà đến muộn chút nữa thôi là tôi đã bị đám cảnh sát bắt đi rồi."

Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nói.

Nghe được lời này, mồ hôi lạnh sau lưng Dương Định Quốc bỗng ứa ra.

Ông ta biết thân phận của Bùi Nguyên Minh.

Nhưng ông ta không dám nói.

Tuy nhiên bây giờ vấn đề là cấp dưới của ông ta lại muốn bắt vị này đi?

Giờ phút này, Dương Định Quốc chỉ cảm thấy trời đất như đang xoay chuyển, bản thân ông ta suýt chút nữa cũng ngất ngay tại chỗ.

Được một lúc sau, ông ta như muốn nhảy dựng lên, phần nộ gào lên: “Là ai? Cút ra đây!" "Rốt cuộc là tên nào sai khiến các người?”

Mười mấy cảnh sát mặc thường phục ý thức được nhìn về phía

Lý Vân Bằng.

Sắc mặt Lý Vân Bằng trắng bệch, anh ta biết rõ bản thân mình hôm nay đã phạm phải sai lầm to lớn cỡ nào.

Dương Định Quốc đi ra, trực tiếp tát một cái lên mặt Lý Vân Bằng, lạnh lùng nói: "Năm đó tôi đề bạt cậu đã từng nói với cậu, ngồi vào vị trí này thì phải lấy đất nước làm trọng. Nhưng cậu nhìn xem, cậu đang làm ra việc xấu gì thế này!” “Kể từ bây giờ, cậu từ chức luôn đi!” "Bùm!"

Những lời này thốt ra như tiếng sét đánh ngang tai, trực tiếp làm Lý Vân Bắng kinh hãi. Anh ta ở trong chính phủ nhiều năm, nhưng bây giờ lại phải từ chức!
 
Chương 905


Dương Định Quốc không hề để ý tới Lý Vân Bằng, ánh mắt dừng trên người Vương Thái Hợp, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Vốn vì quan điểm chính trị bất hòa nên hai người bọn họ luôn luôn không hòa thuận. Vào lúc này, Vương Thái Hợp lại trêu chọc Bùi Nguyên Minh, Dương Định Quốc chỉ cười khẩy trong lòng.

Dưới cái nhìn hết sức ngạc nhiên mà chăm chú của mọi người, chỉ thấy Dương Định Quốc đi tới trước mặt Vương Thái Hợp, sau đó tát một cái vào mặt ông ta: “Chính phủ Dương Thành chúng ta sao lại có cái tên rác rưởi như anh! Anh định vì hành động ngu xuẩn của mình khiến cho cả chính phủ Dương Thành chúng ta chôn cùng sao?” “Bốp bốp bốp!”

Dương Định Quốc cứ trực tiếp tay đấm chân đá, hoàn toàn không còn phong thái văn vẻ lịch sự gì cả.

Sau khi đánh cả buổi, ông ta mới dừng tay, vẻ mặt vô cùng khó

Mặt mũi Vương Thái Hợp bầm dập, cũng không dám nói gì. coi.

Ông ta là công chức giàu kinh nghiệm, thấy cách làm việc của Dương Định Quốc thì ông ta đã hiểu được. Thằng ở rể này, nhất định là người tai to mặt lớn mà ngay cả

Dương Định Quốc cũng không dám trêu chọc. Nếu không thì người như Dương Định Quốc, cần tự mình động tay sao?

Cho nên, lúc này Vương Thái Hợp hoàn toàn không dám phản kháng, ông ta đã không còn bộ dáng hung hăng càn quấy trước đó. Bởi vì từ thái độ của Dương Định Quốc, ông ta đã nhìn ra chắc chắn mình cũng không động đến Bùi Nguyên Minh nổi.

Nếu không muốn bị người ta cắt chức này đi, mình vẫn nên ngoan ngoãn nhận dạy dỗ thôi.

Lúc này, không chỉ có vẻ mặt của các công chức khác choáng váng, mà vẻ mặt của người nhà họ Tô cũng choáng váng pha lẫn phức tạp.

Ánh mắt của mọi người dừng trên người Bùi Nguyên Minh đã khác với trước.

Sao lại thế này?

Trịnh Khánh Vân là người tỉnh táo nhất, cô ta luôn biết thân phận của anh rể mình rất cao. Nhưng chẳng lẽ có thể cao đến mức áp chế nhà họ Tô dễ dàng như vậy sao?

Khó trách anh rể làm việc không kiêng nể gì như thế!

Mà ngay tại lúc này, một người đàn ông mặt tây trang giày da, vẻ mặt lo lắng từ bên ngoài đi vào. "Đây, không phải là thư ký của ông Hưng, người đừng đầu Đà

Nẵng sao?" "Đúng! Là anh ta, anh ta được biết đến là thư ký hàng đầu Đà Nẵng! Chủ yếu là khi anh ta ra mặt, đại biểu cho người đứng đầu Đà Nẵng, Hạ Trung Hưng!” Khi Dương Định Quốc thấy người thư ký hàng đầu này đến đây, sắc mặt ông ta cũng có vài phần khó coi.

Chẳng qua ông ta còn chưa kịp nói chuyện thì thư ký hàng đầu đã chạy tới trước mặt Bùi Nguyên Minh khom người rồi nói: “Cậu Minh, cậu không sao chứ? Ông Hưng ở bên kia vừa biết được tin, thế nhưng lại đúng lúc ông ấy đi Yến Kinh báo cáo công tác cho nên không đến được, ông ấy dặn riêng với tôi nhất định phải đến xem cậu!” "Nếu có người tùy ý làm bậy trước mặt cậu, vậy cứ việc nói cho tôi biết, mặc kệ cấp gì thì chúng tôi đều có thể cắt chức của người đó." “Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy chưa đủ thì cậu tùy ý sắp xếp, kẻ hèn này sẽ nghe theo lệnh!" “Phụt!”

Bây giờ người nhà họ Tô suýt ói máu.

Mà những người khác đều nhìn đến ngây người. Rốt cuộc thắng ở rể này có thân phận gì hả?

Ngay cả người đứng đầu Đà Nẵng là Hạ Trung Hưng cũng phải cử riêng thư ký hàng đầu đến thăm hỏi anh?

Trời ơi!

Thật không thể tưởng tượng nổi mà!

Giờ đây mọi người hoàn toàn không có cách nào đoán được rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có lai lịch gì. "Tôi không sao, đã khiến cho ông Hưng lo lắng rồi, về phần chuyện này thì anh cứ xem rồi làm đi."

Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng, nhìn không ra vui giận.

Vừa rồi anh gọi điện thoại cho Dương Định Quốc, mà không gọi cho Hạ Trung Hưng. Nhưng thư ký hàng đầu của Hạ Trung Hưng lại đến đây, chuyện này chứng tỏ ông già này rất quan tâm” mình nha. "Đúng đúng đúng, cảm ơn cậu nể mặt, nhất định chúng tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng!" Thái độ của thư ký hàng đầu rất thành khẩn.

Sau đó vẻ mặt anh ta nghiêm túc nhìn Dương Định Quốc rồi nói: "Dương Định Quốc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
 
Chương 906


Tuy Dương Định Quốc là người đứng đầu Dương Thành nhưng lúc này cả người cũng toát mồ hôi lạnh.

Ông ta trực tiếp cúi đầu trước mặt Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Là tôi sai, tất cả đều là sai lầm của tôi!” “Trách tôi quản không nghiêm, không quản lý những người kia cho tốt!" "Khiến cho những người kia xúc phạm đến cậu Minh đây, là sai lầm lớn nhất của tôi!” “Cậu Minh, rất xin lỗi, cậu xử phạt như thế nào, tôi nhất định gánh chịu!" “Cái gì!?”

Nhìn thấy cảnh này, xung quanh đều có tiếng hít khí lạnh.

Ban đầu mọi người đều nghĩ, chắc Dương Định Quốc là một trong những chỗ dựa vững chắc của Bùi Nguyên Minh.

Nhưng không ngờ người đứng đầu Dương Thành này lại cung kính trước mặt Bùi Nguyên Minh như thế, còn cúi đầu khom lưng nhận sai, hoàn toàn không dám cãi lại nửa câu.

Tô Quốc Cường trợn tròn mắt!

Vương Thái Hợp há hốc mồm!

Lý Vân Bằng vô cùng sốc!

Tô Thiên Oánh thầm kinh ngạc!

Tất cả mọi người đều choáng váng! Cảnh này làm tất cả mọi người không kịp chuẩn bị, thân phận của Bùi Nguyên Minh lại cao đến mức này.

Lúc này ánh mắt Tô Quốc Cường tràn ngập sợ hãi nhìn Bùi Nguyên Minh, thậm chí vẻ mặt còn mang theo vài phần cầu xin. Vừa rồi ông ta còn khinh thường thằng ở rể này, lắc mình một cái đã thành người cao quý mà ngay cả người đứng đầu Đà Nẵng như Hạ Trung Hưng cũng phải chú ý.

Mà giờ đây cả người Tô Thiên Oánh run rẩy không ngừng, muốn nói chuyện cũng không nói được. Giờ này phút này, rốt cuộc cô ta cũng hiểu được, đến cùng mình đã gây ra rắc rối lớn như thế nào!

Mà rắc rối lớn như vậy, đừng nói là cô ta, cho dù là ba già của cô ta thậm chí là cả nhà họ Tô cũng không nhất định có thể chịu đựng được! “Người của ông thì ông cứ tự dẫn đi, tự quản lý cho tốt, đừng để tôi gặp lại nữa."

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

Dù sao Dương Định Quốc cũng là người đừng đầu Dương Thành, ở nơi đông người, vẫn phải nể mặt ông ta.

Dương Định Quốc luôn miệng nói vâng dạ: “Cậu Minh cứ việc yên tâm, sau khi trở về, người nên cắt chức tôi sẽ cắt, nên đánh đập tôi cũng sẽ đánh đập!" "Tôi bảo đảm sau này bọn họ không dám đụng đến cậu nữa."

Bùi Nguyên Minh tha không chế nói: “Không phải không thể đụng đến tôi, mà là chớ làm chuyện ức hiếp người khác, đổi trắng thay đen." "Vâng vâng vâng!"

Dương Định Quốc gật đầu liên tục, sau đó ông ta xoay người ném cho Vương Thái Hợp, Lý Vân Bằng và đám người một ánh måt: "Còn không mau nhận lỗi với cậu Minh rồi sau đó cút đi!"

Bọn người Vương Thái Hợp đều bị sốc, sau đó cả đám nhanh chóng cúi người nói: “Cậu Minh, rất xin lỗi!"

Sau đó, đám người này liền rời khỏi.

Không đi không được, trong lòng họ sợ muốn chết.

Mà trước khi đi, những người này đều không thèm liếc mắt nhìn Tô Quốc Cường nữa.

Bởi vì họ đều biết, cho dù nhà họ Tô không xong đời thì chắc chắn lúc này đây Tô Quốc Cường cũng đi đời. Dám ở trước mắt người tai to mặt lớn thần bí này vặn cổ tay, đây không phải muốn chết sao?

Rất nhanh, những người vừa mới xuất hiện đã rời đi, giống như chưa từng xuất hiện.

Nhưng không khí trong sân đã không giống với lúc đầu nữa.

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Châu Kiến Bình nói: "Châu Kiến Bình, nếu chủ tịch Cường không có cách nào làm việc theo lẽ công bằng, vậy chuyện này anh tới xử lý đi." "Vâng!"

Bây giờ tinh thần Châu Kiến Bình vô cùng phấn chấn, anh ta biết lần đánh cuộc này của mình đã thành công rồi.

Lúc này, anh ta chỉ ngón tay vào Tô Trạch Minh, sau đó chỉ vào hiệu trưởng và các giám hiệu khác rồi nói: “Từ giờ trở đi, các người không có liên quan gì với trường trung học Dương Thành nữa!” "Mà ngành giáo dục Dương Thành cũng đưa đám các người vào sổ đen." "Nói một cách đơn giản, trong ngành giáo dục, các người đã xong đời."
 
Chương 907


"Bịch!"

Tô Trạch Minh là người đầu tiên không chịu đựng nỗi đả kích đó, ngã khụy ngay xuống đất. "Bịch!" "Bịch!" "Bịch!"

Hiệu trưởng và các thành viên ban quản trị trường đều quỳ xuống đất, gương mặt ai nấy cũng đầy vẻ tuyệt vọng.

Bởi vì khi bị liệt vào danh sách đen trong giới giáo dục Dương Thành thì đồng nghĩa với việc sự nghiệp giáo dục đời này của bọn họ đã hoàn toàn bị tiêu tan.

Đây là kết cục mà bọn họ không thể nào ngờ tới được. "Về phần trò, trò, trò! Còn có trò!" "Thân là học sinh mà không chăm lo học tập, lại đi đặt điều làm nhục bạn học của mình!” "Tất cả các trò đều bị ghi lỗi nặng, mỗi trò cấm học một tháng!"

Mấy người bạn cùng lớp của Tô Thiên Oánh ở bên dưới nghe thấy Châu Kiến Bình nói như thế thì mặt ai nấy đều trắng bệch ra, ngồi bịch xuống đất.

Mặc dù không đuổi học bọn họ nhưng cho nghỉ học một tháng cộng với việc ghi lỗi nặng thì bọn họ về nhà biết ăn nói làm sao? Thậm chí việc thi cử và tìm việc làm sau này đều sẽ bị ảnh hưởng bởi sự việc ngày hôm nay.

Nhưng đó là do họ tự làm tự chịu, các thầy trò đứng ngoài xem căn bản không có ai đồng tình với bọn họ cả. "Còn về hai trò Tôn Minh Triết và Tô Thiên Oánh, bây giờ bắt đầu thông báo phê bình và đuổi học khỏi trường, hơn nữa còn phải xin lỗi bạn Trịnh Khánh Vân ngay tại đây, nếu không thì bất cứ trường học nào trong Dương Thành cũng sẽ không tiếp nhận hai trò!"

Tôn Minh Triết và ba mẹ anh ta đều quỳ "bịch" xuống đất. Cả gia đình bắt đầu nhận lỗi: “Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi thật sự đã sai rồi!" “Bạn Khánh Vân, xin hãy tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sau này sẽ không dám nữa”

Thậm chí ba mẹ của Tôn Minh Triết còn khấu đầu, đến mức mặt đất kêu lên "bốp, bốp, bốp".

Bởi vì họ đều hiểu rằng, nếu như hôm nay không thể có được sự tha thứ của Trịnh Khánh Vân thì có trời mới biết có còn sự trừng phạt nào đáng sợ hơn nữa không.

Cảnh tượng đó khiến Trịnh Khánh Vân thấy hơi mềm lòng, nhưng lúc này cô ta cũng không dám mở miệng xin xỏ giùm.

Tô Quốc Cường và Tô Thiên Oánh đưa mắt nhìn nhau.

Một lúc sau, đột nhiên Tô Quốc Cường đá cô con gái với vẻ mặt đầy ấm ức của mình một đá khiến cô ta ngã lăn ra đất.

Sau đó ông ta đã cắn răng quỳ xuống dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người. "Bịch..."

Những người khác quỳ xuống đều không khiến cho mọi người kinh ngạc là mấy nhưng khi nhìn thấy Tô Quốc Cường quỳ xuống thì ai nấy cũng bất ngờ đến ngây ra. Thậm chí đến nhà Tôn Minh Triết cũng quên mất việc khẩu đầu.

Đây là ông Cường, Tô Quốc Cường đấy!

Nhưng không ngờ lúc này ông ta đã quỳ xuống! Sắc mặt Tô Quốc Cường khó coi đến cực độ nhưng ông ta không thể không quỳ.

Thực ra lúc Dương Định Quốc đến thì ông ta còn cảm thấy bản thân còn có cơ hội lật ngược thế cờ.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy thái độ của thư ký Hạ Trung Hưng thì ông ta đã hiểu ra.

Ông ta đã thua rồi.

Thua một cách hoàn toàn.

Việc duy nhất ông ta có thể làm lúc này là nhận sai, hơn nữa cầu mong là chuyện này đừng kéo theo nhà họ Tô vào. Vì ông ta đã nhìn ra được thân phận của người trước mặt ông ta, e rằng đến cả nhà họ Tô cũng không đụng đến được.

Mặc dù không biết nhân vật lớn như thế ở Dương Thành từ đầu chui ra nhưng lúc này Tô Quốc Cường lại khom lưng quỳ gối, rồi nói lí nhí như không hở răng. "Anh Minh, sự việc này từ đầu đến cuối đều là lỗi của tôi!" "Tôi đã không quản giáo tốt con gái mình để nó ngỗ ngược, bướng bỉnh” “Còn tôi thì đã quen cậy thế hiếp người, không biết công đạo là thứ gì." "Hôm nay tôi nhận lỗi tại đây, chỉ mong anh Minh có thể làm người quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho cha con chúng tôi." Tô Quốc Cường vừa dứt lời thì bắt đầu khấu đầu “bốp, bốp, bốp” dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của đám người đó thì cười lạnh và nói: “Nếu như không phải vì thân phận của tôi, nếu như không phải vì không thể đắc tội với tôi thì đám người các người có quỳ ở đây mà ân hận không? Có ở đây mà nhận lỗi không?”
 
Chương 908


"Không!"

Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng. "Mấy người các người luôn ngang tàng hống hách, tưởng rằng thế giới luôn quay quanh các người." "Đối với các người mà nói, những người khác đều là người làm của các người, ai dám làm trái ý các người thì tức là tội đáng muôn chết” “Người như các người không đáng được tha thứ!" “Tô Quốc Cường, bây giờ ông hãy cút về nhà họ Tô mà nói cho họ biết, nếu như không thể cho tôi một câu trả lời thì trong vòng mười ngày tôi sẽ cho nhà họ Tô tiêu đời." “Bây giờ thì cút đi!”

Ngay sau đó, hai cha con Tô Quốc Cường và Tô Thiên Oánh đã lầm lũi bỏ đi.

Dù có thể nào thì họ cũng không thể ngờ rằng chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà anh lại muốn truy cứu trách nhiệm đến cả nhà họ Tô.

Lúc này họ chỉ muốn mau chóng quay trở về nhà để báo cáo lại chuyện này, nếu không thì nhà họ Tô sẽ tiêu thật sự. Trên bục chủ tịch.

Châu Kiến Bình nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có thể nói anh Minh này thật sự quá cứng rắn.

May mà bản thân ông ta không chọn nhầm phe, nếu không thì lần này rất có khả năng ông ta sẽ không giữ nỗi cái mũ ô sa trên đầu mình.

Châu Kiến Bình thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình thường trở lại thì vội vàng tiến lên trước và khom người nói: “Anh Minh, không biết tiếp theo anh có còn gì dặn dò nữa không?" "Trường cấp ba nào ở Dương Thành có chất lượng dạy học tốt nhất?" Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lúc rồi hỏi. "Trường cấp ba Dương Thành, vì lực lượng giáo viên ở đây có thực lực nhất” Châu Kiến Bình nói.

Bùi Nguyên Minh gật đầu và nói: “Được, vậy tôi sẽ để Khánh Vân tiếp tục theo học ở đây. Nhờ anh giúp đỡ coi sóc chuyện của Khánh Vân, tôi không hi vọng lại xảy ra chuyện tương tự như thế nữa."

Châu Kiến Bình vui vẻ nói: “Dạ dạ dạ, phía tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này, anh cứ yên tâm. Tôi dùng đầu mình để bảo đảm, sau này trường cấp ba Dương Thành sẽ là trường học công bằng, công khai nhất và có chất lượng dạy học tốt nhất!” "Còn nữa, cô ấy là một cô giáo tốt." Bùi Nguyên Minh liếc nhìn cô giáo chủ nhiệm Lý Tuyết Vân đang trong trạng thái vô cùng sốc.

Những lời anh nói không phải là nói bừa, khi cô ta biết rõ thân phận của Tô Thiên Oánh mà vẫn có thể chủ trì công đạo cho học sinh của mình.

Thì chỉ có thể nói con người của Lý Tuyết Vân thật sự rất khá, có thể nói là một tấm gương đáng học theo.

Châu Kiến Bình ngây ra một lúc rồi nhìn sang Tiền Đổng Trác.

Tiền Đồng Trác lập tức rời khỏi bục chủ tịch, một lúc sau thì cầm một bản CV đến đưa cho Châu Kiến Bình.

Sau khi Châu Kiến Bình lật CV xem một lúc thì kinh ngạc nói: "Cô giáo Lý Tuyết Vân, không ngờ cô lại là nghiên cứu sinh tốt nghiệp từ trường đại học sư phạm Yến Kinh à?"

Lúc này Lý Tuyết Vân mới định thần lại, không biết tại sao Châu Kiến Bình lại hỏi chuyện này nên cô ta chỉ gật đầu trong vô thức. "Tốt, quá tốt rồi! Tôi đã quyết định bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ là hiệu trưởng trường cấp ba Dương Thành, giao học sinh của trường cho cô thì cục trưởng như tôi cũng thấy yên tâm!”

Châu Kiến Bình nhanh chóng hạ lệnh. "Anh Trác, lúc về đưa thông báo xuống, để người trong hệ thống biết được quyết định này. Ngoài ra, để cô giáo Vân, à không, để hiệu trưởng Vân tự lựa chọn các quản lý cấp cao khác của trường cấp ba Dương Thành.” "Chúng ta nhất định phải doc hết sức để xây dựng trường cấp ba Dương Thành trở thành trường cấp ba cao cấp nhất." “Vâng!” Tiền Đổng Trác lớn tiếng đáp lại.

Biểu cảm Lý Tuyết Vân vô cùng khác thường nhưng cô ta cũng không từ chối.

Bởi vì xây dựng một trường cấp ba đỉnh cao, trở thành hình tượng trong lòng các học sinh là lý tưởng của cô ta.

Chỉ có điều sau khi đến trường cấp ba Dương Thành, cô ta vẫn mãi không có cơ hội thực hiện hoài bão của mình.

Nhưng không ngờ, hôm nay cơ hội đó lại đến với cô ta bằng hình thức như thế này.

Lúc Châu Kiến Bình quyết định chuyện này thì Bùi Nguyên Minh từ đầu đến cuối đều không nói gì cả.

Đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh mới gật đầu và nói: "Khá lắm, sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp đến tìm ông Quốc, cứ nói là ý của tôi."
 
Chương 909


"Vâng! Anh Minh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh Minh!"

Giờ phút này gương mặt Châu Kiến Bình tràn đầy vẻ kích động. Hiển nhiên anh ta cũng không nghĩ ra đỉnh cao thứ hai trong cuộc đời mình lại đến bằng cách như thế.

Chuyện được giải quyết rồi, Trịnh Khánh Vân cũng yên tâm trở về đi học, có giáo viên tốt như Lý Tuyết Vân thì cô ta cũng yên tâm hơn.

Bùi Nguyên Minh đi tới bên cạnh xe, anh đang tính rời đi thì bất chợt nghe thấy tiếng giày cao gót truyền đến.

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Lý Tuyết Vân đang nhìn mình, mặc dù là ánh mắt rất bình thường nhưng lại mang theo tâm tình kỳ lạ. "Có chuyện gì sao?" Bùi Nguyên Minh nói.

Lý Tuyết Vân đi tới trầm giọng nói: "Anh Minh, cám ơn anh vì chuyện ngày hôm nay, nếu như không có anh thì Khánh Vân sẽ phải bị oan rồi." Bùi Nguyên Minh cười: "Khánh Vân là người nhà của tôi, theo lý mà nói cũng là tôi nên cảm ơn cô mới đúng." "Hôm nay tôi tới nơi này chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua rồi đúng lúc gặp chuyện này mà thôi." "Nhưng cô lại có thể không sợ cường quyền và bênh vực lẽ phải vì em ấy, tôi rất bội phục cô." Lý Tuyết Vân nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy thì khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Cô ta nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi: "Khánh Vân là học sinh của tôi, tôi ra mặt thay em ấy là chuyện nên làm, chỉ tiếc tôi thấp cổ bé họng, lời nói không có tác dụng." "Nhưng anh Minh cứ yên tâm, bây giờ tôi đã là hiệu trưởng, tôi bảo đảm chắc chắn sau này những tên bất lương trong xã hội kia sẽ không tiến vào trường cấp ba Dương Thành chúng ta được nữa." Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: "Tôi tin cô."

Lý Tuyết Vân thấy Bùi Nguyên Minh lại muốn đi thì hình như hơi do dự mới tiếp tục nói: "Anh Minh, để tôi mời anh ăn bữa cơm."

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, đúng lúc tôi cũng đang đói ng, nhưng bữa này hãy để tôi mời." "Như vậy sao được, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên tôi nhận chức hiệu trưởng, sao có thể để cho anh mời chứ?" Lý Tuyết Vân khẽ mỉm cười.

Bùi Nguyên Minh cười cười nhưng không từ chối nữa.

Anh nghĩ nhất định phải tạo quan hệ tốt với Lý Tuyết Vân thì sau này Trịnh Khánh Vân ở trường mới có thể được người quản lý nghiêm khắc hơn.

Mà chuyện tương tự hôm nay cũng sẽ không xảy ra lần nữa.

Sau đó, Lý Tuyết Vân cũng không khách sáo mà lên ngồi lên ghế lái phụ chiếc Porsche, rất nhanh hai người đã đến một khu phố buôn bán rất phồn hoa ở Dương Thành.

Khu vực này có rất nhiều người có cấp bậc cao ra vào cho nên một chiếc Porsche dừng ở chỗ này cũng không có gì lạ.

Dù sao ở trước lối ra vào khu phố buôn bán có không ít McLaren, Lamborghini,. chạy ra chạy vào. Nhưng Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân đến vẫn hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Một người mặc tây trang cao cấp dựa vào một chiếc Mercedes Benz Big G hút thuốc nhìn thấy Lý Tuyết Vân từ đi xuống từ chỗ tay lái phụ thì đôi mắt sáng ngời Ine6.

Người đàn ông này nhiều nhất là hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhưng toàn thân đều ăn mặc đồ cao cấp nhãn hiệu xa xỉ, chiếc Patek Philippe trên cổ tay là thứ những người làm công ăn lương có mong cả đời cũng không được.

Giờ phút này, anh ta mỉm cười đi tới, anh ta không nhìn người lái chính là Bùi Nguyên Minh mà lại cười nói: "Đây không phải là cô Vân sao? Đúng là đời người rồi sẽ có lúc gặp lại!" "Nếu khó có cơ hội gặp được vậy thì không bằng tôi mời cô ăn bữa cơm được không?"

Người đàn ông này không hề che dấu sự tham lam trong mắt mình, hiển nhiên anh ta thèm thuồng Lý Tuyết Vân đã lâu. Mà Lý Tuyết Vân thấy anh ta thì sắc mặt cũng hơi thay đổi, hiển nhiên là cô ta không ngờ sẽ gặp được anh ta ở chỗ này. Cô ta lập tức lắc đầu nói: "Tô Đức Thắng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đồng ý ăn cơm với anh!"
 
Chương 910


Tô Đức Thắng!

Người đàn ông trẻ tuổi lái chiếc Mercedes-Benz G này lại chính là thế tử của nhà họ Tô - một gia tộc đỉnh cấp, Tô Đức Thắng! Anh ta quen biết Lý Tuyết Vân là chuyện rất bình thường, dù sao Tô Thiên Oánh cũng đang học cùng lớp với Lý Tuyết Vân.

Lúc này bị Lý Tuyết Vân cự tuyệt, Tô Đức Thắng cũng không tức giận mà thay vào đó, anh ta liếc nhìn Bùi Nguyên Minh đang đứng ở bên cạnh không lên tiếng một cách có hứng thú: “Vì người đàn ông này mà cô cự tuyệt tôi sao?” “Cậu ta chỉ lái chiếc Porsche 718 rác rưởi có giá một hai tỷ mà thôi, cô sẽ không cho rằng xe của cậu ta tốt hơn chiếc Benz G của tôi đấy chứ?”

Lý Tuyết Vân cau mày đáp: “Tô Đức Thắng, chuyện này không có liên quan gì đến xe cả, tôi chỉ đơn thuần là không muốn ăn cơm với anh mà thôi." "Cho dù anh ấy có lái một chiếc xe chỉ hơn ba trăm triệu tôi cũng muốn mời anh ấy ăn cơm."

Tô Đức Thắng cười đáp: “Lý Tuyết Vân, cô đang làm khó tôi đấy à?” "Nhưng trước đó tôi đã từng nói với cô rồi, không có sự cho phép của tôi thì không một người đàn ông nào có thể lại gần cô đâu" "Vi, cô là của tôi!”

Lúc nói những lời này, Tô Đức Thắng tỏ ra rất ngạo mạn và ngang ngược.

Sắc mặt của Lý Tuyết Vân cũng trở nên rất khó coi.

Trước đây, cô ta đã từng gặp phải những người đàn ông rất tử tế và tốt tính, chỉ là sau khi tiếp xúc một hai lần, đối phương đều biến mất.

Lúc trước cô ta còn cho rằng vấn đề năm ở phía mình, nhưng bây giờ cô ta đã hiểu ra rồi.

Chắc chắn là do Tô Đức Thắng!

Ở Dương Thành này, người bình thường nghe tình địch mình là Tô Đức Thắng thì còn ai dám đi tranh giành nữa?

Như vậy không phải là tự tìm chỗ chết sao? "Trước đây thực ra da mặt của những người đàn ông mà cô tìm đều rất mỏng, dăm bảy trăm triệu là đã có thể đuổi bọn họ đi rồi, còn có một tên được gọi là bạn thanh mai trúc mã của cô, đúng không?" "Tôi nhớ là hình như tôi đã đưa cho anh ta một tỷ bảy trăm triệu, anh ta liền ngoan ngoãn cút luôn..." "Không biết, thằng mà cô nhìn trúng lần này muốn tôi tiêu bao nhiêu tiền đây?"

Trong lúc nói chuyện, Tô Đức Thắng nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt dò xét, lúc nhìn thấy bộ quân áo bình thường trên người anh thì anh ta liền phụt cười. "Tôi còn tưởng là một cậu ấm nào chứ! Hóa ra chỉ là một tên khố rách áo ôm thuê xe để giả vờ giàu có!"

Vừa nói, Tô Đức Thắng vừa xé một tấm séc trong ví, tùy ý viết một con số rồi ném vào mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Chàng trai, cầm lấy ba trăm năm mươi triệu này rồi cút đi! Sau này nếu cậu còn dám xuất hiện trước mặt Lý Tuyết Vân nữa thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu!” Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net

Lý Tuyết Vân biến sắc, nói: “Tô Đức Thắng! Anh mau xin lỗi người ta đi!” "Anh ấy không phải người anh có thể đắc tội đâu!"

Lý Tuyết Vân là người hiền lành, tốt bụng. Mặc dù cô ta thấy rất phiên vì Tô Đức Thắng luôn quấn lấy mình nhưng cô ta đã từng chứng kiến năng lực của Bùi Nguyên Minh rồi.

Cô ta không muốn vì mình mà Tô Đức Thắng tan cửa nát nhà.

Nhưng Lý Tuyết Vân lại không hiểu, đối với Tô Đức Thắng, câu nói đó là một sự kích thích lớn nhất.

Lúc này, ánh mắt anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh đã lạnh hơn vài phần, không thể che giấu được.

Bùi Nguyên Minh từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, khom lưng nhặt tấm chi phiếu trên đất lên, liếc mắt nhìn vài cái rồi đột nhiên cười nói: "Tô Đức Thång? Thế tử nhà họ Tô sao?” "Cậu biết tôi thì còn không mau cút đi đi? Chẳng lẽ muốn đợi tôi nổi giận sao?" Tô Đức Thắng lạnh lùng nói.

Bùi Nguyễn Minh cười cười: “Thế Tử Thắng, anh thế này là không được rồi, cho rằng chỉ cần ba trăm năm mươi triệu thì sẽ đuổi được tôi sao?" "Anh không thấy tôi và Lý Tuyết Vân là thật lòng yêu nhau sao?" “Vậy thì cậu muốn sao? Đợi tôi đánh gãy chân cậu hả?" Tô Đức Thằng cười nhạt.

Thật lòng yêu nhau? Trong mắt anh ta, hai chữ này chính là truyện cười mà thôi.

Bùi Nguyên Minh cười rất vui vẻ: “Ý của tôi là, chuyện này phải thêm tiền"
 
Chương 911


Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, đầu tiên Tô Đức Thắng hơi ngẩn ra một lúc, một lúc sau anh ta mới nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Chàng trai, cậu nói không sai, tình yêu đích thực phải tăng thêm tiền, cậu nói chuẩn bị tăng thêm bao nhiêu?

Lý Tuyết Vân nghe vậy, sắc mặt cô ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Rõ ràng cô ta không ngờ Bùi Nguyên Minh lại là loại người đó, vì một chút tiền mà sẵn sàng bán mình.

Giây tiếp theo, Bùi Nguyên Minh giơ một ngón tay ra, mỉm cười. Tô Khang Thành sửng sốt, cười nói: "Chàng trai, cậu cũng nhẫn tâm đấy. Đòi tôi những ba tỷ rưỡi lận!"

Bùi Nguyên Minh cười đáp: “Thế Tử Thắng hiểu nhầm rồi, không phải con số này." "Ba lắm tỷ?" Tô Đức Thắng hơi nhíu mày, anh ta đã hơi tức giận. Không biết thằng nhãi này từ đầu chui ra, chẳng lẽ anh ta muốn mượn cơ hội này một bước lên trời sao? Nhưng ánh mắt anh ta nhìn Lý Tuyết Vân lại tràn đầy sự mỉa mai, đây là người đàn ông mà cô chọn sao? Hai mắt anh ta đã dán chặt vào tiền rồi kìa.

Bùi Nguyên Minh vẫn mỉm cười lắc đầu.

Tô Đức Thắng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chẳng lẽ cậu muốn ba trăm năm mươi tỷ sao? Chàng trai, tôi khuyên cậu một câu, có những chuyện phải biết điểm dừng. Bây giờ tôi vẫn nói chuyện khách sáo với cậu là vì nể mặt Lý Tuyết Vân, tốt nhất là cậu nên biết điều một chút!”

Bùi Nguyên Minh cười đáp: “Thế Tử Thẳng, anh thật sự đã hiểu lầm tôi rồi. Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao? Đây là tình yêu đích thực đó!" "Vậy nên, nếu muốn tôi rời đi, cái giá là ba mươi lăm nghìn tỷ." "Phụt!"

Lý Tuyết Vân đứng ở bên cạnh với vẻ mặt khó coi không khỏi bật cười thành tiếng.

Cô ta đã hiểu ra rồi, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không có ý định lấy tiền, anh chỉ đang đùa giỡn với Tô Đức Thắng thôi.

Ba mươi lăm nghìn tỷ tiền mặt?

Đừng nói là Tô Đức Thắng, ngay cả nhà họ Tô cũng không thể lấy ra được một số tiền lớn như vậy. Lúc này sắc mặt của Tô Đức Thắng đã khó coi đến cực điểm, từ trước đến nay chỉ có Tô Đức Thắng anh ta đùa giỡn với người khác, từ khi nào lại có người dám đùa bỡn với anh ta như vậy?

Đây là sự ngỗ ngược!

Hiện giờ ánh mắt của Tô Đức Thắng đã sâu không thấy đáy, anh ta cười đáp: “Không biết nên xưng hô với cậu thế nào?" “Cứ gọi tôi là Bùi Nguyên Minh “Cậu Minh phải không? Cậu đợi tôi về nhà bàn bạc một chút, nếu tôi có thể lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy, chắc chắn tôi sẽ mang tới đây." Tô Đức Thắng nói một cách sâu xa đầy ẩn ý. Bùi Nguyên Minh đáp: “Vậy thì anh mau cút về đi, nhớ kỹ, nếu không có ba mươi lăm nghìn tỷ thì đừng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không thích quá ít tiền đâu!"

Tô Đức Thắng cười cười quay người rời đi, chỉ là khoảnh khắc anh ta quay lưng, sắc mặt anh ta đã trở nên vô cùng u ám.

Đối với anh ta, người đàn ông tên Bùi Nguyên Minh này nhất định phải chết.

Đợi Tô Đức Thắng rời đi rồi, Bùi Nguyên Minh mới nhìn Lý Tuyết Vân, cười nói: "Cô Vân, tôi đã giúp cô giải quyết một phiền phức lớn, tối hôm nay cô phải mời tôi một bữa thịnh soạn nhé!"

Lý Tuyết Vân hơi lo lắng nói: “Bùi Nguyên Minh, Tô Đức Thắng không phải là người rộng rãi. Anh ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu." "Hay là chúng ta không ăn bữa cơm này nữa, để tôi đi tìm anh ta bảo anh ta đừng có làm bậy."

Lý Tuyết Vân quả là một người có tấm địa lương thiện, cô ta không muốn thấy Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện.

Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: "Tìm anh ta làm gi? Không phải tôi đã nói với anh ta rồi sao? Không có ba mươi lăm nghìn tỷ thì đừng xuất hiện trước mặt tôi." "Đi thôi, tôi nghe nói ở đây có một nhà hàng rất được. Tối hôm nay cô phải chi một khoản lớn rồi!” Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đã cất bước đi trước. Lý Tuyết Vân nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt hiện lên vẻ kỳ quái.

Người đàn ông này, rốt cuộc anh có lai lịch thế nào?

Ngay cả một nhân vật như Tôn Đức Thắng mà anh cũng hoàn toàn không để vào mắt.

Anh thực sự có năng lực, hay chỉ là đang tỏ ra như vậy thôi?
 
Chương 912


Trung tâm thương mại Đài Trang, nhà hàng quán bar. Đây là địa điểm dành cho giới trẻ, rất nhiều người trẻ tuổi thích đến nơi này vui chơi ăn uống.

Sau khi gọi một vài món ăn, Bùi Nguyên Minh bắt đầu gắp thức ăn lên tự thưởng thức.

Nhưng Lý Tuyết Vân đang ngồi đối diện với Bùi Nguyên Minh lại rất lo lắng, không hề động đũa. "Mau ăn đi, nếu không ăn thì chút nữa đồ ăn sẽ nguội đấy. Một lát nữa có khi còn không kịp ăn." Bùi Nguyên Minh vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lý Tuyết Vân. Lý Tuyết Vân vì nể mặt chỉ có thể ăn một miếng nhưng vẫn không giấu được lo lắng, một bộ dáng muốn nói chuyện nhưng lại thôi. "Sao vậy? Đồ ăn không ngon sao?" Bùi Nguyên Minh tốt tính hỏi.

Lý Tuyết Vân rối rắm một lúc mới nhẹ giọng nói: "Bùi Nguyên Minh, nơi này hình như là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Tô Đức Thắng."

Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, thật là trùng hợp?

Khi Lý Tuyết Vân nhìn thấy Bùi Nguyên Minh giật mình, tưởng anh sợ hãi nên lúc này mới nói nhỏ: "Anh mau ăn đi, sau khi ăn xong chúng ta sẽ rời đi." "Tô Đức Thắng thật sự không dễ chọc vào đâu, chắc anh cũng biết anh ta là Thế Tử của gia tộc hàng đầu nhà họ Tô. "Hôm nay Tô Quốc Cường nhà họ Tô, không phải vừa mới quỳ xuống vì tôi sao?" Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

Lý Tuyết Vân cau mày nói: "Khác nhau mà. Mặc dù Tô Quốc

Cường được gọi là ông Tô, nhưng ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ trong nhà họ Tô mà thôi." "Nhưng Tô Đức Thắng thì khác. Anh ta là thể tử của nhà họ Tô, có thể vận dụng hơn 90% quyền lực của nhà họ Tô." "Tôi còn nghe nói anh ta ở Đà Nẵng cũng rất có bối cảnh bên quân đội đấy!" "Tô Quốc Cường và Tô Đức Thắng khác nhau, giống như ba trăm năm mươi lắm triệu so với ba tỷ năm trăm năm mươi lăm triệu đó!" "Mặc dù đây là cấp độ mà người bình thường không có khả năng leo lên, nhưng khoảng cách giữa hai người họ rất lớ!"

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có khoảng cách lớn như vậy thật sao?" Lý Tuyết Vân thở dài nói: "Tôi biết anh là người địa phương ở

Dương Thành." "Nhưng chắc anh đã nghe nói về Thế Tử Minh đúng không?" Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, chuyện này thì liên quan gì đến mình?

Lý Tuyết Vân nói tiếp: "Thế Tử Minh là người đứng đầu ở Đà Nẵng từ ba năm trước. Lúc đó, anh ta nằm giữ hơn 90% quyền hành của nhà họ Bùi, làm nhà họ Bùi càng ngày càng phát triển!" "Mà những gia tộc khác nhìn thấy nhà họ Bùi như vậy, cũng đã noi gương theo nhà họ Bùi, tạo ra một người gọi là Thế Tử." "Thế Tử là một người có thân phận và quyền lực còn vượt qua cả gia chủ đời trước. Từ điểm này, chắc anh cũng có thể hiểu được sự lợi hại của Tôn Đức Thắng rồi chứ?"

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Nhà họ Tô không có bản lĩnh này, Tô Đức Thắng có thể lợi hại đến đâu chứ?"

Nghe Bùi Nguyên Minh nói, Lý Tuyết Vân không biết nên nói gì Mặc dù cô ta biết Bùi Nguyên Minh là một người có chút năng nữa. lực. . Truyện Trọng Sinh

Nhưng ngay cả gia tộc đứng đầu nhà họ Tô ở Dương Thành cũng xem thường, thì người này có phải là quá tự tin hay là không đủ kiến thức đây?

Vì mối quan hệ của Tô Đức Thắng, Lý Tuyết Vân đã từng chứng kiến nhiều kẻ ỷ chút quyền thế nhỏ bé mà bị anh ta dùng một chân giẫm nát dưới mặt đất, và cuối cùng họ cũng phải cúi đầu khom lưng cầu xin tha thứ.

Bộ dáng bây giờ của Bùi Nguyên Minh có phần giống với những người đó.

Khi anh đắc tội với Tôn Đức Thắng, đều cảm thấy điều này không quan trọng lắm, nhưng khi Tô Đức Thắng bùng nổ, chỉ sợ rằng sẽ có kết cục rất thế thảm.

Giờ phút này, Lý Tuyết Vân giống như con kiến bò trên chảo nóng, vì thế cô ta ăn không vô.

Nhưng Bùi Nguyên Minh hình như không bị ảnh hưởng gì cả, chỉ nói đồ ăn ở nơi này rất ngon, anh rất thích.

Cùng lúc đó, trên tầng hai của nhà hàng quán bar.

Tô Đức Thắng cầm chiếc ly chân dài, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chỗ Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân.
 
Chương 913


Sau một lúc, một người đàn ông mặc vest bước nhanh đến chỗ Tô Đức Thẳng, thấp giọng nói: "Thế Tử, đã điều tra sơ qua rồi." "Xe của người đàn ông này để dưới danh nghĩa một tập đoàn lớn, người đăng ký là một phụ nữ, cho nên xe của anh ta có khả năng là được thuê "Sau đó, căn cứ theo tên của anh ta thì tra ra anh ta là một người ở r." "Về phần những tư liệu khác, e rằng phải đợi đến ngày mai." Sau khi Tô Đức Thắng nghe mấy lời này thì bật cười: "Một thắng ở rể đi thuê xe, vậy mà dám chạy đến đây tranh phụ nữ với tôi sao?" "Không cần điều tra nữa, loại người này không cần lãng phí thời gian.

Trong lúc nói chuyện, Tô Đức Thắng mở cửa phòng bao ở tầng hai, đi đến chỗ Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân đang ăn. "Bốp!"

Một xấp tiền giấy đủ màu sắc đột nhiên đập xuống bàn ăn của Bùi Nguyên Minh, canh rau bắn tung tóe, dính đầy lên quần áo của anh.

Bùi Nguyên Minh theo bản năng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Đức Thắng lạnh lùng nói: "Họ Bùi kia, tôi đã tra rõ ra thân phận của cậu rõ ràng rồi, cậu là cái thá gì, tôi biết rất rõ!" "Cầm ba mươi lăm triệu này, lập tức cút đi cho tôi!" Bùi Nguyên Minh thản nhiên đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Bàn đồ ăn này là người đẹp mời tôi, là vật vô giá. Anh phá bàn đồ ăn này thì anh phải bồi thường tiền."

Tô Đức Thắng nở nụ cười, ngay sau đó, anh ta giơ tay lên, toàn bộ nhà hàng quán bar trở nên yên tĩnh, tất cả âm thanh đều đột ngột dừng lại. "Chuyện gì xảy ra vậy?" "Chúng tôi đến đây là vì bầu không khí, các anh làm gì vậy?" "Có tin là chúng tôi không trả tiền hay không?" Trong nháy mắt có rất nhiều khách xung quanh tức giận bất mãn. "Những người nào có ý kiến thì cút ra đây cho tôi." Tô Đức Thắng lạnh lùng nói.

Nhưng khi những vị khách này nhìn thấy Tô Đức Thắng, trong nháy mắt đều câm như hến, không dám nói gì nữa. "Thế Tử Thắng, là anh sao! Xin lỗi, là tôi lắm miệng!" "Nếu Thế Tử Thắng muốn làm chuyện gì, thì mau bật đèn lên "Chúng tôi sẽ giúp Thể Tử Thắng một tay!" Rất hiển nhiên là ở đây có rất nhiều người biết Tô Đức Thắng.

Hơn nữa, vị Tô Đức Thắng này khi làm việc hơn phân nửa là chẳng kiêng kỵ gì, nếu không những người này sẽ không sợ anh ta như vậy. "Bốp bốp bốp!"

Bùi Nguyên Minh ngồi trên ghế, vỗ nhẹ hai tay nói: "Thật là uy phong lẫm lẫm, thật là hung ác."

Lời chế giễu của Bùi Nguyên Minh không những không làm cho Tô Đức Thắng tức giận mà ngược lại anh ta còn mỉm cười đắc ý. "Họ Bùi kia, lúc này mà anh còn giả bộ ở trước mặt tôi sao? Có tin hay không, một chút nữa tôi sai người đến đập nát chiếc xe thuê của anh, đến lúc đó chỉ sợ dù anh có đi làm trai bao cũng không bò dậy nổi đâu!" "Xin cứ tự nhiên, nhưng bàn thức ăn vừa rồi là ba trăm năm mươi tỷ, chiếc ô tô cũng ba trăm năm mươi tỷ. Chỉ cần anh lấy tiền ra được thì tôi không sao cả." Bùi Nguyên Minh nói.

Anh đang định tìm cơ hội gây phiền phức cho nhà họ Tô, nhưng không ngờ con trai nhà họ Tô lại tự mình nhảy ra đây. Chỉ có thể nói là anh ta tự buộc dây treo mình, ngại mình sống đi!" quá lâu! "Lại là ba trăm năm mươi tỷ!?" Tô Đức Thắng cười lạnh nói: "Anh là cái thá gì? Đừng tưởng rằng tôi không biết thân phận của anh. Không phải chỉ là một thằng đi ở rể sao? Còn giả bộ trước mặt tôi?"

Lý Tuyết Vân nghe hết câu thì cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Vẻ mặt khó có thể tin được.

Bùi Nguyên Minh thật sự là người đi ở rể sao? Nhưng lúc trước anh lợi hại như vậy, có năng lực lớn như vậy, chẳng lẽ đều là mượn người từ mối quan hệ của vợ mình sao?

Giờ phút này trong lòng Lý Tuyết Vân không biết có cảm giác gì, bản thân coi trọng một người đàn ông nhưng người đó lại là một phế vật ăn bám vợ?
 
Chương 914


Lý Tuyết Vân vừa nghĩ đến đây lại khó tránh khỏi có mấy phần thất vọng.

Nói như vậy, lúc trước khi anh còn ở trường cấp ba Dương Thành, biểu hiện ung dung lạnh lùng không phải vì anh thật sự có năng lực mạnh.

Chỉ đơn giản là bởi vì anh hoàn toàn không biết nhà họ Tô rất mạnh.

Hơn nữa anh may mắn có nhà vợ nên có thể hô mưa gọi gió với đám người đứng đầu Dương Thành.

Mặc dù trong chuyện này cũng không có chỗ không hợp lý. Nhưng hai chữ ở rể lại làm cho cái nhìn của Lý Tuyết Vân với Bùi Nguyên Minh thay đổi.

Thậm chí lúc này trong ánh mắt của cô ta còn có chút chán ghét mơ hồ.

Một tên đi ở rể mà lúc mình mời anh ta ăn cơm, anh ta lại không nói rõ ràng anh ta đã kết hôn, vậy rốt cuộc anh ta có ý định dơ bẩn gì chứ? Thật ra thì cũng không trách Lý Tuyết Vân, bởi vì vẻ ngoài của cô ta quá đẹp cộng thêm đôi mắt hoa đào khiến rất nhiều đàn ông đến gần cô đều có ý định dơ bẩn. Cho nên cô ta luôn luôn tràn đầy cảnh giác và chán ghét những người đàn ông chủ động đến gần mình.

Mà lúc này, Bùi Nguyên Minh ở trong mắt cô ta đã biến thành người như vậy.

Tô Đức Thắng thấy vẻ mặt Lý Tuyết Vân như vậy là biết lời anh ta nói đã có hiệu quả. Giờ phút này, anh ta cười cười rồi lạnh lùng nói: "Tên ở rể, giờ tôi đổi ý rồi, ba chục triệu này cậu cũng không lấy đi được!" "Tôi muốn bây giờ cậu quỳ xuống bỏ từ đây ra ngoài!" "Nếu không tôi sẽ tự tay đánh gãy chân cậu!"

Lần này Lý Tuyết Vân nghe nói như thế thì vẻ mặt lại không có thay đổi gì quá nhiều.

Cô ta lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, cô ta muốn biết người đi ở rể này tính ứng đối thế nào.

Trong nháy mắt, không ít tiếng ồn ào chung quanh truyền đến. "Thân phận Thế Tử rất tôn quý, bằng không hãy để chúng tôi ra tay giúp anh đi!" "Không phải chỉ chặt đứt chân của anh ta thôi sao? Tôi có kinh nghiệm!" "Để tôi! Để tôi! Với mấy cái thứ cặn bã bám váy đàn bà này chỉ một tay là tôi có thể làm được!" Trong đám người xem náo nhiệt bốn phía có rất nhiều người mở miệng muốn giúp đỡ.

Bởi vì đối với bọn họ mà nói thì đây là cơ hội lấy lòng Tô Đức Thắng.

Cho dù là có thể làm tôi tớ, tay chân hay con chó cho Tô Đức Thắng thì chắc chắn cuộc đời bọn họ sẽ thay đổi long trời lở đất. Tô Đức Thắng chính là Thế tử nhà họ Tô, một gia tộc thượng lưu đứng đầu.

Cho dù chỉ là một thứ lọt ra khỏi kẽ ngón tay của anh ta cũng có thể khiến người khác ăn đến miệng chảy đầy mỡ. "Họ Bùi kia, xem ra quan điểm của mọi người đều rất đúng, bọn họ đều xem thường mấy tên mặt trắng bám váy đàn bà!" Tô Đức Thắng giễu cợt. Bây giờ anh ta không muốn giết chết Bùi Nguyên Minh quá nhanh.

Bởi vì Lý Tuyết Vân đang ở đây.

Đây là thời cơ tốt để Tô Đức Thắng thể hiện thực lực của chính mình, nói không chừng sau lần này, người đẹp có đôi mắt hoa đào yêu nghiệt này sẽ phải nhào vào lòng mình.

Bùi Nguyên Minh thở dài, giờ phút này anh cũng không biết nói cái gì cho phải.

Người nhà họ Tô đều ngốc như vậy sao?

Anh vốn cho là nếu Tô Đức Thắng đã được xưng là Thể Tử Thằng thì hắn cũng là nhân vật cấp bậc như Bối Thiếu Long! Bây giờ nhìn lại Tôn Đức Thắng không chỉ kém Bối Thiếu Long một chút.

So với đám Bùi Văn Kiên thì càng một chút cũng không bằng. Bùi Nguyên Minh thở dài rồi mới thản nhiên nói: "Thế Tử Thắng, anh tính để cho nhiều người như vậy ra tay với tôi sao?" "Tôi thì không có ý kiến gì nhưng anh chắc chắn anh có thể gánh nổi hậu quả chuyện này sao?"

Tô Đức Thắng cười, cái gì gọi là mạnh miệng? Đây chính là mạnh miệng!

Cái tên bám váy đàn bà này, đã đến nước này rồi mà còn làm bộ làm tịch, lại còn mạnh miệng, thật sự làm người ta buồn nôn quá mà.

Lúc này, Tô Đức Thắng nở nụ cười nói: "Nếu như cậu sợ thì có thể nói thẳng, tôi sẽ cho cậu cơ hội."
 
Chương 915


"Cơ hội gì?" Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

Tô Đức Thắng đá "bộp" hết mấy mâm cơm thừa canh cặn trên bàn Bùi Nguyên Minh xuống đất, sau đó anh ta còn giấm thêm mấy phát. "Bây giờ cậu quỳ xuống liếm sạch sẽ mấy đồ này là cậu có thể cút đi rồi!" "Đúng! Quỳ xuống liếm đi!" "Ngay cả cô gái Thế Tử Thằng coi trọng cũng dám động, anh ăn gan hùng mật gấu sao?" "Dám phách lối ở trước mặt Thế Tử Thắng, không đánh chết anh đã là nhẹ rồi!" 11

Chung quanh đều là tiếng kêu gào, mà giờ phút này Tô Đức Thắng lại nở nụ cười chiến thắng với vẻ mặt đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh thở dài rồi nói với Lý Tuyết Vân: "Cô Vân, tôi không nghĩ tới cô còn là hồng nhan họa thủy."

Lý Tuyết Vân khẽ nhíu mày, ánh mắt cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh càng thêm chán ghét. Bởi vì người đàn ông này chẳng những đi ở rể mà chuyện đã phát triển đến nước này rồi anh lại còn muốn đổ tội cho mình.

Lý Tuyết Vân hít sâu một hơi xong mới đứng lên nhìn Tô Đức Thắng nói: "Tô Đức Thắng, thả anh ta đi đi, tôi đồng ý ăn một bữa cơm với anh!"

Bùi Nguyên Minh nghe thấy Lý Tuyết Vân nói vậy thì hơi ngạc nhiên. Không nghĩ tới dưới tình huống này Lý Tuyết Vân còn chịu ở lại nói chuyện giúp mình?

Tô Đức Thắng cười: "Nếu như là vừa rồi thì đương nhiên không thành vấn đề" "Nhưng vấn đề là lời Tô Đức Thắng tôi đã nói ra thì khó rút lại, nếu tôi đã kêu cậu ta liếm sạch sẽ thì cậu ta cũng chỉ có thể liếm sạch sẽ, không có lựa chọn thứ hai!" "Dĩ nhiên, nếu như tối nay cô chịu qua đêm với tôi thì nói không chừng tôi có thể bỏ qua cho cậu ta!"

Giờ phút này trong mắt Tô Đức Thắng chỉ có Lý Tuyết Vân, ánh mắt anh ta nhìn chăm chú vào Lý Tuyết Vân tràn đầy tính xâm lược. Hiển nhiên chỉ ăn cơm cùng anh ta là tuyệt đối không đủ. Mục đích của anh ta rất đơn giản, chính là ôm lấy cây bắp cải trắng là Lý Tuyết Vân. "Tô Đức Thắng, anh đừng quá đáng!" Đột nhiên Lý Tuyết Vân thay đổi sắc mặt.

Trước đây Tô Đức Thắng đều xuất hiện ở trước mặt cô ta với vẻ hào hoa phong nhã nhưng hôm nay lại lộ ra bản tính của sói đói. Tô Đức Thắng nở nụ cười lạnh lùng rồi nói: "Tô Đức Thắng tôi chưa bao giờ miễn cưỡng người khác. "Cô Vân không muốn cũng được, kêu cậu ta bắt đầu liếm đi." Sắc mặt Lý Tuyết Vân vô cùng khó coi, vẻ mặt rất rối rắm.

Cô ta muốn dẫn Bùi Nguyên Minh đi, nhưng cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận điều kiện Tô Đức Thắng đưa ra. Dù sao cô ta vẫn còn là gái chưa chồng, cô ta muốn giữ tất cả đến ngày kết hôn!

Lúc này đột nhiên Bùi Nguyên Minh đứng lên nhìn Tô Đức Thắng rồi nói: "Thế Tử Thắng, có một số việc một vừa hai phải mới là lựa chọn tốt nhất." "Nể mặt Lý Tuyết Vân nên tôi sẽ không truy cứu chuyện anh phá hỏng bữa cơm này của tôi." "Nhưng nếu như anh không biết tiến lùi thì tôi sẽ không để ý, chơi với anh đến cùng đấy."

Tô Đức Thắng nhíu mày.

Rõ ràng Bùi Nguyên Minh biết thân phận của anh ta, hơn nữa Bùi Nguyên Minh còn bị chỉ ra thân phận ở rể.

Nhưng duới tình huống như thế, tên ở rể này lại dám nói ra những lời này, hiển nhiên là yên tâm có chỗ dựa chắc chắn.

Mặc dù Tô Đức Thắng tự đánh giá có thể làm việc mà không cần kiêng kị gì ở Dương Thành, cho dù là người của gia tộc Bùi Thị cũng sẽ không kiêng kị.

Nhưng thái độ Bùi Nguyên Minh như vậy lại làm cho lòng anh ta có mấy phần nghi ngờ.

Mặc dù Tô Đức Thắng là người phách lối nhưng nếu đã được gọi là Thế Tử Thắng thì sẽ không phải hoàn toàn là kẻ ngu.

Giờ phút này anh ta quan sát Bùi Nguyên Minh một lát rồi chợt cười nói: "Người anh em, can đảm!" "Lần đầu tiên có người nói chuyện như vậy với tôi ở địa bàn của tôi, nể chuyện này hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cậu!" "Nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu sau này cậu dám đến gần Lý

Tuyết Vân nửa bước thì tôi sẽ đánh gãy chân của cậu!"
 
Chương 916


Bùi Nguyên Minh cười cười, anh không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt của vấn đề mà Tôn Đức Thắng vẫn bình tĩnh được như vậy. Sau khi quan sát nhận xét đối phương thì Bùi Nguyên Minh mới cười nói: “Thú vị đó."

Tô Đức Thắng lạnh lùng mở miệng nói: “Cút ngay cho tôi." "Thế Tử Thắng kêu anh cút mà, sao anh còn đứng thẫn thờ ra đó làm gì?" "Còn không mau cút đi. Từ đây về sau cấm anh xuất hiện ở trong này nữa, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu." "Đúng là đồ bỏ đi mà. Về sau lo mà đề cao cảnh giác nghe chưa, Thế Tử Thắng không phải người mà anh đắc tội được đâu."

Khi nghe những lời nói mỉa mai châm biếm này thì Bùi Nguyên Minh vẫn tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra, chỉ thong thả rời khỏi đó. Lý Tuyết Vân thấy vậy cũng bước nhanh theo Bùi Nguyên Minh.

Tô Đức Thắng nhìn thấy vậy thì sa sầm nét mặt nhưng không hề ngăn cản mà chỉ nhìn theo với ánh mắt tức tối.

Có một người chạy tới tò mò hỏi: “Tại sao Thế Tử lại thả anh ta đi vậy? Anh ta thật sự rất ngang ngược mà?” “Bốp”

Tô Đức Thắng giơ tay tát cho tên kia một cái tát như trời giáng rồi lạnh lùng nói: “Mày thì biết cái gì, rõ ràng tên nhóc con này rất có số má đó. Mau đi điều tra rõ tình hình cho tao, đợi sau khi biết rõ tình hình thì tao sẽ quyết định sẽ ra tay hay là không. Đã nghe rõ chưa?" "Dạ dạ dạ. Thế Tử nhìn xa trông rộng, mưu sâu kế hiểm khiến cho tôi vô cùng khâm phục."

Tên kia bị đánh cũng không dám có chút oán hận mà còn hạ mình a dua nịnh bợ ông chủ như điên như dại nữa.

Tô Đức Thắng cười với vẻ lạnh lùng nham hiểm. Anh ta chính là người như vậy đấy, một người hung hăng dữ tợn nhưng vào thời khắc mẩu chốt cũng rất bình tĩnh sáng suốt. Nếu anh ta xác định rõ lai lịch của Bùi Nguyên Minh không lớn mạnh bằng nhà họ Tô thì với một người ngông cuồng ngạo mạn như Tô Đức Thắng, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho đối phương được chứ?

Sau khi ra ngoài, Lý Tuyết Vân nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Vốn dĩ cô ta luôn cho rằng Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên đàn ông vô dụng hèn mọn không làm nên trò trống gì mà thôi, nhưng hôm nay cô ta thật không ngờ được vào thời khắc mấu chốt thì Bùi Nguyên Minh lại dám đứng ra ngăn cản Tô Đức Thắng với một khí thế hùng hồn như vậy.

Giờ phút này trong lòng Lý Tuyết Vân không biết đang trải qua cảm giác gì nữa, chỉ là cô ta thấy trong lòng hơi buồn bã. Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh vài giây thì cô ta khẽ hỏi: “Bùi

Nguyên Minh à, có phải anh đã kết hôn rồi không?"

Bùi Nguyên Minh mỉm cười khẽ gật đầu: “Ừ, đúng vậy. Hơn nữa tình cảm của hai vợ chồng tôi cũng rất tốt. Mặt khác, hôm nay tôi mời cô ăn bữa cơm này hoàn toàn không phải là muốn gây sự chú ý với cô mà chỉ muốn nhờ cô sau này hãy giúp đỡ Khánh Vân giùm tôi thôi. Không ngờ lại đưa đến nhiều phiền phức cho cô như vậy, tôi thấy thật có lỗi. Sau này nếu như có khó khăn gì cần tôi giúp đỡ thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi, cứ xem như hôm nay tôi nợ cô một ân tình vậy."

Vừa nói Bùi Nguyên Minh vừa lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lý Tuyết Vân. Trên tấm danh thiếp chỉ có một chữ Minh được ghi với phong cách giản dị cổ xưa và một dãy số điện thoại mà thôi. Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Có điều khi Lý Tuyết Vân cầm tấm danh thiếp trên tay thì toàn thân của cô ta hơi run run. Cô ta đã từng nghe nói rằng càng là những người có bản lĩnh hơn người thì danh thiếp lại càng đơn giản, thường thì họ chỉ ghi có một cái tên và số điện thoại mà thôi. Còn những kẻ lưu manh giả danh trí thức lại tự phong cho họ một đống danh hiệu rồi in danh thiếp lòe loẹt để lừa thiên hạ.

Nếu đúng như Lý Tuyết Vân nghĩ thì có lẽ Bùi Nguyên Minh có thân phận và lai lịch cực kỳ lớn, có thể nói là một thân phận lớn đến mức kinh thiên động địa chẳng?

Nghĩ vậy nên Lý Tuyết Vân cười một cách gượng gạo chua xót. Cho dù Bùi Nguyên Minh có thân phận và lai lịch lớn cỡ nào đi chăng nữa thì có liên quan gì với cô ta chứ? Nói trắng ra thì ngay cả quan hệ bạn bè cũng còn chưa phải nữa là... hơn nữa Bùi Nguyên Minh cũng đã kết hôn rồi.

Nghĩ đến đó thì chợt Lý Tuyết Vân cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm giác này ùa tới rất đột ngột khiến cô ta không thể nào giải thích nổi.

Giờ đây, cô ta nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang đứng trước mặt mình nhưng lại cảm giác như rất gần mà lại rất xa. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà bỗng nhiên Lý Tuyết

Vân lại nói: “Bùi Nguyên Minh, tối nay anh có bận việc gì không?"

Bùi Nguyên Minh trả lời với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Tôi không bận gì cả, sao vậy?" "Vậy anh hãy trả cho tôi món nợ ân tình này trong tối nay luôn đi."
 
Chương 917


Bùi Nguyên Minh nhìn Lý Tuyết Vân với vẻ mặt cảnh giác. Cô ta nói vậy là có ý gì chứ? Bùi Nguyên Minh thầm nghĩ: “Tôi là người đàng hoàng đứng đắn nha, cô đừng hòng ve vãn tôi."

Nhưng thật ra Lý Tuyết Vân không hề có suy nghĩ đen tối như Bùi Nguyễn Minh tưởng tượng mà cô ta lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Bùi Nguyên Minh xem rồi nói: "Đây là buổi tiệc gặp mặt tối nay, cần phải dẫn theo một người bạn trai thì mới được tham gia. Mà anh thấy rồi đấy, xung quanh tôi còn không có lấy một người bạn là đàn ông thì lấy đâu ra bạn trai chứ. Nếu anh bằng lòng đi với tôi đến buổi tiệc này thì món nợ của chúng ta coi như đã tính xong rồi."

Bùi Nguyên Minh nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Buổi tiệc này rất quan trọng với cô sao?"

Lý Tuyết Vân gật đầu nói: “Trong buổi tiệc gặp mặt này có rất nhiều người tai to mặt lớn trong ngành giáo dục của Dương Thành, thậm chí là trong cả Đà Nẵng này nữa nên tôi hy vọng có thể đến đó để giao lưu làm quen với vài người." “Được” Nghe vậy thì Bùi Nguyên Minh đồng ý ngay.

Bùi Nguyên Minh nghĩ sang năm Trịnh Khánh Vân sẽ học đại học nên nói không chừng đêm nay anh có thể giúp cô ta lựa chọn được một ngôi trường thật tốt. Dù sao thì Trịnh Khánh Vân cũng là em vợ của Bùi Nguyên Minh, nếu anh không quan tâm chăm sóc cô ta thì ai sẽ quan tâm chăm sóc đây? Theo như lời của Lý Tuyết Vân thì hàng năm các trường đại học ở Đà Nẵng sẽ tổ chức một buổi gặp mặt, mà trong buổi tiệc này sẽ mời đến những nhân vật tầm cỡ trong ngành giáo dục như các hiệu trưởng của các trường đại học danh tiếng.

Đương nhiên nếu có thể, anh sẽ bỏ vốn đầu tư vào ngành giáo dục cũng là một ý kiến hay.

Chiều nay Lý Tuyết Vân mới nhận được thiệp mời của người bên ngành giáo dục Dương Thành đưa tới, mà những hoạt động này thường sẽ chỉ mời những người có liên quan đến ngành giáo dục mà thôi.

Châu Kiến Bình cũng được mời vì anh ta là người đã đầu tư rất nhiều cho ngành giáo dục của Dương Thành này nhưng hôm nay ở trường cấp ba Dương Thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy nên bọn họ sẽ phải nhanh chóng về giải quyết, chắc chắn sẽ không đến dự được.

Bùi Nguyên Minh quyết định sẽ đi đến buổi tiệc gặp mặt nên đã gọi điện thoại cho tài xế lái chiếc Porsche đi khỏi đó. Kế tiếp, anh và Lý Tuyết Vân gọi một chiếc xe taxi chở họ đi tới nơi sẽ tổ chức sự kiện của các trường đại học.

Dù sao bây giờ anh phải đi tham gia buổi tiệc bên ngành giáo dục, không nên quá phô trương làm gì. Vì Bùi Nguyên Minh dự đoán, buổi tiệc sẽ được tổ chức ở một nơi hết sức bình thường và đơn giản mà thôi. Lái xe taxi vừa lái xe vừa bắt chuyện: “Tôi thấy hai vị đây còn trẻ tuổi, nhìn cũng biết không phải là hiệu trưởng hay chủ tịch hội đồng quản trị gì rồi. Vậy hai người đến buổi tiệc gặp mặt này là để nằm vùng à?"

Bùi Nguyên Minh hỏi lại với vẻ ngạc nhiên: “Nằm vùng là sao?" "Có phải hai người định đi tham gia buổi tiệc gặp mặt của các trường đại học đúng không? Đương nhiên trong buổi tiệc này có hiệu trưởng và chủ tịch hội đồng quản trị của các trường về đây tụ hội. Hai người đi đến đó nằm vùng chẳng phải là muốn tìm cơ hội để làm quen với một vài quan chức cấp cao trong ngành giáo dục còn gì, sau đó là cách để cùng họ hợp tác làm ăn đúng không? Ví dụ như lấy danh sách đề thi để bán ra ngoài kiếm lời chẳng hạn."

Thì ra người tài xế taxi này cũng hiểu rõ về tình hình bên trong buổi gặp mặt này quá nhỉ.

Bùi Nguyên Minh mim cười nói: "Nếu đúng như anh nói thì buổi gặp mặt giao lưu giữa các trường đại học với nhau này cũng chẳng có gì là tốt đẹp nhỉ?"

Tài xế taxi nói: "Người anh em à, sao anh lại nói quả như vậy chứ? Như thế mà không tốt đẹp à? Đến đó anh sẽ có thể có được danh sách mấy đề thi để bán cho mấy nhà giàu có, không chừng sẽ kiếm được bộn tiền đó” Nguyên Minh cười nói: "Ô, vậy nhờ phúc lớn của anh rồi."

Bùi

Lý Tuyết Vân nghe hai người họ nói chuyện qua lại mà không khỏi bực tức. Mặc dù cô ta biết ngành giáo dục có nhiều vụ tai tiếng nhưng cô ta không ngờ được rằng ngay cả một tài xế taxi cũng biết đến những vụ việc như thế này.

Lý Tuyết Vân mơ hồ cảm thấy được tính chất của buổi tiệc gặp gỡ này sẽ không giống như trong tưởng tượng của cô ta rồi.
 
Chương 918


Khi tới nơi thì quả thật Bùi Nguyên Minh nhìn thấy có rất nhiều người đến nằm vùng, có lẽ họ đang chờ hiệu trưởng với mấy vị chủ tịch đến.

Nhiều người nhìn thấy Lý Tuyết Vân với Bùi Nguyên Minh đến còn tưởng hai người là đối thủ cạnh tranh nên trợn mắt nhìn họ. Sau khi nhìn thấy Lý Tuyết Vân lấy thiệp mời ra thì họ mới không nói gì. Bọn họ cứ nghĩ những người được mời tham gia buổi tiệc này phải là những người có máu mặt, nếu đến thì phải lái xe sang trọng mà đến chứ ai lại ngồi taxi quèn như hai người này. Đúng là trường hợp có một không hai mà. Khi vào bên trong, hai người Lý Tuyết Vân và Bùi Nguyên Minh đi thẳng tới chỗ tiệc rượu. Sau khi người phụ trách kiểm tra thiệp mời xong thì dẫn họ vào và nói: "Cậu Minh, cô Vân. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, nếu hai người cần gì thì cứ gọi nhân viên phục vụ ạ."

Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân gật đầu rồi đi vào nơi tổ chức buổi tiệc. Có thể đây là buổi tiệc dành cho những người bên ngành giáo dục nên Bùi Nguyên Minh không quen ai cả, tất cả đều là những gương mặt lạ hoắc.

Có điều anh dám khẳng định họ chính là những gương mặt có tiếng tăm trong ngành giáo dục ở Dương Thành hoặc là Đà Nẵng.

Bởi vì vấn đề giáo dục cho con cháu trong nhà nên từ những vị quan có quyền cao chức trọng trong thành phố đến những người giàu có nứt vách đều phải giao lưu quan hệ với những người này, vì thế đám người trong giáo dục kia vô cùng tự phụ. Bùi Nguyên Minh nhìn thấy ai nấy đều hất mặt lên trời, dương dương tự đắc nhưng anh chưa vội tiến đến chào hỏi mà tìm một vị trí trong góc khuất rồi ngồi xuống tiếp tục quan sát.

Bùi Nguyên Minh đưa mắt một lượt tìm kiếm xem vị hiệu trưởng nào có tác phong và nhân phẩm tương đối tốt hay không, vì một trường học có người lãnh đạo tốt thì chắc chắn chất lượng giáo dục sẽ tốt.

Chỉ có điều khi Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân vừa ngồi xuống thì ngay lúc đó có một người phụ nữ đang nhìn về phía họ với vẻ mặt kinh ngạc và đầy thù hận.

Người phụ nữ này không hề quen biết Bùi Nguyên Minh mà cô ta chỉ biết Lý Tuyết Vân, chính là bạn thời đại học với Lý Tuyết Vân. Hôm nay cô ta cũng đến ăn cơm ở nhà hàng quán bar nên đã chứng kiến toàn bộ sự việc, bây giờ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân thì cô ta biết cơ hội trả đũa đã tới.

Người phụ nữ này tên là Châu Phương Dung, cô ta đi tới trước mặt hai người họ rồi mở miệng nói với vẻ mỉa mai: "Lý Tuyết Vân à, cô không biết hôm nay là buổi tiệc bên ngành giáo dục sao mà còn dẫn cái tên cặn bã này tới đây vậy? Cô còn không mau bảo anh ta nhanh chóng cút xéo khỏi đây, nếu không sẽ làm ô nhiễm bầu không khí trong lành thanh tịnh ở đây mất"

Trước đây cô ta có mối quan hệ rất thân thiết với Lý Tuyết Vân nhưng sau đó vì quan hệ lằng nhằng với Tô Đức Thắng mà Lý Tuyết Vân với Châu Phương Dung hoàn toàn trở mặt với nhau.

Hơn nữa Châu Phương Dung còn cho rằng cô ta không được gả vào nhà họ Tô là vì Lý Tuyết Vân đã giở trò hồ ly tinh mê hoặc dụ dỗ Tôn Đức Thắng, cho nên cô ta rất căm hận Lý Tuyết Vân. Bây giờ có cơ hội để làm Lý Tuyết Vân mất mặt như vậy sao cô ta lại bỏ qua một cách dễ dàng được chứ?

Bùi Nguyên Minh không biết cô ta là ai nên liếc nhìn Lý Tuyết Vân hỏi: “Cô ta là ai vậy?"

Lý Tuyết Vân trả lời với vẻ mặt hơi gượng gạo: “Cô ta tên là Châu Phương Dung, là bạn thời đại học với tôi, bây giờ đang làm trợ giảng ở một trường đại học."

Sau đó Lý Tuyết Vân đứng lên, cô ta khẽ nhíu mày nói: “Châu Phương Dung, làm ơn đừng nói những lời khó nghe như vậy. Đây là anh Minh, anh ấy là bạn của tôi và do tôi mời đến đây." "Ô, bạn sao? Người bạn này của cô sẽ không phải là một tên thất học chưa từng đọc sách bao giờ đó chứ? Tại sao cô lại dẫn một tên thất học đến đây để tham dự buổi tiệc giao lưu trong ngành giáo dục như vậy hả trời, bộ cô định biến nơi đây thành nơi ô uế rác rưởi hay sao chứ?" Châu Phương Dung mở miệng nói ra những lời châm chọc với một giọng điệu hết sức cao ngạo.

Lý Tuyết Vân nghe vậy thì nhìn qua Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt vô cùng áy náy nhưng Bùi Nguyên Minh lại thấy không sao cả vì người như Châu Phương Dung anh đã từng gặp nhiều rồi, vốn dĩ anh không muốn đôi co với cô ta.

Có điều Châu Phương Dung thấy Bùi Nguyên Minh không nói gì thì lại nghĩ là anh chột dạ nên cô ta cầm một ly rượu lên hất vào mặt Bùi Nguyên Minh rồi la to lên như cổ ý để mọi người nhìn thấy: "Bảo vệ đầu, bảo vệ đầu? Ở đây có thứ rác rưởi trà trộn vào nè. Mau lôi bọn họ ra ngoài để tránh gây ô nhiễm bầu không khí trong lành của chúng ta."
 
Chương 919


Những buổi tiệc gặp mặt bên ngành giáo dục rất được chú trọng đến vấn đề an ninh trật tự, bởi vì những người đến tham dự đều là những người có máu mặt nên nếu để xảy ra sự cố gì thì sẽ là chuyện kinh thiên động địa.

Cho nên khi vừa nghe Châu Phương Dung kêu lên thì lập tức có mấy người bảo vệ được trang bị vũ khí liền rầm rập chạy tới.

Một người vệ sĩ đứng đối diện với Bùi Nguyên Minh nói: “Mời hai vị đưa thiệp mời cho tôi xem ạ." Bùi Nguyên Minh lau lau rượu còn dính trên tóc rồi liếc nhìn Lý

Tuyết Vân, cô ta liền lấy thiệp mời ra cho họ xem.

Châu Phương Dung thấy vậy thì ngạc nhiên và có hơi sợ hãi vì cô ta không thể ngờ được Lý Tuyết Vân lại được mời đến đây, có điều cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định nên vội vàng nói: “Đội trưởng à, anh phải xem cho kỹ nha. Coi chừng thiệp mời này là giả hoặc cô ta trộm của ai đó rồi đưa tới đây cũng nên

Vốn dĩ người đội trưởng đội bảo vệ đó định xin lỗi nhưng khi nghe Châu Phương Dung nói vậy thì anh ta lại mở thiệp mời ra nhìn đi nhìn lại vài lần rồi sau đó thay đổi sắc mặt hỏi: “Thiệp mời này là để mời chủ tịch trường cấp ba Dương Thành mà. Tôi có biết mặt chủ tịch đấy, rốt cuộc tại sao hai người lại có thiệp mời của anh ấy chứ?”

Châu Phương Dung nhân cơ hội đó liền lớn tiếng quát thảo: “Còn phải hỏi nữa sao, con hồ ly tinh này chính là giáo viên dạy ở trường cấp ba Dương Thành. Chắc chắn cô ta đã trộm thiệp mời của chủ tịch rồi sau đó dẫn theo người tình của cô ta vào đây để tìm cơ hội làm quen với các vị quan chức cấp cao trong này chứ gì nữa."

Đội trưởng đội bảo vệ khẽ nhíu mày liếc nhìn Châu Phương Dung. Ánh mắt của anh ta nhìn Châu Phương Dung có vẻ như chẳng hề có cảm tình chút nào, ngược lại còn thoáng hiện lên vẻ chán ghét.

Cô ta nói có người trộm thiệp mời để vào dự tiệc, điều đó chẳng khác nào nói đội bảo vệ của họ làm việc lơ là không chu đáo. Những chuyện như vậy thì cũng nên giả vờ như không biết hoặc là âm thầm xử lý thôi chứ ai lại la to lên cho tất cả mọi người biết như người phụ nữ ngu xuẩn này chứ.

Bây giờ chỉ có thể nói một điều là nếu anh ta không xử lý tốt chuyện này thì đội bảo vệ của họ khỏi cần dùng tới nữa làm gì.

Nghĩ như vậy nên đội trưởng đội bảo vệ hít sâu một hơi ráng kìm nén những phiền muộn trong lòng anh ta lại rồi nói: “Hai vị à, mặc dù tôi không biết chính xác thiệp mời của hai người là ở đầu mà có nhưng xin hai người đừng gây chuyện phiền phức ở đây nữa. Mong hai người hãy ngoan ngoãn theo tôi ra ngoài, chứ đừng đợi đến lúc chúng tôi ra tay thì hai người sẽ rất mất mặt."

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn tấm thiệp mời rồi thản nhiên nói: “Anh xem đi, rõ ràng trên thiệp mời ghi là mời chủ tịch trường cấp ba Dương Thành và hiệu trưởng của trường tới tham dự buổi gặp mặt mà. Trên này không ghi là mời một mình Tô Trạch Minh đâu, mà người đứng bên cạnh tôi đây chính là hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành. Không biết chúng tôi cầm tấm thiệp mời này đến đây dự tiệc là có vấn đề gì à?

Đội trưởng đội bảo vệ nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng khi anh ta nhìn lướt qua Lý Tuyết Vân thì lại tỏ vẻ nghi ngờ. Mặc dù người phụ nữ này nhìn rất đẹp, có thể nói là thuộc dạng khiến đàn ông mê mẩn vừa nhìn thấy là chảy nước miếng nhưng nếu nói cô ta là hiệu trưởng trường cấp ba Dương Thành thì ai sẽ tin chứ?

Thật ra thì chuyện thay đổi hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành vừa mới diễn ra vào lúc chiều nay nên vẫn chưa công bố ra bên ngoài. Có lẽ rất ít người biết được chuyện này. "Ha ha ha." Đột nhiên Châu Phương Dung phì cười rồi cô ta lại mia mai: “Lý Tuyết Vân à, bây giờ cô còn thông đồng với tên người tình vô tích sự này để nói dối chuyện cô là hiệu trưởng nữa hả? Nếu không phải tôi với cô đã quen biết nhau từ lâu, tôi đã biết rõ cô chỉ là một giáo viên chủ nhiệm bình thường thôi thì có lẽ giờ này cũng đã bị cô lừa rồi đó. Ha ha ha, lần sau cô làm ơn tìm một tên người tình nào có đầu óc thông minh chút đi, chứ cứ quen với đồ đần độn này thì mất mặt chết thôi. Đội trưởng à, anh còn không mau lội hai tên lừa đảo này ra ngoài đi."

Châu Phương Dung cố ý nói to lên những lời nói cuối cùng đó để thu hút sự chú ý của mọi người. Dĩ nhiên mọi người đều nhìn qua bọn họ và thậm chí có nhiều người đã bắt đầu bàn tán xôn xao. Đội trưởng đội bảo vệ hận không thể tát cho Châu Phương

Dung một cái tát vào mặt, anh ta tức giận hét lên: “Nơi này không có chỗ cho cô chen mồm vào, câm miệng lại cho tôi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom