Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 880


Trong trường trung học phổ thông Dương Thành. Lúc này Trịnh Khánh Vân đang cúi đầu chạy thật nhanh, giống như đang chạy trốn.

Nhưng cô ta. vừa mới chạy tới cổng đã bị mấy cô gái khác chặn lại. “Trịnh Khánh Vân, mày chạy đi đâu mà nhanh như vậy? Chẳng lẽ mày có hẹn đi kiếm tiền với một ông chú nào đó à?” “Đúng là nhìn không ra mà! Bình thường mày giống như một cô gái ngoan ngoãn, ai theo đuổi mày, mày cũng không đồng ý, không ngờ lại là loại phụ nữ dâm đãng, dùng cách thức này để kiếm tiền.” “Nếu mày thiếu tiền thì có thể nói với bọn tao. Bọn tao có thể trợ cấp cho mày, mày cần gì phải chà đạp chính mình như thế?”

Mấy cô gái này có quan hệ rất tồi tệ với Trịnh Khánh Vân.

Nhất là từ khi trải qua chuyện ở karaoke kia, các bạn nam trong lớp đều không lọt vào mắt Trịnh Khánh Vân, trong lòng cô ta chỉ có anh rể thôi, cho nên mấy ngày nay cô ta đã từ chối không ít chàng trai ưu tú.

Chính vì lý do này, mà mấy cô gái khác không ngừng căm ghét cô ta.

Mọi người đều tìm cơ hội, hận không thể một cước đá bay Trịnh Khánh Vân ra khỏi trường. “Tôi thiếu tiền từ lúc nào? Tôi đang sở hữu một căn nhà trong Đế Cảnh Hoa Viên, sao có thể thiếu tiền được chứ?” “Hơn nữa cho dù tôi thiếu tiền cũng không liên quan gì đến các cô, mời các cô tránh ra!” Trịnh Khánh Vân không muốn nói nhiều với mấy cô gái này. “Trịnh Khánh Vân, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn thôi học đi, có ai mà không biết mày hoàn toàn không phải là người ở Dương Thành, mà là đứa tới từ nông thôn cơ chứ!” “Mày như vậy mà cũng dám nói mình đang sở hữu một căn nhà ở Đế Cảnh Hoa Viên à? Mày có biết xấu hổ không thế?” “Mọi người, nói không chừng người ta sống trong Đế Cảnh Hoa Viên thật đấy, chỉ cần ở đó có một ông chú, chẳng phải là được rồi sao?” Mấy cô gái khác đều liên tục cười nhạo, theo bọn họ thấy, đây là cơ hội tốt nhất để đuổi Trịnh Khánh Vân đi. “Đúng rồi, Trịnh Khánh Vân, mày biết tại sao gần đây mọi người đều nói mày là người phụ nữ dâm đãng không? Đó là vì bọn tao đã cho mọi người xem thứ này!” Đúng lúc này, một cô gái trong số đó lấy điện thoại ra, mở một đoạn video cho Trịnh Khánh Vân xem.

Mặc dù cách rất xa, nhưng Trịnh Khánh Vân vẫn có thể nhìn ra, mình đang ngồi trên ghế phụ xe Rolls Royce.

Mà người đàn ông ngồi trên ghế lái thì không nhìn thấy rõ, nhưng Trịnh Khánh Vân đã nhớ ra, có lẽ lần trước lúc anh rể chở mình đi ra ngoài đã bị người khác chụp được.

Nhưng vấn đề ở đây là, cô ta không thể giải thích chuyện này được.

Một nữ sinh cấp ba ngồi ghế phụ xe Rolls-Royce, rồi cười nói vui vẻ, nếu để người khác nhìn thấy video này, cô ta thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Đúng lúc này, có một cô gái đi tới, túm lấy tóc Trịnh Khánh Vân, rồi cười nói: “Trịnh Khánh Vân, thấy mày đáng thương như vậy, bọn tao sẽ cho mày một cơ hội.” “Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, bọn tao sẽ xóa đoạn video này, hơn nữa còn đứng trước lớp giải thích giúp mày, thế nào?” “Được, chỉ cần cô chịu xóa đoạn video này, cô muốn gì cũng được, cô muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói!”

Trịnh Khánh Vân cho rằng đối phương nhắm vào tiền, cho nên lúc này cô ta vẫn khá bình tĩnh. “Ha ha ha, mày cảm thấy Tô Thiên Oánh tạo là người thiếu tiền à?”

Cô gái này cười rất vui vẻ, rõ ràng khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng tâm địa lại ác độc như rắn rết.

Huống hồ, cô ta nhắm vào Trịnh Khánh Vân cũng là có nguyên do.

Ba mẹ của mấy cô gái bên cạnh đều là cấp dưới của nhà họ Tô.

Vì liên quan đến Tập đoàn Thiện Nhân, nên tạm thời công ty của Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa có ai dám động đến.

Do đó bây giờ mục đích chính của mấy người này là ra sức nhắm vào người Trịnh Khánh Vân.

Chỉ sợ đây là điều mà Bùi Nguyên Minh không thể ngờ tới. “Thế này đi, mày quỳ xuống nói mình là đồ đê tiện để cho bọn tao quay lại, thế nào?”
 
Chương 881


Trịnh Khánh Vân cũng không ngốc, cô ta biết rất rõ, một khi đoạn video cô ta quỳ xuống bị người khác truyền ra ngoài, vậy thì chắc chắn những lời đồn đại kia sẽ không có cách nào rửa sạch được. “Tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại cố ý nhắm vào tôi?” Trịnh Khánh Vân nghi ngờ hỏi. “Cô không nghe câu tiện nhân chính là chuột chạy qua đường à? Ai ai cũng muốn đánh chết nó!”. “Nếu cô cứ đi theo ông chú nhiều tiền, vậy thì mặt mũi trường học chúng tôi sẽ mất hết, tôi đại diện cho trường học trừng phạt cô thì cần lý do gì chứ?”

Vẻ mặt Tô Thiên Oánh đầy vẻ khinh thường, chắc chắn cô ta sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự.

Nhưng bây giờ cô ta đang rất thích thú.

Sắc mặt Trịnh Khánh Vân trở nên khó coi, bên cạnh cô ta không có người giúp đỡ, dù cô ta có muốn cướp điện thoại cũng không làm được.

Nhưng nếu đồng ý yêu cầu của Tô Thiên Oánh, vậy thì chẳng khác nào cô ta đã nắm được nhược điểm của mình.

Một khi bị truyền ra ngoài, kết cục của Trịnh Khánh Vân sẽ càng thê thảm hơn.

Cô ta phải làm sao đây?

Trịnh Khánh Vân vô thức nắm chặt điện thoại, định bấm một số mà cô ta cực kỳ quen thuộc.

Nhưng tình huống này có thật sự thích hợp để anh ấy tới đây hay không? “Mấy cô đang làm gì đấy?”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên.

Trịnh Khánh Vân gần như ngẩng đầu lên theo bản năng, nước mắt suýt chút nữa đã trào ra. “Anh là ai? Chuyện này liên quan gì đến anh?” Vẻ mặt Tô Thiên Oánh đầy khinh thường đánh giá người đang đi tới.

Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu sức lự!

cTrên thực tế, hôm nay Bùi Nguyên Minh lái Porsche tới đây, xung quanh có rất nhiều người nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhưng vấn đề mấu chốt là Tô Thiên Oánh là người nhà họ Tô, trong mắt cô ta Porsche không khác gì xe bình thường, cho nên cô ta hoàn toàn không cảm thấy Bùi Nguyên Minh sẽ là nhân vật tai to mặt lớn gì. “Khánh Vân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Bùi Nguyên Minh phớt lờ Tô Thiên Oánh, rồi xoay người hỏi Trịnh Khánh Vân. “Anh rể, trong điện thoại cô ta có video của tôi, cho nên cô ta muốn tôi quỳ xuống thừa nhận mình là tiện nhân mới được xóa đoạn video đó.” Lúc này Trịnh Khánh Vân giống như tìm được người đáng tin cậy, nên vội vàng nói.

Bùi Nguyên Minh nghiêm mặt, em vợ nhà mình cùng lắm chỉ có mình mới có thể bắt nạt một lát, từ khi nào người khác lại có tư cách đó vậy?

Anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thiên Oánh nói: “Cô đưa điện thoại cho tôi.” “Anh là anh rể của Trịnh Khánh Vân? Chính là tên ở rể trong truyền thuyết kia sao?”

Rõ ràng Tô Thiên Oánh cũng biết một số chuyện, lúc này cô ta đang quan sát Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt đầy chế giễu. “Một thằng đàn ông bám váy đàn bà như anh thì là cái thá gì ở trước mặt tôi? Tôi không đưa cho anh đấy, anh có thể làm gì được tôi?” “Anh dám ra tay với tôi chắc?” “Nếu anh dám ra tay, tôi sẽ khiến anh phải hối hận khi tới với thế giới này.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh rất lạnh lẽo, một giây sau anh đã giơ tay trái lên, trong lúc Tô Thiên Oánh không kịp phản ứng lại đã bóp cổ cô ta ngay, rồi lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú xuống tay với phụ nữ, tất nhiên, nếu cô vẫn cứ ngu xuẩn như thế, tôi cũng không ngại phế bỏ cô!”

Tô Thiên Oánh không ngờ tên ở rể này lại dám xuống tay với mình.

Hơn nữa anh ta còn tùy ý làm bậy như thế ở trước mặt mọi người? “Anh… anh thả tôi ra! Anh biết tôi là ai không?” Tô Thiên Oánh nghiến răng nghiến lợi nói. “Cô có là ai cũng không quan trọng, mà chuyện quan trọng là cô đã trêu chọc em vợ tôi.”

Bùi Nguyên Minh nói xong thì kéo Tô Thiên Oánh đến trước mặt, rồi cướp điện thoại của cô ta.

Anh tiện tay xóa hết video trong điện thoại, sau đó tay phải Bùi Nguyên Minh bỗng dùng sức, bóp điện thoại thành hai mảnh ngay, rồi tiện tay ném vào trong thùng rác.

Bùi Nguyên Minh đẩy Tô Thiên Oánh ngã xuống đất, rồi mới dẫn Trịnh Khánh Vân ngồi lên chiếc Porsche.

Lúc này, trong mắt Trịnh Khánh Vân đều lấp lánh ánh sao, cảm thấy anh rể thật đẹp trai.
 
Chương 882


Sau khi ngồi vào xe rồi, Bùi Nguyên Minh cũng chẳng vội khởi động ô tô mà anh nhíu mày nói: “Khánh Vân, cô nói xem có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao cô nữ sinh kia lại nhắm vào cô?”

Nhắc đến đây, vẻ mặt Trịnh Khánh Vân hiện lên sự uất ức, cô ta nói: “Anh rể, anh còn nhớ chuyện lần trước ở karaoke không? Từ đó đến nay, tôi không thể chơi với các bạn học khác được nữa. Chỉ là Tôn Minh Triết kia còn đang theo đuổi tôi, thậm chí anh ta còn công khai thổ lộ với tôi nhiều lần, nhưng bị tôi từ chối thẳng thừng ngay tại chỗ.” “Ai ngờ sau đó Tô Thiên Oánh lại hận tôi vì chuyện này, tôi nghe người khác nói là cô ta cũng thích Tôn Minh Triết.”

Khi Bùi Nguyên Minh nghe đến đây, anh không biết phải nói gì, chỉ đành xoa xoa giữa trán mình. Anh phải nghĩ thật lâu mới nhớ đến cái người tên Tôn Minh Triết này, hình như là chàng trai lần trước anh trông thấy lúc đến quán karaoke đón Trịnh Khánh Vân về?

Còn cả Tô Thiên Oánh gì nữa, đây là chuyện nhảm nhí gì vậy? Tình cảm lưu luyến cẩu huyết giữa học sinh với nhau? “Sao bây giờ chuyện đó lại đến nông nỗi này?”

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ, anh lên tiếng nói lần thứ hai, qua những chuyện Tô Thiên Oánh làm trong hôm nay, chỉ chút tình cảm học trò nhỏ bé đó không đến nỗi phải làm đến mức này chứ?

Trịnh Khánh Vân nghiến răng nói: “Vì Tô Thiên Oánh đấy, cô ta nói mình là người của dòng họ Tô hạng nhất, người như tôi chỉ xứng làm người hầu của cô ta, thế mà tôi lại dám giành đàn ông với cô ta! Cho nên cô ta muốn tôi không bao giờ đến trường được nữa!” “Nghe nói hội đồng quản trị nhà trường đều là người của nhà họ Tô bọn họ, nên hôm nay cô ta không chỉ ép tôi quỳ xuống mà còn chuẩn bị bảo trường học đuổi học tôi.” Nghe đến đây, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh cũng dần trở nên lạnh lùng. Nếu là chuyện tranh giành người yêu của các nữ sinh với nhau thì chấm dứt ở đây là được rồi, nhưng Tô Thiên Oánh kia lại là người nhà họ Tô, còn vì chút chuyện nhỏ đó mà còn đòi đuổi học Trịnh Khánh Vân.

Tuy rằng chỉ cần một câu nói của Bùi Nguyên Minh là có thể tìm được một ngôi trường tốt hơn khác, nhưng đây rõ ràng là do đối phương cố ý nhắm vào Trịnh Tuyết Dương, làm sao anh có thể trơ mắt đứng nhìn Trịnh Khánh Vân bị người khác ức hiếp được chứ?

Bùi Nguyên Minh đã nghĩ kĩ rồi, anh cũng không nói gì nhiều mà chỉ khởi động ô tô lái vào trong trường học. Lúc bình thường, trường học không cho phép xe từ bên ngoài trường chạy vào, nên bảo vệ trong trường chẳng có ý mở rào chắn lên xuống ra. Bùi Nguyên Minh chẳng thèm liếc anh ta một cái nào, anh thẳng thừng tăng tốc, một tiếng “oành” chát chúa vang lên, rào chắn lên xuống bị chiếc xe húc văng ra. Người bảo vệ kia chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc Porsche chạy thẳng vào khu dạy học. “Đó là ai thế? Sao không coi trường học của chúng ta ra gì vậy?” “Chiếc xe của anh ta chắc cũng vài tỷ đấy, tông trúng mà anh ta không đau lòng à?” “Có phải vừa nãy Trịnh Khánh Vân mới bước lên chiếc xe này không? Đó không phải là ông chú kim chủ trong truyền thuyết của cô ta chứ?” “Ôi, đầu năm nay kim chủ dám đến trường gây sự luôn à? Anh ta không biết hội đồng quản trị của trường chúng ta là ai ư?” “Lần này có kịch vui để xem rồi, Trịnh Khánh Vân không chỉ bị đuổi học thôi đâu!” “Nghe nói người đàn ông này còn ném vỡ điện thoại di động của cô chủ cả nhà họ Tô đấy!” “Mấy người bên ban giám hiệu trường chúng ta là người mà ngay cả người đứng đầu của Dương Thành còn phải nể mặt mấy phần! Chỉ cần bấy nhiêu đó là đủ rồi, sao còn cần người nhà họ Tô ra mặt chứ?” “Cũng đúng, anh ta chỉ lái được Porsche thôi mà tưởng mình có thể đấu đá lung tung được à? Người chưa trải sự đời như thế là phải bị người khác dạy cho mấy bài học mới vừa!”

Trong phòng họp của trường học vào lúc này, ngoại trừ hiệu trưởng và những người trong ban giám hiệu ra còn có giáo viên chủ nhiệm lớp của Trịnh Khánh Vân và ba mẹ của Tôn Minh Triết.
 
Chương 883


Vào lúc này, thái độ của giáo viên chủ nhiệm lớp rất kiên quyết, cô ta biết tuy rằng Trịnh Khánh Vân là học sinh chuyển trường nhưng Trịnh Khánh Vân học tập rất chăm chỉ, cô ta không đồng ý quyết định đuổi học Trịnh Khánh Vân của nhà trường. “Hiệu trưởng, vốn dĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa các học sinh mà thôi, ông không thể vì chút chuyện nhỏ này mà đuổi học một học sinh giỏi được!”

Nghe giáo viên chủ nhiệm nói xong, mẹ của Tôn Minh Triết lập tức đứng lên, bà ta phẫn nộ nói: “Hiểu lầm nhỏ? Sao mà hiểu lầm nhỏ được? Tôn Minh Triết nhà tôi xuất sắc như thế nào chứ?

Đây là đứa bé mà tôi khó khăn lắm mới bồi dưỡng được!” “Cô chủ cả nhà họ Tô để mắt đến nó là vinh hạnh của nó, cũng là vinh hạnh của nhà họ Tôn bọn tôi! Người làm ba làm mẹ như chúng tôi chấp nhận nó có thể làm quen với cô con gái nhà họ Tô!”

“Nhưng con bé hư hỏng Trịnh Khánh Vân này lại thích Tôn Minh Triết nhà bọn tôi, muốn biến thành phượng hoàng bay lên đầu cành, cho nên nó chen ngang vào, phá hỏng tình cảm giữa con trai tôi và cô chủ họ Tô!”

“Học sinh hư đốn như vậy phải bị đuổi học!”

Rất dễ thấy, những câu này đều là ngụy biện, chút chuyện nhỏ giữa học sinh với nhau mà bị đẩy đến mức độ này, mẹ của Tôn Minh Triết đúng là người đàn bà chanh chua đanh đá chỉ biết chửi đổng, không thèm để ý đúng sai!

Ba của Tôn Minh Triết là một người đàn ông béo mập, bấy giờ, ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Vốn đĩ chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ giữa các học sinh với nhau, chỉ cãi cọ mà thôi thì bọn tôi sẽ không nói chuyện này ra trước mặt hiệu trưởng. Nhưng mà Trịnh Khánh Vân kia hơi quá đáng rồi đấy, không biết cô ta bỏ thuốc gì cho Tôn Minh Triết nhà bọn tôi, vậy mà Tôn Minh Triết dám trộm mấy trăm triệu trong nhà mua quà cho cô ta!”

“Hiệu trưởng, cô chủ nhiệm, đây không phải số tiền nhỏ gì cả! Từ nhỏ đến lớn, Tôn Minh Triết nhà bọn tôi được dạy dỗ rất đàng hoàng, nếu không phải có học sinh hư xúi giục nó, nó sẽ làm chuyện như thế này ư? Cho nên tôi càm thấy nên đuổi học con bé Trịnh Khánh Vân kia, đỡ mắc công một cục phân chuột mà làm ảnh hưởng đến cả nồi nước!” Giờ phút này, mặt mày ba của Tôn Minh Triết tràn đầy vẻ thành khẩn sâu sắc, nghĩ cho trường học. Nhưng mục đích của ông ta chẳng khác gì mục đích của mẹ Tôn Minh Triết, cũng chỉ muốn đuổi học Trịnh Khánh Vân mà thôi. Có như thế thì con trai bọn họ mới có cơ hội dựa dẫm vào người có quyền thế, có cơ hội hẹn hò với Tô Thiên Oánh.

Chủ nhiệm lớp Lý Tuyết Vân thở dài một tiếng, cô ta rất muốn giúp đỡ Trịnh Khánh Vân trong việc này, nhưng ba mẹ của Tôn Minh Triết cứ khăng khăng cho rằng Tôn Minh Triết bị Trịnh Khánh Vân xúi giục nên mới trộm tiền trong nhà bọn họ. Hơn nữa mấy trăm triệu không phải là số tiền nhỏ, nên chuyện này đã bị tính vào chuyện có ảnh hưởng đến danh dự của trường học. Về phía nhà trường, chắc chắn bọn họ sẽ không muốn danh tiếng của mình xấu xí vì một học sinh.

“Hôm nay, nhà trường phải cho bọn tôi một câu trả lời công bằng trong chuyện này! Nếu nhà trường không đuổi học Trịnh Khánh Vân thì tôi sẽ đồn chuyện này ra, đến lúc đó danh dự của nhà trường bị hao tổn thì đừng có trách tôi!” Mẹ của Tôn Minh Triết là một người đàn bà đanh đá, bấy giờ bà ta lớn tiếng quát lên. Hiệu trưởng và ban giám hiệu ngồi ở đây liếc nhìn nhau một cái, bọn họ cũng không biết rõ sự thật trong một số việc, nhưng nếu chuyện có thể gây ảnh hưởng đến danh tiếng của trường thì bọn họ vẫn nên đưa ra quyết định sớm.

Hơn nữa, đuổi học một học sinh đi cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải gọi hội đồng quản trị ra. Hiệu trưởng nghĩ kĩ rồi, ông ta bèn nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ lập tức thông báo ra ngoài.”

Vẻ mặt của mẹ Tôn Minh Triết rất khoái trá, nhưng mà bà ta còn chưa chịu bỏ qua mà chỉ vào Lý Tuyết Vân: “Cô giáo chủ nhiệm lớp này cứ bao che khư khư cho con bé hư đốn kia, tôi thấy người này cũng không phải hạng người tốt lành gì! Tôi cảm thấy hội đồng quản trị nhà trường cũng nên điều tra cô ta cho kĩ vào đi! Nói không chừng, cô ta cũng không phải người đàng hoàng, được mấy tên đàn ông già nuôi lén ở bên ngoài đấy!”
 
Chương 884


Nghe thấy những gì mẹ của Tôn Minh Triết nói xong, một cô giáo quyến rũ gợi cảm như Lý Tuyết Vân cũng tức giận đến mức run rẩy cả người. Vì cô ta có một đôi mắt đào hoa, hơn nữa vóc người cũng rất khá, tính cách dịu dàng dễ làm cho người ta động lòng, ngoài kia vẫn có một vài lời đồn nhảm nhí về cô ta. Nhưng mà Lý Tuyết Vân luôn giữ mình trong sạch, cô ta. lớn đến từng tuổi này rồi nhưng chưa từng yêu đương với ai bao giờ, làm sao có thể bị người khác nuôi lén được chứ?

Giờ phút này, Lý Tuyết Vân không nhịn được nữa, bèn nói: “Mẹ Tôn Minh Triết ạ, chị làm ơn nói chuyện tôn trọng tôi chút! Vừa há mồm là ăn nói lung tung, chị không có chứng cứ mà dám nói như vậy, tôi kiện chị tội phỉ báng đấy!”

“Kiện tôi?

Cô kiện đi!”

Dáng vẻ mẹ của Tôn Minh Triết y hệt một người đàn bà chanh chua: “Nếu cô không phải người phụ nữ hư hỏng thì tại sao phải bao che cho con bé Trịnh Khánh Vân hèn hạ kia?

Là vì có loại giáo viên không biết giữ mình trong sạch như cô nên mới dạy dỗ ra cái loại học sinh như thế! Cô còn dám kiện tôi à?

Cái đồ không biết xấu hồ!”

Lý Tuyết Vân tức giận đến mức run lên, cô ta nắm được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Đó chỉ là chuyện tranh giành người yêu của các học sinh với nhau, không ảnh hưởng đến ai cả. Nhưng mà bây giờ vào miệng mẹ của Tôn Minh Triết lại biến thành Trịnh Khánh Vân là con bé hư đốn, mà ngay cả cô ta cũng bị mắng.

“Đủ rồi!”

Hiệu trưởng ngồi ở phía sau nhíu mày lại: “Cô Tuyết Vân, chuyện chấm dứt ở đây đi, bọn tôi đã có quyết định rồi!”

Nghe ông ta nói vậy, mặt mày Lý Tuyết Vân đầy vẻ buồn bã. Cô ta rất muốn giúp Trịnh Khánh Vân nhưng cô ta chỉ là một giáo viên mà thôi, năng lực của cô ta có hạn. Bây giờ cô ta chính là Bồ Tát bùn qua sông, còn khó bảo vệ bản thân mình nữa là.

“Tôi nói cô này, mặt cô mọc một đôi mắt đào hoa thì đừng có học đòi theo người ta làm giáo viên! Cứ làm vợ bé không được à?

Cho dù cô mặt dày làm giáo viên thì cứ ngoan ngoãn lấy tiền lương không tốt ư?

Tò mò tọc mạch xen vào chuyện của người khác! Cô có khả năng đó hả?

Tôi có quen biết với vài vị trong ban giám hiệu, muốn đuổi cô đi chỉ cần một câu thôi!”

Mẹ của Tôn Minh Triết hết sức hả hê, bà ta cảm thấy Lý Tuyết Vân quá đẹp, xuất phát từ lòng ghen tị, trong lòng bà ta rất là khó chịu. Bây giờ khó khăn lắm bà ta mới tìm được cơ hội chèn ép Lý Tuyết Vân, làm sao mà bà ta bỏ qua được chứ?

Thậm chí trong nháy mắt thoáng qua, bà ta đã suy nghĩ ra bốn, năm cái kế hoạch độc ác giết chết Lý Tuyết Vân.

Ngay khi bà ta định tiếp tục lên tiếng, bất chợt một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng họp bị mở toang ra. Sau đó, hai người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân cùng sánh vai bước vào. Vào lúc này, đám người của hiệu trưởng khá là hoảng sợ, dẫu sao bọn họ cũng đã sống an nhàn sung sướng từ lâu, đã bao giờ trông thấy tình cảnh này đâu?

Nhất là ba mẹ của Tôn Minh Triết, vốn dĩ trong lòng của hai người này có tật giật mình, bấy giờ vừa nghe thấy tiếng động là sợ đến độ hơi run lên. Nhưng sau khi trông thấy người vừa bước vào là Trịnh Khánh Vân, cả đám người này lập tức giận run người.

“Con bé hư đốn hèn hạ, ai cho phép mày bước vào phòng họp?

Mày có biết đây là chỗ nào không?”

Ngay lúc này, mẹ của Tôn Minh Triết chỉ vào Trịnh Khánh Vân mà chỉ trích. Trịnh Khánh Vân lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, nếu là vào lúc bình thường, có lẽ cô ta còn sợ người đàn bà này ba phần, nhưng bây giờ anh rể đang đứng bên cạnh cô ta, cô ta còn sợ gì nữa?

Anh rể nhà mình là ai, Trịnh Khánh Vân hiểu rõ trong lòng mà.

Anh rể thích khiêm tốn cũng không đồng nghĩa với việc con mèo con chó có thể nhảy nhót kiêu căng trước mặt anh ấy.

“Các người đang thương lượng chuyện đuổi học Khánh Vân à?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng.

“Thằng lưu manh, mày là cái thá gì chứ?

Đây là chỗ mà mày có thể bước vào à?

Mau cút nhanh đi! Bảo vệ đâu! Sao còn chưa kéo người này đi!”

Mẹ của Tôn Minh Triết chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà chửi ầm lên, bà ta cực kỳ hung hăng.
 
Chương 885


Bùi Nguyên Minh không thèm liếc mắt nhìn mẹ Tôn Minh Triết, loại đàn bà đanh đá như bà ta anh đã gặp nhiều rồi nên lười phản ứng lại.

“Là tôi. Cậu là ai, sao dám tùy tiện xông vào phòng họp của trường chúng tôi?”

Hiệu trưởng đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, gương mặt tỏ ra bất mãn.

“Việc đuổi học Trịnh Khánh Vân, ông đã điều tra mọi chuyện rõ ràng chưa?”

Bùi Nguyên Minh nói bằng giọng lạnh lùng.

“Đây là chuyện nội bộ của trường chúng tôi, có quan hệ gì với cậu sao?”

Hiệu trưởng mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Một thằng nhóc trẻ tuổi không biết từ đâu chui ra lại dám tới đây chất vấn ông ta, đúng là nực cười.

“Tôi là người nhà của Trịnh Khánh Vân, mấy người muốn đuổi học em ấy, tất nhiên là có quan hệ với tôi rồi. Ai dám ở trước mặt tôi nói xấu em ấy, sẽ phải chết!”

Thần sắc Bùi Nguyên Minh trông cực kỳ lạnh lùng, từ khi nào mà một tên hiệu trưởng cũng dám tỏ ra ngạo mạn trước mặt anh chứ.

“Nhãi ranh!”

Lúc này, ba của Tôn Minh Triết cũng đứng lên, từ người ông ta toát ra mùi tanh nồng nặc của hải sản.

Ông ta khinh khỉnh nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Nếu cậu đã là người nhà của con nhóc đê hèn này, vậy tôi khuyên cậu ngay bây giờ, lập tức mang con bé đó cút đi, bởi vì cậu không đủ năng lực để xử lý chuyện này đâu! Bây giờ không biến, chờ tới lúc tôi gọi người ném cậu ra ngoài, tôi sợ cậu sẽ mất hết mặt mũi đấy.” Bùi Nguyên Minh quay đầu quét mắt nhìn ba của Tôn Minh Triết, hỏi: “Ông chính là người kiên quyết yêu cầu nhà trường đuổi học Khánh Vân?”

“Đúng vậy!”

Ba của Tôn Minh Triết cười lạnh: “Con nhóc đê hèn này mới bao nhiêu tuổi?

Thế mà dám câu dẫn con trai tôi, xúi nó về nhà ăn cắp mấy trăm triệu phí doanh nghiệp của tôi, sau đó mua đồ hàng hiệu tặng cho nó. Cậu đến đúng lúc lắm, tôi nói cho cậu hay, hôm nay nếu cậu không bồi thường cho nhà chúng tôi một tỷ bảy trăm triệu, vậy cậu đừng hòng rời khỏi đây!”

Bùi Nguyên Minh nhếch mép cười, đáp lại: “Là nhà các người không biết dạy con, liên quan gì tới Khánh Vân nhà tôi chứ?

Con của ông trộm tiền, làm chuyện làm chuyện ác, không có tính người, thì có quan hệ gì với chúng tôi?

Tôi nói cho ông hay, chuyện lần này, ông phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không tôi cam đoan với ông, tổn thất của ông không dừng ở con số một tỷ bảy trăm triệu đâu?”

Ba của Tôn Minh Triết bật cười thành tiếng: “Giải thích?

Tôi phải giải thích với cậu?

Tôi nói lại lần nữa, hôm nay, một là cậu ngoan ngoãn móc tiền ra bồi thường, nhận lỗi với tôi, sau đó cút đi! Hai là, tôi nói hiệu trưởng gọi cảnh sát tới bắt cậu, tới khi thanh tra cảnh sát đến rồi, cậu có hối hận cũng đã muộn!”

Bùi Nguyên Minh nhếch mép cười mỉa: “Có thể gọi cả thanh tra tới uy hiếp tôi, đúng là đáng sợ thật! Hơn nữa, chỉ là lời nói từ một phía, vậy mà trường học tin các người sái cổ, đuổi học Khánh Vân nhà chúng tôi, xem ra quan hệ giữa nhà các người và trường học không tệ nhỉ?

Chắc là biếu nhà trường không ít tiền rồi nhỉ?”

“Chậc chậc, không ngờ một người thoạt nhìn thì ngu ngốc như cậu cũng có chút thông minh đó nhỉ! Nếu cậu đã biết tôi và nhà trường có móc nối với nhau, còn không mau đền tiền đi?”

Nụ cười mỉa mai trên môi ba của Tôn Minh Triết không hề tắt, đây là sức mạnh của tiền bạc.

Ông ta vì để cho con trai Tôn Minh Triết đi học đã tốn không ít tiền tài trợ đấy. Dưới tình huống này, nhà trường chắc chắn sẽ đứng bên phía ông ta. Một thằng nhãi bụi đời không biết từ đâu ra mà dám đối đầu với những kẻ có tiền như ông ta hả?

Đây là muốn tìm đường chết, đúng không?

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó tầm mắt quét về phía hiệu trưởng, ung dung nói: “Tôi cho mấy người một phút đồng hồ suy nghĩ lại, đây là cơ hội cuối cùng. Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nếu hết thời gian, các người có cầu xin cách mấy cũng vô ích.”

Ba của Tôn Minh Triết phì cười: “Cậu bị ngu hay sao thế?

Mọi chuyện không phải đã giải quyết xong rồi sao?

Cậu cho rằng hiệu trưởng sẽ đổi ý đứng về phía cậu hả?”
 
Chương 886


Hiệu trưởng đương nhiên không biết rốt cuộc Bùi Nguyên Minh là ai. Nhưng ông ta biết rõ, nhà Tôn Minh Triết chẳng những cúng không ít tiền cho trường học, mà còn rất thân thiết với chủ tịch của trường. Chủ tịch lại là người nhà họ Tô, cho nên, việc này phải giải quyết thế nào là chuyện ván đã đóng thuyền, không có khả năng thay đổi.

Ngay lúc này, hiệu trưởng lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng phương án giải quyết hôm nay sẽ không có gì thay đổi hết. Trịnh Khánh Vân đã bị đuổi học rồi, về phần cậu, dám tự tiện xông vào trường chúng tôi, tôi có quyền truy cứu trách nhiệm hình sự với cậu! Còn nợ nần giữa cậu và ba của Tôn Minh Triết, hai người tự giải quyết với nhau đi.”

Gương mặt Bùi Nguyên Minh tối lại, anh lạnh lùng liếc nhìn những người khác trong ban giám hiệu, nói: “Mấy người cũng đồng ý với ông ta?”

“Nhóc con, cậu thật sự cho rằng chỉ cần hiên ngang xông vào phòng họp của chúng tôi là đủ khiến chúng tôi phải thay đổi quyết định sao?”

“Nếu cậu không biết thân phận của chúng tôi, vậy thì nhớ ra ngoài hỏi thăm một chút. Mặc kệ cậu có là ai cũng không thể thay đổi kết cục của chuyện này đâu!”

“Bây giờ cậu tốt nhất là ngoan ngoãn nhận sai sau đó cút ra khỏi đây! Nếu không, tôi hứa với cậu, không một trường nào ở Dương Thành này chịu nhận nhà cậu vào học đâu!”

Hiển nhiên, tất cả những người trong ban giám hiệu, không ai để Bùi Nguyên Minh vào mắt cả. Trong mắt bọn họ, những người trẻ tuổi lại dễ kích động như vậy, giỏi lắm là phú nhị đại nhà ai đó thôi. Chỉ là một thằng phú nhị đại, trong mắt họ chẳng là cái gì cả, chưa phải là những người có quyền lực thực sự.

Trịnh Khánh Vân đứng phía sau anh cũng hơi sợ hãi. Dù sao cô ta chỉ là học sinh, tuy biết anh rể mình rất lợi hại, nhưng vấn đề là cô ta không biết quyền lực của anh rể có thể ảnh hưởng tới ngành giáo dục hay không. Cô ta sợ sau này không trường nào dám nhận cổ ta.

“Anh rể, hay là bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Bấy giờ, Trịnh Khánh Vân mở miệng thì thầm.

“Thấy chưa, vẫn là cô nhóc này thức thời, mau nhanh chân cút đi, bây giờ tâm tình tôi rất tốt, không cần nhà cậu đền tiền nữa!”

“Nếu cậu còn không biết điều, tôi sẽ không chỉ yêu cầu việc đơn giản như là đền tiền thôi đâu!”

“Lát nữa, tôi sẽ sai người đánh gãy chân cậu đấy!”

Ba của Tôn Minh Triết bày ra vẻ mặt kiêu ngạo. Tuy ông ta chỉ là tên bán hải sản, nhưng chuyện ông ta quen biết với xã hội đen là sự thật. Trong mắt ông ta, muốn đánh gãy chân Bùi Nguyên Minh là chuyện vô cùng dễ dàng.

Bùi Nguyên Minh khẽ cười: “Còn muốn đánh gãy chân tôi ư, thú vị đấy. Nếu thế, hy vọng lát nữa các người đừng quỳ xuống cầu xin tôi tha mạng.

Dứt lời, Bùi Nguyên Minh rút di động ra. Thấy hành động của Bùi Nguyên Minh, đám người hiệu trường không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Ông nghĩ xem cậu ta có phải bị khùng rồi không?

Còn muốn gọi điện kêu người tới à?

Cậu có thể gọi cho ai đây?”

“Người trẻ tuổi, cậu quá ngây thơ rồi, cậu có biết chủ đầu tư của trường chúng tôi là ai không?”

“Cho dù cậu có báo cảnh sát cũng chẳng ai quan tâm tới chuyện này đâu!”

“Không cần để ý đến cậu ta, cứ để cậu ta gọi điện đi. Nếu có gan uy hiếp chúng ta, ắt hẳn cũng phải có chút bản lĩnh nhỉ?”

“Tôi thích nhất là nhìn những người tự cho mình có bản lĩnh quỳ xuống trước mặt tôi xin tha thứ!”

Hiệu trưởng và mấy người trong ban giám hiệu mặt vô biểu cảm đứng ở một bên. Bọn họ là những người từng trải, tất nhiên biết danh hiệu dòng họ đứng đầu của nhà họ Tô ở Dương Thành tượng trưng cho điều gì. Hơn nữa, trường này cũng do nhà họ Tô đầu tư, cho dù nhóc bụi đời trước mặt này tìm được chỗ dựa, nhưng có thể đè đầu nhà họ Tô được sao?

Với lại, Tôn Minh Triết cũng không phải hạng vừa đâu. Ông ta đã sớm tìm người hỏi thăm rồi, hình như nhà Trịnh Khánh Vân là từ thành phố Hải Dương chuyển tới, nói toẹt ra là người Ben ngoài. Một người ngoài mà thôi, dù là có một đống tiền dơ bẩn thì sao, có khả năng nhấc lên sóng gió gì ở Dương Thành cơ chứ?
 
Chương 887


Không bao lâu sau khi Bùi Nguyên Minh cúp máy, ngoài cổng trường học bỗng nhốn nháo hẳn lên, “Tình hình này là sao thế?

Tại sao chủ tịch lại đến đây?

Đã xảy ra chuyện lớn gì hả?”

“Phải chăng là do chuyện của Trịnh Khánh Vân?”

“Sao có thể?

Trịnh Khánh Vân có tư cách gì mà kinh động đến cả chủ tịch chứ?”

Mà không chỉ có mỗi chủ tịch đến đây, điểm quan trọng nhất chính là có một chiếc Audi A6 đang chầm chậm đậu trước cổng trường.

“Vị này chính là… Tiền Đồng Trác của hệ thống giáo dục Dương Thành, là người đứng thứ hai trong hệ thống giáo dục Dương Thành đó.”

“Ba mẹ ơi, tại sao Châu Kiến Bình – người đứng đầu hệ thống cũng đến đây vậy?”

“Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra mà lại khiến cả hai vị đầu sỏ của giới giáo dục Dương Thành đều xuất hiện cùng một lúc vậy?”

“Còn nữa, tại sao trông chủ tịch lại có vẻ vô cùng khẩn trương thế, cuối cùng là đã xảy ra chuyện lớn gì thế?”

Giờ phút này, toàn bộ cổng trường như sắp nổ tung, trên mặt người nào cũng hiện lên biểu cảm không thể tin được.

Trường cấp ba Dương Thành là nơi mà chỉ có con cái gia đình quyền quý mới được nhập học. Hơn nữa do có được sự đầu tư của nhà họ Tô, trường cấp ba Dương Thành đã trở thành ngôi trường cấp ba hàng đầu ở Dương Thành, nên trong trường có không ít đứa nhỏ là con ông cháu cha. Thêm vào đó hiệu trưởng và ban giám hiệu trường cấp ba Dương Thành cũng có quan hệ với các ông lớn, chính điều này cho bọn họ cái gan hếch mặt lên trời mà nhìn đời.

Nhưng, chuyện người đứng đầu và đứng thứ hai hệ thống giáo dục cùng nhau xuất hiện như vầy rất hiếm gặp! Còn nữa, biểu cảm trên mặt hai vị này trông vô cùng nghiêm trọng, giống như sắp có chuyện gì lớn ập đến vậy! Cùng lúc đó, người trong phòng hội nghị đã chờ sắp được mười phút Ba của Tôn Minh Triết bày ra dáng vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Nhóc bụi đời, người chống lưng của cậu đang làm gì thế?

Bảo tên đó mau mau cút tới đây gặp tôi, nếu không tôi đi mất bây giờ!”

“Ây, sao phải làm lớn chuyện cho mất mặt thế, tốt nhất là cậu cứ dắt Trịnh Khánh Vân về đi!”

Không phải hiệu trưởng bỗng nảy lòng hảo tâm, ông ta chỉ đang mỉa mai Bùi Nguyên Minh không gọi được người nào tới mà thôi.

Chỉ có Lý Tuyết Vân đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Cậu trai trẻ này, không bằng cậu cứ về trước, còn lại để tôi nghĩ cách. Tôi nhất định không để Trịnh Khánh Vân bị đuổi học đâu.”

“Cảm ơn cô.” Bùi Nguyên Minh thật lòng nói lời cảm ơn. Ở đây có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có một mình Lý Tuyết Vân – giáo viên chủ nhiệm lớp một là ra mặt nói chuyện giùm Trịnh Khánh Vân, chuyện này anh sẽ nhớ kỹ.

Tiếp đó, Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, nhìn hiệu trưởng với ánh mắt ung dung, nói: “Không cần sốt ruột, người đó sẽ đến đây sớm thôi.

Bây giờ, tốt nhất các người hãy tự bơm dũng khí cho mình đi, nếu không tôi sợ lát nữa mấy người sẽ sợ đến nỗi chân mềm nhũn, có đứng cũng không đứng nổi”

Ngược lại, giờ phút này, người cảm thấy giày vò nhất trong số những người ở đây chính là Trịnh Khánh Vân. Không phải cô ta không tín nhiệm năng lực của Bùi Nguyên Minh, mà là cô ta không muốn làm lớn chuyện, cô ta sợ lỡ đâu cuối cùng cô ta không thể tiếp tục đi học nữa thì phải làm sao?

Nguyên nhân là vì cô ta biết rõ, vị chủ tịch cũng nằm trong ban giám hiệu, người mà hiện tại không có mặt ở đây, cũng là một nhân vật lớn vô cùng quyền lực của hệ thống giáo dục Dương Thành. Nếu đắc tội một người như vậy, có tiền cũng không thể dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện đâu.

“Tôi nói này nhóc bụi đời, không thì cậu gọi cho bạn cậu, bảo người đó không cần đến đây nữa. Cứ nói người cậu đắc tội là tôi, xem xem tên đó còn dám tới không?”

Ba của Tôn Minh Triết lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt hiện rõ sự mỉa mai.

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, cùng lúc đó cửa phòng họp phía sau mở ra, từ phía cửa truyền tới tiếng bước chân. Nghe thấy tiếng động, Bùi Nguyên Minh thong thả nói: “Không cần, người đã tới rồi.”

Ba của Tôn Minh Triết đứng thẳng lưng, nói: “Đến thật đúng lúc, tôi cũng muốn nhìn thử xem tên đó rốt cuộc là ai!”

Tiếp đó, tầm mắt ông ta dời về phía cửa ra vào, nhưng chỉ một giây sau, ba của Tôn Minh Triết đã kinh ngạc thốt lên: “Chủ tịch, sao ngài lại đích thân đến đây?”

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, cùng lúc đó cửa phòng họp phía sau mở ra, từ phía cửa truyền tới tiếng bước chân. Nghe thấy tiếng động, Bùi Nguyên Minh thong thả nói: “Không cần, người đã tới rồi.”

Ba của Tôn Minh Triết đứng thẳng lưng, nói: “Đến thật đúng lúc, tôi cũng muốn nhìn thử xem tên đó rốt cuộc là ai!”

Tiếp đó, tầm mắt ông ta dời về phía cửa ra vào, nhưng chỉ một giây sau, ba của Tôn Minh Triết đã kinh ngạc thốt lên: “Chủ tịch, sao ngài lại đích thân đến đây?”
 
Chương 888


Người đến tên là Tô Trạch Minh, là họ hàng của nhà họ Tô, anh ta là chủ tịch của trường cấp ba Dương Thành, là người có quyền cao chức trọng trong hệ thống giáo dục của Dương Thành.

Lúc ba của Tôn Minh Triết nhìn thấy anh ta thì ông ta đã ngây người ra.

Lẽ nào chỗ dựa của cái tên lưu manh này lại là Tô Trạch Minh sao?

Nếu thật là như vậy thì e rằng hơi rắc rối rồi.

Lúc này hiệu trưởng và các thành viên ban quản trị trường cũng bất giác đứng thẳng người lên, mặt ai nấy cũng thoáng vẻ khác thường.

Hiệu trưởng mỉm cười và nói: “Lẽ nào hôm nay là người của mình tự đánh người của mình…”

Nhưng ông ta vẫn chưa nói dứt lời thì hai người bước vào tiếp theo sau đã khiến thần sắc của ông ta biến đổi rồi lập tức tắt tiếng ngay.

Châu Kiến Bình, người đứng đầu hệ thống giáo dục Dương Thành. Tiền Đổng Trác, người đứng thứ nhì trong hệ thống giáo dục Dương Thành.

Thật ra nếu chỉ có mình Tô Trạch Minh thì cũng không sao cả vì đều là người một nhà.

Nhưng mời được người đứng đầu và đứng nhì trong hệ thống giáo dục Dương Thành đến thì không phải chuyện người bình thường nào cũng có thể làm được.

“Hai vị lãnh đạo lớn, hai vị đến là để…” Lúc này hiệu trưởng cố gắng trấn tĩnh, bước lên trước mở lời.

Kết quả không ngờ rằng Châu Kiến Bình đã làm lơ ông ta, anh ta chỉ nhìn quanh phòng họp một lượt, sau đó bước đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt đầy cung kính rồi nghiêng người nói: “Xin hỏi anh có phải là anh Bùi Nguyên Minh không?”

“Là tôi” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp. Châu Kiến Bình nghe thấy vậy thì cung kính nói: “Anh Nguyên Minh yên tâm, lúc này ông Quốc đã dặn dò, bất luận xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng nhất định sẽ xử lý công bằng.”

Ông Quốc trong lời của Châu Kiến Bình chính là Dương Định Quốc, là quan chức cấp cao của Dương Thành.

Lúc nãy Bùi Nguyên Minh vừa mới gọi điện thoại cho ông ta và nói cho ông ta biết là mình đã gặp phải chút rắc rối ở trường cấp ba Dương Thành, bảo ông ta cho người đến giải quyết.

Không ngờ ông ta đã trực tiếp điều người đứng đầu và đứng nhì trong hệ thống giáo dục Dương Thành đến.

Lúc này, Tiền Đổng Trác cũng tiến về trước và nói lớn: “Anh Nguyên Minh, bất luận là người có gốc gác như thế nào, có ai đứng đằng sau ủng hộ, chỉ cần dám làm loạn trong phạm vi quản lý của chúng tôi ở hệ thống giáo dục Dương Thành thì chúng tôi đảm bảo những người đó sẽ không còn cách nào có thể tiếp tục làm việc trong ngành này nữa!”

Hiệu trưởng và mấy thành viên ban quản trị trường ban nãy sau khi nghe thấy những lời đó thì đều không dám lên tiếng.

Bất cứ ai trong số hai người họ đều là người rất có trọng lượng, đến Tô Trạch Minh cũng không dám huênh hoang trước mặt hai người đó, huống hồ gì là bọn họ?

Đúng thật là như vậy, lúc này chủ tịch Tô Trạch Minh cũng tiến đến trước mặt Bùi Nguyên Minh và nghiêng người nói: “Anh Nguyên minh, anh có gì dặn dò, tôi nhất định sẽ làm theo!”

Bùi Nguyễn Minh không để để ý đến anh ta mà liếc nhìn ba của Tôn Minh Triết một cái rồi lạnh lùng nói: “Không biết mấy vị đây có dám đắc tội với ông không?”

Lúc này ba của Tôn Minh Triết đã bắt đầu sợ đến ngây người ra.

Đừng nói đến chuyện những người này có đắc tội với ông ta không, dù cho họ có đè bẹp chết ông ta thì cũng chỉ đơn giản như đè bẹp chết một con kiến.

Bây giờ thì ông ta đã sợ hãi, không nói nên lời.

Bùi Nguyên Minh không đếm xia đến Tô Trạch Minh mà tự động ngồi xuống rồi gác hai chân lên bàn làm việc.

Còn hai người Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác thì đều nhìn Tô Trạch Minh với ánh mắt nghiêm nghị.

Mặc dù Tô Trạch Minh đại khái cũng đã đoán ra được là có chuyện gì nhưng lúc này anh ta vẫn lạnh lùng nhìn hiệu trưởng chăm chằm và nói: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hiệu trưởng run lên, ông ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì biết mình nhất định sẽ bị xử lý công bằng nên buộc phải nói thật.

Nói thật thì biết đâu còn được chết thoải mái một chút, nếu lúc này rồi mà còn nói bậy bạ thì ông ta sợ mình sẽ chết không có chỗ chôn thấy.

Ông ta nghĩ đến đây thôi thì lập tức nói: “Là vị phụ huynh này, ông ta nói bạn học sinh Trịnh Khánh Vân dụ dỗ con trai của ông ta, xúi giục con trai ông ta về nhà ăn cắp tiền nên muốn chúng tôi đuổi học bạn Trịnh Khánh Vân!”

“Thật sự có chuyện này sao?”

Tô Trạch Minh nhìn ba của Tôn Minh Triết chằm chằm với vẻ mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
 
Chương 889


Ông còn không mau thành thật cho chúng tôi câu trả lời!”

Anh ta đã sớm nghe được đầu dây mối nhợ của chuyện này rồi nhưng việc mà anh ta phải làm bây giờ là ém sự việc này xuống, tuyệt đối không thể để dính dáng đến nhà họ Tô. Vì bây giờ người đứng đầu và đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành đều đã đến, nếu như anh ta không thể giải quyết sự việc ngày hôm nay cho ổn thỏa thì dù anh ta có là họ hàng của nhà họ Tô đi nữa, e rằng đến anh ta cũng phải tự nhận trách nhiệm mà từ chức.

“Là… là lỗi của chúng tôi!”

Lúc này ba của Tôn Minh Triết đã quỳ xuống đất.

Ông ta là người làm ăn nên hiểu rất rõ đạo lý thuận gió bẻ buồm.

Đối phương chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể mời được người đứng đầu và đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành đến, nếu như ông ta còn không biết gốc gác của đối phương rất thâm sâu vậy thì đã uống công ông ta lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm nay rồi.

“Trịnh Khánh Vân vốn dĩ không có dụ dỗ con trai tôi, là con trai tôi để ý đến con bé và dùng tiền để theo đuổi nhưng con bé không đồng ý, vì vậy con trai tôi mới ra ngoài bêu xấu danh tiếng của con bé!”

“Hôm nay trước khi đến đây, tôi đã biểu cho hiệu trưởng và mấy thành viên ban quản trị trường ở đây mỗi người mấy điểu thuốc, muốn họ chứng thực lỗi của Trịnh Khánh Vân và đuổi học con bé!”

Ba của Tôn Minh Triết lập tức lên tiếng, nói rõ ràng rành mạch ngọn nguồn câu chuyện, còn về chuyện của Tô Thiên Oánh thì ông ta không dám nói ra.

Mặc dù ông ta không thể đắc tội với người thanh niên trước mặt nhưng đồng thời ông ta cũng không thể đắc tội với nhà họ Tô.

Lúc này hiệu trưởng và mấy thành viên ban quản trị trường nghe ba của Tôn Minh Triết nói như vậy thì mặt mày biến sắc, ai nấy cũng muốn chết đi cho xong.

Thật ra bọn họ đã sớm biết được chân tướng của sự việc này rốt cuộc là như thế nào rồi.

Nhưng ba của Tôn Minh Triết đã cho họ rất nhiều lợi ích, đằng sau lại còn có bóng dáng của nhà họ Tô nên sao bọn họ có thể đứng về phía Trịnh Khánh Vân mà xử lý sự việc một cách công bằng cho được?

Nhưng ai có thể biết được, Trịnh Khánh Vân lại có quan hệ cứng như thế.

Trước ánh mắt lạnh lùng của Tô Trạch Minh, hiệu trưởng gấp gáp nói: “Chủ tịch, xin lỗi, là chúng tôi điều tra có sai sót, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng và trả lại sự trong sạch cho bạn học Khánh Vân!”

Tô Trạch Minh thẳng chân đá cho hiệu trưởng một cái làm ông ta ngã lăn ra đất, sau đó mới đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, khom lưng cúi đầu nói: “Anh Nguyên Minh, anh xem giải quyết như thế đã được chưa ạ?”

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên nhìn anh ta với vẻ mặt thờ ơ.

Cái tên Tô Trạch Minh này trông có vẻ như đang xử lý công minh nhưng trên thực tế, lúc này sự việc vẫn chưa ra được kết quả gì. Chỉ e rằng sau khi anh rời khỏi đó thì mọi việc lại chẳng đâu vào đâu. Tô Trạch Minh thấy Bùi Nguyên Minh không nói gì thì tim đập lên thình thịch.

Vì anh ta biết rõ người thanh niên trước mặt anh ta e rằng không đơn giản chỉ là một cậu ẩm con nhà giàu. Anh sẽ không dễ dàng bị lừa bởi mấy câu nói đẩy đưa của anh ta. Lúc này Châu Kiến Bình lạnh lùng nói: “Tôi thấy chắc chuyện này không cần phải điều tra nữa đâu, sự thật đã rõ rành rành, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, không cần phải lãng phí thời gian của anh Nguyên Minh nữa.”

Tô Trạch Minh nghe thấy người đứng đầu hệ thống giáo dục Dương Thành là Châu Kiến Bình nói như thế thì sắc mặt anh ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Còn mặt của hiệu trưởng thì đã trắng bệch ra.

Ý của Châu Kiến Bình đã rất rõ ràng, đó chính là đừng nghĩ đến việc chuyện này cuối cùng sẽ chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không nữa.

Nhất định phải giải quyết chuyện này ổn thỏa ở đây.

Nhưng vấn đề là trước đó trường học đã tuyên bố chuyện đuổi học Trịnh Khánh Vân rồi. Nếu lúc này bọn họ thu hồi lại quyết định này thì tức là tự tát lên mặt ban giám hiệu trường. Nếu như còn làm to chuyện ra, giải oan cho Trịnh Khánh Vân, thậm chí xử phạt Tôn Minh Triết, vậy thì ông ta có còn nên làm chức hiệu trưởng này nữa hay không?
 
Chương 890


Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Bùi Nguyên Minh thì hiệu trưởng đã hiểu rõ hôm nay e là không thể nào dàn xếp mọi chuyện cho ổn thoả rồi.

Dù sao Châu Kiến Bình cũng đã đến đây rồi.

Hơn nữa, không nhìn thấy từ đầu đến cuối Châu Kiến Bình cũng chỉ đứng ở đó, không dám ngồi xuống sao?

Chát.

Nhìn thấy hiệu trưởng còn đang do dự, người đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành là Tiền Đổng Trác đột nhiên đi lên phía trước, giơ tay tát một bạt tay lên mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Ông không nghe rõ lời của anh Kiến Bình nói sao?

Đừng nên lãng phí thời gian của anh Nguyên Minh, bằng không mà nói chức hiệu trưởng này của ông cũng nên chấm dứt rồi!”

“Vâng vâng vâng!”

Toàn thân hiệu trưởng đều là mồ hôi lạnh, giờ phút này ông ta cũng không dám nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh, mà cong thân người lại, thăm dò nói: “Nếu không thì để Tôn Minh Triết xin lỗi Trịnh Khánh Vân được không?”

Nghe vậy Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng, căn bản là chẳng muốn trả lời.

Tiền Đổng Trác nghe nói như thế, lại bước lên phía trước tát ông ta một bạt tai nữa, lạnh giọng nói: “Đây chính là phương án giải quyết ông nghĩ ra được à?”

“Xin lỗi sao?

Nhẹ nhàng xin lỗi thì đã muốn xong chuyện sao?”

Hiệu trưởng đã bị đánh đến hồ đồ rồi, ông ta không thể nào tưởng tượng được như thế này còn không được nữa.

Lúc này, Châu Kiến Bình cũng tiến lên một bước, sau khi anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh một lúc thật sâu, mới lạnh giọng nói: “Xin lỗi cũng không phải không được, nhưng mà nhất định phải xin lỗi ở ngay trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường. hơn nữa, sau chuyện này Tôn Minh Triết phải nhớ kỹ lỗi lầm nghiêm trọng này, sau này cậu ta còn dám quấy rối Trịnh Khánh Vân nữa thì sẽ lập tức bị đuổi khỏi đây!”

“Hơn nữa, sau này ở trường học nếu bạn học Trịnh Khánh Vân chịu một chút oan ức nào thì ông nên chuẩn bị cuốn gói cút xéo đi!”

Hai vị lãnh đạo lớn đều đã đứng ra nói chuyện rồi thì hiệu trưởng nào còn dám không nghe theo.

Về phần ba mẹ của Tôn Minh Triết thì giờ phút này đều á khẩu không nói nên lời, ở trước mặt những vị lãnh đạo lớn này, bọn họ còn dám nói gì nữa chứ?

Mặc dù bọn họ có chút tiền, có thể không để phần lớn người ở Dương Thành vào mắt.

Nhưng vấn đề là lần này là bọn họ một cước đá vào miếng sắt, hơn nữa miếng sắt này cũng cứng quá rồi, cứng đến nỗi dũng khí đối mặt của bọn họ cũng đều không có.

Nhìn thấy một màn này, Châu Kiến Bình với Tiền Đổng Trác liếc nhau một cái, mới âm thầm vuốt mồ hôi lạnh một phát.

Quả thật là bọn họ không biết thân phận của Bùi Nguyên Minh, thế nhưng có thể làm cho Dương Định Quốc tự mình gọi điện thoại cho bọn họ dặn dò bất luận như thế nào cũng phải làm cho anh hài lòng, cũng có thể hình dung được thân phận của người thanh niên này rồi.

Ở thời điểm này, bọn họ chỉ có thể làm theo thôi. Bùi Nguyên Minh nhìn về phía Trịnh Khánh Vân, nói: “Khánh Vân, cô cảm thấy kết quả xử lý này như thế nào?”

“Tôi… Tôi cũng không biết nữa.” Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Khánh Vân gặp phải trường hợp như vậy, cho nên không biết cuối cùng như thế này có được hay không nữa. Bùi Nguyên Minh đứng lên, nói: “Nếu như cô không thể quyết định được, vậy thì để tôi quyết định cho “Bây giờ, để tất cả giáo viên và học sinh cùng đến hội trường lớn của trường đi, để cho cả trường học đến chứng kiến các người xin lỗi.”

“Ngoài ra, người làm hiệu trưởng như ông với mấy người ban giám hiệu trường học lấy tiền như thế nào, quá trình làm việc thế nào, từ việc lớn đến việc nhỏ đều phải nói ra hết, nếu như nói thiếu một chữ, tôi sẽ cho các người bốc hơi khỏi nhân gian này đó!”

Giọng điệu của Bùi Nguyên Minh rất bình thản, nhưng mặt hiệu trưởng với mấy người ban giám hiệu trường học đều xám như tro, nếu như chuyện này truyền đi, chính xác là bọn họ khỏi cần phải lăn lộn trong giới giáo dục này nữa.

Thậm chí mà nói thì cuộc đời sự nghiệp của bọn họ đến đây cũng kết thúc.

Nhưng vấn đề là một vị này đã mở miệng nói như thế rồi.

Nếu như bọn họ không nghe theo mà làm, không cần đến vị này ra tay, một mệnh lệnh của Châu Kiến Bình thôi cũng có thể làm cho bọn họ mất đi tất cả.

Rơi vào đường cùng, hiệu trưởng chỉ có thể thông qua chuyên mục phát thanh của trường học mà thông báo cho tất cả học sinh tập trung đến hội trường.

Ban đầu những giáo viên và học sinh đó vốn rất tò mò về sự xuất hiện của Châu Kiến Bình, thông báo phát ra chưa đến mười phút thì toàn bộ hội trường lớn đều đã chật đến mức kiến chui không lọt.
 
Chương 891


Bên ngoài hội trường lớn, ở đó tất cả giáo viên và học sinh đều đang bàn tán ầm ĩ.

“Đây là muốn làm gì vậy chứ?”

“Có thể là muốn trực tiếp tuyên bố đuổi Trịnh Khánh Vân đi ấy mà! Dù sao cô ta cũng bôi đen trường học của chúng ta rồi!”

“Hơn nữa cái chú lớn kim chủ của cô ta còn lái xe vào trường học của chúng ta nữa, chắc chắn là do cô ta xúi giục rồi!”

“Nghe nói dáng vẻ của cô gái này rất đẹp, thế nhưng nghĩ không ra lại đúng là một con người để hèn đấy.”

Bọn người Tô Thiên Oánh đến sớm nhất, bọn họ đi thẳng đến vị trí hàng đầu tiên, bởi vì bọn họ đều hi vọng rằng Trịnh Khánh Vân sẽ rơi vào kết cục như thế này. Thậm chí Tô Thiên Oánh còn yêu cầu người ta gửi ngay chiếc điện thoại mới đến, cô ta chuẩn bị quay clip lại, đem về nhà từ từ mà thưởng thức! “Cái đồ đê tiện Trịnh Khánh Vân này, cô ta cho là tìm kim chủ thì có thể giải quyết công bằng chuyện này sao?

Nhưng mà căn bản cô ta cũng không biết được mọi chuyện ở trong cái trường cấp ba Dương Thành này đều do nhà họ Tô quyết định!”

“Một khoảnh khắc kia chúng ta ra tay thì kết cục của cô ta đã được định đoạt rồi!”

“Vừa mới nảy tên ngốc đó không phải rất kiêu ngạo sao?

Còn trực tiếp bẻ gãy điện thoại của cô chủ lớn cậu nữa, sau đó còn lái xe tiến vào trường học, bây giờ chắc hẳn anh ta phải biết được trường học của chúng ta lợi hại như thế nào rồi?”

“Đối phó loại rác rưới này, để chủ tịch ra mặt không được sao, vì sao còn phải để cho người đứng đầu với người đứng thứ hai của hệ thống giáo dục đến chứ?”

“Đến cũng tốt thôi, loại nhà giàu mới nổi này, có vài đồng tiền thì liền coi chính mình là đệ nhất thiên hạ rồi! Quả thật là ở trước mặt những gia tộc lớn như chúng ta, đến cái rắm anh ta cũng không phải nữa!”

“Tôi rất hiểu kì là cuối cùng tâm trạng hiện giờ của anh ta là gì!”

“Vì tiện nhân Trịnh Khánh Vân này có đáng giá không?”

Lúc này, Bùi Nguyên Minh cùng với Trịnh Khánh Vân đi đến trước đài hội nghị.

Không ít người ủng hộ Tô Thiên Oánh đã bắt đầu lớn tiếng trào phúng.

“Trịnh Khánh Vân, cô đúng là làm mất hết mặt mũi của trường cấp ba Dương Thành chúng ta mà, còn không mau xéo nhanh một chút đi!”

Tô Thiên Oánh cười lạnh mở miệng nói.

Những người nịnh nọt ở bên người cô ta cũng bắt đầu phụ họa theo, cả đám đều chỉ vào Trịnh Khánh Vân mắng cô ta không biết xấu hổ.

Bởi vì thân phận Tô Thiên Oánh quá mức đặc biệt, tồn tại ở trường cấp ba Dương Thành giống như công chúa, cho nên khi cô ta chỉ vào Trịnh Khánh Vân mà mắng, những người khác tự nhiên cũng sẽ không khách khí, đều bị cuốn theo cảm xúc của cô ta.

Vừa chỉ mới một lát, Trịnh Khánh Vân đã biến thành mục tiêu chỉ trỏ của cả ngàn người, thậm chí còn có người nhảy ra nói rằng hẳn là cô ta nên bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nướ!

cTrịnh Khánh Vân nghe được những lời mắng người này, sắc mặt vô cùng khó coi. Cô ta vốn dĩ không làm sai cái gì, lại bị những người gọi là bạn học này chỉ mũi mắng!

Nếu như không phải anh rể đến giúp mình rửa sạch oan khuất, chỉ sợ bản thân mình sẽ bị những người này ép cho nhảy lầu.

“Các người nói đủ chưa?

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn xuống dưới đài một chút.

“Đương nhiên là chưa rồi! Cô ta có thể làm ra chuyện không có liêm sỉ sao chúng tôi không thể nói chứ?”

“Bây giờ tôi cũng đang rất hối hận, vì sao lúc trước cô ta chuyển trường, lại phải để cô ta bước vào trường của chúng tôi!”

Tô Thiên Oánh khoanh tay, một mặt trào phúng mở miệng nói.

“Còn anh nữa, vừa nảy anh dám làm hư điện thoại di động của tôi, còn siết cổ tôi nữa, anh chờ xem! Hôm nay anh có thể toàn tay toàn chân đi ra khỏi trường cấp ba Dương Thành được thì Tô Thiên Oánh tôi sẽ lập tức theo họ anh.”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, một học sinh nhỏ cũng dám uy hiếp mình?

Anh thật sự không có tức giận, mà nhàn nhạt quét mắt qua Tô Thiên Oánh một chút, nói: “Cô không xứng”

Anh không có nói bừa, đúng thật là Tô Thiên Oánh không có tư cách mang họ Bùi.

Có điều thái độ nhẹ nhàng như mây gió này của anh lại làm cho toàn thân cô công chúa nhỏ này run rẩy.

Nếu như không phải có một chút bóng ma tâm lý với Bùi Nguyên Minh, cô ta đã muốn trực tiếp đánh người rồi.

Ngay lúc này, đám người Châu Kiến Bình cũng lục đục đi lên đài.
 
Chương 892


Tiền Đổng Trác, người đứng thứ hai trong hệ thống giáo dục Dương Thành.

Tô Trạch Minh, chủ tịch của trường cấp ba Dương Thành. Các vị giám đốc và hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành.

Cuối cùng là ba mẹ của Tôn Minh Triết, ngay cả Tôn Minh Triết cũng có mặt ở đây.

Thấy những người có địa vị cao đó lần lượt xuất hiện thì đám người Tô Thiên Oánh đang ngồi ở bên dưới vẫn không ngừng cười cợt một cách chế nhạo. Nhưng khi thấy ba mẹ Tôn Minh Triết và anh ta bước đài chủ tịch với vẻ mặt ủ rũ thì họ đã bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.

Vì mẹ của Tôn Minh Triết nổi tiếng là một người phụ nữ chua ngoa, đanh đá với tài chửi bóng chửi gió rất gớm ghiếc, thế nhưng hôm nay trông bà ta lại héo rũ như hổ không xương, sắc mặt thì tái nhợt như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ làm bà ta ngã xuống.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được trên mặt Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác là vẻ nghiêm túc vô cùng, dường như hai người họ đang nhìn về phía Bùi Nguyên Minh bằng vẻ kính cần.

Bấy giờ vẻ mặt của Tô Trạch Minh và ban quản trị trường cấp ba Dương Thành đều trở nên vô cùng khó coi. Bùi Nguyên Minh thì liếc mắt nhìn ba của Tôn Minh Triết bằng ánh mắt lạnh lùng.

Mới vừa rồi người đàn ông này còn đang dở thói kiêu căng, phách lối, thế mà bây giờ ông ta chỉ cảm thấy chân mình như đang mềm nhũn ra, quỳ thẳng xuống nghe “bộp” một tiếng.

Nhìn thấy ông ta quỳ xuống thì mụ vợ chua ngoa, đanh đá của ông ta cảm thấy không cam lòng chút nào, nhưng bà ta chỉ có thể quỳ xuống theo chồng bằng vẻ mặt dữ tợn, Về phần Tôn Minh Triết, người vừa mới bị lôi về đây thì đang ngày ngẩn cả người, anh ta vẫn chưa phản ứng kịp với những chuyện đang xảy ra trước mắt mình. Anh ta còn tưởng mình được kéo đến đây là để đưa ra những bằng chứng phạm tội của Trịnh Khánh Vân chứ, thế nhưng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt anh ta là sao đây?

Thấy ba mẹ mình quỳ xuống thì anh ta không chịu nổi nữa: “Ba mẹ, hai người làm sao vậy ạ?

Sao hai người lại quỳ xuống trước mặt con nhỏ hèn hạ đó vậy ạ?

Ba mẹ đã quên là cô ta đã làm những gì với con rồi ư?

Đây là đài chủ tịch đấy, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa. Ba mẹ mau đứng lên đi!”

Vừa nói Tôn Minh Triết vừa kéo ba mình lên.

Mấy tay nịnh nọt đi theo Tô Thiên Oánh đang đứng ở dưới đài thì hộ ầm lên.

“Tôn Minh Triết, mau kéo bác trai dậy đi, chắc chắn ông ấy mệt mỏi lắm rồi”

“Bác à, địa vị của Châu Kiến Bình cao như vậy nên bác càng phải đứng thẳng lưng dậy chứ, chắc chắn họ sẽ đòi lại công bằng cho bác mà.”

“Đúng thế, chuyện này không phải là do con nhóc ti tiện đó xúi giục Tôn Minh Triết ăn trộm tiền sao?

Nhất định phải để bên kia bồi thường tiền mới rợc”

“Hiệu trưởng, chuyện xảy ra ngày hôm nay phải được truyền thông cho toàn thể cộng đồng giáo dục ở Dương Thành biết mới được, phải để Trịnh Khánh Vân trở thành con chuột mà mỗi khi chạy qua đường người ta đều muốn đánh.”

Nghe được mấy câu đó thì Tôn Minh Triết cảm thấy dường như mình đã tìm được người đáng tin cậy rồi. Chính vì là một kẻ kiêu căng, ngạo mạn nên bấy giờ anh ta dùng hết sức để kéo ba mình lên. Chủ tịch Tô Trạch Minh và mấy người hiệu trưởng trường nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt trở nên khó chịu còn hơn ăn phải phân. Dù họ đã tính toán trăm ngàn lần nhưng cũng không ngờ đám người Tôn Minh Triết sẽ dùng đến chiêu này.

Sắc mặt của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác cũng dần trở nên âm trầm rồi.

Có một số chuyện đã được giải quyết xong xuôi.

Dựa theo kế hoạch đã đề ra thì anh Nguyên Minh đây cũng đã bớt giận, mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa, ai về nhà người đấy. Thế nhưng đám người Tôn Minh Triết lại xuất hiện khiến cho người ta trở tay không kịp. Chính hành động của Tôn Minh Triết cũng khiến sắc mặt Trịnh Khánh Vân trắng bệch lại.

Không phải cô ta sợ Tôn Minh Triết mà bởi vì thời gian gần đây Trịnh Khánh Vân bị Tôn Minh Triết quấy rầy quá nhiều nên bây giờ chỉ cần nhìn thấy mặt anh ta thôi là Trịnh Khánh Vân đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Bùi Nguyên Minh vươn tay xoa xoa đầu Trịnh Khánh Vân nhưng ánh mắt lạnh lùng, hờ hững của anh vẫn đặt lên trên người ba của Tôn Minh Triết.

Dường như ông ta cũng cảm nhận được ánh mắt chết người của anh. Từ đầu đến cuối ba của Tôn Minh Triết cũng không dám đứng lên, thậm chí Tôn Minh Triết còn bị ông ta kẹp chặt rồi đè ở trên đài chủ tịch. Sau đó ông ta giơ tay phải lên rồi hạ xuống một cái tát thật mạnh.

“Bốp!”

Một tiếng vang vô cùng lớn phát ra khiến tất cả những người đang có mặt ở đó đều chấn động.

Ông ta đang làm gì vậy?
 
Chương 893


Một cái tát này trực tiếp đánh cho cá người Tôn Minh Triết ngơ ngẩn ra. Nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì đã bị cả tay trái lẫn tay phải của ba mình đã tát hơn chục cái vào mặt.

Cách xuống tay này có thể nói là nhanh chóng, tàn nhẫn và chính xác. Phỏng chừng dù là có tát tình nhân mà vợ ông ta nuôi cũng không tàn nhẫn tới như vậy. Sau khi đánh đến mức khiến Tôn Minh Triết sắp hôn mê tới nơi, ba của Tôn Minh Triết mới quỳ trên mặt đất rồi quay người lại, bắt đầu đập đầu về phía Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân.

“Xin lỗi cô Trịnh Khánh Vân, đều là do chúng tôi vu khống cô, làm tổn hại danh tiếng của cô!”

“Cô chưa bao giờ từng dụ dỗ con trai tôi. Là do nó không tự lượng sức mà thèm muốn sắc đẹp của cô, cho nên mới giở mọi thủ đoạn để quấy rầy cô!”

“Chuyện trộm tiền là do gia đình chúng tôi giáo dục không nghiêm khắc, Tất cả đều là lỗi của chúng tôi!”

“Hôm nay, trước rất nhiều thầy cô và các bạn trong lớp, tôi thay mặt gia đình thành thật xin lỗi cô mong cô thứ lồi!”

Nghe vậy, tất cả giáo viên cùng học sinh đều không kịp phản ứng. Một lúc sau, nhiều người dưới bục bắt đầu dụi mắt, suýt chút nữa tưởng mình bị ảo giá!

cẤy vậy mà ba của Tôn Minh Triết lại dập đầu xin lỗi Trịnh Khánh Vân?

Đây đây đây…

Đây không lẽ là mặt trời mọc từ phía tây rồi ư?

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?

Ba của Tôn Minh Triết không phải là ông chủ lớn kinh doanh hải sản gì đó hay sao?

Làm sao một ông lớn như vậy lại có thể quỳ xuống vì Trịnh Khánh Vân được?”

“Thật là phản khoa học! Có phải là đang diễn kịch hay không vậy?”

“Diễn biến cốt truyện này quá bất ngờ, ngay cả phim truyền hình cũng không đặc sắc tới như vậy, đây rot cuộc là có chuyện gì kia chứ?”

“Chẳng lê sau lưng Trịnh Khánh Vân còn có chống đỡ cứng hơn hay sao, bằng không, sao cô ấy có thể khiến một nhà có nhiều tài sản như Tôn Minh Triết phải xin lỗi?”

Sau khi những lời bàn tán này được truyền ra, rất nhiều người đã đổ dồn sự chú ý vào Bùi Nguyên Minh.

Mặc dù họ đã nghe về chuyện của chiếc xe Porsche. Nhưng vấn đề là, Porsche cũng phải đến hơn vài tỷ.

Trong mắt những người giàu có của trường trung học Dương Thành này, chuyện đó căn bản chang có gì đáng chú ý cả.

Lái một chiếc McLaren, Lamborghini… còn có thể sẽ khiến bọn họ kinh ngạc một chút.

Nhưng Porsche thì thực sự không.

Tuy nhiên, nhưng tên nhà giàu mà bọn họ chẳng hề xem trọng này lại thực sự có thể giúp Trịnh Khánh Vân trở mình?

Đây đây đây…

Đây thực sự là ngoài sức tưởng tượng! “Nói rõ mọi chuyện đi.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt lên tiếng, lúc này anh chẳng cần phải nói thêm những lời vô nghĩa khác. Ba của Tôn Minh Triết lập tức gật đầu như giã tỏi, nhanh chóng giải thích mọi chuyện. Ngoại trừ việc ông ta không dám đề cập đến Tô Thiên Oánh ra, thì ngay cả cách làm sao bọn họ hãm hại Trịnh Khánh Vân, cách bọn họ khiến cho dư luận một mực nhằm vào Trịnh Khánh Vân đều nói ra hết. Trước đây nhiều người còn cho rằng Trịnh Khánh Vân là một người hèn hạ, đã dụ dỗ Tôn Minh Triết còn xúi giục anh ta ăn cắp tiền.

Nhưng bây giờ mọi người đều biết Trịnh Khánh Vân vô tội, còn biết cả một nhà Tôn Minh Triết vô liêm sỉ như thế nào.

Chỉ vì thất bại trong việc theo đuổi một cô gái mà lại làm ra hành động như vậy, thực sự là táng tận lương tâm!

Khi ba của Tôn Minh Triết nói ra mọi chuyện, hiệu trưởng liền mang theo vẻ mặt nặng nề, bước ra: “Các vị giáo viên cùng các em học sinh, chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện này!”

“Vì ba của Tôn Minh Triết đã tặng cho tôi một ít thuốc lá và rượu, chúng tôi đã nghe theo lời nói từ một phía của ông ta, không điều tra tới nơi tới chốn, không thu thập đầy đủ chứng cứ mà đã chuẩn bị đuổi em học sinh Trịnh Khánh Vân.

Về chuyện này, tôi chính thức xin lỗi học sinh Trịnh Khánh Vân. Và để thể hiện lòng thành của mình, từ giờ trở đi, tôi xin từ chức hiệu trưởng!”

Rõ ràng, mặc dù hiệu trưởng cũng không cam lòng, cực kì không tình nguyện làm như vậy. Nhưng tự nhận lỗi và xin từ chức đã là kết quả tốt nhất cho dành cho ông ta rồi!

Mà kết quả này lại khiến nhiều người phải chấn động, vì chuyện này mà hiệu trưởng đã bị kéo xuống nước theo rồi sao?
 
Chương 894


Khi hiệu trưởng nói xong, vài thành viên ban quản trị trường trước đây cũng lần lượt bước ra, nói rằng bọn họ đều có trách nhiệm lớn về sự việc này và kể từ hôm nay cũng sẽ xin từ chức, không còn dính líu gì đến ngành giáo dục ở Dương Thành nữa.

Vì sự việc của Trịnh Khánh Vân, ngoại trừ chủ tịch hội trường trung học Dương Thành ra, đến cả hiệu trưởng và các thành viên ban quản trị khác của trường đều phải nhận lỗi và xin từ chức rồi sao?

Lúc này, toàn bộ những người có mặt ở đây đều ồn ào cả lên. Ngay cả một số người đầu óc không tốt lắm cũng nhận thức được đã có chuyện gì đó vào giờ phút này.

Đó chỉ đơn giản là lời xin lỗi của gia đình Tôn Minh Triết, hay có lẽ là vì sự thật không thể che giấu được nữa.

Nhưng ngay cả hiệu trưởng và các thành viên ban quản trị trường cũng phải nhận trách nhiệm mà xin từ chức, vậy e rằng mọi việc không hề đơn giản như vậy!

Nhiều người đã bắt đầu suy đoán thân phận của Bùi Nguyên Minh. Mà lúc này, bọn họ cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Châu Kiến Bình cùng những người khác xuất hiện, rất có thể chính là người thanh niên này.

Ở dưới đài chủ tịch, sắc mặt của Tô Thiên Oánh đã vô cùng khó coi.

Trước đây cô ta nghĩ Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên nhà giàu có bình thường thôi, nhưng thật không ngờ rằng chuyện lại không đơn giản như vậy.

Ấy vậy mà có thể khiến cho Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác chống lưng cho mình, quả thực cũng có chút bản lĩnh. Nhưng vấn đề đặt ra là, theo những gì Tô Thiên Oánh thấy, trong phạm vi của trường trung học Dương Thành này còn có ai khác có năng lực hơn nhà họ Tô bọn họ sao?

Dù rồng có ở nơi này cũng phải đi đường vòng!

Dù hổ có ở nơi này thì cũng phải nằm xuống!

Nghĩ đến đây, Tô Thiên Oánh lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Ba, không ngờ lại có người ở đây hỗ trợ cho con bé Trịnh Khánh Vân hèn hạ đó, mời cả Châu Kiến Bình người đứng đầu và Tiền Đổng Trác người đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành tới.”

Người ở đầu bên kia có vẻ cười một chút: “Ra tay chỉnh đốn em gái của Trịnh Tuyết Dương là ý của gia chủ. Vốn còn tưởng rằng đó chỉ là một mớ rắc rối nhỏ nhặt mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì.”

“Bây giờ có người muốn khiêu khích uy quyền của nhà họ Tô ở trường trung học Dương Thành, vậy thì chúng ta hãy vui vẻ với bọn họ đi.”

“Con gái bảo bối, con bám chặt bọn họ, ba sẽ tới nhanh thôi!”

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Thiên Oánh hiện lên nét kiêu ngạo.

Lúc này, mọi chuyện đã lắng xuống, thế nhưng Tô Thiên Oánh lại đột nhiên bước lên đài chủ tịch, lạnh lùng mà liếc nhìn Tô Trạch Minh một cái rồi lạnh giọng nói: “Chủ tịch! Ông có chắc những gì mình vừa nói là sự thật không?”

“Nửa giờ trước đó, ông liên tục nói rằng sẽ đuổi học Trịnh Khánh Vân. Bây giờ lại lật lọng, nói các người xem xét không chu đáo?

Các người đang làm trò đùa hay sao?”

“Đây không phải là một nơi bình thường, đây là trường trung học Dương Thành, là trường trung học Dương Thành của nhà họ Tô!”

“Làm như vậy là ông đang làm mất mặt nhà họ Tô chúng tôi!”

Tuy tuổi Tô Thiên Oánh không cao nhưng từ nhỏ đã được cưng chiều. Nhưng dù sao cô ta cũng xuất thân từ dòng họ đứng đầu, lúc này lại nói ra những lời như thế ngay lập tức đã khiến cho toàn bộ người ở đây yên lặng một phen.

Tô Trạch Minh vốn là người trong dòng họ nhà họ Tô, giờ nhìn thấy thái độ của Tô Thiên Đánh liên hiểu rõ. Phía nhà họ Tô e rằng sẽ không để yên chuyện này đâu.

Sợ răng sẽ đắc tội đến người họ Bùi bí ẩn này, thậm chí còn có thể đắc tội với cả Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác.

Nhưng anh ta cũng là người nhà họ Tô!

Giây phút tiếp theo, Tô Trạch Minh thở dài một hơi, nói: “Tô Thiên Oánh, cô còn trẻ, chưa hiểu chuyện.”

“Có người đã mời cả lãnh đạo đứng đầu và đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành tới!”

“Có hai người họ là có thể tự ý đổi trắng thay đen rồi!”

“Chân tướng lúc này rất quan trọng sao?” . Ngôn Tình Hay

Nghe thấy lời nói của Tô Trạch Minh, mọi người ở đây đều xôn xao cả lên.

Đây là có ý gì?

Chẳng lẽ Tôn Minh Triết, hiệu trưởng và những người khác phải cúi đầu nhận lỗi không phải vì tự mình nhận lỗi mà là vì bị quyền thế bức bách sao?

Mà sự thật không phải như bọn họ đã nói?
 
Chương 895


Lúc này, toàn bộ người xem đều nhìn nhau.

Nhưng ngay sau đó, những người nịnh nọt Tô Thiên Oánh đã kịp phản ứng lại.

Bọn họ đều biết phải làm gì vào lúc này.

“Trịnh Khánh Vân, cô thật không biết xấu hổ! Rõ ràng cô đã được người đứng đầu hệ thống giáo dục hỗ trợ!”

“Cô đã làm sai mà không chịu thừa nhận, lại còn ép buộc vị hiệu trưởng đáng kính của chúng tôi phải nhận lỗi và từ chức!”

“Trịnh Khánh Vân, cô là tội đồ của trường cấp ba Dương Thành chúng tôi. Tại sao lúc trước trường chúng tôi lại có thể cho người như cô vào học cơ chứ!”

Các giáo viên và học sinh vừa bị đàn áp, lúc này bọn họ đều chỉ tay vào Trịnh Khánh Vân chửi ầm lên.

Giáo viên chủ nhiệm lớp Lý Tuyết Vân không nhịn được nữa, đứng lên nói lớn: “Các em học sinh à, bạn học Trịnh Khánh Vân vô tội, một nhà Tôn Minh Triết mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện!”

“Bốp.”

Tô Thiên Oánh đột nhiên bước đến chỗ Lý Tuyết Vân và giơ tay tát cô ta một cái.

“Đồ hèn hạ! Câm miệng đi! Ai không biết Trịnh Khánh Vân là do cô dạy dỗ chứ!”

“Một ả để tiện lớn và một ả để tiện nhỏ hai người đều không biết xấu hổ như nhau!”

“Đánh cô ta!”

Theo lệnh của Tô Thiên Oánh, có rất nhiều học sinh bắt đầu ném sách bài tập, cục tẩy và những thứ tương tự qua khiến Lý Tuyết Vân vô cùng hoảng sợ, buộc phải liên tục lùi lại phía sau, Cô ta là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, chỉ mới làm giáo viên không đến hai năm. Có bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu?

Chỉ có thể nói là cô ta đã quá ngây thơ rồi. Cô ta vốn không thể tưởng tượng nổi nhà họ Tô ở trường cấp ba Dương Thành có thể lực lớn như thế nào.

Bỗng nhiên Bùi Nguyên Minh bước tới trước mấy bước, lãnh đạm liếc mắt nhìn một vòng.

Có lẽ là bởi vì khí thế của anh quá đáng sợ nên đã doạ cho đám học sinh đó dừng động tác trong tay lại theo bản năng, không dám tiếp tục nữa.

“Cô là Tô Thiên Oánh, đúng không?

Tôi sẽ cho cô một cơ hội. Bây giờ cô xin lỗi Trịnh Khánh Vân, mọi chuyện dừng lại tại đây.”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, giống như mệnh lệnh.

Sắc mặt Châu Kiến Bình thay đổi rõ rệt, nghe vậy cũng nhanh chóng bước tới, quát lớn: “Bạn học Thiên Oánh, cô mau xin lỗi đi, đừng để mọi chuyện trở nên ầm ĩ!”

“Tô Trạch Minh, cả anh cũng vậy. Chẳng lẽ anh muốn quấy cho chút việc nhỏ này thành vấn đề không thể giải quyết thì mới vui sao?”

Trong lòng Châu Kiến Bình lúc này vô cùng hoảng sợ.

Khi Dương Định Quốc gọi cho anh ta thì đã ra mệnh lệnh chết chóc rằng nhất định phải giải quyết sự việc một cách hoàn hảo cho người đàn ông được gọi là Bùi Nguyên Minh này. Nếu không thì anh ta hãy về nhà trồng trọt đi.

Từ đó có thể nhìn ra thân phận của anh Nguyên Minh này là người mà Châu Kiến Bình tuyệt đối không có khả năng trêu chọc nổi. Ban đầu anh ta cho rằng sự việc phát triển đến bước này thì mọi thứ đã sắp kết thúc rồi. Ai mà ngờ được Tô Trạch Minh và Tô Thiên Oánh lại còn thủ đoạn như vậy chứ. Giờ phút này Châu Kiến Bình chỉ hận không thể bóp chết bọn họ.

Sắc mặt Tô Trạch Minh lạnh lùng, chậm rãi nói: “Anh Kiến Bình, tuy rằng anh là người đứng đầu hệ thống giáo dục ở Dương Thành nhưng Dương Thành vẫn có trời xanh!”

“Có rất nhiều việc không phải do một mình anh quyết định!”

“Anh là người đứng đầu hệ thống giáo dục, tuy nói là nhỏ thì không nhỏ nhưng nếu nói là lớn thì tuyệt đối không lớn!”

“Tuỳ tiện tìm bất kỳ ai trong nhà họ Tô chúng tôi tới đây cũng có thể bóp chết anh. Dưới tình huống này, anh có chắc mình vẫn muốn xen vào vũng nước đục này không?”

Tô Thiên Oánh cười lạnh chế nhạo: “Chúng ta không cần nói nhảm với Châu Kiến Bình nữa. Đợi đến khi ba của tôi tới đây, anh ta sẽ biết chữ chết viết như thế nào ngay thôi!”

Nghe được lời nói của Tô Trạch Minh và Tô Thiên Oánh, sắc mặt của Châu Kiến Bình càng thêm khó coi. Anh ta biết địa vị của anh Nguyên minh này rất cao nhưng thân phận của ba của Tô Thiên Oánh cũng rất đáng sợ. Ông chủ lớn nhà họ Tô không phải là nhân vật mà người bình thường có thể đắc tội nổi.

Giờ phút này, ngay cả người như Châu Kiến Bình cũng cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
 
Chương 896


Ngay sau đó, Châu Kiến Bình đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nghiêng người nói: “Anh Nguyên minh à, có khả năng là chủ của nhà họ Tô sắp đến rồi. Anh xem chuyện này…”

Bùi Nguyên Minh liếc anh ta một cái, nhẹ giọng hỏi: “Chủ của nh họ Tô?

Tô Quốc Cường ư?”

“Đúng vậy!”

“Anh sợ ông ta à?”

Thần sắc của Châu Kiến Bình vô cùng khó coi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt nhưng anh ta vẫn khẽ gật đầu.

Tô Quốc Cường là người thuộc phe thực lực của nhà họ Tô, cho dù là người đứng đầu hệ thống giáo dục Dương Thành như anh ta cũng không dám tuỳ tiện làm mất lòng ông ta.

“Vậy anh không sợ tôi sao?”

Bùi Nguyên Minh cười hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt Châu Kiến Bình lại càng khó nhìn hơn.

Người trước mặt này quá bình tĩnh.

Châu Kiến Bình cũng không phải người bình thường, sau khi vẻ mặt thay đổi một hồi thì khẽ nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Nguyên Minh, bất kể hôm nay có xảy ra tình huống gì thì tôi nhất định sẽ tuân thủ mệnh lệnh của ông Quốc và đứng về phía người của anh.” . Ngôn Tình Hài

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt sửa lại lời anh ta: “Không phải đứng về phía người của tôi mà là giải quyết công bằng.”

“Đúng đúng đúng. Giải quyết một cách công bằng!”

Châu Kiến Bình liên tục gật đầu.

“Vậy thì anh Nguyên, chúng ta nên làm gì bây giờ…”

“Đợi đi.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn rất hờ hững.

Anh đã định đợi đến khi xử lý việc này xong rồi mới đi tìm nhà họ Tô gây rối. Nhưng bây giờ nhà họ Tô đã muốn tự đưa mình đến cửa thì anh sẽ kiên nhẫn đợi thêm một lúc.

“Anh rể…” Trịnh Khánh Vân có phần lo lắng.

Bùi Nguyên Minh vươn tay xoa đầu cô ta cười nhẹ: “Đừng lo. Nếu đã có người muốn dùng quyền thế để chèn ép người khác thì hôm nay anh rể sẽ dạy cho cô biết thế nào là quyền và thế nào là thế!”

Lúc này, tại trang viên nhà họ Tô. Tô Quốc Cường lạnh lùng bước ra khỏi cửa.

“Bác cả.”

Ở cửa ra vào, một thanh niên áo trắng đột nhiên gọi ông ta lại.

“Thế tử.”

Khi nhìn thấy người này, trong mắt Tô Quốc Cường lóe lên tia sáng kỳ dị nhưng ông ta vẫn hơi khom người mở miệng.

Mặc dù Tô Đức Thắng là thế hệ thứ ba của nhà họ Tô nhưng vai vế của anh ta lại cao hơn Tô Quốc Cường một chút.

Nguyên nhân do anh ta là thế tử của nhà họ Tô được Tô Trường Cảnh lựa chọn và cũng là người thừa kế được chỉ định của nhà họ Tô. Cho dù Tô Quốc Cường có bất mãn với vị thế tử Thắng này thế nào đi nữa thì ông ta cũng không dám để lộ ra ngoài.

Tô Đức Thắng ra vẻ như không nhìn thấu tâm tư của Tô Quốc Cường, chỉ thản nhiên nói: “Tôi đã nhận được tin tức rồi. Vì một học sinh nữ nho nhỏ mà đối phương lại có thể kéo những người như Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác vào cuộc. Điều này cho thấy nhà họ Trịnh không đơn giản như chúng ta nghĩ.”

“Hơn nữa nhà họ Trịnh và Thể tử Minh còn có quan hệ chặt chẽ với nhau.”

“Vì vậy, lần này phải giải quyết nhanh gọn dứt khoát trong thời gian ngắn nhất.” Tô Quốc Cường trầm giọng nói: “Thế tử hãy yên tâm, trong lòng tôi biết rõ. Nếu đó đã là mệnh lệnh của chủ nhà thì tôi đương nhiên sẽ giải quyết càng sớm càng tốt.”

“Hơn nữa, tôi đã phái người đi mời một vài nhân vật lớn tới đó để ổn định tình hình trước. Nếu có bọn họ ở đó thì ngay cả Châu Kiến Bình cũng phải cúi đầu khom lưng trước mặt chúng ta.”

Tô Đức Thắng khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu có thể làm xong chuyện này thì công lao của bác cả là không thể đếm hết.”

“Nhưng một khi mọi chuyện không thành thì hãy nhớ kỹ, tất cả đều do bác chuyên quyền độc đoán và không liên quan gì đến nhà họ Tô chúng ta.”

Nói xong câu đó, Tô Đức Thắng xoay người và rời đi.

Tô Quốc Cường nhìn theo bóng lưng của Tô Đức Thắng. Sắc mặt của ông ta thay đổi liên tục. Khi bóng dáng Tôn Đức Thắng hoàn biến mất, ông ta mới chế nhạo: “Oåt con, đừng tưởng rằng cậu còn nhỏ mà đã có chút địa vị thì có thể ngông cuồng tự cao tự đại!”

“Sau này ai là người lên tiếng cuối cùng trong nhà họ Tô còn chưa rõ đâu!”

Sau khi dứt lời, Tô Quốc Cường xoay người đi ra ngoài. Vừa vặn lúc đó có một chiếc Audi A6 dừng ở cửa.
 
Chương 897


Cửa xe Audi A6 mở ra, một bóng người mặc kiểu áo thời xưa đang ngồi ở hàng ghế sau, lạnh mặt nhìn Tô Quốc Cường. Người này cũng là người có tiếng ở Dương Thành – Vương Thái Hợp!

Vương Thái Hợp phụ trách hệ thống giáo dục và hệ thống y tế ở Dương Thành.

Nói trắng ra, đó là người lãnh đạo trực tiếp của Châu Kiến Bình. Tô Quốc Cường mời ông ta đến vào lúc này vì muốn đè chết Châu Kiến Bình.

Mặc dù Tô Quốc Cường được gọi là ông lớn nhưng khi ở trước mặt Vương Thái Hợp, ông ta cũng không dám kiêu ngạo và làm càn. Lúc này, ông ta khom người nói: “Ông Thái Hợp, tôi đột nhiên mời ông tới chủ yếu là bởi vì trường cấp ba Dương Thành có chút chuyện!”

“Có một số người ý vào mình có Châu Kiến Bình đứng đầu hệ thống giáo dục của Dương Thành làm chỗ dựa nên tuỳ ý làm bậy!”

“Lần này tôi mời ông đến chỉ là để hỗ trợ tình hình mà thôi.”

“Ông không cần phải ra mặt. Chỉ cần dựa vào tên của ông thì đã có thể khiến cho Châu Kiến bình và những người khác quỳ xuống xin tha rồi.”

Tô Quốc Cường cung kính nói nhưng Vương Thái Hợp không cảm thấy đồng ý.

Đám người Châu Kiến Bình có thể hô mưa gọi gió trong hệ thống giáo dục của Dương Thành. Nhưng khi đứng trước mặt Vương Thái Hợp ông ta thì chẳng là gì cả.

Lúc này, ông ta nhìn Tô Quốc Cường nói: “Lần này ông muốn nhờ tôi ra mặt thì nên biết cái giá tôi cần!”

“Vâng vâng vâng. Sau chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ dùng hết sức lực ủng hộ ông cạnh tranh vị trí người đứng đầu Dương Thành!”

“Nhà họ Tô chúng tôi có chút tiếng nói, lại thêm vào quan hệ hợp ý với nhà họ Thanh. Nếu như chủ nhà chúng tôi ra mặt nói giúp ông, chuyện này mười phần đã nằm chắc chín phần!”

Tô Quốc Cường tươi cười nói.

Hiển nhiên cái giá phải trả cho Vương Thái Hợp lần này là ủng hộ ông ta cạnh tranh từ vị trí thứ hai lên vị trí đứng đầu ở Dương Thành. Chẳng qua cái giá này cũng không khiến nhà họ Tô lỗ vốn.

Bởi vì chỉ cần Vương Thái Hợp thực sự chiếm được vị trí đứng đầu Dương Thành thì Vương Thái Hợp và nhà họ Tô sẽ càng không thể tách rời.

Vương Thái Hợp sẽ trở thành một mạch máu mới của nhà họ Tô. Vì vậy, ngay từ đầu nhà họ Tô đã không có ý định từ chối yêu cầu của Vương Thái Hợp.

“Tốt!”

Vương Thái Hợp khẽ gật đầu, sau đó thản nhiên nói: “Đối với việc của ông, tôi đã mời thêm vài người tới. Xem như là giúp ông giữ thể diện!”

Chẳng mấy chốc, có mấy chiếc Audi A6 xuất hiện trước cửa nhà họ Tô.

“Đây là người đứng đầu sở cảnh sát Dương Thành, Lý Vân Bằng! Ngày thường, chánh thanh tra Vân Bằng rất ít khi xuất hiện. Khắp bộ máy viên chức ở Dương Thành, ngoại trừ ông Quốc thì tôi là người duy nhất có thể gọi anh ta…” Lúc này Vương Thái Hợp giới thiệu một người đàn ông mặc quần áo hàng ngày bình thường với Tô Quốc Cường. Lý Vân Bằng trông có vẻ thận trọng. Nhưng nếu anh ta đã đến thì có nghĩa là anh ta muốn bán cho nhà họ Tô một ân huệ.

Dù sao theo bọn họ thấy thì việc này chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi. Dùng nó để đổi lấy một ân huệ của nhà họ Tô, cuộc mua bán này quá tiết kiệm, đúng không?

“Người này là viên chức đứng đầu khu vực có trường trung học Dương Thành…”

“Đây là Trưởng đồn cảnh sát khu vực có trường trung học Dương Thành.”

“Họ đều là người của tôi trong cơ quan hành chính.” Vương Thái Hợp nói ra có vẻ rất tuỳ ý.

Nhưng Tô Quốc Cường lại có cảm giác hít vào một ngụm khí lạnh.

Vương Thái Hợp thật sự quá nể tình rồi. Một nửa viên chức cấp cao của Dương Thành đều được ông ta gọi tới.

Ngoài ra, lãnh đạo cao nhất nội thành, nơi đặt trụ sở Dương Thành cũng đến. Đây chính là thống đốc địa phương, một nhân vật lớn thuộc phái có quyền lực thực sự.

Một khi những người này hợp lại với nhau, hầu như khắp Dương Thành này không có người nào có thể chống lại được.

Nghe nói người chống lưng cho Trịnh Khánh Vân là thế hệ thứ hai của gia đình giàu có, còn có thể mời được Châu Kiến Bình.

Nhưng Châu Kiến Bình làm sao có thể so sánh với Vương Thái Hợp và những người còn lại chứ?
 
Chương 898


Thấy mọi người đã đến, Vương Thái Hợp cười nói: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi. Sau khi giải quyết xong chuyện này tôi còn phải quay lại họp bàn về việc sẽ cho ai đảm nhận vị trí lãnh đạo đứng thứ đầu và vị trí thứ hai trong hệ thống giáo dục Dương Thành.”

Hiển nhiên dù chưa nhìn thấy đám người của Châu Kiến Bình nhưng Vương Thái Hợp đã quyết định đá anh ta đi.

“Vậy thì phải làm phiền ông Thái Hợp rồi!”

Trên mặt Tô Quốc Cường tràn đầy ý cười. Ngay sau đó xe của ông ta chạy tới, đoàn người gần như lao thẳng về phía trường cấp ba Dương Thành.

Tại cổng trường, nhiều người há hốc mồm khi thấy cảnh một hàng dài xe Audi A6 lao tới.

Lại sắp xảy ra chuyện gì thế?

“Tôi nghe nói người đứng thứ hai ở Dương Thành là Vương Thái Hợp và người đứng đầu sở cảnh sát Dương Thành đều đã đến rồi!”

“Trời ạ! Quả nhiên có thể khiêu khích bất cứ ai trong trường cấp “Ông Tô Quốc Cường cũng tới!”

Dương Thành nhưng tuyệt đối không thể khiêu khích công chúa Tô Thiên Oánh của chúng ta!”

“Thật là đáng sợ! Mặc dù những người này chỉ mang theo tài xế và thư ký nhưng họ đại diện cho chính phủ đấy!”

“Ai dám động vào họ chứ?”



Lúc này, có rất nhiều học sinh trong hội trường trường cấp ba Dương Thành cũng đã nhận được tin tức.

Tô Thiên Oánh và người của cô ta biết được tin ông Tô Quốc Cường đã tới, ngoài ra Vương Thái Hợp và những người khác cũng đến thì đều cười lạnh liên tục. Trịnh Khánh Vân nghĩ rằng chỉ cần tìm một người thế hệ thứ hai giàu có, sau đó mời đám người đứng đầu hệ thống giáo dục Dương Thành như Châu Kiến Bình đến đây làm chỗ dựa cho mình là có lật trời lên hay sao?

Chỉ đáng tiếc quyền lực của nhà họ Tô vượt quá sức tưởng tượng của họ!

Thể nào gọi là ếch ngồi đáy giếng?

Chính là như thế này đây! “Chỉ sợ hôm nay Trịnh Khánh Vân sẽ xong đời! Không chỉ bị đuổi ra ngoài, kim chủ phía sau cô ta cũng có thể phải bị tóm luôn!”

“Haizz, người giàu có thể hệ thứ hai này thật là xui xẻo. Trêu chọc người nào mà không được, vậy mà lại khiêu khích công chúa của chúng ta. Quả thực là không biết viết chữ chết thế nào mà!”

“Nhưng tôi phải cảm ơn anh ta. Nếu không thì chúng ta làm sao có cơ hội gặp gỡ nhiều nhân vật lớn như vậy trong ngày thường kia chứ?”

Khi lời này vừa dứt, xung quanh vang lên một tràng cười vang. Rõ ràng trong mắt những người này, Bùi Nguyên Minh và những người khác đều phải chết.

Trên đài hội nghị.

Bùi Nguyên Minh chắp tay sau lưng, bình thản chờ đợi.

Trịnh Khánh Vân không khỏi có chút lo lắng, nói: “Anh rể, hay là bỏ qua đi.”

“Nhà họ Tô không kém hơn nhà họ Thanh chút nào!”

Ý của cô ta rất đơn giản. Ý là Bùi Nguyên Minh còn không thể chọc giận nhà họ Thanh, huống chi là nhà họ Tô?

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đừng lo lắng, chỉ là một nhà họ Tô mà thôi. Còn chưa đủ để tôi đặt vào mắt.” Nghe anh nói như thế, Trịnh Khánh Vân thở dài.

Ngay sau đó, có tiếng ầm ầm bên ngoài hội trường lớn. Sau đó cửa phòng hội trường bị đẩy ra, Tô Quốc Cường là người bước vào đầu tiên.

Mục đích của ông ta hôm nay rất rõ ràng, đó là giải quyết dứt điểm chuyện của ngày hôm nay và lấy lại uy quyền của nhà họ Tô ở trường cấp ba Dương Thành.

Bất cứ ai dám cản đường của ông ta sẽ bị ông ta nghiền nát cho đến chết!

Vào lúc họ nhìn thấy biểu cảm của Tô Quốc Cường, vẻ mặt của Châu Kien Bình và Tiền Đổng Trác có chút thay đổi.

Đến khi nhìn thấy mấy người đi phía sau ông ta, sắc mặt Châu Kiến Bình tối sầm lại.

“Người đứng thứ hai Dương Thành, Vương Thái Hợp…”

“Người đứng đầu sở cảnh sát Dương Thành, Lý Vân Bằng!”

“Người đứng đầu khu vực nội thành Dương Thành..”

Nhìn thấy những nhân vật có quyền lực này, Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác đều hãi hùng khiếp vía.

Trong bộ máy hành chính Dương Thành, những người này thuộc nhóm những người chỉ cần tuy tiện động chân đã có thể tạo ra địa chấn khắp Dương Thành.

Thể mà hôm nay họ thực sự đã đến đây rồi!

Mặc dù Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác là nhân vật nói một không nói hai trong hệ thống giáo của Dương Thành nhưng khi bọn họ đứng trước mặt những người này thì hoàn toàn không đáng nhắc đến!
 
Chương 899


Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của người kia.

Tuy rằng bọn họ vẫn biết nhà họ Tô quyền lực hạng nhất này có năng lực siêu phàm, nhưng chuyện nhỏ như vậy mà nhà họ Tô lại mời nhiều nhân vật lớn đến thế, điều này thực sự khó mà hình dung được.

Nhìn thấy vẻ mặt của Châu Kiến Bình, Tô Trạch Minh cười cười, cả Tô Thiên Oánh và hiệu trưởng cùng thành viên ban quản trị nhà trường vừa từ chức và nhận lỗi cũng cười theo.

Quả nhiên, Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác, người vừa mới tỏ ra oai phong lẫm liệt, giờ lại không còn chút khí thế nào khi đứng trước mặt Vương Thái Hợp.

Đây gọi là chuột gặp phải mèo.

Bởi vì Vương Thái Hợp là ông chủ trực tiếp của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác.

Không cần biết bọn họ uy hiếp người khác thế nào, nhưng trước mặt Vương Thái Hợp, hai người bọn họ chỉ là cái rằm.

Tuy nhiên, ngược lại, khi nhìn thấy Vương Thái Hợp, Bùi Nguyên Minh lại tỏ ra lạnh lùng, như thể đi ngang qua chó mèo bên đường. Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Tô Thiên Oánh và những người khác trông có chút khó coi.

Đặc biệt là Trịnh Khánh Vân, vậy mà không sợ hãi khóc tại chỗ, Tô Thiên Oánh càng thêm bất mãn.

“Trịnh Khánh Vân, xem ra cô không biết tính nghiêm trọng của chuyện ngày hôm nay rồi.”

“Bởi vì các người có quan hệ, nên không chỉ có mình cô, mà cả nhà cô sau này cũng không cần lăn lộn ở Dương Thành nữa” Tô Thiên Oánh cười giễu cợt một cái, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phiền muộn. Nhìn thấy Tô Thiên Oánh và những người khác đều đang nhìn chằm chằm mình, Bùi Nguyên Minh cười gật gật đầu, trên mặt lộ rõ ý tử hàm xúc.

Tô Trạch Minh cười lạnh nói: “Công chúa nhỏ, đừng nóng giận, để xem tên nhãi này cười thế nào.”

“Hiện tại anh ta vẫn không biết mình sẽ phải đối mặt cái gì đâu.”

“Châu Kiến Bình là chỗ dựa của anh ta, nhưng quyền thế ấy chẳng qua cũng chỉ là sâu bọ thôi.” Ngay sau đó, Tô Quốc Cường và Vương Thái Hợp đã đi đến phía trước.

Mà đằng sau họ, Lý Vân Bằng đang bước tới cùng với hàng chục cảnh sát trong trang phục thường ngày.

Nhìn thấy cảnh này, Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác đều giật mình. Địa vị của Lý Vân Bằng ngang với Châu Kiến Bình, cả hai đều đứng đầu hệ thống của riêng mình.

Vấn đề là Trưởng đồn cảnh sát lại ở phe có quyền hành, trong tay có hàng vạn thanh tra có thực lực, hơn nữa ai cũng mang theo súng bên mình.

Châu Kiến Bình dù là một người đứng đầu trong hệ thống giáo dục, nhưng cũng không thể so sánh với nhân vật lớn này.

Giờ phút này, tuy rằng đối phương chỉ dẫn theo mười mấy cảnh sát mặc trang phục thường ngày, nhưng vẫn có thể hạ bọn họ một cách dễ dàng. Điều quan trọng nhất lúc này là Vương Thái Hợp tỏ ra rất lạnh lùng. Châu Kiến Bình cảm thấy mí mắt giật giật. Nếu Vương Thái Hợp nổi giận, chỉ cần triển khai một cuộc họp là sẽ có thể cách chức anh ta.

Chờ đi đến đài chủ tịch, Vương Thái Hợp mới thở dài nói: “Ông Quốc Cường, chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ giữa các học sinh mà ông muốn khơi dậy một trận chiến như vậy sao?”

Tô Quốc Cường cười nói: “Để cho ông Thái Hợp chế cười rồi. Nhưng nhà họ Tô vẫn luôn làm việc cẩn thận, đề phòng xuất hiện sơ hở.”

“Hơn nữa, thân phận của người mà đối phương gọi tới cũng không thấp kém.”

Trên mặt Vương Thái Hợp hiện lên vẻ chế giễu. Trước mặt những người khác, Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác quả thực không hề kém cạnh.

Nhưng trước mặt Vương Thái Hợp, hai người này cũng chỉ là cái “Được rồi, hôm nay dù gì cũng đã tới đây, tôi sẽ thay ông Cường rắm. làm tốt công việc. Vừa nói, Vương Thái Hợp vừa liếc nhìn Lý Vân Bằng.

Lý Vân Bằng vẫy tay một cái, khoảng hơn mười cảnh sát mặc thường phục tản ra các góc của đài chủ tịch, tất cả đều hướng ánh mắt lạnh lẽo về Bùi Nguyên Minh và những người kia.

Dù gì nhóm Bùi Nguyên Minh cũng chỉ có bốn người, chỉ cần Lý Vân Bằng ra lệnh, nhất định có thể bắt sống hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom