Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 520


Ngày hôm đó, chuyện bầu ra tổng giám đốc công ty mới của nhà họ Trịnh đã lan rộng khắp Dương Thành.

Đồng thời, tên của công ty mới cũng được chốt hạ.

Công ty Bạch Vân!

Vì công ty mới được lập ra và hoạt động kinh doanh chính của công ty là Khu du lịch núi Bạch Vân nên lấy tên đó mà đặt theo.

Tuy nhiên, ở Dương Thành, không được sử dụng hai chữ Bạch Vân một cách tùy tiện, ví dụ như biệt viện Bạch Vân đại diện cho sản nghiệp của dòng họ Bùi.

Nhưng lần này, bốn chữ “công ty Bạch Vân” lại là do tập đoàn Thiện Nhân cho thông qua.

Nghe nói ngay cả thể tử họ Bùi cũng cho rằng cái tên “công ty Bạch Vân” này rất hay.

Điều này làm giới ngoài cuộc đồn đoán một thời gian.

Thậm chí nhiều người còn đồn thổi rằng người mà thế tử họ Bùi để mắt tới chính là em gái của Trịnh Tuyết Dương còn đang học cấp ba.

Vì vậy mà anh mới đối xử tốt với chị vợ tương lai như vậy. Đương nhiên, bên ngoài ít ai dám nói ra những điều này, họ chỉ dám thì thầm sau lưng vài câu mà thôi.

Mà Trịnh Tuyết Dương đã chính thức trở thành tổng giám đốc của công ty Bạch Vân, những chuyện liên quan tới thu thập tài nguyên cho công ty tiếp sau đó làm cô bận quay mòng mòng.

Những ngày này, Bùi Nguyễn Minh cũng bận trước bận sau theo cô, dáng vẻ không quan tâm điều gì.

Sắp tới lễ Quốc khánh rồi nhưng Trịnh Tuyết Dương lại bận không ngừng được.

“Bùi Nguyên Minh, anh đi đón Khánh Vân đi, con bé sắp được nghỉ Quốc khánh rồi, mẹ sợ nó không quen ở trường nên muốn nó về nhà vài ngày” Trịnh Tuyết Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Ừ, để anh đi đón” Bùi Nguyên Minh gật đầu, tuy rằng quan hệ của anh với Trịnh Khánh Vân không tốt lắm, nhưng dù sao đây cũng là em vợ, đi đón một tí cũng là chuyện bình thường.

Sau khi rời khỏi công ty, Bùi Nguyên Minh gọi cho Hạ Vân: “Giúp tôi sắp xếp một chiếc xe, khiêm tốn một chút là được.”

“Vâng ạ, thưa tổng giám đốc. Bên kia điện thoại, Hạ Vân cũng bận không kém.

Bùi Nguyên Minh quá thành công với chức chủ tiệm mà lại không thèm lo gì, Hạ Vân bây giờ mỗi ngày cũng tăng ca bận rộn suốt, cô ta thật sự không có thời gian để thu xếp xe cộ cho Bùi Nguyên Minh, chỉ có thể gọi thêm một cuốc nữa.

Rất nhanh sau đó, một bảo an mặc vest tươm tất lái xe đến. Là một chiếc xe van, Toyota Alphard, đúng là đủ khiêm tốn.

Nhưng vấn đề là chiếc xe van này chỉ có thể được mua với giá lên tới gần hơn bốn tỷ, còn đắt hơn một chiếc Porsche bình thường.

“Ôn thôi, cũng khiêm tốn đấy!”

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, lái xe đến trước cổng trường trung học trực thuộc Đại học Dương Thành. Nhưng đợi ở cổng một hồi lâu mà Trịnh Khánh Vân vẫn không xuất hiện.

Sau khi đợi thêm nửa tiếng, Bùi Nguyên Minh gọi đến số của Trịnh Khánh Vân. “Chuyện gì?” Bên kia đầu dây, giọng điệu lạnh lùng của Trịnh Khánh Vân vang lên.

Cô ta không có thiện cảm gì với ông anh ở rể này, nếu không có anh thì chị cô ta đã không cần phải khổ như vậy.

“Chị cô không có thời gian đến đón cô, tôi đón cô về nhà ở

vài ngày. Cô ở đâu?” Bùi Nguyên Minh cũng không nói những

thứ vô bổ, nói thẳng vào ý chính.

“Hả? Tôi đang ở trong phòng 888 của Karaoke Đế Hào!”

“Ừ, cô chờ đó, tôi đến đón cô.”

Trong karaoke, Trịnh Khánh Vân cúp máy, một bạn học của cô ta lập tức hỏi: “Khánh Vân, ai gọi cho cậu vậy?”

“Là anh rể của tớ, đến đưa tớ về nhà nghỉ lễ. Trịnh Khánh Vân cau mày, rất bất mãn.

“Tớ, tớ biết là ai rồi, chị cậu không phải là Trịnh Tuyết Dương của nhà họ Trịnh sao? Nghe nói chồng chị cậu là một ông anh ở rể à?”

“Hahaha, không phải chứ, Trịnh Khánh Vân, cậu để một ông anh ở rể đến đón à?”

“Cậu cũng không sợ mất mặt nhỉ?”

Trịnh Khánh Vân cảm thấy hối hận sau khi nghe những lời giễu cợt từ những người bạn của mình.

Vừa rồi không nghĩ đến chuyện này, biết thế từ chối cho rồi. “Khánh Vân, đừng để tên phế vật đó đến đón cậu nữa, lát nữa tớ đưa cậu về, cậu cũng thấy xe của tớ rồi đấy, là Porsche 718 đàng hoàng nhé, gần hai tỷ lận đó!”

Người đang nói là một tên phú nhị đại học cùng lớp với Trịnh Khánh Vân, lúc cô ta mới chuyển đến trường mới, tên phú nhị đại này đã thích cô ta ngay và lập tức theo đuổi cô ta đến tận bây giờ, nhưng tiếc thay chả có tiến triển gì.
 
Chương 521


Phú nhị đại tên là Tôn Minh Triết, anh ta cũng học lớp mười hai giống như Trịnh Khánh Vân.

Nhưng anh ta rõ là một tên côn đồ, trong nhà vô cùng có tiền, mới học trung học đã lái chiếc Porsche 718, là một kẻ có tầm nhìn hạn hẹp.

Mà buổi tụ tập tối nay do chính anh ta tổ chức, nếu không những học sinh này nào có tư cách tới chỗ như thế này tiêu tiền.

Một đêm ở Karaoke Đế Hào cũng phải hết mấy chục triệu!

Mà mục đích tối nay của Tôn Minh Triết rất đơn giản, đó chính là chuốc say Trịnh Khánh Vân rồi đưa đi chụp mấy tấm hình kích thích chút, không phải nữ sinh bây giờ đều sợ cái này sao?

Chỉ cần uy hiếp là sẽ biến thành cô gái khéo léo hiểu chuyện ngay thôi.

Tối nay Trịnh Khánh Vân mặc đồ bạn thân đưa, áo hai dây cộng với váy ngắn khiến một phần lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra, đặc biệt đôi chân dài khép lại với nhau khiến Tôn Minh Triết nhìn mà nuốt nước miếng.

Trịnh Khánh Vân không quen mặc quần áo thế này nên lúc này cô ta ngồi có vẻ không được tự nhiên, cô ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh rể tôi tới rồi, tôi mà không đi thì chị tôi sẽ mång.”

“Tới thì cho anh ta mấy trăm ngàn đuổi đi kêu anh ta về nói không tìm được cậu là được!”

“Chúng ta bây giờ đang học lớp mười hai, áp lực học tập lớn, không tụ tập thì sao sau này có thể thi tốt được?” “Cái này gọi là làm việc kết hợp nghỉ ngơi để giải tỏa áp lực

hiểu không?”

Tôn Minh Triết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Khảnh Vân, giờ phút này trong lòng anh ta gấp không thể chờ nhưng vẫn cố kiềm lại mở miệng nói.

“Nào! Uống rượu chơi trò chơi…”

Đám bạn mới của Trịnh Khánh Vân sớm đã được chuẩn bị dặn dò trước, lúc này đều la lối muốn chơi trò chơi.

Trên thực tế mục đích của bọn họ rất đơn giản, đó chính là chuốc say Trịnh Khánh Vân, chỉ có Trịnh Khánh Vân lơ ngơ không phát hiện tối nay mình đã biến thành con mồi.

Không qua bao lâu thì cửa phòng bị người ta mở ra, Bùi Nguyên Minh đi vào.

“Ông chú này là ai? Biết đây là nơi nào không? Anh vào đây làm gì?” Mấy nam sinh đứng lên nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh quát lên.

Hiển nhiên là bọn họ muốn khoe khoang ở trước mặt các nữ sinh.

Bùi Nguyên Minh không để ý đến bọn họ mà nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Trịnh Khánh Vân, anh thản nhiên nói: “Khánh Vân, về nhà”

“Ha ha ha, anh là anh rể Khánh Vân đúng không? Nghe nói anh là kẻ đi ở rể, là một tên vô dụng, hôm nay thấy quả nhiên danh bất hư truyền!” Tôn Minh Triết cười ha ha mà không hề nể mặt Bùi Nguyên Minh.

“Ha ha ha…”

Những người khác đều cười ầm lên.

Lúc này Trịnh Khánh Vân chỉ cảm thấy mình mất hết mặt mũi, cô ta hận không thể tìm cái hầm chui vào.

Giờ phút này cô ta nhỏ giọng nói thầm: “Sao chị lại kêu anh ta tới đón mình chứ? Mắc cở muốn chết!” Lúc này cô ta cũng không muốn ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nguyên Minh.

Vất vả làm cô ta mới có được cái vòng nhỏ, có mấy người bạn ở Dương Thành này.

Nhưng Bùi Nguyên Minh xuất hiện, nói không chừng sau này sẽ khiến cô ta bị người ta ăn hiếp, bị người ta chê cười.

Lúc này Trịnh Khánh Vân hận muốn giết chết luôn Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh cũng không biết tâm tư của người trẻ, đối với những người như bọn họ thì cái gọi là giễu cợt cũng không có bất kỳ ý nghĩ gì.

“Đi” Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Khánh Vân.

Trịnh Khánh Vân ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Minh: “Tôi tụ tập với bạn bè, anh về đi, lát nữa tôi tự về.”

“Chị cô kêu tôi tới đón cô, cô đi nhanh lên, đừng để cho ba mẹ lo lắng.” Giọng Bùi Nguyên Minh vẫn ổn nhưng cũng có chút mất kiên nhẫn. “Khánh Vân đã kêu anh đi thì anh còn đứng đó làm gì? Anh điếc sao? Cút nhanh lên! Anh là thứ gì mà xứng đón chị dâu chúng tôi!”

“Đúng! Lát nữa anh Minh Triết chúng tôi sẽ đích thân đưa chị dâu về, mắc mớ gì tới anh! Nhanh biến đi cho tôi!”

“Nếu mà không đi nữa thì sẽ chặt đứt chân tên vô dụng nhà anh, anh có tin không?”

“Mắc mớ gì tới anh? Nhanh biển đi!”

Mấy người bạn và đàn em của Tôn Minh Triết đồng loạt chỉ vào Bùi Nguyên Minh mắng.
 
Chương 522


Bùi Nguyễn Minh nhìn vẻ mặt Trịnh Khánh Vân lúc này có chút thẹn thụng thì đương nhiên đã nhìn ra mục đích buổi tụ tập này là gì.

E rằng mấy tên học sinh côn đồ này muốn làm Trịnh Khánh Vân gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền!

Cũng chỉ có Trịnh Khánh Vân lơ ngơ tưởng rằng gặp được một người theo đuổi mình mà thôi.

Trước kia lúc cô ta ở Hải Dương cũng có người theo đuổi, nhưng với danh tiếng bên ngoài của nhà họ Trịnh thì cũng không có ai dám dùng sức mạnh.

Nhưng Dương Thành là nơi nào? Rồng rắn hỗn tạp, làm phú ông mấy trăm tỷ ở chỗ này cũng không dễ, chỉ với hai căn nhà của người bản địa cũng đã mấy chục tỷ nên ai mà đi để ý một cô gái nhà phú ông trăm tỷ có bối cảnh gì?

“Bùi Nguyên Minh, anh đi đi! Tôi không muốn về, anh có tư cách gì mà quản lý tôi?” Trịnh Khánh Vân thấy Bùi Nguyên Minh không định đi thì khẽ kêu lên.

Bùi Nguyên Minh cau mày đi tới trước tính mạnh mẽ kéo Trịnh Khánh Vân đi.

“Ầm.”

Đúng lúc đó cửa phòng bị người ta đạp văng ra.

Một người bị đạp bay vào.

“Cậu làm sao vậy?” Mọi người nhận ra là bạn của mình nên vội vàng đi tới đỡ dậy.

Phía sau còn có một cô gái với khuôn mặt sưng đỏ, hiển nhiên mới vừa bị người ta đánh.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhóm Trịnh Khánh Vân không ngồi yên mà vội vàng vọt tới trước.

Cô gái đó khóc sướt mướt nói: “Vừa rồi mình vào nhà vệ sinh có người quấy rối mình, cậu ấy giúp mình mång người ta mấy câu đã bị đánh, hu hu hu…”

Cô gái đó còn chưa khóc xong thì đã thấy mấy thanh niên lưu manh cà lơ phất phơ đi vào.

“Ôi dào, không nghĩ tới đó nha! Từ lúc nào thì Đế Hào lại có nhiều cô gái xinh đẹp như thế! Còn đều là nữ sinh! Tối nay chúng ta kiếm hời rồi!”

Mấy tên côn đồ vừa nhìn thấy nhóm Trịnh Khánh Vân thì mắt mở to. Lúc này bọn họ quan sát từng đôi chân trắng nõn mà không chút kiêng kỵ và hận không thể thẳng tay giở trò.

“Là bọn mày đánh bạn tao?” Tên Minh Triết nổi giận đùng đùng tiến lên lạnh giọng mở miệng nói.

Anh ta là đại ca ở trường, sao có thể trơ mắt nhìn đàn em của mình bị người ta ăn hiếp?

Hơn nữa phía sau anh ta còn có mười mấy nam sinh nên sao có thể sợ mấy tên côn đồ này?

Lúc này có nữ sinh ở đây nên bọn họ đều muốn biểu hiện ở trước mặt các nữ sinh, cả đám đều hăng máu.

“Đúng, là tao đánh thì sao?” Một tên côn đồ ngậm thuốc lá quan sát Tôn Minh Triết với vẻ mặt hứng thú.

“Một là bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi, hai là bọn tao sẽ đánh chết bọn mày!” Tôn Minh Triết tính biểu hiện một chút ở trước mặt Trịnh Khánh Vân, nói không chừng lát nữa Trịnh Khánh Vân sẽ tự động nhào vào lòng mà không cần phí sức.

“Ha ha ha, mấy anh em, tôi không nghe lầm chứ? Mấy thằng học sinh muốn đánh chết tôi sao?”

“Bọn chúng cho là nhiều người thì có tác dụng sao?”

“Ha ha ha…”

“Nhưng bọn chúng đã muốn chơi kiểu người đông thế mạnh thì chúng ta cứ chơi với bọn chúng vậy!”

Mấy tên côn đồ cười ngã trước ngã sau.

“Đi gọi mấy anh em tới đây, nói với đại ca là ở đây có mấy em gái đưa tới cửa, mọi người cùng nhau vui vẻ!

Sau vài phút, nhóm Tôn Minh Triết đều trợn tròn mắt.

Bởi vì có thêm mười mấy tên côn đồ đi vào, tay bọn họ còn cầm ống thép nhẹ nhàng gõ xuống đất và quơ múa rất dọa người.

Giờ phút này bọn họ không vội ra tay mà nhìn nhóm Tôn Minh Triết với vẻ mặt đùa giỡn.

Mấy học sinh này chưa từng thấy cảnh tượng thế này.

Trong phòng lập tức có mùi nước tiểu bốc lên, có người bị dọa đến mức đũng quần ướt đẫm. Cho dù là Tôn Minh Triết vừa rồi còn giả bộ vô cùng khí phách thì lúc này hai chân cũng không ngừng run rẩy, nhất thời nói không nên lời…
 
Chương 523


“Aaa…”

Tên côn đồ cầm đầu vỗ nhẹ lên mặt Tôn Minh Triết vài cái, sắc mặt lạnh lùng vô cảm nói: “Nhóc con, không phải mày rất ngạo mạn sao? Không phải mày rất kiêu căng sao? Bây giờ còn kiểu căng ngạo mạn nữa hay không? Còn muốn bắt mấy anh đây quỳ xuống nữa không?”

“Anh ơi, em sai rồi. Thật sự em đã sai rồi, em đúng là có mắt không tròng mà.”

Tôn Minh Triết cũng là người biết tiến biết lùi nên khi thấy sự việc như vậy thì lập tức chịu thua mà vội quỳ xuống đất ngay.

Sĩ diện rất quan trọng nhưng bây giờ thì cái mạng quan trọng hơn.

“Bốp.

Tên côn đồ cầm đầu tát cho anh ta một bạt tay rồi sau đó cầm lấy chai bia ở trên bàn đập bể một nửa rồi chĩa vào gáy của Tôn Minh Triết.

Tôn Minh Triết kêu lên thảm thiết thê lương nhưng anh ta vẫn quỳ trên mặt đất không dám đứng lên.

Tất cả mấy học sinh nam ở trong đó đều im lặng co rúm lại với nhau. Lúc nãy bọn họ còn lên mặt tỏ vẻ ta đây lắm nhưng bây giờ đều lạnh run với nhau.

Đám học sinh này vừa mới ỷ vào người đông thể mạnh mà kiêu căng ngạo mạn nhưng khi đối mặt với mấy chục tên côn đồ thì lại rụt vòi hết lại.

Lúc này một vài người đã bắt đầu quỳ xuống xin tha, còn có một vài người thì run lập cập vì quá sợ mà khóc thét lên. Cái gì mà sĩ diện này, cái gì mà thăng sẽ được các học sinh nữ yêu mến này, vân vân và vân vân… giờ phút này đây tất cả

những thứ đó đều bị bọn họ bỏ lại sau lưng hết.

“Tất cả ngồi xuống hết cho tao. Ai mà dám đứng lên thì tạo sẽ cho người đó biết thế nào là màu đỏ của máu”

Tên côn đồ bắt đầu hành động nên chỉ một lúc sau là những ai còn đang đứng đều bị anh ta đạp cho ngồi xuống hết. Mà những bạn học sinh nữ không cần phải nhắc đến làm gì nữa, toàn bộ bọn họ đều đang ôm nhau ngồi xuống đất và trông họ còn sợ hãi hơn mấy bạn học sinh nam nữa.

Trên thực tế, mấy tên côn đồ này cứ nhìn chằm chằm vào người của các cô gái một cách trắng trợn mà không cần kiêng nể gì cả. Lúc này chỉ có Trịnh Khánh Vân là còn to gan một chút vì dù sao cô ta cũng xuất thân từ một dòng họ giàu có nên cũng có chút kiến thức về những chuyện này.

Giờ phút này cô ta vô thức liếc nhìn ra phía sau thì đã nhìn là thấy Bùi Nguyên Minh không biết từ lúc nào đã ngồi trên ghế sô-fa ở trong một góc tối mà bắt chéo chân xem kịch hay.

Bùi Nguyên Minh ngồi ở một vị trí rất bí mật, đến ngay cả tên côn đồ cũng chưa phát hiện ra anh.

“Quả nhiên là một kẻ vô dụng, chị của mình thật xui xẻo mới bị gả cho anh ta.”

Trịnh Khánh Vân nhìn thấy dáng vẻ sợ chết của Bùi Nguyên

Minh thì chút thiện cảm duy nhất còn sót lại trong cô ta cũng cạn kiệt dần. Cô ta tự nhủ thầm rằng sau này nếu có kết hôn thì nhất định sẽ phải lấy một trang anh hùng hảo hán giống như thế tử họ Bùi trong truyền thuyết chứ không đời nào lấy một tên hèn nhát như

Bùi Nguyên Minh.

Lúc đó bỗng Trịnh Khánh Vân đứng lên nhìn mấy tên côn đồ rồi nhịn không được mà kêu to lên: “Các người mau cút khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó”.

“Ha ha ha… Cô em gái nhỏ à, cô có giỏi thì báo đi, báo đi. Ha ha ha, nếu cô mà báo thì tôi sẽ lập tức ôm cô ngay…” Một tên côn đồ có dáng vẻ đáng khinh bước đến định sờ đùi của Trịnh Khánh Vân.

“Bốp.

Trịnh Khánh Vân tát cho tên côn đồ một bạt tay khiến anh ta tối tăm mặt mũi.

Đám côn đồ còn lại nhìn thấy vậy thì sửng sốt.

Ngay cả Bùi Nguyên Minh khi thấy cảnh tượng đó cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Bình thường anh cũng ít tiếp xúc với cô ta nên không thể ngờ cô ta lại có tính cách mạnh mẽ như vậy nên thật khiến cho người khác yêu thích mà.

“Ui da đau quá” Tên côn đồ xoa xoa mặt nhưng lại không tức giận mà trái lại còn cười cười nói: “Đại ca, em thích nhất là loại con gái mạnh mẽ như vậy. Đêm nay anh hãy cho em chút mặt mũi để em xử đẹp con nhỏ này nha.”

“Được.”

“Ha ha ha.”

“Thằng nhóc này, mày đâu phải là kẻ thích người mạnh mẽ đầu cơ chứ..”

Giờ phút này đây một đám côn đồ đều lớn tiếng cười ha hả mà không kiêng nể gì khiến cho đám học sinh nữ bị dọa cho chết khiếp.

Về phần Trịnh Khánh Vân to gan lớn mật dám ra tay đánh người thì lại khiến bọn họ nhìn bằng ánh mắt khác. Đảm học sinh nữ chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng thì có gì thú vị chứ, loại con gái mạnh mẽ cá tính như vậy thì mới hay nè.

“Người như vậy thì thật thú vị đó nha, ở địa bàn của tao mà dám ra tay đánh người của tao…”

Ngay lúc đó thì có một tiếng hét to vang lên rồi có vài người đi tới.

Cầm đầu đám người đang đi tới là một tên đầu trọc xăm trổ đầy mình, trên cổ anh ta còn đeo một sợi dây chuyền vàng to tướng.

“Anh đầu trọc… Khi Tôn Minh Triết nhìn thấy người này đến thì cực kỳ run sợ. Người này là một tên hung ác, nghe nói mới đến Dương Thành một tháng nhưng đã năm trùm và mở rộng địa bàn trở nên rộng lớn. Nghe nói là có người ở phía sau chống

lưng nên trở thành một nhân vật mới nổi trong giới giang hồ ở Dương Thành này.
 
Chương 524


“Dạ anh Thức, mời anh qua bên này ngồi ạ”

Không ngờ hôm nay tên đầu trọc lại đến, còn có người đi theo cùng nữa.

Chỉ thấy trong đám người đó có một người đàn ông mặc đồ vest màu đen, đeo kính râm đang đi tới.

“Trần… Trần Văn Thức..”

Vừa nhìn thấy người này thì Tôn Minh Triết bị dọa sợ sắp vãi đái ra quần.

Vì anh ta biết rõ cùng lắm thì tên đầu trọc chỉ là một tên hữu dũng vô mưu mà thôi nhưng Trần Văn Thức thì lại khác. Nghe nói hắn là một con rồng không biết từ đâu bay đến, dưới tay Trần Văn Thức có vô số đàn em.

“Anh Thức, anh đầu trọc à. Chỗ này toàn mấy em học sinh nữ, tất cả đều tươi ngon mọng nước. Ngon tuyệt. Ha ha ha.”

Tên côn đồ cầm đầu ban nãy lại ân cần niềm nở với Trần Văn Thức.

Tên đầu trọc nhìn thắng vào đám học sinh nữ nheo nheo mắt lại đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới.

Nhưng thật ra Trần Văn Thức còn có phong thái của một tên trùm đại ca, hắn vốn dĩ không thèm nhìn đám học sinh nữ mà chỉ nói: “Chọn ra hai người đẹp nhất đưa đến phòng cho tao.”

Lúc trước Trần Văn Thức ở thành phố Hải Dương vì thèm nhỏ dãi Trịnh Tuyết Dương mà suýt chút nữa đã bị Bùi Nguyên Minh giết chết nhưng hắn cũng coi như còn thông minh, vì sau khi bị Ngô Kim Hổ thu phục thì đã gia nhập vào đảng phái của anh ta.

Bây giờ Ngô Kim Hổ phái hẳn đến thành phố Dương để làm quân do thảm.

Bình thường Trần Văn Thức phải khom lưng luồn củi với mấy tên đại ca ở thành phố Dương nên hôm nay gặp được mấy em học sinh thì hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều liền nổi máu dâm ô.

Tên đầu trọc nghe vậy thì lập tức nói: “Giữ lại mấy đứa nữ, còn mấy thằng nam thì đánh cho một trận rồi thả đi”

“Ai dám ra ngoài nói lung tung thì ông đây sẽ giết chết cả nhà chúng mày.”

“Dạ không dám, không dám ạ”

Bất kể là nam hay nữ đều cúi đầu tỏ vẻ sợ sệt trước bọn chúng.

Đặc biệt là mấy học sinh nữ, giờ đây đang khóc thút thít vì bọn họ là học sinh chứ không phải kẻ ngốc nên giữ lại để làm cái gì thì bọn họ đều biết rõ.

Ngay cả Trịnh Khánh Vân vừa nãy còn đầy vẻ dũng khí nhưng bây giờ cũng luống cuống bắt đầu run rẩy.

Những tên học sinh nam còn lại thì run cầm cập, sợ hãi lên đến cực điểm. Thậm chí còn có người đang nghĩ chỉ cần bản thân họ thoát thân khỏi đây thì mấy học sinh nữ có rơi vào kết cục gì thì bọn học đều không quan tâm.

Ai cũng không ngờ rằng chỉ một lần tụ tập hát karaoke thôi mà lại xảy ra kết cục bi thảm như bây giờ.

Giờ phút này đây, Tôn Minh Triết đang quỳ trên mặt đất nghe thấy nữ thần trong lòng mình sắp bị người ta làm nhục thì mặc dù thân mình còn chưa lo xong nhưng vẫn mở miệng nói: “Anh Thức, anh đầu trọc. Xin hai người hãy nương tay”

Tên đầu trọc cười cười nói: “Còn có người quen chúng ta sao?”

“Anh Thức và anh đầu trọc là nhân vật cao quý của Dương Thành chúng ta, ai mà không biết chứ. Tôn Minh Triết vội vàng quỳ gối nịnh bợ.

“Mày chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, tại sao lại biết chúng tao chứ?” Trần Văn Thức nhìn chằm chằm vào Tôn Minh Triết mà đánh giá anh ta.

“Anh Thức à, ba tôi là Tôn Phương Đông. Ngày trước đã

từng ăn cơm với anh.” Tôn Minh Triết lập tức nói.

“Ồ, chính là cái tên Tôn Phương Đông bỏ sỉ hải sản ở chợ đó hả? Hình như có gặp qua rồi thì phải” Trần Văn Thức thản nhiên mở miệng nói.

Vừa nghe những lời này thì tất cả các học sinh đều thở phào nhẹ nhõm.

Bất luận là nam hay nữ đều tỏ vẻ tôn thờ Tôn Minh Triết.

Đừng nhìn thấy cậu Tôn Minh Triết bán hải sản, trên người toàn mùi cá mà xem thường nha. Quan trọng là lúc gặp chuyện không hay thì người ta lại là một người có máu mặt đó.

Thời khắc mấu chốt mới có thể biết rõ ai là người có ích. Lúc này bọn học sinh nữ đều nhìn về phía Tôn Minh Triết bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Không, là ái mộ mới đúng chứ.

Đến ngay cả Trịnh Khánh Vân cũng nhìn Tôn Minh Triết bằng một ánh mắt khác. Nếu so với người anh chồng vô dụng của chị kia thì Tôn Minh Triết vĩ đại biết bao, rực rỡ biết bao. Giờ phút này đây Trịnh Khánh Vân đã cảm thấy xao xuyến trong lòng rồi, nói không chừng làm bạn gái của Tôn Minh Triết lại là một chuyện rất đáng để lên mặt nha.
 
Chương 525


Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn mình một cách ngưỡng mộ, đặc biệt là ánh mắt của Trịnh Khánh Vân đang nhìn mình một cách khác lạ thì Tôn Minh Triết hơi ưỡn ngực. Lập tức anh ta đứng lên, cúi đầu khom lưng nói: “Anh Thức, anh đầu trọc ạ. Ba tôi vẫn thường xuyên nhắc đến hai anh, ba tôi còn nói hai người đều là những nhân vật kiệt xuất ạ. Mà các anh là những nhân vật kiệt xuất, sao lại gây khó dễ cho những nhân vật vô danh tiểu tốt như chúng tôi được chứ? Hôm nay xin anh Thức hãy nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này được không ạ? Đành rằng hôm nay là các bạn học của tôi không đúng nhưng tôi xin thay họ xin lỗi anh ạ, tôi sẽ bảo ba tôi làm một bàn tiệc để thiết đãi các vị đại ca được không ạ?”

Nói xong thì Tôn Minh Triết tỏ vẻ đắc ý, mặc dù ba của anh ta làm nghề buôn bán hải sản nhưng chẳng phải có hàng tỉ người giàu có đều đến ăn cơm ở quán nhà anh ta sao?

Cho nên Tôn Minh Triết nghĩ chỉ cần lấy danh nghĩa ba anh ta giơ lên cho họ thấy là đủ rồi.

Trừ phi Trần Văn Thức và tên đầu trọc không ăn cơm, nếu không thì trên con đường mưu sinh của bọn họ cũng phải nể mặt mũi của ba anh ta chứ.

Tự nhiên không khí trở nên im ắng lạ thường.

Lúc này Tôn Minh Triết đã chắp hai tay sau lưng thể hiện một dáng vẻ vĩ đại chuẩn bị nghênh đón ánh mắt ngưỡng mộ của đám học sinh nữ.

Ngược lại Trần Văn Thức hơi đăm chiêu mà đánh giá Tôn Minh Triết, lát sau bỗng phì cười: “Thật là thú vị, bây giờ một tên vô danh tiểu tốt mà lại dám lên mặt trước với tao nữa hả? Đừng nói là mày mà ngay cả ba của mày đến đây cũng đều phải quỳ trước mặt của tao. Mày còn bày đặt kêu tao nế mặt mày hả?

Mày nghĩ mày xứng sao?”

Vừa nói xong thì Trần Văn Thức liền tát cho Tôn Minh Triết một cái khiến anh ta ngã bổ nhào ra đằng trước và bị rụng mất mấy cái răng, còn mặt mũi sưng lên như mặt heo vậy.

Giờ khắc này thì mọi người đều ngẩn tò te, mọi hy vọng của mọi người đều tan thành mây khói.

Vừa mới lúc nãy thôi mọi người đều nghĩ Tôn Minh Triết chính là vị cứu tinh của họ nhưng bây giờ…

“Hu hu hu…”

Giờ phút này mọi người đều tuyệt vọng, có một vài học sinh nữ đã khóc nấc lên, vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ dự định đêm nãy sẽ làm hại Trịnh Khánh Vân nhưng lại không thể ngờ được là tự hại chính mình.

“Đều tại cô. Đều tại cô là sao chổi khắc tinh của bọn tôi.” “Đúng, nếu không phải cô không chịu đồng ý với Tôn Minh Triết thì chúng tôi sẽ chịu đến nơi này hay sao?”

“Trịnh Khánh Vân, tôi nói cho cô biết trước là nếu chúng tôi bị làm nhục thì sau khi trở về trường sẽ lan truyền cô là đồ con đi.”

“Hu hu hu…”

Giờ phút này đây mấy học sinh nữ đang tuyệt vọng vừa ngồi khóc vừa lên tiếng chỉ trích Trịnh Khánh Vân, họ không hề thừa nhận lỗi sai của họ.

Mà Trịnh Khánh Vân cũng đang sững sờ, bọn họ dựa vào cái gì mà nói cô ta như vậy chứ? Dựa vào cái gì?

Đó là bởi vì cô ta không chịu đồng ý để Tôn Minh Triết theo đuổi sao? Nếu không phải bọn họ cứ đến bắt cô ta đi qua đây thì Trịnh Khánh Vân đã về nhà từ lâu rồi.

Về nhà ư?

Lúc này Trịnh Khánh Vân lại theo vô thức mà nhìn qua Bùi Nguyên Minh, anh vẫn bắt chéo chân nhìn về phía bọn họ mà không có bất cứ động tĩnh nào. Dưới ánh đèn mờ ảo đó nếu nhìn không kĩ thì sẽ khó có thể nhận ra anh đang ngồi trong này.

“Đồ vô dụng, đồ nhát gan. Nếu đổi lại là anh rể của người khác thì cho dù là một con chó thì cũng sẽ cứu mình rồi. Chỉ có tên con rể vô dụng này vẫn ngồi im như vại mà thôi. Trịnh Khánh Vân thầm nghĩ như thế.

“Nào, đầu tiên hãy đưa cô gái này đến cho anh Thức đi.” Tên đầu trọc chỉ vào Trịnh Khánh Vân cười một cách dâm tặc.

Mấy tên côn đồ lập tức đi tới xoa xoa hai tay vào nhau, có bao nhiêu thô tục thì chúng đều phô ra hết rồi.

“Chết chắc rồi.” Khóe mắt của Trịnh Khánh Vân chảy xuống hai hàng nước mắt, khó mà thoát được kiếp nạn này. Coi như Xong đời rồi.

“Đây là em vợ của tôi, ai dám đụng vào cô ta thì người đó chết. Còn những người khác thì tôi không quan tâm, tùy các người lựa chọn.” Ngay lúc đó trong hàng ghế truyền đến một giọng nói lạnh nhạt nhưng phong thái như khẳng định chắc nịch điều anh vừa nói là đúng sự thật.

Những lời này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong phút chốc mọi người đều hướng mắt về phía hàng ghế sâu nhất trong cùng của căn phòng.

Ở một góc tối, có một bóng dáng đang ngồi trên ghế sô-fa lạnh lùng nhìn chăm chăm vào họ giống như một vị vua đang là nhìn xuống trần gian vậy.
 
Chương 526


Khí phách như vậy, trong nháy mắt đã trấn áp được đám côn đồ này.

Một lát sau, tên đầu trọc mới thẹn quá hóa giận nói: “Đi, kéo người này ra ngoài cho tao.”

“Ở trước mặt anh Thức mà còn dám lên mặt, cậu ta nghĩ

bản thân mình là ai chứ?”

Đi đôi với câu ra lệnh của tên đầu tróc, tên côn đồ ban đầu muốn sờ bắp đùi Trịnh Khánh Vân lập tức nghiêng đầu đi tới, đưa tay muốn kéo Bùi Nguyên Minh lên.

Thế nhưng một giây sau, Bùi Nguyên Minh phóng ánh mắt lãnh đạm tới, nhanh tay bắt lấy cổ tay tên côn đồ kia.

“Rắc rắc..”

Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng quơ tay một chút thì cánh tay của tên côn đồ kia đã trật khớp.

“A a a a..”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương lập tức truyền ra ngay lập tức.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong phòng bao đều ngây người sợ hãi.

Đặc biệt khi nhìn thấy cánh tay của tên côn đồ kia bị vặn gãy một cách quỷ dị, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh.

Sức lực của người này lớn đến mức nào chứ?

Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng chấn động.

Mặc dù cô ta biết Bùi Nguyên Minh ở nhà họ Trịnh có biệt danh là người thần kinh, không có việc gì sẽ lấy đồ đập Trịnh Chí Dụng đến mức khiến da đầu anh ta chảy máu.

Thế nhưng không ngờ anh còn có năng lực như vậy.

“Mày dám động vào anh em của tao sao? Hãy xem ông đây làm sao chém chết mày!” Tên đầu trọc gầm thét lên một tiếng, ngay lập tức muốn tiến lên.

Kết quả, giờ phút này Trần Văn Thức lại khoát tay nói: “Đừng vội!”

Từ lúc Trần Văn Thức gia nhập môn hạ của Kim Hổ đến bây giờ thì làm việc đã cẩn thận hơn rất nhiều, hắn thật sự rất sợ mình sẽ đắc tội một nhân vật lớn nào đó ở Dương Thành.

Giờ phút này, cả đám người bọn họ từng bước một tiến đến gần chỗ Bùi Nguyên Minh. Thế nhưng anh vẫn bất động như cũ, khoanh tay chân ngồi ở đó.

“Mở đèn”

Trần Văn Thức ra lệnh”

“Tách tách tách tách…”

Ngay lập tức, ánh đèn bên trong phòng bao được mở lên, tất cả đều được nhìn thấy rõ ràng.

Bùi Nguyên Minh đang ngồi trên ghế salon, sắc mặt rất lãnh đạm, không có quá nhiều biểu cảm.

Thấy đối phương là người trẻ tuổi, hơn nữa còn khá lạ mặt, tên đầu trọc lập tức giận dữ hét lên: “Mày là ai? Ở trước mặt anh Thức mà còn dám ngồi đó sao? Mày không biết chữ chết viết thế nào à?”

“Xong đời rồi.” Trịnh Khánh Vân thở dài một hơi.

Tên phế vật này có giỏi đánh nhau thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng chết chắc, anh có thể lấy một địch trăm sao? “Chát!”

Không ngờ một giây sau, một cảnh tượng kinh người đã xảy ra.

Sắc mặt Trần Văn Thức lập tức thay đổi trong nháy mắt, dù hắn muốn hay không cũng phải trở tay quay lại giáng một cái tát cho tên kia.

Sau đó lại nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên

Minh.

Nếu như nói cái tát kia của hắn khiến người khác vô cùng kinh ngạc thì giờ phút này, ngay khi hắn quỳ xuống lại khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Nhìn thấy hắn quỳ xuống, tên đầu trọc vô cùng mơ màng. Trịnh Khánh Vân cũng hơi sửng sốt, không kịp phản ứng.

Mà những tên côn đồ và đám học sinh khác cũng mỗi người một phản ứng, sắc mặt toàn bộ đều đờ đẫn, không biết rốt cuộc mình đã nhìn thấy những gì.

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Cốc cốc cốc…”

Bùi Nguyên Minh đưa tay gõ lên chiếc bàn trước mặt, mỗi một lần gõ xuống thì cả người Trần Văn Thức đều chấn động. Mãi đến khi anh gõ đến cái thứ ba, Trần Văn Thức đã quỳ bỏ trên mặt đất.

“Có chí khí quá nhỉ..”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

Sau khi Trần Văn Thức nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Được anh “khen ngợi” thế này, đây là chuyện may mắn sao?

Nếu như có thể lựa chọn, Trần Văn Thức hy vọng mình chưa từng bước vào phòng bao này.

Ngô Kim Hổ là đại ca của hắn mà chỉ có thể một mực cung kính với người trước mặt.

Điều này có thể chứng tỏ thân phận của người này chắc chắn không thể tưởng tượng được.

Ở trước mặt anh, bản thân hắn chẳng là cái thá gì cả. Hơn nữa, lần trước còn suýt nữa đã bị xử lý gần chết.

Tên đầu trọc nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ nói: “Anh Thức, tại sao đột nhiên anh bị mềm chân vậy? Có cần em đỡ anh không…”

“Mềm chân cái đầu mày.”

Trần Văn Thức năm lấy đầu của tên đầu trọc, bất chợt nện cả người anh ta xuống đất.

“Quỳ xuống.”

“Tất cả mọi người đều quỳ xuống cho tôi”
 
Chương 527


“Bốp, bốp, bốp..”

Mấy tên côn đồ tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì Trần Văn Thức đã lên tiếng nên cũng không ai dám phản kháng nữa. Lúc này cảnh tượng mấy chục người đồng loạt quỳ xuống không khác gì trên phim điện ảnh, khiến cho mọi người đều chấn động.

Tên đầu trọc ôm đầu, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ta cũng quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Giờ phút này mấy tên côn đồ đều đang suy đoán xem người tên Bùi Nguyên Minh đang ngồi trên số pha kia rốt cuộc có thân phận gì.

Đến nỗi đường đường là mấy người có địa vị tôn quý ở Dương Thành này, cũng cứ thế mà quỳ xuống.

Đây không phải là người bình thường vẫn nổi tiếng là tàn nhẫn đó sao?

Tôn Minh Triết thực sự bị chấn động.

Anh ta biết rõ Trần Văn Thức và tên đầu trọc đại diện cho cái gì. Một tỷ phú như ba anh ta gặp hai người này chưa chắc họ đã chịu nể mặt, thế mà anh rể của Trịnh Khánh Vân lại có thể khiến bọn họ trực tiếp quỳ xuống như thế?

Đứa con ở rể này cũng thực sự quá là có tiếng nói đi? Tôn Minh Triết bị sốc đến mức không nói được lời nào.

Mà lúc này, ánh mắt của Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh cũng chuyển từ chán ghét, khinh thường sang hiếu kỳ cùng sùng bái.

Đến bây giờ cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới người anh rể ăn hại của mình lại có thể là một người đàn ông như thế.

Lúc này trong mắt cô ta, người đàn ông trước mặt tràn đầy sức hấp dẫn, cả người tỏa ra ánh sáng đầy thần bí.

Sớm biết khí chất của anh rể mình lại đẹp trai như vậy, cô ta đã tìm cách để thân thiết hơn với anh rồi.

Lúc này mấy cô gái trẻ khác nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt cũng đều là ngưỡng mộ.

Đây không phải là anh hùng cái thế, một nhân vật quyền lực như trong truyền thuyết à?

Anh khác hoàn toàn với những cậu học sinh trẻ trung ngây ngô cùng lứa mà thường ngày họ hay tiếp xúc, cá tính tràn đầy sức quyến rũ.

Mà trong tình huống như thế này, hành động vừa rồi càng làm nổi bật thêm tính cách của anh.

“Đây đã là lần thứ hai…”

Bùi Nguyên Minh bình thản lên tiếng.

Trần Văn Thức trực tiếp quỳ rạp xuống trên mặt đất, mặt Là dán xuống đất.

Bản thân lần trước muốn động vào vợ của anh, bây giờ lại chọc trúng em vợ của anh, chẳng khác nào tự mình cầm đèn đi vào nhà vệ sinh. Đúng là tự tìm đường chết mà.

“Cậu, cậu Minh, tôi sai rồi…”

Cả người Trần Văn Thức run lấy bẩy, nếu không phải có chút gan dạ trong máu, hiện tại sợ là hắn đã bị dọa cho tè ra quần.

“Ngô Kim Hổ kêu anh đến Dương Thành này là để làm ra loại chuyện ức hiếp chèn ép người khác như thế này sao?”

“Đúng đúng đúng…” Trần Văn Thức run rẩy nói.

“Đúng?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày.

“Không dám nữa, lần sau chúng tôi không dám nữa. Trần Văn Thức thiếu điều muốn khóc. Khí thế của người này thật kinh người, có thể trực tiếp dọa người ta sợ chết khiếp cũng nên. “Người làm sai thì phải nhận ra lỗi lầm của mình, đã biết lỗi thì phải sửa, anh hiểu ý tôi không?” Bùi Nguyên Minh tiếp tục gõ

ngón tay lên bàn.

“Tôi hiểu… mọi chuyện đều để cậu Minh xử lý..” Trần Văn Thức tuyệt nhiên không dám phản bác.

“Những người vừa rồi động tay với em vợ tôi, mỗi người tự chặt đi một ngón tay. Những người khác, tự vả miệng trăm cái…” Bùi Nguyên Minh thản nhiên lên tiếng.

“Da da da…

Trần Văn Thức cảm giác như được ân xá, trực tiếp giơ tay giữ lấy tay của tên đầu trọc, trong nháy mắt đã chặt đứt lìa một ngón tay.

Tên đầu trọc thậm chí đến kêu la cũng không dám, chỉ vào mấy tên côn đồ vừa rồi vô lễ với Trịnh Khánh Vân.

Mấy tên côn đồ không dám cãi lại một lời, nhanh chóng tự chặt đứt một ngón tay của mình.

Những tên còn lại cũng bắt đầu tự vả miệng, dùng sức đến nỗi nghe âm thanh như muốn đánh cho mặt mũi chính mình sưng vù thành đầu lợn.

Nhìn cảnh tượng này khiến cho mấy đứa học sinh suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Đồng thời trái tim còn non trẻ của họ cũng bị chấn động đến cực điểm, cảnh tượng này cả đời cũng không thể quên được.

Thật sự quá mức đáng sợ.

“Đi thôi.” Bùi Nguyên Minh đứng dậy, thoáng liếc nhìn về phía Trịnh Khánh Vân, kéo cánh tay cô ta rời đi.

Mà mấy học sinh khác nhìn thấy như vậy, cả đám cũng run lẩy bẩy vội chạy ra theo.

Tuy rằng Bùi Nguyên Minh chưa nói buông tha cho họ, nhưng chính họ tự hiểu rằng đây là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu không nhanh chân chạy đi, có khi sẽ không còn cơ hội nữa…

Đợi cho đám người Bùi Nguyên Minh đi rồi, lúc này tên đầu trọc mới băng bó ngón tay, nói: “Anh Thức, người này rối cuộc là ai..”

Vẻ mặt Trần Văn Thức xám xịt nói: “Đại ca của đại ca của tao, mày cho rằng là ai?”
 
Chương 528


Ra tới bên ngoài.

Tôn Minh Triết trước tiên đi tới trước mặt Trịnh Khánh Vân nói: “Khánh Vân, cậu không sao chứ? Vừa rồi tôi đã định liều mạng với mấy người họ.”

Nghĩ tới cảnh Tôn Minh Triết khi nãy bị dọa đến mức suýt chút nữa tè ra quần, Trịnh Khánh Vân không thèm liếc mắt đến anh ta.

So với anh rể của mình khi nãy, anh ta chẳng bằng một cái móng chân.

“Không sao. Vẻ mặt Trịnh KHánh Vân lúc này đã sắp không còn kiến nhất nữa

Dù sao thì cô ta cũng vẫn còn là một đứa trẻ, mọi cảm xúc đều viết hết lên trên mặt, không giấu nổi.

Sắc mặt Tôn Minh Triết lúc này cũng có chút biến đổi, nhưng anh ta nhanh chóng lấy ra một chiếc chìa khóa tinh xảo, nói: “Đúng rồi, để tôi đưa cậu về, hôm nay tôi lái chiếc Porsche 718.”

Lúc nói chuyện, Tôn Minh Triết đã bấm chiếc điều khiển trên tay mình.

Mọi người chợt nhìn thấy đèn của một chiếc Porsche 718

màu đỏ cách đó không xa sáng lên.

Các bạn học khác nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cả đám đều là hâm mộ.

Anh ta chỉ là một học sinh.

Một học sinh lái chiếc xe mấy tỷ, thật sự khiến người khác phải giật mình.

Không ít nữ sinh vừa rồi còn nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh

mắt ngưỡng mộ, giờ phút này đã nhìn Tôn Minh Triết với anh mắt khác.

Có thể đánh nhau đã rất mạnh, nhưng trong xã hội này, có tiền vẫn là trên hết.

Nhìn thấy mấy cô nữ sinh vẻ mặt lúc này như sắp chảy nước miếng đến nơi, Trịnh Khánh Vân chỉ hừ lạnh tiếng nói: “Không cần, tôi cùng anh rể bắt xe về là được.”

Trịnh Khánh Vân biết rõ trong nhà đang xảy ra chuyện gì. Anh rể ở thành phố Hải Dương may ra còn có xe. Chứ ở Dương Thành này, sợ là đến tiền mua biển số xe cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến mua xe.

“Tôi lái xe đến đây”

Bùi Nguyên Minh bình thản lên tiếng, đi thẳng về phía bãi đậu xe phía trước.

Lúc nhìn thấy anh đi xe đến nơi, Tôn Minh Triết phì cười một tiếng: “Xe van? Khánh Vân, không phải cậu sẽ đi xe van về nhà chứ?” “Ở nhà tôi toàn dùng xe này để chở hải sản tới. Nếu cậu ngồi lên chiếc xe này, có khi từ nay về sau còn bị mọi người gọi là cô gái hải sản cũng nên”

Lúc này, những học sinh khác ở phía sau làm sao lại không hiểu ý tứ của Tôn Minh Triết.

Tôn Minh Triết là đang cố ép Trịnh Khánh Vân ngồi lên xe anh ta.

Ngay lúc này, đám học sinh vừa mới thoát khỏi miệng cọp

lập tức mở miệng. “Khánh Vân, đẹp như cậu sao có thể ngồi xe van được chứ. Thật mất mặt quá.”

“Cậu có biết xe Porsche 718 và xe van đứng cạnh nhau được gọi là gì không, chính là Porsche 718 và thuế mua của nó

“Loại xe này chuyên dùng để chở hàng hóa, mùi rất hôi. Cậu không sợ mùi hôi dính lên người sao?”

“Cậu mà ngôi lên xe van, về sau đừng qua lại với bọn này nữa…”

Nghe thấy bạn học nói những lời này, sắc mặt của Trịnh Khánh Vân đã có chút khó chịu.

Cô ta rất muốn đi cùng với Bùi Nguyên Minh. Nhưng nếu bị

gọi là cô gái hải sản thật, lại bị mọi người trong trường truyền nhau là mình đi xe van, vậy thì cô ta sẽ mất hết mặt mũi. Những năm gần đây, việc đám học sinh so sánh bàn luận về nhau càng ngày càng trở nên quan trọng. Nếu Trịnh Khánh Vân thực sự đi xe van, nói không chừng về sau còn có thể bị bắt nạt trường.

Lúc này Bùi Nguyên Minh quay đầu thoáng liếc qua Trịnh Khánh Vân, sau đó đột nhiên nở nụ cười nói: “Nhóc con, nhà cậu thực sự dùng chiếc xe này để chở hải sản sao? Có thời gian thì giúp tôi mở mang thêm kiến thức đi”

Tôn Minh Triết đắc ý mở miệng nói: “Nhà tôi còn có nhiều xe van hơn, không phải mười thì cũng có đến tám chiếc, tôi chỉ liếc mắt nhìn qua là đã có thể nhìn ra giá tiền của nó rồi…”

“Xe của anh có chút mới, chắc là mới mua. Đoán chừng tầm vài trăm triệu đi. Chiếc xe này.”

Nói đến đây, trong lòng Tôn Minh Triết đã cực kỳ hả hê, anh ta thong dong bước tới trước mặt chiếc xe van của Bùi Nguyên Minh.

Nhưng ngay sau đó, mặt anh ta cứng đờ, vẻ mặt khó tin nói: “Cái gì? Toyota Alphard?”

Tôn Minh Triết là con nhà tỷ phú, xem như cũng có hiểu biết. Loại xe này không phải là xe van. Trong ngành công nghiệp này gọi là xe bảo mẫu, chỉ có những người giàu có thực sự mới lái loại xe này.

Gia đình anh ta còn chưa đủ điều kiện có chiếc xe này.

Những học sinh khác còn chưa hiểu gì, lúc này chỉ vào chiếc Alphard cười nói: “Cậu Triết, chiếc xe này cũng khá lớn, có khi chở được nửa tấn hải sản cũng nên.”
 
Chương 529


“Im miệng, đây không phải là xe van.”

Lúc này, sau lưng Tôn Minh Triết đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Ba anh ta đã từng dặn qua, ra ngoài gặp những người lái hai loại xe hơi này thì tuyệt đối không được chọc vào.

Một loại chính là chiếc Toyota Alphart này, loại còn lại là xe Kaitras.

Bởi vì người lái hai loại xe này, tiền đều nhiều đến nỗi tiêu không hết.

Giờ phút này, trong mắt Tôn Minh Triết, người anh rể kia của Trịnh Khánh Vân càng trở nên bí ẩn.

“Nhìn kĩ xem đây là loại xe gì. Nếu có nói sai chỗ nào, chính anh phải chịu trách nhiệm.” Bùi Nguyên Minh ngồi lên xe, thuận tiện bỏ lại một câu.

Trịnh Khánh Vân cũng hiểu ra gì đó, lúc này mới nở nụ cười ngọt ngào, khinh thường nhìn Tôn Minh Triết. Sau đó bộ dạng đáng yêu ngồi vào ghế lái phụ. Chiếc Toyota Alphard rời đi, chỉ còn lại Tôn Minh Triết trong lòng vẫn hỗn loạn đứng ở bãi đậu xe.

Tôn Minh Triết biết, nếu mình dám loan truyền tin đồn về Trịnh Khánh Vân ở trường, anh rể cô ta rất có thể sẽ giết chết anh ta.

Chiếc xe chạy bon bon trên đường lớn, trong xe vô cùng yên lặng, đồng thời động cơ xe chạy cũng cực kỳ êm.

Bùi Nguyên Minh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa xoay người liền thấy Trịnh Khánh Vân đang nghiêng cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, vẫn không nhúc nhích chút nào nhìn anh chăm chăm.

Ánh mắt này dường như chứa ẩn tình gì đó.

Bùi Nguyên Minh không biết phải nói gì. Tuy rằng nói là em vợ với anh rể, nhưng mà vấn đề là Bùi Nguyên Minh đã biết Trịnh Khánh Vân từ khi cô ta còn nhỏ.

Bây giờ cô gái nhỏ này lại dùng loại ánh mắt như thế nhìn mình.

Bùi Nguyên Minh đen mặt: “Đừng có nhìn nữa, quay đầu sang chỗ khác”

“Không không, tôi phải nhìn kĩ xem. Anh rể, đột nhiên tôi phát hiện vẻ ngoài của anh thật sự rất hợp mắt tôi. Anh vô cùng đẹp trai đấy!” “Mấy tên ở trường học toàn là cỏ dại. Còn có mấy minh tinh ngôi sao, hay mấy cậu trai trẻ đáng yêu gì đó, so với anh vẫn còn thua xa”

“Anh mới thật sự là một người đàn ông chân chính, họ chẳng là cái thá gì”

Trịnh Khánh Vân cười nói. này, cô ta vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại lên tìm hình ảnh để so sánh.

Đúng vậy, quả nhiên anh rể của mình là đẹp trai nhất, mấy kẻ ngoài kia chỉ đáng xách dép.

So với anh rể mình thậm chí họ còn chẳng bằng một sợi tóc. “Được rồi được rồi, anh biết rồi.” Ngoài mặt Bùi Nguyên Minh cười cười, nhưng ngay sau đó sắc mặt đã tối sầm.

Cô gái nhỏ này làm sao vậy? Tự nhiên lại không tiếc lời tâng bốc anh như thế, không biết lại định làm cái gì đây?

“Anh rể, anh lợi hại quá đi. Nghe nói mấy người đó đều là mấy nhân vật có máu mặt ở Dương Thành này. Làm thế nào mà họ lại ngoan ngoãn như đứa trẻ quỳ xuống trước mặt anh thế?”

Lúc này đây Trịnh Khánh Vân vô cùng tò mò. Anh rể cô ta sao lợi hại như vậy, thật sự quá bí ẩn.

Cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh không chớp mắt.

“Chuyện của người lớn, trẻ con không cần biết”

“Ở nhà họ Trịnh, mọi người đều đối xử với anh như một kẻ

bỏ đi. Đặc biệt là ông nội, rồi mấy người Trịnh Thu Hằng, Trịnh Chí Dụng…”

“Nhưng hôm nay tôi phát hiện ra rồi. Anh rể, anh chắc chắn không phải người bình thường đúng không?”

“Lúc trước anh nói anh là Thế Tử Minh, chẳng lẽ lại là sự thật sao?”

“Oa. Nếu là thật, chị của tôi nhất định sẽ sùng bái anh lắm” Đôi mắt Trịnh Khánh Vân lấp lánh như có thể phát ra ánh sáng, trong mắt đầy vẻ u mê.

Bùi Nguyên Minh không nói gì, anh không nghĩ thân phận của mình lại bại lộ trước mặt người nhà họ Trịnh theo cách này.

Nhưng mà, chắc mọi người cũng không tin lời từ miệng cô gái nhỏ này đi.

Thậm chí, có khi chuyện này còn ảnh hưởng đến việc học tập của Trịnh Khánh Vân cũng nên.

Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh cân nhắc một chút rồi nói: “Khánh Vân, chuyện hôm nay không phải chuyện tốt gì. Em không cần nói với ba mẹ mình, anh cũng sẽ giúp em giữ bí mật, biết chưa?”

“Nhưng mà sau này đừng giao du với đám bạn học xấu đó nữa, đó cũng là tốt cho em”

Bùi Nguyên Minh nghiêm mặt nói. Trịnh Khánh Vân nghe thấy cũng không thấy phiền một chút nào, ngược lại trong mắt lóe lên một tia kì quái. Thật lâu sau đó cô ta mới khế gật đầu.

“Đúng rồi, anh rể con xe này anh lấy ở đâu ra vậy? So ra chắc chắn không kém chiếc Porsche lần trước anh đi đúng không?”

“Còn nữa, chiếc Porsche kia thật ra cũng là của anh đúng không?” Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân như vừa khám phá ra một bí mật to lớn lắm.
 
Chương 530


“Chuyện này không thể nói.” Bùi Nguyên Minh đáp. Có điều nói tóm lại, xe này cũng rất khiêm tốn, người không có hiểu biết về xe chắc chắc sẽ không biết.

Rất nhanh, xe đi tới một tiểu khu cho thuê, có điều lúc đến cửa tiểu khu, Bùi Nguyên Minh liền ngừng lại. Người tài xế trẻ tuổi lái xe tới đây lúc trước vẫn đứng đấy, anh ta cung kính cầm lấy chìa khóa, lái xe rời đi.

Vừa bước vào trong nhà, hai người đã thấy Trịnh Tuấn và Thanh Linh đã chờ từ lâu.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi trước Trịnh Khánh Vân, sắc mặt hai người đều trở lên hơi khó coi, Thanh Linh trực tiếp không khách khí nói: “Khánh Vân, sau này không được quá gần cậu ta nữa. Đồ không có bản lĩnh.”

Trịnh Tuấn cũng cau mày nói: “Tuyết Dương, không phải con đi đón Khánh Vân à? Sao lại để tên rác rưởi này đi?”

Hiển nhiên, từ sau khi Trịnh Tuyết Dương lên làm tổng giám đốc công ty Bạch Vân, cả nhà Trịnh Tuấn càng không vừa mắt Bùi Nguyên Minh. Lúc trước thì cảm thấy Bùi Nguyên Minh làm ảnh hưởng Trịnh Tuyết Dương, hiện tại thì thẳng thắn cho rằng căn bản Bùi Nguyên Minh không xứng với Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương cau mày đáp: “Ba mẹ, công ty vừa mới thành lập, con không có thời gian đi nên mới nhờ Bùi Nguyên, Minh đi”

“Có điều sao anh đi đón Khánh Vân mà mất nhiều thời gian thế? Không phải em đã cho anh ba trăm rưỡi để bắt xe sao?”

Câu này là nói với Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Giáo viên của Khánh Vân dạy quá giờ nên anh chờ một lúc.”

Trịnh Khánh Vân vội vã gật đầu nói: “Vì dạo gần đây thành tích của con hơi kém nên giáo viên phụ đạo thêm cho con!”

Nghe thấy Trịnh Khánh Vân nói vậy, Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng không nói gì nữa.

Thanh Linh cười nói: “Khánh Vân đã quen với trường mới chưa? Có hòa hợp với các bạn trong lớp không?”

Trịnh Khánh Vân không chút biến sắc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, mới nói: “Hòa hợp! Đương nhiên rất hòa hợp, hơn nữa hôm nay con còn gặp một anh vô cùng đẹp trai, con rất vui!”

Sắc mặt Thanh Linh lập tức căng thẳng: “Khánh Vân à, con còn bé nên không được yêu sớm, sau này con còn phải gả vào nhà giàu nữa.”

“Mẹ!” Thịnh Khánh Vân ngại ngùng: “Người đàn ông con quen được hôm nay vô cùng lợi hại! Hai ông lớn ở Dương Thành đứng trước mặt anh ấy chẳng khác gì cháu nội, hơn nữa xe anh ấy tùy tiện lái cũng là Toyota Alphard”

Thanh Linh hơi sửng sốt: “Là người giới thượng lưu à?”

Trịnh Tuấn lại cau mày nói: “Toyota Alphard? Người có tiền còn chưa chắc đã mua được đâu. Bởi vì đây là xe bảo mẫu, có thể mua được xe này thì gia cảnh chắc chắn không kém…”

“Khánh Vân, nếu có cơ hội thì mời người này tới nhà chơi, ba sẽ đánh giá giúp con…”

Vừa rồi còn không cho Trịnh Khánh Vân yêu sớm nhưng vừa nghe thấy đối phương có tiền, Trịnh Tuấn liền chẳng để ý tới việc con gái mình vừa mới thành niên vẫn đang học lớp mười hai.

Trịnh Khánh Vân sâu kín nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cười nói: “Ba mẹ, hai người cứ yên tâm đi, trong lòng con tự hiểu mà!”

“Sau này con nhất định sẽ gả cho người giống như Thế Tử Minh ấy, anh ấy nhất định là đại anh hùng của con”

Thể Tử Minh?” Trịnh Tuấn và Thanh Linh liếc mắt nhìn nhau, nhớ tới gần đây bọn họ nghe được Thế Tử Minh gì đó để mắt con gái họ. Vào lúc này, bọn họ không kìm lòng được cho rằng người đàn ông mà con gái nhỏ mình nhìn thấy hôm nay chính là Thể

Tử Minh.

Nếu đúng là như vậy thì tốt nhất không nên quấy rầy hai đứa. Cứ để bọn chúng lén lút hẹn hò, nói không chừng sau này bọn họ sẽ là ba mẹ vợ của Thế Tử Minh.

Hai vợ chồng càng nghĩ càng hài lòng, Thanh Linh nói: “Được rồi, ba mẹ mặc kệ chuyện của con, chỉ cần con vui là được.”

“Được rồi, đi vào ăn cơm đi. Hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon cho con đấy”
 
Chương 531


Vợ chồng Trịnh Tuấn cùng Trịnh Khánh Vân ngồi vào bàn ăn với vẻ mặt yêu thương.

Nói không chừng sau này họ sẽ phải nhờ vào đứa con gái này để được hưởng vinh hoa phú quý nên đương nhiên là họ phải đối xử tốt với cô ta một chút.

Trịnh Tuyết Dương cũng ngồi vào ghế đối diện.

Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh vẫn còn đang đứng phía xa thì không kiềm được nói: “Ba mẹ, sao không bảo anh rể con qua ngồi chung?”

“Cậu ta? Hôm nay bàn tiệc này là chuẩn bị cho con, cậu ta có tư cách gì mà ngồi vào bàn chứ?”

Bây giờ Thanh Linh càng nhìn Bùi Nguyên Minh càng thấy không vừa mắt.

Trước đây ở thành phố Hải Dương thì anh còn cọ nhà vệ sinh, bưng nước rửa chân.

Giờ đến Dương Thành thì anh đã không còn làm những việc đó nữa, như vậy còn cần anh để làm gì?

“Ba thấy tốt nhất là sắp xếp thời gian để cậu ta ly hôn với Tuyết Dương cho rồi, ngày nào cũng ở trong nhà, nhìn thấy thêm phiền” Trịnh Tuấn chau mày nói.

“Ly hôn? Vậy thì mau ly hôn đi, con nhiệt liệt ủng hộ chị con ly hôn với anh ấy!” Lúc này Trịnh Khánh Vân hơi kích động. “Hả?”

Mọi người điều nhìn Trịnh Khánh Vân với vẻ khó hiểu.

Trước đây khi nhắc đến chuyện của Bùi Nguyên Minh thì cô ta cùng lắm cũng chỉ tỏ ra khinh thường mà thôi.

Nhưng bây giờ cô ta lại nói ủng hộ Bùi Nguyên Minh và

Trịnh Tuyết Dương ly hôn?

Đến cả Bùi Nguyên Minh cũng nhìn cô ta với vẻ hoài nghi. Anh đối xử với cô ta cũng không phải tệ.

Nhưng lúc này cô ta lại cắn ngược lại anh là có ý gì? Trịnh Khánh Vân thấy mọi người đều nhìn mình thì lập tức nói: “Không phải ba mẹ đều nghĩ như vậy sao..”

Nhưng khi cô ta liếc nhìn Bùi Nguyên Minh thì lại tỏ ra hơi ngượng ngùng, cô ta thầm nghĩ nếu chị cô ta và anh rể ly hôn thì cô ta sẽ lập tức gả cho anh rể ngay.

Nhưng bây giờ cô ta không dám để lộ ra suy nghĩ đó của mình.

Nếu không thì không chỉ ba mẹ cô ta không đồng ý mà e là chuyện Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh ly hôn cũng sẽ không thể tiến hành thuận lợi.

Tối đến, lúc đi ngủ, Trịnh Tuyết Dương đến ngủ cùng với Trịnh Khánh Vân.

Trịnh Khánh Vân thấy vậy thì hơi ngạc nhiên nhưng lại thầm thấy vui trong lòng, cô ta hỏi: “”Chị, chị và anh rể vẫn chưa ngủ với nhau sao?”

“Nhóc con đang nghĩ cái gì trong đầu thế hả?”

Trịnh Tuyết Dương cú nhẹ lên cái trán láng mịn của Trịnh Khánh Vân.

“Không phải chị ép anh rể em phải ngủ trên ghế sofa” “Mà vì chỗ anh chị thuê bây giờ chật chội quá, không có phòng lớn…”

“Em cũng đừng thấy tủi thân, đợi mấy năm nữa chị kiếm được tiền thì sẽ mua một ngôi nhà lớn, đến lúc đó cho mình em ở một phòng”

Trịnh Tuyết Dương rất thương cô em gái này, chỉ sợ cô ta phải chịu uất ức.

“Chị, thật ra.” Trịnh Khánh Vân do dự một lúc rồi cuối cũng vẫn không nói ra.

Trước đây cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh là đồ vô dụng.

Nhưng bây giờ cô ta lại thấy anh rể mình là người có bản lĩnh nhất.

Nếu như anh muốn thì có thể dễ dàng để nhà họ Trịnh được sống trong một biệt thự lớn.

Nhưng cô ta đã hứa với Bùi Nguyên Minh là sẽ không nói gì. Dù sao thì đó cũng là giao kèo của cô ta với Bùi Nguyên Minh, cô ta không muốn đến giao kèo này cũng trở thành đồ bỏ.

“Thật ra thế nào?” Trịnh Tuyết Dương tỏ vẻ không hiểu, cảm thấy dường như mình không nhìn thấu được cô em gái này.

“Chị, không có gì, em hơi mệt, chúng ta mau đi ngủ thôi.”

Sáng hôm sau.

Mặc dù là ngày quốc khánh nhưng lúc này công ty Bạch Vân lại có cả núi việc phải làm, Trịnh Tuyết Dương tất bật, liên tục xử lý công việc của công ty mới.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng chạy đến giúp đỡ.

Dù sao theo họ thấy thì họ phải giúp Trịnh Tuyết Dương trông coi công việc của công ty Bạch Vân.

Tránh cho cô bị người nhà họ Trịnh dụ dỗ.

Trong nhà chỉ còn lại Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân.

Bùi Nguyên Minh cũng có việc phải đi làm, nhưng lúc anh vẫn chưa đi thì Trịnh Khánh Vân đã chạy đến nói: “Anh rể, tôi nghe nói anh đã dẫn chị tôi đến Tràng Tiền Plaza mua rất nhiều quần áo, hay là chúng ta cũng đi mua đi.”

“Anh rể, tôi dẫn anh đến chỗ này có rất nhiều thức ăn ngon…”

“Anh rể, chúng ta ra ngoài đi…”

Trịnh Khánh Vân lải nhải cả buổi nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn không có phản ứng gì mà cứ đứng suy nghĩ.

“Phải rồi, anh rể, ngày mốt là sinh nhật của chị tôi, anh định tặng gì cho chị ấy?”

Trịnh Khánh Vân đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.
 
Chương 532


“Đúng rồi! Năm nay suýt chút là quên mất chuyện này!” “Đi, chúng ta ra ngoài một chuyến!”

Vốn đĩ Bùi Nguyên Minh vẫn đang suy nghĩ việc gì đó nhưng lúc này anh lại đứng bật dậy.

Trịnh Khánh Vân tỏ vẻ bất mãn, hằm hằm trợn Bùi Nguyên Minh, cái ông anh rể này thật là.

Lúc nãy cô ta nói cả buổi thì không mở miệng, giờ mới nhắc tới chị mình là lập tức đứng dậy ngay.

Hai người họ ra khỏi khu nhà của mình.

Lần này Hạ Vân đã chuẩn bị một chiếc Maybach.

Trông bề ngoài chiếc xe có vẻ rất bình thường nhưng ngồi vào trong thì lại đặc biệt thoải mái.

“Anh rể, sao anh lại có chiếc xe này vậy? Nghe nói chiếc xe này phải đặt làm, không thể mua được trong nước mà phải trực tiếp vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về”

Trịnh Khánh Vân cũng là người hiểu biết về xe, cô ta xuất thân trong gia tộc thượng lưu nên cũng nắm được vài kiến thức căn bản về một số loại xe đắt tiền.

“Là người khác sắp xếp giúp anh chứ không phải xe của anh” Bùi Nguyên Minh tùy tiện đáp lại.

Hai người lên xe rồi lái xe đi, xe chạy rất êm, căn bản không cảm giác thấy sự rung lắc nào suốt dọc đường.

Trịnh Khánh Vân ngồi trên xe và cứ dán mắt nhìn Bùi

Nguyên Minh.

“Em cứ nhìn anh mãi như thể làm gì? Mặt anh có chỗ nào bẩn sao?”

Bùi Nguyên Minh bị nhìn đến mức cảm thấy rất không tự nhiên, cả người anh cứ khó chịu.

“Anh rể, anh xem ba mẹ tôi đã đối xử với anh như thế, ngày nào cũng bảo anh phải ly hôn với chị tôi, hay là anh dứt khoát ly hôn với chị ấy đi, như vậy thì vừa lòng hai người họ rồi.”

Trịnh Khánh Vân đảo mắt, mỉm cười nói với anh.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Nhưng trước khi bà nội Trịnh mất đã nói là muốn anh mãi mãi làm con rể của nhà họ Trịnh, đến di nguyện của bà nội mà em cũng không màn đến sao?”

“Không đâu, anh ly hôn với chị tôi thì tôi sẽ lập tức gả cho

anh!”

“Anh xem, tôi và chị tôi gần như giống nhau, hơn nữa tôi còn trẻ hơn!”

“Tôi còn có thể ngày ngày ở bên anh!” “Anh rể, anh thử cân nhắc đi!”

Trần Khánh Vân nũng nịu nói.

Bùi Nguyên Minh lập tức rùng mình, con nhóc này thật sự là cái gì cũng dám nói, cô ta không sợ mình nuốt chửng cô ta sao?

“Anh rể, anh thử cân nhắc đi mà!”

“Chị tôi cũng không thấy được điểm tốt của anh”

“Nhưng tôi thì biết, tôi sẽ trân trọng anh.”

“Dù sao thì dù anh có kết hôn với tôi thì anh vẫn là con rể của nhà họ Trịnh!”

“Hơn nữa tôi cũng không cần anh phải ở rể, tôi gả cho anh chứ không phải anh gả cho tôi!” Trịnh Khánh Vân từ từ ghé sát khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của mình vào Bùi Nguyên Minh rồi nói một cách mạch lạc.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng liếc nhìn cô ta rồi nói: “Anh có thể xem mấy lời nói lúc nãy của em là nói đùa, nhưng nếu có lần sau thì đừng trách sao anh không khách sáo!”

“Hứ, anh rể, rõ ràng lúc nãy anh đã động lòng, tôi thấy anh đã nhìn lên đùi của tôi mà, đúng không?”

Trịnh Khánh Vân tỏ ra như biết hết mọi chuyện. Lúc này chân của cô ta đang gác sau kính chắn gió, trắng

nõn lóa mắt.

Bùi Nguyên Minh sầm mặt lại và nói: “Anh nhìn kính chiếu hậu, em bớt tưởng tượng đi được không?”

“Hứ!”

Tính khí trẻ con của Trịnh Khánh Vân khiến cô ta không chấp nhận được.

Ở trường, cô ta chỉ cần tùy tiện liếc mắt một cái thì sẽ có đến cả khối trai răm rắp nghe theo. Nhưng bây giờ mấy trò đó của cô ta lại không có chút tác

dụng nào với Bùi Nguyên Minh.

Có điều, cô ta suy nghĩ một lúc thì lại tỏ ra vui vẻ.

Nếu như anh rể của cô ta giống như mấy tên đàn ông thối đó, cứ nhìn thấy cô ta thì sáp vào vậy thì tại sao cô ta lại phải gả cho anh chứ?

Người đàn ông mà cô ta nhắm phải đặc biệt như vậy, phải khác biệt so với người khác!

Trịnh Khánh Vân nghĩ đến đây thôi thì đã trở nên vui vẻ.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy Trịnh Khánh Vân không ngừng thay đổi sắc mặt thì có cảm giác chỉ muốn ôm mặt kêu trời. Anh trai lớn tuổi như anh thật sự không hiểu rốt cuộc mấy cô gái trẻ suy nghĩ như thế nào.

Nhưng em vợ nói đùa thì Bùi Nguyên Minh cũng không để bụng mà chỉ tập trung lái xe.

Rất nhanh sau đó, hai người họ đã đến tháp Dương Thành, nơi sầm uất nhất ở đây.
 
Chương 533


Đây là khu trung tâm thương mại, du lịch của Dương Thành. Đặc biệt là tháp Dương Thành, nó chính là công trình kiến trúc đặc trưng của Dương Thành.

Dưới hầm tháp Dương Thành có một trung tâm thương mại bán đủ các mặt hàng đắt tiền của các hãng nổi tiếng trên thế giới.

Còn sau khi đi thang máy một trăm tầng lên đến tầng cao nhất thì có một nhà hàng xoay cao nhất Dương Thành.

Đó là một nhà hàng không gian mở, ngồi ở đó có thể nhìn xuống thấy toàn bộ khung cảnh của Dương Thành.

Hơn nữa, tất cả đầu bếp ở đây đều là đầu bếp của Michelin ba sao, ai nấy đều rất nổi tiếng, tài nấu ăn vô cùng xuất sắc. Đến chỗ này ăn một bữa cơm cũng phải mất hơn ba mươi lăm triệu.

Quan trọng nhất là chỗ này áp dụng chế độ đặt chỗ trước, người bình thường vốn không thể đặt được chỗ.

Những lúc nơi này tổ chức công khai đặt chỗ trước qua mạng thì chưa đến một phút đã hết chỗ.

Phần lớn những người đến đây ăn cơm đều là ngôi sao nổi tiếng hoặc những người cực kỳ giàu có.

Có thể nói ăn cơm ở đây là một cách để thể hiện đẳng cấp. Nghe nói người đặt chỗ thành công có thể có được một tấm thẻ hội viên mạ vàng đặc biệt ở đây.

Tấm thẻ hội viên đó rất đẹp, rất nhiều ngôi sao và người nổi tiếng trên mạng đều từng lên mạng khoe. “Anh rể, tháp Dương Thành chắc không phải chỗ cho những gia đình như chúng ta đến dạo chơi đâu nhỉ?”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì một cái túi thôi cũng lên đến trên ba mươi triệu rồi!”

“Anh định mua đồ ở đây để tặng chị tôi sao?”

Trịnh Khánh Vân vừa nhìn mấy gian hàng xung quanh vừa mở miệng hỏi.

“Em thấy chị em hợp với thứ gì?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười và nói.

“Chị tôi là tiên nữ trên trời xuống trần gian, mấy thứ này đều không xứng với chị ấy!”

“Nhưng tôi cảm thấy nếu như chị ấy có thể ăn một bữa cơm trên trời vào ngày sinh nhật thì chắc chị ấy sẽ rất vui.”

Trịnh Khánh Vân xúi anh.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười rồi nói: “Được, vậy chúng ta đến nhà hàng xoay trên đỉnh tháp Dương Thành đặt bàn trước đi.”

Trịnh Khánh Vân gật đầu, sau đó cô ta rút điện thoại ra tra một lúc rồi kinh ngạc nói: “Anh rể, trên mạng nói nhà hàng xoay trên tháp Dương Thành phải đặt trước một tháng, hơn nữa con phải tranh giành, chúng ta chưa đặt trước thì vốn dĩ không thể vào được đâu!”

Bùi Nguyên Minh bình thản nói: “Vậy sao? Còn có quy tắc đó nữa hả? Sao anh lại không biết nhỉ?”

Bây giờ chỗ này cũng là công ty con của tập đoàn Thiện Nhân, cũng có thể nói là làm ăn rất tốt. Công ty con của tập đoàn Thiện Nhân rất nhiều, Bùi Nguyên

Minh không thể để tâm hết đến từng cái được.

Anh chỉ biết chỗ này rất nổi tiếng nhưng lại không ngờ đến lại có những quy tắc này.

Có điều anh nghĩ lại thì thấy có lẽ đây cũng là một thủ thuật kinh doanh nên cũng không có gì đáng trách.

Một nơi không thể tùy tiện vào ăn cơm thì mới càng chứng tỏ nơi đó đáng tiên, nếu có thể vào đó thì càng có thể khẳng định thân phận.

Nếu như một nơi có thể tùy tiện ra vào thi còn gì đặc biệt nữa?

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà hàng xoay này là do ba của đàn anh trước đây của tôi mở, người đàn anh đó nói nếu tôi đến đây ăn cơm thì có thể không cần đặt trước.

Trịnh Khánh Vân đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh, tỏ vẻ như kiểu năn nỉ tôi đi.

“Ồ” Bùi Nguyên Minh tùy tiện gật đầu.

Hành động đó của anh làm Trịnh Khánh Vân bực đến ngứa răng.

Một lát sau, đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Anh rể, anh đừng hiểu nhầm! Đàn anh đó hẹn tôi nhưng tôi chưa từng ra ngoài với anh ta!”

“Tôi vẫn còn là con gái đấy!”

“Đến cả nụ hôn đầu đời tôi cũng còn giữ kĩ!”

Trịnh Khánh Vân nói xong thì tỏ ra căng thẳng. Bùi Nguyên Minh chau mày nói: “Em giải thích chuyện này với anh làm gì?”

“Đi thôi, chúng ta lên đó xem thử.”

Hai người họ vào trong thang máy chuyên dụng, chưa đến một phút thì đã đến được nhà hàng xoay trên tầng thượng của tháp Dương Thành.

Lúc họ đến cửa nhà hàng thì có mấy nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi: “Cô và anh có đặt bàn trước không ạ? Xin hãy cho xem thẻ hội viên”
 
Chương 534


Rõ ràng là mấy nhân viên phục vụ đó tưởng rằng hôm nay Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đến để dùng cơm.

Bùi Nguyên Minh lắc đầu và nói: “Tôi không có đặt trước, hôm nay cũng không phải đến để ăn cơm.”

“Tôi đến đây để đặt bàn

“Ngày mốt tôi muốn bao nhà hàng này”

Trịnh Khánh Vân đứng bên cạnh giật mình rồi đưa bộ mặt mê trai ra nhìn Bùi Nguyên Minh.

Anh rể thật là ngầu, không đúng, phải là có máu mặt! Chỗ như thế này mà nói bao là bao, đến giá cũng không thèm hỏi!

“Anh ơi, có lẽ anh không biết quy tắc của nhà hàng chúng tôi. Nhà hàng chúng tôi bắt buộc phải đặt trước qua mạng một tháng thì mới có thể có bàn, hơn nữa chúng tôi không cung cấp dịch vụ bao trọn nhà hàng

Nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích.

Bùi Nguyên Minh chau mày nói: “Không hiểu lời tôi nói sao? Ngày mốt tôi muốn dùng chỗ này”

Lúc này, Bùi Nguyên Minh đang mặc đồ giá rẻ bán ngoài đường, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của người có tiền.

Sau khi mấy nhân viên phục vụ đó nhìn anh một hồi thì hơi thay đổi sắc mặt và nói: “Anh à, chỗ này không phải chỗ để anh sinh sự đâu! Hơn nữa, anh có biết muốn bao trọn nhà hàng của chúng tôi thì phải tốn bao nhiêu tiền không?”

“Có lẽ cả đời anh cũng không kiếm được nhiều tiền như thế đâu!”

“Nếu như anh có ý bao nhà hàng thì hãy lên mạng đặt trước hết tất cả các chỗ ngồi trước một tháng đi!”

“Nếu anh không làm được thì hãy mau đi đi!” “Chỗ chúng tôi chỉ tiếp đón khách có thân phận cao quý thôi, người không tiền như anh thì đừng đến đây!” “Không biết gì hết, chỉ vì muốn làm ra vẻ trước mặt gái trẻ mà chạy đến đây làm ảnh hưởng việc kinh doanh của chúng tôi, anh đúng thật là không biết xấu hổ mà!”

Rõ ràng là mấy nhân viên phục vụ đó đã xem Bùi Nguyên Minh như là người đến đây để lừa gái mới lớn.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng liếc nhân viên phục vụ đó một cái rồi nói: “Đừng nhiều lời nữa, bao chỗ này của các người một ngày cần bao nhiêu tiền?”

“Anh đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Nghe rõ đây, một ngày ít nhất mười bảy tỷ, anh có không?”

“Ha ha ha!”

“Không có tiền mà còn làm ra vẻ cái gì?”

Mấy nhân viên phục vụ đó thấy Bùi Nguyên Minh ngây ra thì cười rào rào lên.

Bùi Nguyên Minh cẩn thận nhìn nhà hàng một lúc rồi mới lạnh lùng nói: “Bao trọn nhà hàng một ngày chỉ mất mười bảy tỷ thì quá rẻ, sau này phải thay đổi lại quy tắc này một chút, ít nhất cũng phải được ba mươi hai tỷ, như thế thì mới có phong thái của người giàu, khách hàng cũng thấy thích.”

Không phải Bùi Nguyên Minh chê đắt, chỗ này là của anh, có trả tiền thì cũng là đưa tiền từ tay trải qua tay phải thôi. Hơn nữa, anh cũng không thích cái giá mười bảy tỷ cho lắm, đổi thành ba mươi hai tỷ thì nghe có vẻ vui tai hơn.

“Thế này đi, giá mới sẽ bắt đầu từ tôi, ngày mốt tôi cần chỗ này, tôi trả ba mươi hai tỷ.” Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nói.

Lúc này cả đám nhân viên phục vụ nhìn Bùi Nguyên Minh như thể đang nhìn một thằng ngốc. “Đầu óc tên này có vấn đề rồi ư? Lại còn chê rẻ và tự thêm

tiền nữa.”

“Đồ trên người anh ta cộng hết lại cũng chưa đến ba trăm rưỡi, vậy mà còn làm ra vẻ giàu có ở đây sao?”

“Muốn lừa em gái nhỏ mà chạy đến cả chỗ của chúng tôi để lừa sao? Nghĩ gì vậy hả?”

Lúc này, mấy nhân viên phục vụ đó đều buông lời châm biếm.

Họ đã từng gặp người làm ra vẻ nhưng chưa từng gặp người làm ra vẻ kiểu như thế.

Nhưng lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị lấy thẻ vàng đen ra thì đột nhiên có một giọng nói kỳ lạ vang lên: “Có chuyện gì vậy? Lại có người dám làm loạn ở nhà hàng xoay trên tháp Dương Thành của chúng ta sao? Không biết chỗ này là chỗ của ai hả?”

“Ở chỗ này, dù là cô chủ, cậu chủ của các gia tộc thượng lưu ở Dương Thành thì cũng phải tuân thủ quy tắc…”

“Ai dám làm hỏng quy tắc ở đây thì tôi sẽ cho người đó biết tay!”

Theo sau giọng nói đó là một bóng người bước ra. Đó là một người đàn ông rất trẻ tuổi.

Khắp người anh ta đều là đồ hiệu bản giới hạn của mùa này, tay anh ta mang đồng hồ Rolex, hông thì đeo chìa khóa xe Mercedes Benz, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu.

Cộng hết giá cả cây đồ trên người anh ta lại thì cũng gần hơn ba tỷ rồi, đó là những thứ mà người bình thường phải phấn đấu cả đời cũng không có được.

Trương Bình Phước, cậu chủ nhỏ của cái nhà hàng này và cũng là đàn anh trong lời nói của Trịnh Khánh Vân.
 
Chương 535


Nhà họ Trương của Trương Bình Phước là gia tộc giàu thứ ba ở Dương Thành.

Nhà họ Trương thành danh là nhờ vào việc mở nhà hàng cao cấp. Mấy năm trước, khi ngành này bị đóng băng thì họ đã được Bùi Nguyên Minh rót vốn vào.

Sau đó nhà họ Trương đã mập mờ lấy danh nghĩa của Thế Tử Minh để giải quyết rất nhiều đối thủ cạnh tranh.

Bây giờ trong ngành ăn uống cao cấp ở Dương Thành thì bọn họ dường như không có đối thủ.

Nhưng gần đây thế lực của Thế Tử Minh lớn mạnh trở lại nên nhà họ Trương đã động dâng lên hơn một kửa cổ phần và trở thành công ty con của tập đoàn Thiện Nhân,

Có điều tập đoàn Thiện Nhân chỉ nắm giữ cổ phần thôi chứ không gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Trương.

Dù sao thì tài sản của nhà họ Trương cũng chỉ có vậy, tập đoàn Thiện Nhân không mấy để tâm.

Nhưng có ngọn núi lớn như tập đoàn Thiện Nhân chống lưng thì bây giờ càng không ai có thể qua mặt được nhà họ Trương, Trương Bình Phước cũng huênh hoang hơn trước rất nhiều.

“Hả? Đây chẳng phải là đàn em Trịnh Khánh Vân sao? Sao em lại ở đây?” Trương Bình Phước là một cậu chủ đào hoa, bây giờ đang học đại học.

Lúc trước anh ta đến tham gia hoạt động ở trường cấp ba thì quen Trịnh Khánh Vân, chỉ gặp một lần mà đã có ấn tượng sâu sắc.

Nhưng mà anh ta hẹn Trịnh Khánh Vân mấy lần mà không

được.

Không ngờ hôm nay lại gặp được cô ta ở đây.

“Ừm, chào đàn anh Trương, chúng tôi đến đây để đặt bàn” Trịnh Khánh Vân hơi sợ Trương Bình Phước bởi vì anh ta quá huênh hoang, cũng quá phách lối, không dễ đối phó.

Hơn nữa mấy lần anh ta theo đuổi cô ta đều gây ra sự chú ý rất lớn làm cô ta cảm thấy ngại vô cùng.

Trương Bình Phước nghe Trịnh Khánh Vân nói như vậy thì liền đưa tay tát cho nhân viên phục vụ bên cạnh một bạt tai.

“Bốp..”

“Đây là bạn học lớp dưới của tôi, cô ấy muốn đặt bàn thì phải lập tức sắp xếp, hiểu chưa?”

Nhân viên phục vụ nói với vẻ uất ức: “Cậu chủ, không phải cô đây muốn đặt bàn mà là anh ta, anh ta muốn bao nhà hàng cả ngày!”

Trương Bình Phước nghe đến đây thì mới trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh rồi chau mày nói: “Đàn em, ông chú này là ai vậy?”

Đột nhiên Trịnh Khánh Vân khoác lấy cánh tay của Bùi Nguyên Minh rồi mỉm cười rạng rỡ nói: “Đàn anh, anh quên rồi Cơ sao, chẳng phải trước đây tôi đã nói với anh là mình đã có bạn trai rồi sao? Đây chính là bạn trai của tôi!”

Trịnh Khánh Vân nói xong thì thân thiết ép sát người về phía Bùi Nguyễn Minh.

Bùi Nguyên Minh nổi da gà khắp người.

Trịnh Khánh Vân thì hình như không cảm giác thấy điều đó mà còn ôm tay anh chặt hơn, cứ như dính chặt người mình vào người Bùi Nguyên Minh.

Trương Bình Phước thấy cảnh đó thì giật nhẹ đuôi mắt. Trịnh Khánh Vân có bạn trai rồi sao?

Nhưng anh ta đã cố tình đi nghe ngóng, biết được Trịnh Khánh Vân vẫn còn là một cô gái nên mới có hứng thú với cô ta. Thật không ngờ cô ta lại có một người bạn trai nghèo như thế.

Vừa nhìn thì đã biết là đồ vô dụng, sao có tư cách làm bạn

phòng trai của Trịnh Khánh Vân chứ?

Trương Bình Phước nghĩ đến đây thì lạnh lùng nói: “Đàn em, em không cần phải tùy tiện tìm một tên rác rưởi nói là bạn trai của mình để tránh né tôi thế chứ!”

“Không, tôi lừa anh làm gì? Tối qua tôi còn ngủ ở phòng anh ấy nữa đấy!” Trịnh Khánh Vân cười khì khì và nói.

Bùi Nguyên Minh bất giác gật đầu.

Không sai, tối qua em dâu ngủ phòng tôi mà. Vì vậy nên tôi phải ra sofa ở phòng khách để ngủ!

Nhưng vấn đề là những người khác căn bản không biết quan hệ thật sự của hai người họ, người khác nghe thấy vậy thì cứ nghĩ là họ ngủ với nhau.

“Trịnh Khánh Vân! Tôi thật quá thất vọng về em! Nhìn em có vẻ ngây thơ, không ngờ cũng là thứ dễ dãi, lại thích mấy ông chú già thế này!”

Lúc này Trương Bình Phước thật sự đã tức lên tận óc. Anh ta không thể ngờ cô gái mà mình vất vả theo đuổi một thời gian dài như thế vẫn không theo đuổi được lại ngủ cùng với một ông chú tầm thường.

Lúc này, Trương Bình Phước có cảm giác kích động như sắp hộc máu.

Nhưng sắc mặt Bùi Nguyên Minh thì lại nặng nề, anh nói: “Anh vừa mới nói gì đấy?”

Anh thì có thể mắng em dâu nhưng người khác dám mắng thì chính là muốn tìm cái chết rồi.
 
Chương 536


Thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh biến sắc, Trịnh Khánh Vân biết anh đang tức giận, cô ta vội giảng hòa nói: “Được rồi, chỉ là nói mấy câu mà thôi, không cần quá để ý

“Đừng quên mục đích của chúng ta là gì, chúng ta tới đây là để đặt chỗ mà thôi.”

Trịnh Khánh Vân liếc mắt nhìn Trương Bình Phước, nói: “Đàn anh, chúng tôi muốn bao hết nơi này, anh xem có được không?” Tuy rằng rất tức giận nhưng nghĩ đến lợi ích của anh rể, cô ta vẫn quyết định nhịn lại.

Trương Bình Phước đánh giá Trịnh Khánh Vân từ trên xuống dưới một lượt, cười lạnh nói: “Không được, chúng tôi nơi này đều yêu cầu phải đặt trước một tháng, không có quy định được đặt bao hết.”

Bùi Nguyễn Minh nhàn nhạt ra tiếng nói: “Tôi nói có thì phải có, ba mươi hai tỷ bao một ngày

Nghe được lời này, Trương Bình Phước phì cười: “Xem ra anh còn rất có tiền nhỉ!”

Nói xong, anh ta “phì” phun ra một ngụm nước bọt, nói: “Đáng tiếc ông chủ chúng tôi không thiếu chút tiền ấy!”

“Các người về sau mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đây là chỗ nào, tôi nghĩ sau này mỗi nhà hàng của chúng tôi phải đặt ra thêm một quy định mới, đó chính là loại nam nữ thối tha không được vào!”

“Cậu chủ, ý của anh là hai vị này chính là người tôi sao?” Người bên cạnh anh ta biết còn cố ý nói thêm. “Không sai, nói trăng ra là cặp đôi đồi bại này không được

vào!” Trương Bình Phước cười lạnh nói.

Vừa nghe lời này, Trịnh Khánh Vân rốt cuộc cũng bộc phát

tính tình.

Vừa mới nói anh ta tốt, anh ta đã không biết quý trọng, như vậy thì thôi đi, trái lại đằng này còn sỉ nhục bọn họ như vậy nữa?

“Trương Bình Phước, anh là có ý gì đây hả? Cố ý sỉ nhục chúng tôi sao?”

“Đúng vậy! Tôi cố ý đấy!”

“Đây là cửa hàng tôi mở, tôi muốn tiếp đãi ai thì tiếp đãi người đó!”

“Tôi sợ để cẩu nam nữ tiến vào làm bẩn cửa hàng đấy, làm sao?”

“Mấy người còn không phục thì đến cắn tôi đi!” Trương Bình Phước vẻ mặt kiêu ngạo liếc bọn họ nói.

“Đương nhiên, cũng không phải không có cách khác… Thế này đi, em bồi anh trai một đêm, nếu anh trai đây vui vẻ sẽ cố gắng chịu đựng ghê tởm cho các người đi vào ăn một bữa cơm, thế nào?”

“Bất quá sau khi các người về, nơi này chỉ sợ phải tìm người đến sửa chữa lại tất cả một lượt! Bằng không thì thật quá bẩn!”

“Ha ha ha ha…”

Trương Bình Phước không kiêng nể gì, âm dương quái khí mở miệng nói.

“Anh.”

Trịnh Khánh Vân bị nói đến vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ một mảnh trắng bệch, tên Trương Bình Phước này quả thật khinh người quá đáng mà!

Bùi Nguyên Minh duỗi tay vỗ vỗ bả vai Trịnh Khánh Vân mấy cái, rồi sau đó nhíu mày nhìn Trương Bình Phước, lạnh lùng nói: “Tôi hiện tại cho anh một cơ hội xin lỗi Khánh Vân, sau đó xử lý tốt chuyem65 đặt phòng của chúng tôi đi”

“Xin lỗi? Còn cho anh đặt phòng? Anh chưa tỉnh ngủ à?” Trương Bình Phước chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh chửi âm lên.

“Tên nhãi ranh này, may cho anh đấy, nếu không phải nơi này là nơi công cộng ông đây nhất định sẽ cho người đánh gãy chân

của anh tin hay không?”

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số: “Nhà hàng xoay của tháp Dương Thành, trong mười phút đổi một người có thể tiếp đãi tôi.”

“Ha ha ha ha…”

Nghe được những lời này của Bùi Nguyên Minh, lại nhìn lại chiếc điện thoại cùi bắp trong tay anh, tất cả mọi người ở đây bật cười.

Ngay cả Trịnh Khánh Vân đều nhịn không được cúi đầu.

Cô cũng cảm thấy anh rể mình hơi khoác lác.

Nhà hàng của nhà họ Trương trải rộng toàn bộ Dương Thành, có giao tình với cả các nhân vật lớn của hai thế lực ngoài sáng, trong tối.

Một cú điện thoại đã muốn cửa hàng này trong mười phút đổi người?

Đùa cái gì vậy?

Mười phút, sợ là gọi điện thoại cũng không kịp đi?

Chuyện thế này là khẳng định không có khả năng.

“Ha ha ha, thật sự cười chết tôi mà! Tôi đời này gặp qua không ít người phùng má giả làm người giàu, nhưng mà giả vờ thiếu trình độ như này thì đúng là chưa thấy đấy!”

“Trong mười phút muốn nhà hàng đổi chủ? Ha ha ha ha, anh biết người đứng sau lưng tôi là ai không?”

“Nói ra chỉ sợ hù chết anh đấy!”

“Tôi sợ anh không xứng nghe!” Trương Bình Phước cùng một đám tùy tùng đều cười đến không khép miệng được.

Bùi Nguyên Minh ở trong mắt bọn họ không khác gì người thiểu năng.

Bọn họ mỗi ngày đều tiếp đãi các nhân vật lớn, bất kể là ngôi sao hay các nhà chính trị cũng thường tới đây ăn. Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa ai dám mạnh miệng nói thể này.
 
Chương 537


Dưới sự chế giễu của mọi người, khuôn mặt của Trịnh Khánh Vân đỏ bừng lên.

Giờ phút này, cô ta không chịu được nữa mà giơ tay kéo góc áo của Bùi Nguyên Minh, nói nhỏ: “Anh rể, đi thôi! Chúng ta có thể đặt nhà hàng khác mà.”

“Cứ ăn ở đây đi, anh khá thích nơi này. Nếu nhà họ Trương không tiếp đón anh thì đổi một ông chủ khác là được rồi.” Bùi Nguyên Minh nói một cách rất thản nhiên.

“Ha ha, được thôi, chúng tôi sẽ chờ, vẫn còn ba phút đẩy.” Trương Bình Phước nhìn đồng hồ của mình, trên mặt lộ ra biểu tình như đang xem kịch. “Còn một phút..”

Ngay khi Trương Bình Phước đang đầy đắc ý thì cánh cửa thang máy đột nhiên được mở ra.

Một vài người đàn ông mặc âu phục mang giày da bước đến chỗ Bùi Nguyên Minh, tỏ vẻ cung kính mà nói: “Anh Minh, từ hôm nay chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm điều hành nhà hàng xoay này. Chuyện đặt bao hết vào ngày mốt, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm ổn thỏa cho anh”

Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều sững sờ.

Trịnh Khánh Vân càng thêm kinh ngạc, thân thể cô ta khẽ run lên.

Sao anh rể có thể làm được vậy chứ? Chỉ là một cuộc gọi mà thôi, làm sao có thể?

Đúng là không thể tin được!

Trương Bình Phước nhìn cảnh tượng trước mắt rồi chế nhạo: “Thật thú vị! Anh còn tìm mấy người này đến diễn trò à? Tưởng chỉ cần tùy tiện tìm vài diễn viên đến là có thể điều hành nhà hàng của chúng tôi ư? Anh có biết người đứng sau nhà họ

Trương chúng tôi không?”

Trương Bình Phước khoanh tay. Phía sau nhà họ Trương là tập đoàn Thiện Nhân, và người nắm quyền điều hành tập đoàn Thiện Nhân là một nhân vật cực kỳ vĩ đại, anh Minh.

Có bối cảnh như vậy, thử hỏi có ai dám đặc tội với nhà họ Trương ở Dương Thành chứ?

Ngay khi Trương Bình Phước đang định tiếp tục lớn tiếng châm chọc Bùi Nguyên Minh thì điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên.

“Alo, ba à? Sao đột nhiên lại gọi cho con? Đúng vậy, con đang ở nhà hàng xoay..”

Lúc này, Trương Bình Phước mơ hồ cảm thấy có dự cảm xấu. Cuộc gọi này hình như đến rất “đúng lúc” ha?

Giọng nói của gia chủ nhà họ Trương ở đầu dây bên kia run lên: “Thắng nhóc vô tích sự! Mau quỳ xuống cầu xin người đó tha thứ cho mày! Mày có biết mày đã đắc tội ai không? Nếu người đó không chịu tha thứ cho mày thì sau này ở Dương Thành sẽ không còn nhà họ Trương nữa”

“Ba, ba đang nói cái gì vậy? Con có đắc tội với ai đâu? Cùng lắm con chỉ mắng một tên khố rách áo ôm vài câu thôi.” Trương Bình Phước hoàn toàn không thèm quan tâm, không hề hay biết bản thân mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối.”

“Mày… mày… mày… Mày có biết người đó là ai không? Đó chính là người trong truyền thuyết kia đó. Tao nói cho mày biết, mày mau quỳ xuống cầu xin người ta tha cho mày đi! Nếu không, nhà họ Trương chúng ta sẽ tiêu tùng đó.”

” Con trai, ba xin con! Con đừng bao giờ nói lung tung gì nữa, ba rất khó khăn mới có thể đi đến nước này, ba không muốn nửa đời sau của mình phải đi ăn xin đâu.”

Nghe giọng điệu của ba mình, đặc biệt là mấy chữ “người đó”, sắc mặt của Trương Bình Phước đột nhiên thay đổi. Thậm chí, sắc mặt của anh ta còn trở nên tái nhợt.

Tuy rằng anh ta là công tử bột nhưng anh ta không hề ngốc chút nào.

Người có thể khiến ba anh ta sợ đến mức không dám nhắc đến tên của họ, trong cả Dương Thành, chỉ có một người. Đó chính là… người trong truyền thuyết.

Người đó!

“Bụp…”

Không cần Bùi Nguyên Minh nói thêm lời nào nữa, Trương Bình Phước quỳ xuống ngay tức khắc.

Giờ phút này, anh ta run lên bần bật, đã sớm mất đi vẻ kiêu ngạo hồng hách vừa rồi, đến cả nhìn Bùi Nguyên Minh anh ta cũng không dám.

Người trong truyền thuyết!

Trước mặt người đó thì anh ta chỉ là con sâu cái kiến, chỉ là một hạt bụi, ngay cả tư cách ngưỡng mộ người đó anh ta cũng không có.

“Tôi sai rồi… Cô Dương, tôi xin lỗi. Vị này, tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Mong anh rộng lượng, cứ coi tôi như một cái rằm, tha cho tôi đi..”

Nhìn thấy Trịnh Bình Phước kiêu ngạo hống hách giờ đang quỳ xuống dập đầu như giã tỏi thì Trịnh Tuyết Dương vừa kinh A ngạc vừa cảm thấy buồn cười.

“Anh rể, hay là bỏ qua cho anh ta đi”

Bùi Nguyên Minh gật đầu đi vào nhà hàng.

Một nhân vật nhỏ bé như vậy không có tư cách để anh nhìn nhiều thêm một giây.
 
Chương 538


Đúng lúc này người dẫn đầu trong số những người đàn ông đang mặc vest, đi giày da nhanh chóng đi theo Bùi Nguyên Minh và cúi đầu nói: “Anh Minh.”

“Thư ký Vân yêu cầu bắt đầu từ hôm nay nhà hàng này sẽ do tập đoàn độc quyền điều hành, không biết anh còn có yêu cầu gì khác nữa không?”

“Không cần thay đổi nhân viên và những quy định cũ đâu, nhưng phải nhớ rõ nếu sau này bao trọn nơi đây thì chi phí sẽ là ba mươi hai tỷ.” Bùi Nguyên Minh tiện tay ném thẻ ra: “Ngày mốt tôi muốn bao hết nơi này để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vào buổi tối, nhớ phải bài trí nơi tổ chức tiệc cho chu đáo và đẹp mắt.”

Người phụ trách cầm lấy thẻ đen Bùi Nguyên Minh đưa tới mà cả người run hết lên.

Vừa rồi anh ta còn hơi nghi ngờ nhưng hiện tại đã có thể khẳng định chắc chắn.

Đây thực sự là người nổi tiếng kia.

Tuy nhiên người đó trước giờ vẫn luôn sống khiêm tốn và khá kín tiếng nên anh ta không dám nói ra xưng hô mà có thể làm cho cả Dương Thành nguyện ý trung thành kia.

Bây giờ Bùi Nguyên Minh kêu quet thẻ thì anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo và không dám có ý kiến gì cả. Bởi vì người phụ trách tạm thời này biết rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của người trước mặt là được.

Còn những thứ khác thì không cần quan tâm.

Sau khi bàn giao hết công việc, Bùi Nguyên Minh và Trịnh

Khánh Vân đã dùng bữa trước khi đi.

Đến tháp Dương Thành, Trịnh Khánh Vân trìu mến thân thiết

ôm lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh và nói: “Anh rể, nếu có một người đàn ông sẵn sàng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật như thế này thì tôi nhất định sẽ rất yêu anh ấy”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Sau này kêu chị em tổ chức cho em một lần.”

Trịnh Khánh Vân nhăn mũi khi nghe Bùi Nguyên Minh khéo léo thay đổi chủ đề nhưng cô ta cũng nhanh chóng cười nói: “Anh rể, bây giờ chúng ta đã chọn được địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật rồi, vậy tiếp theo cũng nên đi chọn một món quà mà chị tôi thích phải không?”

“Tất nhiên rồi!” Bùi Nguyên Minh nói.

“Vậy thì anh có biết chị tôi thích gì không?” Trịnh Khánh Vân ưỡn ngực và nói với vẻ đắc ý, vẻ mặt cứ như anh muốn biết thì xin tôi đi vậy.

Bùi Nguyên Minh nói: “Anh không biết chị em thích gì nhưng biết cô ấy đang cần gì”

“Tôi đã thu xếp hết rồi, cứ đi theo tôi!”

Ngay sau đó cả hai đến một trung tâm thương mại.

“Đây là…”

“Đế Cảnh Hoa Viên? Anh rể, anh bị điên à?” Trịnh Khánh Vân vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì Để Cảnh Hoa Viên là một trong những khu trung tâm thương mại cao cấp nhất trong toàn bộ Dương Thành, từ nơi này có thể thưởng thức được phong cảnh ở ven sông và tháp Dương Thành, giá nhà ở nơi này đều từ bảy trăm triệu một mét vuông đất trở lên.

Hơn nữa diện tích những ngôi nhà ở đây cũng không nhỏ mà nhà nào cũng gần năm trăm mét vuông nên đều ngót nghét ba trăm sáu mươi tỷ một căn.

Chỉ có thể nói rằng bất động sản ở đây rất có giá trị.

Còn trung tâm thương mại như vậy thì thật sự không có mấy người dám vào, dù sao giá cả ở đây cũng quá cao.

“Vào đây đi!”

Bùi Nguyên Minh không để ý, bước vào trước.

Thấy có người vào, cô bán hàng lập tức chào mời ngay. Nhưng khi nhìn thấy trang phục của Bùi Nguyên Minh thì cô bán hàng lại có chút do dự.

Mặc dù có không ít người giàu mới nổi ở Dương Thành thích mặc những trang phục như thế này nhưng vấn đề là ngay cả những ông chủ như thế cũng không mua nỗi nhà ở Đế Cảnh Hoa Viên, không phải sao?

Vì vậy nữ nhân viên bán hàng do dự một chút và vẫn cười nói: “Anh đến thuê nhà đúng không?”

“Nhưng chỗ chúng tôi ở đây không có dịch vụ cho thuê, nếu cần thì anh có thể đến đại lý môi giới cách phía sau nơi này ba con đường để hỏi thăm…”

“Ngoài ra chỗ chúng tôi cũng không tiện tiếp đón, xin mời.” Cô bán hàng này thẳng thắn đuổi khách, bởi dù sao cũng không phải là khách hàng tiềm năng, vậy tại sao phải phí sức chứ?
 
Chương 539


Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn cô ta mà chỉ thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi tới đây để mua nhà”

“Cái gì? Anh tới đây mua nhà?” Cô nhân viên bán nhà quan sát Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới.

Cô gái cảm thấy hình như tai mình có vấn đề nên chắc đã

nghe nhầm rồi.

Anh chàng này, ngoại trừ có một cô gái trẻ trung xinh đẹp ở bên cạnh thì trông không giống người đến mua nhà.

Lúc này, cô nhân viên bán nhà hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói: “Thưa anh, anh có biết giá nhà của chúng tôi là bao nhiêu không? Nhà khung cứng của chúng tôi có giá từ bả trăm triệu đồng một mét vuông. Ngoài ra, mỗi căn nhà của chúng tôi rộng khoảng năm trăm mét vuông. Chọn đại một căn nhà cũng có thể lên đến hơn cả trăm tỷ. Anh có chắc mình nói đúng không, thật sự đến mua nhà à?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên gật đầu, anh đã tự đọc phần giới thiệu kiểu nhà rồi.

Nhưng mà, Trịnh Khánh Vân nhìn thấy điệu bộ trông mặt bắt hình dong của cô bán nhà thì không nhịn được mà nói: “Chúng tôi đã nói chúng tôi đến đây để mua nhà rồi, cô có thể đừng nói nhiều câu vô nghĩa như vậy nữa được không? Cho dù cuối cùng chúng tôi không hài lòng thì cũng là do nhà của các cô không tốt”

Cô nhân viên bán nhà nghe vậy thì khẽ cười nói: “Trông bộ dạng nghèo kiết xác của mấy người e là còn không biết một trăm tỷ là bao nhiêu nữa đúng không? Lại còn muốn mua nhà?

Có mua nổi không vậy? Hay là mấy người chỉ muốn vào trong chụp một tấm hình để khoe với bạn bè thôi? Nếu vậy thì cứ nói thắng ra đi, chúng ta có thể hợp tác. Nhưng mà tôi ghét nhất là loại người nghèo kiết xác lại còn đến chỗ chúng tôi giả vờ là người có tiền, mấy người giả vờ cho ai xem chứ?”

Trịnh Khánh Vân giận run lên. Anh rể của cô ta có thể tùy tiện bỏ ra hơn ba mươi tỷ chỉ để chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật, sao không có tiền mua một căn nhà được chứ?

Đùa à?

Lúc này, những người khác trong trung tâm mua bán nhà đất cũng bị thu hút. Giờ đây, rất nhiều người vây quanh lại xem.

Một cô gái đứng đầu mặc một bộ vest chuyên ngành, cô ta có một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp khiến người ta muốn chạm vào. Hơn nữa, ngoại hình của cô ta cực kỳ nóng bỏng, nếu người đàn ông nào mà nhìn thấy cô ta thì e là cũng sẽ động lòng.

Ngoài ra, cô ta rất xinh đẹp nên rất nhiều ông già đến đây mua nhà, nhưng thực ra là họ chỉ đến vì cô ta.

Cô ta là quản lý của trung tâm mua bán nhà đất này, Lê Ngữ

Đồng.

“Làm sao vậy?” Lúc này Lê Ngữ Đồng tò mò hỏi.

“Quản lý Đồng, rõ ràng bọn họ không tới để mua nhà mà là tới đây làm loạn, lãng phí thời gian của tôi.” Nhân viên bán nhà vừa rồi tranh thủ lên tố cáo trước.

“Ồ, vậy để tôi xử lý là được rồi.” Lê Ngữ Đồng gật đầu, ánh mắt rơi vào người Bùi Nguyên Minh, một lúc sau mới lộ ra vẻ kinh ngạc mà nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh.”

“Hả? Là cô à.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên gật đầu.

Khi còn ở trường, cô ta cũng được xưng tụng là một người đẹp ngang ngửa với Tổng Kiều Linh. Năm đó cô ta cũng có vô số người theo đuổi, là một nữ thần quốc dân. Nghe nói sau này cô ta đến Dương Thành phát triển, không ngờ hôm nay lại gặp phải cô ta ở đây.

Hội đó Lê Ngữ Đồng cũng có chút hứng thú đối với Bùi

Nguyên Minh. Nói sao thì Bùi Nguyên Minh cũng đẹp trai tuấn tú, hơn nữa trông rất giống kẻ có tiền, có vẻ là một tên giàu có. Nhưng lúc đó Bùi Nguyên Minh còn bận giải quyết chuyện của nhà họ Bùi nên chưa từng nhìn cô ta một lần.

Không ngờ lần gặp lại sau bao nhiêu năm lại là ở chỗ này. Nhưng Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến người này, còn Lê Ngữ Đồng thì rất thường xuyên hỏi thăm tin tức của Bùi Nguyên Minh thông qua các bạn cùng lớp. Nhất là khi biết Bùi Nguyên Minh trở thành con rể của người khác, cô ta lại cảm thấy vô cùng may mắn, may là trước kia cô ta không theo đuổi Bùi Nguyên Minh. Nếu không thì cô ta không biết bây giờ kết cục của mình thê thảm đến nhường nào.

Giờ đây, khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh, tâm tình của cô ta càng thêm phức tạp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom